Ở rất nhiều truyền thuyết trong chuyện xưa thường xuyên kể về một vài vị tuyệt thế cao nhân bởi vì rất nhiều nguyên nhân không thể giải thích hết được ví dụ như bị bệnh sắp chết, bị đả thương sắp chết, bị trúng độc sắp chết hoặc đang nổi điên cũng sắp chết, nói ngắn lại chính là hắn sắp bị chết, sau đó sẽ gặp một người thanh niên may mắn, rồi truyền hết cho hắn tuyệt thế công pháp, truyền cả tuyệt đỉnh pháp bảo lẫn linh đan diệu dược, dù có thứ gì tốt cũng sẽ đưa cho hắn, từ đó về sau người thanh niên ấy sẽ trở thành nhân vật chính trong truyền thuyết đứng ngang hàng với vị tuyệt thế cao nhân xấu số bằng tài sản hắn dự trữ cả đời, oai phong một cõi tung hoành bốn phương, trừ ma vệ đạo giết hết người xấu trong thiên hạ, danh tiếng lẫy lừng, mỹ nữ trong hồng trần bu theo như kiến, cả đời trải qua những tháng ngày mà thần tiên cũng phải hâm mộ.
Khi Thiệu Cảnh còn bé đi theo sư phụ hết ăn lại uống, lưu lạc khắp nơi đã được nghe sư phụ kể rất nhiều chuyện cũ như vậy, cũng từng bùng lên nhiệt huyết sôi trào cùng vô hạn ước mơ, mỗi một lần nghe xong đều bị thực tế đối lập đập rớt xuống nên hiển nhiên hắn đều nhìn người sư phụ kém cách xa vị tuyệt thế cao nhân hàng vạn dặm bằng ánh mắt bất thiện, khiến cho tửu quỷ sư phụ vừa mới thêu dệt ra một cái chuyện cũ phải đuổi theo tên đồ đệ cà chớn lại dư thừa sức lực rất là buồn bực.
Nhưng chỉ tưởng tượng thì vĩnh viễn không bao giờ có thể thay đổi thực tế, nó chỉ có thể đem đến cho ngươi một điểm hy vọng không có thật, nhiều năm sau lớn lên Thiệu Cảnh đã tự hiểu ra đạo lý này.
Cho dù nhìn kiểu gì thì Cố lão đầu nằm trước mắt cũng không phải là một vị tuyệt thế cao nhân, cho nên tình cảnh có chút tương tự với truyền thuyết trong chuyện cũ này hoàn toàn không nhấc lên một gợn sóng nhỏ nào ở trong lòng của Thiệu Cảnh, hắn chẳng qua chỉ đứng ở cửa và xoay người lại nhìn ông cụ đang dùng cánh tay còn khá nguyên vẹn của mình run run lục lọi trong cái gối một lúc, sau đó đưa ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ thiết kế đủ bốn phương tám hướng.
Hộp gỗ lớn khoảng một thước vuông, bề ngoài toàn bộ đều được thoa bằng nước sơn đen, vì vậy Thiệu Cảnh nhìn không ra đây là loại vật liệu gỗ gì, chỉ là hắn cảm thấy cái đồ vật đen đen này hình như cùng có chút thần bí bởi nét mặt trịnh trọng và ánh mắt sâu sắc của Cố lão đầu đã làm hắn nghĩ đến điều này.
"Ta sắp chết, chẳng thể mang cái gì." Cố lão đầu vuốt ve cái hộp gỗ màu đen, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn chậm rãi nói với Thiệu Cảnh: "Thứ ở trong chiếc hộp này là bảo bối quý giá nhất trong cuộc đời của ta, đối với người tu đạo như chúng ta mà nói thì nó chính là món bảo vật vô cùng khó gặp."
Hắn ngẩng đầu nhìn Thiệu Cảnh, trên mặt nở nụ cười thật tươi, mang theo vẻ sầu thảm và nét ôn hòa chưa từng thấy qua, nhẹ giọng nói: "Ngươi là người cuối cùng có lòng tốt đến xem người của ta, ta tặng nó cho ngươi đấy."
Cố lão đầu lấy tay đẩy chiếc hộp gỗ màu đen, cố gắng đẩy đẩy nó về phía trước rồi ngẩng đầu nhìn Thiệu Cảnh.
Khóe miệng của Thiệu Cảnh khẽ mấp máy, hắn không có vẻ vui mừng cũng không có cử động khoa trương như kiểu dập đầu lạy tạ. Cố lão đầu hiển nhiên vừa kinh ngạc vừa tức giận trước phản ứng khó hiểu của Thiệu Cảnh, sắc mặt cau có nhìn lên, hừ một tiếng, nói: "Ngươi có ý gì?"
Thiệu Cảnh đứng im tại chỗ, cười cười, nói: "Trong hộp là cái gì?"
Sắc mặt của Cố lão đầu càng lúc càng khó nhìn, sự giận dữ chợt bùng lên trong ánh mắt, nhưng không biết tại sao hắn lại đè xuống sự tức giận, thở dài một tiếng rồi nói: "Ta biết, điều này cũng không trách được ngươi, hôm nay thế đạo lòng người độc ác hơn cả loài hổ lang, ai cũng có ý đề phòng người khác, như vậy thì ta sẽ mở cho ngươi xem."
Vừa nói lão vừa nhấc tay đặt lên chiếc hộp gỗ rồi khẽ mở cái nắp ra.
Không có phục trang đẹp đẽ, cũng không phải là tia sáng dài vạn trượng, rất lâu trước kia tửu quỷ sư phụ mỗi lần nói đến thời điểm xảy ra loại tình tiết này đểu phải lãng phí rất nhiều nước miếng để hình dung cảnh tượng tuyệt thế cao nhân biếu tặng bảo vật kinh thiên động địa, thần kỳ xa hoa cùng những vầng sáng của ngọc ngà chói lọi, hiện tại nhớ tới, Thiệu Cảnh đột nhiên cảm thấy có lẽ tửu quỷ sư phụ kể những chuyện cũ ấy cũng là để cho chính sư phụ nghe, có lẽ trong đáy lòng của người cũng từng ảo tưởng những điều như vậy.
Chậc, có lẽ dưới cửu tuyền tổ sư gia nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ tửu quỷ sư phụ một trận.
Hộp gỗ bên trong bày ra một tấm tơ lụa màu xanh lam mềm mại, ở phía trên tấm vải màu xanh là một quả trửng trắng to nhỏ cỡ một bàn tay, tản ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Một quả trứng!
Thành thật mà nói, Thiệu Cảnh thật sự đã bị bất ngờ vào thời điểm nhìn thấy quả trứng này, nó khác hẳn suy nghĩ của hắn nên hắn đã bị ngây người trong chốc lát, sau đó mới chú ý tới trên vỏ trứng màu trắng tản ánh sáng màu vàng nhạt có rất nhiều đường màu đen chạy hỗn loạn, cứ như là bị người dùng bút vẽ nguyệch ngoạc ở trên vậy, mỗi một nét ngang dọc màu đen đều rất tinh tế, trận đồ trập trùng, nhìn kỹ thì chữ không ra chữ, vẽ không ra vẽ, nhưng không hiểu tại sao lại có một hơi thở thần bí đang toát ra một cách mơ hồ xung quanh chúng, tản mát ra đám linh lực nhàn nhạt.
"Ngươi cũng cảm thấy có linh lực tản ra từ quả trứng chứ." Cố lão đầu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp gỗ và nở một nụ cười trên môi, chỉ cò điều nụ cười của lão bây giờ đã bị nhăn nhúm trên khuôn mặt già nua và đau khổ nên nhìn thật khó coi, rồi lão lại nói tiếp: "Ta thấy ngươi còn trẻ tuổi, chắn chắc là không biết vật này, nói cho ngươi biết, đây chính là trừng của loài yêu thú 'Độc Giác Long Quy'."(đầu, đuôi của rồng, còn lại là của rùa)
Sắc mặt của Thiệu Cảnh đột ngột biến đổi.
"Độc Giác Long Quy chính là yêu thú cấp bốn có yêu lực mạnh mẽ vô bì, cho dù ở bên trong Vạn Yêu cốc cũng là đại nhân vật chiếm cứ được những lãnh địa khổng lồ. Nghe nói loại này yêu thú ba trăm năm mới đẻ trứng một lần, mỗi lần chỉ sinh được một quả trứng rùa, cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa từ nhỏ chúng đã có được yêu lực rất mạnh, không phải thứ người bình thường có thể gần, chỉ những tu sĩ dùng đại thần thông tên "Thiên Thư Thần Phù" trấn áp vào vỏ trứng thì mới có thể. . ."
Thanh âm của Cố lão đầu bỗng dưng càng lúc càng nhỏ rồi dừng hẳn lại, bởi vì hắn chỉ thấy Thiệu Cảnh nhìn quả trứng "Độc Giác Long Quy" trân quý có vài lần vào lúc ban đầu cứ như chẳng thèm quan tâm vậy, sau đó hắn lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình chăm chú, thật khó hiểu.
Sau khi thanh âm của hắn ngừng lại thì sự trầm mặc trong căn phòng làm người ta cảm thấy hít thở không thông và sự im lặng trầm trọng tràn ngập trong không khí, một lát sau sau, Thiệu Cảnh từ từ thở ra một hơi thoải mái, giống như vừa trải qua thời gian dài quan sát rốt cục vẫn phải công nhận Cố lão đầu sẽ không gây cho mình điều gì bất lợi, lúc này hắn mới mỉm cười nói: "Tốt thôi, đã như vậy, ta cũng sẽ không khách khí."
Nói xong, hắn trực tiếp đi lại gần chiếc giường gỗ, ung dung vươn tay cầm cái hộp gỗ lên trước ánh mắt soi mói của Cố lão đầu. Quả trứng "Độc Giác Long Quy" trân quý vẫn nằm lặng lẽ ở trong chiếc hộp gỗ, Thiệu Cảnh chỉ đưa mắt nhìn nó trong chốc lát rồi cúi đầu cười rất tươi với Cố lão đầu, nói: "Đa tạ lão."
Nét mặt của Cố lão đầu lộ ra sự vui mừng thanh thản, giống như đã thực hiện được tâm nguyện trong lòng. Nhưng vì lòng tốt cuối cùng của mình lại bị người ta hiểu lầm nên lão vừa gật đầu liên tục vừa hé một nụ cười thật khó coi, nói: "Tốt, tốt, hiện tại ta sẽ chỉ cho ngươi biết phải làm như thế nào, thật ra rất đơn giản, ngươi chỉ cần lấy tay đặt ở phía trên quả trứng, sau đó tu hành tâm pháp của bổn môn, con Độc Giác long Quy ở bên trong quá trứng sẽ tự chuyển nguyên khí mạnh mẽ thành tinh thuần nguyên lực giúp ngươi, rót vào khí hải đan điền cho ngươi, được tu hành như thế thì người có thể tự giúp đạo hạnh tinh tiến, Ngưng Nguyên Cảnh giới sắp tới . . ."
Hình như lão đang rất hưng phấn, càng nói càng nhanh, Thiệu Cảnh vẫn mỉm cười nghe hắn nói, sau đó đột nhiên hắn vừa gật đầu vừa lật úp bàn tay, chiếc hộp gỗ ban đầu nằm ở trên bàn tay phải nhất thời bị úp xuống. Thiệu Cảnh hung hăng cầm cái hộp gỗ cùng với quả trứng "Độc Giác Long Quy" trân quý đập vào mặt của Cố lão đầu.
Một tiếng kêu bén nhọn đột ngột vang lên từ trong khóe miệng Cố lão đầu, rồi nó nhanh chóng bị thay thế bằng từng tiếng kêu đầy bối rối, kinh hãi và run rẩy, ánh sáng trong căn nhà gỗ đột nhiên bùng lên rồi tan biến, sau đó thì có một ngọn lửa bốc lên một cách đột ngột từ trong quả trứng "Độc Giác Long Quy" trân quý, sau khi hai cái lưỡi lửa cháy bùng bùng trực tiếp liếm vào mặt Cố lão đầu thì có một mùi hôi thối tràn ngập ra ngoài.
Cố lão đầu bị đau liền khua tay múa chân, dùng sức vung vẩy, cầm quả trứng "Độc Giác Long Quy" hôi thối vừa bùng lên ngọn lửa đang dần ảm đạm ném ra ngoài. Thiệu Cảnh đã sớm lùi lại nên có thể dễ dàng tránh qua, đứng cách quả trứng Độc Giác Long Quy hẳn một trượng và để mặc cho nó xẹt qua giữa không trung, cuối cùng quả trứng đập vào một vách tường, phát ra tiếng vỡ vụn rốm rốp thanh thúy rồi rơi xuống mặt đất, vỏ trứng chia năm xẻ bảy từ từ chảy xuống một chấy lỏng màu xám trắng kỳ quái.
Cố lão đầu đang liều mạng dùng cánh tay còn hoàn hảo đập đập lên khôn mặt bị ngọn lửa thiêu đốt, song ngọn lửa ấy hình như không phải là một ngọn lửa bình thường, mặc dù nhìn yếu ớt nhưng lão đập mãi nó vẫn không chịu tắt, cứ như vậy mà tản ra mùi hôi thối quỷ dị rồi không ngừng ở bùng cháy trên mặt của lão, quỷ dị hơn chính là ngọn lửa này rõ ràng đang bốc cháy không ngừng nhưng nó không để lại chút dấu vết nào trên mặt của Cố lão đầu, thậm chí ngay cả vết lửa cháy ám đen cũng chẳng thể nhìn thấy nhưng Cố lão đầu vẫn phải gào thét quay cuồng, thống khổ muôn dạng, một lúc lâu sau thì ngọn lửa quỷ dị ấy rốt cục cũng tự bị dập tắt.
