Nhóm dịch: Hạo Thiên
Sưu Tầm by Bảo Bảo --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Cho nên có người đề nghị như vậy, mọi người cùng kêu lên phụ họa, Quan Bạch Phượng cũng thuận thế nói:
- Được, cứ quyết định như vậy.
Nàng cũng bỏ qua nhân vật không quan trọng như Vũ La.
Sau khi mọi người tiến vào Xà Long sơn, Quan Bạch Phượng bèn nhắc nhở mọi người:
- Không nên coi thường Linh Vật này, ngoại trừ tốc độ rất nhanh, lực công kích của nó cũng hết sức hùng mạnh, ta cũng không muốn các vị có sơ xuất gì.
Mọi người làm thành một vòng tròn, chậm rãi tiến nhập Xà Long sơn. Núi này cũng là một danh lam thắng cảnh bên ngoài Lâm An thành, nhiều văn nhân mặc khách trong lịnh sử từng để lại không ít di bút.
Trong quá trình tìm kiếm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít chữ khắc trên đá.
Mọi người tìm hết một vòng, không thu hoạch được gì.
Các tu sĩ có vẻ tức tối, Quan Bạch Phượng cũng có vẻ bó tay hết cách. Lúc này có một tên tán tu đứng ra, lấy tài liệu ngay tại chỗ, chém một gốc đào trăm năm tuổi, lấy phần thụ tâm trong gốc cây vót thành một thanh mộc kiếm nho nhỏ. Sau đó không biết y thi triển pháp thuật gì, linh quang toát ra trên đầu ngón tay, điểm vào thân mộc kiếm một chỉ, quát to một tiếng:
- Lên!
Mộc kiếm nọ lập tức bay lên, quay tròn một hồi, sau đó nhắm một hướng lảo đảo bay tới.
Tên tán tu kia thi triển pháp thuật này cũng không dễ chịu gì, đầu đầy mồ hôi, nghiến răng một cái:
- Mau đuổi theo.
Không cần y nói, Quan Bạch Phượng đã lập tức đuổi theo.
Thanh tiểu kiếm gỗ đào kia phân biệt phương hướng, quẹo trái rẽ phải, rất nhanh đã bay đến một cái khe núi, sau đó lao mạnh vào một tảng đá thăng tắp cao chừng mười trượng.
chỉ nghe bốp một tiếng, mộc kiếm va phải tảng đá lập tức gãy nát.
Lập tức bên trong tảng đá phát ra một luồng hào quang màu đỏ vô cùng mạnh mẽ, nháy mắt chiếu rọi phạm vi ngàn trượng, Hào quang lóe lên, khiến cho cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, Những kẻ tu vi kém một chút trong số mọi người ở đây lập tức loạng choạng muốn ngã.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, tảng đá nổ tung, vô số đá vụn bay vào người Quan Bạch Phượng đi đầu. Mỗi viên đá vụn như vậy có lực lượng rất hùng mạnh, Quan Bạch Phượng không thể không cẩn thận ứng phó, liên tục lui về phía sau.
mắt thấy đạo hồng quang nọ phóng vút lên cao, chuẩn bị phá không bay đi, Quan Bạch Phượng quát lớn:
- Chưa chịu động thủ, còn đợi khi nào? Đưa các ngươi tới đây, chính là muốn các ngươi ra sức vào lúc này!
Các tán tu thấy đạo hồng quang nọ giống như lưỡi đao xoay tròn liên tục, ngay cả đá vụn trên mặt đất cũng bị nó nghiền thành bụi phấn, Tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng xông lên, hy vọng có thể cầu được phú quý từ trong hiểm cảnh.
Vũ La lại đứng yên bất động, chăm chú nhìn mặt đất nơi tảng đá kia vừa nổ tung.
Trên mặt đất còn để lại một hố sâu, bên trong toát ra một làn khói màu xanh nhạt hết sức khó thấy, Vũ La thấy vậy thầm gật đầu, quả nhiên mình đoán không sai, dưới Xà Long sơn này có một linh mạch hùng hậu, Thiên Sinh Thần Thạch dừng ở nơi này cũng có nguyên do.
Xem ra Quan Bạch Phượng là vì truy tung Thiên Sinh Thần Thạch mà đến, Thiên Sinh Thần Thạch lại không trốn tránh nàng, sau khi phát hiện ra linh mạch kia bèn bay tới đây hấp thu.
Đám tán tu ào lên một lượt, ba người một tổ bao vây Thiên Sinh Thần Thạch vào giữa chặt chẽ. Các loại pháp bảo, pháp thuật tuôn ra như mưa, tuy rằng tu vi những tán tu này không ra gì, nhưng có thể lấy thân phận tán tu lăn lộn trên Tu Chân Giới, chắc chắn phải có một hai thủ đoạn giữ nhà, Lúc này tất cả liều mạng, đông người như vậy cũng tạm thời ngăn cản được Thiên Sinh Thần Thạch.
Lúc này Quan Bạch Phượng cũng đã giải quyết xong đám đá vụn bay về phía mình. Nàng liếc nhìn sang bên, chợt thấy Vũ La vẫn không nhúc nhích, cũng không tức giận, Vũ La ở đây cũng chỉ có một con đường chết, hà tất phải tức giận một người chết làm gì.
Nàng quát to một tiếng, trường quần màu lửa đỏ trên người hóa thành một bức màn lửa, rợp cả đất trời quét về phía đạo hồng quang kia.
Quan Bạch Phượng hết sức tự tin, bởi vì nàng tu luyện Bách Luyện Hỏa Y công của Không Động, công pháp thuộc tính Hỏa vốn là khắc tinh của Linh Vật như Thiên Sinh Thần Thạch này. Lúc trước nàng từng đánh cho khối Thiên Sinh Thần Thạch này đại bại chạy đi, rốt cục chạy tới Xà Long sơn này. Chẳng qua lúc ấy nàng chỉ có một mình, mà tốc độ của Thiên Sinh Thần Thạch quá nhanh, cho nên không ngăn được nó, Lần này có nhiều trợ thủ như vậy, nhất định phải đoạt nó vào tay cho bằng được.
Đám tán tu này đang cố gắng một cách vất vả, bị Thiên Sinh Thần Thạch phóng xuất từng đạo hồng quang đánh cho cả người lẫn pháp bảo loạng choạng tơi tả, suýt nữa không duy trì được vòng vây.
Quan Bạch Phượng dùng màn lửa quét một cái, hung hãn ngăn chặn tất cả hồng quang, xung quanh đám tán tu lập tức hết lời khen ngợi, đệ tử Cửu Đại Thiên Môn quả thật bất phàm.
Quan Bạch Phượng cũng có chút tự đắc, chợt nổi máu khoe khoang, gia tăng Bách Luyện Hỏa Y công lên tới đỉnh phong. Từng đợt lửa ngọn trông như sóng biển ập về phía Thiên Sinh Thần Thạch liên miên bất tuyệt, đốt cho hồng quang kêu lên những tiếng xèo xèo.
Đám tán tu xung quanh kết thành trận pháp, khống chế Thiên Sinh Thần Thạch bên trong, nhưng trận pháp lại thiếu một người, Lý Nguyên Hồng thấy vậy bèn nói:
- Vừa đúng thiếu một người, để cho Vũ La đi lên đi.
Đám tán tu xung quanh lại không đồng ý:
- Lão Lý, lúc trước đã nói, lần này là luận công chia thường. Chúng ta cố gắng rất lâu, mắt thấy thắng lợi sắp tới, tiểu tử kia không làm gì cả, chỉ cần tiến vào đứng cho đủ số, lại chia mất một phần công lao của chúng ta. Chuyện như vậy ngươi đừng nghĩ tới nữa, chúng ta quyết không làm.
Lý Nguyên Hồng cũng không làm sao được, đành phải liếc nhìn Vũ La ra vẻ xin lỗi. Y nhìn thấy Vũ La mỉm cười với mình, thình lình trong nháy mắt, nụ cười ấy đã đến sát trước mặt.
Lý Nguyên Hồng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Vũ La đã mở ra một đạo kết giới linh lực phòng ngự, bao phủ cả hai người vào trong.
Ngay sau đó Lý Nguyên Hồng lập tức nhìn thấy màn lửa của Quan Bạch Phượng bên ngoài nổ ầm ầm, hào quang màu đỏ lửa tung tóe đầy trời. Sau đó Thiên Sinh Thần Thạch bay lên cao, giống như thần vật ngạo nghễ thiên hạ, hóa hào quang bá đạo của nó thành từng thanh quang kiếm, chém giết hoành hành xung quanh.
Quan Bạch Phượng đứng mũi chịu sào, hét thảm một tiếng, trên người toát ra vài đóa huyết hoa, rơi thẳng xuống đất.
Những tán tu còn lại không thể nào chịu nổi, tuy rằng chỉ bị dư lực của vụ nổ quét trúng, nhưng cũng run rẩy toàn thân, chịu nội thương không nhẹ. Quang kiếm của Thiên Sinh Thần Thạch vừa quét qua, lập tức có ba người đầu mình chia lìa, số còn lại cuống quít lui về phía sau, trên người huyết quang chớp lóe, tất cả đều thọ trọng thương.
Duy chỉ có Lý Nguyên Hồng nhờ có Vũ La bảo vệ, cho nên không chút thương tích, Vũ La đẩy nhẹ một cái, Lý Nguyên Hồng tà tà rơi xuống đất. Sau đó hắn xoay người, xông lên nghênh đón Thiên Sinh Thần Thạch giữa không trung.
Lúc này hắn nhớ tới Cốc Mục Thanh. Nếu có Thiên La Địa Võng ở đây, bắt giữ Thiên Sinh Thần Thạch sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng không có Thiên La Địa Võng, Vũ La cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp của mình.
Rào... Một con Thần Hỏa Phượng Hoàng phóng vút lên cao.
Thần Điểu Đồng Hoàn cũng là một món Phù Bảo, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng hùng mạnh hơn nhiều so với pháp bảo bình thường. Hơn nữa Quan Bạch Phượng không hề sai lầm, quả thật lửa có thể khắc chế Thiên Sinh Thần Thạch, chỉ có điều hỏa hậu Bách Luyện Hỏa Y công của nàng chưa đủ mà thôi.
Thần Điểu Đồng Hoàn hóa thành Thần Hỏa Phượng Hoàng bay liệng trên không, tám cái khoen sắt kêu lên loảng xoảng không ngừng. Lửa bùng lên bừng bừng, liên tục va chạm cùng đám quang kiếm của Thiên Sinh Thần Thạch, khiến cho những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, sau đó lửa và quang kiếm đồng thời biến mất.
Vũ La lại vung tay phát động Kỳ Lân Tý, Hắn không muốn để lộ Thiên Mệnh Thần Phù trước mặt những người ở đây, cho nên Kỳ Lân Tý chỉ thông qua lòng bản tay phun ra một luồng lửa đỏ trợ giúp Thần Điểu Đồng Hoàn, vây khốn chặt chẽ Thiên Sinh Thần Thạch.
Thiên Sinh Thần Thạch là Linh Vật, làm sao có thể bị áp chế một cách dễ dàng?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch: Hạo Thiên
Sưu Tầm by Bảo Bảo --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Thình lình hào quang bạo phát trên thân Thiên Sinh Thần Thạch, hung hăng bắn ra ngoài. Một đạo hào quang màu đỏ máu nổ tung, thanh âm chấn động thiên địa, làm cho đất rung núi chuyển. Thần Điểu Đồng Hoàn của Vũ La lập tức bị chấn bay lên cao, Thiên Sinh Thần Thạch vô cùng hung hãn, hóa hào quang màu đỏ máu kia thành mười tám thanh quang kiếm tiếp tục tấn công về phía Vũ La.
Bay tới nửa đường, mười tám thanh quang kiếm kia được linh lực tiếp tục rót vào, càng ngày càng trở nên ngưng thật, giống như pháp bảo phi kiếm bình thường.
Trận chiến này xảy ra vô cùng nhanh chóng, mãi đến lúc này, Quan Bạch Phượng cùng đám tán tu mới nhìn rõ, cường giả đang chiến đấu với Thiên Sinh Thần Thạch trên trời lại là Vũ La.
- Chẳng... chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi sao, thật sự là tiểu tử đó sao?
Tu sĩ cao gầy hơi há miệng, không thể nào ngờ được chuyện đang diễn ra trước mắt.
Lúc này Lý Nguyên Hồng vừa đáp xuống, y vốn có chút giao tình cùng tu sĩ cao gầy, thấy đối phương trọng thương trong lòng không nỡ, bèn tiến tới đỡ dậy:
- Không phải hắn thì còn ai nữa?
- Lão Lý, ngươi không bị thương ư?
Tu sĩ cao gầy hiểu ra rất nhanh, một lúc lâu sau mới buông tiếng than dài, quả nhiên người tốt có kết cục tốt, đạo lý đơn giản ngay cả phàm nhân cũng hiểu được, nhưng lại bị đám tán tu này vứt bỏ, Bọn họ tu đạo bao nhiêu năm như vậy, rốt cục là tu cái rắm gì? Tu sĩ cao gầy chợt cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Những tên tán tu khác cũng trợn mắt há mồm, nhìn chăm chú Vũ La đang chiến đấu oai hùng cùng Thiên Sinh Thần Thạch giữa không trung, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại một câu hỏi duy nhất: Làm sao có thể như vậy được?
sắc mặt Quan Bạch Phượng trở nên hết sức khó coi, không ngờ mình mang về một người thâm tàng bất lộ, cường giả như vậy, muốn giết chết mình bất quá cũng chỉ là cứ chỉ giơ tay nhấc chân, nhưng lại đi theo mình. Dù trí thông minh của Quan Bạch Phượng không cao lắm, nhưng cũng hiểu được nguyên nhân: Thiên Sinh Thần Thạch.
Giữa không trung, mắt thấy mười tám đạo quang kiếm sắp sửa đâm trúng vào thân thể Vũ La, thình lình trong tay hắn xuất hiện một thanh cự kiếm: thần kiếm Thiên Tinh.
Trong nháy mắt mười tám kiếm đã chém tới.
Quang kiếm quả thật là hùng mạnh, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
trước mặt đám tán tu, quang kiếm này cơ hồ là bất khả chiến thắng. Dù là đối mặt Quan Bạch Phượng, mười tám kiếm liên hoàn cũng đủ chém nàng thất bại ngay tại chỗ.
nhưng trước mặt thần kiếm Thiên Tinh, chúng trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Vũ La cũng không có nghiên cứu qua kiếm pháp, nhưng một kiếm vừa rồi phúc chí tâm linh, trong lúc không hay không biết hắn đã dùng tới búa thứ nhất của Bát Hoang Đoán Tạo, Không cần biết bao nhiêu kiếm chém tới, ta chỉ đâm ra ‘một kiếm’ mà thôi.
Choang một tiếng, mười tám thanh quang kiếm bị chấn tan thành vô số điểm sáng.
Trong cùng lúc đó, Vũ La đã nghĩ ra một bộ trận pháp phong ấn, Tam Tài tinh khí thần hợp nhất, đâm ra một kiếm, mũi kiếm nhẹ nhàng điểm lên hào quang của Thiên Sinh Thần Thạch. Trận pháp phong ấn chợt động, tầng tầng hào quang kết nối với nhau, hoàn toàn phong ấn Thiên Sinh Thần Thạch.
Thiên Sinh Thần Thạch tỏ ra hết sức không cam lòng, bạo phát nhiều tầng hào quang màu đỏ máu nồng đậm, ra sức phá vỡ phong ấn, nhưng Bát Hoang Đoán Tạo chính là vô thượng bí quyết vào thời Hồng Hoang, Bát Hoang Ma tộc cũng từng cường thịnh một thời, thống trị toàn bộ thiên hạ, Tuy rằng Thiên Sinh Thần Thạch là thần vật, nhưng dù sao nó cũng không xác định ý thức bản ngã rõ ràng, chiến đấu hoàn toàn dựa theo bản năng. Cho nên nỗ lực hồi lâu, càng giãy dụa càng bị siết chặt.
Nửa canh giờ sau, rốt cục hào quang chợt lóe, trận pháp phong ấn đã hoàn thành, Một viên đá to bằng trứng gà màu đỏ máu từ trên không rơi xuống, Vũ La thản nhiên đón lấy.
- Nếu ngươi dám độc chiếm viên Thiên Sinh Thần Thạch này, Cửu Đại Thiên Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Quan Bạch Phượng quát to một tiếng, viên Thiên Sinh Thần Thạch này vô cùng hữu dụng với nàng, bất kể thế nào cũng không thể để Vũ La cướp đi.
Vũ La không hề do dự, thu Thiên Sinh Thần Thạch vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Sau đó hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn Quan Bạch Phượng:
- Nàng bất quá chỉ là cáo mượn oai hùm, chỉ có thể lừa gạt những người kia. Ngọc bài của nàng bất quá chỉ chứng minh thân phận đệ tử ngoại môn Không Động. Huống hồ cho dù ta giết chết đệ tử thân truyền của Không Động sơn, bọn họ cũng không dám làm gì ta.
Giọng hắn lạnh nhạt, nhưng rõ ràng khiến cho Quan Bạch Phượng có cảm giác hết sức tự tin, Quan Bạch Phượng biến sắc hỏi:
- Rốt cục ngươi là người nào, viên Thiên Sinh Thần Thạch này rất có tác dụng với ta, chỉ cần đạo hữu có thể nhường lại, muốn bao nhiêu ta cũng có thể trả cho đạo hữu.
Vũ La nghe xong cười khinh miệt, Quan Bạch Phượng lại tỏ ra nóng nảy:
- Đạo hữu, ngươi không phải phù sư, lấy viên Thiên Sinh Thần Thạch này cũng không có tác dụng bao nhiêu. Ta không ngại nói cho ngươi biết, ta quen biết một vị phù sư Đại nhân, chỉ cần ngươi chịu trả lại viên Thiên Sinh Thần Thạch này cho ta, ta sẽ chia cho ngươi một nửa ích lợi nhận được từ vị phù sư Đại nhân ấy. Sao hả?
Vũ La vẫn lắc đầu, xoay người định đi.
Quan Bạch Phượng càng thêm gấp gáp:
- Đạo hữu, hẳn ngươi cũng biết một vị phù sư có ý nghĩa thế nào. Viên Thiên Sinh Thần Thạch này, ta đã hứa tặng cho nàng ấy, ngươi hoành đao đoạt ái như vậy, vị phù sư Đại nhân kia nhất định nổi giận, ngươi lấy viên Thiên Sinh Thần Thạch này bất quá chỉ là một phần tài liệu tốt mà thôi, nhưng chắc chắn ngươi không thể nào chịu được lửa giận của một vị phù sư, ngươi làm như vậy rõ ràng là mất nhiều hơn được.
Vũ La hừ lạnh một tiếng, xoay người định đi, chợt Lý Nguyên Hồng bên cạnh cũng tỏ ra nôn nóng, vội giữ hắn lại:
- Vũ La, ngươi điên rồi sao, thật muốn đắc tội với một vị phù sư sao? Sau này ở Tu Chân Giới nửa bước cũng khó đi, sẽ có biết bao nhiêu người muốn giết ngươi để lấy lòng vị phù sư kia. Đây không phải là lúc hành động theo cảm tính...
Vũ La mỉm cười, Lý Nguyên Hồng là người tốt, lúc còn trẻ đã nếm trải qua không ít thiệt thòi. Lúc ấy không có ai chỉ điểm y, hiện tại y đã trải qua, cho nên muốn giúp Vũ La cũng không khác gì mình năm xưa.
- ngươi bất tất phải nhọc lòng, nếu ta không nắm chắc, tuyệt đối không làm như vậy...
- Hừ, ngươi nắm chắc được gì chứ, cho dù ngươi thật sự là đệ tử Cửu Đại Thiên Môn, môn phái ngươi cũng sẽ không vì ngươi mà đắc tội với một vị phù sư.
Đám tán tu bên cạnh vô cùng đố kị, không nhịn được lên tiếng nói.
Quan Bạch Phượng cũng nói:
- Đạo hữu, xin ngươi hãy cân nhắc cho thật kỹ, nếu ngươi cảm thấy phương án phân chia có vấn đề, chúng ta có thể thương lượng lại. Nếu ngươi bỏ đi như vậy, đúng như lời lão Lý, nhất định sau này trên Tu Chân Giới, ngươi muốn đi nửa bước cũng khó.
Vũ La vỗ vỗ bả vai lão Lý:
- về sau nếu có chuyện gì, có thể đến Nhược Lô Ngục tìm ta.
Hắn dứt lời bèn xoay người rời đi, Quan Bạch Phượng thấy hắn không thèm nhìn tới mình, tức tối run rẩy toàn thân:
- Tiểu tử thật là cuồng vọng, cho rằng mình có chút bản lãnh đã là thiên hạ vô địch hay sao? ngươi hãy chờ xem, tính tình ngươi như vậy ắt sẽ có ngày bị người dạy dỗ.
Nàng còn đang nói, đột nhiên giữa không trung vang lên tiếng ầm ầm đùng đùng như tiếng sấm, ngay sau đó có một luồng hỏa cầu bay tới, chỉ trong thoáng chốc, hỏa cầu này đã bành trướng to bằng một căn phòng, ép cho mọi người ngã lăn ra đất.
Quan Bạch Phượng thấy vậy hết sức vui mừng, gọi to với Vũ La lúc này còn chưa đi xa:
- Tiểu tử kia, không phải là ngươi không biết sợ sao, vị phù sư kia đã tới, có giỏi đừng chạy...
Vũ La cũng nghe thanh âm như sấm nổ kia, sắc mặt chợt trở nên kỳ quái. Hắn ngẩng đầu lên nhìn hỏa cầu đang bay tới trên đầu, nhất thời lộ vẻ do dự.
Quan Bạch Phượng cười to:
- Ha ha ha, sợ rồi sao, hãy chờ xem ngươi sẽ bị toàn Tu Chân Giới truy sát.
Lửa bắn ra bốn phía, nhưng không có sức nóng, ngọn lửa rơi xuống đất giống như một làn gió mát thổi qua.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch: Hạo Thiên
Sưu Tầm by Bảo Bảo --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Thiếu 212
Bên trong quả cầu chính là một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý phái. Xe ngựa do sáu con Điện Vĩ Lôi Báo lông đen pha vàng, đuôi sinh lôi điện kéo, tốc độ rất mau. Xe ngựa đi qua lưu lại hai vết bánh xe lửa cháy bừng bừng, một lúc lâu sau mới tắt.
Quan Bạch Phượng lồm cồm bò dậy hành lễ:
- đệ tử ngoại môn Không Động Quan Bạch Phượng, cung nghênh Đại nhân.
Đầu tiên đám tán tu dưới đất chú ý tới xa phu. Người này cao lớn khôi ngô, y phục bên ngoài không che được cơ bắp nổi vồng trên người. Xa phu này hùng tráng vô cùng, quả thật là một trang hảo hán.
nhưng lại không phải là hảo hán, mà là một nữ nhân.
Tuy rằng đám tán tu rất muốn bật cười, nhưng không ai dám cười, Đây chính là người bên cạnh phù sư Đại nhân, hơn nữa có thể nhìn ra chiến lực của nữ xa phu lực lưỡng này cao tuyệt, nếu dám chọc giận người ta, nói không chừng chỉ cần một rơi của nàng cũng thừa sức lấy mạng bọn chúng.
Thấy nhan sắc xa phu như vậy, bọn tán tu cũng không hy vọng gì ở vị chủ nhân của xe ngựa này. Không ngờ cửa xe vừa mở, một đôi chân thon thả trắng như ngọc thò ra, mang một đôi hài đỏ thêu kim hoa.
Tuy rằng vóc người nàng không cao lắm, nhưng quả thật vô cùng cân đối, hoàn mỹ vô cùng. Hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp, chắc chắn là một vị tuyệt sắc mỹ nhân, chỉ là đầu mày cuối mắt vị mỹ nhân này như có một tầng sương lạnh bao phủ, khiến cho người ta có cảm giác như đối diện một tảng băng.
Đám tán tu thầm nuốt nước bọt, lại bị xa phu hung hăng nhìn lướt qua, nhất thời cũng không dám nhìn nữa, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Mỹ nhân nọ vừa xuống xe ngựa, không hề khách sáo với thái độ ân cần của Quan Bạch Phượng, chỉ thản nhiên hỏi:
- Chuyện kia làm tới đâu rồi?
Quan Bạch Phượng vội vàng dập đầu tạ tội:
- Đại nhân, là ta kém cỏi bất tài, viên Thiên Sinh Thần Thạch kia đã bị người cướp đi.
Mỹ nhân nghe vậy không khỏi cau mày, nữ xa phu kia lập tức rống lên giận dữ:
- Cái gì, bị cướp rồi sao, ai dám cướp đồ của chúng ta, chán sống...
Quan Bạch Phượng mừng thầm, lập tức chỉ về phía Vũ La:
- Là hắn.
Nữ xa phu quay phắt đầu nhìn lại, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, sau đó thò tay ra kéo kéo tiểu thư của mình:
- Tiểu thư...
Mỹ nhân kia quay sang nhìn thấy Vũ La, cũng tỏ ra vô cùng sửng sốt, theo bản năng hỏi:
- Thì ra... ngươi cũng ở đây...
Ma Ngao đột nhiên xoay người, không chút khách sáo tát vào mặt Quan Bạch Phượng một cái. Một tiếng bốp giòn giã vang lên, Quan Bạch Phượng bị đánh bay lên, lộn trên không hai vòng ngã xuống đất thật mạnh.
Quan Bạch Phượng bị đánh đến nỗi choáng váng mặt mày, ngơ ngác nhìn Ma Tử Câm, nhưng lúc này Ma Tử Câm đang nhìn chăm chú Vũ La, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Ma Ngao thở hổn hển bước tới, một tay chộp cổ Quan Bạch Phượng xách bổng lên, giống như diều hâu chộp gà:
- Vũ huynh đệ chính là ân nhân cứu mạng ta cùng tiểu thư, ngươi muốn chết hay sao?
Quan Bạch Phượng bất quá chỉ là một đệ tử ngoại môn của Không Động, cho dù nàng là đệ tử nội môn, Không Động cũng sẽ không vì nàng mà kết oán với một vị phù sư tương lai như Ma Tử Câm, Hơn nữa nàng cũng biết rõ tính tình Ma Ngao, dù giết chết mình cũng không chút bận lòng.
- Ta... ta...
Lúc này nàng bị Ma Ngao nắm cổ, không thể nói nên lời, khẩn trương tới nỗi vẻ mặt đỏ bừng, tứ chi múa may loạn xạ.
ánh mắt Ma Tử Câm nhìn Vũ La phức tạp, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, Câu ‘ân nhân cứu mạng’ của Ma Ngao đã thức tỉnh nàng, dịu dàng thi lễ với Vũ La:
- Bái kiến Vũ huynh đệ.
Vũ La nhanh chóng đáp lễ:
- Ma cô nương khách sáo rồi.
Đám tán tu trợn mắt há mồm, vốn tưởng rằng vị phù sư kia đến đây tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Vũ La, bọn chúng đang vui mừng trước tai họa của kẻ khác, nhưng không ngờ kết quả khiến cho bọn chúng hết sức bất ngờ. Quan Bạch Phượng mà bọn chúng dựa vào bị người ta đánh cho gãy hết răng cửa, Vũ La lại trở thành ân nhân cứu mạng của người ta.
Chuyển biến này thật sự quá nhanh, làm cho bọn chúng có hơi thích ứng không kịp.
Ma Ngao lên tiếng hỏi:
- Vũ huynh đệ, xử trí tiện nhân này thế nào đây?
Vũ La khoát tay:
- Bất quá chỉ là một con chó ỷ thế hiếp người mà thôi, tống cổ đi là được.
