Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 25: Dị Năng Của Mái Tóc
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Thiên Văn và Lâm Thanh đi taxi tới bến xe Tam Bạc. Lúc đầu Thiên Văn tưởng rằng sẽ lên một chiếc xe khách nào đó nhưng Lâm Thanh lại bắt taxi đỗ ở gần một biệt thự.
Hai thầy trò xuống xe đợi một lúc sau thì thấy một anh thanh niên đeo kính đen từ trong nhà đi xuống. Khởi động dị năng, hắn thấy anh thanh niên kia đi vào một cái gara rồi lên một chiếc toyota đi thẳng ra cổng.
Có lẽ Hải Phòng còn chưa phát triển được như các thành phố khác như Hà Nội, Sài Gòn nhưng nói về ô tô thì xem ra cũng có không ít.
Thiên Văn thuộc dạng nhà quê chính cống, tuy nói hắn sống trong nội thành mà cái gì cũng không biết, có khi đem hắn vào một ngõ ngách nào đó hắn cũng đi lạc luôn cũng nên.
Ô tô với Thiên Văn là một thứ rất xa xỉ, cả đời hắn chỉ ước có một chiếc xe máy đẹp đẹp chút là may mắn lắm rồi, vậy nên nhìn thấy chiếc toyota kia hắn cũng mù tịt thông số.
Chiếc xe từ từ ra khỏi cổng anh thanh niên kia cũng từ trên xe mở cửa, bước xuống cúi đầu chào Lâm Thanh:
" Lâm lão tiền bối mời ngài lên xe "
Thiên Văn cũng nghi hoặc nhìn Lâm Thanh trong đầu nghĩ :" Kì lạ sư phụ sao lại được người ta gọi là lão tiền bối, ổng có quan hệ gì với gia đình này ?"
Lâm Thanh không nhìn Thiên Văn nên cũng không biết hắn nghĩ gì, ông ra sau xe ngồi vào vị trí mà anh thanh niên mở cửa, thấy Thiên Văn ngơ ngác ông cất tiêng gọi:
" Thằng nhóc, còn không mau lên xe "
Thiên Văn đang trầm ngâm nghe thấy Lâm Thanh nói cũng không nghĩ nữa đi lên xe ngồi.
Đi xe riêng quả nhiên là nhanh, Lâm Thanh và Thiên Văn đi liền một mạch lên gần đỉnh Mẫu Sơn thì mới gần 12 giờ.
Hai thầy trò xuống xe tính ngắm phong cảnh nơi này, nhưng không ngờ Thiên Văn vừa bước xuống đã run hết cả người:
" Thầy sao nơi này lạnh giữ vậy ".
Cái loại cả đời không biết ra khỏi cái đất Hải Phòng thi sao biết thời tiết khắc nghiệt ở đây.
Lâm Thanh lắc đầu nói:
" Có chút như vậy ngươi không chịu được sao? mai mốt ngươi còn phải cởi trần đứng ở thác nước nữa đấy "
Nghe Lâm Thanh nói câu này Thiên Văn bó tay luôn :Cái gì mà cởi trần đứng dưới thác nước, ông nhìn xem có thác nước nào không, mà có thì ông tự mình tắm đừng bắt tội tôi.
Suy nghĩ của Thiên Văn nếu Lâm Thanh mà nghe thấy không biết hắn sẽ bị cho ăn bao nhiêu đòn.
Thấy Thiên Văn cũng chỉ có chút bất mãn anh thanh niên lái xe liền đi tới vỗ vai cười nói:
" Không sao đâu em trai, tập nhiều sẽ quen thôi, sau này có khi mùa đông em không mặc áo cũng chẳng làm khó được em đâu "
"A ... Anh nói vậy tức là anh đã tập qua? " Thiên Văn kì quái hỏi.
" Đúng thế, hình như trong suốt chuyến đi anh chưa giới thiệu cho em biết anh là ai thì phải, vậy thôi để anh giới thiệu luôn. Anh là Hà Quang Liên là con trai của gia tộc họ Hà ".
Cái gì mà gia tộc họ hà, ông tưởng ông đang đóng phim cổ trang sao, nói gia tộc nghe thấy ghê.
Vốn đang bất mãn với việc cởi trần tắm thác, Thiên Văn nghĩ :Tôi không tin ông làm được, có giỏi ông cởi trần ra luôn đi.
Nhìn vẻ nghi ngờ qua đôi mắt của Thiên Văn, Hà Quang Liên liền cởi hết quần áo chỉ mặc đúng một chiếc quần nhỏ.
" Lâm tiền bối phiền ngài khởi động thủy năng giúp tiểu bối được không " Hà Quang Liên nhờ Lâm Thanh giúp.
Lâm Thanh cũng biết Thiên Văn đang nghi ngờ liền đáp ứng ngay. Tay trái khởi động nội lực trong chớp mắt không khí trở lên ẩm thấp, từ trên đầu Hà Quang Liên xuất hiện một đám mây đen nhỏ, nước từ đám mây chút xuống người Hà Quang Liên.
Thiên Văn không tin cho lắm, hắn đưa tay ra coi thử nước ấy có phải thật không. Thiên Văn vừa cho tay vào đám mưa thì rụt ngay lại thầm kêu :Lạnh như vậy, ổng còn là người không đây.
Về phía Thiên Văn thì cảm thấy lạnh thấu xương nhưng lạ thay toàn thân Hà Quang Liên không có một biểu hiện gì, không run, không đỏ. Thiên Văn dùng dị năng quét xem có cái da gà nào nổi lên không, đáng tiếc cũng không có.
Bây giờ thì Thiên Văn không nói được lời gì nữa, hắn biết chắc chắn là phải rất vất vả mới đạt được thành tích như vậy cho nên cũng chẳng ghen tị gì chỉ nghĩ : Để rồi xem, tôi cũng sẽ làm được.
Thấy Thiên Văn đã phục Lâm Thanh liền thu tay đám mây từ từ tan biến. Hà Quang Liên cũng lau người rồi mặc bộ quần áo vào.
" Sao tiểu tử đã phục chưa " Lâm Thanh mỉa mai nhìn Thiên Văn nói.
" Dạ con phục, con phục nhưng mà sau này con cũng làm được thôi " Hắn phục nhưng vẫn không quên phản bác.
" Ừ rất tốt, con phải hơn thế mới được " Lâm Thanh gật đầu cười động viên.
Thu xếp nhà nghỉ cho hai thầy trò Hà Quang Liên cáo biệt đi làm việc.
" Căn nhà gỗ này trước kia ta và lão Phạm đã sống, tuy ở đây khá hẻo lánh nhưng yên tâm tiểu Liên sẽ tới đưa cho chúng ta đồ ăn " Lâm Thanh giới thiệu căn nhà gỗ.
Tuy nói là nhà gỗ đã lâu năm nhưng Thiên Văn cũng biết đây chắc chắn làm từ gỗ
quý. Toàn bộ căn nhà này toàn dung gỗ lim đóng, phải nói là vô cùng chắc chắn. Hơn thế nữa rất kín, ngồi trong nhà mà không có chút gió lạnh nào thổi vào.
Để cho Thiên Văn ngó nghiêng một lúc Lâm Thanh mới nói:
" Bây giờ chúng ta phải giải đáp dị năng của mái tóc kia trước đã "
Thấy Lâm Thanh hỏi Thiên Văn cũng tập trung hơn vội nói:
" Sư phụ, điều này con cũng định hỏi thầy từ sáng tới giờ rồi. Tại sao lại lạ như vậy, mái tóc này dường như hút dị năng của thầy vào "
Lâm Thanh cũng đã nghĩ tới vấn đề này liền hỏi:
" Sau khi mái tóc hút dị năng đó con thấy trong người thế nào? "
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 26: Khai Phá Bí Ẩn
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Trong lúc Thiên Văn đang vận khí thì trong căn nhà gỗ phát ra những tiếng lục đục. Khoảng một lúc sau có một luồng khí phá ra từ trong chiếc thùng cát tông, luồng khí kì dị kia bay thẳng tới hướng Thiên Văn đang vận khí. Luồng khí kì dị ấy bao quanh thân thể Thiên Văn, đột nhiên trong ngực thiên văn phát ra một cơn đau tựa điện giật. Mái tóc trắng từ từ chuyển thành màu đỏ. Luồng khí từ trong lồng ngực cũng từ từ dịch chuyển hòa vào luồng khí xuất phát từ trong chiếc thùng các tông.
Mái tóc từ đỏ dần chuyển thành màu trắng, đên khi mái tóc đổi màu trắng hoàn toàn thì Thiên Văn A lên một tiếng, ngồi thở gấp.
" Thiên Văn con sao vậy? có sao không kể cho ta nghe? " Lâm Thanh lo lắng hỏi.
" Con... con không biết nữa, lúc con vận khí bỗng nhiên đầu con cứ xuất hiện một cây kiếm và hai cuốn sách. Lồng ngực của con cũng đau như có một vật gì cố ý thoát ra vậy " Thiên Văn đang nhăn nhó nói chuyên.
" Thật kì lạ, thanh kiếm, hai cuốn sách " Lâm Thanh đang suy nghĩ.
Thiên Văn cũng không biết vì sao nhưng đầu óc hắn bây giờ cứ thấy những cảnh luyện võ rất kì lạ, tay phải đưa lên ngực xoa xoa thì đột nhiên hắn thấy thiếu thiếu thứ gì đó hắn kêu lên:
"A sư phụ ".
Lại nghe Thiên Văn gọi Lâm Thanh không nghĩ nữa hỏi luôn:
" Sao vậy? lại có chuyện gì xảy ra? "
" Sư phụ con cũng không biết nữa, quyển sách con để trong ngực do một dị năng giả cho, đột nhiên biến mất " Thiên Văn đang rất hoang mang nói.
" Sao? có phải là quyển Ẩn Mật dị năng không? " Lâm Thanh hỏi.
" Dạ đúng sư phụ, con thấy nó viết về những kĩ năng rất kì lạ mà hoàn toàn bằng tiếng Pháp " Thiên Văn cũng không giấu nói.
" Còn nữa sư phụ, trong đầu con hiện lên hình ảnh một người đàn ông có tóc màu trắng, cầm một thanh kiếm nói Thuận Thiên kiếm không ngờ nó không phải là huyền thoại, còn có một quyển sách tên Mật Phương gì đó nữa "
" Cái gì, không lẽ nào " Lâm Thanh đang rất nghi vấn về dị năng kì lạ này. Suy nghĩ một lúc Lâm Thanh nói:
" Nếu ta đoán không nhầm, mái tóc của ngươi có thể hấp thụ những luồng dị năng ngoại lai, còn nữa chắc chắn nó sẽ hấp thụ và đưa vào cơ thể ngươi " Lâm Thanh vừa mừng vừa sợ giải đáp dị năng này.
" Sư phụ, con cảm thấy cơ thể đang rất khỏe, có lẽ đây là một dị năng tốt " Thiên Văn không biết Lâm Thanh lo lắng điều gì chỉ nói mặt tốt của dị năng.
" Ngươi tưởng đó là tốt sao? Ngươi có biết nó có thể giết chết ngươi không?" Lâm Thanh mắng hắn vì sự lỗ mãng của mình.
" Sao sư phụ lại như vậy? con không hiểu gì cả " Thiên Văn cũng không hiểu hỏi.
" Ngươi đã bao giờ nhìn thấy người ta bón thuốc kích thích vào rau chưa?" Lâm Thanh hỏi.
" Dạ con chưa nhìn thấy tận mắt, nhưng nếu xem qua tivi thì con thấy rồi, cây rau khi được bơm thuốc, chỉ trong một đêm là có thể hái mang bán " Thiên Văn là kẻ ham học đương nhiên hắn biết về loại thuốc kích thích này.
" Vậy ngươi thấy cơ thể của mình bây giờ có giống như dùng thuốc kích thích không?" Lâm Thanh không giải đáp mà chỉ hỏi.
" Con... con cũng không biết, con chỉ thấy bây giờ rất khỏe, cũng có thể đúng như lời sư phụ nói " Thiên Văn không phải thằng ngu nên cũng biết ý của sư phụ:
" Nếu đúng như vậy sư phụ bảo con phải làm sao bây giờ?" Thiên Văn lo lắng hỏi.
" Bây giờ chỉ còn một cách, đề cao thực lực của con cũng có nghĩa con phải học hết những kĩ năng trong sách và vận hành được thanh kiếm đó " Lâm Thanh trả lời.
" Có lẽ sẽ rất khó cho con, trước tiên ta sẽ truyền nội công của mình cho con, truyền đến đâu con phải học ngay những thứ có trong cuốn sách, càng nhanh tính mạng của con càng được đảm bảo, nếu chậm con chỉ có thể già đi mà chết " Lâm Thanh đã nắm chắc 100% về dị năng bí ẩn của Thiên Văn nên cũng không tiếc gì nội lực của mình.
Thiên Văn cũng biết nội lực là tinh hoa cả đời của người luyện võ, hắn cũng không muốn sư phụ vì mình mà bị tổn hại:
" Sư phụ người không cần truyền cho con đâu, con không muốn sư phụ bị tổn hao nguyên khí "
Lâm Thanh biết Thiên Văn là một đồ đệ ngoan, không muốn vụ lợi cho mình, nếu là một người khác khi được truyền công cho không biết đã vui đến nhường nào. Lắc đầu Lâm Thanh mỉm cười nói:
" Con tưởng với thân thể của con thì chịu được bao nhiêu nội lực của ta, con chưa có căn bản về võ học nếu có chắc chỉ biết ngồi thiền thôi "
Lâm Thanh nói cũng đúng, nội lực cũng như võ học của Lâm Thanh đã đạt đến mức khủng bố rồi, với cái cơ thể của Thiên Văn e rằng cũng chỉ chịu được 1/10 là quá đáng.
Thiên Văn cũng biết vì thế xấu hổ nói:
" Con biết con chưa có căn cơ gì, thầy không cần phải nói toẹt ra vậy chứ "
" Tốt, bây giờ ta sẽ dạy con cách vận khí, còn nữa trong người con có một nguồn lực riêng biệt, nó mạnh hơn cả nội lực, con phải cân bằng hai nguồn lực này để có thể vận dụng nó tùy ý " Lâm Thanh bắt đầu dạy.
" Sư phụ nói vậy là sao? nguồn lực khác? " Thiên Văn hỏi.
" A ta quên không nói với con, lực lượng là một nguồn lực tự phát trong cơ thể dị năng giả, nó đản sinh trong quá trình luyện tập, con phải luyện nhiều mới có được sức mạnh " Lâm Thanh lại trầm ngâm một lúc rồi nói:
" Có lẽ trong cơ thể của con nguồn lực này đã quá mạnh rồi ".
" Ý sư phụ là nguồn lực ngoại lai mà con đã hấp thụ? " Thiên Văn hỏi.
" Không sai, những nguồn lực ngoại lai này rất có thể nằm ngoài vũ trụ, con cần phải cẩn thận, tốt nhất là học hết những thứ trong hai cuốn sách đó. Còn về phần thanh kiếm thì ta cũng chiu " Lâm Thanh vừa lắc vừa gật nói.
" Sư phụ lúc con dung nhập 3 món đó con cũng thấy một người đàn ông tóc bạc luyện kiếm, có thể đây là cách luyện của thanh kiếm kia " Thiên Văn kể lại chuyện vừa xảy ra.
" Rất có thể, thôi không nói chuyện này nữa hãy ngồi thiền ta sẽ truyền công lực cho con " Lâm Thanh xua tay nói.
Hai thầy trò cùng ngồi thiền, một lúc sau từ trên cơ thể Lâm Thanh tản mát những luồng khí tựa như tấm màn khói bao phủ toàn thân. Về phần Thiên Văn mái tóc lại chuyển thành màu đỏ tươi.
Gần 15 phút sau thân thể Lâm Thanh mồ hôi toát ra như tắm, cắn răng chịu đựng một lúc sau hai thầy trò bật ra có vẻ như có truyện không ổn.
" Sư phụ người không sao chứ? " Thiên Văn lo lắng hỏi.
" Ta không sao, không ngờ thân thể ngươi lại lạ tới vậy hút một lúc tới 50% công lực của ta mà vẫn không sao, quả là kì lạ " Lâm Thanh mồ hôi vã ra cố gắng nói chuyện.
Thiên Văn cũng không biết gì cả chỉ thấy thân thể lại thấy khỏe hơn trước rất nhiều.
Đột nhiên thân thể hắn tự động di chuyển hai tai chắp vào nhau đột nhiên hắn biến thành vô hình.
Lâm Thanh đang mệt mỏi thấy cảnh này cũng á khẩu luôn. Một lúc sau thân thể Thiên Văn từ từ hiện ra, càng kinh ngạc hơn cánh tay phải từ từ xuất hiện một vật thể trong suốt như một lưỡi gươm. Lâm Thanh mở tròn hai mắt nói vô hình kiếm, cái gì vậy.
Hết bất ngờ này tới bất ngờ khác cơ thể vốn tỏa ra dị năng kinh người giờ lại không thấy một tia gì gọi là dị năng cả, hoàn toàn như một người bình thường.
Cơ thể Thiên Văn từ từ ngồi xuống tay kết ấn từ từ vận khí. Không ngờ trên người Thiên Văn tỏa ra một nguồn lực cực lớn xung quanh kết thành những mảng khí vô hình như một tấm kính mỏng.
Nếu là một người bình thường hoặc người nhìn từ xa chắc chắn không thể thấy mảng khí đó. Nhưng Lâm Thanh đang ngồi ngay cạnh chắc chắn sẽ không qua được mắt của ông, bước tới mấy mảng khí ông sờ thử rồi vận lực đánh xuống thật lạ là mảng khí đó cứng chắc vô cùng, không thể phá nổi.
Thiên Văn thì khác, vô tình vậy vận khí để trung hòa hai luồng lực kia không ngờ hai quyển sách như đã ăn sâu vào trong kí ức của hắn, về phần người đàn ông tóc trắng kia thì như đang hướng dẫn hắn vậy, hắn cũng làm theo nhưng chỉ là ý thức thôi chứ thật ra mắt hắn vẫn đang nhắm chỉ chú ý tới những gì đang diễn ra trong đầu. Hắn nào biết rằng bên ngoài hắn cũng đang làm y chang như vậy, ngay cả sư phụ của hắn cũng phải trợn mắt há mồm.
Thấy người đàn ông kia ngồi xuống kết ấn hắn cũng làm theo luôn. Trong đầu hắn lại ong ong một giọng nói trầm ổn:
" Đồ đệ hãy làm theo ta, hít một luồng khí, ép nó xuống phổi đưa luồng khí lên Bách Hội rồi từ từ qua Ấn Đường, tiếp theo là Nhâm Trung, Thừa Tương, Thiên Đột rồi tới đản trung từ từ đưa nó qua phổi rồi thở ra "
" Con có thấy hai luồng khí ấy bây giờ đã tán ra khắp cơ thể chưa, tiếp theo con thử phát một luồng lực nhỏ tạo ra một mảng khí mỏng ra ngoài cơ thể, đúng vậy không ngờ cả đời ta chưa thể làm được như vậy mà con thì đã vượt qua ta rồi. Tốt lắm hãy luyện tập những kĩ năng trên con sẽ thấy mình mạnh tới mức nào. Hãy thu hồi những mảng khí đó vào trong cơ thể, lúc cần thiết con có thể dùng nó làm vũ khí nhớ không được làm càn luôn phải khiêm nhường, sẽ có lúc sư phụ gặp lại con ".
Nói xong câu đó Phạm Đình biến mất khỏi đầu óc của Thiên Văn. Hai mắt từ từ mở ra, đập vào mắt hắn là cái nhìn trợn tròn kinh sợ của sư phụ Lâm Thanh.
" Sư phụ người sao vậy? " Thiên Văn kì quái hỏi.
" Thiên Văn nói cho ta biết, tại sao con có thể tạo ra những màng khí được như vậy " Lâm Thanh đang rất băn khoăn.
" A, người cũng thấy sao? con cũng không biết con chỉ thấy trong đầu có một người có mái tóc trắng dạy con, con chỉ làm theo thôi " Thiên Văn trả lời.
" Làm theo? không ngờ thăng khờ nhà ngươi lại là thiên tài võ học, không ngờ không ngờ " Lâm Thanh lắc đầu cười:
" Cả đời của ta và lão Phạm cũng chỉ mong làm được như ngươi thôi, à có phải người ngươi nhìn thấy có mái tóc bạc giống ngươi không?"
" Dạ đúng sư phụ, ngài ấy cũng gọi con là đồ đệ nữa " Thiên Văn đáp.
" Ha ha lão Phạm à, không ngờ khi ngươi qua đời lại có thể lĩnh ngộ được một thứ kinh người như vậy. Tiểu tử đó là bạn của ta, cũng là sư phụ của con Phạm Đình " Lâm Thanh cười nói.
" Vâng con cũng nghĩ vậy, người thật là giỏi " Thiên Văn đáp.
" Đúng vậy, không giỏi thì sao xứng đáng làm bạn của ta " Lâm Thanh đắc ý nói.
Trầm ngâm một lúc Lâm Thanh nói:
" Vừa rồi ta đã thấy cách con vận khí, có thể đây là cách vận riêng của dị năng giả ta không nói nữa. Bây giờ con hãy tập luyện lại những gì con đã học của lão Phạm, càng nhuần nhuyễn càng tốt ".
