Thiếu niên nghe xong, cười nói: "Nghĩa phụ, người nói nó là 'Kì Lân Thử', vậy đã hơn một năm nay, nó hình như không có bản lãnh gì lớn, ngoại trừ khả năng nhận ra đường mà người ta đã nói ra, con không có phát hiện nó có cái gì bản lĩnh."
Đại hán cũng là kì quái nói: "Ta cũng không biết rõ ràng lắm, năm đó ta đến dải đất này du ngoạn, bất ngờ gặp được Dược Tiên gia hoả kia, hắn nói qua với ta dải đất này xuất hiện Kì Lân Thử, đem hình dạng của nó nói với ta, còn dặn dò ta phải cẩn thận, miệng của gia hoả này có thể phun ra Thiên hoả, mặc kệ là cái gì đồ vật, đều có thể bị nóng chảy hết, rất là đáng sợ." Thiếu niên nói: "Con xem ra là nó đã bị thoái hoá rồi, chẳng phải là có một câu chuyện xưa như thế sao, kể rằng có một địa phương mèo già không có bắt lão chuột, sau khi thấy lão chuột, không đi bắt nó, mà lại chạy trốn. Gia hoả này khả năng chính là nguyên nhân này."
Hai người nói nói cười cười, qua một lúc lâu sau, Thiếu niên lại đi ra bên ngoài nhóm lửa, nướng một vài miếng thịt, nấu một nồi cơm, bày tất cả lên trên cái bàn vuông, đại hán từ trong một góc của căn nhà ôm đến một vò rượu, mở ra rót vào ba cái chén, tại sao lại là ba cái chén? Là bởi vì A Mao cũng muốn uống, ngươi đừng tưởng rằng nó là động vật thì không có thể uống rượu nha.
Uống hết nửa vò rượu, đại hán nói: "Không nên uống nữa, ngươi chút nữa còn phải hạ sơn, ăn thêm chút thịt nữa này." Lập tức thấy cái Kì Lân Thử A Mao kia đi ra xa hơn tám bước, tại trên mặt cái bàn vuông đi một vòng tròn, có vẻ như muốn nói rằng: "Hãy xem đây, ta còn có thể đi một vòng, đâu có thể tới mức uống say, ngươi không phải là chờ sau khi bọn ta đi khỏi rồi uống trộm đấy chứ." Đại hán thấy thế, trong lúc nó chưa kịp ẩn náu đã vô cùng nhanh, cong ngón tay búng ra, bắn đúng vào đỉnh đầu nó, cười nói: "Tại ngươi đa sự."
A Mao thè cái đầu lưỡi đỏ hỏn ra, hướng tới đại hán trợn trừng đôi mắt nhỏ, rồi tựa như một làn khói nhảy xuống khỏi cái bàn vuông, cũng không biết đã chạy tới nơi nào.
Đã đến giưa trưa, Thiếu niên mang theo Kì Lân Thử ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, tạm biệt đại hán, bước trên con đường đi xuống dưới chân núi, Thiếu niên đi vào toà Nguyên thuỷ Sâm lâm không xa ngôi nhà gỗ nhỏ, bên trong Nguyên thuỷ Sâm lâm này rất là cổ quái, Thiếu niên mỗi một lần đi ngang qua nơi này, đều từng ghi nhớ trong lòng một vài lộ tuyến đã đi qua, thậm chí làm cả kí hiệu trên thân cây, nhưng mà mỗi một lần hắn trở về sau đó, luôn luôn tìm không được con đường đã đi lúc trước, dấu vết của những vết khắc trên thân cây cũng không biết đã chạy mất đi đâu, Nguyên thuỷ Sâm lâm này thật giống như một cái trận pháp của thiên nhiên, người nào nếu bị vây ở bên trong, đừng có mơ tưởng ra được.
May mắn có Kỳ Lân Thử. Kỳ Lân Thử này nghe nói là Dị thú thời thượng cổ, bởi vì thể tích quá nhỏ, cho nên đến nay còn không bị tuyệt chủng, cùng thời đại với nó nghe nói còn có loài Rồng. Bất quá, còn không có ai đích thân thấy qua Kỳ Lân Thử này phun ra Thiên hoả, Hình dáng của nó nhìn rất giống con Sóc, trên lưng có một vệt màu đỏ như lửa, mặt cũng là màu hồng, bất quá là hồng túc, một cái đuôi thật dài, sai biệt không nhiều so với cái thân thể coi như là dài ấy.
Thông thường mà nói, con Sóc ăn những thứ là thực vật như quả, hoa, lá, ngẫu nhiên cũng tiêu hoá một chút đồ ăn có tính động vật, chỉ Kỳ Lân Thử rất giống con Sóc này bất cứ cái gì cũng đều ăn, nó cái gì đưa đến cũng không từ chối. Càng ngạc nhiên hơn nữa là nó còn có thể uống rượu, và cũng đã từng phạm qua. Thiếu niên cùng nó ở chung đã hơn một năm nay, phát hiện niên kỉ và danh tiếng của gia hoả này đặc biệt lớn, quả thực chính là Vương giả trong Sâm lâm này.
Có một lần, Thiếu niên mang theo nó đến nơi rừng rậm luyện công, đột nhiên từ trong một chỗ hõm trong núi có vài con Hổ lớn vằn vện chạy trốn ra ngoài, nó nhìn thấy, một ti hào cũng không cảm thấy khẩn trương, còn nghênh ngang đi qua đi lại, 'chi chi' dặn bảo bọn chúng, cũng chẳng biết rốt cục là nói cái gì, về sau dải đất này cũng rất ít xuất hiện dã thú, trong vòng ba dặm quanh căn nhà gỗ nhỏ càng không thấy được bóng dáng của dã thú.
Thiếu niên đem nó đặt lên trên vai, một đôi mắt nhỏ của nó lúc này chính đang cẩn thận phân biệt phương hướng,ước chừng đi được một canh giờ, cuối cùng cũng đi ra khỏi được mật lâm, tới một rừng cây rồi đi ra ngoài. Thiếu niên bắt nó bỏ vào một chỗ trong bọc, triển khai khinh công, nhanh như một ánh chớp hướng dưới chân núi phi xuống.
Lại đi được đại khái nửa canh giờ thì tới chân núi, đi tiếp mười dặm tiểu đạo, chuyển tới trên một cái quản đạo (Đường giữa hai vách núi cao - ND). Dọc theo đường đi, Thiếu niên thấy chung quanh bắt đầu xuất hiện cảnh tượng những bông hoa đang nở, ánh mặt trời đầu xuân toả sáng lên thân người, mặc dù không có bao nhiêu độ ấm, nhưng cũng không thể nói đó không phải là một loại hưởng thụ, người biết hưởng thụ nên biết vừa đủ mà dừng lại.
Thiếu niên lúc này đã đi tới trên một cái Trấn, cái Trấn này nói lớn cũng không phải là lớn, mà nói nhỏ cũng không phải là nhỏ, buôn bán các thứ thật ra rất là nhiều, đó cũng là nguyên nhân tại sao Thiếu niên lần nào cũng đều rất thích đến nơi đây chọn đồ. Thiếu niên đã tới đây rất nhiều lần, đối với đường đi vô cùng quen thuộc, lập tức mua trước các nhu phẩm sinh hoạt, sau đó lại mua một vò lớn Thiệu hưng Hạnh hoa xuân tửu, bỏ vào trong một cái bao bố lớn vừa mới mua, hắn mặc dù năm nay chỉ có mười tuổi, bởi do nguyên nhân luyện công, nên lớn như một tiểu hoả tử mười lăm mười sáu tuổi, cánh tay và bắp chân đều rất to, người ta nhìn thấy hắn, cũng không có ý tứ coi thường hắn.
Kỳ thật cũng có người tới khi phụ hắn, đó là lúc hắn lần đầu tiên đến nơi này, không biết giá cả thị trường nơi đây, đang từ trong tửu điếm đi ra, đụng đầu với hai tên hán tử vô lại bản xứ đang đi tới, một tên chỉ thẳng vào hắn nói: "Tiểu tử, có biết quy củ không?" Hắn lúc ấy ngẩn ra hỏi: "Cái gì quy củ?" Hán tử kia nghe xong, mắng: "Cái gì quy củ! Xú tiểu tử, ngươi giả cách hồ đồ với ta sao, chúng ta là tới thu bảo hộ phí, đem bạc của ngươi bỏ ra đây, để chúng ta còn phân chia, nếu không có ngươi sẽ biết tay!" Thiếu niên nghe xong, lúc đó mới biết bọn chúng là cái dạng người gì, cười nói: "Ta không cần bảo vệ, vì sao lại phải cho ngươi ngân tử?" Hán tử còn lại nghe xong, trong miệng chửi rủa thô tục, đi lên định túm lấy cổ áo của Thiếu niên, Thiếu niên cứ để cho hắn nắm được, hán tử nọ tưởng chỉ cần vung tay là có thể đem hắn quật ngã xuống đất, chẳng ngờ dụng khí lực nửa ngày, Thiếu niên vẫn không nhúc nhích, biết ngay là đã gặp phải người trong chốn võ lâm, Thiếu niên chán ghét bọn họ ở cái địa phương này làm càn làm bậy, nên huých đầu vai một cái, đã đụng vào má của đối phương, lập tức khoé miệng của hán tử kia bị nhếch lên cao, hắn đau đớn kêu lên: "Hảo hán tha mạng, Hảo hán tha mạng." Thiếu niên cũng là mặc kệ hắn, đuổi theo tên hán tử đang chạy trốn kia, không thương tiếc đá một cước lên mông đít của hắn, làm cho hắn ngã sấp mặt xuống, trượt dài trên mặt đất, cả người đau đớn mãi không thôi.
Thiếu niên sau khi dễ dàng trấn áp được bọn chúng, liền cảnh cáo bọn chúng: "Lần sau nếu ta còn gặp các ngươi lần nào, thì ta sẽ đánh các ngươi lần đó." Từ đó về sau, tịnh không có ai tìm đến hắn gây phiền toái. Hiển nhiên, hai hán tử bị giáo huấn nọ đã đề tỉnh cho những người khác, ai còn muốn tới tìm hắn gây phiền, như vậy chẳng phải là đơn giản hơn sao.
Thiếu niên sau khi hoàn thành những việc cần phải hoàn thành, đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của nghĩa phụ bảo hắn tới nơi nào đó cắt tóc, trong lòng thầm nghĩ: Quên chuyện đó đi, ta không thích cắt, dầu sao cũng không có một ai biết ta, cho dù có cắt tóc đi, ta vẫn là ta, thôi thì cứ giữ nguyên cái hình dạng này đi. Trong lòng nghĩ xong, liền tìm tới một nhà hàng may, mua một dải lụa màu lam, cầm mái tóc ở đàng sau chải qua, buộc chặt dải lụa lam vào giữa, đàng sau hắn buông xuống một chùm tóc, khuôn mặt hắn liền lộ ra ngoài, không còn là nửa kín nửa hở nữa.
Nhấc cái bao vải to tướng lên đi ra khỏi cửa hàng may, Thiếu niên lại trở lại đường đi, chợt nghe thấy Kỳ Lân Thử chi chi kêu lên, từ trong bọc hắn chui ra, một đôi mắt nhỏ thập phần cơ cảnh tra xét nhìn xung quanh, Thiếu niên thấy vẻ mặt nó như lâm đại địch, nhịn không được bật ra tiếng cười nói: "A Mao, ngươi làm cái gì đấy? Có phải phát hiện ra chuyện gì phải không a?"
Kỳ Lân Thử dùng cái đuôi quét lên mặt của Thiếu niên, nhảy xuống dưới đất, chạy đi về phía trước, ra xa vài trượng, quay đầu lại nhìn Thiếu niên, ý tứ như muốn bảo Thiếu niên đi theo nó. Thiếu niên còn chưa thấy qua Gia hoả này xuất hiện loại tình huống này, tâm trạng cảm thấy tò mò, bước theo nó đi tới.
Chỉ thấy Kỳ Lân Thử một đường chạy thẳng tới, đi ra khỏi Trấn, chuyển tới một con đường nhỏ phía bên trái Trấn chạy lên. Thiếu niên cảm thấy thập phần kinh ngạc, Gia hoả này rốt cuộc phát hiện được cái gì?
Thiếu niên theo Kỳ Lân Thử trên một con đường nhỏ trong núi không nhanh không chậm chạy tới, qua thời gian không đầy một phần ba nén hương, một Chuột một người đi tới bên ngoài bức tường của một toà Viện, Kỳ Lân Thử men theo tường Viện, đi trong chốc lát, đã tới bên ngoài một toà Đại môn, Thiếu niên ngẩng đầu vừa nhìn Viện môn, tức giận to giọng mắng: "Ngươi cái tên Tiểu gia hoả kia, đem ta dẫn đến nơi này làm gì? Nơi này đâu phải là nơi để ta tới, cái mũi của ngươi còn thực sự linh mẫn không đấy, mà còn có thể tìm được loại địa phương này."
Nói xong, tiến lên phía trước một bước, đem Kỳ Lân Thử chộp vào trong tay, Kỳ Lân Thử dẫy dụa một chút, Thiếu niên gõ 'cốp' một cái vào đầu nó, nói: "Còn không thành thật, mang theo ta đến nơi này, sau khi trở về ta bắt ngươi phải 'ăn chay niệm Phật'."
Kỳ Lân Thử chi chi kêu lên, hình dạng có vẻ cực kỳ uỷ khuất.
Đột nhiên nghe thấy Viện môn 'kẹt' một tiếng, cánh cửa Viện đỏ thậm đã được mở ra, Thiếu niên đang định chạy trốn, vừa đúng lúc bị người phát hiện ra.
Hết chương 59.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:36 PM.
"A Di Đà Phật", Tiểu thí chủ quang lâm bổn am, chẳng biết bổn am có thể giúp đỡ được gì không?
Chỉ thấy cánh cửa đỏ thậm vừa mở ra, một Ni cô trên đầu đội một mảnh vải màu tro đi ra, Thiếu niên a a cười nói: "Đã quấy rầy sự thanh tu của Sư phó rồi, con vật yêu quý của tại hạ vô cớ chạy đến nơi này, tại hạ đến đây là để bắt nó, không tưởng được là nó lại chạy tới đây, thật sự không có ý đồ xấu gì."
Ni cô này nhìn hình dáng bất quá ba mươi tuổi đầu, bộ dáng xem ra đoan chính, mặc dù trên người mặc bộ quần áo nâu sồng, nhưng các đường cong thật sự là không xấu. Ni cô nhìn nhìn Kỳ Lân Thử trong tay Thiếu niên, kinh dị nói: "Di, thí chủ thật là có bản lãnh, bần ni còn chưa bao giờ gặp qua loại Sóc này, chẳng biết thí chủ ở nơi nào mà có được vậy?"
Thiếu niên ha ha cười nói: "Đây là ta ở trong núi bắt được đó, tại hạ không quấy rầy nữa, cáo từ!"
Bỗng nhiên, bên trong am ni cô truyền ra một tiếng Hạc hót, Kỳ Lân Thử nghe thấy, một đôi mắt nhỏ trợn lên hết cỡ, chi chi kêu lên, đột nhiên cựa mạnh, thoát ra khỏi bàn tay của Thiếu niên, từ trên không trung lắc lư hạ xuống, đâm đầu xông vào cái cánh cửa nửa mở nửa đóng của Am môn.
Thiếu niên thấy Tiểu gia hoả đó chạy vào bên trong Am, trong lòng bối rối, vội vàng nói: "Uy, A Mao, ngươi trở về ngay cho ta, đây không phải là nơi ngươi đi vào. Ngươi nhanh nhanh trở lại!"
Nói xong, Thiếu niên cũng bất chấp tất cả, cắm đầu chạy vào bên trong Am ni cô, cái Ni cô kia đứng phát ngốc ở ngoài cửa Am cũng là không kịp tới xuất thủ ngăn cản, để cho Thiếu niên xông được vào bên trong Viện.
"Thí chủ, mời quay trở lại, Phật môn thanh tịnh, không dung ngoại nhân tuỳ ý xông bừa."
Ni cô vội vàng đi theo ở phía sau, mắt nhìn thấy Thiếu niên ở phía trước biến mất tại góc của một Tràng ốc, động tác của Thiếu niên thật sự quá nhanh, Ni cô lại không có tu luyện qua cái gì Khinh thân công phu, đâu có thể đuổi kịp đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xông vào tới bên trong nội viện ở trong Am.
Thiếu niên cũng biết địa phương này không phải một nam tử như hắn có thể nói vào là vào được, không có sự chọn lựa chính là do Kỳ Lân Thử gia hoả đó thật sự không nghe lời, cũng không hướng chủ nhân thông tri một chút, đã như một làn khói chạy vào bên trong Am, Thiếu niên một đường đuổi theo nó, ở phía sau hô to gọi nhỏ, khiến cho nơi Phật môn thanh tịnh này giống như đang mở một cái đại hội gì đó.
Thiếu niên vòng trái quẹo phải, chợt tới bên ngoài một cái Viện, một nơi thập phần hẻo lánh ở trong Am, Kỳ Lân Thử tung người vừa nhảy, đã nhảy lên trên tường Viện, bức tường nọ chiều cao một trượng, Kỳ Lân Thử vừa đảo người một cái đã tới đầu tường, quay về phía con vật gì đó trong Viện chi chi kêu lên, xem hình dạng là cùng cái con vật kia đối kháng, Thiếu niên trong lòng kỳ quái, vừa dịch người đã lên tới đầu tường, thân hình vừa mới đứng vững trên đầu tường, bỗng nghe có người quát: "Ngươi là ai? Sao lại dám xông vào đây, bắt đem lại đây!" Liền theo tiếng nói, một đạo hàn mang nhanh chóng xạ tới đùi trái của Thiếu niên, Thiếu niên trong lúc nguy cơ, ở trên đầu tường sử một cái 'Cáp tử đại phiên thân', song cước vừa điểm lên đầu tường, phi thân bay lên, lơ lửng trên không trung lộn vòng một cái, lại hạ xuống đầu tường, đang định ngẩng đầu nhìn lại, chợt nghe có người giọng điệu ngọt ngào nói: "Hoa nhi, đến giáo huấn tiểu tử này một chút, để hắn biết thế nào là lợi hại."
Một trận cuồng phong nổi lên, từ bên trong Viện đột nhiên phi xuất một cái thân ảnh khổng lồ, thân ảnh nọ rõ ràng chính là một loại động vật, chỉ thấy đây là một con Bach Hạc lớn cao cơ hồ tới một trượng, toàn thân thuần một màu trắng, khu vực đầu và bộ mặt trọc lốc hiện ra màu sắc đỏ tươi, cái mỏ màu đỏ, chân thấp thịt màu đỏ. Cái mỏ vừa nhọn lại vừa dài há ra, phát ra một tiếng hót, từ không trung phi xuống, một cái mỏ rộng hướng Thiếu niên không thương tiếc mổ tới.
Thiếu niên kinh hô "Ai nha" một tiếng, từ đầu tường lắc người hạ xuống, cuồng phong quét ngang qua bên dưới, thật sự đứng thẳng không ổn, may thay Thiếu niên sau khi rơi xuống đất, song thủ vừa chống xuống mặt đất, đã đằng không nhảy ra xa tám thước, như vậy mới không có thụ thương. Kỳ Lân Thử chi chi kêu lên một tiếng sắc nhọn, đột nhiên tung người vọt lên, chiếm lấy không trung, nó diện tích thật là quá nhỏ, đại Bạch Hạc cùng nó so sánh, cảm giác nó tựa như một chú tí hon.
Đại Bạch Hạc thấy Kỳ Lân Thử mặt đối mặt mà tới, giống như nhìn thấy khắc tinh, quay đầu bay trở về, Kỳ Lân Thử đắc ý chi chi kêu lên, chân sau chạm đất, chân trước liền khoanh lại, đặt ở trước ngực, bộ dáng cực kỳ buồn cười. Thiếu niên lúc này mới có cơ hội đánh giá tình huống trong Viện. Chỉ thấy Viện này mặc dù rất hẻo lánh, nhưng lại thập phần rộng rãi, ở phương hướng đối diện với Thiếu niên có một toà đại ốc, lúc này đang có hai người đứng tại nơi đó, một người là một vị nam tử, xem niên kỉ cũng không vượt quá tuổi mười lăm, nét mặt chưa hết vẻ ngây thơ, đôi mắt nháy cũng không nháy nhìn vào Thiếu niên, tựa hồ chính tại vì Thiếu niên có cái con Kỳ Lân Thử này mà cảm thấy vạn phần kinh ngạc.
Một vị khác cũng là một Tiểu cô nương trên dưới mười tuổi, tóc trên đầu tết thành hai cái sừng dê, một đôi mắt to tinh linh cổ quái, cái miệng nhỏ đỏ tươi, tay thon nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như phấn, trông giống như một con búp bê vậy. Hai người này trên người mặc Cẩm y phục sức chất liệu thượng hảo, vừa nhìn đã biết là sanh trưởng trong gia đình phú quý. Thiếu niên thấy nơi này có một nam tử, trong lòng có chút kinh kỳ, như quả không là cùng Am chủ của Ni cô am này có quan hệ thân mật, như thế nào có thể để cho nam tử đi vào. Xem ra hai người này nhất định là người nào đó của Am chủ.
Tiểu cô nương thấy Đại Bạch Hạc bị lép vế dưới tay của Kỳ Lân Thử, vội vàng cao giọng hô lên: "Hoa nhi, ngươi không phải sợ a, ngươi lớn như vậy, nó nhỏ như thế, ngươi còn chưa đánh nhau qua với nó kia mà?"
Đại Bạch Hạc ở trên trời cao kêu to lên mấy tiếng, đột nhiên cắm đầu phi xuống, hai cánh quạt mạnh, dừng tại không trung, cách Kỳ Lân Thử chỉ có trên dưới một trượng, hai cánh của Bạch Hạc vừa mở ra, dài tới gần một trượng rưỡi, cánh chim khổng lồ quát khởi trận trận kình phong, làm bụi đất trong Viện bốc lên mù mịt.
Kỳ Lân Thử rời khỏi chỗ của nó chỉ có một trượng, cũng là không có bị kình phong lay động, hai chân sau của Kỳ Lân Thử dán chặt trên mặt đất, một đôi mắt nhỏ và con mắt to của Đại Bạch Hạc trừng lên nhìn nhau, Kỳ Lân Thử là thượng cổ dị thú, con Đại Bạch Hạc này mặc dù là thiên hạ hiếm có, có trên một ngàn tuổi đáng kính, nhưng mà tại trước mặt của Kỳ Lân Thử một điểm cũng không dám coi thường, Đại Bạch Hạc không biết con Kỳ Lân Thử này có cái gì bản lãnh, nhưng mà nó dựa vào trực giác linh mẫn, cảm thấy cái Tiểu gia hoả trước mắt này trong cơ thể tàng trữ một loại nguyên thuỷ lực lượng cực kỳ khủng bố.
Đại Bạch Hạc quan sát Kỳ Lân Thử cả nửa ngày, thấy đôi mắt nhỏ của Kỳ Lân Thử vẫn nhìn trừng trừng, không có động tĩnh gì đặc biệt, trong lòng kỳ quái, thử dùng cánh bên trái vạch lên một cái, bốc lên một cỗ kình phong hướng Kỳ Lân Thử đánh tới, Kỳ Lân Thử chi chi vừa kêu, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, làm kẻ đào binh, thẳng một mạch chạy đến chỗ Thiếu niên đang đứng riêng biệt, lắc cái thân hình nhỏ bé một cái, nhảy luôn vào lòng của Thiếu niên, Thiếu niên vội dùng một tay nắm chặt lấy nó, lúc ấy con Đại Bạch Hạc nọ dò thử Kỳ Lân Thử bất quá chỉ là hư trương thanh thế, hót lên một tiếng dài, bay đến đỉnh đầu của Thiếu niên, cánh trái vạch một cái, hướng trên đầu Thiếu niên hạ xuống, cái cánh chim khổng lồ vừa mở ra, đã tới vị trí phía trên cách đỉnh đầu Thiếu niên ba thước, Thiếu niên cảm giác thấy một đạo kình lực bài sơn đảo hải vọt tới, người của hắn đúng là như thuyền nhỏ trong cơn gió lớn, lắc lư muốn bay đi.
Thiếu niên thấy thế tới của Đại Bạch Hạc rất mãnh liệt, không dám cẩu thả cùng nó tỉ thí lực khí, đưa người nhảy lên, nhảy qua hẳn cánh trái của Đại Bạch Hạc mới kêu lên: "Uy, hai người các ngươi là chủ nhân, như thế nào mà không quản con vật yêu quý của các ngươi, chẳng lẽ muốn cho nó đả thương tại hạ sao?"
Tiểu cô nương nọ nghe xong, vỗ tay cười nói: "Hảo a, hảo a, ngươi nếu đánh thắng được Hoa nhi của ta, ta sẽ nhường cho ngươi ngồi lên nó du ngoạn một ngày, nếu ngươi không phải đối thủ của nó, trong trường hợp đó chỉ có thể là ngươi xui xẻo thôi."
Thiếu niên nghe xong lời này, suýt chút nữa tức phát cuồng. Hắn cũng không phải là cố ý xông vào trong Ni cô am này, nếu không phải Kỳ Lân Thử phát hiện ra con Đại Bạch Hạc này, hắn cũng sẽ không đi tới nơi này, lại càng không phải cùng Đại Bạch Hạc tranh đấu. Con Đại Bạch Hạc nọ thấy Thiếu niên nhảy đến một bên, thân thể khổng lồ đột nhiên xoay chuyển, cư nhiên sử ra một chiêu "Bạch Hạc Lượng Xí", cánh bên phải cực kỳ đúng cách khoa lên, hướng hông trái của Thiếu niên đánh tới, Thiếu niên phi thân bắn lên, một cỗ cuồng phong thổi qua, cuộn lên bụi đất, cánh phải xẹt sát qua dưới chân hắn hai tấc, Thiếu niên người tại không trung, cả giận nói: "Ngươi là chủ nhân mà đã nói như vậy, thì đừng có trách ta không khách khí nhé."
Nam tử đứng ở một bên sắc mặt thay đổi, quay về Tiểu cô nương khuyên nhủ: "Bỏ qua đi, muội muội, hắn cũng không phải cố ý xông vào, Huệ trần sư thái cũng sắp đến rồi, chúng ta ở chỗ này động võ, sợ rằng không tốt đâu!"
Tiểu cô nương vừa nghe, gắt giọng nói: "Ca ca, ngươi bớt quản ta đi, ta cũng không phải là tiểu hài tử? Ta chỉ bất quá là không quen nhìn tiểu tử này không có lễ phép nhảy lên đầu tường, nói không chừng hắn là một tên đạo tặc, ngươi xem hình dáng của hắn có vẻ lén lén lút lút, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ cắp. Ta đây là giúp Huệ trần sư thái tróc tặc, ngươi không cần phải quản!"
Thiếu niên nghe được lời nói này, cười to nói: "Hảo, hảo, tại hạ phi gian tắc đạo, tới đây tới đây, Đại Bạch Hạc, tại hạ cùng với ngươi đại chiến ba trăm hiệp." Nói xong, vung tay bổ xuống, phách không chưởng lực phát ra, ẩn ước bên trong có tiếng phong lôi.
Hết chương 60.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:35 PM.
Chưởng lực cách không của thiếu niên vừa xuất, kình phong lướt qua, đỡ được thế tới của Đại bạch hạc. Nó thấy vậy thì nhảy vọt, lùi sau hai trượng, thân hình to lớn của đại bạch hạc đột nhiên xoay vòng, giơ ra song trảo, hướng thẳng xuống đầu của thiếu niên. Thiếu niên cười lớn nói: “Xem hạc trảo của ngươi lợi hại hay là long thủ của ta lợi hại hơn.” Nói rồi, đưa hai tay ra, ngũ chỉ hơi khum lại, tựa trảo phi trảo, tuy có chút khác biệt với Long trảo thủ của Thiếu Lâm chính tông nhưng trong tay hắn lại có thêm một luồng khí linh động, có phong thái của tiên gia.
Thân hình của thiếu niên chuyển động, không ngừng múa song thủ chưởng, đại bạch hạc đồng thời dùng cái mỏ sắc nhọn của mình, hai cánh và song trảo, vây công thiếu niên, chỉ thấy trong sân kình phong cuồn cuộn. Đại bạch hạc này quả thực quá lớn, mỗi khi bay lên bay xuống đều làm nổi lên lốc xoáy, kỳ lân thử lúc này đang trốn trong lòng của thiếu niên, thò đầu ra nhìn thế công kích của đại bạch hạc.
Chiêu thức võ công của thiếu niên quay đi quay lại đều là long trảo thủ. Một bộ long trảo thủ cứ không ngừng lặp lại trên tay của hắn. Tuy không thể hoàn toàn chống lại thế công kích mãnh liệt của đại bạch hạc, nhưng nhất thời sẽ không bị đánh bại. Đại bạch hạc đã tới trăm năm tuổi, lại còn theo cao nhân học mấy chục năm võ nghệ, quay đi quay lại cũng chỉ có mấy chiêu này, nhưng nó vẫn luôn chiếm thế thượng phong, lại cộng thêm lợi thế thiên nhiên, thiếu niên muốn bắt nó là điều không thể.
Thiếu niên càng đánh càng kinh hãi, võ công của hắn tuy không phải là tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng cũng là cao thủ nhất nhì, nghĩa phụ hắn ba tháng trước đã nói với hắn, với võ công hiện tại của hắn, trong võ lâm chỉ cần không phải là người cao tuổi, thành danh nhiều năm, hay là nhất phái chi tôn thì chẳng có bao nhiêu người có thể làm hắn chịu thiệt thòi.
Cho tới nay hắn đã sử ra cả công phu mà hắn đắc ý nhất là Long Trảo thủ, vậy mà vẫn chưa chiếm được ưu thế, trong lòng đương nhiên có chút hoài nghi. Thực ra, hắn nào biết con đại bạch hạc này có thân phận thực sự gì. Mấy chục năm trước vốn đã từng xưng bá ở Hắc Long Giang, sau đó bị một giang hồ dị khách vận dụng đại thần thông thu phục làm công cụ vận chuyển cho dị khách, bao nhiêu năm nay đều theo bên dị khách, dã tính quá nửa đã được kiềm chế bớt. Nếu như là trước kia, nó vừa lên, thế tấn công quyết không thể kém như hiện tại được, chưa tới năm sáu chiêu đã đánh bại được thiếu niên mà hắn không có sức chống trả.
Đại bạch hạc dã tính đã tiêu biến, cho nên chỉ dùng chiêu thức võ công để so tài với thiếu niên, thực sự chỉ có ý luyện tập cọ xát thôi. Vị tiểu cô nương kia đã nhìn thấy thái độ này của đại bạch hạc. Cô ta đã ở với đại bạch hạc nhiều năm, từ nhỏ đại bạch hạc đã thấy cô trưởng thành, cô làm sao không biết dụng ý của nó được. Nhìn nó chần chừ không xuống tay, trong lòng giận dữ, lớn tiếng: “Hoa nhi, ngươi đừng khách sáo với hắn, cứ đả thương hắn đi, ta sẽ chịu trách nhiệm mà, sư phụ muốn trách mắng, ta sẽ gánh chịu hết. Nếu ngươi còn chơi đùa như vậy thì sau này ta sẽ bỏ mặc ngươi!”
Tiểu cô nương vừa nói xong thì đại bạch hạc đã nóng ruột rồi, chỉ thấy nó ngoác mỏ kêu lên mấy tiếng, hai cánh giang rộng, xông thẳng lên trời xanh, sau đó quay đầu cắm thẳng xuống sân, khí thế như bài sơn đảo hải, bụi bay mù mịt, những chiếc lồng đèn bày ở góc tường,những chiếc túi gai mà Phương Kiếm Minh đặt ở đó, và những khí vật khác của hắn kêu lên loảng xoảng, bị cuồng phong cuốn bay khắp nơi.
Tiểu cô nương và ca ca cô ta thấy đại bạch hạc lên tới trời xanh, thì không hẹn mà cùng lúc nhảy lên nóc nhà, nhìn xuống thiếu niên vẫn chưa cảm nhận được sự nguy hiểm ở bên dưới, xem hắn sẽ đối phó thế nào.
Thiếu niên nhìn thấy đại bạch hạc xông lên trời, rồi lại xông thẳng xuống với một lực đạo tựa vạn cân thì biết rằng thức này chắc chắn sẽ thạch phá thiên kinh, không dám sơ sót, trong lòng nhanh như điện xẹt nghĩ ra vô số ý tưởng, làm sao đối phó được với chiêu thức này.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn thế tới của đại bạch hạc, chỉ thấy hai mắt của nó bạo phát bạch quang, trong lòng kinh hãi lắm, thầm nhủ: Không được, cái con vật này đã tu nội gia chân lực, võ công tầm thường nào phải là đối thủ của nó, xem ra chỉ có thể xuất chiêu này.
Nghĩ rồi, hai cánh tay nắm lấy đùi, thân người bật lên không như không có trọng luợng, cả người hắn đột nhiên phát ra một luồng đao khí, giống như một ánh đao quang tương ngộ với đại bạch hạc ở trên không trung, chỉ nghe một tiếng ầm rất lớn, thiếu niên lảo đảo lộn gần mười vòng trên không rồi mới tiếp đất. Sau khi xuống tới đất, lùi về phía sau bảy tám bước, sắc mặt tái mét, khoé miệng chảy máu, song nhãn cũng không có chút tia sáng nào, dường như cả con người hắn đã hoàn toàn không còn khí thế, bất cứ người nào đều có thể đánh ngã hắn.
Trên không mấy chiếc lông chim rơi xuống, đại bạch hạc kêu dài một tiếng, đem theo sự phẫn nộ vô cùng mổ xuống, thì ra nó cũng không chiếm được ưu thế, nhũng chiếc lông vũ quý giá vô cùng đã bị đao khí của thiếu niên kia cắt đi mất khá nhiều. Điều này đã làm cho đại bạch hạc càng tăng thêm nộ khí, đại bạch hạc bình sinh chỉ có hai lần bị người ta làm cho lông vũ rơi xuống, lần này là lần thứ ba, làm sao dã tính lại không bùng phát cơ chứ, nó cũng không thèm quan tâm tới vị tiểu cô nương và ca ca cô ta ở trên nóc nhà đang kêu nó dừng tay nữa, lần này thật sự phải đánh cho tên thiếu niên kia nằm bò ra đất mới thôi.
Thiếu niên đứng đó không hề động đậy, sắc mặt vẫn tái mét như cũ, song nhãn vô thần, sắp bị song trảo của đại bạch hạc vồ lấy thì đột nhiên nghe thấy tiếng chít chít. Kỳ lần thử từ trong lòng của thiếu niên bò ra, song nhãn nhỏ bé tràn đầy phẫn nộ, tiêng kêu tuy không lớn, nhưng ai cũng biết là nó đang tức giận, đại bạch hạc nhìn thấy kỳ lân thử chui ra thì không vồ lấy hắn mà song nhãn nhìn chằm chằm vào kỳ lân thử, như gặp phải đại địch.
Kỳ lân thử nhảy lên mặt đất, tứ chi tiếp đất, cái đuôi mượt như nhung dựng đứng lên, từng luồng nhiệt khí phát ra từ thân thể nhỏ bé của nó, hiển nhiên là nó thấy chủ nhân nó bị thương nên sức lực tiềm tàng trong cơ thể nó đã bị kích phát ra.
“Chít, chít” kỳ lân thử kêu lên, đại bạch hạc thì vỗ cánh, hai con vật cách nhau một trượng, nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không dám mạo hiểm xuất thủ. Tiểu cô nương và ca ca cô ta nhìn nhau, trong lòng cảm thấy kinh dị vô cùng, bọn họ đương nhiên nhìn không ra cái con vật trông như ccon sóc kia là giống gì? Nhưng bọn họ biết lai lịch của đại bạch hạc, sư phụ đã từng nói với họ, đại bạch hạc này không chỉ có thể đưa người lên cao trên không, mà còn có thể chống đỡ được với cao thủ trong võ lâm, sư phụ tuy không nói rõ cao thủ này là ở thứ bậc nào, nhưng bọn họ liên thủ cũng không đánh lại đại bạch hạc. Trên giang hồ, bọn họ rất ít khi gặp phải kình địch, từ điểm này có thể thấy rõ thực lực của đại bạch hạc rồi.
Tới nay, con vật nhỏ bé này lại có thể làm cho đại bạch hạc như gặp phải đại địch, bọn họ làm sao có thể không kinh dị. Kỳ lân thử đột nhiên tung chi trước, bật nhảy lên, chỉ thấy miệng nó thổ ra một điểm tinh hoả, kêu xèo xèo, giống như pháo hoa ngày tết, cảm giác rất đẹp. Điểm tinh hoả này chỉ dài có một thốn, làm sao mà tổn thương được đại bạch hạc? Đại bạch hạc thấy con vật nhỏ này tích luỹ cả ngày trời mới thổ ra được một đốm lửa nhỏ, thì cất tiếng kêu giống như cười diễu cợt, giang mạnh đôi cánh, quạt gió tới, chỉ thấy kỳ lân thử lộn mèo dưới đất vài vòng, giống như quả hồ lô rơi xuống đất vậy, lăn tới chân của thiếu niên, rồi mới từ từ bò dậy, kêu chít chít, khác xa một trời một vực so với lúc nãy.
Chỉ thấy kỳ lân thử kêu lên chít chít, chi trước huơ loạn, đầu tiên chỉ đại bạch hạc phẫn nộ, sau đó thì chỉ lên phía hai người trên mái nhà mắng nhiếc một hồi, sau đó lại đi mấy vòng quanh chân phải của thiếu niên, bộ dạng đó rất hoạt kê, nhìn như một lão đầu tử bó tay nhìn cháu mình cứ không chịu thua vậy, chỉ biết nói lung tung một hơi, tức đến nỗi chỉ biết đi vòng quanh.
Nhìn thấy bộ dạng của nó, cho dù đại bạch hạc cũng không nhịn được phải buồn cười, nộ khí trong lòng đã được giảm đi rất nhiều, nhưng hai cánh vẫn đập nhẹ, nhìn chằm chằm vào một người một chuột này. Sắc mặt của thiếu niên lúc này dần dần đã tốt hơn, có chút huyết sắc, chỉ nghe thấy hắn đột ngột nói: “Chủ nhân tới rồi, còn không ra gặp sao?”
“A di đà phật, làm tiểu thí chủ kinh hãi rồi, bần ni tội lỗi tội lỗi.” Một lão ni cô dùng một tay mở cánh cửa gỗ, bước vào bên trong, thiếu niên vừa nhìn người này, trong lòng thoáng động, nghĩ rằng: Lẽ nào là bà ấy? Chỉ thấy lão ni cô này trên mặt đã có nếp nhăn, rõ ràng là đã rất lớn tuổi, nhưng song nhãn có thần, không hề biểu lộ chút già nua nào, tinh thần vô cùng tốt. Từ khuôn mặt ngũ quan đoan chính của bà thì có thể đoán ra, lúc còn trẻ cũng đã từng là đại mỹ nhân trong võ lâm. Điều duy nhất đáng tiếc chính là bà chỉ còn có một cánh tay, ống tay áo bên trái cụt ngủn, tay trái của bà ta đã bị mất.
Lão ni cô tay phải niệm phật, thiếu niên lại cười ha ha, cũng đưa tay phải của mình lên trước ngực, nói: “A di đà phật, tại hạ Phương Kiếm Minh, bái kiến Địa bảng cao nhân!”
Lão ni cô trong lòng kinh hãi, bà đã rút khỏi giang hồ nhiều năm vậy mà vẫn có người nhớ tới bà, thiếu niên này lại còn trẻ như vậy, làm sao có thể vừa nhìn đã biết được thân phận của bà. Tuy bà chỉ có một cánh tay phải, nhưng trên giang hồ không phải chỉ có mỗi mình bà như vậy, hơn nữa bà đã cắt tóc làm ni, đã già đi như vậy, ai còn nhận ra bà chứ?
Chỉ thấy hai huynh muội trên mái nhà nhảy xuống, bước tới bên lão ni cô, nghe thấy những lời của Phương Kiếm Minh, tiểu cô nương mày liễu nhướng lên, dịu dàng nói: “ngươi nói ngươi là Phương Kiếm Minh?”
Phương Kiếm Minh không vui nói: “Làm sao?”
Tiểu cô nương nói: “Ta sao lại chưa từng nghe nói về ngươi nhỉ? Võ công của ngươi cao như vậy? Sao có thể là vô danh tiểu tốt được?”
Phương Kiếm Minh đảo mắt nói: “Ai nói võ công cao thì nhất định phải nổi danh? Ta sống ở trong núi, đương nhiên là không nổi danh rồi, ta lại không tới cái gì mà ‘Chung Nam tiệp kinh’, nể mặt cô đã thừa nhận võ công ta cao, chuyện cô kêu đại bạch hạc đánh ta, ta không để bụng nữa.”
Tiểu cô nương bĩu môi: “Đừng tưởng bở, nếu không phải là ngươi xấu bụng, ta sẽ không bảo Hoa nhi đánh ngươi đâu.”
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:32 PM.
Độc tí ni cô nhìn thấy hai người vừa tới đã cãi nhau, thì mỉm cười với Phương Kiếm Minh, : “Phương tiểu thí chủ, lúc nãy có chuyện gì vậy? Tại sao lại chắp tay như phật môn đệ tử? Lẽ nào thí chủ cũng là phật môn đệ tử sao?”
Phương Kiếm Minh cười ha ha, nói: “Lão sư thái, tiểu tử từ nhỏ đã lớn lên ở Thiếu Lâm, cũng có thể coi là đệ tử của Thiếu Lâm rồi, bây giờ tuy không phải nữa, nhưng cũng đâu có thể quên nguồn gốc.”
Độc tý ni cô đáp: “Ồ, thì ra là vậy, nhưng mà bần ni cảm thấy rất khó hiểu, ngươi quen biết bần ni sao? Sao biết được ta là người trong Địa bảng?”
Phương Kiếm Minh cười ha hả: “Lão sư thái, tiểu tử tuy chưa gặp người, nhưng đã từng nghe nghĩa phụ kể sự tích cảm động rơi nước mắt của người và Bạch Mi Thần Quân năm xưa, nó đã thấm sâu vào lòng của tiểu tử, cho nên vừa gặp lão sư thái thì đã đoán ra.”
Độc tý ni cô nghe thấy Phương Kiếm Minh nhắc tới Bạch Mi thần quân thì nét mặt bất giác ngẩn ngơ, may mà tu vi của bà ta cao thâm nên sắc mặt lập tức biến chuyển ngay, cười nói: “Phương tiểu thí chủ, chuyện năm xưa đã qua lâu rồi, bay theo cơn gió, không cần nhắc tới nữa, không biết cậu tới có việc gì? Sư phụ cậu, nghĩa phụ cậu là ai? Có thể nói rõ không?”
Phương Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy đã là lúc hoàng hôn, lớn tiếng: “Ai dà, tôi vui chơi ở đây, làm sao lại quên mất nghĩa phụ rồi. Lão sư thái, không giấu gì bà, tôi là vì đuổi theo con này mới tới, mũi của nó rất thính đã ngửi thấy mùi của đại bạch hạc, mới chạy đến đây, tôi cứ đuổi mãi không biết từ lúc nào đã xông vào đây, mong sư thái đừng lấy làm lạ, hãy thứ lỗi cho tiểu tử.”
Độc tý ni cô cười: “A di đà phật, bần ni làm sao lại trách tiểu thí chủ được! Tiểu thí chủ là một cao nhân, bần ni còn rất hoan nghênh nữa đó.”
Phương Kiếm Minh lại nói: “Lão sư thái, sư phụ tôi là Thanh Thành hoà thượng của Thiếu Lâm Tự, không biết bà có nghe nói không? Nghĩa phụ tôi…ha ha, ông ấy thực sự rất có tiếng, võ công lại cao…”
Bím tóc sừng dê của tiểu cô nương lúc lắc : “Hứ, khỏi cần làm bộ, xem ngươi đắc ý chưa kìa, nghĩa phụ ngươi là ai? Lẽ nào ông ấy có thể đánh lại sư phụ của ta?!”
Phương Kiếm Minh nói: “Nghĩa phụ ta sáu mươi năm trước, là đỉnh đỉnh đại danh…Đao…Thần…”
Độc tý ni cô đang định nói gì thì đột nhiên biến sắc, có một tiếng nạt nộ lớn vang lên: “tiểu tử, mau nói cho ta biết, Đao thần, cái lão già đó trốn ở đâu rồi? Lão phu đã tìm hắn hơn một năm nay rồi!” Theo tiếng nói đó, một nhân ảnh cuốn theo kình phong bay vào trong sân, Phương Kiếm Minh vòn chưa nhìn rõ mặt hắn thì đã bị người này túm lấy khuỷu tay, phát ra một kình đạo, dựa vào nội gia chân khí phong lấy đại huyệt khắp người của Phương Kiếm Minh, không cho hắn động đậy, cũng cùng lúc đó, độc tý ni cô sắc mặt đại nộ: “Phi Long tử, ngươi thật sự quá đáng rồi đó, ngươi nghĩ nơi này của ta không có cao thủ sao?”
Người tới cười ha ha điên cuồng, bắt lấy Phương Kiếm Minh cùng bay lên, tiếp một chưởng của độc tý ni cô ở trên không. Ầm một tiếng, cuồng phong cuồn cuộn, tất cả đồ đạc trong sân bay tứ tung, dường như còn nghe mùi rượu nữa, đột nhiên nghe thấy một tiếng rầm, tường viện không thể tiếp nhận được song chưởng mạnh mẽ của bọn họ, nội gia chân lực phát ra đặc quánh, đại bạch hạc kêu dài một tiếng, song trảo quắp lấy hai huynh đệ vẫn còn đang ngẩn người ra, bay lên trời cao.Sau đó lại duỗi song trảo ra bỏ hai huynh đệ họ lộn một vòng trên không, sau đó đại bạch hạc lại dùng thân thể to lớn của mình để đón đỡ lấy họ, hai người giờ đã ngồi yên trên lưng của đại bạch hạc, chiêu này bọn họ cũng đã từng chơi qua, đối với người khác thì thật kinh hiểm, nhưng với họ thì đã quen như cơm bữa.
Trong sân, người đang bắt lấy Phương Kiếm Minh là Phi Long Tử, sau khi tiếp một chưởng của độc tý ni cô thì lộn mèo một vòng, rồi lại cười ha hả: “Lão ni cô, ngươi không phải là đối thủ của lão phu, hãy gọi tình lang của ngươi ra đây, dựa vào võ công của Bạch Mi Thần Quân thì có thể phân cao thấp với lão phu đấy. Nếu các ngươi song kiếm hợp bích thì lão phu chỉ còn cách chạy mất mà thôi!”
Tay vẫn nắm lấy Phương Kiếm Minh, lộn ba vòng trên đầu độc tý ni cô rồi rơi xuống đất, thân người khẽ động, lại lướt đi như bay, độc tý ni cô sắc mặt vô cùng khó coi, vừa nãy bà tiếp một chưởng của Long Phi Tử, nội công đã tiêu hao nhiều, trên người bà lại không có ngọc kiếm Như Ý, chỉ biết giương mắt nhìn Phi Long Tử bắt mất Phương Kiếm Minh.
Đột nhiên đại bạch hạc hú dài một tiếng, giang rộng hai cánh, cách mặt đất mười trượng, đuổi theo hướng của Phi Long Tử ở đằng xa, độc tý ni cô nhìn thấy , mừng thầm, truyền âm nói: “Hồng nhi, Linh nhi, hai con cẩn thận, không đánh được hắn thì đừng có đuổi, chỉ cần biết hắn ở đâu là được rồi!”
Hai huynh muội trả lời đáp: “Vâng, sư thái!” cưỡi đại bạch hạc,nhìn chăm chăm vào nhân ảnh đang lướt đi như bay trước mắt, cấp tốc đuổi theo. Kỳ lân thử nhìn thấy chủ nhân bị bắt đi, đột nhiên cũng nhảy lên, phóng tới hơn mấy trượng, độc tý ni cô chỉ thấp thoáng thấy một bóng màu xám vụt qua, thân hình bé nhỏ của kỳ lân thử đã biến mất ở đằng xa.
Long Phi Tử khinh công đích thực vô cùng khủng khiếp, lần trước hắn ở ngoài Thương Long Cốc sử ra Hoạt Phật Thăng Thiên, đã là của hiếm trên đời, trải qua hai năm tu hành, khinh công tuy không có nhiều tiến bộ, nhưng đã hơn lúc trước. Một chút tiến bộ này đối với những cao thủ bậc cao như hắn, là đã đáng quý lắm rồi.
Chỉ nghe thấy Phi Long Tử cười ha hả, không hề xem những núi non, rừng rậm, vực thẳm, cánh đồng đang chắn trước mắt là gì, nhún nhẹ thì đã lên cao mười mấy trượng, hai người cưỡi trên đại bạch hạc, nhìn theo Long phi Tử không chớp mắt, khinh công của hắn không hề thua kém đại bạch hạc, đại bạch hạc cách hắn mười bảy mười tám trượng, muốn đuổi cũng đuổi không kịp, chỉ có thể theo phía sau, Phi Long Tử ngoảnh đầu lại cười: “Hai tên nhóc kia, thật không biết tốt xấu, còn đuổi theo lão phu, lão phu sẽ đánh cho hai ngươi rơi xuống, xem có còn dám đuổi nữa không?”
Ca ca lớn tiếng nói: “Ngươi dám? Ngươi có biết chúng ta là ai không?”
Phi Long Tử nói: “Các ngươi là ai? Có bạch hạc lớn như vậy làm hộ cầm, có lẽ võ công cũng rất cao, nói ra nghe thử, không chừng là người quen của lão phu đấy!”
Muội muội nhẹ nhàng nói: “Sư phụ của chúng ta là Thiên Đô Thánh Nhân, ngươi đã sợ chưa?”
Phi Long Tử vừa nghe liền quay người lại, sau đó tung mình trên không, đứng lên trên một vách núi cao, đại bạch hạc đem theo hai huynh muội cũng bay tới đó, Phi Long Tử ồ một tiếng, “thì ra là lão già đó, hắn vẫn chưa chết sao? Hắn cũng đã 130 tuổi rồi còn gì, là vị cao tuổi nhất trong Thiên Bảng, các ngươi nhỏ như vậy đã có thể làm đệ tử của hắn sao?”
“To gan.”
“Hỗn láo!”
Hai đứa nhỏ đồng thanh hét lên.
Đại bạch hạc xông tới Phi Long Tử với một sức mạnh ngàn cân, mặt đất xuất hiện những luồng khí mạnh mẽ, thực sự có thể làm bay cả đá. Phi Long Tử ngẩng đầu cười lớn: “Lão phu tuy là người trong Địa Bảng, nhưng lẽ nào lại sợ người của Thiên Bảng các ngươi? Lão phu được người ta gọi là Phi Long Tử, con súc sinh nhỏ bé này thì có thể làm gì được ta chứ?” Nói rồi, không hề để ý tới đại bạch hạc, mạnh mẽ tung người lên, lộn một vòng, nhanh như chớp lên phía trên của bạch hạc, đưa tay ra định bắt lấy tiểu cô nương, tay trái hắn vẫn nắm chặt Phương Kiếm Minh.
Trảo phong tới trước, tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch, đại bạch hạc giang rộng cánh, một chiêu Bạch Hạc Sơ Linh đã ngăn được một trảo đó của Phi Long Tử, binh một tiếng, đại bạch hạc chao đảo, rơi mất một số cọng lông vũ, kêu một tiếng dài, mỏ sắc mạnh mẽ mổ vào đầu của Phi Long Tử. Phi Long Tử trong lòng thất kinh, thầm nhủ: “con súc sinh này lại lợi hại như vậy, lão phu dùng năm tầng công lực mà không làm nó chấn thương, sơ hở, sơ hở quá.” Không đợi cái mỏ nhọn của đại bạch hạc mổ lên đỉnh đầu, hắn xoay người tránh né, mũi chân trái đạp lên mũi chân phải, mượn lực để bay lên phía trái hai trượng, lên phía trên của đại bạch hạc, cùng đại bạch hạc giao một chiêu nữa tồi hắn mới tiếp đất.
Ca ca thấy vậy, kinh ngạc thét: “Đây không phải là Thê Vân Tung của Võ Đang sao? Sao ngươi lại biết khinh công này?”
Phi Long Tử cười nói: “Thằng nhóc kia, ngươi cũng biết hàng đấy, không sai, đây chính là Thê Vân Tung của Võ Đang, trong thiên hạ, chỉ có một mình lão phu biết thôi, ngươi đã sợ chưa?”
Tiểu cô nương lúc nãy suýt bị bắt trong lòng đại nộ, nghe thấy thì mắng rằng: “Xú lão đầu, ngươi chết đi, đợi sư phụ ta tới rồi, ta sẽ bảo người báo thù cho Hoa nhi, đánh cho ngươi chạy khắp nơi, ngươi còn ở đây khoe khoang Thê Vân Tung của ngươi, thật không biết sống chết.”
Phi Long Tử nghe xong cười lạnh: “Cô nhóc, đừng nói là sư phụ ngươi, cho dù Cô Độc Động Thiên sống lại, đứng trước mặt của lão phu, lão phu cũng không sợ.”
“Thật không? He he, lão phu lại muốn xem xem lão già này có bao nhiêu bản lĩnh?”
Đột nhiên có tiếng tiếp lời của hắn, theo âm thanh đó, bầu trời tối dần, từ một bãi cỏ có tám người đang từ từ đứng dậy, chỉ cách chỗ họ có mười trượng, hiển nhiên là bọn họ đã sớm mai phục ở đây rồi.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:32 PM.
Tám người này vừa bước ra làm cho hai huynh đệ đang ở trên không giật bắn cả mình, bọn họ ngồi trên lưng đại bạch hạc, vốn không hề nhìn thấy tám người này. Tám người bước tới, người đi trước là một lão giả tóc bạc nửa đầu, thân hình cao gầy, trên người khoác một áo bào màu xanh bạc màu, dường như đã mặc rất nhiều năm, nhưng rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết tính cách của người này vô cùng bảo thủ.
Hai người bên cạnh ông ta là một nam một nữ, người nam cao hơn lão giả một cái đầu, chắc chắn là chưa quá năm mươi tuổi, trong tay cầm một cây kim đao cong như vành trăng khuyết, mặc một chiếc áo dài màu đen. Nữ tử thì thân hình uyển chuyển, cao gần bằng lão giả, mày liễu mắt phượng, miệng anh đào đầy cá tính mím chặt, người khác có thể đoán cô ta chưa tới ba mươi tuổi, nhưng kỳ thực cô ta năm nay đã 46 tuổi.
Bên cạnh họ là hai người trung niên, một người đầu như hổ, to vô cùng, lưng hơi cong xuống, dường như có một chút gù, nhưng không nhìn rõ lắm. Người kia có một cái mũi rất cao, tóc tai rối bời cột đằng sau ót, tuỳ tiện giống như bản thân là người tự do nhất trên thiên hạ vậy.
Ba người khác lại là một người béo, một người gầy, và một hán tử chân tay dài ngoẵng. Tên béo có cái bụng tròn quay, bây giờ tuy là đầu xuân nhưng y phục bên trên của ông ta đã rộng mở, lộ ra cái bụng lớn ở bên trong, khuôn mặt tròn tròn, khi cười hai mắt híp lại. Người gầy thì thực sự quá gầy, so với tên béo, quả thật chính là bằng chứng cho việc hắn ta đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, có lẽ đã bảy tám ngày không được ăn cơm rồi. Vậy mà tên hán tử tay chân dài ngoằng kia, có bộ mặt dài như mặt ngựa, dài tới nỗi nhìn giống như có ai đó đã nợ hắn một trăm vạn vàng ròng mà chưa trả vậy.
Sáu người này đều trông rất quái dị, ngoài nữ tử còn dễ coi một chút, những người khác đều có chút xuất chúng.
Phi Long Tử đưa mắt dò xét, đánh giá, Phi Long Tử không hề biết lai lịch của bọn họ nhưng những lời lúc nãy của hắn đã dẫn bọn họ tới, từ điểm này có thể đoán được bọn họ có liên quan tới người của Ma giáo, chỉ là không biết địa vị của họ trong ma giao thế nào. Phi Long Tử trong địa bảng cũng là người cao tuổi nhất, hắn tập võ cả đời, chỉ là vì muốn có thể đánh bại toàn thiên hạ vô địch thủ, nhưng hắn cứ bị bại trong tay đao thần nhiều lần, mỗi lần đều bị tuyệt thế đao pháp của đao thần làm sợ chạy mất.
Lần trước, hắn cùng đao thần đấu khí công cách không ở Thương long cốc, không hề chiếm được thượng phong, chỉ đành trở về tu luyện, để lần sau có thể dễ dàng trong một chiêu nửa thức đánh bại đao thần, cuối cùng công phu không phụ người có lòng, một năm trước, hắn đã lãnh ngộ ra một chiêu thủ đao lợi hại, nên mới ra ngoài tìm Đao Thần, hắn tới thương long cốc, thì nhìn thấy nơi đó không còn tông tích của đao thần, nhưng lại có một con ngân giác thú vô cùng đáng ghét nhảy ra công kích hắn, hắn cho ngân giác thú một trận rồi mới ra khỏi Thương Long cốc, đến giang hồ tìm kiếm tung tích của Đao thần, lần đi này đã tiêu tốn mất hơn một năm, nhưng không hề tìm thấy Đao thần, hôm qua hắn đi qua nơi này, đột nhiên nhìn thấy một con đại bạch hạc bay lượn trên không còn đem theo hai người, dựa vào con mắt của hắn, đại bạch hạc tuy cách hắn mấy chục trượng, nhưng hắn cũng có thể nhìn rõ người ngồi trên đó.
Hắn nhìn thấy một nam một nữ, hai đứa trẻ này, nam thì chưa tới mười lăm mười sáu, nữ thì khoảng mười tuổi, trong lòng thấy kinh ngạc, nên theo sau họ, lặng lẽ đuổi theo. Một lúc sau thì tới một am ni cô. Một lão ni cô xuất hiện nói chuyện với hai người này, bọn họ cười nói vui vẻ, vào trong am. Phi Long Tử nhìn thấy lão ni cô thì cảm thấy rất quen mặt, chỉ không biết đã gặp ở đâu, đột nhiên nghe thấy lão ni cô nói: “Thí chủ đã tới đây, tại sao lại tránh không gặp mặt?”
Phi Long Tử trong lòng thầm kinh, bước ra từ nơi ẩn thân, lão ni cô nhìn Phi Long Tử, sắc mặt thoáng biến, nói: “Phi Long Tử, ngươi tới đây làm gì?”
Phi Long Tử thấy bà ta nhận ra mình, liền nghĩ, sắc mặt cũng biến: “Ngươi là Phương Oánh Oánh Như Ý Thần Kiếm?”
Lão ni cô cười lạnh: “Không sai, ngươi không ngờ ta lại ở đây phải không? Bây giờ bần ni đã là người ngoài thế cuộc, pháp hiệu Huệ Trần. Phi Long Tử, ngươi không đi tìm Đao Thần tỷ võ, đến đây làm gì?”
Phi Long Tử cười nói: “Làm sao? Ngươi không phải đi tìm tình lang Bạch Mi Thần Quân của ngươi sao?” Huệ Trần lạnh hừ một tiếng, không thèm nói tiếp, Long Phi Tử lại cười nói: “Chuyện của các người, lão phu không quan tâm đâu, ta hỏi ngươi, Phương…ô, Huệ Trần, ngươi có thấy Đao Thần không? Lão phu đã tìm hắn hơn một năm rồi, cũng không biết cái lão già đó đã chạy đi đâu nữa?”
Huệ Trần nói: “Chuyện của các ngươi ta cũng không quan tâm, bần ni không hề nhìn thấy Đao thần tiền bối, mời ngươi hãy đi khỏi nơi này!”
Con người của Phi Long Tử rất tà khí, giết người tuy không nhiều nhưng cũng là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh trong võ lâm, Huệ Trần và hắn đều ở trong địa bảng, đã từng gặp hắn vài lần, nhưng không hề thích hắn, muốn hắn rời khỏi chỗ này cũng không phải là chuyện cái gì mà lục thân bất nhận, Phi Long Tử biết những người tự nhận là chính phái như vậy không hề có cảm tình với loại người như hắn, lạnh hừ vài tiếng rồi quay người về trấn, ở tạm trong một khách điếm.
Ngày hôm sau hắn tỉnh dậy, lại đi tìm cả ngày, buổi chiều ăn cơm tối xong, đang định tiếp tục lên đường tìm Đao thần, thì đột nhiên nghe thấy tiếng hạc kêu, ngưng thần nghe kỹ, dường như có thể thấy được là nó đang gặp phải đại địch, trong lòng thoáng động, lại tới am ni cô, thì nhìn thấy cảnh đại bạch hạc và kỳ lân thử lườm nhau, sau đó khi kỳ lân thử bị đại bạch hạc quạt đi, lăn mấy vòng trên đất, Huệ trần sư thái đã tới ngoài cửa, hắn liền nín thở, trốn ở chỗ tối, khi bốn người trong sân nói chuyện, đã nghe thấy Phương Kiếm Minh nhắc tới hai chữ Đao Thần, Phi Long Tử vừa mừng vừa kinh ngạc, đây chính là tìm mòn hài sắt mà không thấy, không phí công sức gì thì đã được. Phi Long Tử phi thân tới bắt lấy Phương Kiếm Minh, phong huyệt làm hắn mê man, đồng thời đối một chưởng với sư thái sau đó rời khỏi am ni cô.
Đây chính là nguyên nhân tại sao Phi Long Tử xuất hiện tại đây.
Phi Long Tử đánh giá sáu người trước mặt xong thì lạnh lẽo nói: “Các ngươi là ai? Ở đây làm gì? Có phải là người trong ma giáo không?”
Lão giả gầy gò cười hắc hắc: Mấy người lão phu đang họp ở đây, ngươi vô duyên vô cớ xông vào, làm phiền chúng ta, chúng ta đành phải núp đi. Phi Long Tử ngươi to gan thật, dám mạo phạm cựu bang chủ của chúng ta?”
Phi Long Tử cười ha hả: “Ngươi là cái thá gì? Lại ở đây giáo huấn lão phu? Khi lão phu nổi danh, ngươi e rằng vẫn chỉ là một vô danh tiểu tốt trong giang hồ mà thôi!”
Lão giả gầy gò cười nhạt: “Lão phu thừa nhận ngươi lớn tuổi hơn ta, nhưng về thứ bậc lão phu không hề dưới ngươi, ngươi đừng hòng cậy già mà lên mặt ở đây.”
Phi Long Tử ồ lên một tiếng: “vậy ngươi là ai?”
Chỉ nghe thấy lão giả gày gò nói: “Lão phu là ma giáo thử đàn sứ giả Trương Chinh!”
Phi Long Tử thoáng kinh ngạc, lại nghe thấy bảy người còn lại lên tiếng:
“Ma giáo ngưu đàn sứ giả Lưu Như Hải!”
“Ma giáo hổ đàn sứ giả Vương Phục Hổ!”
“Ma giảo thố đàn sứ giả Viên Tử Ngọc!”
“Ma giáo long đàn sứ giả Long Phong Vũ!”
“Ma giáo mã đàn sứ giả Mã Bất Hối!”
“Ma giáo hầu đàn sứ giả Hầu Triều Tông!”
“Ma giáo trư đàn sứ giả Chu Hữu Tiếu!”
Bảy người bọn họ đều lần lượt báo danh, giọng vang lên lanh lảnh, Phi Long Tử tuy là nhất đại cao thủ, 60 năm trước từng rất nổi danh trên địa bảng, nhưng đã 60 năm rồi, hắn cũng đã già, những năm tháng còn lại chính là muốn đánh khắp cao thủ trong thiên hạ, đâu có thời gian nghe đến những người này, đương nhiên không hề biết đến bọn hậu sinh vãn bối này, duy chỉ có chút nghe nói về thử đàn sứ giả Trương Chinh.
Thử đàn sứ giả Trương Chinh cũng đã hơn tám mươi gần chín mươi tuổi, năm xưa hắn đi theo giáo chủ đời trước Độc Cô Động Thiên xông pha thiên hạ, năm mươi năm trước hắn đã làm thử đàn sứ giả, lúc đó ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, làm thử đàn sứ giả nhiều năm như vậy, những đàn chủ của những đàn khác cùng tuổi với hắn sớm đã lần lượt lui về, đến vị trí trưởng lão tiếp nhiệm của ma giáo tổng đàn, giáo chủ đời này Độc Cô Cửu Thiên cũng từng lệnh cho ông ta lui về, đến tổng đàn làm trưởng lão, hắn từng tức khí mà nói rằng: “Trong ma giáo ngư long hỗn tạp, khó tránh xuất hiện nghiệt đồ, lão phu chỉ yêu cầu bản thân làm tốt một thử đàn sứ giả, tăng cường quản thúc đệ tử trong giáo để bọn chúng đừng huỷ hoại danh tiếng của ma giáo!” Độc Cô Cửu Thiên không thể khuyên nổi hắn, đành phải mặc hắn.
Vì thân phận của hắn là sứ giả của một đàn, người trong ma giáo đều rất kính trọng hắn, không hề xem hắn là sứ giả mà chỉ xem hắn là trưởng lão thôi. Người họ Trương này cũng là một người kỳ quặc, thích nhất là đến các đàn khác của ma giáo thị sát, nếu phát hiện có lộn xộn trong ma giáo thì quyết không nhẹ tay, cho nên đệ tử trong giáo cũng rất sợ ông ta.
Phi Long Tử vừa nghe thấy lão già gầy gò này chính là thử đàn sứ giả Trương Chinh thì không nhịn được cười: “Làm sao mà ngươi vẫn làm cái chức này vậy? Trong ma giáo không phải có trưởng lão hay sao? Cái lão già này tại sao lại không tới đó đi?”
Trương Chinh nói: “Đây là chuyện riêng của lão phu, không cần Phi Long Tử ngươi nhiều lời, Phi Long tử, ngươi khẩu xuất cuồng ngôn, nghĩ ma giáo không có người sao?”
Phi Long Tử ngạo nghễ cười: “Từ khi Độc Cô Động Thiên chết đi, lão phu chưa từng nghe qua ma giáo ngươi có nhân tài xuất chúng nào? Lão phu cứ nghĩ như vậy đó, ngươi làm gì được nào?”
Lão mập sứ giả của trư đàn cười nói: “Lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói bang chủ chúng ta đại chiến với chưởng môn Võ Đang, thắng lợi trở về, được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất cao thủ sao?”
Phi Long Tử nghe xong, giống như vừa nghe thấy thứ gì đó hoạt kê vậy, cười lớn: “Chưởng môn Võ Đang mà ngươi nói đó, ta còn nhớ hắn tên là Trường Hồng gì đó phải không? Năm xưa hắn theo sư thúc hắn tới mời lão phu tỷ võ, sư thúc hắn đã bị ta đánh tới không còn sức để chống trả, còn thắng được công pháp Thê vân tung, lúc đó hắn vẫn chỉ còn là một tiểu đạo sĩ, tới nay gọi là cái gì Trường Hồng chân nhân đó, hắn mà cũng xứng gọi là chân nhân? Giáo chủ các ngươi đánh bại hắn thì có gì giỏi giang, lão phu còn không thèm động thủ với hắn nữa là!”
Lời này vừa nói ra đã làm cho tám vị sứ giả tức giận vô cùng, không nghi ngờ gì nữa chính là có ý nói Độc Cô Cửu Thiên không có bản lãnh gì, chỉ biết tìm người võ công thấp kém để đánh nhau rồi mới được bọn lắm chuyện trong giang hồ nói thành thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Chỉ thấy Ngưu đàn sứ giả Lưu Như Hải đơn đao rút ra, quét một đường hoa mỹ, đao ảnh lưu lại trong màn đêm nhàn nhạt, trong khi mặt trăng đang lộ ra ở phía đằng đông, như dò xét tất cả trên thế giới này. Lưu Như Hải nói: “Phi Long Tử, chúng ta kính trọng ngươi là tiền bối, ngươi đừng nên vũ nhục giáo chủ của bổn giáo, có bản lãnh thì hãy xuất vài chiêu đi!”
Phi Long Tử cười lớn nói: “Một mình ngươi? Không đủ đánh với lão phu, các ngươi cùng lên một lượt đi, lão phụ không sợ các ngươi đâu.”
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:31 PM.