Ma Ngao đáp ứng một tiếng, thình lình ném Quan Bạch Phượng lên không. Sau đó hai chân nàng giậm mạnh một cái, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ, không thấy Ma Ngao đâu nữa.
Giữa không trung, Ma Ngao lăng không xoay tròn hai vòng, đá ra một cước lật người vô cùng đẹp mắt, trúng vào mông Quan Bạch Phượng, Quan Bạch Phượng hét thảm một tiếng, bị đá bay ra ngoài xa mấy trăm trượng, rơi xuống một bụi cỏ.
Vũ La cười khổ:
- Không phải ta bảo nàng chỉ cần tống cổ đi sao?
Ma Ngao gật đầu:
- Đúng, đã ‘tống’ đi rồi.
Vũ La chợt hiểu, gãi gãi đầu:
- Đúng, đúng, là ta dùng từ sai lầm, Ma Ngao nàng Tuệ Căn bất phàm, năng lực thông hiểu thật là...
Ma Ngao cười ngượng ngập:
- Tiểu thư cũng thường xuyên khen ta như vậy...
Nàng lại kích động hỏi:
- Vũ huynh đệ, vì sao ngươi lại ở đây?
Vũ La dang rộng hai tay, ra vẻ vô tội:
- Có người lôi kéo ta nhập bọn, ta nghe nói có Thiên Sinh Thần Thạch, cho nên gia nhập tới đây.
Dứt lời hắn lấy Thiên Sinh Thần Thạch trong Thiên Phủ Chi Quốc ra, tiện tay ném cho Ma Ngao:
- Nếu các vị cần, đương nhiên ta sẽ không nuốt chửng.
Ma Tử Câm ấp úng nói:
- Ma Ngao, trả lại cho Vũ huynh đệ.
Ma Ngao sửng sốt:
- Tiểu thư, viên đá này rất quan trọng...
Ma Tử Câm vẫn nói như trước:
- Đây là do Vũ huynh đệ lấy được, hai ta đã chịu ân cứu mạng của Vũ huynh đệ, làm sao có thể lấy đồ của người ta...
Ma Ngao vô cùng không muốn, nhưng cũng đành trả Thiên Sinh Thần Thạch màu đỏ máu lại cho Vũ La:
- trả lại cho ngươi, tiểu thư thật câu nệ, thật ra ta cảm thấy hai người các vị...
- Ma Ngao!
Ma Tử Câm quát to một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên là nàng đã nổi giận thật sự, Ma Ngao khẽ bĩu môi, nhưng cũng ngoan ngoãn im bặt.
Ma Tử Câm lại thi lễ với Vũ La:
- Đa tạ ý tốt của Vũ Đại nhân, nhưng chúng ta còn chưa trả xong ân cứu mạng khi trước, hiện tại bảo vật như vậy, bất kể thế nào chúng ta cũng không dám nhận.
Vũ La có thể nhìn ra viên Thiên Sinh Thần Thạch này đối với Ma Tử Câm vô cùng quan trọng, bằng không Ma Ngao sẽ không tỏ ra như vậy. Tính cách Ma Ngao cũng gần giống như nam tử hán, hào sảng phóng khoáng, nếu không phải thật sự cần, nàng cũng sẽ không nhận.
- Vì sao các vị không ở Thẩm Phán Đình, chẳng lẽ chạy tới đây chỉ vì viên Thiên Sinh Thần Thạch này sao?
sắc mặt Ma Tử Câm vẫn bình tĩnh nhưng không đáp, Ma Ngao tức giận bất bình hừ một tiếng:
- Chúng ta bị Nhị thúc đuổi ra ngoài.
Vũ La không nhịn được liếc nhìn Ma Tử Câm một cái, Nữ nhân này quả thật lắm nạn tai, chuyện trước rõ ràng là Nam Cung Bảo sai, thế nhưng không ai truy cứu, chắc chắn là dư luận bất lợi cho Ma Tử Câm. Tuy rằng thân phận phù sư tương lai của nàng khiến cho người ta không dám chỉ trích ngay mặt, nhưng cũng khó lòng tránh khỏi những lời bàn tán sau lưng,
Phán Quan Ma Cửu Long e rằng cũng vì muốn tốt cho điệt nữ, cho nên mới để cho nàng rời khỏi Thẩm Phán Đình.
Xảy ra chuyện như vậy, bị đuổi cổ khỏi nhà, không ai cảm thấy vui vẻ gì.
Vũ La thầm than một hơi, vô cùng thông cảm cho Ma Tử Câm, Tuy rằng lúc này nàng tỏ ra bình thản, nhưng những lúc không người không biết đã đổ bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu đắng cay cực khổ, mình nàng chịu đựng.
Vũ La nhìn quanh, Quan Bạch Phượng bị ‘tráng sĩ’ Ma Ngao đánh bay vẫn nằm yên bất động, đám tán tu vẫn đang nhìn chăm chú, Hắn bèn nở một nụ cười:
- Hay là chúng ta vừa đi vừa nói, những người này, phiền Ma cô nương...
Suýt nữa hắn buột miệng nói ra chữ ‘tống cổ’ như lần trước, vội vàng sửa lại:
- Để bọn họ đi đi.
Gần đây Ma Ngao đi theo tiểu thư cũng đã chịu nhiều uất ức, chủ yếu là về tâm lý, vất vả lắm mới gặp được một người quen có thể tâm sự, tự nhiên hết sức vui mừng, nhưng Ma Tử Câm lại tỏ ra do dự.
Ban đầu nàng nhìn thấy Vũ La, quả thật có cảm giác ngạc nhiên vui mừng, tình cảm nhớ nhung của thiếu nữ bừng bừng kích động.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch: Hạo Thiên
Sưu Tầm by Bảo Bảo --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
nhưng rất nhanh Ma Tử Câm đã tỉnh táo lại, thanh danh của mình đã hỏng, cũng không thể làm liên lụy tới Vũ La, người ta còn có tiền đồ rộng lớn. Cô nam quả nữ đi chung, lại có nhiều người thấy như vậy, sau này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ là bất lợi rất lớn cho Vũ La.
Muốn nhẫn tâm cự tuyệt, nhưng không biết làm thế nào, nàng vừa nhìn thấy dáng người quen thuộc của Vũ La, trong lòng đã cảm thấy vô cùng đau xót. Không biết mình đã gây nên tội nghiệt gì, vì sao mình lại phải chịu đựng tất cả chuyện này, yêu phải người mà mình không thể yêu...
Nàng cắn chặt răng, cố kềm lại nước mắt sắp sửa trào ra, giọng thẫn thờ:
- Ma Ngao, có lẽ Vũ Đại nhân còn bận rộn chuyện khác, chúng ta đừng làm mất thời gian của người ta...
Vũ La xua tay:
- Ta cũng không có chuyện gì, đi thôi. Đã lâu không gặp, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện.
Ma Ngao nghe vậy mừng rỡ vô cùng, vốn nàng cũng biết một chút lòng dạ của tiểu thư, biết tuy rằng ngoài miệng tiểu thư từ chối, nhưng trong lòng lại rất muốn đi chung với Vũ La. Nàng hiểu rõ nỗi khổ trong lòng tiểu thư, cho nên không đợi Ma Tử Câm đồng ý, nàng đã thu xe ngựa lại, kéo Vũ La đi trước.
Ma Tử Câm tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn theo Ma Ngao, quả thật trong lòng nàng có khát vọng như vậy, bằng không lúc này quát ngăn Ma Ngao cũng không phải là không được, nhưng nàng cảm thấy tiếng quát của mình không thể thốt ra. Nàng mơ hồ cảm thấy, nếu lần này mình quát ngăn Ma Ngao, vậy sau này mình cùng Vũ La sẽ hoàn toàn là khách qua đường. Nghĩ đến chuyện này, nàng cảm thấy tim mình đau nhói, rốt cục không đành lòng, chỉ có thể thẫn thờ theo sau.
Vũ La chợt quay đầu lại nói với Lý Nguyên Hồng:
- Lý Đại ca, khi nãy ta đã nói, nếu có chuyện gì khó khăn, hãy tới Yên sơn Nhược Lô Ngục tìm ta.
Ma Ngao đã lôi tuột Vũ La đi, bắt đầu dài dòng kể lể.
Thì ra trước đây tuy rằng Ma Tử Câm được một vị phù sư coi trọng, định ra danh phận thầy trò, nhưng vào lúc ấy tu vi Ma Tử Câm còn chưa đủ, nên chưa thể học tập chế phù.
Sau khi Nam Cung Bảo từ hôn, Ma Cửu Long cũng vì lo cho điệt nữ, cho nên bảo nàng tạm thời lui ra khỏi Thẩm Phán Đình, ở nhà tĩnh dường một thời gian.
Sau khi về Ma gia, đám đường tỷ đường muội, tẩu tử tức phụ vốn lúc trước đố kị nàng tới mức điên cuồng, bèn nhân dịp này ném đá xuống giếng, Bọn chúng nói rằng nàng không giữ tròn phụ đạo, dùng toàn những từ ngừ độc ác như hồ ly tinh, kỹ nữ... để giễu cợt nàng.
Ma Tử Câm ngoài cứng trong mềm, không quen tranh đấu miệng lưỡi cùng người khác. Sau vài lần uất ức như vậy, ngược lại càng thêm cứng cỏi, quyết định không ra khỏi cửa, lòng như nước đứng, tự mình bế quan tu luyện.
Cứ như vậy, cảnh giới của nàng đột phá liên tiếp, đạt tới cấp bậc mà sư phụ yêu cầu.
Mà lúc này, dường như vị phù sư kia cũng cảm ứng được, bèn vượt qua ngàn dặm xa xôi chạy tới Ma gia, nói ra một tin khiến cho toàn Ma gia kinh hãi.
Thì ra vị phù sư này lại tìm thêm được một vị truyền nhân.
Phù sư khó được, nguyên nhân lớn nhất là vì điều kiện truyền thừa của phù sư hết sức hà khắc. Rất nhiều phù sư cả đời tìm khắp nơi không được một vị truyền nhân, lúc này một vị phù sư có thể tìm được hai vị truyền nhân, quả thực chính là một kỳ tích.
Thế nhưng kỳ tích này lại xảy ra bên cạnh Ma Tử Câm. Hơn nữa tuy rằng đối với phù sư là kỳ tích, nhưng đối với Ma Tử Câm lại không phải là một tin tốt.
Vốn vị sư phụ toàn tâm toàn ý dạy dỗ mình hiện tại thu thêm một đồ đệ, cũng tương đương phải chia ra một nửa tinh lực và tài nguyên ra. Chuyện này cũng còn tạm, sư phụ nàng lại còn định ra một thử thách: lễ vật bái sư.
Bắt hai đồ đệ chia nhau đi tìm lễ vật bái sư, ai tìm được thứ trân quý hơn, kẻ đó sẽ là khai sơn Đại đệ tử.
Chuyện này khiến cho Ma Tử Câm hoàn toàn nhận mệnh. Mình vốn mệnh khổ, hiện tại chuyện tốt duy nhất của mình còn bị hành hạ giày vò như vậy.
Tuy rằng trong lòng đau khổ, nhưng nàng cũng chỉ có thể ra ngoài cố gắng tìm lễ vật bái sư. Vốn nàng đã nhắm viên Thiên Sinh Thần Thạch này để làm lễ vật bái sư, thế nhưng hiện tại, Thiên Sinh Thần Thạch đã bị Vũ La đoạt mất, thời gian lại không còn kịp nữa rồi.
Vũ La nghe xong vô cùng xấu hổ, vội vàng lấy Thiên Sinh Thần Thạch ra, nhưng bất luận hắn nói thế nào, Ma Tử Câm cũng không chịu nhận.
Vũ La đang hết đường xoay xở, bỗng nhiên Thiên Phủ Chi Quốc có chút dị động, hắn bèn cho một cỗ thần niệm tiến vào, chỉ thấy nhánh Thần Chi trước đây hiện tại đã chín.
Trên Thần Chi hiện tại chỉ còn lại hai phiến Thần Diệp, bất quá so với bốn phiến Thần Diệp lần đầu tiên lại có phẩm chất tốt hơn rất nhiều.
Lần này vẻ ngoài Thần Chi có hơi xấu xí, màu sắc hơi đen, có thể là vì hấp thu quá nhiều linh khí kim loại của quặng Ô Thiết mà ra.
Vũ La thoáng động trong lòng, lập tức có chủ ý.
Hắn bèn lấy nhánh Thần Chi từ trong Thiên Phủ Chi Quốc ra, giao cho Ma Tử Câm:
- Bất kể thế nào, cũng là ta đoạt đi thứ này của nàng, Đây là một nhánh đào mộc năm trăm năm hỏa hậu, nàng hãy cầm lấy. Đây cũng là tài liệu tốt để luyện chế linh phù, đương nhiên so ra còn kém Thiên Sinh Thần Thạch, nhưng vẫn còn hơn là nàng đi tay không.
Ma Tử Câm do dự một chút, quả thật nàng chưa chuẩn bị được gì, lễ vật bái sư lại không thể thiếu. Dù sao nhánh đào mộc năm trăm năm hỏa hậu cũng không phải là vật quá quý hiếm gì, thứ này cũng có thể thu nhận được.
- Đa tạ Vũ Đại nhân.
Nàng cố ý tỏ ra khách sáo, để tạo ra khoảng cách với Vũ La, lại không biết làm như vậy là ngược với thường tình, vốn nàng không phải là loại người câu nệ như vậy, ai nhìn thấy cũng biết là không thích hợp.
Vũ La nhìn thấy, nhưng cũng không nói toạc ra.
Dọc trên đường đi Ma Ngao vô cùng hưng phấn, nói hết tất cả những uất ức mà nàng phải chịu trong mấy ngày qua, Ma Tử Câm bên cạnh ngăn cản vài lần, lại thấy Ma Ngao nói như tên bắn không theo kịp, chỉ có thể thở dài mặc nàng nói cho thỏa chí.
Vũ La nghe tao ngộ của Ma Tử Câm vô cùng thông cảm, sắc mặt hắn lộ vẻ thân thiết như trước. Cảm giác ấm áp này lại khiến cho Ma Tử Câm động lòng, nhưng lại cảnh giác: Mình là một kẻ xui xẻo, đừng để liên lụy người ta.
nhưng trong hơn nửa năm qua, cuộc đời nàng thay đổi rất nhanh, cơ hồ không có ai quan tâm tới nàng như vậy. Bỏ đi lớp mặt nạ cứng cỏi bên ngoài, nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, lúc gặp phải cực khổ vất vả rất cần người khác an ũi, thậm chí nàng vô cùng khao khát cảm giác này.
Ánh mắt Vũ La dịu dàng như biển cả, dễ dàng khiến cho nàng đắm chìm trong đó.
Ma Tử Câm bắt đầu lừa mình dối người: Được rồi, chỉ chờ đi xong đoạn đường này, sau đó chia tay với hắn là được, cùng lắm thì sau này không bao giờ gặp nữa...
Cứ như vậy trong lúc không hay không biết, ba người tới một nơi, giọng nói có chút lo sợ không yên của Ma Ngao vang lên thức tỉnh Ma Tử Câm:
- Tiểu thư, chúng ta đến rồi.
Ma Tử Câm bừng tỉnh, ngẩng đầu lên chỉ thấy đã tới chân một ngọn núi lớn:
- Đã tới Vọng Vân sơn rồi...
Vọng Vân sơn là nơi mà sư phụ Ma Tử Câm ở tạm, lão bảo hai đồ đệ ai nấy đi tìm lễ vật bái sư, định hôm nay tụ hợp ở Vọng Vân sơn.
Dọc trên đường đi, Ma Tử Câm mãi chìm đắm trong cảm giác ấm áp kia, vô tư không biết Ma Ngao thi triển pháp thuật mang theo nàng, một ngày ngàn dặm, không bao lâu sau đã chạy tới Vọng Vân sơn.
Chuyện đã đến nước này, Ma Tử Câm tỉnh táo trở lại, sửa sang y phục một chút, chuẩn bị vào núi.
Trên không phía nam, thình lình lóe lên một đạo hào quang, sau đó là tiếng rít gió kéo dài, chói tai như tiếng ung kêu. Một thanh phi kiếm to bằng thuyền nhỏ gào thét bay tới.
Trên phi kiếm có một thiếu nữ áo vàng dáng người thanh mãnh, chỉ là ngực và mông đều hết sức ‘bằng phẳng’. Tay thiếu nữ bấm pháp quyết, phi kiếm kia lập tức hạ xuống.
- Ủa, đây không phải là Ma Tử Câm cô nương bị đuổi ra khỏi nhà sao...
Giọng thiếu nữ áo vàng kia vô cùng khinh miệt, không có chút tôn trọng nào.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch: Hạo Thiên
Sưu Tầm by Bảo Bảo --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Ma Ngao nổi giận:
- Hoàng Nguyệt Mi, ngươi nhập môn sau tiểu thư ta, nói năng phải tôn trọng một chút.
Hoàng Nguyệt Mi tỏ ra kiêu ngạo:
- nhưng sư tôn đã nói, ai tìm được lễ vật bái sư trân quý hơn, kẻ đó sẽ là khai sơn Đại đệ tử.
Nàng nhìn lướt qua chủ tớ Ma Tử Câm, thấy sắc mặt hai người không dễ chịu gì, hiển nhiên là không tìm được bảo bối gì tốt, không khỏi cười đắc ý:
- bản cô nương tìm được một khối Vạn Niên Ngọc Tủy Thai, gần với thần vật Tiên Thiên. Ta thấy vị trí khai sơn Đại đệ tử lần này chắc chắn sẽ thuộc về ta, ha ha ha...
sắc mặt Ma Ngao trở nên hết sức khó coi, dù là Ma Tử Câm đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cũng lộ vẻ không cam lòng.
- Tiểu thư...
Ma Ngao không nhịn được định lên tiếng khuyên giải, Ma Tử Câm đã khoát tay ngăn lại:
- ngươi còn chưa hiểu ư, sư tôn bảo chúng ta đi tìm lễ vật bái sư chính là thử thách, không phải là lão nhân gia người ham chút lễ vật ấy.
- Thử thách ư?
Ma Ngao không hiểu.
Ma Tử Câm theo bản năng liếc mắt nhìn Vũ La một cái, Vũ La nói tiếp:
- Chính là thử thách cơ duyên của đệ tử.
Phù sư càng cần tới cơ duyên hơn cả tu sĩ thông thường.
Trong lòng Ma Tử Câm đột nhiên này ra một ý nghĩ hoang đường: Chẳng lẽ mình cùng Vũ La tâm ý tương thông?
Trong lòng nàng lúc này dường như có một con ngi đang húc loạn, bị ý nghĩ này làm cho bối rối, thẹn thùng, tức giận, nhưng có tới bảy phần lại là cảm giác vui mừng.
Ma Ngao bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là như vậy, tiểu thư đã cảm thấy đây không phải là cơ duyên của mình, cho nên mới không chịu nhận...
- Nói những lời vô nghĩa này có ích lợi gì?
Hoàng Nguyệt Mi hừ một tiếng:
- Ma Tử Câm, chờ ta thành khai sơn Đại đệ tử, tương lai sau khi sư phụ cưỡi hạc về trời, ta sẽ là Chưởng môn bản môn, ngươi không giữ phụ đạo, thanh danh ô uế, làm nhục sư môn, sớm muộn gì ta cũng sẽ trục xuất ngươi ra khỏi môn trường.
Hoàng Nguyệt Mi dứt lời, lập tức hóa phi kiếm thành một chiếc trâm cài lên đầu, uốn éo mông đi vào trong núi.
Vũ La cảm thấy tức tới, hừ lạnh một tiếng thóa mạ:
- Không có mông, không có eo, dáng người như thanh củi, còn uốn éo cái rắm.
Ma Ngao chính là ‘tráng sĩ' không kiêng kị những lời này, nhất thời khoái chí bật cười ha hả.
Ma Tử Câm cũng đỏ bừng mặt, không khỏi lườm hắn một cái, không ngờ hắn lại có giọng điệu này, cảm thấy có vẻ mới mẻ. Nhìn lại thấy Vũ La đang nhìn mình như cười như không, lập tức hiểu rằng đây là hắn muốn trút giận thay mình, tuy rằng trong lòng vui mừng, nhưng chợt cảm thấy buồn bã: Ta cùng hắn, được sao...
Hoàng Nguyệt Mi tức tối giận dữ:
- tiểu tử khốn kiếp kia, ngươi có biết ta là ai chăng? Dám đắc tội với một vị phù sư tương lai, có lẽ ngươi chán sống rồi...
Nàng rút trâm trên đầu ra, một đạo điện quang màu tím xuất hiện trên trâm, rung động xè xè, điện quang giăng mắc.
Vũ La cũng không cam yếu thế, lập tức triệu hồi thần kiếm Thiên tinh ra.
Thượng cổ hung khí này vừa xuất hiện, nhất thời toát ra một cỗ hung uy giống như sóng dữ xô bờ, áp chế Hoàng Nguyệt Mi vô cùng chặt chẽ.
- Sao hả, ta nói sai rồi sao? Người như nàng quả là thảm kịch trần gian, đã không có vốn liếng câu dẫn nam nhân, lại cứ ôm lòng thích câu dẫn nam nhân. Đáng tiếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, có được chỗ nào có thể khiến cho người ta nhìn lâu? Cho dù tương lai nàng trở thành phù sư thì đã sao, cũng phải cả đời cơ khổ một mình, sống nốt quãng đời còn lại trong cô đơn tịch mịch.
- ngươi...
Hoàng Nguyệt Mi tức tới nỗi tuôn trào nước mắt. Nàng vốn sinh ra trong gia đình gia giáo, từ nhỏ đã được dạy dỗ tam tòng tứ đức, cho nên vẫn thấy bực tức chuyện Ma Tử Câm thối hôn. Nàng cảm thấy người như Ma Tử Câm làm sao còn mặt mũi sống trên thế gian này. Theo cảm nhận của nàng, phù sư không quan trọng, giúp chồng dạy con mới là sự nghiệp cả đời của một nữ nhân.
Vũ La mắng một trận rất nặng, nói rằng nàng không tìm được nam nhân, quả thật là ác độc vô cùng.
Cũng vì một câu thuận miệng của Vũ La đã chạm trúng chỗ đau cùng nàng, Hoàng Nguyệt Mi nay đã lớn như vậy, vẫn chưa có ai tới nhà cầu hôn.
Nàng cũng không tới nỗi xấu xí tệ hại như Vũ La nói, tuy rằng dáng người hơi gầy một chút, nhưng mà dung mạo cũng không tệ, tối thiểu cũng không kém hơn Ma Tử Câm.
Trên thực tế cũng có người thích vóc dáng của nàng, chẳng qua gia sự Hoàng Nguyệt Mi có hơi cổ quái, cho nên không ai dám tới cầu hôn mà thôi.
Vũ La chỉ là cảm thấy hơi khó chịu, muốn trút giận thay Ma Tử Câm một phen. Không ngờ chỉ mắng vài câu đã khiến cho người ta rơi nước mắt, nhất thời có cảm giác thành tựu, gãi gãi đầu:
- Chẳng lẽ gần đây thực lực về phương diện đấu khẩu của ta tăng tiến?
Đúng lúc này, một giọng hùng hậu vang lên trong núi:
- Là vị đạo hữu phương nào ghé bước qua đây? Đạo hữu cầm thượng cổ thần khí trong tay, cần gì phải làm khó vãn bối như vậy, xin thỉnh vào núi một phen.
Hoàng Nguyệt Mi cùng Ma Tử Câm nghe thấy thanh âm này, nhất thời vui vẻ:
- Sư phụ.
sắc mặt Vũ La trở nên cổ quái, hắn nhìn vào sâu trong Vọng Vân sơn, trái cổ giật giật vài cái, sau đó bất chợt nở một nụ cười khổ, lắc lắc đầu.
Hoàng Nguyệt Mi hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- ngươi cũng bị con hồ ly tinh này dẫn dụ phải không? Hừ, tiện nhân như vậy cũng chỉ có thể dẫn dụ xú nam nhân không có cốt khí như ngươi, ngươi hãy chờ đó, ta sẽ nói sư phụ dạy dỗ ngươi một phen.
Nàng cài trâm lên đầu trở lại, sau đó bước nhanh vào núi,
Vũ La cũng thu thần kiếm Thiên Tinh trở về, Ma Tử Câm bên cạnh có chút lo sợ bất an.
- Hay là ngươi đi trước đi, sư phụ ta rất hay bao che khuyết điểm, ngươi ức hiếp Hoàng Nguyệt Mi như vậy, nàng sẽ trở thành khai sơn Đại đệ tử, chắc chắn sư phụ sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vũ La lắc đầu:
- Ta đi rồi, không phải nàng càng thêm khó xử hay sao?
Dứt lời, cất bước tiến vào trong núi.
Ma Tử Câm cùng Ma Ngao thầm lo lắng, vội vàng theo sau, Hai nàng không nghe thấy Vũ La lẩm bẩm một câu:
- Thật không ngờ rằng gặp lại cố nhân ở nơi này...
Vọng Vân sơn không phải là danh lam thắng cảnh gì, sở dĩ sư phụ Ma Tử Câm chọn nơi này là vì vị trí địa lý thuận tiện.
Một ngọn sơn phong trong núi bị người dùng đại pháp lực cất ngang nửa đỉnh núi, hình thành một bình đài.
Một tòa cung điện hết sức huy hoàng, cột bằng ngọc bích, gạch bằng bạch ngọc, ngói bằng hồng ngọc, tọa lạc sừng sững trên bình đài.
Trên quảng trường rộng rãi phía trước cung điện, bày ra một ngôi bảo tọa vàng rồng còn to hơn cả Sơn Hải Tọa của Vũ La, bảo tọa này dài một trăm tám mươi trượng, rộng tám mươi trượng, cao bảy mươi trượng, trên đó khảm đầy các loại bảo thạch, ánh sáng lóe lên chói mắt.
bảo tọa thật lớn... Ngoài ra còn có một chiếc Thái Sư ỷ, một lão nhân tướng mạo gầy gò vàng vọt đang ung dung ngồi trên ghế.
- Sư tôn.
Ma Tử Câm và Hoàng Nguyệt Mi đồng thời quỳ xuống, Ma Tử Câm cũng nhanh chóng hành lễ, chỉ có Vũ La vẫn đứng yên bất động.
Lão nhân nọ cũng coi thường Vũ La, phù sư quen ở trên cao, thông thường rất hiếm khi coi trọng người nào. Có thể để cho Vũ La đứng ở nơi này, quá nửa là nể trọng lực lượng hùng mạnh của thần kiếm Thiên Tinh.
- Đứng lên đi, các con mang tới lễ vật bái sư đủ chưa?
Giọng lão nhân hết sức hùng hậu, hơn nữa tinh thần quắc thước, khiến cho người ta cảm thấy như bậc trưởng giả đạo mạo.
Hoàng Nguyệt Mi vội vàng lấy trong không gian trữ vật ra một chiếc hộp ngọc, hai tay dâng lên:
- Sư tôn, đây là Vạn Niên Ngọc Tủy Thai mà đồ nhi tìm được.
mắt lão nhân sáng rực:
- Vạn Niên Ngọc Tủy Thai ư, tốt, tốt lắm, mau dâng lên cho vi sư xem thử.
Hoàng Nguyệt Mi vui mừng dâng hộp ngọc lên tận tay lão nhân, Lão nhân đón lấy mở ra xem, lập tức có một cỗ bảo quang xuất hiện, toát ra linh khí tươi mát như có như không, khiến cho lão nhân không khỏi chấn động tinh thần.
- Tốt, tốt, quả là bảo bối...
Lão gật đầu khen ngợi, thu lấy hộp ngọc, hài lòng gật gật đầu với Hoàng Nguyệt Mi:
- Con lui xuống trước đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina