"Mấy người đi cùng ngươi bây giờ sao rồi?" Thiệu Cảnh đổi đề tài, cười cười nói, "Không phải ngươi nói có cao thủ Ngưng Nguyên Cảnh nhị trọng trấn giữ sao?"
"Đã chết, đều chết hết." Ánh mắt của Lão Hầu hiện lên sự đau khổ và sợ hãi, "Lúc mới tiến vào vận may của chúng ta thật ra rất tốt, chỉ gặp phải một vài con yêu thú cấp thấp, cũng thuận lợi đuổi bắt, trên đường ta còn tìm được một ít linh thảo, nhưng .... sau lại... Bọn họ quá tham lam, gặp phải yêu thú lợi hại."
Người chết vì tài, chim chết vì ăn. Thiệu Cảnh trong đầu xẹt qua một câu nói như vậy. Bởi vì lão Hầu không kể lại cảnh những đồng bạn bị chết như thế nào nên Thiệu Cảnh cũng không tiện hỏi vì sao hắn lại có thể chạy trốn, vì hắn là kẻ có đạo hạnh thấp nhấp trong nhóm mà. Hai người ngồi ở trong quầy hàng chật chội, xung quanh vang lên rất nhiều tiếng động lớn ầm ĩ , rất nhiều thanh âm đầy nóng bỏng đon đả mời chào nhưng bầu không khí giữa bọn họ trong lúc này hoàn toàn yên tĩnh.
"Sau này ngươi tính thế nào?" Thiệu Cảnh đánh vỡ trầm mặc.
"Bán đống đồ này kiếm chút linh thạch, sau đó.... " lão Hầu cắn răng, "mua một bình Bảo Nguyên đan."
Thiệu cảnh thoáng ngơ ngác, giương mắt nhìn chằm chằm vào lão Hầu khiến cho khóe miệng lão không khỏi nở nụ cười khổ, nhưng nét mặt hắn vẫn vô tư như đang đùa vậy. Một hồi lâu, thiệu Cảnh thấp giọng hỏi: "Ngươi lại lấy mạng đi mạo hiểm, có đáng giá không?"
Lão Hầu cười cười, nói: "Ta người như vậy, trừ một cái mạng, còn có cái gì?"
Thiệu Cảnh không phản bác được nhưng trong lòng cũng không khỏi bi thương, im lặng một chốc lát rồi nói: "Bao giờ ngươi kiếm đủ linh thạch thì phải tới Thiên Phong lầu gặp ta nhé. Trong lầu có một quy củ, một tháng một lần các đệ tử làm việc ở Thiên Phong lầu đều có thể được mua rẻ một kiện hàng hóa, kiện cấp bậc cao quá thì không được mua, nhưng Bảo Nguyên đan thì ta chắc chắn có thể mua được." Hắn ngẩng đầu nhìn lão Hầu một cái rồi từ từ đứng lên, nói: "Ta có thể giúp ngươi tiết kiệm được năm viên linh thạch."
Lão Hầu ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó trong sự vui mừng hiện nên rõ trong đôi mắt, năm viên linh thạch đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải là một con số nhỏ, đương nhiên, đối với Thiệu Cảnh cũng giống như vậy. Thiệu Cảnh yên lặng xoay người, chẳng biết tại sao giờ phút này trong đầu hắn trống giỗng, chẳng suy nghĩ được điều gì cả, đang định xoay người rời khỏi chỗ này thì bất chợt giọng nói của lão Hầu vang lên sau lưng, lão nói: "Thiệu Cảnh, chờ một chút."
Thiệu Cảnh quay đầu nhìn lão Hầu, lão Hầu cau mày, chần chờ một chút mới nói: "Chỗ này của ta có một món đồ, có thể bán cho ngươi, không biết ngươi..."
Thiệu Cảnh thở dài, nói: "Lão Hầu, thứ nhất trên người của ta không có bao nhiêu linh thạch, quy củ cho đệ tử vay linh thạch của Huyền Thiên tông như thế nào, ngươi lăn lộn ở Tiểu Hồ thành này lâu như vậy chắc cũng biết; thứ hai, những đồ vật trên quầy hàng này của ngươi, thật sự là ta không cần."
Lão Hầu khoát khoát tay, nói: "Ta cũng biết ngươi không có hứng thú gì với mấy món đồ này, ta nói thật một điều, không biết ngươi có hứng thú hay không?" Vừa nói hắn vừa móc một quyển sách từ trong lòng ngực đưa cho Thiệu Tảnh.
Thiệu cảnh vừa nhận lấy vừa nhìn, chỉ thấy đây là một quyển sách buộc chỉ bình thường, màu giấy đã ố vàng phai màu năm tháng, xem ra đã khá lâu rồi, trên bìa mặt cuốn sách trừ một cái khung vuông màu đen viết thư danh thì không hề có những thứ như trang trí đẹp đẽ hoặc là tranh vẽ, ở trên bìa trang sách lớn cỡ bàn tay chỉ viết bốn chữ nhỏ:
Tiểu Bùa Chú.
Thiệu Cảnh nhìn chăm chú vào cuốn sách trên tay, mặt không chút thay đổi nhưng lại trầm mặc trong chốc lát rồi tiện tay mở ra lật xem mấy tờ, sau đó ngẩng đầu nhìn lão Hầu, nói: "Lão Hầu, vật này ta nghe nói qua, e rằng không phải thứ đáng giá, trừ phi trong này ghi lại bản hoàn chỉnh của một vài loại phù trận cao cấp, nhưng..." Hắn thở dài, nói: "Cho dù được như thế nhưng muốn tìm được tu sĩ có hứng thú mua loại này sách viết về bùa này e rằng càng ngày càng ít."
Sắc mặt của Lão Hầu cau lại hơi khó coi nhưng vẫn là cố gắng cười một tiếng, nói: "Đây là đồ do tổ tiên ta truyền xuống, không ghi lại phù trận đơn lẻ, ta nhớ bên trong trừ những lá bùa căn bản thì chỉ còn... Bốn loại phù trận, mà chúng cũng chỉ là phù trận cấp một Ngũ Hành thuật pháp."
Thiệu Cảnh trầm mặc nhìn hắn một lúc lâu nhưng không nói gì.
Lão Hầu cũng trầm mặc nhưng trong ánh mắt nhìn Thiệu Cảnh lại lộ ra mấy phần hi vọng, một lát sau Thiệu Cảnh thản nhiên nói: "Ngươi định bán bao nhiêu tiền?"
Lão Hầu trong mắt xẹt qua một tia mừng rỡ, chần chờ một chút rồi nói: "Năm viên linh thạch."
Thiệu Cảnh lập tức lắc đầu, nói: "Quá mắc, hơn nữa trên người của ta tổng cộng chỉ có ba viên linh thạch."
Lão Hầu cười khổ vì Thiệu Cảnh đã cầm quyển sách trả lại cho hắn. Lão Hầu nhìn những trang sách ố vàng, khóe mắt giật giật một chút, đột nhiên cắn răng nói: "Huynh đệ ngươi giúp ta, ta không cần thêm hai khỏa linh thạch, chỉ cần ba viên linh thạch là đủ rồi."
Thiệu cảnh cầm lấy quyển Tiểu Bùa Chù rồi nắm thật chặt vào tay, từ từ thu trở lại, sau đó gật đầu, thò tay vào trong túi Lưu Vân lấy ra ba viên linh thạch đưa cho lão Hầu. Lão Hầu nhận lấy, có chút không thôi nhìn thoáng qua kia quyển Tiểu Bùa Chú, cuối cùng khóe mắt hiện lên niềm vui và cảm kích nhìn Thiệu Cảnh, thấp giọng nói:
"Lúc chạng vạng tối, trời chiều đọng ở nơi cuối chân trời phía tây chỉ còn xót lại những ánh nắng yếu đuối, tàn dư của buổi chiều tỏa sáng ôn hòa đang rơi vãi xuống mảnh đất những tia nắng êm dịu cuối cùng.
Lúc này, người đang đứng nói chuyện ở trong cung điện chính Thanh Dương chưởng lão, người chưởng quản công việc vặt trong môn phái, hắn nhìn chưởng giáo chân nhân đang cau cau hàng lông mày rồi nói:"Mấy năm gần đây Tiểu Hộ Thành dưới chân núi phát triển rất thịnh vượng, chẳng những có nhiều tán tu sinh hoạt mà tu sĩ của một số môn phái cũng thường xuyên tới Vạn Yêu cốc ở gần khu vực này. Nhưng mấy ngày gần đây ...."Hắn dừng lại một chút, hừ lạnh một tiếng rồi nói:"Hình như bọn chúng tụ tập đông đảo náo nhiệt quá rồi."
Thanh Phong chân nhân nét mặt vẫn bình ổn không thay đổi, ông khép hờ hai mắt như đang ngủ, chỉ có hai vị trưởng lão Thanh Hà và Thanh Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua trưởng lão Thanh Dương nhưng không nói gì, một lát sau thì trưởng lão Thanh Hà lại mở miệng hỏi:"Náo nhiệt đến mức nào rồi hả?"
Thanh âm của Thanh Hà trưởng lão trầm thấp và hơi khàn, kém hẳn với bề ngoài mập trắng như một gã thương nhân của hắn.
Thanh Dương trưởng lão trả lời:"Từ hồi báo của đệ tử bổn môn trong Tiểu Hồ thành cùng một ít tai mắt được an bài dò xét tại những nơi bí mật ở gần đó thì khoảng mười ngày gần đây, số lượng tán tu tiến vào Tiểu Hồ Thành nhiều hơn bốn phần, ngay cả những tu sĩ có bối cảnh trong những môn phái khác cũng thường xuyên có tần suất ra vào Tiểu Hồ thành hơn hẳn những ngày trước."
Sắc mặt của Thanh Hà trưởng lão cau có khó coi, lông mày của Thanh Vân trưởng lão cũng nhíu lại, bỗng nhiên hỏi:"Gần đây bẩy đại môn phái có phản ứng gì không?
Thanh Dương trưởng lão nói:"Linh Lung tông nằm cách Tiểu Hồ thành một khoảng xa xôi nên hiện giờ còn chưa thấy người của bọn hắn, ba thế gia trong Bạch Hổ Thành, ngoại trừ Từ gia thì hai nhà Nguyên Bạch hiện tại đều đã phái người ra ngoài Tiểu Hồ Thành, về phần Bách Độc giáo bởi vì tông phái ở trong khe núi gần Tiểu Hồ thành nên ngày bình thường số người của bọn hắn ra vào trong thành cũng không ít, chỉ có điều mấy ngày gần đây số lượng người vào trong Tiểu Hồ thành đã đông hơn hẳn ngày thường khoảng ba phần.
Thanh Dương trưởng lão dứt lời hình như lại nghĩ tới điều gì, do dự một lúc rồi lại nói tiếp một câu, nói:"Đúng rồi, nghe nói có người trông thấy, lần này người của Nguyên gia từ Bạch Hổ thành bên kia tới hình như là Nguyên lão tam."
Lông mày của Thanh Hà trưởng lão dựng thẳng lên, ánh sáng của sự hiểu biết chợt lóe lên trong đôi mắt, Thanh Vân trưởng lão ngồi ở bên cạnh hắn sự kỳ quái hiện rõ trên nét mặt, hình như sau khi Thanh Dương trưởng lão nói tên ngươi này khiến cho hắn cảm thấy chấn động trong lòng.
Thanh Phong chân nhân một mực ngồi ngay ngắn không cử động trên chiếc ghế của chưởng môn giờ phút này đang chậm rãi mở mắt, hắn trầm mặc một lúc rồi bỗng nhiên nhìn về phía Thanh Vân và nói:" Ta nghe nói ba tháng trước chúng ta mới thu một đám đệ tử, còn có một nữ đệ tử tư chất không tệ phải không?
Thanh Vân trưởng lão khẽ khom người, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:"Vâng, ngày đó trong đám đệ tử có một nữ đệ tử tên là Tô Thanh Dung, tư chất không tệ, chẳng những trong vòng ba tháng đã có thể tu đến Luyện Khí Cảnh thượng giai mà còn có thiên phú vô cùng cao trong công việc luyện đan, mấy ngày hôm trước đã luyện được lô linh đan nhị phẩm "Ngưng Dục" đầu tiên.
Lời vừa nói ra thì hai vị trưởng lão Thanh Hà và Thanh Dương đều "Ồ" lên một tiếng, Thanh Phong chân nhân nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:"Cũng không tệ lắm. Dùng ánh mắt của ngươi thì tư chất của nàng so với Nguyên Dục Kinh như thế nào?"
Thanh Vân trưởng lão cau mày suy nghĩ vì không thể trả lời ngay được, sau một lúc trầm ngâm lão lắc đầu nói:"Không thể nói như vậy, căn cốt tư chất để tu đạo từ trước đến nay ít nhất cũng phải đạt Ngưng Nguyên Cảnh thì mới có thể nhìn được rõ ràng, khi đó mới có thể so sánh, nhưng Nguyên Dục Kinh mấy năm này đạo hạnh tiến bộ thần tốc, tuổi trẻ đã tu hành đến Ngưng Nguyên Cảnh đệ tứ trọng, chỉ dùng từ kinh tài tuyệt diễm cũng không đủ hình dung. Hơn nữa.... " Hắn dừng lại một chút, dùng thanh âm trầm thấp nói:"Theo ta được biết, khi Nguyên Dục Kinh còn nhỏ, hắn chỉ mất bốn tháng tu đạo đã có thể vượt qua tầng Luyện Khí Cảnh.
Bầu không khí giữa ba vị trưởng lão và chưởng giáo chân nhân bỗng dưng trầm mặc, nhất thời không có người nào nói chuyện, mặc dù nghe đến Nguyên lão tam thần bí của Nguyên gia mất bốn tháng tu đạo ở Luyện Khí Cảnh, nhưng người ta chỉ dùng bốn tháng đã có thể đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh rồi, mà Tô Thanh Dung chỉ là Luyện Khí Cảnh thượng giai. Bốn vị trưởng lão đang ngồi trong lòng đều đã minh bạch như gương sáng, sự chênh lệch giữa hai cảnh giới này là rất lớn.
Thật lâu sau đó Thanh Phong chân nhân đột nhiên thở dài một hơi rồi nói:"Không có người kế tục, cứ như thế này ngày sau ta còn mặt mũi nào đi gặp lịch đại tổ sư của bổn môn dưới cửu tuyền ?"
(lịch đại tổ sư là người sáng lập ra Huyền Thiên tông, không phải tên riêng đâu nhé.)
"Khóe miệng của Thanh Hà trưởng lão méo xèo xẹo, lão nói:"Sư huynh đừng đau buồn nữa, mặc dầu Nguyên Dục Kinh nổi danh yêu nghiệt trong bảy đại môn phái nhưng hơn trăm người từ trên xuống dưới của Nguyên gia chỉ có mình hắn là người xuất chúng mà thôi. Hơn nữa đừng nói là Huyền Thiên tông chúng ta, cho dù nhìn khắp bảy đại môn phái cùng đám tiểu môn phái nhỏ nhoi ở xung quanh Vạn Yêu cốc cũng đều không thể tìm ra người cùng một đẳng cấp với Nguyên lão tam mà."
Vừa nói đến đây thì Thanh Dương trưởng lão đang ngồi ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói:"Những kẻ quỷ mị xấu bụng giờ phút này đều nhìn chằm chằm vào dãy núi của chúng ta đấy."
Thanh Phong chân nhân im lặng một lát, sau đó nói:"Dị tượng Cửu Long Hóa Đỉnh, mới thấy lần đầu, ta đã lần lượt đọc từng cuốn thư sách cổ trong Tàng Thư Các nhưng không hề tìm được bất luận ngôn từ nào ghi lại về nó, việc này lành dữ khó dò. Sợ rằng nếu ứng nghiệm với suy tính của ta thì bên dưới ngọn núi này chắc chắn vẫn còn động phủ của một tu sĩ nào đó thời thượng cổ mà chúng ta không biết tên.
Ba người trưởng lão nghe thấy điều này đều lộ vẻ xúc động, người khác không biết nhưng ba người bọn họ đều biết, sau khi tòa động phủ bị chấn ra vì trận động đất từ ba tháng trước, chưởng giáo sư huynh đều thường xuyên đi vào dò xét bên trong tòa động phủ, chẳng lẽ huynh ấy đã thu hoạch được điều gì đó.
Mới nghĩ đến đây, tinh thần của ba người đều thấy phấn chấn hẳn lên, phải biết rằng chỉ riêng ngày đó bọn người Thiệu Cảnh kính hiếu dâng lên chín kiện linh khí, hai kiện pháp bảo đã bằng giá trị một kiện đại bảo, nếu như lại có thu hoạch ẩn dấu thì Huyền Thiên tông thật giống như con hổ được mọc thêm đôi cánh.
Chỉ là sắc mặt của Thanh Phong chân nhân hơi cứng lại và không hề lộ ra sự vui sướng, chần chờ một lát mới nói:"Việc này cũng không cần giấu ba người các ngươi, mấy ngày gần đây khi ta điều tra trong động phủ đã phát hiện một địa phương kỳ quái ở sâu dưới lòng đất, đó là một hang động khổng lồ nhưng trong ngoài đều bị cháy đen nứt nẻ, giống như bị người dùng lửa nung luyện thiêu đốt từng tất đất vậy, đăc biệt là khu vực ở giữa hang động còn có dấu hiệu của những tảng đá khổng lồ và cứng bị hòa tan.
Nét mặt của Thanh Dương trưởng lão lập tức lộ ra vẻ thắc mắc, hỏi:"Lại có việc này, lửa có thể hòa tan tảng đá cứng rắn và to lớn, chẳng lẽ là loại lửa mạnh nhất ?
Thanh Phong chân nhân chậm rãi gật đầu, nói:"Đúng vậy, lúc ấy ta cũng bị giật mình, chỉ là tất cả những thứ trong hang động đều đã bị hòa tan, tìm kiếm không được cái gì ngoại trừ vật này..."
Lời còn chưa dứt, Thanh Phong chân nhân đã duỗi và vung tay lên khiến ống tay áo màu vàng rung rung trong gió, tỏa ra một tia sáng màu đỏ lập lòe, sau một tiếng "Keng" thì có một kiện đồ vật rơi xuống mặt đất ở trước mặt mọi người.
Ba người tập trung tư tưởng suy tư nhìn lại, chỉ thấy đấy không phải là kỳ trân dị bảo kinh thiên động địa gì, trái lại nó chỉ là một cổ vật bị tàn phá, bên ngoài nhìn như có chỗ bằng đồng xanh, có chỗ bằng tre trúc, màu sắc đen tối, vết gỉ loang lổ, dài chừng bốn xích, bên trên hơi nhỏ, rất thô, nhìn giống như là mảnh vỡ của cái đỉnh chuông hoặc trọng khí nào đó.
Thanh Phong chân nhân thản nhiên nói:"Trên bề mặt của vật ấy không có màu đen hay mùi cháy khét."
Ba vị trưởng lão đều nổi tiếng là những người hiểu nhiều biết rộng, tu vị cao thâm, há lại là kẻ không biết gì, sau thoáng bỡ ngỡ ban đầu đều có phản ứng rất nhanh, mỗi người đều có cách quan sát đồ vật cổ quái khác nhau. Lửa trong hang động có lẽ đã đạt tới nhiệt độ cao nhất, ngay cả đá núi cứng rắn trong hang động còn bị hòa tan thì uy lực của ngọn lửa đó không cần phải nghĩ, nhưng bề ngoài của vật này lại không hề lưu lại dấu vết gì, chắn chắn nó không phải là vật tầm thường.
Chỉ có điều ba vị trưởng lão ngồi xem hồi lâu, dùng hết kiến thức, lịch duyệt phong phú của cuộc đời nhưng lại không thể nhận ra vật này có lai lịch gì. Cuối cùng thì Thanh Vân trưởng lão vẫn là người thận trọng nhất, ngưng mắt nhìn xuống phía dưới chợt phát hiện mặc dù toàn bộ kiện đồ vật đều có vết thương chồng chất, cũ nát dị thường nhưng hình như bên dưới có dấu vết của hoa văn màu xanh lá cây xưa cũ, ghép thành bức tranh, sau khi cẩn thận suy nghĩ thì lập tức bị kinh hãi.
Những đường hoa văn khi đứt khi đầy đủ này có phong cách của thời cổ xa mờ mịt, chẳng lẽ đây chính là hoa văn điêu khắc hình dáng những con rồng khổng lồ thời xa xưa ?
"Chẳng lẽ ...." Hắn đang nói thì dừng lại, sắc mặt nghiêm trọng.
Nhất thời những người khác cùng im lặng, hiển nhiên đều liên tưởng đến dị tượng ngày ấy, sau nửa ngày Thanh Phong chân nhân mới phá vỡ trầm mặc, nói:"Vật ấy thần bí khó lường, nếu thật sự liên quan đến dị tượng "Cửu Long Hóa Đỉnh", nói không chừng là trọng bảo của tiên gia. Huyền Thiên tông chúng ta coi như được thần vật, tương lai hưng thịnh đã nằm trong tầm tay, nhưng trước mắt phải giữ kế lâu dài, không ai được lộ ra. Những kẻ đến nhìn ngọn núi của chúng ta đơn giản chỉ vì nghe thấy chút tin tức về dị tượng cùng một toà động phủ của tu sĩ thời thượng cổ chứ chưa biết gì khác, nhưng dù nói như thế nào thì chúng ta cũng không thể để cho bọn chúng tùy ý làm ẩu."
Ánh mắt của hắn ánh lên vẻ minh duệ của người nhìn xa trông rộng, phóng mắt nhìn đi, ba người Thanh Hà Thanh Dương Thanh Vân đều nghiêm nghị, cúi người đồng thanh nói:"Sư Huynh nói rất đúng."
Thanh Phong chân nhân nói:"Kể từ hôm nay ta sẽ di dời chỗ ở xuống động phủ của vị cổ tu ở dưới chân núi, một là để tìm hiểu vật ấy, hai là có thể tiếp tục điều tra tường tận về những chỗ sâu trong động phủ; ba người các người hãy tự mình xử trí sự vụ ở trên và dưới chân núi, trừ khi có kẻ động vào đệ tử của núi ta, còn lại thì không cần để ý tới kẻ khác, để cho bọn chúng không có cơ sở để nghi ngờ hay tìm hiểu kỹ chuyện này. Nhưng nếu quả thật có kẻ cả gan làm loạn môn phái ta...." Nói đến đây, sắc mặt của hắn hơi trầm xuống, "Ví dụ như đám đệ tử của Nguyên gia, ỷ có vài phần thiên tư cùng chỗ dựa mà dám vọng tưởng dò hỏi bí mật của chúng ta, ba người các ngươi không cần phải khách khí, mặc dù Bạch Hồ thành được xưng là môn phái đứng đầu trong bảy đại môn phái nhưng Huyền Thiên tông chúng ta không sợ bọn chúng!"
Thanh Hà trưởng lão và hai người còn lại đều đồng ý, gật đầu nói:"Sư huynh yên tâm, phải nên như thế!"
Thanh Phong chân nhân khẽ gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, còn ánh mắt của ba vị trưởng lão đều không nhìn được mà ngắm nhìn kiện đồ vật bằng đồng xanh thần bí nhuốm màu cổ xưa đang nằm lặng lẽ trên mặt đất, sự tĩnh lặng chậm rãi buông xuống cung điện.
Màn đêm thâm trầm, một ngọn nến sáng lung linh trên chiếc bàn gỗ trong căn phòng nhỏ, ánh sáng mờ nhạt ôn hòa chiếu sáng những khu vực ở xung quanh, hình như nó đang muốn xua đuổi đi sự tối tăm của màn đêm.
Một chú heo con đang nằm cạnh góc tường ở trên giường, nhẹ nhàng truyền đến từng tiếng hít thở đều đều, đó chính là Tiểu Trư lười biếng đang ngủ say trong giấc mộng bình yên, Thiệu Cảnh ngồi trên chiếc bàn ở bên cạnh, lẳng lặng đọc sách nhờ ánh nến yếu ớt.
Ngoài cửa xổ, xa xa đang truyền đến tiếng rừng cây reo trong gió như sóng lớn ngoài biển khơi, dạt dào và tinh tế, ở trong màn đêm không có ánh trăng, u tĩnh mà xa xưa.
Ba quyển sách đang nằm im trên bàn, trong đó có hai quyển nhìn to và dày hơn, hình như còn cổ hơn quyển sách còn lại một chút, là những cuốn sách mà Thiệu Cảnh lấy ra từ đống lớn sách cũ trong túi Lưu Vân đấy. Chúng chỉ là đống tài sản ít ỏi, cả hai quyển sách đều bị mở cùng một loại trang, sau đó được đặt ở bên dưới ngọn đèn dầu, thỉnh thoảng Thiệu Cảnh lật qua lật lại như đang so sánh điểm giống và khác giữa chúng.
Còn quyển sách tương đối nhỏ so với đống sách của Thiệu Cảnh chính là quyển sách hắn đã bỏ ra ba khỏa linh thạch để mua giúp lão Hầu vào buổi chiều ngày hôm nay.
Hắn im lặng ngồi đọc tỉ mà tỉ mẩn, bên dưới ánh nến tù mù, ánh mắt của hắn khi sáng ngời mà có thần, khi bờ môi khẽ lẩm bẩm, có lúc mi mày cau lại, có khi lại nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng mỉm cười và ngồi đong đưa. Hắn như thế ước chừng một lúc lâu, rốt cục đã lật qua tờ cuối cùng của quyển sách cũ, hai mắt nhắm lại rồi khẽ ngửa đầu về đằng sau, cứ giữ như vật trong chốc lát, sau đó mới nắm tay lại rồi thở phào, thở phào một cái.
Phù lục hoặc phù chú là một môn học bắt nguồn từ rất xa xưa, là tạp thuật trong dòng lịch sử chảy dài vô tận, cụ thể nó xuất hiện ở đâu vào lúc nào, giờ này ngày này sớm đã không thể khảo chứng, nhưng từ những gì Thiệu Cảnh đọc trong sách cổ ghi lại thì môn tạp thuật này ít nhất đã có dấu hiệu tồn tại từ một vạn năm trước. Hai quyển sách này đều là những quyển sách cổ do Lưu Vân Đài tổ sư gia lấy được từ Thanh Vân môn, trong đó còn có bút ký của tiền bối cao nhân năm nào của Thanh Vân môn, giải thích những điều liên quan đến sở học phù lục của họ vào hai quyển sách.
Cái gọi là phù lục, đơn giản chỉ là những hoa văn bùa chú đặc thù bị vẽ xuống tờ giấy, tạo thành một phù trận nguyên vẹn, sau đó phải nhờ người vừa thông hiểu phù lục vừa thông hiểu Ngũ Hành thuật pháp dùng phương pháp đặc thù thi triển Ngũ Hành thuật pháp cho phù trận hấp thu, tục xưng là "Khắc Phù", khi đó có thể tạo thành một tấm phù lục. Khiến cho người dùng phù lục chỉ cần rót vào một thành linh tực tương đương với Nguyên thuật pháp bây giờ là đã có thể thi triển tấm phù lục ngày trước đã được "Khắc Phù" bằng Ngũ Hành thuật pháp ra rồi.
Rõ ràng, cái môn tạp thuật này tương đương hữu dụng đối với những tu sĩ tu luyện Ngũ Hành thuật pháp đấy, khắc phù bằng tinh lực, mặc dù đạo lý này nghe qua có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế tạo ra một tấm phù lục lại là một chuyện phiền toái và phức tạp, dù nói nó là điều thâm thúy phiền phức cũng tuyệt không phải quá lời.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng việc phải nhớ những nét vẽ trụ cột của hoa văn bùa chú đã là một việc khó khăn, cái gọi là hoa văn bùa chú có tổng cộng mười loại, dùng Ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ phân làm âm dương, tức âm mộc, dương mộc, âm hỏa, dương hỏa, âm thủy, dương thủy .... Mỗi một loại hoa văn bùa chú đều vặn vẹo mà ẩm dấu huyền lí sâu sa của những bức tranh cổ xưa, giống chữ lại không phải chữ, phức tạp nhất chính là viết cả mười ba nét bút họa, đơn giản nhất cũng phải vẽ được năm nét, hơn nữa chỉ cần một mực nhớ kỹ mười loại hoa văn bùa chú đã là khó khăn không nhỏ, lại còn vẽ nó xuống giấy không sai một nét thì độ khó tăng lên vô cùng, nhưng mà đây chỉ là những hoa văn nền tảng, muốn ghép chúng lại thành một phù trận thâm thúy thì độ khó còn tăng gấp mười gấp trăm lần, không hiểu trí nhớ người ta dai thế nào mà nhớ hết đưowjc.
Phù trận là do nhiều hoa văn bùa chú tổ hợp xếp lại mà thành, và thuật pháp cấp một chính là loại phù trận đơn giản nhất, nhưng ngay cả phù trận đơn giản nhất cũng cần sáu cái phù văn. Chẳng hạn như Hỏa Cầu thuật của Thiệu Cảnh cần vẽ sáu cái phù văn của ba âm hỏa và ba dương hỏa, miêu tả dựa theo phương trình và trình tự đặc biệt cẩn thận mà thành, chẳng những bản thân phù văn không thể vẽ sai mà ngay cả trình tự, phương vị cũng yêu cấu sự cẩn thận tỉ mỉ, không thể sai lầm, chỉ cần hơi chút sai lầm thì toàn bộ phù trận xem như đã bị hỏng.
Hà khắc như thế không nói, sau khi đã vẽ đúng lá bùa phù trận xuống giấy thì lại phải rót linh lực vào, chính là trình tự "Khắc Phù" cuối cùng của công đoạn chế tác phù lục, rất phiền toái. Dùng Ngũ Hành thuật pháp để khắc phù hoàn toàn với việc dùng thuật pháp để chiến đấu, chú ý là muốn điều khiển được một tia linh lực rất nhỏ nhoi đều cần phải tự tin, thuần thục với thuật pháp của bản thân vô cùng, sau đó mới có thể chậm rãi rót linh lực thuật pháp vào phía trên của tấm bùa vẽ phù trận, cuối cùng mới có thể tạo ra một tấm phù lục hoàn chỉnh. Căn cứ theo sách xưa đã ghi lại thì mặc dù các Phù Lục Sư có thủ pháp thuần thục, tinh thần khi chế tác vô cùng chăm chú cẩn thận nhưng tỉ lệ thất bại đều khá là cao, vị tiền bối của Thanh Vân môn thậm chí còn cho rằng ngay cả những Phù Lục Sư thường xuyên chế tác phù lục thành công thì tỷ lệ cao nhất của bọn họ vẫn chưa đến hai thành.
Tổng lại những điều đó xem ra những người muốn nắm giữ môn tạp thuật như phù lục này đều gặp rất nhiêu gian nan, vì vậy từ xưa đến nay những người có thể chế tạo phù lục rất ít, ngẫu nhiên xuất hiện một nhân vật như vậy mọi người đều gọi hắn là Phù Lục Sư. Cho đến ngày hôm nay hình như cái môn tạp thuật này đã thất truyền rồi, nguyên nhân đơn giản, ngoài trừ gian nan khi học môn tạp thuật này thì nguyên nhân trọng yếu nhất chính là phù thuật căn bản chỉ có thể sống nương nhờ vào lưu phái thuật sĩ mà thôi. Mấy ngàn năm nay thuật sĩ nhất mạch dần dần suy yếu, vô số thuật pháp hùng mạnh từng tồn tại đã bị chôn vùi, thuật sĩ chết đi đã khiến môn tạp thuật như phù lục đã trở thành dòng sông không có nguồn, rừng cây không có rễ, suy bại cũng đã nằm trong dự liệu của nhiều người.
Đến bây giờ, theo Thiệu Cảnh biết ít nhất đã qua mấy trăm năm không có Phù Lục Sư nào nổi danh hoặc từng xuất hiện, các loại phù trận lưu truyền rộng rãi ở thời thượng cổ có lẽ bây giờ thất truyền đã thất truyền, chôn vùi đã chôn vùi, hôm nay những phù lục quyển trục ghi lại Ngũ Hành thuật pháp hầu hết chỉ là những thuật pháp cấp một, uy lực không lớn, phù trận cũng đơn giản, mặc dù vẫn được lưu truyền nhưng khi tu chân sĩ nhất mạch cường thịnh như bây giờ thì chẳng còn ai them để ý tới những điều này, có thể sau một hai ngàn năm nữa thì ngay cả những quyển phù lục cấp thấp này đều sẽ biến mất trong dòng sông tuế nguyệt.
Ánh mắt Thiệu Cảnh chậm rãi rơi xuống quyển sách cổ nằm trước mặt, chính là quyển sách của tổ tiên lão Hầu, cái bản Phù Lục Tiểu Giải này không phải là quyển mật phổ ghi lại những phù trận đơn lẻ, nó chỉ ghi những điều cơ bản của phù lục mà thôi, mười loại phù văn cùng cách khắc phù, ngoài ra có bốn loại phù trận, theo thứ tự là "Hỏa Cầu thuật", "Thủy Tiễn thuật", "Phong Nhận thuật" và "Thạch Giáp thuật".
Bốn loại thuật pháp này đều chỉ là thuật pháp cấp một, cấp thấp nhất của Ngũ Hành thuật pháp, trên thực tế cũng là những loại thuật pháp được lưu truyền rỗng rãi nhất trong tán tu, gần như bất cứ người nào chịu bỏ công tu luyện Ngũ Hành thuật pháp cũng đều biết cả, ngoại trừ "Thạch Giáp thuật" thuộc về thổ hệ thuật pháp thì khá hiếm thấy nhưng chỉ cần tìm kỹ trong góc một tửu điếm cũ nát nào đó cũng có thể tìm được những quyển sách ghi lại phương pháp tu luyện thuật pháp tương tự như quyển này.
Thiệu Cảnh đã hiểu được hai loại Ngũ Hành thuật pháp ghi bên trong quyển Phù Lục Tiểu Giải này, bởi hắn đã cày nát cả quyển thuật pháp kim, hỏa từ lâu rồi, mua về cũng chẳng để làm gì.
Hắn cười khổ nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại ánh mắt sáng ngời, chăm chú rồi nhìn chằm chằm vào quyển Phù Lục Tiểu Giải, lúc này hắn cứ như chưa bao giờ được nhìn thấy quyển sách vậy, sau khi búng búng các đốt ngón tay thì hình như hắn đã hiểu ra một điều gì đó, tự nói với chính mình, rất có thể quyển sách này sẽ mang đến cho hắn điều kinh hỉ.
Một ngày mới bắt đầu khi màn đêm thối lui để nhường chỗ cho ánh thái dương lóe lên ở cuối chân trời, ngày hôm đó khi mặt trời bắt đầu chiếu rọi những tia nắng ấm áp đầu tiên sau một đêm sương rét lạnh cũng là lúc mở màn cho một ngày ồn ào náo nhiệt của Tiểu Hồ thành. Không khí trong Thiên Phong lầu vẫn náo nhiệt ầm ĩ như những ngày bình thường khác, chỉ có điều lúc Thiệu Cảnh vừa bước vào trong Thiên Phong lầu thì phát hiện có thêm sáu bảy vì sư huynh Ngưng Nguyên Cảnh đang đứng ở cả bên trong lẫn bên ngoài lầu, bọn họ đều đứng hoặc ngồi ở những nơi hẻo lánh hoặc yên lặng không có tiếng người qua lại, vô tư đứng nhìn chứ không hề khiến cho những người bên ngoài phải chú ý nên mặc dù Thiệu Cảnh có cảm thấy kỳ quái thì cũng không tiếp tục chú ý bọn họ nữa.
Sau khi đi đến quầy hàng của mình thì hắn đã hòa mình cùng một dạng với những đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông, Hắn bắt đầu bài học phải học mỗi ngày, đó chính là sửa sang lại khay chứa đồ, lau chủi quầy hàng, quét dọn sạch sẽ khu vuejc xung quanh vầ chờ đợi cánh cửa lớn khai mở, không bao lâu sẽ có những đám khách nhân túm năm tụm ba đi vào, đây chính là lúc một ngày làm việc của hắn bắt đầu.
Khác với những ngày bình thường là ngày hôm nay trong tay Thiệu Cảnh có thêm một vài thứ đồ vật, là mấy tờ giấy trắng cùng ít mực đen ươn ướt. Những vật này Thiệu Cảnh lấy từ quầy hàng nằm phía sau, sau khi những người khách tới rồi đi được Thiệu Cảnh nhiệt tình chiêu đãi thì hắn được chút ít thời gian nhàn rỗi, liền lấy giấy trắng mực đen đặt lên quầy, sau đó cầm bút chấm chấm mực để vẽ lên tờ giấy một thứ gì đó.
Thi thoảng có người liếc nhìn hắn vài lần, chỉ thấy Thiệu Cảnh đang vẽ lên giấy những đường bút kỳ dị, nhìn giống chữ nhưng không phải chữ, nói là bức tranh thì lại vặn vẹo vô cùng, nhìn chả ra cái gì cả, chợt có một người đệ tử quen thân lại gần hỏi hắn, Thiệu Cảnh chỉ nói là tiện tay vẽ với giết bớt thời gian, dù sao hắn cũng không quấy rầy người khác hoặc làm ảnh hưởng tới sinh ý của cửa hàng nên những người khác nhìn thấy cũng chỉ cười cười rồi cho qua.
Thứ hắn đang vẽ trên giấy, tự nhiên không phải là vẽ giết thời gian mà chính là những hoa văn bùa chú ghi lại trong quyển Phù Lục Tiểu Giải. Thiêu Cảnh nhớ rất rõ những thứ đã đọc tối hôm qua nên thừa dịp nhàn rỗi vào sáng hôm nay, hắn liền lấy giấy ra ngồi học vẽ. Bới vì muốn chế tạo phù lục mà nói thì cần những lá bùa được vẽ hình dáng đặc thù, mà những thứ đó thì phải dùng linh thạch để mua sắc, nhưng bây giờ thì hắn chỉ là kẻ nghèo khó không có lấy một viên linh thạch giắt lưng thì mua kiểu gì bây giờ, vì vậy hắn lựa chọn cách tự mình vẽ ra bằng luyện tập.
Phù lục là môn tạp thuật có độ khó rất lớn nhưng Thiệu Cảnh vẫn quyết định muốn thử học tập một phep, bới vì cái môn tạp thuật này đối với phần lớn mọi người vào thời buổi bây giờ có lẽ chỉ là thứ vô dụng, nhưng đối với hắn mà nói lại chính là cơn mưa rào bất chợt trong lúc gặp nắng hạn lâu ngày.
Sau khi tu luyện Minh Tư thuật được chép lại trong quyển Thiên Thư thì bổn nguyên linh lực của hắn mặc dầu yếu ớt nhưng khi dùng để thi triển Hỏa Cầu Thuật hoặc Thủy Tiễn thuật thì lại có uy lực tăng vọt hơn mức bình thường, đây là giá trị, cơ sở để chế tác phù lục; mà dựa trên cơ sở này, điều mấu chốt đồng thời cũng là uy hiếp lớn nhất của Thiệu Cảnh chính là linh lực chưa đủ, phóng ra pháp thuật mặc dù có uy lực rất lớn nhưng lại chỉ có thể phóng một lần, cái này không khỏi quá mức yếu ớt đi. Cái khác không cần phải nói, ngày đó mệnh tốt nên mới chỉ gặp một con Ma Nha Lang, nếu chẳng may gặp nhiều hơn một con hoặc con yêu thú to khỏe hơn thì sợ rằng hắn và Tiểu Trư đã chết ở nơi hoang vu bên cạnh cái ao nhỏ dưới chân núi rồi.
Chỉ có điều nếu muốn nắm giữ được môn tạp thuật phù lục này lại không hề đơn giản. Nhưng phóng ra phù lục chỉ cần một thành linh lực trong sợi linh lực bổn nguyên của hắn, tương đương với mỗi lần chiến đấu hắn có thể phóng ra mười cái Hỏa Cầu thuật hoặc Thủy Tiễn thuật, khác biệt ở trong đó khiến hắn cố gắng không cần phải nói.
Lúc đầu vẽ một cái, nét bút trên tờ giấy trắng đã vẽ ra nguyên một đám phù văn lố lăng không lưu loát, nhưng sau khi tập vẽ nhiều lần, nét bút dần dần có vẻ mượt mà và trôi chảy. Thiệu Cảnh chưa bao giờ có cảm giác mình là cái gì kỳ tài trong truyền thuyết, từ nhỏ đến lớn lang thang khắp nơi, cái hắn có thể học đơn giản chỉ là những kiến thức từ đống sách cũ bên trong túi Lưu Vân, chỉ tăng trưởng được chút kiến thức rồi sau đó lại tập luyện liên tục, tưởng như chết đi sống lại mới luyện được hai cái thuật pháp yếu đến đáng thương trong Ngũ Hành thuật pháp, dùng lực lượng ít ỏi của chúng làm trụ cột để sống đến bây giờ. Thiên phú, tư chất, căn cốt cái gì đấy hắn không để ý cũng chẳng có tự hào nhưng tính nhẫn nhịn bền lòng không phai nhạt, vì vậy những năm gần đây hắn đã mài luyện vốn sống cũng như sức lực và đã có thể vượt qua người bình thường rất nhiều.
Trên đời này chắc chắn sẽ có một ít kỳ tài ngút trời khiến cho mọi người đều phải hâm mộ, nhưng số người bình thường còn nhiều hơn bọn họ rất nhiều, nhưng một khi đã muốn thành công thì phải làm đến nơi đến chốn, phải có chất lượng, cụ thể là những công pháp tu luyện tạp thuật này kỳ thực chúng không yếu như thế, chẳng qua mọi người không để ý mà thôi. Ít nhất Thiệu Cảnh rất mong chờ điều hắn nghĩ là sự thật, hắn rất rõ ràng đạo lý nỗ lực có thể thành công này.
Sau khi buổi sáng kết thúc thì hắn đã dùng hết những thời gian nhàn rỗi lúc không có khách hàng để luyện tập vẽ hoa văn bùa chú ra giấy, đến buổi trưa thì Thiệu Cảnh phát hiện hắn đã vẽ hoa văn tràn ngập sáu tờ giấy khổ lớn, nhìn kỹ một chút thì cảm thấy hai tờ phù văn cuối cùng có vẻ tốt hơn mấy tờ lúc đầu rất nhiều.
Hắn cười cười, trong lòng lại nhiệt tình thêm vài phần. Thực tế hắn không hề đem cả mười loại hoa văn bùa chú luyện tập trên đống giấy này, hắn chỉ lấy từ trong đó bốn loại phù văn theo thứ tự là âm hỏa, dương hỏa, âm thủy và dương thủy. Nguyên nhân chính là hắn chỉ biết có hai loại thuật pháp "Hỏa Cầu thuật" và "Thủy Tiễn thuật" mà thôi, với lại những phù văn ghép thành phù trận về hai loại trận pháp này chính là bốn loại phù văn ở trên. Hỏa Cầu thuật cần ba dương hỏa ba âm hỏa, Thủy Tiễn thuật cơ bản cũng giống như vậy, cần ba dương thủy và ba âm thủy.
Buổi trưa theo lệ cũ được nghỉ ngơi nửa canh giờ để bọn hắn có thời gian được ăn cơm thoải mái. Sau khi Thiệu Cảnh ních đầy cái bao từ thì hắn tùy tiện đi đến một cái bàn rồi ngồi xuống, lấy ra đám giấy trắng mực đen vẫn đem theo, còn những khác hoặc chợp mắt nghỉ ngơi hoặc túm tụm lại cùng nói chuyện phiếm, hắn ngồi ở một chỗ cẩn thận, tỉ mỉ vẽ từng nét bút xuống tờ giấy trắng. Dựa theo yêu cầu ghi lại trong quyển sách, từ từ, gắng sức vẽ từng nét hoa văn vặn vẹo mà phức tạp để tạo thành một tấm bùa chú đơn giản.
Mặt trời đã lên tới điểm trung tâm giữa bầu trời, tỏa ra từng tia nắng chói chang xuống Tiểu Hồ thành. Thiệu Cảnh sau khi dùng hết nửa canh giờ thì bước về tiểu quầy được phân chia, mặc dù từ nơi này tới cánh cửa lớn của Thiên Phong lầu xa những mấy trượng nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy từng tiếng ồn ào ầm ĩ từ bên ngoài cánh cửa vang vọng vào, có lẽ mọi người đang ở ngoài đường cái trò truyện đông vui lắm. Lúc này, hắn ngẩng đầu lên chợt thấy lão Hầu vừa đẩy cánh cửa Thiên Phong lầu vừa bước vào.
Ống tay trái rỗng tuếch rũ xuống và đung đưa, sắc mặt của lão Hầu hình như còn tiều tụy hơn lúc trước, lão được mắt nhìn quanh Thiên Phong lầu theo thói quen rồi ngẩng đầu nhìn quầy hàng của Thiệu Cảnh, khi thấy Thiệu Cảnh gật đầu cười với hắn thì hắn cũng nở nụ cười đạp lại rồi nhanh chân bước tới.
"Lão sao rồi, chuẩn bị xong nhanh như vậy hả?" Thiệu Cảnh nhìn về bốn phía thấy xung quanh không có đệ tử bổn môn, không có vị khách nào đứng xem hàng hóa mới bắt đầu hỏi nhỏ lão Hầu một câu.
Lão Hầu gật đầu liên tục, nhếch miệng cười cười, không hiểu sao trên mặt lại lộ ra vài phần thần bí rồi thấp giọng cười nói:"Huynh đệ, trước kia ngươi từng nói sẽ bán giảm giá một bình Bảo Nguyên Đan, có còn nhớ không ?"
Thiệu Cảnh tự nhiên không thể quên, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lão Hầu liền thò tay vào trong áo để lấy ra một cái túi nhỏ có chứa linh thạch rồi đưa cho Thiệu Cảnh, sau khi Thiệu Cảnh đếm đủ giá tiền thì bảo lão Hầu đứng chờ ở đây một chút, đợi hắn lên trên lầu hai của Thiên Phong lầu để tìm một vị sư huynh có thể làm chủ việc này, vị ấy họ Đoàn tên Thiên Lí. Vị sư huynh Đoàn Thiên Lí này đã tu hành đến Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng cảnh giới, là một nhân vật lợi hại ở trong hàng nhị đệ tử của Huyền Thiên tông, diều quan trọng nhất là hắn có xuất thân từ kẻ chưởng quản Tàng Bảo các do Thanh Hà trưởng lão trông coi, lại thêm tính tình cẩn trọng nên đã được Thanh Hà trưởng lão ủy thác trách nhiệm, trông coi sinh ý của Thiên Phong lầu hộ hắn.