Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 251: Phiền toái trước cửa
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Thanh âm Nhạc Vũ vang lên trầm thấp, hơn nữa có mấy phần suy yếu nhưng vào lúc chung quanh đang yên lặng như tờ vang lên như sấm.
Nhạc Vũ nhìn thấy Tân Oánh nhìn mình như đang gặp phải hung thú, hoảng hốt lui lại mấy bước để tránh ánh mắt của hắn.
Ngay sau đó, hắn quét mắt về mọi người phía trước. Chỉ thấy phàm là những ai gặp phải ánh mắt của hắn đều cúi đầu im lặng.
- Hiện giờ chắc hắn không chịu nổi một kích, sư đệ không muốn đi thử một chút sao?
Nhìn mấy tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ phía trước đều nhất tề thở dài quay đầu đi, Trưởng Tôn Tử Vận cười một tiếng, thả lỏng cánh tay cầm kiếm, Nhạc Hàn bên cạnh cũng cười lạnh rồi hành động tương tự.
- Mặc dù ta hận không thể đánh lại với hắn một trận nhưng cũng không phải là người lợi dụng lúc người ta gặp khó! Huống chi hắn có thể đánh bại Phách Phong , hiện giờ ta thật sự không phải là đối thủ của hắn, làm sao phải tái chiến?-
Trưởng Tôn Tử Vận khẽ nhếch môi, nhìn về phía trước, nghĩ tới Tân gia đúng là vận khí tốt, đối thủ thế này cũng chọc vào.
Chẳng qua loại tính cách chắc là sẽ không được mấy người chào đón.
Sau đó trong lòng hắn cũng kỳ quái, hai kiếm Nhạc Vũ mới vừa rồi đâm ra đáng lẽ không ở cảnh giới của bọn hắn. Người ngạc nhiên cũng không phải chỉ có mình hắn mà cả mấy ngàn người xung quanh, ngay cả Hoành Dĩ Ninh cũng nhíu mày.
- Ta nhớ loại pháp trận phá phù thuật này không phải là tu sĩ Kim Đan có thể làm được?
- Ta xem ngươi mới là cô lậu quả văn!
Tạ Hạo khẽ nhếch môi, sau đó lạnh nhạt:
- Chỉ nếu là có thể chân chính sở trường về Trận Phù, lại có thể tính toán đầy đủ lực thì chỉ cần tu sĩ Kim Đan trở xuống cũng có thể làm được. Xa không nói, ngay tổ sư khai tông của chúng ta vào trước Linh Hư cảnh đã dùng pháp môn này đại phá một đại địch.
-
Nói tới đây, hắn dừng lại, bình tĩnh nhìn Nhạc Vũ, một lúc lâu sau mới hừ lạnh:
- Dù có tuyệt thế thiên tư của tổ sư như vậy, đặt ở trên người hắn cũng là lãng phí !-
Hoành Dĩ Ninh nghe xong cảm thấy buồn cười, trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra, vì sao người bên cạnh lại căm ghét Nhạc Vũ như thế. Lẽ ra với thân phận Nguyên Anh chuyển thế thì không liên quan đến chuyện này mới đúng.
Bất quá nếu bỏ đi những thứ đó thì thiếu niên trước mặt đúng là người đáng để ghen tỵ nhất trong đám hậu bối. Tâm tư của đám đệ tử Tiểu Quan Phong thì đơn giản hơn rất nhiều. Vào lúc Phách Phong ngã xuống đất, mấy tỷ muội Trương Kim Phượng đều nắm chặt quyền đầu hò hét.
Trương Kim Phượng vui mừng gần như muốn nhảy lên, chỉ vì cố kỵ ảnh hưởng đến hình tượng nữ tính nên mới kiềm chế.
Đến khi nàng nhìn những người xung quanh thì hào tình lộ rõ. Người vừa đánh bại vị Phách sư thúc được xưng là đệ nhất nhân trong đám Linh Hư cảnh khiến hơn hai ngàn tu sĩ Trúc Cơ cảnh hò hét chính là biểu huynh của mình.
Nhạc Vũ đã lại giơ kiếm lên.
- Nếu như còn người nào muốn khiêu chiến Tiểu Quan Phong ta thì cứ bước ra! Thương thế trên người Nhạc Vũ không có gì đáng ngại, chư vị sư huynh đệ không cần cố kỵ !-
Hỏi đến lần thứ hai thì sắc mặt của hắn đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
- Mới vừa rồi tiêu hao tuy lớn, nhưng chân khí của Ngũ Hành phù trận sản xuất sinh sôi không ngừng. chỉ trong chớp mắt đã hồi phục xong. Hồn lực tuy là bị thương nhưng qua một thời gian thì cũng đã hết cảm giác đau nhói.
Chẳng qua Nhạc Vũ nhìn vào ai thì tất cả đều cúi đầu yên lặng. Hơn trăm tu sĩ Linh Hư cảnh đỉnh phong cũng đều dứt khoát nhìn sang chỗ khác để tránh lúng túng. Mới vừa rồi bọn họ còn coi thường nhưng hiện giờ không có lấy nửa phần tự tin!
- Nếu như thế, thứ cho Nhạc Vũ không phụng bồi!
Nhạc Vũ vung tay lên, tiện tay trả lại thanh Hắc Khuyết kiếm cho chủ nhân rồi tiện tay lấy ra mấy cây ngân châm, đâm vào cơ thể Phách Phong đang hôn mê, tạm thời ngăn chặn thương thế của hắn.
Nhìn thấy Phách Phong vừa ngơ ngác tỉnh dậy, cũng không thấy có gì dị thường, Nhạc Vũ thôi không để ý, quay sang Trầm Như Tân khẽ gật đầu.
Trầm Như Tân thấy thế, nhất thời nhẹ giọng cười một tiếng:
- Sư đệ thật là nhân hậu.
Hắn cũng không nhiều lời dẫn Nhạc Vũ đi thẳng vào chỗ cánh cổng có treo tấm biển “Phù dung đan viện”. Đến khi thân ảnh hai người khuất xa thì đám người mới dần dần thì thầm. Những tu sĩ có tu vi tương đối cao đều có ánh mắt phức tạp lẫn kinh ngạc nhìn về hướng Nhạc Vũ biến mất. Có người lộ vẻ vui mừng nhưng cũng có người lo âu không biết suy nghĩ cái gì. Trong lúc đó thì Nhạc Vũ đang bình thản đi vào trong cổng lớn, vừa đi vừa xem bố cục nơi này.
Nơi này nhìn từ ngoài vào thì có đến mấy trăm lầu vũ, tất cả đều có kiến trúc đan thất.
Bên trong có đến mấy ngàn đệ tử lẫn đạo đồng không ngừng đi lại, hoặc là vận chuyển linh thảo dược vật, hay là tay đang cầm các dụng cụ cất giữ, vội vàng đem các dược dịch vừa chế luyện đi vào chỗ sâu trong đan viện.
Thỉnh thoảng cũng có một số đệ tử chính thức của Phù Dung Phong nhìn qua đây, hiển nhiên là vừa thấy chuyện bên ngoài.
- Thật ra thì Nhạc sư đệ sao lại nương tay vào lúc cuối cùng? Tác phong của Phách Phong bá đạo, trong lúc xuất thủ chưa hề dung tình, trước kia đã đánh thương không ít mấy sư đệ của thất phong, làm trễ đi mấy năm tu hành của bọn họ. Trong Quảng Lăng Tông này, người chịu thiệt thòi vì hắn cũng rất nhiều. Nếu không phải là cố kỵ thân phận không cách nào xuất thủ, ta sớm đã chặt đi hai tay của hắn!
Vừa dẫn Nhạc Vũ đi sâu vào bên trong, Trầm Như Tân vừa nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra. Hắn cũng không để ý có người khác nghe thấy hay không, sát ý trong lời nói đột nhiên bốc lên.
Nhạc Vũ nghe vậy cũng không khỏi nhướng mày, hắn tới Quảng Lăng Sơn chưa tới hai tháng, trước đây quả thật chưa từng nghe nói qua chuyện Phách Phong. Nếu là sớm biết như thế, mới vừa rồi đã thẳng tay.
Bất quá khách quan mà nói, hắn càng không nghĩ sư huynh của mình bình thường vốn ôn văn cao nhã đột nhiên nói chuyện âm độc như thế.
- Đây là lần đầu tiên ta gặp Phách Phong, nếu thật như Trầm sư huynh nói, mới vừa rồi đúng là tiện nghi cho hắn.
- Hắc ! Ta cũng chỉ là oán trách một phen mà thôi, sư đệ chớ có trách ta lắm mồm. Thật ra thì mới vừa rồi đánh một trận, Nhạc sư đệ đúng là sảng khoái, ngày sau tên kia còn dám khiêu chiến thì không cần khách khí. Cho dù là muốn nói tình đồng môn, vậy cũng phải xem đối tượng.
Trầm Như Tân đầu tiên là tự giễu cười một tiếng, sau đó trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp nhìn Nhạc Vũ:
- Còn chưa chúc mừng sư đệ, một kiếm kia chân chính chấn động Quảng Lăng. Mới vừa nhập môn một tháng đã dùng một kiếm đánh thương thần hồn người khác, sau này Quảng Lăng Tông ta chắc không có ai, đệ nhất trong Trúc Cơ cảnh trong tông môn cũng chỉ là ngươi thôi.
Nhạc Vũ cười khẽ, trong lòng cũng không tính toán gì. Cái gì mà đệ nhất nhân trong đám tu sĩ Trúc Cơ, chẳng có ý nghĩa gì hết. Trong mắt mấy tu sĩ cao cấp còn không phải là như con kiến hôi? Nếu là một ngày kia, có thể du ngoạn sơn thuỷ như tuyệt đỉnh cường giả mới coi như chân chính tự ngạo.
Ngoài ra cây càng cao càng đón gió mạnh, nếu có thể lựa chọn, hắn cũng tình nguyện không tới chỗ Phù Dung Phong này.
Trầm Như Tân chỉ nhìn sắc mặt Nhạc Vũ thì cũng biết chí hướng thiếu niên bên cạnh, hiểu ý cười một tiếng không nói thêm. Trong lòng hắn còn đang kỳ quái Nhạc Vũ làm thế nào đánh tan những bí pháp và linh trận của Phách Phong nhưng với giao tình hiện giờ thì rất nhiều chuyện cũng không tiện hỏi.
- Thật ra thì xử trí Phách Phong vừa rồi đã là có chút quá mức, nếu làm mạnh tay hơn e lại có kẻ hiềm nghi.
Hai người một đường bước vào phía trong, ước chừng khoảng ba trăm bước thì ngửi thấy mùi lưu hoàng. Nhạc Vũ biết đã đến chỗ dẫn địa hỏa, dù sao không phải chân chính là liệt hỏa chỗ địa tâm nên cũng mang theo nhiều tạp chất.
Trầm Như Tân tiếp theo không đẫn hắn đi vào, tới trước một đống lớn dược vật đã báo hỏng của La Trân Điện thì kín đáo ra hiệu cho Nhạc Vũ.
- Như Trầm sư huynh nói, người của La Trân Điện cơ hồ đều như thế. Mặc dù hắn không tham ô nhưng với sự hiếu kính của rất nhiều người thì số lượng mỗi tháng cũng rất lớn. Bản thân hắn không luyện đan, tuyệt đại đa số thời gian cũng không thế nào dùng được, không bằng chuyển cho Nhạc Vũ sử dụng.
Những linh dược này nếu đem xuống chợ dưới chân núi chợ bán có giá trị không rẻ.
Đợi đến lúc Nhạc Vũ cảm kích thu hết toàn bộ gốc dược thảo từ thất phẩm đến cửu phẩm vào nhẫn trữ vật của mình, Trầm Như Tân mới dẫn hắn tới một chỗ trong lầu.
Nơi này chính là cửa vào của ba trăm luồng địa hỏa. Bên cạnh cửa có mấy tên đệ tử thuộc Phù Dung phong nhắm mắt ngồi xếp bằng gác cửa . Khi Trầm Như Tân đi tới, có tu sĩ Linh Hư cảnh rỉ tai mấy câu, lúc này mới mắt ra.
Sau đó mấy người trương mắt nhìn hướng Nhạc Vũ, lộ vẻ không vui.
- Tiểu Quan Phong các ngươi không tu luyện kiếm kỹ, chạy tới Phù Dung Phong chúng ta làm cái gì?
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 252: Bên trong đan viện
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Trầm Như Tân nghe vậy thì biến sắc, không ngờ mấy lão đầu này lại không nể mặt hắn.
- Hải Hi Nguyên! Ngươi nói vậy có ý gì? Địa hỏa của Phù Dung đan viện là sở hữu chung của Quảng Lăng Tông ta, đệ tử Tiểu Quan Phong chúng ta chẳng lẽ không được?
Tu sĩ họ Hải nhìn sắc mặt xanh lét của Trầm Như Tân thì hơi ngẩn ra, một hồi lâu sau mới có phản ứng.
- Trầm sư đệ, ta không phải là ý này, chẳng qua là số lượng địa hỏa cùng linh dược có hạn, bọn ta phải quý trọng mới đúng. Vị tiểu sư đệ này của ngươi mới vừa nhập môn không lâu, làm sao tới đây chiếm cứ đan thất? Đem cơ hội để lại cho những đệ tử chân chính sở trường luyện đan chẳng phải là tốt hơn?
Trầm Như Tân nghe vậy cười khanh khách một tiếng, thần sắc càng lộ vẻ âm trầm:
- Luyện đan chẳng lẽ khó đến nỗi không thể học? Mấy nơi khác cũng đâu thiếu luyện đan đại sư? Ngươi cho rằng ta không biết tình hình trong đan viện? Bộ dạng công chính này của ngươi diễn cho ai xem đó?
- Trầm sư đệ!
Trong mắt Tu sĩ họ Hải nhất thời tràn đầy lúng túng, sắc mặt cũng mơ hồ có chút không vui. Ngươi này rõ ràng là cố tình gây sự. Thất phong của Quảng Lăng mặc dù lấy luyện đan làm cơ sở nhưng ngoài Ngọc Dung và Vân Thanh và mấy ngọn khác đều có truyền thừa luyện đan của mình, duy chỉ Tiểu Quan Phong là không có người am hiểu luyện đan. Nếu vị tiểu sư đệ này thật sự muốn học thuật luyện đan thì sao không đến chỗ Phù Dung Phong học lấy một ít rồi hãy nói, nếu không chờ thêm mấy ngày nữa cũng được
- Học với các ngươi thì khi nào thành tài? Bên trong ba trăm đan viện các ngươi có bao nhiêu người có chân tài thực học? Về phần thêm mấy ngày, hắc! Xem các ngươi làm ăn thịnh vượng, ta xem sang năm cũng không kém?
Trầm Như Tân nhếch miệng, thấy đối phương há miệng muốn nói thì phất tay:
- Bỏ đi! Đã cho là Tiểu Quan Phong ta thế yếu, không muốn cho vào đan thất vậy thì ta cũng không nói nữa! Quảng Lăng Tông ta có môn quy riêng, đệ tử chân truyền hàng năm đều có mười ngày tùy ý sử dụng địa hả. Không kể người bên trong là ai, tóm lại giao ra đây một gian đan thất. Nếu không chúng ta sẽ gặp nhau ở Chấp luận điện.
Tu sĩ họ Hải nghe vậy đầu tiên là nuốt nước bọt, da mặt tím bầm rồi hồi lâu mới bình tĩnh lại.
