Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 01-04-2008, 11:17 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 10

Hắc Nho tái xuất


Yên Vân Khách Thẩm Cang lập tức lúng túng, từng bước thụt lùi ra sau.
Hai tên hán tử áo đen, vung kiếm nhảy vào vòng chiến...
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ nghiêng ngưá»i hướng hai tên áo Ä‘en vẫy má»™t cái “Oa! Oa!†Hai tiếng thảm thiết, hai tên thá»§ hạ Yên Vân Khách chưa xuất chiêu thì ngã lăn xuống đất mà chết, còn mấy ngưá»i kia bị trấn áp không dám xông vào.
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ chẳng thèm đếm xỉa tá»›i há» lập tức trở lại cùng Thiên Diện Nhân liên thá»§ tập kích Yên Vân Khách.
Dù Yên Vân Khách công lá»±c cao cưá»ng đến đâu Ä‘i nữa, cÅ©ng kho mà địch lại Lưỡng Ma hợp công.
Một tiếng rống dữ dội, bả vai Yên Vân Khách đã rướm máu chao đảo lùi ra sau bốn bước.
Lưỡng ma chưa vội hạ thủ ngay, thủ thế vây Yến Vân Khách.
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ nham hiểm nói :
- HỠThẩm kia, ngươi muốn chết bằng cách nào?
Yến Vân Khách không tá» vẻ gì sợ hãi, trầm giá»ng nói.
- Tùy ý!
Thiên Diện Nhân tiếp lá»i nói :
- Nghe nói ngươi được tôn xưng giàu nhất xứ Lạc Dương, trang viện lớn thê thiếp rất đông?
- Ai nói lão phu thê thiếp nhiá»u?
- Äiá»u đó không há» gì, có tiá»n dá»… nói chuyện...
- à ngươi thế nào?
- Tại hạ cả Ä‘á»i phiêu bạt giang hồ rất muốn hưởng lạc tuổi già.
Yến Vân Khách rùng mình nói :
- Ngươi muốn chiếm đoạt tài sản lão phu?
Thiên Diện Nhân cưá»i lạnh lùng nói :
- Sau khi ngươi vá» trá»i, má»™t gia tài kếch xù không ai hưởng thụ há không tàn hại cá»§a trá»i ư, tục ngữ nói rằng: “Tiá»n tài vô chá»§, thiên y thuá»™c ai†câu ấy ngươi thấy thế nào?
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ cưá»i mỉa mai nói :
- Anh lo xa Ä‘iá»u này rất hay.
Thiên Diện Nhân đắc ý cưá»i nói :
- Em gái cưng, chúng ta có phước cùng hưởng.
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ lạnh lùng nói :
- Ta không dám hưởng vậy.
- Tại sao?
- Mụ ni cô ấy để cho ngươi yên hưởng ư?
Thiên Diện Nhân cụt hứng nói :
- Em gái cưng, ngươi đưa mấy đứa nhỠđó lên đưá»ng trước, thế nào?
- ÄÆ°á»£c.
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ xoay ngưá»i nhảy tá»›i hướng mấy tên thá»§ hạ cá»§a Yến Vân Khách Ä‘ang hoảng hốt đứng phá»—ng tại đó, há» thấy tình thế không ổn xoay ngưá»i co chân định chay, nhưng võ sÄ© như hạng đó làm gì chạy khá»i được ác thá»§ cá»§a nữ ma này, liên tiếp vài tiếng rú thảm thiếu, ngưá»i chạy xa nhất cÅ©ng không qua năm trượng Ä‘á»u ngã lăn ra đất.
Yến Vân Khách gầm lên má»™t tiếng dữ dá»™i, quÆ¡ chưởng mãnh liệt tấn công Thiên Diện Nhân má»™t chưởng đánh hết sức liá»u mạng này làm cho Thiên Diện Nhân thụt lùi hai bước.
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ đã phi thân quay trở lại, từ phía sau lưng Yến Vân Khách đánh tá»›i má»™t chưởng.
Má»™t tiếng “Ự†vang lên, thân ngưá»i Yến Vân Khách loạng choạng nghiêng tá»›i đảo lui, khóe miệng rá»›m máu.
Thiên Diện Nhân hướng vá» phía Ngá»c Diện Huyá»n Hồ nói :
- Em gái cưng, ta không sợ tên Lãnh Diện thần ni đó.
- Tại sao?
- Bằng thuật dị dung của ta, thêm vào ẩn tích không ai biết được.
- Ngưá»i ta thì không biết, còn ta... dù ngươi có trở thành tro ta cÅ©ng nhận ra.
Thiên Diện Nhân bằng giá»ng nói hiểm độc :
- Vậy thì xin lỗi nha.
- Ôi cha! Ngươi... ngươi...
Ngá»c Diện Huyá»n Hồ hai tay ôm ngá»±c, mặt ngá»c co rút, hai mắt trợn tròn, máu tươi lấm tấm từ các kẽ ngón tay chảy ra, thân hình loạng choạng liá»n té quỵ xuống.
Thiên Diện Nhân ung dung tiến tới một bước, lật ngửa thân mụ nhặt lại mũi kiếm đâm từ sau lưng xuyên qua trái tim, bỠvào túi kiếm trên lưng, sau đó dùng kiếm trỠYến Vân Khách nói :
- Thẩm huynh, đừng trách ta thá»§ Ä‘oạn độc ác, ta sẽ cho ngươi má»™t nhát kiếm chết nhanh, để ngươi khá»i Ä‘au đớn, nhưng phải cho ta mượn da đầu da mặt ngươi dùng má»™t phen, ngày mai thành Lạc Dương vẫn có má»™t tên Thẩm Bá Vạn, hà hà...
Yến Vân Khách như điên như cuồng nói :
- Thiên Diện Nhân, trá»i không dung thứ ngươi đâu.
Thiên Diện Nhân cưá»i lạnh lùng nói :
- Thôi, ngươi cứ đến thành Diêm Äô thưa vá»›i Diêm Vương phá»§ Ä‘i.
Bỗng nhiên!
Một bóng đen xuất hiện phía sau lưng Thiên Diện Nhân khoảng cách tay có thể với tới, một cách lặng lặng như bóng ma hiện hình, hình như hắn vốn đứng tại đó từ lâu.
Trên gương mặt Yến Vân Khách chợt hiện vẻ hoảng sợ cực độ, từng bước một lui ra sau...
Thiên Diện Nhân vừa vung kiếm trong tay, thì bá»—ng ngưá»i đó phát ra âm thanh lạnh như băng tuyết :
- Äứng yên!
Thiên Diện Nhân cả kinh, nhanh như Ä‘iện xẹt quay ngưá»i lại, cánh tay cầm kiếm chịu má»™t đòn nặng không còn sức cầm nổi thanh kiếm, “Keng†má»™t tiếng đánh rÆ¡i xuống đất, sá»± kiện thế này, bình sinh y chưa từng gặp phải, không khá»i kinh tâm táng đởm, thụt nhanh tuốt ra sau tám thước, lúc đó má»›i nhìn rõ đặng phía trước mặt là má»™t trung niên tú sÄ© hắc y mặt lạnh như tiá»n.
- Các hạ cao nhân từ phương nào đến?
Tú sÄ© hắc y bằng giá»ng nói lạnh như băng tuyết :
- Xem hành vi mi, nhân tánh đã mất hẳn, lưu lại chỉ tổ làm hại võ lâm.
Thiên Diện Nhân rùng mình lùi lại một bước, gầm hét :
- Ngươi là ai?
- Hắc Nho!
- Hắc... Nho?
- Thiên Diện Nhân hồn phi phách tán, toan định đào tẩu, nhưng hai bắp chân cứng đơ không thể Ä‘iá»u khiển, cả ná»­a bước cÅ©ng chẳng lết nổi, gương mặt hắn co rút biến dạng. Hắc Nho phất tay má»™t luồng chưởng phong cuốn tá»›i như vÅ© bão, Thiên Diện Nhân rú lên ná»­a tiếng há miệng phun ra má»™t bụm máu té ngá»­a ra sau.
Mặt mày Yến Vân Khách tái mét không còn chút máu, cặp mắt hãi hùng, há miệng cứng đỠnói :
- Các hạ... thật... thật là Hắc Nho ư?
- Äúng vậy!
- Các hạ... năm xưa... không chết ư?
- Hắc Nho há dá»… dàng chết dưới tay bá»n ngươi ư?
- Các hạ... các hạ...
- Năm xưa, giá» này, tại nÆ¡i đây, hàng ngàn ngưá»i liên thá»§ luân phiên tấn công, Thẩm Cang ngươi có phần?
Yến Vân Khách cúi đầu má»™t hồi rồi ngước lên giá»ng khàn khàn nói :
- Các hạ cứ việc ra tay, hỠThẩm này chấp nhận, không ân hận vậy.
- Ngươi, hai năm vá» trước, từng cứu sống má»™t thiếu niên ở trong bụi rậm nằm trong khu vá»±c Vá»ng Nguyệt bảo phải không?
Yến Vân Khách ngạc nhiên giây lát, rồi nói :
- Äúng vậy.
- Vì sự kiện này, đêm nay bổn nho tha cho ngươi một phen, ngươi cứ đi thôi.
Yến Vân Khách kinh ngạc không ít, giá»ng nói run run :
- Tại... sao vậy?
- Thiếu niên ấy có liên hệ với bổn Nho.
- Ạ, nhưng các hạ giết chết Thiên Diện Nhân coi như là cứu sống một mạng Thẩm Cang này vậy.
- Äừng nói việc khác nữa, lập tức Ä‘i ngay, rá»i khá»i Lạc Dương xa chạy cao bay, đừng để bổn Nho gặp lại lần nữa.
Yến Vân Khách chăm chú nhìn nhân vật thần bí thưá»ng hay khá»§ng bố tinh thần má»i ngưá»i này má»™t lần cuối, rồi lạng thân chạy mất dạng trong đêm tối Ä‘en nghịt. Cổ Linh lại trở vá» không khí tịnh lặng chỉ thêm vài xác chết.
Äinh Hạo cảm thấy Ä‘au thương vô cùng, hắn không nên đối xá»­ thế này vá»›i ân nhân cứu mạng, nhưng thân mang sứ mệnh, hắn không còn cách nào khác hÆ¡n, làm như vậy cÅ©ng có chút vi phạm sứ mệnh rồi vậy.
Bây giỠtrống điểm canh ba, xa xa nhìn thấy thành Lạc Dương, đèn đuốc lấp lánh, giỠnày vỠthành tìm khách điếm rất là bất tiện, đành phải ở lại đây qua đêm.
Hắn tìm má»™t nÆ¡i tương đối sạch sẽ, cải dạng trở lại bá»™ mặt thật cá»§a mình rồi xếp bằng ngồi xuống, lặng lẳng Ä‘iá»u tức.
Bình minh ló dạng, hắn phi thân xuống Mang Sơn vào một tiểu điếm ở ngoại thành nghỉ ngơi chợt nhớ kiểu cách ăn mặc của mình nếu phải bộ hành thật không tương xứng với một thư sinh, nên tìm một con ngựa mới phải.
NghÄ© thế hắn gá»i bá»n tiểu nhị sang và nói :
- Tiểu nhị ca, chợ buôn ngựa ở đâu?
- Công tử cần ngựa cỡi?
- Không sai.
- Công tá»­ khó tìm được ngá»±a khá»e trong chợ, tôi giá»›i thiệu ngưá»i đến má»™t nÆ¡i này.
- Ở đâu?
- Ra khá»i Ä‘iếm quẹo qua hướng Tây bắc Ä‘i chừng năm dặm đưá»ng sẽ có má»™t đại trại chăn nuôi, chắc có thể tìm con ngá»±a như ý.
- Äa tạ ngưá»i đã chỉ Ä‘iểm cho ta.
- Chẳng dám!
Äinh Hạo thanh toán tiá»n bạc, Ä‘i khá»i tiểu Ä‘iếm theo chỉ dẫn cá»§a tiểu nhị, hướng Tây bắc Ä‘i tá»›i, càng Ä‘i càng quang đãng hÆ¡n, chẳng bao lâu, phía trước xuất hiện má»™t chuồng ngá»±a, xung quanh có hàng gá»— vây lại.
Äinh Hạo rảo bước tiến tá»›i, chỉ nghe tiếng ngá»±a la hí inh á»i, vang trá»i, nhảy lá»™n lạo, cá»­a chuồng khép há» nhưng không thấy ngưá»i.
Äinh Hạo đẩy cá»­a vào thẳng, những ngưá»i đó lo chăm sóc lừa ngá»±a không ai thèm để ý đến hắn, không sao hÆ¡n đành tiến thẳng vá» phía có phòng xá.
Một trung niên áo đen hai tay chống nạnh, đứng trước nhà, mặt mày có vẻ sầu khổ.
Äinh Hạo bước tá»›i chắp tay nói :
- Chào ông quản sự.
Trung niên áo Ä‘en xoay ngưá»i nhìn Äinh Hạo, lạnh lùng nói :
- Có chi chỉ giáo?
- Tại hạ muốn mua con ngựa để cưỡi.
- Mua ngựa chăng?
- Vâng.
- Bằng hữu thích con nào, cứ đặt đi tự nhiên.
Äinh Hạo ngạc nhiên nói :
- Thế này là sao?
Trung niên hắc y cau mày nói :
- Trại ngựa sắp kết thúc rồi, nếu bằng hữu cần thì biếu cho một con.
- Tại sao thế này?
- Lệnh của chủ nhân.
- Quí chủ nhân là ai?
- Kìa ông lão vừa vỠtới đó.
Äinh Hạo xoay ngưá»i thấy má»™t kỵ mã ngá»±a phi nhanh nước đại bay tá»›i, chá»›p mắt đã chạy đến nÆ¡i, gã trung niên vá»™i vàng tiến lên tiếp lấy dây cương ngá»±a, đó là má»™t ông lão râu tóc bạc phÆ¡, mình mặc áo màu lam, đầu đội khăn thêu kiểu cách viên ngoại cÅ©ng cùng má»™t màu lam có Ä‘iểm bông lấm tấm lưa thưa.
Ông lão lướt mắt nhìn Äinh Hạo nói :
- Vị này là ai?
Hán tá»­ trung niên vá»™i cúi ngưá»i đáp :
- Äến mua ngá»±a đấy.
- Äể hắn tá»± chá»n má»™t con và biếu cả yên ngá»±a cho hắn.
- Vâng.
Äinh Hạo xem nét mặt mày, càng nhìn càng thấy quen, chợt hắn nhá»› ngay đối phương chính là Yên Vân Khách Thẩm Cang, vị ân nhân cứu mạng cá»§a mình, chỉ vì má»™t câu nói đêm qua cảu mình đã làm sụp đổ sá»± nghiệp cÆ¡ sở ở thành Lạc Dương cá»§a hắn, xem tình hình là biết hắn chuẩn bị cao chạy xa bay. Trong thâm tâm Äinh Hạo xúc động mãnh liệt, nhưng qua sá»± giáo huấn hun đúc cá»§a sư phụ cả hai năm ròng, hắn đã há»c thành dấu tâm tư há»· ná»™, không để biểu lá»™ ra bên ngoài sắc nét những tình cảm êm dịu nhẹ nhàng. Hắn nhanh chóng đưa ra má»™t quyết định.
