Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 71: Kinh biến trong trận đấu: Evan khủng bố(Thượng)
Dịch Giả: HuyềnVũ
Biên Tập: contraithanchet
Nguồn: Kiếm Giới
"Cố gắng lên, cố gắng lên!" Khán giả dưới đài say sưa xem trận đấu giữa Tần Nhị Bảo và Lôi Hồng, thỉnh thoảng hét lên vài tiếng “Hay, hay”. Thực sự mà nói, 2 người này quả là kỳ phùng địch thủ.
"Đánh tốt lắm, Tần Nhị Bảo, đánh mạnh vào cằm của hắn, quật ngã hắn!" Những người ủng hộ Tần Nhị Bảo bên trong sàn đấu hô lên.
"Lôi Hồng, người chớ khách khí tiểu tử kia, bắt lấy hắn, dùng sức mạnh cánh tay ngươi siết chết hắn!" Những kẻ ủng hộ Lôi Hồng kêu to. Trên lôi đài, hai tuyển thủ thi đấu quyết liệt, dưới lôi đài khán giả ngồi xem trấn đấu la hét kịch liệt, nhất thời trong khoảng thời gian ngắn đã tạo nên không khí sôi sục ngất trời.
"Ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa, ta bắt đầu công kích đây!" Tần Nhị Bảo hưng phấn kêu lên.
"Đến đây đi! Ta sợ ngươi sao!" Lôi Hồng cười nhạo nói: "Để cho ta thấy, ngươi rút cuộc có bao nhiêu năng lực."
Ngày thời điểm hai người say sưa chiến đấu, một âm thanh chát chúa bất ngờ vang lên. Hơn nữa, thanh âm này lại phát ra từ miệng gã Trung Thôn Chuẩn Nhân.
"Mọi người nghe đây, người của ta đã khống chế tất cả! Nếu không muốn có điều gì ngoài ý muốn thì chớ có lộn xộn.” Chẳng biết lúc nào trên lôi đài bỗng xuất hiện một thân ảnh. Người bình luận trận đấu cũng bị hắn đánh ngất xỉu.
"Móa ơi, thằng điên này tính làm cái gì đó, dám đến nơi đây phá rối à!" Lão đại Mã Thanh bang K bất mãn nói.
"Không có chuyện gì làm sao? Thằng này có phải bị bệnh hay không?" Bạch lân đường lão đại Thành Đông cũng hùa theo mắng.
Ai ngờ bọn hắn vừa mới la lối chửi bới, liền phát hiện ngay phía sau mình đã bị người dùng súng chế trụ. Trung Thôn Chuẩn Nhân trước đó đã lén lút đem thủ hạ của hắn xâm nhập. Hiện tại, so vế nhân số, phía Trung Thôn Chuẩn Nhân rõ ràng chiếm ưu thế. Hơn nữa hẵn cũng đã khống chế được các lão đại đang xem trận đấu.
"Chỉ bằng các ngươi cũng muốn..." Mã Thanh khinh thường nói. Lời nói vừa phát ra, hắn đã phát hiện thủ hạ bên người mình bỗng nhiên biến mất. Hơn nữa lại có thêm vài họng súng ngắn lạnh toán đặt ngay tại đỉnh đầu của mình.
Các lão đại Thành Đông chỉ biết nhìn nhau cười khổ. Bọn hắn cũng đồng dạng không nhúc nhích được. Sau lưng cũng cùng bị người khác dùng súng kề vào cổ, không cách nào phản kháng được.
"Ta hi vọng tất cả mọi người nghe theo ta phân phó, không nên lộn xộn." Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn lướt qua các lão đại, cười lạnh nói: "Lỡ nhưng súng nổ làm bị thương các vị, cũng đừng trách ta."
"Ta *** con mẹ mày!" Liệt Hỏa của Thành Đông cao giọng mắng: "Trung Thôn Chuẩn Nhân, ngươi là cái thá gì, hôm nay lại đến nơi đây diễu võ dương oai?" Ai ngờ lời nói vừa dứt, hắn liền cảm thấy phía sau có người dùng báng súng nện liên tục vào sau ót, cả người thoáng cái ngất đi.
Lúc này, Tần Nhị Bảo cùng lôi Hồng cũng đình chỉ đánh nhau và quan sát Trung Thôn Chuẩn Nhân. Lôi Hồng cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại thêm đầu óc chậm hiểu, nhất thời ngây ngốc nhìn Trung Thôn Chuẩn Nhân, không biết nên làm thế nào cho phải.
Mà Tần Nhị Bảo trước đó đã dự đoán Trung Thôn Chuẩn Nhân sẽ hành động. Hơn nữa hắn cũng đã có chuẩn bị nên lúc này không hoảng loạn, mà ngược lại đang hứng thú nhìn Trung Thôn Chuẩn Nhân, tiếp tục thưởng thức màn trình của hắn.
"Thằng kia mày nói cái gì, ha ha, giờ xem mày còn nói được nữa ko? Ha ha ha ha!" Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn qua Liệt Hỏa bị thủ hạ của mình đánh ngất xỉu, cười ha hả: "Hoa Hạ hắc bang? Hừ hừ, cũng chỉ là như thế này sao!"
"Một đám chỉ có một tý sức lực mà đã muốn làm lão đại?" Trung Thôn Chuẩn Nhân dùng ánh mắt trào phúng liếc qua các lão đại đang bị hắn khống chế, lên tiếng dạy dỗ: "Xã hội ngày nay phải dùng cái đầu mới có thể sinh tồn, chỉ bằng vào chém chém giết giết thì không có khả năng đâu, ha ha ha ha!"
Trung Thôn Chuẩn Nhân sau khi nói xong, dừng lại một chút, tựa hồ vẫn chờ người khác vỗ tay cho hắn. Bất quá lập tức hắn lại nghĩ tới tình huống trước mắt có lẽ sẽ không có người nào vỗ tay ủng hộ hắn. Hắn có chút xấu hổ nhìn qua các lão đại nói: "Hiện tại chúng ta có thể đàm phán điều kiện nhé?"
"Ngươi muốn thế nào?" Lão đại Mã Thanh bang K lên tiếng. Dù sao hắn cũng là người đứng đầu một bang phái, dù cho đang ở trong hiểm cảnh, cũng không bối rối, tỉnh táo hỏi.
"Ta muốn thế nào, các ngươi đã biết rõ, ta chỉ muốn xem ý kiến các người thôi!" Trung Thôn Chuần Nhân nói xong, hơi suy nghĩ lại nói tiếp: "Bất quá, hiện tại ta đã đổi chủ ý. Trước kia ta hứa hẹn sẽ phân cho các ngươi một số khu vực. Nhưng hiện tại thì ko. Nói cách khác, hắc bang Trung Quốc về sau chỉ có một lão đại, đó chính là ta!"
"Ta nhổ vào!" Mã Thanh gắt lên: "Ngươi thật không biết xấu hổ!"
"Bốp bốp!" Trung Thôn Chuần Nhân bị Mã Thanh gắt chửi liền cảm thấy mất mặt mủi, liền đi đến trước mặt Mã Thành tát liền hai cái: "Hiện tại ngươi không có tư cách nói chuyện với ta."
Mã Thanh ăn liền hai cái tát, mắt nổi đom đóm, thầm nghĩ: "Tên này thật là đáng chết, ngươi hãy cầu thần bái Phật, đừng để rơi vào tay của ta. Ta mà không đem ngươi lóc da tróc thịt thì ta sẽ không làm người nữa."
Trung Thôn Chuần Nhân sau khi đánh Mã Thanh hai cái tát, liền vừa cười vừa nói: "Đương nhiên, ta đối với tính mạng các ngươi cũng không có hứng thú, cho nên, các ngươi đại khái có thể yên tâm. Nhưng là..."
Thế nhưng, những gì Trung Thôn Chuần Nhân nói tiếp lại đem mọi người một lần nữa trở lại địa ngục: "Mạng của các ngươi, ta có thể tha, nhưng các ngươi phải mang đồ vật ra đổi! Hiện tại ta không chỉ yêu cầu các ngươi xem ta là lão đại của Hoa Hạ hắc bang, mà còn yêu cầu các ngươi phải giao tất cả địa bàn hoạt động cho ta."
"Hừ, cái gì địa bàn? Ngoại trừ địa bàn, những thứ khác được không được hay sao, thí dụ như dung tiền để thay thế. Chỉ cần một câu nói của ngươi, muốn bao nhiêu chúng ta cũng có thể thương lượng!" Người nói chuyện chính là Hồng Hưng hội Gia Khang Bình. Những năm gần đây thế lực Hồng Hưng hội phát triển rất nhanh, đứng đầu hắc đạo, sinh ý rất nhiều. Cho nên, nói đến việc nhượng lại địa bàn tự nhiên có chút không nỡ. Lẽ dĩ nhiên là muốn dùng tiền để thay thế.
"Ha ha, không hổ là Khang lão đại rồi, ta rất thích lời nói thẳng thắn của ngươi, thật là sảng khoái!" Trung Thôn Chuần Nhân nghĩ nghĩ rồi cười nói: "Vậy thì sửa lại một chút, xuất tiền cũng được, không có tiền thì phải giao ra địa bàn, các ngươi thấy sao?"
Lão đại những bang phái mặc dù không có nhiều tiền như Hồng Hưng hội, nhưng giờ phút này nghe được Trung Thôn Chuần Nhân nói, bổng nhiên giương mắt lên, lẽ dĩ nhiên đại đa số mọi người đều lựa chọn trả thù lao.
"Trên người của ta không có tiền mặt, chỉ có chi phiếu, liệu có được không?" Khang Bình cố gắng khống chế cảm xúc nói
"Ta đây muốn 100 triệu, ngươi có đủ sao?" Trung Thôn Chuần Nhân hời hợt nói
"Một trăm triệu?" Chúng lão đại nghe Trung Thôn Chuần Nhân hời hợt nói xong, không khỏi hít một hơi lạnh, tên Trung Thôn này quả thực có công phu sư tử ngoạm.
"Tại sao ngươi không nói là đi cướp đoạt luôn đi?" Khang Bình đối với lòng tham vô đáy của Trung Thôn Chuần Nhân phẫn nộ hét lên: "Ta cảnh cáo ngươi đừng có quá mức."
"Quá mức?" Trung Thôn Chuần Nhân một lần nữa cười to nói: "Ngươi cảm thấy ngươi hiện tại có đủ tư cách cảnh cáo ta sao?"
"Ngươi..." Khang Bình mở to con mắt nhìn Trung Thôn Chuần Nhân đang cười to. Nội tâm hắn lúc này rất phẫn nộ, khuôn mặt có chút vặn vẹo. Thế nhưng giờ phút này hắn lại không có một biện pháp nào cả.
"Các ngươi cũng thấy rồi đấy" Trung Thôn Chuần Nhân dừng một chút, nói ra: "Ta hiện tại quả thực là đang chiếm đoạt."
"Ta kháo, ta đã gặp qua nhiều kẻ vô sĩ, nhưng người như ngươi quả thực là cực phẩm vô sỉ!" Lôi Hồng rốt cục đã có phản ứng. Mặc dù có chút chậm, nhưng hắn cũng nhìn ra một số chuyện, nhịn không được nên mắng to.
Tần Nhị Bảo lúc này vẫn giữ nguyên vị trí cũ, tựa như đang quan sát những gì Trung Thôn Chuần Nhân thể hiện. Hắn vẫn không có ý định ra tay, nhưng nhìn khuôn mặt đang phô trương một cách thô thiển của Trung Thôn Chuần Nhân trông giống như một thằng hề khiến hắn thật muốn cười to.
"Tốt rồi, ta cho các ngươi các vị vài phút cân nhắc." Trung Thôn Chuần Nhân vừa cười vừa nói: "Vài phút sau, nếu các ngươi không nói ra quyết định, thì đừng trách ta đại khai sát giới."
Mọi người trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Tất cả mọi người cảm thấy trong nội tâm hoảng loạn, cảm giác mình như cá nằm trên thớt, tùy ý cho người ta làm thịt. Hơn nữa trong khán đài cũng có không ít người, thế nhưng ngặt nổi chẳng ai mang theo súng cả
Mà đám người Trung Thôn Chuần Nhân thì tên nào trên tay đều có vũ khí hạng nặng. Có thể thấy được hành động lần này của Trung Thôn Chuần Nhân đã được chuẩn bị rất đầy đủ. Lẽ dĩ nhiên chẳng có mấy kẻ điên nào dám dùng tay không mà solo với súng ống cả.
Những người con lại trong hắc bang lúc này đều đang trông chờ cách xử lý của các lão đại. Bởi những quyết định của lão đại hoàn toàn quyết định sinh tử của bọn chúng.
"Ta không muốn chết!" Một tên đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, kêu lớn: "Ta liều mạng với các ngươi" Hắn vừa dứt lời liền hướng Trung Thôn Chuần Nhân lao đến theo kiểu cá chết lưới rách.
"Muốn chết!" Trung Thôn Chuần Nhân dùng ánh mắt ý bảo thuộc hạ ra tay. Mà đám thủ hạ của hắn cũng ngầm hiểu, hướng súng máy về phía tên kia. Trước mắt mọi người ko phải là hình ảnh cá chết lưới rách, mà là thân thể người kia bị biến thành một cái sàng.
Trong tràng đấu lập tức bắt đầu rối loạn. Có không ít người thậm chí bắt đầu oán hận chính mình khi còn bé, vì sao không chịu học hành đàng hoàng, để phải theo con đường xã hội đen không có đường về này. Hiện tại, tính mạng mình chắc bỏ lại nơi này rồi.
"Tốt rồi, mọi người nếu không muốn chết, đều yên lặng một chút cho ta!" Trung Thôn Chuần Nhân cầm trong tay mic ổn định cục diện đang có dấu hiệu bạo động, lại tiếp tục hướng về phía các lão đại nói ra: "Các vị cân nhắc thế nào? Hi vọng các ngươi không để cho ta thất vọng!"
Chúng lão đại biết rõ giờ phút này nói cái gì cũng vô dụng, đang chuẩn bị gật đầu, bất chợt nghe được có tiếng người hô: "Xin chờ một chút!"
Mọi người theo tiếng nhìn lại, thì thấy Tần Nhị Bảo nhảy xuống quyền đài, hướng Trung Thôn Chuần Nhân đi tới, hô: "Các vị xin chờ một chút."
"Tần Nhị Bảo, ngươi muốn làm gì?" Trung Thôn Chuần Nhân nhìn qua Tần Nhị Bảo, không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn uy hiếp nói: "Ta khuyên ngươi, ngàn vạn đừng quấy rối, bằng không thì, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đấy."
"Cái này ta minh bạch!" Tần Nhị Bảo cười hì hì nói, đến gần Trung Thôn Chuần Nhân trước mặt, hỏi: " Chuẩn Nhân tiên sinh, nghe qua Trung Quốc một cái thành ngữ sao?"
"Thành ngữ?" Trung Thôn Chuần Nhân nhất thời không hiểu được ý tứ của Tần Nhị Bảo, không khỏi sững sờ, hỏi ngược lại: "Thành ngữ gì?"
"Tức là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau ah!" Tần Nhị Bảo cười hì hì nói, vừa dứt lời, sắc mặt thay đổi, hắn bỗng nhiên hướng Trung Thôn Chuần Nhân đưa tay đoạt lấy mic.
Trung Thôn Chuần Nhân thấy mic bị đoạt, không khỏi sững sờ, cảm thấy có chút không ổn, cuống quít hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Đừng nóng vội, chờ một chút, ngươi sẽ biết!" Tần Nhị Bảo nói xong, cầm mic trong tay, dùng sức ném mạnh lên trên. Chiếc mic bị hỏng, sinh ra tiếng rít gào bén nhọn và chói tai truyền ra từ chiếc âm-li ở bên trong.
Âm thanh chói tai khiến mọi người khó có thể chịu đựng được, liền dung hai tay vội vàng che lấy lỗ tai. Tần Nhị Bảo nhìn qua động tác của mọi người, khóe miệng hiện lên chút vui vẻ. Bởi vì hắn biết rõ, trò hay muốn mở màn rồi...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 72: Bọ Ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi
Dịch Giả: contraithanchet
Biên Tập: contraithanchet
Nguồn: Kiếm Giới
Bằng,bằng,bằng…
Vài tiếng súng vang lên,những tên thủ hạ của Trung Thôn Chuẩn Nhân liên tiếp ngã xuống đất, mỗi tên đều bị bắn nổ đầu (Headshot ^^), hỗn hợp máu và óc trắng xóa giàn giụa, hình dạng vô cùng thê thảm.
Phát sinh tình huống này mọi người theo bản năng trong nháy mắt che lỗ tai lại, trong tràng cũng còn vài tiếng súng vang lên, chạy trốn, hỗn loạn thành một đoàn, tiếng thút thít nỉ non vang lên đâu đó, thủ hạ của Trung Thôn Chuẩn Nhân đang dốc sức liều mạng, tất cả mọi người tạo thành hỗn loạn, những người này vừa mới bị các lão đại hắc bang cưỡng ép, thấy có được tự do, chuyện đầu tiên, đó là tìm những tên cầm đầu đang bị thương tính sổ.
Những tên thủ hạ còn lại của Trung Thôn Chuẩn Nhân, cũng không để ý đến chuyện khác, vì mạng sống đã chạy trốn, ẩn nấp, tự lo cho mình trước hết, ránh cho mình trở thành bia ngắm, rối loạn, toàn bộ rối loạn, tràng diện này bất luận là ai cũng không thể khống chế nổi, trong khung cảnh hỗn loạn, có hai người không bởi vì đám người hỗn loạn mà bỏ chạy.
Nội tâm Trung Thôn Chuẩn Nhân vô cùng kinh hãi nhìn qua tràng diện hỗn loạn trong quán, bất đắc dĩ thở dài, bất luận thế nào hắn cũng không nghĩ tới, âm mưu kế hoạch chu đáo như thế, vậy mà bởi vì Tần Nhị Bảo khiến cho loạn đến thất điên bát đảo, phẫn nộ bắt đầu lan tràn khắp khuôn mặt béo ục ịt kia, nghiêm mặt hướng Tần Nhị Bảo hỏi: “Xú tiểu tử, tại sao ngươi lại phá hư chuyện tốt của ta?”
“Phá hư?” Tần Nhị Bảo cười nói: “Ta chỉ không muốn bị người khác lợi dụng mà thôi!”
“Cái gì?” Trung Thôn Chuẩn Nhân nghe Tần Bảo Nhi nói ra bí mật của mình, khiếp sợ nhìn qua hắn nói ra: “Làm sao người biết chuyện này?”
“Là chính ngươi quá tự đại!” Tần Bảo Nhi cười lạnh nói: “Ngươi xem người khác là kẻ đần, thiên hạ chỉ có ngươi là người thông minh, phải biết rằng chỉ số thông minh của ta cũng không thấp.”
“…” Trung Thôn Chuẩn Nhân biết rõ âm mưu của mình đã thất bại, ủ rũ trong chốc lát, tiếp theo lại cười ha hả.
“ Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ, bị kích thích quá sâu, điên rồi?” Tần Bảo Nhi nhìn hắn cười to, khó hiểu mà hỏi.
“Ta cười vì ta đã thất bại, nhưng mà, các ngươi sẽ chết theo ta.” Trung Thôn Chuẩn Nhân cười to nói, biểu lộ vẻ thống khổ trong đó có mang theo vài phần đắc ý.
“Ngươi muốn làm gì?” Tần Bảo Nhi sợ hãi hỏi: “Ngươi chẳng lẽ còn tuyệt chiêu gì sao?”
“Ngươi đã đoán đúng, lần này ta chính là ôm tâm tình đập nồi dìm thuyền muốn chết đến đây.” Trung Thôn Chuẩn Nhân cười lạnh nói: “Ta sống không được, đương nhiên muốn lôi kéo các người làm đệm lưng.”
“À?” Tần Bảo Nhi trừng to mắt nhìn qua, hỏi: “Ngươi ngàn vạn lần đừng có làm xằng bậy a!”
“Xằng bậy, là ngươi bức ta đấy!” Trung Thôn Chuẩn Nhân dứt lơi, đem tay hướng túi áo sợ soạng, nhưng thời điểm hắn đưa tay vào túi, sắc mặt hắn hơi đổi, lập tức đổi lại túi khác, y nguyên vẫn không tìm được, vẻ ổn trọng mới đây của Trung Thôn Chuẩn Nhân biến mất, sợ loạn khắp thân thể.
“Là tìm cái này sao?” Tần Bảo Nhi cầm đồ vật như điều khiển từ xa hỏi.
“ Sao…. Như thế nào ở trong tay ngươi?” Trung Thôn Chuẩn Nhân đang nhìn đồ vật mà mình muốn tìm, vậy mà ở trên tay Tần Bảo Nhi, vô cùng khiếp sợ hỏi: “Ngươi lấy từ lúc nào?”
“Chính là thời điểm lên xe a!” vẻ mặt Tần Bảo Nhi giả bộ như người vô tội nói: “Ta xem rất giống điều khiển từ xa của TV, liền thuận tay lấy đi, ngươi cũng biết, lần trước ta đem cái điều khiển TV trong nhà Ân Thế Bình về làm xấu, vẫn không tìm được cái giống như đúc đấy…” Miệng Tần Nhị Bảo nếu mở ra, giống như không thu lại được, liên miên không dứt.
“Đã đủ rồi, ta nghĩ không tới người còn có bổn sự ăn cắp!” Trung Thôn Chuẩn Nhân phẫn nộ mắng.
“Đi ra hỗn(giang hồ), nhất định phải có tố chất tổng hợp.” Tần Bảo Nhi kiên nhẫn giải thích nói: “Bằng không thì rất khó đứng chân trong xã hội này.”
“Câm miệng!” Trung Thôn Chuẩn Nhân thực sự chịu không được khi Tần Bảo Nhi nói nhảm, mở miệng ngăn cản, nói:
“Giỏi lắm!” Tần Bảo Nhi nghe lời ngậm miệng lại, cầm điều khiển từ xa trước mặt Trung Thôn Chuẩn Nhân bắt đầu vuốt vuốt…., như tiểu hài tử bình thường đang chơi đồ chơi, Trung Thôn Chuẩn Nhân một chút biện pháp cũng không có, biết rõ thân thủ của mình khẳng định không bằng hắn, muốn nói đoạt lại so với lên trời còn khó hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Bảo Nhi trước mặt mình diễu võ dương oai.
“Thứ này cũng không biết có thể khống chế cái gì a?” Tần Bảo Nhi vuốt vuốt trong chốt lát, tự nhủ: “Nói không chừng lấy về, có thể điều khiển TV cũng không chừng.” Dứt lời, liền ấn lung tung lên ấn phím.
“Không tốt!” Trung Thôn Chuẩn Nhân thấy Tần Bảo Nhi nhấn xuống ấn phím, cuống quít lên trốn xuống dưới đáy bàn, một lát sau, cũng không xuất hiện tình huống như hắn dự đoán, chỉ có Tần Bảo Nhi dùng ánh mắt đùa cợt nhìn qua hắn, nói: “Không nghĩ tới ngươi cũng sợ chết a!”
“Làm sao có thể không có…” lời Trung Thôn Chuẩn Nhân mới nói ra một nửa, còn chưa nói hết, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Bảo Nhi
“Như thế nào không có nổ tung đúng không?” Tần Bảo Nhi đem câu Trung Thôn Chuẩn Nhân muốn nói nói ra, rất hiển nhiên hắn biết rõ Trung Thôn Chuẩn Nhân nghĩ gì.
“Ngươi….” Mặt Trung Thôn Chuẩn Nhân gần như vặn vẹo,lần nữa trong lòng phẫn nộ vô cùng,mà trở nên không còn nhân dạng,lớn tiếng hỏi:”chẳng lẽ ngươi chính là quỷ?”
“Ngươi oan uổng ta rồi!” Tần Bảo Nhi làm ra bộ dạng ủy khuất nói.
“Cái đó đúng…”
“Là ta!” một âm thanh xuất hiện, một thân ảnh cũng chầm chạm từ trong đám người hỗn loạn đi ra,Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn theo ngọn đèn phía trước, tâm không khỏi nguội lạnh một nửa,miệng há lớn, cả buổi không nói ra lời.
“Không muốn? Trung Thôn Chuẩn Nhân, chúng ta lại gặp mặt!” Cái này không phải người khác, chính là phụ thân An Kỳ Nhi – An Chí Quốc, chỉ thấy hắn nói ra: “Ta hiện tại tìm ngươi có oan giải oan, có cừu báo cừu.”
“…” Trung Thôn Chuẩn Nhân sững sở trong chốt lát, bỗng nhiên cầm lên một bả ghế dựa, định hướng An Chí Quốc ném tới, khiến An Chí Quốc tránh né, liền vung chân chạy.
“Lần này ta sẽ không để ngươi chạy!” An Chí Quốc nhìn Trung Thôn Chuẩn Nhân muốn chạy, liền tiến truy theo nói, Tần Bảo Nhi lúc này định theo sau, lúc này, K Phố bang lão đại Mã Thanh chạy tới,cầm trong tay một cây dao bầu, đằng đằng sát khí nhìn khắp nơi như tìm kiếm cái gì, nhìn Tần Bảo Nhi hỏi: “Con rùa Trung Thôn kia, ở nơi nào? Ta muốn bắt đem một thân thịt mỡ của hắn, nấu thành dầu.”
“Ha ha…” Tần Bảo Nhi thấy tính tình của hắn, rất giống bản thân mình, xuất phát từ thiện ý, quan tâm nói: “Huynh đệ ta cho ngươi một lời khuyên.”
“Ha ha…” Tần Bảo Nhi cười mà không nói nhìn qua hắn
Mã Thanh nhìn qua Tần Bảo Nhi, cho rằng hắn là nội ứng, giơ con dao bầu trong tay mình lên, nói: “Tiểu tư, bình sinh ta ghét nhất là những tên phản bội.”
“ Huynh đệ, ngươi đã hiểu lầm!” Tần Bảo Nhi đối với cử động của Mã Thanh, cũng không có để ý thái quá, cười nói: “Ta cũng không phải nội ứng, tin tưởng ta đi, nghe câu khích lệ của ta,là đi thôi, về phần báo thù, sau này hãy nói.”
“Ân, ta nghe lời khuyên của của ngươi vậy!” Mã Thanh cũng không phải là một người không biết nông sâu, thấy chân tâm thật ý của Tần Bảo Nhi trợ giúp mình, gật đầu nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau có điều gì cần hỗ trợ cứ đến chỗ ta, cứ nói.”
“Ha ha….” Tần Bảo Nhi nghe hắn nói như vậy, nở nụ cười, nhưng trong lòng của hắn minh bạch, chính mình cũng không có việc gì tìm hắn, dù sao mình cũng không muốn hỗn trong hắc đạo.
Mã Thanh vừa ly khai, Tần Bảo Nhi lại thoáng gọi hắn lại, chỉ vào Thành Đông đang hôn mê nói: “Đem vị huynh đệ kia mang theo a.”
“Quả nhiên có tình có nghĩa!” Mã Thanh nhìn qua Tần Bảo Nhi, khích lệ nói: “Người bằng hữu này giao cho ta.” Dứt lời, đưa ra một trương danh thiếp, nói: “Về sau có chuyện gì cứ tìm ta.”
“Cảm ơn!” Tần Bảo Nhi cho dù là mình không cần, nhưng cũng lễ phép tiếp thu.
“Sau này còn gặp lại, bảo trọng!” Mã Thanh nhìn Tần Bảo Nhi nói ra, quay người kêu gọi những huynh đệ còn lại của chính mình, lưng cõng Thành Đông thừa dịp hỗn loạn chạy thoát ra ngoài.
“Sau này còn gặp lại!” Tần Bảo Nhi nhìn Mã Thanh đi rồi, cũng vội vàng hướng An Chí Quốc đuổi theo, chạy tới…
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 73: Khổ nhục kế
Dịch Giả: Mr. Tịt
Biên Tập: Dark Lord
Nguồn: Kiếm Giới
"Những người ở trong kia nghe đây, các ngươi đã bị chúng ta bao vây, đừng có phản kháng một một cách vô ích.”
An Chí Quốc cầm loa, kêu gọi Trung Thông Chuẩn Nhân đầu hàng, mà Trung Thôn Chuẩn Nhân cùng đoàn người trốn ở trong một quyền quán hẻo lành, ý định dựa vào nơi đây để chống cự.
Giờ khắc này chính Trung Thôn Chuẩn Nhân cũng không còn khí thế áp đảo mọi người như lúc nãy, hắn hoảng sợ như chó nhà có tang. Bình thường hắn có rất hiều thủ hả nhưng tất cả đều nhân lúc hỗ loạn mà chạy mất, nhưng vẫn còn vài tên thuộc hạ trung thành theo hắn, trong đó có Đại Điền Ưu Mỹ.
“Mẹ kiếp nhà nó, lão tử đếch gì ngươi!" Trung Thôn Chuẩn Nhân nghe An Chí Quốcđang khuyên bảo hắn, không thèm nể mặt đáp :"Có giỏi cứ tới đây, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận."
An Chí Quốc đối với lũ cướp ngu ngốc này, biết rõ không dùng thủ đoạn mạnh mẽ sẽ không có tác dụng, lại hô một tiếng về phía sau, căn cứ tình hình lúc trước vạch ra phương án, chuẩn bị sử dụng tổ hành động đặc công tấn công vào, nhưng đối với bọn tội phạm không sợ chết dựa nào nơi hiểm này để chông cứ, nếu như dùng sức mạnh tấn công vào nhất định sẽ có tổn thương.
Là sĩ quan chỉ huy cao nhất của hành động lần này, An Chí Quốc biết rõ trách nhiệm của mình, nếu ra lệnh hành động sẽ có thành viên tử nạn, tuy mình không muốn điều này xảy ra, nhưng cơ hội để bắt lão đại xã hội đen Nhật Bản chỉ sợ không còn nữa, trong lòng hắn rất khó xử, mà như vậy có thể sẽ làm mọi người chán nản, An Chí Quốcgiờ đang lâm vào do dự.
Trung Thôn Chuẩn Nhân giống như con thú lâm vào đường cùng, trường hợp thế này hắn sẽ chủ động thương lượng còn nếu như xông ra có thể toàn quân sẽ bị diệt. Nhưng nếu không cứng rắn, ở chỗ này lâu, đặc tổ sẽ phá tan rào chắn cuối cùng, như vậy mình sẽ trở thành cừu trên đĩa, không chừng vẫn sẽ là toàn quân bị diệt.
"Thế này cũng không được, thế kia cũng không được! Giờ làm sao bây giờ?" Một tên trên người xăm đầy hoa văn kỳ quái nói "Nếu không chúng ta cùng bọn họ liều mạng, chẳng phải một cái mạng thôi sao!"
"Liều mạng ai cũng biết, nhưng phải xem lại có lợi hay không." Nam tử đeo vòng cổ nói: “Không bằng chúng ta chờ một chút, dùng bất biến ứng vạn biến?"
"Đủ rồi!" Trung Thôn Chuẩn Nhân không kiên nhẫn ngắt lời: "Các ngươi cứ cãi nhau ổn ào cũng không giải quyết được gì, tất cả im miệng cho ta."
Trung Thôn Chuẩn Nhân hét 1 tiếng, khiến cho những tên hồi nãy thảo luận ồn ào câm như hến, không dám lớn tiếng thở, rúc vào một góc, ai cũng không biết phải làm sao.
"Hiện tại chỉ có một biện pháp!" Đại Điền Ưu Mỹ im lặng nãy giờ lên tiếng.
Ngươi có biện pháp?" Lúc này ánh mắt mọi người đều hướng về phía nàng, tràn đầy chờ mong...
"An đội trưởng, đến lúc rồi, mau chóng hạ lệnh!" Đội phó Hứa Minh thúc giục, hắn cùng An Chí Quốc là huynh đệ sinh tử, trong lòng biết An Chí Quốc đang mang trọng trách không thể không cẩn thận được, nhưng tình huống trước mắt, tên đã lên dây không thể không bắn.
"Ta biết!" An Chí Quốc gật đầu, hắn cũng biết là chỉ huy không thể do dự. Nếu chính mình do dự làm cho hành động thất bại thì cũng sẽ bị tội. Nghĩ thế, hắn liền nói: "Ngươi nói đặc tổ chuẩn bị sẵn sàng, khi nào ta ra lệnh thì lập tức tấn công."
"Rõ" Hứa Minh biết rõ An Chí Quốc không dễ để đi đến quyết định này, quay người đi truyền đạt mệnh lệnh chuẩn bị tấn công.
"Chuẩn bị!" An Chí Quốc cầm loa hô lên, ý hắn mọi người đã minh bạch, đợi hắn vung tay chính là lúc tấn công vào.
Đúng lúc An Chí Quốc chuẩn bị hạ lệnh, chợt trong gian phòng truyền đến một giọng nữ:"Chờ một chút, ta là ngôi sao truyền hình Nhật Bản Đại Điền Ưu Mỹ."
"Cái gì? Đại Điền Ưu Mỹ?" An Chí Quốcnhìn qua Hứa Minh hỏi: "Nàng đến đây lúc nào?"
Ách, cái này ta cũng không rõ ràng lắm!" Hứa Minh không dám giấu diếm, trung thực trả lời: "Trước đó tình báo không thấy đề cập đến."
"Cái gì?" An Chí Quốc nghe Hứa Minh trả lời như thế, tức giận nói: "Cậu..."
An Chí Quốc không thể tin được nhìn qua Hứa Minh, hắn như thế nào cũng không muốn tin , người nổi tiếng làm việc cẩn thận như hắn, vậy mà sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng như thế.
"Hồ đồ!" An Chí Quốc nhìn qua Hứa Minh cả buổi, một lúc sau mới nói: "Nếu như nàng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chúng ta gánh bao nhiêu trách nhiệm, ngươi biết không?"
"..." Hứa Minh cũng biết, chính mình thất trách, tự nhiên không dám nói gì, hơn nửa ngày mới mở miệng nói: "Nếu không chúng ta trước yên lặng theo dõi biến động."
"Cũng chỉ có thể như vậy!" An Chí Quốc nghĩ nửa ngày nói ra: "Nói đặc tổ, hành động tạm thời hủy bỏ, chờ mệnh lệnh khác."
Chỉ thấy lúc này, Trung Thôn Chuẩn Nhân dùng súng chĩa vào đầu Đại Điền Ưu Mỹ, đang từ bên gian phòng đi ra, phía sau hắn là đám thủ hạ, Đại Điền Ưu Mỹ thần sắc bối rối đối với An Chí Quốc, không ngừng hô: "Cứu cứu ta! Cứu cứu ta..."
An Chí Quốc lúc này chỉ cảm thấy da đầu run lên, tuy hắn không biết ngôi sao Đại Điền Ưu Mỹ, nhưng hắn biết nếu như vị minh tinh này xảy ra điều gì ngoài ý muốn, sẽ khiến Trung Quốc cùng Nhật Bản có một hồi phong ba, cho nên không thể không cẩn thận.