- Trầm sư đệ, nói vậy là ngươi chuẩn bị trở mặt với chúng ta? Mấy người sư thúc chúng ta xưa nay chiếu cố ngươi rất nhiều, đừng để ảnh hưởng tiền trình của mình mới phải. Tu vi của ngươi bất quá mới ở Huyền Hư cảnh, chức vị cũng bất quá là chấp sự, ta xem đừng quá đem mình làm đại nhân vật!
- Ta muốn trở mặt với ngươi thì thế nào?
Trầm Như Tân cười lạnh, nheo mắt nhìn mấy gương mặt đang tức giận, trong mắt lóe lên:
- Các ngươi đừng ép ta nói ra những chuyện lén lút kia.
Nếu là thật sự chọc giận ta, cho dù phải chịu hình phạt lôi hỏa cũng phải đem mấy chuyện xấu xa của Phù Dung Phong ra ánh sáng. Mấy người sư thúc các ngươi, hắc, tính là cái gì! Những lời này ngay cả trước mặt hắn ta cũng dám nói.
Trầm Như Tân lúc này lại văng tục, không chút khách khí.
Hải Hi Nguyên thở hổn hển, nhìn sững vào hai người. Qua một hồi lâu, mới đưa một tử mộc lệnh bài, vứt vào tay một gã đệ tử Trúc Cơ cảnh bên cạnh.
- Phòng chữ Đinh số hai mươi ba, dẫn bọn hắn đi qua!
Người nhận lấy lệnh bài mấp máy môi, muốn nói cái gì đó. Cuối cùng bị Hải Hi Nguyên trừng hai mắt, đem lời nuốt vào trong bụng, đi qua hai người vào trong viện. Trầm Như Tân thấy thế cười một tiếng, sắc mặt thản nhiên đi theo. Đã đạt được mục đích nên hắn cũng lười so đo với mấy người này, còn Nhạc Vũ thì hơi nhíu mày đi sau. Theo như hắn biết, La Trân điện có ít nhất ba phần chức vị bị đệ tử Phù Dung Phong cầm giữ, nếu vậy thì tình cảnh Trầm Như Tân sẽ cực kỳ khó khăn.
Nhìn chuyện hôm nay, cơ hồ là không thể nào không gây ảnh hưởng tới Trầm Như Tân ngày sau.
Đi vào bên trong cửa, ánh mắt Nhạc Vũ rất nhanh đã bị mấy tấm mộc bản khối dài rộng hơn mười trượng bên cạnh hấp dẫn.
Chỉ thấy trên đó viết đầy các loại nhiệm vụ luyện đan. Bên trong ngoại trừ viết đan dược cần thiết cùng có thể dược tài bên ngoài còn có điều kiện cấp bậc cần thiết và phần thưởng sau khi phân tích và đan dược.
Về phần một bên khác là ghi chép hơn một ngàn tên cùng với cấp bậc và thứ tự luyện chế.
Hệ thống phụ trợ trí năng Nhạc Vũ giỏi về ghi chép hình ảnh, rất nhanh đã phát hiện tên của Trầm Như Tân cũng ở trong nhóm đó, chẳng qua là ở vào trong khu vực dưới cùng của Giáp Ất Bính Đinh, điểm phân tích cũng mới chỉ có ba điểm.
- Đây là chỗ tông môn bố trí nhiệm vụ, nếu cần đan dược gì sẽ thống kê ở đây. Trong Quảng Lăng Tông ta, bao gồm những đệ tử chân truyền nếu muốn sử dụng thêm ở ngoài hạn nghạch linh dược và địa hỏa thì phải luyện đan cho tông môn, tranh thủ tăng thêm cấp bậc phân tích. Ngoài ra ở đây cũng phân bốn đẳng cấp Giáp Ất Bính Đinh, chỉ có sau khi đạt cấp bậc thì mới có thể sử dụng đan thất tương ứng. Sau đẳng cấp này còn có ba năm vị mà thôi.
Trầm Như Tân giải thích mấy câu, thấy Nhạc Vũ đang nhìn vào cái tên của mình thì bất chợt ngượng ngùng:
- Đó là do ta hồi còn trẻ cuồng ngạo, cũng cho là tự bản thân có thể chiếu cố. Mất hơn nửa năm mới luyện thành mấy lò cửu phẩm đan dược, sau đó hoàn toàn bỏ qua.
Nhạc Vũ nghe vậy thì kinh ngạc liếc hắn, nghĩ thầm từ một người không biết gì có thể luyện ra đan dược như vậy, thiên phú về phương diện này của Trầm Như Tân thật ra là rất tốt.
Sau đó hắn nhìn mộc bản kia một lần nữa rồi lại suy nghĩ quy củ này của Quảng Lăng Tông thật sự rất đúng. Bất quá nếu cần hai yêu cầu đẳng cấp và phân tích thì sau này mình cũng nên luyện ít đan dược cho tông môn.
Ba người đi một vòng trong đan viện rồi cuối cùng dừng lại ở một đan thất xa nhất, trước cửa treo số ba mươi hai hàng chữ Đinh.
Bất quá người dẫn đường kia sau khi dùng lệnh bài mở ra linh trận cấm chế thì không để cho Nhạc Vũ lập tức đi vào mà gõ cửa đợi một lúc lâu mới có một đệ tử mặc phục sức ngoại môn có vẻ mặt âm trầm đi ra. Sau đó xảy ra một trận tranh chấp giữa hai người.
Nhạc Vũ thấy vậy thì kinh ngạc mở lớn hai mắt. Hắn không kỳ quái vì bên trong này có người, chẳng qua nhìn thấy vị tu sĩ này rõ ràng có tu vi Linh Hư cảnh, hơn nữa tuổi không nhỏ sao còn mặc phục sức đệ tử ngoại môn.
- Cảm giác kỳ quái sao? Hoạt động xấu xa mà ta vừa mới nói chính là chỉ việc này.
Trầm Như Tân nhìn thần sắc kinh ngạc của Nhạc Vũ rồi cười lạnh:
- Vị nhân huynh kia vốn cũng không phải là đệ tử của tông môn chúng ta. Đoán chừng là của tông môn nào đó hay tán tu! Ngươi hôm nay làm bọn họ thất thu một bình thất phẩm đan dược rồi đấy!
- Chẳng lẽ bọn họ không sợ có người trà trộn vào tông môn làm chuyện bất lợi!
- Con ngươi Nhạc Vũ co rút lại, kêu lên thất thanh.
- Việc kinh doanh này của bọn họ đã mấy ngàn năm rồi, cơ hồ là công khai ghi giá. Vào lúc dẫn người lên núi thì cấm cố tu vi, lưu lại huyền binh pháp bảo nên cũng không xảy ra chuyện lớn gì. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, cũng chưa từng làm trễ nải việc luyện đan của tông môn nên có một số người phía trên mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nói tới đây,Trầm Như Tân thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu:
- Chuyện này ngươi biết là tốt rồi, đừng có dễ dàng nói ra.
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, sau đó chau mày , lâm vào trầm tư. Hai người kia lại nói mấy câu, cuối cùng tựa hồ là đã đạt thành hiệp nghị, một trước một sau xoay người đi, trước khi rời đi còn hung hăng trợn mắt nhìn hai người một cái.
Trầm Như Tân không thèm để ý đợi đến hai người rời đi, liền vừa nhìn về phía Nhạc Vũ, thần sắc thận trọng:
- Thật ra thì hôm nay sư huynh vốn không nên giúp ngươi, muốn khuyên ngươi chuyên tu một môn, mới xem như chân chính tình đồng môn. Bất quá ta biết người trẻ tuổi luôn luôn có chút ảo tưởng không thực tế. Điều này ngay cả sư huynh hồi trẻ cũng có, cứ nghĩ bản thân cố gắng chưa chắc không thành đại sư luyện đan. Ngay cả Đoan Mộc kiếp trước cũng là một hảo thủ luyện đan. Cuối cùng ta thì trễ nải mất nửa năm tu hành còn Đoan Mộc thì sơ suất mất đi cơ hội trở thành tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Sư đệ ngươi đối với luyện đan rất có hứng thú, ta cũng v không phản đối, chẳng qua đừng như ta và Đoan Mộc sư thúc, làm lỡ căn cơ bản thân.
