Đàn tiên hạc bay lượn theo những đám mây trắng trôi trên bầu trời đang cất tiếng kêu trong trẻo, ngoài ra còn có những chú chim sơn ca đậu trên cành cây trong khu rừng đang cất tiếng ca ríu rít, sáng sớm, những tia nắng ban mai đầu tiên đã bắt đầu rơi xuống ngọn núi Thiên Thanh.
Thiệu Cảnh sau khi mở cửa bước ra ngoài đã nhìn thấy ở bên ngoài đã có rất nhiều đệ tử của Huyền Thiên tông túm năm tụm ba, đi tới đi lui trên những tầng lầu khác nhau chuyện trò vui vẻ, đúng là một ngày mới đã bắt đầu. Cùng lúc đó ở cánh cửa phòng bên cạnh cũng đang vang lên từng tiếng đẩy cửa kẽo kẹt rồi Đoan Mộc Hổ vừa ngáp vừa đi ra khỏi căn phòng số mười trên tầng hai mươi bốn, hắn nhìn thấy Thiệu Cảnh đang đứng ở phía trước liền cười ha hả rồi lại gần chào hỏi:"Chào buổi sáng nhé."
Thiệu Cảnh mỉn cười gật đầu, đang định nói chuyện thì thấy đôi mắt của Đoan Mộc Hổ sáng lấp lánh rồi hắn đi thẳng về phía trước, bên đó là những dãy phòng cùng nằm trên tầng hai mươi bốn, ở đó đang có mấy người đứng gần nhau tán chuyện, hai nam và ba nữ, một nữ tử chính là Lý Dục tú còn người nữ tử kia ôn nhu, kiều mỵ, quyến dũ động lòng người, một người con gái đứng dưới những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mùa hè khiến cho người ta ngắm nhìn mà hai mắt phải tỏa sáng, đó chính là Tô Thanh Dung.
Đoan Mộc Hổ cười hì hì lại gần, vừa đáp lời đám người trước mặt vừa thuận tiện gọi Thiệu Cảnh một tiếng, sau cái vẫy tay gọi Thiệu Cảnh liền quay đầu nhìn những người bên cạnh, trong mười con mắt ở đây cũng đang có khoảng sáu, bảy con mắt liếc nhìn thân thể Tô Thanh Dung, cái tâm lý của những người cùng chung suy nghĩ thật là không bỏ sót một chỗ nào.
Thiệu Cảnh định lắc đầu nhưng hắn thực sự không muốn đứng một mình một chỗ nên lại nở một nụ cười thật tươi rồi lại gần đứng cạnh Đoan Mộc Hổ, chào hỏi và tán chuyện với những đệ tử quen thuộc cùng ở một chỗ của Huyền Thiên tông.
Đôi mắt của Tô Thanh Dung khẽ chuyển động, hai con ngươi sóng sánh nhu hòa nhẹ thôi như sóng nước, nhẹ nhàng lay động lòng người khiến cho người ta tự nhiên sinh ra cảm giác yêu mếm, dung mạo mềm mại đáng yêu lại thêm gương mặt khả ái khuynh nước khuynh thành thật đúng là tuyệt sắc mỹ nhân, báu vật của thế gian, cũng khó trách Đoan Mộc Hổ ngày đêm mê mẩn, kỳ thật không riêng gì Đoan Mộc Hổ mà mấy vị nam tử đứng cạnh hắn thỉnh thoảng đều lén lút ngắm nhìn khắp trên dưới thân thể của Tô Thanh Dung, khiến cho Lý Dục Tú đứng bên cạnh lúng túng bị đỏ mặt.
Dường như Tô Thanh Dung sớm đã làm quen với những ánh mắt nóng bỏng thỉnh thoảng lại bay tới liên tục từ những nam tử ở bên cạnh nên nàng có vẻ bình chân như vại, chỉ là khi Thiệu Cảnh đi tới không hiểu sao nàng lại lơ đãng quay đầu, liếc nhìn Thiệu Cảnh một chút.
Trong lúc nói cười, Đoan Mộc Hổ cứ nhìn Tô Thanh Dung rồi lại cười ha hả và nói:"Sư tỷ, lúc nào tỷ rảnh thì chỉ dạy cho sư đệ của ta một chút bí quyết tu hành nhé?"
Tô Thanh Dung mỉm cười và không để ý đến hắn, sau đó bỗng dưng lại quay đầu nói với Thiệu Cảnh:"Hai người các ngươi không sai biệt lắm đều nhập môn một lúc, hôm nay hắn đã tu hành đến Luyện Khí trung giai, ngươi muốn bắt kịp hắn thì phải cố gắng lên, sao lại phung phí thời gian đi luyện thứ vớ vẩn như Ngũ Hành thuật pháp vậy?"
Thiệu Cảnh hơi giật mình và nhìn về phía Tô Thanh Dung, chỉ thấy nàng vẫn cười cười nói nói dịu dàng xinh đẹp động lòng người, đôi mắt ôn nhu, ướt như nước chảy, trong giọng nói của nàng hình như có ẩn chút ý quan tâm nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy sợ hãi cả kinh. Thiệu Cảnh lập tức tỉnh ngộ rồi trợn trừng mắt lên nhìn Đoan Mộc Hổ, chắn chắn cái gã nhìn qua thì cũng có vẻ khôi ngô này đã lén kể với Tô Thanh Dung, giờ phút này hắn đứng cạnh Tô Thanh Dung tươi cười, vẻ mặt dương dương đắc ý cứ như không biết Thiệu Cảnh đang lườm hắn vậy.
Mấy người mới trò chuyện được một lúc thì Lý Dục Tú đã nhìn lên bầu trời rồi nói:"Gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."
Mấy vị nam tử xem ra không sốt ruột như Lý Dục Tú, rõ ràng trên nét mặt họ còn hiện lên hai chữ không muốn nhưng Tô Thanh Dung khẽ cười một tiếng rồi cùng Lý Dục Tú sóng vai bước đi về phía con đường lớn làm bằng đá trắng, mấy vị nam từ không biết làm sao đánh phải đi theo hai người.
Tô Thanh Dung và Lý Dục Tú đi ở phía trước, Đoan Mộc Hổ, Thiệu Cảnh cùng mấy vị nam tử kia đi theo phía sau. Thiệu Cảnh nhìn theo bóng lưng của Tô Thanh Dung rồi âm thầm thở dài trong lòng, thầm hiểu những ngày gần đây danh tiếng của Tô Thanh Dung càng lúc càng lớn ở trong đám đệ tử của Huyền Thiên Tông, ẩn ẩn đang có xu thế trổ hết tài năng với đám đệ tử Luyện Khí Cảnh lâu năm. Có lẽ sau một thời gian nữa thì nữ tử xinh đẹp này sẽ không còn đi cùng bọn họ mà đứng chung một chỗ với những sư huynh sư tỷ đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh mất rồi.
Đi đến con đường lớn bằng đá trắng, đúng vào lúc mọi người đang đứng trên giao lộ, chuẩn bị tách ra để lên núi còn Thiệu Cảnh xuống núi thì bỗng dưng có một thanh âm ôn hòa truyền đến ở bên cạnh, kêu một tiếng nói :"Tô sư muội ?"
Thiệu Cảnh liếc mắt nhìn lại thì thấy Vệ Trọng đang đứng ở trên con đường bằng đá trắng nghiêng nghiêng, mỉm cười chào hỏi Tô Thanh Dung, dáng tươi cười ôn hòa, hai con mắt hình như đang tóe lửa, tỏa sáng lấp lánh và toát ra một tia nóng bỏng chiếu thẳng vào Tô Thanh Dung.
Không cần quay đầu lại thì Thiệu Cảnh đã biết rõ sắc mặt của Đoan Mộc Hổ đang đứng ở bên cạnh đang sạm đen lại, hắn không nói câu nào mà đi thêm một bước rồi kéo Đoan Mộc Hổ lại, thân thể Đoan Mộc Hổ khôi ngô cường tráng nên hắn không thể kéo đi được. Thiệu Cảnh ngẩng đầu trừng mắt hắn một lúc, hình như Đoan Mộc Hổ đang cảm thấy cái gì đó nên khóe miệng khẽ nhúc nhích, Thiệu Cảnh nhìn thấy vội vàng dùng sức lôi kéo hắn xuống, rốt cục thì hắn cũng bị kéo về phía sau.
Tô Thanh Dung hình như hoàn toàn không thấy hành động mờ ám của hai tên gia hỏa đứng bên cạnh, nàng nở một nụ cười vui vẻ trên gương mặt xinh đẹp, nhìn Vệ Trọng cười nói:"Là Vệ sư huynh à, hôm nay tại sao ngươi lại ở đây?"
Vệ Trọng nhún vai rồi đi tới gần, nói:"Chưởng giáo chân nhân có lệnh, gần đây thế đạo không yên, rất nhiều tán tu có lòng làm loạn sơn môn của chúng ta, chi bằng nghiêm lệnh trấn thủ, phòng bị chuyện phát sinh ngoài ý muốn, vì vậy đã tăng gấp đôi số người phải đi tuần núi."
Tô Thanh Dung dịu dàng lưu chuyển đôi mắt ướt, liếc nhìn Vệ Trọng cười nói:"Thì ra là như vậy, có Vệ sư huynh cùng chư vị sư huynh ở nơi này thì những đệ tử nhập môn bản lĩnh thấp kém như chúng ta đã có người đáng để tin cậy, không còn phải sợ điều gì nữa rồi
.
Vệ Trọng bị đôi mắt ướt át dịu dàng như sóng nước của nàng đập vào mặt, nhất thời cảm thấy bị ngứa ngáy ở trong lòng, rồi cười vang nói:"Nói đúng lắm, có ta ở đây thì nàng không cần phải sợ cái gì cả. Đúng rồi, lại nói tiếp, sự tình lần trước ta nói với nàng, không biết nàng đã suy nghĩ xong chưa? Tô sư muội, phụ thân của ta rất tán thưởng tư chất xuất chúng hơn người của nàng, nếu như nàng đồng ý ..., không bằng bây giờ theo ta đi về gặp lão nhân gia, có ta ở một bên cầu xin chắc chắn lão nhân gia sẽ một lòng giúp nàng tu luyện, lại miễn cho nàng phải làm tạp vụ, truyền cho nàng tất cả tuyệt học thâm sâu cùng linh đan trân dược, chỉ cần nàng kết thành đạo lữ với ta thì đột phá Luyện Khí Cảnh chỉ là chuyện dễ như trở bàn nàng, nàng nghĩ thế nào ?"
Thân thể to lớn sau lưng Thiệu Cảnh đột ngột nhúc nhích, sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng không thay đổi nhưng lại gồng sức nhiều hơn rồi mạnh mẽ bóp vào cánh tay của Đoan Mộc Hộ, một lát sau Đoan Mộc Hổ mới bình tĩnh trở lại, chỉ có điều lúc này hắn đang thở ra từng hơi thở dốc ồ ồ.
Tô Thanh Dung hơi ngạc nhiên, hình như nàng không ngờ Vệ Trọng lại nói ra những lời này ngay trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời rất nhiều ánh mắt khác thường của những đệ tử đứng xung quanh đều nhìn chăm chú vào Tô Thanh Dung, ngay cả phần lớn những đệ tử của Huyền Thiên tông đã đi được một đoạn đường xa từ trước đó đều quay người lại nhìn nàng.
Tô Thanh Dung bị tỏ tình trước mặt bao nhiêu người nên vẻ mặt của nàng không dễ nhìn mấy ... nhưng Vệ Trọng lại không hề quan tâm những điều ấy, hắn vẫn nhìn Tô Thanh Dung bằng ánh mắt sáng ngời và chờ đợi, xem ra hắn đã thèm thuồng vị sư muội xinh đẹp này từ rất lâu nên hôm nay muốn dùng lời nói ép buộc Tô Thanh Dung.
Đồng ý .... tất nhiên là không có chuyện gì cả, nhưng nếu nàng cự tuyệt không chỉ làm Vệ Trọng mất hết mặt mũi mà còn khiến cho vị Thanh Hà trưởng lão quyền cao chức trọng bị mất thể diện, người nào lại không biết Thanh Hà trưởng lão ngày hôm nay chính là một trong hai vị trưởng lão Huyền Đan cảnh ít ỏi của Huyền Thiên tông. Vệ Trọng lại là con trai độc nhất của hắn, ngày bình thường vẫn được hắn dành hết tình thương yêu tha thiết. Cho dù là ai đắc tội Thanh Hà trưởng lão e rằng đều phải sống những tháng ngày khổ sở.
Tô Thanh Dung bị Vệ Trọng nhìn soi mói như lửa phải cúi đầu chần chờ một lát, nhỏ giọng nói:"Sư huynh, việc này quan hệ không nhỏ, có thể cho ta mấy ngày nữa để suy nghĩ được không?"
Vệ Trọng cười ha ha, nhìn thì phóng khoáng nhưng ánh mắt và lời nói của hắn lại chẳng phóng khoáng chút nào, sau khi cười thì nhìn Tô Thanh Dung và trầm giọng nói:"Sư muội thế nhưng lại không tin tưởng Vệ Trọng ta, phải chăng sư muội xem thường ta ?"
Tô Thanh Dung tái mặt, vội vàng nói:"Không phải ..."
Vệ Trọng rõ là bức người, cắt đứt lời nàng và nói:"Đã như vậy, sư muội hãy nói thẳng cho ta biết, sư muội có chịu đồng ý không?"
Tô Thanh Dung sắc mặt tái nhợt, hoa dung ảm đạm, nhất thời nói không ra lời, ngực phập phồng cho thấy tâm tình đang rất kích động, mà Thiệu Cảnh lại cảm thấy tiếng thở dốc ở sau lưng hắn đang có xu thế lớn và nhanh hơn hẳn, cắn chặt răng rồi càng gồng nhiều sức hơn để giữ chặt Đoan Mộc Hổ lại. Vệ Trọng ngang ngược càn rỡ, ỷ có cái lão tía là trưởng lão Huyền Đan Cảnh nên đã quen thói hoành hành ngang ngược với tất cả đệ tử trong Huyền Thiên tông, nếu Đoan Mộc Hổ không nhịn được lao ra thì chỉ sợ lập tức sẽ phải chịu đòn đau, làm không tốt thì sẽ gặp phải kết cục giống như Cố lão đầu.
Chỉ là Tô Thanh Dung dường như đã bị Vệ Trọng bức đến không còn biện pháp, trong đôi mắt dịu dàng hình như đã ngân ngấn nước, sự vô tư mà quyến rũ giờ phút này đã bị Vệ Trọng bức bách trầm xuống, sớm đã không thấy, cuối cùng chỉ còn lại bộ dáng cam chịu của một thiếu nữ xinh đẹp và bất lực. Một giây này, phảng phất nàng đã không còn chịu đựng được áp lực của Vệ Trọng gây ra cho nàng, kìm lòng không được mà lui về phía sau một bước, bờ môt hơi run, định nói rồi dừng lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thiệu Cảnh.
Sau khi nhìn thấy nàng quay đầu lại, Thiệu Cảnh liền cảm thấy nội tâm trầm xuống, lập tức kêu to chết rồi, đang định ngăn trở Đoan Mộc Hổ nhưng không còn kịp nữa. Đúng là đừng bao giờ nhìn thấy thì tốt hơn, nàng vừa quay đầu lại đã để cho người ta nhìn thấy nét mặt xinh đẹp thương tâm, đôi mắt ướt rưng rưng, cảnh người con gái đau thương âm thầm rơi lệ mang theo sự tuyệt vọng thống khổ cùng nhu nhược như muốn hủy đi tương lai của một kẻ tài giỏi nhưng không được trọng dụng, như con thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa, lập tức khiến cho Thiệu Cảnh không thể giữ được người đang đứng ở phía sau, Đoan Mộc Hổ vốn đã tu hành cao hơn hắn một giai, hôm nay lại phải chứng kiến ý trung nhân phải chịu ủy khuất, nổi giận gầm nhẹ một tiếng, nhấc tay một cái liền đẩy Thiệu Cảnh ra, sải bước đi tới nói:"Vệ sư huynh, ngươi ở trước mặt mọi người ép buộc một người con gái yếu ớt, ngươi không phải là anh hùng hảo hán!"
Một câu nói kinh người, lập tức khiến ánh mắt của mọi người đổ dồn về nơi này, tất cả im bặt nhìn thân hình cao lớn của Thiệu Cảnh, bầu không khí lặng ngắt như tờ. Ánh mặt trời buổi sớm đang chiếu đi những tia ánh sáng ấm áp xua tan đi cái giá lạnh của màn đem, xung quanh bốn bề yên tĩnh, dường như cả tiếng lá cây rơi xuống mặt đất cũng có thể bị nghe thấy.
Tô Thanh Dung cũng bị Đoan Mộc Hổ đột ngột lao tới làm hoảng sợ, ngơ ngác một chút mới kịp pháp ứng, vội vàng đưa tay ra cản lại, vội la lên:"Đầu gỗ sư đệ, không liên quan tới chuyện của ngươi, ngươi đi mau lên."
Đoan Mộc Hổ đâu có chịu đi, nhìn thấy vị sư tỷ mà mình thầm ngưỡng mộ trong lòng bấy lâu phải đau khổ, hắn chỉ cảm thấy máu nóng trong người dâng lên chứ chẳng cảm thấy gì khác, trong cơn giận dữ thì không sợ hãi, hắn đưa tay kéo một phát, trái lại còn kéo Tô Thanh Dung về phía sau mình, quay đầu ngang nhiên nhìn Vệ Trọng nói:"Vệ sư huynh, có chuyện gì, ngươi nói với ta là được rồi."
Thiệu Cảnh dậm chân cắn răng nhưng không nghĩ được điều gì hay cả, tức giận nhìn Tô Thanh Dung chằm chằm, hắn thấy nàng khóc nhu nhược, vẻ mặt mờ mịt mà đứng ở sau lưng Đoan Mộc Hổ. Phía trước, sắc mặt của Vệ Trọng sớm đã tái lại đen như màu gan heo, hai hàng lông mày dựng đứng trên khuôn mặt chữ điền và gân xanh thì nổi đầy trên trán. Bị tên tiểu tử không biết sống chết này nói lời hồ ngôn loạn ngữ, mặc dù hành động của hắn đối với Tô Thanh Dung đúng là ỷ thế hiếp người cộng thêm ý đồ bất chính nhưng vẫn còn để cho nàng một đường thoát đúng không? Chỉ cần Tô Thanh Dung chịu đồng ý, tự hắn sẽ đi tìm lão tía cầu xin người làm chủ, như vậy thì ai mà chẳng vui vẻ, dù là ai từ trên xuống dưới Huyền Thiên tông cũng chẳng thể dị nghị được. Nhưng mà mình tính toán như vậy lại bị tên tiểu tử này phá hư gần hết, hôm nay không thể tiếp tục ép bục Tô Thanh Dung được nữa rồi, nếu không chỉ sợ môn phái dị nghị rồi lão tía lại tức giận, chửi rủa thì bực lắm. Cứ tưởng mỹ nhân đã sắp đến tay vậy mà lại có kẻ phá thì bảo sao Vệ Trọng không tức giận?"
"Không thể tưởng tượng trong hàng đệ tử nhập môn lại có một sư đệ can đảm như vậy, ta thật là nhìn lầm người mà." Vệ Trọng giận quá thành cười, buồn rười rượi nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Hổ, đột nhiên phất cánh tay phải, hào quang hiện ra rồi một kiện đồng bát màu đỏ xuất hiện trong tay hắn.
"Xích Tâm Bát!" Đám người đứng xung quanh vang lên một hồi kinh hô to nhỏ, Đoan Mộc Hổ cũng không nghĩ tới tên Vệ Trọng này lại hung bạo như thế, vừa đảo mắt một cái liền trở mặt động thủ. Hắn tuy dũng mãnh nhưng dù sao cũng không phải kẻ ngu, tự hắn cũng hiểu thực lực Luyện Khí trung giai của mình thua kém đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh đệ nhất trọng của Vệ Trọng rất nhiều, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, huống chi trong tay Vệ Trọng còn có một kiện hạ phẩm linh khí "Xích Tâm Bát", dùng đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh để thúc dục nó thì uy lực mạnh vô cùng, tuyệt không phải kẻ tầm thường như mình có thể ngăn cản.
Nhưng mà cục diện trước mặt đã không thể kiểm soát được nữa rồi, Vệ Trọng trợn trừng đôi mắt, mặt mũi tràn đầy sát khi bước từng bước nặng nề tới gần Đoan Mộc Hổ. Đoan Mộc Hổ đứng nguyên một chỗ nhìn hắn cảm thấy có chút chóng mặt, hiển nhiên không nghĩ đến chỉ vì chuyện như vậy mà lại gặp phải tình trạng sinh tử quyết đấu, Tô Thanh Dung đứng ở bên cạnh nhìn hắn đầy lo lăng, muốn bảo bọn họ dừng lại nhưng lại không phải nói gì cho phải; Thiệu Cảnh đứng ở một bên chỉ biết bó tay đứng nhìn, hai hàng lông mày cau lại đến độ không thể cau được nữa. Chỉ có Tiểu Trư đang đứng cạnh hắn đang rên hừ hừ không rõ ràng lắm, chạy tới chạy lui vô tư ngửi ngửi vào những trên mặt đất, ngửi cỏ xanh ven đường, thi thoảng mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, tò mò nhìn những người này.
Trong nháy mắt Vệ Trọng đã đi đến trước mặt Đoan Mộc Hổ, tay phải chậm rãi giơ lên, Xích Tâm Bát trong tay hắn giống như một kiện tích trữ luồng sát khí khổng lồ, tràn ra trầm trọng sát ý. Đoan Mộc Hổ vẫn đứng vững một chỗ không chịu lùi về phía sau, bởi vì phía sau của hắn là Tô Thanh Dung, mà giờ khắc này hắn biết mình không thể thắng được sự cường đại của kẻ thù, ngạo khí của hắn từ lâu đã biến mắt, chỉ còn lại nỗ lực đứng vững, chèo chống sắc mặt đã tái nhợt.
Khi Thiệu Cảnh nhìn thấy một luồng ánh sáng nhạt đột ngột lóe lên từ trên kiện Xích Tâm Bát thì nội tâm của hắn lập tức bị nguội lạnh, trong trận chiến ngày đó giữa Vệ Trọng và Cố lão đầu, ngay sau khi luồng ánh sáng nhạt này lóe lên thì Xích Tâm Bát đã bắn đã một luồng uy lực lớn đánh bại Cố lão đầu. Đoan Mộc Hổ chỉ mới tu luyện không lâu làm sao có thực lực Luyện Khí Cảnh thượng giai như Cố lão đầu đã tu luyện vài chúc năm, sợ rằng hắn phải mất mạng dưới một kích này.
Đúng vào phút giây nguy cấp này đột nhiên từ đằng sau đám người truyền đến giọng nói hùng hậu của một nam tử, nói:"Vệ sư đệ, vì sao gần đây ngươi càng ngày càng không có tiền đồ vậy, lại còn gây phiền toái cho một sư đệ mới chỉ là đệ tử nhập môn ? Nếu như ngươi ngứa tay không bằng tìm đến người sư huynh như ta đây, ta sẵn lòng chơi với ngươi vài chiêu."
Vừa nghe thấy giọng nói của người nam tử này thì sắc mặt của Vệ Trọng liền rất khó coi, hừ lạnh một tiếng nhưng lại buông bỏ kiện Xích Tâm Bát đang cầm trên tay, sau đó thì không thèm nhìn Đoan Mộc Hổ nữa mà quay đầu nhìn về nơi thanh âm vừa phát ra. Mà Thiệu Cảnh đang đứng ở một bên cũng phải giật mình, hắn cảm thấy giọng nói của nam tử này nghe cũng khá quen thuộc, sau một lát trầm ngâm đột nhiên khóe miệng khẽ lẩm bẩm, thấp giọng nói:"Thì ra là hắn."
Đám đệ tử nhập môn tự động mở ra một con đường, sau đó một vị nam tử có dáng người khôi ngô không thua gì Đoan Mộc Hổ bước đến, dáng đi như long hành hổ bộ, mày rậm mắt to, cằm rộng môi mỏng, mặc dầu lần đầu tiên nhìn thì vị nam tử này không được anh tuấn nhưng lại có dáng người hùng vĩ, khí độ phóng khoáng. Uy thế vị nam tử này tỏa ra thậm chí còn nhiều hơn hẳn Vệ Trọng, những người đứng bên cạnh đều cúi người hành lễ chào hỏi hắn, mà ngay cả Tô Thanh Dung cũng sáng ngời đôi mắt, kêu lên một tiếng:
"Nhậm sư huynh."
Vị nam tử ấy mỉm cười và nhẹ gật đầu với Tô Thanh Dung, sau đó thản nhiên nói:"Yên tâm, có ta ở đây."
Thiệu Cảnh đứng ở một bên tự nhiên cũng đã nhận ra thân phận của vị nam tử này, hắn chính là một trong những đệ tử chân truyền của Huyền Thiên tông, thậm chí danh tiếng của hắn ở trong Huyền Thiên tông còn cao hơn Vệ Trọng, họ Nhậm, tên một chữ Hào, chính là đại để tử của chưởng giáo chân nhân Thanh Phong của Huyền Thiên tông, một thân đạo hạnh đã tu đến Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng, hơn nữa trên tay còn có một kiện hạ phẩm linh khí "Cù Long Côn", uy lực cực lớn, chính là do Thanh Phong chân nhân ban cho. Cho dù là thực lực hay danh vọng thì vị Nhậm Hào sư huynh này đều đứng yên ổn ở trong ba vị trí đầu của đám đệ tử trong Huyền Thiên tông, chỉ có sư huynh Đoạn Thiên Lí chưởng quản Thiên Phong lầu cũng với đại đệ tử Tạ Vân Long của Thanh Dương trưởng lão là có thể đánh đồng cùng với hắn.
Mọi người đều biết trong Huyền Thiên tông ngoại trừ chưởng giáo Thanh Phong chân nhân chủ trì toàn cục thì người nắm quyền thế lớn nhất chính là Thanh Hà trưởng lão, dù sao bản môn cũng chỉ vẻn vẹn có hai người bọn họ tu luyện đến Huyền Đan cảnh, gần như cao nhân không màng thế tục, có hai bè phái mơ hồ vây quanh hai người bọn họ, tất nhiên Vệ Trọng và Nhậm Hào sư huynh là người người thuộc hai mặt trận khác nhau, giao tình dĩ nhiên là không khá hơn người xa lạ chút nào.
Lúc này sắc mặt của Vệ Trọng đã tái đen lại, lạnh lùng thốt:"Nhậm sư huynh rỗi rãi quá nhỉ, chẳng lẽ đang định chỉ điểm sư đệ một chút sao ?
Nhậm Hào mỉm cười và đi đến trước mặt Vệ Trọng, lúc này đứng ở một bên Thiệu Cảnh đã chọn được cơ hội liền lén lút chạy lên kéo Đoan Mộc Hổ xuống phía dưới, Đoan Mộc Hổ giờ phút này đã không còn vẻ quật cường khi nãy, ỡm ờ đi theo hắn.
Nhậm Hào hình như chả có cảm giác gì khi phải đối mặt với đôi mắt tràn ngập sát khí thô bạo của Vệ Trọng, thậm chí trong ánh mắt hắn còn hiện lên sự kinh thường, nói:"Vệ sư đệ, ta nhờ hôm qua chưởng giáo chân nhân mới khuyên răn chúng ta rằng, thế đạo hiểm ác, giờ là lúc mọi người trong môn phái phải đoàn kết một lòng, không được tùy ý tranh đấu. Vì sao mới qua một ngày mà sáng sớm hôm nay ta đã phải chứng kiến sư đệ tùy tiện gây chuyện, suýt nữa thì làm việc hồ đồ vậy? Chẳng lẽ đệ còn muốn ra tay giết người ở trước mặt của bao nhiêu vị sư muội, sư đệ như thế này ? Việc này nếu bị truyền lên trên, e rằng Thanh Hà sư thúc cũng không cảm thấy dễ chịu đâu sư đệ nhỉ."
Vệ Trọng tức tối trợn lớn hai mắt lên nhìn Nhậm Hào, sau một lát bỗng nhiên dậm chân, oán hận nói:"Được, coi như ngươi lợi hại." Dứt lời liền xoay người rời đi, cùng không quay đầu nhìn mọi người.
Nhậm Hào nhìn theo bóng lưng Vệ Trọng đang rời đi rồi cười khinh miệt, sau đó xoay người nói với mọi người:"Tất cả mọi người giải tán đi, đừng để lỡ việc quan trọng."
Tất cả mọi người đang đứng xem cuộc vui hồi lâu trên con đường lớn bằng đá trắng lúc này đều giật mình tỉnh ngộ, vừa thấp giọng bàn tán và nhao nhao rời đi. Nhậm Hào đi qua một bên, Tô Thanh Dung đang lộ vẻ vô cùng cảm kích nhưng lại không dám kích động, không biết có phải vì sợ gã Vệ Trọng điên rồ đang đi một mình ở xa quay đầu lại nhìn hay không, nàng không muốn gặp thêm chuyện gì cả nên chỉ dám nói khẽ với Nhậm Hào, nói:"Đa tạ Nhậm sư huynh rồi."
Nhậm Hào cởi mở cười cười rồi khoát tay áo, lúc này Đoan Mộc Hồ từ một bên đã đi tới, thưa dạ vài câu và nói những lời thật lòng cảm tạ Nhậm Hào, nếu hôm nay Nhậm Hào không kịp thời xuất hiện thì chắc chắn hắn phải chịu rất nhiều thiệt thòi rồi. Nhậm Hào nhìn nhìn Đoan Mộc Hổ mấy lần, hắn nhìn người sư đệ có dáng người cao to hùng tráng giống mình nên cảm thấy khá thuận mắt, không khỏi hỏi Đoan Mộc Hổ vài câu, biết được Đoan Mộc Hổ nhập môn chỉ có nửa năm đã tu luyện đến Luyện Khí trung giai, tốc độ này cũng có thể coi là khá nhanh trong đám đệ tử nhập môn. Lúc trước mười một người đồng thời bái nhập Huyền Thiên tông, ngoại trừ Tô Thanh Dung trổ hết tài năng tu hành tới Luyện Khí cảnh thượng giai thì chỉ có hai người là Đoan Mộc Hổ và Lý Dục Tú tu hành đến Luyện Khí Cảnh trung giai, còn lại tám người kể cả Thiệu Cảnh đến nay vẫn dậm chân tại chỗ ở Luyện Khí Cảnh sơ giai. So sánh thì tư chất của Đoan Mộc Hổ có vẻ không tệ, Nhận Hào càng ưa thích liền giữ hắn lại nói chuyện lâu hơn.
Tô Thanh Dung mỉm cười đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, im lặng không nói gì cả, hình như mãi đến bây giờ tâm hồn nàng mới chậm chạp bình tĩnh trở lại, chỉ có điều ngay sau khi nàng nhìn về phía Đoan Mộc Hổ đứng sau lưng Thiệu Cảnh, giờ phút này chẳng hiểu vì sao hắn đang nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị. Ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung một lát rồi lại dời đi nơi khác và không còn nhìn nhau nữa, giống như cơn gió lạnh lùng thổi qua ngọn núi, thoảng qua rồi biến mất.
Chuyện xảy ra vào sáng sớm hôm nay giống như là một hòn đá nhỏ bị ném vào mặt nước phẳng lặng, mặc dầu khiến cho mặt nước rung động trong giây lát nhưng rất nhanh sai đó mọi thứ lại trở về như cũ.
Đám đệ tử của Huyền Thiên tông không có một ai vì trận tranh chấp này mà làm ra bất kỳ điều dị thường gì, hầu như tất cả mọi người đều trở lại làm việc như mọi ngày bình thường khác, mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng, tất cả đều phải làm việc và kể cả những người trong cuộc tranh chấp cũng vậy.
Trên ngọn núi Thiên Thanh, sau khi tách khỏi đám người Tô Thanh Dung và Đoan Mộc Hổ thì Thiệu Cảnh rảo bước đi xuống chân núi tới Tiểu Hồ thành, sau khi bước vào Thiên Phong lầu thì cũng là lúc bắt đầu một ngày mới bận rộn. Ước chừng vào giờ Tị, Tiểu Trư đang nằm ngửa chổng bốn chân lên trời ở góc nhà bỗng ngáp ngáp một cái rồi lười biếng đứng người dậy và chạy lại gần Thiệu Cảnh, kêu ụt ịt hai tiếng coi như đã chào tạm biệt rồi vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, rung đùi đắc ý và chạy ra khỏi Thiên Phong lầu, theo lệ thường lại bắt đầu một ngày kiếm linh thảo ở bên ngoài Tiểu Hồ thành.
Sau khi dõi theo bóng dáng của Tiểu Trư đến lúc biến mất ở ngoài cánh cửa thì Thiệu Cảnh lơ đãng liếc nhìn xung quanh, lúc này trong lầu có không ít khách nhưng tạm thời quầy hàng của hắn lại không có người, thừa dịp nhàn rỗi này hắn liền lấy giây bút để tiếp tục tập vẽ phù văn phù trận. Chỉ là chẳng biết tại sao sau một lúc ngồi viết Thiệu Cảnh lại cảm thấy tâm trạng của mình không tốt lắm, hắn không thể tập trung tinh thần được, chỉ ngồi vẽ mấy hình đơn giản mà lại không ngừng gặp sai lầm.
Lúc này có một tu sĩ trẻ tuổi đến hỏi thăm quầy hàng bán đan dược của hắn, mục đích cũng là hỏi giá tiền của lọ Bảo Nguyên Đan, nói tóm lại cũng bởi vì đấy là loại đan dược tốt nhất mà Thiệu Cảnh có thể bán.Thiệu Cảnh liền tươi cười, niềm nở giới thiệu như một kẻ tốt bụng, đon đả mời chào một lúc, cuối cùng cũng khiến cho vị tu sĩ kia động lòng chịu móc ra ba mươi viên linh thạch để mua một lọ. Sau khi nhận đủ tiền thanh toán Thiệu Cảnh mới để ý đó chỉ là một tu sĩ trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, nét mặt hắn hiện lên đầy những ước mơ cháy bỏng và vui mừng, sau đó quay người bước đi rồi biến mất trong đám người.
Thiệu Cảnh im lặng cúi đầu rồi sửa sang lại quầy hàng, không hiểu sao trong lòng lại hiện lên hình ảnh lão Hầu.
Từ ngày từ biệt hôm đó đến hôm nay đã qua hai mươi hai ngày, cho tới bây giờ mỗi khi ngẫu nhiên nghĩ tới lão Hầu thì Thiệu Cảnh đều cảm thấy dữ nhiều lành ít trong lòng. Nhờ ngày đó lão hầu trịnh trọng tuyên bố "lấy mạng đi liều" cùng những chuyện lạ trong Vạn Yêu Cốc .... Thiệu Cảnh lại cảm thấy bất đắc dĩ và ngơ ngẩn, mặc dù giao tình của hai người hời hợt nhưng sao mà cảnh ngộ của lão Hầu cứ y như là hắn vậy, ít nhất là mấy tháng trước gần như chẳng khác điều gì.
Lấy mạng đi liều, thật sự có thể liều được cái gì sao?
Người như lão Hầu đều là những kẻ khốn khổ ở tầng thấp nhất, từ nhỏ không quyền, không thế cũng chẳng có tiền, ở trong biển người mênh mông muốn trở lên nổi bật sao mà khó khăn đến vậy. Những kẻ đại phú quý, quyền thế nơi tay, những tên thế gia đệ tử của các đại môn phái trời xinh đã cao cao tại thượng, cùng với hắn đúng là một trời một vực. Cho nên đến cuối cùng, có lẽ hắn hơn phân nửa là đã rơi vào kết cục không người biết rồi chết, giống như lá cây bị gió thổi bay trong buổi chiều, sau khi mặt trời lặn thì biến mất không còn tung tích.
Có lẽ là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, yêu thú trong Vạn Yêu Cốc vừa đông lại hung ác mạnh bạo, cho dù có cao thủ bảo vệ cũng có nhiều khả năng bị chết oan uổng, mà cũng có thể là do vị tu sĩ "Cao nhân" kia đã trực tiếp sát hại hắn, mặc dù cái giá mà lão Hầu đưa ra cũng không cao, so sánh với thu hoạch của vị cao nhân thì nó chẳng đáng kể gì nhưng mà ở trong mắt của những tu sĩ đạo hạnh cao cường như Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng thì những kẽ như lão Hầu chỉ là con kiến hèn mọn mà thôi, chỉ cần tâm ý khẽ động thì họ cũng có thể ra tay nghiền chết người rồi.
Sự thật đến cùng là như thế nào, ai có thể biết rõ không? Kỳ thật trong lòng Thiệu Cảnh vẫn thiên về khả năng thứ hai hơn, hắn lưu lạc ở chân trời góc biển nhiều năm như vậy, những lời như lòng người hiểm ác thế đạo gian nguy hắn hiểu còn sâu hơn người nói rất nhiều.
Nghĩ đến chuyện như vậy, tâm tình của Thiệu Cảnh trong lúc vô tình lại trở thành tiêu điều, không hẳn là cảm xúc bi thương mà chỉ là một thoáng ngơ ngẩn cùng cảm giác đành phải chịu. Tiện tay vứt giấy bút vào cái quầy ở bên cạnh, thời điểm tâm tình không tốt như lúc này thì có ngồi vẽ phù lục cũng chẳng được hiểu quả gì, Thiệu Cảnh ngẩng đầu lên nhìn đại sảnh đường ở trước mặt, giờ phút này trong tầng thứ nhất của Thiên Phong lầu rộng rãi sáng ngời đang có rất nhiều người đến và đi, đông đúc náo nhiệt, hầu như tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào những hàng hóa đặt sau một đám quầy hàng, chỉ có một ít người nhìn qua có vẻ không tầm thường, bước vào lướt nhìn tầng thứ nhất một chút rồi đi lên tầng thứ hai của Thiên Phong lầu.
Ánh mắt của Thiệu Cảnh di chuyển theo hướng của mấy người đó đến khi thần ảnh của hắn biến mất ở bậc thang cuối cùng của tầng một. Thời gian làm việc của hắn ở Thiên Phong lầu cũng được nửa năm rồi nên hắn hiểu rõ những vị khách có thể đặt chân lên lầu hai đều là những tu sĩ có thân phận cao quý, bởi vì những đồ vật được bày bán ở trên lầu hai còn đắt hơn lầu một nhiều, đương nhiên phẩm chất của chúng đều tốt hơn hẳn.
Hắn ngơ ngẩn nhìn những bậc cầu thang bằng gỗ được điêu khắc đến mức xuất thần, một lúc lâu sau mới tỉnh lại rồi dời ánh mắt đi nơi khác.
Nếu tình theo quy mô thì tầng thứ hai của Thiên Phong lầu nhỏ hơn tầng như nhất một chút, bởi vì nó bị tách thành nhiều gian phòng để làm chỗ cho những người khách được tiến hành giao dịch bí mật dễ dàng hơn, cũng bởi vậy mà tầng thứ hai từ bên ngoài nhìn nhỏ hơn tầng thứ nhất một chút. Người phụ trách quản lý sinh ý Thiên Phong lầu của Huyền Thiên tông chính là đại đệ tử Đoạn Thiên Lý của Thanh Hà trưởng lão, ngày bình thường hắn đều trấn giữ ở một nơi nào đó trên tầng hai, hoặc xử lý chút việc vặt như tạp vụ hoặc đi xung quanh lầu một vòng để kiểm tra, nếu không thì hắn dứt khoát nằm nghỉ ngơi ở bên trong căn phòng ốc của hắn. Chỉ có điều hôm nay khi Thiệu Cảnh mang trong lòng tâm tình phức tạp nhìn lên tầng lầu thứ hai thì hắn lại thấy Đoạn Thiên Lí đã đứng ở ngoài gian phòng trên lầu hai, không có đi kiểm tra như lúc bình thưởng mà vẫy tay gọi hai tên đệ tử thân tín phân phó vài câu gì đó, sau đó một mình bước lên Thiên Phong lầu tầng thứ ba.
Thiên Phong lầu tổng cộng có bốn tầng, dựa theo độ cao thì là số một của Tiểu Hồ thành bởi vì dù sao nơi này cũng là địa bàn của Huyền Thiên tông, mặt khác những thương gia của môn phái khác mặc dù vẫn ở nơi này buôn bán nhưng đều không dám hung hăn càn quấy quá phận, bởi vì không thể đè được Huyền Thiên tông nên đành phải giữ lại thể diện cho Huyền Thiên tông. Trong bốn tầng lầu, lầu một lầu hai là hai lầu dùng để buôn bán, lầu ba là nhà kho cất giữ và sưu tầm rất nhiều đồ vật quý trọng, ngày bình thường ngay cả nội môn đệ tử của Huyền Thiên tông cũng không được đi lên, ví dụ như Thiệu Cảnh là đệ tử nhập môn nhưng chưa bao giờ được bước lên tầng thứ ba của Thiên Phong lầu.
Khi Đoạn Thiên Lí bước lên lầu ba thì bốn vị đệ tử của Huyền Thiên tông đang đứng canh giữ mấy gian nhà kho bên ngoài của lầu ba đều mỉm cười chào hỏi, còn mấy người đang đứng ở xa xa cũng mỉm cười chào hắn. Những thủ vệ trên lầu ba đều là những đệ tử đã tu luyện đến Ngưng Nguyên Cảnh của Huyền Thiên tông, bằng không thì không thể đảm đương được trách nhiệm khó khăn như thủ hộ này. Đoàn Thiên Lí chuyện trò với bọn họ vài câu rồi kêu hai người lên thấp giọng nói mấy câu, hai người kia nhẹ gật đầu, sau đó đứng thủ vệ ở giữa đoạn cầu thang giữa lầu ba và lầu bốn, không cho phép bất cứ ai được bước lên.
Đoạn Thiên Lí lại đi lên lầu bồn, lúc này ở trên này không hề có một bóng người, thi thoảng mới có những tiếng động ồn ào náo nhiệt từ bên dưới truyền lên, mặc dù có vẫn còn thể nghe thấy một vài tạp âm nho nhỏ nhưng cảm giác khi nghe dường như rất xa xôi.
Đoạn Thiên Lí không chần chờ, bước ngoặt về phía bên trái, sau khi đi qua hai giân phòng rốt cuộc đã dừng lại trước một gian phòng nhỏ đã bị đóng cửa. Trên mặt hắn hiện ra sự kính cẩn, sửa sang lại quần áo trên người rồi cung kính gõ cửa, nói:"Thưa sư phó, đệ tử Thiên Lí đã đến."
Sau một lúc, bên trong truyền ra một thanh âm, nói:"Vào đi."
Đẩy cửa mà vào, bên trong là tiểu thất thanh tĩnh, hai chiếc cửa sổ trên vách tường ở hai mặt đông nam đều rộng mở, từng cơn gió nhẹ nhàng nối đuôi nhau thổi vào khiến cho không khí trong phòng khá mát mẻ. Nếu đứng ở gần chiếc cửa sổ đang đón gió đó nhìn xuống thì có thể thu được gần hết khung cảnh của Tiểu Hồ thành vào trong mắt. Trong phòng có một chiếc bàn trà màu vàng đất khá rộng hình "bàn long thổ châu", là từ một khối gỗ cổ trăm tuổi chạm khắc mà thành, con rồng được trạm khắc trông rất có thần và ưa nhìn, có thể nói là rất đẹp. Mặt đất không nhiễm một hạt bụi, vô cùng sạch sẽ, vây quanh bàn trà bày biện bốn cái bồ đoàn màu nâu đậm đan bằng mây tre, trong đó chỉ có một cái bồ đoàn đã có người ngồi, người này mặc áo đạo bào, mặt tròn mập trắng, đúng là nhân vật số hai của Huyền Thiên tông và cũng chính là ân sư của Đoạn Thiên Lí, Thanh Hà trưởng lão.
(mình không biết bàn long là con gì nhưng nói chung là con rồng đang ngậm viên châu.)
Giờ phút này trong tiểu thất hương trà lướt nhẹ, thanh nhã mê người, Thanh Hà trưởng lão đang tự ngâm trà uống một mình, sau khi nhìn thấy Đoạn Thiên Lí liền mỉm cười rồi vẫy vẫy tay, nói:"Thiên Lí, lại đây uống trà."
Đoạn Thiên Lí dạ vâng một tiếng rồi bước về mặt bên cạnh của bàn trà và ngồi xuống, Thanh Hà trưởng lão lấy thêm một chén sứ nhỏ, dùng nước ấm tráng qua rồi rót một chén nước trà đưa cho Đoạn Thiên Lí. Đoạn Thiên Lí kính cẩn nhận chén, sau khi ngửi ngửi, thổi nhẹ hai lần mới nhấm nháp một chút, thưởng thức một lát, gật đầu cười nói:"Trà ngon."
Thanh Hà trưởng lão mỉm cười nói:"Đây là lá trà do một vị lão hữu của Từ gia trong Bạch Hồ thành tặng ta mấy ngày trước, tiếc rằng nơi chúng ta ở không phải đất trà, mà là An Châu ở phía đông nam thần châu hạo thổ mới là vùng đất sản xuất được loại trà ngon, tên gọi "Tiểu Lục Trản", mùi thơm tuy đạm nhạt nhưng lại ngọt ôn nhuận, dư vị lâu đài, thực là loại trà ngon."
Đoạn Thiên Lí cười cười rồi cầm chén trà đầy nước lên uống cạn trong một ngụm.
Thanh Hà trưởng lão lại rót cho hắn một chén, Đoạn Thiên Lí nâng hai tay lên nhận chén rồi ngồi im lặng nghe Thanh Hà trưởng lão nói:"Tiểu Lục Trản xem như là thượng phẩm trong các loại trà, chỉ có điều nếu nói đến loại trà cực phẩm được thiên hạ công nhận thì phải là Bồng Lai "Tiên Nha" và "Hoàng Lộ" trên Đại Trúc Phong của dãy Thanh Vân Sơn, chỉ tiếc hai giống trà này sản lượng rât thưa thớt lại bị đại phái giàu có nắm giữ, ta và ngươi cả đời này sợ rằng cũng không được nếm rồi.
Đoạn Thiện Lí cười nói:"Sư phó đang ở thời kì sung sức nhất, đạo hạnh cao thâm, tương lai rộng lớn, há lại chỉ dừng lại ở đây?"
Thanh Hà trưởng lão ngồi ngắm men xanh của chén trà sứ, không nói tiếng nào, một lúc sau lại khẽ thở dài. Tu sĩ Huyền Đan Cảnh mặc dù đã là cảnh giới cực kỳ cao thâm nhưng một khi tu luyện đến tình cảnh này thì muốn bước thêm một bước đều là chuyện muôn vàn khó khăn, một bước trăm xích ban đầu chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy sao ? Đến bao giờ mới thôi, Huyền Thiên tông chỉ có hai vị cao thủ Huyền Đan Cảnh, Thanh Phong chân nhân và Thanh Hà tưởng lão vẫn chỉ dậm chân bồi hồi ở Huyền Đan Cảnh đệ nhất trọng, chưa thể đột phá mấy chục năm rồi. Mặc dù như vậy nhưng chỉ cần có hai người bọn họ tọa trấn, không ai có thể nói Huyền Thiên tông không phải là một trong bảy đại phái có thực lực mạnh nhất ở chung quanh khu vực Vạn Yêu Cốc.
Cầm lấy chén trà trước mặt, ngắm nhìn nước chà màu chanh vàng thanh tịnh sóng sánh trong chén, sau một lúc ngồi ngắm nghía thì Thanh Hà trưởng lão bình đạm hỏi:"Gần đây sinh ý của lầu thế nào ?"
Đoạn Thiên Lí nói:"Tất cả đều bình thường, thu lời nhiều nhất vẫn là đan dược, theo như tính toán ban đầu thì tiền lời tháng này nhiều hơn trước một thành."
Thanh Hà trưởng lão nhẹ gật đầu, nói:"Khó được người quản lý từ trên xuống dưới tinh tường như ngươi, vất vả cho ngươi rồi."
Đoạn Thiên Lý khom người, nói:"Đây là bổn phận của đệ tử, sư phó quá khen."
Thanh Hà trưởng lão im lặng một lát, bỗng nhiên nói:"Có chuyện này có thể ngươi không biết, ngày mười lăn tháng này, đệ nhất thương hội "Thần Tiên hội" sẽ khai trương ở trong Bạch Hổ thành của Vạn Yêu Cốc .
Đoạn Thiên Lí thân thể cứng đờ, mặc dù ngày thường công phu hàm dưỡng rất sâu nhưng giờ phút này cũng phải ngạc nhiên, nói:" Chẳng lẽ chính là thương hội được xưng là đệ nhất thiên hạ, Thần Tiên hội? "
Thanh Hà trưởng lão thở dài, nói:"Đúng là nó."
Đoạn Thiên Lí chau mày, sắt mặt nghiêm trọng hơn, ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh Hà trưởng lão hỏi:"Vạn Yêu cốc ở gần Man Hoang, rời xa Trung Thổ phồn hoa cực thịnh cùng đám chi châu động thiên phúc địa màu mỡ. Người trong thế gian đều biết tu chân giả trong thiên hạ bảy táp phần mười đều tập trung ở Cửu Châu của Trung Thổ, bậc cự thương hào phú giống như Thần Tiên hội từ trước đến nay đều tung hoành bễ nghễ, phong vân một cõi trong khu vực Cửu Châu rộng lớn, dưới cờ đám chi nhánh, phân hội nhiều như mây, trải rộng khắp Cửu Châu, nhưng cho tới bây giờ họ vẫn chướng mắt với vùng biên thùy vắng vẻ của chúng ta. Vì sao lúc này lại ...."
Hắn không nói tiếp nhưng những nghi vẫn và kinh ngạc đều ghi hết lên mặt rồi, dừng lại một lát, Đoạn Thiên Lí ngưng thần suy nghĩ một lúc rồi lập tức nói:"Còn nữa, Bạch Hổ thành chính là đại thành đệ nhất gần Vạn Yêu Cốc, hầu hết dân thổ địa tài giỏi đều ở trong thành, phồn hoa giàu có hơn hẳn bọn chúng, chỉ riêng ba đại thế gia Nguyên, Bạch, Từ của bảy đại môn phái đã sớm chia cắt sạch sẽ thị phần của Bạch Hổ Thành, há lại có thể cho phép Thần Tiên hội tùy tiện thò tay vào cướp miếng ăn của họ ?
Thanh Hà trưởng lão sắc mặt hờ hững nhưng lại có ánh sáng của sự tinh tường xẹt qua đôi mắt, cười nhạt một tiếng rồi nói:"Nói ngươi cũng không tin, chính là Bạch gia trong tam đại thế gia xuất đầu mời Thần Tiên hội tới.
Đoạn Thiên Lí nhất thời ngạc nhiên.
Thanh Hà trưởng lão trầm mặc một hồi, nói:"Ta cũng là gần đây mới nhận được tin tức, ngày hôm nay Bạch Hổ thành sớm đã loạn thành một bầy, rất nhiều thế lực nổi lên và dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động, ta cùng không biết vì sao lúc này Bạch gia lại tiến hành một việc không chút khôn ngoan như vậy ? Thần Tiên hội là thương hội đã có tên tuổi thiên hạ đệ nhất hơn hai trăm năm, bối cảnh sâu không thể tưởng tượng, tại Trung Thổ Cửu Châu mặc dù hào phú như mây, đại phái như rừng, thánh địa tu chân như biển, nhiều năm qua lại nghe gió thổi mây phun nhưng chưa từng nghe nói có danh môn đại phái nào công khai làm khó xử nó. Thậm chí còn nghe đồn đại, e rằng sau lưng Thần Tiên hội chính là Bồng Lai tiên tông, Thần Long điện, những cự phách hào phú bậc nhất trong tu chân giới, cũng có thể là những danh môn thánh địa uy danh hiển hách, tón lại là thực lực vô cùng hùng mạnh. Quái vật khổng lồ như vậy một khi thẩm thấu được thế lực vào Vạn Yêu Cốc này, chỉ sợ...."
Đoạn Thiên Lí sắc mặt xấu dần, sau một lúc trầm mặc thì mở miệng nói:"Đệ tử cũng từng nghe qua tên tuổi của Thần Tiên hội, ngày trước nghe đồn Thần Tiên Hội hình như chỉ xem trọng sinh ý của thương hội, chưa từng nghe thấy có chuyện chiếm cứ linh sơn, công phạt môn phái, hình như bọn hắn chỉ quan tâm tới việc môn phái thôi thì phải?"
Thanh Hà trưởng lão giương mắt nhìn hắn, Đoạn Thiên Lí cười khổ một tiếng rồi lắc đầu, xem ra những ý niệm này rột cục cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Trà thất tạm thời chìm vào trầm mặc, một lát sau Thanh Hà trưởng lão mở miệng nói:"Được rồi, những sự tình này hiện nay cũng không tới lượt chúng ta đau đầu, chờ xem kỳ biến vậy." Nói xong, hắn nhìn Đoạn Thiên Lí, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nói giọng lạnh nhạt:"Sự tình vào buổi sáng, ngươi có biết không?
Đột nhiên bị sư phụ hỏi lạnh nhạt, Đoạn Thiên Lí hơi ngơ ngác một chút mới nhẹ gật đầu, nói:"Đệ tử có nghe nói."
Thanh Hà trưởng lão sắc mặt lạnh nhạt, nói:"Ngươi thấy thế nào?
Đoạn Thiên Lí hơi liếc nhìn sư phụ rồi đưa bàn tay to lớn cầm ấm trà được chạm trổ tinh xảo lên, rót đầy nước trà vào trong chén trà của sư phụ, im lặng một lát mới mở miệng nói:"Đệ tử xem ra, sự tình buổi sáng sớm hôm nay e rằng tiểu sư đệ đã phạm một ít sai lầm nhỏ."
Hai hàng lông mày của Thanh Hà cau lại.
Đoạn Thiên Lí giảm thanh âm trầm xuống một ít rồi tiếp tục nói:"Trước mặt mọi người ép buộc sư muội Luyện Khí Cảnh kết thành đạo lữ song tu, còn dùng tên tuổi của sư phó để dọa người, hành vi lần này của tiểu sư đệ có thể nói là không chịu kiêng nể gì cả, nếu hành vi như thế bị truyền đến tai của chư vị sư trưởng cùng đám sư huynh đệ thì thật khó nghe. Hết lần này tới lần khác Nhâm sư huynh đều xuất hiện kịp thời, đuổi tiểu sư đệ đi, là thua người lại còn thua trận, đại bài mà phải quay về.
Thanh Hà trưởng lão sắc mặt lại khó coi hơn trước chút ít nên không mở miệng nói chuyện, mặc dù thần thái của Đoạn Thiên Lí thật lòng kính cẩn nhưng ngôn từ lại không khách khí chút nào, đánh giá về Vệ Trọng thật khó nghe. Đoạn Thiên Lí ngẩng đầu nhìn sư phó, nhìn thấy nét mặt của sư phó không vui nhưng vẫn bình tĩnh, tiếp tục nói:" Nhậm sư huynh, người này từ trước đến nay bề ngoài phòng khoáng nên nghĩ gì nói ấy, tính tình của tiểu sư đệ có chút cuồng vọng nhưng có sư phó ở nơi đây, tình phụ tử nhiều như trời biển, người khác như thế nào đệ tử không dám nói bừa nhưng Nhậm sư huynh tuyệt đối không xuất đầu lộ diện để diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, bởi vì huynh ấy không thể kết xuống đại thù khi tương lai chưa chắc chắn tranh đoạt được chức chưởng giáo đại vị, đó không phải là chuyện Nhậm sư huynh muốn làm."
Thanh Hà trưởng lão khóe miệng khẽ cười, trên mặt đã ánh lên ý lạnh lùng, cười nhạt nói:"Nói hay lắm, ngươi nghĩ như thế nào ?"
Đoàn Thiên Lí đành phải tiếp tục nói:"Nhìn khắp trên dưới Huyền Thiên tông, có thể sai Nhậm sư huynh làm như vậy tự nhiên chỉ có một người mà thôi, chính là chưởng giáo chân nhân, tuy nhiên chưa hẳn là nhằm vào tiểu sư đệ nhưng chắn hẳn mục tiểu của Nhậm sư huynh chính là sư phó, kể cả đám đệ tử đi theo sư phó cũng vậy, chỉ có điều tiểu sư đệ vận khí không tốt, vừa đúng lúc hắn đi qua nên bị đánh mà thôi." Hắn dừng một chút rồi thanh âm lại trầm thấp xuống vài phần, nói:"Cho nên đệ tử cả gan, khẩn cầu sư phó chớ nghiêm trị tiểu sư đệ, chỉ hơi răn dạy là được rồi."