"Chăc hẳn ngươi không nghĩ tới a!" Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn qua An Chí Quốc, cười nói: "Trên tay của ta lại sẽ có vương bài như vậy!"
"Ngươi..." An Chí Quốc nhìn qua Trung Thôn Chuẩn Nhân bộ dáng vô sỉ, chỉ cảm thấy tức giận đến toàn thân phát run, dừng một chút, hít sâu mở miệng hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
"Như thế nào đây? Đem ngươi mọi người rút lui, cho ta chiếc xe, còn có..." Trung Thôn Chuẩn Nhân nói ra: "Ngàn vạn chớ chơi ta, bằng không thì, ta không bảo đảm vị minh tinh này an toàn." Dứt lời, cầm súng chỉa vào đầu Đại Điền Ưu Mỹ, khoa tay múa chân.
"Ngươi đừng xằng bậy, mọi chuyện đều có thể thương lượng!" An Chí Quốc cảm thấy sự tình càng ngày càng khó giải quyết, bất đắc hướng Hứa Minh phân phó: "Đi chuẩn bị một chiếc xe."
"An đội trưởng..." Hứa Minh muốn nói lại thôi.
"Nhanh đi!" An Chí Quốc trừng mắt liếc hắn, ra lệnh.
Hứa Minh nhìn qua An Chí Quốc, không nói thêm gì nữa, nhẹ gật đầu, đi chuẩn bị.
"Móa nó, nơi này thật khó tìm, nếu không phải lão tử có cái mũi thính, đúng là phải lạc đường!" Tần Nhị Bảo thật vất vả đã tìm được bọn An Chí Quốc, trong miệng nhịn không được la lối.
"Tần huynh đệ, ngươi đã đến rồi!" An Chí Quốc nhìn qua Tần Nhị Bảo, trên mặt cố ra vẻ lễ phép.
"Hiện tại tình huống như thế nào?" Tần Nhị Bảo hỏi
"Tình huống bây giờ không tốt, trong thôn tên kia vậy mà cưỡng ép một ngôi sao, lúc này, hắn đang cùng chúng ta đàm phán đây này!" An Chí Quốccùng Tần Nhị Bảo nói ra
"Ngôi sao? Ngôi sao nào?" Tần Nhị Bảo kỳ quái hỏi
"Đại Điền Ưu Mỹ." An Chí Quốc hồi đáp
"Cái gì? Đại Điền Ưu Mỹ?" Tần Nhị Bảo nghe được cái tên này từ miệng An Chí Quốc, sửng sốt một chút, tiếp theo lại bật cười.
"Như thế nào? Có vấn đề gì sao?" An Chí Quốc kỳ quái nhìn Tần Nhị Bảo hỏi: "Chẳng lẽ ngươi biết nàng?"
"Đâu chỉ biết! Chúng ta còn rất quen thuộc ah!" Tần Nhị Bảo đã khống chế một hồi cảm xúc, cười nói: "Không nghĩ tới bọn hắn hùn vốn mà làm..., dùng một nước cờ hay."
Cái gì?" An Chí Quốc nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, con mắt sáng ngời, như là nhìn thấy hi vọng, kích động đích tiến lên cầm tayhắn hỏi: "Ngươi lại nói rõ ràng một ít."
"Đại Điền Ưu Mỹ cùng Trung Thôn Chuẩn Nhân vốn chính là cùng một ruột!" Tần Nhị Bảo mở to hai mắt nói: "Bọn hắn tại cùng nhau tạo ra kế này!"
"Đclmm!" Theo An Chí Quốc chửi một câu thô tục, ngược lại cảm kích nhìn Tần Nhị Bảo, nói: "Nếu không phải ngươi nói thiếu chút nữa bị bọn hắn lừa gạt rồi."
"Không có việc gì, ngươi chờ một lát, xem ta biểu diễn." Dứt lời, xoay người hướng Trung Thôn Chuẩn Nhân hô: "Mấy người trong kia, ta là Tần Nhị Bảo!"
"Cái gì? Tần Nhị Bảo?" Trung Thôn Chuẩn Nhân nghe xong cái tên này, đầu to một đống, hắn không biết có phải hay không đời trước mắc nợ Tần Nhị Bảo, mỗi lần đến thời điểm mấu chốt, Tần Nhị
Bảo giống như quỷ xuất hiện trước mặt của mình, như là ác mộng không cách nào thoát khỏi.
"Chứng kiến ngươi không may, không biết tại sao, trong nội tâm của ta phi thường vui vẻ!" Tần Nhị Bảo có chút hả hê nói: "Ngươi là không chạy thoát được đâu, hay là buông tha, chuẩn bị đầu hàng đi!"
Đại Điền Ưu Mỹ cũng không biết như thế nào cho phải, mắt thấy sắp thành công rồi, không ngờ Tần Nhị Bảo lại xuất hiện quấy rối, ngẩng đầu nhìn qua Trung Thôn Chuẩn Nhân, cũng không có biện pháp gì.
Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn qua Tần Nhị Bảo cười đùa từng bước từng bước hướng bọn hắn đi tới, tựa hồ bộ dáng không chút gì nguy hiểm, lớn tiếng quát nói: "Không cho phép đi về phía trước, bằng không thì, ta sẽ nổ súng!"
"Ta giúp ngươi làm nhiều chuyện như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cho dù không có khổ lao cũng có mệt nhọc, ngươi nỡ đối xử với ta như vậy sao?" Tần Nhị Bảo như Đường Tăng lải nhải, lại hướng Đại Điền Ưu Mỹ cười nói: "Thấy không? Cái này là kết quả của hắn, ngươi còn ý định tiếp tục giúp hắn?"
"Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm!" Đại Điền Ưu Mỹ hồi đáp: "Ngươi nên quan tâm chính mình!"
Tần Nhị Bảo cười đùa từng bước từng bước hướng tới gần Đại Điền Ưu Mỹ, kỳ thật cũng không có buông lỏng cảnh giác, chọn đúng thời cơ, bước một bước dài, tiến lên bắt lấy tay Đại Điền Ưu Mỹ, kéo về phía mình, cười hì hì nói: "Để cho ta cũng cảm thụ một chút mỹ nhân ôn nhu."
Trung Thôn Chuẩn Nhân thấy Đại Điền Ưu Mỹ bị Tần Nhị Bảo kéo vào lòng, biết rõ nàng đã được Tần Nhị Bảo bảo vệ, đồng thời cũng ý thức được chính mình mất đi con bài Đại Điền Ưu Mỹ, phát hiện nguy hiểm, vội vàng hét lớn: "Nhanh lui về." Dứt lời, hướng địa phương trước đó mà chạy.
"Phanh..."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 74: Tình yêu đau khổ
Dịch Giả: Dark Lord
Biên Tập: Dark Lord
Nguồn: Kiếm Giới
“Không!!~”
Đại Điền Ưu Mỹ nhìn thân hình mập mạp của Trung Thông Chuẩn Nhân từ từ ngã xuống, hét lên một tiếng thê lương, nàng như người điên giãy giụa khỏi Tần Nhị Bảo, lao tới bên cạnh Trung Thôn Chuẩn Nhân giờ đang nằm trên vũng máu, khóc rống lên.
“…” Tần Nhị Bảo nhìn Đại Điền Ưu Mỹ như bị quỷ nhập mà không thể tin được, mặc dù mình cùng nàng quen biết chưa lâu, nhưng Đại Điền Ưu Mỹ đã tạo cho hắn ấn tượng là dù tình hình có nguy cấp như thế nào thì nàng vẫn luôn bình tĩnh, tuyệt đối không sợ hãi, chưa từng thế bộ dạng điên cuồng như hôm nay, tự nhủ: “Nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ…”
Nghĩ tới đây Tần Nhị Bảo nhìn nàng, tuy rằng đã qua tuổi thanh xuân, nhưng năm tháng dường như rất chiếu cố nàng, không để lại chút tì vết, dáng người vẫn gợi cảm như trước, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như tuổi đôi mươi, không những vậy từ trên người nàng còn toát lên vẻ thành thục, điều mà Ân Huyền Vũ các nàng không có.
Đặc biệt đã từng nhìn thấy nụ cười vũ mị của Đại Điền Ưu Mỹ, nụ cười khiến cho Tần Nhị Bảo toàn thân như bị điện giật, tim đập thình thịch, hắn như thế nào cũng không tin được Đại Điền Ưu Mỹ lại thích tên Trung Thôn Chuẩn Nhân béo như heo này, muốn thích thì cũng phải là người đẹp trai như hắn.
Lúc đầu hắn nghĩ sự kết hợp của hai người là vì tiền và sắc đẹp, nhưng lúc này hắn nghĩ mình đã sai lầm, giữa Đại Điền Ưu Mỹ và Trung Thông Chuẩn Nhân thật sự có tình yêu và đối với tình yêu của mình kiên định không kém bất kì ai.
