Hồng Khấu thảo" không phải là loại linh thảo quý hiếm, nó chỉ là một trong những loại linh thảo cấp một bình thường, công hiệu cũng bình thường, thường được dùng để chế nhiều loại phương thuốc trong dân gian . Dựa theo giá cả thị trường buôn bán linh thảo của Tiểu Hồ thành thì ước chừng một khỏa linh thạch có thể mua được mười cây. Chỉ là vấn đề không phải ở đây, Hồng Khấu thảo mặc dù không phải là loại linh thảo thần kỳ, cũng chẳng thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát của hoa cỏ như bao loài hoa khác, ở vùng quê thường có những cơn gió tinh nghịch nô đùa vờn qua thảm cỏ hoặc bụi cỏ dại, chỉ riêng mùi hương của lá cỏ đã lấn lướt hết cả mùi Hồng Khấu thảo.
Vậy mà vừa rồi rõ ràng hắn thấy Tiểu Trư chỉ chạy qua đã có thể tìm thấy được loài cỏ này . .*
Thiệu Cảnh sờ lên đầu, cũng có chút sợ run, Tiểu trư thì ngược lại, tỏ vẻ rất cơ trí, nhìn thấy Thiệu Cảnh không có phản ứng liền dứt khoát cúi đầu hạ xuống dò xét, cái đầu lưỡi thoáng chuyển động rồi vội vàng cắn cây Hồng Khấu thảo ngậm vào trong miệng, nhai nhai gặm gặm, nhìn qua đúng là một bộ dáng nhấm nuốt thưởng thức vô cùng thỏa mãn.
"Có phải là trùng hợp không nhỉ? Chui vào trong bụi cỏ chơi vừa vặn đụng phải cây Hồng Khấu thảo này?" Thiệu Cảnh ngẫm nghĩ, ánh mắt vẫn còn hiện lên vẻ không thể tin tưởng rồi lắc đầu mang theo Tiểu Trư tiếp tục đi thẳng về phía trước. Ở phía sau của hắn, Tiểu Trư nhai một hồi, Ực một tiếng rồi nuốt cây Hồng Khấu thảo vào trong bụng, sau đó điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra rồi lại đuổi theo Thiệu Cảnh, lon ton chơi đùa đi đến cuối con đường.
Nhưng sau khi bọn họ đi tiếp được khoảng một dặm, ánh mắt của Thiệu Cảnh lại phải hiện nên sự ngạc nhiên, đầy bất ngờ một cách khó hiểu, bởi Tiểu Trư lại kêu lên những tiếng hưng phấn rồi chui vào bụi cỏ ở ven đường, một lát sau mỗi khi trở về, trong miệng đều ngậm một cành hoa.
"Khiên Ngưu Tử."
"Miêu Tu thảo."
"Tiểu Thanh Hoa. . ."
※※※
Đứng ở trước cửa của Tiểu Hồ thành, đôi mắt của Thiệu Cảnh có chút cổ quái, chúng nhìn chằm chằm vào Tiểu Trư ở bên chân, nói: "Ăn no chưa?" Đầu của Tiểu Trư lắc lắc nghiêng nghiêng, sau đó há rộng mồm ra ngoáp rồi ợ thêm một tiếng nữa.
Thiệu Cảnh im lặng không nói gì, một lát sau bỗng cười khan một tiếng, nói: "Đi thôi, chúng ta vào thành."
Trên đường đi, Tiểu Trư bảy lần chui vào bụi cỏ, mỗi một lần đều chuẩn xác không sai mang về một gốc linh thảo, có điều không có cây nào trong số chúng thuộc về loài cây quý hiếm, trên cơ bản chỉ là các loại nhất phẩm linh thảo thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ở nơi dã ngoại hoặc hoang dại mà thôi . Ngắm nhìn Tiểu Trư lần lượt ăn linh thảo một cách vô cùng thỏa mãn, Thiệu Cảnh rốt cục xác định con heo chuyên "ăn hàng" này quả nhiên có một khả năng biến thái: tìm linh thảo.
"Được rồi, ít nhất từ nay về sau không cần phải vì thức ăn cho tiểu trư mà phát sầu nữa, nếu đói bụng thì cứ vứt nó xuống dưới núi để nó tự tìm miếng ăn là được rồi." Thiệu Cảnh trong lòng thầm nghĩ như vậy.
Vào thành, Thiệu Cảnh theo đường cũ chầm chậm bước từng bước về phía đông thành. Phường thị trong Tiểu Hồ thành vẫn còn đang rất náo nhiệt, người đến người đi, tùy ý đều có thể nhìn thấy tu sĩ, nhiều lần Thiệu Cảnh còn nhìn thấy đệ tử của Huyền Thiên tông ăn mặc trang phục của đệ tử nhập môn màu xanh trắng, có điều đều là những khuôn mặt lạ lẫm, ngẫu nhiên gặp người đi qua hắn đều mỉm cười gật đầu chào hỏi, bên kia có người trở lại cười vui vẻ, nhưng cũng có người kiêu căng, coi như nhìn không thấy gì mà xoay người đi chỗ khác.
