25-10-2008, 11:06 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Bản Tango cuối cùng - Lệ Hằng
Bản Tango cuối cùng
Tác giả: Lệ Hằng
Chương 1.
Tôi không bừng bừng như há», lòng tôi chùng xuống như nốt trầm cá»§a má»™t sầu khúc tương tư, tôi không mê say chÃnh trị. Tôi đến đây vì tôi yêu chà ng, giản dị có thế thôi.
Chà ng mặc áo trắng, nắng buổi sáng chạy từng sóng và ng trên vai áo chà ng, tôi đứng trong đám đông nhưng ngoà i đám đông, để đăm đăm nhìn chà ng, nhìn say mê và nghe thiết tha, giá»ng nói ná»a trầm ấm ná»a Ä‘anh thép cá»§a chà ng. Mùa hè nhiệt đới chói chang, từng giòng mồ hôi chà ng tuôn xuống, những giá»t mồ hôi nặng và rõ rà ng trên mà u da ngăm ngăm Ä‘en cá»§a chà ng.
Tôi dựa lưng và o gốc phương già , những cánh hoa đỠnhư máu tươi lên trong nắng, tôi nghiêng nón bà i thơ và rũ tóc ra sau cho bớt nóng, rồi nghển cổ nhìn chà ng.
Tà áo dà i trắng Ä‘ong đầy gió, tôi mỉm cưá»i vá»›i mắt chà ng thoáng đưa vá» riêng tôi. “Hoà n cảnh’ và ‘ý hướng’ tôi không nghe đâu, tôi yêu chà ng, tôi chỉ biết duy nhất Ä‘iá»u đó thôi. Vá»›i tôi tình yêu là tất cả. Và tôi đứng đây cÅ©ng vì trót yêu chà ng, thần tượng cá»§a giá»›i trẻ đấu tranh.
Giá»ng nói chà ng khi vang cao như chiêng đồng khi ngân vang như tiếng chuông, khi gầm gừ như sóng vá»— và khi thiết tha như lúa reo ngoà i đồng. Tôi đặt tay trên trái tim, cặp sách ôm sát và o ngá»±c, những bà i há»c dà i những suy niệm cao siêu, những lý luáºn khô khan. Không, tôi nhốt tình yêu mãi hoà i trong tim tôi, tôi cất dấu lá»i chà ng mãi mãi trong lòng. Vượt ra ngoà i má»i quyá»n uy, má»i khuynh hướng, tôi yêu chà ng và tôi chỉ biết có Ä‘iá»u đó. Chà ng vẫn say sưa vá»›i lý tưởng cá»§a chà ng, tôi vẫn chiêm ngưỡng chà ng như má»™t ngưá»i yêu nhìn ngắm má»™t ngưá»i yêu:
-Ãừng bao giá» quên chúng ta có má»™t lịch sá» dà i dằng dặc, chúng ta có má»™t dÄ© vãng Ä‘iêu linh nhưng oai hùng, xót xa nhưng vinh quang. Chúng ta phải được sống, phải được thở và phải được yêu thương như má»i ngưá»i. Chúng ta đã hy sinh, cha ông chúng ta đã hy sinh. Hà ng triệu triệu ngưá»i đã nằm xuống để chúng ta có lịch sá», để chúng ta có quê hương. Chúng ta phải được sống đúng nghÄ©a là m ngưá»i, chúng ta phải tranh đầu để được sống, để con cháu chúng ta sống….không ai có quyá»n giết chúng ta, không ai có quyá»n nắm giữ mạng sống chúng ta, và không ai có quyá»n nắm giữ váºn nước chúng ta.
Tôi long lanh nước mắt. Ngưá»i tôi yêu đó sao? Có phải là chà ng không? Gương mặt chà ng chìm xuống và nước mắt hai hà ng chảy ra trên má chà ng lẫn vá»›i mồ hôi. Giá»ng chà ng ...khao khát và thiết tha, lòng tôi như thắt lại, ná»—i xúc động là m tôi bà ng hoà ng tê liệt cả ngưá»i.
-Chúng ta nghèo khổ lắm, chúng ta Ä‘ang đói khát, chúng ta Ä‘ang khốn khổ, chúng ta sắp mất tất cả vì đói nghèo. Chúng ta bị khinh khi, bị chà đạp và bạc đãi như con váºt nhưng chúng ta là ngưá»i.
Chà ng nói như gầm lên:
-Chúng ta là ngưá»i.
Ãám đông hét lên theo chà ng, đám đông láºp lại lá»i chà ng, như vách đá trong hang sâu âm vang lạp lại lá»i chà ng.
-Chúng ta là ngưá»i!
Ãám đông hét lên câu nói ấy. Chà ng khóc, ngưá»i yêu tôi khóc cho quê hương tôi. Tôi lảo đảo dá»±a và o gốc cây, tóc bết mồ hôi và môi mặn nước mắt xót thương dân tôi. Tôi nhá»› đến má»™t hình ảnh đẹp như huyá»n thoại, ngưá»i Do Thái Ä‘iêu linh xưa má»™t mình vác tháºp tá»± trên núi cao má»™t mình hy sinh trên đỉnh đồi buồn, tóc ngưá»i ấy và ng như lúa chÃn, đôi mắt xanh như đại dương. Tôi đã yêu mãi mãi hình ảnh ấy, tôi đã yêu suốt Ä‘á»i hình ảnh ấy, và bây giá» tôi yêu mà u da nhẫn nhục cá»§a chà ng, tôi yêu mà u nắng trên áo chà ng, như mà u đất cá»§a quê hương tôi.
Chà ng vẫn bình thản nhìn má»i ngưá»i, những ngưá»i rất trẻ, tuổi trẻ cần má»™t thần tượng, tuổi trẻ cần má»™t niá»m tin như tuổi trẻ cần tình yêu.
-Hãy hy sinh, hy sinh mãi mãi cho quê hương, hãy tỉnh thức, hãy kiên cưá»ng và hãy yêu lấy quê hương. Ãừng ngá»§ nữa, đừng để ngưá»i ta ru ngá»§ chúng ta, đừng chạy theo bạc tiá»n, đừng là m mất quê hương, chúng ta nghèo khổ, chúng ta đói ăn nhưng chúng ta là ngưá»i. Chúng ta là ngưá»i.
Chà ng gaò lên:
-Những ngưá»i tôi hy vá»ng, những ngưá»i tôi tin, chúng ta phải đứng lên, đã đến giò chúng ta phải đòi tá»± do. Chúng ta không thể cam chịu mãi được, ngưá»i ta đã bạc đãi chúng ta, đã đối xá» vá»›i chúng ta như bầy thú, chúng ta là ngưá»i, chúng ta có quê hương và chúng ta có dÄ© vãng. Hãy đòi lấy nụ cưá»i cho con em chúng ta, hãy đòi nụ cưá»i cho cha mẹ chúng ta. Chúng ta đói nghèo, chúng ta Ä‘iêu linh, nhưng chúng ta phải bảo vệ quê hương chúng ta đến phút cuối cùng. Phải hiên ngang, phải cắn răng lại mà là m ngưá»i.
Ãám đông hét lên theo chà ng, tôi lùi lại dá»±a và o gốc cây tay đè trên ngá»±c, tôi dõi mắt tìm chà ng, chà ng biến mất trong rừng ngưá»i. Cuá»™c biểu tình đã thà nh công, ngưá»i tôi yêu đã thà nh công.
Tôi len trong đám đông để tìm chà ng, nhưng vô Ãch chà ng bây giá» không thuá»™c vá» tôi. Tôi đứng lại để thở mồ hôi ướt hết, tóc dà i buông lÆ¡i sau lưng. Tôi ngÆ¡ ngác tìm chà ng, Ä‘oà n ngưá»i xuống đưá»ng vá»›i những hăng say vá»›i những cuồng nhiệt.
Tôi rẽ và o má»™t con đưá»ng nhá» im vắng trong bóng cây, lá xanh cắt rá»i những vệt nắng trải dà i theo bóng tôi cô đơn. Tôi thẩn thá» bá» Ä‘i, tách rá»i đám đông để nghÄ© đến chà ng tháºt đằm thắm và tháºt thiết tha.
Nắng nhảy múa, nắng chan hoà , tiếng la tiếng hét loãng dần sau lưng tôi. Tôi gá»i thầm tên chà ng mà nghe xao xuyết rưng rưng từng sóng tóc xdon xao.
Trở vá» nhà Cô Tịnh NhÆ¡n, má»™t mình vắng tanh không ai ở nhà . Giá» nà y chỉ má»™t mình tôi. Tôi leo lên những báºc thang buồn hiu, Na Na được vú Hai bồng ra vưá»n. Tôi đứng má»™t mình trên balcon nhìn xuống sông HƯơng. Nước vẫn xanh và vẫn êm như muôn Ä‘á»i đã êm đựng bóng mấy chìm trong thương nhá»›.
Tôi từ chối Ä‘i vá»›i chà ng lúc sáng, để rồi má»™t mình lén lút Ä‘i tìm chà ng, những lối Ä‘i dẫn và o ngôi chùa xa lạ vá»›i tôi vô cùng. Tôi đã đứng trong đám đông nghe chà ng nói, giá»ng nói sao đáng yêu, sao say sưa đến thế. Tôi má»›i gặp chà ng chưa đầy má»™t năm, váºy mà thân thiết như ngà n năm xưa ta đã yêu nhau, ta đã thương nhau. Tôi nhìn nắng trải mình lẳng lÆ¡ trên nước sông dáºp dá»nh như đón đưa tình tứ. Lá cá» tung bay bên kia sông. bến Phú văn lâu buồn bên giòng nước chảy. Chà ng chưa vá», chưa ai vá» hết. Tôi nhá»› chà ng vô và n, má»›i trông thấy nhau đó, má»›i nghe tiếng chà ng mà giỠđã vá»™i nhá»› thương.
Mùa hè từ Äà Nẵng tôi xách vali ra Huế thi toà n phần, ngưá»i tôi gặp đầu tiên khi gõ cá»a nhà cô Tịnh NhÆ¡n là chà ng. Chà ng nheo mắt nhìn tôi như nhìn má»™t đứa bé. Tôi được chà ng đưa lên lầu, chỉ cho cái phòng nhá» bên cạnh phòng Ä‘á»c sách. Tôi Ä‘i ra Ä‘i và o vá»›i sách vở trên tay để chuẩn bị thi cá». Chà ng bá» Ä‘i biá»n biệt, chà ng coi tôi như má»™t đứa bé không hÆ¡n không kém, thỉnh thoảng chà ng trở vá» mỉm cưá»i vá»›i tôi.
Thi xong tôi trở vá» Ãà Nẵng, biết chắc mình sẽ rá»›t vì suốt những ngà y lao Ä‘ao đó, tôi lo mÆ¡ má»™ng lo yêu thương chà ng. Chà ng không thèm biết đến, chà ng lo thăm viếng má»™t ngưá»i đà n bà bà con cá»§a chà ng.
Kỳ hai tôi lại lên xa ra Huế thi, lần nà y coi bộ chà ng chịu nhìn tôi rồi, chà ng nheo mắt lùi lại ngắm tôi:
-A, con bé coi bộ lớn bội rồi nhỉ?
Tôi cưá»i:
-Chao, ai cho anh nói tiếng bắc rứa hỉ?
Chà ng tỉnh như không:
-Chị Lan Chi dạy anh.
Tôi vùng vằng Ä‘i lên lầu, không nói ná»a tiếng. Tôi ghét chà ng kinh khá»§ng, suốt ngà y chà ng nhắc nhở ngưá»i đà n bà ấy, suốt ngà y chà ng nghÄ© đến bà ta.
Tôi cắm đầu cắm cổ há»c thi. Tôi dại gì yêu chà ng, đến ná»—i thi rá»›t cho chà ng yêu ngưá»i khác chứ.
Và tôi Ä‘áºu chà ng có vẻ mừng, giữ tôi lại để chuẩn bị và o đại há»c, chà ng nói:
-Cô Ä‘áºu hỉ? Lạ đó, tôi sẽ đưa cô Ä‘i chÆ¡i cho biết Huế cá»§a tui rồi lo cho cô vô Ãại há»c chịu chứ!
Tôi gáºt đầu:
-Dữ không, bữa ni má»›i biết lo cho ngưá»i ta hỉ?
Chà ng cưá»i nhẹ, tôi thương nụ cưá»i cá»§a chà ng chi lạ cưá»i tháºt ngạo nghá»…, tháºt vắng xa nhưng vẫn thiết tha. Tôi yêu chà ng. Vừa yêu vừa tức vừa khổ, bởi vì bên cạnh chà ng có ngưá»i đà n bà ba con đẹp và đầy chất đà n bà . Ngá»±c căng tròn trắng như thạch cao su lá»›p áo voile má»ng khêu ngợi. Trước nà ng tôi chỉ là má»™t đứa bé nhá» nhoi và yếu Ä‘uối.
Bây giá» tôi đứng đây chá» chà ng, ngóng trông như chinh phụ. Ngôi trưá»ng ngói đỠmá» trong bóng cây, những hà nh lang dà i hun hút vắng tanh, mà u vôi và ng như dÄ© vãng xa xưa.
Tôi hát má»™t mình, khúc tình ca chà ng thÃch.
-Hay quá, con bé cÅ©ng há»c là m ca sÄ© hả? Thôi há»c chi nữa mà há»c, Ä‘i là m ca sÄ© Ä‘i cô.
Tôi quay lại cưá»i vá»›i chà ng:
-Chi rứa, anh là m em hết hồn ni.
-Ai cho em nói tiếng Huế của anh đó?
-Em cho.
-Hừ con bé nói giá»ng lai lai nghe cÅ©ng hay.
-Ai thèm anh khen hay, ủa sao anh vỠsớm thế? Xong chưa?
-Xong chi?
-Thì xuống đưá»ng thì váºn nước Ä‘iêu linh Ã.
Chà ng dơ ngón tay doạ.
-Ai cho cô nghe lén tôi nói hả?
-Sá»i Æ¡i cả nước nghe mà còn là m bá»™, anh nói như sóng vá»— Ä‘áºp và o tai ngưá»i ta thì có.
-Liá»u hỉ, dám đến chùa má»™t mình không sợ mẹ đánh đòn?
-Mẹ đâu có biết mà đánh.
Chà ng đứng nhìn sông Hương vá»›i tôi. Giòng sông tháºt xinh tháºt má»™ng, nước êm Ä‘á»m trôi mãi, như không bá» không bến, mây mùa hạ nhẹ tênh như luạ nÆ¡i áo em, nắng nhiệt đới và ng óng ả, trên mặt nước lao xao gá»n đầy mÆ¡ ước. Tôi không nhìn chà ng, tôi cùng nhìn giòng sông vá»›i chà ng:
-Ngưá»i Huế anh cÅ©ng như sông Hương.
-Tại sao Trang nói thế?
-Äầy sóng ngầm, đầy bất an.
-Ghê, chưa gì đã giá»ng sinh viên Triết hỉ?
-Không, Trang nói tháºt, anh không thấy Trang nói đúng sao? Mấy cô gái Huế cÅ©ng thế, dấu sau và nh nón bà i thÆ¡ nghiêng nghiêng, dấu sau mái tóc thá» che há» phiến lưng, cả má»™t trá»i bốc khói say men.
Chà ng suy tư:
-Con bé há»c Triết được đấy, khá thông minh, váºy mà anh tưởng con bé chỉ biết nhảy nhót vá»›i là m nÅ©ng thôi chứ? Sao kỳ trước em rá»›t hả Trang?
Tôi nhìn và o mắt chà ng giá»ng khẽ như hÆ¡i thở:
-Tại anh…
Chà ng quay Ä‘i cưá»i nhẹ, tôi ghét nụ cưá»i cá»§a chà ng. Tôi phụng phịu rồi tôi buồn thiu.
-Anh nhớ chị Lan Chi?
Chà ng nhìn tôi:
-Tại sao Trang há»i thế?
-Mà có đúng anh đang nhớ không?
Chà ng cưá»i:
-Bé con Ä‘i ngá»§ Ä‘i, chút dáºy anh đưa Ä‘i ăn.
Tôi nhÃu mà y:
-Em mưá»i tám tuổi rồi, hết vị thà nh niên rồi đó, em sắp có kiểm tra, anh nghe rõ chưa?
-Thưa cô có, tôi nghe rồi ạ, cô năm nay chẳng hay được mấy cháu?
Chà ng cưá»i khúc khÃch trong cổ. Chà ng đó sao? Ngưá»i vừa gây sôi nổi gây bảo táp trong thà nh phố ngưá»i nói như dao chém trên đá, ngưá»i hét như sóng gà o? Tôi có mÆ¡ không? Con ngưá»i cao cao gầy gầy có dáng dấp tháºt nghệ sÄ© đó vừa là thần tượng cá»§a đám đông, bừng bừng nhiệt huyết. Tôi nhìn sau lưng chà ng, vẫn mà u áo trắng, vẫn mái tóc rÅ© há» xuống trán. Con ngưá»i cách mạng Ä‘a tình như thế sao?
Chà ng nói vá»ng lên:
-Äi ngá»§ Ä‘i, chút anh vỠđưa Ä‘i ăn cÆ¡m Âm phá»§.
Tôi chồm xuống:
-Mấy gi�
Chà ng nheo mắt:
-Cái mặt nói đến ăn mắt sáng như đèn pha.
Chà ng lại đi và tôi lại nhớ thương.
Nhà chị Tịnh NhÆ¡n nằm trong khuôn viên trưá»ng Quốc há»c, chị là hiệu trưởng trưá»ng Ãồng Khánh nhưng anh lại là giám há»c bên Quốc há»c, thà nh ra chị theo chồng ở bên Quốc há»c cho phải đạo.
Tôi được dà nh cho má»™t phòng nhìn ra sông Hương, chiá»u chiá»u tôi đứng nhìn mặt trá»i thu nhá» dáng và ng bên kia sông, chiá»u chiá»u tôi đứng nhìn những con đò trôi trên giòng nước êm. Tất cả Ä‘á»u thanh thản, như chà ng muôn Ä‘á»i vẫn cưá»i, muôn Ä‘á»i vẫn nheo mắt vẫn đùa vui như má»i ngưá»i chung quanh. Quê hương cá»§a ngưá»i tôi yêu dấu, quê hương cá»§a tình yêu là Huế trầm mặc là Huế tình là Huế say.
Chà ng không ngá»§ nhà , từ khi tôi đến ở. Sá»± tế nhị cá»§a chà ng là m tôi xúc động, tôi không để ý chà ng ngá»§ đâu nữa? Nhà chà ng ở dưới Phú Cam, chị Tịnh nhÆ¡n dà nh cho chà ng má»™t phòng ở đây. Tôi nghe ngưá»i nhà nói nhiá»u vá» ngưá»i đà n bà chà ng yêu, má»™t ngưá»i đà n bà đã có chồng và có ba con. Ngưá»i đà n bà bị chồng phụ bạc, chà ng thương rồi chà ng yêu. Tôi đã gặp bà lúc bà từ Ãà Nẵng ra thăm chà ng. HỠđã Ä‘i vá»›i nhau suốt ngà y trước mắt tôi, chà ng đã đưa bà ta và o táºn đã nẵng. Chà ng đã lo lắng đã yêu thương ba đứa trẻ như con cá»§a chà ng.
Ngưá»i nhà kết luáºn:
-Con mụ bá» bùa mê đó cô Æ¡i, Ä‘iên chi trai tÆ¡ hÆ¡ há»› Ä‘i yêu má»™t mụ đà n bà nạ giòng như rứa chứ? Cô tÃnh coi thầy mô có Ä‘iên hỉ, váºy mà bây chừ bao nhiêu tiá»n Ä‘em vá» nuôi con mụ hết, gá»i chúng và o bà sÆ¡, há»c hà nh như con nhà già u á. Thiệt ba cái bùa mê ác ôn chi lạ.
Tôi không tin bùa mê nên tôi khổ, bởi vì tôi biết chà ng yêu bà ta tháºt. Tôi thua tráºn ngay lúc đầu rồi. Vá»›i chà ng tôi chỉ là má»™t cô em nhỠđể đưa Ä‘i ăn đưa Ä‘i chÆ¡i và bắt há»c chăm, mai mốt gả chồng sang.
Tôi đứng lên nhìn xuống giòng sông, Thà nh phố căng thẳng đầy bất trắc, ngà y khai giảng phải hoãn lại, không biết tôi phải chỠđến bao giá» má»›i được Ä‘i há»c. Chà ng Ä‘i vá» như cái bóng, những bạn bè bà máºt, những cuá»™c há»p bà máºt. Tôi mÃm môi nhìn ảnh ngưá»i đà n bà để chung vá»›i ảnh chà ng trên bà n viết.
-HỠyêu nhau quá, ta buồn quá….
Tôi bá»±c bá»™i leo lên giưá»ng nằm, gối chăn nà o lạnh lùng hÆ¡n không?
Buổi trưa chị Tịnh NhÆ¡n vá», chị có vẻ mệt má»i nhưng mặt đầy hân hoan, chị khoe:
-Thấy không? Chị nói thế nà o cũng thà nh công mà , Trang, em có nghe radio nói chi không? Vĩ đại kinh khủng, em ơi chị muốn khóc được đó, Phong nói được lắm em ơi.
Tôi cưá»i:
-Em nghe kỹ lắm, hùng biện nhất thế giới.
Chị Tịnh Nhơn vô tình:
-Em nghe trong radio hở? Em biết không, thầy gầy lắm, lúc ni thầy có vẻ lo lắng dữ lắm Trang?
Tôi há»i tháºt khẽ:
-Thầy có há»i thăm em không chị?
-Có chứ, Thầy nói em ngoan và kÃn đáo lắm, em có vẻ sâu sắc, thÃch nhé, được Thầy khen hoà i hỉ? Em ăn chi chưa?
Tôi lắc đầu, chị kêu trá»i:
-Chết chưa, đói bụng mới là m sao, đau cho coi ạ, răng không biểu con Truồi nó nấu chi cho ăn, chị ăn chay trên chuà rồi.
Tôi cưá»i:
-Anh Phong hứa đưa em đi ăn.
-Hứ, cái thằng Phong tin sao cho được, nó đi như chim ấy, chưa chừng tếch vô trong với con mụ rồi ạ.
Tôi tò mò:
-Chị không thÃch anh Phong lấy chị Lan Chi.
-ThÃch sao được, bá»™ con ni cÅ©ng Ä‘iên như anh mi nữa hả? Cả nhà không ai ưng hết, ngưá»i ta ba con rồi, lấy vá» nuôi chim tu hú hở?
Tôi cưá»i tá»§m tỉm:
-Em đố chị chia rẽ được hỠđấy.
-á»i hÆ¡i đâu, thứ đó không chia rồi cÅ©ng rẽ, lo gì em.
Tôi lo lắng:
-Sao anh Phong lâu vỠrứa chị? Chị có thấy anh ấy đi mô không?
Chị Tịnh Nhơn lắc đầu:
-Chịu, lúc nà y thấy Phong đứng với thầy, quay đi quay lại biến mất. Nó thiệt hệt thà y thôi, có đó rồi mất đó, với lại bị theo dõi dữ lắm em ơi, đi đứng bộ tự do như em sao?
Tôi nhăn nhó:
-Ãiệu ni dám để em chết đói thôi.
Chà ng và o tá»± lúc nà o, cưá»i tá»§m tỉm:
-Thấy chưa, chị là m chứng nhé, nó chỉ nhớ ăn thôi mà , nà y đi với tôi cũng gian nan lắm đấy, phải đi lén, có gan không?
Tôi nũng nịu:
-Em đi với anh, anh đừng có kiếm cớ rút lui nghe.
Chà ng quay sang chị nói nhá»:
-Thầy há»i chị xong chuyện đó chưa? Thầy Ä‘ang bị theo dõi rất gắt, cô và o thay áo lẹ Ä‘i, cho cô mưá»i phút thôi nghe.
Tôi quay đi:
-Má»™t giá», cái mặt anh đến ế vợ mất thôi.
-Chưa biết ai ế đâu cô.
Tôi chá»n áo dà i, mà u gì anh thÃch mà u em thÃch. Và ng ở mà u và ng, chà ng thÃch nhất mà u và ng cá»§a lụa. Tôi lén đánh phấn hồng cá»§a chị Tịnh NhÆ¡n rồi lại vá»™i và ng chùi bá»›t Ä‘i, kẻ anh chà ng chá»c cho mắc cở lắm.
CÅ©ng đến mưòi lăm phút sau tôi má»›i ra tìm chà ng. Phòng Ä‘á»c sách trống trÆ¡n, tôi léo nhéo xuống nhà .
-Chị Nhơn ơi, chị Nhơn, anh Phong mô rồi, mới đây mà biến đi mô rồi hỉ? đói bụng muốn chết luôn.
Chị Nhơn nghiêm mặt đi ra:
-Im, có bồ ra tìm đó, em leo cây rồi em ơi.
-Há», chị nói sao, có Lan Chi ra à ?
-Ừ, Ä‘ang du dương ngoà i vưá»n ấy.
Tôi vùng vằng:
-Bộ không đưa em đi ăn nữa à ?
-Biết à .
Tôi hắng giá»ng trong phòng khách, chà ng dẫn Lan Chi và o:
-Có chị ra đó cô.
Tôi gượng cưá»i:
-Chà o chị ạ.
-Không dám chà o cô.
Chà ng mỉm cưá»i:
-Äể bá»a khác anh Ä‘á»n ,giá» anh…
-Hừ, cám ơn anh, mà anh vô đây em nói cái nà y nè.
Chà ng nhăn nhó theo tôi sang phòng bên:
-Chi nữa cô?
-Không, Trang không chịu anh hứa cuá»™i như rứa, anh phải đưa Trang Ä‘i như thưá»ng.
-Không được, chị từ Ãã Nẵng ra, để khi khác Ä‘i.
Tôi dáºm chân:
-Không.
Chà ng dịu dà ng:
-Ở nhà noà chị lo cho ăn, anh đưa chị Ä‘i, chiá»u anh vá», chóng ngoan anh thương.
Chà ng bá» ra cưá»i cưá»i nói vá»›i bà ta. Tôi lặng lẽ bá» lên lầu má»™t nước, hỠđưa nhau ra xe. Tôi vén mà n cá»a thấy bà ta dá»±a cằm trên vai chà ng, lẳng không chịu được, má»™t tay bà ta vòng ôm ngang ngưá»i chà ng.
-Hừ, tức tháºt.
Tôi cởi tung áo dà i lụa, không lụa là gì hết nữa. Tôi nằm dà i trên giưá»ng, Chị NhÆ¡n réo:
-Xuống ăn đỡ tô mì đi Trang, nằm chết trên đó hỉ?
Tôi cưá»i gằn Ä‘i xuống:
-Răng hồi ni bà ta chịu khó giữ anh Phong kỹ rứa chị hỉ?
-Biết à .
-Chị tháºt, há»i cái chi cÅ©ng nói biết à , ai còn há»i chị là m gì nữa.
-Bộ Phong cho leo cây rồi quay ra gây với chị?
Tôi đà nh cưá»i:
-Nghĩ tức mình ghê đi, để bụng đói đùng cái không được đi nữa.
-Mi chỉ được cái tà i ăn, trách chi hắn chê mi con nÃt cho, rồi lại há»n.
Tôi ăn má»™t mạch hết tô mì rồi thẫn thá» bá» lên lầu nằm ghen vá»›i Lan Chi. Tôi không ngá»§ được, hết nằm lại ngồi, hết Ä‘i lại đứng, giáºn anh chà ng tháºt, coi mình không có kà lô nà o hết trÆ¡n, được rồi, mình có bồ cho coi, là m như mình xà gái không bằng, chả hÆ¡n gì ai chứ cÅ©ng hÆ¡n cô bồ già cá»§a anh.
Gia đình tôi đạo Công giáo từ gốc, chị Tịnh NhÆ¡n trái lại sùng Pháºt, chà ng là em há» cá»§a chị NhÆ¡n, hồi chị ra há»c ngoà i Hà ná»™i, chị sống vá»›i gia đình tôi và bây giá» tôi sống vá»›i chị.
Bà ná»™i cá»§a chà ng theo đạo Chúa, nhưng ông ná»™i thì vẫn giữ đạo Tổ tiên, giòng chà ng theo hai tôn giáo, cứ con trai theo cha, con gái theo mẹ. Chà ng là chaú ná»™i nên chà ng không đến nhà thá», mấy bà cô cá»§a chà ng ngà y ngà y vẫn cầu nguyện trong nhà thá» Phú Cam. Mấy đứa em há» chà ng hát trong ban thánh ca, còn chà ng, chà ng hoạt động cách mạng, chà ng mang giòng máu cách mạng cá»§a cha chà ng để lại.
Ãá»i chà ng Ä‘iêu linh từ tấm bé, chà ng theo Thầy tìm hiểu giáo lý nhà Pháºt và theo thấy để hoạt động bà máºt. Tôi không mê say chÃnh trị, nhưng vá»›i chà ng, tôi đầy má»™t lòng kÃnh phục. Những khi chà ng suy tư má»™t mình, vầng trán cao nhăn lại, mắt nhìn đâu đâu, tôi thương chà ng khóc lên được. Tôi muốn chà ng sống bình thưá»ng như má»i ngưá»i, Ä‘i dạy vá» nhà đá»c sách, nhưng má»—i khi tôi nói, chà ng chỉ mỉm cưá»i:
-Ãừng bắt anh sống giả dối vá»›i anh.
Tôi đi ra đi và o với một quyển truyện tình trên tay. Tôà mịt chà ng trở vỠnhà tuyên bố:
-Tối nay anh không đi đâu được nữa, em ra tiếp khách cho anh đi.
Tôi quay đi:
-Ai?
-Chị của cô.
-Hừ, váºy mà là khách, khách đó há»?
-Rứa gá»i là gì?
-Không phải vợ anh?
-Bao giá», anh mà có vợ?
-…
Chà ng cưá»i:
-Mau đi, anh lủi đây.
Tôi tròn mắt ngó chà ng, chà ng cưá»i:
-Mở hé cá»a nhìn xuống vưá»n thì biết.
Chà ng bá» Ä‘i tôi vén rèm cá»a, vưá»n cây tối om láºp loè ánh đèn và ng vá»t từ ngoà i đưá»ng hắt và o cho tôi thấy rõ những bóng Ä‘en Ä‘i Ä‘i lại lại trong vưá»n.
Chị Lan Chi đến sau lưng tôi, giá»ng chị trầm xuống:
-Anh đi rồi em ạ.
Tôi ngáºp ngừng nhìn chị, ngưá»i yêu cá»§a chà ng đó, Lan Chi bình thản:
-Anh dặn chị đêm nay ngủ chung với em, em bằng lòng không?
Tôi tránh đôi mặt chị:
-Em sao cũng được hết, chị đi chơi có vui không?
-Sợ muốn chết, vui gì mà vui, anh Ä‘i má»™t bước có ngưá»i theo má»™t bước.
Tôi leo lên giưá»ng nằm chung vá»›i chị, chà ng bắt tôi phải gá»i bà ta bằng chị đấy, có tình yêu ngưá»i ta đẹp ra tươi ra. Còn tôi trằn trá»c nhá»› chà ng, chắc chắn đêm nay bó gối má»™t nÆ¡i nà o đó, chà ng Ä‘ang nhá»› đến bà ta, ngưá»i đà n bà mát da mát thịt nà y, có vùng ngá»±c êm như đồi tuyết có đôi mắt lá răm tình tứ.
Tôi muốn há»i chị, anh vá»›i chị đã có gì chưa? Nhưng tôi không mở miệng được. Tôi nhìn gò ngá»±c chị pháºp phồng lên xuống, rồi nhìn lại mình chưa đâu và o đâu hết, má»›i bé tà ti, chợt nhá»› mình chưa đủ 18 năm. Tôi buồn, nước mắt rưng rưng, tôi cứ lén nhìn bá»™ ngá»±c căng đầy cá»§a bà ta mà tức thầm thầm.
Chà ng có bao giá» gục xuống nÆ¡i đây chưa? Chà ng có bao giỠôm lấy thân thể đầy váºt chất nà y chưa? Tôi cÅ©ng có ngá»±c, nhưng há»… nằm xuống thì nó biến đâu mất chẳng còn gì mê đắm nữa, còn bà ta nằm xuống vẫn ngon mắt không chịu được, tôi đặt tay lên ngưá»i bà ta nói:
-Chị!
Chị Lan Chi mở mắt:
-Gì em?
-Ngực chị đẹp.
-Váºy hả?
-Sao của em nó nhỠthế chị?
Chị cưá»i khúc khÃch:
-Tại em còn nhá», em mà to bây giá» ngưá»i ta chê chế, con gái mà ngá»±c to là con gái hư, hồi chị còn con gái, chị cÅ©ng thẳng ro à . Mai mốt lấy chồng có con má»›i to được chứ, tháºt anh nói đúng, em còn trẻ con quá.
Tôi sịu mặt:
-Anh nói với chị em trẻ con?
Chị gáºt đầu:
-Thôi ngủ đi, chị buồn ngủ quá rồi.
Tôi muốn hét lên, chị có thể ngá»§ được, chị buồn ngá»§ khi anh Ä‘ang lẩn trốn, Ä‘ang nhá»› chị. Nhưng tôi báºm môi lại, rồi buồn bá»±c quay Ä‘i khi chị đã nhắm mắt.
Tôi yêu chà ng tháºt sá»± mất rồi, vì tôi lo lắng không ngá»§ dược vì chà ng, buổi sáng thức dáºy sau giấc ngá»§ tháºt ngắn, tôi thấy chà ng ngồi lù lù ở phòng Ä‘á»c sách, mắt nhìn ra xa và môi mÃm lại, tôi lặng lẽ ngồi xuống bên chà ng, chà ng không nhìn tôi:
-Chị còn ngủ hơ em?
Tôi háºm há»±c;
-Ngủ say như chết.
Chà ng nghiêm giá»ng:
-Äáng nhẽ em phải thương chị má»›i phải, chị đáng thương, em hiểu không?
Tôi nói mát:
-Chị đẹp.
-Bộ em không đẹp, em không biết em đẹp à ?
-Em là trẻ con.
-Trẻ con có cái đẹp cá»§a trẻ con, thiên thần chỉ để cho ngưá»i ta mÆ¡ ước còn đà n bà …
Tôi cưá»i:
-Äà n bà để yêu.
Chà ng báºt lá»a mồi má»™t Ä‘iếu thuốc, khói thuốc bay bay mà u thá»i gian buồn, giá»ng chang đầy ấp yêu thương:
-Em không được lo ra nghe không Trang, em phải lo há»c, anh chỉ muốn em há»c tháºt giá»i thôi, anh không muốn em là m ngưá»i lá»›n quá sá»›m.
Tôi lắc đầu:
-Em sẽ há»c giá»i, nhưng anh nhìn em Ä‘i, em lá»›n rồi chứ, răng anh cứ coi em như con nÃt mãi thế?
Chà ng cưá»i cưá»i ngó tôi:
-Cà ng đòi là m ngưá»i lá»›n, em cà ng trẻ con Trang ạ, thôi và o đánh thức chị dáºy cho anh noà chuyện Ä‘i em.
Chà ng gá»i giáºt tôi:
-Khoan đã, ra anh biểu nà y.
Tôi quay gót đến bên chà ng:
-Chi rứa anh?
Chà ng vụt cầm lấy tay tôi:
-Nếu có ai há»i em vá» Thầy, em đừng nói gì hết nghe không? Những nÆ¡i Thầy gặp em đó, cÅ©ng phải dấu kÃn nghe, nhất là anh, em phải nói em có đạo Công giáo nghe không? Nhớ…
Tôi gáºt đầu:
-Em hiểu mà có chuyện gì đó anh?
Chà ng lắc đầu:
-Thôi được em vô Ä‘i, hôm nay ở nhà há»c bà i, mấy cái Ä‘oạn văn cá»§a Plato em coi kỹ chưa, chiá»u anh há»i đó.
Lan Chi vẫn ngá»§ say như chết, sao có ngưá»i vô tư đến thế nhỉ? Hèn gì chị ấy máºp mạp, khác nhau như hai thái cá»±c, váºy mà há» yêu nhau? Yêu nhau tha thiết và thương cho đến chết?
-Chị Æ¡i dáºy Ä‘i, anh chá» chị kià .
-Ãể yên chị ngá»§, cả đêm em giẫy hoà i là m chị mất ngá»§ đó.
-Ngủ hoà i còn rên, anh chỠđó, ra đi bà .
Chị không ra ngay, chị ngắm nhìn sá»a soạn trong gương, gỡ lại mái tóc, phá»›t qua chút phấn, tô lại nét son. Chán chê rôì má»›i chịu ra mắt chà ng, tôi thừ ngưá»i nghÄ© ngợi:
-À há, hèn gì chà ng yêu, mình tháºt ngu, má»›i sáng ra đã gặp chà ng, không sá»a soạn chi hết, chắc mình xấu lắm trá»i Æ¡i, sao tôi ngu thế nhỉ. Tôi bà y tất cả sá»± tháºt nhan sắc tôi ra vá»›i chà ng…
Tôi báºt cưá»i ra đứng trước gương:
-Cũng không đến nỗi, mình có lúc nà o đẹp hơn lúc nà o đâu.
Có tiếng xe nổ, há» lại đưa nhau Ä‘i. Tôi thẫn thá» nhìn sau lưng há», vẫn dáng ngồi tình tứ dá»±a trên vai chà ng, vẫn vòng tay ngang lưng say đắm. Thôi được lần sau chà ng chở mình, mình phải ôm lưng chà ng má»›i được.
Tôi và o phòng tắm, nhìn thân thể còn e ấp cá»§a mình dưới giòng nước phun mạnh, chợt thương cho mối tình thầm, chợt giáºn chà ng khóc lên được.
Những lúc giáºn chà ng, tôi hay nhá»› nhà , nhá»› mẹ rồi tá»§i thân nước mắt vòng quanh mi.
Chị NhÆ¡n rất thân vá»›i anh Thế, khi há»c xong anh Thế gá»i tôi ra Huế ở nhà chị. Tôi giáo tuy khác biệt nhưng vì yêu chà ng tôi không cảm thấy lạc lõng nữa. Giữa tôi và những ngưá»i bạn cá»§a chà ng có khác gì nhau đâu, cÅ©ng má»™t mà u da, má»™t tiếng nói.
Tháºt bá»±c mình, biết thế vá» thăm nhà xong, ngà y khai giảng cứ lùi lại mãi. Ngồi chá» sốt cả ruá»™t Ä‘i thôi.
Ãi ra Ä‘i và o vá»›i cái gương nhá» trên tay, tôi nhá»› trong báo ngưá»i ta dạy nghệ thuáºt là m đẹp bằng cách bắt há»c viên suốt ngà y tá»± ngắm mình trong gương, ngắm mãi thế nà o cÅ©ng tìm ra nét đẹp riêng, nụ cưá»i nà o đẹp nhất, nét nhìn nà o xinh nhất, cái nhÃu mà y nà o duyên nhất.
Khởi đầu việc chinh phục chà ng, vẫn là là m sao đẹp hơn chị ấy, Chà ng trở vỠnói như reo:
-A, quả tang nhé, hết chối chưa, soi gương chứ có há»c khỉ gì đâu?
Tôi phụng phịu:
-Anh sao đi vỠcứ như kẻ trộm.
-Rứa mà tà i chứ, cứ như em chưa thấy mặt đã nghe tiếng thì còn là m ăn gì được nữa?
-Chị Hai của anh mô?
-Vá» Äã Nẵng rồi, thÃch nhé.
-Ai thÃch, bá»™ anh nói em thÃch?
-Chứ chẵng lẽ anh thÃch?
Tôi dáºm chân:
-Em không đùa với anh nữa đâu.
-Thôi cho anh xin lỗi chịu hôn? Anh qua gặp chị Nhơn đã, chị đâu rồi?
Tôi lắc đầu:
-Biết à ? chắc chị qua Ãồng Khánh rồi.
Chà ng quay lại:
-Bá» cái gương Ä‘i cho tôi nhá» cô bé, há»c bà i nghe chưa?
-Hứ, là m như anh Hai ngưá»i ta.
-Không là anh Hai thì là gì, bác dặn anh kỹ lắm rồi, bác dặn anh phải sắm roi mây phết em nữa đó.
Tôi le lưỡi:
-Ghê.
Chà ng chợt khựng lại:
-Nà y đừng le lưỡi như rứa trước mặt chà ng nà o nghe không?
-Răng rứa?
Chà ng cưá»i khẽ:
-Tụi nó mê, không há»c được nữa.
Chà ng huýt sáo rồi bá» Ä‘i, tôi đứng nhìn theo, lúc chà ng nói vá»›i đám đông, chà ng gầm gừ như dã thú, mắt chà ng như có lá»a, giá»ng chà ng mạnh mẽ tà n bạo như kiếm chém trên đá lạnh, giá»ng chà ng dạt dà o rá»n rÄ© như vá»ng vá» từ ngục sâu.
Sao bây giá» chà ng hồn nhiên, bình thản thế? Tôi yêu nụ cưá»i chà ng, nụ cưá»i ngạo nghá»… như khinh chê Ä‘á»i, như xót xa Ä‘á»i. Tôi hiểu, bây giá» tôi má»›i hiểu tại sao Thu Hải yêu Thầy, yêu như yêu má»™t thần linh. Tình yêu cá»§a há» lạ lùng như những mối tình trong huyá»n thoại Hy Lạp, Thu Hải yêu má»™t vị Hoà thượng. Thầy cá»§a chà ng, Thầy cá»§a nhiá»u ngưá»i trẻ hôm nay. Thu Hải đã khóc khi kể chuyện vá» Thầy cho tôi nghe. Nó là bạn thân cá»§a tôi từ đệ thất, lá»›n lên theo gia đình trở ra Huế há»c đồng khánh rồi gặp Thầy, rồi tôn thá» mãi mãi.
Tôi đã cưá»i ngất khi nó tâm sá»± rằng nó yêu má»™t vị sư. Tôi không tin, tôi nói vá»›i nó rằng đó chỉ là má»™t sá»± lầm lẫn cá»§a con tim, nó lắc đầu:
-Mai mốt mi sẽ hiểu tao, chÃnh tao, tao cÅ©ng ngạc nhiên khi đối mặt vá»›i tình yêu cá»§a tao kia mà .
Bây giá» tôi hiểu, biết chà ng đã có ngưá»i yêu, hÆ¡n thế nữa, đã có vợ, biết rằng yêu chà ng mình sẽ thua thiệt, nhưng tôi vẫn yêu.
Tôi ra Huế há»c vì chà ng, tôi không và o Sà igòn như ý gia đình muốn, tôi muốn được gần chà ng dù để nhìn chà ng yêu ngưá»i đà n bà khác.
Má»™t tiếng sét đã giáng xuống Ä‘á»i tôi, ngay phút đầu tiên trông thấy chà ng. Chà ng nheo mắt, chà ng mỉm cưá»i xách giúp vali lên lầu cho tôi, thái độ tháºt bình thản xa lạ, nhưng gần gá»§i như anh đối vá»›i em.
Tôi chá»›i vá»›i khi nghe chà ng nói vá»›i đám đông. Tôi tháºt sá»± ném mình xuống cÆ¡n mê bằn bặt, đôi mắt chà ng như giòng sông trong cÆ¡n bão táp, nước cuồn cuá»™n chảy cuốn hút tôi trong cÆ¡n lốc xoáy cá»§a chà ng.
Tôi ngụp lặn trong mối tình tuyệt vá»ng, nhưng đôi mắt chà ng má»—i khi nhìn đã cho tôi cả má»™t vùng trá» xanh tươi chứa chan hy vá»ng. Chà ng là m tôi lao Ä‘ao, chà ng là m tôi ngất ngư và chà ng dá»ng dưng yêu ngưá»i khác.
Thế mà tôi vẫn không ghét chà ng, tôi vẫn yêu kÃnh chà ng, và vẫn ngoan ngoãn nghe lá»i chà ng.
Ngồi và o bà n há»c, trá»i không tối, trá»i sáng nắng như tôi vẫn báºt lên má»™t ngá»n đèn, cái bòng đèn và ng nà y chÃnh chà ng đã mua vá» cho tôi, ánh sáng và ng như đốt lên má»™t tình yêu. Tôi không há»c nổi, những tư tưởng thần bà cá»§a Planton là m tôi mệt trÃ, tôi viết nháºt ký trên giấy hồng, Ä‘á»i con gái má»™t lần yêu là má»™t lần khổ:
….Huế ngà y….
Mình ngồi đây, trước mặt là sách vở cá»§a chà ng, mình tháºt đã biết yêu. Chà ng đà n ông vô cùng, từ nụ cưá»i ná»a vá»i đến tia nhìn mênh mông xa vắng, mái tóc rÅ© xuống trán, dáng nghiêng buồn khi Ä‘i khi đứng. Mình nghe xót xa, mình vừa viết vừa lấy quyển sách che Ä‘i nụ cưá»i cá»§a Lan Chi, mình muốn quên bà ấy, mình không muốn thấy bà ấy bên cạnh chà ng dù chỉ là ảo ảnh Ä‘i nữa.
Ãã nhiá»u lần mình bảo vá»›i mình rằng hãy quên anh Ä‘i. Hãy coi anh như má»™t ngưá»i con trai mình đã gặp. Thế mà hôm nà o anh không ghé vá» nhà , mình Ä‘i ra Ä‘i và o không yên. Giòng sông khi đó, không có nắng, không đựng bóng mây, nên giòng sông Ä‘en như đêm. Le lói ánh đèn dầu từ những con thuyá»n lênh đênh trên nước sông. Huế như chìm xuống vá»›i giòng sông yên lặng, xoá má» tất cả những trái tim bừng bừng yêu nước, những ánh mắt chan chứa tình tá»± dân tá»™c. Chỉ còn lại má»™t sá»± yên lặng lá» khó hiểu. Tôi ngồi nhìn ảnh chà ng, quyển sách đã che Ä‘i khuôn mặt Ä‘a tình từ mắt cưá»i, từ đôi môi dầy cá»§a bà ấy. Nhưng anh Æ¡i! Là m sao em quên…
Mình gục xuống tóc loà xoà che kÃn hai vai run run.
Tôi leo lên giưá»ng nằm đợi chà ng, Ä‘á»i gì nữa mà đợi, chà ng Ä‘i như chim lang thang như du mục, không biết ngà y mai đã có thông cáo Ä‘i há»c chưa? Nằm nhà mãi nản không chịu được.
Buổi sáng Huế trong sạch quá, nắng tháºt tươi và tháºt êm. Con gái Ãồng Khánh ùa vỠđây là m ngợp con đưá»ng xanh lá. Ão trắng vá»n gió cho tóc thá» bay bay. Tôi là con gái, mà đi không đà nh, cứ đứng má»™t góc đưá»ng nghe các cô cưá»i rúc rÃch trong chiếc cổ má»m, sau quai nón tÃm ngắt, thầm như tình yêu.
Chà ng vẫn chưa vá», nên tôi muốn Ä‘i chÆ¡i. Tôi không thể và o ra trong phòng mà lòng chùng như nốt nhạc sầu, con đưá»ng Lê lợi ngà n năm vẫn trữ tình, như giòng sông cho gái huế chất thÆ¡ không bao giá» cạn, tôi đến vá»›i Thu Hải, ngôi nhà cổ kÃnh cuối con đưá»ng lát gạch và vòm cổng rêu phong và hà ng dáºu cây cắt tỉa cầu kỳ.
Thu Hải mặc áo mà u hoa cà , tóc cá»™t lại bằng sợi thun nhá», mà u tóc mun, êm như trá»i đêm, đôi mắt long lanh sáng, chiếc răng khểnh dá»… thương hé ra sau đôi môi hồng:
-Ủa Trang, đi mô mà sớm rứa?
Tôi cưá»i:
-Há»i vá»› vẩn, khách đển thăm không má»i vaò nhà còn há»i Ä‘i mô.
Thu Hải nheo mắt:
-Sá»i Æ¡i, cÅ©ng bà y đặt nói tiếng Huế cá»§a ngưá»i ta nữa hỉ? Nghe vui ghê a tá».
Hải kéo tôi ra vưá»n sau, cây trái triÅ© ngá»t:
-Ra đây ta hái nhãn cho nhà ngươi ăn, chịu hôn?
-Chịu quá, gái Huế tụi bây chỉ có cái đó ăn ngưá»i thôi mà ….Nà y Hải, mi thấy tình yêu thế nà o, ngưá»i ta khổ hay ngưá»i ta vui khi yêu nhau hả mi?
Hải nhìn và o đôi mắt tôi, tôi quay đi như trốn, nó lắc đầu:
-Khó trả lá»i quá, nhưng mi há»i là m gì? Mi yêu ai hay sao? Mi cứng lắm mà .
-Cứng má»m khỉ gì, ngưá»i ta há»i thì cứ trả lá»i Ä‘i đã nà o, lúc nà y mi có gặp Thầy không?
Hải thở dà i len lén nhìn quanh:
-Khẽ chứ mi, ngưá»i ta nghe được thì chết, khó gặp lắm mi, tao Ä‘ang buồn đây.
-Sao váºy?
-Yêu oái ăm như tao chỉ thấy khổ sở và lo lắng, dÄ© nhiên đã gá»i là tình yêu là m sao tÃnh toán được, nói tháºt mi đừng nói chuyện tụi tao vá»›i ai nghe, tao xin mi đó.
-Dữ hôn là m như tao lắm mồm lắm miệng không bằng.
-Biết rồi, tao biết mi kÃn đáo nhưng cÅ©ng phải dặn cho chắc.
CÆ¡m nhãn ngá»t lịm trên đầu lưỡi má»m, nắng lá»c qua lá cây óng ả như những giải lụa, Hải dá»±a lưng và o gốc cây:
-Hôm qua tao gặp Thầy được hai phút rồi Thầy biến mất ngõ nà o trong chùa, tao tìm mãi không ra, lúc mà ngưá»i ta ùn ùn kéo đến chùa đó. Thầy cải trang nhưng tao nháºn ra được. nà y hôm qua mi có Ä‘i không? Kinh khá»§ng, ngưá»i đâu mà đông rứa không biết? Tao suýt ăn lá»±a đạn cay rồi chứ.
-Không, nhưng đứng một góc để…
-Äể là m gì? Con ni hôm nay bà máºt gá»›m dám mi là máºt vụ lắm ạ.
Hải cưá»i khúc khÃch. Tôi gắt:
-Buồn thấy mồ đi mi còn dỡn.
Hải kể lể:
-Thầy gần lắm rồi mi Æ¡i, nhìn Thầy tao thắt cả ruá»™t lại. Ãôi mắt sâu tháºt sâu và lúc nà o cÅ©ng nhìn xa xôi, lúc nà o cÅ©ng trầm ngâm lo lắng cho số pháºn quê hương mình. NghÄ© tháºt buồn, tuị mình không là m được gì cho quê hương cả, thỉnh thoảng là m má»™t và i bà i thÆ¡ y như rằng đăng báo là bị kiểm duyệt. Ãói nghèo, nước mình nghèo quá, nhưng nếu được thanh bình thì đỡ biết mấy, tháºt ăn cÆ¡m vá»›i mắm ruốc hoà i mà được tá»± do Ä‘i há»c, tá»± do sống, đêm không hồi há»™p nghe súng nổ cÅ©ng sướng mi hỉ?
Tôi há»i Hải ý nghÄ© ôm ấp mãi suốt đêm:
-Mi có gặp anh Phong không? Äêm qua không thấy anh ấy vá»?
Hải cưá»i nhẹ:
-Ä‚n thua chi, ông ấy lang bang lắm đừng lo, đã chá»n con đưá»ng Cách mạng là m lẽ sống, thì đừng nói đến nhà cá»a nữa. Má»›i cháºp tối tao còn gặp ông ấy ở trụ sở tổng há»™i sinh viên mà , chÃnh ông ấy nói tao nên vá» sá»›m, con gái không nên gan lì là m báºn chân há», bá»™ mi sợ….
-Có đêm tao thấy hỠtheo dõi anh ấy, ngại quá.
-Có gì lạ đâu? Mi chưa hiểu, ông Phong gan lì lắm, ông ấy là đảng tụ sinh viên ở đây mà , đâu có dỡn, Ä‘iá»u chuyện vợ con thì hÆ¡i lạ má»™t chút.
Tôi tò mò:
-Anh ấy lăng nhăng lắm hở mi?
-Không lăng nhăng, Ä‘iá»u yêu má»™t bà hÆ¡i loạn, bà ấy *** không thể tưởng được. Mi biết ông Thu không? Bồ bà ấy đó, váºy mà ông tướng Phong cá»§a mình vẫn yêu mê mệt má»›i kỳ chứ.
Lòng tôi như có ai đang cầm dao cứa, tôi nghiến răng lại để đừng khóc, Hải vô tình:
-Kể cũng kỳ cục nhưng tình yêu mà mi, tao yêu Thầy không kỳ cục à …mi đừng sơ hở kẻo mạ tao biết thì chết tao nghe không?
Tôi chán nản rồi, buồn quá, chà ng yêu bà ta cả xứ Huế đểu biết, còn tôi, tôi chỉ là em gái.
-Thôi tao vá».
-Răng rưá, còn sá»›m mà . Ãi ngang Văn khoa mi có thấy thông cái bao giá» Ä‘i há»c không?
Tôi ngá»› ngưá»i:
-Ờ nhỉ, tao quên mất.
-Khỉ, có rứa mà cũng quên.
Tôi trở vá» ngang qua cầu Trà ng Tiá»n cong cong những nhịp buồn, Ä‘ong đưa gợi nhá»› Ä‘iệu ru con cá»§a mẹ. Tôi chợt khám phá ra có ngưá»i Ä‘ang có ngưá»i Ä‘ang theo tôi. Ngưá»i đà n ông kÃnh Ä‘en Ä‘áºm mà u lầm lÅ©i Ä‘i theo tôi, phải chi đó là má»™t ngưá»i trẻ, áo trắng, tóc mÆ¡, dáng dấp sinh viên tôi sẽ nghiêng nón là m duyên vì tôi biết cuá»™c theo dõi nà y rất dá»… thương. Không, ngưá»i đà n ông nà y nhất định không phải là sinh viên. Ông ta lá»›n tuổi rồi, ngưá»i lá»›n không cất công Ä‘i theo con gái đâu.
Tôi nhá»› đến chà ng và bắt đầu run, chân tôi rÃu lại. Tôi len lén nhìn lại, vẫn thấy ông mắt kÃnh Ä‘en theo sau. Băng qua cầu tôi không dám men theo bá» sông có lối cá» mịn nữa, tôi Ä‘i giữa đưá»ng cho đỡ vắng rồi trốn mau và o Văn Khoa, hy vá»ng ông ta không biết những ngõ ngách cá»§a trưá»ng bằng tôi.
Ãang chúi mÅ©i và o những thông cáo, tôi giáºt mình quay lại khi tiếng ngưá»i đà n ông vang ngay bên tai. Ông ta đã đứng sát bên tôi từ lúc nà o:
-Chà o cô Mạc Tố Trang.
Tôi mở rộng hai mắt:
-Ông, ông biết tên tôi, cả hỠtôi nữa?
Ông ta cưá»i:
-Còn biết nhiá»u hÆ¡n nữa kia, cô ngây thÆ¡ quá.
Ông há»i tôi có chuyện gì?
-Tôi muốn noà chuyện với cô Mạc Tố Trang.
-Tôi không quen ông.
-Rồi sẽ quen.
-Xin lỗi, tôi không rảnh lắm.
-Cô phải đi với tôi.
Ãôi mắt hắn vẫn dấu sau lòng kÃnh Ä‘en xì, nhưng nghe giá»ng nói hắn gằn mạnh, tôi liên tưởng đến đôi mắt quắc lên cá»§a hắn mà rùng mình. Hắn cưá»i:
-Äừng sợ tôi chưa muốn bắt cô đâu, nếu cô ngoan tôi sẽ giúp cô được nhiá»u việc lắm.
Hắn tiếp:
-Ãi theo tôi, Ä‘i sát và o tôi như thưá»ng…
Tôi muốn khóc quá, trá»i Æ¡i Phong, anh đâu rồi, sao không đến vá»›i em?
-Ãừng sợ cô bé, hãy trả lá»i những câu há»i cá»§a tôi.
Tôi im lặng, hắn tiếp:
-Cô thưá»ng gặp Phong và Thầy cá»§a cô ở chá»— nà o?
Tôi lắc đầu:
-Tôi chỉ biết hỠở nhà , tôi không gặp hỠở đâu hết.
Hắn lạnh lùng:
-Cô nghÄ© sao vá» há»? Sinh viên có bao nhiêu ngưá»i theo há»?
-Tôi không biết.
-Cô đừng dại, tôi có tiá»n. Tôi biết cô vô tá»™i, nhưng cô coi chừng, tôi có tiá»n tôi là m được tất cả những gì tôi muốn. Ãây cô nhìn xem.
Hắn mở hé cái cắp vẫn xách trên tay, loại cặp những tay áo phe hay dùng:
-Thấy chưa? Hà ng triệu bạc, cô nghe rõ chưa?
Tôi mỉm cưá»i:
-Vâng thưa ông, tôi nhìn rõ ông có nhiá»u tiá»n nhưng can gì đến tôi đâu?
Hắn cưá»i nhưng miệng vẫn rÃt rịt:
-Tôi sẽ cho cô hết, và cho cô nhiá»u lần nữa nếu cô chịu hợp tác vá»›i tôi.
Tôi nhìn hắn như nhìn má»™t quái váºt:
-Ãể là m gì?
-Cung cấp cho tôi những tin tức cá»§a há», há» tin cô, tôi biết, nhất là thằng Phong, hắn yêu cô.
-Yêu tôi? Phong yêu tôi? Ông lầm rồi, không bao giá» chà ng yêu tôi, chà ng yêu má»™t ngưá»i đà n bà có ba con rồi.
Hắn cưá»i:
-Không, đó không phải là tình yêu tháºt, hắn yêu cô và hắn chỉ tin cô. Cô còn ngây thÆ¡ lắm, nhưng không sao, cà ng có lợi cho tôi, bây giá» cô có muốn tiá»n không? Tha hồ ăn diện, tha hồ tiêu sà i?
Tôi quắc mắt:
-Tôi không cần tiá»n, đừng nói giá»ng đó vá»›i tôi, ông Ä‘i Ä‘i….tôi không biết gì vá» há» cả, và nếu có biết tôi cÅ©ng không nói. Mà ông, ông là ngưá»i cá»§a tổ chứa nà o má»›i được chứ?
-Tổ chức tiá»n.
Tôi gáºt đầu:
-Ông có phải là ngưá»i Việt Nam không?
-Ãúng, trăm phần trăm như áo dà i cá»§a cô, như mắt cô, như tóc cô là cá»§a con gái Việt nam.
Tôi gừ gừ trong cổ:
-Rồi sao nữa? Bây giỠông có tiá»n, khi ông có tiá»n, ông không còn là ngưá»i Việt nam như chúng tôi nữa đâu? Bởi vì Việt nam nghèo lắm ông Æ¡i, thôi tá»™i nghiệp tôi, ông tha cho tôi vá» Ä‘i, cho tôi vá» là m ngưá»i Việt nam nghèo đói.
Hắn gằn giá»ng:
-Câm Ä‘i, tôi cấm cô nói nữa. Trả lá»i cho tôi cô có bằng lòng hợp tác vá»›i tôi không?
Tôi lắc đầu dù tôi sợ run ngưá»i:
-Cô biết tôi là ai không?
Tôi lại lắc đầu:
-Cô nên theo tôi, cô sẽ già u có nhất xứ nà y mà không cần há»c hà nh khổ cá»±c nữa. Há»c là m gì, ra trưá»ng cÅ©ng rách lắm cô, rồi lại Ä‘i dạy và đói dà i chứ gì mà ham.
Tôi cưá»i nhạt:
-Cám Æ¡n ông, nhưng tôi không biết gì vá» há» hết, tôi chỉ là má»™t ngưá»i ở trá» trong gia đình đó.
Ông ta rùn vai:
-Thôi được, nể Mạc DÅ©ng nên tôi tha cho cô, cô vá» Ä‘i và theo tôi, cô không nên liên lạc vá»›i há» nhiá»u.
Tôi tò mò:
-Ông biết anh tôi?
-Biết quá chứ, chà o cô Mạc Tố Trang.
Tôi tròn mắt nhìn ông ta quay Ä‘i, má»™t chiếc xe trá» tá»›i, ông ta đóng xầm cánh cá» chiếc xe lao vút Ä‘i cuối đưá»ng Lê Lợi đầy bóng cây.
Tôi trở vá» nhà , hoang mang và lo lắng cho chà ng. Chà ng vẫn chưa vá»! Ngưá»i ta đã là m gì chà ng? Giá»ng nói lạnh lùng gằn từng tiếng cá»§a ngưá»i lạ, ám ảnh tôi đến nổi tôi không ăn cÆ¡m được nữa. Anh Hy và chị NhÆ¡n chưa vá», má»™t mình tôi ngồi trước mâm cÆ¡m, lòng rối bá»i, dạ xót Ä‘au, lo sợ cho số pháºn ngưá»i yêu. Tôi nghÄ© đến bố tôi, cả má»™t huyá»n thoại dà i vá» cuá»™c Ä‘á»i cách mạng cá»§a ông. Bố tôi đã biệt tÃch sau má»™t chuyến Ä‘i bà máºt vượt biên giá»›i Tà u Việt. Mẹ con tôi cho đến ngà y nay vẫn không biết bố tôi còn hay mất. Ngà y giá»— bố không có nhưng tôi sống và lá»›n lên như má»™t đứa mồ côi cha.
Mẹ chắt chiu Ä‘á»i goá bụa, nuôi anh em tôi lá»›n lên trong cÆ¡ cá»±c và phấn đấu không ngừng. Má»—i lần nghÄ© đến mẹ, lòng tôi lại nao nao, xúc cảm dạt dà o như lúa reo ngoà i cánh đồng mÆ¡ ước. Mẹ má»™t mình nuôi anh em tôi, hai trai hai gái vá»›i bà n tay gầy guá»™c cá»§a mẹ. Anh em tôi lá»›n lên ăn há»c như má»i ngưá»i. Anh cả lại ra Ä‘i như bố ngà y xưa đã ra Ä‘i cho lý tưởng cá»§a anh ấy. Anh DÅ©ng đà nh an pháºn lấy vợ để gần mẹ và lo cho mẹ. Chị Phượng đã láºp gia đình, chỉ còn tôi, đứa con gái út trong má»™t gia đình ngoan đạo Ä‘iên cuồng yêu say đắm lãnh tụ sinh viên Pháºt tỠở đây. Ãá»i ngang trái đến thế là cùng.
Bây giá» chắc mẹ Ä‘ang lần hạt những lá»i kinh Ä‘á»u Ä‘á»u buồn trước tượng Ãức Mẹ hiá»n như tiên nữ. Mẹ có biết con gái mẹ Ä‘iêu linh vì tình yêu nÆ¡i đây không? Anh Thế đã thuyết phục để mẹ bằng lòng cho tôi Ä‘i há»c xa nhà .
Má»—i khi Ä‘au buồn tôi lại nhá»› mẹ để tìm thêm can đảm. Ngưá»i mẹ yếu Ä‘uối ấy má»™t mình nuôi bốn con thÆ¡, má»™t mình Ä‘em con từ phương Bắc xa xăm và o đây láºp nghiệp vá»›i hai bà n tay trắng. Má»™t mình sinh tôi nÆ¡i thà nh phố cổ kÃnh nà y. Có ai can đảm hÆ¡n mẹ tôi không?
Buổi chiá»u vẫn không má»™t ai trở vá», tôi nóng ruá»™t quá, lòng tôi nóng như lá»a đố. Chà ng không yêu tôi nhưng tôi vẫn nóng ruá»™t, vẫn khổ sở vì sá»± vắng mặt bất thưá»ng cá»§a chà ng. Tôi không thể quên chà ng như tôi mong, tôi lại mặc áo lụa, áo lụa Hà đông, trá»i Sà i gòn anh Ä‘i mà chợt mát…Không biết có phải vì yêu giòng thÆ¡ má»m trá» tình đó cá»§a Nguyên Sa không, để thương vô và n mà u áo nâu sòng, mà u đất quê hương tôi trên thân thể gầy gầy cá»§a Thầy.
Tóc xoà dà i sau lưng, tôi thẫn thá» tìm đưá»ng đến chùa. Tôi phải há»i tin tức chà ng. Tôi phải gặp Thầy bằng bất cứ giá nà o. Con đưá»ng im vắng đầy bất ổn, tôi không ngừng nhìn lại sau lưng, tôi sợ ngưá»i ta theo dõi tôi. Ngôi chùa hiện ra trong bóng cây, hà ng sứ nở đầy hoa trắng chạy dá»c lối Ä‘i tạo cho ngôi chùa má»™t vẻ cổ kÃnh lạ lùng. Ngói đỠđáºm mà u thá»i gian, những thân cây sù sỉ như ngóng đợi má»™t luồng gió má»›i chưa thổi đến. Những tam cấp bằng đá loáng thoáng rêu xanh. Dưới kia vẫn là giòng sông uốn mình cam chịu, vẫn là giòng sông muôn Ä‘á»i nhá»› mong.
Nhìn lại sau lưng má»™t lần nữa, tôi theo ngõ sau bước vá»™i và o chùa. Tôi lần đến nhà trai, những tÃch nước trà những ly tách còn đó, nhưng ngưá»i thì vắng bóng. Im lặng hoà n toà n ngá»± trị nÆ¡i đây, tôi đứng sau cháºu cảnh nghển cổ nhìn dá»c lối Ä‘i. Ão nâu kia rồi….Thầy đến?
Tôi lặng ngưá»i không dám thở. Thầy vẫn Ä‘i từng bước nhá» dá»c theo lối Ä‘i. Mái ngói thì cong cong, thầy Ä‘i từng bước má»™t hiá»n hoà và thanh thản như Trang Tá» ngà y xưa. Dáng áo nâu xao động nhẹ, đôi mắt gá»i táºn đâu đâu, đôi mắt sâu Ä‘en huyá»n bà như đêm Ãông Phương.
Nắng chiá»u yếu á»›t soi má»™t vệt dà i trên mà u nâu đất mẹ cá»§a Thầy. Ãó là con ngưá»i ghê gá»›m mà báo chà nhắc đến sao? Bình dị hiá»n hoà như thế được sao? Dáng Thầy gầy gầy, chỉ có đôi mắt, đôi mắt tháºt mênh mông tháºt ngáºm ngùi và đầy nghị lá»±c.
Tôi chá» Thầy, tôi đứng đây chá» Thầy để há»i vá» chà ng. Thầy không thấy tôi, vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u từng bước trong hà nh lang dà i. Khi đến gần chá»— tôi đứng Thầy lại quay lưng đếm bước. Chuá»—i bồ đỠđen bóng trong tay Thầy, như trà ng hạt huyá»n xinh trên những ngón tay gầy cá»§a mẹ. Nhưng sao giữa mẹ và Thầy là cả má»™t hố sâu thăm thẳm cách chia.
Tôi gá»i khẽ:
-Thầy!
Tiếng gá»i như hÆ¡i thở nghẹn ngà o, nên Thầy vẫn bứơc Ä‘i tôi lại gá»i:
-Thầy!
Thầy vẫn Ä‘i, Thầy suy nghÄ© gì đến ná»—i con gá»i hai tiếng mà Thầy không nghe. Thầy nghÄ© gì? Ẩn sau mà da và ng ngăm Ä‘en đôi mắt sâu và hà ng mi ráºm như hai bá» cá» chứa chất những ý nghÄ© gì? Tôi bà ng hoà ng gá»i nữa:
-Thầy!
Tiếng gá»i vang cao nghe như thiết tha, Thầy quay lại:
-Chà o em, em tìm Phong phải không?
Tôi long lanh nước mắt, không gì giấu nổi tia nhìn xâu xa như xoáy tròn từng cơn lốc ấy.
-Dạ thưa thầy, từ hôm qua đến giỠanh Phong không ghé nhà .
Thầy hÆ¡i lạnh lùng, phải nói là quá lạnh lùng má»›i đúng. Tôi Ãt thấy Thầy cưá»i bao giá», dù tôi vẫn biết ngưá»i à đông cưá»i chưa chắc đã là vui, mà không cưá»i chưa chắc đã là buồn. Nhưng sao tôi vẫn nghe xót xa, má»™t ná»—i buồn dịu vợi khi nhìn gương mặt bình thản ấy:
-Em nên vỠnhà đi, không nên ở lại đây nguy hiểm lắm, sau giỠgiới nghiêm đêm nay Phong sẽ vỠnhà .
Thầy lại quay Ä‘i, biết ý Thầy tôi cúi đầu ra vá», con ngưá»i ấy vẫn thâm trầm như thế. Hình như Thầy Ä‘ang mải suy nghÄ©, thầy Ä‘ang sót thương quê hương nà y. Tôi không quên lần đầu tiên gặp thầy ở trụ sở bà máºt, tôi đã nói vá»›i Thầy:
-Em có đạo Công Giáo, em không bao giỠbỠđạo của em cả, em theo anh Phong đến đây, vì em là bạn của anh ấy.
Thầy đã gáºt đầu nhìn tôi tháºt tha thiết, và từ đó Thầy dà nh cho tôi má»™t cảm tình đặc biệt cá»§a Thầy.
Tôi trở vá» khi mặt trá»i đã Ä‘i ngá»§, khi đèn đưá»ng và ng đã báºt lên. Chị NhÆ¡n ngồi chá» tôi ở bà n ăn:
-Trá»i Æ¡i, em Ä‘i mô vỠđó Trang? Chị hết hồn.
-Em gặp Thầy.
Chị NhÆ¡n nhá»m ngưá»i dáºy:
-Gặp Thầy?
-Dạ.
-Thầy nói gì không hở em, trá»i Æ¡i! Thầy là m gì? Ở đâu hở em?
-Ở chùa suy tư và đi dạo như Trang Tá» tiêu dao suy nghÄ© vá» Ä‘á»i.
-Nói cái gì như giảng kinh rứa Trang.
-Ãêm nay sau giá»›i nghiêm anh Phong vá».
Chị Nhơn lẩm bẩm:
-Em gặp Thầy? Thầy thoát rồi…
Tôi ngạc nhiên:
-Chị nói gì, sao chị nói Thầy thoát?
Chị NhÆ¡n ngả ngưá»i ra thà nh ghế:
-Chị tưởng Thầy bị bắt rồi chứ? Em gặp Thầy tháºt không?
-Tháºt, bá»™ chị nói em không thấy đưá»ng sao chị NhÆ¡n?
-Không phải, sợ ngưá»i khác cải trang rồi em lầm.
Tôi lắc đầu:
-Không bao giá», vừa thấy mặt em thầy biết em tình anh Phong liá»n.
-May tháºt, thôi được em ăn cÆ¡m rồi Ä‘i ngá»§, em không được lá»™n xá»™n, em ra đây để há»c.
Tôi cưá»i buồn:
-Miá»…n cuối năm em thi Ä‘áºu thì được chứ gì?
Tôi để đèn thức chá» Phong. Tôi phải gặp chà ng để nói chuyện tôi bị theo dõi vá»›i chà ng, tôi sợ há», tôi sợ tất cả. Không gì khổ bằng chỠđợi, thá»i gian dà i lê thê, giòng sông buồn tênh, đêm nay không có giá», trá»i hừng há»±c nồng nà n như ngưá»i đà n bà trong những ngà y khó ở.
Tôi cố gắng Ä‘á»c sách cho lãng quên, tiếng súng nổ vu vÆ¡. Rồi đêm nay có nhiá»u ngưá»i cÅ©ng chết ngu ngÆ¡. Tiếng gõ mõ cá»§a chị NhÆ¡n buồn não ruá»™t u uất như khói hương bay. Tôi lim dim nhá»› chà ng. Chà ng và gương mặt xương xương, đôi mắt buồn, giá»ng nói lại xa vắng, rồi tôi lại nhá»› ngưá»i đà n bà ấy. Nếu đêm nay chà ng không vá», thì chắc chà ng và o Ãà Nẵng vá»›i bà ta rồi. Há» yêu nhau quá tôi khổ quá.
Tiếng gá»i nà o tháºt khẽ tháºt êm:
-Trang!
Tôi bà ng hoà ng:
-Anh vỠkhi nà o đó?
-Má»›i vá», sao em chưa ngá»§? Muá»™n lắm rồi, độ ni coi bá»™ em ốm đấy.
Tôi nói nhá»:
-Em chá» anh.
-Äừng là m khổ anh Trang, sao em dám đến chùa lúc nà y, em Ä‘iên hả?
-Em lo quá, em đi tìm anh.
Chà ng ngồi xuống, tay ôm lấy đầu:
-Em không nghe lá»i anh phải không Trang? Anh muốn em đứng ngoà i vụ nà y.
Tôi nói như khóc:
-Anh khinh em vừa vừa chứ, anh đừng coi em như con nÃt mãi. Em không thể là m khách lạ ngay trong quê hương mình.
Chà ng nghiêm nghị:
-GiỠem muốn gì? Muốn cản anh phải không?
Tôi lắc đầu:
-Không, nhưng em sợ cho anh, sao anh không Ä‘i dạy há»c rồi cưới vợ, rồi mua nhà , mua xe như bạn bè cá»§a anh… như váºy có lẽ em bá»›t…anh hÆ¡n.
Tôi muốn nói tôi bá»›t yêu anh hÆ¡n, nhưng tôi ngồi im, nước mắt viá»n quanh mi.
Chà ng đứng lên:
-Ãi vá»›i anh má»™t vòng cô bé, anh cần nói vá»›i em, anh nghẹt thở rồi.
Tôi định chạy ra xe, chà ng ngăn lại:
-Äi bá»™ trong trưá»ng, thôi không Ä‘i xa được mô, giá»›i nghiêm rồi.
Tôi Ä‘i bên chà ng như anh vá»›i em, không ôm ngang lưng, không lá»i tình tứ. Thôi cÅ©ng đà nh.
-Khi lo cho em ra đây há»c anh quên má»™t Ä‘iá»u Trang ạ: em lá»›n mất rồi.
Chà ng bâng khuâng:
-Mà không sao, em cứ yên tâm há»c, miá»…n đừng để ý hay lo lắng vì anh. Em hứa không hở Trang?
-Há»c suốt ngà y, ngưá»i lá»›n bắt em há»c, há»c khi súng nổ, há»c khi chúng ta sắp chết đói. Em cÅ©ng là ngưá»i như anh, em có khác gì anh đâu. HÆ¡n nữa có đỠphòng cÅ©ng vô Ãch, buổi sáng em bị theo dõi và đe doạ rồi, em bắt đầu ý thức rằng em cÅ©ng lá»›n rồi.
Chà ng giáºt mình:
-Theo dõi doạ nạt? Mà ai theo dõi em?
-Là m sao em biết ai theo dõi, em chỉ biết ngưá»i ta cho ta cho em trong thấy má»™t cặp đầy tiá»n, toà n tiá»n là tiá»n, có lẽ cả Ä‘á»i mẹ em, chưa bao giá» là m chá»§ má»™t món tiá»n to như thế, ngưá»i ta hứa cho em ngay, nếu em cung cấp tin tức vá» anh vá» thầy cho há».
Chà ng thở dà i:
-Anh đoán không sai. Rồi em nói với hỠlà m sao?
-Em từ chối dù em ham tiá»n, nếu có má»™t phần tiá»n đó, việc đầu tiên em mua má»™t cái đà n dương cầm tháºt đẹp, mẹ em nghèo quá…
Chà ng buồn:
-Tại sao em từ chối?
-Vì em yêu…ơ em yêu nước mình…
Tôi báºm môi, chút xÃu thì tôi thà nh đứa con gái hư rồi. Tá» tình vá»›i má»™t ngưá»i không yêu mình là má»™t Ä‘iá»u vô cùng nhục nhã vá»›i má»™t cô gái như tôi. Tôi gắt:
-Vì sao mặc xác em, chỉ cần biết em không thèm đồng tiá»n phi nghÄ©a đó là được rồi.
Chà ng dịu dà ng:
-Äừng giáºn anh, anh tin em Ä‘i ra bá» sông vá»›i anh không sao đâu, quãng nà y toà n công thá»±, an ninh lắm.
Tôi men theo bỠsông với chà ng, chà ng kể lể:
-Anh hiểu những gì em nói là sá»± tháºt, anh thương em lắm. trang chúng mình Ä‘á»u nghèo. Anh cÅ©ng thÃch già u lắm chứ, bởi vì có tiá»n mình sẽ là m được tất cả, sẽ có tất cả và không có tiá»n, mình thua tất cả. Nhưng…
Chà ng nhìn sâu và o mắt tôi:
-Anh tin rằng, nếu anh muốn có tiá»n, anh có thể có được. Vá»›i khả năng cá»§a anh, anh già u có không khó khăn gì, anh sẽ mua cho em cây đà n mÆ¡ ước. Nhưng chúng ta già u để là m gì khi má»i ngưá»i chung quanh chúng ta thiếu ăn thiếu mặc. Chúng ta già u có là m gì đây, khi dân tá»™c chúng ta 90% sống lê lết trong nghèo khổ Ä‘iêu linh. Rồi chúng ta xây má»™t dãy nhà lầu chá»c trá»i bên cạnh những ngưá»i bám theo ven nhà chúng ta trên đống rác? Chúng ta hạnh phúc vá»›i ai? Chia xẻ vá»›i ai nữa đây? Còn lương tâm cá»§a anh và cá»§a em? Em sẽ nói rằng ngưá»i ta nghèo mà mình già u thì cà ng sướng phải không? tá»± ái, đó chỉ là tá»± ái. Hạnh phúc phải được chia xẻ đồng Ä‘á»u má»›i là hạnh phúc, no ấm phải được chia xẻ đồng Ä‘á»u má»›i là no ấm.
Tôi đăm đăm nhìn chà ng. Trăng sao trên cao cÅ©ng im lìm phản chiếu trên giòng sông hắt lên khuôn mặt chan chứa tình ngưá»i cá»§a chà ng.
-Anh, em hiểu rồi, đừng giáºn em, em chỉ nói vá»›i anh má»™t sá»± tháºt.
Chà ng chợt cưá»i xoà :
-Anh nói hÆ¡i nhiá»u phải không, con bé khó chịu không?
Tôi lắc đầu:
-Em thÃch, á» em má»i chân quá, mình kiếm ghế ngồi Ä‘i anh.
Chà ng nhìn quanh công viên bên bá» sông, ngưá»i ta là m ghế đá quay mặt và o bồn cá», chẳng má»™t ghế nà o quay ra giòng sông để tôi và chà ng nhìn trăng sao trên sông. Tôi vu vÆ¡:
-Giá cái ghế nà y quay ra sông, phải thÃch không anh nhỉ?
Chà ng đứng lên:
-Em thÃch là trá»i muốn?
Chà ng dÆ¡ tay định xoay chiá»u chiếc ghế xi măng giả đá, tôi kêu trá»i:
-Thôi tướng ơi, đừng điên, ghế nặng lắm.
Chà ng bướng bỉnh:
-Anh nhất định chiá»u em đêm nay.
-Thôi để em khênh với anh.
-Không, hư bà n tay đẹp như hoà ng háºu cá»§a em mất, mai mốt nếu lấy em vá» là m vợ anh sẽ không cho em là m gì cả, em Ä‘i ra Ä‘i và o, bếp nà y, phòng khách nà y, phòng ngá»§ nà y…chỉ Ä‘i ra Ä‘i và o cho anh nhìn thôi…
Tôi nóng bừng hai má:
-Anh nà y kỳ thấy mồ, đùa chi kỳ rứa?
Chà ng hì hục váºy rồi cÅ©ng đổi chiá»u chiếc ghế đá nhìn ra sông cho tôi ngồi xuống bên chà ng, cưá»i tháºt tươi:
-Chưa bao giá» thấy em bắt chước giá»ng Huế hợp tình như đêm nay.
Tôi mơ mộng:
-Ước gì được mãi như đêm nay.
-Không, sẽ thanh bình hơn, rồi mai mốt em dẫn anh vỠthăm Hà nội nữa chứ.
Chà ng say sưa:
-Anh chưa biết Hà Ná»™i đẹp thÆ¡ thế nà o, chỉ nghe tả trong văn chương thôi đã thấy mê, có lẽ vì váºy anh hay mê gái bắc, để nhìn mắt há» anh tưởng như Ä‘ang nhìn xuống Hồ Gươm xanh như mây.
Tôi cưá»i:
-Sá»i Æ¡i, dân tranh đấu mà cÅ©ng lãng mạn nhỉ?
Chà ng nhún vai:
-Phải lãng mạn má»›i tranh đấu được chứ. Bởi lãng mạn nên nhiá»u mÆ¡ ước, bởi lãng mạn nên từ chồi thiên đưá»ng giả dối, thứ thiên đưá»ng trong thà nh phố nà y.
Tôi cưá»i buồn:
-Anh bị ám ảnh rồi, lúc nà o cũng như diễn thuyết ấy, em có phải là chuyên viên biểu tình đâu?
Chà ng nói khẽ:
-Xin lỗi em nhé.
Tôi quay nhìn chà ng:
-Anh có thể cho em biết tại sao có má»™t địa vị chắc chắn như váºy, anh còn tranh đấu là m gì nữa không?
Chà ng mồi một điếu thuốc thơm hương Pall mall tan bay xa dần trong gió đêm:
-Nói như em, anh tranh đấu vì bất mãn sao? Em lầm rồi, anh và các bạn anh, những sinh viên trẻ và đầy tương lai nhất định không phải vì bất mãn mà tranh đấu. Trái lại vì quá thương cuá»™c Ä‘á»i, quá yêu cuá»™c Ä‘á»i, nên anh phải bảo vệ phần quê hương còn lại nà y. Nói chung thì còn thà nh phần nà o có tương lại hÆ¡n sinh viên nữa đâu. Bá»n anh tranh đấu vì bá»n anh quá yêu nước, bá»n anh chưa há» bất mãn chưa há» bị bạc đãi. Anh cÅ©ng nghèo, nhưng anh thừa biết anh còn già u gấp vạn lần những ngưá»i dân ven thà nh phố, những ngưá»i bám ven phố phưá»ng, những ngưá»i muốn trồng cấy mà không được trồng cấy.
Tôi kinh ngạc nghe chà ng nói. Ngưá»i tôi yêu? Không thần tượng thì đúng hÆ¡n, chà ng cao xa quá, chà ng xa xôi quá. Tôi thương chà ng, vì nói chuyện, vì sống vá»›i chà ng, tôi cảm thấy yêu quê hương thiết tha.
Chà ng bà ng hoà ng:
-á»’, đêm nay anh nói nhiá»u quá, anh không ngá», thôi quên Ä‘i cô bé, cô bé buồn ngá»§ chưa? Anh xin lá»—i, anh không nói nữa đâu, đừng lo.
Chà ng đưa tôi vá»:
-Hy vá»ng không ai xoay chiá»u lại chiếc ghế nà y, để mai sau hai đứa mình có má»™t chứng tÃch chiếc ghế má»™t mình nhìn ra sông…
Tôi ngáºp ngừng:
-Nhiá»u lúc em có cảm tưởng có hai con ngưá»i trá»ng anh, Phong ạ. Má»™t con ngưá»i cách mạng như ba anh, và má»™t thi sÄ© Ä‘a tình.
Tôi và o phòng, dở quyển kinh thánh Ä‘á»c má»™t Ä‘oạn văn cá»§a Thánh.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
25-10-2008, 11:08 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 2.
Tôi bị nhốt trong má»™t biệt thá»± kÃn đáo từ hôm qua. Má»™t tuần lá»… xôi động nhất, tôi không ngừng theo dõi chà ng, những cuá»™c gặp mặt thân máºt cÅ©ng bị theo dõi. Chà ng vụt biến mất, không tăm tÃch, tôi như Ä‘iên, cuồng đến chùa tìm cÅ©ng vô vá»ng. Thầy cÅ©ng biến mất cùng vá»›i nhóm bạn trẻ cá»§a chà ng.
Tôi chá»›i vá»›i, tôi đớn Ä‘au, tôi đến chùa má»—i chiá»u cảnh u mặt là m nát lòng ngưá»i. Gạt ra ngoà i má»i khuynh hướng chÃnh trị, tôi chạy đôn chạy đáo chỉ vì tôi yêu chà ng.
Sá»± vắng bóng cá»§a chà ng là m tôi Ä‘iêu đứng, bỠăn bá» ngá»§. Tôi cố che dấu, nhưng lòng tôi tan tác đớn Ä‘au. Những buổi chiá»u tôi lén lút đến chùa để dò tìm tin tức chà ng. Tình yêu trong Ä‘au thương là tình yêu đầm thắm nhất. Những ngưá»i bạn cá»§a chà ng tranh đấu ôn hoà bằng cách xuống đưá»ng, biểu tình để đòi quyá»n là m ngưá»i cho má»i ngưá»i Việt Nam. Ãể má»i ngưá»i anh em thân yêu được sống trong thanh bình. Mạng sống chúng tôi đâu có thể rẽ hÆ¡n má»™t món hà ng mãn được. Xót xa hÆ¡n má»i xót xa anh Æ¡i.
Má»™t chiá»u, từ chùa trở vá» nhà tôi bị bắt, bị đưa vá» ngôi nhà kÃn cổng cao tưá»ng, có ngưá»i ôm súng gác hai bên, cánh cổng sắt suốt ngà y đóng im lìm.
Tôi Ä‘i ra Ä‘i và o như má»™t nữ tù cá»§a tình yêu. Vì yêu anh tôi và o tù. Há» nhốt tôi trên lầu ba cá»§a má»™t ngôi nhà cổ kÃnh và sang trá»ng. Tôi không bị xiá»ng chân nhưng cá»a đóng kÃn cô láºp tôi trên lầu cao. Tôi Ä‘i ra Ä‘i và o, phòng khách, phòng tắm, rồi phòng ngá»§. Má»—i bữa ăn, ngưá»i đà n bà nghá»…nh ngãng nói như hét và o tai không nghe, Ä‘em cÆ¡m cho tôi, rồi lại lặng lẽ khoá kÃn cánh cá»a nối liá»n vá»›i cầu thang.
Hai hôm đầu, tôi cảm thấy thú vị, chưa bao giá» tôi được ở má»™t căn phòng sang trá»ng như thế nà y. Phòng tắm có bồn nước nóng lạnh, tráng men xanh ngát. Phòng ngá»§ có đèn hồng, có chăn êm. lại có ngưá»i cÆ¡m bưng nước rót nữa. Tôi Ä‘á»c sách, cả má»™t tá»§ sách cho tôi Ä‘á»c.
Chà , Ä‘i tù mà sướng thế nà y sao? Nhưng cảm giác đó chỉ được hai ngà y. Ãêm nay tôi buồn bá»±c quá, chân cẳng như phát cuồng, nhất là sá»± cô độc và ná»—i nhá»› mong dằn vặt tôi không ngừng. Tôi chợt hiểu ý nghÄ©a sâu xa nhất cá»§a hai chữ tá»± do. Giưá»ng êm, phòng đẹp, thức ăn ngon nhưng không thể sung sướng nếu ta mất tá»± do, nhưng không thể vui được nếu ta không được nhìn thấy khuôn mặt ngưá»i ta yêu dấu.
Tôi đứng lặng ngưá»i trên balcon nhìn mông ra xa. Con đưá»ng thưa thá»›t bóng ngưá»i, hai ngưá»i đà n ông im lìm ôm súng canh dưới đó. ngưá»i Ä‘i đưá»ng chắc không ai ngá» ngôi biệt thá»± nà y là má»™t nhà tù. Tôi bà ng hoà ng run sợ nghÄ© đến chà ng và đến sá»± chết. Ngưá»i ta có thể bắt chà ng và có thể giết chà ng nếu ngưá»i ta muốn. Còn tôi? Há» sẽ là m gì tá»™i, hai tay tôi yếu Ä‘uối không má»™t tấc sắt, há» muốn gì chả được? Nước mắt tôi chảy ra, tôi gá»i thầm tên chà ng, văng vẳng giá»ng nói vang cao khi gầm gừ, khi tha thiết rá»n rÄ© cá»§a chà ng trước đám đông.
Chà ng và đôi mắt sâu Ä‘en, mắt má»™t mà bà ẩn như Ä‘á»i chà ng. Và nụ cưá»i bình thản nhưng ngạo nghá»… nhưng đắng cay. Quanh năm chà ng mặc áo sÆ¡ mi trắng tay dà i, sắn lại há» hững để cho tôi thấy rõ má»™t khoảng tay dà i, sắn lại há» hững để cho tôi thấy rõ má»™t khoảng tay trần rắn chắc như tia nhìn cuả chà ng. Chà ng cưá»i, nụ cưá»i cÅ©ng giá»›i hạn, nhưng mắt nhìn thì xoáy tròn và o ngưá»i đối diện như con nước cá»§a má»™t lòng chảo dưới đáy biển. Tôi cÅ©ng bị mắt chà ng cuốn hút như má»™t kẽ vô tình lạc và o vùng xoáy nước để Ä‘á»i yêu mê, Ä‘á»i Ä‘á»i thương nhá»› chồng cá»§a ngưá»i.
Trước đám đông chà ng như má»™t thần tượng. giá»ng nói cá»§a chà ng chạy lan trên đầu đám đông, xôn xao vang cao trên chÃn vạn từng mây. ngưá»i ta gà o lên theo chà ng và chà ng mất hút trong rừng ngưá»i trùng trùng lá»›p lá»›p đó.
Vá» nhà chà ng là má»™t triết gia hiá»n. Cưá»i hiá»n, nói hiá»n. Tôi chưa bao giá» bắt gặp chà ng nổi giáºn, hình như vá»›i chà ng không còn gì đáng nói, không còn gì đáng giáºn. Chà ng tá» tế vá»›i má»i ngưá»i, nên cuối cùng ai ai cÅ©ng thà nh ngưá»i lạ mặt vá»›i chà ng. Trừ ngưá»i đà n bà đó, tình nhân cá»§a chà ng.
Tôi yêu chà ng, tình má»™t chiá»u nên thầm kÃn nên thiết tha. Bị bắt đưa vỠđây, êm thắm như má»™t chuyến xa nhà cÅ©ng vì chà ng. Ngôi nhà im lặng, cái im lặng chứa đầy má»™t sá»± Ä‘e doạ. Ngà y lặng lẽ và đêm mênh mông. Tôi đứng tá»±a cá»a sổ ngó mông ra xa, trăng sao lấp láy cái trên ná»n trá»i Ä‘en thăm thẳm. Xuống không được lên cao cà ng không nổi, tôi chỉ có á»™t khoảng không gian đủ để sống đủ để thở. Tá»± do trá» thà nh món quà trong thần thoại. Ngưá»i đà n ông Ä‘i kèm sát ngưá»i tôi từ Luáºt Khoa vỠđã cưá»i tháºt lạnh, khi tôi ngá»› ngác sợ sệt theo ông ta:
-Cô tạm nghĩ ngơi và i ngà y, như một thượng khách của chúng tôi.
-Ông nói sao? Tôi có là m gì để phải nghĩ ngơi?
-Cô cần nghỉ, cô lên xe theo tôi.
Tôi lo sợ:
-Tôi là m gì mà ông bắt tôi?
Ông ta cưá»i xoà :
-Ai bắt cô, chúng tôi má»i cô Ä‘i nghỉ mát thì đúng hÆ¡n, chúng tôi muốn bảo vệ cô, ngưá»i yêu cá»§a Hoà ng Phong?
-Ãể là m gì?
-Ãể hắn ngồi im trong năm ngà y.
-Năm ngà y?
-Vâng, năm ngà y.
-Sau đó, ông thả tôi ra chứ?
-Dĩ nhiên.
Tôi là thượng khách tháºt. Bởi không có sợi dây xÃch nà o cá»™t hai chân, cá»™t trái tim cho cạn khô máu để thôi đừng mÆ¡ ước tình yêu. Chà ng chÃnh là má»™t gông cùm, tình yêu là má»™t nhà tù êm Ä‘á»m nhất. Thà nh phố yên lặng má»™t cách bà máºt. Tôi mong từng ngà y để được trở vá» nhà , được Ä‘i lại theo ý thÃch dưới những tà n cây ráºm trong khuôn viên Quốc Há»c.
Ngưá»i đà n bà già điếc nặng nên như ngưá»i câm. Hét và o tai những câu há»i cho bá»›t cô đơn, vẫn lắc lắc cái đầu lấm tấm những sợi tóc bạc buồn phiá»n cam chịu.
Ãá»c sách đến nhức cả mắt, chán Ä‘á»i quá đà nh tìm khuây lãnh vá»›i những thiên tình võ hiệp cá»§a Kim dung.
Äúng ngà y hẹn, thiên hạ đúng hẹn tháºt. Ngưá»i đà n ông chá» tôi dưới phòng khách:
-Sao cô bé, khá»e không?
Tôi lạnh lùng:
-Cám ơn.
-Tôi cám ơn cô thì đúng hơn.
Tôi nhìn ông ta cưá»i nhẹ, tôi gằn giá»ng, dù cố ngá»t ngà o, âm thanh từng chữ vẫn lạnh lùng vẫn cứng:
-Tôi vỠđược chưa?
-Má»i cô theo tôi.
Tôi ra khá»i nhà như tôi khi đến, còn má»™t quãng đưá»ng nữa, tôi muốn Ä‘i bá»™ để trở vá» nhà đợi chà ng.
-Các ông có là m gì anh ấy không?
Ngưá»i đà n ông lắc đầu, tôi nói:
-Cho tôi xuống đây.
Tôi không muốn nhìn cái xe tráng lệ đó má»™t lần nà o. Tôi nép và o lá» cỠđể buồn và lo. Bởi kẻ thù và ngưá»i tình thân lẫn trong nhau, nên cuá»™c tranh đấu không bao giá» ngừng. Bởi vừa thù hằn vừa thương yêu, nên không thể khai trừ nhau dá»… dà ng như má»i tranh chấp khác.
Nhà im vắng như má»i ngà y, năm ngà y vá»›i tôi dà i, nhưng vá»›i những ngưá»i bình yêu ngắn như năm phút.
Con Thẻo chạy ra:
-Ủa, cô vô trong đó mới ra hỉ? Thấy cô để nguyên áo quần em biết ngay cô sẽ ra mà .
Tôi không muốn cải chÃnh, há»i con nhá»:
-Anh Phong đâu?
-CÅ©ng má»›i vá» như cô. á»§a, chứ không phải thầy cÅ©ng cô Ãà Nẵng vá»›i cô à ?
Tôi chạy lên thang:
-Còn ở nhà hở Thẻo?
Con thẻo nói vá»ng theo:
-Cô ni kỳ thiệt đi mô như đi chơi, ra vô như đi chợ.
Chà ng Ä‘ang ngồi trong phòng Ä‘á»c sách, bà n thá» Pháºt nghi ngút khói hương. Trán chà ng nhăn lại, tóc rÅ© xuống che má»™t phần trán rá»™ng mênh mông. Tôi lặng ngưá»i bám chặt hai tay và o thà nh cá»a ngó sá»ng chà ng. Tôi muốn lao và o ngưá»i chà ng, úp mặt và o vùng ngá»±c mênh mông, hay nép ngưá»i và o phiến lưng đó, vá»›i tôi là má»™t thiên đưá»ng tuyệt vá»i say đắm. Tại sao chà ng không thấy tôi? Tại sao? Chà ng nghÄ© đến ai và nghÄ© chuyện gì?
Tôi nghẹn ngà o:
-Anh!
Chà ng đứng phắt lên:
-Trang, trá»i Æ¡i Trang!
Tôi à o vá» phÃa chà ng. Hai tay tôi dang ra, hai môi tôi mấp máy, nhưng tấm ảnh bà ta, đôi mắt Ä‘a tình, đôi môi Ä‘am mê, bắt tôi khá»±ng lại. Mắt khép lại mắt Æ¡i, chà ng cá»§a ngưá»i ta, mình chỉ là em gái. Mặt tôi sượng ngắt, giá»ng tôi lạc lõng như thể ai Ä‘ang nói qua môi tôi, qua đầu lưỡi má»m há»n tá»§i cá»§a tôi:
-Anh và o Ãà Nẵng không nói vá»›i em được ná»a câu, để em…để em…
Chà ng thở dà i:
-Anh kẹt mong em hiểu cho anh, anh phải lánh mặt vì….
Tôi chán nản ngồi xuống bên chà ng:
-Váºy mà em tưởng anh bị…em Ä‘i tìm và bị giữ lại là m thượng khách. Trong khi em tù, cứ nói là bị tù cho oai, thì anh và o đó vá»›i bà ta. Anh sướng tháºt và tà n ác tháºt. Ãá»i em chưa gặp ai ác như anh.
Chà ng dịu dà ng:
-Anh biết! Anh đến táºn nhà xem thá» em có vá» không. Anh biết em bị nên chiá»u nay anh ngồi nhà chá» em. Chá» em từ lúc sáng đến năm giá» chiá»u.
Tôi tránh đôi mắt chà ng, bởi tôi sợ tôi sẽ chết đuối mãi hoà i trong đôi mắt vừa đa tình vừa xót xa đó.
-Trang!
-Gì anh?
-Ãừng buồn anh nghe Trang.
-Em có quyá»n gì mà buồn anh, hoạ may chị má»›i buồn anh được chứ. Ãiá»u em thấy mình vô duyên.
-Không, Trang đừng nói thế, chÃnh anh má»›i là kẻ vô duyên. Bạn bè chúng vẫn nói anh vô duyên vá»›i tình yêu mà em.
Tôi cưá»i buồn:
-Giá» Ä‘á»i thêm má»™t ngưá»i vô duyên nữa là em, anh nhỉ?
Chà ng đứng lên:
-Thôi đừng nói giá»ng toà n á»›t toà n muối đó nữa. Thấy em vá» còn tươi ri là mừng rồi, mừng hết lá»›n. Ãi vá»›i anh, dám không?
-Không dám cũng phải dám, bị tù vì anh còn được nữa là đi chơi.
Chà ng cưá»i:
-NghÄ© cÅ©ng buồn cưá»i, chẳng đâu và o đâu cả, hết ẩn mặt lại ra mặt, như thể mình Ä‘ang dá»± má»™t cuá»™c chÆ¡i cút bắt vá»›i nhau.
Tôi nheo mắt:
-Thấy em máºp ra không?
Chà ng cưá»i:
-Ãẫy đà lắm, má tròn căn như thể ngưá»i…
Tôi đỠmặt:
-Anh nói báºy rồi nhé.
-Ngưá»i ta chưa nói đã biết, con gái Ä‘á»i nay ghê tháºt.
Tôi lên xe vá»›i chà ng, cái xe Lambretta cả năm không lau chùi. Chà ng phá»§i sÆ¡ sÆ¡ cho tôi ngồi sau lưng chà ng. Tôi muốn vòng tay ôm ngang lưng chà ng. Tôi muốn dá»±a và o lưng chà ng, để gần thêm má»™t chút nữa, để mê đắm hÆ¡n bây giá», má»™t thứ mùi thÆ¡m riêng từ yêu dấu nà o. Vùng gáy gá»n gợn, phiến lưng gợi thèm. Nhưng tôi không dám, chẳng bao giá» em dám, dù em yêu anh. Tôi bấm tay xuống mép cái nệm cao su để khép nép ngồi xa chà ng.
Những con đưá»ng thầm lặng ngá»§ yên dưới bóng cây. Nhà hai bên cÅ©ng cá»a đóng then cà i, Huế kÃn đáo quá, má»™t sá»± kÃn đáo giả vá» tháºt dá»… thương, như đôi mắt ai đó cưá»i sau và nh nón, như mái tóc xao động dấu má»™t luyến lưu thì thầm.
Chà ng dừng xe trước cổng chùa.
-Em và o trước đi, anh cất xe đã.
Tôi ghé tai chà ng:
-Thầy vỠhở anh?
Chà ng gáºt đầu.
-Và o đi.
Tôi theo dãy hà nh lang tối tìm đến nhà trai. Nắng chiá»u còn má»™t Ãt ngá»§ cháºp chá» trên cây, nên bóng tối trà n đầy. Tôi quay lại cuống hà nh lang, chà ng đứng đó dáng Ä‘en Ä‘i vì bóng tối. Chà ng vẫy tay ra dấu cho tôi đứng chá», rồi đứng lại mồi má»™t Ä‘iếu thuốc, vắt chéo chân, dá»±a cá»™t, trầm ngâm hút thuốc khói bay lên bâng khuâng cho anh thương nhá»› ai? Nhất định không phải để nhá»› tôi, bởi vì anh chỉ cần tiến lên và i bước để cùng và o thăm Thầy vá»›i tôi, để cùng mÆ¡ ước vá»›i tôi. Anh không muốn Ä‘i chung vá»›i tôi, anh sợ má»i ngưá»i hiểu lầm anh là cá»§a tôi. buồn tháºt!
Chà ng đứng đó dáng buồn tênh, tôi cúi đầu bước và o trụ sở cá»§a bạn bè chà ng. Má»i ngưá»i ngá»ng lên cưá»i để chaò tôi:
-Mạc Trang, Phong đâu?
Tôi ngồi xuống đất sau khi cúi đầu chà o thầy. đôi mắt sáng quắc, đôi mắt nhiá»u lá»a ấm, đôi mắt như được gom lại bằng triệu triệu vì sao. Äôi mắt như được vụt lên từ ngà n Ä‘uốc lá»a, nên tôi run khi nhìn Thầy. Má»—i lần nhìn thầy tôi run khắp ngưá»i. Tôi khiếp sợ không đùa dỡn như thói quen.
Thầy thÃch ngồi bệt xuống ná»n nhà đá men và ng, và ng như mà u đất, để tiếp chuyện những ngưá»i thân. Ãá hoa lau tháºt bóng, bạn bè chà ng ngồi vây tròn quanh Thầy, tâm sá»± và mÆ¡ ước say mê. Thỉnh thoảng những khi mệt, Thầy thÃch nằm võng Ä‘ay, mà u sợi Ä‘ay lâu ngà y lên nước Ä‘en bóng như mà u huyá»n. Nhịp đưa nà o gợi nhá»› Ä‘iệu ca dao ngá»t ngà o cá»§a quê hương thanh bình ngà y xưa.
Tôi ngồi xuống bên Thu Hải há»i khẽ:
-Ãến lâu chưa Hải?
-Vừa đến xong, tình hình căng thẳng rồi và mình tạm thua, bởi mình còn yếu quá.
-Có gì lạ không?
-Không, Ä‘iá»u Sinh Viên thÃch gặp thầy để lên tinh thần.
Tôi cưá»i:
-Bộ xuống rồi?
Hải lắc đầu:
-Há»i anh Phong Ã.
Tôi nói nhá»:
-Tướng còn đứng ngoà i kia, chả hiểu là m gì nữa.
Hải im lặng nhìn thầy, nó chiêm ngưỡng Thầy như má»™t thần linh. Ãôi mắt sáng bằng vạn lần ánh sao. Giá»ng nói đầy nghị lá»±c khi vang cao, khi trầm ấm, Ä‘á»u là m ngưá»i nghe xúc động. Mà u da sáºm đôi lông mà y hÆ¡i sếch và đáºm nét như nét vẽ thẳng ương ngạch, ngá»± trị trên đôi mắt sâu thăm thẳm, trÄ©u nặng suy tư như đựng những lá»i nguyá»n cá»§a cây rừng gục ngã. Tôi nghÄ© đến má»™t giòng sông, má»™t khu rừng, má»™t ngá»n núi, khi nhìn Thầy. Thầy cương nghị quá nhưng ánh mắt vẫn chan chứa tình thương, vẫn đầy ná»—i ngáºm ngùi khi ngồi bên những ngưá»i bạn trẻ. Thu Hải thì thà o:
-Tao là đệ tỠcủa Thầy, nhìn Thầy tao vẫn run như bị sốt Trang ạ.
Tôi gáºt đầu:
-Tướng Văn gặp thầy còn run nữa là tụi mình. Mà cũng lạ mi nhỉ. Thầy có dữ dằn gì đâu.
Thầy Ãt nói, giá»ng hÆ¡i lạnh lùng, nghiêm khắc, những lá»i nhắn nhá»§ và những niá»m mong ước cho tương lai.
Phong bước và o. Chà ng im lặng mất má»™t giây trước khi đến gần Thầy. Chà ng là ngưá»i Thầy tin cẩn nhất. Dáng Ä‘i chắc từng bước má»™t, đôi mắt không ngừng ánh lên những lá»i tháºt vui.
-Còn ngồi chung với nhau ở đây là tuyệt rồi thầy nhỉ.
Thầy cưá»i nhè nhẹ. Chà ng nhìn Thầy Thiện.
-Con đỠnghị hai Thầy đánh cỠcho sinh viên thưởng thức, bà n bạc mãi nhức đầu kinh khủng. Thầy nghĩ sao Thầy?
Thầy đưa mắt nhìn Thầy Thiện rồi gáºt đầu:
-ÃÆ°á»£c, Phong mang bà n cá» ra đây Ä‘i, chÆ¡i cá» cÅ©ng là má»™t cuá»™c tranh đấu gay go nhất.
Thầy Thiện cưá»i:
-Nên nhớ lần trước Thầy thua tôi một keo rồi đấy nhé, liệu lần nà y phục thù được không đây?
Thầy vẫn cưá»i:
-Ãôi khi khà quân như Thầy cÅ©ng thà nh công chứ, nhưng mà …
Thầy cưá»i bá» lá»ng câu nói nhiá»u nghÄ©a ấy. Sinh viên háo hức vây quanh hai Thầy. Bà n cá» nằm đó như má»™t cuá»™c diện đã sẵn sà ng chỠđợi vị tướng tà i ganh Ä‘ua trước thế sá»±. Tôi mon men đến gần chà ng, má»i ngưá»i mải vây quanh bà n cá» cho tôi tá»± do đến bên chà ng.
-Anh bà y đặt ghê.
-Cho vui em ạ, Ä‘á»i là m mình nhức đầu.
Thầy Thiện và o cuá»™c bằng má»™t nước cá» tháºt bạo. Tấn công bằng má»™t lối đánh tháºt liá»u. Và áp đảo Thầy bằng cách thà quân tháºt nhanh.
Chà ng sáng mắt lên theo dõi, rồi nói nhá»:
-Em thấy chưa? ChÆ¡i cá» là má»™t cách bà y tá» trung thá»±c nhất tÃnh nết cá»§a má»™t ngưá»i. Thầy bình thản ngay trong nước cá», em thấy không?
Tôi nhìn đám đông vây quanh hai Thầy. Mồ hôi rá» từng giá»t trên trán Thầy THiện rồi, những nếp nhăn như sâu thêm rõ thêm. Chà ng cá»§a tôi cÅ©ng lao và o cuá»™c chÆ¡i, dù chỉ bằng mắt bằng ban tay vô tình xiết lấy tay tôi má»—i nước cá» cao.
Sinh viên ồ lên một tiếng kinh ngạc, không ai ngỠThầy Thiện dám đi nước cỠgai góc đó. Chà ng lẩm bẩm:
-Liá»u tháºt.
Tôi cưá»i, mong cuá»™c chÆ¡i gay cấn hoà i để chà ng xiết mãi bà n tay tôi. Ãà n ông, há» có những Ä‘am mê lạ lùng và khác đà n bà quá. Há» mê chÆ¡i vá», mê thể thao, mê sách hay mê nhạc và mê đà n bà ? Còn đà n bà nhất là con gái như tôi, hình như tình yêu là tất cả, đà n bà chỉ có má»—i Ä‘am mê đó nồng nà n say đắm thôi. Những Ä‘am mê khác, sắm áo quần, son phấn, ăn vặt hình như chỉ là má»™t ẩn dấu cá»§a Ä‘am mê tình yêu. Chà ng quên tôi để theo dõi cuá»™c chÆ¡i giữa hai kiện tướng nên bóp Ä‘au tay tôi. Hay chà ng tưởng tôi là Lan chi?
Tôi dặc tay chà ng:
-Anh đưa chị Lan Chi đến đây bao giỠchưa?
Chà ng lắc đầu:
-Gì em?
Tôi giáºn dá»—i:
-Em há»i anh đưa chị Lan Chi tá»›i đây bao giá» chưa?
Chà ng lắc đầu:
-Há»i lẩm cẩm quá.
-Thì cứ trả lá»i Ä‘i.
-Chị Lan Chi để anh dẫn Ä‘i phố, mua sắm áo đẹp, kim cương và ….Ãến đây là m gì há», con bé lẩm cẩm?
-Còn em?
Chà ng nhún vai:
-Anh chịu, xin tha anh câu nà y, vì chÃnh anh, anh cÅ©ng không hiểu rõ lòng mình. Kìa, xem Thầy đến thua mất, Thầy chÆ¡i như không chÆ¡i, lừng khừng quá.
Thầy vẫn cưá»i tháºt tươi, giá»ng nói vẫn bình thản:
-Thầy chÆ¡i sát ván quá, Thầy chÆ¡i cá» cÅ©ng giống như khi Thầy tranh đấu. Thầy thà ngưá»i quá. Thầy thà sinh viên cá»§a Thầy cho mục Ä‘Ãch Thầy. hay, hay lắm đó cÅ©ng là má»™t yếu tố để thà nh công chứ. Tôi chịu, tôi không thể thà quân như váºy được, tôi quý từng quân cá» má»™t.
Chà ng nói khẽ và o tai tôi, hai má đã nóng bừng, chưa bao giá» tôi được gần gÅ©i vá»›i hÆ¡i thở đà n ông cá»§a chà ng như hôm nay. Mùi thuốc lá hăng hăng mùi đà n ông nồng nà n…thứ hương thÆ¡m riêng á»§ kÃn má»™t góc tình yêu nà o đó, từ mái tóc bồng bá»nh toả ra nhè nhẹ:
-Trang, anh phục Thầy giữ gìn từng quân chốt như váºy không phải dá»… đâu nhé.
Tôi cưá»i chúm chÃm. Tôi không hiểu gì mấy những lối đánh cá» tướng. Chỉ thấy sinh viên có vẽ hoan hô Thầy, á»§ng há»™ lối đánh dè dặc giữ quân cá»§a Thầy khi chÆ¡i cá». Thầy Thiện đỠmặt và có vẻ nóng nảy khi di chuyển những quân cá».
Thầy giữ quân hoà i, nâng niu gìn giữ từng quân chốt. Trong khi đó thầy thiện hăng say sỠdụng hết quân nà y đến quân khác. Sinh viên lo Thầy sẽ thua. Lừng khừng dè dặt đôi khi cũng thấy bại trước một đối thủ quá hung hản.
Chà ng thở dà i, nói với tôi:
-Chắc Thầy thua như đã thua nhiá»u lần em ạ. Thá»i giá» quý ngưá»i hÆ¡n cá»§a chưa chắc đã là ngưá»i khôn.
Tôi mỉm cưá»i:
-Em không biết đánh cá», nên chả hiểu gì hết, nhưng em thấy Thầy cá»§a anh quá trầm tÄ©nh. Em sợ những ngưá»i trầm tÄ©nh hÆ¡n.
Sinh viên vá»— tay rồi, Phong rướn ngưá»i nhìn và o bà n cá», chà ng hân hoan:
-Vá»›i má»™t quân chốt Thầy thắng má»™t tay cá» bà hiểm, tà i tháºt.
Thầy mỉm cưá»i:
-Lần nà y Thầy thua tôi rôì nhé.
Thầy Thiện cÅ©ng mỉm cưá»i:
-Tôi rối trà vì sinh viên ủng hộ Thầy.
Hai Thầy đứng lên, rồi hai chiếc võng nà o đó quen thuá»™c để hai ngưá»i bà n bạc, tôi đưa mắt nhìn Phong. Phong há»i khẽ:
-Mình vỠnghe Trang.
Tôi gáºt đầu:
-Em đói bụng quá anh ơi.
Chà ng nhăn mũi:
-Biết mà , chứ ngưá»i ta gá»i là bé lại giáºn cho coi, Ä‘i đâu cÅ©ng nhá»› ăn hết trÆ¡n.
Tôi phụng phịu:
-Bộ anh nhịn đói.
-Sao không, anh có thể tuyệt thực một tuần lễ, cô quên rồi à ?
Tôi trỠmôi:
-Em chả dại tranh đấu kiểu đó tổn thỠthà mồ.
Chà ng lắc đầu:
-Chìu đà n bà con gái tổn thá» hÆ¡n nhiá»u, Ä‘i ăn cô ăn như mèo rồi cứ than đói cả ngà y.
Ãêm vá» rồi, sao khuya là nh lạnh. Gió từ giòng sông lồng lá»™ng đưa lên. Tôi ngước mắt tìm má»™t vì sao sáng nhất, để vá» lạnh lùng vá»›i chà ng, như chà ng đã lạnh lùng vá»›i tôi. Gương mặt chà ng thoắt bá»—ng xa xôi, tóc rÅ© xuống trán, mắt má» dưới sao. Chà ng không yêu tôi, chà ng không nói gì hết, chà ng chung thá»§y vá»›i cÆ¡ chà ng là ngưá»i đà n ông chặt lòng chặt dạ chỉ biết có má»™t ngưá»i đà n bà . Ãêm dá»… thương thế nà y, đêm chìm vá»›i giòng sông. Tóc tôi bay gần chà ng biết mấy, những sợi tóc như muốn quấn quÃt lấy môi chà ng, nhưng chà ng thì vẫn xa xôi nhá»› vá» ngưá»i khác.
Tôi nóng bừng hai má. Tôi giáºn tôi vô cùng, đã bảo ngưá»i ta khi mình, ngưá»i ta coi mình như trẻ con, tại sao mình cứ yêu ngưá»i ta. Tôi Ä‘i dang ra không muốn gần chà ng nữa. Tôi lùi lại phÃa sau. Chà ng ngạc nhiên:
-Sao thế em má»i chân há»? Ãứng chá» anh lấy xe nghe.
Tôi lắc đầu, môi há»n mắt giáºn, nhưng chà ng quay lưng rồi, có há»n giạn cÅ©ng thế thôi. Tôi không nhìn theo chà ng nữa, chà ng nổ máy xe, tôi thá» Æ¡ quay Ä‘i.
-Trang, lên xe đi lẹ lên.
Tôi đứng im lặng không nhúc nhÃch. Chà ng cưá»i:
-Há»n hở. Ãói bụng rồi tÃnh ăn vạ ở đây hở cô bé tham ăn. Lên xe Ä‘i, rồi anh Ä‘á»n má»™t chầu cÆ¡m hến tuyệt lắm cưng Æ¡i.
Mặc, tôi vẫn quay đi nhìn mông ra bỠsông. Chà ng đà nh tắt maý xe dựng cạnh rồi bước đến gần đặt tay trên vai tôi:
-Trang, anh xin lỗi mà .
Tôi rưng rưng nước mắt, giá»ng má»m xuống:
-Anh biết em buồn gì không mà xin lỗi.
Chà ng lắc đầu:
-Chịu, em giáºn anh phải không?
Tôi gắt nhẹ:
-Ãã bảo em không có quyá»n gì hết. Em lấy quyá»n gì mà giáºn anh chứ? ngưá»i ta chỉ giáºn nhau khi nà o ngưá»i ta yêu nhau. Còn em…
Chà ng thở dà i:
-Tụi bạn anh nó thấy cưá»i chết, Ä‘i đã em.
-Cưá»i, anh sợ tụi nó cưòi thì đừng rá»§ em Ä‘i nữa. Ãi vá»›i em rồi sợ cưá»i thì Ä‘i là m gì.
Chà ng xuống nước:
-Thôi, anh xin, giáºn gì thì nói Ä‘i. Ãừng là m anh buồn, em đâu có muốn anh buồn phải không Trang?
Tôi giáºn há» ngồi sau lưng chà ng. Vén nhẹ tà áo, nâng nhẹ đôi chân. Chà ng nói trong gió nên văng vẳng như vá»n trong tóc:
-ÃÆ°a tay cho anh Ä‘i, anh sợ em buông tay ngã xuống đưá»ng quá.
Tôi hất bà n tay chà ng đi nũng nịu:
-Anh là m như thương em lắm Ã.
-Anh thương tháºt chứ là m như gì nữa. Trang không hiểu anh thì Ä‘á»i còn mong ai hiểu cho mình nữa đây.
Tôi không bám và o ngưá»i chà ng. Tôi không đủ can đảm, dù tôi thương vô và n phiến lưng chà ng. Chà ng cưá»i khẽ:
-Con gái Bắc khó bỠxừ đi.
-Sao không nói thêm là đanh đá nữa đi.
-Anh thÃch cái nết chua chua đó.
-Trá»i Æ¡i, dám nói con ngưá»i ta chua bao giá» không?
-Thì ngá»t, ngá»t như dao sắc.
Tôi hết giáºn chà ng rồi. Má»—i lần hết giáºn lại thấy thương và yêu tha thiết hÆ¡n trước. Tôi vá»n tay sau gáy chà ng, tôi muốn đặt lên đó má»™t nụ hôn, nhưng rôì tất cả vẫn là mÆ¡ ước. Tóc tôi bay bay, tóc dà i Æ¡i ta thương mi ghê, mi quấn chà ng suốt Ä‘á»i cho ta Ä‘i, đừng buông ra nữa nghe tóc Æ¡i. Những sợi tóc má»ng như tÆ¡ trá»i vá»n lên má chà ng, tôi không đủ can đảm giữ chúng.
Chà ng nói khẽ:
-Trang ơi, em dùng dầu thơm gì dễ thương rứa?
Tôi xúc động:
-Ãố anh đó.
-Chịu, mà dễ thương quá.
-Ãừng tán má»™t thứ dầu thÆ¡m như thế.
-Mùi thơm của em chứ, chã lẽ của cây đa à .
-Cám Æ¡n ông trá»i cho má»™t đêm gió.
-Ghét…
-Tháºt không?
-Tháºt.
-A, anh biết rồi, mùi tương tư đúng không?
Tôi bối rối, chà ng nháºn ra mùi thÆ¡m Mal d’Amour. Tôi mua nó chai dầu thÆ¡m đắt tiá»n nà y, từ má»™t chiá»u chá»›m yêu chà ng. Trá»i Æ¡i, anh biết mất rồi. Không em không muốn anh biết, em muốn tình yêu mong manh mãi thế nà y. Chà ng dừng xe:
-Em ghê lắm nghe Trang.
Tôi e lệ:
-Ghê gì hở anh?
-Thiếu Ä‘iá»u anh lao xuống sông vì em.
Chà ng nhìn sâu và o mắt tôi:
-Em đẹp lắm, em biết không?
Tôi ngáºp ngừng:
-Ãừng nhìn em như thế, em sợ.
-Và o ăn Ä‘i, anh nghÄ© lại rồi buổi tối không nên ăn cÆ¡m hến, sợ nặng bụng không tốt, em ăn súp cho nhẹ rồi mai anh Ä‘á»n má»™t chầu khác.
Ngồi trước mặt nhau. Có lẽ Ä‘i ăn vá»›i bà ta chà ng sẽ kéo ghế ngồi sát bên cạnh. Tất cả những gì chà ng cho tôi chỉ là thứ thừa. Từ đôi mắt tháºt tình từ lá»i trìu mến, cá» chỉ săn sóc chiá»u chuá»™ng. Ãến những giá»t xì dầu chan đỠcho súp, những hạt tiêu cay rắc lên thịt. Tình yêu Ä‘áºm mà y cay nồng như tiêu anh cho em, nhưng mà được bao nhiêu? Khi nà o có ngưá»i ta anh sẽ bá» em má»™t xó nhà . Tình yêu cÅ©ng như bánh sÆ¡ cua. Tình yêu như má»™t món ăn đỡ lòng khi anh xa há».
Mắt cay cay, tôi nhăn mặt:
-Khói thuốc là m em muốn khóc.
-Anh dụi thuốc lá đi nhé.
-á»’! Không, em thÃch khóc, khóc nhiá»u cho mắt thêm trong thêm xanh. Những ngưá»i con gái mắt trong là những ngưá»i mau nước mắt.
Chà ng kêu lên:
-Ủa, khóc tháºt à ?
Tôi nghẹn ngà o:
-Khi nà o anh chiá»u chuá»™ng em nhất, em thÃch khóc.
Chà ng đưa khăn cho tôi:
-Vá»› vẩn tháºt. Lau nước mắt Ä‘i, ngưá»i ta chá»i anh không biết chiá»u đà n bà .
Tôi cháºm khăn tay chà ng lên mi mắt, lên hai má cưá»i gượng:
-Khóc, xấu đi phải không anh?
-Anh thấy em dễ thương hơn.
Tôi giữ khăn chà ng lâu trên hai cánh mÅ©i. Cảm giác lâng lâng như tình yêu má»c cánh bay lên. tá»™i nghiệp cho tôi, cầm được khăn tay ngưá»i yêu mà run khắp hồn. Không biết khi ngưá»i ta hôn được ngưá»i yêu, ngưá»i ta xúc động đến thế nà o? Ngưá»i ta có khóc không? Tôi len lén nhìn môi chà ng, vòng môi hÆ¡n ngạo nghá»…, hÆ¡i cay đắng ấy đã hôn chưa? Lẩm cẩm nữa rồi, bà ta vứt Ä‘i đâu mà không hôn. Ãôi môi tham lam ấy không hôn cÅ©ng không được.
-NghÄ© gì thừ ngưá»i ra thế cô?
Tôi đứng lên:
-Vá» Ä‘i anh, em thÃch Ä‘i má»™t vòng đưá»ng phố đêm âm thầm.
Chà ng ra sau đạp xe cho nổ rồi dịu giá»ng:
-Em có mệt không?
Tôi lắc đầu:
-Không, em thức với anh cả đêm cũng được nữa.
Chà ng chớp mắt có vẻ cảm động:
-Trang, anh tháºt vô duyên vá»›i tình yêu, anh kẹt em có biết anh kẹt không?
Tôi lại được ngồi sau lưng chà ng. Má»™t che chở êm Ä‘á»m, gió lạnh chà ng cÅ©ng che, nhưng tình buồn thì ai nâng niu? Tôi thưá»ng nhìn theo những cặp tình nhân chở nhâu trên xe ngà y còn bé. Lá»›n lên má»™t ngưá»i yêu và má»™t phiến lưng cho mình ká» má trở thà nh ước mÆ¡ thầm kÃn. Tôi lại quên Lan Chi:
-Em thÃch Ä‘á»i mãi như thế nà y.
Chà ng trầm ngâm:
-Anh khác, anh không bằng lòng hiện tại.
-Anh có bao giá» bằng lòng. Nà y, tại sao anh không chá»n má»™t con đưá»ng bình thưá»ng. Ãể là m gì đây, khi anh lao và o cuá»™c tranh chấp mÆ¡ hồ nà y. Má»™t tổng thống chết vì những lý do chẳng ra gì. Thú tháºt, em không vui, anh thÃch đổi má»›i chứ gì, nhưng anh xem có đổi má»›i được gì đâu, hay chỉ rối ren thêm, nát nhà u thêm.
Chà ng thở dà i:
-Ãà n bà luôn luôn thÃch đà n ông an pháºn.
-Anh tÃnh kỹ Ä‘i, anh sẽ chẳng được gì, mình hà nh động phải tÃnh lợi hại chứ. Lịch sá» sẽ chẳng biết anh là ai. Các mạng không phải là chánh trị. Khi nà o cách mạng thà nh công, những kẻ là m cách mạng sẽ phải ra Ä‘i nhưá»ng chá»— cho những ngưá»i là m chánh trị. Rồi ngưá»i ta sẽ bá» quên anh. Ba em đã có má»™t dÄ© vãng hà o hùng cá»§a má»™t Ä‘á»i kháng chiến. Ãể là m gì? Không ai biết đến ba em, chỉ có mẹ con em thiệt thòi và khổ sở. Em sợ cho anh….
Chà ng dìu tôi dá»c theo bá» sông, giòng sông lặng lẽ như mái tóc ngưá»i thiếu nữ trải dà i trên gối:
-Em nói đúng, cách mạng là đổi má»›i và cách mạng không phải là chÃnh trị. Lịch sỠđâu có nói lên đủ ý nghÄ©a má»™t hy sinh. Anh yêu quê hương nà y và anh không thể bó gối ngồi nhìn quê hương rạn nứt. Anh cÅ©ng không cần lợi lá»™c, anh hà nh động vì anh thấy đó là má»™t Ä‘iá»u cần thiết. Như váºy, ra Ä‘i hay ở lại sau thà nh công là chuyện phụ thuá»™c.
Tôi nói khe khẽ:
-Em sợ anh sẽ có nhiá»u kẻ thù.
Chà ng ném mẩu thuốc gần tà n và o lùm cỠấm, giá»ng tháºt xa xôi:
-Anh hy sinh cả Ä‘á»i anh cÅ©ng được nữa, anh quên chÃnh cái tôi cá»§a anh. Anh chỉ mong đất nước mình thôi đừng gian nan. Không thể là m nô lệ, dù chỉ má»™t năm, dù chỉ má»™t ngà y.
Tôi chán nản:
-Em thèm má»™t cuá»™c Ä‘á»i bình dị.
-Sẽ không có được nếu váºn nước vẫn còn Ä‘iêu linh.
Tôi nhìn thẳng mắt chà ng:
-Hình như ngưá»i Huế anh, má»—i ngưá»i tá»± tin mình là má»™t ông Tổng Thống. Không phục ai, và không tin ai hÆ¡n mình. Em thấy rõ, ẩn sau bá»™ mặt lặng lẽ cá»§a thà nh phố, những còn ngưá»i thầm lặng sống hai bên sông Hương, là cả má»™t triá»u đại huy hoà ng má»™t ông quan chưa chịu nằm yên trong dÄ© vãng.
Chà ng gáºt gù:
-Mà thôi, mình nói chuyện khác đi em. Chuyện tình chẳng hạn.
Tôi cưá»i buồn:
-Anh quên giữa anh và em có hình bóng má»™t ngưá»i.
-Ãừng nhắc nhở ngưá»i vắng mặt.
-Anh sợ?
Chà ng cưá»i khẽ:
-Em sợ thì có.
-Nếu sợ em đã không đi chơi với anh.
Chà ng nhìn đồng hồ:
-Khuya rồi, mình vá» em nhé. Em thứa khuya nhiá»u sẽ xấu Ä‘i.
-Em xấu từ lâu rồi.
-Báºy nà o, ai nói em xấu anh đánh bá» xừ.
Tôi cưá»i, chà ng nói tiếng Bắc khó nhịn được cưá»i. Lên xe hai phút thôi vỠđến nhà rồi. Mong đưá»ng dà i thêm đưá»ng vẫn ngắn. Tôi bá» và o phòng, chà ng chợt cưá»i sau lưng:
-Em chơi xấu anh nhé.
-Cái gì anh nói em xấu hoà i nhé.
Chà ng cầm quyển sách tôi che mặt bà ta trong khung ảnh hai ngưá»i lên:
-Thỉnh thoảng em lại quên cho chị thở, em che kÃn thế nà y anh cô đơn suốt Ä‘á»i thì sao? Ai và o đây thương anh.
Tôi gắt cho đỡ ngượng:
-Ãẹp lắm đó, khoe hoà i. Thôi chà o ông cù lần tôi Ä‘i ngá»§.
Chà ng huýt sáo. Tôi phụng phịu:
-Ghét cái mặt.
Anh chung thá»§y. Tôi thÃch ngưá»i đà n ông chung thá»§y vá»›i vợ, nhưng trưá»ng hợp nà y thì tức không thở được. Tôi rón rén và o phòng tắm trút hết má»i mảnh vải, má»i sợi dây, vặn nước tháºt mạnh khắp ngưá»i, cho tình nguá»™i bá»›t Ä‘i, cho nguôi quên những cÆ¡n rạo rá»±c, những cÆ¡n thèm khát. Nhắm mắt lại Ä‘i, đừng tá»± nhìn mình kẻo lại đỠmặt vì những tưởng tượng vu vÆ¡. Chà ng không thèm ngó đến mi, chà ng có má»™t hoả diệm sÆ¡n hừng há»±c nằm chá» trong đó. Hoả diệm sÆ¡n bao giá» cÅ©ng nung nấu hÆ¡n má»™t ngá»n đồi thoai thoải hiá»n là nh.
Cá» xanh êm không thể sánh vá»›i rừng già . Buồn cho mình là kẻ đến sau, lại không có những đưá»ng cong hấp dẫn mạnh như ngưá»i. Tôi khoác vá»™i áo ngá»§, rồi chui và o mùng, thao thức nhá»› anh. Trong giấc mÆ¡ huyá»n hoặc bắt gặp anh Ä‘i lang thang trong rừng hoa và ng. Tôi gá»i anh mãi mà anh không nghe. Nụ cưá»i anh bay lên cao rạn rỡ và gương mặt ấy tan biến như má»™t đám mây xa.
Tôi lặng lẽ nhìn lên ban giáo sư. Buổi há»c đầu tiên sau những ngà y bãi khoá vá»›i má»™t giáo sư từ Sà igòn bay ra. Cái nôn nao dấu kÃn trong má»i tia mắt, ngưá»i ta không còn là những cô bé, những cáºu bé dưới trung há»c nữa rồi. bắt đầu má»™t nghá» má»›i, nghá» là m ngưá»i. Không nhắm mắt vâng theo thầy cô như lúc nhá». Tá»± chá»n cho mình má»™t chá»— ngồi. Tôi mỉm cưá»i. Thầy Ä‘ang nhìn tôi. Rõ rà ng thầy Ä‘ang nhìn tôi, Tôi bối rối cúi mặt xuống, khi ngước mắt đưa lên vẫn thấy nụ cưá»i và đôi mắt ấy.
Thầy Thịnh dạy Triết, hình như chưa có vợ. Các cô sinh viên bà n tán má»™t cách sung sướng chuyện thầy muá»™n vợ. Ãôi mắt hÆ¡i mÆ¡ má»™ng dưới gá»ng kÃnh trắng. Dáng dấp có vẻ nhà n hạ. Thầy ngồi trước cái bà n rá»™ng bằng gá»— quà trang trá»ng. Và những quyển sách dầy cá»™m như tá»± Ä‘iển. Giảng bà i, nhìn há»c trò, cưá»i nhè nhẹ, đẩy gá»ng kÃnh lên, đặt kÃnh xuống bà n, rồi lại Ä‘eo kÃnh lên. Những cá» chỉ nhìn không chán mắt con gái chưa chồng. tất cả những mái tóc ngồi đây, tóc ngắn, tóc dà i, tóc má»m, tóc quăn, Ä‘á»u chưa có chồng, nên Ä‘á»u nhìn thầy như ngóng trông, như má»i gá»i.
Má»™t ông giáo sư đại há»c chưa vợ, báu váºt cho thà nh phố Huế nà y rồi, buổi há»c đầu tiên mà há»c vá»›i ông ni chắc cuối năm đám cưới rinh hết các cô xa giảng đưá»ng mất thôi.
Tôi nhá»› chà ng, nên cưá»i tháºt buồn. Nhá» Hải ngồi bên cạnh che môi thì thầm:
-Bô ác mi hỉ?
-Dám khen thầy bô cơ à ?
-Sá»± tháºt vẫn là sá»± tháºt. Ông bô thì phải khen bô chứ.
-Trang thấy ông có vẻ trà thức quá.
-Chuyện, giáo sư không trà thức thì ai trà thức và o đây nữa.
-Ông ấy là giáo sư tháºt thụ hở mi?
-Ừ tháºt thụ, tao há»i kỹ rồi. Phong cá»§a mi má»›i là phụ khảo thôi.
Tôi cưá»i:
-Biết rồi, nói mãi.
Hải nheo mắt:
-Ngưá»i ta nhắc đến cái tên mắt sáng lên còn là m bá»™.
-Sá»i Æ¡i, ba cái chuyện lẩm cẩm. Thôi ông nhìn tuị mình kìa.
Hải trỠmôi:
-Tại mi đẹp nhất trưá»ng, nên ông nhìn mi đó.
-Thôi tôi xin bà , bà đừng có nói móc há»ng ngưá»i ta như thế nữa.
Những lá»i giảng ấm và tròn, những ý tưởng thâm trầm sâu sắc vang trong lá»›p há»c. Sinh viên chăm chú nghe như Ä‘ang chăm chú nhìn. Ghi bà i, má»™t cá»±c hình êm Ä‘á»m cá»§a sinh viên những cây bút nguyên tá» nhiá»u khi chạy không kịp môi thầy. Nhăn nhó bá» trống má»™t khoảng giấy rồi dịu xuống khi nhìn thầy chìm trong giòng tư tưởng.
Hai giá» há»c, có nghÄ©a là hai giá» ghi bà i. Ngón tay giữa bị méo Ä‘i vì thầy, thầy biết không? Văn sÄ© lệch đầu ngón tay giữa, cao vá»ng còn có lý do hãnh diện, tụi em còn Ä‘i há»c, méo mó bà n tay coi thảm quá.
Hải Ä‘ang vẫy tay dưới gầm ghế thì thầy đứng lên. Hết má»™t giá» rồi. Sinh viên lục đực xô ghế Ä‘i theo thầy ra ngoà i hà nh lang. Há»c thầy bốn giá» kia. Tha hồ cho các cô chiêm ngưỡng.
Tôi đứng xa để nhìn sinh viên vây quanh thầy. Vuốt nhẹ tóc má»m, giữ lại vạt áo và chá»›p khẽ hai mi, thầy nhìn tôi. Lạ tháºt thôi, hay là quen nhau từ kiếp trước?
Thầy tiến vá» phÃa tôi cưá»i mÃm chi:
-Chị có hiểu bà i không?
Tôi lúng túng:
-Dạ thưa thầy hiểu ạ. Có Ä‘iá»u thầy nói mau quá, em ghi không kịp.
Thầy lại cưá»i:
-Nếu hiểu bà i thì không cần ghi hết nữa. Ghi những ý chÃnh thôi chứ.
Tôi đỠmặt:
-Dạ hiểu sơ sơ thôi thầy.
-Chết. Phải hiểu rõ vấn đỠchứ, lần sau có chỗ nà o hiểu sơ sơ nói tôi giảng lại nghe.
Tôi cảm động:
-Dạ cám ơn thầy.
-Sao lại cám ơn? À chị tên gì nhỉ?
-Dạ Trang. Mạc Tố trang.
Thầy gáºt gù:
-Tên cÅ©ng lạ như ngưá»i, Trang giống Anna Frank tháºt, cÅ©ng đôi mắt ná»a buồn bả ná»a ngây thÆ¡, cÅ©ng dáng dấp mong manh.
Tôi ngạc nhiên, Thầy có thể lãng mạn văn hoá thế nà y sao? Tôi tránh mắt thầy, ngó lên những hà ng cây.
Má»™t và i ngưá»i Ä‘i tá»›i, thầy cưá»i cưá»i quay lưng Ä‘i và o lá»›p. Tôi ngÆ¡ ngác nhìn theo, lòng xôn xao nên đôi má ấm hồng nên hai tay run run.
Ãứng trên bục cao, giá»ng thầy vang lên:
-Äể các anh, các chị có dịp thảo luáºn những vấn đỠcá»§a các anh chị, như má»™t và i ngưá»i vừa đỠnghị. Tôi muốn chúng ta kéo nhau ra bãi cá».
Há» ngạc nhiên lẫn thÃch thú hoan hô vang lên. Thầy trò lục đục kéo nhau ra khá»i giảng đưá»ng. Bãi cá» non êm, gốc cây râm mát đầy xác lá và ng. Những chị mặc đầm có vẻ lúng túng khi phải ngồi xuống cá». Há» tìm cách nhá» các chị áo dà i chịu tráºn dùm hai cặp đùi dá»… thương cá»§a há». Tôi ngồi trong vòng tròn ngay trước mặt thầy. Câu chuyện đưa vá» vấn đỠtranh đấu cá»§a sinh viên từ lúc nà o. Vạt áo dà i cá»§a tôi bị kéo lệch để che hai chân trần cá»§a Ãi Lệ.
-Khỉ, ai biểu diện đầm cho lắm và o.
-Ai biết ông ni gà n ri, nếu biết tao mặc cha cái quần pát cho rồi.
-Xà đi há»c mà diện pát ngưá»i ta chá»i cho mục mả.
Ãi Lệ nhún vai. Con nhá» nổi tiếng kiêu kỳ, ngồi đâu ngá»±c cứ ưỡn ra như tà i tá». Tôi nhá»› Lan Chi, bá»™ ngá»±c trắng như thạch cao, mát như bá»™t sau lá»›p má»ng khiêu gợi. Bá»™ ngá»±c như hai ngá»n núi hừng há»±c sắp phun lá»a tình. Tôi nhìn ngá»±c mình. Ãồi cá» nà y chẳng đô xá»™ tà nà o. Ưỡn ra cách mấy cÅ©ng thế thôi. Buồn năm phút và kiêu ngạo năm phút.
Chà ng đã là m gì trên hai đỉnh núi lá»a ngùn ngùn đó cá»§a Lan Chi? Ôi, lại nghÄ© nhảm rồi, chia trà điệu nà y hoà i dám cuối năm Ä‘áºu cây chuối mất thôi. Tôi lắc đầu như xưa Ä‘uổi hình bóng chà ng, đôi mắt tình tứ mê đắm nhìn vá» trên núi mê man.
Thầy cháºm rãi trả lá»i cho má»™t sinh viên, mải nhá»› chà ng tôi không nghe được câu há»i:
-Há»c trò bãi khoá tôi nghỉ dạy. Há»c trò Ä‘i há»c, tôi xách cặp tá»›i trưá»ng. Dạy, hay nghỉ bây giá» tuỳ thuá»™c há»c trò cá»§a mình. Thú tháºt tôi hÆ¡i buồn. Tôi công nháºn các anh có lý cá»§a các anh. Các anh thẳng thắn nói lên tiếng nói cá»§a các anh. Ãiá»u mà ngưá»i lá»›n chúng tôi không là m được. Nhưng thá» há»i trong hoà n cảnh đất nước bây giá», tranh đấu có lợi gì không? Äã quá rối ren, chúng ta đòi cách mạng, nghÄ©a là đòi đổi má»›i, nhưng thá» há»i cách mạng là gì? Nếu không phải là má»™t cuá»™c thay đổi những ngưá»i cai trị. Không có lợi gì hết, tranh đấu chỉ là m tình hình rối ren thêm. Theo tôi, chúng ta nên há»c hà nh Ä‘á»u đặn để chỠđợi. Tôi không nói tranh đấu là má»™t thái độ xấu, nhưng tôi thấy chưa có lợi cho các anh và cho đất nước.
Má»™t sinh viên dÆ¡ tay lên, thầy gáºt đầu ra dấu cho anh ta nói:
-Thưa thầy, em hiểu ná»—i buồn cá»§a thầy, ná»—i buồn cá»§a các giáo sư trong tình thế nà y. Không ông thầy nà o muốn há»c trò mình bá» há»c rồi và o tù cả. Nhưng chúng em không thể ngồi khoanh tay nhìn má»™t con thuyá»n phăng phăng trôi xuống vá»±a thẳm. Chúng em không thể tá»± bịt mắt mình. Bảo rằng tình trạng xã há»™i đã băng hoại rồi ngồi yên nhìn. Em thấy không thể ngồi yên nhìn má»™t đống rác.
Thầy cầm má»™t ngá»n cá», mắt nhìn xa xôi:
-Tuổi trẻ bao giá» cÅ©ng hăng hái tin tưởng. Nhiệt thà nh có thừa nhưng các anh đã nhìn thấy con đưá»ng trước mặt chưa? Con đưá»ng đó sẽ đưa các anh vỠđâu? ÃÆ°a đất nước nà y vỠđâu. Tranh đấu? Tranh đấu khi sức mạnh tháºt sá»± không có.
Thầy thở dà i, gương mặt buồn u uất ngưới nhìn lên cao. Tôi dụt dè dÆ¡ tay tôi nhá»› chà ng, ngưá»i yêu cá»§a tôi, và tôi phải nói. Thầy trìu mến nhìn tôi, đôi mắt thầy là m tôi run cả hai môi:
-Những suy tư cá»§a thầy em thấy rất đúng. Mình yếu Ä‘uối quá. Cuá»™c chiến đã là m mình liệt ngưá»i. Ước chi đừng có chiến tranh, chắc chắn mình tiến bá»™ hÆ¡n má»i dân tá»™c khác. Thầy nói chúng em phaỉ chỠđợi, phải dè dặt tÃnh toán thiệt hÆ¡n. Nhưng thưa thầy, em là con gái em thấy rõ chuyện nà y. Chị dâu cá»§a em có năm đứa con. Lấy chồng sáu năm sinh năm đứa con. Em thấy rõ khi nà o nó khóc chị em má»›i cho nó bú. Chúng em cÅ©ng váºy, chúng em phải gà o lên chứ. Tá»± do không bao giá» cho không, thầy quên rồi sao? Không gà o không khóc lên, ai biết mình sắp chết đói mà cho ăn hở thầy? Ãáng nhẽ thầy phải giúp bá»n em. Ãất nước mình đã Ä‘iêu linh, chúng em không thể ngồi nhìn, cà ng không thể nhắm chặt hai mắt.
Chữ Ä‘iêu linh cá»§a chà ng là m tôi nghẹn ngà o khi nhắc lại. Phong Æ¡ em yêu anh. Em quay cuồng và miệt mà i trong tình yêu đến ná»—i em không biết thế nà o là tình yêu nữa? tại sao yêu má»™t ngưá»i đã có đủ tất cả như anh.
Tôi ngồi xuống cá», thầy nhìn tôi, những lá»i thầy nói Ä‘i thẳng và o tim tôi, nà o là ngưá»i lá»›n đà ng buông xuôi, nà o là thá»i thế quá ngặt nghèo. Nhưng tôi vẫn hiểu thầy muốn sinh viên Ä‘i há»c bình thưá»ng. Sinh viên có vẻ buồn, nên không ai mạnh bạo dÆ¡ tay nữa. Thầy trò lục ...c đứng lên để và o lá»›p ghi bà i. Há»c đại há»c có nghÄ©a là ghi bà i tháºt lẹ. Tôi vẫn mÆ¡ ước má»™t đại há»c khác hÆ¡n, kiểu thầy trò socrate lang thang khắp phố phưá»ng.
Ngưá»i ta tụ lại thà nh từng nhóm dá»c theo hà nh lang, tôi đứng má»™t mình, tôi thÃch đứng má»™t mình để tá»± do nghÄ© đến chà ng. Sao mÆ¡ má»™t đêm vá»›i chà ng bên sông HƯơng.
Thịnh bước đến gần tôi. Vẫn gá»ng kÃnh trắng trá»… trên sóng mÅ©i. Vẫn nụ cưá»i ná»a bao dung, ná»a mỉa mai. Tôi gáºt đầu chà o thầy. Thầy mỉm cưá»i:
-Tố Trang có vẻ suy tư quá. Hay là là m thơ đó?
Tôi là nhÃ:
-Dạ không em đứng chá» giá» há»c ghi bà i đây ạ.
Thầy xa xôi:
-Trang có hoạt động gì với anh em không?
Tôi lắc đầu:
-Dạ không hoạt động hẳn, nhưng em thán phục thái độ dấn thân của bạn bè em.
Thầy lảng chuyện ngay:
-Tôi có và i quyển sách Triết rất hay, trưa nay Trang đến lấy vá» Ä‘á»c nghe. Tôi….
Tôi ngạc nhiên rồi thÃch thú nói:
-Tháºt không thầy? Em mê sách lắm thầy Æ¡i. Há»… có tiá»n là em mua sách. Chắc sách cá»§a thầy ở đây không có?
Thầy gáºt đầu:
-Tôi mang từ Pháp vá», những Ä‘oạn văn chÃnh thức cá»§a Platon. Những sữ liệu quà giá vá» triết há»c Hy lạp.
Tôi nao nức:
-Dạ thế nà o em cũng tới.
-Trang biết cư xá đại há»c chưa?
-Dạ chắc Thu Hải biết.
Tôi nghĩ đến Thu Hải tôi sẽ rủ nó đi chung, đến nhà Thầy một mình kỳ lắm.
Thầy Thịnh có những cái nhìn tháºt tình, tôi bối rối nhìn xuống chân.
-Trang Ä‘i há»c có vui không Trang?
-Dạ vui Thầy.
-Tôi thấy trang có vẻ buồn buồn, Trang buồn tôi phải không?
Tôi lúng túng tháºt sá»±, tôi không dám nhìn thầy nữa:
-Dạ đâu có…
-Tôi biết Trang không vui vì thái độ chịu đưng cá»§a tôi trước tình thế. Äúng không cô bé?
Tôi chá»›p mắt nhìn thầy, đôi mắt sau gá»ng kÃnh vẫn đầm thắm nhìn tôi:
-Thưa thầy em kÃnh mến thầy, và em biết thầy có những lý do cá»§a thầy.
Thầy Thịnh cưá»i nhẹ:
-Trang ngoan lắm, Trang ở Huế lâu chưa?
-Dạ má»›i và i tháng nay thôi, gia đình em ở Ãà Nẵng, em trá» há»c ngoà i nà y.
Thầy kể chuyện Sà igòn thì phải, tôi nói vá»›i thầy tôi chưa biết Sà igòn. Nhưng tôi không nghe được nữa, dù tôi vẫn đứng gần thầy. Chà ng nện mạnh gót giầy da dá»c theo hà nh lang dà i. Ãôi mắt chà ng quắc lên nhìn tôi như ngá»n lá»a toát ra đốt cháy lòng tôi. Tôi đứng lặng ngưá»i, môi mấp máy như muốn gá»i chà ng mà không dám. Thầy Thịnh vẫn vô tình cưá»i cưá»i nói nói. Chà ng lạnh lùng nhìn tôi từ xa, nhưng đến gần tôi, chà ng không thèm nhìn tôi nữa, chà ng Ä‘i sát và o tôi và lạnh lùng như tiá»n. Gót già y gằn từng tiếng, gót giầy háºm há»±c, gót giầy như nghiá»n nát lòng tôi.
Tôi thẫn thá» nhìn theo chà ng. Thịnh vẫn vô tình ngu ngÆ¡ kể chuyện. Nhưng ngưá»i đại trà thức vẫn có cái táºt ngây thÆ¡ bên cạnh những khôn ngoan sâu sắc. Lòng tôi tê Ä‘iếng theo từng bước Ä‘i nện mạnh cá»§a chà ng.
Thầy Thịnh há»i:
-Trang thÃch không?
Tôi ngơ ngác:
-Dạ thÃch cái gì cÆ¡ ạ?
Thầy Thịnh nhÃu mà y:
-Ủa nãy giỠTrang không nghe tôi nói gì hết à . Tôi nói vỠđêm sà i gòn.
-Dạ…dạ em nghe chứ.
Tôi nói cho thầy vui, sá»± tháºt tôi còn lòng dạ nà o để nghe đâu. Chà ng giáºn tôi rồi, có nghÄ©a là chà ng ghen khi tôi đứng bên cạnh má»™t ngưá»i đà n ông khác. Ngưá»i ta chỉ ghen khi ngưá»i ta yêu. Tôi sẽ thá» lòng chà ng, tôi sẽ là m chà ng Ä‘iêu đứng để chà ng phải yêu tôi.
Tôi hứa hẹn:
-Trưa nay thầy chỠem nhé, em sẽ đến đòi kẹo thầy đó.
Thầy THịnh mỉm cưá»i:
-Sẽ có tất cả những gì Trang muốn. Hôm nay Trang há»c tôi bốn giá» phải không?
Tôi vuốt tóc là m duyên:
-Dạ bốn giỠchứ tám giỠem cũng chịu nữa, thầy giảng bà i hay muốn chết.
-Trá»i đất hay muốn chết cÆ¡ à ?
-Dạ hay muốn chết.
-Trang có chết không?
Tôi thẹn thùng cúi mặt, dấu hai gò má hồng. Thịnh cưá»i quay và o:
-Và o há»c được chưa cô bé.
Tôi gáºt đầu. Thịnh cháºm rãi bước và o giảng đưá»ng. Thu Hải chá» tôi cùng và o, nó nghiêm trá»ng:
-Con khỉ, tụi nó xầm xì mi với thầy đấy. Mi là m gì mà cứ đứng lì với ông ấy hở?
Tôi nhún vai:
-Tao đâu có muốn thế. Mà có sao không?
-Không sao hết, nhưng mà kỳ lắm.
-Kỳ cái gì?
-Biết à . Tụi nó cứ chỉ chỠmi hoà i, tao sốt cả ruột.
-Kệ tụi nó.
-Tụi nó chá»i mi dữ lắm đó.
Tôi bực bội:
-Chá»i sao?
-Chá»i mi nôn chồng, vừa má»›i gặp ổng mi Ä‘eo như sam liá»n.
Tôi mỉa mai:
-Rồi tụi nó sợ xanh mặt à ?
Thu Hải lắc đầu, mái tóc Ä‘en như mà u đêm xao động tháºt dá»… thương.
-Mi coi chừng, xứ ni mà mang tiếng rồi khó lấy chồng lắm nghe không?
Tôi le lưỡi:
-Ghê, tao có là m gì đâu mà kêu mang tiếng. á»”ng há»i chuyện chã lẽ tao che mặt chạy.
-Tại răng ổng mới nói chuyện với mi chứ bộ.
-Tại răng thì mi bảo tụi nó há»i ổng ấy, tao đâu có biết.
Hải khôn ngoan dặn dò:
-Thôi vô há»c, mi đừng có nổi Ä‘iên nghe không, thế nà o tụi nó cÅ©ng gây mi cho coi.
Tôi kiêu hãnh:
-Tụi con nÃt tao khá»i có ngán Ä‘i.
Thịnh ngồi trên bục cao. Tôi kiếm chá»— gần Thịnh nhất để ghi bà i cho dá»…. Tiếng xì xà o nho nhá»:
-Hứ ngứa chi mà ngứa dữ rứa không biết. Trưá»ng há»c cá»§a ngưá»i ta chứ bá»™ bạ búng gì răng mà cua đà n ông như rứa hỉ?
Tôi cưá»i gằn trong cổ, tôi ưỡn ngá»±c ra trêu tụi nó. LÅ© con gái dồn hết lên bà n trên mong lá»t mắt xanh cá»§a Thịnh.
-Còn khuya, thứ đó để ngưá»i ta chÆ¡i qua ngà y, chứ ai thèm cưới mà mi lo.
Tôi đỠmặt rồi. Ãó là câu chá»i cay cú nhất. Tụi nó bảo tôi chỉ đáng cho Thịnh chÆ¡i qua ngà y, còn cưới xin thì phải là tụi nó má»›i xứng kia.
Thịnh nhìn vá» phÃa tôi, đôi mắt Thịnh đằm thắm gởi má»™t hẹn hò. Tôi mỉm cưá»i, vì tôi biết tụi nó Ä‘ang tức Ä‘iên lên được. Thu Hải nhăn nhó:
-Thôi cho tao xin, mi đừng có trêu tụi con gái lắm mồm đó, nguy hiểm lắm.
Tôi che môi:
-Trưa nay tao ghé thầy mượn sách, mi đi với ta nghe không?
Thu Hải trợn mắt:
-Mi điên hả? Tao không đi mô.
-Không thì tao đi một mình.
Thu Hải lắc đầu:
-Thôi được, tao đi với mi, để mi đến phòng ông một mình có mà chết.
Tôi nheo mắt:
-Sao lại chết? Bộ ổng thịt tao?
Thu Hải gắt:
-Không phải tao sợ ổng thịt mi, dù sao ổng cÅ©ng đưá»ng đưá»ng là giáo sư, tao ngại mi mang tiếng.
Tôi nói khẽ:
-Tao thương Huế cá»§a mi vì thế đấy. Cái gì cÅ©ng sợ, ăn má»™t cái kẹo giữa đưá»ng cÅ©ng sợ.
Hải xua tay:
-Thôi im đi cho tao ghi bà i con khỉ.
Tôi cÅ©ng miệt mà i ghi, ghi như máy. Giáo sư bao giá» cÅ©ng có sách vở tháºt dầy trên bà n. Tôi có cảm tưởng nếu không có những quyển sách đó thầy dạy không được. CÅ©ng như đà n ông bây giá» ra đưá»ng không có giấy hợp lệ tình trạng quân dịch không muốn là m đà n ông nữa.
Giá» chÆ¡i sau đó, Thu Hải kèm sát tôi để những ngưá»i đẹp Văn Khoa tỉ tê tâm sá»± vá»›i thầy. Thịnh đưa mắt tìm tôi, nghÄ© tức mụ Hải nà y quá thôi. Tôi đà nh thở dà i váºy.
-Ãể tụi nó nói chuyện vá»›i ổng má»™t chút, mi dà nh hết mi chết vá»›i tụi nó.
-Trá»i Æ¡i, mi là m như đà n ông là má»™t món hà ng không bằng?
-Thế là cái gì?
-Há» là má»™t ngưá»i há» yêu ai mặt há», dà nh dáºt kỳ thấy mồ.
-Bộ ổng yêu mi?
Tôi hơi ngượng:
-Biết à .
Hải dà trán tôi:
-Tao mách Phong cho coi.
-Hay chưa, ngưá»i ta vợ con đùm đỠsÆ¡ múi gì đến tao nhỉ?
-Vợ con ngưá»i mà ăn thua chi.
Tôi bâng khuâng thở dà i. Chà ng đến văn khoa lúc nà o mà tôi không hay, để nhÆ¡n nhÆ¡n nói cưá»i vá»›i Thịnh. Bây giá» chắc chà ng giáºn tôi, chà ng khinh tôi lắm. Ãịnh chá»c cho chà ng ghen, nhưng sao tôi vẫn sợ. Tôi sợ mất luôn tình yêu cá»§a chà ng.
Giá» há»c cuối cùng uể oải trôi mau. Thịnh vẫn thỉnh thoảng kÃn đáo nhìn tôi. Hết giá» Thịnh lên xe vá» nhà , tôi năn nỉ Hải:
-Ãi vá»›i tao chút Ä‘i mi, tao lỡ hẹn vá»›i ổng để rồi ngưá»i ta chá» kỳ lắm.
Thu Hải cà u nhà u:
-Ai biểu mi hẹn ẩu, má»™t lần thôi nghe chưa? Tháºt tao cÅ©ng sợ mi luôn, mi liá»u không chê được.
Hải và tôi tháºp thò đứng trước nhà chà ng. Má»™t vila song láºp. Mấy lần định bấm chuông, nhưng sợ má»™t giáo sư khác ra thì ê mặt. Hải quả quyết vá»›i tôi, thưá»ng thưá»ng giáo sư Sà igòn ra há» hay ở chung vá»›i nhau lắm.
Thịnh hiện ra như Ä‘ang chỠđợi. Chà ng cưá»i cưá»i Ä‘i ra:
-Ãến lâu chưa Trang? Bạn cá»§a Trang hả?
Tôi kéo tay Hải:
-Thu Hải bạn thân của em đó thầy.
-Và o chơi hai cô, tôi để dà nh sách cho Trang rồi đó.
Hải ngạc nhiên ghé sát tai tôi:
-Ủa, mi quen ổng lâu rồi hở? Váºy mà dấu tao nhé.
Tôi ỡm á» không nói má»™t lá»i, đưa mắt nhìn quanh phòng Thịnh. Má»™t cái giưá»ng nhá», góc trong cùng cánh cá»a và o má»™t phòng khác nhá» hÆ¡n. Tôi thấy sách trên bà n, sách đầu giưá»ng, và sách trên tay Thịnh. Tôi kÃn đáo nhìn mắt Thịnh dưới lá»›p kÃnh trắng. Ãá»c sách liên miên thế nà y hèn gì Thịnh không Ä‘eo kiếng cáºn.
Tôi cÅ©ng là má»™t con má»t, bạn bè vẫn thân máºt trêu tôi như thế. Nhưng tôi thua xa mấy ông giáo sư đại há»c nà y rồi. Tôi mê sách hÆ¡n như tôi đã mê nhạc. Sách cà ng ngà y cà ng đắt nên chỉ Ä‘i há»c nhá». Ãá»c nhá», cảm giác thân quen vá»›i quyển sách không có. Thịnh có những quyển sách mà vừa nhìn qua tôi biết cả Ä‘á»i mình không chắc mua được. Tôi nghe mến THịnh. Có lẽ vì chà ng đồng bệnh vá»›i tôi? Tôi trầm trồ:
-Trá»i Æ¡i, thầy nhiá»u sách quá. Nếu em có má»™t căn phòng đầy sách như thế nà y thì em sẽ ở lì trong nhà mất.
Thịnh cưá»i, tiếng cưá»i nhẹ như hÆ¡i thở:
-Tôi nhưá»ng phòng nà y cho Trang nhé.
Thu Hải ngơ ngác nhìn tôi, tôi bối rối cầm những quyển sách chà ng để sẳn cho tôi nên không dám ngưới nhìn. Thịnh mở hộp kẹo mà u:
-Má»i Trang, má»i chị.
Chà ng không gá»i tôi bằng chị như Thu Hải. Chà ng thản nhiên phân biệt, tôi vừa cảm động vừa lo lo, khẽ nhón lấy viên kẹo hồng. Thịnh nói nhá»:
-Má»i há»™ bạn dùm anh Ä‘i.
Tôi chá»›p mắt. Thịnh khôn khéo quá. Thịnh tiến cháºm mà mau. Chà ng xưng anh vá»›i tôi tháºt dá»… dà ng và ngá»t ngà o. Thu Hải khôn lanh váºy mà cÅ©ng lầm tôi vá»›i chà ng chắc quen nhau mấy chục năm trước.
Hải Ãt nói, Ãt cưá»i. Con gái Huế vẫn có cái táºt dá»… thương nà y. Chút nữa bước ra khá»i phòng Thịnh hắn nói tÃa lia cho coi. Hải chỉ biết cưá»i, cưá»i vu vÆ¡ thôi.
Thịnh dịu dà ng há»i Hải:
-Ra đây há»c Trang có hay Ä‘i bát phố không chị?
Tôi vừa ngạc nhiên vừa thú vị. Hải vô tình:
-Dạ thưa thầy không. Trang lưá»i Ä‘i chÆ¡i lắm, lâu lâu Ä‘i vá»›i…
Tôi nháy mắt Hải ngồi im, vân ve chéo khăn thêu bối rối mưá»i ngón tay gầy gầy.
-Ãi vá»›i Hải má»™t vòng hà ng quà thôi thầy ạ. Dạ bị cái táºt tham ăn.
Thịnh nói như reo:
-Hôm nà o cho anh thưởng thức mấy món ăn đặc biệt của Huế nghe Trang.
Tôi thua chà ng rồi. Tôi không thể xa lạ vá»›i ngưá»i đà n ông nà y mãi được.
-Dạ Trang có biết gì đâu thầy.
Thịnh dò dẫm:
-Trưa nay Trang có tÃnh ăn thi vá»›i anh không Trang?
Tôi lúng túng:
-Dạ để lần khác, em chưa nói nhà .
Hải cũng vội và ng:
-Dạ cũng trưa rồi xin phép thầy.
Hải kéo tôi đứng lên. Thịnh đưa sách cho tôi.
-Trang Ä‘á»c mấy quyển sách nà y Ä‘i nhé, hay lắm đấy. Lần sau anh sẽ mang thêm ra cho Trang.
Tôi là nhÃ:
-Dạ cám ơn thầy.
Hải cúi đầu:
-Thưa thầy, tụi em vá».
Chà ng đứng lại cưá»i trước hiên nhà đầy nắng. Vưá»n cây xao động, tôi theo hải ra đưá»ng, Hải dà i giá»ng:
-Con khỉ, váºy mà kéo ngưá»i ta Ä‘i, là m như xa lạ nhau lắm Ã.
Tôi cà u nhà u:
-Bộ tao đi một mình?
-Tao tưởng mi má»›i quen đằng nà y anh anh em em ngá»t sá»›t mà . Biết váºy còn lâu tao má»›i Ä‘i.
Tôi không thể thú tháºt vá»›i Hải tôi má»›i quen chà ng. Hải nheo mắt:
-Sướng nhé.
Tôi đỠmặt:
-Sướng cái gì?
-Tình muốn chết còn là m bộ hỉ.
Tôi gắt:
-Mi kỳ thì có, nhưng ngưá»i ta là m cÅ©ng đủ chết rồi. Ãợi mi là m nữa chắc tao độn thổ hỉ?
Tôi dáºm chân:
-Ngưá»i ta là m cái gì mà mi chá»c tao hoà i váºy?
Hải nguýt dà i:
-Là m cái gì thì hai ngưá»i hiểu vá»›i nhau chứ, là m sao tao hiểu được. Kể ra mi cÅ©ng tốt số đó Trang. Ãẹp trai nè, há»c giá»i nè. Giáo sư đại há»c chá»› dỡn sao? Tụi nó biết chắc tức Ä‘iên đầu. Lâu lâu má»›i có má»™t sữ há»c giá»i mà chưa vợ, mi nhanh chân tháºt.
Tôi than thở:
-Mi là m như…chán mi quá.
Haỉ cưá»i mÃm chi:
-Là m như gì, trăm phần trăm ông ấy yêu mi rồi. Ông ấy nhìn mi dứt không ra, ông lại già u sang nữa mi có điên có khùng mới trốn nổi ông ấy.
Tôi lơ đãng:
-Biết đâu không vợ con đùm đỠnhư Phong rồi.
Hải trỠmôi:
-Yên trà đi, bảo đảm chưa vợ mà mi, giáo sư chứ bá»™ lÃnh tráng răng mà dấu nổi, tụi sinh viên thÃnh hÆ¡n máºt vụ nữa mi Æ¡i. Ông mô răng răng tụi nó biết hết.
Tôi lắc đầu:
-Cũng không ăn thua gì đến tao hết.
Thu Hải nheo mắt:
-Ăn mạnh đi chứ răng lại ăn thua. Chà ng của mi ngon là nh thà mồ. Mi coi chừng tụi nó dà nh mất lại thất tình ngà n năm cho coi.
Tôi thất tình rồi còn đâu. Tôi yêu Phong, nhưng chà ng hững hỡ coi như em gái. Chà ng chỉ biết cưá»i khi tôi bà n chuyện tình yêu. Tôi rối lòng không biết trưa nay chà ng Ä‘i đâu? Thấy tôi nói chuyện vá»›i Thịnh chà ng có giáºn tôi rồi bá» luôn tôi không? NghÄ© mình cÅ©ng vô duyên tháºt. Ngưá»i ta có bao giá» nói yêu mình đâu mà sợ ngưá»i ta bá». Tôi bâng khuâng Ä‘i vá»›i hải dưới những hà ng cây cao nghiêng che bóng mát. Gần má»™t giá» trưa, đưá»ng phố vắng tanh, cái im lặng chất đầy xao xuyến tôi nghe được tiếng thở cá»§a con đưá»ng mang tên Ão Trắng, tôi nghe tiếng thở cá»§a giòng sông êm Ä‘á»m dưới kia.
Hải rẽ đưá»ng khác để vá» nhà . Tôi má»™t mình bước cháºm bên sông, những quyển sách nặng trên tay ôm ngang trước ngá»±c. Ãôi mắt sâu Ä‘en cá»§a Phong và ánh mắt đằm thắm cá»§a Thịnh quay Ä‘á»u trong óc tôi. Tôi yêu Phong. Tôi biết rõ tôi Ä‘ang yêu Phong. Bởi tôi sợ sệt má»—i bước vá» nhà .
Tôi đẩy nhẹ cánh cá»a. Lách mình và o. Chà ng ngá»ng đầu lên rồi lại cúi xuống những trang sách mở sẳn. Im lặng! Tôi khá»±ng ngưá»i sau lưng chà ng. Chà ng vẫn lạnh lùng vá»›i trang sách. Tôi ngầm ngùi lên lầu, những báºc thang như dốc hÆ¡n má»i ngà y. Phong giáºn tôi rồi, tôi thÃch chà ng hét lên hay hạch há»i. Sá»± im lặng cá»§a chà ng là m tôi khổ sở. Tôi thÃch nhìn rõ cái ghen cá»§a chà ng hÆ¡n là chịu đựng má»™t sá»± câm nÃn. Nếu tôi là ngưá»i yêu cá»§a chà ng, tôi sẽ đặt tay mình trong tay chà ng, sẽ bắt chà ng nhìn thẳng và o mắt tôi. Ãể chà ng hiểu rằng tôi không yêu ai ngoà i chà ng. Tôi không có quyá»n là m má»™t ngưá»i yêu vá»›i chà ng. Tôi đà nh lên lầu mở tung cánh cá»a để lòng xót xa, để buồn rươm rướm nước mắt. Thẻo chạy lên:
-Cô Æ¡i, thầy nói má»i cô xuống ăn cÆ¡m.
Tôi ngạc nhiên:
-Bộ nhà chưa dùng cơm?
-Dạ rồi, chỉ còn thầy đợi cô.
Tôi long lanh hai mắt há»i tháºt khẽ:
-Có tháºt anh Phong chưa ăn cÆ¡m không Thẻo?
Con Thẻo ngơ ngác:
-Dạ tháºt chứ.
Tôi xúc động:
-Thôi được Thẻo xuống đi, tôi thay áo đã.
Chà ng đợi tôi. Chà ng để bụng đói vì tôi đúng má»™t giá». Tôi ngáºp ngừng bám tay trên thang gá»— nâu bóng. Từng báºc, từng báºc gót chân thì má»m như lòng cháºp chùng Ä‘am mê. Chà ng ngồi chống tay trước bà n ăn. Tôi ngồi xuống trước mặt chà ng:
-Anh chưa ăn cơm à ?
Chà ng quay đi:
-Tôi no rồi.
-Ủa, sao Thẻo nói anh chưa ăn.
-Chưa ăn nhưng no, no tức bụng.
Tôi chớp mắt:
-GiỠăn với em đi anh.
-Tôi ngồi nhìn cô ăn.
Tôi chống hai tay lên má phụng phịu:
-Nếu váºy em cÅ©ng không ăn nữa.
Chà ng quắc mắt:
-Cô còn là m nũng tôi nữa cơ à ?
Tôi há»n dá»—i:
-Bộ anh…bộ anh…
Chà ng thở dà i:
-Cô là m gì giỠnà y mới v�
Thấy tôi im lặng, chà ng cưá»i mỉm:
-Tiếc rằng đây không phải là sà i gòn, để cô nói kẹt xe phải không?
Tôi giáºn dá»—i đứng lên:
-Em không thèm nói dối, em Ä‘i chÆ¡i vá»›i ngưá»i ta, anh là m gì em không?
Chà ng trầm ngâm nhìn khói thuốc bay:
-Không là m gì cả, nhưng buồn.
Tôi cưá»i thầm. Tôi biết chà ng yêu tôi rồi. Tôi bắt đầu thắng thế, ngưá»i ta chỉ ghen khi nà o ngưá»i ta yêu nhau. Tôi lặng lẽ và cÆ¡m, những hạt cÆ¡m trắng dẽo thÆ¡m thÆ¡m đầu lưỡi. Tôi vá» quên chà ng để mặc chà ng hút thuốc suy tư. Chà ng nói tháºt khẽ:
-Sướng tháºt, ngưá»i ăn ngưá»i nhìn.
Tôi tinh quái trả lá»i:
-Em có quyá»n gì để vòi vÄ©nh anh đâu. Nếu em có quyá»n, em chuốc rược cho anh liá»n.
Chà ng lừng khừng:
-Hôm nay tôi cũng muốn say.
Nói xong chà ng ngồi im như pho tượng. Tôi bá» lên lầu vừa Ä‘i vừa hát khe khẽ má»™t Ä‘oạn tình ca. Tôi cưá»i vui rồi nhảy từng báºc như sáo con. Không quên liếc mắt nhìn chà ng.
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 11:09 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 3
Sinh viên vẫn tá»›i trưá»ng nhưng nét nghiêm trá»ng Ä‘ong đầy khoé mắt. Tôi lặng lẽ ghi bà i, Hải bá» Huế bá» tôi mà đi rồi, ngồi má»™t mình thấy buồn xót mắt. Há»c hai giá» nà y thôi, hai giá» sau tôi sẽ leo vá»™i lên xe để đến trưá»ng dạy há»c trả nợ áo cÆ¡m. Dạy được má»™t tháng sút hẳn hai ký lô, lÄ©nh bốn ngà n bạc vừa cầm vừa tá»§i thân quay Ä‘i. Cái trưá»ng kỳ cục, giáo sư lãnh lương cùng chá»— vá»›i há»c trò đóng há»c phÃ. Há»c trò nhìn mình đứng chá» lấy tiá»n coi nhẹ thể quá thôi.
Phong có cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Phong, tôi có cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi. Tình yêu không nối kết chia xẻ được gì, chỉ là má»™t chút đắng cay, má»™t chút bùi ngùi. Bạn bè Phong nhiá»u ngưá»i trốn Ä‘i, nhiá»u ngưá»i Ä‘i lÃnh, nhiá»u kẻ và o tù. Tôi không muốn nghÄ© đến, tôi muốn quên, tôi muốn mù loà , câm Ä‘iếc cho yên Ä‘á»i. Tôi muốn những gì không thể có, không thể nói ra nên tôi đà nh câm lặng sống để đợi chá» như Thịnh.
Phong Ä‘i biá»n biệt, tôi lo chạy tiá»n để có thể tiếp tục há»c cÅ©ng đừ ngưá»i, nên hết thì giá» mÆ¡ má»™ng. ChÃnh anh Hưng giá»›i thiệu tôi Ä‘i dạy. Là m cô giáo quá sá»›m da mặt chưa kịp quen son phấn nên ông hiệu trưởng ngại dặn dò từng ngà y.
Tôi bá» giảng đưá»ng tháºt mau, hối hả đến trưá»ng vừa lúc há»c trò sắp hà ng và o lá»›p. Há»c trò nhiá»u đứa cao hÆ¡n tôi, đứng lại xầm xì:
-Cô đến, cô đến bay ơi.
Tôi lên phòng giáo sư tá»± rót cho mình ly trà nóng để lấy sức mà gà o than há»c trò chịu há»c mình. Là m sao cho nó chịu há»c mình là cả má»™t vấn đỠkhó khăn.
Bà Kim An mệt má»i chống tay thở. Bụng to rồi còn phải dạy kiếm tiá»n từng giá». Tôi ngồi xuống bên chị cưá»i thay cho má»™t câu chà o. Kim An than:
-Há»c trò hôm nay nghịch quá trá»i, mệt muốn sỉu luôn bà ơi.
-Nghịch là nghỠcủa tụi nó mà .
Kim An kể:
-Trang biết không, mình mệt ngồi thở nó bảo cô câu giá» tụi em nhiá»u quá. Mà há»… mình giảng bà i thì chúng không nghe ngồi nói chuyện nhảm, tức không? Tháºt không vì ba đứa con mình bá» dạy ăn rau muống luá»™c cho xong.
Tôi bảo An:
-á»i kệ tụi nó, hết giá» mình vá», loạn từ đâu tá»›i chứ đâu phải tụi mình.
-Trang nói váºy chứ nhiá»u thầy còn tức nữa là tụi mình. Song Hà nó khóc hoà i đó bà . Tụi nó dám nói tục vá»›i nó, bà biết không?
Tôi gáºt đầu:
-Trang có nghe Hà kể.
-Bà dạy được không?
-Tạm tạm, tôi kể chuyện ngâm thơ cho chúng nghe chúng mới yên đó.
-Ừ Ä‘á»i giá» thầy cô phải chìu há»c trò, nó là m như mình là m mướn cho nó bà ạ. Nó bá» tiá»n ra thuê mình dạy kia mà . Mình dạy không được nó Ä‘uổi bà ơi.
An cưá»i. Tôi cÅ©ng cưá»i:
-Thì mình là dân là m mướn tháºt chứ còn gì nữa.
Kim An chán nản:
-Nhưng nếu mình già u thì coi bá»™ há»c trò nể hÆ¡n, bà Loan đó, lái Opel Ä‘i dạy há»c trò sợ bằng thÃch.
-Bà là m tôi nản quá.
-Tháºt đó, mai mốt bà biết. Có hôm mình giảng bà i mệt quá, tụi nó chẳng chịu nghe, mình nói các em ồn quá cô bá» dạy cho coi. Bà biết nó nói sao không? Nó bảo cô cứ bá» Ä‘i. Cuối cùng mình phải muối mặt dạy tiếp đó bà . Lương trung úy cá»§a ông xã tôi bết quá tôi mà nghỉ dạy con tôi đói liá»n.
Tôi cảm động:
-Bá»™ bà tÃnh dạy đến lúc sinh sao? Mệt chết?
-Mệt cÅ©ng đà nh chịu váºy, nà y đừng lấy chồng vá»™i nghe bà .
Tôi đứng lên:
-Ai thèm mà lấy. Nói váºy chứ tụi nó không đến ná»—i nà o đâu bà ơi.
Tôi giảng bà i trước mặt há»c trò, những đôi mắt còn đầy mÆ¡ ước, những nụ cưá»i còn sáng tin yêu. Chúng to lá»›n hÆ¡n tôi, cao hÆ¡n tôi và chúng vá» hiá»n là nh ngồi đó. Tôi bá» ngoà i tai những tiếng xì xà o nho nhá»:
-Cô xinh quá há tụi bây.
-Cô giảng bà i có duyên quá cô ơi.
Hai giá» căng thẳng luôn luôn phải nghiêm trang, để là m oai vá»›i há»c trò. Ãiệu nà y mình đến thà nh bà già tháºt cho coi. Hết má»™t giá», chúng đòi nghỉ giải lao, tôi không cho cÅ©ng đà nh phải chịu. Má»™t và i đứa đứng lên dÆ¡ tay là m hiệu rồi ra khá»i lá»›p. Tôi đà nh chống tay ngồi chỠđà nh nhìn từng khuôn mặt mà đoán tướng. Quốc tóc dà i như nghệ sÄ©. Hùng có nước da trắng như con gái. Châu có đôi mắt ngÆ¡ ngác vô tá»™i như trẻ con, dù cao hÆ¡n cô cả cái đầu. VÄ©nh Phan hay cưá»i tá»§m tỉm…bây giá» ngồi đây, mai sau má»—i đứa có má»™t cuá»™c Ä‘á»i. Mai sau đứa ngáºm cưá»i chua chát, đứa nghênh ngang danh vá»ng. Tôi đã từng ngồi dưới đó, từng mÆ¡ ước tháºt nhiá»u, tháºt mênh mông. Và không bao giá» tôi nghÄ© đến tiá»n bạc sinh kế. Những thứ đó không đáng để ý, trong đầu chúng bây giỠđầy má»™ng vá trá»i lấp biển.
Tôi bước xuống bục Ä‘i dá»c theo lá»›p há»c. Quốc nhá»m ngưá»i lên:
-Cô Æ¡i cô, sao lại mắt xanh mà không mắt Ä‘en. Kiá»u có phải ngưá»i Pháp đâu mà mắt xanh? Phải tả Kiá»u mắt Ä‘en nhánh như cô má»›i đúng.
Tôi mong được đỠâu hai má, nhưng tôi phải là m nghiêm:
-Em chưa hiểu ý Nguyá»…n Du đấy, ngưá»i à đông có đôi mắt lạ lùng lắm, má»™t sá»± hoà hợp kỳ diệu giữa mà u Ä‘en và mà u xanh, Quốc nhìn thá» mắt ngưá»i bên cạnh Ä‘i, thấy mầu xanh cá»§a mắt chưa?
Quốc nhìn Vĩnh Phát rồi lắc đầu:
-Hắn hút thuốc nhiá»u quá mắt đỠrồi cô Æ¡i.
Vĩnh Phát đứng lên:
-Em thấy rồi, mắt cô xanh, xanh kinh khá»§ng. Ãen và xanh. Phải chi cô đừng là cô cá»§a tụi em.
Tôi ngán thầm lÅ© há»c trò nhà già u, coi thầy cô như rác. CÅ©ng may tụi hắn lá»›n rồi nên cá» vẻ hiểu hiết không phá phách nhiá»u như lá»›p nhá». Tôi dạy Việt Văn cho má»™t lá»›p Ãệ tam con trai.
Quốc cao giá»ng:
-Thưa cô, em hiểu rồi, nhìn mắt cô tụi em hiểu câu thơ của Nguyễn Du.
Tôi im lặng quay lên:
-Chúng ta tiếp tục, láºt vở ra Ä‘i.
Chúng lắc đầu:
-Nghỉ Ãt quá cô Æ¡i, sao cô không câu giá» cho đỡ ốm hở cô? Mấy thầy khác nghỉ cả ná»a giỠđó cô.
Tôi lắc đầu:
-Tôi hơi buồn câu nói đó của em.
Quốc nói:
-Em xin lỗi cô thay bạn em. Giáo sư không phải ai cũng giảng bà i cả giỠnhư cô đâu. Tụi nó qúi cô nên mới nói thế.
Tôi lắc đầu nhè nhẹ, tiếng là o xà o vẫn còn nho nhá». Chúng nhìn áo tôi, chúng nhìn cả đôi hà i cưá»m. Ãi dạy há»c tôi cÅ©ng phải cẩn tháºn áo quần, xấu không được, đẹp cÅ©ng khổ. Nhiá»u hôm mặt mốt má»›i và o lá»›p há»c trò nhất định đứng nghiêm như chà o cá». DÆ¡ tay rồi chúng vẫn đứng ngẩn ngÆ¡ như ngá»—ng trá»i nhìn mây. Tôi ngạc nhiên há»i:
-Sao các em không ngồi xuống?
Chúng nhao nhao:
-Thưa cô tụi em mãi ngắm cô.
Tôi lại lắc đầu. Má»™t đứa cao lênh khênh từ từ Ä‘i lên, rút chiếc khăn tay má»›i tinh ra lau bảng tháºt tình. Tôi than:
-Em phà của quá.
Nó cưá»i hiá»n:
-Thưa cô, tại tụi em quà cô.
Từ đó trở Ä‘i tôi không dám khen cái nết hà o hoa kỳ cục ấy cá»§a há»c trò tôi nữa. Tôi phải tá»± sắm cho mình má»™t miếng mút mà u trắng giao cho má»™t em bà n đầu. Chúng bà n vá»›i nhau:
-Cô thÃch mà u trắng tụi bây Æ¡i, cô hay mặc áo trắng, hay Ä‘i già y trắng.
Tôi tiếp tục giảng thÆ¡ ngưá»i xưa. Những giòng thÆ¡ thì đẹp, đẹp như mây hồng trôi ngoà i kia. Những lá»i thÆ¡ êm đẹp như gió thoảng, nhưng lòng mình thì nghìn trùng lá»›p lá»›p mây Ä‘an rối. Có những đôi mắt còn đầy má»™ng mị là m tôi xao xuyến má»—i khi bắt gặp. Có những lá»i nói là m mình xúc động đến bâng khuâng. Tôi yêu Nguyá»…n Du, má»™t Nguyá»…n du Ä‘a tình, má»™t Nguyá»…n Du khà khái. Ngưá»i đâu có ngưá»i tình si ngây ngất, dệt thÆ¡ đẹp như má»™ng. Tôi thÃch Ä‘á»c thÆ¡ Kiá»u. Nên tôi giảng như say, nói như mê và vì tôi mê nên há»c trò cÅ©ng mê theo, quên phá phách, quên là m ồn. Bà quyết sư phạm cá»§a tôi tháºt giản dị, tôi mê vấn đỠtôi dạy, há»c trò mê theo và lá»›p mê, cái gì cÅ©ng mê say, cái gì cÅ©ng yêu. Má»™t mái tóc thá» cá»§a những cô gái Huế, má»™t vạt áo trắng vá»n trong gió bay đủ cho tôi thương cả buổi chiá»u xứ Huế, đủ cho tôi say sưa má»™t chiá»u.
Giả thá» bây giá» Ä‘em cả kho tà ng châu ngá»c đổi lấy lòng Ä‘am mê cá»§a tôi, chắc tôi đà nh lắc đầu. Ãá»i không Ä‘am mê thì Ä‘á»i không nước mắt, không buồn không khổ. Nhưng thiếu nước mắt, vắng xa nổi buồn, chắc tôi không còn là tôi. Không còn là mình, chắc tôi phát Ä‘iên.
Tôi ngông nên tôi nói vá»›i há»c trò ý nghÄ© nà y cá»§a tôi:
-Má»™t ngà y nà o đó mình không còn là mình, mình giống như má»i ngưá»i. Mình đứng cạnh má»i ngưá»i như những con búp bê là m hà ng loạt giống nhau bà y trong tá»§ kÃnh. Các em nghÄ© sao? Nghệ thuáºt, văn chương, há»™i hoạ có còn hiện diện nữa không? giả thá» bây giá» tôi bị bệnh tôi mất hết cảm xúc, Ä‘á»c má»™t Ä‘oạn thÆ¡ hay không hiểu, Ä‘á»c má»™t câu văn tuyệt vá»i cÅ©ng không hiểu, nhìn buổi chiá»u không biết là đẹp, không nhìn thấy buổi trưa đẹp. Há» sẽ cằn khô như sá»i đá. Tôi nghÄ©, Ä‘i há»c là táºp cho mình biết cảm xúc, biết thưởng thức.
Vĩnh Phát đứng lên:
-Hoan hô cô, chưa ai nói lạ như cô.
Tôi dơ ngón trỠtrên môi. Chúng đà nh xì xà o:
-Chứ không phải để thị đố để được hoãn dịch hở cô?
Tôi chá»›p mắt, tôi bối rối rồi. Há»c trò thá»±c tế và khôn hÆ¡n cô giáo. Chuông Ä‘iện rung. Ngà y xưa tôi Ä‘i há»c ngôi trưá»ng nhá» bé cá»§a tôi nó trống. Tiếng trống ấm vang và như ná»—i hồn nhiên tuổi thÆ¡ ngà y ấy. Bây giá» há»c trò tôi và o lá»›p và chà o vá» nhà theo tiếng chuông Ä‘iện, thiếu âm thanh ngà y nhá» căng đầy mÆ¡ ước. Không hiểu sao tôi vẫn nhá»›, vẫn thèm tiếng trống tùng tùng trên lá»›p da căng. giữa tôi và những ngưá»i ngồi dưới hình như đã xa nhau, dù và i năm tuổi vẫn cứ xa. Há» băn khoăn hÆ¡n tôi ngà y nhá», há» thá»±c tế và khôn ngoan hÆ¡n.
Tôi cháºm rãi ra vá». Hà nh lang lao nhao tiếng cưá»i tiếng nói. Tôi má»™t mình trên con đưá»ng êm Ä‘á»m bóng cây. Buồn vá» theo cÆ¡n gió từ giòng sông đưa lên. Chiá»u nay lại phải Ä‘i mượn cours vá» chép. Chữ mình xấu viết bảng còn thua cả há»c trò, chép cours không ai Ä‘á»c nổi. Cho mượn không được, chỉ tà i Ä‘i mượn thấy hổ thẹn là m sao?
Tiếng gá»i khẽ sau lưng tôi:
-Cô!
Tôi quay lại mỉm cưá»i:
-À Toà n.
Toà n là cáºu há»c trò thâm trầm nhất lá»›p tôi phụ trách. Toà n cao lá»›n, tóc để dà i, đôi mắt má»™ng mị và nụ cưá»i hồn nhiên. Toà n Ãt tham dá»± những cuá»™c tranh luáºn trong lá»›p, hình như Toà n ngồi nhìn tôi nhiá»u hÆ¡n là nói. Thỉnh thoảng Toà n cố tình bắt tôi chú ý bằng cách trầm ngâm hút thuốc khi tôi giảng bà i. Tôi để mặc Toà n vá»›i thái độ cá»§a Toà n.
-Nhà em gần nhà cô, cô ạ, ngà y nà o em cũng đi bộ theo cô hết.
Tôi lơ đễnh:
-Thế hả? Sao há»c có vui không?
Toà n cưá»i:
-GiỠcô thì vui, xúc động đúng hơn, còn thì nản không chịu được.
Tôi mỉm cưá»i:
-Cám ơn em, nhưng cô không tin đâu. Cô có thấy em nghe giảng bao giỠđâu?
Toà n lúng túng:
-Em vẫn nghe đấy chứ, nhưng em buồn…
-Buồn! chuyện gì đó?
-Cô không thể giúp gì được cho em cả.
Tôi lảng chuyện:
-Sang năm Toà n thi rồi phải không?
-Thưa cô vâng.
-Phải gắng há»c nhỡ thi rá»›t phiá»n lắm.
Toà n cưá»i:
-Em sẽ Ä‘áºu nếu cô muốn em Ä‘áºu.
Tôi nghiêng mắt ngó Toà n:
-DÄ© nhiên tôi muốn em thi Ä‘áºu chứ. Có ngưá»i nà o không muốn há»c trò mình không Ä‘áºu đâu?
Toà n thở dà i:
-Cô chẳng hiểu gì em cả, váºy mà tụi nó đồn cô thông minh và tế nhị nhất trưá»ng?
Toà n Ä‘i bên tôi, thênh thang cao lá»›n, thênh thang nụ cưá»i. Sách vở vo tròn trong tay, tôi nghiêm mặt:
-Em chẳng có vẻ há»c trò gì cả Toà n ạ, ngà y nhá» Ä‘i há»c tôi luôn luôn có má»™t cái cặp.
Toà n trầm giá»ng, tiếng nói bị vỡ. Toà n Ä‘ang ở lưng chừng sưá»n núi cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Toà n chưa hẳn là đà n ông và Toà n cÅ©ng không còn là con nÃt.
-Nếu cô thÃch ngà y mai cô sẽ thấy em có cặp.
-Phải giữ gìn sách vở há»c má»›i được em ạ.
Toà n triết lý:
-CÅ©ng như phải giữ gìn tình yêu, má»›i là ngưá»i biết yêu phải không cô.
Tôi nghiêm trang:
-Em còn nhá» lắm, mưá»i lăm chưa?
Toà n kiêu hãnh:
-Thưa cô em mưá»i sáu. Em há»i kỹ ngưá»i ta rồi, cô hÆ¡n em có ba tuổi.
Tôi bình thản:
-Ghê há»c trò Ä‘á»i nay Ä‘iá»u tra thầy cô hÆ¡i kỹ đấy nhé. Thôi em vá» nghe Toà n.
Toà n chà o tôi rồi lầm lÅ©i bá» Ä‘i. Tôi thở dà i bước và o con ngá» trải sá»i trắng. Buổi trưa nắng và ng rá»±c từng sóng nắng len qua lá cây. Lá xanh chia nắng thà nh ô nhá» lung linh và êm ả. Ngôi nhà có tầng ngói đỠnằm trong lùm cây. Chim sẻ rÃu rÃt bay trên cao. Tôi thẫn thá» leo từng báºc thá»m, bở chưa thấy xe chà ng. Chà ng biệt tăm nữa rồi, ngưá»i đâu như bóng chim biá»n biệt thôi.
Tôi ăn cÆ¡m cho qua bữa, món Huế cái gì cÅ©ng cay. Ớt nhiá»u trong da thịt tim gan nên nháºp tịch là m gái Huế rồi tình yêu tôi cÅ©ng cay đỠnhư á»›t thôi.
Con gái Huế ăn xong má hồng môi tươi hẳn lên.
Tôi lên lầu ngắm nhìn giòng sông, nước sông lấp láy và ng nhìn đến chảy nước mắt vẫn không muốn quay và o. Nhìn đến ngáºm ngùi, giòng sông xa vắng chảy, xa xa những con đò nhá» há» hững trôi, xa xa những đỉnh núi Ä‘áºm nét dưới mây xanh ngắt. Tiếng rao quà ê a như má»™t câu hát cất lên tan trong gió thoảng. Tiếng thở nà o đây mÆ¡ hồ trong nắng trưa? Tiếng chim hót véo von. Lòng tôi thoắt bay cao ngút ngà n đỉnh nhá»›. Lòng tôi thoắt tham lam vô bá», thoắt thèm khát đến không cùng má»™t tiếng thở cá»§a ngưá»i tình bên gáy má»m mướt lông tÆ¡. Tình yêu là má»™t trang sức kỳ diệu nhất Trá»i dà nh cho đà n bà . Không phấn son nà o sánh bằng nụ hôn ngưá»i yêu. Ãà n bà nhất định đẹp khi được yêu và yêu. Cà ng yêu say đắm nhan sắc cà ng mặn mà . Tôi không có tình yêu, mưá»i chÃn tuổi chưa hôn má»™t ngưá»i đà n ông nà o, nên tôi khô khan như bà giáo già , nên tôi héo hắt như cây khô.
Thẻo chạy lên:
-Cô Trang, có thư nè.
Tôi quay lại:
-Tháºt không? Thư cá»§a ai đó Thẻo?
-Biết mô được cô, em có biết Ä‘á»c mô, thư xanh đà ng hoà ng.
-Không biết Ä‘á»c sao em biết lá thư cá»§a tôi?
-Nhà ni không bao giá» có thư gá»i vá» nhà cả, thư gá»i vá» bên trưá»ng, chắc chắn cá»§a cô rồi.
-Ãâu đưa tôi coi.
Tôi nhìn xuống phong bì đầy. Thẻo há»i:
-Äúng cá»§a cô không?
Tôi gáºt đầu:
-Cám ơn Thẻo, của tôi, có quà cho em ở trong sắc ấy.
Thẻo Ä‘i xuống tôi lấy kéo cắt thư, tôi không nháºn ra nét chữ ngưá»i quen thân nà o?
Ãá»c những giòng đầu tiên tôi ngạc nhiên láºt trang cuối cùng rồi thẫn thá» leo lên giưá»ng:
Huế ngà y…..
Cô,
Chắc cô ngạc nhiên rất nhiá»u khi nháºn được lá thư nà y. Em hình dung ra vẻ ngạc nhiên cá»§a cô từ bây giá», và em xúc động run cả tay.
Trước hết, em mong cô Ä‘á»c hết lá thư nà y, bởi em đã viết vá»›i những rung động chân thà nh nhất cá»§a má»™t thằng con trai má»›i lá»›n. Toà n đây, cô có hình dung ra Toà n không? Toà n buồn cô lắm, nên Toà n phải viết cho cô, không viết cho cô Toà n phát Ä‘iên mất cô ạ.
Mạc Tố Trang, Toà n thÃch tên cô, Toà n chưa gặp ngưá»i con gái nà o có dáng dấp lạ lùng như cô. Cô giản dị nhưng vẫn quý phái, kiêu hãnh nhưng vẫn hiá»n. Cô đẹp và xinh. Mạc Tố Trang, em viết hoà i tên cô trên giấy, cô tin không?
á»’, em định viết nhiá»u lắm nhưng không hiểu sao bây giá» em không biết viết gì nữa.
Buồn ghê, Ä‘á»i có lắm Ä‘iá»u muốn nói mà không nói được. Ãá»i có má»™t ngưá»i tình yêu thiết tha mà không dám yêu. Ãá»i có má»™t ngưá»i Ä‘am mê nhưng phải ngoảng mặt.
Cô nổi tiếng là thông minh, cô thi chi Ä‘áºu nấy há»c giá»i nổi tiếng, cô có hiểu Toà n muốn nói gì không?
Nhiá»u hôm Toà n Ä‘i Ä‘i lại lại trước nhà cô. Nhìn cô hà ng giá» mặc áo trắng mÆ¡ má»™ng trên balcon mà cô không biết. Hình như đôi mắt cô nhìn quá xa, đôi mắt cô không bao giá» nhìn thấy Toà n. Cô có má»™t hình bóng má»™t chân trá»i cá»§a riêng cô và em thì có lẽ suốt Ä‘á»i ngóng đợi cô má»™t lần nhìn nhau.
Tình yêu là bóng, không bao giá» tháºt. Cái gì tháºt không phải là tình yêu. Biết thế rồi mà sao Toà n cứ xót xa. Ngưá»i yêu mà ta ôm được và o lòng, ngưá»i yêu mà ta có được, không còn là ngưá»i yêu? Phải không cô? Hay em lầm?
Toà n biết không bao giá» cô trả lá»i cho Toà n nhưng Toà n cứ há»i như bao nhiêu lần Toà n há»i cô Ä‘á»u cưá»i. Cô coi Toà n như trẻ con phải không cô? Chua chát tháºt những gì Toà n nói vá»›i cô, vá»›i Toà n thiêng liêng biết mấy, nhưng vá»›i cô chỉ đáng để nháºn má»™t nụ cưá»i. Nụ cưá»i cô tháºt hiá»n, tháºt ngá»t, nhưng lòng em Ä‘au đớn, nhưng tim em nát tan
Toà n viết loanh quanh vì tình yêu cÅ©ng loanh quanh không đầu không cuối. Không biết Toà n bắt đầu nhà o và o cÆ¡n lốc êm Ä‘á»m nà y từ bao giá». Và bởi tình yêu là má»™t vòng tròn, như Thượng Ãế vẫn được tượng trưng bằng má»™t vòng tròn, nên tình yêu vô thá»§y vô chung và bất diện như vòng tròn, như Thượng Ãế.
Mạc Tố Trang.
Không ai cấm em viết tên cô, Không ai có quyá»n cấm, dù ngưá»i đó là cô, ngưá»i em quà trá»ng nhất trên cõi Ä‘á»i nà y. Má»™t mình cô thôi, đủ cho em chất ngất, đủ cho em sống, đủ cho em buồn.
Cô,
Ãừng nói em Ä‘iên. Má»™t thằng bạn đã bảo em Ä‘iên khi em viết đầy tên Mạc Tố Trang. Ai biểu tên cô nghe như má»™t cung đà n, ai biểu tên cô cÅ©ng nghe như má»™t tiếng thở để má»™t hôm giáo sư Việt văn cÅ© Ä‘i lÃnh, Frère Giám há»c báo tin cho tụi em biết sẽ có má»™t nữ giáo sư tuổi trẻ tà i cao phụ trách dạy tụi em. Tên cô là Mạc Tố Trang. Em lạnh ngưá»i, tên cô là m em bà ng hoà ng và dáng dấp cô, nụ cưá»i hiá»n chiếc răng khểnh, bà n tay đẹp như bà n tay hoà ng háºu cà ng là m em chất ngất lao Ä‘ao.
Thôi rồi, từ nay em tá»± giam cầm em trong đôi mắt cô, Ä‘á»i em đóng khung trong tên cô. Tương lai em nằm trong bà n tay nõn nà mưá»i ngón hồng xinh.
Mạc Tố Trang, em mất ngủ vì ba chữ nà y đây cô tin không?
Ãá»— Toà n.
Tôi thở dà i, khép há» hai mi mắt. Lòng tôi chìm lắng như nốt đà n chùng. Thân thể tôi nhẹ tênh trên drap trắng. Thư tình cá»§a há»c trò. Ãá»i có cuá»™c tình lạ như giấc chiêm bao? Tôi không cưá»i được nữa, lá thư cá»§a Toà n không thể được trả lá»i bằng má»™t nụ cưá»i? Nhưng trả lại cho em những gì nữa đây?
Ngà y mai có hai giá», tôi sẽ đối xứ thế nà o vá»›i Toà n hay là bá» dạy? Bá» dạy tiá»n đâu để tiếp tục há»c? Tiá»n đâu mua sách, mua áo đẹp và ngà y hai bữa cÆ¡m?
Toà n đẹp trai, trên trung bình thứ hạng những đứa con trai đẹp trai, nhưng Toà n chưa phải là đà n ông? Tôi se sắt gượng cưá»i. Ãá»i hết ngưá»i yêu mình, nên trẻ con yêu? Thuở nà o còn bé tóc cá»™t nÆ¡ hồng, môi chúm chÃm ngáºm ô mai, tôi cÅ©ng thưá»ng yêu vu vÆ¡ thầy giáo tôi. Toà n cÅ©ng váºy rồi Toà n cÅ©ng quên lãng, rồi tình bay lên cao như khói sương, rôì em sẽ lá»›n lên sẽ bước xuống Ä‘á»i vá»›i những cuá»™c tình đắm mê hÆ¡n, ngá»t ngà o hÆ¡n, có phải không em, cáºu há»c trò ghê gá»›m cá»§a tôi?
Ãà nh mỉm cưá»i nếu ngà y mai em lại Ä‘i theo tôi.
Thẻo lại chạy lên nghiêm trá»ng dÆ¡ ngón tay:
-Cô ơi có khách.
Tôi cưá»i:
-Gì mà dữ váºy, là m ngưá»i ta hết hồn tưởng anh Phong vá» chứ. Ai váºy?
-Khách.
-Thì ai không biết là khách nhưng khách của ai?
-Của cô, em đoán của cô và em đoán đúng phóc.
Tôi dáºm chân:
-Trá»i Æ¡i, tôi há»i ai? Nói vòng vo hoà i chẳng hiểu gì hết, con khỉ Æ¡i.
-Biết à , nghe ngưá»i ta há»i cô em chạy lên cho cô biết, chứ bá»™ há»i ông là ai lỡ ngưá»i ta giáºn thì sao. Mặt mà y coi bá»™ sáng sá»§a lắm cô Æ¡i.
Tôi thở dà i:
-Thôi được nói hỠchỠtôi một chút đừng là m rộn để ông bà ngủ nghe chưa?
Thẻo láºt Ä‘áºt Ä‘i xuống. Tôi gỡ tóc trước gương không biết ai đến thăm giá» nà y? Má»i mệt còn lảng vảng trên mắt môi buồn buồn, Dạy có hai giá» mà sao mệt đến thế. Mình tháºt tệ, héo sầu như cải úa thế nà y tụi há»c trò lại ngạo cô xinh cô đẹp. Vá»›i tôi chỉ có vợ chà ng là đẹp thôi. Nà ng đẹp nên chà ng má»›i mê như Ä‘iếu đổ, má»›i yêu ngông cuồng, má»›i say ngất ngưởng nuôi con cá»§a nà ng cứ ngỡ là con mình!
Da tôi mét quá di tÃch cá»§a những ngà y thÆ¡ ấu thiếu ăn vì không đủ ba đủ mẹ đây. Mai mốt mình có con, mình cho nó ăn tháºt đúng ca-lô, để lá»›n lên nó mát da mát thịt như vợ chà ng. Ãá»i giỠđà n ông hết mê vẻ đẹp thanh qúi, mảnh mai như thân liá»…u.
Từng báºc thang gá»— qúi bóng Ä‘en. Tôi vén rèm cá»a phòng khách để sững sá» kêu lên:
-Thầy!
Thịnh cưá»i đôi mắt lung linh sau mắt kÃnh:
-Trang đang ngủ phải không? Tôi đến hơi sớm vì sợ đến muộn Trang đi vắng.
-Dạ không, cũng trễ rồi chứ thầy, gần ba giỠrồi.
-Tôi vừa ở phi trưá»ng vá».
Tôi thắc mắc:
-Sao thầy biết nhà Trang ở hay quá váºy?
Thịnh mỉm cưá»i:
-Huế đâu có to gì, cùng má»™t con đưá»ng mà Trang?
-Phục thầy tháºt.
Thịnh nghiêm trang:
-Tôi có chuyện cần nói với Trang, Trang rảnh không?
Tôi ngần ngại:
-Dạ rảnh, nhưng mà …
-Nhưng mà sao Trang? Tôi vừa ra đến tìm Trang ngay, Trang không Ä‘oán được chuyện quan trá»ng à ?
Tôi cúi đầu:
-Dạ nhưng…
-Trang, mình Ä‘i dạo má»™t vòng, có khó khăn gì đâu, hôm nay Trang không có giá» há»c chiá»u phải không?
Tôi e dè:
-Hay thầy đợi Trang ở đầu ngõ, được không thầy.
Thịnh thông cảm:
-ÃÆ°á»£c tôi chá» Trang ở cổng Ãồng Khánh nhé.
Thịnh Ä‘i rồi, tôi giả vá» bình thản lên lầu, rồi kÃn đáo mặc áo, không quên mang theo và i quyển sách như Ä‘i há»c.
Thẻo thì thà o:
-Ổng vỠrồi hở cô?
-Ừ vỠrồi.
-Cô Ä‘i há»c hở cô.
-Chứ Ä‘i đâu nữa, há»i kỳ chưa?
Thẻo cưá»i, con bé tháºt lẩm cẩm nhưng tháºt dá»… thương. Tôi nhìn trước nhìn sau rồi leo vá»™i lên xe thịnh. Thịnh cưá»i:
-Trang sợ ai váºy Trang?
Tôi không trả lá»i câu há»i cá»§a Thịnh, tôi băn khoăn:
-Chuyện gì quan trá»ng thầy, thầy là m Trang sợ ghê.
Thịnh phớt tỉnh như không:
-Nhá»› Trang nên bắt cóc Trang Ä‘i, mình và o máºt khu ở nghe Trang.
Tôi hơi ngượng:
-Chịu thôi thầy.
-Máºt khu đẹp lắm, Trang không biết à , trăng rừng nà y, suối trong nà y, rồi đồng cá» rồi rừng thưa, ở đó tha hồ mà …
Tôi nheo mắt:
-Tha hồ mà đá»c sách, phải không thầy?
Thịnh lắc đầu:
-Không phải Ä‘á»c sách, thú vị hÆ¡n Ä‘á»c sách nữa kia.
-Trang tưởng vá»›i thầy chỉ Ä‘á»c sách là nhất kia chứ.
-Trước kia thì đúng nhưng bây giá» thì sai. Bây giá», đố Trang biết tôi mê ai hÆ¡n sách đấy.
Tôi ngượng nghịu:
-Trang chịu thôi.
Thịnh nói nhá»:
-Tôi nhớ Trang, tôi không ngỠTrang ạ. Một tuần không ra Huế dà i như một thế kỷ.
-…
Thịnh trầm ngâm:
-Sao Trang im lặng hoà i váºy Trang?
-Dạ…
Thịnh trìu mến:
-Trang hÆ¡i gầy có lẽ tại Trang dạy há»c chưa quen.
-Ửa Trang đi dạy à ?
-Dạ Trang mới dạy được một tháng.
Thịnh im lặng rôì thở dà i:
-Vừa Ä‘i há»c vừa Ä‘i dạy, anh sợ Trang mất sức quá.
Tôi cưòi vu vơ:
-Là m phiến gia đình hoà i Trang không muốn.
Thịnh có vẻ suy nghÄ© má»™t cái gì rất nghiêm trá»ng, tôi lÆ¡ đãng nhìn ra xa. Thà nh phố lùi dần sau lưng. Gió bắt đầu thênh thang, hai bên ruá»™ng đồng xanh êm, lúa non và tre xanh. Hai bên là ng mạc và những cồn cát nhá». Tay Thịnh hững hỠđặt trên vô lăng, tóc loà xoà theo chiá»u gió bay. Lòng tôi bình lặng như nước sông, không thấy sóng gió, không thấy lao Ä‘ao như khi ngồi bên Phong. Yên bình, chỉ thấy má»™t sá»± yên bình và lặng lẽ. Cuá»™c Ä‘á»i Thịnh cÅ©ng yên bình hÆ¡n Ä‘á»i gian nan cá»§a Phong. Tôi cảm nháºn lòng mình, tôi không dám nhìn tôi khi ngồi bên Thịnh. Khoảng cách nà o xa xăm mà lòng mình nghìn trùng cách biệt thế nà y hở anh?
Thịnh nói:
-Không nên Ä‘i xa quá em ạ, nguy hiểm mình và o thăm ngôi nhà mát cá»§a cụ ngà y xưa Trang nhé. Hy vá»ng hôm nay vắng ngưá»i để anh nói vá»›i em má»™t chuyện.
Con đưá»ng tráng nhá»±a êm ái và xinh xắn. ÃÆ°á»ng anh đưa em Ä‘i, len giữa lúa xanh, nhưng đưá»ng tình nà o để chúng mình yêu nhau êm Ä‘á»m như thế nà y. Lúa non lăn lăn chạy xa tÃt, núi đồi thoai thoải ngã mình dưới bóng mây. Tôi đợi tôi xôn xao, tôi mong chá» cảm giác lao Ä‘ao, tôi mong tim tôi Ä‘áºp và hồn chất ngất tình si dại.
Yên bình, vẫn còn đầy má»™t sá»± yên bình. Tôi không ngá»i thấy mùi hương thÆ¡m đà n ông, tôi chưa cảm thấy mùi mồ hôi cá»§a Thịnh. Mênh mông quá, xa cách quá. Và tôi vẫn ngồi xa xao vá»›i Thịnh. Thịnh ngừng xe trước những mái nhà tranh, những cầu gá»— bắc trên lạnh nước, những hòn non bá»™ tượng trưng núi sông trong trà tưởng má»™t sÄ© phu thất chÃ. Thịnh nắm lấy tay tôi. Tôi để yên tay mình trong tay Thịnh, để xót xa thấy rằng lòng tôi vẫn phẳng lặng như mặt hồ mùa thu.
-Trang!
-Dạ.
-Ãừng dạ bởi vì tôi yêu em mất rồi, anh yêu em rồi Trang Æ¡i.
Tôi khe khẽ thở dà i, Thịnh tha thiết:
-Vá» Sà igòn mấy lần anh định viết thư cho em, nhưng anh dằn lòng, anh nhất định phải nói vá»›i em. Anh không ngá» rằng anh còn yêu được má»™t ngưá»i con gái Trang ạ. Anh tưởng tình yêu là má»™t cái gì tà n lụi, đã khô cằn trong anh. Anh thấy nhá»› em từng giá», lạ ghê. Anh bồn chồn không yên, anh Ä‘i ra Ä‘i và o, anh yêu em, em tin không hả Trang?
Tôi gáºt đầu nhưng không nói, Thịnh vẫn say sưa:
-Anh lá»›n rồi, đã đến lúc phải sống cho anh. Chúng mình sẽ sống cho nhau, anh sẽ nói vá»›i mẹ nếu em bằng lòng. Anh tin là mẹ sẽ vui ghê lắm, mẹ Ä‘ang chá» anh em ạ. Mẹ sẽ bằng lòng vá»›i má»™t cô dâu ngoan như em. Trang, em nghÄ© sao? Ãừng ngại, anh dư sức nuôi em há»c, nếu em thÃch. Không thì ở nhà đi ra Ä‘i và o đợi anh vá».
Tôi bối rối:
-Ãừng nói nữa, em van anh…
Thịnh ngơ ngác:
-Sao váºy Trang?
Tôi lúng túng rút tay vá»:
-Trang, Trang sợ…
Thịnh đắm đuối:
-Anh là m gì đâu mà em sợ.
-Ãẹp ghê anh nhỉ, em mà có cái nhà như thế thì tuyệt quá.
-Nhà ông Cẩn không đẹp sao được. Ãừng nói chuyện đó, nói chuyện tình yêu Ä‘i em.
Tôi Ä‘i trên cầu gá»—, hồ nước lặng lá», ruá»™ng đồng xa xa. Tôi mÆ¡ má»™ng:
-Hình như đứng đây nghe được tiếng sóng vá»— ở Thuáºn An thầy nhỉ.
-Lại thầy nữa rồi, Trang khôn tháºt, nhắc khéo anh phải không?
Tôi cưá»i bâng khuâng:
-Dạ đâu có.
Thịnh kể:
-Trang kÃn đáo quá, hay Trang không tin anh? Anh phải là m gì cho em tin đây?
-Dạ không phải Trang không tin thầy, Ä‘iá»u bất ngá» quá. Trang không bao giá» nghÄ© đến chuyện…
Thịnh kể lể:
-Anh cÅ©ng không ngá» anh, hÆ¡n ba chục tuổi đầu như anh còn có những ngà y si tình như má»™t cáºu bé. Ãà n ông tuổi anh thưá»ng rất sợ lấy vợ, sợ trách nhiệm, nên yêu được em, anh nghÄ© phải tÃnh chuyện hôn nhân cà ng sá»›m cà ng tốt.
-Nhưng Trang há»c chưa xong, hÆ¡n nữa…
-Há»c Văn khoa mà lo gì cô bé? Ờ sao em không há»c Dược hay Y khoa cho khác nghá» anh má»™t chút?
-Trang không thÃch. Luáºt khoa hay Văn khoa có vẻ đại há»c hÆ¡n. Y Dược hạn chế nên hết tÃnh chất đại há»c.
Thịnh tò mò:
-Lạ nhỉ, thế Văn khoa có vẻ đại há»c ở chá»— nà o hở Trang?
-Ãại há»c có nghÄ©a là chá»n lá»±a theo khả năng và ý thức cá»§a mình, vì váºy Trang nghÄ© Văn khoa nháºn má»i ngưá»i và o há»c có nghÄ©a là theo đúng truyá»n thống đại há»c. Ãi há»c vá»›i tâm trạng phục thầy mình vẫn dá»… chịu hÆ¡n.
-Bá»™ mấy ông thầy bên Y khoa không đáng kÃnh?
-Trang không biết, nhưng thấy há» hạn chế sinh viên và o há»c. Trang không hiểu tại sao, chắc chắn há» dư biết tinh thần đại há»c phải tá»± do và cởi mở. Há» hạn chế vì thiếu phương tiên. Trang không rõ, Ä‘iá»u Trang thấy không thÃch những ngưá»i dạy đại há»c Ä‘i sai ý nghÄ©a cá»§a đại há»c.
Tôi ngừng lại nhìn Thịnh có vẻ suy nghĩ rồi tiếp:
-Trang há»i thầy nhé, giả thá» mấy ông Văn khoa, Luáºt khoa cÅ©ng bắt sinh viên thi và o để hạn chế như mấy đại há»c kia thì những đứa nghèo như tụi em đà nh bá» há»c à ? Há»c gầy ngưá»i má»›i Ä‘áºu nổi cái bằng tú tà i, rồi không có chá»— há»c theo đúng ý thÃch mình. Thầy không thấy tá»™i nghiệp cho tụi em à ? Ngưá»i lá»›n như thầy sướng hÆ¡n tụi em nhiá»u, há»c bên Tây vá» nước dạy há»c tụi em Ä‘i há»c khổ trăm Ä‘iá»u lo trăm chuyện.
Thịnh trìu mến:
-Trang có vẻ giáºn ngưá»i lá»›n nhỉ?
-Chả dám đâu ạ, cuá»™c Ä‘á»i em nằm trong tay ngưá»i lá»›n mà anh. Nhưng anh lảng chuyện rồi, anh trả lá»i câu há»i cá»§a Trang Ä‘i chứ.
-Trang há»i gì nhỉ?
Tôi dằn dỗi:
-Thôi, Trang không nói nữa, anh có thèm nghe đâu.
-Thôi cho anh xin, anh thèm nghe muốn chết chứ không thèm.
-Anh trả lá»i Ä‘i, bá»™ Ä‘i há»c cÅ©ng là quyá»n cá»§a má»™t số ngưá»i già u thôi sao? Há»… nghèo thì không có quyá»n Ä‘i há»c đúng như sở thÃch mình nữa. Lỡ em có khiếu vá» y khoa mà nhà em nghèo thì sao?
Thịnh mỉm cưá»i:
-Ãể anh là m tổng trưởng rồi anh trả lá»i cho em sau.
Tôi thở dà i:
-Ngưá»i lá»›n khôn quá, chỉ khổ tụi em thôi. Anh không trả lá»i thì em tá»± trả lá»i cho em váºy.
Thịnh tò mò:
-Nghĩa là sao…
-Trang biết tại sao há» hạn chế kiá»m tá»a sinh viên rồi. Há» Ãch ká»· nói rõ hÆ¡n há» bảo vệ quyá»n lợi cá»§a con cháu há», những ông bà bác sÄ©, há» nghe theo sức mạnh đồng tiá»n. Văn hóa cÅ©ng có nghÄ©a là tiá»n. Nếu để tá»± do cho má»i từng lá»›p tiến lên, quyá»n lợi cá»§a há» bị san sẽ, dÄ© nhiên há» thiệt thòi. Nếu má»i ngưá»i được tá»± do há»c hà nh, những ngà i tiến sÄ©, ngà i Thạc sÄ© sẽ trở vá» vá»›i bản chất tháºt cá»§a há», nghÄ©a là há» chẳng có gì hết. Huyá»n thoại sẽ không còn là huyá»n thoại. tất cả chỉ là con số không. Em thÃch những báºc thầy cá»§a em tháºt là thầy như Socrate chẳng hạn. Biết ai hÆ¡n ai? Sá»± hiểu biết cÅ©ng phải được chia sẽ. Em yêu má»™t ngưá»i con trai nghèo hÆ¡n thầy, nhưng biết mÆ¡ ước sá»± chia sẽ.
Thịnh giáºt mình:
-Trang nói sao? Trang có ngưá»i yêu rồi?
Tôi bối rối đáng nhẽ tôi nên dấu Thịnh, tôi hết khôn ngoan rồi. Tôi gáºt đầu:
-Dạ. Trang yêu ngưá»i ta thì đúng hÆ¡n, ngưá»i ta không yêu Trang.
Thịnh bình thản:
-Ngưá»i ấy không biết Trang yêu há»?
Tôi thẫn thá»:
-Anh ấy có vợ rồi.
Thịnh thẳng thắn:
-Như váºy anh có quyá»n hy vá»ng phải không Trang?
Tôi cảm động:
-Bá»™ thầy, thầy tÃnh yêu Trang tháºt?
Thịnh kêu trá»i:
-Trá»i đất, Trang tưởng tôi đùa sao? Già đá»i như tôi còn đùa vá»›i tình yêu?
Tôi vân vê tà áo:
-Trang vừa nghèo vừa há»c dốt. Trang nghÄ© má»™t ngưá»i danh vá»ng như anh, lại già u có, anh không thể nhìn tá»›i má»™t đứa con gái như Trang. Trang vô cùng xúc động, nhưng..
-Nhưng sao?
-Trang không xứng đáng. Trang kÃnh trá»ng thầy, Æ¡ anh, nhưng Trang không dám vá»›i cao quá. Anh Thịnh hãy biết rằng Trang cảm kÃch tình an. Trang kÃnh nể anh, anh tin không?
Thịnh lắc đầu:
-Trang trả lá»i vòng quanh rồi nhé.
Tôi cưá»i nhẹ:
-Vì Trang sợ anh.
-Anh là m gì mà Trang sợ anh?
-Trang cÅ©ng không biết nữa, có lẽ vì lòng kÃnh mến mà Trang đã dà nh cho anh.
Thịnh đắn đo:
-Anh muốn biết Trang có yêu anh không, thế thôi, những e ngại kia không đáng kể.
Tôi chá»›p mắt nhìn Thịnh. Má»™t ngưá»i con gái như tôi được má»™t giáo sư yêu thương, còn gì để ngại ngần nữa đâu? Có thể nói đây là má»™t dịp may cho tôi. Tôi không đủ can đảm lắm đâu. Không bao giá» tôi đủ can đảm, bởi đà n bà ai cÅ©ng ham danh vá»ng, ham địa vị và ham tiá»n. Thịnh sẽ cho tôi những thứ đó. Tôi diá»…m phúc thế nà y sao? Nhưng còn Phong? Còn tình yêu đằm thắm mà tôi đã dâng cho chà ng?
Tôi không can đảm từ chối tình yêu cá»§a Thịnh, nhưng tôi không cảm thấy xôn xao mê đắm khi ngồi bên Thịnh. Lòng tôi êm ả quá, bình lặng quá.Thịnh há»i:
-Em nghÄ© gì đó? Sao không trả lá»i cho anh.
Thịnh vụt nắm lấy tay tôi. Chà ng bóp nhẹ nhẹ những ngón tay gầy cá»§a tôi. Mắt chà ng tìm mắt tôi, nhưng tôi trốn. Cảm xúc đã bay theo vá»›i Phong rồi. Chỉ mình chà ng là m tôi run rẩy, là m tôi ngất ngây. Tôi không nghÄ© đến Thịnh. Tôi không nhìn thấy Thịnh, tôi khép hai bá» mi buồn để nhá»› Phong xót xa. Tay tôi nắm vá»›i tay Thịnh, nhưng hồn tôi lao Ä‘ao nhá»› ngưá»i. Tá»™i nghiệp cho tôi, và cÅ©ng tá»™i nghiệp cho Thịnh.
Tôi hèn tháºt, tôi tồi tệ tháºt, sao không lắc đầu sao không từ chối dứt khoát rằng em không yêu anh. Suốt Ä‘á»i có lẽ em chỉ yêu má»™t ngưá»i ấy. Rồi mình cÅ©ng gian dối vá»›i tình yêu như ai. Mình không yêu nhưng vẫn muốn yêu. Tôi hổ thẹn nên cúi đầu xuống. Ãôi mắt Thịnh thẳng thắn qua, so vá»›i chà ng tôi tháºt nhÆ¡ bẩn. Cuối cùng chỉ vì bằng cấp cá»§a Thịnh vì Ä‘iạ vị cá»§a Thịnh nên tôi để nguyên tay tôi trong tay chà ng? Tình yêu không còn nữa. Không còn tình yêu thì má»i sá»± mặc mà u sắc khác không cao quà nữa.
Tôi quay đi, tôi không dám nhìn Thịnh. Thịnh buồn bã:
-Em khó hiểu quá Trang ạ. Ãừng là m em buồn.
Tôi rưng rưng nước mắt:
-Mình vỠđi anh.
Thịnh đắm đuối:
-Anh thÃch ngồi bên em suốt ngà y và suốt Ä‘á»i.
Tôi thở dà i:
-Thú tháºt. Trang bị cái địa vị anh là m choáng ngưá»i là m ngợp mắt. Nếu Trang có gáºt đầu thì anh hãy hiểu rằng chỉ vì anh là giáo sư. Anh nên khinh Trang hÆ¡n là yêu Trang anh ạ. Gia đình Trang nghèo, lấy anh là yên má»™t bá», trúng số lá»›n, trúng số suốt Ä‘á»i, là m sao Trang đủ can đảm từ chối hở anh?
Thịnh suy tư:
-Em thẳng thắn lắm anh phục em. Trang, ước gì anh có má»™t ngưá»i vợ như em. Bởi đã nói như váºy em sẽ không bao giá» lừa dối anh.
Tôi lắc đầu:
-Không anh lầm rồi, em tầm thưá»ng lắm, em ham tiá»n ham địa vị cá»§a anh nên má»›i trèo lên xe Ä‘i chÆ¡i vá»›i anh, những ngưá»i con trai khác rá»§ được em Ä‘i tháºt khó lắm chỉ vì há» không phải là giáo sư, má»™t giáo sư đại há»c như anh.
Thịnh thở dà i:
-Anh cấm em nói như thế nữa, anh cÅ©ng là ngưá»i như em, anh có dịp nên há»c được. Không có gì tà i giá»i cả, em vừa nói những ngà i tiến sÄ© những ngà i thạc sÄ© tháºt sá»± là những con số không kia mà . Trước mặt thượng đế ai cÅ©ng như nhau.
Tôi cưá»i buồn:
-Ãó là em lý luáºn, đứng trước mặt Thượng Ãế ai cÅ©ng như nhau, nhưng trước mặt đà n bà thì không như nhau, đà n bà vẫn sợ ngưá»i già u, ngưá»i có quyá»n.
Thịnh dìu tôi đứng lên:
-Thôi không nói nhảm nữa, rồi em sẽ yêu anh, mặc cảm kia sẽ biết mất.
Tôi lẩm bẩm:
-Mặc cảm, có lẽ anh nói đúng, em mặc cảm không yêu ngưá»i khác được. Em mặc cảm nếu em yêu anh là yêu địa vị và bằng cấp cá»§a anh, rồi em tưởng em như váºy tháºt, phải không anh?
Thịnh âu yếm:
-Ãúng rồi, hết mặc cảm em sẽ yêu anh để rồi em coi anh tầm thưá»ng như má»i ngưá»i, nhất là khi yêu.
-Nghĩa là sao?
-Khi yêu anh cÅ©ng sợ mất ngưá»i yêu, cÅ©ng ham muốn ngưá»i đó là cá»§a riêng mình, cÅ©ng ghen tương, cÅ©ng bồn chồn tương tư như ai váºy.
-Anh cũng tương tư như em, ghen ghét thù hằn như em?
-Chứ sao? Bá»™ em nghÄ© anh sẽ yêu em khác ngưá»i khác?
Thịnh nhìn ra xa:
-Tình yêu lạ lùng lắm em Æ¡i, má»™t vị vua khi yêu sung sướng như thế nà o thì ngưá»i ăn mà y cÅ©ng sung sướng ý như thế? Há» cÅ©ng âu yếm nhau cÅ©ng vuốt ve cÅ©ng giao hợp y như má»™t ông vua, má»™t ông tổng thống.
Tôi hÆ¡i đỠmặt nên vá» không nghe, Thịnh cưá»i:
-Em buồn cưá»i tháºt, anh má»›i là thầy mà em la hoảng là m anh cÅ©ng hoảng theo, anh tưởng anh là má»™t ông vua kia chứ. Nhìn anh Ä‘i cưng, anh bình thưá»ng lắm mà em.
Tôi cảm động:
-Cám ơn anh.
Thịnh ngạc nhiên:
-Sao lại cám ơn, cám ơn cái gì?
-Cám ơn tình yêu của anh.
-Tình yêu mà em cám ơn thì em giết anh rồi.
Tôi mơ mộng:
-Khi yêu, ngưá»i yêu trở thà nh má»™t vị vua trên ngai cao tháºt anh ạ.
-Với em anh thà nh một ông vua chưa?
Tôi không dám trả lá»i mà tôi đòi vá», Thịnh thở dà i:
-Em sợ anh phải không?
Tôi bối rối:
-Không phải sợ, nhưng đi chơi lâu quá rồi, sợ nhà mong…
Tôi sợ Phong thì đúng hÆ¡n. Tôi sợ Phong vá» không thấy tôi chà ng sẽ cằn nhằn sẽ nghi ngá». Tôi ngu si tháºt, ngưá»i ta có vợ sá» rá» ra đó, mà tôi vẫn sợ ngưá»i ta như má»™t ngưá»i vợ sợ chồng. Phong và giá»ng nói hùng biện khi đứng trước đám đông. Giá»ng nói khi vang cao như chiêng đồng, khi trầm trầm như sóng vá»— khi nhẹ như hÆ¡i thở, khi thiết tha, khi lạnh lùng. Tôi yêu chà ng. Tôi yêu hình ảnh chà ng khi đứng trước đám đông. Tôi yêu những giá»t mồ hôi nhiệt thà nh cá»§a chà ng khi gà o than tình tá»± dân tá»™c, khi thương xót váºn nước Ä‘iêu linh. Tình yêu tôi dà nh cho chà ng lẫn vá»›i tìnhy yêu quê hương, lẫn vá»›i ná»—i ngáºm ngùi xót xa cá»§a kẻ là m ngưá»i bị áp bức. Má»—i lần má»™t hình ảnh xót xa nà o chợt hiện ra, má»™t ngưá»i đà n bà già còm cõi gánh bún Ä‘i bán, má»™t đứa bé ốm o gầy còm. Lòng tôi lại nhói đâu và lại thiết tha yêu chà ng. Tình yêu ẩn tan trong quê hương, nét đẹp cá»§a chà ng đã tượng trưng cho quê hương tôi. Mà u da ngăm ngăm Ä‘en, sóng mÅ©i đông phương, đôi mắt đông phương sâu sắc, nụ cưá»i vừa ngạo mạn vừa xót xa. Dáng dấp bình dị, nhá» thôi nhưng rắn rá»i.
Bạn bè chúng tôi yêu những ngưá»i đà n ông có nét đẹp Tây Phương, mÅ©i cao, mắt to mÆ¡ má»™ng như tà i tá» Mỹ nà y, như tà i tá» Pháp kia. Bô trai cao lá»›n như Mỹ. Tôi trái lại, tôi yêu vẻ đẹp ngưá»i đà n ông Việt Nam bởi gần gÅ©i hÆ¡n, bởi thân thiết hÆ¡n. Từ thuở nà o đã rất xa xôi, tôi lá»›n lên giữa những ngưá»i đó. Lịch sá» tôi há»c, thấy cô cÅ©ng nói vá» những ngưá»i đó. Bây giá» tôi yêu chà ng, như yêu thương hình ảnh bố tôi. Ngưá»i đã Ä‘i xa từ khi tôi còn chưa ra Ä‘á»i. ngưá»i đã Ä‘i xa nhưng vẫn dạy tôi biết má»™t tình yêu. Tình yêu lẫn vá»›i tình tá»± quê hương. Bởi mổi lần nghÄ© đến bố, tôi nghÄ© đến cuá»™c Ä‘á»i gian nan cá»§a bố, lênh đênh trên giòng sông không mang tên, lặn lá»™i trong má»™t khu rừng. Ãể là m gì, nếu không phải vì bố quá yêu thương nà y?
Nhưng khi chà ng vá» nhà sống và yêu ngưá»i đà n bà đó, hình như tôi thất vá»ng. Tôi thất vá»ng nhưng tôi vẫn yêu, bởi hình ảnh chà ng in sâu và tâm trà đã quá đẹp.
Thịnh kêu lên:
-Trang, em nghĩ gì đó? Nếu anh biết được ý nghĩ của em nhỉ?
Tôi gượng cưá»i:
-Anh sẽ không yêu được em nữa.
Thịnh gáºt gù:
-Em sẽ cướp nghỠanh mất Trang ạ, em sẽ thà nh triết gia đại tà i.
Tôi cưá»i, Thịnh cÅ©ng cưá»i:
-VỠđi anh, trễ quá rồi.
Thịnh miễn cưỡng:
-Thôi được, anh đưa em vá».
Buổi chiá»u phá»§ dáng đẹp đầy hai bên con đưá»ng. Mặt trá»i rá»±c rỡ ánh và ng phÃa trá»i tây, thứ mà u và ng huyá»n hoặc đẹp như Thiên đà ng trong trà tưởng. Bên kia khung trá»i và ng rỡ đó. Bên kia đỉnh núi đã nhuá»™m và ng, phải chăng là chốn thiên thai?
Tôi ngất ngây nhìn. Hình như mắt tôi cÅ©ng và nh như mặt trá»i phương Tây, hình như tóc tôi cÅ©ng và ng như mây đỉnh núi. Ãồng lúa reo vui, dòng sông nhá» lững lá» trôi Ä‘i, Là ng mạc êm ả, vá»›i tre xanh, vá»›i những thân cau gầy vươn lên chân mây. Mùi thÆ¡m naò lảng vảng mÆ¡ hồ như mùa lúa chÃn, như mùi trái ngá»t, như mùi tóc ướp trong hoa bưởi, ướp trong lá sả nồng nà n. Luỹ tre xanh, ruá»™ng lúa trổ bông con gái, vưá»n cây và mặt trá»i.
Thèm thanh bình biết bao. Thèm Ä‘i vá»›i bố, vá»›i Phong khắp nÆ¡i trên quê hương mình. Thèm dẫn Phong vá» là ng Phương Quan, huyện Thanh Miện, quê cá»§a bố, vá» là ng Ngá»c Hà cá»§a mẹ, vá»›i những ngưá»i con gái suốt ngà y lo gánh hoa. Quê tôi đó, nÆ¡i đã nuôi dưỡng cha tôi mẹ tôi mà tôi không được vá». Không bao giá» Ä‘á»i cho tôi biết mặt quê cha tôi. Ngăn cách vá»i vợi, xa xôi ngà n trùng. Tôi chỉ nghe kể, tôi chỉ biết que cha là ng mẹ qua môi mẹ kể, qua ná»—i ngáºm ngùi nhá»› mong cá»§a mẹ cá»§a anh. Và hình ảnh bố bên kia giòng sông đó. Bố đẹp như má»™t huyá»n thoại và Phong, chà ng uy linh như má»™t thần linh bên cạnh bố. Chà ng là hiện thân cá»§a bố cho tôi kÃnh yêu, cho tôi say đắm.
Thà nh phố hiện ra vá»›i những ngôi nhà ngói đỠsáºm, vá»›i hà ng Ä‘áºu bằng cây cắt tỉa Ä‘á»u đặn và xinh xinh. Những lối Ä‘i lát gạch nhá» nhoi hiá»n hoà . Giòng sông đựng dáng trá»i và ng, lung linh chiếu sáng, mặt nước lăn tăn như dát và ng. Tôi ngước mặt nhìn lên cao, trá»i đẹp quá, mà u và ng nà y biết tìm ở đâu? Hoà ng hôn là má»™t giải mây mà u tim trên cao đó? Mà u tÃm thì thầm như tình yêu cá»§a ngưá»i con gái Ä‘oan trang, hay hoà ng hôn là mặt trá»i thu hết sắc và ng tuyệt diệu nhất đằng xa, nÆ¡i gá»i má»™t cuá»™c tình phêi lưu. Yêu Phong là phiêu lưu, tương tư Phong là trá»i tÃm ngắt. Còn Thịnh, Thịnh là khung trá»i xanh hiá»n, là mây êm Ä‘á»m là mây êm Ä‘á»m là võng hè Ä‘ong đưa, là chiếc nôi tình ái mà u hồng. tôi không có những ngón tay tà i hoa cá»§a má»™t hoạ sÄ©, để ghi lại mà u và ng cá»§a buổi chiá»u hôm nay, tôi tháºt dở, chỉ biết nhìn và tầm thưá»ng mÆ¡ ước má»™t chiếc áo và ng như thế. Rất nhiá»u lần tôi mÆ¡ ước áo và ng như tôi Ä‘ang đợi, như Ä‘ang ngóng chá» tình yêu.
Thịnh trầm giá»ng, hình như chà ng buồn:
-Ngồi bên anh mà em nghĩ đâu đâu không à .
Tôi nhoẻn miệng cưá»i. Tôi nghiệm thấy má»—i lần anh chà ng giáºn nhoẻn cưá»i là xong hết.
-Trang thÃch có má»™t chiếc áo và ng má»ng như mặt trá»i mà u và ng kia kìa anh.
Thịnh triết lý:
-Những cô thÃch mà u và ng nhiá»u tham vá»ng lắm.
Tôi bâng khuâng:
-Trang Ä‘ang bắt đầu thÃch mà u xanh, thÃch mà u xanh Ä‘á»i bá»›t gian nan hÆ¡n.
-Anh thÃch mà u trắng, mà u trắng tượng trưng cho sá»± trong sạch, cÅ©ng như anh thÃch những ngưá»i con gái có đôi mắt trong sáng. Mắt bắt đầu đục má» khi ngưá»i ta bắt đầu hụp lặn, em để ý coi những cô gái trót mất cuá»™c Ä‘á»i có thể hỠđẹp hÆ¡n em, quyến rÅ© hÆ¡n em nhưng mắt há» không trong sáng nữa, mắt ngưá»i ta, theo ý anh có ba loại: gian dối, buồn bã và trong sáng tin tưởng.
Tôi đùa:
-Anh đi là m thầy tướng được đó.
-Ãúng, anh mê xem tướng ngưá»i lắm, má»—i ngưá»i má»™t vẽ và bà máºt không cùng. Không khoa há»c nà o thú vị hÆ¡n khoa há»c vá» con ngưá»i. Tôn giáo triết lý chẳng hạn, tôn giáo cÅ©ng khởi đầu từ má»™t há»c thuyết vá» con ngưá»i.
Tôi dò há»i:
-Anh đạo pháºt phải không?
-Không, anh giống em, anh Ä‘i nhà thá». Hết trở ngại, hết lo chưa cô bé?
Tôi cưá»i nhẹ:
-Là m sao biết trước những gì chưa đến. Em là má»™t cô gái nghèo, cha mất tÃch trong cuá»™c kháng chiến, mẹ em lại nghèo, chắc gì cha mẹ anh bằng lòng các cụ bao giá» cÅ©ng mong con mình láºp gia đình vá»›i những ngưá»i già u sang và có thế lá»±c. Em thấy các cụ cÅ©ng có lý anh ạ. Em không dám vá»›i cao, vá»›i cao ngã Ä‘au lắm lại bị ngưá»i Ä‘á»i cưá»i mình ngu.
-Ngưá»i như em còn sợ ngưá»i cưá»i cÆ¡ à ?
-Sợ chứ, em là đà n bà mà anh.
Tôi giáºt mình kêu khẽ:
-à chết, cho em xuống đây đi anh, nhỡ nhà thấy kỳ lắm.
-Anh đưa em vá» táºn nhà không được sao? Mình đà ng hoà ng mà em.
Tôi bối rối:
-Thôi anh ạ, em ngại lắm.
Tôi rá»§a thầm mình. Nếu Thịnh biết tôi ngại Phong bắt gặp, Thịnh có yêu tôi nữa không? Mình tham lam quá, bao nhiêu đà n ông cÅ©ng không vừa lòng. Anh bảo mắt em trong sáng mà sao em gian dối thế nà y? Váºy là tà i coi tướng cá»§a Thịnh sai bét. Tôi nói khẽ:
-Ãừng nhìn em như thế, mắt em bắt đầu đục ngầu rồi phải không?
Thịnh lắc đầu:
-Má em hồng quá, anh lại bắt đầu nhớ em rồi Trang ơi, nằm một mình buồn quá Trang ơi, chịu không nổi Trang ơi.
Tôi tinh nghịch:
-Anh gá»i ba lần Trang Æ¡i rồi đấy, bá»™ tÃnh bắt em tháºt hở anh?
Thịnh buồn bã:
-Trang, em ác lắm nghe không?
Tôi thẫn thá»:
-Có một lần em cũng nói như anh.
Thịnh lắc đầu:
-Không nói chuyện ngưá»i, nói chuyện cá»§a mình thôi.
Tôi dịu dà ng:
-Trang vỠnhé.
Thịnh há»i:
-Bao giỠgặp lại Trang?
Tôi do dự:
-Dạ, để xem đã.
-Chiá»u mai anh chá» Trang ở đây nghe.
Tôi lắc đầu:
-à không được đâu, nhỡ Trang kẹt thì sao?
-Anh cứ chá».
Tôi doạ:
-Coi chừng sinh viên thấy thầy chỠtrò thì nguy lắm.
Thịnh bướng bỉnh nhún vai:
-Chả sao hết, sinh viên biết thông cảm rồi, há»c trò thất lục gì mà ngại. Bá»™ Thầy không có quyá»n yêu?
Tôi ngại gặp Phong, nên vội vã:
-Trang vỠanh nhé.
Thịnh ngồi nhìn theo tôi, áo bay vá»n trong gió nắng chiá»u soi nghiêng dòng tóc rối, đôi chân đầy bụi cá»§a đưá»ng xa, tôi cúi xuống mà đi vừa Ä‘i vừa nhìn hai chân mình.
Vẫn chưa thấy chà ng vá». Chiếc xe đầy bụi đất vắng bóng. Tôi uể oải lên lầu, chị NhÆ¡n vô tình:
-Em Ä‘i há»c vá» hở, có thấy tin tức gì không? Tình hình có vẻ căng thẳng rồi, mấy hôm nay không thấy Phong ghé vá» nhà , cả….thầy nữa.
Tôi nôn nóng há»i:
-Thầy là m sao hở chị?
-Chị không gặp, nghe nói thầy bị Ä‘au nặng, lo lắng nhiá»u quá cà ng ngà y Thầy cà ng gầy Ä‘i.
Tôi bâng khuâng:
-Sức mạnh tinh thần mới đáng kể, tinh thần Thầy như núi cao biển rộng, bị nhốt trong thân xác ấy đau là phải.
Chị Nhơn thở dà i:
-Nói váºy chứ chị vẫn lo lo. Thầy là linh hồn cá»§a phong trà o.
Tôi ngắt lá»i chị:
-Chị yên tâm Ä‘i, Thầy lao tâm đó, không việc gì đâu, hÆ¡n nữa bây giá» Thầy trở thà nh má»™t huyá»n thoại rồi, ngưá»i ta phá»§ quanh Thầy những huyá»n thoại.
Chị NhÆ¡n hÆ¡i giáºn:
-NghÄ©a là em nói Thầy…Ỡdù răng Ä‘i nữa em cÅ©ng là ngưá»i ngoà i.
Tôi cưá»i:
-Chị lầm rồi, em không nói vá»›i ý đó, em muốn nói rằng ở nước mình muốn trở thà nh lãnh tụ phải biết tạo cho mình những huyá»n thoại. Tốt chứ đâu có xấu. Riêng em, em không bao giá» phân biệt tôn giáo cả, vá»›i em giá trị cá»§a chÃnh má»™t ngưá»i má»›i là điá»u quÃ. Buồn ghê, đến chị mà không hiểu em nữa sao?
Chị Nhơn dịu dà ng:
-Chị lo quá, nên… chị hiểu em chứ, chị hiểu em yêu….nên…
Tôi hồng hai má:
-Thôi cho em xin, ngưá»i ta không yêu em đâu, đừng nhắc đến thêm buồn.
Chị NhÆ¡n cưá»i:
-Ãừng lo tình đùa ấy mà , bá»™ tháºt đâu mà lo.
-Như thế nà o má»›i tháºt? Như rứa là chết em rồi, còn chi nữa.
-Thì khi nà o há»i cưới đà ng hoà ng kia.
Tôi dò dẫm:
-Thấy mấy đứa em của anh Phong cũng qúi chị ấy lắm mà .
Chị Nhơn nhún vai:
-Tụi nó còn bé biết gì mà chẳng qúi, cho nó tiá»n thì nó tưởng là thương nó, tiá»n cá»§a Phong chứ cá»§a ai và o đó nữa, cái thằng Phong cÅ©ng khôn dà n trá»i, chuyên môn dúi tiá»n để cô ta cho em mình không à ?
Tôi gượng cưá»i:
-Chuyện, anh Phong mà không khôn thì ai khôn.
Tôi chưa hết chuyện để nói vá»›i chị NhÆ¡n, con Thẻo đã hốt hoảng chạy lên láºp cáºp nói:
-Thưa bà có khách, ngưá»i ta đòi gặp riêng bà .
Chị NhÆ¡n tái mặt. Tôi hấp tấp há»i:
-Ai, chuyện gì? Phải bạn anh Phong không?
Thẻo lắc đầu:
-Lạ hoắc.
-Em xuống với chị.
-Không được, ngưá»i ta đòi gặp má»™t mình chị.
-Chị đừng đi theo hỠnghe, nhỡ…
-Là m như chị là con nÃt không bằng.
Tôi bồi hồi trên lầu chá» Ä‘á»i, Phong biệt tăm năm ngà y rồi, Chuyện gì đã xảy ra cho chà ng? Thà nh phố đầy rẫy những cÆ¡n sóng ngầm. Ngưá»i ta không thể biết trước những gì xảy ra nÆ¡i đây? Có thể là đà n áp, có thể là thanh trừng trong bóng tối. Sau cách mạng máu không bao giá» ngừng chảy. Má»i sá»± Ä‘ang bấp bênh, Ä‘ang cheo leo lưng chừng vá»±c đá. Phong lao vaò cuá»™c như cả má»™t triá»u đại tưởng chừng ngà y năm đứng vững. Nhưng liệu cÆ¡n bão lốc có buông tha chà ng? Chà ng trổi dáºy nổi không, để đứng lên trong bão táp, để đừng bị nháºn chìm ngay trong chiến thắng cá»§a chà ng?
Tôi yêu chà ng, bởi chà ng mang dáng dấp quê hương tôi. Tình yêu tá»± nó chuyên chở quá nhiá»u ước muốn và vì chà ng, tôi cùng lao và o cÆ¡n bão. Bây giá» tôi bồn chồn rình chá» tai biến. Có ai đợi chá» tai biến như tôi không?
Chị NhÆ¡n nghiêm trá»ng Ä‘i thẳng và o phòng, tôi đón chị lại lo âu há»i:
-Chuyện gì đó chị? Anh Phong đâu? Có tin gì vỠanh ấy không?
Chị Nhơn lắc đầu:
-Em nên ở nhà chị không nói thêm được nữa. Em ra đây để há»c, không phải để tham dá»± vaò Ä‘á»i Phong.
Tôi năn nỉ:
-Cho em biết anh ấy ở đâu thôi, liệu có việc gì không chị?
Chị Nhơn lắc đầu:
-Không ai trả lá»i nổi câu há»i cá»§a em, thôi và o nghỉ Ä‘i, chị mệt không ăn cÆ¡m đâu, xuống bảo Thẻo dá»n cÆ¡m cho ăn rồi Ä‘i ngá»§.
Tôi đà nh xuống nhà ngồi ăn má»™t mình cho qua bữa. Buổi chiá»u biến tan. Ãêm tối Ä‘áºm đặc. Má»™t mình trên cao nhìn xuống giòng sông. Thấy phiến trá»i lấy láy ngà n sao, thấy những đốm đèn dầu leo lắt trôi trên sông, để lòng mình nặng như Ä‘eo đá, buồn giáºn cho nhiá»u, cuối cùng vẫn xót xa hiểu rằng sinh mệnh cá»§a chà ng là tất cả Ä‘á»i mình. Vẫn biết vợ chà ng còn đó, vẫn biết rằng chà ng không bao giá» dám yêu mình. Tình yêu vẫn còn đó, có đó như định mệnh cá»§a mình, ngưá»i ta không thể chối từ định mệnh, nên cÅ©ng không thể chối từ tình yêu.
Tôi chăm chăm nhìn chiếc hình bán thân cá»§a nà ng. Nụ cưá»i Ä‘a tình, đôi mắt lá răm dà i khoé Ä‘am mê. Tôi không buồn úp nó xuống nữa, nhưng tôi nhìn, định mệnh cá»§a tôi Ä‘au đớn thêm vì nà ng. Nà ng đẹp quá, mi thua tráºn giặc tình rồi Trang Æ¡i. Mi nên yêu Thịnh, nên lấy Thịnh là m chồng. Tình yêu là gì? Và tại sao phải yêu chà ng? Ãá»i thiếu gì đà n ông cho mi yêu thương? tốt hÆ¡n hết đừng yêu? Äi và o tình yêu là đi và o vùng giông bão đầy rẫy gian nan, đầy rẫy buồn phiá»n.
Nhưng mà trá»i Æ¡i, những quyển truyện tình đầy tá»§ sách cá»§a tôi để Ä‘i đâu? Tình yêu đẹp đẽ thÆ¡ má»™ng ngút trá»i. Tình yêu là thiên thai, là suối mát, là rừng xanh. Chả lẽ suốt Ä‘á»i tôi, tôi không được biết tình yêu là gì? Ngá»t ngà o hay đắng cay? Rồi tôi cÅ©ng lấy chồng như má»i ngưá»i đà n bà khác, cÅ©ng đẻ cho chồng năm mưá»i đứa con, cuối cùng già đá»i nhắm mắt và buông xuôi hai tay, giây phút cuối sẽ ngáºm nụ cưá»i mà thương cho mình, bởi sinh ta là m ngưá»i khổ cá»±c trăm chiá»u, gian nan ngà n chuyện, để không biết hôn ngưá»i mình yêu và ngá»§ vá»›i chồng khác nhau thế nà o? Sẽ lạnh từ chân lên bụng, lên ngá»±c và hai tay. Sống như gục đầu giả dối vá»›i chÃnh mình, giả vá» yêu chồng là gian dối vá»›i chÃnh mình, trước khi gian dối vá»›i chồng.
Tiếng súng từ xa xa vá»ng vá» buồn nản và thân quen, Có nÆ¡i nà o ngưá»i ta thân quen vá»›i tiếng súng như quê hương tôi không? Thảm tháºt, ngưá»i ta quen vá»›i thanh bình vá»›i nhạc tình, vá»›i tiện nghi, nÆ¡i đây mình quen vá»›i tiếng đại bác, mình quen vá»›i sá»± chết, vá»›i chia ly. NÆ¡i đây má»™t nhà sáu đứa con trai mà còn nguyên vẹn cả sáu thì lạ nhất nước rồi. NÆ¡i đây phải chết, phải để tang, phải khóc lóc vá»›i kêu thương, phải bá» nhà bỠđất ra Ä‘i má»›i là bình thưá»ng như má»i ngưá»i cùng chung giòng máu. Con trai ông du há»c cả lÅ©, con gái ông không ai goá chồng, chắc chắn ông là ngưá»i vong bản, bán dần nước tôi. Ãá»i có ngưá»i nà o mỉa mai độc hÆ¡n tôi, dị hợm hÆ¡n tôi nữa không?
Tôi chá» má»™t ngưá»i không phải là ngưá»i yêu cá»§a tôi. Tôi căng mắt ngó đình mà n trắng. Thần kinh mình tháºt tệ, chút chút thôi là mất ngá»§ cả đêm. Ước gì mát da mát thịt như chị Lan Chị. Nằm xuống năm phút là ngá»§ liá»n, mình nghÄ© gì cứ triá»n miên theo nó, miệt mà i theo nó, cuối cùng mảnh mai như ngưá»i xưa, đà n ông thấy mình hết dám hôn, hôn má»™t cái sụt năm ký thà nh cây khô thì lúa má»™t Ä‘á»i.
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 11:10 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 4
Thịnh ngồi bên bục cao, đôi mắt sáng sau vòng kÃnh trắng, nụ cưá»i thấp thoáng thầm gá»i cho tôi những lá»i hẹn. Sinh viên lặng lẽ ghi bà i, không khà uể oải và buồn buồn. Thịnh nói chuyện ngà y xưa và sinh viên thÃch nói chuyện bây giá», chuyện hôm nay. Chuyện sống chết cá»§a há». Há» thÃch đổi má»›i, hãy hiên ngang tiến lên, và láºt nhà o những gì đã rữa nát, đã cản kỳ đà há». Vá»›i tuổi trẻ, ngưá»i già tháºt đáng sợ, há» không là m, há» không muốn thay đổi, há» má»i mệt và biếng lưá»i, nhưng há» nhất định là m kỳ đà cản mÅ©i má»i sá»± thay đổi. Những ngưá»i bạn trẻ cá»§a tôi đã háºm há»±c bà n tán như thế. Tôi im lặng vì tôi là đà n bà , đà n bà Ãt nói chừng nà o có duyên chừng đó.
Há» lắc đầu ngán Thịnh. Thịnh là má»™t thứ gìa đối vá»›i há», vì Thịnh không dá»± cuá»™c. Thịnh muốn sinh viên nhắm mắt há»c như ngưá»i mù sá» chân voi. Thịnh giảng bà i hấp dẫn, nhưng vô Ãch, lòng dạ những ngưá»i ngồi dưới Ä‘ang vò nhà u, Ä‘ang nóng như lá»a đốt. Má»™t giá» nặng ná» trôi qua. Thịnh kÃn đáo tìm tôi, nói nhá» ná»a câu rồi bá» Ä‘i liá»n:
-Chiá»u nay anh đợi chá»— hôm qua…
Tôi nhìn theo Thịnh, không biết buồn hay vui. Rôì biểu ngữ bất ngá» căng đầy đưá»ng, nghênh ngang lối Ä‘i. Chữ xanh chữ đỠđể phản đối hiến chương nà y hiến chương kia. Sinh viên tụm năm tụm ba, nét mặt nặng trÄ©u suy tư, như thể váºn nước sắp tan tà nh đến nÆ¡i, như thể há» sắp liá»u chết để là m má»™t cái gì cho quê hương nà y.
Riêng tôi, tôi biết sẽ tìm được Phong nếu tôi theo há» lăn xuống đưá»ng. ÃÆ°á»£c nhìn ngưá»i yêu vang giá»ng giữa đám đông, được nhìn ngưá»i yêu và những giòng mồ hôi nhiệt thà nh, là niá»m mÆ¡ ước cá»§a tôi. Sinh viên nhất định bãi khoá. Thịnh thêm má»™t lần nữa thở dà i. Tôi theo đám đông Ä‘i dá»c theo đưá»ng Lê Lợi. Tôi Ä‘i tìm Phong. Má»™t lá»i gá»i nà o vang vá»ng thiết tha trong táºn đáy lòng, bắt tôi phải Ä‘i tìm chà ng. Dù trước mặt còn đầy bất trắc, tôi vẫn cứ Ä‘i. Dù phải chết trên đưá»ng Ä‘i tìm. Tình yêu, má»™t thứ tôn giáo kỳ bà nhất, ghê gá»›m nhất và ngưá»i yêu là vị giáo chá»§ đầy uy quyá»n trói buá»™c ta suốt cả má»™t Ä‘á»i. Cuồng yêu còn ghê gá»›m hÆ¡n cuồng tÃn má»™t tôn giáo. Tôi tan biến trong đám đông, tôi nhá» nhoi trong đám đông, tôi quên mình Ä‘ang là m gì? Tại sao Ä‘i theo há»? Chắc gì Phong có ở đó cuối con đưá»ng nà y? Chắc gì Phong Ä‘ang gầm gừ như dã thú, biết đâu chà ng đã và o chuồng? Ãám đông ngừng lại, hà ng ngà n ngưá»i đứng kÃn công trưá»ng. Giá»ng nói cá»§a chà ng bay trên đám đông, bừng bừng xôi xục. tôi chen tá»›i chen tá»›i không ngừng. Mặt tôi nóng bừng bừng, mồ hôi ướt đẫm tóc tôi, chà ng ở xa quá, chà ng cá»§a đám đông, không phải cá»§a tôi. Không bao giá» chà ng thuá»™c vá» tôi, đám đông gà o lên theo chà ng. Há» láºp lại lá»i chà ng vá»›i nước mắt lên cao, vá»›i hai tay nắm lại tháºt chặt, vá»›i trái tim như nở lá»›n ra, vá»›i trà óc như bay lên cao. Chà ng nhá» bé, chà ng bình thưá»ng như má»i ngưá»i đà n ông khác. Há» tìm được ở chà ng cảm giác gần gÅ©i cùng má»™t số pháºn.
Tôi dừng lại để thở, tôi mệt muốn đứt hÆ¡i. Em còn xa anh quá, em tầm thưá»ng ná»n không dám tiến đến gần anh. Tôi chen tá»›i chen tá»›i. Tôi luồn, tôi cúi, tôi lách nghiêng lách dá»c, tôi mệt nhoà i ngưá»i nhưng lòng vui trà n đầy kéo vá» bừng bừng như thác lÅ©. Lá»i chà ng soi thá»§ng đám đông, giá»ng chà ng khi gầm gừ, khi bi thiết khi nhanh khi cháºm. Tôi lặng ngưá»i khi nhìn rõ đôi mắt đảo vì xúc động để nghe từng lá»i nói chà ng vang cao trên đám đông.
-Hãy tá»± cứu lấy quê hương mình. Ãừng đợi chá» phép lạ, đừng mong ngưá»i giúp đỡ. Hãy tá»± cứu lấy quê hương mình, hãy tá»± cứu lấy cha mẹ anh em và bằng hữu mình. Máu đã đỗ quá nhiá»u, ướt đẫm phần đất nà y rồi, xương đã cao hÆ¡n núi. Quê hương nà y đã tạo thà nh bằng sinh mạng tổ tiên chúng ta. Ãừng cúi đầu nữa, đừng quỳ lụy nữa, hãy cắn chặc răng lại, hãy hiên ngang dù cho phải chết. Chỉ còn chúng ta, chúng ta phải được sống hãy bóp cổ kẻ Ä‘ang cưỡi trên đầu trên cổ chúng ta. Hãy hất nó xuống, hãy đạp lên nó mà tiến lên. Ãừng thấy nó to mà sợ, chúng ta nhá» bé nhưng chúng ta có sức mạnh tinh thần, chúng ta còn trẻ, chúng ta có tương lai. Tôi van các anh, các anh đừng gục đầu. Tôi van các chị, các chị đừng gục đầu. Ngước mắt lên Ä‘i, chúng ta sinh ra là m ngưá»i, chúng ta phải được đối xá» như má»i ngưá»i. Chúng ta không phải là những con váºt để phải nhịn đói bên cạnh kẻ dư ăn phè phỡn cưá»i đùa trên nước mắt và mồ hôi cá»§a chúng ta. Hãy giết hết những ngưá»i hút dần đến giá»t máu cuối cùng cá»§a chúng ta, bầy thú man dã hÃt dần sinh lá»±c chúng ta rồi. Hãy nhìn tôi Ä‘i, hãy nhìn bạn bè, hãy nhìn anh em. Do chúng ta bá»c lấy xương, chúng ta xanh xao, chúng ta gầy còm vì ai? Thế hệ con cháu chúng ta sẽ như thế nà o khi cha mẹ chúng ta thưá»ng trá»±c đói khát. Hãy nhìn tôi Ä‘i, hãy nhìn cha mẹ anh em và bằng hữu anh Ä‘i. Sẽ mất tất cả, vinh danh dân tá»™c, sẽ mất tất cả đất Ä‘ai phì nhiêu. Váºy phải má»™t sống má»™t còn thà chết trong vinh quang còn hÆ¡n chết dần chết mòn vì bị loà i thú man rợ hút đến giá»t máu cuối cùng.
Hãy tự cứu lấy mình hãy tự cứu lấy quê hương ta.
Tôi mê Ä‘i. Tôi nghe đám đông gà o vang câu nói cá»§a chà ng. Tôi nghe tiếng chân Ä‘i lên trùng trùng lá»›p lá»›p, tiếp nối không ngừng. Lá xanh trên cao, trá»i xanh trên cao…Việt Nam tôi Việt Nam tôi vẫn anh hùng, vẫn anh hùng vẫn gian nan chiến đấu từng ngà y, vẫn hiên ngang chiến đấu từng giá»â€¦
Nước mắt tôi dà n dụa chảy ra, khói cay mù trá»i nước mắt nà y khóc cho quê hương Ä‘i? Nhiá»u ngưá»i đã gục xuống và nhiá»u ngưá»i vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u bước Ä‘i. Tôi nghe tiếng nổ bùng lên, tôi nghe tiếng súng chát chúa từ chá»— chà ng đứng. Tôi khổ sở chen đến vá»›i chà ng, chà ng không còn đây nữa. Thầy cÅ©ng vắng bóng. Tôi khóc vì yêu chà ng hay vì lá»±u đạn cay. Rối loạn ngợp trá»i. Tôi che kÃn bằng khăn tay, nhưng mắt vẫn cay, mắt vẫn xót. Anh Æ¡i, ngưá»i ta khóc hết rồi dù khóc vì lá»±u đạn cay thay vì thương cho quê hương nà y đã quá nhiá»u khốn khổ. Tôi tìm đủ cách để chạy trốn đám đông. Tôi đến đây vì chà ng, lòng yêu quê hương không gần gÅ©i bằng tình yêu chà ng.
Chưa bao giá» nước mắt vô duyên như hôm nay. Tôi thất thểu Ä‘i như ngưá»i sắp chết khát trong sa mạc. Mắt tôi xốn đâu và dòng dòng vì nước mắt. Cay quá đánh ghen bằng á»›t chắc cÅ©ng không cay bằng. Nhiá»u ngưá»i yếu sức đã gục xuống. Tôi Ä‘i tìm chà ng, súng nổ rồi máu sẽ phải chảy, như hà ng hà ng trăm năm đã chảy dòng dòng. Anh Æ¡i, là m sao cho em tìm thấy anh? Chúa Æ¡i! Pháºt Æ¡i! Tôi gá»i hết Chúa Æ¡i Pháºt Æ¡i, ngưá»i yêu cá»§a tôi đâu hở trá»i? Tôi ngã xuống áo dà i bị dẫm nát, tôi chá»—i dáºy tÆ¡i tả Ä‘i tìm. Tóc rối bá»i, môi khô và mắt Ä‘á». Không thấy gì nữa rồi, chỉ thấy nước mắt dà n dụa ứa ra thôi. Tôi lả ngưá»i ngồi bệt xuống thá»m nhà ai đóng cá»a. Lòng em yêu anh vô bá» bến nhưng thân xác nhưng em yếu Ä‘uối má»n hèn, em đà nh gục nÆ¡i đây, em đà nh không tìm thấy anh. Anh nói đúng, Ä‘iá»u thứ nhất phải có ăn phải khoẻ từ ngưá»i già u đến ngưá»i nghèo má»›i nói chuyện anh hùng mạnh cho dân tá»™c. Ãói khát sẽ mê mệt chạy ăn, không lòng dạ nà o yêu nước nữa, đói khát sẽ chối từ văn hoá, sẽ chê sách, chê nghệ thuáºt, chê những thứ đó thì không bao giá» còn dân tá»™c, còn tình tá»± quê hương.
Ãiá»u thứ nhất phải no cÆ¡m ấm áo, phải khá»e mạnh. Ngà y mai trở Ä‘i, em sẽ ăn tháºt nhiá»u và o, thịt chiên, cá chiên để đủ sức yêu anh, đủ sức chổi dáºy trong mù cay để tìm thấy anh. Ãói quá yêu mấy cÅ©ng đà nh chịu, sáng nay em lại giả vá» quên ăn sáng, thá»i giỠăn sáng nghe tư bản quá.
Tôi ngồi nghÄ© nhảm, bên tai súng nổ trước mặt khói cay. Ngưá»i cảnh sát che mặt nạ, bất ngá» Ä‘i tá»›i đặt má»™t ngưá»i đã ngất sỉu nằm xuống. Tôi mệt má»i hé mắt nhìn và dá»±ng phắt lên, che mặt lại thảng thốt kêu:
-Trá»i Æ¡i, trá»i Æ¡i anh!
Ngưá»i Ä‘eo mặt nạ là m hô hấp cho chà ng. Tôi nhìn sững chà ng. Tôi tìm vết máu, tôi tìm hÆ¡i thở. Hay tay tôi dư thừa, miệng lưỡi tôi cÅ©ng dư thừa, tôi co lưỡi không nói được nữa. Tôi co tay không cầm nổi tay chà ng:
-Thầy, thầy tỉnh chưa?
Thì ra há»c trò cá»§a chà ng. Tôi ngồi im nhìn ngắm khuôn mặt hằng yêu dấu. Ngưá»i chà ng bầm tÃm xây xát khắp nÆ¡i. Chà ng như ngưá»i Ä‘ang ngá»§. Tôi Ä‘i theo ông cảnh sát trẻ xốc chà ng ra xe. Tôi tá»± do nhìn chà ng. Lòng Ä‘au như thắt và o nước mắt tháºt sá»± bây giá» má»›i rưng rưng.
Tôi phóng xe đạp miệt mà i. Tôi năn nỉ những ngưá»i lÃnh trẻ bồng súng hé mở những hà ng rà o kẽm gai cho tôi Ä‘i. Thà nh phố căng thẳng, những hà ng rao kẽm căng đầy đưá»ng phố. Mở mắt ra chỉ thấy lÃnh, thấy đạn. Mở mắt ra chỉ thấy háºn thù. Buồn quá Ä‘i thôi.
Ngưá»i cảnh sát trẻ tuổi đã vì tình thầy cÅ©, che mặt nạ đội nón sắt, bồng chà ng vượt vòng rà o hÆ¡i cay mù và đạn bay để cứu tỉnh chà ng. Nhưng anh ta không thể cản ngưá»i ta tách rá»i khá»i chà ng, ngưá»i ta đưa tôi vá» nhà và bắt giữ chà ng. Tôi lấy xe đạp nhất định Ä‘i tìm chà ng.
Cuối cùng tôi đứng ở quáºn trấn. Ngưá»i ta từ chối cho tôi gặp chà ng. ÃÆ°á»ng xa và bao nhiêu gian nan để phải trá» vá» không được trông thấy nhau. Tôi tá»§i thân đứng khóc. Những ngươì có lòng đà nh dẫn tôi và o thăm chà ng. Má»™t cái sân rá»™ng khô khan không bóng cây, được vây lại bằng hai ba lá»›p kẽm gai. Rồi má»™t vòng tròn vây hà ng trăm ngưá»i ngồi đứng trong đó. Tôi đỠmắt nhìn sững bạn bè,. Những ngưá»i rất trẻ ngồi trong vòng gai tù hãm. Chà ng đứng lên khi trông thấy tôi. Ngưá»i lÃnh cÅ©ng rất trẻ nâng vòng kẽm gai cho chà ng chui ra vá»›i tôi.
Lòng tôi Ä‘au quặn lại, áo quần chà ng đầy bụi đầy đất, tóc chà ng rối và râu chà ng má»c tua tá»§a Ä‘áºm Ä‘en buồn muốn khóc. Tôi khóc ròng. Chữ anh gá»i lên pha đầy nước mắt, tôi vịn hà ng rà o để nhìn chà ng:
-Anh ngồi đó suốt một đêm hả anh?
-Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngá»§ ngồi như anh đêm qua.
-Anh còn ngủ được?
-Mệt quá cũng phải ngủ chứ em.
Chà ng nhìn tôi, sao anh nói Ãt thế, nói gì vá»›i em Ä‘i, em sợ sá»± lặng lẽ cá»§a anh. Chà ng mÃm môi:
-Em vỠđi.
Tôi lắc đầu:
-Không.
Chà ng thở dà i:
-Thiết quân luáºt, tại sao em dám Ä‘i hở Trang?
-Em lạy ngưá»i ta cho em Ä‘i. Em khóc vá»›i ngưá»i ta, em cưá»i vá»›i ngưá»i ta, để Ä‘i tìm anh.
Chà ng gắt:
-Anh không bằng lòng. Thôi vỠđi, nguy hiểm lắm.
-Mặc em, em gian nan lắm mới được trông thấy anh.
-Mai anh vá», đừng lo, mai anh vá».
Tôi muốn nắm lấy cánh tay chà ng bên kia hà ng rà o sắt. tôi muốn bay qua giây kẽm gai như Vương VÅ© phi thân để và o đó thức má»™t đêm vá»›i chà ng. Trong tù đầy tình yêu sẽ thắm thiết nở hoa trong tim chà ng. Tôi Ä‘au đớn nhìn chà ng. Má»™t đêm thôi râu ria ráºm rì như ngưá»i tiá»n sá» thế sao anh? Má»™t đêm thôi mà sao anh già đi nhiá»u quá, Ä‘en Ä‘i nhiá»u quá. Ão quần anh dÆ¡, mặt mÅ©i anh dÆ¡, váºy mà em yêu anh tưởng chết cho anh được. Em yêu anh nên má»›i má»™t mình Ä‘i tìm, khi má»i ngưá»i đóng cá»a lo âu trong nhà , khi đưá»ng phố vắng tanh vắng ngắt.
Mặc cho Thịnh chá», em đã nước mắt ngắn nước mắt dà i năn nỉ hết ngưá»i nà y đến ngưá»i kia để tìm được anh. Ãể nhìn anh sa sút như anh hùng thấm mệt, để nhìn anh bÆ¡ phá» như kẻ thua tráºn sau má»™t cuá»™c so gươm dà i dằng dặc.
Anh thấm mệt chưa? Thôi sau tráºn nà y, vá» nhà lấy em là m vợ cho rồi. Em sẽ hầu hạ anh như nữ tỳ, em sẽ yêu anh như ái khanh yêu quân vương. Em sẽ quỳ xuống cởi giầy cho anh, sẽ ôm hai chân anh và o lòng mà cắt tỉa, rÅ©a gá»t móng chân anh, sẽ nâng hai tay anh ngang ngá»±c mà rÅ©a móng tay cho anh, sẽ rá»a mặt bằng nước nóng má»—i tối, sẽ rá»a mặt nước mưa má»—i sáng cho anh. Sẽ đấm bóp má»—i đêm, sẽ hôn má»—i sáng, và sẽ đơì Ä‘á»i chung thuá»· yêu anh.
Anh sẽ khoẻ mạnh sẽ Ä‘i ra Ä‘i và o cho em nhìn em ngắm, em thương. Sẽ không bao giá» gà o thét để bó gối ngá»§ ngồi suốt đêm. Mệt chưa anh? Thôi chuyến nà y vá» lấy em là m vợ Ä‘i, để là m ông vua vá»›i em cho rồi. Thôi chuyến nà y ngừng hẳn phiêu lưu Ä‘i, hãy yêu mình trước khi yêu moị ngưá»i hãy yêu mình trước khi yêu quê hương.
Ãoạ đà y cho nhiá»u, rồi chết Ä‘i lấy ai yêu nước và o đây nữa. Em thấy ngưá»i ta yêu nước thương dân bằng miệng tà i lắm anh Æ¡i. Ngưá»i ta già u sang Ä‘i xe hÆ¡i, ở phòng lạnh để yêu nước cho an toà n. Ngưá»i ta không dại dá»™t yêu nước kiểu tay trắng như anh đâu. Trước hết phải có vợ đẹp, phải có tiá»n rồi má»›i gà o lên rằng tôi yêu nước, trắng tay như anh yêu nước chỉ tổ và o tù.
Chà ng nhìn ngươì lÃnh trẻ đến dục tôi vá», cái nhìn là m tôi lạnh ngưá»i.
-Thôi em vỠđi.
Chà ng lặng lẽ quay lưng cúi đầu Ä‘i từng bước và o trong vòng gai tròn vây chà ng và những bằng hữu chà ng như ngưá»i ta vây đà n gà ngoà i chợ. Tôi thất thểu Ä‘i ra, từng trạm kiểm soát để lại năn nỉ khô nước bá»t.
-Cô ở lại đây đi, không đi được nữa đâu, giới nghiêm rồi.
Tôi tái mặt ở lại đây, ngà n lần không rồi.
-Tôi là đà n bà , tôi là đà n bà , tôi phải vỠnhà tôi, dù phải chết, dù đạn ghim và o giữa tim tôi.
Há» cưá»i ngất ngưởng rồi tặc lưỡi mở những vòng giây kẽm tròn cho tôi lách qua. Trở vá» nhà , tôi leo từng báºc thang trèo lên giưá»ng nằm mở tròn hai mắt mà hình dung chà ng bó gối ngá»§ ngồi trong đêm nay. Những giấc mÆ¡ hãi hùng kéo Ä‘á»n đè tôi dà ngưá»i trên giưá»ng. Tôi ước mÆ¡ tình yêu, để thấy toà n sá»± chết và tù tá»™i. Ước gì chà ng chịu sống má»™t Ä‘á»i bình thưá»ng như bao nhiêu ngưá»i khác. Chà ng quên rằng, yêu nước cÅ©ng là má»™t đặc quyá»n cá»§a má»™t số ngưá»i thôi. KhÆ¡i khÆ¡i yêu nước là má»™t tá»™i. Khi nà o chà ng có tiá»n, để là m dân biểu là m ông nà y ông ná», chà ng má»›i có quyá»n yêu nước chứ. Anh há»c giá»i hÆ¡n em tà i ba hÆ¡n em, nhưng anh ngây thÆ¡ hÆ¡n em rồi.
Buổi sáng miệng đắng chát tôi mệt má»i thừ ngưá»i ra, không muốn nghÄ© ngợi…đầu óc lưá»i biếng đến thê thảm. tay chân như bó bá»™t, muá»—i đốt mình để hút máu cÅ©ng không buồn xua Ä‘uổi nữa. hút hết Ä‘i thì chết, quáºy cá»±a cho nhiá»u cÅ©ng thế thôi.
Chà ng vẫn bị giam giữ, tôi cam chịu buông tay. Tôi yếu Ä‘uối quá, uy quyá»n không có, tiá»n bạc không. Ngà y ngà y vẫn Ä‘i ra Ä‘i và o ngóng đợi. Ãại há»c đóng cá»a im lìm như gương mặt ngưá»i dân ở đây thầm thầm khép kÃn. Như giòng sông lặng lá» trôi giữa hai bỠđất hiá»n.
Buổi sáng vẫn đợi thư nhà , vẫn chá» má»™t gợn nhỠđổi thay cho bá»›t nặng ná». Ngoà i ngưá»i yêu và những kẻ thân tình, bác đưa thư có lẽ là má»™t ngưá»i dá»… thương nhất vá»i những kẻ cô đơn như tôi. Tá»± tá»± rá»§a thầm tôi, yêu Phong nhưng vẫn thÃch Ä‘á»c thư xanh cá»§a Thịnh, những lá thư tình cá»§a thầy vẫn là kẹo bánh thÆ¡m mùi bÆ¡ sữa cho má»™t đứa con gái như tôi.
Bóng dáng thênh thang giữa hai hà ng cây cao đổ bóng trong nắng cá»§a Toà n lại thân quen xuất hiện. Toà n vẫn hút thuốc, vẫn kiên nhẫn đếm bước Ä‘á»u đặn bên kia đưá»ng trông sang balcon phòng tôi. Ãi qua, rồi lại Ä‘i vá». Ãứng dá»±a gốc cây rồi đứng dá»±a cá»™t đèn. Cúi đầu mà đi rồi lại nghểnh cao cổ mà bước. Há»c trò bãi khoá, đại há»c đóng cá»a. Tôi chưa phải trả lá»i lá thư tình si dại cá»§a Toà n, nhưng má»—i ngà y Toà n vòng vòng trước nhà tôi hà ng giá», nhưng má»—i ngà y Toà n là m tôi nao núng, Ãt nhất phải nao núng. Tôi không phải là gá»— đá, tôi là ngưá»i ruá»™t tôi má»m lắm tim tôi nóng lắm. Vẫn biết tôi không bao giá» yêu Toà n. Em còn nhá», đà n bà mau già hÆ¡n đà n ông. Tôi không dám nhìn Toà n nhưng cÅ©ng không nỡ đóng cá»a để quay và o, không nỡ chối từ má»™t lần cho Toà n nhìn thấy tôi.
Toà n không vá»i tôi xuống, Toà n chỉ buồn bã nhìn tôi rồi lại cúi đầu bá» Ä‘i. Má»™t phút sau Toà n lại có mặt. Ãá»u đặn ngà y nà o cÅ©ng như ngà y nà o. Riết rồi hình ảnh Toà n trở thà nh thân quen gần gÅ©i như những lá thư tình cá»§a Thịnh.
Ngưá»i đưa thư ghé đến, tôi đà nh bá» balcon để xuống nháºn thư. Toà n Ä‘i rồi, lòng mình hÆ¡i ngẩn ngÆ¡ buồn buồn ngó theo.
Thư cá»§a Hải, tệ tháºt mãi hôm nay má»›i chịu viết thư cho mình. Sà igòn là m ngưá»i ta dá»… quên nhau, bởi Sà igòn vui quá, đẹp quá.
Sà igòn ngà y….tháng….
Tố Trang,
Ãịnh viết thư cho mi lâu rồi, răng vô đây lưá»i quá mi nợ, chả muốn lãng mạn nữa mi Æ¡i. Thiên hạ cứng như cá»™t Ä‘iện cả rồi mình cứ má»m như liá»…u rÅ© thấy cÅ©ng chướng quá mi hỉ? Nhưng hôm nay thì phải viết, nhất định phải viết, viết má»™t lần cho mi rồi có chết cÅ©ng được nữa. Nghe tin ngoà i ná»› lá»™n xá»™n quá, tao sốt ruá»™t hy vá»ng mi không can chi.
Trang,
Mi còn đủ can đảm nghe chuyện tình yêu cá»§a tao nữa không? Ở đây tao không tìm được má»™t nữa con bạn thân nà o, mi biết không, ở Sà i gòn ngưá»i ta kỳ lắm, ngưá»i ta không có thì giá» yêu lẩm cẩm như tụi mình đâu. Tụi cùng lá»›p Hải nghe cặp nà o yêu nhau ba bốn năm cứ le lưỡi hoà i. Thà nh ra không còn ai để thông cảm vá»›i mối tình bất tá» cá»§a tao, đừng cưá»i tao nghe Trang, tao không dùng chữ….sáo đâu, khi tao nói tình yêu cá»§a tao là tình yêu bất tá». Thỉnh thoảng tao má»›i được gặp Thầy. Ở đây Thầy Ãt tiếp khách lắm, nhưng chỉ gặp Thầy má»™t tuần má»™t lần thôi, tao cÅ©ng đủ chết rồi. Mi biết không? Tình yêu cá»§a má»™t ngưá»i như Thầy là ân sá»§ng kỳ diệu nhất. Thầy âm thầm lo cho tao như má»™t ngưá»i cha lo cho con.
Khổ ghê, không ai tin nổi tao lại yêu má»™t ngưá»i như Thầy. HÆ¡n nữa vì uy tÃn cá»§a Thầy tao phải dấu kÃn tâm sá»± chừng nà o tốt chừng ấy. Mà không được nói ra ná»—i vui sướng, ná»—i buồn rầu tình yêu mình vá»›i ai, cÅ©ng khổ như kẻ thất tình. Hạnh phúc Ä‘au khổ phải được san sẽ má»›i còn là hạnh phúc, má»›i còn là đau khổ. Phải mi vẫn nói như thế không Trang?
Tao há»c xã há»™i ở đây. Văn khoa Sà igòn đông gấp trăm lần Huế. Sinh viên nhiá»u đứa thá»±c tế lắm, cùng lá»›p Hải có ngưá»i vừa chạy áp phe vừa há»c, bởi phải có tiá»n và có bằng cấp má»›i dá»… lấy chồng ở cái xã há»™i ngà y nay. Thảm ghê Trang hỉ? Sinh viên đà ng hoà ng còn trẻ măng như tụi mình chứ không phải lá»›n tuổi đâu nhé. Thấy tụi nó nói cÅ©ng có lý, biết mai sau gặp ngưá»i già u hay ngưá»i nghèo, thôi lo dà nh dụm ngay từ bây giá» cho chắc bụng.
Nhưng táºn đáy lòng vẫn thấy nhá»› Huế vô cùng. Thỉnh thoảng Thầy vá» Huế thăm sinh viên, mi có gặp không? Há»c ở đây là hùng hục như trâu, là đánh váºt vá»›i bà i vở vá»›i bao nhiêu khó khăn.
Riêng mình, còn má»™t tình yêu mà cất dấu, nhưng mà buồn lắm Trang Æ¡i. Rồi Ä‘á»i sẽ đưa mình vỠđâu? Yêu ngưá»i khác thì ngà n Ä‘á»i không được, nhưng yêu má»™t Hoà thượng tăm tiếng như Thầy cÅ©ng khổ bằng vạn lần bị phÅ© phà ng Trang nhỉ? Mà dá»… gì mình là m chá»§ được con tim mình. Thầy vẫn có cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Thầy, và vá»›i Thầy mình chỉ chỉ là má»™t hình bóng má» nhạt mà thôi. Suốt ngà y Thầy suy tư đâu đâu, trán Thầy lúc nà o cÅ©ng nhăn và nụ cưá»i tháºt hiếm hoi tìm thấy trên đôi môi cương quyết cá»§a Thầy. Yêu Thầy mình vẫn sợ Thầy, vẫn sợ đôi mắt sáng rá»±c và thăm thẳm như hang tối cá»§a Thầy.
Bao nhiêu lần Trang há»i mình tại sao yêu thầy rồi than khổ than buồn. Thầy có những gì để má»™t đứa con gái như mình đâm đầu yêu phải không? ChÃnh mình, mình cÅ©ng không hiểu nổi mình nữa Trang ạ. Ngà y nà o mình cÅ©ng Ä‘á»c kinh, kinh tình yêu, bởi yêu thầy mình yêu tất cả những gì thuá»™c vá» Thầy. Mình thà nh má»™t Pháºt tá» má»™ đạo nhất, kinh thuá»™c là u là u tụi bạn nhiá»u đứa tin rằng mình sẽ trở thà nh ni cô. Kể cÅ©ng hay hay, biết đâu mình chẳng thà nh ni cô tháºt Trang nhỉ?
Sà igòn thì lá»›n hÆ¡n, ồn hÆ¡n Huế, nên má»i chuyện dù ghê gá»›m đến đâu cÅ©ng hết còn ghê gá»›m, ở đây con gái sà i gòn có thể Ä‘i chÆ¡i vá»›i kép công khai ở Chợ lá»›n chẳng ma nà o thèm nhìn, đà n ông ở đây dá»… có hai ba vợ vì rứa. Chá»— ni biểu tình ma trắc, chá»— kia ngưá»i ta vẫn ăn nháºu như thưá»ng. Chả bù cho Huế cá»§a tụi mình chút chút thôi cả thà nh phố sôi lên, cả thà nh phố lao xuống đưá»ng, bỠăn bá» là m hết.
Hồi mới và o nhớ Huế tưởng điên lên được, bây giỠquen rồi. Thôi nhé, nhớ viết cho Hải nghe. Chúc Trang đẹp mãi và …
Thu Hải.
Tôi thừ ngưá»i Ä‘ong đưa hai tay, ngã lưng trên thà nh ghế nước mắt tháºt hồn nhiên rÆ¡i xuống. Mình lại so sánh nữa rồi, Phong chặt lòng chặt dạ quá, ngưá»i tu hà nh như Thầy còn phải xúc động trước tình yêu, còn lo lắng cho ngưá»i yêu trăm chuyện nhá» nhặt. Phong nhất định ngáºm miệng, nhất định quay Ä‘i. Nhưng tôi vẫn tin rằng chà ng yêu tôi. Ãôi mắt chà ng đã ngà n lần nói lên Ä‘iá»u đó. Ãừng ngã lòng, đừng thấy chà ng và o tù rồi lý luáºn so sánh. Ãà n bà như mình tháºt Ä‘oảng, giả thá» chà ng không là gì hết, không bằng cấp không địa vị mình còn yêu chà ng nữa không?
Chà ng ngồi tù má»—i sáng mình Ä‘á»c thư Thịnh, má»—i chiá»u mình đợi bóng Toà n Ä‘i Ä‘i lại lại bên kia con đưá»ng. Mình yêu cho lắm và o, tham lam cho hung rồi cuối cùng là m gái già cau có cho coi. Nhưng yêu má»™t mình Phong thì cÅ©ng như gái già bên lá» hạnh phúc cá»§a Lan Chi. Phong chỉ lâu lâu nhìn mình cho mình chết đắm vì chà ng, rồi Phong tếch và o vá»›i Lan Chi để mình ngẩn tò te ra mà nhìn hai ngưá»i khúch khÃch Ä‘i vá»›i nhau.
Cay tháºt, chua tháºt. Tôi đứng lên, Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, để tôi cưá»i tôi ngu. Nổi bi đát nhất cá»§a con ngưá»i là con ngưá»i không biết Ä‘á»i mình sẽ Ä‘i vỠđâu? Nổi bi đát cá»§a Hemingway bây giá» thà nh bi đát cá»§a tôi. Tôi lảm nhảm Ä‘á»c lại câu ông ta viết như nhà sư Ä‘á»c kinh Phạn, như ngưá»i già cầu mong giải thoát. Ai cÅ©ng váºy, thì mình không nên buồn. Ngà y mai Phong ra toà , ra toà vì tá»™i phá rối tráºt tá»± an ninh. Tá»™i nặng quá thôi anh Æ¡i. Vợ anh vẫn phây phây, son phấn, má vẫn mịn ngá»±c vẫn căng, mông vẫn đầy. Vợ anh cưá»i vẫn đẹp ngà y anh ngồi tù. Còn tôi, tôi lo âu ra mặt, tôi gầy trông thấy. Tôi bồn chồn, tôi cuống quÃt biếng ăn biếng ngá»§. Thôi đúng là tôi có máu Ä‘iên. Tôi có máu Ä‘iên nên tôi lo bá vÆ¡, yêu bá vÆ¡ chồng ngưá»i.
Ãêm qua tôi ngá»§ mÆ¡ thấy anh. Tôi mÆ¡ mình là Lan Chi, lạ không cÆ¡ chá»›. Tôi nằm trong tay anh ngoan như con mèo nhỠđể anh vuốt ve để anh nâng niu. Rồi những gì anh thưá»ng là m vá»›i Lan Chi lại tiếp diá»…n. Tôi run lên từng hồi như bị động kinh, tôi cong ngưá»i, tôi dướn lên hoà i dướn lên hoà i cho đến lưng chừng vá»±c núi cao, cho đến lưng chừng cánh đồng mây, tôi hục ngưá»i rÆ¡i xuống.
Tôi tỉnh dáºy, đỠmặt cúi gầm ngưá»i xuống vì hổ thẹn. Tôi muốn quên tôi là đà n bà , ừ, tôi cÅ©ng là đà n bà rồi chứ, dù chưa má»™t lần hôn đà n ông, nhưng được anh ôm nghiến lấy trong giấc mÆ¡, thế cÅ©ng đủ thà nh đà n bà , cÅ©ng đủ để tôi mê cuồng yêu anh mãi mãi.
Chị Nhơn đi ra nhìn tôi rồi mắng yêu:
-Con gái hay chưa kìa, ngồi ngả ngá»›n trong phòng khách như ngưá»i say, khách đứng lù lù ra đó không hay há»?
Tôi nhá»m dáºy?
-Ãâu khách khứa gì đâu? Em Ä‘á»c thư Hải mà .
Chị ngước mặt ra dấu, tôi kêu lên:
-Ủa Toà n hả?
Toà n vẫn đứng má»™t chá»—, cúi đầu chaò chị NhÆ¡n, chị NhÆ¡n há»i nhá»:
-Ai đó?
Tôi lắc đầu, mỉm cưá»i:
-Chuyện gì đó Toà n hôm nay còn bãi khoá phải không em?
Chị Nhơn vừa nói vừa đi và o:
-Té ra há»c trò tá»›i thăm cô giáo hả?
Tôi chỉ ghế:
-Ngồi chơi đi Toà n.
Toà n vẫn im lặng, lầm lì nhìn tôi. Tôi ngồi nhìn lá thư của Hải, rồi nhìn gương mặt trẻ măng của Toà n khe khẽ thở dà i.
Toà n trầm giá»ng, cố tình là m ngưá»i lá»›n:
-Cô nháºn thư cá»§a Toà n chưa?
Tôi nhướng mắt nhìn Toà n. Bắt đầu phải ném viên cuá»™i thăm dò lòng nhau rồi ư? Tôi mỉm cưá»i:
-Toà n nên há»c chăm, sau nà y lá»›n lên đỡ ân háºn.
Toà n hơi nhăn:
-Cô lạc đỠrồi.
Tôi cưá»i:
-Không lạc đỠđâu Toà n, khi cô nói em nên há»c chăm nghÄ©a là cô muốn nói em còn quá nhở để viết những lá thư như thế.
Toà n thở dà i:
-Toà n biết từ khi chưa gá»i thư cô sẽ trả lá»i như thế, nhưng Toà n chỉ muốn há»i cô đã nháºn được thư Toà n chưa?
Tôi mỉm cưá»i:
-DÄ© nhiên là cô nháºn rồi, viết văn được lắm, mưá»i sáu trên hai mươi đó nghe.
Toà n cưá»i:
-Thư của Toà n mà cô cho điểm thì chết Toà n rồi.
Tôi nhìn Toà n:
-Là m nghá» dạy há»c như cô, chỉ có Ä‘iểm để tặng cho há»c trò thôi ngoà i ra không còn gì, không có gì.
Toà n nhìn hai tay tôi không lẽ tôi rút tay vá» dấu Ä‘i, không lẽ để Toà n ngắm. Là m cô giáo phiá»n tháºt là phiá»n. Toà n buồn bã:
-Cô không vui hở cô?
Tôi lắc đầu:
-Tôi bình thưá»ng như má»i ngà y, à Toà n dá»± định gì cho tương lai chưa?
Toà n rút bao thuốc ra nói khẽ:
-Cô cho phép.
Tôi cưá»i nụ:
-Cứ tá»± nhiên, đây không phải là lá»›p há»c mà .
Thẻo mang hai ly trà nóng ra, tôi má»i:
-Em dùng chút trà đi nhé.
Toà n thở khói cho những vòng khói lảng đảng bay lên:
-Em há»c để chá», được ngà y nà o hay ngà y đó, vì vá»›i tụi em bây giá» bà n chuyện tương lai là điên rồ, bởi tụi em không quyết định được tương lai đâu. Ba em thì nhất định lo cho em Ä‘i Mỹ rồi đó. Ông bà có vẻ chắc bụng lắm, riêng em, em nghÄ© má»™t mình yên thân còn bạn bè thì….em cÅ©ng không ham nữa.
Tôi thông cảm:
-Toà n có vẻ ngưá»i lá»›n đấy chứ.
Toà n cưá»i:
-Bá»™ cô tưởng em trẻ con à , cô lầm, tụi em già hÆ¡n cả cô vá» má»™t và i vấn Ä‘á». Sau lưng tụi em là ngưá»i lá»›n, xin lá»—i cô, tụi em hết dám tin ngưá»i lá»›n, há» gà o đằng sau lưng tụi em, trước mặt là chiến tráºn. Ãà nh rằng Ä‘i lÃnh là đúng, là tuyệt nhất, là nÆ¡i là m mình tháºt sá»± thà nh ngưá»i. Nhưng sao vẫn thấy buồn, bởi mình không có quyá»n lá»±a chá»n nên mất hết ý nghÄ©a. Như kiểu bắt mình lấy má»™t cô gái đẹp rất đẹp là m vợ, nhưng không do mình chá»n thì cÅ©ng chán như thưá»ng.
Tôi khôi hà i:
-Từng nà y tuổi đã nghĩ chuyện lấy vợ cơ à ? Thế thì nguy quá, chắc tôi ế dà i rồi.
-Cô mà ế có trá»i sáºp.
-Tháºt đấy chứ.
Toà n báºm môi:
-Toà n thấy ở ngoại quốc rất nhiá»u ngưá»i lấy vợ lá»›n hÆ¡n mình và i tuổi đó cô? Có sao đâu?
Tôi nghiêm trang:
-Ãó là chuyện cá»§a ngưá»i ta, riêng tôi thì không?
Toà n cưá»i nhạt:
-Váºy chắc cô thÃch ngưá»i già ?
Tôi đà nh mỉm cưá»i:
-Có thể lắm.
Toà n gằn giá»ng:
-Cô thÃch như váºy?
-Tôi chưa biết mà sao em nổi giáºn nhỉ?
Toà n đứng lên:
-Thôi chà o cô.
Tôi cũng đứng lên:
-Ừ em nên vỠđi, tình hình chưa yên đâu, lỡ có chuyện gì khổ lắm đấy.
Toà n tha thiết:
-Từ bây giỠem biết khổ rồi cô ạ.
Tôi cưá»i tháºt vui:
-Chưa đâu, mai mốt quên hết liá»n.
Toà n vỠrồi tôi thẫn thỠlên lầu, Chị Nhơn nhăn nhó:
-Em tháºt kỳ.
Tôi ngạc nhiên:
-Sao cÆ¡ chị? Há»c trò cá»§a em đấy mà .
Chị Nhơn nghiêm mặt:
-Ai không biết là há»c trò, nhưng cô nhìn lại áo quần cô Ä‘i, chướng quá.
Tôi nhìn lại mình, áo mát mà u hồng phấn thêu bông viá»n ren, lịch sá»± chán.
-Sao? Có vá miếng nà o đâu chị?
Chị Nhơn hừ:
-Ai nói cô mặc áo vá, các cô thá»i bây giá» chịu mặc áo vá tôi Ä‘i bằng đầu.
-Thế sao chị mắng em?
Chị NhÆ¡n dà i giá»ng:
-Còn than thở? Ai Ä‘á»i cô giáo mặc áo ngá»§ tiếp há»c trò, tháºt không coi được, phải khoác áo dà i và o, chị dặn bao nhiêu lần không nghe chi hết.
-Trá»i khách đến thay áo dà i thì mệt chết. Bá»™ chị tưởng mặc áo dà i dá»… lắm sao? Thay xu chiêng nà y, quần satin nà y, lỉnh kỉnh trăm thứ má»›i mặc được cái áo dà i chứ bá»™.
-Thì cứ khoác đại cái áo dà i và o không được sao?
-Khoác đại coi quê lắm phải son phấn, phải xu chiêng mút, phải dây nà y dây ná». Ôi thà đừng tiếp khách nữa cho khoẻ.
Chị NhÆ¡n giáºn:
-Mệt mệt rồi mặc áo ngá»§ tiếp khách, khác chi má»i há» ngá»§ vá»›i mình mô? Ừ có khác chi không?
Tôi cố biện hộ:
-Em má»›i thay xong nà y, có nhăn nhÃu gì đâu?
-Nhăn, còn mong nhăn, tháºt rầu cô quá Ä‘i.
Tôi thừ ngưá»i:
-Nhưng chị nghÄ© coi ở xứ nà y bán bún bò cÅ©ng mặc áo dà i. Ão dà i không ra áo dà i, lại Ä‘i chân đất nữa chứ. Bán chè Ä‘áºu xanh cÅ©ng mặc áo dà i, bán cá chợ Ãông Ba cÅ©ng mặc áo dà i, cái áo hà ng chục năm không giặt, thà mặc áo cánh còn hÆ¡n.
Chị Nhơn quay lưng:
-Thà em mặc áo bà ba quần đen đi, chứ mặc bộ đồ thế nà y chướng quá.
Tôi cưá»i:
-Thôi được, để em may và i cái áo bà ba.
Tôi từ tốn:
-Thôi bá» chuyện đó, chuyện anh Phong ra toà chị tÃnh sao đây? Chị có nghe tin tức gì cá»§a Thầy không?
Chị Nhơn lắc đầu:
-Chị Ä‘ang rối cả ruá»™t đây! TÃnh chi được mà tÃnh.
Tôi nheo mắt:
-Rối ruột nên chị mắng em thấy không?
Chị NhÆ¡n im lặng nhìn tôi, rồi mệt má»i ngả lưng và o thà nh giưá»ng. Tôi bá» vá» phòng mình cho chị nghỉ, còn quá nhiá»u chuyện để rối ruá»™t để co tim.
Tôi vẫn như má»i ngà y, ăn trưa ngá»§ trưa, rồi Ä‘i ra Ä‘i và o, Ä‘á»c và i trang sách, ăn tối ngá»§ khuya. Má»™t ngà y lùi và o bóng tối. Mau tháºt và há» hững tháºt, Ä‘á»i sống cá»§a mình như ở ngoà i mình, mình quay trong Ä‘á»i như quay trong cÆ¡n lốc. Mình sống trong Ä‘á»i như Ä‘ang chết dần, khô héo dần và tà n tạ dần. Ngà y hôm nay da mình nhăn hÆ¡n ngà y hôm qua, khô hÆ¡n ngà y hôm qua và còn đỡ hÆ¡n cả ngà y mai. Nếu không chụp bắt, nếu không hăm hở mà sống, vá»™i vã mà sống mà yêu, rồi sẽ không còn gì đứng lại chá» mình. Rồi Ä‘á»i sẽ bá» quên mình như Phong như Thịnh rồi sẽ quên tôi. Hình như hạnh phúc chỉ đến vá»›i ta trong má»™t lần, trướt bay Ä‘i rồi là trướt Ä‘i mãi mãi, vô táºn trong không gian, miệt mà i trong tối tăm.
Hạnh phúc đã đến vá»›i tôi chưa? Phong hay Thịnh ai sẽ cho tôi hạnh phúc. Rõ rà ng tôi yêu Phong nhưng rõ rà ng Phong Ä‘em Ä‘au khổ đến cho tôi. Rõ rà ng tôi không yêu Thịnh nhưng hình như Thịnh sẽ cho tôi má»™t Ä‘á»i yên ổn, má»™t khung ấm bình thưá»ng nhưng yên thân no đủ. Ãà nh hát má»™t mình, đà nh vuốt ve mình cho bá»›t cô đơn, từng sợi tóc bay thÆ¡m mùi cở úa. Chiá»u hôm nay, anh ngồi trong nhà tù, anh còn thấy mặt trá»i và ng thu vá» má»™t góc núi như em nữa không? Anh còn thấy ráng chiá»u soi huyá»n hoặc trên dòng sông êm? Anh còn thấy tin yêu còn thấy bùi ngùi?
Khi nà o buồn quá em thưá»ng hát, hát cho mình nghe mà thương lấy mình.
Má»™t ngà y, ngà y đã qua, ôi má»™t ngà y chóng qua, má»™t chiá»u, má»™t ngà y âm thầm đã đã trôi Ä‘i không còn gì.
Ôi chinh chiến đã mang Ä‘i bạn bè, ngá»±a hồng đã má»i vó chết trên đồi quê hương, còn có ai không, còn ngưá»i ôi nhân loại, mặt trá»i và em thôi…
Còn ai khi anh và o tù? Còn ai là bạn, còn ai là thù? Tôi vẫn không thể quên anh, dù tôi muốn quên. Tôi không thể hết yêu khi tôi đã yêu, tình yêu chân thực nhất là tình yêu không còn nỗi chết. Ngà y tháng vô cùng như tình yêu vô cùng. Sự chết chỉ có một lần nhưng tình yêu thì không cùng mãi mãi, sống em yêu anh và chết em cũng yêu anh.
Buổi sáng tôi đến Toà án mặt tráºn, nhưng không được gặp chà ng. Ngưá»i ta đình vụ cá»§a chà ng dà nh má»™t ngà y khác. Tôi đà nh buồn bã trở vá» dưới hai hà ng cây hắt hiu chá» gió. Buổi sáng chá»›m thu, lá và ng rÆ¡i từng chiếc khô khan trên mặt đưá»ng. Trá»i mênh mông cao vút, mình tôi vá»›i bóng buồn tênh trên đưá»ng.
Bước lên báºc thá»m, đã thấy anh DÅ©ng ngồi ở phòng khách vá»›i chị NhÆ¡n. Tôi lúng túng:
-Anh DÅ©ng, có chuyện gì váºy anh?
Anh Dũng nghiêm nghị:
-Cô đi đâu vỠđó?
Tôi ngáºp ngừng:
-Dạ em đến nhà cô bạn, nhưng cô ta đi vắng.
Anh Dũng bình thản:
-Anh vừa nói chuyện vá»›i chị NhÆ¡n cho em vá» Ãà Nẵng, tình hình không yên, há»c Ãt bãi khoá nhiá»u mẹ muốn em vỠở vá»›i mẹ.
Tôi kinh ngạc:
-Tháºt hở anh? Em Ä‘ang há»c ở đây mà anh?
-Há»c gì nổi mà há»c, mẹ bắt anh ra đón em vá».
Tôi lẩm cẩm:
-Mẹ bắt anh ra đón em v� Rồi là m sao em, em….
Chị Nhơn thương hại:
-Hay chú DÅ©ng cứ để Trang ở đây và i bữa xem sao đã, nó Ä‘ang há»c dở, bá» vá» uổng quá.
Anh Dũng phân trần:
-Tôi phải chiá»u theo ý cụ tôi chị ạ. Má»—i lần nghe tình hình ngoà i nà y lá»™n xá»™n, sinh viên xuống đưá»ng rồi lá»±u đạn cay, rồi giải tán ná» kia, cụ tôi lo không ăn không ngá»§, Ä‘i ra than, Ä‘i và o thở. Tôi phải xin phép nghỉ ra đón nó vỠđấy chứ.
Quay sang tôi, anh nói:
-Em sá»a soạn rồi xin phép anh chị vá», muốn tÃnh gì cô vá» tÃnh vá»›i mẹ.
Anh mỉm cưá»i:
-Anh thi hà nh lệnh của mẹ đã.
Tôi hết dám van lơn đà nh theo chị Nhơn lên lầu:
-Chị ơi!
Chị NhÆ¡n cưá»i hiá»n:
-Cứ vỠcho cụ yên tâm rồi kiếm dịp ra sau.
Tôi do dự:
-Em muốn nói chuyện anh Phong.
Chị NhÆ¡n gáºt đầu:
-Sao?
-Chị lo cho anh ấy vụ ra toà đi,em sợ…
-á»i hỠđình hoà i biết đâu mà mò, hÆ¡n nữa cái đó vô lý hết sức. Nhưng khá»i cần dặn, chị vẫn lo cho Phong, em quên là …
-Em biết, nhưng…
-Còn gì dặn dò không?
Tôi cúi đầu bâng khuâng:
-Nói với anh Phong là em…
Chị NhÆ¡n cưá»i mỉ:
-Là em yêu nó?
Tôi lắc đầu:
-Không phải em van chị, ngưá»i ta khinh em, em chỉ muốn nhắn anh ấy sau vụ nà y nghỉ Ä‘i, đừng tranh đấu nữa là m gì.
Chị Nhơn lắc đầu:
-Chị sẽ nói, nhưng vô Ãch. hắn là ngưá»i gan lì, em quên rồi hở Trang?
Tôi nhún chân bá» Ä‘i thu dá»n áo quần, nhìn lại má»™t lần nữa quanh phòng, nhìn lại má»™t lần nữa giòng sông. Hình như tình yêu mạnh hÆ¡n tình mẹ. Hình như tôi không còn vui như ngà y xưa má»—i lần được trở vá» vá»›i mẹ. Mình hư há»ng bất hiếu đến thế nà y? Mình yêu thương nhung nhá»› má»™t ngưá»i xa lạ hÆ¡n cả mẹ mình? Tệ tháºt, mẹ nuôi mình từ nhá», mẹ mang nặng đẻ Ä‘au, giá» mình không lo cho mẹ, mình lo cho ngưá»i ngoà i?
Chị NhÆ¡n đưa tôi và anh DÅ©ng ra táºn xe. Bạn anh DÅ©ng lái xe nhà cho hai anh em quá giang vá» Ãà Nẵng. Tôi buồn buồn nhìn quanh, vắng má»™t ngưá»i thôi mà trá»i đất hoang vu vô táºn, vắng má»™t ngưá»i thôi mà lòng mình á»§ rÅ© như lá khô. Giòng sông sáng nay buồn tênh, con đưá»ng Lê Lợi hôm nay nhá»› áo dà i trắng, nhá»› tóc thá» bay nên u ẩn như ai đó nặng sầu tương tư.
Anh DÅ©ng há»i:
-Tháng vừa rồi tại sao em dặn nhà không gá»i tiá»n ra nữa?
Tôi bối rối:
-Dạ vì em còn dư tiá»n sà i.
-Ãừng dấu anh, anh không phaỉ là con nÃt, má»™t tháng năm ngà n là m sao dư được, tiá»n ở đâu ra, ai cho em?
Anh nhìn tôi đăm đăm:
-Em hÆ¡i gầy đó nghe, nói Ä‘i, ai cho em tiá»n anh chị dạy há»c đâu có dư giả gì?
Tôi thú nháºn:
-Anh Hưng lo cho em đi dạy.
Anh Dũng thở dà i:
-Ãi dạy, hèn gì em gầy Ä‘i cÅ©ng phải. Thôi há»c kiểu đó nghỉ còn hÆ¡n, sang năm anh sẽ lo cho em và o Sà igòn há»c.
Tôi cảm động:
-Thôi anh ạ, em cảm thấy là m khổ anh quá nhiá»u rồi, lương công chức cá»§a anh thá»i buổi nà y ăn thua gì, còn chị và tụi nhá» nữa để đâu.
Anh Dũng nhìn ra xa:
-Em đừng buồn, nhà còn mình em nhá», anh không thương em thì thương ai chị là ngưá»i ngoà i, em đừng trách chị tá»™i nghiệp. Ãà n bà lòng bao giá» cÅ©ng hẹp.
Ãỉnh đèo Hải Vân đầy mây, đầy gió. Tiếng sóng vá»— dạt dà o, biển xanh ngắt và chim từng đà n bay ngợp má»™t vùng. Tôi đòi ngừng xe tháºt lâu, nhưá»ng má»i ngưá»i Ä‘i trước để đứng giữa trá»i mây biếc xanh để gió biển mÆ¡n man trên má, để gió thổi bay bạt ngà y những dòng tóc nâu và ng trong nắng. Anh DÅ©ng để mặc tôi mÆ¡ má»™ng, nhá»› Phong vô cùng, tên anh là gió là bão. Tình yêu cÅ©ng là cÆ¡n bão thổi bay má»i rà ng buá»™c để từ đó vÄ©nh viá»…n lao và o cÆ¡n bão tình yêu, để từ đó ngưá»i yêu, không còn gì đáng để mÆ¡ ước. Tôi đứng chênh vênh trên đỉnh Ä‘eò nhá»› Huyá»n Trân ngà y xưa và mối chung tình cá»§a Trần Khắc Chung. Nà ng công chúa Ä‘a tình đó từ tạ ngưá»i tình ra Ä‘i không đợi ngà y vá», để lại Kim thà nh dấu yêu má»™t ngưá»i tình má» mắt trông theo. Là m vợ vua Chiêm là tá»± Ä‘oạ đà y, để má»™t ngà y sá»a soạn bước lên dà n hoả thiêu đốt thân mình cho má»™t ngưá»i chẳng phải ngưá»i yêu. Thuyá»n chà ng căng gió đến tìm, Ä‘em nà ng ra khÆ¡i trên là mây xanh dưới là nước xanh, Huyá»n Trân tìm lại tình yêu má»™t Ä‘á»i. Huyá»n Trân Æ¡i, tôi giá» cÅ©ng sầu, cÅ©ng khổ khổ hÆ¡n nà ng nữa, bởi ngưá»i tôi yêu không yêu và không chung thá»§y như Trần Khắc Chung cá»§a nà ng.
Tiếng gá»i nà o vang lên tháºt quen và tháºt lạnh:
-Tố Trang.
Tôi quay lại sững sá»:
-Ủa chị Lan Chi.
Lan Chi cưá»i kẻ cả:
-Cô vỠhay đi đâu?
Tôi nói nhá»:
-Ở ngoà i bãi khoá nên em vá» Ãà Nẵng mẹ em không cho em ra nữa.
Lan Chi cưá»i:
-Tôi cÅ©ng mong như váºy.
Tôi im lặng Lan Chi kể:
-Nghe ngưá»i ta nói anh Phong sắp ra toà nên tôi ra thăm anh ấy.
Tôi cưá»i nhẹ:
-Trông chị vẫn phây phây.
Lan Chi nhìn tôi:
-Còn em sao sút quá váºy, gầy lắm rồi đó nghe.
Tôi bực bội, tôi ghét ai nói tôi gầy, nói tôi già nói tôi xấu tôi tỉnh như không nhưng chê tôi gầy thì ác quá vì tôi khó bình tĩnh nổi khi nghe chữ gầy.
-Em bao giá» cÅ©ng váºy.
-Phải ăn uống tẩm bổ Ä‘i chứ, nói cho em biết nghe, đà n ông há» ghét ngưá»i gầy lắm, nếu có yêu cÅ©ng chỉ thương hại, không bao giá» há» Ä‘am mê nếu mình gầy.
Tôi cau mà y:
-Chị nhìn cổ tay em Ä‘i, em gầy bao giá» mà gầy, muốn máºp dá»… ợt là m gầy Ä‘i má»›i khó kia, máºp quá em sợ chóng già lắm, Ä‘i ra ngoà i đưá»ng ai cÅ©ng biết mình năm sáu con thì chán má»› Ä‘á»i.
Lan Chi cưá»i nhạt:
-Ãâu em nói là m máºp dá»…, em nói nghe coi Ä‘i, chị có con em, chao nó gầy Æ¡i là gầy, ngưá»i đét như con cá phÆ¡i khô, mặt mÅ©i coi cÅ©ng xinh xinh váºy mà mưá»i chÃn hai mươi tuổi đầu chả có má»™t ngưá»i bạn trai nà o. Chả bù cho chị, chồng con rồi mà đà n ông bám cả bầy như Ä‘uôi sam váºy đó.
Tôi mai mỉa:
-Muốn máºp ấy à ? Ãi bÆ¡m ngá»±c cho căng phồng lên, nâng mÅ©i cao lên thì máºp liá»n, khó khăn gì đâu, nhưng em không thÃch được yêu vì những thứ đó, ngưá»i nà o yêu em, có nghÄ©a là yêu tâm hồn em, những gì tháºt sá»± cá»§a em, gầy ngưá»i ta yêu gầy, xấu ngưá»i ta yêu xấu. Váºy má»›i là tình yêu, sexy như chị sẽ không biết thế nà o là tình yêu nữa. Buồn chết.
-Chị không cần biết tình yêu là gì? Mà tình yêu là gì, em nói chị nghe coi, mình có cân Ä‘o sá» mó được nó đâu. Ãà n ông mê chị là được rồi, há» quỳ xuống vì mình là được rồi.
Tôi lắc đầu thương hại:
-Hèn gì chị máºp, nữa rồi chị to gấp đôi anh Phong cho coi.
Lan Chi cưá»i ngất:
-Ngưá»i ta nói cặp vợ chồng nà o vợ máºp hÆ¡n chồng có nghÄ©a là bà vợ được sợ.
Tôi mai mỉa:
-Nghĩa là anh Phong rất thỠchị?
Lan Chi kiêu hãnh:
-DÄ© nhiên rồi, vợ anh, anh phải sợ chứ, bá»™ sợ vợ hà ng xóm ngưá»i ta Ä‘áºp chết.
-Chị hãnh diện vì được anh sợ?
-Chứ sao? Ãó là dấu hiệu cá»§a tình yêu.
Tôi há»i:
-Xe chị sắp xuống đèo chưa?
Lan Chi nhìn quanh:
-Sắp sá»a, em không ra Huế tháºt nữa hở?
Tôi cưá»i:
-Biết đâu được phải không chị?
-Ừ Ä‘á»i giá» trai thiếu gái thừa, nhưng chị thấy liá»u lÄ©nh như em chẳng có lợi gì hết, cứ nhè mấy ông có vợ mà yêu em sẽ thà nh thứ lang bang cho coi.
Tôi ngẩn cổ mà cưá»i:
-Nhưng nếu lấy chồng rồi, hay yêu má»™t ngưá»i nà o rồi, em sẽ chung thá»§y hÆ¡n chị nhiá»u, em cÅ©ng không thèm lợi dụng đà n ông đâu, lợi dụng đà n ông là tá»± hạ giá mình như những món hà ng.
Tôi nhìn Lan Chi:
-HÆ¡n nữa em Ä‘iá»u tra kỹ rồi, anh Phong chưa có vợ, chị nháºn anh Phong là m chồng riết, nên lịch sá»± anh ấy để nguyên cho vui.
Lan Chi xầm mặt:
-Con gái nhỠmà ăn nói lì lợm như là …
Tôi gay gắt:
-Như là thứ đà n bà bất chÃnh, bá» ngưá»i nà y lấy ngưá»i kia ấy hở? Em mà có chồng rồi ấy há», em cắn cá» ngáºm và nh, thuá»· chung cho chị coi.
Lan Chi dà i giá»ng:
-Ãể tôi chống mắt coi cô có lấy chồng được không? Nói tháºt thứ như cô cho không há» cÅ©ng không thèm đâu, ôm cá»§i khô có lẽ còn sướng hÆ¡n.
Tôi cưá»i nhẹ:
-Máºp như phi nước bá»™ đẹp, không tin rồi đó, nếu tôi để trăm ngưá»i đà n ông sá» ngá»±c tôi cÅ©ng căng ra liá»n, thua chi ai.
Lan Chi quà y quả bá» Ä‘i, nà ng sợ tôi khai tên. Tá»± nhiên tôi lại buồn vì yêu Phong tôi Ä‘anh đá vá»›i nà ng. Buồn tháºt khi phải tranh dà nh và ghen tuông nhau. Lan Chi đẹp, rất đẹp ;ngưá»i đẹp thì đà n ông mê đà n ông sợ. Ãà n ông phải có uy quyá»n có tiá»n tà i, đà n bà phải có nhan sắc. trá»i định thế rồi, cay đắng nhau có lợi gì đâu? Tôi không nhìn thấy tôi, ngắm mình qua gương là ảo ảnh rồi. Tôi không thể biết tôi đẹp hay xấu qua má»™t tấm gương. Tiếng anh DÅ©ng gá»i:
-Sao lên xe thôi chứ? Mơ mộng hoà i sao được cô?
Tôi cưá»i buồn:
-Em chỠanh đó chứ.
Anh Dũng băn khoăn:
-Có chuyện gì buồn phải không?
Tôi nói dối:
-VỠthình lình thế nà y ông hiểu trưỡng nhằn cha Hưng phải biết.
-Không sao, tối em viết thư cho cha, ngưá»i bạn anh sẽ đưa ngay cho cha, há» kiếm ngưá»i khác ăn thua gì.
Ngồi trong xe nhìn cây rừng và đá chen trong lá, nhìn con đưá»ng vòng quanh bò dần xuống, tôi vẫn nghÄ© hoà i đến Phong. Ãá»i ngưá»i quá nhiá»u khúc quanh, miệt mà i mà sống hay hững há» mà sống, như cây cá» rồi cÅ©ng xong má»™t Ä‘á»i. Phong ngồi tù và tôi rá»i thà nh phố. Tôi là kẻ chạy trốn hay thua cuá»™c? Lan Chi ra rồi, Phong còn thì giá» nà o để nhắc nhá»› tôi. Ãịnh mệnh ra tay trước khi tôi liá»u thân lao và o Ä‘á»i Phong, trước khi tôi kịp hôn Phong được má»™t lần.
Thà nh phố cÅ© vẫy tay chà o đón tôi trở vá». Má»›i và i tháng rá»i xa mà tưởng nhá» ngà n năm trở lại. Tôi thà nh kẻ lạ giữa hai dãy phố đông. Trại lÃnh, căn cứ Mỹ và những cô gái đẹp son phấn đợi chò trong những vuông nhà dán đầy tranh ảnh khoả thân.
Anh DÅ©ng lặng lẽ hút thuốc. Tôi lặng lẽ nhìn ngưá»i và váºt lùi lại đằng sau, những khuôn mặt đà n ông vẫn ám ảnh tôi liên tục không rá»i.
-Hình như mẹ định gả chồng cho em đó, anh báo trước cho biết để khá»i ngạc nhiên.
Anh Huy bạn anh DÅ©ng mặt lạnh như tiá»n, giá» má»›i lên tiếng:
-Con gái đẹp như em cá»§a ông khó mà há»c được lắm chưa gì đã có ngưá»i khênh Ä‘i rồi.
Tôi than thở:
-Mẹ có dâu có rá»… đủ rồi, cho em ở nhà không được sao? Anh nói tháºt hay dỡn anh dÅ©ng?
Anh DÅ©ng cưá»i:
-Tôi lại đi dỡn với cô à ? Loạn chưa?
Anh Huy rùn vai:
-Lấy chồng là vừa để rồi mai mốt khó thêm ra.
Tôi khoanh tay:
-Em ế rồi đó anh, mai mốt gì nữa.
Anh Huy cưá»i xoà :
-Chưa đâu, nhưng tÃnh dần là vừa.
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 11:11 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 5
Cứ thế cho đến khi vá» nhà . Mẹ mừng long lanh nước mắt, mẹ nhìn tôi như cả ngà n năm hai mẹ con chưa gặp nhau không bằng. Tôi mừng mẹ nhưng vẫn không quên được Phong, cà ng xa ná»—i nhá»› cà ng day dứt thêm. Giá» nà y chắc Lan Chi đã gặp được chà ng, dù gặp trong tù, tình yêu há» vẫn còn đó gắn liá»n cuá»™c Ä‘á»i hai ngưá»i trong má»™t cuá»™c tình. Tôi bị hất ra lá» rồi. Lẻ loi nhìn Phong trong vòng tay ấy, mẹ tÃu tÃt nói cưá»i, mẹ khoe chuyện nà y, mẹ kể chuyện kia. Tôi sà xuống bên mẹ, cho nguôi quên tình sầu.
-Chị Dũng đâu hở mẹ?
Mẹ thỠdà i:
-Ãi phố rồi, hở chồng là đi phố sắm sá»a, chẳng coi mẹ ra gì hết.
Tôi an ủi:
-Mẹ đừng buồn phải cho chị ấy sống với chứ.
Mẹ lắc đầu:
-Nó đi ra đi và o im ỉm, bực mình lắm con, nó là m như mình ăn nhỠnó không bằng. Con tao đứt ruột đẻ ra, chứ nặn được à ? GiỠnó nuôi tao ngà y hai bữa nó khinh tao như chó.
Tôi năn nỉ:
-Con xin mẹ, chuyện đâu còn đó mẹ nghÄ© là m gì cho cá»±c thân. Ãể rồi con Ä‘i dạy nuôi mẹ. CÅ©ng tá»™i cho chị ấy, lương công chức cá»§a anh ấy ăn thua gì mẹ.
Mẹ cau mặt:
-Hừ, hồi mẹ nuôi các con mẹ có lương gì không?
Tôi vuốt tay mẹ:
-Con hiểu, mẹ không thấy anh Dũng gầy đi sao?
Mẹ thở dà i thưá»n thượt:
-Con mẹ, mẹ không thấy ai thấy.
Tôi lảng chuyện:
-Chị Phượng có hay vỠkhông mẹ?
Mẹ thừ ngưá»i:
-VỠluôn nhưng mà chán lắm con ơi.
Tôi cưá»i gượng:
-Lại chuyện bà cô chứ gì.
Mẹ đứng lên:
-Con cái nuôi lá»›n lên, nhìn nó khổ khổ theo, bảo không nghe giá» là m sao được nữa. Còn con nữa đừng hòng mẹ gả cho mấy thằng đạo theo, thứ đạo vợ đó, tháºt mẹ vái dà i.
Tôi giáºt mình:
-Tuỳ ngưá»i chứ mẹ.
-Không tùy gì hết, thằng nà o ngoan đạo mẹ gả, kiếm cháu chắt các cha gả là yêu nhất.
Tôi cưá»i:
-Bộ cháu chắt các cha là thánh cả.
Tôi bá» vaò nhà sau. Giưá»ng nà y ngăn giưá»ng kia bằng những tấm mà n gió. Lúc trở ra chị Phượng đã ngồi thừ bên mẹ, mắt đỠhoe.
-Chị tháºt tệ, há»… vá» thăm mẹ là khóc.
Chị Phượng ngá»ng mặt nhìn tôi:
-Còn cô nữa, nghe tụi nó nói ra ngoà i đó cô cũng biểu tình hoà i hoà i.
Mẹ há»i:
-Rồi con tÃnh sao? Sống như váºy gầy còm cả ngưá»i thế nà y nà y, hay dá»n vá» vá»›i mẹ Ãt lâu Ä‘i.
Tôi lắc đầu:
-Mẹ sao cứ sui chị ấy bá» chồng hoà i váºy? Anh Tùng có ná»—i khổ cá»§a anh ấy chứ?
Mẹ gắt lên:
-Con biết gì mà nói sống với nhau một nhà coi nhau như kẻ thù là m sao chịu nổi.
Chị Phượng kể lể:
-Nói vá»›i con gà n đó là m gì mẹ, đến giống cha Hưng cho coi, suốt ngà y ôm quyển sách kè kè. Mẹ biết không, hỠđùng đùng kêu thợ xây hai cái nhà ra rồi, cái nhà có rá»™ng gì cho cam, còn cái sân con tưởng hỠđể cho tụi con nÃt có chá»— chÆ¡i ai ngá» há» cÅ©ng xây tưá»ng chia hai cái sân. Con lại phải bá» tiá»n ra là m cổng khác, là m bếp, là m nhà vệ sinh. Váºy chứ thấy bóng anh ấy vá» là háy ho chá»i xéo mắng xiên. Tháºt muốn Ä‘iên lên được đó mẹ.
Tôi chen và o:
-Chị nên hiểu rằng vì há» quá thương con há» thế thôi, là ngưá»i ngoà i nhảy và o hứng hết tình thương cá»§a há», há» phải thù chị chứ. Con ngưá»i ta anh ngưá»i ta, ngưá»i ta yêu thương cả mấy chục năm trá»i, bá»—ng dưng chị nhảy và o hứng hết tình yêu cá»§a há». Ãó, chị thấy mẹ có bao giá» thương chị DÅ©ng được đâu?
Mẹ gắt:
-Con nà y,mẹ không thương nó nhưng mẹ không quá khe khắt như thế được. Cái gì má cấm nó chở vợ đi nhà thỠnữa.
Tôi nói nhá»:
-Tại mẹ bắt anh ấy theo đạo mình là m chi, những gì đã ăn sâu và o tâm khảm ngưá»i ta, má»™t sá»›m má»™t chiá»u đâu có thay đổi hết được. ChÃnh ra vợ phải theo chồng má»›i phải, bà ấy tức chị là đúng.
Mẹ quắc mắt:
-Hừ, bá»™ mà y tÃnh sui chị mà y bỠđạo sao đây?
-Con không sui, nhưng phải linh động và tế nhị theo cảnh nà y chứ khăng khăng bắt ngưá»i ta theo mình thấy cÅ©ng chướng.
Chị Phượng nhăn nhó:
-Anh ấy không bá», nhưng anh ấy nể mẹ, thà nh ra…
Mẹ não ná»:
-Thà nh ra hà nh hạ con dâu cho bỠtức.
Tôi cưá»i:
-Mẹ hà nh hạ chị Dũng thì sao?
Mẹ cau mặt:
-Con sao móc há»ng mẹ hoà i váºy? Mẹ hà nh hạ cái gì?
Tôi vuốt ve:
-Dĩ nhiên mẹ không hơn, nhưng giả thỠanh Dũng bỠđạo theo vợ như anh Tùng xem.
Chị Phượng gắt:
-Thôi Ä‘i mẹ nói vá»›i nó tức cả mình, dở lý suốt ngà y ai chịu nổi thá» há»i cô sống trong cảnh tôi cô nghÄ© sao? Cứ ngà y chúa nháºt, ngà y lá»… cá»§a mình bà ấy dở trò ra cúng bái kêu anh ấy sang sì sụp lạy lục không cho Ä‘i nhà thá». Ra lưá»m và o nguýt, riết rồi cả tháng nay mặt anh nhăn cả ngà y không thấy má»™t nụ cưá»i. Mà y chịu được không mà noà thà nh vá»›i tướng?
Tôi nhún vai:
-Nếu em yêu, em chịu hết, em hy sinh cho tình yêu cá»§a em. Ãiá»u tối thượng là anh ấy yêu chị tình yêu có thể giải quyết được tất cả.
Mẹ trợn mắt:
-HỠTrang, con nói gì đó, gì mà yêu đương lung tung trong đó h�
Tôi nháy chị Phượng:
-Thôi em đi ngủ đã, tưởng vỠnhà yên chứ lộn xộn thế nà y thua gì ngoà i ấy.
Mẹ nói theo:
-Còn cô nữa liệu mà yêu vá»›i đượng, mẹ thá» không chiá»u theo các cô nữa đâu.
Tôi cưá»i trừ bá» và o nhà , lÅ© nhá» Ä‘i há»c vá» chạy nhảy như giặc phá trong nhà . Nhà cháºt, đông trẻ con không má»™t phút nà o yên tÄ©nh được nữa. Tôi nhăn nhó nằm trên giưá»ng nhá»› không khà âm thầm lặng lẽ buổi trưa cá»§a Huế, nhá»› Phong và nụ cưá»i cao vá»i xa cách. Lạy trá»i cho hai ngưá»i đừng sáp vaò nhau, cho Phong ngồi tù hoà i hoà i, để không gặp nhau, không hôn nhau.
Mẹ vẫn rù rì vá»›i chị Phượng mặc chị DÅ©ng lui cui nấu cÆ¡m má»™t mình. Chị Phượng yêu má»™t ngưá»i đạo Pháºt, mặc mẹ ngăn cản chị nhất định đòi lấy cho bằng được, mẹ sợ chị liá»u lÄ©nh nên đà nh chìu theo gả chị cho anh Tùng. Ãám cưới cá» hà nh ở nhà thá» nhưng anh Tùng chỉ giữ đạo được có má»™t ngà y đó thôi. Anh con má»™t cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà goá chồng rất sùng Pháºt. Thảm kịch xảy ra từ đó. Chị Phượng sinh con cho chồng má»™t năm má»™t đứa, nhưng chị không thể cướp anh ra khá»i vòng vây cÅ© rÃch cá»§a gia đình chồng. Yêu vợ bao nhiêu, thương mẹ bấy nhiêu. Anh Tùng trên Ä‘e cá»§a mẹ uy quyá»n cá»§a mẹ tình yêu cá»§a mẹ chụp lên Ä‘á»i anh từ thưở nà o rất xa. Dù tình yêu có mạnh hÆ¡n sá»± chết Ä‘i nữa, dù tình yêu có bắt anh và o nhà thá» quỳ Ä‘au đầu gối, xưng tá»™i đổ mồ hôi để rước chị Phượng vá» là m vợ. Tình yêu ấy vẫn không huá»· diệt được tình yêu anh dà nh cho mẹ.
Dưới là đe, là ngưá»i vợ anh yêu mê má»™t thá»i. Bá» ai anh cÅ©ng khổ, giữ cả hai cà ng khổ hÆ¡n nữa, cuối cùng anh quay tròn quay tròn, cuối cùng anh im lặng như triết gia, anh nghe vợ day dứt má»—i đêm khi nằm bên nhau. Anh nghe mẹ thở than má»—i khi sang hầu mẹ. Im lặng là và ng, im lặng là nhất. Chị Phượng tức Ä‘iên lên, mẹ chồng cá»§a chị cÅ©ng Ä‘iên lên, ngưá»i thêm muối á»›t ngưá»i thêm dầu cho cuá»™c chiến lạnh là cô em Ä‘ang là m gái già cá»§a anh Tùng. Nhan sắc đã bay theo má»™t tráºn Ä‘áºu mùa, da chị bị cà y bị cấu lá»— chá»— như tổ ong. Nhan sắc đà n bà mong manh vô cùng, như tiên nga có thể thà nh Chung Vô Diệm chỉ trong má»™t giá». Ãà n bà không quyá»n Ä‘i tìm hạnh phúc, mà chỉ ngồi chỠđà n ông gá»i đến cho má»™t đám cưới. Ãám cưới rồi má»›i tÃnh được tương lai, không thôi hẩm hiu như cÆ¡m nguá»™i thiu. Chị Phượng đẹp, chị Phượng xinh, chị Phượng trở thà nh cái gương cho em gái anh Tùng nhìn thấy nhan sắc trái mùa cá»§a nà ng. ngưá»i mẹ cà ng thương con gái cà ng ghét con dâu thêm.
Ãá»i má»™t ngưá»i đà n bà hoà n toà n lệ thuá»™c và o đà n ông. Há» cho hạnh phúc nhá» hạnh phúc, há» bắt đầu Ä‘au khổ, phải Ä‘au khổ. Buồn tháºt, tôi yêu Phong và tôi khổ vì chà ng dại dá»™t lao và o Ä‘á»i Lan Chi, vợ không ra vợ, nhân tình không ra nhân tình. Phải chi chà ng có vợ có con đà ng hoà ng cho tôi nhắm mắt tá»± an á»§i mình rằng tôi hy sinh, rằng tôi cao thượng quay lưng má»™t mạch. Ừ nếu anh có vợ em nguyá»n sẽ yêu anh, câm nÃn mà yêu anh, em không băn khoăn không mÆ¡ ước má»™t cá»n con nà o, đừng nói chi đợi trông anh.
Lan Chi không phải là vợ anh, chỉ là má»™t ngưá»i cho anh tạm yêu, cho anh rảnh tâm, cho anh cuồng tÃn lý tưởng cá»§a anh, bởi váºy nên tôi má»›i khổ.
Tôi nằm khoanh tay trên giưá»ng, tiếng mẹ la mắng ngoà i kia, tiếng chị DÅ©ng gắt mắng con để xiêu xéo xa xôi. Tôi muốn bịt tai lại.Tôi muốn nhắm mắt lại để khá»i phải nghe những lá»i chì chiết đó. Hạnh phúc là gì, vuông hay tròn, dà i hay ngắn, Những lá»i ngá»t êm có phải là hạnh phúc và những lá»i cay đắng xa xôi nhau có phải là bất hạnh?
Từ ngà y có con dâu mẹ hết là thánh, từ khi có ngưá»i ngoà i bước và o mái gia đình nà y cướp mất đứa con trai còn lại cá»§a mẹ, mẹ hết là thánh, mẹ thà nh ngưá»i trần. Anh DÅ©ng phải yêu vợ, không yêu nhau ai sống vá»›i nhau được. Không yêu tinh thần cÅ©ng yêu váºt chất, nếu không là m sao có con vá»›i nhau được. Anh DÅ©ng yêu vợ là mẹ khổ, mẹ biết là vô lý, nhưng vẫn khổ. Mẹ tìm cá»› khác, có trăm ngà n cá»› cho mẹ kể tá»™i con dâu mẹ, lưá»i biếng, là m nÅ©ng chồng, bá» bê con, Ãt nói mẹ kêu lầm lì, hay nói mẹ kêu miệng rá»™ng.
Tôi không thương chị DÅ©ng được, vì tôi yêu anh tôi, nhưng quả tháºt chị DÅ©ng không có gì đáng ghét cả. Mẹ anh Tùng ghét chị Phượng mẹ nhăn nhó mẹ than thở. Mẹ cho con gái mẹ Ãt may mắn và mẹ quên cái Ãt may mắn cá»§a con dâu mẹ. á»’ sao hôm nay tôi kể tá»™i mẹ tôi hÆ¡n nhiá»u, phải chăng vì tôi nhá»› Phong, tim Phong lá»›n, trà Phong cao và lòng Phong rá»™ng, Phong nhìn gì cÅ©ng dá»… tha thứ, xa chà ng tôi thà nh ngưá»i có trái tim lá»›n rồi ư? Xa chà ng tôi thà nh ngưá»i có tấm lòng cao hÆ¡n núi rá»™ng hÆ¡n đại dương thế nà y. Tôi không tin, vì tôi là đà n bà , đà n bà lòng dạ bao giá» cÅ©ng hẹp cÅ©ng nông.
-Thôi cho tôi xin, gạo tăng vùn vụt thế nà y con nghịch gạo thì giết mẹ rồi con Æ¡i, lương cá»§a bố con đủ mua được bao gạo đấy. Tôi đến bá» nhà đi mất thôi, cáng đáng không nổi nữa rồi trá»i Æ¡i.
Mẹ hừ hư ngoà i kia, chị dũng tiếp tục:
-Số tôi không ra gì, hầu hạ như con ở vẫn chưa hà i lòng cho.
Thằng nhá» kêu thét lên vì má»™t cái tát tai cá»§a mẹ tôi nẩy ngưá»i lên, tôi ôm mặt trong hai tay tôi,lòng tôi như thắt lại từng hồi. Tiếng mẹ quá ngoà i kia:
-Thôi cho tôi xin cho tôi xin đi chị ơi, chị đánh ngay tôi cho yên, cần gì phải đánh con mắng caà như thế h�
Chị Dũng ong óng:
-Con phải dạy nó chứ, con đẻ ra không cho dạy nữa sao?
-Dạy gì, chị muốn dạy ai trong nhà nà y?
-Nó mở thùng gạo nghịch vãi đầy nhà không dạy để nhịn đói cả nhà hay sao?
Mẹ dà i giá»ng:
-Tôi biết rồi, để tôi mua gạo Ä‘á»n cho chị.
Cuá»™c đà m thoại lằng nhằng chỉ chấm dứt khi anh DÅ©ng trở vá». Anh im lặng thở dà i, mẹ nặng ná» ngồi xuống, chị DÅ©ng ấm ức dưới nhà .
Bữa cÆ¡m nặng bữa cÆ¡m nhạt, má»i ngưá»i ngồi chung mâm mà không buồn nhìn nhau. Anh DÅ©ng mặt đăm đăm mẹ thừ ngưá»i, chị DÅ©ng lạnh lùng. Ãá»i thú nhất bữa ăn và giấc ngá»§ ái tình. Bữa ăn nặng khác chi ăn má»™t mình.
Buồn quá tôi lại nhá»› Huế, những lần chà ng săn sóc lo cho tôi ăn, mừng khi tôi ngon miệng, vui khi tôi than đói. Chà ng thưá»ng nói anh sợ ngồi ăn má»™t mình, ăn má»™t mình khổ như ngá»§ má»™t mình.
Buổi tối vợ chồng anh Dũng vác con lên lầu, mẹ nhìn theo khe khẽ thở dà i. Tôi leo qua ngủ chung với mẹ, mân me bà n tay nổi gân của mẹ mà nghe xót đau.
-Mẹ.
-Con đi vắng mẹ khổ lắm, buổi tối mẹ thui thủ một mình dưới nà y.
-Con biết, nhưng chả lẽ con bá» há»c.
-Thôi con gái há»c như váºy cÅ©ng đủ rồi, hÆ¡n nữa…
-Mẹ định nói tiá»n há»c chứ gì, con kiếm ra chá»— dạy rồi mà .
-Con vợ nó kể ra than và o suốt ngà y.
-Cũng tội cho chị ấy, lương anh Dũng bây giỠchẳng ăn thua gì.
-Tao cÅ©ng nuôi chồng nó ăn há»c giá» nó phải nuôi con chứ.
-Anh DÅ©ng rất tốt, tại thá»i buổi khó khăn.
Tôi dò dẫm:
-Hay để con đi là m sở Mỹ nghe mẹ.
Mẹ lắc đầu:
-Chết thì thôi mẹ không cho con là m sở Mỹ, rồi là m sao lấy được chồng tỠtế nữa.
-Có sao, miá»…n con đà ng hoà ng thì thôi chứ, nghá» nà o chẳng là nghá», bá»™ cứ là m sở Mỹ là hư hết.
-Mẹ không noà con hư, nhưng mà khó lắm con ơi.
-Hay để con ra Huế vừa Ä‘i há»c vừa Ä‘i là m rồi con mang mẹ theo.
Mẹ gắt:
-Không được, mẹ còn mình anh con là trai, sống mẹ theo nó, chết mẹ theo nó.
Tôi thở dà i:
-Sao mẹ còn nhăn.
-Con vợ nó ngà y xưa ngoan ngoà n là thế.
Tôi an ủi:
-Tại túng thiếu, con cái nheo nhóc nên chị ấy má»›i cau có mẹ ạ. Con cái đầy nhà đáng nhẽ phải có ngưá»i là m cho chị ấy mẹ nhỉ?
-Tiá»n đâu mướn ngưá»i là m, là m bồi phòng cho Mỹ khá»e ru lương cả chục ngà n, ai thèm là m cho mình nữa.
Mẹ nằm thở ra tôi ngao ngán:
-Cuối cùng phải có tiá»n, tiá»n vẫn là nhất.
-Nếu mẹ già u chắc con dâu mẹ ngoan hơn.
Tôi nhắm mắt:
-Thôi ngủ đi mẹ ạ, thức khuya quá đau thì khổ.
Mẹ trằn trá»c, mẹ già tóc trắng vẫn buồn vì tiá»n. Tôi mải mê yêu đương. Tôi quên ná»—i buồn cá»§a mẹ và bây giá» tuổi già còm cõi cá»§a mẹ cá»™t chặt tôi nÆ¡i đây để nhá»› nhung dà y vò, để tình yêu cắn xé. Mẹ hy sinh suốt Ä‘á»i son giá nuôi anh em tôi lá»›n lên thắt lưng buá»™c bụng nuôi con ăn há»c. Anh cả theo chân ba biệt tăm ngoà i Bắc, anh thứ chết tráºn, mình anh DÅ©ng an pháºn Ä‘á»i công bá»™c đồng lương chết đói, dù được mẹ nuôi há»c đến cá» nhân Luáºt, vẫn không báo hiếu mẹ được ná»a ngà y thư thái.
Buổi sáng chị DÅ©ng phát tiá»n cho con, chị quên mẹ bởi anh DÅ©ng nhịn đói Ä‘i là m kia mà . Tôi chạy ra chợ mua bánh cuốn cho mẹ, không quên phần chị DÅ©ng, chị có vẻ ăn năn:
-Cô hiểu cho chị, cả năm nay cái áo chị không dám may.
Tôi gáºt đầu:
-Em hiểu, mẹ già rôì chị chịu khó chìu mẹ, và i bữa nữa em sẽ đi là m phụ với anh.
Chị DÅ©ng chá»›p mắt quay Ä‘i, tôi bá» xuống phố kiếm bạn bè, ngưá»i quen. Gặp anh Thế phóng xe ngang tôi, anh rối rÃt, anh ngạc nhiên:
-Ủa sao vá»? Không há»c nữa à ?
Tôi cưá»i:
-Em nghỉ há»c rồi.
Anh Thế nhăn:
-Sao váºy? Bắt ngưá»i ta gá»i gấm rồi bá» ngang?
-Ãịnh Ä‘i là m anh ạ.
-Là m gì mới được chứ.
-Là m sở Mỹ.
Anh Thế lắc đầu:
-Nghe không được rồi đó, cô thÃch Ä‘i dạy không?
Tôi sáng mắt:
-ThÃch quá Ä‘i chứ, ở Huế, Trang cÅ©ng Ä‘ang dạy há»c, nhưng mẹ Trang bắt vá».
Anh Thế suy nghĩ:
-Thôi được để anh tÃnh lại đã nghe.
Tôi lang thang ngắm phố, nhìn tá»§ kÃnh cho đã thèm, những con búp bê xinh, những xấp hà ng má»›i lạ mắt. Nhìn thôi, đừng dại dá»™t há»i giá mà tá»§i thân. Anh Thế tháºt dá»… mến, galant, nghệ sÄ©, đà n hay nụ cưá»i tình nhưng anh cÅ©ng có vợ rồi, có vợ rôì là xong, là hết chuyện nói, phải chạy xa hà ng chục cây số, phải xua như xua tà , phải trốn như đà n ông trốn lÃnh. Ãá»i kỳ, há»… ông nà o yêu được y như rằng có vợ ká»m sau lưng.
Mình cÅ©ng kỳ cứ mê ngưá»i có vợ, đà n ông có vợ má»›i là đà n ông tháºt, còn thì là con trai, con trai hình như không có chất mạnh không có chất tình.
Thà nh phố đầy gái đẹp những cô gái mặt đầy phấn, mắt kẻ Ä‘en xì, môi đỠnhư son. Những cô gái lạc lõng trong áo quần đắt tiá»n, chân ngắn thò dưới júp chói lá»±c mà u sắc, tay Ä‘en thò ra, ngá»±c trần há»› hênh, ná»a kÃn ná»a hở. Há» Ä‘i bên những ngưá»i đà n ông mÅ©i tháºt thẳng, da đỠhồng và cao gấp đôi há».
Nếu mịnh chịu như thế mình sẽ sắm được xe hÆ¡i má»i mẹ Ä‘i chÆ¡i biển, mình sẽ xây nhà tháºt rá»™ng, anh DÅ©ng má»™t phòng lÅ© nhá» má»™t phòng há»c má»™t phòng chÆ¡i, nhà rá»™ng hết cãi nhau, mình sẽ gắn máy lạnh cho mẹ ngá»§ trưa, đở mệt.
Tôi có táºt xấu yếu chịu được nóng, trá»i hÆ¡i ná»±c má»™t tà tôi đã nhoà i ngưá»i, trá»i hÆ¡i nắng mồ hôi tôi từng giòng, quê không chịu được. Ngưá»i ta khen tôi dá»… thương vì không đánh phấn, có ai hiểu cho rằng tôi có bệnh đổ mồ hôi như dÅ©ng sÄ© đấu bò. Má»—i lần Ä‘i chÆ¡i vá»›i chà ng, chà ng lau mồ hôi hai bên tóc mai xấu hổ đỠmặt, tôi vụng vá» trốn đôi mắt diá»…u cợt cá»§a chà ng.
Lưng ướt đẫm tóc ướt dẫm, tôi thà nh con bé xấu như ma. Nhất là vùng nách, tắm hai lần, tắm ba lần cÅ©ng đến thế thôi. Tôi khổ sở và tôi ghét tôi. Váºy mà chà ng khen tôi đẹp, chà ng bảo đã quen mùi hôi cá»§a tôi nữa.
Tôi chá»›p mắt mà buồn, anh yêu ai? Lan Chi hay em? Anh có quen mùi hôi cá»§a Lan Chi không? Em thì em thương anh như thương cái lạnh, em ghét mùa hạ em yêu mùa Ãông, mùa hè nóng quá là m em gầy ăn bao nhiêu uống bao nhiêu ra mồ hôi hết trÆ¡n hết trá»i. Mai sau có tiá»n mình sẽ lên Ãà Lạt sống và yêu thương nhau anh nhỉ?
Lang thang rồi lại phải vá» nhà , nhìn gia đình mình tà n tạ trong thà nh phố đầy dấu tÃch Mỹ. Ngà y nà o tôi gặp bạn trai ngay trong nhà dưới mắt nhìn cá»§a mẹ, hà ng xóm xầm xì ná» kia, chá» con gái đầy trong xóm, sáng leo lên xe Mỹ chiá»u leo xuống xe Mỹ, hai thằng mỹ khênh Ä‘em lên xe không ai buồn xầm xì. Quá rồi, quá trá»›n rồi thiên hạ hết nói.
Anh DÅ©ng gá»i:
-Trang Æ¡i, có ngưá»i há»i em kìa.
Tôi vung tay cho khổ thò mặt ra là sững ngưá»i:
-Ủa thầy sao thầy biết Trang vỠđây?
Thịnh cưá»i tháºt tươi:
-Thế mới tà i chứ, Trang tưởng trốn tôi dễ lắm à ?
Tôi kéo ghá» má»i Thịnh ngồi:
-Trang có trốn anh bao giỠđâu, tại vá» thình lình quá chưa kịp viết thư cho anh đấy chứ? Mà sao anh biết nhà Trang hay quá váºy?
-Thế má»›i tà i chứ, đùa đó, anh há»i bà hiệu trưởng Ãồng Khánh.
Tôi tròn mắt:
-Anh đến gặp chị Nhơn?
-Tại sao không? đồng nghiệp mà em.
Tôi ngồi nhìn Thịnh, chà ng kể:
-Vù ra Huế tưởng gặp em, ai ngá» em vá» trong nà y, anh thất vá»ng quá giáºn ghê.
Tôi nhà nhảnh:
-Giáºn sao anh còn và o đây?
Thịnh cưá»i xoà :
-Giáºn nhưng vẫn nhá»›, thấy mặt em hết ghét nổi rồi.
Tôi suỵt:
-Coi chừng, mẹ em ra đó.
Thịnh co vai:
-Tháºt hở em, mẹ nghiêm không?
Tôi nheo mắt:
-Một cây.
Mẹ Ä‘iá»m đạm bước ra:
-Chaò ông, con và o pha trà đi con.
Tôi nháy mắt với Thịnh rồi lui ra, Thịnh nghiêm trang:
-Thưa bác, cháu dạy há»c ở huế, thấy Trang bá» há»c và o đây tiện dịp cháu ghé thăm.
Mẹ săn đón:
-Quý hoá quá, váºy ra đây ông là giáo sư cá»§a cháu.
-Thưa váºy, cháu dạy môn Triết.
Tôi khép nép mang trà ra đãi khách, mẹ nói:
-Con ngồi tiếp chuyện thầy đi, mẹ và o nghỉ đã.
Tôi le lưỡi nhìn Thịnh:
-Ngán anh quá sao liá»u thế?
-Không liá»u là m sao gặp được em, em trốn hang cùng ngõ hẽm nà o anh cÅ©ng tìm được hết.
Thịnh nói chuyện há»c hà nh thi cá» bởi mẹ vẫn húng hắng ho sau nhà , Thịnh há»i tháºt khẽ;
-Ãi chÆ¡i má»™t vòng được không trang?
Tôi ngần ngại:
-Chắc không được rồi đó.
Thịnh nhăn nhó:
-Anh từ sà igòn ra Huế, từ Huế và o đây em nỡ từ chối à ?
Tôi thắc thá»m:
-Nhưng mẹ khó lắm anh ơi.
-Anh xin cho.
-Anh liá»u thấy mồ Ä‘i.
Thịnh thì thầm:
-Tại em đấy.
Tôi tròn môi:
-Tại em?
-Tại em là m anh Ä‘iên nên anh liá»u, em coi chừng, anh liá»u thân thì nguy đấy.
Tôi cưá»i:
-Khiếp, đất lạ không có há»c trò anh là m quá.
Thịnh nháy nhó là m hiệu và Thịnh theo chÃnh sách ngoại giao từ từ. Thịnh noà chuyện vá»›i anh DÅ©ng, cuối cùng vá»›i mẹ và khám phá ra anh Hưng ngà y xưa cùng há»c vá»›i Thịnh. Mẹ thì gặp ai cÅ©ng kể chuyện cha Hưng. Túm được mối ngon, Thịnh bám sát cuối cùng bà cụ khuyến khÃch tôi Ä‘i chÆ¡i vá»›i Thịnh. Tôi bắt đầu nao núng, anh chà ng tấn thối đẹp mắt, anh chà ng chinh phục cả nhà , anh chà ng được bà cụ hà i lòng, chỉ vì anh chà ng cùng đạo lại tá» ra sẳn sà ng cưới vợ ngay bây giá». Ãá»i giá» tìm được ngưá»i đà n ông đủ Ä‘iá»u kiện lấy vợ hiếm như các đảng phái tìm lãnh tụ. Mẹ dặn tôi:
-Ông ta đà ng hoà ng nhưng con cũng phải ý tứ nghe không con?
Tôi há»i:
-Sao mẹ biết ông ta đà ng hoà ng.
-Thì ông đặt vấn đỠhôn nhân ngay với mẹ kia mà , nghe đâu còn bà mẹ phải không?
Tôi ngạc nhiên:
-Ủa ông đặt vấn đỠhôn nhân với mẹ à ?
-Ừ, ông nói đi tìm vợ và từ Sà i gòn ra đây tìm con, vì con…
Tôi hơi thẹn:
-Kỳ cục cái ông nà y kỳ cục và lì gớm.
Mẹ đắn đo:
-Tuy váºy con vẫn phải dè dặt nghe con, mẹ định má»™t đám cho con rồi, tá»™i cái nhiá»u em thôi.
Tôi nhăn nhó:
-Chán Ä‘á»i.
-Nà y đừng có dở hÆ¡i nhé, sao lại kêu chán Ä‘á»i.
Tôi bá» ra ngồi nhìn Thịnh, anh chà ng không phải tay vừa đâu. Nụ cưá»i Ä‘a tình, giá»ng nói lẳng, đôi mắt thẳng thắn, vẫn không dấu ná»—i nét Ä‘a tình sau gá»ng kÃnh trắng.
Thịnh vui vẻ:
-Chịu rồi nhé.
Tôi ngưóc mặt:
-Chịu cái gì kia?
-Thì xin phép cho em rồi đó.
Tôi lắc đầu:
-Không được đâu anh, ở đây Trang có nhiá»u bạn lắm, Ä‘i vá»›i anh tụi nó đồn ầm lên bá»±c lắm.
Thịnh nhăn mặt:
-Anh là ngưá»i đà ng hoà ng, bá»™ Phi Mỹ gì mà em sợ dữ váºy?
Tôi cưá»i khi thấy Thịnh giáºn:
-Ãùa đó, chiá»u em Ä‘i chÆ¡i vá»›i anh, buổi chiá»u biển má»›i đẹp.
-GiỠanh là m gì?
-Anh ở đâu?
-Khách sạn.
-VỠđó ngá»§ rồi chiá»u Ä‘i biển, buổi trưa ở đây không dá»… thương như Huế đâu, bụi và ồn ghê lắm.
-Cần gì, đi với em nóng lạnh gì cũng hạnh phúc hết.
Tôi hơi ngượng:
-Anh kỳ, là m như em là ..
Thịnh đứng lên:
-Là ngưá»i yêu, thôi anh vá» nhá kẻo mẹ giáºn cúp phép thì nguy to, chiá»u anh đến đón nghe.
Tôi xúc động vì chà ng gá»i mẹ tôi giá»ng tá»± nhiên và thân máºt.
Thịnh vá» rồi, tôi vẫn còn bâng khuâng, đôi mắt Phong cháºp chá»n trên đám mây lang thang. đừng giáºn em, đừng trách em, bao giá» tình yêu vẫn còn đó, nhưng anh Æ¡i em là con gái mà cuá»™c Ä‘á»i chỉ cho em má»™t thá»i xuân sắc thôi. Ãà nh rằng em có thể đợi chá», vá»›i tình yêu thá»i gian là thuốc thá». Nhưng Lan Chi không cho phép em đợi, không cho em hy vá»ng kia mà .
Tôi nghe lòng trống không? Gian dối vá»›i chÃnh mình là điá»u tôi ghê sợ và bây giá» tôi phải là m nên là m. Sống trung thá»±c vá»›i lòng mình đâu phải là điá»u dá»…. Tôi yêu Phong vì cuá»™c Ä‘á»i cao đẹp cá»§a chà ng, vì chà ng là hiện thân cá»§a hình ảnh ngưá»i cha cách biệt. Ngưá»i tôi chỉ nghe kể qua giá»ng mẹ bùi ngùi, ngưá»i mà trong suốt những năm thÆ¡ dại tôi vẽ vá»i mÆ¡ ước trong tim óc non ná»›t. Nhưng tình yêu ngang trái ngay lúc đầu. Lan Chi hiện ra như má»™t bà phù thá»§y phá vỡ lâu đà i thần tiên cá»§a tôi. Tôi thà nh nà ng công chúa mất ngai, mất tất cả, lang thang má»™t mình trốn và o rừng, lang thang vá»›i cõi tình giá» chỉ còn là mÆ¡ ước xa xôi.
Chân trần, tóc bay như lòng mình tan tác. VỠđâu bến bá» nà o không còn tình yêu cÅ©ng lạnh lùng như thế thôi. Tôi như kẻ sắp chết Ä‘ang lao đảo giữa giòng. Thịnh như chiếc phao nổi chắc chắn nhất Trá»i ban cho tôi. DÄ© nhiên tôi phải vươn tá»›i phải ôm lấy Thịnh để được sống. Thịnh có biết chắc chà ng không nỡ giáºn há»n tôi. Mẹ cắt ngang giòng tư tưởng cá»§a tôi.
-Thầy con vỠrồi à ?
-Dạ chiá»u ông đến.
-Sao bảo xin phép đưa con đi chơi.
-Buổi trưa mà đi chơi đâu bây giỠhở mẹ?
Mẹ dò há»i:
-Con quen ông lâu chưa? Cha Hưng giới thiệu cho hở?
Không biết nói sao tôi đà nh gáºt đầu, mẹ hà i lòng:
-Váºy thì được cha chá»n cho con thì mẹ tin rồi, trông ngưá»i có vẻ cốt cách lắm mà .
Tôi mÃm môi để đừng cưá»i:
-Tháºt hở mẹ? Cốt cách lắm hở?
Mẹ gáºt đầu:
-Như váºy con có hai đám để chá»n lá»±a, cÅ©ng hay!
Tôi ngạc nhiên:
-Mẹ nói gì mà hai đám ở trong đó?
-Thì má»™t ông bác Ãốc là m mối, giá» má»™t ông cha chá»n cho con, không hai là gì? Ãiá»u cái ông bác Ãốc nhiá»u em út quá, khiếp sao ngưá»i ta đẻ lắm thế không biết, mưá»i bốn ngưá»i con, sợ con vá» nhà đó chiá»u mưá»i ba cô không nổi chứ.
Tôi le lưỡi:
-Ghê, chị Phượng ngoan thế hiá»n là nh nữa, má»™t bà cô còn rên như bá»ng, con những mưá»i ba bà cÆ¡ hả mẹ?
Mẹ thừ ngưá»i:
-Mẹ cÅ©ng nghÄ© ngợi vì thế đó, lại con cả nữa má»›i phiá»n chứ?
Tôi đùa:
-Nếu con yêu con chịu liá»n, mưá»i ba bà cô ông chú, chứ ba chục con cÅ©ng chịu nữa.
Mẹ nghiêm giá»ng:
-Con định sao? Xem chừng con yêu ông giáo sư nà y?
Tôi lắc đầu:
-Con không yêu ai hết, còn ở nhà với mẹ.
Mẹ gắt yêu:
-Thôi cô ơi, mẹ chả dám đâu, để con gái trong nhà phát ốm vì lo.
Tôi cưá»i khúc khÃch:
-Sao bảo không có con mẹ buồn.
Mẹ cưá»i tá»§m tỉm:
-Ãà nh váºy rồi,nhưng con gái lá»›n phải Ä‘i lấy chồng chứ, ở nhà là m bà cô ngưá»i ta cưá»i chết.
-Vì sợ ngưá»i ta cưá»i nên phải lấy chồng phải không mẹ?
Mẹ cau mặt:
-Thôi đừng có Ä‘uà nữa, lá»›n bằng cái xà o rồi đấy, liệu mà ăn nói kẻo ngưá»i ta chá»i mục mả.
Tôi than thở:
-Kiếp sau xin chừa là m con gái, khổ sở trăm chiá»u, há»c ăn há»c nói rồi lo bị chá»i, đà n ông sướng không phải đẻ vẫn có con, muốn lấy ai thì lấy, không cÅ©ng chẳng ai cưá»i. Con mà là m ông trá»i, con bắt đà n ông trăm cay ngà n đắng vì đà n bà cÅ©ng vẫn còn sướng chán. Cho đà n ông chá»i hoang há» biết tay đà n bà liá»n.
Mẹ cưá»i ngất:
-Cái con nà y nói gì không nói, nói đà n ông chá»a hoang.
Tôi tròn môi:
-Sao không, thứ đà n ông lang bang đầu đưá»ng năm mươi tuổi còn chá»a hoang nữa ạ, con mà có quyá»n, con cho đà n ông chá»a đẻ má»™t phen.
Mẹ dà trán tôi:
-Nà y im Ä‘i, ăn nói nhảm nhà ngưá»i ta cưá»i.
Tôi nhún chân chạy và o nhà trong nói vá»ng lại:
-Chúa bất công bắt mình đà n bà khổ, vừa yêu vừa hồi hộp.
Mẹ gắt theo:
-Æ hay cái con nà y Ä‘iên hở.
Tôi nằm lăn ra giưá»ng ôm gối mà cưá»i thầm. Lấy được chồng phải hà nh cho đã bụng, đà n ông đáng được hà nh, đáng bị hà nh, không hà nh uổng phà cá»§a trá»i. Ãà n ông tá»± do yêu đương, không sợ tai tiếng cà ng thá» lá»a nhiá»u cà ng hiển hách oai phong. Ãà n bà thá» lá»a má»™t lần ta tnah cuá»™c Ä‘á»i, bụng to là hết ngẩn cao mặt mà đi, hết cưá»i tươi mà bước, cúi gằm mặt xuống mà trốn lui lá»§i như loà i chuá»™t cống. Ãá»i thà nh nước mắt còn chà ng hiên ngang tiến lên, hiên ngang ghi thêm thà nh tÃch.
Lấy được chồng rồi,chồng già u chồng sang cho thiên hạ biết tay cho thiên hạ thèm, mình sẽ là m bà ngồi má»™t chá»— mà mà cưá»i, lấy được chồng sang là thi đỗ cái bằng to nhất, há»c đến tú tà i cá» nhân không lấy được chồng vẫn chưa được gá»i tháºt to thưa bà .
Tôi nằm dÅ©a móng tay, dÅ©a móng tay cho đẹp để chiá»u nay dấu vuốt khoe má»m, để chiá»u nay Thịnh phải xin mẹ cưới tôi. Má»™t thoáng buồn nhẹ kéo vá». Tôi chá»›p mắt nhá»› Phong. Mái tóc phong trần, giá»ng nói vang cao đôi mắt sâu. Phong sợ rà ng buá»™c, mẹ Ä‘á»i độc thân để tá»± do lao và o Ä‘á»i, để tá»± do vùng vẫy dù trong ngục tù.
Phong sợ trách nhiệm nên lấy đà n bà vá» là m vợ thay vì lấy con gái, nháºn con ngưá»i là m con mình thay vì có con máu thịt. Vì Phong muốn nhẹ trách nhiệm con ngưá»i nuôi được cà ng hay, không nuôi được chẳng sao. Vợ thừa yêu suốt Ä‘á»i cà ng tốt, giữa đưá»ng gian truân đỡ xót thương.
Rồi coi bao lâu Phong còn say lý tưởng còn mê cách mạng chà ng còn chưa có con. Hiểu Phong rồi đừng buồn, đừng trách chà ng nữa. Tất cả những ngưá»i đà n ông yêu đà n bà đá»u là những ngưá»i sợ trách nhiệm muốn nhẹ gánh trên vai. Phong từng nói vá»›i tôi anh mà có vợ trá»i hết đảo Ä‘iên, anh mà có vợ nước hết nổi trôi.
Kỳ cục, Phong là ngưá»i đà n ông kỳ cục. Lý trà mạnh hÆ¡n tình yêu. Gia đình nhẹ, cái chết nhẹ. Sinh mạng chà ng còn như lông hồng nói chi vợ, nói chi con.
Cuối cùng nằm nghÄ© nhảm, nằm lý luáºn để mong ghét Phong, để chiá»u nay Ä‘i chÆ¡i vá»›i Thịnh, tôi lại yêu Phong say sưa thêm, lại nhá»› Phong da diết hÆ¡n xót xa hÆ¡n.
Phong trần đến thế là cùng sao tôi không yêu? Chối từ tiá»n bạc và an nhà n, chối từ vợ đẹp và con ngoan để lao Ä‘á»i trong cÆ¡n lốc dữ dá»™i nhất, để má»™t mình gian nan vá»›i váºn nước nổi trôi, chẳng được gì trắng đôi tay, ngồi tù. Chẳng được gì trắng đôi tay cô đơn.
Không thể quên anh được không thể đòi lại tình yêu. Thôi đà nh Ä‘em vá» cho chồng má»™t tấm thân dù nguyên vẹn, nhưng tâm hồn chìm trogn thương nhá»›. Thôi đà nh anh Æ¡i, bởi con gái chỉ có má»™t thá»i, bởi em tầm thưá»ng như má»i ngưá»i, em không xứng đáng yêu anh, không thể sống cho ngưá»i như anh.
Chị Phượng vỠthăm nữa, tiếng mẹ mừng như khách quý, chị Phượng vén mà n bước và o:
-Giá» nà y còn nằm hở cô út? Sướng tháºt những ai chưa chồng.
Tôi ngồi dáºy:
-Thôi không tin nổi bà đâu, bà xồn xồn đòi lấy chồng giỠcòn nói gì nữa.
Chị Phượng hứ:
-Nói ngang như cua, ngưá»i ta lo hầu chồng tối tăm mặt mÅ©i, lo hầu con cuống cuồng tay chân, còn cô nằm khểnh ăn kẹo.
Tôi ranh mãnh:
-CÅ©ng phải có mục gì sướng chị má»›i chịu hầu chứ? giá»i nói ra nghe coi.
Chị Phượng dáºm chân gá»i mẹ.
-Trá»i đất, mẹ và o đây nghe cô út nói báºy nà y, xa nhà có và i tuần mà tiến lẹ dữ.
Mẹ bước và o:
-Gì đó? Nói gì báºy đó?
Chị Phượng phân bua:
-Nó ăn nói khủng khiếp quá mẹ ơi, nó xa nhà và i bữa mà ghê quá ta.
Tôi trỠmôi:
-Chị báºy thì có, ngưá»i ta há»i đà ng hoà ng chị nghÄ© gì mà la hoảng váºy há»? Em há»i lấy chồng có gì sướng không mà bà nà o cÅ©ng rên khổ nhưng chẳng bà nà o chịu rá»i chồng má»™t ngà y? Trả lá»i Ä‘i cho ngưá»i ta tÃnh chứ. Mẹ coi con há»i như váºy có gì báºy đâu?
Mẹ lắc đầu:
-Chị em mà y như mèo với chó, đứa nói gà đứa nghĩ vịt.
Tôi cưá»i:
-Thấy chưa, khiếp mấy bà có chồng bụng chứa đầy chuyện bà máºt, ngưá»i ta nói gì cÅ©ng nghÄ© ra chuyện đó hết trÆ¡n.
Chị Phượng cau mặt:
-Chuyện đó là chuyện gì, cô nên nhớ cô chưa được hai mươi tuổi đâu nhé.
-Chuyện đó em biết từ lâu rồi.
Chị Phượng tròn mắt, mẹ trợn mắt:
-Cô nói gì, biết cái gì?
Mẹ hấp tấp:
-Con nói con biết?
Tôi cưá»i:
-Sao không lấy chồng rồi có bầu rồi đẻ con.
Chị Phượng dắt mẹ ra:
-Thôi mẹ gả chồng cho nó đi, nguy lắm.
Tôi cưá»i tá»§m tỉm lại lăn ra giưá»ng. Ãá»™ nà y tôi lưá»i như há»§i, nắm đầu năm luôn đó, ngồi đâu ngồi tê mông. Ngưá»i ta vẽ tôi lưá»i thì thì máºp, ngưá»i lưá»i bao giá» cÅ©ng máºp, máºp rồi được đà n ông mẹ, ốm đà n ông chê khô như trám. Máºp lấy chồng đỡ tốn tiá»n mau nệm mút, đỡ Ä‘au hai chân, khi yêu chÃnh Lan Chi đã dạy khôn tôi thế.
Tôi bắt đầu tu luyện cho máºp dần là vừa. Chạy như ngá»±a, nhảy như chim, đến thà nh con hạc mất thôi. Ä‚n rồi nằm, nằm rồi ngá»§, ngá»§ dáºy ăn, không nghÄ© không buồn, nhất định sẽ căng phồng hai đồi ngá»±c, sẽ ú nần hai vai, sẽ nảy hai mông.
Ãừng nghÄ© nữa, nghÄ© mệt gấp hai lần là m việc. Chị Phượng nheo nhéo gá»i:
-Trang Æ¡i có thư nà y, gá»›m tháºt má»›i vỠđã có thư.
Tôi dá»±ng ngưá»i tôi dáºy, sải hai bước ra khá»i phòng liá»n. Thư? Thư Phong chăng? Còn ai biết địa chỉ nhà tôi ngoà i Phong đâu.
-Ãâu thư đâu?
Chị Phượng hất hà m:
-Ở bà n ấy.
Chị tiếp tục nói chuyện dà i dà i vá»›i mẹ, tôi run run nhìn nét chữ cố nắn nót cho má»m cá»§a Phong. Phong khôn tháºt, đỠtên con gái ngoà i bì thÆ¡ nên chị Phượng chẳng thèm để ý.
Tôi bá» và o giưá»ng kéo kÃn mà n gió nằm quay và o tưá»ng Ä‘á»c thư Phong. Lan Chi má»™t bên còn viết thư cho mình được, cÅ©ng tà i tháºt.
Huế ngà y,
Trang yêu,
Ra tù vá» nhà chẳng gặp Trang, thấy tình yêu tháºt mong manh như khói sương và buôn, nên viết cho Trang.
Nói rằng anh không yêu Trang tức là anh đã tá»± dối lòng mình, nhưng cuá»™c tình muá»™n mà ng cá»§a anh đối vá»›i trang là má»™t thứ Ä‘a diện, má»™t thứ cocktail vá» tình cảm. Tình bạn, tình anh em, tình cá»§a má»™t ngưá»i lá»›n tuổi đối vá»›i má»™t ngưá»i nhá» tuổi, và cuối cùng, tình yêu… Tất cả những thứ tình cảm phức tạp đó quyện lấy nhau, rà ng buá»™c lấy nhau như muốn giữ cho nhau má»™t thứ quân bình Ä‘au xót. Tình yêu tấp tểnh định xé rà o, láºp tức tá»± những góc thầm kÃn nhất, sâu thẳm nhất cá»§a tiá»m thức, những thứ tình kia à o à o vá»t ra ngăn cản. Má»™t cuá»™c đấu tranh ná»™i tâm dai dẳng và đau xót ghê gá»›m. Lý lẽ cá»§a con tim trong suốt năm sáu tháng qua vẫn chưa hẳn dà nh được thượng Phong.
Nói như thế cÅ©ng không phải là anh chưa yêu Trang tha thiế, chỉ vì hoà n cảnh không cho phép, tất cả được an bà i rồi, Trang hiểu cho anh không? Anh gìn giữ là gìn giữ cho ngưá»i anh yêu vá»›i tất cả những gì gá»i là tình yêu còn lại trong anh.
Suốc cuá»™c Ä‘á»i anh, bao nhiêu bất hạnh vá» tình cảm đã đến vá»›i anh, giữa lúc anh muốn quên hết chuyện tình yêu, thì Trang ở đâu tá»›i vá»›i anh.
Chúng ta yêu nhau, nhưng giữa chúng ta có má»™t bức tưá»ng vô hình không thể phá nổi, đó là cuá»™c Ä‘á»i gian truân mà anh đã chá»n, anh không thể Ä‘em cho em má»™t hạnh phúc bình thưá»ng như má»i ngưá»i đà n ông khác. Anh vá»›i Trang má»—i đứa đứng bên nà y nhìn sang bên kia cưá»i nói vá»›i nhau, và chỉ có thế thôi.
Nói đến ước mÆ¡ cá»§a anh Æ¡? Ước mÆ¡ nhiá»u lắm chứ, tuy nhiên những ước mÆ¡ chua xót, những ảo má»™ng não ná». Tình dục? Anh không há» nghÄ© đến chuyện đó vì Trang đã được anh đặt lên má»™t ngôi thứ đặc biệt. CÅ©ng cần nói tháºt và mong Trang đừng tá»± ái vì anh không khi nà o so sánh Trang vá»›i những ngưá»i con gái khác, những ngưá»i đà n bà khác. Anh qúi mến Trang má»™t cách riêng biệt, mấy tháng qua Trang đã rõ anh chưa bao giá» viết má»™t chữ tá» tình hoặc có má»™t cá» chỉ nham nhở vá»›i Trang, để Trang có thể khinh thầm anh.
Ngay má»™t cá» chỉ bình thưá»ng nhất là hôn nhẹ lên những ngón tay xinh cá»§a Trang, những ngón tay đã viết ra những giòng chữ ân tình mà anh còn không dám là m đủ biết anh qúi Trang đến bá»±c nà o.
Dù trong trạng huống nà o, hoà n cảnh nà o, anh cÅ©ng vẫn yêu Trang, vẫn Ä‘á»i Ä‘á»i nhá»› đến Trang.
Ãịnh mệnh đã Ä‘em Trang đến cho anh, nhưng anh vẫn hoà n toà n cô đơn, cô đơn hÆ¡n bao giá» hết. Cô đơn hÆ¡n cả khi chưa quen Trang. Má»™t ngưá»i thiếu thốn má»i mặt nếu cô đơn cÅ©ng không đáng sợ bằng má»™t ngưá»i cỠđủ tất cả mà vẫn hoà n toà n cô đơn. Ná»—i cô đơn nà y má»›i kinh khá»§ng, má»›i xót xa không sao tả xiết. Trang có hình dung được tâm trạng cá»§a má»™t kẻ như thế không? Có hiểu thấu được những day dứt âm thầm rợn ngưá»i như váºy chăng?
Mổi lần gần nhau chúng mình cưá»i cưá»i nói nói vá»›i nhau đủ thứ chuyện ngoại trừ có chuyện tình yêu là không bao giỠđá động tá»›i? Vì sao? Vì định mệnh?
Trang thấy chưa? Mỗi lần gặp Trang là một lần những gì anh định nói với Trang bỗng nhiên chìm và o nơi không tên sâu thẳm và lúc đó cũng chẳng nhớ ra được nữa, tựa hồ có một sức mạnh vô hình là m cho anh lãng quên đi.
Ãã nhiá»u lần anh muốn nói vá»›i Trang rằng anh yêu Trang, mặc dù tình yêu cá»§a anh vá»›i Trang là má»™t thứ tình yêu vô vá»ng…má»™t thứ tình yêu trong lý tưởng. Biết đâu như váºy chẳng khác ngưá»i, lại chẳng đẹp và giữ được cái vẻ đẹp vÄ©nh cá»u trong hồn nhau hở Trang?
Ngà y còn nhá», Ä‘á»c tiểu thuyết anh tưởng thá»i bây giá» anh đã hết thứ tình yêu lãng mạn đó rồi, không ngá» bây giá» anh lại vướng mắc lại yêu trong xót xa.
Bây giá» là 1 giá» 15 sang má»™t ngà y khác rồi, có lẽ Trang đã ngá»§ ngon. Hy vá»ng sẽ gặp nhau trong những giấc mÆ¡ váºy.
Nhá»› rất nhiá»u.
PHONG
TB: Anh Ä‘i lÃnh không ra toà , nhưng và o lÃnh vá»›i chức vị binh nhì. CÅ©ng xong phaỉ không Trang Ä‘á»i đưa đến đâu anh Ä‘i đến đấy chẳng buồn chẳng vui. DÄ© nhiên anh không được đóng ở Huế, ngưá»i ta sợ anh lại biểu tình lại xách động sinh viên. Ãừng buồn nhé. Anh phải viết riêng, vì anh định dấu em.
Những giòng tái bút là m tôi thắt ruá»™t, Ä‘i là m binh nhì, Ä‘á»i chà ng Ä‘iêu linh đến thế là cùng thôi. Tôi lặng ngưá»i thân xác tôi trôi chên chăn gối. Chà ng yêu tôi, chà ng viết thư cho tôi trong má»™t ngà y Ä‘á»i chà ng đổi khác, từ nay chà ng sẽ giã từ Ä‘á»i sống cÅ©, giảng đưá»ng bạn bè sách vở chỉ còn là dư ảnh.
Tôi bá» Ä‘i lấy chồng khi chà ng và o lÃnh, khi chà ng đã minh xách rằng chà ng yêu tôi? Không thể được, tôi có thể gian dối vá»›i chÃnh mình có thể gian dối vá»›i chồng, nhưng tôi không thể thôi yêu thương Phong.
Tôi không thể khóc được nữa. Trong thư chà ng không má»™t lá»i nhắc đến Lan Chi, nhưng tôi, tôi vẫn hiểu nà ng giữ góc nà o trong cuá»™c Ä‘á»i tình cảm cá»§a chà ng. Tá»± nhiên tôi hết ghen, hết ghét ngưá»i đà n bà xinh đẹp đó. Hai tình yêu khác nhau và ngoà i nhau, tại sao tôi dại khá» bà y chuyện ghen tương. Bây giá» tôi thương Lan Chi, thương như thương má»™t ngưá»i chị, tình cảm rắc rối tháºt. Chắc chị cÅ©ng buồn khi chà ng và o lÃnh, chị cÅ©ng lặng Ä‘i như tôi, nổi khổ như nhau sao mình không thương nhau? Mất đà n ông vì má»™t ngưá»i đà n bà còn phải ghen còn phải háºm há»±c, Ä‘i lÃnh là sẽ mất chà ng vô Ä‘iá»u kiện, mất không kêu ca bồi thưá»ng. Tôi có thể ghen vá»›i Lan Chi nhưng tôi không thể ghen vá»›i Tổ Quốc đè nặng trên vai chà ng.
Bởi váºy bây giá» tôi má»›i hết ghét Lan Chi. Thịnh đến từ lúc nà o tôi cÅ©ng không còn lòng dạ nà o háo hức đợi chà ng nữa. Mẹ bước và o nhăn mặt:
-Con tháºt, hẹn vá»›i thầy sao giá» còn nằm ưá»n ra đó hở? Chải tóc lại Ä‘i.
Tôi há»i nho nhá»:
-Ãến rồi hở mẹ?
-Ngồi chỠngoà i đó kia, con sao cà ng ngà y cà ng hư.
Tôi lưá»i biếng:
-Hay mẹ ra tiếp ông dùm con đi, sao con mệt quá mẹ ạ.
Mẹ trợn mắt:
-Ăn nói hay chưa, hẹn hò nhau rồi bắt thân già nà y ra chịu tội h�
-Nhưng con bị mệt.
-Mệt cÅ©ng phải ra ngoà i, ngưá»i ta không phải là trẻ con cho cô đùa.
Tôi khổ sở:
-Nói khẽ chứ mẹ, nhỡ ngưá»i ta nghe thì sao?
Mẹ nắm cái lược quơ tóc cho tôi:
-Còn xinh chán, ra đi con kẻo mang tiếng mẹ không biết dạy con.
Tôi mÃm môi:
-Hồi nà y mẹ lạ ghê, dục con đi chơi với đà n ông hoà i.
-Bộ để cô là m của à ? Rúc xó nhà hoà i rồi đem cô muối chua được sao?
Tôi le lưỡi:
-Nghe mẹ nói con phát lo.
Mẹ hứ:
-Không lo sao được, má»™t trong hai đám cô phải chá»n má»™t, tuỳ cô đấy. mẹ xem chừng ông nà y cÅ©ng đứng đắn, hÆ¡n nữa bạn cha Hưng thì bảo đảm rồi.
Tôi buột miệng:
-Æ không phải…
Tôi ngừng kịp, nếu mẹ biết tôi quen Thịnh trong lá»›p chắc mẹ chá»i bằng thÃch. Tôi bước ra cưá»i thay má»™t lá»i chà o.
Thịnh trách nhẹ:
-Lục đục gì trong đó bắt anh chá» lâu quá váºy?
Tôi cưá»i ná»a miệng:
-Trang đang ngủ mà anh.
Thịnh thở ra:
-Em vô tình tháºt, hẹn anh mà còn ngá»§ được, cả buổi trưa nà y anh không sao ngá»§ được, anh nằm chá» lúc được gặp em.
Tôi cúi mặt nghịch từng sợi tóc, thịnh nhắc:
-Sao em chưa sá»a soạn? Anh mươn được xe cá»§a ngưá»i bạn đưa em Ä‘i biển.
Tôi là nhÃ:
-Hay để bá»a khác Ä‘i anh…
Thịnh kêu lên:
-Sao thế, anh dâu có ở đây lâu được.
-Trang bị mệt hơi chóng mặt anh ạ.
Thịnh bình thản:
-Không sao như váºy cà ng nên ra biển có gió em sẽ hết chóng mặt nằm trong phòng hoà i thiếu không khà nên bị mệt đó.
Tôi lắc đầu:
-Thôi anh ạ, Trang sợ.
-Không sao đâu, anh bảo đảm anh sẽ là m em hết Ä‘au, Ä‘i em, công anh mượn xe, công anh từ Huế và o đây má»i em Ä‘i biển má»™t vòng em từ chối à .
Tôi đà nh phải Ä‘i dù tôi sợ. Tôi cảm thấy cán cân đã nghiêng vá» phÃa Phong. Ãôi mắt Thịnh sau vòng kÃnh trắng đằm thắm nhìn tôi:
-Và o thay áo Ä‘i, anh chá».
Tôi mỉm cưá»i khi mẹ dặn:
-Phải ý tứ con nhé, đừng vỠmuộn quá nghe con.
Tôi vén mà n cá»a bước ra, Thịnh xuýt xoa:
-Chà em đội mÅ© trắng xinh quá, ai chá»n cho em đó?
Tôi chúm chÃm cưá»i:
-Má»™t ngươì rất bà máºt.
Thịnh đưa tôi ra biển, bãi Tiên Sa, chiá»u nay vắng ngưá»i từng đợt sóng tung nước trắng xoá trên ghá»nh đá rêu xanh. Ãỉnh núi sừng sững ôm ấp bãi cát êm. Hà ng ngà n con chim biển lao xoa bay ra. Biển như có linh hồn thở trên mặt nước xanh, mênh mông vá»— vá» bóng mây dạt dà o vá»— vá» chân núi. Tôi đứng vá»›i Thịnh trên má»™t tảng đá nâu để nghe sóng biển kể chuyện tình. Sóng vá»— dạt dà o, trá»i cao tÃt tắp. Tôi cảm thấy mình tháºt bé nhá», thân pháºn tôi mong manh như bá»t sóng và tình yêu như vùng mây sáng chói và ng trên núi cao. Không dá»… gì có được tình yêu, cÅ©ng không dá»… gì được sống như mình ước mÆ¡.
Thịnh trầm ngâm:
-Anh suy nghÄ© rất kỹ trước khi và o đây tìm em, mẹ anh nói đúng, đã đến lúc anh cần có má»™t ngưá»i chá», anh má»—i khi Ä‘i là m vá», đã đến lúc anh phải nghÄ© đến những đứa con, sống cho mình mãi nhiá»u khi lạc lõng và chán chưá»ng. Em nghÄ© sao, cho anh biết ý nghÄ© tháºt nhất cá»§a em Ä‘i.
Tôi bà ng hoà ng:
-Bất ngỠquá, Trang không kịp nghĩ gì hết.
Thịnh lắc đầu:
-Có gì khó khăn đâu, anh chỉ há»i em bằng lòng là m vợ anh không?
Tôi cắn môi không dám nhìn Thịnh. Ngưá»i đà n ông nà y quá tá»± tin và bởi váºy tôi không dám nói tháºt. Tôi nói vòng quanh:
-Hình như đã có má»™t lần Trang nói vá»›i anh rằng, má»™t đứa con gái như Trang được má»™t ngưá»i địa vị như anh ghé mắt đến khó lòng từ chối và bởi váºy thú tháºt vá»›i anh, Trang sợ rằng tình yêu không có mặt trong cuá»™c hôn nhân nà y.
Thịnh dứt khoát:
-Em có yêu anh không?
Tôi nhìn ra xa, bởi vì tình yêu cÅ©ng mênh mông không bến không bá» như đại dương, bởi vì tình yêu là muôn vạn sắc mà u. Yêu Thịnh không? Câu trả lá»i còn khó hÆ¡n há»i trên cao xanh kia có những gì?
-Trang, em hãy nhìn anh, sao em im lặng?
Tôi chớp mắt:
-Hình như là yêu, nhưng…
-Nhưng sao?
-Cứ sống thế nà y không đẹp sao anh?
Thịnh lắc đầu:
-Anh không cần đẹp, anh muốn cá»™t chặt em và o Ä‘á»i anh, anh muốn có em, đẹp là cái gì?t Là nhá»› thương là lo âu má»™t ngà y mất nhau ấy à ? Không anh không phải là trẻ con, anh không dại đến thế.
Tôi nghÄ© đến Phong rồi Ä‘dến Lan Chi. Vô Ãch Trang Æ¡i, Ä‘á»i anh đã có Lan Chi rồi, Lan Chi đến trước, đừng lý luáºn vô Ãch bởi vì hỠđã yêu nhau. Có má»™t Ä‘á»i chồng có và i đứa con hay năm Ä‘á»i chồng hay mưá»i đứa con ngưá»i ta vẫn có quyá»n yêu nhau. Tình yêu không có qui luáºt, tình yêu là cái bất khả xâm phạm, chẳng lẽ mình là m vợ lẽ Phong? Chẳng lẽ mình ở giá yêu Phong hoaì hoà i như thế nà y.
Phaỉ lấy chồng, ngưá»i chồng lý tưởng nhất phải là Thịnh trà thức, dà n ông trà thức hay chiá»u vợ nể vợ, đà n ông trà thức không đánh vợ dù bằng má»™t bông hồng. Ãà n ông trà thức rất thÃch chiá»u vợ, giặt cả áo cho vợ, không dám để vợ gãy ná»a cái móng tay. Há» trá»ng nhân cách nên không dám ngoại tình, cà ng không dám bá» vợ.
Mấy ngưá»i bạn cá»§a chị Phượng đã truyá»n nghá» cho nhau cách đối xá» vá»›i loại chồng trà thức. Mình phải há»c há»c tháºt kỹ để dược chồng mê. Ãà n bà mà đươc chồng mê thì nhất, sướng không chê và o đâu được.
Mẹ mình tu nhân tÃch đức, bố mình cương trá»±c má»™t chết má»™t sống không bẩn thỉu, nên mình có phúc, lá»t vaò mắt xanh cá»§a ông giáo sư trẻ tà i cao nà y.
Chị Phượng có má»™t ngưá»i bạn thân lấy má»™t giáo sư đại há»c tốt nghiệp Sorbone đà ng hoà ng. HỠở chung vá»›i má»™t gia đình, cÅ©ng giáo sư nốt. Toà biệt thá»± lá»›n được chia là m hai., Chồng cá»§a chị Ãi nho nhã hiá»n hoà , ông giáo sư ở cÅ©ng nhà trái lại tướng như võ sÄ©, lấy cô vợ mình hạc sương mai. Hai cặp ở chung má»™t nhà , ra và o trông thấy nhau cưá»i cưá»i nói nói vá»›i nhau. Ãến má»™t ngà y đẹp trá»i há» ...ng nhau toé lá»a ở VÅ©ng Tà u. Chị Ãi Ä‘i vá»›i ông thầy tướng Võ, còn chồng chị Ä‘ang du dương vá»›i ngưá»i đà n bà mảnh mai như liá»…u, vợ cá»§a ông bạn cùng nhà .
Há» im, lặng tránh nhau, hai cái xe hÆ¡i Ä‘i ngược chiá»u nhau. Ngà y hôm sau má»™t trong hai cặp đổi nhà . Thế là xong, không má»™t cái tát, không ná»a lá»i cắng đắng. Trà thức khi ghen cÅ©ng ghen thầm trong bụng, khá»e như ru, êm như má»™ng.
Thịnh hơi nhăn mặt:
-Em lạ quá anh há»i mà cứ nghÄ© đâu đâu không à ?
Tôi giữ tóc ho đừng rối bá»i cho tóc đừng bay quấn sang cổ Thịnh, Thịnh giữ tay tôi:
-Ãể yên em, em cá»™t anh từ lâu rồi.
Tôi nóng bừng hai má rút tay vá». Thịnh say đắm:
-Tuần sau anh đưa mẹ ra thăm em nhé.
Tôi giáºt mình:
-Chết, khoan đã anh, chuyện quan trá»ng chứ bá»™ đùa sao mà anh tÃnh toán như gió váºy.
-Anh có noà là không quan trá»ng đâu, nhưng không nên để lâu quá, lằng nhằng mệt cả hai đứa.
Tôi van lơn:
-Trang van anh, để Trang suy nghÄ© và i tháng đã, Trang chưa thấy ai lạ như anh đó, anh tÃnh coi, chuyện hôn nhân mà anh là m như…
Thịnh gắt:
-Là m như cái gì? Anh đã nói anh suy nghĩ kỹ rồi cơ mà .
-Nhưng em chưa suy nghĩ thì sao.
Thịnh im lặng, tôi vuốt ve:
-Giáºn em đấy à ? Ãể em nghÄ© và i tháng đã chứ.
-Gì mà lâu quá váºy.
-Buổi chiá»u đẹp thế nà y nói chuyện khác cho vui Ä‘i anh.
Thịnh than thở:
-Lần đầu tiên anh thua má»™t ngưá»i con gái như em.
Tôi cưá»i nhẹ:
-Gì mà thua vá»›i được anh, Ä‘iá»u em muốn nghÄ© tháºt kỹ để…em nháºn ẩu rồi mai mốt đổi ý phải phiá»n không?
-Tại em chưa yêu anh tha thiết đấy. Thôi được anh chá».
Thịnh dắt tôi đi lang thang men theo bãi biễn để nước vỗ vỠbà n chân để trần.
-Chim bay nhiá»u quá anh kìa.
Thịnh ngá»a mặt lên nhìn theo đà n chim.
-Nếu không nhốt được em lại, rồi em cÅ©ng bay ra khá»i Ä‘á»i anh như thế.
-Ngưá»i ta thưá»ng và đà n ông là cánh chim có ai và ngược như anh đâu.
-Với anh trong tình yêu đà n ông đà n bà ngang nhau.
-Em không thÃch ngang nhau, em thÃch anh ở trên em.
Thịnh nheo mắt:
-Ờ có thẠem thÃch anh ở trên em không? Tháºt không?
Tôi ngÆ¡ ngác nhìn nụ cưá»i Thịnh lạ lạ có chút gì đắm say chất ngất, có chút gì lẳng lÆ¡ tình tình. Rồi chợt hiểu, tôi nóng bừng bừng khắp ngưá»i dang ra xa Thịnh và chạy:
-Anh kỳ, Trang không chơi với anh nữa đâu.
Thịnh Ä‘uổi theo tôi. Tôi cuống chạy dà i trên bãi vắng, xa và i ngưá»i cá»§a xóm chà i kiên nhẫn bắt nghêu bằng những cái cà o dà i.
Tôi nói vang trong tiếng sóng:
-Ghét anh rồi, ngưá»i ta nói đà ng hoà ng anh nghÄ© váºy.
Thịnh vẫn đuổi theo tôi:
-Anh nghÄ© báºy bao giá», có em thì có.
-Em nghÄ© bao giá».
-Sao em chạy trốn anh.
-Em sợ…
Thịnh cưá»i vang:
-Ãấy nhé, anh là m gì mà em sợ, chết coi chừng ngã.
Tôi vướng chân ngã soà i trên cát, Thịnh theo đà ngã xuống bên cạnh tôi. Mồ hôi chảy dà i hai má, tôi nằm thở. Thịnh say đắm:
-Trang, em đẹp.
-Em không tin.
-Anh noà tháºt mà , em đẹp kinh khá»§ng.
-Ai lại đẹp kinh khá»§ng bao giá».
THịnh ghé sát má tôi, tôi lăn một vòng trốn, Thịnh lại lăn theo. Tôi dẫy nẫy:
-Không chịu đâu, không chịu đâu, ngưá»i ta cưá»i chết.
-Có ai mà cưá»i.
-Ngưá»i ta cưá»i.
-Anh thương Trang tháºt.
-Không chịu đâu.
-Phải chịu.
Chà ng thở ngay bên gáy tôi. Cảm xúc chạy khắp ngưá»i khắp chốn. Tôi run rẩy đẩy Thịnh ra:
-Ãừng là m em sợ.
Thịnh trìu mến:
-Sao em sợ anh?
Tôi vuốt tóc:
-Em cứ sợ anh đó.
Thịnh tình tứ:
-Tại em chứ bộ.
Tôi vênh mặt:
-Tại em?
-Sao không, ai biểu em đa tình.
-Em mà đa tình.
Thịnh gáºt gù:
-Em đa tình như biển cả, em mát như biển.
Tôi giáºn há»:
-BỠem ra, không chịu đâu.
Thịnh cuồng nhiệt vươn hai tay ôm chặt lấy tôi, tôi đẩy chà ng ra dằn dỗi:
-Em không thÃch.
Thịnh giáºn xầm mặt nói:
-Em không yêu anh, anh biết em không yêu anh.
Tôi đứng xa xa, nhìn Thịnh đăm đăm nhưng không nói. Thịnh lạnh lùng:
-Anh phải có tự ái chứ, sao em đẩy anh ra?
Tôi rưng rưng nước mắt:
-Em không quen…
-Em chưa bao giỠyêu ai?
-Có, nhưng anh ấy không như anh.
-Ai váºy?
-Má»™t ngưá»i đã có vợ.
-Em chưa hôn ngưá»i ấy?
Tôi lắc đầu, Thịnh dịu dà ng:
-Anh xin lá»—i em.
Tôi ngáºp ngừng:
-VỠđi anh.
Thịnh buồn bã;
-Em giáºn anh?
Tôi lắc đầu:
-Không, nhưng muộn rồi, vỠđi anh.
Thịnh gà n bướng:
-Anh không vá».
-Em ra đón xe vỠmột mình cho coi.
-Cho anh ôm em một chút đi.
Tôi nghiêm mặt:
-Không.
Thịnh tiến đến gần tôi:
-Chiá»u đẹp quá không ôm em phà cá»§a trá»i.
Tôi dáºm chân:
-Em bảo đưa em vá», lần sau em sợ em không Ä‘i vá»›i anh nữa đâu.
Thịnh cưá»i buồn:
-Sao em nhát thế?
-VỠđi anh.
-Ãòi vá» hoà i váºy?
Tôi rưng rưng muốn khóc, Thịnh dỗ dà nh:
-Anh không là m gì em đâu, anh yêu em tháºt nhưng em phải hiểu rằng tình yêu là như thế chứ, ngồi xa hà ng cây số nói yêu nhau được à ?
-Một thước chứ bao nhiêu mà nói một cây số.
Thịnh báºt cưá»i:
-Một thước cũng không được, phải một ly cơ.
Tôi nguýt dà i;
-Má»™t ly, thôi ông Æ¡i, chết con ngưá»i ta còn gì.
-Sao em biết là chết.
-Mẹ dặn.
Thịnh cưá»i xoà :
-Thôi má»™t mét váºy. Ngồi xuống Ä‘i, đừng nhìn nhau như tá» thá» váºy. Bá»™ em định xuống tấn đấu chưởng vá»›i anh hở?
Tôi lại nhắc:
-Cho em vỠđi anh.
-Em đòi vỠhoà i, anh ăn vạ đây cho coi.
Tôi cưá»i:
-Không ngá» anh là thấy cá»§a em mà cÅ©ng ghê váºy chứ.
-Không thầy bà gì hết, khi yêu má»™t lÅ© như nhau hết, bá»™ là m thầy rồi không có quyá»n hôn?
Nghe chữ hôn của Thịnh tôi cà ng hoảng, tôi dợm chân chạy nữa. Thịnh quà ng vai dìu tôi đi:
-Thôi đừng lo, để anh đưa vá».
Tôi hÆ¡i yên tâm Ä‘i dần lại chá»— Ä‘áºu xe. Thịnh say đắm:
-Chưa bao giỠem đẹp như hôm nay, cái mũ trắng là m em giống như thiên thần.
-Thiên thần đâu có biết hôn.
-Bởi váºy anh má»›i ham dạy, để anh dạy cho em.
Tôi phụng phịu:
-Anh kỳ quá, Ä‘i chÆ¡i thế nà y bá»™ anh không thÃch sao?
-ThÃch chứ, nhưng không hiểu sao biết em chưa hôn ai anh thÃch dạy em ghê.
Tôi vùng vằng:
-Không nghe anh nói nhảm nữa, đưa em vá».
-Hôn nhau em cho là xấu à ? Em khỠquá, đẹp chứ sao lại xấu.
-Hôn nhau là hết, anh mà hôn em hết yêu anh liá»n.
-Trái lại em sẽ yêu anh hơn, thỠđi.
-Không đưa em vá».
Tôi chợt nhá»› Phong, nhá»› khóc lên được. Chưa bao giá» Phong là m tôi buồn, chưa bao giá» Phong đòi hôn tôi. Lá thư Phong còn nguyên mùi giấy thÆ¡m còn nồng nà n dư vị váºy mà tôi vá»™i và ng Ä‘i chÆ¡i vá»›i THịnh, tôi vá»™i và ng quên chà ng vì ngưá»i đà n ông sang trá»ng trà thức nà y. Những lá»i thư đầm thắm vang vá»ng trong tôi từng chữ, từng lá»i. Tôi lạnh lùng noà vá»›i Thịnh:
-Anh đừng coi Trang như những ngưá»i con gái anh đã gặp, má»—i ngưá»i má»™t tÃnh, Trang không nói há» sai nhưng Trang không phải là há».
Thịnh đà nh đưa tôi ra xe, suốt trên đưá»ng vá» chà ng không thèm nói nữa câu nà o. Tôi đà nh im lặng ngồi bên chà ng mà nghe cách xa nghìn trùng, mà nghe băng giá mà nghe bùi ngùi.
Nhìn Thịnh buồn tôi cảm thấy xót xa, hình như tôi yêu Thịnh, yêu Thịnh nhưng vẫn không quên được Phong. Thịnh vồ váºp nên tôi sợ, Ä‘á»i đã cho Thịnh nhiá»u dịp giao tiếp vá»›i đà n bà nên tình yêu cá»§a Thịnh có vẻ Tây quá. Tôi sợ vì thế, và vì sợ tình yêu co dúm lại trong tôi không dám nở tung ra nữa.
Tôi quen yêu những gì thâm trầm u mặc cá»§a tâm hồn Ãông phương. Tôi quen xúc động vì má»™t cái nhìn tôi quen lao Ä‘ao vì má»™t lá»i nói. Tôi chưa quen những cá» chỉ vồn váºp, những va chạm là m tôi sợ phát khóc. Cảm giác lạ tháºt, thÃch thú tháºt, ngất ngây tháºt nhưng tôi vẫn sợ, sợ nhưng vẫn thÃch. ThÃch và sợ tạo nên trạng huống lằng nhằng giữa tôi và Thịnh, bởi tình yêu vốn đã lằng nhằng như sợi xÃch quăn queo.
Cảm giác mạnh bạo khi Thịnh ngã dúi trên tôi vẫn còn, cát êm như chăn ấm gối êm và Thịnh như cÆ¡n bão táp, như cÆ¡n mưa nguồn. Tôi yêu Thịnh vì thế chăng? Rôì bây giá» khuôn mặt lạnh như tiá»n cá»§a Thịnh là m tôi khổ sở lẫn ăn năn. Xe vỠđến phố, nghẹt thở vì sá»± lặng lẽ giữa mình và Thịnh. Tôi nói:
-Cho Trang xuống đây đi anh.
Thịnh lạnh lùng mở cá»a xe cho tôi rồi lao xe Ä‘i. Tôi nhìn theo không thấy Thịnh quay lại. Tôi thẫn thỠđạo phố chiá»u má»™t mình, tôi mua bánh cho mẹ, mua kẹo cho tôi. Mua bất cứ cái gì nhìn thấy.
Suốt buổi chiá»u còn lại, tôi nghÄ© đến Thịnh hoà i, bên cạnh vẫn hình bóng Phong. Uy nhi giữa đám đông nhiệt thà nh, từng giòng mồ hôi nhá» xuống vì thương Ä‘á»i, trầm ngâm má»—i khi nhìn vì thương sót tôi. Tình yêu vá»›i chà ng là đôi mắt ấy, là giá»ng nói âm thầm ấp áp. Bao nhiêu lần tôi đợi chà ng hôn tôi và chà ng đã không hôn. Và bởi váºy có lẽ đến chết tôi vẫn không quên nổi chà ng.
Tôi trở vỠnhà , mẹ ngạc nhiên đón tôi:
-Ủa sao con lại vỠmột mình, thầy giáo con đâu?
Tôi bá»±c dá»c:
-Ông đâu mặc ông chứ là m sao con biết được.
Mẹ cau mà y:
-Hay chưa? Ông xin phép mẹ đưa con Ä‘i chÆ¡i, ông phải Ä‘em con vá» táºn nhà cho mẹ chá»›.
-Con có phải con mèo con chá»› chi mà phải dong Ä‘i dong vá».
-Con gây vá»›i mẹ phải không? Mẹ há»i tại sao con vá» má»™t mình, con trả lá»i cho mẹ Ä‘i?
Tôi mÃm môi:
-Con thÃch vá» má»™t mình thì con vá» má»™t mình, bá»™ cấm con vá» má»™t mình.
Mẹ dÆ¡ tay lên trá»i:
-Cãi nhau phải không? Mẹ đã bảo mà , con có nghe mẹ đâu tÃnh con nóng như lá»a ở nhà quen mẹ chiá»u ra ngoà i Ä‘á»i bá»™ ai ngưá»i ta cÅ©ng chiá»u con hết. Con gái phải dịu dà ng kÃn đáo ngưá»i ta má»›i thương.
Tôi gắt:
-Ở đó mà dịu dà ng kÃn đáo cho ngưá»i ta thương. tại mẹ đấy.
Mẹ trợn mắt:
-Cái gì mà tại mẹ? Con ăn nói sao như con Ä‘iên váºy.
Tôi dấm dẳn:
-Mẹ nói dịu dà ng ý tứ phải không? Lầm, phải mở toang hết, phải nhảy lên ngá»±a chứng, phải vồ lấy há» kia há» má»›i hà i lòng. Con nghe mẹ nên anh ấy giáºn con.
Mẹ thừ ngưá»i:
-Con nói không đầu không đuôi mẹ chả hiểu gì hết.
Tôi Ä‘i và o giưá»ng:
-Con đòi xuống phố và ông ta không thèm chạy theo năn nỉ con ghét.
Mẹ báºt cưá»i:
-Có thế thôi?
Tôi ừ há»:
-Vâng có thế thôi, mà mẹ đừng nói chuyện ba cái ông đà n ông cho con nghe nữa, bực cả mình.
Mẹ gắt:
-Nà y cô lá»›n rồi đấy, ăn nói như con nÃt không ngá»i được đâu.
Tôi buông ngưá»i xuống:
-Con ngá»i con được rồi, cần gì ai.
-Hôm nay con lạ quá, hở một câu là cãi một câu? Mà ông ta có nói gì với con không?
Tôi lắc đầu:
-Không nói gì hết.
Mẹ nhÃu mà y:
-Lạ nhỉ? ChÃnh ông ta ướm ý mẹ rồi cÆ¡ mà .
-Mẹ noà ướm cái gì kia?
Mẹ nổi cáu:
-Còn há»i vá»›i vẫn nữa, tại con hết.
Tôi cau mặt:
-Tại con?
-Chứ còn gì nữa, con gái phải biết úp mở cho ngưá»i ta nói, gì mà cứ cau có ra chó nó rước Ä‘i nữa. Rõ rà ng ông ta nói xa xôi vá»›i mẹ sẽ tÃnh chuyện hôn nhân vá»›i con, váºy mà cái mặt con cau có sao mà ông ta ngáºm tăm luôn rồi.
Tôi báºt cưá»i:
-Thì ra ông nói với mẹ rồi, sao ông nói sao, mẹ nói lại con nghe coi.
Mẹ vẫn chưa hết giáºn:
-Tao có phải cái máy ghi âm cá»§a máy đâu, ngưá»i ta nói xa mình phải trâu bò gì mà không hiểu.
Tôi cưá»i:
-Thấy chưa, nghÄ©a là má»›i ỡm á» thôi, ối ăn thua gì, đà n ông há» thÃch ỡm à lắm, đừng thèm tin mẹ.
Mẹ thở ra:
-Con há»c đến tú tà i chứ cá» nhân cá» háºu vẫn ngu như thưá»ng, đến ế dà i mất thôi. Ãi chÆ¡i vá»›i đà n ông phải tươi tỉnh, phải dò ý tứ há», phải khuyến khÃch cho há» nói chứ. Mà y thua xa con chị mà y rồi, nó ăn nói khôn ngoan hÆ¡n nhiá»u.
Tôi giáºn dá»—i:
-Mặc kệ con, con ngu kệ con, không yêu kệ thây con.
Mẹ hừ:
-Nà y ăn nói với mẹ như thế đó hỠTrang?
Tôi dịu giá»ng:
-Ai biểu mẹ la con hoà i chi.
Mẹ nghiêm nghị:
-Và o tắm rồi sá»a soạn ăn cÆ¡m, liệu vá»›i tôi đó.
Mẹ có vẻ lo âu ra mặt. Tôi hiểu vẻ trà thức cá»§a Thịnh đã chinh phục được mẹ. Thịnh giáºn tôi rồi, tại sao ngưá»i ta có thể giáºn nhau dá»… dà ng thế nhỉ? Không biết Thịnh có đến thăm tôi nữa không? Tình yêu như bóng mây, có đó rồi không đó. CÅ©ng đà nh phải không anh? Bởi là m sao tôi cưỡng được mệnh trá»i?
Tà i sản của quykiemtu