Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 11: Người anh em từ tấm bé.
Nguồn: MT
Chương 11: Người anh em từ tấm bé.
Chức vụ mới của Phạm Hồng Vũ là cán bộ của ban Nhân sự của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, biên chế cán bộ.
Vốn Phương Văn Phong có thể sắp xếp Phạm Hồng Vũ làm một Phó trưởng ban, tuy trên thực tế vẫn là thân phận của một nhân viên, nhưng treo chức danh Phó trưởng ban thì lớn nhỏ cũng được coi là lãnh đạo. Phạm Hồng Vũ dù sao cũng là con trai của Phó chủ tịch huyện, lại từ Văn phòng Địa ủy xuống, lần này thuận nước going thuyền, làm ơn mà chẳng hề mất chút công sức nào. Tuy nhiên Phương Văn Phong lại không làm.
Phạm Hồng Vũ trong lòng rất rõ ràng, đó là bởi vì Phương Văn Phong sợ sẽ đắc tội với lãnh đạo Địa ủy.
Phương Văn Phong là cán bộ cấp Phó phòng, lối mòn trong quan trường đương nhiên là hiểu rõ.
Phạm Hồng Vũ từng là cán bộ của Văn phòng Địa ủy, điều đó không sai, hắn là con trai của Phạm Vệ Quốc, điều này cũng không sai. Nhưng lần này rõ ràng là hắn bị đá ra khỏi Văn phòng Địa ủy, từ đó có thể biết được, đối phương chẳng hề nể nang Phạm Vệ Quốc một chút nào. Một người có thể coi thường Phó chủ tịch huyện như vậy thì Phương Văn Phong có thể đắc tội được sao? Hơn nữa, Phương Văn Phong chỉ là Phó bí thư Đảng ủy của nhà máy, chứ không phải là Bí thư. Nếu như sắp xếp cho Phạm Hồng Vũ một chức quan, thì còn phải đợi Bí thư Kiều và Giám đốc Ngô gật đầu mới được.
Còn Phạm Hồng Vũ thì chẳng vấn đề gì.
Lần này nếu như có thể qua được, đợi không lâu sau nữa, khi phát sinh phong ba chính trị, Khâu Minh Sơn bảo vệ được chức vụ của mình, chắc chắn lúc đó sẽ nhớ tới hắn. Hắn ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp Vũ Dương, chẳng qua chỉ như một người khách qua đường mà thôi. Một ‘thiên tài’ như vậy thì Khâu Minh Sơn làm sao lại không quan tâm đến được? Hắn có được làm Phó trưởng ban ở đây hay không không hề quan trọng. Nếu như đặt cửa sai, Khâu Minh Sơn không thể thoát được vận đen đủi, bị cho thôi chức thì Phạm Hồng Vũ cả đời cũng trở đên u ám theo. Cho dù lúc này hắn được làm Phó trưởng ban thì đến lúc đó người ta cũng lôi hắn xuống mà thôi.
Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ lợi thế như vậy, đương nhiên không khỏi khiến Phạm Hồng Vũ có cảm giác không ưa đối với gã.
Lão Vương và Kiều Phượng thì lại hoan nghênh hắn thật lòng.
Lão Vương cười ha hả nói:
- Hồng Vũ à, về nhà máy Cơ khí nông nghiệp này công tác thì coi như là đã về nhà rồi. Ở đây thiếu cháu thì cũng thiếu đi nhiều tiếng cười đấy…Buổi chiều chúng ta cùng đi ăn một bữa, để bày tỏ sự hoan nghênh đối với cháu.
Lão Vương là người phúc hậu, không quá để ý đến việc lãnh đạo đối với Phạm Hồng Vũ như thế nào. Dù sao ông cũng chỉ là một trưởng ban cỏn con, nói là quan nhưng thật ra cũng chỉ là lính mà thôi. Đại lãnh đạo của Địa ủy, cũng sẽ không vì ông thân mật với hắn mà sẽ gây phiền phức cho ông.
Nếu như vậy thì còn gọi gì là lãnh đạo chứ?
Kiều Phượng cười nói:
- Trưởng ban Vương chắc lại muốn đến chăm sóc việc kinh doanh của Triệu Ca đây mà.
Trưởng ban Vương nói:
- Ở chỗ đó giá cả vừa phải, món ăn cũng ngon, lại là người từ nhà máy chúng ta đi ra, vì sao chúng ta không đến đó để ủng hộ chứ?
- Ha ha, Trưởng ban Vương, không sợ chị dâu ghen à?
Kiều Phượng cợt nhả nói.
Trưởng ban Vương cũng cười nói:
- Tôi thì chẳng sợ cô ấy ghen đâu. Con người của lão Vương này thế nào, có ai mà không biết chứ? Chị dâu cô là yên tâm thật sự đấy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Nghe nói Triệu Ca mở một nhà hàng nhỏ từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội đi nếm thử tay nghề của cô ấy. Tôi thì không có bạn gái, cho nên không sợ bị ghen.
- Hi hi, Hồng Vũ, cậu không sợ bị ghen, tôi thì lại lo có người sẽ ghen với cậu đấy.
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc nói:
- Câu này có ý gì vậy?
- Cậu không biết à, chỗ của Triệu Ca rất đông khách, đặc biệt là đám trai trẻ kia kìa. Xung quanh xa gần đều đến chỗ cô ấy ăn cơm, nhưng thật ra ấy à chỉ đến vì người ta xinh đẹp mà thôi. Trông đẹp trai như cậu, hiện thân ở quán của Triệu Ca, thì không sợ những người đó ‘ăn’ mất sao?
Câu nói này khiến mọi người bật cười ha hả, không khí của văn phòng lập tức trở nên thoải mái vô cùng.
- Anh hai!
Đang nói đùa, thì ngoài cửa của ban Nhân sự bỗng vang lên một giọng nói.
- Hạ Ngôn?
Phạm Hồng Vũ lập tức nhảy dựng lên.
Đứng ở cửa, là một người đàn ông cao lớn, ngực rộng eo thon, trông rất oai phong. Trên người mặc một bộ quần áo lao động màu xanh, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ dũng mãnh của gã. Đây chính là người bạn chơi với nhau từ tấm bé với Phạm Hồng Vũ.
Hạ Ngôn là “hung thần” của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, thậm chí là của cả Thành Nam Quan, từ nhỏ cho đến lớn, đã mang tiếng là thành phần bất hảo rồi. Đánh nhau ẩu đả, không thiếu bất cứ việc xấu nào, hơn nữa còn rất ‘lòng lang dạ sói’, bất kể là gạch, đá, gậy gộc gì cũng có thể dùng để đập vào đầu người khác được. Thời còn đi học, Hạ Ngôn và Phạm Hồng Vũ đã trở thành bộ đôi ‘tiếng nổi như cồn’.
Chỉ có điều, sức học của Hạ Ngôn không bằng Phạm Hồng Vũ được, sau khi tốt nghiệp cấp 3, không thể thi đỗ đại học được, sau đó xin được vào nhà máy Cơ khí nông nghiệp làm thợ nguội. Từ khi Phạm Hồng Vũ đến Văn phòng Địa ủy công tác thì hai người không còn gặp nhau nữa.
Tin tức Phạm Hồng Vũ bị phân công về nhà máy Cơ khí nông nghiệp công tác đã truyền đi khắp cả nhà máy, Hạ Ngôn vừa nghe thấy đã lập tức ném chiếc kìm trong tay xuống, chạy một mạch đến thẳng văn phòng của ban Nhân sự.
- Hạ Ngôn…trông cậu vẫn chắc chắn nhỉ?
Phạm Hồng Vũ đập đập vào ngực Hạ Ngôn, cười ha hả nói.
Ở thế giới kia, người anh em tốt này, đã trải qua không ít vất vả. Bởi vì luôn bệnh vực kẻ yếu cho nên đã chịu không ít thiệt thòi, thậm chí còn bị đi lao động cải tạo hai năm, trở về không được bao lâu, thì nhà máy Cơ khí nông nghiệp lại đóng cửa, nên lại trở thành kẻ thất nghiệp. Sau đó, phải ra ngoài làm công cho người ta, làm việc vặt, khuôn vác…công việc gì cũng đã từng làm qua. Mới hơn bốn mươi tuổi mà tóc đã bạc đi không ít rồi.
Lúc này, bỗng nhiên gặp Hạ Ngôn khỏe mạnh vạm vỡ như vậy, thì Phạm Hồng Vũ không thể kiềm chế cảm xúc của mình được.
- Anh Hai, nói gì vậy? Trông em lúc nào mà chẳng chắc chắn?
Hạ Ngôn có chút không hiểu, tuy nhiên sau đó lập tức nói:
- Anh Hai, nghe nói anh về nhà máy này công tác rồi hả? Ha ha, thật là tốt quá.
Trưởng ban Vương và Kiều Phượng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều lắc đầu cười khổ.
Từ cơ quan Địa ủy bị giáng chức xuống nhà máy Cơ khí nông nghiệp mà còn tốt sao?
Trong đầu Hạ Ngôn không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cười lớn, nói:
- Đi đi, anh hai, đi ăn cơm đi. Chúng ta gọi cả Đóa Đóa đi nữa, đi đến chỗ quán của chị Ca, món trứng ốp la ở chỗ chị ấy, đúng là quá ngon.
Đóa Đóa cũng là một trong số những người bạn chơi cùng với nhau từ thuở nhỏ, tên đầy đủ là Lưu Đóa Đóa, là hàng xóm và cũng là bạn gái của Hạ Ngôn. Phạm Hồng Vũ biết, nếu như không xảy ra biến cố gì lớn, thì mấy năm sau, Đóa Đóa sẽ trở thành vợ của Hạ Ngôn.
Trưởng ban Vương liền cười ha hả với Kiều Phượng.
Chỉ cần nói đến ăn cơm, là mọi người nghĩ đến ngay đến quán của Triệu Ca.
- Đóa Đóa không phải đang đi học sao?
Phạm Hồng Vũ hỏi một câu.
Trong trí nhớ của hắn, lúc này Đóa Đóa vẫn còn đi học.
- Không sao, tí em sẽ lấy xe đạp đi đón cô ấy, dù sao cũng không xa mà. Mọi người cứ gọi món ăn trước, bọn em sẽ ra sau.
Hạ Ngôn nói xong, không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời liền lập tức xoay người chạy đi mất.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười lắc đầu nói.
Tính tình Hạ Ngôn là như vậy, lúc nào cũng vội vàng.
Thời tiết tháng mười mát mẻ, đi bộ cũng khá là hợp lý. Trưởng ban Vương vừa nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, vừa âm thầm quan sát, phát hiện thần sắc Phạm Hồng Vũ vẫn nhẹ nhàng như thường, không có chút nào là giả bộ cả. Ông khẽ gật đầu, công tử của Phó chủ tịch huyện này quả là có ý chí lớn, nếu như là người khác, thì không biết sẽ suy sụp thế nào rồi. Đâu có thể vẫn vui vẻ cười nói giống như Phạm Hồng Vũ được chứ.
Quán của Triệu Ca nằm ở bên cạnh một con phố cũ, chỉ đi một lát là đã đến.
Năm 1986, phố huyện Vũ Dương vẫn còn rất nghèo nàn, ngoài nhà khách Huyện ủy ra thì chẳng có nhà hàng nào nên hồn cả. Quán ăn nhỏ của Triệu Ca, là thuê của nhà dân, khá là nhỏ hẹp. Có mấy chiếc xe đạp đang dựng ở ngoài. Chứ không được náo nhiệt, xe cộ chật ních giống như trong trí tưởng tượng của Phạm Hồng Vũ.
- Chị Kiều, chỗ này hữu danh vô thực, đâu có được như những gì chị nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói với Kiều Phượng.
Kiều Phượng cười nói:
- Thế này là tốt lắm rồi đấy, quán khác ấy à, chẳng có mống nào đến ăn đâu.
Đây đúng là sự thật.
Nhà hàng hay khách sạn quan trọng là dựa vào lượng nhân khẩu lưu động. Vũ Dương hẻo lánh như vậy, lại không có nhà máy hay khu công nghiệp gì cả, ngày bình thường ngoài số nông dân lên huyện mua bán vài thứ, hoặc đến nhà người thân chơi ra thì cơ bản chẳng hề có nhân khẩu lưu động. Hơn nữa, thời điểm đó, túi tiền của mọi người cũng chẳng dư dả gì, cho nên đang tự nhiên ai lại ra quán ăn cơm làm gì chứ.
- Triệu Ca, khách đến rồi.
Trưởng ban Vương vừa bước vào cửa, lập tức nói to.
Diện tích của quán ăn tổng cộng chỉ có khoảng bốn chục mét vuông, đặt vài ba cái bàn nhỏ, hai ba chục người ngồi, có một cô bé chừng mười lăm tuổi vội vàng bưng trà, rót nước, và bưng thức ăn cho khách.
- Ồ, Trưởng ban Vương, đến rồi à.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Triệu Ca vừa xào rau vừa ngó đầu ra, ánh mắt chợt sáng lên.
- Ồ….Hồng Vũ cũng đến à.
- Chị Ca Nhi.
Phạm Hồng Vũ cười, chào Triệu Ca một câu.
Triệu Ca quả thật rất xinh đẹp, dáng người thon thả, mặt mày như vẽ, mặc dù có đội chiếc khăn trùm đầu, đeo tạp dề, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến dung nhan xinh đẹp và đường cong mê người của cô.
Kiếp trước, mọi người cùng nhau sống ở một nhà máy bao nhiêu năm, Phạm Hồng Vũ thấy lạ mà không lạ, nhưng cũng không quá để ý. Cách hai mươi mấy năm, đột nhiên lại nhìn thấy Triệu Ca với vẻ xinh đẹp như vậy, trong lòng không khỏi bị lung lay.
- Mọi người cứ ngồi trước đi, tôi sẽ đem đồ ăn lên ngay.
Triệu Ca nhìn mọi người một cái, nói.
- Được, cô cứ đi việc đi. Chúng tôi không vội, còn đang đợi người mà. Đợi chút nữa Hạ Ngôn và Đóa Đóa đều qua.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 12: Câu chuyện của Triệu Ca.
Nguồn: MT
Chương 12: Câu chuyện của Triệu Ca.
Một lúc sau, Triệu Ca đích thân bưng một đĩa cá rán lên, đặt lên bàn của những vị khách khác. Bàn khách đó là đám sinh viên trẻ tuổi. Lúc Triệu Ca bưng đồ ăn lên, mất cặp mắt liếc nhìn cô, trong đó có người thậm chí còn nuốt cả nước miếng.
Việc này, Triệu Ca đã quá quen rồi, cô coi như đó là không khí, chỉ nhìn mà không thấy.
Bưng đồ ăn lên xong, Triệu Ca xoay người lại, mỉm cười đi đến, nói:
- Hồng Vũ, nghỉ hè à?
Phạm Hồng Vũ sau khi tốt nghiệp đại học thì được vào cơ quan Địa ủy làm việc, điều này gần như tất cả những cán bộ của nhà máy Cơ khí nông nghiệp đều hay biết. Triệu Ca tuy đã rời khỏi nhà máy hơn một năm rồi, nhưng do người của nhà máy thường xuyên đến ăn cơm, có nói chuyện phiếm với nhau nên cô cũng nghe nói qua.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không phải là nghỉ hè, mà là đã đến nhà máy Cơ khí nông nghiệp làm việc rồi, làm ở ban Nhân sự.
- Gì cơ...cậu không ở Cơ quan Địa ủy nữa à?
Triệu Ca kinh ngạc hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nhạt nói:
- Xuống cơ sở để rèn luyện.
- À, thì ra là như vậy. Về sau có thời gian thì đến đây ăn cơm nhé.
Triệu Ca gật đầu nói. Thật ra cô không hiểu ý của câu “ Xuống cơ sở rèn luyện “ của Phạm Hồng Vũ có ý sâu xa là gì, trong suy nghĩ của cô, việc cấp trên cử cán bộ trẻ xuống cơ sở để rèn luyện là một việc hết sức bình thường.
Kiều Phượng cười nói:
- Ca Nhi, ăn cơm ở chỗ cậu phải mất tiền đấy, đâu chỉ có thời gian là đến được!
Tuổi tác của Kiều Phượng cũng chỉ tương đương với Triệu Ca, tuy “ xuất thân “ không giống nhau, nhưng “ danh tiếng “ thì cũng không được tốt như nhau. Hai cô nàng đều bị những người trong nhà máy coi là “ gái hư “ , vì vậy cũng được coi là đồng bệnh tương liên, bình thường hai người cũng rất hợp nhau
Triệu Ca cười nói:
- Bạn cũ ở nhà máy đến, mình chỉ lấy giá gốc thôi, đảm bảo là sẽ không đắt hơn so với nhà ăn bao nhiêu cả.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Thế thì chúng tôi ngại lắm.
Đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng vang lên những tiếng đing đing đang đang, thì ra đó Hạ Ngôn và Đóa Đóa đã đến rồi. Đóa Đóa ngồi ở góc cuối bàn, ôm eo của Hạ Ngôn, cười rất dịu dàng. Tính tình của Hạ Ngôn vốn vội vàng, nhưng lúc này lại đặt một chân xuống trước, miệng liên thanh nói : “Từ từ, cẩn thận, cẩn thận…” cho đến khi Đóa Đóa xuống đứng vững vàng trên mặt đất rồi gã mới xuống xe.
Nói ra, tính cách của Hạ Ngôn và Đóa Đóa khác nhau một trời một vực. Hạ Ngôn thì lúc nào cũng vội vội vàng vàng, còn Đóa Đóa thì nhẹ nhàng, làm việc gì cũng suy trước tính sau, cái gì ra cái đó.
- Anh Hai.
Đóa Đóa vừa mở cửa ra liền vui vẻ gọi một tiếng.
- Ồ, Đóa Đóa của chúng ta ra dáng thiếu nữ thật rồi, lại còn xinh đẹp nữa chứ.
Phạm Hồng Vũ đứng lên cười nói.
Tuy là tháng mười, thời tiết cũng hơi xe xe lạnh, nhưng Đóa Đóa vẫn mặc một bộ áo liền quần mỏng tang, đứng trước mặt mọi người, trên mặt còn nở một nụ cười rất dịu dàng.
Phạm Hồng Vũ đưa tay khẽ xoa xoa đầu Đóa Đóa, như thể cô vẫn còn trẻ con vậy.
Đóa Đóa nhỏ hơn hắn một hai tuổi, cùng chơi với hắn và Hạ Ngôn từ bé, Phạm Hồng Vũ coi Đóa Đóa như em gái của mình. Việc cô và Hạ Ngôn có thể đến được với nhau, từ tận đáy lòng hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.
- Nào nào, ngồi đi, Đóa Đóa, em và Hạ Ngôn ngồi ở đây.
Bàn ăn ở quán của Triệu Ca không lớn lắm, năm người ngồi xung quanh là vừa đủ.
- Chị Ca Nhi, trứng ốp la.
Hạ Ngôn còn chưa ngồi xuống đã lên tiếng nói.
Đối với món trứng ốp la ở đây, gã không thể nào mà quên được.
Quán của Triệu Ca đương nhiên là sẽ không có sơn hào hải vị gì cả, mà đều là những món bình dân. Ở những năm tám mươi, những quán ăn ở nông thôn chỉ đơn giản như vậy, nhưng hai mươi năm sau, khi mà việc đến nhà hàng dùng sơn hào hải vị đã trở thành phổ biến thì đôi khi người ta lại nhớ đến những món dân dã này.
Phạm Hồng Vũ luôn cho rằng, những món ngon nhất là những món bình dân như thế này. Có thể biến những món ăn bình thường hàng ngày trở nên thần kỳ, đó mới là những đầu bếp thực thụ.
- Được..mọi người cứ ngồi đi, tôi sẽ mang thức ăn lên. Dù gì thì cũng chẳng có sơn hào hải vị gì cả, chỉ no bụng được thôi.
Tự nhiên có rất nhiều bạn bè đồng nghiệp đến như vậy, Triệu Ca trong lòng không khỏi vui mừng, cười nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cũng được. Chị Ca Nhi, chị làm mấy món ngon rồi lên ăn cùng với mọi người đi, mọi người cùng nói chuyện.
- Được!
Triệu Ca gọi mấy cô phục vụ đem trà đến, sau đó mới quay lại nhà bếp, một lúc sau tiếng dao tiếng thớt nổi lên, mùi thơm ngào ngạt xông lên mũi.
Hạ Ngôn liền lên tiếng tán thưởng:
- Tay nghề của chị Ca thật giỏi, nên mở nhà hàng từ lâu rồi mới phải, đỡ phải nhiều chuyện.
Đóa Đóa liếc nhìn gã một cái, nhẹ nhàng nói:
- Hạ Ngôn, đừng có nói lung tung nữa.
Hạ Ngôn gãi đầu, cười ha hả.
Mọi người ngồi đó, ai cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Ngôn.
Đó là câu chuyện của Triệu Ca.
Triệu Ca là con nhà “ bán biên hộ “ (1), ba cô là công nhân của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, còn mẹ thì ở nông thôn. Đừng nói đến hai mươi năm trước, mà cho dù bây giờ, việc con gái nông thôn mà lấy được công nhân ở thành phố, thì đó cũng là chuyện hết sức đáng mừng. Nói cách khác, cho dù công nhân ở thành phố có xấu xí như thế nào, nếu như bằng lòng lấy một cô gái nông thôn làm vợ thì tha hồ mà lựa chọn.
(1) Bán biên hộ: Là từ để chỉ cặp vợ chồng mà một người thì ở thành thị, một người ở nông thôn.
Mẹ của Triệu Ca là một phụ nữ rất xinh đẹp.
Triệu Ca học ở thị trấn, sau khi tốt nghiệp trung học thì được vào nhà máy Cơ khí nông nghiệp làm công nhân hợp đồng. Câu chuyện của Triệu Ca, phát sinh ở việc chuyển chính thức.
Ba của Triệu Ca là một người thật thà, không có chỗ dựa nào. Để cho con gái có thể được chuyển chính thức, đã nhờ người ‘chạy’ hộ. Nhà máy Cơ khí nông nghiệp tuy cũng là đơn vị cấp phòng, nhưng dù sao cũng là một xí nghiệp, Ủy ban nhân dân huyện đã ủy thác cho phòng Cơ khí nông nghiệp quản lý, trên danh nghĩa thì là ủy thác quản lý, nhưng trên thực tế là quản chính thức. Trưởng phòng Cơ khí nông nghiệp huyện nếu như chịu giúp đỡ, thì việc công nhân chuyển chính thức ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp vẫn có hy vọng.
Ba của Triệu Ca đã đi tìm vị trưởng phòng tên Trương Đại Bảo này, tên không hay nhưng cũng là người có năng lực, tuổi tác không lớn, rất được lãnh đạo coi trọng.
Muốn nhờ người ta giúp đỡ, thì không thể tránh được việc phải mời người ta ăn uống một bữa, bày tỏ ý tứ một chút, thì mới có thể bồi dưỡng tình cảm được.
Không ngờ tay Trương Đại Bảo này cũng là một kẻ háo sắc. Lúc ăn cơm cùng với Triệu Ca trong nhà khách Huyện ủy, lợi dụng men rượu đã đụng tay đụng chân, muốn sàm sỡ Triệu Ca.
Lúc đó, việc này đã gây xôn xao dư luận, nghe nói khi nhân viên của nhà khách đi vào phòng riêng thì thấy hai người quần áo không chỉnh tề. Sau đó, Triệu Ca tố cáo Trương Đại Bảo có ý quấy rối cô.
Vốn việc này, Triệu Ca cũng định nhẫn nhịn cho xong, không ngờ nhân viên của nhà khách đã ‘tóm được chứng cớ’, cho nên muốn bỏ đi cũng không được.
Trương Đại Bảo cũng có chút năng lực, việc này cuối cùng đã bị y giải quyết xong, chỉ nói rằng do say rượu nên có chút thất thố, Triệu Ca đã hiểu nhầm ý tứ của y, cho nên mới vỡ lở ra như vậy. Cuối cùng y bị phạt cảnh cáo là đã xong việc.
Nhưng còn Triệu Ca thì lại gặp phải tai họa.
Để ông xã mình thoát tội, vợ của Trương Đại Bảo đã xông vào tận nhà, quát Triệu Ca là đồ hồ ly tinh, vì để được chuyển chính thức nên đã quyến rũ Trương Đại Bảo, nhưng Trương Đại Bảo là con người đứng đắn, giữ vững nguyên tắc cho nên Triệu Ca mới vu cáo Trương Đại Bảo cưỡng hiếp mình.
Bời vì lúc đó trong phòng riêng chỉ có hai người, không có bằng chứng, cho nên Triệu Ca không thể chứng minh được.
Kết quả, sau đó một truyền mười, mười truyền một trăm, tam sao thất bản, sự việc càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Mà hậu quả trực tiếp nhất đó là Triệu Ca bị bạn trai ruồng bỏ, nhà máy Cơ khí nông nghiệp thì hủy tư cách công nhân hợp đồng của cô.
Một bên là dân đen, một bên là kẻ có quyền thế, kết cục của việc này cuối cùng cũng chỉ như vậy. Từ xưa đến nay, không có ngoại lệ.
Vợ của Trương Đại Bảo còn uy hiếp Triệu Ca, bắt cô phải cút về nông thôn, để không còn quyến rũ chồng mình được nữa. Thậm chí mụ ta còn định thuê người phá hủy khuôn mặt của Triệu Ca, để cô cả đời không dám đi gặp người khác được nữa.
Mẹ của Triệu Ca thì khóc sưng cả mắt, lặn lội từ nông thôn lên, muốn đưa cô về nhà, tìm một người tử tế mà gả đi.
Đám người hung ác ở thành phố, chúng ta không thể trọc vào chẳng lẽ cũng không thể trốn được sao?
Triệu Ca nén nhịn uất hận tronng lòng, nhưng tính cô bướng bỉnh, nhất định không theo mẹ về nhà, thề rằng nhất định phải ở lại thị trấn Thành Quan, sống cho tử tế để Trương Đại Bảo và vợ của ông ta phải chống mắt lên nhìn.
Hạ Ngôn tuy rằng nổi danh là ‘hung quỷ’ ở Thành Quan, nhưng ở trước mặt Đóa Đóa thì luôn ngoan ngoãn nghe lời, không dám ngỗ nghịch.
Một người đàn ông, nếu như yêu một cô gái thật lòng, thì cho dù là anh hùng đến mấy, thì cũng cam tâm để vợ quản nghiêm.
Thấy Hạ Ngôn như vậy, Phạm Hồng Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cả đời Hạ Ngôn, có thể tất cả mọi việc đều không như ý, nhưng có một điểm sáng, đó chính là vợ chồng hòa thuận.
Triệu Ca có năng khiếu trời sinh làm đầu bếp, chân tay nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị xong tất cả các món ăn.
Bọn họ là những thực khách cuối cùng, Triệu Ca cởi tạp dề, ngồi cạnh Phạm Hồng Vũ nói:
- Hồng Vũ được về nhà máy làm việc, bữa này tôi mời mời nhé, coi như hoan nghênh cậu ấy vậy.
- Sao để cô mời được? Bữa này tôi mời mà.
Vương Trưởng ban vội vàng nói.
Hạ Ngôn cười nói:
- Ai mời cũng được. Tôi đói bụng lắm rồi, chúng ta ăn thôi.
Nói xong liền giơ đũa lên.
Mọi người cười ha hả, đều giơ đũa lên.
Bạn bè cũ găp nhau, đương nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói, trong phút chốc, quán cơm nhỏ bé ngập tiếng cười, vô cùng vui vẻ.
Cơm mới ăn xong một nửa, bỗng ‘két’ một tiếng, chiếc xe jeep đỗ ở cổng quán cơm, mấy thanh niên nhảy xuống đi vào thẳng trong quá
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 13: Kiểm tra việc chấp hành pháp luật.
Nguồn: MT
Chương 13: Kiểm tra việc chấp hành pháp luật.
- Phòng y tế tiến hành kiểm tra vệ sinh.
Người đàn ông đi đầu, khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, vẻ mặt hung hãn đứng giữa quán, tay chống nạnh quát một tiếng, khiến cho mọi người cảm thấy giật mình.
trông dáng vẻ của y, như thể ko phải đến để kiểm tra mà là đến đánh nhau.
Nhưng Phạm Hồng Vũ biết, mấy người này đúng là tới kiểm tra việc chấp hành pháp luật. Thời điểm đó, cán bộ kiểm tra hành chính có khi còn khó chịu hơn cả đám du côn. Đám du côn chỉ gây rối, thường lấy cớ “ núi này do tao mở, cây này do tao trồng “ rồi làm loạn, cướp bóc. Còn đám công chức này thì lại khác, giống lưu manh nhưng lại có quyền lực, vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề, chứ không thèm dông dài với đám dân đen.
Dám ko phục sao?
Nói cho mày biết, bọn ông đây chuyên trị các loại không phục đấy.
Triệu Ca sắc mặt hơi đỏ lên, cắn môi, nhỏ giọng nói:
- Lại đến rồi.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Có thường xuyên đến ko?
- Ừm.
Triệu Ca gật gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ vừa có chút sợ hãi, vừa có chút phẫn nộ.
- Lại là Trương Đại Bảo cử đến đấy, haiz, lão ta đang ở ngoài hút thuốc kia kìa.
Mọi người ngó ra, đúng là có một người đàn ông tuổi chừng ba mươi, đang dựa vào xe jeep hút thuốc, thỉnh thoảng nhếch mép lên cười, giống như là đang “ xem xem mày chết thế nào? “
- Đây chính là Trương Đại Bảo?
- Đúng vậy, cứ dăm bữa nửa tháng là hắn lại kêu người đến gây chuyện. Lúc thì nói là người của phòng Y tế, lúc thì nói là người của phòng Công thương, rồi thì Chi cục thuế...
Phạm Hồng Vũ chau mày lại.
Còn đám “ quan gia “ kia thì vẫn huênh hoang, tên to cao kia bước lên đập bàn một cái, quát:
- Ai là chủ ở đây?
Tuy hỏi như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vài Triệu Ca, giống như đã biết Triệu Ca là chủ của quán này từ trước rồi vậy.
- Tôi là bà chủ ở đây.
Triệu Ca không trốn được, đành phải đứng lên trả lời.
Người đàn ông to cao liếc mắt nhìn Triệu Ca một cái, nói:
- Cô là bà chủ à? Thế còn ông chủ đâu? Gọi ra nói chuyện với chúng tôi.
Một người đàn ông trẻ tuổi người gầy như que củi, nhìn chằm chằm Triệu Ca, vẻ mặt vô cùng dâm đãng, cười nói:
- Ngưu Ca, anh hỏi thế là ko biết gì rồi. Quán này ấy à, chỉ có một mình bà chủ thôi, nhưng ông chủ thì có không biết bao nhiêu rồi...ha ha, nếu như mà anh muốn gọi ông chủ ra để nói chuyện thì e rằng sẽ chẳng biết gọi ai đâu.
Triệu Ca sắc mặt trở nên trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi, người khẽ run lên.
- Haiz, các anh hôm nay đến kiểm tra cơ mà, thế thì kiểm tra đi, đừng có nói năng lung tung nữa.
- Ồ, có kẻ lo chuyện bao đồng kìa.
Ánh mắt của đám “ quan binh “ nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ.
- Ông chủ này, xem ra cũng khá trẻ đấy nhỉ, thảo nào....
Tên này lại mở miệng cợt nhả, Phạm Hồng Vũ đảo mắt trừng lên một cái khiến y kinh hãi, đang định nói gì nữa nhưng lại thôi.
Ánh mắt của người này thật lợi hại.
Phạm Hồng Vũ áo mũ chỉnh tề, khí vũ hiên ngang, trông đâu có giống tiểu nhân vật, nên tên này cũng có chút e dè, không dám gây hấn.
Phạm Hồng Vũ vừa đứng dậy, Hạ Ngôn cũng liền đứng dậy theo, đá chiếc ghế ra, tay vơ lấy mấy chai bia. Chỉ cần Phạm Hồng Vũ hô một tiếng, Hạ Ngôn sẽ xông lên ngay. Mặc dù phòng Y tế cử đến bốn người, mà đều là thanh niên to khỏe cả, nhưng Hạ Ngôn chẳng thèm để ý.
Hạ Ngôn đánh nhau, từ trước đến giờ đều ko hỏi đối thủ có bao nhiêu người. Cho dù là có một trăm người thì gã cũng sẽ xông lên.
Có đánh thắng hay không là một chuyện, còn có dám hay không lại là chuyện khác.
Thấy thế, Triệu Ca cũng có chút sợ hãi. Tuy nhiên ko phải sợ người của phòng Y tế mà là sợ Hạ Ngôn. Cô biết “ hung danh “ của Hạ Ngôn, khi mà quán cô xảy ra ẩu đả, mà không may khiến người khác bị thương thì phiền to. Nhất là không được để Phạm Hồng Vũ bị thương, vì đó là công tử của Phó chủ tịch huyện Phạm.
- Mấy vị lãnh đạo, kiểm tra vệ sinh đúng ko? Hoan nghênh hoan nghênh...Tiểu Hoa, lấy giấy chứng nhận an toàn vệ sinh ra đi.
Triệu Ca cố gắng để giữ hòa khí, trên mặt còn nở nụ cười, sau đó dặn dò cô bé giúp việc.
- Không cần giây chứng nhận gì cả, hôm nay chúng tôi đến đây kiểm tra trực tiếp luôn.
Người đàn ông cao to trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, nói lớn. Y vẫy tay một cái, mấy người đi cùng lập tức xông vào bếp, mở nồi mở niêu loảng xoảng.
- Sếp, quán của cô này, điều kiện vệ sinh rất kém...anh đến xem này, chỗ nào cũng thấy rác. Điều kiện vệ sinh thế này mà cũng đòi mở quán ăn, muốn gây bệnh cho người khác à?
Không lâu sau, một tên chạy từ trong bếp ra, nói lớn.
Người đàn ông cao to hừ một tiếng, sau đó đi vào trong bếp ngó nghiêng một hồi, rồi quay ra nhìn Triệu Ca nói:
- Điều kiện vệ sinh ở đây quá kém, không đạt tiêu chuẩn. Điều kiện vệ sinh thế này mà cô cũng dám mở quán ăn, đúng là nực cười thật. Chúng tôi phạt bốn trăm, lập tức đóng cửa quán để cải tạo lại.
- Phạt 400 tệ?
Triệu Ca ngây người.
Thời điểm năm 1986, một cán bộ cấp trưởng phòng, cộng cả tiền lương tiền thưởng, một tháng cũng chỉ được gần một trăm tệ, vì thế bốn trăm tệ tiền phạt này là một con số rất lớn.
- Đúng, phải phạt bốn trăm, lập tức nộp mau, nếu không chúng tôi sẽ niêm phong nhà hàng này lại.
- Các người thật quá quắt.
Triệu Ca không thể nén giận được nữa, cắn răng cắn lợi nói.
- Triệu Ca, tôi đã nói rồi mà, đấu với tôi, thì cô không đủ sức đâu! Cô còn muốn mở tiệm ăn nữa không? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần một ngày tôi còn ở Vũ Dương, thì quán của cô đừng hòng mà yên ổn được.
Lúc này, Trương Đại Bảo bước vào, huênh hoang nói.
Phạm Hồng Vũ cười khẩy một cái, nói:
- Nghe ý của câu này là, ở Vũ Dương này trưởng ban Trương là to nhất, anh muốn cho ai sống thì người đó được sống, còn bắt ai chết thì người đó phải chết sao?
Trương Đại Bảo ngoảnh đầu lại, nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, nhếch mép cười nói:
- Cậu nhóc này là ai ấy nhỉ? Cậu muốn làm sứ giả bảo vệ hoa hay sao? Cậu còn non lắm. Tôi nói cho cậu biêt, con đàn bà này hàng đát lắm rồi, nó thích nhất là những anh chàng ít tuổi đấy.
- Bốp!
Trương Đại Bảo vẫn chưa nói xong, bóng đen phía trước ........
- Làm cái gì đấy?
- Mày dám đánh người à?
Như chọc vào tổ ong vò vẽ, mấy tên phòng Y tế liền rống lên, xông về phía trước.
Bịch một tiếng, Hạ Ngôn đập chai bia xuống bàn vỡ tung tóe, chạy đến bên cạnh Phạm Hồng Vũ, lạnh lùng nói:
- Không sợ chết thì lên đi.
Chai bia bị đập một nửa với những mảnh sắc nhọn, những người từng đánh nhau đều biết loại “ binh khí “ này còn đáng sợ hơn so với dao bình thường nhiều.
Trưởng ban Vương thấy tình hình căng thẳng như vậy, liền nói lớn:
- Này, các người làm cái gì đấy? Đây là con trai của Phó chủ tịch huyện Phạm, các người muốn làm gì?
Trưởng ban Vương vừa nói ra những lời này, là vì ông sợ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ông ko thể gánh nổi trách nhiệm được.
- Phó chủ tịch huyện Phạm?
Câu nói này uy lực còn lớn hơn những chai bia đập dở với những mảnh sắc nhọn kia.
Mấy tên kia đang định xông đến, nghe thấy vậy thì lập tức dừng lại, sắc mặt biến đổi.
- Không sai, ba tôi là Phạm Vệ Quốc, mấy người các anh là ở ban nào của phòng Y tế huyện?
Phạm Hồng Vũ nhìn người đàn ông cao to, hỏi.
- Cái này, hì hì, cậu Phạm, cái này, chỉ là hiểu lầm thôi...
Người đàn ông cao lớn này ko hổ danh là cán bộ của đơn vị chấp pháp, sắc mặt biến đổi nhanh hơn chớp, đang từ hung hãn trong nháy mắt đã chuyển thành nụ cười, sau đó còn cúi người trước Phạm Hồng Vũ nữa.
Tuy mới đầu còn chưa biết thật giả thế nào, nhưng việc này cứ phải cẩn thận thì hơn. Hơn nữa, lần này đến đây cũng chỉ vì “ chấp pháp “ mà đến chứ ko phải vì việc riêng của mình. Nếu như vì Trương Đại Bảo mà đắc tội với con trai của Phó chủ tịch huyện thì chẳng đáng chút nào,
Phạm Hồng Vũ chau mày nói:
- Hiểu lầm? Tôi thấy hình như đâu phải vậy. Mấy người hôm nay đến kiểm tra, hình như có vẻ quá lỗ mãng rồi đấy. Vị trưởng ban Trương này, nếu như tôi nhớ không nhầm thì là cán bộ của phòng Cơ khí nông nghiệp, chẳng có liên quan gì đến phòng Y tế các người cả. Vì sao anh ta cũng đến kiểm tra chứ? Việc này có chút kỳ lạ đây, về nhà tôi hỏi ba tôi xem là phòng Cơ khí nông nghiệp bắt đầu 'liên kết' với phòng Y tế từ bao giờ?
Trương Đại Bảo kinh ngạc trợn tròn mắt, nhất thời quên luôn cả đau đớn trên mặt, vội vàng cung kính nhìn Phạm Hồng Vũ, cười làm lành nói:
- Phạm công tử, xin lỗi xin lỗi, hôm nay tôi không biết cậu ăn cơm ở đây, hiểu lầm hiểu lầm...
- Anh Trương, việc hôm nay anh phải cho tôi một câu trả lời hợp lý, cách làm việc này rất không hợp pháp. Ức hiếp người khác, anh tính thế nào đây?
- Dạ, tại tôi có mặt như mù...
Trương Đại Bảo đổ mồ hôi lạnh.
- Về nhà suy nghĩ cho kỹ. Huyện Vũ Dương này không phải do nhà họ Trương các anh lập nên. Sau này tôi hy vọng không phải chứng kiến chuyện này xảy ra nữa, hiểu chưa?
- Dạ, dạ, xin lỗi xin lỗi.
Trương Đại Bảo bái Phạm Hồng Vũ một cái rồi nhanh chóng chuồn đi.
Mấy người của Phòng y tế vẫn lúng túng đứng ở trong quán, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Mấy người cũng về đi, sau này nên ít giao du với Trương Đại Bảo thôi, chẳng tốt đẹp gì đâu.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói.
- Vâng, vâng…
Mấy người kia vội vàng lủi mất.
- Thật lố bịch.
Nhìn mấy người này Hạ Ngôn nhổ luôn một bãi nước bọt xuống đất.
Triệu Ca cắn môi, nước mắt cô đã chảy dài
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 14: Muốn đẩy Phó bí thư Khâu đi, không dễ dàng như vậy đâu.
Nguồn: MT
Chương 14: Muốn đẩy Phó bí thư Khâu đi, không dễ dàng như vậy đâu!
Ăn cơm xong, buổi chiều Phạm Hồng Vũ chính thức đi làm. Sau khi tan ca, Phạm Hồng Vũ trở về đại viện Huyện ủy, dự định lấy mấy bộ quần áo để về nhà máy.
Điều kiện của nhà tập thể nhà máy, đương nhiên là sẽ không được ở phòng riêng giống như ở Đại viện Huyện ủy. Phạm Hồng Vũ tự nhủ, những ngày tiếp theo của mình sẽ khó khăn đây. Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì, ở nhà, ngày nào cũng giáp mặt, nhìn thấy vẻ buồn bã của ba mẹ, cảm giác rất không thoải mái.
Cứ trốn ở trong nhà máy, mắt không nhìn thấy thì trong lòng cũng đỡ thấy phiền.
Điều khiến Phạm Hồng Vũ ngạc nhiên chính là, trở về nhà lần này, Quản Lệ Mai lại tỏ ra rất vui mừng, nói:
- Hồng Vũ, hôm nay con đi làm rồi à?
Hắn bị điều từ Văn phòng Địa ủy đến nhà máy Cơ khí nông nghiệp, việc như vậy đương nhiên không thể giấu được ba mẹ. Bất luận như thế nào, Thái Dương sẽ gọi điện cho Phạm Vệ Quốc để thông báo tình hình.
Quan hệ giữa Thái Dương và Phạm Vệ Quốc từ trước tới nay đều rất tốt.
Mọi người đều là cán bộ mà Khâu Minh Sơn tín nhiệm.
- Vâng ạ, mẹ, con đã đi làm rồi, ở ban Nhân sự, cùng phòng với chú Vương và Kiều Phượng.
Quản Lệ Mai cười nói:
- Thế thì tốt rồi, lão Vương là người rất tốt...
Nói đến đây, Quản Lệ Mai do dự một chút, sau đó nói tiếp:
- Tuy nhiên Kiều Phượng....Hồng Vũ à, con là con trai, lại còn trẻ, chú ý đừng có gần gũi quá với đồng nghiệp nữ nhé. Ảnh hưởng không tốt đâu.
Phạm Hồng Vũ chỉ cười.
Hắn hiểu ý của mẹ.
Những người con gái bình thường thì chẳng sao, nhưng danh tiếng của Kiều Phượng không được tốt cho lắm. Quản Lệ Mai lo rằng nếu như giữa Phạm Hồng Vũ và Kiều Phượng xảy ra chuyện gì thì sẽ có ảnh hưởng rất xấu, mà Phạm Hồng Vũ lại trẻ tuổi như vậy, tương lai còn dài, nếu như quá gần gũi với những đứa con gái như Kiều Phượng, thì sẽ làm hỏng đi danh tiếng của hắn. Hơn nữa, chẳng may bị Kiều Phượng quấn lấy thì sẽ hỏng hết chuyện.
- Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con biết mà,
Thế thì được. Thôi, con đi rửa chân tay đi, đợi Hồng Thái về là ăn cơm thôi.
- Phạm Hồng Thái là em gái của Phạm Hồng Vũ, năm nay mười sáu tuổi, đang học cấp ba.
Phạm Hồng Vũ đi vào rửa tay xong, liền hỏi mẹ:
- Mẹ, ba đâu rồi ạ? Ba không về ăn cơm à?
- Ba con đi địa khu rồi?
- Đi địa khu? Đi họp hay sao hả mẹ?
Quản Lệ Mai chần chừ một chút, sau đó gật gật đầu.
Phạm Hồng Vũ biết, Phạm Vệ Quốc đi địa khu, có lẽ không phải là đi họp. Việc này của hắn có lẽ đã trở nên nghiêm trọng rồi, Lương Quang Hoa chưa tìm ra kẻ “đứng đằng sau” chuyện này thì e rằng vẫn chưa chịu buông tha.
Vốn việc Phạm Hồng Vũ sửa bài viết của Khâu Minh Sơn đối với Lương Quang Hoa không phải là việc xấu gì. Tư tưởng của bài viết, Lương Quang Hoa cũng đã nhiều lần nhấn mạnh. Khâu Minh Sơn “thay đổi lề lối”. chứng mình tính chính xác của Lương Quang Hoa càng cao, cho nên Lương Quang Hoa phải là người vui mừng mới đúng.
Mấu chốt ở chỗ, đây không phải là ý của Khâu Minh Sơn, mà là của Phạm Hồng Vũ. Đây chính là vấn đề, Lương Quang Hoa thân là Bí thư Địa ủy, không thể tha thứ cho một cấp dưới có một “thế lực đen” đứng sau như vậy. Hôm nay dám sửa bài viết của Khâu Minh Sơn, không biết ngày mai sẽ còn làm ra việc gì nữa.
Nhân vật quyền lực không thể chấp nhận được việc, dưới sự “thống trị” của mình lại có một thế lực lớn hơn mình tồn tại.
Trước kia quan hệ giữa Khâu Minh Sơn và hắn luôn khiến cho Lương Quang Hoa canh cánh trong lòng, giờ đây lại mọc ra một “thế lực đen” hiểm ác nữa thì có thể chịu nổi sao?
Phạm Vệ Quốc là bố của Phạm Hồng Vũ, đương nhiên sẽ trở thành mối nghi ngờ lớn nhất.
Thấy Phạm Hồng Vũ thất thần, Quản Lệ Mai liền an ủi:
- Hồng Vũ à, con đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chuẩn bị ăn cơm thôi. Cứ vui vẻ mà sống.
Một lát sau, Phạm Hồng Thái về nhà. Cô bé mặc một bộ đồ thể thao giản dị, mái tóc ngang vai khiến cô trở nên hoạt bát đáng yêu hơn. Vừa mới đẩy cửa vào nhà cô bé đã lên tiếng:
- Anh hai, anh đi làm rồi à, thật tốt quá.
Đối với đứa em gái này, Phạm Hồng Vũ vẫn rất quý mến, lập tức cười gật đầu.
Không khí của bữa cơm rất hòa hợp, Quản Lệ Mai rang một đĩa thịt gà lớn, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Phạm Hồng Vũ, miệng nói:
- Hồng Vũ, con đang tuổi lớn, ăn nhiều vào một chút.
Thậm chí ngay cả Phạm Hồng Thái cũng gắp thức ăn cho hắn.
- Mẹ…
Sống mũi Phạm Hồng Vũ có chút cay cay.
Hắn biết, trong lòng Quản Lệ Mai lúc này đang rất dày vò. Con trai bị giáng chức, tiền đồ của chồng có thể sẽ gặp chắc trở, bà không thể không nóng lòng được. Lúc này, mẹ vẫn không một câu trách cứ hắn, mà ngược lại còn lo lắng quan tâm cho hắn như vậy, thật khiến cho áp lực trong lòng hắn trở nên quá lớn.
Người thân thì mãi vẫn là người thân, gia đình vẫn mãi là gia đình, bất kể bên ngoài có sóng gió thế nào, thì gia đình và người thân mãi mãi là nơi mà hắn cảm thấy bình yên nhất.
Đến đứa em gái mười sáu tuổi cũng rất hiểu chuyện, không động đến chuyện “thương tâm” của hắn.
- Hồng Vũ, mẹ vẫn phải nhắc con rằng, đừng có suy nghĩ quá nhiều, làm việc cho thật tốt, sống một cuộc sống vui vẻ…
Quản Lệ Mai nhìn ra được tâm tư của con trai mình, khẽ cười nói.
- Haiz, mẹ, mẹ ăn thịt gà đi, Hồng Thái, em cũng ăn đi.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó gắp thịt gà cho mẹ và em gái.
Phạm Hồng Vũ vốn định cơm nước xong thì trở về nhà máy, Hạ Ngôn vẫn đang đợi hắn đi trượt pa-tanh. Thời điểm năm 1986, ở phố huyện căn bản không có trò giải trí gì, năm ngoái ở Đại Kiều có xây một sân trượt pa –tanh, lập tức trở thành nơi tụ tập của giới trẻ. Bất kể là ngày hay đêm thì người đến vẫn rất đông, việc kinh doanh ở đó vô cùng tấp nập.
Tuy nhiên, hiện tại Phạm Hồng Vũ đã thay đổi chủ ý, hắn quyết định ở nhà đợi Phạm Hồng Vũ trở về, hỏi tình hình địa khu một chút rồi tính sau.
Cơm nước xong, Phạm Hồng Thái đi vào phòng học bài, Quản Lệ Mai thu dọn bát đĩa, sau đó đi ra phòng khách xem ti vi. Phạm Hồng Vũ ngồi bên cạnh mẹ, cùng xem bộ phim “ Thiên Long Bát Bộ chi Lục Mạch Thần Kiếm “ của HongKong sản xuất năm 1982, nhìn thấy cảnh quay và dàn diễn viên, Phạm Hồng Vũ chẳng có chút hứng thú nào, còn Quản Lệ Mai thì lại xem rất chăm chú.
Khoảng tám giờ tối, Phạm Vệ Quốc mới về nhà với vẻ mặt mệt mỏi.
- Ba, ba đã về rồi ạ.
Phạm Hồng Vũ vội vàng đứng dậy, đi ra đón ba, xách giúp ông chiếc cặp công văn.
Quản Lệ Mai cũng đứng dậy:
- Anh, chắc anh chưa cơm nước gì đúng không? Em đi hâm nóng thức ăn cho anh nhé.
Phạm Vệ Quốc lắc đầu, nói:
- Anh ăn rồi, Phó bí thư Khâu mời anh đi ăn.
Ánh mắt của Quản Lệ Mai lập tức sáng lên, vui mừng nói:
- Phó bí thư Khâu mời anh đi ăn?
Đây chính là một thông tin tốt.
Tuy rằng Quản Lệ Mai bề ngoài luôn bình tĩnh để động viên con, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng. Người phụ nữ nào mà không quan tâm đến sự nghiệp của chồng con chứ?
Phạm Hồng Vũ ‘ừ’ một tiếng, không nói gì thêm nữa, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế salon, sau đó đưa tay lên day day huyệt Thái Dương, vẻ mặt trông rất mệt mỏi.
Trong lòng Quản Lệ Mai bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm bất thường, tuy nhiên vẫn cố nén trong lòng, đi rót cho Phạm Vệ Quốc một cốc trà, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
- Ba, có phải Bí thư Lương tìm ba không?
Phạm Hồng Vũ trực tiếp hỏi.
Phạm Vệ Quốc ngồi thẳng thân mình, liếc nhìn con trai môt tiếng, khẽ vuốt cằm.
- Vậy, Bí thư Lương nói gì vậy anh?
Quản Lệ Mai vội vàng hỏi.
Phạm Vệ Quốc cười khổ nói:
- Hi hi, Bí thư Lương nghi ngờ anh đứng sau lưng chỉ đạo Hồng Vũ.
Quản Lệ Mai không kìm nổi, liền kêu lên:
- Sao lại như vậy chứ? Việc này anh còn không biết cơ mà…Hồng Vũ, con có giải thích rõ với Bí thư Lương không?
Phạm Hồng Vũ cười nhạt nói:
- Mẹ, căn bản là không có chuyện gì xảy ra cả. Bài viết đó con không sửa, mà là do Phó bí thư Khâu tự viết, con chỉ giúp ông ấy gửi bản thảo thôi.
Quản Lệ Mai lập tức mở to hai mắt nhìn, có chút khó hiểu.
Trước đó không lâu không phải Phạm Hồng Vũ đã thừa nhận chuyện này rồi sao? Sao bây giờ lại phủ nhận như vậy?
Phạm Vệ Quốc nhướn mày, hỏi:
- Bí thư Lương đã trực tiếp hỏi con?
- Vâng.
Phạm Hồng Vũ chắc chắn đáp.
- Con trả lời ông ta như vậy?
- Vâng!
- Hồng Vũ à, không phải con nói bài viết đó là do con sửa hay sao? Sao lại…
Quản Lệ Mai hoàn toàn không hiểu ra sao cả.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mẹ, bài viết này hiện tại cũng đã được đăng trên “Quần Chúng nhật báo” rồi.
- Hả?
Quản Lệ Mai giật mình, đã có chút hiểu sự “lật lọng” của con trai mình rồi.
Quần Chúng nhật báo là tờ báo lớn của Đảng, nếu bài viết đó đã được đăng với danh nghĩa của Khâu Minh Sơn mà giờ nói nó là bút tích của Phạm Hồng Vũ thì nó còn ra cái gì nữa.
Bí thư Lương không buông tha chuyện này, ý đồ lớn nhất e rằng không phải ở điểm này. Bất luận Khâu Minh Sơn có tư tưởng hay quan niệm như thế nào, đối với Lương Quang Hoa mà nói đều không quan trọng, điều quan trọng chính là, Khâu Minh Sơn đã tạo ra một sự uy hiếp đối với ông ta.
Nếu như có thể đẩy được Khâu Minh Sơn ra khỏi địa khu Ngạn Hoa, thì đó mới điều hợp với tâm ý của Lương Quang Hoa.
Phạm Vệ Quốc trầm ngâm nói:
- Việc này, Phó bí thư Khâu có biết hay không?
- Biết ạ!
Phạm Hồng Vũ đáp.
Phạm Vệ Quốc lại dựa vào ghế sô pha, lấy bao thuốc trong túi áo ra, Phạm Hồng Vũ vội vàng châm lửa cho ba. Phạm Vệ Quốc hít từng hơi, trầm ngâm một hồi không nói gì. Đến khi hút xong điếu thuốc, ông mới ngồi thẳng người dí đầu thuốc vào trong gạt tàn, liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Hồng Vũ, con nhất định phải nhớ cho kỹ, con không sửa bài viết đó. Bất kể ai hỏi tới, con cũng phải trả lời như vậy, biết chưa?
- Con biết rồi.
Phạm Hồng Vũ đáp, sau đó nhẹ nhàng cười.
- Ba, ba yên tâm đi. Bất kể là ai, nếu như muốn đẩy Phó bí thư Khâu ra khỏi Địa khu Ngạn Hoa thì đều không dễ dàng đâu.
Phạm Hồng Vũ thân mình khẽ động, hai hàng lông mày lại dựng lên, nhìn về phía Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 15: Đào hoa?
Nguồn: MT
Chương 15: Đào hoa?
Ngày đi làm thứ ba, Phạm Hồng Vũ đã “thăng quan” rồi, từ đồng chí Phạm Hồng Vũ biến thành “Phó trưởng ban Phạm”.
Thì ra là Giám đốc nhà máy Ngô đi công tác trở về, thấy lão Vương báo cáo như vậy, liền đánh tiếng để Phạm Hồng Vũ đảm nhiệm chức Phó trưởng ban Nhân sự. Giám đốc Ngô và Quản Lệ Mai là đồng nghiệp lâu năm của nhau, có thể nói là ông đã chứng kiến Phạm Hồng Vũ lớn lên, Phạm Hồng Vũ còn là cán bộ từ cơ quan Địa ủy xuống rèn luyện, nói thế nào thì cũng phải treo một cái “quan hàm” mới được.
Còn việc này có đắc tội với lãnh đạo Địa ủy hay không thì Giám đốc Ngô không quan tâm.
Khoảng cách giữa lãnh đạo Địa ủy và ông quá xa, với không tới, mà lão Ngô cũng không muốn với.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ biến thành Phó trưởng ban, điểm tốt trực tiếp nhất chính là mỗi tháng được thêm hơn hai mươi tệ tiền phụ cấp trực đêm.
Cán bộ trực ca đêm, từ nhiều năm đã hình thành một quy tắc.
Đầu những năm sáu mươi, nhà máy Cơ khí nông nghiệp vô cùng náo nhiệt, phải làm hai ca thì mới có thể hết việc được. Bắt đầu từ thời điểm đó, nhà máy sắp xếp cho cán bộ làm ca đêm, quy định này đưa xuống cho đến tận bây giờ vẫn chưa thay đổi. Cán bộ của nhà máy, chỉ cần có “quan hàm”, bất kể là nam hay nữ, một tháng đều được phân công bốn buổi làm ca đêm, ngày hôm sau không được nghỉ bù, như vậy mỗi ca được trợ cấp 5 tệ. Thời điểm năm 1986, mỗi tháng hai mươi tệ cũng được coi là một khoản thu nhập nho nhỏ rồi. Những cán bộ mới vào, lương tháng còn chưa nổi sáu mươi tệ một tháng!
Hơn nữa, nói là làm ca đêm, nhưng cơ bản chỉ là hình thức, cán bộ có thể đến phòng trực ban mà ngủ, hoặc có thể về nhà ngủ, chẳng có ai để ý cả. Nói trắng ra, đơn giản chỉ là vì để việc cấp cho cán bộ hai mươi tệ mỗi tháng, trở nên danh chính ngôn thuận mà thôi.
Ban Nhân sự không nhiều việc như vậy. Trước đây một Trưởng ban một cán sự đã chẳng có việc gì làm, hiện tại còn thêm một vị Phó trưởng ban nữa, ngoài việc lúc nói chuyện phiếm được thêm một cái miệng góp vui thì chẳng có tác dụng gì cả.
Kiều Phượng lại tỏ ra khá thích thú việc này.
Trưởng ban Vương chất phác ít lời, tuổi lại lớn hơn những mười mấy tuổi, căn bản không có tiếng nói chung với Kiều Phượng. Văn phòng của ban Nhân sự lúc nào cũng yên lặng, đôi khi khiến cho Kiều Phượng cảm thấy khó chịu. Hiện giờ có thêm một người trẻ tuổi như Phạm Hồng Vũ đến, chắc chắn phòng làm việc sẽ trở nên náo nhiệt hơn. Kiều Phượng thường xuyên hỏi tình hình của tỉnh thành và thị xã Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ đã có ba năm học ở tỉnh thành, trong con mắt của người dân huyện Vũ Dương thì Hồng Châu là một thành phố rất lớn.
Tuy nhiên, điều mà Kiều Phượng quan tâm là trên tỉnh người ta đang thịnh hành mốt quần áo, dày dép, đồ trang điểm gì. Những điều này thì Phạm Hồng Vũ không hiểu rõ lắm, cho nên cái gì hắn cũng nói là không biết.
Những lúc như vậy, Kiều Phượng đều cười khanh khách, hoặc là lấy tay vuốt tóc, hoặc sờ hai má…
Phạm Hồng Vũ vóc dáng cao lớn, đẹp trai phong độ, tất cả các cô gái trẻ đều bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của hắn.
Hôm nay, Trưởng ban mới ra ngoài, Kiều Phượng liền dứng dậy, tiếng giày lộp cộp lộp cộp đi đến chỗ bàn làm việc của Phạm Hồng Vũ, mặt dí sát lại, cười hì hì nói:
- Này, tôi nói cho cậu nghe chuyện này…
Trông bộ dạng của cô có chút thần bí.
Dáng người của Kiều Phượng không tệ, hôm nay cô mặc một chiếc áo len mỏng màu đỏ, cúi đầu xuống, khiến cho đôi gò bồng đảo càng trở nên đồ sộ hơn, dí sát như vậy, như thể “đập” vào mắt Phạm Hồng Vũ vậy. Phạm Hồng Vũ không kìm nổi, hơi ngửa người ra đằng sau, cười nói:
- Có chuyện gì vậy?
Hắn quả thật không thích tiếp cận quá mức với Kiều Phượng như vậy.
Thứ nhất, bởi vì Kiều Phượng không phải là mẫu con gái mà hắn thích. Thứ hai, trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ thì sau này Kiều Phượng sẽ lấy Phương Văn Phong. Đây chính là “đại án” của nhà máy Cơ khí nông nghiệp này, sau khi vợ con của Phương Văn Phong tự sát thì Kiều Phượng mới gả cho Phương Văn Phong.
Đối với bà xã tương lai của Phương Văn Phong, Phạm Hồng Vũ cảm thấy nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.
- Chậc chậc…
Kiều Phượng không nói vội, mà liên tục lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ trêu tức, cười nói:
- Phó trưởng ban Phượng, cậy sợ cái gì vậy? Sợ tôi ăn thịt cậu à? Nói thật nhé, nếu như tôi nhỏ tuổi hơn cậu thì chắc chắn tôi sẽ tán tỉnh cậu. Nhưng mà hiện tại, tôi tự biết rõ bản thân mình, cậu cứ yên tâm đi, tôi không có ý đồ gì với cậu đâu…hi hi. Phạm gia của cậu cao quý như vậy, tôi biết là mình không thể vào đó được mà.
Phạm Hồng Vũ lập tức trở nên bối rối.
Kiếp trước, Phạm Cảnh Quan được cho là có kiến thức rộng rãi, kiểu phụ nữ mạnh mẽ nào cũng đã từng gặp qua. Nhưng lại không có cô đồng nghiệp Kiều Phượng này.
Phó trưởng ban Phạm chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác.
- Cậu ấy à, thật là đào hoa đấy. Triệu Ca nhắn với cậu là, tối nay đến chỗ cô ấy ăn cơm.
Kiều Phượng cười hì hì nói.
Phạm Hồng Vũ cười đáp:
- Hay đấy, nhưng làm gì mà mời khách vậy?
Kiều Phượng nói:
- Cậu không biết thật hay giả vờ không biết đấy? Chính vì hôm trước êm đẹp như vậy nên hôm nay người ta mới mời cậu đi ăn đấy. Hôm đó, nếu như không có cậu thì cô ấy nhất định sẽ thua thiệt lớn, những bốn trăm tệ cơ mà. Tuy nhiên từ nay về sau, quán của cô ấy sẽ không có ai dám đến quấy rối nữa, người con gái mà nhị công tử của Phó chủ tịch huyện Phạm nhắm trúng rồi thì có ăn gan báo cũng chẳng có ai dám đến quấy rối nữa đâu.
Phạm Hồng Vũ lập tức trở nên nghiêm nghị nói:
- Chị Kiều, đừng nói đùa như vậy.
Bản thân Phạm Hồng Vũ thì không sao cả, kiếp trước nhiều năm làm cảnh sát hình sự, Phạm Hồng Vũ đã sớm trở thành kẻ lõi đời rồi, lời đồn đại nào cũng không để trong lòng. Thân là cảnh ssats hình sự, ngày ngày phải đụng chạm với các mặt của xã hội, bị đồn một chút, thì cũng chẳng làm sao.
Tuy nhiên, liên quan đến “danh tiết” của Triệu Cam Phạm Hồng Vũ cảm thấy không thển phớt lờ được. Mặc dù ‘thanh danh’ của Triệu Ca vốn đã không tốt rồi, nhưng đó là chuyện của người khác, không phải là do Phạm Hồng Vũ hắn gây ra.
Kiều Phượng liền vuốt tóc, miệng nói:
- Nhìn cậu căng thẳng kìa, chỉ đùa cậu chút thôi mà, làm gì phải căng thẳng như vậy chứ? Tuy nhiên, tôi nói với cậu này, cậu có thể ngăn được miệng tôi nói, nhưng có ngăn được miệng của đám Trương Đại Bảo kia không? Tên đó là một đống rác, lời nào cũng có thể nói ra được, việc gì cũng có thể làm được. Tôi đoán, việc giữa cậu và Triệu Ca sớm đã bị chúng truyền đi rồi. Phạm nhị công tử vì bảo vệ một bà chủ xinh đẹp phong lưu, nên đã giáng cho Trưởng ban Trương ở phòng Nông nghiệp một cái bạt tai, cậu nói xem tin đồn này có giật gân hay không?
Phạm Hồng Vũ không khỏi sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu.
Những điều mà Kiều Phượng nói đều rất đúng.
Lúc ấy tức giận, nên đã giáng cho Trương Đại Bảo một cái tát. Giờ nghĩ lại, e rằng sẽ có chuyện như Kiều Phượng vừa nói thật, nhất là đối với loại người như Trương Đại Bảo.
- Người khác nói như thế nào, tôi không quản được. Còn chúng ta không nên ồn ào lên, chị thấy có đúng không?
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ thành khẩn nói.
Thấy Phạm Hồng Vũ tưởng thật, Kiều Phượng liền đứng thẳng người lên nói:
- Cậu cứ yên tâm đi, người của nhà máy này sẽ không đồn đại lung tung đâu. Mọi người đều rất thông cảm cho Triệu Ca. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, chuyện này đối với Triệu Ca mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu cả. Ít nhất còn có thể lấy cậu làm tấm bùa hộ mệnh, mặc dù việc này khiến cậu chịu thiệt thòi một chút. Có tiếng mà chẳng hề có miếng.
Câu trước, Phạm Hồng Vũ nghe xong thì gật đầu lia lịa, còn câu cuối cùng này lại khiến cho hắn cảm thấy sửng sốt.
Giống như Phạm Hồng Vũ đang có ý định đối với Triệu Ca vậy.
Chỉ có điều, Kiều Phượng nói chuyện, từ trước đến giờ đều với cái giọng như vậy, Phạm Hồng Vũ cũng không thèm so đo nhiều với cô.
- Cũng may, mà tôi chưa được miếng gì.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói.
Kiều Phượng vốn định đi rồi, vừa nghe thấy vậy liền quay mặt lại, trêu ghẹo nói:
- Nói như vậy, đúng là Phó trưởng ban Phạm động tâm thật rồi. Tôi đã nói rồi mà, Hồng Vũ, dựa theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần cậu muốn “ăn” thì chắc chắn là có thể “ăn” được thôi. Một nhân tài như cậu, Triệu Ca mà không động lòng mới là lạ đấy!
Phạm Hồng Vũ lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
Óc liên tưởng của Kiều Phượng này thật là nhanh nhạy.
Còn nói dựa vào kinh nghiệm của cô nữa chứ!
Theo trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, thanh danh của Triệu Ca bị hủy hoại bởi những lời đồn đại như vậy. Biệt danh “chén lớn” của Kiều Phượng này quả là đúng với con người cô. Xét cho kỹ thì hai người hoàn toàn không thể so sánh được với nhau. Phạm Hồng Vũ nếu như muốn “ăn” Kiều Phượng thì chỉ cần “há miệng” ra là có thể ăn được. Phạm Hồng Vũ tin, chỉ cần mình lộ ý ra là Kiều Phượng sẽ bám lấy mình ngay. Nhưng đối với Triệu Ca thì không có khả năng đó. Nếu như Triệu Ca là loại người như vậy thì hồi đó đã đáp ứng Trương Đại Bảo rồi.
- Được rồi được rồi, chị Kiều, chị đừng có lôi tôi ra làm trò đùa nữa. Chút nữa là Trưởng ban Vương về rồi đấy, chúng ta đi làm việc thôi.
- Làm việc gì? Có việc gì để làm chứ.
Kiều Phượng bĩu môi, nói.
- À mà tôi nhắc lại nhé, tối nay cậu qua bên đó đi, đừng để cho người ta phải chờ đấy nhé.
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc hỏi lại:
- Sao thế, chị không đi cùng à?
Lẽ ra, Triệu Ca nhắn qua Kiều Phượng, về tình về lý, cho dù chỉ là khách sáo thì cũng phải mời Kiều Phượng một câu mới phải chứ.
Kiều Phượng cười nói:
- Cô ấy cũng mời tôi, tuy nhiên tôi nhìn ra được đây không phải xuất phát từ trong lòng. Người ta căn bản chỉ muốn mời cậu đi thôi, tôi đi theo làm gì cho vô duyên. Cậu cứ yên tâm mà đi đi.
Phạm Hồng Vũ cười, không nói gì nữa.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius