Phương Tử Vũ ngẩng đầu sửng sốt nhìn lên đỉnh động nơi đó chảy ra từng giọt từng giọt nước màu xanh thẫm. Nhìn một lúc thật lâu, lại nghĩ:”Ài! Không biết cái cô nương tên là Lục Tử Huyên kia thế nào rồi? Hi vọng nàng ta bình an vô sự.”
“Ta bị nhốt ở nơi này lâu như vậy, đại sư huynh và ngũ sư huynh nhất định sẽ rất lo lắng!? Nói không chừng bọn họ cho rằng ta đã chết rồi cũng nên.”
“Lão trời già! Nơi này rốt cuộc là nơi nào đây? Lão rốt cuộc muốn như thế nào? Đem nhốt ta ở cái địa phương kỳ quái này lại không cho ta chết đi, lão muốn đùa cợt ta sao?”
Bên ngoài đám dây leo lại là vách núi đen, vị trí lúc này của Phương Tử Vũ giống như là ở trên một vách núi dựng đứng, đào một cái hang động ở giữa vách núi, sau đó đem một con chó nhỏ bỏ vào trong hang động đó. Mà lúc này Phương Tử Vũ chính là con chó nhỏ đó, lên cũng không được mà xuống cũng không xong.
Đôi mắt này rất kỳ lạ, to như cái chậu rửa mặt. Đáng sợ nhất không phải là đôi mắt đó mà là cái đầu rắn vô cùng lớn nơi mọc ra đôi mắt đó. Con rắn đó lúc này cái miệng đang mở rộng đỏ lòm như máu nhìn chằm chằm Phương Tử Vũ.
Từ trên khuôn mặt của Phương Tử Vũ nhìn không ra bất kỳ biến hóa nào, vẫn là bộ dáng thờ ơ lạnh lùng như trước kia, nhưng nó vẫn đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, mà đầu cự xà đó hình như cũng rất phối hợp, Phương Tử Vũ không nhúc nhích nó cũng bất động, chỉ há rộng cái miệng ánh mắt thẳng tắp nhìn nó chằm chằm.
Một người một xà giằng co hồi lâu, thấy cự xà không chủ động tấn công Phương Tử Vũ bất giác yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác. Thêm một hồi lâu công phu nữa, đầu cự xà nọ vẫn không động đậy, Phương Tử Vũ bất giác cảm thấy kỳ quái. Nó di chuyển ánh mắt từ trên đôi mắt của cự xà chuyển xuống cái miệng đang mở lớn, bất giác sửng sốt. Hóa ra vừa rồi nó mới chạy ra khỏi cái cửa động nọ chính là miệng của đầu cự xà này, bởi vì Phương Tử Vũ khi nhìn thấy cửa ra hưng phấn quá mà vô ý đánh rớt một chiếc giầy, lúc này chiếc giầy đó đang ở trong miệng cự xà.
“Hóa ra..... Hóa ra......” Nghĩ đến nơi mình vẫn bị’giam giữ’ hóa ra là trong bụng cự xà, Phương Tử Vũ không khỏi rùng mình, toàn thân nổi da gà.
“A?” Phương Tử Vũ đột nhiên nghĩ đến:”Nếu ta vẫn một mực ở trong bụng nó, vì sao khi trước ta ở bên trong đào móc thịt mà nó không phản ứng? Đúng rồi, nói như vậy thì’những khối đá trăng trắng’ vô cùng cứng rắng đó là xà cốt? Còn cái’tầng mỏng cuối cùng không thể xé rách nọ’chính là da rắn?”
Lại bước gần hơn về phía cự xà thêm vài bước nữa, nó vẫn không có hành động gì. Vừa nghĩ đến bản thân mình từng cắn thịt nó, đào móc nội tạng trong bụng nó, Phương Tử Vũ cổ họng cảm giác muốn nôn ra một trận.
“Đúng rồi!” Phương Tử Vũ bật thốt lên:”Là ta đem nó cắn chết, ta ở trong bụng nó cắn hư hết ngũ tạng lục phủ của nó, đem nó cắn chết.”
Vừa nghĩ đến đầu cự xà này chết ở trong’miệng’ mình, Phương Tử Vũ không khỏi cảm thấy đắc ý, nhưng nhiều hơn đắc ý lại là cảm giác ghê tởm.
Mặc dù tin tưởng đầu cự xà này đã chết, nhưng Phương Tử Vũ vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, từng bước từng bước một chậm rãi đi đến gần cự xà. Cho đến khi nó bạo gan đánh một quyền thật mạnh lên con mắt của cự xà, mà cự xà vẫn không nhúc nhích, nó lúc này mới khẳng định cự xà đã chết hoàn toàn, vì thế nó đi xung quanh cự xà thưởng thức con mồi của nó.
Đầu cự xà này quả thật là rất lớn, ước chừng dài khoảng năm mươi thước, cao hơn hai thước, da rắn toàn thân một màu đỏ như máu, cũng không biết đây là loại xà gì nhưng tuyệt đối là thế gian hiếm thấy.
Sau khi thưởng thức xong cự xà Phương Tử Vũ không thể không tán thưởng sự thần kỳ của sự vật trên đời, đầu cự xà này tuyệt đối là chưa từng được nghe thấy qua.
Thật ra Phương Tử Vũ không biết rằng, cái được gọi là yêu kỳ thật đều là từ thú quanh năm suốt tháng hấp thu thiên địa linh khí biến đổi mà thành, giống như xà tinh, hồ li tinh, hổ tinh vân vân. Mặc dù bọn chúng cuối cùng hóa thân thành yêu quái hình người bỏ đi thú thể nhưng trong cốt tủy vẫn là thú. Trong thế giới của thú kẻ yếu thành thức ăn cho kẻ mạnh đó là pháp tắc, bọn chúng sẽ không bởi vì tu luyện thành yêu mà thay đổi điều đó, trong ánh mắt của yêu, mặc kệ là người hay là yêu chỉ cần yếu hơn mình lập tức sẽ trở thành thực vật của mình. Trong yêu giới chưa bao giờ có cách nói yêu ma bình đẳng, có thể có loại suy nghĩ này xem ra cũng chỉ có một kẻ lớn lên ở nhân giới, Phương Tử Vũ mà thôi. Dù sao một đầu yêu quái ở trong loài người sống lâu là rất khó, càng không nói giống như Phương Tử Vũ, bên cạnh nó toàn là tu chân giả, vạn nhất một ngày nào đó thân phận hồ yêu của nó bị vạch trần, vậy thì chỉ còn đợi đám tu chân giả đến chôn sống nữa thôi. Bởi vì sống trong hoàn cảnh suốt ngày lo lắng đề phòng như vậy cho nên Phương Tử Vũ ngẫu nhiên gặp được yêu vật khó tránh khỏi một loại cảm giác tha hương ngộ cố nhân.
Bỗng nhiên, Phương Tử Vũ phát hiện ra bản thân hôm nay cảm xúc đặc biệt nhiều, nếu như bình thường nó tuyệt đối sẽ không có nhiều ý nghĩ như vậy, có lẽ là bởi vì đại nạn không chết mới khiến cho tâm tình bản thân phá lệ kích động đến như vậy. Lắc lắc đầu đem tia cảm xúc cuối cùng đuổi khỏi đầu, Phương Tử Vũ nháy mắt khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng.
Đứng dậy, Phương Tử Vũ không để ý đến cự xà bên người nữa, đi thẳng vào trong động tìm kiếm lối ra.
Sơn động mặc dù rất cao nhưng không lớn lắm, cũng chỉ khoảng bốn, năm trăm mét vuông. May mắn là cự mãng đem cả thân thể co thành một vòng, nếu phông Phương Tử Vũ thật sự hết lối ra. Thân thể to lớn của cự mãng mặc dù co thành một vòng nhưng cũng chiếm gần như toàn bộ sơn động khoảng tám chín phần mười. Ngoại trừ cửa động bị đám dây leo che khuất, trong sơn động không còn bất cứ con đường ra nào nữa. Nhưng ở nơi sâu nhất trong sơn động Phương Tử Vũ phát hiện ra một gốc hoa nhỏ kỳ quái sinh trưởng trong một hốc đá. Nói đóa hoa kỳ quái là bởi vì nó có năm cánh hoa nhưng không có lá thêm vào đó năm cánh hoa mỗi cánh đều có một màu riêng biệt, màu vàng, màu đỏ, màu lam nhạt, màu nâu đậm và màu vàng đất.
“Đóa hoa này thật là kỳ quái.” Lúc này Phương Tử Vũ đang nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa nhỏ ngũ sắc này, cảm thấy nó và mình đều cô đơn giống nhau.
Quyển 1: Yêu Hồ nhất tộc Chương 17 :Nguyên anh chi kỳ
Tác giả:Khát Trí Dịch: Đao Ca Nguồn: Võ Gia Trang - vip.******.vn
Thời gian thấm thoát trôi qua, nháy mắt Phương Tử Vũ đã ở trong sơn động được gần một tháng, làm bạn với nó chỉ có đóa hoa ngũ sắc nọ và đầu cự xà đã chết.
Trong một tháng qua Phương Tử Vũ không hề ăn qua bất kỳ cái gì, lúc mới đầu nó cho rằng bản thân mình bởi vì bị nhốt trong sơn động tâm trạng không tốt không thèm ăn nên cũng không để ý, mãi cho đến một tuần sau nó không ăn gì mà vẫn không đói, hơn nữa mỗi ngày tỉnh dậy nó đều cảm thấy tinh thần no đủ. Đối với điều này bản thân nó cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra vấn đề nằm ở chỗ nào, cho đến hôm nay nó mới biết được đáp án.
Mỗi ngày Phương Tử Vũ thường đi đến cửa hang động, ngồi đó ngẩn ngơ nhìn ngắm cảnh sắc Côn lôn sơn phía xa xa. Bỗng nhiên một tiếng xé gió hấp dẫn sự chú ý của nó, nó ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là một con đại bàng đang lượn vòng giữa không trung.
Hâm mộ nhìn ngắm con đại bàng bay lượn giữa không trung, Phương Tử Vũ không khỏi thầm nghĩ, nếu như mình cũng có thể bay được thì thật là tốt.
“Bay?” Phương Tử Vũ bỗng nhiên vỗ đầu thật mạnh hét lớn:”Đúng rồi! Ngũ sư huynh đã từng nói qua, người tu luyện đến Nguyên anh kỳ đều có thể ngự kiếm phi hành, chỉ cần ta có thể ở nơi này tu luyện đến Nguyên anh kỳ thì có thể bay xuống dưới kia rồi!”
Suy nghĩ một lát, khuôn mặt của Phương Tử Vũ lại bị bao phủ bởi một tầng đau khổ. Nó nghĩ đến Vu Đại Dũng đã từng nói qua, hiện tại đó đang ở Tâm động sơ kỳ, muốn đến Nguyên anh kỳ ở giữa còn có Tâm động, Linh tịch hai kỳ chuyển tiếp nữa, không thể nói qua là qua được, cho dù là người có tư chất tốt đi nữa muốn từ Dung hợp luyện đến Nguyên anh cũng cần ít nhất mấy trăm năm. Nghĩ đến bản thân mình phải sống ở đây mấy trăm năm, bảo nó sao có thể vui vẻ cho được.
May là Phương Tử Vũ là một kẻ có tâm chí kiên định, vài trăm năm thì vài trăm năm đi, có hi vọng so với không có hi vọng rốt cuộc vẫn là tốt hơn, huống chi thân nó còn mang nặng mối huyết hải thâm thù diệt môn của Long Thần sơn trang và Hồ yêu nhất tộc, làm sao có thể cam tâm chết già ở nơi này được. Nghĩ đến là làm liền, Phương Tử Vũ lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, toàn bộ tâm thần chìm vào trong cơ thể.
Lần nhập định này Phương Tử Vũ lập tức phát hiện ra có điều không đúng, trước đây khi nó tĩnh tọa luyện công chỉ cảm giác được khí vận hành ở trong các kinh mạch trong cơ thể. Mà lần này ngay ở lần nhập định thứ nhất nó không cảm giác được sự vận hành của khí, ngược lại nó phát hiện ra bản thân mình đi vào một địa phương không biết tên.
Phương Tử Vũ hiếu kỳ mở mắt, thật là kỳ diệu, bản thân giống như là đang đứng trong biển ánh sáng, vòng ánh sáng ngũ sắc rực rỡ chầm chậm xoay quanh bản thân. Nó thử đưa tay chạm vào một quầng sáng, quầng sáng đó chậm rãi chui vào trong cơ thể nó, rất nhanh trong cơ thể nó lại tán ra một quầng sáng khác.
Lúc Phương Tử Vũ còn đang sửng sốt kinh ngạc, bỗng nhiên phát hiện ra ở một góc ở trong biển ánh sáng mơ hồ phát ra ba đạo ánh sáng đen, đỏ, tím, ý thức nhất chuyển, Phương Tử Vũ biến mất tại chỗ, một khắc sau xuất hiện ở gần chỗ ba đạo ánh sáng nọ.
Ở trước mắt nó hiện ra ba khối khí có màu sắc khác nhau, phân biệt là màu đen, màu đỏ và màu tím, ba đạo ánh sáng mới nhìn thấy vừa rồi chính là từ ba khối khí màu sắc khác nhau này phát ra.
Trong ba cái khối khí, khối khí màu đen khiến cho nó cảm thấy vô cùng quen thuộc, khối khí màu đen âm lãnh khiến cho nó cảm thấy vô cùng thoải mái. Khối khí màu tím mơ hồ truyền ra một cỗ khí tức nhu hòa. Khi Phương Tử Vũ đến gần khối khí màu đỏ thì lập tức cảm thấy nóng rực khó chịu.
Đây là một cái địa phương kỳ quái, ở trong cái địa phương kỳ quái này lại còn có thêm ba cái khối khí càng thêm kỳ quái. Tâm niệm khẽ động, xung quanh đột nhiên xoay tròn, một lát sau Phương Tử Vũ phát hiện ra ý thức của bản thân đã trở lại hiện thực.
Hai mắt vẫn nhắm chặt, Phương Tử Vũ lạnh lùng phun ra hai chữ:”Nội thị?”
Nơi nó vừa mới nhìn thấy chính là nội thị mà Vu Đại Dũng đã từng nói qua, chỉ có những người tu vi đạt đến Nguyên anh kỳ mới có khả năng sử dụng. Mà cái địa phương nó vừa mới đứng đó chính là khí hải trong đan điền của nó.
Nội thị là chỉ ở dưới tình hướng bài trừ quấy nhiễu từ ngoại giới, thu liễm tâm thần, nhắm hai mắt lại, đem ý thức tiến vào trong thân thể dung hợp cùng với nguyên anh, lúc này nguyên anh liền thay thế cho thân xác nguyên bản tiếp tục chỉ huy mỗi một bộ vị của cơ thể. Cho nên muốn phát động nội thị trước hết phải tu luyện thành tử phủ nguyên anh. Công năng của nội thị ở trong lúc hai người đối địch mặc dù không có tác dụng gì, nhưng đối với tu thân và dưỡng thương lại có công hiệu cực lớn. Phát động nội thị có thể phát hiện ra chỗ kinh mạch bị tổn thương và bế tắc càng nhanh chóng càng chuẩn xác thì chữa trị càng kịp thời.
Phương Tử Vũ mới vừa rồi phát động nội thị điều này nói lên rằng nó đã đạt đến Nguyên anh kỳ, chỉ có điều vì sao không nhìn thấy Nguyên anh? Còn nữa ba cái khối khí kỳ quái nọ đó là cái gì?
Kỳ thật không chỉ Phương Tử Vũ không biết mà ngay cả đạo gia thủy tổ có đến đây dám chắc rằng đối với điều này cũng không thể nào lý giải được. Phải biết rằng người đạt đến Nguyên anh kỳ lại không xuất hiện nguyên anh, thay vào đó trong thể nội lại có ba loại chân khí loại hiện tượng này không chỉ ở tu chân giới, ngay cả tiên ma lưỡng giới cũng là xưa nay chưa từng có.
Thật ra điều này là tai họa do việc Phương Tử Vũ ma đạo song tu mà ra, mặc dù ma công và đạo pháp ở trong thể nội của nó đều đã an phận thủ thường không bài xích lẫn nhau, nhưng cũng sẽ không dung hợp về một khối. Song phương thực lực quân bình tuyệt đối không cho phép một phương đánh vỡ loại cân bằng này, một khi Cửu thiên huyền tâm đạo pháp thành công luyện thành nguyên anh, thực lực nhất định sẽ vượt qua ma công, bởi vậy ma công sẽ cực lực ngăn cản loại chuyện này phát sinh.
Sau này Phương Tử Vũ ở trong cơ thể cự mãng bất tri bất giác nuốt vào viên hồng châu nọ khiến cho trong cơ thể sinh ra một loại chân khí nóng rực khác sau nữa là hình cục diện thế chân vạc như hiện tại, một phương lớn mạnh nhất định sẽ bị hai phương khác hợp lực công kích. Nếu cứ như vậy về lâu về dài Phương Tử Vũ sẽ vĩnh viễn dừng lại ở Nguyên anh sơ kỳ không thể tham ngộ thiên đạo, trừ khi nó một lần nữa gặp được cơ duyên đem ba loại chân khí này triệt để dung hợp luyện thành nguyên anh, hoặc là đem một loại chân khí trong đó luyện thành thật cường đại cho dù hai cỗ chân khí còn lại hợp lực cũng vô pháp áp chế nó. Đương nhiên Phương Tử Vũ lúc này không hề hay biết những điều này, nếu không nó nhất định sẽ hối hận muốn chết.
Loại tình huống này ngay cả cha của Phương Tử Vũ, kẻ sáng tạo ra’Thiên ma sách’ Phương Hạo Thiên cũng chưa từng nghĩ đến, ông ta ban đầu chỉ một mực nghĩ rằng’Thiên ma sách’ là tác phẩm đỉnh cao tập hợp giữa đạo và ma, còn chưa tu luyện thì đã chết oan chết uổng. Ma và đạo vốn dĩ không thể cùng tồn tại, nếu như ma đạo có thể song tu quả thật là không còn đạo lý nữa rồi, chính bởi vì có một cái sơ hở”Thiên ma sách” tồn tại cho nên mới tạo nên cục diện khó xử như Phương Tử Vũ bây giờ. Nhưng nếu như nói có một ngày nó thật sự có thể thành công đem ba loại chân khí này dung hợp lại thành một, vậy thì nó sẽ là cái quái thai thứ nhất tồn tại trái với đạo lý kể từ thời Bàn Cổ khai thiên đến nay, đến lúc đó nó có thể luyện thành cái loại cảnh giới gì thật sự là không ai có thể biết được, cũng có thể một thân tu vi sẽ bởi vậy mà bị phế bỏ từ đó trở thành một người bình thường. Cũng có thể sẽ đột phá thành một loại tâm pháp mới ở thần, nhân ma tam giới, mở ra một cách cửa khác đạp nhập vào cảnh giới mà chưa ai từng biết đến. Tương lai rốt cuộc như thế nào cũng chỉ có thể nhìn xem cơ duyên tạo hóa của nó mà thôi. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, nếu như không đi con đường mà người khác đã đi, trải qua những đau khổ mà thường nhân phải trải qua, không lâu sau sẽ không xuất hiện một kẻ cường đại huyết tẩy thần, nhân, ma tam giới.
Nói đến ma đạo song tu có lẽ có người sẽ hỏi:”Nếu như ma công và đạo pháp không có cách nào dung hợp, vậy thì vì sao đám tu chân giả nhập ma nọ có thể từ đạo nhập ma đây? Bọn họ tu luyện ma công như thế nào đây?” Điều này kỳ thật là cái ngộ nhận. Cái gọi là từ đạo nhập ma đại khái phân chia ra làm hai loại người: Một là đám người tư tưởng bởi vì quá khích mà đi theo hướng cực đoan khiến cho tâm nhập ma, cái này gọi là tâm ma quấy nhiễu. Còn công pháp của bọn họ vẫn như cũ là đạo pháp, nhưng bởi vì tâm đã nhập ma cho nên đạo pháp của bọn họ sử dụng cũng thiên về mặt cắn nuốt, giết chóc, hoàn toàn không có từ bi của phật pháp và nhân hậu của đạo pháp. Trong những người này đại bộ phận là không muốn thừa nhận bản thân đã nhập ma, hơn nữa chỉ từ đạo pháp cũng nhìn không ra ma tính, cho nên bọn họ đại đa số vẫn ở trong tu chân giới, cực ít người gia nhập ma tộc.
Loại còn lại là những kẻ nhập ma hoàn toàn gia nhập ma giới chỉ tu luyện ma công. Đám người này cũng không thể đem ma công và đạo pháp dung hợp, mà là thông qua tu luyện đem đạo pháp chân khí của bản thân chuyển hóa thành ma công chân khí, ví dụ như cha của Phương Tử Vũ, Phương Hạo Thiên là một trong số này. Chỉ có điều Phương Hạo Thiên ban đầu tu luyện là yêu pháp, cho nên sau này thân thể của ông ta phát sinh biến dị, có chút yêu hóa. Nói đến yêu pháp và ma công đây cũng là một điều nhầm lẫn. Yêu pháp kỳ thật là một loại trong ma công, nhưng ma công không chỉ có yêu pháp. Giống như yêu là một nhánh của ma, nhưng ma không chỉ có một loại duy nhất là yêu. Ma thật ra là một cách gọi chung cho yêu ma quỷ quái, mặc kệ là người là yêu là quỷ là quái chỉ cần tâm nhập ma thì đều là ma. Điều này cũng tương tự như một người mẹ sinh ra vài đứa con, trong đó đưa thứ nhất là một trong những đứa con của người mẹ đó, nhưng đứa thứ nhất khác với đứa thứ hai, đứa thứ ba.
Mặc dù nghĩ không ra nguyên nhân, nhưng Phương Tử Vũ có thể khẳng định bản thân mình đã đạt tới Nguyên anh kỳ. Phải biết rằng sau khi luyện thành nguyên anh sẽ xuất hiện tích cốc, cái gọi là tích cốc chính là vài năm không ăn bất kỳ cái gì cũng sẽ không cảm thấy đói. Nghĩ đến bản thân suốt một tháng không ăn gì nhưng vẫn không cảm thấy đói Phương Tử Vũ lúc này mới thấy thoải mái, hóa ra từ một tháng trước mình đã đạt đến Nguyên anh kỳ rồi.
Quyển 1: Yêu Hồ nhất tộc Chương 18: Ngự kiếm phi hành
Tác giả:Khát Trí Dịch: Đao Ca Nguồn: Võ Gia Trang - vip.******.vn
Cái phát hiện kinh người đó khiến cho Phương Tử Vũ hưng phấn không thôi, đạt đến Nguyên anh kỳ cũng đồng nghĩa với việc nó đã có thể ngự kiếm phi hành, cũng sẽ không bị vây chết ở cái động này nữa.Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nó lại buồn rầu. Bởi vì chiếu theo tốc độ tu luyện bình thường,’Cửu thiên huyền tâm đạo pháp’ tu luyện đến đệ tứ trọng cảnh giới sẽ tiến vào Linh tịnh kỳ, lúc này các môn hạ của Ngọc Hư cung đều phải ra ngoài tìm kiếm kỳ trân dị bảo ở khắp nơi để tu luyện thành pháp bảo của riêng mình, một khi luyện đến Nguyên anh kỳ lập tức có thể lăng không phi hành bằng pháp bảo của riêng mình.
Các môn hạ của Ngọc Hư cung đều luyện phi kiếm là chính, chỉ có điều Phương Tử Vũ những ngày này gặp được kỳ ngộ khiến cho nó từ Dung hợp hậu kỳ nhảy vọt tới Nguyên anh kỳ, bởi vậy nó vẫn chưa có pháp bảo của riêng mình, không có pháp bảo cũng có nghĩa là nó không thể phi hành. Phương Tử Vũ chán nản ngồi bệt xuống đất, cái loại cảm giác hi vọng vừa nhen nhóm thì lập tức bị đập tắt quả thực là rất khó chịu, điều đó cũng giống như việc mới thoát khỏi một cái động sâu thì phát hiện ra bản thân đang ở trong một cái động càng lớn càng sâu hơn, cái loại cảm giác ức chế khiến cho người ta khó chịu muốn hộc máu. Nó bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn đám dây leo rậm rạp trên trần sơn động, thầm nghĩ:”Chẳng lẽ ông trời nhất định muốn ta sống ở nơi này cả đời.”
Nhớ lại khuôn mặt của hòa thượng, đạo sĩ, võ sĩ ba người gây nên ác mộng hàng đêm cho nó, nhớ lại lúc vú nương cho đến chết vẫn ôm chặt lấy hai chân của hòa thượng giục nó mau chạy đi, Phương Tử Vũ ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lớn:”Không thể! Ta không thể chết ở đây được! Ta muốn báo thù, ta muốn giết hết tất cả các ngươi!” Tay vung lên, một tia chân khí từ đầu ngón tay bắn ra,”Ba” một tiếng, một thân dây leo đứt đoạn rơi xuống.
Ngơ ngác nhìn nhánh dây leo, Phương Tử Vũ trong đầu bỗng nhiên nảy ra một cái ý nghĩ, vỗ đầu bật thốt lên:”Đúng rồi, không có pháp bảo thì có thể dùng thứ khác thay thế, sao ta ngu thế nhỉ. Phi kiếm là thẳng, chọn một ít dây leo thẳng hẳn là có thể thay thế phi kiếm không chừng?”
Phương Tử Vũ ở trên đám dây leo chọn một đoạn thẳng nhất, thoải mái cắt nó xuống, sau đó nó lại gặp khó khắn, bởi vì không ai nói cho nó tu luyện pháp bảo như thế nào, lại càng không nói làm cách nào để nó bay lên.
Phương Tử Vũ tay cầm khúc dây leo thơ thẩn nhìn cả nửa ngày, cuối cùng làm ra quyết định mặc kệ thế nào cũng phải thử một lần. Nó quyết định trước tiên đem chân khí truyền vào trong đoạn dây leo xem sao.
Vừa động chân khí khiến cho Phương Tử Vũ kinh hãi không thôi, hóa ra nó tâm niệm vừa mới động, ba cỗ chân khí lập tức từ trong đan điền phóng ra, tiếp đó không biết tại sao chúng nó ngưng kết lại thành một cỗ đem chân khí vừa hấp dẫn vừa bài xích lẫn nhau trong nháy mắt tán ra tứ chi bách mạch, hơn nữa sự cường đại của cỗ chân khí đó khiến cho nó không dám tin tưởng.
Kỳ thật Phương Tử Vũ không biết rằng đó là sự khác biệt giữa trước Nguyên anh kỳ và sau khi đạt đến Nguyên anh kỳ. Trước Nguyên anh kỳ, đan điền giống như một cái máy phát điện nhỏ, tự cấp tự túc. Mà khi đạt đến Nguyên anh kỳ rồi thì nguyên anh giống như một nhà máy điện khổng lồ, không chỉ có thể chống đỡ cho kinh mạch toàn thân mà còn có thể giúp nó khống chết một số vật của ngoại giới. Một tu chân giả chỉ cần có thể đem một kiện pháp bảo có linh tính luyện đến nhận chủ, rồi dùng nguyên anh linh hoạt khống chế nó giống như khống chế tay chân của bản thân. Mặc dù Phương Tử Vũ không có nguyên anh, nhưng loại chân khí do ba loại chân khí trong cơ thể nó kết hợp lại mà thành tuyệt đối không kém hơn so với nguyên anh.
Côn lôn sơn là nơi linh khí dồi dào, đám dây leo này sinh trưởng ở đây mấy ngàn năm, sớm đã có linh tính, bởi vậy Phương Tử Vũ rất dễ dàng khống chế thành công đoạn dây leo nọ.
Trong quá trình tu luyện Phương Tử Vũ phát hiện ra một việc thú vị, nguyên lai ba cổ chân khí thay thế cho nguyên anh có thể khống chế đoạn dây leo nọ, làm cho nó lăng không bay lên. Sau khi có phát hiện kinh người này Phương Tử Vũ lập tức quyết định thực thi ngự kiếm kế hoạch. Nó trước tiên đứng trên đoạn dây leo sau đó dùng chân khí khống chế đoạn dây leo này khiến cho nó bay lên. Lúc mới bắt đầu đoạn dây leo chỉ hơi hơi nhúc nhích, cuối cùng đoạn dây leo quả nhiên mang Phương Tử Vũ chầm chậm rời khỏi mặt đất. Mặc dù chỉ mới cách mặt đất một khoảng nhưng điều này đã khiến cho nó hưng phấn mãi không thôi. Khi Phương Tử Vũ quyết định để cho đoạn dây leo lên cao thêm một chút nữa,”Bục!” đoạn dây leo tứ phân ngũ liệt, nó rơi xuống mặt đất.
Điều này là bởi vì Phương Tử Vũ vừa mới học được cách vận dụng nguyên anh khí, đối với loại chân khí cường đại này khống chế vẫn chưa ổn định. Thêm vào đó dây leo mặc dù có linh tính nhưng tuyệt đối không thích hợp để làm pháp bảo. Phương Tử Vũ không biết điểm này, nó một mực cho rằng chỉ cần là vật có thật là có thể tu luyện, cho nên mặc kệ ba bảy hai mốt gì từ trong đám dây leo lấy xuống một đoạn nữa tiếp tục luyện tập ngự kiếm phi hành.
Không biết đã làm đứt bao nhiêu đoạn dây leo rốt cuộc Phương Tử Vũ cũng học được cách làm thế nào để khống chế chân khí được chuẩn xác. Lúc này đoạn dây leo không vỡ ra mà ngược lại lắc lư đưa Phương Tử Vũ lên giữa không trung. Phương Tử Vũ đứng trên đoạn dây leo hưng phấn không thôi, mặc dù nó đứng trên đó không ngừng lay động lắc lư hết qua trái rồi lại qua phải, nhưng đối với nó mà nói khoảng cách đối với ngự kiếm phi hành chỉ còn kém một bước. Chỉ cần nó có thể giữ được cân bằng là có thể ngự kiếm phi hành như ý nghĩa chân chính.
Hành động này của Phương Tử Vũ quả thật là xưa nay chưa từng có ở tu chân giới. Đầu tiên, dây leo tuyệt đối không thích hợp để làm pháp bảo tu luyện. Tiếp nữa là một kiện pháp bảo chưa từng trải qua tu luyện lại có thể được nó vận dụng tự nhiên như vậy, chỉ với điều này thôi cho dù thủy tổ đạo gia sống lại cũng phải sợ hãi than một tiếng”Quái vật”.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, Phương Tử Vũ đích xác là đã thành công, trải qua nỗ lực hơn mười lần rơi xuống rồi lại bay lên, nó rốt cuộc cũng nắm vững được ngự kiếm phi hành.
Thời khắc cuối cùng rốt cuộc đã đến, Phương Tử Vũ đứng ở trước cửa sơn động, nắm chặt đoạn dây leo trong tay, lòng bàn tay nhơm nhớp mồ hôi. Điều này cũng là dễ hiểu, Phương Tử Vũ một mực vẫn ở trong sơn động luyện tập, bay lên cao nhất cũng chỉ tới đỉnh sơn động, bây giờ nó phải nhảy xuống từ trên vách núi này, vạn nhất khống chế không được lập tức đi vào cái kết cục tan xương nát thịt.
Hít vào một hơi thật sâu, Phương Tử Vũ khẽ quát:”Lên!” Đoạn dây leo trong tay nó dường như sống lại bay lên lơ lửng giữa không trung, sau đó bay xuống phía dưới chân nó. Phương Tử Vũ hít sâu vào một hơi nữa, cắn răng bước lên. Đoạn dây leo oằn xuống, rất nhanh liền ổn định. Lúc này Phương Tử Vũ đang đứng giữa không trung bên ngoài vách núi, nó vung mạnh tay ngón tay chỉ về phía trước, quát:”Phi”.
“Vù!” Đoạn dây leo mang theo nó giống như mũi tên vừa buông dây bay về phía trước.
Thấy bản thân quả thật có thể ngao du trong thiên địa, Phương Tử Vũ trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng. Nó phi hành ở trong không lúc lúc cao lúc thấp, rất hưng phấn. Chỉ có điều nó đang chìm đắm trong vui sướng nên không có phát hiện ra, đoạn dây leo dưới chân nó đã bắt đầu xuất hiện những vết rách.
“Bục!” Dây leo tất nhiên không phải là pháp bảo, sức chịu đựng của nó cũng chỉ có giới hạn, rốt cuộc nó cũng không chịu nổi nữa vỡ vụn giữa không trung.
Đang ở giữa không trung Phương Tử Vũ đột nhiên cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, thân thể lập tức không chịu khống chế rơi nhanh xuống dưới, từng mảnh dây leo vụn xoẹt qua trước mặt nó.
Trong sát na này, tất cả những ký ức khắc sâu chợt lóe lên trong đầu nó, tình yêu thương của Phúc thúc, vú nương, tử nhỏ mang khuôn mặt quái dị chịu đủ mọi lời châm biếm; Hòa thương, đạo sĩ, võ sĩ ba khuôn mặt khiến cho nó tràn ngập lửa giận; Tình nghĩa huynh đệ của Từ Ngạo Thiên, như ánh chớp lóe lên trong bóng đêm, vụt nhanh qua đầu nó, tiếp đó là một mảnh trống rỗng.
Sau nữa cảm thấy thân thể rơi xuống cang lúc càng nhanh hơn.
Ở vào sát na sinh tử tồn vong này, bỗng nhiên hít thở hoàn toàn ngừng lại, mà nội tức thì như bó đuốc,”Bùng!” một tiếng, được đốt lên.
Giống như một giấc mộng.
Đột nhiên, nó hiểu được pháp quyết thúc dục nguyên anh chân khí trong cơ thể.
Chính là trước hết phải đoạn tuyệt hô hấp bên ngoài sau đó mới có thể phát động chân khí hô hấp của cơ thể, cũng chính là tiên thiên hô hấp trong đạo gia.
Ba cỗ chân khí thay thế cho nguyên anh không ngừng cung cấp chân khí, Phương Tử Vũ cảm thấy trong cơ thể chân khí mênh mông.
Nó dồn sức đề chân khí, song chưởng vỗ xuống, lập tức sinh ra một phản lực làm giảm tốc độ rơi xuống, còn khiến cho nó bay lên thêm được nửa thước, lật người lại đâm xuống, lúc này”Bồng!’ một tiếng rơi vào trong đám cỏ dầy, ngã một cú choáng váng hết cả đầu óc.
Phương Tử Vũ từ trong bụi cỏ ngồi dậy, giật mình nhìn lại hai tay của bản thân, rồi lại nhìn lên trên không trung, thì thào:”Ta không chết sao?”
Dùng sức cấu mạnh một phát trên cánh tay mình, cảm giác từng trận đau nhức truyền đến. Phương Tử Vũ vui sướng nhảy dựng lên, ngẩng đầu hét lớn:”Ta không chết! Ta đã trở về!”
Last edited by Út Khờ; 07-05-2010 at 08:22 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Aslan
Tác giả:Khát Trí Dịch: Đao Ca Nguồn: Võ Gia Trang - vip.******.vn
Chạng vạng tối, một tên đạo sĩ thân mặc đạo bào, đầu cuốn khăn lớn đi xuống Ngọc Tiên Phong chắc vừa mới luyện công xong chuẩn bị quay về Ngọc Hư cung nghỉ ngơi.
Lúc này hắn nghe được từ phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng bước chạy bộ vội vàng, đạo sĩ quay người lại muốn nhìn xem là ai mà chạy vội như vậy.
Phía sau hắn xuất hiện một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trên người nó mặc đạo bào nhưng cái đạo bào đó vừa bẩn vừa rách nát. Hơn nữa khuôn mặt của thiếu niên đó…”xấu xí bẩn thỉu”, đây là cái ý nghĩ đầu tiên sau khi đạo sĩ nhìn thấy tên thiếu niên nọ.
Lúc này thiếu niên cũng đã nhìn thấy đạo sĩ, nó dừng lại. Hai người cứ như vậy im lặng nhìn nhau.
Đạo sĩ rốt cuộc cũng chịu không được cái nhìn chằm chằm lạnh lùng của’kẻ quái dị’ đó, mở miệng đánh vỡ không khí khó xử nói:”Vị sư đệ này, nhìn trang phục của ngươi chắc hẳn là môn hạ của Ngọc Hư cung chúng ta đi?”
Thiếu niên đối diện gật đầu.
Đạo sĩ lại hỏi:”Không biết sư đệ là môn hạ đệ tử của vị trưởng lão nào?”
Thiếu niên thờ ơ nói:”Bách Kiếp.”
“Bách Kiếp sư bá?” Đạo sĩ nhíu mày, đột nhiên kinh hô:”Đệ là Phương Tử Vũ?”
Thiếu niên này đúng là Phương Tử Vũ kẻ mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết đi ra, sau khi nó hạ xuống đáy vực thì một đường điên cuồng chạy về Ngọc Hư cung. Chạy đến nơi đây thì gặp được vị đạo sĩ này, bởi vì vị đạo sĩ này cũng mặc đạo bào của Ngọc Hư cung, Phương Tử Vũ lại chưa từng gặp qua hắn, cho nên mới dừng lại cẩn thận đánh giá. Nên biết là Phương Tử Vũ từ trước đến giờ vẫn một mực ở trong Ngọc Vũ đường, những sư huynh đệ của các môn đường khác nó rất ít gặp gỡ.
Phương Tử Vũ gật đầu nói:”Đệ chính là Phương Tử Vũ.”
Đạo sĩ cười nói:”Nguyên lai thật sự là Phương sư đệ. Một năm trước đệ đột nhiên mất tích…….”
“Một năm?” Phương Tử Vũ ngạc nhiên nói:”Đệ mất tích một năm?”
“Đúng vậy, đệ đích xác đã mất tích được một năm rồi.” Đạo sĩ kỳ quái hỏi:”Sư đệ như thế nào lại không biết? Đúng rồi sư đệ, một năm này đệ đã đi đâu?”
Phương Tử Vũ nói:”Dưỡng thương.”
“Hóa ra là như vậy.” Đạo sĩ gật đầu nói:”Thì ra ban đầu đệ rơi xuống vực sâu là sự thật, một năm này đều dưỡng thương sao? Sau khi đệ mất tích chưởng môn mang theo Từ Ngạo Thiên sư đệ cũng trở về, đệ ấy sau khi biết chuyện đệ mất tích xong lập tức phát động môn hạ của Ngọc hư cung tìm kiếm đệ khắp nơi, tìm kiếm đã hơn một năm rồi.”
“Thì ra là như thế.” Phương Tử Vũ nói:”Cám ơn sư huynh đã báo cho biết.”
Đạo sĩ khoát tay cười nói:”Không có gì. Ta từng nghe nói Bách Độ sư thúc đem Hoán thiên đan, thứ trân quý nhất của bổn môn, tặng cho sư đệ, thiết nghĩ sư đệ có Hoán thiên đan trong người chắc hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, bởi vậy mà vẫn ở nơi này khổ sở tìm kiếm tung tích của sư đệ.”
Phương Tử Vũ nói:”Sư huynh vất vả rồi?”
Đạo sĩ cười nói:”Khách sáo gì chứ, mọi người đều là đồng môn sư huynh đệ. Đúng rồi sư đệ, Hoán thiên đan đệ vẫn mang theo bên người đấy chứ?”
Phương Tử Vũ từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gỗ đáp:”Hoán thiên đan đệ vẫn một mực mang theo bên người, chỉ có điều……”
“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.”Đạo sĩ tươi cười ngắt lời nói:”Ta sợ đệ đem viên thiên địa linh đan này đánh mất rồi. Sư đệ, đệ phải nhớ đem linh đan này giấu kỹ, tương lai ra ngoài tu chân giới nếu để cho người ta biết đệ mang đan này trong người, sẽ mang đến họa sát thân cho đệ đấy.”
Phương Tử Vũ đem hộp gỗ cất lại vào trong tay áo nói:”Cám ơn sư huynh quan tâm.”
“Tốt rồi, sư đệ. Chỉ cần đệ bình an vô sự là tốt rồi, những truyện khác đều không trọng yếu.” Đạo sĩ nắm chặt lấy tay Phương Tử Vũ nói:”Sư đệ theo ta đến đây.”
Phương Tử Vũ ngạc nhiên hỏi:”Đi đâu?”
Đạo sĩ kéo tay Phương Tử Vũ đi về phía trước, không thèm quay đầu lại nói:”Suối Côn lôn.”
“Suối Côn lôn? Đi đến đó làm gì?”
“Đi tìm một người. Đệ mất tích rồi một năm này đệ ấy lo lắng muốn điên lên rồi, lập tức đi báo cho đệ ấy, để cho đệ ấy vui mừng một chút.”
“Ai?”
“Từ Ngạo Thiên sư đệ chứ ai.”
“Ca của đệ.”
“Đúng vậy, sau khi đệ mất tích Vu Đại Dũng sư huynh và Tống Đào sư huynh liền trở về bẩm báo, sau đó chưởng môn phái chúng ta đi tìm kiếm đệ, Ngạo Thiên sư đệ thật sự là rất lo lắng, cũng chẳng có lòng dạ nào tiếp tục tu luyện, cả ngày ở phụ cận nơi này đợi tin tức của đệ.”
Vừa nghe được Từ Ngạo Thiên đối với mình quan tâm như thế, Phương Tử Vũ trong lòng không khỏi nóng. Nó cố gắng đè nén kích động trong lòng, cái mũi phập phồng nói:”Sư huynh…”
Đạo sĩ cười nói:”Bần đạo đạo hào Thanh Dục.”
“Thanh Dục sư huynh, ca của đệ có khỏe không?”
“Đệ ấy rất khỏe, chỉ gầy đi một vòng thôi. Ài, Ngạo Thiên sư đệ quả thật là người trọng tình nghĩa.”
Nhớ lại tình cảm Từ Ngạo Thiên dành cho mình, Phương Tử Vũ vô cùng cảm động. Lúc này nó so với Thanh Dục còn muốn vội vàng chạy đến suối Côn lôn hơn, chỉ có điều nó không có nghĩ đến, Từ Ngạo Thiên vì sao lại ở suối Côn lôn?
Không khí xung quanh càng lúc càng lạnh, ngay cả Thanh Dục cũng phải rùng mình, mà ánh mắt của hắn nhìn Phương Tử Vũ càng lúc càng nhiều kinh ngạc. Ở cái nơi rét lạnh, quần áo mỏng manh vì sao Phương Tử Vũ không hề có một tia biểu hiện cảm thấy rét lạnh nào? Mà nhìn thần sắc của nó thì dường như không khí lạnh xung quanh đây không hề có tác dụng đối với nó.
Hai người lòng mang tâm sự riêng cứ như vậy mà đi, rốt cuộc cũng đi tới suối Côn lôn.
“Thanh Dục sư huynh.” Phương Tử Vũ nói:”Ca của đệ không có ở đây.”
“Uhm.” Thanh Dục nói:”Có thể đệ ấy đã trở về rồi, chúng ta về Ngọc Hư cung tìm đệ ấy thôi.”
“Được.” Phương Tử Vũ quay người lại hướng Ngọc Hư cung bước đi. Bởi vì lúc này nó quay lưng về phía Thanh Dục cho nên không nhìn thấy Thanh Dục ở đằng sau lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
Một đạo bạch quang chợt lóe, sau lưng Phương Tử Vũ lập tức máu tươi chảy ra như suối, máu tươi chạy xuống mặt đất trong nháy mắt bị đóng thành băng, mà máu ở miệng vết thương sau lưng Phương Tử Vũ cũng đã đóng thành băng.
Kêu thảm một tiếng, Phương Tử Vũ ngã sấp xuống mặt đất, lập tức quay đầu lại hét lên:”Sư huynh, huynh làm gì vậy?”
“Làm cái gì à?”Thanh Dục cười lớn nói:”Đương nhiên là giết ngươi rồi.”
“Sư đệ, ngươi thật là nhanh quên. Ta dường như đã sớm nói với ngươi rồi, ngươi mang Hoán thiên đan trong người sẽ gặp họa sát thân mà.”
“Vì Hoán thiên đan sao?” Phương Tử Vũ cười lạnh nói:”Đáng tiếc ngươi chiếm không được nó.”
Thanh Dục cười nói:”Vậy sao? Giết ngươi rồi, nó không phải là của ta sao?”
Phương Tử Vũ cười lạnh một tiếng, không thèm nói nữa.
“Ài.” Thanh Dục thở dài:”Sư đệ, kỳ thật đều trách đệ không biết tốt xấu, đang yên đang lành tự nhiên giở trò mất tích, làm hại huynh bị phái đến tục giới tìm kiếm đệ suốt một năm, bằng không một năm thời gian này huynh đã sớm tu luyện đến Toàn chiếu hậu kỳ rồi. Bây giờ thì tốt rồi, lãng phí một năm thời gian mà vẫn chỉ dừng lại ở Toàn chiếu trung kỳ. Sư đệ, đệ nói xem có phải hay không nên cấp Hoán thiên đan bồi thường cho huynh đây?”
Nhìn khuôn mặt của Thanh Dục khiến cho nó muốn buồn nôn, Phương Tử Vũ lạnh lùng phun ra ba chữ:”Ngươi; Nằm; Mơ.”
“Vốn là nằm mơ mà.”Thanh Dục cười nói:”Chỉ có điều bây giờ mộng đã thành hiện thực rồi, chỉ cần giết ngươi, Hoán thiên đan đã là của ta rồi. Ha ha ha.”
“Ngươi nói ca ta ở đây là muốn lừa gạt ta?”
“Hừ, Từ Ngạo Thiên tiểu tử đích xác là tìm kiếm ngươi khắp nơi. Chỉ có điều, hắc hắc, nó sẽ không đến suối Côn Lôn tìm ngươi đâu.”
“Thật không có nghĩ đến.” Phương Tử Vũ cười lạnh nói:”Một tên đạo sĩ xuất gia lại ngoan độc như vậy. Ngươi không nên tu chân, đi tu ma mới đúng.”
“Hắc hắc.” Thanh Dục cười nói:”Cám ơn sự khích lệ của đệ, có câu nói người không vì mình trời tru đất diệt. Sư đệ, đệ sau khi chết đi ngàn vạn lần đừng trách sư huynh, có muốn trách thì trách con mẹ Bách Độ đã cho đệ Hoán thiên đan làm hại đệ kia kìa.”
“Câm miệng!” Phương Tử Vũ hét lên:”Không được vũ nhục Bách Độ sư thúc.” Cái ơn tặng đan của Bách Độ đối với Phương Tử Vũ nó sẽ nhớ mãi không quên, từ sau khi Phúc thúc và vú nương chết thảm Bách Độ là người đầu tiên trừ Từ Ngạo Thiên mang lại cho nó cảm giác ấm áp.
“Hắc hắc.” Thanh Dục cười nói:”Vũ nhục nàng ta thì ngươi có thể làm gì được ta?”
Phương Tử Vũ cắn chặt răng nói:”Ngươi phải nỗ lực đại giới.”
“Đại giới? Ha ha ha.” Thanh Dục ngửa đầu lên trời cười lớn:”Chỉ dựa vào ngươi? Nói cho ngươi biết, chỉ cần ta chiếm được Hoán thiên đan rồi Bách Độ ta cũng không thèm để vào trong mắt. Đến lúc đó ta còn muốn nàng ta nếm thử tư vị trên giường của ta nữa, ha ha ha.”
Nhớ đến Hoán thiên đan đã bị mình ăn lúc ở trong bụng cự mãng, Phương Tử Vũ mới thả lỏng hơn một chút. Khi hắn nghe được câu vũ nhục cuối cùng của Thanh Dục đối với Bách Độ, Phương Tử Vũ tức giận không thể kìm chế, quát to một tiếng xông về phía Thanh Dục.
Thanh Dục cười lạnh một tiếng:”Tự tìm đường chết.” Tay niết kiếm quyết lệnh cho phi kiếm công kích về phía Phương Tử Vũ.
“Bồng!” Phương Tử Vũ nhanh nhẹn nhảy tránh qua một bên, phi kiếm đánh trúng vị trí mới vừa rồi của nó, bầu trời tràn ngập tuyết trắng.
“Thân thủ không tồi.” Thanh Dục vừa nói ngón tay nhất vẩy, phi kiếm tự động bay trở về. Thanh Dục ngón tay một lần nữa chỉ về phía Phương Tử Vũ, phi kiếm một lần nữa tấn công về phía nó.
Một người một kiếm cứ như vậy truy đuổi trong tuyết trắng. Kỳ thật Phương Tử Vũ và Thanh Dục đã là người thuộc về hai tầng thứ khác nhau, nó muốn kích bại Thanh Dục dễ như trở bàn tay.Nhưng nó thiệt thòi ở chỗ là không có pháp bảo, thứ hai là Nguyên anh kỳ sơ thành nó còn không thể đem ba cỗ chân khí trong cơ thể vận dụng một cách tự nhiên, ba là Phương Tử Vũ không có kinh nghiệm đối địch. Với ba điểm khác biệt này đã bức cho Phương Tử Vũ rơi xuống hạ phong ngay từ đầu, càng lúc càng rơi vào nguy hiểm.
Phương Tử Vũ thắng ở thân thủ nhanh nhẹn, vài lần vào thời khắc nguy hiểm đều bị nó tránh được, nhưng không thể duy trì lâu dài. Thời gian càng kéo dài, trên người nó vết thương càng nhiều, mà phi kiếm vẫn từng bước từng bước ép sát lại.
Đấu cả nửa ngày vẫn không thể đem Phương Tử Vũ giải quyết xong, Thanh Dục không kiên nhẫn được nữa, quyết định sử dụng tuyệt chiêu.
Thanh Dục vẩy tay triệu hồi phi kiếm, Phương Tử Vũ tranh thủ thời gian hít thở. Nó vừa há miệng thở dốc vừa nhìn chằm chằm vào Thanh Dục. Chỉ thấy Thanh Dục đem phi kiếm nắm trong lòng bàn tay, mũi kiếm chỉ lên trời, miệng lẩm bẩm gì đó. Ngừng một chút, Thanh Dục đột nhiên đem mũi phi kiếm chỉ về phía Phương Tử Vũ, quát lớn:”Bắt trói!”
Chỉ trong chốc lát, từ dưới chân Phương Tử Vũ mọc lên vài thứ giống như dây leo một dạng, đem Phương Tử Vũ trói chặt.
Phương Tử Vũ hoảng sợ ra sức giãy dụa, nhưng không thể thoát khỏi dây trói mà ngược lại bị trói càng chặt hơn.
“Ha ha ha.” Thanh Dục vui vẻ cười lớn nói:”Phương sư đệ, đệ không cần giãy dụa nữa, cái này là Khốn thú trận mặc dù chỉ là trận pháp sơ cấp nhất của Cửu U sơn trang nhưng cũng vô cùng lợi hại. Huynh dùng tâm pháp đệ nhị trọng cảnh giới của Cửu thiên huyền tâm đạo pháp vất vả lắm mới đổi được cho đệ tử của Cửu U sơn trang đấy.”
Phương Tử Vũ nghe xong sắc mặt đại biến, hét lên:”Ngươi đem tâm pháp của bổn môn truyền thụ cho đệ tử của môn phái khác? Ngươi tên phản đồ.”
“Phản đồ?” Thanh Dục vươn tay phải ra ngón trỏ hướng Phương Tử Vũ lắc lắc, nói:”Chỉ cần ngươi chết đi, mà ta ăn xong Hoán thiên đan công lực đại tăng, lúc đó vị trí chưởng môn Ngọc Hư cung sẽ rơi vào tay ta. Đến lúc đó do ta dẫn dắt, Ngọc Hư cung chắc chắn phát dương quang đại, tại sao lại nói là phản đồ chứ?”
“Hoán thiên đan? Hừ! Ngươi nghĩ thật hay.”
“Ha ha ha.” Thanh Dục cười lớn đi đến trước mặt Phương Tử Vũ, đưa tay lấy vào trong ngực nó lấy ra cái hộp gỗ phe phẩy trước mặt nó cười nói:”Đây là cái gì?”
Phương Tử Vũ toàn thân bị trói không thể động đậy, chỉ có thể mở mắt trừng trừng hung hăng nhìn Thanh Dục, cắn chặt răng nói:”Ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn.”
“Uh, khí thế không tồi. Chỉ tiếc là ngươi phải đợi đến kiếp sau rồi. Ha ha ha.” Thanh Dục cười lớn túm lấy áo Phương Tử Vũ đem nó quẳng xuống suối Côn lôn,
“Bùm.” Một tiếng, Phương Tử Vũ không kịp giãy dụa thì đã chìm xuống đáy suối, mặt nước gợn lên từng vòng từng vòng sóng nước, rất nhanh khôi phục lại vẻ yên bình.
“Ha ha ha.” Thanh Dục ở trên bờ cười lớn:”Tiểu sư đệ đáng thương. Nể mặt Hoán thiên đan ta cho ngươi một cái chết toàn thây. Sau này có người phát hiện ra thi thể của ngươi, chỉ cần nhìn thấy dây leo quấn trên người của ngươi sẽ cho rằng là do người của Cửu U sơn trang giết. Ha ha ha.”
“Hoán thiên đan, ngươi rốt cuộc đã là của ta.” Thanh Dục hưng phấn vuốt ve hộp gỗ một lát, kích động chậm rãi mở nắp hộp. Một viên đan dược màu đen hiện ra trước mắt hắn.
“Đây là?” Thanh Dục cầm lấy viên đan dược đưa lên mũi hít mạnh, sắc mặt đại biến:”Đây là Dưỡng khí đan?”
“Con mẹ nó.” Thanh Dục đem cả đan dược và hộp gỗ ném xuống đất hung hăng dùng chân đạp xuống cho đến nát bét. Nhìn chằm chằm về phía suối Côn lôn oán hận nói:”Phương Tử Vũ, ngươi giỏi thật.” Nếu như nơi này không phải là suối Côn lôn mà là một dòng suối bình thường khác thì chắc rằng Thanh Dục đã sớm nhảy xuống đem thi thể của Phương Tử Vũ chém thành từng mảnh nhỏ rồi.
Rốt c uộc Thanh Dục vẫn không nguôi giận, chỉ đành ngẩng đầu lên trời hét to vài tiếng, mới căm giận rời đi.
Thanh Dục không nghĩ đến bản thân hao tổn hết tâm cơ rốt cuộc đổi lại chỉ là công dã tràng.
Last edited by Út Khờ; 07-05-2010 at 08:22 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Aslan
Quyển 2: Đạo Tâm Ma Thai Chương 20: Băng tuyền kì ngộ
Tác giả:Khát Trí Dịch: Đao Ca Nguồn: Võ Gia Trang - vip.******.vn
Phương Tử Vũ vừa mới chạm vào nước Côn lôn tuyền lập tức cảm thấy một trận rét lạnh đến tận xương tủy. Trong nháy mắt toàn thân Phương Tử Vũ bị đóng băng từ đầu tới chân. Một cỗ băng hàn khí mãnh liệt thông qua lỗ chân lông trên khắp toàn thân mạnh mẽ xâm nhập vào trong cơ thể nó. Mà lúc này,’Cửu thiên huyền tâm đạo pháp’, ma công’Thiên ma sách’ và loại chân khí nóng rực vô danh trong cơ thể nó bắt đầu vận động.
Bởi vì hao tổn từ quá trình đấu pháp với Thanh Dục cho nên lúc này trong cơ thể Phương Tử Vũ hoàn toàn trống rỗng, thêm vào đó ở bên ngoài cơ thể của nó hàn băng khí không ngừng đè ép, căn cứ vào đặc tính bài ngoại, hiện tại hàn băng khí hoặc là bài xuất nó hoặc là hoàn toàn đồng hóa nó, bởi vậy mà càng kích khởi sự phản kháng theo bản năng của ba cỗ chân khí trong cơ thể của Phương Tử Vũ, cùng chống đỡ sự xâm nhập của hàn băng khí.
Mặt khác Phương Tử Vũ lúc này bởi vì bị đóng băng mà rơi vào trạng thái hôn mê, ba cỗ chân khí đó có cơ hội mà không làm loạn lên thì quả là kỳ quái?
Trong phút chốc, trên thân thể của Phương Tử Vũ đã có thể nhìn thấy ba loại ánh sáng đỏ, tím, đen thay phiên nhau không ngừng lóe lên, có thể thấy được ba loại lực lượng đang không ngừng truy đuổi trên thân thể của Phương Tử Vũ, ba loại chân khí này ở trong kinh mạch trong cơ thể nó không ngừng chạy loạn. Một cỗ chân khí ngẫu nhiên gặp phải một loại chân khí khác lập tức xông vào ẩu đả, phát ra ánh sáng rực rỡ, cho đến khi cả hai nhận ra lực lượng của hai bên không phân thắng bại thì lập tức theo đường cũ trở về. Dù sao thì lúc này thân thể của Phương Tử Vũ hoàn toàn trống rỗng, mặc cho ba cỗ chân khí chạy loạn khắp nơi, thậm chí ngay cả những lộ tuyến không thuộc con đường vận hành của chúng ba đạo chân khí không hẹn mà cùng xâm nhập vào, may mắn là Phương Tử Vũ lúc này đã rơi vào trạng thái hôn mê, nếu không loại tình trạng này so với tẩu hỏa nhập ma cũng không gì khác biệt. Ba cỗ chân khí chạy ở những chỗ giao nhau thì thường xuyên phát sinh xung đột, cái loại mãnh liệt thống khổ này có thể khiến cho người ta không chịu được mà tự sát.
Mặc dù nói vậy, nhưng cũng bởi vì ba loại chân khí tẩu hỏa nhập ma chạy loan cho nên mỗi một sợi tóc, mỗi đường kinh mạch, mỗi một tấc da, mỗi phần cơ nhục, mỗi một mạch máu trên cơ thể của Phương Tử Vũ đều được ba loại chân khí này chạy qua, cũng bởi nguyên nhân này mà tiềm lực toàn thân của Phương Tử Vũ toàn bộ được phóng thích ra. Ba loại chân khí sau khi vô câu vô thúc chạy một vòng ở trên người Phương Tử Vũ, nguyên bổn vốn yếu ớt chân khí lập tức lớn mạnh lên không ít, sau đó một lần nữa đánh nhau sống chết, kết quả lại là thế lực ngang nhau, lại tiếp tục vận chuyển một vòng rồi lại đánh nhau sống chết. Cứ mỗi một vòng vận chuyển tiềm lực của Phương Tử Vũ lại được giải phóng ra một phần, ba cỗ chân khí cũng trở nên lớn mạnh thêm không ít, nhưng sự thống khổ của tẩu hỏa nhập ma không ai có thể chịu đựng được, Phương Tử Vũ cũng không thể, ít nhất là khi tỉnh táo nó cũng không thể chịu đựng được ba loại chân khí chạy loạn trong cơ thể, cái loại thống khổ róc xương lóc thịt máu nóng thiêu đốt kinh mạch đứt đoạn. Chỉ có điều Phương Tử Vũ bây giờ đang ở trong trạng thái hôn mê, não bộ của nó theo bản năng giúp nó cự tuyệt tiếp nhận loại thống khổ phát cuồng này, để mặc cho ba cỗ chân khí trong cơ thể của nó muốn làm gì thì làm, để cho chúng dần dần tự lớn mạnh bản thân.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, rốt cuộc sẽ dẫn đến kết quả ba cỗ chân khí lớn mạnh đến mức thân thể của Phương Tử Vũ không có cách nào thừa nhận những xung đột sống chết giữa chúng, sẽ nổ tan xác mà chết.
Nhưng, không thể không khen ngợi Phương Tử Vũ vận khí tốt đến không thể tin được, bởi vì hoàn cảnh hiện tại của nó. Nó đang bị đông cứng bởi một tầng băng dầy đặc hơn nữa bốn phía xung quanh tụ tập hàn băng khí dầy đặc. Ba cỗ chân khí trong cơ thể nó càng lớn mạnh thì hàn băng khí bên ngoài cơ thể nó sinh ra tính bài xích càng mạnh, trải qua vô số lần chạy loạn, không biết là ở lần xung đột sống chết thứ bao nhiêu rồi, ba đạo chân khí bỗng nhiên phát hiện ra, trong cơ thể Phương Tử Vũ vốn là nơi tung hoành ngang dọc của bọn chúng xuất hiện kẻ thứ tư.
Hóa ra hàn băng khí bên ngoài cơ thể Phương Tử Vũ đã tích lũy dày đặc đến trình độ chỉ cần một lần liền có thể đem cả thân thể của nó tiêu diệt hoàn toàn, bởi vậy mới đột phát làn da trên cơ thể Phương Tử Vũ, xâm nhập vào trong cơ thể nó, đương nhiên đứng mũi chịu sào chính là ba cỗ chân khí trong cơ thể của Phương Tử Vũ. Hơn nữa cỗ hàn băng khí từ bên ngoài đến này mang theo ý đồ một lần muốn đem Phương Tử Vũ tiêu diệt hoàn toàn, lập tức khiến cho ba cỗ chân khí trong cơ thể Phương Tử Vũ không thể không buông tha chinh phạt lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực chống lại sự xâm lấn của hàn băng khí. Thoáng chốc, ba đạo ánh sáng đen, đỏ, tím lập tức lan tràn khắp thân thể Phương Tử Vũ, tạo thành một cái kén ba màu đen đỏ tím bao bọc bên ngoài, mà vô số hàn băng khí bắt đầu vận động tụ tập xung quanh thân thể của Phương Tử Vũ.
Trong cơ thể, ba cỗ chân khí lấy thân thể của Phương Tử Vũ làm chiến trường cùng hàn băng khí xâm nhập từ bên ngoài vào không ngừng tranh đấu, tranh đấu như vậy liên tục mấy ngày. Một tràng tranh đấu này khiến cho cơ thể của Phương Tử Vũ sau khi trải qua liên tiếp chiến đấu cơ hồ đã bị phá hư gần như hoàn toàn. Chỉ có điều trời đất vốn vô cùng huyền diệu, Côn lôn tuyền vốn là tồn tại một loại Nguyên thủy linh mạch, mà Nguyên thủy linh khí chính là loại linh khí cung ứng cho sự sinh trưởng của vạn vật trong trời đất, chính là ngọn nguồn của sinh mệnh. Khi hàn băng khí xâm nhập vào trong cơ thể của Phương Tử Vũ bị ba cỗ chân khí trong cơ thể nó đánh bại tán đi, sau đó trở thành loại nguyên thủy nhất thuần túy nhất, nguyên thủy hàn băng chân khí không còn linh tính tán lạc ở khắp nơi trong cơ thể Phương Tử Vũ, từng giọt từng giọt làm dịu đi thân thể tàn phá của nó, làm cho đau đớn trên người Phương Tử Vũ bao gồm những ngoại thương được gây ra bởi cuộc đấu với Thanh Dục, nội thương do ba loại chân khí mạnh mẽ quán thông toàn thân kích phát tiềm lực, toàn bộ đều được hàn băng khí tinh túy làm dịu đi, từ từ khôi phục lại như ban đầu thậm chí còn cường tráng hơn. Thân thể của Phương Tử Vũ càng cường tráng thì ba cỗ chân khí lại càng có thể phát triển, kích thích nó phóng thích tiềm lực khiến cho ba cỗ chân khí càng lúc càng thêm lớn mạnh, chống đỡ lại càng nhiều hàn băng khí đang cuồn cuộn xâm lấn, thậm chí đánh tan càng nhiều nguyên thủy hàn băng khí tán ra khắp toàn thân Phương Tử Vũ. Cứ như vậy tuần hoàn, Phương Tử Vũ chẳng những nội ngoại thương cũ trên người hoàn toàn biến mất mà thân thể được cải tạo càng lúc càng hoàn mỹ, ba cỗ chân khí trong cơ thể cũng bởi vậy mà chẳng những khôi phục hoàn toàn, hơn nữa một lần đột phá rồi lại đột phá, vượt xa hơn hẳn trước kia, đạt đến một loại cấp độ dường như không thể tin tưởng được. Đương nhiên, những đau đớn trong đó không phải bất kỳ ai cũng có thể chịu đựng được, ngoại trừ Phương Tử Vũ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê ra, không một ai có thể chịu đựng được, thậm chí, nếu Phương Tử Vũ không hôn mê nó cũng không thể chịu đựng được, dù nói thế nào đi chăng nữa thì trên đời này làm gì có người có thể chịu đựng được thân thể của mình kinh mạch đứt đoạn rồi nối lại, huyết dịch khi thì đông cứng khi thì sôi trào, xương cốt lúc thì gãy đoạn lúc lại mọc dài ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại liên tục không ngừng trong vài ngày.
Không biết là đã trải qua bao lâu, có lẽ là vài ngày, có lẽ là mấy tháng mà cũng có thể là vài năm. Nguyên bản hàn băng khí đang bốc lên cuồn cuộn không ngừng bỗng nhiên bị hút ngược vào trong nước, rồi đột nhiên nổ mạnh, sau đó dường như bị vật gì đó hút vào cảm giác giống như thủy triều rút nước. Lúc này băng đá trên người Phương Tử Vũ dần dần tan đi, không ngừng bong ra rơi xuống cho đến khi hoàn toàn biến mất. Một thiếu niên mặc một đạo bào cũ nát lúc này đang lơ lửng giữa dòng nước, mái tóc dài đen nhánh theo dòng nước không ngừng lay động, thiếu niên da trắng như tuyết mơ hồ phát ra ánh sáng màu trắng, lộ ra một cỗ khí tức thần thánh nhưng lại có vẻ yêu dị khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền có cảm giác muốn quỳ xuống cúng bái. Thiếu niên này khuôn mặt cũng trắng như tuyết trong sáng tuấn mỹ phi phàm. Theo thân thể không ngừng trầm xuống, thiếu niên rốt cuộc cũng chìm xuống đáy suối, nằm ngửa trên mặt cát. Từ xa nhìn lại cực kỳ giống người đẹp ngủ say trong truyền thuyết, chỉ có điều khuôn mặt tuấn tú thêm vào đó da thịt hồng nhuận của thiếu niên nọ, ngay cả người đẹp ngủ say cũng phải mặc cảm không bằng.
Chầm chậm, thiếu niên chậm rãi mở hai mắt. Nó đã tỉnh, nhất đại yêu tôn đã thức dậy sau một giấc ngủ say, rốt cuộc đã thức dậy.
Thiếu niên này chính là Phương Tử Vũ, kẻ bị Thanh Dục dùng kế ném xuống Côn lôn tuyền. Thanh Dục cho dù nằm mơ cũng không nghĩ đến Phương Tử Vũ ở nơi được gọi là dòng nước cực lạnh không những không bị đông chết mà ngược lại nhân họa đắc phúc, chẳng những ba cỗ chân khí trong cơ thể lớn mạnh hơn vô số lần mà còn có thêm một cỗ hàn băng khí lực lượng không hề thua kém ba cỗ chân khí còn lại. Càng khiến cho người ta đố kỵ muốn chết đó là Phương Tử Vũ trải qua những ngày này da thịt toàn thân xé rách, chữa trị, lại bị xé rách, lại chữa trị…..cứ như vậy lặp lại tuần hoàn vô số lần, khiến cho một nửa khuôn mặt nám đen xấu xí của nó từng chút từng chút bị bóc ra cho đến cuối cùng để lại lớp da thịt trắng tuyết hồng nhuận. Chỉ có điều những điều này quả thật là nguy hiểm lại càng nguy hiểm, không thể không tán thưởng vận khí của Phương Tử Vũ quả thực là rất tốt, tốt đến nỗi làm cho người ta phát điên. Nếu như trong cơ thể của nó không phải ba cỗ chân khí mà chỉ có một cỗ, nếu không phải ba cỗ chân khí xung đột lẫn nhau sau đó khôi phục lại lớn mạnh lên, nếu không phải Côn lôn tuyền vừa vặn lại là Nguyên thủy linh khí chi mạch, nếu như Phương Tử Vũ trước đó không bị đóng băng, nếu Phương Tử Vũ không rơi vào trạng thái hôn mê, trong vài cái’nếu’ đó chỉ cần một cái xảy ra, Phương Tử Vũ đã chết từ sớm không thể chết thêm lần nào nữa.
Trải qua những ngày ngủ say này, thân thể của Phương Tử Vũ một lần nữa được hàn băng khí, chân khí của’Cửu thiên huyền tâm đạo pháp’, chân khí của’Thiên ma sách’ ma công và cỗ chân khí nóng rực đến từ cự mãng, bốn loại lực lượng này một lần nữa nổi lên tranh đấu, lần lượt bị phá hư, rồi lần lượt được hồi phục, tiếp tục phá hư rồi lại khôi phục như cũ lập đi lập lại, sau đó thân thể của Phương Tử Vũ càng thêm cứng rắn hữu lực, cường hãn, mãi cho đến khi thân thể một lần nữa bị phá hư sau đó trọng sinh cường hãn đến mức hàn băng khí từ bên ngoài xâm nhập vào không thể làm thương tổn đến nó nữa, trong cơ thể ba cỗ chân khí được nó thích ứng, đồng thời bốn loại lực lượng cũng đã đạt tới trạng thái cân bằng vi diệu, không còn xung đột lẫn nhau, não bộ của Phương Tử Vũ theo bản năng cảm giác được loại trạng thái này, thêm vào đó Phương Tử Vũ ở trong hôn mê nghỉ ngơi cũng đã đủ, cho nên, nó tỉnh lại.
Ngay khi Phương Tử Vũ tỉnh lại, ba cỗ chân khí vốn hoành hành vô trở trong cơ thể nó, không quản chúng nó bây giờ mạnh mẽ đến mức nào, dù sao chúng nó đều là do Phương Tử Vũ sinh ra, cho nên vào lúc Phương Tử Vũ tỉnh lại ba loại lực lượng này ở khắp nơi trong cơ thể lập tức trở lại đan điền nguyên căn của chúng nó, một lần nữa nằm trong kiểm soát ý thức của Phương Tử Vũ.
Bắt đầu từ lúc này, nguyên bản cục diện đế chế tứ hùng vi diệu đến đây tuyên bố thất thủ, hàn băng khí chợt mất đi lực đối kháng lập tức như thủy triều rút vào trong thân thể Phương Tử Vũ.
Last edited by Út Khờ; 07-05-2010 at 08:23 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Aslan