Chương 40: Tiệc Rượu Trung Thu (tam)
Người dịch: 1nguoiban.net
Người biên tập: banbe
Nguồn: feiku.com
Lý Nghi biến sắc, nhướng mày, không nói gì thêm.
Lý Kỳ bất mãn trừng mắt nhìn y:
- Dương Hồi, đừng có ác khẩu mắng người.
Dương Hồi vội vàng ha hả cười, quay đầu không nói.
Tiêu Duệ thản nhiên đảo mắt nhìn Dương Hồi, lại nhìn Hàm Nghi công chúa Lý Nghi đang ngồi ngay ngắn, làm sao không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn chỉ nhếch miệng cười khẽ. Trong lịch sử chẳng phải đã ghi lại rằng Hàm Nghi công chúa sau này sẽ gả cho vị Phò mã Dương Hồi này sao? Nói như vậy, gã thanh niên thần sắc kiêu căng Dương Hồi này chính là đi theo Lý Nghi tới Lạc Dương rồi.
Hắn cúi người thi lễ về phía Lý Nghi và Lý Kỳ, sau đó về lại chỗ của mình.
Lô Tuyền đứng lên giảng hòa, gã nhìn bầu trời mờ tối, khoát tay áo, cho bọn hạ nhân xung quanh bật đèn trời lên. Những ngọn đèn lay động trên sân, trời thu hiu quạnh, xung quanh đài thưởng nguyệt, cảnh tượng thật vắng lặng, yên ả.
- Hai vị điện hạ, hạ quan có một vế trên, đã suy nghĩ rất nhiều mà không thể nào giải được, khẩn cầu chư vị ở đây đối giúp vế dưới. “Điểu tại lung trung vọng Khổng Minh tưởng Trương Phi vô nại Quan Vũ” (1)
Lô Tuyền chậm rãi đọc. Vế đối này là gã đọc được từ một quyển sách cổ tiền triều, chỉ có vế trên mà không có vế dưới. Gã cũng đã suy nghĩ nhiều ngày nhưng không thể tìm được vế dưới thỏa đáng, cũng đã đưa cho rất nhiều danh sĩ Lạc Dương nhưng cũng không giải được, vừa lúc gặp yến tiệc Trung thu này, gã liền mang ra.
Mọi người nâng cốc trầm ngâm, do dự. Thật lâu sau, đến khi trăng đã lên đỉnh đầu, vẫn không ai có thể xuất ra được vế đối. Lô Tuyền hắng giọng mấy cái, cười nói:
- Chư vị có thể xuất ra vế dưới chỉ giáo hạ quan được không?
Lý Nghi đỏ mặt cười nói:
- Lô đại nhân, vế đối này thật là kỳ lạ, có vật sống có vật chết, còn có cả nhân vật, nếu muốn đối thật tinh tế thì thực sự là rất khó.
Lô Tuyền ha hả cười, chợt thấy Dương Hồi đổi sắc mặt, có vẻ hiểu được, đứng dậy khom người nói:
- Lô thế thúc, tại hạ có một câu, miễn cưỡng có thể dùng.
Lô Tuyền a một tiếng:
- Dương Hồi hiền chất mời giảng, bản quan chăm chú lắng nghe.
Dương Hồi đắc ý hắng giọng, còn liếc mắt quét qua Lý Nghi một cái như vô tình, lúc này mới cất cao giọng:
- Lĩnh thượng tịch mai, luyến Thạch Tú, phán Hoa Vinh, kháp phùng mộ đông. (2)
Lô Tuyền trầm ngâm, dưới sân có mấy người hô lên khen hay. Dương Hồi thấy chỉ có ít người ủng hộ, sắc mặt liền trở nên khó coi, chậm rãi lại ngồi trở về.
- Tiêu lang, vế đối của Dương công tử chỉ tính là gượng đối nhỉ.
Thiếu nữ Ngọc Hoàn tựa đầu vào vai Tiêu Duệ, cúi đầu mỉm cười, lại ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tròn đã sắp treo lên đỉnh đầu, không kìm được hô:
- Tiêu lang, trăng lên rồi.
Ánh trăng như hoa, chiếu khắp không gian, Tiêu Duệ thản nhiên mở miệng:
- Hình thức thì được nhưng thần thì không được, hai câu này không hề ăn khớp, miễn cưỡng, rất miễn cưỡng.
“Thạch Tú, Hoa Vinh”, đều là tên những nhân vật hảo hán Lương Sơn Bạc đời sau, nhưng theo lời Dương Hồi ở Đại Đường hiện tại thì đương nhiên không phải ý này. Ý của y chính là hoa nở, cho nên đối không chỉnh.
Tất cả mọi người đang im lặng trầm tư nên dù hai người chỉ khe khẽ trao đổi nhưng tiếng nói vẫn truyền tới tai Dương Hồi. Dương Hồi bỗng nhiên nổi giận đứng lên, quát:
- Tiêu Duệ, ngươi nói khoác mà không biết ngượng, ngươi có thể có vế dưới không?
Bất kể kiếp trước hay kiếp nay, không hiểu tại sao, Tiêu Duệ đều không thể chịu nổi những kẻ kiêu ngạo, ỷ vào quyền thế của cha ông, gia đình, hống hách, không tự biết mình. Hắn nhẹ nhàng buông bàn tay nhỏ bé, mềm mại của thiếu nữ ra, chậm rãi đứng dậy, cao giọng cười:
- Dương công tử nói vậy, tại hạ thực ra đúng là có một vế dưới, xin mang ra làm trò cho chư vị.
Lô Tuyền gật gật đầu:
- Mời Tiêu công tử đối.
- Thê tại phòng lý phán tình nhân niệm phanh phu khả tích trượng phu. (3)
Tiêu Duệ vừa đọc vế đối ra, tất cả mọi người trên sân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là ôm bụng cười to. Hai người Lý, Đỗ lại cười tới mức nghiêng ngả, còn Lý Nghi chỉ nhẹ nhàng che miệng cười:
- Tiêu công tử đối rất chuẩn, chỉ có điều hơi đùa quá đáng.
Dương Hồi nổi giận nói:
- Khá lắm, tiểu tử cuồng vọng. Hai vị điện hạ đang ở đây, ngươi dám lấy lời thơ dâm đãng ra đối, có biết tội chưa? Ta tưởng ngươi là tài tử thế nào, hóa ra chỉ là chút tài học xấu xa, bẩn thỉu.
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng. Hắn vốn là kẻ ham vui, nhưng nhìn Dương Hồi này hùng hổ mắng chửi mình, hắn thực không hiểu gã này có phải uống nhầm thuốc hay không nữa.
- Chẳng qua chỉ là đùa cho vui thôi mà, Dương công tử hơi nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đó.
Đôi mắt Tiêu Duệ lóe lên, rốt cục trong lòng không kìm nổi bùng lên ngọn lửa:
- Tại hạ mặc dù bất tài, tuy nhiên chỉ là một câu đối mà thôi, cũng có thể đối chỉnh được.
- Xuân hồi đại địa tiên Lý Bạch vọng Liễu Trang tối hảo Dương Hùng
Tiêu Duệ cất cao giọng nói.