“Chuẩn Nhân, ngươi tỉnh lại đi!!” Đại Điền Ưu Mỹ tựa hồ không muốn tin Trung Thôn Chuẩn Nhân đã chết, chỉ thấy nàng ôm lấy cơ thể đang dần dần nguội lạnh vào trong ngực, gọi ta, tựa hồ giống như đang ôm hài tử ngủ say, không ngừng dùng hai bàn tay dính đầy máu tươi lau sạch nước mắt trên mặt.
Xung quanh mọi người đều im lặng, tất cả đều lặng lặng nhìn tình cảnh đang diễn ra, không ai nói một câu nào, cho dù con người sắt đá nhất cũng sẽ có lúc rơi nước mắt. Nhưng An Chí Quốc biết rõ bây giờ không phải thời điểm để xúc động, kêu gọi thuộc hạ bắt nhưng kẻ còn lại.
Những tên còn lại thấy Trung Thôn Chuẩn Nhân đã chết, cũng không ra sức liều mạng nữa, nhao nhao vứt bỏ vũ khí hướng An Chí Quốc đầu hàng. Lần này âm mưu đã được bày ra tỉ mỉ nhưng vì cái chết của Trung Thôn Chuẩn Nhân mà phải chấm dứt.
“Đứng lên đi!” Tần Nhị Bảo đi đến bên cạnh Đại Điền Ưu Mỹ đang ngồi khóc, nói.
“Cút~” Đại Điền Ưu Mỹ giống như người điên, không ngừng dùng tay xô đẩy Trần Nhị Bảo, không cho hắn tới gần. Trong ánh mắt tuyệt vọng của nàng còn có cả sự hận thù, điều này khiến Tần Nhị Bảo không khỏi rùng mình, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.
Lúc này An Chí Quốc đã đi tới bên cạnh, vỗ vỗ Tần Nhị Bảo, ân cần hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao!” Tần Nhị Bảo cố tỏ ra tươi cười, chỉ vào Đại Điền Ưu Mỹ: “Nàng ấy thật đáng thương, phải giúp nàng ấy thôi.”
An Chí Quốc minh bạch ý tự của Tần Nhị Bảo nói: “Để cho ta!” Tiếp theo đi đến bên Đại Điền Ưu Mỹ.
“Đừng tới đây!” Đại Điền Ưu Mỹ tựa hồ rất tức giận, hướng về phía An Chí Quốc quát ầm lên: “Các ngươi… các ngươi chính là hung thủ.”
“Ưu Mỹ tiểu thư, ta hi vọng người biết rõ kết cục của Trung Thông Chuẩn Nhân ngày hôm nay là do hắn tự chuốc lấy (gieo gió gặt bão), cho nên ta hi vọng ngươi có thể dùng lý trí suy nghĩ kĩ được không?” An Chí Quốc không dám tới gần Đại Điền Ưu Mỹ mà đứng ở xa nói với nàng.
“Lý trí?” Đại Điền Ưu Mỹ khóc rống lên: “Tiên sinh của ta bị các ngươi bắn chết, còn bắt ta dùng lý trí? Các ngươi rốt cuộc là muốn gì? Còn nữa, các ngươi vì sao không thả chúng ta đi, không nên đuổi tận giết tuyệt như thế chứ?”
“Tầm tình của ngươi ta có thể lý giải được.” An Chí Quốc nhìn bộ dạng thống khổ của Đại Điền Ưu Mỹ, bất động thanh sắc nói: “Nhưng việc này là chức trách của ta!”
“Tốt cho một câu chức trách!” Đại Điền Ưu Mỹ ngây dại nhìn thi thể của Trung Thôn Chuẩn Nhân, cười thảm vài tiếng rồi nói: “Chẳng lẽ phải dùng đến mạng người để thực hiện chức tránh sao?”
“Thực xin lỗi!” An Chí Quốc cảm giác mình thực sự có lỗi, hướng Đại Điền Ưu Mỹ xin lỗi.
“Xin lỗi thì làm được gì? Người thì cũng đã chết!” Đại Điền Ưu Mỹ cũng không tiếp nhận lời xin lỗi, cúi đầu thì thao lẩm bẩm.
“Chúng ta đi thôi!” An Chí Quốc thấy thần sắc ảm đạm của Đại Điền Ưu Mỹ vốn không muốn quầy rầy nàng, nhưng mọi việc cũng đã kết thúc, không cần ở chỗ này thêm làm gì nữa, chỉ có thể hướng tới Đại Điền Ưu Mỹ đang ngẩn người nói.
Đại Điền Ưu Mỹ nghe An Chí Quốc nói như vây, bỗng nhiên đi về phía hắn, hướng hẳn nở nụ cười, mà hành động này của nàng khiến cho An Chí Quốc cùng Tần Nhị bảo khẽ giật mình.
“Ta sẽ đi, hẹn gặp lại!” nói xong nàng liền cầm lấy khẩu súng ngắn bên cạnh Trung Thôn Chuẩn Nhân nhắm ngay huyệt thái dương chuẩn bị bóp cò.
“Không nên!” Tần Nhị Bảo cùng An Chí Quốc không hẹn cùng kêu lên, muốn tiến lên ngăn lại, nhưng đã quá muộn, theo sau một tiếng súng vang lên, thân hình Đại Điền Ưu Mỹ như con diều đứt dây ngã xuống. Mà lúc nàng ngã xuống, Tần Nhị Bảo thấy hình như trong mắt nàng nước mắt tuôn trào, chờ khi hắn nhìn kĩ lại thì cảm thấy giống như vừa thấy ảo giác.
Đại Điền Ưu Mỹ tuy đã chết nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn lộ ra nụ cười quỷ dị, mà nụ cười ấy lại làm cho người ta cảm giác như một nụ cười mãn nguyện, đến cùng chuyện gì thì có lẽ chỉ có cô ta là rõ nhất, nhưng Tần Nhị Bảo đoán được hơn phân nửa là có quan hệ với Trung Thôn Chuẩn Nhân.
Ngôi sao truyền hình nổi tiếng của Nhật Bản ở nơi đất khách quê người đã mất đi tính mạng của mình, nàng một lòng đối với tình yêu, làm cho người khác cảm thấy thổn thức không thôi, giống như tình yêu trên màn ảnh, trong lãng mạn có chứa sự chua sót, khiến cho người khác không thể tin được, trong một xã hội coi trọng vật chất, vẫn còn có một vụ tự tử xuất phát từ tình yêu.
Nếu không phải thật sự thấy cảnh này, Tần Nhị Bảo chăc chắn không tin. Khi hắn trở về biệt thự Ân gia, kể câu chuyện này cho mọi người, trong phòng nhất thời lầm vào trầm mặc, có chút áp lực khiến cho người khác khó thở.
“Nàng là một nữ nhân hiếm thấy.” Ân Thế Bình từ trong trầm mặc nói: “Nữ tử như vậy thật sự khó thấy.”
“Vì cái gì đến cuối cùng nữ nhân luôn bị thương tổn.” Ân Huyền Vũ lau nước mắt vì thương tâm, khóc nức nở nói: “Nàng luôn là thần tượng của ta, không nghĩ tới…” An Kỳ Nhi cũng ngồi lặng lẽ bên cạnh nàng, khẽ khẽ lau nước mắt.
“Ai, kết quả này ta cũng không nghĩ tới!” An Chí Quốc thở dài nói: “Ta vốn muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn, hay là ta đã sai lầm.”
“Không nên tự trách mình, nàng đi trên con đường này, vốn đã không còn đương quay lại.” Ân Thế Bình vẫn duy trì được sự tỉnh táo khách quan nói: “Chỉ có là nàng đi nhanh hơn vài bước mà thôi.”
“…” Tần Nhị Bảo tâm tình nặng nè, tuy hắn rất mong chờ tình yêu, chờ người giúp hắn thoát khỏi kiếp xử nam, nhưng đối mặt với tình yêu như vậy hắn thật sự không biết nên làm gì, nếu như thế tình yêu đối với hắn mà nói thì trách nhiệm thực sự quá nặng nề
Trách nhiệm này khiến hắn có chút sợ hãi, không dám nếm thử, cũng không dám tiếp tục trêu đùa nhân gian, đây đều là vì cái gì? Hắn có chút không rõ ràng nhưng hắn cảm giác như có một khối đá nặng trăm tấm đang đè nặng trong lòng, khiến hắn không thở nối.
“Dùng tính mạng để thể hiện tình yêu, như thế thật là thê lương!” Ân Huyền Vũ đa sầu đa cảm nói: “Như thế tình yêu thật thê lương, khiến cho mọi người đều thương cảm, cũng tìm được sự tôn trọng từ người khác.” Dứt lời liền cúi đầu khóc nức nở.
“…” Tần Nhị Bảo thấy Ân Huyền vũ âu sầu như vậy, im lặng nhìn nàng cả buổi thầm nghĩ: “Móa nó, nếu cứ như vậy, thật khiến ta muốn khóc.”
