Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 26:Đạo môn tông sư
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Trong một mật thất ở phiến điện Ngọc Hư cung, trên mặt nền bạch ngọc trắng tinh không hề bám bụi có đặt một cái bồ đoàn màu lửa đỏ được đẽo gọt bằng hồng ngọc, một thiếu nữ mặc trang phục đạo sĩ dung mạo thanh tú, mắt sáng long lanh vô cùng xinh đẹp đang ngồi trên bồ đoàn, hai tay chắp lại phía trước ngực, chính là tư thế luyện khí căn bản.
Nếu như Chu Thanh có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra thiếu nữ này là ai, chính là cô gái hắn đã cứu từ tay gã người Nhật Tam Tỉnh Thái Lang, sau đó bị cô ta bỡn cợt một lần ở Las Vegas, Lăng Nhược Thủy.
Lúc này trên đỉnh đầu Lăng Nhược Thủy có vầng khói bốc lên, vầng khói ẩn hiện ngũ sắc tạo thành hình dạng hoa sen, lúc hội tụ lúc tan ra, mỗi qua nửa canh giờ, vầng khói ngũ sắc sẽ nồng hậu thêm đôi chút, màu sắc cũng đậm đặc hơn, linh khí xung quanh từ từ bị Lăng Nhược Thủy hấp thu vào cơ thể, hóa thành vầng khói ngũ sắc bốc lên đỉnh đầu. Không biết trải qua bao lâu, vầng khói ngũ sắc cuối cùng đã ngưng tụ không còn lay động nữa, kết thành 3 đóa hoa sen ngũ sắc to bằng nắm tay tỏa hào quang chói lọi. Hít một hơi sâu, 3 đóa hoa sen ngũ sắc từ từ chui vào trong huyệt Thiên Linh của Lăng Nhược Thủy.
Toàn thân Lăng Nhược Thủy phát ra ánh sáng lấp lánh, đôi mắt ánh lên tia sáng sắc bén, hiển nhiên là công lực thăng tiến rõ rệt. Xoẹt! Hét lên một tiếng, Lăng Nhược Thủy nhảy phốc lên không trung, hai tay phất mạnh, 5 đạo tiên khí xanh lè dài hơn trượng, to bằng tách trà bắn thẳng về phía nền đất bạch ngọc.
“Lại nghịch ngợm nữa rồi!” Một bóng người màu xanh xẹt ngang, trong mật thất đột nhiên có thêm một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh, mái tóc lông mày bạc phơ, nhưng da mặt lại sáng bóng không một nếp nhăn như trẻ con vậy. Lão đạo sĩ ung dung phẩy tay nhẹ nhàng, một cơn gió thoảng qua thổi vào 5 đạo tiên khí, không hề có tiếng động phát ra, 5 đạo tiên khí cứng như gang thét bị cơn gió xua tan, hóa thành chút bụi sắc xanh rơi tung tóe xuống nền đất bạch ngọc, thoáng chốc lại bị bạch ngọc hút đi, không lưu lại một chút dấu vết.
“Tòa Ngọc Hư cung này là tiên phủ vô thượng của tổ sư Nguyên Thủy Thiên Tôn phái Côn Lôn ta, để tôn trọng vô thượng thần thông của tổ sư, trong Ngọc Hư cung không được phép sử dụng pháp thuật, chẳng lẽ con quên rồi sao?” Vị đạo sĩ già trách hỏi Lăng Nhược Thủy.
“Sư phụ à, người to tiếng như thế làm gì? Con sợ giật cả mình đây này, con chỉ nhất thời quên béng thôi mà!” Lăng Nhược Thủy mau chóng tiếp đất, phụng phịu với vị đạo sĩ già kia.
Vị đạo sĩ già đó chính là trưởng môn phái Côn Lôn, đạo hiệu Càn Cơ Tử, công lực cao thâm không thể dò, cùng với Thục Sơn trưởng lão Linh Hư đạo nhân, Mao Sơn Khai Dương đạo nhân, Long Hổ Sơn Đạo Nhất Thiên Sư, Tây Tạng Ban Thiền Hoạt Phật, xưng là thiên hạ Ngũ đại tông sư, nghe nói Càn Cơ Tử có công lực giữ vững vị trí thứ nhất, chỉ còn cách một bước đã đạt tới cảnh giới tiên nhân có tấm thân bất tử.
Chỉ có điều Càn Cơ Tử công lực thâm hậu, gặp phải nữ đệ tử này cũng hết cách, chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Đôi mắt Càn Cơ Tử đột nhiên sáng rực lên quan sát tỉ mỉ Lăng Nhược Thủy, liền sau đó vui mừng reo lên: “Tốt quá! Tư chất của con quả nhiên rất khá, mau như vậy đã lãnh ngộ được quyển thứ nhất của Thượng Thanh Tử Phủ tiên quyết rồi, tuy linh khí trong Ngọc Hư cung nồng hậu hơn bên ngoài gấp trăm lần, nhưng con cũng giỏi lắm!” Càn Cơ Tử không ngừng vân vê chòm râu bạc dài nửa thước dưới cằm, gật gù khen.
“Sư phụ, con còn chưa có phi kiếm nè, con muốn có một thanh phi kiếm như anh con, con thấy anh con cưỡi kiếm bay đi thích lắm!” Thấy sư phụ Càn Cơ Tử gật gù hài lòng về mình, Lăng Nhược Thủy thừa cơ đòi hỏi.
“Tu luyện kiếm đạo chỉ là bàng môn tả đạo, tiến bộ tuy nhanh, sức sát thương cũng lớn, nhưng chỉ cần sơ suất đôi chút là hại mình hại người, hơn nữa căn cơ không vững, lúc luyện tới chỗ cao thâm rất dễ tẩu hỏa nhập ma, năm xưa anh của con vì muốn tốc hành nên ta mới truyền cho nó Lưu Lan kiếm và đạo luyện kiếm. Con thì không cần học đâu, người tu đạo chú trọng tâm trí bình lặng như mặt nước hồ thu, con học kiếm đạo nặng về sát khí kia làm gì cơ chứ?” Càn Cơ Tử giảng bài đạo lí, nhưng nhìn bộ dạng của Lăng Nhược Thủy là biết ngay những lời của sư phụ đi vào tai này, sau đó chui ra từ tai kia.
“Con mặc kệ, con muốn cưỡi kiếm bay lượn.” Lăng Nhược Thủy thấy đòi hỏi không được, bắt đầu giở chiêu nũng nịu với Càn Cơ Tử.
“Cưỡi kiếm ư? Dù cho con có phi kiếm cũng không làm được đâu! Công lực của con bây giờ chỉ mới đến giai đoạn Dẫn Khí hậu kì, vẫn còn kém một chút, hơn nữa Thượng Thanh Tử Phủ tiên quyết mà ta truyền cho con thuộc bí truyền của phái Côn Lôn, ngay cả anh con ta cũng chưa từng truyền dạy, so với kiếm đạo không biết còn cao minh gấp bao nhiêu lần, pháp thuật trong đó cũng cực kì tinh diệu, trong đó có phép độn thổ “Phượng tường thiên lý, Hồ công súc địa”, chỉ cần con đạt đến cảnh giới cao thâm, trong vòng ngàn dặm, chỉ chớp mắt là tới nơi, nhanh hơn đạo pháp cưỡi phi kiếm kia nhiều.” Càn Cơ Tử đã sớm miễn dịch với trò nũng nịu của Lăng Nhược Thủy nên không hề dao động.
“Sư phụ à, con không lấy phi kiếm cũng được, nhưng người phải cho con một món pháp bảo lợi hại để phòng thân, lần này con bị mấy tên người Nhật bắt đi, cũng chỉ vì con không có pháp bảo phòng thân.” Lăng Nhược Thủy xoay tròn đôi mắt, không chịu bỏ cuộc.
“Nói cũng phải, nhưng sau đó con trốn được bằng cách nào vậy? Tuy pháp thuật của bọn Nhật không chính thống, nhưng cũng có nhiều nhân vật lợi hại, con nói có người cứu con, rốt cuộc người đó là ai? Tại sao con không hỏi rõ, xem là đệ tử của môn phái nào, chắc cũng không phải là hạng tầm thường đâu! Ngày mai con đi cám ơn người ta đi.” Càn Cơ Tử nghe Lăng Nhược Thủy nói thế, trong lòng nghi hoặc.
Lăng Nhược Thủy hễ nhắc đến chuyện này là tức anh ách Chu Thanh, bây giờ nghe Càn Cơ Tử bảo mình đi cám ơn hắn, lập tức giận dữ sôi gan, nhưng không thể sừng sộ lên ở trước mặt sư phụ, chỉ hậm hực nói: “Vâng! Con sẽ xuống núi đi “cám ơn” người đó.”
“À, sư phụ có biết trong giới tu đạo chúng ta có môn phái Thiên Đạo tông không ạ?” Lăng Nhược Thủy đột nhiên nhớ đến mình lên núi yêu cầu sư phụ truyền thụ tiên pháp, chính là đợi sau khi công lực tăng tiến đi tìm Chu Thanh trả đũa, nhưng bây giờ chợt nhớ còn chưa biết Chu Thanh rốt cuộc là nhân vật nào, nhớ mang máng hình như hắn có nói với mình hắn là Tông chủ của Thiên Đạo tông, mình lại không biết Thiên Đạo tông là môn phái gì? Môn phái đặt ở đâu? Thế nên mới hỏi thử Càn Cơ Tử.
Đâu biết rằng Thiên Đạo tông chỉ là cái tên do Chu Thanh tự nghĩ ra, chưa hề lưu truyền trong giới tu đạo, Càn Cơ Tử tuy hiểu biết sâu rộng, Đạo môn Tiên thuật, Phật đạo bí pháp, Yêu đạo, Ma đạo thần công, thậm chí ngay cả ma pháp phương Tây cũng biết không ít, nhưng nghe đến Thiên Đạo tông thì chả có chút hiểu biết gì cả.
“Ta chưa từng nghe đến môn phái này. Chỉ có Ngũ Hành tông, Thuần Dương tông, Âm Phù tông, Kỳ Môn Độn Giáp tông. Tu đạo giới sao lại xuất hiện một Thiên Đạo tông chứ?” Càn Cơ Tử đang lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không giữ thân phận của một nhất đại tông sư.
Lăng Nhược Thủy thấy Càn Cơ Tử đang trầm ngâm, đột nhiên nhớ ra một số manh mối, hỏi tiếp: “Sư phụ, vậy có môn phái nào giỏi về trận pháp không ạ? Ví dụ như là Ngũ hành mê tông trận.”
Càn Cơ Tử ngớ người, nói: “Môn phái giỏi về trận pháp? Trận pháp chính là vay mượn sức mạnh trong trời đất, không chú trọng tu luyện tự thân, vì thế các môn phái lấy trận pháp làm chủ đã suy tàn từ lâu rồi, hiện nay môn phái giỏi trận pháp nhất chắc chỉ còn Kỳ Môn Độn Giáp tông. Chẳng lẽ là họ cứu con? Nhưng nghe con nói người cứu con là một chàng trai trẻ, Kỳ Môn Độn Giáp tông tuy khá thần bí, nhưng ta có qua lại với mấy vị trưởng lão của họ, môn phái này toàn là mấy lão già, đâu có người nào là chàng trai trẻ tuổi. Ngũ hành mê tông trận cũng không phải là thứ trận pháp gì cao siêu, trong giới tu đạo có rất nhiều người biết dùng, chắc là vị cao thủ trẻ tuổi của môn phái đạo gia nào đó.”
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 27: Roi Đả Thần
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Lăng Nhược Thủy thấy ngay cả sư phụ cũng không biết lai lịch của Chu Thanh, bắt đầu chán nản, nhưng một ý nghĩ lóe lên: Anh mình là tổ trưởng của Long tổ, bảo huynh ấy điều tra là được rồi, mình không tin Long tổ ra tay mà không điều tra được một người, hứ! Sau khi quyết định chủ ý, ý nghĩ đòi cho bằng được một món bảo vật của sư phụ lại trở về với Lăng Nhược Thủy.
“Sư phụ, rốt cuộc người có pháp bảo phòng thân cho con không vậy? Không có pháp bảo hộ thể, đạo pháp có cao đến đâu cũng vô dụng. Người cũng không muốn sau này con xảy ra bất trắc gì chứ, lỡ làm bại hoại danh tiếng của phái Côn Lôn thì không hay đâu. Nghe nói gần đây danh tiếng của Thục Sơn càng lúc càng lớn, có vẻ sắp vượt mặt Côn Lôn chúng ta rồi, nhất là bảo vật trấn phái của họ Tử Thanh song kiếm là vũ khí thần tiên nhất đẳng trong trời đất, đệ tử môn hạ ai cũng có pháp bảo phi kiếm lợi hại. Con e rằng vài năm nữa, người ta chỉ biết có Thục Sơn, không biết Côn Lôn của chúng ta nữa đâu.”
Có câu “Thỉnh tướng không bằng khích tướng”, Lăng Nhược Thủy công lực tăng tiến, lại tập được Tiên Phủ bí pháp, nhưng nghĩ tới Chu Thanh vẫn cảm thấy đi tìm hắn gây hấn không mấy bảo đảm, phải kiếm được một món pháp bảo lợi hại nào đó thì chắc ăn hơn. Nhưng sư phụ Càn Cơ Tử trong những chuyện khác thì xuôi theo mình, tại sao cứ nói đến pháp bảo liền im ru, chẳng lẽ trưởng môn phái Côn Lôn, đại tông sư nổi danh thiên hạ là một gã keo kiệt? Thấy Càn Cơ Tử đứng im không nói gì, trong đầu Lăng Nhược Thủy mất hết ý niệm tôn sư trọng đạo, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Con nói cũng có lí, không phải ta không cho con pháp bảo, chỉ là pháp bảo của phái Côn Lôn chúng ta uy lực kinh hồn, phải có công lực cao thâm mới sử dụng như ý được, với công lực của con hiện nay, ta đang suy nghĩ nên cho con một món pháp bảo thích hợp gì.” Càn Cơ Tử công lực thâm hậu, đã ngao du tứ hải, từ vùng đất trung nguyên rộng lớn đến các nước phương Tây, Nam Cực Bắc Cực, có thể nói ông đã đi hết mấy vòng trái đất, nhìn người vô số, lí nào lại không nhận ra tâm tư của Lăng Nhược Thủy, chỉ có điều mình rất thích con nha đầu này, ngày thường cũng hay nuông chiều nó, đâu nỡ trách mắng, chỉ nhẹ nhàng giải thích.
Lăng Nhược Thủy vừa nghe sư phụ nói thế, trong lòng mừng rơn, kéo lấy tay Càn Cơ Tử lắc qua lắc lại nhõng nhẽo: “Hay quá! Sư phụ, con trách lầm sư phụ rồi, sư phụ tốt quá! Nghe nói phái Côn Lôn chúng ta có một pháp bảo vô cùng lợi hại, tên là Roi đả thần thì phải. Con muốn có nó, chắc sư phụ không nhỏ mọn đâu nhỉ?”
Càn Cơ Tử đang mỉm cười gật gù, nhưng nghe Lăng Nhược Thủy nhắc đến 3 chữ “Roi đả thần” sắc mặt liền thay đổi, còn nhanh hơn cả lật trang sách.
“Á!” Càn Cơ Tử hét to, nhảy dựng lên trên không 3 trượng, may mà Ngọc Hư cung rộng lớn, dù trong mật thất cũng cao mười mấy trượng, bằng không dù ông có đạo hạnh cao thâm, e cũng bị đụng bể đầu chảy máu.
Sau khi tiếp đất, Càn Cơ Tử văng nước bọt tung tóe, chỉ vào Lăng Nhược Thủy hốt hoảng la lớn: “Con… Sao con lại biết được Roi đả thần? Là ai nói với con đó? Con không có nói ra ngoài chứ?”
Thấy sư phụ hoảng hốt, Lăng Nhược Thủy kinh sợ hỏi: “Sư phụ, người bị sao vậy? Chỉ là một món pháp bảo thôi mà, sao người phản ứng mạnh thế? Là sư thúc nói với con đấy, lần đó con mang cho sư thúc mấy vò rượu Mao Đài được cất giữ trăm năm, sư thúc uống say be bét đã nói cho con nghe. Đây đâu phải chuyện gì kì lạ, con nói với người khác làm gì chứ?” Lăng Nhược Thủy thấy vị sư phụ ngày thường đạo mạo bỗng nhiên như mụ đàn bà đi đánh ghen, trong lòng cảm thấy kì lạ.
Lúc này, trong một sơn động tại một đỉnh núi sừng sững thấp hơn Ngọc Hư cung trôi lơ lửng trên vòm mây trắng, một tên đạo sĩ râu tóc bạc phơ, mũi to như trâu trừng mắt cười chua chát: “Phen này gay go rồi, con nha đầu đã khai ta ra, không biết sư huynh sẽ phạt ta thế nào nữa? Mau bế quan, mau bế quan thôi.”
Vung tay một cái, 36 đạo lệnh kỳ màu vàng xuất hiện trên không trung, ánh sáng lấp lánh, vầng hào quang nhanh chóng che lấp chặt kín cửa động. Vỗ ngực vài cái, lão đạo sĩ mũi trâu mới than thở: “Ai bảo ta tham mấy vò rượu của con nha đầu đó nên lỡ miệng chứ? Không trách ai được! Bây giờ ta khoan hãy ra ngoài, đợi khi nào sư huynh nguôi giận rồi tính tiếp, chắc sư huynh cũng không phá nổi Tam thập lục đạo Đại Diễn thần trận của mình đâu! Sư huynh đạo hạnh cao thâm, nhưng lại không tinh thông trận pháp bằng mình, đó là bản lĩnh cao nhất của mình rồi đấy!”
Tự nói với mình xong, lão đạo sĩ mũi trâu mới vung tay một cái, một vò rượu Mao Đài đã nằm trong tay, mở nắp ra, lão đạo sĩ tu ừng ực, sắc mặt ửng đỏ.
Nghe Lăng Nhược Thủy nói không tiết lộ ra ngoài, Càn Cơ Tử mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quát mắng: “Chính là tên sư đệ mũi trâu Càn Nguyên nói ra à? Xem ta trừng phạt nó thế nào mới được!”
Lăng Nhược Thủy bật cười: “Sư phụ, sao người lại mắng sư thúc thế ạ? Roi đả thần rốt cuộc là vật gì vậy? Vừa rồi sư phụ phản ứng mạnh như thế, nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng khó coi của thiên hạ đệ nhất cao thủ, đường đường là trưởng môn phái Côn Lôn, tin chắc phái Côn Lôn chúng ta mất hết thể diện rồi.” Lăng Nhược Thủy không biết tôn ti lớn nhỏ gì cả, nói chuyện với sư phụ không hề dè chừng.
Càn Cơ Tử lại không trách nữ đệ tử này mới lạ, gằn giọng nói: “Roi đả thần là pháp bảo trấn sơn của phái Côn Lôn chúng ta, uy lực kinh khủng, dùng để tấn công thì ngay cả thần tiên cũng khó thoát, được Khương Tử Nha để lại trong trận chiến Phong Thần năm xưa, nghe nói còn ẩn chứa một bí mật lớn của trời đất trong đó, người đời cứ tưởng sau trận chiến Phong Thần năm xưa, Roi đả thần đã được Khương Tử Nha mang theo đi tiên giới, họ không ngờ Roi đả thần vẫn còn lưu lại ở phái Côn Lôn chúng ta, nếu để người khác biết được, e rằng…”
Nghe Càn Cơ Tử nói thế, Lăng Nhược Thủy kinh ngạc thốt lên: “Sư phụ, nói như vậy trên đời này quả thật có thần tiên rồi?”
Càn Cơ Tử lắc đầu nguầy nguậy: “Ta cũng không biết, truyền thuyết nói rằng tu luyện đến cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo sẽ đắc đạo thành tiên, nhưng mấy trăm năm nay chưa từng có ai đột phá được cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, còn Luyện Hư Hợp Đạo thì khỏi nói đến, thế nên thần tiên chỉ là cách nói mông lung, ngay cả ta cũng không dám chắc, nhưng sự tồn tại của phái Côn Lôn và Ngọc Hư cung bản thân đã là một kì tích rồi.”
Lăng Nhược Thủy không phải kẻ ngốc, nói cô thuộc hàng thông minh lanh lợi cũng không ngoa chút nào, liền hỏi tiếp Càn Cơ Tử: “Sư phụ! Nếu phái Côn Lôn chúng ta có pháp bảo lợi hại như thế, tại sao không được nói ra ngoài? Thục Sơn có Tử Thanh song kiếm thì danh chấn thiên hạ, Thiên Sư đạo thì có Long Hổ bảo ấn, Mao Sơn có Ngọc Phù Tử Lục, duy chỉ có Côn Lôn chúng ta ngoại trừ phương pháp luyện công tinh diệu, chưa từng nghe nói có bảo vật trấn sơn, khiến cho hiện nay rất nhiều môn phái đã có chút không vừa lòng phái Côn Lôn chúng ta làm lãnh tụ Đạo giáo rồi.”
“Nha đầu, cây to thì đón gió! Roi đả thần không giống như các món pháp bảo kia, chỉ cần ai đó sống dai hơn chút đỉnh đều biết đến nó, lúc đó người nào cũng đến cướp, trận chiến Phong Thần năm xưa ta đã lật ghi chép của phái Côn Lôn xem rồi, đó là trận quyết chiến giữa loài người và yêu quái. Roi đả thần này e có ẩn chứa bí mật gì trong đó, nếu tất cả Ngưu ma Xà thần, yêu ma quỷ quái đều ùa tới núi Côn Lôn này đoạt bảo, lúc đó phải làm thế nào?” Càn Cơ Tử ưu tư lo lắng.
“Yêu quái? Yêu quái thì có gì đáng sợ đâu! Ngay cả con Thiên Huyền Huyết Ma của Liên minh yêu quái lợi hại nhất hiện nay, nó chẳng qua chỉ luyện tới thời kì Hóa Thần sơ kì, tuy cũng là cao thủ, nhưng muốn uy hiếp được Côn Lôn chúng ta e rằng một ngàn năm sau còn không được ấy nhỉ?” Lăng Nhược Thủy vênh mặt nói.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 28: Kí ức xa xưa
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
“Liên minh yêu quái? Hừ! Chẳng qua chỉ là một lũ yêu quái tép riu thổi phồng cái tên lên cho oai thôi, con Thiên Huyền Huyết Ma đó ta cũng từng gặp, nó chỉ là một con yêu quái hấp thu tử khí ngàn năm, tiên pháp của phái Côn Lôn chúng ta chuyên môn khắc chế loại tử khí âm tà này, đúng là không cần sợ gì nó cả, chỉ có điều kẻ đứng sau lưng nó mới đáng sợ, không dễ gây với kẻ đó đâu! Loại yêu quái thật sự thần thông quảng đại đâu để loài người phát giác chứ? Có loại yêu quái e rằng ngay cả ta cũng không phải đối thủ đấy!” Như rơi vào kí ức xa xưa, Càn Cơ Tử nheo chặt đôi mắt, nhìn xa xăm vào cõi hư vô.
Lăng Nhược Thủy kinh ngạc, vốn dĩ hôm nay đã liên tiếp kinh ngạc mấy lần rồi, bây giờ lại bị những lời của sư phụ làm chấn động thêm lần nữa. Sao lại thế được? Sư phụ Càn Cơ Tử đạo hạnh cao siêu, được công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ, thế mà tự thừa nhận không phải là đối thủ của yêu quái, dưới gầm trời này lại có yêu quái lợi hại đến thế ư? Lăng Nhược Thủy cũng biết sư phụ không phải một người ưa nói đùa, xem ra vụ này là thật rồi. Chỉ có điều Lăng Nhược Thủy nghĩ hoài không hiểu, con yêu quái lợi hại kia tại sao không lộ diện? Nó mà chui ra chẳng phải đã thiên hạ đại loạn đấy à?
Nhìn bộ dạng ngờ nghệch của nữ đệ tử, Càn Cơ Tử bừng tỉnh từ trong hồi ức ung dung cười lên mấy tiếng. Hình như đang trĩu nặng tâm sự, Càn Cơ Tử không nhắc đến chuyện yêu quái lợi hại nữa. Phất tay một cái, một chiếc túi gấm xuất hiện trên tay, đưa cho Lăng Nhược Thủy nói: “Đây là một số món pháp bảo sư phụ đã dùng khi còn trẻ, bây giờ ta không cần dùng đến nữa, cho con hết đó, cách sử dụng chúng đều có hết trong túi gấm, con tự nghiên cứu đi nhé! Chiếc túi gấm càn khôn này cũng là một báu vật, bất kể bao nhiêu đồ vật đều chứa được hết, lúc muốn lấy ra chỉ cần dùng thần niệm. Con xuống núi đi, nhớ kĩ phải cần cù tu luyện Thượng Thanh Tử Phủ tiên quyết ta đã truyền dạy!”
Càn Cơ Tử nhắm mắt ngồi lên chiếc bồ đoàn hồng ngọc, bắt đầu tập trung luyện công.
Lăng Nhược Thủy cầm lấy chiếc túi gấm càn khôn thêu đầy họa tiết bông hoa, trong bụng ngờ ngợ: Đây là đồ dùng của nữ nhi mà! Tại sao sư phụ lại có nó nhỉ?
Thần niệm của Lăng Nhược Thủy đi vào túi gấm càn khôn. Wow! Trong đó có đến mấy mươi món pháp bảo, kiếm, gương, phất trần, ngọc bài, lệnh kỳ… Thần niệm khẽ động đậy, một thanh phi kiếm trong suốt như thủy tinh dài hơn thước, thân kiếm nóng ấm xuất hiện trên tay Lăng Nhược Thủy.
Vù! Luồng linh khí nồng hậu ùa tới, tạo thành một cơn lốc, linh khí nồng hậu trong Ngọc Hư cung cứ thế ào ạt cuốn tới không ngớt chui vào thanh phi kiếm, phi kiếm vang lên âm thanh ong ong, ánh hào quang lan tỏa, thanh phi kiếm càng lúc càng động đậy dữ dội như muốn bay ra ngoài, Lăng Nhược Thủy hoảng hốt thu phi kiếm lại vào trong túi gấm càn khôn.
Xem ra những món pháp bảo này đều không phải thứ tầm thường nhỉ! Món nào món nấy đều là thứ thèm thuồng của những người trong giới tu đạo, chắc bảo họ đánh nhau u đầu sứt trán để giành giựt họ cũng sẵn sàng, thế mà sư phụ đem cho mình hết. Tại sao hôm nay sư phụ cứ lạ lạ ấy? Có khi nào luyện ra đơn dược gì, uống lầm thuốc rồi? Lăng Nhược Thủy cảm thấy sự việc hôm nay quá kì lạ, đang định lên tiếng hỏi, bỗng phát hiện Càn Cơ Tử đang ngồi ngay ngắn trên chiếc bồ đoàn hồng ngọc luyện công, nãy giờ mình ồn ào như vậy mà sư phụ không hề có chút động tĩnh gì.
Lăng Nhược Thủy không dám làm phiền, bèn đi ra khỏi mật thất, men theo từng bậc thang do mây trắng kết thành bước xuống dưới, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng hát của Càn Cơ Tử: “Gió lớn thổi qua, cây cỏ điêu tàn, ý niệm sầu khổ, ngắc ngoải mong chờ, trăm năm trôi nhanh như dòng nước chảy, phú quý tan tành như cát bụi bay, tráng sĩ múa kiếm vung vút, xua nỗi bi ai ngập đầy, lá vàng rơi rụng phấp phới, hạt mưa tí tách tuôn rơi…” Âm thanh thê lương buồn bã, lạnh lẽo cô đơn, trái tim Lăng Nhược Thủy len lỏi một cảm giác tựa hồ quen thuộc nhưng lại không biết nên nói ra thế nào.
Đang buồn bực trong lòng, một thanh niên trẻ tuổi từ từ đi tới trước mặt, tướng mạo đôn hậu, nhưng từng cử động đều tạo cho người ta một cảm giác vô cùng huyền ảo. Lăng Nhược Thủy thấy thanh niên nam tử từng bước đi lên bậc thang mây trắng, ánh mắt sáng lên, kêu một tiếng: “Đại sư huynh!”
Thanh niên nam tử kia cũng đã nhìn thấy Lăng Nhược Thủy, khuôn mặt hơi ửng đỏ, lắp bắp: “Ối! Là… là Nhược Thủy sư muội đấy à! Tại sao… muội xuất quan rồi. Sao xuất quan nhanh quá vậy?” Nói xong còn đưa tay lên gãi đầu một cái tỏ vẻ nghĩ không thông.
Lăng Nhược Thủy biết vị đại sư huynh này là một cô nhi từ nhỏ được sư phụ nuôi dạy, sư phụ đặt tên cho huynh ấy là Nhất Vân Tử, đại sư huynh là đệ tử đời thứ 3 duy nhất tu luyện được đến cảnh giới Hóa thần, công lực cực kì cao thâm, nhưng vị đại sư huynh này tính tình đôn hậu, đối xử rất tốt với cô, từ nhỏ Lăng Nhược Thủy đã thích bắt nạt đại sư huynh, nhưng đại sư huynh chưa hề nổi giận bao giờ, đã mấy lần cô gây ra rắc rối đều được vị đại sư huynh Nhất Vân Tử thu xếp ổn thỏa, vì thế nên Lăng Nhược Thủy rất thích vị đại sư huynh hiền lành này.
Lăng Nhược Thủy mỉm cười nói: “Đại sư huynh, chẳng phải huynh đang tu luyện ở Ngọc Chu phong sao? Hôm nay đến Ngọc Hư cung làm gì vậy? Huynh tìm sư phụ có việc gì à?”
“Ha ha! Huynh có chút vấn đề về tu luyện cần hỏi sư phụ!” Nhất Vân Tử cười tủm tỉm trả lời.
“Đại sư huynh à! Lần trước ở Nhật Bản thật phải cảm ơn huynh rồi, nếu không phải huynh có mặt kịp thời, muội đã bị bọn Nhật ấy bắt đi.”
“Việc này… không cần đâu!” Nhất Vân Tử bối rối vô cùng, vẻ mặt vừa mới hồi phục bình thường lại ửng đỏ tiếp, vội nói: “Chúng ta đều là đồng môn sư huynh muội, không có gì to tát đâu! Huynh đi tìm sư phụ đây.” Nói xong, Nhất Vân Tử chạy như bay về phía Ngọc Hư cung.
“Đại sư huynh ngày thường chỉ lo tu luyện, ít giao tiếp với người khác nên dễ xấu hổ chăng? Không được, lần sau mình nhất định phải đưa đại sư huynh về nhà chơi, tập cho huynh ấy dạn dĩ lên, cứ lắp bắp khi nói chuyện với người ta thì xấu lắm!” Lăng Nhược Thủy vừa bước đi vừa nghĩ, đi hết bậc thang liền hóa thành một chiếc bóng biến mất, một giây sau đã xuất hiện trên một đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa, Lăng Nhược Thủy vui mừng reo lên: “Pháp thuật tiên gia Thượng Thanh Tử Phủ tiên quyết quả nhiên kỳ diệu, phép độn thổ bây giờ đã có thể sánh với tốc độ với phi kiếm rồi, hơn nữa còn dễ sử dụng hơn phi kiếm. Hừ! Thiên Đạo tông! Chu Thanh! Ngươi hãy đợi đấy!”
Hắt xì! Chu Thanh đang ngồi trong nhà đột nhiên hắt hơi một cái, lầu bầu: “Gần đây công lực của ta tiến bộ vượt bậc, tại sao lại hắt hơi nhỉ? Kì lạ! Chẳng lẽ sắp có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra?”
Liêu Tiểu Tiến cười phá lên: “Sư phụ à, người quá nhạy cảm đó thôi, hắt hơi có một cái mà lo lắng đến thế! Hôm nay con luyện phi kiếm bị rạch rách cái áo nè, có phải là sắp bị họa sát thân rồi không?”
Chu Thanh liếc xéo Liêu Tiểu Tiến, hỏi: “Gần đây sư muội của ngươi thế nào rồi? Ta bế quan tu luyện đã gần một tháng, tình hình của họ ta không được rõ.”
“Sư muội ấy à! Từ sau khi người truyền cho muội ấy bí quyết Kiếm Khí Lăng Không, muội ấy cứ điên cuồng tu luyện, ngay cả cơm cũng không nấu luôn, còn Tiểu hồ ly cũng thế. Sư phụ à! Người nghĩ xem cứ tiếp tục thế này cũng chẳng phải là cách hay, sư muội chắc chưa trả được thù thì đã bỏ mạng vì tẩu hỏa nhập ma rồi.” Liêu Tiểu Tiến lo lắng nói.
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 29: Lại nổi sóng gió
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
“Ờ! Đây đúng là một chuyện rắc rối, việc tu đạo tuy cần cù là tốt nhưng cũng nên có chế độ nghỉ ngơi thích hợp. Để lát nữa ta đi xem thử, hai tỉ muội này nôn nóng báo thù quá!” Chu Thanh nghĩ thầm: Giờ mình đã có thể điều khiển Hóa huyết thần đao, con Thiên Huyền Huyết Ma đó có lợi hại đến đâu, cũng khó chịu nổi một nhát chém của thanh đao.
Chu Thanh công lực đột phá vượt bậc nhưng không vì thế mà tự cao tự đại, càng không dám vọng tưởng trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, chỉ dựa vào sự kiện Thiên Huyền Huyết Ma bày ra Liên minh yêu quái, thế mà các môn phái Đạo gia ở Trung Quốc không thèm quan tâm, Chu Thanh biết ngay chuyện này không hề đơn giản. Thực lực của Thiên Huyền Huyết Ma tuy có thể coi như cao thủ, nhưng chưa đạt đến trình độ khiến tất cả môn phái đều e ngại đâu. Chẳng lẽ sau lưng nó còn có nhân vật gì lợi hại hơn? Chu Thanh càng nghĩ càng thấy nghi ngờ.
Bốn tên đệ tử Thục Sơn đánh lén Chu Thanh trong Liên minh yêu quái, làm hắn sém chút lật thuyền trong rãnh cống, Chu Thanh vô cùng tức giận, vốn định đánh thẳng lên Thục Sơn, nhưng bình tĩnh suy nghĩ kĩ, Thục Sơn lập phái gần ngàn năm, tuy không lâu đời như Côn Lôn, nhưng từ khi Trường Mi lão tổ sáng lập môn phái, chế tạo Tử Thanh song kiếm, nhân tài trong môn phái không ít, cao thủ nhiều như những áng mây trên trời, chém Vạn Niên Huyết Ma, diệt Lục Bào lão tổ, có vụ việc nào không phải là kinh thiên động địa? Sau đó còn hiệu triệu các môn phái Đạo gia khắp thiên hạ đấu kiếm ở núi Nga My 3 lần, oai danh lẫy lừng bốn bể, trong một lúc vượt qua cả Côn Lôn. Nền tảng ngàn năm của Thục Sơn khiến Chu Thanh không dám khinh suất hành động.
Nhất là hiện nay các môn phái Đạo gia trong thiên hạ có quan hệ mật thiết với quốc gia, bốn tên đệ tử Thục Sơn kia tự xưng là thành viên Long tổ của cơ quan an ninh quốc gia, Chu Thanh dù có tự phụ thủ đoạn mạnh mẽ cỡ nào cũng không dám dùng sức một mình chống lại cả đất nước, cho đến tất cả môn phái Đạo gia của Trung Quốc, chỉ còn cách nuốt cơn giận này vào bụng. Nhưng Chu Thanh không phải hạng người có thù không trả, lí trí tuy mách bảo như thế, nhưng nói về e sợ thì không hề có từ ngữ này trong cuốn tự điển của Chu Thanh.
Đối với các đệ tử danh môn chánh phái, Chu Thanh không hề có cái nhìn tốt về chúng, thậm chí có thể nói là ghét cay ghét đắng, ngay cả Long tổ kia cũng bị xem là cơ quan hủ bại trong lòng Chu Thanh. Ngược lại đối với yêu quái, Chu Thanh lại có thiện cảm hơn, nghiêm túc mà nói, hai người đệ tử của Chu Thanh, ngay cả Tiểu hồ ly, không có một ai là con người.
“Tiểu Tiến, chúng ta còn bao nhiêu tiền vậy?” Chu Thanh lên tiếng hỏi. Kiếm được một món tiền kếch sù từ nước Mỹ, Chu Thanh tập trung tu luyện nên giao tiền cho Liêu Tiểu Tiến quản lí, bây giờ đột nhiên nhớ đến nên hỏi thăm thử.
“Chúng ta vừa đánh bạc, trộm cắp, cướp bóc ở Las Vegas kiếm được một tỉ, tịch thu của thằng Nhật được 300 triệu, tổng cộng có 1 tỉ 300 triệu USD, bây giờ còn khoảng 1 tỉ 250 triệu.” Liêu Tiểu Tiến nắm rất rõ các con số.
“Còn chưa tới một năm mà đã xài hết 50 triệu USD rồi à?” Chu Thanh giật mình, tuy hiện nay tỉ giá của nhân dân tệ so với USD không còn cao như trước nữa, nhưng 50 triệu USD cũng đổi ra được gần 300 triệu nhân dân tệ mà, chỉ có 9 tháng mà xài hết 300 triệu nhân dân tệ, ngay cả Chu Thanh có gia tài kếch sù cũng thấy tiếc. 300 triệu đem đổi ra giấy bạc chắc đè chết một người được đấy!
“Sư phụ à, người không tính thử coi, người làm mấy cây lệnh kỳ kia đã tốn hết mấy chục triệu, rồi chúng ta thu mua không biết bao nhiêu là ngọc thạch, ngay cả ông chủ mỏ khai thác ngọc thạch cũng sắp gọi người là cha luôn rồi đó, nhưng không thấy người làm ra trò trống gì cả.” Liêu Tiểu Tiến lí nhí oán trách.
“Hỗn láo! Ta không làm ra trò trống gì à? Công lực ngươi tu luyện được đem truyền vào con chó rồi chắc, linh khí trong tòa biệt thự này cao gấp mấy lần bên ngoài, nếu không phải ta đem cả tấn ngọc thạch chôn dưới đất, ngươi tu luyện được nhanh như thế này hả? Ngươi có mau chóng tiến hóa lên Hầu tước được không?” Chu Thanh mắng cho tên đệ tử láo xược một trận té tát.
“Ta đi xem thử Chu Nghi thế nào rồi, ngươi cứ chờ đó, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài dạo chơi! Tu luyện từ sáng đến tối ai mà chịu nổi chứ, phải giải trí khuây khỏa một chút mới được.” Mắng xong, Chu Thanh để lại câu cuối cùng với Liêu Tiểu Tiến, nhanh chóng biến mất.
Trong căn phòng luyện công rộng lớn, một bóng người nhỏ nhắn đang xẹt qua xẹt lại với tốc độ tia chớp, mang theo từng luồng gió rít mạnh. Xoạt! một luồng khí xé gió đánh ra, bức tường bê tông cốt thép kiên cố lưu lại một vết cào sâu nửa tấc. Bóng người dừng chuyển động, Tiểu hồ ly lấm tấm mồ hôi trên trán đứng ở giữa phòng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên má, Chu Nghi vội bước tới lấy ra chiếc khăn lau đi mồ hôi trên mặt Tiểu hồ ly.
“Muội muội, võ công thể thuật của Hồ tộc chúng ta bây giờ muội đã luyện đến cực hạn rồi, đã đến lúc cho muội tu luyện pháp thuật. Mị Hồ tộc chỉ còn lại hai tỉ muội chúng ta, chúng ta nhất định phải báo thù, tận tay giết chết con Thiên Huyền Huyết Ma đó, nhưng công lực hiện giờ của chúng ta còn kém rất xa, muốn đối phó với con yêu quái ấy vẫn còn chưa được.” Chu Nghi xoa xoa đầu Tiểu hồ ly, thở dài than vãn.
“Tỉ tỉ, pháp bảo mà sư phụ tỉ cho muội, muội đã có thể sử dụng như ý rồi, công lực của tỉ cũng tiến bộ rõ rệt, thêm vào sư phụ tỉ đạo hạnh cao minh, nhất định có thể giết chết con Huyết Ma đó!” Thấy Chu Nghi thở dài, Tiểu hồ ly không thể lí giải nổi.
“Sư phụ đã giúp chúng ta quá nhiều rồi, sao còn có thể nhờ vả người được? Hơn nữa, mối thù của Mị Hồ tộc phải do chính tay chúng ta trả mới được, muội phải nhớ lấy điểm này!” Chu Nghi ôm chặt lấy Tiểu hồ ly căn dặn.
Chu Thanh từ khi có nguyên thần thứ hai, thần niệm mạnh đến mức có thể nói là hiếm có trên thế gian, 5 giác quan cực kì tinh nhạy, sớm đã nghe được đối thoại của hai tỉ muội, nhủ thầm: Nữ đồ đệ này không ngốc chút nào, tu luyện khá nhanh, chỉ là ưa cố chấp, chỉ cần trả được thù, mặc kệ có phải đích thân hay không chứ? Nếu chờ khi công lực đủ mạnh thì biết đến chừng nào? Chu Thanh cảm nhận được luồng khí Canh Kim vô tình phát ra trên người Chu Nghi liền biết cảnh giới bí quyết Kiếm Khí Lăng Không của cô đã tu luyện được chút thành tựu.
Chu Thanh lướt một cái đã xuất hiện trong căn phòng luyện công, Chu Nghi và Tiểu hồ ly lập tức cảm nhận được có người lạ, vội thủ thế đối địch theo bản năng, thấy người đó là Chu Thanh, Chu Nghi vội nói: “Sư phụ, sao lại là người? Người nói phải bế quan 3 tháng mà? Sao ra ngoài nhanh thế?”
“Ta đã xuất quan sớm hơn dự định, nghe Tiểu Tiến nói các con tu luyện điên cuồng ngày đêm, nên nhớ việc tu luyện chú trọng giữ tâm trí tĩnh lặng mới có hiệu quả, dù là con người hay yêu ma cao siêu đều phải dùng cơ thể bản thân điều khiển nguồn năng lượng trong trời đất vũ trụ, các con cứ tiếp tục thế này sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Ta cũng biết các con nôn nóng báo thù, chỉ có điều con Thiên Huyền Huyết Ma kia không hề đơn giản, sau lưng hình như còn có thế lực nào đó, nếu con đã là đệ tử của Thiên Đạo tông của ta, vậy ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, ta biết con muốn tận tay báo thù, đến lúc đó ta sẽ dành cơ hội đó cho con.” Tính cách của Chu Thanh không thích cù nhây, không cho Chu Nghi đưa ra ý kiến đã quyết định luôn giùm cô mọi sự. Chu Thanh đã quyết tâm giúp đồ đệ của mình trả thù nhanh chóng.
Sau khi Chu Thanh đi khỏi, Tiểu hồ ly chớp chớp mắt nói: “Tỉ tỉ, sư phụ của tỉ làm việc rất quyết đoán, có cá tính lắm! Tuy người không khôi ngô tuấn tú, nhưng sức mạnh cao cường, người ta bắt đầu thấy thích rồi nè!”
Chu Nghi giật bắn lên, hốt hoảng nói: “Muội mới tí tuổi đầu mà đã biết những chuyện này sao? Muội học của ai thế hả?”
“Hứ! Tính theo tuổi tác muội đã ba mươi mấy tuổi rồi đó, tỉ đừng tưởng muội cái gì cũng không biết, bây giờ đâu phải lúc ở trên núi, tỉ đừng quên muội đã đi học mấy năm đấy nhé!” Tiểu hồ ly tỏ ra vô cùng đắc ý.
Ánh nắng mặt trời vào mùa xuân tuy chói mắt nhưng lại không oi bức, hơi ấm chiếu vào người rất thoải mái, dòng người trên phố trở nên đông đúc, trải qua một mùa đông giá lạnh, giờ có tia nắng mặt trời, lí nào người ta còn trốn lì trong nhà chứ? Các cửa hàng lớn nhỏ đều tươi vui, khách khứa nườm nượt, người lớn dắt theo trẻ con, các đôi tình nhân, tay không bước vào, lúc đi ra đều tay xách nách mang.
Liêu Tiểu Tiến nhìn vào Tiểu hồ ly đang một tay cầm ly coca, tay kia cầm đùi gà KFC, nói: “Tiểu hồ ly à, sao muội thích ăn gà quá vậy? Ngày nào cũng ăn, bây giờ ngay cả gà ngoại quốc cũng không tha.”
Tiểu hồ ly liếc xéo Liêu Tiểu Tiến một cái: “Ghét quá! Người ta tên là Chu San, không được gọi Tiểu hồ ly nữa, huynh làm ơn đừng gọi muội như thế có được không?” Chu San tuy tức tối nhưng lại không dám nổi đóa trên đường phố đông đúc.
Bốn người đi bên nhau, Chu Nghi kiều diễm xinh xắn, Liêu Tiểu Tiến khôi ngô tuấn tú, Chu San ngây ngô dễ thương, chỉ có Chu Thanh là tầm thường, nhưng không vì thế mà đám đông không ngoảnh lại nhìn bốn người.
“Sư phụ, yêu quái tụi con tuy hòa nhập vào nhân gian, nhưng chưa từng xuất hiện ở chốn đô thị phồn hoa thế này, khung cảnh náo nhiệt như thế, con cũng chưa hề được thấy!” Bước trên con phố đi bộ chuyên dành cho du khách mua sắm, Chu Nghi khoái chí reo lên.
“Loài người thì ở đâu cũng tu luyện được, bước vào chốn hồng trần sâu vạn trượng có thể tu tâm, dấn thân vào thâm sơn cùng cốc có thể tu thân. Công lực của con tuy tiến bộ khá nhanh, nhưng luyện kiếm dù gì cũng là phương pháp tu luyện của con người, không giống với cách tu luyện của yêu quái, thế nên ta mới dẫn con đi trải nghiệm cuộc sống của con người, như thế giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện của con.” Chu Thanh giải thích.
“Thì ra là vậy! Nhưng cuộc sống của loài người đúng là phong phú hơn gấp nhiều lần Yêu tộc chúng con. Chả trách có rất nhiều yêu quái thà mạo hiểm bị đạo sĩ loài người truy sát, vẫn lựa chọn sống ở thành phố, sống chung với con người.” Chu Nghi cản khái thốt lên.
Liêu Tiểu Tiến bên cạnh đội nhiên kêu lên: “Sư phụ, vừa rồi có rất nhiều người sao thoáng cái đã biến mất hết rồi nè?”
Chu Nghi cũng phát hiện ra dòng người chen chúc trên các con phố bây giờ biến đâu mất tiêu, xung quanh trống trơn không một bóng người, chỉ còn lại 4 người họ lẻ loi giữa đường.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 30: Hiếp người quá đáng
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
“Hừ! Chu Thiên Na Di huyễn thuật, thứ trận pháp xoàng xỉnh này mà dám bày ra trước mặt ta à!” Chu Thanh cười gằn, hắn đã sớm phát hiện có kẻ theo dõi, chỉ không ngờ đối phương lại dám động thủ giữa ban ngày ban mặt trên đường phố đông đúc. Chu Thiên Na Di huyễn thuật chính là dùng pháp thuật mê hoặc kẻ địch, sau đó dẫn dụ kẻ địch đi vào trận pháp đã được chuẩn bị trước của mình rồi mới tấn công. Chỉ dùng huyễn thuật còn đỡ, còn trận pháp Chu Thiên Na Di này biến đổi cả không gian nên tiêu hao công lực rất lớn, hơn nữa phải có pháp bảo loại tốt để phối hợp. Không gian đường phố đông đúc mà sử dụng huyễn thuật sẽ tiêu hao công lực lớn gấp 10 lần, rất ít người chọn cách làm ngu ngốc này. Nếu muốn đánh nhau thì cứ việc xông vào tấn công là được, cần gì tốn công lực biến đổi không gian chứ? Nghĩ chắc đối phương biết đụng độ trên đường phố sẽ kinh động đám đông nên không dám làm bừa, muốn di chuyển 4 người Chu Thanh đến nơi vắng vẻ rồi mới hành động.
Chu Thanh cuối cùng đã hiểu nỗi khổ của yêu quái, hắn đột nhiên nổi hứng dẫn 3 người đi dạo phố mua sắm, nhất thời quên mất che giấu khí tức của 3 người, chắc là bị đạo sĩ hàng yêu trừ ma nào đó bắt gặp nên mới xảy ra cớ sự. Liêu Tiểu Tiến vốn là con người nên còn dễ nói chuyện, nhưng Chu Nghi và Tiểu hồ ly bốc yêu khí ngùn ngụt, chỉ cần đạo sĩ nào có chút đạo hạnh đều nhận ra họ là yêu quái.
Chuyện đến nước này Chu Thanh cũng không hề sợ sệt, vốn dĩ hắn có thể phá giải dễ dàng Chu Thiên Na Di huyễn thuật do đối phương bày ra, nhưng hắn muốn xem thử kẻ địch là thần thánh phương nào, vội kéo 3 người kia ra sau lưng, ngấm ngầm phòng bị, mặc cho Chu Thiên Na Di huyễn thuật cuốn mình vào không gian khác.
Tia sáng lóe lên, 4 con người đang thong dong dạo phố bỗng biến mất, đường phố lại đông đúc như cũ, đối với 4 người vừa mất biến đi, đám đông xung quanh không ai để ý.
Trong tích tắc, 4 người xuất hiện trong một cánh rừng hoang vắng, Chu Thanh quan sát cảnh vật xung quanh, rất quen thuộc, chính là cánh rừng ngoài thành phố không xa. Chu Thanh nghĩ thầm, xem ra người sử dụng trận pháp vừa rồi công lực không mấy thâm hậu, cảnh giới cao nhất của Chu Thiên Na Di huyễn thuật có thể trong tích tắc di chuyển người khác đến khu vực ngoài ngàn dặm, bây giờ mình chỉ đi đến cánh rừng cách chỗ cũ mấy mươi dặm, nhưng cũng không loại trừ khả năng kẻ địch cố ý làm vậy.
Nháy mắt ra hiệu với Liêu Tiểu Tiến, tên đệ tử lập tức hiểu ý, đi theo Chu Thanh bao lâu nay, Liêu Tiểu Tiến còn hiểu rõ sư phụ hơn cả con sâu lúc nhúc trong bụng Chu Thanh.
Liêu Tiểu Tiến bước lên, nhìn vào khoảnh rừng vắng vẻ trước mặt, chắp tay lanh lảnh nói: “Bằng hữu phương nào? Sao lại có nhã hứng đùa với chúng tôi như thế?” Nhìn bộ dạng trịnh trọng của Liêu Tiểu Tiến, Tiểu hồ ly không nhịn được bật cười khanh khách.
“Hừ! Yêu quái kia, ai là bằng hữu với ngươi chứ!” Một giọng nói trong veo nhưng pha lẫn ý khinh miệt vọng đến làm Chu Thanh cảm thấy bực bội. Tiếp theo đó, ba nam một nữ hiện thân từ trong rừng, cả 4 người đều trên dưới hai mươi tuổi, ba thanh niên nam tử ai nấy đều khôi ngô tuấn tú chả kém Liêu Tiểu Tiến bao nhiêu, chỉ là không có khí chất cao quý của quỷ hút máu như Liêu Tiểu Tiến, thêm vào đó Liêu Tiểu Tiến được sư phụ dẫn đi dạo phố cố tình mặc bộ vest sang trọng, so ra đã chiếm ưu thế về ngoại hình hơn.
Chu Thanh có cảm giác ghét cay ghét đắng thái độ ngạo mạn của ba nam một nữ vừa xuất hiện, trên tay cô gái kia cầm một chiếc gương hình bát quái to như bàn tay tỏa linh khí nồng đậm, chắc đó là pháp bảo vừa thi triển Chu Thiên Na Di huyễn thuật, trên tay ba tên nam tử kia đều có ánh hào quang lay động, từng luồng sóng pháp lực lan tỏa.
Bảo vật của họ đều không phải thứ tầm thường, có cần giết người đoạt bảo không? Chu Thanh đang ngấm ngầm suy tính. Ba nam một nữ kia có nằm mơ cũng không ngờ mình đã bị Chu Thanh xếp vào hàng ngũ suy xét nên giết hay không giết?
Cô gái bước lên phía trước quát nạt: “Các ngươi là yêu quái gì? Có đăng kí chưa hả? Giữa ban ngày ban mặt mà đi lại lung tung trên đường phố, chẳng lẽ không biết lệnh cấm hay sao?”
Nghe cô gái nói nhăng nhít, đừng nói là Liêu Tiểu Tiến, ngay cả Chu Thanh cũng mụ mẫm đầu óc, cái gì mà đăng kí rồi lệnh cấm gì đấy, những ngôn từ mới mẻ này có liên quan với yêu quái à? Chu Thanh đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Chu Nghi.
Chu Nghi tất nhiên hiểu cô gái kia muốn nói gì, vội lựa lời giải thích: “Yêu quái chúng con địa vị thấp kém, nhưng cũng có sức ảnh hưởng nhất định, quốc gia sợ chúng con làm bậy nên xưa nay luôn liên kết với môn phái Đạo gia chèn ép sự tồn tại của yêu quái, các môn phái Đạo gia tuy lớn mạnh nhưng muốn tận diệt hết yêu quái cũng không có khả năng ấy, họ lại sợ dồn yêu quái vào đường cùng sẽ xảy ra đại chiến, thế là mấy mươi năm trước đã đặt ra một điều luật, phàm là yêu quái đều phải đến một bộ phận chuyên trách trực thuộc quốc gia quản lí để đăng kí, sau khi đăng kí thì được cho phép sống trong một khu vực cố định, không được sinh sự để loài người phát hiện có yêu quái tồn tại, cũng không được làm hại con người, không được xuất hiện ở chỗ đông đúc vào ban ngày. Chỉ cần tuân thủ luật lệ, các đạo sĩ sẽ không đến gây hấn, coi như là chung sống hòa bình với nhau. Chỉ có điều một số yêu quái hung dữ không chịu được bị quản thúc, quốc gia và các đạo sĩ cũng hết cách với chúng, Thiên Huyền Huyết Ma chính là loại yêu quái đó.”
“Vị tiểu thư này! Ta không phải là yêu quái!” Tuy nói rất nhỏ tiếng, nhưng Liêu Tiểu Tiến cũng đã nghe thấy lời giải thích của Chu Nghi, thầm thương cảm cho tình cảnh yêu quái ở Trung Quốc bị tước đoạt quyền tự do cá nhân, cái nhìn thiện cảm đối với 4 người kia giảm xuống con số âm, chỉ là Chu Thanh còn chưa lên tiếng, hắn không dám khinh suất hành động, chỉ còn cách chống chế.
“Im mồm! Chúng ta đâu có hỏi người, ta đang nói hai con hồ ly tinh kia kìa. Ngươi mau cút sang một bên, nhìn bộ dạng ngươi chắc cũng có chút pháp lực, dám đi chung một bọn với yêu quái, lát nữa bắt luôn ngươi về tra hỏi.” Một tên nam tử xấc xược quát nạt.
Vừa nghe đến “Hồ ly tinh”, Chu San đùng đùng nổi giận liền định ra tay, bị Chu Nghi kéo lại. Chu Nghi liếc mắt sang Chu Thanh thần thái ung dung, ghé tai Chu San nói nhỏ: “Muội muội đừng làm bừa, bọn họ là người của cơ quan an ninh quốc gia, quen thói hống hách rồi, chúng ta không được xung đột với họ.”
“Bốn vị, ta và muội muội đều đã đăng kí rồi, đây là sổ đăng kí.” Trong lúc Liêu Tiểu Tiến trố mắt kinh ngạc, Chu Nghi lấy ra hai cuốn sổ màu đỏ đưa qua đó, một tên nam tử đón lấy lật xem qua quít, tiện tay ném luôn xuống đất, thái độ vô cùng ngạo mạn.
Liêu Tiểu Tiến đanh mặt, mấp máy môi định phun phi kiếm ra động thủ giết người, Chu Nghi thấy động tác của hắn tất nhiên biết hắn sắp làm gì, vội giữ chặt Liêu Tiểu Tiến, sử dụng thuật truyền âm: “Sư huynh, họ là người của cơ quan an ninh quốc gia, chúng ta đánh không lại đâu, không được làm bừa, nghe ý kiến sư phụ đã.”
Liêu Tiểu Tiến nhớ Chu Thanh từng cảnh báo mình người của quốc gia quả thực không dễ đụng vào, thấy Chu Thanh vẫn chưa có động thái gì nên đành cố nhẫn nhịn thêm.
Chu Nghi cúi xuống nhặt lại hai cuốn sổ đăng kí, 3 tên nam tử cười phá lên, nói: “Thì ra là yêu quái của Mị Hồ tộc, quả nhiên xinh đẹp! Nhưng các ngươi đã vi phạm lệnh cấm, xuất hiện ở chốn đông người vào ban ngày, chúng ta phải đưa các ngươi về thẩm tra.”
“Còn hai đứa ngươi nữa, cũng phải đi theo chúng ta!” Cô gái kia cũng chỉ tay vào Chu Thanh và Liêu Tiểu Tiến dọa nạt: “Các ngươi là đệ tử của môn phái nào? Tại sao lại đi chung với yêu quái? Mau nói cho rõ ràng, nếu không đừng trách ta không khách sáo.”
“Các ngươi có bao giờ khách sáo với chúng ta đâu!” Chu San đã hết chịu nổi, bèn hậm hực trả treo.
Cô gái kia giận dữ gào to: “Ngươi là cái thá gì hả? Chỉ là một con hồ ly tép riu mà dám trả treo ta à…” Vung tay một cái, một luồng sáng vàng phát ra từ gương bát quái bắn thẳng vào Chu San. Luồng sáng vàng có thể hấp thu linh khí trong không khí, càng lúc càng chói lọi, trong không khí phát ra tiếng rít xé gió, Chu Nghi đâu ngờ cô gái kia đột nhiên ra tay tấn công, thấy luồng sáng bắn về phía Chu San, mình lại không có tốc độ đủ nhanh để đỡ đòn, trong thoáng chốc thất kinh hồn vía.
Bình! Chu Thanh phất tay một cái, cũng không nhìn thấy hắn đã sử dụng pháp bảo gì, luồng sáng đã bị đánh tan. Chu Thanh bước lên hai bước, nhã nhặn nói: “Có gì từ từ nói, cần gì phải ra tay đánh người chứ?”
Thấy Chu Thanh nhẹ nhàng đánh tan luồng sáng vàng phát ra từ gương Huyền Thiên Bát Quái, cô gái kia và 3 tên nam tử đều giật mình kinh ngạc, gương Huyền Thiên Bát Quái là bảo vật gì, có uy lực thế nào cả bọn đều biết rõ. Biết Chu Thanh là một cao thủ công lực thâm hậu, một tên nam tử bước lên trước nghiêm giọng nói: “Bọn ta là đệ tử Mao Sơn, thành viên của Long tổ, phụng mệnh giám sát động thái của các yêu quái, ngươi dám ngăn cản ta thi hành công vụ, có phải chán sống rồi không?”
“Ta và muội muội sẽ đi với các ngươi là được chứ gì!” Chu Nghi sợ gây thêm rắc rối, vội nói chen vào.
“Hừ! Đi thì chắc chắn phải đi với bọn ta rồi, nhưng đề phòng các ngươi manh động, ta phải phong tỏa công lực của các ngươi.” Một tên nam tử lên tiếng, hai tên nam tử còn lại và cô gái đều gật đầu tán thành.
Liêu Tiểu Tiến và Chu Nghi lập tức thay đổi sắc mặt, bị phong tỏa công lực chẳng khác nào cá nằm trên thớt mặc cho người ta tùng xẻo, điều đó tuyệt đối không thể cúi đầu chấp nhận.
Liêu Tiểu Tiến và Chu Nghi cùng lúc nhìn sang Chu Thanh, muốn Chu Thanh đưa ra chỉ thị. Chu Thanh vẫn giữ vẻ mặt ung dung, từ tốn nói: “Tiểu hồ ly, con tự lo cho mình nhé! Còn Tiểu Tiến, Nghi Nghi, ra tay nhanh gọn sạch sẽ, không chừa một ai!”
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