Nam nữ hoan ái không chỉ có tuyệt đẹp dị thường, hơn nữa làm nữ tử thiên hạ sùng kính Đường đại nhân có bản lãnh siêu phàm. Chỉ cần nhìn vẻ mặt dục tiên dục tử của quý phi nương nương cùng Trưởng công chúa Ngọc Chân đã biết.
Vừa nghe đến quý phi nương nương nói để cho tự mình hầu hạ Đường đại nhân, dưới sự vui mừng, vén trướng mạn đi vào, kiều nhan đỏ bừng, cúi đầu đứng ở một bên.
Thấy nàng đi vào, Dương quý phi thở phào nhẹ nhõm, cùng Trưởng công chúa Ngọc Chân lui vào góc giường, nhường chiến trường cho hai người.
Hai người toàn thân vẫn mềm yếu vô lực, cực độ thỏa mãn hạ cùng mỏi mệt không chịu nổi, lập tức không để ý tới hai người giao chiến thế nào. Kéo chăn bằng gấm trùm lên người, bắt đầu ngủ.
Mặc dù Hỷ nhi đã xuân triều tràn lan, nhưng dù sao cũng là lần đầu, vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương.
Đường Tiểu Đông hết sức dịu dàng vuốt ve, cho đến nàng mê man động tình mới thúc ngựa...
Lúc xuất cung đã vào ban đêm, hắn rất muốn tìm Hoắc Hàn Yên. Chẳng qua là thời gian quá muộn, hơn nữa vừa mới trở về, có rất nhiều chuyện chờ hắn đi xử lý.
Bên Lý Lâm Phủ nhất định phải đi, thuận tiện giải thích một chút để tránh trong lòng hắn không thoải mái.
Lão trượng nhân đang ở trong thư phòng uống rượu giải sầu, Liễu Nguyệt Cơ không hầu hạ. Nàng bị bệnh rất nhiều ngày, mặc dù không có gì đáng ngại, chẳng qua là vẫn cảm thấy không thoải mái, cả ngày nằm ở trên giường.
Người tựa hồ có chút thay đổi, động một chút liền phát hỏa khiến thị nữ hầu hạ nơm nớp lo sợ. E rằng cho làm không tốt sẽ chọc phải đại họa sát thân.
Hoàng thượng bắt đầu tin dùng Dương Quốc Trung, ngăn cản Lý Lâm Phủ, giữ thăng bằng thế lực trong triều.
Lão gia cự hoạt như Lý Lâm Phủ, sao có thể không nhìn ra?
Dương Quốc Trung một i được thế, liền lớn lối không nói tình cảm, làm Lý Lâm Phủ giận đến hận không làm thịt được hắn.
Đường Tiểu Đông viễn chinh Cao Lệ, Uy Quốc, lập nhiều công lớn, hẳn là phong thưởng tấn chức, hết lần này tới lần khác hắn từ quan. Kế hoạch Lý Lâm Phủ muốn mượn hắn để áp chế Dương Quốc Trung bị diệt từ trong trứng nước, trong đầu dĩ nhiên dị thường phiền muộn.
Nghe tin nữ nhi bảo bối mang thai huyết mạch Đường gia, hơn nữa đại phu bắt mạch nói là nam hài, điều này khiến trong lòng hắn hơi trấn an.
Nữ nhi là vì Đường gia sinh nam hài, coi như là cãi nhau thì ít nhất cũng không chịu thiệt tại Đường gia.
Lúc nữ nhi trở lại mang theo một rương vàng bạc châu báu giá trị liên thành tới, nói là Đường Tiểu Đông hiếu kính lão nhân gia.
Hắn cũng hiểu được nữ tế không có dã tâm làm quan, nếu không có hứng thú thì cũng không cách nào cưỡng cầu hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ than thở.
Chỉ là quan trường hung hiểm, chuẩn bị không tốt sẽ rơi vào cảnh cả nhà bị tịch thu tài sản, cả nhà bị xử tội. Nữ nhi bảo bối có một được chỗ an toàn coi như được an ủi.
Nghĩ thông suốt, tâm tình cũng thư sướng theo. Lý Lâm Phủ hỏi một chút về chuyện chinh chiến, thấy sắc trời đã muộn liền để cho vệ sĩ hộ tống nữ tế cùng nữ nhi trở về.
Tại cửa cùng lão trượng nhân chia tay, trong lúc vô tình Đường Tiểu Đông thấy Liễu Nguyệt Cơ nấp ở cửa nhìn lén, không khỏi hơi ngẩn ra.
Sắc mặt Liễu Nguyệt Cơ có chút tái nhợt, hiển nhiên thân thể khó chịu. Chỉ là đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách của nàng hiện lên lãnh mang làm tim Đường Tiểu Đông đập nhanh, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Đường Tiểu Đông không khỏi nhíu mày.
Rời khỏi tướng phủ, Đường Mộc đi đằng sau nghiêng người thấp giọng nói với Đường Tiểu Đông:
- Đại ca, mới vừa rồi, nữ nhân đằng sau cửa nổi lên sát tâm.
Thân là cận vệ của Đường Tiểu Đông, hắn một tấc cũng không rời, luôn đi theo phía sau Đường Tiểu Đông.
Trong lòng Liễu Nguyệt Cơ có sát ý, sát khí tự nhiên phát ra. Đường Mộc đã đến gần đạt đến cảnh giới cao thủ tông sư, khí cơ bị sát khí của Liễu Nguyệt Cơ kích thích tự nhiên sinh ra chống lại, dĩ nhiên khiến hắn chú ý.
Ngay cả Đường Mộc cũng cảm nhận được sát khí, nói rõ Liễu Nguyệt Cơ thật sự nổi lên sát tâm với hắn.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ đến Vương Ngạo Phong.
Liễu Nguyệt Cơ vốn chính là mỹ thiếp Vương gia tặng cho Lý Lâm Phủ, đương nhiên chịu sự khống chế của Vương gia.
Tiểu tử Vương Ngạo Phong này thật sự dám làm loạn?
Chỉ là tiểu tử này có chỗ dựa Dương Quốc Trung, chỉ cần làm chuyện này gọn gàng, không lưu nửa điểm dấu vết thì ngay cả Lý Lâm Phủ cũng không có khả năng làm gì được hắn.
Rất tốt! Nếu như tiểu tử Vương Ngạo Phong này thật dám động thủ, hắn nhất định hoàn lại gấp trăm lần!
Chuyện của Liễu Nguyệt Cơ, hắn cũng không dám nói cho Lý Đằng Giao. Tiểu ny tử này quá vọng động, dễ gây chuyện xấu, hắn âm thầm phân phó Lý Ngạo giám thị Liễu Nguyệt Cơ. Lý Hoàn là nhân tình của nàng, tự nhiên cũng liệt vào danh sách giám thị nghiêm mật.
Vương gia càng không cần phải nói, từ ngày Trung Hoa đường xây dựng đã nghiêm mật giám thị Vương gia cùng Hắc Long hội. Hắc Long hội đã xong, Trung Hoa đường càng có thể tập trung nhân thủ, nghiêm mật giám thị Vương gia.
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn đang muốn đi núi Ngọa Long thăm Hoắc Hàn Yên. Mới ra khỏi cửa lớn trung tâm Ngu Nhạc, phụ thân của Hà Hiểu Nguyệt đã ngoắc gọi hắn.
Lão trượng nhân gọi, Đường Tiểu Đông ngoan ngoãn đi tới hành lễ thăm hỏi.
Sắc mặt Hà Ngụy âm trầm, dường như tâm tình rất không thoải mái, điều này khiến hắn âm thầm nhảy dựng lên, không biết đắc tội gì với lão trượng nhân?
- Có phải tiểu tử ngươi khi dễ Hiểu Nguyệt hay không?
Ta khi dễ Hiểu Nguyệt lúc nào, thương còn không kịp nữa là.
Trong lòng đột nhiên vừa động, không phải là chuyện Đường Điềm, Lý Đằng Giao hợp sức đùa Hiểu Nguyệt chơi 4p để hắn biết được sao?
Trong lòng có chút chột dạ, cộng thêm là lão trượng nhân, cãi chày cãi cối có chút yếu, rõ ràng đang lo lắng.
- Tiểu tử, nhất định là ngươi khi dễ Hiểu Nguyệt, lạnh nhạt với nó. Nếu không tại sao những nữ nhân khác ai cũng có thai, vì sao Hiểu Nguyệt lại không?
Hà Ngụy nhìn hắn chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi, cố làm vẻ mặt hung ác.
Đổ mồ hôi, loại chuyện này, sao có thể nói trúng là trúng được.
Nguyên lai là có chuyện như vậy...
Đường Tiểu Đông thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực bảo đảm từ hôm nay sẽ ngày ngày sống ở trong phòng Hiểu Nguyệt, thương yêu nàng gấp trăm lần.
Hiện tại, trừ ba người Hiểu Nguyệt, Kha Vân Tiên, Đường Điềm thì những người khác đều mang bầu, hắn cũng không có lựa chọn. Ngày ngày sống ở trong phòng Hiểu Nguyệt cũng không sao, cùng lắm thì gọi Đường Điềm và Kha Vân Tiên tới đây 3p thôi.
Hà Ngụy hừ một tiếng, dạy dỗ nữ tế cẩn thận, sau đó lại cảnh cáo một phen, lúc này mới nghênh ngang rời đi.
Lão trượng nhân không thể đắc tội, Đường Tiểu Đông lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vã chạy tới Ngọa Long sơn trang.
Chủ tớ Hoắc Hàn Yên luôn phải ẩn nấp làm Đường Tiểu Đông cảm thấy đau lòng, chẳng qua hiện tại vẫn không có cách nào, vì an toàn của nàng, phải tiếp tục trốn.
Một ngày hết sức triền miên tất nhiên không cần phải nói, trở lại trung tâm Ngu Nhạc, thấy một đám Vũ lâm quân đứng ở cửa lớn. Trong lòng không khỏi ngẩn ra, lại có chuyện gì?
Vũ lâm quân hộ vệ ngoài hoàng cung thuộc hoàng thượng quản lý, là đội quân có trang bị hoàn mỹ nhất của Đại Đường, đãi ngộ tốt nhất, đồng thời chiến lực mạnh nhất.
Có thể đi vào Vũ lâm quân đều là lão binh thân kinh bách chiến, chiến công hiển hách, phần lớn là đệ tử thế gia, sau lưng đều có được chỗ dựa nhất định hoặc đại nhân vật tiến cử.
Cho nên trong thành Trường An, vệ sĩ Vũ lâm quân xưa nay ngang ngược kiêu ngạo, ngay sĩ quan cấp úy bình thường cũng không để vào mắt.
Đội Vũ lâm quân thấy Đường Tiểu Đông bước tới, mặt mũi nghiêm túc, cung kính chỉnh tề hành quân lễ.
Đường Tiểu Đông cũng không biết tại sao có thể khiến đám Vũ lâm quân ngang ngược kiêu ngạo cung kính hành lễ phát ra từ nội tâm như thế. Trong quân Đại Đường, trừ Hổ Uy Đại tướng quân Tô Định Viễn cùng Thần Uy Đại tướng quân Quách Tử Nghi, hắn là người
thứ ba. Ngay cả Trần Huyền Lễ mới thăng nhiệm Vũ lâm quân thống lĩnh cũng chưa hẳn có được vinh hạnh đặc biệt này.
Đường Tiểu Đông chắp tay coi như là đáp lễ. Vào đến đại sảnh, thấy Cao Lực Sĩ đang cười híp mắt, lại càng ngẩn ra.
Cao Lực Sĩ nghiêm túc:
- Đường Tiểu Đông tiếp chỉ!
Đường Tiểu Đông ngơ ngác, quỳ xuống tiếp chỉ.
- ... Đặc biệt phong Vũ Công hầu, bổng lộc một vạn. Khâm thử.
Cao Lực Sĩ lấy âm thanh âm nhu bén nhọn tuyên đọc thánh chỉ, cười nói:
- Vũ Công hầu không tiếp chỉ?
Đường Tiểu Đông nhất thời phản ứng không kịp, ngây người hồi lâu mới thở dài:
- Tạ ơn thánh thượng.
Cao Lực Sĩ cười tủm tỉm nói:
- Chúc mừng Hầu gia.
Vạn hộ hầu, ngay cả Lý Lâm Phủ quyền khinh triêu dã, hay Dương Quốc Trung hưởng thụ hoàng ân của hoàng thượng thấy hắn cũng phải cung kính hành lễ gọi một tiếng Hầu gia.
Quan không chỉ to đến mức dọa người, hơn nữa tấn chức cực nhanh, làm người ta giật mình. Trong chuyện này, không thể thiếu Dương quý phi rót mật vào tai vua.
Đây cũng là hảo ý của nàng, nhưng với chuyện không muốn làm quan của hắn, càng không muốn vào triều làm khấu đầu như Đường Tiểu Đông mà nói, chuyện tốt ngược lại biến thành chuyện xấu.
Cao Lực Sĩ nháy mắt nói:
- Vũ Công hầu yên tâm, quý phi nương nương sớm bảo ngự y lấy một phần đơn thuốc trị bệnh đầu gối đau nhức của đại nhân. Lúc vào triều không cần quỳ lạy, chỉ cần khom mình hành lễ là được.
Đổ mồ hôi. Hoàn tỷ thật sự quá hiểu ý người.
Chỉ là mấy người Lôi Mị vây quanh hiện lên vẻ cảnh giác.
Các nàng ai cũng rõ ràng, nữ tử Đại Đường có mấy người không sùng bái kính ngưỡng tướng công? Thậm chí còn tương tư đơn phương, thầm mến tướng công.
Mà tướng công rất đa tình, các nàng càng hiểu rõ. Cộng thêm bản lãnh tán gái có mấy ai ngăn cản mị lực thần bí của hắn?
Tướng công lại lập nhiều chiến công trác tuyệt, Dương quý phi không để ý sao? Hơn nữa còn rất hiểu ý người khác, trong này ẩn hàm bao nhiêu bí mật không thể cho ai biết?
Cảm giác có điều không ổn, Đường Tiểu Đông liều mạng xoa nắn gương mặt, sợ rằng lại phải giải thích, thật sự nhức đầu.
Đều do Cao Lực Sĩ lắm mồm, hại chết lão tử.
Vốn muốn tặng hắn một phần hậu lễ, vậy thì hiện tại giảm phân nửa. Dương Quốc Trung lòng tham không đáy, phân lễ của hắn cũng giảm phân nửa!
Cao Lực Sĩ thu hậu lễ, cười híp mắt tiêu sái, còn Đường Tiểu Đông phải đối mặt với một đám lão bà điên cuồng oanh tạc.
Dù sao cũng không có chứng cớ, chuyện như vậy tạm thời chết cũng không nhận, tránh để các lão bà đánh vỡ đầu.
Cuối cùng đành phải tìm một giải thích hợp lý mới vượt qua kiểm tra, hắn tự biên tự diễn một cớ. Nói là soạn một khúc nhạc hiếm thấy cho Dương quý phi, có thể là quý phi nương nương cao hứng liền giúp hắn...
Bình dấm chua cả phòng lập tức nổ tung, đủ để chua chết một con voi trưởng thành.
Lúc bình thường dụ dỗ ngươi, lấy lòng ngươi, bảo ngươi làm thi từ. Ngươi từ chối không có linh cảm, nguyên lai là liều mạng lấy lòng Dương quý phi?
Không phải là sắc đảm ngập trời, muốn đánh chủ ý với Dương quý phi chứ? Không biết hắn rốt cuộc có mấy cái mạng?
Chuyện mập mờ với Dương quý phi coi như là qua cửa, chỉ là khó thoát khỏi phải lấy lòng các lão bà khiến đầu hắn to như cái đấu.
Để xoa dịu tức giận của nhiều người, Đường Tiểu Đông moi hết ruột gan, vắt hết óc, đạo văn cổ đại tình thi, lại tặng mỗi người một ca khúc mới xong.
Cổ đại tình từ, Tống từ thật sự nhớ được không nhiều lắm. Ca khúc hiện đại đi, đó là thức uống bình thường dễ dàng, Chuột Yêu Gạo, Trung Quốc Tâm trong ta cũng hát.
Một người một tay, các lão bà cao hứng hoan hô, hồn nhiên đã quên Dương quý phi, Đường Nhu tinh thông âm luật nhưng bận rộn muốn xỉu, vừa phải lắng nghe vừa phổ nhạc.
Đang trong lúc bận rộn thì một thục nữ Kim Thuận Cơ đột nhiên xuất hiện, liên tục phúc lễ về phía chúng nữ:
- Chư vị tỷ tỷ khỏe!
Đột nhiên xuất hiện khách không mời mà đến làm chúng nữ ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó đều dồn mắt nhìn chằm chằm Đường Tiểu Đông. Vẻ mặt hung ác dị thường, giống mười mấy đầu sư tử cái chuẩn bị nhào tới cắn xé con mồi.
Tướng công vừa trở về, người người kích động vạn phần cho nên cũng không phát hiện trung tâm Ngu Nhạc nơi nhiều hơn một người là Kim Thuận Cơ. Mới vừa rồi ăn một bình dấm chua, vào lúc này Kim Thuận Cơ đột nhiên xuất hiện, tự nhiên càng kích cơn tức giận cùng ghen tức của chúng nữ.
Đường Tiểu Đông thống khổ rên rỉ một tiếng, thật vất vả mới bình ổn tức giận của nhiều người. Kim Thuận Cơ đột nhiên xuất hiện, quả thực là thêm dầu vào lửa, thật
muốn mạng già.
May là Lan Đình không có ở đây, hắn khẳng khái giải thích thông suốt, lại có Đường Điềm làm chứng.
Đưa Kim Thuận Cơ chơi song phi là chủ ý của Đường Điềm. Trong nội tâm nàng có quỷ nên nào dám nói thật ra, kiên trì chứng minh không có việc đó, còn nói đợi đến đầu mùa xuân sang năm sẽ cho người đưa Kim Thuận Cơ trở về Cao Lệ.
Có nàng ủng hộ, Kim Thuận Cơ cam chịu, Đường Tiểu Đông hữu kinh vô hiểm lừa dối vượt qua kiểm tra.
Đối với Lan Đình, ngay Đường Sương cũng đón nhận, hơn nữa cuộc chiến ở Hán Giang, Lan Đình một mình một người xông trận địa địch, gián tiếp cứu Đường Điềm, Lý Đằng Giao, vì vậy Lôi Mị chỉ có thể bất đắc dĩ than thở.
Lan Đình cũng là danh môn khuê tú, tướng mạo đoan trang, thân thủ siêu tuyệt cấp bậc đại tông sư, không phải là hạng nữ nhân ong bướm. Thu nạp cũng không tìm ra vấn đề gì, chỉ tiện nghi cho gã hoa tâm đại củ cải mà thôi.
Tất cả đều lừa dối vượt qua kiểm tra, trong lòng Đường Tiểu Đông vui mừng hét lớn, đáng tiếc Lan Đình không có ở đây, chỉ có thể viết thơ báo cho nàng biết.
Nàng rời nhà đã lâu, hơn nữa trải qua chiến tranh huyết tinh ở Cao Lệ, Uy Quốc, trong lòng vô cùng nhớ nhà. Sau khi theo đại quân trở về Trường An nửa đường đã đi vòng tới Dĩnh Châu.
Sau khi qua những ngày bận rộn cũng nên cầu hôn Lan gia. Chỉ là, trong đầu Đường Tiểu Đông vẫn cảm thấy thấp thỏm cùng bất an.
Dĩnh Châu Lan gia là danh môn vọng tộc, Lan Tinh Lâu- cha Lan Đình nổi danh hào hiệp trên giang hồ, khi còn trẻ tuổi có biệt hiệu là "Phích Lịch Cuồng Sư."
Phích Lịch? Đây chính là nói tính tình vô cùng dữ dội, động một chút là vung quyền đánh người, điều này làm cho Đường Tiểu Đông hơi sợ sợ.
May là Lan Tinh Lâu mê rượu, đây là nhược điểm duy nhất của hắn. Đường Tiểu Đông ra lệnh cho thủ hạ mua rượu ngon ủ trăm năm trong thành Trường An với giá cao, hy vọng những rượu ngon này có thể đả động tâm địa sắt đá của lão nhạc phụ tương lai.
Thụ phong Vũ Công hầu là một tước vị hiển hách, nhưng cuộc sống sẽ không còn tiêu dao.
Mỗi ngày đều phải tiến cung gặp vua, muốn ngủ nướng cũng không được.
Chủ động từ chức Bình Uy Đại tướng quân, ngược lại được thưởng bổng lộc vạn thạch, tước vị Vũ Công hầu từ trên trời rớt xuống, không biết khiến bao nhiêu đại thần văn võ đỏ mắt?
Mời khách tự nhiên tránh không được, hơn nữa phải ở Thiên Hương lâu – nơi nổi danh hào hoa nhất thành Trường An.
Lôi Mị biết rõ đi uống hoa tửu là chuyện không thể tránh được, đây là quy tắc xã giao không thể thiếu.
Trước khi đi, Đường Tiểu Đông được đại tiểu lão bà "vô cùng ôn nhu" cảnh cáo, dám chơi gái, bảo đảm sẽ hủy đi Thiên Hương lâu, sau này cũng đừng nghĩ tới việc lên giường nữa.
Trong bữa tiệc, một đám đại thần rối rít nịnh nọt, cái gì chiêu từ quan của Vũ Công hầu này chủ động lấy lui làm tiến, thật sự tuyệt không thể tả.
Những lời nói vuốt đuôi làm người ta đổ mồ hôi.
Vui vẻ nhất phải kể tới Lý Lâm Phủ, trong triều có thêm hiền tế ngoan, nhìn Dương Quốc Trung còn lớn lối được không?
Hắn cùng với Dương Quốc Trung ngoài mặt còn nể mặt nhau, thật ra bên trong đã ngầm tranh đấu.
Ngay cả kẻ địch không chết không thôi Vương Ngạo Phong cũng tới, Dương Quốc Trung lấy cớ thân thể khó chịu từ chối không tới.
Người này từ trong phủ Hoa Thiên uống rượu, tận tình thanh sắc. Điều này làm cho trong lòng Đường Tiểu Đông rất khó chịu.
Hắn không thoải mái không phải là không nể mặt Dương Quốc Trung, mà là chán ghét cái tính lòng tham không đáy và đố kỵ của hắn.
Mỗi ngày vào triều, về nhà trêu chọc mỹ nhân, ăn cơm rồi ngủ, cuộc sống sung sướng cứ như vậy qua đi.
Đường Tiểu Đông cho là Vương Ngạo Phong muốn động thủ, nhưng mà theo mật báo, Vương gia vẫn như ngày thường, căn bản không có chút cử động dị thường nào.
Thật ra lấy thân phận hiện tại của hắn, dù Vương Ngạo Phong có quan hệ mật thiết cùng Dương Quốc Trung, có một ngàn túi mật cũng không dám dính vào?
Chẳng lẽ là ta đã đoán sai sao?
Nhưng mà, Liễu Nguyệt Cơ rõ ràng động sát cơ với hắn. Khó có thể, Quỷ nữ nhân này không phải chỉ nằm vùng bên cạnh Lý Lâm Phủ của Vương Ngạo Phong, mà còn có một thân phận thần bí khác sao?
Hắn cùng với Liễu Nguyệt Cơ hẳn là không có thù hận gì, Quỷ nữ nhân lúc trước lại hấp dẫn hắn. Làm sao trong lúc bất chợt lại thay đổi?
Muốn biết rõ thân phận Liễu Nguyệt Cơ hiển nhiên phải tạo cơ hội cho nàng, dụ rắn ra khỏi hang khiến nàng bại lộ thân phận.
Một ngày sau khi tan triều, Đường Tiểu Đông cùng Lý Lâm Phủ uống rượu trong thư phòng cùng. Liễu Nguyệt Cơ, Lý Đằng Giao ở một bên hầu hạ.
Nói một ít chuyện nhà, Đường Tiểu Đông nói ngày mai muốn tới ngoài thành Đông mười dặm thăm một người bạn.
Lý Đằng Giao cũng muốn đi theo, Đường Tiểu Đông lấy lý do trời lạnh đường khó đi, hơn nữa nàng đang mang thai, hành động bất tiện, cho nên cự tuyệt.
Nhiều người không tiện lại quá phô trương cho nên hắn chỉ dẫn theo Đường Mộc.
Thời gian một ngày, đủ cho Liễu Nguyệt Cơ chuẩn bị hết thảy.
o0o
Gió rét rít gào, thổi bay những bông tuyết bay toán loạn, khắp nơi chỉ toàn một màu trắng xóa.
Trời lạnh đường khó đi, ai ra cửa cũng mặc một cái áo khoác ngoài thật dầy, đầu đội mũ da, ủ kín toàn bộ từ trên xuống dưới.
Trong cảnh băng tuyết, hai người hai ngựa lẻ loi, trơ trọi đi giữa vùng sơn dã, tuyết dầy trên mặt đất lưu lại một chuỗi dấu chân thật dài.
Rừng cây trụi lá đường nhỏ hai bên đột nhiên lao ra ba mươi mấy người bịt mặt, vây khốn hai người lại.
- Họ Đường, ngươi rốt cục cũng có một ngày lạc đàn, ha ha.
Người cầm đầu đám bịt mặt đắc ý cuồng tiếu, chấn những bông tuyết trên cành khô rơi lả tả.
Đường Mộc chậm rãi cởi mũ trùm đầu và áo khoác da cừu, trong đôi mắt lóe lên quang mang khiếp người cùng sự đùa cợt, càng nhiều hơn nữa là sát ý lạnh lẽo.
- Ha ha, đến đông đủ rồi sao?
Đường Tiểu Đông cười ha hả, ngả mũ lộ ra một khuôn mặt anh tuấn với trường kiếm đeo ở bên hông.
- Ngươi... Không phải là Đường Tiểu Đông?
Người cầm đầu đám bịt mặt thất thanh kinh hô, nếu như không phải đã che mặt thì sắc mặt hắn khẳng định rất khó coi.
- Đường Tiểu Đông.
Hắn cười hắc hắc nói:
- Chỉ bằng bọn chuột nhắt các ngươi cũng dám động tới đại ca? Ha ha ha!
Ngón tay của hắn chỉ về phía mình, ngạo nghễ nói:
- Nhớ lấy, lão tử tên là Đường Kiếm, đệ tử Thục trung Đường Môn!
Bị lừa!
Ba mươi mấy người bịt mặt cả kinh hồn phi phách tán, trong mắt lộ thần sắc sợ hãi.
Đây rõ ràng là người ta bố trí bẫy rập, chờ tự mình nhảy vào chịu chết.
Khi bốn phía xuất hiện những bóng người đông nghịt, tiếng bước chân ù ù, không chỉ có chấn bông tuyết trên những cành khô bay xuống mà còn khiến mấy người bịt mặt càng kinh sợ, muốn nhũn ra trên mặt tuyết.
Hơn phân nửa người bịt mặt vứt bỏ khí giới đầu hàng, mười mấy muốn liều mạng bỏ chạy, đều bị tên nỏ bắn chết, ngay chéo áo người ta cũng chưa đụng được.
Tâm tình Lý Lâm Phủ thật tốt, cùng ái thiếp Liễu Nguyệt Cơ đang ở trong phòng uống rượu mua vui, thấy đột nhiên thấy Đường Tiểu Đông tiến vào, không khỏi ngẩn ra:
- Nhanh như vậy sẽ trở lại?
Kiều nhan Liễu Nguyệt Cơ trắng bệch, thần sắc bất an chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Lý Ngạo cùng cận vệ lãnh huyết chen giữa hai người, tách Lý Lâm Phủ và nàng ra.
Lý Lâm Phủ nhướng mày, nhìn ái tế cùng Lý Ngạo một chút, ánh mắt sáng quắc nhiếp người ngay sau đó chuyển tới trên người Liễu Nguyệt Cơ.
- Ai, đây là sao...
Chữ “sao” còn chưa ra khỏi miệng thì cái miệng nhỏ của Liễu Nguyệt Cơ đã mở lớn nói không ra lời, kiều nhan một mảnh tro tàn.
Ngoại sự tổng quản Lý Hoàn bị trói gô, máu đen đầy mặt, bị áp giải tiến vào, theo sau còn có mấy hán tử xa lạ thần tình ủ rũ.
- Rất tốt! Rất tốt!
Trên khuôn mặt già nua của Lý Lâm Phủ lộ ra nụ cười làm người ta hồn phi phách tán, nụ cười này biểu thị cho việc hắn muốn giết người.
- Ta liều mạng với ngươi!
Sắc mặt Liễu Nguyệt Cơ xám như tro tàn, đột nhiên giận quát một tiếng, năm ngón tay như móc câu chụp vào Đường Tiểu Đông.
Lý Ngạo hừ lạnh một tiếng, thiết quyền nhanh như tia chớp đấm ra.
Hắn cũng là loại người lãnh khốc vô tình, không chút tiếc hương thương ngọc, thiết quyền nặng nề đánh vào phần dưới xương sườn của Liễu Nguyệt Cơ, âm thanh đau đớn cùng tiếng xương gãy truyền ra.
Sắc mặt Liễu Nguyệt Cơ trắng bệch không còn chút máu, co người trên mặt đất lạnh như băng, phát ra từng đợt rên rỉ thống khổ.
Một cận vệ lãnh huyết tiến tới một bước, lấy mũi chân phong bế kinh mạch của nàng.
Lý Hoàn đã bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, quỳ trên mặt đất, liều mạng khấu đầu cầu xin tha thứ.
- Lão gia tha mạng, đều là do Quỷ nữ nhân...
Một bàn chân to đạp vào bụng dưới hắn.
- Ta nhổ vào, Lý Hoàn, ngươi thật không có một chút cốt khí của nam nhân!
Xương sườn ít nhất gãy ba cái, Liễu Nguyệt Cơ cuộn mình tại chỗ, hai gò má trắng bệch không máu, trên trán ứa mồ hôi lạnh.
Lý Hoàn kêu khóc nói:
- Cũng là ngươi câu dẫn của ta...
Đội nón xanh?
Hai gò má Lý Lâm Phủ giật giật, giận quá thành cười:
- Lôi kẻ ăn cây táo, rào cây sung này ném ra cho chó ăn!
Hai mắt Lý Hoàn trắng dã, xụi lơ. Hộ vệ tướng phủ như lôi chó chết ném hắn ra ngoài.
Mấy hán tử ủ rũ bị dọa sợ đến quỳ rạp xuống đất, khấu đầu van xin khoan dung.
Lý Lâm Phủ híp mắt nhìn:
- Mấy kẻ này có lai lịch gì?
Lý Ngạo khom người nói:
- Hồi bẩm tướng gia, bọn họ giống Liễu Nguyệt Cơ, sau khi Cao Lệ bị cô gia diệt, bọn họ muốn ám hại cô gia.
Trước khi đến đã tra hỏi qua, đám người Cao Lệ này thật ra cũng là hạng người ham sống sợ chết, mới dùng mấy đạo hình cụ liền cũng khai hết ngay cả tổ tông tám đời của mình.
- Ném đi lăng trì phơi thây!
Mấy gã Cao Lệ giống như Lý Hoàn, hai mắt trắng dã, ngã xuống đất.
Sắc mặt Liễu Nguyệt Cơ trắng bệch vô huyết nghênh đón ánh mắt nhiếp người của Lý Lâm Phủ, cả giận nói:
- Lão gia, ngươi quá hung tàn!
Một tiếng lão gia khiến cho hung quang trong mắt Lý Lâm Phủ suy yếu mấy phần.
Hắn nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Cơ thật lâu, nàng cũng không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm hắn.
Một lúc lâu, Lý Lâm Phủ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại:
- Cho nàng chết thống khoái... Hậu táng...
Liễu Nguyệt Cơ ngẩn ngơ, khó khăn giãy dụa, quỳ sát trên mặt đất, thấp giọng nói:
- Cảm tạ lão gia.
Cho chó ăn, lăng trì phơi thây, trước khi chết đều chịu cực hình nhân gian, sau khi chết hài cốt không còn còn nguyên dạng, không thể luân hồi.
Liễu Nguyệt Cơ có thể chết thống khoái, sau khi chết còn có thể hậu táng, coi như là Lý Lâm Phủ nổi thiện tâm, mở một mắt lưới. Đây quả thật làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn, không khỏi sinh lòng cảm kích quỳ tạ ơn.
Cả tướng phủ tiến hành một cuộc đại thanh tẩy huyết tinh, phàm là người của Lý Hoàn đều bị bắt giết vô tình không còn một mống. Thị tỳ theo Liễu Nguyệt Cơ đến Lý phủ làm hồi môn thấy tình thế không ổn, sớm đã uống thuốc độc tự sát.
Tiếp theo gia tộc Lý thị tiến hành một loạt điều chỉnh nhân sự, Lý Ngạo tiếp chưởng Hắc Ưng đường, tương đương với việc Lý Lâm Phủ giao tất cả lực lượng Lý gia cho Đường Tiểu Đông.
Tiếp quản Hắc Ưng đường ngư long hỗn tạp, thật đúng là một chuyện tình rất nhức đầu.
Dù sao chuyện này cũng gấp, chỉ có thể từ từ điều chỉnh, tài cán không phải đứng đầu, mà trung thành mới là trọng yếu nhất, nghi ngờ có người dị tâm đều nhất luật tru diệt.
Lý Ngạo tàn nhẫn lãnh huyết và công chính, rất nhanh thu phục cả trên lẫn dưới Hắc Ưng đường.
Ba ngày sau đó, Lý Lâm Phủ tuyên bố thối lui khỏi Kim Nguyên thương minh, gia nhập Phúc Ngọc Thương Nhân Minh. Tin tức này làm thương nhân Trường An như chịu động đất.
Lý Lâm Phủ tại Kim Nguyên thương minh giữ chức vị phó Minh Chủ, làm sao có thời giờ quản lý thương minh. Tất cả đều là Vương Nguyên Bảo chủ trì đại cục.
Hắn đột nhiên tuyên bố thối lui gia nhập Phúc Ngọc Thương Minh, mà Dương Quốc Trung chưa bao giờ làm thương nhân thì lại gia nhập Kim Nguyên thương minh, thay Lý Lâm Phủ làm phó Minh Chủ.
Đám người khứu giác nhạy bén đã cảm thấy tập đoàn Lý Dương đã chính thức quyết liệt với phía đối phương.
Đối với Dương Quốc Trung vừa vô năng vừa tham lam, Đường Tiểu Đông thật sự hết chỗ nói. Vương Ngạo Phong bợ đỡ kẻ này, nhất định nếm mùi đau khổ, bởi đưa bao nhiêu hắn cũng không thỏa mãn.
Trước kia có một Lý Lâm Phủ chống đỡ, phụ thân Vương Nguyên Bảo che chắn. Hiện tại một người đã đi, một người trở mặt không thể áp chế Dương Quốc Trung. Gã sư tử há mồm một cái thì biết bao nhiêu bạc mới đủ, Vương Ngạo Phong đúng là khóc đến nỗi không còn nước mắt.
Tiểu tử này khôn khéo cả đời, hết lần này tới lần khác váng đầu lại đi bợ đỡ Dương Quốc Trung?
Đối với chánh sự, đối với việc lão trượng nhân cùng Dương Quốc Trung minh tranh ám đấu, Đường Tiểu Đông không tham dự cũng không hỏi tới. Cho đến khi hoàng thượng bắt hắn nói mới bất đắc dĩ lựa chọn.
Để ý tới bên này và ủng hộ bên kia, bởi vậy đắc tội cả với Dương Quốc Trung lẫn khiến trong lòng Lý Lâm Phủ khó chịu, không thể làm gì khác hơn là hướng lão trượng nhân chịu tội.
Mặc dù nữ tế không ủng hộ mình, nhưng chỉ cần không ngã về phía Dương Quốc Trung thì vẫn là nữ tế tốt của mình.
Cuộc sống cứ như vậy một ngày một ngày trôi qua, Đường Điềm, Hà Hiểu Nguyệt trước sau cũng có mang. Điều này khiến Đường Tiểu Đông cao hứng, đồng thời cũng thở dài buồn bã than thở.
Nếu toàn bộ lão bà mang thai sinh ra một đám nhi nữ, suốt ngày gọi cha, náo nhiệt cực kỳ, như thế mới là hạnh phúc của gia đình.
Chỉ là toàn bộ mang bầu thì không thể cùng phòng nữa, chỉ có một mình Kha Vân Tiên phụng bồi hắn, thực sự có chút khó chịu a.
Kha Vân Tiên vừa mừng lại vừa sợ, vận khí của nàng không tệ, có thể độc bá tướng công, nhưng chỉ có một người thể nào cũng bị hắn quần tới chết đi sống lại, không biết làm cách nào với vị tướng công ngày càng lợi hại này?
Liên tiếp mấy ngày, cả người Kha Vân Tiên mệt rã rời không bò xuống giường nổi, rất nhanh chúng nữ hiểu được là chuyện gì xảy ra. Biết chỉ bằng Vân Tiên tỷ không thể chống đỡ những chiêu thức lợi hại của tướng công, liền đẩy nha hoàn hồi môn của mình tới thông phòng giải vây cho nàng.
Thời đại này, nha hoàn thông phòng tương đương với tiểu thiếp tùy thời hầu hạ chủ nhân. Chỉ bất quá thấp hơn thân phận thiếp, coi như thân phận cao nhất trông đám nô tỳ.
Gặp phải chủ nhân không tốt, cộng thêm thê thiếp tranh giành tình nhân. Nếu có mang, e rằng sẽ bị đụng tay đụng chân phá đi, hoặc có sinh ra hài tử cũng bị lấy mất, cuối cùng cho lập gia đình rồi đuổi di.
Trăm phần nha hoàn trăm thông phòng đều đã không phải là tấm thân xử nữ, có người nguyện ý cưới cũng không tệ rồi. Nếu gả làm tiểu thiếp thì phần lớn có kết quả rất bi thảm.
Chỉ là chủ nhân tốt giống Đường Tiểu Đông trăm năm khó gặp, tự nhiên trong lòng tràn đầy vui mừng, bọn nha hoàn hầu hạ hết sức cẩn thận. Ít nhất, đối với các nàng mà nói nửa đời sau coi như có chỗ dựa vào.
Mà đối với Đường Tiểu Đông mà nói thì ăn sạch những nha hoàn thông phòng này có khác gì ra ngoài vừa đánh dã chiến vừa ăn vụng trộm đâu?
Chỉ là các lão bà không cho là như vậy, nha hoàn thông phòng hầu hạ nam chủ nhân. Đó là thiên kinh địa nghĩa, ban ngày ban mặt ngươi tuyên dâm cũng không có chuyện gì, rất bình thường rất hợp lý. Nhưng nếu dám ra ngoài hái hoa dại thì… Hừ hừ, sẽ không dễ dãi như thế đâu.
Đổ mồ hôi. Thời đại khác nhau khái niệm khác nhau, hiểu biết cũng bất đồng. Dù sao chiếm tiện nghi chính là Đường Tiểu Đông, chuyện tốt như thế một chút, kẻ ngu mới có thể cự tuyệt.
Hoắc Hàn Yên cũng mang thai, tiếp tục lưu lại Ngọa long sơn trang. Chỉ có một mình Như Ý, sợ rằng không chiếu cố được, hơn nữa cũng thật có lỗi với nàng.
Đường Tiểu Đông cắn răng một cái, tự mình đón nàng trở về trung tâm Ngu Nhạc.
Nhưng Hoắc Hàn Yên lại lo không an toàn sẽ liên lụy đến mọi người, đầu tiên không chịu trở về. Đường Tiểu Đông cứng rắn ôm nàng lên xe, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Trong lòng nàng vừa lo sợ bất an, đồng thời cũng ngọt ngào như vừa uống mật đường.
Một là lo lắng bị người khác phát hiện mật báo Lý Lâm Phủ hại mọi người. Hai là lo lắng chúng nữ không chấp nhận nàng, nhưng oan gia này bất cứ giá nào cũng bắt nàng đi khiến nàng có cảm giác vô cùng hạnh phúc. Ít nhất, nàng lựa chọn không nhầm, quản người khác nói cái gì, chỉ cần hắn yêu thương mình, vậy là đủ rồi.
Trung tâm Ngu Nhạc, lúc trước thủ vệ đông đảo, đề phòng sâm nghiêm, hôm nay lại càng đặc biệt, thủ vệ trạm gác nhiều gấp đôi, lại còn vận dụng một gian phòng bí mật.
Trang sức bày biện tại phòng bí mật nhìn là biết dành cho nữ tử khuê các, chẳng lẽ là chuẩn bị cho Lan Đình?
Không đúng nha, Lan Đình sao phải dùng phòng bí mật?
Cho dù xấu hổ khi còn chưa được gả tới đây thì nửa đêm lén lén lút lút tới cũng có thể mà. Dù sao tất cả mọi người đã biết chuyện của tướng công và nàng.
Ừm. Khẳng định là chuẩn bị cho một nữ nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng!
Người đáng chết này dám không hỏi ý các nàng đã mang dã nữ nhân về?
Trong lòng chúng nữ không khỏi tức giận, không thoải mái, chua vô cùng. Lôi Mị nghiến răng nghiến lợi chờ gã hoa tâm đại củ cải trở về tính sổ.
Đường Nhu đã mơ hồ đoán được phòng bí mật chuẩn bị cho người nào, trong lòng nhất thời bách vị tạp trần, có lo lắng, nhưng nhiều hơn là sự vui sướng.
Chúng nữ ngồi thẳng trong đại sảnh, giống như liên kết cùng nhau chuẩn bị thẩm phu.
Trong đại sảnh để vài ấm nước trên than lửa đỏ hồng, ấm áp như xuân. Chỉ là không khí trong sảnh lại làm cho người cảm giác rất lạnh, ít nhất Đường Tiểu Đông cũng cảm giác từng trận hàn khí từ lòng bàn chân xông thẳng trên đỉnh đầu.
Ánh mắt bất mãn của chúng nữ oanh tạc khiến mồ hôi lạnh của hắn ứa ra, trong lòng hắn chột dạ từng đợt, chỉ là vì Hoắc Hàn Yên, đành phải cố kiên trì chống đỡ.
Hai nữ nhân xinh đẹp, mặt che khăn lụa đen, lộ ra hai mắt, chúng nữ không khỏi ngẩn ngơ.
Hoắc Hàn Yên dịu dàng phúc lễ:
- Hàn Yên thỉnh an chư vị tỷ tỷ.
Như Ý đi theo hành lễ:
- Ra mắt chư vị Thiếu nãi nãi.
Mặc dù Đường Tiểu Đông không so đo danh phận hay thê thiếp gì cả, nhưng Hoắc Hàn Yên lại cảmẠmọi việc đều có thứ tự đến trước và sau. Chư nữ bên trong
phòng khách đều do tướng công quang minh chánh đại cưới vào Đường gia. Mà nàng không thể, đây là tiếc nuối lớn nhất trong lòng nàng.
Đường Nhu phản ứng đầu tiên, tiến lên nắm tay Hoắc Hàn Yên:
- Hàn Yên tỷ.
Hai người là âm luật thượng tri âm, cầm tiêu hợp tấu, ăn ý dị thường, đã sớm là tâm tư tương thông.
Hoắc Hàn Yên cởi áo khoác da cừu, lộ ra cái bụng hơi gồ.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Nhu cười nhẹ, thở ra một hơi.
Mang bầu đúng là một lý do vô cùng tốt.
Lôi Mị tàn nhẫn trợn mắt nhìn Đường Tiểu Đông một cái, ôm cái bụng to bước lên kéo tay Hoắc Hàn Yên nói:
- Hàn Yên tỷ, mấy ngày nay cực khổ cho tỷ rồi.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Hàn Yên đỏ lên, ẩn ẩn có nước mắt chớp động.
Thật ra thì có mấy lời không cần nói rõ, xác thực cũng làm cho mọi người hiểu được ý nghĩa mà cảm động.
Cử động của Lôi Mị lần này đại biểu cho các tỷ muội tiếp nhận nàng, hơn nữa ngày đó nàng chạy trốn không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Cả ngày lo lắng đề phòng, rất lâu mới gặp Đường Tiểu Đông một lần. Cuộc sống thật sự rất cay đắng.
Nguyên lai vụ án bắt cóc là...
Lý Đằng Giao vẫn có chút phản ứng không kịp, Hoắc Hàn Yên đi lên trước, hướng về phía nàng dịu dàng khẽ chào:
- Đằng Giao, di... Hàn Yên thật xin lỗi ngươi cùng... Cha ngươi...
Đường Tiểu Đông đi lên phía trước, ôm Lý Đằng Giao vào trong lòng, ôn nhu nói:
- Đằng Giao, ta yêu Hàn Yên, tựa như yêu nàng rất nhiều. Ta không cách nào bỏ qua, không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi phụ thân nàng. Thật xin lỗi.
Lý Đằng Giao nhào vào trong lòng ngực của hắn ô ô khóc rống, điều này ngược lại làm cho tất cả mọi người thở phào một hơi.
Khóc, có nghĩa cam chịu, cũng có nghĩa là chấp nhận.
Cửa ải cuối cùng đã qua, Đường Tiểu Đông thở phào một hơi, bàn tay to khẽ vuốt ve sau lưng Lý Đằng Giao muốn an ủi nàng.
Chúng nữ thức thời lặng lẽ rời đi, mang theo chủ tớ Hoắc Hàn Yên đi chuẩn bị xong tân phòng.
Bụng người ta cũng lớn, hơn nữa tướng công đã bày ra bộ dạng bất cứ giá nào, vậy không bằng dứt khoát hào phóng, khỏi khiến người ta cười chê mình nhỏ nhen.