Mọi người lại lâm vào trầm mặc, không phải không muốn nói mà thật sự không biến nên nói cái gì cho phải, lúc này chỉ thấy Ân Thế Bình vỗ tay ý muốn mọi người chú ý, rồi nói: “Ta thông báo cho mọi người một tin tốt.”
“Tin tốt gì vậy?” Tần Nhị Bảo hỏi.
“Qua mấy ngày nữa là sinh nhật Tiểu Vũ, ta có ý định tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật lớn.” Ân Thế Bình nói.
“Thật vậy sao?” Nếu so về tốc độ khôi phục không ai có thể sánh bằng Tần Nhị Bảo, vừa rồi còn xúc động muốn khóc, giờ đây nghe Ân Thế Bình muốn thay Ân Huyền Vũ tổ chức tiệc sinh nhật, không khỏi cao hứng.
Lúc trước hắn ở nông thôn đã từng xem trên TV, đại gia đình tổ chức sinh nhật đều có một chiếc bàn lớn trên đó để rất nhiều đồ ăn cùng thức uống, mọi người có thể tùy tiện ăn uống, nghĩ đi nghĩ lại, Tần Nhị Bảo không khỏi nuốt nước miếng, thầm nghĩ: “Ta nhất định hảo hảo ăn một bữa nó.”
"Ba ba, ta không muốn tổ chức!" Ân Huyên Vũ tâm tình đang rất buồn rầu, thật sự không muốn tổ chức sinh nhật.
“Đừng nói nữa, hết thảy đều nghe theo sự an bài của ta!” Ân Thế Bình hình nữ nhi của mình nói, hắn hiểu ý nghĩa của buổi tiệc sinh nhật này, cũng không chỉ có thay Ân Huyền Vũ tổ chức sinh nhật đơn giản như vậy.
“Thật tốt quá!” Tần Nhị Bảo thấy Ân Thế Bình đã quyết định, không tự chủ được kêu lên.
“Sinh nhật của người khác, liên quan gì tới ngươi?” An Kỳ Nhi thấy bộ dạng của Tần Nhị Bảo, lập tức khiển trách hăn.
“Ta cao hứng thay Ân Huyền Vũ ah!” Tần Nhị Bảo đừng nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ của mình.
“Thôi đi!” An Kỳ Nhi xì mũi nhìn Tần Nhị Bảo bằng ánh mắt coi thường, thầm nghĩ: “Suy nghĩ nhỏ nhoi của người ta còn không biết?”
Tần Nhị Bảo tố chất nội tâm rất tốt, cũng không cùng nàng so đo, trong lòng chỉ mơ đến buổi tiệc sinh nhật vài ngày nữa, đên lúc đó phải thoải mái ăn một bưa.
“Tốt rồi, chúng ta cần phải đi rồi!” An Chí Quốc từ nãy giờ vẫn im lặng, bây giờ hướng mọi người nói, sau đó lại quay qua An Kỳ Nhi nói: “Kỳ Nhi, cùng ta trở về!”
“Cha, cho con ở lại cùng biểu tỷ đi ah!”
“Không được!”
“Ba ba xấu!” An Kỳ Nhi thấy An Chí Quốc không đồng ý, ngây thơ nhìn hắn, làm nũng nói.
An Chí Quốc nghe nàng nói như vậy, trên mặt hiện lên nụ cười yêu thương…
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 75: Bữa tiệc sinh nhật
Dịch Giả: Dark Lord
Biên Tập: Dark Lord
Nguồn: Kiếm Giới
An Kỳ Nhi cố gắng ở lại một lát sau đó cũng nhu thuận theo An Chí Quốc trở về. Không còn tiểu nha đầu tinh quái này nữa, Ân gia như thiếu đi một tia sinh khí, tuy vẫn còn tên Tần Nhị Bảo dở hơi, nhưng một sợi tơ nhỏ không thể làm tạo nên sợ dây (ý nói 1 người không thể tạo sự sôi động). thiếu đi đối thủ cùng hắn gây gổ, hắn cũng an tĩnh không ít, ngoại trừ cùng đám người Trương Bình Sơn trêu chọc nhau, còn lại rất ít khi đi trêu chọc Ân Huyền Vũ.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày, cuộc sống ngắn ngủi thật sự không sao so sánh được với biển người mênh mông, dù cho người đó lúc còn sống phong quang cỡ nào, lúc chết đi cũng sẽ dẫn bị lãng quên, hướng chi là người xấu, càng ít người nhớ tới họ dù chỉ một chút.
Đối với người vô lo vô nghĩ như Tần Nhị Bảo, hắn sớm đã thoát ra được chuyện này, mỗi ngày cứ như vậy, lúc cần ăn thì ăn lúc cần ngủ thì ngủ, sinh hoạt cũng tùy ý. Đương nhiên không phải ai cũng thoát ra khỏi chuyện này, Ân Huyền Vũ là một ví dụ, nàng vẫn đắm chìm trong sự đau xót trước cái chết của thần tượng.
Tuy Đại Điền Ưu Mỹ từng lợi dụng nàng, nhưng cái cách mà nàng dung để bảo vệ tình yêu của mình đã làm cho nội tâm Ân Huyền Vũ xao động. Lại thêm tâm tư của Ân Huyền Vũ còn muốn tinh tế, tỉ mỉ hơn, nàng là người đa sầu đa cảm, gặp được chuyện như thế này tất nhiên rất khó thoát ra. (Lâm Đại Ngọc: nv trong Hồng Lâu Mộng, xem thêm tại đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/L%C3%A2...i_Ng%E1%BB%8Dc )
Đối với Tần Nhị Bảo, những tiểu thư nhà có tiền, không lo cơm ăn áo mặc này thì phương thức tốt nhất để kéo nàng ra khỏi ưu phiền là bỏ đói vài ngày, đên khi nào nàng đói bụng đến thất điên bát đảo, chắc chắn rằng nàng sẽ không tự kiềm chế mình nữa, ngược lại trong đầu chỉ nghĩ đến việc ăn uống.
Bất quá Ân Huyền Vũ cũng không có tâm tình để ý đến Tần Nhị Bảo, mỗi ngày sau khi đến trường là liền về nhà, ra dáng như một tiểu thư khuê các. Mấy ngày này cứ trôi qua như vậy, có đôi khi La Bá Tư cũng tới tìm nàng, nhưng thấy Ân Huyền Vũ thật sự không có tâm tình làm việc, tự nhiên cũng không miễn cưỡng, khuyên bảo vài câu rồi lại ra về.
Ân Thế Bình biết rất rõ tâm trạng nữ nhi của mình nên vì nàng mà chuẩn bị buổi tiệc sinh nhật rất chu đáo, muốn làm cho nàng vui vẻ lên mà quên hết ưu phiền. Bởi vậy có thể thấy được, Ân Thế Bình đối với cô con gái này yêu thương đến nhường nào.
Lần sinh nhật này, vì muốn Ân Huyền Vũ vui vẻ nên Ân Thế Bình đã không tiếc tiền để tổ chức buổi tiệc tại một nhà hàng sang trọng, còn mời tất cả các nhân vật nổi tiếng ở thành phố Đông Giang đến dự, quan viên chính phủ cũng tới tham gia, có thể thấy Ân gia tại Đông Giang rất có danh vọng không hề nhỏ.
Tại hội trường tổ chức buổi tiệc, tất cả mọi người đều đang bận rồi, nào là bố trí hội trường, an bài khách quý, còn có người đang làm ra những món ăn ngon lạ mắt, mà hết thảy việc này Ân Thế Bình đều giao cho Liễu Thần Đình xử lý, điều này cũng khiến nàng bận rộn mấy ngày nay, cũng may mà nàng biết cách sắp xếp, đem mọi việc an bài đâu vào đấy.
“Liễu Thần Đình, không nghĩ tới ngươi cũng đã ở đây?” Chỉ thấy Tần Nhị Bảo cầm một cái khay bên trên chất đầy đồ ăn, đi về phía Liễu Thần Đình, nàng nhìn thấy hắn không khỏi cười khổ, thầm nghĩ: “Tên nông dân này mỗi lần xuất hiện đều không giống người bình thường.”
“Là ngươi à?” Từ lần găp Tào Hi Văn, nàng phát hiện cảm giác của mình đối với Tần Nhị Bảo bắt đầu trở nên phức tạp, tuy mình rất chán ghét hắn nhưng không như trước kia, tránh hắn như tránh hổ, bây giờ trong sâu thằm nội tâm của nàng vẫn có chút hi vọng được nhìn thấy hắn. Đương nhiên điều này nàng chỉ vô ý thức nghĩ đến, nhưng cũng làm cho bản thân hoảng sợ không thôi.
“Đương nhiên, buổi tiệc quan trọng như vậy làm sao thiếu ta được!” Tần Nhị Bảo mặt dày vô sỉ nói: “Ta thế nào cũng là bảo tiêu của Ân gia, những tình huống như thế này nếu không có tôi, mọi người sẽ khó xử lý.”
“Khục khục… “ Liễu Thần Đình nghe hắn nói như vậy thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình làm sặc, vội vàng vỗ nhẹ ngực mình, điều chỉnh hô hấp, mà cũng bởi vì bộ ngực phập do hô hấp đã khiến cho Tần Nhị Bảo không tự giác mà nhìn chăm chú vào nào.
“Lưu manh!” Liễu Thần Đình nhìn thấy ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của Tần Nhị Bảo thù mặt thoáng đỏ lên, thấp giọng mắng, nàng ghét nhất ánh mắt dâm đáng của hắn, nhìn là biết không phải người tốt. Nếu hỏi vì sao nàng ghét hắn, thì sẽ có rất nhiều lý do, hơn nữa càng nghĩ càng khiến nàng chán ghét, nhưng không hiểu vì sao từ đáy lòng nàng có chút gì đó ưa thích hắn?
Chính bản thân nàng cũng nói rõ được, bởi vì thái độ không sợ hãi khi gặp nguy hiểm của hắn hay bởi vì khí phách của hắn? Dù sao nàng cũng cảm thấy rất kì quái.
“Liễu Thần Đình, ngươi khỏe chứ?” Ngay khi Liễu Thần Đình đang nghĩ lung tung thì Tào Hi Văn không biết từ đâu xuất hiện, mà sự xuất hiện của hắn khiến cho tâm trí của nàng trở nên giao động
“Hi Văn, ngươi cũng tới rồi!” Liễu Thần Đình nhìn Tào Hi Văn đang đi về phía mình, không tự giác thân mật gọi.
“Cũng lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?” Tào Hi Văn nho nhã mỉm cười nhìn Liễu Thần Đình, mà nụ cười đã khiến không biết bao nhiêu cô gái mê mẩn thực sự có tác dụng với Liễu Thần Đình, nhất thời khiến lòng nàng bấn loạn.
Liễu Thần Đình không dám nhìn vào ánh mắt thâm tình của Tào Hi Văn, sợ chính mình bị hãm sâu vào đó mà không thoát ra nữa, bắt buộc bản thân đem ánh mắt nhìn đến nới khác mà nói: “Cảm ơn, ta rất khỏe!”
Nhìn hai người thân mật nói chuyện không coi ai ra gì, khiến cho Tần Nhị Bảo cảm thấy mất hứng, miệng hếch lên xoay người bỏ đi.
“Liễu Thần Đình, ngươi đã suy nghĩ kĩ sự tình hôm đó chưa?” Tào Hi Văn nhìn thấy Tần Nhị Bảo bỏ đi, vội vã hỏi: “Ta vốn muốn gọi điện cho ngươi nhưng gần đây bận quá.”
“A…” Liễu Thần Đình không biết trả lời Tào Hi Văn như thế nào, nội tâm rối bời nói: “Hi Văn, người đừng ép ta được không?”
“Ta không ép nàng, nhưng hi vọng nàng cân nhắc đến chuyện của hai ta!” Tào Hi Văn nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình, chân thành nói: “Ta đối với nàng rất nghiêm túc.”
Liễu Thần Đình nhìn qua Tào Hi Văn, không tìm ra được điểm thiếu sót nào trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, cảm thấy tâm thần mê mẩn, ý thức hoảng hốt, cảm giác như mình đang sống trong cổ tích, nàng là công chúa đợi chờ vị hoàng tử trước mặt hướng mình cầu hôn.
“Liễu thư ký, Liễu thư ký.”Đúng lúc này nhân viên mới vào làm Vương Lị Na chạy tới Liễu Thần Đình, chỉ vào đống bề bộn nói: “Mark nói người dẫn chương trình của buổi tiệc không tới được.”
“Ah!” Liễu Thần Đình nghe Vương Lị Na gọi, thoáng cái lập tức thanh tỉnh từ trong mộng ảo, đỏ mặt kéo Vương Lị Na chạy đi, khiến cho Vương Lị NA không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tào Hi Văn nhìn bóng lung Liễu Thần Đình đằng xa, khuôn mặt tuấn tú không khỏi lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng là người lòng dạ thâm sâu, ngay lập tức tươi cười trở lại, xoay người hướng đến những người xung quanh nói chuyện.
"Tiểu tử này là ai?" Tần Nhị Bảo không biết vì lý do gì, luôn xem Tào Hi Văn không vừa mắt, đi đến bên cạnh An Kỳ Nhi hỏi.
“Hắn à? Đó là người đứng đầu trong Đông Giang Tứ đại tài từ!” An Kỳ Nhi cười nghịch ngợm nói.
"Tứ đại tài tử?" Tần Nhị Bảo trước kia từng xem qua phim Châu Tinh Trì (Đường Bá Hổ điểm Thu Hương), tự nhiên biết rõ Tứ đại tài tử là cái gì, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ những người này biết cầm kỳ thi họa, xuất khẩu thành thơ?"
“Phi!” An Kỳ Nhi nói tục: “Đây đúng hơn là hộ ăn chơi gái gú, cờ bạc thì có. So với bọn lưu manh xấu xa cũng không khác gì!”
“Cái hội kia gọi là cái gì tài tử?” Tần Nhị Bảo có đôi khi ngốc một cách đáng yêu, cố hỏi cho rõ ngọn nguồn.
“Ngươi nghĩ sai rồi!” An Kỳ Nhi cũng không quan tâm đến vẻ đáng yêu của Tần Nhị Bảo, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, giọng nói châm chọc: “Là tài từ chứ không phải tài tử!” (Chữ tài đầu tiên là “财”có nghĩa là tiền tài, tiền bạc, còn chữ tài thứ 2 là “才子” có nghĩa là nhân tài, người có tài, Tần Nhị Bảo nghe nhầm từ tiền tài sang nhân tài)
“Móa, nói cả buổi hóa ra là vì có tiền ah!” Tần Nhị Bảo hậm hức nói: “Đụng phải những kẻ vi phú bất nhân (kẻ lo làm giàu thì thường không có nhân đức) như thế này rất phiền phức.”
“Ha ha. Nhìn không ra ngươi có cừu oán với người giàu!” An Kỳ Nhi trêu chọc.
“Đám người phú gia côn tử chỉ biết sống phóng túng, ngoại trừ có số phận tốt hơn người khác thì cũng không có gì đáng để người khác hôm mộ.” Tần Nhị Bảo khinh thường nói.
“Ngươi lại nói sai rồi!” An Kỳ Nhi phê bình nói: “Bọn họ không chỉ đơn giản là có vận mệnh tốt hơn người khác.”
“Vậy bọn họ có cái gì?” Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ Nhi nói như vậy, không nhịn được kỳ quái hỏi: “Nói cho ta nghe xem.”
“Nói cho ngươi thì ta được lợi gì?” An Kỳ Nhi liếc nhìn Tần Nhị Bảo, ý nói đến điều kiện.
“Ách, trung thực mà nói ta cũng không có cái gì để đưa cho ngươi.” Tần Nhị Bảo không nghĩ tới An Kỳ Nhị sẽ đòi điều kiến, vò đầu nghĩ nửa ngày mới nói: “Nếu không ta cùng ngươi ngủ một đêm, coi như đền bù tổn thất?”
"Phi, ngươi muốn chết à?" An Kỳ Nhi không muốn Tần Nhị Bảo đem chuyện buồn nôn này nói thản nhiên như thế, chán ghét nói: "Còn nói lung tung thì ta sẽ không khách khí đâu đấy!"
Tần Nhị Bảo đến bây giờ vẫn còn sợ nàng công phu Sư tử rống của nàng, tất nhiên không dám cùng nàng nói hưu nói vượn, chỉ có thể nịnh nọt nói: "Ta thừa nhận miệng thối không được sao, vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng nói ra?"
"Ta hiện giờ nghĩ không ra, chờ ta nghĩ ra rồi nói!" An Kỳ Nhi nghĩ nghĩ một lát rồi nói.
"Quá đáng lắm rồi đó!" Tần Nhị Bảo biết rõ đợi khi An Kỳ Nhi nghĩ thông suốt, khẳng định không có kết cục tốt, đành cố gắng tạo cho mình con đường lui.
"Ngươi dám!" An Kỳ Nhi mở to hai mắt nhìn hắn uy hiếp.
"Ách, nói mau a!" Tần Nhị Bảo biết rõ không nên cùng nàng dây dưa, thúc giục nói.
"Nói như vậy, ngươi đã đáp ứng!" An Kỳ Nhi thấy hắn đã đáp ứng điều kiện của mình, không khỏi nở nụ cười vui vẻ hỏi.
"Ai, coi như ta đen đủi!" Tần Nhị Bảo hối hận nói.
"Ha ha..." An Kỳ Nhi thấy mưu kế của mình được thực hiện thành công, đắc ý cười, vẫy vẫy tay kêu Tần Nhị Bảo lại gần rồi nói ra: "Để ta nói cho ngươi biết a..."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào