Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 16: Bồi Nguyên định giai.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Buổi tối về tới nhà đã qua giờ Tuất một khắc. Lúc này Nhạc Trương thị đã đợi bên bàn cơm hơn một giờ, thức ăn đã được hâm nóng qua hai lần. Lúc vào cửa trong lòng Nhạc Vũ còn có chút thấp thỏm, dù sao mỗi ngày hắn lấy cớ đi cùng Nhiễm Lực ra khỏi thành, nói là đi ra sau núi chơi đùa. Nhưng Nhạc Trương thị lại không hề răn dạy một câu nào, điều này ngược lại làm trong lòng Nhạc Vũ càng thêm bất an. Cho đến khi Nhạc Trương thị quay về phòng đi ngủ hắn mới thả lỏng được tâm tư lo lắng.
Ở nơi này không có thời đại đèn điện, mọi người đều đi ngủ rất sớm. Còn chưa tới tám giờ rưỡi, bên trong Nhạc gia thành ngoại trừ những nơi vui chơi, khắp nơi đã không còn một ngọn đèn dầu. Mà trong phòng Nhiễm Lực ở cạnh phòng Nhạc Vũ, lại càng sớm truyền ra tiếng ngáy.
Nhạc Vũ không ngủ được, đầu tiên hắn đem số thuốc mỡ trong thanh đồng đỉnh xoa nắn chia đều thành hai mươi viên thuốc nhỏ. Lại dùng nội tức vội vã đẩy ra phần nước còn tồn đọng, sau đó bỏ vào bên trong một bình sứ. Cuối cùng Nhạc Vũ mới nhớ lại khi trở về thành, Nhiễm Lực đã nói tới chuyện kia với hắn.
Hắn có một muội muội, nhỏ hơn hắn chừng một tuổi. Bởi vì được Bộ Vân Đường chọn lựa đi tiến hành tập huấn, cho đến nay còn chưa nhìn thấy mặt.
Nhắc tới tiểu muội này của Nhạc Vũ, nàng mạnh hơn ca ca của nàng thật không biết bao nhiêu. Hôm nay nội tức của nàng đã có tiêu chuẩn võ sĩ cấp ba, còn chưa được tính là thiên tài, nhưng đã xem như cực kỳ xuất chúng. Nhưng chỉ tiếc Nhạc thị tông tộc có quy củ, nữ tử trừ phi là thiên tài đặc biệt, nếu không sẽ không có quyền lợi thừa kế điền sản của cha mẹ. Thậm chí ở phương diện vũ kỹ cũng có quy củ truyền cho con dâu mà không truyền cho con gái.
Mà chuyện hiện tại làm Nhạc Vũ phiền não nhất chính là tiểu muội này từ nhỏ cùng hắn lớn lên, rốt cục đối với chuyện của hắn đã biết được bao nhiêu? Nếu như đã biết gốc biết rễ, như vậy nên làm sao ứng đối với câu chất vấn của Nhiễm Lực?
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ lại cảm thấy vô cùng đau đầu. Nếu hắn sớm biết được mình còn một muội muội, hắn ngàn lần không thể lộ ra lá bài tẩy của mình với Nhiễm Lực.
Sắm vai một thiếu niên sau khi gặp gỡ biến cố, từ đó hăng hái cầu tiến, mặc dù vậy đã là khó khăn không nhỏ. Nhưng so với hiện nay còn tốt hơn là tiến lui đều không có khả năng.
Trở mình trên giường, thật vất vả hắn mới tạm thời bỏ chuyện này qua một bên. Nhạc Vũ lại nghĩ tới chuyện mình chế tạo ra Bồi Nguyên hoàn, nhưng thật không hiểu rõ, dược hiệu của thuốc này so với nguyên bản rốt cục như thế nào? Nếu không phải bên trong nhà linh khí tương đối mỏng manh, cộng thêm thực sự không phải địa phương tốt để dùng thuốc, hắn hận không thể lập tức thử xem dược tính của thuốc ngay bây giờ.
Hiện tại còn có cha con Tấn thị, đối với đất đai điền sản trong nhà hắn, bọn họ tuyệt không dễ dàng buông tha. Hiện tại bởi vì dư âm chuyện hắn bị thương hai tháng trước còn chưa yên ổn, bọn hắn mới chưa hạ thủ thêm lần nữa. Đợi thêm một thời gian ngắn, không biết bọn hắn lại dùng loại thủ đoạn nào? Mình nên làm sao ứng đối?
Suy nghĩ tới lui nhiều lần, cho đến khi bên ngoài vọng vào tiếng mõ canh ba, rốt cục Nhạc Vũ mới mơ màng ngủ thiếp đi. Đợi đến sáng hôm sau, Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực ở bên sân huấn luyện ngây người thấp thỏm được một canh giờ, sau đó cùng nhau vội vã đi ra khỏi thành chạy thẳng tới phía sau núi, làm lão võ sư tức giận tới thiếu chút nữa quát to ngay trước mặt mọi người.
Chạy tới chỗ được gọi là “Linh địa”, Nhạc Vũ nhờ Nhiễm Lực hộ pháp, ăn vào viên “Bồi Nguyên hoàn” tự chế, chỉ cảm thấy viên thuốc vừa trôi xuống bụng không lâu, liền cảm giác được có một lượng nhiệt khí từ trong đan điền tràn lên. Nhạc Vũ vốn định cố gắng phân tích quá trình Bồi Nguyên hoàn phát sinh hiệu dụng, nhưng làm cho hắn cảm thấy thất vọng chính là mỗi lần thuốc này bị tiêu hóa hấp thu, dược tính rót vào trong cơ thể, lại bắt đầu lấy “Bí Tinh” làm chủ, hỗn hợp chuyển hóa thành một loại hình dáng vật chất mà ngay cả hệ thống phụ trợ của hắn cũng không cách nào phân tích rõ ra được tính chất của nó, sau đó tiến vào trong hệ thống Túc Dương Minh Vị Kinh. Ngay sau đó lại cùng nguyên khí của bản thân hỗn tạp ở chung một chỗ, sau mấy lần tuần hoàn qua mười hai kinh mạch đã hoàn toàn hấp thu chuyển hóa.
Càng về sau “nguyên khí” trong cơ thể hắn đã dần dần tăng lên trạng thái cực thịnh, Nhạc Vũ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tạm thời ngưng lại việc phân tích nguyên lý chuyển hóa này. Ngược lại hắn toàn lực bắt đầu vận công, đem nguyên khí chuyển thành Hỗn Nguyên chân khí. Nhưng chỉ tiếc cường độ của kinh mạch hắn có hạn, vận chuyển được mười lăm chu thiên, lại phải dừng lại việc vận công, đem nguyên khí dư thừa dùng vào việc bổ dưỡng cùng khuếch trương kinh mạch. Đợi đến hai canh giờ sau, dược hiệu hoàn toàn biến mất, chân khí đại hỗn hợp trong cơ thể hắn trước mắt lại vận hành theo mấy đường chuyển vào kinh mạch cần thiết, chẳng những bền bỉ không ít, còn khuếch trương nhanh hơn lúc trước.
Điều này làm Nhạc Vũ vô cùng vui mừng, kinh mạch khuếch trương có ý nghĩa trong cơ thể hắn sẽ có chân khí tràn ra nhiều hơn trong cùng một thời gian, mà càng bền bỉ sẽ càng gia tăng số vòng hắn vận chuyển chân khí. Hắn nghĩ thầm không trách được có chút ít võ sư bên trong thành lại xem Bồi Nguyên hoàn như trân bảo. Nếu mỗi một viên đều có hiệu dụng như vậy, đừng nói là năm mươi lượng một viên, dù là hai trăm lượng hắn cũng nguyện ý đi trao đổi.
Bất quá Nhạc Vũ cũng có nghe nói, lần đầu tiên dùng Bồi Nguyên hoàn mới là lần dược hiệu phát huy tốt nhất. Từ đó về sau mỗi lần dùng, tác dụng sẽ ngày càng yếu bớt. Nếu biên độ giảm xuống quá lớn, như vậy phải bắt đầu tìm thêm cách khác để tu luyện.
Trong đầu vừa nghĩ tới điều này, Nhạc Vũ lại lấy ra bình sứ nhỏ trong ngực, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Nhiễm Lực bỏ thêm viên Bồi Nguyên hoàn thứ hai vào miệng, cắn nát nuốt vào trong bụng.
Nhạc Vũ biết những võ sư khác vào thời gian mỗi tháng nhiều nhất chỉ dùng được năm lần loại dược vật này. Dù sao trong Bồi Nguyên hoàn không phải đều là dược vật hữu ích cho thân thể. Vẫn còn có chút ít cặn của Bồi Nguyên hoàn sau khi chuyển hóa thành nguyên khí lại phân giải đi ra ngoài, ngưng lại bên trong cơ thể, nếu tích lũy quá nhiều, không những sẽ gây trở ngại việc hấp thu dược lực của Bồi Nguyên hoàn, đối với thân thể cũng sẽ tổn hại thật lớn. Cho nên người bình thường sẽ chờ thêm năm sáu ngày cho đến khi thân thể tự nhiên bài trừ những vật chất có hại kia ra ngoài, lúc đó mới bắt đầu dùng một viên Bồi Nguyên hoàn khác.
Nhưng chuyện này chỉ có người thường mới làm như thế, người cao lớn có thiên phú dị bẩm như Nhiễm Lực, khả năng chịu đựng mạnh mẽ, ba ngày dùng một lần hẳn không có vấn đề gì. Những võ sư cao cấp kia, tố chất thân thể cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Về phần bản thân Nhạc Vũ, vấn đề dược vật lưu lại trong cơ thể lại càng không thể tồn tại. Hệ thống ký sinh phụ trợ trong người hắn, vốn có chức năng tự động loại bỏ vật chất có hại trong thân thể. Cộng thêm năng lực phân tích, chút ít dược vật còn lưu lại của Bồi Nguyên hoàn, Nhạc Vũ cũng biết rõ ràng, trong thời gian ngắn có thể bài xuất ra ngoài, trên căn bản không cần phải đi lo lắng. Một chút vật chất vô dụng mà có hại, trước khi dạ dày kịp hấp thu đã bị hoàn toàn loại bỏ.
Kết quả sau lần uống thuốc này, quả nhiên có chút giảm xuống so với lần trước, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể tiếp nhận. Lúc này sự mệt nhọc trong kinh mạch của hắn đã thoáng khôi phục lại. Cộng thêm lúc trước dùng nguyên khí bổ dưỡng, cường độ cũng có điều gia tăng. Nhạc Vũ lại lần nữa vận chuyển chân khí, đợi đến lần thứ mười ba mới kết thúc, đoàn nội tức bên trong đan điền đã từ chỗ màu trắng nhạt biến thành màu trắng bạc.
Chân mày Nhạc Vũ nhất thời nhảy lên, biết tu vi nội tức của mình hẳn đã được lên cấp.
Thật ra ở thế giới này, trước cấp bậc võ sư, những người tập võ cũng không hề có phương pháp giám định cấp bậc nội tức. Bọn họ ngoại trừ dựa vào cảm giác của bản thân, chỉ có thể dựa vào Định Giai Thạch trong tông tộc để xác định cấp bậc. Mà sau khi thành võ sư, sẽ học được nên làm sao phóng chân khí ra ngoài khi không nhờ vào vật thể nào đó, lúc đó mới có thể thông qua màu sắc sâu cạn của chân khí mà giám định cấp bậc. Bất quá việc định giai đầy quyền uy kia, phải lấy kết quả của Định Giai Thạch làm chủ.
Mà vào lúc này Nhạc Vũ đang dùng năng lực phân tích của hệ thống phụ trợ thông qua màu sắc để phán đoán. Đại Hỗn Nguyên chân khí của hắn, lẽ ra nên có màu sắc hỗn tạp, nhưng khi mới bắt đầu tu luyện nội tức, thuộc tính của chân khí bản thân còn chưa được rõ ràng, căn bản cũng lấy màu trong suốt và màu trắng làm chủ. Vài ngày trước Nhạc Vũ vì muốn hiểu rõ những tính chất khác nhau của các loại thuộc tính, toàn bộ người hầu bên trong phủ, bao gồm Nhiễm Lực cùng Nhạc Trương thị, toàn bộ đều bị hắn phân tích qua một lần. Việc hiểu biết của hắn về phương diện này, có thể nói so sánh với người trong thế giới này càng mạnh hơn không ít.
Nội tức đánh sâu vào võ sĩ cấp ba, Nhạc Vũ cũng không vội vã vận hành công quyết cấp thứ tư, mà vẫn men theo lộ tuyến cũ vận hành. Cho đến khi đoàn chân khí hoàn toàn ổn định lại, lúc này mới ngừng vận chuyển chu thiên, ngược lại bắt đầu đánh sâu vào nhâm mạch, là những kinh mạch vẫn còn trúc trắc trên lộ tuyến thường vận chuyển.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 17: Bí Mật nguyên khí.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nguyên khí rốt cục là đồ vật gì, cho dù là ở thời đại của Nhạc Vũ, vẫn làm cho nhiều khoa học gia không sao giải thích được. Máy móc không quan sát được sự hiện hữu của nó, song tất cả những người tu luyện võ học đều có thể cảm giác được. Vì thế nó được rất nhiều chuyên gia về thần bí học cho rằng đó là một hiện tượng mà khoa học không cách nào giải thích.
Nhạc Vũ cũng chỉ có kiến thức nửa vời đối với nguyên khí, nhưng hắn lại hiểu được nhiều hơn so với những vị chuyên gia học giả kia. Bởi vì có năng lực phân tích, hắn có thể ở trong kinh mạch của mình “nhìn” ra được nó lưu động. Nhưng hắn lại không cách nào phân tích ra đây tột cùng là vật chất hay là thứ gì khác. Chỉ biết là loại vật chất có sinh mệnh lực ở trong miệng những học giả thần bí học đang ở trong thân thể mình cơ hồ đáng được xưng là vạn năng. Nếu như bị thương, đem nguyên khí triệu tập, như vậy có thể giúp cho thương thế thật nhanh khôi phục ở một trình độ nhất định. Mà bên trong thân thể nếu như nhiễm bệnh, cũng cùng đạo lý, sự hiện hữu của nó có thể chống đỡ cùng thanh trừ hoàn toàn mầm bệnh tồn tại, vô luận đó là căn bệnh viêm chứng hay khối u.
Nhưng ngược lại chính là, khi nguyên khí trong thân thể không đủ, nếu như bị nhiễm bệnh sẽ kéo dài thêm vài ngày, thậm chí càng lâu hơn.
Ngoài ra vô luận là tu luyện nội tức hay là về phương diện kinh mạch, cũng không thể rời bỏ vật chất này. Tỷ như Nhạc Vũ trong hiện tại, lấy nguyên khí khổng lồ đang bắt đầu khởi động trong đan điền, phối hợp với chân nguyên bản thân, khai thác những khu vực bị bế tắc trong kinh mạch, hẳn sẽ thật thuận lợi. Đợi đến khi dược hiệu của lần này hoàn toàn biến mất lần nữa, đã liên tục đánh thông ba nơi kinh mạch bế tắc. So sánh với thời gian hắn lần mò tìm hiểu trước kia, dùng chân khí bản thân đi cải thiện kinh mạch phải nhanh hơn cả mấy chục lần. Nếu có thể tiếp tục, mặc dù dược hiệu hạ thấp xuống, cũng chỉ dùng thời gian chưa đến mười ngày là có thể làm cho trạng huống kinh mạch bản thân vượt qua trình độ của những người có tư chất tập võ trung đẳng.
Bất quá đến lúc này, Nhạc Vũ đã cảm giác được tốc độ của chút ít chất lỏng trôi qua Túc Dương Minh Vị Kinh chuyển hóa thành nguyên khí đã từ từ chậm lại. Điều này làm trong lòng Nhạc Vũ chợt hiểu ra, nghĩ lại cho dù Bồi Nguyên hoàn cũng phải lấy nguyên khí bản thân làm trụ cột, nếu bản thân không đủ nguyên khí lại đem dung hợp chuyển hóa, như vậy cho dù trong thân thể hắn thu nạp bao nhiêu dược tính, chỉ sợ đều không có tác dụng gì.
Nhạc Vũ không khỏi cười tự giễu, nghĩ lại trên đời này làm sao có chuyện tốt một bước lên trời như vậy. Cho dù có hệ thống ký sinh phụ trợ, chỉ bất quá hắn có thể mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi. Bồi Nguyên hoàn dù tốt, nhưng tác dụng vẫn có hạn.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ vươn người đứng lên. Vặn vẹo khớp xương toàn thân, chỉ cảm thấy tinh lực cả người dư thừa tới cực điểm, có cảm giác muốn lớn tiếng rống to, đem toàn bộ tinh lực phát tiết ra ngoài. Cũng may hắn còn nhớ rõ hiện tại mình cần phải ẩn giấu thực lực, mới miễn cưỡng đè nén trở xuống. Nhưng đợi đến khi hắn mở mắt, chỉ nhìn thấy gương mặt của Nhiễm Lực đang tiến tới trước mặt của hắn, đôi mắt mang theo thần sắc cực kỳ thương cảm trông mong.
Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười, dùng ngón tay bắn bình sứ đi qua, sau đó lại khoanh chân ngồi xuống lần nữa. Thật ra hiện tại đã sắp đến trưa, nhưng lúc này vô luận là Nhiễm Lực hay Nhạc Vũ đều không có ý tứ trở về thành. Trong hai người, một người khẩn cấp muốn thử xem dược lực của viên thuốc màu trắng này, ngay cả bụng đói cũng không thèm quản. Mà một người khác lại đang cần một thời gian yên lặng để suy tính con đường của mình sau này.
Không chút nào nghi ngờ, Bồi Nguyên hoàn đã chế tạo thành công, có thể tăng nhanh tốc độ tu hành nội tức của mình. Nhưng dựa theo suy tính của Nhạc Vũ, loại thuốc này tối đa chỉ giúp hắn phát triển tới trình độ của võ sĩ cấp tám mà thôi. Khi dược hiệu giảm xuống, lại thêm cặn bã dược vật lắng đọng, sẽ có nhân tố kháng tính đối với dược vật. Chuyện cặn bã dược vật hắn có thể bỏ qua, nhưng chuyện kháng tính hắn thật không có biện pháp nào khác. Hệ thống ký sinh phụ trợ trí năng tồn tại, mặc dù có thể giúp hắn phân tích được mỗi một tế bào đi vào trong cơ thể, giúp từng hệ thống trong thân thể duy trì tới trạng thái tốt nhất. Bất quá điều này cũng không đại biểu cho ý nghĩa nó có thể khống chế sự thay đổi của bản năng cơ thể.
Cho nên nếu hắn muốn ở trong khoảng thời gian ngắn khiến cho mình trở nên càng mạnh hơn, cũng chỉ đành thay đổi cách khác.
Mà theo Nhạc Vũ tính toán, nếu như Bồi Nguyên hoàn có thể sử dụng mãi, vậy chẳng những có thể toàn lực cải thiện trạng huống kinh mạch trong cơ thể của mình, mặc dù trong lúc nhất thời còn không có cách nào gia tăng được quá nhiều nội tức, nhưng nếu kéo dài lâu ngày, dược tính của Bồi Nguyên hoàn sẽ có thể phát huy tới lớn nhất.
Dù sao hôm nay chân chính chế ước hắn chính là kinh mạch yếu ớt cùng bế tắc. Tu vi trong cơ thể tăng trưởng, cố nhiên có thể thay đổi thể chất bản thân, có Bồi Nguyên Hoàn tăng lên lượng nguyên khí sinh ra mỗi ngày. Nhưng nếu một ngày chỉ có thể mười lần vận chuyển chu thiên, dù bản thân có thêm càng nhiều nguyên khí, lại có tác dụng gì? Mà muốn cải thiện trạng huống kinh mạch, nếu nguyên khí còn chưa đạt tới độ dày nhất định, cũng chỉ vô ích mà thôi.
Bất quá hiện tại Nhạc Vũ chuẩn bị trước tiên đem tu vi chân khí của mình tăng lên tới võ sĩ cấp năm rồi hãy nói. Ý nghĩ của hắn tính toán để dành đủ thực lực, sau đó sẽ đi dạo vào mấy khu rừng gần bên.
Hổ Lĩnh là vùng đất thuộc Nhạc gia, yêu thú đã sớm bị thanh trừ sạch sẽ. Dược vật sinh trưởng nơi này cũng đã bị tông tộc Nhạc gia toàn bộ khống chế. Mấy sơn lĩnh gần bên cũng giống như thế, chỉ có duy nhất khác nhau chính là giữ lại hoặc nuôi nhốt một ít yêu thú cấp thấp, cung cấp cho một ít con cháu trong tông tộc tiến hành huấn luyện về phương diện thực chiến.
Nhưng ở bên ngoài khe sâu, những khu rừng rậm núi non nguyên thủy khác lại là ngoại lệ. Bên trong chẳng những có rất nhiều yêu thú cấp hai cấp ba trở lên, còn vô cùng nguy hiểm, tông tộc thật không cách nào có thể hoàn toàn khống chế.
Nói tới những địa vực này, quả thật tương đối nguy hiểm, nhưng Nhạc Vũ dự định vô luận như thế nào cũng phải chuẩn bị đi tới những địa phương kia thăm dò thử một chút. Một mặt chuẩn bị đi tìm kiếm một phen kinh nghiệm thực chiến với yêu thú, dù sao chính hắn sáng tạo một ít đao pháp cùng kiếm thuật cơ sở, nếu không đem ứng dụng với những yêu thú kia, cuối cùng vẫn không thể xem như hoàn thiện thực dụng. Về mặt khác, cũng muốn đi thử một chút có thể thu thập được một ít dược liệu quý trọng hay không.
Ở bên trong tông tộc, ngoại trừ Bồi Nguyên hoàn, hẳn vẫn còn có loại dược vật có công hiệu nhiều hơn. Nhạc Vũ từng nghe Nhạc Trương thị nói, lúc trước khi “phụ thân” hắn còn sống, hàng năm đều được nhận một viên Cường Tủy hoàn. Mà nếu như nói tác dụng của Bồi Nguyên hoàn chỉ là bồi nguyên, như vậy Cường Tủy hoàn chính là bồi bổ xương tủy.
Xương tủy chính là gốc rễ của máu thịt, lại là nơi sinh ra nguyên khí. Mà tác dụng của Cường Tủy hoàn, chính là có thể tiến hành cường hóa đối với xương cốt vĩnh cửu, gia tăng khả năng sản xuất nguyên khí của bản thân.
Lúc ấy Nhạc Trương thị vẫn luôn oán giận, nếu ban đầu có thể lưu lại được hai viên, để cho Nhạc Vũ rèn luyện nội tức, cũng không gặp phải khó khăn như hôm nay. Mà từ sau ngày đó, Nhạc Vũ luôn lưu ý đối với chuyện này.
Bất quá dược vật như Cường Tủy hoàn, với tầng cấp bây giờ của hắn căn bản không thể tiếp xúc. Dựa theo cách nói của Nhạc Trương thị, đó là vì phụ thân hắn thành công tiến vào cấp năm tiên thiên mới có tư cách nhận được. Nhưng cường giả như vậy, cả trong tông tộc còn chưa tới ba mươi người, về phần phương thuốc lại càng đừng mong nghĩ tới, ngay cả Bồi Nguyên hoàn còn bị tông tộc giữ kín bí mật chặt chẽ, đối với Cường Tủy hoàn thì không cần phải nói.
Nhưng điều này cũng không có ý nghĩa Nhạc Vũ hoàn toàn không có cách nào. Từ tình huống thu mua ở tiệm thuốc Nhạc gia mỗi ngày, loại bỏ đi những dược vật liên quan tới thuốc trị thương, Bổ Khí hoàn và Bồi Nguyên hoàn, đại khái hắn vẫn có thể đoán ra Cường Tủy hoàn cần loại dược vật ra sao.
Nhưng nếu hắn muốn phân tích ra được thành phần cụ thể của thuốc, hay tìm ra dược liệu thay thế, như vậy nhất định phải tìm kiếm đầy đủ những dược liệu quý trọng mới xong. Mà ở Nhạc gia thành, những thứ này là đồ vật được khống chế quản lý, nơi phát ra duy nhất chỉ sợ cũng chỉ phải ra ngoài thu thập.
Dĩ nhiên đây chỉ là chuẩn bị trước mà thôi, chân chính muốn hắn nếm thử, thực sự quá phiền toái. Bây giờ Nhạc Vũ đem tất cả hi vọng đặt lên người Nhiễm Lực. Nếu tiểu tử này có thể đúng lúc mười tám tuổi hoặc trước mười tám tuổi đột phá được cảnh giới võ sư, nói không chừng sẽ được tông tộc ban thưởng cho một hay hai viên Cường Tủy hoàn. Khi đó đem ra nghiên cứu, so với việc mình ra ngoài thu thập sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, cũng an toàn hơn không ít.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 18: Hạn chế phục dược.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Suy tư một trận, Nhạc Vũ lại bắt đầu tiếp tục suy tính sáng tạo những chiêu kiếm thuật trụ cột còn chưa hoàn thành. Chỉ một lúc sau, đã nhìn thấy Nhiễm Lực đột nhiên nhảy lên, ngửa đầu lên trời thét dài ầm ĩ. Cho tới một phút sau, âm thanh chấn động núi rừng hồi lâu không dứt mời từ từ yên lặng trở xuống.
Nhạc Vũ biết Nhiễm Lực đã chính thức đột phá đến võ sĩ cấp bảy. Mấy ngày trước hắn đã phân tích nội tức trong cơ thể Nhiễm Lực, độ dày đã được tương đối, hôm nay chẳng qua bước qua cánh cửa kia một bước mà thôi.
Bồi Nguyên hoàn có thể phụ trợ tu luyện chân khí, ở phương diện giúp người đột phá bình cảnh vẫn có kỳ hiệu như trước. Vốn Nhiễm Lực ít nhất cần hai mươi mấy ngày tích lũy mới có thể thành công, nhưng sau khi nuốt Bồi Nguyên hoàn, đã được bước qua bình cảnh.
Nhưng đợi đến khi Nhiễm Lực bình tĩnh lại, nhưng trên mặt Nhạc Vũ không có chút sắc mặt vui mừng, ngược lại gương mặt thật lạnh lùng, đang trợn mắt nhìn hắn. Lúc này Nhiễm Lực mới biết tiếng thét vừa rồi có chút không ổn, có chút lúng túng gãi gãi đầu, vội vàng đem bình sứ trong tay giấu vào trong ngực, sau đó tự biết đuối lý nhìn Nhạc Vũ áy náy cười như xin lỗi.
Quả nhiên không bao lâu, Nhạc Vũ liền phát hiện có vô số ánh mắt đang nhìn trộm lại tụ tập tới thêm lần nữa. Bất quá đại đa số tầm mắt đều tập trung lên người Nhiễm Lực. Khoảng mười mấy phút sau nhìn thấy hai người một người ngồi xếp bằng còn một người đang huy búa, không thấy có gì dị thường thì cùng nhau rời đi. Mà thậm chí Nhạc Vũ không cần tận mắt chứng kiến cũng biết những ánh mắt kia tràn đầy ghen tỵ cùng hâm mộ.
Võ sĩ cấp bảy mười lăm tuổi, vào những năm trước đây chỉ có một mình Trùng Tiêu Tích Tà Kiếm Trác Nhất. Mà dõi mắt cả Nhạc gia thành, có được thành tựu thế này trong suốt mấy trăm năm qua chỉ có bốn năm người mà thôi.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ không khỏi bật cười, thật ra tiếng thét của Nhiễm Lực cũng không có gì thiệt hại. Hắn vốn nghĩ nếu những người khác đã không biết thì cố tránh việc bị họ nhìn chăm chú quá sớm mà thôi. Nhưng nếu như đã bại lộ, điều này cũng không có hại gì lớn. Đã nói có tệ tất có lợi, thành tựu của Nhiễm Lực ít nhiều có thể khiến cho Tấn thị phải gia tăng kiêng kỵ. Hắn gặp chuyện không may thì không sao, nhưng nếu Nhiễm Lực cũng không may, như vậy cho dù bản thân Tấn Húc có là võ sư cấp năm, chỉ sợ cũng không gánh nổi lửa giận của tông tộc.
Khi phát giác người cuối cùng cũng đã rời đi, Nhạc Vũ dựa theo thói quen thường ngày, lại lặng lẽ đi ra đem những bẫy rập nhỏ bị phá hư sửa lại toàn bộ. Mà cho tới lúc này hắn mới nhớ tới việc đi hỏi Nhiễm Lực một vấn đề, so sánh dược tính của loại thuốc bắt chước với dược tính của nguyên phẩm có gì khác biệt, dù sao trong hai người cũng chỉ có Nhiễm Lực từng uống qua nguyên phẩm hơn mười lần.
- Lúc ấy chỉ lo vội vã đem tu vi tăng lên tầng thứ bảy, nhất thời không chú ý nhiều như vậy. Bất quá tiểu thiếu gia, tôi cảm giác hẳn là mạnh hơn loại nguyên phẩm chút ít. Nguyên khí gia tăng hôm nay thật sự không hề giảm bớt, ngược lại còn nhiều hơn trước kia…
Nhiễm Lực cười hắc hắc, trơ mặt đòi hỏi xin thêm Bồi Nguyên hoàn, bị Nhạc Vũ trực tiếp bỏ qua. Giờ phút này hắn đang trầm tư suy nghĩ, quả nhiên không vượt ngoài suy đoán của hắn, dược hiệu mạnh yếu chính là có liên quan tới “Bí Tinh” bên trong Bồi Nguyên hoàn. Lúc trước khi hắn chế thuốc, dự tính tăng thêm một chút phân lượng “Bí Tinh”. Nhưng là lần đầu tiên chế thuốc, thật không dám bỏ quá nhiều. Hôm nay xem ra sau này nếu có cơ hội phải suy nghĩ làm sao sửa đổi phương thuốc của Bồi Nguyên hoàn, nhìn xem có thể gia tăng nhiều dược vật hơn nữa hay không.
Hôm nay khi hai người quay trở về, quả nhiên lại bị Nhạc Trương thị mắng cho một trận. Nhưng Nhiễm Lực đột phá được cấp bảy của Hóa Trần Đại Chân Lực làm Nhạc Trương thị mừng rỡ nhiều hơn tức giận, cây chổi lông gà cầm trong tay tự nhiên cũng chỉ giơ cao đánh khẽ, sau khi quở trách hai người vài câu không nói thêm gì nữa.
Đợi đến ngày kế, hai người lại tiếp tục đi ra sau núi. Bất quá lần này Nhiễm Lực không cách nào tiếp tục uống thêm thuốc, chỉ đành cả kinh thất sắc đưa mắt nhìn Nhạc Vũ ném Bồi Nguyên hoàn vào trong miệng.
- Thiếu gia, Bồi Nguyên hoàn này không được dùng nhiều. Ngài uống nhiều như vậy, hiệu lực không có, còn dễ dàng xảy ra chuyện.
Nhiễm Lực cho là Nhạc Vũ không hiểu lợi hại, thật ra vào ngày hôm qua hắn đã dự định khuyên bảo, chẳng qua khi đó Nhạc Vũ đã uống vào, hơn nữa vì là lần đầu sử dụng nên nguy hại đối với thân thể cũng giảm bớt, vì thế hắn nhẫn nhịn không nói, lúc này vô luận thế nào không thể ngồi xem thiếu gia uống nữa. Khi hắn thấy Nhạc Vũ vẫn đang nhai thuốc không hề để ý tới lời nói của hắn, Nhiễm Lực nhíu mày, cảm giác mình phải dùng từ ngữ nặng nề hơn mới thỏa đáng.
- Thiếu gia, ngài có nghe nói qua Nhạc Niệm của thành nam hay không? Khi còn bé thường xuyên cùng chúng ta chơi đùa, vài ngày trước dùng Bồi Nguyên hoàn quá nhiều, hiện tại đã như nửa chết nửa sống. Thật ra ngài hoàn toàn không cần vội vã như vậy…
Nhạc Vũ cười cười, ực một tiếng đem toàn bộ thuốc nuốt hết vào cổ họng. Khiến sắc mặt Nhiễm Lực tức giận đến xanh mét, liền quay mặt sang nơi khác giận dỗi không thèm để ý tới hắn.
Mấy ngày kế tiếp cũng là mỗi ngày làm Nhiễm Lực không ngừng kinh ngạc, hắn vốn nghĩ người mới uống Bồi Nguyên hoàn thì có uống nhiều nên mới không sao. Đợi đến khi Nhạc Vũ cảm thấy trong thân thể không khỏe tự nhiên sẽ hiểu được tai hại. Nhưng tình hình sau đó làm hắn choáng váng. Chẳng những Nhạc Vũ không xảy ra chuyện gì, cường độ chân khí lại đột nhiên tăng mạnh.
Mấy ngày qua Nhiễm Lực đang suy đoán có phải loại Bồi Nguyên hoàn phỏng chế này cùng loại nguyên phẩm có điều gì khác nhau hay không. Nếu Nhạc Vũ có thể thay đổi được cường độ của dược hiệu, nói không chừng cũng có thể thanh trừ đi độc tính của nó.
Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Nhiễm Lực thật không đủ can đảm làm loạn như Nhạc Vũ.
Lúc trước hắn từng có được kinh nghiệm tương tự. Liên tục uống vào bốn viên, sau đó toàn thân trên dưới đau đớn đến chết đi sống lại, thiếu chút nửa đã mất nửa mạng. Trong hai tháng kế tiếp, chân khí không hề có bất kỳ tiến triển, vì thế hắn bị độc tính của Bồi Nguyên hoàn làm hoảng sợ thật sự.
Có được kinh nghiệm đau đớn này, sau đó dù là Nhiễm Lực hay Nhạc Vũ, tách thời gian cho hắn uống thuốc vốn sáu ngày sửa lại thành ba ngày, nhưng không dám tùy tiện thực hiện ngay tức khắc mà ban đầu dùng sáu ngày, sau khi thử dò xét dược tính mới giảm xuống năm ngày.
Nhưng mặc dù hắn “tiết kiệm” như thế, hai mươi viên Bồi Nguyên hoàn đến ngày thứ chín đã hết sạch. Nhiễm Lực chỉ uống hai viên, còn lại đều rơi vào trong bụng Nhạc Vũ.
Lần nấu thuốc kế tiếp Nhiễm Lực chẳng những tích cực không ít, thậm chí cơ hồ còn lấy hết số tiền riêng tám mươi lượng bạc đưa ra. Điều này làm Nhạc Vũ hơi có chút kinh ngạc, hắn sớm biết Nhiễm Lực được Nhạc Trương thị cho tiền tiêu hàng tháng, nhưng thật sự không nghĩ tới người này lại có thể để dành được nhiều như vậy. Ba mươi lượng đã đủ cho một gia đình trong Nhạc gia thành sống cuộc sống trung thượng đẳng suốt hai mươi năm.
Thế giới này tài nguyên khoáng sản kim loại màu không ít, mỏ bạc lại càng nhiều không kể xiết. Nhưng chỗ khai thác mỏ lại bị yêu thú hoành hành, bên dưới lòng đất còn có Trùng Trí quấy rối, không đủ thực lực dù muốn đứng vững còn khó khăn, cho nên bạc tương đối đáng giá.
Vì vậy có thể tưởng tượng nỗi vui mừng của Nhạc Vũ khi nhìn thấy thứ này. Phải biết rằng chủ nhân trước kia của thân thể hắn, chính là tiểu Nhạc Vũ, mỗi tháng chỉ được một hai lượng bạc tiền tiêu, bảy tám năm để dành còn không bằng một nửa của Nhiễm Lực. Nếu như toàn bộ đổi thành dược vật, ít nhất có thể sử dụng tới bốn năm năm.
Nhưng sau khi cẩn thận suy tính, Nhạc Vũ lại cười khổ đẩy bạc trở về. Hôm nay hắn lấy lý do mình thí nghiệm nấu thuốc trị thương, nếu mua quá nhiều dược liệu, người khác không nổi lên lòng nghi ngờ mới là quái lạ.
Hôm đó hai người ở cửa nam mua chừng một trăm hai mươi phần dược vật thì dừng lại, mặc dù vậy đã thu hút tới không ít ánh mắt nghi ngờ. Sau khi mang theo dược liệu đi ra Nhạc gia thành, lần này Nhạc Vũ càng thêm cẩn thận. Liên tục ba ngày cũng không thực sự chế luyện thuốc, lại bắt đầu thử chế luyện thuốc trị thương. Cho đến khi xác nhận chung quanh không còn người nhìn trộm, mới chính thức chế luyện Bồi Nguyên hoàn.
Lần này có Nhiễm Lực giúp đỡ, Nhạc Vũ lại thử dò xét tăng thêm hàm lượng của “Bí Tinh”. Ngoài ra đem những cặn thuốc được thân thể phán định không có tác dụng loại bỏ. Nhưng làm cho hắn cảm thấy tiếc nuối chính là lần này tuy dược hiệu có gia tăng, lại chỉ tăng thêm được hai thành, hoàn toàn khác biệt với lòng kỳ vọng lớn lao của hắn.
Nhưng hai thành dược tính gia tăng đã đủ làm Nhiễm Lực mừng rỡ. Lượng biến sinh ra biến chất, mỗi ngày gia tăng thêm hai thành nguyên khí, hiệu dụng đưa tới thật vượt xa Bồi Nguyên hoàn nguyên phẩm tới năm thành.
Song đến lúc này, phiền toái của hai người mới chính thức bắt đầu.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 19: Hổ thị lang khuy.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Tiểu thiếu gia, ngài muốn nói có người động tới những thứ này?
Nhìn Nhạc Vũ đang thật cẩn thận lật qua lật lại mấy nồi đất trên mặt cỏ, sắc mặt Nhiễm Lực đen thui như muốn chảy ra nước.
Thật ra hắn vẫn luôn thấy kỳ quái Nhạc Vũ từ lúc nào học được bản lĩnh quan sát như vậy. Nhưng không thể nghi ngờ chính là ở phương diện này năng lực của Nhạc Vũ đúng là lợi hại, nếu kết luận như vậy, hơn phân nửa đã đúng sự thật.
Nhiễm Lực không ngốc, ngược lại rất thông minh, giờ phút này chẳng qua thoáng liên tưởng liền đoán được có người sinh nghi đối với những hành động của bọn họ.
- Hẳn là không sai được, ta đã kiểm tra, những dấu vết bên ngoài không phải do yêu thú gây nên.
Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, sắc mặt như băng sương đứng lên:
- Còn có những cặn bã trong nồi thuốc, đã bị người động tới. Nhưng cũng không phải là chuyện gì quan trọng cả.
Nếu đã giả vờ nghiên cứu chế thuốc trị xương cốt, vậy không thể chỉ hai ba ngày đã bỏ mặc. Vì vậy cơ hồ mỗi ngày Nhạc Vũ đều từ trong thành mang ra chút dược liệu, số lượng khi nhiều khi ít. Dù sao những thứ này rẻ tiền, cũng không tốn hao bao nhiêu. Mà dược vật hữu dụng cho Bồi Nguyên hoàn, đã được hắn lấy ra chứa trong một bình sứ, chưa xem là lãng phí.
Bởi nguyên nhân e ngại phiền toái, ngoại trừ thanh đồng tiểu đỉnh họ dùng nấu thuốc, những công cụ phụ trợ khác bình thường họ đều để lại trên bãi cỏ. Mà giờ khắc này, những nồi đất được sắp xếp chỉnh tề toàn bộ đều bị lật úp, trong đó còn có nhiều nồi bị vỡ vụn.
Hàng rào gỗ bên ngoài đã bị đụng thủng hai lỗ, ở bên trong bãi cỏ Nhạc Vũ phát hiện mấy dấu vết bị yêu thú giẫm đạp. Song người ngụy trang hiện trường này, sợ rằng không bao giờ nghĩ tới hệ thống phụ trợ trí năng của hắn, có thể ghi chép lại chức năng phân lượng của những cặn thuốc còn sót lại, còn có năng lực phân tích chỉ tay.
Trên thực tế cho dù không có những thứ này, dấu vết những người đó lưu lại cũng không thể lừa gạt được ánh mắt của hắn.
Nhưng Nhạc Vũ nói nghe thật dễ dàng, Nhiễm Lực khi nghe được những lời này, tâm tình ngược lại càng thêm nặng nề, chân mày cau chặt lại thành đường thẳng.
Từ ý đồ của những người đó, chuyện xảy ra lần này cũng không phải là chuyện gì khó lường. Những người đó không hoài nghi bọn họ đang chế tạo ra Bồi Nguyên hoàn, mà chỉ cố gắng từ trong những cặn thuốc kia phân biệt ra tiến độ chế tạo thuốc trị thương của Nhạc Vũ.
Song Nhiễm Lực lại nghĩ xa hơn một chút, hai tháng trước những người hạ thủ với Nhạc Vũ, hiển nhiên mãi cho tới bây giờ cũng chưa từng buông tha việc rình rập Nhạc Vũ.
Đây cũng là muốn nói, nguy hiểm vẫn đang kề cận bên người bọn họ, thời thời khắc khắc sẽ đến. Hơn nữa bọn hắn còn cố gắng phong sát hoàn toàn những cơ hội mà Nhạc Vũ có thể thừa kế sản nghiệp…
- Tiểu thiếu gia, ta xem ngày sau nên cảnh giác một chút mới tốt!
- Yên tâm, chuyện này ta tự nhiên hiểu rõ!
Ánh mắt liếc nhìn thần sắc lo lắng của thiếu niên bên cạnh, Nhạc Vũ cười nhạt. Thật ra chuyện này cũng không tới mức nghiêm trọng như Nhạc Vũ đã nghĩ, nếu như những người đó lần đầu tiên hạ độc thủ thành công thì cũng thôi, một ít lão hữu của “phụ thân” hắn cho dù bất mãn nhưng sẽ không nói gì. Nhưng nếu còn xuất hiện lần thứ hai, hơn phân nửa sẽ kích khởi công phẫn.
Ở Nhạc gia thành, những người có được sản nghiệp cũng sẽ không nguyện ý sau khi mình chết, hậu thế của họ sẽ bị đối đãi như thế. Cho nên dù cho người kia có quyền thế bao thiên trong tông tộc, cũng sẽ không dám tùy ý làm bậy.
Nhưng ở trong lòng Nhạc Vũ vẫn cảm nhận được một cỗ áp lực giống như trước. Tư vị bị giám thị từng thời khắc thật không dễ chịu chút nào.
Ngoài ra hắn còn lo lắng, kế hoạch mình muốn dùng dược vật đề cao thực lực sẽ bị ảnh hưởng. Lấy lý do chế luyện thuốc trị thương để lừa dối, cuối cùng vẫn chỉ có thể giấu diếm được nhất thời. Còn có phương diện mua dược vật, bỏ qua khốn cảnh về tiền tài eo hẹp, ngày sau không thể chỉ dựa vào loại dược vật như Bồi Nguyên hoàn để đề cao thực lực.
Cho nên vô luận từ phương diện nào mà nói, hắn đều phải nghĩ biện pháp, vì chuyện ngày sau cần phòng ngừa chu đáo một phen. Nhưng vấn đề là, mãi cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra thủ đoạn để phá bố cục này.
Thật ra lúc ban đầu Nhạc Vũ từng tính toán qua, có nên mở tiệm thuốc hay không.
Từ trước tới giờ Nhạc thị chưa từng cấm đoán tộc nhân buôn bán bên trong thành. Dĩ nhiên phải có một điều kiện tiên quyết, chính là những ngành buôn bán do tông tộc lũng đoạn không thể bị ảnh hưởng.
Trên thực tế bên trong Nhạc gia thành, tổng cộng có mười mấy tiệm thuốc tồn tại, tông tộc để ý chỉ là việc thu mua cùng bán ra những loại dược vật quý trọng mà thôi. Trên thực tế vì khách quan cho lợi nhuận bán ra, những việc buôn bán linh tinh chỉ có thể xem như là chuyện nhỏ.
Mà ý đồ của Nhạc Vũ không phải vì kiếm tiền, chẳng qua dự định dùng lý do này để che giấu việc mình thu mua dược liệu. Dĩ nhiên lấy năng lực của hắn, thay đổi một chút dược hiệu của Bổ Khí hoàn hay thuốc trị thương nào đó, không phải là việc gì khó khăn.
Nhưng mãi cho đến nay Nhạc Vũ vẫn luôn chần chờ do dự. Nguyên do là vì một tộc quy khác trong tông tộc, nếu trong tộc có con cháu có thể nhờ vào tiền lãi từ điền sản của mình mà thuê mướn bốn gã võ sư trở lên, như vậy vẫn sẽ có tư cách thừa kế điền sản do bậc cha chú lưu lại.
Đây là phương thức mà tông tộc sử dụng để khích lệ những con cháu không có thiên phú tập võ kiếm sống, xem như chính sách để giảm bớt gánh nặng cho tông tộc, vừa vặn có thể cho hắn sử dụng. Vốn với tính cách của Nhạc Trương thị, nếu như nhìn không thấy tiền lãi tuyệt đối sẽ không đồng ý lời cầu xin của hắn, nhưng nếu thật sự có thể phát sinh ra được lợi nhuận, cũng giống như bức bách những người có mưu đồ trong tông tộc hạ thủ càng nhanh hơn mà thôi.
Trừ phi ngay bây giờ hắn đã có đầy đủ năng lực để tự vệ, hoặc là gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ, nếu không chủ ý mở tiệm thuốc không thể thực hiện.
Bất quá ý nghĩ này tuy bị Nhạc Vũ tạm thời đặt sang bên, nhưng hắn sẽ không bao giờ buông tha. Mua những dược liệu kia là vì che giấu, cũng vì nghiên cứu, làm sao bắt tay chế luyện cải tạo thuốc trị thương cùng với một ít thuốc pha chế sẵn có thể đại lượng giao dịch, sau đó mang về tiến hành nghiên cứu cải tạo.
Những phương thuốc này bên trong Tàng Thư quán của Nhạc gia đều có ghi chép lại, nhưng phân lượng cụ thể cùng trình tự và phương pháp chế tạo, bên trong còn gia tăng thêm bí phương đặc biệt gì đó, những điều này không thể công khai bày ra cho người khác biết, xem như đoạn tuyệt khả năng có người khác nhúng tay vào việc buôn bán của tiệm thuốc gia tộc.
Dĩ nhiên chuyện này không làm khó được Nhạc Vũ, chỉ cần mua những loại thuốc này về tiến hành phân tích, sau đó thu thập đầy đủ dược liệu là có thể. Hắn cũng không dám đem dược hiệu tăng cao quá nhiều, một loại dược vật chỉ cần tăng lên tác dụng chừng 10% mà thôi. So sánh với việc đơn thuần tăng lên dược hiệu ngược lại càng thêm khó khăn khống chế.
Ngoài ra phương diện dược liệu cũng cần phải suy tính, chẳng những phải lựa chọn loại dược liệu tương đối thường gặp, hơn nữa giá tiền không thể quá đắt hoặc là quá mức tiện nghi.
Mà Nhạc Vũ cũng kinh ngạc phát hiện, nếu đem toàn bộ những suy nghĩ này gom lại cùng một chỗ mà suy tính, lượng công việc cải tạo dược vật thế này không có thời gian nửa năm tới một năm, căn bản không thể nào hoàn thành. So sánh với việc luyện chế Bồi Nguyên hoàn còn phiền toái hơn một chút.
Kết quả này làm Nhạc Vũ liên tục cười khổ. Thật ra nếu hiện tại cần hắn toàn lực ứng phó, ước chừng hai tháng sau có thể cơ bản hoàn thành. Nhưng phần lớn tinh lực của hắn đến tột cùng còn phải đặt vào việc đề cao thực lực. Đây là căn bản cho hắn đặt chân ở thế giới này, nếu căn bản không cứng rắn, chuyện khác bất quá chỉ là hư ảo.
Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ vươn tay cùng Nhiễm Lực thu dọn những nồi đất bị lật úp. Lại phải tốn thêm nửa ngày chữa trị lại rào chắn bị tổn hại.
Có câu nói “tái ông mất ngựa biết đâu là phúc”, lần này Nhạc Vũ cũng đã có đầy đủ lý do đem hàng rào vốn có khe hở cho một bàn tay đưa vào thăng cấp thành một vách tường gỗ kín mít cao chừng nửa thân người.
Mặc dù điều này căn bản không ngăn được những ánh mắt cố ý nhìn trộm, song có vách tường gỗ này tồn tại, cũng giúp cho hắn giảm thấp khả năng bị bại lộ trong phạm vi lớn khi luyện đao luyện kiếm.
Trong mười mấy ngày kế tiếp, Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực làm tỏ vẻ không biết nguyên nhân phía sau, hết thảy vẫn làm việc y như trước đó. Nhiễm Lực được Bồi Nguyên hoàn hỗ trợ, toàn lực đánh sâu vào cấp tám Hóa Trần Đại Chân Lực. Mà Nhạc Vũ vừa tu tập Đại Hỗn Nguyên Công vừa bắt đầu tiến hành cải tạo kiếm thuật trụ cột và đao pháp mình tập luyện hàng ngày.
Sau đó mấy lần liên tục hai người đều phát hiện đồ vật bên trong tường gỗ từng bị người đụng qua. Ba lần thừa dịp trời mưa, hai lần làm lại trò cũ, trong quá trình lại cực kỳ cẩn thận. Cho tới hai tháng sau, tựa hồ đối với thiên phú chế thuốc của Nhạc Vũ đã có được phán đoán xác định, lúc này mới từ từ giảm bớt. Điều này làm thần kinh luôn căng thẳng của hai người rốt cục được thả lỏng xuống.
Mà ở tuần cuối cùng của tháng thứ ba, rốt cục Nhiễm Lực lại có đột phá.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 20: Cơn giận của Lâm Trác.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Bên dòng suối nhỏ, Nhiễm Lực đang dựa theo phủ pháp tập luyện Đại nộ Minh Vương phủ. Từ sau khi được Nhạc Vũ chỉ điểm sau, phương thức luyện tập của Nhiễm Lực có khuynh hướng thực chiến với nhân loại hơn, khống chế và thu phát lực đạo cũng càng thành thạo.
Bất quá điều khiến Nhạc Vũ chú ý lúc này phủ phong nóng rực quanh người Nhiễm Lực, còn có tốc độ huy phủ nhanh hơn so với ba tháng trước ít nhất hai lần.
Sau khi Hóa trần đại chân lực được đề thăng thì rất nhiều khiếm khuyết của Đại nộ Minh Vương phủ đã được bù đắp, càng không có hiện tượng vì chân khí không đủ mà khống chế không được như lúc trước.
Nhạc Vũ không thể không thừa nhận, cho dù là hắn bây giờ cũng không cách nào ở trong khoảng thời gian ngắn, dụng kiếm đánh bại người này. Kết quả này cũng làm hắn nổi giận không dứt.
Thật ra thì sau khi đến thế giới này, Nhạc Vũ cũng không phải là rất coi trọng cái gọi là tư chất tập võ. Hắn tự thấy một chút kiến thức vận động học của kiếp trước đủ để thay đổi hết thảy.
Song đối mặt Nhiễm Lực, Nhạc Vũ cũng là lần đầu chân chân chính chính cảm nhận được vài tia ghen tỵ. Sự chú ý của hắn, trở lại hình ảnh hệ thống phụ trợ trí năng ‘Nội thị’ trong đầu. Trong hình ảnh lập thể hiển thị ở đây, có thể vô cùng thấy rõ ràng, trong kinh mạch và đan điền của hắn có một chút khí tức màu xám đang chậm chạp lưu chuyển.
Đây chính là chân khí bây giờ của hắn trong cơ thể. Sau ba tháng không ngừng phục dụng Bồi Nguyên hoàn, Đại Hỗn Nguyên Kính công đã tấn thăng đến tầng thứ tư. Chẳng những màu sắc từ trắng chuyển sang xám mà số lượng cũng đã tăng chừng gấp đôi. Nhạc Vũ đoán chừng, ước chừng khoảng hơn mười ngày nữa là có thể đạt tới cấp năm.
Song Nhạc Vũ chế ra Bồi Nguyên hoàn, người được lợi ích lớn nhất không phải là bản thân hắn mà là tiểu tử nhìn như ngốc nghếch trước mặt này. Cho dù là chỉ có thể cách ba ngày mới có thể phục dụng một lần, cho dù là không cách nào giống như hắn một ngày ít nhất cũng là hai viên nhưng Nhiễm Lực chỉ dùng trong ba tháng đã có thể hoàn thành Hóa trần đại chân lực vượt qua cấp bảy, cấp tám.
Nhạc Vũ biết, tu luyện nội tức thì cấp bậc càng cao lại càng khó có thể lên cấp. Ví dụ như hắn dùng Bồi Nguyên hoàn phụ trợ thì tăng từ cấp ba tăng lên tới cấp bốn mất chừng ba mươi lăm ngày, còn từ cấp bốn đến cấp năm đến nay vẫn chưa thành công. Như vậy tính ra căn cốt của Nhiễm Lực ít nhất phải mạnh gấp đôi hắn.
