Máu tươi bắn lên mặt Tiểu Tinh, nhưng Tiểu Tinh không tránh, cũng không sợ hãi như nữ nhân bình thường, ngược lại hít một hơi thật sâu, đem mùi máu tươi trên mặt hít vào trong lòng, trên mặt hiện lên vẻ cuồng tiếu, quát:
- Trùng đại ca, Tiểu Tinh báo thù cho ngươi rồi!
Lời vừa dứt, tiếng hét thảm của Thương Lang Độc Giác đã im bặt.
Đó là bởi vì đầu của Thương Lang Độc Giác đã bị Tiểu Tinh xé thành hai nửa, một thứ vàng trắng bắn lên không trung, Tiểu Tinh ném thi thể không đầu trong tay đi, tự tin phóng về phía một tên tộc nhân Thương Lang tộc khác, trong mắt tràn đầy cừu hận.
Đám người Thương Lang Mãnh Thuật há hốc mồm, như thế nào cũng chưa hồi phục lại tình thần trước tràng cảnh vừa rồi, lẩm bẩm:
- Tộc nhân Thương Lang tộc thật sự bị một thỏ tử giết chết, có lẽ Thương Lang Độc Giác là kẻ đầu tiên trong lịch sử bị thỏ tử giết chết.
Sở Nam chỉ nhìn mà không nói, trong lòng chợt trầm tư.
Một Thỏ tộc nhân xé đôi một Thương Lang tộc nhân
Một màn này so với một con thỏ xé đôi một con thương lang lại càng đáng sợ hơn, càng khiến người ta không thể tin, đồng thời kinh hồn táng đảm.
Thương Lang Độc Giác chính là một tứ phẩm Đồ Đằng sư, đã có thể dùng lực lượng Đồ Đằng ngưng tụ ra một phần tàn ảnh của Thương Lang Đồ Đằng. Mà Thỏ tộc nhân tên là Tiểu Tinh kia chỉ là tam phẩm Đồ Đằng sư. Quan trọng nhất chính là Thỏ Đồ Đằng chính là Đồ Đằng nhỏ yếu nhất, như thế nào có thể đánh thắng được Thương Lang Đồ Đằng hung hãn cường đại?
Nhưng một màn vừa phát sinh và trên người Tiểu Tinh dính đầy máu tươi chính là minh chứng tốt nhất, nàng đã vi phạm quy tắc của đại lục Đồ Đằng, không chỉ quy tắc của Đồ Đằng sư mà còn là quy tắc Đồ Đằng mạnh yếu.
Thương Lang Mãnh Thuật cũng có thể coi là một kẻ thông minh, bằng không thì cũng không bày ra màn kịch lúc trước, hắn phản ứng lại trước tiên, Tiểu Tinh vốn yếu nhược chợt trở nên cường hãn như vậy chắc chắn có liên quan đến người đang ôm con thỏ trong người.
- Kẻ lạ mặt, ngươi muốn phát động chiến tranh giữa Ngọc Thỏ tộc và Thương Lang tộc sao? Giết người của Thương Lang tộc chúng ta, ngươi chịu nổi kết cục diệt toàn tộc sao? Nếu đợi đại gia ta rời khỏi Cửu U luyện cảnh, đại gia ta nhất định sẽ bẩm báo tộc trưởng, tiêu diệt đám Ngọc Thỏ tộc các ngươi!
- Ngươi cho rằng ngươi có thể từ trong Cửu U luyện cảnh đi ra ngoài sao?
- Ngươi…
Thương Lang Mãnh Thuật nghe ra hàm ý ẩn chứa trong lời vừa rồi, thân thể không khỏi run lên, quát:
- Cho dù ngươi giết ta thì cũng vô dụng, bên trong Cửu U luyện cảnh có nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ đem chuyện ngươi giết Thương Lang chúng ta truyền đi, đến lúc đó, Ngọc Thỏ tộc chắc chắn sẽ không thoát khỏi kết cục diệt toàn tộc. Trừ phi bây giờ ngươi nhanh nhận sai, sau đó gia nhập Thương lang tộc chúng ta, thờ phụng Thương Lang Đồ Đằng, bằng không…
Thương Lang Mãnh Thuật nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, rốt cuộc không thể nói thêm được nữa, Tiểu Tinh đã bắt được hai tay của một Lang tộc nhân, hai cánh tay của Lang tộc nhân này liền bị kéo đứt, ngay cả hai chân cũng bị kéo đứt, sau đó cũng giống như thi thể không đầu vừa rồi, bị ném ra bên ngoài vầng sáng.
Sở Nam lại nói:
- Nếu như ta không muốn tin tức về các ngươi truyền đi, cho dù người bên trong Cửu U luyện cảnh này có nhiều hơn nữa cũng không thể thoát chết. Chỉ có điều, ta cần tinh huyết của Thương Lang tộc các ngươi để nói cho toàn bộ đại lục Đồ Đằng biết một việc, Thỏ Ngọc tộc từ nay về sau sẽ không giống lúc trước nữa.
Theo một câu nói của Sở Nam, tiểu Hắc đã hóa thành thỏ ngọc liền bay lên không trung, bày ra phong phạm hoàng giả bễ nghễ thiên hạ, Thương Lang Mãnh Thuật nghe thấy lời của Sở Nam, liền ha ha cuồng tiếu, cười Sở Nam không biết tự lượng sức mình. Thế nhưng, lúc nhìn thấy tiểu Hắc bay lên không trung, yết hầu Thương Lang Mãnh Thuật liền nuốt mạnh một cái, sau đó kinh hoảng quát:
- Con thỏ, con thỏ biết bay?
Tám tên Thương Lang tộc còn lại đều ngẩn người, nhưng Tiểu Tinh vẫn tiếp tục phóng về phía một tên mà tàn sát.
Tinh anh của tất cả Đồ Đằng tộc ở bên ngoài vầng sáng nhìn thấy thi thể huyết tinh xối xả cũng ngây dại. Bọn hắn đều cho rằng, Thương Lang Mãnh Thuật tìm được kỳ ngộ gì bên trong, nhưng không ngờ kết cục lại là tử vong.
Đến lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, cho rằng vầng sáng từ trên trời rời xuống cũng không phải là dị bảo, mà rất có thể là một hồi tai kiếp. Mặc dù ý thức được vấn đề này, thế nhưng vẫn không người nào rời đi, bất luận bên trong vầng sáng là dị bảo hay là tai kiếp thì bọn hắn vẫn muốn chứng thực một phen.
Không ngừng có cánh tay, hoặc đầu bị ném từ bên trong vầng sáng ra ngoài, mỗi lần ném ra một cái khiến trái tim mọi người không khỏi nhảy dựng lên, có người còn lẩm bẩm:
- Đây đã là cái thứ năm rồi, lúc trước tộc nhân Thương Lang tộc tiến vào chỉ có mười người, không ngờ chỉ trong chốc lát đã chết được một nửa, trong đó không biết đến cùng là thứ gì?
