Mụ già, trăng xế của đầu ba, trăng non mới nhú của đầu bốn, người gầy đét xì đê mô na, hai hàm răng vàng ươm, mắt ti hí, nói chung là xấu như ma ăn quà như mỏ khoét mắt toét lại còn hay đưa tình, thế gian có lẽ ngoài thị nở với chung vô diệ...m thì mụ đứng hàng thứ 3, đứa nào bảo không phải, anh vả rụng răng.
Nhà mụ giàu nhất nhì An Nam quốc, đấy là anh nghe giang hồ đồn đại thế chứ cũng chẳng bao giờ được tận mắt chứng kiến cái tài sản kếch xù của mụ ý bao giờ, chỉ biết rằng mụ thay ô tô như trẻ sơ sinh thay bỉm, nay bê mờ vê kép mai đã phe la ri, chưa kịp đến ngày kia đã thấy đi con lam bót gi ni mới cóng, có lần anh cố tình lấy khóa rạch cửa xe mụ cho xước, xem mụ có tiếc của không, bất ngờ thay mụ vớ ngay viên gạch chọi vào chỗ đấy một phát nữa rồi điều ngay bọn đệ đến... thanh lý con xe đểu đi cho đỡ ngứa mắt, chưa đi đã xước thế này thì siêu xe lìn gì, mai đặt mẹ nó tiền chờ con xe bay sáu mấy tỉ về đi cho sướng, nguyên văn nhời mụ. Anh nói dối hai đầu gối anh bằng nhau, anh nói sai hai tai anh mọc ngược, anh nói điêu....nhiều người chết.
Thường thì khi càng giàu có, người ta càng sợ phải chia sẻ tài sản của mình, đã bao lần anh lừa mụ hòng kiếm tí ti mua cho con hộp sữa nhưng mụ dứt khoát đéo móc hầu bao, mụ bảo ăn chơi thì thoải mái, chứ mua quà về nhà thì có lìn. Anh tự ái, anh xin đàng hoàng chứ có lừa tình đéo đâu, mà anh cũng có mặt dày đi xin xỏ mụ bố thí cái đệch gì cho ra nhẽ, anh chỉ rủ mụ oánh tá lả cho vui thôi mà, nhỡ trách oan anh, anh cạch mẹ mặt....
Giận dỗi được vài hôm bất chợt mải mê đi với bồ trẻ anh bẵng quên mẹ mất mụ, anh đang miên man tận hưởng niềm sung sướng vô bờ bến ở một căn gác nhỏ tại Nguyễn Chí Thanh xờ chét nơi mà giang hồ thường gọi với một cái tên đầy quen thuộc và thân mật: nhà nghỉ. Đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại trong niềm hân hoan vui bờ biến thì bất chợt mụ gọi điện, nghĩ đến mụ, như có phép màu, như bạch tuyết vớ được nụ hôn sau khi cắn phải trái táo, trym anh đang thẳng đứng bỗng dưng héo mẹ mất, thâm sì, gọi mấy cũng không dậy, dỗ mấy cũng rúc đầu, bồ anh dỗi, bỏ về trước khi đóng cửa còn kèm một câu đầy trách móc: Đồ bất lực. Đm xấu hổ pha lẫn giận dữ, anh gọi lại rủa tổ sư tám chín đời nhà mụ, bên kia có tiếng cười khà khà: đồ bất lực.
Anh mặc quần áo, phi đến địa điểm mụ hẹn anh, hôm nay mụ già điệu đà gớm, nước hoa thơm rúc mũi, mùi hôi nách mọi hôm bay mẹ đâu hết, hôm nay mụ đạp con xe đạp mua hơn 3 ngàn từ mẽo chuyển về, giày thể thao tháo thun quần lửng bó, đm nhìn như vận động viên chứ đéo phải mụ già giàu có hôi hám tởm lợn. Hóa ra anh đoán đúng thật, hôm nay mụ hẹn hò, mụ gọi anh ra check hàng cho mụ vì mụ bảo anh có con mắt và giác quan thứ 6 nhìn người chuẩn, đm nhìn người chuẩn mà anh lại đi chơi với một người ki bo xấu xí và hôi hám như mụ à, xấu người xấu cả nết, đm.
Một chàng trai cao ráo sáng sủa có mái tóc đã chuyển dần sang màu thứ hai phi xe đến, cũng phải trăng tròn của những năm 1 chín 5x, nhìn cũng có vẻ tử tế, lại trí thức, đm không phải anh nói điêu chứ cái bọn càng tri thức thư sinh càng hãm lọ, những người dân dã bỗ bã như anh thế này này, đấy mới là đáng tối cao thần thánh đáng tin yêu, chứ mấy chú tri thức nửa mùa, đểu bỏ mẹ he he.
Nghe phong phanh họ quen nhau qua mạng, ở một câu lạc bộ xe đạp Hà Lội gì đó, những chuyến xe đạp đi khắp mọi miền, anh cười khẩy, thầm nghĩ, đi xe đạp nhiều, hỏng mẹ bi, hỏng luôn cả súng há há.
Phần sau có lẽ đéo phải bàn, anh tung hô tâng bốc lão già kia như thần thánh, cặp đôi tiến tới với nhau mà đéo gặp phải trở ngại nào, một trai già góa vợ, gà trống nuôi con, một gái xấu ế chồng, ở nhà làm nông nghiệp trồng rau mồng lốt ( mồng lốt tức là cái ... lồn mốc ý he he) mèo mả gà đồng, trai mù gái điếc gặp nhau hợp quá còn đéo gì nữa. Anh nhanh chóng tiếp cận làm quen và thân thiết với người thứ 3 he he, lão già dâm lắm, chơi gái suốt ngày như thanh niên, mỗi lần đi chơi tuyền rủ anh đi cùng mới lạ, hỏi dò ra, lão bảo tao mê cái đống tài sản của mụ, nên phải cắn răng bán đất ở quê, cho con vợ già về nhà mẹ đẻ giả vờ lên phố làm ăn, chứ đạp xe với tao nhã cái đầu buồi, mụ ý mà đéo giàu, tao có làm quen cặc, anh hùng hổ: ông đéo sợ tôi nói với bà ý à? Lão già cười rất dâm tiện: Mày mà nói, thì mày nói mẹ lâu rồi, quan trọng tao thấy, hình như mày có phần nghiêng về phía tao, yên tậm, xong vụ này, tao cho mày con BMW, mày nhớ kỹ giúp tao là được. Bụng thì hoan hỉ lắm rồi, nhưng mặt anh cũng phải giả vờ làm người chính nghĩa ngay thẳng: Tôi thấy chị ý có tình cảm với ông nên mới để thế, chứ tôi thiếu cặc tiền, của biếu là của lo, của cho là của nợ, ông muốn tôi vừa lo, lại vừa phải đi trả nợ cả đời à, có đứa con gái nào hay cháu chắt lên thành phố học đại học hay kiếm việc làm, đá qua cho tôi dìu dắt, lão già trợn mắt: Dắt cái lồn, đưa cho mày thì một năm sau tao bế cháu ngoại à, tao ngu đéo, Đm lão già, già rồi mà vẫn khôn phết.
Bẵng đi một thời gian, anh bận không liên lạc với đôi già mù điếc nữa, một ngày đẹp trời, đang xả hơi ở chốn thần tiên quen thuộc, mồ hôi mồ kê lại nhễ nhại như cày đồng đang buổi ban trưa, lại thấy số phone quen thuộc: Mụ già. Trời đánh thánh vật nhà mụ, chuối đương xanh bỗng trở thành chuối chín, héo teo lại, thâm sì. anh hét lên: Tiên sư mụ già, toàn gọi giờ oái oăm lúc anh đang sung sướng. Đối tác trước khi đi, quay đầu lại nói câu quen thuộc mà anh đã từng nghe: Đồ bất lực. Ối zời ơi, tiên sư mụ già ngàn lần nhé.
Gặp mụ thấy mụ như già đi thêm chục tuổi, mụ thở dài bảo: anh ý đi rồi, không một lời từ biệt, ngày đưa anh ấy đi, mưa trắng đường. Tiên sư mụ già, khô như ngói mà lần đầu tiên nghe được câu nói như trong phim hay tác phẩm văn học nào đó anh đéo nhớ. anh hỏi dò: đang sức khỏe tràn trề xe đạp đạp quanh hồ tây bỗng dưng sao éo le vậy? Mụ nói nhỏ: Anh ấy chết vì... thượng mã phong. Anh cự lại: ông ý khỏe lắm, sao lại bị cái bệnh của người lười lao động sức khỏe yếu kém này? Mụ già lí nhí: Tại lâu quá rồi mới biết hơi trai nên bắt anh ý làm 1 đêm liền 4 nhát, sáng dậy thấy kêu đói nên bắt làm thêm cái nữa rồi mới cho đi ăn sáng, ai ngờ vừa nhấp nhổm được mấy cái thấy anh ấy rũ mẹ người ra, ngất tại chỗ, hoảng quá gọi cứu thương hô hào bà con thì không kịp... nói đến đây, nước mắt mụ ào ào rơi, hỡi ôi, nếu có thể đổi tiền thành sinh mạng được, mụ sẵn sàng đổi tất cả để lấy lại anh. Anh thở dài, mụ giàu có, lại hay đi chùa chiền công đức nên trời thương đấy, mối tình kết thúc như vậy là đẹp rồi. Anh gợi ý mụ chuyển tiền cho anh đưa về quê lo hậu sự, chứ bây giờ mụ mà lộ diện ra, thì con cái ông ý giết mụ ngay, mụ già tin anh như con chiên tin chúa, chuyển ngay 500 quả cho anh lo hậu sự, anh ra hàng mã, đặt mua 1 con BMV với mấy con hình nhân, lấy bút dạ ghi: Phò, khu vực công tác: Nguyễn Chí Thanh sờ trét, về anh đốt cả xe lẫn hình nhân, quên mẹ mất không đốt tiền cho lão già ở dưới đấy thuê nhà nghỉ, thôi kệ mẹ cái đấy lão tự lo, kiểu đéo gì chẳng có tí ti dắt đít. Anh về quê, gửi tiền tận tay vợ con lão, bảo anh nhà bị tai nạn lao động, giờ đã hỏa thiêu, tro cốt gửi lại chị, đây là tiền anh ý tiết kiệm gửi tôi giữ nay gửi lại chị để chị nuôi các con, người vợ trẻ độ hăm tám mắt rưng rưng, thì thầm một câu làm anh giật thót...
Ngủ lại với em đêm nay cho em đỡ cô đơn....
Bỏ mẹ rồi, lại phải đi mua cái bao cao su màu đen để tưởng nhớ người đã khất...
Xin lỗi lão già nhé, vợ con lão, để anh lo....
Lão ở trên trời có thiêng hãy mỉm cười thật tươi vào nhé....
Đêm hôm đó....
Nữa đi anh...ôi ...ôi...
A...a..ơ hơ..ơ..
ơ...ôi ôi...aaa...ôi
Bỗng có tiếng điện thoại, anh rút máy trong lúc đang mồ hôi nhễ nhại, Nhìn vào phone, dòng chữ to đùng đập vào mắt anh:
Mụ già!
Chết mẹ anh rồi!
Tiên sư mụ già, như u hồn quỷ đói, lại chơi anh rồi!
Tiên sư 8 đời nhà mụ già!!!!!!!!!!!!
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!X em thêm
Một hai ba, chúng ta hãy hô to khẩu hiệu nào:
Thành công may mắn hạnh fuck!
Sức khỏe là vàng!
Rắm là tài nguyên quý giá nhất được chắt lọc từ chất thải của con người!
Hãy đến với chúng tôi, chúng tôi sẽ moi tiền từ túi bạn!
Chắc các tình yêu cũng hiểu chủ đề anh nói ngày hôm nay là gì rồi chứ, các em gái bán hàng đa cấp, còn chờ gì nữa, bơi hết vào đây, ý quên, nói đến gái bán hàng đa cấp anh mới nhớ, cũng có thời anh có kỉ niệm đẹp với gái này mà ngay sau đây anh sẽ kể cho các bạn nghe chuyện tình muôn thủa của anh, thời còn chim gái và sung sức ( giờ anh già cmnr ).
Thủa ấy, anh đang làm ở một công ty chuyên buôn bán laptop vào hàng đầu của thủ đô yêu dấu, vào một ngày đẹp trời, anh tiếp nhận bán máy tính cho một tập đoàn mà có lẽ các bạn nghe cũng đã lâu, nhất là các bạn làm chuyên ngành đã cấp : Tiên sư ( há há ). Hồi anh trẻ, thực phẩm chức năng và mô hình kim tự tháp đa cấp còn là một khái niệm mới mẻ với người tiêu dùng gà béo việt nam, chính vì vậy từ sự thiếu hiểu biết và chăm chăm sợ chết của dững người có tâm lý yếu này, các công ty đa cấp mọc lên dư nấm, nào là vi sừn, khang fú đạt ( hình như anh còn gọi còn đấy là căng con ku ), em guây, Tiên sư.... nhiều đéo kể xiết. Hôm anh điều đào đến giao máy cho Tập đoàn Tiên sư thì chẳng may một con laptop lăn đùng ra chết, đéo hiểu hôm qua thằng nào nhậu say đái vào máy hay thằng nào thất tình nó tung máy từ tầng 15 xuống đất mà con máy nằm quay cu đơ, bật mãi đéo lên. Cực chẳng đã anh đành đích thân xuất quan với tư cách là trưởng phòng kỹ thuật lên chữa cháy cho công trình. Trung tâm giao dịch nằm ở khách sạn sô phi teo, sang trọng, lộng lẫy, chuyên nghiệp, lành mạnh. Anh chặc lưỡi, đúng là văn hay chữ tốt đéo bằng học dốt lắm tiền, cứ có tiền là có tất, phú quý sinh lễ nghĩa, khi có tiền rồi thì người ta mới bắt đầu mới chú tâm đến hình thức và các thói quen giao tiếp lịch thiệp, lành mạnh, chứ đéo có tiền như mấy anh nông dân đi cày ruộng thì lễ với nghĩa cái con cặc, cày về là làm mấy cút riệu, bi thuốc lào, xong nằm chỏng cu ra đầu hè gáy như sấm, ngủ để mai còn đi gặt sớm cho kịp vụ mùa, chứ giờ về mà còn đi nhảy cổ điển, ngồi cà phê nữa thì mai con cái cạp đất ra mà ăn, nuôi 1 bầy con khó lắm chứ, lỗn cái nghìa.
Mải suy nghĩ miên man anh cuối cùng cũng bước vào hội trường của công ty bạn, đập vào ánh mắt của anh là một cô gái trẻ trung, năng động, xinh xắn lịch thiệp, có giọng nói như hút hồn đang thuyết trình trên các công cụ hiện đại, bất chợt anh nghĩ đến xếch toy, hị hị. Trong khi đó quay sang bên cạnh thì mấy thằng nhân viên của cty anh ngồi nghệt hết mặt ra, hai khóe miệng rớt dãi chảy nhầy nhụa, đúng như câu các cụ hay nói: nhìn đến nghệt mặt ra như chó xem tát ao, hố hố. Anh phá tan bầu không khí trang nghiêm bằng 1 cái hừ nhẹ, bọn trẻ giật nảy mình, cúi mặt nhìn trộm anh với ánh mắt đầy bối rối. May cho chúng mày có gái ở đây đấy nhé, anh đuổi khéo: về hết cho anh, để mình anh với nàng, anh ở lại lo hậu sự... anh muốn...hự hự.
Không biết có phải vì anh may mắn hay không hay do mấy đứa trẻ nhìn gái đẹp chân tay bủn rủn mà làm ăn không chuyên nghiệp, lỗi đã được khắc phục một cách rất nhanh, cắm lỏng chân xạc , căn bệnh muôn đời ở những nơi công cộng. Gái nhìn anh với ánh mắt đầy cảm kích, gái đang chuẩn bị cho lễ thuyết trình, và lũ đệ anh là chuột bạch, ngồi nghe thì ít, ngắm nghía thì nhiều, anh cười mỉm, đàn ông là vậy, chúng chỉ chú tâm đến những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể em, đến những kẽ hở đầy bí ẩn trên chiếc sơ mi của e, và đến cả con đường tối đen và sâu hun hút dẫn từ chiếc juyp ngắn của em, giữa hai chân em chạy thẳng tắp lên đùi, mãi không thấy điểm cuối. Em cười, anh vui tính quá, anh nghĩ bụng: chuyện, vui tính là thính để cưa gái mà ( câu này nghe quen quen ). Rồi em bảo anh đuổi hết người đi rồi, em biết tập với ai đây, thôi thì anh bớt chút thời gian nghe em nhé, thằng nào mà nói không lúc bấy giờ thì đúng là mẹ nó chưa bao giờ bỏ i ốt vào nồi canh của nó, chuẩn cmnl, anh thề. Và vì anh có chút i ốt, nên cũng thoáng hiểu ra là đèn đang từ đỏ đã nhấp nháy sang màu xanh. Anh ngồi nghe nàng diễn thuyết, đầu óc mơ màng, tứ chi hoang mang, bủn rủn, chắc sáng anh chưa ăn, anh đói hố hố.
Bài thuyết trình đã xong, anh nghe mà thấy mình như đang bước sang một thế giới khác, giọng nàng thật chuyên nghiệp, sức cuốn hút thật cao, lời nói thỏ thẻ như oanh vàng, từng chữ từng chữ cứ như rót mật vào tai, anh mụ mị trong những bữa tiệc, những buổi du lịch khắp thế giới, những người lịch thiệp sang trọng đang giao tiếp hàng ngày, từng chữ từng chữ đi vào lòng người, bất chợt anh nghĩ đến anh, một thanh niên quê mùa nhếch nhác gắn cái mác công nhân, một người thô lỗ cục cằn tính nóng như hổ báo, đéo được đéo được, anh phải thay đổi mình, ri phờ rét bản thân, F5 mạnh mẽ, quyết tâm bừng lên trong anh, có thể là ngay hôm nay anh sẽ về viết một tâm thư để ra nhập vào tập đoàn Tiên sư mới được, để được đi du lịch nước ngoài, để ngày ngày ngồi khách sạn nhâm nhi li cà phê với chiếc laptop thật chuyên nghiệp, để...lừa thiên hạ.
Anh với gái thật hợp nhau, gái kéo anh đi hết chỗ này chỗ kia, từ khách sạn này qua khách sạn kia, từ khu nghỉ dưỡng này đến khu nghỉ dưỡng kia, môi trường anh tiếp xúc toàn người năng động, trẻ trung, lịch thiệp hào hoa, bất chợt anh cũng là một phần trong cái đội ngũ bóng nhoáng giả tạo đó, nhưng gái ở ngay cạnh bên, rót vào tai anh những lời thật ngọt ngào, bất chợt anh say đắm trong cơn mộng mị vô bờ bến, anh bỏ bê công việc của mình, lao vào kiếm những đồng tiền từ mồm mép và nước bọt, cho đến một ngày...
Đó là một ngày mà có lẽ anh không nên kể, có lẽ nó cũng là một chuyện buồn, công ty của gái vẫn lên như diều gặp gió, các chân rết ngày càng nhiều, anh với gái chỉ việc nằm ôm nhau trong khách sạn trong tài khoản cũng có tiền chuyển vào, thủa ấy anh quân tử, yêu đương chỉ tuyệt đối ôm hôn, không đi đến bước z, sau này anh mới thấy mình ngu nhường nào, khi bạn đi với một người con gái, mà hành động duy trì nòi giống ko diễn ra, thì một là ng ta xem bạn như thằng ngu, hai là ngụy quân tử, và lời trách móc thường nhiều hơn là cảm kích. Lan man lạc đề, công ty đa cấp nơi thằng bạn anh làm bị sập, nó bị nhiều người truy lùng do lừa đảo, bán hàng giá trên trời, nó trốn biệt tăm, mọi liên lạc đều biến mất. Anh ngẩn ngơ mất một ngày, nghĩ những thứ mình đang có từ mồm mép và nước bọt, bất chợt lòng anh nặng trĩu. Anh tắt liên lạc, đổi số di động, nằm lì trong khách sạn suy nghĩ về mình, về cuộc đời mình. Ngày đi làm trở lại ở công ty laptop, anh thấy nàng chờ anh từ cửa, mắt đỏ hoe, thâm quầng, anh thấy nghẹn ngào, cổ họng đắng đắng, chắc nàng nghĩ anh có chuyện nên lo lắng cho anh, nghĩ đến khi ở bên nàng, anh cảm nhận được tình yêu thực sự, anh ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, bất chợt nàng ngất lịm trong tay anh, anh hoảng quá gọi taxi đưa nàng thẳng vào viện cấp cứu, thế là toi mất ngày đầu tiên quay trở lại công ty làm.
Chắc có lẽ do không ăn, không ngủ lại khóc nhiều ngày nên nàng suy nhược cơ thể nặng, cũng may sau một thời gian chăm sóc thuốc thang và có anh bên cạnh động viên, cuối cũng nàng cũng hồi phục trở lại. Gia đình nàng quyết tâm cho nàng sang bên kia bầu trời du học. anh với nàng tranh thủ bên nhau những ngày cuối cùng, sáng tối không rời, đánh rơi không vỡ.
Anh có biết khi ngủ dậy không nên đánh răng mà phải uống 1 cốc nước lọc cho cơ thể được thanh lọc không, buổi sáng trong miệng mình toàn những vi khuẩn có lợi cho dường ruột đấy, Tây ng ta ăn sáng xong mới đánh răng là vậy.
Anh có biết cỏ cây cũng có sinh mệnh, có linh hồn ko?
Anh có biết là một ngày chỉ trôi qua ngắn nhất khi chúng ta làm được những việc có ý nghĩa nhất không?
Anh có biết là khi mình làm được một việc thành công thì tất cả những người xung quanh mình...
Stop đa cấp lại ngay cho anh, nói chuyện thực tế đi.
Em có biết là nụ hôn có lợi cho hệ tim mạch không?
Em có biết là khi ân ái thì lượng calo bằng mấy lần chạy bộ không?
Em biết rồi, em biết rồi, anh tăng tốc đi!
Nữa đi anh!
Mạnh nữa anh ơi! đúng rồi! ôi ôi!
Em có biết là bây giờ và khi thuyết trình em khác hẳn nhau một trời một vực không ?
Em không cần biết, anh tập trung vào chuyên môn đi.
En nơ chai zơ, liên tục liên tục ha!!!!
Liên tục như thế này mãi anh nhé... ôi!
Anh giết bố e nhé ?
Vângggg! ôi ơ ơ!
Anh giết mẹ em nhé!
Vâ â âng! ôi anh ơi ! ôi oii!
Anh rút ra nhé....
Khôôôôôôôôôôôôôôôôôôôônng !
Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong năm có hai cái rằm to nhất là rằm tháng giêng và rằm tháng 7, bà già mình dạo này ăn chay niệm phật, ngày ngày trên chùa tăng kiến thức và tư duy tín ngưỡng phật pháp nên những dịp này thường không ở nhà trông con cho mình được, chính vì lẽ đó mà ngày nghỉ cả tháng nay mình phải ở nhà trông hai con chọi, không đi đâu tăm tia chim gái được nữa, rõ khổ thân. Tuy nhiên dạo này mình cũng biết thân biết phận, lương đưa đủ ngủ tại nhà không mát xa không tiêm chích, bồ nhí, gái gú, rau xanh rau úa tuốt tuồn tuột... phát cuồng lên, hỏi sao dạo này anh lặn mất tăm vậy, mình cười: "Tập trung phát triển nền kinh tế", nói thì như vậy thôi cho oai, chứ mình già cmnr, giờ còn phải uống viagra để có thể ngóc lên mà đi đái được thì còn gái mú cái củ kẹc gì, có chăng bây giờ bất ngờ có một em nào như mụ phù thủy, phù phép cho hàng mình trở về thời kì những năm trai trẻ, hồi thanh niên phang phập trước công nguyên, thời hoành tráng quá cả háng ý, chắc mình cảm ơn lắm lắm.
Mình thường ít để ý siêng năng lễ bái, ỷ lại bà già mình, chính vì vậy mà bao nhiêu âm khí không thoát được, cứ luẩn quẩn quanh người ám ảnh mình rất khó chịu, đấy là mình tự cảm nhận như thế, chắc hồi trẻ chơi gái nhiều, âm nặng quá đá sang cả phần dương mất cân bằng về trọng lượng, nên giờ mình cần phải ngủ với trai để cân bằng âm dương lại, mình đoán thế, đúng hay không thì không biết, chưa thử được phát nào vì giờ này trai chúng nó cũng khôn lắm, khó lừa khó lừa hị hị....
Đó là một buổi đêm, như bao đêm, tại sao mình gọi là đêm vì lúc đó con chim cúc cu nhà mình đã dạo quá 11 tiếng, ngày nào cũng vậy thành thông lệ, cứ tầm 12h khi xong xuôi hết mọi việc trong ngày mình chốt hạ bằng việc lên tầng thượng phơi quần áo. Tư duy ít tín, lại do hàng loạt những tiên hiệp, sắc hiệp, đô thị thậm chí là cả...đam mỹ nhồi vào đầu nên hầu như mình ít tin vào phật pháp. Đậu xanh rau má, trong truyện nhân vật chính toàn thằng sát ma tru thần diệt phật tiêu diêu phá phách tứ phương, mà fan hâm mộ thì phải nghiêng theo nhân vật chính chứ mấy ai lại đi theo vai phản diện bao giờ. Chính vì lẽ đó nên một phần nào đó mình thường đen đủi trong những việc hàng ngày, ngay cả việc đi chim gái cũng vậy, trước khi đi mà ăn mặc bảnh bao lịch sự chuẩn bị bao nhiêu trò để diễn mà đéo niệm phật trước khi đi là y như rằng ra ngõ kiểu đéo gì cũng dẫm phải *** chó, xe tông, đít quần dính nhọ nồi... nếu có may mắn hơn là gặp gỡ được em gái xinh như mộng với ...hai hòn bi và trái cấm vẫn còn dừng lại ở trung tâm của cái cổ trắng ngần đầy nữ tính đó, gặp em gái đó thì chỉ có bỏ mẹ của mà chạy lấy người thoát thân thôi chứ còn chim với bướm đéo gì nữa, hị hị.
Mải mê ngắm trăng, phơi quần áo, bất chợt đã quá nửa đêm, thường thì trong những ngày trăng tròn vào tháng cô hồn này Diêm Vương mở cửa ngục phóng thích cô hồn dã quỷ nên thế giới luôn ngập tràn ma đói, quỷ suy dinh dưỡng, đầu trâu mặt ngựa thiếu canxi... chạy đầy đướng. Bất chợt một làn gió lạnh thổi qua làm mình rợn hết cả tóc gáy, theo bản năng mình quay lại đằng sau xem có gì không, khung cảnh vẫn vậy, gió lạnh vẫn hiu hiu thổi, nhưng hôm nay sao cảnh vật mông lung, kì bí mà huyền ảo như đang lạc vào trận pháp cấm chế nào. Mình thở dài quay đầu lại, bất chợt giật mình vì từ trên máy giặt lúc nào đó đã xuất hiện một người con gái trẻ, có lẽ chỉ 18 đôi mươi, cô gái có khuôn mặt xinh xắn hút hồn, đôi mắt sâu thăm thẳm, trên người vận một chiếc váy ngủ có ren mỏng tang, hầu như có thể nhìn hết những gì ẩn bên trong lớp váy đó, chính xác là ma nữ cmnr, số mình sao đen đủi thế, bỗng dưng thú tính nổi lên xóa tan nỗi sợ hãi, mình nuốt nước bọt đánh ực một cái. Bất chợt cô gái cười vang: anh không sợ ma hả? Mình mạnh mẽ trả lời: Anh cũng là quỷ nên sợ đéo gì ma, chúng ta cùng chung một thế giới, phỏng ?( ý mình nói anh là qủy háo sắc chứ đéo phải quỷ đói cô hồn he he). Mình hỏi thêm một câu: Trong trí tưởng tượng của anh ma nữ luôn tóc tai bù xù, hàm răng sắc nhọn, mặt trắng như bôi cả tấn kem, hơn nữa váy thường không bao giờ mỏng đến mức có thể nhìn xuyên thấu, còn em tại sao lại ngược lại? Cô gái cười rũ rượi: Anh nghĩ con gái ai cũng muốn mình trong bộ dạng xấu xí đó lắm hả? Rồi lại cười như chưa bao giờ được vui như thế, mình chột dạ hỏi liều: Gặp nhau âu là cũng có duyên, vậy em có thể cho anh ba điều ước chứ, cô gái trả lời một cách khôi hài: Em chỉ cho anh 1 điều ước, nhưng cũng cho anh thêm 3 điều khác nữa. Là gì em nói đi, mình gặng hỏi vớt vát, đến lúc đó anh sẽ biết, nàng trả lời đầy nhí nhảnh. Mình nản, thôi để anh ước luôn vậy xem nào, chà chà, to không lo bằng dài, dài không hãi bằng cong, cong không mong bằng vẹo...tự dưng lại nghĩ đến câu nói của ông anh: to sướng ngoài, dài sướng trong, cong cong thì sướng hai bên thành...Mình định nói thì nàng xua tay, ra điều không cần thiết, tự dưng thằng em đang ỉu xìu bỗng nở nang ra, đứng một cách ngạo nghễ, mình vạch quần đùi ra, lấy con nó kìa 1280 bật đèn pin soi vào háng, chu choa, đúng như mơ ước, có lẽ phép thuật của em còn hơn cả thần đèn ý nhỉ, dưng mà tại sao hàng đã được ước rồi lại bé hơn hàng thường ngày của anh nhỉ? nghịch lý chăng? Mà tại sao em lại có thể đọc được suy nghĩ của người khác, chẳng lẽ anh muốn... em cũng đọc được sao? Vâng, nàng trả lời đầy ngượng ngùng, hai tay che trước ngực, mắt lim dim nhắm lại... đợi chờ khoảnh khắc xuân ý dạt dào.
Anh bất chấp ma quỷ, lao luôn vào bế thốc nàng lên máy giặt, một tay anh vén váy lên, tay kia anh với lấy chiếc ghế đẩu để đứng lên hành sự, chứ thành máy giặt cao quá, anh lùn với đéo tới he he, ánh trăng mờ ảo, khung cảnh xuân sắc ngập tràn, gió vẫn hiu hiu thổi, anh nhễ nhại mồ hôi, hai chân nàng vắt chéo lại, ôm chặt lưng anh, tay nàng xiết chặt anh, trong tiếng thở hổn hển và gấp gáp, nàng bảo: cho anh được sung sướng thêm ba lần nữa, lúc đấy anh như thằng ngáo đá mẹ rồi, biết chó gì đâu, chỉ biết vẫn dồn dập như máy gặt đập liên hợp...mồ hôi vẫn túa ra, nhễ nhại...tâm trí mơ hồ, đê mê...
Bất chợt có tiếng điện thoại reo vang, anh giật mình, móc điện thoại từ trong túi quần ra. Đm thằng check chập, anh đang sắp lên đỉnh rồi sao gọi điện phá rối anh. Alo.. anh ơi, em bị ngã rách mắt, phải khâu trong viện này, anh hỏi chị xem có làm thế nào nhanh được không thì giúp em với. Đm vợ anh chỉ làm giờ hành chính, đêm thì cứ bọn cấp cứu mà hỏi, viện đấy nó làm việc pờ rô, lo đéo gì, thôi để anh chạy xuống hỏi vợ nhé. Anh tắt máy, giật mình nhìn lại thấy mình đang ngủ cạnh máy giặt, tay ôm ghế, chân gác lên theo tư thế chó đái, nước dãi chảy nhoe nhoét mồm. Anh hoảng quá, ngó trước ngó sau ngó ngang ngó dọc, con yêu nữ chạy đâu mẹ mất rồi, bất chợt theo thói quen anh vạch quần ra ngó vào thằng em đáng quý, nó vẫn thế, ngạo nghễ hiên ngang, may quá chưa bị bé đi như lúc con ma nữ biến. Anh lật đật chạy xuống quên mẹ cả việc phơi quần áo, anh hỏi vợ xem khâu cho check chập thế nào, vợ anh gọi lại bảo nó nói với bác sỹ khâu thẩm mỹ cho đẹp. Anh ậm ừ, thế cái ấy của anh có làm thẩm mỹ cho nó bé bớt xuống được không, lâu nay nó to dài quá toàn phải quấn vào đùi thôi, đi lại rất bất tiện, được khi con ma nữ biến nó nhỏ đi được một tí thì thằng check chập nó phá đám mẹ mất, vợ anh trừng mắt: Để nguyên, cấm bớt xén! Tuân lệnh bà xã! anh trả lời đẩy thành khẩn và nghiêm túc, bất chợt anh ngó xuống, dường như thấy một chút nước nhờn vẫn còn rỉ quanh thằng em, chẳng lẽ... anh làm tình với ma thật? Chẳng lẽ? Ôi cái đm, tháng cô hồn...
Tháng cô hồn, tháng của đói rách, tháng ăn mày, tháng của xa xôi muôn thủa...
Nhân tiện anh em nào đi thăm check chập thì liên hệ với anh nhé, cuối tuần này đi.