- Tuyệt diệu!
Lô Tuyền mừng như điên, uống liên tiếp vài ngụm, sau đó chắp tay với Tiêu Duệ
- Tiêu công tử tài hoa nhanh nhẹn, đối quá hay, quá chuẩn!
- Điểu tại lung trung đối xuân hồi đại địa, Khổng Minh đối Lý Bạch, Trương Phi đối Liễu Trang, Quan Vũ đối Dương Hùng, thật sự là hay lắm. Xuân hồi đại địa chi phong cảnh, đào lý tiên bạch, liễu sắc trừu nha, dương thụ thổ phương. Hay lắm hay lắm!
Đỗ Phủ không kìm nổi đứng dậy vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi
- Tử Trường, tuyệt diệu!
Đây đại khái có thể coi là tuyệt đối, mặc dù không thích nhưng Dương Hồi cũng không thể nào cãi được. Đến lúc này, cha con Lưu U Cầu vẫn trầm mặc ngồi đó mới khiếp sợ liếc nhau, lại quay sang nhìn Tiêu Duệ, ánh mắt giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Tiêu Duệ tâm thần kích động, đột nhiên quay người dịu dàng nhìn thiếu nữ Ngọc Hoàn:
- Chư vị, tại hạ còn có một câu nữa để đối. “Nữ lập các lâu phi Điêu Thiền bội Ngọc Hoàn cô ảnh Thường Nga” (4)
Vừa đọc ra, tất cả mọi người lại tiếp tục ngạc nhiên thán phục không ngừng. Vế ra khó khăn như vậy, không ngờ tiểu tử này đố liền hai lần đều rất chỉnh. Không ít kẻ tự xưng là danh sĩ phong lưu, tài tử Lạc Dương cũng phải đỏ mặt.
Lý Nghi trầm ngâm đứng dậy, dùng ánh mắt phức tạp mờ ảo nhìn khuôn mặt thẹn thùng của thiếu nữ Ngọc Hoàn, thản nhiên nói
- Tiêu công tử, Điêu Thiền, Thường Nga cũng là chỉnh, nhưng mà Ngọc Hoàn dường như…
Tiêu Duệ khom người nói
- Bẩm công chúa điện hạ, Ngọc Hoàn cũng là tên người. Vị hôn thê của tại hạ là Dương thị Ngọc Hoàn, xinh đẹp như hoa, tại hạ cả gan lấy tên nàng để đối, mong rằng điện hạ thứ lỗi một phần.
Lý Nghi a một tiếng, thần sắc hơi biến đổi, mỉm cười:
- Tiêu công tử tâm tư sâu xa, tình thâm ý trọng! Dương gia tiểu thư có thể được vị hôn phu như thế, thật sự khiến nữ nhân trong thiên hạ phải ghen tị!
Thiếu nữ lúc này mới tỉnh ngộ, hóa ra Tiêu lang không ngờ lấy tên mình ra để đối, nhưng lại đối rất tinh tế, trong lòng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào, nhưng vẻ mặt lại càng trở nên thẹn thùng, càng thêm xinh đẹp.
Lưu U Cầu không kìm nổi thở dài một tiếng, buồn bực hung hăng đấm một cú xuống mặt cỏ. Bất kể thế nào, lão cũng không rõ, tại sao gã tiểu tử họ Tiêu vốn phóng đãng, ăn không ngồi rồi, không học vấn, ăn nhờ ở đậu nhà mình trước kia, giờ lại như thay da đổi thịt, từ dáng vẻ tới khí chất đều khác hẳn với trước kia. Bao cỏ biến thành tài tử, lưu manh tu thành chính quả, đây rốt cuộc là cái quái gì vậy?
1. Điểu tại lung trung vọng Khổng Minh tưởng Trương Phi vô nại Quan Vũ
Chim trong lồng, nhìn lỗ sáng, muốn bay cao, ngại chi lông cánh
2. Lĩnh thượng tịch mai, luyến Thạch Tú, phán Hoa Vinh, kháp phùng mộ đông
Mai trên núi, yêu vách đá, mong hoa nở, đã thấy cuối đông
3. Thê tại phòng lý phán tình nhân niệm phanh phu khả tích trượng phu
Vợ trong phòng mong tình nhân hiểu chồng mình là người chồng đáng thương
4. Nữ lập các lâu phi Điêu Thiền bội Ngọc Hoàn cô ảnh Thường Nga
Nữ đứng (trên) lầu cao, ném ngọc bội (hình) ve sầu, chỉ còn bóng Hằng Nga cô đơn
Last edited by Út Khờ; 14-07-2010 at 09:10 AM.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cá Cảnh!
Chương 41: Tiệc Rượu Trung Thu (tứ)
Người dịch: namcungchinhlan
Người biên tập: 1nguoiban.net
Nguồn: feiku.com
Mặt Lưu Nhạn Dung mặc dù không đổi, khuôn mặt vẫn bình thường như cũ nhưng trong lòng sớm đã nổi sóng. Cao lâu vạn trượng đất bằng dậy, biển sâu gió thổi dậy sóng đào. Tiêu Duệ vô sỉ hạ lưu ngày xưa sao lại... Chẳng lẽ trước kia y ngụy trang, dùng hành vi phóng đãng để che dấu tính cách thực sự của mình sao?
Hai cha con đang thầm suy nghĩ. Lô Tuyền theo Lý Nghi ra hiệu liền đứng dậy, tay chỉ vào mặt trăng cười lớn nói:
- Chư vị, trăng tròn lên cao có thể ngâm thơ. Báo cho chư vị một tiếng, tướng gia Lưu U Cầu muốn thi thơ kén rể thông qua bữa tiệc này. Trong bữa tiệc đêm trăng Trung thu làm thơ, được mọi người bình chọn, người thắng lợi chỉ cần tài mạo tương đương và chưa từng lấy vợ sẽ đính hôn với tiểu thư Lưu phủ, trở thành giai thoại thiên cổ nguyệt yến kén rể.
............
............
Đám thanh niên sĩ tử chưa lấy vợ đều trở nên náo nhiệt, ngâm lên những câu thơ mà Tiêu Duệ nghe thấy rất tục tĩu. Nghe rất nhiều, thấy không có tác phẩm nào xuất sắc cả, hắn cũng không muốn nghe, chỉ lo tiếp đón hai người Lý Đỗ. Ba người tập trung lại ngồi cùng nhau, vừa uống vừa nói chuyện.
Lý Bạch uống hơi nhiều rượu, vẻ mặt càng thêm phóng đãng. Hắn không để ý đến đám sĩ tử đang rung đùi đắc ý nhiệt tình ngâm xướng với hai vị điện hạ và bố con Lưu U Cầu, lớn tiếng hát vang:
Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi.
Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
Nhân sanh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.
Thiên sanh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai.
Phanh dương tể ngưu thả vi nhạc, hội tu nhất ẩm tam bách bôi.
Dữ quân ca nhất khúc, thỉnh quân vi ngã khuynh nhĩ thính.
Chung cổ soạn ngọc hà túc quý, đãn nguyện trường túy bất phục tỉnh.
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.
Trần vương tích thì yến bình nhạc, đấu tửu thập thiên tứ hoan hước.
Chủ nhân hà tu ngôn thiếu tiễn, kính tu cô thủ đối quân chước.
Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.
(Tương Tiến Tửu Nguyên tác: Lý Bạch)
Anh có thấy nước trời đổ xuống
Hoàng Hà tuôn biển cuốn chẳng về
Soi gương tủi phận ê chề
Sầu cho tóc bạc u mê tuổi đời
Sớm mai tóc xanh ngời tơ óng
Thoắt đến chiều tuyết trắng trộn pha
Đời còn thỏa chí hoan ca
Bình vàng sao để trăng ngà bóng vơi
Sinh ta hữu dụng trời định sẵn
Bạc vàng kia ta chẳng nên màng
Bò, dê thui nhậu một phen
Vài ba trăm chén uống quên sự đời
Thầy Sấm, bác Đan ơi, có thấu
Xin chớ ngừng! Ta tấu nhạc vui
Bác ơi, xin hãy vì tôi
Nhạc lòng tôi trổi lắng tai nghe nào
Trống chuông cỗ ngọc sao đáng giá
Tỉnh mà chi, hãy quá chén say
Thánh hiền vắng bóng xưa nay,
Danh vang tục thế mấy tay tửu phàm
Xưa Bính Lạc, vua Trần nhóm bạn
Ngàn rượu ngon uống cạn chung vui
Chớ ngại tiền, chủ quán ơi !
Hãy đem thêm rượu ta mời bạn thân
Ngựa ngũ sắc ai cần đâu nhỉ?
Áo lông kia dẫu quí ngàn vàng
Trẻ đâu mau đổi rượu ngon
Để ta say khướt lòng chôn ưu phiền
Tiếng ca dõng dạc quanh quẩn giữa sân, văn thơ cao đẹp rung động lòng người làm cho mặt trăng ảm đạm. Tâm trạng của mọi người lập tức bị tiếng ca khí phách của Lý Bạch đoạt lấy, theo tiếng ngâm xướng của hắn mà cúi đầu ngâm theo.
- Hay cho câu Thánh hiền vắng bóng xưa nay,
Danh vang tục thế mấy tay tửu phàm. Thi tài đương thời không phải Lý Thái Bạch thì ai.
Lô Tuyền đứng dậy, nâng chén mời Lý Bạch:
- Mời uống.
Lý Bạch cười ha hả, uống hết, lại đứng dậy cầm chén rượu thất tha thất thểu đi đến giữa sân, ngẩng đầu nhìn trăng, giọng điệu cũng trở nên cô đơn:
Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân.
Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân.
Nguyệt ký bất giải ẩm, ảnh đồ tùy ngã thân.
Tạm bạn nguyệt tương ảnh, hành nhạc tu cập xuân.
Ngã ca nguyệt bồi hồi, ngã vũ ảnh linh loạn.
Tỉnh thì đồng giao hoan, túy hậu các phân tán.
Vĩnh kết vô tình du, tương kỳ mạc vân hán.
(Nguyệt Hạ Độc Chước - Một mình uống rượu dưới trăng)
Có rượu không có bạn,
Một mình chuốc dưới hoa.
Cất chén mời Trăng sáng,
Mình với Bóng là ba.
Trăng đã không biết uống,
Bóng chỉ quấn theo ta.
Tạm cùng Trăng với Bóng,
Chơi xuân cho kịp mà !
Ta hát, Trăng bồi hồi,
Ta múa, Bóng rối loạn.
Lúc tỉnh cùng nhau vui,
Say rồi đều phân tán.
Gắn bó cuộc vong tình,
Hẹn nhau tít Vân Hán.
(TƯƠNG NHƯ dịch thơ.)
Nhẹ nhàng ném chén rượu ngọc trong tay xuống đất, Lý Bạch chắp tay với Tiêu Duệ:
- Bạch muốn đi, từ hôm nay rời khỏi Lạc Dương du lịch thiên hạ. Trước lúc chia ly, trong bữa yến tiệc trung thu này Tử Mỹ và Tử Trường có câu thơ nào cùng ta không?
Đỗ Phủ từ trước đến nay luôn là người khiêm tốn, nhưng sự phóng túng của Lý Bạch hôm nay quả thực là đã kích phát tính lãng mạn trong lòng Đỗ Phủ. Hắn gật đầu, đứng dậy nhìn xung quanh, hơi trầm ngâm nói:
- Cựu ấp kim ba sảng, giai truyện ngọc lộ thu. Quan sơn tùy địa khoát, hà hán cận nhân lưu. Cốc khẩu tiều quy xướng, cô thành địch khởi sầu. Thái bạch hồn bất tẩm, bán dạ hữu hành chu (THẬP LỤC DẠ NGOẠN NGUYỆT). Thái Bạch huynh, Tử Mỹ xin bái biệt huynh. Mong huynh bảo trọng.
NGẮM TRĂNG ĐÊM MƯỜI SÁU
Sóng vàng xưa óng ánh
Sương thu phủ trắng ngần
Núi giăng dài biên ải
Sông Ngân lấp lánh gần
Khúc ca người gánh củi
Thành quạnh tiếng khèn ngân
Trẻ con còn háo hức
Nửa đêm thuyền trôi ngang
(Dịch thơ: Hải Đà)
Đỗ Phủ vái một cái thật sâu.
- Thánh hiền vắng bóng xưa nay,
Danh vang tục thế mấy tay tửu phàm.
Tiêu Duệ kích động đứng lên, hắn đi tới giữa sân, nhẹ nhàng vỗ vai Lý Bạch:
- Thái Bạch huynh hiểu rõ lòng ta. Được tri kỷ như Thái Bạch, Tiêu Duệ rất mừng.
Hai mắt nhìn nhau, như hoa dưới ánh trăng, tâm linh hai người tương thông như đôi nam nữ yêu nhau cầm tay nhau, mắt nhìn nhau nhưng không nói được gì. Tiêu Duệ thở dài một hơi:
- Nếu Thái Bạch huynh đã quyết ý ra đi, chỉ mong ngày sau gặp lại. Tử Trường có một khúc ca tiễn biệt Thái Bạch huynh.
- Bạch rửa tai lắng nghe.
Lý Bạch từ từ ngồi xuống, hai tay ôm quyền, mắt nhìn trăng sáng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Tiêu Duệ đi tới chỗ mấy nữ nhạc công Liễu Mộng Nghiên, lấy một cây sáo ngọc, để sát lên miệng, một bài sáo uyển chuyển bi thương như dòng sông phát ra. Tiếng sáo lượn lờn trong gió thu, dưới ánh trăng chiếu sáng, rất lâu không dứt.
Đang lúc mọi người nghe đến nhập thần, tiếng sáo ngừng lại, Tiêu Duệ bắt đầu ngâm:
Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên.
Bất ứng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thì viên.
Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.
(Thủy Điệu Ca Đầu – Tô Thức – Tô Đông Pha)
Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê
Mấy lúc có trăng thanh,
Cất chén hỏi trời xanh:
"Cung khuyết trên chín từng,
Ðêm nay là đêm nào?"
Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cúi xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức.
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt ly thì trăng tròn?
Ðời người vui, buồn, ly, hợp,
Trăng cũng đầy, vơi, mờ, tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
.................
..................
- Ðời người vui, buồn, ly, hợp. Trăng cũng đầy, vơi, mờ, tỏ. Xưa nay đâu có vạn toàn. Chỉ nguyện đời ta trường cửu. Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
Lý Bạch đứng dậy, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Tiêu Duệ, vẻ mặt kích động không thể dùng lời nói để diễn tả:
- Từ nay về sau Bạch không còn cô đơn nữa. Tài thơ của Tử Trường đã hơn Bạch.
Dứt lời liền bưng bầu rượu, rót đầy cho Đỗ Phủ và Tiêu Duệ. Lý Bạch nâng chén nói:
- Rượu ngon thơm ngát dưới ánh trăng. Lý Bạch dùng rượu khuyên quân thượng.
Tử Trường, Tử Mỹ đến tiễn đưa.
Kẻ ở người đi cạn chén đầy.
Nhờ ai hỏi nước Trường Giang thử,
Nước ấy tình kia ai vắn dài?
Lý Bạch đột nhiên buông tay, chén rượu rơi xuống đất, bước nhanh rời đi. Không lâu sau dáng người cô đơn đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt. Trên đường chỉ còn truyền đến tiếng ngâm xướng phóng túng của Lý Bạch:
- Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân.
Ngẩng đầu cười lớn ra khỏi cửa, kiếp tôi đâu phải người cỏ rơm.
Nếu như giảng thơ thì đại thi nhân Tô Thức có tài không kém Lý Bạch. Bài Thủy Điệu Ca Đầu so sánh với bài Tương Tiến Tửu của Lý Bạch thì có hiệu quả gần như nhau. Một bài khẳng khái, một bài uyển chuyển thê lương, một cao một thấp, kẻ xướng người họa. Trong đêm trung thu ly biệt này hợp lại với nhau càng bổ sung cho nhau.
Thủy Điệu Ca Đầu làm mọi người rung động không thua gì bài Tương Tiến Tửu của Lý Bạch. Tiêu Duệ gật đầu với Đỗ Phủ, kéo theo thiếu nữ đang đầy tự hào và ngưỡng mộ không nói lên lời, cùng nhau hành lễ với Lý Nghi và Lý Kỳ vẫn chưa thoát khỏi ý cảnh:
- Hai vị điện hạ, thảo dân không thắng nổi sức rượu, xin phép cáo từ về thành trước.
..............
...............
Tiêu Duệ và mỹ nhân rời đi, đi vào nơi mà ánh trăng không thể chiếu tới. Chỉ có thể nghe thấy tiếng cười trong trẻo thoải mái của thiếu nữ, giống như tiếng chim hoàng oanh trong đêm tối. Lý Nghi thở dài một hơi:
- Kỳ tài thực sự, bài ca thật hay, không hổ là tri kỷ của Lý Bạch. Thừa tướng đại nhân, có con rể như thế này mà rũ bỏ, còn muốn chọn rể trong buổi nguyệt yếu trung thu này, chẳng phải làm cho sĩ tử Lạc Dương không còn mặt mũi gặp người sao?
Mặt Lưu U Cầu trắng bệch, tay đầy gân xanh run lên. Đột nhiên ông thoáng nhìn thấy con gái miệng phun một ngụm máu, ngã xuống, không khỏi đau đớn kêu lên:
- Con gái...
Last edited by Út Khờ; 14-07-2010 at 09:10 AM.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cá Cảnh!
Chương 42: Lộ ngộ cựu nhân
Người dịch: namcungchinhlan
Người biên tập: 1nguoiban.net
Nguồn: feiku.com
Loài chim không biết tên hai bên đường kêu lên báo hiệu ngày mới đã đến. Cơn gió núi mát lạnh thổi lên khuôn mặt như hoa của thiếu nữ, Tiêu Duệ thương tiếc khoác áo choàng lên người nàng, nhìn về phía con đường núi xa xa.
Một làn sương mù mờ nhạt bao phủ ngọn núi. Cuối mùa thu đã có sương xuống, nhiệt độ hơi thấp, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng huyên náo từ trên ngọn núi truyền tới. Tiêu Duệ không thể không bội phục nhã hứng của người đời Đường với thơ và rượu. Trong đêm tối lạnh lẽo này mà có hàng ngàn sĩ tử, bách tính Lạc Dương lại vui chơi dưới ánh trăng lạnh lẽo cả đêm, đến bây giờ không ngờ vẫn còn chưa tan hết.
- Ngọc Hoàn, lạnh không? Chúng ta đến bên kia nghỉ một lát.
Tiêu Duệ cười cười chỉ vào một tảng đá bên cạnh. Bề mặt tảng đá sáng bóng, xem ra đã bị mọi người qua lại làm bóng.
Hai người rời khỏi bình đài ngắm trăng, từ từ đi xuống chân núi dưới ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng trời đêm, không bị lạc khỏi đường nhỏ. Mất hơn nửa ngày mới về đến đường chính, đến lúc này, thiếu nữ thật sự rất mệt không chịu nổi, nhưng lại không muốn thể hiện trước mặt người mình yêu, chỉ có thể gắng gượng bước đi với đôi chân đau nhức và tê dại.
Nghe Tiêu Duệ nói nghỉ chân, thiếu nữ rốt cuộc thở phào một hơi. Thấy mình thở ra biến thành những tia khói, nàng cười nói:
- Tiêu lang, hôm nay lạnh quá.
....
.....
Thiếu nữ ngồi trên tảng đá, mặt đỏ ửng. Nàng không có cách nào, dưới sự kiên quyết của Tiêu Duệ đành phải để cho hắn nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân nhỏ bé sưng tấy lên và đau đớn của mình. Động tác của Tiêu Duệ rất nhẹ nhàng, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ, hai tay cách lớp quần áo thật dầy của thiếu nữ mà nhẹ nhàng vuốt ve hai chân thon dài của nàng. Không hề biết đến ánh mắt đầy quyến luyến và yêu thương của thiếu nữ đang nhìn qua làn sương vào hắn.
Buổi tiệc thơ tối qua, Tiêu Duệ có thể nói đứng hạng nhất. Qua chuyện đó, tài danh và phong thái của tửu đồ Tiêu Duệ sẽ đạt đến đỉnh cao ở Lạc Dương. Thiếu nữ cảm thấy rất ngọt ngào, sự ngưỡng mộ và cảm giác tự hào vốn đã nhạt đi lại bắt đầu dấy lên, trong miệng không khỏi lặng lẽ ngâm câu kia:
- Đãn nguyện nhân trường cửu thiên lý cộng thiền quyên.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên
Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa trên sơn đạo cuốn theo đám bụi mù từ từ đi tới. Khi xe ngựa đi ngang qua hai người đột nhiên dừng lại. Rèm xe vén lên, một nữ tử xinh đẹp mang theo chút u buồn thò đầu ra nhìn. Miệng anh đào hơi hé ra như định hỏi thăm một tiếng nhưng không nói thành lời.
Thiếu nữ nhẹ nhàng kéo kéo Tiêu Duệ. Tiêu Duệ lúc này mới ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ của Liễu Mộng Nghiên. Hắn hơi do dự một chút nhưng vẫn chủ động bắt chuyện:
- Liễu cô nương, tiệc rượu kết thúc rồi sao? Bây giờ về thành?
- Coi như đã kết thúc, nô gia không được khỏe nên xin về trước một bước.
Mặt Liễu Mộng Nghiên hơi tái, nhìn mặt Tiêu Duệ, tim không nhịn được mà đập loạn lên.
Lúc trước, tay ăn chơi Tiêu Duệ gần như mỗi ngày đều quấy rầy nàng. Nhưng nàng chưa từng cho hắn được đẹp mặt lần nào. Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi không thấy hắn, con cá chết lại xoay người. Chẳng những khí chất và phong thái thay đổi, còn trở thành tài tử tửu đồ đỉnh đỉnh đại danh, một trong Ẩm trung tam tiên. Tối hôm qua trước mặt bao nhiêu người, thể hiện tài thơ tuyệt luân như mặt trăng sáng chói. Sĩ tử Lạc Dương không một ai có thể sánh bằng.
Trong mắt Liễu Mộng Nghiên mang theo một tia kinh ngạc và khiếp sợ. Tiêu Duệ không biết đã thấy nàng bao nhiêu lần nên biết nàng đang nghĩ gì, không để tâm đến.
Nói thật ra, nữ tử thanh lâu đa tài đa nghệ nhưng mệnh khổ này chính là người Đường đầu tiên mà Tiêu Duệ đã tiếp xúc sau khi xuyên việt về thời này. Ngây người trong mảnh ngọc hình bán nguyệt trên bộ ngực no đủ của nàng, không hiểu thế nào lại linh hồn hợp thể với tay ăn chơi này. Từ đó về sau, tửu đồ Tiêu Duệ ngang trời xuất thế.
Cho đến bây giờ, Tiêu Duệ vẫn rất tò mò, rốt cuộc là tên nam tử nào thay lòng đổi dạ, phụ mỹ nhân hoa khôi xinh đẹp này, làm cho nàng buồn đau muốn chết. Mảnh ngọc đó có lẽ là vật đính ước của tên nam tử kia với nàng. Liễu Mộng Nghiên đã ném mảnh ngọc đó đi, điều này nói rõ nàng rất đau lòng và tuyệt vọng.
Nói đến mảnh ngọc này, đúng là có ý nghĩa rất lớn đối với Tiêu Duệ. Cho nên hôm đó khi hắn tỉnh táo lại đã thuận tay cầm đi. Hắn vẫn đặt ở tầng cao nhất trong giá sách ở thư phòng.
............
..........
Thiếu nữ từ chối lời mời lên xe của Liễu Mộng Nghiên. Ngọc Hoàn ngồi ở đó nhìn chiếc xe ngựa càng lúc càng xa, nhíu mày:
- Tiêu lang, sao chàng lại quen loại nữ tử thanh lâu này?
Tiêu Duệ ngẩn ra, trong lúc nhất thời không biết nên nói từ đâu.
Thiếu nữ vừa mới cau mày lập tức tỉnh ngộ. Nàng biết tình lang trước kia là tay ăn chơi suốt ngày lưu luyến chốn bụi trần. Nàng vội vàng nói sang chuyện khác:
- Tiêu lang, nô nghỉ đủ rồi, chúng ta đi tiếp thôi.
Thấy thiếu nữ nói tránh sang chuyện khác, Tiêu Duệ khẽ cười cũng không nhiều lời. Thực ra hắn cũng không muốn nhắc tới những chuyện cũ không chịu nổi của vị tiểu đệ năm xưa kia. Chỉ là hắn vẫn không nhịn nổi mà thở dài một tiếng:
- Ngọc Hoàn, cô nương này hồng nhan bạc mệnh, đáng thương, đáng tiếc.
Thiếu nữ cười cười, miệng tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Dù sao ở thời đại cấp bậc sâm nghiêm như thế này, mặc dù thiếu nữ có thể nói tốt về tên ăn mày ở trên đường. nhưng đối với loại nữ tử thanh lâu thì trời sinh đã có sự khinh thường. Trong suy nghĩ đơn thuần của thiếu nữ, những nữ tử buôn phấn bán hương này chính là người ti tiện nhất trên đời.
Thiếu nữ lặng lẽ bước đi, cố ý tránh tiếp tục đề tài xấu hổ này. Tiêu Duệ lắc đầu, đi theo nàng.
************************************
Tôn Công Nhượng nhìn mặt trời đang mọc từ phía đông, ánh mặt trời chiếu đỏ cả nửa thành Lạc Dương, trong lòng càng lúc càng nặng nề. Ngay lúc sáng sớm, hạ nhân mà hắn phái đi âm thầm giám sát tửu phường Ngụy gia khẩn cấp trở về bẩm báo. Hai ngày nay, tửu phường Ngụy gia rất bận rộn. Mà đêm qua lại làm suốt đêm, bên trong có tiếng ồn ào hưng phấn vang lên, kèm theo mùi rượu như có như không. Tám phần là tửu phường Ngụy gia thành công sản xuất ra loại rượu mới.
Hạ nhân không dám chậm trễ, vội vàng chạy về Tôn gia, đánh thức Tôn Công Nhượng đang nằm ngủ say bên cạnh tiểu thiếp.
“Hay là Ngụy gia đã ra tay...” Trong lòng Tôn Công Nhượng dấy lên một cơn sốt ruột khó hiểu. Mặc dù Tiêu Duệ đã cho hắn ăn thuốc an thần nhưng hai ngày qua hắn vẫn không thể yên tâm. Chẳng may Ngụy gia thật sự làm ra loại rượu tương đương với Thanh Hương Ngọc Dịch, vậy địa vị lũng đoạn có một không hai của tửu phường Tửu đồ sẽ không còn.
Không nói tới Tôn Công Nhượng cảm thấy bất ổn. Ngay lúc đó trong tửu phường Ngụy gia, gia chủ Ngụy Anh Kiệt của Ngụy gia lại thất vọng đứng ở trong sân tửu phường đầy mùi rượu, trên mặt ảm đạm. Tốn rất nhiều công sức, tốn không ít tiền bạc, thật vất vả mới mua được một tửu công ở tửu phường Tửu Đồ, muốn làm ra kỹ thuật lên men độc đáo mà Tiêu Duệ sáng tạo ra. Rốt cuộc xem như đã làm ra rượu, nhưng rượu này tuy mạnh một chút nhưng mùi vị thì còn kém Thanh Hương Ngọc Dịch của Tiêu Duệ rất nhiều.
Last edited by Út Khờ; 14-07-2010 at 09:11 AM.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cá Cảnh!
Chương 43: Trong Phượng Minh lâu
Người dịch: namcungchinhlan
Người biên tập: 1nguoiban.net
Nguồn: feiku.com
Một thợ làm rượu già mà Ngụy gia thuê nói cho Ngụy Anh Kiệt, Thanh Hương Ngọc Dịch của Tiêu Duệ nhất định là có bí pháp ủ, có một cách phối rượu mà bên ngoài không có. Nếu không có được phương pháp phối chế cụ thể, vĩnh viễn không thể nào ủ ra rượu có cùng phẩm chất với Thanh Hương Ngọc Dịch.
Ngụy Anh Kiệt nghiến răng, phất tay bảo thợ làm rượu lui xuống.
Ngụy Đông Tài cũng rất xấu hổ, rụt rè đứng phía sau Ngụy Anh Kiệt không dám nói một lời. Bản tính độc ác của gia chủ, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai. Đừng nhìn Ngụy Anh Kiệt ngoài miệng ăn nói rộng rãi, nhưng thực ra rất keo kiệt. Mất nhiều tiền bạc như vậy mà làm ra một loại rượu không đâu vào đâu, trong lòng nhất định đang rất bực tức.
Ngụy Anh Kiệt vô cùng căm phẫn mắng một câu, quay đầu lại nhìn Ngụy Đông Tài, vẻ mặt mới hơi hòa hoãn lại, trầm giọng nói:
- Đông Tài, ngươi nói chúng ta có phải làm ra phế phẩm không?
Ngụy Đông Tài giật mình, thầm cân nhắc lời nói trong lòng, vô cùng cẩn thận cung kính nói:
- Lão gia, cũng không thể nói như vậy. Ngài xem xem, chúng ta tuy rằng không làm ra Thanh Hương Ngọc Dịch, nhưng ít nhất cũng đạt được một biện pháp ủ rượu mạnh. Theo tiểu nhân thấy, Ngụy gia tửu phường chuyên làm loại rượu mạnh này cũng có thể kiếm được rất nhiều…
- Không. Loại rượu mạnh này có thể thu lợi được bao nhiêu? Món lợi rất nhỏ đó ta sẽ không làm. Như vậy đi, Đông Tài, ngươi đi tìm mấy nhà dưới, chúng ta bán biện pháp nấu rượu mạnh này...
Ngụy Anh Kiệt khoát tay, quay đầu nhìn đám thợ làm rượu ở hậu viện, bực bội nhíu mày.
Vẻ đau lòng trong mắt gia chủ bị Ngụy Đông Tài nhìn thấy. Hắn đi theo Ngụy Anh Kiệt hơn mười năm, tự nhiên hiểu được vị gia chủ khôn khéo này muốn thông qua cách bán phương pháp làm rượu để kiếm chút tiền, giảm tổn thất của Ngụy gia xuống mức thấp nhất.
Mở tửu phường hơn nữa mua được thợ làm rượu của tửu phường Tửu Đồ, cùng với các khoản phí chuẩn bị cũng không phải con số nhỏ. Tuy rằng đối với Ngụy gia Sơn Nam có gia nghiệp lớn mà nói thì đó là con số không đáng gì. Nhưng đừng quên Ngụy gia là thương nhân, chuyện lỗ vốn và phải bù tiền, Ngụy Anh Kiệt sẽ đau lòng.
Ngụy Đông Tài ứng tiếng, thấy gia chủ buồn bực đi đến cửa tửu phường, hung hăng đấm mạnh một cái lên cửa, phát ra tiếng “Uỳnh uỳnh”, không khỏi giật mình. Vừa lau mồ hôi lạnh trên trán thì thấy gia chủ vẻ mặt âm trầm quay lại, khóe miệng nhếch lên, đôi mày đen và rậm nhíu lại, nhỏ giọng nói:
- Đông Tài, có tiền có thể sai được cả quỷ. Ta cũng không tin còn có mèo không ăn mỡ. Tiếp tục tăng tiền, không cần tiếc tiền, nhất định phải lấy được phương pháp điều chế Thanh Hương Ngọc Dịch cho ta.
..............
- Bánh hấp, bánh hấp thịt mới ra lò đây.
- Hồ lô đường, hồ lô đường giòn tan đây.
..........
........
Lạc Dương phồn hoa khiến cho sinh hoạt của người Đường ở đây rất thoải mái, cảm giác an nhàn và thỏa mãn càng lúc càng tăng. Lúc giữa trưa, ông chủ Trúc Diệp Xuân tửu phường Chu Thiệu Hoa nghênh ngang đi trên đường, người qua lại rất đông, híp híp mắt nghe tiếng rao bán của các hàng rong nhỏ bên đường. Tối hôm qua trên bụng tiểu thiếp không hết hứng, làm cho chút lửa còn lại phải tiêu tán ở nơi phồn hoa này.
Trời hơi âm u, mặt trời trên cao lúc này đã ẩn trong những đám mây, nhìn trộm Lạc Dương đầy ý thơ.
Phượng Minh lâu, Chu Thiệu Hoa gần như là vội vàng chạy vào trong lâu. Từ lúc ăn đồ ăn mà nữ thần bếp Phượng Minh lâu chế biến, tên mập mạp này cảm thấy đồ ăn của nữ đầu bếp trong nhà rất khó ăn. Trưa hàng ngày không đến Phượng Minh lâu ăn cá chép Hoàng Hà, thịt kho tàu mà nữ thần bếp nấu, cả ngày hắn ăn không ngon, ngủ không yên.
Mập mạp mặc dù đã đến sớm nhưng đâu ngờ có người còn đến sớm hơn hắn. Trong đại sảnh rộng rãi có hơn mười bàn đã sớm ngồi đầy, tiếng người huyên náo. Không chỉ có đại sảnh ở lầu một, lầu hai, lầu ba mà ngay cả các gian phòng đơn lẻ cũng đã sớm bị đám người giàu có, quý tộc thành Lạc Dương bao. Chỉ có một chiếc bàn là có một người ngồi. Một trung niên nam tử hơn ba mươi tuổi đang ngồi đó cười cười nhìn hắn.
- Chu đông chủ.
Nam tử đứng dậy chào:
- Mời qua bên này ngồi.
Đây đúng là đại quản gian Ngụy Đông Tài của Ngụy gia Sơn Nam. Mập mạp đã gặp người này trong lễ khai trương Ngụy gia tửu phường mấy hôm trước, biết hắn là nhân vật có thực quyền dưới gia chủ Ngụy gia, tuy chỉ là hạ nhân nhưng cũng không dám thất lễ. Mập mạp vội vàng tiến lên một bước, gào lên trong tiếng ồn ào của đám tửu khách, chắp tay:
- Thì ra là Ngụy đại quản gia, thất kính, thất kính.
...........
................
Qua ba tuần rượu, Ngụy Đông Tài đột nhiên lấy một bình đào ra. Chu Thiệu Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra đây là bình rượu đựng Thanh Hương Ngọc Dịch của tửu phường Tửu Đồ. Chẳng qua nhìn kỹ lại thấy không quá giống, chỉ là bắt chước mà thôi. Từ sau khi Thanh Hương Ngọc Dịch của Tiêu Duệ ngang trời xuất thế, bắt đầu dùng bình đào được trang trí hoa văn để đựng rượu, các đại tửu phường trong thành Lạc Dương đều học theo. Nhưng đáng tiếc, các loại rượu bình thường căn bản không bán được với giá như Thanh Hương Ngọc Dịch, nên tiền bán rượu còn chưa đủ vốn làm bình, nên đành phải từ bỏ.
- Đại quản gia, đây là rượu là Ngụy gia tửu phường các ngươi làm ra à? Ha ha, phải để Chu mỗ xem xem. Thứ này dùng bình đào đựng mà bán ra chắc chắn sẽ lỗ.
Chu Thiệu Hoa cười ha hả, mặc cho Ngụy Đông Tài mở nắp bình, rót rượu màu xanh biếc vào chén mình.
- Mời Chu đông chủ thưởng thức.
Ngụy Đông Tài mỉm cười, đẩy chén lại.
Chu Thiệu Hoa bưng chén rượu lên, một mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi. Hắn không nhịn nổi mà hắt hơi, cơ thể béo mập run lên:
- Đại quản gia, là rượu mạnh? Quý tửu phường không ngờ nấu ra được rượu mạnh?
Nhìn mập mạp cau mày uống một ngụm rượu mạnh, Ngụy Đông Tài lúc này mới cười ha hả, nhỏ giọng nói:
- Chu đông chủ, người thiên hạ làm chuyện thiên hạ, không phải chỉ có tửu phường Tửu Đồ mới có thể nấu được rượu mạnh phải không? Ha ha.
Chu Thiệu Hoa ngạc nhiên, thở dài một tiếng rồi nói:
- Rượu mạnh, nhưng vẫn còn kém xa so với Thanh Hương Ngọc Dịch của Tiêu Duệ.
- Cũng không hẳn như vậy. Rượu này tên là Thiên Thượng Hỏa, vào miệng như có lửa nóng, có thể nói là rượu mạnh hiếm thấy đương thời. Mặc dù mùi thơm kém Thanh Hương Ngọc Dịch một ít, nhưng mạnh hơn Tam Lặc Tương của người Hồ mấy trăm lần....
Ngụy Đông Tài hôm nay có chuẩn bị mà đến, không ngại “quảng cáo” mục đích của hắn chính là thành công bán được phương pháp nấu rượu trộm được này ra ngoài, bù lại tổn thất của Ngụy gia. Nếu không, hắn làm sao có thời gian rảnh rỗi ngồi đây nói chuyện phiếm với tên mập mạp này ở Phượng Minh lâu chứ.
Chu Thiệu Hoa trầm ngâm, gật đầu. Từ sau khi Thanh Hương Ngọc Dịch xuất thế, xã hội thượng lưu ở Lạc Dương dần dần bắt đầu ưa chuộng uống rượu mạnh. Những loại rượu bình thường ngày xưa bán ra với số lượng vẫn tương tự trước kia. Nhưng đây là bởi vì tửu phường Tửu Đồ bán ra có hạn. Chờ khi Tôn Công Nhượng mở rộng quy mô của tửu phường, Thanh Hương Ngọc Dịch bán ra với lượng lớn, nhất định sẽ tấn công vào thị trường của rượu nhẹ.
Mà lời của đại quản gia Ngụy gia không sai. Rượu mạnh mà Ngụy gia làm ra mặc dù không thể nào có lãi lớn như tửu phường Tửu Đồ, nhưng ít nhất cũng có thể chia một chén canh trong thị trường rượu mạnh đang dần dần trở nên thịnh hành. Nghĩ đến đây hắn không khỏi có chút ghen tị, thở dài:
- Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, rượu mới ra loại rượu cũ. Tửu phường gia truyền của Chu mỗ đã kinh doanh sáu mươi năm, vẫn không thể làm ra rượu mạnh như thế. Không ngờ rằng trước có Tiêu Duệ, sau có Ngụy gia đều làm ra được rượu mạnh hiếm thấy., thực làm cho người ta hâm mộ.
Ngụy Đông Tài khẽ cười, thấy tên mập mạp trước mặt hơi dễ nói chuyện, liền đưa đầu lại gần, tiếp tục nói:
- Chu đông chủ, tiền lãi của cái này gấp mấy lần Trúc Diệp Thanh của quý phường. Mỗi vò bán ít nhất một trăm văn, không biết Chu đông chủ có tin hay không?
Last edited by Út Khờ; 14-07-2010 at 09:11 AM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cá Cảnh!
Chương 44: Lý Nhị buồn bực Người dịch: namcungchinhlan Người biên tập: 1nguoiban.net Nguồn: feiku.com
Chu Thiệu Hoa trong lòng vừa động, cái đầu to tướng lắc lắc, cười cười, không nói nữa. Hắn cũng không phải là thằng ngốc, ngược lại đã lăn lộn trên thị trường rượu nhiều năm, hắn còn khôn khéo hơn bất cứ ai.
Hắn chợt hiểu ra đại quản gia Ngụy gia hôm nay “tình cờ” gặp mình ở Phượng Minh lâu này có tám phần là cố ý. Về phần Ngụy gia muốn làm gì, hắn cũng mơ hồ đoán được vài phần. Ngụy Đông Tài này dùng hết võ mồm khoe các chỗ tốt của rượu mạnh mà Ngụy gia làm ra, đó không phải là khoe cho có. Nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Thứ tốt vẫn là thứ tốt. Rượu mạnh ở Đại Đường rất thiếu, bây giờ chỉ có một mình Thanh Hương Ngọc Dịch mà thôi. Rượu Ngụy gia nấu được mặc dù phẩm chất kém một ít nhưng dù sao cũng được coi là rượu mạnh hơn xa rượu bình thường, như vậy sao Ngụy gia có tiền lại không kiếm? Hay là…?
Ngụy Đông Tài và Chu Thiệu Hoa đều là hồ ly trên thương trường, đều có tâm cơ, mặt ngoài thì cười cười dối trá, nói đủ chuyện trên đời, không ngờ gác chuyện rượu mạnh sang một bên.
Đến khi một thiếu nữ xinh đẹp đi ngang qua bọn họ, mang theo một làn gió thơm mát. Chu Thiệu Hoa tham lam nhìn thiếu nữ cầm giỏ trúc duyên dáng rời đi, không khỏi nuốt nước miếng.
Thiếu nữ Tú Nhi nhăn đôi mày thanh tú đi ra cửa Phượng Minh lâu, ôm ngực thở phào một hơi. Trong đại sảnh Phượng Minh lâu đầy chướng khí, mùi rượu hỗn hợp với hô hấp của tửu khách, trong không khí đầy mùi tanh tưởi. Nếu không phải thiếu gia thích ăn thịt kho tàu, cá chép của nữ thần đầu bếp của Phượng Minh lâu, nàng sẽ không đến cái nơi quỷ quái này.
Mặc dù đựng trong giỏ được bịt kín, nhưng mùi thơm của thức ăn vẫn không thể ngăn lại, bay ra. Tú Nhi vội vàng đi, rốt cuộc khi đồ ăn vẫn còn nóng đã đến được cửa lớn Tiêu gia. Nàng đang đi vào trong nội viện chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc ở phía sau:
- Tú Nhi.
Tú Nhi nhìn lại, thấy Tôn Công Nhượng mặc một bộ quần áo mới màu thiên thanh, đang cười cười đi tới. Tú Nhi kính cẩn khom người:
- Tú Nhi kính chào Tôn lão gia.
Tôn Công Nhượng nao nao. Bình thường Tú Nhi đều gọi hắn là “lão gia” nhưng hôm nay lại cố ý nói thêm một chữ “Tôn” ý nghĩa tuy rằng giống nhau nhưng Tôn Công Nhượng lại nghe ra vẻ xa cách trong đó.
Tôn Công Nhượng cười cười:
- Tú Nhi, Tử Trường có trong phủ không?
- Thiếu gia ở trong nhà, Mạnh Sưởng tiên sinh đến, đang đối ẩm cùng thiếu gia ở trong phòng.
Tú Nhi nhẹ nhàng nói.
- Ồ, Mạnh Sưởng tiên sinh tới?
Tôn Công Nhượng ồ một tiếng, lại cười nói:
- Tú Nhi, gần đây Tử Trường có bận gì không, sao mấy ngày rồi không đến tửu phường?
Cái miệng tinh xảo của Tú Nhi ngậm lại, khẽ lắc đầu, im lặng không nói.
Tôn Công Nhượng chỉ thuận miệng hỏi, thấy Tú Nhi im lặng không khỏi càng thêm ngẩn người, thầm nghĩ nha đầu này rốt cuộc làm sao, hôm nay sao lại là lạ, hình như xa cách với mình rất nhiều.
Chẳng qua Tôn Công Nhượng cũng không suy nghĩ nhiều, hắn xua xua cánh tay đang chết lặng vì khẩn trương, cười nói:
- Tú Nhi, ngươi đi thông báo một tiếng, nói Tôn mỗ tới chơi.
.........
........
Mạnh Sưởng và Tiêu Duệ là bạn vong niên thường xuyên qua lại, Tôn Công Nhượng và Tiêu Duệ lại vừa là quan hệ hợp tác và bạn bè, ba người tụ tập lại uống một phen đến tận khi mặt trời lặn. Tính cách Tôn Công Nhượng ôn hòa cũng có thể nói là biết cách đưa đẩy. Tuy rằng Tiêu Duệ và Mạnh Sưởng là đôi bạn vong niên nói chuyện thơ văn, hắn không thể nào xen vào, nhưng hắn vẫn mỉm cười kiên nhẫn ngồi nghe, uống rượu, thi thoảng cũng cười phụ họa vài câu.
Tôn Công Nhượng tìm Tiêu Duệ chính là muốn nói chuyện Ngụy gia tửu phường. Nhưng thấy hai người Tiêu, Mạnh đắm chìm trong rượu và đàm đạo, không muốn đem những việc thế tục làm mất hứng của hai người, cho nên để lại trong lòng không nói.
Chờ tiệc rượu tan, thấy Mạnh Sưởng lảo đảo đi theo một hạ nhân ra ngoài cửa lớn Tiêu gia, Tôn Công Nhượng lúc này mới định nói chuyện chính với Tiêu Duệ. Nhưng không ngờ được vị Bác Dương tiên sinh kia đang say khướt lại quay trở lại, miệng kêu lên một tiếng:
- Không được, không được, hôm nay không tận hứng. Đi, đi, Tử Trường, cùng lão phu đi Phượng Minh lâu, chúng ta uống tiếp. Không say không về.
Tôn Công Nhượng cười khổ một tiếng, chỉ đành chắp tay đứng dậy cáo từ rời đi.
.....................
Tiêu Nguyệt bỏ không ít tiền nhờ Lý Nhị là sai dịch của nha môn Lạc Dương để lấy danh ngạch hương cống cho đệ đệ Tiêu Duệ. Lý Nhị ở trong nha môn cũng là người khéo léo, mọi việc đều thuận lợi, rất nhiều danh ngạch Hương cống của các sĩ tử đều thông qua hắn giới thiệu.
Có thể nói Lý Nhị chính là người quản lý buôn bán danh ngạch Hương cống trong tỉnh của Tiết An Thịnh.
Nhưng lần này lại thất bại. Khi Lý Nhị thu của Tiêu Nguyệt thêm năm quan tiền, vui mừng đi tìm Tiết An Thịnh thì Tiết đại nhân lại liếc nhìn danh thiếp mà hắn mang đến một cái, nhìn thấy hai chữ Tiêu Duệ kia liền nghiêm trang nói:
- Cuộc thi lựa chọn nhân tài của triều đình là trò đùa sao? Tiêu Duệ này là kẻ ăn chơi trác táng nổi tiếng trong thành Lạc Dương, không đức, không tài, không được.
Lý Nhị rất khó hiểu, thầm nghĩ hôm nay Tiết đại nhân làm sao vậy? Chẳng lẽ không tận hứng trên bụng tiểu thiếp sao? Không nói danh tiếng Tiêu Duệ bây giờ rất cao, là tài tử tửu đồ vô cùng nổi tiếng, trong nguyệt yếu trung thu thành danh cả thiên hạ đều biết, ngay cả hai đại quý nhân trong cung Trường An đều không ngớt lời khen hắn, rất coi trọng. Mà cho dù hắn là tay ăn chơi trước kia, chỉ cần có tiền, danh ngạch này cũng cho hắn mà.
Năm trước, Tiết đại nhân ngươi không phải duyệt cho một tên nhà giàu ở Lạc Dương còn ăn chơi hơn cả Tiêu Duệ sao? Người đó viết không đạt, tho làm không được mấy câu, chẳng phải cũng có thể đến Trường An dự thi sao? Đương nhiên sau đó hắn thi trượt lại là chuyện khác.
- Đại nhân, đây là tiền...
Lý Nhị dùng sức đẩy chi phiếu mười quan tiền đến trước mặt Tiết An Thịnh, lại nói:
- Tiêu Duệ này đang là tài tử của Lạc Dương ta, được danh ngạch Hương cống, như vậy nhóm sĩ tử cũng không nói gì đâu…
Tiết An Thịnh trầm mặt, đột nhiên vỗ bàn một cái, quát lớn:
- Buồn cười, bản quan là loại người ăn hối lộ sao? Tiêu Duệ không phù hợp việc lựa chọn Hương cống của triều đình, không đề cập đến nữa.
Tiết An Thịnh đứng dậy vung tay áo rời đi. Còn lại Lý Nhị mặt đỏ tận mang tai đứng ngây ngốc ở đó, nửa ngày mới mắng thầm một câu:
- Ngươi không phải là một quan lại ăn hối lộ trái pháp luật sao? Tiền để ngươi mấy năm nay ăn ngon gái đẹp từ đâu mà có? Mẹ ôi, con chó này cũng giả vờ liêm khiết.
Đứng đó mắng một hồi, oán hận Tiết An Thịnh cả buổi, Lý Nhị mới buồn bực thu lại chi phiếu và danh thiếp, uể oải đi ra khỏi nha môn, đi đến Vương gia tửu quán đang làm ăn phát đạt.
Last edited by Út Khờ; 14-07-2010 at 09:11 AM.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cá Cảnh!