Thiệu Cảnh cảm thấy thật thiếu sinh khí, vì ai mà thân phận của mình thấp kém, đạo hạnh của mình thô thiển đây, phải biết rằng hắn hiện tại thậm chí ngay cả Luyện Khí cảnh sơ giai còn không đạt tới, cũng khó trách người khác chướng mắt với hắn, về phần bị khinh khỉnh coi thường, thời gian hắn lang thang trước kia đã gặp qua chẳng biết bao nhiêu nữa, mặc dù có chút không thoải mái nhưng cũng sẽ không để ở trong lòng, không lại khiến chính mình không thoải mái.
Địa phương náo nhiệt nhất của Tiểu Hồ thành chính là một đại phường thị nằm ở ven bờ hồ, trong đó khí phát nhất là một vòng cửa hàng ở cạnh tiểu hồ. Thiên Phong lâu của Huyền Thiên tông chính là một của hàng có khí phái ở mặt phía đông tiểu hồ, chiếm vị trí tốt nhất, đó là một đại lầu cao bốn tầng, đối diện cánh cửa chính của lầu một là một con đường lớn phồn hoa, bên cạnh dựng hai cây cột lớn màu vàng son, bốn cánh cửa chính đồng thời mở rộng ra, bên cạnh còn có ba cái cửa sổ lớn, khiến cho những người đang đi trên đường cái có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng chân thực ở trong cửa hàng. Không giang trong tiệm vô cùng rộng lớn, ánh sáng sáng ngời, quầy hàng san sát, bên cạnh còn có cầu thang để lên lầu, giờ phút này ở bên trong có rất nhiều người đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn có đệ tử của Huyền Thiên tông đệ tử dẫn những vị khách quý bước lên bước xuống thang lầu đi lầu hai hoặc là lầu ba lầu bốn, xem ra sinh ý quả nhiên thịnh vượng,may mắn, cho dù ở trong khu phố phồn hoa thịnh vượng thì Thiên Phong lâu vẫn có vẻ hạc giữa bầy gà, không hề tầm thường.
Đứng ở trước bốn cánh cửa lớn sơn son thiếp vàng, ngắm nhìn ba chữ Thiên Phong lâu khổ lớn đẹp tựa cảnh rồng bay phượng múa, bên tai truyền đến tiếng náo nhiệt ầm ĩ, Thiệu Cảnh hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười bước vào.
Ánh nắng nhàn nhạt từ cửa sổ phía tây chiếu nghiêng xuống, rơi trên mặt của một chiếc bàn bằng gỗ thông rất sạch sẽ, nước sơn mang màu sắc thâm trầm, lờ mờ còn có thể nhìn thấy dấu vết vòng tuổi từ vân cây ở trên đó. Một vị trung niên nam tử nét mặt có vẻ phong sương, từng trải đang đứng ở trước quầy, khẽ cau mày, ánh mắt hơi do dự nhìn chăm chú vào một chiếc bình ngọc nhỏ nằm ở trước mặt. Một người đệ tử mặc trang phục xanh trắng đứng ở phía sau quầy, nụ cười nhẹ nhàng đang đọng ở trên môi, nhẹ giọng giải thích với người khác một điều gì đó.
". . . Lão Hầu, ngươi phải nghe ta nói một câu, nếu ngươi thật sự muốn đi vào Vạn Yêu Cốc, trên người không thể không mang theo một ít đan dược dùng để bảo vệ tánh mạng. Ngươi là người từng trải, không phải kẻ lần đầu tiên lăn lộn ở nơi này, chẳng lẽ chưa thấy qua những tu sĩ từ trong Vạn Yêu Cốc thiếu tay đứt chân đi ra ư?" Thiệu Cảnh lắc đầu, khẽ cau mày.
Nam tử kia im lặng một lát, hình như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, khẽ cắn môi gật đầu nói: "Thôi được, ta mua chai "Bảo Nguyên đan" này."
Thiệu Cảnh mỉm cười gật đầu, nhìn thấy nam tử kia cầm ra một cái túi từ trong lòng, một vài tiếng vang do va chạm trầm thấp truyền đến trong lúc tay của hắn di chuyển. Thiệu Cảnh chẳng cần đoán cũng biết ở trong túi chứa đồ kia chính là thứ bị cướp đoạt nhiều nhất trong thiên hạ của Tu Chân giới —— linh thạch.
Nam nhân đếm đủ ba mươi khỏa linh thạch rồi đặt chúng lên trên mặt bàn, sau đó trên nét mặt rốt cục đã lộ ra vẻ vui mừng nho nhỏ, kẹp lấy vài phần ước mơ, không biết có phải hay không là nghĩ đến tương lai của chính mình chiếm được một số lợi nhuận trên người đám yêu thú độc ác tại Vạn Yêu Cốc, rất nhanh đã cất bình ngọc nhỏ vào trong áo, xoay người rời đi.
"Leng keng leng keng", đám linh thạch trên mặt bàn dưới cánh tay thuần thục của Thiệu Cảnh đã bị phủi đi xuống, toàn bộ rơi xuống hộp sắt to lớn nằm ở dưới quầy chuyên môn để đặt linh thạch, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe. Bên cạnh cách đó không xa một nữ đệ tử cũng mặc trang phục xanh trắng quay đầu nhìn qua, mỉm cười, nói: "Thiệu sư đệ, sinh ý khá thật đấy nha."
Thiệu Cảnh khoát tay áo, cười nói: "Ai bảo đan dược của Huyền Thiên tông chúng ta đan dược tại đây Tiểu Hồ thành trong thị tốt nhất đây, đám tán tu muốn đi Vạn Yêu Cốc liệp sát yêu thú, xuất sinh nhập tử đích, không có một điểm cứu mạng đan dược trên thân thể tại hạ, ai cũng lo lắng không phải?"
Nữ đệ tử kia cũng bụm miệng mà cười, hiển nhiên nàng không nghi ngờ gì lời nói của Thiệu Cảnh, chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng của người nam nhân kia biến mất tại cửa ra vào của Thiên Phong lâu, nói: "Ta thấy hình như ngươi có quen biết hắn đúng không?"
Thiệu Cảnh nhẹ gật đầu, nói: "Trước đó vài ngày tại bên quầy hàng gần Tiểu Hồ đi dạo thì nhìn thấy hắn, là một người tán tu họ Hầu, xem ý của hắn là muốn đi vào trong Vạn Yêu Cốc trong thử thời vận."
Ánh mắt của vị nữ đệ tử chớp chớp, hình như còn muốn nói gì đó nhưng đúng vào lúc này có hai vị khách đang đứng trước quầy của nàng, sắc mặt nàng vội vàng nghiêm túc trở lại, tươi tắn trả lời câu hỏi của hai người khách nhân. Thu hồi ánh mắt nhìn quầy bên kia, Thiệu Cảnh lơ đãng phủi một chưởng nhẹ nhàng quen thuộc xuống mặt chiếc tủ gỗ ở trước mặt mình, mặt bàn bóng loáng nhưng có điêu khắc một ít hoa văn thô ráp bị lòng bàn tay của hắn chậm rãi xẹt qua.
Thời gian trôi qua mau, mặt trời và mặt trăng đổi vị trí cho nhau chỉ trong từng cái chớp mắt, từ khi hắn bái nhập sơn môn của Huyền Thiên tông cho đến bây giờ đã qua ba tháng. Trong ba tháng này đã xảy ra rất nhiều thay đổi , hắn dần dần hòa nhập vào môn phái Huyền Thiên tông này, ở trên ngọn núi Thiên Thanh cùng Thiên Phong lâu trong Tiểu Hồ thành, hắn và đám đệ tử ở nơi này giống nhau cùng một dạng, ngày ngày đi tới đi lui chẳng quản gió mưa, chậm rãi cùng mọi người ở Thiên Phong lâu từ trên xuống dưới đều quen thân.
Trên tu hành, hắn không có biểu hiện ra chỗ hơn người nhưng cũng không có tụt lại phía sau so với phần đông số đệ tử, hôm nay đã là tu thành Luyện Khí cảnh sơ giai, trong đám đệ tử của Huyền Thiên tông thì phần tiến cảnh này được tính là trung đẳng. Ngày đó mười một người đệ tử bởi vì Vô Danh động phủ mà bất ngờ được bái nhập làm môn hạ của Huyền Thiên tông có mười người tu hành tiến cảnh đều đứng ở giai đoạn này, chỉ có một người trổ hết tài năng, đó chính là Tô Thanh Dung.
Trong ba tháng, Tô Thanh Dung đạo hạnh tinh tiến thần tốc, trước mắt đã đột phá đến Luyện Khí cảnh trung giai, mặc kệ theo phương diện nào mà nói thì phần thiên tư này đều là loại cực kỳ hiếm thấy, nghe nói đã khiến cho một vị sư trưởng của Huyền Thiên chú ý. Phải biết rằng người thường tu đạo dễ dàng nhất chính là Luyện Khí cảnh, từ đó về sau thì càng ngày càng khó, một năm sơ giai, mười năm trung giai, sau đó cả đời dừng bước tại tình cảnh này cũng là chuyện nhìn mãi quen mắt.
Tốc độ tiến cảnh của Tô Thanh Dung hiển nhiên đã nói rõ nàng nàng có thiên phú và tư chất tu luyện tuyệt đối cao hơn hẳn người thường, tự nhiên dẫn đến việc được nhiều người chú ý. Nữ tử ngày nào còn lẫn trong đám người tu hành dưới chân núi Thanh Thiên tròng ruộng linh điền ngày hôm nay đã bay lên thành người nổi trội. Người bên ngoài thì hâm mộ hoặc ganh tị, ghen ghét, Thiệu Cảnh thì chỉ cần vừa nghĩ tới cái cô nàng xinh đẹp quyến rũ, trên mặt thường xuyên mang theo sự vui vẻ nhàn nhạt này thì đầu đã đau rồi.
Lắc đầu, Thiệu Cảnh vỗ vỗ vào trán, đem những ý niệm vớ vẩn đang nghĩ ở trong đầu bỏ qua, ba tháng này ngày ngày đi sớm về trễ, tuy là hàng xóm của Tô Thanh Dung nhưng cảnh cô nàng không mặc quần áo đã bị hắn nhìn vài lần nên giữa hai người chưa cùng nhau ngồi một chỗ nói chuyện bao giờ. Chuyện cũ lúc trước ở trong vô danh động phủ hình như bây giờ đã bắt đầu phai mờ và trôi vào lãng quên trong trí nhớ của hai người, chỉ là chỉ một mình Thiệu Cảnh biết, chuyện ấy giống như một cây gai ở trong lòng cho dù rất muốn hắn vẫn không thể quên được.
Hắn đã thay đổi, cũng hi vọng bí mật của mình càng ít người biết càng tốt.
Mặt trời lặng lẽ trôi về phía tây khiến sắc trời dần đen tối, một ngày náo nhiệt ồn ào náo động của Tiểu Hồ thành cuối cùng cũng sắp kết thúc, tất cả dần dần yên tĩnh trở lại, những người khách ở trong Thiên Phong lâu cũng dần dần tán đi, khi vị khách cuối cùng đã rời đi thì Thiên Phong lâu bắt đầu đóng cửa, phần đông đệ tử của Huyền Thiên tông đều nhộn nhịp thu thập chuẩn bị rời đi.
Thiệu Cảnh đứng ở phía sau quầy duỗi lưng răng rắc rồi thở phào một cái, đi đến gần một cái thùng gỗ lớn đặt dựa vào tường rồi dùng chân đá hai cái phát ra hai tiếng "Thùng thùng", sau đó đi thẳng về phía trước. Trong thùng gỗ vang lên vài tiếng kêu ủn ỉn rồi đột nhiên một cái đầu heo nhô ra, đè xuống mép cái nắp của chiếc thùng gỗ, ánh mắt uể oải mông lung đảo nhìn chung quanh, sau khi nó nhìn thấy Thiệu Cảnh ở đằng trước đang đi tới phía cửa chính thì lẩm bẩm vài tiếng ụt ụt ịt ịt , giãy dụa lật đổ cái thùng gỗ để bò ra, một nửa thân người vượt ra trước bị ngã rơi xuống mặt đất, bò ra lắc lắc toàn thân một lúc để làm rơi mấy cây rơm rạ bám trên cơ thể, sau đó mở ra cái miệng rộng, ngáp thêm một cái thật to rồi mới lười biếng chạy về phía Thiệu Cảnh.
Mấy tháng không thấy, cái đầu của Tiểu trư thoạt nhìn hình như đã to hơn hồi trước, ngoại trừ hai cái răng nanh màu trắng dài gần một tấc lòi xuống từ trong miệng thì những cái khác vẫn không có thay đổi gì, vẫn là bộ vằn đen trắng, hai cái hốc mắt một đen một trắng, hai cái lỗ tai cũng một đen một trắng của Tiểu Trư.
Không khí của Tiểu Hồ thành đến lúc hoàng hôn mới dần dần êm đềm trở lại, mặt trời buổi chiều đang trôi lơ lửng ở cuối chân trời chỉ lóe ra một chút ánh sáng ít ỏi màu đỏ thẫm như mã não, những tia sáng màu đỏ thẫm cuối cùng trước khi mặt trời lặn. Sau khi mặt trời lặn xuống thì tất cả những con đường lớn nhỏ của Tiểu Hồ thành đều lộ ra nhan sắc mờ nhạt. Bây giờ thì phần lớn các tu sĩ đi kết thành đội, thành quần thể cùng đi vào ban ngày đều đã bỏ đi, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy một vài vị tu sĩ chầm chậm bước một mình trong tòa thành nhỏ, Thiệu Cảnh đứng ở trước cửa ra vào của Thiên Phong lâu tán chuyện một lúc với các vị sư huynh rồi chia tay đi trên con đường quen thuộc bước từng bước về hướng cửa thành.
Bởi phần lớn thời gian của mỗi ngày đều dùng để làm việc ở trong Thiên Phong lâu nên thời gian hắn dùng để tu hành khó tránh khỏi ít ỏi hơn một ít so với người khác, không chỉ mình Thiệu Cảnh mà tất cả những người đệ tử khác ở Thiên Phong lâu đều bị ảnh hưởng giống như hắn, cước bộ bước vội vàng trên đường xá để trở lại ngọn núi Thiên Thanh.
Một lúc lâu sau khi đã ra khỏi cửa thành thì sắc trời u ám rồi bóng đêm từ từ buông xuống, người chạy trước người bước sau không có ai tỏ vẻ rảnh rỗi, ước chừng có mười vị đệ tử mặc trang phục xanh trắng giao nhau của Huyền Thiên tông đang cùng đi trên một con đường dài dằng dặc, có những người kết bạn cùng đi thấp giọng nói chuyện phiếm, có những người một mình đi về phía trước, Thiệu Cảnh đi một mình ở phía sau đám người và không hề bắt chuyện với ai.
Sau khi ra khỏi Tiểu Hồ thành thì tinh thần của Tiểu Trư đã tỉnh táo hẳn lên, thần thái lười biếng đã bị bộ dáng tinh lực dồi dào thay thế mất, đi theo bên người của Thiệu Cảnh, không chỉ lon ton chạy trước chạy sau mà thỉnh thoảng còn nghe ngửi ngửi vào đám bụi cỏ dại mọc hoang dã ở ven đường, chỉ là xem ra vận khí hôm nay của nó không được tốt, tuy rằng nó rất nhiệt tình nhưng cho tới bây giờ vẫn chỉ đi bên cạnh Thiệu Cảnh chứ chưa có chui vào bụi cỏ lần nào, về sau không nhịn được nữa thì dụi dụi cái đầu nhỏ vào chân của Thiệu Cảnh, dụi lên dụi xuống giống như nịnh nọt, trong miệng kêu ụt ụt không ngừng.
Thiệu Cảnh liếc mắt nhìn thấy ánh mắt và bộ dáng đầy vẻ sốt ruột thèm ăn của Tiểu Trư nhưng hắn chỉ liếc mắt chứ không để ý tới nó, thầm nghĩ ba tháng này ít nhất cũng chạy tới chạy lui gần hai trăm vòng đường này rồi, con đường lại ngắn cũn chẳng đến mười dặm, đừng nói là linh thảo trên mặt đất, cho dù là rễ cây linh thảo vùi dưới ba tấc đất cũng sớm đã bị cái mũi heo còn thính hơn hàng chục lần mũi chó móc ra ăn hết rồi, ở đâu còn có thể có cái gì sót lại linh thảo lọt lưới mà cho nó ăn chứ!
Về phần nói mình có nên bỏ tiền ra mua linh thảo cho nó không? Đó là điều tuyệt đối không thể được.
Ngủ một giấc buổi chiều khiến Tiểu Trư thoạt nhìn có vẻ rất là đói bụng, đây cũng là nó làm không được Hầu Tử như vậy, nói cách khác tuyệt đối là bắt tai cong má thượng thoan hạ khiêu, qua lại trên đường chạy trước, động tĩnh này thậm chí khiến cho những người đi gần phải chú ý, một vị nữ đệ tử của Huyền Thiên tông đi ở đằng trước bỗng quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười với Thiệu Cảnh nói: "Thiệu sư đệ, con Tiểu Trư của ngươi bị làm sao vậy?"
Thiệu Cảnh nhếch miệng cười, nói: "Đói bụng."
Vị nữ đệ tử này thoạt nhìn dường như là một cô nàng khá tốt, hoặc là do bề ngoài của Tiểu Trư cũng khá đáng yêu khiến cho nàng không khỏi động lòng trắc ẩn, sau khi nhìn mấy lần thì móc ra một ổ bánh từ trong lòng, cười hì hì và ngồi xổm xuống đưa cho Tiểu Trư, cười nói: "Heo nhỏ thật đáng thương, chủ nhân của ngươi không cho ngươi ăn cái gì à, đến đây, cầm lấy ăn đi nè."
Tiểu Trư giơ mũi lại gần bàn tay của nàng ngửi ngửi một lúc thì hai cái tai một đen một trắng rũ cụp xuống, kêu hai tiếng ụt ụt mệt mỏi vô lực rồi quay đầu bước đi.
Nụ cười trên gương mặt của vị nữ đệ tử nhất thời cứng lại.
Thiệu Cảnh nhìn thấy thì vội vàng chạy tới đá vào mông của Tiểu Trư một cái rồi cười làm lành nói: "Lưu sư tỷ chớ trách chớ trách, con heo này tính tình cổ quái, cho tới bây giờ nó vẫn chưa từng ăn bánh bao giờ, ngươi đừng chấp nó nhé."
Lưu sư tỷ vốn có vài phần tức giận, lúc này lại oán hận trừng to đôi mắt nhìn Thiệu Cảnh, liền đứng người lên rồi quay đầu đi, vô duyên vô cớ lườm vẻ mặt tái đen của Thiệu Cảnh, quay đầu đang muốn đem cái con tử trư kia nắm đến tay, dùng hai chân đạp nó thật mạnh để tiết hết sự bất mãn ở trong lòng thì đột nhiên trông thấy Tiểu Trư vốn là bộ dáng vô tình vô ý lúc này lại thoáng ngẩng cái đầu lên, xoay người về hướng tây, cái mũi không ngừng nghe nghe ngửi ngửi trên không trung, một lát sau đột nhiên một tiếng kêu lên vui mừng, vụt một tiếng chui vào bụi cỏ mọc ven đường.
Dù trong lòng không muốn bước nhưng Thiệu Cảnh vẫn phải nhấc chân đuổi theo Tiểu Trư, dù sao ngày thường nó đều chui vào những bụi cỏ ở gần, phỏng chừng ở ngay gần đây có một cây linh thảo cấp thấp đang mọc rễ nẩy mầm thì bị con heo này ngửi được. Nhìn thấy Thiệu Cảnh cùng sủng vật của hắn chạy vào bụi cỏ ở ven đường, không lâu sau đã biến mất ở trong bụi cỏ hoang dã mọc cao ngút và dày đặc thì các đệ tử khác của Huyền Thiên tông cũng chẳng có nhiều chuyện, dù sao cũng không phải lần đầu tiên Tiểu Trư chui bụi cỏ. Ba tháng qua, hơn một nửa người làm việc trên các tầng cao thấp của Thiên Phong lâu đều biết con heo này có niềm đam mê chui vào chơi trong các bụi cỏ, thậm chí còn có người lén nói thầm suy đoán với nhau là trong bụi cỏ bên đường chắc hẳn cất giấu một con lợn rừng cái thì con heo này mới yêu thích chui bụi cỏ chơi như vậy. . .
Sau một lúc Thiệu Cảnh đuổi theo bóng dáng của Tiểu Trư đang chạy ở đằng trước thì từ từ cảm thấy giống như có điều gì đó là lạ, bình thường thì lúc này Tiểu Trư sớm đã tìm được linh thảo ẩn sâu ở trong bụi cỏ hoặc đã kéo nó ra khỏi lòng đất để cắn ăn rột rột, chính là không biết vì sao cho tới giờ phút này Tiểu Trư lại vẫn không có dấu hiệu gì sắp dừng bước lại, nó vẫn còn ụt ụt kêu to xông về trước.
Con đường núi sớm đã bị bỏ lại ở rất xa sau lưng của Thiệu Cảnh, trời chiều xuống núi khiến sắc trời dần hôn ám, trên đồng ruộng hình như chỉ còn lại tiếng bước chân chạy rạt rạp đạp gẫy cành cỏ dại, đạp xuống bờ ruộng trống trải ở vùng quê, tiếng cỏ gẫy văng vẳng từng hồi.
Bước chân của Thiệu Cảnh hơi chậm lại một chút, lông mày chau lại rồi đột nhiên lớn tiếng kêu lên, "Tiểu Trư, dừng lại, quá xa rồi."
Tiểu Trư ở đằng trước hình như không nghe thấy gì cả bởi vì bốn chân của nó vẫn lao nhanh y như vừa nãy, Thiệu Cảnh cắn răng, oán hận chửi to một câu Tử Trư, rốt cục vẫn phải đuổi theo.
Một người một theo đuổi theo nhau đủ một nén nhang thì sắc mặt của Thiệu Cảnh có chút thay đổi, thân thể của hắn từ trước đến nay vốn rất tốt, cộng thêm này ba tháng bái nhập Huyền Thiên tông tu hành đã có chút thành tựu là luyện khí sơ giai, chạy lên những con đường kiểu này thì không coi vào đâu gánh nặng, nhưng trong lòng hắn lại ẩn chứa sự lo lắng, Sau khi hét to gọi Tiểu Trư mà vẫn vô dụng thì hắn liền nhíu chặt mi mày, thỉnh thoảng hướng bốn phía nhìn chung quanh.
Thiên Thanh sơn cách Vạn Yêu Cốc nhiều lắm thì cũng chỉ hơn hai trăm dặm, tuy chưa từng nghe ai kể hay ghi chép gì về yêu thú lợi hại sinh sống ở trong đó nhưng ngày bình thường cùng các sư huynh đệ nói chuyện phiếm trong cửa hàng, có một vị sư huynh lớn tuổi từng nói qua tại chỗ hoang vắng của Thiên Thanh sơn ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít yêu thú cấp thấp xuất hiện, phần lớn đều là một vài con yêu thú bậc một không nhập lưu, tùy tiện nhờ một vị sư huynh, sư tỷ tu luyện đến Ngưng Nguyên cảnh trong môn phái đi ra cũng có thể đơn giản giết chết.
Phải, hắn nói rất đúng, sư huynh đạt Ngưng Nguyên cảnh. Chỉ là những người tu đạo bình thường ai mà không biết Ngưng Nguyên cảnh cùng Luyện Khí cảnh cách xa nhau đến như thế nào cơ chứ.
Bầu trời càng lúc càng tối, chỉ một lúc nữa thôi là màn đêm sẽ bao phủ ở khắp nơi, hôm nay không biết như thế nào mà Tiểu Trư cứ chạy giống như con heo bị bệnh điên khùng, chạy mãi mà không chịu dừng lại, hình như nó đang cố hết sức chạy về hướng tây thì phải, Thiệu Cảnh thầm kêu khổ trong lòng, nhìn thấy cây cỏ hoang dã chung quanh càng lúc càng u ám và tĩnh lặng và bóng tối trong bụi cỏ ngẫu nhiên còn tỏa ra ánh sáng yếu ớt lập loè thanh thúy khiến cho trái tim của hắn đập không yên, cắn răng thầm chửi con mẹ nó nếu không phải vì quan tâm đến sự sống chết của Tiểu Trư thì Lão Tử cũng không phí thời gian ngu ngốc để chạy ở trong này, Tiểu Trư chạy ở phía trước đột nhiên phát ra một tràng tiếng kêu sung sướng không tả xiết, giống như là rốt cuộc đã tìm được vật quý gì đó.
Thiệu Cảnh giật mình rồi lại chạy tiếp vài bước về phía trước, đột nhiên nhíu mày hít một hơi thật sau, chần chờ một lát, lầm bà lầu bầu thấp giọng nói: "Ủa, thơm quá. . ."
Một cơn gió mát bỗng thổi trong khoảng không gian mọc đầy cỏ dại vờn quanh mũi Thiệu Cảnh mang theo một mùi thơm nồng, tinh thần của Thiệu Cảnh nhất thời bị rung động, thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã gặp vận may, những củ linh đan cành diệu dược ngàn năm vạn năm trong truyền thuyết tuyệt thế trân phẩm hiếm có trên đời không lẽ cũng bị ta bắt gặp sao?
Tiếng kêu ụt ụt ụt vui mừng của Tiểu Trư từ đằng trước truyền đến cùng với tiếng mũi sột sột đào móc đất khiến trán của Thiệu Cảnh nhất thời chảy đầy mồ hôi, hoảng sợ chết khiếp rồi vội vàng quát to một tiếng: "Con lợn kia câm mồm!" Nói xong vội vàng nhảy một bước xa để xông lên phía trước.
Tác giả: Tiêu Đỉnh
Chương 75: Dị Tượng. (4)
Nguồn: Sưu tầm
Chuyện đùa, Thái Huyền kim đan đã bị Tiểu Trư ăn mất rồi, vạn nhất nếu hôm nay quả thật gặp được cái gì ngàn năm linh thảo vạn năm Linh Dược tuyệt thế bảo vật rồi lại rơi vào mồm con heo chết tiệt này thì Thiệu Cảnh sợ rằng chính mình nhịn không được phải ho ra máu ức mà chết mất!
Hắn chỉ nhảy hai bước lớn là đã bay qua bụi cỏ, một vũng nước lớn như cái ao nhỏ xuất hiện ở trước mặt của hắn, màu nước thanh tịnh có từng đợt sóng gợn dập dềnh, bên cạnh có mấy gốc cây già và mấy khối tảng đá lớn. Tiểu Trư quả nhiên đang đứng ở bên cạnh vũng nước, cái miệng ra sức sục sục bới bới đám đất và mạnh mẽ cắn vào thân một cây thực vật!
Thiệu Cảnh hai mắt đều thẳng, hét lớn một tiếng vọt tới: "Lợn chết cút ngay, miệng bỏ linh thảo !"
Tiểu Trư hình như bị hắn dọa cho hoảng sợ nên vô ý nhảy ra nửa bước, trông ngố như con heo gỗ, nó ngạc nhiên nhìn thấy Thiệu Cảnh dùng một tay bổ tới rồi cầm cả gốc linh thảo ôm vào trong ngực.
Thiệu Cảnh cướp được linh thảo từ miệng heo, cuối cùng thì tảng đá lớn trong lòng hắn cũng rơi xuống, nhẹ nhàng thở ra, liền không thể chờ đợi được mà nhìn về phía cây linh thảo nằm ở trong ngực, nhờ chút ánh sáng nhàn nhạt còn sót lại của buổi chiều muộn mà hắn nhận ra vật trước mắt thật sự là một gốc linh thảo, cao đến một thước, lá tròn hoa lớn, cánh hoa dài màu nâu đỏ, mùi hương thơm nồng vừa nãy đúng là từ trong bông hoa của cây linh thảo này phát ra rồi.
Thiệu Cảnh chỉ nhìn trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên.
Hắn thấy Tiểu Trư ở trước mặt đang mở to hai mắt chờ đợi, hai tay nhỏ màu trắng và đen đều rũ cụp, nó nhìn nhìn hắn rồi lại cúi đầu nhìn nhìn cây linh thảo ở phía dưới.
Thiệu Cảnh ho khan một tiếng rồi chậm rãi bò lên, gượng cười hai tiếng hắc hắc rồi vỗ nhè nhẹ đập phủi đi đống bụi đất bám vào y phục trên người, sau đó như không có việc gì xoay người sang chỗ khác, ung dung mà nói: "Ta cứ tưởng là vật gì tốt, thì ra chỉ là "Thập Lý hương ", ngươi ăn đi."
Tiểu Trư ụt ụt một hơi liền đem gốc linh thảo ấy ngậm ở trong miệng, thổi thổi bùn đất và bắt đầu nhai nuốt, thực sự không có sinh khí như Thiệu Cảnh, nó bò đến bên cạnh chân của Thiệu Cảnh, cảm thấy mỹ mãn và gục xuống.
Thiệu Cảnh nhếch miệng, Thập Lý hương đúng thật là linh thảo nhưng không phải là loại cao cấp gì, chỉ là một trong những loại linh thảo rất bình thường phẩm cấp thấp nhất, căn bản không đáng tiền. Loại linh thảo này đặc điểm lớn nhất chính là nở hoa thì hương khí nồng đậm, dù ở xa vẫn có thể ngửi thấy, vì vậy nên mới tên này. Chỉ có điều. . . Thiệu Cảnh chau mày, nhìn thoáng qua về phương hường vừa chạy tới, từ lúc rời đường lớn hắn vẫn một mực chạy thẳng đến nơi hoang vắng không có người ở này, ít nhất cũng phải mười dặm, hoa này tuy rằng gọi là Thập Lý hương, nhưng tự nhiên cũng chỉ là lời nói khoa trương mà thôi, cách xa một hai dặm thì mùi thơm này đã tiêu tán mất rồi, từ bé đến giờ hắn chưa từng nghe nói ngoài mười dặm còn có thể ngửi được mùi thơm của loài hoa này.
Nhưng mà hôm nay. . . Thiệu Cảnh trừng mắt với Tiểu Trư, nghĩ thầm cái mũi của con heo chết tiệt này thính đến mức nào hả trời?
"Tốt lắm,." Thiệu Cảnh đá Tiểu Trư một cái rồi cất bước đi thẳng về phía trước, trong miệng nói, "Đi về, không được ngồi lâu ở nơi tối lửa tắt đèn như thế này. . ."
Lời còn chưa dứt, Thiệu Cảnh đột nhiên dừng lại bước chân mới nhấc lên một nửa bởi vì hắn vừa nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đỏ bay trên bầu trời đêm đang bừng sáng ở vùng đất phía xa xa, trong màn đêm yên tĩnh như thế này, trong màn đêm mênh mông nhìn ra xa y nguyên có thể thấy được hình dáng của ngọn núi Thiên Thanh nguy nga đồ sộ, có một cột ánh sáng màu đỏ khổng lồ đột nhiên từ một nơi nào đó không biết tên lao thẳng lên trời, xuyên qua những đám mây đen trên bầu trời đêm.
Mặt đất dưới chân truyền đến cảm giác có chấn động, điều này làm cho người vừa mới trải qua động đất không lâu như Thiệu Cảnh lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng mà rất nhanh sự chú ý của hắn đã bị dãy núi Thiên Thanh ở phương xa hấp dẫn, một cột tiếp một cột, rất nhiều cột ánh sáng màu đỏ bùng lên từ trong ngọn núi, rất nhanh dãy núi đã bị bao phủ dưới một vầng ánh sáng màu đỏ khổng lồ đầy quỷ dị, dãy núi nguy nga tỏa ra ánh sáng mơ hồ, gần như cả dãy núi đá hùng vĩ chuẩn bị bắt đầu phát ra ánh sáng ngời ngời.
Giây lát, chốc lát sau, đột nhiên cột ánh sáng màu đỏ phình to ra, cột sáng vỡ vụn lan tràn, từ bốn phương tám hướng hội tụ vào một điểm tại không trung trên đỉnh dãy núi, đan vào lập loè, ánh sáng màu đỏ dũ nhìn giống như máu, lại đỏ như màu của biển lửa đang bùng cháy mãnh liệt, điên cuồng và cuồn cuộn không ngớt, chỉ chốc lát đã thấy ánh sáng màu đỏ trong như nước kịch liệt chớp động rồi hóa ra hư ảnh của một con rồng khổng lồ, sau một lát lại hóa ra một con nữa, sau đó lại thêm một con nữa, Thiệu Cảnh mắt trợn trừng, mồm há hốc nhìn chằm chằm vào chín hư ảnh của những con rồng khổng lồ có thân thể hoàn toàn khác nhau trên bầu trời, chúng đang bay lượn trong những đám mây của màn đêm và rít gào không ngừng.
Dị tượng như thế duy trì lâu bằng một nửa chén trà nhỏ thì hư ảnh của chín con rồng khổng lồ đột ngột tiêu tán, chúng đều hóa thành những mùi nhọn màu đỏ, ngưng tụ cùng một chỗ, nhưng lại biến thành một chiếc cự đỉnh khổng lồ phong cách xưa cũ có bốn chân màu đỏ thẫm, tản ra sự tang thương và quyền uy, chậm rãi chuyển động ở trong bầu trời đêm, ánh sáng màu đỏ từ trên cự đỉnh bắn ra bốn phía, bao phủ sơn dã, trong giây phút này đúng là khiến cho trời đất cũng phải biến sắc.
Thiệu Cảnh há to miệng, trợn mắt há hốc mồm, dị tượng của trời đất như thế hắn chưa bao giờ được thấy qua, trong lúc nhất thời đúng là nói không ra lời, hoa mắt thần mê, chẳng hiểu sao trong lòng hắn lại dâng lên một chút bất an mơ hồ không tên, nhìn thấy một vầng ánh sáng màu đỏ lấp lánh, một mảnh yêu dị mang theo vài phần thê lương, quái đản hung lệ, chỉ sợ trong đó chưa chắc đã có điềm lành tốt đẹp.
Hắn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào cái cự đỉnh khổng lồ kỳ quái màu đỏ ở xa xôi trong bầu trời đêm, Tiểu Trư vẫn một mực gối đầu vào chân hắn lại đột nhiên xoay người đứng lên, xoay người nhìn chăm chú vào mấy tảng đá lớn ở cách một trượng sau lưng của Thiệu Cảnh.
Có lẽ mấy tảng đá này đã nằm ở bên cạnh ao nước rất lâu nên hấp thụ rất nhiều hơi nước, chúng phủ đầy rêu xanh, mặt tròn mặt vuông, có đá lởm chởm nằm ở trên mặt, trong đó một tảng đá lớn nằm dưới bóng tối của các tảng đá, đúng vào lúc này trên đó chậm rãi bốc lên một đoàn bóng đen, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thiệu Cảnh rồi gầm một tiếng đầy hung ác từ phía sau lưng của hắn.