Tiểu Tinh càng giết càng điên cuồng, nàng chưa bao giờ ngờ rằng mình lại cường đại như vậy, lực lượng trong thể nội khổng lồ, quả thực so với Tượng tộc nhân (voi) còn muốn cường đại hơn, nàng cảm giác rằng mùa xuân của Thỏ Ngọc tộc đã đến rồi.
Sở Nam nhìn thấy trạng thái của Tiểu Tinh, cũng xem như đồng ý, mặc dù hắn quyết định sẽ bắt đầu từ Thỏ Ngọc tộc, thế nhưng phải chọn ra người phát ngôn tốt nhất, nếu như Tiểu Tinh là một người chỉ biết nhẫn nhục, không dám phản kháng thì hắn sẽ không lựa chọn Tiểu Tinh để hợp tác.
Trong lòng Tiểu Tinh có chí khí như thế nào, đây chính là điều mà ngay cả Sở Nam cũng không biết được, sau khi Sở Nam chọn Tiểu Tinh, liền đem vầng sáng thu lại vào trong thể nội. Mọi người ở bên ngoài nhìn thấy vầng sáng chậm rãi tiêu tán, trái tim không khỏi nhảy lên đến cổ, có người tâm thần bất an, cũng có người phi thường kinh hỉ. Bất kể thế nào thì vật bên trong cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Ngay lúc vầng sáng hoàn toàn tiến vào trong thể nội Sở Nam, Tiểu Tinh mỗi tay đang bắt lấy cổ của một tên Thương Lang tộc nhân, mọi người thấy thế đều chìm vào trạng thái chấn kinh, theo phản xạ có điều kiện mà nghĩ đến một vấn đề:
- Chẳng lẽ những Thương Lang tộc nhân tử vong trước mặt chính là do Thỏ Ngọc tộc nhân kia tạo thành sao?
Tiểu Tinh dường như nhìn ra nghi vấn trong lòng bọn hắn, chỉ khẽ cười, sau đó hai tay khẽ dùng lực, chỉ nghe thấy hai tiếng “răng rắc”, sau đó cổ của hai tên Thương Lang tộc nhân liền bắn ra vô số máu tươi, lập tức đầu rơi xuống đất, lăn qua một bên.
- Hít…
Những người thấy một màn như vậy đều đồng thời hít một ngụm lãnh khí, đồng tử mở to đến cực hạn, trong lòng đều cho rằng tình cảnh trước mắt là ảo ảnh, là hoa mắt chứ không phải là sự thực.
Mười tên Thương Lang tộc nhân chỉ còn lại ba tên.
Vẻ sợ hãi trong mắt Thương Lang Mãnh Thuật càng lúc càng đậm, thanh âm cũng bắt đầu run rẩy, lắp bắp nói:
- Tiểu bạch thỏ, ngươi thật sự muốn cùng Thương Lang tộc chúng ta đối đầu sao? Thật sự muốn cùng Thương Lang tộc chúng ta khai chiến?
Tiểu Tinh quay mạnh đầu lại, nhìn chằm chằm Thương Lang Mãnh Thuật, trong người rõ ràng tản mát ra sát cơ, nói:
- Thương Lang Mãnh Thuật, trả mạng Sơn thúc của ta đây!
Dứt lời, song thối của Tiểu Tinh đạp xuống, thân thể phóng thẳng lên trời, hơi nghiên người, tiếp đó song thối đạp đến ngực Thương Lang Mãnh Thuật.
Trong lòng Thương Lang Mãnh Thuật bỗng nhiên dấy lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, lập tức phát huy tất cả hung tính, Thương Lang Mãnh Thuật rống lên một tiếng lang hống, thân thể chấn động, trên đỉnh đầu huyễn hóa ra hư ảnh một Thương Lang.
Thì ra, Thương Lang Mãnh Thuật quả thật đúng là ngũ phẩm Đồ Đằng sư.
- Thương Lang Nhất Phệ!
Thương Lang Mãnh Thuật rống lớn một tiếng, sử xuất Đồ Đằng chiến kỹ lớn nhất mà hắn có thể thi triển, Đồ Đằng chi lực hình thành hư ảnh Thương Lang, cắn về phía Tiểu Tinh.
Trong nháy mắt, hư ảnh Thương Lang đã lao đến trước mặt Tiểu Tinh.
Tất cả mọi người đều cho rằng, cho dù t có mạnh hơn cũng không thể sống sót dưới hư ảnh Thương Lang này.
Thế nhưng, sự thật lại lần nữa nói cho bọn hắn biết, bọn hắn đã lầm rồi, hơn nữa còn là lầm to.
Chỉ thấy hư ảnh Thương Lang bị song thối của Tiểu Tinh trực tiếp đá nát bấy, hư ảnh Thương Lang ngay cả một chút lực phản kháng cũng không có. Trong khoảnh khắc hư ảnh Thương Lang bị nghiền nát, toàn thân Thương Lang Mãnh Thuật run lên, máu tươi từ trong miệng phun mạnh ra, thụ thương không nhẹ.
Sau khi Tiểu Tinh đá nát bấy hư ảnh Thương Lang lại đá về phía Thương Lang Mãnh Thuật, chỉ trong chớp mắt đã đá trúng ngực hắn, không cần nghi ngờ, Thương Lang Mãnh Thuật liền trúng cước bay đi, trước ngực xuất hiện hai cái lỗ máu lớn.
Mọi người thấy một màn này đều kinh sợ.
Thậm chí còn có người trực tiếp bị dọa ngất trên mặt đất.
Trong đám người có người sinh ý lui, liền cất bước lui về sau, chuẩn bị rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Nhưng bọn hắn vừa bước được một bước liền có âm thanh truyền vào trong tai bọn hắn:
- Ta cho các ngươi đi sao?
- Ta cho các ngươi rời đi sao?
Thanh âm của Sở Nam không lớn, cũng không vang xa, nhưng lại truyền vào trong tai mỗi người, thanh âm lọt vào tai băng hàn đến tận tim. Những người muốn thừa cơ rời đi, theo phản xạ có điều kiện mà dừng bước, đều không dám bước thêm bước nào nữa.
Còn có một số người thì ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ, cũng có không ít người nghe thấy lời này của Sở Nam mà vẫn lộ vẻ xem thường. Nhưng bọn hắn cũng không rời đi, đều muốn nhìn xem đến cùng có huyền cơ gì, cục diện sẽ như thế nào.
Thương Lang Mãnh Thuật bị Tiểu Tinh một cước đá ngã xuống đất, trong lòng khiếp sợ, sợ hãi triệt để, hắn dù sao cũng là ngũ phẩm Đồ Đằng sư, thậm chí còn huyễn hóa ra hư ảnh Thương Lang, vậy mà không ngờ lại bị một tiểu bạch thỏ tam phẩm Đồ Đằng sư một chiêu phá hủy.
Điều này khiến cho hắn thân là dũng sĩ Thương Lang tộc hoàn toàn mất sạch mặt mũi.
Ngay lúc Thương Lang Mãnh Thuật rơi xuống đất, thân ảnh Tiểu Tinh từ không trung rơi xuống trước mặt hắn, âm thanh thù hận cất lên:
- Là ngươi giết Sơn thúc của ta, là ngươi giết tộc nhân của ta. Ta muốn trả lại cho ngươi, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu, ta muốn ngươi cảm nhận được tử vong và sợ hãi khôn cùng…
Trong tiếng rộng giận của Tiểu Tinh, hai nắm quyền của Tiểu Tinh giống như cuồng phong bạo vũ nện lên người Thương Lang Mãnh Thuật, mỗi một quyền nện xuống đều khiến một vòi máu tươi bắn ra, một lỗ máu xuất hiện.
- Ngươi không phải muốn đem ta làm mồi săn sao?
- Ngươi không phải muốn đem toàn tộc ta giết sạch không còn sao?
Trong tiếng rống giận dữ, Tiểu Tinh đã đem toàn bộ oán hận trong lòng nàng, dùng nắm đấm phát tiết ra, hai tên tộc nhân Thương Lang tộc còn lại cũng đứng sững ra tại chỗ, thậm chí quên mất việc trợ giúp Thương Lang Mãnh Thuật.
- Thương Lang Mãnh Thuật, đi chết đi!
Sau khi câu nói cuối cùng của Tiểu Tinh rơi xuống, thân hình của Thương Lang Mãnh Thuật đã đã chi chít lỗ như tổ ong, ầm ầm nổ tung, huyết nhục nát bét đầy đất. Sau khi Tiểu Tinh giết Thương Lang Mãnh Thuật xong, nộ khí còn chưa dứt, lại quay đầu nhìn hai tên tộc nhân Thương Lang cuối cùng, không chút do dự, Tiểu Tinh liền phóng về phía hai người.
- A…
Tiếng hét thảm vang lên, hai tên tộc nhân Thương lang tộc lúc trước xem Tiểu Tinh như con sâu cái kiến đều bỏ chạy, điều này khiến mọi người xung quanh đều kinh hãi. Thế nhưng, bọn hắn nào có thể trốn thoát, Tiểu Tinh nhảy lên không liền rơi xuống trước mặt hai tên tộc nhân Thương Lang tộc, bắt lấy cánh tay một người, sau đó dùng thân thể hắn làm vũ khí, hung hăng đánh về phía một người khác không ngừng nghỉ.
Lúc này, Tiểu Tinh nào còn là một thỏ tử nữa, nàng quả thực không khác gì một khủng long mẹ! Sau khi đập đến gần hai trăm cái, hai người đã bị nện thành một bãi huyết nhục! Tiểu Tinh sau khi đem cả mười tên hành hạ đến chết xong cũng không để ý đến thần sắc của những người xung quanh, tiến đến trước mặt Sở Nam, hai đầu gối quỳ xuống, thành kính nói:
- Đại nhân, Tiểu Tinh nguyện ý vĩnh viễn đi theo đại nhân.
Tiểu Tinh biết rõ, vừa rồi mình có thể làm được những điều kia đều là nhờ vị đại nhân trước mặt, nếu đại nhân rời đi thì nàng vẫn chỉ là một Thỏ tộc nhân nhỏ yếu, tùy ý để người khác khi dễ.
- Lý tưởng của ngươi là gì?
- Là khiến Thỏ Ngọc tộc không còn là đồ chơi của những tộc khác nữa, không bị người của những tộc khác ức hiếp lăng nhục nữa.
- Ta có thể tìm một nơi để các ngươi có thể sống một cuộc sống ẩn cư, cam đoan không có người nào có thể tổn thương đến các ngươi.
Sở Nam nhìn chằm chằm Tiểu Tinh, Tiểu Tinh sau khi ổn định lại tâm thần, trong ánh mắt liền xuất hiện vẻ cuồng nhiệt nói:
- Khiến Thỏ Ngọc tộc có thể áp đảo chúng tộc!
- Âm thanh nhỏ quá, ta nghe không rõ.
- Khiến Thỏ Ngọc tộc áp đảo chúng tộc!
- Đây là âm thanh lớn nhất ngươi có thể phát ra sao?
Tiểu Tinh rõ ràng cảm thấy trong lời nói của Sở Nam có phần bất mãn, vội vàng đem toàn bộ lực lượng tập trung ở ngực, sau đó từng câu từng chữ như muốn phá ngực mà ra, gào lên:
- Khiến Thỏ Ngọc tộc áp đảo chúng tộc!
Thanh âm cực lớn, tất cả mọi người đều có thể nghe rõ, lập tức tiếng cuồng tiếu vang lên bốn phía:
- Thỏ Ngọc tộc muốn áp đảo chúng tộc sao? Trừ phi trời biến thành đất, ngày biến thành đêm.
- Không sai, đồ chơi thì vẫn là đồ chơi, đồ chơi còn muốn biến thành chủ nhân, quả là chuyện nực cười…
Những người này đang nói đến cao hứng thì đột nhiên có một cỗ lực lượng tràn đến, đem bọn hắn kéo lên không trung, mặc cho bọn hắn giãy dụa như thế nào cũng không thoát được. Trên không trùng chừng hơn hai mươi người, mỗi người đều kinh hoảng không thôi, gào thét lớn:
- Mau thả ta ra, ta là tộc nhân Bạo Hùng tộc, chọc vào Bạo Hùng tộc, ngươi chắc chắn sống không bằng chết!
- Ta là Thiên Xà tộc, tộc nhân Thiên Xà tộc có đến ngàn vạn…
- Lão tử là Đại Lực Viên tộc, nếu không thả lão tử, lão tử nhất định sẽ nện ngươi thành bánh thịt!
Những người này sợ đến không biết nói gì, cả đám đều đem Đồ Đằng tộc của mình ra để chấn nhiếp Sở Nam. Mà xung quanh đã có không ít ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, thầm nghĩ:
- Người này là thần thánh phương nào, không ngờ có thể đồng thời đem hai mươi người cho bay trên trời, ngay cả Đồ Đằng sư tứ phẩm, ngũ phẩm cũng không có sức chống cự!
Sở Nam lại nhìn chằm chằm bọn hắn, hỏi:
- Các ngươi thật sự muốn xuống?
- Còn không mau thả lão tử ra, bằng không lão tử cho ngươi biết tay!
Sở Nam phất tay một cái, hơn hai mươi người lập tức nện xuống mặt đất, cú nện này khiến xương cốt bọn hắn vỡ vụn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Chỉ có điều bọn hắn đều không mất ạng. Thoáng chốc, xung quanh truyền đến một trận kinh hô, Sở Nam nhìn Tiểu Tinh, nhàn nhạt nói:
- Nhớ kỹ bọn hắn chưa?
- Nhớ rồi.
Tiểu Tinh liền đem gương mặt của những kẻ này khắc sâu vào trong đầu.
- Nhớ kỹ là tốt rồi, về sau, ngươi hãy dựa vào lực lượng của mình mà đánh bại bọn chúng!
- Rõ, đại nhân.
Lúc đang nói, trong đám người đột nhiên có vài thân ảnh nhảy lên không trung, sau lưng bọn hắn đều có tàn ảnh của cánh, thậm chí còn có người tiếp cận đến cảnh giới thực chất hóa, bọn hắn vừa muốn bay đi thì trong tai lại vang lên thanh âm:
- Các ngươi dám đi?
- Ngươi quản được Đồ Đằng tộc trên mặt đất, nhưng lại không quản được Đồ Đằng trên không trung chúng ta, chúng ta muốn đi thì đi, ngươi có thể làm gì được chúng ta? Chẳng lẽ còn muốn lưu chúng ta lại sao? Ngươi lưu được không?
- Vậy các ngươi bay xem!
Mấy người kia nghe vậy liền quát lạnh một tiếng, vỗ cánh, nhưng thân thể lại không nhúc nhích được chút nào, bọn hắn không tin có ta, tất cả đều không ngừng vỗ cánh, nhưng mặc dù bọn hắn vỗ cánh như thế nào, mặc cho lực lượng Đồ Đằng vẫn tiêu hao nhanh gần như không còn, vậy mà thân thể cũng không thể tiến thêm được chút nào.
- Ngươi dùng thủ đoạn gì? Tại sao chúng ta lại không bay được?
- Ta không cho các ngươi bay, các ngươi đương nhiên là bay không được rồi!
- Ngươi là ai?
- Là người thay đổi đại lục Đồ Đằng các ngươi!
Sở Nam vừa dứt lời, không có người nào tin lời Sở Nam, tiểu Hắc thì bay lên không trung, chầm chậm tiến đến mặt những người kia, nhìn bọn hắn một cách ôn nhu, sau đó mở miệng, cuồng khiếu một tiếng, hư ảnh cánh của những người kia lập tức tán loạn, toàn bộ đều ngã xuống đất, ngã đến choáng váng đầu óc!
Mắt thấy đám người Đồ Đằng tộc trên không trung cũng không thể rời đi, mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, chỉ cần người này không cho phép thì bọn hắn căn bản không thể rời đi. Có kẻ thông minh còn mở miệng hô:
- Đại nhân, chỉ cần người thả chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện Thương Lang tộc nói ra.
- Vậy thì càng không thể thả các ngươi được!
- Cái gì?
Mọi người đều cảm thấy kỳ quái, trong lòng bắt đầu dấy lên bất an cực độ.
- Ngươi muốn làm gì chúng ta?
- Rất đơn giản, đem chuyện mà các ngươi vừa thấy, dùng tốc độ nhanh nhất truyền bá ra ngoài.
Sở Nam nhàn nhạt nói, những người xung quanh liền nhìn Sở Nam với vẻ khó tin, dường như không thể tin nổi điều mà bọn hắn vừa nghe thấy.
Theo lý thuyết, người này không muốn bọn hắn rời đi, hẳn là muốn bịt miệng bọn hắn, hoặc là muốn giết người diệt khẩu, tránh cho sự tình vừa rồi tiết lộ. Nhưng ngoài dự liệu là người này lại không phải muốn bọn hắn im miệng, ngược lại muốn hắn tuyên truyền đi.
Cảm giác không ổn nảy sinh trong lòng, lập tức bành trướng mãnh liệt.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Người ta không sợ tin tức tiết lộ, vậy thì chỉ có hai loại khả năng, một loại là ngu ngốc, ngu ngốc đến mức không biết lượng sức mình. Còn một loại là tự tin, tự tin tuyệt đối vào lực lượng của bản thân. Lúc này, không ít người đều nhớ đến câu nói vừa rồi của Sở Nam: “Người thay đổi đại lục Đồ Đằng”.
Nghi vấn trùng trùng điệp điệp, cả đám không khỏi thầm nghĩ:
- Thực lực của người này như thế nào mà dám nói ra những lời đầy tự tin và càn rỡ đến vậy?
- Các ngươi còn không đi?
Nghe thấy câu nói này, trong lòng đám người lại nổi lên cảm giác hoang đường, thiên ngoại khách lại này chẳng lẽ cứ như vậy thả bọn hắn rời đi? Bọn hắn đều nhìn chằm chằm Sở Nam, muốn xem xem Sở Nam có phải đang có âm mưu gì không, liệu có phải chờ bọn hắn quay người rời đi thì sẽ đem bọn hắn tiêu diệt.
- Nếu như các ngươi không chịu đi, vậy thì vĩnh viễn đừng bao giờ đi nữa.
Lần này mặc dù ngữ khí của Sở Nam bình thản đến cực điểm, nhưng một cỗ uy áp nhiếp người lại phô thiên lấp địa tràn tới. Dưới uy áp này, trong lòng mọi người đều dấy lên cảm giác như bị siết chặt, cảm thấy khó thở, âm thầm vận lực ngăn cản, nhưng vừa vận lực thì toàn bộ mới phát hiện ra lực lượng Đồ Đằng trong cơ thể giống như rơi vào đầm lầy, căn bản không thể vận chuyển được.
Thoáng chốc, sắc mặt mọi người đều tái nhợt như tuyết, không ai dám dừng lại, tất cả đều xoay người bỏ chạy, không ai dám bay lên không, cho dù là những tộc nhân Đồ Đằng trên không. Mọi người chạy ra đến ngoài mấy ngàn mét mới phát hiện lực lượng Đồ Đằng trong cơ thể khôi phục lại bình thường, mà thần bí nhân cường đại kia cũng không đuổi theo, nhất thời, hòn đá đè nặng trong lòng mọi người cuối cùng cũng được trút xuống.
Mặc dù hòn đá đã được trút xuống, thế nhưng trong lòng bọn hắn vẫn mơ hồ cảm thấy không ổn, thế nhưng thủy chung không thể áp chế được, cảm thấy đại lục Đồ Đằng từ nay có thể sẽ không còn yên bình nữa.
Sở Nam ôm lấy tiểu Hắc, sau đó nói với Tiểu Tinh:
- Đi thôi, trở lại Thỏ tộc các ngươi xem xem, chuẩn bị sẵn sàng, không bao lâu nữa thì Thương Lang tộc sẽ công đến.
Tiểu Tinh nghe thấy Thương Lang tộc, vẻ mặt không hề sợ hãi, ngược lại vô cùng kích động, nhưng lập tức, giữa hai đầu lông mày của Tiểu Tinh lại có phần u sầu, nhíu chặt một chỗ, sau đó nói:
- Đại nhân, bây giờ chúng ta vẫn còn ở bên trong Cửu U luyện cảnh, còn một ngày nửa thì Cửu U luyện cảnh mới mở ra, nếu Cửu U luyện cảnh không mở ra, kết giới không khai mở thì người bên trong cũng không ai có thể rời đi được!
- Ta đi vào Cửu U luyện cảnh được thì tất nhiên cũng có thể đi ra khỏi Cửu U luyện cảnh được!
Tiểu Tinh nghe nói vậy, nhất thời khiếp sợ, chỉ trong giây lát khiếp sợ liền lan tràn khắp toàn thân, khiếp sợ mãnh liệt như thủy triều chợt biến thành cuồng hỉ, trong lòng nghĩ:
- Đại nhân cường đại như thế, Thỏ Ngọc tộc được cứu rồi. Thế nhưng, ta phải làm thế nào để hồi báo đại nhân đây?
Tiểu Tinh nghĩ nửa ngày, cuối cùng liền nghĩ đến một loại khả năng.
Sở Nam một đường tiến thẳng về phía trước, trên đường đi đụng phải không ít ma thú, những ma thú tại đại lục Đồ Đằng này được xưng là Huyền thú, chỉ có điều, trong mắt Sở Nam, ma thú và Huyền thú cũng không có bao nhiêu khác biệt, ngay cả thú hạch trong cơ thể cũng không khác, chẳng qua là khác tên gọi mà thôi.
Bởi vì Sở Nam và tiểu Hắc đều đem khí tức thu liễm cho nên Huyền thú không thể cảm giác được khí tức cường đại, chỉ cảm thấy Tiểu Tinh nhỏ yếu, lập tức lũ lượt công kích Sở Nam, kết quả là tất cả đều rơi vào kết cục thân bạo, thú hạch nát.
Vẻ khiếp sợ trong mắt Tiểu Tinh chưa từng biến mất, đại nhân có thể giết chết được nhiều Huyền thú như vậy, Tiểu Tinh đương nhiên không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng điều khiến Tiểu Tinh khiếp sợ chính là nàng căn bản không nhìn thấy đại nhân ra tay như thế nào thì tất cả Huyền Thú xông đến cách phạm vi đại nhân 10 mét đã tự động bạo liệt rồi.
Sở Nam vừa đi, trong lòng chợt nghĩ đến việc tìm cho Thỏ tộc nhân một bộ Đồ Đằng chiến kỹ thích hợp, sau đó luyện chế đan dược, tận lực cản biến thể chất của Thỏ Ngọc tộc. Dù sao thì Thỏ Ngọc tộc cũng quá yếu nhược.
Không mất bao nhiêu thời gian thì đám người Sở Nam đã đi đến chỗ kết giới, Sở Nam không vội vàng phá vỡ kết giới, ngược lại cẩn thận nghiên cứu, cẩn thận suy nghĩ xem “kết giới” này đến cùng là thứ gì.
Có kết giới, người bên trong Cửu U luyện cảnh hiển nhiên không thể ra ngoài, đồng thời người bên ngoài cũng không biết bên trong Cửu U luyện cảnh đến cùng đã xảy ra tình huống như thế nào.
Trong một tòa đại điện bên ngoài kết giới, trên thượng vị, một trung niên nhân mày rậm mắt to, trên mặt hiện lên vẻ cuồng vọng. Bên cạnh là một nữ tử tuyệt mỹ đang quỳ đấm chân cho trung niên nhân.
Trung niên nhân đưa tay nâng cằm của nữ tử tuyệt mỹ lên, tùy ý vuốt ve, sau đó bàn tay chậm rãi trượt xuống dưới, trượt vào bên trong một khe rãnh, sau đó mới cười nói:
- Như Nhan, ngươi nói xem lần thí luyện này, Thỏ Ngọc tộc của ngươi sẽ có bao nhiêu người đi ra?
Không đợi nữ tử tuyệt mỹ tên là Như Nhan trả lời, bên dưới đã có người cười nịnh, nói:
- Ta thấy, theo như thường lệ, Thỏ Ngọc tộc e rằng sẽ toàn diệt mất thôi.
- Hùng Hoàn huynh, như vậy cũng không nhất định, Thỏ Ngọc tộc nếu như ẩn nấp, sau đó đợi khi kết giới mở thì mới đi ra ngoài, như vậy còn không phải vẫn có vài người đi ra sao?
- Hầu Giang huynh, ta đánh cuộc rằng Thỏ Ngọc tộc, khẳng định không ai có thể ra được!
Mọi người quay đầu lại nhìn hai người nói chuyện, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ nghi vấn, trung niên nhân ở phía trên chợt hỏi:
- Thương Lang Đột, ngươi có lòng tin vậy sao?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
- Hồi bẩm Sư Sơn đại nhân, tên tiểu nhi bất hảo Thương Lang Mãnh Thuật của ta rất coi trọng Tiểu Tinh của Thỏ Ngọc tộc, muốn chơi đùa một phen, mà nghe nói Tiểu Tinh này chính là một nữ nhân cương liệt, chắc chắn sẽ o dễ dàng khuất phục tiểu nhi, tính tình tiểu nhi táo bạo, nếu Tiểu Tinh không khuất phục thì nó chắc chắn sẽ tức giận, mà khi tức giận thì sẽ giết người, thậm chí còn gọi nhiều người cùng chơi đùa, Tiểu Tinh làm sao có thể sống được chứ? Nhất định là bị chơi đùa đến chết rồi! Tiểu Tinh đã chết thì những người khác làm sao sống đây?
Thương Lang Đột cười nói, những người xung quanh đều như hiểu ra, sau đó thán phục:
- Thì ra là vậy, quý công tử đúng là hứng trí, đem việc thí luyện vốn buồn tẻ khiến cho trở nên thú vị như vậy.
- Xem ra, sang năm phải cho Thỏ Ngọc tộc nhiều danh ngạch hơn một chút, để càng có nhiều Thỏ Ngọc tộc vào trong Cửu U luyện cảnh.
- Tốt nhất tất cả đều là nữ, đều xinh đẹp như hoa, vậy thì thí luyện càng thêm phong phú rồi.
- Ha ha ha…
Mọi người đều cuồng tiếu, tùy ý thảo luận, căn bản không cảm thấy có gì không đúng hay tàn nhẫn, trong mắt bọn hắn, tất cả tộc nhân của Thỏ Ngọc tộc đều là đồ chơi, nếu đã là đồ chơi thì tất nhiên phải khiến chủ nhân như bọn hắn vui vẻ rồi.
Trong lòng Như Nhan run rẩy, giống như đang nhỏ máu, đang đấm chân mà không khỏi run rẩy, Sư Sơn đại nhân hừ lạnh một tiếng, hỏi:
- Như Nhân, ngươi không muốn?
- Đại nhân, Như Nhan không dám.
- Tin rằng ngươi cũng không dám, nếu ngươi dám thì bổn vương sẽ lập tức tiêu diệt Thỏ Ngọc tộc các ngươi!
Sư Sơn nói xong, một tay đặt vào giữa hai chân Như Nhan, nói:
- Hãy hầu hạ bổn vương cáo hứng, bằng không, bổn vương sẽ để cho người ở đây đến hầu hạ ngươi một lượt, thậm chí mười lượt, trăm lượt.
Sư Sơn cuồng tiếu không ngừng, thân thể mềm mại của Như Nhan lại run rẩy không ngừng.
- Cười cho bổn vương! Cười thật phong tình vào!
Sư Sơn ra lệnh, đôi tay lại bắt đầu tùy ý chà đạp.
Đúng lúc này, đại điện run rẩy.
Lúc Sở Nam đang thăm dò kết giới Cửu U luyện cảnh, chợt nghĩ đến Võ Đế chi "Trường", nghĩ đến Võ Tôn chi "Vực", lại nghĩ đến quang quyển phòng ngự của pháp bảo và những trận pháp phòng ngự, còn có sa bàn có thể thôi diễn ra huyễn tượng chiến trường.
Sau khi cẩn thận suy tư một phen, Sở Nam đã có chút dự cảm, kết giới trước mắt có vài phần giống quang quyển phòng ngự, chỉ có điều lớn hơn rất nhiều, uy lực lại không thể cùng so sánh. Hơn nữa, kết giới này không chỉ ngăn cản người bên ngoài tiến công mà đồng thời còn có thể ngăn người bên trong lao ra, cũng khiến cho người bên ngoài căn bản không biết bên trong kết giới đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Về phần Sở Nam có thể vô thanh vô tức xâm nhập kết giới, Sở Nam cho rằng nguyên nhân chính là năng lượng thần bí kia, hoặc có thể là quan tài thủy tinh.
- Kết giới này tạo ra như thế nào?
Trong đầu Sở Nam vừa nổi lên nghi vấn này thì lập tức có ba đáp án: một là do nhân tạo, hai là pháp bảo, ba là đại trận.
Đương nhiên, trong thời gian ngắn ngủi này, nhận thức của Sở Nam đối với kết giới này cũng rất đơn giản, chỉ hiểu đại khái, căn bản không thể nắm vững hoàn toàn cấu tạo và công năng của kết giới. Nếu như tiếp tục cân nhắc thì Sở Nam nhất định có thể biết được sự huyền bí của kết giới. Thế nhưng, Sở Nam lại không tiếp tục nghiên cứu nữa, hắn chỉ muốn nắm bắt thời gian, khống chế đại lục Đồ Đằng một cách triệt để, tìm được đường về nhà.
Mặc dù nói trước khi bị hút vào trong hắc động, những đại thế lực đối địch không phải bị giết thì cũng bị đánh cho tồn phế. Thế nhưng Đế Tôn vẫn chưa chết, còn có Y lão quỷ bí tương trợ, Đại Chu còn có thể chế tạo ra Võ Đế Đan, những thứ này, đám người Sở gia lão tổ chưa chắc có thể cản được.
Lại nói, sau khi tin tức Đế Tôn khiến hắn biến mất khỏi đại lục Thiên Vũ truyền ra ngoài, không biết cha mẹ của hắn sẽ thương tâm như thế nào.
Bởi vậy, Sở Nam muốn sớm trở lại đại lục Thiên Vũ, giải quyết những người nên giải quyết, và những việc nên giải quyết.
o0o
Sở Nam không biết rằng thế cục ở đại lục Thiên Vũ so với hắn nghĩ còn tồi tệ hơn nhiều, địch nhân lớn nhất của đám người Sở gia lão tổ không phải là thế lực Đại Chu của Đế Tôn, mà là dị tộc nhân có đôi mắt huyết hồng chui ra từ khe nứt dưới vực sâu của động Cương Phong.
Phần lớn lực lượng của Đế Tôn cũng rơi vào tay của dị tộc nhân.
Những dị tộc nhân này tu luyện công pháp vô cùng quỷ dị, lúc võ giả của đại lục Thiên Vũ giao chiến với dị tộc nhân này, tinh huyết không khống chế được mà tràn ra. Bởi vậy, cho dù tu vi của võ giả có cao hơn đi nữa, chỉ cần máu tươi cạn sạch thì chỉ có thể rơi vào kết cục thân tử hồn diệt mà thôi.
Thế nhưng, đây vẫn không phải là điều quỷ dị nhất, quỷ dị nhất chính là những dị tộc nhân này sau khi thôn hấp máu tươi của võ giả còn có thể sử xuất ra vũ kỹ của những võ giả đó, thủ đoạn như vậy khiến cho đám võ giả đại lục Thiên Vũ càng khó lòng mà phòng bị.
Không bao lâu sau, dị tộc nhân gần như chiếm cứ một phần ba mặt đất.
Cùng lúc đó, người nghe ngóng được tin tức một mãng xà hóa rồng lúc sáu năm trước phát hiện còn có tồn tại thậm chí còn cường đại hơn mới ra đời…
o0o
Những điều này, Sở Nam không hề biết.
Sở Nam chỉ biết rằng, kết giới trước mắt không thể ngăn được hắn.
Không ngưng tụ năng lượng thần bí, chỉ siết chặt quyền, áp súc vào trong từng lớp lực lượng, thông qua cổ trận hấp thu năng lượng của đại lục Thiên Vũ, lại trải qua hắc động và năng lượng thần bí của quan tài thủy tinh, lực lượng của Sở Nam đã đạt đến mức khủng bố, mỗi lớp 720 vạn cân.
Bảy trăm hai mươi vạn cân một lớp, mà hắn lại áp súc đến hai mươi lớp.
Tiểu Tinh đứng bên cạnh Sở Nam, chỉ nhìn thấy nắm quyền thôi mà nàng đã thổ ra một ngụm máu lớn, toàn thân tràn đầy cảm giác bạo liệt cường hoành, nếu như không phải tiểu Hắc ngăn ở trước mặt nàng, có quang mang cửu sắc bao bọc lấy nàng thì Tiểu Tinh còn cho rằng mình đã bị nghiền nát thành bụi phấn rồi.
"Chí Quyền" đánh ra!
Một tiếng “răng rắc” vang lên, kết giới phát ra hào quang rực rỡ, xuất hiện khe nứt.
Ngay sau đó, khe nứt lấy Sở Nam làm trung tâm lan ra khắp bốn phương tám hướng, Sở Nam nhìn nắm quyền của mình, lại cảm nhận một lần, khẽ lẩm bẩm:
- Thân thể của ta cuối cùng đã đến cảnh giới nào?
Suy nghĩ không có kết quả, Sở Nam lại áp chế nghi niệm trong lòng, vừa bước ra ngoài thì tiểu Hắc lại bay đến ngực Sở Nam, tản mát ra một đoàn hào quang như mê vụ, khiến người bên ngoài không thể nhìn rõ diện mạo.
Cũng ngay lúc Sở Nam một quyền hạ xuống, đại điện chấn động, đám người Sư Sơn, Hùng Hoàn, Hầu Giang đều biến sắc, Sư Sơn càng chấn kinh hơn, nói:
- Có người đã phá vỡ kết giới của Cửu U luyện cảnh rồi!
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều phát ra tiếng kinh hô, người ở đây đều là tinh anh của tất cả bộ tộc mang đến thí luyện, thân phận địa vị đều không thấp, thấp nhất cũng đạt đến lục phẩm Đồ Đằng sư. Bọn họ được nhiên biết rõ, mấy trăm năm nay chưa từng có người nào có thể khiến kết giới rung chuyển, thậm chí ngay cả cửu phẩm Đồ Đằng sư cũng không thể đánh vỡ kết giới, chuyện này hiển nhiên là một chuyện cực kỳ chấn động.
Sau khi chấn kinh, ánh mắt bọn hắn lại lóe lên khát vọng nồng đậm, đồng thời còn có lo lắng. Khát vọng chính là hi vọng người có thể phá được kết giới chính là tộc nhân của Đồ Đằng tộc bọn hắn, như vậy thì Đồ Đằng bọn hắn sẽ xuất hiện một vị cường giả thực lực cường đại. Trái lại, cũng có một vấn đề mà bọn hắn lo lắng, đó chính là sợ người đó là tộc nhân của Đồ Đằng khác.
Sư Sơn dẫn đầu xông ra ngoài, những người khác cũng theo sát phía sau, chạy về phía kết giới của Cửu U luyện cảnh, ngay cả Như Nhan cũng ở cuối cùng, trong mắt Như Nhan tràn đầy bi thống, lúc nghe thấy lời của Thương Lang Đột, Như Nhan đã kết luận đám người Tiểu Tinh chắc chắn đã chết đến không thể chết lại được nữa.
Kết giới bị nghiền nát, người thí luyện bên trong cũng biết, mỗi người đều chấn kinh, trong nháy mắt đều nghĩ đến người đã nghiền nát kết giới phải chắng chính là thiên ngoại lai khách? Vừa nghĩ đến đây, bọn hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất của mình rời khỏi Cửu U luyện cảnh, bọn hắn muốn nhanh chóng trở về Đồ Đằng tộc của bọn hắn, bên trong Cửu U luyện cảnh quả thật không an toàn, đồng thời, bọn hắn cũng muốn đem chuyện mà bọn hắn đã nghe thấy chứng kiến truyền ra ngoài.
Đoàn người Sư Sơn tốc độ rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến kết giới, sau đó liền nhìn thấy Sở Nam từ bên trong bước ra, lúc mọi người vừa nhìn thấy Sở Nam, trong lòng không khỏi căng thẳng, sau đó lại nghĩ:
- Người này đến cùng là thuộc Đồ Đằng tộc nào?
- Ngươi là Đồ Đằng tộc nào?
Sở Nam không đáp, chỉ tiến về phía trước.
Sư Sơn lại hỏi những người sau lưng:
- Hắn là người của tộc nào trong số các ngươi?
Không ai phản ứng, không ai đáp lời.
Điều này khiến mọi người cảm thấy sự tình bất diệu, bên trong Cửu U luyện cảnh từ lúc nào lại có một người xa lạ xông vào?
Ngữ khí của Sư Sơn có phần bất thiện “hỏi thăm”:
- Ngươi đến cùng là người nào? Từ đâu đến?
- Từ trên trời đến.
Ánh mắt Sở Nam co lại, dường như nghĩ đến điều gì đó, lúc đang chuẩn bị hạ thấp tư thái, tiểu Hắc đem hào quang mê vụ trên người tán đi, lộ ra thân ảnh một con thỏ, Sư Sơn lập tức dừng cái eo đang chuẩn bị khom xuống của mình.
Tiếp đó, thân ảnh của Tiểu Tinh cũng theo sát sau lưng Sở Nam.
Thương Lang Đột nhiên rống lớn:
- Tiểu Tinh, ngươi thế nào còn chưa chết?
Lập tức, hắn lại quay đầu nhìn Sở Nam:
- Ngươi là người của Thỏ Ngọc tộc?
- Ngươi là người của Thỏ Ngọc tộc?
Câu nói của Thương Lang Đột lập tức khiến tất cả người ở đây thở phào một hơi, nghĩ đến Thỏ Ngọc tộc, bọn hắn theo phản xạ nghĩ đến hai chữ “đồ chơi”, mà nghĩ đến hai chữ “đồ chơi” thì bọn hắn lại quên mất Sở Nam chính là người đầu tiên từ trong kết giới đi ra, cũng cho rằng kết giới không phải do Sở Nam đánh vỡ.
Kết giới cường đại như vậy, há có thể do một món “đồ chơi” đánh vỡ?
Đây còn không phải là chuyện nực cười nhất thiên hạ sao?
Hai đầu lông mày của Sư Sơn nhíu chặt, mặc dù có vài phần nghi hoặc, thế nhưng hắn cũng không tin rằng tộc nhân của Thỏ Ngọc tộc lại cường đại như vậy.
- Không nghĩ rằng Thỏ Ngọc tộc lại còn có một người sống sót.
Hùng Hoàn lớn tiếng nói, thanh âm này rơi vào tai Thương Lnag Đột, vẻ mặt Thương Lang Đột liền trở nên cực kỳ bất thiện, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không chết ở trong đó, còn sống đi ra được mới bắt đầu cơn ác mộng của bọn chúng!
Sở Nam không để ý đến bọn hắn, tiếp tục đi về phía trước, Sư Sơn liền quát lạnh một tiếng:
- Đứng lại!
Thế nhưng, Sở Nam vẫn giữ nguyên tốc độ di chuyển, sắc mặt Sư Sơn liền trở nên khó coi, lời hắn nói mà tên tộc nhân Thỏ Ngọc tộc này lại dám không nghe, điều này hiển nhiên tổn hại rất lớn đến uy phong của hắn.
Ngay lúc Sư Sơn đang chuẩn bị bạo phát thì lại có người từ trong kết giới đã bị nghiền nát bước ra, tên đó chính là tên tộc nhân Bạo Hùng tộc lúc trước bị Sở Nam nện từ trên trời xuống đất, hắn vừa bước ra liền nhìn thấy Sở Nam, theo bản năng, thân thể liền co lại, muốn trở lại kết giới.
Nhưng lập tức, ánh mắt của hắn bắt gặp Hùng Hoàn liền sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng tiến về phía Hùng Hoàn, Hùng Hoàn tất nhiên cũng chú ý đến thần sắc của tên tộc nhân này, chợt hỏi:
- Hùng Đại, ngươi sợ cái gì?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Hùng Đại không dám thừa nhận, nhưng lại chỉ vào Sở Nam, thêm mắm thêm muối nói:
- Thất trưởng lão, tên Thỏ Ngọc tộc này dùng thủ đoạn ức hiếp ta, còn muốn san bằng Bạo Hùng tộc chúng ta, đem Bạo Hùng tộc chúng ta giẫm nát dưới chân.
Lời này vừa truyền ra, tất cả mọi người đều cười ha ha như điên, Hùng Hoàn mặt đầy phẫn nộ, hai con mắt to lập tức hiện đầy sát cơ, phẫn nộ quát:
- Đồ chơi cũng dám làm nhục Bạo Hùng tộc ta, lão tử bây giờ sẽ giết ngươi!
Hùng Hoàn dứt lời liền muốn động thủ, nhưng trong kết giới lại có tộc nhân Thiên Xà tộc đi ra, tiếp đó là tộc nhân Đại Lực Viên tộc, Vân Điểu tộc…
Mà tất cả phản ứng của bọn hắn đều không khác Hùng Đại bao nhiêu, Thiên Xà tộc, Đại Lực Viên tộc cùng mười mấy tộc khác đều chịu thua thiệt trong tay Sở Nam, tất cả đều hướng về phía trưởng lão của mình cáo trạng, mục tiêu của tất cả đều là Sở Nam.
Lúc này, mọi người rốt cuộc cũng cảm thấy không bình thường, đồ chơi của bọn hắn cũng không phải đơn giản, Hùng Hoàn nghe thấy Hùng Đại miêu tả cụ thể cũng không vội vàng ra tay, những người khác cũng vậy. Thế nhưng, tất cả mọi người đều rất ăn ý mà đem Sở Nam bao vây lại.
Đúng lúc này, Thương Lang Đột chợt hỏi Hùng Đại:
- Hùng Đại, ngươi có trông thấy Thương Lang Mãnh Thuật đâu không? Còn cả tộc nhân của Thương Lang tộc chúng ta nữa!
Nghe thấy bốn chữ “Thương Lang Mãnh Thuật”, trong đầu Hùng Đại lập tức hiện ra tình cảnh Thương Lang Mãnh Thuật bị Tiểu Tinh đánh bại, thân thể thoáng run rẩy, ánh mắt chuyển về phía Tiểu Tinh, không dám trả lời.
Thương Lang Đột nhìn thấy Hùng Đại không trả lời, quay đầu hỏi những người khác, những người khác cũng giống như Hùng Đại, tất cả đều không trả lời, đồng thời học theo Hùng Đại, đem ánh mắt chuyển về phía Tiểu Tinh.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Thương Lang Đột chợt dâng lên cảm giác bất diệu cường liệt. Đồng thời cũng quay đầu nhìn về phía Tiểu Tinh, dùng ngữ khí lạnh như băng mà hỏi:
Tiểu Tinh hô lên, Như Nhan cũng bị Sư Sơn chộp lấy, vuốt ve ngực nàng, sau đó hỏi:
- Chất nữ của ngươi cũng không tệ nha, nếu như hai người các ngươi cùng phục thị bổn vương một lúc, cảm giác chắc chắn rất thoải mái.
Như Nhan chịu đựng khuất nhục, quát với Tiểu Tinh:
- Tiểu Tinh, còn không mau xin lỗi Cửu trưởng lão Thương Lang tộc, nói rằng vừa rồi ngươi chỉ nói bậy mà thôi.
- Như di, Tiểu Tinh không có nói bậy, Thương Lang Mãnh Thuật quả thật bị ta đánh chết, mười tên tộc nhân của Thương Lang tộc cũng đều bị ta đích thân giết chết.
Lúc Tiểu Tinh nói những lời này, vẻ mặt Như nhàn liền kinh hãi đến cực điểm, quát:
- Tiểu Tinh, ngươi muốn toàn bộ Thỏ Ngọc tộc bị hủy diệt sao?
- Như di, sẽ không còn ai dám tùy tiện đồ sát Thỏ Ngọc tộc chúng ta nữa rồi, bất luận là ai đùa giỡn hành hạ hay giết chúng ta, kẻ đó chỉ có một kết cục, chết! Giống như Thương Lang Mãnh Thuật, hắn giết Sơn thúc cho nên bây giờ xương cốt cũng không còn.
Trong thanh âm Tiểu Tinh lúc này đã tràn ngập sát khí.
Như Nhan sợ đến không nói nên lời, chỉ lẩm bẩm một mình:
- Điên rồi, điên rồi, điên rồi…
Đám người Sư Sơn cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, không ít người cuồng tiếu, hiển nhiên không để những lời của Tiểu Tinh vào mắt, quả thật là vậy, không nhìn thấy tận mắt thì ai có thể tin được một món đồ chơi lại có ngữ khí càn rỡ như vậy?
Nhưng tiếng cuồng tiếu của bọn hắn lại dần dần biến mất, bởi vì bọn hắn nhìn thấy tộc nhân của mình vẻ mặt đầy ngưng trọng, Hùng Hoàn lại hỏi:
- Hùng Đại, những gì thỏ tử kia nói là thật sao?
Hùng Đại khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đều là sự thật, người này giết Thương Lang Mãnh Thuật, đồng thời cũng giết cả mười tên tộc nhân của Thương Lang tộc.
Hùng Hoàn mở trừng mắt, há hốc mồm, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, những người khác cũng có được câu trả lời khẳng định từ trong miệng tộc nhân mình, thần sắc muốn kinh ngạc bao nhiêu thì có kinh ngạc bấy nhiêu, ngay cả cánh tay Sư Sơn đang vuốt vuốt hai hạt anh đào trước ngực Như Nhan cũng không khỏi trì trệ.
Thương Lang Đột nhảy dựng lên, xông đến, miệng quát:
- Dám giết con ta, ta phải khiến ngươi sống không bằng chết, khiến Thỏ Ngọc tộc ngươi toàn diệt!
Lời vừa dứt, lúc Thương Lang Đột còn cách Sở Nam chừng 10 mét, Thương Lang Đột tiến một bước thì hai cánh tay đột nhiên bị lực lượng vô hình chém đứt, tiếng hét thảm lập tức từ trong yết hầu Thương Lang Đột vang lên.
Bao gồm cả Sư Sơn, tất cả mọi người nhìn thấy hai vòi máu tươi bắn lên trời đều không khỏi khiếp sợ đến ngây người.
- Tiến thêm một bước, chết!
Sở Nam ôm tiểu Hắc, lại tiếp tục tiến về phía trước, Thương Lang Đột vẫn không thể tin được chuyện vừa phát sinh là sự thực, hắn nhìn chằm chằm Sở Nam, hai mắt thoáng cái biến thành huyết hồng, quát lớn:
- Lang hóa, Thương Lang Khiếu nguyệt!
Ngay lập tức, xương cốt của Thương Lang Đột liền phát ra tiếng “lách cách”, chân biến thành lang trảo sắc bén vô cùng, miệng mọc đầy răng lởm chởm, ngưởng đầu lên trời gào một tiếng, tiếp tục xông về phía Sở Nam như muốn cắn nát hắn.
Tiếng gào thét của Thương Lang Đột ngay lúc hắn bổ nhào về phía trước đột nhiên im bặt. Thân thể đã hóa sói được hai phần ba của Thương Lang Đột lập tức bị cắt thành 108 khối, bay loạn giữa không trung, máu tươi cũng vấy ra khắp nơi.
Sở Nam vừa vặn đến trước mặt Sư Sơn, thản nhiên hỏi:
- Ngươi muốn cản ta sao?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden