Trong đại sảnh không còn ai, Đường Tiểu Đông ôm ấp vuốt ve Lý Đằng Giao. Ba tấc lưỡi bắt đầu phun nước miếng, nói tới nỗi làm người ta nổi cả da gà, vô cùng buồn nôn, lúc này mới dụ nàng nín khóc mỉm cười.
Chuyện cũng đến nước này, nếu nói cho phụ thân biết, chẳng phải là hại Đông ca ca cùng các tỷ muội?
Ừm. Thật ra thì Cửu di nương cũng mệnh khổ. Từ ngày gả cho phụ thân, cả sầu khổ không vui. Chưa từng thấy trên mặt nàng có vẻ tươi cười, thay vì cố tình chia rẽ một đôi uyên ương ân ái mặn nồng, chẳng thà thành toàn bọn họ.
Còn nữa, nếu chia rẽ bọn họ, cũng chẳng khác gì là đoạn tuyệt hạnh phúc chung thân của mình. Nàng có thể có lựa chọn sao?
Có lẽ, đây là trời cao an bài thôi...
Đột nhiên nàng “nha” một tiếng thấp giọng hô, toàn thân căng thẳng run rẩy.
Ma thủ của Đông ca ca từ ôm ấp chuyển lên song phong của nàng mà vò loạn lên.
Đã lâu không có cảm giác quen thuộc này khiến nàng không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, toàn thân mềm yếu vô lực.
Nếu nói nàng không muốn rõ ràng là giả, bất quá chỉ sợ vận động kịch liệt sẽ ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng.
Nàng thở dốc nói:
- Đông ca ca, chàng làm vậy sẽ hại chết Đằng Giao đó...
Cảm giác được tuyệt thế thần binh đầy hung ác sát khí, nàng bất đắc dĩ nói:
- Đông ca ca, chàng tìm Vân Tiên tỷ đi.
Nói xong liền đẩy Đông ca ca vào phòng Vân Tiên tỷ.
Thân thể vẫn còn tê tê dại dại, trong lòng rục rịch dậy sóng. Nàng tự nhủ:
- Đông ca ca, bị chàng hại chết rồi...
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đột nhiên sáng ngời, mang theo nụ cười quỷ dị, sau đó là mấy phần xấu hổ và ngượng ngùng.
Điềm Nhi từng kể chuyện song phi cùng với Kim Thuận Cơ, nghe nói nàng ta chỉ thích nữ nhân, không bằng lôi kéo Điềm nhi. Coi như biến tướng của phát tiết.
Từ đó, chủ tớ Hoắc Hàn Yên liền định cư tại trung tâm Ngu Nhạc, nhưng không thể để người ngoài biết, luôn luôn cư ngụ ở phòng bí mật. Chỉ là luôn có người đến nói chuyện phiếm, càng thường xuyên có tướng công bầu bạn. Kiều nhan tươi như hoa, nụ cười bao hàm ngọt ngào hạnh phúc, không bút mực nào miêu tả nổi.
Chuyện của Hàn Yên đã giải quyết, còn có Phượng Cô Cô, Trưởng công chúa Ngọc Chân, Dương quý phi. Thật là đau đầu, hiện tại chưa nghĩ ra biện pháp gì tốt, tạm thời cứ kéo dài thời gian đã.
Cuối cùng chính là Lan Đình, nàng đã trở về Dĩnh Châu, Đường Tiểu Đông không thể dứt việc đi tìm nàng. Cho nên chỉ có thể thư từ qua lại, trong đó không thể thiếu tình ý chàng chàng thiếp thiếp khiến người ta nổi cả da gà, tệ hơn là buồn nôn.
Đã là phu thê rồi, hơn nữa thường xuyên song phi 3P, buồn nôn tự nhiên là chuyện rất bình thường.
Một ngày kia, Đường Tiểu Đông nhận được thư tình của Lan Đình, hắn cười híp mắt mở ra nhìn thì thấy chỉ có một bài thơ.
Đổ mồ hôi, đây không phải là làm khó cho lão tử sao?
Thật sự không rõ là gì ý tứ gì, không thể làm khác hơn là lặng lẽ tìm Hoắc Hàn Yên, nhờ nàng hỗ trợ.
Ôm cái bụng bầu, Hoắc Hàn Yên đọc xong bài thơ liền cười ha ha không dứt, gấp đến độ Đường Tiểu Đông liên tiếp thúc giục nàng nhanh chóng giải thích.
Hoắc Hàn Yên thấp giọng cười nói:
- Chàng không phải là đại thi nhân sao, còn tới hỏi người ta?
Đại thi nhân chó má gì, tất cả đều là đạo văn cổ nhân có tên tuổi dụ dỗ các nàng thì có!
- Cái này... Cái kia...
Đường Tiểu Đông xoa xoa tay, nét mặt đỏ lên, ấp úng nói:
- Ta sợ… Sợ hiểu nhầm ý của Đình Nhi thì thật sự phiền toái…
- Nữ nhân các nàng tâm tư tinh tế, dễ hiểu nhau hơn mà. Hắc hắc.
Lý do lấy cớ rất hay, Hoắc Hàn Yên cũng không hoài nghi, cười nhẹ nói:
- Đình muội đợi không được, thúc dục chàng tới cửa cầu hôn nhanh một chút.
Thì ra là như vậy...
Đường Tiểu Đông mừng rỡ như điên, ôm lấy Hàn yên điên cuồng, gặm vò loạn lên, khiến cho kiều nhan Hoắc Hàn Yên ửng đỏ, mắt phượng hàm xuân, thở gấp không dứt.
- Oan gia nha, chàng muốn hại chết người ta.
Hoắc Hàn Yên chịu không được, tàn nhẫn quyết tâm đẩy hắn ra cửa.
Xuân về hoa nở, Đường Tiểu Đông gọi bà mai nổi danh nhất thành Trường An tới, chỉ vào nghìn lượng bạc trên bàn:
- Nếu hôn sự với Lan gia thành thì một nghìn lượng này là của ngươi!
Tác hợp thành công một mối hôn sự, bình thường nhiều lắm là mười lượng bạc.
Hào phóng lắm thì được trăm lượng năm mươi lượng, một nghìn lượng phần thưởng đối bà mai mà nói là con số thiên văn.
Bà mai nhìn một nhìn lượng bạc trắng, nước miếng cũng chảy ra. Sau đó mãnh liệt phun nước miếng vuốt đuôi Đường Tiểu Đông, cái gì là Phan An trên đời, văn võ toàn tài, độc nhất vô nhị, suýt nữa khiến những người bên cạnh phải nôn mửa.
Đường Tiểu Đông nghe được da gà cũng nổi lên, chỉ là bà mai tài ăn nói, không hổ là bà mai số một thành Trường An.
Bà mai dưới sự hộ tống của một đội hộ vệ, mang theo không ít lễ vật giá trị liên thành cùng mấy vò rượu ngon lên đường.
Lan lão nhạc phụ tương lai mê rượu ngon, trong tay Đường Tiểu Đông còn bốn vò Nữ Nhi Hồng ủ trăm năm. Đây chính là tuyệt kỹ áp hòm cuối cùng của hắn, vạn nhất bà mai thất bại thì chỉ có thể tự mình xuất chiêu.
Nhìn hắn khẩn trương như thế, chúng nữ đảo cặp mắt trắng. Con vịt cũng nấu chín, còn có thể bay đi nơi nào?
Sau nửa tháng, bà mai xám xịt trở lại, lễ vật, mấy vò rượu ngon cũng đem trở về, khiến cho chúng nữ mở rộng tầm mắt.
Đầu sư tử kia thật đúng là quật cường!
Hỏi kỹ bà mai mới biết, Lan gia không muốn gả nữ nhi tới đây làm thiếp. Đây chính là vấn đề mặt mũi Lan gia.
Đổ mồ hôi. Mặc dù Đường Tiểu Đông không để ý tới cái gì thê thiếp, các đại tiểu lão bà nhất luật ngang hàng, nhưng mà quan niệm xã hội phong kiến, cưới hỏi đàng hoàng trước là chính thất, những người cưới sau đều là thiếp.
Lan gia tại Dĩnh Châu cũng là danh môn vọng tộc, nữ nhi bảo bối lập gia đình làm thiếp, ít nhất cảm giác khiến Lan gia mất hết mặt mũi. Hơn nữa Lan Đình dung mạo vô song, ôn nhu hiền thục, bà mai đến cầu hôn nhiều đến nỗi đạp nát cả cửa vào, còn sợ không ai thèm lấy sao?
Gả cho Đường gia cũng được, nhưng phải bỏ toàn bộ lão bà lớn nhỏ. Đây là điều kiện duy nhất của Lan gia.
Khẩu khí cuồng thật. Lôi Mị, Đường Sương đều lộ ra vẻ mặt bất mãn.
Đường Tiểu Đông không thể không phí miệng lưỡi dụ dỗ một phen mới hạ được cơn bất mãn trong lòng chúng nữ.
Đầu cuồng sư kia thật sự ngoan cố, đã vậy lão tử tự thân xuất mã.
Đường Tiểu Đông xin nghỉ, mang theo lễ vật cùng hai vò Nữ Nhi Hồng trăm năm lên đường. Hai vò khác trong lúc hắn không cẩn thận đã uống sạch.
Vũ Công hầu tự mình tới cửa cầu hôn, rất nhanh liền truyền khắp Đại Đường. Rất nhiều người không khỏi ao ước được như Lan gia, các khuê nữ thì thở dài tại sao mình lại không tốt số như vậy?
Vũ Công hầu giá lâm Dĩnh Châu, Dĩnh Châu Tiết Độ Sứ đại nhân suất lĩnh văn võ quan viên dưới tay ra khỏi thành mười dặm nghênh đón. Quân đội cũng xuất động ba vạn, cộng thêm dân chúng đường hẻm hoan nghênh cùng quan sát. Nếu so sánh, chỉ sợ ngay hoàng thượng đi tuần cũng chưa hẳn đã long trọng náo nhiệt như thế.
Gióng trống khua chiêng, đây cũng là một trong những kế sách của ta.
Lão tử muốn cưới Lan đại tiểu thư, ai dám đoạt với lão tử, muốn ngươi nhìn xem!
Quả thật tin tức này vừa truyền đi, vốn đám công tử ca đối với Lan Đình ái mộ không dứt cũng bị dọa sợ đến ngay cả ý niệm cầu hôn trong đầu cũng không dám.
Vũ Công hầu danh chấn thiên hạ, oai phong tứ hải. Dám tranh sao?
Tiết Độ Sứ Trần Dĩnh Châu rất khôn ngoan, hắn tự mình phụng bồi Đường Tiểu Đông đến Lan gia cầu hôn.
Vũ Công hầu cùng Tiết Độ Sứ đại nhân đại giá quang lâm, toàn bộ trên dưới Lan gia kinh động. Phu thê Lan Tinh Lâu Ngô Mẫn Đình mang theo một đôi nữ nhi bảo bối ra khỏi trang viên mười dặm nghênh đón.
Khách sáo một phen, Đường Tiểu Đông sai người đưa lên hai vò rượu ngon hầu như trên đời không có.
Nắp vừa mở ra, cả đại sảnh lập tức tràn ngập sự tinh khiết và hương thơm say đắm lòng người.
Lan Tinh Lâu là một tửu quỷ, vừa ngửi mùi vị kia liền biết vò rượu ít nhất ủ bảy tám chục năm trở lên. Quả nhiên là hảo tửu thế gian ít có.
Vội vã uống một ngụm khen rượu ngon.
Đường Tiểu Đông cười tủm tỉm nói:
- Bá phụ, đây là nữ nhi hồng trăm năm, thế gian chỉ có hai vò này, tiểu chất đưa tới hiếu kính bá phụ ngài.
Lan Tinh Lâu nuốt nước miếng, cười ha ha nói:
- Đường huynh đệ, vậy lão ca ta không khách khí.
Đường Tiểu Đông nghe được lông mày cau chặt.
Lúc trước nói rõ là thân phận tiểu bối, không phải là huynh đệ. Nhưng thanh âm Đường huynh đệ này thoáng cái là kéo bối phận hai người đến rất gần, coi như thân cận không ít.
Chỉ là nếu xưng huynh gọi đệ, hắn chẳng phải là biến thành cùng bối phận với Lan Tinh Lâu, cũng thành trưởng bối của Lan Đình rồi sao?
Con bà nó là con gấu, lão tiểu tử chơi xấu xa!
Đường Tiểu Đông cười ha hả một tiếng:
- Tiểu chất biết bá phụ thích rượu ngon, cho nên sai người tìm khắp Đại Giang nam bắc. Thật vất vả mới tìm được. Ha hả.
- Như vậy đa tạ Đường huynh đệ, ha ha.
Một người tự xưng tiểu chất, một người gọi huynh đệ.
Thật là rối loạn.
Kháo. Không nói chuyện phiếm cùng hắn nữa!
Đường Tiểu Đông đứng lên, khom mình hành lễ đối với phu thê Lan Tinh Lâu, biểu lộ thiện ý. Hơn nữa cường điệu nói rằng trong nhà hắn không phân biệt thê thiếp, tất cả đều là đối xử bình đẳng.
Siêu cấp hôn lễ tại Trường An đã sớm truyền khắp thiên hạ. Đối với hành động kinh người phá vỡ nhận thức chung của người khác, mọi nữ nhân đều cảm thán không thôi. Quỷ tài Đường công tử thật là kỳ nhân trăm năm khó gặp, nếu có thể gả cho hắn thì có chết cũng không tiếc nuối.
Lan Tinh Lâu lắc đầu nói:
- Tuy Đường huynh đệ nói như vậy, nhưng lý niệm của thế tục đã thâm căn đế cố. Gả vào sau chính là thiếp, dù sao Lan gia ta cũng có mặt mũi, thứ cho lão ca ta không thể đáp ứng.
Đầu sư tử quật cường này thật làm cho không thể nào thuyết phục, Đường Tiểu Đông không thể làm gì khác hơn là quay đầu hướng về phía Ngô Mẫn Đình, khom
người nói:
- Bá mẫu, tiểu chất cùng Lan muội đã định chung thân, biển cạn đá mòn không thay đổi, mong rằng bá mẫu thành toàn.
Một bên Tiết Độ Sứ trương Thái Thú cũng thuận nước đẩy thuyền nói:
- Đúng vậy a, môn đăng hộ đối, ân ái mặn nồng, hai vị có thể nào nhẫn tâm gậy đánh uyên ương, chia rẽ hai người bọn họ?
Ngô Mẫn Đình mặt lộ vẻ khó khăn, bất đắc dĩ nhìn tướng công của mình.
Sắc mặt Lan Tinh Lâu cau lại, quả quyết nói:
- Không được!
Vẻ mặt Đường Tiểu Đông đau khổ hỏi:
- Rốt cuộc bá phụ muốn tiểu chất làm gì mới bằng lòng đáp ứng?
Lan Tinh Lâu nghiêm mặt nói:
- Ngươi bỏ toàn bộ những nữ nhân trong nhà thì Đình Nhi nhà ta sẽ gả cho ngươi!
Bỏ vợ, điều này có thể sao?
Đường Tiểu Đông khom người nói:
- Tiểu chất to gan so sánh, bá phụ bá mẫu đừng trách tội. Tỷ như… Chẳng qua là tỷ như, vạn nhất bá phụ coi trọng một vị nữ tử...
Lời còn chưa nói hết, vẻ mặt Ngô Mẫn Đình đã lộ ra vẻ khẩn trương, hung hăng nhìn chằm chằm trượng phu của mình, mà vẻ mặt Lan Tinh Lâu lộ lúng túng.
Đường Tiểu Đông giật mình trong lòng, sẽ không thực sự có chuyện như vậy chứ?
Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng, lần nữa chắp tay bồi tội:
- Bá phụ bá mẫu chớ trách, tiểu chất chẳng qua là giả dụ thôi. Vạn nhất bá phụ cùng nàng kia thật lòng yêu nhau, chẳng lẽ cũng phải bỏ Ngô bá mẫu mới cưới sao?
Sắc mặt Ngô Mẫn Đình rất khó coi, nét mặt già nua của Lan Tinh Lâu đỏ lên, lão ấp úng nói:
- Điều này sao có thể...
Đường Tiểu Đông liều mạng ứng tiếng:
- Đúng vậy đúng vậy a, vợ tào khang không thể vứt bỏ. Bá phụ đối bá mẫu yêu thương sâu sắc...
Ngô Mẫn Đình cau mặt, hừ nhẹ một tiếng.
Âm thanh hừ nhẹ này nói rõ Lan Tinh Lâu thật là có một tình nhân.
- Nói hưu nói vượn…
Nét mặt già nua của Lan Tinh Lâu đỏ lên, chỉ là tiếng quát này giống như kiểu chột dạ, càng khiến Đường Tiểu Đông xác định có sự việc như vậy.
Thật ra thì khi còn trẻ tuổi Lan Tinh Lâu cuồng ngạo, phóng đãng không kềm chế được, từng cùng mấy hồng nhan giang hồ có quan hệ mập mờ. Nhưng dưới áp lực của phụ mẫu cùng gia tộc, bất đắc dĩ mới cưới Ngô Mẫn Đình thuộc vọng tộc Dĩnh Châu làm vợ.
Mấy hồng nhan tri kỷ của lão trước sau lập gia đình, duy chỉ có có một người đến nay còn đang si ngốc đợi chờ, đó chính là Lôi Di Trữ của Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia. Đó chính là Tứ cô cô của Lôi Mị.
Lôi Di Trữ vứt bỏ thân phận nguyện làm tiểu thiếp, nhưng hết lần này tới lần khác Ngô Mẫn Đình là một bình dấm chua, chết sống không chịu cho tướng công cưới thê, lấy cái chết ép lão, làm cho Lan Tinh Lâu thật không dám dính vào.
Dẫu Lan Tinh Lâu cùng Lôi Di Trữ đã chia lìa nhưng trong lòng vẫn còn vương tơ, khó có thể bỏ nhau. Hai người chỉ có thể lặng lẽ hẹn hò, nhưng không biết năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành tâm nguyện.
Thật ra thì những chuyện này trong giang hồ cũng không phải là bí mật gì, chỉ bất quá Đường Tiểu Đông chưa nghe nói qua mà thôi.
Trong lúc vô tình hắn lại vạch trần vết sẹo cũ của Lan Tinh Lâu, vẻ mặt Ngô Mẫn Đình đố kỵ, Lan Tinh Lâu lúng túng, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Đường Tiểu Đông.
Đường Tiểu Đông khẩn cầu mấy lần, Lan Tinh Lâu đều lấy khuôn mặt quả quyết cự tuyệt. Dường như muốn nói dù nữ nhi không ai thèm lấy cũng không gả cho ngươi.
Trong lòng Đường Tiểu Đông đã có chú ý, lập tức cáo lui, tạm thời ở tại phủ Thái Thú.
Hắn chào hỏi Thái Thú đại nhân, có lẽ nửa đêm Lan Đình sẽ vào phủ để gặp mặt, hắn phân phó vệ sĩ bên trong phủ rời đi.
Thái Thú đại nhân rất sảng khoái rút ba tầng trạm gác bên trong phủ cùng đội bảo vệ trong bóng tối, tiện cho việc Lan Đình xuất nhập.
Thật ra thì với thân thủ của Lan Đình, những vệ sĩ kia há có thể phát hiện?
Đường Tiểu Đông mở rộng cửa sổ ra, lại bày một bàn tiệc rượu, hai cặp bát đũa, ngồi ở bên cạnh bàn chờ nàng.
Lan Đình theo cửa sổ chui vào, hai người thật lâu không ở cùng nhau, khó tránh khỏi ôm hôn thắm thiết. Mãi cho đến nghe được bụng Đường Tiểu Đông phát ra thanh âm kháng nghị mới thôi.
Lan Đình sâu kín thở dài một tiếng, mẫu thân có chút động tâm, nhưng phụ thân lại chết sống không đáp ứng hôn sự này. Tâm tình của nàng không tốt, ăn không ngon, đó cũng là phản ứng bình thường.
Nàng dừng đũa, ngồi ở bên cạnh bàn phụng bồi Đường Tiểu Đông ăn cơm. Sơn hào hải vị căn bản không làm cho nàng cảm thấy muốn ăn, chỉ là Đường Tiểu Đông gặm lấy gặm để, khiến cho Lan Đình mở to hai mắt nhìn.
Đường Tiểu Đông hì hì cười hỏi:
- Nhìn cái gì, còn chưa nhìn đủ sao?
Kiều nhan Lan Đình khẽ đỏ lên, “xí” một tiếng, nàng thở dài nói:
- Giờ mà chàng còn có tâm tư nói đùa?
Cơm nước no nê, Đường Tiểu Đông ôm nàng ngồi ở bên giường, ha hả cười nói:
- Ta có một phương pháp, có lẽ sẽ thuyết phục được phụ thân nàng, chỉ là phải hiểu rõ một số chuyện lúc trước mới được.
- Phương pháp gì?
Lan Đình kích động thúc giục hắn nói nhanh một chút.
Một hỏi một đáp, Đường Tiểu Đông mới biết nữ tử mờ ám của Lan Tinh Lâu dĩ nhiên là cô cô Lôi Di Trữ, cái này dễ làm hơn rồi.
Nhiệm vụ Lan Đình là ở trước mặt phụ thân tỏ vẻ không phải Đường Tiểu Đông thì không lấy chồng, nếu không tình nguyện xuất gia là làm quan (nữ đạo sĩ ý). Còn Đường Tiểu Đông thì đi thuyết phục Tứ cô cô, thay nàng truyền lời gọi Lan Tinh Lâu đến gặp mặt.
Theo suy đoán của Đường Tiểu Đông thì mấu chốt chuyện này là Ngô Mẫn Đình.
Giải quyết nàng thì mọi sự ok, Lan Tinh Lâu cùng Tứ cô cô yêu nhau mười mấy năm, yêu tới nỗi chết đi sống lại. Thúc đẩy chuyện tốt của họ, cũng có thể làm lão đáp ứng hôn sự của hắn và Lan Đình.
Lan Đình tâm hoa nộ phóng, chủ động dâng môi thơm, hai người cách biệt đã lâu, tự nhiên muốn tận tình phóng túng hết sức. Mãi cho đến trời sáng, Lan Đình mới lặng lẽ rời đi.
Lôi Di Trữ ẩn cư tại một thôn trang nhỏ phía nam Dĩnh Châu, làm như vậy là để có chỗ cùng người yêu hẹn hò, bị Lan Đình phát hiện.
Theo địa chỉ mà Lan Đình nói, rất nhanh Đường Tiểu Đông tìm được Tứ cô cô.
Lôi Di Trữ mặc áo vải bình thường, hoàn toàn là trang phục nữ tử nông thôn, nhưng cũng khó che giấu dung mạo xinh đẹp cùng khí chất thoát tục của nàng.
Chuyện Đường Tiểu Đông phô trương thanh thế đến Lan gia cầu hôn, cuối cùng bị cự tuyệt, Lôi Di Trữ làm sao không biết. Hai người coi như là người một nhà, lời khách sáo toàn bộ miễn, chỉ là Đường Tiểu Đông có thể tìm tới này làm cho nàng có chút giật mình.
Vẻ mặt Lôi Di Trữ đau khổ, thở dài nói:
- Tiểu Đông, cô cô thật sự không thể ra sức.
Ngay cả chuyện của bản thân cũng không xử lý được, sao có thể giúp Đường Tiểu Đông? Hai người có thể coi là là đồng bệnh tương liên.
Đường Tiểu Đông mỉm cười thần bí nói:
- Tiểu chất có một kế, không chỉ thúc đẩy chuyện tốt của Trữ cô cô mà chuyện tốt của tiểu điệt cũng được như nguyện.
Biết chuyện của mình và Lan Tinh Lâu, người khác đã sớm rõ ràng, nhưng kiều nhan của Lôi Di Trữ không khỏi ửng hồng lên. Chỉ là lời của Đường Tiểu Đông nói làm cho tim nàng đập thình thịch.
Đường Tiểu Đông thở dài hành lễ:
- Chỉ cần Trữ cô cô chịu phối hợp, chuyện tốt liền có thể thành công, chỉ là có thể phải ủy khuất Trữ cô cô.
Mười mấy năm đau khổ chờ chực như vậy là vì cái gì? Chỉ cần chuyện tốt thật thành, chịu chút ủy khuất có là gì đâu.
Nhưng mà kế sách của Đường Tiểu Đông thật sự có chút xấu xa hạ lưu, Lôi Di Trữ nghe được xấu hổ mãi không dứt.
Nhưng nghĩ kỹ thì thật đúng là có thể làm, cuối cùng cũng không nghĩ thêm nhiều, đỏ mặt cắn răng đáp ứng.
Ngày thứ ba, Đường Tiểu Đông cùng Lan Tinh Lâu gặp mặt ở một khu rừng rậm ngoài thành, bốn phía do Lãnh Huyết Địa Sát coi chừng, không ai nào có thể nghe được hai người nói chuyện với nhau.
Ngày trước bị Đường Tiểu Đông vạch trần vết sẹo cũ. Sau khi họ đi, bình dấm chua lão bà vừa khóc vừa náo khiến cho hắn bể đầu sứt trán, trong lòng tự nhiên khó chịu. Giờ thấy Đường Tiểu Đông, sắc mặt rất khó coi.
Đường Tiểu Đông lười so đo với hắn những thứ kia, không nói chuyện mà trực tiếp đa một cái bao bố cho Lan Tinh Lâu.
Lan Tinh Lâu nhất thời khó hiểu, mở ra nhìn thì lập tức ngây dại.
Trong bao vải bao chính là mấy vật phẩm trang sức của nữ nhân, những thứ này quá quen thuộc với lão. Là do chính tay hắn mua tặng cho Lôi Di Trữ, hôm nay trả lại toàn bộ.
Hắn biến sắc, gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy Đường Tiểu Đông :
- Ngươi dám bắt nàng?
Sắc mặt Đường Tiểu Đông trầm tĩnh không nói chuyện, mà chỉ chỉ cái đôi tay to lớn đang nắm lấy hắn.
Lan Tinh Lâu hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hắn uy hiếp:
- Nếu Di Trữ xảy ra chuyện gì, ta nhất định không buông tha ngươi!
Lời nói rất tàn nhẫn, tay to cũng buông ra.
Đường Tiểu Đông sửa sang lại xiêm y, mỉm cười nói:
- Nàng là cô cô ta, ta sao dám bất kính với nàng?
Lan Tinh Lâu là nhất thời hồ đồ, thật không nghĩ tới tầng quan hệ này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lão gấp giọng hỏi:
- Di Trữ đi đâu?
Đường Tiểu Đông lắc đầu than thở, không biết là không biết hay là không muốn nói, tự nhủ:
- Đáng thương Trữ cô cô, sống uổng mười mấy năm thanh xuân. Ai, thật đáng thương!
Nét mặt già nua của Lan Tinh Lâu đỏ lên, giống gà trống bại trận ủ rũ cụp đầu, tinh thần suy sụp không muốn nói gì.
Quả thật, người ta sống uổng mười mấy năm thanh xuân, mà hắn lại không cách nào cho người ta một câu trả lời thỏa đáng. Thật sự quá xấu hổ.
Một nữ nhân, trong cuộc đời có thể có mấy lần mười mấy năm?
Nét mặt già nua của Lan Tinh Lâu hiện lên thần sắc xấu hổ.
- Bá phụ, tiểu chất có một kế có thể thúc dục chuyện tốt của ngài cùng Trữ cô cô!
Lan Tinh Lâu nhất thời có chút phản ứng không kịp, cho là lỗ tai của mình nghe lầm.
Đường Tiểu Đông mỉm cười nói:
- Tiểu chất nói là, tiểu chất có một diệu kế khiến cho bá mẫu cam tâm tình nguyện gật đầu đồng ý gả Trữ cô cô tới đây!
- Thật sao?
Lan Tinh Lâu kích động nắm hai vai Đường Tiểu Đông:
- Kế tốt là gì?
Kháo, lực tay của lão gia nầy ghê gớm thật, tựa hồ muốn bẻ gãy xương vai của hắn.
Thấy vẻ mặt Đường Tiểu Đông thống khổ, Lan Tinh Lâu phát giác tự mình thất thố.
Lão vội vàng buông tay, cười lấy lòng:
- Hiền chất, bá phụ nhất thời kích động vạn phần. hắc hắc...
Vẻ mặt Đường Tiểu Đông đau khổ, liều mạng xoa bả vai mình.
Lan Tinh Lâu thở dài sau đó khom người:
- Hiền chất a, van xin ngươi đừng thừa nước đục thả câu với bá phụ.
Vẻ mặt vội vã của lão làm trong lòng Đường Tiểu Đông cười trộm không dứt: Lần này đến phiên ngươi van xin ta sao? Hắc hắc.
Hắn ấp a ấp úng nói:
- Tiểu chất thúc đẩy hảo sự của bá phụ, vậy chuyện của tiểu chất…
Lan Tinh Lâu nào phải người ngốc, sao có thể không biết ý tứ của hắn. Sắc mặt lão đột nhiên biến đổi, mắt hổ bạo phát ra thần quang khiếp người.
Đường Tiểu Đông không đổi sắc mặt, nghênh đón ánh mắt của lão.
Hai người trợn mắt nhìn nhau thật lâu, Lan Tinh Lâu hung hăng một dậm chân:
- Coi như tiểu tử ngươi xảo quyệt!
Trong lòng Đường Tiểu Đông mừng rỡ chỉ muốn cười to mấy tiếng, chỉ là trên mặt lại giả bộ đáng thương nói:
- Tiểu chất tuyệt không dám khi phụ Đình muội, nếu như tương lai thay lòng đổi dạ, không cần ngài xuất thủ, Đình muội tự mình là được…
Hữu chưởng của hắn kéo co dưới cổ.
Lan Tinh Lâu bất đắc dĩ thở dài, tiểu tử ghê tởm này dám uy hiếp lão. Lão quả quyết sẽ không dùng hạnh phúc chung thân của nữ nhi để đổi lấy sự vui vẻ của lî Chỉ là ngày hôm trước, nữ nhi rõ ràng biểu lộ không phải tiểu tử hỗn trướng này thì không lấy chồng, nếu ép buộc sẽ cắt tóc làm ni cô.
Chắc chắn tiểu tử này đã thông đồng với nữ nhi bảo bối của mình?
- Người đang ở đâu?
Người lão nói chính là Lôi Di Trữ.
Đường Tiểu Đông cười nói:
- Trữ cô cô tạm thời không muốn gặp ngài.
Lan Tinh Lâu không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thầm hô nguy hiểm thật.
Nếu bản thân không đáp ứng, Di Trữ liền đi xa mai danh ẩn tích. Từ đó không gặp lại hắn, trả lại đồ vật chính là biểu lộ ý này.
Tuy Di Trữ có ý cưỡng bức, nhưng cũng là bị bất đắc dĩ. Muốn trách chỉ có thể trách chính mình vô năng, không thể cho nàng một cái danh phận.
- Tốt lắm, có thể nói ra kế hoạch của ngươi.
Lan Tinh Lâu hoàn toàn đầu hàng.
Đường Tiểu Đông khẽ cười nói:
- Bá phụ ngài chỉ cần tìm cách để bá mẫu đi ra ngoài là được.
Lan Tinh Lâu nhướng mày:
- Vậy chuyện sau đó?
Đường Tiểu Đông ha ha cười một tiếng, nháy mắt đáp:
- Nói ra toàn bộ sẽ không linh.
Lan Tinh Lâu giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì, ai bảo hắn không nghĩ ra được phương pháp xử lý, cuối cùng bị tiểu tử này uy hiếp?
Hắn không yên lòng hỏi:
- Ngươi dám cam đoan?
- Bá phụ xin yên tâm, tuyệt đối thành công, sẽ không đả thương bá mẫu!
Đường Tiểu Đông vỗ ngực đảm bảo, nhưng trong lòng thì có chút chột dạ. Vạn nhất Ngô Mẫn Đình thật sự muốn chết, vậy hắn cũng không dám bảo đảm.
Lan Tinh Lâu tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, có cho ngươi vài cái gan cũng không dám để cho Mẫn Đình có gì ngoài ý muốn.
Đều là lão phu lão thê, nếu nói là không ân ái, đó mới là quái sự. Chỉ bất quá lão bà ăn giấm một chút khiến cho hắn có chút không chịu được mà thôi.
o0o
Trong thành Dĩnh Châu, Lưu Phương Các là một kỹ viện nhỏ không có danh khí gì.
Hôm nay, mấy người nghênh ngang đi vào kỹ viện, kẻ cầm đầu thân hình cao lớn. Chỉ là sắc mặt tái nhợt không chút biểu tình, đi theo bên cạnh hắn một thiếu niên răng trắng môi hồng rất tuấn mỹ.
Chỉ xem quần áo, nhìn mấy đả thủ hộ vệ đi theo phía sau cũng biết là chủ nhân có tiền.
Lão bản mừng rỡ, vội vàng chào hỏi và gọi các cô nương đi ra ngoài tiếp khách.
Kỹ viện này không có danh khí gì, tuy các cô nương có vẻ thùy mị, xinh đẹp nhưng chỉ là hoa tàn bướm ít.
Khách nhân xuất thủ hào phóng, lại không khó chiều. Tùy ý chọn lấy hai nữ nhân thùy mị rồi vào phòng, mấy hộ vệ đả thủ đứng ở ngoài cửa như mấy môn thần, người nào cũng không cho tới gần.
Hai cô nương muốn thay khách cởi áo nới dây lưng, khách nhân thân hình cao to trừng mắt:
- Các ngươi tự mình chơi, chúng ta chỉ nhìn!
Chỉ nhìn không chơi? Khẩu vị của khách nhân này thật kỳ quái…
…
Chỉ là các nàng hầu hạ biết bao nhiêu khách, dạng biến thái nào mà chưa từng trải qua?
Dù sao chỉ cần đưa tiền là được.
Hai cô nương ở trên giường vỗ về chơi đùa, rất nhanh liền đã rên rỉ quằn quại.
Khách nhân vóc người thấp bé đỏ bừng mặt, mắc cỡ lấy tay che mặt. Vừa nhìn là biết nữ giả nam trang.
Nữ nhân cũng tới kỹ viện? Thật là thiên cổ kỳ văn.
Khách nhân thân hình cao to ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:
- Cô cô a, người không chăm chú nhìn, đến lúc đó kế hoạch của chúng ta có thể bị phá bỏ toàn bộ.
Dứt lời, đứng dậy làm ra ngoài phòng, lưu lại cô cô của hắn ở bên trong quan sát.
Hẳn là đã nhìn ra người cao to là Đường Tiểu Đông, vóc người thấp chính là Lôi Di Trữ.
Về phần tới kỹ viện là một trong những kế hoạch hành động cực kỳ trọng yếu của hắn.
Dĩ nhiên, nếu có Đường Điềm, Lý Đằng Giao hoặc Kim Thuận Cơ ở đây thì không cần phải đi kỹ viện hoang phí.
Kế hoạch hành động có chút xấu xa hạ lưu.
Đường Tiểu Đông mang mặt nạ da người, che giấu hình dạng vốn có. Hắn ngồi ở phòng ngoài, nhàn nhã đi chơi uống rượu, để cho Trữ cô cô bên trong quan sát.
Tạm thời bao hai lão cô nương kia ba ngày, nếu như Trữ cô cô vẫn không học được, vậy thì phải tiếp tục kéo dài thời gian dài, cho đến học xong mới thôi. Tiền cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là đứng lâu ở kỹ viện có vẻ không thoải mái.
Đánh giá bên trong đã kết thúc công việc, Đường Tiểu Đông đẩy cửa đi vào. Hai nữ nhân lõa thể trên giường thở dốc không ngừng, có vẻ như chơi tới bến nha. Rất tốt! Rất chuyên nghiệp!
Đường Tiểu Đông rất hài lòng, một phần thưởng chính là vài tấm vàng lá. Hai cô nương cười tươi không ngớt.
Trữ cô cô vẫn ngồi ở trên ghế, hai chân ép chặt, mặt đẹp đỏ bừng. Tú mục như chảy nước, lộ ra xuân tình rung động tâm hồn.
Nếu như xuân tâm không nảy mầm thì ngược lại không bình thường.
Đường Tiểu Đông không dám cười, nói hai cô nương:
- Hai người các ngươi, truyền thụ công phu mới vừa rồi cho nàng!
Khẩu khí rất bình thản, nhưng lại mang theo vẻ không thể kháng cự.
Hai cô nương vui mừng, tuy nói là đồng tính, nhưng mỹ nhân trong trắng như nước này, chơi khẳng định rất kích thích rất mới mẻ.
Lôi Di Trữ cả kinh nhảy dựng lên, lông mày dựng lên muốn phát tác, Đường Tiểu Đông vội nói:
- Cô cô.
Lôi Di Trữ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái:
- Ngươi...
Đường Tiểu Đông trợn trừng mắt to:
- Hai người làm như vậy mười mấy năm là vì cái gì?
- Ai...
Lôi Di Trữ sâu kín thở dài một tiếng, ngã ngồi tại trên ghế, chỉ là mặt đẹp đỏ bừng, ngượng ngùng muốn chết.
Đúng vậy a, nàng đau khổ chờ mười mấy năm, làm như vậy là vì cái gì?
Một trong hai nữ nhân lấy lòng nói:
- Đại gia, tiểu cô nương mặt mỏng, xấu hổ là bình thường, chỉ cần bịt mắt lại là được.
A, chủ ý này không tệ.
Lôi Di Trữ nhắm chặt hai mắt, giống như biến thành tượng gỗ, tùy ý để một nữ nhân dùng miếng vải đen bịt kín mắt của nàng.
Đường Tiểu Đông lạnh nhạt nói:
- Hai người các ngươi, phải truyền thụ cẩn thận!
Giọng nói rất bình thản, nhưng lộ ra một cỗ tử lệnh làm người tâm sợ mật run. Đặc biệt là khi Đường Tiểu Đông lộ ra Yêu Bài thân phận Mai Hoa Nội Vệ thì hai nữ nhân bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, liều mạng gật đầu.
Đe dọa đủ rồi, Đường Tiểu Đông đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Trong phòng truyền ra thanh âm nhỏ nhẹ của hai nữ nhân, chắc là đang an ủi Trữ cô cô khẩn trương muốn té xỉu sao?
Đường Tiểu Đông rất muốn vào mấy lần, cuối cùng đè loại vọng động này xuống, ngồi ở phòng ngoài uống rượu giải buồn.
Thật sự nhàm chán, hắn dứt khoát ngồi xếp bằng trên ghế, bình tâm tĩnh khí, nhắm mắt hành công.
o0o
Cứ mười lăm hàng tháng, Ngô Mẫn Đình sẽ đến An Lâm tự ngoài thành đông mười dặm dâng hương lễ tạ thần. Mười mấy năm qua không khi nào gián đoạn, cũng chẳng bao giờ phát sinh điều gì ngoài ý muốn.
Lan gia là một thế lực danh môn vọng tộc tại Dĩnh Châu là, thanh danh rất tốt. Hơn nữa biệt hiệu của Lan Tinh Lâu có thể hù chết người, nào có ai dám chọc Lan gia?
Ngô Mẫn Đình khi còn trẻ tuổi cũng học qua quyền cước, năm ba gã đại hán bình thường căn bản không có khả năng hoàn thủ. Cộng thêm mỗi lần xuất môn đều có hai người đệ tử của Lan Tinh Lâu đi theo hộ vệ, có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì được?
Nàng dâng hương bái phật trong chùa, khi phát giác có gì không ổn thì đã hút vào rất nhiều mê hương, toàn thân mềm nhũn không có một tia khí lực, hai gã đệ tử hộ vệ cũng lung lay té trên mặt đất.
Một người bịt mặt từ sau Phật tượng đi ra, chế trụ kinh mạch của nàng, đựng vào bao vải to rồi khiêng đi.
Đợi khi nàng tỉnh lại thì phát giác mình nằm trên giường trúc đơn sơ, tứ chi vẫn mềm nhũn không có một tia khí lực.
Đánh giá bốn phía, đây là một cái sơn động âm u, xung quanh im ắng, yên tĩnh khiến nàng sợ hãi.
Người bịt mặt mang nàng tới nơi này, rốt cuộc muốn làm gì?
Đang trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên có một cổ cảm giác dậy sóng từ sâu trong thân thể nàng dâng lên, trùng kích thần kinh của nàng.
Ngô Mẫn Đình không khỏi sợ đến nỗi hoa dung thất sắc.
Cỗ cảm giác này phi thường quen thuộc, đó là khi tướng công ôm hôn vuốt ve, nàng mới có loại khát vọng mãnh liệt.
Mê hương khẳng định có dược vật kích thích, khiến nàng lúc này động tình một cách mãnh liệt.
Đụng phải dâm tặc hái hoa...
Tuy nói là lớn tuổi nhưng do được bảo dưỡng, màu da vẫn trơn bóng, bùng lên mị lực quyến rũ của thiếu phụ thành thục, mỗi lần tướng công cũng mê đắm hôn toàn
thân nàng mới bỏ qua.
Tới tuổi này còn bị thất tiết?
Ngô Mẫn Đình khóc không ra nước mắt, muốn giãy dụa đứng dậy nhưng tứ chi mềm nhũn không có một tia khí lực.
Kêu cứu nhưng cổ họng có hét cỡ nào thì sơn động âm trầm yên tĩnh chỉ có thanh âm của nàng vọng lại.
- Phu nhân, ta tới cứu nàng. Hắc hắc.
Tiếng cười dâm tà đột nhiên vang lên bên người khiến nàng cả kinh hồn phi phách tán:
- Ngươi... Muốn... Làm gì...
Dâm tặc hái hoa có khinh công cao minh dọa người, trên mặt hắn che miếng vải đen, ánh mắt lại phóng ra tia sáng tà ác làm các nữ nhân đều sợ hãi vạn phần.
- Phu nhân nàng yên tâm, ta bảo đảm sẽ không làm loạn đối phu nhân. Trừ phi phu nhân van xin ta. Hắc hắc
- Phi!
Ngô Mẫn Đình phun một ngụm nước miếng vào người hắn.
- Phu nhân đừng mạnh miệng.
Dâm tặc hái hoa cười quái dị một tiếng:
- Chờ một lát, nàng sẽ giống dâm phụ cầu khẩn nam nhân chơi nàng, hắc hắc.
Ngô Mẫn Đình bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, nhưng mà trong cơ thể dậy sóng tuôn ra như phiên giang đảo hải, mãnh liệt trùng kích thân thể khiến linh hồn của nàng run rẩy.
- Ta... Quyết không... A...
Toàn thân kịch liệt run rẩy, hai gò má của nàng ửng đỏ, toàn thân nóng hổi như lửa. Dục niệm thiêu đốt mãnh liệt, hành hạ đến mức phải giãy dụa thân thể, phát ra những tiếng rên rỉ khó nhịn.
- Phu nhân rất khó chịu sao?
Dâm tặc hái hoa cười phóng đãng nói:
- Chỉ cần nàng mở miệng van xin ta, ta sẽ cho nàng
hưởng thụ tư vị dục tiên dục tử, hắc hắc.
- Vô sỉ!
Dâm tặc hái hoa cười quái dị nói:
- Phu nhân tiếp tục nhịn... Y... Ngoài động có người...
Tinh thần Ngô Mẫn Đình rung lên, chỉ hy vọng ngoài động là người của lão công mình.
Võ công của dâm tặc hái hoa không kém, người bình thường tới cũng là không có kết quả gì tốt.
Trong thấp thỏm lo âu, bên ngoài truyền đến dâm tặc hái hoa tiếng cười quái dị:
- A Ha! Lại thêm một đại mỹ nhân, hôm nay diễm phúc của ta không cạn a!
- Hạ lưu dâm tặc, ăn cô nãi nãi một kiếm!
Tiếng đánh nhau ngoài động binh binh bàng bàng kịch liệt truyền vào trong động, Ngô Mẫn Đình cầu nguyện cô nương kia có thể giết dâm tặc hái hoa để giải cứu mình.
Võ công của dâm tặc hái hoa cực cao, cùng nàng kia chiến đấu vô cùng kịch liệt, tiếng “đương đương đương đương”của vũ khí mãnh liệt đụng nhau. Xen lẫn có tiếng kêu khẽ của nàng kia, còn có tiếng mắng chửi của dâm tặc hái hoa. Hiển nhiên là hắn chịu thiệt thòi không nhỏ.
Nghe tựa hồ có hy vọng, chỉ là từ cơn sóng trong cơ thể mãnh liệt dâng lên, hành hạ khiến thân thể Ngô Mẫn Đình khó nhịn giãy dụa, thở hào hển cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ.
Toàn thân giống giống như lửa thiêu, vô cùng nóng, nóng đến nỗi nàng liều mạng kéo xiêm y trên người.
Da thịt tham lam hấp thu hàn khí nhè nhẹ trong sơn động, ngoài mặt tựa hồ là dễ chịu một chút, nhưng ngay sau đó cảm giác dậy sóng trong cơ thể lại càng mãnh liệt, hành hạ đến nàng gần như muốn chết.
Ngoài động truyền tới một tiếng thê lương, theo không lâu sau, có tiếng bước chân đi vào.
Bị hành hạ khôn cùng đến gần như muốn chết, Ngô Mẫn Đình nghe được một tiếng thét kinh hãi, thẹn đến muốn chui xuống đất. Nàng luống cuống giơ tay lên cheă bộ ngực lõa lồ, thân thể lại bởi vì xấu hổ và dục triều hành hạ trở nên run rẩy.