Hắn, là sự tồn tại còn viễn cổ hơn cả sự văn minh của nhân loại.
Hắn, chuyển du giữa các mỹ nữ, những mỹ nữ vây quanh bên người hắn có kẻ là người, là yêu, là khu ma sư...
Hắn, có gan khiêu chiến người tu chân cùng yêu ma toàn thiên hạ.
Vạn năm cổ thi, vạn năm truyền thừa. Vạn năm trước có phải từng có một nền văn minh tồn tại? Vạn năm trước rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn đã chết lại sống lại trong vạn năm sau?
Một cổ thi vạn năm trọng lâm nhân gian, trên thế gian lại nhấc lên tinh phong huyết vũ ( gió tanh mưa máu...)
Bất Lão thôn là một tiểu sơn thôn cực kỳ hoang vu, bên trong thôn chỉ có khoảng mười hộ gia đình, thôn dân bên trong thập phần chăm chỉ, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn thì về nghỉ, hơn mười năm như một ngày, dân phong thuần phác.
Tòa thôn trang này vì sao được gọi là Bất Lão thôn? Vấn đề này dù ngay cả vị trưởng giả lớn tuổi nhất trong thôn cũng không thể nói ra được lý do chính xác. Nghe nói thôn trang này từng là nơi tu luyện của một môn phái tu chân, mà người tu chân trong mắt người phàm đều là người có thân thể nửa thần tiên bất lão trường sinh, bởi vậy thôn trang này cũng được xưng là Bất Lão thôn. Cũng có người nói bên dưới thôn trang có một con suối ngầm, nghe nói chỉ cần uống được nước suối kia thì có thể vĩnh bảo thanh xuân.
Chuyện kể về Bất Lão thôn từ những thôn dân nói ra không giống nhau, đã tranh luận qua suốt mấy trăm năm thế hệ cho tới nay vẫn không nói ra được lý do xác thực.
Bất Lão thôn rất xa xôi, xa đến mức không ai hỏi tới, từ nơi này đi tới tỉnh thành phải đi qua một ngọn núi, qua hai khe suối lớn, lại qua ba ngọn núi, lại vượt bốn con sông...Trong này nghèo vô cùng, nghèo tới mức thậm chí đám chuyên đào mộ cũng không bao giờ đi tới nơi này, bởi vì nơi này tuyệt đối sẽ không lấy được thứ gì đáng giá.
Vì thế, Bất Lão thôn ở trong trăm ngàn năm mưa gió cũng vẫn bình thản đứng yên ả trong tiểu sơn cốc nơi đây.
Nhưng, ở trong này có một ngày đã xảy ra một sự kiện, Bất Lão thôn từ đó về sau đã không còn yên ả như xưa.
“ Đại Tráng đã về rồi! Đại Tráng từ trong thành buôn bán lời thật nhiều tiền đã về rồi!” Từ thật xa đã nghe được cái “ loa lớn” Xuân tẩu hô to, thôn dân nghe vậy đều buông công việc đang làm chạy ra ngoài cửa thôn.
Đại Tráng người cũng như tên, dáng người cường tráng, làn da hơi đen. Là thanh niên đầu tiên trong thôn đi ra ngoài tỉnh thành làm công, lúc trước Đại Tráng không muốn sống mãi cuộc sống bần cùng bình thản như vậy, vì thế liền cùng vài người tuổi trẻ trong thôn thương lượng đi ra thành thị tìm việc làm. Sự thật với tinh thần nhẫn nại chịu kham khổ bồi dưỡng từ thuở nhỏ, hắn cũng có chút thu nhập, giờ phút này một thân quần áo mới, Đại Tráng đang cười toét miệng chào hỏi các thôn dân đang vây xem.
Nhóm thôn dân vây quanh Đại Tráng, bảy miệng tám miệng nói: “ Tráng a, đến trong thành nhiều kiến thức phải không? Phòng ốc trong thành cao không? Con gái trong thành xinh đẹp không?”
“ Ta nói Tráng tử nha, có tiền cũng đừng quên gốc đó, nhớ phải giúp Lê ca ngươi một tay a.”
“ Tráng a, lúc này xuất đầu rồi...”
“ Đại Tráng, quần áo này là loại vải gì vậy? Sờ vào thật là mềm quá đi.”
...
Nhóm thôn dân vây quanh Đại Tráng kỷ kỷ tra tra nói không ngừng, Đại Tráng hàm hậu chỉ có thể toét miệng ngây ngô cười.
Lúc này cái “ loa lớn” Xuân tẩu lên kêu lên: “ Tránh đường, tránh đường, thôn trưởng tới.”
Nghe nói thôn trưởng cũng đến, nhóm thôn dân đều tránh ra một đường đi, thôn trưởng được một cô gái dìu bước tay chống quải trượng, thân mình già yếu lảo đảo đi tới.
Đại Tráng vội vàng tiến lên vài bước, giúp đỡ thôn trưởng nói: “ Thôn trưởng, sao ông cũng tự mình đến đây?”
Thôn trưởng vỗ nhẹ bàn tay mạnh khỏe của hắn, nói: “ Tráng tử có ngày xuất đầu, ông cũng phải đến xem, hưởng chút danh tiếng của Tráng tử a.”
Đại Tráng nghe vậy ngượng ngùng gãi gãi đầu, lập tức lại nhớ tới cái gì, vội vàng từ trong ba lô lấy ra một bao đặc sản giao cho thôn trưởng, nói: “ Thôn trưởng, con cũng không mua được gì, chút tâm ý này ông cần phải thu a.”