Yên Vân Khách chẳng há» nhận ra Äinh Hạo, do hai năm vá» trước lão cứu sống Äinh Hạo là vào lúc ban đêm, vả lại trong hình thù rất lôi thôi ná»­a sống, ná»­a chết, bây giá» hắn là má»™t thư sinh anh tuấn lịch sá»±, dù nói thế nào Ä‘i nữa Thẩm Cang cÅ©ng không nhận ra được.
- Ngô quản sá»±, kiểm Ä‘iểm lừa ngá»±a xong, lập tức vào trang viện, vá» tiá»n bạc không cần thiết nữa.
- Vâng, vì sao chá»§ nhân hấp tấp thiên chuyển, làm há»ng cả quá bán sá»± nghiệp cÆ¡ đồ kếch xù này...
- Sá»± việc cấp bách đến nÆ¡i, không được chậm trá»…, còn phải vào thành xem coi tình hình kết thúc hãng vải ra sao, nÆ¡i đây hoàn toàn giao cho ngươi xá»­ lý, Ngô quản sá»±, ta làm nhá»c ngưá»i nhiá»u quá.
- Chủ nhân chớ nói thế, bổn phận của tôi phải làm tròn, nhưng mà... hỡi ơi.
Äinh Hạo lòng Ä‘au như cắt, tiến lên chấp tay nói :
- Viên ngoại quý tánh?
Yến Vân Khách cau mày nói :
- Lão phu há» Thẩm, các hạ cứ tá»± nhiên chá»n ngá»±a nha, xin thông cảm lão không thể tiếp nhiá»u.
Äinh Hạo lập tức nói trắng ra :
- Tôn hiệu tiá»n bối có phải là Yến Vân Khách!
Yến Vân Khách tái mặt nói :
- Lão phu có mắt không có tròng, các hạ là ngưá»i võ lâm?
- Hậu tiến há»c má»n.
- Danh xưng thế nào?
- Má»™t số đồng đạo gá»i hậu há»c này là Toan Tú Tài (Toan tức là chưa vậy, ý ở đây nói là ngưá»i tú tài nghèo).
- Toan Tú Tài? Theo lão thì các hạ chẳng nghèo.
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i hậu há»c là thế, đành phải theo vậy.
- Lượng thứ cho lão bận việc, xin chá»n ngá»±a thôi.
- Hậu há»c xin thỉnh giáo má»™t Ä‘iá»u.
Yến Vân Khách lại biến sắc nói :
- Thỉnh giáo thì không dám, có Ä‘iá»u các hạ cứ há»i?
- Trại ngựa tốt như thế này, vì sao phải kết thúc?
- Äiá»u... Ä‘iá»u này là việc tư cá»§a ta, không thể phụng cáo.
- Theo hậu há»c phán Ä‘oán, chắc ngưá»i gặp phải việc chi khó giải...
Sắc mặt Yến Vân Khách bừng bừng thay đổi nói :
- Mục đích các hạ đến đây chẳng phải mua ngựa?
Äinh Hạo cưá»i nhạt nói :
- Sá»± thật hậu há»c đến đây là để mua ngá»±a, nhưng bá»—ng thấy tình huống lạ lùng này không khá»i thắc mắc há»i thăm vài câu.
- Thế thì các hạ theo thể lệ thá»§ hạ Ngô quản sư Ä‘i chá»n ngá»±a, lão thật không có thá»i gian hầu chuyện cùng các hạ.
- Bận rộn cho thiên chuyển chăng?
- Các hạ nói sao?
- Hậu há»c có chứng bệnh khi thắc mắc việc gì phải cho ra lẽ, xin thông cảm.
Ngô quản sư nóng lòng sốt ruột, lớn tiếng nói :
- Bằng hữu, ngươi đến mua ngựa hay là đến kiếm chuyện?
Äinh Hạo thản nhiên nói :
- Quản sự chớ nóng ruột.
Yến Vân Khách phất tay cản Ngô quản sá»±, trầm giá»ng há»i Äinh Hạo :
- Các hạ thẳng thắn cho biết mục đích đến đây.
- Hậu há»c muốn hiểu rõ nguyên do lại thiên chuyển?
- Không thể phụng cáo.
- Hậu há»c thay mạt lão nói rõ căn nguyên thiên chuyển cá»§a lão được chăng?
Yến Vân Khách chòng chá»c nhìn Äinh Hạo giá»ng nói run run :
- Cứ nói?
- Dá»±a vào tiếng tăm và võ công cá»§a lão, nếu không đụng phải việc phi thưá»ng hoặc gặp phải kẻ địch khác thưá»ng thì lão không dá»… dàng gì bá» hết cÆ¡ đồ đại nghiệp hấp tấp lánh nạn, có đúng vậy không?
Yến Vân Khách cưá»i nhạt nói :
- Äây là phán xét theo thưá»ng tình, lão phu tin rằng các hạ biết được...
Äinh Hạo mỉm cưá»i, ngắt lá»i đối phương nói :
- Thật trùng hợp, hậu há»c đêm qua ngẫu nhiên Ä‘i qua Mang SÆ¡n...
Nói đến đây, bỗng nhiên hắn dừng lại.
Yến Vân Khách mặt mày tái mét, theo bản năng tự nhiên thụt lùi ra sau hai bước, xúc động nói :
- Các hạ nhìn thấy những gì?
- Nhìn thấy cảnh giết ngưá»i đổ máu.
- A!
- Äồng thá»i cÅ©ng trông thấy má»™t vị võ lâm quái kiệt.
- Ai?
- Hắc Nho!
Hai chữ Hắc Nho vừa thốt khá»i miệng, gã Ngô quản sá»± thất thanh kêu lên má»™t tiếng, mặt mày tái mét không còn chút máu, đưa mắt nhìn thư sinh áo lam tá»± xưng Toan Tú Tài kia. Mồ hôi Yến Vân Khách toát ra trên trán to bằng hạt đậu, kinh hãi chăm chăm nhìn Äinh Hạo, hồi lầu nói :
- Äêm qua các hạ có mặt tại hiện trưá»ng?
- Äúng vậy.
- Tất cả má»i việc Ä‘á»u trông thấy tưá»ng tận?
- Không sai.
- Cuối cùng không bị Hắc Nho phát hiện?
- Hậu há»c cÅ©ng không đến ná»—i như vậy.
Yến Vân Khách quá kinh ngạc, chẳng lẽ thiếu niên thư sinh độ hai mươi tuổi này lại có công lực không thể tưởng tượng ư, cả nhân vật như Hắc Nho mà trong giới võ lâm phải kinh sợ như quỷ thần mà hắn không xem ra gì.
- Các hạ phán đoán tên Hắc Nho đó là thật hay giả?
- Lão nói sao?
- Sá»± kiên Mang SÆ¡n năm xưa, nhiá»u vị chưởng quản cao thá»§ tại hiện trưá»ng, nghiệm chứng Hắc Nho đã trá»ng thương mà chết.
- Các hạ cũng có mặt lúc đó?
Yến Vân Khách rùng mình nói :
- Quả thật lão phu có mặt lúc đó.
- Nghe nói, sau đó quét dá»n hiện trưá»ng thì mất Ä‘i thể xác Hắc Nho?
Yến Vân Khách toát mồ hôi, giá»ng run rung nói :
- Äúng vậy, nhưng lúc đó má»™t số ngưá»i phán Ä‘oán thi hài Hắc Nho được môn hạ hoặc bạn bè hắn lặng lặng mang Ä‘i.
- Nếu vậy, há»c hậu bố cáo các hạ rằng Hắc Nho chưa chết.
- Cho đến hai mươi năm sau, hôm nay y mới xuất hiện?
- Vậy thì chẳng hiểu được y rồi.
- Lai lịch thật sự của các hạ là thế nào?
- Danh xưng hậu há»c là Toan Tú Tài, ngoài ra không thể nói gì khác hÆ¡n.
- Mục đích đến đây của các hạ?
- Mua ngá»±a.
- Có thật là như vậy chăng?
- Gặp phải lão là việc ngẫu nhiên.
- Các hạ có Ä‘iá»u chi chỉ giáo ư?
Äinh Hạo trầm ngâm má»™t hồi nói :
- Các hạ cứ an tâm định cư chẳng sao, không cần nghĩ đến việc chạy trốn làm gì.
Yến Vân Khách lại xúc động nói :
- Các hạ... nói thế là sao?
Äinh Hạo nghiêm nét mặt nói :
- Hậu há»c bảo đảm Hắc Nho không đến tìm lão.
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:39 PM.
  #12  
Old 01-04-2008, 11:17 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 11

Ân oán phân minh


Yên Vân Khách dùng cặp mắt hoài nghi nhìn Äinh Hạo nói :
- Các hạ lấy gì làm bằng chứng?
Nhân cách của võ sĩ?
- Sao, nhân cách của võ sĩ?
- Äúng vậy.
- Bảo lão phu dùng tính mạng tài sản đánh một ván bài?
Äinh Hạo lạnh lùng nói :
- Câu nói cá»§a lão hoài nghi nhân cách cá»§a hậu há»c, đương nhiên chúng ta lần đầu tiên má»›i gặp nhau chưa há» quen biết, vả lại hậu há»c không có tiếng tăm địa vị chốn giang hồ, thật khó có ngưá»i tin tưởng, tâm lý ai cung Ä‘á»u nghi thế, cho dù bản thân cá»§a hậu há»c đây cung sẽ có những tư tưởng như lão.
Vừa nói hắn vừa liếc mắt quan sát chung quanh, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một tấm bia đá dựng ở một góc trang viện bèn chợt nảy ra một kế, chầm chậm rút kiếm ra...
Yên Vân Khách và tên quản sá»± chẳng hiểu Äinh Hạo rút kiếm ra làm gì, hai ngưá»i liá»n lập thế phòng bị.
Äinh Hạo vận công tụ vào thân kiếm, mÅ©i kiếm trá» vào bia đá cách xa hắn độ tám thước, má»™t luồng kiếm khí óng ánh bắn ra như Ä‘iện xẹt, chỉ thấy kiếm khí vút quét quÆ¡ trên mặt tấm bia đá làm tung tóe đá vụn tung lên cao, đưá»ng kiếm khí lướt qua trên bia đá lập tức hiện ra ba chữ lá»›n Toan Tú Tài, nét bút rồng bay phượng múa, lõm vào ba phân.
Yên Vân Khách trợn mồm há mắt còn Ngô quản sự thì thất kinh đứng sững.
Khoảng cách tám thước dùng kiếm khí lướt qua khắc chữ mà nét chữ đẹp Ä‘á»u thứ công lá»±c như đạt tá»›i cảnh giá»›i ý động thương địch theo sá»± mong muốn cá»§a mình, nếu không được đích thân nhìn thì làm gì tin nổi có thứ võ công như vậy.
Äinh Hạo tra kiếm vào bao cưá»i lạnh nói :
- Nếu Hắc Nho quang lâm, các hạ đưa tấm bia này, có thể đảm bảo vô sự.
Bây giỠsự hoài nghi của Yên Vân Khách đã thay đổi, chỉ một thủ pháp dùng kiếm khí lượng không khắc chữ này đủ để chứng minh Toan Tú Tài là một nhân vật không thể tưởng tượng nổi, song lão vẫn còn thắc mắc, hai bên bình sinh chưa hỠquen biết, làm gì hắn phải quan tâm đến việc này, lão bèn buột miệng nói :
- Các hạ tại sao lại cứu giúp lão trượng phu vậy?
- Vì một câu nói của lão?
- Câu nói gì vậy?
- Biếu ngựa lại biếu cả yên ngựa.
- Lão phu muốn sang nhượng lại cả trang trại ngựa này với giá rẻ mạt, không thiết tha gì một con ngựa.
- Như vậy đủ để chứng minh tư cách làm ngưá»i cá»§a các hạ là trá»ng nghÄ©a khinh lợi.
- Quá khen vậy, các hạ có thể lưu lại tham quan tệ xá...
- Thưa lão, hậu há»c có việc cần Ä‘i gấp.
Yên Vân Khách suy nghĩ một hồi, trỠvào con ngựa mình đang cưỡi đến nói :
- Lão phu xin biếu con ngựa này cho các hạ.
Äinh Hạo ngạc nhiên không kém, thấy con ngá»±a toàn thân Ä‘en bóng, không má»™t sợi lông tạp, bốn móng chân ngá»±a như bốn chung đồng, thật là chàng tuấn mã, thêm vào yên ngá»±a đỠchói, trông càng thấy siêu phàm.
- Quân tá»­ không chiếm lấy sở thích cá»§a ngưá»i khác, hậu há»c chỉ cần lấy má»™t con ngá»±a để đỡ bước thôi.
- Äây là lão phu thành tâm biếu tặng, xin các hạ chá»› nên khước từ.
- Vậy hậu há»c xin thành tâm cảm tạ.
- Má»™t con ngá»±a đáng giá là bao, các hạ nghÄ©a khí can trưá»ng tiếp tay giúp lão, khá»i phải tan gia bại sản, ân tình này khôn kể xiết.
- Không dám, may mắn hội ngộ, đấy là chúng ta có duyên vậy.
- Lão phu rất mong các hạ một ngày nào đó quang lâm tệ xá ở chơi ít lâu.
- Tại hạ nếu có cơ hội sẽ đến thăm lão.
Yên Vân Khách đích thân dắt ngá»±a sang, giao dây cương ngá»±a tận tay Äinh Hạo, hắn tiếp lấy ngá»±a sau đó má»™t lần nữa chắp tay cảm tạ rồi từ biệt, lên ngá»±a phi chạy khuất dạng.
Ngưá»i như ngá»c, ngá»±a như rồng, trên đưá»ng Ä‘i ngưá»i bá»™ hành khen ngợi inh á»i.
Äinh Hạo cho ngá»±a chạy vá» hướng Nhữ Châu.
Mặt trá»i đứng bóng ngày hôm sau, vào đến thành Nhữ Châu, Äinh Hạo vá»™i vàng dùng cÆ¡m thuê phòng xá xong lại lên ngá»±a phi thẳng đến Quan Äế miếu.
Thiện nam tín nữ qua lại trên lá»™ đông đúc, chứng tá» rằng hương khói tại Quan Äế miếu quả nhiên rất phồn thịnh.
Äi đến trước miếu, thấy sân trước sân trước đông như há»™i, nÆ¡i thì bán hàng ăn uống, nÆ¡i thì bán giấy tiá»n giấy bạc, nÆ¡i thì bói toán, xem tướng, giải xâm, trò xiếc, toàn thứ trò chÆ¡i giang hồ, không thiếu má»™t thứ nào cả.
Äinh Hạo sang bên trái sân miếu, có chá»— chuyên để gá»­i ngá»±a, hắn gá»­i ngá»±a xong xuôi, chen vào đám đông, đảo mắt ngắm nhìn chung quanh, bá»—ng má»™t tấm biển quảng cáo lá»t vào mắt hắn Bán Bán Tẩu thần...
Äinh Hạo khấn khởi tinh thần, má»™t bá»™ sạp giăng trên bày bàn gá»— trắng, trên bàn có má»™t lư hương nhá»,... bốc khói phất phÆ¡ bay lên cao. Hai bên phải trái có giấy, bút, má»±c, ống xâm, phía sau bàn có má»™t ông lão tóc bạc, mình mặc áo dài vàng trên đỉnh đầu thắt búi tóc, phía trước bàn có vài ghế mây dành cho khách đến xem quẻ cầu xâm ngồi vậy.
Äinh Hạo chậm rãi bước tá»›i ngồi trên ghế mây ấy, Bán Bán Tẩu Ä‘ua mắt nhìn Äinh Hạo nói :
- Công tử muốn xem bói hoặc coi tướng?
- Coi bói.
- Há»i việc chi?
- Tìm ngưá»i.
Bán Bán Tẩu “A†một tiếng, trải một mảnh giấy ra, cầm bút loan viết một hồi trên giấy, đoạn bấm ngón tay lẩm bẩm niệm trong miệng kỷ mậu nhâm thân đinh quy sau đó ngẩng đầu lên nói :
- Ngưá»i muốn tìm đó là bạn hoặc ngưá»i thân?
- Không thân, không bạn đó là má»™t ngưá»i chưa từng quen biết.
- À! Dáng ngưá»i ấy thế nào?
Äinh Hạo không khá»i tức cưá»i bèn không muốn lòng vòng bèn nói thẳng :
- Ngưá»i mà tại hạ muốn tìm tên là Trúc Lâm Khách!
Bán Bán Tẩu thất kinh, chăm chú nhìn Äinh Hạo má»™t hồi, rồi cúi đầu bấm tay tính toán má»™t lúc bá»—ng vá»— vào bàn má»™t cái, trầm giá»ng nói :
- Theo quẻ bói lúc nãy, ngưá»i này khó tìm gặp.
- Xin thầy xem lần nữa thế nào, đáng lẽ phải tìm gặp vậy.
- Lão phu xem rất chính xác, không sai chút nào, bảo tìm không được thì tìm không được.
- Tại hạ không tiếc giá cả, nhất định tìm cho ra ngưá»i này.
- Lão phu căn cứ quẻ bói mà nói, ngoài ra không còn khả năng nào khác.
- Tiên sinh cứ thành thật, xin cho biết tung tích Trúc Lâm Khách.
- Công tá»­ làm thế nào biết được lão phu biết tung tích cá»§a ngưá»i mà công tá»­ cần tìm?
- Toàn Tri Tử giới thiệu tại hạ đến cầu tiên sinh chỉ điểm.
Bán Bán Tẩu biến sắc nói :
- Toàn Tri Tử là ai?
- Là bạn già của tiên sinh chứ còn ai nữa.
Bán Bán Tẩu nhìn Äinh Hạo hồi lâu, má»›i phán :
- Muốn tìm ngưá»i Ä‘i mưá»i dặm vá» hướng Äông.
- Tiá»n coi bói bao nhiêu?
- Năm lạng bạc.
- Rẻ thật! Rẻ thật!
Dứt lá»i hắn bá» má»™t lạng vàng lên bàn, đứng dậy bá» Ä‘i.
Bán Bán Tẩu hô to :
- Hãy khoan đi đã, phải thối lại, một nửa đủ rồi.
Äinh Hạo xoay đầu cưá»i nói :
- Một nửa một nửa, tại hạ còn phải trở lại nữa.
Bán Bán Tẩu trợn to đôi mắt há miệng không nói lá»i nào.
Äinh Hạo rảo bước bá» Ä‘i, rảo Ä‘i má»™t vòng quanh đám đông rồi trở lại trước bàn, ngồi trên ghế mây.
- Tiên sinh, tại hạ xin há»i ná»­a nữa.
Bán Bán Tẩu cưá»i ha ha nói :
- Tốt lắm, công tá»­ muốn há»i má»™t ná»­a việc gì?
- Sau khi Ä‘i mưá»i dặm vá» hướng Äông rồi phải thế nào nữa?
- Công tử tìm Trúc Lâm Khách có việc gì?
- Không có chi cả, chỉ há»i vài lá»i mà thôi.
- Danh xưng công tử thế nào?
- Ngưá»i ta gá»i tôi là Toan Tú Tài má»›i ra khá»i lá»u tranh, chắc tiên sinh chưa từng nghe nói tên này.
- Hừ! Quả thật chưa bao giỠnghe nói.
- Äiá»u này không quan hệ gì cả, bây giá» xin tiên sinh thành thật cho biết tung tích cá»§a Trúc Lâm Khách.
- Công tử muốn xem quẻ hay là...
- Tại hạ muốn tìm ngưá»i thôi.
- Äi mưá»i dặm vá» hướng Äông.
- Sau đó thế nào?
- Sau đó là việc riêng của công tử, không liên quan gì đến lão.
- Mưá»i dặm không tìm gặp ngưá»i thì sao?
- Nếu như vậy lão phu bói toán không linh ứng, lão sẽ dẹp bỠchiêu bài này vậy.
- Tốt lắm, lá»i nói là danh dá»±, xin hẹn gặp lại sau.
Äinh Hạo ngồi bật dậy chắp tay từ giã lão, bước sang cạnh sân ngá»±a, toan nhảy lên ngá»±a mà Ä‘i, bá»—ng có má»™t ông lão ăn mặc nhà nho mỉm cưá»i Ä‘i vá» hướng hắn. Lão nho sÄ© này niên ká»· độ năm mươi, mặc áo dài xanh rách nát bẩn thỉu, rất là chướng mắt khó xem, ra vẻ... thá»i.
Lão nho sÄ© hướng vá» Äinh Hạo chắp tay nói :
- Chào huynh đài...
Äinh Hạo ngạc nhiên nói :
- Các hạ có lá»i chi chỉ giáo?
Hai bên bỉ thá»­ thi văn má»™t nhà, đồng khí đồng môn có duyên gặp nhau nào dám giấu lá»i..
- A! Tiểu đệ sẵn sàng nghe dậy.
- Tại hạ tuổi tác lá»›n hÆ¡n, ta gá»i ngưá»i má»™t tiếng lão đệ đệ, lúc nãy gặp tiểu huynh đệ coi bói xem tướng chẳng biết có việc chi thắc mắc hãy cho lão huynh biết đặng xem ta có giúp gì được cho chăng?
Äinh Hạo động lòng nhá»§ thầm:
- “Äây là lão nho si phiêu bạt hoặc là cao thá»§ thâm tàng bất lá»™ (dấu nghá») nghe lão nói chắc có Ä‘iá»u chi hay lạâ€
Nghĩ thế hắn vội chắp tay nói :
- Huynh đài nói phải, không biết ngài giúp đệ thế nào?
- Tiểu huynh muốn tìm ngưá»i?
- Äúng vậy.
- Ngưá»i đó là Trúc Lâm Khách phải không?
- Không sai, huynh đài quả là ngưá»i hữu ý.
- Äừng lao nhá»c tìm ngưá»i làm gì nữa.
- Tại sao?
- Gã thầy bói giang hồ kia đã gỡ bảng xa chạy cao bay rồi.
- Äinh Hạo rùng mình, nếu quả thật thế này thì mình đã bị Bán Bán Tẩu lừa rồi vậy, hắn liá»n buá»™c ngá»±a vào cá»™t vá»™i vã chen ngưá»i vào đám đông phóng mắt nhìn xem quả nhiên Bán Bán Tẩu mất dạng chỉ còn lại cái bàn gá»— và hai cái ghế mây, trên mặt bàn có viết má»™t hàng chữ bằng má»±c Ä‘en :
“Tá»± biết bói toán không linh ứng, dẹp bảng Ä‘i vậyâ€.
Äinh Hạo liá»n ná»™ khí xung thiên, tên Bán Bán Tẩu kia quả là độc ác, dám trêu trá»c phá mình như thế, nếu tìm chẳng ra Trúc Lâm khách thì thân thế cá»§a mình xem như mù tịt, di chúc mẫu thân bảo phải tìm cho ra Trúc Lâm khách.
- Ta và ngưá»i hữu duyên tương phùng, gặp nhau thấy hợp, tiểu huynh đệ có bằng lòng cùng ta kết bạn thâm giao không?
- Tứ hải giai huynh đệ, có chi không bằng lòng.
- Lão đệ Ä‘i Vương á»c ngay bây giỠư?
- Äúng vậy, tiểu đệ phải tức tốc khởi hành.
- Không nán lại uống vài ly được ư?
- Hẹn khi khác vậy!
- Vậy thì chúng ta gặp lại nhau sau. Äinh Hạo chắp tay từ biệt Kha Nhất Nghiêu liá»n cưỡi ngá»±a chạy má»™t mạch thật nhanh.
Lão nho sĩ Kha Nhất Nghiêu lắc đầu thở dài, lẩm bẩm nói :
- Äúng là hắn không lầm rồi, A! Bây giá» phải làm thế nào đây?
Lại nói đến Äinh Hạo ngá»±a chạy nước đại má»™t hÆ¡i trong nháy mắt đã đến thành Nhữ Châu Ä‘i vào má»™t tiểu Ä‘iếm ở đầu đưá»ng nghỉ ngÆ¡i, dặn dò tiểu nhị cho ngá»±a ăn uống kỹ lưỡng.
Hắn Ä‘ang ngồi ăn uống trong Ä‘iếm, bá»—ng tiếng chuông leng keng vang lên, theo bản năng tá»± nhiên hắn ngẩng đầu lên xem hai con tuấn mã chạy lướt qua tá»­u Ä‘iếm, trước ngá»±c ngưá»i cưỡi ngá»±a rõ ràng có Ä‘eo má»™t huy hiệu hình mặt trăng, hắn bá»—ng nghi ra Ä‘iá»u gì, bèn gá»i tiểu nhị sang nói :
- Ta đi chốc lát vỠngay, đừng dẹp bàn.
Dứt lá»i, hắn hấp tấp ra khá»i khách Ä‘iếm rượt theo đến chõ vắng vẻ không ngưá»i, hắn bay lượn cản ở phía trước kỵ mã hét lá»›n nói :
- Äứng lại.
Hai kỵ mã thình lình đứng lại, một thiếu niên trong hai kỵ mã căm phẫn nói :
- Làm gì thế?
Äinh Hạo thấy hai ngưá»i này không phải ai xa lạ, ngưá»i vừa nói là má»™t tên võ sÄ© tam cấp trong Vá»ng Nguyệt bảo, còn má»™t tên trung niên kia chính là tên Lang Nhân Châu Phú quản sá»± ná»™i vụ trong Vá»ng Nguyệt bảo.
- Hai vị còn nhận ra tại hạ chăng?
- Tên Lang Nhân Châu Phú trợn mắt nhìn Äinh Hạo bá»—ng nhiên biến sắc :
- Té ra là ngươi, tiểu tá»­ ngưá»i còn sống ư?
Äinh Hạo cưá»i hà hà nói :
- Khá lắm, chúng bay còn nhớ ta mà.
Tên võ sĩ tam cấp kia nhảy xuống ngựa vung kiếm nói :
- Thưa quản sá»±, để thuá»™c hạ đưa hắn vá» trá»i vậy, kẻo hắn làm cản trở sá»± việc cá»§a chúng ta.
Dứt lá»i hắn chém vào ngưá»i Äinh Hạo bằng má»™t thân pháp nhanh nhẹn Äinh Hạo đã né đưá»ng kiếm cá»§a hắn má»™t cách dá»… dàng.
Gã võ sĩ tam cấp kinh ngạc chẳng ít, không ngỠlà có một thân pháp nhanh nhẹn đến thế.
Gã Lang Nhân Châu Phú Ä‘ang ngồi trên ngá»±a cung thất kinh sá»­ng sốt, nhá»§ thầm: Tại sao tiểu tá»­ này chưa chết? Mà lại há»c được má»™t thân võ công khá như vậy?
NghÄ© thế y cÅ©ng vá»™i vàng tung ngưá»i nhảy xuống ngá»±a tiến vá» Äinh Hạo nói :
- Há» Äinh kia, khá lắm, hai năm không gặp ngưá»i ta tưởng ngưá»i đã chết từ lâu, nào ngá» hôm nay gặp lại tại đây, bây giá» ngưá»i muốn gì?
- Lấy đầu hai đứa bay.
Lang Nhân Châu Phú căm phẫn hét :
- Tiểu tá»­ ngưá»i muốn hết sống ư?
Dứt lá»i hai tay vung tá»›i vù vù những tiếng kình phong ghê rợn. Äinh Hạo nhanh nhẹn lượn thân qua má»™t bên, tay phải phất tá»›i luồng gió lạnh như băng tuyết thẳng vào mặt Lang Nhân Châu Phú má»™t cách nhanh nhẹn. Châu Phú cả kinh nhảy lùi ra sau bảy tám thước. Hắn chưa kịp lập tấn vững vàng thì Äinh Hạo thân pháp nhanh như bóng ma hồn quá»· theo bám sát bấu chặt vào tay Châu Phú má»™t cách dá»… dàng. Châu Phú Ä‘au Ä‘iếng, đổ mồ hôi lạnh, mặt mày tái mét không còn chút máu.
Bá»—ng nhiên gã võ sÄ© tam cấp từ sau lưng Äinh Hạo tấn công lén má»™t chưởng.
Äinh Hạo vẻ mặt thản nhiên như không có việc gì xảy ra, tay phải nắm chặt cổ tay cá»§a Châu Phú, tay trái nghiên nghiêng vá» sau đón luồng chưởng kích tá»›i ầm má»™t tiếng nổ vang cả má»™t tấm thân gã võ sÄ© tam cấp bay bổng ra xa bảy tám thước, ngã té ngá»­a xuống đất, máu phun tua tá»§a chết ngay lập tức.
Lang Nhân Châu Phú hồn vía lên mây, run rẩy mà nói :
- Thiếu hiệp...
Äinh Hạo buông tay gã ra lạnh lùng nói :
- Ta chỉ há»i nhà ngưá»i má»™t câu, hai năm trước tại sao mẹ ta tá»± vẫn?
Lang Nhân Châu Phú mặt mày trắng bóc không còn chút máu hoảng hốt nói :
- Việc... này không liên hệ đến tôi.
- Ta biết việc này không dính líu tá»›i ngưá»i nhưng phải nói ra sá»± thật cho ta biết bằng không ta sẽ không cho ngưá»i sống.
- Thiếu hiệp... Bảo... Bảo chủ...
- Bảo chủ thế nào?
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:38 PM.
  #13  
Old 01-04-2008, 11:18 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 12

Vương á»c mê cốc


Lang Nhân Châu Phú ấp úng nói :
- Bảo... Bảo chá»§ đã hiếp dâm lệnh đưá»ng.
Nghe nói thế đầu óc Äinh Hạo tối sấm tí nữa ngất Ä‘i.
Lá»i nói bà mẹ trước khi mất Ä‘i lại văng vẳng bên tai... mẹ có lá»—i vá»›i cha con, cÅ©ng là có lá»—i vá»›i con...
- Äáng chết! Oa!
Äinh Hạo Ä‘iên cuồng vung chưởng đánh loạn xạ, Lang Nhân Châu Phú liá»n chết má»™t cách thảm thiết tại trận.
Căm phẫn, há»n oán, lá»­a thù phừng phừng bốc cháy..
Không ngá» bà mẹ vì bị ngưá»i làm nhục mà phải tá»± vẫn.
Hắn ngả lưng tá»±a vào thân cây, phía trước mặt hắn.. ra ảo ảnh lá» má» những máu me tanh hôi, máu.. hắn nhìn thấy toàn là máu, gương mặt bà mẹ hiá»n hiện to dần to dần trong vung máu, rồi lại dần dần biến mất, thay vào gương mặt đạo đức giả cá»§a Vá»ng Nguyệt bảo chá»§ Ä‘ang nhe răng cưá»i hiểm...
Ảo ảnh tan mất hắn trở vá» hiện thá»±c, hận thù đã kết thành má»™t khối trong thâm tâm khó phai má».
Màn ảnh một trận đòn khốc liệt, sau đó ném xác ra đồng hoang bắt đầu quay lại rõ rệt như cuộn phim hình sự.
Äinh Hạo dậm chân mạnh dưới đất, sau đó liá»n có má»™t quyết định nhanh chóng.
- Máu nhuá»™m Vá»ng Nguyệt bảo! Hắn nằm trong giưá»ng trong khách Ä‘iếm gác tay lên trán suy nghÄ© lung tung vừa lúc năm tuổi theo mẹ đến ở đậu Vá»ng Nguyệt bảo, hắn nhá»› rõ mồn má»™t há» tiếp đãi rất tá»­ tế, nhưng hoàn cảnh đối đãi đó không được lâu dài, chỉ má»™t năm sau lần lần bị quên lãng cho tá»›i sau cùng ở vào hàng ngu ngưá»i hầu kẻ ở. Äiá»u hắn không bao giá» quên đó là nước mắt cá»§a bà mẹ, cả bao năm lao nhá»c sống qua ngày Ä‘oạn tháng trong tá»§i phận sầu Ä‘au khó chịu nhất là những lá»i ăn tiếng nói châm biếm cá»§a những tên đầu mục quản sá»±, dưá»ng như hai mẹ con sinh ra là chỉ để cho há» chà đạp, khinh bỉ mỉa mai...
Mẹ ta chết vì tên Vá»ng Nguyệt bảo chá»§ lòng lang dạ thú ấy làm nhục mà bà phải tá»± tận.
Còn mình thì bị chết Ä‘i sống lại, lưu giữ dòng máu hương há»a cá»§a Äinh gia, cung là lưu lại má»™t ngưá»i để báo thù rá»­a hận cho nhà há» Äinh vậy.
Sau cùng hắn nghi đến võ lâm đệ nhất kỳ nhân sư phụ Hắc Nho.
Còn rất nhiá»u việc phải làm!
Tiếng tăm Hắc Nho cần phải tái xuất chấn động cả võ lâm!
Sáng sá»›m hôm sau, hắn dùng sÆ¡ buổi ăn sáng, thanh toán tiá»n bạc rồi rá»i khá»i khách Ä‘iếm thẳng tá»›i Vương á»c sÆ¡n.
Ngá»±a phi nước đại vài ngày đã đến vùng núi cách Vương á»c sÆ¡n không còn bao xa. Äể tiện sá»± phi hành ở trong rừng núi, hắn bèn tìm má»™t khách Ä‘iếm gần đó gá»­i ngá»±a lại dặn dò tiểu nhị chăm sóc cẩn thận.
Hắn đến thá»±c Ä‘iếm mua sắm chút ít lương khô, rồi phi thân tìm đưá»ng Ä‘i vào trong núi.
Lên đến đỉnh chánh Vương á»c sÆ¡n thì trá»i đã tối.
Trăng lạt sao thưa, bóng tối lỠmỠbao phủ cả vùng rừng núi mênh mông.
Hắn Ä‘ang rảo bước Ä‘i trên vùng Vương á»c sÆ¡n.
Bá»—ng!
Má»™t tiếng gầm thét từ xa xa phá không vang lại, tiếng thét ấy vang dá»™i từ bốn phía sÆ¡n cốc đưa tá»›i má»™t hồi lâu vẫn chưa dứt. Äinh Hạo không khá»i thất kinh, lắng tai nghe ngóng nÆ¡i phát ra âm thanh dưá»ng như từ má»™t ngá»n núi khác vang đến, hắn liá»n xuyên qua rừng xanh chạy tá»›i ven sông, nhìn xa xa những ngá»n núi lá»›n nhá» la liệt đứng sừng sững từng pho như má»™t cá»± linh thần.
Lại má»™t tiếng sáo nữa vang dá»™i trong không trung chỉ thấy trên đỉnh má»™t ngá»n núi trá»c trong những dãy núi chung quanh lướt qua má»™t bóng ngưá»i, tiếp theo lại xuất hiện má»™t bóng khác xẹt ngang.
Äinh Hạo Ä‘ua mắt ngắm nhìn ngá»n núi trá»c Ä‘ang cách ngá»n núi hắn Ä‘ang đứng xa khoảng năm dặm và chính giữa cách biệt bởi má»™t sÆ¡n phong.
Hai ngưá»i đứng đối diện vá»›i nhau trên ngá»n núi trá»c.
Äinh Hạo rất muốn sang bên ấy xem sá»± tình ra sao, nhưng chẳng biết con suối dưới cốc sâu cạn thế nào cÅ©ng có thể là ngá»n núi hụt chân, đêm tối không dá»… dàng gì mà phóng qua được.
Hắn đang lưỡng lự, dưới ánh trăng mỠmỠhai luồng kiếm quanh lấp lánh trên không bay lượn hai bên đã xuất thủ giao đấu với nhau.
Hắn thấy đưá»ng kiếm vu lá»™ng như rồng bay phượng múa, lúc nhanh lúc chậm, ẩn ẩn hiện hiện, chiếu theo tình thế phán Ä‘oán, đôi bên ác đấu kịch liệt.
Äinh Hạo ngứa nghá» khó chịu, khoảng cách quá xa nên Äinh Hạo ngắm nhìn chẳng rõ kiếm thuật cá»§a cao thấp cá»§a đôi bên ra sao, nhưng biết chắc rằng đôi bên chẳng phải tay kiếm tầm thưá»ng.
Äá»™ hÆ¡n ná»­a tiếng đồng hồ, ánh kiếm mất hẳn, lại vá» hai bóng ngưá»i đứng đối lập nhau xem tình hình há» vẫn chưa phân thắng bại.
Ngừng một hồi lâu, hai bên vung kiếm đấu tiếp, những nhân vật nào đã hẹn nhau tại nơi hoang sơn dã vào đêm khuya sương lạnh ác đầu sinh tử thế này?
Tiếng gầm thét và tiếng binh Ä‘ao va chạm nghe văng vẳng như thế, chứng tỠđôi bên không chỉ giao đấu đánh đá như thưá»ng lệ, mà chính là má»™t ác chiến chí mạng má»™t mất má»™t còn.
Äinh Hạo quả thật không chịu đựng được nữa, tung mình bay xuống núi, phía trước cốc đạo không sâu lắm, sÆ¡n phong cung không mấy nguy hiểm, chỉ tốn chốc lát thá»i gian là hắn đã lên tá»›i đỉnh núi, thế thì bên này... vá»›i ngá»n núi trá»c kia đối diện vá»›i nhau chỉ cách qua má»™t con suối mà thôi.
Khoảng cách lúc này lại gần hÆ¡n, nên bây giá» Äinh Hạo đã nhìn thấy bóng ngưá»i má»™t to má»™t nhá», áo dài phần phật, râu tóc lất phất trước gió lại là hai ông lão già tuổi.
Äinh Hạo đưa mắt nhìn xuống, chính giữa hai bên ngá»n núi là con suối hụt chân, vách đá thẳng đứng, đêm tối trèo lên nhảy xuống Ä‘á»u khá nguy hiểm vậy.
Hai bên lại dừng tay, chỉ nghe một âm thanh sang sảng như lôi đình nói :
- Lão phu không kham kéo dài, đêm nay phải phân thắng bại mới xong.
Má»™t âm thanh trầm khàn có sức dưá»ng như phát ra từ miệng ông lão có thân hình bé nhá» hÆ¡n :
- Äêm nay chỉ có má»™t ngưá»i xuống núi thôi!
- Nếu vẫn không phân thắng bại thì sao?
- Phải có thắng bại mới xong!
- Tối nay là đêm thứ mấy rồi?
- Äêm thứ hai mươi lăm rồi!
Äinh Hạo không khá»i le lưỡi thầm nói :
- Äôi bên đã liá»u mạng đánh hai mươi lăm đêm rồi, có thâm thù đại oán gì ư?
Hai mươi lăm phen ác đấu, chứng tỠkiếm thuật ta và ngươi không phân cao thấp.
- Lão phu có cách giải quyết!
- Cách nào?
- BỠkiếm dùng nội lực đấu nhau cho đến khi nào có một bên ngã gục mới thôi.
- Hay lắm!
- Chuẩn bị ra tay.
Hai bên đối diện ngồi xuống cách nhau độ tám thước, ông lão cao lớn ngồi xuống vẫn cao hơn một cái đầu so với ông lão thấp lùn, bốn chưởng đua tới từ từ, sức mãnh liệt phóng ra từ lòng bàn tay đối nhau công bằng nội lực đấu thí mạng.
Äinh Hạo tìm đến má»™t tảng đá ngồi xuống lẳng lặng.. Nhạn quán há»a tức là ngồi cách má»™t khoảng để xem hai bên ác đấu.
NhỠánh sáng cá»§a các vì sao, Äinh Hạo được dá»… dàng nhìn thấy tình hình ngá»n núi đối diện.
Hai bên kỳ phùng địch thủ, một tiếng đồng hồ đã trôi qua, vẫn không thấy động tĩnh gì.
Bá»—ng má»™t bóng Ä‘en xuất hiện phía trước chá»— hai ngưá»i ngồi đấu ná»™i lá»±c, xa xa nhìn tá»›i, bóng Ä‘en ấy gầy cao lênh khênh như má»™t cành tre, trong tay cầm má»™t vật gì giống hình cây quạt.
Theo bản năng tá»± nhiên Äinh Hạo cảm thấy hồi há»™p nếu bóng Ä‘en ấy có ác ý há»§y diệt hai ngưá»i dá»… như trở bàn tay.
à niệm vừa thoáng qua, bá»—ng thấy bóng Ä‘en đó giÆ¡ món đồ giống hình cây quạt lên nhắm hai ngưá»i phất tá»›i...
Äinh Hạo phản ứng tá»± nhiên buá»™t miệng hét to :
- Äồ hèn, tại sao mi dám đánh lén?
Hắn đã vận dụng má»™t luồng Äan Ä‘iá»n chân khí sức mạnh như sắt cắt vào bùn quát ra má»™t tiếng gầm rống vang dá»™i.
Tiếng rú thảm vang lên, hai ngưá»i Ä‘ang đấu liá»u mạng bằng ná»™i lá»±c cùng ngã vá» phía sau.
Bóng Ä‘en ấy hình như bị tiếng gầm hét đột ngá»™t này làm cho hắn quá kinh ngạc, vá»™i tung ngưá»i nhảy xuống núi chạy mất dạng.
Äinh Hạo không còn do dá»±, mặc kệ tình hình dưới cốc thế nào, vận khí lượng thân phất phÆ¡ hạ xuống mượn sức hạ xuống bằng cách Ä‘iểm chân vào vách núi ba lần thì đã xuống đến đáy cốc, phía dưới nước suối chảy róc rách và đá tảng gồ ghá», cây cối quấn quít những dây thừng to nhỠđủ loại, má»™t màn Ä‘en bao phá»§, âm u cả ánh sáng những vì sao trên bầu trá»i cung chẳng thấy.
Chạy dưới cốc má»™t hồi lâu bèn mất Ä‘i lối ra, không khá»i hoang mang, xoay đầu lai nhìn chá»— vách núi vừa nhảy xuống cung biến Ä‘i đâu mất, phía trước tối mịt âm u.
Lạ thật!
Äinh Hạo kêu thầm trá»ng bụng, dừng chân đứng lại, trá»±c giác cho thấy tình hình không ổn, căn cứ sá»± quan sát trên đỉnh núi, đáy cốc này rá»™ng nhất không quá trên hai mươi trượng, mà bây giá» mình lại lá»t vào bên trong rừng đá mênh mông vô tận, quả thật là má»™t chuyện lạ lùng không thể tưởng tượng được.
Hắn hồi tưởng lại lá»i dạy dá»— hàng ngày cá»§a sư phụ.
Gặp phải tình huống xảy ra đột ngột, cần phải bình tinh. Thế rồi hắn cố trấn tinh tinh thần lại.
Suy nghÄ© má»™t hồi, hắn biết mình đã lá»t vào má»™t trận thế kỳ dị nào đó.
NghÄ© thế hắn dá»±a vào sở há»c chậm rãi mò mẫm muốn tìm xem đây là trận thế gì, nhưng lạ thay hoàn toàn không có cá»­a ra vào.
Äây là trận thức bàn môn tà đạo gì mà khác hẳn những trận thế bố trí thông thưá»ng khác.
Căn cứ vào sở há»c phàm lá»t vào trận thế không được loạn xạ xông pha vào, bằng không lá»t sâu vào trận thế tốt nhất là nên chá» ngưá»i bố trận hiện thân má»›i tùy cÆ¡ hành sá»±.
Thế rồi hắn ngồi trên má»™t tảng đá đưa mắt quan sát xung quanh, tai ngóng táng hướng, lẳng lặng ngồi chá».
Nào ngỠngồi chỠmãi một hồi lâu vẫn không thấy tăm hơi gì cả.
Sá»± sinh tá»­ hai ngưá»i trên đỉnh núi ra sao? Ngưá»i thừa nhân bất bị mà hạ thá»§ càng không thể biết tung tích thế nào rồi.
Không biết trải qua bao lâu, má»™t luồng ánh sáng màu hồng từ đỉnh đầu rá»i xuống, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì ra bình minh đã ló dạng.
Hắn ngồi dậy lẩm bẩm kêu liên tục, là thay Ä‘ua mắt quan sát má»™t hồi nữa, hai bên vách núi y nguyên, đáy cốc suối nước lá»m chá»m má»c lưa thưa vài cây tạp nhá», rá»™ng không quá mưá»i mấy trượng, bên dãy núi trá»c rêu xanh vảy đầy vách núi cả má»™t cây nhá» con con cung không có.
Äây là thế nào? Rừng đá mênh mông vô tận đêm qua đâu rồi.
Nếu nói là trận thế, sao không thấy dấu vết gì cả? Ảo ảnh ư? Chắc chắn không phải ảo ảnh, thần trí mình vẫn bình tinh sáng suốt luôn.
Quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Hắn Ä‘ang hoang mang nhìn bên trái bá»—ng phát hiện xa xa có má»™t đống gạch chăm chú nhìn kỹ chính là ngôi má»™ đá, hắn liá»n chậm rãi vô mục đích tiến sang, Ä‘ua mắt nhìn vào má»™ bia không khá»i cả kinh toát mồ hôi lạnh. Trên bia má»™t có ghi hàng chữ rõ ràng :
Dạ Mê cốc chủ Trúc Lâm Khách chi mộ.
Chẳng ngá» mình từ nÆ¡i xa xôi cả vài trăm dặm đưá»ng tìm đến đây, thì Trúc Lâm Khách ngưá»i mình Ä‘ang tìm kiếm đã trở thành ngưá»i thiên cổ, vậy thì thân thế mình cung chôn vùi theo lão vinh viá»…n ngàn thu.
Hắn ngơ ngẩn đứng nhìn ngôi mộ đá thật đau thương khôn tả.
Căn cứ lá»i nói cá»§a lão nho sÄ© Kha Nhất Nghiêu tám năm trước y còn gặp Trúc Lâm Khách, như vậy đối phương đã chết trong tám năm vá» sau. Ông chết như thế nào? Ai đã chôn cất và lập má»™ làm bia cho lão?
Kha Nhất Nghiêu nói rằng Trúc Lâm Khách trú tại Vô ưu cốc, mà trên mộ bia lại ghi là Dạ Mê cốc. Có phải cùng một cốc mà có hai tên ư?
Dạ Mê! Dạ Mê! Äêm tối ly kỳ!
Hắn hồi tưởng lại sá»± kiện đêm qua, chợt như hiểu ra Ä‘iá»u gì, đã nói là Dạ Mê chỉ giá»›i hạn trong đêm tối, ban ngày thì không sao cả, đây là do ngưá»i tạo tác hay là má»™t tuyệt địa trá»i sinh?
Cả hàng loạt những câu thắc mắc không thể hiểu nổi.
Bá»—ng nhiên hắn nhá»› lại bóng ngưá»i trên núi trá»c đêm qua, nếu tìm được má»™t trong hai ngưá»i đó thì có lẽ sáng tỠđược vấn đỠmê ly này.
Äinh Hạo nghi thế liá»n phóng mình chạy lên núi trá»c, hắn mong hai ngưá»i sanh tá»­ quyết đấu đêm qua sẽ còn má»™t ngưá»i sống sót hoặc tìm gặp ngưá»i đã đánh lén ấy cung tốt.
Khoảng giây phút sau hắn đã lên đến sÆ¡n đỉnh, trên núi sáng sá»§a trÆ¡ trá»i không má»™t cá»ng cá», toàn là đá tảng hiểm trở như dao vót, diện tích chung quanh độ mưá»i trượng vuông.
Hắn ngắm hướng má»™t hồi rồi chạy tá»›i, chỉ thấy má»™t chá»— trong khe đá nằm đó có cái thể xác to lá»›n, tai mắt mÅ©i há»ng Ä‘á»u rướm máu đã chết cứng từ lâu, xác chết đó mặt áo bào màu lam tuổi độ sáu mươi, thân hình đặc biệt cao lá»›n hÆ¡n ngưá»i thưá»ng, bên cạnh có má»™t thanh trưá»ng kiếm, không thể nào Ä‘oán biết được lai lịch thân phận cá»§a y.
Äảo mắt nhìn sang bên kia không khá»i mừng thầm, luýnh quýnh vô cùng.
Má»™t ông lão mặc áo dài màu vàng nghiêng ngưá»i ngồi dá»±a vào tảng đá, miệng còn mấp máy chưa tắt thở, bá»™ râu màu xám tro rướm đầu máu đã Ä‘á»ng lại.
Äinh Hạo phóng tá»›i, cuối ngưá»i dùng bàn tay đặt vào khám thá»­, nhá»§ thầm :
- Còn thở có thể cứu sống được.
Ông lão gượng gạo trợn đôi mắt vô thần rồi nhắm lại. Äinh Hạo liá»n Ä‘iểm vào đại huyệt cá»§a đối phương bảo tồn má»™t luồng nguyên khí sá»± thất quá hiển nhiên là do y dùng ná»™i lá»±c đấu liá»u vá»›i ngưá»i cao lá»›n, bất chợt bị đột kích đánh tá»›i ná»—i tẩu há»a nhập ma mà không chết ấy là mạng lá»›n như vậy.
May nhá» má»™t tiếng thét to cá»§a Äịnh hạo ở bên kia đã làm ngưá»i có thân hình ốm hoảng sợ chạy mất. Không tiếp tục hạ độc thá»§ bằng không đâu còn sống sót thế này, vả lại ngưá»i hạ thá»§ kia nghÄ© rằng chắc chắn hai ngưá»i này phải mất mạng, không thể cứu được, nên y đã bá» Ä‘i không quay trở lại.
Äinh Hạo suy nghÄ© má»™t hồi vá» phương pháp trị thương, hắn Ä‘ua tay vào các kinh mạch huyệt đạo toàn thân cá»§a ông lão, phát hiện trong tám mạch đã bị thương sáu mạch, muốn cứu sống tất phải hao tổn chẳng ít ná»™i lá»±c cá»§a bản thân. Nhưng há có thể gặp ngưá»i sắp tá»­ nạn mà không cứu chăng, huống hồ còn phải nhỠđối phương giải đáp nhiá»u Ä‘iá»u thắc mắc.
Äinh Hạo liá»n ngồi bên cạnh ông lão vận thần công tuyệt thế trước tiên truyá»n khí vào trong tâm mạch.
Ông lão dần dần cảm nhận má»™t luồng nhiệt lưu nhập vào cÆ¡ thể, nhưng Äinh Hạo mồ hôi thì toát ra như tắm.
Sắc mặt ông lão dần dần hồng lại, gượng gạo há miệng thá»u thào nói :
- Thương thế của lão có thể cứu được ư?
- Tại hạ sẽ có gắng trị thương cho lão, nhưng khiến lão có thể hồi phục được hay không Ä‘iá»u đó không dám khẳng định. Hiện giá» tri giác lão thế nào?
- Lão phu đã tỉnh táo lắm rồi.
- Lão tự vận công được chăng?
- Có thể vận thử xem.
- Tốt lắm, chúng ta hãy tiếp tục xem.
Dứt lá»i hắn tái vận công tụ thần, hai lòng bàn tay chia ra đặt vào hai huyệt Thiên đột và Mạng môn cá»§a đối phương, lần lần chuyển khí vào cÆ¡ thể cá»§a ông lão.
Căn cÆ¡ võ há»c cá»§a ông lão rất cao thâm, tuy rằng kinh mạch còn yếu á»›t, nhưng vẫn vận công tiếp nhận chân khí cá»§a Äinh Hạo được.
Lại ná»­a tiếng đồng hồ trôi qua, Äinh Hạo lẳng lặng rút tay vá» lẳng lặng ngồi Ä‘iá»u tức.
Bây giỠông lão đã ngồi được ngay thẳng tự mình vận công.
Äinh Hạo vận công mưá»i chu kỳ công viên quả mãn đứng dậy, sắc mặt hồng hào khá»e khoắn như thưá»ng.
Hắn chăm chú nhìn ông lão, cách mỗi giây lát trôi qua trên gương mặt nhăn nhó đau khổ xem tình hình một kinh mạch nào đó của lão bị nghẽn.
Một hồi lâu, ông lão buồn bã thở dài, mở mắt nói :
- Chân trái của lão đã bị phế.
Äinh Hạo cau mày nói :
- Vận công lưu hành ư?
Ông lão cưá»i sang sảng nói :
- Lão phu không chết đã thuộc kỳ tích võ lâm, tàn phế một chân có đáng kể gì.
- Äó là thuật trị thương cá»§a tại hạ chưa hoàn thiện.
- Thiếu hiệp đừng nói thế. Kỳ thuật trị thương như thế này, võ lâm chưa từng nghe thấy, thuật này có thể chết đi sống lại, đó là lần đầu tiên lão phu trông thấy.
- Lão quá khen vậy.
- Ân cứu mạng lão phu chẳng dám nói báo đáp, chỉ ghi sâu vào lòng vậy.
- Ngẫu nhiêu trùng phùng, các hạ đừng bận tâm.
- Vị đối thủ ấy của lão phu..
- Tẩu há»a nhập ma mà chết!
- A!
- Ngưá»i đó là ai?
- Vương á»c chi chá»§.
- Chá»§ cá»§a Vương á»c?
- Äúng thế, chá»§ nhân cá»§a Vương á»c sÆ¡n, công lá»±c tương đương lão phu..
- Nhị vị vì sao tranh sinh tử?
- Nhất sÆ¡n không chứa hai chá»§, chỉ vì tranh giành tiếng tăm mà thôi, lão phu rất hối hận cố chấp thái quá, không chịu nhún nhưá»ng đến ná»—i hại lão vong mạng, à bây giá» hối hận thì đã muá»™n rồi.
- Các hạ có ý tưởng như vậy, chứng tỠlòng dạ bác chánh đại, chẳng uổng một phen ra tay của tại hạ.
- Xin thỉnh giáo tôn danh của thiếu hiệp?
- Tại hạ kêu là Toan Tú Tài, giang hồ vô danh tiểu tốt không đáng nói chi vậy.
- Thiếu hiệp khiêm tốn quá, thiếu hiệp có gặp ngưá»i hạ độc thá»§ chăng?
- Tại hạ đứng bên kia sÆ¡n phong nhìn sang không được rõ lắm, hình như má»™t ngưá»i cao ốm tay cầm má»™t vật như hình quạt..
Ông lão kinh ngạc đứng bật dậy nói :
- Chính hắn, không ngỠhắn tìm tới đây.
- Äinh Hạo hoang mang há»i :
- Äối phương là nhân vật nào thế?
- Diêm Äồ sứ giả.
- A! Má»™t trong Thiên Äịa bát ma, thiện dụng độc..
- Äúng chính là con ma đó.
- May mà hắn không đánh độc, bằng không hậu quả khó lưá»ng được.
- Hắn tiên liệu tình hình lúc đó, chắc chắn lão phu và Vương á»c chi chá»§ tất phải tá»­ thương, cho nên không đánh độc dược, con ma này thá»§ Ä‘oạn độc ác, phen này tính sai nước cá». Nhưng nếu chẳng gặp được thiếu hiệp thì lão phu vẫn chỉ còn má»™t con đưá»ng chết mà thôi.
- Mục đích hắn giết chết các hạ và Vương á»c chi chá»§ để làm gì?
- Mục đích hắn là giết lão phu và Vương á»c chi chá»§ chỉ là chết oan thôi.
- Danh hiệu các hạ thế nào?
- Lão phu là Dạ Mê cốc chủ.
- Dạ Mê cốc chủ chẳng phải quá cố rồi ư?
Ông lão biến sắc nói :
- Äúng vậy, lão phu là ngưá»i kế thừa, thiếu hiệp đến đây...
- Tìm ngưá»i!
- Tìm ai?
- Trúc Lâm Khách!
Dạ Mê cốc chủ mặt mày tái mét, liên tục thụt lùi ra sau ba bốn bước.
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:35 PM.
  #14  
Old 01-04-2008, 11:18 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 13

Khốc thể thân thế


Äinh Hạo thoáng nhìn qua thần tình đối phương bá»—ng nghi ngá», nhưng hắn vẫn giữ bình tÄ©nh ôn hòa mà nói :
- Các hạ là ngưá»i thừa kế Trúc Lâm Khách chắc trả lá»i được vài câu há»i cá»§a tại hạ?
Ông lão xúc động nói :
- Thiếu hiệp là ân nhân cứu mạng của lão phu, thì lão không thể nào nói dối được, lão phu nói trước vỠmột số việc liên quan đến Trúc Lâm Khách thì lão phu không thể phụng cáo.
- Các hạ cảm thấy việc nào trả lá»i được thì cứ trả lá»i.
- Thế thì thiếu hiệp há»i Ä‘i.
- Trúc Lâm Khách chết như thế nào?
- Số mạng đã tận.
- Lúc ông chết có để lại di chúc hoặc giao phó những việc cần làm gì cho các hạ hay không?
- Có nhưng lão phu không thể nói ra.
- Ở tình huống nào lão mới có thể nói ra?
Ông lão lại biến sắc, buồn bã nói :
- Xin thiếu hiệp thông cảm, đó là lá»i dạy cá»§a thầy, nếu thiếu hiệp muốn lấy lại mạng sống cá»§a lão xin cứ tá»± nhiên.
- Nói vậy dù lão chết cũng không tiết lộ ư?
- Äúng vậy.
- Quan trá»ng đến thế ư?
- Lai lịch chân thật của thiếu hiệp lão phu chưa rõ và cũng chẳng cần muốn biết, nhưng Trúc Lâm Khách đã không còn tại thế, thì tất cả theo đó chôn vùi vĩnh viễn.
Lòng Äinh Hạo bá»—ng trầm xuống, thế thì lào sao bây giá»? Trúc Lâm Khách đã chết, thân thế cá»§a mình coi như chôn vùi theo lão, theo thái độ ăn nói cá»§a ông lão, có thể y biết rõ ná»™i tình bên trong, nhưng y không chịu nói ra đành chịu.
- Trúc Lâm Khách tạ thế bao lâu rồi?
- Mưá»i năm hÆ¡n.
Ông nói dối.
- Thiếu hiệp nói sao?
- Tám năm trước có ngưá»i gặp lão.
- Ai?
- Một khách giang hồ có tên Kha Nhất Nghiêu.
- Hắn gặp ở đâu?
- Vô Ưu cốc ở phía sau Vương á»c sÆ¡n, chắc là Dạ Mê cốc chứ gì?
Ông lão hoang mang nhìn Äinh Hạo nói :
- Không thể như vậy được, thiếu hiệp bị lừa rồi.
- Không có lý do gì Kha Nhất Nghiêu lừa ta.
- Tuổi tác của thiếu hiệp thế này sao... lại làm bạn với hỠKha kia?
- Không phải đồng đạo, ngẫu nhiên tương phùng thôi.
Trên nét mặt ông lão lá»™ vẻ nghi hoặc, má»™t lần nữa chăm chú nhìn Äinh Hạo nói :
- Thật thế sao?
- Tại hạ không nói lá»i hư dối.
- Thiếu hiệp tìm Trúc Lâm Khách có mục đích gì?
- Há»i vài vấn đỠngoài ra không có gì khác.
- Do ngưá»i á»§y thác lại? hay là...
Äinh Hạo chuyển ý nhanh lẹ nói :
- Do ngưá»i á»§y thác lại.
Bỗng nhiên trong Dạ Mê cốc phía dưới sơn phong, vang lên một tiếng sáo dài, ông lão thoáng cau mày nói :
- Thiếu hiệp, lão phu có bè bạn đến thăm, xin đợi chốc lát, thế nào đồng ý chứ?
Äinh Hạo suy nghÄ© giây lát nói :
- ÄÆ°á»£c, xin tá»± nhiên.
- Lượng thứ lão phu tạm thá»i vắng mặt.
Dứt lá»i, lão phu thân xuống núi, vì do chân trái bị thương mất Ä‘i công lá»±c nên thân hình lão di chuyển nặng ná».
Äinh Hạo đứng trên đỉnh núi chỠđợi cả tiếng đồng hồ không nhìn thấy ông lão quay trở lại, hắn buồn bá»±c nói thầm: Mình lầm lẫn rồi, không nên để lão thoát thân.
Hắn tự trách đáng lẽ lúc nãy phải nói rõ thân thế và mục đích đến đây, như thế đối phương có thể suy nghĩ kỹ lại và giải đáp các thắc mắc của mình bây giỠchỉ còn cách là xuống cốc tìm gặp y.
Hắn nghÄ© thế liá»n lấy ra má»™t ít lương khô ăn thật no, trông thấy mặt trá»i đã đứng bóng cần phải hoàn tất việc này trước khi đêm đến, cái trò đùa khó nhá»c đêm tối đó không phải dá»… chịu, vạn nhất đối phương ôm lòng ác độc thừa đêm khuya đánh lén thì hậu quả khó mà lưá»ng được.
Thế rồi hắn phóng mình xuống núi, đi trở vào sơn cốc.
Vào đến sÆ¡n cốc, ngôi má»™ đá Trúc Lâm Khách kia hiện ra trước mắt, Äinh Hạo bất giác cảm khái buồn bã đối diện má»™ đá than thở.
Hắn đứng ngẩn ngơ một hồi trước mộ đá đoạn rảo bước tiến vỠmột hướng sơn cốc đi tới.
Càng Ä‘i càng xa không thấy bóng ngưá»i cung chẳng thấy có nhà cá»­a hoặc huyệt động có thể che thân được.
- Lão đi đâu mất ư?
Hình như đối phương có ý tránh né không muốn gặp mình. Má»™t luồng lá»­a giận vô danh phừng phừng phụt bốc ra, cứu má»™t mạng đối phương thật là oan uổng, tuy rằng mình cứu ngưá»i chẳng có ý cần cầu báo, nhưng nhân... trên đạo nghÄ©a không thể thiếu sót như vậy được.
Äinh Hạo gia tốc thân pháp chạy tận đưá»ng cùng cá»§a cốc rồi quay đầu chạy trở lại má»™ đá, vẫn không thấy má»™t bóng ngưá»i nào thấp thoáng.
Thình lình...
Một âm thanh nói.
- Thiếu hiệp xin lượng thứ khiến ngưá»i chá» lâu vậy.
Äinh Hạo xoay ngưá»i nhìn thấy ông lão áo vàng đã đứng trước mặt, lá»­a giận liá»n tan biến, thế vào giá»ng nói ôn tồn, nhìn ông lão mà nói :
- Quý hữu đi rồi ư?
- Chưa đi.
- Tại hạ xin há»i má»™t lần cuối, Trúc Lâm Khách đã có lá»i trăn trối gì giao lại các hạ chăng?
- Có chứ, bất kỳ ngưá»i võ lâm nào ít nhiá»u cung có chút ít bí ẩn riêng tư.
- Thế thì xin há»i má»™t câu Trúc Lâm khách có bao giỠđỠcập thân thế cá»§a má»™t ngưá»i há» Äinh ư?
Ông lão thất thanh, giá»ng run run nói :
- Thật ra thiếu hiệp là ai vậy?
Äinh Hạo nghi thầm thì cứ nói trắng ra, mặc dù biết được chút ít manh mối thân thế lúc mẫu thân sắp mất bảo mình phải tìm kiếm Trúc Lâm Khách, vậy Trúc Lâm Khách này phải có chút liên hệ gì vá»›i phụ mẫu, chắc chắn không phải thù địch oan gia vá»›i dòng há» Äinh đâu mà sợ, nghÄ© thế hắn bèn trầm giá»ng nói :
- Tại hạ há» Äinh tên Hạo.
Ông lão rùng mình, cặp mắt lấp lánh chiếu sáng nói :
- Thiếu hiệp há» Äinh?
- Äúng vậy.
- Lệnh tôn là...
- Äây là Ä‘iá»u tại hạ muốn há»i.
- Lệnh đưá»ng?
Phía sau má»m đá thò ra má»™t cái đầu ngưá»i xúc động nói :
- Có phải là Hình Huệ Nương ư?
Äinh Hạo cả kinh nhìn kỹ đầu ngưá»i ấy, thì ra là Bán Bán Tẩu xem tướng coi bói trước cá»­a Quân Äế miếu trước thành Nhữ Châu, y đã gạt mình Ä‘i hướng đông mưá»i dặm sẽ gặp được Trúc Lâm Khách không khá»i buá»™t miệng kêu lên :
- Không ngỠcác hạ cũng đến nơi đây, thật là may mắn.
Bán Bán Tẩu liá»n bước ra, gương mặt lá»™ vẻ xúc động, há»i lại má»™t lần nữa :
- Lệnh đưá»ng có phải là...
- Các hạ nói không sai, gia mẫu chính là Hình Huệ Nương.
- A!
Ông lão và Bán Bán Tẩu cùng nhau thất thanh kêu lên má»™t tiếng, cả hai ngưá»i cúi đầu nói :
- Thiếu chủ!
Äinh Hạo hoang mang vô cùng, ngá»› ngẩn chẳng hiểu gì cả nói :
- Hai vị làm gì thế này, ai là thiếu chủ?
Ông lão và Bán Bán Tẩu ngẩng đầu lên trong mắt già nua rơm rớm lệ ông lão xúc động nói :
- Nếu thiếu chá»§ nói rõ tên há» má»™t chút, sẽ tránh được nhiá»u phiá»n phức thế này, may mà lão phu nghÄ© đến Æ¡n cứu giúp, bằng không mạo muá»™i xuất thá»§ thì hận không ít.
Äinh Hạo ngạc nhiên há»i :
- Sự tình như thế nào vậy?
Ông lão dùng tay trỠvào ngực mình nói :
- Lão phu chính là Trúc Lâm Khách vậy.
Äinh Hạo vui mừng khôn tả nói :
- Các hạ chính là Trúc Lâm Khách thật không ngá».
- Má»i thiếu chá»§ vào bên trong hãy nói chuyện.
- Bên trong, ở đâu?
- Má»i theo lão phu.
Dứt lá»i Ä‘i vòng ra sau má»™ đá, chỉ thấy trong bá»ng cây sau má»™ lá»™ ra má»™t huyệt động ăn sâu vào lòng núi.
- Thiếu chá»§ má»i vào.
Bán Bán Tẩu tiến tá»›i dùng tay vén cây qua má»™t bên, huyệt động không lá»›n lắm, nhưng nó rất sâu. Äinh Hạo ôm ấp tâm trạng kỳ lạ bước vào huyệt động, Bán Bán Tẩu sá»­a gá»n che kín huyệt động cả hai theo sau bước vào động, ấn nút trên vách, má»™t tảng đá to lá»›n Ä‘i động đóng kín cá»­a động, tức thì trong sÆ¡n động tối mù.
Äinh Hạo vẫn chưa tin hẳn lá»i nói cá»§a đối phương vận công vào hai bàn tay chuẩn bị ứng biến.
Trúc Lâm Khách bước tá»›i phía trước há»i :
- Thiếu chá»§ để cho lão phu dẫn đưá»ng.
ÄÆ°á»ng đạo thạch động tuy tối mù không ánh sáng, nhưng vá»›i công lá»±c cá»§a Äinh Hạo vẫn có thể phân biệt sÆ¡ được cảnh vật bên trong, hắn Ä‘i liá»n sau Trúc Lâm Khách bước vào thạch động, Ä‘i khoảng mưá»i trượng hÆ¡n, con đưá»ng động quẹo sang bên phải, chợt trước mắt sáng choang, má»™t gian thách thất hiện ra trước mặt, đèn Ä‘uốc sáng sá»§a, bàn ghế và các thứ vật khác Ä‘á»u làm bằng gạch trưng bầy rất có thứ tá»±.
Vào gian thạch thất, Trúc Lâm Khách má»i Äinh Hạo ngồi trên, lão cùng vá»›i Bán Bán Tẩu ngồi má»™t bên.
Äinh Hạo Ä‘ua mắt quan sát má»™t lượt thạch thất, rồi cất tiếng há»i :
- Hai vị vì sao gá»i tại hạ là thiếu chá»§?
Bán Bán Tẩu nhìn Trúc Lâm Khách nói :
- Äể ngươi nói vậy.
Trúc Lâm Khách gật đầu nói :
- Thiếu chủ, chủ mẫu hiện giỠở đâu?
Äinh Hạo Ä‘au thương nghiến răng đáp :
- Tiên mẫu đã tạ thế.
- Nói sao?
Trúc Lâm Khách và Bán Bán Tẩu đồng thanh kêu lên :
Äinh Hạo gượng gạo nói :
- Tại hạ muốn biết rõ thân thế.
Trúc Lâm Khách dùng tay áo lau khô nước mắt gương mặt đầy vẻ đau thương cất tiếng nói :
- Thiếu chủ có từng nghe nói Nam trang Bắc bảo bao gi�
- Thế nào gá»i là Nam trang Bắc bảo?
- Nam trang ở tại bến Äá»™ng Äình hồ, Bắc bảo thì ở tại Hàm Cốc quan biên.
Äinh Hạo há»i :
- Bắc bảo tức là Vá»ng Nguyệt bảo?
- Äúng vậy! Nam trang chính là Tá» Vân trang, má»™t trang má»™t bảo này phân nhau trông coi Nam bắc võ lâm, nói cho đúng hÆ¡n là hai đại minh chá»§ Nam bắc, bất kể hắc bạch lưỡng đạo Ä‘á»u kính nể đôi chút. Trong vòng mươi năm ròng, tình thế không gì thay đổi, giữa hai bên trang bảo không có gì qua lại, cung chẳng có xâm phạm lẫn nhau.
- A!
- Chá»§ nhân năm xưa tiếng tăm lừng lẫy Nam bắc, trong giá»›i võ lâm ai cung Ä‘á»u biết danh Äô Thiên kiếm khách Äinh Kiết Tưá»ng.
- A!
Äinh Hạo thất thanh kêu lên má»™t tiếng đến ná»—i đứng bật dậy, hắn còn nhá»› sư phụ từng đỠcập Trung nguyên võ lâm có thể cùng lão giao đấu trăm chiêu duy chỉ có má»™t mình Äô Thiên kiếm khách Äinh Kiết Tưá»ng, tiếc rằng lúc đó thân thế mình không rõ nên chẳng biết Äô Thiên kiếm khách là phụ thân mình. Vậy như thế nếu Hắc Nho danh tôn đệ nhất, thì phụ thân phải biệt danh đệ nhị.
Trúc Lâm Khách lại nói :
- Thiếu chủ từng nghe danh húy chủ nhân?
- Äúng vậy!
- Xin ngồi xuống, nghe lão kể tỉ mỉ lại nguồn gốc câu chuyện.
Äinh Hạo cố trấn tÄ©nh trạng thái hồi há»™p ngồi xuống lắng nghe.
Trúc Lâm Khách trầm tư một hồi rồi lai tiếp :
- Năm xưa Nam trang Trang chá»§ Nam Thiên Long Dư Hóa Vu và Bắc bảo Bảo chá»§ Trịnh Tam Giang Ä‘á»u trăm kế ngàn phương muốn lôi kéo lệnh tôn vá» phe mình, nhưng chá»§ nhân không chịu a dua vá»›i ngưá»i để mưu cầu bá chá»§.
- Sau này thế nào nữa?
- Do vậy mà gây ra tai há»a.
- Xin lão nói tiếp.
Trúc Lâm Khách xúc động vô cùng, gượng gạo trấn tinh rồi lại kể tiếp :
- Mưá»i bốn năm trước, thiếu chá»§ chưa đầy tuổi, vào má»™t buổi tối âm u, có tám ngưá»i khách không má»i mà đến viếng thăm, Ä‘á»u là nhân vật có tiếng tăm trong giá»›i giang hồ thá»i đó, chá»§ nhân chiếu theo quy luật giang hồ tiếp đãi há», đối phương bày ra má»™t phần trá»ng lá»… toàn là những vật có giá trị hiếm có, há» bảo là phụng mệnh cá»§a Dư trang chá»§ Tá» Vân trang đến kính trá»ng má»i chá»§ nhân hạ sÆ¡n phụ trợ Dư trang chá»§ xưng bá võ lâm..
Äinh Hạo nghiến răng nói :
- Rồi sao nữa?
Trúc Lâm Khách trợn tròn đôi mắt giá»ng nói run run :
- Chá»§ nhân từ chối lập tức. Trưá»ng Bạch Nhất Kiêu là đầu đàn trong tám ngưá»i bá»—ng trở mặt ném ly ná»™ mắng chá»§ nhân ôm danh tá»± trá»ng và không biết Ä‘iá»u. Äây vốn là âm mưu sắp đặt sẵn bảy ngưá»i kia đồng thá»i đứng dậy vung binh khí ra, lúc bấy giá» má»›i phát giác ra đại viện đã bị thá»§ hạ đối phương bao vây nhiá»u vòng...
Äinh Hạo nghiến răng cồm cá»™p nói :
- Tiên phụ đối phó thế nào?
Trúc Lâm Khách xúc động mãnh liệt, nói năng không được.
Bán Bán Tẩu kể tiếp lá»i :
- Lúc ấy đệ tá»­ trong trại luôn cả kẻ ăn ngưá»i ở tổng cá»™ng được hai mươi mấy ngưá»i nhưng những đệ tá»­ Ä‘á»u là ngưá»i má»›i nhập môn không lâu, chỉ có bốn anh em kết nghÄ©a lão phu nghe tiếng hét inh á»i nên má»›i chạy ra thấy trong đại sảnh, hỠđã giao đấu vá»›i nhau, hai ngưá»i trong số tám ngưá»i kia liên thá»§ đối phó chá»§ nhân, bốn ngưá»i tiếp chiến vá»›i bốn anh em kết nghÄ©a lão phu, còn hai ngưá»i kia thừa cÆ¡ vào ná»™i sảnh để tàn sát đệ tá»­ và ngưá»i ở không còn má»™t mạng sống sót.
Äinh Hạo đột nhiên đứng bật dậy, cặp mắt đỠngầu, Bán Bán Tẩu giá»ng nói run sợ thuật tiếp :
- Chá»§ mẫu má»™t tay ôm thiếu chá»§, má»™t tay độc chiến vá»›i hai ngưá»i bất địch thá» thương, thiếu chá»§ bị cướp....
- Rồi sao nữa?
- Chá»§ mẫu bị phế Ä‘i võ công tại chá»—, hai tên hung đồ xách chá»§ mẫu và thiếu chá»§ đến tiá»n sảnh uy hiếp chá»§ nhân, bấy giá» hai tên giao đấu vá»›i chá»§ nhân má»™t bị giết, má»™t bị thương, chá»§ nhân thoáng thấy vợ con lá»t vào tay đối phương, liá»n bị rối loạn cả đầu óc, ra lệnh bốn anh em lão phu dừng tay, cÅ©ng ở lúc này đối phương thình lình dùng ám khí cùng nhau phóng vào ngưá»i chá»§ nhân..
- Rồi sao nữa?
- Chá»§ nhân chẳng may bị chết liá»n tại trận, nhưng trước khi chết vùng vẫy giết chết thêm bên đối phương ba ngưá»i.
- Ôi cha!
Äinh Hạo Ä‘iên cuồng thét lên má»™t tiếng, há»™c ra má»™t hụm máu tươi.
Bán Bán Tẩu rơm rớm nước mắt.
Trúc Lâm Khách nghiến răng nói :
- Xin thiếu chủ bình tinh trở lại.
Äinh Hạo Ä‘iên cuồng há»i tiếp :
- Cứ nói tiếp.
Trúc Lâm Khách trầm trá»ng gật đầu, tiếp tục nói :
- Bấy giá» chung quanh trang viện bốc lá»­a, anh em nhà ta thấy tình thế như vậy đành chỉ liá»u mạng cứu những ngưá»i còn sống dưới sá»± liên thá»§ đánh liá»u cứu được chá»§ mẫu, nhưng anh em nhà ta bốn ngưá»i chết mất hai.
- Nói tiếp.
- Lão phu và đại ca Hồng Cẩm, liá»u mạng đưa chá»§ mẫu ra hồ sen phía sau cất giấu, quay lại cứu Ä‘i thiếu chá»§, trong ánh lá»­a cháy phừng phừng thấy má»™t trung niên võ sÄ© mặc áo hở ngá»±c Ä‘ang bồng thiếu chá»§, anh em ta liá»u mạng chụp tá»›i, tên võ sÄ© đó đặt thiếu chá»§ xuống đất ứng chiến vá»›i anh em ta, cuối cùng yếu thế bá» chạy, tên võ sÄ© trung niên đó là má»™t trong tám ngưá»i mà anh em ta không biết danh hiệu, chỉ nhá»› trước ngá»±c hắn có xâm hình má»™t con rồng uốn khúc.
- Cuối cùng thế nào nữa?
- Anh em lão phu dị dung cải trang bảo há»™ chá»§ mẫu và thiếu chá»§ tiến vá» phía Bắc, giữa đưá»ng lại bị truy kích thất lạc từ đấy...
Äinh Hạo lại há mồm há»™c ra má»™t búng máu tươi, hắn cảm thấy nhức nhối toàn thân, tinh thần hoảng loạn đến mức phát cuồng loạn.
Thạch thất trở nên trầm tịnh, má»—i ngưá»i Ä‘á»u nuốt lệ thống khổ, không má»™t ngưá»i nào mở miệng tiếp lá»i được nữa. Thật lâu, Äinh Hạo ngồi phịch xuống ghế, thê lương sầu thảm nói :
- Nhị vị có thể kể rõ thêm chi tiết gia thế của ta chăng?
Trúc Lâm Khách thở dài một hơi nói :
- Bốn anh em lão phu vốn là ngưá»i võ lâm tại quan ngoại ngưỡng má»™ phong cảnh trung nguyên, bốn anh em kết nghÄ©a vá»›i lão phu rá»§ nhau nhập quan dá»c theo Hoàng Hà Ä‘i xuống, có lần xung đột vá»›i bằng hữu Trung nguyên võ lâm, cÆ¡ hồ mất mạng, may nhá» chá»§ nhân tiếp trợ tương cứu, anh em lão phu lòng cảm thâm Æ¡n cứu mạng, đồng nhau cầu chá»§ nhân lưu nhân theo hầu tả hữu, lão phu là lão tam kêu Lý Mậu Trúc, đại ca là Hồng Cẩm, nhị ca và tứ đệ gặp nạn.
- Tại hạ... vãn bối...
Thiếu chủ há được xưng là vạn bối.
- ÄÆ°á»£c chứ, nhị vị niên ká»· chắc lá»›n hÆ¡n tiên phụ.
- Sự thực không sai nhưng chủ tớ phân biệt lễ nghĩa không thể bỠđược.
Äinh Hạo dừng hồi lâu lại há»i :
- Biệt hiệu nhị vị thì thế nào?
- Anh em lão phu cải trang dị dung tìm kiếm tung tích chủ mẫu và thiếu chủ không đặng, vài năm sau buộc tóc để râu hình thù có biến đổi nên lấy hiệu Bán Bán Tẩu và Trúc Lâm Khách, Hồng đại ca lưu lại giang hồ mượn danh nghĩa làm nghỠcoi tướng xem bói, tiếp tục tìm kiếm tung tích chủ mẫu và thiếu chủ, lão phu tìm được sơn cốc này khổ luyện võ công để phòng cho ngày sau báo thù rửa hận.
- Nhị vị quá cá»±c nhá»c vậy.
- Thiếu chủ chớ nói vậy.
Bán Bán Tẩu tiếp lá»i nói :
- May mắn chủ nhân tại thiên linh ứng khiến thiếu chủ tìm được tới đây, lúc thiếu chủ chưa nói rõ thân phận, lão phu tưởng rằng kẻ thù lại tìm đến cho nên mới có sự hiểu lầm như vậy.
- Công này phải thuộc vỠlão tú tài tên Kha Nhất Nghiêu, nếu không được nhỠy chỉ dẫn, ta cũng không tìm tới được đây.
- A! Lúc nãy thiếu chủ nói rằng chủ mẫu...
Äinh Hạo lại bùi ngùi cay đắng, ngấn lệ tuôn dài nói :
- Còn nhá»› lúc năm tuổi, mẹ con ta tìm đến Vá»ng Nguyệt bảo ở nhá»...
- A! Bắc bảo, như vậy tránh được sự truy sát của Nam trang. Gia mẫu nếm đủ mùi cay đắng, kết quả..
- Thế nào?
- Bị Bảo chủ làm nhục, tự vận mà chết.
- A! Äáng giết.
- Ta thì bị đòn thê thảm đến tá»­ vong bèn Ä‘em ném xác vào nÆ¡i hoang dã may nhá» Yên Vân Khách Thẩm Cang tiá»n bối cứu sống, chết Ä‘i sống lại, vá» sau ở trong má»™t trưá»ng hợp ngẫu nhiên được ân sư thu nhận làm truyá»n nhân, hai năm khổ luyện có chút ít thành tá»±u.
Trúc Lâm Khách thất kinh nói :
- Hai năm mà đào tạo được một thân võ công như thiếu chủ, lệnh sư là ai?
Äinh Hạo không muốn khai ra tên Hắc Nho bèn qua loa mà đáp :
- Äiá»u này không thể phụng cáo.
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:33 PM.
  #15  
Old 01-04-2008, 11:19 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 14

TÂN VIÊN à MÃ



- À ! Thì miễn vậy.
– Hung thủ năm xưa còn sót những ai?
– Còn Trưá»ng Bạch Nhất Kiêu, Diêm Äồ Sứ Giả.
– Diêm Äồ Sứ Giả là má»™t trong tám hung thá»§?
– Äúng vậy, chẳng biết đêm qua chúng thừa nguy hạ thá»§ là vì chuyện đối phó lão phu hoặc chưa nhận biết lai lịch cá»§a lão, chỉ vì Vương á»c chi chá»§ mà tá»›i thì không biết được cÅ©ng có thể con ma đầu này ngẫu nhiên quá bá»™ mà hạ độc thá»§.
– Ngoài ra còn ai nữa?
– Ngoài ra còn có Giang Hồ Ãc Khách Hồ Phi, Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh, và tên vô danh ngá»±c xâm con rồng uốn khúc.
Äinh Hạo Ä‘iên cuồng quyết tâm nói:
– Chân trá»i góc biển ta cung phải tìm cho ra năm tên hung thá»§ này, đánh cho chúng má»™t trận tan xương nát thịt cung có thể chúng vẫn còn ở trong Tá» Vân trang.
Bán Bán Tẩu nói.
– Lạ thật, lão phu trải qua vài năm tìm má»i cách thăm dò trong Tá» Vân trang lại không có năm ngưá»i này.
– Xa chạy cao bay chăng?
– Äiá»u này khó nói lắm, nhưng vụ thảm án này chưa truyá»n ra giang hồ. – Ta lập thệ sẽ đổ máu nhuá»™m Tá» Vân trang.
Trúc Lâm Khách và Bán Bán Tẩu cả kinh. Trúc Lâm Khách trầm tư một hồi nói:
– Thưa thiếu chủ, TỠVân trang cao thủ đông khôn kể xiết, võ nghệ trang chủ càng không thể phán đoán được cần phải tiên mưu hậu động.
– Ta biết chứ.
– Tiếc rằng chân trái lão phu đã bị tàn phế.
Äinh Hạo giá»ng nói cứng như sắt thép:
– Việc này ta phải độc lực làm lấy, ta phải đích thân chém đầu chúng!
Nói đến đây hắn cảm thấy lá»i nói quá đáng bằng đổi giá»ng nói lại:
– Xin nhị vị trợ giúp một tay, luôn luôn chỉ giáo.
– Thiếu chá»§ ta cô địch đông! Công lá»±c anh em lão phu chỉ có thế, ngoài trừ đánh liá»u hết sức tàn lá»±c này làm đến đâu tính đến đấy, không còn lương sách nào khác hÆ¡n.
– Tại hạ ghi nhớ nghĩa khí nhị vị.
– Thiếu chủ nói vậy lão phu quá thẹn thôi.
– Gia viên của ta năm xưa ở đâu?
– A! Lúc nãy quên nói Ä‘iá»u này gia viên chá»§ nhân ở tại Long Trung sÆ¡n, bến Hoàng Thá»§y, hiện giá» thành bình địa vậy.
Bán Bán Tẩu than thở nói.
– Thiếu chủ có khi nào nghe chút chuyện bình sinh của chủ mẫu chưa?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
– Năm xưa chá»§ mẫu được giá»›i giang hồ xưng danh là Thiên Nam mỹ nhân nhân tài võ há»c Ä‘á»u ở thượng thừa. Trong lòng Äinh Hạo liá»n tưởng tượng ngay tuyệt thế tư dinh cá»§a mẫu thân, đây là cảm giác từ nhá» cá»§a hắn, bà mẹ là ngưá»i đàn bà đẹp nhất trên thế gian này. Hồi nào tá»›i giá» hắn cứ tưởng rằng mẫu thân không biết võ công, chỉ là má»™t ngưá»i đàn bà bình thưá»ng, ai ngá» bà bị phế Ä‘i võ công trong nạn thảm kiếp.
Bán Bán Tẩu nói tiếp:
– Tuấn mỹ của chủ nhân lúc niên thiếu không thua gì thiếu chủ.
– Ta? Làm gì được gá»i hai chữ tuấn mỹ ư?
– Äây là sá»± thật, lúc bấy giá» còn má»™t mỹ nhân khác kêu là Thiên Nam Nhất Kiá»u Tô Thiến Thiến, ngoại hiệu cá»§a hai mỹ nhân thật đối xứng vá»›i nhau càng trùng hợp đó là cả hai Ä‘á»u yêu chá»§ nhân..
– A!
– Kết quả chá»§ nhân chá»n sá»± nhu thuận cá»§a chá»§ mẫu, kết làm phu thê, Thiên Nam Nhất Kiá»u Tô Thiến Thiến dưới sá»± căm phẫn xuống tóc làm ni, đầu vào môn hạ cá»§a Lãnh Diện Thần Ni, làm bạn vá»›i thanh tăng cổ phật.
– Nàng, thật bất hạnh, nhưng cũng may nếu như có mẫu thân..
Trúc Lâm Khách cưá»i nhạt nói:
– Äại ca, để thiếu chá»§ nghỉ ngÆ¡i chốc lát, chúng ta Ä‘i tìm chút gì ăn đã. Äinh Hạo lắc đầu nói:
– Khá»i phải phiá»n phức, ta có Ä‘em theo lương khô.
– Trúc Lâm Khách nói:
– Thiếu chủ đừng khách sáo, chúng ta ăn no đã rồi sẽ tính sau.
Dứt lá»i hai lão bá» Ä‘i.
Chẳng bao lâu hai lão dá»n lên rượu thịt, thức ăn như gà rừng thịt nai..
Dù cho món ăn gan rồng thịt phượng, Äinh Hạo cung nuốt chẳng trôi, chỉ có hãi lão miá»…n cưỡng qua loa dùng chút vậy, má»i ngưá»i ngá»§ lại má»™t đêm trong thạch thất.
Bình minh ló dạng ngày hôm sau, Bán Bán Tẩu vẫn xuất hành giang hồ hành nghá» xem tướng coi bói như thưá»ng lệ, chỉ khác là địa Ä‘iểm chuyển vá» phương nam.
– Chân trái Trúc Lâm Khách đã tàn phế, bây giá» hành tẩu giang hồ bất tiện nên tạm thá»i lưu lại sÆ¡n cốc, luyện tập phương pháp vận dụng công lá»±c bản thân phối hợp chân trái tạt quyá»n cho quen.
Còn Äinh Hạo tạm thá»i gác lại thù mẹ, trước tiên vào Nam thám thính hành tung kẻ thù sau đó tùy cÆ¡ ứng biến.
Ä‚n sáng xong há» ra khá»i sÆ¡n cốc tạm thá»i chia tay Ä‘i. Äinh Hạo rá»i khá»i Vương á»c sÆ¡n vỠđến Thiệu Nguyên khách sạn nhận lại con ngá»±a nhắm thẳng hướng nam tiến tá»›i.
Chạy chẳng được bao nhiêu dặm đưá»ng, thình lình trong rừng vá»ng lại tiếng thét rất quen thuá»™c:
– Äứng lại!
Äinh Hạo kéo cương dừng ngá»±a trên đưá»ng quan lá»™, bóng ngưá»i thấp thoáng, có má»™t thiếu nữ áo đỠxuất hiện trước ngá»±a, Äinh Hạo cố nhìn kỹ thì ra ngưá»i ấy chính là Phương Bình đệ tá»­ cá»§a Huyết Ảnh Phu Nhân, hắn liên tưởng hai năm trước Huyết Ảnh Phu Nhân đã mang mình ra khá»i dược Vương miếu, do mình không biết võ công Ä‘i đưá»ng xa không xuể, Phương Bình bèn cõng mình Ä‘i.
Thiếu nữ áo đỠhướng mình vào rừng trong lá»›n tiếng gá»i:
– Phu nhân! Quả thực là hắn.
Một thanh âm rất êm dịu nói:
– Dẫn hắn qua đây!
– Vâng!
Äinh Hạo xuống ngá»±a lạnh lùng nói:
– Phương cô nương! Lâu lắm không gặp lại cô!
Phương Bình thân tình chăm chú nhìn Äinh Hạo yêu kiá»u nói:
– Tiểu huynh đệ ngưá»i còn nhá»› tá»· tá»· ư?
Äinh Hạo đỠmặt không trả lá»i, Phương Bình lại nói:
– Tiểu huynh đệ, ngươi lá»›n nhiá»u rồi!
– Ừ, phu nhân cần gặp ngươi!
– Tại hạ không rảnh.
Phương Bình nháy mắt má»™t cái, cưá»i khanh khách nói:
– Tiểu huynh đệ đừng nói chuyện như thế, đi vào rừng gặp phu nhân đi.
Äinh Hạo nghi thầm: Xem thá»­ con nữ ma đầu xếp hàng thứ hai trong Thiên Äịa Bát Ma cÅ©ng được, để coi há» nói gì. NghÄ© thế hắn liá»n gật đầu nói:
– Xin dẫn đưá»ng.
Phương Bình Ä‘i trước dẫn đưá»ng. Äinh Hạo rảo bước Ä‘i theo sâu vào trong rừng xanh, Ä‘i độ bảy tám trượng đưá»ng, quả thấy cái kiệu nhá» màu đỠdừng lại dưới bóng mát má»™t cây đại thá», hai đại hán to lá»›n đứng khoanh tay cách xa độ ba bốn thước.
Äinh Hạo tiến thẳng vá» phía chiếc kiệu, chắp tay nói:
– Phu nhân lâu lắm không gặp, có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
– Äinh Hạo! Không gặp ngưá»i hai năm hÆ¡n, bây giá» ngưá»i đã lá»›n rồi.
– Không dám!
– Gần đây ngưá»i thế nào?
– Tạm được thôi!
– Trước kia tại sao ngươi chạy trốn?
– Chạy trốn? Chẳng có chuyện đó, tại hạ chỉ bị cành cây quẹt phải rớt xuống kiệu thôi.
– À! Thế sao Phương Bình quay lại tìm ngưá»i nhưng chẳng gặp?
– Có lẽ lạc hướng nên không tìm thấy thôi!
– Lưng ngươi đeo kiếm chắc đầu sư rồi?
– Không sai!
– Môn đệ của ai?
– Äiá»u này không thể phụng cáo!
Phương Bình từng nói vá»›i ngươi, ta có má»™t cuốn bí kíp thượng cổ, cần phải nguyên dương chi thân má»›i luyện tập được, ngưá»i là nhân tuyển tốt nhất, tuy cách hai năm ta vẫn bằng lòng truyá»n cho ngươi. Ngươi nghi thế nào?
Äinh Hạo hoang mang không kém, nghe giá»ng nói đối phương như má»™t thiếu nữ mà lại là má»™t trong Thiên Äịa Bát Ma niên ká»· chắc chắn không kém hÆ¡n sáu mươi, Ä‘iá»u này thật khó hiểu, hắn lạnh nhạt nói:
– Tại hạ không dám!
– Sao ngưá»i không bằng lòng?
Phương Bình xen vào nói:
– Tiểu huynh đệ, đây là hồng phúc của ngươi, nếu huấn luyện được võ công trong bí kíp, đảm bảo ngươi sẽ tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm.
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– Tại hạ không muốn thay thầy đổi bạn.
Huyết Ảnh Phu Nhân hình như không vui nói:
– Äinh Hạo luận sá»± quan hệ lúc dẫn ngươi Ä‘i, ngươi chưa có sư môn, đúng ra là môn hạ ta má»›i phải?
Äinh Hạo lạnh nhạt nói:
– Bây giỠthì khác với lúc trước, tình huống thay đổi như vậy.
– Nhưng phu nhân ít khi thay đổi ý kiến lắm.
– Tại hạ cũng thế.
– Ngươi khiến ta thất vá»ng mất.
– Tại hạ xin lỗi vậy.
– Có lẽ thân thủ ngươi khá lắm, nên mới ngạo nghễ như thế?
– Không dám.
– Ngươi không bằng lòng ư?
– Tại hạ chỉ nói lên má»™t lá»i thất lá»…, phu nhân tìm má»™t lương tài khác vậy.
– Ta chỉ chá»n được ngươi.
– Thế thì tiếc quá.
– Ngươi không hối hận?
– Äúng thế.
Huyết Ảnh Phu Nhân trầm ngâm một hồi, đột nhiên âm thanh trở thành lạnh băng nói:
– Phương Bình thử tài hắn một phen.
Phương Bình cau mày liễu, thoăn thoắt bước tới nói:
– Tiểu huynh đệ khổ nhá»c như vậy để làm chi?
Äinh Hạo thản nhiên buá»™c ngá»±a vào má»™t cá»™i cây gần đó nói:
– Phương cô nương, cô cứ thử tài chẳng sao cả.
Phương Bình vung cánh tay ngá»c, hất má»™t chưởng vào mặt Äinh Hạo kình phong chạm vào thân hắn không tiếng không hình tan mất, còn Äinh Hạo chẳng há» nhúc nhích tý nào. Phương Bình cả kinh nói:
– Hai năm chẳng gặp ngưá»i đổi thay thật nhiá»u! Tiểu huynh đệ ngươi quả thật khá lắm!
– Quá khen vậy, tại hạ mong rằng thử bấy nhiêu đó đủ rồi.
– Ta chưa phục đâu, phải thử thêm một chưởng nữa, chú ý này.
Dứt lá»i, ả lại phóng ra má»™t chưởng dùng hết toàn lá»±c. Chưởng phong mãnh liệt phát ra tiếng nổ vang dữ dá»™i, luồng gió ào ào làm tung tóe đất đá cả má»™t vòm trá»i Ä‘en kịt. Thế chưởng thật là ghê gá»›m. Äinh Hạo vẫn đứng yên bất động, ngược lại Phương Bình bị há»™ thân cương khí cá»§a hắn làm chấn động lùi ra sau ba bốn bước, đôi má phấn son á»­ng Ä‘á», hoảng hốt nói:
– Tiểu huynh đệ, hèn gì ngưá»i cao ngạo thế này!
– Tại hạ không dám! Ngoại trừ ngưá»i gặp phải kỳ ngá»™, không có bất cứ má»™t ai trong võ lâm luyện được công lá»±c như vậy trong vòng hai năm.
– Có thể vậy ư?
Trong kiệu vang ra âm thanh lạnh như băng tuyết của Huyết Ảnh Phu Nhân nói:
– Dùng Huyết Thủ công thử xem.
Äinh Hạo bất giác rùng mình, hắn nhá»› rất rõ Hà Lạc Song Tú chết dưới Huyết Thá»§ công không kịp trở tay, mình có thể chịu được má»™t kích này chăng? Nhưng hắn lai nghi tá»›i kỳ công Sanh cÆ¡ bất diệt mình đã luyện tập, theo lá»i sư phụ dạy rằng ngoại trừ mình bị phân thây nát thịt, ngoài ra không mất mạng đâu mà sợ, tốt hÆ¡n nhân cÆ¡ há»™i này thá»­ xem má»™t phen.
Hắn nghÄ© thế liá»n tá» vẻ thản nhiên vô sá»±, ung dung đứng nhìn trông đợi đối phương ném chưởng, đối vá»›i ba tiếng Huyết Thá»§ công từng khiến ngưá»i võ lâm kinh tâm táng đởm ấy, làm như không màng để ý tá»›i.
Phương Bình biến sắc nói:
– Phu nhân, dùng Huyết Thủ công sao?
– Chẳng nhẽ mi không nghe rõ ta nói ư?
– Nhưng mà...
– Quỷ nha đầu này, không có nhưng mà gì cả, dùng toàn lực không được nhẹ tay.
– Phu nhân muốn giết hắn?
– Phí lá»i vô ích! Má phấn Phương Bình biến đổi liên tục, ả không dám trái lệnh, vung chưởng bên phải lên tấn công rồi hạ xuống, bàn tay lập tức biến thành màu đỠngầu.
Trong lòng Äinh Hạo hồi há»™p vô cùng, đây là sá»± mạo hiểm vô cùng lợi hại, còn nhá»› Linh khứu má»— má»— từng nói độc môn tuyệt chiêu Huyết Thá»§ công cá»§a Huyết Ảnh Phu Nhân hiếm ai có thể chịu đựng nổi má»™t chưởng mà không chết, nhưng hắn đã buông lá»i nói ra rồi, há có thể thay đổi xin tha?
– Tiểu huynh đệ, trả lá»i bằng lòng thôi, bây giá» còn kịp?
– Xin thông cảm, tại hạ không bao giá» cải biến lại lá»i nói.
– Ngươi sẽ hối hận.
Hiển nhiên, Phương Bình có ý riêng không muốn hạ độc thá»§ sợ Äinh Hạo mất mạng.
Äinh Hạo nghe nói cưá»i nhạt nói:
– Phương cô nương, tại hạ không bao giỠhối hận.
– Ngươi.... từng thấy thần công này...
– Äúng thế, chính Hà Lạc Song Tú đã chết dưới tay cô nương.
– Ngươi.. không sợ?
– Äi đứng ở chốn giang hồ lo sợ nhiá»u như thế làm gì?
– Thế thì... ta phải ra tay vậy.
– Xin má»i!
Phương Bình nghiến răng dậm chân, vung chưởng đánh tá»›i, má»™t vầng ánh sáng cầu vồng đỠhồng chá»›p xẹt tá»›i mắt hắn, toàn thân Äinh Hạo chấn động mạnh như bị đấm phải má»™t đòn vạn cân, há»™ thân cương khí cÆ¡ hồ bị chấn động tan mất. Bịch, bịch, bịch thụt lùi ra sau ba bốn bước, gương mặt tuấn tú thoáng hiện nét nhăn nhó, nhưng hắn nghiến răng mím môi không á»± ra tiếng.
Phương Bình kinh ngạc đứng sững.
Huyết Ảnh Phu Nhân cả kinh nói:
– Äinh Hạo ngưá»i là ngưá»i thứ nhất bổn phu nhân gặp trong Ä‘á»i, chịu được má»™t chưởng Huyết Thá»§ công này mà không bị thương.
Äinh Hạo nhanh chóng tốc Ä‘iá»u hý mạch toàn thân bèn nói:
– Tại hạ Toan Tú Tài, xin gá»i danh hiệu ta.
Phương Bình ngạc nhiên nói:
– Nói sao, ngưá»i là thanh niên cao thá»§ Toan Tú Tài má»›i xuất đạo được giá»›i võ lâm má»›i đồn đại gần đây?
– Không dám, chính là tại hạ.
– A, thật không ngá».
Màn cá»­a tiểu kiệu được vén lên, trước mặt Äinh Hạo bá»—ng sáng ngá»i ra, hắn sá»­ng sốt đứng chết lịm.
Má»™t thiếu phụ áo đỠtuổi độ ba mươi từ trong kiệu bước ra, nàng thật đẹp, sắc đẹp biến đổi khiến ngưá»i ta mê mẩn tâm thần hoa mắt, nếu không chính mắt mình trông thấy thì không ai tin nổi trên thế gian này lại có má»™t nữ nhân đẹp như thế, đẹp từ đầu đến chân, nếu mang hết tất cả từ ngữ ngưá»i đẹp trên thế gian này dùng để hình dung nàng quả thật không thẹn.
Ngưá»i đẹp trong lòng Äinh Hạo má»™t là mẫu thân và má»™t ngưá»i nữa là thiếu nữ áo trắng mình đã gặp tại Cổ linh Mang sÆ¡n, nhưng vẻ đẹp cá»§a mẫu thân thì thần thánh, vẻ đẹp cá»§a thiếu nữ áo trắng thì trầm lặng thanh nhã.
Còn sắc đẹp cá»§a thiếu phụ này là má»™t vẻ đẹp phóng đãng chứa đầy sá»± hấp dẫn, khiến ngưá»i ta thoáng trông thấy liá»n say mê và suy nghÄ© vá»› vẩn ngay.
Thiếu phụ yêu kiá»u mỉm cưá»i nụ cưá»i như hoa xuân Ä‘ua nở.
Mồ hôi trên trán Äinh Hạo toát ra như tắm. Trong khoảnh khắc tích tắc này hắn hoàn toàn mất Ä‘i tá»± chá»§, đầu óc tâm linh hoàn toàn bị sắc đẹp nghiêng nước cá»§a thiếu phụ chiếm cứ.
Nàng chính là ma nữ Huyết Ảnh Phu Nhân trong lá»i đồn Ä‘ai ở giá»›i võ lâm ư?
Y nhiá»u lắm là ba mươi tuổi, so vá»›i Huyết Ảnh Phu Nhân trong tưởng tượng trước kia nhá» cả má»™t ná»­a?
Y thật sự là ai?
Ngay cả Phương Bình cung kinh ngạc không kém, có lẽ y cũng lần đầu tiên gặp gương mặt thật của Huyết Ảnh Phu Nhân?
Äinh Hạo buá»™t miệng nói:
– Tôn giá là Huyết Ảnh Phu Nhân?
Huyết Ảnh Phu Nhân thoáng nhẹ đôi môi hồng nói vá»›i giá»ng Ä‘iệu mê ly:
– Có gì lạ chăng?
– Tuổi tác phu nhân?
– Ngưá»i võ lâm xếp ngôi thứ bằng võ há»c, chá»› há»i tuổi tác làm gì.
– Nhưng mà...
– Trong óc tưởng tượng cá»§a nhà ngưá»i cho rằng ta sẽ là má»™t lão thái bà tóc bạc da mồi hình thù quái ác chứ gì?
Äinh Hạo ú á»› cứng miệng.
Huyết Ảnh Phu Nhân vẫn rộng rãi nói:
– Toan Tú Tài, ta vẫn mong ngưá»i bằng lòng tập luyện võ công bí kíp mà ta ngẫu nhiên có được.
Âm thanh hòa hòa dịu dịu như có má»™t oai lá»±c bất khả kháng cá»±, Äinh Hạo hồn
phách chao động bao nhiêu lập trưá»ng trước đây bi lung lay hoàn toàn hoang mang ngá»› ngẩn không còn tá»± chá»§ được nữa.
Hắn không phải là hạng ngưá»i tham luyến nữ sắc, từ xưa đến nay chỉ có má»™t Liá»…u Hạ Huệ ngá»§ chung vá»›i nữ sắc má»™t nhà mà không động tâm, nhưng nếu nói những ngưá»i bình thưá»ng gặp phải tình huống đặc biệt như vậy thì khác hắn, rất ít ngưá»i tá»± chế được lòng, hắn vốn là con ngưá»i chứ không phải bậc thánh hiá»n, má»™t ngưá»i tầm thưá»ng như má»i ngưá»i trên thế gian nên hắn đã tá» ra ngá»› ngẩn như thế.
Huyết Ảnh Phu Nhân thoăn thoắt tiến lên hai bước, giá»ng nói oang oang như chuông ngân lại vang lên:
– Ta không cần danh nghÄ©a sư đồ, chỉ cần ngưá»i chịu luyện tập, Ä‘iá»u này không có hại gì vá»›i ngưá»i ư?
HÆ¡i thở thÆ¡m như hoa lan, giá»ng nói làm rung động lòng ngưá»i. Cặp mắt câu hồn Ä‘oạt phách đó khiến Äinh Hạo không dám nhìn thẳng nhưng cặp mắt hắn mê mệt không di chuyển nổi, hình như bị sức lá»±c vô hình thu hút.
Hắn chưa từng có cử chỉ lúng túng như thế, sự ngang ngạnh bình tinh hắn luyện tập suốt hai năm nay hoàn toàn tan rã.
Phương Bình nói nhỠnhẹ:
– Äinh thiếu hiệp, ngưá»i bằng lòng Ä‘i.
– Äinh Hạo tâm viên ý mã, chưa biết quyết định thế nào.
Äồng thá»i cung trong lúc này, Huyết Ảnh Phu Nhân hạ giá»ng nói:
– Có ngưá»i đấy.
Bóng đỠthấp thoáng ẩn vào tiểu kiệu, Phương Bình đảo mắt xung quanh một lượt lạnh lùng hét:
– Ai đó?
Tiếng hét vừa dứt, một bóng trắng thấp thoáng hiện ra như bóng ma hồn quỷ.
Té ra là một trung niên nữ ni gương mặt lạnh như băng tuyết, tay cầm cây phất trần, trước ngực đeo xâu tràng hạt lấp lánh đen ánh.
Äinh Hạo cả kinh kêu thầm má»™t tiếng:
– Lãnh Diện Thần Ni.
Tài sản của admin


Last edited by phamduy88; 20-05-2008 at 07:32 PM.
Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àêâàðèóìíûå, çîîôèëû, êàáèíû, êðþ÷êîì, hac nho 4vn, îáðàçåö, ïðàâäà, ïðåññà, ïðèêîëüíûå, ïðèìåíåíèå, ïðîãðàììû, ñìåøàðèêè, òåòðèñ, ýëüäîðàäî
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™