Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 66: Cơ linh
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Nàng trở lại Tượng Tị tháp.
Nàng nhìn thấy một đóa hoa mọc ra trong khe đá, không biết tại sao lại rực rỡ như vậy, tịch mịch như vậy, đỏ tươi như vậy.
Nàng nhìn một hồi, cảm thấy rất tịch mịch, càng quyết định đi tìm Bạch Sầu Phi, đến Kim Phong Tế Vũ lâu một chuyến, cho nên nàng rời khỏi Tượng Tị tháp.
Một đóa hoa nở và Bạch Sầu Phi, vốn hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Nhưng tâm sự của con gái vốn là không hỏi nguyên do. Nếu như nàng cảm thấy yêu một người, có thể bởi vì vào lúc này chợt gặp được hắn, hoặc bởi vì vào lúc này chợt phát hiện hắn không ở bên cạnh. Nàng đột nhiên cảm thấy ghét một người, có thể bởi vì lúc này hắn không cười, hoặc là bởi vì lúc này hắn lại nở nụ cười.
Bởi vì một đóa hoa tịch mịch nở ra, tịch mịch rực rỡ và tịch mịch đỏ tươi, cho nên nàng càng quyết chí đi tìm Bạch Sầu Phi. Dù sao, bất kể hoa có nở hay không, nàng cũng sẽ đi tìm hắn.
Dù sao, đám người Trương Thán và Thái Thủy Trạch cũng vì vậy bận đến tối tăm mặt mày.
Thật ra Vương Tiểu Thạch là một người rất có khả năng tổ chức, cũng rất thích chơi đùa.
Rất nhiều người cho rằng, người thích chơi đùa nhất định là không có tổ chức, thực ra đây chỉ là hiểu lầm.
Chơi đùa và tổ chức không hề trái ngược. Trên thực tế, trò chơi cũng cần phải có quy tắc, từ trong quy tắc tìm kiếm niềm vui, tìm ý tưởng mới để giành lấy thắng lợi, như vậy cần có sự ràng buộc và kỷ luật rất cao.
Vương Tiểu Thạch chơi đùa bởi vì hắn vui vẻ, làm việc bởi vì hắn xem công việc giống như giải trí, hắn cho rằng chuyện hắn làm cũng là một trò chơi.
Bây giờ hắn không chỉ một mình chơi đùa, mà là cả một đám người, những người cùng chung chí hướng. Cho nên hắn thành lập Tượng Tị tháp, quy tụ rất nhiều nhân tài và cao thủ cùng chung chí hướng, cùng nhau “chơi đùa”.
Tổ chức của hắn tràn đầy sức sống và thú vị, nhờ vậy đã thu hút được nhiều tinh anh mới. Nhưng thực ra bên trong lại kết hợp chặt chẽ, kỷ luật nghiêm ngặt, tuân thủ quy định, mỗi người có chức vụ riêng, hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp ăn ý.
Một người chơi tốt, cần phải tổ chức nghiêm ngặt, huấn luyện nghiêm chỉnh, bất kể trò chơi kia là đánh cầu hay là đá cầu, đánh bạc hay là đấu chó, như vậy mới có thể hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Do đó, chơi đùa cho thật tốt cũng là một chuyện nghiêm chỉnh.
Nói chung, cái gọi là đại sự cũng chẳng qua là một trò chơi nghiêm túc mà thôi.
Đây không phải đang nói đến trò chơi, mà là tổ chức.
Tổ chức của Vương Tiểu Thạch nhìn giống như rời rạc, thực ra lại rất chặt chẽ.
Thông thường những người trưởng thành sẽ không chơi nữa, thực ra đó chỉ là người bình thường mà thôi. Còn đại nhân vật thật sự, hành vi và việc làm đều là đang chơi những “trò chơi” (hoặc “ước mơ”) của trẻ con, cho đến khi chết mới thôi.
Vương Tiểu Thạch không ở đây, nhưng huynh đệ của hắn ở đây, thay phiên trông chừng Tượng Tị tháp.
Những huynh đệ kia của hắn, bình thường sinh hoạt tản mạn, không nghe lệnh của người khác, thích “chơi bời lêu lổng”, nhưng lại rất nghe lời Vương Tiểu Thạch, giữ chặt cương vị, không dám lơ là.
Hôm nay, người trông coi Tượng Tị tháp là “Tỏa Cốt Dương Hôi” Hà Trạch Chung, “Thần Thâu Đắc Pháp” Trương Thán, “Hỏa Hài Nhi” Thái Thủy Trạch và “Tiền Đồ Vô Lượng” Ngô Lượng, bốn người luân phiên, ngoài ra còn có mấy tên đệ tử của Mộng đảng Ôn trạch, trong đó bao gồm Hạ Tầm Thạch, Thương Sinh Thạch và Tần Tống Thạch.
Hà Trạch Chung là người của Phát đảng Hoa phủ, hắn đối mặt với nhiều “oan gia” của Mộng đảng Ôn trạch như vậy, càng không dám lười biếng (hai đảng Phát và Mộng tuy là người một nhà, nhưng bởi vì thủ lĩnh hai đảng bất hòa, Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát thường xuyên tranh chấp, đối chọi không ngừng, cho nên đệ tử có người giao tình sâu đậm, có người không chịu nhường nhau, tạo thành tính cách cạnh tranh, luôn luôn tranh giành, không muốn thua người khác. Mặc dù khi gặp kẻ địch, nhân mã hai đảng sẽ vứt bỏ thành kiến, cùng chung mối thù, thân mật khắng khít, hợp sức đối phó với địch), cho nên hắn là người đầu tiên phát hiện ra Ôn Nhu ăn mặc rất xinh đẹp, đang muốn đi ra ngoài.
Hắn lập tức hỏi:
- Ôn cô nương, cô muốn đi đâu?
Ôn Nhu tức giận liếc hắn một cái:
- Ta muốn đi đâu, mắc mớ gì tới ngươi?
Lúc này Ngô Lượng cũng bị kinh động.
Ngô Lượng tuy cũng là đệ tử của Phát đảng Hoa phủ, nhưng bởi vì nguyên nhân khác, hắn không hề có tâm lý “không thể thua” của Hà Trạch Chung. Hắn vốn đang có việc khác, nhưng bởi vì người của Bạch Sầu Phi và Kim Phong Tế Vũ lâu chợt xuất hiện ở khu vực hẻm Ngõa Tử, Vương Tiểu Thạch hiểu cách dùng người, biết hắn giỏi về tính toán ứng biến, cho nên cố ý điều hắn tới trấn thủ tổng bộ Tượng Tị tháp.
Hắn chỉ hỏi:
- Không phải Ôn cô nương mới từ bên ngoài trở lại sao? Sao lại muốn đi ra ngoài nữa?
Ôn Nhu không kiên nhẫn chống nạnh nói:
- Thế nào? Không cho ta ra ngoài sao? Bản tiểu thư cảm thấy buồn bực, cho nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, không được sao?
- Vì sự an toàn của cô nương, không nên đi lung tung thì tốt hơn.
Hà Trạch Chung cẩn thận nói:
- Không phải Ôn nữ hiệp vừa bị người ta bắt giữ sao? Không nên lại xảy ra chuyện gì, khiến cho chúng ta phải tốn công giải cứu.
Hà Trạch Chung là một võ nhân, hơn nữa còn là một võ phu không biết nói chuyện.
Một câu nói, phải xem ngươi có thể nói được hay không, có nhận được sự đồng ý hay không, điều này hoàn toàn khác biệt. Cho nên, không có lời nói khiến người ta không đồng ý, chỉ xem ngươi nói thế nào, là ai đang nói, sau đó mới xét đến những lời đó là gì.
Một câu này của hắn hiển nhiên nói không được tốt, hơn nữa đã đắc tội với Ôn Nhu.
Sắc mặt Ôn Nhu đỏ lên.
- Ta mặc kệ.
Nàng khăng khăng nói:
- Ta muốn đi. Nếu bản cô nương xảy ra chuyện, có chết cũng không cần ngươi tới cứu.
Lúc này nàng đã nổi giận đùng đùng.
Ngô Lượng lại nói một câu:
- Ôn cô nương phúc lớn mệnh lớn, không lo lắng tai kiếp tử nạn, ngược lại đám người vô tội chúng ta lại phải chịu oan ức. Xin Ôn cô nương hãy trở về đi. Nếu cô muốn mua thứ gì, ăn uống chơi đùa, cứ việc dặn dò, ta sẽ làm ngay.
Ngoại hiệu của hắn là “Tiền Đồ Vô Lượng”, đúng là danh xứng với thực, tên như ý nghĩa.
Ôn Nhu vừa nghe, khuôn mặt liền dài ra:
- Đây không phải là giam giữ sao, có gì khác so với bị tên rau cải trắng kia giam lại? Bản cô nương cho dù không ra khỏi cửa, cũng tự có chỗ để đi.
Nhưng nàng lại không đi ra ngoài nữa, chỉ trở về trong tháp, thở hổn hển.
Ngô Lượng và Hà Trạch Chung thấy Ôn Nhu không ra ngoài, trong lòng đều thở phào. Nhưng bọn họ nói chuyện với nhau, lại bị Trương Thán vừa trở lại thay phiên nghe được vài câu, liền hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Hà Trạch Chung kể lại.
Hắn cũng không phải là người kể chuyện tốt, cho nên chuyện nên nói thì không nói, chuyện không quan trọng lại nói rất nhiều. Lúc đầu Trương Thán nghe không thấy có gì, nhưng Thái Thủy Trạch cũng theo hắn trở lại, vừa nghe liền kinh hãi hỏi:
- Câu cuối cùng cô ấy nói gì?
Bởi vì Thái Thủy Trạch và Trương Thán bất hòa, Trương Thán vẫn không chịu đi chung với hắn. Vương Tiểu Thạch biết giữa bọn họ có chút hiểu lầm, sau trận đấu với thủ hạ đại tướng của Nguyên Thập Tam Hạn tại chiến dịch Điềm sơn, tuy hai người đã hòa thuận hơn một chút, nhưng vẫn chưa hết yên lòng, vì vậy hắn cố ý sắp xếp hai người cùng nhau luân phiên canh giữ. Có điều hai người vẫn làm việc riêng, ăn cơm riêng, cũng không nói chuyện với nhau, trở về cũng một trước một sau.
Thái Thủy Trạch vừa hỏi như vậy, Hà Trạch Chung ấp úng cả buổi, gãi đầu gãi cằm nói:
- Hình như là nói, người nào giam giữ người nào…
- Cô ấy nói… ai giam giữ ai cũng như nhau…
- Không không không, cô ấy nói, có chết cũng không cần ta tới cứu.
- Đúng, ta nhớ ra rồi, cố ấy nói không ra cửa…
Ngô Lượng không nhịn được bổ sung đoạn sau:
- Ôn cô nương nói, cô ấy không ra khỏi cửa cũng tự có chỗ để đi.
- Cái gì?
Thái Thủy Trạch kêu lên.
Lúc này Trương Thán mới nghe rõ, giậm chân nói:
- E rằng cô ấy đã rời khỏi rồi!
Hai người lập tức thi triển khinh công, chạy lên tháp gỗ, chia ra tìm kiếm. Nhưng Ôn Nhu lại không có ở đó, chỉ từng đi qua mà thôi.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch chia nhau tìm năm sáu tầng tháp, đều không tìm ra.
Tháp có hình tròn, hai người từ hành lang chạy một vòng, vừa lúc gặp nhau.
Trương Thán thở hồng hộc, chóp mũi Thái Thủy Trạch cũng có mồ hôi. Hai người nhìn sắc mặt đối phương một chút, đều biết tốn công vô ích, đành lau mồ hôi.
Mấy ngày nay khí hậu hồi quang phản chiếu, đã gần cuối năm, lại không có tuyết rơi, ngược lại gây ra một cảm giác oi bức.
Trời chiều miễn phí phủ lên vạn vật một lớp đỏ vàng.
Lại liếc thấy mái hiên tháp gỗ chiếu rọi lá xanh của cây quế, lá cây đung đưa, không có bóng người.
Phía sau cây là bức tường của đường Hồng Bố, đường Hồng Bố thông đến nhà xay Tử Kỳ.
Sát vách nhà xay Tử Kỳ là xưởng nhuộm Hắc Y, có đường khác thông đến Phá Bản môn.
Phía trước xưởng nhuộm Hắc Y là đường Lam Sam, cuối đường Lam Sam là đường Bán Dạ, đường Lam Sam cũng nối thẳng đến đường lớn Hoàng Khố.
Đường lớn Hoàng Khố nối liền với lầu Tam Hợp, hẻm Ngõa Tử, đường Thống Khổ, hẻm Khổ Thống, cũng xuyên qua hẻm Lục Cân.
Đi thẳng về hướng hẻm Lục Cân chính là đường Bạch Mạo, đường Bạch Mạo dẫn thẳng đến Thiên Tuyền sơn.
Trên Thiên Tuyền sơn chính là Kim Phong Tế Vũ lâu.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch liếc nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đều có suy nghĩ giống nhau, cho nên bọn họ lập tức phi thân xuống lầu.
Mục tiêu như nhau, từ đường Hồng Bố chạy thẳng một mạch tới đường Bạch Mạo, hơn nữa còn phải thật nhanh.
Ngô Lượng thấy bóng dáng hai người lóe lên, giống như quỷ thần truy đuổi, lập tức nói với Hà Trạch Chung một câu:
- Ta theo bọn họ đi xem thử một chút, ngươi trước tiên canh giữ ở đây.
Hà Trạch Chung lại không hiểu được, lẩm bẩm nói:
- Rõ ràng là đến phiên bọn họ đổi ca, đều trốn việc cả sao? Lại để một mình ta canh giữ.
Trên đời có một số việc là do trời sinh, cần có thiên phú.
Sáng tác, diễn kịch, ca hát, thậm chí là tham gia chính sự đều cần có thiên phú. Cố gắng có lẽ sẽ đạt được thành tích, nhưng khó mà đại thành. Có thiên phú mà không cố gắng thì giống như tưới nước lên lửa, còn có thiên phú cộng thêm cố gắng thì giống như lửa cháy trên đồng.
Một người cơ trí và không cơ trí, phần lớn cũng là do trời sinh. Cho dù ngày sau rèn luyện, có thể gia tăng sự nhạy bén, nhưng lại khó có được cơ trí.
Có lẽ Hà Trạch Chung là một người tận trung với cương vị, đáng tiếc lại không đủ cơ trí.
Hoặc là như vậy cũng tốt. Người không đủ cơ trí sẽ gặp phải rất nhiều nguy cơ, mất đi rất nhiều cơ hội, nhưng lại giảm bớt rất nhiều phiền não, gạt bỏ rất nhiều tính kiêu căng.
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 67: Cơ trưởng
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Bạch Sầu Phi vừa trở lại Bạch lâu, cũng vừa mới phát tác một cơn giận dữ, bởi vì vừa rồi hắn nhận được một tin tức bất lợi cho hắn.
Sau khi đàm phán tại hẻm Khổ Thống, ở đầu đường Thống Khổ, hắn đã hạ xuống một mệnh lệnh: “Lập tức tiến hành ‘hành động giết hạc’.”
Nếu Vương Tiểu Thạch không chịu ngừng tay, hắn trước tiên sẽ cắt lấy hai món “tín vật” trên người thân nhân giao cho Vương Tiểu Thạch, khiến Vương Tiểu Thạch lòng đau như cắt, sợ ném chuột vỡ bình.
Tôn Ngư đã sớm an bài người đi làm chuyện này, đó là Vạn Lý Vọng và Trần Bì.
Vấn đề nằm ở hai người này.
Bọn họ đã trở về, nhưng lại “tàn khuyết không hoàn hảo”.
Ý tứ của “tàn khuyết không hoàn hảo”, đó là Trần Bì gần như bị người ta lột một lớp da; da của Vạn Lý Vọng vẫn còn, nhưng khuôn mặt lại sưng lên giống như một cái đầu heo, nghiêm trọng nhất là mắt, bị thương giống như một hột đào nổ tung, đừng nói là nhìn xa vạn dặm, e rằng ngay cả ngón tay của mình cũng không nhìn thấy.
Vả mặt bọn họ như đưa đám, báo cáo với Lương Hà.
Lương Hà vừa nhìn, biết rằng không thể cứu vãn, đành dẫn bọn họ trực tiếp chạy tới chỗ Bạch Sầu Phi hồi báo.
Chuyện do mình làm hỏng thì hãy tự mình gánh vác đi! Tránh để lâu chủ trách tội xuống, còn phải gánh tội cho hai tên khốn khiếp này.
Bạch Sầu Phi vừa nhìn thấy dáng vẻ của hai người, lửa giận liền bốc lên ba ngàn tám trăm trượng.
Nhưng hắn vẫn cố nén giận, hắn muốn hỏi rõ rồi mới phát tác.
Sau khi Vương Tiểu Thạch trở lại kinh sư, tính tình của Bạch Sầu Phi đã tốt hơn nhiều, cũng gầy đi nhiều.
Nguyên nhân chủ yếu là, đối thủ đã tái xuất giang hồ, nếu hắn không đối xử tốt với thuộc hạ, e rằng rất nhiều đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ quay sang gia nhập Tượng Tị tháp, điểm này hắn không thể thua được.
Không muốn thua thì phải thận trọng, thu liễm, tự hạn chế và đè nén.
Hắn gầy đi cũng bởi vì bận rộn, hắn có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Hắn đã cất bước thành công, hiện giờ hắn muốn bay.
Trèo càng cao thì ngã càng đau, nhưng bay xa thì càng nhanh càng cao hơn so với trèo. Nếu như hắn không luyện võ công tốt hơn một chút, quản chuyện trong lâu nghiêm ngặt hơn một chút, quan hệ với nhân vật các nơi suôn sẻ hơn một chút… như vậy một khi ngã xuống, có thể sẽ gãy cánh đứt chân.
Một người nếu quản hết mọi chuyện, hơn nữa thứ gì cũng không yên lòng, đương nhiên rất dễ gầy đi.
Hắn rất để ý chuyện này, hắn cảm thấy gần đây thân thể của mình không tốt, rất dễ nhiễm bệnh, ngay cả cảm lạnh và ho cũng khi dễ hắn.
Hắn đã gầy đến mức gần giống như Tô Mộng Chẩm.
Hắn cũng không muốn giống như Tô Mộng Chẩm.
Hắn cảm thấy mình phải mập mạp một chút, như vậy mới có phúc tướng, cục diện cũng sẽ ổn định hơn. Có điều khi gầy đi, sát khí lại lớn hơn, quyền uy cũng nặng hơn.
Hắn vẫn rất chú trọng quyền lực uy vọng.
Hắn đã tự hứa với mình, cố gắng không nổi giận với thuộc hạ, cũng không dám quá nghiêm khắc. Hắn cũng không muốn đem người của mình tặng cho Vương Tiểu Thạch một cách hoàn toàn miễn phí.
Có điều chuyện này rất khó nhịn.
Hắn thích khen thưởng những thuộc hạ hữu dụng, trợ giúp được hắn. Đối với những thủ hạ không hợp ý hắn, lại không làm được chuyện, hắn chỉ hận không thể hoàn toàn giết sạch.
Mặc dù trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng nói thế nào cũng không dám quá trắng trợn làm càn, bởi vì kẻ địch đang chờ hắn làm như vậy.
Cho nên, hắn đương nhiên cảm thấy phiền muộn. Hơn nữa, hôm nay hắn vốn còn hẹn gặp một người, nhưng bởi vì không thể gặp mặt đúng hẹn, hắn đã rất không vui. Có điều hắn vẫn giữ được bình tĩnh, nghe Trần Bì và Vạn Lý Vọng kể lại chuyện bị người khác “ẩu đả”.
Vạn Lý Vọng và Trần Bì vốn nhận lệnh đi đến Bát gia trang, muốn lấy một món “tín vật” trên người Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình.
Món “tín vật” nào là thích hợp?
- Đương nhiên là muốn Vương Tiểu Thạch nhìn thấy vô cùng đau đớn, ngũ tạng như thiêu đốt, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vạn Lý Vọng hết nhìn đông lại nhìn tây, đi vào đường Lam Sam:
- Ngươi nói xem, nên lấy thứ gì đây? Ngón tay? Phân lượng không đủ. Cánh tay? Sợ bọn họ chịu không nổi. Ngực? Hà, như vậy thì quá kích thích rồi. Giống như câu chuyện kia…
Đường Lam Sam rất yên tĩnh.
Nó vốn rất náo nhiệt, không ít hán tử đến chỗ này nói chuyện vui đùa, uống rượu tán gẫu. Nhưng thời gian này bọn họ đều có chuyện riêng, có cuộc sống riêng.
Những hán tử qua lại ở đây, không phải thợ đào thì cũng là thợ xây, nếu không thì là công nhân của nhà xay, xưởng nhuộm, phường dệt, quán rượu, cho nên phần lớn đều mặc áo vải thô màu lam. Lâu ngày, con đường này cũng tự nhiên được gọi là đường Lam Sam.
- Ta vẫn cảm thấy như vậy không tốt.
Trần Bì vốn không thích loại nhiệm vụ này. Không phái hắn đi chiến đấu với cao thủ hạng nhất, lại bảo hắn đi hành hạ người thân của cao thủ mà hắn sùng kính, đây là sứ mạng kiểu gì?
- Đánh thì đánh, chết thì chết, bắt cha già chị gái của người ta làm gì?
Lúc này, bọn họ bỗng nhìn thấy phía trước đường xuất hiện một người, một hán tử khôi ngô mặc áo lam.
Người này đứng khoanh tay, chặn ở đầu phố, không hề có ý rút lui.
Với kinh nghiệm của Vạn Lý Vọng, chỉ nhìn một cái đã biết người này là nhắm vào bọn họ.
Hắn lập tức nhìn lại, trong thấy cuối đường cũng có một người, cầm quạt giấy trắng, mặc trường bào màu trắng, ăn mặc theo kiểu nho sinh, lắc lư búi tóc, ngâm thơ ca hát, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Quả nhiên là trước sau đều có địch.
Lúc này hắn nhìn sang Trần Bì.
Trần Bì lại rất phấn chấn.
Lại có thể quyết đấu rồi!
Chuyện này rất hợp với tính tình của hắn, cho dù bị đánh bại, cũng còn tốt hơn so với việc đi hành hạ người già phụ nữ không có sức phản kháng.
Thấy Trần Bì phản ứng như vậy, Vạn Lý Vọng liền cảm thấy nhức đầu. Hắn cảm thán vì sao cấp trên lại phái đến cho hắn một tên đồng bạn hung hăng không cần mạng như vậy.
Hắn không cần mạng, nhưng mình thì còn muốn giữ mạng.
Đối phương một người dần dần tiến đến gần, còn một người đứng sừng sững bất động.
Thư sinh hắng giọng, đang định lên tiếng, hán tử cao lớn kia chợt nói như đánh thanh la:
- Ta nhận ra được các ngươi, trưa hôm nay các ngươi đã ám toán Đường cự hiệp Bảo Ngưu tiên sư ta.
Thư sinh áo trắng kia ở xa xa bồi thêm một câu:
- Tiên sư, thông thường là để chỉ lão sư đã chết.
“Người cao lớn” kia vội cải chính một câu:
- Không phải tiên sư, là thượng sư, cũng là đại sư, càng là chí thánh tiên sư.
Trần Bì nghẹn họng nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Đường Bảo Ngưu đang định lên tiếng, thư sinh áo trắng kia đột nhiên đi vòng qua trước mặt bọn họ, đến bên cạnh Đường Bảo Ngưu, dùng quạt xếp gõ lên mu bàn tay hắn, quát lên:
- Không phải đã bàn là do ta thay mặt lên tiếng sao?
Đường Bảo Ngưu kêu lên một tiếng, xoa tay nói:
- Để cho ngươi nói, nói cả buổi gà đẻ trứng cũng chưa đến chuyện chính.
- Ai bảo thế?
Phương Hận Thiếu liếc hắn một cái. Rất ít nam tử có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, còn thanh tú xinh đẹp hơn cả con gái:
- Là ta phát hiện bọn chúng vội vã đi qua, hoá ra là đang đi làm chuyện gì xấu xa. Cơ hội này là do ta khai quật được, cho nên ta là người phụ trách cơ hội này, ngươi chỉ có thể theo ta phát tài, không được vượt quá bổn phận, biết chưa?
Đường Bảo Ngưu cảm thấy mu bàn tay vẫn còn đau, phì một tiếng nói:
- Đây mà là cơ hội gì, chắc qua chỉ bắt hai tên hạ tiện. Để cho ngươi làm “cơ trưởng”, cũng không thấy vinh quang giống như Võ Tắc Thiên.
Câu này của hắn vốn là muốn châm chọc Phương Hận Thiếu, kết quả lại chọc giận tới Trần Bì.
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 68: Cơ thân
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Trần Bì lập tức rút kiếm ra.
Vạn Lý Vọng vội vàng ngăn cản. Hắn muốn thông qua “đàm phán” để giải quyết sự tình… khi bên mình không có nhiều phần thắng.
- Các ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn biết, các ngươi vội vội vàng vàng như vậy là muốn làm chuyện gì?
- Chúng ta làm chuyện gì, liên quan cái rắm gì đến ngươi?
- Rắm của ta đương nhiên không liên quan đến ngươi, nhưng mà các ngươi nói cái gì chặt tay chặt chân, ta lại nghe được mấy câu. Các ngươi muốn làm gì? Rốt cuộc là muốn hại người nào?
- Không phải là giết ngươi hại ngươi, lão nương nhà ngươi cũng không ở trong tay ta, ngươi xen vào làm gì?
- Được, vậy chúng ta cứ thoải mái đánh một trận, chúng ta thua thì tùy ý các ngươi, còn các ngươi thua thì áp giải đi gặp Tứ Đại Danh Bổ, thẩm vấn một phen, nếu không thì hãy nói thật cho ta!
- Chuyện này…
Vạn Lý Vọng còn định nói tiếp, nhưng lại không có cơ hội.
- Được!
Chỉ một câu như vậy, Trần Bì vốn đã cầm kiếm nơi tay, lúc này lại xuất kiếm tấn công kẻ địch. Chiến đấu vì vậy bắt đầu.
Chiến đấu cũng kết thúc ngay sau đó.
“Tân Nguyệt Kiếm” Trần Bì đấu với Đường Bảo Ngưu, hắn đã chọn kẻ địch dễ nuốt nhất.
Nhưng mặc dù trên người Đường Bảo Ngưu còn đầy vết thương, cũng quyết không dễ nuốt.
Đường Bảo Ngưu chiến đấu với đối phương, thái độ rất khác thường, đó là chỉ thủ không công.
Hắn tránh né kiếm thứ nhất của Trần Bì, cũng tránh thoát kiếm thứ hai, lại hung hiểm tránh khỏi kiếm thứ ba, càng trong đường tơ kẻ tóc lách khỏi kiếm thứ tư, lại dưới tình thế thập tử nhất sinh né ra kiếm thứ năm.
Nhưng kiếm thứ sáu lại đâm tới, lần này Đường Bảo Ngưu không thể lui được nữa, cũng không thể tránh né.
Hắn đột nhiên quát lớn một tiếng. Tiếng quát đến từ trong miệng hắn, nhưng thanh âm lại nổ vang phía sau Trần Bì.
Trần Bì lập tức phân tâm, phân thần, hắn xoay người, xoay đầu.
Trong nháy mắt này, Đường Bảo Ngưu đã xuất quyền, không phải đánh vào Trần Bì, mà là đánh vào mũi kiếm trên tay hắn.
Mũi kiếm gãy, kiếm đứt ra từng tấc, trong phút chốc đã nứt lên phía trên, khiến cho lưỡi kiếm hoàn toàn vỡ vụn.
Nắm tay lại trực tiếp đánh vào eo bàn tay Trần Bì, khiến cho eo bàn tay vỡ tung, cổ tay trật khớp.
Cánh tay đã gãy, nắm tay lại đánh vào ngực Trần Bì.
Lúc này nắm tay đột nhiên dừng lại, không đánh xuống nữa.
Một quyền này nếu như đánh tiếp, e rằng Trần Bì sẽ biến thành một khối da người.
Trần Bì chán nản nhắm mắt lại.
Đường Bảo Ngưu chậm rãi thu quyền, lỗ mũi ngước lên thật cao.
Vào lúc này, Trần Bì đối diện với địch thủ đang ngước mặt lên trời, có đến bảy phương thức để phản công, mười một phương pháp để tránh khỏi góc chết. Nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì hắn đã thua.
Thua chính là thua, đã dám đánh thì phải có gan chấp nhận thất bại.
Hắn thua một cách quang minh chính đại. Chỉ cần bị bại tâm phục khẩu phục, hắn nhất định sẽ nhận thua. Bởi vì hắn là “Tân Nguyệt Kiếm” Trần Bì, không phải là lại bì (vô lại), cũng không phải là lưu manh.
Một người tự trọng sẽ không dùng đến thủ đoạn.
Người sợ thất bại vĩnh viễn không thể thành công. Còn người không sợ thất bại, cho dù có thất bại cũng là một loại thành công khác.
Trận chiến giữa Vạn Lý Vọng và Phương Hận Thiếu lại vừa lúc tương phản. Không phải Phương Hận Thiếu thua, mà là ngay từ đầu Vạn Lý Vọng đã bỏ chạy.
Hắn múa thiết liên hoa, muốn bức kẻ địch không dám đến gần, để cho hắn có thể chạy trốn.
Nếu trong một trăm nam nhân, nhiều nhất chỉ có một người được xem là hảo hán, vậy thì có thể làm một hảo hán hắn đã hài lòng rồi. Nhưng khi làm một hảo hán mà phải trả cái giá quá lớn, hắn thà làm con chuột cũng không cảm thấy hèn hạ.
Thiết liên hoa của hắn xoay tròn dày đặc, có thể công cũng có thể thủ. Nơi nào bị thiết liên hoa đập trúng, nơi đó sẽ trở thành một đóa hoa máu lớn. Cho dù bị dây xích sắc bén cắt vào, nhất định cũng sẽ trầy da tróc vảy. Đương thời, nếu luận về múa thiết liên hoa tốt nhất, Vạn Lý Vọng ít nhất có thể xếp vào ba người đứng đầu.
Hắn múa thiết liên hoa, giống như trong phạm vi một trượng tám sinh ra trăm đóa hoa sen bằng sắt.
Chỉ có điều, cho dù hắn xoay múa nhanh đến đâu, mạnh đến đâu, đầy trời đều là bóng hoa, nhưng vẫn có khe hở.
Chỉ cần có một khe hở (thậm chí không cần là một sơ hở), đối với Phương Hận Thiếu đã đủ rồi, ít nhất khinh công của hắn có thể làm được.
Thân pháp “Bạch Câu Quá Khích” là một trong những khinh công coi trọng tiểu xảo, linh động cơ biến.
Cái gì là nhất?
Đó là nhanh nhất, đúng lúc nhất, tuyệt diệu nhất, thậm chí cũng làm người ta không thể tưởng tượng nhất, bó tay chịu trói nhất.
Khi Vạn Lý Vọng đang múa thiết liên hoa đến đang hăng say, có ý chạy trốn, bóng người chợt lóe lên, khuôn mặt trắng trẻo của Phương Hận Thiếu và hắn gần như dính vào với nhau, mặt dán mặt, mũi chạm mũi, miệng đối miệng.
Hắn bị dọa đến giật mình. Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng, giống như trong rốn hắn đột nhiên mọc ra một cái đuôi bò cạp vậy
Trong nháy mắt này, Phương Hận Thiếu có ít nhất mười bảy mười tám phương pháp có thể đánh ngã đối phương.
Nhưng Phương Hận Thiếu lại không dùng được, bởi vì hắn chưa từng học qua.
Hắn cũng không thi triển ra, bởi vì hắn không biết thi triển.
Hắn đã xông vào cửa chết của Vạn Lý Vọng, đáng tiếc là võ công của hắn lại kém xa khinh công, cho nên hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn Vạn Lý Vọng.
Vấn đề là, nếu như hắn không ra tay giải quyết Vạn Lý Vọng, dưới khoảng cách gần như vậy, kẻ địch ngược lại sẽ giải quyết hắn.
Lần này, hắn giống như chỉ muốn bắt lấy cơ hội, đã bắt được đầu và đuôi cơ hội, uy phong một chút, nhưng không ngờ cả người đụng phải thân cơ hội, cơ hội lại lớn hơn thực lực của hắn, nếu như không ăn vào, chỉ sợ cũng vứt không được.
Làm sao bây giờ?
Làm sao cho tốt?
Nhất thời Phương Hận Thiếu không biết làm gì, hắn cũng chẳng làm gì cả.
Hắn chỉ thổi một hơi vào mặt Vạn Lý Vọng, sau đó nói:
- Ngươi xong rồi.
Nói xong câu này, hắn lại đứng chắp tay, giống như xem Vạn Lý Vọng là một kẻ vô dụng, chỉ còn lại một cái lông mao chưa chết.
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 69: Cơ trường
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Vạn Lý Vọng hoàn toàn không thể tin.
Hắn không dám tin vừa rồi Phương Hận Thiếu chẳng làm gì cả, chỉ thổi vào mặt hắn một hơi.
Hắn cũng hoàn toàn không thể chấp nhận, bị Phương Hận Thiếu thổi một hơi là đã “xong rồi”.
Hắn dừng thiết liên hoa lại, quát lên:
- Cái gì xong rồi? Ngươi mới xong rồi!
- Không.
Phương Hận Thiếu bình tĩnh nói:
- Là ngươi xong rồi.
- Ta xong rồi?
Vạn Lý Vọng hét lên:
- Ta tiện tay là có thể giết ngươi!
- Ngươi cứ việc giết thử xem!
Phương Hận Thiếu chậm rãi nói:
- Ngươi vận công lực xem thử một chút! Đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi trước, hà hà, ngươi quên ta họ gì rồi sao?
- Ta sợ ngươi chắc?
Vạn Lý Vọng kêu lên, giống như phải lớn tiếng kêu la mới có thể khiến cho tâm tình của hắn ổn định lại một chút:
- Ngươi không phải họ Đường, cũng không phải họ Ôn.
Người trong võ lâm đều biết, Thục Trung Đường môn sở trường ám khí, “Lão Tự Hiệu” Ôn gia lại giỏi dùng độc. Người trước mắt này không phải họ Đường, cũng không phải họ Ôn, vậy có gì phải sợ?
- Đúng đúng đúng.
Phương Hận Thiếu cười nói:
- Ta không phải họ Đường, cũng không phải họ Ôn.
Hắn nói như vậy, Vạn Lý Vọng lại cảm thấy sợ:
- Ngươi là Phương… ngươi họ Phương, ngươi… ngươi… ngươi…
Hắn liên tục nói “ngươi” ba lần, mới nói tiếp được:
- Ngươi có quan hệ thế nào với “Kim Tự Chiêu Bài” Phương gia?
- “Kim Tự Chiêu Bài” Phương thị nhất tộc, khí công và thủ pháp điểm huyệt độc bá thiên hạ, có một không hai trên giang hồ.
Phương Hận Thiếu gần như không thèm nhìn hắn:
- Ngươi cần gì biết ta là ai.
“Kim Tự Chiêu Bài” Phương thị nhất tộc, khí công xưng bá võ lâm, sáng ngang với ám khí Đường môn, độc dược Ôn gia, hỏa khí họ Lôi, binh khí Thái gia, khinh công họ Lương, diệu thủ Ban gia, quái chiêu Hà gia. Hiện giờ hắn lại bị con cháu của gia tộc khí công nổi danh bốn phương thổi một ngụm “khí” vào mặt, hắn không lập tức tuyệt khí đã xem như may mắn lên đến mũi rồi.
Nói đến, lúc này chóp mũi của hắn thật sự hơi ngứa.
Lúc này Đường Bảo Ngưu cũng đã khống chế Trần Bì, nghe được đề tài này, vừa lúc có dịp để hắn phát huy:
- Ngươi đã trúng phải khí công của hắn, đây là thủ pháp điểm huyệt mới nhất, hiếm nhất, tuyệt nhất, đã âm thầm tấn công vào kỳ kinh bát mạch của ngươi, ngươi đã xong rồi. Từ huyệt Trường Cường đến huyệt Bách Hội của ngươi đều bị hắn nhất khí công phá. Người đi lầu trống, hoàng hạc bất phục, ngươi thì nhà ở hồn mất, còn không biết cầu xin chúng ta tha thứ?
Vạn Lý Vọng run giọng biến sắc:
- Ngươi… ngươi chỉ thổi… thổi ta một hơi, ta đã… đã…
Phương Hận Thiếu giống như thở dài một tiếng vì hắn:
- Đại tượng vô hình, đại đạo đơn giản, chuyện này ngươi cũng không hiểu sao.
Sắc mặt Vạn Lý Vọng biến thành thê thảm. Phương Hận Thiếu lại hỏi:
- Cái mũi của ngươi còn ngứa hay không?
Vạn Lý Vọng đờ mặt ra nói:
- Ngứa… ngứa… rất ngứa… Chúng ta không thù không oán, chẳng qua chỉ có một chút hiểu lầm nho nhỏ, có thể… nói cho tại hạ phương pháp giải cứu hay không?
- Giải cứu?
Phương Hận Thiếu nghiêng đầu, dáng vẻ giống như trong lòng đang suy nghĩ nên ban ơn hay là kết oán.
- Vâng vâng vâng, xin hãy giơ cao đánh khẽ!
Vạn Lý Vọng khép nép cầu khẩn:
- Tha cho tôi một mạng.
- Không phải là không có biện pháp giải cứu…
- Xin công tử cứ dặn dò… Chỉ cần có thể bảo toàn thân thể, kiếp sau tôi nguyện làm trâu làm ngựa, nhất định sẽ trả ân huệ này.
Phương Hận Thiếu nhìn cái mũi của hắn một chút, chợt chau mày, “ừ” một tiếng.
Vạn Lý Vọng trong lòng rét run, vội sờ lỗ mũi, tâm thần hoảng hốt nói:
- Thế nào? Không cứu được sao?
Phương Hận Thiếu thở dài một tiếng:
- Không cứu được.
Hắn đánh ra một quyền, đồng thời lại thở dài nói:
- Đúng là ngốc hết thuốc chữa.
Khi hắn nói những lời này, Vạn Lý Vọng đã ngã chỏng vó bay ra bên ngoài tám bước, rơi xuống bên cạnh Trần Bì.
Trần Bì giận dữ hỏi:
- Tại sao ngươi lại muốn trốn?
Vạn Lý Vọng xoa xoa lỗ mũi, ấp úng nói:
- Bởi vì ta không muốn bị người ta bắt giống như ngươi.
Trần Bì nói:
- Bây giờ chẳng phải kết quả của ngươi cũng giống vậy sao? Chạy không được lại còn rước thêm cái xú danh không dám giao chiến.
Máu mũi Vạn Lý Vọng chảy ra, nhưng vẫn nhịn đau phản bác đến cùng:
- Ta chỉ muốn mở đường máu, kêu đại đội tới cứu viện ngươi, ai bảo là ta trốn!
Trần Bì nghe vậy hô hấp không thông.
Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu lại liếc mắt nhìn nhau. Phương Hận Thiếu nói:
- Xem ra, hai tên này chết cũng nói thành sống, đen cũng nói thành trắng, tính tình thật giống như ngươi.
Đường Bảo Ngưu hừ một tiếng, không nói lời nào, giống như mình chỉ lo chuyện của mình. Hắn đi đến góc đường Lam Sam nối liền với đường lớn Hoàng Khố, sau đó ôm lấy bàn tay đánh vỡ kiếm đã bị sưng một cục lớn, đau đến mức ngồi xổm xuống, nhún nhảy bảy tám lần. Sau đó hắn mới từ từ đứng lên, giống như không có chuyện gì, thong thả trở về đường Lam Sam.
Lúc này, tại đường Lam Sam đã có không ít người đứng xem, mọi người châu đầu ghé tai, thì thầm với nhau, đang thảo luận xem trận đánh vừa rồi là ẩu đả hay là báo thù.
Trong thành thị lớn, bất kỳ chỗ nào đều có thể xảy ra cơ hội, đều có thể là nơi thời cơ xuất hiện. Năm đó, trong một nơi đổ nát tại phố Khổ Thủy, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đã gặp Tô Mộng Chẩm, nhờ vậy sau này mới có thể thăng quan tiến chức.
Trong đô thị lớn, mỗi nơi đều có cơ hội ẩn nấp, mỗi trường hợp đều có nhân vật ngọa hổ tàng long. Do đó một khi xảy ra chuyện, mọi người đều ra ngoài đứng xem, không chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, còn muốn biết những người nào sinh sự.
Lúc Đường Bảo Ngưu trở lại, trên đất đã không còn Vạn Lý Vọng và Trần Bì.
- Ngươi thả bọn chúng sao?
Lần này Đường Bảo Ngưu cần phải hỏi tội.
- Nếu không thì thế nào?
Phương Hận Thiếu hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn nuôi bọn chúng cả đời sao?
- Biết đâu ta có chuyện muốn hỏi bọn chúng, vậy mà ngươi lại thả đi!
- Ngươi muốn hỏi gì?
- Liên quan cái rắm gì đến ngươi!
- Nói nghe một chút đi, đừng thốt lời bất nhã như vậy.
- Bọn chúng lén lút như vậy, đang định đi đâu? Làm hại người nào?
- Ta đã hỏi, bọn chúng cũng không chịu nói.
- Cho nên ngươi thả bọn chúng đỉ?
- Nếu không thì thế nào? Mọi người đang nhìn vào, có cả phụ nữ và trẻ con, chẳng lẽ ngươi muốn dùng hình bức cung sao? Loại chuyện hèn hạ này, ngay cả Hà Tiểu Hà cũng không muốn làm, tên lỗ mãng ngươi sẽ không công khai thực hành chứ? Huống hồ ta là người nho nhã đọc nhiều thi thư, hơn nữa cũng đã có thu hoạch khác.
- Hừ, ta mới vừa quay lưng, đi xem quân địch có viện thủ hay không, ngươi lại bày đặt làm người tốt!
Phương Hận Thiếu vỗ vai Đường Bảo Ngưu còn cao hơn hắn một cái đầu, mỉm cười thấp giọng nói:
- Rồi rồi rồi… Ngươi cũng đừng có giả vờ, tay ngươi đang đau đến chảy cả nước mắt, còn lưu lại khóe mắt kia kìa. Mọi người hiểu nhau, đừng nên nóng nảy. Hì hì!
Đường Bảo Ngưu vội lau nước mắt.
Phương Hận Thiếu thấy hắn luống cuống tay chân, vội an ủi:
- Hai tên này chỉ là loại tầm thường, có thể làm được chuyện gì chứ? Bọn chúng chẳng qua là tiểu lâu la do Bạch Sầu Phi phái ra mà thôi, có điều trên tay lại có hai món rất thú vị.
Giả sử, Phương Hận Thiếu có thể từ trong miệng Trần Bì và Vạn Lý Vọng đã rơi vào tay bọn họ, hỏi ra được căn nguyên chuyện này, ít nhất cũng sẽ biết người thân của Vương Tiểu Thạch bị nhốt tại Bát gia trang. Nếu như hắn và Đường Bảo Ngưu có thể đi trước một bước, tấn công vào Bát gia trang, có lẽ bọn họ đã làm được một đại sự ngay trước mặt Vương Tiểu Thạch và Tứ Đại Danh Bổ.
Con người vốn dễ dàng bỏ qua cơ hội, bởi vì khi cơ hội đến gần, rất khó phân biệt tốt hay xấu, nặng hay nhẹ, lớn hay nhỏ. Mà con người chỉ cần không thể nhìn rõ chính mình, cũng sẽ không thể phân biệt được cơ hội.
Nhưng đôi khi được và mất lại rất khó phán định. Ngươi mất đi cơ hội này, có thể nhờ vậy mà có được cơ hội khác tốt hơn; mà có được cơ hội tốt này, thật ra đã mất đi một cơ hội tốt khác.
- Ngươi đừng có gấp!
Phương Hận Thiếu lại nói với Đường Bảo Ngưu đang hứng thú bừng bừng:
- Hai kẻ này đã nhắc nhở ta, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
- Chuyện quan trọng hơn?
Đường Bảo Ngưu đối với lời nói của Phương Hận Thiếu luôn nửa tin nửa ngờ.
- Đúng, so với việc lật đổ tên Bạch Bất Phi kia còn quan trọng hơn gấp mười lần, gấp trăm lần.
Sau đó hắn dùng ánh mắt và giọng điệu giống như thượng tướng quân đang dặn dò phó tướng chuyện quan trọng, hỏi:
- Đại sự như vậy, ngươi gánh vác được không?
- Trời ạ, có đại sự như vậy!
Đường Bảo Ngưu hưng phấn đến chảy cả nước miếng:
- Không có Đường Bảo Ngưu ta, có thể thành công được sao?
- Đúng đúng đúng, không có Đường cự hiệp, không thể thành đại sự.
Phương Hận Thiếu lại vỗ vai “người cao lớn” này, cười ha hả nói:
- Đúng là thành sự không đủ, bại sự không thừa *.
* Dựa theo câu thành ngữ “thành sự không đủ, bại sự có thừa”, nghĩa là không làm được chuyện, trái lại còn khiến cho mọi chuyện hỏng bét.
Sau đó hắn dùng sức vỗ vai Đường Bảo Ngưu, hào sảng nói:
- Chúng ta làm đại sự đi!
Cuối cùng, đoạn đối thoại không đầu không đuôi này, lọt vào tai những người đi đường và hán tử áo lam đang đứng xem hai tên điên điên khùng khùng, lại có một người nghe hiểu được.
Người này họ Đường, tên Hoài Thạch, là một trong số cao đồ của Mộng đảng Ôn trạch. Hắn nghe ra có chuyện kỳ lạ, thấy tình hình không ổn, lập tức bảo sư đệ bên cạnh là Chu Lỗi Thạch báo cho cấp trên.
Thương Tâm Tiểu Tiễn Tác Giả: Ôn Thụy An ---o0o---
Chương 70: Cơ năng
Người dịch: fishscreen Nguồn: tangthuvie
Trần Bì và Vạn Lý Vọng tuy chịu thiệt trong tay Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, nhưng vết thương chủ yếu trên người bọn họ cũng không phải do Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu gây ra, mà là do người của Long Bát thái gia.
Nguyên nhân rất đơn giản. Vạn Lý Vọng và Trần Bì trải qua chuyện này, dĩ nhiên không dám chạy thẳng tới Bát gia trang, cũng không có mặt mũi trở lại Phong Vũ lâu phục mệnh, đành phải đi quanh co lòng vòng mấy nơi, sau đó chạy tới hậu viện của phủ đệ Long Bát thái gia, đi thẳng vào hang động Thâm Ký.
Bởi vì trì hoãn như vậy, đám người Vương Tiểu Thạch đã đi trước một bước, cứu người nhà ra.
Lúc này, Long Bát và Đa Chỉ Đầu Đà đều bị thương, trong lòng căm phẫn bất bình, giận cá chém thớt vì Tôn Ngư dẫn cường địch xâm phạm. Bọn họ vội vàng an bài chuyện tiếp đãi khách quý tối nay, liên hệ chặt chẽ với cao thủ của tướng phủ. Lúc này lại nghe có hai tên mặt mũi bầm dập tự xưng là thủ hạ Bạch Sầu Phi, không vào cửa chính mà lại xâm nhập từ cửa sau. Lợi Minh đi vào báo cáo:
- Bọn họ đúng là thủ hạ của Bạch lâu chủ, nhưng ngay cả lệnh bài cũng không mang trên người.
Dưới cơn nóng giận, Long Bát cũng không hỏi rõ đầu đuôi, lập tức hạ lệnh:
- Đánh bọn chúng cho ta!
Vì vậy Trần Bì và Vạn Lý Vọng lại gặp phải tai ương.
Người động thủ là Chung Ngọ, Lợi Minh, Hoàng Hôn và Ngô Dạ, cũng không để cho bọn họ có cơ hội giải thích.
Hai người đã bị thương từ trước, lại không dám thật sự đánh trả. May mắn là người bên phía Long Bát cũng không dám ra tay hạ sát, bởi vì mọi người đều đoán đây là mệnh lệnh do Long Bát thái gia nhất thời nóng giận, cũng không có ý kết thù với Bạch Sầu Phi, vì vậy vẫn chừa lại đường lui. Nhưng bọn họ cũng đánh rất tận tình, nhằm để trút cơn giận còn sót lại sau trận chiến với Vương Tiểu Thạch.
Bọn họ cho rằng, không đánh chết hai tên này tại chỗ đã là nể mặt Bạch Sầu Phi rồi, Bạch Sầu Phi phải nợ ân tình này của Long Bát thái gia mới đúng.
Bạch Sầu Phi nghe Trần Bì và Vạn Lý Vọng kể lại, vẻ mặt lạnh lùng không nói gì.
Trông thấy sắc mặt Bạch Sầu Phi như vậy, bọn họ vốn có một số chuyện muốn báo cáo xin hắn xử lý, cũng đành phải nuốt vào trong bụng.
Sau đó, Long Bát thái gia phái một người đến lầu viếng thăm.
Người tới lai lịch cũng không tầm thường, đó là trang chủ Diệp Bác Thức của Lạc Anh sơn trang.
Diệp Bác Thức và Bạch Sầu Phi vốn có giao tình khá tốt. Sáu năm trước, trong lúc Diệp Bác Thức nói chuyện với Bạch Sầu Phi, đã từng vô ý nói một câu:
- Với chút năng lực nhỏ bé này của ta, vậy mà còn có thể làm một trang chủ. Với đại tài của huynh, lại không thể một mình hùng bá một phương, đúng là khiến người ta nắm cổ tay thở dài, tiếc nuối vô cùng.
Những lời này có ảnh hưởng khá lớn đến Bạch Sầu Phi.
Lần này Diệp Bác Thức tới, là do Long Bát sau khi đánh người trút giận, biết trong chuyện này có vấn đề. Dù sao Bạch Sầu Phi cũng là con nuôi của Thái Kinh, không nên làm cho mọi chuyện căng thẳng thêm, bèn mời Diệp Bác Thức tới nói rõ ngọn nguồn. Hắn lại nửa bóng gió, nửa khoe khoang nói rõ, tối hôm nay Bát gia trang có nhân vật lớn đến, dĩ nhiên là không thể để cho người khác quấy nhiễu.
Bạch Sầu Phi lần lượt nghe hết, lại không bày tỏ ý kiến gì.
Khi nghe nói ngay cả nhân vật như vậy cũng đến dự tiệc tại Bát gia trang, hắn đương nhiên không thể nói thêm câu nào.
Bạch Sầu Phi đặc biệt cảm tạ Diệp Bác Thức, cung tiễn hắn xuống lầu, nhờ hắn thay mặt xin lỗi Long Bát, nói rằng ngày khác sẽ đến chỗ Long Bát thái tạ tội.
Đợi sau khi Diệp Bác Thức đi về, Bạch Sầu Phi mới trở lại tầng cao nhất Bạch lâu, lên lầu, bước vào Lưu Bạch hiên của hắn, đóng cửa lại.
Sau đó hắn cởi hết y phục, bắt đầu hét lên giận dữ, tay đấm chân đá, gần như muốn phá hủy tất cả những thứ có thể phá hủy được. Hắn chỉ trời, mắng đất, dùng hết tất cả ngôn ngữ dơ bẩn nhất, chửi mắng từ Vương Tiểu Thạch, Tô Mộng Chẩm, cho đến Tôn Ngư, Long Bát, kể cả tổ tông mười tám đời của bọn họ.
Sắc mặt tái nhợt của hắn đỏ lên vì vì kích động, trong lòng có một ngọn lửa giận không thể phát tác.
Ngay lúc này, chuông đồng bỗng vang lên, biểu thị có người lên lầu báo cáo.
Lúc này dám đến báo cáo, nhất định là thân tín, hơn nữa còn là việc gấp không phải bình thường.
Vì vậy hắn lập tức ngừng mắng, sau đó hít thở thật sâu, mở cửa ra.
Một tên đệ tử đang quỳ trước cửa, chính là Lợi Tiểu Cát.
Bạch Sầu Phi vẫn không mặc gì.
Hắn uy mãnh, cường tráng, trắng trẻo, tràn đầy mị lực do tinh lực, khí phách, thần thái và tâm chí hợp nhất, hơn nữa không có một tấc thịt dư thừa nào, cơ năng toàn thân đều đạt đến trạng thái đỉnh cao, là một sự kết hợp hoàn mỹ giữa khí và lực, thần và ý.
Lợi Tiểu Cát cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Cho dù là người không bị khí thế của Bạch Sầu Phi chấn nhiếp, cũng bị sát khí của hắn áp chế, nếu không thì cũng không dám đối diện với ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng của hắn.
Ngoại trừ hai loại người, một là người sát khí còn mạnh hơn hắn, chẳng hạn như Nguyên Thập Tam Hạn và Thiên Hạ Đệ Thất; còn một loại là có thể bao dung sát khí của hắn, ví dụ như Gia Cát tiên sinh và Vương Tiểu Thạch.
Còn có một loại người khác cũng làm được như vậy, đó là người hoàn toàn không cảm nhận được sát khí của hắn. Loại người này rất nhiều, chẳng hạn như tiểu thương sai dịch đầy đường. Ngay cả Ôn Nhu đại cô nương, Đường cự hiệp Bảo Ngưu tiên sinh của chúng ta, đều có thể liệt vào loại người này.
- Cô ấy nói, nếu như ngài không tiếp kiến cô ấy, cô ấy sẽ đánh lên lầu.
Bạch Sầu Phi bật cười:
- Chỉ bằng cô ta? Một mình thôi sao?
- Cô ấy chỉ tới một mình.
Lợi Tiểu Cát hỏi:
- Chúng ta có nên đuổi cô ấy ra ngoài hay không?
Bạch Sầu Phi chỉ trầm mặc một chút, sau đó nói:
- Đuổi cô ta đi à? Không, cô ấy tới thật đúng lúc, mau mời cô ấy lên.
- Mời cô ấy lên?
Lợi Tiểu Cát ngạc nhiên hỏi:
- Tới Lưu Bạch hiên?
Bạch Sầu Phi cười cười, con người của hắn vốn rất tuấn tú, cười như vậy quả là có phần trẻ con.
- Nhanh đi!
Hắn chỉ nói như vậy, lại bổ sung một câu:
- Sau khi cô ấy lên thời gian uống cạn chung trà, ngươi hãy bảo Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý hâm một bầu rượu đem lên. Ngươi nói cho bọn họ biết, là “Yên Chi Lệ”, nhớ kỹ, là “Yên… Chi… Lệ…”, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu.
Hắn trở lại trong phòng, nhìn vào gương đồng quan sát cả người một lát, dường như cảm thấy rất hài lòng.
Sau đó hắn bắt đầu mặc quần áo vào. Hắn đặc biệt chọn một bộ áo bào trắng tinh khiết, nhưng bên trong lại không mặc thứ gì.
Tiếp đó hắn đi tới đầu cầu thang, đứng bên cạnh lan can nhìn xuống.
Ánh tà dương đầu mùa đông như say, chỉ còn một điểm ửng hồng.
Không lâu sau, hắn đã nhìn thấy người mà hắn chờ đi ngang qua quảng trường trong lâu. Hắn từ phía trên nhìn nàng, tại trên bãi cỏ, anh vũ đi qua giống như một hạt tiêu đỏ.
Nàng dường như cũng cảm giác được có người đang nhìn mình, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Không có ai.
Lan can trống rỗng, chỉ có ánh tà dương đỏ như máu.
Trong lòng nàng thoáng qua một chút hoang mang, như có mất mát.
Nhưng Bạch Sầu Phi đang ở Lưu Bạch hiên trên đỉnh Bạch lâu, đứng ở nơi tối tăm tại lối vào, nhìn nàng giống như một cái dấu phẩy, từng bước chứa chan tình cảm bước lên lầu.