Có tên tiểu tử này mang đến áp lực, bây giờ Nhạc Vũ đối với thế giới ngoài khe sâu càng thêm mong đợi, cũng chỉ có đạt được những thứ dược liệu quý giá kia, hắn mới có chế tạo thử Cường tủy đan. Huống chi, Nhạc Vũ có lẽ là lúc trước đã nghe nói, những yêu thú cấp bốn trở lên, trong cơ thể ngưng kết một chút tinh thể, nếu là phối hợp lấy một chút dược vật thích hợp thì có thể trợ giúp nhanh chóng tăng lên thực lực.
Còn có hắn kiếm thuật cùng đao pháp hiện giờ của hắn đã cải tạo gần hết 365 kiếm thức cơ sở.
Song cho dù là có hệ thống phụ trợ khả năng tính toán trợ giúp thì Nhạc Vũ cũng không dám nói mình đã hoàn toàn hoàn thành. Những kiếm thức này vẫn còn phải kiểm nghiệm qua thực chiến. Hắn càng cần phải có một đối thủ thích hợp để làm sâu thêm lí giải đối với kiếm thuật.
Đây là một loại binh khí có tính chất hoàn toàn khác với đao mà trước đây hắn sử dụng. Đao mạnh về chặt, chẻ, kiếm mạnh về đâm, bổ. Đao là Bá trong binh khí, tận tình cuồng dã, bá liệt mà hung mãnh. Kiếm là Vương trong binh khí, cô đơn lãnh túc, linh động thuận tiện, hơn nữa phức tạp hơn, cũng càng khó khăn hoàn toàn nắm giữ.
Trên thực tế, kiếp trước của hắn có lưu truyền một câu nói, người bình thường luyện đao đăng đường nhập thất chỉ cần một năm, còn luyện kiếm muốn thành cần mười năm hoặc là lâu hơn. Lời này nghe có chút khoa trương, nhưng cũng biểu hiện nhất định sự khó dễ khác biệt giữa hai loại.
Nhạc Vũ nhìn lại Nhiễm Lực, sau đó mãnh liệt lắc đầu. Thanh chiến phủ trong tay gã hoàn toàn có thể làm thành tấm chắn kín đáo hơn nữa, vậy cũng quá không có tính đại biểu rồi.
Thật ra thì hắn gần đây cũng đã nhìn trúng một đối thủ thử kiếm thật tốt, đáng tiếc tên kia chưa hẳn nghe hắn .
Ngày này vào giờ Dậu bốn khắc, hai người theo như lệ cũ bắt đầu thu tràng, đem đao kiếm mà Nhạc Vũ luyện tập giấu kỹ rồi thu hồi nồi đất nấu thuốc, sau đó theo dòng suối nhỏ trở về. Sau đó khi đến con đường đá ở giữa sườn núi thì Nhạc Vũ dừng bước nhìn về lại, nhìn về phía phía bờ bao cách khoảng hơn mười thước kia.
Ở đó có một bãi đất bằng phẳng, bên trong có một thiếu niên tuấn tú chừng mười bảy mười tám tuổi cầm kiếm tập luyện chăm chỉ còn hơn cả bọn hắn.
Làm người khác chú ý chính là ở đầu mũi kiếm có treo một khối sắt ước chừng sáu mươi cân. Trên mặt thiếu niên đã đầm đìa mồ hôi nhưng thủy chung vẫn không dừng tay để lau.
“Lại là gã điên Lâm Trác này, hắn luyện vậy thì có ích gì”
Nhiễm Lực đi tới bên cạnh Nhạc Vũ khẽ lẩm bẩm. Kể từ sau khi những chuyện bên cổng thành kia, Nhiễm Lực đối với thiếu niên bên bờ bao kia cũng có chút bất mãn. Hơn nữa theo thực lực tăng lên của bản thân thì giọng điệu của gã cũng bắt đầu mang theo mùi thuốc súng.
“Nói không thể nói như vậy, ta xem loại luyện pháp này vẫn còn có chút dùng đấy!”
Nhạc Vũ hơi lắc đầu, khi hắn ở trong quân doanh tiền thế đã có rất nhiều người sử dụng loại phương pháp huấn luyện này có thể gia tăng rất lớn sự ổn định lúc dùng vũ khí. Lúc đó khi Nhạc Vũ luyện đao đã từng mang trên tay trái cả trăm kí lô, sau đó cho dù là sự ổn định hay uy lực của đao pháp đều tăng cường rất lớn.
Bất quá mọi việc đều có mức độ, nếu quá đi sẽ có hại, lưu lại ám thương cho cơ nhục và xương cốt. Theo như Nhạc Vũ thấy thì Lâm Trác hôm nay đã luyện như vậy hơn ba giờ. Người này cũng khá giống như hắn lúc ở tiền thế, luyện kiếm đến không cần mạng.
“Dù sao không bằng ngươi!” Nhiễm Lực khinh thường mỉm cười một cái.“Ta xem nhiều nhất hai tháng nữa cũng có thể đánh bại hắn!”
Nhiễm Lực nói đến cuối cùng, không biết vô tình hay cố ý mà dần cao giọng.
Nhạc Vũ vừa mới than một tiếng không ổn thì đã thấy hai tai của Lâm Trác phía đối diện khẽ động rồi ngay sau đó bỏ vật nặng trên kiếm xuống lao vụt đến, ở cách rất xa cũng có thể thấy được khí thế sắc nhọn.
Nhạc Vũ cũng không biết người này rốt cuộc là học loại thân pháp nào, chỉ trong hai nhịp thở đã đến trước mặt hai người. Kiếm trong tay hắn như cầu vồng đâm về cổ họng Nhiễm Lực. Nhiễm Lực cũng gầm lên một tiếng rồi không hề sợ hãi dùng Đại nộ Minh Vương phủ thức thứ sáu Hoành Tảo Thiên Quân chém ngang tới.
Kiếm phủ giao kích, Nhạc Vũ đầu tiên là nghe được một tiếng kim khí đụng nhau kịch liệt rồi một luồng phong áp bạo khai ra bên cạnh. Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, hắn nhìn thấy Nhiễm Lực lộ ra vẻ kinh ngạc rồi thân hình khổng lồ nặng gần hai trăm cân lùi mạnh về phía sau.
Khi hai người tách ra, luồng sáng màu trắng ẩn hiện bất định ở đầu mũi kiếm kia cũng tiến vào phạm vi của Nhạc Vũ khiến hắn giật mình nhìn về Lâm Trác.
Lại là kiếm khí! Không trách được người này có can đảm liều mạng với Nhiễm Lực. Lâm Trác đã âm thầm đột phá võ sư. Không kể kiếm của hai người chỉ chênh lệch hai cấp nhưng chênh lệch giữa võ sĩ và võ sư chẳng khác gì là khác biệt trời vực.
Nhìn Lâm Trác vẻ mặt lạnh băng bước về phía trước, Nhạc Vũ ai thán một tiếng rồi cũng cùng tiến bước. Hắn không học qua thân pháp và các loại đề túng thuật song nhờ vào hệ thống phụ trợ trí năng nên có thể khống chế chính xác từng phân cơ nhục và chân khí, lúc này toàn lực thi triển cũng không chậm. Chỉ trong nháy mắt đã bước tới sau Lâm Trác, đặt tay lên chuôi kiếm bên hông.
Lâm Trác đang chuẩn bị truy kích Nhiễm Lực kêu nhẹ một tiếng rồi đột nhiên xoay người qua, ánh mắt nhìn người mà gã đã bỏ qua vẻ kinh nghi bất định.
Sau đó ánh mắt Lâm Trác dần từ kinh ngạc chuyển sang ngưng trọng. Thiếu niên mười hai tuổi trước mặt này vẫn chưa xuất kiếm, khóe miệng cười nhẹ nhưng ánh mắt chiếu vào mỗi chỗ trên người hắn đều làm hắn rét lạnh. Rõ ràng một kiếm có thể đánh trúng đối thủ nhưng hắn không hề dám vọng động.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào