 |
|

15-09-2008, 07:38 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 11
Mạt cưa – mướp đắng
Aramis nói:
- D Artagnan, cáºu nghÄ© gì thế, và điá»u gì đã khiến cáºu mỉm cưá»i váºy?
- Bạn thân mến Æ¡i, tôi nghÄ© rằng khi cáºu còn là lÃnh ngá»± lâm cáºu luôn luôn hướng vá» tu viện trưởng, con bây giỠđã là tu viện trưởng, hình như cáºu lại hướng mạnh vá» ngá»± lâm quân.
- Äúng thế, - Aramis cưá»i nói, - D Artagnan ạ cáºu biết đấy ngưá»i là má»™t sinh váºt toà n những mâu thuẫn. Từ khi tôi là tu viện trưởng, tôi chỉ mÆ¡ toà n những tráºn mạc.
- Äiá»u ấy thấy rõ qua đồ đạc bà y biện cá»§a cáºu: cáºu có kia những thanh trưá»ng kiếm đủ các dạng và cho những thị hiếu khó tÃnh nhất. Cáºu chÆ¡i kiếm vẫn tốt chứ?
- Tôi ấy à , tôi chÆ¡i tốt như cáºu ngà y xưa, và còn tốt hÆ¡n là khác. Suốt ngà y tôi chỉ táºp kiếm, thôi mà .
- Vá»›i ai?
- Vá»›i má»™t thầy dạy kiếm tuyệt diệu mà bá»n tôi có ngay ở đây.
- Sao, ở đây à ?
- Phải, ở đây, ngay trong tu viện nà y, bạn thân mến ạ. Có đủ má»i thứ ở trong tu viện Jésuites.
- Thế có lẽ cáºu giết đức ông de Marcillac, nếu ông ta đến má»™t mình tấn công cáºu, chứ không phải là cáºu đấu vá»›i hai chục ngưá»i.
- Hoà n toà n đúng, kể cả trưá»ng hợp hắn cầm đầu cả hai chục ngưá»i, nếu như tôi kịp rút gươm ra mà không bị phát hiện.
- Xin Chúa xá tá»™i, - D Artagnan nói rất khẽ, - mình thấy cáºu trở thà nh Gascogne(1) hÆ¡n cả mình. - Rồi cao giá»ng - Nà y Aramis thân mến, cáºu há»i vì sao tôi đến tìm cáºu ư?
- Không, tôi không há»i cáºu, - Aramis nói vá»›i vẻ ranh mãnh, - tôi đợi cáºu đến nói Ä‘iá»u đó.
- Váºy thì, tôi đến tìm cáºu chỉ độc có má»—i chuyện là để hiến cáºu má»™t cách giết chết ông de Marcillac, khi nà o cáºu thÃch, dù ông ta có là ông hoà ng chăng nữa?
- Nà y, nà y, nà y, - Aramis nói, - đó cũng là một ý kiến hay đấy…
- Mà tôi má»›i cáºu lợi dụng nó, anh bạn thân mến ạ. Nhưng nà y, vá»›i cái chức tu viện trưởng được má»™t nghìn êquy và mưá»i hai nghìn livres mà cáºu kiếm được do bán các bà i thuyết pháp, cáºu có già u có không? Cáºu hãy trả lá»i thà nh tháºt Ä‘i.
- Tôi ấy à ? Tôi nghèo xác xÆ¡ như thánh Job, và moi cả túi lẫn hòm ra, tôi chắc cáºu cÅ©ng không thấy nổi má»™t trăm pistol ở đây.
D Artagnan tá»± nhẩm thầm: Ghê chưa! Má»™t trăm pistol hắn gá»i như thế là nghèo xác như má»™t thánh Job! Nếu như lúc nà o mình cÅ©ng có được má»™t số tiá»n như thế, mình sẽ thấy mình già u sụ như Crésus. Rồi anh nói to:
- Cáºu có tham vá»ng không?
- Như Enceladet(3)?
- Váºy thì, bạn Æ¡i, tôi mang đến cho cáºu cái thứ để cáºu trở nên già u có, hùng mạnh, và tá»± do là m bất cứ Ä‘iá»u gì cáºu muốn.
Má»™t bóng mây thoáng qua trên trán Aramis nhanh như bóng mây trôi qua cánh đồng lúa tháng Tám, nhưng nhanh đến mấy, d Artagnan vẫn nháºn thấy.
- Cáºu nói Ä‘i. - Aramis bảo.
- Thêm má»™t câu há»i trước đã. Cáºu có là m chÃnh trị không?
Má»™t tia chóp lóe lên trong đôi mắt Aramis cÅ©ng nhanh như bóng mây đã lướt qua trán anh, nhưng nhanh đến mấy cÅ©ng không lá»t khá»i mắt d Artagnan.
- Không. - Aramis đáp.
- Thế má»i Ä‘iá»u tôi đỠra Ä‘á»u hợp vá»›i cáºu, bởi vì lúc nà y cáºu không có chá»§ nà o ngoà i Thượng đế, - chà ng Gascon cưá»i nói.
- Có thể lắm.
- Aramis thân mến Æ¡i, có khi nà o cáºu nhá»› tá»›i những chuá»—i ngà y đẹp đẽ thá»i thanh xuân mà chúng ta đã trải qua trong vui chÆ¡i, chè chén và choảng nhau không?
- Có chứ, chắc chắn như váºy, và nhiá»u lần tôi đã luyến tiếc nó. Äó là má»™t thá»i sung sướng, delectabile tempus (2).
- Nà y, bạn Æ¡i, những ngà y tươi đẹp ấy có thể sống lại, cái thá»i sung sướng ấy có thể lại đến? Tôi lÄ©nh sứ mệnh Ä‘i tìm các bạn đồng đội cá»§a tôi, và tôi muốn bắt đầu từ cáºu, cáºu là linh hồn cá»§a cả đội.
Aramis cúi mình xuống, vá»›i vẻ lịch sá»± hÆ¡n là thân ái. Rồi anh nói bằng má»™t giá»ng như sắp chết và váºt mình ra ghế bà nh.
- Tôi lại tham gia và o chÃnh trị ư? D Artagnan thân mến Æ¡i, cáºu xem tôi Ä‘ang sống bình thưá»ng và thoải mải. Chúng ta đã từng nếm sá»± vong ân cá»§a các vị đại thần, cáºu biết đấy!
- Äúng thế, - D Artagnan nói, - nhưng có thể các đại thần hối háºn là đã vong ân.
- Trưá»ng hợp ấy lại là chuyện khác. Chà ? Nhất tá»™i nhất xá, vạn tá»™i vạn xá. Vả chăng cáºu có lý ở má»™t Ä‘iểm ấy là nếu lòng ham muốn xui chúng ta dây và o công việc quốc gia thì tôi nghÄ© cÅ©ng đã đến lúc rồi đó.
- Là m thế nà o mà cáºu biết Ä‘iá»u đó, vì cáºu có quan tâm đến vấn đỠchÃnh trị đâu?
- Ô, lạy Chúa! - Aramis đáp. - Cá nhân tôi không là m chÃnh trị, nhưng tôi sổng trong má»™t thế giá»›i mà ngưá»i ta là m chÃnh trị. Vừa trau dồi thi ca, vừa Ä‘eo đẳng tình ái, tôi kết thân vá»›i ông Sarazin là ngưá»i cá»§a ông chá»§ giáo, vấ vá»›i ôngDe Bois - Robert, ông nà y nếu không là cá»§a ông giáo chá»§ de Richelieu thì không là cá»§a ai hoặc là cá»§a tất cả thiên hạ, tuỳ ý cáºu, thà nh thá» ra phong trà o chÃnh trị tôi không quên bẵng hẳn.
- Tôi hoà i nghi đấy, - D Artagnan nói.
- HÆ¡n nữa, anh bạn thân mến Æ¡i, - Aramis nói tiểp, - cáºu chá»› coi những Ä‘iá»u tôi sắp nói vá»›i cáºu là lá»i cá»§a má»™t gã thầy tu ở ẩn, má»™t kẻ nói như má»™t tiếng vang, nhắc lại thuần tuý và đơn giản cái gì mà hắn nghe thấy. Tôi nghe nói trong lúc nà y giáo chá»§ Mazarin Ä‘ang lo sốt vó vá» cung cách biểu diá»…n các vấn Ä‘á». Dưá»ng như ông ta không có được trong sá»± chỉ huy cá»§a mình tất cả niá»m kÃnh trá»ng mà ngà y xưa ngưá»i ta đã tá» ra đối vá»›i ông ngáo á»™p cÅ© - vị cố giáo chá»§ - mà cáºu nhìn thấy chân dung đây nà y; bởi vì anh bạn ạ, muốn nói gì thì nói, phải thừa nháºn rằng đó là má»™t con ngưá»i vÄ© đại.
- à tôi không trái ý cáºu vá» Ä‘iá»u đó đâu, Aramis thân mến ạ, chÃnh ông ta đã phong tôi là m trung uý.
- à kiến ban đầu cá»§a tôi là hoà n toà n á»§ng há»™ ông giáo chá»§ hiện nay. Tôi tá»± nhá»§ rằng má»™t vị tể tướng chẳng bao giỠđược ngưá»i ta yêu mến, nhưng vá»›i thiên tà i mà ngưá»i ta thừa nháºn cho ông nà y, ông ta cuối cùng sẽ chiến thắng các kẻ thù cá»§a ông và là m cho ngưá»i ta phải sợ hãi mình, Ä‘iá»u đó theo tôi có lẽ còn tốt bằng mấy là là m cho ngưá»i ta yêu mến mình.
D Artagnan gáºt đầu, vẻ như muốn nói rằng anh hoà n toà n tán thà nh cái phương châm đáng ngỠấy.
- á»¶ kiến ban đầu cá»§a tôi là như váºy đấy, - Aramis nói, - nhưng vì tôi dốt đặc cán mai vá» tất cả những khoa ấy và vì cái tÃnh nhún nhưá»ng mà tôi luôn tá»± nháºn đặt ra cho tôi luáºt lệ là chá»› có tin cáºy và o sá»± suy xét cá»§a chÃnh mình, cho nên tôi đã được thông tá». Váºy thì! Bạn thân mến ạ…
- Váºy thì, - Aramis nói tiếp - tôi cần phải sỉ nhục tÃnh kiêu ngạo cá»§a tôi, tôi cần phải thú nháºn rằng tôi đã lầm.
- Tháºt thế ư?
- Phải, tôi đã được thông tá», như đã nói vá»›i cáºu, và đây là câu trả lá»i cá»§a nhiá»u ngưá»i khác hẳn nhau vá» thị hiếu và tham vá»ng: ông de Mazarin không phải là má»™t ngưá»i thiên tà i như tôi tưởng.
- Chà ! - D Artagnan thốt lên.
- Không. Äó là má»™t con ngưá»i vô giá trị, trước là ngưá»i hầu cá»§a giáo chá»§ Bentivoglio, tiến phát bằng âm mưu, má»™t kẻ bạo đạt, má»™t kẻ vô danh, hắn sẽ chỉ là m ở Pháp má»™t con đưá»ng đảng phái. Hắn sẽ tÃch luỹ hà ng đống tiá»n và ng, xoay thả cá»a hoa lợi cá»§a nhà vua, sẽ chi cho riêng mình tất cả những trợ cấp mà cố giáo chá»§ de Richelieu chi cho thiên hạ, nhưng hắn sẽ chẳng bao giá» cai trị bằng pháp luáºt cá»§a kẻ mạnh nhất, cá»§a ngưá»i vÄ© đại nhất. Ngoà i ra hình như vị tể tướng ấy chẳng phải nhà quý tá»™c cả phong cách lẫn tâm địa. Äó chỉ là má»™t thứ thằng há», má»™t thứ Pulcinello, má»™t thứ Pantalon (5). Cáºu có biết rõ hắn không? Tôi, tôi không biết hắn.
- Hừ! – d Artagnan nói. - Äiá»u cáºu vừa nói cÅ©ng đúng má»™t phần nà o đấy.
- Chao ôi! Cáºu là m cho tôi hãnh diện quá, bạn thân mến ạ, nhá» chút thông tuệ tầm thưá»ng mà tôi vốn có, tôi có thể tương ngá»™ vá»›i má»™t ngưá»i như cáºu Ä‘ang sống ở triá»u đình.
- Nhưng cáºu chỉ má»›i nói vá»›i tôi vá» cá nhân ông giáo chá»§ chứ chưa nói vá» phe phái và những nguồn lá»±c lượng cá»§a ông ta.
- Äúng đấy. Ông ta có hoà ng háºu theo ông ta.
- Tôi thấy đó là một cái gì đáng kể đấy.
- Nhưng ông ta không có được nhà vua.
- Một đứa bé ấy mà !
- Một đứa bé sẽ trưởng thà nh trong bốn năm.
- Nói hiện tại ấy chứ!
- Ừ, thì chưa phải tương lai, ngay hiện tại, ông ta không có cả nghị viện lẫn dân chúng, nghÄ©a là tiá»n bạc; ông ta không có cả giá»›i quý tá»™c lẫn các vị hoà ng thân, nghÄ©a là thanh gươm.
D Artagnan gãi tai, anh buá»™c phải thú nháºn rằng Ä‘iá»u Aramis suy nghÄ© không những nhìn xa trông rá»™ng mà còn đúng đắn nữa.
- Nà y, anh bạn tá»™i nghiệp cá»§a tôi Æ¡i, nếu như tôi vẫn được trá»i phú cho chút mẫn tiệp thông thưá»ng, tôi sẽ nói vá»›i cáºu rằng có lẽ tôi đã lầm khi nói chuyện vá»›i cáºu má»™t cách cởi mở như váºy, bởi vì cáºu, cáºu có vẻ nghiêng vá» phÃa Mazarin.
- Tôi ấy à ! - D Artagnan kêu lên. - Tôi ấy à Aramis? Không há», không má»™t chút nà o cả.
- Cáºu đã chẳng nói vá» sứ mệnh là gì?
- Tôi đã nói vá» sứ mệnh ư? Thế thì tôi nhầm đấy. Tôi tá»± nhá»§ vá»›i mình giống như cáºu nói: kìa xem các công chuyện Ä‘ang rối rắm cả lên. Váºy thì ta hãy ném chiếc lông chim theo gió, gió cuốn theo chiá»u nà o thì ta Ä‘i vỠđó và chúng ta sống lại cuá»™c Ä‘á»i phiêu lưu. Chúng ta đã là bốn hiệp sÄ© dÅ©ng cảm, bốn trái tim thân thương gắn bó; nay ta lại gắn bó không những bốn trái tim chưa há» bao giá» xa cách, mà cả váºn hạnh và lòng quả cảm cá»§a chúng ta nữa. Thá»i cÆ¡ rất tốt để Ä‘oạt lấy má»™t cái gì quý giá hÆ¡n cả má»™t báu váºt kim cương.
- D Artagnan Æ¡i, cáºu nói chà lý, bao giá» cÅ©ng chà lý, mà bằng chứng là tôi có cùng má»™t ýghÄ© như cáºu, song le đối vá»›i tôi là ngưá»i không có cái tr tưởng tượng sôi nổi và phong phú như cáºu, ý nghÄ© ấy đã khÆ¡i gợi cho tôi rằng: ngà y nay tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u rất cần nhưng phụ tá; ngưá»i ta đã đưa ra vá»›i tôi nhưng đỠghị trong đó toát ra má»™t cái gì đó như những chuyện chá»c trá»i khuấy nước cá»§a chúng ta ngà y xưa, và tôi xin thẳng thắn thú nháºn vá»›i cáºu là ông chá»§ giáo đã cho má»i ngưá»i nói vá»›i tôi như váºy.
- Ông de Gondy, kẻ thù của giáo chủ ấy à ? - D Artagnan kêu lên.
- Không, bạn cá»§a nhà vua, - Aramis nói, - bạn cá»§a nhà vua, cáºu hiểu chưa! Nà y nhé, vấn đỠlà phụng sá»± Äức vua, đó là bốn pháºn cá»§a ngưá»i quý tá»™c.
Nhưng bạn thân mến ơi, vua lại đi cùng với ông Mazarin.
- Trên thá»±c tế chứ không phải tá»± nguyện, bá» ngoà i chứ không phải tháºt tâm, và đó chÃnh là cái bẫy mà những kẻ thù cá»§a vua giăng ra vá»›i cáºu bé.
- Ra thế! Nhưng đó là má»™t sá»± tháºt, là má»™t cuá»™c ná»™i chiến mà cáºu đỠxuất vá»›i tôi đấy, Aramis thân mến ạ.
- Cuộc chiến tranh vì nhà vua.
- Nhưng nhà vua sẽ đứng đầu quân đội trong đó có Mazarin.
- Nhưng nhà vua sẽ một lòng với quân đội do ông de Beaufort chỉ huy.
- Ông de Beaufort ư? Ông ấy đang bị giam giữ ở Vincennes.
- Tôi đã nói Beaufort à ? - Aramis nói, - Ông de Beaufort hoặc má»™t ngưá»i khác, ông de Beaufort hoặc ngà i Hoà ng thân(6).
- Nhưng Hoà ng thân sắp đi đến quân đội, ông ấy hoà n toà n cùng cánh với ông giáo chủ.
- Há», há»! - Aramis cưá»i nói. - Há» có cùng nhau bà n luáºn má»™t số công việc đúng và o lúc nà y. Nhưng vá»›i lại nếu không phải Hoà ng thân thì sẽ là ông De Gondy…
- Nhưng ông De Gondy sắp thà nh giáo chá»§ rồi, ngưá»i ta Ä‘ang xin mÅ© cho ông ấy.
- Dá»… thưá»ng không có những ông giáo chá»§ cá»±c kỳ hiếu chiến đó sao? - Aramis nói. - Cáºu thá» nhìn quanh xem, bốn ông giáo chá»§ cầm đầu quân đội cÅ©ng ngang tà i ông De Guébriant và ông De Gassion.
- Ồ, một ông tướng gù lưng.
- Mặc áo giáp và o thì chẳng ai nhìn thấy cái bướu. HÆ¡n nữa, cáºu hãy nhá»› rằng Alexandre thá»t chân và Annibal thì chá»™t mắt.
- Cáºu thấy có những lợi thế gì lá»›n trong phe phái ấy? - D Artagnan há»i.
- Tôi thấy có sự che chở của những ông hoà ng mạnh thế.
- Vá»›i sá»± cấm chỉ cá»§a chÃnh phá»§.
- Bị bác bỠbởi các viện và những cuộc bạo loạn.
- Tất cả những cái đó có thể là m được, như cáºu nói, nếu ngưá»i ta thá»±c hiện việc tách rá»i nhà vua khá»i mẹ.
- Có thể sẽ đạt được.
- Không bao giá», - D Artagnan kêu lên, lần nà y anh trở lại niá»m tin cá»§a mình. - Aramis bạn ạ, tôi xin há»i cáºu, cáºu là ngưá»i hiểu biết Anne d Autriche cÅ©ng rõ như tôi. Có bao giá» cáºu tin hoà ng háºu lại có thể quên rằng con trai bà là sá»± an toà n, là bảo chứng, là vị thá»§ thần cá»§a bà , cá»§a tà i sản và cuá»™c Ä‘á»i bà không? Phải là m sao cho bà cùng vá»›i con bá» Mazarin mà đi sang phÃa hoà ng thân, nhưng cáºu biết rõ hÆ¡n ai hết là có đâu những lý do mạnh mẽ để bà chẳng bao giá» bỠông ta đâu.
- Có thể cáºu nói đúng, - Aramis trầm ngâm nói, - vì thế tôi sẽ không giao ước.
- Vá»›i há», - D Artagnan nói, - nhưng còn vá»›i tôi.
Không vá»›i ai hết. Tôi là linh mục, là m chÃnh trị để là m gì! Tôi không Ä‘á»c má»™t quyển sách kinh nà o hết; tôi có má»™t đám bạn bè nho nhá», mấy thằng cha tu viện trưởng hóm hỉnh và mấy phụ nữ kiá»u diá»…m; các công chuyện cà ng rối ren thì các vụ lẻn chÆ¡i cà ng Ãt bị tai tiếng; tôi chẳng cần dây và o những vụ kia mà má»i sá»± vẫn tuyệt diệu; nà y bạn thân mến Æ¡i, dứt khoát ta sẽ không dây và o nữa đâu.
- Nà y, bạn thân mến Æ¡i. - D Artagnan nói. - Thì cái triết lý cá»§a cáºu là m tôi xiêu lòng, xin thỠđấy, và chẳng biết cái con mòng tham vá»ng quá»· quái nà o đã châm đốt tôi thế nhỉ? Tôi có má»™t khoản trợ cấp đủ sống, ông de Treville tá»™i nghiệp ấy già yếu rồi, khi nà o ông chết tôi có thể trở thà nh đại uý; đó là má»™t chiếc gáºy thống chế cá»±c oai đối vá»›i má»™t thiếu sinh Gascogne và tôi cảm thấy mình gắn bó vá»›i cương vị cá»§a chiếc bánh đạm bạc nhưng là bữa hà ng ngà y. Äáng lẽ chạy theo những cuá»™c phiêu lưu, ôi dà o? Tôi sẽ nháºn lá»i má»i cá»§a Porthos, sẽ Ä‘i săn trong vùng đất Ä‘ai cá»§a cáºu ấy, cáºu biết rằng Porthos có đất Ä‘ai chứ?
- Sao lại không? Tôi biết chứ. Mưá»i dặm rừng, đầm lầy vá»›i thung lÅ©ng; cáºu ấy là lãnh chúa cá»§a núi non và vùng đồng bằng, và cáºu ta Ä‘ang kiện cáo linh mục Noyon vá» những quyá»n thái ấp.
"Tốt - D Artagnan tá»± nhá»§, - đó là điá»u ta cần biết; Porthos ở vùng Picardi".
Rồi anh nói to:
- Và cáºu ta đã lấy lại cái tên cÅ© Du Vallon rồi chứ?
- Còn thêm và o đó tên Bracieux, má»™t khoảnh đất đã được phong nam tước, nói tháºt đấy!
- Thà nh thỠchúng ta sẽ thấy Porthos là nam tước.
- Tôi không hoà i nghi. Bà nam tước Porthos tháºt tuyệt vá»i!
Hai ngưá»i bạn cùng báºt cưá»i.
- Như váºy là , - D Artagnan nói tiếp, - cáºu không muốn sang vá»›i Mazarin?
- Cáºu cÅ©ng không muốn sang vá»›i các hoà ng thân?
- Không. Chúng ta chẳng sang vá»›i ai cả, và chúng ta vẫn là bạn, chúng ta sẽ chẳng phải là phe giáo chá»§, cÅ©ng chẳng là ngưá»i Fronde.
- Phải đấy, - Aramis nói. - Chúng ta là ngự lâm quân.
- Với cả chiếc áo thầy dòng. - D Artagnan nói.
- Nhất là với chiếc áo thầy dòng! - Aramis kêu lên. - Có thế mới duyên dáng.
- Váºy thì xin từ biệt nhé, - D Artagnan nói.
- Tôi không dám giữ cáºu, bạn thân mến ạ, vi tôi không biết sẽ để cáºu nằm ở đâu, mà tôi không thể thất thố má»i cáºu chia sẻ má»™t ná»a cái nhà kho vá»›i Planchet được - Vá»›i lại đây cách Paris không đầy ba dặm; ngá»±a nghẽo nghỉ ngÆ¡i rồi, và chỉ độ non má»™t tiếng đồng hồ là tôi sẽ vỠđến nhà .
- Và d Artagnan rót cho mình một cốc rượu vang cuối cùng.
Chúc mừng thá»i xưa cá»§a chúng ta. " Anh nói.
- Äồng ý, - Aramis nói, tiếc thay đó là má»™t thá»i đã qua "fugit irreparabile tempus…"(7)
- Ô hay, - D Artagnan nói. - Có thể trở lại. Dù sao, nếu cáºu cần đến tôi, xin cứ đến phố TicÆ¡ton, khách sạn "Con dê cái nhá»".
- Còn tôi, ở tu viện thà y dòng Jésuites: từ sáu giá» sáng đến tám giá» tối qua lối cá»a chÃnh, từ tám giá» tối đến sảu giá» sáng, qua lổi cá»a sổ.
- Từ biệt bạn thân mến.
- á»’! Tôi không từ giã cáºu như váºy, để tôi đưa cáºu Ä‘i.
Và Aramis lấy gươm và áo choà ng.
D Artagnan tá»± nhá»§ thầm: "Cáºu ấy muốn chắc chắn là ta Ä‘i tháºt".
Aramis huýt sáo gá»i Bazin, nhưng Bazin ngá»§ ở tiá»n sảnh trên đống thức ăn thừa cá»§a buổi tối, và Aramis buá»™c phải lắc tai bác để đánh thức dáºy.
Bazin dang tay ra, dụi mắt và định ngủ tiếp.
- Nà y, nà y, ông trạng ngủ, lấy thang ra mau lên.
Bazin vừa ngáp đến tráºt quai hà m vừa nói:
- Cái thang vẫn để ở cá»a sổ.
- Cái khác váºy, cái thang cá»§a bác là m vưá»n ấy, bác không thấy là d Artagnan lên thang đã khó, xuống thang còn khó hÆ¡n ấy à ?
D Artagnan sắp bảo Aramis rằng anh xuống rất thạo thì một ý nghĩ chợt đến là m anh im bặt.
Bazin thở dà i đánh thượt má»™t cái và ra Ä‘i tìm thang. Lát sau, má»™t cái thang gá»— tốt và chắc chắn đã được đặt dá»±a và o cá»a sổ.
- Thế chứ, - D Artagnan nói - cái gá»i là má»™t phương tiện giao thông? Má»™t phụ nữ có lẽ trèo được má»™t cái thang như thế nà y đấy nhỉ.
Má»™t cái nhìn sắc như dao cá»§a Aramis như muốn tìm kiếm ý nghÄ© cá»§a bạn mình thấu táºn đến đáy lòng, nhưng d Artagnan chịu đựng cái nhìn ấy vá»›i vẻ tháºt thà tuyệt diệu.
Vả lại vừa lúc ấy anh đặt chân lên báºc thang đầu tiên và bước xuống.
Lát sau anh tá»›i đất. Còn Bazin đứng ở cá»a sổ.
Aramis bảo bác:
- Cứ ở đấy, tôi vỠngay.
Hai ngưá»i lần đến nhà kho, gần tá»›i nÆ¡i thấy Planchet Ä‘i ra dắt theo hai con ngá»±a.
- Vừa hay - Aramis nói, tháºt là má»™t tên hầu năng nổ và chu đáo, chẳng như cái gã lưá»i Bazin, không còn được tÃch sá»± gì khi là ngưá»i nhà thá». Planchet, Ä‘i theo chúng tôi, chúng ta vừa Ä‘i vừa trò chuyện đến táºn đầu là ng.
Quả váºy, hai ngưá»i Ä‘i qua suốt là ng, nói những chuyện bâng quÆ¡ rồi khi đến mấy ngôi nhà cuối cùng, Aramis nói:
- Thôi, Ä‘i nhé, bạn thân mến, cứ theo cái nghá» cá»§a cáºu, váºn may Ä‘ang cưá»i vá»›i cáºu đấy, đừng có để vuá»™t mất; nên nhá»› rằng váºn may là má»™t cô gái giang hồ và nên đối xá» cho thÃch hợp; còn vá» phần tôi, tôi an pháºn trong cảnh hèn má»n vả trong tÃnh lưá»i nhác cá»§a tôi, xin vÄ©nh biệt!
- Thế là dứt khoát hẳn đấy à !- D Artagnan nói. - Äiá»u tôi đỠnghị vá»›i cáºu không hợp ý cáºu ư?
- Trái lại, rât hợp ý tôi. - Aramis nói, - nếu như tôi là má»™t ngưá»i giống như ngưá»i khác. Nhưng, tôi xin nhắc lại, tháºt ra tôi là má»™t há»—n hợp những mâu thuẫn: Ä‘iá»u hôm nay tôi ghét, ngà y mai tôi sẽ tôn thá» và vice versa(8). Cáºu thấy rõ tôi không thể hứa hẹn như cáºu chẳng hạn, vá»›i những ý nghÄ© định Ä‘oạt hẳn hoi.
"Tà o lao, đồ thâm hiểm, - D Artagnan tá»± nhá»§ thầm, - trái lại mi là ngưá»i duy nhất biết chá»n lấy má»™t mục Ä‘Ãch và đi tá»›i đó má»™t cách thầm lặng"
- Thôi, vÄ©nh biệt nhé, bạn thân mến, - Aramis nói, - và cảm Æ¡n vá» nhưng ý đồ tuyệt diệu cá»§a cáºu, và nhất là vá» những ká»· niệm tốt đẹp mà sá»± hiện diện cá»§a cáºu đã là m thức tỉnh trong tôi.
HỠôm hôn nhau. Planchet đã lên ngá»±a. D Artagnan trèo lên yên, rồi há» còn siết tay nhau lần nữa. Hai kỵ sÄ© thúc ngá»±a và rá»i xa vá» phÃa Paris.
Aramis vẫn đứng yên lặng giữa lòng đưá»ng cho đến lúc hai ngưá»i mất hút.
Nhưng đi được độ hai trăm bước, d Artagnan dừng phắt lại, nhẩy xuống đất, ném cương ngựa và o tay Planchet, rồi lấy mấy khẩu súng ngắn ở bao yên ngựa giắt và o thắt lưng mình.
- Ông ơi, ông là m gì thế? - Planchet hốt hoảng nói.
- Dù cho hắn có xảo quyệt đến mấy Ä‘i nữa, - d Artagnan nói, - tôi cÅ©ng là m cho ngưá»i ta không thể bảo rằng tôi đã mắc lừa hắn. Cáºu ở đây và chá»› có động Ä‘áºy; nhưng cáºu hãy nép xuống vệ đưá»ng và đợi tôi nhé
Nói xong d Artagnan băng mình sang bên kia đưá»ng hà o chạy men theo đưá»ng cái, đâm thẳng qua cánh đồng để vòng quanh là ng.
Trước đó anh đã trông thấy một khoảng trống chỉ có một hà ng rà o che nằm giữa ngôi nhà bà de Longueville và tư viện Jésuites.
Má»™t giá» trước đó có lẽ khó mà tìm lại hà ng rà o, nhưng trăng vừa má»›i má»c, và dù rằng chốc chốc lại bị mây che phá»§, ngay trong lúc tối tăm, ngưá»i ta vẫn có thể trông rõ và tìm lại đưá»ng Ä‘i.
D Artagnan bèn Ä‘i tá»›i hà ng rà o và nấp mình sau đó. Khi Ä‘i qua trước ngôi nhà nÆ¡i đã xảy ra cuá»™c xung đột mà chúng tôi đã kể trên, anh nháºn ra vẫn cái cá»a sổ lúc nà y lại sáng lên, anh tin rằng Aramis chưa trở vá» nhà mình, và khi nà o trở vá», anh sẽ không vá» má»™t mình.
Quả nhiên, một lát sau anh nghe thấy tiếng những bước chân đi tới gần và hình như có cả tiếng nói chuyện rầm rì.
Tới đầu hà ng rà o, những bước chân dừng lại.
D Artagnan quỳ một đầu gối xuống đất, tìm chỗ nà o dà y nhất để nấp.
Vừa lúc đó hai ngưá»i đà n ông xuất hiện trước sá»± kinh ngạc hết sức cá»§a d Artagnan. Nhưng ná»—i ngạc nhiên cá»§a anh đã tan biến khi nghe thấy má»™t giá»ng nói dịu dà ng, du dương, má»™t trong hai ngưá»i đà n ông ấy là đà n bà cải trang là m kỵ sÄ©.
- Cứ yên tâm, ông René thân yêu cá»§a tôi, - giá»ng dịu dà ng nói - Việc như thế sẽ không diá»…n lại nữa đâu; tôi đã phát hiện ra má»™t đưá»ng hầm Ä‘i qua dưới mặt đưá»ng phố và chúng ta chỉ có việc nhấc má»™t trong những viên đá láºt ở ngay trước cá»a nhà để mở má»™t lối ra cho ông.
- á»’ thưa bà quáºn chúa, - má»™t giá»ng khác cất lên và d Artagnan nháºn ra là cá»§a Aramis - tôi xin thá» vá»›i bà rằng nếu như danh tiếng cá»§a chúng ta không phụ thuá»™c và o tất cả những thứ không đỠphòng ấy và tôi chỉ mạo hiểm có tÃnh mạng cá»§a tôi thôi…
- Phải, phải, tôi biết, ông dÅ©ng cảm và phiêu lưu như má»™t ngưá»i thuá»™c xã há»™i thượng lưu phải thế; nhưng ông không phải chỉ thuá»™c vá» má»™t mình tôi đâu, mà ông còn thuá»™c vá» tất cả đảng cá»§a chúng ta. Váºy ông nên tháºn trá»ng, nên khôn ngoan.
- Thưa bà , - Aramis nói, - bao giá» tôi cÅ©ng tuân theo khi ngưá»i ta biết ra lệnh cho tôi bẳng má»™t lệnh ngá»t ngà o đến thế.
Anh cầm lấy tay bà ta mà hôn âu yếm.
- Ấy? Ngưá»i kỵ sÄ© có giá»ng dịu dà ng kêu lên.
- Sao váºy? - Aramis há»i.
- Thế ông không trông thấy gió thổi tung mũ của tôi ư?
Và Aramis băng mình theo chiếc mÅ© bay Ä‘i. D Artagnan lợi dụng hoà n cảnh ấy tìm má»™t chá»— rà o thưa thá»›t để có thể nháºn rõ ngưá»i kỵ sÄ© khả nghi. Äúng lúc ấy trăng có lẽ tò mò như viên sÄ© quan chui ra khá»i mây và nhỠánh sáng tá»c mạch ấy, d Artagnan nháºn ra cặp mắt to xanh biếc, má»› tóc và ng óng và mái đầu thanh cao cá»§a bà công tước De Longueville.
Aramis tươi cưá»i trở lại má»™t cái mÅ© trên đầu và má»™t cái mÅ© cầm tay, và cả hai tiếp tục Ä‘i vá» phÃa tu viện thầy dòng Jésuites.
D Artagnan vừa đứng lên vừa phá»§i quần vừa nói: "Hay lắm, bây giá» ta nắm được cu cáºu rồi, cu cáºu là frondeur và là tình nhân cá»§a bà De Longueville".
------------------------
Chú thÃch:
(1) Ngưá»i Gascogne có tÃnh huênh hoang, liá»u lÄ©nh.
(2) Crésus - vua xứ LiÄ‘i (Tiểu Ã) thế kỳ thứ sáu trước Công nguyên, nổi tiếng già u có, ngưá»i ta đồn là do khlai thác cát có và ng ở sông Păcton.
(3) Ä‚ngxÆ¡iat theo thần thoại Hy Lạp, má»™t trong những ngưá»i khổng lồ đã công kÃch núi ÔlempÆ¡ nÆ¡i trú ngụ cá»§a các vị thần.
(4) Thần khoái lạc. (Tiếng La-tinh).
(5) Tên những vai hỠvà múa rối của sân khấu.
(6) chỉ Hoà ng thân de Condé.
(7) Thá»i gian qua không trở lại (Tiếng La-tinh)
(8) Ngược lại (Tiếng La-tinh).
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 12:00 PM.
|

15-09-2008, 07:39 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 12
Ông Porthos Du Vallon de Bracieux de Pierrefonds
Theo những thông tin lấy ở nÆ¡i Aramis, d Artagnan vốn đã biết rằng Porthos theo tên dòng há» gá»i là Vallon, nay - từ tên đất Ä‘ai nên phải được gá»i là De Bracieux và do cái đất Ä‘ai De Bracieux ấy Ä‘ang kiện tụng vá»›i linh mục Noyon.
Như váºy là d Artagnan phải Ä‘i tìm kiếm đất Ä‘ai ấy ở quanh vùng Noyon, tức là trên biên giá»›i xứ Ils de France và xứ Picardie.
Hà nh trình cá»§a anh được quyết định nhanh chóng anh sẽ Ä‘i đến táºn Dammartin nÆ¡i tách ra hai con đưá»ng, má»™t Ä‘i Soissons, má»™t Ä‘i Compiègne. Ở do anh sẽ thăm há»i vá» vùng đất Ä‘ai Bracieux và tuỳ theo câu trả lá»i mà anh sẽ Ä‘i thẳng hoặc rẽ vá» bên trái.
Planchet còn chưa tháºt yên tâm vá» sá»± trốn tránh cá»§a mình, tuyên bố rằng anh sẽ Ä‘i theo d Artagnan đến cùng trá»i cuối đất, dù có Ä‘i thẳng hay rẽ sang trái.
Tuy nhiên anh van lÆ¡n ông chá»§ cÅ© là nên Ä‘i và o buổi chiá»u tối vì đêm tối có nhiá»u bảo đảm hÆ¡n. D Artagnan bèn bảo anh nên bảo cho vợ anh biết để Ãt ra cÅ©ng giúp chị yên tâm vá» số pháºn cá»§a chồng mình. Nhưng Planchet tá» ra rất sáng suốt trả lá»i rằng anh chắc chắn là vợ anh sẽ không chết vì lo ngại không biết anh Ä‘i đâu còn anh vì biết cái miệng cá»§a chị mắc bệnh bép xép, nên anh sẽ chết vì lo ngại nếu như chị biết Ä‘iá»u đó.
D Artagnan thấy những lý lẽ ấy là chà lý đến ná»—i anh không nà i ép thêm, và và o khoảng tám giá» tối, khi sương mù bắt đầu dà y đặc trong đưá»ng phố, anh khá»›i hà nh từ quán "Con dê cái nhá»", theo sau là Planchet ra ngoà i kinh đô qua cá»a ô Saint-Denis.
Ná»a đêm, hai lữ khách đến Dammartin.
Không thể há»i thăm vì muá»™n quá rồi. Chá»§ quán Thiên Nga Chữ Tháºp đã Ä‘i nằm.
Sáng hôm sau anh gá»i chá»§ quán đến. Äó là má»™t trong số những ngưá»i Normands quá»· quyệt chẳng nói có cÅ©ng chẳng nói không và lúc nà o cÅ©ng tưởng mình bị há»› khi trả lá»i thẳng và o câu ngưá»i ta há»i.
Tuy nhiên, cho rằng mình đã hiểu là phải Ä‘i theo con đưá»ng thẳng, d Artagnan lại lên đưá»ng theo lá»i chi dẫn máºp mỠấy. ChÃn giá» sáng anh đến Nanteuil và dừng ở đó để ăn sáng.
Lần nà y chá»§ quán là má»™t ngưá»i Picard tháºt thà tốt bụng, lại nháºn ra Planchet là ngưá»i đồng hương, nên anh cần há»i gì là bác ta chỉ dẫn rất dá»… dà ng. Lãnh địa Bracieux ở cách Villers-Cotterêts, anh đã hai ba lần Ä‘i theo triá»u đình đến đó, vì hồi ấy đây là má»™t nÆ¡i nhà vua ngá»±. Anh liá»n Ä‘i tá»›i thị trấn ấy và và o cái quán anh thưá»ng nghỉ tức là quán Cá Heo Và ng.
Những tin tức thu lượm được ở đây là đáng hà i lòng nhất. Anh được biết ấp Bracieux ở cách thị trấn bốn dặm, nhưng không phải tìm Porthos ở đấy. Äúng là Porthos có những chuyện kiện cáo vá»›i ông linh mục ở Noyan vá» khoảnh đất Pierrefonds giáp giá»›i đất cá»§a anh, và bá»±c bá»™i rầy rà vá» cái má»› tố tụng tư pháp mà anh chẳng am hiểu tà gì, để chấm dứt, anh đã mua phăng đất Pierrefonds, thà nh thá» anh đã Ä‘iá»n thêm cái tên má»›i ấy và o những tên cÅ© cá»§a mình. Bây giá» tên anh gá»i là Du Vallon de Bracieux de Pierrefonds và anh ở tại Ä‘iá»n sản má»›i cá»§a mình. Không có danh tiếng nà o khác, rõ rà ng anh Ä‘ang nhằm danh tiếng cá»§a hầu tước de Carabas.
Còn phải đợi đến hôm sau, vì ngá»±a đã mệt sau má»™t cuốc mưá»i dặm trong ngà y. Kể ra cÅ©ng có thể lấy ngá»±a khác, nhưng phải xuyên qua cả má»™t cánh rừng lá»›n, mà Planchet, ta còn nhá»›, chẳng thÃch thú gì những cánh rừng đêm tối.
Còn má»™t Ä‘iá»u nữa Planchet không thÃch là lên đưá»ng khi bụng đói: cho nên khi tỉnh dáºy d Artagnan đã thấy bữa ăn sáng dá»n sẵn sà ng. Không có cách gì để phà n nà n vá» má»™t sá»± chu đáo như váºy, cho nên d Artagnan ngồi và o bà n chén. Chẳng cần phải nói cÅ©ng biết Planchet khi đã nháºn lại chức trách cÅ© thì cÅ©ng nháºn lại tÃnh khiêm nhưá»ng cÅ© và ăn thừa các thức ăn cá»§a d Artagnan cÅ©ng chẳng xấu hổ gì hÆ¡n bà De Motteville và bà De Fargis khi dùng các thức ăn thừa cá»§a Anne d Autriche.
Như váºy là không thể khởi hà nh và o Khoảng tám giá». Không còn sợ nhầm lẫn, phải theo đưá»ng từ V Villers-Cotterêts Ä‘i Compiègne và khi ra khá»i rừng thì rẽ bên phải. Buổi sáng mùa xuân đẹp trá»i, chim hót trên những cây đại cổ thụ, những chùm nắng xuyên qua các khoảnh rừng giống như những tấm mà n kim tuyến lóng lánh.
Ở những quãng khác, ánh sáng khó khăn lắm má»›i lá»t qua vòm lá ráºm rạp, và mấy chú sóc khi trông thấy ngưá»i liá»n thoăn thoắt chuyá»n dưới những gốc cây sến già vẫn chìm trong bóng tối. Thiên nhiên và o buổi sá»›m ấy đã toát ra hương thÆ¡m ngạt ngà o cá»§a có cây hoa lá là m khoan khoái lòng ngưá»i. Chán ngán cái mùi vị uế tạp cá»§a Paris, d Artagnan tá»± nhá»§ rằng, khi mang ba cái tên đất Ä‘ai xuyên tiếp và o nhau như que chả, chắc hắn ngưá»i ta phải sướng Ä‘iên trong má»™t thiên đưá»ng như thế, rồi anh lắc đầu nói: "Và phá»ng ta là Porthos và d Artagnan đến nói vá»›i ta lá»i đỠnghị mà ta sắp nêu ra vá»›i Porthos thì ta chưa biết ta trả lá»i d Artagnan như thế nà o".
Còn Planchet chẳng hỠsuy nghĩ gì hết, anh đang để cái dạ dà y tiêu hoá.
Ra đến ven rừng, d Artagnan trông thấy con đưá»ng mà ngưá»i ta đã chỉ dẫn cho và những ngá»n tháp cá»§a má»™t toà lâu đà i lãnh địa đồ sá»™ nằm tại cuổi đưá»ng.
- A, a! - Anh lẩm bẩm. - Hình như toà lâu đà i nà y thuá»™c vá» dòng há» Orléans xưa; liệu Porthos có Ä‘iá»u đình vá»›i quáºn công De Longueville không?
- Ông ơi, - Planchet nói, - thực tình đây là những đất đai rất tốt; và nếu nó thuộc vỠông Porthos thì tôi sẽ chúc mừng ông ấy mới được.
- Gá»›m nhỉ? - D Artagnan bảo, - cáºu chá»› có gá»i Porthos, gá»i Du Vallon cÅ©ng không được, phải gá»i ông ấy là de Bracieux hoặc de Pierrefonds. Nếu không cáºu sẽ là m há»ng chuyện Ä‘i sứ cá»§a tôi đấy.
Toà lâu đà i thoạt tiên thu hút cặp mắt anh, nhưng đến gần, anh má»›i hiểu ra là bạn anh không thể ở đấy được, cái tháp mặc dầu vững chắc và trông như má»›i xây, hở toang hoác như bị mổ bụng. Trông như má»™t ngưá»i khổng lồ nà o đó đã băm chém chúng bằng những nhát rìu. Tá»›i cuối con đưá»ng, d Artagnan thấy mình bao quát má»™t thung lÅ©ng kỳ diệu và trông thấy ở dưới đáy thung lÅ©ng má»™t mảng hồ xinh đẹp ngá»§ dưới chân mấy ngôi nhà tản mác đó đây, bình dị, lợp ngói hoặc rÆ¡m, chúng như công nháºn má»™t lãnh chá»§ cao nhất má»™t toà lâu đà i tráng lệ xây dá»±ng và o khoảng dầu triá»u vua Henri IV trên nóc có những chong chóng nhà bạo chúa.
Lần nà y, d Artagnan không nghi ngá» gì đấy là nÆ¡i ở cá»§a Porthos. Con đưá»ng dẫn thẳng đến toà lâu đà i tráng lệ ấy, nó so vá»›i ông tổ nó là toà lâu đà i trên núi kia cÅ©ng tá»±a như má»™t chà ng công tá» bá»™t thuá»™c đảng phái quáºn công d Enghien so vá»›i má»™t trang hiệp sÄ© mình bá»c đầy giáp sắt thá»i vua Charles VIl. D Artagnan cho ngá»±a Ä‘i nước kiệu và men theo con đưá»ng, Planchet Ä‘iá»u chỉnh bước Ä‘i cá»§a ngá»±a mình theo ngá»±a ông chá»§.
Mưá»i phút sau, đã đến đầu lối Ä‘i trồng Ä‘á»u đặn những cây phong đẹp dẫn đến má»™t cổng sắt có những đầu nhá»n và thanh ngang Ä‘á»u mạ và ng. Ở giữa con đưá»ng có má»™t ngưá»i kiểu như lãnh chúa váºn y phục xanh và và ng như cổng rà o, cưỡi trên lưng má»™t con ngá»±a tráºn to lrá»›ng. Bên phải và bên trái ông ta là hai tên hầu quần áo thêu những vạch ngang dá»c khắp má»i chiá»u; vô số những nông dân cục mịch xúm xÃt lại chà o ông ta hết sức cung kÃnh.
- A! - D Artagnan tá»± bảo. - Phải chăng đấy là ông Du Vallon de Bracieux de Pierrefonds? Ôi, lạy Chúa! Ông ta đã khép mình nhá» lại từ khi không còn gá»i là Porthos nữa.
- Không thể là ông ấy được, - Planchet đáp lại câu mà d Artagnan tự nói với mình. - Ông Porthos cao gần sáu bộ, còn ông nà y chưa đến năm bộ.
Nói xong, d Artagnan thúc ngá»±a đến chá»— con ngá»±a chiến con ngưá»i danh giá và các tên hầu. Lần lần Ä‘i tá»›i gần, anh như nháºn ra những nét quen quen cá»§a nhân váºt ấy.
- Jésus lạy Chúa tôi? - Vá» phÃa mình Planchet cÅ©ng ngỡ nháºn ra ngưá»i ấy, liá»n kêu lên - Chẳng lẽ lại có thể là hắn ta?
Nghe tiếng kêu ấy, ngưá»i cưỡi ngá»±a cháºm rãi quay lại và vá»›i má»™t vẻ cao sang, hai lữ khách liá»n trông thấy đôi mắt ốc nhồi lóe sáng lên hết cỡ, bá»™ mặt đỠlá»ng và nụ cưá»i đến là hùng hồn cá»§a Mousqueton.
Quả tháºt đó là Mousqueton, Mousqueton béo núc nÃch những mỡ, sụn xuống vì sức khá»e dồi dà o, húp hÃp vì an lạc. Trái vá»›i bác Bazin đạo đức giả, khi nháºn ra d Artagnan, Mousqueton tuá»™t từ lưng ngá»±a xuống đất và ngả thấp mÅ© tiến đến gần viên sÄ© quan, thà nh thá» những sá»± cung kÃnh cá»§a cá» tá»a quay hẳn má»™t phần tư vòng sang ông mặt trá»i má»›i Ä‘ang che lấp mặt trá»i cÅ©.
- Ông d Artagnan, ông d Artagnan! - Mousqueton trà n trá» hoan hỉ gá»i mãi lên trong đôi má phì ná»™n cá»§a mình. - Ông d Artagnan. Ôi! Vui mừng biết bao cho Äức ông và ông chá»§ Du Vallon de Bracieux de Pierrefondss cá»§a tôi?
- Cái cáºu Mousqueton tốt bụng nà y? Chá»§ cáºu có ở đây chứ.
- Ông đang ở trên lãnh địa của ông ấy.
- Nhưng kìa, cáºu tháºt là bảnh bao, cáºu tháºt là béo tốt, cáºu tháºt là tươi tắn! - D Artagnan tiếp tục t**** tót không biết má»i những đổi thay mà hạnh váºn đã mang lại cho cái thằng cha chết đói năm xưa.
- À vâng, Æ¡n Chúa! - Mousqueton nói. - Thưa ông, sức khá»e cá»§a tôi cÅ©ng kha khá.
- Thế cáºu không nói gì vá»›i bạn Planchet cá»§a cáºu đấy ư?
- Vá»›i bạn Planchet cá»§a tôi! Hoạ chăng là cáºu ấy à ? - Mousqueton kêu lên, hai tay dang ra và lệ trà n đôi mắt.
- ChÃnh tôi đây, - Planchet vẫn tháºn trá»ng nói, - nhưng tôi muốn xem cáºu có giở trò kiêu hãnh hay không?
Giở trò kiêu hãnh vá»›i má»™t ngưá»i bạn cố tri! - Không bao giá»! Planchet ạ. Cáºu không nghÄ© như váºy hoặc là cáºu không hiểu Mousqueton.
- Tốt lắm! - Planchet vừa nói vừa xuống ngá»±a và đến lượt mình giÆ¡ tay vá» phÃa Mousqueton.
- Cáºu chẳng giống như cái thằng chó chết Bazin ấy, hắn đã bá» mặc tôi hai tiếng đồng hồ trong cái nhà kho chẳng thèm là m bá»™ nháºn ra tôi nữa.
Rồi Planchet và Mousqueton ôm chầm lấy nhau chứa chan tình cảm khiến má»i ngưá»i đứng đấy Ä‘á»u hết sức xúc động và tưởng rằng Planchet là má»™t lãnh chúa nà o đó cải trang và há» cà ng đánh giá đến mức cao nhất địa vị cá»§a Mousqueton.
Khi gỡ mình ra khá»i cái ôm riết cá»§a Planchet, anh chà ng Mousqueton đã cố gắng vô Ãch để tiếp giáp hai bà n tay cá»§a mình sau lưng bạn, Mousqueton nói:
- Và thưa ông d Artagnan, bây giá» xin ông cho phép tôi và o, vì tôi không muốn ông chá»§ tôi hay tin ông đến do ngưá»i khác báo chứ không phải là tôi, ông chá»§ sẽ không tha thứ cho tôi vá» tá»™i lá»—i đã để cho ngưá»i khác vượt lên trước.
- Ông bạn thân mến ấy, - D Artagnan nói, anh muốn tránh gá»i Porthos bằng cả tên cÅ© lẫn tên má»›i, - thì ông bạn thân mến ấy vẫn không quên tôi.
- Quên! Ông tôi mà quên? - Mousqueton kêu lên. - Nghĩa là , thưa ông, không có ngà y nà o chúng tôi không ngong ngóng chỠtin ông được phong là m thống chế, hoặc thay ông De Gatxiông, hoặc thay ông De Batxompie.
D Artagnan để lá»›n vởn trên môi mình má»™t trong những nụ cưá»i sầu thảm đã từng sống sá»t ở nÆ¡i sâu thăm nhất trong lòng mình qua ná»—i thất vá»ng cá»§a những năm tuổi xanh.
- Còn các ông, những tiện dân kia, - Mousqueton nói, hãy ở bên bá tước d Artagnan và ráng sức cung kÃnh ngà i, chá» tôi và o trình vá»›i Äức ông vá» việc ngà i đến.
Trong khi Planchet còn lanh lẹn hÆ¡n, nhảy lên ngá»±a má»™t mình thì Mousqueton phải chá» hai ngưá»i từ tâm giúp để leo lên mình má»™t con ngá»±a chiến lá»±c lưỡng, và cho ngá»±a chạy cháºm cháºm rãi, Ä‘iá»u đó chứng tá» anh chiếu cố cái lưng hÆ¡n là những cái căng cá»§a con váºt bốn chân nà y.
- Ãi chà ? Thế là điá»m tốt đây! - D Artagnan nói.
- Ở đây chẳng có gì bà máºt, chẳng có gì giấu giếm che Ä‘áºy, chẳng có chÃnh trị, ngưá»i ta cưá»i sằng sặc, ngưá»i ta khóc vì vui mừng tôi chỉ trông thấy những gương mặt rá»™ng má»™t aune (1) tháºt thế, tôi thấy dưá»ng như ngay cả thiên nhiên cÅ©ng mở há»™i, cây cối đáng lẽ phá»§ lá và hoa thì lại ngợp đầy những dải băng nhá» xanh xanh hồng hồng.
- Còn tôi, - Planchet nói, - dưá»ng như đã ngá»i thấy mùi thÆ¡m ngon nhất cá»§a thịt quay, trông thấy những nồi niêu xếp thà nh những hà ng rà o danh dá»± để đón chúng ta Ä‘i qua. Ôi! Thưa ông, không biết ông De Pierrefonds phải thuê đầu bếp nà o khi mà xưa kia má»›i chỉ có tên là Porthos ông ấy đã thÃch ăn và ăn tháºt ngon.
- Äừng nói nữa? - D Artagnan bảo. - Cáºu là m tôi sợ đấy. Nếu sá»± tháºt giống bá» ngoà i, thì ta toi công rồi. Má»™t con ngưá»i sung sướng đến thế sẽ chẳng bao giá» ra khá»i hạnh phúc cá»§a mình và ta sẽ thất bại vá»›i hắn như đã thất bại vá»›i Aramis.
------------------
Chú thÃch:
(1) aune :Thước ngà y xưa bằng 1,183 mét.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 12:00 PM.
|

15-09-2008, 07:40 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 13
Khi gặp lại Porthos, d'Artagnan đã nháºn ra rằng cá»§a cải là không là m nên hạnh phúc
DArtagnan vượt qua rà o sắt và đến trước toà lâu đà i, anh vừa nhảy xuống đất thì má»™t thứ ngưá»i khổng lồ xuất hiện trên báºc tam cấp. Công bằng mà nói, ta nên gạt sang má»™t bên tình cảm Ãch ká»·, d Artagnan mừng rỡ khi thấy cái vóc dáng cao lá»›n và gương mặt thượng võ gợi cho anh nhá»› tá»›i má»™t con ngưá»i dÅ©ng cảm và tốt bụng.
Anh chạy đến bên Porthos và nhà o và o vòng tay anh ta; tất cả bá»n tôi tá»› vây tròn lại ở má»™t khoảng cách cung kÃnh và nghếch mắt nhìn vẻ tò mò khúm núm. Mousqueton đứng ở hà ng đầu, quệt nước mắt, tá»™i nghiệp cáºu ta từ sau khi nháºn ra d Artagnan và Planchet, cáºu ta cứ khóc mãi vì vui mừng.
Porthos nắm cánh tay bạn và kêu lên bằng má»™t giá»ng từ báºc nam trung chuyển sang nam trầm:
- A? Gặp lại cáºu tháºt là mừng, thế ra cáºu, cáºu vẫn không quên tôi ư?
- Quên cáºu ư? Ôi, Du Vallon thân mến, quên sao được những chuá»—i ngà y tươi đẹp nhất cá»§a tuổi thanh xuân, bè bạn chà tình và những ná»—i gian nan nguy hiểm đã cùng nhau vượt qua! Ấy, trông thấy cáºu, là bao nhiêu ká»· niệm tình bạn xưa cá»§a chúng ta lại hiện lên trong tâm trà mình.
- Ờ, á»! - Porthos vừa nói vừa vân vá» ria mép, cố trả lại cho nó cái vẻ Ä‘á»m dáng đã bị mất trong cánh cô đơn.
- Ờ á», hồi ấy chúng ta đã là m bao nhiêu việc long trá»i lở đất và chúng ta cÅ©ng đã gây cho ngà i giáo chá»§ tá»™i nghiệp ấy biết bao chuyện Ä‘au đầu.
Và anh thở dải, d Artagnan lặng nhìn anh.
- Dù sao, - Porthos nói tiếp, giá»ng rầu rÄ©, - tôi cÅ©ng xin chà o mừng bạn thân mến, cáºu sẽ giúp tôi tìm lại niá»m vui; ngà y mai chúng ta sẽ Ä‘i săn hoãng ở trong những cánh rừng cÅ©ng rất tuyệt; tôi có bốn con chó săn lévriers và o loại nhanh nhẹn nhất tỉnh và má»™t bầy chó săn có má»™t không hai ở trong vòng hai mươi dặm.
Và Porthos lại thở dà i lần nữa.
"á»’, ồ! - D Artagnan nhá»§ thầm, phải chăng con ngưá»i tráng kiện, khoẻ mạnh nà y không tháºt sung sướng như cái vẻ bá» ngoà i cá»§a hắn sao?" Rồi anh nói:
- Nhưng trước hết, cáºu giá»›i thiệu vá»›i tôi bà Du Vallon đã, vì tôi còn nhá»› má»™t bức thư má»i má»c mà cáºu đã hạ cố viết cho tôi và ở dưới thư bà ấy có nhã ý viết thêm mấy dòng.
Một tiếng thở dà i thứ ba của Porthos. Anh nói:
- Bà Du Vallon mất đã hai năm rồi, và cáºu thấy tôi vẫn còn buồn rưá»i rượi. ChÃnh vì váºy nên tôi đã rá»i lâu đà i Du Vallon ở gần Corbeil để đến mảnh đất Bracieux, sá»± thay đổi ấy dẫn đến việc tôi mua vùng đất Ä‘ai nà y. Tá»™i nghiệp bà Du Vallon, - Porthos nói tiếp và cau mặt vẻ thương tiếc, - đó không phải là má»™t ngưá»i đà n bà tÃnh khà rất dá»ng dưng, song cuối cùng bà ấy cÅ©ng vẫn quen dần vá»›i những cung cách cá»§a tôi và chiá»u những yêu cầu, vòi vÄ©nh nho nhá» cá»§a tôi.
- Như thế là cáºu già u có và tá»± do nhỉ? - D Artagnan há»i.
- Chao ôi! - Porthos nói, - tôi goá vợ và có bốn chục nghìn livres niên thu… À, cáºu có muốn ta ăn lót dạ bây giá» không?
- Muốn quá Ä‘i chứ, - D Artagnan nói, - buổi sá»›m mát trá»i đã khiến tôi đói bụng rồi đó.
- Äúng, - Porthos nói, - khà trá»i chá»— tôi thì tuyệt diệu.
Há» bước và o lâu đà i, từ trên xuống dưới toà n là mạ và ng, các đưá»ng viá»n mạ và ng, các đưá»ng gá»— mạ và ng, gá»— ghế bà nh mạ và ng.
Má»™t bà n ăn dá»n sẵn Ä‘ang đợi.
- Cáºu xem, - D Artagnan nói, - tôi xin chúc mừng cáºu, vua cÅ©ng không được má»™t bữa như thế nà y.
- Ừ, - Porthos bảo, - nghe đâu Mazarin nuôi nấng vua rất tồi. Nếm thá» món sưá»n nà y Ä‘i, d Artagnan thân mến, cừu nhà tôi nuôi đây.
- Cáºu có những con cừu non quá, mình xin có lá»i khen ngợi.
- Ấy, cừu nuôi trong những cảnh đồng cỠcủa tôi đấy mà , những đồng cỠtuyệt diệu.
- Cáºu tiếp thêm cho tôi nà o.
- Không, hãy nếm thỠcon thỠnà y mà tôi đã bắn hôm qua ở một trong những bãi cỠthả thỠcủa tôi.
- Gá»›m chưa! Khẩu vị tháºt đặc biệt! - D Artagnan nói. - Chà , chà ! Dá»… thưá»ng cáºu nuôi thá» toà n bằng rau thÆ¡m, rau mùi?
- Thế còn rượu cá»§a tôi, cáºu thấy thế nà o. - Porthos há»i. - Ngon chứ?
- Tuyệt!
- Rượu quê ấy mà .
- Tháºt ư?
- Phải, má»™t sưá»n đồi nhá» hướng Nam ở đằng kia, trên núi cá»§a tôi nó cho hai mươi muy(1).
Lần thứ năm Porthos lại thở dà i. D Artagnan vẫn đếm những tiếng thở dà i cá»§a bạn. Tò mò muốn Ä‘i sâu và o vấn Ä‘á», anh nói:
- Ôi chao! Bạn thân mến Æ¡i, dưá»ng như có Ä‘iá»u gì khiến cáºu buồn phiá»n. Chẳng may cáºu có Ä‘au ốm gì chăng?… Sức khá»e cá»§a cáºu…
- Rất tốt cáºu ạ, tốt hÆ¡n bao giá» hết, tôi có thể đâm chết má»™t còn bò.
- Hay là buồn chuyện gia đình…
- Gia đình ư? May thay tôi chỉ có má»™t mình ở trên Ä‘á»i.
- Thế Ä‘iá»u gì khiến cáºu thở dà i thưá»n thượt?
- Bạn thân mến Æ¡i, tôi sẽ thà nh tháºt vá»›i cáºu, tôi không sung sướng.
- Cáºu mà không sung sướng ư, Porthos? Cáºu có má»™t toà lâu đà i, những cánh đồng cá», rừng núi bao la; lại bốn chục nghìn livres niên thu, váºy mà rốt cuá»™c cáºu không hạnh phúc?
- Bạn thân mến ơi, đúng là tôi có tất cả những thứ đó, song tôi sống một mình giữa tất cả những thứ đó.
- A! Tôi hiểu rồi: xung quanh toà n những bá»n dân ngu, nhìn há» cáºu thấy danh giá mình bị mất mát.
Porthos hÆ¡i tái mặt, và nốc cạn tháºt nhanh má»™t cốc rượu . Anh nói:
- Không phải thế đâu, mà trái lại, cáºu tưởng tượng xem đó là những bá»n quý tá»™c nông thôn, ai cÅ©ng có má»™t tước vị nà o đó và còn muốn Ä‘i ngược gia phả lên táºn Pharamond, Charlemagne, hay Ãt ra đến Hugues Capet. Và o lúc khởi đầu, tôi đã là ngưá»i đến sau chót, do đó tôi phải chạy vạy, tôi đã là m việc đó, nhưng bạn thân mến Æ¡i, như cáºu biết đấy, bà Du Vallon…
Nói ra những lá»i ấy, Porthos như nghẹn ngà o.
- Bà Du Vallon. - anh nói tiếp, - có thể là má»™t gốc quý tá»™c; trong cuá»™c hôn nhân đầu tiên, d Artagnan ạ, tôi thiết tưởng Ä‘iá»u nà y chẳng có gì má»›i đối vá»›i cáºu, bà ta lấy má»™t ông biện lý. Ngưá»i ta cho chuyện đó là đáng lá»™n má»a. HỠđã nói là lá»™n má»a. Cáºu hiểu chứ, đó là má»™t tiếng giết chết ba chục nghìn ngưá»i. Tôi khác, nhưng há» không coi tôi là bạn há». Thà nh thá» tôi không có bạn bè, tôi sống lẻ loi, tôi chán nản, tôi buồn phiá»n.
D Artagnan mỉm cưá»i, anh nhìn thấy kẽ hở cá»§a áo giáp và anh chuẩn bị nhát đâm.
- Nhưng mà , rốt cuá»™c, - anh nói, - cáºu sinh ra thế nà o là do cáºu chứ vợ cáºu là m sao mà thay đổi được?
- Phải, nhưng cáºu hiểu cho rằng, vì không phải là dòng dõi quý tá»™c lâu Ä‘á»i như há» hà ng Coucy há» tá»± bằng lòng là những Sires(2) hoặc dòng há» Rohan há» không muốn là công tước, tất cả những bá»n kia Ä‘á»u là tá» tước, nhưng khi và o nhà thá» hay đến các lá»… há»™i há» Ä‘á»u được coi trá»ng hÆ¡n tôi, tôi nói và o đâu được… Ôi! Giá như tôi chỉ là …
- Nam tước, phải không? - D Artagnan nói nốt câu của bạn.
- A! - Porthos kêu lên, mặt hớn hở - A! Giá như tôi là nam tước?
“Tốt rồi! - D Artagnan nghĩ. - Ta thà nh công rồi".
Rồi anh cao giá»ng bảo:
- Thế thì bạn thân mến Æ¡i, chÃnh cái tước hiệu mà cáºu ao ước ấy, hôm nay tôi mang đến cho câu đây.
Porthos nhảy báºt lên má»™t cái là m rung chuyển cả gian phòng hai ba chai rượu bị mất thăng bằng lăn ngay xuống đất vỡ tan tà nh.
Mousqueton nghe tiếng chạy đến và ngưá»i ta trông thấy bóng Planchet tay cầm khăn ăn, miệng căng phồng.
- Äức ông gá»i tôi à ? Mousqueton buá»™t miệng há»i
Porthos ra dấu bảo Mousqueton hãy dá»n dẹp những chai vỡ .
- Tôi rất vui thấy cáºu vẫn dùng thằng hầu ấy, - D Artagnan nói.
- Nó là quản gia của tôi đấy, - Porthos đáp.
Rồi anh cao giá»ng:
- Nó đã là m việc đánh chén, thằng ranh ấy, ngưá»i ta trông rõ rồi, nhưng, - anh hạ giá»ng nói tiếp, - nó quyến luyến tôi lắm và có cho và ng nó cÅ©ng sẽ chẳng chịu rá»i tôi đâu.
- "Và nó gá»i chá»§ nó là đức ông", - D Artagnan nghÄ© thầm.
- Ra ngoà i kia đi. Mouston. -Porthos bảo.
- Cáºu gá»i Mouston à ? À phải, gá»i tắt, gá»i Mousqueton thì dà i quá.
- Phải, - Porthos nói, - vá»›i lại gá»i như thế thì từ ngoà i má»™t dặm ngưá»i ta ngá»i thấy cái chức đội trưởng ky binh cá»§a nó. Thôi, đợi thằng ranh ấy và o, chúng ta sẽ còn bà n công việc.
- Ừ d Artagnan bảo, - nhưng ta gác câu chuyện lại sau, vì ngưá»i là m cá»§a cáºu có thể nghi ngá»; biết đâu chẳng có dá» thám ở trong vùng, Porthos ạ, cáºu Ä‘oán xem, đó là những việc nghiêm ngặt.
