Một khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự cổ quái đập vào mắt nàng, nàng xấu hổ “a” thét lên một tiếng chói tai, hai tay gắt gao che mặt, thân hình càng run rẩy.
- Ta... Ta...
Nàng muốn giải thích, tuy nhiên không biết phải giải thích như thế nào.
Nàng bây giờ mười phần giống một dâm phụ, bị thấy đã xấu hổ không chịu nổi.
Không nghĩ tới còn bị tình địch Lôi Di Trữ ngày xưa thấy, lại càng thẹn đến muốn chui xuống đất.
- A...
Lôi Di Trữ đã nhận ra nàng, cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi. Nhưng ngay sau đó lại nhíu lông mày, đưa tay nhấc lên một nửa xiêm y Ngô Mẫn Đình đã cởi, che nhũ phong trắng muốt của nàng lại.
Không cẩn thận việc đụng chạm là khó tránh khỏi, Ngô Mẫn Đình bị dục triều hành hạ sắp nổi điên. Toàn thân từ trên xuống dưới rất nhạy cảm, đụng chạm một chút cũng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.
- Ôi, tỷ tỷ trúng mỵ độc...
Lôi Di Trữ luống cuống tay chân, một hồi lâu mới phản ứng. Đưa một tay đỡ nàng dậy, lại để xuống, bất đắc dĩ nói:
- Tỷ tỷ, Di Trữ không có giải dược...
Da thịt Ngô Mẫn Đình đã hiện màu hồng, nóng như lửa. Không có giải dược hoặc giao thác hợp tiết, nhất định âm hỏa đốt người chết bất đắc kỳ tử. Nhưng hiện tại cũng không thể tùy tùy tiện tiện tìm nam nhân đến đây?
- Ta... Ta...
Ngô Mẫn Đình gần như muốn chết giãy dụa thân thể, thở dốc nói:
- Di Trữ, van xin ngươi, giết ta, để cho ta giải thoát...
Trúng kỳ dâm mỵ độc, không có giải dược, chỉ có nam nữ giao hợp. Nhưng tướng công không ở bên người, nàng tình nguyện chết cũng không nguyện quan hệ với nam nhân khác, chỉ có thể van xin Lôi Di Trữ giết mình để giải thoát.
- Ta sao có thể giết ngươi? Không được!
Lôi Di Trữ quả quyết cự tuyệt.
- Giết ta... Van xin ngươi... Giết... Ta... Nha….
Bị dục niệm vô biên hành hạ đến gần như muốn chết đi sống lại, Ngô Mẫn Đình giãy dụa thở hào hển, rên rỉ.
Kiều nhan Lôi Di Trữ đột nhiên dâng lên mây đỏ ngượng ngùng, thấp giọng nói:
- Đại tỷ, Di Trữ đắc tội, chớ trách!
- Van xin ngươi... Giết ta... Nha... Nha...
Sắp đạt tới bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ thì nàng bỗng cảm giác được một bàn tay nhỏ bé đang run rẩy thăm dò dưới váy nàng, xoa xoa khuê cốc của nàng...
Trong đầu nổ ầm một tiếng, tư vị dục tiên dục tử kỳ diệu như nước đê vỡ trùng kích linh hồn của nàng, khiến nàng kìm lòng không được thét lên những tiếng chói tai. Thân thể uốn éo, đón ngón tay của Lôi Di Trữ
…
Tuy nói đã đặc huấn ba ngày ba đêm ở kỹ viện, nhưng làm chuyện như vậy vẫn khiến Lôi Di Trữ đỏ bừng cả mặt. Trong lòng như có cả nghìn con hươu đang chạy loạn, gần như muốn nhảy ra ***g ngực.
Ngô Mẫn Đình thở hổn hển, rên rỉ, thét chói tai, liều mạng giãy dụa thân thể, giống như một dâm phụ phóng đãng, thấy vậy Lôi Di Trữ vừa xấu hổ vừa kinh hãi.
Mỵ độc này thật là lợi hại, có thể khiến một thiếu phụ đoan trang biến thành một dâm phụ, thật không biết là người nào thất đức tạo ra?
Tay phải hơi mỏi đổi lại tay trái, cũng không biết đổi mấy lần, cảm giác được Ngô Mẫn Đình phấn khởi hét lên một tiếng, thân thể run rẩy kịch liệt.
Lên đỉnh?
Lôi Di Trữ vừa định lấy hơi, Ngô Mẫn Đình trên giường trúc lại điên cuồng giãy dụa rên rỉ…
Mỵ độc thật bá đạo!
Nàng lấy ống tay áo lau giọt mồ hôi trên trán, không kịp thấm ướt ngón tay, đưa tay vào ngực, móc ra một bình sứ nhỏ, dùng răng mở nắp đổ vào trong miệng một chút thuốc bột, sau đó mắc cỡ đỏ mặt tiến tới trước mặt Ngô Mẫn Đình.
Ngô Mẫn Đình sớm bị mất đi bản tính, hai cánh tay theo bản năng kéo một cái, lực lượng mạnh đến dọa người.
Lôi Di Trữ để cho nàng kéo, lập tức ngã lên trên người Ngô Mẫn Đình.
- Ngô...
Th bản năng nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, cái miệng nhỏ lập tức bị Ngô Mẫn Đình che lại.
Nàng vốn chính là muốn dùng miệng bón thuốc, giải mỵ độc cho Ngô Mẫn Đình, tự nhiên mở cái miệng nhỏ nhắn ra, dùng đầu lưỡi đưa dược dịch vào miệng Ngô Mẫn Đình.
Tiểu Đông chết tiệt, toàn nghĩ ra những chủ ý xấu xa. Hạ lưu như vậy. Thật là xấu hổ chết mất.
Chỉ là nàng không dám không cẩn thận làm, Đường Tiểu Đông đã nói, nếu không khiến quan hệ của hai người trở nên mập mờ, dây dưa không rõ. Vạn nhất Ngô Mẫn Đình là một người hết hy vọng thì chắc chắn mọi nỗ lực sẽ biến mất…
- Ngô…ngô…
Đầu lưỡi của nàng bị Ngô Mẫn Đình mút lấy, hơn nữa đầu lưỡi còn khuấy đảo miệng nàng.
Không biết Ngô Mẫn Đình lấy khí lực ở đâu ra, mạnh mẽ lật mình một cái, áp Lôi Di Trữ dưới thân thể mình.
- Ngô... Ngô...
Lôi Di Trữ phát ra tiếng kinh hô, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại.
Tê tê… Xoẹt.. Ngô Mẫn Đình xé rách xiêm y khiến nàng không khỏi hét ầm lên.
Mặc dù đã phục dụng giải dược, nhưng mỵ độc nhất thời vẫn không hoàn toàn biến mất. Ngô Mẫn Đình ôm hôn vuốt ve khắp người Lôi Di Trữ, xoa nắn nàng tới nỗi toàn thân tê dại vô lực, thở hổn hển dồn dập, kìm lòng không được bật ra một tiếng rên rỉ.
Đổ mồ hôi. Vốn là tới cứu người, lại ngược lại biến thành bị người hại.
Rốt cục giải dược đã có hiệu quả, Ngô Mẫn Đình lắc đầu, thần trí từ từ khôi phục, thấy chính mình cưỡi Lôi Di Trữ, một cái tay lại bóp song phong của nàng, trông rất mập mờ.
- A...
Ngô Mẫn Đình cả kinh nhảy dựng lên, té khỏi giường trúc, cái mông chạm đất khiếng nàng rên rỉ không dứt.
Lôi Di Trữ cũng là mắc cỡ cuốn lui thành một đoàn, tay chân luống cuống lấy từng mảnh vải rách che chắn.
Ngồi trên mặt đất đá lạnh như băng, Ngô Mẫn Đình dùng sức xoa xoa đầu, cố gắng hồi tưởng chuyện phát sinh lúc trước.
Ừm. Là Lôi Di Trữ cứu nàng, khiến nàng thoát khỏi bị dâm tặc hái hoa lăng nhục, bảo vệ trinh tiết nàng, hơn nữa còn lấy tay giúp nàng…
Hạ thân bây giờ còn ướt nhẹp, cảm giác tê dại đau đớn vẫn chưa biến mất, làm cho nàng xấu hổ không đất dung thân.
Phía sau đó là chuyện...
Nghĩ đến mình bị mị dược kích thích nổi điên, lại đè Lôi Di Trữ dưới thân thể, xé nát xiêm y của nàng, nắn bóp song phong của nàng...
Ai, thật mắc cỡ chết mất…
Ngồi yên trên mặt đất một lúc lâu, nàng mới giãy dụa đứng dậy. Quần áo hai người bị lúc nàng nổi điên xé nát, cũng may mọi người là nữ nhân, đều trần truồng không quan trọng.
Nhưng khi ra ngoài thì sao?
Nàng thở dài, đi tới bên giường trúc nhẹ nhàng đỡ Lôi Di Trữ vẫn cuộn thành một đoàn dậy, vuốt mấy sợi tóc tán loạn trên trán, dịu dàng nói:
- Cảm ơn ngươi, muội tử.
Lôi Di Trữ vẫn đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu, thấp giọng nói:
- Di Trữ đúng dịp đi ngang qua...
Ánh mắt rơi vào bộ ngực sữa trắng như tuyết của nàng trước mặt, Ngô Mẫn Đình cũng cảm thấy đỏ bừng nóng hổi.
Bộ ngực sữa trắng như tuyết hiện lên những vết ngón tay xanh tím, có lẽ do lúc mình nổi điên dùng sức nắn bóp lưu lại…
Chuyện lúc đó, nghĩ đến rất mập mờ, xấu hổ không thể mở miệng.
Tuy nói nàng là tình địch của mình, thân mật cùng
tướng công mình, nhưng dù sao cũng là hoàng hoa đại khuê nữ chưa lấy chồng, danh dự...
Cũng được! Dù sao bọn họ cũng yêu nhau, lại trong lúc khẩn yếu quan đầu cứu tự mình, bảo vệ danh dự của mình, hơn nữa chính mình lại...
- Muội tử, sau này đều là người một nhà, có cái gì mà phải xấu hổ…
Toàn thân Lôi Di Trữ chấn động, có chút không dám tin tưởng hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ là nói...
Ngô Mẫn Đình cười nhẹ một tiếng, tay ngọc vuốt cái mũi của nàng một cái:
- Ngốc muội tử, sau này chúng ta chính là người một nhà, cũng không thể để cho tỷ tỷ đích thân đẩy ngươi lòng tướng công? Tỷ tỷ hay ghen đó.
Bịch…
Hai nàng ôm trán xoa xoa, thấp giọng cười xấu hổ.
Dù sao Ngô Mẫn Đình là người từng trải, mặc dù trần truồng, nhưng mọi người đều là nữ nhân, cũng không cần xấu hổ.
Nàng nắm lấy hai tay Lôi Di Trữ, ôn nhu nói:
- Những năm gần đây, cực khổ cho muội tử.
Yêu nhau mười mấy năm, nhưng không cách nào cùng sống với người mình yêu.
Cuộc sống éo le như vậy, quả thật rất cực khổ.
- Đa tạ tỷ tỷ thành toàn.
Lôi Di Trữ lặng lẽ hổn hển thở một một hơi dài, Tiểu Đông nghĩ ra được biện pháp này, mặc dù hơi xấu xa hạ lưu một chút. Nhưng đúng là hốt thuốc đúng bệnh, khó trách có thể làm cho Mị nhi tâm cao khí ngạo chịu gả cho hắn, bản lãnh tán gái thật đúng là lợi hại.
Tâm tình hòa hợp, hai nàng ở trên giường trúc, cùng nhau trò chuyện.
Đám người Đường Tiểu Đông ở ngoài động cảm thấy nóng lòng. Người đi lâu như vậy, sẽ không phải là xảy ra điều gì ngoài ý muốn chứ?
Thật sự khi không nhịn được, hắn chạy đi tìm người, lớn tiếng la lên:
- Trữ cô cô, người ở đâu?
Thanh âm lo lắng truyền từ xa đến, nhị nữ ở trong động nhìn nhau, kiều nhan cùng đỏ ửng.
Lôi Di Trữ núp ở cửa động, dùng từng mãnh vải rách che chắn thân thể, đáp lại một tiếng.
Nghe được tiếng bước chân sàn sạt tới gần, nàng vội vàng kêu lên:
- Chớ vào tới, chúng ta... Ngươi đi tìm hai bộ quần áo...
Lúc này đi đâu chuẩn bị y phục nữ nhân?
Không có biện pháp, Đường Tiểu Đông không thể làm gì khác hơn là chính mình cởi áo ngoài, còn nói một huynh đệ cũng cởi ra một cái.
Hai nàng mặc áo ngoài rộng rãi, lộ ra vẻ khác lạ, hơn nữa bên trong trống không, gió lạnh ùa vào vô cùng không thoải mái, chỉ là tốt hơn là không mặc gì.
Nhìn lão bà nắm tình nhân tay về nhà, Lan Tinh Lâu kích động được chỉ biết ha hả cười, hiện tại hận không được chạy tới hướng Lôi gia cầu hôn.
Trong lòng hắn không khỏi có chút bội phục Đường Tiểu Đông, tiểu tử này thật giỏi, chuyện đau đầu như vậy cũng giải quyết dễ dàng.
Lại thấy nữ nhi bảo bối liếc mắt đưa tình, trong lòng thở dài, nữ nhi bây giờ đang ở Lan gia, nhưng tâm tư sớm bay đến Đường gia. Vẻ mặt kia chỉ sợ hận không được hiện tại gả đi, có cản cũng không được.
Nữ nhi lớn hướng ngoại a!
Thương nghị được hôn kỳ, Đường Tiểu Đông trở về Trường An, mỗi ngày trừ thượng triều, về nhà đùa giỡn mỹ nữ, kiếm tiền, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái náo nhiệt.
Một đám lão bà trước sau đều sanh hạ hài tử, người khác đều là nam hài, duy chỉ có Đường Nhu biểu muội sinh nữ nhi (đặt tên là Đường Yên), vốn đang lo lắng tướng công không thương. Trong nhà hết người này tới người khác đều có quá nhiều nam hài, nữ nhi ngược lại được sủng ái, khiến Đường Nhu mừng rỡ mặt mày hớn hở, những lão bà khác đỏ mắt vô cùng.
Tướng công suốt ngày ôm Đường Yên cười a a, dường như chỉ mình Đường Nhu muội tử sinh hài tử, những người khác thì không sinh hay sao ấy.
Đổ mồ hôi. Điều này cũng có sai? Biết bao con trai, ba đầu sáu tay cũng ôm không hết a.
Bữa sáng ăn sữa đậu nành bánh quẩy, Đường Tiểu Đông ha hả cười nói:
- Còn dùng sữa đậu nành? Nhiều bà vú như vậy, một người hút một ngụm cũng no rồi.
- Không đứng đắn!
Bảy tám cái khăn đồng thời ném vào mặt Đường Tiểu Đông.
Chạy một chuyến tới Hán Giang thành, đi thuyền đến Thiên Phong đảo quay một vòng, vừa bước lên đảo, Đường Tiểu Đông mở to hai mắt nhìn.
Nguyệt Tiểu Suất phụ trách thiết kế Thiên Phong đảo, hai mặt bên ngoài đảo dùng cự thạch làm lũy, vôi đất sét gia cố. Cộng thêm đài tiên xanh đậm biến thành vách đá dựng đứng không thể leo lên.
Phía sau là vách đá thiên nhiên, chính diện lối đi phân thành ba tầng. Mỗi một tầng trúc có pháo đài, đại pháo thần uy vô địch cùng nỗ cơ cỡ lớn, phía trên một chút còn có vài chục chiếc máy bắn đá.
Ba thông đạo đều lấy cự thạch xây thành đường hầm, phía trên là các loại thảm thực vật. Nếu không đi lại gần nhìn, căn bản nhìn không ra là công trình của con người tạo ra.
Bên trên sắp đặt một khối Đoạn Long thạch ngàn cân, một khi rơi xuống, liền phong kín lối đi.
Trên vách đá còn có không ít tiễn tháp, mặc ngươi có trăm vạn đại quân mà không có phi cơ đại pháo, căn bản đừng nghĩ tới chuyện đánh chiếm.
Ban đầu bên phải là một cái hang lớn, là nơi Uy khấu dùng để bỏ neo chiến thuyền.
Mấy huynh đệ chịu trách nhiệm xây dựng đào nguyên thế ngoại ở đây phát hiện có một lối đi khác. Lối đi hơi nhỏ hẹp, dùng thuốc nổ tạc rộng thành một cái thông đạo bí mật để chạy trốn khẩn cấp.
Chiến thuyền bỏ neo trong một nham động lớn, trên núi có vọng tháp, hơn vài chục chiếc máy bắn đá, mấy khẩu đại pháo thần uy vô địch cùng nỗ cơ cỡ lớn. Phía trên có các loại thảm thực vật, miệng hang dùng mây tre đan thành mấy chiếc lưới lớn, từ trên núi rũ xuống, che kín chiến thuyền trong động.
Ngụy trang vô cùng tốt, trừ phi là mùa đông đến gần mới có thể nhìn ra.
Đào nguyên thế ngoại còn có một bí đạo nối thẳng với một ngọn núi hiểm trở, nơi đó cũng phải xây dựng.
Tiến vào đào nguyên thế ngoại, bí đạo dùng thuốc nổ tạc rộng rồi gia cố, địa phương rộng rãi xây dựng công sự phòng ngự. Hẹp nhất có Đoạn Long thạch, các cơ quan bắn tên, thương trận không cách nào công phá.
Đào nguyên thế ngoại ở nơi vách đá dựng đứng, dùng cự thạch kiến trúc lên một tòa Đại Thành bảo, bốn phía xây rất nhiều vật kiến trúc cùng công sự phòng ngự, bên hồ nhỏ có hành lang lương đình nghỉ mát.
Đất đai đào nguyên thế ngoại rộng lớn phì nhiêu, có thể khai hoang trồng trọt, tự cấp tự túc, không cần phải lo lắng vấn đề lương thực.
Chuyện xây cất rất khổng lồ, hao phí rất nhiều tiền tài cùng nhân lực vật lực. Có bạc nhiều, muốn mua gì cũng không thành vấn đề, nhưng nhân lực tương đối ít, không có biện pháp. Đây là bí mật chỉ có thể cho người mình biết.
Không có ba bốn năm thì việc xây dựng không thể nào xong, cứ từ từ rồi sẽ đến. Vấn đề thiết yếu là xây dựng kiến trúc phòng ngự mặt ngoài Thiên Phong đảo cho tốt, kiến trúc nội bộ không vội, có thể từ từ làm.
Thôn trang phụ cận Thiên Phong đảo dày đặc, tiềm ẩn Trung Hoa đường, có vấn đề gì, có thể trực tiếp báo cho người trên đảo.
Trong thôn trang lại xây dựng một mô hình bến tàu tư nhân nhỏ, có không ít thuyền bè lớn đợi dỡ hàng hàng hóa.
Tiểu đại bang phái bên trong Hán Giang đều bị Tần Thiên Bảo để ý và vững vàng nắm trong tay.
Đường Tiểu Đông có sản nghiệp liên thành, đã có không ít cửa hàng lặng lẽ khai trương buôn bán tại Hán Giang thành. Treo bảng hiệu là tên các huynh đệ, do chính bọn họ và gia quyến trông coi kinh doanh.
Có thể nói, hơn phân nửa kinh tế Hán Giang thành thuộc thế lực bang phái, tức là nằm trong tay Đường Tiểu Đông.
o0o
Thiên Bảo tháng mười, năm thứ mười một. Lý Lâm Phủ ốm chết.
Đối với người của Lý gia, Đường Tiểu Đông không thể nói rõ bốn năm sau sẽ có loạn An sử, chỉ có thể ám hiệu thông qua Lý Đằng Giao. Tướng gia lúc cầm quyền đắc tội rất nhiều người, hôm nay hắn mất, tốt nhất là rời đi Trường An quy ẩn. Đáng tiếc người của Lý gia không nghe.
Dương Quốc Trung tiếp quản hữu tướng, càng ngày càng ngang ngược kiêu ngạo tham lam, chèn ép thái tử Lý Hanh.
Lý Hanh được Đường Tiểu Đông ra ám hiệu, tiếp tục nhẫn nại chờ đợi.
Dương Quốc Trung là kẻ vô năng, nhưng khi há cái miệng sư tử thì to đến kinh người.
Bao nhiêu bạc cũng nhét được hết, triều thần bị nhắm trúng, Tiết Độ Sứ các nơi rất bất mãn.
Tiết Độ Sứ ba trấn Phạm Dương, Bình Lô, Hà Đông, An Lộc Sơn, Sử Tư Minh sinh ra xung đột, song phương vô cùng không vui.
Sau bốn năm yên tĩnh, loạn An sử có phát sinh hay không, Đường Tiểu Đông không thể xác định, nhưng do Dương Quốc Trung chèn ép, đã gieo mầm mống cừu hận trong lòng An Lộc Sơn.
Dù sao cái nên chuẩn bị cũng chuẩn bị xong, mặc dù thật sự phát sinh loạn An sử đối với hắn cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Lan Đình đã gả tới đây, quan hệ mập mờ cùng trưởng công chúa Ngọc Chân bị Lôi Mị và chư nữ trong lúc vô tình biết được. Chỉ là bụng cũng lớn, còn có thể làm sao? Nhiều nhất là xuất thủ hung hăng bấm mấy cái trên thân người này.
Trưởng công chúa Ngọc Chân lấy cớ đi xa tu đạo, trốn vào trung tâm Ngu Nhạc âm thầm chờ sinh.
Về phần Dương quý phi, Đường Tiểu Đông cũng đã hỏi, có chịu buông tha vinh hoa phú quý, đi theo hắn lánh đời hay không.
Dương quý phi trầm tư một lúc lâu, sau đó phát ra một tiếng thở dài.
Nàng không phải là không chịu, chẳng qua là có thể tránh được sao? Dưới cơn giận của Đường Huyền Tông, cả thiên hạ không chấn động mới là lạ, chuẩn bị không tốt lại làm liên lụy tới mọi người.
Dù sao trong lòng nàng đầu nguyện ý thì đã dễ làm hơn, dù sao cũng chờ nhiều năm như vậy, đợi thêm bốn nữa thì có sao? Lại để cho Đường Huyền Tông bị cắm sừng bốn năm nữa thôi.
Lúc này, Đường Tiểu Đông cũng ước gì Sư Tử Minh An Lộc Sơn tạo phản, mà hắn lại dè đặt làm cho người ta đợi đến sốt cả ruột.
Đối với thủ hạ chính là huynh đệ, chịu đi theo hắn lánh đời đều lặng lẽ cùng gia quyến chuyển dời đến Hán Giang, lên Thiên Phong đảo. Đồng thời các loại công cụ thiết bị vân vân sớm vận chuyển lên đảo. Hôm nay Thiên Phong đảo đã giống như một vương quốc độc lập không tranh đấu, nó chỉ chờ Quốc vương cùng các phi tử vào ở mà thôi.
Mùa xuân, Thiên Bảo năm thứ mười ba.
Thương giới Trường An lại một lần nữa bộc phát đại chiến tài chính.
Nguyên nhân đại chiến nổ ra rất đơn giản, trong thương giới, tất cả đều tin phục Đường Tiểu Đông là đệ nhất thủ phú Đại Đường. Nhưng Vương Ngạo Phong đứng ngồi không yên, dẫn đầu không tuân thủ hiệp nghị, xui khiến thương gia thương minh tự tiện xuống giá.
Ngươi giảm một, ta giảm mười lăm.
Thương gia Phúc Ngọc Thương Minh cũng hạ giá tiền xuống, tiến tới dẫn phát phong trào hạ giá, diễn biến thành đại chiến tài chính.
Kim Nguyên Thương Minh cùng Phúc Ngọc Thương Minh đại chiến hạ giá, nhưng thật ra là Đường Tiểu Đông cùng Vương Ngạo Phong chiến đấu tài phú.
Cửa hàng của Vương Ngạo Phong hạ giá, Đường Tiểu Đông cũng đồng dạng hạ giá. Dù sao có tiêu phí cũng có thể miễn phí đến trung tâm Ngu Nhạc vui đùa. Đây là ưu thế.
Vương Ngạo Phong tiếp tục hạ giá, Đường Tiểu Đông cũng giống như trước hạ theo.
Chỉ cần giá tiền cùng ngang hàng liền đè chết ngươi.
Lần này Vương Ngạo Phong quyết tâm đổ máu cùng Đường Tiểu Đông. Giá tiền một mực hạ xuống, các thương phẩm phải dùng hàng ngày đều giảm xuống bốn phần, có thể nói là một phân tiền lãi cũng không có.
Ngươi cũng hạ giá giống ta, ngươi không phải được xưng là Đại Đường thủ phú sao?
Để xem số bạc người nào nhiều hơn? Ai chịu đựng lâu hơn?
Trong kế hoạch của Vương Ngạo Phong, không chỉ có là xuống giá, giống như trước phái người tung lời đồn bất lợi đối với Hối Thông Tiền Trang, ý đồ chèn ép và vượt qua Hối Thông Tiền Trang.
Lúc này Hối Thông đã không còn là Hối Thông bốn năm trước, trên thực tế đã vượt qua Đại Thông tiền trang của Vương gia.
Dương Phàm đổ một núi vàng bạc trước cửa tiền trang để khách muốn lấy bao nhiêu thì lấy.
Vàng bạc còn nhiều mà, một núi vàng không không đủ thì lấy thêm một núi nữa, ngươi có thể lấy bao nhiêu?
Hành động cực kỳ càn rỡ này làm lời đồn tự sụp đổ.
Sau khi Hối Thông Tiền Trang ổn định liền đến phiên Đường Tiểu Đông phản công.
Những năm gần đây, hắn cùng với Ngũ Thiên Chiếu, Lý Thiết Y, Lý Hưng Chu cùng nhiều thương gia thành viên Phúc Ngọc Thương Minh lặng lẽ gửi nhiều khoản tiền lớn trong Đại Thông tiền trang. Hiện tại đột nhiên phát động, Đại Thông tiền trang báo nguy hiện ngân khắp nơi.
Hán Giang, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Đường Tiểu Đông. Đám côn đồ tản ra tung tung tin đồn, cư dân khủng hoảng không biết chân tướng, lo lắng mất sạch liền liều mạng xếp hàng đòi hiện ngân.
Mắt thấy loạn An sử cũng sắp tới rồi, Đường Tiểu Đông để các huynh đệ ở Hán Giang liều mạng đòi hiện ngân của Đại Thông tiền trang, còn mình đi thuyền tới Thiên Phong đảo.
Hiện ngân tiền trang báo nguy, nhờ châu huyện lân cận phân phối trợ giúp, nhưng châu huyện lân cận cũng báo nguy, đành phải hướng tổng bộ cầu cứu.
Thời gian mấy năm, một nửa sản nghiệp Đường Tiểu Đông đều đã lặng lẽ dời đến Hán Giang. Con số thiên văn đó há Đại Thông tiền trang mấy châu huyện có thể thừa nhận?
Cái này cũng chưa tính tới cư dân chưa rõ chân tướng nổi điên đòi hiện ngân.
Đường Tiểu Đông sớm biết sẽ có một ngày ngươi chết ta sống với Vương Ngạo Phong, sớm có bố trí, luôn luôn ẩn mà không phát.
Hiện tại, Vương Ngạo Phong dẫn đầu phát động, hắn cũng không khách khí phản kích toàn lực, hung hăng chỉnh hắn chết, không lưu nửa điểm tình cảm.
Nếu như phản kích tại Trường An, lấy cơ nghiệp khổng lồ của Vương gia, nhiều ít chỉ để cho Vương Ngạo Phong khó chịu một thời gian mà thôi. Nhưng lại chọn Hán
Giang cách rất xa Trường An, đó là muốn đẩy Đại Thông tiền trang vào chỗ chết.
Hán Giang là một trong những đại cảng thông thương buôn bán bên ngoài của Đại Đường, mỗi ngày đều có thương nhân tụ tập, đại lượng làm ăn tài chính quay vòng, vốn lưu động rất lớn.
Đại Thông tiền trang trước sau đều bị cư dân điên cuồng vây quanh, tiền trang không thể đưa ra hiện ngân khiến cho cư dân kêu gào bất mãn, cộng thêm có người cố ý tung lời đồn, thiếu chút nữa đã xảy ra bạo động.
Quan binh đến đàn áp, phát hiện trong đám người hỗn loạn có một số người là lão ca chiến hữu từng sóng vai cùng nhau chống lại Uy khấu. Hiểu được là thế nào mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không tai nạn chết người là được.
Thương nhân làm ăn muốn nói sắp chuyển tiền, hiện ngân không có, muốn chuyển tiền cũng không chen vào được? Thương nhân có tồn ngân tại Đại Thông tiền trang thấy cơ hội làm ăn bị tan vỡ, tức giận tới mức hộc máu.
Thương ngân có hiện ngân tại Hối Thông tiền trang thì cười to, thừa cơ ký xuống đại hóa đơn, an nhàn ngồi chơi buôn bán lời một số lớn.
Hối Thông Tiền Trang cũng chật ních khách nhân xếp hàng, chỉ là không phải đòi hiện ngân, mà là gửi bạc. Đem theo hiện ngân của Đại Thông đến Hối Thông.
Tiền trang Hán Giang đột nhiên báo nguy khiến Vương Ngạo Phong thất kinh, vội vàng đưa tồn ngân tổng bộ đi trước trợ giúp, nhưng cơn lốc đã sớm tạo thành, cũng tràn ra, mấy trăm vạn hiện ngân như muối bỏ biển, chỉ trong thời gian nửa ngày đã sạch sẽ.
Vương gia vốn có rất nhiều sản nghiệp, nhưng vốn động phân tán mọi nơi trong cả nước, trong lúc nhất thời muốn tập trung lại rất khó. Hơn nữa trong số đó còn có tài sản cố định, phải bán đi mới có hiện ngân, chỉ là nếu bán phá giá thì quá lỗ.
Dương Quốc Trung lên chức hữu tướng, đối thái tử Lý Hanh lại càng ngày càng chèn ép trầm trọng, muốn đẩy hắn vào chỗ chết cho thống khoái, tự nhiên khiến những người ủng hộ thái tử bất mãn.
Trường An Thương Minh là thái tử hệ, Vương Ngạo Phong cùng Dương Quốc Trung thông đồng làm bậy, tự nhiên cũng khiến cho người của Trường An Thương Minh bất mãn.
Trong lúc Vương Ngạo Phong bể đầu sứt trán vì hiện ngân thì thừa cơ bỏ đá xuống giếng.
Trường An Thương Minh những năm gần đây bị Dương Quốc Trung chèn ép, đã bị Phúc Ngọc Thương Minh vượt xa, xuống hạng thứ ba, nhưng đoàn kết lại mạnh đến dọa người.
Thành viên của thương minh tập trung đến Đại Thông tiền trang đòi lấy hiện ngân, kéo chân sau Vương Ngạo Phong. Cộng thêm những người thường ngày hay bị
Dương Quốc Trung ức hiếp, cũng âm thầm ủng hộ Đường Tiểu Đông. Hiện ngân mà Vương Ngạo Phong phân phối từ tổng bộ tới khu vực Hán Châu giảm bớt một nửa.
Quan to giống như An Lộc Sơn, Sử Tư Minh, triều đình phóng ra ngoài. Nắm trong tay một thành, là thổ hoàng đế địa phương, nói không có tiền đó là nói dối không nháy mắt, chẳng qua là tài sản được lưu giữ trong tiền trang là bao nhiêu mà thôi.
Hai người kết oán cùng Dương Quốc Trung, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đả kích hắn. Âm thầm bày mưu đặt kế, sai thương nhân đến Đại Thông tiền trang đòi hiện ngân, để cho binh lính giả trang thành bình dân, hôm nay đòi hiện ngân, ngày mai lại đòi, hành hạ chết ngươi.
Chiêu này so sánh với Đường Tiểu Đông còn tuyệt hơn, dưới tay hai đại Tiết Độ Sứ đều sở hữu vài chục vạn binh lính, ầm ĩ như vậy khiến Đại Thông tiền trang không thể buôn bán như bình thường. Để có tiền buôn bán bình thường, đại hộ không thể làm gì khác hơn
là chuyển tiền cho Hối Thông tiền trang.
Đường Tiểu Đông đối hai người này vô cùng cảm kích, tuy lúc này chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng trong lòng vẫn thấy biết ơn.
Đại Thông tiền trang khu vực Hán Giang không đòi được hiện ngân, dẫn phát cư dân phụ cận châu huyện khủng hoảng, lo lắng rối rít gia nhập đại quân đòi hiện ngân.
Khuynh hướng ngày càng quyết liệt, rất có thể cả nước bộc phát phong trào đòi hiện ngân.
Bất kể Vương Ngạo Phong có thể ổn định được hay không, danh dự của Đại Thông tiền trang đã tổn hao nhiều. Ít nhất tại khu vực Hán Giang, Đại Thông thương nhân không lấy được hiện ngân, không chuyển được tiền, sinh ý tiêu điều, ai cũng không dám đem tiền đổ vào Đại Thông mà chuyển sang Hối Thông.
Trong thành Trường An, giá cả vẫn đang tiếp tục hạ xuống nhanh chóng, thương phẩm cùng loại của hai nhà Đường Vương đổ máu. Thương phẩm có thể tồn tại lâu, có thể tạm thời không bán, cùng lắm thì đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Nhưng không thể tồn trữ quá lâu, chỉ có thể chảy nước mắt nhìn bán phá giá.
Nếu không bán đi, lúc đó hàng hóa hư hỏng toàn bộ, đến lúc đó mới thật sự là huyết bản vô quy (máu đã chảy ra không thu lại được).
Không có biện pháp, hai đầu sỏ đại thương giới chiến đấu tới đổ máu, bán phá giá thương phẩm để xem tư nguyên của ai hùng hậu, ai có thể chống được tới cuối cùng.
Đổ máu hạ giá cũng không phải như trên chiến trường giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, mà là tổn thất trăm phần trăm. Tranh giành chỉ là một phần cơ hội và chỗ đứng.
Có điều, con đường kiếm tiền cơ bản của Đường Tiểu Đông lại không bị ảnh hưởng.
Đặc biệt là báo tin tức Đại Đường, khi đổ máu hạ giá đã bắt đầu đăng tin. Còn có rất nhiều nội dung tin tức, bán đến nỗi mệt bở hơi tai. Các huynh đệ cũng liều mạng, in thêm một lượng lớn nữa mà vẫn cung không đủ cầu.
Mới xuất xưởng mấy bộ đồng phục sườn xám tân triều dành cho nữ sĩ, mặc dù so ra kém một chút, nhưng là kiếm cũng không ít. Giày cao gót làm bằng gỗ lại càng khiến hành nghiệp bán giày chấn động long trời lỡ đất.
Nhóm nữ sĩ Đại Đường đều nhận thức nhãn hiệu lâu đời Ngọc gia, chế hàng nhái đúng là có thể kiếm tiền. Nhưng không được lên mặt bàn giới có tiền, cho nên khách hàng tiêu thụ chỉ có thể nhằm vào dân chúng.
Một đôi giày cao gót làm bằng gỗ, thủ công vô cùng phức tạp tốn thời gian. Giá thành vô cùng cao, bần dân dân chúng bình thường sao có thể mua được?
Hơn nữa loại giầy này, nữ nhi bách tính bình thường muốn làm việc, đi đôi giày cao gót vào thì sao làm việc được nữa?
Xã hội thượng lưu, ấn ký Ngọc gia không chỉ chất lượng bảo đảm mà còn tượng trưng cho thân phận. Ngươi là thiên kim đại tiểu thư, quý phu nhân mà sử dụng hàng nhái ấn ký Ngọc gia, khẳng định bị người nhạo báng đến nỗi không đất dung thân, treo cổ nhảy sông mà chết.
Nửa tháng sau cuộc đại hạ giá đổ máu, Đường Tiểu Đông chống vô cùng cực khổ, hoàn toàn dựa vào báo tin tức Đại Đường, trung tâm ngu nhạc và thời trang kiếm tiền chống đỡ.
Hơn phân nửa tư kim của hắn đã chuyển về Hán Gang để giải quyết Đại Thông. Vốn lưu động hiện giờ ở Trường An so với Vương gia còn kém không ít. Nhưng hắn tin chắc, Vương Ngạo Phong muốn điều động vốn lưu động chống đỡ tất cả tiền trang ở Hán Giang cũng không dễ chịu chút nào.
Hai đại đầu sỏ thương giới đổ máu sớm đã oanh động cả thành Trường An, vui vẻ nhất chính là b vần dân sống ở tầng dưới chót nhất xã hội. Mỗi ngày đều mua được đồ dùng với giá cực rẻ, không mua sao được. Tự nhiên bán đi càng nhiều thì tổn thất cũng càng lớn, mà đã chống đỡ đến lúc này, cũng chỉ có kiên trì chống đỡ để xem ai giơ tay đầu hàng chịu thua trước.
Trong thư phòng của Vương phủ.
Lúc này hai mắt Vương Ngạo Phong đỏ bừng, hắn nghiến răng nghiến lợi mắng chửi Dương Quốc Trung là đồ hỗn trướng. Khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ tiều tụy, vặn
vẹo trông dữ tợn đến dọa người.
Tiền trang ở Hán Giang rất nhiều, hiện tại chịu phong bạo hiện ngân trùng kích. Rất nhiều vốn lưu động từ tổng bộ điều đến cũng không thể chịu đựng được, trong
thành Trường An cũng có người bỏ đá xuống giếng kéo chân hắn. Hết lần này tới lần khác tại thời khắc chết người, Dương Quốc Trung bị dọa sợ, rút tài chính đi. Đồng thời thành viên của Kim Nguyên Thương minh đều dừng cung ứng tài chính, thối lui khỏi thương minh. Thoáng cái làm hắn sụp đổ toàn bộ.
Muốn chơi đen, hắn không dám, bằng vào thực lực của Hắc Long đường há lại có thể là đối thủ Trung Hoa đường cùng Hắc Ưng đường. Dương Quốc Trung sợ chết khẳng định không dám chơi, hơn nữa lấy thân phận Vũ Công hầu của Đường Tiểu Đông, ngay cả hữu tướng Dương Quốc Trung gặp mặt cũng phải cung kính chào hỏi một tiếng.
Dương Quốc Trung không thể không đi tìm Cao Lực Sĩ cùng đường muội Dương quý phi.
Tuy Cao Lực Sĩ là hoạn quan, cũng tham tiền, nhưng Đường Tiểu Đông thân với hắn đạt đến một trình độ nào đó, hắn sao có thể giúp Dương Quốc Trung? Cho nên chỉ nói cho có lệ mà thôi.
Tìm đường muội Dương quý phi tố khổ, ngược lại bị Dương quý phi khiển trách một trận, khiến cho hắn nghĩ mãi không thông. Vì sao đường muội giúp đỡ người ngoài như vậy?
Cũng may hắn rút tay kịp thời, không tổn thất bao nhiêu. Có chết chẳng qua là Vương Ngạo Phong mà thôi, dù sao đường muội đã nghiêm nghị cảnh cáo, không được trêu chọc Vũ Công hầu. Nếu không, chuyện sau này, bản thân tự mình gánh lấy.
Tuy Dương Quốc Trung vuốt đuôi Đường Huyền Tông lấy tiền, có bản lãnh. Nhưng không có Đường muội ở phía sau chống cho, chỉ sợ sớm đã xong đời.
Bởi vì Đại Thông tiền trang không thể trả tiền mặt khiến danh dự mất hết, rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cho dù không lập tức đóng cửa, thì với tình huống mở cửa không có ai làm ăn, đóng cửa cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Hạ giá đổ máu khiến hắn tổn thất khổng lồ, m rất nhiều tiền trang đòi hiện ngân làm hắn không còn vốn lưu động. Mà làm ăn cho dù nhỏ đến mấy cũng cần rất nhiều tài chính rót vào. Không còn cách nào, hắn hạ lệnh dừng việc hạ giá, bán của cải, tài sản cố định lấy
tiền mặt đập vào.
Cuối cùng, sau một tháng, hạ giá đổ máu đã tuyên cáo kết thúc.
Uy tín của Vương gia như xuống dốc không phanh, còn Vũ Công hầu được khen là Quỷ tài Đại Đường hoàn toàn xứng đáng trèo lên vương tọa quang vinh Đại Đường thủ phú, danh dự đạt tới đỉnh.
Coi như đã trở mặt với Vương Ngạo Phong, Dương Quốc Trung cũng không có ý tứ ngửa tay đòi tiền hắn, cuối cùng ép Tiết Độ Sứ bẹp xuống đất, mâu thuẫn An Lộc Sơn, Sử Tư Minh càng ngày càng sâu.
Mọi người là quan đồng liêu, còn chưa tới mức vạch mặt nhau, chỉ là tranh đấu ngầm đã đấu tới mức ngươi chết ta sống rồi.
Dương Quốc Trung một lòng muốn đưa An Lộc Sơn, Sử Tư Minh vào chỗ chết, hắn phái người âm thầm sưu tập tội chứng của hai người, chuẩn bị một kích trí mạng.
Thiên Bảo năm thứ mười lăm, phụ tá môn khách của An Lộc Sơn tại Trường An vì say rượu ẩu đả, đánh tàn phế người ta. Nhưng tội không đáng chết, Dương Quốc
Trung triệu tập binh mã, bắt giết toàn bộ phụ tá môn khách An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn giận tím mặt, rốt cục khởi binh tạo phản tại Phạm Dương. Được xưng Bách Vạn, lấy lá cờ tru diệt gian thần Dương Quốc Trung.
Đại Đường hoàn toàn suy sụp, loạn An sử rốt cục cũng bộc phát.
Phạm Dương có động tĩnh, gián điệp tiềm phục trong thành nhiều năm, một khi có động tĩnh gì lập tức dùng bồ câu đưa tin. Lúc này đây, Đường Tiểu Đông đã biết An Lộc Sơn khởi binh mưu phản.
Mặc dù vừa mới khởi binh, trăm vạn liên quân An Lộc Sơn, Sử Tư Minh vẫn còn chưa đánh tới Trường An. Nhưng nghĩ vì an toàn, Đường Tiểu Đông vẫn đưa Kha
Vân Tiên, Ngọc Nhược Vân, Hà Hiểu Nguyệt và một số gia quyến huynh đệ nguyện ý đi đến Hán Giang trước.
Chỉ để lại Đường Sương, Lôi Mị, Lan Đình ở bên người.
Tam nữ đều đã là cao thủ trác tuyệt, các nàng lưu lại bảo vệ tướng công, chúng nữ không người nào có dị nghị, nhắn nhủ tướng công sớm đến Hán Giang một chút để đoàn tụ.
Chuẩn bị nhiều năm như vậy chính là giờ khắc này.
An Lộc Sơn, Sử Tư Minh khởi binh tạo phản, tên hỗn trướng Dương Quốc Trung ngược lại rất vui vẻ. Rốt cục đã có đại lý do quang minh chánh đại tiêu diệt hắn, lúc này thượng tấu Đường Huyền Tông, sai đại quân bình loạn.
Trăm vạn đại quân của An Lộc Sơn, Sử Tư Minh cũng là binh lính tinh nhuệ, thân kinh bách chiến, há lại dễ dàng tiêu diệt như vậy?
Cuộc giao chiến đầu tiên, ba mươi vạn Đường quân bị đánh tơi bời, quân lính tan rã.
Danh tướng Đại Đường Cao Tiên Chi trấn thủ Lạc Dương, đóng chặt cửa thành không ra chiến, mạnh mẽ ngăn trở quân phản loạn ở ngoài thành ba tháng.
An Lộc Sơn bày kế ly gián, một đại danh tướng bị vu cáo tư thông với địch, Đường Huyền Tông ra lệnh chém đầu.
Đồng Quan là môn hộ Trường An, địa thế hiểm yếu, đạo lộ nhỏ hẹp, dễ thủ khó công. Danh tướng Đại Đường Ca Thư Cán suất lĩnh hai mươi vạn tinh nhuệ tọa trấn nơi đây.
Phong Hỏa Đài ở Đồng Quan thành mỗi ngày đều phải đốt Bình An hỏa, truyền lại bình an tin tức về quan nội để hoàng thượng tại Trường An yên tâm.
Quân phản loạn tấn công nửa năm, Đồng Quan vẫn đứng vững không ngã. An Lộc Sơn, Sử Tư Minh chỉ có thể trông quan than thở.
Danh tướng Đại Đường Quách Tử Nghi thỉnh mệnh lĩnh quân đánh thọc sườn Phạm Dương, bức bách quân phản loạn phải lui về. Dương Quốc Trung nói một câu khiến cho Đường Huyền Tông không thể tiếp thu đề nghị của Quách Tử Nghi, dẫn tới sai lầm bỏ cơ hội phá địch.
Hiện tại quân phản loạn thế lớn, vừa đánh thắng trận, tinh thần đang vượng. Đáng lẽ phải đóng chặt cửa thành thủ vững không ra, hết lần này tới lần khác Dương Quốc Trung lại đề nghị Đường Huyền Tông, bắt buộc Ca Thư Cán ra khỏi thành nghênh chiến.