01-09-2012, 01:38 AM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
ChÆ°Æ¡ng 19: Rá»i núi
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
Sở Hoan nghe váºy miệng há thở dốc, lúc nà y Tô Lâm Lang Ä‘á»™t nhiên sắc mặt Ä‘á» bừng, còn Sở Hoan cÅ©ng có đôi chút xấu hổ.
Bởi vì cái gá»i là nhân hữu tam cấp, nghÄ© kỹ lại, sau khi xảy ra chuyện trên sông, tuy nhiên hai ngà y trôi qua, Tô Lâm Lang đầu tiên là bị trói, sau lại bị thÆ°Æ¡ng, tháºt sá»± không có cÆ¡ há»™i Ä‘i ngoà i.
Sở Hoan muốn ra ngoà i, nhÆ°ng Ä‘i đến cá»a Ä‘á»™ng, quay đầu lại, ngẫm nghÄ© má»™t chút, cuối cùng cÅ©ng há»i:
- Nà ng... nà ng có thể tự đi được không?
Tô Lâm Lang “ Ừ!†má»™t tiếng, thấp trán, Sở Hoan “ Ừ!†má»™t tiếng, láºp tức ra khá»i sÆ¡n Ä‘á»™ng, đứng canh bên ngoà i, Ä‘á»™t nhiên cảm giác chÃnh mình cÅ©ng muốn Ä‘i ngoà i, Ä‘i ra và i bÆ°á»›c, tiểu tiện ở bên ngoà i.
Hắn từ từ thu dá»n, Ä‘á»™t nhiên nghe thấy trong Ä‘á»™ng có tiếng “ Ôi chao!â€, tiếng kêu có chút thống khổ, Sở Hoan nhÆ° phản xạ có Ä‘iá»u kiện, giống nhÆ° săn con báo Ä‘ang chạy trốn, chỉ nghÄ© là đã có chuyện xảy ra, dù sao nÆ¡i hoang vu hẻo lánh nà y, rắn, côn trùng rất nhiá»u.
Hắn Ä‘i và i bÆ°á»›c đã và o trong Ä‘á»™ng, chÆ°a đứng vững, bèn nhìn qua Tô Lâm Lang, Ä‘áºp và o mắt là má»™t thứ gì đó trắng bóng, giống nhÆ° hòn tuyết, sợ run má»™t chút, nhÆ°ng chợt thấy rõ, là Tô Lâm Lang ngã trên mặt đất, thân thể nằm nghiêng, bên mông tuyết trắng không có che lại, vừa tròn vừa trắng, trắng mượt mà hÆ¡n tuyết, cảnh xuân vừa lá»™.
Sở Hoan quả tháºt không ngá» lại thấy má»™t mà n nhÆ° váºy, ngây ngÆ°á»i má»™t chút. Tô Lâm Lang ngã trên mặt đất, vốn là chịu Ä‘au, lúc nà y thấy Sở Hoan Ä‘á»™t nhiên tiến và o, “ai nha†má»™t tiếng lên. Lúc nà y Sở Hoan má»›i phục hồi tinh thần, vá»™i và ng xoay ngÆ°á»i rá»i Ä‘á»™ng, trên mặt cÅ©ng hÆ¡i nóng lên, trái tim cÅ©ng Ä‘áºp rá»™n rà ng, chỉ thoáng nhìn qua, cái đùi trắng nõn mượt mà của Tô Lâm Lang đã in dấu trong đầu Sở Hoan, trong nhất thá»i không tiêu tan được.
Sở Hoan tá»±a và o vách đá ngoà i Ä‘á»™ng, hÆ¡i thở gấp rút, lúc trÆ°á»›c hai ngÆ°á»i tiếp xúc thân thể, nhÆ°ng đó là tình thế bức bách không có cách nà o khác, mà lúc nà y đây tình cảnh khác vá»›i lúc trÆ°á»›c.
Sở Hoan đứng bên ngoà i, đợi hồi lâu, nghe thấy bên trong không có tiếng Ä‘á»™ng, cuối cùng há»i:
- Ồ.. Nà ng ổn chứ?
Tô Lâm Lang bên trong “ừ†má»™t tiếng, giá»ng nói không lá»›n, nhÆ°ng đủ cho Sở Hoan nghe thấy. Lúc nà y Sở Hoan má»›i Ä‘i và o, chỉ thấy Tô Lâm Lang đã sá»a soạn xong, ngồi má»™t bên, vẫn cúi đầu, hiển nhiên cảnh tượng vừa rồi khiến nà ng cảm thấy vô cùng xấu hổ, ngay cả giá» phút nà y cÅ©ng không dám ngẩng đầu nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan ho khan hai tiếng, cÆ°á»i gượng ngồi xuống má»™t bên, nhìn thấy thịt nÆ°á»›ng còn chÆ°a Ä‘á»™ng, vá»™i và ng thay đổi hà o khi nói:
- Phu... Phu nhân, nà ng ăn trước và i thứ đi. Lát nữa ta lại đi tìm xem có trái cây dại hay không... !
Tô Lâm Lang “ừ†má»™t tiếng, trong thạch Ä‘á»™ng nhất thá»i rất yên lặng, hai bên Ä‘á»u không nói gì. Sau ná»a ngà y, cuối cùng Tô Lâm Lang cảm thấy tiếp tục nhÆ° váºy không khà quá mức cứng ngắc, cố lấy dÅ©ng khà nhẹ giá»ng há»i:
- NgÆ°Æ¡i... chiến giáp trong bao của ngÆ°Æ¡i... tháºt sá»± là ... là huynh đệ ngÆ°Æ¡i lÆ°u lại?
Sở Hoan nghe váºy, thần sắc hÆ¡i ảm đạm, trầm mặc má»™t chút, nhẹ nhà ng gáºt đầu, lại không nói nhiá»u.
Tô Lâm Lang láºp tức nổi lòng tò mò, lại há»i:
- Hắn... hắn tháºt sá»±... tháºt sá»± đã chết sao?
Sở Hoan nhÃu mà y, thản nhiên nói:
- NgÆ°á»i đã mất, không nên nhắc tá»›i!
Tô Lâm Lang ngẩn ra, lúc trÆ°á»›c, trên mặt Sở Hoan luôn mang theo nụ cÆ°á»i, hÆ¡n nữa giá»ng nói vô cùng dịu dà ng, nhÆ°ng trong nháy mắt nà y, Sở Hoan lại có vẻ vô cùng lãnh đạm, tháºm chà ngay cả giá»ng nói cÅ©ng sinh ra khoảng cách.
Tô Lâm Lang hơi xấu hổ.
Sở Hoan thấy vẻ mặt Tô Lâm Lang, cÅ©ng biết thái Ä‘á»™ của mình hÆ¡i lạnh nhạt, láºp tức cÆ°á»i nói:
- Ta kể chuyện xÆ°a cho nà ng nghe, giết thá»i gian!
...
Liên tục hai ngà y, hai ngÆ°á»i chá» trong sÆ¡n Ä‘á»™ng nà y, dá»±a và o Sở Hoan thÆ°á»ng xuyên kể chuyện xÆ°a giết thá»i gian, mà thÆ°Æ¡ng thế trên đùi Tô Lâm Lang không ngá» cÅ©ng khôi phục quá nhanh, tất cả đó Ä‘á»u là tác dụng của Hồng Diệp Thảo.
Nếu không có Hồng Diệp Thảo nà y, cho dù trải qua ba tới năm ngà y, cũng chưa chắc có thể đứng lên.
Äến sáng sá»›m ngà y thứ tÆ°, Tô Lâm Lang cÅ©ng đã có thể chống đỡ đứng lên, cÅ©ng có thể Ä‘i má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng, chỉ là cuối cùng chÆ°a khá»i hẳn, cho dù có kỳ dược nhÆ° cây Hồng Diệp Thảo, miệng vết thÆ°Æ¡ng cÅ©ng không thể khép lại nhanh chóng nhÆ° váºy, cho nên má»—i lần Ä‘i không tá»›i trăm mét, sẽ kiên trì không được.
Sở Hoan phát hiện thần sắc Tô Lâm Lang ngà y cà ng lo lắng hÆ¡n, hiển nhiên là vá»™i vã muốn vá» tá»›i nhà , hắn biết rõ vết thÆ°Æ¡ng trên đùi Tô Lâm Lang tháºt sá»± muốn khá»i hẳn có thể Ä‘i lại mà nói, chỉ sợ còn cần Ãt nhất hai ba ngà y.
Má»—i ngà y lúc Tô Lâm Lang rá»i Ä‘á»™ng hoạt Ä‘á»™ng, Ä‘á»u cắn răng muốn Ä‘i nhiá»u hÆ¡n và i bÆ°á»›c, tá»± nhiên là muốn sá»›m ngà y khá»i hắn, nhÆ°ng là m nhÆ° váºy thÆ°Æ¡ng thế cÅ©ng không phải có thể gắng gượng khá»i hẳn, và i lần ngã sấp xuống, Sở Hoan thấy trong mắt, đêm nay rốt cuá»™c há»i:
- Có phải nà ng vội trở vỠnhà hay không?
Tô Lâm Lang thở dà i yếu ớt:
- Ta cháºm chạp không vá», trong nhà nhất định há»—n loạn. Bá»n há» vẫn không biết tung tÃch của ta, trong nhà ... !
Nói đến đây, đôi mắt dÄ© nhiên á»ng hồng.
Sơ Hoan suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Ngà y mai ta mang nà ng rá»i khá»i nÆ¡i nà y!
- Nhưng... nhưng chân của ta?
Tô Lâm Lang nhÃu mà y, vẻ mặt láºp tức mất tá»± nhiên, chỉ nghÄ© rằng ngà y mai Sở Hoan muốn cõng mình rá»i khá»i nÆ¡i nà y.
TrÆ°á»›c đây rá»i và o Ä‘Æ°á»ng cùng, tiếp xúc da thịt vá»›i Sở Hoan, nà ng đã hÆ¡i bất an, hiện giá» thÆ°Æ¡ng thế Ä‘ang khôi phục, lúc nà y cÅ©ng không dám để Sở Hoan cõng nữa.
Sở Hoan cÆ°á»i cÆ°á»i, chỉ nói:
- Nghỉ ngơi sớm đi, ngà y mai ta có biện pháp là được!
Má»™t đêm nà y hai ngÆ°á»i Ä‘á»u tá»± nghỉ tạm, má»›i tá» má» sáng ngà y tiếp theo, Tô Lâm Lang chợt nghe thấy bên ngoà i Ä‘á»™ng truyá»n đến Ä‘á»™ng tÄ©nh, mở to mắt ra, đón lấy tia năng ban mai tối má», lại phát hiện không thấy Sở Hoan, bên cạnh mình còn bà y má»™t Ãt trái cây dại và nÆ°á»›c suối.
Tô Lâm Lang lại giống nhÆ° hai ngà y trÆ°á»›c, rá»a má»™t phen, ăn hai trái cây, Ä‘á»™ng tình bên ngoà i lúc lá»›n lúc nhá», nà ng biết nhất định là Sở Hoan ở bên ngoà i, chỉ là không rõ hắn Ä‘ang là m cái gì.
Má»™t lúc lâu sau, nắng sá»›m cà ng thêm sáng ngá»i, Sở Hoan từ ngoà i Ä‘á»™ng tiến và o, thấy Tô Lâm Lang đứng lên, lại cÆ°á»i nói:
- Hôm nay chúng ta có thể Ä‘i rồi. TrÆ°á»›c tiên rá»i khá»i khu rừng nà y, xem có thể tìm xe hay không, chỉ cần có thể tìm được xe ngá»±a, nà ng có thể sá»›m ngà y trở vá» nhà !
Äầu tiên Tô Lâm Lang lá»™ ra sắc mặt vui mừng, nhÆ°ng trong nháy mắt lại xẹt qua má»™t thần sắc phức tạp trong mắt, không biết vì sao, nghe nói hôm nay có thể rá»i khá»i nÆ¡i nà y, ở sâu trong lòng nà ng mÆ¡ hồ dâng lên cảm giác mất mát, tá»±a nhÆ° Ä‘á»™t nhiên thiếu thứ gì quan trá»ng váºy.
Chá» Tô Lâm Lang thu dá»n má»™t phen Ä‘i ra sÆ¡n Ä‘á»™ng, đá thấy không ngá» ngoà i sÆ¡n Ä‘á»™ng đặt má»™t cái giá bằng cây mây xanh, cấu trúc bốn phÃa buá»™c bằng gáºy gá»— má»m, ở giữa quả tháºt bện cây mây xanh, tá»±a nhÆ° má»™t cái giÆ°á»ng mây nho nhá».
Sở Hoan ở bên cạnh cÆ°á»i nói:
- Chân nà ng không thể Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, nà ng nằm ở bên trên, ta kéo nà ng rá»i khá»i núi!
Tô Lâm Lang ngẩn ra, Ä‘á»™t nhiên trong lòng nổi lên cảm Ä‘á»™ng tháºt sâu, trong cảm Ä‘á»™ng cÅ©ng khiến nà ng ấm áp trong lòng, loại lo lắng nà y đã rất nhiá»u năm nà ng không cảm nháºn được.
- Nà y... nà y sẽ mệt chết đi... !
Tô Lâm Lang thấp giá»ng nói:
- Ngươi... ngươi có thể chứ?
Sở Hoan cÆ°á»i ha ha, vén tay áo, cánh tay rắn chắc sáng sáng nhÆ° đứa trẻ, vui đùa nói:
- Nà ng không cần lo lắng, thân thể ta là m bằng sắt, chỉ má»™t cô gái yếu á»›t nhÆ° nà ng cÅ©ng không thể kéo được, váºy sẽ khiến ngÆ°á»i trong thiên hạ chê cÆ°á»i!
Tô Lâm Lang thấy cÆ¡ trên cánh tay của hắn, khuôn mặt á»ng Ä‘á» má»™t hồi, trái tim Ä‘áºp gia tốc.
Hai ngÆ°á»i thu dá»n má»™t phen, mặt trá»i Ä‘á» nhô lên từ phÃa Äông, Sở Hoan để Tô Lâm Lang ngồi trên giá mây, chiếc bao mà u xám kia đặt bên cạnh Tô Lâm Lang, tấm da sói tá»± nhiên cÅ©ng không quên, Ä‘i qua hai tay nắm lấy, thét to:
- Chúng ta đi thôi!
Trong ánh ban mai, hắn kéo Tô Lâm Lang rá»i khá»i sÆ¡n Ä‘á»™ng nhá» cùng chung sống mấy ngà y.
Sở Hoan cÅ©ng không biết khu rừng nà y rốt cuá»™c lá»›n bao nhiêu, chỉ má»™t Ä‘Æ°á»ng Ä‘i vá» phÃa nam, Ä‘i má»™t chút liá»n ngừng, Ä‘i cÅ©ng không nhanh, mãi đến lúc hoà ng hôn, vẫn không thể ra khá»i khu rừng nà y.
Nhìn sắc trá»i dần tối, Sở Hoan quay đầu lại cÆ°á»i nói:
- Nếu lại Ä‘i nữa không ra được, chỉ sợ chúng ta phải ngủ ngoà i trá»i!
Tô Lâm Lang không suy nghĩ, ma xui quỷ khiến nói:
- Chỉ cần ngươi ở bên cạnh, ta không sợ gì cả!
Nà ng vừa nói xong những lá»i nà y, chỉ biết nói sai rồi, khuôn mặt xinh đẹp lại nóng lên.
Sở Hoan cÆ°á»i ha ha, lại Ä‘i má»™t lát, chợt thấy phÃa trÆ°á»›c xuất hiện mấy thân ảnh, nhìn qua Ä‘á»u rất tráng kiện, mấy thân ảnh kia đến từ đối diện, cÅ©ng nhìn thấy Sở Hoan.
Sở Hoan nhìn trang phục mấy ngÆ°á»i kia, dÆ°á»ng nhÆ° là thợ săn thú trong rừng, trên ngÆ°á»i Ä‘á»u vác con mồi, xem tÆ°á»›ng mạo mấy ngÆ°á»i nà y, cÅ©ng không giống kẻ báºy bạ, nhìn mấy ngÆ°á»i kia tiến tá»›i gần, Sở Hoan dừng bÆ°á»›c chân, không há» Ä‘i tiếp.
NgÆ°á»i tá»›i tổng cá»™ng ba ngÆ°á»i, dẫn đầu là má»™t ngÆ°á»i mà y ráºm mắt to, dáng ngÆ°á»i khôi ngô, nhìn thấy bá»™ dạng lôi thôi của Sở Hoan, nhÃu mà y, láºp tức nhìn thấy Tô Lâm Lang trên giá mây, lại giáºt mình. NgÆ°á»i mà y ráºm đã cầm lấy cung tên, giÆ°Æ¡ng cung cà i tên, nhắm ngay Sở Hoan, trầm giá»ng nói:
- NgÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng nà o? Vì sao lại xuất hiện ở chá»— nà y?
Hai gã đồng bạn cũng tách ra hai bên, giương cung cà i tên nhắm ngay Sở Hoan.
CÅ©ng khó trách và i tên thợ săn nà y sinh nghi, Sở Hoan lôi thôi lếch thếch, dÆ°á»ng nhÆ° ăn mà y nghèo túng, mà Tô Lâm Lang tuy rằng trải qua biến cố, quần áo tổn hại nhiá»u chá»—, nhÆ°ng ngÆ°á»i sáng suốt liếc mắt có thể nhìn ra xuất thân phú quý của nà ng, hÆ¡n nữa lá»›n lên xinh đẹp Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i, hai ngÆ°á»i kia ở cùng má»™t chá»—, liá»n có vẻ không được tá»± nhiên.
- Còn không nói tháºt?
Thấy Sở Hoan chỉ thản nhiên cÆ°á»i cÅ©ng không có mở miệng, đại hán mà y ráºm trầm giá»ng quát:
- Vị nương tỠnà y không cần sợ hãi, có phải nà ng bị hắn cướp bóc tới đây hay không? Chúng ta cứu nà ng ra, bắt hắn đi gặp quan!
Mấy ngÆ°á»i nà y Ä‘á»™t nhiên xuất hiện, mặc dù Tô Lâm Lang hÆ¡i giáºt mình, nhÆ°ng trên mặt vẫn duy trì bình tÄ©nh, trong lòng cÅ©ng phán Ä‘oán mấy ngÆ°á»i nà y là thiện hay ác, nghe đại hán mà y ráºm quát há»i nhÆ° thế, nà ng láºp tức nói:
- Mấy ngÆ°á»i không nên hiểu lầm, chúng ta... chúng ta gặp phải cÆ°á»ng đạo trên Ä‘Æ°á»ng, hắn là ... hắn là ngÆ°á»i tốt!
Nói tá»›i đây, quay đầu lại, liếc mắt nhìn Sở Hoan má»™t cái, trong lòng lặp lại má»™t lần nữa: “Hắn là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông tốt!â€.
Ba gã thợ săn nhìn nhau, đại hán mà y ráºm tỉnh táo mà đánh giá Sở Hoan má»™t phen, thấy tuy răng quần áo Sở Hoan cÅ© nát, nhÆ°ng trên mặt không có khà chất xấu xa, lại nghe Tô Lâm Lang nói nhÆ° váºy, lúc nà y má»›i thu hồi cung tên, ra hiệu hai ngÆ°á»i khác cÅ©ng thu cung tên, nói vô cùng rõ rà ng:
- Chúng tôi là há»™ săn bắn thôn trang chân núi, nếu là gặp rủi ro, nếu hai ngÆ°á»i nguyện ý, theo chúng tôi trở vá», cÅ©ng không thiếu má»™t bữa ăn!
Lúc trÆ°á»›c Tô Lâm Lang là m chủ trăm chuyện, chỉ là giá» phút nà y lại nhìn vá» phÃa Sở Hoan, là để Sở Hoan là m chủ.
Sở Hoan nhẹ nhà ng buông giá mây, chắp tay nói:
- Sống sót sau tai nạn, có thể được các vị đại ca tÆ°Æ¡ng trợ, vô cùng cảm kÃch!
Thợ săn kia nghe Sở Hoan nói thế, tháºt sá»± sinh ra thiện cảm, tuy rằng không xác định thân pháºn Sở Hoan, nhÆ°ng ba ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông tá»± nhiên không có chút sợ hãi đối vá»›i Sở Hoan, dẫn hai ngÆ°á»i Sở Hoan má»™t Ä‘Æ°á»ng hÆ°á»›ng Tây, lúc mặt trá»i vừa má»›i xuống núi liá»n rá»i khá»i khu rừng.
Trên Ä‘Æ°á»ng Sở Hoan cÅ©ng từ những gì thợ săn tá»± giá»›i thiệu biết được, ba ngÆ°á»i nà y chÃnh là anh em ruá»™t, há» Vân, tên cÅ©ng Ä‘Æ¡n giản, gá»i là Äại Lá»±c, Nhị Lá»±c, Tam Lá»±c.
Trong khi nói chuyện, cÅ©ng biết được khu rừng bản thân Ä‘ang ở gá»i là núi Thanh Long, liên miên không dứt, giống nhÆ° má»™t Thanh Long nằm sấp trên mặt đất, cho nên được gá»i nhÆ° váºy. Tô Lâm Lang há»i cách phủ Vân SÆ¡n có xa lắm không, má»›i biết được cách phủ Vân SÆ¡n gần hai trăm dặm, cÅ©ng cho là đưá»ng xá xa xôi.
Vân Nhị Lá»±c vóc dáng lùn, nhìn thấy tấm da sói kia, rất là kinh ngạc, há»i lý do, Sở Hoan cÅ©ng không giấu diếm nói thẳng. Ba huynh đệ cháºc cháºc lấy là m kỳ, Ä‘á»u nói đây là Thiết Bối Lang, hung hãn tà n bạo, nếu không có kinh nghiệm lão luyện, thợ săn tầm thÆ°á»ng cÅ©ng không muốn gặp phải hung váºt nhÆ° váºy, cÅ©ng không nghÄ© tá»›i ngÆ°á»i trẻ tuổi nhìn qua cÅ©ng bình thÆ°á»ng nà y có thể dá»±a và o má»™t con dao găm đã mở bụng giết chết Thiết Bối Lang.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Chữ ký của Hina I can FLY ~~~ (â—ï¼¾oï¼¾â—)
Äã có 12 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
Dinhngoc7086 ,
dungcoixuong ,
hoainamvuong ,
Lôi Äế ,
minhphong ,
read ,
SWAT ,
Thôn Nguyệt ,
trieuhac ,
vjpxjnh ,
vogiacat ,
winter02
04-09-2012, 10:06 AM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
Chương 20: Biệt ly, và nước mắt giai nhân
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
Ba huynh đệ Vân thị ở trong má»™t thôn trang nhá» và hẻo lánh dÆ°á»›i chân núi, dân cÆ° thÆ°a thá»›t không đến 20 há»™, Ä‘á»u sống bằng nghá» săn thú.
Ba huynh đệ và lão mẫu sống vá»›i nhau, chỉ má»›i có Vân Äại Lá»±c là lấy vợ, sinh đôi con gái, phòng ốc vô cùng Ä‘Æ¡n sÆ¡, cá» cây dá»±ng tạm thà nh nhà . Ba gian phòng ở cạnh nhau, cÅ©ng may hằng năm săn thú nên trong phòng có nhiá»u bá»™ da thú, ở chân núi nên cÅ©ng không lo thiếu củi, thà nh thá» ra trong phòng cÅ©ng khá ấm áp.
Ba huynh đệ vô cùng hiếu khách, Ä‘em con mồi là m sạch sẽ, bảo vợ Vân Äại Lá»±c Ä‘i luá»™c, lại lấy rượu quý lên chiêu đãi khách nhaanh, đầy bà n món ăn thôn quê, so vá»›i lúc trÆ°á»›c nÆ°á»›ng thịt sói ăn thì hÆ°Æ¡ng vị tất nhiên phong phú hÆ¡n nhiá»u.
Nghe Sở Hoan nói hai ngÆ°á»i bá»n há» Ä‘ang định Ä‘i phủ Vân SÆ¡n, Vân Äại Lá»±c liá»n khuyên hai ngÆ°á»i ở thêm và i ngà y. Dù sao Tô Lâm Lang chân cÅ©ng chÆ°a khá»i, Ä‘i Ä‘Æ°á»ng xa rất không tốt, hÆ¡n nữa, đợi bá»n há» há»i xem có ai có xe ngá»±a để thuê không?
Vân Äại Lá»±c nhân tiện nói:
- Cho dù có xe ngá»±a, thì Ä‘Æ°á»ng xá xa xôi, chÆ°a chắc hỠđã Ä‘i. Cho dù là hỠđồng ý Ä‘i thì tiá»n xe cÅ©ng không thấp.
Tô Lâm Lang tháo vòng tay ra, Ä‘Æ°a cho Vân Äại Lá»±c:
- Äây là vòng Phỉ Thúy, rất có giá trị, mong Vân đại ca nói giúp má»™t câu. Nếu há» nguyện ý Ä‘i, đến phủ Vân SÆ¡n, muá»™i sẽ háºu tạ.
Nà ng biết Sở Hoan trên ngÆ°á»i cÅ©ng không có tiá»n, cho nên chủ Ä‘á»™ng tháo vòng tay ra.
Vân Äại Lá»±c cầm cái vòng, nhìn cÅ©ng biết là đồ quý giá, lại nói:
- Má»™t khi đã nhÆ° váºy, ngà y mai ta Ä‘i Ä‘em đổi cái vòng lấy bạc, sẽ cố gắng hết sức để mặc cả tiá»n xe, nếu còn thừa, trở vá» ta sẽ giao lại cho cô nÆ°Æ¡ng.
Y chÆ°a dứt lá»i, đã nghe ngoà i cá»a có tiếng vó ngá»±a, má»™t giá»ng nói ồ ồ vang lên:
- Huynh đệ Vân gia có ở nhà không? Lỗ Kinh Thừa tự mình đến, còn không mau ra đón?
Nghe giá»ng nói kia, huynh đệ Vân gia biến sắc. Vân Tam Lá»±c chạy đến vách tÆ°á»ng, lấy cây thiết xoa Ä‘ang dá»±ng và o tÆ°á»ng, vẻ mặt giáºn dữ.
Vân Nhị Lá»±c cÅ©ng giáºn dữ ra mặt. Chỉ có Vân Äại Lá»±c là bình tÄ©nh liếc mắt nhìn Vân Tam Lá»±c, trầm giá»ng nói:
- Lão Tam, không được gây chuyện.
Äứng dáºy, hÆ°á»›ng hai ngÆ°á»i Sở Hoan chắp tay:
- Hai ngÆ°á»i cứ ăn trÆ°á»›c, ta Ä‘i má»™t chút sẽ trở lại.
Lại nhẹ giá»ng dặn hai đệ:
- Các đệ không được gây chuyện!
Nâng chân lên Ä‘i ra cá»a, hai đệ đệ của gã cÅ©ng ra theo.
Sở Hoan nhÃu mà y, đứng dáºy Ä‘i đến má»™t bên cá»a sổ, nhìn qua khe hở ra ngoà i, chỉ thấy trÆ°á»›c cá»a ánh lá»a sáng ngá»i, năm con tuấn mã đứng im, bốn gã sai dịch Ä‘ang vây quanh má»™t gã trung niên mặc áo xám. NgÆ°á»i trung niên nà y dáng cao gầy, ngồi trên ngá»±a rất có thần khÃ.
Vân Äại Lá»±c ra cá»a, nhìn lÆ°á»›t qua mấy ngÆ°á»i, chắp tay nói:
- Thảo dân Vân Äại Lá»±c, không biết đại nhân tá»›i nÆ¡i nà y có gì chỉ bảo.
NgÆ°á»i trung niên cao gầy kia chÃnh là Lá»— Kinh Thừa. Kinh Thừa là má»™t chức quan. Huyện nha các huyện Äại Tần thiết láºp sáu phòng, má»—i phòng thiết láºp má»™t gã Kinh Thừa, cÅ©ng không hẳn là quan viên, chỉ là má»™t tiểu lại mà thôi.
Tiểu lại tuy nhá», nhÆ°ng chung quy vẫn là ngÆ°á»i trong nha môn, so vá»›i dân chúng bình thÆ°á»ng tất nhiên có uy quyá»n hÆ¡n má»™t chút. Vị Lá»— Kinh Thừa nà y nhìn thấy huynh đệ Vân thị, ánh mắt dÆ°á»›n lên, cao giá»ng nói:
- Vân Äại Lá»±c, hôm kia phái ngÆ°á»i đến thu thuế, nghe nói ba huynh đệ các ngÆ°Æ¡i kháng lại không giao, có việc nà y không?
Vân Äại Lá»±c trầm giá»ng đáp:
- Äại nhân, và i năm nay chúng ta chÆ°a bao giá» phải vay nợ ai, nên tiá»n thuế, chúng ta cÅ©ng không khất nợ. NhÆ°ng năm nay nha môn đã đến đây năm sáu lần, bảo chúng ta phải ná»™p gì đó, so vá»›i năm trÆ°á»›c còn nhiá»u gấp đôi.
Cắn răng một cái, nghiêm mặt nói:
- Thảo dân tháºt sá»± không biết, cái nà o má»›i là đúng.
Lỗ Kinh Thừa quắc mắt lên:
- Năm trÆ°á»›c là TrÆ°Æ¡ng tri huyện, năm nay là VÆ°Æ¡ng tri huyện, sao có thể giống nhau được? Thu thuế nhiá»u hay Ãt là do triá»u đình quy định, ngÆ°Æ¡i có thể quản được sao? Triá»u đình báºn rá»™n, địa phÆ°Æ¡ng nà o cÅ©ng cần dùng bạc, các ngÆ°Æ¡i không đóng, thì ai đóng?
Nâng ngón tay chỉ và o Vân Äại Lá»±c, âm thanh lạnh lùng:
- NgÆ°Æ¡i nghe đây, cháºm nhất ba ngà y, tiá»n thuế các ngÆ°Æ¡i còn thiếu nếu không mang đến nha môn thì đừng trách ta trở mặt vô tình. Äúng rồi, Huyện lão gia có lệnh, sắp sang mùa đông, các ngÆ°Æ¡i phải giao hai tấm da hổ trong tháng nà y.
Vân Tam Lá»±c nóng tÃnh, không kiá»m chế được, nói liá»n:
- Chi bằng bảo lão ta đến Ä‘i săn, chẳng khác nà o không cho con ngÆ°á»i ta Ä‘Æ°á»ng sống.
Lỗ Kinh Thừa sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng:
- Ngươi nói cái gì?
Vân Äại Lá»±c nắm tay Vân Tam Lá»±c, kéo gã vá» phÃa sau, thần sắc ngÆ°ng trá»ng:
- Äại nhân, da hổ không phải nói có là có. Núi Thanh Long nà y dã thú ngà y cà ng Ãt, lão hổ cà ng khó, nếu không thì năm rồi…
- Äừng nói nhảm nữa.
Lỗ Kinh Thừa quát lạnh:
- Lúc nà y đây ta tự mình đến, nói chuyện nhẹ nhà ng với các ngươi. Nếu các ngươi không giao đúng hạn, lần sau sẽ không thế nữa đâu.
CÅ©ng không nói nhiá»u, hừ lạnh má»™t tiếng, quay đầu ngá»±a lại, dẫn nha sai rá»i Ä‘i.
Vân Tam Lá»±c nhìn theo, nhổ bãi nÆ°á»›c bá»t, sau đó thở phì phì Ä‘i và o phòng bÆ°ng bát rượu lên, má»™t hÆ¡i cạn sạch.
Vân Äại Lá»±c và Vân Nhi Lá»±c cÅ©ng Ä‘i và o phòng ngồi xuống, không khà không còn náo nhiệt vui vẻ nhÆ° lúc trÆ°á»›c nữa. Sở Hoan cầm lấy vò rượu rót đầy bát cho ba huynh đệ Vân thị, nhÃu mà y há»i:
- Vân đại ca, bá»n há» vẫn khi dá»… dân chúng nhÆ° váºy sao?
Vân Äại Lá»±c bÆ°ng bát rượu lên, uống ná»a bát, cÆ°á»i khổ:
- Huynh đệ, to gan lá»›n máºt mà nói, trên có lão mẫu dÆ°á»›i có thê nhi, nếu không phải vì ta không muốn và o rừng là m cÆ°á»›p, thì đã Ä‘em toà n đám quan lại tham lam nà y giết hết từ lâu rồi.
Vân Tam Lực ở bên cũng nói:
- Äại ca, đệ đã nói rồi, chúng ta Ä‘i lên núi là m cÆ°á»›p thôi, chứ ở đây, trÆ°á»›c sau gì cÅ©ng bị bá»n há» bức tá».
Vân Nhị Lực nắm tay:
- Da hổ… lão già kia đúng là bệnh nặng. Từ đầu năm đến giá», chúng ta đã giao ba tấm da hổ, trong đó hai tấm là do chúng ta săn được từ trÆ°á»›c kia. Hắn cứ là m nhÆ° núi Thanh SÆ¡n nà y khắp nÆ¡i Ä‘á»u là lão hổ.
Gã nghiến răng lại:
- Trịnh Lão NgÅ© vì muốn lá»™t da hổ, da hổ chÆ°a chạm tá»›i được, ngược lại còn bị hổ cắn mất đầu. Quan phủ đây là bức chúng ta đến con Ä‘Æ°á»ng chết a!
Tô Lâm Lang nhÃu mà y, Sở Hoan cÅ©ng nghiêm nét mặt lại.
Vân Äại Lá»±c thở dà i:
- MÆ°á»i năm trÆ°á»›c, thuế má không nặng, chúng ta ná»™p xong còn có chút dÆ° dả để sống qua ngà y. NhÆ°ng mấy năm nay, triá»u đình đánh thuế má»—i năm má»™t nặng hÆ¡n, nói là ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng nhiá»u lần xâm phạm biên cÆ°Æ¡ng, quân Quan Tây cần tăng binh, xây dá»±ng quan ải, đánh lùi ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng. Hừ, tháºt đúng là coi chúng ta mắt mù tai Ä‘iếc sao. Ta nghe ngÆ°á»i ta nói, quân Quan Tây không những không tăng binh mà còn giảm quân số, triá»u đình thu thêm thuế không phải là ngăn cản quân Tây LÆ°Æ¡ng mà là … mà là để Hoà ng đế trÆ°á»ng sinh bất lão.
- TrÆ°á»ng sinh bất lão?
Sở Hoan ngạc nhiên.
Vân Äại Lá»±c gáºt đầu:
- Ta cÅ©ng nghe ngÆ°á»i ta nói nhÆ° váºy, không biết tháºt giả nhÆ° thế nà o, nhÆ°ng tám chÃn phần là tháºt. Tiểu huynh đệ cÅ©ng biết, mấy năm qua, Äại Tần các đạo quan đạo sÄ© hoà nh hà nh ngang ngược, ngay cả quan phủ cÅ©ng không dám Ä‘á»™ng và o. Ta còn nghe nói, bên trong kinh thà nh, đến cả quan to quý nhân cÅ©ng không dám đắc tá»™i vá»›i bá»n há».
Vân Tam Lực thở dà i:
- Äại Tần ta bao năm nay hùng phong bách chiến bách thắng, nhÆ°ng năm đó Thiết Huyết Hùng SÆ° không còn tồn tại, bị ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng vi phạm biên cÆ°Æ¡ng mà không thể chế. ÄÆ°Æ¡ng kim Hoà ng đế thống lÄ©nh trăm ngà n quân tung hoà nh thiên hạ nhÆ°ng hiện giá» thì…
Nói tới đây, bưng bát rượu lên, ực một hơi.
Sở Hoan thấy ba ngÆ°á»i ở ngay trÆ°á»›c mặt mình giải phóng oán khà trong lòng, cÅ©ng biết bá»n há» là những trượng phu ngay thẳng nhiệt huyết.
Vân Äại Lá»±c Ä‘á»™t nhiên xua tay:
- Thôi, không nói chuyện nà y nữa.
Rồi hÆ°á»›ng Sở Hoan cÆ°á»i vui:
- Huynh đệ, đừng có chê cÆ°á»i. Hai ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘Æ°á»ng đã mệt má»i, sá»›m nghỉ ngÆ¡i, ngà y mai ta sẽ Ä‘i tìm xe ngá»±a. Nếu thuáºn lợi, thì và o chÃnh ngỠđã có xe vỠđây.
Sở Hoan chắp tay:
- Là m phiá»n Vân đại ca!
Nhà chỉ có ba gian phòng nhá», Vân Äại Lá»±c sắp xếp Tô Lâm Lang ngủ cùng vá»›i thê tá» của mình, mấy nam nhân còn lại ngả lÆ°ng tùy ý.
Sáng sá»›m hôm sau, Vân Äại Lá»±c quả thá»±c Ä‘i tìm xe ngá»±a, đến khoảng chÃnh ngá», má»™t chiếc xe ngá»±a dừng trÆ°á»›c cá»a, ngÆ°á»i đánh xe hÆ¡n 40 tuổi, tên là Bả Thức LÆ°u, là má»™t ngÆ°á»i thà nh thục trong nghá» nà y.
ÄÆ°á»ng Ä‘i phủ Vân SÆ¡n xa ngái, nhanh nhất phải mất bảy tám ngà y, Bả Thức LÆ°u vốn không muốn đánh xe Ä‘i Ä‘Æ°á»ng xa nhÆ° váºy, nhÆ°ng nể mặt Vân Äại Lá»±c, hÆ¡n nữa, số tiá»n thuê xe cÅ©ng rất được nên cuối cùng miá»…n cưỡng nháºn lá»i.
Vòng tay Phỉ Thúy của Tô Lâm Lang quả nhiên là đồ quý. Vân Äại Lá»±c đầu tiên là cùng Bả Thức LÆ°u đến chợ ngá»c khà bán được giá tốt, sau đó má»›i trở vá».
Vòng ngá»c bán được 25 lượng bạc, mÆ°á»›n xe mất 15 lượng, còn 10 lượng, Vân Äại Lá»±c má»™t má»±c trả lại Tô Lâm Lang. NhÆ°ng Tô Lâm Lang cÅ©ng nhất định không nháºn, cố ý là m quà tạ lá»… cho Vân Äại Lá»±c.
Vân Äại Lá»±c là ngÆ°á»i khà khái, má»™t hai không nháºn, nói là nếu nháºn thì không còn là hảo hán tá». Tô Lâm Lang Ä‘Ã nh thay đổi, tặng trâm cà i đầu cho thê tá» của Vân Äại Lá»±c. Sau má»™t hồi chối từ tiếp, cuối cùng Vân Äại Lá»±c phải nháºn. Chỉ có Ä‘iá»u gã không biết, cái trâm cà i đầu nà y giá Ãt nhất cÅ©ng 50 lượng bạc. TÆ°Æ¡ng tá»±, cái vòng kia giá trị thá»±c phải cả 100 lượng. Vân Äại Lá»±c vốn không biết, nên đã bị ngÆ°á»i ta gạt.
Huynh đệ Vân gia chuẩn bị cho hai ngÆ°á»i má»™t Ãt lÆ°Æ¡ng khô và nÆ°á»›c uống dùng là m đồ ăn trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i. Từ biệt huynh đệ Vân gia, Tô Lâm Lang và Sở Hoan ngồi chung má»™t xe, Ä‘i vá» hÆ°á»›ng phủ Vân SÆ¡n.
Dá»c theo Ä‘Æ°á»ng Ä‘i cÅ©ng thuáºn lợi, mặt trá»i má»c khởi hà nh, mặt trá»i lặn tìm nhà trá» nghỉ tạm, Tô Lâm Lang còn 10 lượng bạc, nên cÅ©ng đủ để chi tiêu dá»c Ä‘Æ°á»ng Ä‘i.
Qua hai ngà y, bắt đầu Ä‘i và o địa pháºn phủ Vân SÆ¡n. Lại Ä‘i tiếp má»™t ngà y nữa, đến gần thà nh Vân SÆ¡n, Tô Lâm Lang lòng dâng lên má»™t ná»—i mất mát, trống rá»—ng, vẻ mặt nhÆ° ngÆ°á»i mất hồn.
Sở Hoan xốc mà n lên, nhìn ra ngoà i, rồi quay đầu lại, nhìn Tô Lâm Lang cÆ°á»i nói:
- Äi vá» phÃa trÆ°á»›c chừng hai dặm nữa, ta sẽ xuống xe!
Lâm Lang lòng run lên, không hiểu vì sao, sâu trong ná»™i tâm nhÆ° có ná»—i chua xót, thất thanh há»i:
- Ngươi… ngươi phải xuống xe sao?
Sở Hoan gáºt đầu, sắp đến lúc phải chia tay, hắn cÅ©ng hÆ¡i trầm ngâm, rốt cuá»™c cÆ°á»i nói:
- Thá»i gian qua, có gì đắc tá»™i, mong cô nÆ°Æ¡ng đừng để trong lòng.
Dừng một chút, lại trầm ngâm:
- Äá»i ngÆ°á»i lắm bất trắc, sống được đến hôm nay là tốt rồi, biến cố lần nà y, cô sẽ nhanh chóng quên Ä‘i thôi.
- Quên?
Tô Lâm Lang sâu kÃn thở dà i, chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, cắn nhẹ môi, há»i khẽ:
- Ta còn chưa biết tên hỠcủa … huynh.
- Không biết cà ng tốt.
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Cà ng dễ quên hơn. Có một số việc, cô nương nếu quên được thì sẽ tốt hơn.
Hắn tá»± biết hai ngÆ°á»i ở chung má»™t thá»i gian, dù cho là bất đắc dÄ© nhÆ°ng vẫn từng tiếp xúc thân thể, đối vá»›i má»™t nữ nhân cÅ©ng là sợ tổn hại danh tiết.
Hắn chỉ hy vá»ng Lâm Lang sẽ quên hết thảy, nhÆ° váºy trong lòng nà ng má»›i không còn gánh nặng.
Tô Lâm Lang bối rối, trong lúc đó cũng không biết nên nói gì nữa.
Sở Hoan vèn rèm xe, kêu lên:
- LÆ°u đại ca, phÃa trÆ°á»›c có má»™t cây đại thụ, cho ta xuống.
Rồi quay sang nhìn Tô Lâm Lang mỉm cÆ°á»i:
- Lần nà y đi nhỠxe của cô, đa tạ!
Cầm lấy cái bá»c, lại nhìn tấm da sói bên cạnh vốn định để lại cho Lâm Lang, nhÆ°ng sợ nà ng khó lòng quên được chuyện nà y, liá»n cầm lên, định nói gì đó, lại thôi, rốt cuá»™c chỉ nói được má»™t câu:
- Cáo biệt, sau nà y bảo trá»ng!
Từ trên xe nhảy xuống, hÆ°á»›ng Bả Thức LÆ°u cÆ°á»i nói:
- Lưu đại ca, đã khiến huynh vất vả!
Bả Thức LÆ°u cÅ©ng là ngÆ°á»i chấp phác, tháºt thà , cÆ°á»i đáp:
- Không có việc gì, Ä‘i Ä‘Æ°á»ng cẩn tháºn. Äệ yên tâm, ta sẽ Ä‘Æ°a vị phu nhân nà y vỠđến quý phủ.
Sở Hoan gáºt đầu, nhìn và o thùng xe má»™t lần nữa, vung tay, khoác tấm da sói lên vai, Ä‘i vá» phÃa con Ä‘Æ°á»ng nhá» bên cạnh cây đại thụ.
Mới được và i bước, đã nghe Tô Lâm Lang kêu lên:
- ChỠmột chút!
Sở Hoan dừng lại, do dự một chút, cuối cùng quay đầu lại.
Lâm Lang xốc mà nh xe lên, đôi mắt phiếm hồng, giá»ng cÅ©ng run run:
- Chúng ta… chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?
- Gặp lại không bằng không thấy!
Sở Hoan mỉm cÆ°á»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng và ta khác nhau rất lá»›n, vá» Ä‘i, thuáºn buồm xuôi gió.
CÅ©ng không nói nhiá»u, xoay ngÆ°á»i Ä‘i, cao giá»ng xÆ°á»›ng
- Mạc sầu tiá»n lá»™ vô tri ká»·... Thiên hạ thùy nhân bất thức quân
(dịch nghÄ©a: Chá»› buồn con Ä‘Æ°á»ng phÃa trÆ°á»›c không có ngÆ°á»i tri ká»·. Sao mà chẳng có ngÆ°á»i trong thiên hạ biết đến anh)
Tô Lâm Lang thẫn thá» nhìn theo bóng dáng Sở Hoan Ä‘ang cà ng lúc cà ng xa. NgÆ°á»i ná» tuy rằng quần áo cÅ© nát nhÆ°ng tá»›i tá»± nhiên Ä‘i cÅ©ng tá»± nhiên, cá»±c kỳ phóng khoáng. Ãnh trá»i chiá»u chiếu rá»i nhÆ° phủ lá»›p hà o quang quanh ngÆ°á»i du tá».
Con Ä‘Æ°á»ng nhá», ánh hoà ng hôn, kẻ lãng du Ä‘iá»m tÄ©nh an nhiên giữa đất trá»i.
Hai giá»t nÆ°á»›c mắt trong suốt từ từ lăn xuống gò má, Lâm Lang khe khẽ ngâm hai câu thÆ¡ Sở Hoan để lại: Mạc sầu tiá»n lá»™ vô tri ká»·... Thiên hạ thùy nhân bất thức quân. Giá»ng run rẩy, ánh mắt xinh đẹp quyến luyến nhìn theo bóng dáng cô Ä‘Æ¡n tịch liêu của Sở Hoan Ä‘ang dần khuất.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 10 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
04-09-2012, 10:07 AM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
Chương 21: Tố Nương
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
NgÆ°á»i không phải cá» cây, ai có thể vô tình.
Sở Hoan và Lâm Lang ở chung mấy ngà y, tất nhiên không thể không có chút cảm tình, nhÆ°ng hắn cÅ©ng biết hai ngÆ°á»i chung quy cÅ©ng không cùng Ä‘i chung má»™t con Ä‘Æ°á»ng, hôm nay từ biệt, có lẽ không bao giá» gặp lại nữa.
Mặt trá»i xuống núi, trá»i bắt đầu tối, Sở Hoan dá»±a và o trà nhá»›, Ä‘i dá»c theo con Ä‘Æ°á»ng nhá» phÃa tây, Ä‘i hÆ¡n má»™t giá», sắc trá»i sá»›m đã hoà n toà n chuyển sang mà u Ä‘en, trăng non cÅ©ng từ từ nhô lên phÃa chân trá»i.
Sở Hoan nhảy qua má»™t sÆ°á»n đất, phÃa trÆ°á»›c liá»n xuất hiện má»™t cái hồ nÆ°á»›c, hồ nÆ°á»›c trong vắt, dÆ°á»›i ánh trăng trong trẻo nhÆ°ng lạnh lẽo, nhìn thấy cái hồ nÆ°á»›c nà y, trên mặt Sở Hoan hiện lên má»™t tia vui vẻ, trà nhá»› ở sâu trong óc khiến hắn hiểu được, bản thân cách nhà ngà y cà ng gần rồi.
Hắn Ä‘i đến bên hồ, đặt da sói và cái túi xuống, sau đó hai tay lấy nÆ°á»›c hồ, nhanh chóng uống và i ngụm, ánh trăng chiếu rá»i xuống, tÆ°á»›ng mạo hắn hiện lên dÆ°á»›i hồ nÆ°á»›c, nhìn kỹ xuống, rối bù, tháºt đúng là lôi thôi, lắc đầu thở dà i, bá»™ dạng nhÆ° váºy vá» nhà , chỉ sợ má»i ngÆ°á»i trong nhà nhìn thấy Ä‘á»u nhảy dá»±ng lên, lúc nà y hắn cởi bá» hết xiêm y, đặt ở bụi cá» bên hồ, nhảy và o trong hồ nÆ°á»›c, gá»™t rá»a má»™t phen.
Cuối thu, nÆ°á»›c hồ tháºt là lạnh lẽo, nhÆ°ng tố chất thân thể Sở Hoan rất tốt, má»™t chút cÅ©ng không cảm thấy lạnh, rá»a sạch hết bụi đất dÃnh trên ngÆ°á»i, đến cả tóc cÅ©ng gá»™t rá»a cẩn tháºn. Äang muốn lên bá» cá»™t tóc lại , chợt nghe thấy cách đó không xa dÆ°á»ng nhÆ° truyá»n đến má»™t tiếng khóc, Sở Hoan láºp tức nhÃu mà y, tá»›i gần bên hồ, cá» cây bên hồ tức khắc che hắn lại.
Hắn nhỠánh trăng nhìn vá» phÃa có tiếng khóc, chỉ thấy con Ä‘Æ°á»ng nhá» cách hồ không xa, lá» má» xuất hiện mấy bóng ngÆ°á»i, tiếng khóc đúng là từ đám ngÆ°á»i đó truyá»n đến.
Sở Hoan nhÃu mà y, định thần nhìn kỹ, những ngÆ°á»i kia dần dần đến gần, chỉ thấy ngÆ°á»i Ä‘i đầu thân thể tráng kiện, sau lÆ°ng cõng má»™t ngÆ°á»i, ba bốn ngÆ°á»i Ä‘i theo phÃa sau vác cung tên xiên sắt, mấy ngÆ°á»i nà y Ä‘á»u không chú ý đến Sở Hoan ở trong hồ, liá»n Ä‘i ngay bên cạnh, Sở Hoan cÅ©ng nhìn rõ, ngÆ°á»i khóc là má»™t thanh niên mÆ°á»i lăm mÆ°á»i sáu tuổi.
Sở Hoan cảm thấy vô cùng kỳ quái trong lòng, không biết xảy ra chuyện gì, toà n thân hắn lúc nà y trần trụi, tá»± nhiên không tiện Ä‘i ra, nhìn thấy mấy ngÆ°á»i đó dần dần Ä‘i xa, tiếng khóc cÅ©ng nhá» dần, đến cuối cùng không nghe thấy tiếng gì.
Mặc dù Sở Hoan cảm thấy kỳ quái, nhÆ°ng dù sao việc nà y cÅ©ng không liên quan đến mình, cÅ©ng không suy nghÄ© nhiá»u, lên bá» mặc lại xiêm y, lại dùng nÆ°á»›c hồ là m gÆ°Æ¡ng, từ bá»™ quần áo vô cùng cÅ© nát xé lấy má»™t sợ dây Ä‘ai, dùng dây buá»™c chặt những sợi tóc ở phÃa sau ót, lúc nà y má»›i cầm da sói và cái túi, thuáºn theo bên hồ tiếp tục Ä‘i vá» phÃa tây.
Äi được ná»a canh giá», bèn thấy phÃa trÆ°á»›c hiện lên má»™t thôn trang, đêm thu thê lÆ°Æ¡ng, ánh trăng trong trẻo nhÆ°ng lạnh lẽo, thôn trang trong đêm tối chỉ bao trùm sá»± yên lặng, khắp nÆ¡i yên tÄ©nh, trong thôn chỉ có và i ánh lá»a sáng, tá»± nhiên là có những gia đình vẫn chÆ°a tắt đèn nghỉ ngÆ¡i.
Sở Hoan đứng trên sÆ°á»n núi, nhìn thôn trang đó, ngÆ¡ ngác xuất thần.
Má»™t lúc sau hắn má»›i hÃt sâu má»™t hÆ¡i, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nâng bÆ°á»›c Ä‘i vá» phÃa thôn trang đó, không biết vì sao, cà ng đến gần thôn, trong lòng hắn cà ng thấy bất an.
Thôn trang có ba bốn mÆ°Æ¡i há»™, đừng nói thôn nhá», mà từng nhà từng phòng Ä‘á»u khá nhá» hẹp, cÅ©ng vô cùng cù kỹ, vừa nhìn cÅ©ng biết những ngôi nhà ở đây Ä‘á»u được xây từ rất lâu rồi.
So vá»›i trà nhá»› trong đầu Sở Hoan, thôn cÅ©ng không có nhiá»u thay đổi, hắn Ä‘i trong thôn, trá»i tối gió to, cÅ©ng không gặp ai trên Ä‘Æ°á»ng, nhÆ°ng vẫn tìm được nhà hắn.
Äó là má»™t căn nhà gá»— má»™c vô cùng cÅ© nát, vừa nhìn là biết là má»™t căn phòng cÅ© đã trải qua nhiá»u năm mÆ°a bão, so vá»›i trong trà nhá»› Sở Hoan còn cÅ© nát hÆ¡n nhiá»u, theo trà nhá»› của Sở Hoan, căn phòng ở giữa căn nhà gá»— má»™c là phòng khách, hai bên còn lại là phòng ngủ, bên trái hẳn là phòng của cha mẹ hắn, còn gian phòng bên phải, trÆ°á»›c khi hắn rá»i khá»i nhà , là phòng của hắn và huynh trưởng.
Sở Hoan lấy lại bình tÄ©nh, cuối cùng Ä‘i ra phÃa trÆ°á»›c, đặt da sói xuống, giÆ¡ tay gõ nhẹ cá»a, bên trong lại không má»™t tiếng Ä‘á»™ng, hắn liá»n tăng lá»±c, gõ và i cái “ Thùng thùng !!!â€
Rất nhanh, hắn liá»n nghe thấy tiếng Ä‘á»™ng trong nhà , nghe tiếng Ä‘á»™ng đó, trong phòng dÆ°á»ng nhÆ° có chút bối rối, láºp tức nghe được tiếng bÆ°á»›c chân vang lên, dÆ°á»ng nhÆ° từ cá»a chÃnh bên nà y đến.
Sở Hoan đợi má»™t lúc, dÆ°á»ng nhÆ° nghe thấy tiếng bÆ°á»›c chân kia chạy đến cạnh cá»a, nhÆ°ng lại không thấy cá»a mở, rất kỳ quái, lại gõ cá»a, trong phòng lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của má»™t nữ nhân:
- LÃ ai?
Âm thanh nà y có ý đỠphòng, có ý thù địch.
Sở Hoan ngẩn ra, trong trà nhá»› của hắn, trong nhà ngoại trừ mẫu thân, cÅ©ng không có nữ nhân nà o khác, mà giá»ng nói nà y hiển nhiên là của má»™t nữ tá» tuổi không lá»›n lắm, cÅ©ng không phải mẫu thân, chẳng lẽ mình đến nhầm nhà ?
Hắn lui ra phÃa sau hai bÆ°á»›c, dá»±a và o trà nhá»› của hắn, quả thá»±c rõ rà ng là má»™t nhà , lại tiến lên, hạ giá»ng nói:
- Ta là nhị lang, mau mở cá»a!
- Cái gì mà nhị lang tam cẩu, mau cút đi cho lão nương!
Giá»ng nói bên trong cÆ°á»i lạnh nói:
- Nghĩ đến lão nương ở đây muốn nổi lòng tham sao, đừng có mơ!
Nghe giá»ng nói nà y, đúng là nữ tá» nà y vô cùng mạnh mẽ, Sở Hoan không hiểu ra sao, nhÆ°ng xác định bản thân hắn không đến nhầm nhà , trầm giá»ng nói:
- Äây có phải là nhà của Sở Nguyên không?
Nữ tá» trong phòng cÅ©ng không đáp lá»i.
Sở Hoan vốn tưởng rằng sau khi trở vá», nhất định sẽ là má»™t hồi xúc Ä‘á»™ng lâu ngà y không gặp lại, tháºt không thể tưởng tượng được, lại bị ngăn ở trÆ°á»›c cổng nhà , trong lúc nhất thá»i không rõ cho nên gõ cá»a kêu lên:
- Äại ca, ta là nhị lang, mau mở cá»a. Nhị lang đã trở vá» rồi!
Hắn vá»— hai cái, trong phòng vẫn không có phản ứng, nhÃu mà y, dùng sức đẩy, cá»a gá»— vốn đóng kÃn, không biết đã kéo then cà i cá»a ra từ lúc nà o, lại bị hắn láºp tức đẩy ra, trong phòng má» mịt.
Sở Hoan nhÃu mà y, Ä‘ang định bÆ°á»›c lên, liá»n nhìn thấy trÆ°á»›c mặt Ä‘á»™t nhiên xuất hiện má»™t bóng ngÆ°á»i, chÆ°a thấy rõ, chỉ nhìn thấy bóng ngÆ°á»i ná» giÆ¡ tay lên, dÆ°á»›i ánh trăng má»›i thấy rõ, ngÆ°á»i đó tay cầm má»™t con dao là m bếp, không chút lÆ°u tình, lao và o chém Sở Hoan.
Sở Hoan giáºt mình, vạn phần không thể tưởng tượng được , nghênh đón mình lại là má»™t con dao là m bếp, hắn nhẹ nhà ng khéo léo lùi lại hai bÆ°á»›c, đứng thẳng, ngÆ°á»i ná» cÅ©ng không Ä‘uổi theo nữa, đứng ở trÆ°á»›c cá»a, má»™t tay cầm dao là m bếp, má»™t tay lại xoa thắt lÆ°ng.
Sở Hoan mượn ánh trăng dò xét lại má»™t phen, chỉ thấy tấn công mình là má»™t cô gái, trên ngÆ°á»i mặc má»™t chiếc áo mà u xanh, bên dÆ°á»›i mặc má»™t cái váy hoa thô, rất là má»™c mạc. Xem dung mạo nà ng, tuy rằng không đến mÆ°á»i phần xinh đẹp nhÆ°ng cÅ©ng có được bảy tám phần tÆ° sắc, có vẻ là tuổi tác cÅ©ng không hÆ¡n Sở Hoan, chỉ không quá hai mÆ°Æ¡i hai hai mÆ°Æ¡i ba tuổi, là n da trên mặt tất nhiên không được trắng nõn má»m mại nhÆ° Tô Lâm Lang, nhÆ°ng nữ tá» trong thôn, đó cÅ©ng được gá»i là rất trắng, búi tóc trên đầu, lại thấy là má»™t thế phụ rồi.
Nữ tá» nà y dáng ngÆ°á»i cao gầy, không biết có phải duyên cá»› áo thu không, trÆ°á»›c ngá»±c căng phồng, dÆ°á»›i sá»± phụ trợ của vòng eo tinh tế, bên trên có vẻ cô cùng cao ngất, chỉ là khóe mắt lại mang theo hà n ý, trong đôi mắt trà n đầy địch ý, không đợi Sở Hoan nói chuyện, phụ nhân nà y cÅ©ng đã xoa thắt lÆ°ng nâng tay kia lên, Ä‘Æ°a dao là m bếp vá» phÃa trÆ°á»›c, cÆ°á»i lạnh nói:
- Mau cút cho lão nÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i tiến vá» phÃa trÆ°á»›c thêm má»™t bÆ°á»›c nữa, lão lÆ°Æ¡ng má»™t Ä‘ao chém ngÆ°Æ¡i nuôi chó!
Giá»ng nà ng hÆ¡i khà n, tuy rằng Ä‘ang trách cứ, lại vẫn vô cùng êm tai.
Sở Hoan nhÃu mà y, dÆ°á»ng nhÆ° nghÄ© đến Ä‘iá»u gì, trên mặt hiện ra vẻ cung kÃnh, nhìn chằm chằm thiếu phụ há»i:
- Ngươi... ngươi có phải là Tố Nương tỷ?
Thiếu phụ nà y ngẩn ra, láºp tức cÆ°á»i lạnh nói:
- Chuyện gì không tốt, khuya khoắt đụng đến cá»a nhà lão nÆ°Æ¡ng, tưởng ta là Diệp Tố NÆ°Æ¡ng thì dá»… chá»c sao? Còn không mau cút Ä‘i!
- Tố Nương tỷ, ta là nhị lang!
Sở Hoan tiến lên má»™t bÆ°á»›c, Tố NÆ°Æ¡ng láºp tức cảnh giác, nắm chặt con dao là m bếp, lạnh lùng nói:
- Không được lại gần!
- NgÆ°Æ¡i không nháºn ra ta sao?
Sở Hoan cÆ°á»i khổ nói:
- Ta là Sở Hoan, Sở Nhị Lang!
- Sở Hoan?
Tố NÆ°Æ¡ng xoa thắt lÆ°ng, cÆ°á»i lạnh nói:
- Chú em nhà ta đã mất bảy tám năm nay, chẳng lẽ lại hoà n hồn được hay sao?
- Chú em?
Sở Hoan ngẩn ra, trong lòng liá»n hiểu ngay, suy Ä‘oán của mình lúc nãy không sai, thiếu phụ nà y, thá»±c sá»± đã trở thà nh vợ của đại ca, cÅ©ng chÃnh là chị dâu của mình.
Sở Hoan thấy Tố NÆ°Æ¡ng không nháºn ra, cÅ©ng biết chuyện của mình vô cùng ly kỳ, tạm thá»i nói cÅ©ng không rõ, nói:
- Tố NÆ°Æ¡ng tá»·, tá»· không nháºn ra ta, đừng lo lắng, tá»· Ä‘i kêu đại ca ra, đại ca nhất định sẽ nháºn ra ta!
- Äại ca?
Trong mắt Tố NÆ°Æ¡ng xẹt qua má»™t tia ảm đạm, oán háºn nói:
- Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai? Có phải ...có phải là Phùng Nhị Cẩu phái ngươi tới?
Nhìn vá» phÃa đông, mắng:
- Tên trá»i đánh Phùng Nhị Cẩu kia, thiên lôi đánh chết, là m chuyện không phải của ngÆ°á»i, nhất định không được chết tá» tế!
Sở Hoan nhất thá»i có chút hồ đồ, cà ng kỳ quái hÆ¡n là , bên ngoà i náo Ä‘á»™ng nhÆ° váºy, nhÆ°ng trong phòng lại yên tÄ©nh, huynh trưởng của mình cÅ©ng chÆ°a thấy cháºm chạm Ä‘i ra.
Thấy Sở Hoan đứng ngÆ¡ ngác, lại không muốn rá»i Ä‘i, Tố NÆ°Æ¡ng vừa tức lại vừa lo, còn muốn mắng chá»i, lúc nà y, rốt cuá»™c trong phòng truyá»n ra má»™t giá»ng nói:
- Tố Nương, bên ngoà i xảy ra chuyện gì?
Tố Nương nghe thấy tiếng nói, vội và ng nói:
- Mẹ, không có chuyện gì, bên ngoà i có con cú đụng và o cá»a, con ra ngoà i Ä‘uổi nó Ä‘i, mẹ hãy ngủ Ä‘i!
Sở Hoan nghe được giá»ng nói kia, Ä‘á»™t nhiên lách mình, lúc Tố NÆ°Æ¡ng không kịp có phản ứng, đã chạy đến bên cạnh cá»a sổ phòng bên trái, kêu lên:
- Mẹ, con là Sở Hoan, là Nhị Lang của mẹ, Nhị Lang đã vỠrồi!
Tố Nương thấy thế, mặt khẽ biến, gio con dao thái rau đang cầm trong tay tiến đến, nhưng đi được một bước, lại đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, dò xét Sở Hoan từ trên xuống, đôi mắt hiện ra thần sắc cổ quái.
Trong phòng cÅ©ng vang lên tiếng Ä‘á»™ng, giá»ng bà lão truyá»n ra ngoà i:
- Là nhị lang sao? Tháºt là nhị lang sao?
Giá»ng nói có chút run rẩy.
Sở Hoan lúc nà y bất chấp má»i thứ, bÆ°á»›c và i bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c cá»a, thẳng hÆ°á»›ng phòng trong Ä‘i và o, Tố NÆ°Æ¡ng vốn định ngăn cản, không hiểu vì sao, chỉ há miệng nhá» nhắn, cuối cùng cÅ©ng không nói gì, để Sở Hoan tùy ý Ä‘i và o phòng.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 10 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
07-09-2012, 02:58 PM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
ChÆ°Æ¡ng 22: Kẻ lãng du trở vá»
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
Sở Hoan chạy thẳng và o phòng bên trái, nÆ°Æ¡ng theo ánh trăng mà nhìn và o bên trong. Trong phòng trống không, chỉ có má»™t cái giÆ°á»ng gá»—, bên giÆ°á»ng đặt hai cái ghế dá»±a, má»™t lão phụ nhân tóc bạc trắng đã ngồi dáºy, nhìn Sở Hoan Ä‘ang đứng ngoà i cá»a, ngỡ ngà ng run giá»ng há»i:
- Nhị lang, tháºt sự… tháºt sá»± là Nhị lang đã vá».
Sở Hoan thả cái bá»c rÆ¡i phịch xuống đất, tiến lên nhìn lão phụ nhân tóc bạc trắng, quỳ rạp xuống dÆ°á»›i chân bà :
- Là con, con là Nhị lang của mẹ, con đã vá».
Lão phụ nhân nÆ°á»›c mắt nhÆ° mÆ°a, giang hai tay ôm lấy Sở Hoan. Tuy rằng nhiá»u năm không gặp, nhÆ°ng bà liếc mắt cÅ©ng có thể nháºn ra chà ng thanh niên nà y chÃnh là đứa con trai đã mất tÃch nhiá»u năm của mình.
Bà ôm lấy hắn, không dám buông, chỉ sợ niá»m vui đó sẽ vỡ tan nhÆ° má»™t giấc má»™ng.
Tố NÆ°Æ¡ng lúc nà y cÅ©ng đã và o phòng, đứng cạnh cá»a, nhìn cảnh hai mẹ con nháºn nhau, bùi ngùi xúc Ä‘á»™ng, nhÆ°ng rất nhanh, lại nhìn Sở Hoan má»™t cách tức giáºn, rồi lại thấy cái bá»c mà u xám trên mặt đất, trên mặt láºp tức nở nụ cÆ°á»i, lắc mông Ä‘i tá»›i, dịu dà ng nói:
- Nhị lang vá» là tốt rồi. Mấy năm nay lão nÆ°Æ¡ng ngà y đêm mong nhá»›, cuối cùng đệ ấy đã vá».
Lão phụ nhân lúc nà y mới buông tay, lau nước mắt, hướng Sở Hoan nói:
- Äây là chị dâu con, mau bái kiến.
Sở Hoan cÅ©ng đã Ä‘oán được, liá»n đứng dáºy, thi lá»… vá»›i Tố NÆ°Æ¡ng. Tố NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i cÆ°á»i, cúi ngÆ°á»i đáp lại, rồi chủ Ä‘á»™ng Ä‘i nhặt cái bá»c lên, cÆ°á»i nói:
- Äây là quà của Nhị lang? Äể ta giúp đệ xá» lý
Chỉ cảm thấy cái bá»c rất nặng, chạm và o tay thấy cÆ°ng cứng. Sở Hoan đã nháºn lấy, cung kÃnh:
- Không dám là m phiá»n Tố NÆ°Æ¡ng tá»·.
Lão phụ nhân đã nói:
- Nhị lang, con Ä‘i Ä‘Æ°á»ng vất vả, Ä‘i ăn gì Ä‘i.
Sở Hoan đến nắm tay lão phụ nhân, lại cÆ°á»i:
- Mẹ, Nhị lang không đói.
Lão phụ nhân đã hướng Tố Nương nói:
- Tố Nương, Nhị lang không chịu ăn, con cứ là m chút gì đó đi.
Tố NÆ°Æ¡ng đáp ứng má»™t tiếng, xoay ngÆ°á»i Ä‘i ra ngoà i. Phòng khách láºp tức sáng lên, lại thấy Tố NÆ°Æ¡ng cầm theo ngá»n đèn Ä‘Æ°a và o phòng của lão phụ nhân, lúc nà y má»›i Ä‘i ra ngoà i.
Lão phụ nhân kéo tay Sở Hoan đến ngồi bên giÆ°á»ng, khẽ thở dà i:
- Hai năm nay, toà n bộ việc trong nhà may có Tố Nương, nếu không hôm nay con vỠkhông còn gặp mẹ nữa.
Sở Hoan lấy là m lạ, hắn nhớ trong nhà còn có phụ thân và huynh trưởng, nhưng giỠkhông nhìn thấy một ai.
- Mẹ, cha và đại ca đâu?
Sở Hoan nắm bà n tay khô quắt của mẹ, nghi hoặc há»i.
Lão phụ nhân nghe váºy, thân thể run lên, đôi mắt lại hoe Ä‘á»:
- Bá»n há»â€¦ bá»n há» Ä‘á»u không ở nhân thế. Nhị lang… con vá» trá»… rồi.
Sở Hoan há miệng thở dốc.
Trong ký ức của hắn, cha sức khá»e không tốt, hÆ¡n nữa tuổi tác đã cao, hắn rá»i nhà đã nhiá»u năm, cha qua Ä‘á»i cÅ©ng có thể hiểu. NhÆ°ng đại ca lá»›n hÆ¡n hắn có bốn tuổi, Ä‘ang Ä‘á»™ trai tráng, là m sao cÅ©ng lìa nhân thế?
Nói như thế, Tố Nương là quả tẩu sao?
Chẳng lẽ trong nhà , cũng chỉ còn hai phụ nhân một già một trẻ nà y chống đỡ ?
NghÄ© đến đây, Sở Hoan thấy trong lòng Ä‘au xót. Hắn nhìn căn phòng trống hênh hao không có đồ váºt gì đáng giá, gạch gá»— cÅ©ng đã nhiá»u năm không sá»a chữa, cÅ© nát mục ruá»—ng cả rồi, tháºm chà không biết từ nÆ¡i nà o gió còn lùa và o từng đợt. CÅ©ng may lão phụ nhân trên giÆ°á»ng đệm chăn đủ ấp ám, nhÆ°ng cảnh nhà thiếu thốn nhìn cÅ©ng thấy ngay.
- Phụ thân con vốn có bệnh trong ngÆ°á»i, tám năm trÆ°á»›c con Ä‘á»™t nhiên mất tÃch, phụ thân Ä‘i tìm khắp nÆ¡i không thấy Ä‘au lòng quá bệnh cà ng nặng thêm.
Lão phụ nhân thương tâm nói:
- Gắng gượng mãi, cuối cùng trụ không được ná»a năm, Ä‘Ã nh phải Ä‘i.
- Thế còn… đại ca… vì sao?
Sở Hoan há»i.
- Sau khi cha con mất, đại ca con lo cho cả cái nhà nà y.
Lão phụ nhân kể tiếp:
- Trong nhà nghèo khó, năm đó vì trị liệu bệnh cho cha con, nợ không Ãt bạc. Mấy năm nay đại ca con dá»±a và o hai mẫu đất cằn mà vừa phải hoà n trả nợ nần, vừa lo chi tiêu trong nhà , bạc và o không bằng ra.
Sở Hoan ảm đạm.
- Trong nhà không có bạc, đã thế, lại đến thá»i Ä‘iểm cha con và cha của Tố NÆ°Æ¡ng Æ°á»›c định hôn lá»…. Äại ca con tuổi tác cÅ©ng đã lá»›n, theo lý thuyết cÅ©ng nên có vợ rồi. Chỉ có Ä‘iá»u, trong nhà cÅ©ng đâu có bạc để hắn cÆ°á»›i vợ, Ä‘Ã nh hoãn Ä‘i hoãn lại…
Lão phụ nhân thở dà i:
- Äại ca con vì muốn nạp Tố NÆ°Æ¡ng, ngoà i là m ruá»™ng còn phải thÆ°á»ng xuyên ra ngoà i đánh cá, mong kiếm thêm được chút bạc. Hai năm trÆ°á»›c, đại ca con Ä‘i lên thị trấn bán cá, xảy ra chuyện tranh chấp nhau, bị ngÆ°á»i ta đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng, sau khi trở vá», mấy tháng liá»n không thể rá»i khá»i giÆ°á»ng.
Sở Hoan nghe váºy, hai tay nắm thà nh nắm đấm, giá»ng lạnh lùng:
- Là ai đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng đại ca?
- Hiện tại cũng không biết, nghe nói là một bang lưu manh ở thị trấn.
Lão phụ nhân đau khổ nói:
- Äại ca con không thể ngồi dáºy, sức khá»e ngà y cà ng kém, rất hay thổ huyết. Ta không cách nà o khác, Ä‘i tìm cáºu gia để bà n bạc. Cáºu con liá»n Ä‘á» nghị cÆ°á»›i Tố NÆ°Æ¡ng vá», xem bệnh Äại lang có đỡ hÆ¡n được không? (vá»› vẩn tháºt, vợ nó đè cho cà ng nhanh chết). Ta liá»n vét toà n bá»™ tiá»n bạc trong nhà lại vay mượn thêm má»™t Ãt, cuối cùng rÆ°á»›c được Tố NÆ°Æ¡ng vá» nhà . Ai ngá»â€¦
Nói đến đây, lão phụ nhân trà o nước mắt, đưa tay lên lau, nghẹn ngà o nói:
- Ai ngỠTố Nương xuất giá đến nhà chúng ta chưa đầy một tháng, đại ca con… đại ca… đã đi.
Sở Hoan thở dà i, tháºt sá»± đúng là không thể ngá» trong nhà lại xảy ra biến cố lá»›n nhÆ° thế, chỉ còn lại hai nữ nhân má»™t già má»™t trẻ kiên cÆ°á»ng bám trụ, trong khổ sở túng thiếu.
Hắn thầm nghÄ©: “Nếu ta đã trở vá», bất kể xảy ra chuyện gì, trÆ°á»›c tiên phải bảo vệ mẹ và tẩu tẩu bình anâ€.
Lão phụ nhân nắm tay Sở Hoan hạ giá»ng nói:
- Tố NÆ°Æ¡ng là má»™t cô nÆ°Æ¡ng tốt, sau khi đại ca con mất, nó ngà y đêm chăm sóc ta. Trong nhà không có nam Ä‘inh, cÅ©ng may có thÃm Từ gia trong thôn há»— trợ, biết Tố NÆ°Æ¡ng giá»i thêu thùa nên thÃm Từ gia giao tÆ¡ lụa đến cho Tô NÆ°Æ¡ng thêu rồi đổi cho thÃm Từ gia lấy chút bạc.
Nói đến đây, chợt lau nÆ°á»›c mắt, cố gắng mỉm cÆ°á»i:
- Con xem ta, vừa gặp đã nói má»™t thôi má»™t hồi, Nhị lang, mau kể cho mẹ biết, mấy năm nay con ở đâu? Vì sao không trở vá»? Con cÅ©ng biết, mẹ mấy năm nay mong tin con Ä‘á» cả mắt, trong thôn má»i ngÆ°á»i nói con… Ôi, nhÆ°ng vi nÆ°Æ¡ng biết con nhất định sẽ quay vá» vá»›i ta. Con xem, không phải là đã trở vá» sao?
Sở Hoan láºp tức trầm ngâm, mãi sau má»›i nói:
- Mẹ, con… tám năm trÆ°á»›c Ä‘i ra ngoà i bị má»™t tên cÆ°á»›p bắt cóc, mấy năm nay Ä‘á»u phải là m việc cho bá»n há», lần nà y vất vả mãi má»›i có cÆ¡ há»™i trốn thoát.
Nói đến đây, trong lòng hổ thẹn: “Không phải là con muốn gạt mẹ, chẳng qua là việc quá ly kỳ, nói ra, sợ mẹ cÅ©ng không tinâ€.
Sá»± tình quả tháºt rất ly kỳ.
Sá» Hoan nhá»› rõ, kiếp trÆ°á»›c Ä‘ang ở bên trong quán rượu, là m ngÆ°á»i pha chế rượu, hắn nhìn thấy mấy tên lÆ°u manh ức hiếp bà chủ của mình, nhất thá»i phẫn ná»™, đứng ra ngăn cản, sau khi đánh ngã ba gã lÆ°u lanh, liá»u bị đâm má»™t Ä‘ao đúng tim, ngã xuống đất hôn mê, đến khi tỉnh lại, đã Ä‘i đến thế giá»›i nà y.
Hắn vẫn còn nhá»› rõ, sau khi tỉnh lại, nhìn thấy má»™t khuôn mặt râu quai nón. Từ ngà y rá»i khá»i nÆ¡i nà y cÅ©ng đã tám năm. NhÆ°ng trà nhá»› vẫn không há» phai nhạt, nói cách khác, thân thể nà y đã phải sống hai kiếp. Kiếp trÆ°á»›c Sa Phi Bằng, kiếp nà y Sở Hoan.
Sá»± việc ly kỳ nhÆ° váºy, hắn Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ không dám nói rõ cho mẹ biết, đừng nói là các trưởng lão trong thôn, mà ngay cả các hoà ng thân quốc thÃch đối vá»›i việc nhÆ° váºy chỉ sợ cÅ©ng sẽ nhếch môi cÆ°á»i nhạt.
Hắn trong lòng rõ rà ng, nếu mình nói sá»± tháºt, mẹ chẳng những không tin, tháºm chà sẽ cho rằng hắn có bệnh ở đầu, sau khi ra ngoà i nhiá»u năm đã trở thà nh má»™t thằng ngốc.
Hai mẹ con Ä‘ang nói chuyện thì nghe bên ngoà i có tiếng Ä‘á»™ng. Sở Hoan biết Tố NÆ°Æ¡ng mang đồ ăn lên cho mình, liá»n Ä‘i ra ngoà i Ä‘á»™ng viên má»™t tiếng.
Sở Hoan vẫn nhá»›, Tố NÆ°Æ¡ng là con gái Diệp gia ở thôn bên cạnh, cha của cô cÅ©ng xuất thân nông dân, năm đó có chút giao tình vá»›i cha của hắn, hai nhà ngẫu nhiên có quan hệ qua lại, nhá»› rõ khi Tố NÆ°Æ¡ng còn nhá», cÅ©ng theo cha đến nhà hắn và i lần. Cô tuy rằng ngang tuổi vá»›i Sở Hoan, nhÆ°ng tÃnh tình có chút hoang dã, bắt hắn kêu mình là tá»· tá»·.
Lúc còn nhá», hai nhà đã khế Æ°á»›c hôn sá»±, nói cách khác, cho dù lúc đó Sở Hoan và Tố NÆ°Æ¡ng thân thiết vá»›i nhau hÆ¡n, nhÆ°ng việc hôn sá»± đã định sẽ gả Tố NÆ°Æ¡ng cho lão Äại.
Sở Hoan đỡ mẹ nằm xuống, lúc nà y má»›i ra cá»a. Phòng khách cÅ©ng không rá»™ng lắm, trên bà n đốt ngá»n đèn dầu, má»™t góc trong phòng khách cÅ©ng chÃnh là bếp. Tố NÆ°Æ¡ng Ä‘ang cúi ngÆ°á»i thổi củi, cặp mông căng tròn cháºt cứng trong chiếc váy bằng vải thô, đẹp và tròn đến mức nhÆ° được vẽ bằng compa, mê ngÆ°á»i đến cá»±c Ä‘iểm. Khi cô cúi ngÆ°á»i xuống chêm thêm củi, cặp mông nhẹ nhà ng lay Ä‘á»™ng cà ng thêm quyến rÅ©.
Sở Hoan vá»™i và ng chuyển ánh mắt, nhìn vá» phÃa nhà bếp, thấy có và i cái chén bát đã cÅ© Ä‘á»±ng má»™t Ãt bá»™t hồ, má»™t túi bá»™t mì bên cạnh cÅ©ng chẳng còn được là bao…
Tốn NÆ°Æ¡ng cảm thấy phÃa sau có ngÆ°á»i liá»n xoay mông lại, thấy là Sở Hoan cÅ©ng không nói nhiá»u, nhanh nhẹn đổ hồ và o nồi bắt đầu quấy, miệng nói:
- Trong nhà lÆ°Æ¡ng tồn không còn nhiá»u lắm, hy vá»ng đủ cho đệ hai cái bánh. Coi bá»™ dạng của đệ, xem chừng mấy năm sống bên ngoà i cÅ©ng không được tốt, cÅ©ng chÆ°a chắc đã có cái ăn.
Giá»ng cô có chút khà n khà n, nhÆ°ng nghe rất êm tai, tuy rằng đã không còn lạnh lùng nhÆ° trÆ°á»›c, nhÆ°ng nói là nhiệt tình thì cÅ©ng không hẳn.
Thấy Sở Hoan không nói lá»i nà o, lại quay đầu nhìn, Ä‘Æ°a tay lên vén má»› tóc Ä‘en dÃnh bên má, cá»±c kỳ nữ tÃnh, há»i tiếp:
- Sao không nói gì? Câm điếc à ?
Sở Hoan thấy Tố Nương quần áo mộc mạc, phong thái nhanh nhẹn trong lòng cảm thán, chắp tay thi lễ, nghiêm nghị nói:
- Tố Nương tỷ, hai năm nay đã khiến tỷ phải vất vả chăm sóc mẫu thân, Nhị lang xin cảm tạ.
- AI cần đệ nói lá»i cảm tạ!
Kệ bếp phát ra âm thanh cá»t kẹt:
- Ta qua cá»a là thà nh ngÆ°á»i của nhà há» Sở, chăm sóc lão nÆ°Æ¡ng cÅ©ng là điá»u Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên. Äệ nếu muốn cám tạ ta, tốt nhất sau nà y đừng để thua kém, hãy hiếu thuáºn vá»›i lão nÆ°Æ¡ng.
Dừng một chút mới nói tiếp:
- Vị thiếu gia nà y cuối cùng đã trở vá».
Sở Hoan hiểu Tố NÆ°Æ¡ng vì sao khó chịu nhÆ° thế, dù sao cÅ©ng là con cái trong nhà đi má»™t mạch 8 năm không trở vá», Tố NÆ°Æ¡ng hiển nhiên khó tránh khá»i oán thán.
Tố Nương lại nói:
- Trong phòng ta có hai tấm ván, trÆ°á»›c tiên trải má»™t tấm ở phòng khách ngủ tạm, qua đêm nay, sẽ tÃnh tiếp.
Sở Hoan gáºt đầu nhìn, thấy trong phòng khách có linh Ä‘Æ°á»ng phụ thân và huynh trưởng, liá»n đến cung kÃnh lạy và i cái, rồi Ä‘i đến gian phòng bên phải, Ä‘ang định đẩy cá»a, Ä‘á»™t nhiên nghÄ© không biết và o phòng Tố NÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy có tiện không, Ä‘ang định há»i thì Tố NÆ°Æ¡ng đã lên tiếng:
- Bên trong không có gì cả, đệ cứ lấy tám ván ra là được.
Dù sao cÅ©ng là nhà nông dân, không giống phú gia nhà cao cá»a rá»™ng lắm lá»… nhi phiá»n phức, Sở Hoan đẩy cá»a bÆ°á»›c và o, lúc nà y ngá»n đèn đã Ä‘Æ°a ra phòng khách, nên trong phòng hôn ám. Sở Hoan mở cá»a sổ, dÆ°á»›i ánh trăng rá»i và o, tranh thủ quan sát má»™t phen. Gian phòng nà y cÅ©ng cá»±c kỳ Ä‘Æ¡n sÆ¡, chỉ má»™t cái giÆ°á»ng gá»— nhá», phÃa sau có hai ngăn tủ má»™c Ä‘á»±ng quần áo.
Bên giÆ°á»ng có má»™t cái bà n nhá», mặt trên bà y má»™t cái há»™p tre, bên trong để má»™t cây kéo, bên cạnh có Ãt tÆ¡ gấm. Sở Hoan nhá»› mẹ đã nói, Tố NÆ°Æ¡ng gần đây thuê thùa để đổi lấy bạc duy trì sá»± sống của hai ngÆ°á»i.
Trên bà n còn đặt má»™t cái gÆ°Æ¡ng đồng và má»™t cây lược gá»— đã cÅ©. Sở Hoan lắc đầu cÆ°á»i khổ khi thấy trên giÆ°á»ng chăn gối cá»±c kỳ ngăn nắp, nhÆ°ng nhìn cÅ©ng biết là đơn bạc hÆ¡n chăn đệm dà nh cho mẫu thân rất nhiá»u.
Nhà nà y tuy nghèo rá»›t mồng tÆ¡i, nhÆ°ng có thể thấy Tố NÆ°Æ¡ng là má»™t con dâu cá»±c kỳ hiếu thuáºn.
Trong góc phòng kê hai tấm ván gỗ, cũng không biết là là m gì. Sở Hoan lấy một tấm ván gỗ đưa ra phòng khách, đặt ở một góc phòng. Tố Nương đã đặt hai cái bánh lên đĩa, đưa đến nói:
- Tốt lắm, ăn xong rồi ngủ đi.
Lại thu dá»n má»™t hồi, Ä‘i và o phòng mình, lát sau, ôm chăn đệm Ä‘i ra, đặt trên tấm vãn gá»—, cÅ©ng không nhiá»u lá»i, Ä‘i và o phòng mẫu thân, má»™t lát lại Ä‘i ra, liếc mắt nhìn Sở Hoan má»™t cái, mặt sầm xuống, hừ lạnh má»™t tiếng, lắc mông Ä‘i và o phòng của mình đóng cá»a lại.
Sở Hoan cảm thấy có chút không hiểu, ăn hai cái bánh cÅ©ng lÆ°ng lá»ng dạ, liá»n Ä‘i và o phòng mẫu thân. Mẫu thân đã nằm xuống, hai mẹ con nói chuyện má»™t chút. Sở Hoan biết mẹ sức khá»e không tốt, nên sá»›m rá»i phòng, cầm cái bá»c lên, cảm thấy hình nhÆ° có chút xáo trá»™n, nghá» vá»±c môt hồi, bá»—ng nhiên hiểu ra.
Tố NÆ°Æ¡ng ban đầu cầm lấy cái bá»c có chút tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, giá»ng Ä‘iệu tuy rằng không quá hoan hỉ, nhÆ°ng cÅ©ng má»m má»ng hÆ¡n đôi chút. NhÆ°ng vừa rồi hừ lạnh má»™t tiếng khiến hắn không hiểu nguyên nhân, lúc nà y má»›i hiểu, chỉ sợ ban đầu Tố NÆ°Æ¡ng hy vá»ng trong cái bá»c là tiá»n bạc, nên khi phát hiện chỉ là phá giáp, liá»n thay đổi nét mặt.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 11 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
Dinhngoc7086 ,
dungcoixuong ,
hoainamvuong ,
hoc2k ,
Lôi Äế ,
read ,
SWAT ,
trieuhac ,
Vhoangbl ,
vjpxjnh ,
vogiacat
08-09-2012, 08:05 PM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
ChÆ°Æ¡ng 23: Oán giáºn trÆ°á»›c cá»a nhà già u
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
Äêm đó Sở Hoan ngủ ngay tại phòng khách, đệm chăn cÅ©ng không dà y, cuốn trong đệm chăn, Sở Hoan mÆ¡ hồ ngá»i được mùi hÆ°Æ¡ng thoang thoảng trong đệm, nghÄ© má»™t chút, bá»—ng nhiên hiểu được Ä‘iá»u gì đó.
Nếu nhÆ° không xảy ra chuyện ngoà i ý muốn, chăn đệm nà y lấy từ giÆ°á»ng của Tố NÆ°Æ¡ng, vừa rồi Sở Hoan nhìn thấy, tuy rằng chăn đệm trên giÆ°á»ng mẫu thân dà y, nhÆ°ng chăn đệm trên giÆ°á»ng Tố NÆ°Æ¡ng lại rất Ä‘Æ¡n bạc, nếu nhÆ° có nhiá»u chăn đệm, tiết trá»i cuối thu bắt đầu và o mùa đông tất nhiên đã phải lấy ra dùng.
NghÄ© lại Tố NÆ°Æ¡ng tháºt sá»± cÅ©ng không còn cách nà o khác, không thể để cho em chồng vừa má»›i vá» nhà phải chịu lạnh, cho nên chỉ có thể Ä‘em chăn đệm trên giÆ°á»ng mình nhÆ°á»ng cho Sở Hoan.
Sở Hoan dá»c Ä‘Æ°á»ng bôn ba, vừa vỠđến nhà , trong lòng cÅ©ng yên tâm, rất nhanh liá»n ngủ tháºt say, chỉ có Ä‘iá»u có lẽ do quá buồn ngủ , ná»a đêm ngáy rất to, trên giÆ°á»ng Tố NÆ°Æ¡ng bị âm thanh nà y là m cho không thể nà o ngủ được, đứng lên, mặc y phục mở cá»a xem xét, chỉ nhìn thấy Sở Hoan Ä‘ang ngủ rất ngon, cuối cùng dáºm chân, lầm bầm má»™t câu:
- Con heo bị nhốt trong chuồng cÅ©ng không có Ä‘á»™ng tÄ©nh lá»›n nhÆ° váºy, để cho ngÆ°á»i khác ngủ không đây!
Lắc lắc eo nhỠmông tròn, đi và o trong.
Sáng sá»›m hôm sau, lúc Sở Hoan Ä‘ang ngủ say, bên tai dÆ°á»ng nhÆ° có tiếng gà gáy, hắn mÆ¡ mà ng mở mắt, láºp tức nhìn thấy tia sáng có chút chói mắt, lấy tay che lại, phát hiện cá»a chÃnh đã mở, liếc mắt nhìn thấy má»™t bóng ngÆ°á»i Ä‘ang đứng bên cá»a, nheo mắt nhìn nhìn, không phải Tố NÆ°Æ¡ng thì là ai.
Äêm qua lá» má», không thể nhìn rõ, lúc nà y má»›i nhìn thấy rõ, trên thân Tố NÆ°Æ¡ng vẫn là cái áo mà u xanh thu, bên hông mặc cái tạp dá» mà u xám, trên mặt tạp dá» còn có và i chá»— vá, tạp dá» thắt ở bên hông,để lá»™ cái eo vô cùng nhá» nhắn, cÅ©ng là m tôn thêm bá»™ ngá»±c nở nang.
Không cần phấn son, lại có và i phần dá»… thÆ°Æ¡ng hồn nhiên, trên đầu dùng má»™t cây trâm má»™c búi tóc, có và i sợi tóc duá»—i ra hai bên má, tuy là nữ tá» nông thôn, nhÆ°ng lại có chút quyến rÅ© phong tình, chỉ là lúc nà y, ở giữa khóe mắt và đuôi lông mà y của Tú NÆ°Æ¡ng lại có và i phần cÆ°á»i lạnh, nhìn thấy Sở Hoan mở to mắt, láºp tức nói:
- Æ ! Sáng sá»›m đã tỉnh dáºy rồi. Ta còn tưởng đệ sẽ ngủ đến trÆ°a.
Bĩu môi nói:
- CÅ©ng phải, dá»c Ä‘Æ°á»ng vất vả, vỠđến nhà , tất nhiên là phải nghỉ ngÆ¡i. Hay là đệ và o ngủ thêm. Trong chum Ä‘ang hết nÆ°á»›c, ta ra hồ gánh hai gánh nÆ°á»›c vá».
Sở Hoan nghe đây là nói mát, cÅ©ng không để ý, xoay ngÆ°á»i đứng lên nói:
- Tố Nương tỷ! Ta đi gánh nước!
Quay đầu trông thấy góc phòng, bên cạnh bếp lò có vạc nÆ°á»›c, bên cạnh vạc nÆ°á»›c có má»™t cái thùng gá»—, láºp tức Ä‘i qua, nhìn thấy trong chum nÆ°á»›c không còn bao nhiêu nÆ°á»›c, cầm lấy thùng gá»— bên cạnh Ä‘i ra ngoà i, lúc Ä‘i qua ngÆ°á»i Tố NÆ°Æ¡ng, Tố NÆ°Æ¡ng tay phải chống và o eo nhá», tay kia hất tóc bên má vá» phÃa sau, nói:
- Äệ cứ nhÆ° váºy Ä‘i ra ngoà i? Äệ nhìn bá»™ y phục của mình xem, bị nát không ra bá»™ dáng gì, Ä‘i ra ngoà i nhÆ° váºy, ngÆ°á»i khác còn cho là ăn mà y xin cÆ¡m đó.
Nà ng tức giáºn nói:
- Äệ chá» má»™t chút!
Nà ng xoay ngÆ°á»i, lắc mông Ä‘i vá» phÃa căn phòng của mình, cái mông bị váy vải bông bao cháºt căng lung lay trái phải, giống nhÆ° đóa hoa trong gió, vô cùng Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i.
Nhìn tÆ° thế Ä‘i lại của Tố NÆ°Æ¡ng, nghÄ© rằng là tá»± nhiên nhÆ° váºy, chứ không phải do cố tình là m bá»™ dạng nhÆ° váºy.
Rất nhanh, Tố Nương từ bên trong đi ra, trong tay cầm một bộ xiêm y sạch sẽ, đưa cho Sở Hoan nói:
- Äây là xiêm y đại lang đã mặc qua! Äệ Ä‘i thay trÆ°á»›c Ä‘i!
Äợi Sở Hoan cầm lấy bá»™ xiêm y, lúc nà y nà ng má»›i Ä‘i đến góc nhà , ôm lấy má»™t con gà , phÃa dÆ°á»›i con gà có má»™t quả trứng, vui rạo rá»±c cầm lên, mỉm cÆ°á»i nói vá»›i gà mái:
- Hoa nhi giá»i lắm, ngà y mai lại thêm má»™t quả trứng nữa nhé!
Nhìn bá»™ dạng niá»m nở của nà ng, so vá»›i Sở Hoan thì đối vá»›i con gà mái kia còn thân thiết hÆ¡n mấy phần.
Sở Hoan ngẩn ra, đêm qua hắn không biết góc nhà lại có một con gà mái nằm úp, con gà mái kia cả đêm cũng không kêu lên một tiếng, xem ra đúng là một con gà mái già bình thản.
Tố NÆ°Æ¡ng đặt con gà mái xuống, trên mặt nở nụ cÆ°á»i, vui rạo rá»±c Ä‘em quả trứng bá» và o cái giá» trúc bên trong nhà bếp, sau đó giÆ¡ đầu ngón tay, nhẹ giá»ng đếm:
- Má»™t, hai...tám... mÆ°á»i hai, mÆ°á»i ba, ô, lại đếm má»™t lần nữa, má»™t quả, hai quả... mÆ°á»i ba quả, không sai, là mÆ°á»i ba quả, giữ lại mấy cái, bán lấy tiá»n, là có thể mua cho mẹ má»™t đôi già y má»›i!
Trong lúc nhất thá»i, đúng là quên mất bên cạnh còn có Sở Hoan.
Nhìn thấy bá»™ dạng chăm chỉ của Tố NÆ°Æ¡ng, trong lòng Sở Hoan thấy Ä‘au xót, gÆ°Æ¡ng mặt dịu dà ng nhìn Tố NÆ°Æ¡ng, lúc nà y Tố NÆ°Æ¡ng xoay ngÆ°á»i, nhìn thấy Sở Hoan Ä‘ang nhìn mình chằm chằm, không biết vì sao mặt nóng lên, cúi mặt xuống tức giáºn nói:
- Còn chỠcái gì? Còn muốn ngủ tiếp ?
Sở Hoan “ Ồ!†lấy lại tinh thần, nhìn trái nhìn phải, không có cách nà o, đà nh phải và o phòng Tố Nương, thay đổi xiêm y.
Mặc dù bá»™ xiêm y nà y dáng vẻ má»™c mạc quê mùa, nhÆ°ng mặc trên ngÆ°á»i Sở Hoan, lại khiến Sở Hoan vô cùng thÃch thú.
Chỉ có Ä‘iá»u, lúc hắn má»›i vừa rồi và o phòng thay quần áo, lại phát hiện ra trên giÆ°á»ng Tố NÆ°Æ¡ng chỉ còn lại má»™t cái chăn Ä‘Æ¡n, lấy tay sá» sá», phÃa dÆ°á»›i là tấm ván giÆ°á»ng cứng ngạnh, rõ rà ng đêm qua, thá»±c sá»± cái chăn đệm của hắn, là cái đệm lót ở dÆ°á»›i mặt giÆ°á»ng Tố NÆ°Æ¡ng.
Trong lòng hắn rất cảm Ä‘á»™ng, ra cá»a, cÅ©ng không nói nhiá»u, cầm lấy thùng gá»—, liá»n Ä‘i ra ngoà i, Ä‘i đến bên cá»a, nhìn thấy tấm da sói hắn mang vỠđặt ở bên cạnh, bèn nói vá»›i Tố NÆ°Æ¡ng:
- Tố NÆ°Æ¡ng tá»·, da sói nà y tá»· lót ở trên giÆ°á»ng, buổi tối ngủ sẽ ấm áp hÆ¡n nhiá»u.
Hắn vốn định mang da sói để mẫu thân dải lên, nhÆ°ng chăn đệm trên giÆ°á»ng mẫu thân rất dầy, Tố NÆ°Æ¡ng chăm sóc vô cùng chu đáo, ngược lại trên giÆ°á»ng Tố NÆ°Æ¡ng cứng ngạnh, thân thể nữ nhân chỉ sợ chịu không nổi.
Nói xong câu đó, Sở Hoan liá»n mang theo thùng gá»— Ä‘i ra cá»a.
Tố Nương thấy Sở Hoan đi xa, lúc nà y mới tiến đến, sỠsỠda sói, trên mặt hiện lên và i phần vui vẻ, lẩm bẩm:
- Tháºt là má»m mại, lót ở dÆ°á»›i mặt chắc chắn rất ấm áp.
NhÆ°ng dáng vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i biến mất rất nhanh, thấp giá»ng than thở:
- Rá»i nhà tám năm, không thăm không há»i, trở vá» má»™t tấm da sói đã nghÄ© xong rồi, nghÄ© tháºt là hay... !
Nà ng cầm lấy da sói, vuốt lông sói vô cùng má»m mại, cuối cùng vui vẻ cầm lại phòng mình.
...
Sở Hoan Ä‘i ra cá»a, hắn biết phÃa trÆ°á»›c thôn không xa có má»™t con sông nhá», ngÆ°á»i trong thôn lấy nÆ°á»›c ăn, giặt quần áo Ä‘á»u ra đó, Ä‘i qua mấy nhà , tuy rằng trá»i má»›i sáng không bao lâu, nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i trong thôn Ä‘á»u đã mở cá»a rồi.
Lúc Sở Hoan Ä‘i qua, má»i ngÆ°á»i trong thôn Ä‘á»u vô cùng nhạc nhiên nhìn Sở Hoan, Sở Hoan lại cÆ°á»i gáºt đầu. NgÆ°á»i trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»u không nháºn ra, cÅ©ng không phản ứng, Ä‘i được má»™t lát, chỉ thấy và i nông dân Ä‘i tá»›i phÃa đối diện, thần sắc má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u vô cùng ngÆ°ng trá»ng, vừa Ä‘i vừa thì thầm gì đó, ngay cả Sở Hoan ở bên cạnh mỉm cÆ°á»i gáºt đầu chà o há»i mấy ngÆ°á»i kia, mấy ngÆ°á»i nà y cÅ©ng dÆ°á»ng nhÆ° không phát hiện, than thở Ä‘i qua, Sở Hoan mÆ¡ hồ nghe thấy má»™t ngÆ°á»i nói:
- Trở vá» nói má»i ngÆ°á»i gom góp chút tiá»n bạc, mặc kệ nói nhÆ° thế nà o, nếu Äại Xuyên đã mất, cuối cùng xuống mồ an nghỉ má»›i đúng!
Sở Hoan hồ nghi trong lòng, không biết sinh ra chuyện gì, nhÆ°ng cảm thấy vô cùng quá»· dị, tá»›i bá» sông trÆ°á»›c thôn, liá»n tắm rá»a sạch tại bá» sông, mang theo má»™t thùng nÆ°á»›c trở vá».
Tá»›i nhà rồi, Tố NÆ°Æ¡ng Ä‘ang nấu cháo ngao ở nhà bếp, hắn đổ nÆ°á»›c trong thùng và o vại nÆ°á»›c, chỉ có ná»a vại, lại mang theo thùng gá»— Ä‘i xách hai thùng nÆ°á»›c trở vá».
Vừa định nghỉ ngơi, và o thăm mẫu thân, Tố Nương đã nói:
- Củi lá»a trong nhà không còn nhiá»u nữa!
Nói xong câu đó, nà ng cÅ©ng không nhìn Sở Hoan, lại cà ng không nhiá»u lá»i.
Sở Han nhìn nhà bếp, củi lá»a chất đống quả tháºt không nhiá»u lắm, hÆ¡n nữa cÅ©ng biết sắp đầu mùa đông, và o đông nếu trong nhà không có củi lá»a, váºy trải qua mùa đông sẽ cà ng thêm khó khăn.
Nhìn hôm nay ngà y cà ng lạnh, đã tá»›i gần mùa đông, mình quả tháºt phải chuẩn bị nhiá»u củi lá»a má»™t chút, hắn cÆ°á»i ha ha nói:
- Hiện giỠđệ đi đốn củi!
Hắn nhá»› rõ đầu thôn đông có má»™t rừng cây, hÆ¡i ráºm rạp, hiện giá» cuối mùa thu, tá»± nhiên có thể chặt được không Ãt củi gá»— từ đó.
Tám năm chÆ°a vá», lại thấy trong nhà nghèo khó nhÆ° váºy, Sở Hoan âm thầm hổ thẹn trong lòng, tuy rằng là má»™t linh hồn khác khống chế thân thể nà y, nhÆ°ng dù sao thân thể nà y cÅ©ng là con trai ngÆ°á»i ta, đừng nói lúc nà y để Sở Hoan gánh nÆ°á»›c đốn củi, cho dù có là m chuyện khổ hÆ¡n mệt hÆ¡n, Sở Hoan cÅ©ng cam tâm tình nguyện, trong lòng cÅ©ng muốn cố gắng bồi thÆ°á»ng các nà ng, ngà y sau là m cho bá»n há» trải qua ngà y là nh.
Trong nhà tháºt ra có má»™t chiếc búa, chẳng qua hÆ¡i sứt mẻ, còn hÆ¡i rỉ sắt, Sở Hoan tìm đá mà i bên ngoà i mà mà i, lại mang theo má»™t sợi dây thừng thô từ trong nhà , lúc nà y má»›i Ä‘i ra cá»a.
Hắn Ä‘i thẳng tá»›i đầu đông, chợt thấy phÃa trÆ°á»›c không xa có cá»a lá»›n má»™t há»™ nhà già u, ở và o cuối đông, khác nhau rất lá»›n đối vá»›i phồng xá thấp bè khác.
Gạch xanh ngói trắng, vÆ°á»n quanh sân, vừa thấy là biết không giống vá»›i nhà khác, xa xa có thể nhìn thấy há»™ nhà nà y, Sở Hoan kỳ quái trong lòng, bên trong trà nhá»›, dÆ°á»ng nhÆ° trong thôn Ä‘á»u là dân chúng kham khổ, cÅ©ng không có ngÆ°á»i già u nhÆ° váºy.
Tá»›i gần há»™ nhà kia, liá»n nghe được tiếng khóc truyá»n đến, lại nghe má»™t âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở lá»›n tiếng nói:
- Các ngÆ°Æ¡i hại chết đại ca của ta, ta muốn các ngÆ°Æ¡i gặp quan... Ô ô ô, đại ca của ta chÃnh là bị các ngÆ°Æ¡i bức chết... !
Sở Hoan vô cùng kỳ quái, bÆ°á»›c nhanh qua, chỉ thấy ở cá»a chÃnh đóng chặt của há»™ nhà kia, cá»a chÃnh mà u Ä‘á» thắm vô cùng bắt mắt, trÆ°á»›c cá»a lá»›n kia lúc nà y có má»™t ngÆ°á»i vừa khóc vừa kêu, Sở Hoan nhìn bá»™ dáng ngÆ°á»i ná», thân hình thấp bé, đúng là cảm thấy có và i phần quen thuá»™c, trong lúc nhất thá»i lại không nhá»› nổi đã gặp qua nÆ¡i nà o, hÆ¡i trầm ngâm, mà y mở ra, cuối cùng nhá»› tá»›i.
Äêm qua trên Ä‘Æ°á»ng hắn vá» nhà , trải qua má»™t hồ nÆ°á»›c, tắm rá»a trong hồ, và i bóng ngÆ°á»i Ä‘i qua bên hồ, lúc nà y liá»n có ngÆ°á»i khóc sÆ°á»›t mÆ°á»›t. Lúc ấy hắn không có lên bá», nhÆ°ng thấy rõ rà ng, ngÆ°á»i khóc Ä‘i qua lúc ấy, dÆ°á»ng nhÆ° chÃnh là ngÆ°á»i trÆ°á»›c mắt.
Hắn nghe ngÆ°á»i ná» quát to, dÆ°á»ng nhÆ° đại ca đã chết, nghe ý tứ kia, dÆ°á»ng nhÆ° đại ca ngÆ°á»i nà y bị ngÆ°á»i nhà già u nà y bức chết, tuy rằng không rõ nguyên do trong đó, cÅ©ng nhÃu mà y.
Äúng lúc nà y, bá»—ng nhiên nghe được trong viện truyá»n ra tiếng chó sủa, láºp tức liá»n nhìn thấy cá»a chÃnh “cạch†má»™t tiếng mở ra, hai con chó săn hung ác đã vá»t ra từ bên trong cá»a chÃnh, ngÆ°á»i vóc dáng nhá» kêu khóc trÆ°á»›c cá»a thấy hai con chó săn vá»t ra, kêu “ai nha†má»™t tiếng, lui liá»n và i bÆ°á»›c, nhất thá»i không chú ý, giẫm lên má»™t tảng đá, liá»n ngã xuống đất.
Hai con chó săn kia dÆ°á»ng nhÆ° muốn vồ lên, nhÆ°ng cổ chó lại buá»™c dây thừng, hai sợi dây thừng nằm trong tay má»™t ngÆ°á»i, ngÆ°á»i ná» cÅ©ng đã Ä‘i ra từ trong cá»a chÃnh, mặc má»™t bá»™ áo gấm mà u lam, thân trên lại khoác má»™t chiếc áo lông mà u tÃm, thắt lÆ°ng bằng gấm, đầu Ä‘á»™i mÅ© má»m, tuổi chẳng qua khoảng ba mÆ°Æ¡i, dung mạo không đặc biệt, lúc nà y Ä‘ang nắm hai sợi dây thừng buá»™c chó, chỉ và o gã vóc dáng nhá» ngã xuống đất cÆ°á»i ha ha:
- Xem nà y, xem nà y, hai con chó đã khiến hắn sợ tá»›i mức tè ra quần, cẩu tạp chủng nhÆ° váºy cÅ©ng dám đến trÆ°á»›c cá»a nhà chúng ta kêu la, tháºt đúng là không muốn sống nữa phải không!
Hai ngÆ°á»i Ä‘i theo phÃa sau hắn, má»™t ngÆ°á»i mặc kình y mà u Ä‘en, nhìn qua vô cùng cÆ°á»ng tráng, ngÆ°á»i còn lại mặc áo Ä‘en, gầy gò, trên mặt dà i má»c ra cặp mắt nhá» chợt chuyển, nâng ngón tay chỉ kẻ vóc dáng nhá» mắng:
- Tiểu tạp chủng có ngÆ°á»i sinh không có ngÆ°á»i nuôi, còn không mau cút Ä‘i, hôm nay Phùng lão gia nhà chúng ta tâm tình tốt, tha cho ngÆ°Æ¡i má»™t lần, nếu còn không mau cút Ä‘i, đánh gãy chân ngÆ°Æ¡i!
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 12 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
Dinhngoc7086 ,
dungcoixuong ,
hoainamvuong ,
hoc2k ,
Lôi Äế ,
minhphong ,
read ,
SWAT ,
trieuhac ,
Vhoangbl ,
vjpxjnh ,
vogiacat
Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu sa mac nhat hung , áðèòíè , dekdodc , gia khong lich su , gia khong lich su sa mac , giá không lịch sá» , há»· sủng sinh kiêu , hoac sac sinh kieu , hoac sac sinhhieu , hoat sac sinh kieu , hoạt sắc sinh kiêu , kich tinh uot at , ñòàòü , prc quoc sac sinh kieu , qouc sac sinh kieu , quôc sac sinh kiêu , quá»c sẮc sinh kiÊu , quốc sắc , quốc sắc sinh kiêu , quốc sắc sinh kiá»u , quoc sac kieu sinh , quoc sac kieu sinh 733 , quoc sac sinh keu , quoc sac sinh keu q 9 , quoc sac sinh kiêu vn , quoc sac sinh kieu , quoc sac sinh kieu 1047 , quoc sac sinh kieu 4 , quoc sac sinh kieu 4eu , quoc sac sinh kieu full , quoc sac sinh kieu prc , quoc sac sinh lieu , quoc sac thien kieu , quoc sac tuu lau 4vn , quoc sach sinh kieu , quoc sach sinh kieu 4vn , quoc sắc sinh kiêu , sa mac nhât hung , sa mạc nhất hùng , sac sinh kieu con , tac gia sa mac 4vn , tác giả sa mạc , truyen gia khong linh su , truyen sa mac nhat hung , æèçíü