Tác giả: Tiêu Đỉnh
Chương 66: Hàng xóm. (2)
Nguồn: Sưu tầm
Thiệu Cảnh đứng im, không động đậy. Tô Thanh Dung cũng không biết vì sao, đứng im trước cửa phòng. Sau đó, cùng một lúc, hai người đều đưa mắt nhìn đối phương.
Ánh mắt gặp nhau giữa không trung, dường như tóe lửa. Giờ phút này, hai người gần như nhìn sau vào đáy lòng nhau, ở sau vẻ ôn hòa vô hại ngày hôm nay, là một hình ảnh khác.
Hàn ý lóe lên, đông thời hai người cùng lúc đưa ngọc bài ra, quét xuống màn khói phía ngoài cửa phòng, sau một lát, chỉ nghe thấy một tiếng trầm thấp, cấm chế trước cửa từ từ mở ra, hai người đều đi vào gian nhà, chỉ còn lại đường đá yên tĩnh.
***
Đóng cửa phòng lại, giống như đem thế giới bên ngoài và bản thân ngăn cách. Ở trong phòng, Thiệu Cảnh thở phào một cái, tự cười bản thân: cư nhiên lại làm hàng xóm của Tô Thanh Dung a, thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, chính mình hy vọng có thể cách xa nữ tử này một chút, bây giờ, e rằng còn gần gũi hơn cả lúc trước a.
Hắn lắc đầu, tạm thời bỏ qua những sự việc phiền phức này, quay đầu kiểm tra nhà mới của mình.
Cái cầm chế vừa rồi ở cửa phòng, ở chỗ của các đệ tử khác cũng có, trừ khi có đại cao thủ phá giải, nếu không chỉ có thể dùng ngọc bài của mỗi người mới có thể mở của phòng. Cho nên ở Huyền Thiên Tông không cần sợ người khác quấy rầy, nếu có người muốn gặp, ngoài cửa cũng có một sợi dây buộc một cái chuông nhỏ, chỉ cần lay vài cái, là chủ nhân của gian phòng sẽ biết.
Căn phòng này cùng với chỗ ngày đó hắn tỉnh lại nhìn thấy không có gì khác nhau lắm. Căn phòng này rộng khoảng 2 trượng, trái phải là tường trắng, trong phòng đặt một bộ bàn ghế, tường bên trái treo hai bức họa, một là “Tuế Hàn Tam Hữu”, một bộ khác là “Thanh Thạch Lưu Thủy”. Ở tường bên phải, có bày một bộ giường chiếu, có đủ cả chăn đệm. Ở cuối giường, có bệ đá ba tầng, xem ra là để cho các đệ tử đựng đồ vặt.
Trừ chỗ đó ra, trên tường còn có một cửa sổ, Thiệu Cảnh để cái hộp trên tay lên bàn, sau đó đi qua mở cánh cửa sổ ra. Lập tức, một cái đình tinh xảo xuất hiện trước mắt hắn. Bởi vì các gian phòng đều xây dựa vào nhau, cho nên ngoại trừ hai bên đều là tường trắng cao ngất, ở phía trong cùng chính là một ngọn núi nhỏ. Từng khối đá cao thấp không đều, ở chỗ cao có dây leo lâu năm rủ xuống, trên mặt đá là một màu rêu xanh, ở giữa khe đá có một dòng suối nhỏ chảy ra.Có một con đường đá nho nhỏ chỉ đủ một người đi, hướng tới cái đình nhỏ, hai bên đường, đều là một thảm cỏ xanh non. Ở gần tường đình, có vài cây trúc thanh nhã, thon dài. Gió núi thổi tới, cỏ xanh, trúc ngọc khẽ lay động, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Thật sự là một nơi ở tốt a…
Thiệu Cảnh nhìn thoáng qua cái đình nhỏ, lại quay đầu nhìn gian phòng, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn, uể oải phiền não trước kia, đều bị hòa tan rất nhiều.
Đúng vậy a, từ nhỏ đã lang thang khắp nơi, giờ so với thời gian ăn ở nơi hoang dã, hiện tại mình còn muốn gì nữa đây?
Hắn cười ha ha, mở ra hai tay, như muốn ôm lây không khí nơi này, hít sâu một hơi, sau đó quay vào nhà.
Tác giả: Tiêu Đỉnh
Chương 67: Hàng xóm. (3)
Nguồn: Sưu tầm
Tiểu Trư nhanh như chớp từ bên hắn chạy đi, hướng cái đình nhỏ lao đến, có vẻ hưng phấn vô cùng, ở trên thảm có xanh vui đùa ầm ỹ, hết ngửi đông rồi lại ngửi tây, có vẻ rất thích nơi này. Thiệu Cảnh không để ý đến nó, hắn trở về gian phòng, ngồi xuống bên cái bàn nhỏ, lấy đồ vật trong chiếc hộp ra hết.
Thiệu Cảnh để ngọc bài sang một bên, sau đó ánh mắt hắn rơi vào quyển “Huyền Tâm Quyết”. Hắn cầm lên, thoáng cảm thấy rất nhẹ, dường như không có gì, rồi lại cảm thấy nặng tựa Thái Sơn, như là đang cầm mộng tưởng thời thiếu niên của chính mình.
Hắn mỉm cười, mở cuốn sách.
Xem xét một lúc lâu, sắc mặt Thiệu Cảnh chăm chú, tập trung tinh thần xem quyển sách trong tay, thật lâu sau mới khép sách lại. Sau đó, lại ngồi trầm ngâm một lúc nữa, dường như đang nhớ lại những gì mình đã đọc, rồi nhẹ gật đầu.
Quyển “Huyền Tâm Quyết” này cũng không có gì cao thâm, nó chỉ là một quyển sách nhập môn chỉ dẫn tu luyện trụ cột tâm pháp. Người bình thường, hầu như ai xem cũng hiểu. Sau đó, bước vào tu luyện, lúc này mới xem được sự cao thấp của tư chất mỗi người. Dù sao đi nữa, môn tâm pháp này rất bình thường, không cần tu luyện quá nhanh, nhưng phải chắc chắn. Cho dù lúc tu luyện tâm pháp này không nhanh đi nữa, chỉ cần tu luyện từ từ cũng có ngày đạt đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Tuy nhiên, để đột phá từ Luyện Khí Cảnh lên Ngưng Nguyên Cảnh thì phải nhờ vào cơ duyên hay ngoại lực hỗ trợ.
Suy tư một lát, sắc mặt Thiệu Cảnh đột nhiên khẽ động, bỏ “Huyền Tâm Quyết” xuống, đưa tay vào túi Lưu Vân lục lọi một lúc, hắn lôi ra một tàn quyển tản ra quang mang màu vàng nhạt.
Quyển tàn sách này tự nhiên chính là Thiên Thư Tàn Quyển hắn lấy được trong thạch thất. Cầm vật này, khóe miệng Thiệu Cảnh nhếch lên một chút, không tự chủ nhìn về phía bức tường đối diện. Ở một bên bức tường đó, hẳn là có một nửa còn lại của Thiên Thư Tàn Quyển a.
Không biết vì sao, Thiệu Cảnh phát hiện, quyển Thiên Thư Tàn Quyển này từ khi bị hắn và Tô Thanh Dung xé làm đôi thì linh khí nồng đậm trên quyển sách đã biến mất. Bây giờ khi nhìn vào Thiên Thư Tàn Quyển, vẫn chỉ có quang mang màu vàng nhạt. Nhưng mà như vậy rất là may mắn, ngày đó hắn đem Tàn Quyển này giấu trong túi Lưu Vân, rõ ràng là đã che mắt được trưởng lão của Huyền Thiên Tông.
Ở trên Thiên Thanh sơn dưỡng thương, hắn căn bản không dám đem quyển Thiên Thư này ra. Cho đến hôm nay, tới chỗ ở của mình, hắn mới có thể đem ra, bỏ gánh nặng trong lòng mà xem một chút. Ở trong Thiên Thư Tàn Quyển có ghi Minh Tự Thuật khác thường, hắn đã sớm quyết tâm tu luyện.
Nhưng mà, tu luyện cái nào trước đây?
Có lẽ, hai loại tâm pháp này sẽ không có xung đột đâu, dù sao một cái là tâm pháp tu luyện của Tu Chân Giả, một cái là của thượng cổ Thuật Sĩ, đạo bất đồng mà?
Thiệu Cảnh cười cười, quay đầu, mở cánh cửa hướng cái đình nhỏ đi đến. Nhìn ánh sáng mặt trời ôn hòa chiều xuống, Tiểu Trư đang nằm trên cỏ ngáy o o… hai cái tai một trắng một đen cụp xuống, ngủ say vô cùng, thỉnh thoảng cái miệng chẹp chẹp vài cái, không biết đang mở được ăn món ngon gì.
Nghĩ đến đó, Thiệu Cảnh có chút nói không nên lời, Tiểu Trư từ sau khi được cứu, không biết có phải là do ăn Thái Huyền Kim Đan hay không, khẩu vị của Tiểu Trư bỗng thay đổi. Trước kia, nó thích ăn nhất là món ăn ngon, ừm, thực ra là “cơm thừa canh cặn” của người nào đó. Bây giờ, nó hoàn toàn chẳng thèm ngó đến. Tiểu Trư bây giờ chỉ có hứng thú với loại linh thảo gì đó. Gần đây, Tạ Tiểu Vũ yêu mến Tiểu Trư, nên mỗi ngày đều mang theo nó đi chơi, kết quả Tiểu Trư ăn vụng một ít linh thảo, nên bị Tạ Tiểu Vũ mắng nhiều lần.
Nhưng mà, Tạ Tiểu Vũ từng nói cho Thiệu Cảnh, Tiểu Trư e rằng không phải là heo bình thường a, cái mũi của nó, so với chó còn tốt hơn nhiều. Bởi vì, bình thường lúc làm việc ở Luyện Đan đường, Tiểu Vũ đều đem về một ít linh thảo cất ở trong phòng. Kết quả là, dù cất kỹ đến đâu, Tiểu Trư chỉ cần ngửi ngửi vài cái, tuyệt đối có thể tìm ra. Qua vài ngày, nó gần như đã ăn hết linh thảo mà Tiểu Vũ cất giữ.
May mắn là những linh thảo đó cũng không quý lắm, Tiểu Vũ cũng không truy cứu. Nhưng mà việc này cũng làm Thiệu Cảnh đau đầu, nếu là ăn “cơm thừa canh cặn” thì cũng dễ nuôi thôi, nhưng mà, tiên sư nó chứ, nều mà cần cả một đống linh thảo làm thức ăn, thì có còn để cho người ta sống không a!.
Tác giả: Tiêu Đỉnh
Chương 68: Minh Tự Thuậ.t (1)
Nguồn: Sưu tầm
Sắc trời tối dần, sao trời bắt đầu hiện. Thiên Thanh sơn trong bóng đêm hiện lên một cảnh sắc khác. Tiếng Tùng reo, tiếng côn trùng kêu vắng vẻ, từng điểm, từng điểm ánh sáng nến từ phòng của các đệ tử dần sáng lên, lóe ra ánh sáng ôn hòa.
Dãy phòng 24, gian nhà thứ 11, ánh nến còn chưa thắp, trong phòng tối đen. Tiểu Trư đã sớm từ bên ngoài chạy vào nhà, giờ phút này nó đang nhảy lên giường, chui vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, đôi mắt nhìn tới nhìn lui trong bóng tối. Thỉnh thoảng lại nhìn Thiệu Cảnh - lúc này đang ngồi xếp bằng ở trên giường.
Dựa theo ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, loáng thoáng nhận thấy Thiệu Cảnh đang ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp kéo dài. Chỉ là không biết vì sao, trên đầu hắn ẩn hiện hai đạo ánh sáng nhàn nhạt, một đạo màu hồng, một đạo màu xám trắng, đang chậm rãi phát tán.
Sắc mặt Thiệu Cảnh bình tĩnh, thỉnh thoảng cũng lóe lên một tia thống khổ, nhưng cũng không quá kịch liệt, mỗi lần đều duy trì trong chốc lát, sau đó sắc mặt hắn dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Chỉ là, trong lúc tu luyện, sắc mặt hắn nhiều lần thay đổi.
Từ lúc ánh sao lên, đến khi trăng lên cao, sau khi trải qua suốt 2 canh giờ, hai đạo ánh sáng trên đầu Thiệu Cảnh chậm rãi biến mất, đến cuối cùng không còn nhìn thấy gì cả. Sắc mặt hắn cũng dần dần trở lại bình thường, vẻ thống khổ cũng rất ít khi xuất hiện. Cứ như vậy, duy trì liên tục đến giờ Tý, Thiệu Cảnh đột nhiên thở ra một hơi dài, mở hai mắt ra. Lập tức, hắn cảm thấy toàn thân đau buốt. Liền dứt khoát nằm xuống.
Tay của hắn chạm vào cái mông của Tiểu Trư đang nằm ngủ, Tiểu Trư “ụt ịt” hai tiếng, xem ra là đang kháng nghị, duỗi ra một cái chân sờ sờ mông, mắt vẫn không mở ra, tiếp tục ngủ.
Thiệu Cảnh cũng không để ý đến nó, nằm ở trên giường, sắc mặt âm trầm.
Vừa rồi tu luyện, hắn quyết định tu luyện “Minh Tự Thuật” trong Thiên Thư Tàn Quyển trước. Dựa theo ghi chép trong Thiên Thư, mỗi ngày chỉ cần tu luyện Minh Tự Thuật một lần là có thể thu lấy thiên địa linh khí, hóa thành tinh hoa bổn nguyên linh khí của hắn. Cứ như thế, ngày ngày tu luyện, kiên trì không ngừng, linh khí trong cơ thể Thuật Giả sẽ không ngừng tăng tiến. Nếu như tham lam, một ngày hấp thu vài lần, thì lục phủ ngũ tạng sẽ không chấp nhận được lượng linh khí thu vào quá nhiều, làm cho thân thể Thuật Giả bị tổn thương, đạo hạnh hao tổn.
Nhưng Thiệu Cảnh lại không ngờ, Minh Tự Thuật cùng Huyền Tâm Quyết có vẻ không khác nhau lắm, đều giống như khuôn phép cũ, là pháp quyết ôn hòa tu luyện từ từ. Ai ngờ, lúc hắn tu luyện, luồng bổn nguyên linh khí thứ nhất được hấp thu vào cơ thể lập tức cùng hỏa hệ linh khí và thủy hệ linh khí mà hắn đã tu luyện trước kia xảy ra xung đột.
Lại nói, Minh Tự Thuật quả nhiên có chút bản lĩnh, bổn nguyên linh khí vừa mới sinh ra còn nhỏ yếu, nhưng cùng hai loại linh khí trong cơ thể Thiệu Cảnh tranh đấu, lại bá đạo đem linh khí của hai hệ này đuổi đi toàn bộ. Thiệu Cảnh phát hiện ra chuyện này liền chấn động, trên Thiên Thư không hề nhắc đến chuyện này, liền muốn dừng tu luyện, nhưng mà tình huống đã vượt ra khỏi sự khống chế của hắn. Luồng bổn nguyên linh khí kia đối với hai hệ linh khí của hắn cực kì bài xích, không khách khí đem chúng tiêu diệt hết.
Việc này cũng kì quái, thủy, hỏa linh khí Thiệu Cảnh tu luyện đã nhiều năm, cũng coi là có chút thực lực, nhưng gặp phải bồn nguyên linh khí yếu ớt này, liền không có sức hoàn thủ. Mặc dù có chút không cam lòng, cứ bám vào cơ thể Thiệu Cảnh, nhưng vẫn bị bổn nguyên linh khí xua ra bên ngoài.
Nói cách khắc, chỉ qua mấy giờ này, linh khí hai hệ mà Thiệu Cảnh tu luyện đã nhiều năm, cứ như vậy bị hủy diệt một cách không rõ ràng.
Tác giả: Tiêu Đỉnh
Chương 68: Minh Tự Thuậ.t (2)
Nguồn: Sưu tầm
Thiệu Cảnh sắc mặt không được tốt lắm, cau mày, nhưng là không biết vì sao ở sâu trong lòng của hắn lại dâng lên một niềm vui mơ hồ, tuy rằng vô cùng đau lòng và tiếc nuối công sức của mình dùng để tu luyện Ngũ Hành linh lực trong nhiều năm nhưng những điều Minh Tư thuật ghi lại trên quyển Thiên Thư hiển nhiên không hề tầm thường, chỉ từ uy thế của bổn nguyên linh lực là đã có thể đã nhìn ra.
Đến cuối cùng hắn cắn răng một cái, bỏ qua tất cả các ý niệm dư thừa trong đầu, một khi đã quyết định tu luyện Minh Tư thuật thì dù có phải chịu chút tổn thất cũng chẳng cần phải quan tâm. Ngồi dậy một lần nữa, hai mắt từ từ nhắm lại, hắn bắt đầu cảm giác tình hình trong cơ thể của mình, quả nhiên hai hệ linh lực trước khi từng có đã triệt để biến mất, linh mạch của chính mình trong cơ thể trống không lãng đãng, chỉ có một tia bổn nguyên linh lực đang phiêu đãng trong đó.
Một tia, đúng là một tia nhỏ như một sợi chỉ vô cùng mỏng manh yếu ớt a.
Thiệu Cảnh mở hai mắt ra, chưa phát giác nét mặt của mình có chút đắng chát. Linh lực của hắn hồi trước có thể đủ chèo chống năm quả Hỏa Cầu thuật phát ra liên tục cùng một lúc, nhưng sợi bổn nguyên linh lực này thì ngay cả một phần mười linh lực cần thiết dùng để phát ra một quả Hỏa Cầu thuật cũng chưa tới.
Thật đúng là hoàn toàn triệt để tu luyện lại từ đầu, Thiệu Cảnh lắc đầu, tự an ủi mình nói: "Thứ tốt luôn luôn rất khó tu luyện, ừm, ngẫm lại từ nay về sau nói không chừng có thể cùng một lúc tu luyện năm hệ thuật pháp, khi đó mới là ngày tốt lành a.
Thiệu Cảnh đoạt lấy liễu một nửa giường cùng đống chăn,mền mà tiểu trư đang vùi thân nằm ngủ trong đó, tiểu Trư trong lúc ngủ mơ lại kêu hừ hừ kháng nghị vài tiếng nhưng Thiệu Cảnh chẳng muốn quản nó, nghĩ thầm trong thiên thư nói rất đúng, Minh Tư thuật mỗi lần tu luyện chỉ cần nửa canh giờ, nhưng thời gian của hôm nay đã vượt qua nửa canh giờ quá nhiều, đoán chừng nguyên nhân của nó là bởi vì hai loại linh lực phát sinh xung đột.
Liên tục ngồi xuống tu luyện lâu như vậy, trong cơ thể lại xảy ra trận tranh đấu của linh lực nên Thiệu Cảnh chỉ cảm thấy hai mắt mí mắt dần dần nặng trĩu, cơn ủ rũ dâng lên, rất nhanh sau đó hắn đãchìm vào giấc mộng đẹp.
Ngày đầu tiên hắn chính thức bái nhập Huyền Thiên tông cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà trôi qua. Trong màn đêm ở ngoài cửa sổ, gió núi phơ phất, tiếng thông reo rì rầm, đám trúc xanh trong tiểu viện chập chờn lay động, chiếu xuống mặt đất mấy phần bóng tối, hình như tất cả chỉ yên bình như vậy.
※※※
Ngày hai mươi tám, tháng ba, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Bây giờ mặt trời đã nhô lên, bắt đầu chiếu những làn ánh sáng đầu tiên xuống ngọn núi Thiên Than, xuyên qua khe cửa sổ trong những tầng phòng đang mở, các đệ tử của Huyền Thiên tông bắt đầu nhao nhao bừng tỉnh khỏi giấc ngủ như đàn chim chóc cất tiếng ca ríu rít, bắt đầu một ngày mới.
Trên tầng hai mươi tư, tất cả các đệ tử mới nhập môn ngày hôm qua đều đã đi ra khỏi cửa phòng, trên người bọn họ đều mặc quần áo hai màu xanh trắng giao nhau là trang phục đệ tử của nhập môn Huyền Thiên tông, gần như trên gương mặt của tất cả mọi người đều mang theo sự hưng phấn và vui vẻ, cho dù là ba vị nam đệ tử có chút uể oải vào ngày hôm qua khi bị phân phối đên Linh Thạch đường thì giờ phút này nhìn qua cũng sáng sủa rất nhiều. Vốn nha, nhiều nhất bất quá là vất vả một ít, chính là lại khổ còn có thể khổ qua Thiên Thanh sơn hạ đương người tu hành sao? Chích đã tới rồi này Thiên Thanh sơn thượng, tương lai thì có trở nên nổi bật đích hi vọng, tất cả mọi người là người thông minh, nghĩ thấu điểm này cũng không có gì khó đích.
Tốp năm tốp ba chào hỏi, mới các đệ tử chuyện trò vui vẻ, hôm qua cùng một chỗ nhập môn cũng là một loại duyên phận, tại này lạ lẫm đích Huyền Thiên trong tông bộ, nhiều người bằng hữu, tương lai nói không chừng tại gian nan đích tu trên đường liền nhiều một phần trợ lực.
Tám người nam tử ba vị mỹ nữ đều đi ra, mọi người gặp nhau một lát, nói chuyện với nhau thân thiện, mà ngay cả ngày xưa tại người tu hành thời gian cảm giác có chút cao ngạo đích Tô Thanh Dung, lúc này nhìn lại cũng ôn hòa nhiều hơn, trên mặt vẫn luôn là mang theo nhàn nhạt tiếu dung, nhẹ giọng cười cười nói nói, cùng ngày xưa có chút bất đồng.
Cùng nơi này hơi có vẻ náo nhiệt tình huống so sánh với, phòng bọn họkhác tầng ra tới Huyền Thiên tông đệ tử thì có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng một ít, tuy rằng cũng có tốp năm tốp ba quen thuộc đích người kết bạn nói chuyện với nhau hành tẩu, nhưng càng nhiều người vẫn còn một mình mà đi. Không ít người cũng nhìn thấy trên tầng 24 những này mới đệ tử, bất quá mọi người sắc mặt đều là nhàn nhạt đích, nhắm vào liếc thì chuyển khai : dời đi chỗ khác liễu mục quang.
Thiệu Cảnh đứng ở trong đám người, tối hôm qua ngủ một cái tốt cảm giác, sáng sớm đứng dậy chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, một cổ hào hùng tự nhiên sinh ra, càng nhiều đối tương lai tu luyện chi đồ đích hướng tới, tâm tình cũng là tốt. Hắn đang tại cùng bên cạnh một cái nam đệ tử nói chuyện, người nọ tên là Đoan Mộc Hổ, thân hình cao lớn, so với Thiệu Cảnh cao hơn liễu nữa cái đầu, ở tại trên tầng 24 căn phòng thứ mười, vừa vặn cũng là Thiệu Cảnh đích hàng xóm. Hai người buổi sáng đứng dậy thì chứng kiến, Thiệu Cảnh liền chủ động cùng hắn đánh nữa cái bắt chuyện, Đoan Mộc Hổ cũng là tính tình cởi mở, cười đáp lại, lưỡng người ta chê cười một hồi, ấn tượng đều là không sai.
Về phần cái con kia Tiểu Trư, giờ phút này thoạt nhìn cũng là cùng chủ nhân đồng dạng tinh thần vô cùng, tại Thiệu Cảnh chung quanh chạy tới chạy lui, nhìn lại có chút hưng phấn.
Một tiếng thanh thúy đích tiếng kêu từ tiền phương truyền đến, Thiệu Cảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Tiểu Vũ đứng ở đá trắng trên đường lớn, hướng nơi này mỉm cười phất tay, đối với hắn nhẹ gật đầu, sau đó lại quay đầu hướng Tô Thanh Dung cùng Lý Dục Tú hai người cười nói: "Tô tỷ tỷ, Lý tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Hôm qua một hồi nói chuyện với nhau, làm cho Tạ Tiểu Vũ cùng hai người bọn họ thành hảo hữu, không nghĩ tới hôm nay liền xưng hô thượng cũng trực tiếp biến thành tỷ tỷ muội muội, Thiệu Cảnh thật sự là bội phục các nàng vài người đích giao tình tiến triển cực nhanh. Tô Thanh Dung cùng Lý Dục Tú đều là đáp ứng một tiếng, cười đi tới, Tô Thanh Dung còn thân thủ sờ sờ Tạ Tiểu Vũ đích khuôn mặt nhỏ nhắn, thấp giọng nói những thứ gì, sau đó hai người đều nở nụ cười. Ánh nắng tươi sáng ôn hòa, chiếu vào các nàng ba người xinh đẹp đích thân ảnh thượng, phảng phất đều mặc lên liễu một tầng chói mắt ôn nhu đích chói lọi.
Những người khác lúc này cũng tốp năm tốp ba kết bạn mà đi, hơn phân nửa đều là dùng nơi đi mà định ra, tỷ như Linh Thạch đường đích ba vị đệ tử liền đi cùng một chỗ, Linh Thú đường đích hai vị nam đệ tử thì là cười hì hì cùng vị kia đồng dạng [bị\được] phân đến Linh Thú đường, tên là Vương Yến nhi đích nữ đệ tử cười nói, thẳng đường đi tới, chọc cho Vương Yến nhi tiếng cười không ngừng, thoạt nhìn hết thảy đều rất hòa hài.
Chỉ là đám người phía sau còn có một nam nhân độc thân mà đứng, Thiệu Cảnh ngẩng đầu nhìn thiên, thở dài, đi lên đá trắng đại đạo, sau đó một đường xuống phía dưới đi đến liễu.
Những rừng cây cổ thụ rậm rạp cao lớn mọc hai bên con đường dài bằng đá trắng đã che đi ánh nắng mặt trời, chỉ để cho một vài tia nắng sớm xuyên qua tán cây chiếu xuống con đường, Thiệu Cảnh vừa đi vừa hưởng thụ cảm giác ôn nhu dễ chịu của nắng, gió và bóng râm từ những cành cây, có lẽ bây giờ các đệ tử tu vị luyện khí cảnh được phân bố ở trên Huyền Thiên tông đã làm việc hết rồi nhưng vẫn có một ít đệ tử ở trên các tầng cao thấp vẫn còn đang nghỉ ngơi, hầu hết bọn họ đều có đạo hạnh khá cao là ngưng nguyên cảnh.
So sánh với đám đệ tử luyện khí cảnh ngày ngày làm tạp vụ thì thời gian của đám đệ tử ngưng nguyên cảnh thư thả và tự do hơn nhiều lắm, họ chỉ cần săn giết đủ số yêu thú cố định trong nhiệm vụ là hoàn thành công việc của mỗi tháng, thời gian còn lại họ được tự do, tự mình làm chủ không bị ai quản. Lúc này chợt có vài vị sư huynh sư tỷ đi qua, mỗi khi họ nhìn thấy tiểu trư đang đi cạnh Thiệu Cảnh thì không khỏi sinh ngẫu hứng nhìn thêm vài lần, nét mặt lộ ra sự bất ngờ và ngạc nhiên.
Thiệu Cảnh không quan tâm nhưng vẫn gật đầu mỉm cười đối với từng người.
Đi xuống con đường lớn bằng đá trắng, hai bên tường trắng ngói đỏ kéo dài không ngớt, ánh nắng ôn hòa ấm áp của mặt trời mùa xuân phủ xuống khiến cho người ta có một cảm giác lười biếng. Trên đường ngẫu nhiên gặp hai vị sư huynh đạo hạnh ngưng nguyên cảnh, Thiệu Cảnh đều khách khí hơi khẽ khom người nhường đường, hắn từ nhỏ lang thang chịu khổ đã hiểu nhiều đạo lí đối nhân xử thế, thấy những người đệ tử trẻ tuổi đầy ngạo khí trong môn phái thì trên người hắn cũng chẳng có nửa phần kiên quyết đấy.
Sau khi đi xuống chân núi thì Thiệu Cảnh dừng lại nhìn về bốn phía, chỉ thấy chung quanh vẫn là từng ruộng linh điền và nhà gỗ, giống như trước đây vẫn có rất nhiều người tu hành đang bận rộn trong đất ruộng làm việc, chỉ có điều di chứng sau trận động đất vẫn còn có thể thấy được, rất nhiều ruộng linh điền trong đó đã bị bỏ phế tan hoang, nhà gỗ sụp đổ chưa được dựng lại cũng không thiếu, nghĩ đến Huyền Thiên tông dù sao tinh lực chủ yếu đã đặt ở trong tông môn trên ngọn núi Thiên Thanh thì làm sao họ có thể bỏ nhiều tâm tư cho đám những người tu hành ở dưới chân núi này chứ.
Nghĩ tới đây, Thiệu Cảnh không nhịn được quay đầu nhìn về phía tây, ở nơi đó có một khe núi đang đứng im lặng, cảnh núi non hùng vĩ và rừng cây xanh ngắt bao phủ trên triền đồi ở đó đã bị thay bằng đống bùn đất ruộng và đá tảng từ vách núi sụp đổ sau trận động đất che lấp mất rồi. Ở đằng sau khe núi là tòa động phủ vô danh, chỉ có điều sau khi tòa động phủ lộ ra thì nơi này đã bị Huyền Thiên tông liệt vào vùng cấm địa, phái đệ tử ngày đêm trông coi, không được chưởng giáo chân nhân cho phép thì không một ai được bước vào.
Thiệu Cảnh chỉ đứng nhìn trong chốc lát rồi nhún vai, động phủ vô danh thần bí khó lường, nhất là cái hang động khổng lồ ở sâu trong lòng đất còn quỷ dị hơn, chỉ có điều bây giờ thì tất cả đều đã bị chôn vùi trong biển lửa. Thiệu Cảnh lắc đầu vứt bỏ hết những ý niệm dư thừa và vô dụng, đi thẳng về phía trước.
Sau khi Thiệu Cảnh đi qua con đường đá trắng dưới chân núi thì thấy một con đường lớn hơn kéo dài về phía trước, hắn liền bước đi trên con đường lớn, xung quanh hai bên đường có rất nhiều ruộng linh điền, rất nhiều người tu hành đang làm việc dưới ruộng đều ngẩng đầu nhìn hắn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy trang phục thêu hai màu xanh trắng thì trong ánh mắt của bọn họ đều toát ra sự hâm mộ cùng ghen tị.
Trong lòng của Thiệu Cảnh bỗng cảm thấy vui mừng và thổn thức, nghĩ thầm không lâu trước đây mình cũng phải làm ruộng giống mọi người, có điều cuối cùng cũng có vài phần vận khí, bây giờ hết khổ rồi.
Hắn vừa bước đi trên con đường dưới chân núi vừa mang theo sự sung sướng trong lòng, thời gian dần trôi qua để ngọn núi Thiên Thanh rơi lại ở sau lưng.
Khoảng cách giữa ngọn núi Thiên Thanh và Tiểu Hồ thành không xa lắm, dọc theo con đường chỉ khoảng mười dặm, bầu trời trong xanh không có một gợn mây, gió dìu dịu thổi mái tóc phất phơ bay lên bầu trời, xa xa đã có thể nhìn thấy tường của Tiểu Hồ thành. Giữa hai vùng đất, ngoại trừ vùng đất giáp ngọn núi Thiên Thanh còn chút ít ruộng linh điền thì những vùng đất xung quanh chỉ là cỏ dại sinh sôi và một vài bụi cây hoang dã lưa thưa, nhìn toàn vùng đất như một miền quê hoang dã, ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp, gió thổi lá bay, trời cao đất rộng, không khỏi khiến lòng người dâng lên niềm dễ chịu.
Tiểu trư lộ ra vẻ rất hưng phấn, chạy tới chạy lui trên con đường lớn, ngửi ngửi ở khắp nơi, một cơn gió nhẹ ùa tới thổi đám bụi cỏ dại rậm rạp dưới đất lay động, phát ra tiếng sàn sạt, mang theo mùi bùn đất thơm ngát nhàn nhạt.
Thiệu Cảnh quay đầu nhìn thoáng qua, ngọn núi Thiên Thanh vẫn cao ngất hùng vĩ, chỉ có điều những người tu hành trong ruộng linh điền đã mơ hồ nhỏ bé không nhìn thấy được nữa, lúc này trên con đường yên lặng chỉ có hắn và tiểu trư đang bước đi, hắn tiện tay ngắt gẫy một cành cỏ nhỏ ở ven đường rồi đặt vào trong miệng nhẹ nhàng nhai, thầm nghĩ cuộc sống như vậy kể cũng không tệ.
Lúc này tiểu trư đang chạy ở trước mặt hắn bỗng nhiên kêu lên một tiếng rồi vội vàng ngẩng đầu lên, nghếch cái mũi ngửi ngửi hai lần trong không khí, sau đó "Hống hống hống hống" ụt ịt không ngừng, thoáng cái đã lao khỏi con đường lớn rồi chui vào một bụi cỏ dại cao hơn nửa người ở ven đường.
Thiệu Cảnh cảm thấy hoảng sợ liền chạy tới xem sét nhưng lại không nhìn thấy hình bóng của tiểu trư đâu, bụi cỏ dại cao đến chừng cái hông của hắn, dù là tiểu hài nhi năm sáu tuổi đi vào sợ rằng hắn cũng không thể nhìn thấy nói gì là tiểu trư? Thế nhưng lúc này trong bụi cỏ bỗng nổi lên một hồi lắc lư, mơ hồ có thể thấy tiểu trư giày vò đám cỏ trong đó, Thiệu Cảnh mắng một câu rồi lớn tiếng kêu lên.
"Tiểu trư, mau trở lại, chúng ta còn phải đi tới nội thành đấy."
Trong bụi cỏ tiếng sát sạt sát sạt vẫn không dừng lại, cành cỏ lắc lư một lúc lâu sau mới nhìn thấy bóng tiểu trư từ bên trong bụi cỏ chui ra, Thiệu Cảnh nhìn thấy trên người tiểu trư dính không ít cỏ nát, cười mắng một câu, quay đầu đang định tiếp tục đi tiếp thì khóe mắt bỗng liếc qua mõm tiểu trư, khẽ giật mình rồi ngoắc tay nói:"Lại đây."
Tiểu trư nhìn qua có vẻ không tình nguyện nhưng sau khi thấy Thiệu Cảnh trừng to mắt lên nhìn thì rốt cuộc nó vẫn phải ngoan ngoãn phun ra một thân cây cỏ chỉ còn một nửa màu đỏ đậm, lá xanh tròn như củ hành, đỉnh mở bốn múi hoa nhỏ, trên mặt lưu lại từng vết răng cắn, tất nhiên là do tiểu trư lưu lại.
Thiệu Cảnh nhìn cành cỏ nhỏ rồi trầm ngâm một lúc, sắc mặt khẽ biến:"Hồng Khấu Thảo?"