TrÆ°á»›c khi biến mất, Khoa đẩy cho tôi mẩu giấy xé vá»™i. Trên ấy là số Ä‘iện thoại má»›i của gã. Gã cÆ°á»i tăm tối sau khi nhấp ngụm cà phê. Có gì đó lạnh toát chạy dá»c sống lÆ°ng tôi.
- Tôi sẽ Ä‘i! Khi nà o cần, hãy gá»i cho tôi!
Tôi nhấp ngụm cà phê, mân mê mẩu giấy, vuốt những nếp gấp tháºt thẳng thá»›m. Vô nghÄ©a! Không rõ rà ng những vệt cứa trong tim. Cảm xúc nháºp nhằng bấn loạn khó gá»i thà nh tên. Không tà i nà o đặt cho nó má»™t tên gá»i. Là buồn? Là nhá»›? Là hụt hẫng hay trống vắng? Khoảng im lặng tưởng kéo dà i bất táºn. Tôi rÆ¡i tõm và o má»™t hố thẳm nà o đó, không thể tìm được phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng. NhÆ°ng nhanh chóng, tôi định thần lại được.
Cuá»™c Ä‘á»i nà o mà chẳng có những cuá»™c chia tay. Có gì là mãi mãi đâu ta Æ¡i... Huống chi đây không phải là tình yêu.
Tôi há» hững chúc vá»™i và i câu, không há» há»i Khoa sẽ Ä‘i đâu, là m gì.
Bấy giá» là mùa đông. Gió lạnh táp và o da thịt. Khoa khoác lên ngÆ°á»i tôi chiếc áo jean bạc thếch nồng mùi mồ hôi, trÆ°á»›c khi vụt qua tôi trên chiếc xe Vespa cổ loang lổ tróc sÆ¡n.
Tôi và Khoa, mối quan hệ được hai đứa gán cho danh nghÄ©a bạn bè. Vì thế, việc Khoa biến mất không có gì phải buồn. Äó là quyết định của gã. Thà nh phố hÆ¡n tám triệu dân thiếu vắng má»™t ngÆ°á»i cÅ©ng chẳng há» hấn gì. Xuất hiện và biến mất luôn là quy luáºt tất yếu của tất cả má»i thứ trên cõi Ä‘á»i. Nếu gã là "ai đó", hẳn má»i thứ sẽ khác Ä‘i. Äằng nà y, chỉ là Khoa. Chỉ là gã. Chỉ là thiếu vắng má»™t ngÆ°á»i cùng ngồi cà phê và o những ngà y thà nh phố trở gió. Có gì mà phải buồn. Tôi tá»± nhủ, ép mình và o lối tÆ° duy AQ.
Khoa gá»i bồi bà n mang ra gói Caraven. Gã đốt thuốc, rÃt mạnh, nhả khói. Chúng tôi chÆ¡i trốn tìm đâu đó trong miên man suy nghÄ© của riêng mình.
Tôi nhá»›, sau buổi gặp trong chu kỳ những thứ bảy lãng đãng buồn hôm ấy, tôi không vá»™i vá» nhà ngay mà lang thang qua và i con Ä‘Æ°á»ng nhiá»u cây của trung tâm thà nh phố. Äi dạo dÆ°á»›i những hà ng cây tÄ©nh lặng bao giá» cÅ©ng khiến ngÆ°á»i ta thÆ° thái, dá»… chịu hÆ¡n nhiá»u. Lá bà ng xao xác dÆ°á»›i chân.
Mệt má»i trên những con Ä‘Æ°á»ng cô Ä‘á»™c, tôi dừng lại nhá» ngÆ°á»i bán tò he nặn con tò he mang gÆ°Æ¡ng mặt mình. Và i phút sau, trên tay tôi là khuôn mặt vô hồn lạnh lẽo. Äôi mắt mà u bóng đêm u tối ngạo nghá»…, nhìn tôi thách thức. Tôi nhếch miệng cÆ°á»i cảm Æ¡n chiếu lệ. Rồi Ä‘i. Rồi tiếp tục hà nh trình Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c trong ý nghÄ© trên Ä‘Æ°á»ng. Quanh co thêm ở và i khúc cua vá»›i con tò he trong tay, tôi dừng lại chà o thằng bé bán châu chấu là m bằng lá dừa, mua chÃn con. Số chÃn là số may mắn mà . Thằng bé mỉm cÆ°á»i hạnh phúc lẫn ngạc nhiên khi Ä‘Æ°a những con châu chấu cho tôi. Thá»i bây giá» ngÆ°á»i ta không thÃch những thứ nà y cho lắm. Thảng hoặc chỉ là và i cô cáºu lãng mạn nà o đó muốn thưởng thức phong vị đồng quê.
Tôi chùng lòng khi nghĩ đến Khoa.
Những con châu chấu trên tay và khuôn mặt bụi bặm, lạnh lẽo vô hồn của Khoa hiện ra trong trà óc. Khoa thÃch sÆ°u tầm những con châu chấu. Gã treo chúng trên vách, trên trần nhà hay để bất kỳ nÆ¡i nà o. Có thể gã sẽ sÆ¡n phết cho những con châu chấu mà u Ä‘á» của máu, mà u Ä‘en hoặc những vệt mà u u ám xám xịt loang lổ kỳ quặc. Những con châu chấu bằng giấy, bằng lá dừa, bằng xÆ°Æ¡ng thịt Ä‘au Ä‘á»›n chung má»™t số pháºn.
Tôi mở túi xách, lục tìm mẩu giấy Khoa Ä‘Æ°a cho. Nó nằm đâu đó dÆ°á»›i đáy túi. Và ngay lúc ấy, tôi nghÄ© mình định nghÄ©a được thứ cảm giác bên trong mình. Là nuối tiếc. Là hụt hẫng. Là muốn văng tục chá»i hai gã thanh niên tóc nhuá»™m xanh Ä‘á» vừa vụt qua mình vá»›i chiến lợi phẩm là chiếc túi mà u xám trên tay.
Tôi tháºt sá»± mất Khoa từ hôm ấy. Khoa tháºt sá»± biến mất khá»i cuá»™c sống tôi tại ngã tÆ° đèn xanh Ä‘á» và o tối ấy.
Không còn những thứ bảy lãng đãng buồn, ngồi chung chiếc ghế đôi ở quán cà phê quen, mặc kệ ngÆ°á»i ta nghÄ© mình là hai kẻ yêu nhau. Không còn những buổi trò chuyện trong lặng im, là câu chuyện rối rắm bằng tÃn hiệu, ngôn ngữ của ánh mắt. Cá»a sổ tâm hồn tố cáo sá»± hoang mang táºn cùng không lối thoát của chủ nhân.
° ° °
Không còn những ngà y thứ bảy trôi chầm cháºm. Công ty nhá»™n nhịp khác thÆ°á»ng và mệt má»i chất chồng và o má»—i cuối tuần. Âm thanh của những đôi già y Ä‘en bóng loáng, những đôi guốc cao vang lên vá»™i vã và mất hút trên những báºc thang. Sếp trẻ luôn muốn tất cả công việc phải hoà n thà nh và o ngà y cuối tuần. Sang tuần má»›i, má»i thứ phải má»›i mẻ. Má»›i mẻ! Anh chị là ngÆ°á»i trẻ, phải hiểu Ä‘iá»u đó! Sếp nhấn mạnh bằng giá»ng bá» trên, đôi mắt sau cặp kÃnh gá»ng và ng nhÃu lại. Nhân viên ngoan ngoãn lắng nghe, hoặc giả vá» chăm chú lắng nghe. Chống đối chỉ tuyệt đối nằm trong ý nghÄ©.
Tôi không chống đối, không mặn mà lắm vá»›i những gì sếp trẻ nói. Mặc! Cứ để y chứng tá» quyá»n uy. Chỉ có Ä‘iá»u, thoáng đôi khi tôi nghÄ© đến lá»i nói của y. Và tôi, tôi cÅ©ng là má»™t món nằm trong bá»™ sÆ°u táºp của y. Cuá»™c sống luôn đòi há»i những sá»± má»›i mẻ. Văn thÆ¡, âm nhạc, thá»i trang... Äâu đâu ngÆ°á»i ta cÅ©ng nói tá»›i sá»± má»›i mẻ trong sáng tạo. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, cả con ngÆ°á»i cÅ©ng không nằm ngoà i cuá»™c. Má»—i ngà y thức dáºy vá»›i nà o quần áo má»›i, nà o keo tóc, nà o phấn son. Mà ta vẫn xÆ°a cÅ© trong chÃnh ta. Tuy nhiên, sếp trẻ không nháºn ra Ä‘iá»u ấy trong tôi. Tôi mang đến cho y cảm giác khác lạ. Thế là quá đủ. Có thể nó đến từ da thịt mát rượi, trắng hồng. Hay là từ tâm hồn phức tạp, không muốn thuá»™c vá» ai. Tôi không giống những đứa con gái phục tùng bên chân y, miệng rên rỉ "Nếu thiếu anh chắc em sẽ chết". Tôi đã từng mất Ä‘i thÆ°Æ¡ng yêu, và tôi có chết đâu. Có lẽ bên cạnh những con búp bê xinh đẹp, y cần má»™t ngÆ°á»i mang đến cho y cảm giác bất an.
° ° °
Cuá»™c gá»i đến và o tối thứ bảy trong quy trình hằng tuần. NhÆ° thÆ°á»ng lệ, tôi lại chen chúc váºt vã trong đám kẹt xe ở ngã tÆ° X. Tiếng chuông Ä‘iện thoại đổ dồn cáu bẳn trong túi. Khi lôi nó ra được thì chuông Ä‘iện thoại cÅ©ng vừa tắt. Cố thoát khá»i đám ngÆ°á»i lố nhố, tôi nhÃch từng vòng xe. Thoát ra được, tôi dừng xe trên vỉa hè bấm nút gá»i lại.
Không có tiếng "Alô" nhÆ° các cuá»™c gá»i thông thÆ°á»ng. Giá»ng nói bên kia đầu dây trách móc má»™t cách yếu á»›t.
- Tôi đã chỠem ba năm rồi. Không khi nà o em thấy cần tôi sao?
Tôi định thần mất mấy mÆ°Æ¡i giây để nháºn ra giá»ng nói của Khoa. Gã tiếp tục trách móc tôi bằng sá»± im lặng kéo dà i. Lẽ ra tôi nên nói rõ sá»± tháºt rằng, chiá»u hôm đó, sau khi gặp gã, tôi đã bị giáºt mất túi xách. Vì thế số Ä‘iện thoại của gã cÅ©ng biến mất. NhÆ°ng tôi im lặng. Sá»± im lặng đã dần trở thà nh bản năng khiến không khà trở nên ngá»™t ngạt. Chỉ còn nghe tiếng thở mệt nhá»c qua Ä‘iện thoại. Khoa kết thúc khoảng im lặng đáng sợ ấy. Gã lên tiếng:
- Ba năm qua em sống thế nà o?
Sống nhÆ° thế nà o Æ°? Thì sống nhÆ° mình không chết, không thể chết được, dù rất muốn. Mà để sống thì trÆ°á»›c tiên phải ăn. Buổi sáng nuốt ổ bánh mì khô khốc và o dạ dà y. Buổi trÆ°a chen chúc trong quán bình dân, cố nuốt thứ cÆ¡m mà bụi Ä‘Æ°á»ng trá»™n lẫn vá»›i rau, thịt, cá. Má»—i ngà y cứ trôi qua nhÆ° thế. Còn tinh thần? Ba năm ấy vá»›i em? Há»c Ä‘iên cuồng. Bởi vắng anh và những thứ bảy. Ra trÆ°á»ng, xin việc. Không kiếm nổi má»™t gã trai lấp chá»— trống, dù chỉ để nói và i câu chuyện phiếm. Rồi Ä‘i là m. CÅ©ng biết mÆ°u mô, lừa lá»c, tà n nhẫn vá»›i chÃnh lÆ°Æ¡ng tâm mình. Kệ hết! Vì anh vẫn bảo lÆ°Æ¡ng tâm là thứ đáng mang cho chó gặm mà . Sống lÆ°Æ¡ng thiện mãi cÅ©ng chẳng được gì. Chi bằng, bằng má»i giá phải đạt được tham vá»ng. Bằng má»i giá phải thay đổi cuá»™c sống. Em đã trở thà nh trợ lý giám đốc vá»›i công việc của má»™t thÆ° ký riêng cần mẫn. Tất nhiên, em đã phải đánh đổi bằng cái giá tÆ°Æ¡ng đối chấp nháºn được. NgÆ°á»i ta vây quanh em xu nịnh và cả những lá»i xì xầm sau lÆ°ng. Mặc kệ tất cả. Cứ ngẩng cao đầu bÆ°á»›c Ä‘i. Dây thần kinh xấu hổ đứt phá»±t từ lúc nà o rồi. Anh há»i vì sao em lại thay đổi đáng sợ nhÆ° thế Æ°? Cuá»™c sống dạy em thế. ÄÆ¡n giản là công ty em Ä‘ang là m việc cÅ©ng là nÆ¡i cô ta là m việc. Anh há»i cô nà o Æ°? Là cô gái đã đến gặp em tại quán cà phê của chúng ta. Không uống nÆ°á»›c, không nói câu xã giao thông thÆ°á»ng nà o. Cô ấy chỉ bảo em rằng hãy buông tha anh ấy ra. Anh ấy không thuá»™c vá» em. Em mãi mãi là con bé nhà quê ngốc nghếch. Em không hiểu là anh ấy chỉ xem em nhÆ° món tráng miệng lạ trong bữa ăn ê há» thịt cá sao? Cô ấy nhìn em thÆ°Æ¡ng cảm. Lúc ấy tai em lùng bùng quá. Em có nghe gì nữa đâu. Cô ấy là ngÆ°á»i có há»c, nghe đâu đã há»c thạc sÄ©, gia đình có truyá»n thống lâu Ä‘á»i. Vì thế, cách xúc phạm ngÆ°á»i khác cÅ©ng đầy nghệ thuáºt.
Sau hôm ấy, em nhanh chóng biến khá»i cuá»™c Ä‘á»i anh ấy. Anh được kéo và o lấp chá»— trống. Lang thang ở UÄ‘on. Quán cà phê trang trà toà n mà u trắng. Mà u nguyên thủy, mà u khởi nguồn cho má»i mà u. Cá»a sổ hÆ°á»›ng ra những chung cÆ° cao tầng. Anh không há»i lý do. Những cuá»™c hẹn thứ bảy anh luôn đến sá»›m và sẵn sà ng ngồi cả ngà y cùng em. Äủ cho em bình tâm lại.
Ba năm, hÆ¡n má»™t ngà n ngà y phải không anh? Má»—i sáng thức dáºy, em đã táºp thói quen chạy đến gÆ°Æ¡ng nhoẻn cÆ°á»i vá»›i mình. Công ty không thiếu những cô gái trẻ đẹp luôn chá» thế vị trà em. Không được để sếp trẻ thấy mình mệt má»i. Sếp bảo em sở hữu nụ cÆ°á»i đẹp nhất trần Ä‘á»i. Váºy thì tại sao lại không ban phát, anh nhỉ? Thế nhÆ°ng có hôm, cố mãi vẫn không rặn ra nổi má»™t nụ cÆ°á»i. Phải tá»± lấy tay kéo khóe miệng ra. Nụ cÆ°á»i căng nhÆ° sợi chỉ. Äôi khi nhìn mình trong gÆ°Æ¡ng, em lùi lại vì sợ hãi chÃnh mình. Có phải mình đó không? Nà y phấn son, nà y lá»›p mặt nạ trên gÆ°Æ¡ng mặt. Äằng sau những thứ ấy, còn lại gì? Chút rÆ¡i rá»›t của tâm hồn lÆ°Æ¡ng thiện khiến em Ä‘au Ä‘á»›n, rÆ¡i tõm và o biển sâu cô Ä‘á»™c tối om.
Mà điá»u nà y, Ä‘iá»u em sắp nói đây, hÆ¡i Ä‘iên rồ anh ạ. Nhiá»u buổi sáng thức dáºy, em muốn mình mất trà nhá»› Ä‘i. Mất sạch. NhÆ° khi ta nhấn Delete và Empty Recyde Bin luôn. Không cách nà o có thể phục hồi. Nghe bảo uống cà phê Ä‘en nhiá»u, thức khuya nhiá»u trà nhá»› sẽ giảm sút. Em đã mà y mò là m thế. Ba cốc cà phê Ä‘en không Ä‘Æ°á»ng đắng ngắt uống vá»™i và ng má»—i đêm. Rồi ngồi đó, cạnh cá»a kÃnh, vén tấm rèm mà u xám nhìn ra bên ngoà i, chỠđến khi những ô cá»a sổ dần tắt đèn. Bóng tối hun hút sau cá»a sổ có sức hút mãnh liệt đối vá»›i em. Em yêu sá»± cô Ä‘á»™c hÆ¡n má»i thứ trên Ä‘á»i. Có khi, sau lá»›p kÃnh, em nhìn thấy cả sao, cả trăng. Không sáng lắm song đủ cho thấy và i đôi Ä‘ang hôn nhau vá»™i vã bên gốc phượng già dÆ°á»›i sân chung cÆ°. Có vẻ những hiểu biết của ngÆ°á»i ta vá» tác hại của cà phê và thức khuya là không đúng. Cà phê và những đêm thức đến hai, ba giá» sáng không có tác dụng trong việc là m giảm sút trà nhá»›. Quên những cái không đáng quên còn những cái muốn quên lại hiện ra mồn má»™t trong đầu. Mệt má»i. Rệu rã vá»›i ký ức và ká»· niệm ngủ quên.
à nghÄ© sắp xếp trong đầu. Suýt nữa tôi báºt thà nh lá»i. Có thể vì thói quen nói thẳng vá»›i nhau má»i thứ nên tôi đã không ká»m được lòng mình. Äịnh thần giây lát, tôi trả lá»i nhanh chóng, không vấp váp:
- Em vẫn sống ổn. Còn anh?
- Không ổn. Không ổn chút nà o. Tôi cần em.
Cho đến khi Khoa biến mất, tôi có nghe và i thông tin vá» gã. Khoa vá» là m việc cho má»™t công ty tin há»c. Äược và i tháng, công ty bị công an kinh tế tóm vì vi phạm bản quyá»n phần má»m. Khoa nghỉ việc, biến hẳn khá»i thà nh phố. Dò há»i không mang lại kết quả gì.
- Tôi cần em, ngay lúc nà y. Tôi cần tháºt sá»±, rất cần!
° ° °
Ông xe ôm nhìn địa chỉ dà i ngoằng trên giấy, lắc đầu. Ngay cả những ngÆ°á»i tìm Ä‘Æ°á»ng chuyên nghiệp nhất còn không biết thì tôi biết tìm đâu bây giá». Tôi quay xe dợm quay vá». Vừa lúc ấy Khoa trá» xe tá»›i. Khuôn mặt hốc hác ánh lên nụ cÆ°á»i tăm tối:
- Tôi biết, thế nà o em cũng sẽ bỠcuộc.
Tôi cÆ°á»i chống chế.
Khoa quay xe dẫn Ä‘Æ°á»ng. Con Ä‘Æ°á»ng nhá» mất hút sau những khúc quanh không tà i nà o nhá»› nổi. Con hẻm chà o đón tôi bằng không gian tối mịt. Cảm giác nhÆ° Ä‘ang Ä‘i giữa địa ngục. Khoa bảo tôi báºt đèn xe. Ãnh sáng soi rá»i những gÆ°Æ¡ng mặt. Mấy đứa trẻ ngồi trÆ°á»›c nhà , và i ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đang nhặt rau. Trong không gian của địa ngục nà y vẫn còn sá»± sống Æ°?
Cuối hẻm, ánh sáng vỡ òa. Khoa giúp tôi dá»±ng chân chống xe. Gã ở trên căn gác má»™t ngôi nhà cÅ© kỹ. Cầu thang già nua rung lên bần báºt dÆ°á»›i bÆ°á»›c chân. Quần áo ngổn ngang trÆ°á»›c hiên, từ trên mái xuống. Không thể tin Khoa Ä‘ang sống ở đây. Má»™t Khoa hà o hoa, lãng tá» vá»›i cái vẻ cÆ°á»i ang ác đâu rồi? Má»™t Khoa là niá»m ao Æ°á»›c của những cô gái muốn đổi Ä‘á»i Ä‘ang ngồi đấy Æ°? Äá»c được những suy nghÄ© trong đầu tôi, Khoa lên tiếng:
- Tôi thÃch ở đây. Dạo gần đây, tôi mắc bệnh sợ hãi vá»›i cái gì rá»™ng quá mức. Sợ cả con ngÆ°á»i.
- Một bệnh lạ.
Tôi cÆ°á»i chiếu lệ, Ä‘Æ°a mắt nhìn khắp căn phòng rá»™ng chÆ°a đầy ba mét vuông.
Những cuốn sách hoen ố nằm lăn lóc. Ấm, tách cáu bẩn chứng tá» lâu rồi không có khách. Khoa vẫn giữ sở thÃch vá» những con châu chấu ma. Mạng nhện giăng chằng chịt trên chúng. Má»™t góc khác, nhÆ° là sá»± sắp đặt vô tình trong ý nghÄ© hoảng loạn, Khoa vung vẩy những nhát cá» lá»›n mà u máu. Mà u Ä‘á» bầm, Ä‘en đặc, bết lên tÆ°á»ng. Tôi co ngÆ°á»i rụt lại trong góc ngồi. Khoa đứng dáºy pha trà . ChÆ°a thẳng ngÆ°á»i lên được thì gã đã ngã sấp xuống sà n nhà . Tôi cuống quýt, hốt hoảng. Khoa trấn an qua hÆ¡i thở yếu á»›t. Gã muốn nằm má»™t lát. Má»™t lát thôi. Gã thá»u thà o.
Äêm ấy Khoa lên cÆ¡n sốt. Äầu nóng hầm háºp. Gã liên tục kêu khát nÆ°á»›c. Gần sáng, nhiệt Ä‘á»™ giảm chút Ãt. Gã mệt má»i mở mắt, nắm lấy bà n tay tôi Ä‘ang ở trên trán gã. Gã nà i nỉ, hãy để thế nà y. Má»™t lát thôi.
Tôi gá»i Ä‘iện thoại xin sếp trẻ nghỉ việc vì báºn việc nhà . Khoa cuống quýt, hay em Ä‘ang có ý định biến mất. Tôi cÆ°á»i nhếch mép, cÅ©ng có thể.
Tôi lần mò trong con hẻm mịt mùng, ra Ä‘Æ°á»ng mua cháo cho gã. Gã ăn được và i muá»—ng lại nằm váºt ra ná»n. Căn phòng cháºt chá»™i, chỉ vừa chá»— cho hai ngÆ°á»i.
Nếu đúng theo lý thuyết hà nh vi của Watson thì khi cùng nháºn phản ứng nhÆ° nhau, sẽ cho ra kÃch thÃch nhÆ° nhau. NhÆ° khi da thịt chạm và o nhau thì bản năng sẽ trá»—i dáºy. NhÆ° khi anh - ngÆ°á»i tôi yêu thÆ°Æ¡ng và căm háºn suốt cả Ä‘á»i đã là m thế vá»›i những hứa hẹn ngá»t ngà o. Khoa thì khác, mặc dù chúng tôi Ä‘ang nằm cạnh nhau, da thịt chạm và o nhau, hÆ¡i thở pháºp phồng khiêu khÃch. Äiá»u duy nhất Khoa là m là hôn nhẹ lên trán tôi. Nụ hôn của sá»± tôn thá». Gã bảo tôi mang gÆ°Æ¡ng mặt của Äức mẹ Maria. Äừng đánh mất sá»± lÆ°Æ¡ng thiện, đừng là m vấy bẩn nó. Tôi cÆ°á»i nhạt nhẽo, chua chát. Sao ngà y xÆ°a gã bảo tôi đừng lÆ°Æ¡ng thiện quá, giá» lại hối tiếc?
Tôi đã chết. Sá»± lÆ°Æ¡ng thiện cÅ©ng đã chết từ cách đây ba năm. Không có ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng thiện nà o lại quyết định hà nh quyết má»™t con ngÆ°á»i chỉ trong vòng ná»a tiếng. Tôi đã chết từ khi bÆ°á»›c và o căn phòng trắng toát, sá»±c nức mùi ête ấy.
Tôi câm lặng vá»›i những hình ảnh hiện vá».
° ° °
Năm ngà y sau đó Khoa khá»i bệnh, ngÆ°á»i vẫn còn yếu á»›t. Tôi lấy là m lạ tại sao gã lại bệnh lâu thế. TrÆ°á»›c đây gã luôn tá»± hà o rằng, ngÆ°á»i nhÆ° anh có thánh váºt may ra má»›i chết. Sao giá» nhìn gã mong manh đến thế. Tá»±a hồ gã không há» tồn tại trên thế gian nà y mà là từ cõi chết quay vá». Hình nhÆ° Khoa sợ tôi chạm đến không gian riêng tÆ° của gã. Gã bảo tôi vá» Ä‘i là m Ä‘i. NhÆ° thế là đủ rồi. Cảm Æ¡n em nhiá»u lắm. Anh ổn rồi. Gã dấm dẳng, gần nhÆ° xua Ä‘uổi.
Tôi không báºn lòng. Tôi nợ gã rất nhiá»u. Nợ ân tình có trả ngà n năm cÅ©ng không hết. Tôi bảo, thứ bảy mình sẽ đến. Gã không trả lá»i. Gã biết, tôi đã quyết Ä‘iá»u gì là không ai cản nổi. CÅ©ng nhÆ° khi tôi bảo giữa tôi và gã chỉ có thể là bạn, bạn thân hay cái gì đó cÅ©ng được, nhÆ°ng không bao giá» là tình yêu. Vì thế gã chá»n cách biến mất vá»›i tình yêu dà nh cho tôi, nhÆ° dà nh cho Äức mẹ Maria.
Tình yêu dà nh cho Äức mẹ Maria. Thứ ấy, tôi không cần. Nó chỉ gợi lại những ná»—i Ä‘au. Nó cứa và o tôi những vết cắt Ä‘á»™c ác. Äức mẹ Maria trong sáng đến từng tế bà o tâm hồn. Và những ngÆ°á»i mẹ thì không bao giá» giết Ä‘i con mình. Tôi trái ngược vá»›i cả hai.
° ° °
Tôi nợ gã một tình yêu không bao giỠtrả được.
Khoa lại biến mất khá»i cuá»™c Ä‘á»i tôi. Lần nà y không có mẩu giấy nà o ghi lại địa chỉ. Chỉ có tá» giấy notes mà u và ng dán lên vách tÆ°á»ng máu. Câu nói cá»a miệng của gã. Tôi muốn ngủ, chỉ má»™t lát thôi. Nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy cuối cùng của gã.
Tôi gá»i cho gã bức thÆ° khi đốt kèm và ng mã. Äại loại, cho gã biết rằng, gã nằm trong ký ức đánh rÆ¡i của tôi. Biết đâu, ngà y mai nà y, vì tác dụng của cà phê, của mấy năm trá»i thức khuya, tôi sẽ mỉm cÆ°á»i hạnh phúc hân hoan khi biết mình mất hẳn trà nhá»›. Không còn chút ký ức nà o. Không còn thứ già y vò mình má»—i ngà y.
Ngà y mai là ngà y mai. Hôm nay, tôi quyết định liệt thêm gã và o những thứ nằm trong má»› ký ức há»—n Ä‘á»™n, đánh rÆ¡i đâu đó trên Ä‘Æ°á»ng.
Ngà y mai không có vùng ký ức đánh rơi kia nữa!