Toàn thân Cố lão đầu đang không ngừng co quắp và run rẩy, giống như chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể cũng đã bị ngọn lửa hôi thối ấy đốt sạch, cả thân thể chậm rãi cứng ngắc lại, thất khiếu bắt đầu đổ máu, song cho tới bây giờ này lão vẫn chưa bị chết, vẫn cố vặn vẹo gương mặt nhăn nhúm và dùng đôi mắt dữ tợn để nhìn Thiệu Cảnh.
Thiệu Cảnh không thèm trốn tránh cái ánh mắt dọa người ấy, ngược lại hắn đang đứng nhìn cái lão già độc ác này bằng ánh mắt bình tĩnh, thậm chí sự bình tĩnh khó hiểu ấy còn khiến cho hắn lộ ra nét mặt thâm trầm mà một kẻ ở tuổi trẻ nên có. Chỉ chốc lát sau, hắn bỗng nhiên mở miệng nói: "Thật lâu trước kia, sư phụ từng kể với ta rằng trên đời này có rất nhiều người tốt, nhưng những năm gần đây ta phải chứng kiến cuộc đời của nhiều người, làm cho ta cảm thấy có lẽ vì hắn đã uống rượu say nên mới nói những lời say."
Cố lão đầu sắp chết đột nhiên lại phải nghe hắn nói một câu chả hiểu gì cả, bất giác sờ lên tóc, trong lòng lão vừa mắng gã trẻ tuổi đứng trước mặt và hiện lên những suy nghĩ kỳ quái, hắn có sư phụ không nhỉ? Tất cả đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông ở nơi này đều chỉ được truyền pháp môn cơ bản nhất để tu hành đến Luyện Khí Cảnh, căn bản không có sư trưởng chỉ dạy, chỉ có những đệ tử đạt đến Ngưng Nguyên Cảnh mới có thể chính thức vào lạy ở sơn môn, sau đó trải qua nghi thức bái sư để xin một vị trưởng lão hoặc sư trưởng nhận làm môn hạ, lúc này mới chân chính có sư phụ, cũng chính là từ khi đó mới bắt đầu được sư phụ chỉ cho con đường đi tươi sáng và học những pháp thuật, thần thông chân chính có uy lực khổng lồ của Huyền Thiên Tông.
Thiệu Cảnh nhìn Cố lão đầu, lại nhìn thoáng qua về phía quả trứng đã bị nghiền nát và vứt lăn lóc dưới chân tường rồi nói:
"Tại sao phải hại ta?" Hắn dùng một ngữ điệu rất thành khẩn hỏi Cố lão đầu: "Ta cảm thấy chính mình chưa bao giờ đắc tội với ngươi, trước ngày hôm nay thậm chí hai người chúng ta còn không quen biết nhau mà."
Cố lão đầu lạnh lùng quan sát hắn, ngoại trừ khuôn mặt vặn vẹo trông khá dữ tợn dọa người thì nét mặt của lão cũng không có biểu lộ điều gì khác, trong đôi trắng nhiều đen ít của lão đang từ từ sáng lên hai ngọn lửa đầy ác độc và không trả lời Thiệu Cảnh, có điều trong hai con mắt của lão phát ra những tia mê hoặc, dùng hết khí lực cuối cùng của mình để khàn giọng nói: "Làm sao ngươi có thể phát hiện?"
Lúc này bỗng có một thanh âm tinh tế truyền tới từ trong góc tường, ánh mắt của Thiệu Cảnh và Cố lão đầu đều bị thu hút mà nhìn về nơi đó, từ trong cái vỏ trứng bị nghiền nát có một cái chân run lẩy lẩy bẩy đang thò ra ngoài, ngọ nguậy một hồi trong đám chất lỏng màu trắng xám sền sệt, cuối cùng cả người nó cũng chui ra được và để lộ một cái đầu cùng thân thể non nớt.
Dường như đó là một loài động vật mà cả hai người đều hết sức quen thuộc.
Thiệu Cảnh im lặng trong chốc lát rồi chỉ vào kia quả trứng và nói: "Đây không phải là Độc Giác Long Quy, trứng Long Quy thật dài ba thước sáu tấc, cao gần đến hông của con người. Loại vỏ trứng màu vàng trắng này là loại trứng có yêu lực thấp nhất, thậm chí còn là quả trứng "Trư Xà" hạ đẳng trong những quả trứng của của đám yêu thú cấp một. Nghe nói loại yêu thú này sinh ra vốn đầu heo thân rắn, ngoại trừ thân thể có khí lực lớn một chút thì yêu lực thấp đến đáng thương, không tốt tý nào. Duy nhất kỳ lạ là loài Trư Xà mặc dù cùng sinh ra một đợt trứng, nhưng những con yêu thú nở ra lại được chia làm hai loại, một loại là những quả trứng bên trong có chứa một ít yêu lực, sau một thời gian phá trứng chui ra chính là yêu thú Trư Xà; một loại khác số lượng cực ít, nhưng sau khi phá vỏ chui ra lại chẳng có chút yêu lực nào, coi như là một loại dị biến, yêu thú sinh ra từ những quả trứng như thế chính là một con Trư hàng thật giá thật."
Hắn cười cười, rồi chỉ vào Tiểu Trư hai màu đen trắng đang đứng bên chân mình và giải thích thêm một câu: "Chúng chính là loài yêu thú cùng họ với Tiểu Trư mà ta nuôi dưỡng này đấy."
Cố lão đầu bị kích động nên cơn tức giận hiện đầy lên mặt, hai con mắt như muốn phun ra lửa, thân thể vừa mới trở lại bình thường đột ngột bị run rẩy, bộ dáng loại quỷ dị nầy không khỏi khiến cho Thiệu Cảnh vô ý lùi về phía sau một bước, trong lòng bỗng dưng âm thầm khen ngợi sinh mệnh của lão đầu này thật mạnh mẽ, quỷ quái và thần kỳ.
"Ta muốn ngươi chết!" Hình như hắn đã dùng hết tất cả sức lực cuối cùng để hét một câu khàn khàn mang theo vô cùng vô tận oán độc, "Lão Tử có chết cũng muốn kéo ngươi chết cùng. . ."
Thanh âm đột nhiên biến mất, lần này, hình như kỳ tích cuối cùng đã đi tới phần kết, Cố lão đầu toàn thân run rẩy nói không ra lời, một lát sau đột nhiên hai mắt trợn trừng lên rồi phun từng ngụm máu ra khỏi miệng, sau đó vô lực nghiên về phía bên cạnh rồi cứ như vậy xụi lơ ngã xuống. Thiệu Cảnh đứng ở một chỗ đợi một hồi vẫn không thấy lão nhúc nhích gì cả, lúc này mới cẩn thận đi lại gần lấy tay dò xét hơi thở của lão.
Không còn hô hấp.
Thiệu Cảnh nhíu mày rồi từ từ đứng lên, ánh mắt ngừng lại ở trên thi thể của Cố lão đầu một hồi, trong đôi mắt dần dần toát ra vẻ suy tư. Đứng tại chỗ một lúc lâu thì hắn lắc đầu rồi xoay người định bỏ đi, bỗng nhiên ánh sáng chợt lóe trong khóe mắt của hắn, "Ủa" một tiếng và đi tới góc tường. Giờ phút này con heo nhỏ vừa mới chui ra từ trong vỏ trứng hình như đã chết, đôi mắt còn chưa kịp mở ra, cuộn tròn thành một cục trong đám chất nhầy. Da của nó có màu vàng nhạt, trông khá béo mập, chỉ trên người nó có khá nhiều mảng đen không có quy tắc trải rộng khắp toàn thân.
Có điều hiển nhiên Thiệu Cảnh không có nhiều hứng thú với con heo nhỏ này, chỉ là sau khi hắn liếc ánh mắt nhìn qua một cái thì đã bị cái hộp gỗ màu đen cùng bị vứt đến nơi này thu hút. Bởi vì bị ném khá mạnh lên tấm vải tơ màu xanh lam vải tơ đã bị rớt ra ngoài, mơ hồ lộ ra một góc giấy trắng. Thiệu Cảnh tiện tay bẻ một miếng gỗ nhỏ từ đồ vật nằm bên cạnh trên mặt đất gảy gảy hai cái thì có một trang giấy nhỏ lộ ra từ dưới tấm vải tơ tắm màu xanh lam, trên đó viết một hàng chữ nhỏ:
‘’Thanh Thủy Các trong Tiểu Hồ Thành’’.
Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm vào trang giấy này một lúc, chân mày từ từ nhíu lại, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, đứng lên và không dừng lại, bước đến cửa phòng rồi rời khỏi nơi này.
Thiệu Cảnh lại đi ra khỏi phòng một lần nữa, hắn đứng lặng lẽ trên bậc thềm của cánh cửa gỗ hưởng thụ những ánh mắt nhạt nhòa của buổi sáng sớm từ trên bầu trời rọi xuống rồi thở ra một hơi dài mệt mỏi, ngắm nhìn sườn núi khắp nơi cây xanh cỏ xanh rờn, sinh cơ dạt dào và cảm nhận từng cơn gió núi quất vào mặt khiến cho hắn cảm giác quang cảnh trước mặt cùng với gian phòng ở phía sau lưng phảng phất cứ như là hai thế giới khác nhau vậy.
Hắn tiến lên trước, đặt tay xuống lan can và nhìn ra bốn phía, chung quanh vẫn chỉ là những con đường trống trải không một bóng người, xa xa có một vài người đang đi lại ở những tầng lầu bên trên nhưng là tất cả đều chạy thật vội vàng, không một ai nhìn thoáng qua nơi này dù chỉ một lần, họ cứ đi và cứ đi. Một ông cụ bình thường còn bị con trai của gã trưởng lão quyền cao chức trọng đánh cho gần chết thì còn ai có rỗi hơi đi xen vào việc của người khác không?
Thiệu Cảnh đứng im lặng một lúc rồi lặng lẽ rời khỏi nơi này giống như hắn chỉ là người tùy ý đi ngang qua vậy, Tiểu Trư đi theo khi bên cạnh hắn và lười biếng ngáp ngáp.
Nửa canh giờ sau, Thiệu Cảnh mang theo Tiểu Trư đã vào bên trong Tiểu Hồ thành.
Lúc này không khí đã bắt đầu náo nhiệt ở ngã tư đường, những đệ tử trong Thiên Phong lâu lại treo chiếc đại biển viết ba chữ vàng bằng nét bút phá cách và bắt mắt ở giữa chốn ồn ào, càng không cần phải nói khí thế phi phàm hơn hẳn những ngôi nhà tầm thường bởi tòa lầu cao bốn tầng trông nó vốn đã rất có giống cảnh con tiên hạc đứng giữa bầy gà, oai phong lẫm liệt. Đám tán tu đông đảo và các đệ tử của nhiều môn phái khác đang ra ra vào vào ở chỗ này, Thiệu Cảnh đứng im lặng trong đám người chứ không định lập tức tiến vào Thiên Phong lâu, hắn như có điều suy nghĩ gì đó nên cứ đứng ở trước cảnh cửa lớn nhìn về phía ngã tư đường, ở trong dãy cửa hàng san sát nằm ở trên ngã tư đường, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy một vài cửa hàng bình thường hoặc nho nhỏ xuyên qua đám người đang đi tới đi lui, trong đó cũng có cửa hàng mà hắn đã bán linh thảo vào ngày đầu tiên hắn mang linh thảo từ trên núi xuống nơi này —— Thanh Thủy Các.
Đúng vào lúc này bỗng nhiên một tiếng a đầy bất ngờ vang lên ngay bên cạnh rồi có người vỗ nhẹ một cái bờ vai của hắn và nói: "Tiểu Thiệu, ngươi đứng ở chỗ này làm gì thế?"
Thiệu Cảnh quay đầu vừa nhìn, "Ủa" một tiếng rồi nói: "Lão Hầu, hả? Ngươi mặc trang phục chẳng lẽ là để. . ."
Một vị nam tử tầm trung niên đang đứng ở phía sau hắn, nhìn kỹ mặc dầu tuổi không lớn lắm nhưng khóe mắt đã đầy nếp nhăn, nét mặt phong sương khắc khổ, chính là vị Lão Hầu đã lại gần quầy hàng của hắn trong Thiên Phong lâu để mua một lọ "Bảo Nguyên Đan". Giờ phút này Thiệu Cảnh thấy hắn đang gánh một túi hành lý trên lưng, eo buộc binh khí, chính là bộ dáng của người sắp đi xa.
Lão Hầu gật đầu, rồi nhìn về phía trước chép miệng, Thiệu Cảnh nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy ở ngã tư đường phía trước có ba người đàn ông đang đứng, đều có một bộ dạng khá giống Lão Hầu. Ở trong Tiểu Hồ thành lâu như vậy, lại thêm khoản thời gian lưu lạc qua cả Vạn Yêu cốc lẫn các thành trì xa lạ thì những người có bộ dạng giống tương tự như bọn họ hắn đã gặp rất nhiều lần, không cần hỏi hắn cũng đã tự hiểu được họ sắp làm gì nên nét mặt của hắn lộ ra vài phần lo lắng và ngưng trọng.
"Bảo trọng, chậc, thôi thì chúc ngươi may mắn vậy! Lão Hầu." Hắn trịnh trọng địa nói.
Bộ dạng giống như vậy, lại đi về phía trước chỉ có duy nhất một địa phương, đó chính là Vạn Yêu cốc. Chuyến đi này tốt xấu khó lường, sống chết do mệnh, rất nhiều người từ trong cốc kiếm được tiền của phi nghĩa rồi quay về nhưng cũng có rất nhiều người chết oan uổng, không còn trở lại.
Yêu thú hung tàn, không thể dùng một câu bình thường như vậy để hình dung, có lẽ nó là vùng đất đã bị máu tanh nhuộm đỏ.
So sánh với sự ngưng trọng của Thiệu Cảnh thì thoạt nhìn nét mặt của Lão Hàu lại chẳng hiện lên mấy phần lo lắng, lão thấp giọng cười nói: "Không có chuyện gì đâu, ta đã đi qua chỗ ấy ba lần, mặc dù lần nào cũng tay không quay về nhưng cuối cùng ta vẫn chưa bị tổn hao gì, hơn nữa...." hắn vỗ nhẹ nhẹ vào chỗ nào đó ở gần hông rồi giảm thanh âm thật nhỏ xuống và nói: "Chỗ này của ta không phải vẫn còn giữ bình "Bảo Nguyên Đan" do ngươi bán sao?"
Ba nam nhân đang đứng ở đằng trước hình như có người bị chờ lâu, không nhịn được bực mình kêu lên một tiếng, lão Hầu vội vàng đáp một câu trả lời rồi quay đầu cười nói với Thiệu Cảnh: "Lần này vận khí của ta rất tốt, vừa rồi có một cao thủ trong đám tán tu có đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh nhị trọng đồng ý dẫn cả đội vào cốc, mà ta vừa vặn kịp gia nhập làm thành viên trong đội ngũ đó, nói vậy nghĩa là ta có thể đạt được thu hoạch phong phú sau chuyền đi này, cho nên ta mới cắn răng mua bình Bảo Nguyên Đan, ai bảo đạo hạnh chúng ta không được bằng người, những năm gần đây vẫn chỉ là Luyện Khí Cảnh thượng giai cơ chú. Có điều nếu lần này ta phát tài, nói không chừng còn có thể mua một viên Chân Kinh Hoàn. Hà hà, không nói nữa, chúng ta sẽ gặp lại sau!"
Nói xong, lão Hầu liền vội vã bước nhanh về phía mấy nam nhân đang đứng đợi ở kia rồi giơ bộ mặt tươi cười để xin lỗi bọn họ, trong ba người ấy có một vị nam tử sắc mặt lạnh lùng, khí độ bất phàm và dáng điệu tuấn tú, hai người bên cạnh cung kính như hắn là ông chủ, có lẽ đó chính là vị kia cao thủ mà lão Hầu vừa kể. Thiệu Cảnh để ý thấy hắn không hề trách mắng lão Hầu mà chỉ nói vài câu nhẹ nhàng rồi bốn người đó liền quay đầu rời đi.
Thiệu Cảnh nhìn bọn họ đi xa chỉ còn những hình bóng nhạt nhòa rồi bị thất thần trong phút chốc, quan hệ giữ hắn và lão Hầu chẳng qua là sự quen biết những người xa lạ mà thôi, tình cờ gặp nhau trên con đường đông người qua lại rồi hàn huyên vài câu, hình như trong lời nói đùa của lão Hầu ẩn chứa những toan tính đời thường và một chút ganh tị nho nhỏ, đối với những tán tu nghèo khổ như hắn mà nói thì mặc dù đạo hạnh cảnh giới có cao hơn so với Thiệu Cảnh nhưng chỉ vì bộ quần áo màu xanh lam đặc trưng cho thân phận đệ tử của Huyền Thiên Tông đã khiến hắn cảm thấy bị thua kém rất nhiều.
Bất kì một môn phái tu chân nào cũng tạo những ảnh hưởng không nhỏ cho đám đệ tử, tiền đồ của bọn họ thường thường đều tốt hơn tuyệt đại đa số những tán tu không có bối cảnh, không có tiền tài, cho nên đã từ rất lâu mặc dù Thiệu Cảnh chỉ là một đệ tử nhập môn không có địa vị ở bên trong Huyền Thiên Tông nhưng cũng đã được rất nhiều tán tu chọn làm đối tượng cần nịnh bợ.
Có điều cho dù nói như thế nào thì Thiệu Cảnh vẫn coi lão Hầu là một người bạn của hắn, lần này ra đi nguy cơ bốn phía, tốt xấu khó dò, cho dù đúng như lão Hầu nói đã có một cao thủ Ngưng Nguyên Cảnh nhị trọng đồng ý trấn giữ thì có thể thay đổi được gì không? Ai cũng hiểu rằng sự hung hiểm của Vạn Yêu cốc đủ để cho những tu sĩ lợi hại hơn nữa cũng phải ngã xuống rồi chết trong đó.
Hắn lặng lẽ lắc đầu, cảm xúc tiêu điều bỗng dưng bị thay đổi khi hắn vừa quay đầu nhìn về phía Thanh Thủy Các, sau đó hắn từ từ đi vào bên trong của Thiên Phong lâu.
Dường như số người qua lại ở ngã tư đường càng lúc càng nhiều, chật chội ồn ào, náo nhiệt hối hả.
Ngày hôm nay cũng là một ngày bình thường, Thiệu Cảnh thức dậy vào buổi sáng rồi chạy tới Tiểu Hồ thành, chỉ là thời gian đã muộn hơn những ngày bình thường một canh giờ, hơn nữa khi hắn đi tới ngã tư đường thì dừng lại chứ không định bước vào Thiên Phong lâu.
Đệ tử của Huyền Thiên Tông làm việc ở Thiên Phong lâu mỗi tháng đều được dùng một ngày để nghỉ ngơi, hôm nay chính là ngày nghỉ của Thiệu Cảnh. Mấy ngày nay, mỗi khi tạm dừng một ngày làm việc không dễ dàng thì Thiệu Cảnh đều đi dạo đến một nơi mà hắn khá yêu thích ở trong Tiểu Hồ thành, tuy nói ngày thường ở Thiên Phong lâu làm việc vẫn có một khoảng thời gian rảnh rỗi để đi ra ngoài nhìn ngắm phố phường nhưng nó thường chính là đoạn thời gian ngắn ngủi khi không có khách để mọi người nghỉ ngơi hoặc thừa dịp ăn cơm, đi trong thời gian ngắn như vậy thì có thể thấy được bao nhiêu thứ chứ, hơn nữa còn có thể bị các sư huynh nghiêm nghị khiển trách nên Thiệu Cảnh thậm chí còn không dám đi quá xa.
Cho nên niềm vui của Thiệu Cảnh trong cuộc sống như vậy chính là khoảng thời gian ngắn ngủi được đi dạo qua khu phố đầy những tửu điếm hoặc cửa hàng tạp hóa.
Đi đến ngã tư đường trong Tiểu Hồ thành, nhìn thấy đám người chật chội và náo nhiệt không hiểu vì sao Thiệu Cảnh bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh lão Hầu. Định dời đi, lão Hầu đi Vạn Yêu cốc mạo hiểm vào ngày mồng bốn đầu tháng bảy đến hôm nay đã qua chín ngày rồi, ở nơi này trong chín ngày Thiệu Cảnh chẳng bao giờ còn nhìn thấy thân ảnh của hắn ở trong Tiểu Hồ thành.
Có lẽ hắn cũng giống như những tán tu vô danh khác, cứ ra đi như vậy rồi biến mất.
Thiệu Cảnh ở trong lòng thoáng hiện lên những suy nghĩ tiêu điều như vậy nhưng chúng không phải là thương tâm tâm tình mà chỉ là những dòng ý niệm cứ trôi đi trôi lại trong lòng mà thôi. Thói đời khó khăn mà hiểm ác, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều để khỏi lãng phí thời gian quý giá.
Hắn dừng bước, một giây sau mới ngẩng đầu lên rồi khẽ nheo mắt lại vì ánh nắng chói chang, nhìn vào tấm màn che sau khuông cửa rồi lại cái biển gỗ treo trên cửa hàng, ánh mắt khẽ dừng lại nhìn ba chữ Thanh Thủy Các một lúc rồi đi vào.
Nơi này vẫn không thay đổi gì so với mấy tháng trước, giống như thời gian chưa từng trôi qua nơi này một khắc nào vậy, nó vẫn là một cửa hàng bày biện bừa bộn phủ đầy bụi, quầy hàng quầy kệ đặt trong góc tường, hàng hóa bài biện vẫn theo kiểu tùy ý chật chội, mặt của mấy tầng tủ dưới đáy vẫn phủ một lớp tro bụi mỏng, thoạt nhìn hình như lớp bụi còn phủ dầy hơn hồi trước.
Đúng là một kẻ làm ăn tầm thường.
Thiệu Cảnh đánh giá chung quanh rồi bước lại gần cái quầy nhìn có vẻ khá sạch sẻ ở phía trước.
Vẫn là vị nam tử thoạt nhìn có chút gầy còm ốm yếu, nếu Thiệu Cảnh nhớ không nhầm thì người nam nhân này tên là Tạ Kiếm. Hình như Tạ Kiếm cảm giác được có người đang lại gần nên khẽ ngẩng đầu, ngay sau đó trong đôi mắt và khóe miệng đều lộ ra nụ cười, đứng lên và nói: "Khách quan, hoan nghênh người tới nơi này, người cần thứ gì đó phải không?"
Xem ra vị Tạ chưởng quỹ này không hề nhớ tới Thiệu Cảnh, kể ra cũng đúng, ba bốn tháng trôi qua rồi, mỗi ngày nơi đây đều là cảnh người đến người đi, ai có thể nhớ kỹ một người khách bình thường chứ. Thiệu Cảnh gật đầu, đưa tay vào trong ngực lục lọi rồi móc ra hai cái răng nanh sắc nhọn màu trắng, dài chừng bốn tấc, đặt ở trên quầy.
"Lão bản ngươi xem giúp ta, hai thứ này trị giá bao nhiêu linh thạch?"
Tạ chưởng quỹ cúi người lại gần, cầm lấy cái răng nanh nhìn kỹ một hồi, trầm lặng một lúc rồi nói: "Đây là răng nanh của yêu thú Ma Nha Lang, chính là thứ đáng giá nhất trên người con yêu thú, tính theo giá thị trường thì một cây ta có thể trả hai viên linh thạch. Có điều. . ." Hắn đang nói bỗng dừng lại, thả cái răng nanh xuống mặt bàn rồi nhìn Thiệu Cảnh nói: "Hai cây nanh này đều không đáng giá cái này."
Thiệu Cảnh chân mày cau lại, nói: "Vì sao vậy?"
Tạ chưởng quỹ đưa tay chỉ vào hai cây nanh, nói: "Vốn là toàn bộ màu sắc cái răng nanh của Ma Nha Lang đều giống như màu của tuyết trắng nhưng hai cây nanh này chỉ có phần sau màu trắng, phần trước bị đổi thành màu tiêu vàng giống như bị người dùng lửa nung vậy, như vậy sợ rằng linh lực trong đó ít nhiều đã bị tổn hại, có điều ta nhìn hình như vẫn còn có thể sử dụng, cho nên nhiều nhất ta chỉ có thể trả ngươi với giá một cây một viên linh thạch."
Thiệu Cảnh nhíu nhíu mày, hai cây nanh bày tất nhiên chính là hai cây nanh được gỡ xuống từ con Ma Nha Lang bị đốt cháy ngày đó, vì hắn có kiến thức và lịch duyệt tự nhiên biết bộ phận đáng giá nhất trên người con yêu thú này. Thậm chí nguyên nhân cây nanh bị tiêu vàng, không cần phải nói, tất nhiên chính là do Hỏa Cầu Thuật của hắn gây ra.
Tạ chưởng quỹ tướng mạo tầm thường nhưng ánh mắt lại chẳng tầm thường chút nào, Thiệu Cảnh chỉ suy nghĩ một lúc, liền lập tức không do dự mà gật đầu nói: "Vậy nghe theo lời của ngươi, bán."
Tạ chưởng quỹ cười cười, đem hai cây nanh thu hồi rồi xoay người cúi xuống dưới quầy lấy hai khỏa linh thạch đưa cho Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh cũng không khách khí, nhẹ nhàng cầm lấy hai khỏa linh thạch rồi thả vào trong túi Lưu Vân buộc ở bên hông. Hiện tại hắn làm tạp vụ ở Thiên Phong lâu một tháng chỉ nhận được có ba viên linh thạch mà thôi, mà linh lực ẩn trong một viên linh thạch tối đa cũng chỉ có thể chống đỡ trong mười ngày hắn tu luyện Huyền Tâm Quyết mà thôi. Như vậy hai tay hắn sẽ trống trơn chẳng có gì để luyện tập trong khoảng thời gian còn lại của tháng, khổ sở vì thiếu thốn, nếu không phải ban đầu khi còn chưa chính thức nhập môn hắn đã kiếm được chút tiền lời từ buôn bán linh thảo cấp một, kiếm được một ít linh thạch thì ngày hôm nay Thiệu Cảnh cũng phải sống cuộc sống khó khăn khổ sở vì thiếu linh thạch.
Ngẫm lại thì đó cũng là do Huyền Thiên Tông là một trong những môn phái đối đãi khá hà khắc với môn hạ đệ tử của mình, người ta cho linh thạch chỉ gần đủ để để ngươi tu hành thôi, còn nếu muốn có nhiều hơn thì hãy tự dùng bản lãnh của mình mà kiếm.
Thiệu Cảnh sớm đã tính toán xong mọi việc ở trong lòng, hiện tại có hai khỏa linh thạch này cộng thêm hai khỏa mình để dành chưa dùng thì toàn bộ tài sản của mình vào giờ phút này đã là bốn khỏa linh thạch, chỉ cần đợi thêm hai ngày nữa là đến ngày mười lăm tháng bảy, chính là ngày mà Huyền Thiên Tông dùng để ban phát linh thạch quý giá cho chúng đệ tử, đến lúc đó lại có thêm ba khỏa linh thạch vào sổ sách, chỉ là những viên linh thạch này đều là thứ hắn rất cần mỗi khi tu luyện Huyền Tâm Quyết nên không thể động vào được.
Thời gian này thật là nghèo, hắn thở dài ở trong lòng.
Xoay người lại, ánh mắt của hắn khẽ lướt một vòng qua những chiếc tủ kệ đựng đồ trong cửa hàng, Tạ chưởng quỹ ở phía sau quầy mỉm cười rồi nói: "Bổn điếm hàng hóa đầy đủ hết, khách quan cứ việc chọn lựa, nhất định sẽ tìm được đồ vật thích hợp cho mình."
Thiệu Cảnh gật đầu cười, nhìn mọi thứ một lúc giống như đang do dự, bỗng nhiên quay đầu nhìn Tạ chưởng quỹ rồi nói: "Lão bản, ngươi ở nơi này có đồ vật gì lợi hại không, ờ, giống như là ám khí hoặc là .... và ..., nếu như đối phó với yêu thú lợi hại như vậy thì cũng có thể lấy ra dùng ấy?"
Tạ chưởng quỹ ngơ ngác một chút, nhìn nét mặt bị mê hoăc, nói: "Khách quan, ngươi nói cái gì vậy?"
Thiệu Cảnh trầm mặc trong chốc lát rồi tự nhiên lại cười lớn lên, nói: "Thật ra ta cũng không biết ta muốn cái gì nhưng nó là một đồ vật lợi hại, người có đạo hạnh thấp kém giống như chúng ta cũng thường mong muốn có chút đồ lợi hại để phòng thân."
Nét mặt của Tạ chưởng quỹ bỗng dưng lộ ra sự vui vẻ, gật đầu cho biết ông đã hiểu nhưng lại không nói gì cả, Thiệu Cảnh nhìn vị chưởng quỹ một lúc, biết rằng không có thu hoạch liền đi ra khỏi Thanh Thủy Các.
Thiệu Cảnh rời tửu điếm trở lại con đường ồn ào đông đúc, lúc này từ trong đoạn ngõ nằm bên cạnh bỗng có một thân ảnh ụt ụt vài tiếng rồi chạy về nơi hắn đang đứng, là Tiểu Trư, nó đang dụi dụi vào hai chân của hắn rồi mè nheo đụng chạm một cách thân mật.
Bởi vì vừa trải qua nỗi đau xót khi thiếu kinh nghiệm để bị người dạy dỗ rồi mất toi hai khỏa linh thạch cho nên sau khi tiến vào tửu điếm Thanh Thủy Các Thiệu Cảnh đã không chút khách khí nghiêm lệnh bảo Tiểu Trư phải chờ ở bên ngoài, lúc này hắn ngồi xổm xuống, vừa vỗ nhè nhẹ vào đầu Tiểu Trư vừa thấp giọng khen ngợi Tiểu Trư vài câu, sau đó cười nói: "Đi thôi."
Hắn đứng lên và quay đầu lại nhìn thoáng qua tấm biển gỗ của Thanh Thủy Các, ánh mắt dừng lại như có điều gì đó phải suy nghĩ nhưng rồi ánh mắt nhạt nhòa ấy lại nhìn thẳng về phía trước như chưa từng suy nghĩ điều gì, sau đó hắn dẫn Tiểu Trư theo và cất bước đi thẳng về phía trước.
Địa phương nào nhiệt nhất bên trong khu phường thị của Tiểu Hồ Thành ngoại trừ Thiên Phong lâu trên ngã tư đường san sát những dãy nhà cửa cùng tửu lầu tửu điếm chính là bãi đất trống rộng lớn nằm ở ven bờ hồ nằm ở cuối con đường. Không ai biết những người tán tu đầu tiên bắt đầu mở quầy buôn bán ở nơi này từ khi nào nhưng cho đến ngày hôm nay thì nó đã thành một nơi vô cùng đông vui náo nhiệt, khi Thiệu Cảnh đi tới bãi đất trống ở ven bờ hồ thì đã nhìn thấy mấy trăm người tán tu mở quầy đang buôn bán tấp nập, tất cả các quầy hàng đều tùy ý vẽ trên mặt đất một vòng tròn, họ cũng không có nhiều quy củ, chỉ là những người mang hàng hóa lên rao bán mà thôi.
So sánh với những thứ kia bên cạnh đích cửa hàng, Thiệu Cảnh nhưng thật ra càng ưa thích như vậy đích địa phương, nguyên nhân chủ yếu chính là ở nơi này dạng đích địa phương dễ dàng đào đến có chút giá rẻ vật đắc ý bảo bối, ban đầu hắn vẫn còn Nam Sơn thành nhỏ hỗn tạp bên trong thời điểm, liền cũng là dựa vào chính mình nhạy cảm ánh mắt uyên bác kiến thức từ nơi này loại địa phương đào đến rồi một số thứ tốt, bán không ít linh thạch, đáng tiếc đến cuối cùng vì tiến vào Huyền Thiên Tông, những thứ kia linh thạch cũng đưa cho một vị ngưng nguyên cảnh đích sư huynh làm hối lộ.
Nghĩ tới đây, Thiệu Cảnh không khỏi cảm thấy ai oán trong lòng, chẳng hiểu sao thời gian bao lâu trước đây trên người còn có nhiều linh thạch hơn cả bây giờ, sau khi lạy vào cái môn phái tu chân này hình như mình còn đần độn và nghèo túng hơn hồi trước?
Sai hay là đúng, Thiệu Cảnh nhún vai rồi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ chính mình cũng chỉ là một kẻ nông cạn.
Hắn lấy lại bình tĩnh rồi đi vào quầy hàng của một tán tu còn huyên náo ầm ĩ hơn cả đám tửu lâu ở ngã tư đường.
Khu chợ đông đúc, hàng hóa được bày la liệt, khắp nơi đều là những quầy hàng bày đầy vật phẩp lạ mắt hiếm thấy, kỳ quái phức tạp nhưng thật ra gần như toàn bộ chỉ là vật phẩm cấp thấp, không có gì hơn ngoài một số linh thảo, đan dược phẩm chất thấp, chỉ cần bày bán những thứ giống như hộ giáp binh khí thì đã có thể được coi là một gian hàng bày bán vật phẩm cấp cao rồi. Chỉ có điều với một kẻ nghèo túng như Thiệu Cảnh thì chúng cũng đã là đồ ngon đồ tốt rồi, vì vậy mặc dù phải chen chúc trong đám người qua lại nhưng vẻ mặt của hắn không hề hiện lên sự buồn chán.
Bởi vì nơi này khá gần Vạn Yêu cốc, lại tập trung một lượng tán tu đông đảo nên có rất nhiều người đã mạo hiểm tính mạng vào trong Vạn Yêu cốc tìm kiếm vận may, vì vậy nếu thật sự có tiền thì cũng có thể kiếm được thứ tốt ở nơi này, đặc biệt là những bộ phận trên thân thể yêu thú như xương, da, răng nanh, móng vuốt ..... thậm chí còn có thể kiếm rất nhiều. Chẳng qua chuyện đào bảo như vậy, thứ nhất phải dựa vào ánh mắt, thứ hai phải dựa vào vận khí, cho dù ánh mắt có độc hơn, kiến thức có quảng đại hơn nhưng nếu không có vận may tìm được bảo vật như viên minh châu ẩn trong bụi thì ngươi có thể kiếm được cái gì?
Thiệu Cảnh cảm thấy khoảng thời gian gần đây hắn không được may mắn, nhìn nghe hồi lâu, những tán tu mở quầy đang rao hàng bằng những lời mời nghe rất kêu và hay nhưng khi tự mình nhìn qua thì hiển nhiên chúng chỉ là những đồ vật tầm thường mà giá tiền thì lại khá cao, thỉnh thoảng cũng có một hai vật khiến cho hắn động tâm nhưng sau khi lại gần hỏi giá tiền, nghe thấy giá bốn viên linh thạch không giảm một cắc thì hắn chán nản rồi phải rút lui.
Có điều hắn không để tâm trạng đưa đám ấy ở lâu trong lòng bởi dù sao hắn vẫn chưa thấy bảo bối đặc biệt gì, rồi cứ vô tư đi dạo như vậy ở trong đám người.
Bất tri bất giác hắn đã đi dạo ở trong khu chợ của tán tu một canh giờ, Thiệu Cảnh vừa mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đang muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi thì bỗng nhiên có một tiếng kêu to vang tới từ đằng trước: "Tiểu Thiệu, Tiểu Thiệu?"
Thiệu Cảnh ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời ngơ ngác một chút, sau đó trên mặt lộ ra sự vui mừng, hắn thấy ở nơi cách ba bốn quầy hàng ở phía trước có một tán tu đang đứng lộ nửa người ra khỏi cái quầy hàng, tay quơ quơ về phía hắn, không lẽ lão Hầu lâu rồi không thấy lại là người ở đây?
Thiệu Cảnh thầm cao hứng trong lòng, vội bước chen chúc vào giữa đám người rồi đến trước quầy hàng của lão Hầu, vừa ngồi xổm xuống một bên vừa cười nói: "Không sai a, lão Hầu, cũng bắt đầu mở quầy, xem ra lần này ngươi đi Vạn Yêu cốc quả nhiên thu hoạch không . . ." Thanh âm của hắn bỗng nhiên nhỏ xuống, nụ cười bỗng cứng ngắc ở trên môi, ánh mắt rơi vào lão Hầu, lão Hầu vừa mới quơ một cánh tay chào hắn đầy nhiệt tình nhưng còn cái tay kia, giờ phút này trên thân thể của hắn chỉ còn một cánh tay duy nhất.
※※※
Ống tay áo bên trái rủ xuống và đung đưa qua lại, bị nhét vào trong dây lưng một cách tùy tiện, Thiệu Cảnh hơi ngỡ ngàng khi nhìn thấy sắc mặt của lão Hầu còn tiều tụy hơn hồi trước rất nhiều. Lão Hầu nhìn thấy nét mặt ngỡ ngàng của Thiệu Cảnh chỉ nở một nụ cười khổ sở rồi dứt khoát lôi kéo hắn đến phía sau cái quầy hàng, cùng ngồi xuống.
Bởi vì nơi này khá chật chội, vị trí ở phía sau quầy hàng cũng rất nhỏ nên hai người đều phải ngồi khúm núm trên mặt đất không sạch sẽ, nhưng Thiệu Cảnh không quan tâm tới những thứ này, hắn chỉ nhìn cái tay cụt của lão Hầu rồi khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng hỏi: "Là bị lũ yêu thú trong Vạn Yêu cốc đả thương sao?"
Lão Hầu gật đầu, trên mặt khẽ co quắp, hình như vừa nhớ ra một đoạn ký ức không dễ chịu, cười khổ một tiếng rồi chỉ vào cái quầy nhỏ trước mặt mình, nói: "Những thứ này chính là thu hoạch của ta."
Thiệu Cảnh lại gần cái quầy hàng và nhìn lướt qua, ánh mắt lướt qua rất nhanh đã nhìn thấu đống hàng hóa bày trên quầy hàng này phần lớn chỉ là những thứ vụn vặt lấy ra từ cơ thể của yêu thú cấp thấp, ngoài ra còn có một ít linh thảo cấp thấp tầm thường, nói đúng ra thì toàn bộ những món đồ này đều có thể dùng nhưng được giá trị rất thấp, cho dù thu hoạch được gấp đôi chỗ này thì chúng vẫn không đáng giá một nửa cái bình Bảo Nguyên Đan mà ngày đó lão Hầu đã cắn răng bỏ tiền ra mua.
Sắc mặt của Thiệu Cảnh lại khó coi hơn một chút, ngẩng đầu nhìn lão Hầu, thấp giọng hỏi: "Vậy bình Bảo Nguyên Đan đâu?"
"Ăn rồi." Lão Hầu thản nhiên nói: "Sau khi tay của ta bị cắn đứt thì máu chảy xối xả như nước đổ, nếu không ăn Bảo Nguyên Đan sợ rằng ta đã không thể ra khỏi Vạn Yêu cốc."
Thiệu Cảnh im lặng rồi thở ra một hơi thật dài, hắn không tiếp tục hỏi đến tột cùng là cái gì đã cắn lão Hầu cụt tay, bởi sau khi nghe hai chữ "Cắn đứt" thì trong lòng hắn chợt dâng giá lạnh.