Bệnh tật so với bị phản bội điều nào khiến cho chúng ta càng thêm thống khổ?
Nhất là khi bệnh tật và sự lừa dối cùng đả kích, và làm thương tổn trái tim ta?
Hạnh phúc tưởng như chỉ cần vươn nhẹ cánh tay là có thể chạm vào nhưng hạnh phúc mong manh đã từng chút một rời khỏi chính tôi ngày càng xa…nhân sinh của tôi đã không hề tồn tại niềm hy vọng.
Có thể, nếu có một ngày, có người nói cho bạn biết, hết thảy mọi thứ đều là hiểu lầm?
Bạn sẽ nghĩ như thế nào?
Bạn sẽ có đáp án cho mình?
Tình cảm nhân thân là một loại vận mệnh hiếm có, cũng không phải là tội ác ghê tởm, cho nên khi tình yêu cùng đạo đức xã hội giãy giụa, ai có thể giành được thắng lợi?
Vô luận người thắng là ai đi nữa? Cuối cùng tất cả chúng ta cũng đã trả giá rất nhiều, không phải sao?
Mở đầu
” Ai mà sớm như vậy?” Tôi hở mờ một con mắt còn ngáy ngủ, nhìn người đàn ông hoàn hảo mọi góc cạnh đang nằm ở bên cạnh mình.
” Làm sao vậy? Bảo bối, đã đánh thức em.” Người đàn ông có giọng nói ôn hòa, vẻ mặt dịu dàng, khẽ mỉm cười, một tay tắt đi điện thoại di động, một tay vuốt ve gương mặt của tôi.
Tôi mỉm cười, hai tay không an phận ở trên người anh sờ tới sờ lui, lập tức cảm nhận được thân thể của anh có phản ứng rất lớn.
” Cô bé bướng bỉnh, xem anh như thế nào giáo huấn…” Lời của anh vẫn chưa nói xong, môi của tôi đã bị vồ lấy mãnh liệt.
Anh nhiệt tình đáp lại nụ hôn tôi của tôi, hai cánh tay không ngừng vuốt ve nụ hoa của tôi, sau đó chậm rãi từ từ đi xuống dưới, tách ra hai chân đang khép chặt lại của tôi, trực tiếp đem mãnh thú tiến nhập vào sâu trong thân thể tôi.
” Ưm… Nham…. Em yêu anh… Yêu anh….” Tôi hòa theo nhịp điệu của anh, cả thân thể cùng đong đưa theo, trong miệng không ngừng rên rỉ, sung sướng.
” Nhã……… Anh yêu em…. Anh yêu em…….” Anh vừa nói vừa vận động nhanh hơn tốc độ.
” A………”
” Ưm………”
Hai người chúng tôi đồng thời đạt đến đỉnh cao trào, khoái cảm vô cùng thỏa mãn.
” Nhã.” Anh nhẹ nhàng thốt lên.
“Vâng?” Tôi xấu hổ vùi đầu vào bộ ngực trần trụi của anh.
” Nhã.” Thanh âm của anh dịu dàng, êm ái như dòng suối mát.
“Vâng?” Tôi ngẩng đầu lên đề nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt anh dào dạt tình cảm nhìn thật lâu vào tôi, môi anh khẽ lay động thốt lên ba chữ.
Tôi thỏa mãn nở nụ cười.
” Em cũng vậy.” Tôi ôm chặt lấy anh bằng tất cả trái tim mình.
” Sau khi tốt nghiệp, chúng ta hãy kết hôn!” Anh cũng ôm chầm lấy tôi.
” Hả? Anh là muốn cầu hôn sao? Không có hoa hồng à? Cũng không có cả nhẫn?.” Tôi giả bộ như tức giận bĩu môi, nhưng trong thâm tâm bắt đầu tận hưởng niềm hạnh phúc vô bờ khó có thể diễn đạt được bằng lời.
Anh dùng hai cánh tay nâng lấy đầu của tôi, để tôi có thể dễ dàng nhìn sâu vào trong đôi mắt anh.” Đứa ngốc, em nghĩ muốn cái gì anh đều có thể đưa cho em.”
” Em cái gì cũng không muốn.” Tôi khẽ cười xấu hổ.
” Cái gì?” Anh có chút kinh ngạc nhìn tôi.
” Em chỉ muốn có thể cùng với anh vĩnh viễn ở cùng một chỗ, không bao giờ rời xa.” Nói xong câu này tôi rất xấu hổ nhưng vẫn tặng cho anh một nụ hôn thật sâu trên môi như để chứng tỏ điều mong mỏi của mình là thật.
Anh siết chặt lấy cái ôm, trong miệng mơ hồ không rõ thành lời “Chỉ cần em được hạnh phúc, cái gì cũng có thể.”
Tôi thật sự hi vọng, thời gian có thể vì chúng tôi mà vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.
Nhiều năm sau tôi mới hiểu được, có lẽ, hạnh phúc cũng không phải chỉ đơn giản mà có được.