Thôn trưởng cười dài, cũng không khách khí đưa bàn tay gầy yếu tiếp nhận, chuyển tay giao cho cô gái đang dìu hắn, lại hỏi: “ Tráng tử, ở trong thành buôn bán nhiều tiền lời lắm sao?”
Đại Tráng cười nói: “ Cũng không nhiều lắm, lời được mấy ngàn khối.”
“ Oa, mấy ngàn.” Nhóm thôn dân lại bắt đầu nghị luận: “ Ta mệt chết mệt sống, thật vất vả khổ sở làm suốt một năm chỉ được hai trăm, Đại Tráng đi ra ngoài một năm đã kiếm được mấy ngàn, đều nghe nói khắp nơi trong thành đều có vàng đầy đất, xem ra là thật nha.”
“ Đúng, đợi Minh nhi lớn ta cũng rời núi vào trong thành tìm việc, đi nhặt vàng thôi.”
...
Thôn trưởng ho khan một tiếng, giữ chặt cánh tay Đại Tráng thân thiết hỏi: “ Sao đây? Kiếm được tiền, muốn cưới vợ không?”
Đại Tráng xấu hổ cười cười.
Thôn trưởng cười nói: “ Cưới vợ thôi, chuyện thiên kinh địa nghĩa, có gì ngượng ngùng chứ. Sao hả? Xem trúng con gái nhà nào? Bằng Tráng tử hiện tại, cô gái nhà nào còn không cưới được đây, có muốn ông giúp con làm mai...”
Thôn trưởng lao thao một hồi, Đại Tráng vừa muốn nói chuyện vài lần đều bị đánh gãy, rốt cục đợi cho thôn trưởng dài dòng xong rồi, Đại Tráng mới hỏi: “ Thôn trưởng, con có nhờ nhị nha tử mang thư về, hắn có nói qua hay không?”
Nhị nha tử là thôn dân trẻ tuổi cùng đi với Đại Tráng vào trong thành làm công, bởi vì kiếm được chút tiền liền gấp không kịp đợi đã chạy về xây nhà cưới vợ, mà Đại Tráng ở lại kiếm thêm chút tiền mới về, cho nên nhị nha tử đã về quê trước.
Thôn trưởng nghe vậy gật đầu nói: “ Có, có. Con muốn một căn nhà phải không? Nhị nha tử có nói, ông cũng đã bắt đầu đào móng cho con.”
Đại Tráng ngây ra: “ Còn đang đào móng?”
Một tráng hán bên cạnh cười nói: “ Nhị nha tử cũng muốn xây một cái, chúng ta phải giúp hắn. Vừa xong của hắn, đã lập tức lo đào móng cho cậu.”
Đại Tráng cười nói: “ Thật sự là phiền toái các hương thân, buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm, tất cả mọi người đều tới a.”
Mọi người đều cười to, không ngừng kêu hay.
Thôn trưởng lôi kéo cánh tay Đại Tráng, lại hỏi: “ Muốn đi xem phòng của con không?”
Đại Tráng lại ngây ra: “ Không phải còn đang đào móng hay sao?”
Thôn trưởng cười nói: “ Trước tiên đi xem vừa ý lớn hay nhỏ, không vừa ý thì chúng ta mở lớn ra.”
Đại Tráng cũng nóng vội muốn đi xem ngôi nhà tương lai của mình lớn bao nhiêu, nghe vậy liền gật đầu đáp ứng, vì thế nhờ đám thôn dân cùng ủng hộ đi tới ngôi nhà tương lai của hắn.
Nhà ở chiếm diện tích rất lớn, khoảng một trăm mét vuông, trong này có chính là đất đai rộng lớn, ngươi muốn tạo căn nhà lớn bao nhiêu cũng không ai quản ngươi. Bên dưới móng cũng đã được đào rất sâu, xem ra thôn dân vì xây nhà cho Đại Tráng cũng đã hết sức tận tâm.
Giờ phút này bên dưới hố vẫn còn vài thanh niên đang đào đất, thôn trưởng đi đến bên hố kêu lên: “ Ông nói Ma tử a, Tráng tử đã về rồi, các con làm tới đâu rồi?”
Một thanh niên đứng dậy hướng Đại Tráng cười cười, đáp: “ Không sai biệt lắm, sâu thêm chút nữa là ngày mai làm được rồi.”
Thôn trưởng vừa lòng gật gật đầu.
Đúng lúc này, mọi người nghe được một tiếng “ phanh” như chạm trúng vật cứng, thanh niên đang cầm cuốc đột nhiên “ ai nha” một tiếng té xuống đất.
Ma tử kinh hãi, vội vàng hướng thanh niên chạy tới, Đại Tráng cũng bất chấp bên dưới hố dơ bẩn hay không, vội vàng nhảy xuống chạy tới hỏi: “ Tiểu Háo tử, có sao không?”
Nói xong cầm lấy hai tay của thanh niên kia, chỉ thấy hai tay đều nứt ra, đang chảy máu.
Đại Tráng vội vàng cởi áo khoác trùm lên hai tay tiểu háo tử, vừa quấn vừa nói: “ Sao lại không cẩn thận chứ?”
Tiểu háo tử ủy khuất nói: “ Tráng ca, ở phía dưới có một khối đá lớn, thực cứng lắm.”
Đại Tráng hướng chỗ địa phương tiểu háo tử vừa đào móc nhìn lại, chỉ thấy dưới lòng đất lộ ra một phiến đá màu xanh. Phiến đá thực bóng loáng, cũng không biết là dùng tài liệu gì làm ra, vừa rồi một cuốc của tiểu háo tử ít nhất cũng nặng tới mười cân lực đạo, nhưng trên phiến đá ngay cả một tia dấu vết cũng không hề nhìn thấy.
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Đại Tráng tò mò ngồi xuống, nhẹ nhàng phủi đi lớp bùn đất trên tảng đá, phiến đá loáng thoáng lộ ra một lỗ hõm, tựa hồ là một góc của văn tự nào đó.
Đại Tráng “ di” một tiếng, từ trong tay Ma tử tiếp nhận cây cuốc đem bùn đất chung quanh phiến đá cào hết ra.
Không bao lâu, toàn bộ tảng đá đều lộ đi ra, khối đá ước chừng một chiếc bàn đánh bóng bàn, bên trên ẩn hiện ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Mọi người tò mò vây xem, một ít thôn dân đã sớm nhảy xuống hố nghiên cứu.
Bên trên khối đá có khắc một ít văn tự mà mọi người xem không hiểu, giống như là phù văn. Một ít thứ mà thôn dân khẳng định bên trên tuyệt đối không phải văn tự, đạo lý rất đơn giản, bởi vì bọn họ không biết.
Vì thế nhóm thôn dân liền bảy miệng tám miệng liên tục nghị luận: “ Đây là gì? Vì sao trong chỗ chúng ta lại có thứ này?”
“ Đúng đó, đã vậy còn chợt lóe chợt lóe, không biết là thứ gì đây.”
“ Mọi người không hiểu sao?”
“ Cậu hiểu?”
“ Tôi đương nhiên hiểu, nói cho mọi người, đây là Trấn Thạch thần thạch, có thể bảo hộ gia trạch bình an.”
“ Thí, theo tôi đây là phong thủy bảo thạch. Khó trách thôn chúng ta lại nghèo tới như vậy, khẳng định là do khối bảo thạch phong thủy này bị đặt phía dưới, nếu đem khối đá này ra đầu thôn, tôi cam đoan mọi người đều có thể kiếm được nhiều tiền.”
“ Anh thúi lắm, theo tôi khẳng định bên dưới là mộ, bên trong có bảo bối, thôn ta muốn phát tài rồi.”
“ Anh đúng là nằm mơ.”
“ Tôi nghĩ vầy, bên dưới khối đá này là Bất Lão Tuyền, dời khối đá này ra, nước suối lại chảy, chúng ta uống vào có thể trường sinh bất lão.”
“ Đúng là nằm mộng.”
“ Ngươi mới nằm mộng đó.”
“ Ta xem, phía dưới là bảo bối do người tu chân lưu lại.”
“ Ta nghĩ phía dưới chôn một ác ma.”
...
“ Được rồi, được rồi.” Gặp nhóm thôn dân tranh luận không ngớt, thôn trưởng ra mặt giải hòa. Quả nhiên, thôn trưởng vừa nói chuyện, hiện trường lập tức liền yên tĩnh.
Thôn trưởng vừa lòng nhìn nhìn mọi người, ho khan một tiếng, nói: “ Mặc kệ là gì, chúng ta dời tảng đá nhìn xem là biết thôi.”
Nhóm thôn dân liền phụ nhau, Đại Tráng cùng Ma tử và vài tên thanh niên cường tráng chia ra bốn phía tảng đá, đồng thời hô: “ Một, hai, ba.” Mấy người đồng thời dùng sức, tảng đá có chút nâng lên trên, bởi vì tảng đá thật sự quá nặng, mấy người đều cảm thấy phải cố hết sức. Cũng không biết là ai buông tay đầu tiên, cả khối tảng đá lập tức rớt xuống dưới phát ra tiếng vang trầm muộn, mà bùn đất bị lún xuống một mảng lớn.
Đại Tráng cùng mấy thôn dân cùng thở hổn hển, may mắn bọn họ rút tay thật mau, bằng không xương tay cũng đã bị đè nát.
“ Mẹ ôi.” Ma tử lắc lắc tay nói: “ Tảng đá này nặng quá.”
Đại Tráng cũng không nói chuyện, lập tức gọi thêm vài tên tráng hán giúp dời tảng đá. Bởi vì nhân số gấp đôi vừa rồi, tuy mọi người vẫn thấy tảng đá thật nặng, nhưng cũng không phải cố hết sức như vừa rồi, rất nhanh liền dời qua một bên, nhất thời lộ ra một chiếc hố hình chữ nhật. Bên trong chiếc hố trải một mảnh bố đã biến thành màu đen, từ bề ngoài nhìn vào không biết đống vải đang bao bọc là thứ gì.
“ Đây là gì?” Ma tử vốn lớn gan, liền nhảy xuống đưa tay xé mảnh vải bố.
Bỗng dưng, Ma tử “ má ơi” kêu thảm một tiếng, ngồi phệch bên dưới hố chữ nhật, sau đó như phát điên liều mạng bò lên khỏi hố. Mà những cô gái nhanh mắt khi Ma tử xé mảnh vải bố, đã sớm thất thanh kêu to sợ hãi.
Bên trong là một thi thể nam nhân, thi thể hắn đã khô đét lại, chỉ còn lại một lớp bao da màu tím bao bọc xương cốt, cũng không biết cụ thây khô này đã bị chôn ở đây bao lâu, chẳng qua bảo tồn rất tốt, vẫn còn hoàn hảo. Ngũ quan tuy đã lõm xuống, ánh mắt vùng mũi đã biến thành lỗ hổng màu đen, nhưng bộ mặt vẫn còn đường nét, hai tay đặt xuôi bên sườn. Làm kẻ khác kỳ quái chính là ngay giữa tim thây khô lại cắm một cây nhọn đã biến thành màu đen, cây màu đen đó lại giống như chủy thủ, lại cũng không giống lắm, nó lại có hình tròn tròn dẹp dẹp, bốn phía đều có từng mảnh phiến bạc, một đầu của nó cắm ngập vào trong cơ thể thây khô, lộ ra bên ngoài là một hình trụ tròn trơn nhẵn, hình như là chỗ nắm tay.
“ Người này vì sao chết ở đây vậy?” Có mấy thôn dân lá gan lớn đã nhảy xuống định xé vải ra tiếp tục quan sát.
Sắc mặt thôn trưởng đột nhiên biến đổi, bỗng nhiên hét lớn: “ Đừng đụng vào.”
Tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn thôn trưởng, thôn trưởng nói: “ Tất cả lên trước đi.”
Thôn trưởng là vị lão nhân lớn tuổi nhất được tôn kính trong thôn, lời của hắn không ai dám không nghe. Các thôn dân lập tức bò lên trên hố, vây quanh thôn trưởng xem hắn nói như thế nào.
Thôn trưởng hướng Đại Tráng hỏi: “ Tráng a, địa phương này có lẽ không đụng vào được, ông tìm một chỗ khác xây nhà cho con được không?”
Đại Tráng vội vàng gật đầu nói: “ Được mà, nhà ở xây trên mộ người chết, dù xây tốt con cũng không dám ở.”
Thôn trưởng bật cười, lại hướng Ma tử nói: “ Ma tử, con lập tức ra thôn đi tỉnh thành.”
Ma tử ngây người nói: “ Vì sao?”
Thôn trưởng nói: “ Đem việc này nói cho quốc gia, thi thể này có thể là một kiện văn vật, có lẽ quốc gia còn có thể thưởng cho thôn chúng ta, miễn phí trải đường cho thôn xóm mình.”
Làm đường đến thôn là tâm nguyện của vô số thế hệ, chỉ là thôn quá nghèo, nghèo đến mức không có tiền dư thừa đi làm đường thông đến tận thành phố. Nếu có đường, về sau từ thôn ra tỉnh thành cũng sẽ không cần vác những khối bao lớn đi mua vật dụng sinh hoạt hàng ngày, phải băng qua núi non sông ngòi cực khổ phiền toái, mà có thể trực tiếp ngồi xe công cộng chạy khoảng nửa ngày là đến.
Vừa nghe nói cụ thây khô này có thể đổi đời cho thôn xóm, Ma tử vội vàng gật đầu nói: “ Dạ tốt quá, con lập tức đi thu thập, lập tức đi ngay.” Nói xong Ma tử liền cùng vài người chạy về nhà thu thập hành lý chuẩn bị trong đêm chạy lên tỉnh thành.
Thôn trưởng thở ra một hơi, nói: “ Thi thể này, không ai được động vào, cứ để yên như thế. Đợi người của quốc gia đến rồi tính sau.”
Lúc này Đại Tráng lại kêu lên: “ Được rồi, hiện tại tôi về chuẩn bị, lát nữa mời hương thân cùng ăn cơm.”
Vừa nghe nói Đại Tráng mời khách, thôn dân đều ồn ào nói không để hắn tiêu tiền uổng phí, vì thế mọi người đều chạy về nhà giết gà giết vịt, đem thứ tốt nhất trong nhà cùng mang đến từ đường, chuẩn bị buổi tối no say một bữa. Đây là quy củ trong thôn, phàm là gặp được ngày hội hay việc vui trọng đại, thôn dân đều sẽ xuất ra thực vật đưa đến từ đường, sau đó toàn thôn cùng hội tụ ăn uống vui vẻ một bữa.
Sắc trời tối dần, ánh trăng từ từ lên cao. Ánh trăng đêm nay đặc biệt rất tròn, cũng đặc biết sáng lạn.
Trong từ đường đèn lồng treo cao, tiếng người bên trong vang vọng, cảnh tượng thật náo nhiệt vui vẻ.
Nhị nha tử bởi vì mới xây xong nhà mới, còn rất nhiều thứ chưa thu dọn xong, cho nên đi tới từ đường thì đã hơi chậm một chút.
Tuy có ánh trăng chiếu sáng, nhưng cả tòa Bất Lão thôn ngoại trừ từ đường đều tối đen một mảnh, nhị nha tử cầm theo vài bao đặc sản trong thành thị đi tới từ đường, đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có từ đường xa xa còn có chút ngọn đèn chớp lên.
Nhị nha tử ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, lại nhìn nhìn ngọn đèn ẩn hiện ở phía từ đường, nhịn không được hướng lên không phun một bãi nước bọt, nói: “ Con mẹ nó, là thứ gì vậy. Ánh trăng sáng như vậy lại không thấy đường đi, thời tiết quỷ quái.” Nhị nha tử nhỏ giọng mắng hướng từ đường đi tới.
Nhưng, hắn vốn không chú ý tới, giờ phút này ở mảnh đất xây nhà mới của Đại Tráng có một đạo cột sáng sáng ngời, tựa hồ toàn bộ ánh trăng đều tụ lại chiếu xuống dưới hố sâu bên dưới.
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Trương Tề là một thành viên của quốc gia Văn Vật cục, giờ phút này hắn đang ngồi trước máy tính phân tích niên đại của cụ thây khô mới được khai quật.
Mới vài ngày trước cụ thây khô được đào ra từ một tiểu sơn thôn, nghe nói cùng đào ra còn có một khối tảng đá đặt lên trên thây khô kia. Khối tảng đá kia có hình dáng gì thì Trương Tề chưa thấy qua, chỉ nghe nói trên tảng đá còn có khắc một ít phù văn kỳ quái. Nhóm chuyên gia đã tạo thành một tổ chuyên nghiên cứu phá giải phù văn trên tảng đá.
Tiểu sơn thôn kia có một cái tên thật cổ quái, Trương Tề cũng là lần đầu tiên nghe nói, giống như được gọi là Bất Lão thôn.
Bất lão? Trương Tề cười cười, nào có người thật sự trường sinh bất lão, Tần Thủy Hoàng mơ mộng trường sinh bất lão mơ tới điên, kết quả còn không phải là vẫn chết sao.
Trương Tề nhu nhu huyệt thái dương, nhấc ly cà phê trên bàn uống một ngụm cho tỉnh táo, lúc này máy tính bỗng nhiên “ đích” một tiếng kêu lên. Trương Tề đang uống cà phê liền quay đầu nhìn lên màn hình máy tính, đột nhiên “ ách” một tiếng, toàn bộ ngụm cà phê trong miệng liền phun hết ra.
“ Ba vạn năm?” Một lão nhân tóc bạc trong tay cầm một phần xét nghiệm đang ngồi trên sô pha nhảy dựng lên.
Phía trước lão nhân có một người trung niên đang đứng, đang cung kính đứng một bên gật đầu.
Lão nhân không thể tin, hỏi: “ Có phải là máy tính có vấn đề?”
Người trung niên lắc đầu đáp: “ Chúng ta đã đổi qua mấy bộ máy tính khác nhau để phân tích, kết quả thí nghiệm đều biểu hiện ra cụ thây khô kia ít nhất phải có lịch sử ngoài ba vạn năm.”
“ Điều này không có khả năng!” Lão nhân cầm tờ xét nghiệm trong tay vỗ mạnh lên bàn kêu lên. Giây lát tựa hồ nghĩ tới điều gì, lão nhân lại hỏi: “ Đã xét nghiệm thanh chủy thủ kỳ quái trên người thây khô kia chưa?”
Người trung niên gật đầu đáp: “ Đã có, dùng bạc trắng tạo ra, chẳng qua đó không phải chủy thủ.”
“ Nga?” Lão nhân ngạc nhiên nói: “ Đó là cái gì?”
“ Thứ kia gọi là toa, là một trong những pháp khí của đạo sĩ Mao Sơn phái.”
Lão giả cười lạnh nói: “ Vớ vẩn, đồ của Mao Sơn phái lại có thể xuất hiện trên một thây khô có ba vạn năm lịch sử?”
Người trung niên lại tiếp tục nói: “ Ngân toa cùng thây khô đã liên cùng một chỗ, giống như bị thạch hóa, chúng ta không dám tùy tiện lấy ra sợ hư hao thây khô. Cho nên đã tìm người của đạo gia tới nhìn xem, người của đạo gia nói thứ đó gọi là Đinh Hồn Toa, là pháp khí của Mao Sơn phái, một khi bị Đinh Hồn Toa đóng đinh thì hồn phách sẽ bị khốn bên trong cơ thể vĩnh thế không thể siêu sinh, cho nên Đinh Hồn Toa cũng là một loại pháp khí âm độc. Nhưng người của đạo gia nói Đinh Hồn Toa phải đóng vào thiên linh cái mới có tác dụng, cho nên vì sao Đinh Hồn Toa lại đóng vào tim của cụ thây khô này, bọn họ cũng không biết.”
Lão nhân cúi đầu, lẩm bẩm làu bàu nói: “ Mao Sơn phái hạ lớn bút tích như vậy, dùng bạc trắng chế thành cây đinh để đóng lên thi thể sao? Khối bạc trắng lớn như vậy, ở thời cổ đại cũng là một bút tài phú không nhỏ. Vì sao bọn họ lại đem đóng lên thi thể này?”
Người trung niên thấp giọng cười nói: “ Có thể là muốn làm trò mê tín thôi.”
Lão nhân sắc mặt âm tình bất định, sau hồi lâu lại nói: “ Nghiên cứu những phù văn trên mặt tảng đá đã có kết quả gì chưa?”
Người trung niên lắc đầu đáp: “ Còn đang nghiên cứu, tạm thời không có tiến triển.”
Lão nhân nhu nhu huyệt thái dương, cười khổ nói: “ Ba vạn năm? Nhân loại chúng ta chỉ mới có mấy ngàn năm văn minh, làm sao lại nhảy ra người của ba vạn năm trước?”
Người trung niên nhỏ giọng nói: “ Ba vạn năm cũng chỉ là phỏng chừng, năm tháng cụ thể có lẽ càng lâu hơn.”
