Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 55: Đại thiếu gia anh minh
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Ban đêm, trong nhà Trung Hải Hứa đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài trên đường mòn bao quanh hoa viên lớn không chỗ nào không có nhân viên bảo an tuần tra.
Trong một phòng ngủ phong cách Baroque, ánh sáng vô cùng ảm đạm, Hứa Trí Hoành mặc bộ áo ngủ đen đứng cạnh bàn, tự rót cho mình ly rượu vang đỏ Lafite, mới nâng chén lắc lắc vài cái, chưa kịp uống ngụm nào thì chợt nghe cửa phòng ngủ bị đập rầm rầm.
- Vào đi.
Hứa Trí Hoành nhíu mày.
Trên người mặc áo phông màu đã phai hết và chiếc quần bò thủng lỗ chỗ, Mao Cầu cười hì hì đi vào, râu trên mặt hắn chắc phải đến mười ngày không cạo, mùi mồ hôi từ xa đã có thể ngửi thấy.
- Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cánh cửa này là tác phẩm nghệ thuật, muốn vào cửa thì gọi.
Hứa Trí Hoành bó tay với tên thủ hạ của chính mình.
Mao Cầu cười hì hì nói:
- Là tại vui quá nên quên mất.
- Ngươi trước giờ chưa bao giờ nhớ.
Hứa Trí Hoành trừng mắt liếc Mao Cầu một cái.
Mao Cầu kinh ngạc, lơ đễnh uốn mấy sợi tóc đầy dầu:
- Đại thiếu gia, thiếu gia có biết hôm nay tôi nhìn thấy gì không?
Hứa Trí Hoành đi đến chỗ cửa sổ, thản nhiên nói:
- Nói mau.
- Không có tình cảm, thảo nào không theo đuổi được cô bé họ Lâm…
Mao Cầu nói thầm một câu rồi mới trả lời:
- Lâm Khôn đến tìm, nhờ giúp hắn xử lý cái tên Dương Thần, tôi nghĩ hay là thuận nước đẩy thuyền, mượn cho hắn năm tên cựu binh đã xuất ngũ. Không ngờ hôm nay cả năm tên đó đều bị một mình Dương Thần ném vào thùng rác cùng Lâm Khôn. Đại thiếu gia, cậu nói xem có buồn cười không, nhạc phụ của hắn cũng bị hắn ném vào thùng rác.
Hứa Trí Hoàng lắc nhẹ vang đỏ trong ly rượu, trầm tư một lát rồi nói:
- Xem ra tên Dương Thần này không đơn giản, tiếc là có quá ít tư liệu về hắn, thật khó nghĩ cách giải quyết hắn.
- Đại thiếu gia không phải sợ rồi chứ?
Mao Cầu chế nhạo.
Hứa Trí Hoành cười lạnh:
- Sợ? Chỉ biết mấy đường quyền cước, mồm mép vô lại. Ta sợ hắn làm gì, hắn chẳng qua rồng trên trời không đánh nổi rắn dưới đất, chỉ là một nhân vật nhỏ mới từ nước ngoài về nước hơn nửa năm, lẽ nào có thể lật trời?
- Vậy thiếu gia muốn bây giờ tôi đi giải quyết hắn không? Tôi nghe bọn rác rưởi nói hắn thân thủ nhanh nhẹn, tôi bắt đầu hơi ngứa tay rồi.
Mao Cầu hưng phấn nói.
Hứa Trí Hoành lắc đầu:
- Không cần, chuyện này tạm thời chúng ta không cần nhúng tay vào, Lâm Nhược Khê bình thường không nói gì bao giờ, nhưng kỳ thật trong thành phố này chuyện gì cô ta cũng biết, cô ta chưa chắc đã là người thông minh nhất, nhưng chắc chắn là người phụ nữ nguy hiểm nhất. Không cần làm cô ta nóng nảy, đừng ép cô ta làm những chuyện mà cô ta không muốn.
- Đại thiếu gia, cậu vẫn coi trọng Lâm tiểu thư như vậy, cô ta rốt cuộc có bản lĩnh gì chứ?
Mao Cầu buồn bực hỏi.
Hứa Trí Hoành nhấp môi một ít rượu vang đỏ:
- Kỳ thực ta cũng không dám khẳng định, nhưng về chuyện Dương Thần cẩn thận một chút vẫn hơn, ngươi yên tâm, không cần chúng ta ra tay, cái tên Lâm Khôn không có đầu óc đó cũng sẽ không chịu để yên đâu.
- Đại thiếu gia anh minh.
- Đừng có nịnh nọt, biến khỏi phòng ta về đi tắm đi.
- Nói thật, tuần trước tôi mới tắm mà…
Sáng sớm hôm sau, Dương Thần lái xe đi vào chợ khu Tây mua đồ ăn sáng.
Lão Lý quả nhiên đã bày quán ở chỗ cũ như mọi khi, vẻ mặt lão vui mừng, nhìn qua đã biết là tâm trạng không tồi, nhìn là biết ngay vì chuyện của bố con họ Trần. Gánh nặng trong lòng được cất xuống, nhìn thấy Dương Thần đi tới, lão Lý cười chào hỏi:
- Đến rồi à Tiểu Dương, nghe mọi người nói cậu đi làm ở công ty nào đó, cũng tốt, thế mới đúng là việc người trẻ nên làm.
- Đều là đi làm cả thôi, không có khác biệt gì lớn, tiếc là sau này ít thời gian khoác lác với mọi người, ngồi văn phòng thật sự không được tự do như nơi này.
Dương Thần cười nói.
Lão Lý cười bỡn cợt:
- Hôm qua Tinh Tinh rất vui, cậu có nói gì với nó không thế?
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút nói:
- Tôi hẹn với cô ấy hôm nay đến trường học thăm cô ấy.
Lão Lý vẻ mặt giật mình, vỗ vai Dương Thần:
- Người trẻ tuổi đối xử với nhau cho tốt, Tinh Tinh nhà tôi tính tình đơn giản, đừng để nó phải oan ức, không thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
Nhìn vẻ mặt “tôi biết hết” của lão Lý, Dương Thần muốn giải thích vài câu, nhưng lại nói không nên lời, chỉ ngại ngùng gật gật đầu.
Lại mang túi lớn túi bé đồ ăn sáng tiến vào văn phòng, tất cả đám phụ nữ trong phòng Quan hệ xã hội đã nghển cổ chờ mong, nhìn thấy đủ loại điểm tâm lại ríu ra ríu rít khen ngợi Dương Thần.
Dương Thần vừa ngồi xuống, chuẩn bị mở máy tính bắt đầu một ngày làm việc của một nhân viên văn phòng thì nhìn thấy sắc mặt có phần mệt mỏi của Mạc Thiện Ny đi vào văn phòng.
Mạc Thiện Ny liếc mắt nhìn Dương Thần một cái, lại nhìn đống quẩy, bánh bao còn thừa chất đống trên bàn làm việc của Dương Thần, tức giận đi ngay đến chỗ hắn. Đã là chồng người ta, vợ bị ốm nằm viện, hắn đi thăm, lại còn nhớ mua cả đống đồ ăn cho đám phụ nữ trong phòng ăn, cô bất giác lộ ra vẻ chế giễu nói:
- Thật là quan tâm đồng nghiệp quá, mua đồ ăn tậm tâm tận lực như vậy, không biết là có nghĩ đến mang cho người nào đó một chút không?
- Mạc tiểu thư cũng muốn ăn ư? Không sao, dù sao vẫn còn rất nhiều.
Dương Thần cầm một chiếc bánh bao trên bàn, hào phóng đưa cho Mạc Thiện Ny.
- Anh biết tôi đang nói đến ai mà!
Mạc Thiện Ny thấp giọng nói.
Dương Thần cười bất đắc dĩ:
- Nhược Khê ăn những món thanh đạm, tốt cho sức khỏe, vú Vương khắc sẽ làm thức ăn mang tới, tôi không thể mang quẩy, bánh bao đến cho người bệnh được.
- Không có tim phổi, vô tâm, không phải lấy cớ!
Tuy giải thích này nghe có lý nhưng Mạc Thiện Ny cũng không chấp nhận.
Phát hiện ra người phụ nữ này có thành kiến rất lớn về mình, Dương Thần cũng không tính toán nữa, nhún nhún vai, lấy lại bánh bao tự mình ăn.
Mạc Thiện Ny ở viện cả đêm với Lâm Nhược Khê, cũng thấy đói bụng, trong văn phòng lại tràn ngập mùi thức ăn bụng lại càng kêu, thấy Dương Thần lấy lại bánh bao thật buồn bực, thầm mắng Dương Thần keo kiệt, không phong độ. Cô giơ tay nhấc gói bánh chẻo trên bàn rồi đi nhanh về phòng làm việc.
- Đói bụng còn cứng miệng.
Dương Thần cười thầm.
Rất nhanh, đã đến giữa trưa, Dương Thần khéo léo từ chối ba người Triệu Hồng Yến mời ăn cơm, lái xe đi tới bệnh viện.
Bệnh viện hàng đầu Trung Hải vào buổi sáng khá vắng vẻ, dù sao thì khu này rộng lớn lại ít người bệnh, điều này rất thích hợp cho người bệnh tĩnh dưỡng.
Dương Thần tìm đường đi đến phòng bệnh của Lâm Nhược Khê, thấy cửa phòng mở, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, cẩn thận đến gần nhìn vào, đúng là “người quen” mới gặp hai ngày trước.
- Nhược Khê, Viện trưởng viện này rất thân với nhà anh, chi bẳng để anh bảo bọn họ cho em đến phòng săn sóc đặc biệt tốt nhất ở đây, coi như là chút tâm ý của anh.
Hứa Trí Hoành vẻ mặt thương tiếc nhìn Lâm Nhược Khê nói.
Lâm Nhược Khê tựa đầu vào chiếc gối trắng phau, khuôn mặt lạnh như băng nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng trong suốt:
- Không cần đâu, cảm ơn anh đã tới thăm tôi.
- Nhược Khê, em nói vậy là coi anh là người ngoài rồi, nếu không phải gần đây anh khá bận anh hi vọng có thể ở viện chăm sóc em nhiều hơn. Kỳ thực, những người như chúng ta rất thiếu những khoảng thời gian yên lặng ở bên nhau.
Hứa Trí Hoành xúc động nói.
Lần này hứng thú tiếp lời của Lâm Nhược Khê đã hết, dường như chẳng nghe thấy gì nữa, mặt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở bên cạnh chuẩn bị đồ ăn, vú Vương cảm thấy không khí trầm mặc trong phòng không thoải mái, muốn giúp Lâm Nhược Khê nói mấy lời khách khí thì thấy Dương Thần đứng ở cửa phòng bệnh, liền lộ ra nụ cười trấn an:
- Cậu đến rồi.
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 56: Như thế thì khó lắm
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Rằm trung thu tới rồi. Nổ boom thôi
Các con hàng thanks nhiệt tình boom càng nhiều
Dương Thần gật đầu với vú Vương, nói với Hứa Trí Hoành:
- Hứa đại thiếu gia thật tốt bụng quá, còn đến sớm hơn ông xã như tôi.
Hứa Trí Hoành mặt không biến sắc, khiêm tốn cười nói:
- Dương tiên sinh nói đùa rồi, tôi với Nhược Khê là chỗ thân tình, nghe cô ấy bị ốm tôi liền vội vã chạy vào thăm.
Dương Thần tỏ vẻ giật mình, cười quái dị bước đến:
- Đại thiếu gia nếu đến thăm bệnh thì đã mang những quà tặng gì đến rồi?
Hứa trí Hoành lòng thầm mắng một tiếng “không biết xấu hổ”, chỉ giỏ hoa quả bên giường nói:
- Tôi mang đến một ít hoa quả, tôi biết Nhược Khê không thích phô trương nên chỉ đơn giản bày tỏ thành ý vậy thôi.
Dương Thần đi đến cạnh giỏ hoa quả, cầm một quả táo đỏ au ngắm nghía, rồi thất vọng nói:
- Là táo thật à?
Hứa Trí Hoành nghi hoặc nói:
- Đương nhiên là táo thật, Dương tiên sinh nói vậy là có ý gì?
Hà hà, Dương Thần tiếc nuối cười nói:
- Tôi nghĩ Hứa đại thiếu gia là người lắm tiền, tặng táo cũng là táo vàng chứ, ai biết chỉ là táo bình thường, không có ý gì khác.
Hứa Trí Hoành chỉ cảm thấy phổi chính mình phình lên, tên này đầu óc sao vậy? Táo vàng ư?
Tên điêu dân, dân đen vô lại!
- Dương Tiên sinh nói thật hay nói chơi vậy, ha ha.
Hứa Trí Hoành cười cười nói.
Lâm Nhược Khê nãy giờ ngồi ở trên giường vẫn không quay đầu lại nhìn hai người kia, giờ hơi quay lại nhìn lướt qua, thấy bộ dạng của Hứa Trí Hoành, khóe miệng cũng hơi động đậy.
Nếu không phải vì bận tâm đến sự lớn mạnh của Hứa gia và việc hợp tác trong làm ăn kinh doanh, Lâm Nhược Khê thậm chí còn hy vọng Hứa Trí Hoành biến mất khỏi thế giới này mới tốt. Dù sao cũng tại gã, nếu gã không xúi bẩy thì Lâm Khôn đã không gây ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho cô phải hao tâm tổn sức, khiến cho cô tiều tụy đến mức giờ phải nằm bệnh viện.
Chỉ tiếc bản thân không có khả năng làm một số việc gây khó dễ cho Hứa Trí Hoành, cho nên những gì Dương Thần đã làm, về ý nghĩa nào đõ cũng là việc Lâm Nhược Khê hi vọng nhìn thấy.
Dương Thần không đơn giản từ bỏ ý đồ như vậy, lắc lắc đầu nói:
- Năng lực của Hứa đại thiếu gia tôi biết, những thứ như táo vàng không thành vấn đề, chỉ xem có tình nguyện tặng không thôi. Đương nhiên rồi, vật đáng giá như thế, tuy trong mắt Hứa Đại thiếu gia không là gì, nhưng cũng không thể đem tặng người mới quen, cho nên đôi vợ chồng nhỏ chúng tôi cũng không ép, được Hứa đại thiếu gia tặng táo thật, chúng tôi xin cảm đại ơn đại đức rồi.
Nói xong, Dương Thần rút tờ khăn giấy lau lau quả táo trên tay rồi há miệng cắn một miếng to, bộ dạng rất hưởng thụ nói:
- Không tồi, rất ngọt, Hứa đại thiếu gia chọn táo rất giỏi, xem ra ngày nào đó đổi việc sang làm vườn cũng không tồi.
Hứa Trí Hoành suýt ngất xỉu, từng gặp qua tên không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp tên không biết xấu hổ nào mà lại bị tên vô lại ấy nói ba xào một hồi, khiến bản thân mình biến thành quỷ hẹp hòi, thần giữ của, điệu bộ, còn… còn thành tên làm vườn. Bản thân hắn đến để thăm bệnh chứ không phải để nghe mắng.
Còn nữa, táo ngọt như quỷ kia đâu phải do ta chọn.
Tất nhiên, Hứa Trí Hoành còn không ngốc đến mức nói câu “táo là người khác giúp ta mua”, nói vậy không phải là nói thành ý của mình không đủ sao?
Ý thức được việc nếu cứ ngồi đây thì sẽ phát điên mất, Hứa Trí Hoành mặt cười nhưng trong lòng không cười, nói:
- Chiều nay tôi còn phải họp. Vậy không làm phiền em dưỡng bệnh nữa, Nhược Khê, rảnh rỗi anh lại đến.
Nói xong lập tức đi khỏi phòng bệnh.
Vú Vương nãy giờ nhịn cười giờ không nhịn nổi, bật cười hì hì:
- Cậu cũng thật biết cách nói, Hứa Đại thiếu gia kia chắc phải tức giận đến vài ngày.
Dương Thần cắn miếng táo to, nói:
- Không có đâu, nếu hắn tức lâu vì chuyện này thì nên buông tha cho Nhược Khê từ sớm rồi.
Vú Vương liếc mắt nhìn Lâm Nhược Khê ngồi im không lên tiếng, giống như không ở trong phòng, nói:
- Tôi đi ra ngoài một chút, cậu trò chuyện với tiểu thư nhé.
Đợi mẹ Vương sắp xếp chu đáo đi rồi, Dương Thần chén sạch sẽ quả táo trên tay, đặt mông ngồi xuống đầu giường Lâm Nhược Khê, cười nói:
- Bà xã Nhược Khê ngoan nào, táo này không tồi, có muốn ăn một quả không?
Lâm Nhược Khê mặt không thay đổi, vẫn nhìn ra cửa sổ, giống như không nghe thấy gì.
Dương Thần vừa lòng gật gật đầu:
- Lần này không cấm anh gọi em như vậy, có tiến bộ, hơn nữa còn muốn ăn táo, biết làm nũng, tiến bộ lắm. Thưởng cho em, anh sẽ tự mình gọt táo.
Tuy mấy ngày nay cô đã chứng kiến rất nhiều lần người chồng hợp đồng này mặt dày, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn cảm thấy bản thân đánh giá thấp người này rồi. Coi sự im lặng của cô là làm nũng?
- Anh có thể nói chuyện đứng đắn chút không?
Lâm Nhược Khê thở dài, quay đầu lại, muốn nói chuyện tử tế với Dương Thần.
- Đứng đắn, anh vẫn đứng đắn mà, ông xã gọt táo cho bà xã ăn, có gì là không đứng đắn?
Dương Thần cười, với con dao gọt hoa quả, ánh bạc loang loáng của con dao trên tay hắn xoay tròn 360 độ, liên tục mấy vòng đẹp đẽ, quả táo như thể dính vào tay hắn.
Lâm Nhược Khê đang muốn nói thêm gì đó, nhìn thấy chiêu thức của Dương Thần, không khỏi tò mò cẩn thận xem chừng.
Dương Thần lấy một quả táo rất ngon, tay kia nắm dao gọt hoa quả, sau khi hơi dừng lại một lát, lưỡi dao rất nhanh xoay vòng quanh lớp vỏ táo.
Động tác của Dương Thần rất nhanh, nhanh đến nỗi Lâm Nhược Khê ngồi gần như vậy cũng không nhìn rõ. Chỉ thấy con dao gọt hoa quả nho nhỏ hóa thành vô số ánh sáng, gọt liên tục xung quanh quả táo.
Gọt vỏ táo dường như trở thành việc chế tác tác phẩm nghệ thuật, cũng giống như làm gốm, điêu khắc gỗ, không theo dõi đến cùng, ngươi sẽ không biết được thành quả như thế nào.
Không đến nửa phút, Dương Thần dừng tay, đưa quả táo đã gọt xong cho Lâm Nhược Khê:
- Vâng, phần thưởng của ông xã cho bà xã!
Lâm Nhược Khê nhìn quả táo trước mặt hơi sửng sốt, sau đó là một cảm giác gì đó không rõ, bất giác ngây ra.
Quả táo vỏ đỏ lúc nãy giờ đã bị gọt phần lớn vỏ, nhưng trên quả táo đã gọt, rõ ràng còn lưu lại một ít vỏ mảnh khảnh, hình thành dòng chữ màu đỏ xinh đẹp: “Chúc vợ khỏe mạnh”.
Lâm Nhược Khê ý thức được khóe mắt hơi ẩm ướt, nhưng lập tức kìm chế cảm xúc, nói:
- Anh chỉ giỏi những thứ bang môn tà đạo, những chuyện vô vị, gọt táo còn như vậy nữa, buồn nôn.
Dương Thần cười hì hì, mặt hơi đỏ lên:
- Kỳ thật, anh cũng thấy buồn nôn, thế nên bà xã ngoan mau ăn đi, hay là để anh đút cho?
Nói xong hắn liền đưa miếng táo lên tận đôi môi xinh đẹp của Lâm Nhược Khê.
- Để em tự ăn.
Lâm Nhược Khê vội vàng giành quả táo trong tay Dương Thần, nhưng khi nhìn dòng chữ đỏ trên quả táo trước mắt lại dừng lại, không nỡ ăn.
Dương Thần làm ra vẻ nói:
- Không phải em không nỡ ăn quả táo đẹp như vậy chứ? Không sao, cùng lắm thì lại gọt cho Nhược Khê nhà ta một quả khác, nhưng lần này nên khắc câu gì khác đây…
- Đừng nghĩ linh tinh, em chỉ muốn biết anh đã rửa tay chưa thôi.
Lâm Nhược Khê lập tức ngắt lời.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê cắn từng miếng nhỏ ăn quả táo mình gọt, Dương Thần cũng không trêu cô nữa, chỉ cảm thấy băng sơn nữ này hai tay cầm táo, nhẹ nhàng nhai nuốt, bộ dạng có vài phần đáng yêu.
- Em nói cảm ơn anh, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em, em phát hiện em không chán ghét anh nhiều như trước.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu nói, đôi mắt long lanh như nước mùa thu.
Dương Thần cười khổ:
- Không cần cảm ơn, đợi ngày nào đó em thích anh, từ ông xã tạm thời thành chính thức là anh cảm ơn trời đất rồi.
Lâm Nhược Khê nghe hắn nói vậy cũng không tức giận, có điều suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Như thế thì khó lắm.
Chương thứ nhất
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 57: Thật trùng hợp
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Băng sơn nữ dù sao vẫn là băng sơn nữ, tuy rằng phá lệ nói mấy câu, nhưng nói xong lại quay về trạng thái “tắt máy”.
Dương Thần đến lúc phải rời khỏi bệnh viện, vì buổi trưa chưa ăn cơm nên thấy hơi đói, sau khi lái xe đến một hàng cơm nhỏ giải quyết cơn đói, cũng không về công ty mà hỏi đường đi tới trường Nhất Trung ở Trung Hải tìm Lý Tinh Tinh.
Đối với cô bé đơn giản này, Dương Thần vẫn không biết nên xử lý tình cảm giữa hai người thế nào, không đành lòng làm cô bé tổn thương, không muốn thấy cô khổ sở, nhưng xét cho cùng, Dương Thần biết chình mình cũng không hoàn toàn nghĩ đến việc bỏ qua Lý Tinh Tinh.
Đàn ông chỉ muốn tìm cho mình một lý do chính đáng mà thôi.
Trường Nhất Trung là trọng điểm của trọng điểm ở Trung Hải nên hỏi đường một cái là có thể dễ dàng tìm ra được..
Đỗ xe ở bãi để xe ngoài trời, Dương Thần vừa xuống xe mới nhớ ra quên chưa hỏi Lý Tinh Tinh chỗ gặp mặt, nhưng cũng không vội gọi điện cho cô hỏi, dù sao cũng nên giữ lại chút niềm vui bất ngờ.
Có lẽ thấy Dương Thần đi xe BMW tới trường nên mấy người bảo vệ ở cổng cũng không ngăn lại, chỉ liếc mắt, cười cười cho đi qua.
Vườn trường Nhất Trung đối với Dương Thần hơi kỳ lạ, thực ra Dương Thần hầu như chưa đến trường bao giờ, trong trường học bố cục chỉnh tề, đám cây cỏ có vài tấm bảng gỗ ghi những lời răn dạy, trên đường lại ngẫu nhiên gặp vài thày cô, học sinh ôm sách vở đi qua, đối với Dương Thần đây là cảm giác vô cùng mới lạ.
Sau khi hỏi thăm một giáo viên trên đường, Dương Thần mới tìm được lầu dành cho giáo viên, hắn nhớ Lý Tinh Tinh là giáo viên tiếng Anh, rất nhanh tìm thấy cánh cửa văn phòng có tên “Lý Tinh Tinh”, bên trên còn có bức ảnh chục cô gái mỉm cười, có vẻ dào dạt thanh xuân.
Sau khi gõ cửa ba tiếng, bên trong có tiếng nói:
- Mời vào.
Đúng là tiếng nói quen thuộc của Lý Tinh Tinh.
Dương Thần mở cửa vào thì thấy có hai người đang ngồi bên trong, một người tất nhiên là Lý Tinh Tinh, tóc đuôi ngựa buộc dài, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, ôm lấy đùi là chiếc quần bò, nhìn rất thanh tịnh.
Sự xuất hiện của người còn lại khiến cho Dương Thần kinh ngạc, đúng là “cô gái đi Land Rover” tình cờ gặp tối hôm trước, cô có mái tóc dài gợi cảm, mặc bộ váy đen, đôi chân thon dài đi một đôi giày cao gót màu bạc như pha lê, cô ngồi trên ghế, những đường cong trên người như một tác phẩm nghệ thuật được tạo hình thật tỉ mỉ.
Hai người phụ nữ phong cách khác biệt nhưng đều rất quyến rũ đang ngồi mặt đối mặt, cùng nhìn về phía Dương Thần đứng ở cửa nhưng lộ ra vẻ mặt khác hẳn nhau.
Lý Tinh Tinh vui mừng, tình cảm bộc lộ trong lời nói, đứng lên chào:
- Dương đại ca!
Nói rồi vui mừng kéo Dương Thần vào phòng, ngồi xuống ghế:
- Sao anh đột nhiên đến đây cũng không gọi điện thoại cho em?
Dương Thần có chút xấu hổ,cười nói:
- Cho em bất ngờ tốt hơn.
Sau đó lại thấy vẻ giật mình của cô gái bên cạnh, hắn chào:
- Trùng hợp quá, ta lại gặp nhau rồi.
- Đúng vậy.
Đường Uyển quan sát Dương Thần, lại nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Lý Tinh Tinh, trên mặt lộ ra vẻ mờ ám cười nói:
- Hóa ra anh cũng quen cô Lý.
Lý Tinh Tinh tò mò hỏi han:
- Đường tiểu thư quen Dương đại ca?
- Gặp mặt một lần.
Đường Uyển nói xong lại bổ sung thêm câu:
- Không quen.
Lý Tinh Tinh cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói:
- Tôi không nghĩ Dương đại ca sẽ tới đường đột vậy. nhưng nếu mọi người đều quen nhau thì tốt rồi. Đường tiểu thư còn điều gì cần tìm hiểu tôi sẽ giúp đỡ.
Đường Uyển lắc đầu cười nói:
- Hôm nay đã quấy rầy cô Lý lâu như vậy, tôi cũng nên về công ty. Hơn nữa Dương tiên sinh đã đến đây rồi, nếu tôi không ra về e là không hay lắm.
Nói xong, cô thâm ý nhìn Dương Thần.
Dương Thần nào dám đối diện với người phụ nữ này, lúc trước nói rõ là tìm người ta một đêm, bi kịch là vẫn không thể thành công. Giờ trước mặt cô lại tìm Lý Tinh Tinh, khó tránh khỏi muốn đi chỗ khác, hắn chỉ biết nhìn quanh, chính là không dám nói câu nào với Đường Uyển.
Lý Tinh Tinh nghe nói vậy đỏ mặt, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào, nói:
- Đường tiểu thư nghĩ quá rồi, quan hệ giữa chúng tôi không phải như cô nghĩ đâu.
Đường Uyển cũng không nói gì, tao nhã đứng lên cầm chiếc túi da Chanel nhỏ.
- Coi như là tôi nghĩ nhiều rồi. Về sau chuyện con gái tôi còn phải phiền cô Lý nhiều, cảm ơn cô Lý.
- Đừng khách sáo, Đường tiểu thư đi thong thả.
Tiễn được Đường Uyển, Dương Thần mới nhẹ nhàng thở phào, nhớ tới đoạn nói chuyện vừa rồi bèn tò mò hỏi:
- Tinh Tinh, Đường tiểu thư nhờ em chăm sóc con gái cô ấy à?
Lý Tinh Tinh gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, con gái cô ấy học lớp em, em là giáo viên chủ nhiệm, cho nên bọn em nói chuyện về con gái cô ấy. Kỳ thực con bé rất thông minh, thành tích cũng tốt, có điều rất bướng bỉnh, thầy giáo lớp trước rất bực, sau khi đổi lớp vài lần, Đường tiểu thư sợ em có thành kiến với nó nên đã đến nói chuyện với em được một lúc lâu rồi.
Ồ… Dương Thần trong lòng có chút bất ngờ, không ngờ Đường Uyển lại có con gái, cô nhìn trẻ như thế… Đúng là người làm mẹ, chẳng trách đêm hôm đó không thể làm gì.
Lý Tinh Tinh không biết người “đại ca tốt” bên cạnh mình có tâm sự riêng, tiếp tục nói:
- Tấm lòng cha mẹ thật đáng thương, em thấy giáo dục đứa nhỏ phải có chút kiên nhẫn, em định bớt chút thời gian nói chuyện với con bé, em nghĩ một cô bé thông minh có thể hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ.
Dương Thần gật đầu đồng ý:
- Đó là còn có mẹ thương yêu còn không biết quí trọng, ta từ nhỏ không cha không mẹ thì biết làm sao chứ.
- Dương đại ca đừng nói mấy chuyện buồn này nữa.
Lý Tinh Tinh khuyên giải, an ủi.
- Dương đại ca của em sớm quen rồi,
Dương Thần cười cười, đứng lên nhìn khắp văn phòng trang nhã nói:
- Không hổ danh là trường trung học trọng điểm, phòng làm việc cũng đẹp như thế này.
Lý Tinh Tinh lòng vui sướng, nghe được khen liền cười nói:
- Gian phòng này chỉ có em và một cô giáo nữa dùng, có lúc em còn cảm thấy rất lãng phí.
- Em gái Lý Tinh Tinh nhà chúng ta gian khổ học tập mười năm, dùng căn phòng to như vậy có là gì.
Dương Thần trêu ghẹo.
Lý Tinh Tinh bĩu môi nói:
- Dương đại ca, em… không còn nhỏ nữa, không phải em gái nhỏ nữa… Nói về tuổi, em còn bằng tuổi anh đấy.
Dương Thần sửng sốt, chỉ thấy Lý Tinh Tinh mở to cặp mắt vô tội, ngấn nước nhìn hắn, trong lòng hắn hiểu cô bé này nghĩ gì, có chút ngại ngùng, nhưng không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, điện thoại trong văn phòng reo lên.
Lý Tinh Tinh u oán liếc nhìn Dương Thần một cái rồi mới nhấc điện thoại, nghe xong chỉ nói một câu “cảm ơn, tôi biết rồi” liền dập máy.
- Sao vậy? có việc gì gấp sao?
Dương Thần chuyển chủ đề đang nói lúc nãy hỏi.
Lý Tinh Tinh có chút ngại ngùng mím mím môi, nhìn Dương Thần có phần mong đợi:
- Dương đại ca tối nay có thể đi cùng em đến một nơi không?
Chương thứ 2
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 58: Cởi quần áo đi
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
- Tối nay? Đi đâu vậy?
Dương Thần nghi hoặc hỏi.
- Vài giáo viên trẻ trong tổ Anh ngữ của trường muốn làm buổi liên hoan chào mừng em, nói là ở “Thiên Phủ Chi Quốc”, trên đường quán rượu. Em… em chưa từng đi những chỗ như thế, từ chối mọi người cũng không ổn, em muốn nhờ anh đi cùng em…
Lý Tinh Tinh nói xong lại càng lo Dương Thần từ chối.
Trên thực tế, lúc biết tin Dương Thần kết hôn, Lý Tinh Tinh thần bay phác lạc, cho đến tận hôm Dương Thần không chút do dự giúp cô giải quyết bố con họ Trần cô mới tỉnh lại, Dương đại ca của cô không vứt bỏ cô.
Tuy buồn vì chuyện Dương Thần kết hôn nhưng Lý Tinh Tinh không cách nào bắt bản thân không muốn gặp Dương Thần.
Khi Dương Thần nói hôm nay sẽ đến thăm cô, cô cả đêm không ngủ được, Lý Tinh Tinh không biết sẽ đối mặt với Dương Thần như thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Thần, cô phát hiện mọi việc vẫn không thay đổi, trước mặt Dương Thần cô vẫn cười vui vẻ, hoặc đỏ mặt thẹn thúng vì việc nhỏ nào đó.
Nhưng khi đề xuất Dương Thần đi cùng cô đến quán ăn đêm, Lý Tinh Tinh lại sợ, cô sợ Dương Thần sẽ vì thân phận giờ đã thay đổi mà từ chối, sợ Dương Thần vốn không định đáp ứng yêu cầu nhỏ của mình.
Trong nháy mắt trong đầu Lý Tinh Tinh còn đang có nhiều tâm sự, lại nghe Dương Thần đáp lời:
- Không thành vấn đề.
Lý Tinh Tinh mừng rỡ, túm lấy tay Dương Thần:
- Thật chứ? Dương đại ca, anh sẽ đi cùng em thật à?
Dương Thần cưng chiều búng mũi cô một cái, chính loại người tâm tư đơn giản này mới làm cho người khác thương tiếc.
- Xem em mừng chưa kìa, yên nào, phải giữ hình tượng.
- Nhưng tại em đang vui mà…
Lý Tinh Tinh thè lưỡi, tay vẫn không buông tay Dương Thần.
Dương Thần nhìn đồng hồ trên tường, hơn hai giờ chiều, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Tinh Tinh buổi chiều em còn có việc gì không?
- Không có việc gì, em chỉ có tiết buổi sáng nay, vừa mới khai giảng nên cũng chưa phải bận bịu.
Lý Tinh Tinh đáp chi tiết.
Dương Thần cười đầy thâm ý:
- Vậy em theo anh đi chỗ này đã, nếu bọn họ đã chọn đến “Thiên Phủ chi Quốc”, đến một cách tùy tiện cũng không tốt lắm.
Xử lí nốt mấy việc xong, Dương Thần cùng Lý Tinh Tinh đi ra cổng trường, lên xe của chính hắn.
Lý Tinh Tinh kinh ngạc nhìn trong xe BMW nói:
- Dương đại ca, anh mua xe có rèm che khi nào vậy?
Tuy cô không hiểu lắm các thương hiệu xe, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra chiếc xe ô tô này không phải loại thường.
- Ồ, giờ đổi việc mới, phải lái xe nên anh mua.
Dương Thần không giải thích nhiều, không thể nói là mình lấy đại xe trong gara nhà bà xã được.
Lý Tinh Tinh không hiểu, cũng không nghĩ nhiều, lại hỏi:
- Dương đại ca, anh dẫn em đi đâu vậy? còn sớm mà, bọn họ nói 6 giờ tối mới bắt đầu Party.
- Mua quần áo. Dù sao cũng là em gái của Dương Thần, dù sao cũng là đi đến “Thiên Phủ Chi Quốc”, không thể để người ta xem thường.
- Em mặc vậy rất mất mặt sao?
Lý Tinh Tinh tự ti cúi đầu.
Dương Thần bất đắc dĩ thở dài:
- Tinh Tinh, anh không có ý đó, có điều em chưa từng đến “Thiên Phủ Chi Quốc”, không hiểu nơi đó bằng anh, ở đó không giống như KTV hay các quán Bar khác. Nói đơn giản, các đồng nghiệp của em chính là chọn một quán Bar tổng hợp cao cấp đó, chắc là toàn người cũng có tiền. Em bình thường ăn mặc hơi đơn giản, nhưng nếu đã đi dự tiệc hoan nghênh mình mà ăn mặc tùy tiện, chính là em không tốt với bản thân, cũng làm bọn họ không vui, nếu chẳng may có người nào điệu bộ, thay đổi quần áo đẹp cũng có thể bắt họ câm miệng, không làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
- Em nghĩ các giáo viên ở trường rất tốt… chắc sẽ không cười nhạo…
Lý Tinh Tinh cắn môi do dự nói.
Dương Thần vừa lái xe vừa nói:
- Tinh Tinh, em cũng tốt nghiệp đại học rồi, phải đối mặt với hiện thực xã hội, có một số việc, không phải em tùy tiện, mọi người cũng đều có thể tùy tiện, vào xã hội này rồi, chỉ có thể tận dụng khả năng thích ứng, không có gì thương tâm khổ sở, không có gì chán ghét, bài xích.
Lý Tinh Tinh gật đầu:
- Em… em hiểu rồi. Cảm ơn Dương đại ca. Không phải em không nghĩ được, chẳng qua là có chút không quen…
- Anh sẽ giúp em làm quen.
Dương Thần cười thoải mái.
Chưa tới nửa giờ, xe dừng tại tòa nhà Trung Hải, trong tòa nhà có thể mua được tất cả các sản phẩm, trang phục của các thương hiệu trên khắp thế giới. Dương Thần cũng đỡ phải giúp Lý Tinh Tinh tìm.
Đây là lần đầu tiên Dương Thần đi mua sắm sau khi về nước. Buổi sáng hắn đổi chi phiếu thành tiền mặt rồi làm thẻ, cho nên giờ trong túi cũng có tiền, đi cùng Lý Tinh Tinh lên thang máy lên lầu hắn cũng hơi lo lắng. Trước đây dù muốn mua quần áo cũng phải đi mượn tiền trước đã.
Lý Tinh Tinh chưa bao giờ đến nơi tráng lệ như vậy. mua quần áo trong không khí tràn ngập mùi nước hoa, vội vàng kéo tay Dương Thần. Khuôn mặt vốn xinh đẹp như hoa bách hợp, giờ kết hợp với bộ dạng “chim nhỏ nép vào người” khiến cho không ít khách hàng không kìm nổi quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.
Dọc lối đi đi qua các thương hiệu Louis Vuitton, Hermes, Chanel và một số của hàng khác, Dương Thần nhíu mày, cười khổ nói với Lý Tinh Tinh:
- Xem ra mấy cửa hàng này đắt hơn anh tưởng, hay là qua Balenciaga xem thử?
Tuy rằng có chút tiền nhưng hắn chưa đến nỗi mua những thứ quần áo mấy nghìn tệ một bộ.
Lý Tinh Tinh căn bản không hiểu ý nghĩa mấy thương hiệu, chỉ cảm thấy kiểu dáng quần áo này rất xinh đẹp, lại có chút xấu hổ, lúc này hiền lành gật đầu nói:
- Đều nghe Dương đại ca, hay là không cần mua đồ đắt tiền quá… em sợ không đủ tiền.
Nói xong cô sờ sờ chiếc túi nhỏ của mình.
Dương Thần hiểu ý cười, không khỏi nhéo nhéo khuôn mặt cô gái:
- Quần áo hôm nay anh mua tặng em.
- Nhưng…
Dương Thần lập tức nói:
- Không có nhưng… coi như em nợ tiền anh, về sau kiếm nhiều tiền trả là được rồi.
Lý Tinh Tinh đành đồng ý, trong lòng lại thấy vui vui.
Không ngoài dự tính của Dương Thần, hãng quần áo độc quyền Balenciaga rẻ hơn một chút, là thương hiệu nước Pháp đã trải qua vài thập niên, luôn luôn đề cao sự gọn gàng và phong cách thanh lịch, cũng rất phù hợp với Tinh Tinh.
Cô gái bán hàng thấy hai người vào cửa bèn nhiệt tình ra đón:
- Tiên sinh, tiểu thư, hai vị muốn xem cái gì đặc biệt không? Các mẫu mới nhất hôm qua vừa mới nhập, để tôi giới thiệu một chút cho hai vị.
- Ồ, không cần phiền cô, chúng tôi tự chọn được.
Dương Thần khách khí đáp, túm Lý Tinh Tinh đi đến khu trang phục nữ, vừa nhìn dáng người cô vừa bắt đầu tự tay chọn đồ cho cô.
Bởi thời gian làm việc vẫn là ban ngày, trong cửa hàng khách không nhiều lắm, vài cô gái bán hàng thấy anh chàng trẻ tuổi chọn đồ giúp bạn gái đều tò mò nhìn lại.
Lý Tinh Tinh không ngừng bị Dương Thần nhận xét, trong lòng có chút khác thường, nhưng cũng hơi cảm động. Nhìn Dương Thần chăm chú giúp mình chọn quần áo, tất cả phiền muộn trước kia của cô đều tan thành mây khói.
Lúc này, Dương Thần đột nhiên có suy nghĩ gì đó thoáng qua, quay người bảo Lý Tinh Tinh:
- Tinh Tinh, cởi quần áo ra.
Chương thứ 3
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 59: Công chúa của tôi
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Lý Tinh Tinh sửng sốt đờ người ra, sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng lên:
- A… Dương…Dương đại ca, anh nói gì vậy?
Dương Thần ý thức được mình nói lỡ lời, không khỏi mỉm cười nói:
- Ý anh là em vào phòng thử đồ, anh sẽ nhờ bọn họ đưa đồ anh đã chọn vào cho em, em phải mặc thử từng bộ, sau đó chọn ra bộ nào em thấy ưng nhất.
Lý Tinh Tinh thở phào, nhìn thấy vài cô gái bán hàng xung quanh đang nhìn mình cười, thật muốn tìm kẽ hở nào để chui xuống quá.
Đợi sau khi Lý Tinh Tinh được đưa vào phòng thử đồ, Dương Thần rất nhanh lượn vài vòng quanh khu bán đồ nữ, lấy hết những bộ lúc nãy đã nhớ xuống, rồi đem phối riêng từng bộ quần áo cho hợp, sao đó đưa cô bán hàng mang vào phòng thử quần áo.
Vài cô bán hàng nhìn Dương Thần chọn bốn, năm bộ quần áo, không nén nổi kinh ngạc.
Các cô có thể bán hàng ở trong thương hiệu nổi tiếng như vậy, tất nhiên phải có con mắt thẩm mỹ nhất định. Những bộ Dương Thần chọn rõ ràng không phải tùy ý chọn đại, tuy rằng chưa thấy bộ dạng của Lý Tinh Tinh khi mặc vào, nhưng các cô hiểu rất rõ những bộ đồ đó Lý Tinh Tinh mặc rất hợp.
- Vị tiểu thư này thật hạnh phúc, có người bạn trai quan tâm đến vậy.
Một cô bán hàng thật lòng khen.
Dương Thần cũng không giải thích gì, lắc lắc đầu cười.
Một cô gái khác tò mò hỏi:
- Tiên sinh, ngài là nhà thiết kế sao? Hay là người trong giới thời trang chuyên nghiệp? Xem ra ngài rất quen thuộc thương hiệu Balenciaga chúng tôi.
- Tôi có mấy người bạn khá hiểu biết về mặt này, tôi chỉ là biết sơ sơ mà thôi.
Dương Thần trả lời.
Thực sự là như vậy, Balenciaga nói cho cùng cũng chỉ có thể tính là thương hiệu hạng trung, các mẫu quần áo cũng không hẳn là thiết kế thời thượng nhất. Dựa vào kinh nghiệm bao năm nay giao lưu với mấy tay lão làng, việc hiểu biết loại thương hiệu nước ngoài bình thường này cũng không khó.
Phụ nữ lúc theo đuổi cái đẹp luôn đặc biệt tỉ mỉ, kiên nhẫn, vì thế đàn ông luôn phải đợi rất lâu mới có thể nhìn thấy họ sau khi đã chải chuốt cẩn thận.
Dương Thần nói chuyện phiếm với vài cô bán hàng khoảng nửa tiếng, đến mức sắp nói tới cả chuyện hồi nhỏ tè dầm, lúc đó cửa phòng thử đồ mới mở ra, Lý Tinh Tinh ngại ngùng bước ra.
Mọi người quay ra nhìn, bất giác nín thở, nói không ra lời.
Lý Tinh Tinh buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc mềm mại buông dài xuống trước ngực, che bớt gương mặt hơi ửng hồng vì xấu hổ, những đường nét trên khuôn mặt cô đột nhiên có vẻ tinh xảo, lay động lòng người.
Chiếc váy liền màu trắng lộ vai cô mặc làm nổi lên những đường cong tự nhiên ở cổ tay và vùng ngực, đường ren kéo dài từ vòng eo duyên dáng đến chân váy phồng, dưới ánh đèn, chiếc váy voan có ánh vàng nhàn nhạt, để lộ ra cặp chân nhỏ mềm mại, nhẵn nhụi.
Một đôi giày trắng rất thời trang ôm lấy đôi bàn chân trắng như ngọc, để lộ những ngón chân trắng mịn, đáng yêu.
Lý Tinh Tinh có dáng người điển hình của con gái vùng sông nước Giang Nam, không khoa trương, cũng không gầy guộc, lại thêm bờ vai gợi cảm, má hồng, ngực cao, mông nở.
Giống như bông hoa giữa dòng nước trong vắt, như tự nhiên trạm trổ nên, cô gái có một khí chất thuần khiết và tao nhã, rốt cục khó có thể ngăn được khí chất ấy toát ra.
- Trời ơi, quần áo trong cửa hàng của chúng ta mặc lên lại có thể đẹp như vậy sao…
Một cô bán hàng khó tin nổi, thốt lên vài câu tán thưởng.
Lý Tinh Tinh thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, vừa vui vừa xấu hổ, nhưng vì bản tính thích trưng diện của các cô gái khiến cô không kìm nổi xoay vài vòng, nhìn Dương Thần mong chờ hỏi:
- Dương đại ca, có đẹp không?
- You are gorgeous, my princess… Công chúa của ta, nàng cực kỳ xinh đẹp.
Dương Thần cười, xoay người làm lễ giống như một kỵ sĩ.
Lý Tinh Tinh là cô giáo dạy tiếng Anh, tất nhiên hiểu ý nghĩa của mấy lời này, trong lòng vui sướng đến mức quên mất vì sao Dương Thần lại biết nói tiếng Anh, cô chỉ cảm thấy tim mình sắp tan chảy, cơ thể hóa thành chú chim nhỏ bay lượn.
- Accept your praise, my knight… nhận lời khen của anh, kỵ sĩ của ta…
Lý Tinh Tinh khẽ nhấc váy, vui vẻ đáp lễ lại.
Một người bán hàng tiến lên trước, cười vẻ hâm mộ:
- Tiểu thư, có thể cho chúng tôi chụp cho cô một kiểu ảnh không, sẽ là bức ảnh lưu niệm đẹp nhất trong cửa hàng?
Lý Tinh Tinh do dự, nói cho cùng, cô chỉ muốn nghe Dương Thần ca ngợi một chút, còn về việc chụp ảnh cho người khác xem, cô vẫn rất thẹn thùng, vì thế ánh mắt cô dò hỏi nhìn Dương Thần.
- Tất nhiên là được, cô giáo Lý cũng là mỹ nữ, có gì phải sợ.
Dương Thần cổ vũ nói.
- Vậy… vậy thì được.
Lý Tinh Tinh mỉm cười đồng ý.
Sau khi mấy người bán hàng vui vẻ, phấn chấn chụp xong bộ ảnh rồi, Dương Thần bảo họ mang hết những bộ quần áo đã chọn ra, nói:
- Tất cả chỗ này tôi mua hết, tính tiền cho tôi.
Lý Tinh Tinh lúc này đã thay bộ váy liền áo bằng một bộ áo quần dễ hoạt động hơn, chiếc áo sơ mi nữ trắng tinh và chiếc quần soóc dệt vải thô màu nâu, để lộ cặp chân thon dài, trắng muốt, vừa hoạt bát, vừa quyến rũ. Cô nghe Dương Thần nói mua hết toàn bộ, không khỏi kinh ngạc:
- Dương đại ca, mua hết ư?
Dương Thần cười nói:
- Em cũng không phải chỉ mặc vậy một lần, không thể mỗi lần đi cùng những người đó chỉ mặc một bộ.
Lý Tinh Tinh vẫn cảm thấy rất lãng phí, nhưng không biết nói gì cho phải.
- Tiểu thư yên tâm, cô giúp chúng tôi có tấm ảnh hiệu đẹp như vậy, chúng tôi sẽ giảm giá một nửa, tổng cộng là hơn sáu nghìn bốn trăm tệ, lần này coi như tặng hai vị ba bộ, chỉ lấy ba nghìn.
Người bán hàng cười thiện ý.
Đối với Dương Thần mà nói, ba nghìn rất rẻ, chỉ cần trực tiếp quẹt thẻ là đã trả xong.
Lý Tinh Tinh có chút xót tiền, ba nghìn gần như là nửa tháng lương của cô, cô hoài nghi nghĩ, quần áo từ nhỏ đến lớn của cô cộng lại, chưa chắc đã đến ba nghìn, lần này một ngày đã tiêu ba nghìn mua quần áo.
- Được rồi, công chúa của anh, cũng muộn rồi, đang giờ tan tầm kẹt xe, lái xe đến “Thiên Phủ Chi Quốc” cũng là khoảng sáu giờ, chúng ta đi thôi.
Lý Tinh Tinh quyết tâm sau này nhất định phải trả lại cho Dương Thần rồi cũng không nghĩ nhiều nữa, vui sướng bị Dương Thần nắm tay kéo ra khỏi cửa hàng.
Lúc hai người định vào thang máy, điện thoại của Lý Tinh Tinh vang lên, cô nghe điện thoại, sắc mặt có phần khó xử nói:
- Ngại quá, Tổ trưởng, lúc chiều tôi ra ngoài có chút việc với anh trai tôi, giờ anh tôi đưa tôi về, cảm ơn ý tốt của anh.
Vừa dập máy, Lý Tinh Tinh mỉm cười xin lỗi:
- Là Tổ trưởng tổ Anh ngữ chúng em gọi, buổi liên hoan hôm nay cũng là anh ấy chủ trì, anh ấy nói đến trường đón em mà không thấy em, em bảo anh ấy chúng ta đi cùng, anh ấy cũng đồng ý.
- Tổ trưởng của em là nam.
Tai Dương Thần tốt, nghe được rõ ràng tiếng người đàn ông trong điện thoại có chút khó chịu.
- Vâng…
Lý Tinh Tinh cúi đầu.
- Anh ta theo đuổi em đúng không?
Dương Thần nghiền ngẫm cười hỏi.
Lý Tinh Tinh vội vàng lắc đầu nói:
- Dương đại ca, em và anh ấy không có gì cả, hoa anh ấy tặng em đều chia cho các cô giáo khác, mỗi người một bông.
Dương Thần dở khóc dở cười, tâm tư đáng yêu của cô gái khiến cho hắn không kìm nổi miết vào má cô một cái:
- Anh thấy em mới không nên suy nghĩ linh tinh, đi thôi, đừng để bọn họ đợi lâu.
Chương thứ 4
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™