- Ghê nhỉ! - Porthos nói, - thế để dá»… tiêu hoá chúng ta Ä‘i quanh vưá»n nhé
- ÄÆ°á»£c thôi.
Và nhân hai ngưá»i đã ăn lót dạ đầy đủ, há» bắt đầu dạo quanh khu vưá»n tuỵệt đẹp Nhưng lối Ä‘i trồng cây dẻ và cây bồ đỠbao quanh má»™t khoảng rá»™ng Ãt nhất là 30 acpăng(3). Äến má»—i ô kiểu ngÅ© Ä‘iểm dầy những cây lá»›n và cây con lại thấy những chú thá» chạy biến trong các bụi hạt dẻ và nô đùa trong các đám cá» cao.
Thá»±c tình, - D Artagnan nói, - khu vưá»n phù hợp vá»›i tất cả phần còn lại; và nếu những bãi thả có bao nhiêu thá», ao hồ có bấy nhiêu cá thì cáºu sẽ là má»™t con ngưá»i hạnh phúc. Porthos thân mến ạ, chỉ cần cáºu vẫn giữ cái sở thÃch săn bắn và có thêm cái hứng thá»§ Ä‘i câu.
- Bạn Æ¡i, - Porthos nói, - Tôi dà nh việc Ä‘i câu cho Mousqueton đó là má»™t thú vui quê mùa; nhưng thỉnh thoảng tôi Ä‘i săn; nghÄ©a là khi nà o tôi buồn chán, tôi ngồi trên má»™t chiếc ghế đá hoa cương nà y, tôi sai Ä‘em súng và mang con Gredinet, con chó cưng cá»§a tôi đến và bắn thá».
- Thế thì thú vị quá còn gì, - D Artagnan nói.
- Phải, thú vị quá! - Porthos đáp lại với một tiếng thở dà i.
D Artagnan không đếm những tiếng thở dà i nữa.
Rồi thì, Porthos nói thêm:
- Gredinet chạy đi nhặt thỠvà tự nó mang đến cho đầu bếp, nó được dạy quen rồi…
- Ô con chó hay tuyệt! - D Artagnan nói.
- Thôi, hãy gác chuyện con Gredinet lại, - Porthos bảo, - nếu cáºu thÃch, tôi sẽ biếu cáºu vì tôi cÅ©ng bắt đầu chán rồi. Ta trở lại vá»›i công việc cá»§a chúng ta.
- Rất sẵn sà ng, - D Artagnan đáp, - tuy nhiên, bạn thân mến Æ¡i tôi xin báo trước để cáºu khá»i bảo tôi mưu phản cáºu, cần phải thay đổi cuá»™c sống hiện nay.
- Thế là thế nà o?
- Là cầm lại dây cương, giắt kiếm xông và o các cuá»™c phiêu lưu, và như hồi xưa, để lại và i mảnh da thịt ở dá»c đưá»ng; rốt cuá»™c là cáºu biết đấy, cái phong cách ngà y xưa.
- Chà ! Gớm nhỉ! - Porthos kêu lên.
- Phải. Tôi hiểu rồi, cáºu đã là m mình hư hÆ¡n bạn thân mến ạ, bụng cáºu đã phát phì, cổ tay không còn độ dẻo dai mà bá»n vệ sÄ© cá»§a ngà i giáo chá»§ đã bao phen được nếm mùi.
- A, cổ tay còn tốt lắm, tôi xin cam Ä‘oan vá»›i cáºu, - Porthos vừa nói vừa giÆ¡ má»™t bà n tay ra trông nần nẫn như miếng vai cừu.
- CÃ ng hay.
- Như váºy là chúng ta gây chiến à ?
- Ồ! Lạy Chúa đúng thế.
- Mà chống lại ai?
- Bạn Æ¡i, cáºu có theo Ä‘uổi chÃnh trị không thế?
- Tôi ấy à ! Không mảy may nà o.
- Thế cáºu theo Mazarin hay theo các hoà ng thân?
- Tôi chẳng theo ai cả.
- NghÄ©a là cáºu theo chúng ta. Cà ng hay, Porthos ạ, đó là vị trà tốt nhất để tiến hà nh các công việc. Nà y bạn thân mến ạ, tôi xin nói vá»›i cáºu rằng tôi đến đây là do ý ông giáo chá»§ đấy.
Tiếng ấy tác động rõ rà ng đến Porthos, cứ như vẫn Ä‘ang là năm 1640 khi nói đến ông giáo chá»§ tháºt sá»±.
- Ô, ô? - Anh nói. - Các hạ muốn gì ở tôi?
- Các hạ muốn lấy cáºu và o giúp việc.
- Thế ai nói vỠtôi với ông ta?
- Rochefort. Cáºu có nhá»› không?
- Nhá»›, mẹ kiếp! Cái thằng cha hồi ấy đã gây cho chúng ta bao nhiêu chuyện rắc rồi và khiến chúng ta phải long Ä‘ong trên các nẻo đưá»ng, cái thằng cha mà cáºu đã tặng cho ba nhát kiếm, mà cÅ©ng xứng đáng đây chứ.
- Nhưng cáºu có biết hắn đã trở thà nh bạn cá»§a chúng ta không? - D Artagnan nói.
- Không, tôi không biết. Ô! Hắn không có thù hằn gì đâu.
- Cáºu lầm rồi, Porthos ạ, - D Artagnan nói. - ChÃnh là tôi không thù hằn.
Porthos không hiểu lắm, nhưng ta còn nhớ, hiểu biết không phải là chỗ mạnh của anh. Anh nói tiếp:
- Thế cáºu bảo chÃnh bá tước De Rochefort đã nói vá» tôi vá»›i giáo chá»§ à ?
- Phải, và hoà ng háºu nữa.
- Sao, hoà ng háºu à ?
Äể cho chúng ta tin, tá»± bà ấy đã đưa cho giáo chá»§ cái nhẫn kim cương trứ danh mà cáºu biết đấy, tôi đã bán cho ông des Essarts, và chẳng hiểu thế nà o lại trở vá» vá»›i hoà ng háºu.
- Nhưng tôi thấy, - Porthos nói, - là má»™t ngưá»i có lương tri lẽ ra bà ấy nên trao cái nhẫn lại cho chúng ta thì hay hÆ¡n.
- Mình cÅ©ng nghÄ© váºy, - D Artagnan nói, - nhưng biết là m thế nà o? Vua chúa và hoà ng háºu, đôi khi có những tÃnh đồng bóng lạ lùng. Rốt cuá»™c thì do há» là những ngưá»i giữ cá»§a cải và danh vá»ng, phân phát tiá»n bạc và chức tước, cho nên ngưá»i ta táºn tụy vá»›i há».
- Phải, ngưá»i ta táºn tụy vá»›i há», - Porthos nói, - như váºy là hiện nay cáºu Ä‘ang táºn tụy…
- Vá»›i vua, vá»›i hoà ng háºu và vá»›i tể tướng, và thêm nữa tôi bảo đảm vá» sá»± táºn tuỵ cá»§a cáºu.
- Và cáºu nói rằng cáºu có đặt và i Ä‘iá»u kiện cho tôi.
- Äiá»u kiện tuyệt diệu, bạn thân mến ạ, tuyệt diệu. Trước hết cáºu có tiá»n, phải không? Bốn mươi nghìn livres, cáºu đã bảo tôi váºy.
Porthos đâm nghi ngá».
- á»’! Bạn Æ¡i - anh nói, - mình chẳng bao giá» có quá nhiá»u tiá»n. Bà Du Vallon đã để lại má»™t khoản thừa kế rắc rối, tôi chẳng giá»i giang gì, thà nh thá» tôi sống hÆ¡i lần hồi…
"Hắn sợ mình đến vay tiển". D Artagnan nghĩ bụng. Rồi anh nói:
- A! Bạn Æ¡i, nếu cáºu túng bẩn thì cà ng hay!
- Sao lại cà ng hay? - Porthos há»i.
- Vì muốn gì, các hạ sẽ cho: đất Ä‘ai, tiá»n bạc, tước vị.
- A, a! - Nghe tiếng cuối cùng nà y, Porthos trợn tròn mắt kêu lên:
- Dưới thá»i tể tướng,
- D Artagnan nói tiếp - chúng ta không biết lợi dụng váºn hạnh, tuy đó cÅ©ng là dịp tốt. Tôi không nói vá» cá»§a cải cho cáºu vì cáºu có bốn mươi nghìn livres niên thu; và dưá»ng như cáºu là ngưá»i hạnh phúc nhất trên Ä‘á»i.
Porthos thở dà i.
- Dù sao! - D Artagnan nói tiếp, - mặc dù số bốn mươi nghìn livres niên thu cá»§a cáºu và cÅ©ng có thể do số bốn mưá»i nghìn livres niên thu cá»§a cáºu, tôi thấy hình như má»™t tước miện nho nhá» vẽ trên thà nh xe cá»§a cáºu sẽ là m nên khối chuyện đấy. Há» há»!
- Phải lắm! - Porthos đáp.
- Váºy thì, bạn thân mến, hãy già nh lấy nó, ở đầu lưỡi gươm cá»§a cáºu. Chúng ta sẽ không là m tổn hại gì nhau. Mục tiêu cá»§a cáºu là má»™t tước vị; mục tiêu cá»§a tôi là tiá»n bạc. Mong rằng tôi sẽ kiếm được kha khá để xây dá»±ng lại cÆ¡ ngÆ¡i d Artagnan mà tổ tiên tôi nghèo túng Ä‘i vì những cuá»™c tháºp tá»± chinh đã để Ä‘iá»u tà n từ thá»i ấy và để mua ba chục d arpents đất xung quanh, tất cả chỉ cần có váºy, rồi tôi rút lui vỠđấy, và chết yên lặng ở đấy.
- Còn tôi, - Porthos nói, - tôi muốn là nam tước.
- Cáºu sẽ được như váºy!
- Thế cáºu không nghÄ© đến các bạn khác cá»§a chúng ta nữa hay sao! - Porthos há»i.
- Có chứ, tôi đã gặp Aramis.
- Thế Aramis mong muốn gì? Là m giám mục chăng?
Không muốn là m Porthos thất vá»ng, d Artagnan nói:
- Aramis, cáºu hãy tưởng tượng hắn đã trở thà nh thầy tu và jésuite, hắn sống như má»™t con gấu, hắn từ bá» tất cả, và chỉ nghÄ© đến sá»± cứu rá»—i. Những Ä‘iá»u chà o má»›i cá»§a tôi đỠkhông thể lay chuyển cáºu ấy
- Thôi kệ, - Porthos nói, - cáºu có trà tuệ. Còn Arthos thế nà o?
- Tôi chưa gặp anh ta, nhưng sau khì rá»i đây, tôi sẽ Ä‘i tìm ngay.
- Cáºu có biết anh ta ở đâu không?
- Ở gần Blois, trong một danh địa nhỠmà anh ta thừa kế, cũng chẳng biết của bà con nà o.
- Tên gá»i là gì?
- Bragelonne. Cáºu hiểu không, Arthos quyá»n quý như hoà ng đế và thừa kế má»™t danh địa mang tước bá! Anh ta sẽ là m gì vá»›i những tước bá ấy? Tước bá de la Fére, tước bá de Bragelonne?
- Với những tước vị ấy mà không có con cái, - D Artagnan nói.
- Æ ? - Porthos kêu. - Tôi nghe nói anh ta nháºn má»™t đứa bé trai là m con nuôi, mặt rất giống anh ta.
- Arthos, Arthos cá»§a chúng ta, má»™t ngưá»i đức hạnh như Scipion.
- Cáºu có gặp lại anh ấy không?
- Không.
- Thế ngà y mai tôi sẽ đến cho anh ta biết vá» tình hình cá»§a cáºu.
- Nói riêng vá»›i nhau, tôi sợ rằng Ä‘am mê rượu chè có thể đã là m cho anh ta bị huá»· hoại và già sá»m.
- Phải, đúng đấy, - Porthos, - anh ấy uống tợn lắm.
- Vá»›i lại đó là anh cả cá»§a bá»n ta - D Artagnan nói.
- Má»›i mấy năm nay thôi, - Porthos nói tiếp - cái dáng bá»™ uy nghiêm khiến anh ta già đi nhiá»u.
- Phải, đúng thế. Váºy nếu chúng ta có Arthos cà ng hay, bằng không thì thôi. Hai đứa chúng ta cÅ©ng bằng mưá»i hai ngưá»i.
- Phải rồi, - Porthos cưá»i nhá»› đến những chiến công xưa cá»§a mình, - Nhưng nếu có bốn chúng ta thì sẽ bằng ba mươi sáu ngưá»i ấy chứ; mà nếu công việc gay go gian khổ như cáºu nói, thì lại cần đủ như váºy. Gay go đối vá»›i bá»n lÃnh má»›i tháºt, nhưng đối vá»›i chúng ta thì không.
- Có lâu dà i không?
- Ấy, có thể là ba bốn năm đấy.
- Sẽ choảng nhau nhiá»u chứ.
- Mình hy vá»ng như váºy.
- Cà ng hay, rốt cuá»™c thì cà ng hay? - Porthos kêu. - Cáºu không thể tưởng tượng rằng từ khi tôi ở đây đến giá» xương cốt lắm lúc muốn bung ra. Äôi khi ngà y chá»§ nháºt Ä‘i lá»… nhà thá» ra, tôi phóng ngá»±a băng qua các đồng ruá»™ng, đất Ä‘ai cá»§a những ngưá»i ở giáp ranh để tìm má»™t chuyện gây sá»± nho nhá» nà o đó, vì tôi cảm thấy cần thiết, nhưng bạn thân mến Æ¡i, chẳng có cóc gì cả. Hoặc là ngưá»i ta kÃnh nể tôi, hoặc là ngưá»i ta sợ hãi tôi chắc hẳn như thế, ngưá»i ta để mặc cho tôi cùng đà n chó già y xéo đồng linh lăng, vượt trên tất cả thiên hạ, và tôi trở vá» cà ng phiá»n muá»™n hÆ¡n, chỉ, có thế thôi? Cáºu hãy cho tôi biết Ãt ra ở Paris đánh nhau có dá»… hÆ¡n chút nà o không?
- Bạn thân mến Æ¡i, vá» chuyện đó tháºt là tuyệt: chẳng còn chiếu chỉ, cá»§a còn vệ sÄ© cá»§a tể tướng(4), chẳng còn de Jussac vá»›i lÅ© cảnh sát(5). Lạy Chúa. Cáºu có biết không, dưới má»™t ngá»n đèn đưá»ng, trong má»™t quán rượu, ở khắp má»i chá»—, anh là má»™t ngưá»i Fronde, ngưá»i ta tháo gươm ra, thế là xong. Ông De Guise đã giết chết ông De Coligny.
- Ở ngay giữa quảng trưá»ng Hoà ng cung, thế mà chẳng sao cả.
- A? Tình hình bây giỠhay đấy! - Porthos nói.
- Và rồi chẳng bao lâu nữa, - D Artagnan nói tiếp, - sẽ có những cuá»™c chiến đấu hẳn hoi, có súng đại bác, có những đám cháy tháºt muôn mà u muôn vẻ.
- Váºy thì, tôi quyết định.
- Cáºu hứa vá»›i tôi chứ?
- Dứt khoát rồi. Tôi sẽ tìm Mazarin mà đâm chém. Nhưng mà …
- Nhưng mà sao?
- Nhưng mà ông ta phải phong cho tôi là nam tước.
- Trá»i ạ. - D Artagnan nói. - Cái đó được quyết định trước tôi đã nói vá»›i cáºu như váºy và tôi xin nhắc lại tôi bảo đảm cho cái nam tước cá»§a cáºu.
Sau câu hứa hẹn ấy, Porthos vốn không bao giá» hoà i nghi lá»i cá»§a bạn mình, bèn cùng bạn trở vá» toà lâu dà i.
------------------
Chú thÃch:
(1) 1 muy bằng 274 lÃt
(2) Một tước hiệu phong kiến ban cho một số lãnh chúa.
(3) 1 d’arpent bằng từ 0,2 đến 0,5 ha.
(4) Thá»i tể tướng Richelieu, ngưá»i ta ban hà nh những chiếu chỉ cấm đấu kiếm và cho các vệ sÄ©, Ä‘i lùng bắt ai vi phạm sẽ bị chém đầu.
(5) Trong chuyện "Ba chà ng lÃnh ngá»± lâm", Jussac là đội trưởng vệ sÄ© cá»§a tể tướng Richelieu toan bắt d Artagnan Ä‘ang đấu kiếm vá»›i mấy chà ng ngá»± lâm quân, thì hắn cá»§ng đồng đội bị d Artagnan cùng các chà ng ngá»± lâm quân đánh bại hoà n toà n.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 12:00 PM.
|

15-09-2008, 07:41 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 14
Nếu Porthos không hà i lòng vì hoà n cảnh cá»§a mình thì Mousqueton lại rất thoải mái vá»›i địa vị cá»§a hắn. Äiá»u ấy được chứng minh như thế nà o?
Trên đưá»ng trở vá» lâu đà i, trong khi Porthos Ä‘ang bÆ¡i trong những giấc mÆ¡ Nam tước, d Artagnan ngẫm nghÄ© đến sá»± khốn khổ cá»§a cái bản chất con ngưá»i tá»™i nghiệp kia luôn luôn không hà i lòng vá» cái nó có và luôn luôn ham muốn vá» cái nó không có. Ở và o địa vị cá»§a Porthos, hẳn d Artagnan sẽ thấy mình sung sướng nhất trần đởi, và Porthos còn thiếu cái gì để hạnh phúc nhỉ? Mấy chữ cái đặt trước những tên há» cá»§a cáºu ta và má»™t cái tước miện nho nhá» sÆ¡n lên trên thà nh xe cá»§a cáºu ấy.
D Artagnan tá»± nhá»§ thầm: "Như váºy là suốt Ä‘á»i ta có trông bên phải, ngó bên trái cÅ©ng chẳng bao giá» nhìn thấy gương mặt cá»§a má»™t ngưá»i hoà n toà n sung sướng".
Anh Ä‘ang suy nghÄ© cái Ä‘iá»u triết lý ấy, thì Thượng đế dưá»ng như muốn đưa ra cho anh má»™t Ä‘iá»u cải chÃnh.
Và o lúc đó Porthos rá»i anh để sai bảo bác đầu bếp, anh thấy Mousqueton tiến lại. Trừ má»™t thoáng gợn như má»™t áng mây mùa hạ Ä‘iểm trên vẻ mặt đúng hÆ¡n là che ám nó, thì gương mặt cá»§a chà ng trai tháºt thà ấy tá» ra là cá»§a má»™t con ngưá»i hoà n toà n sung sướng.
- Kia, cái mà mình đang tìm kiểm, - D Artagnan tự nhủ, - nhưng than ôi! Cái thằng nhỠtội nghiệp ấy chưa biết vì sao ta lại đến đây.
Mousqueton đứng cách xa. D Artagnan ngồi xuống ghế và ra hiệu cho hắn lại gần. ÄÆ°á»£c phép, Mousqueton tiến đến và nói:
- Thưa ông, tôi xin ông gia ân cho má»™t Ä‘iá»u.
- Nói đi, anh bạn.
- Thưa, tôi không dám, tôi e ông sẽ nghÄ© rằng phú quý đã là m tôi hư há»ng.
- Váºy là cáºu sung sướng phải không? - D Artagnan nói.
- Sung sướng đến thế là cùng, tuy nhiên ông có thể là m tôi sung sướng hơn nữa.
- Cứ nói Ä‘i, nếu Ä‘iá»u đó tuỳ thuá»™c tôi, thì xong ngay thôi mà …
- Ôi, thưa ông, Ä‘iá»u ấy chỉ tuỳ thuá»™c ông thôi.
- Tôi nghe đây.
- Thưa ông, cái Ä‘iá»u ân huệ mà tôi xin ông là đừng gá»i tôi là Mousqueton nữa(1), mà gá»i là Mouston. Từ ngà y là m quản lý cho đức ông, tôi đã dùng cái tên sau, nó chững chạc hÆ¡n và để cho bá»n dưới quyá»n tôi kÃnh trá»ng tôi hÆ¡n. Thưa ông, ông biết đấy, sá»± lệ thuá»™c là tối cần thiết đối vá»›i bá»n tôi tá»›.
D Artagnan mỉm cưá»i nghÄ© "Porthos thì muốn kéo dà i tên mình ra còn Mousqueton thì muốn rút ngắn tên mình lại".
- Thưa ông, thế nà o ạ? - Mousqueton run bần báºt há»i.
- Thế thì được thôi, Mousqueton thân mến ạ, - D Artagnan bảo.
- Cáºu cứ yên tâm, tôi sẽ không quên Ä‘iá»u thỉnh cầu cá»§a cáºu đâu; và nếu cáºu thÃch, tôi cÅ©ng sẽ không gá»i cáºu bằng cáºu hay mà y nữa.
Mousqueton đó bừng mặt lên vì vui sướng nói:
- Ôi, nếu ông ban cho tôi Ä‘iá»u vinh dá»± đến thế, thì thưa ông tôi sẽ độà ơn ông suốt Ä‘á»i, nhưng như thế liệu có phải là đòi há»i quá đáng không ạ?
D Artagnan bụng dạ bảo: "Chao ôi! Như thế thì có thấm tháp gì so vá»›i những ná»—i ưu phiá»n bất ngá» mà ta mang đến cho cái thẳng quá»· tá»™i nghiệp nà y, nó đã đón tiếp ta chu đáo".
Khuôn mặt Mousqueton trở lại thanh thản như trước và nở ra như má»™t bông hoa thược được, hắn há»i:
- Thế ông còn ở chơi, lâu với chúng tôi chứ ạ?
- Ngà y mai tôi đi, anh bạn ạ, - D Artagnan đáp.
- Ôi thưa ông, - Mousqueton nói, - thì ra ông đến chỉ đem lại cho chúng tôi những nỗi luyến tiếc sao?
- Tôi e là như váºy đó, - D Artagnan nói rất khẽ đến ná»—i Mousqueton không nghe thấy khi chà o và rút lui.
Má»™t niá»m ân háºn xuyên qua tâm trà d Artagnan, mặc dầu con tim anh đã chai cứng.
Anh không hối tiểc dẫn dắt Porthos và o má»™t con đưá»ng mà cuá»™c sống và tà i sản cá»§a anh sẽ bị tổn hại, vì Porthos sẵn lòng mạo hiểm tất cả những thứ ấy cho cái tước hiệu nam tước mà anh ao ước già nh được từ mưá»i lăm năm nay. Nhưng còn Mousqueton không ao ước gì, ngoà i việc được gá»i tên là Mouston, thì há chẳng phải là tà n nhẫn khi dứt anh ta ra khá»i cuá»™c sống thú vị trên cái vá»±c sung túc cá»§a anh ta sao? à nghÄ© ấy Ä‘ang là m anh báºn tâm thì Porthos xuất hiện.
- Ta và o bà n ăn đi. - Porthos bảo.
- Sao, ăn à ? - D Artagnan há»i. - Mấy giá» rồi?
- Ồ bạn thân mến ơi, một giỠrồi đấy.
- Trang ấp cá»§a cáºu là má»™t thiên đưá»ng. Porthos ạ, ngưá»i ta quên cả thá»i gian. Tôi Ä‘i theo cáºu, nhưng tôi không đói đâu.
- Äến đây, nếu như ngưá»i ta không thể lúc nà o cÅ©ng ăn thì ngưá»i ta có thể lúc nà o cÅ©ng uống được, đó là má»™t câu châm ngôn cá»§a Arthos đáng thương mà tôi đã nháºn ra tÃnh vững chắc cá»§a nó kể từ khi tôi buồn chán.
Bản năng Gascogne là m cho d Artagnan luôn luôn có tiết độ, anh có vẻ không tháºt tin tưởng như anh bạn mình và o cái định lý không cần chứng giải cá»§a Arthos, song anh vẫn là m cái gì mình có thể là m để giữ mình ngang hà ng vá»›i chá»§ nhà .
Tuy nhiên, trong khi nhìn Porthos ăn và anh cÅ©ng ra sức uống, ý nghÄ© vá» Mousqueton trở lại tâm trà d Artagnan và nó cà ng mãnh liệt khi mà Mousqueton không tá»± mình hầu bà n, việc ấy có lẽ thấp hÆ¡n địa vị má»›i cá»§a hắn, nhưng chốc chốc lại xuất hiện ở cá»a và bà y tá» lòng biết Æ¡n cá»§a hắn đối vá»›i d Artagnan bằng độ tuổi và gốc gác những loại rượu mà hắn sai mang ra hầu.
Do đó, khi ăn tráng miệng, d Artagnan ra hiệu cho Porthos bảo bá»n đầy tá»› ra ngoà i, còn lại hai ngưá»i bạn vá»›i nhau, d Artagnan nói:
- Porthos nà y, ai sẽ theo cáºu Ä‘i các chiến tráºn?
- Ấy Mousqueton chứ còn ai. - Porthos trả lá»i má»™t cách tá»± nhiên.
Má»™t đòn đối vá»›i d Artagnan: anh đã trông thấy nụ cưá»i đôn háºu cá»§a viên quản lý chuyển thà nh má»™t cái nhăn nhó Ä‘au khổ.
- Nhưng, - D Artagnan đáp, - Mousqueton chẳng phải còn non trẻ gì nữa, bạn thân mến ạ, hơn nữa hắn đã phát phì như ông phễnh và có khi hắn đã mất đi thói quen của công việc hoạt động.
- Mình biết, - Porthos nói, - nhưng tôi dùng hắn đã quen, vả lại hắn chẳng muốn rá»i tôi đâu, hắn yêu mến tôi quá chừng.
"Ôi! Lòng tự tôn mù quáng?" d Artagnan nghĩ.
- Vả chăng, chÃnh cáºu, - Porthos nói, - cáºu đã chẳng luôn luôn vẫn dùng má»™t cái thằng hầu đấy sao? Cái thằng tốt bụng, can đảm và thông minh… tên nó là thằng gì nhỉ?
- Planchet. Tôi đã gặp lại nó, nhưng nó không phải là thằng hầu nữa.
- Thế nó là gì?
- Nà y nhé! Cáºu biết đấy, vá»›i má»™t nghìn sáu trăm livres mà nó kiếm được trong cuá»™c bao vây thà nh La Rochelle(2) do mang bức thư đến cho Lord de Winter(3) hắn đã dá»±ng má»™t cá»a hà ng nhỠở phố Lomba, và trở thà nh chá»§ hiệu mứt kẹo.
- A! Nó là chá»§ hiệu mứt kẹo phố Lombards à ? Thế vì sao nó lại Ä‘i hầu cáºu?
- À nó đang phải trốn tránh, - D Artagnan đáp, - và nó sợ bị nguy hại.
Và chà ng ngự lâm quân kể lại cho bạn nghe chuyện anh đã gặp lại Planchet như thế nà o.
- Bạn thân mến Æ¡i, - Porthos nói, - có phải vì ngưá»i ta nói vá»›i cáºu rằng má»™t hôm Planchet tổ chức cứu thoát Rochefort nên cáºu đã che giấu hắn phải không?
- Không hẳn như váºy. Nhưng biết là m thế nà o, các biến cố là m thay đổi con ngưá»i.
- Không còn gì đúng hÆ¡n, - Porthos nói, - nhưng có cái không thay đổi, hoặc thay đổi thà nh tốt hÆ¡n, đó là rượu vang. Cáºu thá» nếm thứ nà y xem, đó là chÃnh cống nho gốc Tây Ban Nha mà anh bạn Arthos cá»§a chúng ta rất thÃch, vang Xérès đấy.
Vừa lúc ấy viên quản lý đến há»i ý kiến ông chá»§ vá» thá»±c đơn ngà y hôm sau và vá» chuyến Ä‘i săn dá»± định.
- Mouston nà y, - Porthos nói, - binh khà của ta vẫn còn tốt đấy chứ?
D Artagnan bắt đầu gõ nhịp trên bà n để che giấu sự lúng túng của mình.
- Binh khà cá»§a đức ông ấy à ? - Mousqueton há»i, - binh khà nà o cÆ¡ ạ?
- Thằng quỷ! Cái bộ yên cương ấy.
- Yên cương nà o ạ?
- Yên cương tráºn mạc chứ còn gì.
- À, thưa đức ông, vâng. Tôi chắc là như váºy.
- Ngà y mai cáºu phải bảo đảm đấy, và nếu cần thì lau chùi cẩn tháºn. Ngá»±a Ä‘ua tốt nhất cá»§a ta là con nà o?
- Con Vulcain ạ?
- Thế con trưá»ng sức nhất?
- Con Bayard ạ?
- Còn cáºu, cáºu thÃch con nà o?
- Thưa dức ông, tôi thÃch con Rustaud; đó là má»™t con ngá»±a hay, tôi dùng tháºt là hợp tuyệt diệu.
- Lực lưỡng phải không?
- Äó là giống Normand lai vá»›i Mecklembourg, cứ là đi cả ngà y lẫn đêm.
- Việc cá»§a ta đó. Cáºu cho ba con váºt ấy ăn uống, nghỉ ngÆ¡i cho khá»e, cáºu lau chùi binh khà cho ta; thêm nữa các súng ngắn cho cáºu và má»™t con dao săn.
- Thưa đức ông, chúng ta là m má»™t cuá»™c viá»…n du à ? - Mousqueton há»i vẻ lo lắng.
Cho đến lúc ấy, d Artagnan má»›i chỉ bâng quÆ¡ gõ nhịp, bây giá» anh Ä‘áºp má»™t nhịp hà nh khúc.
- Còn hơn thế nữa kia, - Porthos nói.
- Chúng ta là m một cuộc viễn chinh ư, thưa ông? Viên quản lý nói, mặt từ mà u hồng chuyển sang trắng bệch.
- Chúng ta trở lại phụng sự, Mouston ạ? - Porthos vừa đáp vừa cố vấn bộ ria mép để lấy lại cho nó cái vẻ vũ dũng đã mất.
Những lá»i ấy vừa má»›i buông ra thì Mousqueton đã bị má»™t cÆ¡n run rẩy là m rung rinh và đôi má xệ to tướng trắng nhợt như đá; hắn ta nhìn d Artagnan, vẻ trách móc nhẹ nhà ng khó tả mà viên sÄ© quan không thể chịu đựng mà không cảm thấy rầu rÄ© trong lòng; rồi hắn ta loạng choạng vá»›i giá»ng nghẹn ngà o, hắn nói:
- Phụng sự! Phụng sự trong quân đội nhà vua.
- Phải và không phải. Chúng ta lại Ä‘i và o tráºn mạc, tìm kiếm má»i chuyện phiêu lưu, rốt cuá»™c là sống lại cuá»™c Ä‘á»i xưa kia.
Cái tiếng cuối cùng Ä‘áºp và o Mousqueton như má»™t tiếng sét. ChÃnh cái xưa kia đến là khá»§ng khiếp ấy nó là m nên cái bây giỠđến là êm Ä‘á»m!
- Ôi lạy Chúa! Tôi đang nghe cái gì thế nhỉ? - với một cái nhìn còn van vỉ hơn cái nhìn trước, Mouston nói với d Artagnan.
- Biết là m thế nà o được, Mouston tội nghiệp của tôi ơi, - D Artagnan nói, - cái số mệnh…
Mặc dầu d Artagnan đã cẩn tháºn không gá»i xếch mé và cho tên hắn cái kÃch thước mà hắn khao khát, Mousqueton vẫn bị má»™t đòn không kém, và cái đòn khá»§ng khiếp đến ná»—i hắn bước ra mà lòng dạ rối bá»i, quên cả khép cá»a lại.
- Cái thằng Mousqueton hiá»n là nh ấy, nó bá»±c tức vì vui mừng đấy mà , - Porthos nói vá»›i giá»ng mà Don-Quichotte phải dùng để động viên Sancho buá»™c lại yên cương con lừa khi Ä‘i là m má»™t chiến tráºn cuối cùng.
Còn lại hai ngưá»i, há» xoay ra bà n chuyện tương lai và xây đắp hà ng nghìn lâu đà i trên bãi cát. Rượu vang ngon cá»§a Mousqueton đã khiến há» trông thấy ở d Artagnan má»™t viá»…n cảnh ngá»i sáng những đồng tiá»n và ng và đồng pistol, ở Porthos là dải băng xanh lÆ¡ và tấm áo choà ng công tước. Thá»±c tế là há» ngá»§ gục ngay trên bà n ăn khi ngưá»i ta và o má»›i há» sang giưá»ng ngá»§.
Tuy nhiên từ hôm sau d Artagnan đã là m cho Mousqueton vững dạ hơn, anh nói rằng chắc chắn chiến tranh sẽ chỉ diễn ra ở trung tâm Paris vả đến tầm lâu đà i Vallon ở gần Corbeil, đến Bracieux ở gần Melun, và đến Pierrefonds ở giữa Compiègne và Villers-Cotterêts.
Nhưng, tôi thấy hình như xưa kia… - Mousqueton rụt rè nói.
- á»’, bây giá» ngưá»i ta không là m chiến tranh theo kiểu ngà y xưa. Bây giá» là chuyện ngoại giao. Cứ há»i Planchet mà xem.
Mousqueton Ä‘i há»i Planchet bạn cÅ© cá»§a mình thì Planchet xác minh má»i Ä‘iểm mà d Artagnan nói; song le anh ta nói thêm rằng trong cuá»™c chiến tranh nà y, các tù binh có nguy cÆ¡ bị treo cổ.
- Gá»›m nhỉ! - Mousqueton nói, - có lẽ tôi thÃch cuá»™c vây thà nh La Rochelle hÆ¡n.
Còn Porthos, sau khi đã cho giết má»™t con hoẵng để đãi khách, sau khi dẫn khách Ä‘i thăm từ cánh rừng lên núi, rồi từ núi đến ao hồ cá»§a mình, sau khi đã cho xem tất cả các chó săn, chó đà n và con Gredinet cá»§a mình, rốt cuá»™c là tất cả những gì mình có, và cho là m lại ba bữa ăn thịnh soạn nhất, anh há»i d Artagnan những lá»i chỉ dẫn cuối cùng và ông khách buá»™c lòng phải từ giã bạn để tiếp tục lên đưá»ng.
- Nà y, bạn thân mến Æ¡i! - Vị sá» giả nói: - Tôi phải mất bốn ngà y để Ä‘i từ đây đến Blois, má»™t ngà y ở lại đây, ba hoặc bốn ngà y trở vá» Paris. Váºy má»™t tuần nữa cáºu ra Ä‘i vá»›i bá»™ hạ nhé; cứ đến phố Tiquetonne, khách sạn "Con dê cái nhá»" và đợi tôi trở vá».
- Äồng ý. - Porthos nói.
- Còn tôi, - D Artagnan nói, - tôi sẽ Ä‘i má»™t chuyến chẳng hy vá»ng gì đến chá»— Arthos; nhưng mặc dầu tôi tin rằng anh ta đã trở thà nh bất lá»±c, ta vẫn cứ phải đối đãi tá» tế vá»›i bạn bè.
- Nếu tôi Ä‘i vá»›i cáºu, - Porthos nói, - có lẽ cÅ©ng hay cho mình đấy.
- Rất có thể, và tôi cÅ©ng váºy, - D Artagnan nói, - nhưng cáºu sẽ chẳng còn thì giỠđể sá»a soạn đâu.
- Äúng thế. - Porthos nói. - Váºy cáºu Ä‘i nhé và can đảm lên; còn tôi, tôi Ä‘ang hăng hái có thừa.
- Thế thì tuyệt lắm? - D Artagnan nói.
Và há» chia tay nhau trên con đưá»ng ranh giá»›i cá»§a lãnh địa Pierrefonds mà Porthos muốn tiá»…n bạn đến chá»— táºn cùng cá»§a nó.
D Artagnan Ä‘i theo con đưá»ng Villers-Cotterêts và tá»± nhá»§: "Ãt ra ta cÅ©ng không bị lẻ loi. Cái thằng quá»· sứ Porthos ấy vẫn còn sung sức ghê. Nếu Arthos cÅ©ng đến thì hay lắm, chúng ta sẽ có ba ngưá»i để cưá»i và o mÅ©i Aramis, cái thằng thà y tu lắm số đà o hoa ấy".
Äến Villers-Cotterêts, anh viết thư cho tể tướng: "Thưa Äức ông tôi đã có má»™t ngưá»i để dâng lên Các hạ và anh ta giá trị bằng hai mươi ngưá»i. Tôi sẽ Ä‘i Blois, bá tước de La Fére ở lâu đà i Bragelonne gần quanh thị trấn ấy".
Rồi anh lên đưá»ng Ä‘i Blois, vừa Ä‘i vừa trò chuyện vá»›i Planchet, hắn là má»™t niá»m vui lá»›n đối vá»›i anh trong chuyến viá»…n du nà y.
--------------------
Chú thÃch:
(1) Mousqueton nghÄ©a là khẩu súng trưá»ng. Äó là tên mà Porthos đặt cho ngưá»i hầu từ xưa, khi má»›i và o là m.
(2) La Rochelle-má»™t thà nh phố cảng ở tây bắc nước Pháp trước do những ngưá»i theo đạo Tin là nh chiếm giữ chống lại chÃnh quyá»n trung ương, hỠđược nước Anh chi viện.
(3) Lord de Winter là má»™t nhà quý tá»™c Anh, anh chồng cá»§a Milady trong táºp truyện trước. Sau má»™t cuá»™c đấu kiếm thua, được d Artagnan tha chết, ông trá» thà nh bạn thân cá»§a anh.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 12:01 PM.
|

15-09-2008, 07:42 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 15
Hai cái đầu thiên thần
Äó là má»™t chặng đưá»ng dà i, nhưng d Artagnan không há» lo ngại. Anh biết rằng những con ngá»±a đã hồi sức ở những máng ăn đầy ắp cá»§a lâu đà i lãnh chúa de Bracieux. Anh vững tâm lao Ä‘i bốn năm ngà y đà ng, vá»›i Planchet trung thà nh Ä‘i theo.
Như chúng tôi đã nói, để chống những ná»—i buồn chán dá»c đưá»ng, hai ngưá»i ấy lúc nà o cÅ©ng Ä‘i bên cạnh nhau và chuyện trò suốt. Dần dà d Artagnan cởi bá» cái mã ông chá»§ và Planchet cởi bá» cái lốt thằng hầu. Là má»™t kẻ tinh ranh sâu sắc, từ khi sống cuá»™c Ä‘á»i trưởng giả ngẫu nhiên hắn thưá»ng luyến tiếc những bữa ăn ngon là nh mà rẻ tiá»n trên đưá»ng thiên lý cÅ©ng như những cuá»™c chuyện trò và đám bạn bầu danh giá cá»§a các nhà quý tá»™c và tá»± cảm thấy mình có má»™t giá trị nà o đó, hắn Ä‘au lòng thấy mình bị giảm giá khi tiếp xúc thưá»ng xuyên vá»›i những kẻ có tư tưởng tầm thưá»ng.
Thế là chẳng mấy chốc hắn tá»± nâng mình lên hà ng bạn tri ká»· cá»§a con ngưá»i mà hắn vẫn gá»i là ông chá»§. Äã từ bao nhiêu năm d Artagnan không cởi mở tấm lòng. Váºy khi gặp nhau, hai con ngưá»i ấy hợp vá»›i nhau má»™t cách tuyệt vá»i.
Vả chăng, Planchet không phải là má»™t kẻ bạn đưá»ng phiêu lưu hoà n toà n tầm thưá»ng; hắn thưá»ng có những ý hay, không tìm kiếm hiểm nguy nhưng hắn không lùi bước trước những tráºn đánh, như d Artagnan đã có nhiá»u dịp chứng kiến. Cuối cùng, hắn đã từng là lÃnh và binh nghiệp nâng cao ngưá»i ta lên; rồi thì, còn hÆ¡n tất cả những Ä‘iá»u đó, nếu Planchet cần đến anh thì hắn cÅ©ng không phải là kẻ vô dụng đối vá»›i anh. Thế là vá»›i tư cách hai ngưá»i bạn tốt mà d Artagnan và Planchet Ä‘i đến vùng Blois.
Dá»c dưá»ng, trở lại cái ý nghÄ© vẫn ám ảnh anh hoà i, d Artagnan lắc đầu nói:
- Tôi biết rằng việc tôi váºn động Arthos là vô Ãch và vô nghÄ©a nhưng tôi vẫn cứ phải cư xá» như váºy đối vá»›i ngưá»i bạn cố tri, anh ấy có bản chất cao thượng và hà o hiệp hÆ¡n tất cả má»i con ngưá»i.
- Ôi! Ông Arthos là má»™t ngưá»i quý tá»™c đưá»ng hoà ng! - Planchet nói.
- Có phải không nà o? - D Artagnan nháy lại.
- Ông ấy rắc tiá»n bạc như mưa, - Planchet nói tiếp, - tuốt kiếm ra vá»›i vẻ vương giả. Chắc chắn ông còn nhá»› tráºn đấu kiếm vá»›i bá»n ngưá»i Anh ở trong sân tu viện Carmes chứ? Chao ôi, hôm ấy trông thấy ông Arthos sao mà đẹp đẽ uy nghi đến thế khi ông bảo vá»›i địch thá»§: "Thưa ông, ông đã bắt tôi phải xưng tên vá»›i ông, thôi thì mặc kệ ông, vì rằng tôi buá»™c lòng phải giết ông!". Lúc ấy tôi đứng gần nên nghe thấy ông ấy nói thế. Äúng từng tiếng lá»i cá»§a ông ấy. Và cái ánh mắt ấy, ông Æ¡i lúc ông Arthos đâm trúng địch thá»§ như ông ấy đã nói" và địch thá»§ ngã xuống không kêu được rná»™t tiếng. Ôi! Thưa ông, tôi xin nhắc lại, đó là má»™t nhà quý tá»™c đưá»ng hoà ng.
- Phải rồi, - D Artagnan nói, - tất cả những Ä‘iá»u ấy đúng như kinh Phúc âm, nhưng ông ta đã mất Ä‘i tất cả những phẩm chất ấy vì má»™t khuyết táºt.
- Tôi có nhá»›, - Planchet nói, - Ông ấy thÃch uống rượu hay nói đúng hÆ¡n là ông ấy uống quá nhiá»u rượu. Nhưng không uống như những ngưá»i khác Äôi mắt ông ta chẳng nói gì hết khi ông ấy đưa cốc lên môi. Thá»±c ra, không bao giá» sá»± im lặng lại nói rõ đến thế. Còn tôi, hình như đã nghe ông ấy lẩm bẩm: "Rượu Æ¡i, hãy và o Ä‘i và xua tan những ná»—i u buồn trong ta". Và cái cách ông ta Ä‘áºp vỡ má»™t chân cốc hoặc má»™t cổ chai! Chỉ có ông ta má»›i có cái phong Ä‘iệu ấy.
- Thế thì hôm nay - D Artagnan nói, - má»™t cảnh tượng đáng buồn Ä‘ang chỠđợi chúng ta. Con ngưá»i quý tá»™c thanh cao vá»›i cặp mắt kiêu hãnh ấy, chà ng kỵ sÄ© đẹp trai tháºt xuất sắc trong quân ngÅ© ấy mà ngưá»i ta thưá»ng lấy là m lạ là m sao không cầm má»™t cây gáºy chỉ huy mà chỉ cầm má»™t thanh kiếm tầm thưá»ng, than ôi! Con ngưá»i ấy sẽ trở thà nh má»™t lão già lưng gù, mÅ©i Ä‘á», mắt như khóc. Chúng ta sẽ gặp ông ta nằm váºt trên má»™t bãi cá» nà o đó và nhìn chúng ta bằng con mắt má» *****c và có khi chẳng nháºn ra chúng ta nữa. Planchet nà y, - D Artagnan nói tiếp, - xin Chúa chứng giám, tôi sẽ trốn tránh cảnh tượng buồn thảm ấy còn hÆ¡n là cố chứng tá» lòng kÃnh trá»ng cá»§a mình đối vá»›i cái bóng lẫy lừng cá»§a vị bá tước de La Fére quang vinh mà chúng ta đã yêu mến xiết bao.
Planchet gáºt đầu mà không nói má»™t lá»i, ngưá»i ta dá»… dà ng nháºn rõ anh Ä‘ang chia sẻ những ná»—i lo âu cá»§a ông chá»§.
- Thế rồi, - D Artagnan lại nói, - sá»± suy sụp vì Athos bây giở già rồi, cảnh túng quẫn, có lẽ thế vì ông ta lÆ¡ là vá»›i chút Ãt cá»§a cải vốn có.
- Và cái tên cá»§a nợ Grimaud câm lặng hÆ¡n bao giá» hết và say bà tá»· hÆ¡n cả chá»§ mình… nà y, Planchet Æ¡i, tất cả những Ä‘iá»u ấy xé nát lòng tôi.
- Tôi thấy dưá»ng như mình đã đến nÆ¡i, - Planchet nói vá»›i giá»ng thương cảm, - và tôi trông thấy ông ấy kia kìa miệng thì lắp bắp, Ä‘i thì chân nam đá chân chiêu.
- Tôi phải thú nháºn rằng, - D Artagnan nói, - tôi chỉ sợ Arthos nháºn lá»i tôi trong má»™t lúc say cuồng chiến. Nếu váºy đối vá»›i Porthos và tôi sẽ là má»™t tai hoạ lá»›n và nhất là má»™t Ä‘iá»u rắc rối tháºt sá»±; nhưng ngay trong cÆ¡n bà tá»· đầu tiên cá»§a ông ấy, chúng ta sẽ từ giã, thế là xong. Lúc nà o tỉnh, ông ấy sẽ hiểu ra.
- Thưa ông dù sao, - Planchet nói, - chúng ta cÅ©ng sẽ hiểu rõ tình hình ngay bây giỠđây. Những bức tưá»ng cao vút kia rá»±c đó ánh mặt trá»i tà chắc hẳn là tưá»ng cá»§a thị trấn Blois.
- Chắc thế, - D Artagnan đáp, - và những ngá»n tháp nhá»n hoắt chạm trổ thắp thoáng ở trong rừng phÃa bên trái kia giống như những cái tôi nghe tả vá» lâu đà i Chambord
- Chúng ta sẽ và o trong thị trấn chứ? - Planchet há»i.
- DÄ© nhiên, để há»i thăm.
- Ông nà y, nếu chúng ta và o đó, tôi khuyên là ta nên nếm thá» và i cốc kem mà tôi đã nghe nói đến rất nhiá»u nhưng khốn thay ngưá»i ta lại không thể mang lên Paris được, mà phải ăn ngay tại chá»—.
- Cứ yên tâm, ta sẽ là m một chầu, - D Artagnan đáp.
Vừa lúc ấy má»™t cá»— xe loại nặng thắng mấy con bò chở gá»— đốn tại những cánh rừng tươi tốt cá»§a vùng nà y đưa đến cá»a sông Lois từ má»™t con đưá»ng nhỠđầy vết bánh xe Ä‘i ra đưá»ng cái mà hai kỵ sÄ© Ä‘ang Ä‘i.
Má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘i theo cầm má»™t cây sà o cắm Ä‘inh ở đầu dùng để thúc lÅ© bò cháºm chạp.
- Nà y anh bạn Æ¡i! - Planchet gá»i ngưá»i chăn bò.
- Các ông cần gì đó?
Ngưá»i nông dân nói từ ngôn ngÅ© đặc biệt thuần khiết cá»§a dân vùng nà y, nó ắt phải là m cho các nhà sÃnh tu từ thà nh thị trưá»ng Sorbonne và phố Äại há»c Tổng hợp phải hổ thẹn.
- Chúng tôi tìm nhà ông bá tước De La Fére, - D Artagnan nói, váºy ông có biết tên ông ấy trong số những vị lãnh chúa ở quanh đây không?
Nghe nói cái tên đó, ngưá»i nông dân ngả mÅ© ra mà đáp:
- Thưa các ông, gỗ nà y là của ông ấy đấy, tôi đốn gỗ trong dám rừng già và chở đến lâu đà i.
D Artagnan không muốn há»i han thêm bác nông dân, anh rất sợ phải nghe từ miệng má»™t ngưá»i khác Ä‘iá»u mà chÃnh anh đã nói vá»›i Planchet.
- Lâu đà i? - D Artagnan bụng bảo dạ, - Lâu đà i! – A! Ta hiểu rồi! Arthos không kiên lòng, giống như Porthos anh ta bắt nông dân gá»i anh ta là Äức ông và gá»i túp lá»u cá»§a mình là lâu đà i; cái anh chà ng Arthos thân mến ấy có bà n tay khắc nghiệt nhất là khi đã nốc rượu.
Những con bò Ä‘i cháºm chạp, d Artagnan và Planchet Ä‘i sau cá»— xe và sốt ruá»™t vì cái nhịp Ä‘iệu ấy.
D Artagnan há»i ngưá»i chăn bò.
- Äúng là đưá»ng nà y phải không? Chúng tôi cứ Ä‘i mà không sợ lạc chứ?
- á»’, lạy Chúa! Äúng đấy ạ, - Bác chăn bò nói, - Ông cứ việc Ä‘i trước, chẳng có gì phải Ä‘i theo những con bò cháºm ri cháºm rì nà y cho khổ. Äi bá»™ ná»a dặm là thấy toà lâu đà i ở phÃa bên phải; đứng ở đây chưa trông thấy đâu, vì vướng má»™t rặng cây bạch dương che khuất. Lâu đà i ấy không phải là Bragelonne mà là La Vallière . Ông hãy bá» qua và đi thêm độ ba tầm súng trưá»ng sẽ thấy má»™t toà nhà lá»›n mái lợp lá Ä‘en đứng trên má»™t gò đất rợp bóng những cây phong đồ sá»™ thì đấy là lâu đà i ngà i bá tước de La Fére.
- Nhưng ná»a dặm ấy có dà i không? - D Artagnan há»Ã¬, vì trên đất Pháp tươi đẹp cá»§a chúng ta chá»— nà o cÅ©ng toà n dặm là dặm cả, mà chẳng dặm nà o giống nhau.
- Mưá»i phút Ä‘i đưá»ng ông ạ, vá»›i những cái chân nhanh nhẹn cá»§a con ngá»±a ông cưỡì.
D Artagnan cảm Æ¡n ngưá»i chăn bò, rồi phóng Ä‘i ngay láºp tức.
Nhưng rồi bụng chẳng muốn mà lòng cứ bối rối vá»›i ý nghÄ© gặp lại con ngưá»i đặc biệt kia đã từng quý mến anh xiết bao, đã từng qua những Ä‘iá»u khuyên bảo và qua tấm gương cá»§a mình góp phần giáo dục anh trở nên má»™t ngưá»i quý tá»™c, anh cho ngá»±a Ä‘i cháºm dần lại, đầu cúi xuống như má»™t ngưá»i mÆ¡ má»™ng.
Planchet cÅ©ng đã tìm thấy trong cuá»™c gặp gỡ và thái độ cá»§a bác nông dân má»™t chất liệu cho những suy nghÄ© nghiêm trang. Ở Normandie hay Franche- Comté , Artois hay Picacdie là những nÆ¡i anh từng ở lâu, chưa bao giá» anh gặp những ngưá»i dân quê lại có đáng Ä‘iệu thanh thoát như thế, lá»i ăn tiếng nói thuần khiết như thế.
Anh tưởng như mình đã gặp má»™t nhà quý tá»™c nà o đó thuá»™c phải như anh, nhưng vì duyên do chÃnh trị đã buá»™c phải cải trang như anh.
Chợt đến má»™t chá»— đưá»ng quanh, lâu đà i La Vallière hiện ra trước mắt các lữ khách như bác chăn bò đã nói, rồi Ä‘i bá»™ má»™t phần tư dặm nữa, má»™t toà nhà trắng xoá có những cây phong bao quanh, nổi báºt lên trên ná»n má»™t lùm cây um tùm mà mùa xuân đã rắc lên những bông hoa tuyết.
Bình thưá»ng d Artagnan Ãt xúc động, nhưng trông thấy cảnh tượng nà y, anh cảm thấy má»™t ná»—i xao xuyến lạ lùng thấm sâu và o đáy lòng mình; trong suốt cuá»™c Ä‘á»i mình những ká»· niệm tuổi thanh xuân mạnh mẽ biết bao. Không có cùng những cảm tưởng ấy, trông thấy chá»§ mình xao động đến thế, Planchet ngẩn ngưá»i ra, hết nhìn d Artagnan lại nhìn ngôi nhà .
Ngưá»i lÃnh ngá»± lâm tiến thêm mấy bước và đến trước má»™t cổng rà o sắt gia công vá»›i má»™t thị hiếu khác hẳn lối đúc thá»i bấy giá».
Qua cổng rà o, nhìn thấy những vưá»n rau được chăm sóc cẩn tháºn má»™t cái sân rá»™ng lá»›n có nhiá»u ngá»±a Ä‘ang giáºm chân do những tên hầu mặc quần áo dấu khác nhau dắt, và má»™t cá»— xe thắng hai con ngá»±a cá»§a vùng nà y.
- Chúng ta nhầm rồi, hoặc là ngưá»i ấy đã lừa chúng ta. D Artagnan nói, - không thể nà o Arthos lại ở đây được. Lạy Chúa!
Hay là anh ấy chết rồi và trang ấp nà y thuá»™c vá» ngưá»i khác cùng há» vá»›i anh. Nà y Planchet, cáºu xuống ngá»±a và đi và o há»i xem sao, thú tháºt tôi chẳng có can đảm và o há»i đâu.
Planchet xuống ngựa. D Artagnan bảo:
- Cáºu nói thêm rằng có má»™t vị quý tá»™c Ä‘i qua muốn được và o chà o ngà i bá tước de La Fére và nếu cáºu thấy hà i lòng, vá»›i những tin tức lượm được thì hãy nói rõ tên tôi nhé.
Planchet nắm cương dắt ngá»±a đến cổng, kéo chuông và tức khắc có má»™t ngưá»i là m, tóc bạc phÆ¡, tuổi đã cao mà lưng vẫn thẳng Ä‘i ra và tiếp Planchet.
- Xin há»i có phải ngà i bá tước de La Fére ở tại đây không? - Planchet nói.
- Phải đấy, ông ạ, đúng ở đây, - ngưá»i hầu không mặc áo dấu trả lá»i Planchet.
- Một vị lãnh chúa vỠhưu phải không?
- Äúng thế.
- Và có má»™t ngưá»i hầu tên là Grimaud? - Planchet lại há»i, vá»›i thói quen tháºn trá»ng anh không sợ thừa tin tức.
- Ông Grimaud lúc nà y không có ở nhà , - ngưá»i hầu đáp, bác ta không quen vá»›i những cách há»i như váºy và bắt đầu nhìn Planchet từ đầu đến chân.
Planchet mặt mà y rạng rỡ kêu lên:
- Thế thì đúng bá tước de La Fére mà chúng tôi tìm kiếm. Váºy xin bác mở cá»a cho tôi vì tôi muốn báo tin vá»›i ngà i bá tước rằng ông chá»§ tôi là má»™t vị quý tá»™c, bạn cá»§a ngà i, Ä‘ang ở kia và muốn đến chà o ngà i.
- Thế sao ông không bảo tôi sá»›m? - Ngưá»i đầy tá»› nói. - Còn vị chá»§ cá»§a ông đâu?
- Ông ấy đi sau tôi.
Ngưá»i đầy tá»› mở cổng và đi trước. Planchet theo sau và ra hiệu cho chá»§ mình. D Artagnan tim Ä‘áºp hồi há»™p hÆ¡n bao giá» hết, cưỡi ngá»±a Ä‘i và o sân.
Lúc Planchet bước lên báºc thá»m, anh nghe thấy từ trong má»™t căn phòng thấp, má»™t tiếng vá»ng ra:
"Æ nà y! Vị quý tá»™c ấy đâu, sao lại không dẫn và o đây".
Giá»ng nói ấy vang lên đến táºn tai d Artagnan và đánh thức trong lòng anh muôn và n tình cảm, muôn và n ká»· niệm đã lãng quên.
Anh vá»™i vã xuống ngá»±a, trong khi Planchet nụ cưá»i trên môi tiến và o chá»— chá»§ nhân ngôi nhà .
- Tôi biết anh chà ng nà y mà ! - Arthos xuất hiện trên ngưỡng cá»a và nói.
- Ồ, vâng, thưa bá tước, ông biết tôi và tôi cũng biết rõ ông. Tôi là Planchet, thưa bá tước, Planchet, ông biết rõ…
Nhưng anh đầy tá»› tháºt thà đó không nói gì được hÆ¡n, dung mạo bất ngá» cá»§a nhà quý tá»™c đã khiến anh xúc động biết chừng nà o.
- Sao? Planchet ư? - Arthos kêu lên. - Thế ông d Artagnan ở đây à ?
- Tôi đây, bạn Æ¡i! Tôi đây, Arthos thân mến Æ¡i! - D Artagnan nói lắp bắp và hầu như lảo đảo cả ngưá»i.
Nghe câu nói đó, má»™t ná»—i xúc động rõ rà ng lần lượt xuất hiện lên gương mặt đẹp đẽ và những đưá»ng nét bình thản cá»§a Arthos. Anh tiến nhanh mấy bước vá» phÃa d Artagnan, mắt vẫn không rá»i bạn và trìu mến ôm chặt bạn trong vòng tay. D Artagnan qua cÆ¡n bối rối, cÅ©ng ôm chặt lấy Arthos vá»›i má»™t niá»m thân ái long lanh thà nh những giá»t lệ trong đôi mắt.
Arthos cầm lấy tay bạn, siết chặt trong tay mình và dẫn bạn và o phòng khách có nhiá»u ngưá»i Ä‘ang quây quần. Má»i ngưá»i Ä‘á»u dứng dáºy. Arthos nói:
- Tôi xin giá»›i thiệu ông hiệp sÄ© d Artagnan, trung uý ngá»± lâm quân cá»§a Hoà ng thượng, má»™t ngưá»i bạn táºn tụy cá»§a tôi, má»™t trong những nhà quá»· tá»™c dÅ©ng cảm nhất và đáng mến nhất mà tôi được quen biết từ xưa.
Theo tục lệ, d Artagnan tiếp nháºn những lá»i chúc mừng cá»§a cá» tá»a, nhiệt liệt chúc mừng lại và cùng ngồi dá»±, và trong khi cuá»™c trò chuyện tạm ngừng má»™t lát lại tiếp tục rôm rả, thì anh ngồi ngắm Arthos.
Lạ lùng tháºt? Arthos chỉ hÆ¡i già đi. Cặp mắt đẹp toát ra khá»i cái quầng nâu xám do những đêm thức và những cuá»™c chè chén say sưa tạo thà nh trông to hÆ¡n và lóng lánh như mặt hồ tinh khiết hÆ¡n bao giá» hết; khuôn mặt hÆ¡i dà i và được tăng thêm vẻ uy nghi bù cho cái mất Ä‘i vá» nét sôi động nhiệt tình; bà n tay má»m mại, lá»™ng lẫy dưới ống tay áo thêu ren, giống như những bà n tay nà o đó trong các bức há»áº¡ cá»§a Titien et de Van Dick (1) thân hình anh mảnh dẻ hÆ¡n xưa, hai bắp vai thanh và rá»™ng nói lên má»™t sức mạnh hiếm có, mái tóc Ä‘en dà i Ä‘iểm mấy sợi xam xám, rá»§ xuống đôi vai má»™t cách phong nhã và lượn sóng như má»™t nếp uốn tá»± nhiên; giá»ng nói anh vẫn tươi mát như má»›i ở tuổi hai mươi lăm, hà m răng đẹp còn nguyên vẹn và trắng muổt Ä‘em cho nụ cưá»i má»™t vẻ duyên dáng khôn tả.
Tuy nhiên, các vị khách cá»§a bá tước qua vẻ lạnh nhạt khó nháºn biết cá»§a cuá»™c đà m luáºn hiểu rằng hai ngưá»i bạn thân Ä‘ang nóng lòng mong má»i được ngồi riêng vá»›i nhau. Cho nên vá»›i tất cả cái nghệ thuáºt và phép lịch sá»± ngà y xưa, há» sá»a soạn ra vá», cái việc trịnh trá»ng cá»§a những ngưá»i ở xã há»™i thượng lưu, khi có mặt cá»§a những ngưá»i thượng lưu. Nhưng vừa lúc ấy có tiếng chó sá»§a ầm Ä© ngoà i sân và nhiá»u ngưá»i cùng nhao nhao lên:
- A! Raoul trở vá».
Nghe đến tên Raoul, Arthos nhìn sang d Artagnan và như vừa rình xem cái tên ấy có gây nên vẻ tò mò nà o trên nét mặt bạn mình không. Nhưng d Artagnan chưa hiểu ra sao, anh còn chưa ra khá»i ná»—i chói ngợp. Cho nên gần như cái máy anh quay lại, thì thấy má»™t cáºu thiếu niên tuấn tú trạc 15 tuổi, ăn váºn giản dị nhưng vá»›i má»™t thị hiếu hoà n mỹ, bước và o phòng khách và vá»›i vẻ duyên dáng ngả chiếc mÅ© dạ Ä‘Ãnh những chiếc lông chim dà i đỠthắm.
Váºy mà nhân váºt má»›i lạ nà y hoà n toà n bất ngá», Ä‘áºp và o mắt anh. Cả má»™t loạt ý nghÄ© má»›i mẻ áºp đến tâm trà anh và bằng má»i nguồn thông minh sắc sảo cá»§a anh, đã cắt nghÄ©a sá»± thay đổi cá»§a Arthos cho đến lúc nà y vẫn tá» ra không lý giải được. Má»™t sá»± giống nhau kỳ lạ giữa vị quý tá»™c và đứa nhá» cắt nghÄ©a cho anh sá»± bà máºt cá»§a thá»i tái sinh nà y. Anh đợi chá» xem xét và nghe ngóng.
- Anh đã trở vỠđấy ư, Raoul? - Bá tước nói.
- Thưa ông, vâng, - cáºu thiếu niên cung kÃnh đáp, và tôi là m tròn nhiệm vụ mà ông giao cho.
- Nhưng có chuyện gì đấy, Raoul? - Arthos băn khoăn há»i - Trông anh tái nhợt và có vẻ xao xuyến.
- Thưa ông, - cáºu thiếu niên đáp, - chả là vì có má»™t tai há»a xảy đến vá»›i cô bé láng giá»ng cá»§a chúng ta.
- Vá»›i cô De La Vallière ấy à ? - Arthos vá»™i há»i.
- Chuyện gì thế, - và i tiếng ngưá»i há»i.
- Cô ấy Ä‘i dạo chÆ¡i vá»›i bà vú Marceline ở khu vưá»n các bác tiá»u phu Ä‘ang đẽo những cây gá»—, thì tôi cưỡi ngá»±a Ä‘i qua trông thấy bà và dừng lại. Lúc ấy cô ta Ä‘ang đứng trên má»™t đống gá»—, thấy tôi, cô ấy toan nhẩy xuống nhưng bị trượt chân không tà i nà o dáºy nổi. Tôi cho rằng cô ấy bị trẹo mắt cá chân.
- Ôi, lạy Chúa? - Arthos nói.- Thế bà de Saint-Remy, mẹ cô đã biết chưa?
- Không ạ, bà de Saint-Remy Ä‘ang ở Blois, chá»— bà quáºn công d Orléans. Tôi e rằng việc chỉ sÆ¡ cứu cho cô ta không được tốt, nên chạy vá» xin ông chỉ bảo.
- Raoul, cho đưa ngay cô ấy ra Blois? Hay tốt hơn hết là tự anh lấy ngựa và chạy ra ngoà i ấy.
Raoul cúi mình.
- Nhưng Louise Ä‘ang ở đâu? - Bá tước há»i.
- Thưa ông, tôi đã mang đến đây và để nằm ở chỗ vợ bác Charlot; trong khi chỠđợi, bà ấy cho cô bé ngâm chân và o nước lạnh giá.
Câu chuyện ấy đã tạo cái cá»› cho các vị khách cá»§a Arthos đứng lên và xin cáo từ, riêng lão công tước de Barbé tá» ra là chá»— thân tình từ hai chục năm nay vá»›i nhà La Vallière Ä‘i ra thăm cô bé Louis, cô ta Ä‘ang khóc, nhưng khi trông thấy Raoul thì láºp tức chùi ngay đôi mắt diá»…m lệ và nhoẻn miệng cưá»i.
Cụ công tước bảo đưa cô bé Louise đến Blois bằng cỗ xe ngựa của mình. Arthos nói:
- Cụ dạy phải đấy, cô bé sẽ đến với mẹ sớm hơn. Còn anh, Raoul, tôi chắc anh đã hà nh động dại dột và việc nà y có phần lỗi của anh đấy.
- á»’, thưa ông, không ạ, tôi xin thá» như váºy! - Cô gái kêu lên, còn cáºu thiếu niên thì tái mặt Ä‘i, vì nghÄ© rằng mình có thể là nguyên nhân cá»§a tai nạn.
- Ôi thưa ông tôi xin cam đoan rằng… - Raoul lẩm bẩm.
- Nhưng anh vẫn cứ phải đi đến Blois, - bá tước ân cần nói tiếp, và anh xin với bà de Saint-Remy thứ lỗi cho anh và cả tôi nữa, rồi trở vỠđây.
Gò má cáºu thiếu niên tươi trở lại; sau khi đưa mắt há»i ý bá tước, anh ôm cô gái trong đôi cánh tay đã vạm vỡ, cái đầu xinh đẹp cá»§a cô vừa nhăn nhó lại vừa tươi cưá»i ngả và o vai anh, anh nhẹ nhà ng đặt cô và o trong xe. Rồi nhảy lên ngá»±a vá»›i vẻ phong nhã và khéo léo cá»§a má»™t kỹ sÄ© thà nh thạo, anh chà o Arthos và d Artagnan, rồà phóng nhanh, Ä‘i kèm cạnh cá»— xe ngá»±a, đôi mắt anh vẫn đăm dăm nhìn và o trong xe.
----------------
Chú thÃch:
(1) Những danh hoạ thá»i Phục hưng ở à và xứ Flamant.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 12:02 PM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîñèãíàëèçàöèè, àâòîðàäèî, àíåãäîòû, çåíèò, èìåíà, êîíäèöèîíåð, èñòîðèè, giống ngá»±a andalou, hai muoi nam sau dumas, îáðàçåö, ìåðëåí, ìîñêîâñêèé, ìóëüòèêè, ñëóæáà, ñïåöîäåæäà, ñòðàõîâàíèå  |
| |