Lão nhân lắc đầu cười khổ, phần kết quả xét nghiệm này đã vượt ra ngoài dự kiến của hắn, kết quả này đại biểu điều gì? Nhân loại chẳng lẽ có lịch sử ngoài ba vạn năm hay sao? Cho dù có, thì ở thời đại kia cũng phải là thời đại người vượn, mà theo hài cốt cùng hình thể của thây khô mà xem, hắn căn bản không giống người vượn, ngược lại hoàn toàn giống cốt cách của nhân loại ngày nay. Lão nhân thở dài, nói: “ Chẳng lẽ ba vạn năm trước còn có người nguyên thủy tồn tại?”
Người trung niên lắc đầu nói: “ Không giống, xương cốt của người nguyên thủy đều nhô ra, căn bản không hề giống chúng ta. Mà cốt cách toàn thân của cụ thây khô này lại giống chúng ta như đúc.”
Lão nhân nhắm mắt lại, lầm bầm làu bàu nói: “ Ba vạn năm? Ba vạn năm trước rốt cục là người như thế nào?”
Hai người lâm vào trầm mặc, một lát sau người trung niên nhỏ giọng: “ Chẳng lẽ ba vạn năm trước từng xuất hiện một nền văn minh?”
Lão nhân vẫn nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, trả lời: “ Đem thây khô vận chuyển đến sở nghiên cứu hệ gene của con người, cho bọn họ kiểm tra hệ thống gene của cụ thây khô này, còn nữa, cho bọn họ mau chóng xét nghiệm năm tháng cụ thể của cụ thây khô này ra.”
Người trung niên gật đầu, xoay người rời đi.
Cùng lúc lão nhân với người trung niên đang đau đầu về cụ thây khô, trong Bất Lão thôn hoang sơ lại có hai người một già một trẻ trang phục đạo sĩ đi đến.
“ Chào đại tẩu.” Đạo sĩ trẻ tuổi ngăn lại một thôn phụ qua đường, hỏi: “ Xin hỏi nơi này có phải là Bất Lão thôn?”
Vị thôn phụ chính là “ đại loa” Xuân tẩu, Xuân tẩu nghe vây ngây người gật đầu.
Gặp được đúng địa phương mình đang tìm, đạo sĩ trẻ tuổi thở dài một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “ Đại tẩu, nghe nói trong này đào ra được một cụ thây khô...”
“ Yêu, vị thanh niên này, hai người cũng là đến xem thây khô sao? Thây khô đã được đưa lên quốc gia, chẳng qua ngôi mộ kia vẫn còn.” Vừa nghe nói có quan hệ đến thây khô, Xuân tẩu liền dũng cảm, liên thanh nói: “ Tôi nói các ngươi nghe, thây khô kia đúng là dọa người, mặt đều rữa, nhìn không ra hình dáng, ngày hôm đó chúng ta đào ra...” Xuân tẩu thao thao bất tuyệt kể lại, bộ dáng giống như thây khô là do chính chị ta đào ra, hoặc là tự tay chị ta móc ra.
Đạo sĩ trẻ tuổi tựa hồ rất có tính nhẫn nại, thẳng đến khi nghe xong lời kể của Xuân tẩu, cũng không để ý nước miếng chị ta văng lên người hắn. Đợi Xuân tẩu nói xong, hắn mỉm cười hỏi: “ Đại tẩu, cái hố kia đang ở đâu?”
Xuân tẩu chỉ tới phương hướng đào ra thây khô: “ Ở đằng kia, qua trăm bước là tới rồi.”
“ Cảm ơn chị, đại tẩu.” Đạo sĩ kia lại lấy ra hai trăm nguyên nhét cho Xuân tẩu nói: “ Tôi đi chung với sư phụ, có lẽ đêm nay phải ở đỡ trong thôn chị một đêm, đại tẩu có thể sắp xếp dùm một chỗ nghỉ không?”
Xuân tẩu vừa nhìn thấy tiền thì đôi mắt tỏa ánh sáng, nhưng lại nghiêm mặt cười nói: “ Vậy ở lại nhà tôi đi, trong nhà tôi chỉ có vợ chồng tôi thôi, phòng trống còn nhiều, hai người cứ ở, ở bao lâu cũng không thành vấn đề. Chẳng qua tiền này tôi không lấy đâu.” Nói xong liền nhẹ nhàng đẩy tiền trở lại.
Đạo sĩ trẻ tuổi lại đẩy tiền qua, nói: “ Cần mà, cần mà. Bằng không chúng tôi cũng ngại làm phiền chị lắm.”
Xuân tẩu mặt mày hớn hở nói: “ Thật không cần mà, chồng tôi mà biết sẽ mắng tôi đó.” Miệng Xuân tẩu nói không cần, nhưng vẫn cầm tiền bỏ vào túi.
Đạo sĩ trẻ tuổi thoáng cười, nói: “ Vậy đêm nay làm phiền chị.”
“ Không có việc gì.” Xuân tẩu chỉ vào một căn nhà có đèn lồng treo ngoài cửa nói: “ Đó là nhà tôi, một hồi hai người cứ đi thẳng tới, tôi đi về trước làm thức ăn cho hai người.” Nói xong Xuân tẩu vội chạy về nhà.
Đợi Xuân tẩu đi rồi, đạo sĩ trẻ tuổi hướng đạo sĩ già nói: “ Sư phụ...”
Đạo sĩ già khẽ cười, nói: “ Đi thôi.”
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Bên dưới hố, thây khô, vải bố cùng tảng đá đều đã được quốc gia mang đi hết, hôm nay chỉ còn lại chiếc hố mà cụ thây khô bị chôn vùi còn tồn tại, nhìn qua đã biết những lời mọi người nói đều là sự thật, cụ thây khô kia đích thực đã từng nằm ở đây.
Bên trên mặt hố còn có thể thấy được dấu ấn bằng phẳng khi bị tảng đá rơi xuống đè lên.
Hai đạo sĩ nhảy vào hố đào xây móng đi tới bên cạnh hố chứa cụ thây khô, đạo sĩ già từ trong lòng lấy ra một la bàn hình bát quái, hướng chiếc hố đối chiếu. Đạo sĩ trẻ cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng một bên.
Qua sau nửa ngày, lão đạo sĩ thu hồi la bàn bát quái vào trong lòng ngực, thở dài nói: “ Nguyên lai đều là thực cả.”
Đạo sĩ trẻ cười nói: “ Đương nhiên đều là thực, bằng không bên ngoài cũng không ồn ào huyên náo như vậy.”
Lão đạo sĩ lắc đầu nói: “ Ta không phải nói thây khô được đào lên, ta là nói bản ghi chép của tổ sư gia nguyên lai đều là thực hết.”
Đạo sĩ trẻ ngây người nói: “ Ghi chép?”
Lão đạo sĩ gật nhẹ đầu nói: “ Bản ghi chép này là do chính tay tổ sư gia khai phái bổn môn viết ra, đã được truyền thừa trong bổn môn tới nay, đã truyền thừa mấy chục đời, có được lịch sử hai ngàn năm.”
Đạo sĩ trẻ gãi đầu hỏi: “ Sao đệ tử không biết?”
Lão đạo sĩ cười nói: “ Bản ghi chép này là bí mật trong môn phái chúng ta, cho tới bây giờ chỉ do các đời chưởng môn đích tay giao cho đời chưởng môn kế tiếp, các đệ tử khác dĩ nhiên không biết.”
Đạo sĩ trẻ gật đầu nói: “ Nguyên lai như thế, hèn chi đệ tử chưa từng nghe qua. Sư phụ, bản ghi chép kia viết cái gì?”
Lão đạo sĩ lắc lắc đầu, thở dài nói: “ Bên trong viết lại một bí mật kinh thiên động địa, ta vốn không tin, nếu không phải là truyền thừa chi bảo của tổ sư gia, ta đã sớm ném nó đi.”
Đạo sĩ trẻ tiến đến bên tai lão đạo sĩ hỏi nhỏ: “ Có thể nói cho đệ tử biết trong đó viết gì không?”
Lão đạo sĩ bật cười nói: “ Lòng hiếu kỳ của ngươi cũng quá nặng đó. Chẳng qua ta không thể nói cho ngươi, bí mật đó quá mức kinh người, bản ghi chép cũng chỉ có thể giao xuống cho chưởng môn đời kế. Muốn biết bên trong viết gì, ngươi cố gắng tu luyện cho ta, không cần làm ta mất mặt, chờ ngươi ngồi lên vị trí của ta thì nội dung trong bản ghi chép ngươi cũng sẽ biết.”
Đạo sĩ trẻ sờ sờ mũi nhẹ giọng nói: “ Vậy phải chờ tới năm khỉ tháng ngựa nào a.”
Lão đạo sĩ tức giận trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục quay đầu nhìn về phía hố sâu thây khô từng nằm qua, lão đạo sĩ lại thở dài nói: “ Thây khô rời đất, thôn dân lại khờ khạo đem hắn bộc lộ dưới ánh trăng, thây khô đã hấp thu tinh hoa ánh trăng, một khi cho hắn thêm thời gian cùng vài nhân tố kích thích ta chỉ sợ sẽ xảy ra thi biến.”
Đạo sĩ trẻ ngạc nhiên nói: “ Sao ngài biết hắn từng được phơi dưới ánh trăng mà hấp thu được tinh hoa?”
Lão đạo sĩ trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “ Là do tu vi của ngươi không đủ nên cảm giác không được. Âm khí trong hố này rất nặng, đã cùng thi khí hỗn hợp càng ngưng tụ mà không tiêu tan, nói rõ thi thể từng được trực tiếp phơi ra dưới ánh trăng hơn nữa còn đại lượng hấp thu âm khí của ánh trăng, nếu không phải có pháp khí gì đó trấn hắn, thì hắn đã sớm biến đổi.”
Đạo sĩ trẻ giật mình nói: “ Vạn nhất có người lấy xuống pháp khí kia, vậy không phải là xong rồi?”
Lão đạo sĩ cau mày lắc đầu nói: “ Còn chưa thể, còn cần một thứ.”
Đạo sĩ trẻ ngây ngẩn: “ Là cái gì?”
Lão đạo sĩ lắc đầu không đáp lời hắn, đi lên khỏi hố nói: “ Đi thôi, ngày mai phải sớm trở về sai người đi thông tri cho các môn phái tu chân, cổ thi xuất thổ không phải là chuyện nhỏ, sự tình này liên lụy rất nhiều, chúng ta phải cẩn thận ứng phó.”
Đạo sĩ trẻ vẻ mặt bất mãn đi theo lão đạo sĩ rời khỏi hố, nhỏ giọng lầm bầm: “ Mỗi lần đều như vậy, lời nói được một nửa thì không nói tiếp, lúc nào cũng làm thần thần bí bí làm người muốn chết nghẹn.”
Lão đạo sĩ không tâm tình dây dưa cùng hắn, chỉ hướng nhà Xuân tẩu đi đến.
Trong này dân phong thuần phác, nhóm thôn dân thành thật hàm hậu, cho nên nhà nhà hộ hộ ngoại trừ mùa đông phòng gió mới đóng cửa không thì luôn mở toang, cũng rất hiếm có người chịu đóng cửa. Dù là như thế, trong thôn cũng không có phát sinh qua chuyện trộm cắp, Bất Lão thôn từ khi thành lập tới nay luôn thật thái bình.
“ Yêu, chào hai người, đã về rồi sao.” Vào cửa, Xuân tẩu vừa đúng lúc bưng lên một món đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người liền đặt đồ ăn lên bàn, hai tay lau lên quần nói: “ Chồng tôi nghe nói hôm nay có khách liền bảo tôi giết con gà mái nói muốn khoản đãi hai người, còn đang ở phía sau làm thịt nhổ lông. Đến, hai người mau ngồi chờ chốc lát, cơm chiều rất nhanh sẽ xong ngay.”
Hai đạo sĩ cũng không khách sáo, có chút mỉm cười ngồi xuống cạnh bàn. Chỉ chốc lát từ bên ngoài đi vào một người đàn ông cường tráng, trong tay cầm theo một chén máu gà, Xuân tẩu thấy hắn đi vào liền đứng dậy nhận lấy con gà trong tay hắn cười nói: “ Anh bồi hai vị này tán gẫu một lát, em ra sau làm thức ăn.”
Người đàn ông rót hai chén trà cho hai người, sau đó ngồi xuống bên cạnh nói: “ Khó được cơ hội có khách ghé nhà chơi, hai vị không cần khách sáo, ở trong này bao lâu cũng được.”
Lão đạo sĩ cười nói: “ Vị đại ca này làm sao xưng hô?”
Người đàn ông nhếch miệng cười nói: “ Gọi tôi là Đại Xuân là được.”
Lão đạo sĩ cười nói: “ Được rồi, tôi lớn tuổi hơn, vậy thất lễ gọi một tiếng Đại Xuân đi.”
“ Ai.” Đại Xuân không nói gì chỉ gật đầu.
Lão đạo sĩ uống một ngụm trà, hỏi: “ Đại Xuân a, vì sao thôn của mọi người gọi là Bất Lão thôn?”
“ Này…” Đại Xuân gãi gãi đầu nói: “ Điều này tôi cũng không rõ ràng, tôi cũng chỉ nghe tổ tiên nói nơi này gọi là Bất Lão thôn, nên chúng tôi cũng gọi như vậy.”
Lão đạo sĩ gật đầu, lại hỏi: “ Trong thôn này được dời đến khi nào a?”
Đại Xuân lắc đầu nói: “ Điều này tôi cũng không biết, đừng nói tôi, ngay cả thôn trưởng cũng không biết. Chỉ nghe người trong thôn nói, thôn chúng tôi không có mấy ngàn năm cũng phải có tám chín trăm năm lịch sử đó.”
Đạo sĩ trẻ chen miệng hỏi: “ Đại Xuân ca, anh gặp qua cụ thây khô kia không?”
Đại Xuân gật đầu đáp: “ Gặp qua, lúc ấy là tôi cùng hỗ trợ dời tảng đá mà.”
Đạo sĩ trẻ lại hỏi: “ Vậy lúc ấy anh có nhìn thấy trên người thây khô có vật gì không?”
Đại Xuân ngẩng đầu nghĩ nghĩ, nói: “ Cũng không có thứ gì, toàn thân đều rữa, chỉ là ngay tim hắn cắm một thanh tiểu đao.”
“ Tiểu đao?” Lão đạo sĩ ngây người: “ Có bộ dáng thế nào?”
Đại Xuân dùng tay diễn tả nói: “ Cũng dài như vậy, tròn tròn, bên cạnh còn có bốn phiến lá mỏng, rất kỳ quái.”
Lão đạo sĩ thấy thế cúi đầu, nhẹ giọng lầm bầm làu bàu: “ Chẳng lẽ là Đinh Hồn Toa?”
Đại Xuân lại ngẩn ra, nói: “ Đại ca, anh đang nói gì?”
Lão đạo sĩ lắc đầu cười nói: “ Không có gì, đúng rồi, nghe nói khi ấy còn một khối tảng đá phải không?”
Đại Xuân gật đầu đáp: “ Phải, khối tảng đá nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, dời ra thật là nặng lắm, chúng ta phải dùng mười một người mới thật vất vả dời được nó.”
Lão đạo sĩ lại hỏi: “ Nghe nói trên tảng đá có khắc một ít chữ?”
Đại Xuân lắc đầu nói: “ Nghe người ta nói đó không phải chữ, mà cong cong quẹo quẹo thật kỳ quái. Nghe nói mấy thứ này hình như là cái gì phù đó.”
Lão đạo sĩ còn định hỏi thêm, lúc này Xuân tẩu đã từ trong bếp thò đầu ra kêu: “ Xuân tử, đi tới giúp hỗ trợ đem gà ra đi.”
Đại Xuân lên tiếng đi vào phòng bếp.
Đạo sĩ trẻ nhẹ giọng hỏi: “ Sư phụ…”
Lão đạo sĩ nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo hắn không cần nói chuyện.
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia