Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 70: Liên Diệp
Dịch giả: hoangtruc
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Mọi người bắt đầu quên đi chuyện Trần Cảnh từng nhuộm cả mặt sông thành một tấm lụa đỏ, từng có xác chết của cả tiên thần yêu linh lềnh bềnh giữa dòng sông.
Thần, yêu, linh, đạo càng ngày càng nhiều, thậm chí có còn ma vật thăm dò. Chẳng qua, bọn họ như đạt được ăn ý với nhau ở một điểm nào đó, hoặc là không dám, cho nên vẫn chưa có kẻ nào ngắm đến miếu Hà Bá, chỉ nhìn qua ngôi miếu một lúc rồi sẽ rời đi.
Hồng đại hiệp vẫn ở bên trong sóng sông, như ẩn như hiện.
Rồi có hai người từ xa đạp sóng đi đến, tiến tới Tú Xuân loan. Một người mặc đạo bào màu đen, một người lại mặc áo bào sặc sỡ sắc hoa.
Nhìn thấy Hồng đại hiệp ở giữa sông, người mặc đạo bào đen nói:
- Súc sinh này tính ra cũng thật trung tâm. Ta nghe nói sau khi Trần Cảnh biến mất, nó vẫn thủ hộ lấy miếu Hà Bá, quả nhiên không sai.
- Đáng tiếc, không nhìn được thiên thời.
Người mặc áo bào sặc sỡ sắc hoa nói.
- Mấy thứ thiên thời này, có kẻ nào nói nhìn thấy rõ được chứ?
Người mặc áo bào đen không đồng tình nói.
- Ha ha, tuy nói thiên thời ở Kinh Hà này không phải ở hai người ta ngươi, nhưng chắc chắn không ở chỗ nó. Nếu ta là nó, nhất định đã rời Kinh Hà đi xa rồi.
- Cho nên, nó vẫn còn yêu thân, mà ngươi thì đã hóa hình.
- Ha ha…
- Không được tùy tiện xông vào miếu Hà Bá.
Hồng đại hiệp theo sóng nước lao ra. Toàn thân nó chằng chịt đầy vết thương.
Thông thường mà nói, một con tôm sống giữa sông đều có chân càng đầy đủ, còn làm người ta cảm giác chúng có rất nhiều chân. Thế nhưng Hồng đại hiệp bây giờ đã là một con tôm thân tàn càng cụt, chân càng đã gãy cụt chỉ còn vài cái ít ỏi.
Một cặp càng đỏ thẫm, trái kiếm phải đinh ba, chân vốn có năm cặp, thế nhưng hiện tại chỉ còn có năm cái, để bơi được thì chỉ tính là bốn cái. Mảng giáp xác trên lưng của nó đã sứt mẻ, trên lớp vỏ cứng rắn như áo giáp đã lủng lỗ chỗ, còn có máu đen chảy ra.
Nó theo sóng nước lao ra, muốn ngăn cản hai người phía trước. Người mặc áo hoa sặc sỡ chỉ phất ống tay áo, một trận cuồng phong từ hư vô xuất hiện. Trước miếu Hà Bá đã nổi lên một tầng đất cát, như thể bị xẻng sắt xúc lên một lớp đất.
Gió như đao, cạo qua một lớp. Một cuộn đất nâu như một con rồng cuộn lên khỏi mặt đất, cuốn lấy Hồng đại hiệp.
Người mặc áo hoa sặc sỡ kia cũng không ngừng lại nhìn xem mà đi nhanh về phía trước, như thể y tùy ý phất tay đuổi một con muỗi bên người bay đi mà thôi.
Một tiếng gào thét trầm thấp vang lên.
- Ồ!
Người mặc áo bào hoa sặc sỡ có chút ngoài ý, đột nhiên xoay người đánh ra một chưởng. Tích tắc đó, hư không như sóng trào dậy sóng, một luồng khí tức mênh mông tràn ra trên người y. Sóng lớn cuồn cuộng, cuốn cả con rồng đất và Hồng đại hiệp vào bên trong.
Hồng đại hiệp như thể hòn đá trên đường đi của cơn lũ quét, không ngừng bị cuốn về phía sau. Chỉ để lại mấy rãnh cắt thật sâu trên đất, là vết chân của nó bị kéo lê đi tạo thành.
- Pháp lực lại bền bỉ như vậy, khó trách có thể chiến thắng không ít yêu linh lai vãng tới đây, khó trách dù bị thương dưới tay nhiều người như vậy mà vẫn không chết.
Người mặc áo bào hoa sặc sỡ ngừng lại, nhìn Hồng đại hiệp đứng vững nơi cuối con đê Kinh Hà nói:
- Nghe nói sở dĩ pháp lực của ngươi cực kỳ thuần hậu, là vì trường kỳ chở tượng thần?
Quanh thân Hồng đại hiệp bị một con sóng vô hình bao trùm, mơ hồ còn có phù văn chuyển động. Đó thật ra không phải là sóng nước thật sự, mà là một loại bùa phép.
Một chưởng thành bùa phép, loại cảnh giới này không phải người bình thường nào cũng làm được. Đây cũng là nhân vật lợi hại nhất mà Hồng đại hiệp gặp phải suốt thời gian qua.
Hồng đại hiệp không để ý tới y, cũng không cách nào mở miệng. Y chỉ cười cười, tiếp tục nói:
- Cảm giác cưỡi tôm dạo Kinh Hà thế nào nhỉ?
Y hỏi người mặc đạo bào đen bên cạnh, đối phương cũng cười đáp
- Cũng không tệ lắm. Nhìn thì cũng có chút uy vũ, lại không đánh mất khí thế của mình.
Người mặc áo hoa sặc sỡ cười lớn;
- Được lắm. Kể từ nay, ngươi chính là tọa kỵ của ta.
Dứt lời, y bước nhanh về trước. Bước chân sải ra không có gì đặc biệt, bước thứ hai vậy mà đã đáp xuống trên lưng Hồng đại hiệp rồi.
Cặp càng cầm theo đinh ba và kiếm của Hồng đại hiệp lập tức đâm ra phía sau lưng mình. Chỉ có điều nó không đâm tới, không mảy may đụng tới người đối phương. Lòng nó nổi điên, nhảy dựng người tung bay lên không trung, rồi dùng phần lưng tiếp đất.
“Rầm…” Hồng đại hiệp ngoan lệ tạo thành một hố sâu trên mặt đất, nhưng nó không cảm nhận được mình đè phải thứ gì cả. Khi nó trở mình ngược lại, bên tai chợt vang lên tràng cười ha ha, kẻ kia lại xuất hiện trên lưng nó, hơn nữa y còn là đang hặc hặc cười rất lớn. Tiếng cười đó đối với Hồng đại hiệp đặc biệt chói tai.
Nó lộn một vòng tại chỗ, rõ ràng cảm thấy kẻ đó còn trên lưng, nhưng lại không đè được y. Nó thầm hiểu căn bản không thể thoát khỏi, pháp lực toàn thân lay động, rồi nó nhảy vào dòng Kinh Hà. Chỉ thấy nhất thời, cả con sông nổi lên tầng tầng sóng lớn.
Từng đợt từng đợt sóng cuồn cuộn vỗ vào bờ sông, bùn đất dưới đáy sông cũng dâng lên, quấy đục ngầu cả một khúc sông này.
- Ha ha…ngươi còn bản lĩnh gì thì cứ dốc hết ra xem.
Lại qua một hồi nữa, một con sóng từ giữa sông vọt lên, đó con sóng đó là Hồng đại hiệp. Trên lưng nó vẫn là kẻ mặc áo bào hoa kia, có điều người y lại không dính chút bùn đất dơ bẩn nào.
“Rầm…”
Hồng đại hiệp ngừng lại ngay con đê. Nó cảm thấy trên lưng nó như có một ngọn núi đè nặng, thậm chí còn nặng hơn cả lần đầu tiên nó chở tượng thần đi. Pháp lực của nó cũng dần bị mài mòn hết sạch.
Tuy rằng hiện tại nó đã hết sức lực để cử động, miệng nó vẫn mắng chửi:
- Lúc Hà Bá gia ở đây, đến tới gần miếu Hà Bá đám các ngươi cũng không dám. Chỉ khi Hà Bá gia đi vắng mới dám mò đến, ha ha. Rõ ràng kẻ nào cũng sợ hãi đến vậy mà còn gắng ra vẻ như cao nhân. Chờ Hà Bá gia trở về, chắn chắn sẽ làm thịt từng tên trong các ngươi, đem toàn bộ linh hồn trấn áp dưới miếu Hà Bá hết.
- Hừ!
Người nọ nổi giận hừ một tiếng, chân khẽ dậm. Hồng đại hiệp kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ rạp sát đất, mắt miệng đều có máu tươi trào ra.
Trong mắt nó, mọi thứ đã trở nên mờ mịt, toàn thân đau nhức, lại có cảm giác như tùy thời đều có thể bị gió thổi đi. Lòng nó chợt nổi lên bi thương, chợt nghĩ: “Không đợi được Hà Bá gia trở lại rồi, không đợi được hHà Bá gia rồi. Ta vốn tưởng mình có thể trở thành Thần tướng tung hoành giữa những áng mây, hóa ra vẫn chỉ là một con tôm đỏ trong nước bùn sóng đục mà thôi.
- Tự tìm đường chết! Vậy sẽ không ai cứu nổi ngươi được nữa!
Dứt lời, y lại giơ chân lên, định một cước dẫm chết Hồng đại hiệp.
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói từ trên bầu trời truyền đến:
- Đạo hữu, chậm đã!
Chỉ thấy một người cưỡi trên mây đi đến, tiếng nói phát ra thì vẫn còn là một chấm đen. Tiếng nói vừa đến, người đó đã đến khoảng không Kinh Hà rồi.
Người vừa cưỡi mây kia đi xuống mặt đất thì kẻ mặc áo hoa sặc sỡ đã lạnh lùng hỏi:
- Hóa ra là Liên Diệp chân nhân Cầu Chân quan núi Hùng Nam. Chẳng lẽ ngươi định cứu con súc sinh không biết suy xét này sao?
- Hoa Không đạo hữu, không phải ta cứu nó, mà là muốn cứu ngươi.
Người vừa tới chính là Liên Diệp chân nhân đã từng mời Trần Cảnh tham gia Thanh Liên pháp hội. Y thi lễ với hai người rồi nói.
- Buồn cười, cứu ta? Liên Diệp, tuy chúng ta có duyên gặp mặt vài lần, nhưng tính mạng ta còn chưa tới lượt ngươi cứu.
- Ngươi hà tất gì phải tính toán với nó. Một cước này của ngươi đạp xuống, có thể xả cơn giận, nhưng lại rước tới họa sát thân.
- Ai? Là Hà Bá trong miếu này sao?
Hoa Không khinh thường cười nhạo hỏi.
- Đúng vậy.
Liên Diệp nghiêm túc đáp.
- Ha ha.
Hoa Không cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Đừng nói hiện tại hắn đã đi vắng, Dù hắn ở đây ta cũng không việc gì phải sợ hắn.
- Ngươi nói vậy là vì ngươi chưa từng gặp hắn qua. Nếu đã gặp, dĩ nhiên sẽ không nói vậy. Ta hỏi ngươi, hai chúng ra so ra, ai cao ai thấp đây?
Liên Diệp hỏi.
- Mặc dù cảnh giới ngươi có cao, phép thuật cũng có chút cao minh hiếm thấy. Có điều pháp bảo và phép thuật đều thiên về tự bảo vệ mình, nếu đấu với ta, bốn phần là phải chết dưới thần thông của ta.
Hoa Không tự tin nói.
- Ha ha, nói thế nào đi nữa, ngươi cũng không nắm chắc giết được ta đi.
Hoa Không hừ lạnh một tiếng, xem như chấp nhận.
Liên Diệp tiếp tục nói:
- Ngươi chưa từng gặp hắn, nhưng ta đã gặp rồi. Chẳng những gặp, ta còn tận mắt thấy hắn ra tay. Ngươi biết ta có cảm giác thế nào về hắn hay không?
- Cảm giác gì?
Hoa Không có chút nghi hoặc hỏi. Gã thầm nghĩ rằng, dù thần thông phép thuật của Liên Diệp kém hơn mình, nhưng cũng không kém quá nhiều. Mà gã xem ra, Liên Diệp là một người thanh cao, tuy thần thông pháp lực không bằng người, nhưng lại có ánh mắt cực cao. Nếu là người nào tính tình không hợp, dù pháp lực cao cường thì y cũng chỉ tiếp xúc một lúc rồi sẽ không để ý tới nữa.
Liên Diệp kia có nhìn qua trẻ tuổi mà tiêu sái, nhưng bên trong còn có một sự thận trọng vô cùng. Y nghiên túc nói:
- Ta đã thấy, lúc mới gặp chỉ cảm thấy hắn rất yên lặng, không chút sát khí giết chóc, như một sườn núi cô độc trong gió, lẳng lặng sừng sững. Sau đó ta lại thấy hắn ra tay đấu phép với Ô Hà đại vương. Ta cảm giác được hắn như dòng sông lớn chạy chồm lao nhanh, trùng trùng điệp điệp vô cùng vô tận.
Hoa Không thầm kinh ngạc. Đến tầng thứ của bọn họ, đánh giá người khác sẽ không đề cập đến chuyện pháp lực kẻ đó cao cường thế nào, cũng không nói thần thông phép thuật huyền bí ra sao, mà chỉ nói về tinh, khí, thần.
Mấy câu nói của Liên Diệp, là về tinh, khí, thần của Trần Cảnh khi bất động và khi động thủ đấu phép. Suy nghĩ trong lòng gã trở nên rõ ràng hơn. Một lúc sau, gã chậm rãi hỏi
- Hắn so với Ô Hà đại vương thì thế nào?
- Chỉ có hơn chứ không kém.
Liên Diệp nghiêm túc, lại rất nhanh đáp.
Hoa Không kinh nghi. Ô Hà đại vương không phải là một nhân vật tầm thường, mà là một trong mười ba đại yêu trong trời đất. Nhưng Liên Diệp lại nhanh chóng đáp là hơn chứ không kém, điều này khiến gã không thể tin được.
Thấy gã không tin, Liên Diệp nói tiếp:
- Có lẽ ngươi không biết ta thiếu chút đã rơi vào dãy Ô Hà, là Trần Cảnh cứu ta ra.
Y bèn kể lại mọi chuyện ở Thanh Liên pháp hội và chuyện ở Ô Hà ra. Sau khi nghe xong, sắc mặt Hoa Không kinh nghi không rõ làm sao. Một lát sau, gã quay nói với đạo nhân đang đứng ở miếu Hà Bá:
- Chúng ta đi thôi.
Đạo nhân kia quay trở lại, cười nói:
- Bức vẽ địa ngục trong miếu này thật sự rất kì diệu. Cho dù là miếu vô thần, như kẻ nào bước vào miếu này muốn lập tượng phong thần mà nói, đều sẽ cảm giác như thân hãm trong địa ngục cả.
- Kì, kì! Thật sự quá kì diệu! Khó trách nhiều người đến nhìn qua rồi lại rời đi.
Gã lắc lắc đầy nhìn qua Hoa Không nói:
- Liên Diệp nói đúng. Ngươi không thể giết hắn. Loại nhân vật có thể đi ra từ núi thây biển máu như thần sông Kinh Hà Trần Cảnh này, lại ngày ngày mài luyện đạo tâm trong địa ngục này, há lại có thể dễ dàng chết đi. Nếu hắn trở về, biết được ngươi giết tướng tôm tọa hạ của hắn, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hoa Không cũng nhìn nhìn về miếu Hà Bá cách đó không xa, thở dài nói:
- Chúng ta trở về đi thôi.
- Trở về đâu?
Đạo nhân hỏi.
- Về Hãm Không sơn, ta về chờ tin sóng đục Kinh Hà cuốn ngút trời sau khi hắn trở về.
Hoa Không nói.
- Được rồi, nước Kinh Hà đã quá đục rồi, tầng tầng đợt đợt sóng sông đều đầy khí tức giết chóc, không phải nơi chúng ta nên tới.
Dứt lời, dưới chân hai ngươi xuất hiện một đám mây bụi, rồi bay lên trời, như gió lốc thổi cuốn đi.
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 71: Dưới Giếng Nhìn Trời
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Mưa phùn chẳng biết lúc nào đã từ trên không rải xuống Kinh Hà, như con tằm trước khi chết phun nhẹ ra tơ. Mưa rơi vào trong Kinh Hà rồi tan biến không để lại chút dấu vết. Những chiếc lá cây ướt sũng, chậm rãi ngưng tụ từng giọt nước mưa. Nước theo vân lá chảy xuống, nhỏ giọt ướt đẫm cả một vùng đất.
Máu từ thân Hồng đại hiệp cùng với nước hòa tan vào nhau cùng chảy lan ra mặt đất nâu, nhuộm đỏ cả vùng đất xung quanh nó.
Liên Diệp nhìn thân thể rướm máu khắp nơi của Hồng đại hiệp, trầm mặc một hồi, nói:
- Có nguyện ý theo ta đi Cầu Chân quan chữa thương không?
Hồng đại hiệp như đã không nhận biết được ai ở trước mắt, con mắt nó nhìn hướng Liên Diệp, lại có máu loãng từ trong miệng nó trào ra. Qua một lúc lâu sau, nó mới chậm chạp lắc đầu, thấp giọng nói:
- Hà Bá gia sẽ nhớ kỹ ngươi.
Liên Diệp trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nhấc tay bấm pháp quyết. Ở trên đỉnh đầu của Hồng đại hiệp xuất hiện một vầng hào quang màu xanh đậm, rồi như nước suối mà tưới xuống đỉnh đầu nó, dung nhập vào trong cơ thể nó. Tiếp đến, Liên Diệp lại đi tới gần Hồng đại hiệp, đặt một cái bình ngọc nhỏ ở đó. Cuối cùng, y hóa thành một vệt sáng, bay vào trong hư không tối đen.
Mưa phùn mờ ảo dần dần biến thành mưa to như bức màn che trời đất, đánh vào những tán lá cây trước miếu Hà Bá vang lên những tiếng tạch tạch trầm đục. Trên mặt đất xuất hiện từng dòng nước, chảy qua trên người Hồng đại hiệp, rồi xóa dần đi những vết máu trên mặt đất.
Sắc trời càng lúc càng đen, mưa cũng càng ngày càng lớn.
Trong mưa gió hình như có người xuất hiện. Người này đứng ở trước mặt Hồng đại hiệp. Hồng đại hiệp bỗng bị nhấc khỏi mặt đất. Một chiếc xích sắt màu đen bỗng xuất hiện trong mưa gió, cuốn chặt lấy nó, rồi trói nó lủng lẳng lên trên cái cây trước miếu Hà Bá.
Trên mặt đất, bình ngọc đổ xuống, bị nước bùn vẩn đục đẩy đi, rồi lăn vào giữa sông, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Còn người đến từ trong gió mưa kia thì hóa thành một làn khói nhẹ, chìm từ đỉnh miếu Hà Bá đi vào bên trong. Tiếp đó, chỉ nghe thấy từ bên trong vang lên một tiếng kêu the thé chói tay, một bàn tay thò ra từ trên mái ngói của miếu, năm ngón tay có móng màu đen kịt, bên trên bàn tay quấn quanh khói đen. Bàn tay kia ra sức giãy giụa muốn thoát ra ngoài. Qua một hồi, lại một bàn tay khác thò ra từ bên trên mái ngói. Phần mái ngói của thần miếu tựa như một không gian khác vậy.
Hai bàn tay bám lấy nóc nhà, liều mạng giãy giụa. Cuối cùng, qua một hồi lâu, chủ nhân hai bàn tay cũng bò được ra. Không nhìn được rõ khuôn mặt kẻ này, nhưng lại có thể cảm nhận rõ sự sợ hãi của gã. Kẻ này vừa ra, lập tức phóng vút lên, dung nhập trong mưa, biến mất.
Từng tiếng sấm chớp vang lên, ánh sét giống như nhuốm máu xẹt qua bầu trời đen kịt.
Ánh sét soi sáng thế gian một khoảnh khắc, núi kia, nước kia, mây kia, mưa gió kia... tất cả đều trở thành một mảnh lụa trong suốt trong ánh chớp
Trước cây đại thụ cạnh miếu Hà Bá chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người. Người nọ mặc một thân áo đen rộng dài chấm đất, lại không hề bị dính dù chỉ một chút bùn đất mưa. Người nọ nhìn lên miếu Hà Bá. Một màn vừa rồi hiển nhiên đều bị người này nhìn thấy cả.
Ánh sét chợt lóe rồi biến mất, tới tia sét tiếp theo giáng xuống thì vừa lúc một cơn gió to theo mưa thổi tới, hất tung tà áo bào đen của người nọ. Nhìn kỹ lại, người này chỉ có một cánh tay, một bên cánh tay áo trống không khác tung bay trong mưa gió. Ánh sét lại tắt, tiếng gió vù vù, mưa không ngừng nghỉ. Tiếp tục một tia sét nữa tỏa ánh chói lòa giữa không gian, người nọ đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại Hồng đại hiệp với vết thương chồng chất bị trói trên cây bởi một sợi xích lớn màu đen. Mưa cọ rửa trên thân nó, khiến những miệng vết thương trên cơ thể nó trở nên trắng bệch, gió thổi khiến thân thể nó đong đưa.
Trước miếu Hà Bá đã yên tĩnh trở lại. Còn trước từ đường Hà Tiền, khi một ánh sét khác xẹt qua trời đất, lại có thể nhìn thấy nhiều hơn một bóng người, chính là người cụt tay mặc áo bào đen vừa xuất hiện ở trước miếu Hà Bá. Ánh sét chiếu rõ gương mặt của người này. Trong mưa gió mà gương mặt lại khô ráo không hề dính nước.
Người này sải bước, đi tới trước cửa từ đường, cánh tay duy nhất đẩy cửa ra. Bên trong tối đen. Lại một ánh sét hạ xuống, ánh sáng xuyên thấu qua khe cửa, chiếu rõ cảnh vật trong từ đường. Chỉ thấy phía trước từng dãy bài vị, một cái đỉnh có ba chân đã sớm tắt hết nhang thơm. Trừ những vật này cùng với bầu không khí âm trầm, nơi đây không còn gì nữa.
Người nọ xoay người bước đi, rồi nhanh chóng biến mất trong màn mưa. Cuồng phong mang theo mưa bụi vào từ đường, thổi ngã một đám lớn linh vị, khiến chúng đổ rạp trên mặt đất.
Kinh Hà cuồn cuộn, chảy xiết đến biển, không quay về.
* * *
Trong giếng Tù Long tận dưới đáy biển sâu, tượng thần một mực chìm nghỉm dưới làn nước. Trần Cảnh giờ đã sa vào cảm giác lẫn lộn giữa hiện thực và ảo giác. Hắn là thân tượng thần, khi ở núi Đông Lăng, tâm động nên thân động, một cánh tay tượng thần giơ lên. Mà lúc này, hắn không có phát hiện đầu của mình cũng ngửa lên được, nhìn được bên ngoài giếng Tù Long.
Có điều trong mắt hắn không phải là nước giếng trong suốt, cũng không phải Mê Thiên điệp đang ra sức bay khỏi miệng giếng. Ở trong mắt hắn, ngay phía trên kia là một quầng sáng trắng ôn hòa. Mơ hồ, hắn thấy được hình như lẫn trong quầng sáng kia còn thứ gì đó, nhưng dù hắn có cố gắng ra sao cũng không nhận ra rõ được.
Mà ở bên ngoài quầng sáng đó, hắn nhìn được bốn dải sáng trắng vươn dài ra ngoài, hình thành cảm giác như đó là một tấm lưới.
Trần Cảnh không khỏi nghĩ đến chuyện Liên Diệp đã nói ở Thanh Liên pháp hội. Lúc đó, Liên Diệp nói, có người sau một lần ngộ đạo ngẩng đầu nhìn trời thì thấy được một tấm lưới lớn che khắp đất trời. Ngay lúc ấy Trần Cảnh không trả lời, bởi vì hắn không tưởng tượng nổi có thể có tấm lưới lớn đến mức bao được toàn bộ thế gian. Mà bây giờ, mặc dù hắn không nhìn thấy tấm lưới lớn bao trùm trời đất ấy, nhưng lại thấy được một tấm lưới bao trùm miệng giếng. Nhìn thứ này, lại nhớ tới lời Liên Diệp, hắn bỗng nghĩ không biết tấm lưới nơi đây liệu có phải là một phần của tấm lưới khổng lồ kia không?
Quầng sáng nọ không tồn tại ở hiện thực, mà là tồn tại ở giữa âm dương hư vô.
Đột nhiên, trong lòng hắn không yên, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ. Rồi tới khi mọi thứ rõ ràng trở lại, một tòa miếu Hà Bá hiện ra trong mắt hắn. Bên trong gió mưa sấm sét, miếu kia lúc sáng lúc tối. Trên thân cây ở trước thần miếu, có một con tôm lớn màu đỏ đang bị treo trên tàng cây bởi một sợi xích sắt lớn màu đen.
Trên bầu trời, một con chim sơn ca vô thanh vô tức hạ xuống. Nó dừng phía trên cái cây kia, nhìn sợi xích sắt to, tựa hồ đang nghĩ xem làm thế nào để tháo bỏ được.
Trần Cảnh không thể nghe được âm thanh, nhưng có thể nhìn thấy hình ảnh. Hắn thấy một tia sét xẹt qua bầu trời, chiếu rõ cả khoảng không gian. Ngay khi ánh sét phá không, chim sơn ca như bị sợ hãi bay vọt lên. Mà cùng lúc đó, một mũi tên nhọn bay sát qua chỗ nó, đâm vào trong thân cây, sâu tới gần một nửa mũi tên. Mà con chim sơn ca kia cũng lao vào trong bóng tối, biến mất không thấy nữa.
Cạnh giếng Tù Long, Long vương vẫn ngồi khoanh chân đột nhiên mở mắt, nhìn vào trong giếng.
Trong lòng lão, trừ lúc đầu Trần Cảnh muốn dựa vào thần thông lao ra nhưng không được, thì vẫn luôn im lặng. Nhưng ngay vừa rồi, Long vương cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ trong giếng. Lão có chút nghi hoặc, lại cũng không quản, tiếp tục nhắm mắt lại, nỗ lực tế giếng Tù Long, muốn luyện tán ý thức của Trần Cảnh trong giếng, sau đó chiếm lấy thân thể tượng thần.
Đúng lúc này, lão nghe được giọng của Trần Cảnh truyền ra từ trong giếng:
- Nếu Long vương có thể thả ta ra ngoài, ta sẽ tặng thần vị Hà Bá cho ngươi.
- Hắc hắc, thần vị chính là mạng của ngươi, ngươi cho rằng bổn vương có thể bị lừa chỉ bằng một câu của ngươi sao?
Long vương Chiêu Liệt nói.
- Ta có biện pháp để tín ngưỡng chuyển lên thân của ngươi.
Từ giếng lại vọng lên tiếng trả lời.
Long vương Chiêu Liệt nghe thấy giọng nói này vô cùng bình tĩnh, nhưng lại có một loại sát khí khiến tim lão đập nhanh trong đó. Sát khí này được giấu rất sâu, nhưng Long vương Chiêu Liệt lại nhạy cảm cảm nhận được.
Lão thầm cảnh giác, lại chỉ cười lạnh một tiếng, cho rằng Trần Cảnh nói như vậy chỉ vì muốn thoát thân mà thôi. Nhưng ngoài dự liệu của lão, trong giếng không truyền ra tiếng của Trần Cảnh nữa.
Lại nhìn Trần Cảnh trong giếng, cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng, lão cũng không quan tâm nữa, tiếp tục tế luyện giếng Tù Long. Đối với lão, ý thức của Hà Bá Trần Cảnh này cứng như là đá tảng vậy, nước trong giếng có vẻ khó mà ăn mòn được ý thức của hắn.
Chính Long vương Chiêu Liệt cũng không rõ trong giếng đến cùng là có cái gì. Lão chỉ biết, trước kia đã có không ít nhân vật cường đại trong Long môn bị nhốt dưới giếng mà từ từ chết đi.
Ban đầu sẽ là ý thức linh hồn tán đi, sau đó là thân thể tan rã. Chẳng qua cuối cùng bọn họ đều hóa thành một loại dấu vết xuất hiện ở vách đá thành giếng, mà dấu vết đó đến tột cùng có tác dụng gì, thì đến giờ Long vương Chiêu Liệt cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng lão lại cảm nhận được trong dấu vết đó có lực lượng kỳ quái.
Nhưng mà cho tới bây giờ, Trần Cảnh vẫn không hề tỏ vẻ gì là tinh thần suy yếu. Đây cũng là nguyên nhân lão gấp gáp muốn tế luyện giếng Tù Long. Tuy lão có thể sử dụng cái giếng này, nhưng vẫn chỉ ở mức độ đơn giản nhất.
* * *
Trong mắt Trần Cảnh, cảnh tượng miếu Hà Bá đã biến mất, quầng sáng trắng kia lại xuất hiện trở lại. Hắn cố dùng thần niệm câu thông, nhưng khi thần niệm chạm tới quầng sáng kia thì lại không cảm nhận được gì cả.
Khi hắn tăng cường thần niệm tiếp tục thử, quầng sáng kia lại biến mất rồi.
Hắn cũng không vội, bởi đây cũng không phải lần đầu quầng sáng kia biến mất. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn tìm cách quan sát quầng ánh sáng trắng thần bí này. Hắn lại câu thông con sóng đục trong tâm niệm kia, hình thành Trọc Lãng Quan, lại lấy thần thông nhìn thấu âm dương của Mê Thiên điệp để quan sát bầu trời.
Trên hai mắt của tượng thần không còn là hai vòng sáng lóng lánh đen trắng nữa, mà xuất hiện hai đạo sóng gợn, trong đó lại dung nhập hai màu đen trắng, nhìn qua không hề chói mắt như lúc trước, mà bình thường hơn nhiều, không khiến người chú ý nữa, nhưng lại có khả năng nhìn được nhiều thứ càng thêm thần kỳ.
Ở trong mắt hắn, quầng sáng trắng đã lại xuất hiện.
Tuy rằng hắn nhìn thấy được, nhưng lại không cảm giác được quầng sáng kia tồn tại, hơn nữa cũng không rõ bên trong quầng sáng rốt cuộc là cái gì.
Thần niệm cẩn thận thăm dò vào, một lần lại một lần, hoàn toàn không có kết quả. Nhưng hắn không hề bỏ cuộc. Long vương Chiêu Liệt có thể cảm nhận được trong giếng có gió nhẹ thổi loạn. Trong giếng đương nhiên không có gió, lão cũng biết gió này là thần niệm của Trần Cảnh, nhưng lão cũng chỉ coi đây là Trần Cảnh muốn tìm chỗ sơ hở của giếng Tù Long để thoát ra.
Trong quá trình dùng thần niệm cảm giác quầng sáng kia, Trần Cảnh không tự chủ được mà nghĩ tới Hồng đại hiệp, sau đó cảnh tượng Hồng đại hiệp bị treo trên tàng cây hiện ra trước mắt hắn. Tiếp đó hắn nghĩ tới Hư Linh, nghĩ thầm sao nàng lại ngồi yên không để ý tới. Sau đó, trong mắt hắn xuất hiện thân ảnh của Hư Linh.
Đó là một thế giới tối tăm mờ mịt, một cô gái mặc váy đen đứng trên một ngọn núi nhỏ. Ngọn núi này không hề có một thân cây nào, chỉ có đất đá màu đen. Đứng hai bên trái phải cô gái là hai con khỉ mặt chó, trong đó một con lớn, một con gầy hơn chút ít. Chúng nó khom người áp hai tay gần đất, cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Còn cô gái váy đen kia thì như lâm đại địch, trong tay thủ sẵn một chiếc gương, mà ở đằng trước nàng là một người đội mặt nạ màu vàng kim đang đứng.
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 72: Ăn Rồng
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Cạnh một miệng giếng trơ trọi ở chỗ sâu dưới đáy biển, có một lão già đang khoanh chân ngồi một mình. Trên người lão ta có khí tức già nua cũ kỹ nhàn nhạt, tay lão không ngừng miết lên cạnh giếng. Sau mỗi lần miết, cái giếng lại lóe lên hào quang, bên trong hào quang lờ mờ có một loại khí tức mênh mông. Nếu có nhân vật thời kỳ hồng hoang ở nơi này, bọn họ sẽ nhận ra đó là long khí.
Trong giếng có một pho tượng đá ngước đầu lên nhìn trời, hai mắt tượng như hai làn sóng gợn màu đen trắng.
Con mắt của Trần Cảnh như nhìn thấu được hai giới âm dương, dù tai chẳng nghe được âm thanh nào cả, nhưng mắt lại nhìn thấy rõ những điều ở cách không biết bao nhiêu vạn dặm.
Chỉ thấy Hư Linh như lâm đại địch, tay phải lật Chiếu Hồn bảo giám, trên người quanh quẩn sương đen. Ở sườn núi nhỏ phía dưới, có một người toàn thân cũng bao trùm trong sương đen, không nhìn rõ hình dáng, lại có thể nhận ra được trên mặt người này đeo một cái mặt nạ màu vàng. Mặt nạ hình như có đường vân, hoặc cũng có thể đó là những vết kiếm chém qua, lộ ra một cỗ khí tức khó nói thành lời, chợt nhìn thì rất quỷ dị, nhưng quan sát kỹ lại thấy mặt nạ lộ ra cảm giác mênh mông vô bờ.
Hai người hình như đang nói gì đó, nhưng không nhúc nhích.
Trên trời âm u, dưới đất cũng là màu đen, thi thoảng lại thấy du hồn xuất hiện phía xa xa, rồi chúng như cảm nhận được khí tức trên thân hai người mà vội vàng tránh đi.
Trần Cảnh vừa nhìn đã biết nơi này là âm phủ, nhưng không rõ Hư Linh xuống âm phủ từ lúc nào.
Bỗng hình như có gió lớn thổi tới, người đeo mặt nạ vàng kim kia theo gió mà tán, nhưng đúng một tích tắc ấy, Hư Linh nâng Chiếu Hồn bảo giám trong tay soi ra ngoài. Một vệt hào quang xám chợt lóe rồi biến mất.
Vệt sáng lướt qua, người nọ lại hiển lộ từ trong hư không, nhưng nháy mắt lại biến mất. Còn Hư Linh thì nắm chặt Chiếu Hồn bảo giám trong tay, thân thể chậm rãi chuyển động, con mắt nhìn chằm chằm lên hư không. Lúc nàng xoay người lại, Trần Cảnh nhìn thấy sắc mặt của nàng cực kỳ nghiêm túc. Trần Cảnh chưa từng thấy vẻ mặt nàng như vậy bao giờ. Trong lòng của hắn, Hư Linh cho dù ở lúc đối mặt với Thổ Địa Tần Hộ đánh lén hay lúc ở ngoài thành Tần Quảng cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.
Nhìn ánh mắt của nàng, Trần Cảnh không khỏi nghĩ tới cụm từ: "Ở lằn ranh sinh tử".
Đột nhiên, mắt Hư Linh lóe lên ánh nhìn sắc bén, sát ý bức người. Đây cũng là biểu hiện lần đầu tiên Trần Cảnh nhìn thấy ở nàng. Trong nháy mắt nàng ngẩng đầu, Chiếu Hồn bảo giám trong tay lại lóe hào quang xám. Nơi ánh sáng chiếu qua, có sắc ám kim chợt lóe rồi biến mất. Hư Linh cũng không ngừng lại, nhanh chóng xoay người, lại chiếu về một hướng khác, ngay sau đó vọt tới sườn núi bên dưới. Hai con khỉ mặt chó một lớn một bé theo sát ở sau nàng. Hư Linh liên tục động thân, lúc xoay chỗ này, lúc hiện ở chỗ kia, Chiếu Hồn bảo giám liên tục lóe lên những dải sáng mờ.
Đúng lúc này, Long vương đột nhiên vỗ vào thành giếng. Trong lòng Trần Cảnh chấn động, giống như bị người đánh một quyền, khiến hắn có cảm giác hít thở không thông. Lần đầu tiên kể từ khi thành tượng thần, hắn mới có cảm giác như vậy. Cảnh tượng trong mắt hắn cũng ở nháy mắt này đứt đoạn.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một con rồng. Rồng này có một sừng, cũng không rõ rệt, như là ảo ảnh vậy. Không đợi hắn kịp phản ứng, con rồng đã chui vào trong mắt hắn.
Tâm hắn đau nhức, phảng phất như có một cây châm đâm vào mắt của hắn. Con rồng kia vừa chui vào, liền không ngừng cuốn, tạo cảm giác đau đớn như kim châm muối xát, khiến Trần Cảnh không thể tập trung được, hoặc nói đúng hơn là không thể tập trung vào chuyện khác, tất cả ý niệm đều tập trung trong mắt. Chỉ thấy một con vật nho nhỏ màu vàng giống như con sâu đang ở đó cắn từng miếng từng miếng, mà mỗi miếng nó cắn xuống đều khiến hắn có cảm giác đau đớn như có gai đâm thẳng vào tim. Trần Cảnh không khỏi nghĩ tới lúc trúng hồn cổ năm đó ở Tú Xuân loan.
Trần Cảnh hiểu được con sâu vàng này đang cắn nuốt ý thức của mình, thầm thất kinh: "Đây là rồng vàng."
Thế gian có lời đồn, rắn năm trăm năm thành thuồng luồng, thuồng luồng ngàn năm hóa rồng, rồng qua năm trăm năm mọc sừng.
Khi con sâu vàng này chưa chui vào mắt, Trần Cảnh đã nhìn rõ nó có một sừng, hiển nhiên là nó đã hóa rồng sinh sừng rồi.
Lại có truyền thuyết nói, rồng vàng quanh năm ẩn vào trong cơ thể sinh linh chư thiên, cắn nuốt thần trí sinh linh để trưởng thành.
Trần Cảnh có thể khẳng định, con rồng vàng này đang cắn nuốt thần trí của bản thân, hay có thể gọi là thân niệm, cho nên hắn cảm nhận được đau đớn, lại không có miệng vết thương.
Hắn hiểu, đây là Long vương ngồi trên xuất thủ, đồng thời cũng hiểu rõ mục đích của lão là vì muốn làm ý thức của mình tán đi, sau đó chiếm cứ thân tượng thần, rồi thông qua tượng thần sinh ra thần tính và lực tín ngưỡng để tiêu diệt lực nguyền rủa của bản thân lão. Như vậy lão có thể hoàn toàn thoát khỏi tình cảnh thân và hồn già yếu.
Trần Cảnh nghĩ đến đây, tâm niệm vừa động đã gọi Mê Thiên điệp trở về.
Con bướm trên miệng giếng lập tức bay xuống, nháy mắt đã tới cạnh tượng thần. Lúc trước, con bướm muốn bay ra ngoài cả một quãng thời gian như vậy, nhưng vẫn chỉ giống như múa nguyên tại chỗ, cũng không thể tiến xa. Con bướm chợt lóe lên trước thân tượng thần rồi biến mất. Ngay sau đó, bên trong ý niệm của Trần Cảnh liền xuất hiện một con bướm như ảo ảnh. Con bướm bay về phía con sâu vàng kia. Trong cơ thể tượng đá tựa như một thế giới tối đen, con bướm trong nháy mắt lao tới con sâu vàng kia thì toàn thân chợt tỏa hào quang, hóa thành một con chim màu xanh lẫn màu vàng ở đuôi cánh và đỉnh đầu.
Trần Cảnh cũng không biết gọi con chim này là gì, chỉ là ở trong nháy mắt cảm thấy sâu vàng kia sẽ phải sợ loài chim, sau đó Mê Thiên điệp liền biến thành con chim như vậy. Đây là một cảm giác vi diệu, rất thông thuận với tự nhiên.
Con sâu vàng này vừa thấy con chim xuất hiện, tựa như lâm đại địch, hơi ngửa đầu, thân thể phình to, hóa thành một con rồng vàng nhỏ, trên trán có một sừng, cùng lúc phát ra âm thanh như trâu rống, một cỗ long khí dâng lên. Con chim xanh vỗ cánh bay, không gian chỗ hai cánh đập xuống đều như có ánh kiếm cắt vỡ. Con chim không hề sợ hãi, miệng kêu một tiếng lảnh lót, nghe kỹ lại hình như có tiếng kiếm ngân vang trong đó.
Con chim lao thẳng tới, song trảo xanh đen, đầu vuốt vàng nhạt, chộp thẳng đầu rồng vàng.
Rồng vàng co rụt thân lại, sừng trên trán phát ra hào quang trắng, rồi phóng ra một tia sáng trắng tới cánh của con chim xanh kia. Con chim vội xoay mình, vẽ thành một đường cong né thoát, sau đó lại chộp vuốt về phần đầu của rồng vàng. Rồng vàng vội nghiêng người uốn éo, muốn né tránh, nhưng thân đã trúng một trảo.
Rồng vàng rống giận, thân lại lớn thêm vài phần, phóng người lên mơ hồ có khí thế muốn cưỡi mây. Cái sừng độc nhất trên đầu nó lại bắn ra tia sáng trắng. Con chim kia lần nữa linh hoạt tránh thoát, đồng thời tiếp tục bổ nhào xuống rồng vàng.
Con rồng vàng đột nhiên xoay người muốn đi, lao ra từ mắt tượng đá như nhảy ra ngoài cửa sổ, hóa thành một con rồng hư ảo, mơ hồ nhìn rõ cả màu vàng trên thân. Con rồng lao ra khỏi mắt tượng đá, không gian trong giếng trở nên chật chội, nhưng con chim kia cũng theo sát vọt ra ở phía sau.
Nó chợt lóe lên, biến mất. Rồng vàng trốn không kịp, bị con chim kia quắp trúng, sau đó dùng mỏ xé từng miếng thịt, nuốt dần vào bụng. Chỉ trong chốc lát, con rồng vàng kia đã biến mất trong miệng con chim, mà con chim cũng xoay người bay cao, rồi trở xuống trong cơ thể tượng đá, biến mất không thấy gì nữa.
Ngồi ở miệng giếng, Long vương Chiêu Liệt giật nảy mình. Lão không ngờ Trần Cảnh còn có thủ đoạn như vậy, không khỏi đánh giá lại thực lực của Trần Cảnh, rồi thầm nghĩ: "Lúc trước cảm thấy tóm được con bướm này có thể nắm giữ điều thần bí khó có được, hiện tại xem ra, cảm giác quả nhiên là đúng."
Lão nghĩ đến đây, lại cao hứng trở lại, bởi vì Trần Cảnh hiện tại càng lợi hại, thì đến lúc lão chiếm được thân tượng đá sẽ càng có thần thông phi phàm.
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 73: Sinh Mệnh Quy Chúc
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Mê Thiên điệp chợt lóe rồi dung nhập vào trong cơ thể tượng đá, xuất hiện tại vị trí đan điền.
Trong cảm giác của Trần Cảnh, Mê Thiên điệp càng ngày càng thần bí. Sự thần bí đó đến từ chính bộ kinh Hoàng Đình được khắc trên cánh bướm. Qua thời gian dung hòa lâu như vậy, Mê Thiên điệp đã xảy ra những biến hóa thần kỳ, cả Trần Cảnh cũng không thể xác định được rằng đến cuối cùng thì nó sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Còn một chuyện khiến Trần Cảnh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là, mấy trang kinh Hoàng Đình kia như đã sinh ra từng sợi đạo ý trong lòng hắn, giống như một bầu trời quang đãng vô cùng, qua thời gian dần dần xuất hiện thêm những đám mây.
Trần Cảnh cảm thụ được con bướm trong cơ thể và bia thần Ti Vũ kia.
Một người, khi lâm vào cảnh khó khăn nhất, đều sẽ hướng ra ngoài tìm cách giải khốn khó. Nhưng cả khi bên ngoài cũng không có cách nào, thì chỉ còn có thể tìm cách từ bên trong. Bốn xung quanh rét lạnh, vậy hãy tự ôm lấy hai vai, che lấy một chút ấm áp cho lồng ngực.
Khi Trần Cảnh không thể tìm được cách thoát ra khỏi giếng Tù Long, thì việc duy nhất hắn có thể làm là tìm kiếm sự biến hóa cùng thăng hoa từ chính bên trong bản thân mình.
Long vương cũng không vội. Lão đã chờ nhiều năm như vậy, chờ thêm một chút có lý nào lại không được? Giếng Tù Long vốn có năng lực luyện hóa sinh linh trong giếng, chẳng qua vô cùng chậm mà thôi. Nhưng cái chậm này lại giống như thời gian, không thể nghịch chuyển, tuy rất từ tốn, mà lại chưa từng đình chỉ. Lão biết, Trần Cảnh cuối cùng sẽ có một ngày chết ở trong giếng, mà đó cũng là lúc lão ra tay. Việc duy nhất lão cần làm là đẩy nhanh tiến trình này hơn.
Thời gian trôi qua, trời đất không ngừng biến hóa.
Trần Cảnh ở trong giếng nhận thức biến hóa của bản thân, kinh Hoàng Đình trên thân Mê Thiên điệp thần bí mà mờ ảo, còn bia thần Ti Vũ kia hóa chân thực. Hắn từ bia thần Ti Vũ cảm ứng được linh lực nặng nề như núi. Ở bên trong sống lưng hắn giống như đang bị một ngọn núi tuyết lớn ép xuống, mà dưới tuyết thì có một con suối chảy xuôi theo lưng xuống.
So sánh với bia thần Kinh Hà, mặc dù bia thần Ti Vũ này đang ở trong cơ thể hắn, nhưng hắn lại cảm thấy xa lạ.
Không biết bên ngoài giếng đã qua bao lâu, trong tâm linh hắn đột nhiên có xung động.
Thần thông nhìn thấu hư không âm dương theo tâm mà xuất, trong mắt hắn lập tức hiện lên một cảnh tượng như một bức họa. Chỉ thấy trước miếu Hà Bá ở Tú Xuân loan, một đám người đang đứng nhìn Hồng đại hiệp. Qua nhiều năm như vậy, những người năm đó chứng kiến cảnh chém yêu trên Tú Xuân loan có đã chết, có già đi, cũng có vài người thì tới tuổi tráng niên. Bọn họ đều biết Hồng đại hiệp, biết đây là yêu linh bên cạnh Hà Bá.
Bọn họ không rõ vì sao Hồng đại hiệp lại bị treo ở đây, không biết có phải do Hà Bá gia làm hay không. Nếu phải, như vậy Hồng đại hiệp hẳn đã phạm lỗi. Còn nếu không phải, vậy chẳng phải nói Hà Bá gia cũng đã xảy ra chuyện? Cho nên, trong nhất thời cũng không ai dám tìm hiểu thêm.
Qua hồi lâu, có một ông lão đi tới. Ông ta sai mấy người trẻ tuổi thả Hồng đại hiệp xuống. Thế nhưng xích sắt màu đen kia lại không thể cởi bỏ, cuối cùng bọn họ chỉ có thể chặt đứt cành cây treo lấy Hồng đại hiệp.
Lúc này, Trần Cảnh đột nhiên nghe được giọng nói của ông lão kia:
- Đây là yêu linh hầu hạ Hà Bá, ở hơn ba mươi năm trước còn cùng Hà Bá giết địch trong trận đại chiến kia, cho nên đáng được chúng ta thờ cúng.
Nói tới đây, ông lão quay đầu hướng về miếu Hà Bá, nói:
- Hà Bá gia chắc sẽ không trách chúng ta.
Nói tới đây, ông lão lại nhìn miếu Hà Bá hồi lâu, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Chuẩn bị tam cầm lục súc (ba con gia cầm, sáu con gia súc để cúng tế), báo cho mọi người, ngày mai giờ Dần tới trước miếu Hà Bá, giờ Mão cúng tế Hà Bá.
Sau đó, ông lão lại sai người đi các thôn quanh đó truyền tin.
Trong tai Trần Cảnh, âm thanh kia càng lúc càng nhỏ, nghe đã không còn rõ ràng, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng. Còn âm thanh từ những người khác thì hắn hoàn toàn không nghe được. Trần Cảnh biết sở dĩ có thể nghe được giọng nói của ông lão kia, là bởi vì ông ta rất thành tín.
Mà Hồng đại hiệp sau khi được hạ từ trên cây xuống, thì xích sắt trên người vẫn chưa được tháo xuống, bởi vì không ai tháo nổi. Thoạt nhìn nó cực kỳ suy yếu, nhưng vẫn còn sống. Trần Cảnh chỉ nhìn một cái đã rõ pháp lực trên người nó bị xích sắt màu đen kia phong cấm. Mọi người chỉ còn biết bất lực nhìn Hồng đại hiệp, cuối cùng không biết ông lão kia lại nói gì đó, đám người trong thôn bèn khiêng Hồng đại hiệp tới giữa sông.
Trần Cảnh cũng không biết nguyên nhân gì khiến ông lão kia quyết định cúng tế. Hôm sau, lúc giờ Dần, người từ tám thôn ở phạm vi mười dặm quanh đó tụ tập tới trước miếu Hà Bá, lại có đến cả ngàn người.
Trời vẫn tối đen, thôn dân mang theo đèn đuốc mà tới. Dưới sao sáng làm chứng, trong lúc cả thế gian này đang đếm dần thời khắc phân chia thay thế đêm ngày, thì tại thôn Hà Tiền, thôn dân nơi đây bắt đầu cử hành lần cúng tế lớn chưa từng có.
Lần cúng tế này tập kết mọi người vào giờ Dần, tới giờ Mão bắt đầu, suốt từ khi đêm đen vẫn còn, tới khi mặt trời lên hẳn mới chấm dứt.
Trần Cảnh biết, bọn họ nhất định là cảm thấy Hà Bá có lẽ xảy ra chuyện, cho nên mới cử hành một lần cúng tế lớn như vậy vào lúc này. Bọn họ không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn mình trong đêm, mà có lẽ họ cũng biết, nhưng lại không thèm để ý.
Trần Cảnh cảm nhận được một luồng sức mạnh, thấy được sức mạnh.
Hắn thấy được Kinh Hà của mình có rất nhiều người chiếm cứ, cảm ứng được bên ngoài có rất nhiều tượng thần vẫn như những ngọn đuốc chiếu sáng trong bóng đêm. Hắn ngẩng đầu, lại một lần nữa mặc niệm trong lòng: "Ta cũng cần đi ra ngoài, tính mạng của ta không thuộc về chính mình."
Tới khi ngẩng đầu, hắn nhìn đến vầng trắng sáng lẫn giữa âm dương kia.
Thần niệm lại dò xét tới như một phản xạ tự nhiên, sau đó để hắn bất ngờ là, hắn lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của vầng sáng kia, giống như là dùng tay sờ được vết ấn ký. Cảm giác vô cùng nhạt, nhưng chung quy là có cảm ứng.
Ấn ký không biết rõ kia giống như khắc sâu trong hư vô âm dương, như là dấu vết đại đạo.
Thần niệm như gió nhẹ không ngừng thổi qua, ấn ký ấy cũng dần xuất hiện trong tâm của hắn, là hình ảnh một con rồng bay cao trong mây mù.
Càng cảm nhận rõ được ấn ký kia, hắn càng cảm thấy trong giếng Tù Long này có vấn đề. Chỉ là đây rốt cuộc có vấn đề gì thì chính hắn lại không nói ra được.
Bên trên, Long vương không ngừng vỗ vào thành giếng. Trong giếng, tượng đá nhìn lên miệng giếng, lấy thần niệm câu thông với ấn ký hình rồng kia.
* * *
Với người tu hành thế gian, đây là một thời khắc rung chuyển, là thời khắc đất trời sinh biến. Cũng là thời khắc nắm giữ đại đạo, cơ duyên lúc nào cũng có thể phủ xuống.
Mà ở nhân gian, hiện tại lại không phải là một thời đại tốt. Khắp nơi đều là chinh chiến, bọn họ không biết vì sao phải chiến, thậm chí đại đa số đều không biết chiến tranh tại sao xuất hiện. Bọn họ cầm vũ khí lên, buông nông cụ, cầm lấy vũ khí chẳng hề quen thuộc rồi liều chết mà chiến cùng kẻ địch đột nhiên xuất hiện.
Khi nhìn thấy vợ con của mình chết đi thì bọn họ mới hiểu, vũ khí trong tay mình thật ra vung lên là để kéo dài sinh mạng cho thân nhân. Khi bọn họ cửu tử nhất sinh sống sót, những thứ còn đập vào mắt chỉ là tàn phá cùng máu tanh, bọn họ hiểu, mình là vì quê hương mà chiến.
Nhưng mà bọn họ sẽ mãi mãi không biết, kỳ thật bọn họ là vì tín ngưỡng mà chiến.
Tín ngưỡng để tin phụng thần linh, cũng vì phần tín ngưỡng trong lòng kia.
Sự bình tĩnh của địa giới Bá Lăng bị một đội ngũ quái dị phá vỡ. Cho tới nay, địa giới Bá Lăng là một nơi tín ngưỡng tự do. Ở nơi này, Thành Hoàng Bá Lăng đã chết, thành Bá Lăng thành quỷ vực, cũng không có một thần linh cường đại nào đi ra thu nạp tín ngưỡng của trọn cả Bá Lăng. Bởi vì địa giới này có một Hà Bá, chỉ còn hắn còn ở đó, sẽ không có thần linh nào dám tới cướp đoạt tín ngưỡng.
Mà bây giờ hắn không ở, khi có một đội ngũ quái dị như vậy xuất hiện, toàn bộ địa giới Bá Lăng không ai có thể kháng cự.
Nhân số của đám này cũng không nhiều, nhưng trang phục lại cực kỳ quái dị. Kẻ cầm đầu cưỡi một con mãnh hổ cực lớn, vác trên lưng một cây phất trần, trên tay lại cầm một cái gậy đầu chim, trên gậy có khắc hình như hình con sâu, làm người ta vừa nhìn liền có cảm giác hết hồn.
Đám người này tới từ phương Bắc, sau khi tiến vào địa giới Bá Lăng thì một đường giết chết thần linh địa phương. Thổ Địa hoặc các tiểu Sa Công đều đã bị chết trên tay bọn chúng, người nào may mắn mới chạy thoát được.
Bọn chúng đuổi đi hoặc giết thần linh địa phương xong liền làm phép hiển lộ thần thông, muốn người dân ở đó xây thần điện, dựng tượng thần. Tổng cộng phải dựng mười lăm pho tượng thần, trong đó pho tượng chủ chính là kẻ ngồi trên hổ trắng tự xưng là Bạch Hổ tinh quân. Kẻ này tự xưng mình là hậu nhân của Bạch Hổ tinh quân.
Ở những chỗ đám người này dừng chân, nếu người dân thi công thần điện mà kẻ này không vừa ý, y sẽ thi triển thần thông pháp thuật khiến dân chúng ở đó kinh hãi. Thậm chí chuyện giết người chỉ là bình thường, bởi y sẽ làm phép để người ta sống không bằng chết. Sợ hãi cùng với tâm mang sợ hãi tương tự sẽ giúp y lấy được tín ngưỡng nhanh chóng.
Thế nhưng y tụ tập tín ngưỡng bằng thủ đoạn như vậy, lại khiến trên người y lúc nào cũng tản ra cái cảm giác để người khác sợ hãi. Nếu là người phàm gặp phải y, chỉ liếc y một cái, đã sinh lòng kinh sợ, thậm chí người nhát gan còn có thể bị hù chết. Đây cũng không phải y có cái gì dọa người, mà là trên người y tụ tập tín ngưỡng từ cái sợ hãi của người khác, cho nên người nhìn hắn sẽ sinh ra các loại ma niệm trong lòng, khiến bản thân không thể tự kiềm chế.
Đám người này một đường giết tới, lần lượt các thôn trại cùng thành trấn đều không thoát, cũng không một thần linh nào là đối thủ của bọn chúng. Có mấy thần linh liên thủ đánh lén bọn chúng, lại bị bọn chúng chém giết đương trường.
Tin tức có tà thần, hung thần đi vào địa giới Bá Lăng truyền đến trấn Quân Lĩnh, truyền đến thôn Hà Tiền. Trong khoảng thời gian ngắn, trong miếu Hà Bá khói nhang quẩn quanh, người tới đốt nhang tế bái nối liền không dứt.
Thậm chí có vài thần linh cũng tới miếu Hà Bá. Không ít người thờ phụng thần sông ở nhân gian cho rằng Hà Bá gia đã không còn phù hộ bọn họ, nhưng có thần linh mặc dù biết Trần Cảnh biến mất, rơi vào Đông Hải, lại cảm thấy hắn nhất định sẽ trở về.
Cũng có thật nhiều yêu linh thần linh cũng đang đợi đám người tự xưng là hậu nhân của Bạch Hổ tinh quân tiến tới trước miếu Hà Bá. Bọn chúng đang mong đợi đám người kia hủy miếu Hà Bá.
Trong những ánh mắt mong chờ lẫn sợ hãi, đám người kia rốt cuộc xuất hiện ở gần trấn Quân Lĩnh.
Bọn chúng dừng ở bên ngoài. Bạch Hổ tinh quân cầm gậy đầu chim, cưỡi mãnh hổ chỉ vào phía trên không trấn Quân Lĩnh, nói:
- Nơi này có một thần linh cường đại.
Rất dễ để nhìn ra địa phương nào có thần linh cường đại hay không. Dưới tình huống bình thường, tín ngưỡng càng tinh khiết thì pháp lực của thần linh sẽ càng cao. Mà ở trong phạm vi pháp lực của thần linh đó, nhất định không có quỷ mị âm tà khí xuất hiện.
Trấn Quân Lĩnh chính là một nơi như vậy.
Bạch Hổ tinh quân phái người đi mấy núi gần đó tìm tiểu yêu tiểu quái hỏi thăm, rất nhanh liền biết được thần linh trong trấn đã biến mất nhiều năm. Nghe đồn hắn đã chết ở Đông Hải long cung, có điều y biết thần linh này cũng chưa chết, nhưng đúng là giờ đã không còn ở đây.
Bên trong giếng Tù Long dưới Đông Hải, Trần Cảnh lại nghĩ: "Tính mạng của ta đã không thuộc về chính mình, ta nhất định phải đi ra ngoài."
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 74: Thỉnh Hà Bá Trảm Ma Vật Này
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Trong giếng Tù Long tĩnh lặng, chỉ có Trần Cảnh hò hét trong lòng.
Mà ở trấn Quân Lĩnh thì có thêm một nỗi sợ hãi đến hỗn loạn. Với con người, mất đi sự che chở của thần linh không khác gì mặc áo mỏng trong ngày gió tuyết, lạnh đến tái lòng.
Có người chạy về hướng Kinh Hà ngoài trấn, có người tránh đi nơi khác, nhưng phần lớn đều ở lại trước miếu thần trong trấn. Bọn họ chỉ còn biết cùng cầu nguyện, khẩn cầu Hà Bá phù hộ.
Miệng cùng lòng một lời, những khẩn cầu ấy hình thành những tiếng kêu ở trong tai Trần Cảnh. Âm thanh chợt xa chợt gần, lúc lớn lúc nhỏ, như những cơn gió không ngừng xoay chuyển trong tai Trần Cảnh.
Trấn Quân Lĩnh đột nhiên nổi gió, gió lạnh lẽo như băng. Người trong trấn đột nhiên cảm giác mình đưa thân vào băng tuyết ngập trời, ai nấy sợ hãi quay đầu nhìn về hướng con đường vào trấn. Đập vào mắt họ là những đám mây máu cuồn cuộn, một đám người phảng phất như đến từ địa ngục, nơi chúng đi qua là núi thây biển máu, vô số vong linh thống khổ giãy giụa nguyền rủa.
Mỗi bước chúng đi, khí tức khủng bố vô tận lại áp tới, như mở đường thông tới biển máu địa ngục.
Tín ngưỡng mà Bạch Hổ tinh quân kia lấy được là bởi vì mọi người sinh ra sợ hãi với y mà hình thành, cho nên khi mọi người thấy y, thì trong lòng sẽ sinh ra các loại cảnh tượng đáng sợ.
Người trong trấn Quân Lĩnh như ngửi được mùi máu tanh gay mũi cùng mùi hôi thối từ xác thịt thối rữa. Bọn họ sợ hãi cực độ, từng người run rẩy lên, miệng không kìm được lẩm bẩm:
- Hà Bá gia phù hộ, Hà Bá gia phù hộ...
Những âm thanh này trực tiếp xuất hiện trong lòng Trần Cảnh, từ khẩn cầu biến thành hò hét, từng tiếng từng tiếng đều là tiếng hét đến tan nát cõi lòng.
"Hà Bá gia phù hộ, Hà Bá gia phù hộ. . ."
Âm thanh càng lúc càng nôn nóng, tựa như sóng biển, sóng sau cao hơn sóng trước, chồng vào cùng một chỗ, hung hăng đánh thẳng vào trái tim Trần Cảnh.
- Chỉ cần bây giờ ngươi để cho ta ra ngoài, ta sẽ đem thần vị cùng thân tượng đá này dâng tặng ngươi.
Trần Cảnh đột nhiên mở miệng nói lớn với Long vương trên miệng giếng. Long vương Chiêu Liệt thậm chí cảm nhận được cả ý cầu khẩn trong giọng của Trần Cảnh.
Nhưng lão chỉ cười lạnh, nói:
- Hắc hắc, trên đời há có chuyện tốt như vậy.
- Những người thờ phụng trong thần vực của ta sắp bị hung thần nô dịch, ta nhất định phải trở về.
Trần Cảnh vội vàng đáp lời.
Long vương Chiêu Liệt cười ha ha nói:
- Có chuyện tốt như vậy sao, ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta. Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ vì ngươi giết kẻ muốn đoạt thần vị kia, đoạt lại tín ngưỡng cho ngươi lần nữa.
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn lên miệng giếng, trong hai mắt đen trắng như có sóng xô kịch liệt. Tiếng kêu gào hoảng sợ trong tai hắn càng ngày càng mãnh liệt, giống như kiếm đâm vào ngực của hắn.
Mắt hắn nhìn thấy người trong trấn lần lượt sợ hãi ngã xuống đất không dậy nổi, giãy giụa muốn lùi về phía sau, nhưng toàn thân lại nhũn ra. Trần Cảnh cảm nhận được tiếng cầu khẩn cùng sợ hãi vô hạn trong lòng họ.
"Hà Bá gia phù hộ, Hà Bá gia phù hộ..."
Âm thanh run rẩy, vang dội tựa như bị gió đẩy tít nơi xa, rồi lại vọng ngược trở về.
"Hà Bá gia phù hộ, Hà Bá gia phù hộ..."
Từng tiếng, từng tiếng tụ tập cùng một chỗ, giống như những dòng suối nhỏ hội tụ, hình thành một con sông lớn, điên cuồng chạy chồm giữa cuồng phong.
Tâm trí Trần Cảnh bấn loạn, pháp lực trào dâng.
- Ha ha...
Trước cửa trấn Quân Lĩnh, kẻ cưỡi bạch hổ cười lớn, trong tiếng cười như lẫn với tiếng tâm can của dân chúng nơi đây vỡ vụn.
"Hà Bá gia phù hộ, Hà Bá gia phù hộ..."
Âm thanh này giống như của người treo thân ngoài vách núi, chỉ còn một tay bám víu đang phát ra những lời kêu cứu cuối cùng.
- Ha ha, Hà Bá của các ngươi không thể phù hộ các ngươi. Từ hôm nay trở đi, chỉ cần các ngươi thờ phụng ta, ta sẽ phù hộ các ngươi.
Âm thanh này vang vào tai mọi người như mang hương vị của máu. Có người đang niệm Hà Bá gia phù hộ, tai nghe âm thanh này, đột nhiên thất khiếu chảy máu mà chết.
Không một người trả lời, chỉ thấy rất nhiều người chạy hướng ra ngoài trấn. Đám người kia cũng không ngăn trở, chỉ cười lớn, trong tiếng cười tràn ngập trêu tức cùng đắc ý, như nhìn thấy một đám kiến hôi điên cuồng nhúc nhích dưới chân của mình.
Nhưng càng nhiều hơn là người quỳ rạp xuống trước miếu thần. Đằng trước nhất là một ông lão tóc trắng xóa, chống quải trượng, được một người trẻ tuổi nâng. Ông lão cũng không nhìn hung thần đang từ ngoài trấn tới gần, mà mặt hướng miếu hô lớn:
- Ba mươi sáu năm trước, con đang là một thầy đồ dạy trẻ đọc sách trong lớp, khi nghe được Hà Bá gia hỏi, từ trong đó cảm nhận được bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng. Ngày hôm nay, Hà Bá gia chắc cũng nhìn được người trấn Quân Lĩnh sợ hãi thế nào. Ba mươi sáu năm trước, ngài hỏi chúng ta "Muốn trảm yêu nghiệt không?", chúng ta trả lời "Muốn". Ba mươi sáu năm qua đi, những đứa trẻ ngày đó còn ngồi học đường đọc sách đã thành cha mẹ cả. Năm đó tụi nhỏ nghe ngài hỏi, cả đám đều dùng tiếng nói yếu ớt mà non nớt hô lên "Muốn" và "Thỉnh Hà Bá trảm yêu nghiệt này", vậy giờ ngài có còn nghe được chúng con dùng những lời tâm can nhất, dùng tính mạng của vợ con, thân nhân mình hô to "Thỉnh Hà Bá gia phù hộ" hay không? Nếu ngài nghe được, xin hãy phù hộ chúng con, xin phù hộ trấn Quân Lĩnh đã luôn thờ phụng ngài ba mươi sáu năm qua.
Nước giếng Tù Long cuồn cuộn lên, giống như sôi trào. Âm thanh của ông lão kia tựa như chuông đồng vang mãi trong lòng Trần Cảnh, chấn động tinh thần của hắn, linh hồn, pháp lực, huyết mạch, ngay cả bia thần Ti Vũ cũng đều đang chấn động lên.
Phần ngực thân tượng đá của Trần Cảnh lần đầu tiên xuất hiện cảm giác đè nén. Đây là sát khí đối với những hung thần không biết tên kia, là cái không cam lòng khi phải bó tay trong giếng mà nhìn người dân trấn Quân Lĩnh sợ hãi tuyệt vọng, là sát khí mãnh liệt mênh mông, là cái áy náy tận cùng vì không làm được lời từng nói "Kẻ tin ta sẽ được ta che chở".
Đây là tín ngưỡng sau cùng mà người trấn Quân Lĩnh cầu nguyện được, là cái cuồn cuộn của sinh mệnh trong giây phút tuyệt vọng sau cùng.
Long vương khiếp sợ, không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trong giếng pháp lực của Trần Cảnh mãnh liệt mênh mông. Hai tay của lão đánh ra một chuỗi pháp quyết trúc trắc huyền ảo, cuối cùng vỗ một chưởng lên thành giếng. Khí tức chấn động trào dâng trong giếng nháy mắt bị ép xuống.
Trần Cảnh trong mắt chứng kiến, trong tai được nghe, như chính thân đang trải qua mọi chuyện.
Hung thần cưỡi hổ trắng kia cười lớn, mỗi bước tiến lên của y là một bước tăng nỗi sợ hãi ở mọi người.
Phía trước miếu thần, ông lão kia tiếp tục lớn tiếng nói:
- Ở Tú Xuân loan, chính con niệm Tế Thần chú trước miếu thần, khi đó ngài nói kiếm dài ba xích trảm yêu trừ ma. Rồi sau đó, ngài trừ tà ma trong trấn, từ đó trấn Quân Lĩnh luôn thờ phụng ngài. Ngày hôm nay, ngài còn nghe được chúng con khẩn cầu không, còn nghe được chúng con kêu gọi không?
Âm thanh nghe rất già nua, nhưng lại âm vang cuồn cuộn, như xẻng đâm vào trong đất, như đá ném vào trong nước.
Mặt ông lão phủ kín nếp nhăn, lông mày của ông lão cũng đã trắng xóa, hàm răng thì rụng gần hết, thân thể tuy chống ở quải trượng nhưng lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng ánh mắt của ông lão lại chấp nhất mà kiên định.
Chỉ nghe ông lão lớn tiếng hô:
- Nếu ngài còn sống, nếu ngài có thể nghe được âm thanh của chúng con, xin ngài hãy trảm ma vật này.
- Thỉnh Hà Bá trảm ma vật này!
Có người lớn tiếng la lên, sau đó càng lúc càng nhiều người đồng thanh:
- Thỉnh Hà Bá trảm ma vật này...
. . .
"Thỉnh Hà Bá trảm ma vật này!"
. . .
- Thỉnh Hà Bá trảm ma vật này.
Câu nói của ông lão kia giống như kiếm sắc đâm phá hư không. Mà theo sát âm thanh của ông lão là âm thanh của người dân trấn Quân Lĩnh. Từng âm thanh như là sóng nước chập cùng một chỗ, hình thành một chân ngôn sáng rực.
Tiếng gào thét phát ra từ sâu trong nội tâm làm người ta kinh tâm động phách. Huyền âm đại đạo, thiên địa chân ngôn, không có thứ nào không xuất phát từ trong ý cảnh vong ngã.
Giếng Tù Long lại sôi trào. Trần Cảnh ngửa mặt lên trời rít gào, cỗ khí cảm trong lồng ngực kia đột nhiên thoát ra khỏi miệng, hóa thành một luồng hào quang chói lọi. Sát khí lao ra bên ngoài giếng Tù Long, làm nước biển tĩnh lặng bên ngoài giếng tức thì cuồn cuộn, hình thành một vòng xoáy cực lớn.
Long vương Chiêu Liệt hét lớn một tiếng, toàn thân tản ra một quầng sáng vàng, đánh ra từng chuỗi pháp quyết.
Mà ở trong làn sóng âm hình thành từ người dân trấn Quân Lĩnh, tượng thần trong miếu đột nhiêu có thần quang vọt lên, xuyên thấu qua nóc miếu, hình thành một dải hào quang.
Trong phút chốc, gió mây tụ hội, linh lực toàn bộ trấn Quân Lĩnh bắt đầu khởi động tụ tập về hướng miếu thần. Phía trên tượng thần có một bóng mờ màu trắng lao ra, là một thanh kiếm hình thành từ ánh sáng trắng.
Kiếm ngân vang mãnh liệt như gió cuốn mây tan, rồi lại có vô số bóng kiếm lao ra từ tượng thần tụ tập lại thành một bóng người. Hai mắt bóng người này lạnh như băng, toàn thân trên dưới cũng lộ ra sát khí băng lạnh. Trong tay bóng người có một thanh kiếm, kiếm này không có hình dạng, mà là một luồng tia sáng trắng.
Người ở trước miếu thần ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một vùng sáng trắng, ánh sáng phô thiên cái địa khuếch tán dần ra đến tận ngoài trấn.
Trong mắt Bạch Hổ tinh quân lại thấy một người cầm kiếm sắc lao ra từ trong miếu, giây lát đã tới trước mặt y. Y cực kỳ hoảng sợ, trong tích tắc nghĩ: "Quả nhiên là thần linh có đại pháp lực đại thần thông."
Đầu nghĩ thế, tay y đã ném ra cây gậy đầu chim. Vừa rời tay, cây gậy hóa thành một yêu vật có đầu tu hú thân rắn, sau lưng mọc hai cánh, không có chân, hai mắt lộ cái lạnh như băng và tà ác.
Yêu vật nghểnh cổ kêu rít, phát ra một tiếng thét chói tai. Trong tiếng thét ấy, ánh sáng trắng bay tới trước Bạch Hổ tinh quân giống như nháy mắt yếu đi, cũng nhạt rất nhiều.
Nhưng trong mắt Bạch Hổ tinh quân, bóng trắng tay cầm kiếm kia lại không bị yêu vật hóa từ cây gậy của y ngăn cản. Trước mắt y đột nhiên sáng bừng, đập vào mắt chính là một vùng sáng trắng chói mắt, mà chính giữa vùng sáng là một bóng người với hai mắt lạnh như băng đủ làm lòng người rét lạnh.
Y không chút nghĩ ngợi, miệng hơi mở phun ra một ngụm khí, không gian đang yên tĩnh như nước giếng trước mắt y lập tức biến thành mãnh liệt như sóng biển. Vùng ánh sáng trắng kia cũng xảy ra vặn vẹo, giống như tia sáng tiến vào nước bị khúc xạ, rồi lại bị bọt sóng mãnh liệt nhấn chìm không thấy gì nữa.
Đồng thời cùng lúc ấy, cây phất trần y đeo trên lưng cũng được cầm xuống trên tay. Nhưng không đợi y có thêm hành động gì, lại phát hiện vùng sáng trắng kia đã xuyên thấu qua hư không hỗn loạn mà đến, cũng như dù mặt nước có cuộn sóng phập phồng thế nào, thì ánh mặt trời mãnh liệt vẫn đều có thể soi sáng đáy nước.
Ánh sáng chói mắt đâm tới y, sát khí bức thẳng tới giữa mi tâm. Nhưng để cho y cảm thấy tim như đóng băng, thậm chí sợ hãi, phải nói tới đôi mắt như mảnh sóng nước nhìn xuyên hư không kia.
Tay y khua khoắng phất trần, con hổ trắng cưỡi bên dưới thì gầm lên từng tiếng, không ngừng lui về phía sau.
Phất trần khoanh tròn trước người y như quấy, hư không bỗng vặn vẹo như mặt biển ngày bão, gió mây từ tám phương tụ tập về thân y, rồi lại qua cây phất trần trong tay y mà hình thành một vùng không gian hỗn độn, ngăn cản đường đi của ánh sáng trắng.
Đúng lúc này, bên trong ánh sang trắng lại đột nhiên lóe lên những tia vàng, ánh vàng phá vỡ vùng không gian như hỗn độn kia, rồi không chút trở ngại đâm tới như kim đâm vào trong mây, theo sát đằng sau là một vùng sáng trắng.
Bạch Hổ tinh quân hoảng hốt, chân kẹp lấy bụng hổ trắng. Mãnh hổ bật người lên, muốn tránh thoát đòn hiểm, thế nhưng lúc này phất trần trong tay y đã vỡ vụn, chỉ còn phần chuôi như bạch ngọc trong tay. Y tung thân bay vọt lên, biến mất như ảo ảnh.
Hổ trắng nháy mắt bị ánh sáng trắng nuốt hết, chỉ nghe được một tiếng gầm rú tuyệt vọng, hổ trắng đã trở thành một đống thịt nát. Mà Bạch Hổ tinh quân trốn chạy trên không chỉ cảm thấy sau lưng sát khí càng lúc càng nặng, như có một thanh kiếm sắp sửa đâm tới người, lại như có băng dán ở sau lưng y.
Y nhìn lại, hai tia sáng vàng đã chạm vào trong mắt y. Y đau đớn kêu thảm một tiếng, đã bị một vùng sáng trắng nuốt lấy.