Trầm Như Tân nói xong thì vỗ vai Nhạc Vũ rời đi. Chỉ còn lại Nhạc Vũ đứng đó cười khổ, lần này thiếu nhân tình người ta quá lớn, sau này còn phải nhanh chóng hồi báo, hơn nữa sự chân tình vừa rồi cũng làm hắn cảm thấy ấm áp.
Cho đến khi Trầm Như Tân đi xa, Nhạc Vũ mới lắc đầu đi vào trong đan thất. Nơi này cũng không có vật gì, chỉ có một dược đỉnh chỗ trung ương.
Nhạc Vũ khẽ suy ngẫm rồi cũng không lập tức bắt đầu luyện đan mà đầu tiên nuốt vào một viên Uẩn Thần Đan, ngồi xuống điều tức khôi phục hồn lực.
Đến khi đồ hình cơ thể hắn hiện ra trong đầu thì Nhạc Vũ không khỏi vừa vui vừa buồn.
Vui là sau khi thần hồn và chạm với thiên địa thì sau khi khôi phục không biết vì sao mà hồn lực đã tăng vọt. Buồn chính là những phần tử tinh thần lực mà hắn toàn lực thu vào vẫn duy trì ở trạng thái chiến đấu, cho dù hắn làm thế nào vẫn không thể đánh tan những kết cấu và cộng hưởng đặc thù này.
Thừa dịp dược hiệu của Uẩn Thần Đan chưa tác dụng, Nhạc Vũ thử đi thử lại mấy lần, đến cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ buông bỏ, trong lòng than thầm phương thức tác chiến dĩ ý nhập kiếm lúc sử dụng vẫn không ổn.
Chẳng qua không biết, tình hình như thế, đối với mình mà nói, rốt cuộc là phúc hay là họa.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 253: Trúc Cơ Đan thành
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Đối với việc kiên cố hóa hồn lực thật ra cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua là ngày sau sợ rằng hắn càng phải hao tổn nhiều công phu để khống chế.
Suy ngẫm hồi lâu, Nhạc Vũ thử nghĩ xem mình quả thật không có biện pháp gì đặc biệt để vấn đề tinh thần lực, cũng chỉ đành tạm thời để đó, xem xét tiếp vật hình trứng sau gáy.
Vật này hiện giờ đã khôi phục bình thường, chỉ có phù văn ngân sắc bên ngoài vẫn lưu chuyển không ngừng nghỉ, nhìn không ra chút gì dị thường.
Bất quá nghĩ đến tình hình vừa rồi, Nhạc Vũ vẫn cảm thấy kinh ngạc. Vừa rồi hắn có thể chiến thắng Phách Phong dĩ nhiên một mặt là áp dụng kiếm ý của lão nhân kia, nhưng mặt khác là dựa vào sự bột phát của hình cầu ngân sắc này.
- chẳng lẽ đây cũng là chức mới sau khi tiến hóa của hệ thống phụ trợ trí năng? Có thể tự động tính toán những bí pháp kia rồi liên lạc với pháp tắc thiên địa.
Nhạc Vũ nhớ lại kiếm thứ hai của mình rồi khẳng định tới chín phần. Cũng chỉ có như thế, mới có thể giải thích vì sao hắn có thể đánh tan những đạo pháp và linh trận của Phách Phong.
Bất quá loại năng lực mới đến từ hệ thống phụ trợ này tựa hồ cũng có cực hạn.
Ngay như vừa rồi, mặc dù đã phá giải hầu hết bí pháp, song vẫn còn một phần nhỏ là hắn không thể làm gì.
Một trong những nguyên nhân là năng lực của hệ thống phụ trợ chưa đầy, còn chưa cách nào tác dụng phá giải hoàn toàn, ngoài ra là thân thể của Phách Phong cũng quá mạnh mẽ.
Bất quá nghĩ thêm nếu năng lực này có thể tiến triển thêm thì Nhạc Vũ không kiềm chế được vui mừng.
Điều duy nhất hiện giờ khiến hắn tiếc nuối chính là số lượng phù văn màu trắng hiện ra trong vật hình trứng còn chiếm thể tích quá ít, còn chưa tới một phần trăm, ngoài ra số lượng phù văn màu xám cũng chưa đầy hai phần trăm, còn lại thì là trống không.
Việc lưu lại nhiều không gian như vậy, bản thân Nhạc Vũ cũng không hiểu vì sao, chỉ có thể suy đoán là hệ thống phụ trợ trí năng còn chưa hiểu được nhiều về pháp tắc thiên địa. Hoặc giả những phù văn này lúc tạo thành dưới tác dụng tương hỗ sẽ có kết cấu như vậy.
Nhạc Vũ tin tưởng sau này năng lực sẽ có tiến triển, chẳng qua cũng chỉ là phán đoán mà thôi.
Trong lòng lần nữa xác định phải nhanh chóng tham khảo hết số tàng thư trong ba các Kinh Sóc, Kinh Uyên, Kinh Lan, Nhạc Vũ lúc này mới bắt đầu chuẩn bị luyện chế đan dược .
Đầu tiên hắn tiến hành phân tích dược đỉnh, sau một lát thì thành phần vật chất và bản đồ kết cấu của đỉnh hiện lên trong đầu hắn. Nhạc Vũ nhíu mày, bỏ chiếc đỉnh lớn màu đen này qua một bên rồi lấy chiếc Vân Văn Đỉnh của mình đặt vào.
Không còn giống như trước kia, hiện giờ hắn đã có thể thông qua độ dày linh lực, thành phần và kết cấu vật chất để tiến hành đánh giá giai vị và giá trị của huyền binh pháp bảo. Cũng vì thế mà hắn mới biết bản thân may mắn như thế nào.
Vân Văn Đỉnh mặc dù cũng chỉ là lục phẩm thượng giai mà thôi, bất quá nói như thế nào cũng là vật để Tĩnh Hải Tông phục hưng sư môn, được chính tông sư Tĩnh Hải Tông tỉ mỉ sở chế. Xét theo giá trị và công dụng thì ngay cả một số đan đỉnh ngũ phẩm cũng chưa chắc có thể so sánh, càng không nói đan đỉnh cửu phẩm trong đan phòng này có thể bằng được.
Xét trong tu chân giới, Vân Văn Đỉnh cũng là vật cực kỳ quý hiếm. Trên thực tế, cho dù là đan đỉnh bên trong Phù Dung Phong, được Quảng Lăng Tông coi là bảo vật trấn phái cũng bất quá chỉ mới tứ phẩm. Ngoài ra theo Nhạc Vũ biết, cả bắc hoang hiện giờ cũng chỉ có Băng Nguyệt tông có một đan đỉnh tam phẩm, được coi là có giá trị không dưới một huyền binh nhất phẩm.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì Vân Văn Đỉnh này của hắn là thu hoạch lớn nhất ngoài U Định Minh nhị châu, giá trị vượt xa Thanh linh ngọc dịch cùng Cửu Chuyển Linh Tịch Đan.
Tiếp theo hắn mở cơ quan để địa hỏa tràn vào. Khi vừa thấy ngọn hồng sắc liệt diễm tràn vào, Nhạc Vũ không khỏi nhíu mày.
Thật ra khi tên đệ tử dẫn đường đem hắn tới chỗ xa nhất này thì trong lòng Nhạc Vũ cũng không có hy vọng quá lớn với địa hỏa nơi đây. Bất quá sai lệch vẫn quá xa dự liệu của hắn, không nói nhiệt độ ngọn lửa căn bản không thể so sánh với chỗ của biệt phủ Tĩnh Hải Tông ngày đó, vấn đề tạp chất cũng đã khó giải quyết.
- Đây chính là địa hỏa Ất cấp? Cũng không biết tình hình trong đan phòng khác thì thế nào?
Nhạc Vũ âm thầm tự giễu, cơ bản có thể xác định, địa hỏa trong phòng này là kém nhất. Nghĩ lại thì cũng không lạ, đã có xung đột thì tu sĩ họ Hải kia sao có thể dành chỗ tốt cho hắn.
Thật ra thì vẫn là thực lực bản thân còn kém, nếu như hiện giờ mình có tu vi Linh Hư cảnh thì lão nhân kia cũng không dám giở trò gì. Bất quá so với những tán tu phải giao ra linh thạch đan dược mới được vào đây thì bản thân hắn đã là quá may mắn.
Suy nghĩ vẩn vơ một lúc rồi Nhạc Vũ liền tập trung đem những dược liệu đã chuẩn bị hôm qua bỏ vào đỉnh. Sau đó lại từ chỗ dược liệu mà Trầm Như Tân đưa cho lựa ra một phần bỏ thêm vào. Ước chừng đủ khoảng 220 mai viên Trúc Cơ Đan, khoảng nửa đỉnh thì đậy nắp.
Thật ra thì linh dược trong nhẫn trữ vật tuy nhiều nhưng phần lớn đều thuộc loại quý hiếm thất phẩm trở lên. Chân chính có thể dùng luyện chế Trúc Cơ Đan cũng không nhiều. Chiều hôm qua khi chuẩn bị tài liệu, Nhạc Vũ phân tích thành phần Trúc Cơ Đan của Quảng Lăng Tông rồi mới miễn cưỡng chọn ra, tuy nhiên giờ có phần dược liệu mà Trầm Như Tân tặng thì hắn có thể dư dả, phối hợp đầy đủ dược liệu, cất bớt những loại quý hiếm.
Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, Nhạc Vũ bắt đầu điều tức để đạt tới trạng thái tốt nhất. Đến khi nhiệt độ bên trong Vân Văn Đỉnh đạt tới mức độ nhất định thì liên tục kết xuất mấy thủ ấn, khởi động khí tức toàn thân, dẫn linh lực thiên địa xung quanh chú nhập vào trong đan đỉnh.
Những thủ ấn này không phải là linh quyết khống chế Vân Văn Đỉnh mà là những pháp quyết chế thuốc Nhạc Vũ đọc được trong tàng thư tại biệt phủ Tĩnh Hải Tông. Chúng có thể giúp hắn trấn áp và điều tiết linh lực trong đỉnh, hơn nữa còn có thể bổ sung việc địa hỏa không đủ phẩm chất. So với lần đầu tiên luyện chế Trúc Cơ Đan của hắn thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi biết đến phương pháp luyện đan có sử dụng linh quyết này, Nhạc Vũ không ngừng cười khổ. Cũng may ngày đó hắn uống vào một giọt Thanh linh ngọc dịch là linh vật tứ phẩm, nếu không cũng đừng mơ tưởng chân chính thành đan.
Xuất ra đầy đủ các linh quyết hết chừng nửa canh giờ, sắc mặt Nhạc Vũ dần chuyển ngưng trọng.
Chỗ địa hỏa này tuy trong Phù Dung đan viện chỉ có thể sắp hàng thấp nhất nhưng cũng đủ nhiệt độ và linh lực cho cửu phẩm linh đan. Nếu không phải như thế thì những tán tu kia đã không dùng nhiều tiền để tới đây luyện chế linh đan. Điều mà Nhạc Vũ cần suy nghĩ chính là loại bỏ những tạp chất kia đối với đan dược, bất quá có Vân Văn đỉnh ngăn cách thì đây cũng không là vấn đề gì.
Qua nửa canh giờ luyện chế thì các loại linh thảo bên trong đã kết hợp lại thành một khối. Bất quá kế tiếp kết đan mới chính thức là giai đoạn khó khăn nhất. Lúc này chẳng những linh lực bên trong đỉnh cuồng bạo nhất mà còn cần khống chế dược dịch hòa hợp nhất thể với linh lực thiên địa.
Tất cả đan sư luyện đan phần lớn đều thất bại ở giai đoạn này.
Theo thời gian trôi qua, cả người Nhạc Vũ đầm đìa mồ hôi, Hỗn Nguyên chân khí đều tiêu hao vào phương diện điều tiết và hướng dẫn linh lực. Nếu chỉ bằng pháp lực mạnh mẽ trấn áp thì tu vi gấp bốn hắn hiện giờ cũng không cách nào làm được.
Thật ra thì hắn vốn cũng không cần cực khổ như vậy, để luyện chế cửu phẩm đan dược như vậy thì đan sư bình thường cũng có thể đạt đến bốn năm thành nắm chắc với số lượng chừng một trăm bốn mươi năm mươi viên, trình độ cao hơn một chút thì 180 viên, nếu vượt lên hai trăm thì tỷ lệ thất bại rất lớn.
Nhạc Vũ lần này cũng không phải là đơn thuần làm cho nhiều, chẳng qua vừa rồi hắn nghe Trầm Như Tân cùng Hải Hi Nguyên nói thời gian tiến vào đan thất của hắn có hạn, cộng thêm chân khí bản thân dồi dào và năng lực phân tích. Vì thế hắn mới đánh cược một lần. Dù sao trước đây hắn chưa từng có kinh nghiệm luyện chế Trúc Cơ Đan mà là luyện chế Dịch Nguyên Đan, tỷ lệ thành công cũng khá cao nên không coi là tay mới.
Ước chừng sau nửa canh giờ, một mùi hương thơm ngát thoát ra từ mấy lỗ thông gió của dược đỉnh.
Nhạc Vũ hít mấy hơi, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Thật ra thì không cần mùi thơm này mà dùng năng lực phân tích, hắn cũng đã “nhìn” thấy những đan dược đang sắp ngay ngắn bên trong, chẳng qua có hương thơm này thì càng khiến người ta an tâm.
Trúc Cơ Đan đã thành hình thì Hỗn Nguyên chân lực lại bắt đầu đầy đủ trở lại, cũng không cần khẩn trương như lúc nãy.
Sau khi xuất ra một ấn quyết cuối cùng, Nhạc Vũ mở nắp đỉnh ra.
__________oo0oo________
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 254: Sơ thí hợp đan
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Bên trong Vân Văn Đỉnh có tổng cộng hơn 170 viên đan dược nằm dưới đáy, ngoài ra cũng không thiếu thuốc hỏng.
Nhạc Vũ xem xét phẩm cấp của những viên Trúc Cơ Đan này rồi cười vẻ hài lòng, lấy chúng ra bỏ vào dược bình bên cạnh. Trong đó tuyệt đại đa số đều có vỏ ngoài sáng bóng, sắc hiện lên màu xanh da trời, chính là đan dược có hình dạng và phẩm cấp tuyệt hảo mà trong đan thư đề cập.
Theo lẽ thườn thì cho dùng linh đan ngang hàng sau khi luyện chế, về đẳng cấp cũng sẽ không đều. Ví dụ như Trúc Cơ Đan này bình thường chỉ có thể coi là cửu phẩm trung đẳng, tốt hơn một chút một chút chính là thượng đẳng.
Loại đan dược mà Nhạc Vũ vừa luyện chế vừa rồi tuy là không đủ giai vị bát phẩm nhưng linh hiệu cũng xê xích không bao nhiêu.
Bất quá tuy trong lòng hắn vui mừng nhưng vẫn còn vài phần bất đắc dĩ.
Một lần này ước chừng tám phần thành đan, tỷ lệ này tuy trong mắt người khác đủ để giật nảy mình nhưng đối với Nhạc Vũ mà nói vẫn chưa thỏa mãn. Có năng lực phân tích, nếu là ngay cả điểm này cũng làm không được vậy mới đáng mất mặt.
Những phế đan và cặn thuốc vẫn là do vào giai đoạn cuối cùng hắn chưa khống chế tốt linh lực. Cũng không phải nội tức chưa đầy, nếu chỉ thuần túy bàn về số lượng thì hiện giờ Nhạc Vũ thua kém cả những tu sĩ có cảnh giới Tiên Thiên dẫn khí. Nhưng nếu là bàn về đến khí mạch trầm sâu ngay cả những tu sĩ có cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong cũng không thể so sánh.
Nguyên nhân chân chính là hắn không cách nào phân tâm đa dụng, đồng thời hướng dẫn hàng trăm luồng linh lực lưu động, chỉ có thể khống chế một phần nhỏ chủ yếu nhất trong đó.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nhạc Vũ không theo đuổi tỷ lệ thành đan cao hơn, ngược lại đem phân lượng dược vật gia tăng lên đến hơn hai trăm. Cho dù là hắn đem phẩm cấp đan dược một lần khai lò hạ thấp đi thì cũng không thể nào hoàn toàn khống chế linh lực lưu chuyển bên trong đan đỉnh, không bằng làm như vừa rồi lại thu được nhiều linh đan hơn.
Thật ra thì cái thiếu nhất đối với Nhạc Vũ mà nói, không phải là dược liệu mà là thời gian. Cho dù là những linh dược cao cấp trong nhẫn trữ vật của hắn hay những viên Trúc Cơ Đan này đều có thể dễ dàng đổi được ở chợ tu chân nên cũng không cần quá quý trọng.
Những phế đan và cặn bã, Nhạc Vũ cũng không tùy ý xử trí mà đều thu hết vào trữ vật để sau khi ra ngoài xử lý.
Có kinh nghiệm lần trước ở Vạn Tiên quật, lần này Nhạc Vũ tự nhiên cảnh giác không để lưu lại một chút sơ hở cho người khác biết được.
- Những phế đan này thật sự là đáng tiếc. Hơn 170 viên Trúc Cơ Đan, nhìn như là rất nhiều song với phương pháp hợp đan kia thì lần chuyển đầu mỗi viên cần hai viên hợp lại, lần hai cần bốn viên, lần ba cần tám viên, cuối cùng có thể chuyển ra mười lăm viên Trúc Cơ Đan tam chuyển đã là không tệ.
Nhạc Vũ nghĩ vậy rồi lấy từ trong không gian trữ vật ra ba bình sứ. Lần này hắn đi luyện chế Trúc Cơ Đan không phải là loại của Quảng Lăng Tông thường dùng mà là dược phương của Phù Sơn Tông. Sở dĩ như vậy là vì lần đánh chết hai gã tu sĩ của Phù Sơn Tông hắn đoạt được hơn hai trăm viên Trúc Cơ Đan. Nếu cứ bỏ đó không dùng thì đúng là quá mức lãng phí.
Có số đan dược này, thêm vào một phần nhỏ dược liệu, nước tinh khiết để thử nghiệm chuyển đan.
Bởi vì lần này dược vật bên trong đan đỉnh cực ít, cộng với địa hỏa rèn luyện nên chỉ qua mấy phút đã dung hội. Nhạc Vũ dùng linh giác dò xét rồi cười khổ thu tay lại, vì việc kiên cố hóa hồn lực mà linh thức của hắn chỉ có thể dùng trong chiến đấu, không thể dùng cho luyện đan.
Điều này đổi lại là người khác sẽ thúc thủ vô sách. Bất quá cũng may trên người hắn, còn có năng lực phân tích còn tốt hơn.
Nhạc Vũ vừa xem xét tình trạng bên trong đan đỉnh vừa không ngừng xuất thủ linh quyết. Chủ yếu là khống chế, đem những thứ cặn bã và độc dược tống ra rồi tận lực hòa than dược vật hữu dụng thành một thể.
Đây là lần đầu tiên thí nghiệm chuyển đan nhưng có thể vì nguyên nhân tương đối đơn giản mà cuối cùng kết đan thành công, lần chuyển thứ hai thì cũng dễ dàng hơn.
Chỉ có đến lần chuyển thứ ba, Nhạc Vũ mới chính thức cảm giác được khó khăn. Linh lực lưu động trong đan đỉnh vượt xa lần trước. Nhạc Vũ rõ ràng lực bất tòng tâm, cho dù có linh quyết khống chế cũng không thể áp chế và hướng dẫn.
Kết quả cuối cùng dĩ nhiên là hỏng toàn bộ, cũng có nghĩa là tám viên Trúc Cơ Đan qua gần nửa giờ cố gắng đều coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ,
- Đáng tiếc phần lớn điển tịch của biệt phủ Tĩnh Hải Tông không có ở đây, pháp môn khống đan mà
Ta học được chỗ tàng thư lâu chỉ có thể coi là cấp thấp! khi lên đẳng cấp cao hơn thì khống chế không được! Không biết chỗ Kinh Sóc các có tìm được thứ gì hay không?
Gạt đi ý nghĩ đó, tiếp theo Nhạc Vũ cũng không dám làm lớn, đầu tiên là bỏ vào toàn bộ Trúc Cơ Đan chuyển lần hai. Sau đó ở lần thứ ba thì thí nghiệm từng chút một, sau hơn ba lần thất bại thì rốt cục thành công.
Tuy vậy mấy lần sau đó tuy quen tay hơn nhưng vẫn phát sinh biến cố, đáng lẽ là được năm mươi viên, cuối cùng thành đan chỉ có ba mươi lăm viên, còn lại tất cả đều là báo hỏng. Mà cho dù là thành công thì cũng là ở cấp thấp nhất, miễn cưỡng coi như là thất phẩm.
- Bản thân mình đã có năng lực phân tích, dùng trong luyện chế tam chuyển linh đan còn thất bại nhiều như thế. Không hiểu những người khác thì rốt cuộc ra sao.
Liếc nhìn những viên tam chuyển Trúc Cơ Đan trong bình, Nhạc Vũ cười khổ đem cất đi rồi cố ý lấy ra viên bỏ riêng vào một bình.
Ngoại trừ tỷ lệ thành đan không được như ý thì Nhạc Vũ cũng không hối tiếc điều gì, dù sao thì hắn cũng không dùng được.
Sau khi cất xong dược đỉnh, xóa sạch dấu vết, Nhạc Vũ mới đi ra cửa phòng. Nhìn lại sắc trời thì thấy đã tối sầm, chắc là vừa đúng thời gian mà Tào Vấn khai báo.
Nhạc Vũ bất giác cười khẽ, bước về phía cửa đan viện, nghĩ thầm may mà chỗ này hỏa lực hung mãnh, chưa đến năm canh giờ đã luyện xong, nếu đổi lại là lửa thường trước kia thì chắc là nửa tháng cũng chưa xong.
Khó khăn lắm mới đi tới cửa nội viện, từ xa Nhạc Vũ đã nhìn thấy Trầm Như Tân đứng chờ. Còn chưa đợi hắn tới gần, nam tử văn nhã này đã cười nhẹ:
- Như thế nào, nhạc sư đệ, kết quả như thế nào? Cũng không biết sư đệ rốt cuộc tính toán luyện chế loại đan dược nào, nếu là thành công ra đan, sao không cho sư huynh ta kiến thức một phen? Nếu là có thể đủ mười mấy viên thì không ngại chia lãi chứ?
Nhạc Vũ biết đối phương đang mong mình thất bại, bất quá không có ác ý gì mà muốn hắn mau sớm hồi tâm mà thôi.
Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ cười một tiếng, quét mắt bốn phía một cái. Hắn không có ý định hoàn toàn nói thật, mà càng không phải nói ở trong này.
Trầm Như Tân vừa nói xong thì một gã đệ tử có tu vi chừng Trúc Cơ cảnh đỉnh phong bên cạnh Hải Hi Nguyên vẫn đang ngồi xếp bằng hừ lạnh một tiếng:
- Ra đan? Mười mấy viên? Khẩu khí thật lớn. Đệ tử Phù Dung Phong bọn ta thường thường mười năm hai mươi năm đều chưa hẳn có thể thành công luyện chế ra một viên cửu phẩm linh đan. Hắn chỉ là một đệ tử mới nhập môn mà thôi, tuổi chưa quá mười lăm cũng dám nói luyện đan? Ta xem này sáu canh giờ này rốt cuộc là làm lãng phí bao nhiêu linh dược
- Im miệng cho ta!
Người nọ chưa nói xong, Hải Hi Nguyên đã trợn mắt quát lạnh một tiếng, sau đó nhìn về hai người đầy vẻ bất thiện.
Nhạc Vũ nghe vậy thì cũng không có gì, tuy nhiên Trầm Như Tân thì âm trầm nhìn mấy thầy trò kia một cái. Hắn cũng nhìn ra Nhạc Vũ không muốn dây dưa ở đây nên kéo sư đệ ra khỏi Phù Dung đan viện. Đến khi tới một chỗ vắng thì mới quay sang vẻ mặt rất hiếu kỳ.
- Nhìn ánh mắt sư đệ, chẳng lẽ là mới vừa thật ra đan rồi? Hay hoặc giả là có huyền cơ khác?
Nhạc Vũ cười không đáp, chỉ lấy chiếc bình đựng ba viên tam chuyển Trúc Cơ Đan kia ra, sau đó thần sắc trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Một khi hắn muốn sau này sử dụng những chỗ địa hỏa cao cấp hơn của Phù Dung đan viện thì cũng không thể giấu diếm quá nhiều.
Hiện giờ đưa cho Trầm Như Tân ba biên tam chuyển Trúc Cơ Đan này cũng là thử dò xét.
Tính tình người này coi như là thẳng thắn, bất quá tính cách một người cũng không thể qua một ngày hay hai ngày là có thể thấy rõ ràng .
Rốt cuộc có đáng giá thâm giao hay không, Nhạc Vũ vẫn chưa rõ ràng lắm, cần phải thử mấy lần rồi hãy nói. Nếu thật là trước sau như một thì tự nhiên sẽ thổ lộ chân tình. Nếu như không phải thì cũng chỉ là bằng hữu bình thường là tốt rồi.
Đây cũng là tập tính để lại từ hồi còn là lính đánh thuê, trước khi chưa thể coi là bạn hữu thì tuyệt không thể phó thác sinh tử.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 255: Hào sảng sư huynh
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Ta nhìn là biết ba viên Tam Chuyển Trúc Cơ Đan là do sư đệ mới vừa luyện chế...
Run run cầm lấy bình thuốc, Trầm Như Tân hít sâu một hơi áp chế kích động. Thật ra thì những lời này căn bản là không cần thiết, chỉ từ mặt ngoài còn ấm của ba viên đan dược là có thể biết chúng vừa được luyện chế không bao lâu.
Chẳng qua là trong lòng hắn vẫn có cảm giác không tin. Nếu là này Tam Chuyển Trúc Cơ Đan này được luyện ra bởi một tu sĩ Linh Hư cảnh nghiên cứu về đan thuật ba đến bốn mươi năm thì hắn không lấy làm kỳ quái. Nhưng nếu đổi lại là thiếu niên vừa mười lăm tuổi, nhập môn chưa đầy một tháng thì hắn không thể nào tin nổi vào mắt mình.
Chuyển đan thuật này tuy là dùng linh dược cấp thấp hợp luyện thành linh đan cao cấp song khó khăn còn cao hơn cả việc thuần túy luyện chế linh đan cao cấp từ dược vật, chính là nơi thể hiện bản lĩnh Luyện Đan Sư.
- Đúng vậy! Chẳng lẽ sư huynh không tin?
Nhạc Vũ cười khẽ, còn Trầm Như Tân sau khi nhìn sững hắn một hồi rồi yên lặng không nói gì ngẩng mặt lên trời, ánh mắt phức tạp.
- Ta cũng biết một chút kinh lịch của ngươi trước kia, tuy là trong nhà có mở một tiệm thuốc, bản thân cũng từng nghiên cứu luyện dược thuật một thời gian ngắn. Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới về phương diện này ngươi cũng có thiên phú như vậy. Đây còn là lần đầu ngươi tiếp xúc địa hỏa, cộng với trước kia học luyện dược chắc chưa đến ba năm. Tuổi mới mười lăm tuổi, mười lăm tuổi mà thôi. Hắc! Quảng Lăng Tông ta từ khi khai phái tới nay, Luyện Đan Sư có thiên phú bực này chắc không quá bốn mươi mấy người mà thôi
Cảm thán một hồi, ngay sau đó Trầm Như Tân không chút do dự xoay người:
- Sư đệ chờ đây, ta đây phải đi đem việc này báo cho chưởng giáo.
Nhạc Vũ thấy thế, nhất thời bất đắc dĩ lắc đầu:
- Dư huynh chậm đã, nếu ta muốn lộ việc này thì vừa rồi đã chẳng không nói trước mặt những người kia, chuyện hôm nay, kính xin Trầm sư huynh thay ta giữ bí mật.
Nghe được lời ấy, Trầm Như Tân đang chuẩn bị ngự kiếm chợt dừng lại, sau đó quay đầu kỳ quái nhìn Nhạc Vũ, hồi lâu mới khẽ lắc đầu.:
- Sư đệ thật đúng là kỳ quái, vì sao chuyện gì cũng thích che giấu? Với thiên phú luyện dược này của ngươi, tông môn nhất định sẽ trợ giúp lớn.
Lời còn chưa dứt, Trầm Như Tân đã thấy Nhạc Vũ tuy chưa mở miệng nhưng vẻ phản đối đã hiện rõ trong mắt. Hắn nhíu mày, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:
- Cũng được! Ngươi cố ý không muốn cho người khác biết được, ta cũng không bao biện làm thay. Chuyện hôm nay sư huynh ta tự nhiên thủ khẩu như bình, cho dù chưởng giáo chân có hỏi thì cũng không thể dựa dẫm vào ta được
Trầm Như Tân nói xong thì nhìn bình sứ trong tay vẻ luyến tiếc nhưng cuối cùng vẫn không chút do dự trả lại:
- Với thiên phú luyện đan của ngươi mà không đi vào nghiên cứu quả thật đáng tiếc. Đoán chừng sư đệ sở dĩ không muốn báo cho tông môn cũng là không muốn lãng phí quá nhiều vào thuật luyện đan. Đã như vậy thì ta cũng không khuyên nhiều, sau này cần linh dược gì cứ tới chỗ ta.
Nhạc Vũ nghe vậy cười một tiếng, nhưng không đưa tay đi đón mà khẽ lắc đầu:
- Mới vừa rồi đệ tổng cộng luyện thành mười lăm viên Tam Chuyển Trúc Cơ Đan, ba viên này là quà đáp lễ cho sư huynh.
Hắn cũng không phải là không muốn nói thật nhưng thật sự không thể. Thứ nhất là đúng như Trầm Như Tân mới vừa suy đoán, quả thật hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào việc này.
Thứ hai quan hệ đến bí mật hệ thống phụ trợ trí năng trong đầu hắn, trừ phi là bất đắc dĩ hoặc cần thiết, hắn tuyệt không muốn lộ ra sự xuất chúng ở phương diện nào đó.
Con ngươi Trầm Như Tân lại một lần nữa co rút, cảm xúc kinh dị vừa áp chế lại một lần nữa trào lên.
Chỉ qua sáu canh giờ đã luyện chế được mười lăm viên Tam Chuyển Trúc Cơ Đan, đã vậy chỉ là tay mới mà thôi.
- Hay là sư huynh nghĩ ta khoa trương!
Từ vẻ giật mình của Trầm Như Tân, Nhạc Vũ biết ngay đối phương đang nghĩ gì nên bật cười :
- Thật ra thì cũng không khoa trương như sư huynh nghĩ. Lần này ta mang đến không ít tài liệu, chỗ hỏng cũng rất nhiều. Hơn nữa hai năm vừa rồi ta cũng mấy lần luyện qua Dịch Nguyên Đan, cũng đã có kinh nghiệm.
Trầm Như Tân trên mặt tỏ ra thoải mái, nhưng trong lòng nghĩ vậy đã quá đủ khoa trương. Thiên phú như vậy, trong Quảng Lăng Tông may ra cũng chỉ có bốn năm người. Mỗi một vị trong đó cũng từng làm thanh thế tông môn đại chấn, tiếc là theo như lời Nhạc Vũ thì hắn cũng không quá chú ý, quả thật là tiếc nuối cho tông môn. Bất quá đối với tu sĩ bọn họ mà nói, thuật luyện đan cuối cùng chỉ có thể đưa đến tác dụng phụ trợ. Quảng Lăng tuyệt kiếm cùng phù pháp trận mới chân chính có thể đưa người ta lên đỉnh đại thừa, cầu đạo trường sinh. Nhạc Vũ biết làm chọn lựa như vậy, thật ra cũng không kỳ quái.
Hắn cũng là người sảng khoái, chỉ do dự chốc lát rồi nhận lấy ba viên Tam Chuyển Trúc Cơ Đan. Vật này thật sự trân quý, cho dù là đối với đệ tử chân truyền Linh Hư cảnh như hắn cũng là vật khó kiếm, số định mức hàng năm và chức vụ chấp sự của hắn cũng chỉ được hai mươi viên mà thôi.
Cũng không phải là không người nào biết luyện chế, chỉ là tỷ lệ thất bại quá lớn khiến tông môn không có quá nhiều nguyên liệu dùng để tiêu hao mà thôi. Bất quá với thuật luyện đan của Nhạc Vũ, ngày sau vật này nhất định là không phải ít nên hắn cũng không cần quá khách khí.
Sau khi bỏ đồ vào trong nhẫn trữ vật của mình, Trầm Như Tân quay sang cười nói:
- Nếu để cho đám đệ tử của Phù Dung Phong kia biết được sư đệ chỉ cần nửa ngày luyện thành mười lăm viên Tam Chuyển Trúc Cơ Đan nhất định sẽ nổ con mặt. Mấy sư thúc sư thúc tổ bên kia cũng không biết sẽ ra sao.
Vừa nói tới đây thì trong lòng hắn đột nhiên giật thót, thầm nghĩ với thiên phú này của Nhạc Vũ, biết đâu chừng mấy lão gia hỏa của Phù Dung Phong sẽ tìm chưởng giáo đòi người. Nghĩ đến đó, Trầm Như Tân lại càng quyết định giữ kín chuyện này, dù sao với thiên phú của Nhạc Vũ thì có sư trưởng chỉ dạy hay không cũng không quá khác biệt. Tiểu Quan Phong bọn họ tuy xuống dốc nhưng vẫn bảo tồn được một số điển tịch chế dược.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn đột nhiên vừa động, lại lần nữa ngự kiếm:
- Kính xin sư đệ đợi chút ở chỗ này, sư huynh ta đi một chút rồi về ngay.
Nhạc Vũ nhất thời ngẩn ra, đến khi tỉnh lại thì Trầm Như Tân đã biến mất trong tầm mắt, tốc độ còn nhanh hơn Xuyên Vân Toa mấy phần, hướng bay chính là Tiểu Quan Phong.
Nhớ tới bên Minh Trụ Phong, hắn khẽ nhíu mày rồi cuối cùng cười khổ một tiếng, vẫn đứng tại chỗ để chờ. Sau một lúc chừng nhàm chán, hắn liền lấy ra một viên Tam Chuyển Trúc Cơ Đan, bắt đầu nghiên cứu. Kết quả phân tích làm hắn ngạc nhiên, biến hóa bên trong linh đan cũng không phải là tổ hợp những thành phần hữu dụng lại với nhau mà đã thay đổi về chất, kết cấu mạng lưới phân tử đã hoàn toàn bất đồng. Chẳng qua là hắn đã quan trắc hơn ba mươi lần nhưng vẫn không thể nắm vững biến hóa trong đó, hoặc là căn bản là không cách nào quan trắc.
- Đáng tiếc! Tuy trong dữ liệu trí nhớ của mình có tiêu bản linh dược nhưng chưa đầy đủ. Nếu không biết đâu có thể trực tiếp luyện chế Tam Chuyển Trúc Cơ Đan. Phương pháp hợp đan này tuy thông minh nhưng quá mức phiền toái. Xem ra đợi đến sau này còn phải phiền toái Trầm sư huynh. Tốt nhất là có thể có thể đem tất cả linh dược trân quý của La Trân điện phân tích.
Mới vừa nghĩ đến đó, Nhạc Vũ đã thấy trên khôn trung vụt đến một đạo kiếm quang, trong nháy mắt đã hạ xuống trước mặt hắn. Người tới chính là Trầm Như Tân, vừa xuống đã lấy ra một đống lớn điển tịch từ nhẫn trữ vật đưa cho Nhạc Vũ. Tổng cộng ước chừng hơn hai nghìn bảy trăm quyển, chất thành đống trước mặt Nhạc Vũ, cuối cùng còn thêm mười mấy bình sứ.
- Những thuốc này cũng là sư huynh ta bao năm qua tích góp từng tí một hoặc là đổi lấy, tổng cộng ước chừng có hơn năm trăm viên Trúc Cơ Đan. Thứ này đối với ta cũng là vô dụng, vốn là muốn giữ lại cho đồ đệ của mình sau này. Bất quá nếu sư đệ chuẩn bị hợp đan, vậy chắc là cần gấp. Sư đệ cứ việc yên tâm! Phần của Kim Phượng, ta đã giữ lại cho nàng.
Trầm Như Tân vừa cười, vừa vỗ vỗ chồng sách:
- Về phần những sách này, chính là thuật luyện đan bí truyền của Tiểu Quan Phong ta. Sư huynh lúc trước muốn nghiên cứu, kết quả không tới nửa năm đã vất đi, vậy thì cứ đưa cho sư đệ mới tốt, hắc! Cái này ở Kinh Sóc Các cũng không tìm ra, tiếc là phần tinh hoa còn có truyền thừa luyện khí. Từ khi Tiểu Quan Phong suy sụp đã bị chưởng giáo chân nhân thu vào Kinh Lan các. Cuối cùng cũng là tiện nghi đám người Phù Dung Phong cùng Ngọc Dung Phong. Bất quá chờ cho đến khi tu vi ngươi cao lên thì đòi lại chưởng giáo.
Hai mắt Nhạc Vũ nhất thời sáng rỡ. Năm trăm viên Trúc Cơ Đan kia cũng là thôi, mặc dù cần nhưng bỏ chút công phu là được. Bất quá giá trị kém xa những cuốn sách này. Nếu nói là bí truyền, vậy thì chắc không thể tìm ra bên Kinh Sóc Các, Kinh Uyên các. Theo như Nhạc Vũ biết, những bí truyền tông môn này hoặc là do sư trưởng thân truyền truyền miệng, hoặc là để ở trong Kinh Lan Các, với tu vi hiện giờ của Nhạc Vũ thì với thân phận đệ tử bí truyền hay chấp sự cũng không đủ thực lực bước vào trong đó.
Nhạc Vũ cũng không biết nói câu cảm kích ra sao, cuối cùng dứt khoát ôm quyền làm lễ với Trầm Như Tân, còn về phần nhân tình thì nhớ kỹ trong lòng.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius