h bắt đặng Vương Hoài Hổ
Cập Thời Võ bải binh Chúc gia trang
Còn Tống Giang, Huê Vinh, Âu Bàng thì đi trung quân.
Tống Giang giục đạo tiên phong vào đánh trước.
Lý Quì ở trần trùi trụt hai tay cầm búa thẳng tới, thấy cầu treo đã rút rồi, trong nhà không có đèn lửa chi hết.
Lý Quì vừa muốn lội hào mà qua .
Dương Hùng cản lại mà rằng :
- Nó làm như vậy chắc có mưu kế chi đây , vậy phải dằn lòng thương nghị với đại ca đã .
Lý Quì dằn lòng không được, đứng bên nầy kêu lớn rằng :
- Bớ lão tặc là Chúc thái công, nay có lão gia Hắc triền phong đến đây lấy đầu ngươi.
Kêu hoài cũng không thấy ai trả lời hết.
Đến chừng binh của Tống Giang kéo tới, thì Dương Hùng thưa với Tống Giang rằng :
- Trong nhà ấy không có nhơn mã , cũng chẳng thấy động tịnh chi hết .
Tống Giang dừng ngựa lại xem một hồi, thì lòng đã sanh nghi bèn nghĩ rằng :
- Ta đã làm bậy rồi còn gì đâu, trong thiên thơ dặn rằng : Trong cơn chinh chiến chẳng nên nóng nảy. Nay ta vì giận mà vào trọng địa như vầy, ắt đã lầm mưu nó rồi. Bây giờ phải truyền lui binh cho mau mới đặng.
Lý Quì nói :
- Binh mã mới đến, lẻ nào lại lui, để tôi đi trước đặng cho các người theo sau.
Nói chưa dứt lời , xảy nghe một tiếng pháo nỗ, trên vách thành ấy bắn xuống như mưa.
Tống Giang lật đật nơi theo đường cái trở lại, thì đạo binh Lý Tuấn phải trở làm tiền đạo.
Chạy chưa bao xa, đạo binh ấy la lớn rằng :
- Đường củ đã bị lấp hết rồi .
Tống Giang khiến quân kiếm đường cũ chạy.
Lý Quì huơi búa chạy qua chạy lại kiếm người mà giết song không kiếm đặng ai hết, lại nghe một tiếng pháo nỗ , bốn phía đèn đuốc lỏa trời, tiếng la ó dậy đất.
Tống Giang ngồi trên ngựa xem thấy bốn phía đều có mai phục thì lòng đả kinh hải, bèn khiến lâu la cứ theo đại lộ chạy ra.
Chạy chưa bao xa, lại nghe lâu la kêu trời vang dậy.
Tống Giang hỏi rằng :
- Việc chi kêu trời lắm vậy ?
Bọn lâu la thưa rằng :
- Phía trước đều là đường Bàng xà, đi giáp vùng rồi cũng trở lại chổ cũ.
Tống Giang truyền lịnh rằng :
- Nhắm chổ nào có nhà người ta ở , có đèn lửa thì cứ đó mà đi.
Lâu la vâng lời.
Đi chưa bao lâu lại la ó lên rằng :
- Nhắm theo mấy đường có đèn lửa mà đi thì lại có chông rải khắp đất, đi nữa không đặng.
Tống Giang than rằng :
- Trời hại ta ! Trời hại ta !
Đương lúc nguy cấp ấy , xảy nghe nơi phía bên tả có tiếng la om sòm.
Lại có người đến báo rằng :
- Có Thạch Tú đến.
Tống Giang cả mừng, kế thấy Thạch Tú chạy đến trước ngựa nói rằng :
- Ca ca chớ sợ, tôi đã biết đường rồi . Bây giờ phải truyền lén với lâu la khiến chúng nó cứ việc coi chừng chổ khúc quanh nào có cây dương trắng thì cứ đường ấy mà đi, chẳng cần gì rộng hẹp lớn nhỏ.
Tống Giang nghe theo, bèn truyền lịnh cho lâu la cứ kiếm đường có cây dương trắng mà đi.
Đi đặng năm sáu dặm lại thấy phía trước nhơn mã càng thêm đông.
Tống Giang đem lòng nghi kỵ, bên kêu Thạch Tú hỏi rằng :
- Binh nó sao càng lâu càng đông lắm vậy ?
Thạch Tú nói :
- Nó có đèn đỏ làm hiệu , nhơn dân cứ theo đèn đỏ tiếp ứng, cho nên càng lâu càng đông .
Huê Vinh ngồi trên ngựa xem thấy ngọn đèn trên cao thì chỉ cho Tống Giang mà rằng :
- Ca ca có thấy đèn đỏ treo nơi trên cao chăng ? Hễ chúng ta chạy đường nào thì đèn ấy day theo đường nấy, thiệt là đèn hiệu đó .
Tống Giang nói :
- Vậy biết chạy đường nào cho khỏi ?
Huê Vinh nói :
- Có khó gì đâu !
Bèn giương cung lắp tên bắn một mũi nhằm cái đèn ấy liền rớt xuống.
Binh phục bốn phía thấy mất đèn ấy thì không biết bọn Tống Giang chạy phía nào .
Còn Tống Giang thì khiến Thạch Tú dẫn đường cho bọn mình kéo ra khỏi làng .
Đi chưa bao lâu có lâu la báo rằng :
- Đạo binh thứ nhì đã vào đến đánh dẹp binh phục vở chạy tứ tán .
Tống Giang nghe báo lật đật giục binh xông ra hiệp công.
Bọn dân Chúc gia thôn bị thua chạy hết.
Bọn lâu la của Tống Giang , thừa thắng đi riết ra khỏi cửa làng , hiệp với đạo binh của Tần Minh đóng trại tại đó .
Đóng trại xong rồi điểm binh mã lại thấy thiếu Huỳnh Tín mà thôi .
Tống Giang cả kinh gạn hỏi lâu la lại .
Có kẻ biết ra thưa rằng :
- Huỳnh đầu lãnh vâng lịnh ca ca đi thám thính, không dè bị bọn dân làng ở trong buội tối dùng câu liêm móc Huỳnh đầu lãnh và bảy tám người mà bắt sống, chúng tôi giải cứu không kịp.
Tống Giang nghe nói nỗi giận quở trách tên lâu la ấy sao không báo sớm , lại truyền dẫn ra chém.
Huê Vinh can gián hết sức, Tống Giang mới chịu tha .
Khi ấy Tống Giang buồn bực than rằng :
- Ta đã không làm chi nó nỗi, lại còn bị nó bắt mất hết mấy người anh em, như vậy thiệt là hổ thẹn lắm.
Dương Hùng nói :
- Nội chổ nầy có ba làng, người làm đầu làng phía Đông là Phát thiên bàng đã bị Chúc Bưu bắn một mũi tên , bây giờ còn đang dưỡng bịnh, người ấy chắc là cừu với Chúc Bưu lắm, sao ca ca không đến đó một phen thương nghị với người ấy ?
Tống Giang nói :
- Nếu không có hiền đệ nhắc đến thì qua đã quên lửng rồi , người ấy chắc là thạo biết địa lý , rõ việc hư thiệt chổ nầy, để ta đến đó xin người mách bảo , hoạ may cự nó mới đặng .
Bèn khiến sắm sanh lễ vật , rồi để cho Tần Minh và Lâm Xung giữ trại, còn mình thì đi với Dương Hùng , Huê Vinh, Thạch Tú và ba trăm lâu la đem lễ vật ấy thẳng đến Lý gia trang .
Đi đến trước cửa , thấy cầu treo rút lên , cửa ngỏ đóng chặc .
Gia đinh giử cửa ngỏ thấy có lâu la tới đông thì nổi trống lên .
Tống Giang ngồi trên ngựa kêu bọn gia đinh ấy bảo rằng :
- Tôi là nghĩa sĩ nơi Lương Sơn Bạc, tên là Tống Giang, đến xin ra mắt quan nhơn , không có ý gì đâu mà phòng ngăn ngừa như vậy .
Đổ Hưng thấy có Dương Hùng và Thạch Tú mới hết nghi. Bèn mở cửa ngỏ đem thuyền nhỏ ra nghinh tiếp Tống Giang.
Tống Giang lật đật xuống ngựa đáp lễ .
Dương Hùng , Thạch Tú thưa với Tống Giang rằng :
- Người nầy là anh em với tôi , tên là Đổ Hưng, hiệu là Quĩ kiểm nhi, ngày trước dắt tôi ra mắt Lý quan nhơn đó.
Tống Giang nói :
- Té ra túc hạ là chủ quản sao ? Xin túc hạ làm ơn vào thưa với Lý quan nhơn rằng : Có Tống Giang ở Lương Sơn Bạc nghe danh quan nhơn đã lâu, song chưa ra mắt đặng . Nay vì Chúc gia trang mong lòng gây dữ, quyết chí đối đầu , cho nên tôi bất đắc dĩ tôi phải đấy động can qua , đến đây giao chiến với bọn ấy. Sẳn dịp tôi đem lễ vật đến xin ra mắt quan nhơn , đặng cho thỏa tình khát vọng, kỳ thiệt không có ý chi khác hết.
Đổ Hưng vâng lời, trở lại thuật rõ mấy lời của Tống Giang đã nói cho Lý Ứng nghe.
Lý Ứng nói :
- Vả chăng Tống Giang là người làm phản triều đình, lẻ nào ta lại cho va ra mắt sao ? Thôi, ngươi hãy ra nói với va , ta đương đau nặng , xin để ngày khác sẽ đến ra mắt va, còn lễ vật ta không dám lảnh.
Đổ Hưng vâng lời, trở ra thưa với Tống Giang rằng :
- Chủ tôi nghe có đầu lảnh đến đây thì cũng đem lòng mừng rỡ , nhưng mắc bị tên rất nặng nằm ngồi không an , khó bề ra mắt , cho nên chủ tôi khiến tôi ta đây thưa với đầu lãnh , để ít ngày nữa chủ tôi lành mạnh sẽ đến đại trại ra mắt , còn lễ vật ấy thì chủ tôi không dám lảnh.
Tống Giang nói :
- Tôi đã biết ý Lý quan nhơn rồi, vì Lý quan nhơn thấy tôi đánh với Chúc gia trang, nay tôi đến xin ra mắt như vầy Lý quan nhơn e Chúc gia trang đem lòng hờn giận, cho nên không dám cho tôi ra mắt.
Đỗ Hưng nói :
- Không phải đâu ! Ấy bởi chủ tôi đau cho nên mới từ , không phải là sợ Chúc gia trang nà không nghĩ tình đầu lảnh đâu, xin đầu lảnh chớ nghi . Tuy tôi là người ở Trung sơn mặc lòng , song tôi đến đây đã lâu thì cũng rỏ biết sự tình hư thiệt chốn nầy . Chỗ nầy ở giữa là Chúc gia trang, phía Đông là Lý gia trang , phía Tây là Hộ gia trang, ba nhà ấy kết làm sanh tử chi giao , thề nguyền với nhau, hễ có việc chi thì phải ứng tiếp . Bây giờ đây Chúc gia trang đã gây thù với chủ tôi , thì cũng bớt cho đầu lảnh một mũi giặc nơi phía Đông rồi, duy còn e một mối phía Tây là Hộ gia trang, nhà ấy có một đứa con gái tên là Hộ Tam Nương, hiệu là Nhứt trượng thanh, nàng ấy hay cầm một cặp Nhựt nguyệt đao, võ nghệ cao cường , ít người bì kịp , lại đã hứa gả cho Chúc Bưu, chẳng bao lâu đây cũng về nhà họ Chúc. Nếu đầu lãnh muốn đánh cho thắng Chúc gia trang thì phải dự phòng Hộ gia trang nơi phía Tây cho lắm . Vả lại Chúc gia trang không phải là có một nhà đó mà thôi đâu, có một cái nơi phía trước Độc long cang , lại có một cái nơi phía sau nữa , nếu đánh một phía thì đời nào thắng đặng. Xin đầu lãnh làm thế lưỡng diện hiệp công thì mới phá nhà ấy nỗi. Tôi lại còn e một nổi nầy nữa. Cha chả, đường sá rất nên gây hiểm , lộn rồng lộn rắn không biết ngả nào nhìn , nếu đi lạc nhằm tử lộ , ắt bị chông gai , đi nữa không đặng , xin đầu lãnh truyền cho quân sĩ cứ coi mấy khúc đầu đường, hễ có cây dương trắng thì là sanh lộ, thì cứ theo đó đi.
Thạch Tú nói :
- Bây giờ nó đã đốn hết mấy cây dương trắng rồi, còn đâu mà nhìn đặng ?
Đổ Hưng nói :
- Tuy nó đã đốn mấy cây dương trắng mặc lòng, nhưng gốc nó hãy còn, thì cứ theo gốc mà tìm đường cũng đặng , song phãi tấn binh ban ngày , nếu tấn binh ban đêm thì cũng không khõi lạc nhằm tử lộ.
Tống Giang từ giã Đổ Hưng trở về trại.
Về đến nơi, bọn Lâm Xung tiếp tiếp rước vào trại , hỏi các việc .
Tống Giang thuật rỏ đầu đuôi.
Lý Quì nổi giận nói rằng :
- Ca ca đã đem lễ vật đến xin ra mắt, nó cũng không thèm nghinh tiếp, như vậy sao ca ca lại không đánh phá nhà nó , đốt rụi hết đi cho rồi ?
Tống Giang nói :
- Va là lương dân giàu có , cho nên va sợ phép quan không chịu cho ta ra mắt cũng phải .
Lý Quì cười rằng :
- Nếu vậy Phát Thiên Bàng cũng không phải mặt anh hùng cho nên mỗi điều mỗi sợ , giống như con nít . Nó đã có lòng sợ quan như vậy, nếu nó gặp tôi chắc là té *** trong quần chớ chẳng không.
Ai nấy đều cười ré.
Tống Giang nói :
- Bây giờ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực tới đánh Chúc gia trang cứu Dương Lâm , Thời Thiên và Huỳnh Tín .
Các vị hảo hớn thảy đều đứng dậy thưa rằng :
- Hiệu lịnh của ca ca có ai dám không vưng , song chưa biết ca ca muốn sai ai đi trước?
Lý Quì nói :
- Các anh đều sợ lủ ấy , để tôi lảnh mạng đi trước cho .
Tống Giang nói :
- Ngươi làm tiên phuông bất tiện lắm , phen nầy ta quyết không dùng ngươi làm tiên phuông nữa.
Lý Quì cúi đầu làm thinh không dám nói nửa .
Tống Giang sai Mã Lân, Đặng Phi, Âu Bàng và Vương Hoài Hỗ đi theo mình đi trước.
Bái Tôn, Tần Minh , Dương Hùng, Thạch Tú , Lý Tuấn, Trương Hoành, Trương Thuận và Bạch Thắng thì ngăn đón đường sông.
Lâm Xung, Huê Vinh, Mục Hoằng , Lý Quì phân làm hai đạo tiếp ứng. Ai nấy thảy đều vâng lịnh ra đi .
Lúc ấy Tống Giang đem binh đi trước , cầm một cây cờ đõ có đề chữ "Soái" , đi với bốn vị đầu lảnh ấy, đem một trăm binh kỵ và một ngàn binh bộ thẳng tới Chúc gia trang.
Đến nơi Tống Giang gò ngựa lại, thấy trên nhà ấy có dựng hai cây cờ trắng, một cây thì để bảy chữ : " Điển bình Thuỷ bạc cầm Triệu Cái" . Một cây kia thì có để bảy chữ : " Đạp phá Lương Sơn trói Tống Giang ".
Tống Giang thấy vậy nỗi giận thề rằng :
- Nếu đánh phá không đặng Chúc gia trang , ta nguyện không về Lương Sơn Bạc.
Còn các đầu lãnh xem thấy cờ ấy thì cũng nỗi giận chỉ trỏ trong ấy mà mắng nhiếc .
Tống Giang khiến các đầu lảnh công phá nhà trước , còn mình thì kéo binh đi vòng công phá nhà sau.
Đi đến nơi , vừa muốn công phá , lại thấy một đạo binh nơi phía Tây kéo đến .
Tống Giang để cho Mã Lân , Đặng Phi ở giử cửa sau Chúc gia trang , còn mình phân binh đi với Âu Bàng, Vương Hoài Hỗ cự với đạo binh ấy .
Đi đến bờ núi, thấy đạo binh ấy ước đặng ba mươi quân kỵ và năm trăm binh bộ , lại có một viên nữ tướng, tay cầm một cặp Nhựt nguyệt đao, giục ngựa lướt tới .
Tống Giang đinh chắc là Nhứt trượng thanh Hộ Tam Nương bèn nói với các đầu lảnh rằng :
- Ta nghe Hộ gia trang có một người con gái là Hộ Tam Nương, thế khi người nầy đây chớ ai . Vậy chớ có ai dám cự với nữ tướng ấy chăng ?
Vương Hoài Hỗ là người háo sắc, nghe Tống Giang hỏi như vậy thì có ý muốn bắt cho đặng Hộ Tam Nương làm vợ , bèn hét lớn một tiếng giục ngựa hươi thương lướt tới giao chiến.
Hộ Tam Nương cũng gò ngựa hươi để cự lại .
Hai người đánh đặng mười mấy hiệp .
Tống Giang thấy Vương Hoài Hổ mặt có sắc mệt, thì có lòng lo cho Vương Hoài Hổ cự địch không lại, té ra quã nhiên đánh không lại, giục ngựa chạy đi .
Hộ Tam Nương vổ ngựa rượt theo, khi hai ngựa kề lại thì Hộ Tam Nương vói tay bắt sống Vương Hoài Hỗ , rồi vật xuống đất khiến gia đinh trói lại .
Âu Bàng thấy vậy giục ngựa huơi thương đến đánh với Hộ Tam Nương.
Hai đàng đánh nhau thiệt là kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài .
Tống Giang thấy vậy cũng có ý khen thầm.
Đánh đặng bốn mươi hiệp, Âu Bàng mặt có sắc mệt .
Đặng Phi thấy vậy giục ngựa hươi roi hét lớn một tiếng, lướt tới tiếp với Âu Bàng.
Còn những người ở trong Chúc gia trang thấy có một mình Hộ Tam Nương đánh với hai tướng mạnh ấy, thì khiến Chúc Long đem ba trăm binh kỵ bỏ cầu treo xuống, giục ngựa thẳng ra đánh Tống Giang.
Mã Lân thấy vậy hươi đao đến cự với Chúc Long .
Đặng Phi bảo hộ Tống Giang không cho Chúc Long xáp lại gần.
Tống Giang thấy Mã Lân cự không lại Chúc Long, Âu Bàng cự không lại Hộ Tam Nương thì lòng đà bối rối, xảy đâu lại có một đạo binh kéo đến .
Tống Giang thấy quả là đạo binh của mình thì mừng rỡ vô cùng. Lại nghe phía sau nhà có tiếng la ó vang dậy .
Tống Giang kêu lớn rằng :
- Tần hiền đệ , phải lại tiếp Mã Lân.
Tần Minh là người nóng nảy, lại thêm có lòng cố oán Chúc gia trang về việc bắt sống Huỳnh Tín, cho nên giục ngựa huơi roi xốc tới đánh Chúc Long.
Chúc Long huơi thương cự địch với Tần Minh.
Mã Lân thấy có Tần Minh cự với Chúc Long, thì bõ Chúc Long chạy tới đánh với Hộ Tam Nương, đặng có giựt Vương Hoài Hổ lại .
Hộ Tam Nương một mình cự với Mã Lân và Âu Bàng mặt chẳng sắc sợ.
Còn Tần Minh đánh với Chúc Long vài mươi hiệp.
Chúc Long cự địch không nổi , vừa muốn chạy lui, lại có Loan Đình Ngọc huơi chuỳ ra tiếp.
Âu Bàng thấy vậy bỏ Hộ Tam Nương đánh với Loan Đình Ngọc. Bị Loan Đình Ngọc chạy trớ quăng một trái phi chùy nhằm lưng Âu Bàng .
Âu Bàng liền rớt xuống ngựa.
Đặng Phi la lớn rằng :
- Lâu la hãy lại cứu Âu Bàng .
Vừa nói vừa chạy đến cự với Loan Đình Ngọc, còn lâu la thì cứu đặng Âu Bàng đở lên ngựa.
Loan Đình Ngọc thấy Chúc Long cự địch không lại Tần Minh, thì bõ Đặng Phi mà đánh với Tần Minh.
Đánh đặng vài mươi hiệp, hơn thua chưa phân, Loan Đình Ngọc dùng thế đà đao , giục ngựa chạy dài.
Tần Minh không biết là kế, vỗ ngựa rượt theo. Té ra theo đến một chỗ cỏ rậm thì có binh mai phục tại đó , vòng chân ngựa mà giựt, Tần Minh phải té xuống ngựa.
Đặng Phi thấy Tần Minh té ngựa thì lật đật đến cứu, cũng bị vòng mà té luôn.
Đặng Phi và Tần Minh đều bị bắt sống.
Tống Giang thấy vậy thì kêu trời liên thinh mà rằng :
- Té ra cứu đặng Âu Bàng thì Tần Minh lại bị bắt nữa !
Âu Bàng bảo hộ Tống Giang chạy qua phía Nam, Loan Đình Ngọc, Chúc Long và Hộ Tam Nương giục ngựa rượt theo rất gấp.
Tống Giang chạy đến một chỗ đường cùng , thì đã vô phương khả đào.
Thời may sau lưng lại có một vị hảo hớn dẫn năm trăm lâu la đến tiếp ứng.
Tống Giang xem lại người ấy thì là Mục Hoằng , phía Đông có Dương Hùng và Thạch Tú đem binh tiếp ứng ; phía Tây lại có Huê Vinh đem binh tiếp viện nữa.
Ba đạo nhơn mã áp tới cự địch với bọn Loan Đình Ngọc .
Hai đàng đánh nhau chưa định hơn thua. Kế Chúc Hỗ và Chúc Bưu dẫn năm trăm binh đến đó đánh nhau một trận, Lý Tuấn, Trương Hoành và Trương Thuận muốn lội hào qua , song vì gia đinh nơi Chúc gia trang bắn như mưa bấc, cho nên lội qua không đặng.
Tống Giang thấy trời gần tối, thì khiến Mã Lân bão hộ Âu Bàng chạy lui ra, còn mình hiệp sức với các hảo hớn vừa đánh vừa lui .
Hộ Tam Nương giục ngựa rượt theo, Tống Giang trở tay không kịp, nên phải chạy qua phía Đông, Hộ Tam Nương rượt theo rất gấp. Trong lúc nguy cấp, xảy có một người thình lình xốc ra cãn trở Hộ Tam Nương lại và nạt lớn lên rằng :
- Loài tiện tỳ, sao dám rượt ca ca ta vậy ?
Tống Giang nghe tiếng biết là Lý Quì.
Lý Quì hươi búa đánh với Hộ Tam Nương .
Hộ Tam Nương quày ngựa trở lại chạy tuốt vô rừng.
Lý Quì giục ngựa rượt theo.
Hộ Tam Nương chạy vào đến rừng, lại có Lâm Xung nạt lớn rằng :
- Loài tiện tỳ. Chạy di đâu vậy ?
Hộ Tam Nương hươi đao giục ngựa tới đánh Lâm Xung .
Lâm Xung cũng huơi xà mâu cự lại .
Ðánh đặng vài mươi hiệp, Lâm Xung dùng thế phá đĩnh, nhường cho Hộ Tam Nương phóng một ngọc đao, rồi mới xáp ngựa lại gần, thừa thế bắt sống Hộ Tam Nương .
Lúc ấy Tống Giang gò ngựa lại xem, thấy Lâm Xung dụng thế bắt đặng Hộ Tam Nương thì cả mừng.
Lâm Xung giục ngựa lại gần Tống Giang hỏi rằng :
- Ca ca có bị vít chăng ?
Tống Giang nói :
- Không.
Lý Quì giục ngựa chạy thẳng vào làng tiếp ứng bọn hảo hớn ấy chạy ra khỏi làng.
Bọn Chúc gia trang thấy trời tối, thì cũng không dám rượt theo , đều trở vào nhà và đóng cửa lại.
Lúc ấy Chúc Long kiểm điểm dân số thì đã bị thác rất nhiều. Bèn khiến gia đinh giam Vương Hoài Hỗ lại, chờ cho bắt đặng Tống Giang, thì sẽ giải luôn tới quan lảnh thưởng. Tống Giang về đến trại khiến hai mươi lâu la già cả , giải Hộ Tam Nương về Lương Sơn Bạc giao cho cha mình là Tống thái công gìn giữ, chờ mình trở về rồi sẽ phát lạc.
Lúc ấy các đầu lãnh đều nghi cho Tống Giang muốn để Hộ Tam Nương đặng có dầy duyên cầm sắt.
Tống Giang lại khiến Âu Bàng trở về sơn trại dưởng bịnh.
Âu Bàng vâng lời đi với bọn lâu la ấy trở về Lương Sơn Bạc.
Đêm ấy Tống Giang trằn trọc nằm không an giấc.
Rạng ngày lại có lâu la báo rằng :
- Ngô quân sư đi với ba anh em họ Nguyễn , Lữ Phương và Quách Thạnh đem binh đến đây trợ chiến.
Tống Giang cả mừng, lật đật ra trại nghinh tiếp.
Ngô Dụng vào đến trại thì khiến người tùy tùng lấy rượu ra , rồi rót một chun dâng cho Tống Giang mà rằng :
- Triệu đầu lảnh nghe ca ca trận teước tấn binh bất lợi, cho nên sai tôi và năm vị đầu lảnh nầy đến trợ chiến. Chẳng hay việc giao chiến trận sau đây thắng bại lẻ nào ?
Tống Giang thuật hết các việc cho Ngô Dụng nghe, rồi lại than rằng :
- Nếu phen nầy tôi đánh không nỗi Chúc gia trang, cứu không đặng mấy vị hiền đệ, thì tôi cũng nguyện liều mình thác tại chốn nầy, chớ tôi không còn mặt mủi nào dám thấy Triệu ca ca nữa !
Ngô Dụng cười rằng :
- Ca ca chớ lo. Khí số Chúc gia trang đã hư rồi, nay có cơ hội tôi dám chắc chẳng nay thì mai, cũng phá đặng nhà ấy chớ chẳng không . Tống Giang nghe nói lật đật hỏi rằng :
- Có cơ hội gì phá đặng nhà ấy , xin Quân sư nói cho tôi rõ.
Giải Trân , Giải Bữu vượt ngục
Tôn Lập, Tôn Tân cướp tù
Ngô Dụng mĩm cười nói với Tống Giang rằng :
- Thạch Dõng là người thân thiết với Loan Đình Ngọc. Nay Thạch Dỏng nghe ca ca đến đánh Chúc gia trang thì đến dâng kế với tôi , kế ấy chừng năm ngày nữa làm mới đặng
Tống Giang nghe nói cả mừng.
Nguyên phía ngoài thành Đăng châu có một hòn núi, cọp beo rất nhiều, ra phá tán nhơn dân, vì vậy cho nên Tri phủ Đăng châu đòi gom thợ săn lại, khiến phải hiệp nhau bắt cho đặng cọp ấy, lại hạn trong hai ngày thì phải đem nạp nếu trể thì bị đòn và già hiệu (đóng gông).
Nói về dưới núi Ðăng châu có hai anh em thợ săn, người anh tên là Giải Trân, hiệu là Lưỡng đầu xà (rắn hai đầu) , người em tên Giải Bửu, hiệu là Song vĩ yết (bò cạp hai đuôi).
Hai anh em đều cầm roi sắt, võ nghệ cao cường , cha mẹ mất sớm, ở chung với nhau không chịu cưới vợ . Vã lại hai anh em đều mình lùn, mặt đen, lại có thích nơi vế bốn chữ : "Phi thiên dạ xoa" .
Ngày ấy hai anh em Giải Trân vâng lời quan dạy, về nhà sửa soạn cung tên, thẳng đến núi Ðăng châu, leo lên cây rình một ngày, cũng không bắn được con gì hết.
Hôm sau lại lên đó rình cho đến chiều , cũng không có gì nữa.
Hai người thương nghị với nhau rằng :
- Quan trên hạn cho anh em ta ba ngày phải đem cọp đến nạp, nếu không thì phải bị đòn và bị mang gông. Bây giờ còn có một ngày nữa, nếu anh em ta bắn không đặng cọp thì ắt phải mang khổ .
Bèn ở đó chờ cho đến canh tư mới nghe có tiếng cung bắn.
Hai anh em ngó mong bốn phía thấy một con cọp lớn chạy dến đó nhào lăn nơi đất giẩy tê tê .
Hai anh em vừa muốn nhãy lại đâm tiếp , cọp ấy thấy có bóng người thì mang tên chạy.
Hai anh em Giải Trân rượt theo vừa tới nữa núi, cọp ấy thấm thuốc chịu không nổi, gầm một tiếng lớn lăn xuống núi.
Giải Bưu chạy lại chổ ấy dòm xuống chơn núi, thấy cọp rơi nằm tại đó thì cả mừng nói rằng :
- May dữ a ! Cọp ấy rớt tại phía sau vườn Mao thái công , vậy anh em ta phải xuống núi tới nhà Mao thái công đòi cọp ấy .
Giãi Trân nghe theo.
Hai anh em bèn xuống núi thẳng tới nhà Mao thái công gỏ cửa .
Lúc ấy trời mời vừa sáng , gia đinh bước ra mở cửa, rồi khiến hai anh em Giải Trân ngồi đó, chờ mình vào báo với Mao thái công.
Hồi lâu Mao thái công bước ra, anh em Giải Trân thi lễ và nói rằng :
- Anh em tôi mắc nhiều việc, đã lâu lắm không viếng bá phụ đặng, hôm nay vì có việc cần, nên mới đến đây làm cho bá phụ mất giấc ngủ.
Mao thái công nói :
- Hiền điệt đến đây có việc chi gọi rằng việc cần ? Hai anh em Giải Trân thuật rõ việc mình cho Mao thái công nghe.
Mao thái công nói :
- Có hề gì đâu, nếu quả cọp ấy rớt tại sau vườn thì chắc còn đó . Nhị vị hiền điệt thức luôn vừa ngày vừa đêm, trong khi cũng đã đói bụng, để bác khiến trẻ dọn cơm cho nhị vị ăn, rồi sẽ ra đó khiêng cọp ấy về đặng lảnh thưởng.
Bèn hối gia đinh dọn cơm và rượu mời hai anh em Giải Trân ăn uống.
Hai anh em Giải Trân ăn rồi thì đứng dậy tạ ơn mà rằng :
- Hai anh em tôi đói đã ngất ngư, nhờ có bá phụ cho ăn ba hột mới vửng bụng lại . Vậy xin bá phụ dắt tôi thẳng ra sau vườn đặng có khiêng cọp ấy về nạp.
Mao thái công nói :
- Nhị vị hiền điệt đã thấy rõ ràng cọp ấy rớt tại sau vườn, thì chắc là còn nằm tại đó, mất mát đi đâu mà lật đật, uống nước nghĩ ngơi giây lát rồi sẽ ra đó khiêng về .
Hai anh em Giải Trân thấy nói như vậy không dám cãi lời, bèn ngồi lại chờ gia đinh đem trà ra uống .
Giây lâu gia đinh đem trà ra mời anh em Giải Trân uống.
Anh em Giải Trân uống trà xong rồi thì Mao thái công đứng dậy nói rằng :
- Nhị vị hiền điệt muốn ra sau vườn thì đi theo ta .
Anh em Giải Trân đều mừng , đi theo Mao thái công ra phía sau .
Ra đến vườn, Mao thái công kêu gia đinh, khiến lấy chìa khóa mở cửa vườn.
Gia đinh đem chìa khóa lại , mở hoài cũng không đặng ; mở thôi ai nấy đều đổ mồ hôi ướt dầm cũng không ra .
Mao thái công nói :
- Vườn nầy không mở đã lâu, cho nên ống khóa đã sét rồi .
Bèn khiến gia đinh lấy dủa cắt lòi tói ấy đặng mở cửa .
Khi mở cửa đặng rồi, ai nấy vào vườn tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy chi hết.
Mao thái công mĩm cười nói với anh em Giải Trân rằng :
- Thế khi nhị vị hiền diệt thấy lầm chăng ? Chớ đã rớt vô vườn nầy thì có ai vào bắt đặng ?
Anh em Giải Trân đều nói :
- Hai đứa tôi sanh trưởng ở xứ nầy, phải là ai lạ hay sao gọi rằng thấy lầm ? Thiệt quả thấy rớt tại đây .
Mao thái công nói :
- Ðã có thấy chắc, thì đi kiếm lấy .
Giải Bửu chỉ chổ cọp lăn rớt xuống và nói với Giải Trân rằng :
- Ca ca hay coi , chổ nầy là chổ cọp rớt, đã có dấu nằm tại đây , lại máu vấy trên ngọn cỏ đỏ lòm, như vậy bá phụ còn nói anh em mình thấy lầm, thiệt là tức lắm, chắc là bọn gia đinh của bá phụ đã khiêng cọp ấy đi đâu rồi.
Mao thái công nói :
- Ngươi đừng vu oan giá họa cho người ta như vậy. Bọn gia đinh ta lẻ nào lại biết cọp rớt trong vườn mà chận lọn hai ngươi ? Trong khi mở cửa vườn, ống khoá sét hết, tới nổi phải cắt lòi tói đó , ngươi lại không thấy sao ? Tới chừng vô vườn đặng thì có mặt hai ngươi sờ sờ, lẻ đâu ai khiêng cọp ấy giấu chổ nào đặng ?
Giải Trân nói :
- Trăm lạy bá phụ, ngàn lạy bá phụ, xin trả cọp ấy lại, đặng cho hai cháu giải nạp cho quan, nếu hai cháu không có cọp ấy, ắt là phải chết.
Mao thái công nói :
- Hai đứa bây thiệt là không biết đạo lý chi hết, ta đã cho bây ăn uống, bây lại vu phản cho ta, gọi ta là đứa ăn cắp cọp hay sao, bây nói ngược xuôi như vậy, trời nào lại để mạng bây.
Giải Trân nói :
- Con của bá phụ đương làm Lý chánh, chắc là bá phụ đã sai ngưòi giải nạp cọp ấy đến quan rồi.
Mao thái công nói :
- Vả chăng lúc cọp rớt đó là lúc ban đêm, ta còn đương ngủ, sao ngươi lại nói oan cho ta vậy ?
Giải Bửu nỏi :
- Chắc lắm , chắc lắm, xin bác tưởng tình thương lấy hai cháu, đừng để hai cháu bị lấy đòn bọng gông cùm tội nghiệp lắm !
Mao thái công nói :
- Bị đòn bọng gông cùm thây kệ bây, can gì đến ta mà bây phòng nói.
Giải Trân, Giải Bửu đều trợn mắt nói lớn rằng :
- Như bác nói quả không có thì cho hai đứa tôi xét nhà coi thử.
Mao thái công nói :
- Hai thằng ăn mày nầy thiệt là ngang lắm, bây có phép chi dám nói đến chuyện xét nhà ta. Tuy vậy ta cũng rộng lòng để cho bây xét.
Giải Trân trở vào nhà xét một hồi, không thấy chi hết thì giận liền bẻ ngang lan can đánh phá nhà cửa tan hoang.
Mao thái công la lớn rằng :
- Bớ làng xóm ! Giai Trân và Giải Bửu ăn cướp ban ngày !
Hai anh em Giải Trân lật đật bước ra khỏi cửa, tay chỉ vào nhà mắng rằng :
- Mi ăn cắp cọp của ta, việc nầy phải tới quan đối nại.
Trong khi đang mắng thì thấy ba người cởi ngựa chạy đến
Giải Trân nhìn biết người đi trước là Mao Trọng Nghĩa con của Mao thái công, bèn thi lễ rằng :
- Gia đinh của nhơn huynh ăn cắp cọp của anh em tôi, anh em tôi đã năn nĩ với bác hết tiếng để xin lại, bác đã bền lòng không cho, lại còn muốn gây dữ với anh em tôi nữa.
Mao Trọng Nghĩa nói :
- Chắc là bọn gia đinh của tôi làm lếu, cha tôi cũng lầm nghe lời nó, cho nên mới chọc giận nhị vị ca ca, bây giờ may gặp tôi về đây , vậy xin nhị vị ca ca vào nhà, đặng tôi tra hỏi bọn nó và khiến trả cọp ấy lại cho .
Hai anh em Giải Trân đều mừng , bèn theo Mao Trọng Nghĩa và nhà .
Vào đến nơi , Mao Trọng Nghĩa mời ngồi xong rồi thì khiến gia đinh đóng cửa lại , rồi đi thẳng vào nhà sau, giây lâu có ba mươi gia đinh áp ra bắt hai anh em Giải Trân trói lại .
Khi trói hai anh em Giải Trân rồi, Mao Trọng Nghĩa nói lớn rằng :
- Hồi hôm nầy ta có bắn đặng một con cọp , ta đã giải tới quan rồi , sao hai ngươi dám cả gan, thấy vắng mặt ta , lại dám thừa thế giả chước đòi cọp , tới cướp nhà ta , như vậy thật là đáng tội . Phen nầy ta quyết giải bây đến quan , làm cho bây phải chịu lao tù, ta mới nghe cho .
Nguyên lúc canh năm Mao Trọng Nghĩa đã giải cọp ấy đến quan rồi, lại dắt hai người công sai về đặng có bắt Giải Trân và Giải Bửu, vì đã kể chắc là anh em Giải Trân gây dữ với cha mình, cho nên mới tính trước như vậy, té ta cũng quả như ý tưởng .
Hai anh em Giải Trân còn ở trước cửa, cho nên Mao Trọng Nghĩa lấy lời ngon ngọt dụ anh em Giải Trân vào nhà, lập kế bắt .
Rồi đó Mao Trọng Nghĩa khiến gia đinh khiêng các đồ khí dụng anh em Giải Trân đã đập bể giải theo , đặng đem làm tang , rồi lại lột trần truồng anh em Giải Trân giải đến quan.
Lúc ấy lại có Vương Chánh là rể của Mao thái công, đương làm Khổng mục tại châu ấy .
Trong khi hay đặng chuyện ấy thì đến thưa trước với Tri phủ rồi , cho nên lúc dẫn anh em Giải Trân đến đó , Tri phủ không thèm tra hỏi chi hết , cứ việc đánh đòn , bảo phải chịu ăn cướp .
Anh em Giải Trân chịu đau không nỗi , túng phải cung chiêu chịu bướng rằng mình có ăn cướp .
Tri phủ khiến lấy gông hai mươi lăm cân , mang cho hai anh em Giải Trân rồi giam vào khám .
Còn Mao Trọng Nghĩa về nhà thương nghị với cha là Mao thái công rằng :
- Bây giờ cha con ta không nên nới tay cho hai anh em Giải Trân , phải lập kế giết nó chết, thì mới khỏi lo việc hậu hoạn.
Bàn luận xong rồi , cha con Mao thái công đều đến tại châu , thương nghị với Khổng mục là Vương Chánh rằng :
- Hễ trảm thảo thì phải trừ căn, nếu không giết anh em Giải Trân, thì ngày sau không khỏi mang họa. Ấy vậy, phãi nói với Tri phủ xin giam anh em Giải Trân vào ngục tử tù lao, đặng cho Bao tiết cấp kiếm thế hại nó, như vậy thì mới trừ hậu hoạn đặng .
Vương Chánh vâng lời làm y kế ấy .
Ngày thứ dẫn anh em Giải Trân đến tử tù lao mà giam và nói riêng với Bao tiết cấp.
Bao tiết cấp ưng chịu , khiến dẫn anh em Giải Trân ra quì nơi Ðình tâm .
Bao tiết cấp nạt rằng :
- Hai đứa bây có phải là Lưỡng đầu xà và Song vĩ yết chăng ?
Giải Trân thưa rằng :
- Thiên hạ gọi tôi như vậy, song tôi chưa hề làm hại người lành.
Bao tiết cấp nói :
- Mi không làm dữ, cớ gì thiên hạ lại gọi rằng rắn hai đầu, bò cạp hai đuôi ; phen nầy bây đã vào đây, ta nguyền làm cho rắn cụt đầu, bò cạp cụt đuôi, thì ta mới nghe cho .
Bèn khiến đè hai anh em Giải Trân xuống đánh một hồi rồi cũng giam vào tử tù lao .
Nguyên Bao tiết cấp tên là Bao Kiết .
Lúc đó có tên ngục tốt bước lại hỏi hai anh em Giải Trân rằng :
- Hai chú biết tôi chăng ? Tôi là em vợ của người anh của hai chú đấy .
Giải Trân nói :
- Tôi có hai anh em đây thôi không còn anh em nào nữa hết.
Ngục tốt hỏi :
- Vậy chớ hai chú không phải là anh em vói Tôn đề hạt sao ?
Giải Trân nóì :
- Tôn đề hạt là anh em cô cậu với tôi , không gặp ảnh cũng đã lâu lắm. Vậy chớ cậu có phải là Nhạc Hòa chăng ?
Ngục tốt nói :
- Phải, tôi là Nhạc Hòa, tổ quán thiệt tại Mao châu, ông tôi dời qua xứ nầy ở, cho nên cha tôi mới ở luôn tại đây rồi gả chị tôi cho Tôn đề hạt, còn tôi thì làm ngục tốt giử lao nầy , vì tôi có tài hát hay, cho nên người ta gọi là Thiết kiếu tử . Anh rể tôi thấy tôi ham học võ nghệ cho nên ãnh có dạy tôi chút đỉnh côn quyền .
Nguyên Nhạc Hoà là người thông minh lanh lợi , các nghề trong nhạc đều hiểu hết, lại có tánh thương mến những người võ nghệ , dường như ruồi ưa đường mật, nay thấy Giải Trân, Giải Bửu là người hảo hớn thì có ý muốn cứu, nhưng một cây khó nên rừng, một tơ không làm chỉ, cho nên phải đi giúp việc thông tin.
Khi ấy Giải Trân, Giải Bửu còn đương suy nghĩ , thì Nhạc Hòa lại nói nữa rằng :
- Nay tôi nói thiệt cho hai chú rõ : Bao tiết cấp đã lảnh lấy tiền bạc hối lộ của Mao thái công, hứa chắc rằng hại đặng tánh mạng hai chú ; sự cớ như vậy hai chú toan liệu thể nào ?
Giải Trân nói :
- Tôi muốn cậy cậu đem tin , không biết cậu chịu giúp hay chăng ?
Nhạc Hòa nôi :
- Chú muốn cậy tôi đem tin cho ai ?
Giải Trân nói :
- Tôi có một người chị con nhà cô, cha mẹ mất sớm, cha tôi gả cho người em của Tôn đề hạt, bây giờ đương ở nơi Ðông môn, cách chừng mười dặm, chị tôi tên là Cố đại tẩu, người ta gọi là Mẫu đại trùng (cọp cái), có lập tiệm rượu tại đó , lại có chứa cờ bạc, làm thịt trâu bò bán. Chị ấy võ nghệ cũng khá , dẫu có ba mươi người đàn ông cũng đến gần chị không nỗi, võ nghệ của anh em tôi cũng cự không lại chị, anh rễ tôi lại thương anh em tôi lắm , nếu cậu làm ơn thông tin cho anh chị tôi hay, thì chắc phải kiếm chước cứu tôi chớ chẳng không.
Nhạc Hòa nghe nói lại dặn rằng :
-Vậy hai chú hãy an lòng, để tôi đi thông tin tức ấy .
Bèn trao cho anh em Giải Trân một gói bánh.
Anh em Giải Trân ăn rồi thì Nhạc Hòa khóa cửa lại giao cho ngục tốt khác , rồi mới thẳng ra Ðông môn ; thấy có một tiệm rượu, trước cửa có treo thịt bò và một sòng cờ bạc ở phía trong , lại có một người đàn bà ngồi coi tiền bạc thâu xuất.
Nhạc Hòa định chắc là Cố đại tẩu thì bước tới thi lễ và hỏi rằng:
- Chủ tiệm nầy có phải là họ Tôn chăng ?
Cố đại tẩu lật đật dáp rằng :
- Phải , túc hạ muốn mua rượu thịt bao nhiêu thì nói cho tôi bán, còn muốn chơi cờ bạc thì vào trong đó chơi với mấy người ấy .
Nhạc Hòa nói :
- Tôi không phải là người cờ bạc, cũng không muốn mua vật chi, tôi là em vợ của Tôn đề hại tên là Nhạc Hòa đây.
Cố đại tẩu cười rằng :
- Té ra cậu là Nhạc Hòa hay sao ? Hèn chi hình dung giống tạc bà thân cậu là bà Nhạc mẫu vậy , mời cậu vào trong uống trà và đàm đạo.
Bèn dắt Nhạc Hòa vào trong, mời ngồi và thết trà xong rồi thì hỏi rằng :
- Tôi nghe cậu lảnh chức giử lao, vì sao lại rảnh đến đây đặng ?
Nhạc Hòa nói :
- Nếu không có việc chi cần kíp thì tôi cũng không dám bỏ mà đi, nay có hai người tội nhơn, tuy thuở nay chưa biết mặt, nhưng đã có nghe danh, hai người ấy, một người là Giải Trân , một người là Giải Bửu.
Cố đại tẩu nghe nói tới tên em mình là tội nhơn thì lật đật hỏi rằng :
- Hai đứa ấy đều là em tôi, chẳng hay nó mắc tội chi phải vào chốn ấy ?
Nhạc Hòa thuật rõ các việc cho Cố đại tẩu nghe, rồi lại nói rằng :
- Tôi thấy những việc bất bình như vậy, thì cũng muốn cứu, nhưng cô chưởng nan minh, liệu bề làm không nên việc, cho nên mới phải đến đây nói cho chị hay, xin chị lo mưu giải cứu hai người ấy cho kíp, nếu trễ nãi ắt là tánh mạng hai người ấy không còn.
Cố đại tẩu nghe rồi thì kêu trời liên thinh, lật đật hối gia đinh rằng :
- Mi phải kiếm nhị ca về đây cho ta nói chuyện.
Gia đinh lật đật ra đi, chưa đặng bao lâu thì kiếm đặng Tôn Tân về.
Nguyên Tôn Tân quê ở Quỳnh châu, sau lại dời qua Đăng châu ngụ , người ấy cao lớn, đã có sức mạnh , võ nghệ lại hay, học đủ các đường côn quyền của anh mình cho nên người ta gọi là Tiểu uất trì.
Khi Tôn Tân về tới nhà thì Cố đại tẩu thuật hết các lời Nhạc Hòa thông tin cho Tôn Tân nghe.
Tôn Tân nghe rồi nói với Nhạc Hòa rằng:
- Vậy cậu phải về trước các việc trong lao xin cậu ra ơn chiếu cố, còn việc ngoài thì để mặc vợ chồng tôi toan liệu đặng cứu anh em nó, như có phương thế chi đặng thì sẽ đến thông tin cho cậu hay.
Nhạc Hòa nói :
- Nếu tính việc ấy có chi dùng đến tôi, thì tôi cũng ráng giúp sức.
Cố đại tẩu lấy rượu thết đải, rồi lại đem một gói bạc vụn đưa cho Nhạc Hòa và nói rằng :
- Xin cậu lấy bạc nầy rải cho mấy người giử lao xin giúp đỡ cho hai anh em Giải Trân.
Nhạc Hòa lãnh lấy bạc ấy từ giả ra về.
Cố đại tẩu thương nghị với Tôn Tân rằng :
- Bây giờ hai đứa em tôi lâm nạn như vậy, phu quân có kế chi cứu nó chăng ?
Tôn Tân nói :
- Lão Mao thái công đã có tiền lại có thế. Bây giờ lão đã nằng nằng quyết một làm hại cho đặng hai anh em nó, nếu ta không dùng phương thế cướp tù, thì chẳng có kế chi cứu anh em nó đặng.
Cố đại tẩu nói :
- Vậy thì vợ chồng ta nội đêm nay đến đó cướp tù đặng chăng ?
Tôn Tân nói :
- Nóng nảy như vậy không đặng đâu . Việc nầy phải tính cho chắc thì mới dám làm, nếu không có anh ta và hai người nữa thì chắc là tính không nên việc.
Cố đại tẩu nói :
- Hai người nữa là ai ở đâu ?
Tôn Tân nôi :
- Hai người nữa là chú cháu với nhau, một người tên là Trâu Huyên, một người tên là Trâu Nhuận, bây giờ đương ở tại núi Ðãng vân, tụ đảng ăn cướp , hai người ấy thiệt là thân thiết với tôi lắm, nếu chịu giúp sức thì việc ắt nên.
Cố đại tẩu nói :
- Từ đây lên núi Ðãng vân cũng chẳng bao xa, vậy phu quân phải lên mời hai chú cháu người ấy xuống đây thương nghị.
Tôn Tân nói :
- Vậy thì hiền thê phải dọn một mâm cơm cho tử tế, đặng tôi lên đó mời chú cháu va xuống đây thết đải, rồi sẽ thương nghị việc ấy.
Nói rồi vội vã ra đi.
Cố đại tẩu khiến gia đinh làm một con heo, mua đồ ăn dọn một mâm cho sẳn chờ khách tới.
Đến chừng trời vừa huỳnh hôn thì Tôn Tân dắt người hảo hớn ấy về .
Nguyên hai người ấy một người tên là Trâu Huyên quê ở Lai châu, hay ưa cờ bạc lắm nhưng có tánh khẳng khái, lại có võ nghệ cao cường , cho nên người ta gọi là Xuất vân long ; còn một người nửa tên là Trâu Nhuận, tuy kêu Trâu Huyên bằng chú, nhưng mà niên kỷ cũng bằng Trâu Huyên, Trâu Nhuận đây mình mẩy cao lớn , trên đầu lại có một cục bướu có đánh lộn với ai thì lủi đầu mà đụng, ai ai cũng kinh. Ngày kia đụng ngã cây tòng, ai nấy thảy đều kinh hãi , vì vậy cho nên gọi là Ðộc giác long (rồng một sừng ).
Cố đại tẩu mầng rỡ chào hỏi, mời vào nhà trong rồi tỏ các việc ý mình muốn cậy cướp lao .
Trâu huyên nỏi :
- Tuy tôi có tám chín mươi thủ hạ, nhưng người tâm phúc thì có hai mươi người mà thôi . Tôi tính việc ấy cũng nỗi, song lo từ rày về sau chúng ta không còn ở đây đặng. Tôi có biết một chổ , ý tôi muốn đến đó mà nương náu, không biết hai vợ chồng anh chịu đi với tôi chăng ?
Cố đại tẩu nói :
- Nếu đại ca giúp em cứu đặng hai đứa em tôi thì đi đâu tôi cũng đi hết.
Trâu Huyên nói :
- Bây giờ đây, Lương Sơn Bạc đương lúc thạnh vượng lắm, Tống Công Minh là người chiêu hiền đải sĩ lại thêm tôi có ba người bạn thiết cũng ở trên ấy, một người là Dương Lâm hiệu là Cẩm báo tử ; một ngưòi là Đặng Phi hiệu là Hỏa nhãn tuấn nghê và một người nữa là Thạch Dõng hiệu là Thạch tướng quân ; ba người dó bây giờ còn đương nhập lỏa trên Lương Sơn Bạc, hễ chúng ta cứu đặng anh em Giải Trân rồi thì sẽ đồng đoàn thẳng lên chốn ấy .
Cố đại tẩu nói :
-Tính như vậy càng phải lắm.
Trâu Nhuận nói :
- Nếu chúng ta đi rồi mà có binh theo thì liệu làm sao ?
Tôn Tân nói :
- Anh tôi đương làm Ðề hạt, lại nội xứ nầy người người đều nhượng võ nghệ của ảnh, để mai tôi mời ảnh đến nói việc nầy nếu ảnh chịu theo giúp sức thì khỏi lo việc gì hết .
Trâu Nhuận nói :
- Có ảnh thì tốt , song e ảnh không chịu theo chăng ?
Tôn Tân nói :
- Tôi đã có kế nói cho ảnh theo, xin anh chớ lo chi hết.
Bèn mời ngồi lại ăn uống cho đến nữa đêm mới mãn tiệc, rồi cầm Trâu Huyên và Trâu Nhuận ở đó mà nghĩ .
Rạng ngày sai gia đinh đánh xe vào thành nói với Tôn đề hạt và Nhạc đại nương rằng :
- Cố đại tẩu đau nặng lắm nên khiến tôi mời vợ chồng Ðề hạt đến đó trối việc nhà .
Tôn đề hạt và Nhạc đại nương thấy nói như vậy lật đật lên xe đi .
Lúc ấy Tôn Tân đứng ngóng trước cửa, thấy xe Tôn đề hạt tới thì lật đật vào nói với Cố đại tẩu rằng :
- Anh và chị đã đến kia kìa .
Cố đại tẩu dặn rằng:
-Phải làm như vầy như vầy .
Tôn Tân ra cửa tiếp ruớc vợ chồng Tôn đề hạt đi thẳng vào phòng thăm Cố đại tẩu .
Nguyên Tôn đề hạt tên là Tôn Lập, hiệu là Bịnh uất trì, mình cao tám thước, mặt vàng nhiều râu, sức mạnh vô cùng, hay cầm trường thương , lại có giắt lưng một cây Trước tiết cang tiên .
Khi ấy Tôn Lập hỏi Tôn Tân rằng. :
- Thiếm nó đau bịnh chi mà gọi rằng đau nặng ?
Tôn Tân nói :
- Ôi thôi ! Bịnh của vợ tôi một sấp một ngửa, xin mời ca ca vào đó cho nó trối trăng điều chi không biết .
Vợ chồng Tôn Lập lật đật đi thẳng vào phòng, thấy không có ai thì hỏi Tôn Tân rằng :
- Vậy chớ thiếm nó nằm tại đâu ?
Nói vừa dứt lời thì thấy Cố đại tẩu ở ngoài bước vô , lại có Trâu Nhuận và Trâu Huyên theo sau .
Tôn Lập hỏi rằng :
- Thiếm nó đau bịnh chi ?
Cố đại tẩu nói:
- Tôi chào ca ca và tẩu tẩu, tôi đau một bịnh rất ngặt, nên phải mời ca ca và tẩu tẩu đến đây .
Tôn Lập nói :
- Coi bộ thiếm nó mạnh mẻ , cớ gì lại nói rằng đau nặng ?
Cố đại tẩu nói :
- Thân thể tôi thì mạnh mẻ, nhưng mà trong lòng tôi có điều lo về việc muốn cứu anh em .
Tôn Lập hỏi :
- Cứu anh em nào ở đâu ?
Cố đại tẩu nói :
- Ca ca khéo giã lơ giã lãng thì thôi, lẻ nào ca ca ở trong thành mà lại không biết cớ sự , hai thằng em tôi, tuy nó là em tôi mặc lòng, nhưng làm sai một nhà biết ra cã họ, nay hai em tôi bị nạn đương ở trong ngục , lẽ nào ca ca lại không biết.
Tôn Lập nói :
- Cơ khổ thì thôi , nào ai hay biết việc gì đâu .
Cố đại tẩu nói :
- Ca ca không biết thiệt sao, việc đã gấp rồi, để tôi nói thiệt cho ca ca nghe .
Bèn thuật hết các việc Giãi Trân , Giải Bửu bị hại , rồi lại tỏ ý mình muốn cướp ngục và lên Lương Sơn Bạc nhập loả .
Tôn Lập nghe nói còn đương suy nghĩ .
Cố đại tẩu lại nói rằng :
- Việc ấy tôi đã nhứt định phải làm , song e liên lụy đến ca ca, cho nên tôi phải nói trước, hễ ca ca không đi thì vợ chồng tôi cũng phải lên Lương Sơn Bạc nhập loã . Ca ca nghĩ đó mà coi, nếu vợ chồng tôi đi rồi ca ca sao cho khỏi vào nơi ly tiết. Chừng ấy e khi không ai giúp đỡ thì ca ca ăn năn không kịp.
Tôn Lập nói :
- Nếu tính như vậy cũng ngặt lắm. Vả chăng ta đây dù lớn dù nhỏ cũng là vào bực viên quan, nếu bỏ mà lên Lương Sơn Bạc thì e chẳng khỏi miệng thế chê cười .
Cố đại tẩu nói :
- Nếu hôm nay ca ca không chịu nghe tôi thì tôi quyết liều sống thác với ca ca một trận .
Nói rồi liền rút đao ra .
Trâu Huyên, Trâu Nhuận cũng rút đao xốc tới .
Tôn Lập nói :
- Khoan đã, khoan đã , thiếm nó đừng có nóng nãy, chậm chậm để cho tôi tính.
Còn Nhạc đại nương thấy vậy kinh hải, đứng nhìn sửng sốt không nói chi đặng.
Cố đại tẩu nói :
- Nếu ca ca không chịu đi thì tôi đưa tẩu tẩu về trước, rồi sẽ ra tay .
Tôn Lập nói :
- Dẫu tính làm sao thì cũng phải chờ tôi về nhà tom góp hành lý , dọ thăm tin tức rồi sẽ tính .
Cố đại tẩu nói :
- Bây giờ nhứt diện cướp ngục, nhứt diện sai người đi lấy hành lý thì cũng không khó gì.
Tôn Lập thở ra nói rằng :
- Các ngươi đã tính như vậy , nếu ta không chịu nghe theo thì ở đây chịu khổ cũng không nỗi . Thôi thôi bề nào cũng phải theo nhau , ấy vậy Trâu Huyên trở về sơn trại tom góp của cải ngựa voi cho sẳn và dắt theo vài mươi tên quân tâm phúc tới đây mà chờ cử sự .
Trâu Huyên vâng lời ra đi .
Tôn lập lại sai Tôn Tân vào thành khắc kỳ với Nhạc Hoà và khiến thông tin tức cho Giải Trân, Giải Bửu hay .
Rạng ngày Trâu Huyên đem hết của cải nơi sơn trại xuống đó giúp nhau .
Trong nhà Tôn Tân cũng có bảy tám người gia đinh tâm phúc, Tôn Lập đem lại mười mấy tên quân tâm phúc , cọng với hai mươi tên lâu la của Trần Huyên thì đúng bốn mươi người .
Tôn Tân làm hai con heo và một con dê tiếp đải mấy người ấy .
Rồi đó Cố đại tẩu giấu đao trong mình, giả làm một người đàn bà đem cơm đi trước, Tôn Tân, Tôn Lập, Trâu Huyên , Trâu Nhuận đều đem gia đinh phân làm hai đạo đi thẳng vào ngục .
Nói về Bao tiết cấp từ ngày lảnh lấy tiền bạc của Mao thái công , quyết chí toan mưu hãm hại anh em Giải Trân.
Ngày ấy Nhạc Hoà cầm cây hỏa tuy côn đứng tại cửa ngục, xảy nghe có tiếng chuông rung, thì Nhạc Hòa vội vả hỏi rằng :
- Ai rung chuông đó .
Cố đại tẩu nói :
- Tôi là đàn bà đem cơm .
Nhạc Hoà nghe tiếng biết là Cố đại tẩu thì mở cửa cho vào, rồi lại đóng cửa đi qua nơi phía chái .
Bao tiết cấp đương ngồi nơi nhà Đình tâm. thấy Cố đại tẩu thì nạt lớn rằng :
- Con mẹ đàn bà này ở đâu, sao lại cả gan dám vào chỗ nầy ?
Nhạc Hòa nói :
- Người đờn bà này là chị ruột của Giải Trân , Giải Bửu, hôm nay xin phép đem cơm cho nó ăn.
Bao tiết cấp nói :
- Đừng cho nó tới giáp mặt hai thằng ấy , ngươi phải chịu khó xách thẳng vào đó cho nó ăn.
Nhạc Hoà vâng lời bảo Cố đại tẩu đưa cơm cho mình xách tới cửa ngục , mở cửa trao cho Giải Trân và Giải Bửu .
Giải trân , Giải Bửu hỏi nhỏ Nhạc Hòa rằng :
- Công việc cậu nói hồi hôm đó , bây giờ thể nào .
Nhạc Hòa nói :
- Chị của hai vị đã vào rồi bây giờ còn chờ phía trước phía sau ứng lên.
Nói rồi thì mở trăng cho Giải Trân và Giải Bưu .
Lúc ấy có ngục tốt vào báo với Bao tiết cấp rằng :
- Tôn đề hạt gõ cửa muốn vào .
Bao tiết cấp nói :
- Lạ nầy , Tôn đề hạt đến đây làm chi kìa ? Chúng bây chẳng nên mở cửa .
Cố đại tẩu bước ra khỏi nhà Đình tâm, thì có người báo với Bao tiết cấp rằng:
- Tôn đề hạt dộng cửa kêu om sòm .
Bao tiết cấp nổi giận mới bước ra khỏi nhà Đình tâm, thì Cố đại tẩu la lớn rằng :
- Hai em ở đâu ?
Nói rồi liền rút đao ra, Bao tiết cấp cả kinh , vừa muốn chạy vào nhà Đình tâm thì có Giải Trân và Giải Bửu xách gông chạy tới .
Bao tiết cấp trở tay không kịp, bị Giải Bửu xáng xuống một cây gông, nhằm đầu vỡ óc chết tươi .
Lúc ấy Cố đại tẩu chém luôn vài tên ngục tốt, còn ba bốn tên thì mở cửa chạy thẳng về nhà, đặng có cáo báo việc ấy , rủi gặp Tôn Lập và Tôn Tân giết hết không còn một người.
Trâu Huyên , Trâu Nhuận ở phía nha môn chạy đến , lại có xách thủ cấp của Vương khổng mục.
Tôn đề hạt cởi ngựa đi trước, bọn hảo hớn theo sau la ó dậy đường, thấy có Tôn đề hạt đi trước thì ai nấy đều sợ, đóng cửa lại hết, không ai dám ra cự địch.
Mấy người hảo hớn ấy chạy tuốt ra tới cữa thành, hiệp sức bảo hộ Cố đại tẩu chạy riết.
Lúc ấy Giải Trân nói với mấy ngưòi hảo hớn đó rằng :
- Còn lão Mao thái công đó , xin liệt vị gắng sức báo cừu giùm cho tôi , rồi sẽ đi luôn thể .
Tôn Lập khen phải, bèn khiến em mình là Tôn Tân và em vợ mình là Nhạc Hòa bảo hộ xe của Nhạc đại nương đi trước. Còn mình thì đi với Giải Trân, Giải Bửu , Trâu Huyên, Trâu Nhuận , mấy tên gia đinh và mấy đứa lâu la thẳng tới nhà Mao thái công.
Lúc ấy Mao thái công đương ngồi ăn uống không kịp đề phòng, bị bọn hão hớn ấy xông vào chém cha con Mao thái công và hết thảy gia quyến không chừa một người, rồi mới vào phòng lấy hết tiền bạc và đồ tế nhuyển, lại đi thẳng ra tàu ngựa, bắt tám con ngựa chở gia tài ấy ; Giải Trân và Giải Bửu lấy đồ y phục mặc, rồi nổi lửa đốt nhà ấy .
Trong khi lửa cháy thì bọn hảo hớn lên ngựa mà đi .
Ði đặng ba mươi dặm gặp xe cộ của Nhạc đại nương, bèn vầy làm một đoàn thẳng lên Lương Sơn Bạc.
Ði đặng hai ngày tới tiệm rượu của Thạch Dõng.
Trâu Huyên vào tiệm.
Thạch Dỏng mầng rở vô cùng Trâu Huyên hỏi thăm Lâm Xung và Ðặng Phi, thì Thạch Dỏng tỏ thuật các việc Tống Công Minh qua đánh Chúc gia trang, Lâm Xung và Ðặng Phi theo giúp, cho nên đã bị bắt hết rồi, lại thuật lại chuyên Loan Đình Ngọc giúp Chúc gia trang, cho nên Tống Công Minh đánh không nổi .
Tôn Lập nghe nói thì cười rằng :
- Chúng tôi đến đây nhập lõa chưa có chút đỉnh công lao, nay tôi muốn dâng một kế làm cho Tống Công Minh đánh đặng Chúc gia trang.
Thạch Dỏng cả mầng nói rằng :
- Nhơn huynh có kế chi hay, xin nói cho tôi nghe với.
Tôn Lập nói :
- Loan Đình Ngọc là bạn học với tôi , võ nghệ của va bao nhiêu tôi đều biết hết. Nếu bây giờ chúng ta giả làm quan quân ở Đăng châu qua thú Huy châu, đi ngang qua đó thì chắc là Loan Đình Ngọc tiếp rước chúng ta vào nhà ; chừng ấy chúng ta làm kế lý ứng ngoại hiệp thì việc ắt nên.
Nói vừa dứt lời thì có người báo rằng :
- Ngô Học Cứu xuống núi, ý muốn đi giúp Tống Công Minh đánh Chúc gia trang.
Thạch Dỏng nghe báo lật đật sai người ra mời Ngô Dụng vào tiệm.
Ngô Dụng, Lữ Phương, Quách Thạnh và ba anh em họ Nguyễn đều ghé vào tiệm.
Thạch Dỏng rước vào thuật rõ mưu kế Tôn Lập đã bày cho Ngô Dụng nghe.
Ngô Dụng cả mừng nói rằng :
- Nếu các vị hảo hớn có lòng muốn giúp thì theo tôi thẳng tới Chúc gia trang mà lập công lớn.
Bọn Tôn Lập đều chịu đi.
Ngô Dụng nói :
- Vậy thì để tôi đi trước, liệt vị sẽ thủng thĩnh theo sau.
Thương nghị xong rồi thì Ngô Dụng đi trước thẳng tới trại của Tống Giang.
Tới nơi, Ngô Dụng thấy Tống Giang mặt có sắc buồn thì khiến lâu la lấy rượu của mình đem theo, mời Tống Giang uống đặng giải muộn .
Tống Giang thuật hết các việc thất trận cho Ngô Dụng nghe.
Ngô Dụng thuật rõ các việc Tôn Lập nhập lỏa và bày mưu cho Tống Giang nghe .
Tống Giang cả mầng. Bèn khiến dọn tiệc cho sẳn sàng, đặng thết đải bọn Tôn Lập .
Nói về Tôn Lập để Nhạc đại nhơn, lấy tên lâu la và mấy tên gia đinh nghĩ nơi chổ vắng , còn mình thì đi với Tôn Tân, Giải Trân, Giải Bửu, Trâu Huyên, Trâu Nhuận, Cố đại tẩu và Nhạc Hòa thẳng tới đại trại của Tống Giang.
Tống Giang chào hỏi mừng rỡ , rồi mời hết mấy người ngồi lại ăn tiệc .
Mãn tiệc rồi, Ngô Dụng dặn dò Tôn Lập rằng :
- Ngày nay là ngày thứ nhứt, ấy vậy qua tới ngày thứ ba thì làm như vậy .. như vậy... Ngày thứ năm thì làm như vầy... như vầy...
Mấy người ấy vâng lời ra đi.
Lúc ấy Ngô Dụng nói với Bái Tôn rằng :
- Hiền đệ hãy về núi, khiến Bùi Tuyên, Tiêu Nhượng, Hầu Kiện và Kim Đại Kiên đi ngày đi đêm, đến đây giúp ta.
Bái Tôn vâng lời ra đi.
Giây lâu có lâu la vào báo với Tống Giang và Ngô Dụng rằng :
- Có Hộ Thành dắt dê , gánh rượu đến xin ra mắt.
Tống Giang khiến lâu la mời vào.
Hộ Thành quì lạy và thưa rằng :
- Em gái tôi có tánh thô lổ , chưa biết việc đời, cho nên xúc phạm đến tướng quân , bị tướng quân bắt , vậy xin tướng quân rộng lòng dung thứ , thả em tôi ra, thì mọi việc chi dụng trung quân tôi đều chịu hết.
Tống Giang nói :
- Xin mời cậu ngồi đặng tôi hỏi chuyện. Nguyên vì Chúc gia trang ăn ở vô lễ , khi dễ bọn tôi thái quá, cho nên tôi mới dấy động can qua, còn bên Hộ gia trang với tôi, thiệt là nhĩ ngã vô thù, lòng tôi chẳng muốn gây oán làm gì. Bởi nơi em gái của cậu bắt đặng tướng của tôi là Vương Hoài Hổ , cho nên bất đắc dĩ tôi mới phải bắt em gái của cậu, đặng có tính việc đổi mạng với nhau ; nếu cậu chịu trả Vương Hoài Hổ lại cho tôi, thì tôi cũng trả Nhứt Trượng Thanh lại cho cậu.
Hộ Thành nói :
- Tướng quân tính như vậy cũng phải, ngặt vì Vương Hoài Hổ đã bị bên Chúc gia trang bắt rồi.
Ngô Dụng hỏi Hộ Thành rằng :
- Bây giờ đây chúng nó giam cầm Vương Hoài Hổ ở đâu ?
Hộ Thành nói :
- Bây giờ đương giam nơi Chúc gia trang, tôi không thế gì bắt lại đặng.
Tống Giang nói :
- Nếu cậu không trả Vương Hoài Hổ cho tôi, lẻ nào tôi trả Nhứt Trượng Thanh cho cậu sao ?
Ngô Dụng nói :
- Huynh trưởng chớ nói như vầy mà mất điều hòa khí.
Bèn nói với Hộ Thành rằng :
- Nếu cậu nghe theo lời tôi, thì tôi cũng trả Nhứt Trượng Thanh lại cho cậu .
Hộ Thành nói :
- Quân sư muốn dạy điều chi tôi cũng vâng lời.
Ngô Dụng nói :
- Từ rày về sau nếu bên Chúc gia trang có điều chi động tịnh, cậu cũng đừng thèm tới cứu, còn như bọn nó bị thua chạy qua nhà cậu thì cậu phải bắt giải đến cho tôi, như vậy thì tôi cũng chịu trả Nhứt Trượng Thanh lại cho cậu. Lời tôi nói ra rất chắc , xin cậu chớ nghi, ý tôi cũng muốn trả phứt bây giờ đây , ngặt vì hôm nọ tôi đã sai người đưa về sơn trại giao cho Tống thái công rồi , xin cậu an lòng , bề nào Nhứt trượng thanh cũng không bị hại đâu mà sợ.
Hộ Thành nói :
- Từ rày về sau tôi không đám cứu viện Chúc gia trang nữa , nếu nó chạy đến tôi sẽ bắt giải cho tướng quân.
Tống Giang nói :
- Nếu cậu chịu làm như vậy thì hơn là đem vàng bạc mà cho tôi .
Ngô Học Cứu một lần lập liên huờn kế
Tổng Công Minh ba thứ đánh Chúc gia trang
Tôn Lập làm một cây cờ đề chữ : " Đăng châu binh mã Đề hạt Tôn Lập, rồi đem binh thẳng đến cửa sau Chúc gia trang.
Gia đinh xem thấy cờ hiệu Đăng châu thì lật đật vào báo với Loan Đình Ngọc rằng:
- Có một tốp binh mã đi ngang qua đây, hiệu cờ đề chữ : " Đăng châu binh mã Đề hạt Tôn Lập".
Loan Đình Ngọc nghe báo thì nói với anh em họ Chúc rằng :
- Tôn đề hạt là anh em với tôi, học với nhau một trường, tự bé chí lớn thương mến nhau lắm, không biết bây giờ nó lại đến đây làm gì ? Vậy thì phải ra mở cửa, bỏ cầu treo, đặng có nghinh tiếp nó vào hỏi cho biết nó đi chuyện chi ?
Bèn ra mở cửa nghinh tiếp bọn Tôn Lập vào nhà.
Thết trà xong rồi Loan Đình Ngọc hỏi Tôn Lập rằng :
- Hiền đệ đang giử Đăng châu, nầy có việc chi đến đây ?
Tòn Lập nói :
- Nay có văn thơ của quan Tổng binh sai tôi đến giử thành Huy châu, đặng đề phòng bọn cường đạo Lương Sơn Bạc, cho nên tôi mới đi ngang qua đây, nghe nói có nhơn huynh ở tại Chúc gia trang nầy nên ghé lại thăm. Khi nảy tôi muốn đi ngã trước vì thấy binh mã đóng tại cửa ấy rất nhiều, cho nên phải đi ngã sau mà vào.
Loan Đình Ngọc nói :
- Ồi thôi ! Từ mấy bửa rày nhà này đánh với bọn Lương Sơn Bạc luôn luôn, tôi mới bắt đặng hai thằng đầu lảnh của nó, hãy còn giam cầm tại đây, chờ cho bắt đặng Tống Giang rồi sẽ giải quan luôn thể . Bây giờ may có hiền đệ tới đây trấn thủ thì cũng như gấm thêm hoa, vậy xin hiền đệ hiệp sức với tôi đặng trừ bọn ấy.
Tôn Lập cười rằng :
- Tôi chẳng đến đây thì thôi, nay đã đến đây gặp việc như vầy, tôi nguyền hiệp sức với nhơn huynh bắt cho hết bọn .
Loan Đình Ngọc rất mừng, bèn hối gia đinh dọn nhà khách cho bọn Tôn Lập nghĩ ngơi, rồi dắt Tôn Lập vào nhà trong ra mắt Chúc Triều Phụng, Chúc Long , Chúc Hổ và Chúc Bưu .
Khi ấy Loan Đình Ngọc nói với Chúc Triều Phụng rằng :
- Người nầy là em của tôi, tên là Tôn Lập, hiệu là Bịnh uất trì đương làm Ðề hạt tại Đăng châu . Ngày nay vâng lời Tổng binh đến trấn phủ nầy mà ngừa bọn Lương Sơn Bạc .
Chúc Triều Phụng nói :
- Nếu Tôn đề hạt đến trấn tại đây thì cũng là người trên trước của tôi mà tôi không biết cho nên thất kính, cúi xin miễn chấp.
Tôn Lập nói :
- Chức phận hèn mọn cần gì nói đến lời ấy .
Ba anh em họ Chúc đứng dậy thi lễ với Tôn Lập và mời ngồi trên .
Tôn Lập hỏi rằng :
- Tôi mới nghe nhà nầy đánh với bọn Lương Sơn Bạc mỗi ngày, vậy chớ thắng bại thể nào ?
Chúc Long nói :
- Tuy đánh vởi nhau mỗi ngày, song cũng chưa phân thắng bại .
Tôn Lập lại dắt Cố đại tẩu, Nhạc đại nương, Tôn Tân, Giải Trần, Giải Bửu và nội bọn vào đó ra mắt Chúc Triều Phụng.
Khi ấy Tôn Lập chỉ Tôn Tân , Giải Trần và Giải Bửu mà nói với Chúc Triều Phụng rằng :
- Ba người nầy đều là em tôi , lại chỉ Nhạc Hòa mà rằng :
- Còn người nầy là Công lại ở Huy châu sai đến. Lại chỉ Trâu Huyên, Trâu Nhuận mà rằng :
- Hai người nầy là quan Võ Đăng châu sai đến.
Cha con Chúc Triều Phụng tuy cũng thông minh , song thấy bọn ấy có dắt gia quyến rất đông , chở đồ hành lý rất nhiều , lại là anh em bạn thiết với Loan Đình Ngọc, thì không lòng nghi chút nào, cứ việc làm trâu , làm heo dọn tiệc thết đải .
Mọi người ăn uống no say, ở đó vài ngày .
Qua đến ngày thứ ba, có gia đinh báo rằng :
- Binh Tống Giang đến nữa .
Chúc Bưu nói :
- Hôm nay tôi nguyện bắt sống thằng ấy cho đặng .
Bèn ra mở cửa bỏ cầu treo , đem một trăm quân kỵ ra trận cự địch.
Ra đến trận, thấy có mặt đạo binh ước đặng năm trăm , một người đầu lảnh đi trước, có mang cung tên, vỗ ngựa múa đao đứng nơi giữa trận khiêu chiến.
Người ấy là Tiểu lý quảng Huê Vinh .
Chúc Bưu thấy Huê Vinh thì giục ngựa huơi thương xốc tới giao chiến.
Huê Vinh cũng huơi đao nghinh địch, hai đàng giao chiến với nhau, đặng vài mươi hiệp, không phân thắng bại.
Huê Vinh dùng thiệu đà đao, quất ngựa chạy trở lại .
Chúc Bưu vừa muốn giục ngựa rượt theo, thảy nghe sau lưng có tiếng kêu lớn rằng :
- Tướng quân chớ theo, người ấy có tài bắn hay nếu rượt theo, e khi lầm kế .
Chức Bưu nghe vậy thì không rượt theo, bèn đem binh trở lại, vào nhà đóng cửa rút cầu , còn Huê Vinh cũng đem binh trở về.
Chúc Bưu thẳng vào tới hậu đường .
Tôn Lập hỏi rằng :
- Hôm nay tiểu tướng quân ra trận , vậy có bắt đặng thằng nào hay chăng ?
Chúc Bưu nói:
- Hôm nay tôi đánh với Huê Vinh hơn năm mươi hiệp, thằng ấy thương pháp rất tinh, song tôi ráng sức đánh nó cũng phải chạy. Khi ấy tôi vừa muốn rượt theo, bọn gia đinh kêu tôi bảo đừng theo, cho nên tôi mới đem binh về đây .
Tôn Lập nói :
- Tôi tuy bất tài, ngày mai cũng quyết ra trận bắt ít đứa .
Chúc Triều Phụng khiến dọn tiệc thết đãi bọn Tôn lập.
Tôn Lập khiến Nhạc Hoà hát chặp cho vui. Ai nấy đều khen hay, ăn uống đến chiều mới mản tiệc.
Qua ngày thứ tư, vừa lúc đúng ngọ, xảy có gia đinh báo rằng :
- Binh Tống Giang đến nữa .
Chúc Long, Chúc Hổ , Chúc Bưu thảy đều nai nịt hẳn hòi, ra đứng trước cửa xem, thì nghe có tiếng chiêng trống, la ó vang dậy, binh của Tống Giang rùng rùng kéo tới, dàn trận ngày nơi trước cửa .
Lúc ấy Chúc Triều Phụng , Loan Đình Ngọc đều đứng coi binh cúa Tống Giang bố trận.
Ba anh em họ Chúc và Tôn Lập cũng đem binh ra cửa bố trận.
Bố trận vừa xong, bên trận Tống Giang có một đầu lảnh ra trận mắng nhiếc đến điều.
Nguyên người ấy là Báo tử đầu Lâm Xung.
Chúc Long nghe mắng nổi giận hét lớn một tiếng, xốc tới đánh Lâm Xung .
Lâm Xung huơi xà mâu cự lại.
Ðánh đặng ba mươi hiệp, chưa định hơn thua, hai bên đều gióng chiêng thâu quân.
Chúc Hổ nổi nóng giục ngựa ra nơi trước trận kêu lớn rằng :
- Bớ Tống Giang, có tài chi ra đây cự với ta.
Nói vừa dứt lời thì bên trận Tống Giang có một đầu lảnh vỗ ngựa xốc ra giao chiến với Chúc Hổ đặng ba mươi hiệp, chưa biết hơn thua.
Nguyên người ấy là Một già lang Mục Hoằng.
Chúc Bưu thấy anh mình không hơn Mục Hoằng đặng thì nổi giận giục ngựa xông ra tiếp chiến . Bên trận Tống Giang cũng có một đầu lảnh giục ngựa huơi thương xốc ra đánh với Chúc Bưu.
Nguyên người ấy là Bịnh Quan Sách Dương Hùng.
Tôn Lập thấy vậy nói lớn rằng :
- Ðể tôi ra cự với bọn nầy mới nổi.
Bèn giục ngựa xông ra nạt rằng :
- Bọn bây có thằng nào giỏi hơn hết thì ra đánh với ta.
Bên trận Tống Giang cũng có một tướng xông ra cự địch với Tôn Lập vừa đặng năm mươi hiệp.
Tôn Lập dùng thiệu phá đĩnh, để cho tướng ấy đâm một giáo, Tôn Lập né khỏi rồi vói tay bắt sống tướng ấy, khiến gia đinh trói lại.
Nguyên tướng ấy là Nhương mạng tam lang Thạch Tú .
Tôn Lập hiệp sức với ba anh em họ Chúc đánh nhầu với bọn Lương Sơn Bạc một trận, lâu la đều chạy tứ tán.
Tôn Lập và ba anh em họ Chúc thâu binh vào nhà, cả nhà đều mừng rở và khen Tôn Lập hết sức.
Tôn Lập hỏi Chúc Triều Phụng rằng :
- Từ ấy đến nay bắt đặng mấy đứa ?
Chúc Triều Phụng nói :
- Khi ban sơ thì bắt đặng một đứa tên là Thời Thiên, đến sau bắt đặng một đứa tên là Dương Lâm, sau nữa bắt đặng một đứa tên là Huỳnh Tín, kế Nhứt Trượng Thanh bắt đặng một đứa tên là Vương Hoài Hổ đến chừng con tôi ra trận bắt đặng hai đứa tên là Tần Minh và Đặg Phi , bấy giờ túc hạ lại bắt đặng thằng nầy nữa, kể hết là bảy đứa.
Tôn Lập nói :
- Chúng ta chẳng nên giết nó , lại phải cho nó ăn uống cho thường , đừng để thất thường sanh bịnh, nó ốm o khó coi, rồi đóng bảy cái tù xa, bõ vô đó, chờ đến chừng nào bắt đặng Tống Giang, rồi sẽ giải đến kinh một lượt, làm như vậy thiên hạ mới đồn đải Chúc gia tam kiệt.
Chúc Triều Phụng khen phải, bèn nhứt diện khiến người đóng tù xa nhốt Thạch Tú, nhứt diện khiến người dọn tiệc thết đải Tôn Lập.
Nguyên võ nghệ của Thạch Tú chẳng phải là thua sút Tôn Lập, song cố ý để cho Tôn Lập bắt đặng, đặng cho cha con họ Chúc tin cậy Tôn lập thêm nữa .
Tôn Lập lại lén khiến Trâu Huyên , Trâu Nhuận và Nhạc Hòa giả chước đi xem nhà cửa, dọ hết đường ra nẻo vô, xem lần tới chỗ tù xa .
Dương Lâm , Ðặng Phi thấy Trâu Huyên, Trâu Nhuận thì có ý mừng thầm, song còn chưa rõ mưu kế thể nào .
Nhạc Hòa lừa dịp không ai, thì lẻn tới chổ tù xa thông tin tức với mấy người bị bắt.
Cố đại tẩu, Nhạc đại nương , giả chước đi chơi lén vô cửa phòng dọ hết đường ra nẻo vô.
Qua đến ngày thứ năm, nhằm lúc giờ thìn, ăn cơm vùa rồi thì có gia đinh báo rằng :
- Ngày nay bọn Tống Giang phân binh làm bốn nẻo kéo tới một lượt.
Tôn Lập nói :
- Đừng sợ, dẫu nó phân làm mười đạo đi nữa cũng chớ thèm lo , cứ việc sắm sẳn câu liêm và dây chạc cho nhiều đặng trói chúng nó.
Chúc Triều Phụng ra cửa xem, thấy nơi phía Đông có một đạo binh, ước chừng năm trăm người sắp lên.
Nguyên người cầm đại binh ấy là Huê Vinh, Trương Hoành và Trương Thuận.
Phía Nam có một đạo binh kéo với ước chừng trên năm trăm người .
Nguyên tướng cầm đạo binh ấy là Mục Hoằng, Dương Hùng và Lý Quì; bốn phía rùng rùng kéo tới , la ó vang trời.
Loan Đình Ngọc thấy vậy cả kinh nói rằng:
- Phen nầy chẳng khá khinh địch , trận nầy dữ hơn mấy trận ngày trước nhiều lắm. Để tôi đem một đạo quân cự đạo quan phía Bắc cho .
Chúc Long nói :
- Ðể tôi ra cửa trước cự với đạo binh huớng Đông cho.
Chúc Hổ nói :
- Để tôi ra cửa sau cự với đạo binh phía Tây cho .
Chúc Bưu Nói :
- Ðể tôi ra bắt Tống Giang là thằng đầu đảng của nó, bọn nó ắt phải kinh tâm chạy hết.
Chúc Triều Phụng rất mừng , rót cho mỗi người một chun rượu, rồi khiến mỗi người đem ba trăm binh kỵ ra cửa cự địch .
Lúc ấy Trâu Huyên cầm búa lớn đứng giữ tại chỗ tù xa .
Giải Trâu và Giải Bửu đứng giữ cửa trước , Cố đại tẩu dặn dò quân mình bảo hộ Nhạc đại nương, rồi mình xách đao ra đứng trước nhà, đặng có chờ dịp ra tay.
Nói về Loan Đình Ngọc và anh em họ Chúc mở cửa ra cự với bốn đạo binh ấy.
Bốn đạo binh ấy rần rần lướt tới, đánh nhau một trận.
Tôn Lập và mười hai tên lâu la đứng nơi cầu treo mà giữ, Tôn Lập lấy cây cờ hiệu của mình cặm nơi lầu .
Nhạc Hòa cầm thương vừa múa vừa hát , Trâu Huyên, Trâu Nhuận nghe tiếng hát của Nhạc Hòa thì lướt tới chém hết mấy tên gia đinh giử tù xa, phá tan nát cho bảy người ấy ra, rồi hiệp sức với nhau, la ó vang dầy, gặp ai giết nấy, Cố đại tẩu nghe tiếng la lên, rút gươm chạy thẳng vào phòng, chém hết mấy người đàn bà trong ấy.
Chúc Triều Phụng thấy nguy cấp, liệu bề chạy không thoát đặng, vừa muốn nhảy xuống giếng liều mình, té ra chưa kịp liều mình đã bị Thạch Tú rượt theo chém một đao hồn về chín suối, rồi lại cắt lấy thủ cấp.
Giải Trâu và Giải Bửu thì đốt đống rơm lên, lửa cháy rần rần, bốn đạo binh ở ngoài thấy trong ấy có lửa cháy thì có ý mừng, ráng sức lướt tới đánh .
Chúc Hổ thấy trong nhà có lửa, thì lật đật chạy về .
Tôn Lập đứng giử nơi cầu treo nạt lớn rằng :
- Thằng nầy chạy đi đâu vậy ?
Chúc Hổ lật đật quày ngựa trở lại thì có Lữ Phương, Quách Thạnh giục ngựa thẳng đi một lượt, hai người đều đâm Chúc Hổ một mũi , liền rớt xuống ngựa chết tốt, đạo binh ấy vỡ chạy tứ tán.
Tôn Tân nghinh tiếp Tống Công Minh vào nhà.
Còn Chúc Long cự với Lâm Xung không lại, giục ngựa chạy trở về, té ra về đến cầu treo, thấy Giải Trâu và Giải Bửu vác thây gia đinh quẳng vào lò thì biết mình đã trúng kế, bèn quày ngựa chạy qua phía Bắc. Rủi thay lại gặp Lý Quì giục ngựa xông tới xáng xuống một búa, Chúc Long bể óc chết tươi.
Còn Chúc Bưu, thì có gia đinh ra báo, rõ biết mình là mắc mưu không dám về nhà, bên giục ngựa chạy qua Hộ gia trang.
Té ra Hộ Thành thấy Chúc Bưu thì lật đật hối quân bắt trói giải đến cho Tống Giang.
Ði dọc đường gặp Lý Quì.
Lý Quì xáng xuống một búa, Chúc Bưu hồn về chín suối.
Lý Quì lại huơi búa xốc tới chém Hộ Thành .
Hộ Thành thấy việc như vậy thì quày ngựa chạy tuốt qua phủ Giêng An .
Ðến sau đặng làm quan võ tại đó.
Lý Quì sẳn trớn chạy tuốt tới Hộ gia trang, giết hết cả nhà, không để một người, lại khiến lâu la gom hết tài vật trong nhà buộc trên lưng ngựa, rồi lại nổi lửa đốt nhà. Còn tiền bạc thì đem về trại dâng cho Tống Giang.
Nói về Tống Giang ngồi tại Chúc gia trang, các đầu lảnh đều đến dâng công, kể ra bắt sống đặng hơn năm trăm người , giết đặng năm trăm con ngựa, còn trâu dê thì không biết bao nhiêu mà kể .
Tống Giang thấy vậy rất mầng rồi lại than rằng :
- Uổng thay giết hết một người hảo hớn là Loan Đình Ngọc .
Than vừa dứt lời, kế thấy có lâu la báo rằng :
- Hắc Triền Phong giết hết cả nhà, đốt rụi Hộ gia trang, đoạt thâu tài vật và lấy thủ cấp về dành công.
Tống Giang nói:
- Trời ơi ! Thiết Ngưu đã làm bậy rồi . Ngày nọ Hộ Thành đã đến đầu hàng thì cũng có nó ở đấy. Bây giờ ai biểu nó làm ngang, giết hết gia quyến, đi đốt nhà cửa người ta như vậy?
Nói vừa dứt lời kế Lý Quì bước vào vấy máu đầy mình, lướt tới trước mặt Tống Giang, nghiêng mình thi lễ và nói lớn rằng :
- Hôm nay chém giết một bửa thiệt rất sướng tay, Chúc Long cũng tôi chém, Chúc Bưu cũng tôi chém, Hộ Thành tôi rượt nó chạy mất rồi, còn lão Hộ thái công và gia quyến của lão, thì tôi giết sạch chẳng sót một người, nên tôi về đây dâng công.
Tống Giang nạt rằng :
- Mi giết Chúc Long thì có người thấy, còn mấy người mi nói đó thì chẳng phải là mi giết đâu.
Lý Quì nói :
- Sao lại không phải, khi tôi giết Chúc Long rồi, sắn trớn tôi lại thẳng tới Hộ gia trang, vừa gặp thằng anh của Nhứt Trượng Thanh là Hộ Thành bắt Chúc Bưu giải đến cho ca ca. Khi ấy ngon tay tôi xáng Chúc Bưu một búa, rồi lại chém luôn Hộ Thành, uổng thay thằng ấy thiệt lẹ, búa chưa kịp xuống, nó đã giục ngựa chạy mất, tôi lại thẳng đến nhà nó, giết hết gia quyến, đốt rụi nhà cửa, đoạt thâu tài vật của nó đem về đây.
Tống Giang nạt rằng :
- Thằng khốn kiếp hay làm bậy, ngày trước Hộ Thành dắt dê gánh rượu đến đây chịu đầu, mi đã thấy rồi, cớ sao mi lại không vâng lịnh ta, làm ngang giết hết cả gia quyến Hộ thái công như vậy, tội mi đáng chết hay chưa ?
Lý Quì nói :
- Nó đã dắt dê gánh rượu đến đây để đầu hàng nhưng chuyện ấy ca ca nhớ dai chứ tôi không nhớ đặng, tui nhớ có một điều em nó là Nhứt Trượng Thanh rượt theo ca ca, chút nữa ca ca chẳng khỏi chết tại tay nó, vì vậy cho nên tôi giết Hộ Thành đặng trã thù chuyện ấy . Lạ thay, tôi đả trả thù cho ca ca, ca ca lại còn quở trách, hay là ca ca ý muốn vầy duyên với Nhứt Trượng Thanh, cho nên ca ca tưởng tình cha vợ và anh vợ đó chớ gì ?
Tống Giang nạt rằng :
- Thiết Ngưu đừng có nói bậy, Nhứt Trượng Thanh ta đã định gã cho một người rồi. Mi đừng nói bậy như vậy mà thêm điều tội lỗi. Vậy chớ bây giờ mi đã bắt sống đặng mấy người thì phải kê ra cho ta biết .
Lý Quì nói :
- Cái búa của tôi đã lớn lại nặng, hễ tôi xáng xuống một búa thì phải chết tươi, còn ai đâu mà bắt sống đặng .
Tống Giang nói :
- Tội mi không tin quân lịnh , lẻ đáng chém đầu , song ta nghĩ công ngươi chém đặng Chúc Long và Chúc Bưu thì ta cũng lấy công mà trừ tội ; nếu sau ngươi còn làm bậy như vậy nữa ắt là không lẽ dung đặng .
Lý Quì cười rằng :
- Té ra tôi không có chút đỉnh công lao nào hết hay sao ? Thôi thôi, chẳng cần công to làm chi , chém giết một trận như vậy đã sướng tay biết mấy ?
Ngô Dụng khiến lâu la vật trâu làm dê dọn một tiệc lớn nơi Chúc gia trang ăn mừng.
Lúc ấy Tống Giang thương nghị với Ngô Dụng rằng :
- Bây giờ phải đốt phá làm tuyệt hết cả làng Chúc gia thôn đi cho rảnh.
Thạch Tú thưa rằng :
- Làng này có một ông già họ Chung Ly , tánh rất nhơn từ , lại còn chỉ vẻ đường sá cho tôi, xin ca ca và Quân sư đừng có làm hại người ấy .
Tống Giang khiến Thạch Tú đi kêu ông già ấy.
Thạch Tú vâng lời ra đi chưa bao lâu, dắt ông già ấy đến ra mắt Tống Giang .
Tống Giang lấy một gói vàng bạc , lụa là thưởng ông già ấy mà rằng :
- Ý tôi muốn phá tuyệt hết làng nầy, song nghĩ công ơn lão trượng chỉ vẽ đường sá, cho nên ái ốc cập ô không nỡ phá ; ấy vậy ông phải lảnh lấy của nầy đặng dưỡng già .
Ông già họ Chung Ly quì lạy tạ ơn.
Tống Giang lại nói với ông già ấy rằng :
- Mấy bửa rày vì việc chinh chiến cho nên cũng có náo động nhơn dân, nay đã trừ đặng Chúc gia trang rồi, ý tôi muốn cho mỗi nhà một hộc lương, vậy ông hãy chịu khó làm đầu phát cho chúng nó.
Ông già họ Chung Ly vâng lời, kê số nóc gia đặng phát lương ấy.
Tống Giang lại khiến người đong hết lương mể trong hai nhà kể đặng năm mươi muôn hộc , chở hết về sơn trại.
Còn vàng bạc, lụa là, trâu, heo, dê, ngựa thì cũng chở luôn về sơn trại hết.
Lúc ấy Tống Giang dọn tiệc thết đải bọn Tôn Lập và đầu lảnh, rồi mới thâu binh trở về Lương Sơn Bạc .
Nói về Lý Ứng sai người thám thính rõ đặng Chúc gia trang đã bị Tống Giang đánh phá hết rồi , thì trong lòng nữa mừng nữa sợ , đương ngồi bàn tính việc ấy , kế gia đinh báo rằng :
- Có quan Tri phủ sở tại dẫn năm mươi tên quân đến đây tra hỏi về việc Chúc gia trang.
Lý Ứng lật đật khiến Ðổ Hưng mở cửa, thả cầu treo xuống đặng có nghinh tiếp quan Tri phủ, còn mình thì lấy lụa bó tay lại, rồi mới ra nghinh tiếp Tri phủ vào nơi nhà khách.
Tri phủ đến nơi thì ngồi giữa, một người Khổng mục, một người Áp ti, bốn người Ngu hầu, bốn người Tiết cấp đứng hầu hai bên.
Lý Ứng quì lạy ra mắt Tri phủ vừa xong thì Tri phủ hỏi rằng :
- Sự tích Chúc gia trang bị giết thể nào ?
Lý Ứng thưa rằng :
- Lúc ấy tôi mắc bị một mũi tên nơi cánh tay đây, không dám ra cự với bọn Lương Sơn Bạc, cứ việc đóng cửa lại lo giử nhà, cho nên không rõ sự tích thể nào .
Tri phủ nói :
- Ngươi chớ già hàm , kẻ ở nơi Chúc gia trang đến cáo với ta, nói ngươi thông đồng với bọn Lương Sơn Bạc, dắt bọn ấy đến phá Chúc gia trang cho nên ngày nọ bọn Lương Sơn Bạc có đem lễ vật đến tại nhà này , sao ngươi còn chối ?
Lý Ứng thưa rằng :
- Tôi là người biết phép , lẻ đâu lại làm chuyện ấy, xin Đại nhơn xét lại cho tôi nhờ .
Tri phủ nói :
- Ta cũng không dám tin lời ngươi , vậy thì ngươi phải đến tại nha môn của ta đặng có đối chứng với người ấy .
Bèn khiến những người tuỳ tùng bắt Lý Ứng trói lại .
Khi trói Lý Ứng rồi, Tri phủ lại hỏi rằng :
- Thằng nào là Ðổ Hưng đương làm Chủ quản nhà nầy .
Ðổ Hưng bước ra thưa rằng :
- Có tôi là Ðổ Hưng.
Tri phủ nói :
- Trên đơn có nói tên ngươi nữa, vậy ngươi phải tới nha môn mà đối chứng.
Bèn khiến bắt luôn Đổ Hưng trói lại.
Lúc ấy Tri phủ lên ngựa trở về nha môn , quân sĩ dẫn Lý Ứng và Ðổ Hùng.
Đứa xô đứa kéo, chạy tợ tên bay .
Chạy đặng ba mươi dặm , tới một cụm rừng, thì có Tống Giang ; Lâm Xung , Huê Vinh, Dương Hùng và Thạch Tú giục ngựa xông ra đón đường .
Lúc ấy Lâm Xung nạt lớn rằng :
- Chúng ta là bọn hảo hớn nơi Lương Sơn Bạc, ở đây chờ chúng bây đã lâu .
Tri phủ và bọn quân sĩ thấy bọn Lương Sơn Bạc rất đông liệu bề cự địch không lại , phải bỏ Lý Ứng và Ðổ Hưng mà chạy .
Tống Giang khiến mấy vị hảo hớn rượt theo .
Mấy vị hảo hán vâng lời rượt theo một hồi , rồi mới trở lại thưa rằng :
- Chúng tôi rượt theo bọn nó không kịp , nó đã chạy mất đường nào không biết.
Tống Giang mở trói cho Lý Ứng và Đổ Hưng , khiến lâu la dắt hai con ngựa lại đó , nói với Lý Ứng rằng :
- Xin mời quan nhơn lên Lương Sơn Bạc trốn đở ít ngày rồi sau sẽ tính.
Lý Ứng nói :
- Vã tôi là người biết phép không lẻ lên chổ ấy làm chi ?
Tống Giang nói :
- Bây giờ tôi đã rượt theo Tri phủ như vậy, nếu quan nhơn trở về ắt là mang họa .
Lý Ứng nói:
- Việc ấy tại nơi các ngươi, có can chi đến tôi mà mang hoạ .
Tống Giang cười rằng :
- Ðã biết tại nơi chúng tôi , nhưng đến giữa nha môn, chắc là quan nhơn đối nại không nổi, hễ chúng tôi trở về sơn trại, quan nhơn ắt bị hoạ to .
Bây giờ quan nhơn không chịu nhập lỏa với chúng tôi , thì cũng lên đó ở đỡ ít ngày, đặng có dọ thăm tin tức thể nào , rồi sẽ trở về.
Nói rồi liền khiến bọn hảo hớn áp lại đở Lý Ứng và Ðổ Hùng tên ngựa thẳng lên Lương Sơn Bạc .
Ðến nơi Triệu Cái xuống núi nghinh tiếp bọn Tống Giang.
Tống Giang lên đến Tụ nghĩa đường, mời Lý Ứng và Ðổ Hưng ngồi .
Lý Ứng nói với Tống Giang rằng :
- Bây giờ hai đứa tôi đã đến đây rồi thì ở tại đây với liệt vị cũng đặng, ngặt vì gia quyến của tôi không biết kiết hung thể nào, xin để cho tôi xuống núi rước gia quyến tôi lên đã.
Ngô Dụng cười rằng :
- Tôi đã sai người rước bửu quyến rồi, còn nhà cửa của của quan nhơn đã cháy rụi hết, bây giờ quan nhơn có về thì không nhà mà ở.
Lý Ứng hãy còn bán tín bán nghi thì có lâu la vào báo rằng :
- Có một tốp người ngựa kéo đến .
Ngô Dụng nói với Lý Ứng rằng :
- Ấy là gia quyến của quan nhơn đó.
Lý Ứng bước ra xem , thay quả nhiên là gia quyến của mình , thì lật đật hỏi vợ rằng :
- Lên đây làm chi vậy ?
Vợ nói :
- Từ khi tướng công bị Tri phũ bắt rồi , lại có hai người Tuần kiểm và bốn người Đô đầu dắt ba trăm binh mã đến nhà tịch biên gia tài, bắt hết gia quyến chở lên xe , đốt rụi nhà cửa hết cả.
Lý Ứng nghe vậy giậm chơn kêu trời.
Tống Giang , Ngô Dụng quì mọp xuống trước mặt Lý Ứng mà rằng :
- Anh em tôi nghe danh quan nhơn đã lâu, lòng rất kính mến nên mới lập kế ấy , làm cho quan nhơn lên đây đây , cúi xin quan nhơn dung thứ .
Lý Ứng thấy việc đã lở rồi , lại nghe mấy lời êm thuận thì đở Tống Giang và Ngô Dụng đứng dậy nói rằng :
- Bây giờ việc đã lở rồi , tôi cũng an lòng ở đây .
Tống Giang nói :
- Vậy thì xin mời gia quyến vào trại an nghĩ.
Bèn sai làm dắt gia quyến của Lý Ứng vào hậu trại mà nghĩ.
Tháp Sĩ Hổ giết Bạch Tú Anh
Mỹ Nhiệm Công mất Tiểu nha nội
Lúc ấy Tống Giang lại nói với Lý Ứng rằng :
- Ðể tôi cho kêu Tri phủ và mấy người Tuần kiểm ra đây cho quan nhơn xem.
Bèn kêu Tiêu Nhượng, Bái Tôn , Dương Lâm , Bùi Tuyên, Kim Đại Kiên, Hầu Kiện , Lý Tuấn , Trương Thuận , Mã Lân và Bạch Thắng ra cho Lý Ứng nhìn .
Nguyên sau khi bắt Lý Ứng đó thì Tiêu Nhượng giả làm Tri Phủ. Bái Tôn và Dương Lâm giả làm Tuần kiểm, Bùi Tuyên giả làm Khổng mục, Kim Đại Kiên và Hầu Kiện giả làm Ngu hầu . Lý Tuấn Trương Thuận, Mã Lân, Bạch Thắng giả làm bốn Đô đầu .
Lý Ứng thấy vậy mới hay rằng mình trúng kế.
Tống Giang khiến lâu la dọn một tiệc lớn khánh hạ; ăn uống cho đến chiều tối mới mản tiệc.
Ngày thứ lại nhóm các vị đầu lãnh đãi tiệc nữa .
Trong khi ăn uống , Tống Giang kêu Vương Hoài Hổ lại nói rằng :
- Khi trước qua có hứa với hiền đệ nơi Thanh Phong sơn về việc kiếm cho hien đệ một người vợ , bấy lâu qua cũng nhớ lời , ngặt vì còn chưa kiếm đặng , ngày nay cha qua có nuôi một người con nuôi , nên qua tính gã cho hiền đệ đặng trả lời hứa cho rồi .
Bèn thẳng vào hậu trại , mời Tống thái công và Hộ Tam Nương ra tại giữa tiệc , mời ngồi xong rồi Tống Giang nói với Hộ Tam Nương rằng :
- Tôi có một người em đây tên là Vương Anh, tuy võ nghệ còn thua sút hiền muội , nhưng ngày trước tôi đã hứa lỡ với va rồi , bây giờ phải tính gả hiền mụi cho va , đặng vầy duyên cầm sắt, ở giúp sơn trại với anh em tôi, chớ bây giờ gia quyến của hiền mụi và Chúc Triều Phụng không còn một người , hiền mụi không lẻ về nhà đặng.
Hộ Tam Nương suy nghĩ giây lâu rồi cũng vâng theo lời ấy và thưa rằng :
- Đại ca có lòng đoái tưởng thân hèn mà dạy như vậy , lẽ nào tôi tôi dám cải sao ?
Tống Giang cả mừng .
Ai nấy thấy vậy cũng thảy đều khen ngợi lòng tốt của Tống Giang .
Ngày ấy Tống Giang lại khiến bày một tiệc nữa đặng khánh hạ .
Lúc đương yến ẩm , lại thấy quân của Châu Quí lên núi báo :
- Có một tốp thương khách đi ngang qua đường cái trước cụm rừng , lâu la áp ra đón đường thì trong bọn thương khách ấy có một người xưng tên là Lôi Hoành làm Đô đầu nơi Huy thành huyện, Châu đầu lảnh lật đật rước vào trong tiệm thết đãi , người lại sai tôi lên trước thông báo cho liệt vị đầu lãnh hay và xin liệt vị xuống núi nghinh tiếp .
Triệu Cái và Tống Giang nghe báo rất mừng, lật đật đi với Ngô Dụng xuống núi nghinh tiếp.
Lúc ấy Châu Quí đưa Lôi Hoành qua đến Kim sa na rồi .
Tống Giang thấy Lôi Hoành thì lật đật thi lễ mà rằng :
- Cách biệt tôn nhan đã lâu , lòng hằng tư tưởng. Ngày nay sao lại đi ngang chỗ nầy mà thấy mặt nhau, thiệt cũng là may cho tôi lắm .
Lôi Hoành vội vả đáp lễ rằng :
- Nay Tri huyện sai tôi qua phủ Đông xương việc quan xong rồi, về ngang đây , bọn lâu la áp ra đón đường, đòi tiền mãi lộ, tôi tỏ bày tên họ , Châu huynh mới biết mà cầm tôi ở lại.
Tống Giang nói :
- Thời mấy nhơn huynh đến đây , vây xin mời lên đại trại , đặng cho các vị đầu lảnh biết mặt .
Bèn dắt Lôi Hoành lên đại trại dọn tiệc thết đải .
Trong khi ăn tiệc, Triệu Cái hỏi thăm tin tức của Châu Đồng thì Lôi Hoành đáp rằng :
- Châu Đồng bây giờ đương làm Tiết cấp tại huyện ; Tri huyện mới nhậm có lòng thương va lắm.
Tống Giang năn nỉ với Lôi Hoành khiến nhập loã.
Lôi Hoành từ rằng :
- Mẹ tôi già yếu, tôi theo mấy anh em không đặng, chờ đến mẹ tôi trăm tuổi rồi, tôi sẽ lên đây sum hiệp với anh em .
Mãn tiệc rồi Lôi Hoành từ giả xuống núi, Tống Giang cầm cọng hết sức cũng không chịu ở lại.
Triệu Cái và Tống Giang khiến đem vàng bạc lụa là cho Lôi Hoành, các vị đầu lảnh mỗi người cũng có cho một ít .
Lôi Hoành đặng một gói vàng bạc rất lớn, rồi xin từ giả xuống núi.
Các đầu lảnh đưa ra đại lộ rồi mới trở lại.
Còn Lôi Hoành thì thẳng về Huy thành huyện.
Triệu Cái và Tống giang trở về đại trại , rồi cũng tới nhà Tụ nghĩa xin Ngô Dụng nghị việc chức phận mỗi người .
Ngày thứ , Tống Giang nhóm các đầu lãnh tại nhà Tụ nghĩa mà ra hiệu lịnh rằng :
- Tôn Tân và Cố đại lẩu nguyên có làm nghề bán rượu, bây giờ cũng phải giử theo nghề cũ, ra thế cho Đồng Oai và Đồng Mănh, đặng hai người ấy về đây mà dùng việc khác .
Vợ chồng Tôn Tân vâng lịnh xuống núi .
Tống Giang lại sai Thời Thiên xuống quán của Thạch Dõng giúp việc trong quán, Nhạc Hoà xuống quán của Châu Quí giúp việc trong quán, Trịnh Thiên Thọ xuống quán của Lý Đạt giúp việc trông quán ; lại dặn phải tìm rượu thịt và đồ ăn cho đủ, đặng có chiêu tiếp hảo hớn bốn phương .
Ba người ấy vâng lịnh xuống núi.
Tống Giang lại khiến Vương Hoài Hổ và Nhứt Trượng Thanh coi việc ngựa voi nơi hậu trại.
Đồng Oai và Đồng Mảnh giử gìn tiểu trại nơi Kim sa na ; Trâu Huyên và Trâu Nhuận giữ gìn tiểu trại nơi Áp chỉ na, Huỳnh Tín và Yên Thuận đem binh xuống giử tiểu trại nơi đại lộ trước núi .
Giải Trân và Giải Bửu ra giữ ải thứ nhứt nơi trước núi ; Đổ Thiên và Tống Vạn giữ ải thứ nhì ; Lưu Đường và Mục Hoằng giử ải thứ ba ; ba em họ Nguyễn giử thủy trại nơi phía Nam ; Mạnh Khương cũng cứ việc coi đóng chiến thuyền y như ngày trước ; Lý Ứng và Đổ Hưng và Tương Kính coi việc tiền lương nơi sơn trại . Đào Tôn Vượng và Tiết Vịnh coi việc xây thành cất nhà nơi Lương Sơn Cạc. Hầu Kiện coi việc đóng giáp, may cờ . Châu Phú, Tống Thanh coi việc diên yến . Mục Xuân, Lý Vân coi việc cất trại ; Kim Đại Kiên và Tiêu Nhượng coi việc thơ tín công văn . Bùi Tuyên coi việc quân chánh, thưởng kẻ có công phạt kẻ có tội . Còn như Lữ Phương, Quách Thạnh, Tôn Lập, Ău Bàng , Mã Lân, Đặng Chi, Dương Lâm và Bạch Thắng , đem binh ra giử tám hướng . Triệu Cái, Tống Giang và Ngô Dụng thì ở nơi đại trại trên chót núi . Huê Vinh , Tần Minh ở đại trại nơi phía tả; Lâm Xung, Bái Tôn ở đại trại nơi phía hữu, Lý Tuấn, Lý Quì ở đại trại nơi phía sau . Trương Hoành, Trương Thuận ở dưới chơn núi phía sau . Dương Hùng, Thạch Tú ở giử nhà Tụ nghĩa.
Sai cắt xong rồi ai nấy cứ theo chức phận mà làm, thể thống rất nên tề chĩnh.
Nói về Lôi Hoành xuống khỏi Lương Sơn Bạc rồi thì vai quảy gói, tay cầm đao đi riết về Huy thành huyện.
Đến nhà ra mắt mẹ, rồi mới thay đổi y phục , lấy tờ hồi văn thẳng đến huyện nha trình cáo Tri huyện.
Tri huyện xem rồi khiến Lôi Hoành về nhà an nghĩ.
Từ ấy cũng cứ việc cũ mà làm .
Ngày mai Lôi Hoành đến huyện , công vụ xong rồi ; ra khỏi nha môn thì nghe sau lưng có người kêu lớn rằng:
- Đô đầu đã về bao giờ vậy ?
Lôi Hoành day lại xem thì thấy người ấy là Lý Tiểu Nhị cũng đương làm lính ở huyện.
Lôi Hoành bèn đáp rằng :
- Ta mới về hôm qua nầy.
Lý Tiểu Nhị nói :
- Đô đầu mắc đi mấy bửa rày, không hay một việc lạ nầy , mới đây có bọn nữ nhạc nơi Đông Kinh , có một con tên là Bạch Tú Anh nhan sắc đã đẹp , nghề đờn giọng hát cũng hay
Hôm trước bầu gánh của nó có ra mắt Đô đầu, song Đô đầu không có ở nhà, bây giờ đây mỗi ngày đều có đờn địch ca xang, thiên hạ tới coi đông nứt, Đô đầu cũng nên đến đó một phen, trước là nghe hát, sau nữa xem nhan sắc con Bạch Tú Anh chơi .
Lôi Hoành nghe nói thì nghĩ rằng :
- Bây giờ rảnh việc, cũng nên tới đó mộ phen đặng xem cho biết .
Bèn thẳng đến chổ ấy xem, thấy có dựng một cây cờ lớn, thiên hạ chen nhau mà vào.
Lôi Hoành vào đến nơi, thấy có một ông già, ước chừng năm mươi tuổi , đầu bịt khăn đen, mình mặc áo rộng, ra đứng vòng tay giữa rạp nói rằng :
- Tên tôi là Bạch Ngọc Kiều , quê ở Bắc Kinh, nay đã già yếu , nhờ có con gái tôi là Bạch Tú Anh, ca xướng đờn địch cho liệt vị viên quan nghe chơi, đặng kiếm tiền độ nhựt, nay tôi kính dâng cho liệt vị viên quan tám chữ : Thọ Tỹ Nam Sơn , Phúc Như Đông Hải.
Nói vừa dứt lời, kế Bạch Tú Anh bước ra , xá khắp bốn phía, rồi ngâm bốn câu thơ rằng :
Tân điểu thu thu cựu điểu qui
Lão dương dinh sấu liễu dương phì
Nhơn sanh y thực chơn nan sự
Bất cập , oan ương xứ xứ phi
Lôi Hoành nghe ngâm thì khen ngợi hết sức.
Bạch Tú Anh ngâm rồi, vòng tay đứng lại một bên Bạch Ngọc Kiều xướng lớn lên rằng:
Tuy vô mải mả bác kim nghê
Yếu động thông minh giám sự nhơn
Bạch Tú Anh bưng một cái mâm, bắt tay ấn , chỉ trên mâm ấy mà niệm rằng:
- Tài môn thượng khởi, địa lợi thượng trụ, kiết địa thượng quá , vượng địa thượng hành, thủ đào diện tiền , hưu giao không quá .
Bạch Ngọc Kiều nói :
- Con đã niệm rồi thì bưng mâm ly đi một vòng, coi thử liệt vị khán quan cho đặng nhiều ít thể nào ?
Bạch Tú Anh vâng lời, bưng mâm ấy đưa trước mặt Lôi Hoành.
Rủi thay ! Lôi Hoành thò tay vào túi, mằn kiếm rất lâu cũng không có một đồng, bèn nói với Bạch Tú Anh rằng :
- Hôm nay ta quên đem tiền theo, vậy để ngày mai ta cho nhiều gấp hai .
Bạch Tú Anh nói :
- Quan nhơn ngồi trên hết thì phải làm gương cho liệt vị khán quan kia chớ, nếu như vậy tôi xin ai đặng . Té ra tôi hát không hay sao ?
Lôi Hoành nghe nói đỏ mặt nói rằng :
- Ta lỡ quên đem tiền theo, chẳng phải là tiếc tiền đâu, nàng chớ nói nhiều lời.
Bạch Tú Anh nói :
- Đã đến đây lại quên đem tiền, điều ấy mới lạ cho chớ.
Lôi Hoành nói :
- Dầu ta thưởng nàng, bất quá năm bảy lượng bạc, cũng không lấy chi làm nhiều, ngặt vì ta quên đem theo, cho nên mới hẹn ngày khác .
Bạch Tú Anh cười rằng :
- Bây giờ đây, một đồng một chữ cũng không, ai dám trông đến năm bảy lượng bạc. Ấy chẳng khác gì đói lòng nhìn bánh vẽ, khát nước ngó cây mai .
Bạch ngọc Kiều nói :
- Thôi con, tại con không có con mắt , chẳng biết người trong thành hay là người ngoài làng, gặp đâu vơ đó , cho nên mới làm như vậy, từ rày phải chọn người biết điều hỏi trước, chẳng nên hỏi như vậy nữa uỗng tiếng thôi.
Lôi Hoành nói :
- Vậy chớ ta là người không biết điều hay sao ?
Bạch ngọc Kiều nói :
- Thường người biết điều thì hay biết xét .
Lôi Hoành nói :
- Ta đây lại không biết xét hay sao ?
Bạch Ngọc Kiều nói :
- Ối thôi, chờ cho cậu xét thì chó đã mọc sừng rồi ?
Lôi Hoành nỗi giận mắng rằng :
- Thằng mọi nầy sao dám làm nhục ta như vậy kìa ?
Bạch Ngọc Kiều mắng lại rằng:
- Ngươi mắng ta là thằng mọi, còn ngươi chẳng phải là quân chăn trâu cho nhà ruộng hay sao ?
Trong đám ấy có một người đứng dậy nói lớn rằng :
- Lão bầu gánh kia, không đặng hổn hào, người nầy là Lôi đô đầu ở tại huyện nầy, chẳng phải người nào lạ mặt đâu phòng nói ngang như vậy.
Bạch Ngọc Kiều nói :
- Lôi đô đầu hay Lư câu đầu (khúc gân con lừa) thì cũng trối kệ, tôi chẳng sợ ai hết.
Lôi Hoành dằn lòng không đặng, nhảy tới một nhảy, thộp ngực Bạch Ngọc Kiều vả miệng đến nỗi rụng răng sưng môi, máu chảy ròng ròng .
Ai nấy thấy vậy xúm lại can gián , kéo Lôi Hoành ra khỏi rạp hát.
Rồi đó ai về nhà nấy .
Nguyên Bạch Tú Anh là người đồng hương của Tri huyện , khi trước Tri huyện ở tại Đông Kinh, có tới lui với nhau, bây giờ Tri huyện đến nhậm nơi Huy thành huyện, cho nên cha con Bạch Tú Anh đến đó dựa thế lập cuộc ấy.
Lúc ấy Bạch Tú Anh thấy cha mình bị đánh nặng như vậy lật đật mướn kiệu thẳng lới huyện nha cáo báo với Tri huyện , lại có kiếm điều vu cho Lôi Hoành muốn chọc ghẹo mình .
Tri huyện nghe nói nỗi giận mắng Lôi Hoành rằng :
- Thằng khốn ấy thiệt rất cả gan, vậy thì nàng hãy mau mau trở về làm đơn, kiếm đũ chứng cớ, đặng ta sai người đến đó khán nghiệm thương tích, rồi ta sẽ trừ nó cho.
Bạch Tú Anh nói :
- Tôi là người ở xứ xa, nội đây duy chỉ có một mình ngài biết tôi thôi, chắc là không ai chịu ra làm chứng, xin ngài liệu lý giúp tôi nếu tôi làm không lại nó, thì quyết liều thác nơi xứ nầy, chẳng thèm trở về Đông Kinh nữa, như ngài thương tôi xin ngài ráng giúp chuyện ấy.
Tri huyện thấy nói như vậy thì cũng động lòng, bèn sai người đi bắt Lôi Hoành, đóng gông lại giam vào ngục.
Bạch Tú Anh lại muốn làm cho đã nư, đến nói với Tri huyện xin đóng gông Lôi Hoành tại trước cửa rạp đặng cho thiên hạ kinh tâm .
Tri huyện làm thinh .
Bạch Tú Anh còn e Tri huyện không nghe lời mình, thẳng tới ngục thất nói với ngục tốt , khiến dẫn Lôi Hoành tới trước rạp hành hạ cho thiên hạ thấy.
Bọn ngục tốt vốn là một phe với Lôi Hoành, lẻ nào chịu nghe lời ấy .
Bạch Tú Anh lại mời ngục tốt đến rạp hát, thết đải rượu thịt rồi nói với ngục tốt rằng :
- Mấy lời tôi nói khi nãy đó , tôi đà có bàn với quan Huyện rồi . Quan Huyện khiến tôi nói với mấy cậu, hễ mấy cậu nghe thco lời lôi thì thôi , bằng không nghe theo, thì tôi sẽ cùng quan Huyện xin làm hại mấy cậu.
Bọn ngục tốt nghe vậy cả kinh nói rằng :
- Xin cô chớ giận mà hại anh em tôi tội nghiệp, để anh em tôi làm y lời ấy cho .
Bạch Tú Anh nói :
- Nếu nghe thco tôi thì đã khỏi bị hại, lại đặng thưởng, các cậu phải xót mà làm.
Các ngục tốt túng phải đến thuật lời ấy với Lôi Hoành , rồi lại năn nỉ rằng :
- Xin huynh trưởng để tôi dẫn đến đó làm bậy cầm chừng cho qua tang lề, kẻo chúng tôi bị hại. Lôi Hoành làm thinh, để cho bọn ngục tốt làm gì thì làm.
Ngục tốt dắt Lôi Hoành trói nơi trước cửa rạp, mẹ Lôi Hoành đem cơm cho Lôi Hoành ăn, thấy Lôi Hoành bị trói như vậy thì khóc và mắng bọn ngục tốt ấy rằng :
- Chúng bây cũng làm một chỗ với con ta, nay con ta bị việc như vậy, lẽ thì phải thương xót chiếu cố con ta mới phải, sao bây lại ham của hối lộ mà làm như vậy, chúng bây dám chắc vô sự hoài hoài sao ?
Bọn ngục tốt nói :
- Bác ôi ! Chúng tôi cũng muốn dung tình, ngặt vì có người nguyên cáo theo giử buộc phải làm y hiệu lịnh của quan Huyện.
Bèn nói nhỏ với bà ấy rằng :
- Con hát ấy thân cận với Trì huyện lắm. Nếu chúng tôi vị tình anh em , nó đến nói với quan Huyện một tiếng thì tất chúng tôi chẳng khỏi mang tai .
Bà ấy nghe nói như vậy , tay thì mở trói cho Lôi Hoành , miệng thì mắng Bạch Tú Anh rằng :
- Con đỉ ấy trải thân để lấy thế thần , hiếp đáp con ta thái quá , để ta mở trói , coi thử nó dám làm chi ta chăng ?
Bạch Tú Anh đương ngồi nơi trà phường , nghe mấy lời ấy thì bước ra hỏi lớn rằng :
- Mụ già nầy nói gì láp dáp đó vậy ?
Bà già ấy thấy Bạch Tú Anh thì điểm mặt mà mắng lớn rằng :
- Mi là con đỉ, làm vợ muôn người, danh giá chi mi mà dám gọi ta là mụ già kia mụ già nọ.
Bạch Tú Anh nghe nói trợn mắt mắng lớn rằng :
- Đồ khốn kiếp, quân ăn mày, sao dám cả gan mắng ta như vậy kìa ?
Bà già ấy nói :
- Ta mắng mi như vậy, mi dám làm chi ta chăng ? Này ta nói cho mi biết thân , mi chẳng khác chi liễu ngõ hoa tường, để đãi đằng ong bướm, chẳng phải là quí chi đâu mà mi phòng cậy thế, mi chẳng hề làm vợ quan Huyện đặng đâu ?
Bạch Tú Anh nghe nói nỗi giận xốc tới vả bà già ấy một vả.
Bà già ấy nhịn thua dang ra .
Bạch Tú Anh còn theo đánh nữa.
Lôi Hoành đã sẵn lòng giận lại thấy mẹ mình bị đánh, thì càng nỗi giận thêm nữa, bèn nhãy tới vả gông vào đầu Bạch Tú Anh .
Bạch Tú Anh bể đầu chết tốt .
Các ngục tốt thấy vậy chạy đến xem, thấy Bạch Tú Anh lòi tròng đổ óc, chết tươi tại đó , thì lật đật dẫn Lôi Hoành cáo với Tri huyện.
Tri huyện sai người tới tại chỗ ấy khán nghiệm thi hài của Bạch Tú Anh, rồi lại lấy lời cung chiêu của Lôi Hoành .
Lôi Hoành cứ thiệt khai ngay, không sót một điều lại xin để cho mẹ ở ngoài thong thả mà hầu hạ .
Tri huyện cũng nhậm lời xin, khiến quân đem giam Lôi Hoành vào ngục.
Người coi ngục ấy tên là Châu Đồng hiệu là Mỹ Nhiệm Công thấy Lôi Hoành sa vào án nặng như vậy, thì rất thương xót , không biết toan liệu thể nào.
Bèn dọn một tiệc rượu thết đải bọn ngục tốt khiến đừng có hành hạ Lôi Hoành và quét tước một chỗ sạch sẽ mà giam Lôi Hoành vào đó.
Kế mẹ của Lôi Hoành đem cơm cho Lôi Hoành thấy có Châu Đồng thì khóc và nói với Châu Đồng rằng :
- Tuổi mụ đã hơn sáu mươi , duy có một chút con trai đây, nay nó mang lấy án mạng như vầy, xin cậu nghĩ tình bằng hữu va đoái tưởng thân già chiếu cố con tôi với.
Châu Đồng nói :
- Từ nầy về sau bác đừng đem cơm làm chi, để tôi lo việc cơm nước đó cho, tụi sẽ thừa dịp phương tiện cứu va nữa.
Bà già ấy nói:
- Nếu cậu cứu đặng con tôi thì ơn ấy ví bằng trùng sanh phụ mẫu. Cậu ôi ! Nếu con tôi có bề nào thì tánh mạng tôi ắt cũng không còn.
Châu Đồng nói :
- Việc ấy tôi phải ghi lòng, xin bác chớ rầu làm chi lắm .
Bà già ấy từ giả về nhà.
Châu Đồng đến nha lạy lục Tri huyện xin chế giùm cho Lôi Hoành.
Tri huyện tuy có lòng thương Châu Đồng nhưng còn giận Lôi Hoành đánh thác người thương của mình, thì muốn làm án nặng, lại thêm có Bạch Ngọc Kiều nài xin thường mạng hoài hoài .
Tri huyện còn dụ dự chưa quyết.
Tri huyện giam Lôi Hoành trong ngục đã sáu mươi ngày, mà làm án chưa xong, tính phải giải lên cho Tri phủ Tế Nam kết án , bèn sai Châu Đồng giải Lôi Hoành đến phủ Tế Nam .
Hồi thứ năm moi mot
Châu Đồng vâng lịnh đi với mười tám quân lệ giải Lôi Hoành. Đi hơn mười dặm, tới một quán rượu, Châu Đồng nói với bọn quân lệ rằng :
- Chúng ta đi cũng đã mỏi mệt vậy hãy vào quán đây, trước là nghỉ ngơi sau là kiếm vài chén rượu uống cho cứng gối rồi đi .
Bọn quân lệ nghe theo bèn vào quán mà uống rượu với nhau .
Châu Đồng giả chước dắt Lôi Hoành ra phía sau quán đặng cho Lôi Hoành đại tiện.
Ra đến chổ vắng, Châu Đồng ngó quanh bốn phía thấy không có ai thì mở gông cho Lôi hoành và dặn rằng :
- Hiền đệ mau mau về nhà dắt bác đi tị nạn, để qua ở đây gánh vác tội tình ấy cho .
Lôi Hoành nói :
- Đừng làm như vậy, ca ca ôi ! Phận tôi đào nạn chắc đặng an thân, song tôi không nỡ để cho liên luỵ đến ca ca đâu .
Cháu Đồng nói :
- Hiền đệ ôi ! Tri huyện giận em, muốn gởi tờ cho quan Phủ xin bắt em thường mạng, nếu em không nghe lời qua, ắt là tánh mạng không còn, còn như em nghe lời qua thì em đặng sống mà qua cũng không tới nỗi chệt. Vả lại qua không còn cha mẹ, dẫu qua có thác thì cũng an thân hơn em, còn như em thác, bỏ một mẹ già không người bảo dưỡng, hồn em cũng không an nơi chín suối. Vậy em phải nghe lời qua đi về cho mau, chẳng nên dục dặc mà lậu sự.
Lôi Hoành thấy Châu Đồng nói đã cạn lời thì lạy tạ mà chạy riết về nhà, tom góp hành lý, rồi nội đêm ấy dắt mẹ chồng lên Lương Sơn Bạc .
Nói về Châu Đồng giấu gông ấy vào trong đám cỏ, rồi chay vô giả dạng sãng hoàng, nói với bọn quân lệ ấy rằng :
- Mấy anh em ôi ! Tôi đã hơ hỏng, để cho Lôi Hoành trốn rồi !
Bọn quân lệ nói:
- Vậy thì chúng ta trở về nha môn, tỏ thiệt cùng quan Huyện, rồi sẽ xin phép tới nhà mẹ va mà bắt thì ắt đặng.
Châu Đồng giả chước tìm kiếm bậy bạ trong đám cỏ làm cho trể nải mà chờ Lôi Hoành chạy xa, rồi mới dắt bọn quân lệ trở lại nha môn bẩm với Tri huyện rằng :
- Tôi đã hơ hỏng để cho Lôi Hoành tẩu thoát, nên phải về đây chịu tội .
Tri huyện vẫn có lòng thương Châu Đồng nay thấy thú tội như vậy thì cũng có ý muốn cứu. Ngặt vì Bạch Ngọc Kiều tới nha môn cáo Châu Đồng cố ý thả cho Lôi Hoành tẩu thoát. Bởi đó cho nên Tri huyện phải làm tờ kể hết sự tích rồi giải Châu Đồng tới phủ Tế châu . Vợ con Châu Đồng đem tiền bạc đến phủ Tế châu mà lo lót .
Tri phủ Tế châu làm án đánh Châu Đồng hai chục trượng, thích tự vào mặt mà phát phối qua Thương châu.
Lúc ấy Tri phủ khiến hai người công sai mang gông cho Châu Đồng mà giải qua Thương châu .
Đến nơi, nhằm lúc Tri phủ Thương châu thăng đường , hai công sai dẫn Châu Đồng vào quì trước thềm, rồi dâng tờ công văn cho Tri-phủ xem .
Tri phủ xem tờ công văn rồi lại nhắm diện mạo Châu Đồng, thấy Châu Đồng hình dung thanh tú, diện mạo khôi nhô , râu dài khỏi bụng, thì có lòng mầng. Bèn dạy quân lệ rằng :
- Tên phạm nầy đừng sai nó ra lao thành làm gì, hãy để nó ở tại đây cho ta sai khiến .
Bèn khiến mở gông cho Châu Đồng, rồi phê tờ hồi văn giao cho hai người công sai ; hai người công sai lảnh lấy tờ ấy mà trở về Tế châu.
Còn Châu Đồng ở với Tri phủ hầu hạ mỗi ngày siêng năng nhặm lẹ.
Tri phủ và các nha dịch đều thương .
Ngày kia Tri phủ ngồi khách, Châu Đồng đứng hầu.
Tri phủ đoán việc xong rồi, nhơn lúc rảnh rang kêu Châu Đồng lại gần hỏi rằng:
- Sao ngươi lại cố ý thả cho Lôi Hoành tẩu thoát làm gì mà mang tội phát phối như vầy .
Châu Đồng bẩm rằng :
- Thiệt tôi không dám cố ý, ấy là bởi hơ hỏng cho nên vướng lấy hoạ nầy.
Tri phủ nói:
- Nếu quả hơ hỏng thì không lẻ Tri phủ Tế châu lại làm án nặng như vầy .
Chau Đồng bẩm rằng :
- Bị người nguyên cáo kêu nài, nói quyết rằng tôi cố ý muốn thả Lôi Hoành, cho nên tôi mới bị án phát phối .
Tri phủ hỏi rằng :
- Vì sao Lôi Hoành đánh chết con hát ấy ?
Châu Đồng tõ thuật lại sự tích từ lúc Lôi Hoành coi hát, đến lúc va gông bễ óc Bạch Tú Anh cho Tri phủ nghe .
Tri phủ nghe thì cười rằng :
- Chắc là ngươi thấy Lôi Hoành hiếu đạo, cho nên làm điều nghỉa khí mà tha cho nó trốn.
Châu Đồng bẩm rằng :
- Lảo gia lấy lý mà nói như vậy cũng phải, song tôi đâu dám khi công vọng thượng làm đến chuyện ấy.
Nói vừa dứt lời, kế thấy con trai của Tri phủ mới có bốn tuổi, dung nhan thanh tú, ở sau bình phong bước ra .
Tri phủ có một chút con trai đó mà thôi, cho nên xem như vàng ngọc, thằng nhỏ ấy đâm sầm nhãy ra ôm lấy Châu Đồng đòi bồng .
Châu Đồng lật đật bồng thằng nhỏ ấy vào lòng. Thằng nhỏ ấy hai tay nắm râu Châu Đồng nói rằng :
- Từ rày tôi không chịu ai bồng hết, cứ để một mình thằng cha râu nầy bồng tôi thôi .
Tri phủ thấy con mình nắm râu Châu Đồng thì sợ đứt liền la con rằng :
- Đừng con, đừng con , đừng làm đứt râu của lão đi , bớ con !
Thằng nhỏ ấy nói :
- Bồng tôi đi chơi lão râu .
Châu Đồng bẩm với Tri phủ rằng :
- Tiểu Nha Nội đã muốn đi chơi, xin lão gia để tôi bồng đi dạo trong giây phút rồi sẽ trở về.
Tri phủ nói :
- Con ta đòi ngươi bồng, thì ngươi bồng nó đi chơi trong giây phút, song phải cẩn thận cho lắm, đừng để nó té ắt bị đòn.
Châu Đồng dạ dạ dâng lời, bồng thằng nhỏ ấy ra khỏi Nha môn mua trái cây rim đường cho nó ăn .
Giây lâu Châu Đồng bồng nó trở về, Tri phủ cười và hỏi rằng :
- Con đi đâu về đó vậy ?
Thằng nhỏ ấy nói :
- Lão râu này bồng tôi ra đường, mua trái cây rim đường mời tôi ăn .
Tri phủ hỏi Châu Đồng rằng:
- Sao ngươi không để dành tiền xài , lại mua cho nó ăn làm chi vậy ?
Châu Đồng bẩm rằng :
- Một hai đồng điếu, dầu còn dầu hết cũng không cần gì.
Tri phủ khiến tỳ tất lấy rượu đem ra thưởng Châu Đồng ba chén, Châu Đồng uống rồi , Tri phủ dặn rằng:
- Coi bộ con ta có ý triều mến ngươi , ấy vậy khi nào nó đòi ngươi bồng, dẫu ngươi mắc làm việc chi, cũng phải bõ đó , bồng nó đi chơi đã.
Châu Đồng bẩm rằng :
- Lão gia đã dạy như vậy, tôi đâu dám cãi lời .
Từ ấy mỗi ngày Châu Đồng bồng Tiểu Nha Nội dạo khắp các đường, hễ Tiểu Nha Nội muốn đòi vật chi thì Châu Đồng cũng mua . Đến chừng về nhà , Tri phủ trả tiền ấy lại cho Châu Đồng.
Cách nửa tháng, vừa tới ngày rằm tháng bảy, bá tánh trong thành góp tiền làm một cuộc chay Vu lan bồn, chưng dọn rất đẹp.
Ngày ấy đương lúc trời chiều, có một tỳ tất đến kêu Châu Đồng nói rằng :
- Châu đô đầu, đêm nay có cuộc Vu lan bồn, bá tánh thắp đèn dưới sông rực rỡ, Tiểu Nha Nội đòi đi coi hoài, cho nên Phu nhơn khiến kêu Châu đô đầu bảo bồng Tiểu Nha Nội đi coi một phen .
Châu Đồng lật đật đến bồng Tiểu Nha Nội đi .
Lúc ấy Tiểu Nha Nội mình mặc áo màu lục, đầu đội mão có bông , Châu Đồng để ngồi trên vai, vác ra khỏi nha môn thẳng tới chùa Địa tạng xem đốt đèn .
Đến nơi, Châu Đồng vác Tiểu Nha Nội trên vai xem khắp bốn phía chùa . Lại đến tại chổ Thuỷ Lục đường và Phóng sanh trì xem thắp đèn trên mặt nước .
Tiểu Nha Nội tay vịn lan can, miệng cười hỉ hả , mắt ngó chăm chỉ xem Thuỷ lục đường và các đèn thả trên mặt nước.
Lúc ấy có một người bước tới níu lấy tay áo Châu Đồng và nói rằng:
- Xin mời ca ca bước ra khỏi đây ít bước đặng tôi nói chuyện .
Châu Đồng day lại xem, thấy người ấy thiệt là Lôi Hoành thì thất kinh nói với Tiểu Nha Nội rằng :
- Em hãy ngồi đây, đặng qua bước lại đàng kia mua trái cây rim đường cho em ăn.
Tiểu Nha Nội nói :
- Có đi thì đi cho mau, nếu để cho tôi chờ lâu thì tôi phải khóc.
Châu Đồng nói :
- Qua không đi lâu đâu .
Nói rồi liền ra khỏi chổ ấy , rồi mới day lại hỏi Lôi Hoành rằng :
- Hiền đệ sao lại lạc loài đến đây ?
Lôi Hoành nắm tay Châu Đồng dắt tới chổ vắng , quì lạy và nói :
-Từ khi nhờ có ca ca giải cứu, tôi trở về nhà dắt mẹ tôi thẳng lên Lương Sơn Bạc đã bấy lâu nay, tôi thường khen ngợi ơn đức của ca ca thì Tống Công Minh cũng nhắc nhở ca ca về việc ơn nghĩa ngày trước, Triệu Thiên vương và các đầu lảnh thảy đều kính ái ca ca hết sức. Vì vậy cho nên Tống công minh mới sai tôi và Ngô quân sư đến đây viếng ca ca một phen .
Châu Đồng nói :
- Nếu vậy cũng có Ngô tiên sanh xuống đây nửa sao ?
Nói vừa dứt lời, Ngô Dụng ở phía sau lưng, lật đật bước tới cười rằng :
- Có Ngô Dụng đây .
Nói rồi liền quì xuống lạy Châu Đồng .
Châu Đồng lật đật dáp lễ nói rằng :
- Tôi không gặp mặt tiên sanh cũng đã lâu lắm, vậy từ ấy đến nay có đặng mạnh giỏi hay chăng ?
Ngô Dụng nói :
- Đặng mạnh như thường. Bây giờ đây các vị đầu lãnh nơi sơn trại đem lòng kính mến túc hạ, cho nên khiến tôi đi với Lôi đô đầu xuống rước túc hạ lên núi, đặng đồng tụ đại nghĩa với nhau . Hai anh em tôi đến đây đã chín mười ngày rày, không biết thế chi thấy nhau đặng. Đêm nay thời may mới đặng gặp đây lòng tôi thiệt mừng hết sức. Vậy xin nhơn huynh đi với anh em tôi thẳng lên sơn trại, đặng cho phỉ tình ao ước của Tống công minh .
Châu Đồng nghe nói suy nghĩ giây lâu rồi mới đáp rằng :
- Tiên sanh nói lời ấy thiệt là quấy lắm. Vậy xin tiên sanh đừng nói như vậy nữa, nếu lậu tới tai người thì lại thêm khó cho tôi . Vả chăng Lôi Hoành phạm tội sát nhơn, tôi thấy Tri huyện định án xử tử, thì tôi lấy lòng nghĩa khí thả va trốn, khi ấy va liệu bề không ở đâu đặng, cho nên bất dắc dĩ va phải lên núi nhập loã. Còn phần tôi đây bị án phát phối cũng không lấy chi làm nặng, hễ tôi cắn răng chằng con mắt , chịu cực một hai năm thì cũng đặng trở về quê quán làm lương dân , lẻ đâu tôi lại chịu lên chổ ấy sao . Xin tiên sanh mau mau trở về đừng có ở lâu chốn náy ắt sanh khó.
Lôi Hoành nói :
- Ca ca ở đây chịu lòn hầu hạ người ta cũng là cực trí, không phải là việc đại trượng phu nên làm. Xin ca ca lên núi tụ nghĩa với anh em tôi đặng cho thoả tình khát vọng của Tống công minh và Triệu thiên vương.
Châu Đồng nói :
- Hiền đệ nói sao không nghĩ, vì qua thương bác không người bảo dưỡng nên mới tha hiền đệ mà gánh vác tội tình , ý gì hiền đệ lại muốn xô qua vào đường bất nghĩa ?
Ngộ Dụng nói:
- Túc hạ quyết không đi thì thôi, anh em tôi phải từ giả về núi .
Châu Đồng nói :
- Nếu nhị vị có về núi xin thưa với các vị đầu lãnh rằng : Tôi là Châu Đồng kính thăm các vị đầu lãnh ấy .
Rồi đó ba người đều đi một đường trở lại chùa Địa tạng .
Đến nơi, Châu Đồng không thấy Tiểu Nha nội , lòng sợ lính quính giậm chơn kêu trời , vừa muốn tìm kiếm .
Lôi Hoành kéo Châu Đồng lại nói rằng :
- Ca ca đừng kiếm làm chi , mất mát gì đâu mà phòng sợ, tôi dám chắc hai người đi với tôi nghe ca ca không chịu lên núi, cho nên chúng nó bồng Tiểu Nha Nội mà giấu . Thôi thôi, ca ca hãy đi với tôi thì kiếm ắt đặng .
Châu Đồng nói :
- Hiền đệ ôi ! Chuyện này không phải là chuyện chơi, nếu Tiểu Nha Nội có bề nào thì Tri phủ ắt thác , mạng tôi cũng không sống đặng.
Lôi Hoành nói :
- Không hề gì đâu, cứ việc theo tôi thì kiếm ắt đặng.
Châu Đồng nghe theo, bèn đi với Ngô Dụng và Lôi Hoành mà kiếm .
Đi đặng một đổi xa xa, Châu Đồng hỏi Lôi Hoàng rằng :
- Ở đâu mà xa lắm vậy ?
Lôi Hoành nói :
- Ca ca chớ vội , không mất Tiểu Nha Nội đâu mà phòng sợ.
Châu Đồng nói :
- Nếu về trể n6ẩi, e khi chẳng khỏi bi quở .
Lôi Hoành nói :
- Hai thằng cha nầy làm lếu, e khi nó bồng thẳng về chổ ngụ rồi đây .
Châu Đồng hỏi Lôi Hoành rằng :
- Người ấy tên chi ?
Lôi Hoành nói :
- Tên chi thì tôi không biết , thường kêu nó là Hắc triền phong mà thôi .
Châu Đồng nghe nói thất kinh mà rằng :
- Hắc triền phong nào . Hay là thằng cha sát nhơn nơi Giang châu tên là Lý Quì đó chăng ?
Ngô Dụng nói :
- Phải đó .
Châu Đồng giậm chơn nói rằng :
- Trời đất ôi ! Lý Quì đó là đứa xé người không gớm tay , e khi nó giết Tiểu Nha Nội rồi !
Bèn thúc hối Ngô Dụng và Loi Hoành đi cho mau, còn mình vừa chạy vừa kêu lớn .
Chạy đặng vài mươi dặm, thấy Lý Quì trước mặt kêu lớn rằng :
- Có tôi đây nầy .
Châu Đồng lật đật chạy tới hỏi rằng :
- Tiểu Nha Nội đâu ?
Lý Quì nói rằng :
- Tiểu Nha Nội còn ở trong kia , mất mát ở đâu mà phòng sợ .
Châu Đồng nói :
- Ngươi phải bồng lại trả cho ta .
Lý Quì chỉ trên đầu nói rằng :
- Cái mão của nó tôi còn đội đây .
Châu Đồng lật đật hỏi rằng :
- Tiểu Nha Nội ở đâu ?
Lý Quì nói :
- Tiểu Nha Nội bị tôi nhét đại thuốc mê vô miệng và bồng tuốt ra khỏi thành. Bây giờ nó còn đương nằm mê man trong rừng , nếu muốn kiếm nó thì phải theo tôi.
Châu Đồng nghe theo vào rừng, thấy Tiểu Nha Nội nằm ngay giữa đất , lật đật bồng dậy xem, thấy đầu Tiểu Nha Nội đã bể mà chết cứng rồi , thì trong lòng nỗi giận, day lại kiếm Ngô Dụng , Lôi hoành và Lý Quì.
Té ra Ngô Dụng, Lôi Hoành đã đi đâu mất , duy thấy một mình Lý Quì đứng xa xa, một tay cầm búa, một tay thì ngoắt Châu Đồng mà rằng :
- Lại đây , lại đây .
Nói rồi liền chạy, Châu Đồng nỗi nóng, tuy biết sức mình cự không lại Lý Quì, song cũng liều mình rượt theo đánh.
Lý Quì vừa chạy vừa day lại ngó chừng, hễ thấy Châu Đồng rượt mau thì chạy mau , rượt chậm thì chạy chậm, Lý Quì là người có danh chạy hay, Châu Đồng theo hoài không kịp . Ráng sức chạy một hồi rồi lại ngồi bẹp xuống đất mà thở dốc.
Lý Quì thấy Châu Đồng ngồi nghĩ thì cũng dừng chơn ngoắt Châu Đồng kêu rằng :
- Lại đây, lại đây.
Chảu Đồng ý muốn nuốt sống Lý Quì, song không biết làm thế gì cho đặng .
Nghĩ khoẽ đặng một chút rồi lại rượt thco, khoẽ thco mệt nghỉ. Theo đến một chổ nhà cửa rất lớn, thấy Lý Quì chạy vào ấy thì nghĩ thầm rằng :
- Nó đã vào nhà ấy rồi thì ta cũng phải vào theo mà liều thác đánh với nó một trận.
Nghĩ như vậy bèn thẳng vào nhà ấy.
Khi vào đến cửa, Châu Đồng dứng ngoài ngó vô thấy không có ai , trong nhà có dựng nhiều đồ binh khí rất nhiều thì nghĩ rằng :
- Nhà nầy chắc là nhà quan .
Bèn kêu lớn rằng :
- Cỏ ai ở trong nhà đó không ?
Kêu vừa dứt lời, thấy có một người ở trong bước ra hỏi rằng :
- Ai kêu đó ?
Châu Đồng thấy người ấy hình dung thanh tú, tướng bước như rồng thì có lòng kính, lật đật thi lễ và đáp rằng :
- Tôi là Châu Đồng làm Tiết cấp tại huyện Huy thành , phạm tội bị đày qua đây , Tri phủ dạy tôi bồng Tiểu Nha Nội đi xem cuộc Vu lan bồn , bị thằng khốn kiếp là Hắc triều phong giết đành Tiểu Nha Nội, tôi giận rượt thco quyết liều sống thác với nó , nó lại chạy vào nhà này, cho nên tôi đến xin túc hạ giúp sức với tôi bắt nó giải đến quan, ơn ấy ví tày non biển .
Người ấy nói :
- Ngỡ là ai lạ, chớ Mỹ nhiệm công tôi đã biết danh .
Châu Đồng nói :
- Túc hạ biết tôi, xin cho tôi biết quí danh.
Người ấy nói :
- Tôi là Sài Tấn hiệu là Tiểu triền phong đây .
Châu Đồng nghe nói lật đật quì lạy nói rằng:
- Tôi vẫn nghe danh quan nhơn đã lâu song chưa đặng gặp , chẳng dè hôm nay đặng thấy tôn nhan như vầy cũng là may lắm !
Sài Tấn nói :
- Xin mời thẳng vào hậu đình cho tôi nói chuyện.
Châu Đồng thco Sài Tấn thẳng vào hậu đường .
Đến nơi Sài Tấn mời ngồi .
Châu Đồng hỏi rằng :
- Cớ gì Hắc triền phong lại dám tới đây trốn ?
Sài Tấn nói :
- Tánh tôi hay thương hảo hớn, lại có đơn thơ thiết khoán của tiên trào để lại , dầu tôi có chứa chấp nhũng kẻ phạm tội thì cũng không ai dám tới bắt. Mới đây có người bạn thiết , cũng là bạn thiết của túc hạ nữa, người ấy tên là Tống Giang hiệu là Cập thời võ, va có gởi thơ cho tôi , rồi khiến Ngô Dụng, Lôi Hoành và Hắc triền phong đến ẩn tại đây rước túc hạ lên Lương Sơn Bạc, đến chừng gặp đặng túc hạ, nói với túc hạ làm sao không biết mà túc hạ không chịu , cho nên Ngô Dụng mới khiến Lý Quì hại mạng Tiểu Nha Nội , toan làm tuyệt đường về của túc hạ, đặng cho túc hạ phải lên Lương Sơn Bạc .
Nói rồi liền day mặt vào trong kêu rằng :
- Ngô tiên sanh , Lôi nhơn huynh ra đây nói chuyện .
Ngô Dụng , Lôi Hoành bước ra lạy Châu Đồng nói rằng :
- Xin nhơn huynh tha tội cho anh em tôi, việc nầy không phải là tại nơi anh em tôi muốn làm , ấy là bởi nơi Tống công minh sai khiến , anh em tôi không dám cải lời, cho nên mới mang tội lớn cùng nhơn huynh như vậy. Nếu nhơn huynh không tin anh em tôi , xin hãy lên núi hỏi lại thì biết .
Châu Đồng đỡ hai người ấy dậy mà rằng :
- Anh em có lòng mến tôi, thì tôi cũng biết đội ơn , song tôi liệu bề không đặng thì thôi, sao lại đành lòng bày mưu sâu độc như thế này , thiệt là hại tôi rất lớn !
Sài Tấn năn nỉ khuyên lơn đôi ba phen .
Châu Đồng nói :
- Thôi, đi thì tôi đi , song phải cho tôi thấy mặt Hắc triền phong một chút .
Sài Tấn nói :
- Lý đại ca , hãy ra đây nói chuyện.
Lý Quì nghe bèn bước ra.
Châu Đồng thế Lý Quì bước ra thì mặt dường như lửa dậy, gan tợ dầu sôi, ý cũng muốn dằn, mà dằn không nỗi , bèn xốc lại quyết định liều mạng với Lý Quì .
Sài Tấn , Ngô Dụng và Lôi Hoành can gián hết sức, Châu Đồng mới chịu dằn lòng , bèn nói với mấy người ấy rằng :
- Nếu muốn tôi lên núi thì phải nghe tôi một điều nầy .
Ngô Dụng nói :
- Dẫu muốn mười điều cũng đặng, lựa là một điều, song không biết nhơn huynh muốn điều gì ?
Châu Đồng nói :
- Phải giết Lý Quì cho đã nư giận của tôi thì tôi mới chịu lên núi . Lý Quì nghe nói nỗi giận nói lớn rằng :
- Việc giết Tiểu Nha Nội là tại Tống công minh khiến ta, nào phải tại ta mà ngươi đem lòng cố oán như vậy. Nầy, ngươi làm gì ta nỗi thì làm đi , ta không sợ ngươi đâu .
Châu Đồng nỗi giận xốc lại quyết đánh Lý Quì một lần nữa.
Lúc ấy mấy người xúm lại can gián Châu Đồng .
Châu Đồng nói :
- Nếu có Lý Quì ở Lương Sơn Bạc, chết thì chịu chết , tôi quyết không lên chổ ấy.
Sài Tấn nói :
- Nếu nói như vậy thì cũng không khó . Thôi liệt vị hãy để Lý đại ca ở lại đây với tôi , còn liệt vị trở về nói lại cho Tống công minh mừng .
Châu Đồng nói :
- Bây giờ làm ra như vầy chắc là Tri phủ chạy tờ hành văn qua Huy thành huyện bắt gia quyến tôi chứ chẳng không, điều ấy cũng là khó lắm !
Ngộ Dụng nói :
- Túc hạ an lòng , đừng lo việc ấy, tôi dám chắc là Tống công minh đã sai người qua Huy thành huyện rước quí quyến rồi .
Châu Đồng nghe nói rất mừng.
Sài Tấn hối gia đinh dọn tiệc đưa mấy người ấy lên đường.
Mãn tiệc rồi , mấy người ấy từ giả Sài Tấn lên đường . Trong lúc ra đi , Ngô Dụng dặn Lý Quì rằng :
- Ngươi có ở đây thì phải vâng lời , chìu luỵ quan nhơn cho lắm, lại phân ở trong nhà đây hoài, chẳng nên ra ngoài sanh sự, chờ đến nữa năm hay là đôi ba tháng, lòng giận của Châu nhơn huynh nguôi ngoai thì sẽ lên núi , chừng ấy thế khi Sài quan nhơn cũng lên núi nhập loã nữa . Dặn rồi liền ra đi .
Lý Quì đánh thác Ân Thiên Tích
Sài Tấn mắc nạn Cao Đường châu
Về tới Kim sa na, Triệu Cái, Tống Giang và các đầu mục nỗi trống gióng chiêng xuống núi nghinh tiếp, mấy người ấy thẳng lên sơn trại .
Châu Đồng nói :
- Liệt vị có lòng đoái tưởng toan mưu lập kế rước tôi như vầy , ơn ấy thiệt là rất lớn , song le lòng tôi còn buồn một nỗi, nếu Tri phủ Thương châu chạy tờ hành văn qua Huy thành huyện, chắc là gia huyến của tôi đều bị bắt.
Tống Giang cười rằng :
- Trưởng huynh chớ lo việc ấy, tôi rước quí tẩu và lịnh lang về đây đã lâu .
Châu Đồng hỏi rằng :
- Bây giờ ở đâu ?
Tống Giang nói :
- Đương ở tại trại cha tôi, vậy xin mời trưởng huynh đến đó đặng cho vợ chồng, cha con gặp nhau .
Châu Đồng rất mừng.
Tống Giang dắt Châu Đồng đến trại Thái công.
Châu đồng thấy vợ con và đồ tế nhuyển trong chà đều ở tại đó thì có lòng mừng mà hỏi thăm vợ.
Vợ nói :
- Hôm nọ có người đến nói tướng công, đã ở trên này cho nên tôi mới đến đây .
Châu Đồng rất mừng, bèn trở ra tạ ơn Triệu Cái, Tống Giang và các đầu lãnh .
Tống Giang khiến dọn tiệc khánh hạ .
Mản tiệc rồi , Tống Giang khiến Châu Đồng và Lôi Hoành đóng trại nơi chót núi mà giữ .
Nói về Tri phủ Thương châu, ngày ấy không thây Châu Đồng bồng Tiểu Nha Nội trở về thì sai quân tìm kiếm bốn phía , qua đến ngày sau kiếm đặng thây của Tiểu Nha Nội tại trong rừng thì quân sĩ về báo Tri phủ .
Tri phủ thất kinh, lật đật dến đó xem thây con, khóc lóc một hồi rồi sắm quan quách chôn cất .
Ngày thứ, nhứt diện làm tờ hành văn sai người đem qua cho Tri huyện Huy thành , khiến bắt gia quyến của Châu Đồng . Nhứt diện làm yết thị truyền rao các nơi rằng : Hễ ai bắt được Châu Đồng giải đến quan nha thì đặng trọng thưởng .
Nói về Lý Quì ở nhà Sài Tấn đã đặng một tháng. Ngày kia có người chạy tới trao một phong thơ cho Sài Tấn xem.
Sài Tấn xem rồi thất kinh nói rằng :
- Nếu vậy ta phải đến đó mới đặng.
Lý Quì hỏi Sài Tấn rằng :
- Quan nhơn có việc chi gấp rút lắm sao ?
Sài Tấn nói :
- Tôi có một người chú tên là Sài Hoàng Thành ở tại Cao Đường châu, nay bị em vợ của Tri phủ sở tại là tên Ân Thiên Tích , ỷ thế làm ngang, muốn đoạt huê viên của chú tôi. Chú tôi cải lẩy không lại, tức mình hộc máu, bây giờ còn đương đau nặng, sai người này đến đây kêu tôi, đặng trối trăn về việc ngày sau. Chú tôi đã không có con cái, lại thiếm tôi qua đời đã lâu, bây giờ duy có mặt một kế thất ; người ấy coi bề tin cậy không đặng. Thế nầy tôi phải đến đó mới xong.
Lý Quì nói :
- Nếu quan nhơn đi, xin cho tôi theo với.
Sài Tấn nói :
- Muốn đi thì đi .
Bèn khiến gịa nhơn sắm sanh hành lý, thắng mười hai con ngựa đi với Lý Quì và mươi tên gia đinh.
Đi tới Cao Đường châu, vào nhà Sài Hoàng Thành .
Sài Tấn thẳng vào trong phòng, thấy Sài Hoàng Thành nằm liệt trên giường, bịnh thế rất nặng thì khóc rống lên.
Vợ kế của Hoàng Thành là Trương thị đương giỡn với gia đinh nơi nhà sau nghe tiếng Sài Tấn khóc, thì bước ra chào hỏi và khuyên rằng :
- Quan nhơn đi đã mệt mỏi chẳng nên khóc lóc như vậy , hao tổn tinh thần.
Sài Tấn hỏi rằng :
- Vậy chớ cớ sự thể nào đến nỗi chú tôi ra thân như vậy ?
Truơng thị đáp rằng :
- Có quan Tri phủ mới nhậm, tên là Cao Liêm, anh em chú bác với Cao Thái úy, đặng quyền kiêm quản binh mã nơi châu này, lại lấy oai thế anh mình cho nên hiếp đáp nhơn dân thái quá, quan Tri phủ ấy lại có một người em vợ là Ân Thiên Tích, thằng này lấy thế anh rể làm ngang hơn nữa, ai nấy đều gọi nó là Ân trực các. Hôm nọ có bọn a dua tấn ích với Ân Thiên Tích nói nhà này có huê viên và thủy đình rất tốt, cho nên Ân Thiên Tích dắt một lũ bất lương, hơn ba mươi đứa, thẳng tới nhà này xem. Xem rồi lại khiến gia quyến phải ra để nhà nầy cho nó. Tướng công tôi nói với nó rằng : Nhà ta đây vốn là kim chi ngọc diệp có đơn thơ thiết khoán của tiên trào ban cho, bấy lâu cả nước không ai dám hiếp, ngươi có oai thế bực nào, lại dám làm ngang chiếm đoạt nhà cửa của ta ?
Ta hỏi ngươi :
- Nếu làm như vậy thì gia quyến ta đây biết ở đâu bây giờ ?
Tướng công tôi nói như vậy song nó cũng không chịu nghe, nằng nằng quyết một đuổi ra khỏi nhà mà thôi . Hai đàng cãi lẩy với nhau, tướng công tôi đương cơn thạnh nộ , lại bị nó xô té sấp xuống đất, mữa ra một búng máu, đau mấy ngày rày uống thuốc bao nhiêu, chẳng hề thuyên giảm, tôi thấy căn bịnh cũng đã gần đất xa trời như vậy nên phải sai người mời quan nhơn tới đây, như có bề nào thì tôi cũng đặng vững lòng một ít .
Sài Tấn nói :
- Bây giờ, cứ lo thang thuốc cho chú, còn việc chiếm đoạt nhà cửa để đó mặc tôi, tôi sai gia đinh trở về Thương châu lấy đơn thư thiết khoán đến đây cho nó coi, lẻ nào nó lại không sợ.
Trương thị nói :
- Việc của tướng công tôi mà quan nhơn phải nhọc lòng nhọc sức như vậy, lòng tôi thiệt rất không an .
Sài Tấn bước ra thuật rõ chuyện ấy với Lý Quì và bọn gia đinh .
Lý Quì nghe nói nỗi xung, liền nhãy dựng lên nói rằng :
- Điều ấy thiệt trái đạo lý. Thôi chẳng nên tranh luận với nó làm gì, để tôi thẳng tới nhà nó, cho nó một búa rồi sau sẽ hay.
Sài Tấn nói :
- Lý đại ca bớt giận, việc nầy chẳng nên gây dữ với nó làm gì, để tôi sai trẻ đi lấy đơn thơ thiết khoán của tiên trào lại đây cho nó coi, nếu nó không vâng , tôi sẽ thẳng tới Kinh sư làm cho ra lẻ, không lẻ trào đình lại bõ điều lệ mà nghe theo nó.
Lý Quì nói :
- Điều lệ mà làm gì, phải có điều lệ thì thiên hạ không đến nỗi loạn. Thôi để tôi đánh trước nó một búa, rồi sau quan nhơn sẽ nói điều lệ, nếu Tri phủ binh nó, thì tôi cũng cho Tri phủ một búa luôn thể.
Sài Tấn cười rằng :
- Nóng nảy như vậy, hèn chi Châu Đồng không nhịu thấy mặt cũng phải lắm. Nầy, tôi nói cho đại ca biết, cho nầy là chổ thành thị, chẳng phải dễ như Lương Sơn Bạc đâu.
Lý Quì nói :
- Thành thị gì tôi sợ thành thị lắm sao ? Vậy chớ Giang châu và Vô Vi quán cũng là thành thị , tôi còn phá đến tan hoang ; giết hết không biết bao nhiêu mạng người, quan nhơn không nghe chuyện ấy sao ?
Sài Tấn nói :
- Để tôi coi đã , như lấy miệng nói với nó không lại thì sẽ làm dử với nó. Bây giờ đại ca cứ việc nằm nghỉ, để đó mặc tôi.
Nói vừa dứt lại thì có gia đinh chạy ra báo rằng:
- Ông tôi đã trở mệt, thở không kịp !
Sài Tấn lật đật đến bên giường.
Sài Hoàng Thành thấy Sài Tấn vô thì rơi luỵ nói rằng :
- Hiền điệt ôi ! Nay chú bị Ân Thiên Tích mà thác như vầy cháu phải lượng tình cốt nhục, gắng chí tới kinh làm cho ra lẻ trả thù cho chú, thì chú mới an lòng nơi chín suối !
Nói rồi liền tắt hơi.
Sài Tấn khóc rống một hồi, Trương thị khuyên rằng :
- Quan nhơn đừng khóc chi lắm, hãy đi mà lo việc hiếu phục nầy đã .
Sài Tấn cứ theo quan chế sắm quan quách và dọn một bài vị cữ ai.
Lúc ấy Lý Quì lòng đã giận lắm, hỏi nhà Ân Thiên Tích đặng đi đánh, nhưng bọn gia đinh không chịu chỉ nhà, cho nên Lý Quì không biết ngã nào mà đi.
Qua đến ngày thứ ba, Sài Tấn đương lo về việc tế điện. Xãy đâu Ân Thiên Tích dắt đến đôi ba mươi người, kẻ cầm cung, người cầm ná , kẻ cầm đờn , người cầm ống sáo. Mỗi người đều có hơi say xoàng xoàng. Đi đến trước nhà Sài Hoàng Thành, Ân Thiên Tích dừng ngựa lại kêu lớn rằng :
- Có ai làm chủ trong nhà này thì phải ra cửa đây cho ta bảo.
Sài Tấn nghe nói lật đật bước ra .
Ân thiên Tích hỏi rằng :
- Ngươi là người thân thích hay là người quản gia của Sài Hoàng Thành ?
Sài Tấn nói :
- Tôi là Sài Tấn, cháu ruột của chú tôi.
Ân Thiên Tích nói :
- Hôm trước ta đã khiến phải dọn đồ đi chổ khác, cớ sao bửa nay hãy vẫn ở đây ?
Sài Tấn nói :
- Mấy bửa rày mắc chú tôi đau nặng, cho nên dời đi không đặng, nay chú tôi mản phần, xin nán ít ngày, chờ việc tống chung xong rồi tôi sẽ tính dọn đi chổ khác.
Ân Thiên Tích nói :
- Ta hạn cho ba ngày nửa, nếu không dọn đi thì ta khiến trẽ quăng hết đồ đạc ra ngoài sân, lại đánh một trăm hèo và đóng gông mi nửa.
Sài Tấn nói :
- Tôi dây vốn là dòng dõi hoàng gia thuở trước, hiện bửu đơn thơ thiết khoán, thuở nay không ai dám khi, bây giờ cậu có oai thế bực nào lại khi dễ tôi lắm vậy ?
Ân Thiên Tích nói :
- Đơn thơ thiết khoán đâu lấy ra đây cho ta xem.
Sài Tấn nói :
- Vật ấy còn để bên Thương châu, tôi đã sai người đi lấy, chưa về tới.
Ân Thiên Tích nạt rằng :
- Mi là thằng nói láo , dầu có vật ấy thì ta cũng không kiêng gì. Trẻ bây, áp lại đánh thằng nầy một hồi coi thử .
Bọn tùy tùng vâng lời, vừa muốn ra tay .
Lý Quì đưng dựa cửa hông , nghe Ân Thiên Tích nói ngang như vậy thì hét lớn một tiếng, dường như sấm dậy.
Bọn thủ hạ của Ản Thiên Tích không dám làm dữ.
Lý Quì nhảy tới kéo đùa Ân Thiên Tích xuống ngựa .
Sài Tấn thấy vậy lật đật chạy lại cản trở , nhưng cản trở không kịp .
Lý Quì đạp Ân Thiên Tích một đạp chết tươi nơi giữa đất.
Sài Tấn kinh hải, kêu trời liên thinh, bèn kêu Lý Quì vào hậu đường nói rằng :
- Lý đại ca ở đây không đặng , vậy phải mau mau trở về Lương Sơn Bạc lánh mặt.
Lý Quì nói :
- Không đâu , không đâu, nếu tôi đi rồi ắt là lụy tới quan nhơn.
Sài Tấn nói :
- Không hề gì đâu, tôi có đơn thơ thiết khoán , bề nào cũng không ai làm hại tôi đặng, việc này chẳng nên chậm trễ, mau mau đi phứt cho rồi.
Lý Quì vâng lời, tom góp hành lý, xách búa thẳng xông.
Lý Quì đi rồi thì có hai trăm quân sĩ áp tới vây nhà Sài Hoàng Thành .
Sài Tấn ra cửa nói với quân sĩ ấy rằng :
- Chẳng cần phải bắt, để ta theo cùng các ngươi đến phủ nha.
Quân sĩ không nghe, áp lại trói ké Sài Tấn rồi thẳng vào nhà kiếm Lý Quì. Té ra tìm kiếm không đặng nên phải dẫn Sài Tấn về nha nạp cho Tri phủ là Cao Liêm.
Cao Liêm hỏi Sài Tấn rằng :
- Sao ngươi cả gan đánh chết em vợ ta là Ân Thiên Tích ?
Sài Tấn thuật rỏ đầu đuôi cho Cao Liêm nghe .
Cao Liêm hỏi rằng :
- Đứa giết Ân Thiên Tích đó có thân thích chi với ngươi chăng ?
Sài Tấn nói :
- Nó là gia đinh của tôi.
Cao Liêm hỏi rằng :
- Tên họ thằng ấy là chi, mi biệt nó trốn chỗ nào chăng ?
Sài Tấn nói:
- Tên nó là Lý Đại , chắc là nó sợ chạy bậy chớ nó không quen với ai hết .
Cao Liêm nói :
- Nó là gia đinh của ngươi, nếu ngươi không bảo nó đánh lẻ nào nó đánh làm chi. Nay ngươi cố tha cho nó trốn rồi lại tới đây dối ta sao ? Nha dịch bây, hãy đem nó ra mà khảo.
Sài Tấn nói lớn rằng :
- Lý Đại binh chủ phạm tội ngộ sát, can chi đến tôi mà tra khảo . Vả lại tôi có đơn thơ thiết khoán của tiên trào ban cho, cớ sao Tri phũ lại muốn làm ngang mà khảo tôi ?
Cao Liêm nói:
- Đơn thơ thiết khoán để đâu thì đem ra cho ta xem.
Sài Tấn nói :
- Tôi đã sai người đi lấy rồi.
Cao Liêm nạt rằng :
- Đừng có nói láo , mi đã có tội sát nhơn, lại còn kiếm điều dối trá giữa quan, thiệt là đáng tội.
Bèn hối nha dịch cứ việc tra khảo. Khảo cho đến nỗi da tan thịt nát.
Sài Tấn chịu đau không nỗi, túng phải chịu rằng mình khiến Lý Đại đánh thác Ân Thiên Tích.
Cao Liêm lấy khẫu chiêu xong rồi, khiến đóng xiềng Sài Tấn lại giam vào khiến lao, cấm tuyệt không cho thăm viếng gì hết.
Vợ của Cao Liêm là Ân thị, ý muốn báo thù cho em, cho nên khiến chồng tịch thu hết gia tài của Sài Hoàng Thành, lại khiến ngục tốt hành hạ Sài Tấn cho lắm.
Còn Lý Quì đi ngày đi đêm nghỉ về tới Lương Sơn Bạc ra mắt Triệu Cái, Tống Giang và mấy vị đầu lãnh .
Châu Đồng thấy mặt Lý Quì thì mặt đỏ phừng phừng, xách đao xốc lại chém.
Lý Quì cũng hươi búa cự lại.
Hai đàng giáp chiến với nhau giữa nhà Tụ nghĩa .
Triệu Cái, Tống Giang và các đầu lảnh áp lại can gián hai đàng dang ra.
Tống Giang nói với Châu Đồng rằng :
- Chuyện giết Tiểu Nha Nội không phải tại nơi Lý Quì , ấy là lỗi nơi Quân sư xuống rước huynh trưởng không đặng, cho nên làm kế như vậy mà rước cho đặng huynh trưởng. Bây giờ đã lên đây rồi thì phải đồng tâm hiệp lực, lo việc đại nghĩa mà thôi.
Bèn khiến Lý Quì lạy Châu Đồng mà tạ tội.
Lý Quì trợn mắt nói lớn rằng :
- Ca ca khiến tôi điều ấy , tôi quyết không chịu vâng lời . Vì tôi lên ở sơn trại đã lâu, tiêu đầu lạng ngạch, công cán rất dầy còn lão ấy tuy có râu dài, nhưng không có một phân , một tấc công lao chi cả, sao ca ca lại ép tôi phải lạy lão ấy ?
Tống Giang nói :
- Bởi em có giết Tiểu Nha Nội, cho nên Châu huynh giận em cũng phải, vả lại luận tuổi tác thì Châu huynh lớn hơn em nhiều lắm. Xin em hãy nghĩ tình qua mà lạy Châu huynh vài lạy, còn việc qua bảo em giết Tiểu Nha Nội thì qua phải lạy lại em.
Lý Quì thấy Tống Giang nói đến điều ấy thì cũng dằn lòng nói với Châu Đồng rằng :
- Chẳng phải là ta sợ ngươi mà phải lạy, ngặt vì ca ca ép lắm, cho nên ta phải vâng lời ca ca mà thôi.
Liền quì xuống lạy Châu Đồng hai lạy .
Châu Đồng tuy giận Lý Quì , song thấy Tống Giang nói đã cạn lời, Lý Quì tuy người lỗ mảng, đã ép lòng chịu lạy mình rồi, cho nên lòng cũng nguôi ngoai.
Rồi đó Triệu Cái khiến lâu la dọn tiệc giải hòa.
Mãn tiệc rồi , Lý Quì thuật rõ các việc nơi Cao Đường châu cho Tống Giang nghe .
Tống Giang nghe nói thất kinh mà rằng :
- Trời đất ôi ! Ngươi đã làm cho liên lụy đến Sài quan nhơn rồi còn gì đâu !
Ngô Dụng nói :
- Huynh trưởng an lòng, để chờ Bái Tôn về đây sẽ liệu .
Lý Quì hỏi rằng :
- Vậy chớ Bái ca ca đi đâu vắng mặt, tôi cũng quên hỏi tới a .
Ngô Dụng nói :
- Ta sợ ngươi sanh sự quấy rối Sài quan nhơn , cho nên phải sai Bái Tôn xuống đó kêu về, thì ra ngươi qua Cao Đường châu rồi , chắc là va cũng qua đó kiếm ngươi.
Nói vừa dứt lời , kế lâu la báo rằng :
- Bái viện trưởng đã về .
Tống Giang lật đật ra rước Bái Tôn hỏi thăm về việc Sài Tấn.
Bái Tôn nói :
- Khi tôi đến nhà Sài quan nhơn, hay rằng Sài quan nhơn và Lý Quì đã qua Cao Đường châu nên tôi thẳng qua bên ấy thám thính . Đến nơi, nghe người trong thành đồn rằng Ân Thiên Tích chiếm đoạt nhà cửa của Hoàng Thành bị thằng gia đinh của Sài Tấn giết thác, bây giờ thằng ấy đã trốn mất rồi, Sài quan nhơn bị vòng ly tiết. Còn nhà chia gia tài của Hoàng Thành đều nhập vào kho . Thương thay tính mạng Sài quan nhơn chắc là không khỏi bị hại !
Triệu Cái nghe nói giậm chân chắc lưỡi mà rằng :
- Thằng mặt lọ nầy đi tới đâu thì hại đó! Bây giờ biết liệu làm sao cứu Sài quan nhơn ra đặng !
Lý Quì nói :
- Nó đã làm ngang, giết chú Sài quan nhơn, lại còn muốn đánh Sài quan nhơn nữa, như vậy đó dẫu là Phật sống cũng nhịn không nỗi, huống chi là tôi .
Triệu Cái nói :
- Sài quan nhơn làm ơn cho sơn trại nầy nhiều lắm , bây giờ người đã lâm nguy , ta phải xuống đó cứu mới đặng.
Tống Giang nói :
- Ca ca là chủ trại, chẳng nên bỏ trại mà đi, tôi với Sài quan nhơn có ơn ngày trước , để tôi đi thế cho ca ca một phen.
Ngô Dụng nói :
- Cao Đường châu thành trì tuy nhỏ nhưng mà lương tiết đầy đủ chẳng nên khinh địch, vậy thì Lâm Xung, Huê Vinh, Tần Minh, Lý Tuấn, Lữ Phương, Quách Thạnh , Tôn Lập, Âu Bàng, Dương Lâm, Đặng Phù , Mã Lân và Bạch Thắng ; mười hai vị đầu lảnh ấy phải dẫn năm ngàn binh đi tiên phuông.
Tống Công Minh , Châu Đồng, Lôi Hoành, Bái Tôn , Lý Quì, Trương Hoành , Trương Thuận, Dương Hùng, Thạch Tú, và tôi nữa là mười, phải dẫn ba ngàn binh đi sau tiếp ứng.
Các đầu lảnh đều vưng lời, từ giả Triệu Cái điểm binh thẳng đến Cao Đường châu .
Đạo binh ấy đi dến địa phận Cao Đường châu thì có quân thám về báo với Cao Liêm .
Cao Liêm cười rằng :
- Bọn thảo tặc nầy bấy lâu ở nơi Lương Sơn Bạc, ý ta cũng muốn đem binh tiến đánh, song cũng nhiều việc . Nên chưa tính tới việc ấy, hôm nay nó tới chổ nầy, thiệt là trời khiến cho ta thành công .
Bèn điẻm dượt quân sĩ đặng có ra thành nghinh địch .
Nguyên Cao Liêm nầy tuy làm Tri phủ, nhưng lên ngựa quản quân, xuống ngựa trị dân, văn vỏ kiêm bị, cho lên ra hiệu lịnh thì ai nấy cũng phải vâng theo.
Lúc ấy Cao Liêm điểm ba trăm phi thiên thần binh của mình tập luyện bấy lâu, binh ấy đều là hảo hớn bên Sơn Đông, Hà Bắc, Giang Tây , Hồ Nam, Hoài Nam, Hoài Bắc và Tích Giang .
Đến chừng điểm dượt xong rồi thì Cao Liêm lên ngựa đem binh ra thành bố trận mà chờ.
Nói về Lâm Xung và các đầu lãnh dẫn năm ngàn binh mã , đến chừng hai bên dàn binh ra rồi . Lâm Xung giục ngựa ra trận kêu lớn rằng :
- Cao tặc có tài cán chi thì ra đây đối địch với ta !
Cao Liêm giục ngựa ra trận chỉ Lâm Xung mà rằng :
- Loài thảo tặc, gươm gần tới cổ hãy còn chưa biết, lại dám cã gan đến phá thành trì của ta kìa !
Lâm Xung nạt rằng :
- Mi là đứa hại dân, ta quyết giết mi trước đã, rồi sẽ đem binh thẳng tới Kinh sư, phân thây Cao Cầu ra làm muôn khúc thì mới vừa ý ta cho.
Cao Liêm nỗi giận day lại hỏi bộ tướng mình rằng :
- Có ai dám ra đánh với thảo tặc ấy chăng ?
Nói vừa dứt lời thì có một vị Thống chế tên là Cang Trực giục ngựa huơi đao thẳng ra trước trận đánh với Lâm Xung.
Đánh chưa đặng năm hiệp bị Lâm Xung đâm một xà mâu liền sa xuống ngựa.
Cao Liêm thấy vậy nỗi giận liền hỏi bộ tướng rằng :
- Có ai dám ra báo thù cho Cang Trực hay chăng !
Nói vừa dứt lời thì có một vị Thống chế là Ôn Văn Bữu giục ngựa huơi thưong ra đánh với Lâm Xung.
Tần Minh thấy vậy liền kêu lớn rằng :
- Lâm ca ca hãy nghỉ một chút, để tôi cự địch với tướng ấy cho.
Lâm Xung gò ngựa lui lại, để cho Tần Minh đánh với Ôn Văn Bữu.
Đánh được mười hiệp Tần Minh dang ra, nhường cho Ôn Văn Bửu xốc tới, rồi rút cây roi giắt lưng , đánh trúng đầu Ôn Văn Bửu bể óc chết tươi .
Cao Liêm thấy hai tướng bị hại thì cũng kinh tâm, lật đật rút cây bữu kiếm, miệng niệm chơn ngôn, niệm rồi liền thấy một đạo hắc khí ứng nơi trên không, đến chừng đạo hắc khí tan đi thì nỗi một trận gió lớn, làm cho cát bay đá chạy, động trời rung đất.
Binh tướng Lương Sơn Bạc đều kinh hải chạy lui lại.
Cao Liêm cầm gươm chỉ huy khiến ba trăm thiên binh thừa thế rượt theo chém giết một trận, binh Lương Sơn Bạc vở chạy tứ tán. Đến chừng thâu góp binh thua , điểm lại thì hao hết một ngàn.
Lâm Xung khiến lui lại năm mươi dặm đóng trại.
Cao Liêm lui binh vào thành ngơi nghỉ.
Đến chừng binh của Tống Giang tới đó, Lâm Xung nghinh tiếp về trại giải bày các việc trong lúc giao chiến cho Tống Giang nghe .
Tống Giang thất kinh, liền hỏi Ngô Dụng rằng :
- Cao Liêm đã có thần thuật như vậy, chúng ta biết lấy phép chi trừ nó ?
Ngô Dụng nói :
- Phải chi có phép làm cho trở gió thì phá phép ấy như chơi.
Tống Giang nói :
- Tôi nhớ nơi cuốn thiên thơ có dạy làm cho trở gió tắt lửa.
Bèn giở cuốn thiên thơ thứ ba ra xem, thấy có dạy phép làm cho trở gió thì có lòng mừng, bèn nhớ câu thần chú ấy ; rồi mới điểm binh thẳng tới bên thành Cao Đường giao chiến.
Cao Liêm đem binh ra thành bố trận .
Ngô Dụng xem thấy đạo binh Cao Liêm dùng những cờ đen thì có lòng sợ, liền nói với Tống Giang rằng :
- Nó dùng cờ đen như vậy, chắc là nó biến quỉ sai thần, e khi chúng ta cự địch không lại.
Tống Giang nói :
- Quân sư chớ lo, để tôi phá đặng phép ấy cho Quân sư coi.
Nói rồi liền giục ngựa ra trận giao chiến.
Cao Liêm truyền lịnh rằng :
- Tuớng sĩ đừng thèm uỗng sức cự địch làm gì, cứ nghe hiệu lịnh của ta, mau mau áp lại bắt sống Tống Giang thì ắt đặng trọng thưởng.
Nói rồi liền giục ngựa ra trận.
Tống Giang thấy Cao Liêm ra trận thì chỉ Cao Liêm mắng rằng :
- Cao tặc, hôm qua ta chưa kịp tới cho nên bọn anh em ta bị thua một trận, ngày nay ta đến đây quyết giết bọn mi cho tận tuyệt.
Cao Liêm nói :
- Loài phản tặc, mau xuống ngựa chịu trói, cho khỏi nhơ gươm ta.
Nói rồi liền niệm chơn ngôn một hồi, hắc khí nỗi lên trên không, trận gió mới vừa phát lên .
Tống Giang cũng niệm chơn ngôn, cầm gươm chĩ đạo binh của Cao Liêm , gió ấy liền trở ngọn lại.
Tống Giang truyền lịnh cho lâu la khiến phải áp tới chém giết .
Cao Liêm thất kinh, lật đật thâu phép ấy lại. Rồi lấy đồng bài ra , một tay cầm đồng bài giơ lên trên cao, một tay cầm gươm chỉ trong đám ba trăm thần binh, liền thấy một bầy thú dử ở trong đám ấy xông ra lướt vào vòng binh Tống Giang.
Tống Giang , các đầu lĩnh và lâu la đều kinh hãi, mạnh ai nấy chạy .
Cao Liêm giục thần binh rượt theo chém giết một trận, lâu la bị thác rất nhiều.
Theo hơn hai mươi dặm, Cao Liêm gióng chiêng thâu binh vào thành.
Tống Giang chạy đến Huỳnh Thổ ba, nhóm góp binh thua lại đóng trại tại đó, rồi thương nghị với Ngô Dụng rằng :
- Nay đánh Cao Đường châu thua luôn hai trận như vậy, bây giờ biết liệu kế chi trừ Cao Liêm đặng .
Ngô Dụng nói :
- Cao Liêm có phép sai thần khiến quĩ, đêm nay nó đến cướp trại ta, bây giờ phải để một ít binh mà giữ trại, còn bọn ta trở lại chỗ củ đóng binh.
Tống Giang nghe theo, bèn để Dương Lâm , Bạch Thắng và ba trăm lâu la ở lại coi trại, còn bao nhiêu quân mã đều trở lại chổ cũ.
Dương Lâm, Bạch Thắng vâng lời Tống Giang đem binh ra khỏi ngoài trại xa xa, mai phục nơi hầm cỏ rậm.
Qua đến canh hai, sấm sét giông mưa nỗi lên, Dương Lâm và Bạch Thắng núp trong hầm cỏ mà xem, thấy Cao Liêm đi bộ dẫn ba trăm thần binh thẳng vào trại.
Đến nơi Cao Liêm thấy trại trống trơn, lật đật quày binh trở ra.
Dương Lâm, Bạch Thắng và bọn lâu la lên om sòm.
Cao Liêm e mình mắc kế, lật đật chạy nhầu, ba trăm thần binh bất kể hàng ngũ , mạnh ai nấy chạy.
Dương Lâm, Bạch Thắng đốc quân theo sau mà bắn .
Cao Liêm chạy dỡ, bị một mũi tên nhằm vai , song cũng gượng gạo chạy cho khỏi.
Dương Lâm không dám theo xa, thâu binh trở lại giử trại.
Giây lâu sấm yên mưa tạnh , trăng sao tỏ rạng như thường, lâu la bắt đặng hai mươi thần binh bị tên nằm dọc đường.
Dương Lâm giải đến cho Tống Giang, tỏ thuật hết các việc Cao Liêm cướp trại.
Ngô Dụng nghe rồi thất kinh nói rằng :
- Đây với đó cách nhau chừng năm dặm, đó có giông mưa sấm sét mà đây trăng sao tỏ rạng như thường, thiệt là rất lạ .
Các đầu lảnh nói :
- Thế khi nó dùng thuật pháp, lấy nước sông làm mưa đó.
Dương Lâm nói :
- Tuy không giết đặng Cao Liêm, song nó bị một mủi tên nhằm vai, chắc là nó cũng mang bịnh. Lúc ấy tôi muốn rượt theo tới thành, song lại nghĩ mình binh ít, lòng e quả bất địch chúng, cho nên không dám truy cản.
Tống Giang khiến chém hai mươi thần binh, rồi lại nhứt diện cắt việc cho các đầu lãnh canh giử nghiêm nhặt phòng cướp trại một lần nửa, nhứt diện sai người trở về Lương Sơn Bạc xin thêm binh trợ chiến.