Thiên Văn cũng biết điều này hắn kết ấn ngồi thiền, rồi lại làm như những gì Phạm Đình dạy. Càng tập hắn lại càng thấy sảng khoái, mãi đến 9 giờ tối mới nghe thấy Lâm Thanh gọi vào ăn cơm.
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 27: Kĩ Năng Mới
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Thiên Văn càng luyện càng nhuần nhuyễn, suốt 7 tiếng đồng hồ hắn say mê luyện tập. Những dị năng hắn đã hoàn toàn nắm vững, ẩn dị năng, ẩn thân ( tàng hình ). Đặc biệt hắn còn nghĩ ra cách khởi động màng khí biến thành nhiều dạng, có thể biến thành kiếm, khiên v.v.. hơn nữa hắn có thể vận dụng bằng suy nghĩ tay, chân hầu như toàn bộ cơ thể hắn có thể tùy ý tạo ra tấm màng khí này.
Luyện tập suốt một thời gian dài thân thể hắn nóng lên, đến khi Lâm Thanh ra gọi hắn ăn cơm thì trên người hắn cũng còn đúng một cái quần đùi.
Hai thầy trò ăn cơm xong trò chuyện một lúc rồi đi ngủ. Thật ra Thiên Văn không muốn ngủ, hắn sợ rằng nếu không luyện tập tốt thì sẽ bị già đi như lời Lâm Thanh nói.
Sự lo lắng của hắn cũng không phải không đúng nhưng kì thật bây giờ hắn đã luyện quá nhuần nhuyễn rồi, tùy thời khởi động không cần phải kết ấn nữa. Lâm Thanh cũng đã quan sát hắn luyện tập nên ông biết hắn đã đạt ngưỡng:
" Không phải luyện nữa, hôm nay là ngày đầu tiên con không nên hấp tấp, nhớ rằng " giục tốc bất đạt ".
Thấy sư phụ nói vậy Thiên Văn cũng không lo lắng nữa, đánh răng rửa mặt rồi lên một chiếc giường ngủ một mạch tới 6 giờ sáng hôm sau.
" Tiểu tử dậy thôi, hôm nay ta có việc cần bàn với ngươi " Lâm Thanh đánh thức hắn.
Không phải người lười nhác nên hắn tức tốc dậy và hỏi:
" Sư phụ có gì dặn dò đệ tử".
" Hôm nay ta sẽ đưa ngươi tới một thác nước bí mật, ngươi sẽ học cách chịu đựng giá lạnh " Lâm Thanh nói xong đi thẳng về trước không quản hắn có theo không.
Hai thầy trò đi vào một cái động, lúc đầu mới vào còn thấy tối om om nhưng một lúc sau thì thấy cả một thác nước hùng vĩ xối xả dội xuống.
" Luyện tập ở đây không những cho ngươi có thể chịu được lạnh, hơn thế nữa luyện lâu có thể thành mình đồng da sắt, ngươi bỏ quần áo rồi thử xem " Lâm thanh nói.
Không đợi Lâm Thanh nói câu thứ hai hắn bỏ quần áo xuống từ từ đi tới thác nước. Khó khăn lắm hắn mới tới được giữa thác nước, ngồi xuống một phiến đá hắn ngồi xuống kết ấn.
Thật không ngờ lúc đầu hắn còn thấy toàn thân lạnh toát, nước từ trên dội xuống như hàng ngàn cây kim xuyên qua người hắn, nhưng chỉ vài tiếng sau cắn răng chịu đựng bỗng dưng hắn lại thấy nóng lên :Chuyện gì vậy, sao lại có cảm giác này nhỉ. Nghi vấn vẫn chỉ là nghi vấn, cả một buổi sáng ngồi thiền dưới thác nước cuối cùng cũng nghe thây Lâm Thanh gọi về ăn cơm.
Trên đường trở về hắn nghi vấn hỏi:
" Sư phụ không biết tại sao, lúc con thiền dưới thác nước con lại cảm thấy cơ thể nóng lên ".
" Ha ha không ngờ ngươi lại cảm nhận nhanh đến thế, nhơ trước kia ta và lão Phạm phải đứng cả tháng trời mới cảm nhận được nó đấy, thật không ngờ cơ thể ngươi lại thích ứng nhanh đến thế " Lâm Thanh nghe Thiên Văn kể cũng rất vui cười nói.
" Chiều nay ngươi cũng đứng dưới đó, khi nào ta gọi thì thôi. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi nơi khác, ngươi còn có rất nhiều thứ cần học đấy " Nói xong Lâm Thanh vận ba thành công lực qua ngón tay hướng về phía Thiên Văn mà đánh.
" Sư phụ " Thiên Văn sửng sốt kêu lên. Không ngờ ngón tay Lâm Thanh dùng lực cực mạnh mà không có một chút tì vết nào trên người Thiên Văn.
Thiên Văn sửng sốt nhìn chỗ vừa bị đánh vào mà nghi hoặc:
" Thật là lạ, con không thấy có một chút cảm giác đau gì cả " Lâm Thanh cũng có khác gì hắn mắt trợn tròn nhìn vào ngực tên đệ tử kì lạ này.
Hai thầy trò trầm ngâm một chút đột nhiên Lâm Thanh nhớ ra điều gì đó nói:
" Ta nhớ ra rồi, ngươi vốn là dị năng giả mà còn nhận rất nhiều dị năng ngoại lai bên ngoài. Hơn nữa ngươi đã được ta truyền cả 50 thành công lực cho, ngươi đâu cần phải học những cái này nữa nhỉ "
Lâm Thanh bất đắc dĩ lắc đầu nói tiếp:
" Ngươi thử vận một chút lực đánh vào tảng đá kia cho ta xem " Lâm Thanh giơ tay lên chỉ một tảng đá lơn trước mặt.
Thiên Văn thấy sư phụ nói thế cũng vận lực lên, dùng ngón trỏ tay phải hướng về phía tảng đá, vù một cái tảng đá vỡ tan. Vốn hắn chỉ muốn thử xem màng khí vô hình kia có thể làm được những gì, hắn khởi động rồi bắn ra ai ngờ đâu chỉ xẹt một cái tảng đá đã vỡ tan.
Lâm Thanh há hốc mồm miệng mắt mở to hết mức nhìn về phía tảng đá.
Thiên Văn thì có khác gì, hắn cũng há hốc mồm nhìn tảng đá vừa nổ tung, rồi lại nhìn về phía ngón tay mình nghĩ thầm :" Cái quái gì vậy, lục mạch thần kiếm hay nhất dương chỉ đây " Nghĩ tới đây hắn liền lúc giơ 5 ngón tay lên nhắm vào một phiến đã to gấp 3,4 lần tảng đá vừa rồi ước trừng 10 người ôm chưa hết.
" Xẹt " một tiếng 5 ngón tay như bắn ra cái gì đó, mắt người khó mà nhìn thấy trừ Thiên Văn ra. Ầm tảng đá lại vỡ tan.
" Ta nói ngươi, ngươi đừng phá hoại có được không " Lâm Thanh hoàn hồn lại thấy hắn bắn phá một tảng đá khác, bất mãn nói.
Thấy sư phụ không thích hắn liền làm ra vẻ xấu hổ nói:
" Con chỉ muốn thử có phải là lục mạch thần kiếm không ấy mà " nói xong hắn gãi đầu gãi tai.
Lâm Thanh nhìn thấy biểu tình của hắn cũng không trách móc gì cười nói:
" Ngươi cứ thử như vậy sớm muộn ngọn núi này cũng đổ ".
Gãi đầu gãi tai hắn lại nói tiếp:
" Sư phụ con không biết tại sao nữa, lúc con dùng 5 ngon tay bắn về phía tảng đá giường như con không vận một chút lực nào, nếu có chắc là rất nhỏ " hắn vừa nói vừa đưa hai ngón tay lên làm bộ nhỏ xíu như con kiến.
Lâm Thanh nghe hắn nói xong cũng hết cách nghĩ :Ngươi bây giờ quá mạnh rồi, nếu ngươi dùng lực thì ngọn núi này sập luôn.
Lâm Thanh lại nghĩ một lúc rồi hỏi hắn:
" Lão Phạm đã hướng dẫn ngươi vận khí và nén khí như thế nào ".
Thiên Văn cũng nghĩ chắc là do vấn đề lực lượng được hòa vào cơ thể chứ không tập trung tại đan điền như mấy bộ phim cổ trang, hắn cũng nói luôn:
" Sư phụ, Phạm Sư phụ đã hướng dẫn con hòa nội lực và lực lượng toàn thân lại với nhau và phân tán nó khắp cơ thể.
" A , ta hiểu rồi, nếu là như vậy lực lượng của ngươi không tập trung một chỗ mà khắp cơ thể ngươi đều có thể dùng lực. Điều này rất tốt, ngươi có thể tùy thời phát lực mà không cần kết ấn làm gì. Nếu có gặp địch mạnh có thể vận lực mà đánh, không cần phải lằng nhằng kết ấn cho mất thời gian, rất có lợi ". Lâm Thanh thích thú với cách phân tán lực này của Phạm Đình.
" Nói thì nói vậy, ngươi vẫn phải ghi nhớ không được để lộ dị năng cũng như vận lực quá mức cần thiết, chỉ cần đủ để hạ đối thủ là được " Lâm Thanh cũng đề phòng Thiên Văn làm bậy nhắc nhở.
Thiên Văn cũng biết, dị năng không phải là thứ dùng bừa bãi lên gật đầu ngay:
" Sư phụ yên tâm con sẽ chú ý "
" Đây có lẽ là kĩ năng mới, hơn một trăm năm qua ta và lão Phạm đã đi nhiều nơi mà cũng không ai làm được như ngươi đâu "
Lâm Thanh cũng biết hắn là người có thiên bẩm học võ nhưng cũng không ngờ trong lúc vô tình mà hắn lại có thể sáng tạo ra một kĩ năng kì lạ.
Thiên Văn nghe sư phụ khen cũng cười tươi, hai thầy trò vui vẻ đi về hướng căn nhà gỗ dùng cơm.
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 28: Khinh Công
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Giải đáp tất cả những thắc mắc của nhau Thiên Văn cùng sư phụ vào nhà ăn cơm.
Một bàn tiệc lớn được dọn ra, trên mâm cơm còn có Hà Quang Liên có vẻ hắn đang sốt ruột đợi hai thầy trò.
" Quang Liên để ngươi đợi lâu rồi " Vừa vào trong nhà Lâm Thanh xấu hổ đáp.
" Không giám Lâm Tiền bối, ngài cho phép con ăn cùng ngài đã là quá may mắn rồi " Hà Quang Liên xua xua tay đáp.
Thiên Văn thấy Quang Liên cũng lễ phép chào:
" Liên ca cũng ở đây à, đệ vừa luyện công có vài thắc mắc cần sư phụ giải đáp huynh đừng giận nha " Học theo mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc hắn chào y trang luôn.
Hà Quang Liên thấy hắn lễ phép cũng rất vui vẻ chào:
" Tiểu Văn ngươi không phải xem ta như người ngoài đó chứ, có cần phải khách khí thế không "
Ba người một già hai trẻ không còn khách khí nữa cùng nhau ngồi xuống mâm cơm.
Bữa cơm tuy rất nhiều món nhưng lại hết cực nhanh, bụng ai cũng no căng vui vẻ cười nói.
Sau khi ăn uống nghỉ ngơi Hà Quang Liên lôi vài chiếc hộp có to có bé mở ra. Một chiếc tivi LCD toshiba, một chiếc đầu kĩ thuật số, một bộ loa, vài cái đĩa phim, một cái máy phát điện và nhiều thứ lằng nhằng khác.
Sắp xếp một lúc Hà Quang Liên nói:
" Ở trên này không có cái gì tiêu khiển tôi mang một ít lên giúp mọi người giải trí, khoảng đến tối là lắp đặt xong thôi ".
Sống hơn 100 năm rồi còn gì mà không thấy qua. Tivi, điện tử hầu như Lâm Thanh đã thử qua hết rồi nên cũng không mấy hứng thú, lắc đầu cười nói:
" Những thứ này ta không mấy hứng thú, để cho bọn trẻ các ngươi dùng đi " nói xong ông kéo Thiên Văn ra ngoài, đi tới thác nước hồi sáng.
Thiên Văn nhớ hồi trưa sư phụ từng nói không phải tập mấy thứ này nữa, bây giờ lại kéo ra đây nên kì quái hỏi:
" Sư phụ, hồi trưa thầy nói không phải đứng dưới thác nước nữa mà ".
Cái tính hấp tấp của Thiên Văn sư phụ hắn cũng không lạ nói luôn:
" Ta nói ngươi nghe, ngươi đừng hấp tấp thế được không? về sau còn có rất nhiều thứ nguy hiểm ngươi mà cứ hấp tấp như vây có ngày mang họa sát thân " Nói xong Lâm Thanh cũng im nặng luôn đi tiếp về hướng khác.
Đi một lúc thì đến một cánh rừng nhỏ, lần này Thiên Văn khôn không thèm hỏi nữa chỉ nặng im chờ sư phụ nói.
" Ta biết thể lực của ngươi bây giơ rất mạnh nên cũng không cần phải làm như hồi sáng nữa, bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi một kĩ năng khác đó là ( Khinh Công )".
" Khinh Công " Vừa nghe tới hai chữ này Thiên Văn đã nhảy dựng lên hai mắt mở to nhìn Lâm Thanh.
" Sư phụ, thật sự có khinh công ư?, như vậy con có thể bay phải không ?" Những bộ phim cổ trang của Trung Quốc thường có cảnh bay lượn, như chim ai xem mà không thích thú, Thiên Văn cũng vậy vừa nghe thấy Khinh Công hắn đã nghĩ tới việc mình bay lượn.
Nhìn thấy cái bản mặt của tên đồ đệ Lâm Thanh cũng hết cách, nghĩ gì mà cứ cười cười, mắt thì mông lung không khác gì thằng tự kỉ Lâm Thanh bèn quát:
" Ai nói với ngươi khinh công có thể bay "
Bị tiếng quát của sư phụ đánh thức hắn mới hoàn hồn lại không tự kỉ nữa. Nhìn thấy ánh mắt phát ra lửa của sư phụ hắn bèn cười nói:
" Sư phụ, tai con thấy mấy bộ phim của Trung Quốc có những cảnh bay lượn, gọi là khinh công nên con mới vậy mà ".
Lâm Thanh cũng bó tay với tên đồ đệ ngốc này luôn:
" Ngươi cứ như vậy ra ngoài sớm bị người ta bắt nạt thôi "
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lâm Thanh vẫn giải đáp cho hắn:
" Khinh công thật ra không khác gì người ta nhảy cao cả, người dùng chân bật cao lên, cùng với cách thăng bằng lấy những chướng ngại có thể đứng vững ở trên cao mà đứng rồi lại bật lên thì đó gọi là khinh công "
" Vậy khinh công không phải là như chim bay sao?" Thiên Văn thất vọng hỏi.
" Nhà ngươi đó, ngươi tưởng rằng loài người có thể thắng được lực hút của trái đất sao " Lâm Thanh trả lời thẳng thừng không cho hắn một cơ hội dù là nhỏ nhất.
Hắn sao không biết cái định luật vạn vật hấp dẫn ấy nên cũng nghĩ :Khỏi cần bay như chim, nhảy cao cũng có thể gọi là bay rồi còn gì .
Nghĩ thông suốt hắn nói:" Vậy sư phụ hãy dạy đệ tử đi "
Thấy Thiên Văn không còn ảo tưởng nữa, Lâm Thanh cũng không nói nhiều vận lực vào chân nhảy lên một cành cây rất cao, nếu tính từ mặt đất lên cũng phải 5 mét. Từ từ gi chuyển từ cành cây này qua cành cây kia một lúc sau ông tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
Đi tới chỗ Thiên Văn ông hỏi:
" Sao hả đã thấy chưa, vừa rồi ta làm chậm với đôi mắt của ngươi thì có gì không thấy nữa ".
Thiên Văn đã thấy hết lên gật đầu luôn nói:
" Con đã thấy hết, vậy sư phụ chỉ con cách tập đi ".
" Được làm theo ta, vận lực xuống chân rồi nhắm một cành cây mà bật lên, tiếp theo hai tay dang ra hơi trùng xuống để cần giữ thăng bằng, còn nữa tai ngươi phải nghe gió tai cũng là một bộ phận để giữ thăng bằng đó. Tiếp theo ngươi truyền cành, cũng giống như bật nhảy vậy ta đoán ngươi đã hiểu. Cuối cùng là tiếp đất, vận lực vào mũi chân rồi hạ thân xuống thế là xong ".
Hai thầy trò cùng luyện tập, với khả năng học của Thiên Văn chỉ vài lần đầu thì có lỗi, những lần sau thì hắn thành thục, bật càng ngày càng cao, di chuyển qua những cành cây cũng rất nhanh, đôi mắt tinh anh của hắn nhìn và lựa chọn rất nhanh cành cây cần đáp ".
Để cho Thiên Văn tự luyện tập Lâm Thanh lại đi tới một vùng khác, đây là một mảnh đất không có một bóng cây hay chướng ngại vật gì cả. Ông kẻ một đường rồi gật đầu hài lòng.
Thiên Văn càng luyện càng cảm thấy thích thú, hắn truyền cành càng lúc càng nhanh, đến lúc Lâm Thanh gọi hắn thì hắn mới đáp xuống.
" Sư phụ, khinh công này thật tốt, con thấy chân như có keo dính vào cành cây vậy, di chuyển rất dễ " Thiên Văn hớn hở khoe.
" Ừ ngươi phải thường xuyên luyện tập, bây giờ ta dẫn ngươi đi tập một bài tập khác"
Lâm Thanh nói xong rồi dẫn đường tới mảnh đất trống vừa rồi.
" Sư phụ, con phải làm gì ở đây ạ! " Thiên Văn nhìn bãi đất trống không kì quái hỏi.
" Phải chạy, ngươi hãy hãy chạy cho ta càng nhanh càng tốt, nhiều nhất 5 phút phải hoàn thành 50 vòng. Ta sẽ làm trước cho ngươi xem " Lâm Thanh nói xong vận lực chạy không khác gì bay nhanh khủng khiếp.
Thiên Văn trợn mắt há mồm nhìn chiếc đồng hồ và nhìn cái bãi đất, nói là bãi đất đừng bảo là nhỏ, thấp nhất cũng nửa vòng sân vận động. Đừng nói 5 phút hoàn thanh 50 vòng, người bình thương thấp nhất cũng phải cả tiếng mới lết tới vòng thứ 50.
Thật khó tin Lâm Thanh chạy một mạch mà trên người không có một giọt mồ hôi, thân hình ông như tan ra vậy nhanh khủng khiếp.
4 phút sau 50 vòng sân đã hoàn thành, giật cái đồng hồ bấm giây từ trên tay Thiên Văn ông cũng mỉm cười nói với hắn:
" Sao hả làm được không? "
Đang chết lặng vì tốc độ của sư phụ hắn nào có nghe được gì, mồm miệng há ra không đóng lại được luôn.
Bó tay với tên đồ đệ Lâm Thanh quát to:
" Tỉnh dậy tên ngốc! "
" A... Sư phụ, người người làm cách nào mà chay nhanh quá vậy?" Thiên Văn đang rất hưng phấn hỏi luôn.
" Ngươi chỉ cần vận lực xuống chân, điều hòa khí huyết rồi chạy chỉ cần ngươi nắm vững hai điều trên ngươi chạy 100 vòng cũng không biết mệt, nào bắt đầu đi " Lâm Thanh giơ chiếc đồng hồ lên bắt đầu bấm.
Được sự chỉ điểm của sư phụ Thiên Văn hít một hơi, chân đề lực lao đi như bay. Thật không thể tin được tốc độ của hắn rất nhanh, tuy không thể bằng Lâm Thanh nhưng cũng vừa khít 5 phút 40 giây.
Đạt tới vòng 50 không như Lâm Thanh mồ hôi hắn vã ra, miệng thở phì phì.
Nghỉ ngơi một lúc hắn nói:
" Sư phụ mệt chết con mất, sao người chạy nhanh vậy mà không mất một giọt mồ hôi nào vậy? "
" Đó là điều bình thường thôi, ngươi mới chạy lần đầu, như vậy là quá tốt rồi, còn về phần ngươi mệt là bởi vì ngươi chưa quen. Ngươi cứ chạy tiếp vài lần như vậy bảo đảm ngươi không đổ một giọi mồ hôi. Thôi ta không quấy dày ngươi nữa tiếp tục chạy đi " Nói xong Lâm Thanh cũng đi về căn nhà gỗ lục trong chiếc balo cũ kĩ vài quyển sách.
Về phần Thiên Văn hắn lại tiếp tục chay, mấy lần đầu hắn chạy còn thấy mệt. Nhưng chỉ vài lần sau hắn chạy càng ngày càng nhanh mà trên mặt không có một giọt mồ hôi nào chảy ra. Hắn cứ tiếp tục chạy như thế cho tới khi màn đêm buông xuống, khoảng 8, 9 giờ tối hắn được gọi về.
Hà Quang Liên được Lâm Thanh giao phó đi tìm một mô hình người gỗ, không nghĩ ngợi gì hắn xuống núi tìm nhà một thầy thuốc đông y có một mô hình người gỗ, hắn trả tiền mang mô hình người gỗ về. Trong màn đêm có một người đạp những cành cây, mỏm đá bay lên trên đỉnh núi.
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 29: Gia Tộc Họ Hà
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Trong quá trình phát triển của thế giới, từ thửa sơ khai cho tới ngày nay thì dị năng giả luôn là một câu hỏi bí ẩn. Các nhà khoa học cũng đã biết đến nhiều người mang những dị năng khác nhau, hút sắt, dẫn điện, khả năng chịu nóng lạnh v.v...
Các nhà khoa học thường hình tượng hóa những người sở hữu những dị năng ấy thành những anh hùng, rất nhiều những người hùng trên phim ảnh cũng xuất thân từ sự hình tượng này.
Võ thuật gia thì khác, cả thế giới hầu như ai cũng biết đến kungfu Trung Quốc. Lý Tử Long, Lý Liên Kiệt, Jackie Chan. Họ đã mang võ công Trung Quốc loan truyền ra khắp thế giới.
Những tiểu thuyết, những bộ phim về võ thuật luôn luôn được cả thế giới chào đón.
Khinh công, nội công,đặc biệt có một môn công phu gọi là điểm huyệt.
Những nhà làm phim, nhà viết kịch bản trung quốc luôn luôn tin tưởng rằng đó là một kĩ năng của dân tộc mình.
Những nhà viết tiểu thuyết đã tìm hiểu hệ thống huyệt đạo, kinh mạch mà chỉ cần tác động một lực nhất định là có thể làm cơ thể bất động, đau đớn hoặc chết trực tiếp.
Hệ thống kinh mạch, huyệt đạo liệu rằng có những hệ thống này không? câu trả lời là có. Nhưng ít ai biết rằng chúng chỉ là những chỗ liên thông giữa các mạch máu trong cơ thể. khi tác động vào những chỗ liên thông đó sẽ làm máu không thể đi qua khiến cơ thể cũng như hệ thần kinh bị tê liệt tạm thời.
Trung Quốc đã thử rất nhiều cách khác nhau để tìm những vị trí được coi là huyệt đạo, họ tìm thấy một số hạch của cơ thể và tưởng rằng đó là huyệt đạo. Tất nhiên khi ta tác động một lực đủ mạnh có thể khiến cơ thể đau đớn, còn chuyện bất động hay á khẩu thì họ không thể tìm thấy.
Việt Nam trong chiều dài hàng ngàn năm lịch sử. Từ Hùng Vương mở mang bờ cõi, rồi qua các chiều đại khác như Đinh, Lý, Trần, Lê. Khắp chiều dài lịch sử ấy có một gia tộc luôn luôn ẩn mình, họ sở hữu những dị năng giả, những tướng tài. Đặc biệt hơn gia tộc này còn giữ một bộ kĩ xảo tuyệt mật " Điểm Huyệt ".
Gia tộc họ Hà không phải tất cả toàn là họ Hà, trong gia tộc này chỉ có chi đứng đầu mang họ Hà. Những họ khác như Nguyễn, Phạm, Lâm, Dương đều là những tướng giỏi của gia tộc. Họ khẳng định vị trí của mình trong gia tộc ấy và được nhận làm những chi sau của gia tộc này.
Sau một ngày dài luyện tập Thiên Văn đã khá nhuần nhuyễn cách vận khí, lấy hơi, thăng bằng cũng như tốc độ. Suốt từ trưa tới 8, 9 giờ tối hắn đã thấm mệt và đói, đến khi Lâm Thanh ra gọi hắn thì hắn đã không thể chịu nổi nữa. Hai thầy trò vừa lúc về tới căn nhà gỗ thì cũng vừa lúc Hà Quang Liên lên tới đỉnh.
Cất mô hình người gỗ Hà Quang Liên cùng hai thầy trò Lâm Thanh ăn cơm. Bữa cơm tối nay rất bình thường chứ không xa xỉ như lúc trưa.
Bữa cơm nhanh chóng được giải quyết, Thiên Văn cũng đi về giường sờ sờ cái điện thoại.
Cái điện thoại vừa mở ra thì đã có một tin nhắn của cô bé Thu Trang gởi tới :" Phương à, anh tới Lạng Sơn chưa sao không gọi cho em ".
Hôm nay đã là ngày thứ hai đặt chân lên cái đỉnh Mẫu Sơn này, hắn cũng có ý điện thoại cho Thu Trang không ngờ cô bé này nhịn không được mà gọi cho hắn trước.
Thật ra Thu Trang cũng không có ý định nhắn tin, nhưng đợi mãi mà không thấy Thiên Văn gọi cho mình. Nhìn chiếc điện thoại cô bé nghĩ :" Gì chứ đã hẹn đến nơi sẽ gọi cho mình cơ mà, không lẽ mình là con gái phải hạ mình gọi điện cho hắn sao?".
Con gái đôi khi có những suy nghĩ rất bảo thủ, Thu Trang cũng vậy sợ gọi điện cho hắn, hắn không bắt máy hoặc không coi mình ra gì thì rất mất mặt.
Ôm cái suy nghĩ bảo thủ ấy, đến chiều ngày hôm sau cái tay của cô đã không làm theo ý trí của mình nhắn tin hỏi thăm.
Nhìn thấy tin nhắn mang vẻ trách móc ấy Thiên Văn lắc đầu cười khổ:Quên mất, đã hứa gọi rồi mà còn quên. Vỗ vỗ cái đầu lơ đãng hắn nhanh tay gọi lại cho Thu Trang.
Điện thoái reo vài tiếng chuông, hắn chưa kịp nói gì thì bên kia đã nhanh miệng cướp lời:
" Phương hả anh đang làm gì đó? sao không gọi cho em? anh ăn gì chưa? học có tốt không? " Những câu hỏi quan tâm của Thu Trang làm hắn cực kì choáng váng.
Hắng giọng một tiếng hắn nói qua:
" Hi, anh lên từ hôm qua rồi, tại học nhiều mệt quá anh cũng quên gọi cho em, xin lỗi "
Nghe Thiên Văn trả lời Thu Trang cũng không thấy buồn nữa, nàng cao hứng nói:
"Không sao mà, em không trách anh đâu, anh ăn gì chưa, học hành chắc vất vả lắm nhỉ?" Thu Trang quan tâm hỏi thăm.
" Anh vừa mới ăn xong rồi gọi cho em nè, anh học cũng tốt lắm " Thiên Văn nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời.
Nói chuyện một lúc nữa, tạm biệt Thu Trang hắn lên giường ngủ.
6 giờ sáng hôm sau không cần Lâm Thanh gọi hắn đã thức dậy. Đánh răng rửa mặt xong, hắn ra ngoài bật ti vi lên coi. Một lúc sau Hà Quang Liên đi ra vỗ vai hắn nói:
" Đi thôi Thiên Văn " Thiên Văn không hiểu nhìn hắn.
Thấy biểu hiện của hắn Quang Liên nói:
" Hôm nay anh sẽ dậy em một kĩ năng khác, đi thôi "
Thấy Quang Liên nói vậy hắn cũng đứng lên đi theo. Đường đi hôm nay gần hơn rất nhiều, tới một mảnh đất nhỏ Quang Liên dừng lại.
Giật một bức tranh treo trên cây xuống, Quang Liên nói:
" Thiên Văn, hôm nay anh sẽ dạy cho em một tuyệt kĩ mà rất nhiều đất nước ao ước có " Điểm Huyệt ".
" Hả! " Thiên Văn há mồm nghi hoặc hỏi:
" Điểm huyệt, trên đời này thật sự có kĩ năng này sao? "
Quang Liên nhìn biểu tình của hắn liền cười nói:
" Đúng vậy, điểm huyệt là một kĩ năng cực kì độc đáo, chỉ Việt Nam mới có ".
Thiên Văn không tin nói ngay:
" Anh cứ đùa, em thấy Trung Quốc cũng hay nhắc tới kĩ năng này mà "
Cũng đúng thôi, võ học Trung Quốc thâm sâu khó lường, rất nhiều tư liệu được để lại nói rằng Trung Quốc có môn tuyệt học này.
Biết nghi vấn của Thiên Văn, Quang Liên giải thích:
" Đúng vậy trên thực tế kĩ năng điểm huyệt đã du nhập vào nhà Tống. Dương Văn Phong là một tên phản phúc của gia tộc, hắn đã ăn cắp kĩ năng đặc biệt này để đổi lấy vinh hoa phú quý cho mình. Hắn mang sang rồi truyền dạy cho chúng, cuối cùng Hà Quang Học đã thay mặt cả gia tốc thanh lý hắn. Những người biết tới kĩ năng này đều bị trừ khử, đương nhiên cũng có một vài người chạy thoát. Tuy nhiên những gì họ biết rất ít, một số kẻ chỉ biết một vài kinh mạch để vận công hoặc một số tử huyệt. Gia tộc ta cũng lười quản, cho nên họ còn tưởng rằng đó là kĩ năng của dân tộc mình "
Nghe Quang Liên giải thích hắn cũng thích thú nghe. Kể qua loa gia tộc họ Hà của mình Quang Liên và hắn bắt đầu luyện tập.
" Huyệt đạo nói chính xác là những mạch máu, nơi giao nhau giữa các mạch máu được gọi là huyệt mạch, một số huyệt mạch nếu bị tắc nghẽn có thể gây ra sự đau đớn, bất động, mất trí nhớ v.v.." Quang Liên nói qua loa về kĩ năng.
" Ngươi hãy nhìn vào đây, những nơi giao nhau giữa các mạch máu nằm ở những vị trí quan trọng. Trên trán đây là nơi có một huyệt mạch nhỏ, tùy vào từng người, từng thể trạng mà nó nằm ở vị trí khác nhau, điểm vào đó có thể gây ra sự xóa trí nhớ, tùy vào lực điểm mà ta có thể điểm vào vùng chứa trí nhớ ngắn hạn hay dài hạn.
Cổ họng, ở đây có một huyệt mạch đưa máu tới dây thần kinh cử động lưỡi và quai hàm. Nếu điểm vào nó có thể gây cho đối phương á khẩu.
Ngực trái và phải, đây là vùng có huyệt mạch cung cấp ô xi tới tim, điểm vào đó có thể khiến cho đối thủ ngạt thở đau đớn.
Bụng, đây là nơi có huyệt mạch cung cấp máu tới các nội tang bên trong cơ thể. Điểm vào đây sẽ gây cho đối phương quằn quại vì đau đớn.
Nếu điểm cả 3 huyệt phía dưới có thể giết chết đối thủ ngay lập tức " Tay chỉ vào những huyệt mạch trên bức tranh, cùng cái tượng gỗ Quang Liên từ từ giảng giải.
Thiên Văn mắt tròn mắt dẹt nhìn và nghe, hắn thầm than : Sao mà rắc rối quá vậy, chỉ trung trung như vậy ai biết đâu mà lần.
Không đợi hắn hỏi Quang Liên liền bắt lấy tay hắn giúp hắn tìm vị trí huyệt mạch trên người mình. Cứ mối lần sờ trúng huyệt mạch Quang Liên liền gật đầu, cuối cùng toàn bộ những huyệt mạch đều được Thiên Văn tìm thấy.
Với đôi mắt thần kì của mình, hắn ngay lập tức ghi nhớ những huyệt mạch ấy vào trong đầu. Thật ra với Thiên Văn ghi nhớ huyệt mạch chẳng có gì khó, đôi mắt hắn có thể trực tiếp nhìn thấy các mạch máu của đối phương thì làm gì có chuyện hắn nhớ sai.
Học thêm một vài huyệt có tính chất chữa trị, Thiên Văn và Quang Liên bắt đầu giao đấu.
Về phần Quang Liên, là một người học võ từ rất sớm học điểm huyệt từ năm lên 10 vì vậy hắn rất nhanh chóng tìm ra những huyệt mạch của Thiên Văn.
Tuy là mới vừa học điểm huyệt, nhưng đôi mắt thần kì của Thiên Văn lại là một trợ thủ vô cùng đắc lực, vì vậy hai người đánh nhau một lúc kết quả vẫn hòa.
Quang Liên cười nói:
" Không ngờ ta luyện điểm huyệt hơn chục năm mà không bằng đệ luyện một ngày, đúng như lời Lâm tiền bối nói đệ quả thật là thiên tài học võ "
Thiên Văn xấu hổ vì được Quang Liên khen gãi đầu gãi tai hắn nói:
" Có gì đâu chứ, chỉ tại huynh dạy tốt thôi "
Quang Liên cũng vui vẻ vì câu nói của Thiên Văn hắn liền nói:
" Hôm nay chúng ta học đến đây thôi, điểm huyệt cũng chỉ có vậy nhưng lại rất có lợi cho chúng ta, đệ luyện tiếp đi "
Quang Liên đi được vài bước lại quay đầu nói:
" Lâm tiền bối nói, nếu đệ học nhuần nhuyễn điểm huyệt rồi thì tiếp tục luyện những kĩ năng hôm qua, ta về đây "
Quang Liên đi khỏi hắn liền cười nói:
" Đệ nói huynh nghe, nếu đệ đánh thật thì huynh chỉ có thua thôi "
Thật sự đúng là như vậy, đôi mắt của hắn có thể ngay lập tức tìm ra tử huyệt thì cần gì phải tìm kiếm nữa, hơn nữa võ công và tốc độ của hắn đã rất tốt rồi.
Hắn tiếp tục luyện điểm huyệt với người gỗ, rồi luyện những kĩ năng hôm qua đã học, đến 12h Lâm Thanh ra gọi hắn về.
Hai thầy trò đang trên đường trở về thì Lâm Thanh quay đầu lại hỏi:
" Sao con lại nhường Quang Liên? "
" Hả " Thiên Văn há hốc mồm nghi hoặc nghĩ :Không phải chứ ông ấy có ở đây đâu mà biết mình nhường Liên Ca.
Lâm Thanh sao không biết hắn nghĩ gì liền nói:
" Đôi mắt của con có thể không thấy mấy cái huyệt mạch nhỏ nhoi ấy hay sao mà cần phải tìm "
Thiên Văn biết không qua mắt được sư phụ liền gật đầu ngượng ngùng.