Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 31-05-2008, 03:06 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 14

Thái sơn hội quần anh
Thung lũng phục vạn chúng




Thấy hòm sắt nặng nỠnhư thế. Mà chàng ném thành đống cao một cách nhẹ nhàng. Chữ Hồng Liễu đã kinh hãi sức mạnh thần thánh nay lại thấy chàng nhảy lên trên nóc nhẹ nhàng như chim bay lại càng sợ hãi thêm.
Thì ra Thừa Chí thấy kẻ địch quá nhiá»u cho nên phải Ä‘em khinh công thượng thặng “Bách Biến Quá»· Ảnh†do Má»™c Tang đạo nhân truyá»n cho để Ä‘e dá»a bá»n giặc. Thấy đống hòm chồng chất cao nhÆ° vậy và nghiêng ngá»­a nhÆ° sắp đổ, y tá»± biết kinh công thấp kém nên không dám nhảy lên bêu xấu, liá»n quát lá»›n:
- Mi có giá»i thì xuống đây?
Äứng trên nóc hòm chót vót Thừa Chí lên tiếng gá»i:
- Mi có giá»i thì lên đây.
Chữ Hồng Liá»…u đến gần ôm mấy cái hòm ở dÆ°á»›i lắc mạnh má»™t hồi, chỉ thấy Thừa Chí ngã lá»™n ngược xuống. Bá»n giặc cá» vá»— tay hoan hô. Nào ngỠđâu lúc ngã xuống đến đỉnh đầu Chữ Hồng Liá»…u, Thừa Chí bá»—ng dùng tả chưởng đánh bổ xuống. Chữ Hồng Liá»…u sợ quá giÆ¡ hữu quyá»n đánh lại. Thừa thế Thừa Chí nắm luôn tay phải y và Ä‘iểm luôn yếu huyệt. Chá» khi đến hai chân của mình vừa xuống mặt đất, Thừa Chí quát lá»›n má»™t tiếng “Lên.â€
Cả má»™t thân hình béo mập của Chữ Hồng Liá»…u bay bổng lên nóc hòm lúc đó còn lắc lÆ°, Chữ Hồng Liá»…u nằm bò lên đó trông thật tức cÆ°á»i Thanh Thanh lá»›n tiếng gá»i:
- Mi có giá»i xuống đây?
A Chín nghÄ© đến lá»i nói của Chữ Hồng Liá»…u vừa rồi cÅ©ng không sao nhịn được cÆ°á»i.
Chữ Hồng Liá»…u xÆ°a nay rất kém kinh công lại thêm thân hình mập mạp nay Ä‘á»™t nhiên bị nằm bò trên cao dù có tài ba lá»—i lạc cÅ©ng không làm gì được. Biết khuyết Ä‘iểm của y Thừa Chí má»›i đặt cái tròng đó để cho y lá»t vào. Bá»n giặc không dám đến khuân hòm sắt xuống để cứu Hồng Liá»…u vì sợ Ä‘á»™ng đến những cái hòm ở dÆ°á»›i, nhỡ những cái trên xụp đổ thì ngÆ°á»i ở dÆ°á»›i có phải bị đè chết hay không? Nên không ai dám Ä‘á»™ng tá»›i.
Sa Thiên Quảng khẽ nói:
- Äàm hiá»n đệ ra lịnh bao vây tấn công thằng nhá» kia, hãy giết nó trÆ°á»›c Ä‘i đã?
Äàm phó trại chủ liá»n thổi tù và ra lệnh. Bá»n giặc SÆ¡n Äông rút khí giá»›i và xông lại bao vây Thừa Chí, Chàng Câm. Thanh Thanh cầm kiếm, Hồng Thắng Hải dùng Ä‘ao Thừa Chí và Chàng Câm thì tay không. Cả bốn ngÆ°á»i quay tròn đối địch vá»›i bá»n giặc.
Chàng Câm và Thừa Chí túm ngá»±c từng tên giặc má»™t ném ra xa. Từ ra Ä‘á»i tá»›i giá» bá»n giặc chÆ°a từng thấy ai đánh lạ lùng nhÆ° vậy nên chúng sợ hãi vừa đánh vừa rút lùi.
Thừa Chí nhảy tá»›i cạnh Sa Thiên Quảng. Lúc ấy Sa trại chủ Ä‘ang nằm ngứa dÆ°á»›i đất có hai tên đầu mục trông nom xoa bóp. Thấy Thừa Chí xông tá»›i má»™t tên giÆ¡ Ä‘ao ra cản trở má»™t tên cõng Sa Thiên Quảng chạy. Thừa Chí chui qua lÆ°á»›i dao Ä‘uổi theo túm cổ tên Ä‘ang chạy đá mạnh má»™t cái. Tên ná» Ä‘au quá la lá»›n liá»n buông Sa Thiên Quảng quăng xuống, Thừa Chí bèn đỡ lấy kẹp chặt vào nách rồi nhảy lên mui hòm kêu gá»i:
- Các ngÆ°á»i có muốn y sống hay là y chết?
Bá»n giặc thấy thủ lãnh mình bị bắt ai nấy Ä‘á»u ngẩn ngÆ°á»i ra không dám ra tay đánh nữa. Thừa Chí giÆ¡ tay ra hiệu cho chàng Câm xông vào trong bang Thanh Trúc. Lúc này những ngÆ°á»i trong bang Thanh Trúc Ä‘ang khoanh tay đứng xem thấy chàng Câm mạnh nhÆ° mãnh hổ xông tá»›i vá»™i giÆ¡ khí giá»›i ra cản trở.
NhÆ°ng theo hầu Bát Thủ Tiên Viên Mục Nhân Thanh lâu năm chàng Câm võ nghệ vì vậy rất cao những ngÆ°á»i thÆ°á»ng địch sao nổi. Chỉ thấy những kiếm,gÆ°Æ¡m,giáo, mác bay tứ tung chàng tay không đã xông đến cạnh Trình Thanh Trúc. Äứng trên cao Thừa Chí trông thấy chàng Câm sắp thành công Ä‘ang mừng thầm. Bá»—ng thấy A Chín ngồi dÆ°á»›i đất khóc lóc.
Thừa Chí nghÄ©: “Nếu Trình Thanh Trúc chết đối phó vá»›i lÅ© rắn không đầu nhÆ° bang Thanh Trúc không phải là chuyện dá»….â€
NghÄ© Ä‘oạn chàng liá»n lá»›n tiếng gá»i:
- Thắng Hải mau gá»i chàng Câm trở lại đây.
Dược lệnh Hồng Thắng Hải bá» kẻ địch xông đến trÆ°á»›c mặt chàng Câm ra hiệu bảo chàng trở lại. Chàng Câm quay lại thấy sÆ° huynh gá»i lại thật má»›i chịu quay đầu trở lại. Thừa Chí Ä‘Æ°a Sa Thiên Quảng cho chàng Câm rồi nhảy vào trong đám đông Bang Thanh Trúc há»i:
- Sao thế?
A Chín vừa khóc vừa trả lá»i:
- Sư phụ tôi chết rồi?
Thừa Chí cúi xuống để tay vào mÅ©i Trình Thanh Trúc thấy đã ngừng thở thật, lại sỠđến ngá»±c thì thấy tim còn đập rất yếu liá»n nói:
- Äừng sợ tôi cứu cho!
Vừa nói chàng vừa lật Trình Thanh Trúc cho nằm sấp xuống, thấy sau lÆ°ng có năm lá»— nhá» Ä‘á»u ở những chá»— yếu huyệt nên võ công có tinh xảo cÅ©ng không chịu nổi.
Biết những vết thÆ°Æ¡ng này rất nặng Thừa Chí vá»™i dùng sức Ä‘iểm Thiên Phu huyệt ở trên lÆ°ng và DÅ©ng Tuyá»n huyệt ở dÆ°á»›i gan bàn chân. Nhá» vậy huyết mạch má»›i lÆ°u truyá»n. Trình Thanh Trúc từ từ tỉnh dậy mở mắt ra nhìn. A Chín cả mừng lá»›n tiếng kêu gá»i
- Sư phụ, sư phụ!
Trình Thanh Trúc gật đầu. Thừa Chí ngạc nhiên há»i:
- Ông ta là sư phụ của cô đấy à? Tôi tưởng là ông nội của cô.
A Chín đáp:
- Dạ! Cám ơn ông nhé?
Lúc ấy Thanh Thanh, Hồng Thắng Hải, chàng Câm ba ngÆ°á»i đã vác Sa Thiên Quảng lùi vá» phía bang Thanh Trúc. Bá»n giặc SÆ¡n Äông thấy thủ lãnh bị bắt liá»n xông lại cứu. Các bang hữu bang Thanh Trúc cản lại. Thế là hai bên há»—n chiến đánh rất kịchliệt. Cả hai bên Ä‘á»u có mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng và chết. Thanh Thanh nói vá»›i Thừa Chí:
- Äể cho hỠđánh thêm má»™t tiếng nữa hai bên cÅ©ng chết khá nhiá»u rồi đấy?
Thừa Chí mỉm cÆ°á»i, bá»—ng nghe Chữ Hồng Liá»…u đứng trên nóc đống hòm cao kêu to:
- Nguy to rồi Quan binh đã tá»›i, tổng số Æ°á»›c lượng có mấy nghìn ngÆ°á»i chúng ta mau rá»i khá»i… không… không chúng nó đến tận… mÆ°á»i ngàn ngÆ°á»i… mau lui, mau lui!
Vì y đứng ở trên nóc nên thấy trÆ°á»›c, nghe y kêu gá»i nhÆ° vậy, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tá»± Ä‘á»™ng ngừng tay giao chiến. Ba ngÆ°á»i cỡi ngá»±a phóng tá»›i, hai ngÆ°á»i của bá»n giặc SÆ¡n Äông má»™t ngÆ°á»i của bang Thanh Trúc cả ba Ä‘á»u được lệnh canh gác, thấy quân binh đến liá»n phi ngá»±a trở vá» báo tin, cÅ©ng lá»›n tiếng kêu to:
- Äại Ä‘á»™i quan binh đã tá»›i.
Chữ Hồng Liá»…u không còn sợ nguy hiểm gì nữa, ở trên cao nhảy xuống tá»›i đất đã lá»™n ba vòng má»›i ngồi được hai chân sÆ°ng lên và Ä‘au Ä‘á»›n lạ thÆ°á»ng, rồi dẫn bá»n giặc rút lui. Thừa Chí tung Sa Thiên Quảng cho bá»n giặc đỡ lấy đặt lên lÆ°ng ngá»±a rồi lui vào trong rừng.
Còi lá tre của bang Thanh Trúc cÅ©ng dá»™i lên, các bá»™ hạ vá»™i khuân vác những ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng và chết Ä‘ang nằm dÆ°á»›i đất, rồi chia làm bốn lượt rút lui. Chỉ trong chá»›p mắt cả chiến trÆ°á»ng lá»›n rá»™ng nhÆ° vậy mà chỉ còn lại bá»n Thừa Chí mà thôi. Nhảy lên trên nóc đống hòm Thừa Chí liệng từng cái má»™t xuống, chàng Câm đỡ lấy để lên xe, Thanh Thanh cÆ°á»i nói:
- Chúng uổng công bị chết bị thÆ°Æ¡ng bấy nhiêu ngÆ°á»i mà không cÆ°á»›p được má»™t đồng xu nhá» cua chúng ta.
Äằng xa tiếng tù và vá»ng lại rồi tiếng ngÆ°á»i tiếng ngá»±a nhịp Ä‘Æ°a tá»›i. Quả nhiên đại Ä‘á»™i quân binh đã tá»›i nÆ¡i. Thừa Chí nói:
- Có nhiá»u quân binh nhÆ° vậy chắc bá»n giặc không dám trở lại quấy nhiá»…u, chúng ta Ä‘i thôi!
Nói Ä‘oạn xem xét lại bá»n phu xe thấy tên nào tên nấy bình yên vô sá»±, Thừa Chí ra lệnh khởi hành. Hai trăm tên quân Minh chia làm hai Ä‘á»™i xông đến trÆ°á»›c. Má»™t tên quan hạ cấp tay múa trÆ°á»ng Ä‘ao quát há»i:
- Các ngươi làm gì đó?
Thừa Chí đáp:
- Chúng tôi làm thÆ°á»ng dân qua Ä‘Æ°á»ng!
Tên quan ná» há»i tiếp:
- Tại sao ở đây có vết máu có nhiá»u khí giá»›i thế này?
Thừa Chí đáp:
- Vừa rồi có bá»n giặc cÆ°á»›p đón Ä‘Æ°á»ng định cÆ°á»›p bóc chúng tôi, may chúng hay tin quan quân tá»›i chạy hết rồi.
Lúc ấy đã có mấy Ä‘á»™i binh sÄ© Ä‘i Ä‘uổi theo bá»n giặc rút lui. Tên quan ná» liếc mắt ngắm những hòm sắt trên xe lạnh lùng há»i:
- Những hòm đó là hòm gì?
Thừa Chí đáp:
- Äó là hành lý của chúng tôi.
Tên quan lại nói:
- Mở ra xem nào?
- Äó là những quần áo và chăn mùng của chúng tôi chá»› không có cái gì đặt biệt cả.
Tên quan nỠlại quát:
- Ta bảo mở thì ngươi phải mở ra ngay, nói lôi thôi làm gì!
Thanh Thanh nói:
- Chúng tôi có đem những cái quốc cấm đâu mà các ông lại đòi khám xét làm gì?
Tên quan ná» chá»­i liá»n:
- À, thằng nhỠláo thật!
Vừa nói y vừa quất má»™t roi tá»›i, Thanh Thanh vá»™i né mình tránh. Tên quan ná» thấy mÆ°á»i cái hòm sắt có vẻ nặng ná» và chắc chắn nhÆ° vậy biết trong đó thế nào cÅ©ng có nhiá»u cái quý giá liá»n Ä‘á»™ng lòng tham, mượn cá»› vu khống quát lá»›n:
- Thằng nhãi này láo thật, mi dám ra tay kháng cự lại quan quân khám xét, hỡi các anh em mau hãy đem tang vật này xung công.
Hồi đó cÆ°á»›p tài vật của dân chúng là thói quen của quan binh nên vừa nghe đến hai chữ xung công các tên quân lính đã xúm lại kẻ lôi ngÆ°á»i kéo những cái hòm sắt đó.
Tên quan nỠác Ä‘á»™c vô cùng! Sợ bá»n Thừa Chí kiện tá»›i quan trên liá»n lá»›n tiếng nói:
Bá»n này là thổ phỉ chúng dám kháng cá»± quan binh, mau giết chết cho ta?
Vừa nói y vừa múa Ä‘ao chém tá»›i. Thừa Chí cả giận nghÄ© thầm: “Nếu chúng ta không biết võ có phải là bị chúng giết sạch rồi hay không, những tên quân này không biết đã giết hại bao nhiêu ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng dân rồi.â€
Vừa nghÄ© Thừa Chí có vá»— ra mấy chưởng. Má»™t số trúng chưởng lá»±c của chàng bay ra ngoài, số còn lại loạn cả lên vì quá khiếp đảm trÆ°á»›c võ công của Thừa Chí. Các quan binh kinh hãi kêu ká»n:
- Quân giặc cản Ä‘Æ°á»ng, định ăn cÆ°á»›p quân lÆ°Æ¡ng?
Những tên quân ở phía trÆ°á»›c bị Thanh Thanh, chàng Câm, Hồng Thắng Hải ba ngÆ°á»i xông tá»›i, chạy trốn ngay. NhÆ°ng đại Ä‘á»™i nhân mã của chúng ở phía sau đã ùa tá»›i. Thừa Chí ra lịnh cho chàng Câm, Thanh Thanh, Hồng Thắng Hải đánh xe vào trong rừng ẩn trốn, còn chàng thì múa thanh đại Ä‘ao Ä‘oạn hậu. Vừa tá»›i rừng thì nghe tiếng khí giá»›i va chạm giữa quan binh và bá»n giặc SÆ¡n Äông và bang Thanh Trúc. Hai bá»nnày võ nghệ tuy cao cÆ°á»ng nhÆ°ng quan quân quá nhiá»u chẳng bao lâu đã bại dần. Thừa Chí và Thanh Thanh cho Ä‘oàn xe đậu ở má»™t góc rừng.
Lúc ấy Sa Thiên Quảng và Trình Thanh Trúc bị thÆ°Æ¡ng nặng sắp chết đến nÆ¡i. Không ai chỉ huy vì vậy bá»n giặc bị quan binh chia từng mảnh mà vây đánh. Thấy quan binh Ä‘uổi theo bá»n giặc tàn sát vô cùng, Thanh Thanh há»i:
- Chúng ta phải làm thế nào?
Thừa Chí đáp:
- Giúp cÆ°á»ng đạo, giết quan binh!
Thanh Thanh nói:
- Anh nói phải lắm!
Thừa Chí lại nói:
- Chú ở đây canh giữ những xe này!
Thanh Thanh gật đầu, rồi nàng cùng chàng Câm, Hồng Thắng Hải ba ngÆ°á»i trấn giữ nÆ¡i đó. Há»… thấy quan binh xông tá»›i là ba ngÆ°á»i chém ngay. Thấy ba ngÆ°á»i quá hung ác nhÆ° vậy bá»n quan binh không dám tá»›i gần, Thừa Chí lên ngá»n cây quan sát tình hình thấy A Chín và mấy tên đầu mục của bang Thanh Trúc bị mấy chục tên quan binh vây đánh, tình thế nguy ngập chàng liá»n nhảy ngay xuống đánh bay hai cây thÆ°Æ¡ng đâm trá»™m A Chín và lá»›n tiếng kêu gá»i:
- Các ngÆ°á»i mau lên ngá»n đồi phía Tây!
A Chín Ä‘ang đỡ thÆ°Æ¡ng của bá»n quan binh chúng Ä‘ang chém nàng. Thừa Chí vá»™i cÆ°á»›p lấy cán Ä‘ao, dùng tay chặt mạnh cái cán gẫy làm đôi và đấm luôn má»™t quyá»n vào ngá»±c tên quân, tên tÆ°á»›ng quân ná» mồm há»™c máu tÆ°Æ¡i nằm ngá»­a ra mặt đất. A Chín liá»n thổi hồi còi lá tre chỉ huy các bá»™ hạ lùi cả vá» phía Tây. Thừa Chí lại chạy sang bên kia cứu bá»n giặc SÆ¡n Äông, cÅ©ng bảo chúng lui cả vá» phía Tây. Há»… nhóm nào bị quan binh cản trở là chàng xông vào cứu ngay. Khi ngÆ°á»i của hai phe đã tụ tập lại má»™t nÆ¡i rồi thanh thế lá»›n mạnh ngay. DÆ°á»›i sá»± chỉ huy của Thừa Chí, vừa đánh vừa lui, tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u lùi cả vá» trên đồi. Thừa Chí lại dẫn mấy chục tên Bang hữu và đạo tặc võ nghệ khá cao, xông xuống tiếp cứu Ä‘oàn xe cùng nhóm Thanh Thanh Ä‘Æ°a lên ngá»n đồi.
Quân binh vây dÆ°á»›i chân đồi đông nhÆ° kiến cá», lá»›n tiếng hò reo.
Thừa Chí chỉ huy bá»n giặc dùng cung tên để thủ thế không cho quan binh lên. Bá»n giặc vốn đã đại bại nay bá»—ng có ngÆ°á»i dẫn ra khá»i chá»— hiểm nghèo, tất phải tuân mạng theo lịnh của vị ân nhân đó. Quan binh xông lên tÆ¡i lÆ°ng chừng đồi gặp phải loạn tên bắn đành phải lùi xuống dÆ°á»›i chân đồi. Äa số quân binh sợ chết không dám xông lên nữa, chỉ đứng dÆ°á»›i hò reo để khá»i bị quan trên trách mắng.
Äã giữ vững được căn cứ rồi Thừa Chí liá»n phái Äàm phó trại chủ, Chữ Hồng Liá»…u, Hồng Thắng Hải, A Chín bốn ngÆ°á»i má»—i ngÆ°á»i lãnh má»™t Ä‘á»™i quân trấn thủ má»™t phÆ°Æ¡ng. Còn những ngÆ°á»i khác băng bó vết thÆ°Æ¡ng cho ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng và chôn cất những ngÆ°á»i chết. Thừa Chí xoa bóp cho Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng. Má»™t lát sau cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u ngủ yên. Bá»n lâu la Ãc Hổ Câu và bang Thanh Trúc thấy thủ lãnh vô sá»± Ä‘á»u kính phục Thừa Chí. Thấy quan binh đông đúc quá Thanh Thanh liá»n há»i Thừa Chí:
- Anh có cách gì đánh lui được quan binh không?
NghÄ© ngợi giây lát Thừa Chí há»i má»™t tên giặc thạo Ä‘Æ°á»ng lối nÆ¡i đó rồi lại đứng lên chá»— cao xem tình thế quan binh. Thấy phía sau có nhiá»u xe vận tải binh lÆ°Æ¡ng liá»n nghÄ© ra má»™t kế, chàng nhảy xuống há»i Thanh Thanh rằng:
- Vừa rồi quan binh vu khống cho chúng ta cướp binh lương phải không?
Lúc ấy Chữ Hồng Liá»…u vừa giao cho ngÆ°á»i khác thay phiên gác để xuống nghỉ ngÆ¡i nghe vậy liá»n đáp:
- Äại Ä‘á»™i binh này áp tải tiá»n bạc lên Bắc Kinh. Chúng ta gặp chúng ở đây thật là may mắn quá!
Thừa Chí há»i:
- Tại sao áp tải tiá»n bạc lại huy Ä‘á»™ng nhiá»u quan binh nhÆ° vậy?
Chữ Hồng Liễu đáp:
- Hiện giá» thiên hạ đại loạn, đâu đâu cÅ©ng có anh hùng lục lâm lập sÆ¡n trại. Triá»u đình Ä‘ang cần số tiá»n thuê của Giang Nam tiếp viện chở lên để chi phí vá» binh lÆ°Æ¡ng. Số tiá»n bạc này vua Sùng Chinh dùng để đối phó quân Mãn Thanh và quân khởi nghÄ©a của Sấm VÆ°Æ¡ng. Có thể nói số bạc này rất quan trá»ng vá»›i triá»u đình nên cần phải nhiá»u binh há»™ tống nhÆ° vậy.
Thừa Chí nói:
- Bá»n quân binh này nhiá»…u thật! Chúng Ä‘ang gánh má»™t trá»ng trách nhÆ° vậy mà còn dám gây khó dá»… vá»›i chúng ta.
Chữ Hồng Liá»…u cÆ°á»i nói:
- Chúng tưởng chi đánh trong chá»›p mắt là bắt hết được chúng ta, rồi đặt cho má»—i ngÆ°á»i má»™t cái tên đại vÆ°Æ¡ng nào đó hay là má»™t cái danh hiệu rất lợi hại chẳng hạn, làm báo cáo cấp trên có phải là được má»™t công lá»›n hay không?
Thừa Chí gật đầu đáp:
- Phía Tây bắc nÆ¡i đây có má»™t Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™c đạo hai bên là núi cao chót vót chúng ta nên rút lui vỠđó.
Lúc này Chữ Hồng Liễu đã kính phục Thừa Chí nên không phản đối gì và chỉ nói:
- Xin Viên tướng công ra lệnh chúng tôi chỉ biết tuân theo.
Thừa Chí ngồi xuống đất vẽ há»a đồ trên mặt đất và ngẫm nghÄ© trong giây lát đã thảo xong kế hoạch, liá»n ra lệnh cho tất cả má»i ngÆ°á»i. Äến đầu canh má»™t, Thừa Chí và chàng Câm Ä‘i trÆ°á»›c mở Ä‘Æ°á»ng, má»i ngÆ°á»i Ä‘i theo sau xông xuống chân đồi. Lúc này quan binh đã má»i mệt thấy bá»n giặc Ä‘á»™t nhiên xuống thế mạnh vô cùng, ai nấy chỉ giả vỠđánh đỡ qua loa, tránh ra hai bên, để cho bá»n giặc xông ra.
Tá»›i đầu Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™c đạo, bá»n giặc chạy cả vào, quan binh theo sau Ä‘uổi má»™t lúc. Bá»—ng mấy tên giặc sau cùng quay lại đấu vá»›i quan binh má»™t hồi.
Äến khi đạo quan binh Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i tất cả bá»n giặc kia Ä‘á»u rút lui vào trong hẻm Ä‘á»™c đạo đó.
Äại Ä‘á»™i quan binh vừa Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i vào trong hẻm vài trăm thÆ°á»›c thấy hai bên vách núi cao chót vót địa thế hiểm ác. Tên tÆ°á»›ng quân Ä‘i vá»™i hạ lệnh ngừng Ä‘uổi Ä‘á» phòng phục kích. Bá»—ng những xe chạy phía trÆ°á»›c có má»™t hòm sắt rÆ¡i ra ngoài nắp hòm mở toang châu báu rải rác cả Ä‘Æ°á»ng. Tên tÆ°á»›ng quân cả mừng, hạ lịnh tiếp tục Ä‘uổi theo bá»n cÆ°á»›p để chiếm lấy chín cái hòm sắt kia. Äuổi má»™t hồi chỉ thấy bá»n giặc vứt áo giáp và khí giá»›i đầy Ä‘Æ°á»ng, mấy con ngá»±a mệt nằm cạnh Ä‘Æ°á»ng lại có mấy thoi vàng, thoi bạc rải trên mặt Ä‘Æ°á»ng, bá»n quan binh, kẻ cÆ°á»›p ngÆ°á»i nhặt há»—n loạn vô cùng. Tên tÆ°á»›ng quân lãnh Ä‘á»™i và Thủy tổng binh thấy bá»n giặc đại bại đến ná»—i bá» cả khí giá»›i vàng bạc châu báu đầy Ä‘Æ°á»ng quên cả phòng bị cứ mong Ä‘oạt được nốt số hòm châu báu kia liá»n hạ lệnh cho ba quân ná»— lá»±c Ä‘uổi cho kịp.
Lúc ấy Thừa Chí đã trèo lên trên vách núi chạy ngược trở lại đến phía sau của bá»n quan binh. Chàng Ä‘i được má»™t lát quả nhiên thấy trong bá»™ quân binh có rất nhiá»u xe cá»™, xe ná» nối xe kia xe nào cÅ©ng có vải vàng bao phủ, trên xe cắm cỠ“Äại Minh Giang Nam Tào vận†mấy chữ Ä‘á». Ở trên cao chàng trông thấy những xe đó nhÆ° má»™t con rồng vàng dài vô tận. Thấy thanh thế của quân binh nhÆ° vậy, chàng vừa mừng vừa sợ. Chàng sợ quân Minh thế mạnh không địch nổi còn mừng là nếu mÆ°u kế thành tá»±u cÆ°á»›p được số binh lÆ°Æ¡ng này, nghÄ©a binh Sấm VÆ°Æ¡ng càng nhanh chóng thành công, và kẻ thù chính Sùng Chinh hoàng đế sẽ bị đả kích rất nặng, thật là má»™t kỳ công hiếm có.
Chàng lùi theo bụi rậm đi xuống để xem rõ đoàn xe đó.
Khi xuống tá»›i chá»— nghe thấy tiếng nói của quân binh chàng núp ở má»™t cây cổ thụ, lắng tai nghe những xe Ä‘i sau có vẻ nhẹ hÆ¡n hình nhÆ° trong xe không có chở tiá»n bạc, nhìn kỹ má»›i hay trăm chiếc xe Ä‘i sau cùng là xe tù.
Má»—i xe nhốt má»™t ngÆ°á»i, ngÆ°á»i nào cÅ©ng xếp bằng tròn. Trên xe có viết: “NghÄ© trảm cÆ° khấu má»— mỗ†(quyết định chém tên giặc lá»›n tên má»—). Äể ý xem từng lá cá» má»™t, chàng thấy toàn viết “Giang DÆ°Æ¡ng Äại Äạoâ€, “Phản bạn nghịch thủâ€, “Hoài Nam cá»± tặcâ€,… NhÆ° vậy đủ thấy những tù phạm này Ä‘á»u là dân đói rét phản kháng triá»u đình, hoặc tÆ°á»›ng giặc các sÆ¡n trại…
Thừa Chí nghÄ©: “Những ngÆ°á»i này ta cÅ©ng phải cứu cả, nhÆ°ng cứu há» bằng cách nào?â€
Äang nghÄ© ngợi chàng chợt thấy má»™t cái xe trên lá cá» viết: “NghÄ© trảm cá»± khấu Tổ Trá»ng Thứ nhứt danh†chín chữ. Chàng giá»±t mình kinh hãi, Ä‘uổi theo vài bÆ°á»›c nhìn kỹ, ngÆ°á»i ngồi trong xe quả thật là bá»™ hạ của cha mình. Ông ta vẫn ăn mặc thÆ° sinh nhÆ° xÆ°a, má»›i ngoài năm mÆ°Æ¡i tuổi mà đầu tóc bạc phÆ¡, gầy gò ốm yếu hÆ¡n hồi ở trên núi rất nhiá»u, nhÆ°ng vẻ mặt vẫn hồng hào, không kém năm xÆ°a chút nào. Chàng lại trông thấy những xe sau có: Ngụy Hạo, ngÆ°á»i nuôi nấng dạy bảo mình hồi còn bé, Chu An Quốc và La Äại Can bá»™ hạ cÅ© của mình, chỉ có ứng Tòng là thiếu mặt thôi.
Không lâu sau các xe tù Ä‘i qua hết, Thừa Chí lên trên đỉnh núi. Lúc ấy bá»n quan quân má»›i thấy hình bóng của chàng, liá»n lá»›n tiếng hò reo, má»™t số rút tên ra bắn theo nhÆ°ng trúng sao được. Chàng vẫn chạy ngược vá» phía sau Ä‘á»™i binh. Chạy Ä‘á»™ vài chục trượng nữa thấy ngÆ°á»i Ä‘i sau áp hậu quân Ä‘á»™i là má»™t tên quan cỡi trên ngá»±a tay xách đại Ä‘ao. Thừa Chí nghÄ© thầm: “Ta bắt tên quan quân này quấy nhiá»…u má»™t hồi trÆ°á»›c, rồi thừa cÆ¡ cứu Tổ thúc thúc và các ngÆ°á»i.â€
Chàng định phi thân nhảy xuống thì thấy đằng xa cát bụi tung lên, mấy ngÆ°á»i cưỡi ngá»±a phóng tá»›i. Thừa Chí nghÄ©: “Thế ra đằng sau chúng còn tiếp ứng, chá» mấy tên này tÆ¡i nÆ¡i ta xem rõ mặt đã hẵng hay.â€
NgÆ°á»i cỡi ngá»±a Ä‘i trÆ°á»›c là đàn bà, nhìn rõ mặt chàng nhận ra ngay nàng là Phi Thiên Ma Nữ Tôn Trá»ng Quân. Còn bốn ngÆ°á»i theo sau là vợ chồng Quy Tân Thụ, Mai Kiếm Hòa và LÆ°u Bá»™i Sinh. Mừng quá, chàng vá»™i kêu gá»i:
- Nhị sư huynh!
Vừa gá»i chàng vừa phi thân xuống trÆ°á»›c ngá»±a của vợ chồng Quy Tân Thụ. Gò ngay cÆ°Æ¡ng ngá»±a lại, vợ chồng há» Quy nhận ra ngay là Thừa Chí, Quy nhị nÆ°Æ¡ng lạnh lẽo trả lá»i:
- Ồ thì ra là chú bé. Có việc gì thế?
Nghe sÆ° mẫu nói chuyện vá»›i ngÆ°á»i, Tôn Trá»ng Quân vá»™i ngừng ngá»±a để đợi chá».
Thừa Chí vội nói:
- Thưa sư huynh, sư tẩu, em có một việc rất gấp muốn yêu cầu hai vị cùng mấy sư điệt giúp đỡ cho.
Quy nhị nương đáp:
- Chúng tôi đang bận, không có thì gi�
Nói dứt lá»i nàng quất ngá»±a phóng nÆ°á»›c đại lÆ°á»›t qua cạnh ngÆ°á»i Thừa Chí, Ä‘i thẳng vá» phía trÆ°á»›c. Mai Kiếm Hòa chắp tay chào:
- Sư thúc!
Rồi y cũng quất ngựa phóng theo sư phụ và sư mẫu. Lưu Bội sinh xuống ngựa nói:
- Sư phụ và sư mẫu cháu đang có việc bận, chẳng hay sư thúc có việc gì? ChỠlàm xong việc của sư phụ và sư mẫu cháu quay trở lại cho sư thúc sai bảo.
Thừa Chí nói:
- Cám ơn anh. Tôi chỉ cần cưỡi nhỠcon ngựa của anh thôi.
Lưu Bội Sinh đáp:
- Xin sư thúc cứ việc cưỡi.
Nói xong y dắt ngựa đến cạnh. Thừa Chí nói:
- Tôi vá»›i anh cưỡi chung. Chỉ cần Ä‘uổi theo kịp bá»n quân binh là tôi xuống ngay.
Nói xong chàng phi thân lên mình ngá»±a, LÆ°u Bá»™i Sinh cÅ©ng nhảy lên theo rồi há»i:
- SÆ° thúc Ä‘uổi theo bá»n quan binh làm gì thế?
Thừa Chí đáp:
- Muốn cứu ngÆ°á»i?
Lưu Bội Sinh mừng rỡ nói:
- Thế thì hay lắm. Chúng cháu và sÆ° phụ, sÆ° mẫu cùng định gây hấn vá»›i bá»n đó. Thừa Chí há»›n hở thúc ngá»±a tiến lên. Chẳng bao lâu hai ngÆ°á»i đã qua mặt Tôn Trá»ng Quân và trông thấy hình bóng của tên quân áp hậu rồi. Thừa Chí thúc ngá»±a phóng nÆ°á»›c đại tiến lên. Nghe phía sau có tiếng vó ngá»±a phi tá»›i, tên quân áp hậu quay đầu lại nhìn thấy má»™t bóng ngÆ°á»i từ trên ngá»±a nhảy lên nhÆ° con chim đại bàng bay tá»›i.Y sợ hãi múa thanh đại Ä‘ao định chém ngÆ°á»i đó làm đôi. NgỠđâu Thừa Chí vÆ°Æ¡n tay cÆ°á»›p lấy cán Ä‘ao, ngÆ°á»i đã nhảy tá»›i tên quan ná» tay trái Ä‘iểm luôn yếu huyệt sau lÆ°ng y miệng quát lá»›n:
- Muốn sống hay muốn chết?
Thấy sau lÆ°ng tê tái và Ä‘au nhức vô cùng tên quan ná» muốn phản kháng. NhÆ°ng tay chân không sao cá»­ Ä‘á»™ng được. Thừa Chí lại há»i:
- Mi muốn chết hay muốn sống? Nói mau!
Tên quan ná» giá»ng run sợ nói:
- Xin… xin đại vương xá cho!
Thừa Chí nói:
- Mi phải ra lệnh cho đội xe tù ngừng lại ngay.
Tên quan quân đành phải nghe lá»i ra lệnh. Lúc ấy, vợ chồng Quy Tân Thụ vừa phóng tá»›i. Năm thầy trò rút khí giá»›i ra xông vào Ä‘á»™i quan binh chém giết loạn xạ.
Thoạt tiên Thừa Chí dá»± định nhân lúc trá»i tối bắt ép tên quan chỉ huy Ä‘á»™i áp hậu coi xe tù của y loạn đả vá»›i bá»n áp tải phía trÆ°á»›c. NgỠđâu vợ chồng Quy Tân Thụ ra tay đánh trÆ°á»›c làm loạn bá»n áp hậu. Thế là kế hoạch của Thừa Chí không sao thi hành được.
Lo ngại nhóm Tổ Trá»ng Thá» bị quan binh chém giết bừa trong lúc há»—n loạn, Thừa Chí vá»™i cÆ°á»›p lấy hai chiếc búa lá»›n xông tá»›i cạnh xe rồi lá»›n tiếng gá»i:
- Tổ thúc thúc, cháu là Viên Thừa Chí đây?
Tổ Trá»ng Thá» mÆ¡ màng nhÆ° là nằm mê. Tiếp theo đó, Thừa Chí lại tiến lên cứu Chu An Quốc, Ngụy Hao ra khá»i xe tù. Những ngÆ°á»i đó Ä‘á»u là võ tÆ°á»›ng giàu kinh nghiệm chiến đấu, tuy tuổi đã già, nhÆ°ng vẫn còn anh phong hồi xÆ°a, cÆ°á»›p luôn khí giá»›i của bá»n quan binh rồi chém giết loạn xạ và phá xe tù để cứu ngÆ°á»i khác.
Không bao lâu hÆ¡n trăm cái xe tù Ä‘á»u bị phá vỡ tan tành, hÆ¡n trăm hào kiệt được thoát nạn. Trong đó những tù nhân đó có mấy chục ngÆ°á»i là bạn cÅ© “SÆ¡n Tôn†bá»™ hạ của Viên Sùng Hoán. Há» nghe nói ngÆ°á»i đến cứu là công tá»­ của Viên đại soái Ä‘á»u phấn khởi vô cùng chém giết bá»n quan binh thất linh bát lạc, rồi chạy cả vá» phía trÆ°á»›c.
Lúc ấy tiá»n Ä‘á»™i quan binh cÅ©ng phát hiện Ä‘Æ°á»ng lối phía trÆ°á»›c bị bá»n SÆ¡n Äông lấy đá lá»›n chặn ngang, không thể thông hành được. Thế là tiá»n Ä‘á»™i và hậu Ä‘á»™i của quân Minh Ä‘á»u đại loạn.
Thừa Chí thấy bá»™ Ä‘á»™i quan binh tuy đã loạn xạ không thành hàng ngÅ©, nhÆ°ng nhân số của chúng nhiá»u gấp mấy lần bá»n cÆ°á»ng đạo, nếu đè ép quá, bắt buá»™c chúng phải thí mạng, lúc bấy giá» ngăn cản sao nổi? Suy tính xong chàng bá» hai chiếc búa xuống giở kinh công ra, chạy trên các xe chuyển vận má»™t mạch chạy thẳng hÆ¡n dặm Ä‘Æ°á»ng, thấy tên Thủy tổng binh cưỡi ngá»±a Ä‘ang múa Ä‘ao chỉ huy các binh sÄ© tác chiến. Thừa Chí vá»™i xông lên vÆ°Æ¡n vai đẩy ngã liá»n hai tên lính đứng ra ngăn cản. Rồi chàng nhảy lên lÆ°ng ngá»±a, chá»— phía sau của Thủy tổng binh. Tên tÆ°á»›ng lãnh đó quay Ä‘ao lại chém, chàng giÆ¡ tay cÆ°á»›p lấy thanh Ä‘ao đó. NgỠđâu tên này võ nghệ khá thuần thục, lá»™n má»™t vòng xuống đất không để cho Thừa Chí nắm được cổ tay.
Thừa Chí nghÄ©: “Không ngá» trong Ä‘á»™i quan binh lại có ngÆ°á»i giá»i nhÆ° vậy!†Vừa nghÄ© chàng vừa móc túi lấy mấy quân cá» ném luôn. Thủy tổng binh dùng Ä‘ao gạt được hết, Thừa Chí nói:
- Có giá»i ông gạt nữa xem!
Nói xong chàng dùng hai nhón tay ném má»™t lúc 27 quân cá» chia làm 3 tốp trên, dÆ°á»›i và giữa, má»—i tốp chia làm chín quân, đồng thá»i phi tá»›i. Dù là võ lâm cao thủ cÅ©ng khó bá» gạt hết bấy nhiêu quân cá». Thủy tổng binh tuy võ nghệ cao cÆ°á»ng nhÆ°ng tránh sao nổi thủ pháp “Mãn Thiên Hoa Vũ†(MÆ°a hoa đầy trá»i) tuyệt kỹ ám khí của Thừa Chí. Chỉ nghe thấy loảng xoảng má»™t tiếng, trÆ°á»›c hết thanh Ä‘ao rÆ¡i xuống, sau đó khuá»·u chân, lÆ°ng và vai, mắt cá chân Ä‘á»u bị ném trúng nên Thủy tổng binh phải quỳ ngay luôn trÆ°á»›c mặt Thừa Chí.
Nứa đùa nửa giễu, Thừa Chí nói:
- Tướng quân đa lễ quá, tôi đâu dám nhận!
Chàng vừa cÆ°á»i vừa nắm tay Thủy tổng binh dậy. Giận quá tên Tổng binh nhằm ngá»±c Thừa Chí đấm luôn má»™t cái, thế mạnh nhÆ° vÅ© bão.
Thừa Chí cÆ°á»i nói:
- Thôi tôi để ông đấm má»™t cái cho khá»i tức nhé?
NgỠđâu quả đấm trúng ngực chàng như là đấm phải bông gòn vậy, không thấy chàng phản ứng gì cả.
Vận ná»™i cá»™ng, Thừa Chí tung mạnh tên Tổng binh lên trá»i nhÆ° diá»u đứt dây bay thẳng Ä‘i. Các quan binh Ä‘á»u lá»›n tiếng kêu la. Bị tung lên cao nhÆ° vậy chắc thế nào cÅ©ng chết. Thủy tổng binh đành nhắm nghiá»n mắt lại. NgỠđâu lúc y rÆ¡i xuống có ngÆ°á»i chìa tay đỡ luôn, y mở mắt ra nhìn má»›i thấy vẫn là chàng thiếu niên thÆ° sinh vừa tung mình lên. Y má»›i hay ngÆ°á»i ta võ nghệ giá»i gấp mình trăm lần, nay đã lá»t vào tay ngÆ°á»i thì sống chết cÅ©ng tùy ngÆ°á»i quyết định. Nên y nằm yên không kháng cá»± chút nào.
Thừa Chí nói:
- Ông hạ lịnh cho toàn thể quan binh phải bá» khí giá»›i hết thì tôi sẽ tha cho ông khá»i chết.
Thủy tổng binh nghÄ©: “Số binh lÆ°Æ¡ng này quan trá»ng lắm nếu bị bá»n giặc cÆ°á»›p hết, ta bị tá»­ tá»™i liá»n. Äằng nào cÅ©ng chết hà tất phải chịu lụy y làm chi?â€
Nghĩ đoạn, y dõng dạc nói:
- Mi muốn giết thì cứ việc giết hà tất phải nói nhiá»u làm chi?
Thừa Chí mỉm cÆ°á»i, dùng sức tung mạnh Thủy tổng binh lên trá»i khi rÆ¡i xuống chàng lại ra tay đỡ. Bị tung ba lần liá»n Thủy tổng binh chịu không nổi, ngá»› ngẩn không biết gì cả.
Thừa Chí nói:
- Nếu ông không chịu ra lịnh, ông phải chết liá»n và bá»™ hạ của ông cÅ©ng không thể sống được, nhÆ° vậy ông chịu hàng có phải hÆ¡n không?
Thủy tổng binh thấy vậy, chỉ có con Ä‘Æ°á»ng đó là sống thôi! NghÄ© y liá»n gật đầu.
Thừa Chí cÆ°á»i nói:
- Thế má»›i phải chá»›! Kẻ thức thá»i má»›i là hào kiệt!
Äịnh thần xong, Thủy tổng binh gá»i ba viên phó tÆ°á»›ng lại. Nghe nói đầu hàng quân giặc, cả ba phó tÆ°á»›ng Ä‘á»u sợ hãi biến sắc mặt. Má»™t viên phó tÆ°á»›ng nói:
- Ông hưởng lộc của vua mà lại bất trung bất…
ChÆ°a nói dứt lá»i, y đã bị Thừa Chí ném xuống đất, chết giấc tức thì.
Còn hai phó tÆ°á»›ng ná» vá»™i đổi giá»ng ngay nói rằng:
- Hạ tÆ°á»›ng xin tuân lịnh của tổng tá»a.
Thủy tổng binh nói:
- Hạ lịnh ngừng chiến ngay.
Thừa Chí cÅ©ng hạ lịnh cho bá»n giặc đừng chém giết nữa. DÆ°á»›i ánh Ä‘uốc lá»­a chói lá»i cả hai bên Ä‘á»u đứng im chá» lệnh.
Bá»—ng thấy năm ngÆ°á»i cưỡi ngá»±a xông vào trong đám quân binh chém giết loạn xạ và mở tung các hòm ra xem, thấy vàng bạc lÆ°Æ¡ng thá»±c liá»n để yên ra má»™t bên không lấy. Các quan binh thấy há» hùng mạnh không ai dám cản trở cả.
Khi há» tá»›i gần Thừa Chí má»›i nhận ra là vợ chồng Quy Tân Thụ và ba ngÆ°á»i môn đồ, liá»n lá»›n tiếng kêu gá»i:
- Nhị sư huynh và sư tẩu đang tìm kiếm gì đó?
Quy Tân Thụ chỉ ba cái nhún nhảy đã đến cạnh Thủy tổng binh túm ngay lấy hắn, Thủy tổng binh sợ hãi toan tránh nhÆ°ng thân thủ của Quy Tân Thụ quá nhanh không thể nào cứu vãn được. Hắn hết sức vùng vẫy cÅ©ng không sao thoát khá»i. Quy Tân Thụ quát há»i:
- Phục Linh Thủ Ô Hoàn của Mã đốc phủ tiến cung để ở đâu?
Thủy tổng binh đáp:
- Mã đốc phủ thấy chúng tôi áp tải nhiá»u xe cá»™ Ä‘i chậm cho nên phái ngÆ°á»i khác Ä‘em vào kinh rồi.
Quy Tân Thụ há»i:
- Có thật không?
Thủy tổng binh đáp:
- Hiện giỠcả tính mạng tôi ở trong tay ông, tôi nói dối để mang lấy cái chết hay sao?
Biết tên Tổng binh nói thật, Quy Tân Thụ liá»n quát lá»›n:
- Nếu ta Ä‘iá»u tra mi nói dối ta sẽ quay trở lại giết chết mi ngay.
Quát tháo xong Quy Tân Thụ quay lại nói với vợ rằng:
- Chúng ta đi thôi!
Quy nhị nÆ°Æ¡ng tay ẵm con trong lòng buồn bá»±c, thấy chồng bảo Ä‘i liá»n giÆ¡ tay ra đánh ngã mấy tên binh cản Ä‘Æ°á»ng rồi cùng ba môn đồ theo Ä‘Æ°á»ng chạy thẳng vá» phía trÆ°á»›c.
Biết vợ chồng Quy Tân Thụ không Æ°a gì mình, Thừa Chí từ đầu chí cuối không nói ná»­a lá»i, chá» há» Ä‘i má»›i lên tiếng há»i Thủy tổng binh rằng:
- HỠkiếm môn thuốc gì đó?
Thủy tổng binh đáp:
- Gần đây, dân tỉnh An Huy vào rừng sâu kiếm được má»™t củ Phục Linh có trên hai ngàn năm. Äồng thá»i Triết Äông lại có ngÆ°á»i đào được má»™t củ Hà Thủ Ô hình ngÆ°á»i. Hai môn thuốc quý giá ấy nghìn năm má»›i có má»™t. Quan Tổng đốc Phụng DÆ°Æ¡ng Mã SÄ© Anh hay tin, liá»n sai nha lại ná»­a mua ná»­a cÆ°á»›p mang vá», giao cho dược sÆ° chế thành hai chục viên Phục Linh Thủ Ô Hoàn và còn phối hợp cả bá»™t trân châu cùng các vị thuốc quý giá khác. Chỉ tiá»n thuốc phụ thêm vào chế cÅ©ng tốn đến hai ba vạn lạng bạc. Chuyện này đã chấn Ä‘á»™ng cả miá»n Giang Nam ai cÅ©ng biết cả.
Thừa Chí nói:
- Chẳng hay hai hoàn đó dùng để làm gì?
Thủy tổng binh đáp:
- Tôi không được rõ lắm chỉ nghe ngÆ°á»i ta nói hai thứ hoàn ấy có thể cải tá»­ hồi sinh. NgÆ°á»i yếu Ä‘uối chỉ dùng má»™t hoàn là kiến hiệu ngay.
Thừa Chí nghÄ© thầm: “Thảo nào! Äứa con duy nhất của nhị sÆ° huynh Ä‘au ốm mãi không sao chữa khá»i, cho nên anh ta má»›i cần kiếm hoàn thuốc chữa bệnh cho thằng nhỠđó.â€
NghÄ© xong chàng lại há»i:
- Mã đốc phủ đem cung tiến cho nhà vua ư?
Thủy tổng binh đáp:
- Vâng, thoạt tiên ông ta nhá» tôi Ä‘em cung tiến há»™, nhÆ°ng sau thấy tôi phải áp tải nhiá»u xe Ä‘i chậm và hÆ¡n nữa chúng tôi có áp giải tù phạm không được hên lắm. Nên ông ta phải mÆ°á»›n Tổng tiêu đầu chủ tiêu cục VÄ©nh Thắng ở Kim Linh há»™ tống số thuốc đó vào kinh.
Là ngÆ°á»i tốt bụng, Thừa Chí chỉ mong Nhị sÆ° huynh cÆ°á»›p được số thuốc để chữa khá»i cho thằng nhá», nên vá»™i há»i:
- Tổng tiêu đầu khởi hành được bao lâu rồi?
Thủy tổng binh đáp:
- Há» khởi hành cùng má»™t ngày vá»›i chúng tôi nhÆ°ng bá»n hỠít ngÆ°á»i, hành lý lại ít nên Ä‘i nhanh hÆ¡n chúng tôi nhiá»u. Có lẽ bây giá» há» Ä‘i trÆ°á»›c chúng tôi chín ngày Ä‘Æ°á»ng rồi.
Lúc ấy, Tổ Trá»ng Thá», Chu An Quốc, Ngụy Hạo, La Äại Can cùng các bá»™ hạ cÅ© của Viên đại soái Ä‘á»u đến thăm há»i và chào Thừa Chí. Ai nấy thấy Thừa Chí đã trưởng thành và anh tuấn nhÆ° vậy, thêm võ nghệ cao cÆ°á»ng, chỉ huy chiến trận không khác Viên đại soái thì Ä‘á»u mừng thầm.
Thừa Chí há»i má»i ngÆ°á»i tại sao bị bắt nhÆ° vậy? Tổ Trá»ng Thá» kể cho chàng nghe, thì ra năm ná» khi các bạn hữu “SÆ¡n Tôn†tụ há»p ở núi Lão Nha, bị quân Minh Ä‘á»™t kích, may Ä‘a số anh em đã giải tán từ trÆ°á»›c nên tổn hại rất ít. Chỉ có ứng Tòng bị tá»­ trận thôi. Tổ Trá»ng Thá» cùng các anh em thoát hiểm cả. Sau má»i ngÆ°á»i lại tụ há»p má»™t nÆ¡i. Thấy thiên hạ đại loạn, chánh trị thối nát, Tổ Trá»ng Thá» tụ các anh hào ở Hoài Nam và Lá»— Bắc chuẩn bị khởi nghÄ©a phản lại triá»u đình. NgỠđâu, Tổng đốc Phụng DÆ°Æ¡ng Mã SÄ© Anh được tin mật, cá»­ đại binh đến đánh phá. Rút cuá»™c các nhân vật chủ yếu Ä‘á»u bị bắt và được áp giải lên triá»u để xá»­ trảm. Thật may mắn cho má»i ngÆ°á»i, trá»i xanh dung rủi gặp Thừa Chí nÆ¡i đây.
Kể chuyện xong ai nấy Ä‘á»u vừa mừng vừa Ä‘i.
Nghe nói Thừa Chí liên lạc vá»›i Sấm VÆ°Æ¡ng, Tổ Trá»ng Thá» liá»n nói:
- Viên công tá»­, ở đây có hai nhóm đạo tặc và quan binh quy phục Ä‘á»u kính trá»ng công tá»­, công tá»­ hãy tạm hoãn chuyến lên kinh, ở lại đây chỉnh đốn lại nhóm hảo thủ này nhé?
Thừa Chí mừng nói:
- Tổ thúc thúc nói rất phải. Nhân có rất nhiá»u anh hùng hào kiệt ở đây, chi bằng chúng ta làm lá»›n má»™t phen, kiếm má»™t Ä‘iểm thích hợp để quần hào quy tụ.
Tổ Trá»ng Thá» vá»— đùi nói:
- Hay lắm, chúng ta lấy núi Thái Sơn làm sơ sở nhé?
Thừa Chí đáp:
- Núi Thái Sơn đứng đầu Ngũ nhạc và cũng là nơi lập trại tốt nhứt.
Chàng liá»n hạ lịnh cho má»i ngÆ°á»i nhặt nhạnh những châu báu vừa rÆ¡i rải rác rồi lấy hai mÆ°Æ¡i vạn lạng bạc trao cho các trại đạo tặc SÆ¡n Äông và bang Thanh Trúc. Chữ Hồng Liá»…u cÅ©ng được chia năm nghìn lạng.
Chàng lại lấy hai mÆ°Æ¡i vạn lạng bạc tiá»n binh lÆ°Æ¡ng chia cho các quan đầu hàng.
Lúc ấy, ai cÅ©ng hoan hô vui mừng. Thừa Chí lại sai má»i ngÆ°á»i Ä‘i khắp nÆ¡i Ä‘Æ°a tin, hẹn hò các anh hùng chí sÄ© vào ngày tết Trung Thu đến núi Thái SÆ¡n há»™i há»p, rồi chàng ra lệnh cho Tổ Trá»ng Thá» và má»i ngÆ°á»i cùng Thủy tổng binh dẫn các quan binh hàng đến những vùng hoang vu hiểm trở xây dá»±ng sÆ¡n trại đỠở tạm. Thế là má»™t vạn binh mã của Mã SÄ© Anh mất hết sạch và hÆ¡n hai trăm vạn lạng bạc tiá»n lÆ°Æ¡ng không còn nữa. Từ tỉnh SÆ¡n Äông cho chí Kinh Äô Ä‘á»u chấn Ä‘á»™ng. ChỠđến khi Mã SÄ© Anh dẫn đại binh đến truy tiá»…u thì không còn má»™t hình bóng đạo tặc nào nữa. NhÆ° vậy quan binh biết nÆ¡i nào mà truy tiá»…u?
Ngày tết Trung Thu sắp tá»›i, các chùa chiá»n, miếu lặng trên đỉnh núi Thái SÆ¡n đầu có mấy vị anh hùng hào kiệt tá»›i trú ngụ, để chỠđợi ngày đại há»™i quần hùng.
Sáng tinh sÆ°Æ¡ng ngày Tết Trung Thu, chÆ° anh hùng tụ há»p trên thung lÅ©ng Thạch Kính trên núi Thái SÆ¡n. NÆ¡i đó là má»™t quảng trÆ°á»ng trên ná»n đá bằng phẳng, rá»™ng mấy mẫu. NgÆ°á»i ta đồn ngày xÆ°a có cao tăng giảng kinh, trên núi có khắc kinh kim cÆ°Æ¡ng chữ to bằng cái đấu, nét bút rất cổ kính. Những ngÆ°á»i tá»›i há»p hôm đó, ngoài Thừa Chí,Thanh Thanh, chàng Câm và Hồng Thắng Hải ra, còn có bá»n cá»±u bá»™ hạ của Viên đại soái, nhóm Kim Long bang nhÆ° Tiêu Công Lá»…, Tiêu Uyên Nhi, La Lập NhÆ°, nhóm Thanh Trúc bang nhÆ°: Trình Thanh Trúc, A Chín… nhóm đạo tặc SÆ¡n Äông nhÆ°: Sa Thiên Quảng, Äàm Văn Lý,… nhóm Long Du bang Vinh Thái và bá»™ hạ, sau cùng là Thập Lá»±c đại sÆ°, Thất thập nhị Äảo chủ, nhóm anh hùng được Thừa Chí cứu thoát và các quan binh nhà Minh đầu hàng.
Lúc ấy mặt trá»i má»c đẹp đẽ lạ thÆ°á»ng, chÆ° anh hùng Ä‘á»u vá»— tay hoan hô ca ngợi. Xem xong má»i Ä‘á»u quay tròn ngồi xuống. Lúc này vết thÆ°Æ¡ng đã lành mạnh, Sa Thiên Quảng là địa chủ (ngÆ°á»i tỉnh SÆ¡n Äông) đành phải đứng lên nói trÆ°á»›c:
- Các vị đại ca hạ cố tệ tỉnh, chúng tôi tiếp đãi không được chu đáo xin thứ lỗi!
Nói xong, y chắp tay chào xung quanh. Quần hùng Ä‘á»u lên tiếng khiêm tạ, Sa Thiên Quảng lại nói:
- Äệ là ngÆ°á»i thô lá»—, ngu si không biết gì, bây giá» xin má»i Trình Thanh Trúc tiá»n bối ra nói chuyện.
Hai ngÆ°á»i trÆ°á»›c kia là kẻ địch nhÆ°ng từ hôm tranh đấu má»™t trận chí tá»­ đến giá», vì phục tài nhau, bây giá» cả hai trở thành bạn chí thân. Trình Thanh Trúc cả cÆ°á»i đứng dậy nói:
- Chúng ta, các bạn võ lâm đây xÆ°a kia đã tụ há»p trên núi Thái SÆ¡n này, nhÆ°ng số ngÆ°á»i ít hÆ¡n ngày hôm nay. Nói ra thì thật mỉa mai! XÆ°a kia chúng ta đến đây làm gì? Lúc bấy giá» mục đích của buổi há»p là chúng ta chia ranh giá»›i, tiá»n bạc tang vật, lấy cÆ°á»›p của ngÆ°á»i!
Quần hùng Ä‘á»u cÆ°á»i rá»™ má»™t hồi, Trình Thanh Trúc lại nói tiếp:
- Lần này có rất nhiá»u bạn anh hùng hào kiệt giá lâm. Chúng ta không được nhắc nhở đến những trò trá»™m cÆ°á»›p ấy. Bây giá» thiên hạ đại loạn, lúc này là cÆ¡ há»™i tối cho các chí sÄ© thành thân lập nghiệp. Hôn quân vô đạo, các quan lại Ä‘á»u tham ô, quân Mãn Thanh lúc nào cÅ©ng muốn xâm phạm biên giá»›i, khiến dân chúng chịu khổ sở. Cho nên anh em chúng ta má»›i bắt buá»™c phải chạy lên con Ä‘Æ°á»ng tà này. Bây giá» chúng ta thÆ°Æ¡ng nghị thế nào để tạo nên má»™t sá»± nghiệp lá»›n má»›i khá»i hổ thẹn vá»›i Ä‘á»i!
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u phấn chấn vá»— tay khen ngợi, Trình Thanh Trúc lại nói:
- Các bạn tá»›i dá»± há»™i Ä‘á»u là bằng hữu chí thân cả. Bây giá» chúng ta cắt máu ăn thá», để sau này hoạn nạn cứu giúp lẫn nhau mà cùng mÆ°u đồ đại sá»±. Nếu ai tham mùi phú quý phản anh em hay tham sống sợ chết, tá»± tÆ° lợi sẽ bị toàn thể anh em cắt đầu ngay.
Má»i ngÆ°á»i vá»— tay khen, Sa Thiên Quảng đứng dậy nói:
- Chúng ta minh thệ tại đây tất phải có má»™t vị Minh chủ, vậy bây giá» chúng ta phải bầu má»™t vị Minh chủ mà anh cÅ©ng kính phục. Bất cứ ai là Minh chủ, đệ cÅ©ng theo hầu ngÆ°á»i ấy tá»›i phút cuối cùng, dù chết đệ cÅ©ng không phàn nàn ná»­a lá»i!
Thập Lực đại sư đứng dậy nói:
- Sa huynh nói rất phải, rắn không đầu không thể làm nên đại sự được. Bần tăng tán thành ý kiến, nhưng Minh chủ phải trí dũng song toàn, có nhân có nghĩa mới thu phục được toàn thể anh em chúng ta.
Trịnh Khởi Vân nói:
- Äiá»u đó là dÄ© nhiên rồi. Theo ý tôi thì Äại sÆ° là ngÆ°á»i hoàn toàn được má»i ngÆ°á»i kính nể nhứt!
Thập Lá»±c đại sÆ° cÆ°á»i nói:
- Bần tăng tuổi đã già, sức yếu, sắp chết đến nÆ¡i đảm nhiệm sao nổi trá»ng trách ấy, xin Trịnh đảo chủ đừng đùa nhÆ° vậy?
Lúc ấy má»i ngÆ°á»i rỉ tai nhau bàn tán, ồn ào thÆ°Æ¡ng nghị. Ai nấy Ä‘á»u nhận thấy cần có má»™t Minh chủ má»›i có thể hiệu triệu các anh hùng hào kiệt các nÆ¡i. Những quần hùng xÆ°a nay Ä‘á»™c bá má»™t nÆ¡i, không ai phục ai, vì vậy tất cả cùng sợ do vụ giành chức Minh chủ mà tàn sát lẫn nhau thì khốn!
Thấy má»i ngÆ°á»i bàn tán mãi mà chÆ°a ai giải quyết nổi Trình Thanh Trúc vá»— tay vài cái cho má»i ngÆ°á»i yên lặng hẳn rồi nói:
- Nếu quý vị không có dị nghị gì, bây giỠchúng ta bắt đầu đỠcử nhé?
Bá»—ng có má»™t ngÆ°á»i thân cao bảy thÆ°á»›c tiếng nói nhÆ° chuông dõng dạc nói:
- Tôi xin Ä‘á» cá»­ Mạnh Bá Phi lão gia, ở trong võ lâm không ai không kính phục. Hôm nay ông ta tuy không có mặt nhÆ°ng chức Minh chủ này không ai xứng đáng hÆ¡n ông ta, khá»i cần bàn tán lôi thôi nữa?
Y vừa nói xong có rất nhiá»u ngÆ°á»i tán thành.
Thừa Chí há»i Hồng Thắng Hải ngồi cạnh:
- Mạnh Bá Phi là ai thế?
Hồng Thắng Hải đáp:
- Mạnh lão gia được ngÆ°á»i ta ban cho tên hiệu là Cái Mạnh ThÆ°á»ng, là ngÆ°á»i chính trá»±c, trượng nghÄ©a sÆ¡ tài, rất quý bạn hữu, được võ lâm kính mến. Ông ta sáng chế ra Mạnh gia thần quyá»n và khoái hoạt tam thập chưởng. Cả hai môn võ Ä‘á»u biến ảo khôn lÆ°á»ng. Ông ta có rất nhiá»u môn đồ, không ai biết là bao nhiêu cả. Các ngÆ°á»i há»c võ phÆ°Æ¡ng Bắc, há»… nghe nói tá»›i Cái Mạnh ThÆ°á»ng là không ai không kính phục. Tên đại hán vừa rồi là đại đệ tá»­ kiêm chưởng môn của ông ta đấy. Tên y là Äinh Giáp Thần Äinh Du.
Thừa Chí nói:
- À thì ra thế đấy? Nếu vậy đỠcử Mạnh lão gia tử làm Minh chủ cũng được.
Thất thập nhị Äảo chủ Trịnh Khởi Vân nói:
- Mạnh Bá Phi lão gia tá»­ oai danh lừng lẫy khắp nÆ¡i. Äệ tuy vong mạng hải ngoại, nhÆ°ng cÅ©ng biết tiếng đã lâu. Bầu ông ta làm Minh chủ luận đức vá»ng, hay võ nghệ ít có ngÆ°á»i hÆ¡n được, nhÆ°ng đệ có má»™t Ä‘iá»u hÆ¡i lo ngại, không biết có nên nói ra hay không?
Äinh Giáp Thần Äinh Du nói:
- Xin Trịnh đảo chủ cứ nói, không sao.
Trịnh Khởi Vân nói:
- Mạnh lão gia tá»± lập cÆ¡ nghiệp ở Bảo Äịnh bấy lâu nay tất có rất nhiá»u tài sản, ông ta là ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng thiện xÆ°a nay, bây giá» chúng ta bầu ông ta làm Minh chủ để hÆ°á»›ng dẫn má»™t nhóm ngÆ°á»i lục lâm. Nhỡ sau này vì chúng ta mà ông ta bị liên lụy thì chúng ta có được yên tâm không?
Thấy lá»i nói của Trịnh Khởi Vân rất có lý, quần hùng Ä‘á»u im lặng má»™t hồi. Kim Linh Kim Long bang, Bang chủ Tiêu Công Lá»… đứng dậy nói:
- Äệ xin Ä‘á» cá»­ má»™t vị anh hùng võ công cái thế, nhân nghÄ©a bao la. Vị anh hùng này tuy ít tuổi, các bạn võ lâm Ä‘á»u biết. NhÆ°ng đệ dám nói má»™t câu chém Ä‘inh chặt sắt, nếu anh hùng ấy nhận làm Minh chủ, đệ dám chắc ông ta sẽ làm việc rất công chánh và có thể làm chúng ta oai phong đại trấn. NhÆ° vậy quan phủ, quân binh cÅ©ng phải kính nể chúng ta.
Sa Thiên Quảng tiếng nói the thé, khi lá»›n tiếng càng làm Ä‘iếc tai má»i ngÆ°á»i đứng dậy nói:
- Trong ý nghĩ của đệ cũng có một vị anh hùng trẻ tuổi, vị này chưa chắc đã kém vị mà Tiêu bang chủ nói.
Tiêu Công Lễ nói:
- Tuổi đệ không dám nói lá»›n, nhÆ°ng đệ cÅ©ng ngoài 50 rồi. Kiến thức không dám nói là quảng đại, nhÆ°ng đệ cÅ©ng gặp qua rất nhiá»u anh hùng hào kiệt có tên tuổi của thiên hạ. Riêng có má»™t vị anh hùng mà đệ vừa nói khiến đệ phục sát đất và đệ chÆ°a thấy má»™t ngÆ°á»i nào lại tài đức nhÆ° thế!
Sa Thiên Quảng mặt đỠbừng nói:
- Cách bầu Minh chủ nhÆ° thế nào? Bất cứ là ai, phải có Ä‘a số tán thành má»›i được công nhận. Tuy Bang chúng tôi không ra gì thật nhÆ°ng dù sao nhân số cÅ©ng nhiá»u hÆ¡n Kim Long bang.
Thấy hai bên có vẻ gay go, Thập Lực đại sư vội nói:
- Xin Tiêu bang chủ hãy nên bình tÄ©nh má»™t chút. NgÆ°á»i bạn huynh định Ä‘á» cá»­ là ai? Và Sa trại chủ định Ä‘á» cá»­ ai? Xin hai bạn Ä‘á» nghị ra để các anh em theo công lý mà bình định. Biết đâu cả hai bạn Ä‘á» cá»­ Ä‘á»u được anh em kính phục thì sao?
Sa Thiên Quảng đứng dậy chỉ ngay Thừa Chí nói:
- Äây, ngÆ°á»i mà đệ Ä‘á» cá»­ là Viên tÆ°á»›ng công này đây. Quý vi chá»› thấy Viên huynh tuổi nhá» mà khi thÆ°á»ng, Viên huynh võ công và kiến thức Ä‘á»u hÆ¡n ngÆ°á»i. Äồng thá»i đệ xin thanh minh rằng: đệ vá»›i Viên tÆ°á»›ng công không phải đồng môn cÅ©ng không phải bạn cÅ© gì cả. Äệ hoàn toàn kính phục tài ba của Viên tÆ°á»›ng công mà Ä‘á» cá»­ đó thôi.
Y dứt lá»i, tất cả bá»n đạo tặc SÆ¡n Äông và bang Thanh Trúc Ä‘á»u hoan hô vang Ä‘á»™ng cả má»™t vùng. Lúc đầu không ngá» ngÆ°á»i ta Ä‘á» cá»­ tá»›i mình, Thừa Chí nghe Sa Thiên Quảng nói vá»™i đứng dậy xua tay:
- Không được?
Chá» má»i ngÆ°á»i yên lặng rồi Tiêu Công Lá»… cứ cÆ°á»i không ngá»›t. Sa Thiên Quảng nổi giận há»i:
- Xin Tiêu bang chủ cho biết tại sao cÆ°á»i chế nhạo đệ?
Tiêu Công Lá»… vá»™i chắp tay chào, cÆ°á»i nói:
- Äệ đâu dám cÆ°á»i và chế nhạo. Sa trại chủ có biết ngÆ°á»i mà đệ Ä‘á» cá»­ là ai không?
Sa Thiên Quảng há»i:
- Äệ làm sao biết được?
Tiêu Công Lễ đáp:
- Là Viên tướng công chứ ai nữa?
Má»i ngÆ°á»i thấy hai ngÆ°á»i tranh chấp rút cuá»™c cả hai Ä‘á»u Ä‘á» cá»­ má»™t ngÆ°á»i, cùng cÆ°á»i ồ má»™t hồi.
Thừa Chí lo sợ quá, vội đứng dậy nói:
- Äệ ít tuổi và không biết gì, hôm nay được dá»± đại há»™i này đã làm vinh hạnh lắm rồi, chỉ mong được theo các vị tiá»n bối góp đôi sức má»n, đệ đâu dám đảm Ä‘Æ°Æ¡ng trách nhiệm nặng ná» nhÆ° vậy? Xin các vị cứ ngÆ°á»i khác Ä‘i.
Tổ Trá»ng Thá» nói:
- Viên tÆ°á»›ng công là công tá»­ của Viên đại soái chúng tôi, nhÆ°ng anh em chúng tôi cá»­ hiá»n không tị thân, Ä‘á»u nhận thấy má»i công tá»­ ra làm Minh chủ là đúng nhất, không ai thích hợp bằng.
Trịnh Khởi Vân há»i:
- Viên đại soái nào thế?
Tổ Trá»ng ThỠđáp:
- Là Viên Sùng Hoán Äại nguyên soái, ngÆ°á»i đã có công dẹp quân Thanh ở ngoài Liêu Äông, bị hôn quân vô đạo giết hại oan ức!
Vụ Viên Sùng Hoán bị chết oan, thiên hạ ai chẳng phẫn uất. Nên quần hùng nghe nói tá»›i Ä‘á»u thÆ°Æ¡ng tiếc, cÅ©ng vì vậy má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tán thành bầu Thừa Chí. Ngoài ra còn Thủy tổng binh cùng bá»™ hạ quan binh và những anh hùng vừa thoát khá»i tù lao cÅ©ng cá»±c lá»±c tán thành bầu Thừa Chí.
Vinh Thái Bang chủ bang Long Du vốn có chút tỵ hiá»m vá»›i Thừa Chí nhÆ°ng y nghÄ© lại: “Thứ nhất: Quần hùng Ä‘á»u tán thành cả rồi. Thứ hai: Tuy đối địch vá»›i mình, nhÆ°ng tá»›i lúc nguy hiểm ngÆ°á»i ta đã ném tấm ván cứu, nhÆ° vậy đã thụ Æ¡n ngÆ°á»i ta rồiâ€
Nghĩ đoạn y đứng dậy nói:
- Võ công của Viên tướng công rất cao siêu, các bạn có mặt ở đây chắc đã biết cả, chính đệ đây cũng bị ông ta đánh bại.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngạc nhiên. Vinh Thái tiếp:
- Nhưng ông ta vẫn giữ sĩ diện cho đệ. Tuy bại đệ vẫn tâm phục. Bây giỠđệ cũng xin bầu ông ta làm Minh chủ.
Thấy kẻ địch của Thừa Chí mà còn cá»±c lá»±c bầu chàng nên ai nấy Ä‘á»u hoan hô tán thành. Äinh Giáp Thần Äinh Du Ä‘i tá»›i cạnh Thừa Chí ngắm nhìn thấy chàng không có vẻ gì khác ngÆ°á»i cả, sao quần hùng lại ủng há»™ chàng đến thế? Y nghÄ©: “Trong phút chốc mà thanh danh tên này đã lấp hết sÆ° phụ mìnhâ€
Càng nghÄ© càng không phục, liá»n nói:
- Mừng Viên tướng công nhé!
Vừa nói y vừa giơ tay ra kéo Thừa Chí làm ra vẻ thân thiết lắm.
Thừa Chí nói:
- Dù sao trách nhiệm nặng nỠnày đệ cũng không…
Chàng nói chÆ°a dứt lá»i đã thấy tay bị nắm chặt, Äinh Du đã dùng thế “Bá VÆ°Æ¡ng Cá»­ Äỉnh†dùng sức kéo má»™t cái định hất Thừa Chí lên không, lúc ngã xuống tất phải nhừ tá»­, để cho vị Minh chủ bị bêu xấu trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i. Thừa Chí cứ bình tÄ©nh ngấm ngầm dùng ngay thế “Thiên Cân Äá»a.†Äinh Du kéo liá»n ba cái dùng sức bình sinh, gân mặt, gân cổ nổi cả lên mà đối phÆ°Æ¡ng vẫn đứng im, nhÆ° Ä‘inh đóng cá»™t vậy.
Lúc ấy Thừa Chí lại nói tiếp:
- Äệ không thể nào đảm Ä‘Æ°Æ¡ng được đại sá»±. Lịnh sÆ° lừng danh thiên hạ má»›i thích đáng hÆ¡n đệ nhiá»u.
Äinh Du lại cố gắng kéo mạnh má»™t cái nữa bá»—ng thấy tay phải mình kêu đến “rắcâ€, biết mình dùng sức quá Ä‘á»™, vá»™i buông tay ra. Tuy thô lá»—, Äinh Du rất cÆ°Æ¡ng trá»±c và nhanh nhẩu. Sau cuá»™c thứ tài, y biết đối phÆ°Æ¡ng hÆ¡n mình nhiá»u, nếu Thừa Chí phản kích lại y có thể bị vất xuống hang núi ngay. Trái lại, Thừa Chí giữ thể diện cho y và không để ai biết cả. Thấy thế y sanh lòng cảm kích ngay, lá»›n tiếng nói:
- Không, Tướng công làm Minh chủ mới thích đáng hơn!
Nói xong y liá»n quỳ cuống vái lạy ngay, Thừa Chí vá»™i vàng đáp lá»… và chàng cÅ©ng cảm thấy đại hán lá»— mãng này đáng yêu.
Quần hùng thắp hÆ°Æ¡ng nến, quỳ xuống lạy trá»i đất. Trình Thanh Trúc nói:
- Chúng ta hội minh, tất phải có quy tắc. Bây giỠxin Minh chủ tuyên bố, để tất cả anh em thương nghị.
Thừa Chí còn muốn chối từ, Tổ Trá»ng Thá» nói:
- Nếu công tá»­ chối từ, nhỡ chức vị này lá»t vào tay kẻ gian thì tai há»a biết chừng nào. Nếu công tá»­ chịu khó hÆ°á»›ng dẫn quần hùng thì mối thù của Äại soái má»›i mong có ngày trả được.
Thấy Trá»ng Thá» dùng đại nghÄ©a khiển trách, Thừa Chí sợ hãi liá»n đứng dậy cúi chào xung quanh rồi nói:
- Quý vị đã có lòng như vậy, đệ đành phải tuân theo, nhưng đệ kiến thức nông cạn, mong quý vị huynh trưởng chỉ giáo luôn cho.
Ai nấy biết chàng đã nhận lá»i rồi, Ä‘á»u vá»— tay hoan hô. Thừa Chí nói vá»›i Tổ Trá»ng Thá» rằng:
- Xin Tổ thúc thúc khởi thảo minh ước ngay cho.
Không từ chối, Tổ Trá»ng Thá» vào ngay trong miếu soạn thảo. Biết anh em kính trá»ng tình nghÄ©a hÆ¡n là văn chÆ°Æ¡ng nên Tổ Trá»ng Thá» viết vài trăm chữ thôi. Thừa Chí Ä‘em bài tuyên ngôn ấy ra Ä‘á»c trÆ°á»›c tất cả anh em. Quần hùng cắt máu ăn thá» quyết không bá»™i minh Æ°á»›c.
Thế là đại há»™i núi Thái SÆ¡n đã chấn Ä‘á»™ng võ lâm của các tỉnh duyên hải, đã kết thúc má»™t cách hòa hảo. Thừa Chí xuất thân chÆ°a đầy ná»­a năm nhá» có võ công tuyệt đỉnh, trí dÅ©ng kiêm toàn, lại thêm cÆ¡ há»™i may mắn trở nên thủ lãnh giá»›i lục lâm 7 tỉnh: Hà Nam, SÆ¡n Äông, Giang Tô, Triết Giang, Phúc Kiến, Hồ Nam và Hồ Bắc. Má»i ngÆ°á»i rượu chè thù tạc trên núi Thái SÆ¡n ba ngày liá»n má»›i chia tay xuống núi. TrÆ°á»›c khi Ä‘i, Thừa Chí lấy số tiá»n cÆ°á»›p binh lÆ°Æ¡ng chia cho các anh em có mặt dá»± đại há»™i để làm lá»™ phí tiêu pha dá»c Ä‘Æ°á»ng.
Chá» quần hùng giải tán hết, Thừa Chí, Thanh Thanh, chàng Câm và Hồng Thắng Hải áp tải các hòm châu báu lên Bắc Kinh, Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng hào hứng bá»™t phát, nhứt định đòi theo lên kinh du ngoạn. Thấy hai ngÆ°á»i võ công cao siêu, có thể là hai tay phụ tá đắc lá»±c, Thừa Chí vui mừng nhận lá»i ngay. Äồng thá»i chàng thấy Hồng Thắng Hải rất trung thành nên chữa khá»i bệnh cho y liá»n, Hồng Thắng Hải trong lòng cảm kích thêm.
Tất cả sáu ngÆ°á»i ngá»±a, hÆ°á»›ng thẳng phía Bắc, phi ngá»±a trên bình nguyên bao la tỉnh SÆ¡n Äông. NÆ¡i đây thuá»™c phạm vi của Sa Thiên Quảng, khi tá»›i tỉnh Hà Bắc là địa giá»›i bang Thanh Trúc, cả hai nÆ¡i Ä‘á»u có ngÆ°á»i ra nghênh đón và tống tiá»…n bá»n Thừa Chí.
Thấy ngÆ°á»i yêu được kính trá»ng, Thanh Thanh rất đắc ý, cÅ©ng vì vậy mà nàng không còn tánh nÅ©ng nịu và ghen tuông vô lý nữa.
Ngày hôm đó Ä‘i tá»›i Hàn Gian Phủ, đầu mục của bang Thanh Trúc nÆ¡i ấy, thết tiệc long trá»ng để chúc mừng Minh chủ. Những ngÆ°á»i được má»i dá»± tiệc Ä‘á»u là nhân vật có tên tuổi ở Hà Gian Phủ.
Ba tuần rượu vừa qua, má»i ngÆ°á»i Ä‘ang trò chuyện võ lâm trÆ°á»ng cổ, bá»—ng có ngÆ°á»i đứng dậy há»i rằng:
- Trình bang chủ, còn mÆ°á»i má»™t ngày nữa lả tá»›i ngày mừng thá» 60 của Mạnh Bá Phi, Mạnh lão phu tá»­, chẳng hay Bang chủ có Ä‘i dá»± tiệc không?
Trình Thanh Trúc đáp:
- Vì phải theo Minh chủ lên Bắc Kinh tôi chỉ nhá» ngÆ°á»i Ä‘em lá»… vật Ä‘i mừng ông ta thôi, chứ tôi không có thì giá» Ä‘i dá»± tiệc.
Sa Thiên Quảng cũng nói:
- Lá»… vật của đệ cÅ©ng Ä‘em biếu từ lâu rồi. Mạnh Lão phu tứ là ngÆ°á»i thông hiểu, thấy chúng ta không đến dá»± tiệc tất là có việc bận, và quyết không trách cứ chúng ta đâu?
Thấy hai ngÆ°á»i nói chuyện đó, Thừa Chí sá»±c nghÄ©: “Cái Mạnh ThÆ°á»ng là ngÆ°á»i có tên tuổi ở 5 tỉnh miá»n Bắc. Sao ta không kết giao có hÆ¡n không?â€
NghÄ© Ä‘oạn chàng liá»n nói:
- Äệ hâm má»™ Mạnh lão gia từ lâu. Nay sắp tá»›i ngày chúc thỠông ta, đệ muốn Ä‘i chúc mừng má»™t phen, chẳng hay các vị nghÄ© sao?
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u vá»— tay tán thành và nói:
- Minh chủ chịu hạ cố tá»›i chúc thá», thật hãnh diện cho Cái Mạnh ThÆ°á»ng lắm, Mạnh lão gia tá»­ còn gì sung sÆ°á»›ng bằng chứ?
Thừa Chí há»i thăm tình tiết của Mạnh Bá Phi, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u bảo ông ta là ngÆ°á»i rất hào phóng và quý bằng hữu. Thừa Chí nói:
- Chúng ta đi vòng sang phía Tây tới phủ bảo định ở chơi với Mạnh Bá Phi vài ngày, tôi thiết tưởng không đến nổi nhỡ việc lên Bắc Kinh của ta.
Ngày hôm sau má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u sang phía Tây tiến thẳng tá»›i phủ Bảo Äịnh. Hôm đó tá»›i huyện Cao DÆ°Æ¡ng cách Bảo Äịnh Ä‘á»™ má»™t ngày Ä‘Æ°á»ng, má»i ngÆ°á»i vào khách sạn Duyệt Lai trú ngụ, sắp xếp lại hành lý xong, cùng ra ngoài khách sảnh dùng cÆ¡m. Vừa ngồi vào bàn, thấy má»™t đầu đà to béo, ngồi bàn phía Äông, trên đầu có má»™t cái vòng đồng buá»™c tóc, tÆ°á»›ng mạo rất oai vệ. Trên bàn đầu đà có 7,8 ấm rượu rá»—ng không.
Äiếm tiểu nhị mang rượu tá»›i. Y đổ rượu vào bát, uống má»™t hÆ¡i cạn luôn, lại lá»›n tiếng kêu la:
- Lấy thêm rượu thêm thịt ra đây mau lên!
Lúc ấy mấy tên Ä‘iếm tiểu nhị Ä‘ang bận tiếp bá»n Thừa Chí không kịp trả lá»i. Tên đầu đà ná» nổi giận đập mạnh xuống bàn má»™t cái, “ầm!†rượu, chén tách Ä‘á»u nhảy tung lên. Các thức ăn và rượ đổ tứ tung ở bàn bên cạnh. NgÆ°á»i khách ngồi bàn đó nhảy lên kêu la ầm ỹ. Má»i ngÆ°á»i thấy ngÆ°á»i đó gầy gò, mép để hai ria nhÆ° râu chuá»™t, đôi mắt lóng lánh, ngÆ°á»i đó quát lá»›n:
- Äại sÆ° phụ muốn uống rượu, ngÆ°á»i khác cÅ©ng Ä‘á»u muốn uống cả.
NgÆ°á»i ná» chÆ°a dứt lá»i tên đầu đà vẫn giận dữ lại đập mạnh xuống bàn, miệng quát lá»›n:
- Ta gá»i Ä‘iếm tiểu nhị việc gì đến ngÆ°Æ¡i nào?
NgÆ°á»i gầy gò đáp:
- XÆ°a nay tôi chÆ°a há» thấy ngÆ°á»i hung ác nhÆ° thế bao giá»!
Tên đầu đà đáp:
- Hôm nay mi trông thấy cũng chưa muộn mà!
Thanh Thanh thấy vậy không nhịn được liá»n nói vá»›i Thừa Chí rằng:
- Äể em ra cho y bài há»c nhé?
Thừa Chí nói:
- Hãy khoan đã? Chú đừng có khinh thÆ°á»ng ngÆ°á»i bé nhá» kia? Y không phải là tay vừa đâu.
Thanh Thanh Ä‘ang chá» xem hai ngÆ°á»i đánh nhau. NgỠđâu ngÆ°á»i gầy bé nhá» ná» hình nhÆ° sợ oai thế tên đầu đà, vá»™i dịu dàng nói:
- Vâng, vâng, lỗi tự tôi cả! Tôi xin lỗi đại sư nhé!
Tên đầu đà thấy ngÆ°á»i kia nhận lá»—i và Ä‘iếm tiểu nhị lại Ä‘Æ°a rượu tá»›i thì không sinh dá»± nữa, tá»± rót rượu uống. NgÆ°á»i bé nhá» Ä‘i ra ngoài má»™t lát, quay trở lại. Thấy cuá»™c đánh nhau đó không thành, không được xen trò vui, Thừa Chí liá»n bảo má»i ngÆ°á»i ăn uống. Bá»—ng nhiên má»™t trận gió thoáng qua, má»™t mùi hôi thối xông lên mÅ©i. Thanh Thanh vá»™i lấy khăn tay bịt mÅ©i. Thừa Chí quay lại, trông thấy trên bàn tên đầu đà có má»™t cái bầu nÆ°á»›c tiểu, nhịn không nổi phải cÆ°á»i ra tiếng và Ä‘Æ°a mắt ra hiệu cho Thanh Thanh hay. Thấy bầu nÆ°á»›c tiểu đặt giữa bàn mà tên đầu đà không hay biết gì cả, Thanh Thanh phải cÆ°á»i ồ. Khách ngồi ăn trong đại sảnh không hay biết gì cả chỉ đồng thanh hô lên:
- Sao hôi thối thế?
Tên gầy gò bé nhỠkia cũng lớn tiếng kêu la:
- Chà thơm quá, thơm quá!
Thanh Thanh khúc khích cÆ°á»i nói:
- Nhứt định là ngÆ°á»i gầy gò kia chÆ¡i xỠđấy! NhÆ°ng tay chân y nhanh nhẩu thật, y để bầu nÆ°á»›c vào hồi nào mà tôi không trông thấy nhỉ?
Äến lúc này tên đầu đà má»›i ngá»­i thấy mùi hôi thối, giÆ¡ tay cầm ấm rượu để rót uống, thấy khác, y má»›i hay là bầu nÆ°á»›c tiểu nặng chình chịch, hiển nhiên bên trong chứa đầy nÆ°á»›c tiểu, liá»n nổi giận đánh luôn vào tên Ä‘iếm tiểu nhị má»™t chưởng bắn ra sau hÆ¡n má»™t trượng, ngã lá»™n má»™t vòng.
NgÆ°á»i bé nhá» luôn cứ miệng khen ngợi:
- Rượu ngon quá, thơm quá!
Tá»›i lúc này tên đầu đà má»›i biết là ngÆ°á»i bé nhá» kia chÆ¡i khăm mình, liá»n ném ngay bầu nÆ°á»›c tiểu vào mặt ngÆ°á»i ná». Äã Ä‘á» phòng sẵn, thấy tên đầu đà vừa ném má»™t cái ngÆ°á»i nỠđã chui đầu qua gầm bàn nhanh nhẹn vô cùng, và ẩn núp luôn phía sau lÆ°ng tên tu hành ná». Bầu nÆ°á»›c tiểu kia trúng cạnh bàn vỡ tan tành, nÆ°á»›c tiểu bắn lên tứ tung, mùi hôi thối xông lên khắp đại sảnh. Tất cả má»i ngÆ°á»i tại đó Ä‘á»u phải đứng dậy tránh.
Tài sản của killer1310

  #12  
Old 31-05-2008, 03:07 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 15

Gây hấn ném vật hôi
Thứ lỗi tặng linh đơn




Tên đầu đà cầm bầu nÆ°á»›c tiểu ném ngÆ°á»i bé nhá» kia không trúng, lại càng tức giận, quay trở lại giÆ¡ tay ra bắt. NgÆ°á»i bé nhá» kia lại luồn qua gầm bàn chui sang bên này. Tên đầu đà dùng chân trái đá cái bàn tung lên. Äại sảnh loạn xạ, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đứng lui sang hai bên.
Thế rồi hai ngÆ°á»i xông vào đánh nhau túi bụi, chưởng lá»±c của hòa thượng thì uy mãnh trầm trá»ng, hán tá»­ nhá» bé thì nhanh nhẹn hiểm Ä‘á»™c, hai ngÆ°á»i đánh nhau có hÆ¡n 200 hiệp thì bắt đầu xuống sức thở ồ ồ.
Thừa Chí đứng ngoài xem thấy hai ngÆ°á»i lúc này sức cùng lá»±c kiệt mà còn cố gắng đánh ra má»™t đòn cuối cùng thẳng vào nhau rồi cÅ©ng thành thế lưỡng bại câu thÆ°Æ¡ng, thấy thế chàng bèn phi thân vào giữa hai ngÆ°á»i, “bùng†má»™t tiếng cả hai đòn Ä‘á»u đánh trúng vào ngÆ°á»i chàng.
- Nguy to!
ChÆ°a dứt lá»i, y cùng Sa Thiên Quảng đã tiến lên cứu. Khi hai ngÆ°á»i đến gần, thấy mặt Thừa Chí nhÆ° thÆ°á»ng, không có gì là bị thÆ°Æ¡ng cả.
Thì ra Thừa Chí biết dùng sức đỡ hay đá, há» dùng ra hết sức, để cho hỠđánh vá»›i nhau, tất hai ngÆ°á»i cùng bị thÆ°Æ¡ng. Cho nên chàng má»›i vận hÆ¡i lên ngá»±c, chịu đánh của hai ngÆ°á»i kia. Vá»›i ná»™i công thần diệu nên chàng bị mÆ°á»i quyá»n của đầu đà và hai chưởng của ngÆ°á»i gầy gò đánh phải, có thấm vào đâu. Lúc này, đầu đà ná» vá»›i ngÆ°á»i gầy gò kia đã kiệt sức, Ä‘au uể oải ngồi xụp cả xuống đất. Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng vá»™i đỡ hai ngÆ°á»i ngồi dậy, và gá»i Ä‘iếm tiểu nhị vào quét dá»n. Thừa Chí lấy 20 lạng bạc rồi Ä‘Æ°a cho ngÆ°á»i trưởng quầy nói:
- Tất cả những cái gì đổ vỡ tại đây, tôi xin Ä‘á»n cả. Còn các vị khách kia, chÆ°a ăn xong hay Ä‘ang ăn, ông cÅ©ng dá»n qua thức má»›i, má»i các ông ấy xÆ¡i. Bao nhiêu tiá»n tôi xin trả cả.
NgÆ°á»i trưởng quầy mừng quá, cứ cuống quít cảm Æ¡n và nhận lấy số bạc đó, rồi gá»i hết phổ ky ra quét dá»n, và bày biện bàn ghế lại.
Lúc ấy, đầu đà ná» cùng ngÆ°á»i gầy gò đã hồi lại sức lá»±c Ä‘á»u tiến đến trÆ°á»›c mặt Thừa Chí cảm Æ¡n luôn mồm.
Thừa Chí cÆ°á»i nói:
- Xin hai vị cho biết quý tính danh. Công lá»±c của hai vị nhÆ° vậy, tất cả Ä‘á»u là anh hùng hảo hán có tên tuổi ở chốn giang hồ.
Äầu đà nỠđáp:
- Tôi tên là NghÄ©a Sinh, nhÆ°ng ai ai cÅ©ng gá»i tôi là Thiết La Hán.
NgÆ°á»i gầy gò đáp theo:
- Tiểu đệ hỠHồ tên là Quế Nam. Còn ngài xin cho biết quý tánh đại danh, và hai vị kia là ai?
Thừa Chí chÆ°a kịp đáp, Sa Thiên Quảng đã vá»™i tiếp lá»i:
- Ồ, ra sư huynh là “Thánh Thủ Thần Thâu†đấy (tay trộm thần)
Thấy đối phương đã biết tên tuổi của mình, Hồ Quế Nam lấy làm đắc chí lắm, vội nói:
- Tôi không dám. Xin huynh trưởng cho biết quý tánh danh.
Trình Thanh Trúc liá»n cầm luôn cái quạt của Sa Thiên Quảng phe phẩy, Hồ Quế Nam thấy trên quạt có vẽ má»™t bá»™ xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i, trông rất rùng rợn, liá»n nói:
- á»’! Không ngỠđệ lại hân hạnh gặp Âm DÆ°Æ¡ng Phiến Sa trại chủ ở đây. Äệ đã nghe danh Sa trại chủ từ lâu.
Vừa nói, y vừa Ä‘Æ°a mắt trông thấy chiếc gậy trúc của Trình Thanh Trúc gác cạnh bàn, là ngÆ°á»i giàu kinh nghiệm và kiến thức biết ngay ngÆ°á»i cầm chiếc gậy có mÆ°á»i đốt là thủ lãnh của bang Thanh Trúc, liá»n tiến tá»›i trÆ°á»›c mặt Trình Thanh Trúc vái chào và nói:
- Xin thứ lỗi đệ mắt kém, không biết Trình bang chủ có mặt tại đây.
Trình Thanh Trúc cÆ°á»i khà khà nói:
- Äôi mắt của Thánh Thủ Thần Thâu lợi hại thật. Quả thật danh bất hÆ° truyá»n! Hai vị không đánh thì không quen biết nhau, má»i hai vị lại cả đây, chúng ta cùng cạn chén cho vui.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u quây quần ngồi vào bàn. Hồ Quế Nam và Thiết La Hán cùng má»i nhau cạn chén để xin lá»—i.
Thiết La Hán cÆ°á»i nói:
- Tôi chịu đại huynh thật! Không biết huynh lấy trộm bầu nước tiểu ở đâu ra thế?
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u lá»›n tiếng cÆ°á»i.
Hồ Quế Nam rất khôn ngoan, thấy Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng là thủ lãnh các hào kiệt ở hai tỉnh SÆ¡n Äông, Hà Bắc Ä‘á»u cung kính vá»›i Thừa Chí, hÆ¡n nữa lại thấy vừa rồi Thừa Chí ra tay tÆ°Æ¡ng cứu, đủ thấy ná»™i công của chàng cao siêu nhÆ° thế nào, tất không phải là con ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng. Nên tánh y xÆ°a nay rất hay bông đùa, lúc này cÅ©ng phải giữ lá»… Ä‘á»™ ngồi yên chá»› không dám ba hoa ná»­a lá»i.
Trình Thanh Trúc nói:
- Chẳng hay hai vị tới đây có công cán gì thế? Có phải Hồ lão đệ đã để ý tới một nhà phú hộ nào ở đây, định ra tay phải không?
Hồ Quế Nam cÆ°á»i nói:
- Ở địa phÆ°Æ¡ng của Trình lão tiá»n bối, đệ đâu dám làm bậy ạ. Äệ tá»›i đây là định Ä‘i chúc thá» Mạnh lão gia tứ đấy ạ.
Thiết La Hán vỗ bàn, quát lớn:
- Sao anh không nói trước? Tôi cũng đến chúc thỠđây! Biết vậy, tôi không đánh với anh làm gì!
Trình Thanh Trúc cÆ°á»i nói:
- Thật là ngẫu nhiên quá. Chúng tôi đây cũng đi chúc thỠMạnh lão gia tứ. Ngày mai chúng ta đi một thể cho vui. Hai vị là bạn thân của ông ta phải không?
Thiết La Hán nói:
- Tôi làm bạn vá»›i Mạnh đại ca đã hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm rồi. Mấy năm gần đây, vì tôi ở miá»n Phúc Kiến và Quang Äông nhiá»u, ít có dịp lên trên miá»n Bắc này. Tôi không gặp anh ta tám, chín năm rồi.
Hồ Quế Nam cÆ°á»i nói:
- Nếu vậy, đệ phải nhỠLa Hán đại ca giới thiệu hộ mới được.
Thiết La Hán ngạc nhiên há»i:
- Sao vậy? Anh không quen biết Mạnh đại ca ư? Như vậy, sao anh lại tới chúc thỠanh ta?
Hồ Quế Nam đáp:
- Äệ ngưỡng má»™ Cái Mạnh ThÆ°á»ng Mạnh đại gia từ lâu, nhÆ°ng chÆ°a có dịp may để cho đệ được yết kiến. Lần này vô hình chung, đệ kiếm được má»™t vật báu, đệ Ä‘em biếu Mạnh đại gia để chúc thá», mà mong được gặp mặt vị hào kiệt tên tuổi trong chốn giang hồ.
Thiết La Hán nói:
- Tưởng anh định nhá» gì, chá»› việc đó thì dá»… lắm. Anh nên rõ, dù có lá»… vật để chúc thá» hay không, Mạn đại gia cÅ©ng tiếp đãi anh má»™t cách nồng nhiệt. Chỉ vì hiếu khách nhÆ° thế anh ta má»›i được ngÆ°á»i ta tặng cho cái tên Cái Mạnh ThÆ°á»ng là thế đấy! Hà, hà…
Trình Thanh Trúc há»i Hồ Quế Nam rằng:
- Hồ lão đệ kiếm được vật báu gì thế? Có thể cho chúng tôi được xem đôi chút không?
Sa Thiên Quảng nói:
- Thánh Thủ Thần Thâu đã ăn trá»™m không biết bao nhiêu thứ quý báu rồi. Những vật tầm thÆ°á»ng tất nhiên Hồ lão đệ không thèm để ý tá»›i, mà nay lão đã khen ngợi thì vật đó ít ra cÅ©ng phải “giá trị liên thành.â€
Äắc chí vô cùng, Hồ Quế Nam nói:
- Vật đó hiện có trong túi đệ đây.
Vừa nói y vừa móc túi ra một cái hộp bằng vàng, khảm đầy trân châu mã não, nói tiếp:
- Má»i quý vị vào trong phòng đệ, vì nÆ¡i đây có nhiá»u ngÆ°á»i lạ, không tiện Ä‘em ra hiến quý vị thưởng thức.
Thấy chiếc há»™p đã quý nhÆ° vậy, vật ở bên trong tất phải giá trị lắm, má»i ngÆ°á»i hiếu kỳ, Ä‘á»u theo cả vào.
Äóng cá»­a xong, Hồ Quế Nam má»›i mở chiếc há»™p đó ra. Má»i ngÆ°á»i thấy bên trong chỉ có hai con Thiá»m Thá»­ đã chết khô. Äôi Thiá»m Thá»­ đó mình trắng nhÆ° tuyết, hai mắt Ä‘á» nhÆ° hai hạt máu tÆ°Æ¡i, trông rất đáng yêu. NhÆ°ng không thấy có Ä‘iểm nào đáng quý cả. Tuy giàu kinh nghiệm, Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng Ä‘á»u không biết hai con vật ấy có ích lợi gì?
Hồ Quế Nam nhìn Thiết La Hán nói:
- Vừa rồi đệ đối địch vá»›i huynh, nhỡ cả hai ta Ä‘á»u chết ngay tại chá»—, không có phÆ°Æ¡ng pháp gì cứu sống được hay là chúng ta cùng bị thÆ°Æ¡ng nặng cả, đệ cÅ©ng có cách chữa khá»i…
Vừa nói y vừa chỉ hai con Thiá»m Thá»­ nói tiếp:
- Hai con Thiá»m Thá»­ này xuất xá»­ ở trên núi tuyết miá»n Tây Vá»±c. Vì mình nói trong suốt và mắt Ä‘á», ngÆ°á»i ta má»›i đặt cho cái tên “Chu tinh băng Thiá»m†(con Thiá»m Thá»­ mình trong nhÆ° băng tuyết và mắt Ä‘á») Bất cứ ngÆ°á»i nào, bị thÆ°Æ¡ng nặng đến đâu, hoặc bị ná»™i thÆ°Æ¡ng, hoặc bị Ä‘ao thÆ°Æ¡ng, hoặc trúng Ä‘á»™c, vân vân, quý hồ chÆ°a chết hẳn. Chỉ cho ngÆ°á»i đó uống Băng Thiá»m này là khá»i ngay tức thì, thật là linh Ä‘Æ¡n diệu dược cÅ©ng không thần hiệu bằng.
Trình Thanh Trúc há»i:
- Lão đệ kiếm được hai con Thiá»m Thá»­ này ở đâu thế?
Hồ Quế Nam đáp:
- Hồi tháng trÆ°á»›c, ở Hà Nam khách Ä‘iếm, đệ trông thấy má»™t lão đạo sÄ© hái thuốc Ä‘au nặng sắp chết. Thấy tá»™i nghiệpt quá, đệ liá»n tặng cho ông ta mấy chục lạng bạc và còn phục dịch thuốc thang nữa. NhÆ°ng vì ông ta tuổi già sức yếu quá, uống bao nhiêu thuốc thang cÅ©ng không thấy khá»i. Chẳng bao lâu, ông lìa trần. TrÆ°á»›c khi tắt thở, ông ta tặng cho đệ đôi Thiá»m Thá»­ này để Ä‘á»n Æ¡n.
Thiết La Hán nói:
- Sao cái hột này lại đẹp đẽ và quý giá thế?
Hồ Quế Nam nói:
- Äệ thấy cái há»™p Ä‘á»±ng hai con này của lão đạo sÄ© tặng bằng sắt xấu xí, Ä‘em Ä‘i biếu cho ngÆ°á»i khó coi quá…
Sa Thiên Quảng nói:
- Nên lão đệ mới đến nhà phú ông nào mượn cái hộp vàng này để dùng tạm phải không?
Hồ Quế Nam cÆ°á»i đáp:
- Sa trại chủ Ä‘oán giá»i lắm! Äệ chịu phục đấy! Cái há»™p này là cái há»™p Ä‘á»±ng trang sức của má»™t tiểu thÆ° con phú ông há» LÆ°u ở phủ Khai Phong!
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cả cÆ°á»i, Hồ Quế Nam lại nói tiếp:
- Vừa rồi, nếu không có vị đại gia này ra tay cứu giúp thì đệ và Thiết La Hán đại ca không chết cũng bị thương nặng. Ví dù tôi may mắn tắt thở ngay, sẽ uống luôn một con, và tặng Thiết huynh một con. Chúng tôi không có thù oán gì cả. Tôi đâu dám vô cớ đả thương anh ta.
Thiết La Hán cÆ°á»i nói:
- Tôi đâu dám nhận những vật báu ấy!
Má»i ngÆ°á»i cÆ°á»i ồ, Hồ Quế Nam lại nói:
- Nói cho cùng, hai con Băng Thiá»m này cÅ©ng không phải là của riêng của đệ mà!
Nói Ä‘oạn, y hai tay bÆ°ng há»™p Băng Thiá»m Ä‘Æ°a tá»›i trÆ°á»›c mặt Thừa Chí rồi nói:
- Gá»i là má»™t chút lá»… để tá» lòng kính mến của đệ, chá»› không dám nói là trả Æ¡n TÆ°á»›ng công.
Thừa Chí ngạc nhiên nói:
- Vật báu này Hồ huynh đã định đem biếu Mạnh lão gia để chúc thỠrồi sao lại tặng tôi thế này?
Hồ Quế Nam đáp:
- Bảo vật tầm quý nhân, cái gì cÅ©ng có số cả! Mạnh lão gia tá»­ không có số được hưởng hai con Băng Tầm này, tạo hóa má»›i đặt ra đánh nhau giữa đệ và Thiết huynh để TÆ°á»›ng công phải ra tay cứu, mà nhận lấy hai con vật này. Äó có phải là số trá»i đã định không? Còn lá»… vật biết Mạnh lão gia tá»­ để chúc thá» thì TÆ°á»›ng công khá»i lo. Không phải đệ nói khoác, há»… đệ ra tay, chỉ thoáng má»™t cái là nhặt được ngay.
Tuy vậy, Thừa Chí vẫn cứ từ chối, Hồ Quế Nam có vẻ không vui, liá»n nói:
- Vị Tướng công này đã không chịu cho biết quý tánh danh, lại không chịu nhận lễ vật của đệ. Có phải Tướng công chê những vật ấy là của ăn trộm bẩn thỉu phải không?
Thừa Chí vội nói:
- Sao Hồ huynh lại hiểu lầm đến thế? Vừa rồi vội vã chưa kịp báo tên hỠvới huynh, đệ hỠViên tên là Thừa Chí đấy ạ.
Thiết La Hán và Hồ Quế Nam Ä‘á»u la “ủa†má»™t tiếng, rồi cùng nói:
- Té ra là Viên đại gia Minh chủ bảy tỉnh! Thảo nào!
Cả hai Ä‘á»u đổi ngay thái Ä‘á»™, tôn kính Thừa Chí hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, Thừa Chí nói:
- Hồ đại ca đã nói như vậy, đệ không dám từ chối nữa. Cảm ơn Hồ đại ca nhé!
Thấy Thừa Chí đã bá» há»™p Băng Thiá»m vào túi rồi, há»›n hở vô cùng.
Vào trong phòng má»™t lát, Thừa Chí lại quay trở ra, tay bÆ°ng má»™t cây san hô cao hai thÆ°á»›c. Quý báu nhứt là cây san hô đó cao nhÆ° vậy, từ ngá»n xuống tá»›i gốc trong suốt không có má»™t vết sứt nào, không có má»™t hạt cát bụi nào dính vào, để trên bàn sáng loáng cả căn phòng, kỳ lạ và đẹp đẽ vô cùng. NgÆ°á»i trông thấy châu báu rất nhiá»u nhÆ° Hồ Quế Nam cÅ©ng phải ngạc nhiên, liá»n nói:
- Äệ đã tá»›i rất nhiá»u nhà hào phú, mà chÆ°a há» trông thấy bảo vật quý báu nhÆ° thế này! Có lẽ cây san hô là kỳ bảo trong hoàng cung ná»™i Ä‘iện cÅ©ng nên. Quả thật nó làm lóe cả mắt chúng tôi! Có phải là vật gia truyá»n của Viên đại gia không?
Thừa Chí cÆ°á»i nói:
- Vật này đệ tình cỠbắt được, xin tặng lại Hồ huynh, để làm đồ mừng chúc thỠMạnh lão gia tử.
Hồ Quế Nam giựt mình, vội nói:
- Vật này quý hóa quá!
Thừa Chí nói:
- Cái này là trò chÆ¡i, dù quý hóa thật nhÆ°ng vô dụng. Bằng sao được Băng Thiá»m, có thể cứu ngÆ°á»i khá»i chết. Hồ huynh mau nhận lấy Ä‘i.
Hồ Quế Nam đành phải cảm Æ¡n nhận lấy. Thấy Thừa Chí hào phóng nhÆ° vậy, nhóm Trình Thanh Trúc Ä‘á»u lấy làm kỳ lạ.
Chiá»u ngày hôm sau đã tá»›i phủ Bảo Äịnh, má»i ngÆ°á»i vào khách sạn nghỉ ngÆ¡i. Sáng ngày má»i ngÆ°á»i Ä‘em đồ mừng đến biếu Mạnh Phủ. Thấy danh thiếp của Thừa Chí, Trình Thanh Trúc, và Sa Thiên Quảng ba ngÆ°á»i, Mạnh Bá Phi vá»™i ra ngoài cá»­a nghênh đón. Trông thấy Thừa Chí chỉ là má»™t thanh niên, ngẩn ngÆ°á»i giây lát, có vẻ không vui. Mạnh Bá Phi nghÄ© thầm: “Sao những ngÆ°á»i Ä‘i dá»± đại há»™i bảy tỉnh lại hồ đồ đến thế? Há» bầu má»™t tên con nít làm Minh chủ để làm gì?â€
Tuy vậy, y vẫn hiếu khách, vì các ngÆ°á»i này ở xa tá»›i chúc thá», đã làm cho y vẻ vang thêm, nên y và con trưởng là Mạnh Tranh, con thứ là Mạnh Trú luôn miệng cám Æ¡n, rồi nghênh đón các ngÆ°á»i vào trong nhà.
Thừa Chí thấy Mạnh Bá Phi thân hình vạm vỡ, tóc trắng nhÆ° bạc, bÆ°á»›c Ä‘i rất vững chắc, chắc võ nghệ phải cao siêu, còn hai ngÆ°á»i con Ä‘á»u tuổi tráng niên, cÅ©ng anh dÅ©ng vô cùng.
Trong lúc trò chuyện, Mạng Bá Phi có vẻ khinh nhá»n đại há»™ Thái SÆ¡n, nên khi Trình Thanh Trúc nói tá»›i chuyện đó, ông ta giả vá» không nghe, và cÅ©ng không há»i han tá»›i. Má»™t lát sau, lại có khách tá»›i, ông ta liá»n cáo lá»—i ra ngoài đón tiếp.
Thanh Thanh nghÄ©: “Mạnh Bá Phi mệnh danh là Cái Mạnh ThÆ°á»ng sao tiếp khách lại thiếu niá»m nở đến thế? Hay là y chỉ có hÆ° danh thôi?â€
Gia Ä‘inh Ä‘em Ä‘iểm tâm ra má»i má»i ngÆ°á»i ăn xong, Mạnh Trú dẫn các ngÆ°á»i vào hậu Ä‘Æ°á»ng xem đồ mừng của các nÆ¡i Ä‘em tá»›i biếu. Lúc ấy, Ä‘ang cùng nhiá»u khách quây quanh chiếc bàn, Mạnh Bá Phi thấy Thừa Chí vào, vá»™i chạy lại cảm Æ¡n và nói:
- Viên huynh cùng Hạ huynh cho món đồ quý báu và hậu hĩ quá, đệ đâu dám nhận.
Thừa Chí đáp:
- Ngày chúc thá» của lão tiá»n bối, chúng tôi nhận thấy hiến vật má»n đó chÆ°a đủ lòng thành thì có.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tiến tá»›i cạnh bàn trông thấy trên mặt bàn bày la liệt những đồ mừng nhÆ°ng duy có hai mÆ°Æ¡i bốn hạt trân châu và tám con ngá»±a ngá»c thạch trắng của Thừa Chí, trái dÆ°a hấu bằng phỉ thúy của Thanh Thanh, và cây san hô của Hồ Quế Nam biếu là quý giá và lá»™ng lẫy hÆ¡n cả. Vá»›i vụ Thừa Chí được bầu làm Minh chủ bảy tỉnh, Mạnh Bá Phi trong lòng không vui, nhÆ°ng nay thấy chàng ăn nói hòa nhã, câu nói nào cÅ©ng tôn mình là lão tiá»n bối, ông ta má»›i bắt đầu mến chàng.
Ngày hôm đó, khách tứ phÆ°Æ¡ng tá»›i mừng và ở lại ăn cá»— chừng ba nghìn ngÆ°á»i. Ngày chúc thá» sáu mÆ°Æ¡i của mình, lại thấy khách tá»›i mừng đông đảo nhÆ° vậy, Mạnh Bá Phi cả mừng cÆ°á»i luôn miệng. Thừa Chí, Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng, ba ngÆ°á»i được má»i ngồi mâm thứ nhứt, do Mạnh Bá Phi tiếp đãi. NgÆ°á»i ngồi chủ tịch mâm thứ nhứt đó là Uyên Ương Äảm TrÆ°Æ¡ng Nhược Cốc, má»™t lão anh hùng bảy mÆ°Æ¡i tám tuổi. Lúc Mạnh Phi giá»›i thiệu các ngÆ°á»i cùng mâm, TrÆ°Æ¡ng Nhược Cốc thấy MinhChủ bảy tỉnh là má»™t thanh niên không có vẻ gì kinh ngÆ°á»i cả, trong lòng cÅ©ng lấy làm ngạc nhiên và buồn cÆ°á»i.
Trong mâm đó có má»™t vị võ quan vá» hÆ°u là Phùng tổng binh, Tổng tiêu đầu Tiêu cục VÄ©nh Thắng Äổng Khai SÆ¡n, ngoài ra Ä‘á»u là nhân vật lãnh tụ trong giá»›i võ lâm cả. Sau khi nâng chén chúc thá» chủ nhân rồi, má»i ngÆ°á»i đấu rượu đánh toan, rất là vui vẻ. Uống tá»›i lÆ°ng chừng, bá»—ng có má»™t gia Ä‘inh hấp tấp vào, tay cầm má»™t há»™p thiếp, Ä‘i tá»›i cạnh Mạnh Bá Phi rỉ tai khẽ nói vài câu. Mạnh Tranh Ä‘ang tiếp khách thấy vậy, liá»n đứng dậy Ä‘i tá»›i cạnh cha, nói:
- ThÆ°a cha, hôm nay cha rất hãnh diện được vợ chồng Thần Quyá»n Vô Äịch Quy Tân Thụ cùng mấy ngÆ°á»i đồ đệ tá»›i mừng đấy!
Mạnh Bá Phi giá»±t mình, liá»n nói:
- Xưa nay ta có giao thiệp với Quy lão nhị bao giỠđâu.
Nói xong, ông ta mở há»™p Ä‘á»±ng thiếp ra, thấy trong đó má»™t cái thiếp đại hồng thật lá»›n, trên viết: “Quyá»n đệ Quy Tân Thụ cùng môn nhân kính hạ†mấy chữ lá»›n, bên cạnh có má»™t hàng chữ nhá»: “Phi nghi hoàng kim thập lượng†bên cạnh cái thiếp có má»™t thoi vàng nặng mÆ°á»i lượng.
Mạnh Bá Phi nói:
- Mau ra nghênh đón đi.
Nói xong, ông ta quay lại nói vá»›i TrÆ°Æ¡ng Nhược Cốc và các ngÆ°á»i rằng:
- Xin thất lễ quý vị giây lát.
Rồi ông ta dẫn hai ngÆ°á»i con Ä‘i thẳng ra ngoài cá»­a nghênh đón. Không bao lâu, Manh Bá Phi tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, niá»m nở tiếp vợ chồng Quy Tân Thụ, Mai Kiếm Hòa, LÆ°u Bá»™i Sinh, và Tôn Trá»ng Quân, năm ngÆ°á»i Ä‘i vào. Thừa Chí đã đứng sang bên, cúi đầu vái chào và nói:
- Nhị sÆ° huynh, Nhị sÆ° tẩu mạnh giá»i!
Quy Tân Thụ gật đầu đáp lễ nói:
- Ủa, chú cũng ở đây đấy à?
Quy nhị nÆ°Æ¡ng chỉ trả lá»i bằng giá»ng mÅ©i “hừ†má»™t tiếng chá»› không thèm đếm xỉa tá»›i sÆ° đệ.
Thừa Chí nói:
- Má»i sÆ° huynh, sÆ° tẩu ngồi thượng tá»a, để em ngồi cùng vá»›i Mai Kiếm Hòa cÅ©ng được.
Nghe Thừa Chí xÆ°ng hô nhÆ° vậy, Mạnh Bá Phi cÆ°á»i nói:
- Có nhị sÆ° huynh này đỡ đầu, đừng nói làm Minh chủ bảy tỉnh. Viên huynh làm Minh chủ mÆ°á»i bốn tỉnh cÅ©ng thích đáng lắm!
à nghÄ©a lá»i nói của Mạnh Bá Phi, Thừa Chí sở dÄ© trẻ tuổi đắc trí được bầu làm Minh chủ bảy tỉnh là nhá» có lá»±c lượng của ngÆ°á»i sÆ° huynh này giúp đỡ cho. Thừa Chí mỉm cÆ°á»i không nói ná»­a lá»i. Vợ chồng Quy Tân Thụ ngạc nhiên há»i:
- Ông nói cái gì Minh chủ thế?
Mạnh Bá Phi cÆ°á»i đáp:
- Äệ nói bông đùa đấy thôi. Xin Quy nhị cao đừng có chấp trách.
Nói xong, ông ta má»i vợ chồng Quy Tân Thụ ngồi dÆ°á»›i cánh TrÆ°Æ¡ng Nhược Cốc. Những khách đến dá»± tiệc Ä‘á»u là anh hùng hào kiệt, cho nên nam nữ ngồi chung bàn không có vẻ gì e lệ cả. Thừa Chí sang ngồi cùng bàn vá»›i Kiếm Hòa.
Rượu qua ba tuần, Äổng Khai SÆ¡n Tổng tiêu đầu Tiêu cục Vinh Thắng đứng dậy nói:
- Xin lỗi quý vị, đệ tửu lượng kém, phải vào nhà trong nghỉ ngơi, cáo lỗi trước.
Mạnh Bá Phi liá»n gá»i gia Ä‘inh Ä‘Æ°a Äổng tiêu đầu vào nhà trong. Quy Tân Thụ lạnh lùng nói:
- Chúng tôi Ä‘i kiếm khắp nÆ¡i không thấy Äổng tiêu đầu đâu cả. Sau tôi Ä‘oán chắc ông ta thế nào cÅ©ng ở đây, quả nhiên không sai tí nào.
Äổng Khai SÆ¡n mặt tái mét, giá»ng nói hÆ¡i run đáp:
- Äệ vá»›i Quy nhị gia xÆ°a nay không có oán thù gì cả, Quy nhị gia tìm kiếm đệ để làm gì thế?
Má»i ngÆ°á»i nghe lá»i nói của hai ngÆ°á»i Ä‘á»u ngừng chén, quay đầu lại nhìn.
Mạnh Bá Phi cÆ°á»i nói:
- Chẳng hay hai vị có Ä‘iá»u gì xích mích thế? Xin nể mặt đệ cho phép đệ được hòa giải nhé?
Äổng Khai SÆ¡n nói:
- Äệ xÆ°a nay vẫn ngưỡng má»™ đại danh của Quy nhị gia nhÆ°ng chÆ°a có dịp nào quen biết. Không hiểu tại sao Quy nhị gia bá»—ng nhiên cứ theo dõi đệ nhÆ° thế?
Nghe xong lá»i của Äổng tiêu đầu, Mạnh Bá Phi hiểu ngay, nghÄ© thầm: “À, ra cả hai tá»›i đây không phải thành tâm đến chúc thá» ta! Má»™t tên tá»›i đây tị nạn, má»™t tên thì theo dõi ngÆ°á»i tá»›i đây. NhÆ°ng dù sao tên há» Äổng đã đến tị nạn dÆ°á»›i mái nhà của ta, thì thể nào ta cÅ©ng không để cho y phải thiệt thòi.â€
NghÄ© Ä‘oạn, ông ta liá»n nói vá»›i Quy Tân Thụ rằng:
- Quy nhị gia có việc gì cần cÅ©ng vậy, xin để cho qua khá»i ngày hôm nay đã. CÅ©ng là bạn thân vá»›i nhau cả, chúng ta giải quyết bằng lá»i nói tất phải xong hết.
Quy Tân Thụ kém ăn nói nên Quy nhị nÆ°Æ¡ng liá»n đỡ lá»i, chỉ tay vào đứa con Ä‘ang ẵm trong lòng nói:
- Thằng bé này là đứa con Ä‘á»™c nhứt của nhị phòng và tam phòng nhà há» Quy, hiện giá» nói Ä‘ang Ä‘au nặng, sắp chết đến nÆ¡i. Chúng tôi muốn xin Äổng tiêu đầu mở lòng nhân đức, tặng cho mấy viên thuốc để cứu cho cháu nó thoát chết. Æ n đức này vợ chồng chúng tôi không bao giá» dám quên.
Mạnh Bá Phi nói:
- Tưởng chuyện gì, chớ việc này thiệt chính đáng lắm.
Vừa nói, vừa quay lại nhìn Äổng Khai SÆ¡n và nói tiếp:
- Äổng tiêu đầu cứu ngÆ°á»i là việc làm phúc lá»›n nhất. Mà nay ngÆ°á»i yêu cầu huynh cứu giúp lại là Quy đại anh hùng, đệ thiết tưởng huynh không nên chối từ má»›i phải.
Äổng Khai SÆ¡n đáp:
- Nếu thuốc Phục Linh Hà Thủ này của đệ thì chả cần Quy nhị gia phải lên tiếng há»i, đệ cÅ©ng hai tay dâng tá»›i ngay. NhÆ°ng quý vị có biết đâu, thứ thuốc này lại là của triá»u cống, do Tổng đốc Mã đại nhân nhá» bốn Tiêu cục Ä‘Æ°a vào kinh sÆ°. Cho nên đệ không dám tá»± tiện Ä‘em ra biếu Quy nhị gia là thế.
Má»i ngÆ°á»i thấy y nói nhÆ° vậy, Ä‘á»u cảm thấy vấn Ä‘á» này khó giải quyết thật. Thấy nói của triá»u cống, viên quan hồi hÆ°u Phùng tổng binh vá»™i nói:
- Vật triá»u cống là đồ dùng của Thánh thượng, ai dám táo gan đụng chạm tá»›i nào?
Ông ta vừa nói xong thì bá»—ng có ba viên thịt từ đâu bắn tá»›i lá»t vào miệng ông ta, làm ông ta tí nữa thì giật mình té lăn ra đất. Thì ra Quy nhị nÆ°Æ¡ng ghét cái mặt vênh lên của ông ta nên giở chút thủ Ä‘oạn.
Mạnh Bá Phi nghÄ©: “Hôm nay mình mở tiệc đón khách, Quy Tân Thụ tá»›i, làm cho khách mất vui, bá» ra vá» thế này.â€
Nghĩ tới đây, ông ta đang định lên tiếng. Lúc ấy, Phùng tổng binh đã móc được hai viên thịt cá ở trong miệng ra rồi, còn một viên nữa đành phải nuốt chửng, rồi y vừa luôn mồm la lớn:
- Phản rồi, phản rồi! Thế này chúng có coi vÆ°Æ¡ng pháp vào đâu nữa! NgÆ°á»i đâu!
Hai tên tùy tòng của y không biết quan lớn tại sao nổi giận vội chạy lại.
Phùng tổng binh nói:
- Khiêng thanh đại quan đao ra cho ta.
Thì ra võ nghệ của viên Tổng binh này rất kém, chỉ nhá» luồn lót cá»­a hậu mà được thăng tá»›i chức Tổng binh này nhÆ°ng y lại hay vây vo ta đây. Y đặt làm má»™t thanh quan Ä‘ao thật lá»›n bằng sắt nhÆ°ng rá»—ng ruá»™t. Äi đâu y cÅ©ng cỡi ngá»±a Ä‘i trÆ°á»›c, sai hai tên tùy tòng khiêng đại Ä‘ao theo sau, làm ra vẻ nặng ná» lắm để lòe bịp thiên hạ. NgÆ°á»i ngoài không biết ná»™i tình cứ tưởng y thần lá»±c kinh ngÆ°á»i thật. Khi còn làm quan, y cứ hay nói: “Khiêng thanh đại quan Ä‘ao ra cho ta!†Nói quen mồm rồi, nên lúc này nổi giận, y lại gá»i tùy tòng nhÆ° vậy. Hai tùy tòng ngÆ¡ ngác.
Vì tá»›i đây chúc thá» thì ai Ä‘em những của nặng nỠấy Ä‘i làm gì. Má»™t tên tùy tòng nhanh trí, vá»™i cởi con dao Ä‘eo cạnh sÆ°á»n ra, Ä‘Æ°a lên cho Tổng binh. Biết tẩy của tên Tổng binh này lắm rồi, Mạnh Bá Phi thấy y giở trò há» ra, vừa tức vừa buồn cÆ°á»i, vá»™i nói:
- Không ăn thua đâu mà giở trò ấy ra!
XÆ°a nay coi mạng ngÆ°á»i nhÆ° mạng súc vật, Phùng tổng binh cứ cầm lấy con dao, chém luôn vào đầu Quy nhị nÆ°Æ¡ng. Äang ẵm con bên tay phải, Quy nhị nÆ°Æ¡ng giÆ¡ tay trái ra, dùng hai ngón tay ká»m chắc sống Ä‘ao, rồi há»i:
- Quan lớn muốn làm trò gì thế?
Phùng tổng binh không trả lá»i, cứ dùng sức kéo thanh Ä‘ao ra, nhÆ°ng hết sức bình sinh mà không sao rút nổi con Ä‘ao ra khá»i hai ngón tay đối phÆ°Æ¡ng. Tổng binh Ä‘ang phùng mồm trợn mép dùng hai tay nắm chặt cán Ä‘ao, hết sức lôi kéo. Quy nhị nÆ°Æ¡ngbá»—ng buông hai ngón tay ra, tên Tổng binh bị ngã lá»™n nhào vá» phía sau, sống Ä‘ao bật ngay vào góc trán sÆ°ng lên nhÆ° quả trứng gà. Hai tên tùy tùng vá»™i chạy lại đỡ y dậy.
Bắt nạt ngÆ°á»i hiá»n, sợ kẻ ác quen rồi, Phùng tổng binh không dám hé mồm nói ná»­a lá»i, liá»n gá»i hai tên tùy tòng vá»™i vàng Ä‘i vá» ngay. Ra tá»›i cá»­a ngoài, y lại thét lá»›n, nhiếc mắng hai tên hầu sao không khiêng theo thanh đại quan Ä‘ao Ä‘i.
Nhân lúc bối rối, Äổng Khai SÆ¡n định thừa cÆ¡ tẩu thoát, Quy Tân Thụ liá»n nói:
- Äổng tiêu đầu, quý hồ bạn để lại thuốc viên cho, đệ cam Ä‘oan không làm bạn khó dá»….
Äổng Khai SÆ¡n bị uy hiếp, không biết làm thế nào, đứng ngay ra giữa sảnh, lá»›n tiếng nói:
- Tôi, Äổng Khai SÆ¡n, tá»± biết không địch nổi Thần Quyá»n Vô Äịch, tôi chỉ có tánh mạng ở đây thôi, bạn muốn lấy thì cứ việc ra đây!
Quy nhị nương nói:
- Ô hay! Ai lấy tánh mạng của ông đâu? Chúng tôi chỉ cần lấy thuốc viên thôi. Ông cứ chỉ chỗ thuốc đó ra là xong ngay.
Con trai lá»›n của Mạnh Bá Phi Mạnh Trang không thể nhịn được, xông ngay ra, đứng trÆ°á»›c mặt Äổng Khai SÆ¡n che chở, lá»›n tiếng nói:
- Há» Quy kia, ngày hôm nay là ngày ăn mừng thá» của cha ta, các ngÆ°á»i có việc gì lôi thôi vá»›i nhau, xin má»i ra ngoài kia mà giải quyết.
Quy Tân Thụ nói:
- Äược, Äổng tiêu đầu, chúng ta ra ngoài kia Ä‘i.
Äổng Khai SÆ¡n không chịu Ä‘i, Quy Tân Thụ nóng lòng, tiến lên nắm lấy hai tay, võ Äổng Khai SÆ¡n cÅ©ng không phải là tầm thÆ°á»ng, vá»™i lui vá» phía sau. NhÆ°ng Thần Quyá»n Vô Äịch đã ra tay khi nào chịu để cho đối phÆ°Æ¡ng tránh được. Dù Äổng tiêu đầu lùi nhanh đến đâu, vai áo cÅ©ng bị Quy Tân Thụ nắm được, xé rách má»™t miếng lá»›n.
Mạnh Tranh tiến lên trÆ°á»›c mặt Äổng Khai SÆ¡n nói lá»›n:
- Äổng tiêu đầu là khách tá»›i đây chúc thá», chúng tôi không khi nào chịp để cho ông ta bị ngÆ°á»i bắt nạt tại nÆ¡i đây!
Quy nhị nương nói:
- Cậu muốn làm gì? Nhà tôi chẳng gá»i Äổng tiêu đầu ra ngoài kia rồi là gì?
Mạnh Tranh nói:
- Ông bà muốn kiếm Äổng tiêu đầu sao không đến tận Vinh Thắng tiêu cục mà kiếm? Chá»› ở đây phá bÄ©nh là không được đâu!
Càng nói, y càng tỠvẻ không khách khứa như trước nữa, Quy nhị nương quát lớn:
- Chúng ta đã phá bĩnh cái gì nào?
Mạnh Bá Phi cũng tức giận, đứng dậy nói:
- Thôi được, nếu Quy nhị nương cho phép, lão phu xin lãnh giáo vài hiệp.
Mạnh Tranh nói:
- Thưa cha, ngày hôm nay là ngày vui mừng của cha, xin cho phép con được đại diện.
Nói xong, y bảo giai Ä‘inh xếp dá»n bàn ghế ở giữa sảnh, để trống ra má»™t khoảng, rồi gá»i Quy nhị nÆ°Æ¡ng rằng:
- Nào, muốn phá bÄ©nh thì má»i ra đây!
Quy nhị nương nói:
- Nếu cậu muốn đối địch vá»›i nhà tôi thì cậu há»c thêm hai mÆ°Æ¡i năm võ nghệ nữa cÅ©ng chÆ°a chắc địch nổi.
Mạnh Tranh đã há»c hết ba môn chưởng Khoái Hoạt của Mạnh Bá Phi chân truyá»n, chÆ°a gặp địch thủ, lại Ä‘ang lúc tráng niên. Tuy hắn đã biết tiếng Thần Quyá»n Vô Äịch từ lâu, nhÆ°ng khi nào chịu để cho ngÆ°á»i ta khinh thị đến thế, liá»n nổi giận thét lá»›n:
- Quy lão nhị là cái quái gì? Mà lại đòi tá»›i đây phá bÄ©nh! Mạnh thiếu gia này thua ngÆ°á»i thì tha hồ ngÆ°Æ¡i thanh toán vá»›i Äổng tiêu đầu, lúc ấy nhà há» Mạnh chúng tôi tá»± nhận là kém tài không thể bảo vệ được. NhÆ°ng nếu ta thắng thì sao?
Quy Tân Thụ không hay nói, chỉ khẽ đáp:
- Mi đỡ nổi ba hiệp của ta, Quy lão nhị này xin quỳ lạy ngay.
Lá»i nói đó chỉ riêng mình Mạnh Tranh nghe thôi, các ngÆ°á»i đứng cạnh đó không nghe gì cả, Ä‘á»u rỉ tai há»i thăm nhau. Mạnh Tranh ha hả cÆ°á»i nói:
- Quý vị xem y có ngông cuồng hay không? Y bảo nếu tôi đỡ được ba hiệp, y quỳ lạy tôi ngay. Có phải thế không hở Quy nhị gia?
Quy Tân Thụ trả lá»i:
- Phải! Sửa soạn đỡ đi!
Vừa dứt lá»i, Quy Tân Thụ đã dùng hữu quyá»n đánh ngay thế “Thái SÆ¡n Ãp Äỉnh†tá»›i. Thanh Thanh đứng cạnh nói vá»›i Thừa Chí rằng:
- Sư huynh của anh đã bắt chước phương pháp của anh đấy.
Thừa Chí há»i:
- Sao chú lại nói thế?
Thanh Thanh đáp:
- Hôm ná», anh đấu quyá»n vá»›i đồ đệ anh ta, anh chẳng đếm từng thế má»™t bảo đồ đệ anh ta đỡ là gì?
Thừa Chí nói:
- Tên há» Mạnh kia ngu quá, y có biết đâu thần quyá»n của sÆ° huynh tôi lợi hại nhÆ° thế nào?
Mạnh Tranh thấy quyá»n của đối phÆ°Æ¡ng đánh tá»›oi, không thèm tránh, giÆ¡ tay ra đỡ, và đồng thá»i dùng tay trái đánh trả lại má»™t quyá»n. Hai cánh tay của hai ngÆ°á»i vừa va chạm nhau, Quy Tân Thụ nghÄ©: “Tên này võ nghệ cÅ©ng khá, nên y má»›i ngông cuồng nhÆ° vậy.â€
Thừa lúc tả quyá»n của đối phÆ°Æ¡ng đánh tá»›i, dùng tả chưởng đến “bốp†má»™t cái, Quy Tân Thụ đánh vào khuá»·u tay đối phÆ°Æ¡ng, và dùng sứ đẩy mạnh ra bên ngoài.
NgỠđâu, Mạnh Tranh há»c Khoái Hoạt tam thập chÆ°Æ¡ng rất chú trá»ng đứng tấn, nên cái đẩy của Quy Tân Thụ không làm gì nổi y.
Thừa Chí khẽ nói:
- Nguy rồi! Thế là anh ấy không đánh ngã được đối phương.
Lại thấy Quy Tân Thụ đánh ra má»™t chưởng, Mạnh Tranh vá»™i dùng hai cánh tay giÆ¡ lên đỡ. Chỉ thấy má»™t luồng gió mạnh đẩy tá»›i, Mạnh Tranh bá»—ng mất hết thần trí, mê mẩn tức thì ngã ngá»­a ra phía sau, chết ngất liá»n.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u kinh hãi. Mạnh Bá Phi và Mạnh Trú chạy lại đỡ. Mạnh Tranh dần dần hồi tỉnh, khạc má»™t cái, á»c ngay ra mấy cục máu Ä‘en, lẽ tất nhiên ná»™i bá»™ bị thÆ°Æ¡ng rất nặng rồi.
Thì ra, vừa rồi Quy Tân Thụ đẩy má»™t cái không thấy Mạnh Tranh ngã, tưởng võ nghệ của y cao siêu thật, chưởng thứ ba má»›i dùng toàn sức đánh xuống. Äỡ hai miếng, Mạnh Tranh đã kiệt lá»±c rồi, ngỠđâu, miếng thứ ba lại mạnh đến ná»—i nhÆ° di sÆ¡n đảo hải đánh tá»›i, thì chịu sao nổi? Quy Tân Thụ không ngỠđối thủ đỡ đến miếng thứ ba đã hết sức rồi. Miếng thứ ba lại mạnh hÆ¡n hết, Mạnh Tranh không còn hÆ¡i sức để đỡ, tất nhiên phải chết. Vì vậy, Quy Tân Thụ cÅ©ng hối hận vô cùng.
Mạnh Trúc tức giận quá, nhảy xổ lên, Mạnh Bá Phi xoa bóp cho con, thấy con thoi thóp sắp chết, nÆ°á»›c mắt nhá» xuống Æ°á»›t đẫm hai má, Ä‘á»™t nhiên đứng dậy, giÆ¡ song chưởng đánh vào ngÆ°á»i Quy Tân Thụ. Thấy Äổng Khai SÆ¡n Ä‘ang thừa cÆ¡ lẩn trốn, Quy Tân Thụ vá»t qua dÆ°á»›i quyá»n của Mạnh Trú, nhảy tá»›i Ä‘iểm vào yếu huyệt ở bên hông của Äổng Khai SÆ¡n. Tên Tiêu đầu đây cứng Ä‘á» ngay, ná»­a chân ở phía trÆ°á»›c, ná»­a chân ở phía sau, nhÆ° lúc Ä‘ang chạy vậy, nhÆ°ng không thể nào nhúc nhích được ná»­a bÆ°á»›c.
Lúc này, Quy nhị nÆ°Æ¡ng đã tiếp chiến Mạnh Bá Phi. Hai ngÆ°á»i tài ba tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng nhÆ°ng Nhị NÆ°Æ¡ng thiệt thòi ở chá»— má»™t tay phải ẵm con, nên nhiá»u lúc gặp phải nguy hiểm bởi những thế công nhÆ° vÅ© bão của Mạnh Bá Phi. Mai Kiếm Hòa, LÆ°u Bá»™i Sinh, và Tôn Trá»ng Quân Ä‘ang hăng hái đánh vá»›i các môn đồ của Mạnh Bá Phi. Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng nói vá»›i Thừa Chí rằng:
- Viên tướng công, chúng ta mau ra khuyên can đi, đừng để cho gây nên đại sự.
Thừa Chí nói:
- SÆ° huynh sÆ° tẩu tôi xÆ°a nay vẫn có hiá»m khích vá»›i tôi, nay tôi ra tay khuyên, sá»± thể lại càng rắc rối thêm. Chúng ta hãy đứng xem má»™t lúc ra sao đã.
Lúc ấy, Quy Tân Thụ đã trở lại trợ chiến, chỉ mấy hiệp đã điểm trúng yếu huyệt của Mạnh Bá Phi ngay. Rồi chàng như con bươm bướm xuyên hoa, ở giữa đại sảnh xuyên qua xuyên lại, trong giây lát đã điểm huyệt mấy chục đệ tử của nhà hỠMạnh.
Những ngÆ°á»i bị Ä‘iểm đó, kẻ thì giÆ¡ chân, ngÆ°á»i thì giÆ°Æ¡ng tay, lại có tên cúi xuống, có tên quay đầu, má»—i ngÆ°á»i má»™t kiểu cách, đứng yên nhÆ° tượng gá»—, trông thật buồn cÆ°á»i.
Trong các ngÆ°á»i khách đến dá»± tiệc, tuy có khá nhiá»u võ lâm cao thủ, nhÆ°ng Thần Quyá»n Vô Äịch lợi hại nhÆ° vậy, còn ai dám ra can thiệp nữa. Quy nhị nÆ°Æ¡ng bảo Mai Kiếm Hòa khám ngÆ°á»i Äổng Khai SÆ¡n xem có thuốc viên hay không? Kiếm mãi không thấy hình bóng Phục Linh Thủ Ô Hoàn đâu cả, Mai Kiếm Hòa đành phải thÆ°a lại vá»›i sÆ° phụ. Quy Tân Thụ liá»n giải huyệt cho Äổng Khai SÆ¡n, rồi há»i:
- Thuốc viên giấu ở đâu? Nói mau?
Äổng Khai SÆ¡n nói:
- Hừ, ngÆ°Æ¡i muốn lấy được thuốc viên, theo ta tá»›i làm cái gì? Thế mà cÅ©ng nhận là lão giang hồ! NgÆ°á»i ta sá»­ dụng kế “Kim thiá»m thoát xác†mà ngÆ°Æ¡i chả hay tí gì!
Quy nhị nÆ°Æ¡ng nổi giận há»i:
- Ngươi nói gì?
Äổng Khai SÆ¡n đáp:
- Thuốc viên đã đưa tới Bắc Kinh từ lâu rồi.
Quy nhị nÆ°Æ¡ng vừa kinh ngạc, vừa tức giận, quát há»i:
- Có thật không?
Äổng Khai SÆ¡n đáp:
- Ta ngưỡng má»™ Mạnh lão gia tá»­ là ngÆ°á»i bạn tốt má»›i thành tâm đến đây chúc thá». Chẳng lẽ các ngÆ°á»i muốn cÆ°á»›p thuốc viên, mà ta lại còn Ä‘em theo để liên lụy đến ông ta hay sao?
Nghe Äổng Khai SÆ¡n nói, Hồ Quế Nam liá»n tá»›i cạnh Thừa Chí dí tai nói:
- Tên tiêu sư này vô sĩ thật. Y nói láo đấy!
Thừa Chí há»i:
- Sao ngươi biết?
Hồ Quế Nam đáp:
- Äệ biết thuốc viên y giấu ở chá»— kia.
Nói xong, y chỉ vào những trái đào làm bằng bá»™t gạo bày trong mâm, đặt trên bàn, để dÆ°á»›i bức trÆ°á»›ng lá»›n. Thừa Chí ngạc nhiên, khẽ há»i:
- Sao huynh lại biết rõ thế?
Hồ Quế Nam cÆ°á»i đáp:
- Những trò lén lút, trá»™m cắp trên giang hồ, trốn tránh sao khá»i đôi mắt của đệ.
Thanh Thanh đứng cạnh nghe liá»n cÆ°á»i nói:
- Hồ đại gia vốn dĩ là tay năng thủ trong giới đó mà!
Hồ Quế Nam cÆ°á»i nói:
- Tên há» Äổng kia xảo trá lắm. Y biết Quy nhị gia thể nào cÅ©ng theo dõi tá»›i, cho nên y má»›i giấu thuốc vào trong những trái đào già kia, chá» Quy nhị gia Ä‘i rồi, y má»›i lấy ra.
Thừa Chí gật đầu, rồi rẽ các ngÆ°á»i đứng che trÆ°á»›c mặt ra hai bên, đến tá»›i cạnh Mạnh Bá Phi giÆ¡ tay giải huyệt cho, chỉ nắn bóp mấy cái là Mạnh Bá Phi đã hoạt Ä‘á»™ng được rồi.
Thấy vậy, Quy nhị nương quát lớn:
- Làm gì thế? Mi lại định đến đây sanh sự phải không?
Nói xong, nàng Ä‘Æ°a thằng bé cho Tôn Trá»ng Quân ẵm, rồi nhảy tá»›i cạnh Thừa Chí. Nàng biết sÆ° đệ võ nghệ cao cÆ°á»ng, sợ con mình bị thÆ°Æ¡ng lây, má»›i trao con cho đồ đệ ẵm há»™. Thừa Chí né sang bên, rồi lá»›n tiếng nói:
- Sư tẩu hãy nghe đệ nói đã.
Mạnh Bá Phi chân tay hoạt Ä‘á»™ng được rồi, liá»n đánh luôn hai chưởng vào Quy nhị nÆ°Æ¡ng. Thế là hai ngÆ°á»i lại đối địch, võ nghệ tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng, trong chá»›p xuất đã đánh được mÆ°á»i mấy hiệp rồi. Quy Tân Thụ bảo vợ rằng:
- Em hãy tránh ra.
Quy nhị nÆ°Æ¡ng tránh sang má»™t bên. Chỉ vài hiệp, Mạnh Bá Phi lại bị Quy Tân Thụ Ä‘iểm trúng yếu huyệt liá»n. Vì thÆ°Æ¡ng con sắp chết đến nÆ¡i, Quy nhị nÆ°Æ¡ng mất cả lý trí, lá»›n tiếng quát há»i Äổng Khai SÆ¡n:
- Há» Äổng kia, ngÆ°Æ¡i có Ä‘Æ°a thuốc viên ra không? Nếu ngÆ°Æ¡i cứ làm thinh nhÆ° vậy, ta bẻ gãy hai tay ngÆ°Æ¡i ngay.
Vừa nói nàng vừa vặn hai tay tên Tiêu đầu, Äổng Khai SÆ¡n nghiến răng chịu Ä‘á»±ng, khẽ nói:
- Thuốc không có ở đây và có bẻ gãy tay tôi cũng vô ích mà!
Thấy nàng Æ°Æ¡ng ngạnh quá, đã có mấy ngÆ°á»i khác bÆ°á»›c ra thách thức, và cÅ©ng có vài ngÆ°á»i đối địch vá»›i Mai Kiếm Hòa và LÆ°u Bá»™i Sinh rồi. Thấy tình hình ngày càng rối ren, Thừa Chí nghÄ© phải giở ngay thủ Ä‘oạn dứt khoát má»›i giải quyết được, liá»n nhảy tá»›i cạnh Tôn Trá»ng Quân giÆ¡ hai ngón tay ra móc mắt nàng. Tôn Trá»ng Quân sợ hãi vá»™i giÆ¡ má»™t tay ra gạt. NgỠđâu, thế đánh đó là Thừa Chí dÆ°Æ¡ng đông kích tây, chá»› có phải định đánh nàng thật đâu. Nhân lúc Tôn Trá»ng Quân giÆ¡ tay che chở đôi mắt, Thừa Chí khẽ đẩy vai nàng má»™t cái, Tôn Trá»ng Quân vừa sợ quá lá»›n tiếng kêu la:
- Sư phụ, sư nương, mau mau…
Vợ chồng Quy Tân Thụ quay lại, trông thấy Thừa Chí ẵm con mình, nhảy lên trên mặt bàn lá»›n tiếng gá»i:
- Chú Thanh, kiếm!
Thanh Thanh ném bảo kiếm cho chàng, chàng nắm lấy chuôi kiếm, kêu gá»i:
- Tất cả hãy ngừng tay lại, nghe tôi nói đã.
Quy nhị nương mắt đỠbừng, quát đến khan cả tiếng:
- Thằng nhãi con kia, mi làm con ta tổn thương, là ta thí mạng với mi ngay!
Vừa quát nàng vừa định nhảy lên trên bàn, Quy Tân Thụ vội níu nàng lại và khẽ nói:
- Hãy khoan, hiện con ta ở trong tay ty. Xem y giở trò gì đã.
Thừa Chí nói:
- Xin Nhị sư huynh hãy giải huyệt cho Mạnh lão gia tử đã.
Quy Tân Thụ dùng giá»ng mÅ©i “hừ†má»™t tiếng, nhÆ°ng vẫn ra tay giải huyệt cho Mạnh Bá Phi.
Thừa Chí lại lớn tiếng nói:
- Các bá»±c tiá»n bối, các vị bạn hữu. Vì con Ä‘au nặng, sÆ° huynh, sÆ° tá»· tôi định mượn thuốc viên tiến cống của tham quan để dùng tạm nhÆ°ng tên Tiêu đầu há» Äổng này chỉ biết bán mạng cho tham quan, nên sÆ° huynh, sÆ° tẩu tôi má»›i gây hấn vá»›i hắn.
Còn Mạnh lão gia tá»­ là ngÆ°á»i bạn tốt. Chúng tôi không khi nào lại lập tâm đến phá bÄ©nh ngày chúc thá» của ông ta.
Má»i ngÆ°á»i nghe chàng nói Ä‘á»u lấy làm ngạc nhiên. Rõ ràng sÆ° huynh đệ vừa ra tay đánh nhau, sao bá»—ng dÆ°ng chàng lại bênh vá»±c vợ chồng sÆ° huynh nhÆ° vậy. Nhứt là vợ chồng Quy Tân Thụ càng ngạc nhiên hÆ¡n hết.
Thừa Chí lại lên tiếng nói tiếp:
- Mạnh lão gia tử, xin ông bổ những trái đào trên mâm kia mà coi thử xem trong ruột nó có những trò lạ gì!
Äổng Khai SÆ¡n nghe, sắc mặt biến ngay. Mạnh Bá Phi ngÆ¡ ngác giây lát, nhÆ°ng vẫn nghe theo, lấy dao bổ má»™t trái đào giả ra, thấy trong có nhân đậu Ä‘en, bổ nhân ra, quả nhiên thấy có má»™t viên thuốc bao sáp.
Thừa Chí liá»n lá»›n tiếng nói:
- Tên Tổng tiêu đầu này, nếu chỉ vì bán mạng cho nhà vua thôi, còn có thể tha thứ được. NhÆ°ng lòng y rất Ä‘á»™c ác, tá»›i đây mục đích là khiêu khích ly gián, muốn làm cho anh em chúng ta mất hết tình nghÄ©a và hòa khí vá»›i Mạnh lão gia tá»­, có phải mâm thỠđào này là của Äổng tiêu đầu Ä‘em tá»›i mừng đấy không?
Mạnh Bá Phi gật đầu.
Thừa Chí lại nói:
- Y biết không có ai lại đem đào giả này ra ăn cả nên y mới giấu hết thuốc viên vào trong đó. ChỠtới khi Mạnh lão gia tử xích mích với sư huynh tôi, y mới lấy trộm ra, đem vào trong Kinh. Như vậy có phải là y đã lập được một kỳ công cho nhà vua đấy không?
Chàng vừa nói vừa nhảy xuống đi tới cạnh bàn, Thanh Thanh cũng tiến tới giúp.
Hai ngÆ°á»i bổ hết các trái đào, lấy hết những thuốc viên trong ấy ra, Quy Tân Thụ và Mạnh Bá Phi má»›i tỉnh ngá»™. Thừa Chí móc má»™t viên thuốc ra, mùi thÆ¡m ngào ngạt, rồi gá»i Thanh Thanh lấy chén nÆ°á»›c tá»›i, bá» thuốc viên vào chén hòa tan, đút cho con trai Quy Tân Thụ uống. Thằng nhá» thoi thóp sắp chết, chẳng khóc chẳng rằng, cứ há»›p má»™t uống hết chén thuốc đó.
Quy nhị nÆ°Æ¡ng nÆ°á»›c mắt chạy quanh, trong lòng vừa cảm Æ¡n, vừa hổ thẹn nghÄ© thầm: “Ngày hôm nay, nếu không được chú em này biết rõ mÆ°u cÆ¡ của kẻ gian thì con mình sẽ phải chết, và làm lụy chồng mình mất hết tiếng vì gây thù gây hấn vá»›i bao nhiêu anh hùng hào kiệt.â€
ChỠđứa nhỠuống hết chén thuốc, Thừa Chí mới trao trả Quy nhị nương. Hai tay đỡ lấy con, Quy nhị nương khẽ nói:
- Viên sÆ° đệ, vợ chồng tôi không biết lấy gì Ä‘á»n Æ¡n cho chú má»›i phải.
Quy Tân Thụ kém ăn nói, không biết nói gì cho phải, chỉ nói:
- Sư đệ, chú tốt lắm, tốt lắm!
Thanh Thanh Ä‘Æ°a hết số thuốc lấy ở trong trái đào ra cho Quy nhị nÆ°Æ¡ng rồi cÆ°á»i nói:
- Cháu nó có đau nặng thêm hai phen nữa, cũng đủ thuốc dùng.
Äang lúc há»›n hở vui mừng, Quy nhị nÆ°Æ¡ng chỉ cám Æ¡n lia lịa, chá»› không để ý tá»›i lá»i nói của Thanh Thanh bao hàm châm biếm trong đó.
Quy Tân Thụ bận rá»™n giải huyệt cho má»i ngÆ°á»i. Mạnh Bá Phi lẳng lặng không nói gì, bụng nghÄ© thầm: “Con nhà ngÆ°Æ¡i thì khá»i rồi, mà con ta thì sắp chết đến nÆ¡i. NhÆ°ng ta muốn đánh lại mà không địch nổi. Thù này đành chá» mai kia nhá» ngÆ°á»i giá»i hÆ¡n trả há»™ vậy!â€
Thừa Chí thấy các môn đồ nhà há» Mạnh Ä‘ang khiêng Mạnh Tranh sắp chết vào nhà trong, liá»n gá»i:
- Hãy khoan đã!
Mạnh Trú cả giận nói:
- Anh ta sắp chết đến nơi, ngươi còn muốn làm gì nữa?
Thừa Chí nói:
- XÆ°a nay sÆ° huynh tôi rất ngưỡng má»™ oai danh của Mạnh lão gia tá»­, muốn kết bạn còn chÆ°a được, khi nào lại dang tay đánh chết Mạnh đại ca cÆ¡ chá»›? Tuy cái đánh của sÆ° huynh tôi hÆ¡i mạnh thật, nhÆ°ng tánh mạnh của Mạnh đại ca không sao đâu, các hạ khá»i lo.
Má»i ngÆ°á»i thấy Mạnh Tranh bị thÆ°Æ¡ng nặng sắp chết đến nÆ¡i, Ä‘á»u cho lá»i nói của Thừa Chí là giả dối lừa bịp.
Thừa Chí nói tiếp:
- SÆ° huynh tôi không định tâm đánh Mạnh đại ca, nên chỉ cần cho Mạnh đại ca uống má»™t thang thuốc, Ä‘iá»u dưỡng má»™t thá»i gian là lành mạnh ngay.
Nói xong, chàng móc túi lấy há»™p Băng Thiá»m ra, lấy má»™t con bóp nát, bá» vào bát hòa vá»›i rượu, rồi cho Mạnh Tranh uống. Má»™t lát sau, quả nhiên mặt Mạnh Tranh Ä‘ang nhợt nhạt biến thành hồng hào dần, và đã rên rỉ biết kêu Ä‘au Ä‘á»›n rồi. Mạnh Bá Phi mừng quá, quỳ xuống vái lạy Thừa Chí và nói:
- Viên tướng công, Viên minh chủ thật là ân nhân cứu mạng con tôi.
Thừa Chí vá»™i đỡ Mạnh Bá Phi dậy và khiêm tốn khÆ°á»›c tạ. Mạnh Trú liá»n sai ngÆ°á»i đỡ anh mình vào trong phòng nghỉ ngÆ¡i, và bày biện lại bàn ghế, dá»n qua cá»— khác ra, má»i má»i ngÆ°á»i tiếp tục vào bàn ăn uống. Quy nhị nÆ°Æ¡ng nói vá»›i Mạnh Bá Phi rằng:
- Chúng tôi thật lỗ mãng quá, xin Mạnh lão gia tử thứ lỗi cho.
Mạnh Bá Phi ha hả cả cÆ°á»i nói:
- Con cái sắp chết đến nÆ¡i, ai chẳng sợ hãi cÆ¡ chá»›? Äiá»u đó không thể trách cứ huynh tẩu được.
Trong lúc má»i ngÆ°á»i Ä‘ang chén tạc chén thù, Mạnh Bá Phi vẫn chÆ°a yên trí, vào nhà trong thăm con xem sao? Thấy Mạnh Tranh ngủ yên, hô hấp Ä‘iá»u hòa, nhÆ° ngÆ°á»i không có bị thÆ°Æ¡ng gì cả, má»›i yên tâm trở ra tiếp khách. Uống tá»›i lúc ngà ngà say, Mạnh Bá Phi gá»i ngÆ°á»i lấy bát to ra, rót đầy hai bát, bÆ°ng đến trÆ°á»›c mặt Thừa Chí, dõng dạc nói:
- Viên minh chủ, tôi thấy đại há»™i Thái SÆ¡n các anh hùng hào kiệt bầu TÆ°á»›ng công làm Minh chủ, tôi không phục tí nào. Tá»›i giá» phút này, thấy hành vi của TÆ°á»›ng công vừa rồi, tôi không những cảm kích mà còn phục sát đất là khác. Bây giá», Minh chủ cho phép tôi được má»i má»™t bát rượu này.
Thấy chủ nhân thành kính quá, Thừa Chí đành phải đỡ lấy bát rượu, má»™t hÆ¡i uống cạn. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u vá»— tay khen ngợi. Mạnh Bá Phi giÆ¡ ngón tay cái lên, rồi nói:
- Viên minh chủ sau này có Ä‘iá»u gì sai bảo, muốn tiá»n, nhiá»u thì không có, nhÆ°ng muốn cần vài mÆ°Æ¡i vạn lạng má»™t lúc, xin có ngay tức thì. Minh chủ muốn cần ngÆ°á»i giúp, ngoài ba cha con tôi, ra sống vào chết cÅ©ng vui lòng, tôi còn có thể má»i thêm năm, ba trăm vị anh hùng hảo hán tá»›i giúp sức ngay.
Thấy Mạnh Bá Phi hào phóng nhÆ° vậy, Thừa Chí lại nghÄ©, má»™t trận phong ba bão táp mà hòa giải má»™t cách thuận lợi trong giây lát thế này, hÆ¡n nữa mối hiá»m thù giữa mình vá»›i sÆ° huynh, sÆ° tẩu cÅ©ng tiêu tan hết, nên trong lòng cÅ©ng khoan khoái vô cùng.
Bữa tiệc đó, ai nấy Ä‘á»u say mèm má»›i giải tán.
Äổng tiêu đầu Tiêu cục Vinh Thắng không biết trốn núp vào đâu mất hút.
ở lại Mạnh gia trang chÆ¡i vài ngày, mấy lần Thừa Chí xin cáo từ để lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»u bị Mạnh Bá Phi giữ lại. Cho tá»›i ngày thứ bảy, Mạnh Bá Phi biết không thể nào giữ bá»n Thừa Chí ở lại nữa, má»›i sá»­a soạn má»™t mâm cá»— thật thịnh soạn để tiá»…n hành sÆ° huynh đệ Thừa Chí. Trong lúc Ä‘ang ăn uống, Trình Thanh Trúc lên tiếng nói:
- Mạnh lão ca, đệ thiết tưởng tên Äổng tiêu đầu không tá»­ tế gì đâu. Lần này y mất số thuốc viên quý báu ấy, đổ lá»—i cho Quy nhị ca, nhÆ°ng y biết không sao chiếm ná»—i. Chỉ sợ lúc ấy y đổ hết tá»™i lá»—i vào đầu đại ca. Nên đệ mong đại ca phải Ä‘á» phòng tên tiểu nhân đó.
Mạnh Bá Phi nói:
- Nếu tên tiểu nhân ấy trêu ngươi tôi, tôi sẽ không nể nang y đâu.
Quy nhị nương nói:
- Việc này do vợ chồng chúng tôi tạo nên cả. Sau này, quả thật y tá»›i làm phiá»n, xin đại ca thể nào cÅ©ng phải cho chúng tôi hay tin.
Mạnh Bá Phi trả lá»i:
- Vâng, nhưng tôi không sợ hãi tên đó.
Sa Thiên Quảng nói:
- Äệ chỉ ngại tên ấy liên kết vá»›i quan phủ thì rầy rà lắm đấy.
Mạnh Bá Phi ha hả cÆ°á»i nói:
- Nếu tới lúc đó, không thể sống được ở đây nữa, thì tôi cũng bắt chước chú em, chiếm lấy một hòn núi lên làm đại vương cũng được chớ sao?
Vợ chồng Quy Tân Thụ ẵm con cùng đồ đệ há»›n hở trở vá» phía Nam. Còn Viên Thừa Chí, Thanh Thanh, Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng, chàng Câm, Hồng Thắng Hải các ngÆ°á»i áp tải hòm sắt, tiếp tục Ä‘i vá» phía Bắc.
Hôm đó, Ä‘i tá»›i cao bãi Ä‘iếm, trá»i sắp tối rồi vì hành lý quá nặng ná», má»i ngÆ°á»i liá»n vào trá» khách sạn Yến Triệu CÆ°. Má»i ngÆ°á»i Ä‘ang yên giấc, bá»—ng nghe bên ngoài có tiếng ngÆ°á»i ồn ào, tiếng xe cá»™ dồn dập, khiến chó sủa gà bay ầm Ä© cả lên. Má»i ngÆ°á»i lấy làm lạ, lại nghe tiếng nói ồn ào, hình nhÆ° có má»™t bá»n ngÆ°á»i ùa vào khách sạn, há» nói những tiếng gì không sao nghe hiểu. Thừa Chí chạy ra cá»­a phòng xem, thấy mấy chục tên lính ngoại quốc, hoặc ngồi, hoặc đứng, tên nào cÅ©ng cầm má»™t khẩu súng trÆ°á»ng, nói chuyện lúi la lúi lố.
ChÆ°a há» trông thấy thứ ngÆ°á»i đó mắt xanh mÅ©i lõ bao giá», Thừa Chí cÅ©ng phải kinh dị. Thấy má»™t ngưòi quát tháo, bắt buá»™c chủ phòng dá»n cho chúng mÆ°á»i mấy căn phòng để nghỉ ngÆ¡i.
Chủ khách sạn nói:
- Xin lỗi đại nhân, các phòng của khách sạn chúng tôi đã có khách ở cả.
Không nói nếp tẻ gì cả, ngÆ°á»i nỠđánh luôn chủ khách sạn má»™t cái bạt tai. Chủ khách sạn ôm mặt, vừa Ä‘au, vừa nói:
- Sao ông…
NgÆ°á»i ná» lại quát lá»›n:
- NgÆ°Æ¡i không xếp dá»n cho mÆ°á»i mấy căn phòng, ta sẽ phóng há»a đốt cháy khách Ä‘iếm này ngay.
Bất đắc dÄ© chủ khách sạn phải van lạy Hồng Thắng Hải xin để lại hai căn phòng cho há».
Sa Thiên Quảng nói:
- NgÆ°á»i đó là ai thế? Sao y lại hống hách nhÆ° vậy?
Chủ khách sạn vội nói:
- Xin quý ông đừng có trêu những ngÆ°á»i ăn cÆ¡m Tây ấy vào. Miá»…n lòng y là lụy tá»›i thân ngay đấy.
Sa Thiên Quảng ngạc nhiên há»i:
- Y ăn cÆ¡m Tây gì thế? Tại sao ăn cÆ¡m Tây lại oai phong hÆ¡n ngÆ°á»i?
Chủ khách sạn khẽ nói:
- Äó là lính ngoại quốc ở nÆ°á»›c ngoài vận tải Hồng y đại pháo đại bác lên Bắc Kinh. Còn ngÆ°á»i biết nói ngoại ngữ kia là vị thông ngôn.
Lúc này Thừa Chí má»›i hiểu rõ, ngÆ°á»i vừa tác oai tác phúc kia là á»· lại thế lá»±c của lính ngoại quốc. Sa Thiên Quảng giÆ°Æ¡ng quạt ra, lá»›n tiếng nói:
- Äể tôi Ä‘i cho tên ná» bài há»c.
Thừa Chí kéo tay y lại, và nói:
- Hãy khoan đã!
Chàng gá»i má»i ngÆ°á»i vào trong phòng rồi nói:
- Năm xÆ°a, tiên phụ trấn thủ Liêu Äăng, đại thắng má»™t trận ở Ninh Viá»…n, đắc lá»±c ở Hồng y đại pháo này nhiá»u lắm. Thái Tổ Mãn Thanh cÅ©ng bị đại pháo này bắn chết. Hiện giá» giặc Mãn Thanh Ä‘ang quấy nhiá»…u biên giá»›i, những lính ngoại quốc này chuyển vận đại pháo Ä‘i trợ chiến, chúng ta hãy để yên cho chúng.
Sa Thiên Quảng nói:
- Chẳng lẽ chúng ta chịu để yên tên thông viên nỠtác oai tác phúc như thế hay sao?
Thừa Chí đáp:
- Chấp nhứt những quân đê hèn ấy làm gì?
Thấy chàng nói nhÆ° vậy, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u phải tuân theo, thu gá»n lại nhÆ°á»ng cho chúng hai căn phòng.
Tên thông ngôn ná» há» Tiá»n, tên là Thông Tá»­, thấy có hai căn phòng rồi tuy mồm vẫn lẩm bẩm mắng chá»­i, nhÆ°ng y không bắt chủ phòng lấy thêm phòng nữa. Äi ra ngoài má»™t lúc, y dẫn hai quan binh ngoại quốc vào. Hay quan binh đó, má»™t ngÆ°á»i ngoài bốn mÆ°Æ¡i tuổi, má»™t ngÆ°á»i nữa chỉ trên hai mÆ°Æ¡i thôi, cả hai tÆ°á»›ng mạo Ä‘á»u anh tuấn cả. Hai ngÆ°á»i líu lo líu lố nói chuyện vá»›i nhau má»™t lúc, rồi ngÆ°á»i lá»›n tuổi ra ngoài Ä‘Æ°a má»™t mỹ nhân Tây phÆ°Æ¡ng vào. NgÆ°á»i đàn bà này trạc Ä‘á»™ hai mÆ°Æ¡i, tóc Ä‘en, da trắng nhÆ° tuyết, trên đầu, trên tai Ä‘eo đầy châu báu, dÆ°á»›i ánh đèn lập lòe chóa mắt.
XÆ°a nay chÆ°a há» trông thấy đàn bà ngoại quốc bao giá», Thừa Chí ngắm nhìn hÆ¡i kỹ má»™t chút. Thanh Thanh có vẻ không vui rỉ tai nói:
- Äại ca, anh xem ngÆ°á»i đàn bà đó có đẹp không?
Thừa Chí đáp:
- Không ngỠđàn bà ngoại quốc lại khéo biết trang điểm đến thế nhỉ?
Thanh Thanh chỉ trả lá»i bằng giá»ng “hừ†má»™t tiếng, rồi không nói nữa.
Sáng sá»›m ngày hôm sau, má»i ngÆ°á»i Ä‘ang ăn mì ở đại sảnh. Hai ngÆ°á»i quan binh ngoại quốc và ngÆ°á»i đàn bà kia cÅ©ng ngồi ăn ở đó. Tên Thông ngôn Tiá»n Thông Tá»­ cứ lui tá»›i bàn của mấy ngÆ°á»i ngoại quốc ná» nịnh hót, chắp tay khom lÆ°ng, trông rất khả ố.
Nhưng khi y quay lại nói với phổ ky thì quát tháo luôn mồm, đòi lấy cái này, ăn thứ kia, hơi khác ý một chút là giơ tay bạt nhĩ tên phổ ky ngay. Không chịu được những hành vị khả ố bần tiện ấy, Trình Thanh Trúc quay lại nói với Sa Thiên Quảng rằng:
- Sa huynh, hãy coi vài trò chơi của đệ.
Nói xong, y không cần quay trở lại, chỉ thuận tay ném vá» phía sau má»™t cái, đôi Ä‘Å©a Ä‘ang cầm trong tay bay thẳng vào mồm Tiá»n Thông Tá»­ đến “bốp†má»™t cái. Tên thông ngôn bị gẫy hai cái răng cá»­a Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng. Trò chÆ¡i của Trình Thanh Trúc là tuyệt kỹ “Thanh Trúc tiêu†của y. Ãm khí của y Ä‘á»u là những que tre nhá», trong hai mÆ°Æ¡i bÆ°á»›c, ném yếu huyệt đối phÆ°Æ¡ng, bách phát bách trúng. Vì nghe lá»i dặn bảo của Thừa Chí, y chỉ khẽ cảnh cáo thôi. Nếu y định hại tên ná», chỉ giÆ¡ cao tay má»™t chút là đôi mắt kẻ địch đã bị thủng rồi.
Äau quá, Tiá»n Thông Tá»­ kêu la om sòm. Hai tên quan binh kia gá»i y tá»›i há»i tại sao? Y trả lá»i là không biết đôi Ä‘Å©a ở đâu bay tá»›i, cắm đúng mồm và gẫy luôn hai cái răng cá»­a. NgÆ°á»i đàn bà ôm bụng cÆ°á»i khúc khích.
Tên quan binh lá»›n tuổi Ä‘Æ°a mắt nhìn các ngÆ°á»i bên bàn Thừa Chí vài lần, bụng nghÄ©: “Có lẽ bá»n ngÆ°á»i này tác quái cÅ©ng nên!â€
Nghĩ đoạn, y tung hai ly rượu lên, rồi giơ súng lục bắn luôn một phát, hai cái ly vỡ tan tành.
Nghe tiếng nổ, bá»n Thừa Chí Ä‘á»u giá»±t mình và nghÄ©: “Khí giá»›i má»›i này lợi hại thật, và tên ná» bắn cÅ©ng giá»i đấy!â€
Tên quan binh lá»›n tuổi tá» vẻ đắc chí, lấy đạn khác nạp vào cổ súng xong, quay lại nói vá»›i ngÆ°á»i trẻ tuổi kia rằng:
- BÄ© Äắc, anh thá»­ bắn xem!
BÄ© Äắc nói:
- Tôi bắn giá»i sao bằng ngài, đệ nhất thần thÆ°Æ¡ng thá»­ nÆ°á»›c Bồ Äào Nha cÆ¡ chá»›?
NgÆ°á»i đàn bà tủm tỉm cÆ°á»i nói:
- Sao, Lô Mông là tay bắn súng giá»i nhất nÆ°á»›c đấy à?
BÄ© Äắc đáp:
- Ông ta không những giá»i nhất nÆ°á»›c Bồ Äào Nha. Nếu ông ta không phải là thiện xạ nhất thế giá»›i thì cÅ©ng là Âu Châu chá»› không ai có thể bắn giá»i bằng ông ta được.
Lô Mông cÆ°á»i nói:
- Äệ nhất Âu Châu chả là đệ nhất thế giá»›i là gì?
BÄ© Äắc nói:
- NgÆ°á»i Äông phÆ°Æ¡ng rất thần bí. Há» có rất nhiá»u bản lãnh lợi hại hÆ¡n ngÆ°á»i Âu Châu, cho nên tôi không dám nói ra. Cô Nhược Khắc Lâm, có phải thế không?
Nhược Khắc Lâm nói:
- Anh nói rất đúng.
Lô Mông thấy Nhược Khắc Lâm có vẻ yêu mến BÄ© Äắc, trong lòng hÆ¡i ghen liá»n nói:
- NgÆ°á»i Äông phÆ°Æ¡ng có cái gì thần bí nào?
Nói xong, y lại bắn liá»n hai phát súng. Lần này y lấy chiếc khăn buá»™c trên đầu Thanh Thanh làm mục tiêu, sau tiếng nổ, khăn của Thanh Thanh rÆ¡i xuống đất và lá»™ ngay ra đầu tóc đàn bà. Các ngÆ°á»i ngồi bàn trên này Ä‘á»u giật mình hoảng sợ. Lô Mông và các binh lính ngoại quốc ngồi các bàn khác Ä‘á»u cÆ°á»i ồ.
Thanh Thanh tức giận và cùng “soẹt†má»™t tiếng, rút luôn trÆ°á»ng kiếm ở trong bao ra. Thừa Chí vá»™i cản lại rằng:
- Chớ có dụng võ.
Chàng vừa nói vừa nghÄ©: “Äối phÆ°Æ¡ng có há»a khí lợi hại nhÆ° vậy, nếu ta dụng võ, hai bên Ä‘á»u tổn hại, chết chóc rất nhiá»u. Những lính ngoại quốc này lên biên giá»›i dạy lính Minh dùng đại bác đánh quân Mãn Thanh, nay ta giết chúng, gián tiếp có hại cho đất nÆ°á»›c, nên nhịn thì hÆ¡n.â€
- Chú Thanh, hãy tha cho chúng.
Thanh Thanh vẫn trợn mắt nhìn ba ngÆ°á»i ngoại quốc ná» vá»›i vẻ hậm há»±c bất bình.
Nhược Khắc Lâm cÆ°á»i nói:
- Không ngỠy lại một cô nương, thảo nào mặt y đẹp đẽ đến thế.
Lô Mông cÆ°á»i nói:
- Giá»i thật, ra cô vẫn để ý tá»›i các chàng trai trẻ của há» có đẹp hay không đấy!
Bỉ Äắc nói:
- Nàng còn biết sử dụng kiếm nữa. Hình như nàng còn muốn đến đánh nhau với chúng ta đấy!
Lô Mông nói:
- Nếu nàng tá»›i khiêu chiến thì ai đối địch? Bỉ Äắc, tôi vá»›i anh, ai là ngÆ°á»i giá»i kiếm hÆ¡n?
Bỉ Äắc nói:
- Tôi rất mong không bao giỠcó ai nói tới chuyện này.
Lô Mông há»i:
- Tại sao vậy?
Nhược Khắc Lâm nói:
- này, hai anh đừng vì vấn Ä‘á» nhá» má»n ấy mà cãi lá»™n nhau.
Nói tá»›i đây, nàng bÆ°ng miệng cÆ°á»i rồi nói tiếp:
- NgÆ°á»i phÆ°Æ¡ng Äông thần bí lắm. Tôi chỉ sợ cả hai anh không ai có thể địch nổi cô bé đẹp đẽ kia đâu.
Lô Mông liá»n cất tiếng gá»i:
- Tiá»n Thông Tá»­, anh lại đây!
Tiá»n Thông Tá»­ hấp tấp chạy tá»›i, khúm núm há»i:
- Thưa đại tá, ngài muốn sai bảo việc gì thế ạ?
Lô Mong nói:
- Anh ra há»i cô kia, xem có phải là cô ta muốn má»™t cái hôn không? Äi há»i mau lên.
Tiá»n Thông Tá»­ vâng vâng dạ dạ. Lô Mông lấy mÆ°á»i mấy đồng tiá»n vàng vứt lên trên bàn Tiá»n Thông Tá»­ khệnh khạng Ä‘i sang bên bàn Thừa Chí, y cứ theo đúng lá»i nói của Lô Mông nhắc lại cho Thanh Thanh nghe. Vừa nói tá»›i câu cuối cùng “Má»™t cái hônâ€, y bị Thanh Thanh tát luôn cho má»™t cái nên thân. Tên ná» bị đánh gẫy bốn cái răng, và má»™t bên má sÆ°ng húp lên. Lô Mông kha khà cả cÆ°á»i rồi nói:
- Con bé kia cũng có đôi chút hơi sức đấy!
Nói xong, y rút luôn kiếm ra, quất lên trên không hai cái, tiếng kêu “vù, vùâ€, rồi y Ä‘i ra giữa nhà, cất tiếng gá»i:
- Lại đây, lại đây.
Thanh Thanh không hiểu y nói gì, nhÆ°ng xem thái Ä‘á»™ nàng cÅ©ng Ä‘oán ra y muốn gá»i đấu kiếm. CÅ©ng rút kiếm ra, nàng thong thả tiến tá»›i. Thừa Chí nghÄ© thầm: “Tên ná» vô lá»… nhÆ° vậy, để nàng cho y má»™t bài há»c cÅ©ng hay. NhÆ°ng phải dặn nàng đừng đánh y bị thÆ°Æ¡ng má»›i được…â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n lá»›n tiếng gá»i:
- Chú Thanh, chú lại đây!
Thanh Thanh hiểu lầm, tưởng Thừa Chí muốn cản trở, liá»n nói rằng:
- Em không lại đằng ấy đâu!
Thừa Chí nói:
- Lại đây, anh bảo cách chiến thắng y.
Sự thật, Thanh Thanh không hiểu kiếm pháp của viên sĩ quan ngoại quốc kia ra sao, đang phân vân, thấy Thừa Chí nói như vậy, mừng quá, vội chạy ngay lại, Thừa Chí nói:
- Tôi tuy chưa biết kiếm pháp của y ra sao. Nhưng vừa trông thấy y bổ xuống mấy cái, thủ pháp rất linh mẫn và nội lực khá mạnh, thì tôi nhận ngay ra kiếm pháp rất lợi hại, lại thêm dẻo dai, vậy chú phải đỠphòng y, coi chừng đừng để cho y vụt chéo.
Thanh Thanh nói:
- Nếu vậy em có thể nghĩ cách làm cho thanh kiếm của bay đi…
Thừa Chí mừng nói:
- Phải đấy, cứ theo lối ấy mà đánh nhưng chú đừng có đánh y bị thương nhé!
Thấy hai ngÆ°á»i cứ trò chuyện vá»›i nhau mãi, Lô Mông nóng ruá»™t, lên tiếng gá»i:
- Lại đây đấu kiếm mau!
Thanh Thanh quay trở lại, Ä‘á»™t nhiên nhảy tá»›i đâm luôn má»™t kiếm vào vai đối phÆ°Æ¡ng. Lô Mông không ngá» nàng ra tay nhanh chóng đến thế. CÅ©ng may, y là hảo thủ nÆ°á»›c Bồ Äào Nha, lại được thêm danh sÆ° Pháp và ý chỉ má»™t thá»i gian khá lâu nên trong lúc nguy cấp này, y còn nằm lăn xuống để tránh khá»i mÅ©i kiếm của địch được. Äồng thá»i y còn giÆ¡ kiếm ra đỡ kiếm của Thanh Thanh, chỉ nghe “keng†má»™t tiếng, tóe lá»­a ra. Y đứng ngay dậy, nhÆ°ng đã hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nhược Khắc Lâm đứng cạnh vá»— tay khen ngợi. Lúc y vá»›i Thanh Thanh má»›i bắt đầu đấu. Cả hai càng đánh càng hăng hái. Äứng cạnh xem, Thừa Chí để ý kiếm pháp của Lô Mông, thấy kiếm thuật của đối phÆ°Æ¡ng quả thật nhanh nhẹn và lợi hại vô cùng.
Trong lúc Ä‘ang đấu kịch liệt, Thanh Thanh bá»—ng thay đổi kiếm pháp, toàn sá»­ dụng những miếng hÆ°, cứ mÅ©i kiếm sắp Ä‘iểm tá»›i là thu ngay lại. Thế kiếm đó là “Lôi Trấn kiếm pháp†của phái Thạch LÆ°Æ¡ng. Tất cả có ba mÆ°Æ¡i sáu miếng, miếng hÆ° là chá»›p nhoáng trÆ°á»›c khi lôi trấn, khiến cho kẻ địch tối tăm mặt mÅ©i, rồi tiếp theo đó má»›i tấn công mạnh nhÆ° sấm sét vậy. Kiếm pháp của Lô Mông tuy cao minh, nhÆ°ng y chÆ°a há» thấy ai đánh thế kiếm của Thanh Thanh bao giá». Y cứ cảm thấy hình nhÆ° miếng kiếm nào của đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng đâm thẳng vào những chá»— nguy hiểm của mình, khi y giÆ¡ kiếm lên đỡ thì kẻ địch lạ thâu kiếm lại ngay. Trong kiếm thuật của Tây phÆ°Æ¡ng cÅ©ng có đánh những miếng hÆ° nhÆ° vậy, nhÆ°ng nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ đánh đôi ba miếng để nhá»­ thôi, chá»› không há» có đánh nhÆ° liá»n mấy chục miếng nhÆ° thế này bao giá». Y Ä‘ang định lên tiếng mỉa mai thì Thanh Thanh Ä‘á»™t nhiên bổ mạnh xuống má»™t kiếm, Lô Mông vá»™i giÆ¡ kiếm lên đỡ, khẩu tay tê tái, nắm không vững để thanh kiếm bay Ä‘i.
Thừa thế, Thanh Thanh tiến lên một bước, dí mũi kiếm vào ngực Lô Mông. Sa Thiên Quảng nhảy lên bắt thanh kiếm của Lô Mông rồi bẻ gãy làm đôi, vứt xuống dưới đất.
Ha hả cả cÆ°á»i, Thanh Thanh thâu kiếm trở vá» chá»— ngồi xuống. Lô Mông xấu hổ vô cùng, bụng nghÄ©: “Mình là kiếm thủ nhất nhì Âu Châu, không ngá» tá»›i đất Trung Quốc lại bị má»™t thiếu nữ đánh bại!â€
Tủm tỉm cÆ°á»i, Nhược Khắc Lâm cầm số tiá»n vàng, Ä‘em đến trao cho Thanh Thanh. Thấy Thanh Thanh xua tay không nhận, nàng vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Cô cứ nhận lấy đi.
Trình Thanh Trúc đành phải giÆ¡ tay ra nhận há»™, rồi để số tiá»n vàng đó thành má»™t cá»c, đặt ngang giữa hai bàn tay, dùng sức bóp mạnh má»™t lát lâu, lại trao trả cho nàng Âu Tây ná». Cầm lấy cá»c tiá»n vàng, Nhược Khắc Lâm định Ä‘Æ°a thẳng cho Thanh Thanh nhÆ°ng khi nhìn rõ cá»c tiá»n vàng, giá»±t mình hoảng sợ vì những đồng tiá»n đó đã dính chặt vói nhau nhÆ° má»™t thoi vàng vậy. Nàng dùng sức định tách ra từng đồng tiá»n má»™t nhÆ°ng không sao tách ra nổi, hai mắt trợn tròn, mồm lẩm bẩm nói:
- NgÆ°á»i Äông phÆ°Æ¡ng thần bí thật. Thần bí thật!
Nàng liá»n Ä‘Æ°a thoi vàng cho Lô Mông và Bỉ Äắc xem. Lô Mông nói:
- Những ngÆ°á»i này có ma thuật chắc.
Bỉ Äắc nói:
- Äừng dây dÆ°a vá»›i chúng nữa, chúng ta tránh xa nÆ¡i khác Ä‘i!
Hai ngÆ°á»i vá»™i truyá»n lịnh cho bá»™ hạ sá»­a soạn lên Ä‘Æ°á»ng. Vài phút sau, ngoài cá»­a tiếng xe di chuyển kêu “ầm ầm†nhÆ° tiếng sấm, lôi kéo đại bác Ä‘i. Lô Mông và Bỉ Äắc Ä‘á»u đứng dậy, Ä‘i ra ngoài cá»­a khách Ä‘iếm. Äi qua mặt Thanh Thanh, Nhược Khắc Lâm Ä‘Æ°a mắt nhìn và tủm tỉm cÆ°á»i. Khi nàng Ä‘i khá»i, mùi thÆ¡m nÆ°á»›c hoa vẫn còn ngạt cả đại sảnh.
Thiết La Hán nói:
- Hình dáng của Hồng y đại bác như thế nào, đệ chưa hỠthấy qua.
Hồ Quế Nam nói:
- Äệ cÅ©ng vậy, chúng ta ra coi Ä‘i!
Sa Thiên Quảng cÆ°á»i nói:
- Hồ huynh, nếu huynh có tài “xoáy†được một khẩu Hồng y đại bác vỠđây thì đệ chịu phục vô cùng.
Hồ Quế Nam cÆ°á»i đáp:
- Quả thật đệ chÆ°a hỠăn trá»™m đại bác bao giá». Vậy chúng ta đánh cuá»™c má»™t phen chÆ¡i nào?
Sa Thiên Quảng cÆ°á»i nói:
- Äại bác đó dùng để đánh quân lính Mãn Châu, không nên lấy trá»™m. Bằng không, tôi xin đánh cuá»™c vá»›i huynh ngay.
Vừa cÆ°á»i vừa nói, má»i ngÆ°á»i ra khá»i khách Ä‘iếm, không bao lâu đã Ä‘uổi kịp Ä‘á»™i quân áp tải đại bác rồi. Há» thấy tất cả mÆ°á»i khẩu đại bác, khẩu nào cÅ©ng to đồ sá»™, phải dùng tám con ngá»±a má»›i lôi kéo nổi và phía sau lại còn thêm phụ dịch đẩy nữa. Xe chở đại bác Ä‘i qua, trên mặt Ä‘Æ°á»ng lõm móng hai cái rảnh khá sâu, nhÆ° Ä‘Æ°á»ng sắt xe lá»­a vậy.
Thừa Chí cÆ°á»i nói:
- Bây giá» nÆ°á»›c ta có mÆ°á»i vị đại tÆ°á»›ng quân này trấn thủ ải SÆ¡n Hải, thì quân lính Mãn Châu dù có hung tợn đến đâu cÅ©ng không dám tấn công quân ta nữa.
Má»i ngÆ°á»i đã phóng được hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i dặm Ä‘Æ°á»ng bá»—ng nghe thấy phía đằng trÆ°á»›c có tiếng chuông ngá»±a kêu “loong coong†rồi có mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i cỡi ngá»±a phi tá»›i.
Khi tá»›i gần má»i ngÆ°á»i má»›i trông thấy những ngÆ°á»i kia vai Ä‘eo cung tên và sau yên ngá»±a treo lủng lẳng những thá», sóc, cầy hÆ°Æ¡ng, vân vân, má»›i hay há» Ä‘á»u là ngÆ°á»i Ä‘i săn. Bá»n ngÆ°á»i Ä‘i săn này ăn mặc rất lịch sá»±. Trong bá»n có má»™t thiếu nữ, trông thấy Thừa Chí, các ngÆ°á»i liá»n phóng ngá»±a tá»›i, lên tiếng gá»i:
- Sư phụ, sư phụ!
Trình Thanh Trúc cÆ°á»i nói:
- Con cũng theo tới đấy à?
Thì ra thiếu nữ đó là A Chín, đồ đệ của Trình Thanh Trúc. Hôm nay nàng trang Ä‘iểm rất đẹp, trông lạ hẳn Ä‘i, thấy Thừa Chí liá»n tủm tỉm cÆ°á»i:
- Tướng công cùng đi với sư phục tôi đấy à?
Thừa Chí gật đầu mỉm cÆ°á»i. A Chín lại nói vá»›i Sa Thiên Quảng rằng:
- Hà, hà, thật là không đánh nhau không sao trở nên tri kỷ được.
Trình Thanh Trúc giá»›i thiệu Hồ Quế Nam và Thiết La Hán xong, liá»n há»i:
- Con định đi đâu thế?
A Chín đáp:
- Chúng con đi săn bắn. Sư phụ xem chúng con đi có xa không?
Trình Thanh Trúc nói:
- Chúng ta đi lên Bắc Kinh, con đi không?
A Chín đáp:
- Có ạ.
Nói xong, nàng thúc ngá»±a lên, Ä‘i ngang vá»›i sÆ° phụ. Thừa Chí và Thanh Thanh thấy A Chín tuy ít tuổi nhÆ°ng cá»­ chỉ và lá»i ăn lẽ nói của nàng rất có má»±c thÆ°á»›c. Äi tá»›i giữa trÆ°a, má»i ngÆ°á»i má»›i vào nghỉ chân má»™t quán ăn bên Ä‘Æ°á»ng. Bá»n ngÆ°á»i hầu của A Chín chia ra ngồi hai bàn. Còn nàng thì ngồi cạnh Trình Thanh Trúc, cùng má»™t bàn vá»›i Thừa Chí.
Thoạt tiên, Thừa Chí tưởng nàng là cháu ruá»™t của Trình Thanh Trúc, sau má»›i hay là đồ đệ. Lúc này, chàng má»›i nhận thấy A Chín là con gái cÆ°ng của má»™t phú há»™, đại gia nào đó. Cho nên Ä‘i săn nàng má»›i Ä‘em nhiá»u tùy tòng Ä‘i theo nhÆ° vậy. NhÆ°ng chàng không hiểu tại sao nàng lại làm được đồ đệ của Trình Thanh Trúc, và gia nhập được bang Thanh Trúc nhÆ° vậy?
Chiá»u tối hôm đó, má»i ngÆ°á»i vào má»™t khách Ä‘iếm ở Âm Mã Tập nghỉ ngÆ¡i. Äể ý nghe, Thừa Chí và Thanh Thanh nhận thấy lá»i nói của bá»n tùy tòng A Chín có vẻ quan cách lắm chá»› không phải là những ngÆ°á»i tùy tòng tầm thÆ°á»ng, lại càng ngạc nhiên thêm
Tài sản của killer1310

  #13  
Old 31-05-2008, 03:09 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 16

Äồng tâm kết nghÄ©a kim lan
Trợ oai cướp đoạt hồng y



Má»i ngÆ°á»i Ä‘ang vui vẻ trò chuyện, Thanh Thanh bá»—ng há»i A Chín rằng:
- Cô Chín, hôm nỠchúng ta đang chém giết quân binh sướng tay, bỗng nhiên không thấy cô nữa. Chẳng hay cô đi đâu thế?
A Chín mặt đỠbừng, ấp úng một lát rồi lảng sang chuyện khác, lên tiếng nói:
- Chị Thanh, nếu chị mặc lại phục sức phục nữ, chắc đẹp lắm đấy!
Thấy nàng nói lảng sang chuyện khác, Thanh Thanh định há»i cho ra lẽ nhÆ°ng thấy Trình Thanh Trúc Ä‘Æ°a mắt ra hiệu bảo không nên, nàng mỉm cÆ°á»i nói:
- Äi Ä‘Æ°á»ng cát bụi phủ đây ngÆ°á»i nhÆ° thế này nên tôi không muốn mặc nữ trang là tại thế đấy!
Má»i ngÆ°á»i thấy trá»i đã khuya nên ai nấy Ä‘á»u vá» phòng yên nghỉ.
Thừa Chí sắp ngủ bỗng thấy Trình Thanh Trúc bước vào và khẽ nói:
- Viên tướng công, tôi có một việc này muốn nói để Tướng công hay.
Thừa Chí ngồi nhổm dậy má»i Trình Thanh Trúc ngồi, rồi há»i:
- Có chuyện gì xin huynh cứ nói.
Trình Thanh Trúc liá»n rỉ tai nói:
- Câu chuyện khá dài, chúng ta ra ngoài kia nói thì hơn!
Biết câu chuyện của Trình Thanh Thanh muốn nói rất bí mật, Thừa Chí vá»™i mặc áo ngoài vào. Rồi hai ngÆ°á»i cùng Ä‘i ra khá»i khách Ä‘iếm, tiến thẳng lên ngá»n đồi nhỠở ngoài thị trấn kiếm má»™t tảng đá nhá» ngồi xuống. Nhìn xung quanh không thấy má»™t bóng ngÆ°á»i nào, Trình Thanh Trúc liá»n nói:
- Viên tÆ°á»›ng công, đồ đệ của tôi là A Chín có má»™t lai lịch rất đặc biệt. Lúc bái sÆ°, tôi đã nhận lá»i giữ bí mật cho nàng, không cho ai biết thân thế của nàng. Thừa Chí nói:
- Tôi cÅ©ng nhận thấy cô ta không phải là má»™t thiếu nữ tầm thÆ°á»ng. Nếu lão huynh đã nhận lá»i giữ chuyện bí mật của cô ta thì không cần phải nói cho tôi biết nữa.
Trình Thanh Trúc nói:
- Những tùy tòng theo hầu nàng Ä‘á»u là nhân viên trong phủ cho nên tất cả cÆ¡ mÆ°u của chúng ta phải giữ kín, đừng để cho bá»n há» biết thì hÆ¡n.
Thừa Chí kinh hãi nói:
- Những ngÆ°á»i đó Ä‘á»u là nhân viên trong phủ nha đấy à?
Trình Thanh Trúc gật đầu nói:
- Tôi chắc đồ đệ của tôi không dám phản bá»™i chúng ta đâu. NhÆ°ng y trẻ ngÆ°á»i non dạ, nhỡ bị bá»n kia dò há»i, buá»™t miệng nói rõ mÆ°u cÆ¡ của chúng ta ra thì sao?
Thừa Chí nói:
- Nếu vậy, chúng ta phải đỠphòng việc bí mật của chúng ta.
Hai ngÆ°á»i quyết định xong xuôi, thủng thẳng Ä‘i xuống chân đồi trở vá» khách Ä‘iếm.
Sắp Ä‘i tá»›i khách Ä‘iếm, Thừa Chí trông thấy má»™t đại hán tay cầm đèn lồng ở phía Äông Ä‘i tá»›i, nhanh nhẹn lẻn luôn vào trong khách Ä‘iếm. Thấy mặt ngÆ°á»i đó rất quen thuá»™c, Thừa Chí nghÄ© mãi không sao nhá»› ra đã gặp y ở đâu. Cho tá»›i khi vá» phòng ngủ, chàng vẫn cố nghÄ© xem ngÆ°á»i đó là ai? Chàng nghÄ© lại đại há»™i Thái SÆ¡n ở Nam Kinh, ở Từ Châu, Thạch LÆ°Æ¡ng, ở trong quân Ä‘á»™i Sấm VÆ°Æ¡ng, vân vân, Ä‘á»u không thấy mặt ngÆ°á»i đó. Äang lúc nghÄ© ngợi, chàng bá»—ng nghe cá»­a phòng có tiếng gõ rất khẽ, vá»™i khoác áo xuống giÆ°á»ng, ra cạnh cá»­a há»i:
- Ai đó?
Thanh Thanh đứng bên ngoài há»i:
- Anh có ăn gì không?
Thừa Chí thắp đèn lên, Thanh Thanh tay bưng một mâm gỗ trên có hai bát, mỗi bát đựng ba cái trứng gà, chắc nàng vừa ở dưới bếp đi lên.
Thừa Chí cÆ°á»i nói:
- Cảm ơn chú nhé! Sao tới giỠnày còn chưa đi ngủ?
Thanh Thanh khẽ nói:
- Em thấy cô A Chín kỳ lạ lắm nên không sao ngủ được. Chắc anh cũng đang nghĩ tới nàng nên không ngủ được phải không?
Nói xong, nàng tủm tỉm cÆ°á»i, Thừa Chí cÆ°á»i nói:
- Tôi nghĩ đến cô ta làm gì?
Thanh Thanh cÆ°á»i nói:
- Nghĩ vỠcái vẻ đẹp của nàng ấy! Anh bảo nàng có đẹp không?
Biết tánh Thanh Thanh hay ghen, Thừa Chí sợ nói A Chín đẹp thì nàng không vui, mà bảo A Chín không đẹp thì không đúng sá»± thật, nên không dám trả lá»i, cầm cái thìa múc trứng lên ăn, Ä‘á»™t nhiên, chàng ném luôn cái thìa ra bên ngoài, và la lá»›n:
- Chính y, đúng rồi!
Thanh Thanh giá»±t mình, ngÆ¡ ngác há»i:
- Anh nói gì thế? Có phải quả trứng bị hÆ° há»ng không?
Thừa Chí cÆ°á»i nói:
- Không phải, đó là anh chợt nhá»› ra cái ngÆ°á»i vừa rồi là ai, mau Ä‘i theo anh Ä‘i Thanh thanh ngạc nhiên há»i:
- Äi đâu thế?
Thừa Chí lấy thanh kiếm của Hồng Thắng Hải Ä‘Æ°a cho nàng. Lúc này nàng má»›i hiểu Thừa Chí gá»i mình Ä‘i ra ngoài đánh giặc.
Thì ra trong khi Thừa Chí Ä‘ang cắn quả trứng, liá»n nghÄ© tá»›i hồi nhỠở trá» nhà An đại nÆ°Æ¡ng, có ngÆ°á»i tá»›i bắt cóc Tiểu Tuệ, chàng đã hăng hái phản kháng, đánh đến khi bị thÆ°Æ¡ng. May An đại nÆ°Æ¡ng vừa vá» kịp, dùng ba quả trứng gà ném vào mặt Hồ Lão Tam, má»›i Ä‘uổi được tên giặc ấy Ä‘i. Tá»›i đây chàng má»›i hay ngÆ°á»i đó lẻn vào khách Ä‘iếm hồi nãy là Hồ Lão Tam. NhÆ°ng không hiểu y tá»›i khách Ä‘iếm lén lút nhÆ° thế làm gì? Muốn biết rõ sá»± thể, Thừa Chí má»›i rủ Thanh Thanh Ä‘i tìm tên gian tặc ná». Hai ngÆ°á»i rón rén đến từng căn phòng má»™t lắng tai nghe trá»™m. Tá»›i má»™t căn phòng lá»›n, hai ngÆ°á»i nghe thấy trong phòng có tiếng nói của bảy, tám ngÆ°á»i. Há» Ä‘á»u dùng tiếng lóng giang hồ trò chuyện vá»›i nhau.
Má»™t ngÆ°á»i nói:
- Chúng ta Ä‘i khá»i đây sao được? Nếu có việc gì xảy ra thì sao? Liệu chúng ta còn tánh mạnh hay không?
Má»™t ngÆ°á»i khác nói:
- Việc đằng An đại nhân cÅ©ng quan trá»ng lắm. Bây giá» sai ngÆ°á»i lên Bắc Kinh Ä‘iá»u Ä‘á»™ng được ngÆ°á»i xuống đây, thì chúng đã lẻn trốn mất rồi, kịp sao được chá»›? NhÆ° vậy, bá» lỡ kỳ công này có đáng tiếc không?
Má»i ngÆ°á»i trầm ngâm giây lát, má»™t ngÆ°á»i nói giá»ng khàn khàn lên tiếng:
- Hay là thế này vậy? Bây giá» chúng ta chia ra làm hai bá»n, má»™t bá»n đến đằng kia để An đại nhân Ä‘iá»u phái, má»™t bá»n thì ở lại đây, bất cứ bên nào lập được công, chúng ta cÅ©ng chia Ä‘á»u ra cùng hưởng.
NgÆ°á»i lên tiếng trÆ°á»›c tiên vá»— bàn lá»›n tiếng nói:
- Phải đấy, chúng ta có phúc cùng hưởng, có há»a cùng chịu. Nếu có chuyện gì không may xảy ra thì chúng ta cÅ©ng phải cán đáng cả.
Lại má»™t ngÆ°á»i nữa nói:
- Bây giỠchúng ta rút thăm xem ai phải đi hay ở. Như vậy mới công bằng và không ai dám oán than nữa.
Má»i ngÆ°á»i vá»— tay phụ há»a. Thừa Chí nghÄ© thầm: “Ở đây có việc gì quan trá»ng đến ná»—i mà chúng phải chia má»™t ná»­a ngÆ°á»i ở lại thế này? Và còn An đại nhân nào vá»›i kỳ công gì thế nhỉ?â€
Một lát sau, Thừa Chí và Thanh Thanh lại nghe thấy khí giới va chạm rất khẽ, chắc là chúng đã rút thăm xong rồi. Thừa Chí rỉ tai Thanh Thanh khẽ nói:
- Chú ra bảo Sa Thiên Quảng và má»i ngÆ°á»i chuẩn bị sẵn sàng. Äể tôi theo dõi chúng xem sao.
Thanh Thanh gật đầu, rồi khẽ nói:
- Anh phải cẩn thận một tí nhé!
Lúc ấy cá»­a phòng vừa mở, nhá» có ánh sáng đèn, Thừa Chí trông thấy ngÆ°á»i Ä‘i đầu bÆ°á»›c ra là Hồ Lão Tam, tám ngÆ°á»i theo sau tay Ä‘á»u cầm khí giá»›i, nhìn kỹ lưỡng má»›i hay chúng toàn là tùy tòng của A Chín. Chúng hết thảy Ä‘á»u vượt ra Ä‘i, sau đó cá»­a phòng lại khép lại nhÆ° trÆ°á»›c.
Thanh Thanh khẽ nói:
- á»’, ra là bá»n chúng. Em biết trÆ°á»›c con nhá» không phải là ngÆ°á»i tá»­ tế mà?
Thừa Chí cÅ©ng lấy làm kỳ lạ, nghÄ© thầm: “Vấn Ä‘á» này sẽ kết luận sau, ta hãy Ä‘i theo chúng xem rõ sá»± thể ra sao đã.â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng giở khinh công ra vượt tÆ°á»ng, lẳng lặng Ä‘uổi theo chín ngÆ°á»i kia.
Nhá» bản lãnh khinh thân đã tá»›i chá»— tá»™t mức, Thừa Chí Ä‘i theo bá»n chín ngÆ°á»i không ai hay biết tí nào. Ra khá»i thị trấn, chín ngÆ°á»i kia Ä‘i hÆ¡n dặm Ä‘Æ°á»ng nữa. Tá»›i má»™t căn nhà thật lá»›n, Hồ Lão Tam gá»i cá»­a, rồi dẫn tám ngÆ°á»i ná» vào bên trong. Vòng ra phía sau nhà, Thừa Chí vượt tÆ°á»ng vào trong, lần mò tá»›i má»™t căn phòng có ánh sáng đèn lóe ra ngoài cá»­a sổ, liá»n nhảy lên trên nóc nhà, khẽ lật má»™t viên ngói ra xa, thấy dÆ°á»›i phòng có má»™t đại hán ngót năm mÆ°Æ¡i tuổi ngồi chính giữa, thân hình vạm vỡ. Hồ Lão Tam và tám ngÆ°á»i tùy tòng của A Chín lần lượt bÆ°á»›c vào, vái chào đại hán ná». Hình nhÆ° ngÆ°á»i ná» là quan trên của chúng vậy.
Hồ Lão Tam nói:
- Tiểu nhân gặp VÆ°Æ¡ng chỉ huy phó ở trong thị trấn, má»›i hay các ngÆ°á»i vừa má»›i tá»›i nÆ¡i, cho nên tiểu nhân má»i mấy vị tá»›i đây trợ giúp.
NgÆ°á»i đó nói:
- Hay lắm, hay lắm! Vương chỉ huy phó nói sao?
Má»™t ngÆ°á»i đáp:
- Vương chỉ huy phó nói, An đại nhân có việc cần sai muốn bảo tôi, thì anh em phải đi ngay lập tức!
Nghe thấy Hồ Lão Tam gá»i ngÆ°á»i ná» là An đại nhân. Thừa Chí rùng mình liá»n nghÄ©: “Thế ra là má»™t viên võ quan khá cao cấp đấy! Không biết đêm khuya thế này, y còn có mÆ°u đồ gì đây?â€
Sau đó, chàng lại nghe An đại nhân nỠnói:
- Nếu lần này thành công, công lao này của chúng ta lớn lắm. Hà, hà…!
Lại má»™t ngÆ°á»i nói:
- Chúng con Ä‘á»u Ä‘á»™i Æ¡n An đại nhân nâng đỡ cho.
An đại nhân nói:
- Anh em ta đừng có phân biệt Ná»™i đình thị vệ và Cẩm y vệ gì cả, chúng ta Ä‘á»u phải tận lá»±c và trung thành vá»›i Hoàng thượng!
Má»i ngÆ°á»i đồng thanh nói:
- An đại nhân dạy rất phải. Chúng con lúc nào cÅ©ng chỠđợi Äại nhân sai bảo. An đại nhân nói:
- Tốt lắm. Nào đi thôi!
Càng ngạc nhiên thêm, Thừa Chí nghÄ© thầm: “Thì ra hai bá»n này lại là Ná»™i đình Thị vệ và Cẩm y vệ đây. Nghe nói, Cẩm y vệ hãm hại dân chúng luôn luôn, há»… ai bịbắt, là bị chúng chặt chân lá»™t da ngay, tàn nhẫn vô cùng. Hôm nay không biết chúng lại Ä‘i đâu hãm hại ai đây. Nay ta đã gặp, không khi nào ta lại chịu để yên cho chúng hoành hành!â€
Má»™t lát sau, An đại nhân dẫn bá»n chúng Ä‘i ra. Phục trên nóc nhà nhìn xuống, Thừa Chí Ä‘iểm thấy tất cả mÆ°á»i sáu tên nhÆ° vậy bá»™ hạ An đại nhân có sáu ngÆ°á»i thôi. Chá» chúng Ä‘i khá xa, Thừa Chí má»›i nhảy xuống Ä‘uổi theo sau.
Càng Ä‘i càng tá»›i những nÆ¡i hoang vu, bá»n An đại nhân Ä‘i được bảy, tám dặm Ä‘Æ°á»ng, có ngÆ°á»i khẽ nói vài lá»i, cả bá»n liá»n tản mác ra bốn bên, rồi lẳng lặng tá»›i bao vây má»™t căn nhà nhá» chÆ¡ vÆ¡ ở chốn hoang vu này. Thừa Chí cÅ©ng bắt chÆ°á»›c chúng cúi khom lÆ°ng từ từ Ä‘i tá»›i gần căn nhà đó. Vì trá»i tối, bá»n há» có ngÆ°á»i trông thấy hình bóng của chàng nhÆ°ng cứ tưởng là ngÆ°á»i trong bá»n, chá»› không ai nghi ngá» và để ý tá»›i chàng cả. An đại nhân thấy đã bao vây chặt chẽ rồi, liá»n ra hiệu cho má»i ngÆ°á»i nằm phục xuống đất, rồi má»™t mình đến gõ cá»­a.
Má»™t lát sau, trong nhà có tiếng đàn bà há»i vá»ng ra:
- Ai đó?
An đại nhân ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát má»›i há»i:
- Bà là ai thế?
Tiếng ngÆ°á»i đàn bà trả lá»i:
- á»’, ra là ông! Äêm khuya thế này, ông tá»›i đây làm gì?
An đại nhân ha hả cÆ°á»i nói:
- Thật là cố nhân dạy không sai, “Bất thị oan gia, bất tụ đầu.†Không ngỠbà lại ở đây, mau mở cửa đi!
NgÆ°á»i đàn bà đáp:
- Tôi đã nói không gặp ông nữa, ông còn tới đây kiếm ta làm gì?
An đại nhân vẫn vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Bà không muốn gặp tôi cÅ©ng không sao nhÆ°ng còn tôi rất thÆ°Æ¡ng nhá»› ngÆ°á»i vợ của tôi!
NgÆ°á»i đàn bà nổi giận nói:
- Ai là vợ của ông? Giữa hai ta tình duyên đã được cắt đứt bằng lưỡi dao sắc rồi. Nếu ông không chịu buông tha cho thì ông cứ việc phóng há»a đốt cháy căn nhà này và tôi Ä‘i. Äành chết chá»› tôi không muốn gặp lại con ngÆ°á»i vô lÆ°Æ¡ng tâm, chỉ tham phú quý nhÆ° ông nữa!
Càng nghe, càng thấy tiếng nói của đàn bà ná» quen thuá»™c lắm, Thừa Chí lại nhá»› và nghÄ© ngay ra: “Ồ, phải rồi, bà ta là An đại nÆ°Æ¡ng! Nếu vậy, An đại nhân là chồng của bà ta, và là cha của cô An Tiểu Tuệ rồi!â€
An đại nhân vẫn cÆ°á»i nói:
- Tôi kiếm bà khắp nÆ¡i không thấy, Ä‘au khổ biết bao, khi nào tôi lại nỡ thiêu đốt bà chá»›? Thôi, mở cá»­a Ä‘i, để chúng ta tụ há»p, nối lại tình cÅ© nghÄ©a xÆ°a.
Nói xong, An đại nhân dùng chân đá cánh cửa đã mở toang. Nghe tiếng phá cửa, Thừa Chí biết võ công của y rất lợi hại. Trong bóng tối, ánh sáng chớp lên một cái, An đại nương đã múa đao xông thẳng ra.
An đại nhân cÆ°á»i nói:
- Giá»i lắm! Bà có muốn mÆ°u sát thân phu phải không?
Y sợ trong nhà còn có ngÆ°á»i khác nên không dám xông thẳng vào, cứ tay không đứng bên ngoài chiến đấu vá»›i An đại nÆ°Æ¡ng. Từ từ bò tá»›i gần, Thừa Chí dÆ°Æ¡ng đôi mắt quan sát cuá»™c đấu tranh.
An đại nhân võ nghệ quả nhiên phi phàm, vừa đánh vừa cÆ°á»i đùa. Thấy vậy, An đại nÆ°Æ¡ng càng tức giận, vừa đánh vừa lá»›n tiếng mắng chá»­i. Äấu được má»™t hồi lâu, An đại nhân Ä‘á»™t nhiên giÆ¡ tay xông vào vuốt má An đại nÆ°Æ¡ng má»™t cái. Càng tức giận thêm, An đại nÆ°Æ¡ng đánh luôn thanh Ä‘ao vào đầu đối phÆ°Æ¡ng. Cốt dụ nàng đánh miếng đó, An đại nhân né mình tiến lên má»™t bÆ°á»›c, nắm lấy tay kẻ địch, dùng sức vặn mạnh má»™t cái, thanh Ä‘ao rÆ¡i xuống đất tức thì. Rồi An đại nhân nắm chặt hai tay vợ Ä‘Æ°a chân vào kê ngang đầu gối, thế là An đại nÆ°Æ¡ng không sao kháng cá»± được nữa.
Thừa Chí nghÄ©: “Nghe giá»ng nói của tên há» An này, y chÆ°a dám hãm hại Äại nÆ°Æ¡ng ngay đâu. Ta hãy dò thám thêm má»™t lát nữa, rồi ra tay cứu giúp cÅ©ng chÆ°a muá»™n.â€
Thừa cÆ¡ An đại nhân Ä‘ang đắc chí cả cÆ°á»i, An đại nÆ°Æ¡ng Ä‘ang tức giận chá»­i mắng tÆ¡i bá»i, chàng len qua góc cá»­a, vào thẳng bên trong, lần mò tá»›i chân tÆ°á»ng, giở khinh công “Bích Hổ Du TÆ°á»ng†leo lên trên trần nhà.
Lúc ấy An đại nhân lá»›n tiếng gá»i:
- Hồ Lão Tam, vào nhà thắp đèn đi.
Hồ Lão Tam móc túi lấy đá lá»­a ra và cầm Ä‘ao há»™ thân trÆ°á»›c khi vào trong nhà, y ném má»™t viên đá vào dò thá»­ trÆ°á»›c, thấy không có Ä‘á»™ng tịnh gì má»›i từ từ bÆ°á»›c vào, Ä‘i tá»›i cạnh bàn chầm lá»­a vào ngá»n nến để ở đó. An đại nhân Ä‘Æ°a mắt ra hiệu, Hồ Lão Tam cởi cuá»™n dây thừng Ä‘eo bên hông ra, Ä‘oạn lại trói chặt chân An đại nÆ°Æ¡ng. An đại nhân cÆ°á»i nói:
- Em bảo không muốn gặp mặt anh nữa. Vậy bây giá» thì sao? Thá»­ nhìn anh xem, đầu tóc anh đã bạc nhiá»u lắm rồi phải không?
An đại nÆ°Æ¡ng nhắm mắt không trả lá»i. Nằm trên trần nhà nhìn xuống, Thừa Chí trông thấy mặt An đại nhân rất rõ. Tuy đã qua tuổi trung niên, mặt mÅ©i của y rất còn anh tuấn. Chắc hồi thiếu niên y rất đẹp trai, thật đáng đôi vá»›i An đại nÆ°Æ¡ng.
Vuốt mặt An đại nÆ°Æ¡ng, An đại nhân vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Xinh thật! MÆ°á»i mấy năm không gặp, bá»™ mặt trái xoan này vẫn trắng trẻo đẹp đẽ nhÆ° xÆ°a!
Nói tới đây, y quay lại nói với Hồ Lão Tam rằng:
- Äi ra ngoài kia!
Hồ Lão Tam vừa cÆ°á»i vừa lè lưỡi ra. Lúc Ä‘i ra còn thuận tay khép cánh cá»­a lại.
Yên lặng giây phút, An đại nhân thở dài một tiếng rồi nói:
- Con Tiểu Tuệ đâu? Bấy lâu nay, ngày nào anh cũng tưởng nhớ tới nó.
An đại nương vẫn làm thinh như trước. An đại nhân lại nói:
- Vợ chồng ta, hồi xÆ°a trẻ tuổi nóng tánh má»›i cãi nhau bá» nhau. NhÆ°ng chúng ta cách biệt nhau mÆ°á»i mấy năm rồi, bây giá» nên hòa hảo thì hay hÆ¡n.
Không thấy An đại nÆ°Æ¡ng trả lá»i, y lại nói tiếp:
- Äấy em xem, bấy lâu nay, anh có lấy ai đâu? Và có bao giá» không nhá»› em đâu? Chẳng lẽ em không còn má»™t chút tình nghÄ©a nào nữa hay sao?
An đại nương lớn tiếng quát tháo:
- Ông có biết cha và anh tôi tại sao chết không?
An đại nhân thở dài một tiếng rồi đáp:
- Cha và anh của em bị Cẩm y vệ giết hại thật nhÆ°ng em không thể vÆ¡ Ä‘Å©a cả nắm mà oán trách tất cả anh em Cẩm y vệ. Bất cứ hạng ngÆ°á»i nào có xấu nhÆ°ng cÅ©ng có tốt. Anh làm việc cho nhà vua, tất nhiên phải trung thành vá»›i triá»u đình. Cái đó cÅ©ng là việc làm vẻ vang cho tổ tiên…
Y chÆ°a dứt lá»i, An đại nÆ°Æ¡ng đã nhổ ngay nÆ°á»›c miếng xuống đất liên tiếp. Má»™t lát sau, An đại nhân lảng sang chuyện khác nói:
- Anh nhá»› con Tiểu Tuệ quá, cho ngÆ°á»i vỠđón nó. Tại sao em cứ Ä‘em nó trốn tránh, nhứt định không cho nói gặp anh?
An đại nương đáp:
- Tôi có nói cho nó hay, ngÆ°á»i cha tốt của nó đã chết từ lâu rồi! Cha nó rất tài ba, rất có chí khí nhÆ°ng chỉ đáng tiếc là chết yểu.
Lá»i nói của nàng chứa đấy phẫn uất. An đại nhân nói:
- Em hà tất phải lừa dối nó như vậy? Và em hà tất rủa tôi như thế?
An đại nương nói:
- Cha nói xÆ°a kia là má»™t ngÆ°á»i rất có chí khí. Mặc dầu gia đình phản đối, tôi vẫn lén lút Ä‘i theo anh ta. NgỠđâu…
Tá»›i đây nàng nghẹn ngào không thể nói tiếp được. An đại nhân móc túi lấy khăn tay ra lau nÆ°á»›c mắt cho nàng, nhứt thá»i xúc Ä‘á»™ng, ôm lấy nàng hôn hít. Y bá»—ng thét lá»›n má»™t tiếng, nhảy lùi vá» phía sau, môi rÆ¡i giá»t máu tÆ°Æ¡i. Thì ra y đã bị An đại nÆ°Æ¡ng cắn cho má»™t cái nên thân.
Núp trên trần nhà trông thấy rõ lắm, Thừa Chí không thể nhịn được phải bịt miệng cÆ°á»i ngầm.
An đại nhân nổi giận há»i:
- Tại sao em lại cắn anh như thế?
An đại nÆ°Æ¡ng trả lá»i:
- Ông Ä‘i giết chết ngÆ°á»i chồng yêu quý của tôi, sao tôi lại không cắn ông? Tôi còn muốn hạ sát ông má»›i nguôi cÆ¡n giận!
An đại nhân nói:
- Ủa, sao em lại nói thế? Anh không phải là chồng của em hay sao? Tại sao em lại bảo tôi giết hại chồng em?
An đại nương nói:
- Chồng tôi vốn dÄ© là má»™t trượng phu khí khái, không hiểu vì sao bá»—ng dÆ°ng bị lợi lá»™c mê hoặc, bá» cả vợ con chỉ thích làm quan, muốn phát tài lá»›n. NgÆ°á»i chồng khí khái mà tôi vẫn tin tưởng đã chết rồi, tôi không sao gặp được anh ta nữa.
Thấy nàng nói như vậy, Thừa Chí khen ngợi thầm và chắc An đại nhân thế nào cũng cảm động.
An đại nương lại nói:
- Chồng tôi tên há» là An Kiếm Thanh đã bị An đại nhân giết chết rồi. Quyá»n sÆ° Sở Äại Äạo là vị sÆ° phụ đã ban Æ¡n rất nặng cho chúng tôi cÅ©ng bị An đại nhân tham mê lợi lá»™c mà hãm hại chết rồi. Cả Sở phu nhân và con gái cÅ©ng bị An đại nhân này áp bức đến chết…
Giận quá, An đại nhân quát lớn:
- Im ngay, không được nói nữa!
An đại nương nói:
- Con ngÆ°á»i lòng lang dạ thú kia, thá»­ tá»± nghÄ© xem nói có đúng không?
An đại nhân nói:
- Phủ nha chỉ đòi Sở Äại Äạo lên há»i qua loa thôi, ngỠđâu ở công Ä‘Æ°á»ng ông ta lại múa Ä‘ao định chém tôi? Còn vợ con ông ta tá»± tá»­ chết thì việc gì đến tôi?
An đại nương nói:
- Äúng lắm. Ai bảo Sở Äại Äạo mù quáng, lại bảo thu nhận má»™t môn đồ có lÆ°Æ¡ng tâm nhÆ° thế. Trong khi tên môn đồ sắp chết vì đói rét, Sở Äại Äạo lại Ä‘em vá» dạy võ nghệ, nuôi cho thành ngÆ°á»i, rồi lại lấy vợ cho.
Äại nÆ°Æ¡ng càng nói càng hăng. An đại nhân đập mạnh xuống bàn má»™t cái, quát lá»›n:
- Hôm nay, vợ chồng gặp nhau tại đây, sao em cứ nhắc nhở tá»›i những ngÆ°á»i đã khuất làm gì?
An đại nương cũng la lớn:
- Tôi cứ thích nhắc đấy, ông muốn giết tôi cứ việc ra tay đi!
Căn cứ lá»i đàm thoại của hai ngÆ°á»i, Thừa Chí nhận xét thấy câu chuyện nhÆ° sau đây: An Kiếm Thành nhỠđược Sở Äại Äạo nuôi nấng dạy bảo từ hồi còn thÆ¡ ấu. Tá»›i trưởng thành vì tham mê phú quý, An Kiếm Thành đã giết chết cả nhà sÆ° phụ. Thấy hành vi khốn nạn quá, An đại nÆ°Æ¡ng liá»n quyết liệt vá»›i chồng. TrÆ°á»›c kia, Hồ Lão Tam đến cÆ°á»›p Tiểu Tuệ, sở dÄ© An đại nÆ°Æ¡ng cứ phải tránh Äông trốn Tây là cố ý lánh xa An Kiếm Thanh, ngÆ°á»i chồng lòng lang dạ thú. Thừa Chí nghÄ©: “Tên này chết cÅ©ng đáng lắm rồi. Ta phải cho y má»™t chưởng chết ngay tức thì nhÆ°ng không biết An đại nÆ°Æ¡ng có còn tình nghÄ©a vợ chồng vá»›i y nữa không?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng lại lắng tai nghe xem hai ngÆ°á»i còn nói chuyện gì nữa. NgỠđâu, cả hai Ä‘á»u im lặng.
Một lát sau, đằng xa có tiếng vó ngựa đưa tới. An Kiếm Thanh đem cây nến ra đặt ở cạnh cửa sổ, rồi rút thanh đao ra, quát khẽ rằng:
- Nếu có ai tới, hễ em kêu la báo tin, đừng có trách anh độc ác đấy nhé?
An đại nÆ°Æ¡ng vẫn làm thinh. An Kiếm Thanh biết tánh nết của vợ không bao giá» chịu khuất phục cả, nên cắt luôn má»™t mảnh màn, nhét vào mồm nàng. Lúc ấy tiếng vó ngá»±a càng ngày càng tá»›i gần, An Kiếm Thanh đặt An đại nÆ°Æ¡ng nằm lên trên giÆ°á»ng, buông màn xuống, rồi cầm Ä‘ao đứng núp sau cánh cá»­a. Thừa Chí biết y định đánh trá»™m, mặc dầu chàng không biết ngÆ°á»i sắp tá»›i kia là ai, nhÆ°ng chắc cÅ©ng là ngÆ°á»i tá»­ tế thuá»™c phe An đại nÆ°Æ¡ng. NghÄ© vậy, chàng liá»n lấy chút cát bụi bám trên trần, hòa vá»›i tí nÆ°á»›c miếng, vò thành má»™t viên đất nho nhá», nhắm trúng ngá»n nến ném xuống. Ngá»n lá»­a tắt liá»n. An Kiếm Thanh lẩm bẩm chá»­i rủa. Nhân lúc y móc túi lấy đá lá»­a ra đánh, Thừa Chí nhanh nhẹn nhảy luôn ra ngoài cá»­a, vòng ra phía đằng trưóc, thấy má»™t tên Cẩm y vệ tay cầm Ä‘ao, Ä‘ang nằm phục dÆ°á»›i đất chăm chú nhìn vào bên trong. Từ từ lại gần tên Thị vệ đó, Thừa Chí khẽ nói:
- Có ngÆ°á»i đã tá»›i đây.
Tên Cẩm y vệ trả lá»i:
- Phải đấy, anh mau nằm phục xuống đi!
Y vừa nói dứt lá»i đã bị Thừa Chí Ä‘iểm vào ngay huyệt câm. Lấy quần áo của y mặc vào, Thừa Chí còn xé má»™t mảnh áo trong bịt mặt, để bá»n Cẩm y vệ khá»i biết mình là ai. Xong đâu đấy, chàng ôm tên đó phục xuống đất, rồi từ từ bò tá»›i cạnh cánh cá»­a.
Trong bóng tối, tiếng vó ngá»±a càng cần, giây phút sau, năm con ngá»±a đã phóng tói trÆ°á»›c cá»­a, nhÆ°ng có bảy cái bóng ngÆ°á»i nhảy xuống. Má»™t ngÆ°á»i tá»›i gần cá»­a trÆ°á»›c, khẽ vá»— tay ba cái, An Kiếm Thanh ở trong nhà cÅ©ng vá»— tay ba cái trả lá»i. Bật lá»­a châm sáng ngá»n nến xong, y lại núp vào phía sau cánh cá»­a nhÆ° trÆ°á»›c. Vừa nghe tiếng cá»­a mở thật mạnh, má»™t ngÆ°á»i vừa ló đầu ra. Y liá»n giÆ¡ Ä‘ao chém liá»n, đầu lâu ngÆ°á»i ná» rá»›t sang má»™t bên, máu cổ phun ra nhÆ° vòi nÆ°á»›c. DÆ°á»›i ánh sáng ngá»n nến, y nhìn kỹ cái đầu lâu, giá»±t mình thất kinh. Không ngá» cái đầu lâu đó lại là đầu của mình Cẩm y vệ bá»™ hạ của mình. Y Ä‘ang định há mồm kêu la, thì có má»™t bàn tay Ä‘iểm luôn yếu huyệt của y, thế là y không sao cá»­ Ä‘á»™ng được nữa.
Nhanh tay, Thừa Chí đỡ luôn con dao của y, để khá»i rÆ¡i xuống làm náo Ä‘á»™ng những ngÆ°á»i đứng bên ngoài. An Kiếm Thanh võ nghệ rất cao cÆ°á»ng, sở dÄ© Thừa Chí Ä‘iểm được yếu huyệt của y dá»… dàng nhÆ° vậy vì y Ä‘ang hãi sợ chém nhầm phải ngÆ°á»i cùng phe, không để ý Ä‘á» phòng mà nên. Nhảy tá»›i trÆ°á»›c giÆ°á»ng, Thừa Chí đỡ An đại nÆ°Æ¡ng ngồi dậy, giá»±t đứt dây thừng trói tay chân, rồi khẽ nói:
- Thím An, cháu tới cứu thím đấy!
Vừa mừng vừa sợ, An đại nÆ°Æ¡ng thấy chàng ăn mặc quần áo Cẩm y vệ nhÆ°ng lại bịt mặt, bán tín bán nghi, thím khẽ há»i:
- Ngài là ai thế?
Äá»™t nhiên bên ngoài có hai con lông lá xồm xoàm nhảy vào, mồm kêu “khạc khạcâ€, xông tá»›i cạnh Thừa Chí định vồ. Giá»±t mình kinh hãi, chàng Ä‘ang định giÆ¡ tay ra đánh bá»—ng nhận ra hai con đó là Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i,bèn nhún vai nhảy ngay lên trần nhà.
Năm ngÆ°á»i theo sau con thú vừa vào tá»›i bên trong, ngÆ°á»i Ä‘i trÆ°á»›c cúi chào An đại nÆ°Æ¡ng rồi ngẩn ngÆ°á»i ra ngạc nhiên vô cùng. Lúc này Thừa Chí đã nhận ra hai con thú ná» là con Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i của mình thu phục ở trên đỉnh núi Hoa SÆ¡n, cả mừng kêu gá»i:
- Äại Oai! Tiểu Oai!
Hai con thú ở bên ngoài đã ngá»­i thấy hÆ¡i của chủ nó rồi, nên vừa nghe thấy chủ gá»i, chúng Ä‘á»u nhảy cả lên trên trần nhà, ôm chặt lấy Thừa Chí, há»›n hở vô cùng.
Những ngÆ°á»i vừa vào trong nhà thấy dÆ°á»›i đất có má»™t vÅ©ng máu, má»™t cái xác chết, hai con thú lại tá»± dÆ°ng nhảy ngay lên trên trần nhà, Ä‘á»u ngạc nhiên kinh dị vô cùng.
Những Cẩm y vệ canh gác bên ngoài tưởng kẻ địch nhiá»u quá, sợ An Kiếm Thanh địch không nổi, đã có hai tên nhảy vào giÆ¡ Ä‘ao định chém năm ngÆ°á»i vừa má»›i vào.
Thấy vậy, Thừa Chí liá»n gá»i:
- Äánh!
Äây là khẩu lịnh của chàng thÆ°á»ng hay dùng ở trên đỉnh núi Hoa SÆ¡n. Hai con Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i đã lâu không được nghe thấy, nay bá»—ng thấy chủ ra lện, Ä‘á»u kêu la nhảy xuống đầu hai tên Cẩm y vệ. Chúng chỉ bẻ mạnh má»™t cái, “cách, cách†hai tiếng, xÆ°Æ¡ng cổ của hai tên nỠđã gãy gục rồi. Kẻ địch ở bên ngoài liên tục tiến vào, Thừa Chí nhảy ngay xuống đất, nắm cổ từng tên địch má»™t vứt ra bên ngoài. CÅ©ng có tên nhảy vào đánh được mấy hiệp má»›i bị chàng đã đánh mÆ°á»i hai tên Cẩm y vệ và Thị vệ tối tăm mặt mÅ©i, bá» chạy tán loạn hết.
Thừa Chí lá»™t áo tá»­ thi năm đó ra úp vào đầu An Kiếm Thanh và trói tréo khuá»·u tay lại để y khá»i trông thấy má»™t tí gì. Sau đó chàng má»›i cởi miếng giẻ bịt mặt ra, nhìn ngÆ°á»i đứng phía trÆ°á»›c của bá»n năm ngÆ°á»i kia, cÆ°á»i nói:
- Lý tÆ°á»›ng quân vẫn mạnh giá»i đấy chá»›? Sấm VÆ°Æ¡ng có tráng kiện không?
NgÆ°á»i ná» ngẩn ngÆ°á»i ra giây phút, rồi cả cÆ°á»i nắm tay Thừa Chí cứ rung Ä‘á»™ng lia lịa.
Thì ra ngÆ°á»i này là Chế TÆ°á»›ng quân Lý Nham đại tÆ°á»›ng thủ hạ của Sấm VÆ°Æ¡ng.
Không ngỠThừa Chí lại cứu được cố nhân thoát nạn, vui mừng vô cùng, rồi quay lại nói với An đại nương rằng:
- Thím An, thím còn nhận ra cháu không?
Lúc ấy là tháng chín năm Sùng Chính thứ mÆ°á»i sáu, cách hồi Thừa Chí ở nhà An đại nÆ°Æ¡ng tỵ nạn đã mÆ°á»i má»™t năm. Từ má»™t thằng bé con, Thừa Chí nay đã trở thành má»™t thiếu niên anh tuấn, thì An đại nÆ°Æ¡ng nhận sao được. Thấy nàng ngÆ¡ ngác, Thừa Chí vá»™i móc túi lấy ra chiếc vòng vàng nhá» nàng tặng cho hồi xÆ°a, vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Ngày nào cháu cÅ©ng mang theo trong ngÆ°á»i, không bao giá» dám quên Æ¡n thím! An đại nÆ°Æ¡ng sá»±c nhá»› ra, liá»n kéo chàng đến ngá»n nến, quả nhiên thấy lông mày bên trái của chàng có vết sẹo dao chém, nàng vừa mừng vừa kinh ngạc nói:
- á»’, cháu đấy à? Cháu chóng lá»›n thật, và lại há»c được võ nghệ cao siêu đến thế rồi!
Thừa Chí nói:
- Cháu gặp em Tiểu Tuệ ở Triết Giang. Em ấy cũng lớn lắm rồi.
An đại nương nói:
- Thá»i gian Ä‘i chóng thá»±c! Trẻ con đã trưởng thành cả rồi!
Nói xong, nàng đưa mắt nhìn chồng đang bị trói nằm ở dưới đất, thở dài một cái rồi nói:
- Không ngỠcháu lại tới cứu thím.
Lý Nham không biết hai ngÆ°á»i có chuyện Æ¡n nghÄ©a xÆ°a đó, cứ nghe An đại nÆ°Æ¡ng gá»i Thừa Chí là cháu, còn tưởng hai ngÆ°á»i là há» hàng bà con vá»›i nhau, liá»n cÆ°á»i nói:
- Câu chuyện vừa xảy ra nguy hiểm thật. Tôi thừa lịnh Sấm VÆ°Æ¡ng tá»›i Hà Bắc để gặp mấy ngÆ°á»i. Không hiểu tại sao bá»n Cẩm y vệ lại biết tin nhanh đến thế, và chúng đã cho ngÆ°á»i mai phục ở đây ngay rồi.
Thừa Chí nói:
- Bạn của Lý tướng quân sắp tới đây ư?
ChÆ°a kịp trả lá»i, đằng xa đã có tiếng vó ngá»±a phi tá»›i. Lý Nham cÆ°á»i nói:
- HỠchẳng tới là gì kia?
Tùy tòng mở cá»­a Ä‘i ra ngoài, không bao lâu đó ba ngÆ°á»i vào. Vừa thấy mặt, Thừa Chí nhận ngay ra ba ngÆ°á»i đó là những bạn đã gặp mặt ở nhà Mạnh Bá Phi, má»™t ngÆ°á»i há» Lê, má»™t ngÆ°á»i há» Phạm, và má»™t ngÆ°á»i nữa há» Hầu. Bá»n há» chào há»i Lý Nham, liá»n quay lại cung kính vái chào Thừa Chí, và đồng thanh chào rằng:
- Minh chủ mạnh giá»i!
Lý Nham và An đại nÆ°Æ¡ng Ä‘á»u ngạc nhiên há»i:
- Các ngÆ°á»i quen biết nhau đấy à?
NgÆ°á»i há» Hầu đáp:
- Viên minh chủ là Tổng thủ lãnh bảy tỉnh, chúng tôi phải tuân theo hiệu lịnh của ông ta.
Lý Nham nói:
- á»’, tôi bận công cán ở SÆ¡n Tây không biết gì vá» tin tức ở Äông lá»™, nên không được hay tin này, thật đáng vui đáng mừng!
Thừa Chí nói:
- Äó là hồi tháng trÆ°á»›c, được mấy bạn hữu nể nang, ban cho cái danh hiệu đó, chá»› sá»± thật hậu bối không đáng đảm Ä‘ang chức vị ấy.
NgÆ°á»i há» Phạm nói:
- Viên minh chủ võ công giá»i, nhiá»u mÆ°u kế, lại thêm nhân nghÄ©a hÆ¡n ngÆ°á»i, trong võ lâm ai mà chẳng cảm phục được chá»›!
Lý Nham vui vẻ nói:
- Thế thì hay lắm!
Nói xong y liá»n truyá»n hiệu lịnh của Sấm VÆ°Æ¡ng cho má»i ngÆ°á»i hay. Thì ra quan sát đại thế của thiên hạ, Sấm VÆ°Æ¡ng biết thá»i cÆ¡ tiến vào kinh đô đã đến, nên đã định trong ná»™t nhật là đánh vào Äồng Quan, má»›i sai Lý Nham bí mật lên Hà Bắc liên lạc các anh hùng hào kiệt để hưởng ứng.
NgÆ°á»i há» Lê há»i:
- Thưa Minh chủ, Minh chủ định sao?
Thừa Chí đáp:
- Việc làm của Sấm VÆ°Æ¡ng là má»™t nghÄ©a cá»­, tá»± nhiên anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ phải theo ngay. Và lúc này cÅ©ng là thá»i cÆ¡ của anh hùng hào kiệt bảy tỉnh ra lập công, tất nhiên tiểu đệ phải báo tin này cho tất cả anh hay biết tức thì.
Sáu ngÆ°á»i trò chuyện vá»›i nhau, càng nói càng phấn khởi. Lý Nham nói:
- Quân Minh hủ bại quá nổi, bên nghĩa quân ta tới là chúng tan rã ngay. Nhưng hiện giỠcó một vấn đỠkhó giải quyết.
Thừa Chí há»i:
- Vấn đỠgì thế, Lý Tướng quân?
Lý Nham đáp:
- Vừa rồi tôi nhận được cấp báo cho hay, có mÆ°á»i khẩu đại bác của Tây phÆ°Æ¡ng Ä‘ang chuyển vận lên Äồng Quan giao cho Tôn Truyá»n Äình. Tên già há» Tôn kia tuy biết dụng binh nhÆ°ng anh dÅ©ng sao bằng Sấm VÆ°Æ¡ng được. Duy có oai lá»±c của Hồng Y đại bác là khủng khiếp thôi. Nên tôi rất lo ngại vá» vấn Ä‘á» há»a khí của ngÆ°á»i Tây phÆ°Æ¡ng…
Thừa Chí kinh ngạc nói:
- Ở dá»c Ä‘Æ°á»ng, đệ đã trông thấy mÆ°á»i khẩu đại bác đó, quả thật đáng lo ngại.
NhÆ°ng đệ nghe há» nói, mÆ°á»i khẩu đại bác ấy định Ä‘em ra ngoài SÆ¡n Hải Quan để trấn thủ bá»n Mãn Thanh ở thành Kiến Châu cÆ¡ mà?
Lý Nham đáp:
- Äúng thế, những khẩu đại bác chuyển từ ngoài nghìn dặm tá»›i là định Ä‘em ra ngoài SÆ¡n Hải Quan để đánh quân Mãn Châu thật. NhÆ°ng vua Sùng Chính hay tin Sấm VÆ°Æ¡ng đã tụ há»p đại binh mã, nên y đã hạ chỉ chuyển vận những khẩu đại bác ấy quay xuống Äồng Quan. Nghe nói, hiện giá» Ä‘á»™i quan binh chuyển vận những võ khí ấy đã bắt đầu lên Ä‘Æ°á»ng rồi.
Thừa Chí cau mày nói:
- Chỉ vì vua Minh xÆ°a nay chú trá»ng phòng vệ nhân dân khởi loạn hÆ¡n là chế ngá»± ngoại xâm, nên cha tôi má»›i bị chết oan chết uổng nhÆ° vậy. Lý tÆ°á»›ng quân đã nghÄ© ra kế gì để đối phó chÆ°a?
Lý Nham đáp:
- ChÆ°a, nhÆ°ng tôi định chá» tá»›i lúc chúng vận chuyển những khẩu đại bác đó tá»›i Äồng Quan là chúng ta bắt đầu tấn công dùng xác thịt cản trở lợi khí đó. Tuy chúng ta chÆ°a chắc đã phải thua, nhÆ°ng vấn Ä‘á» tổn hại rất nhiá»u không thể nào tránh khá»i…
Thừa Chí nói:
- Theo ý đệ, chúng ta nên đón Ä‘Æ°á»ng đánh cÆ°á»›p những lợi khí thì hÆ¡n.
Lý Nham vỗ tay khen ngợi, rồi nói:
- Công lao to tát này nhỠtới chú Viên phụ trách mới xong.
Ngẫm nghĩ giây lát, Thừa Chí nói:
- Những võ khí của ngÆ°á»i Tây phÆ°Æ¡ng lợi hại lắm. Vậy muốn cÆ°á»›p được những khẩu súng đại bác đó, chúng ta phải đặt má»™t mÆ°u kế hoàn hảo trÆ°á»›c. Còn thành công hay không, chÆ°a dám quyết Ä‘oán ngay bây giỠđược. NhÆ°ng việc này có liên can đến vận mệnh của thiên hạ, dù sao tiểu đệ cÅ©ng phải tận lá»±c ra làm và cÅ©ng phải nhá» vả hồng phúc của Sấm VÆ°Æ¡ng nữa má»›i xong. Nếu nhứt cá»­ mà thành công ngay, cái đó là phúc đức của dân chá»› không phải là công lao của đệ.
Sau đó, Lý Nham bảo tùy tòng mở hành lý ra lấy thanh kiếm Kim Xà giao trả cho Thừa Chí, rồi nói:
- Chú Viên, từ khi gặp chú ở Thiểm Tây, tuy chÆ°a có cÆ¡ há»™i được trò chuyện lâu vá»›i chú, nhÆ°ng tôi đã biết chú là má»™t thiếu niên hào kiệt rồi. Thanh bảo kiếm chú nhá» tôi giữ, không giá» phút nào tôi không Ä‘em theo cạnh mình. Lúc đó, tôi quá lo xa, sợ chú trẻ ngÆ°á»i non dạ, võ nghệ chÆ°a thành, kinh nghiệm còn thiếu, mà mang theo thanh bảo kiếm này vá»›i hai con Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i, chÆ°á»›ng mắt ngÆ°á»i Ä‘á»i, có khi gieo há»a đến mình, nhÆ°ng nay chú đã tạo nên bấy nhiêu đại sá»± rồi. Bây giá» tôi má»›i yên trí giao lại Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i và bảo kiếm cho cố chủ của nói. Hà, hà…
Thừa Chí cảm Æ¡n xong liá»n Ä‘eo bảo kiếm vào bên hông. Lý Nam lại nói:
- Nhà tôi thấy tôi nói tới chú, chỉ muốn được gặp mặt chú ngay.
Thừa Chí nói:
- Thế nào tiểu đệ cũng thành tâm đến bái kiến.
An đại nương bỗng xen vào nói:
- Lý phu nhân là anh hào trong giá»›i phụ nữ, được má»i ngÆ°á»i trên giang hồ tặng cho bà ta danh hiệu là Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­. Không những ngÆ°á»i đẹp, phu nhân lại võ nghệ xuất chúng. À, cháu Thừa Chí, cháu đã có ngÆ°á»i yêu chÆ°a?
Thừa Chí nghÄ© tá»›i Thanh Thanh, mặt Ä‘á» bừng, mỉm cÆ°á»i không trả lá»i.
An đại nương thở dài nói:
- Nhân tài xuất chúng như cháu, không biết có tiểu thư nào có phúc được làm vợ cháu!
Nàng nghÄ© tá»›i Tiểu Tuệ liá»n thở dài má»™t tiếng, rồi nghÄ© thầm: “Con Tiểu Tuệ vá»›i y là bạn hoạn nạn từ hồi nhá». Nếu y làm rể của ta, con Tuệ có phải được nhá» vả suốt Ä‘á»i không? NhÆ°ng con bé lại cứ thích cái thằng ngốc Thôi Hy Mẫn. Thật là duyên ai phận nấy không sai chút nào.â€
Thấy Lý Nham, An đại nÆ°Æ¡ng và Thừa Chí nói chuyện tÆ°, ba ngÆ°á»i há» Phạm, Lê, và Hầu liá»n cáo lui.
NgÆ°á»i há» Phạm nói:
- Viên minh chủ, sáng sớm mai ba anh em chúng tôi sẽ đem thủ hạ tới đây để Minh chủ sai bảo.
Thừa Chí nói:
- Äược.
Ba ngÆ°á»i xin cáo lui. Lý Nham và Thừa Chí thắp nên trò chuyện thiên hạ đại thế. Thật là anh hùng tÆ°Æ¡ng ngá»™, càng nói càng ý hợp tâm đầu, chỉ hận biết nhau hÆ¡i muá»™n.
Cho tá»›i khi gà gáy, mặt trá»i đã rạng đông, cả hai còn chÆ°a muốn Ä‘i nghỉ. Lý Nham quay lại thấy An đại nÆ°Æ¡ng ngồi ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn ngÆ°á»i chồng Ä‘ang bị trói nằm dÆ°á»›i đất liá»n khẽ gá»i:
- An đại nương!
An đại nÆ°Æ¡ng ngá»­ng đầu lên nhìn. Lý Nham há»i:
- Äại nÆ°Æ¡ng định xá»­ trí ngÆ°á»i này nhÆ° thế nào?
Trong lòng bối rối nhÆ° má»› bòng bong, An đại nÆ°Æ¡ng chỉ lắc đầu không biết trả lá»i ra sao.
Lý Nham biết nàng không thể quyết định được nên quay lại há»i Thừa Chí rằng:
- Tôi với chú chia tay ở đây phải không?
Thừa Chí đáp:
- Không, đệ còn muốn tiá»…n Lý tÆ°á»›ng quân Ä‘i má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng.
Hai ngÆ°á»i dắt tay nhau ra khá»i căn nhà đó, thủng thẳng ra Ä‘i vừa trò chuyện, các ngÆ°á»i tùy tòng và hai con Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i cÅ©ng Ä‘i theo Ä‘á»™ bảy tám dặm, Lý Nham nói: “Tốn quân thiên lý, chung cÆ° nhứt biệt!†(Tiá»…n chàng Ä‘i ngàn dặm, rốt cuá»™c cÅ©ng phải chia tay). Chú nên trở lại Ä‘i.
Hai ngÆ°á»i ý hợp tâm đầu, Thừa Chí vẫn muốn Ä‘i theo chuyện trò nữa.
Lý Nham lại nói:
- Tôi với chú mới gặp nhau đã trở nên tri kỷ. Nếu chú vui lòng, chúng ta cùng nhau kết nghĩa làm anh em nhé?
Thừa Chí cả mừng, hai ngÆ°á»i liá»n ngừng chân ở bên vệ Ä‘Æ°á»ng, nặn đất làm hÆ°Æ¡ng nến, quỳ lạy trÆ°á»›c trá»i đất, kết nghÄ©a kim lan. Lý Nham lá»›n hÆ¡n làm anh, hai ngÆ°á»i lại nói thêm má»™t lát, rồi má»›i gạt lệ chia tay.
Dắt hai con Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i, Thừa Chí quay trở vá» khách Ä‘iếm đã thấy ba ngÆ°á»i há» Phạm, Lê, và Hầu cùng mấy chục tên tráng hán túc trá»±c tại đó rồi. Những ngÆ°á»i đó kẻ ngồi ngÆ°á»i đứng, chật ních cả nhà ngoài nhà trong khách Ä‘iếm.
Thanh Thanh, chàng Câm, và Hồng Thắng Hải không biết Ä‘i đâu. Còn những tùy tòng của A Chín Ä‘á»u là thị vệ cả, thấy nhiá»u ngÆ°á»i lạ mặt ở cả trong phòng, không dám lá»™ diện. Thừa Chí liá»n nói vá»›i Phạm Phi Vân rằng:
- Phạm đại ca, anh dẫn mấy anh em Ä‘i vá» phía Nam Ä‘iá»u tra há»™ xem bá»n quan binh Tây phÆ°Æ¡ng vận tải Hồng Y đại bác Ä‘i thẳng lên phía bắc, hay là chúng đã quay trở lại phía Nam rồi? Và há»a tốc trở vá» cho tôi hay tin ngay.
Äược lệnh, Phạm Phi Vân liá»n Ä‘em theo ba đại hán ra khá»i khách Ä‘iếm phóng ngá»±a Ä‘i ngay.
Phạm Phi Vân vừa Ä‘i khá»i, Sa Thiên Quảng và Trình Thanh Trúc đã vá» tá»›i khách Ä‘iếm, trông thấy Thừa Chí Ä‘á»u cả mừng. Sa Thiên Quảng nói:
- Ồ, Viên tướng công đã vỠđấy à?
Thừa Chí chÆ°a kịp trả lá»i, đã thấy Thanh Thanh, chàng Câm chạy xổ vào trong khách sảnh. Äầu tóc của Thanh Thanh bị gió thổi bù rối, hai má Ä‘á» hồng lên. Nàng trông thấy Thừa Chí mừng quá, vá»›i giá»ng oán há»n nói:
- Tại sao đến giỠmới vỠthế?
Tá»›i lúc này, Thừa Chí má»›i hay vì mình Ä‘i không dặn bảo trÆ°á»›c, ai nấy thấy lâu không vá», Ä‘á»u bủa Ä‘i các nÆ¡i tìm kiếm. Thấy mặt Thanh Thanh vẫn còn vẻ lo âu, chàng cảm Ä‘á»™ng vô cùng, vào trong phòng liá»n kể hết sá»± thể cho nàng nghe. Thanh Thanh cúi đầu, không nói năng gì cả. Thấy sắc mặt nàng khác thÆ°á»ng, Thừa Chí vá»™i há»i:
- Tại anh cả, làm em phải lo lắng thế này!
Thanh Thanh vẫn còn há»n giận, làm thinh nhÆ° cÅ©. Không hiểu nàng giận mình vì lẽ gì, Thừa Chí nói lảng ra chuyện khác:
- Vừa rồi anh kết nghÄ©a vá»›i má»™t vị đại anh hùng, chú lại có thêm má»™t ngÆ°á»i anh rồi đấy.
Tuy là con gái, Thanh Thanh mặc giả trai luôn luôn, nên Thừa Chí cứ quen miệng gá»i là chú.
Thanh Thanh nói:
- Anh mà vô lÆ°Æ¡ng tâm, thì lấy ngÆ°á»i anh ấy làm gì?
Thừa Chí nói:
- Thôi, anh xin lỗi chú, lần sau anh không làm cho chú phải lo lắng như thế này nữa.
Thanh Thanh nói:
- Lần sau đã có ngÆ°á»i khác lo lắng há»™ cho rồi. Anh cần gì phải lo lắng há»™ nữa.
Nói xong, Thanh Thanh luôn không thèm quay lại, hình như nàng đang giận dỗi một chuyện gì.
Thừa Chí đưa mắt nhìn theo Thanh Thanh khe khẽ lắc đầu, rồi trở vỠphòng mình nghỉ ngơi…
Chàng thức giấc, Thừa Chí sang phòng không thấy Thanh Thanh, chẳng hiểu nàng đã đi đâu rồi.
Thừa Chí lo sợ bÆ°á»›c ra ngoài Ä‘i tìm Thanh Thanh. Äi được má»™t quãng Thừa Chí nghe có tiếng la hét ở phía trÆ°á»›c.
Thừa Chí chạy nhanh tá»›i trÆ°á»›c, trông thấy Thanh Thanh, Hồ Quế Nam, và Thiết La Hán Ä‘ang đánh nhau vá»›i má»™t ngÆ°á»i đàn ông và ả đàn bà phÆ°Æ¡ng Tây.
Thiết La Hán bị tên đàn ông phương Tây to lớn bắn trúng một phát đạn, vừa ôm tay vừa chạy, kêu la ầm ĩ.
Tên đàn ông phương Tây lại chĩa mũi súng ngay Thanh Thanh làm nàng cuống cuồng cả lên.
Thừa Chí kinh hãi phóng mìnnh tới, ném một quân cỠngay khẩu súng ngắn trong tay gã đàn ông to lớn.
Rảng!
Khẩu súng ngắn rá»i khá»i bàn tay gã đàn ông phÆ°Æ¡ng Tây bay bổng ra ngoài xa, rÆ¡i trở xuống đất.
Thừa Chí bước tới, cản trước mặt Thanh Thanh, đưa mắt nhìn gã đàn ông phương Tây.
Hắn trợn mắt trỠtay vào Thanh Thanh tuôn ra một loạt tiếng gì Thừa Chí không rõ.
Tên thông ngôn ngÆ°á»i Hán nói vá»›i Thừa Chí:
- Ông ta há»i tại sao Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cô kia lại chận Ä‘Æ°á»ng phá rối vợ chồng ông.
Biết Thanh Thanh tìm ngÆ°á»i chá»c phá, Thừa Chí nhìn má»i ngÆ°á»i:
- Bá»n chúng ta trở vá» thôi, ở đây sẽ có chuyện xảy ra lá»›n lao.
Bốn ngÆ°á»i trở lại, lui bá» mặt vợ chồng ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng Tây và tên thông ngôn đứng đó.
Trở vá» dá»c Ä‘Æ°á»ng…
Vừa chạy, Thừa Chí vừa há»i:
- Tại sao chú lại bị bá»n chúng hành hung nhÆ° thế?
Thanh Thanh đáp:
- Biết đâu đấy!
Thấy mặt nàng vẫn còn hậm há»±c, Thừa Chí mỉm cÆ°á»i không há»i nữa.
Chạy được hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i dặm, má»i ngÆ°á»i ngừng lại, xuống ngá»±a nghỉ ngÆ¡i. Hồ Quế Nam dùng dao lấy viên chì nằm trong thịt ra cho Thiết La Hán. Äau quá, Thiết La Hán kêu la và chá»­i mắng om sòm. Thấy vậy, Thanh Thanh bứt rứt trong lòng, kéo Thừa Chí sang má»™t bên, khẽ nói:
- Ai bảo con ấy ăn mặc lố lăng, để hở hang hai cánh tay, không biết xấu hổ!
Không hiểu nàng nói gì, Thừa Chí ngÆ¡ ngác há»i:
- Ai cơ chớ?
Thanh Thanh đáp:
- Con đàn bà Tây phương ấy!
Thừa Chí nói:
- Nó ăn mặc như thế thì việc gì đến chú nào?
Thanh Thanh cÆ°á»i nói:
- Trông chÆ°á»›ng mắt quá, em bá»±c mình dùng hai đồng tiá»n đồng ném gẫy đôi hoa tai của nói.
Thừa Chí không nhịn được cÆ°á»i, cÆ°á»i ồ rồi há»i:
- Hà! Chú quấy nhiễu thật. Sao, rồi thế nào nữa?
Thanh Thanh cÆ°á»i đáp:
- Tên sÄ© quan Tây phÆ°Æ¡ng thủa ngày ná», nhận ra em, liá»n gá»i bá»n lính chÄ©a súng vào em. Không hiểu tiếng, em cứ tưởng chúng muốn thách em đấu kiếm. Sợ gì chúng mà em không dám đấu. Äang lúc ấy thì anh vá»›i các anh em vừa tá»›i.
Thừa Chí há»i:
- Tại sao chú bỠra đi một mình như thế?
Thanh Thanh Ä‘ang há»›n hở, thấy Thừa Chí há»i nhÆ° vậy, đổi ngay sắc mặt, vênh váo nói:
- Hừ, anh còn nói gì nữa? Anh đã làm gì, anh không biết hay sao?
Thừa Chí nói:
- Quả thật anh không biết anh đã làm việc gì mích lòng chú?
Thanh Thanh quay đầu Ä‘i không trả lá»i. Biết tánh của nàng, cứ giả vá» coi thÆ°á»ng chuyện đó, không thèm há»i, là nàng không nhịn được phải nói ra ngay. Thừa Chí liá»n nói sang chuyện khác:
- Chú Thanh, há»a khí của lính Tây phÆ°Æ¡ng lợi hại lắm. Chú xem có cách gì đánh cÆ°á»›p được những khẩu đại bác của chúng không?
Thanh Thanh nổi giận nói:
- Ai nói chuyện ấy với anh?
Thừa Chí nói:
- Thôi được, để anh đi thương lượng với anh Sa Thiên Quảng vậy.
Nói xong, chàng đứng dậy định đi. Thanh Thanh vội kéo ngay vạt áo của chàng lại, và nói:
- Em chưa nói xong, cấm không cho anh đi.
Thừa Chí vừa cÆ°á»i vừa ngồi xuống. Má»™t lát sau, Thanh Thanh má»›i nói:
- Cô em gái Tiểu Tuệ của anh đâu?
Thừa Chí đáp:
- Từ hôm chia tay đến giá» anh chÆ°a gặp cô ta bao giá». Và ai biết cô ta đâu cÆ¡ chứ?
Thanh thanh hậm hực nói:
- Thế còn ngÆ°á»i khác đâu?
Thừa Chí ngạc nhiên há»i:
- Ủa, chú nói ngÆ°á»i khác nào? NgÆ°á»i khác là ai thế?
Thanh Thanh dậm chân má»™t cái, quay luôn vào trong phòng cho tá»›i bữa cÆ¡m trÆ°a cÅ©ng không ra ăn. Thừa Chí gá»i phổ ky bÆ°ng cÆ¡m nÆ°á»›c vào trong phòng cho nàng dùng. Rồi chàng nghÄ© thầm: “Không hiểu nàng giận ta việc gì? Chá» lát nữa cÆ¡m xong, ta vào trong phòng xin lá»—i nàng vậy. Vì ta mà nàng phải lo sợ ná»­a ngày…â€
Vừa nghÄ© tá»›i đó, chàng đã thấy phổ ky bÆ°ng cÆ¡m nÆ°á»›c quay trở lại, liá»n há»i:
- Cô nương không dùng ư?
Phổ ky đáp:
- Thưa Tướng công, đại cô nương không có ở trong phòng.
Giật mình kinh hãi, bỠbát đũa xuống, Thừa Chí chạy xổ vào trong phòng, không thấy hình bóng Thanh Thanh đâu, mà cả khí giới lẫn túi dết cũng không thấy nốt.
Biết nàng đã bá» Ä‘i, trong lòng lo lắng vô cùng, bá» ngoài Thừa Chí vẫn bình tÄ©nh, nghÄ© thầm: “Nàng giận dá»—i bá» Ä‘i. Äi đâu nàng không cho hay? Nàng tuy có võ nghệ thật, nhÆ°ng dá»… gây nên tai há»a lắm. NhÆ° thế này rắc rối cho ta không? Äang có công việc lá»›n phải thi hành, ta thân hành Ä‘i kiếm sao?â€
Nghĩ đoạn, chàng sai Hồng Thắng Hải đi kiếm, hễ thấy tung tích nàng ở đâu, trở vỠcho hay tin ngay.
Chá» tá»›i chiá»u tối, Phạm Phi Vân phi ngá»±a trở vá», vừa vào tá»›i cá»­a liá»n nói:
- Thưa Tướng công, quan binh Tây phương quả nhiên quay trở lại phía Nam thật. Chúng ta phải đuổi theo ngay mới kịp.
Thừa Chí nhảy phắt lên, dặn chàng Câm giữ hai con Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i ở lại khách sạn canh giữ những hòm sắt bảo vật. Rồi chàng dẫn Sa Thiên Quảng, Trình Thanh Trúc, Hồ Quế Nam, Thiết La Hán, bá»n anh em Phạm Phi Vân, và các đại hán Hà Bắc phóng ngá»±a tiến thẳng vá» phía Nam. Äến sáng sá»›m ngày thứ ba, xuyên qua má»™t thị trấn nhá», bá»n Thừa Chí quả nhiên trông thấy mÆ°á»i khẩu đại bác xếp hàng má»™t Ä‘á»u ở trÆ°á»›c cá»­a má»™t tá»­u quán ná». Má»—i khẩu đại bác có sáu tên lính Tây phÆ°Æ¡ng bồng súng canh gác.
Thiết La Hán nói:
- Äói lắm rồi! Äói lắm rồi!
Thừa Chí nói:
- Chúng ta lên tửu quán này để tái ngộ hai viên sĩ quan ngoại quốc cũng hay.
Tám ngÆ°á»i cùng lên thẳng tá»­u lầu. Thiết La Hán Ä‘i trÆ°á»›c, vừa lên tá»›i trên lầu đã thất kinh là lá»›n. Thì ra lúc ấy mấy tên lính Tây phÆ°Æ¡ng cầm súng Ä‘ang nhắm Thanh Thanh bắn. Tay chúng đã sá»­a soạn bóp cò, tình thế rất nguy hiểm. Còn phía bên kia, Bỉ Äắc, Lô Mông và cô gái Tây phÆ°Æ¡ng Nhược Khắc Lâm Ä‘ang ngồi cạnh cái bàn. Thấy các vị anh hùng lên lầu, Lô Mông liá»n chỉ nói mấy câu tiếng Tây, lại có mấy tên lính ngoại quốc chÄ©a súng vào các ngÆ°á»i, quát lá»›n bắt giÆ¡ hai tay lên.
Nhanh trí không, Thừa Chí cầm luôn hai cái bàn bày ở đó ném luôn vào ngÆ°á»i bá»n lính Tây, đồng thá»i phi thân tá»›i cạnh Thanh Thanh, vít vai nàng cùng ngồi xổm xuống.
“Äoành, Ä‘oành…†mấy tiếng, khói bốc lên trần nhà, mấy khẩu súng Ä‘á»u nổ má»™t lúc, những đạn chì bắn ngập cả vào mặt bàn.
Sợ há»a khí lợi hại, Thừa Chí vá»™i kêu gá»i:
- Tất cả xuống hết nhà dưới.
Nắm tay Thanh Thanh, chàng cùng má»i ngÆ°á»i xuyên qua cá»­a sổ nhảy xuống dÆ°á»›i lầu. Lô Mông cả giận, rút luôn súng ngắn ra bắn xuống phía dÆ°á»›i.
Thiết La Hán kêu “ối chà!†má»™t tiếng, mông đít đã bị bắn trúng má»™t phát, đứng không vững sắp ngã. Sa Thiên Quảng vá»™i chạy lại đỡ luôn. Các ngÆ°á»i nhảy lên mình ngưạ phóng vá» phía Nam. Hồi đó há»a khí của ngoại quốc bắn xong má»™t phát, phải nhồi thuốc và đạn vào má»›i bắn tiếp được. Nên tá»›i khi bá»n quan binh Tây phÆ°Æ¡ng sá»­a soạn bắn tiếp thì má»i ngÆ°á»i đã chạy mất dạng rồi. Thừa Chí và Thanh Thanh cùng cỡi chung má»™t con ngá»±a.
Thừa Chí kỠngựa lại gần Thiết La Hán:
- Chuyện xảy ra như thế nào?
Thiết La Hán đáp:
- Lúc nãy chúng tôi theo bá»n ngÆ°á»i Tây phÆ°Æ¡ng, tá»›i chá»— trú ngụ của chúng để dò la tin tức.
- Rồi sao nữa?
- Tôi và anh Sa Thiên Quảng lẻn vô phòng nghe bá»n chúng nói chuyện, nhÆ°ng toàn là tiếng lạ nghe không rõ, kế đó mấy tên này bá» ra ngoài, tôi lẻn vào đánh cắp được mấy khẩu súng.
- Ồ! Mấy khẩu súng ở đâu rồi?
- Tôi cất một khẩu, còn một khẩu cô Thanh Thanh đòi lấy nên tôi đã trao cho cô ấy.
Thừa Chí day lại:
- Chú Thanh, khẩu súng đâu rồi?
Thanh Thanh cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Khẩu súng tôi cất trong mình đây.
- Chú đưa tôi xem.
- Lát nữa rồi sẽ xem.
Thiết La Hán há»i:
- Viên tướng quân, giỠchúng ta trở vỠkhách sạn phải không?
- Phải! Chúng ta trở vá» khách sạn rồi má»i chuyện sẽ tính sau.
Thanh Thanh ngồi chung ngá»±a vá»›i Thừa Chí ra Ä‘Æ°á»ng, nhắm khách sạn Ä‘i lại. Thanh Thanh bá»—ng bật cÆ°á»i nhÆ° có Ä‘iá»u gì thích thú lắm.
Thừa Chí quay lại:
- Chú Thanh cÆ°á»i gì đấy?
Thanh Thanh đáp:
- Lát nữa anh sẽ rõ.
Thừa Chí hoài nghi trong lòng nhÆ°g không há»i nữa vì biết Thanh Thanh tánh hay giận há»n, có thể phóng xuống ngá»±a bất ngá» và chạy Ä‘i.
Chàng cÅ©ng không hiểu tại sao mình lại chìu chuá»™ng cô gái đến thế, nhÆ°ng vì còn nhiá»u chuyện bận rá»™n, chàng không có thá»i gian nhàn rá»—i để suy tÆ°.
Chợt nghe phía sau bá»n ngÆ°á»i Tây phÆ°Æ¡ng Ä‘uổi theo rất gấp, Thừa Chí nói:
- Chúng ta hãy chạy mau, bá»n chúng có há»a lá»±c nguy hiểm lắm!
Bá»n ngÆ°á»i chạy nhanh hÆ¡n trÆ°á»›c, dần dần tiếng ngÆ°á»i Ä‘uổi theo ở phía sau xa ra rồi mất dạng.
Lúc bấy giá» bá»n Thừa Chí, Thanh Thanh má»›i cho ngá»±a Ä‘i chậm lại.
Tá»›i khách sạn, má»i ngÆ°á»i ngồi quanh má»™t cái bàn trò chuyện vá» há»a lá»±c của bá»n ngÆ°á»i Tây phÆ°Æ¡ng.
Thanh Thanh cầm má»™t khẩu súng lên chÆ¡i, sÆ¡ ý bấm phải cò, Ä‘oành má»™t tiếng, khói tá»a ra khắp căn phòng. Sa Thiên Quảng, ngồi ở phía trÆ°á»›c nàng, may nhanh nhẹn chui ngay xuống gầm bàn má»›i tránh khá»i tay bay vạ gió đó. Thanh Thanh sợ hãi, mặt tái xanh, vá»™i xin lá»—i luôn mồm. Sa Thiên Quảng lè lưỡi và nói:
- Lợi hại thật!
Má»i ngÆ°á»i Ä‘em hai khẩu súng kia ra xem xét, thấy trong nòng có nhồi thuốc súng và đạn chì.
Thừa Chí nói:
- Thứ thuốc nhồi trong nòng súng vốn của ngÆ°á»i Trung Quốc mình phát minh. Chúng ta chỉ dùng nó làm pháo đốt chÆ¡i, còn ngÆ°á»i Tây phÆ°Æ¡ng lại dùng thứ thuốc này làm võ khí giết ngÆ°á»i. Äá»™i hình Tây Âu này có hÆ¡n trăm ngÆ°á»i, hÆ¡n má»™t trăm khẩu súng cùng bắn ra má»™t lúc, há»a lá»±c mạnh vô cùng chá»› không phải chuyện chÆ¡i đâu!
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nghÄ© cách để đối phó. Hồ Quế Nam nói:
- Viên tướng công, đệ có một quỷ kế nho nhỠnày, không biết có thể dùng được không?
Thừa Chí há»i:
- Kế gì thế? Anh cứ việc nói ra.
Hồ Quế Nam vừa cÆ°á»i vừa nói kế đó ra. Thanh Thanh vá»— tay khen ngợi. Sa Thiên Quảng công nhận kế đó rất thần diệu. Ngẫm nghÄ© má»™t lúc, Thừa Chí cÅ©ng nhận thấy cần phải mạo hiểm nhÆ° vậy má»›i có kế quả, liá»n hạ lịnh bố trí.
Hãy nói, Lô Mông và BÄ© Äắc vì tranh dành nàng mỹ nhân Nhược Khắc Lâm mà đêm khuya đấu kiếm. Sá»± thật thì Nhược Khắc Lâm vá»›i BÄ© Äắc yêu nhau từ lâu rồi. Lô Mông tuy tá»± phụ là ngÆ°á»i phong lÆ°u mã thượng, nhÆ°ng không có dịp may để xen chân vào, sau má»›i nghÄ© ra cách đấu kiếm. Rốt cuá»™c đấu kiếm y cÅ©ng thua tình địch, liá»n sá»­ dụng gian tế, lại bị Thừa Chí bá»—ng ở đâu tá»›i phá bÄ©nh. Vì y là quan trên, BÄ© Äắc đành phải nghiến răng cam chịu, chỉ cẩn thận Ä‘á» phòng, chá»› không dám báo thù.
Ngày hôm đó, bá»n quan binh Tây phÆ°Æ¡ng Ä‘i tá»›i má»™t làng ná». Làng này tên Vạn Công thôn, chỉ có ba trăm nóc nhà thôi. Lúc ấy trá»i đã tối, bá»n chúng đành phải vào nhà thá» của há» Vạn để nghỉ ngÆ¡i. Ná»­a đêm, bá»—ng nghe tiếng ngÆ°á»i ồn ào, lính canh gác vá»™i vào báo cáo, trong làng có nhà cháy. Lô Mông và BÄ© Äắc dậy ngay tức thì, thấyngá»n lá»­a rất gần nÆ¡i đó liá»n ra lịnh cho binh lính khuân hết các thùng thuốc súng ra để ngoài bãi cá».
Trong lúc bối rối, những ngÆ°á»i trong làng xách thùng nÆ°á»›c cứu há»a đến quây quần nhà thá» ná» và hắt nÆ°á»›c khắp má»i nÆ¡i. Lô Mông quát há»i nguyên nhân tại sao lại tạt nÆ°á»›c tứ tung nhÆ° vậy? Mấy chục ngÆ°á»i làng nói vá»›i Thông dịch viên Tiá»n Thông Tứ rằng:
- Nhà này là nhà thá» duy nhất của chúng tôi. Trong lúc cháy nhà chúng tôi phải Ä‘em nÆ°á»›c tá»›i tạt cho thật Æ°á»›c trÆ°á»›c, để khá»i bị thần há»a cháy lan tá»›i.
Thấy lá»i nói rất có lý, Lô Mông đành phải để yên cho há» tạt nÆ°á»›c. NgỠđâu ngÆ°á»i làng tạt vào cả những thùng thuốc súng. Bá»n binh lính thấy vậy vá»™i dùng cán súng đánh Ä‘uổi. NhÆ°ng Ä‘uổi sao cho xuể? Có ngÆ°á»i còn tạt cả vào ngÆ°á»i các binh lính Tây phÆ°Æ¡ng nữa. Không đầy chốc lát, xung quanh nhà thá» bịt tạt nÆ°á»›c đẫm nhÆ° hồ ao. Tất cả đại bác, thùng thuốc súng, và những khẩu súng của binh cÅ©ng bị Æ°á»›t đẫm cả. Còn căn nhà bị cháy đã tắt dần.
Cho tá»›i sáng ngày hôm sau, Lô Mông và BÄ© Äức ra xem xét, thấy thuốc súng bị Æ°á»›t sÅ©ng hết thảy, liá»n nghi ngá» có ngÆ°á»i âm mÆ°u, vá»™i ra lện cho lên Ä‘Æ°á»ng ngay. Äang sá»­a soạn khởi hành, bá»—ng có má»™t tên tiểu quan quân tá»›i báo cáo rằng:
Không hiểu tại sao đêm hôm qua, những lừa ngá»±a kéo đại bác đã chạy mất dạng hết cả. Giận quá, Lô Mông liá»n đánh cho tên tiểu quan quân má»™t trận nên thân, rồi sai Tiá»n Thông Tứ dẫn các binh lính Tây phÆ°Æ¡ng vào trong làng trÆ°ng tập. NgỠđâu, cả má»™t cái làng to lá»›n nhÆ° thế mà không co má»™t con lừa con ngá»±a nào cả.
Sá»± thật thì ngÆ°á»i làng hay tin trÆ°á»›c đã Ä‘em lừa ngá»±a dấu Ä‘i nÆ¡i khác rồi. Lô Mông đành phải sai BÄ© Äắc Ä‘i cùng Tiá»n Thông Tứ tá»›i thành thị phía đằng trÆ°á»›c má»™ tập vậy.
BÄ© Äắc liá»n Ä‘em theo bốn tên lính và dắt Nhược Khắc Lâm Ä‘i theo. Lô Mông tức giận vô cùng, liá»n đốc thúc binh lính mở thùng lấy hết thuốc súng ra, đổ lên trên chiếu phÆ¡i. Cho tá»›i chiá»u tối hôm đó, thuốc đã sắp khô hẳn, Lô Mông Ä‘ang sai binh lính đổ vào thùng thì bá»—ng có mấy chục mÅ©i tên lá»­a ở trên nóc nhà đầu làng bắn tá»›i. Thuốc súng gặp lá»­a bùng cháy rất chóng. Bá»n binh lính thấy vậy, mất cả hồn vía, bá» chạy tán loạn.
Hò hét mãi, Lô Mông má»›i đốc thúc nổi binh lính xếp hàng thành Ä‘á»™i ngÅ© và bắn má»™t loạt súng vào các nhà của dân làng. Trong đám khói lan man, có mấy chục đại hán chạy trốn vào trong rừng. Kiểm Ä‘iểm thuốc súng, Lô Mông thấy bị đốt cháy mất 80, 90 phần trăm, buồn bá»±c vô cùng, chỉ có cách canh phòng cẩn thận thêm để khá»i bị cháy nốt chá»— còn lại thôi. Chá» tá»›i ngày thứ ba, BÄ© Äắc má»›i trÆ°ng tập được mấy chục con lừa ngá»±a vỠđể kéo đại bác.
Hôm sau, bá»n quan binh Tây phÆ°Æ¡ng lại tiếp tục lên Ä‘Æ°á»ng. Äi được bốn năm ngày, hôm đó Ä‘i tá»›i khe núi, má»™t con Ä‘Æ°á»ng hiểm đạo, vừa dốc vừa chật hẹp. Lô Mông và BÄ© Äắc chỉ huy binh sÄ©, má»—i chiếc đại bác dùng mÆ°á»i ngÆ°á»i ở phía sau lôi kéo, để khá»i bị bắn trượt xuống chân núi.
ÄÆ°á»ng núi càng Ä‘i càng nguy hiểm, trong lúc má»i ngÆ°á»i Ä‘ang chăm chú vào lối Ä‘i, bá»—ng trong khe núi có mấy chục mÅ©i tên bắn ra. MÆ°á»i mấy mÅ©i bắn trúng binh lính Tây phÆ°Æ¡ng và mÆ°á»i mấy mÅ©i bắn trúng lừa ngá»±a. Äau quá, mÆ°á»i mấy con lừa ngá»±a cứ cắm đầu mà chạy thẳng, bá»n lính Tây phÆ°Æ¡ng ká»m giữ sao nổi. Khẩu đại bác nào cÅ©ng nặng mấy ngàn cân bị lừa ngá»±a lôi kéo xuống dốc, thế mạnh vô song. Chạy được vàitrăm thÆ°á»›c, lừa ngá»±a bị sa xuống hố đào sẵn ở giữa lối Ä‘i, thế là hai khẩu đại bác lôi theo bị lật nhào, chỉ nghe thấy “ùm ùm†mấy tiếng, mấy tên lính bị đại bác đè bẹp nhÆ° tÆ°Æ¡ng. Tiếp theo đó tám khẩu đại bác Ä‘i sau cÅ©ng bị sa hố lật đổ rồi lăn xuống hang núi hết cả.
Lô Mông và BÄ© Äắc sợ hãi mất hết hồn vía còn Nhược Khắc Lâm thì kinh hãi đến chết giấc. ChÆ°a kịp ra tay cứu tỉnh nàng ná», BÄ© Äắc đã phải ra lịnh cho binh lính phục xuống, để chống cá»± lại kẻ địch.
Äối phÆ°Æ¡ng núp trong hố đào sẵn ở bên sÆ°á»n núi, nên súng đạn không sao trúng được. Mà những mÅ©i tên của địch bắn xuống binh lính Tây phÆ°Æ¡ng không có chá»— tránh núp, nên chết khá nhiá»u.
Chiến đấu hÆ¡n hai tiếng đồng hồ, binh lính Tây phÆ°Æ¡ng không sao thoát khá»i vòng vây.
Lô Mông nói:
- Äạn dược của chúng ta còn rất ít, bây giá» có cách xông bừa Ä‘i má»›i được mong thoát chết.
BÄ© Äắc nói:
- Gá»i Tiá»n Thông Tứ tiến lên há»i xem, bá»n thổ phỉ muốn đòi há»i cái gì?
Lô Mông nổi giận nói:
- Vá»›i bá»n thổ phỉ chỉ có cách xông pha thôi, chá»› nói vá»›i chúng sao được? Nếu anh không dám xông thì để tôi xông trÆ°á»›c vậy.
BÄ© Äắc nói:
- Cung tên của thổ phỉ lợi hại lắm. Hy sinh và mạo hiểm như vậy vô ích.
Lô Mông đưa mắt nhìn Nhược Khắc Lâm, rồi nhổ nước mắt xuống đất chửi đổng rằng:
- Hèn nhát!
Tức giận xanh cả mặt, BÄ© Äắc hạ thấp giá»ng nói:
- Bây giá» ta không thèm cãi vã vá»›i mi vá»™i, chỠđánh lui được bá»n thổ phỉ ta sẽ cho mi biết vô lá»… nhÆ° thế này sẽ phải trả giá đắt nhÆ° thế nào?
Lô Mông nhảy lên lá»›n tiếng kêu gá»i:
- Ai là anh hùng hảo hán thì theo ta!
BÄ© Äắc cÅ©ng lá»›n tiếng gá»i:
- Äại tá Lô Mông muốn chết đấy à?
Bá»n binh lính Tây phÆ°Æ¡ng cÅ©ng biết xông ra khá»i cái hố ấy là bị tên bắn chết ngay, nên không ai chịu theo Lô Mông cả. Quả nhiên, Lô Mông múa kiếm lên khá»i mặt hố, Ä‘i được vài bÆ°á»›c, đã bị má»™t mÅ©i tên xuyên qua ngá»±c nằm lăn ra chết liá»n.
Nhá» có súng ống lợi hại, kẻ địch không dám tá»›i gần, BÄ© Äắc vá»›i bá»n binh lính má»›i cầm cá»± được má»™t ngày má»™t đêm, chỉ mong có quan binh Triá»u đình tá»›i cứu viện.
NgỠđâu quan trÆ°á»ng thá»i cuối Minh hủ bại vô cùng, muốn Ä‘iá»u binh khiển tÆ°á»›ng phải làm công văn thỉnh thị và thÆ°Æ¡ng nghị xuất binh, vân vân, ít ra năm bữa ná»­a tháng má»›i xuất binh được.
Äến chiá»u tối ngày thứ hai, bá»n binh lính Tây phÆ°Æ¡ng đói và khát đến ná»—i tối sầm mặt mày, đành phải giÆ¡ cá» trắng xin hàng. Tiá»n Thông Tứ lá»›n tiếng nói:
- Chúng tôi xin đầu hàng!
Trên sÆ°á»n núi có má»™t ngÆ°á»i lá»›n tiếng trả lá»i:
- Muốn hàng thì vứt hết súng ống ra ngoài hố trước!
BÄ© Äắc nói:
- Chúng ta không thể nào nộp hết súng ống cho chúng được.
Thấy bá»n Tây phÆ°Æ¡ng không ná»™p súng, bên kia cÅ©ng không tấn công. Má»™t lát sau, bá»—ng có mùi thịt rất thÆ¡m Ä‘Æ°a tá»›i. Những binh lính Tây phÆ°Æ¡ng đã nhịn đói hai ngày rồi, làm sao chịu được nữa. Ai nấy Ä‘á»u vứt cả súng ống lên trên mặt hố, rồi nhảy lên giÆ¡ tay đầu hàng. Thấy đại thế không còn, BÄ© Äắc đành phải hạ lịnh ná»™p súng đầu hàng. Bá»n binh lính xếp súng thành má»™t đống rồi kêu la đòi ăn uống.
Tiếng tù và ở sÆ°á»n núi nổi lên, trong hàng có mấy trăm tên đại hán nhô ra, tay cầm cung tên chÄ©a vào bá»n binh lính Tây phÆ°Æ¡ng. Tám, chín ngÆ°á»i thủ lãnh Ä‘i trÆ°á»›c từ từ tiến tá»›i. Nhìn rõ mặt, BÄ© Äắc má»›i hay ngÆ°á»i thủ lãnh của địch là thiếu niên đã cứu mình thoát nạn ở trong khách sạn bữa ná». Bên cạnh y là ngÆ°á»i đàn bà mặt nam phục, mà bữa trÆ°á»›c bị Lô Mông bắn rá»›t cái mÅ© xuống đất. Nhược Khắc Lâm lên tiếng nói trÆ°á»›c:
- á»’, ra là bá»n ngÆ°á»i có phép thuật ma quá»· đấy!
BÄ© Äắc rút thanh kiếm ở bên hông ra, hai tay bÆ°ng ngang ná»™p Thừa Chí, tá» vẻ đầu hàng thật sá»±. Y nghÄ© thầm, thua ngÆ°á»i thanh niên tài ba này, cÅ©ng không đến ná»—i nhục nhã lắm.
Thoạt tiên, ngẩn ngÆ°á»i giây phút, không hiểu đối phÆ°Æ¡ng làm nhÆ° thế để làm gì? Sau Thừa Chí má»›i hay, đó là lá»… nghi đầu hàng của ngÆ°á»i Tây phÆ°Æ¡ng, liá»n xua tay, rồi nói vá»›i Tiá»n Thông Tứ rằng:
- Thầy thông nói cho y hay. Binh lính Tây phÆ°Æ¡ng Ä‘em đại bác tá»›i giúp chúng tôi bảo vệ đất nÆ°á»›c, chống ngoại xâm, chúng tôi rất cảm tạ và coi y là ngÆ°á»i bạn tốt.
Tiá»n Thông Tứ thông ngôn lại cho BÄ© Äắc hay. Gật đầu tán thành, BÄ© Äắc giÆ¡ tay bắt lấy Thừa Chí. Giây phút sau, Thừa Chí lại nói tiếp:
- Nếu các ngÆ°á»i tá»›i Äồng Quan, giúp nhà vua giết hại nhân dân, chúng tôi tất nhiên không để cho yên đâu!
BÄ© Äắc nói:
- Thế ra là nhà vua bảo chúng tôi Ä‘i giết hại nhân dân đấy à? Äiá»u này tôi không hay biết gì cả.
Thấy vẻ mặt y thành thật, Thừa Chí biết y không nói ngoa, liá»n nói:
- Hiện giá» nhân dân Trung Quốc khổ sở, thiếu ăn thiếu mặc, nên ai nấy Ä‘á»u mong má»i co ngÆ°á»i đứng ra lãnh đạo, đánh đổ nhà vua để thoát khá»i bể khổ. Nhà vua hay tinLý tÆ°á»›ng quân quật khởi, hÆ°á»›ng dẫn cách mạng, liá»n ra lệnh cho các ngÆ°á»i Ä‘em đại bác Ä‘i giết hại nhân dân.
BÄ© Äắc cảm Ä‘á»™ng, liá»n nói:
- Tôi xuất thân cÅ©ng là ngÆ°á»i nghèo, rất hiểu Ä‘au khổ của giá»›i đó nhÆ° thế nào! Thôi tôi trở vá» nÆ°á»›c tức thì.
Thừa Chí nói:
- Thế thì hay lắm! Ông nên cho binh lính đi theo một thể.
BÄ© Äắc liá»n tập há»p bá»™ Ä‘á»™i, xếp hàng chuẩn bị lên Ä‘Æ°á»ng. Thừa Chí bảo bá»™ hạ Ä‘em rượu và thị ra thế đãi binh lính Tây phÆ°Æ¡ng ăn má»™t bữa no say. BÄ© Äắc giÆ¡ tay lên kính chào Thừa Chí, rồi ra lịnh cho binh sÄ© lên Ä‘Æ°á»ng.
Thừa Chí lá»›n tiếng gá»i:
- Tại sao ông không đem những súng ống này đi?
Tiá»n Thông Tứ thông ngôn lại, BÄ© Äắc ngạc nhiên nói:
- Những súng đó là chiến lợi phẩm của các ông. Chúng tôi được các ông buông tha mà không bắt ná»™p tiá»n chuá»™c mạng, đã cám Æ¡n quý ông khoan hồng đại lượng lắm rồi!
Thừa Chí cÆ°á»i nói:
- Ông đã mất số đại bác mà không đem súng ống này đi, tôi chỉ sợ vỠtới nơi đại bản doanh, ông bị khiển trách nặng nỠhơn. Thôi, đem đi cả đi!
BÄ© Äắc nói:
- Thế quý ông không sợ chúng tôi dùng những súng này bắn lại quý ông hay sao?
Thừa Chí cả cÆ°á»i:
- Äại trượng phu, nhứt ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Nam nhi hảo hán Trung Quốc chúng tôi rất trá»ng nghÄ©a khí, đã coi ông là hảo hán thì không bao giá» còn nghi ngỠông nữa!
BÄ© Äắc thấy chàng trai nhÆ° vậy, càng cảm Ä‘á»™ng thêm, liá»n ra lịnh cho binh lính bồng hết súng ống, rồi xếp hàng ra Ä‘i.
Äi được má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng, càng nghÄ© càng kính phục Thừa Chí, BÄ© Äắc ra lịnh cho binh lính ngồi nghỉ ngÆ¡i, rồi cùng Tiá»n Thông Tứ quay trở lại móc túi lấy má»™t gói đồ ra Ä‘Æ°a cho Thừa Chí và nói:
- Thấy ngài hào hiệp như vậy, tôi xin tặng một vật này.
Mở gói đồ ra xem, Thừa Chí má»›i hay đó là bản đồ má»™t hòn đảo. Trên đó có chú thích rất nhiá»u chữ Tây phÆ°Æ¡ng, không hiểu gì cao, ngá»­ng đầu nhìn BÄ© Äắc vá»›i vẻ mặt nghi ngá» chất vấn.
BÄ© Äắc nói:
- Äây là má»™t hòn đảo lá»›n ở vá» phía Nam, cách bá» biển Ä‘á»™ hÆ¡n má»™t nghìn dặm. Khí hậu trên đảo rất ôn hòa, các sản vật rất phong phú. Thật không khác gì má»™t nÆ¡i thiên Ä‘Æ°á»ng, khi Ä‘i qua đó, tôi đã lên quan sát rồi.
Thừa Chí há»i:
- Chẳng hay ông tặng cho tôi bức địa đồ này để làm gì?
BÄ© Äắc trả lá»i:
- Quý ông ở đây chiến đấu vất vả nhÆ° thế này, thà Ä‘em những ngÆ°á»i thiếu ăn thiếu mặc ra đó khai khẩn, còn sung sÆ°á»›ng hÆ¡n nhiá»u.
Thừa Chí cÆ°á»i thầm và nghÄ© rằng: “Tâm địa của ngÆ°á»i ngoại quốc này cÅ©ng tốt đấy. NhÆ°ng y có biết đất nÆ°á»›c Trung Quốc chúng ta lá»›n rá»™ng biết bao? Dân chúng có hàng ức, thì cái đảo nho nhá» này làm sao đủ ở được?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n nói:
- Cái đảo này không có ngÆ°á»i ở hay sao?
BÄ© Äắc đáp:
- Äảo đó có khi giặc bể Tây Ban Nha tá»›i ở ít lâu lại Ä‘i. Có khi không có má»™t bóng ngÆ°á»i nào. Các vị anh hùng hảo hán nhÆ° thế này thì sợ gì bá»n giặc bể ấy?
Thấy y có lòng thành thật nhÆ° vậy, Thừa Chí cảm tạ và nhận lấy. BÄ© Äắc vừa Ä‘i khá»i, Tiá»n Thông Tứ cÅ©ng Ä‘i theo. Thanh Thanh bá»—ng kéo tay tên thông ngôn đó lại và quát lá»›n:
- Lần sau, ta còn gặp ngươi tác oai tác quái, bắt nạt đồng bào thì liệu hồn nhé?
Bị kéo tai Ä‘au quá, Tiá»n Thông Tứ không dám kêu la chỉ năn nỉ nói:
- Tiểu nhân không dám ạ! Xin hảo hán tha cho…
Thừa Chí chỉ huy các ngÆ°á»i xem xét lại mÆ°á»i khẩu đại bác, thấy hÆ° há»ng hết cả, liá»n ra lệnh cho lấp đất lên. Thế là những há»a khí giá»›i lợi hại ấy Ä‘á»u bị vùi chôn dÆ°á»›i hố, không còn tang tích gì nữa.
Thấy đại công đã hoàn tất, Thừa Chí cùng các hào kiệt và bá»n Phạm Phi Vân liên hoan ná»­a ngày. Sáng sá»›m ngày hôm sau, chàng chá» chàng Câm và Hồng Thắng Hải tá»›i má»›i khởi hành Ä‘i lên Bắc Kinh.
Lần này công của Hồ Quế Nam lá»›n nhất, tất cả kế hoạch làm Æ°á»›t thuốc súng, đào hố đánh bẫy, vân vân, Ä‘á»u do y nghÄ© ra. Từ đó má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u kính trá»ng chá»› không coi thÆ°á»ng y nhÆ° trÆ°á»›c nữa
Tài sản của killer1310

  #14  
Old 31-05-2008, 03:11 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 17

Nhà kỳ lạ, TÆ°á»ng vây năm vòng không cá»­a ngõ
Khách quái dị, đếwn từ bốn phương trộm khố ngân


Không bao lâu, Thừa Chí và các hảo hán đã tá»›i thành phố Bắc Kinh. Lúc ấy mùa thu vừa qua, tiết đông má»›i tá»›i, Thừa Chí Ä‘Æ°a tiá»n cho Hồng Thắng Hải mua má»™t căn nhà ở phố lá»›n. Vì định làm thân vá»›i má»™t vài vÆ°Æ¡ng tôn công tá»­ để làm ná»™i ứng cho Sấm VÆ°Æ¡ng, nên phải trang hoàng cho lịch sá»±.
Ngày hôm đó, Thanh Thanh Ä‘ang chỉ huy bá»n ngÆ°á»i nhà quét dá»n bố trí bận rá»™n khôn tả. Thừa Chí má»™t mình Ä‘i dạo chÆ¡i các phố lá»›n trong ná»™i thành. Äi tá»›i má»™t nÆ¡i, chàng thấy có rất nhiá»u lính coi kho bạc của Bá»™ Há»™ tay cầm khí giá»›i canh gác cẩn mật.
Nghe những ngÆ°á»i đứng xem nói, chàng má»›i hay tiá»n thuế má ở miá»n Nam vừa vận tải đến, Ä‘ang gởi vào trong kho ngân khố. Chàng nghÄ©, số vàng bạc này là huyết mạch căn bản của vua Sùng Chính đây. Vừa nghÄ©, chàng lảng ra đằng xa để quan sát Ä‘Æ°á»ng lối vào ngân khố, thì bá»—ng trông thấy hai cái bóng Ä‘en ở trên mái nhà ngân khố nhảy lên, thân pháp nhanh nhẹn vô cùng, chỉ trong chá»›p mắt đã lẩn khuất vá» phía Äông bắc rồi.
Ngạc nhiên vô cùng, Thừa Chí nghÄ©: “Ban ngày ban mặt thế này, chẳng lẽ có ngÆ°á»i dám trá»™m cắp tiá»n bạc của ngân khố hay sao? Ta phải Ä‘uổi theo xem hai ngÆ°á»i đó là anh hùng hảo hán của bang phái nào má»›i được!â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n chạy theo vá» phía Äông bắc, thấy bóng ngÆ°á»i đã mất hút nhÆ°ng phía đó chỉ có má»™t con Ä‘Æ°á»ng thôi, chàng vá»™i giở khinh công do Má»™c Tang đạo trưởng truyá»n dạy cho, chạy nhanh nhÆ° ngá»±a phi, chỉ Ä‘uổi theo giây phút đã trông thấy hai ngÆ°á»i Ä‘ang chạy ở phía đằng trÆ°á»›c. Sợ chúng hay biết, chàng chạy rất nhẹ chân, nhÆ°ng vẫn nhanh nhÆ° cÅ©.
Má»™t lát sau, chàng chỉ còn cách hai ngÆ°á»i kia Ä‘á»™ má»™t trượng thôi. Nhìn kỹ, chàng má»›i hay hai ngÆ°á»i ná» rất bé nhá», mặc áo Ä‘á», trên đầu có hai cái Ä‘uôi sam nho nhá». Chúng là hai thằng nhá» trạc Ä‘á»™ mÆ°á»i ba, mÆ°á»i bốn thôi. Má»—i tên khuân vác hai túi đồ trên vai, có vẻ khá nặng ná», chắc là tiá»n bạc của ngân khố cÅ©ng nên? Tuy chúng ít tuổi nhÆ° thế, khuân vác hai túi đồ khá nặng, mà vẫn còn chạy nhanh nhÆ° bay, thật là hiếm có.
Không bao lâu, hai thằng bé áo đỠđã chạy tá»›i chân thành, Thừa Chí nghÄ©: “Xem chúng bay ra ngoài thành bằng cách nào?â€
NgỠđâu, chúng không ngừng bÆ°á»›c, cứ thế xông thẳng ra ngoài cá»­a thành. Bá»n lính canh gác cổng thành chỉ thấy thoáng má»™t cái, hai cái gì Ä‘o đỠđã ở bên cạnh lÆ°á»›t qua, Ä‘ang kinh ngạc thì lại thấy má»™t cái bóng xám lÆ°á»›t qua, ra khá»i cổng thành còn nhanh hÆ¡n hai cái bóng Ä‘á» kia. Chá» tá»›i bá»n lính định thần trông thấy rõ hai cái bóng Ä‘á» là hai đứa bé và má»™t ngÆ°á»i đàn ông mặc áo màu xám thì ba ngÆ°á»i đã chạy thật xa rồi.
Nhá» khinh công lợi hại, Thừa Chí theo dõi bấy nhiêu lâu mà hai thằng bé không hay biết gì cả. Ra khá»i thành chạy thêm bảy, tám dặm Ä‘Æ°á»ng, hai thằng nhá» tá»›i má»™t căn nhà lá»›n, liá»n nhảy ngay vào.
Tá»›i gần, Thừa Chí thấy căn nhà đó xung quanh xây má»™t bá» tÆ°á»ng Ä‘en cao chừng hai trượng, nhÆ°ng không có cá»­a ngõ. Bá» tÆ°á»ng đó sÆ¡n Ä‘en, trông rất ghê rợn và kỳ lạ. Nhứt là nhà không cá»­a ngõ, thật thiên hạ hiếm có. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nhảy luôn vào bên trong, không ngá» chân tÆ°á»ng bên trong lại sâu hÆ¡n bên ngoài ba thÆ°á»›c. NghÄ©a là bên ngoài từ chân lên tá»›i bá» tÆ°á»ng cao hai trượng nhÆ°ng bên trong thì cao những hai trượng ba. Nếu không có võ công tuyệt đỉnh thì chàng đã bị ngã lăn đùng ra rồi. Bên trong lại có má»™t bá» tÆ°á»ng màu trắng xây xung quanh nhà nhÆ° bên ngoài, nhÆ°ng cao hÆ¡n tÆ°á»ng ngoài ba thÆ°á»›c.
Khi chàng nhảy qua bá» tÆ°á»ng trắng đó lại phác giác chân tÆ°á»ng ở trong cÅ©ng sâu xuống ba thÆ°á»›c, nhÆ°ng lần này chàng đã Ä‘á» phòng không bị giá»±t mình nhÆ° lần nhảy đầu. TrÆ°á»›c mặt bá» tÆ°á»ng thứ hai là bá» tÆ°á»ng sÆ¡n màu xanh, bá» tÆ°á»ng này cao hÆ¡n bá» tÆ°á»ng thứ nhứt ba thÆ°á»›c, và chân tÆ°á»ng ở trong cÅ©ng sâu xuống ba thÆ°á»›c nhÆ° hai bá» tÆ°á»ng trÆ°á»›c.
Hết bá» tÆ°á»ng thứ ba sÆ¡n màu xanh lại tá»›i bá» tÆ°á»ng thứ tÆ° sÆ¡n màu vàng và bá» tÆ°á»ng thứ năm sÆ¡n màu Ä‘á». Bá» tÆ°á»ng sau càng cao những ba trượng rưỡi, khinh công giá»i đến thế nào cÅ©ng không thể nhảy qua được. Thừa Chí liá»n dùng “Bích Hổ Du TÆ°á»ng công†leo lên trên bá» tÆ°á»ng chót. Chàng nghÄ©: “Hai thằng nhá» quyết không thể nào vác tiá»n bạc nặng nhÆ° thế mà nhảy qua được bá» tÆ°á»ng cao nhÆ° thế này. Tất có cá»­a bí mật để cho chúng vào. Ta không quen biết chủ nhân, nay Ä‘á»™t nhiên dò thám bí mật, tìm tòi cá»­a ngõ nhÆ° thế này không tiện.â€
Chàng leo lên tá»›i trên bá» tÆ°á»ng Ä‘á», nhìn vào bên trong thấy có má»™t tòa nhà ba lá»›p, năm căn, nhÆ°ng yên lặng nhÆ° tá» không thấy có má»™t hình bóng ngÆ°á»i nào cả.
Chàng liá»n lá»›n tiếng kêu gá»i:
- Hậu sinh Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t, tá»± tiện nhảy vào quý trang, nhứt tâm muốn được bái kiến quý chủ nhân. Chẳng hay có cho hậu sinh được yết kiến hay không?
Chàng vừa nói dứt lá»i, đã nghe tiếng ở trong năm bá» tÆ°á»ng dá»™i ra. NhÆ°ng trong nhà vẫn không thấy có tiếng ngÆ°á»i trả lá»i. Chá» giây lát, chàng lại kêu gá»i má»™t lần nhÆ° trÆ°á»›c nữa, bá»—ng trong lá»›p nhà thứ ba có mÆ°á»i mấy con chó lá»›n, dữ tợn nhÆ° sài lang nhảy xổ ra, nhe răng múa nanh, lá»›n tiếng sủa, trông ghê sợ. Thấy hai thằng nhá» võ công cao cÆ°á»ng, Thừa Chí chắc chủ nhân phải là anh hùng hiệp sÄ©, nên muốn kết làm bạn hữu. Bấy giá» thấy trong nhà thả chó ra sủa nhÆ° vậy, chàng biết chủ nhân không muốn tiếp, liá»n nhảy ra ngoài, trở vá» nhà luôn.
Chàng bÆ°á»›c chân vào tá»›i nhà trong thấy Thanh Thanh bận rá»™n tíu tít, nào mÆ°á»›n ngÆ°á»i trồng hoa, nào mua hoa tÆ°Æ¡i, nào xây sàn gạch hoa, nào quét vôi sÆ¡n cá»­a, trang hoàng căn nhà trở nên má»™t biệt trang rất hào hoa. Thừa Chí mừng thầm nghÄ© rằng: “Không ngá» nàng lại là ná»™i trợ tài ba lá»—i lạc đến thế? ở Triết Giang lúc má»›i gặp nàng trên chiếc thuyá»n trông thật là hung tợn. Không đầy ná»­a năm, nàng đã thay đổi tính nết hiá»n hậu đến thế này rồi.â€
Căn nhà đó rất rá»™ng, má»—i ngÆ°á»i được dùng bốn, năm căn phòng, cả hai con Äại Oai và Tiểu Oai cÅ©ng được ở trong vÆ°á»n hoa má»™t cách thÆ° thái dá»… chịu. CÆ¡m chiá»u xong, Thừa Chí kể lại cái nhà kỳ lạ cho má»i ngÆ°á»i nghe. Ai nấy cÅ©ng phải ngạc nhiên vô cùng, và không thể Ä‘oán ra được chủ nhân căn nhà đó là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào?
Trở vá» phòng nghỉ ngÆ¡i, Thừa Chí vẫn phải xếp đặt kế hoạch cần làm ở trên Bắc Kinh này. Chàng nghÄ©: “Việc cần giải quyết má»i ná»—i Ä‘au khổ cho nhân dân. Việc thứ hai là hành thích vua Sùng Chính để trả thù cho cha mình. NhÆ°ng biết tên bạo chúa đó không khó, chỉ vì sÆ° phụ đã nói: Hiện giá» bá»n gian thần Ä‘ang đắc thế, nếu nhà vua chết, quân dân Thanh thế nào cÅ©ng thừa cÆ¡ đánh vào Quan ải. Cho nên việc trả thù này phải chá» Sấm VÆ°Æ¡ng khởi sá»±, đánh tá»›i Kinh Äô đã. Vậy những việc cần phải tiến hành trÆ°á»›c tiên là làm hÆ° hại gốc rá»… của triá»u đình, thám thính sá»± thật hÆ° của nhà vua, để cung cấp Sấm VÆ°Æ¡ng.â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng ghi ngay vào giấy tá» rồi má»›i lên giÆ°á»ng Ä‘i ngủ.
Sáng sá»›m ngày hôm sau, trá»i mÆ°a tuyết, trong lúc má»i ngÆ°á»i Ä‘ang ăn cÆ¡m sáng, bá»—ng có gia Ä‘inh hấp tấp vào thÆ°a vá»›i Thanh Thanh rằng:
- Tiểu thÆ°, có ngÆ°á»i Ä‘em má»™t bức há»a và má»™t lá» hoa đến biếu.
Thừa Chí há»i:
- Hai món đồ này khá cổ nhá đấy! Ai biếu cho thế?
Không thấy danh thiếp của ngÆ°á»i biếu. Thanh Thanh phong ba lạng bạc lì xì, sai tên gia Ä‘inh Ä‘em ra tặng cho ngÆ°á»i Ä‘em lá»… vật tá»›i, và há»i rõ xem ngÆ°á»i hiểu tên há» là gì? Má»™t lát sau gia Ä‘inh vào bẩm rằng:
- NgÆ°á»i Ä‘em lá»… vật tá»›i biếu đã Ä‘i mất dạng rồi.
Ai nấy Ä‘á»u cho ngÆ°á»i đó Ä‘em biếu nhầm nhà cÅ©ng nên. Hồng Thắng Hải nói:
- Hiện giá», Viên tÆ°á»›ng công tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ, lần này tá»›i Bắc Kinh, tin đồn đã loan truyá»n khắp giang hồ rồi Tiểu nhân chắc lá»… vật này là của những ngÆ°á»i má»™t Ä‘em biếu cÅ©ng nên đấy.
Tá»›i giữa ngá», lại có má»™t ngÆ°á»i gánh má»™t mâm rượu thịnh soạn tá»›i. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nghi ngá» các món ăn có chất Ä‘á»™c, liá»n cho chó ăn thá»­, thấy không việc gì má»›i yên tâm. Buổi chiá»u lại tiếp tục có ngÆ°á»i Ä‘em đồ đạc đến biếu, toàn là dụng cụ gia dùng cả.
Thanh Thanh nói:
- Nếu nhà ta có thêm cái đèn bát giác treo ở giữa cửa thì hay quá.
Ná»­a tiếng đồng hồ sau, đã có ngÆ°á»i Ä‘em má»™t cái đèn bát giác thật đẹp đến biếu liá»n. Lại có ngÆ°á»i Ä‘em tá»›i rất nhiá»u vóc lụa, nhiá»…u, gấm nhiá»…u, gấm, để may quần áo cho má»i ngÆ°á»i, và có đủ cả giầy, mÅ©, khăn, vân vân. Còn phấn sáp thượng hạng để cho Thanh Thanh dùng cÅ©ng có ngÆ°á»i Ä‘em tá»›i biếu. Thiết La Hán túm lấy ngá»±c tên phổ ky Ä‘em áo, mÅ© tá»›i quát há»i:
- Tại sao nhà ngÆ°á»i lại biết ở đây có má»™t vị đầu đà, mà Ä‘em cả áo cà sa đến cho ngÆ°á»i ta dùng thế này.
Tên phổ ky bị túm ngá»±c, hoảng sợ vô cùng, giá»ng run run cầm cập, trả lá»i rằng:
- Tiểu nhân không biết tí gì. Sáng ngày hôm nay, bá»—ng có ngÆ°á»i tá»›i tiểu Ä‘iếm mua và đặt làm các thứ này, và dặn làm xong thì Ä‘em tá»›i đây. Ông ta lịch sá»± lắm, không mặc cả ná»­a lá»i, trả tiá»n rồi Ä‘i liá»n.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘ang bàn tán thì Thanh Thanh bá»—ng cố ý lên tiếng nói:
- NgÆ°á»i biết lá»… vật đó có lẽ hiểu biết hết ý muốn của chúng ta. Nếu bây giá» há» biếu tôi má»™t chuá»—i hạt trai thì tốt quá.
Má»™t lát sau, ngÆ°á»i đầy tá»› Ä‘i khá»i khách sảnh, Thanh Thanh liá»n bảo vá»›i Hồng Thắng Hải rằng:
- Anh thử theo dõi xem y đi đâu.
Không bao lâu, ngÆ°á»i đầy tá»› ná» quay trở lại hầu hạ. Còn Hồng Thắng Hải hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ sau má»›i quay trở vá». Vừa bÆ°á»›c chân vào tá»›i cá»­a đã thấy ngÆ°á»i làm tiệm bán châu báu Ä‘em hai chuá»—i hạt trai lá»›n tá»›i biếu rồi. Cầm hai chuá»—i hạt, Thanh Thanh vào thẳng trong nhà. Thừa Chí và Hồng Thắng Hải cÅ©ng vào theo.
Hồng Thắng Hải nói:
- NgÆ°á»i đầy tá»›i đó ra ngoài cá»­a nói vá»›i ông già ăn xin vài lá»i rồi trở vào ngay. Tiểu nhân liá»n Ä‘i theo ngÆ°á»i ăn xin đó.
Thanh Thanh nổi giận nói:
- NgÆ°á»i đầy tá»› nhà ta và tên ăn xin lén lút nhÆ° vậy Ä‘á»u không phải là ngÆ°á»i tá»­ tế gì. Lát nữa, tôi sẽ cho chúng nếm thá»­ má»™t chút lợi hại thì chúng má»›i chừa cái thói ấy Ä‘i.
Hồng Thắng Hải nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng Ä‘oán không sai, tên ăn xin Ä‘i qua mấy con Ä‘Æ°á»ng thì gặp má»™t tên chó săn công sai Ä‘i tá»›i. Hai ngÆ°á»i trò chuyện vá»›i nhau vài câu, tên ăn xin quay trở lại ngồi ở trÆ°á»›c cá»­a nhà ta.
Thanh Thanh há»i:
- Thế rồi anh theo dõi luôn tên chó săn nỠphải không?
Hồng Thắng Hải đáp:
- Vâng, tên chó săn ấy không trở vá» nha môn, lại Ä‘i tá»›i má»™t căn nhà lá»›n ở Ä‘Æ°á»ng hẻm ná». Tiểu nhân nhìn xung quanh không thấy bóng ngÆ°á»i, liá»n nhảy lên trên nóc nhà ngó xuống. Thì ra trong căn nhà đó có mÆ°á»i mấy tên công sai Ä‘ang tụ há»p, trong đó có má»™t ông già chá»™t má»™t mắt. Thấy má»i ngÆ°á»i gá»i y là ÄÆ¡n lão sÆ°, hình nhÆ° y là thủ lãnh của bá»n chúng thì phải. Tiểu nhân sợ chúng phát giác, liá»n trở vá» ngay.
Thanh Thanh nói:
- Giá»i thật, tin tức của chúng kể cÅ©ng tinh thông đấy! Chúng ta vừa tá»›i Bắc Kinh bá»n chó săn đã hay tin ngay. NhÆ°ng nếu chúng muốn sanh sá»± vá»›i chúng ta thì thật không may cho chúng.
Thừa Chí nói:
- Có má»™t Ä‘iá»u lạ lùng là, tại sao chúng cứ biếu xén chúng ta nhÆ° thế này để làm gì? NhÆ° vậy có khác gì nói trắng ra cho chúng ta biết là bá»n chúng không những công sai ở kinh đô này xÆ°a nay vẫn tài ba lá»—i lạc hÆ¡n công sai ở các tỉnh, không khi nào chúng lại chịu làm má»™t việc ngu dại nhÆ° thế này? Vậy, chúng làm nhÆ° thế này để làm gì?
Nói Ä‘oạn, chàng sai Hồng Thắng Hải ra má»i Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng, Hồ Quế Nam, và Thiết La Hán vào bàn chuyện. Bàn tán má»™t lát lâu, không ai Ä‘oán ra nổi bá»n công sai biếu xén nhÆ° vậy có dụng ý gì?
Thanh Thanh nói:
- Những đồ đạc do tiá»n bạc bất nghÄ©a của chúng mua, chúng ta không nên lấy thì hÆ¡n.
Äêm hôm đó, Thanh Thanh há»p cùng chàng Câm, Thiết La Hán, Hồ Quế Nam, và Hồng Thắng Hải Ä‘em những đồ đạc của bá»n công sai biếu xén tá»›i căn nhà lá»›n mà Hồng Thắng Hải phát giác hồi sáng để trả lại. Bá»n công sai ở trong nhà nghe tiếng Ä‘á»™ng hẳn hòi nhÆ°ng không thấy tên nào ló mặt ra cả.
Sáng ngày hôm sau, Thanh Thanh cho tên đầy tá»›i vẫn thÆ°á»ng liên lạc vá»›i tên ăn xin già nghỉ việc liá»n nhÆ°ng nàng trả đủ tiá»n lÆ°Æ¡ng hẳn hòi. Tên đầy tá»› đó quỳ xuống vái lạy mấy cái, rồi Ä‘i thẳng, chá»› y không tá» vẻ bất mãn gì cả. Thừa Chí ra lệnh cho tất cả má»i ngÆ°á»i cẩn mật, để chá» xem có biến Ä‘á»™ng gì không? Quả nhiên hôm đó không thấy có ngÆ°á»i Ä‘em đồ đến biếu xén nữa. Tối hôm đó, trá»i lại mÆ°a tuyết. Sáng sá»›m ngày hôm sau, Hồng Thắng Hải vẻ mặt kinh hãi, chạy vào bẩm báo:
- Lạ thật, không biết ai đã quét sạch tất cả tuyết phủ ở trước nhà ta rồi.
Thừa Chí nói:
- Hình nhÆ° bá»n chó săn vẫn cứ muốn lấy lòng chúng mình thì phải.
Thanh Thanh cÆ°á»i nói:
- À, em biết rồi.
Má»i ngÆ°á»i vá»™i há»i tại sao? Thanh Thanh nói tiếp:
- Chắc bá»n chúng sợ chúng ta ở trên Bắc Kinh này quấy nhiá»…u thì chúng chịu không ná»—i, má»›i đến đây lấy lòng và làm quen vá»›i chúng ta chá»› gì?
Sa Thiên Quảng nói:
- Cô nói cÅ©ng hÆ¡i đúng đấy nhÆ°ng tôi làm cÆ°á»ng đạo đã bao năm mà chÆ°a há» nghe câu chuyện lạ nhÆ° thế này bao giá».
Trình Thanh Trúc bỗng lên tiếng nói rằng:
- À, tôi nhá»› ra rồi. Tên công sai má»™t mắt biệt hiệu là Äá»™c Nhãn Thần Long ÄÆ¡n Thiết Sinh. Y vá» hÆ°u đã lâu nên tôi không Ä‘oán ra.
Mấy ngày sau, má»i ngÆ°á»i thấy không có chuyện lạ xảy ra nữa, dần dần cÅ©ng quên bẵng câu chuyện ấy Ä‘i. Ngày hôm đó là Tết Äông Chí, má»i ngÆ°á»i Ä‘ang ở khách sảnh nhậu nhẹt chuyện trò, bá»—ng gia Ä‘inh bÆ°ng vào má»™t cái khay trong đó có má»™t tấm danh thiếp đại hồng thật lá»›n. Trên thiếp Ä‘á»: Văn sinh ÄÆ¡n Thiết Sinh thỉnh an, bảy chữ và kèm thêm tám thứ lá»… vật tám màu sắc.
Hồng Thắng Hải liá»n lấy danh thiếp của Thừa Chí, Trình Thanh Trúc, và Sa Thiên Quảng hồi bái, còn lá»… vật thì trả lại không nhận. Sáng sá»›m ngày hôm sau, gia Ä‘inh lại Ä‘em danh thiếp của ÄÆ¡n Thiết Sinh vào.
Thừa Chí nói:
- Má»i ông ta vào chÆ¡i mau!
Gia đinh nói:
- Cái ông há» ÄÆ¡n ấy kỳ lạ quá. Má»›i sáng tinh sÆ°Æ¡ng đã cầm danh thiếp tá»›i, chỉ nói “Thỉnh anh Viên tÆ°á»›ng công†rồi Ä‘i ngay. Cháu đã má»i ông ta vào ngồi chÆ¡i xÆ¡i nÆ°á»›c, nhÆ°ng ông ta không vào và Ä‘i liá»n.
Liên tiếp ba ngày liá»n, cứ trá»i má»›i sáng tá», là ÄÆ¡n Thiết Sinh cầm danh thiếp đến thỉnh an.
Trình Thanh Trúc nói:
- Trong võ lâm phía Bắc này, Äá»™c Nhãn Long ÄÆ¡n Thiết Sinh cÅ©ng có đôi chút địa vị và tên tuổi. Không hiểu tại sao y lại giở trò lén lút nhÆ° thế? Äể sáng mai, để Ä‘i kiếm y há»i xem.
Hồ Quế Nam nói:
- Hành động của y không có chút ác ý gì cả. Thế mới khó hiểu chớ?
Thiết La Hán bỗng lớn tiếng nói:
- Tôi biết y định làm gì rồi.
Ngày thÆ°á»ng y rất ngô nghê ngốc nghếch, nay bá»—ng có sáng kiến hÆ¡n ngÆ°á»i, ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng há»i:
- Y định làm gì thế?
Thiết La Hán đáp:
- Y thấy Viên tướng công anh tuấn, võ công lại cao siêu, tên tuổi lại lừng lẫy, cho nên y muốn đem con gả cho cũng nên đấy.
Thấy tên ngốc phát biểu ý kiến ngá»™ nghÄ©nh quá, không ai có thể nhịn được, Ä‘á»u cÆ°á»i ồ cả lên. Thiên Quảng Ä‘ang uống nÆ°á»›c, buồn cÆ°á»i đến ná»—i phun cả nÆ°á»›c vào ngÆ°á»i Hồ Quế Nam. Vừa lau áo, vừa cÆ°á»i, Hồ Quế Nam nói:
- Con gái Äá»™c Nhãn Long chắc cÅ©ng Ä‘á»™c nhỡn nhÆ° y. Có khi nào Viên tÆ°á»›ng công lại chịu lấy tiểu thÆ¡ chá»™t mắt nhÆ° thế?
Thiết La Hán trợn trừng mắt lên há»i:
- Sao anh lại biết rõ đến thế?
Hồ Quế Nam cÆ°á»i đáp:
- Tại sao anh biết rõ y có con gái?
Má»i ngÆ°á»i đùa diá»…u má»™t hồi, Thanh Thanh không nói năng gì cả, nhÆ°ng trong lòng có vẻ không vui. Nàng nghÄ© thầm: “Tên Äá»™c Nhãn Long bậy thật, nhỡ y muốn gả con gái cho Thừa Chí thật thì sao?â€
Äêm hôm ấy, nàng lấy bảy tám tá» giấy trắng vẽ hình Äá»™c Nhãn Long ÄÆ¡n Thiết Sinh đạo chích. Chá» tá»›i đêm khuya, nàng phi thân tá»›i bảy tám nhà giàu có, ăn trá»™m vàng bạc, châu báu, rồi má»—i nhà nàng dán má»™t tá» giấy có vẽ hình và chữ nói trên.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hồng Thắng Hải tới gõ cửa phòng của Thanh Thanh và nói:
- Tiểu thÆ¡! Äá»™c Nhãn Long đã tá»›i đấy ạ. Hiện giá» Viên tÆ°á»›ng công Ä‘ang tiếp y ở khách sảnh.
Thanh Thanh liá»n cải nam trang Ä‘i ra ngoài khách sảnh, quả nhiên thấy Thừa Chí, Trình Thanh Trúc, và Sa Thiên Quảng Ä‘ang tiếp má»™t ông già gầy gò, bé nhá», uống trà. Thừa Chí liá»n giá»›i thiệu nàng vá»›i ngÆ°á»i ná». Thanh Thanh thấy ÄÆ¡n Thiết Sinh đã ngótsáu mÆ°Æ¡i tuổi, râu tóc bạc phÆ¡, má»™t con mắt bên trái lóng lánh sáng quắc, trông rất thông minh mẫn tiệp.
ÄÆ¡n Thiết Sinh nói:
- Tiểu nhân làm nhÆ° vậy tá»± biết Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t vô cùng, nhÆ°ng sá»± thật Ä‘ang có việc lá»›n định nhá» vả Viên tÆ°á»›ng công cùng quý vị giúp đỡ cho. Vì không được hân hạnh quen biết quý vị, tiểu nhân má»›i phải dùng hạ sách nhÆ° vậy. Xin quý vị thứ lá»—i cho.
Nói xong, y quỳ xuống vái lạy. Vá»™i đỡ y dậy, Ä‘ang định há»i y nhá» vả việc gì, thì Thanh Thanh đã há»i trÆ°á»›c:
- Tiểu thÆ¡ đằng nhà vẫn mạnh giá»i đấy chá»›? Sao ông không Ä‘Æ°a cô ta đến đây chÆ¡i má»™t thể?
ÄÆ¡n Thiết Sinh ngạc nhiên má»™t lát rồi má»›i trả lá»i:
- Tiểu nhân chỉ có một mình thôi ạ. Vợ không có thì lấy đâu ra con với cái?
Thanh Thanh tủm tỉm cÆ°á»i, trở vá» phòng lấy những vàng bạc, châu báu vừa ăn trá»™m được, Ä‘em trả lại Thiết Sinh và cÆ°á»i nói:
- Muốn đùa giỡn ông, tôi đã lấy trá»™m những thứ này vá». Bây giá» lại phải nhỠông Ä‘em trả lại cho những thất chủ. Xin ông đừng có trách cứ nhé? NhÆ°ng tôi không làm thế thì không sao má»i được ông tá»›i đây chÆ¡i.
ÄÆ¡n Thiết Sinh nghÄ© thầm: “Cậu đùa giỡn nhÆ° thế suýt giết hại cái thân già này!â€
Má»i ngÆ°á»i không hiểu, Ä‘á»u ngạc nhiên định há»i nguyên nhân tại sao, thì bá»—ng có má»™t tên công sai hấp tấp chạy vào, vái chào má»i ngÆ°á»i xong liá»n nói vá»›i ÄÆ¡n Thiết Sinh rằng:
- ÄÆ¡n lão sÆ°, hôm nay lại mất hai nghìn lạng tiá»n ngân khố nữa.
Äổi ngay sắc mặt, ÄÆ¡n Thiết Sinh vá»™i đứng dậy, vừa chào vừa nói:
- Hiện giá» tiểu nhân Ä‘ang có việc rất cần phải Ä‘i Ä‘iá»u tra ngay. Lát nữa tiểu nhân trở lại thỉnh an quý vị.
Nói xong, y nhận lấy những tiá»n bạc, châu báu của Thanh Thanh trao trả, rồi theo tên công sai Ä‘i liá»n.
Chiá»u hôm ấy, trá»i lại mÆ°a tuyết thật lá»›n, Thanh Thanh rủ Thừa Chí cỡi ngá»±a ra ngoài thành uống rượu thưởng tuyết cảnh ở trên hồ. Hai ngÆ°á»i không Ä‘i chÆ¡i chung thế này đã lâu, nhân ngày hôm đó được nhàn rá»—i má»›i cùng Ä‘i chÆ¡i cho thá»a thích má»™t hôm.
Xung quanh hồ cá» lau má»c um tùm. Thanh Thanh bày thức ăn ra khay, rót hai chén rượu, rồi cùng Thừa Chí vừa nhậu nhẹt vừa ngắm phong cảnh. NÆ¡i đây xÆ°a nay đã vắng bóng du khách lui tá»›i, bây giá» trá»i lại mÆ°a tuyết lá»›n nhÆ° vậy, thì còn ai đến ngoạn cảnh nữa. Thừa Chí há»i Thanh Thanh vừa rồi trao trả cái gì cho ÄÆ¡n Thiết Sinh?
Thanh Thanh vừa cÆ°á»i vừa kể lại câu chuyện Ä‘i ăn trá»™m đêm qua cho Thừa Chí nghe.
Thừa Chí nói:
- Hà! Anh vừa khen ngợi chú hồi này đã ngoan ngoãn nhiá»u. NgỠđâu chú vẫn còn tinh nghịch nhÆ° thế?
Thanh Thanh há»i:
- Em có thấy khen ngợi bao giỠđâu?
Thừa Chí nói:
- Anh khen chú ở trong đáy lòng, thì chú biết sao được?
Thanh Thanh khoái chí, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói:
- Ai bảo tên há» ÄÆ¡n ấy không lá»™ diện cứ ngấm ngầm quấy nhiá»…u chúng ta nhÆ° thế?
Thừa Chí nói:
- Không biết y nhỠvả chúng ta việc gì?
- Những hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế thì ta giúp đỡ làm gì cho hoài hÆ¡i mất công?
Uống rượu má»™t hồi lâu, hai ngÆ°á»i nhắc lại chuyện uống rượu thưởng hoa ở nhà hỠÔn, phái Thạch LÆ°Æ¡ng hồi ná», Thanh Thanh nhá»› đến mẹ và cố hÆ°Æ¡ng bá»—ng rầu rÄ© muốn khóc. Thừa Chí phải kể chuyện vui cho nàng nghe, nàng má»›i khuây khá»a phần nào.
Thấy trá»i sắp tối đến nÆ¡i, hai ngÆ°á»i liá»n thu xếp chén dÄ©a, quay vào bỠđịnh trở vá» nhà, vừa Ä‘i tá»›i cái đình ở ven hồ, thấy má»™t tên ăn xin mình trần nằm trên mảnh chiếu rách, Thanh Thanh thÆ°Æ¡ng hại liá»n nói:
- Tội nghiệp thật!
Rồi nàng móc túi lấy một nén bạc ra, để trên mặt chiếu và khẽ nói tiếp:
- Mau Ä‘i mua quần áo mặc cho khá»i rét Ä‘i. Chá»› không trá»i giá lạnh thế này, lão cảm hàn khốn đấy!
Hai ngÆ°á»i vừa Ä‘i khá»i, bá»—ng nghe tên ăn xin lẩm bẩm nói:
- Cho lão tiá»n bạc thật vô ích! Trá»i có lạnh thêm chút nữa cÅ©ng không thể nào rét chết lão già này! Có còn rượu má»i lão uống má»›i phải là ngÆ°á»i biết Ä‘iá»u chá»›!
Thanh Thanh cả giận, quay lại định mắng chá»­i vài câu, Thừa Chí liá»n cản luôn, vì thấy tên ăn mày cởi trần nhÆ° vậy mà không thấy giá lạnh tất không phải là ngÆ°á»i thÆ°á»ng, khẽ nói vá»›i Thanh Thanh rằng:
- NgÆ°á»i này kỳ lạ lắm, chúng ta nên để yên cho y, xem y giở trò gì đã.
Nói vá»›i Thanh Thanh xong, chàng liá»n quay lại nói vá»›i tên ăn xin rằng:
- Tôi chỉ có chút rượu nhạt và thức ăn thừa thôi. NhÆ°ng rượu đã nguá»™i, thức ăn lại thức ăn thừa không dám má»i lão xÆ¡i.
Tên ăn xin liá»n ngồi dậy, giÆ¡ tay ra nói:
- Lão là kẻ ăn mày ăn xin, có quản ngại gì rượu nguội, thức ăn thừa đâu?
Thừa Chí liá»n Ä‘Æ°a ngay ấm rượu uống thừa cho lão ăn xin. Cầm lấy rượu, lão già ná» tu luôn. Thừa Chí và Thanh Thanh thấy lão ăn xin trạc Ä‘á»™ bốn mÆ°Æ¡i tuổi, râu ria xồm xoàm, hai cánh tay đầy những vết xẹo, trông rất dị thÆ°á»ng. Uống hết ấm rượu đó, y khen ngợi rằng:
- Rượu Nữ Nhi Hồng Trần Thiệu này khá lâu rồi, hai mươi năm là ít, ngon và thơm lắm!
Thanh Thanh giá»±t mình kinh hãi nghÄ© thầm: “Tên ăn xin này sành rượu thật.â€
NghÄ© Ä‘oạn, nàng vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Lão sành rượu thật, vừa uống đã biết ngay là thứ rượu gì và ra lò bao nhiêu năm rồi.
Tên ăn xin nói:
- Tiếc thay ít quá, uống không đã ghiá»n!
Thừa Chí nói:
- Nếu lão thích uống ngày mai tôi sẽ Ä‘em thật nhiá»u tá»›i má»i lão xÆ¡i má»™t bữa thật no say.
Tên ăn xin nói:
- Thế thì còn gì bằng nữa! Vị TÆ°á»›ng công này sảng khoái quá. Con ngÆ°á»i có há»c mà có Ä‘á»™ lượng nhÆ° thế, cÅ©ng hiếm lắm!
Thấy y ăn nói khác ngÆ°á»i, Thừa Chí biết y không phải là kẻ ăn xin thÆ°á»ng, định há»i han thêm vài câu, nhÆ°ng trá»i đã tối, chàng liá»n dắt tay Thanh Thanh ra khá»i cái đình. Lòng hiếu kỳ thôi thúc, Thanh Thanh ngó đầu lại nhìn thấy tên ăn xin ấy Ä‘ang khòm lÆ°ng chăm chú nhìn vật gì ở phía bên trái. Nàng liá»n tay Thừa Chí nói:
- Y đang nhìn cái gì kia kìa.
Thừa Chí quay lại đưa mắt nhìn và nói:
- Hình như y đang rình bắt một con dím thì phải?
Hai ngÆ°á»i liá»n tiến lại gần xem, tên ăn xin vá»™i xua tay bảo hai ngÆ°á»i đứng ra xa, vẻ mặt trông rất nghiêm trá»ng. Hai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt nhìn theo tầm mắt của tên ăn xin thì thấy má»™t con rắn con, dài chừng ná»­a thÆ°á»›c, từ đầu tá»›i Ä‘uôi Ä‘á»u màu vàng ối, nằm trên mặt tuyết lại sáng lóng lánh ánh sáng rá»i thêm. Con rắn đó từ từ bò trên mặt tuyết, tên ăn xin cứ theo dõi từng bÆ°á»›c má»™t.
Thanh Thanh bá»—ng chỉ má»™t nÆ¡i cách đó Ä‘á»™ má»™t trượng, khẽ há»i:
- Anh xem cái kia có gì kỳ lạ không?
ÄÆ°a mắt nhìn theo chá»— tay chỉ của Thanh Thanh, Thừa Chí trông thấy má»™t cái vòng tròn hÆ¡i lõm xuống, tuyết chỉ xuống được xung quanh cái vòng ấy thôi, chá»› rÆ¡i xuống đó là tan ngay, và biến thành má»™t làn hÆ¡i khói bốc lên. Chá»— đó hình nhÆ° bên dươói có để má»™t cái há»a lò lá»­a Ä‘ang cháy vậy. Con rắn nhá» bò tá»›i cạnh cái vòng đó, không dám vào, cứ bò quanh thêm mấy vòng. Tên ăn xin xua tay bảo hai ngÆ°á»i không nên tá»›i gần. Hai ngÆ°á»i đành phải đứng xa chỠđợi xem.
Lúc ấy con rắn nhỠkhông bò quanh nữa, cứ hà hơi vào trong một cái lỗ ở giữa cái vòng. Giây phút sau, bỗng nghe “sịt†một tiếng, con vật vội vàng lùi ngay vỠphía sau. Tiếp theo đó, một con rắn lớn ở trong lỗ bò ra. Thanh Thanh giựt mình, thất thanh kêu la. Tên ăn xin trợn mắt giận dữ nhìn nàng, nếu y không bận tâm vỠviệc rình hai con rắn thì y đã lên tiếng mắng chửi rồi.
Con rắn lá»›n mình dài hÆ¡n trượng, to bằng cánh tay ngÆ°á»i, toàn thân loang lá»— mấy màu sắc, đầu hình ba góc to hÆ¡n nắm tay ngÆ°á»i, Thừa Chí đã nghe Má»™c Tang đạo nhân nói, các loại rắn đầu hình ba góc là Ä‘á»™c nhất. Rắn Ä‘á»™c phần nhiá»u bé nhá» thôi nhÆ°ng con rắn Ä‘á»™c này lại to lá»›n nhÆ° vậy má»›i hiếm. Vả lại rắn rít tá»›i mùa đông là nằm phục trong hang, ít khi ra ngoài kiếm ăn. Hình nhÆ° con rắn lá»›n này bị con rắn nhá» chá»c tức mà nhả xô ra vậy.
Vừa ra khá»i cái hố, con rắn lá»›n lè lưỡi Ä‘á» dài chừng ná»­a thÆ°á»›c ra, trông thật là ghê sợ. Lúc này, con rắn nhá» cứ chạy vòng, nhanh nhẹn vô cùng. Có má»™t Ä‘iá»u rất lạ là con rắn lá»›n to gấp con nhá» hai ba chục lần, nhÆ°ng không hiểu tại sao nó lại có vẻ e sợ con nhá», không dám Ä‘uổi theo, chỉ quấn lại thành má»™t cuá»™n tròn, ngẩng đầu trợn mắt nhìn kẻ địch. Con rắn nhá» bò nhanh bao nhiêu, đầu con to ngó theo bấy nhiêu. Lúc này, Thanh Thanh không còn sợ hãi nữa, trái lại nàng còn thích thú là khác. Tên ăn xin tay múa chân nhảy, Ä‘ang bận lấy những miếng màu vàng trong túi vải rách ra, bá» vào mồm nhai má»™t lúc rồi lấy ra nặn thành sợi dây để quây xung quanh cái vòng kia.
Thanh Thanh khẽ há»i:
- Y làm gì thế?
Thừa Chí đáp:
- Có lẽ y đang bố trí để bắt hai con rắn này cũng nên.
Chàng vừa dứt lá»i, con rắn nhá» Ä‘á»™t nhiên nhảy xổ vào đầu con rắn to. Vì chịu không nổi hÆ¡i khói màu đỠở mồm con rắn to phun ra, con rắn nhá» lá»™n má»™t vòng, lại xuống đất chạy vòng quanh. Có lẽ hÆ¡i khói màu Ä‘á» Ä‘á»™c lắm, con rắn nhá» má»›i không dám tá»›i gần.
Sá»±c nghÄ© tá»›i má»™t pho quyá»n pháp ghi trong “Kim Xà bí kíp.†Pho quyá»n ấy hÆ¡i giống “Bát Quái Du Thân chưởng†nhÆ°ng biến hóa phức tạp hÆ¡n nhiá»u. Lúc ấy Thừa Chí tuy đã há»c biết những thế võ trong pho quyá»n ấy rồi nhÆ°ng chàng không coi trá»ng lắm.
Lúc này, chàng thấy hai con rắn chiến đấu bá»—ng nhận xét thấy thế đánh và thế đỡ của hai con rắn kia giống hệt pho võ nói trên. Có lẽ xÆ°a kia, Kim Xà Lang Quân xem rắn chiến đấu mà sáng tác nên pho quyá»n này chắc? Chăm chú nhận xét từng ly từng tí thân pháp của con rắn nhá», chàng dần dần lãnh ý há»™i thần ngay. Chàng nhận thấy thân pháp con rắn nhá» còn linh Ä‘á»™ng hÆ¡n pho quyá»n ná» nhiá»u. Tại thấy con rắn to giữ thế thủ rất nghiêm mật, chàng ngẫm nghÄ© không biết con rắn nhá» dùng thế công nào mà thắng nổi địch thủ?
Thấy Thừa Chí chăm chú ngẩn cả ngÆ°á»i ra, Thanh Thanh nghÄ© thầm: “Không ngá»i anh ta lại có tánh trẻ con nhÆ° vậy.â€
Lúc ấy, tên ăn xin vẫn tiếp tục nhai thứ thuốc vàng, nặn thành sợi dây thứ hai, rồi quanh hai vòng dây nữa là ngoài cái vòng dây thứ nhất. Mỗi cái vòng dây cách nhau độ một thước.
Bố trí xong, y lá»™ vẻ há»›n hở, rồi cúi xuống xem hai con rắn đánh nhau. Con rắn nhá» nhảy xổ vào mấy lần, Ä‘á»u bị khói đỠđẩy lui. Thừa Chí nghÄ© thầm: “Má»—i lần tấn công là con rắn nhá» dùng má»™t thế công má»›i. Khói Ä‘á» của con rắn lá»›n phun ra ngày càng nhạt. Cứ thế này mãi, con to tất phải thua mất!â€
NgỠđâu con rắn to Ä‘á»™t nhiên phản công, há mồm nhe răng định Ä‘á»›p con rắn nhá». NhÆ°ng con nhá» lanh lẹ và luồn tránh khôn khéo lắm, nhiá»u khi nó sắp bị con to cắn được, nhÆ°ng con rắn nhá» tránh sang phải má»™t cái rất lẹ và thoát khá»i nanh vuốt của địch thủ ngay. Thoắt lúc con nhá» vÆ°Æ¡n mình lên trên không, con rắn to nhô theo định cắn Ä‘uổi con kia nhÆ°ng con nhỠở trên không mà biết lá»™n vòng quay đầu lại đâm luôn vào mắt địch thủ. Thế là con rắn to bị mù ngay má»™t mắt.
Thấy con vật đánh nhau hay quá, Thừa Chí không nhịn được bỗng la lớn: “Hay quá†Lúc ấy con rắn to bị thương một mắt chui ngay vào trong động. Lúc ra đã nhanh mà lúc rút lui cũng vậy, chỉ trong nháy mắt, cả một thân hình dài hơn trượng của nó mà đã biệt vô tăm tích rồi. Con rắn nhỠđuổi tới cửa động, phun hơi vào bên trong.
Thanh Thanh bá»—ng cảm thấy đầu óc choáng váng, liá»n kêu lên má»™t tiếng:
- Trá»i Æ¡i!
Nàng vá»™i năm lấy cánh tay Thừa Chí. Biết nàng vì ham xem hai con vật đánh nhau, đến gần quá, liá»n nghÄ© tá»›i con Băng Thiá»m của Hồ Quế Nam tặng cho giải Ä‘á»™c rất linh nghiệm cÅ©ng may có Ä‘em theo trong ngÆ°á»i, vá»™i lấy ra để vào mồm nàng.
Thanh Thanh hít liá»n mấy hÆ¡i, cảm thấy má»™t hÆ¡i lạnh thấu suốt tâm can, bịnh nhức đầu khá»i ngay tức thì.
Trông thấy con Băng Thiá»m của Thừa Chí, tên ăn xin trố mắt lên nhìn tá» vẻ thèm muốn. Bá» con Băng Thiá»m vào túi, Thừa Chí kéo Thanh Thanh lùi lại vài bÆ°á»›c, nghÄ© thầm: “Tên ăn xin bắt rắn này cÅ©ng tinh Ä‘á»i đấy, thoáng trông đã biết con Băng Thiá»m của ta là vật quý rồi. Hằng ngày y gần gÅ©i các loại rắn Ä‘á»™c mà có con Băng Thiá»m phòng thân thì còn gì bằng nữa.â€
Lúc ấy trong Ä‘á»™ng lại có khói Ä‘á» phun ra, nhÆ°ng con rắn to chịu không nổi hÆ¡i xì của con ná», lại muốn xông ra tái chiến. Quả nhiên, khói Ä‘á» nhạt dần, con rắn to lại chui ra, vì thiếu má»™t mắt, linh Ä‘á»™ng kém lúc trÆ°á»›c nhiá»u. Äánh được má»™t lát, con rắn to lại bị địch thủ đâm mù nốt con nữa. Thế là con rắn phải vá»™i quay trở vá» Ä‘á»™ng để trốn tránh. NgỠđâu con rắn nhỠđã nhẹ nhàng chạy tá»›i cá»­a Ä‘á»™ng đợi chá» rồi. Hết lối Ä‘i con rắn to liá»n nhanh mồm Ä‘á»›p luôn con ná» vào bụng và nuốt luôn và trong bụng.
Thừa Chí, Thanh Thanh ngạc nhiên quá, vì rõ ràng con rắn nhỠđã toàn thắng rồi tại sao bỗng dưng lại bị kẻ địch nuốt một cách dễ dàng như thế được? Nhưng sau đó, con rắn to lăn đi lộn lại, có vẻ đau đớn vô cùng. Rồi tới khi con rắn to nằm ngửa ra thì con nhỠđã cắn thủng bụng địch thủ mà chui ra rồi.
Thanh Thanh thở dài nói:
- Thật không ngỠcon rắn nhỠnày lại giảo hoạt và độc ác đến thế.
Tiếp theo đó, con rắn nhỠđứng thẳng mình lên, chỉ có má»™t khoảng Ä‘uôi chấm mặt đất mà thôi. Rồi nói dần dần hít hết những khói Ä‘á» còn lại Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên mặt đất vào cả trong bụng. Nó Ä‘i vòng quanh con rắn to má»™t vòng, rồi cắn lưỡi con ná» lùi kéo vào trong Ä‘á»™ng. Thân hình nó bé nhá» hÆ¡n con kia nhiá»u nhÆ°ng nó lôi kéo con kia nhẹ nhàng lắm. Không biết sức lá»±c của nó ở đâu tá»›i mà mạnh kinh khủng nhÆ° vậy. Thừa Chí và Thanh Thanh Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng. Không bao lâu, con rắn lại bò ra, thần sắc của tên ăn xin nghiêm trá»ng tức thì.
Bò tá»›i cạnh vòng thuốc vàng, con rắn lá»™n má»™t vòng lùi vào giữa. Thanh Thanh há»i:
- Sợi màu vàng quanh kia là cái gì thế?
Thừa Chí đáp:
- Chắc là thứ thuốc khắc chế rắn, tỷ như thuốc hồng hoàng chẳng hạn.
Chỉ thấy con ná» chạy vòng quanh mấy vòng, bá»—ng đứng thẳng dậy, dùng Ä‘uôi quẫy mạnh má»™t cái, nhảy qua khá»i cái vòng bên trong. Tên ăn xin có vẻ hoảng hốt.
Con rắn lại chạy quanh nhÆ° trÆ°á»›c, và cÅ©ng dùng Ä‘uôi quảy nhảy ra khá»i cái vòng thứ hai. Chỉ còn má»™t cái vòng thuốc nữa là hết, nên tên ăn xin vá»™i lẩm bẩm niệm thần chú, rồi bá»—ng lá»™n ngược, hai tay chống xuống đất, hai chân chổng lên trá»i, Ä‘i bằng hai tay.
Con rắn chạy tá»›i đâu, ngÆ°á»i theo dõi tá»›i đó. Không thể nhịn được, Thanh Thanh phải cÆ°á»i nhÆ°ng thấy tên ăn xin mồ hôi nhá»… nhại, nhá» giá»t xuống mặt tuyết, nàng không dám cÆ°á»i nữa, rồi cứ lẳng lặng đứng yên. Nàng nghÄ©: “Con rắn bé nhÆ° thế này, việc gì phải tốn công đến thế?â€
Thừa Chí rỉ tai nàng nói:
- Võ công của tên ăn mày này cao cÆ°á»ng lắm, ít nhứt y cÅ©ng giá»i ngang Sa Thiên Quảng và Trình Thanh Trúc.
Thanh Thanh nói:
- Em thấy thân pháp và tay chân của y không có gì đặc biệt hÆ¡n ngÆ°á»i.
Thừa Chí nói:
- Chú xem bụng và ngá»±c không Ä‘á»™ng đậy, đủ thấy y không hô hấp nhÆ° vậy mà chịu Ä‘á»±ng được má»™t thá»i gian khá lâu nhÆ° thế không phải là dá»… đâu.
Thanh Thanh há»i:
- Có phải y sợ hơi độc của rắn mới nhịn hơi như vậy không?
Lúc ấy cả ngÆ°á»i lẫn rắn chạy rất nhanh. Rồi con rắn bá»—ng nhiên nhảy lên, định nhảy ra ngoài vòng vây. NhÆ°ng tên ăn xin vừa Ä‘uổi tá»›i, thổi mạnh má»™t cái. Con rắn rá»›t ngay xuống đất, tiếp tục chạy quanh nhÆ° trÆ°á»›c. Há»… có cÆ¡ há»™i là nó lại nhảy ra ngoài vòng ngay, nhÆ°ng nhảy ba lần Ä‘á»u bị tên ăn xin thổi hÆ¡i cản lại. Tuy vậy, con rắn cÅ©ng khôn ngoan giảo hoạt lắm, thỉnh thoảng nó đổi phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, Ä‘ang chạy phía trái bá»—ng quay trở lại chạy vá» phía phải. NhÆ° vậy tên ăn xin theo mệt mà không kịp. Thấy phía Tây có chá»— hổng con rắn liá»n nhảy ra khá»i cái vòng chết. Thừa Chí và Thanh Thanh cÅ©ng phải thất thanh kêu la.
Thấy con vật đã thoát khá»i ba vòng vây của mình, tên ăn xin vá»™i đứng thẳng dậy. Có má»™t Ä‘iá»u lạ nhứt là, con rắn nhá» không thừa cÆ¡ bôn tẩu, trái lại nó còn ngẩng đầu lên nhìn kẻ địch, giữ thế sá»­a soạn tấn công. Lúc này hai bên thay đổi hẳn địa thế công và thủ. Tên ăn xin tá» vẻ hoảng sợ, muốn chạy không được mà muốn công cÅ©ng bất thành.
Thừa Chí móc túi lấy ra ba quân cá», chỉ chá» tên ăn xin gặp nguy hiểm là giết rắn cứu ngÆ°á»i. Con rắn xổ tá»›i mấy lần, tên ăn xin Ä‘á»u tránh được cả. Chỉ trong giây lát, tên ăn xin đã nghÄ© ra má»™t kế, cho rắn xông tá»›i liá»n giÆ¡ tay nhá»­. Nhanh nhÆ° chá»›p, con rắn cắn luôn ngón tay giữa của bàn tay mặt, tên ăn xin liá»n dùng tay kia kẹp luôn hai mang con vật, rồi ra sức bóp mạnh má»™t cái. Äau quá, con rắn đành phải há mồm nhả ngón tay của địch ra, hắn vá»™i lấy ra má»™t cái ống sẳt bá» luôn con rắn vào, đút nút lại, rồi vứt xuống đất, quay đầu lại nói vá»›i Thừa Chí rằng:
- Mau lấy Băng Thiá»m ra cứu mạng lão.
Thấy y vô lễ như vậy, Thanh Thanh nổi giận quát mắng:
- Tại sao phải Ä‘Æ°a Băng Thiá»m cho nhà ngÆ°Æ¡i?
Thấy tên ăn xin giá»i võ, Thừa Chí thÆ°Æ¡ng tiếc, lại thấy tay y đã Ä‘en và sÆ°ng gấp mấy lần rồi, ná»c Ä‘á»™c của con rắn kinh khủng biết bao, vá»™i móc túi lấy con Băng Thiá»m ra Ä‘Æ°a liá»n.
Tên ăn xin mừng quá, vá»™i để ngón tay bị thÆ°Æ¡ng dí vào mồm con Băng Thiá»m. Chỉ trong chốc lát, vết thÆ°Æ¡ng máu Ä‘en ná» giá»t xuống dÆ°á»›i mặt tuyết, không khác gì má»±c Ä‘en vậy. Bàn tay của tên ăn xin khá»i sÆ°ng và hắc khí cÅ©ng tan hết. Lại trải qua má»™t lát nữa, những giá»t máu ở vết thÆ°Æ¡ng nhá» ra đã biến thành màu hồng, y cả cÆ°á»i má»™t hồi, xé má»™t mảnh quần ra buá»™c vết thÆ°Æ¡ng, và bá» con Băng Thiá»m vào trong túi vải.
Thanh Thanh giÆ¡ tay ra há»i:
- Trả Băng Thiá»m cho chúng tôi chá»›?
Tên ăn xin trợn ngược lông mày, mắt to trợn, quát lớn:
- Băng Thiá»m nào?
Thanh Thanh chỉ vỠphía y, kinh hãi kêu lên:
- Ô kìa, đằng kia lại có một con rắn nhỠnữa!
Giá»±t mình tên ăn xin quay đầu lại nhìn. Thanh Thanh liá»n nhặt cái ống sắt ở dÆ°á»›i đất lên, chÄ©a luôn vào lÆ°ng tên ăn xin quát lá»›n:
- Ta mở nút ra tức thì.
Biết là trúng kế rồi, tên ăn xin nghÄ©: “Nếu đối phÆ°Æ¡ng mở cái nút ống ra, con rắn ná» sẽ chui ra cắn lÆ°ng mình ngay, nếu bị cắn trúng nÆ¡i cốt yếu thì dù có Băng Thiá»m cÅ©ng chÆ°a chắc đã chữa khá»i Ä‘Æ°á»c.â€
NghÄ© Ä‘oạn, y đành phải móc túi vải lấy con Băng Thiá»m ra Ä‘Æ°a trả Thừa Chí rồi cÆ°á»i nói:
- Lão đùa hai ngÆ°á»i chÆ¡i đấy, chá»› có phải lão lấy thật đâu?
Chá» Thừa Chí bá» Băng Thiá»m vào túi rồi, Thanh Thanh má»›i rút cái ống sắt ra và trao trả cho tên ná». Thoạt tiên, Thừa Chí muốn kết bạn vá»›i tên ăn xin đó, nhÆ°ng thấy y ty tiện quá, không cảm Æ¡n ngÆ°á»i ta cứu mạng cho thì chá»›, lại cÆ°á»›i của báu ân nhân nhÆ° vậy, liá»n chắp tay chào nói:
- Chào lão, sau này sẽ có dịp tái ngộ!
Chàng khoác tay Thanh Thanh Ä‘i liá»n. Tên ăn xin giận dữ quát lá»›n:
- này hai ngÆ°á»i hãy khoan đã!
Thanh Thanh cÅ©ng giận dữ há»i:
- Ngươi muốn gì?
Tên ăn xin nói:
- Các ngÆ°á»i khôn hồn để con Băng Thiá»m xuống, ta sẽ để cho Ä‘i. Các ngÆ°á»i có biết lão già này hung ác nhÆ° thế nào không?
ChÆ°a há» thấy ngÆ°á»i nào lại Æ°Æ¡ng ngạnh đến thế, Thanh Thanh Ä‘ang định trả lá»i, Thừa Chí đã cÆ°á»›p lá»i nói trÆ°á»›c:
- Ngài là ai thế?
Chỉ thấy tên ăn xin trợn đôi mắt lóng lánh, hai tay giÆ¡ cả ra, và Ä‘ang định nhảy xổ tá»›i. Thừa Chí nghÄ© thầm: “Tên ăn xin vô lá»… này muốn chịu khổ chắc?â€
Lúc ấy, đằng xa bá»—ng có tiếng khí giá»›i va chạm, mấy ngÆ°á»i hò hét chạy Ä‘uổi tá»›i. Phía đằng trÆ°á»›c, có hai thằng bé áo Ä‘á», Ä‘á»u vai mang má»™t gói đồ lá»›n, vừa chạy vừa đánh đỡ. Phía sau có bốn năm ngÆ°á»i công sai Ä‘uổi theo. NgÆ°á»i Ä‘i đầu là Äá»™c Nhãn Thần Long ÄÆ¡n Thiết Sinh. Tay y cầm má»™t thÆ°á»›c sắt, cứ nhằm yếu huyệt của hai thằng bé mà Ä‘iểm. Hai thằng bé chống đỡ không nổi, chạy thẳng tá»›i cạnh tên ăn xin, lá»›n tiếng kêu gá»i:
- TỠsư thúc, TỠsư thúc.
Vừa nói, hai thằng bé vừa vứt hai gói đồ tá»›i. Tên ăn xin giÆ¡ tay ra đón lấy hai gói đồ đó, để xuống đất. Hai thằng nhá» vứt xong gói đồ nặng, chân tay lanh lẹ hÆ¡n trÆ°á»›c, liá»n xông vào đánh ÄÆ¡n Thiết Sinh hăng hái hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u.
Tên ăn xin thấy mấy tên công sai kia võ nghệ tầm thÆ°á»ng không đếm xỉa tá»›i, chỉ nghÄ© tá»›i con Băng Thiá»m, liá»n nhảy xổ vào, hai tay nắm luôn đầu vai Thừa Chí. Không muốn vô duyên vô cá»› lá»™ võ công cho ngÆ°á»i hay biết, Thừa Chí quay đầu ù té chạy, trốn núp phía sau ÄÆ¡n Thiết Sinh. Thoạt tiên cạnh tên ăn xin có vẻ ngÆ¡ ngác, nay má»›i hay hai tên là thù địch, tinh thần phấn khởi, múa cây thÆ°á»›c sắt tấn công lia lịa, thì nghe “ối chà!†má»™t tiếng, má»™t tên nhỠáo đỠđã bị gậy sắt Ä‘iểm trúng yếu huyệt ở trên vai. Còn má»™t tên hoảng, ÄÆ¡n Thiết Sinh thừa cÆ¡ đá luôn má»™t cái trúng luôn thằng thứ hai. Tên ăn xin ung dung đứng yên, dõng dạc nói:
- Ta tưởng là ai không ngá» là ÄÆ¡n lão sÆ°.
ÄÆ¡n Thiết Sinh nói:
- Ngài quý tánh danh là gì? Tôi táo gan yêu cầu ngài cho anh em chúng tôi được ăn miếng cơm yên lành.
Tên ăn xin nói:
- Tôi là kẻ ăn mày thì làm gì có tên hỠchớ?
Nói xong, y cúi xuống giải huyệt cho hai thằng bé. Lúc ấy, có hai tên công sai nhặt hai gói đồ lên. Tên ăn xin bá»—ng hú má»™t tiếng còi, hai thằng nhá» xông tá»›i, má»—i đứa dùng má»™t chưởng đánh ngã má»™t ngÆ°á»i công sai, rồi cÆ°á»›p luôn gói đồ mà chạy.
ÄÆ¡n Thiết Sinh Ä‘uổi theo quát lá»›n:
- Tiểu tặc táo gan thật, có mau để xuống trả ta không?
Hai thằng bé áo Ä‘á» cứ lẳng lặng chạy thật nhanh. Thấy ÄÆ¡n Thiết Sinh Ä‘uổi theo giÆ¡ thÆ°á»›c sắt ra, sắp Ä‘iểm trúng thằng bé chạy sau. Äá»™t nhiên tên ăn xin nhảy ngang tá»›i định cÆ°á»›p cây thÆ°á»›c sắt. Tuy chỉ có má»™t mắt, ÄÆ¡n Thiết Sinh võ công cao cÆ°á»ng, giÆ¡ ngược cây thÆ°á»›c sắt, định đánh trở lại Ä‘iểm vào yếu huyệt ở cổ tay của kẻ đánh trá»™m.
Tên ăn xin vá»™i trầm cánh tay xuống, và dùng bàn tay trái phản kích lÆ°ng địch. Muốn thá»­ sức lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng, ÄÆ¡n Thiết Sinh liá»n giÆ¡ má»™t cánh tay trái ra đỡ. NgỠđâu tên ăn xin rụt luôn tay lại, lá»™n má»™t vòng nhảy ra ngoài hÆ¡n trượng rồi theo sau hai thằng nhá» chạy luôn.
Thấy thân thủ của y nhanh nhẹn nhÆ° vậy, ÄÆ¡n Thiết Sinh cÅ©ng phải kinh hãi nghÄ© thầm: “Bên ta tuy nhiá»u ngÆ°á»i thật, nhÆ°ng ngoài ta ra, mấy ngÆ°á»i kia võ nghệ tầm thÆ°á»ng quá. Viên tÆ°á»›ng công và cô nÆ°Æ¡ng ná» không muốn giúp ta, má»™t mình địch saonổi bá»n đạo tặc kia?â€
NghÄ© vậy, ÄÆ¡n Thiết Sinh ngừng chân không Ä‘uổi nữa, tá»›i gần Thừa Chí cúi chào và nói:
- Tiểu nhân đáng chết thật!
Thừa Chí và Thanh Thanh thấy y nói nhÆ° vậy, Ä‘á»u ngạc nhiên không hiểu liá»n há»i:
- ÄÆ¡n đầu lãnh chá»› có khách khứa nhÆ° vậy. Chẳng hay tên ăn xin kia là hạng ngÆ°á»i thế nào thế?
ÄÆ¡n Thiết Sinh nói:
- Má»i hai vị hãy vào trong đình này nghỉ chân đã. Tiểu nhân sẽ bẩm báo sau.
Ba ngÆ°á»i vào trong đình ngồi yên rồi, ÄÆ¡n Thiết Sinh má»›i Ä‘em hết tiá»n nhân hậu quả kể cho Thừa Chí và Thanh Thanh nghe.
Thì ra bắt đầu từ tháng trÆ°á»›c, ngân khố của Bá»™ Há»™ liên tiếp bị mất trá»™m ba lần, tổng cá»™ng mấy nghìn lạng bạc. Số tiá»n bạc đó tuy không nhiá»u, nhÆ°ng nó là tiá»n bạc của nhà vua, mà ở ngay kinh thành trong ngân khố của Bá»™ Há»™ mà trá»™m má»›i là má»™t việc quan trá»ng.
Không hiểu tại sao hai ngày sau, nhà vua hay tin đó liá»n cho triệu Bá»™ Há»™ Sát thượng thÆ¡ và Cá»­u môn đỠđốc Chu đại tÆ°á»›ng quân lên Ä‘iện khiển trách má»™t hồi. Nhà vua truyá»n phán, trong má»™t tháng phải bắt được tên trá»™m ấy. Bằng không hoàng thượng sẽ cách chức tất cả các quan lá»›n nhá» của hai cÆ¡ quan đó. Thế là bá»n công sai bị thượng cấp truy cứu và đè nén, Ä‘á»u kêu khổ kêu oan, cả gia quyến của há» cÅ©ng bị câu thúc.
NgỠđâu, quan sai càng truy nã Ä‘iá»u tra riết, ngân khố lại càng bị mất trá»™m liên tiếp. Bá»n công sai lo sợ quá, đành phải Ä‘i kiếm Äá»™c Nhãn Long ÄÆ¡n Thiết Sinh vá» hÆ°u đã lâu, van lÆ¡n cầu khẩn má»i ra giúp cho được. Sau má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra kỹ càng, ÄÆ¡n Thiết Sinh biết không phải là đạo tặc tầm thÆ°á»ng mà là cao thủ võ lâm hành Ä‘á»™ng. Tuy quy ẩn đã lâu, ÄÆ¡n Thiết Sinh vẫn được má»i từng lá»›p nhân sÄ© võ lâm quen biết mến chuá»™ng. Y cho Ä‘iá»u tra, biết ngay gần đây chỉ có nhóm Thừa Chí là võ lâm cao thủ má»›i tá»›i Bắc Kinh thôi.
Nghe tới đây, Thanh Thanh cả giận nói:
- Thế ra ông nghi ngỠchúng tôi trộm cắp phải không?
ÄÆ¡n Thiết Sinh đáp:
- Tiểu nhân đáng chết lắm! Thoạt thiên tiểu nhân có nghÄ© nhÆ° thế thật, liá»n há»i dò bạn hữu má»›i hay Viên tÆ°á»›ng công ở Bắc Kinh lầm nghÄ©, cứu Tiêu Công Lá»… ở SÆ¡n Äông kết giao Sa Thiên Quảng và Trình Thanh Trúc, hÆ¡n nữa lại được Ä‘á» cá»­ làm Minh chủ bảy tỉnh, thật là vị đại anh hùng hào kiệt!
Trong lòng khoan khoái vô cùng Thanh Thanh nghe thấy ÄÆ¡n Thiết Sinh khen ngợ Thừa Chí nhÆ° vậy, sắc mặt đấu dịu tức thì, ÄÆ¡n Thiết Sinh lại nói:
- Tiểu nhân còn hiểu lầm, có lẽ vì giá»›i công sai của tiểu nhân không hay tin ra nghênh đón vị đại anh hùng giáng lâm kinh thành mà bị quý vị khiển trách ban cho má»™t bài há»c để bá»n tiểu nhân khốn khổ cÅ©ng nên? Cho nên tiểu nhân cùng các anh em muốn chuá»™c lá»—i đó, má»›i ngày ngày đến quý phủ thỉnh an tạ tá»™i là thế.
Thanh Thanh cÆ°á»i nói:
- Ông không nói rõ, thì ai hiểu biết được ý muốn của các ông ra sao?
ÄÆ¡n Thiết Sinh nói:
- NhÆ°ng việc này không thể nói rõ ra được. Chúng cháu chỉ mong Viên tÆ°á»›ng công lại bá»›t giận, trả lại số bạc của ngân khố cho chúng cháu, để cứu mấy trăm gia đình công sai ở trong thành Bắc Kinh này khá»i chịu tá»™i vạ. NgỠđâu Viên tÆ°á»›ng công lại hoàn lại tất cả lá»… vật của chúng cháu dâng biếu, còn Ä‘iá»u tra biết rõ tên há» và biệt hiệu của tiểu nhân, rồi rải các danh thiếp tiểu nhân vào các nhà thất để cảnh cáo.
Nghe ÄÆ¡n Thiết Sinh nói tá»›i vụ này, Thanh Thanh giả bá»™ không nghe, và vẻ mặt cứ thản nhiên nhÆ° không biết gì.
ÄÆ¡n Thiết Sinh lại nói tiếp:
- Chúng cháu thấy dùng cách má»m dẻo không xong, đành phải giở thủ Ä‘oạn cứng rắn vậy. Ngày hôm nay, chúng cháu mai phục quanh ngân khố, chá» ngÆ°á»i của Viên tÆ°á»›ng công tá»›i là xông ra vây bắt. NgỠđâu hai thằng bé áo Ä‘á» lẻn vào ngân khố trá»™m cắp, chúng cháu theo Ä‘uổi và đánh chúng tá»›i đây. Nếu không có tên ăn xin cứu giúp thì chúng đã bị bắt rồi. Nay Viên tÆ°á»›ng công đã hiểu cả, xin chỉ má»™t con Ä‘Æ°á»ng sáng sủa cho chúng cháu Ä‘i. Chúng cháu thật cảm Æ¡n TÆ°á»›ng công vô cùng.
Nói xong y quỳ ngay xuống, vái lạy lia lịa.
Thừa Chí vá»™i đỡ dậy, trong lòng nghÄ© thầm: “Tuy tên ăn xin và hai đứa bé áo Ä‘á» không phải là hạng ngÆ°á»i “thiện nam tín nữ†gì. NhÆ°ng chúng làm khó dá»… tá»›i nhà chức trách, ta hà tất phải ra giúp những quan công sai nhÆ¡ bẩn này làm gì?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n Ä‘em chuyện tình cá» gặp tên ăn xin ở đây, tên ấy bắt rắn ra sao và định cÆ°á»›p con Băng Thiá»m của mình nhÆ° thế nào, kể hết cả cho bá»n công sai nghe. ÄÆ¡n Thiết Sinh lại yêu cần chàng trợ giúp nã tróc bá»n gian.
Thừa Chí cÆ°á»i nói:
- Bất giặc là việc làm của các công sai. Tuy đệ chẳng ra cũng không đến nỗi phải làm những việc đó.
Thấy chàng nói vậy, ÄÆ¡n Thiết Sinh không dám nói nữa, cúi chào từ biệt, rồi cùng bá»n công sai hậm há»±c Ä‘i liá»n.
Trong khi trở vá», suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng, Thanh Thanh cứ luôn mồm chá»­i tên ăn xin vô lá»…, và cả quyết lần sau còn bắt gặp lẽ nào cÅ©ng tặng cho tên đó má»™t trận đòn nên thân.
Äang Ä‘i hai ngÆ°á»i gặp bá»n binh lính của Nha Cẩm y vệ áp giải má»™t nhóm phạm nhân Ä‘i tá»›i. Những phạm nhân đó Ä‘a số là ông già, đàn bà, trẻ con và con nít cả. NhÆ°ng bá»n binh lính cứ hùng hổ, hò hét mắng chá»­i. Má»™t ngÆ°á»i đàn bà van lÆ¡n rằng:
- Xin ông đội làm ơn làm phúc để cho chúng tôi được thong thả một chút. Chồng tôi cũng làm việc cho nhà ở như các quý ông, và chúng tôi đây lại không phạm tội gì cả. Chẳng qua vì hồi này kinh thành bỗng có phi tặc vây nhiễu, chúng tôi mới bị liên lụy, chịu khó chịu sợ thế này.
Má»™t binh sÄ© giÆ¡ tay sá» ngá»±c ngÆ°á»i đàn bà đó, cÆ°á»i nói:
- Phải đấy, không có bá»n phi tặc ấy, thì chúng ta làm gì có duyên phận gặp gỡ nhau đây, phải không chị?
Nghe thấy tên binh sÄ© ấy nói xong, Thừa Chí và Thanh Thanh tức giận vô cùng, Ä‘á»u nghÄ©: “Bá»n phạm nhân này gia quyến của bá»n công sai, ngày thÆ°á»ng bá»n công sai cậy thần cậy thế hà hiếp lÆ°Æ¡ng dân. Dù bây giá» có bị cấp trên hành phạt tuy chẳng oan uổng gì, nhÆ°ng những đàn bà trẻ con vô tá»™i này vô cá»› bị lụy má»›i tá»™i nghiệp!â€
Äi Ä‘á»™ má»™t vài phố nữa, hai ngÆ°á»i lại gặp bá»n công sai lôi kéo mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i, tay chân bị còng xích Ä‘i qua, miệng la lá»›n rằng:
- Bắt được phỉ tặc rồi, bắt được phỉ tặc rồi!
Những dân chúng đứng hai bên hè xem, Ä‘á»u lắc đầu thở than. Thừa Chí và Thanh Thanh tiến đến gần nhìn xem, má»›i hay những phỉ tặc đó Ä‘á»u là ngÆ°á»i nghèo đầu bù tóc rối cả. Vì sợ quan trên khiển trách, bá»n công sai má»›i bắt bừa lÆ°Æ¡ng dân để thay thế phỉ tặc. Thừa Chí và Thanh Thanh thấy vậy, trong lòng tức giận vô cùng.
Hồng Thắng Hải Ä‘ang ngóng trông thấy hai ngÆ°á»i vừa vá» tá»›i há»›n hở vô cùng, la lá»›n:
- May quá, đã vỠrồi!
Thừa Chí vá»™i há»i:
- Việc gì thế?
Hồng Thắng Hải đáp:
- Trình lão phu tá»­ bị ngÆ°á»i ta đánh, thÆ°Æ¡ng tích khá nặng, Ä‘ang mong chá» TÆ°á»›ng công vá» cứu chữa cho.
Thừa Chí kinh ngạc, nghÄ© thầm: “Trình Thanh Trúc võ nghệ cao cÆ°á»ng nhÆ° thế? Tại sao y lại còn bị ngÆ°á»i ta đả thÆ°Æ¡ng?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n theo Hồng Thắng Hải vào trong phòng thấy Trình Thanh Trúc nằm yên trên giÆ°á»ng, mặt phủ má»™t vùng hắc khí. Sa Thiên Quảng, Hồ Quế Nam, và Thiết La Hán Ä‘á»u đứng cạnh đó, ai nấy vẻ mặt Ä‘á»u lo âu.
Thấy Thừa Chí đã vá», má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tá» vẻ há»›n hở liá»n. Thừa Chí thấy Trình Thanh Trúc thở rất yếu, trong lòng cÅ©ng hÆ¡i hoảng sợ, vá»™i há»i:
- Trình lão phu tử bị thương ở đâu?
Sa Thiên Quảng khẽ đỡ Trình Thanh Trúc ngồi dậy, rồi cởi áo ra. Thừa Chí giật mình kinh hãi, vì thấy cả một bả vai bên phải của Trình Thanh Trúc thâm lại như bôi mực nhạt vậy. Hắc khí đó còn lan tràn trên mặt, trên đầu, rồi chạy suốt xuống tới lưng.
Vết thương có năm dấu ngón tay rất sâu.
Chàng liá»n nói:
- Vết thương này bị con gì cắn thế?
Sa Thiên Quảng đáp:
- Tiểu đệ thấy Trình phu lão tá»­ loạng choạng bÆ°á»›c vào trong nhà, không nói được ná»­a lá»i, rồi cứ thế nằm lịm Ä‘i nên tiểu đệ cÅ©ng không biết ông ta bị trúng phải Ä‘á»™c khí gì?
Thừa Chí nói:
- CÅ©ng may con Băng Thiá»m vẫn còn đây.
Nói xong, chàng lấy con Băng Thiá»m ra, để mồm nó vào chá»— bị thÆ°Æ¡ng, nó tuy khô héo rồi, nhÆ°ng vẫn còn biết hút hÆ¡i Ä‘á»™c. Chỉ trong giây phút, tất cả thân hình con Băng Thiá»m xám dần, rồi thì Ä‘en hẳn. Hồ Quế Nam nói:
- BỠnó vào trong rượu ngâm một lúc, độc khí sẽ tan ra hết.
Thanh Thanh vá»™i rót má»™t bát rượu bá» luôn con Băng Thiá»m vào quả nhiên chất Ä‘á»™c Ä‘en nhÆ° má»±c ở trong mồm con Băng Thiá»m ná» phun dần ra, má»™t lát rượu Ä‘en xì nhÆ° bát má»±c và con Băng Thiá»m đã trong trắng nhÆ° tuyết nhÆ° ngá»c rồi. Thừa Chí lại để con Băng Thiá»m vào hút chất Ä‘á»™c ở chá»— vết thÆ°Æ¡ng, cho tá»›i khi mình con vật Ä‘en hẳn, lại bá» vào rượu ngâm. Trải qua mÆ°á»i mấy lần để cho Băng Thiá»m hút Ä‘á»™c nhÆ° vậy, hắc khí ở trên vai, trên mặt và trên đầu Trình Thanh Trúc đã nhạt hẳn. Thừa Chí lại xoa bóp cho má»™t hồi, sắc mặt của Trình Thanh Trúc hồng hào dần. Lúc này má»i ngÆ°á»i má»›i yên tâm.
Chá» cho Trình Thanh Trúc đã tỉnh táo trở lại, Thừa Chí há»i:
- Trình tiá»n bối, câu chuyện xảy ra nhÆ° thế nào?
Trình Thanh Trúc đáp:
- Tôi định ra thị trấn có má»™t chuyện cần thiết, dá»c Ä‘Æ°á»ng gặp má»™t mụ già ăn xin mặt mày xấu xí chận lại rồi gây chuyện vá»›i tôi. Mụ ta dùng những lá»i bỉ ổi thóa mạt tôi, nên má»›i đấu nhau vá»›i bà ta, nào ngá» bà ta võ công cao cÆ°á»ng nên tôi bị bà đánh trúng má»™t gậy, khí huyết trong ngÆ°á»i nghe sôi trào, tôi biết mình đã bị trúng nhằm kịch Ä‘á»™c trong cây gậy đó nên bá» chạy vá», cÅ©ng may còn sống lại đây.
Nghe đến đây Thừa Chí chợt nhá»› lại lúc trÆ°á»›c có gặp má»™t mụ già ăn xin, mặt mày xấu xí tay cầm cây gậy, Thanh Thanh suýt cÅ©ng bị trúng Ä‘á»™c rồi, chắc chắn là mụ này chứ chẳng còn ai nữa nhÆ°ng chàng không nói ra, chỉ há»i Trình Thanh Trúc:
- Hiện giá» tiá»n bối thấy trong mình đã bình phục chÆ°a?
Trình Thanh Trúc gật đầu:
- Tôi đã bình phục hẳn rồi, cám ơn Viên tướng quân đã hết lòng chiếu cố đến tôi. Thừa Chí nói:
- Tiá»n bối hãy yên lòng. Tiá»n bối được khá»e mạnh nhÆ° thế là tôi đã mừng rồi. Anh em ai nấy Ä‘á»u lo lắng cho tiá»n bối.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u bàn tán vá» chuyện mụ già ăn xin, xấu xí đã gây thÆ°Æ¡ng tích cho Trình Thanh Trúc.
Mụ ta là ai sao lại có hành động hiểm độc như thế?
Tất cả Ä‘á»u đặt câu há»i vá» lai lịch của mụ ta.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u phân vân, không sao Ä‘oán ra mụ ăn xin ấy ở đâu tá»›i, thuá»™c bang phái nào? Trình Thanh Trúc càng tức giận thêm, cứ luôn mồm chá»­i rủa mụ ná».
Sa Thiên Quảng nói:
- Trình huynh hãy ở nhà nghỉ ngÆ¡i Ä‘iá»u dưỡng, để anh em chúng tôi Ä‘i dò thám. Nếu có tin gì sẽ cho huynh biết ngay, và chúng tôi sẽ trả thù cho.
Nói Ä‘oạn, Sa Thiên Quảng cùng chúng bạn chia nhau má»—i ngÆ°á»i Ä‘i má»™t ngã tìm kiếm tung tích mụ ăn xin ná». Äi liá»n ba ngày, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u thất vá»ng, không sao kiếm thấy hình bóng và tung tích của kẻ thù.
Má»™t buổi sáng ná», ÄÆ¡n Thiết Sinh lại đến thăm. Thừa Chí không muốn tiếp liá»n sai Sa Thiên Quảng thay mặt ra tiếp. ÄÆ¡n Thiết Sinh, vẻ mặt rầu rÄ©, vừa thấy Sa Thiên Quảng, vá»™i vã báo tin là ngân khố lại mất trá»™m ba nghìn lạng bạc nữa, và mong Viên tÆ°á»›ng công chỉ bảo cho phÆ°Æ¡ng pháp ngăn ngừa. Sa Thien Quảng chỉ ầm ừ suông, chá»› không nghÄ© cách giải quyết há»™. Sau nói tá»›i chuyện mụ ăn xin, ÄÆ¡n Thiết Sinh liá»n để ý tá»›i ngay. Sáng sá»›m ngay hôm sau, ÄÆ¡n Thiết Sinh vá»™i vàng đến nói vá»›i Sa Thiên Quảng rằng:
- Sa gia, hành tung của mụ ăn xin đệ đã dò ra rồi. Nên má»i Viên tÆ°á»›ng công ra bàn định thì hÆ¡n.
Sa Thiên Quảng vào má»i, Thanh Thanh nói:
- Hừ, không biết y định lấy lòng hay là muốn uy hiếp chúng ta thế?
- Cả hai vấn đỠcũng phải. Thôi được, để tôi ra gặp y thì hơn.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u theo Thừa Chí ra ngoài khách sảnh. ÄÆ¡n Thiết Sinh nói:
- Tiểu đệ Ä‘oán mụ ăn xin bị thanh trúc tiêu của Trình gia ném trúng, tất phải cho ngÆ°á»i Ä‘i mua thuốc vá» giải thÆ°Æ¡ng, liá»n sai các đàn em đến canh gác các tiệm thuốc lá»›n ở trong kinh thành, há»… thấy ai tá»›i mua các vị thuốc giải thÆ°Æ¡ng là theo dõi ngay.
Chuyện thật kỳ lạ quá.
Trình Thanh Trúc há»i:
- Sao lại kỳ quá?
ÄÆ¡n Thiết Sinh đáp:
- Quý vị thá»­ nghÄ© xem mụ ấy nấp ở đâu? Có ai ngá» nÆ¡i đó lại là biệt thá»± của Thành VÆ°Æ¡ng. Ai cÅ©ng biết Thành VÆ°Æ¡ng là em của Hoàng thượng. Vậy tại sao má»™t vị quý phái nhÆ° thế lại Ä‘i kết giao vá»›i bá»n ngÆ°á»i giang hồ nhÆ° vậy? Cho nên tiểu đệ cÅ©ng không dám xác định ra sao?
Ai nấy Ä‘á»u lá»™ ra vẻ kinh ngạc, Thừa Chí nói:
- Ông hãy đưa chúng tôi tới cạnh biệt thự xem xét qua loa đã, rồi chúng ta nghĩ cách đối phó sau.
ÄÆ¡n Thiết Sinh liá»n dẫn các ngÆ°á»i Ä‘i thẳng ra ngoại ô.
Äi được bảy, tám dặm Ä‘Æ°á»ng, thấy đằng xa có má»™t hàng rào tÆ°á»ng màu Ä‘en. ÄÆ¡n Thiết Sinh liá»n nói:
- Dãy nhà kia tức là biệt thự của Thành Vương đấy.
Thừa Chí nghi ngá» nghÄ© thầm: “Nhà đó chính là nÆ¡i nÆ°Æ¡ng náu của hai thằng bé áo Ä‘á» trá»™m tiá»n bạc của ngân khố. Hay là ÄÆ¡n Thiết Sinh đã Ä‘iá»u tra ra chá»— trú chân của bá»n cÆ°á»ng đạo, cố ý dẫn chúng ta tá»›i đây giúp y cÅ©ng nên? Nếu là biệt thá»± của VÆ°Æ¡ng phủ thật sao lại kiến trúc kỳ lạ nhÆ° thế?â€
Nghĩ đoạn, chàng kéo tay Trình Thanh Trúc lùi lại mấy bước, khẽ nói:
- Chá» lát nữa trông thấy mụ ăn xin, huynh chá»› có nổi giận vá»™i. Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u phải nhìn theo con mắt tôi ra hiệu mà thi hành.
Biến hẳn thần sắc, Trình Thanh Trúc không trả lá»i bá»—ng nói:
- Viên tướng công, đệ… đệ… bỗng thấy khó chịu, muốn đi vỠnghỉ ngơi trước.
Thừa Chí ngạc nhiên nghÄ© thầm: “Ông ta là Bang chủ bang Thanh Trúc là má»™t nhân vật có tên tuổi trong giá»›i võ lâm, lâm trận lại sợ sệt mà rút lui trÆ°á»›c nhÆ° thế này?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n sai Hồng Thắng Hải Ä‘Æ°a Trình Thanh Trúc vá» trÆ°á»›c. Lúc ấy Sa Thiên Quảng nghÄ© tá»›i hôm ná» Thừa Chí nói căn nhà lá»›n không có cá»­a, liá»n há»i ÄÆ¡n Thiết Sinh rằng:
- Ngôi biệt thá»± kia không có cá»­a ngõ thì ngÆ°á»i ta ra bằng cách nào?
ÄÆ¡n Thiết Sinh nói:
- Thế nào cÅ©ng có cá»­a bí mật. Vì nhà đó của má»™t vị quan quyá»n Hoàng gia, nên ngÆ°á»i ngoài không ai dám há»i tá»›i.
Thừa Chí đã quyết định dùng chính sách “DÄ© tÄ©nh đợi biến†bình tÄ©nh chỠđợi sá»± thể biến chuyển ra sao, rồi sẽ đối phó cho nên không phát biểu ý kiến gì, để mặc ÄÆ¡n Thiết Sinh làm gì thì làm. Chàng ngẩng đầu lên nhìn trá»i, giả bá»™ ngắm cảnh chim bay trên không. Bá»—ng nghe thấy mấy tiếng “cục, cục…†đi tá»›i, rồi hai con gà trống rất lá»›n, Ä‘ang vá»— cánh ở bên trong bá» tÆ°á»ng bay ra, theo sau có hai thằng bé áo lam nhảy theo, chân tay rất lanh lẹn. Chúng chỉ nhún nhảy mấy cái là bắt được hai con gà kia ngay.
Chúng Ä‘Æ°a mắt lÆ°á»m má»i ngÆ°á»i, lại nhảy vào bên trong bá» tÆ°á»ng.
Thanh Thanh nói:
- Hai con gà trống lớn như vậy thật hiếm có. Mỗi con cân ra cũng nặng tới tám, chín cân?
Sa Thiên Quảng nói:
- Vâng, còn hai thằng nhá» võ công cÅ©ng có chút căn bản, ngÆ°á»i này thật là kỳ lạ!
ChÆ°a nói dứt lá»i, Sa Thiên Quảng lại nghe thấy tiếng “cá»t kẹt†bá» tÆ°á»ng bá»—ng có má»™t cá»­a hông mở ra, má»™t ngÆ°á»i ăn mặc rất kỳ lạ bÆ°á»›c ra.
Quần áo của y vá víu những mảnh vải ngÅ© sắc, không khác gì quần áo của kẻ ăn xin trên sân khấu vậy. Äến khi y tá»›i gần, Thừa Chí, Thanh Thanh, và ÄÆ¡n Thiết Sinh Ä‘á»u giá»±t mình, vì ba ngÆ°á»i đã nhận ra y là tên ăn xin bắt rắn bữa ná».
Tên ăn xin trợn mắt nhìn rồi nói với Thừa Chí rằng:
- Bữa nỠđược TÆ°á»›ng công tặng cho tôi uống rượu ngon. Ngày hôm nay may mắn làm sao lại được đại giá giáng lâm, xin má»i vào trong nhà để tôi được thết lại má»™t bữa.
Thừa Chí đáp:
- Hay lắm, hay lắm, nhưng tôi thấy như thế quả không tiện!
NgÆ°á»i đó không đáp lá»i, chỉ giÆ¡ tay trái lên má»i khách vào nhà. Thừa Chí Ä‘i trÆ°á»›c, má»i ngÆ°á»i theo sao, thấy bá» tÆ°á»ng xây bằng gạch xanh rất to, rất dầy, cánh cá»­a bằng sắt dầy mấy tấc, màu sÆ¡n y hệt bá» tÆ°á»ng nên khi cánh cá»­a khép lại, không ai biết là có cá»­a ngõ. Há»… tá»›i má»™t bá» tÆ°á»ng là tá»± nhiên cánh cá»­a ở bá» tÆ°á»ng đó từ từ mở ra ngay và không có má»™t tiếng Ä‘á»™ng nào.
Qua khá»i bá» tÆ°á»ng màu Ä‘á» là màu tÆ°á»ng cuối cùng, ngÆ°á»i ná» má»i má»i ngÆ°á»i vào trong khách sảnh. An tá»a xong, ngÆ°á»i ná» vá»— tay mấy cái, gia Ä‘inh liá»n dá»n thức ăn và rượu ra. Món ăn rất nhiá»u, rất thịnh soạn, nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i không hiểu các món ăn đó là những thức ăn gì? ÄÄ©a bát nào cÅ©ng đầy những há»™t trứng giun, rắn, gà, vân vân, màu xanh màu Ä‘á» trông rất ghê tởm. Vì vậy không ai dám cầm Ä‘Å©a gắp ăn. NgÆ°á»i ná» cả cÆ°á»i má»™t hồi rồi nói:
- Má»i quý vị xÆ¡i thá»­.
Nói đoạn, y gắp một con rít đầu đỠmình đen lên ăn.
Tài sản của killer1310

  #15  
Old 31-05-2008, 03:12 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 18

Thi độc chưởng tàn ác biết bao
Xuất thiết thủ hiểm Ä‘á»™c khôn lÆ°á»ng




Thấy ngÆ°á»i ná» gắp con rít lên ăn, ai nấy Ä‘á»u thất kinh. Ghê tởm quá, Thanh Thanh suýt nôn má»­a tại chá»—, vá»™i quay đầu ra phía sau, không dám nhìn nữa.
Còn Thừa Chí và má»i ngÆ°á»i cÅ©ng không ai dám gắp những món ăn đó cả. Thấy ai nấy Ä‘á»u hoảng sợ ghê tởm, ngÆ°á»i ná» lại càng đắc chí, liá»n nói vá»›i ÄÆ¡n Thiết Sinh rằng:
- NgÆ°Æ¡i là chó săn của phủ nha theo tá»›i đây chắc vì tiá»n bạc của ngân khố phải không? Hừ, ngÆ°Æ¡i biết ta là ai không?
ÄÆ¡n Thiết Sinh đáp:
- Xin thứ lỗi tiểu nhân mắt kém. Chẳng hay các hạ quý tánh danh là gì?
NgÆ°á»i ná» cả cÆ°á»i, uống má»™t há»›p rượu, lại gắp má»™t con giun nữa lên ăn rồi cÆ°á»i nói:
- Tôi há» Tá», tên Vân Ngao, chỉ là má»™t kẻ vô danh tiểu tốt thì lão huynh biết sao được?
Giật mình, đứng ngay dậy, ÄÆ¡n Thiết Sinh nói:
- Ủa, thế ra các hạ là Cẩm Y Äá»™c Cái, tiểu nhân nghe đại danh đã lâu rồi.
Thừa Chí xÆ°a nay chÆ°a há» nghe thấy cái tên Cẩm Y Äá»™c Cái ấy bao giá», nhÆ°ng thấy ÄÆ¡n Thiết Sinh hoảng sợ nhÆ° vậy, chắc ngÆ°á»i đó phải là má»™t nhân vật cừ khôi trong giá»›i võ lâm cÅ©ng nên. Chàng lại sá»±c nghÄ© tá»›i bữa ná», tên ăn xin này bắt rắn thì võ nghệ của y không có gì đặc biệt lắm, nhÆ° vậy hà tất phải sợ y má»™t cách quá đáng nhÆ° thế? Lại thấy ÄÆ¡n Thiết Sinh nói:
- Quý giáo xÆ°a nay thÆ°á»ng hàn đạo ở bốn tỉnh: Quảng Äông, Quảng Tây, Vân Nam, và Quý Châu, cho nên tiểu nhân không được hân hạnh bái kiến.
TỠVân Ngao nói:
- Vâng, chúng tôi lên trên Bắc Kinh này mới có mấy tháng nay thôi.
ÄÆ¡n Thiết Sinh lại nói:
- Tiểu nhân hồi hưu đã lâu. Lần này TỠanh hùng cùng chư vị huynh đệ tới Bắc Kinh, anh em chúng tôi tự biết tiếp đãi thiếu chu đáo, đã làm mích lòng chư vị anh hùng, cho nên mới phái tiểu nhân tới đây xin lỗi.
Nói xong, y vái chào lia lịa. TỠVân Ngao cứ việc ăn uống, không thèm đáp lễ lại.
Thanh Thanh nghÄ© thầm: “XÆ°a nay bá»n công sai vẫn cậy thần cậy thế hà hiếp lÆ°Æ¡ng dân, lúc ấy sao bá»n chúng hung ác nhÆ° lang nhÆ° hổ? Nay gặp phải tay cứng cá»i, y đã chịu quy lụy hèn hạ đến thế rồi! Ta hãy xem kết cuá»™c ra sao.â€
ÄÆ¡n Thiết Sinh lại nói:
- Anh em chúng tôi thật hồ đồ quá, thất lá»… vá»›i Tá» anh hùng bao lâu nay mà vẫn không hay biết chi cả. Bây giá» Tá» anh hùng muốn sai Ä‘iá»u gì, nếu anh em chúng tôi có thể làm được, sẽ tuân theo tôn lệnh ngay.
TỠVân Ngao nói:
- Cho tá»›i ngày hôm nay, chúng tôi lấy của ngân khố tất cả là chín nghìn năm trăm lạng. Con số ấy nhá» quá, vẫn còn ít quá. Chúng tôi định khi nào lấy đủ mÆ°á»i vạn lạng má»›i thôi!
ÄÆ¡n Thiết Sinh nói:
- Há»™ Bá»™ Sát đại nhân của Cá»­u môn đỠđốc Chu đại tÆ°á»›ng quân há»… biết tá»›i chuyện này thể nào cÅ©ng đến đây xin lá»—i và thỉnh an Thành VÆ°Æ¡ng gia ngay. Chúng tôi là kẻ bá» dÆ°á»›i, chỉ có việc xin đại ca thÆ°Æ¡ng cho bát cÆ¡m để cho đệ và các cháu nó được nhá».
Tá»n Vân Ngao trợn mắt lên rồi nói:
- NgÆ°Æ¡i đã biết số bạc đó ở trong biệt thá»± của Thành VÆ°Æ¡ng rồi chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i còn muốn thoát chết ra khá»i nÆ¡i đây hay sao?
Lá»i nói đó vừa dứt, không khí trong khách sảnh căng thẳng tức thì. Thanh Thanh Ä‘ang định nói vài câu bá»—ng nghe má»™t tiếng còi rất lá»›n ở bên trong vá»ng ra. Tiếng còi đó rùng rợn vô cùng, ai nấy Ä‘á»u sá»n lòng, dá»±ng tóc gáy. Thanh Thanh cÅ©ng kinh hãi, nắm tay Thừa Chí há»i:
- Cái gì thế?
TỠVân Ngao vội đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Giáo chủ thăng tá»a. Má»i ngÆ°á»i hãy chỠđợi chỉ thị phát lạc, xem ai hên thì được sống mà ai xui thì bị hành hình tức thì.
ÄÆ¡n Thiết Sinh giá»±t mình, kinh ngạc nói:
- Ủa, Giáo chủ của quý phái cũng tới Bắc Kinh rồi ư?
Tá» Vân Ngao cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng không thèm trả lá»i, Ä‘i thẳng vào bên trong, ÄÆ¡n Thiết Sinh nói:
- Tình thế này nguy cấp lắm, chúng ta phải chạy cho mau! Nếu NgÅ© Äá»™c giáo đã tá»›i thật thì chúng ta chết không còn mảnh xÆ°Æ¡ng.
Thừa Chí định ở lại xem sao nhÆ°ng chàng thấy Thanh Thanh tay run bây bẩy và không khí xung quanh đó âm thầm đáng sợ, liá»n nói:
- Cũng được, chúng ta hãy rút lui trước, rồi sẽ nói sau.
Má»i ngÆ°á»i vừa quay mình định Ä‘i, trong sảnh bá»—ng tối Ä‘en nhÆ° má»±c. “Äoành†má»™t tiếng, phía sau không biết là tấm gang hay tảng đá lá»›n hạ xuống. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u kinh hãi, lại nghe tiếng kêu rất thảm thiết, hình nhÆ° tiếng kêu của các loài ác Ä‘iểu hòa hợp vá»›i tiếng rắn rít Ä‘á»™c vang dá»™i lên. Má»i ngÆ°á»i tuy võ nghệ cao cÆ°á»ng nhÆ°ng bá»—ng lâm vào cảnh rùng rợn này, ai nấy Ä‘á»u lo âu cả. Bá»—ng nhiên má»™t ánh sáng chói lá»i chiếu tá»›i, làm nÆ¡i đó sáng tá» nhÆ° ban ngày. Hai thằng bé áo Ä‘en Ä‘i tá»›i cúi mình khẽ chào rồi nói:
- Giáo chủ tuyên triệu các ngÆ°á»i lên trên Ä‘iện.
Thừa Chí nghÄ© thầm: “Không biết quái vật gì lại hách đến thế? Ta cứ lên trên Ä‘iện xem sao đã, rồi hãy tính toán sau.â€
Chàng liá»n dắt tay Thanh Thanh, theo hai tên nhỠáo Ä‘en Ä‘i trÆ°á»›c, các ngÆ°á»i đành phải theo sau cùng Ä‘i lên trên Ä‘iện.
Äi qua má»™t con Ä‘Æ°á»ng hẹp khá dài và quanh co, rồi lên tá»›i má»™t Ä‘iện trÆ°á»ng. Chỉ thấy trên Ä‘iện trÆ°á»ng có bày má»™t ghế bành ở giữa, trên ghế phủ gấm vóc màu Ä‘á», tám thằng bé chia đôi đứng hầu, Äám ngÆ°á»i lên tá»›i Ä‘iện cÅ©ng đứng sang hai bên. NhÆ° vậy, má»—i bên có năm thằng, má»—i đứa mặc áo má»™t màu sắc khác nhau. Äứa đứng trên nhứt mặc áo Ä‘á», rồi tá»›i áo vàng, áo lam, áo trắng, và áo Ä‘en. Quần áo của chúng Ä‘á»u bằng gấm cả. Nhìn kỹ, Thừa Chí nhận ngay ra hai tên áo đỠđúng là tên trá»™m bạc bữa ná» nhÆ°ng lúc này mấy đứa trẻ Ä‘á»u cúi đầu mắt nhìn xuống đất, không thèm để ý tá»›i bá»n Thừa Chí.
Bá»—ng có tiếng chuông ở phía sau Ä‘iện Ä‘Æ°a ra, tiếp theo đó má»™t số nguá»i khá đông đảo bÆ°á»›c ra, có cả đàn bà, rồi chúng đứng sang hai bên.
Thừa Chí đếm thầm, thấy má»—i bên có tám ngÆ°á»i tất cả là mÆ°á»i sáu ngÆ°á»i. Tên Cẩm Y Äá»™c Cái đứng vào hàng thứ năm bên trái. Còn ngÆ°á»i đàn bà mắt sâu mÅ©i lõ mặt tái mét, đứng hàng thứ hai bên phải là má»™t mụ ăn xin, Thừa Chí nghÄ©: “NgÆ°á»i này chắc là mụ ăn xin đã hại ngầm Trình Thanh Trúc cÅ©ng nên?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n khẽ há»i ÄÆ¡n Thiết Sinh rằng:
- Chúng đang làm cái trò quỷ gì thế?
ÄÆ¡n Thiết Sinh mặt nhợt nhạt, tiếng nói run run, khẽ đáp:
- Chúng là NgÅ© Äá»™c giáo ở tỉnh Vân Nam. Lần này, chúng ta thế nào cÅ©ng bị chết mất thôi.
Thừa Chí nói:
- NgÅ© Äá»™c giáo là cái gì?
ÄÆ¡n Thiết Sinh vá»™i nói:
- Trá»i Æ¡i, Viên tÆ°á»›ng công có biết NgÅ© Äá»™c giáo là má»™t tà giáo giết ngÆ°á»i không chá»›p mắt không? Giáo chủ là Hà Thiết Thủ TÆ°á»›ng công có biết ngÆ°á»i đó không?
Thừa Chí lắc đầu, ÄÆ¡n Thiết Sinh lại nói tiếp:
- Nhân lúc Giáo chủ của chúng chưa ra đây, chúng ta phải mau nghĩ cách mà bôn tẩu đi!
Thừa Chí nói:
- Hãy chỠmột lát nữa!
Hình nhÆ° quá sợ hãi, ÄÆ¡n Thiết Sinh định đào tẩu má»™t mình, bá»—ng nhiên chắp tay chào, rồi nói:
- Tiểu nhân xin phép rút lui trước.
Vừa nói dứt lá»i, y đã nhảy lên trên bá» tÆ°á»ng. NgÆ°á»i to lá»›n đứng hàng thứ hai phía bên trái, Ä‘á»™t nhiên nhún mình má»™t cái, đã nhảy theo và đã nắm được chân trái của ÄÆ¡n Thiết Sinh rồi. Nhá» võ công khá cao, ÄÆ¡n Thiết Sinh an nguy vẫn bình tÄ©nh, khòm lÆ°ng dùng chưởng phải bổ thẳng xuống đầu kẻ địch. NgÆ°á»i cao lá»›n ná» giÆ¡ tay lên đỡ liá»n.
Chỉ nghe bá»™p má»™t tiếng, cả hai ngÆ°á»i cùng rÆ¡i xuống mặt đất. Sau má»™t tiếng cÆ°á»i khinh, ngÆ°á»i cao lá»›n đó lại quay trở vá» chá»— cÅ© đứng yên nhÆ° trÆ°á»›c.
ÄÆ¡n Thiết Sinh thấy cổ tay phải và chân trái nhÆ° bị khí giá»›i chém vậy, Ä‘au buốt tận xÆ°Æ¡ng. Vá»™i cúi đầu nhìn hai vết thÆ°Æ¡ng, y thấy cả hai nÆ¡i Ä‘á»u có năm lá»— nhá» rỉ máu Ä‘en ra, hoảng sợ quá mức nằm lăn ra đất. Thì ra mÆ°á»i ngón tay của ngÆ°á»i cao lá»›n kia Ä‘á»u Ä‘eo nhẫn có gai nhá»n và tẩm thuốc rất Ä‘á»™c. Thừa Chí tiến lên đỡ ÄÆ¡n Thiết Sinh dậy. Tiếp theo đó mÆ°á»i thằng bé móc túi lấy còi kỳ lạ ra thổi mấy tiếng. Bá»n chúng bèn phủ phục xuống đất. Phía hậu Ä‘iện có hai mỹ nữ từ từ bÆ°á»›c ra. Nhóm Thừa Chí ai ai cÅ©ng tưởng rằng những thủ hạ của Giáo chủ kỳ hình quái trạng và hung ác nhÆ° thế, chắc Giáo chủ còn kỳ dị hung ác hÆ¡n thế nữa. Nay bá»—ng nhiên trông thấy hai ngÆ°á»i con gái đẹp đẽ đến thế, ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên. Hai thiếu nữ đứng sang hai bên, rồi hô to:
- Giáo chủ thăng điện!
Bá»—ng nhiên gió Ä‘Æ°a mùi thÆ¡m tá»›i, phía sau Ä‘iện má»™t thiếu nữ mặc áo sa màu hồng bÆ°á»›c ra. Thiếu nữ ná» mày rồng mắt phượng, miệng cÆ°á»i tủm tỉm, tuổi trạc Ä‘á»™ hai mÆ°Æ¡i ba, hai mÆ°Æ¡i bốn, trông thấy đẹp đẽ, Ä‘i chân không, hai tay và chân Ä‘á»u Ä‘eo vòng vàng, da trắng nhÆ° ngà, tóc xõa xuống tận vai và cá»™t bằng má»™t cái vòng vàng. Nàng Ä‘i tá»›i ghế bành để ở giữa ngồi xuống. Sau lÆ°ng nàng lại có hai thiếu nữ tay bÆ°ng khăn và quạt theo ra.
Thiếu nữ ná» tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói:
- Ủa, không ngá» lại có nhiá»u khách tá»›i thăm thế này, mau lấy ghế ra má»i các quý khách ngồi!
Mấy thằng nhá» vào bên trong dá»n mấy cái ghế ra má»i bá»n Thừa Chí ngồi. Lúc này đầu óc Thừa Chí mÆ¡ hồ quá, chàng nghÄ©: “Chẳng lẽ NgÅ© Äá»™c giáo chủ Hà Thiết Thủ mà ÄÆ¡n Thiết Sinh hãi sợ hÆ¡n sài lang hổ báo là ngÆ°á»i con gái trẻ tuổi này Æ°?â€
Thiếu nữ nỠthỠthẻ nói:
- Xin các quý khách cho biết tánh danh?
Thừa Chí đáp:
- Tôi há» Viên, còn mấy ngÆ°á»i đây là bạn của tôi. Dám há»i cô nÆ°Æ¡ng quý tánh danh là gì?
NgÆ°á»i con gái trả lá»i:
- Tôi hỠHà.
Thừa Chí giật mình, nghÄ© thầm: “Nếu vậy nàng quả thật là Giáo chủ của NgÅ© Äá»™c giáo rồi.â€
Nguá»i con gái lại há»i:
- Có phải ngài đến đây muốn đòi số bạc của ngân khố không?
Thừa Chí đáp:
- Không phải ạ. NgÆ°á»i bạn há» ÄÆ¡n đây má»›i là ngÆ°á»i ăn lÆ°Æ¡ng của cá»­a công còn chúng tôi chỉ là bình dân bá tánh thôi, và chúng tôi má»›i quen bạn há» ÄÆ¡n đây không bao lâu. Việc của nhà cầm quyá»n, chúng tôi không dám dây dÆ°a tá»›i.
NgÆ°á»i con gái lại nói:
- Hay lắm, vậy quý vị tới đây có việc gì thế?
Thừa Chí đáp:
- Tôi có ngÆ°á»i bạn há» Trình không biết y làm gì mích lòng các bạn trong quý giáo mà bị ám hại đến ná»—i trá»ng thÆ°Æ¡ng, nên tôi má»›i đến đây há»i xem. Nếu có sá»± gì hiểu lầm chúng ta cứ nói trắng ra là vô sá»± ngay.
NgÆ°á»i con gái ấy cÆ°á»i vài tiếng rồi nói:
- á»’, thế ra quý khách là bạn của Trình lão phu tá»­ đấy. Nếu vậy thì khác hẳn. Thoạt tiên tôi cứ tưởng Viên tÆ°á»›ng công là đồng bá»n vá»›i lÅ© chó săn. Bây đâu, mau rót nÆ°á»›c trà ra.
Mấy thằng nhá» dá»n ká»· trà ra, rồi rót nÆ°á»›c Ä‘em má»i má»i ngÆ°á»i. Thấy nÆ°á»›c trà xanh rì, má»i ngÆ°á»i không biết là nÆ°á»›c gì, tuy mùi thÆ¡m nồng lên mÅ©i nhÆ°ng không ai dám uống cả.
NgÆ°á»i con gái đó nói:
- Nghe Tá» sÆ° huynh nói, Viên tÆ°á»›ng công là ngÆ°á»i khẳng khái hiếu khách lắm, lại có con Băng Thiá»m chỉ bảo, nên tôi đã Ä‘oán TÆ°á»›ng công quyết không phải là bè lÅ© chó săn đâu.
Thừa Chí nghÄ©: “Nếu nàng là Giáo chủ thật, tại sao gá»i ngÆ°á»i bá»™ hạ là sÆ° huynh nhÆ° vậy?â€
Nghĩ vậy, chàng hoang mang vô cùng, nên chỉ hàm hồ ứng đáp.
NgÆ°á»i con gái ấy lại nói:
- Con Băng Thiá»m của Viên tÆ°á»›ng công quý báu lắm, chẳng hay có thể cho tôi được qua mắt để rá»™ng trí tuệ không?
Thừa Chí nghÄ©: “Nếu Ä‘Æ°a con Băng Thiá»m cho nàng, nhỡ nàng không trả thì sao?â€
Vừa nghÄ© chàng vừa lấy con Băng Thiá»m ra hút Ä‘á»™c cho ÄÆ¡n Thiết Sinh. Bá»n giáo dân của Giáo NgÅ© Äá»™c trông thấy vết thÆ°Æ¡ng hết màu Ä‘en tức thì Ä‘á»u tá» vẻ há»›n hở. Lòng hiếu thắng thúc đẩy, ngÆ°á»i con gái ấy nói:
- Tôi chỉ sợ chất Ä‘á»™c thật Ä‘á»™c hÆ¡n nữa, con Băng Thiá»m này chÆ°a chắc chữa khá»i được.
Thừa Chí nghÄ©: “Giáo phái của nàng tên là NgÅ© Äá»™c, mà con Băng Thiá»m của ta lại khắc chết các thứ Ä‘á»™c, thật là tối kỵ vá»›i há». Ta nên khiêm tốn má»™t tí thì hÆ¡n.â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n nói:
- Lẽ dÄ© nhiên rồi. NhÆ°ng chất Ä‘á»™c rất lợi hại ở trên thế gian này còn nhiá»u lắm. Chá»› con Băng Thiá»m nho nhở này thì ăn thua quái gì!
Thanh Thanh không phục, đỡ lá»i ngay:
- Chưa chắc!
NgÆ°á»i con gái ná» thấy Thừa Chí nói nhÆ° vậy, tá» vẻ đắc chí, bá»—ng nghe thấy Thanh Thanh nói cưỡng lại, liá»n “hừ†má»™t tiếng rồi nói:
- Lấy Ngũ Thánh ra đây!
Năm thằng bé vào bên trong bưng năm cái hộp sắt ra, còn năm đứa bé kia bưng một cái chậu to bằng mặt bàn ra, để ở giữa điện.
MÆ°á»i thằng bé đứng xung quanh chậu cát, thằng bé áo Ä‘á» bÆ°ong há»™p Ä‘á», thằng bé áo vàng bÆ°ng há»™p vàng, nghÄ©a là năm thằng bé mặc áo gấm năm màu bÆ°ng năm cái há»™p cÅ©ng năm màu cùng vá»›i màu áo của chúng.
Thừa Chí nghÄ©: “Hành Ä‘á»™ng của những ngÆ°á»i này có vẻ yêu quái thật nhÆ°ng cứ xem chúng sắp chá»— đứng theo đúng ngÅ© hành, kim, má»™c, thủy, há»a, thổ thế kia thì chúng có tài thật sá»± chá»› không phải làm bá»™ để dá»a nạt má»i ngÆ°á»i đâu!â€
Tiếp theo đó, ngÆ°á»i đứng hàng thứ nhì ở bên tay phải, ăn mặc quần áo MÆ°á»ng Ä‘i tá»›i cạnh chậu cát, móc túi lấy má»™t cái cá» xanh khẽ phẩy má»™t cái, năm thằng nhá» liá»n mở nắp há»™p ra. Thanh Thanh kinh hãi kêu rú lên. Thì ra những cái há»™p ấy má»—i há»™p có má»™t con vật hình thù kỳ dị nhảy ra.
Năm con vật ấy gồm một con rít, một con rắn, bò cạp, nhện tía, và một con cóc. Con nào con nấy lông lá, to lớn trông thực gớm ghiếc.
Thừa Chí nghÄ©: “Nếu phải dụng võ chÆ°a chắc bên chúng ta đã phải thua há». NhÆ°ng há» giở những yêu phép quá»· quái này, ta không hiểu chúng làm gì, chá»› có lại mắc mÆ°u của chúng thì dại.â€
NghÄ© xong, chàng nhìn vào trong chậu, thấy con thanh xà dài Ä‘á»™ ba tấc, không có Ä‘iểm gì lạ hÆ¡n rắn thÆ°á»ng cả. Còn bốn con kia thì to lá»›n hÆ¡n những con thÆ°á»ng thấy.
Năm con Ä‘á»™c vật chạy quanh trong cát, rồi con nào con nấy dÆ°Æ¡ng nanh múa vuốt, hình nhÆ° Ä‘ang sá»­a soạn tranh đấu lẫn nhau. Con nhện cứ nhả sợi luôn luôn, rồi kết lÆ°á»›i ở má»™t góc chậu. Con bò cạp nhảy xổ vào cắt lÆ°á»›i làm đứt nhiá»u sợi, thì lùi ra, trợn mắt nhìn kẻ địch rồi lại tiếp nhả sợi kết lÆ°á»›i, chÆ°a xong lại bị con bò cạp xông vào phá rách. Mấy lần nhÆ° vậy, thân con bò cạp đã dính khá nhiá»u sợi không lanh lẹ nhÆ° trÆ°á»›c nữa, có mấy cái chân còn bị sợi tÆ¡ quấn chặt lấy không sao vứt ra được. Lúc này con nhện má»›i thừa cÆ¡ phản công, cứ nhả sợi ra ở cạnh con bò cạp, kết mấy lá»›p lÆ°á»›i thật dầy rồi lăng xăng chạy tá»›i cạnh con kia giÆ¡ chân ra khiêu khích. Äá»™t nhiên con bò cạp quay cái Ä‘uôi Ä‘á»™c trở lại, đánh đến “bá»™p†má»™t cái. Nhanh nhÆ° chá»›p, con nhện đã lùi ngay ra. Lại mấy lần khiêu khích và rút lui nhÆ° vậy, con nhện làm cho con bò cạp tức giận quá. Sau cái quật Ä‘uôi không trúng, con bò cạp liá»n Ä‘uổi theo, không Ä‘á» phòng bị ngã ngay vào cạm bẫy của địch. Thấy bò cạp xông pha cá»±a quậy mãi, sắp phá thủng được má»™t chá»— lÆ°á»›i rồi, con nhện lại nhả luôn mÆ°á»i mấy sợ, quấn chặt lấy mình con kia.
Cá»±a quậy mãi không thoát thân nổi, con bò cạp Ä‘uối sức dần. Mừng quá, con nhện xông lên cắn luôn. Äau quá, con bò cạp cứ kêu la “chít chít†luôn mồm. Thế là con nhện ung dung xé con bò cạp ra ăn thịt, Ä‘ang ăn thịt kẻ địch ngon miệng, con nhện bá»—ng thấy thiên sa phun tá»›i. Con Thiá»m thừ phá trận xông thẳng vào, thè cái lưỡi dài cuá»™n luôn con bò cạp ở trong lÆ°á»›i nhện ra, nuốt chá»­ng tức thì. Con nhện cả giận, xông lại đánh Thiá»m thừ. Chá» kẻ địch xông tá»›i gần, con Thiá»m thừ thè lÆ°á»i ra định cuốn. Con nhện nhanh nhẹn cắn luôn lưỡi địch. Biết nhện lợi hại, Thiá»m thừ mau rụt lưỡi lại. Còn nhện từ từ bò tá»›i phía trái con kia, nhả má»™t sợi lá»›n cho dính vào cạnh chậu, rồi bá»—ng nhảy lên, Ä‘em cả dây sợi bay sang phía bên kia, khi qua đầu con Thiá»m thừ thừa cÆ¡ cắn luôn lÆ°ng con ná» má»™t cái.
Thanh Thanh thở dài một tiếng và nói:
- Không ngỠcon vật nhỠthế này mà cũng biết dùng mưu trí!
Thiá»m thừ vá»™i quay mình lại phản công thì con nhện đã bay qua mất rồi. Má»™t lát sau, chất Ä‘á»™c con nhện lan ra, con Thiá»m thừ Ä‘au quá, lăn lá»™n mấy vòng, rồi nằm ngá»­a ra chết.
Con nhện nhảy lên mình con Thiá»m thừ, há mồm ra cắn. Bên kia, con Thanh xà Ä‘ang bị con rít Ä‘uổi chạy vòng quanh cái chậu, vừa sợ hãi, vừa tức giận. Lúc chạy qua cạnh con Thiá»m thừ, con Thanh xà há mồm Ä‘á»›p luôn con nhện và nút chá»­ng luôn, rồi lại ngoạm con Thiá»m thừ. Con rít biết rằng, nếu để con Thanh xà nuốt luôn con bò cạp, nhÆ° vậy kẻ địch đã ăn luôn tam Ä‘á»™c, và thêm ná»c Ä‘á»™c của bản thân, nó có tất cả bốn thứ Ä‘á»™c thì địch sao nổi, nên con rít xông ngay lại dùng hai cái ká»m Ä‘á»™c ở gần mồm ká»m chặt lấy con Thiá»m thừ. Hai con Ä‘á»u dùng sức kéo co. Má»™t hồi lâu, Thanh xà Ä‘uối sức dần bị con rít lôi Ä‘i má»™t quãng.
Thấy con rít sắp nuốt hết ná»­a con Thiá»m thừ rồi, con Thanh xà định bá» mồi bôn tẩu. NgỠđâu, răng của nó má»c ngược, mắc chặt lấy thân con Thiá»m thừ, không sao nhả ra được để tẩu thoát thân, nên con Thanh xà cuống lên, trông thật buồn cÆ°á»i.
Lúc ấy, năm đệ tá»­ đứng xung quanh cái chậu, thấy mấy con vật đã phân thắng bại rồi, Ä‘á»u ngừng tay chân không hành pháp nữa, và ai nấy trở vá» nguyên vị. Má»™t lát sau, con rít đã nuốt cả con Thiá»m thừ lẫn con rắn vào bụng rồi, chạy quanh chậu má»™t vòng, ngẩng đầu tá» vẻ tá»± đắc. Bá»n Thừa Chí thấy con rít dài chừng 2 thÆ°á»›c, nó đã ăn bấy nhiêu con Ä‘á»™c vật mà bụng chỉ hÆ¡i phùng lên thôi. Hành Ä‘á»™ng vẫn linh Ä‘á»™ng nhÆ° thÆ°á»ng, ai nấy Ä‘á»u làm lạ. Thừa Chí nói vá»›i Thanh Thanh rằng:
- Con rít này ăn nhiá»u thế mà không thấy nó bá»™i thá»±c nhỉ?
NgÅ© Äá»™c giáo chủ Hà Thiết Thủ nói xen vào rằng:
- Nó nuốt tứ độc đã hóa thành đại thanh, pháp lực bỗng tăng thêm, cho nó nuốt thêm mấy con rắn nữa cũng được.
Thấy Thừa Chí có vẻ không tin, nàng liá»n bảo tên nhỠáo lam rằng:
- Lấy vài con thanh xà ra đây.
Tên nhỠấy vào lấy bảy con thanh xà ra, bá» vào trong chậu. Bảy con Thanh xà quấn lấy nhau thành má»™t vòng tròn, bảy cái đầu hÆ°á»›ng ra ngoài để chống cá»± vá»›i kẻ địch, nhá» vậy con rít không sao tấn công nổi. Mấy lần tấn công không thành, con rít vẫn không nản chí, cứ tiếp tục xông lên, rốt cuá»™c cắn được đầu má»™t con Thanh xà, lôi kéo ra ngoài. Sáu con Thanh xà kia Ä‘á»u rên rỉ kêu la. Con rít cắn chết con Thanh xà đầu nhÆ°ng không ăn ngay, để sang má»™t bên lại xông vào tấn công đàn rắn ná».
Cẩm y Äá»™c Cái Tá» Vân Ngao bá»—ng ở trong bàn bÆ°á»›c ra, quỳ xuống trÆ°á»›c mặt Hà Thiết Thủ, nhÆ°ng chỉ quỳ có má»™t chân rồi tâu:
- Thưa Giáo chủ, con kim xà cứ cử động luôn luông không cho nó ra sợ nó điên khùng mất.
Hà Thiết Thủ cau mày nói:
- Nó hay đa sự lắm. Thôi được!
Tá» Vân Ngao liá»n móc túi lấy cái ống sắt, mở nút thả con rắn vàng bữa ná» bắt được ở trên tuyết ra khá»i ống sắt, con kim xà đại trấn oai phong, bá»—ng nhảy phắt lên,rồi xổ xuống trÆ°á»›c mặt sáu con Thanh xà. Con rít vá»™i lùi lại. Thấy có cứu tinh, sáu con rắn liá»n cuá»™n tròn lại thành má»™t đống.
Con kim xà tuy thân hình bé nhá» nhÆ°ng nó lanh lẹn vô cùng. Äã thấy tài ba của nó rồi, Thừa Chí và Thanh Thanh biết truá»›c con rít không phải là địch thủ. Quả nhiên, tranh đấu không bao lâu, con rít bị con kim xà cắn má»™t cái chết liá»n. Mấy con rắn kia Ä‘á»u bò lại quây quần và cá» sát vào mình con kim xà, hình nhÆ° chúng cảm Æ¡n con kim xà đã cứu cho khá»i chết vậy.
Thừa Chí cÆ°á»i nói:
- Không ngỠtrong giống loài rắn rít này mà cũng có hiệp sĩ!
Thanh Thanh sá»±c nghÄ© tá»›i má»™t việc liá»n rỉ tai Thừa Chí khẽ nói:
- Em muốn lấy được con Kim Xà này!
Thừa Chí đáp:
- Chú trẻ con thật, khi nào ngÆ°á»i ta chịu cho cÆ¡ chứ?
Thanh Thanh khẽ nói:
- Anh có nhớ biệt hiệu của cha em là gì không?
Thừa Chí rùng mình, nghÄ© thầm: “Chẳng lẽ Kim Xà Lang Quân có liên quan vá»›i con kim xà này thật chăng?â€
Mụ già ăn xin từ lúc đầu tới giỠvẫn không chớp mắt nhìn thẳng vào mặt Thanh Thanh. Lúc này mụ bỗng ở trong bàn nhảy ra, giơ tay định cào vai Thanh Thanh và quát lớn rằng:
- Kim Xà Lang Quân là ngÆ°á»i thế nào vá»›i ngÆ°Æ¡i?
Có má»™t Ä‘iá»u lạ nhứt là mặt mụ ăn xin xấu xí nhÆ° thế, mà lá»i nói lại thá» thẻ nhÆ° tiếng chim oanh ca hót êm dịu vô cùng.
Thanh Thanh giật mình, nhảy ra xa má»™t bÆ°á»›c để tránh, rồi quát há»i:
- Mụ định làm trò gì thế?
Bá»—ng có tiếng gió phất phá»›i bởi tà vải áo tung ra, thì ra hai ngÆ°á»i đứng cạnh Giáo chủ Hà Thiết Thủ đã nhảy tá»›i đứng hai bên cạnh mụ ăn xin, đồng thanh lá»›n tiếng há»i:
- Thằng nhãi hỠHạ ở đâu?
Chỉ thoáng má»™t cái, Thừa Chí đã thấy hai ngÆ°á»i ná» tiến lên ná»­a trượng rồi, đủ rõ há» Ä‘á»u là ngÆ°á»i võ công bá»±c cao chá»› không phải là tay thÆ°á»ng. Chàng càng lo ngại, để ý nhận xét kỹ hai ngÆ°á»i ná», thấy má»™t ngÆ°á»i vừa cao vừa gầy, và má»™t ngÆ°á»i thân hình tầm thÆ°á»›c, mặt Ä‘en xì, hình nhÆ° cả hai Ä‘á»u là dân quê thÆ°á»ng, tuổi trạc năm mÆ°Æ¡i.
XÆ°a kia vì chÆ°a rõ thân thế của mình, Thanh Thanh cứ tá»± cho mình là con nhà hèn má»n, nhÆ°ng từ khi mẹ nàng kể chuyện cho hay, trong lòng nàng rất thán phục sá»± tài ba lá»—i lạc của ngÆ°á»i cha. Nên lúc này vừa nghe có ngÆ°á»i há»i tá»›i mình, nàng liá»n ngẩng mặt vênh váo nói:
- Kim Xà Lang Quân là cha tôi, các ngÆ°Æ¡i há»i để làm gì?
Mụ ăn xin cả cÆ°á»i má»™t hồi thật dài khiến ai nghe cÅ©ng phải rùng mình ghê sợ, rồi lá»›n tiếng nói:
- Thế ra y vẫn chưa chết và còn lưu lại một nghiệp chướng là ngươi!
Tên gầy và cao nói:
- Y ở đâu?
Thanh Thanh hất hàm lên rồi nói:
- Tại sao ta lại phải nói cho các ngươi biết?
Mụ ăn xin trợn ngược đôi lông mày, hai tay bá»—ng cào vào mặt Thanh Thanh. Mụ ná» tấn công má»™t cách Ä‘á»™t nhiên quá, Thanh Thanh không kịp trốn tránh. Ai ai cÅ©ng yên trí bá»™ mặt trắng ná»n nhÆ° tuyết của nàng sắp bị mÆ°á»i ngón tay Ä‘eo móng gang cào nát đến nÆ¡i. Thừa Chí vá»™i giÆ¡ tay áo phẩy lên má»™t cái, chỉ nghe “bốp†má»™t tiếng, đã đánh trúng hai cánh tay của mụ. Thừa thế, chàng dùng tay áo quấn hai cánh tay mụ ná», rồi kéo lại và đẩy Ä‘i á»™t cái, thế là mụ ăn xin mất thăng bằng, bật lá»™n vá» phía sau má»™t vòng, và ngã ngồi phịch xuống đất, đến “đẹt†má»™t cái.
Lúc bấy giá», các giáo chúng của NgÅ© Äá»™c giáo Ä‘á»u nhìn nhau kinh ngạc. Mụ ăn xin Hà Hồng Dược là cao thủ trong giáo phái, vai vế con trên Giáo chủ Ä‘Æ°Æ¡ng kim má»™t bá»±c, mà không hiểu tại sao mụ lại bị má»™t tên thanh niên không gì hÆ¡n ngÆ°á»i, quật ngã má»™t cách dá»… dàng nhÆ° vậy được? NgÆ°á»i gầy cao là Phan Tú Äạt và ngÆ°á»i tầm thÆ°á»›c là Trình Kỳ TÆ°, cả hai Ä‘á»u la tả hữu há»™ pháp của NgÅ© Äá»™c giáo. Há» nhìn nhau, gật đầu má»™t cái.
Phan Tú Äạt nói:
- Äể tôi lãnh giáo trÆ°á»›c.
Thấy thế Sa Thiên Quảng liá»n nói:
- Viên tÆ°á»›ng công, cho phép tiểu đệ tiếp ngÆ°á»i này?
Biết Sa Thiên Quảng không phải là địch thủ, Thừa Chí không tiện ngăn cả, chỉ nói rằng:
- Sa huynh nên dùng quạt, vì các ngón tay của há» Ä‘á»u Ä‘eo móng nhá»n, cÅ©ng là má»™t thứ khí giá»›i đấy!
Sa Thiên Quảng liá»n giở quạt âm dÆ°Æ¡ng ra đấu vá»›i Phan Tú Äạt. Còn bên này chàng Câm đã lẳng lặng đấu vá»›i Trình Kỳ TÆ° rồi. Cả hai cặp cùng nhau tranh đấu rất kịch liệt. Má»™t lát sau, má»i ngÆ°á»i bên NgÅ© Äá»™c giáo Ä‘á»u xông cả lên. Hồ Quế Nam, Thiết La Han, và Thanh Thanh cÅ©ng rút khí giá»›i ra tiếp chiêu. Mụ ăn xin Hà Hồng Dược hung hăng nhÆ° lang hổ nhảy xổ đến đánh Thanh Thanh.
Chắc thế nào mụ kia cÅ©ng có sá»± oán thù rất lá»›n, Thừa Chí tuy không biết rõ, nhÆ°ng chàng Ä‘oán chắc thế nào cÅ©ng có việc liên can vá»›i Kim Xà Lang Quân, vì khi mụ vừa biết Thanh Thanh là giòng dõi của Kim Xà Lang Quân, liá»n bất chấp hết thảy, xông lên cảnh cáo liá»n.
Thừa Chí nghÄ©: “Mụ ná» ra tay Ä‘á»™c ác lắm, ta không thể nào để cho mụ gần gÅ©i Thanh Thanh được.â€
NghÄ© Ä‘oạn, vừa thấy Hà Hồng Dược sắp tiến sát tá»›i mình ngÆ°á»i yêu, chàng nhảy phắt lại, nắm lấy lÆ°ng kẻ địch, nhấc bổng lên, rồi vứt ra phía xa. HàThiết Thủ sầm nét mặt lại, giÆ¡ ngón tay trá» bên phải để lên mồm thổi lên má»™t cái. Giáo chúng lúc nhảy vào thì rất hăng hái và khi lùi vá» cÅ©ng rất nhanh nhẹn. Thoáng má»™t cái, bá»n giáo chúng đã trở lại đứng cạnh Giáo chủ xếp hàng nhÆ° cÅ©. Hà Thiết Thủ mỉm cÆ°á»i nói vá»›i Thừa Chí rằng:
- Viên tướng công nho nhã văn vẻ như thế, không ngỠlại có võ công tuyệt diệu như vậy, cho tôi lãnh giáo vài hiệp có được không?
Thừa Chí đáp:
- Chúng tôi xÆ°a nay không quen biết các bạn của quý giáo bao giá», và không biết chúng tôi mang lá»—i vá»›i các bạn ấy ở đâu, mong cho hay rõ, để tôi biết mà xin lá»—i.
Mặt đỠbừng, Hà Thiết Thủ thỠthẻ nói:
- Sá»± thật, việc của chúng tôi chỉ có liên quan vá»›i nhà cầm quyá»n thôi. Viên tÆ°á»›ng công không hiểu rõ nguyên nhân bên trong thì coi nhÆ° không có việc gì nữa. NhÆ°ng lúc này bá»—ng có Kim Xà Lang Quân dây dÆ°a vào nên tiểu muá»™i má»›i xin há»i má»™t câu, chẳng hay Kim Xà Lang Quân hiện giỠở đâu?
Thanh Thanh kéo tay áo Thừa Chí rồi khẽ nói:
- Anh đừng nói cho hỠbiết nhé!
Thừa Chí há»i Hà Thiết Thủ rằng:
- Xưa nay Giáo chủ vẫn quen biết Kim Xà Lang Quân phải không?
Hà Thiết Thủ đáp:
- Y vá»›i tệ giáo liên can rất mật thiết. Cha tôi cÅ©ng vì y mà phải vá» chầu Trá»i. Hai vạn giáo hữu của tệ giáo Ä‘á»u muốn kiếm y.
Thừa Chí và Thanh Thanh Ä‘á»u giật mình kinh hãi, tuy chÆ°a được gặp, cả hai ngÆ°á»i cÅ©ng biết Kim Xà Lang Quân thần xuất quá»· mật, Ä‘i đâu cÅ©ng gây thù địch, NgÅ© Äá»™c giáo cám Æ¡n ông ta, không phải là chuyện kỳ lạ gì cả.
Thừa Chí nói:
- Kim Xà Lang Quân ở cách nơi đây hàng vạn dặm, có lẽ quý vị không bao giỠcó thể gặp mặt ông ta được.
Hà Thiết Thủ nói:
- Nếu vậy, chúng tôi phải giữ con trai của y để tế lễ cha tôi đã.
Vừa nói vừa tủm tỉm cÆ°á»i, mặt nàng lúc nào cÅ©ng bẽn lẽn xấu hổ, không khác nào má»™t thiếu nữ trong khuê các vậy, nhÆ°ng có ngỠđâu lá»i nói của nàng lại lợi hại đến thế?
Thừa Chí nói:
- Từ xÆ°a tá»›i giá», ngÆ°á»i nào gây nên tá»™i lá»—i thì ngÆ°á»i ấy phải chịu. Quý vị có thù hằn vá»›i ông ta thì cứ việc Ä‘i kiếm thẳng ông ta má»›i phải.
Hà Thiết Thủ nói:
- Hồi cha tôi sắp tắt thở, tiểu muá»™i má»›i lên ba. Hai mÆ°Æ¡i năm nay, tiểu muá»™i đã kiếm khắp má»i nÆ¡i, Ä‘á»u không thấy tung tích của Hạ tiá»n bối. Bây giá» chúng tôi giữcông tá»­ này ở lại, lẽ dÄ© nhiên ông ta phải lại đây tìm kiếm, nhÆ° vậy chúng tôi có thể thanh toán những dÄ© vãng ngay.
Không thể nhịn được nữa, Thanh Thanh nổi giận quát lớn:
- Hừ, đừng có mÆ¡ má»™ng hão huyá»n làm gì? Ta Ä‘i báo cho cha ta hay, các ngÆ°á»i sẽ bị chém giết chết hết.
Hà Thiết Thủ quay đầu há»i Hà Hồng Dược rằng:
- Nó có giống cha nó không?
Hà Hồng Dược đáp:
- Hình dáng, mặt mũi nói giống cha nói như đúc, và cả tánh nết cũng vậy, không khác một tí nào.
Hà Thiết Thủ thỠthẻ nói với Thừa Chí rằng:
- Viên tÆ°á»›ng công, xin má»i quý vị lại nhà, tiểu muá»™i chỉ giữ má»™t mình Hạ công tá»­ ở lại đây thôi!
Nói xong, nàng xua tay, hình như tiễn khách ra vỠvậy.
Thừa Chí nghÄ© thầm: “Há» chỉ căm há»n má»™t mình chú Thanh thôi, hiện giá» tình thế ở đây hiểm nghèo lắm, ta hãy Ä‘Æ°a nàng ra khá»i đây trÆ°á»›c. Còn những ngÆ°á»i khác, dù không tẩu thoát được cÅ©ng không đến ná»—i nguy hiểm cho lắm.â€
Nghĩ đoạn, chàng cúi chào một cái, miệng nói:
- Nếu vậy, chúng ta sẽ tái kiến!
ChÆ°a dứt lá»i, chàng bá»—ng ôm ngang lÆ°ng Thanh Thanh lên, cặp vào cạnh nách, rồi chạy vá» phía chân tÆ°á»ng. NhÆ°ng bá» tÆ°á»ng quá cao, lại thêm cắp Thanh Thanh bên hông, chàng không thể nhảy lên được, liá»n dùng hai tay bÆ°ng ngang ngÆ°á»i yêu ném thẳng lên trên bá» tÆ°á»ng và la lá»›n:
- Chú Thanh, cẩn thận!
Má»i ngÆ°á»i bên NgÅ© Äá»™c giáo Ä‘á»u nổi giận kêu la, ám khí tung lên nhÆ° mÆ°a, chàng bèn múa hai tay áo lên chống đỡ, tất cả ám khí Ä‘á»u rÆ¡i xuống đất hết, Thanh Thanh bám được bá» tÆ°á»ng, Ä‘ang định nhảy ra bên ngoài, thì Hà Thiết Thủ đã rá»i khá»i chá»— ngồi, tả chưởng nhắm thẳng mặt Thừa Chí đánh mạnh mẽ tá»›i. Thấy hình bóng nàng vừa má»›i nhúc nhích, Thừa Chí đã thấy quyá»n phong của nàng đánh tá»›i đầu mÅ©i mình rồi. Từ khi hạ sÆ¡n tá»›i giá», chàng chÆ°a há» gặp địch thủ nào võ nghệ cao cÆ°á»ng đến thế bao giá». Chàng nhận thấy chỉ có nhị sÆ° ca Quy Tân Thụ má»›i ngang tài vá»›i nàng thôi. Nàng là phận gái mà tài ba luyện tá»›i mức ấy thật hiếm có, vì vậy chàng vừa kinh hãi, vừa cảm phục, liá»n quát lá»›n:
- Giá»i lắm!
Chàng vá»™i ưỡn mình vá» phía sau để tránh, liếc mắt nhìn, thấy quyá»n của đối phÆ°Æ¡ng lại là má»™t cái móc sắt Ä‘en xì, càng kinh hãi thêm. Tay phải nàng phẩy má»™t cái, má»™t chiếc vòng vàng bay ngay lên trên bá» tÆ°á»ng, Hà Thiết Thủ quát lá»›n:
- Xuống đi!
Bá»—ng thấy chân trái Ä‘au buốt xÆ°Æ¡ng, Thanh Thanh đứng không vững ngã lá»™n rÆ¡i xuống dÆ°á»›i chân tÆ°á»ng. Hà Hồng Dược cả cÆ°á»i má»™t hồi, nghe rất kinh hãi, mÆ°á»i ngón tay gang của mụ bá»—ng rá»i khá»i các ngón tay, Ä‘á»u nhắm mình Thanh Thanh bắn tá»›i.
Lúc ấy, Thừa Chí vá»›i Hà Thiết Thủ đã đánh được năm hiệp rồi, thế công lẫn thế thủ của hai ngÆ°á»i Ä‘á»u nhÆ° vÅ© bão nhanh nhẹn vô cùng.
Chàng liếc mắt thấy Thanh Thanh sắp bị lâm nguy, vá»™i móc túi lấy má»™t nắm quân cá» ném ra, chỉ nghe “loong coong†mấy tiếng mÆ°á»i cái móng gang của Hà Hồng Dược Ä‘á»u rÆ¡i cả xuống đất, Hà Thiết Thủ la lá»›n:
- Tài nghệ lỗi lạc lắm!
Vừa khen ngợi, nàng vừa tấn công hai móc liá»n. Trông thấy rõ tay phải nàng trắng nõn nà nhÆ° ngá»c ngà, năm ngón tay xinh xinh có bôi nÆ°á»›c màu hồng của hoa Phụng Tiên, nên bàn tay phải nàng vừa đánh tá»›i, Thừa Chí ngá»­i thấy mùi thÆ¡m khá nồng ngát. Còn tay trái của nàng không hiểu tại sao lại chặt cụt mất bàn tay Ä‘i, cổ tay lắp má»™t cái móc sắt, để thay thế mấy ngón tay đã mất. Móc sắt ấy cÅ©ng khóa, đánh, kéo, bổ, vân vân, linh Ä‘á»™ng không kém gì bàn tay thật.
Thừa Chí la lớn:
- Sa huynh, các ngÆ°Æ¡i mau cÆ°á»›p Ä‘Æ°á»ng đào tẩu Ä‘i!
Lúc ấy, giáo chúng NgÅ© Äá»™c đã vây đánh bá»n Sa Thiên Quảng từ lâu rồi, vì địch nhiá»u, Sa Thiên Quảng cùng má»i ngÆ°á»i muốn tháo thân nhÆ°ng không sao thoát khá»i vòng vây. Bá»—ng gặp phải kình địch, Thừa Chí phấn khởi vô cùng, liá»n giở những thế võ tuyệt chiêu của Phục Hổ chưởng ra oai dÅ©ng vô cùng. Thấy Hà Thiết Thủ đánh nhiá»u miếng hÆ° chiêu, nghÄ©a là sắp đánh tá»›i ngÆ°á»i địch, nàng lại thâu thế lại, Thừa Chí tưởng lầm đối phÆ°Æ¡ng nể mình, nên chàng cÅ©ng không ra hết sức đối địch. Trong khi Ä‘ang đánh kịch liệt, Thừa Chí Ä‘Æ°a mắt trông thấy Thanh Thanh vẫn ngồi dÆ°á»›i đất, không thấy đứng dậy trợ chiến, liá»n công vài thế thật lợi hại, đẩy Hà Thiết Thủ lùi vài bÆ°á»›c, chàng nhảy lại đỡ Thanh Thanh đứng dậy.
Bá»—ng nghe má»™t tiếng kêu đến “bá»™p†thật lá»›n, thì ra Thiết Hán và Trình Kỳ TÆ° bốn chưởng đập vào nhau, cả hai cùng sức mạnh đẩy lùi vá» phía sau mấy bÆ°á»›c. Thiết La Hán thét lên má»™t tiếng, lại tiến lên tấn công, đánh được mấy hiệp, bàn tay đã sÆ°ng dần. Y vừa lo vừa tức, vá»™i lá»›n tiếng kêu bảo má»i ngÆ°á»i rằng:
- Tay của chúng có chất độc đấy, các anh em phải nên cẩn thận!
Lúc này, Thừa Chí má»›i hay, tên giáo dân nào cÅ©ng luyện Äá»™c Sa chưởng cả, trong khi đối địch, há»… ai đụng phải Ä‘á»™c chưởng của chúng là bị trúng Ä‘á»™c ngay. Thấy tình thế càng ngày càng nguy cấp, Thừa Chí nghÄ©: “Nếu không xông ra lúc này, tuy mình ta không sao, nhÆ°ng những anh em kia chỉ sợ bị chôn vùi ở trong cái ổ Ä‘á»™c này mất.â€
Thấy Thừa Chí đã đỡ Thanh Thanh đứng dậy, Hà Thiết Thủ không để cho chàng cứu giúp Thiết La Hán nữa, liá»n lanh lẹ tá»›i cạnh chàng.
Thừa Chí lớn tiếng nói:
- XÆ°a nay chúng tôi không có thù hằn gì vá»›i Hà giáo chủ, tại sao không để cho chúng tôi rút lui, cứ dồn vào Ä‘Æ°á»ng cùng nhÆ° vậy? Quá lắm, tất nhiên chúng tôi phải ra tay thật sá»±, thì lúc ấy đừng có trách chúng tôi là ngÆ°á»i không biết Ä‘iá»u nhé?
Hà Thiết Thủ tủm tỉm cÆ°á»i, hai má hiện lên hai đồng tiá»n, thá» thẻ nói:
- Chúng tôi chỉ cần lÆ°u lại Hạ công tá»­ thôi, còn TÆ°á»›ng công và các ngÆ°á»i cứ tá»± tiện ra vá».
GiÆ¡ chân trái quét ngang, Thừa Chí dùng bàn tay phải bổ vào mặt đối phÆ°Æ¡ng, Hà giáo chủ giÆ¡ tay ngá»c thon thon lên đỡ, thấy sức mạnh tả chưởng của Thừa Chí quá khủng khiếp, liá»n nghÄ©: “Nếu ta để bàn tay đụng vào bàn tay của y, giả sá»­ y có trúng Ä‘á»™c nhÆ°ng bàn tay ta cÅ©ng phải gãy ngay tức thì.â€
Nàng liá»n sá»­ dụng luôn ngón tay, định Ä‘iểm vào Khúc Trì huyệt của đối phÆ°Æ¡ng. Thế ấy thay đổi vừa nhanh vừa đúng, nàng yên trí thế nào cÅ©ng đắc thắng.
Thừa Chí cũng phải khen ngợi rằng:
- Chỉ pháp hay lắm!
Chàng vá»™i dùng tả chưởng quét ngang, định chém vào cổ địch thủ. Biết tay địch có chất Ä‘á»™c, chàng liá»n thay đổi chưởng pháp ra quyá»n pháp, giở miếng “Phá Ngá»c quyá»nâ€, môn võ tuyệt kỹ của sÆ° môn ra. Thế quyá»n này miếng nào cÅ©ng thế hùng sức mạnh. Ngay nhÆ° LÆ°u Bá»™i Sinh đã được ngÆ°á»i ta tặng cho danh hiệu là Thần Quyá»n Thái Bảo mà cÅ©ng không chịu nổi năm miếng của chàng. Võ công của Hà Thiết Thủ tuy cao cÆ°á»ng thật, nhÆ°ng dù sao, nàng cÅ©ng là phái yếu, thấy những miếng quyá»n nặng nhÆ° búa bổ thì đâu dám chống đỡ cÆ¡ chá»›?
Mặt của Hà Thiết Thủ Ä‘ang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, thấy Thừa Chí quyá»n thế oai dÅ©ng nhÆ° vậy, nàng tá» vẻ sợ hãi, liá»n giở luôn tài nghệ tiểu xảo nhảy nhót ra để trốn tránh. NgỠđâu, nàng nhanh Thừa Chí lại càng nhanh hÆ¡n. Thừa lúc nàng vừa lùi lại ná»­a bÆ°á»›c, chàng giÆ¡ tả chưởng lên cao, hữu quyá»n bá»—ng dùng thế Thạch Phá Thiên Kinh (đá vỡ trá»i hãi) ra, đánh luôn vào mình Tá» Vân Ngao Ä‘ang đứng ở cạnh đó. Tá» Vân Ngao la lá»›n:
- Thế này khéo đánh lắm!
Y liá»n giÆ¡ tay trái ra bắt quyá»n của đối phÆ°Æ¡ng. Thừa Chí bá»—ng ngồi sụp xuống, tay trái nắm luôn tay áo của địch, đồng thá»i chân phải móc luôn má»™t cái, và dùng đùi chân trái đè lên đầu gối chá»— bánh chè của đối phÆ°Æ¡ng. Chỉ nghe “lách cách†má»™t tiếng, bánh chè của Tá» Vân Ngao bị chặt liá»n, Ä‘au Ä‘á»›n lạ thÆ°á»ng, uể oải ngồi xụp suống. Lúc ấy, ngÆ°á»i Ä‘ang đấu vá»›i Tá» Vân Ngao là Hồ Quế Nam được rá»—i tay, chạy sang cứu giúp Sa Thiên Quảng Ä‘ang bị ba tên hảo thủ vây đánh.
Thừa Chí lớn tiếng dặn bảo:
- Lui tá»›i chá»— chân tÆ°á»ng, để tôi Ä‘i cứu ngÆ°á»i cho.
Hồ Quế Nam nghe lá»i liá»n quay lại đỡ ba ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng là Thanh Thanh, Thiết La Hán, và ÄÆ¡n Thiết Sinh tá»›i chá»— chân tÆ°á»ng đứng chá». Thừa Chí Ä‘Æ°a mắt nhìn xung quanh, thấy Sa Thiên Quảng và chàng Câm Ä‘á»u má»™t đấu vá»›i ba. Tình thế của Sa Thiên Quảng nguy cấp hÆ¡n, chàng vá»™i giÆ¡ chân đá hai tên giáo dân vừa xông tá»›i tấn công mình rồi chàng nhảy tá»›i cạnh ba tên Ä‘ang bao vây Sa Thiên Quảng, chỉ mấy miếng võ, đã đánh cho ba tên ná» sái cổ, trặc bả vai, và què tay rồi.
Má»™t là Thừa Chí không muốn đánh nhiá»u kẻ địch bị thÆ°Æ¡ng, hai là chàng không dám tiếp tục chá»i thẳng những bàn tay Ä‘á»™c, cho nên chàng chỉ dùng lối bẻ tay hay vặn tay địch, để chúng sái chân què tay, nằm hay ngồi yên chá»— không chiến đấu được nữa thôi.
Cứu Sa Thiên Quảng thoát nạn, chàng lại nhảy tá»›i cạnh chàng Câm. Äã há»c được tinh yếu quyá»n pháp của phái Hoa SÆ¡n, chàng Câm chống chá»i vá»›i ba tay cao thủ, tuy không thắng được, nhÆ°ng cÅ©ng không đến ná»—i bị bại.
Hà Thiết Thủ huýt má»™t tiếng còi, tất cả giáo dân Ä‘á»u xông lại vây đánh Thừa Chí và chàng Câm.
Chỉ thấy Thừa Chí nhảy sang Äông, xông Tây, đã đánh hai tên quây quần chàng Câm bị long quai hàm và cánh tay rá»i khá»i khá»›p rồi.
Còn má»™t tên thấy thế sợ quá ngẩn ngÆ°á»i ra bị chàng Câm thoi má»™t quyá»n vào sống mÅ©i, máu tÆ°Æ¡i lai láng đầy mặt. Hăng máu, chàng Câm định Ä‘uổi theo đánh nữa. Thừa Chí túm luôn cổ áo chàng, lôi tá»›i chân tÆ°á»ng. Lúc ấy, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tụ tập ở đó để chá» lệnh của Thừa Chí.
ở Vân Nam, NgÅ© Äá»™c giáo Ä‘á»™c bá má»™t phÆ°Æ¡ng, lừng tiếng khắp thiên hạ, các giá»›i giang hồ há»… nghe tiếng của giáo phái này là đã chau mày lắc đầu, sợ hãi rồi. Vì các giáo dân của NgÅ© Äá»™c giáo không những võ công cao cÆ°á»ng mà còn thiện dụng chất Ä‘á»™c. Kẻ địch nào chỉ dính phải má»™t giá»t chất Ä‘á»™c của há» là bị chết má»™t cách thê thảm ngay. Có ngỠđâu, há» tá»›i miá»n Bắc này lại gặp phải cÆ°á»ng địch, nên các giáo dân Ä‘á»u vừa kinh hãi vưà tức giận. Hà Thiết Thủ huýt còi miệng lia lịa, các đệ tá»­ vá»™i xếp thành hàng ngÅ©, xông tá»›i tấn công Thừa Chí.
Thừa Chí nói:
- Các ngÆ°á»i mau mau chạy Ä‘i, để mình tôi đối phó há» cho.
Khinh công khá nhất, Hồ Quế Nam lại khôn ngoan nữa, liá»n giở khinh công “Bích Hổ Du TÆ°á»ng†(thạch sùng bò trên tÆ°á»ng) leo lên trên bá» tÆ°á»ng trÆ°á»›c, rồi tiếp tay Ä‘Æ°a má»i ngÆ°á»i lên sau. Thừa Chí lại đánh ngã thêm mÆ°á»i mấy tên giáo dân, rồi chắp tay chào Hà Thiết Thủ và nói:
- Xin tái kiến, cô Giáo chủ!
Nói xong, cÆ°á»i ha hả, rồi dí lÆ°ng sát bá» tÆ°á»ng, cứ thế leo lên trên đỉnh tÆ°á»ng. Lão khất bà Hà Hồng Dược quát lá»›n má»™t tiếng, liá»n nhắm thượng, trung, hạ bá»™ của Thừa Chí mà ném luôn năm móng tay gang. Mụ tưởng Thừa Chí Ä‘ang leo tÆ°á»ng nhÆ° vậy tất khó tránh nổi. Thừa Chí phẩy tay áo má»™t cái, năm móng tay gang Ä‘á»u quay trở lại, bắn vào phía giáo dân.
Hà Hồng Dược la lớn:
- Ngươi có phải là đệ tử của Kim Xà Lang Quân không?
Thừa Chí ngạc nhiên giây lát, rồi nghÄ© thầm: “Thể nào mụ ta cÅ©ng có liên can rất lá»›n vá»›i Kim Xà Lang Quân.â€
Chàng vừa nghÄ© vừa leo lên rất nhanh, chÆ°a kịp trả lá»i đã nhảy ra ngoài bá» tÆ°á»ng rồi.
Lúc ấy, chàng Câm và Hồ Quế Nam đã bảo vệ Thanh Thanh và má»i ngÆ°á»i chạy tá»›i chân bá» tÆ°á»ng thứ tÆ° tức tÆ°á»ng màu vàng rồi. Bá»—ng thấy bức tÆ°á»ng đó có tiếng kêu “kẹt kẹtâ€, và lá»™ ra má»™t lá»— hổng rá»™ng mấy thÆ°á»›c. Thừa Chí biết ngay đó là cánh cá»­a máy, liá»n nhanh nhÆ° mÅ©i tên nhảy tá»›i giữa cá»­a, đánh luôn má»™t thế “Bài SÆ¡n Äảo Hảiâ€, lưỡng quyá»n đấm luôn hai tên giáo dân vừa má»›i xông ra, má»™t cái thật mạnh. Thế là cả hai tên giáo dân ấy lá»™n ngược má»™t vòng, bắn thẳng ra ngoài. Nhá» vậy, các tên khác không dám xông vào nữa.
Phan Tú Äại lên tiếng ra lệnh, bốn tên giáo dân giÆ¡ ống đồng lên thổi bốn khóm chất Ä‘á»™c bắn thẳng vào mặt Thừa Chí. Chất Ä‘á»™c chÆ°a tá»›i nÆ¡i, Thừa Chí đã ngá»­i thấy mùi hôi tanh lạ lùng, liá»n nhịn hÆ¡i nhảy lui vá» phía sau hÆ¡n trượng. Thế là chất Ä‘á»™c vừa tá»›i chá»— đứng cÅ© của chàng rÆ¡i cả xuống đất, má»™t làn khí tanh hôi bốc lên liá»n. Bá» tÆ°á»ng vàng thấp hÆ¡n bá» tÆ°á»ng Ä‘á» năm thÆ°á»›c (thÆ°á»›c ta hồi xua, chỉ bằng hai tấc rưỡi Tây thôi). Thừa Chí khẽ nhún mình má»™t cái, hai tay đã víu được mép tÆ°á»ng ở trên đỉnh rồi. Co mạnh ngÆ°á»i má»™t cái, ngÆ°á»i chàng ở trên không Ä‘u má»™t vòng, chàng đã nhảy ra khá»i bá» tÆ°á»ng thứ tÆ° rồi.
Trông thấy dáng Ä‘iệu của chàng đẹp quá, Hà Thiết Thủ cÅ©ng phải vá»— tay khen ngợi. Ba bức tÆ°á»ng bên ngoài, lá»›p sau thấp hÆ¡n lá»›p trÆ°á»›c, chàng chỉ nhún má»™t cái là nhảy qua rồi. Không bao lâu, má»i ngÆ°á»i đã ra tá»›i bá» tÆ°á»ng Ä‘en rồi. Tuy không thấy có ngÆ°á»i Ä‘uổi theo, Thừa Chí không dám trì hoãn, cõng luôn Thanh Thanh lên vai, cùng má»i ngÆ°á»i chạy thẳng vá» phía thành.
Sắp vá» tá»›i nhà, Thừa Chí bá»—ng thấy phía sau gáy buồn buồn và có má»™t hÆ¡i nóng thổi tá»›i, liá»n quay đầu lại nhìn. Thanh Thanh phì cÆ°á»i, vẻ mặt tÆ°Æ¡i tỉnh nhÆ° thÆ°á»ng.
Lúc này Thừa Chí má»›i hay nàng chỉ bị thÆ°Æ¡ng nhẹ thôi, nên trong lòng yên vui vô cùng. Vào tá»›i nhà trong, chàng vá»™i lấy Băng Thiá»m ra chữa cho Thiết La Hán và ÄÆ¡n Thiết Sinh. Chân của Thanh Thanh bị vòng vàng của Hà Thiết Thủ đánh trúng, vết thÆ°Æ¡ng thâm tím và sÆ°ng to. NhÆ° vậy đủ rõ võ công của Hà Thiết Thủ khá lợi hại. Chữa vết thÆ°Æ¡ng và nghỉ ngÆ¡i xong, Thừa Chí liá»n há»i ÄÆ¡n Thiết Sinh vá» lai lịch của phái NgÅ© Äá»™c giáo đó.
ÄÆ¡n Thiết Sinh nói:
- Hành tung của giáo đồ NgÅ© Äá»™c giáo không ra khá»i bốn tỉnh: Vân Nam, Quý Châu, Quảng Äông, và Quảng Tây. XÆ°a nay chúng không tá»›i miá»n Bắc bao giá» nhÆ°ng giá»›i võ lâm há»… nghe ai nhắc tá»›i NgÅ© Äá»™c giáo là khiếp sợ liá»n. Nên không ai dám va chạm vá»›i bá»n chúng cả.
Trình Thanh Trúc từ nãy giá» vẫn đứng cạnh lắng tai nghe, chau mày không nói ná»­a lá»i, lúc này bá»—ng lên tiếng nói:
- Viên tÆ°á»›ng công ạ, nghe nói Hoàng Má»™c đạo nhân của phái Võ Äang chết trong tay bá»n chúng đấy.
Thừa Chí há»i:
- Ông ta chết như thế nào? Có ai trông thấy không?
Trình Thanh Trúc đáp:
- Nếu lúc bấy giá» có ngÆ°á»i nào ở đó mục kích thì ngÆ°á»i đó chÆ°a chắc đã có sống tá»›i bây giá». NhÆ°ng trên giang hồ, ngÆ°á»i ta đồn đại rằng Hoàng Má»™c đạo nhân chết rất thảm thÆ°Æ¡ng. Sau đó, phái Võ Äang cá»­ đại Ä‘á»™i tá»›i Vân Nam để trả thù, nhÆ°ng không có kết quả gì cả, nhÆ° vây má»›i thật huyá»n bí, ly kỳ chứ?
Sa Thiên Quảng há»i:
- Có thật Trình huynh không biết mụ ăn xin nỠkhông?
Trình Thanh Trúc đáp:
- Ngày hôm nay đệ Ä‘i gần tá»›i biệt thá»± của Thành vÆ°Æ¡ng, bá»—ng quay ngang trở vá», chắc quý vị phải lấy làm ngạc nhiên lắm phải không? NhÆ°ng sá»± thật, tôi có má»™t sá»± bí ẩn không thể cho phép phÆ¡i trần cho quý vị biết được.
Sa Thiên Quảng cÆ°á»i nói:
- Äệ đã thá»­ tài vá»›i lão huynh rồi, biết lão huynh là ngÆ°á»i cao niên nhÆ°ng sức vẫn còn mạnh. Và không ai dám nói lão huynh là ngÆ°á»i tham sống sợ chết cả.
Trình Thanh Trúc nói:
- Äệ đã nhận sá»± ký thác của má»™t ngÆ°á»i đã thá» Ä‘á»™c không nói lá»™ ra cho ai hay. Sở dÄ© đệ không muốn vào Thành vÆ°Æ¡ng phủ cÅ©ng vì có liên can vá»›i việc ấy đấy.
Biết y là thủ lãnh của má»™t bang phái lá»›n, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tin lá»i y là thật, nên không ai nhắc nhở đến câu chuyện ấy nữa.
Trong khi má»i ngÆ°á»i Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì bá»—ng có má»™t gia nhân vào báo cáo:
- Có một cô hỠTiêu xin vào ra mắt Viên tướng công.
Thanh Thanh cau may, giận giữ há»i:
- Con nhỠấy tới đây làm gì thế?
Thừa Chí vội nói:
- Má»i cô ấy vào.
Gia Ä‘inh vâng lá»i Ä‘i ra liá»n. Má»™t lát sau, tên gia Ä‘inh đó dẫn Tiêu Uyển Nhi vào. Vừa vào tá»›i khách sảnh, Uyển Nhi vá»™i tiến tá»›i trÆ°á»›c mặt Thừa Chí, quỳ xuống vái mấy cái, rồi phục xuống khóc lóc. Thấy nàng mặc áo sô, Thừa Chí biết chuyện không lành, cÅ©ng vá»™i quỳ xuống đáp lá»…, nói:
- Má»i Tiêu cô nÆ°Æ¡ng đứng dậy. Chẳng hay lệnh tôn đạo nhân có được mạnh giá»i không?
Tiêu Uyển Nhi vừa khóc vừa đáp:
- Cha, cha… cha tôi bị tên gian tặc hỠMẫn giết chết rồi!
Thừa Chí giật mình, đứng dậy há»i:
- Tại sao thế?
Tiêu Uyển Nhi vá»™i lấy má»™t gói vải ra, để trên bàn mở ra, thấy bên trong có má»™t con dao găm dính đầy máu Ä‘en. Cầm con dao lên xem, Thừa Chí thấy chuôi dao có khắc mấy chữ: Võ Äang môn hạ, tá»­ tá»± bối đệ tá»­ Mẫn Tá»­ Hoa thâu chấp (nghÄ©a môn đồ phái Võ Äang vai vế thuá»™c hạng chữ tá»­, Mẫn Tá»­ Hoa nhận lấy). Lợi khí này của phái Võ Äang tặng cho những đệ tá»­ thành nghá» dùng để phòng thân.
Tiêu Uyển Nhi vừa khóc vừa nói:
- Sau buổi há»p đại há»™i Thái SÆ¡n, cha tôi và tôi trở vá» nhà, khi Ä‘i qua phủ Từ Châu, vào ngủ trá» khách sạn ná». Ngày hôm sau, tá»›i giá» thìn vẫn chÆ°a thấy cha tôi vậy, tôi vào phòng gá»i, ngỠđâu… NgỠđâu… trên ngá»±c cha tôi có con dao này… cắm lút tá»›i cán… Viên tÆ°á»›ng công… xin TÆ°á»›ng công giải quyết cho…
ChÆ°a dứt lá»i, nàng đã khóc đến ná»—i không thể nói nên lá»i nữa. Máu ghen Ä‘ang sôi nổi, Thanh Thanh thấy nàng khóc thảm thÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy cÅ©ng Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng xót, liá»n kéo nàng lại gần, lấy khăn tay ra lau chùi nÆ°á»›c mắt há»™, và nói vá»›i Thừa Chí rằng:
- Äại ca, tên há» Mẫn đã nhận lá»i không nghÄ© tá»›i mối thù ấy nữa, tại sao y lại còn hành vi ti tiện thế này? Việc này đại ca thể nào cÅ©ng ra tay giải quyết má»›i được.
Ngẫm nghÄ© má»™t lúc, Thừa Chí má»›i há»i:
- Tiêu cô nÆ°Æ¡ng, từ khi lệnh tôn bị hành thích tá»›i giá», cô có gặp tên há» Mẫn lần nào không?
Tiêu Uyển Nhi vẫn khóc lóc, nghẹn ngào trả lá»i:
- Tôi… tôi… có gặp y hai lần. Chúng tôi đuổi theo y ngày hôm qua vừa tới nơi đây.
Thanh Thanh nói:
- Nếu vậy hay lắm, y có mặt ở trên Bắc Kinh này chúng tôi thể nào cũng kiếm ra.
Cô em cứ yên tâm, thể nào chúng tôi cũng trả thù cho.
Thấy Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng ngÆ¡ ngác nhìn má»i ngÆ°á»i, Thanh Thanh biết hai ngÆ°á»i không rõ chuyện này, liá»n đêm chuyện Thừa Chí ở Kim Linh phá tan Lưỡng Nghi kiếm pháp, giải mối thù cho hai nhà há» Tiêu và há» Mẫn, nói cả ra. Thấy Mẫn Tá»­ Hoa không giữ đạo nghÄ©a giang hồ nhÆ° vậy, ai nấy Ä‘á»u công phẫn. Sa Thiên Quảng nói:
- Mẫn Tử Hoa là cái thứ gì, tôi lão Sa đây thể nào cũng phải đấu với y một trận.
Tiêu Uyển Nhi quay lại vái chào má»i ngÆ°á»i vá»›i giá»ng nghẹn ngào nói:
- Xin quý vị bá bá thúc thúc chủ trì công lý và đạo nghĩa cho.
Trình Thanh Trúc đập mạnh xuống bàn một cái quát lớn:
- Hiện giá» tên Mẫn Tá»­ Hoa ở đâu? Phái Võ Äang tuy ngÆ°á»i nhiá»u thế mạnh thật, nhÆ°ng lão Trình này không sợ hãi gì cả.
Uyển Nhi nói:
- Sau khi chúng tôi khâm liệm cha tôi xong, linh cữu gởi ở nhà Vân Tiêu đầu tiêu cục Quảng Võ ở ngay Từ Châu, và chúng tôi gởi cho các võ lâm đồng đạo nhá» tìm kiếm hung thủ há»™. Chắc hồn cha tôi linh thiêng phù há»™ cÅ©ng nên, mấy ngày hôm sau, các bạn ở tỉnh Hà Nam cho hay tin, tên gian tặc há» Mẫn vừa ở Hà Nam, thẳng Ä‘Æ°á»ng Ä‘i lên Bắc Kinh. Tất cả hÆ°Æ¡ng chủ ná»™i ngoại hÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°á»ng của Kim Long bang chúng tôi há»p cùng vá»›i các đà chủ ở các bến tàu, chia nhau ra đón Ä‘Æ°á»ng tróc nã tên gian tặc ấy. Chúng tôi đã đấu vá»›i y hai lần, nhÆ°ng lần nào y cÅ©ng trốn thoát cả. Tiểu muá»™i vô dụng quá, còn bị y đâm má»™t kiếm nữa.
Thấy vai nàng u lên, Thừa Chí biết nàng bị thương ở bả vai. Tội nghiệp cho nàng, vì trả thù cha, không quản ngại nguy hiểm, nàng mới bị thương như vậy.
Uyển Nhi lại nói tiếp:
- Ngày hôm qua, chúng tôi đuổi theo y tới Bắc Kinh, và hiện giỠđã biết chỗ trú chân của y rồi.
Thanh Thanh vội nói:
- Nó ở đây? Chúng ta phải đi ngay, bằng không để cho nó tẩu thoát thì uổng công lắm đấy.
Uyển Nhi nói:
- Hiện giá» nó ở má»™t căn nhà ở phố Truyá»n Gia khu Tây Thành, chúng tôi đã có hÆ¡n trăm ngÆ°á»i canh gác ở xung quanh đó rồi.
Thừa Chí gật đầu khen ngợi, nghÄ© thầm: “Nàng tuy ít tuổi, nhÆ°ng khôn ngoan thạo Ä‘á»i lắm. Lần này, bang Kim Long Ä‘á»™ng viên tất cả lá»±c lượng, Ä‘uổi theo hung thủ lên trên này, quyết phải giết kỳ được tên Mẫn Tá»­ Hoa má»›i thôi.â€
Uyển Nhi lại nói:
- Vừa rồi, tiểu muá»™i gặp má»™t ngÆ°á»i bạn đã có mặt ở đại há»™i Thái SÆ¡n cho hay, má»›i biết Viên tÆ°á»›ng công ở đây mà tá»›i thăm đấy ạ.
Sa Thiên Quảng giơ ngón tay cái lên khen ngợi và nói:
- Tiêu cô nÆ°Æ¡ng làm việc chu đáo thật, tên Mẫn Tá»­ Hoa đã ở trong tay cô rồi mà còn tá»›i đây má»i Viên minh chủ chủ trì công lý và đạo nghÄ©a để cho giang hồ võ lâm Ä‘á»u phải công nhận Mẫn Tá»­ Hoa đáng giết lắm. Tài thật, giá»i thật!
Thừa Chí nói:
- Các ngÆ°á»i bên cô bao giá» má»›i ra tay vây bắt hung thủ?
Uyển Nhi nói:
- Chúng tôi định canh hai đêm nay.
Nàng gói con dao vào trong khăn gói.
Thanh Thanh nói:
- Lát nữa, cô em định dùng con dao này đâm chết kẻ thù phải không?
Uyển Nhi gật đầu.
NghÄ© tá»›i Tiêu Công Lá»… suốt Ä‘á»i trá»ng nghÄ©a khinh tài, mà rốt cuá»™c cÅ©ng chết má»™t cách bất đắc dÄ© nhÆ° vậy, Thừa Chí thở dài xong lại nghÄ© rằng: “Chỉ sợ phái Võ Äang vá»›i bang Kim Long từ nay oan oan tÆ°Æ¡ng báo, dây dÆ°a cho tá»›i bao giá» má»›i liá»…u kết? Mẫn Tá»­ Hoa ám hại ngÆ°á»i ta nhÆ° vậy thể nào cÅ©ng phải Ä‘á»n mạng nhÆ°ng việc này ta phải làm thế nào để cho tất cả đệ tá»­ của phái Võ Äang chịu là phải má»›i khá»i hậu há»a.â€
CÆ¡m nÆ°á»›c xong, má»i ngÆ°á»i nghỉ ngÆ¡i má»™t lát, Thanh Thanh và Thiết La Hán hai ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng phải ở nhà. ÄÆ¡n Thiết Sinh đã được Ä‘Æ°a vá» nhà riêng rồi. Thừa Chí dẫn Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng, chàng Câm, Hồ Quế Nam, và Hồng Thắng Hải năm ngÆ°á»i, theo Uyển Nhi Ä‘i tá»›i phố Truyá»n Gia.
Không được đi theo, Thanh Thanh bực mình than thở, và cứ chửi rủa Hà Thiết Thủ, con yêu nữ đã hại nàng phải nằm yên một chỗ như vậy.
Má»i ngÆ°á»i sắp Ä‘i tá»›i phố Truyá»n Gia đã thấy đệ tá»­ Tiêu Công Lá»… lẳng lặng ra nghênh đón, và cho hay Mẫn Tá»­ Hoa Ä‘ang chuyện trò vá»›i sÆ° huynh của y là Äồng Huyá»n đạo nhân. Bá»n đệ tá»­ đó thấy Thừa Chí chịu ra tay trợ giúp, ai nấy Ä‘á»u hân hoan vô cùng. Lần trÆ°á»›c, ở nhà Tiêu Công Lá»…, Thừa Chí vừa uống rượu vừa ăn thịt gà mànhất cá»­ đã phá tan kiếm pháp Lưỡng Nghi của phái Võ Äang, tất cả đệ tá»­ của Tiêu Công Lá»… Ä‘á»u được mục kích. Cho nên lần này há» thấy Thừa Chí tá»›i báo thù cho lão Bang chủ, tên Mẫn Tá»­ Hoa tất không thể nào tẩu thoát được.
Uyển Nhi há»i Thừa Chí rằng:
- Bây giỠchúng ta đã ra tay vây bắt được chưa?
Thừa Chí nói:
- Bảo tất cả anh em đứng canh gác bên ngoài, chỉ mấy ngÆ°á»i chúng ta vào thôi.
Uyển Nhi vâng lá»i, liá»n khẽ dặn các Bang hữu vài câu, rồi cùng Thừa Chí vá»›i mấy ngÆ°á»i nhảy qua bá» tưòng, vào nhà lá»›n ná». Hồng Thắng Hải khinh công hÆ¡i kém, lúc xuống đất hÆ¡i có tiếng Ä‘á»™ng. Äèn Ä‘uốc trong nhà đó tắt liá»n.
Uyển Nhi biết kẻ thù đã phát giác bá»n mình tá»›i rồi, không thể nào dá» thám được nữa, liá»n khẽ huýt má»™t tiếng còi miệng, bá»—ng nhiên trên nóc nhà, góc tÆ°á»ng, xung quanh nhà Ä‘á»u có ngÆ°á»i lá»™ diện. Uyển Nhi lá»›n tiếng gá»i:
- Tên hỠMẫn kia, thử ra ngoài này xem ai đã tới!
NgÆ°á»i trong nhà vẫn lặng yên, không trả lá»i. Uyển Nhi liá»n ra hiệu bảo anh em trong bang đốt Ä‘uốc xông thẳng vào trong nhà. Bốn tên thanh niên của bang Kim Long cầm Ä‘uốc Ä‘i trÆ°á»›c, hai bên có bốn tên khác cầm khí giá»›i Ä‘i há»™ vệ. Äá»™t nhiên có mấy tiếng “bá»™p, bá»™p…†bốn bó Ä‘uốc bị ngÆ°á»i trong nhà ném tắt mất ba, rồi có hai cái bóng ngÆ°á»i nhảy qua đầu bá»n thanh niên kia, phi thẳng ra bên ngoài. Bang chúng của bang Kim Long bốn mặt xông tá»›i bao vây, các bó Ä‘uốc Ä‘á»u thắp tá» sáng nhÆ° ban ngày.
Äồng Huyá»n đạo nhân và Mẫn Tá»­ Hoa biết đã bị bao vây, đành chỉ nhá» vả môn kiếm thuật tinh kỳ mà hết sức tá»­ chiến. Hai sÆ° huynh đệ sát lÆ°ng nhau đối địch vá»›i các bang hữu bang Kim Long, chá»›p mắt hỠđã đâm bảy tên thanh niên bị thÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng há»… có kẻ nào bị thÆ°Æ¡ng lui vá» phía sau thì lập tức có ngÆ°á»i tiến lên thay thế vào chá»— trống đó ngay.
Càng đánh, bang hữu bang Kim Long càng đông, anh em Mẫn Tử Hoa yên trí sắp bị loạn đao phân thây tới nơi.
Äấu thêm má»™t lát, hai ngÆ°á»i lại trảm thÆ°Æ¡ng thêm ba bốn đệ tá»­ của Tiêu Công Lá»… nhÆ°ng cánh tay trái của Äồng Huyá»n đạo nhân cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng rồi, y liá»n đổi tay phải cầm kiếm, tiếp tục tranh đấu, cả hai anh em nhÆ° con hổ Ä‘iên cuồng, dÅ©ng mãnh vô cùng. Chính vì Lưỡng Nghi kiếm pháp của há», Äồng Huyá»n tay trái cầm kiếm và Tá»­ Hoa thì dùng kiếm bằng tay phải, hai ngÆ°á»i tả hữu há»™ ứng, sức lá»±c má»›i mạnh. Bây giá» hai thanh kiếm Ä‘á»u dùng tay phải sá»­ dụng, oai lá»±c tất phải giảm bá»›t nhiá»u. Nên không bao lâu mình mẩy của Äồng Huyá»n và Tá»­ Hoa bị thÆ°Æ¡ng thêm vài chá»—.
Thừa Chí đứng cạnh xem, nghÄ© thầm: “Má»™t mạng Ä‘á»n má»™t mạng, Mẫn Tá»­ Hoa chết đủ rồi, hà tất còn bắt Äồng Huyá»n Ä‘á»n mạng nữa?â€
Thấy hai ngÆ°á»i sắp bị nguy hiểm đến nÆ¡i, chàng bá»—ng nhảy vào giữa vòng vây, chỉ múa mấy thế kiếm Kim Xà kiếm của chàng đã chém gãy hai thanh trÆ°á»ng kiếm của Äồng Huyá»n và Mẫn Tá»­ Hoa, đồng thá»i binh khí của các ngÆ°á»i bên bang Kim Long cÅ©ng bị chém gẫy nốt. Xuất kỳ bất ý, má»i ngÆ°á»i giật mình kinh hãi. Từ khi kiếm được Kim Xà bảo kiếm tá»›i giá», Thừa Chí chÆ°a há» sá»­ dụng để giao chiến vá»›i ai bao giá», không ngá» nó lại có oai lá»±c kinh ngÆ°á»i đến thế. Nên cả chàng cÅ©ng ngẩn ngÆ°á»i giây phút, thấy chém gẫy hết khí giá»›i của má»ingÆ°á»i, trong lòng áy náy vô cùng, nghÄ© thầm: “Thoạt tiên ta chỉ muốn gạt khí giá»›i của má»i ngÆ°á»i sang má»™t bên, có ngỠđâu lại phá hủy hết binh khí của há» nhÆ° vậy?â€
Lúc ấy, mình mẩy của Äồng Huyá»n và Tá»­ Hoa Ä‘á»u nhÆ¡m nhá»›p những vết máu tÆ°Æ¡i. Hai ngÆ°á»i trông thấy Thừa Chí biết là hết hy vá»ng tẩu thoát. Äồng Huyá»n vứt khúc kiếm gẫy xuống đất, cÆ°á»i gượng nói:
- Không biết sÆ° huynh đệ chúng tôi Ä‘iá»u gì mang lá»—i vá»›i các hạ, mà ngài cứ theo dõi chúng tôi ráo riết đến thế này?
Nói xong, đạo nhân móc túi lấy con dao găm ra, nhắm giữa ngá»±c đâm mạnh xuống. Tả chưởng nhÆ° gió, Thừa Chí khẽ đẩy má»™t cái, con dao chệch ra ngoài đồng thá»i chàng dùng tay phải nắm lâý cổ tay đạo nhân và cÆ°á»›p luôn cao dao găm đó.
DÆ°á»›i ánh sáng các bó Ä‘uốc, ai nấy trông thấy con dao ấy giống hệt con dao của Tá»­ Hoa hành thích Tiêu Công Lá»…, trên cán cÅ©ng khắc mÆ°á»i ba chữ nhÆ° sau: “Võ Äang môn hạ, tá»­ tá»± bối đệ tá»­ Äồng Huyá»n thâu chấp.â€
Äồng Huyá»n xạm mặt lại, quát lá»›n:
- Hảo hán chịu chết chá»› không chịu nhục. Tôi há»c nghá» chÆ°a thành, không phải địch thủ của ngài, đành cam chết cho ngài trông thấy. Mau trả dao lại cho tôi!
Sợ đạo nhân lại tá»± sát lần nữa, Thừa Chí liá»n giắt con dao đó vào lÆ°ng, nghiêm nét mặt nói:
- ChỠtôi giải quyết xong công việc này, sẽ hoàn lại ngay.
Äồng Huyá»n nổi giận lá»›n tiếng nói:
- Ngài muốn giết cứ việc giết tôi chứ tôi không chịu nhục đâu.
Nói xong, đạo nhân nhắm mắt Thừa Chí đấm luôn má»™t quyá»n, Thừa Chí lùi vá» phía sau má»™t bÆ°á»›c để tránh, ngạc nhiên há»i:
- Tôi có Ä‘iá»u gì khi thị đạo trưởng đâu?
Äồng Huyá»n nghiêm nghị nói:
- Con dao găm này của sÆ° tôn phái Võ Äang chúng tôi tặng cho. Tôi đành chịu mất mạng, chá»› không được để nó lá»t vào tay ngÆ°á»i khác.
Thừa Chí ngạc nhiên, nghi ngá» vô cùng, nghÄ© thầm: “Con dao này, má»™t tang vật quan trá»ng đến thế, tại sao sau khi hành thích Tiêu Công Lá»… rồi, Mẫn Tá»­ Hoa không rút con dao ra Ä‘em Ä‘i lại để nguyên ở đó làm gì?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng móc Ä‘ao ra, dùng hai tay nâng cao trao cho Äồng Huyá»n và nói:
- Tôi có một việc muốn thỉnh giáo đạo trưởng.
Äỡ lấy con dao, Äồng Huyá»n thấy chàng ăn nói lá»… phép nhÆ° vậy, liá»n đáp:
- Xin ngài cứ nói.
Thừa Chí quay lại nói với Uyển Nhi rằng:
- Tiêu cô nÆ°Æ¡ng làm Æ¡n Ä‘Æ°a cái bá»c vải cho tôi.
Uyển Nhi liá»n Ä‘Æ°a gói vải cho chàng, tay cầm song Ä‘ao, mắt nhìn Mẫn Tá»­ Hoa để Ä‘á» phòng y cÆ°á»›p giá»±t. Thừa Chí mở gói vải ra, trong có má»™t con dao găm. Äồng Huyá»n và Mẫn Tá»­ Hoa Ä‘á»u giá»±t mình, kêu rú lên. Trông thấy hung khí, các bang hữu bang Kim Long nghÄ© lại vá» cái chết thê thảm của lão Bang chủ, ai nấy Ä‘á»u tức giận, tiến lên mấy bÆ°á»›c, chỉ chá»±c nhảy xổ ra chém giết Mẫn Tá»­ Hoa cho nguôi cÆ¡n oán há»n.
Mẫn Tá»­ Hoa há»i:
- Con… con đao này là dao của tôi! Ngài kiếm ở đâu ra thế?
Nói xong, y giơ tay định cầm lấy con dao đó. Thừa Chí vội rụt tay lại, giấu luôn đoản đao đó vào lòng. Uyển Nhi giơ thanh đao bên trái lên, nhắm cánh tay Tử Hoa chém xuống, Tử Hoa vội nhảy sang bên để tránh. Thấy chém hụt, Uyển Nhi đang định đuổi theo, Thừa Chí vội cản lại và nói:
- Hãy há»i cho biết rõ ràng câu chuyện đã!
Uyển Nhi ngưng tay lại, không đuổi theo nữa, nhưng nước mắt đã nhỠròng xuống đôi má.
Mẫn Tử Hoa nổi giận nói:
- Ngày nỠở thành Nam Kinh chúng ta đã nói rồi, hai bên giải cừu oán. Tại sao bang Kim Long lại không coi tín nghÄ©a là gì cả, mấy lần định hãm hại tôi? Ngài gá»i Bang chủ Tiêu Công Lá»… ra đây há»i thá»­ xem nếu tôi có Ä‘iá»u gì không phải, tôi xin tá»± vận ngay tại đây, chá»› tôi không hàm hồ…
Y chÆ°a nói dứt lá»i, đã có mấy ngÆ°á»i trong bang Kim Long nhảy ra, ồn ào quát tháo:
- Bang chủ của chúng ta đã bị nhà ngươi giết chết, nhà ngươi lại giả vỠđịnh chối cãi phải không?
Tá»­ Hoa và Äồng Huyá»n Ä‘á»u giá»±t mình kinh hãi há»i:
- Các ông nói gì thế? Bang chủ Tiêu Công Lễ đã chết rồi ư?
Thấy hai ngÆ°á»i Ä‘á»u lá»™ vẻ kinh ngạc, Thừa Chí không cho là há» giả bá»™, nghÄ© thầm: “Coi thái Ä‘á»™ của há» thì không có vẻ gì là giả dốiâ€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng há»i:
- Quả thật hai vị không hay biết tin này ư?
Mẫn Tử Hoa đáp:
- Sau khi thua cuá»™c mất căn nhà đó cho ngài rồi, tôi xấu hổ quá, liá»n tá»›i phủ Khai Phong kiếm sÆ° huynh trưởng môn của chúng tôi là Thúy Vân đạo trưởng thÆ°Æ¡ng lượng. NgỠđâu, tôi chÆ°a gặp được sÆ° huynh tôi, ở dá»c Ä‘Æ°á»ng không hiểu tại sao anh em bang Kim Long đón đánh tôi, trÆ°á»›c sau tôi vá»›i anh em bang Kim Long đã đánh nhau hai lần rồi. Còn Bang trưởng Tiêu Công Lá»… bá»—ng tá»± dÆ°ng tại sao bị giết thì quả thật tôi không hay biết gì cả. Vậy ai là hung thủ đã giết ông ta?
Là ngÆ°á»i thông minh lanh lợi, Uyển Nhi nghe xong câu nói của Tá»­ Hoa, nàng biết tình hình khác hẳn sá»± tưởng tượng bấy lâu nay, liá»n nghẹn ngào nói:
- Cha tôi… đã bị… bị ngÆ°á»i ta dùng con dao găm này giết chết… NhÆ° vậy… dù không phải là tá»± tay ông giết… ít ra ngÆ°á»i đó cÅ©ng là bạn của ông.
Mẫn Tá»­ Hoa tá»›i lúc này má»›i tỉnh ngá»™ liá»n nói:
- Ồ, thế thì phải rồi.
Uyển Nhi quát há»i:
- Phải rồi cái gì?
Tá»­ Hoa hình nhÆ° định biện bạch nhÆ°ng vì kém ăn nói, cứ ấp úng mãi không nói nên lá»i. Má»i ngÆ°á»i bên bang Kim Long tưởng y Ä‘ang ăn năn nối lá»—i nên ai nấy Ä‘á»u cầm dáo mác xông vào định đánh. Äồng Huyá»n tiếp lấy cái thanh kiếm gãy của Tá»­ Hoa, và cùng thanh kiếm gãy của mình, vứt cả xuống đất nghiêm nghị nói:
- Nếu quý vị vui lòng để mối thù của Tiêu lão bang chủ mãi mãi không sao trả được và muốn để cho kẻ gian núp má»™t bên cÆ°á»i thầm thì cứ việc tiến lên giết chết hai anh em chúng tôi Ä‘i! Chúng tôi không sợ hãi gì cả! Nào, má»i quý vị lại đây chém giết Ä‘i!
Nói Ä‘oạn, đạo nhân trở ngá»±c, thúc thủ để cho má»i ngÆ°á»i xá»­ quyết. Má»i ngÆ°á»i thấy vậy Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn nhau, không ai dám ra tay cả.
Thừa Chí nói:
- Nếu vậy, không phải là Mẫn huynh đã hãm hại Tiêu lão bang chủ?
Mẫn Tử Hoa đáp:
- Bản lãnh của há» Mẫn này tuy không ra gì thật, nhÆ°ng tôi còn biết ngÆ°á»i ta sống ở trên Ä‘á»i, cần phải để hai chữ “Tín, NghÄ©a†lên trên hết. Tôi đã thua bởi tay ngài, vả lại biết có kẻ gian ở giữa tác quái thì khi nào tôi còn trở lại đất Nam Kinh gây thù gây oán nữa?
Thừa Chí nói:
- Tiêu lão bang chủ bị hại ở nơi khác chớ không phải là Nam Kinh.
Mẫn Tá»­ Hoa há»i:
- Ông ta bị hại ở đâu thế?
Thừa Chí đáp:
- Tại phủ Từ Châu.
Äồng Huyá»n nói:
- HÆ¡n mÆ°á»i năm rồi, anh em chúng tôi chÆ°a há» tá»›i phủ Từ Châu bao giá». Trừ phi, chúng tôi biết phi kiếm, má»›i lấy được thủ cấp ở ngoài nghìn dặm xa xôi nhÆ° thế?
Thừa Chí há»i:
- Lá»i nói ấy thật không?
Äồng Huyá»n đáp:
- Äầu tôi vẫn còn đây.
Äạo nhân vừa nói vừa giÆ¡ tay vá»— đầu má»™t cái. Uyển Nhi há»i:
- Còn con dao găm thì sao?
Äồng Huyá»n đáp:
- Bây giỠtôi có nói rõ chân tướng chắc quý vị vẫn không tin. Tôi phải dẫn cô đi tới một nơi này, lúc ấy cô sẽ rõ ngay.
Mẫn Tử Hoa vội nói:
- Sư huynh, không thể đưa cô ta đi được.
Äồng Huyá»n nói:
- Không sao đâu. Viên tÆ°á»›ng công và Tiêu cô nÆ°Æ¡ng đây là ngÆ°á»i đứng đắn tá»­ tế cả.
Mẫn Tá»­ Hoa không ngăn cản nữa. Uyển Nhi lại há»i:
- Äi đâu thế?
Äồng Huyá»n nói:
- Tôi chỉ nhận lá»i của chú và Viên tÆ°á»›ng công hai ngÆ°á»i Ä‘i thôi. Còn những ngÆ°á»i khác phải ở lại đây
Tài sản của killer1310

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
bich huyet kiem 4vn, bich huyet kiem 4vn.eu, bich huyet kiem. 4vn, ïèäîðû


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™