Dịch giả: aingoc85
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Bà mẹ nó, đây là sao?
Trần Mặc đang chạy đi như bay dọc theo khu vui chơi, nghe được tiếng nổ vang mạnh, khó có thể tin phanh lại nhìn.
Lúc này, tiếng nổ mạnh liên tục truyền đến trong khu vui chơi, theo sau mặt đất thỉnh thoảng chấn động kịch liệt...
Trong khói đặc cuồn cuộn, mấy trò chơi trên cao đang chậm rãi đổ xuống (hải tặc, bạch tuộc, tàu lượn…), khói lửa mịt mù bao quanh, mọi người như đàn nai điên chạy tán loạn.
Không hề nghi ngờ, dù dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết, có người gài liên hoàn bom ở đây, nhưng mục đích hắn làm như vậy là vì cái gì?
Trần Mặc đau đầu xoa xoa cái trán, đột nhiên cảm giác mình thật thiếu hụt khi không biết phép phân thân, nhưng cái làm hắn đau đầu hơn còn ở phía sau…
Cơ hồ đồng thời, một thân ảnh u lãnh đột nhiên chậm rãi thong thả đi tới, như bóng ma tiêu sái mà bước trong ánh sáng, thản nhiên đứng trước xe ...
- Không phải chứ!
Quay đầu nhìn lại sườn núi vị trí cứu người lúc nãy, lại nhìn Mộc Vân đang chắn đầu xe, Trần Mặc không khỏi nhíu mày.
Khoảng cách gần năm trăm mét, chính mình đang chạy Dodge Tomahawk, Mộc Vân như thế nào trong chớp mắt có thể xuất hiện ở đây?
Không đợi hắn nghĩ thông suốt điểm này, Mộc Vân như không có việc gì thản nhiên nói:
- Kẻ phóng hỏa vẫn còn ở gần đây, chúng ta chia ra chặn đầu, như thế nào?
- Ặc... Cô biết tôi là ai?
Tuy cảm thấy vấn đề này thật ngu xuẩn, nhưng khi nhìn vẻ mặt hờ hững của Mộc Vân, Trần Mặc nhịn không được mở miệng hỏi.
Cơ hồ là theo bản năng, hắn quay đầu nhìn Quan Tam, thầm nghĩ sẽ không phải là người này mật báo chứ!
Phát giác ánh mắt của hắn, Quan Tam đang tạo dáng liền lắc đầu liên tục, hận không thể thề với trời rằng mình không tiết lộ gì hết.
- Trực giác!
Mộc Vân vẫn bộ mặt vô cảm như cũ, bình bình đạm đạm trả lời.
Trần Mặc không tự chủ được cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ ta còn tưởng mình che giấu rất khá, không nghĩ tới Mộc Vân dùng trực giác đơn giản giải thích hết thảy.
Xem ra, có thể ngay từ đầu nàng đã quan sát mình, thậm chí sớm đã để mắt đến bốn cái đồ điện.
- Ở gần đây, tôi có thể cảm nhận được!
Cơ hồ đồng thời, Mộc Vân quay đầu nhìn phía bên trái, thản nhiên giống như không có việc gì nói,
- Kẻ gài bom chắc hẳn ở gần đây... Tôi dọc theo con đường này, Quan Tam quan sát phía trên nóc nhà, anh đi kiểm tra những con hẻm kia.
Không đợi Trần Mặc có cơ hội trả lời, Mộc Vân trực tiếp phân công nhiệm vụ cho mọi người rồi xoay người dọc theo con đường khu vui chơi chậm rãi đi.
Trần Mặc lắc đầu nói không nên lời, cũng chỉ có thể lần nữa khởi động xe, mang theo mấy đồ điện quay vào hẻm.
Giờ phút này, đám người chen chúc chạy loạn đã sớm xông vào đây, cho dù là trong hẻm cũng thường xuyên thấy người chạy qua, Trần Mặc chỉ có thể dán sát vách tường chậm rãi hành động, thỉnh thoảng né tránh ánh mắt kỳ quái của những người đó.
Nặc Nặc nhảy trên đầu xe chỉ đường, lung la lung lay khiếu nại:
- Lão đại, vì sao em cảm thấy bọn họ nhìn chúng ta như xem khỉ trong vườn thú... Cẩn thận!
Tuy rằng đang chạy chậm, nhưng một thân ảnh đột nhiên lao ra khỏi ngõ, không tránh khỏi đụng vào đầu xe.
Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, người ngoại quốc kia nhất thời ngã xuống, mấy quả cầu kim loại màu đen trong balô của hắn rơi ra, lăn dài trên đất.
Không có bất kỳ động tác thừa, người đàn ông này lập tức nhào qua lấy lại, lại hướng Trần Mặc ác hung hăng trợn mắt một cái:
- Con mẹ mày! Mau tránh ra cho tao, lão tử còn có chính sự!
- Ách, sao lại là gã này?
Nhìn thấy thân ảnh ôm túi vội vàng rời đi, Trần Mặc không khỏi có chút kinh ngạc, người đàn ông này hình như cùng mình đụng qua một lần rồi?
Nặc Nặc không có tốt tính như vậy, liền nhảy lên đầu xe bạo phát nói :
- F.U.C.K! Người ngoại quốc thì giỏi lắm hả... Ơ, quả cầu nhỏ này hình như chúng ta thấy qua?
Bởi vì đi rất gấp, người ngoại quốc kia cũng không có chú ý tới, một quả cầu nhỏ đã lăn đến dưới đầu xe.
Oa Oa liền nhảy xuống, hứng thú dạt dào lấy quả cầu nhỏ lên, không chút do dự nuốt vào trong bụng:
- Của ca! Của ca! Thêm cái này, ca tổng cộng có mười hai quả pháo hoa, đợi lát nữa liền thả một lượt!
- Pháo hoa? Pháo hoa gì?
Trần Mặc trong lòng vừa động, chộp Oa Oa túm lấy quả cầu nhỏ, hoài nghi nhìn mấy lần.
Không đợi hắn nhìn rõ, Bản Bản rất có hứng thú nhảy tới, thanh mang chợt lóe đốt lên kíp nổ:
- Lão đại, đây là Oa Oa vừa đánh cướp... không phải, đây là Oa Oa vừa rồi nhặt được, hình như là pháo hoa của lễ hội!
Nói xong, kíp nổ đã bắt đầu ‘xì xì’ cháy, Trần Mặc còn đang suy nghĩ về việc pháo hoa, trong lúc nhất thời không kịp phục hồi tinh thần.
Thẳng đến ngọn lửa từ dây dẫn nóng chạm đến da thịt, hắn mới theo bản năng hướng phía xa ném đi, vỗ vỗ hai tay nói:
- Mặc kệ hắn, chúng ta đi tìm tên gài bom! Nhưng nói đi thì cũng nói lại, khu vui chơi thật đúng là xa xỉ, lại thuê cả người nước ngoài đến phóng pháo hoa!
"Ầm!"
Lời còn chưa dứt, quả cầu nhỏ ném trong không trung đột nhiên nổ tung, hỏa diễm nóng rực trong không trung hóa thành mảnh nhỏ, giống như cơn bão cuốn tới.
May mà Xa Xa hành động cực nhanh, tức thì lui về phía sau hơn mười mét, lúc này mới tránh khỏi sóng lửa tập kích.
Nhưng lúc này, không ai khen ngợi phản ứng của nó nhanh nhẹn, mấy cặp mắt cùng nhau nhìn chằm chằm lên trời cao, giống như mọi người đều bị thôi miên...
- Mẹ ơi! Nếu đây là pháo hoa, như vậy tên lửa coi như là pháo phụt chắc?
Ngơ ngẩn không nói gì nhìn tay mình, Trần Mặc kìm lòng không được rùng mình một cái.
Con bà nó chứ! Chỉ cần chậm thêm vài giây, chính mình liền diễn vai đánh bom liều chết tử vì đạo rồi.
Chỉ là ngay sau đó, hắn đột nhiên hơi biến sắc hô:
- Đợi đã! Gã ngoại quốc kia chính là ...
- Hô!
Căn bản không cần hắn phát lệnh, Xa Xa kịp phản ứng lại, sớm đã gào thét, nhanh chóng hướng phía ngược lại chạy như bay.
Tầm mấy phút sau, bọn hắn từ đầu hẻm đến cuối hẻm đảo một vòng, nhưng đột nhiên lại không thấy người ngoại quốc này nữa, giống như hắn chưa từng xuất hiện qua.
Trần Mặc lo lắng một quyền đấm lên vách tường, hung tợn nói:
- Lão thiên a! Đào ba thước đất cũng phải đào cho ta ... Đệch, kia!
Dường như là ‘thiên’ nghe thấy lời của Trần Mặc, sương đêm chậm rãi bị gió thổi mà tản đi, lộ ra một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trước cửa một gian hàng đóng.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt hung ác phía sau, Ryan đang bố trí bom giật mình, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.
Vài giây sau, hắn đột nhiên không chút do dự ném mấy quả bom lại rồi xoay người bỏ chạy, khiến du khách ven đường toàn bộ bị đụng bay!
- Đệch! Đuổi theo!
Nhanh chóng tránh khỏi bom, Trần Mặc lái xe lần nữa đuổi theo thì Ryan sớm chui vào hẻm gần đó, như cá quẫy đuôi bỏ chạy.
Trong hoàn cảnh này, với tốc độ của Xa Xa cũng vô pháp phát huy ưu thế, Trần Mặc nhìn thấy khoảng cách càng ngày càng xa, chỉ có thể bất đắc dĩ quát:
- Lão Quan, đi ra cứu trận!
- Quan mỗ tới đây!
Gần như đồng thời, Quan Tam theo vách tường nhảy lên, ngón chân điểm nhẹ liền bay lên nóc nhà, giống như chuồn chuồn điểm nước vọt đi.
Vài giây sau, hắn đã đuổi kịp Ryan đang hốt hoảng chạy trốn, thuận thế chém ngang một đao...
Oa Oa ở phía sau thấy liền cảm khái, nhịn không được mà khen:
- Khinh công của Quan Quan thật lợi hại, lần sau sẽ cho hắn gia nhập đội thu thập nội y của ca...
- Cút!
Trần Mặc tức giận trừng mắt liếc, Quan Tam đang bay cũng không nhịn được mà lảo đảo, suýt nữa đụng vào vách tường.
Nhưng khi lưỡi đao sắp chém xuống, Ryan đang chạy trốn thuận thế lăn một vòng, vừa né đao, vừa thình lình ném một quả bom về phía sau.
Trong tiếng nổ vang, Quan Tam đáng thương bị sóng lửa đẩy bay đi, trực tiếp đập mạnh lên vách tường, mà thanh quan đao không biết mới thó từ đâu ra kia, cũng trực tiếp gẫy đôi.
- Sao có thể như vậy được!
Suýt nữa ngay cả râu cũng bị đốt, Quan Tam nhất thời buồn bực giận dữ, nhưng không đợi hắn nhấc người lên, Ryan ngay nhìn cũng không cần ném tiếp một quả bom.
Thật khó mà tưởng ngón tay linh hoạt của gã này, thậm chí hắn không cần châm kíp nổ, đầu ngón tay chỉ tùy ý nhẹ nhàng trượt qua, đã có thể tạo thành một quả bom nổ đúng thời điểm.
Mỗi điểm rơi của quả bom, đều được tính toán cẩn thận góc độ và tốc độ gió, hơn nữa đều có thể đem ưu thế của hoàn cảnh chung quanh phát huy tới cực điểm.
- Con bà nó chứ! Gã này chơi bom giỏi như vậy, sao không đi nương nhờ Binladen mà còn ở đây?
Bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, Trần Mặc chỉ có thể nhìn khoảng cách càng ngày càng xa.
Nhưng ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng nổ vang, Ryan vừa mới nhảy vào khói đặc định trốn thì đột nhiên lảo đảo lui về sau mấy bước, như bị công kích.
Lúc này Xa Xa gào thét lao tới, Trần Mặc cũng bất chấp việc đánh lén đáng xấu hổ, giơ tay ném Bản Bản ra!
- Đừng mơ!
Nhìn Bản Bản bay tới trước mặt, Ryan như mất đi toàn bộ năng lực né tránh thế nhưng vẫn quát lớn.
Chính là ngay khi Bản Bản sắp chạm tới, ống tay áo bên phải của Ryan đột nhiên rách toác ra, xúc tu che sau lớp áo theo đó phóng ra ngoài che kín trước mặt hắn.
Bị xúc tu này cản lại, Bản Bản nhất thời bắn ngược ra, Ryan thừa cơ hung mãnh đánh úp đến:
- Chết vui vẻ nhé…
- Chết cái đầu mày!
Sau phút bất ngờ đứng hình, Trần Mặc lập tức vớ lấy một ống tuýp cạnh đó, nương theo tốc độ của Xa Xa đột mà ném ra.
Ngay cả Bản Bản cũng không làm hắn e ngại, thì sao để mắt đến loại công kích này, Ryan chỉ cười khẩy một cái, vung xúc tu bên tay phải đánh tới.
Nhưng ngay lúc xúc tu quấn quanh, điện quang xanh lét chợt phóng ra từ ống tuýp kia, rồi theo theo xúc tu nhập vào cơ thể hắn.
Đột nhiên bị luồng điện này tập kích, Ryan đang thế hung hãn tức thì bị kiềm hãm lại, mà ống tuýp dường như mang theo sinh mệnh chợt bay lên không trung, len lỏi theo khe hở của các xúc tu mà đập thẳng lên ngực hắn!
- Ọc!
Nương theo sau tiếng rên đau đớn, Ryan lảo đảo lui về phía sau vài bước tới khi cánh tay đụng vào vách tường:
- Con mẹ nó, thì ra mày cũng là dị năng cải tạo...
- Cải tạo? Bị ai cải tạo?
Trần Mặc ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng.
Thừa cơ hội, Ryan chợt rít gào nhảy lên, đột nhiên giật nắp mở ba lô màu đen.
Hơn chục quả bom đồng thời châm ngòi, hắn quơ xúc tu cuốn lấy chiếc ba lô, hướng phía đối diện ném tới...
"Tít tít!"
Nhưng ngay lúc này, Trần Mặc nâng Bản Bản lên, không hề báo trước mở sáng màn hình.
Trong nháy mắt, một luồng sáng xanh lan tỏa, phóng về hướng Ryan, như hóa thực chất bao phủ hắn!
Vài giây sau, Ryan vốn đang muốn ném bom về phía Trần Mặc đột nhiên ngẩn ra, toàn thân run rẩy.
Yên tĩnh! Quỷ dị yên tĩnh!
Co giật hồi lâu, đột nhiên hắn chậm rãi nâng tay, đem ba lô màu đen đặt lên đỉnh đầu mình, bày ra một bộ dáng dứt khoát kiên quyết...
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
"Ầm!"
Ánh lửa bùng lên theo tiếng nổ vang, Ryan vẫn tư thế giơ cao ba lô, vẻ mặt kiên nghị đột nhiên hét lớn:
- Vì Trung Quốc, xông lênnnnnn!
Dưới làn sóng khí nóng rực cuồn cuộn, mang theo biểu tình vô oán vô hối, hắn lảo đảo thân hình rồi mặt mang mỉm cười mà ngã xuống đất.
Khiến kẻ khác khó có thể tin là dưới công kích của hơn chục trái bom như thế mà gã này vẫn còn bảo lưu được hơn nửa thân thể, có thể thấy được cơ thể đã cải tạo qua của hắn mạnh mẽ đến thế nào.
- Cái quái gì vậy?
Quan Tam giờ mới giãy dụa khó nhọc đứng dậy, nhìn thấy Ryan bị nổ đến gần nát cả người, hắn chỉ cảm thấy một đống mơ hồ.
Vừa rồi gã Ryan kia tự sát, diễn cảm lại kiên nghị quả cảm nhường ấy, nhìn qua thật giống như là cam tâm tình nguyện…
- Không có gì, chỉ là tác dụng của một bộ phim thôi mà!
Trần Mặc cười cười, nhân tiện quay màn hình của Bản Bản cho Quan Tam xem.
Chỉ thấy trên màn ảnh đanh chiếu một bộ phim đen trắng, quen thuộc tới mức người ta vừa liếc mắt cái đã có thể nhận ra: “Đổng Tồn Thụy”.
(Đổng Tồn Thụy: một bộ phim, cũng là tên của một vị anh hùng của TQ dùng thân mình gài mìn đi phá boong-ke hay còn gọi là lô cốt của địch. Cái này VN mình không thiếu anh hùng nhỉ)
- Rồi sao nữa?
Quan Tam đột nhiên cảm thấy đầu óc không đủ dùng, hắn cũng chưa từng xem qua loại phim điện ảnh thế này.
- Còn sao trăng gì!
Trần Mặc từ từ tiến đến cạnh Ryan, đá cho đối phương một cái:
- Tiện nghi cho hắn chứ sao, để hắn sắm vai Đổng Tồn Thụy hi sinh đi phá lô cốt địch!
Hộc máu a! Ryan còn giãy dụa trong vũng máu, giờ phút này thật sự muốn phun sạch máu ra theo đường miệng.
Ngay cả chính hắn cũng không biết sao lại thế này, tại sao lại có thể bị trúng công kích ảo cảnh của đối phương, vốn dĩ ý chí của hắn luôn là niềm kiêu ngạo…
Chết tiệt, đều do cái ánh sáng bất chợt kia trong phút chốc làm tâm trí hắn bấn loạn!
Nhưng hiện giờ nói chuyện này còn có tác dụng gì? Nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười gần trong gang tấc, Ryan đột nhiên cảm thấy chút chột dạ, giống như chứng kiến ma quỷ cùng bản thân mình lập khế ước bán linh hồn.
Nuốt nuốt nước miếng, hắn vẫn dữ tợn hét lên:
- Đừng hi vọng hão, cái gì tao cũng sẽ không nói… Có điều nếu giờ mày thả tao, tao sẽ nói cho mày vị trí đã đặt bom trong khu vui chơi!
- Bom hẹn giờ?
Trần Mặc kinh ngạc, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn phía bốn phía.
Giờ này, tiếng nổ mạnh từ khu vui chơi cũng đã dần yếu bớt, mà dòng người tán loạn cũng đã có cảnh sát cùng đội cứu hỏa làm an lòng, bắt đầu rút lui trật tự rời khỏi.
Nhưng nếu quả thật như gã ngoại quốc này nói, vẫn còn một quả bon hẹn giờ… Mà càng đáng sợ hơn nếu như quả bom kia lại đúng ở nơi sơ tán…
- Nói ra thì tao sẽ thả mày!
Không có chút gì do dự, Trần Mặc lập có quyết định.
Ryan rất hài lòng gật đầu, ra dấu cho Trần Mặc ghé tai đến, thấp giọng nói:
- Mày rất thông minh! Nói thật với mày, quả bom hẹn giờ này là giấu ở…
Đột nhiên lúc này Trần Mặc cảm thấy bất an, tức thì nghiêng người né một bên.
Cơ hồ đồng thời, Ryan đang sống dở chết dở lại khó có thể tin được bật người nhảy ra, hào quang màu xanh nhạt theo người hắn lan tỏa.
Trần Mặc ngẩn ra, hắn bỗng cảm thấy được loại khí tức này rất quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở lần Trư Đầu Tam bị đánh tới mặt mũi bầm dập mấy tháng trước…
- Goodbye nhé thằng ngu!
Cất tiếng cười vang vọng cả khoảng không gian, thương thế của Ryan lấy tốc độ mắt thường thấy được mà khôi phục, mà chân hắn sớm đã chuyển hóa thành xúc tu búng lên, trực tiếp phi qua bờ tường.
Nhưng vào một khắc này, chỉ nghe một tiếng kinh hô, Ryan giống như đụng phải cái gì, run rẩy nói:
- Mày, mày là ai…
- Cảnh sát!
Lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Mặc, Mộc Vân đang dùng tay trái bóp chặt yết hầu của Ryan, rất nhẹ nhàng nhấc hắn dỉnh lên trên vách tường.
Càng kỳ quái là cho dù mấy cái xúc tu của Ryan có múa may thế cũng cũng không thể tới gần Mộc Vân.
Không! Nghiêm khắc mà nói, mỗi khi chúng nó sắp tới gần Mộc Vân thì lập tức trốn tránh mà trượt ra chỗ khác, giống như là gặp phải khắc tinh gì đó.
- Cảnh sát?
Chứng kiến một màn quỷ dị này, lại nghe đối phương tự giới thiệu, Ryan đột nhiên cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
Từ lúc nào mà một ả cảnh sát bình thường lại có thể đánh bại công kích xúc tu của mình, rồi còn có kẻ điên mặc phục trang kinh kịch kia, thêm cả đám đồng thau gốm sứ lưu manh biết nói…
Ryan đột nhiên có loại cảm giác muốn hộc máu, Trung Quốc tựa hồ thần bí vượt xa hắn tưởng tượng.
- Nói cho ta biết, bom hẹn giờ ở đâu?
không chút thay đổi nhìn chăm chú vào Ryan, bàn tay của Mộc Vân nhìn qua không có bao nhiêu sức lực lại vẫn đơn giản tóm cổ xách đối phương ép sát vào tường:
- Còn nữa, ông chủ của ngươi muốn làm gì đây, đây là chuyện ta có hứng thú!
- Ông chủ? Làm sao bọn mày biết?
Ryan ngẩn ra, nhưng hắn lập tức cười ầm lên:
- Đừng có nằm mơ! Tao cái gì cũng không biết, bọn mày chờ toàn bộ khu này biến thành đống hoang tàn đi!
- Thế sao?
Mộc Vân dường như không coi lời khiêu khích này vào đâu.
Trong chớp mắt, Ryan như bị trúng đòn, toàn bộ thân hình không thể khống chế run rẩy lên.
Thừa dịp tinh thần hắn hoảng loạn, ánh mắt Mộc Vân đột nhiên dâng lên hảo quang màu trắng, giọng nói như từ xa xăm mang theo ma lực vang lên:
- Ngươi sẽ nói cho ta biết tất cả đúng không? Ví dụ các ngươi muốn làm cái gì?
- Chúng ta…
Ryan mê mang mở miệng lắp bắp, tựa hồ đang khổ sở cưỡng chế lại, nhưng rốt cuộc vẫn thì thào hồi đáp:
- Tạo ra hỗn loạn, thu hút chú ý của cảnh sát, ông chủ sẽ nhân đó đi cướp viện bảo tàng vào lúc 10 giờ!
- Viện bảo tàng?
Cúi đồng nhìn đồng hồ đeo tay, Trần Mặc kinh hoàng nhận ra chỉ còn 20 phút nữa là tới 10 giờ.
Cũng không còn kịp nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên của hắn là nhảy lên Xa Xa, nhưng đúng lúc này Mộc Vân lại hỏi một câu:
- Nói cho ta biết, ngươi đặt bom hẹn giờ ở chỗ nào?
- Thuyền hải tặc!
Không do dự như ban đầu, lần này Ryan trả lời mau mắn hơn.
Trần Mặc ngẩn ra, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thuyền hải tặc phía xa. May là nơi đặt thứ đồ chơi này lại xa chỗ đông người.
Nhưng còn xui chính là nó lại nằm ở sát mép khu vui chơi, bên cạnh đó là một cao ốc chọc trời…
- Chết tiệt!
Vài giây sau, Trần Mặc chỉ ước mình có được phép phân thân, rốt cục đi viện bảo tàng hay tới thuyền hải tặc đây…
Cơ hồ đồng thời, Ryan đột nhiên hô nhỏ một tiếng thê lương, cả người nhất thời xụi lơ, tức thì mất đi sự sống.
Mộc Vân không chút biểu tình lui về phía sau hai bước, nhìn thấy đầu ngón tay tràn ngập máu tươi, thản nhiên nói:
- Tinh thần lực của hắn quá yếu, dưới tình huống không thể ức chế hoàn toàn hỏng mất rồi. Thôi, anh hiện muốn đi thế nào?
- Tôi không biết!
Ngẩng đầu nhìn thuyền hải tặc, lại nhìn phương hướng viện bảo tàng, Trần Mặc thật sự không biết nên làm như thế nào.
Còn may là sau đó Nặc Nặc đột nhiên nhảy ra, xung phong nhận việc nói:
- Lão đại! Mọi người đi giữ viện bảo tàng đi, bon hẹn giờ cứ giao cho bọn em!
- Được không đó?
Hồ nghi nhìn mấy đồ điện, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy giao cho chúng nó phụ trách còn không bằng loan báo tin sơ tán khẩn cấp.
Có điều trong ánh mắt lo lắng của hắn, Nặc Nặc lại rất kiên định nói:
- Yên tâm đi anh! Loại bom hẹn giờ này có gì đặc biệt đâu, cùng lắm để Oa Oa nuốt vào, cho nó cùng bom đồng quy vô tận là tốt rồi!
- Đệch! Sao lại là ca?
Oa Oa rất bất mãn hét ầm lên, nhưng lại bị Xa Xa chở chạy đi như bay, mấy đồ điện nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Trần Mặc rất muốn ngăn cản chúng nó, nhưng thấy đám phá hoại kia đã đi xa, hắn cũng chỉ có thể thở dài chấp nhận.
Cơ hồ đồng thời, Mộc Vân lên tiếng:
- Như vậy chúng ta sẽ đi giải quyết sự việc ở viện bảo tàng. Nhưng mà giờ đi bằng cái gì nhỉ?
- Cái này hả… Kia được không?
Phiền muộn vò vò tóc, Trần Mặc như chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại.
Giờ khắc này, ánh mắt của ba người đồng thời nhìn về một khu đất vắng kia, nơi hơn mười chiếc xe cứu hỏa cùng xe cảnh sát đang đỗ…
Sau vài giây, Trần Mặc đã thấy Mộc Vân lao đi, bất đắc dĩ thở dài:
- Bất đắc dĩ, chắc không tính là trộm cắp chứ?
Tính! Đương nhiên tính! Hai phút sau, một chiếc xe cứu hỏa điên cuồng đâm sập tường mà chạy, đồng thời năm sáu chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ đuổi theo sau.
Nhìn nhìn Mộc Vân đang đua xe rất có tư thế, Trần Mặc chỉ có thể nơm nớp lo sợ thắt dây an toàn, lo lắng nói:
- Này, tuy là rất vội nhưng mà… cô cứ chạy với tốc độ này, nếu bị bắt sẽ bị hủy luôn bằng lái đó!
- Sẽ không!
Cùng lúc thốt một câu, Mộc Vân càng thêm dùng sức dẫm chân ga, xe cứu hỏa lấy tốc độ của Ferrari mà phóng vọt đi, tạo thành một đường loạn cào cào.
Nhìn Trần Mặc mặt tái nhợt, lại nhìn Quan Tam có dấu hiệu say xe, Mộc Vân bình thản mà đáp:
- Không bị hủy bằng lái được đâu, vì tôi làm gì có cái đó!
- Vậy là tốt rồi, tôi còn lo…
Theo phản xạ thở phào một cái, nhưng ngay sau đó máu lên kịp não, Trần Mặc tròn mắt há hốc miệng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
- Đợi một chút, ý cô là cô chưa từng học lái xa?
- Ừ! Việc dễ thế này sao phải học?
Mộc Vân đơn giản trả lời, làm cho Trần Mặc đột nhiên có loại xúc động tung cửa mà nhảy ra ngoài.
Nhưng chờ khi hắn quay đầu nhìn lại “đại đội nhân mã” đang theo sát phía sau thì cũng chỉ có thể cam chịu thở dài nói:
- Được rồi, còn may là mấy ngày trước tôi vừa mua bảo hiểm… Thuận tiện cũng nói một câu, xe cảnh sát đằng sau chúng ta càng ngày càng nhiều, phỏng chừng khi chúng ta đi đến cuối phố thì đầu phố vẫn còn một hàng xe cảnh sát đấy!
- Đây không phải là tốt lắm sao?
Mộc Vân đột nhiên cấp tốc đổi hướng, thiếu chút nữa đem toàn bộ người trên xe sút bay ra ngoài.
Giờ khắc này, Trần Mặc cùng Quan Tam chỉ có thể nắm thật chặt lấy cửa xe, mà xe cứu hỏa mới vừa húc trứng một nhà dân, làm sập một mảng tường, bụi bay mù mịt.
Trong tiếng rầm thật lớn, một đôi nam nữ trần như nhộng đang ôm nhau, cứ thế trơ mắt mà nhìn chiếc xe cứu hỏa bay qua giường.
Trần Mặc tựa hồ thấy xấu hổ, vì thế còn cố thò đầu ra khỏi cửa kính, ngại ngùng hét:
- Xin lỗi nhé, hai người cứ tiếp tục đi, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy!
- Ặc…
Đôi tình lữ đáng thương cũng chỉ biết miễn cưỡng gật đầu.
Mà trong tầm mắt của bọn họ, lúc này hơn mười chiếc xe cảnh sát cũng một đường bay vọt theo cái xe cứu hỏa kia, đèn hú chói mắt khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Mấy phút sau, nhìn thấy phòng ngủ chỉ còn một đống hỗn độn, nam nhân kia đột nhiên run rẩy lẩm bẩm nói:
- Tiểu... tiểu Lâm, em xác định bọn hắn không phải là chồng em phái tới chứ?
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Đợt boom nhỏ cho khỏi quên nhau
oOo
Hôm nay tâm trạng Thomas rất tốt, tốt đến độ hắn muốn há miệng mà hát vang, nếu như chuyện đó không đánh thức cư dân gần đó.
Nửa giờ sau, hắn dễ dàng đột nhập vào viện bảo tàng, dưới sự trợ giúp của mấy chuyên gia điện tử phá hết mấy món báo động, sau đó lại đánh ngất xỉu Lý quán trưởng…
Chuẩn xác mà nói, với người như Lý quán trưởng, một khi đã say rượu thì dù có nhìn thấy một đám người nhảy múa trước mặt, cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
- Khởi công!
Nhìn đại sảnh trống trơn, Thomas thỏa mãn phất phất tay, đem một chồng ảnh chụp phát cho thuộc hạ:
- Chúng ta bắt đầu từ cái sảnh này, lấy tất cả những đồ có trong hình! Ngoài ra, nếu phát hiện bất kỳ mảnh ngọc vỡ nào, nhất định phải nói cho ta biết!
- Rõ!
Một đám áo đen lực lưỡng liên tục gật đầu rồi chen chúc nhau tiến vào trong.
Thomas đi trước dẫn đường, suất lĩnh thuộc hạ tiến theo một tấm bảo đồ cũ, cẩn thận bước về phía trước.
Mấy phút sau, một gã áo đen đột nhiên nhấn trên vách tường một cái, nhẹ nhàng mở ra cơ quan mật.
Trong tiếng vang trầm thấp, vách tường chậm rãi mở ra, để lộ một cái hốc tối có đặt bên trong một chiếc bình hoa làm bằng sứ nước men xanh.
- Đây rồi, đây chính là món đầu tiên chúng ta phải tìm!
Nhìn thấy chiếc bình sứ men xanh phong cách cổ xưa, Thomas lập tức hưng phấn nhào đến giằng lấy ôm vào trong lòng, tựa như là gặp được trân bảo.
Vài gã thẩm định đồ cổ do hắn mang tới đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được hỏi:
- Ông chủ, ngài xác định chúng ta tìm thứ này sao? Xin thứ cho tôi nói thẳng, thứ này chẳng qua là vật phỏng chế, sản xuất không vượt quá hai trăm năm.
- Đương nhiên, đây chính là ông chủ lớn đích thân yêu cầu!
Nói thì nói thế, nhưng khi Thomas nhìn lại chiếc bình cũng không tránh khỏi hoài nghi.
Hắn đương nhiên biết mục đích khi ông chủ lớn thu thập đồ cổ, nhưng mà cái đồ giả này liệu có linh lực cổ xưa gì đó để mà hấp thu nhỉ… Đúng như mấy gã chuyên gia đồ cổ kia nói, tuổi của thứ này không thể vượt quá hai trăm năm.
Nhưng dù sao thì đây cũng là mệnh lệnh của ông chủ lớn, cho nên Thomas cũng chỉ có thể kính cẩn làm theo.
Ra hiệu cho đàn em cất kỹ thứ này, trước đó hắn vẫn tranh thủ nhìn nhìn qua miệng bình vào bên trong, thậm chí còn hơi gõ nhẹ vài cái.
Không có gì đặc biệt, nhìn thế nào cũng là một bình hoa giả cổ thông thường… Nhưng nói đi thì nói lại, tại sao một thứ bình thường thế này lại bị giấu vào một hốc bí mật mà ngay cả lão quán trưởng ma men kia cũng không biết?
- Mặc kệ nó, ông chủ có lý của ông chủ!
Không nghĩ ra thì khỏi, đưa chiếc bình cho thuộc hạ cất giữ, Thomas lại dọc theo lối đi đi tới trước, xuyên qua mấy khu triển lãm.
Nhưng chỉ một lát sau, hắn dần dần đi chậm lại, rồi như có suy nghĩ gì mà dừng bước:
- Đợi một chút, mọi người có thấy gì lạ không? Sao ta có cảm giác nơi này thiếu rất nhiều thứ?
- Có sao?
Một đám áo đen lực lưỡng đưa mắt nhìn nhau rồi quay đầu quan sát bốn xung quanh.
Chứng thật là như vậy, có vài tên từng đến nơi này điều tra tức thì phát giác viện bảo tàng đêm nay quả thực là gần như trống trơn, hoàn toàn không giống khi bọn chúng tới những lần trước.
- Lạy Chúa!
Thomas hơi nhíu mày, khẽ than thở:
- Chẳng lẽ lại giống như cái phim Đêm Trong Viện Bảo Tàng, mấy thứ kia…
- Ông chủ, cẩn thận!
Đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, cắt lời Thomas.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của hắn, một thanh trường mâu đang rít gió mà đến. Căn bản không kịp tự hỏi người đánh lén là ai, Thomas chỉ có thể trong lúc nguy cấp theo bản năng mà nghiêng người.
"Vèo!"
Chỉ nghe một tiếng vang sắc bén, lưỡi mâu sáng lạnh bay sát cắt một đường qua mặt hắn rồi cắm lên vách tường khiến thân mâu rung bần bật.
Mấy gã đàn em giờ mới kịp phản ứng, lập tức giơ súng chỉ hướng trường mâu bay đến, thế nhưng chỉ thấy có bóng đen lấp loáng rồi biến mất, tốc độ nhanh tới mức làm tất cả hoài nghi đó chỉ là ảo giác.
- Chuyện gì thế này?
Xoa xoa máu tươi trên mặt, Thomas tất nhiên cảm thấy đau đớn, nhưng nhiều hơn là kinh hãi.
Lời còn chưa dứt, từ trên không đột nhiên truyền tới tiếng quát, năm sáu thân ảnh từ chiếc đèn treo trên trần nhà ầm ầm nhảy xuống, không đợi đứng vững đã vung trường kiếm chém ra.
Kiếm quang phá không mà qua, mấy gã vệ sĩ áo đen nhất thời kêu thảm ngã xuống, ngực phun từng vòi máu tươi.
Thomas ngẩn ra, hoảng sợ lui về phía sau vài bước, đồng thời quát hoảng:
- Bắn! Bắn mau…
Trong lúc tiếng hô còn vang mãi trong đại sảnh chưa dứt, hắn lại đột nhiên như hóa đá tại chỗ, giống như nhìn thấy chuyện gì đó khó có thể tin.
Mà thực sự thì chuyện trước mắt quả thật khó để tin nổi: đứng giữa vòng thi thể của năm sáu gã vệ sĩ là mấy cái tượng binh mã đang quơ trường kiếm, mắt trợn trừng ngạo nghễ đứng thẳng.
Mà một bức tượng tựa hồ như là thủ lĩnh đã thừa cơ rút trường mâu trên vách tường, lạnh lùng tiến lên một bước hỏi:
- Who are you?
- Ặc…
Nếu như nói tượng binh mã biết công kích làm Thomas muốn ngất rồi, thì giờ nghe chúng nó nói tiếng Anh khiến hắn muốn phát điên.
Có điều hiện tại còn chưa phải lúc tự làm chập dây thần kinh, hắn lập tức rút súng lục, quát lớn:
- Bắn! Không cần sợ, bọn chúng cũng chỉ giống như cái phim kia thôi… (Ý là phim Đêm trong viện bảo tàng)
"Đoàng!"
Một viên đạn vừa mới được bắn ra, thì một hình ảnh khiến kẻ khác khiếp sợ tức thì hiện diện.
Trong ánh mắt mở to hết cỡ của mấy chục gã vệ sĩ đồ đen, tượng binh mã, mô hình người vượn, tượng sáp, tượng điêu khắc, thậm chí cả mấy loại đồ cổ thông thường dùng để triển lãm lại giống như là thủy triều quét ngang qua đại sảnh.
Bạn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này không? Một bộ xương voi ma mút nặng tới gần một tấn cứ thế vung cái mũi dài như là roi quất tới!
Vài gã vệ sĩ thậm chí còn trong lúc ngây người đã trực tiếp bị đánh bay lên không rồi đáp thật mạnh lên vách tường.
- Bắn bắn bắn bắn…
Đến lúc này, nói cái gì đều là vô nghĩa!
Giờ phút này kẻ nào có súng đều xả đạn như chưa từng được xả, bắn bừa mọi ngõ ngách khắp đại sảnh, bộ xương voi ma mút kia trực tiếp bị cắt đứt xương đùi, gào rú đổ ập xuống đè lên một đám tượng sáp.
Đám tượng binh mã không vì thế mà khiếp sợ, mạnh mẽ lao lên, mỗi lần thấy ánh kiếm lóe lên là lại có vài tên vệ sĩ gục xuống.
Thế nhưng không chờ chúng rút trường kiếm ra khỏi ngực địch nhân thì viên đạn đã gào thét mà đến xuyên qua lồng ngực của bọn chúng, rồi sau đó là hàng loạt phát đạn bồi…
Mấy phút sau, Thomas rốt cục thở hổn hển buông súng, được mấy tên thuộc hạ dìu mà từ từ đứng dậy.
Nhìn đống hỗn độn từ vật triển lãm trên mặt đất, lại nhìn bên mình chỉ còn sót lại hơn mười người, hắn đột nhiên không biết là nên cười hay nên khóc.
Thế này mà là thắng sao? Những thuộc hạ từng theo mình trải qua vô số lần nguy hiểm lại có thể chẳng biết tại sao là bị đám đồ cổ kia xử lý hơn phân nửa.
Đây là còn may được ông chủ lớn nhắc nhở, nếu không hẳn là mình sẽ không hề có chuẩn bị mà xông vào, cuối cùng bị một cái tượng binh mã kia một kiếm bổ đôi!
- Con mẹ nó!
Nhìn vết thương trên đùi mình, Thomas lảo đảo bước về phía trước vài bước, thuận thế hung tợn đạp mấy cái lên bộ xương voi ma mút.
- Không có thời gian lãng phí, đám dân ngoài kia chắn chắn đã nghe được tiếng động, có lẽ báo cảnh sát rồi cũng nên! Cho các ngươi ba phút, phải tìm hết được thứ trong ảnh, sau đó tập trung lại nơi này…
"Rầm!"
Lời còn chưa dứt, vách tường phía Đông đã đổ sập, một chiếc xe cứu hỏa từ lỗ thủng hung mãnh chạy vào, trực tiếp đụng bay mấy gã vệ sĩ xui xẻo.
Khói bụi mù trời, thế nhưng không giảm được tốc độ của chiếc xe cứu hỏa. Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, nó tiếp tục húc sập nốt vách tường phía Tây rồi mới miễn cưỡng dừng bánh.
Chỉ nghe một tiếng rầm thật lớn, cửa xe móp méo trực tiếp bị đá văng ra, tiếp đến mấy thân ảnh cả người bụi đất từ bên trong chui ra.
Người chui ra đầu tiên, qua giọng nói có thể xác định là nam, oán hận lớn giọng:
- Ối trời ơi! Mộc Vân, cô còn nói là tính tốt phương hướng, cửa chính của cô là bức tường này hả… Ủa?
Vài giây sau, nhìn thấy nòng súng đã “đậu” trên cổ họng mình, Trần Mặc lập tức biết điều lựa chọn giơ hai tay lên.
Đương nhiên, lại như một thói quen, hai tay tuy rằng đã giơ lên, nhưng miệng hắn thì tuyệt đối không thể ngậm lại:
- Hây hây, hình như chúng tôi nhầm chỗ! Các vị cứ tiếp tục, chúng tôi là muốn đến cung văn hóa cơ, không biết các vị có thể chỉ giúp không…
- Câm mồm!
Nghe một đống lằng nhằng muốn lùng bùng lỗ tai, Thomas trực tiếp lấy báng súng đập mạnh lên trán Trần Mặc:
- Thằng bảo vệ ngu xuẩn, tao không biết vì sao tự dưng mày trở về, nhưng thế cũng tốt. Tao không ngại giúp mày một việc đâu. Mày có muốn ngày mai không cần phải giải thích chuyện mất mát trong viện bảo tàng không?
Nói xong, Thomas nhếch khóe miệng, ngón tay cong lại muốn bóp cò súng.
Chính là ngay sau đó, ánh mắt của Thomas bị lái sang một nơi khác rồi như đóng đinh lại trên khuôn mặt vô cảm của cô gái trẻ vừa bước khỏi xe…
Trí nhớ của hắn rất tốt, cho nên hẳn là sẽ không nhầm, cô gái kia chính là nữ cảnh sát có trực giác vượt quá tưởng tượng.
Tại giờ phút này, mặc dù không có mặc bộ đồ cảnh sát, nhưng nữ cảnh sát này làm cho người ta cảm giác càng thêm nguy hiểm, giống như nàng tùy thời đều sẽ ra tay công kích.
- Ảo giác! Đây chỉ là ảo giác thôi!
Không kìm nổi lùi về sau từng bước, nhưng khi nhìn lại khẩu súng lạnh như băng trong tay, Thomas lập tức khôi phục dũng khí.
Giật lấy một khẩu súng tự động từ tay thuộc hạ, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt vô cảm phía đối diện, cười gằn:
- Tốt lắm! Hóa ra vẫn còn thừa con mồi, vậy thì mời chúng mày…
- Thử một chút?
Quay mặt về họng súng sắp khạc đạn, Mộc Vân không hề sợ hãi bình tĩnh trả lời.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Thomas, nàng bình thản chỉ khẩu súng:
- Có thể thử, nhưng ta cam đoan người chết trước chính là ngươi, ngươi cảm thấy sao?
Cái này xem như là uy hiếp sao? Thomas cảm thấy buồn cười, nhưng khi nhìn vào đôi mắt vô hồn của đối phương, hắn đột nhiên không tự chủ được khẽ rùng mình.
Trong không khí yên tĩnh đến quỷ dị, một gã vệ sĩ thật cẩn thận tới gần Thomas, thấp giọng nhắc nhở:
- Ông chủ, chúng ta không có thời gian đâu, ngài xem…
- Câm mồm!
Hung tợn quay báng súng đập mạnh một cái lên ót thuộc hạ, sau đó lập tức chỉ thẳng lên trán Mộc Vân, Thomas quát:
- Con mẹ nó! Đừng tưởng rằng nói mấy câu có thể dọa tao, giờ đến địa ngục mà báo…
Hơi hơi cong ngón tay đặt trên cò súng, giờ phút này khẩn trương tới cực điểm, viên đạn lạnh như băng lúc nào cũng có thể gào thét bắn ra.
- Thật xin lỗi, tôi không muốn quấy rầy các ông!
Trần Mặc như cũ bị mấy khẩu súng nhắm thẳng đầu đột nhiên thở dài:
- Nhưng mà nếu các ông nhìn sang bên kia, có lẽ sẽ gặp một cái kinh hỉ lớn đó!
- Cái gì?
Dù đang lúc căng thẳng, thế nhưng Thomas vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về vách tường bị xe cứu hỏa tông sập lúc nãy.
Cơ hồ đồng thời, hàng loạt tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang vọng tới, mấy chục chiếc xe cảnh sát gào thét chạy như bay mà đến, rồi tiếp đó là hàng loạt tiếng phanh két nổi da gà phía trước triển lãm.
- Không được nhúc nhích! Bỏ vũ khí xuống! Các người bị bao vây!
Một tiếng quát lớn vang lên, mấy chục cảnh sát chen chúc nhảy ra khỏi xe, hàng loạt họng súng đồng thời nhắm ngay mục tiêu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trần Mặc nhìn nhìn Thomas đang “đứng hình”, bộ dạng xấu hổ mở hai tay nói:
- Ngại quá! Sự tình là thế này, vì chúng tôi không có bằng lái…
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch & Biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Đợt boom nhỏ cho khỏi quên nhau
oOo
Trong khi viện bảo tàng đang diễn ra cảnh gà bay chó chạy thì trên đỉnh chiếc thuyền hải tặc ở khu vui chơi Nam thành lại yên tĩnh đến bất thường.
Nhìn thấy bom hẹn giờ được gắn trên chiếc xà ngang bọc kim loại, bốn đồ điện đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết làm sao mới tốt.
Giờ khắc này, trên màn hình của quả bom hiện con số màu đỏ ba phút hai mươi giây, mà ai cũng rõ ràng là nó đang từ từ đếm ngược…
- Nặc Nặc, cái này nhường cho mày đấy!
Oa Oa chớp chớp mắt nhìn bom hẹn giờ, lần này nó cũng không hô câu kinh điển “của ca, của ca” mà lại khiêm nhường nhìn đồng bạn.
- Nhường cái *beep*!
Nặc Nặc bi phẫn trừng mắt liếc nó một cái, than thở nói:
- Tất cả là đang cùng lên thuyền rồi, ai cũng đừng mong chạy! Tóm lại, chú nào biết tháo bom không?
- Cái này…
Oa Oa buồn bực lượn quanh quả bom một vòng, thầm nghĩ nếu ca mà biết tháo thì còn nhường mi làm gì.
- Ca biết!
Trong lúc đồng bạn tranh cãi, Bản Bản đã down một đống tư liệu về rồi tập hợp thành một file gọi là “sổ tay hướng dẫn tháo bom đơn giản nhất”.
Nặc Nặc cùng Oa Oa nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, cùng nhau tiến đến trước màn hình bắt đầu quan sát. Chỉ có Xa Xa nhịn không được thở dài:
- Ca nói này, chỉ còn gần ba phút, giờ các chú mới học tháo bom có phải quá muộn rồi không?
- Không muộn! Nước đến chân mới nhảy, không cao cũng phải cao!
Nặc Nặc mắt liếc, mồm vẫn không nghỉ đắc ý thốt một câu:
- Ê từ từ! Loại này đúng không, nhìn giống lắm, bọn mày thấy thế nào?
- Hỏi chúng ta sao?
Mấy đồ điện mê hoặc nhìn lại quả bom rồi so sánh với loại trên màn ảnh, ai cũng không dám khẳng định.
Nghĩ nghĩ vài giây, nhìn thấy thời gian trên quả bom càng lúc càng ít, Nặc Nặc rốt cục nhịn không được cắn răng nói:
- Con bà nó chứ! Mặc xác, bom nào chả để nổ, quanh quẩn cũng chung nguyên lý thế thôi!
Trời mới biết có phải như vậy không. Nếu có chuyên gia phá bom nào nghe được câu này, phỏng chừng sẽ tăng xông hộc máu mất.
Có điều là đối với Nặc Nặc mà nói, tất cả chuyện này đều không liên quan, nó chỉ đơn giản nhìn thêm vài lần rồi rất là vô trách nhiệm ra lệnh:
- Ngon rồi! Trước hết chúng ta phải tháo vỏ ngoài của quả bom đã… Đệch! Oa Oa, tao nói là mở ra chứ không có bảo mày tháo tung!
Chỉ chậm một giây nữa thôi thì chắc Oa Oa đã trực tiếp kích nổ quả bom, sau đó mọi người cùng nhau đi làm liệt sĩ.
Còn may mà vào giây cuối có Nặc Nặc kịp hét to, để nó miễn cưỡng dừng lại rồi thật cẩn thật dùng sức khẽ hút một cái, mở vỏ ngoài của quả bom ra.
- Tốt lắm!
Nặc Nặc thở phào một cái, lại tiếp tục giảng giải:
- Tiếp theo, bên trong quả bom sẽ có ba cái dây dẫn, theo thứ tự là đỏ, vàng và xanh… Thế nào, tìm được chưa?
- Mới tìm được một nửa!
Bỗng dưng Oa Oa ngẩn người rồi khẽ nghiêng mình cho tất cả nhìn thấy tình huống bên trong quả bom.
Quả thật như Nặc Nặc miêu tả, bên trong này có ba sợi dây, nhưng vấn đề mày sắc của chúng nó không phải là đỏ vàng xanh, mà là đỏ trắng đen…
Yên tĩnh! Quỷ dị yên tĩnh! Vài giây sau, nhìn thấy thời gian từng giây trôi qua, Nặc Nặc đột nhiên hét to:
- Mau tìm! Mau tìm! Bản Bản, tìm thêm nhiều hướng dẫn nữa đi!
Không cần nó nói, Bản Bản cũng đã bắt đầu điên cuồng tìm kiếm, mà theo đó là càng lúc càng nhiều loại bom xuất hiện.
Chỉ chốc lát đã có hơn mười loại phương pháp xuất hiện trên màn hình, loạn xà ngầu xanh đỏ tím vàng đủ cả, rối một đống như tơ vò.
Mà vào lúc này, Xa Xa như cảm thấy chưa đủ rối còn nhắc:
- Nhanh các cu, chỉ còn một phút ba mươi giây!
- Câm mồm!
Mấy đồ điện cùng hung ác trợn mắt liếc nó một cái rồi quay lại tập trung chuyên môn.
- Con mẹ nó!
Mắt thấy Bản Bản còn phí công, Nặc Nặc rốt cục thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Việc đã đến nước này, ca đành tung ra đòn sát thủ cuối cùng! Được rồi, chúng ta rút thăm để quyết định cắt dây nào!
- Đệch!
Nếu Trần Mặc có mặt ở đây, nhất định sẽ không chút khách khí giơ ngón giữa, cái kế hoạch quái quỷ gì vậy!
Nhưng mà mấy đồ điện lại đưa mắt nhìn nhau, cũng không đứa nào phản đối. Nặc Nặc ngay lập tức xé mấy mẩu giấy nhặt được trên thuyền rồi rất thần kỳ tô ra ba màu đỏ trắng đen bên trong, sau đó vo lại rồi tùy ý thả trên mặt đất.
Oa Oa nhàn nhã nhặt lên một cái, mở ra rồi thuận miệng than thở:
- Màu đen! Lại là màu đen!
Không đợi nó nói xong, Nặc Nặc liền nhào lên định cắt dây, may là đúng lúc này Bản Bản đã tra thành công, vội vàng ngăn cản:
- Khoan! Không phải đen, tao tra được là màu đỏ mới đúng!
Vô cùng may mắn! Chỉ chậm nửa giây nữa thôi là Nặc Nặc đã cắt phăng dây đen!
Được Bản Bản nhắc như vậy, vào thời khắc cuối cùng nó vẫn nhay nhạy dừng lại, quay đầu nghi hoặc nói:
- Chắc không? Đứa nào điêu làm chó nhé!
Đã là đồ điện, sai sẽ bị nổ chết chứ còn được làm chó đã phước! Thế nhưng Bản Bản vẫn nghiêm túc kiểm tra lại lần nữa rồi hiển thị hướng dẫn nó tìm được lên màn hình cho tất cả cùng xem.
Nặc Nặc hồ nghi nhìn vài giây, rốt cục bất đắc dĩ cử động:
- Được rồi! Ca đây sẽ tin chú một lần... Đệch, chỉ còn 50 giây sao?
Mắt nhìn thời gian sắp hết, Nặc Nặc rốt cục bất chấp tiếp tục kiểm tra, vội vội vàng vàng bổ nhào tới trước quả bom hẹn giờ.
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, biết điều đồng thời lui về phía sau vài bước, Oa Oa vẫn còn rất dũng mãnh thét một câu:
- Nặc Nặc, mày cứ yên tâm mà đi đi, tiền thiếu nợ tao không cần phải trả nữa đâu!
- Cút! Tụi mày là đám khốn nạn không có nghĩa khí!
Đầy mặt bi phẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua, Nặc Nặc rốt cục nơm nớp lo sợ vận khởi thanh mang, nhẹ nhàng cắt đi dây dẫn trong quả bom.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, Xa Xa vẫn từ đầu nhìn chằm chằm quả bom đột nhiên run lên, thét to:
- Khoan! Đừng! Nặc Nặc, mày cắt cái gì thế hả?
"Tách!"
Tiếng hô này hiển nhiên đã quá muộn, trong ánh mắt kinh hoảng của Xa Xa, Nặc Nặc đã không chút do dự cắt đứt dây dẫn.
Nhưng chuyện nghiêm trọng ở đây là, dây mà nó cắt lại không phải màu đỏ, mà là màu đen…
- Amen!
Trong chớp mắt, mấy đồ điện thực hoảng sợ nhảy ra năm sáu mét, cùng dùng một loại ánh mắt bi thương nhìn Nặc Nặc.
Nhưng mà ngoài dự liệu của bọn nó, vụ nổ như trong tưởng tượng cũng không xảy ra, máy đếm ngược kia cũng dừng lại ở giây thứ bốn mươi lăm.
- Làm sao vậy?
Ngơ ngác đứng tại chỗ, Nặc Nặc nhìn lại sợi dây màu đen mình vừa cắt, vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra.
- Sao cái đầu mày!
Mấy đồ điện ngạc nhiên không nói gì, đột nhiên cùng nhau nhào đi lên loạn tấu:
- Bọn tao bảo mày cắt dây đỏ, mày lại đi cắt dây đen, muốn chết thì nhảy từ đây xuống được rồi không cần làm thế đâu!
- Ủa? Dây này không phải màu đỏ sao?
Vẫn không biết mình sai cái gì, Nặc Nặc thực cẩn thận nhìn lại sợi dây vừa cắt, nghi hoặc nói:
- Không sai mà! Dây này rõ ràng là dây đỏ, bọn mày đừng đùa nữa!
- Đùa cái đầu mày!
Bị một màn vừa rồi dọa đến toàn thân mồ hôi lạnh, dù biết Nặc Nặc thần xui quỷ khiến cứu mọi người, nhưng Xa Xa vẫn nhịn không được phẫn nộ quát:
- Mày nhìn cho rõ rồi mới cắt không được hả? Nếu đây là màu hồng thì mặt trời là màu gì?
- Ủa? Mặt trời không phải cũng màu này sao?
Ấm ức loạng choạng, Nặc Nặc vẫn cảm thấy mình chẳng có gì sai.
Mấy đồ điện thực quỷ dị đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên lộ ra vẻ mặt thì ra là thế. Oa Oa tỉnh ngộ rùng mình một cái:
- Này Nặc Nặc… Mày xem cái đèn giao thông đằng kia đi, giờ đang là đèn xanh hay đèn đỏ?
Vài giây sau, căn cứ đáp án Nặc Nặc đưa ra, mấy đồ điện rốt cục đạt được kết luận nhất trí…
Hóa ra di động có thể bị bệnh mù màu, hơn nữa mù màu nghiêm trọng.
Cảm khái việc đến tận bây giờ mới phát hiện chuyện này, Oa Oa lung la lung lay leo lên cái xà kim loại muốn gỡ quả bom xuống:
- Nốt cái này là xong! Chúng ta đi kiếm lão đại… Ặc!
Tiếng tích tắc vốn đã dừng khi nãy, giờ đột nhiên lại vang lên…
45 giây, 43 giây, 40 giây ... Quỷ dị yên tĩnh, Oa Oa đột nhiên hét lên một tiếng:
- Con mẹ nó! Nấp mau!
- Nấp cái đầu mày!
Trong lúc nguy cấp, chỉ thấy Xa Xa đột nhiên bộc phát ra dũng khí.
Đầu xe giật lấy bom hẹn giờ rồi theo độ dốc phía đầu thuyền hải tặc phóng lên trời, trực tiếp bay qua từng vây.
Tránh né biển người phía trước, nó tức thì tăng tốc độ lớn nhất, như quỷ mị phóng đi, trong khoảng khắc đã xẹt qua gần trăm mét.
Bản Bản đứng trên đầu xe, mở ra bản đồ, thấp giọng nói:
- Đi về hướng Đông! Nơi đó có một khu nhà xưởng bỏ hoang, hình như là đang đợi phá bỏ… Mau lên, chỉ còn ba mươi giây.
- Quỷ thần thiên địa ơi!
Hét lớn một tiếng, Xa Xa lần thứ hai bay lên trời, trực tiếp phóng qua nóc mấy ngôi nhà cấp bốn rồi nện xuống mặt sàn xi măng.
Không đợi cho thân hình vững lại, động cơ gào thét dâng lên thanh mang, thân xe tựa hồ biến thành hư ảnh, đột phá cả giới hạn thời không, nháy mắt đã nhìn thấy hình dáng khu nhà xưởng vốn xa tít.
Nhìn vào đồng hồ trên quả bom điểm ở số 10, nó đột nhiên bốc bánh sau, đem quả bom hẹn giờ ném lên không:
- Bản Bản!
- Có!
Giống như sớm đã đợi lúc này, bom hẹn giờ vừa bay lên, Bản Bản đã hóa thành tấm thép lớn mấy mét rồi đập thật lực lên quả bom.Ch
Chỉ nghe một tiếng va đập thật lớn, quả bom hẹn giờ giống như bóng chày bị đập trúng, gào thét bay đi, hướng về nhà xưởng phía xa, mà đồng hồ trên bom lúc này đã chỉ con số 3 giây!
- Lý tiên sinh! Xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng phá dỡ nhà xưởng này!
Cùng lúc đó, tại bãi đất trống gần nhà xưởng, một gã đốc công đội xây dựng đang vỗ ngực, hướng chủ đất hứa hẹn:
- Tôi dám nói, về tốc độ phá dỡ không ai qua được đội của tôi, chỉ cần hai tháng…
"Ầmmmmmm!"
Đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kéo theo là mây lửa ngập trời, nhà xưởng đang đứn sừng sững chỉ nháy mắt đã kịch liệt lung lay rồi sụp đổ, phút chốc đã hóa thành một đống hoang tàn.
Nhìn bụi khói phô thiên cái địa, vô luận là đốc công hay chủ đất đều há to mồm, ngửa đầu nhìn cảnh tượng đồ sộ phía trước.
Sau vài phút yên tĩnh đến quỷ dị, người chủ đất rốt cục khiếp sợ đẩy đẩy mắt kính, thì thào lẩm bẩm:
- Này… Vương đốc công, ngài vừa mới nói phá dỡ nơi này cần bao lâu? Hai tháng?
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch & Biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Đợt boom nhỏ cho khỏi quên nhau
oOo
- Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Liên tục phun ra hơn mười câu thô tục, Thomas dù đang dồn sức chạy chối chết vẫn phải phân một phần năng lượng sống để mà buồn bực.
Hắn thật sự không nghĩ ra, vì cái gì mà kế hoạch cướp bóc vốn vô cùng chu đáo lại lần nữa thất bại không sao hiểu nổi?
Có trời mới biết đây là có chuyện gì, đám cảnh sát vốn đang phải ở khu vui chơi lại chen chúc mà đến, hơn nữa thần tình tức giận như vừa bị trêu đùa…
Kết quả là, đám cướp lấy Thomas cầm đầu, liền rất không may đã trở thành bao cát cho người phát tiết.
Trong trận nổ súng cực kỳ thảm thiết, mười mấy vệ sĩ vốn đã bị đám đồ triển lãm làm mệt lử rốt cục trụ không nổi mười lăm phút liền toàn bộ bị đánh gục.
Mà Thomas thì là dựa vào mấy tên thuộc hạ liều mạng bảo hộ, mới dọc theo thông đạo an toàn vội vàng rút lui, hốt hoảng trốn khỏi cửa lớn viện bảo tàng.
- Con mẹ nó, chờ tới khi ta trở lại…
Miệng mắng, chân lảo đảo bước lên bậc thang, Thomas nhất thời trượt chân muốn ngã, còn may là hắn kịp xoay người mới tránh khỏi đi hàm tiền đạo.
Nhìn cái bình hoa bằng sứ men xanh trong lòng, Thomas chịu đựng đau đớn thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong lòng may mắn không thôi — bất kể như thế nào, chí ít có vật này, chính mình vẫn có thể bàn giao với ông chủ!
Nghĩ tới đây, Thomas không khỏi cười khẽ, nhưng hắn rất nhanh liền tắt ngay nụ cười…
Phía trên bậc thang cách đó không xa, cái gã bảo vệ gần như đầu sỏ mọi chuyện, đang thản nhiên rung đùi ngồi hút thuốc.
Thoạt nhìn, người này đại khái là thời khắc song phương giao chiến đã nhanh chân phủi đít chuồn ra đây, làm như mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
- Sao? Bắn nhau xong rồi hả?
Giống như là không nhìn thấy ánh mắt hung ác kia, Trần Mặc cười híp mắt phun ra mấy vòng khói, lại đưa bao thuốc ra mời Thomas đang tức giận đến run rẩy.
- Làm một điếu không? Lạ thật, sắc mặt của ông không được tốt lắm, chẳng lẽ ông không thích hút thuốc… Được rồi, coi như tôi chưa nói gì nhé!
Nhìn họng súng gần trong gang tấc, Trần Mặc lập tức biết điều thu hồi bao thuốc, nhưng vẫn tiếp tục than thở:
- Thiệt là, chẳng qua là hút điếu thuốc thôi mà, có cần giơ súng thế không? Mà hôm nay có phải là ngày thế giới không hút thuốc đâu nhỉ, thế này thì…
- Câm mồm!
Rốt cục Thomas không chịu nổi nữa, theo bản năng muốn bóp cò.
Nhưng đúng lúc này, Trần Mặc lại đột nhiên há mồm phun khói.
Trong chớp mắt, làn khói thuốc như có sinh mệnh, len lỏi rót cả vào con mắt của Thomas khiến hắn bất đắc dĩ nhắm mắt, nhưng vẫn theo cảm giác mà nổ súng!
"Đoàng đoàng đoàng~!"
Liên tục bắn ra năm sáu viên đạn, Thomas rốt cục miễn cưỡng mở hai mắt giàn giụa nước mắt vì khói, nhưng hắn lập tức hóa đá.
Cách đó không xa, ngồi cạnh tảng đá được tạo hình, Trần Mặc bình tĩnh khoái trá phun mấy vòng khói, dường như không có gì xảy ra chỉ chỉ cánh cửa lớn:
- Kỹ năng bắn súng kém quá, cần phải luyện tập nhiều hơn… À đúng rồi, bên trong có người tìm ông, hình như rất nhiệt tình!
Há lại chỉ là nhiệt tình, phải nói là mãnh liệt mênh mông!
Bị tiếng súng của Thomas là kinh động, năm sáu cảnh sát lập tức nhanh chóng lao ra. Thomas ngẩn ra, vội vàng xoay người chạy trốn, bỏ qua việc tính sổ với “gã đầu sỏ” kia.
Về phần Trần Mặc lại còn cố tình phất tay cười hì hì nói:
- Đi vui vẻ nhé, không tiễn, lần sau quay lại nhớ mua vé vào cửa!
Thomas đang chạy băng băng thiếu chút nữa bởi vì câu này lảo đảo phún huyết, nhưng hắn vẫn cố ôm bình hoa sứ men xanh vội vàng rời đi, rất nhanh mất hút trong một con hẻm nhỏ.
Mấy cảnh sát vội vàng chạy qua hẻm, lại bỗng bị sương mù từ đâu bao phủ, không thể nhìn thấy phía trước.
Khe khẽ thở phào một cái, Thomas ôm chặt bình hoa sứ men xanh, muốn bước lên thùng rác nhảy qua tường.
Nhưng là đúng lúc chuẩn bị bật tường, hắn lại đột nhiên ngẩn ra, quát to:
- Ai?
- Cảnh sát!
Nương theo là câu trả lời bình thản, thân ảnh kia cũng dần dần rõ ràng trong sương mù.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thomas, Mộc Vân bình thản mà khoanh tay trước ngực, thong thả đi bộ tới gần.
Dừng lại một chút, nàng giơ súng nhắm địch nhân của mình, bình tĩnh nói:
- Dị năng giả cấp hai, thời gian cải tạo sáu năm lẻ tám tháng, dung hợp gen của loài mực, kỹ năng đặc biệt là sương mù che lấp…
- Cái gì?
Mỗi một lời Mộc Vân nói ra, sắc mặt Thomas lại đen hơn một chút.
Mà chờ hắn nghe được toàn bộ tư liệu Mộc Vân báo ra thì đột nhiên run rẩy lên, ngay cả cơ mặt cũng hơi có vẻ vặn vẹo.
Làm sao có thể? Nữ cảnh sát này làm sao có thể biết tình huống của mình, đây chính là tư liệu tuyệt mật trong phòng thí nghiệm!
- Đây không phải là trọng điểm!
Bình tĩnh lắc đầu, Mộc Vân chậm rãi chìa tay phải chỉ Thomas:
- Trọng điểm là ngươi phải chết ở nơi này!
- Giết ta?
Thomas hoảng sợ lui về phía sau vài bước, lại đột nhiên cười như điên, giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời.
Trong chớp mắt, thân thể hắn đột nhiên kịch liệt bành trướng, hơn mười cái xúc tu giống như mang theo sinh mệnh chợt bắn ra:
- Khốn kiếp! Mày cho là mày giết chết Yanker thì cũng có thể giết tao sao?
Giờ khắc này, Thomas đột nhiên minh bạch rất nhiều việc, Yanker bị phái lên đánh lén ở miếu Quan Đế có lẽ là bị thất thủ trong tay chính nữ cảnh sát trước mắt.
Nhưng ra ngoài dự liệu của hắn, nhìn thấy xúc tu phóng tới, Mộc Vân lại đột nhiên khẽ nhíu mày nói:
- Yanker? Là ai vậy?
- Mày không giết nó?
Thomas ngẩn ra, bản năng muốn thu hồi xúc tu.
Nhưng ngay lúc đó, Mộc Vân đã tiến về trước, đôi mắt vô thần bốc cháy lên ánh sáng trắng:
- Ta không biết ngươi nói cái gì! Nhưng bất kể như thế nào, kết cục của ngươi cũng là như thế!
Thanh âm này giống như có chứa ma lực, mang theo luồng hào quang trắng sáng vang vọng trong hẻm nhỏ.
Trong nháy mắt, Thomas đột nhiên hoảng sợ phát giác, toàn bộ xúc tu đều mất đi lực khống chế, không thể phản kháng chậm rãi rũ xuống.
Mà cơ hồ đồng thời, bàn tay kia của nữ cảnh sát đã nhẹ nhàng bóp chặt cổ họng của hắn, một cảm giác lạnh như băng truyền tới, giống như bàn tay kia không hề có nhiệt độ cơ thể...
- Đi thôi!
Một tiếng răng rắc nhỏ truyền ra, Thomas căn bản không kịp thốt thêm một câu, lập tức hóa thành thi thể không còn sự sống.
Cho đến lúc chết, hắn vẫn không rõ đây là chuyện gì? Vì cái gì? Vì cái gì mà dị năng của mình trước mặt nữ cảnh sát này lại tựa hồ mất đi hiệu quả?
"Choang!"
Theo hai tay chậm rãi buông ra, bình hoa sứ men xanh cũng rơi xuống đất, vỡ tan hóa thành mảnh nhỏ vẩy ra bốn phía.
Mộc Vân mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn nhìn rồi chậm rãi quay đầu nhìn phía phía sau, bình tĩnh nói:
- Xuất hiện đi! Loại sương khói này có độc, ngửi lâu sẽ tổn hại đến thân thể!
- Ặc, sao cô không nói sớm?
Lời còn chưa dứt, Trần Mặc ẩn mình trong sương khói liền nhảy ra, sợ hãi phủi phủi quần áo.
Nhìn Thomas nằm trên đất, hắn nhịn không được thở dài, khẽ nhíu mày nói:
- Người này hẳn là ông chủ đằng sau chuyên gia chất nổ kia… Được rồi, tuy hắn đáng chết, nhưng không nên trực tiếp giết chết thế này chứ?
Không trả lời vấn đề của hắn, Mộc Vân không chút biểu tình xoay người rời đi, liền giống như chuyện nơi đây cùng nàng không có quan hệ.
Bất quá thoáng đi ra vài bước, nàng lại mở miệng cướp lời Trần Mặc:
- Đừng hỏi! Tôi không hỏi bí mật của anh, anh cũng đừng hỏi bí mật của tôi… Một ngày nào đó anh sẽ biết, nhưng không phải hiện tại!
Còn có thể nói gì? Bao nhiêu nghi vấn giờ chỉ đành miễn cưỡng nuốt trở về, Trần Mặc nhìn thấy Mộc Vân rời đi, chỉ có thể nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Cơ hồ đồng thời, một tiếng xì xì truyền đến, thi thể Thomas lại trong khoảng khắc mà tan ra, hóa thành dịch thể màu xanh chảy vào trong cống thoát nước.
- Tại sao có thể như vậy?
Giật mình nhảy ra vài bước, nhìn thấy một người lấy phương thức này biến mất, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy có chút ghê tởm muốn ói ra.
Nhưng trong phút lơ đãng cúi đầu đó, hắn đột nhiên ngẩn ra, khó có thể tin nhìn nhìn dịch thể màu xanh kia…
Trong số xương cốt còn chưa tan hết của Thomas, xuất hiện một mảnh ngọc vỡ đang tỏa ra hào quang yếu ớt, mang thiêu lực dụ hoặc nhàn nhạt…
- Ngọc vỡ!
Cứ như vậy vài giây, Trần Mặc đã nhịn không được đưa tay muốn cầm lên, nhưng hắn lập tức dập tắt suy nghĩ này.
Không! Không phải ngọc vỡ! Thứ này mình không cảm ứng được, cho nên nó hẳn là giống mảnh ngọc vỡ của Trư Đầu Tam, là hàng giả phỏng chế.
- Khoan đã, nói như vậy…
Trong nháy mắt nhớ tới Trư Đầu Tam, Trần mặc khẽ chấn động.
Giờ khắc này, hắn tựa hồ nghĩ tới điểm mấu chốt — đúng vậy! Giống như lời của Trư Đầu Tam, nó chính là đến từ một phòng thí nghiệm cải tạo sinh vật, cũng chính là gắn vào mảnh ngọc vỡ nhân tạo này.
Như thế tức là Thomas cũng tới từ phòng thí nghiệm kia?
- Trời ạ! Cầu mong Gia Địch không gặp đám dị năng giả như Thomas!
Tuy rằng không biết đám dị năng giả này muốn làm gì, nhưng nhớ tới Gia Địch giờ phút này đang điều tra phòng thí nghiệm, Trần Mặc lại không tự chủ được lo lắng.
Nhưng không đợi hắn kịp cảm khái, giọng của Mộc Vân đã từ xa xa truyền đến:
- Còn không đi? Đồng sự của tôi rất nhanh sẽ chạy tới nơi này, anh muốn cùng bọn họ uống trà sao?
- Biết rồi!
Kéo tay áo làm găng tóm lấy mảnh ngọc giả kia, Trần Mặc vội vàng đi theo Mộc Vân rời đi, nhưng vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Có như vậy vài giây, hắn giống như chứng kiến màn sương khói kia nhạt dần, ngoài ra cũng không còn phát hiện nào khác.
Cơ hồ đồng thời, thân ảnh mấy cảnh sát đã xuất hiện xa xa, Trần Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể nhanh chóng chui vào một con ngõ biến mất.
Mà cũng chính lúc vài giây lơ là này, hắn cũng không có chú ý tới biến hóa phía sau…
Từ những mảnh vỡ của chiếc bình hoa sứ men xanh, một luồng khói nhẹ chậm rãi bay lên, trong không khí ngưng tụ thành một hình người.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, hình người này hơi hơi làm động tác bẻ người như muốn bớt mỏi, rồi đột nhiên theo gió đêm hóa thành hư vô.
Chỉ còn lại tiếng thở dài sâu kín, như có như không vọng lại trong hẻm vắng, nhỏ tới mức làm cho người khác cơ hồ không thể nghe thấy:
- Năm mươi năm, ta rốt cục đã trở lại...
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†