 |
|

31-08-2008, 08:28 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Ngân Câu Äổ Phưá»ng
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 06
Tay trắng hóa già u
Lục Tiểu Phụng cuối cùng đã Ä‘i. Äinh Hương Di nói đúng, chà ng không thể nà o ở đây bầu bạn vá»›i nà ng mãi mãi được.
Khà trá»i vẫn trong, ánh dương quang vẫn tươi sáng, mà Lục Tiểu Phụng không còn thấy sảng khoái như lúc sá»›m khi Ä‘ang ăn. NghÄ© đến những gì phải là m trong những ngà y sắp đến, những nghi vấn chưa tìm ra manh mối, mà chà ng thấy ngán ngẩm.
Ngoà i sân lá rụng đầy, đã quá ná»a thu..... Có má»™t cô gái nhá» chừng mưá»i ba, mưá»i bốn tuổi, đứng nép dưới cây bách, trông dáng gầy đến ngở như gió thổi cÅ©ng baỵ Trong tay cô cầm má»™t phong thư, đôi mắt sợ sệt len lén nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng bước đến cưá»i há»i :
- Em nhỠđợi ta phải chăng?
Cô gái nhỠgiựt mình, lùi ra sau, lắp bắp nói :
- Ông..... Ông có phải là Lục Tiểu Phụng có bốn chân mà y đó không?
- Äúng rồi, còn em là ai?
- Tiểu nữ là Thu Bình.
Trông dáng vóc ốm yếu, vẻ mặt khiếp sợ cá»§a cô gái, hẳn là cuá»™c Ä‘á»i cá»§a cô cÅ©ng như bèo trôi váºy (phù bình) nữ nhân là pháºn yếu, rất nhiá»u cô gái có thân thế rất tá»™i nghiệp, gặp toà n những chuyện Ä‘au buồn.
Lục Tiểu Phụng nhìn dáng Ä‘iệu sợ sệt cá»§a cô gái, chà ng thở dà i, nhá» giá»ng há»i :
- Có phải Phi Thiên Ngá»c Hổ bảo em đến đây chăng?
Thu Bình gáºt đầu.
- Có phải y bảo em đem thư đến cho ta chăng?
Thu Bình lại gáºt đầu, đôi bà n tay vừa trắng vừa nhá», cầm phong thư khép nép trao cho Lục Tiểu Phụng. Cả giấy và má»±c viết thư Ä‘á»u thuá»™c loại đẹp mắt sang trá»ng, chữ viết cÅ©ng rất khá :
"Tiểu Phụng tiên sinh, Tiên sinh là bá»±c đại hiệp đương thá»i, má»™t kỳ nam tá» tuyệt thế, tiểu đệ ngưỡng má»™ anh danh đã lâu, chỉ háºn vô duyên chưa được gặp mặt đà m đạo. Tiện ná»™i Hương Di, may được tiên sinh yêu mến, đệ đà nh dứt tình nhượng lại để tá» tấc lòng thà nh, mong tiên sinh vui lòng nháºn cho. Ngà y sau hữu duyên, sẽ hâm rượu bà y tiệc, cùng tiên sinh uống say mưá»i bữa.
Chi phà ăn ở chá»— nà y đệ đã trả trước dùm đến cuối tháng, có kèm theo giấy biên lai; lại Ä‘Ãnh theo đây giấy từ vợ, nay xong thá»§ tục, trình tiên sinh ghi nháºn".
Bên dưới ký tên, quả là Phi Thiên Ngá»c Hổ.
Lục Tiểu Phụng bình tÄ©nh Ä‘á»c hết tá» thư. Chà ng đột nhiên cảm thấy công phu hà m dưỡng cá»§a mình đã có tiến bá»™, không đến ná»—i phải xé nát bức thư. Thu Bình đứng bên dương to đôi mắt nhìn chà ng, ra chiá»u thÃch thú vá»›i nam nhân anh tuấn có bốn chân mà y nà y.
Lục Tiểu Phụng nở nụ cưá»i, há»i Thu Bình :
- Em nhỠđang chỠta hồi âm phải không?
Thu Bình gáºt đầu, Phi Thiên Ngá»c Hổ ắt muốn biết phản ứng cá»§a Lục Tiểu Phụng như thế nà o, sau khi Ä‘á»c bức thư cá»§a y. Chà ng nói :
- Váºy em hãy vá» nói vá»›i hắn, lá»… váºt hắn tặng cho ta, ta rất cảm Æ¡n, nên ta cÅ©ng có má»™t váºt tặng lại cho hắn.
- Có phải là đưa tiểu nữ mang vỠkhông?
- Em không có cách nà o mang vỠđược, món quà nà y phải Ä‘Ãch thân hắn đến má»›i nháºn được.
Thu Bình lộ vẻ lo sợ :
- Nhưng mà ...
- Nhưng mà ta có thể nói trước cho em nghe, để em vỠnói lại cho hắn nghe.
Thu Bình thở phà o nhẹ nhá»m, há»i :
- Ông chuẩn bị tặng ông ấy món gì?
- Tặng cho hắn một cái trung tiện và o mặt!
Thu Bình chưng há»ng. Cô không hiểu, cÅ©ng không dám há»i lại, cô muốn cưá»i, mà lại không dám cưá»i.
Từ trong khách sạn bước ra, rảo bước trên con đưá»ng bốc đầy bụi đất, má»›i Ä‘i được má»™t quãng, Lục Tiểu Phụng chợt phát hiện ra hai chuyện không vui. Má»™t là ngoại trừ Tuế Hà n Tam Hữu và chà ng ra, trên đưá»ng hầu như không thấy ai khác cả, mà cÅ©ng không có ai khác Ä‘i theo chà ng nữa. Chuyện thứ hai là tÃnh lại trong túi, chà ng đã hết sạch tiá»n, chỉ còn lại má»™t Ãt bạc lẻ vốn dùng để thưởng vặt.
Lục Tiểu Phụng bình sinh thÃch cảnh náo nhiệt, chà ng thÃch giao tiếp vá»›i đủ loại ngưá»i, dù biết đôi lúc có ngưá»i có ý gian, chà ng cÅ©ng mặc kệ, chẳng lo. Tuy nhiên, Ä‘iá»u mà chà ng sợ nhất trên Ä‘á»i nà y là ná»—i buồn cô đơn.
"Bần cùng" có phải là má»™t loại cô đơn chăng? Lẻ loi chẳng phải thưá»ng Ä‘i theo cái nghèo hay sao? Khi ngưá»i ta có tiá»n, thì dá»… lắp khoảng trống cô đơn, nhưng đến khi không còn đồng nà o trong túi, ngưá»i ta má»›i thấy ra cô đơn cÅ©ng giống như cái bóng bám mãi theo mình.
Lục Tiểu Phụng thở ra, lần đâu tiên chà ng cảm thấy cái lạnh thấu xương của cơn gió thổi tạc ngang mặt.
Buổi trưa, Lục Tiểu Phụng chỉ ăn má»™t bát canh nấu tạp nhạp, hai cái bánh xốp, trong khi ba lão già kia gá»i bốn cân thịt dê, năm sáu món đồ xà o, bảy tám cái bánh bao trắng má»›i hấp chÃn, còn uống thêm mấy bình rượu. Lục Tiểu Phụng cÆ¡ hồ không nhịn được, muốn chạy qua nói vá»›i há» : "Ngưá»i lá»›n tuổi ăn nhiá»u đồ có dầu béo, dá»… bị sình bụng."
Bữa ăn trưa nà y thá»±c đạm bạc, vốn không cần cho thêm tiá»n thưởng vặt cho hầu bà n, chỉ khổ má»™t ná»—i ngưá»i đã quen tÃnh đại gia công tá», dù bị rá»—ng túi, tÃnh hà o phóng vẫn không sá»a được. Bởi thế, sau khi trả tiá»n xong, số tiá»n còn lại trong túi Lục Tiểu Phụng rất Ãt á»i!
Äất Lao Sô còn xa tÃt bên trá»i, chưa đến được, mà chà ng chẳng thể Ä‘i trá»™m cắp, lừa ngưá»i để kiếm tiá»n, cà ng không thể Ä‘i xin ăn. Nếu đổi lại ngưá»i khác, quãng đưá»ng nà y hẳn hết cách Ä‘i tiếp. Tuy nhiên Lục Tiểu Phụng chẳng phải ngưá»i khác, gặp chuyện khó khăn cỡ nà o, rốt cuá»™c chà ng cÅ©ng nghÄ© ra cách giải quyết.
Buổi chiá»u hoà ng hôn xuống, gió cà ng thêm lạnh, trên đưá»ng tuyệt nhiên không bóng ngưá»i. Lục Tiểu Phụng chắp hai tay sau lưng ung dung thẳng bước, tá»±a như vừa ăn no xong và đã nhấm và i tuần rượu, Ä‘ang Ä‘i tản bá»™ chốn kinh thà nh váºy. Mặc dù trong bụng chà ng cái bánh xốp kia đã tiêu hóa sạch từ Ä‘á»i nà o, nhưng chà ng vẫn cưá»i thầm, bởi vì chà ng có Ä‘i cháºm đến mức nà o, thì Tuế Hà n Tam Hữu vẫn ngoan ngoãn Ä‘i theo sau lưng.
Ai cũng biết Lục Tiểu Phụng tinh hơn quỉ, luồn lách còn hơn cá dưới nước, chỉ cần lơ đểnh một chút là chà ng có thể trốn mất ngay, thế nên chà ng không dừng lại ăn tối, ba ông già kia dĩ nhiên cũng không dừng lại được. Nhưng mà cứ mang bụng đói đi hứng bụi, chịu gió hoà i thì thực khó chịu. Tuế Hà n Tam Hữu trước nay có khi nà o phải chịu qua cảnh nà y!
Cô Tùng lão rốt cuá»™c không nhịn được phất tay áo bà o má»™t cái, phóng mình ra phÃa trước mặt Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i há»i :
- Tiên sinh sao lại cháºn đưá»ng tại hạ? Hay là tại hạ Ä‘i quá nhanh?
Cô Tùng lão giáºn tÃm mặt, nói :
- Ta chỉ muốn há»i ngươi má»™t câu! Ngươi có biết bây giá» là giá» gì không?
Lục Tiểu Phụng chớp chớp mắt :
- Hình như đến giỠăn rồi.
- Ngươi đã biết váºy, tại sao không mau kiếm chá»— ăn?
- Tại vì tại hạ không có hứng.
- Không có hứng cũng phải ăn no.
Lục Tiểu Phụng thở ra :
- Chuyện cưỡng hiếp ngưá»i, cướp Ä‘oạt cá»§a, tại hạ từng nghe qua, chỉ chưa từng nghe chuyện ép ngưá»i khác ăn.
- Bây giỠngươi đã nghe rồi đó.
- Tại hạ có ăn hay không, có liên hệ gì đến tiên sinh?
- Là ngưá»i ai cÅ©ng phải có lúc ăn, không lý ngươi chẳng phải là ngưòi?
- Äúng váºy, ai cÅ©ng phải ăn, nhưng có má»™t loại ngưá»i không thể ăn được!
- Loại nà o?
- Những ngưá»i không có tiá»n mua đồ ăn.
Cô Tùng lão hiểu ra, trong mắt ẩn nét cưá»i :
- Nếu như có ngưá»i đãi ăn thì sao?
- Cái đó phải tùy tình thế.
- Tùy thế nà o?
- Phải xem thá» ngưá»i đãi ăn có lòng thà nh má»i tại hạ chăng.
- Nếu như ta thá»±c lòng má»i ngươi, ngươi có Ä‘i không?
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i :
- Nếu tiên sinh đã má»i, dÄ© nhiên tại hạ đâu dám chối từ.
Cô Tùng lão trợn mắt nhìn Lục Tiểu Phụng :
- Ngươi không có tiá»n ăn cÆ¡m, muốn ngưá»i khác đãi mình, lại nhất định không chịu mở miệng há»i ta, mà còn bắt ta phải má»i ngươi à ?
- Tại hạ Ä‘oán chắc thế nà o tiên sinh cÅ©ng lên há»i, bây giá» tiên sinh đã há»i, thì chẳng những đãi ăn mà bao luôn chá»— ở nữa.
Cô Tùng lão nhìn chà ng trừng trừng một lúc, cuối cùng thở dà i :
- Trong giang hồ nói quả không ngoa, muốn lui tới với Lục Tiểu Phụng không phải dễ.
Äồ ăn ngon, rượu ngon, trà ngon.
Cô Tùng lão há»i :
- Ngươi uống rượu chăng?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không uống Ãt.
- Phải chăng muốn uống là phải uống cho đã?
- Chẳng những phải đã, mà phải nhanh thực nhanh nữa!
Lục Tiểu Phụng nói rồi, rót má»™t bát rượu đầy, ngá»a cổ đổ và o miệng uống cạn. Chà ng thá»±c ra chẳng phải "uống" rượu theo kiểu đưa chén lên môi, mà là đổ rượu và o miệng. Cô Tùng tiên sinh nhìn chà ng, lần thứ hai trong mắt lá»™ vẻ cưá»i, lão cÅ©ng rót đầy má»™t bát rượu, đổ và o miệng "uống" má»™t hÆ¡i.
Lão lộ vẻ đắc ý nói :
- Uống rượu chẳng những phải nhanh, mà phải cho thực đã.
Lục Tiểu Phụng :
- Thế nà o mới đã?
- Muốn uống đã thì năm ba chén nà o thấm gì.
- Tiên sinh uống được bao nhiêu?
- Uống bao nhiêu cũng không đáng kể, uống không say mới thực có bản lãnh.
Lão già cao ngạo nà y khi nói đến rượu, thì như biến thà nh con ngưá»i khác.
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Tiên sinh có thể uống bao nhiêu mà không say?
- Không biết được.
- Chẳng lẽ trước nay tiên sinh chưa hỠsay?
Cô Tùng lão không phá»§ nháºn, chỉ há»i ngược :
- Ngươi có thể uống bao nhiêu mà không say?
- Tại hạ chỉ uống má»™t chén là hÆ¡i say rồi, mà uống thêm ngà n chén cÅ©ng váºy thôi.
Cô Tùng lão lần thứ ba lá»™ nét cưá»i trong mắt, nói :
- Cho nên trước giỠngươi cũng chưa thực sự say qua?
Lục Tiểu Phụng không phá»§ nháºn, ngá»a cổ đổ thêm má»™t bát rượu nữa.
Kỳ phùng địch thá»§ là má»™t Ä‘iá»u hứng thú, uống rượu gặp đối thá»§ cÅ©ng thế.
Kẻ không uống rượu, nhìn thấy cảnh nà y lại thấy nhạt nhẻo, vô bổ. Hai lão Thanh Trúc, Hà n Mai chẳng buồn nhìn Cô Tùng lão và Lục Tiểu Phụng, chỉ cháºm rãi đứng dáºy bá» ra ngoà i, trên mặt vẫn bình thản, chẳng lá»™ vẻ gì cả.
Äêm lạnh tÄ©nh mịch.
Hai ngưá»i đứng chắp tay sau lưng, ngước mặt nhìn trá»i, má»™t lúc lâu sau, Thanh Trúc lão chầm cháºm há»i :
- Lão đại đã bao lâu rồi chưa say?
Hà n Mai lão đáp :
- Năm mươi ba ngà y.
Thanh Trúc lão thở ra :
- Ta đã sá»›m nháºn ra hôm nay lão đại nhất định muốn say khướt má»™t chuyến.
Lại má»™t lúc lâu sau, Hà n Mai lão thở ra, há»i lại :
- Huynh đã bao lâu rồi chưa say?
Thanh Trúc đáp :
- Hai mươi ba năm.
Hà n Mai nói :
- Từ sau lần ba chúng ta đồng túy lúy má»™t tráºn, huynh quả thá»±c không há» uống thêm giá»t nà o.
- Trong ba ngưá»i, phải có má»™t ngưá»i giữ tỉnh táo thì chúng ta má»›i có cÆ¡ trưá»ng tồn được.
- Hai ngưá»i tỉnh cà ng hay hÆ¡n.
- Cho nên lão đệ đã hai mươi năm chưa nếm mùi rượu.
- Là hai mươi mốt năm mưá»i bảy ngà y.
Thanh Trúc lão khẽ cưá»i, nói :
- Kỳ thá»±c tá»u lượng cá»§a lão đệ so vá»›i lão đại còn cao hÆ¡n.
Hà n Mai lão cÅ©ng cưá»i nói :
- Tá»u lượng cao nhất chÃnh là huynh.
- Nhưng mà ta biết, trên Ä‘á»i nà y chẳng có ai uống mãi không say.
Hà n Mai lão gáºt đầu :
- Äúng váºy, chỉ cần uống là sẽ say.
Câu nói nà y từ xưa đến nay vẫn không thay đổi, bởi thế nên Lục Tiểu Phụng cÅ©ng say rồi. Chà ng ở trong căn phòng có đốt lò sưởi, Ä‘ang nằm trần mình trên má»™t chiếc giưá»ng lá»›n. Bất luáºn ai uống rượu say, cÅ©ng sẽ ngá»§ vùi, chà ng cÅ©ng thế, chỉ có Ä‘iá»u chà ng tỉnh mau hÆ¡n ngưá»i khác.
Bây giá» ngoà i song cá»a mà n đêm tối mù, trong phòng cÅ©ng váºy, nhưng Lục Tiểu Phụng đã tỉnh. Chà ng nằm trong bóng tối trầm trầm, suy nghÄ© xuất thần. Chà ng nghÄ© đến rất nhiá»u chuyện, những chuyện không thể nói cho ngưá»i khác nghe, tháºm chà chÃnh chà ng cÅ©ng không dám nhắc đến. Có thể vì muốn quên những chuyện nà y, chà ng má»›i cố ý thách uống rượu vá»›i Cô Tùng lão, chà ng muốn say.
Nhưng bây giỠchà ng đang mở mắt thao láo, trong trà lại nghĩ đến những chuyện đó! Những chuyện đáng quên tại sao không quên được, những chuyện muốn nhớ, tại sao không nhớ nổi?
Lục Tiểu Phụng khẽ thở dà i, rón rén ngồi dáºy, chừng như sợ là m thức giấc ngưá»i bên cạnh.
Bên cạnh chà ng nà o có ai? Có phải chà ng sợ kinh động chÃnh mình?
Äúng lúc đó, chà ng bá»—ng nghe má»™t tiếng thở dà i nhè nhẹ, bên cạnh chà ng không có ai, nhưng trong phòng lại có ngưá»i. Trong bóng tối, có thể thấy được má»™t bóng ngưá»i má» má», Ä‘ang ngồi bất động trên chiếc ghế đối diện, chẳng biết đến từ lúc nà o, đã ngồi đó bao lâu.
Ngưá»i nà y cất tiếng nói :
- Ngưá»i ta nói nháºp cõi say sẽ thấy đưá»ng khó Ä‘i hóa dá»…, đất gồ ghá» biến ra bằng phẳng, nhưng Ä‘i mãi con đưá»ng nà y cÅ©ng chán lắm.
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i :
- Thực không ngỠcác hạ cũng hiểu rộng như thế.
- Không dám, chẳng qua xúc cảnh ngẫu hứng, không dằn được má»›i thốt ra mấy lá»i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Các hạ đương đêm đến đây, chỉ để nói mấy câu như váºy cho ta nghe sao?
- Còn mấy lá»i nữa.
- Ta nhất định phải nghe?
- Xem ra bắt buộc phải nghe.
Thái độ cá»§a y tuy ôn hòa, nhưng giá»ng nói có vẻ khiêu khÃch.
Lục Tiểu Phụng nghe xong ngã ngá»a ra, nói :
- Bị bắt nghe chuyện, ắt chẳng phải chuyện tốt là nh gì, có thể nằm nghe được, cũng còn đỡ hơn phải ngồi nghe.
Ngưá»i kia nói :
- Nằm xuống nghe, chẳng phải xem thưá»ng khách chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Các hạ không giống khách cá»§a ta, tháºm chà mặt mÅ©i các hạ ra sao ta cÅ©ng chưa há» thấy.
|

31-08-2008, 08:29 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Ngân Câu Äổ Phưá»ng
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 07
Chuyện lạ xứ băng
NÆ¡i há» sắp Ä‘i đến không phải ở chân trá»i, mà ở bên Tùng Hoa giang. Tùng Hoa giang nằm giữa vùng núi quanh năm tuyết phá»§ ở địa pháºn Hắc Long giang. Lao Sô tá»a lạc phÃa Nam Tùng Hoa giang, cái tên có nghÄ©a là nhà xưa, ý nói mái nhà xưa thân thương cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘i xa lâu ngà y trở vá». Thế nhưng kỳ thá»±c vùng đất nà y là má»™t nÆ¡i hoang sÆ¡, lạnh lẽo. Má»—i năm đến khoảng tết Trùng cá»u (mồng chÃn tháng chÃn), nước sông bắt đầu đóng băng, mãi đến tiết Thanh minh sang năm má»›i bắt đầu tan. TÃnh ra có đến bảy tháng trưá»ng giòng sông đóng băng. Tuy thế cư dân đất Lao Sô rất mong đợi đến bảy tháng băng đóng nà y, bởi vì chÃnh trong thá»i gian nà y cuá»™c sống cá»§a há» má»›i trở nên phong phú Ä‘a dạng, thêm nhiá»u mà u sắc hÆ¡n.
- Lao Sô thá»±c sá»± tá»a lạc ở đâu?
- Ngay trên sông Tùng Hoa.
- Trên sông là m sao có thị trấn được?
- Nói đúng ra, không phải nằm trên sông, mà là trên băng.
- Trên mặt băng?
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i, chà ng chứng kiến nhiá»u chuyện lạ, mà chưa bao giá» thấy má»™t thị trấn trên băng. Ai chưa đến Lao Sô thì khó tin chuyện nà y, nhưng thị trấn quả thá»±c là ở trên mặt băng. Mặt sông ở khúc nà y không rá»™ng lắm, chừng độ hai, ba chục trượng, khi nước sông đóng băng thì dà y đến hÆ¡n mưá»i thước.
Những dân cư ở Lao Sô đã lâu, thưá»ng có những dá»± cảm đặc biệt mà đoán được lúc nà o sông sắp đóng băng, như thể ngá»i trong hÆ¡i gió, nhìn trên sóng nước mà canh được thá»i Ä‘iểm băng đóng lại. Bởi thế, trước đó và i ngà y, há» Ä‘em những cây gá»— đã chuẩn bị trước thả xuống sông, dùng dây cá»™t lại cho khá»i trôi Ä‘i. Sau khi băng đóng cứng, khúc sông nà y đã biến thà nh má»™t đại lá»™ thá»§y tinh, vừa dà i, vừa rá»™ng. Lúc nà y những cây gá»— thả nổi trên mặt nước bị đông giữa băng, biến thà nh ná»n tảng để xây nhà lên trên. Dá»±ng cá»™t dá»c ngang, trải ngói lợp mái nhà , lại dùng đất cát trá»™n nước đắp tưá»ng, chỉ ná»™i má»™t đêm là má»i thứ đông cứng, chắc như đá váºy. Thế là bao nhiêu căn nhà nhá» lá»›n, đủ kiểu đủ loại má»c lên trên sông, chừng và i ngà y sau là vùng đất nà y biến thà nh má»™t thị trấn náo nhiệt, tháºm chà xe lá»›n có tám ngá»±a kéo cÅ©ng qua lại trên băng thoải mái. Kế đến là các tiệm buôn bán cÅ©ng khai trương tấp náºp, bên ngoà i nhà tuy lạnh cắt da, nhưng bên trong thì ấm áp như tiết xuân.
Lục Tiểu Phụng nghe kể vỠLao Sô, giống như nghe truyện thần thoại.
- Trá»i lạnh như váºy, là m sao bên trong nhà lại ấm áp?
- Ãó là nhá» trong nhà có đốt lá»a, giưá»ng ngá»§ là m bằng gạch hoặc đắp bằng đất, bên dưới cÅ©ng đốt bếp lá»a để sưởi ấm.
- Ãốt lá»a trên mặt băng à ? Không sợ băng tan sao?
- Băng vẫn hoà n băng, chẳng hỠhấn gì.
Băng chỉ tan và o tiết Thanh minh sang năm, lúc ấy, ai ai cÅ©ng Ä‘em "nhà " dá»n trở lên bá», chỉ còn lại trÆ¡ vÆ¡ những cá»™t nhà , và những đồ phế thải, theo con nước tan mà trôi Ä‘i. Cả má»™t thị trấn phồn hoa trên mặt băng, chá»›p mắt liá»n biến mất như là má»™t giấc má»™ng.
Lục Tiểu Phụng đến Lao Sô đúng và o thá»i Ä‘iểm mặt sông đóng băng, cÅ©ng là lúc lạnh nhất trong năm. DÄ© nhiên chà ng không phải Ä‘i má»™t mình, vì bây giá» chà ng đến đây dưới má»™t cái tên khác, mà dung mạo cÅ©ng có hÆ¡i khác đôi chút. Vốn có sẵn hà m ria mép mảnh như hai chân mà y, nay chà ng để thêm chòm râu dưới cằm. Nếu là khuôn mặt ngưá»i khác, thì chẳng có gì khác biệt lắm. Nhưng đặc Ä‘iểm cá»§a chà ng là bốn chân mà y, mà để thêm râu thì đã che bá»›t ria mép, nên chà ng như biến thà nh má»™t ngưá»i khác, biến thà nh Giang Nam đệ nhất cá»± phú Giả Lạc SÆ¡n. Chà ng có má»™t Ä‘oà n tùy tùng đông đảo theo hầu, mình choà ng áo lông báo trị giá ngà n và ng, ngồi trong má»™t cá»— xe lá»›n êm ái, ấm áp, nhìn và o đúng là má»™t tay phú hà o coi trá»i bằng vung.
Sở Sở choà ng áo lông cáo trắng muốt, như chú chim bồ câu nép bên mình Lục Tiểu Phụng. Cô gái nà y hay giở chứng bất thưá»ng, có lúc ngoan không thể tưởng được, có lúc xem ra có thể sẵn sà ng qua đêm vá»›i chà ng, nhưng khi chà ng muốn tìm nà ng thì nà ng lÄ©nh Ä‘i đâu mất. Cho nên mấy hôm nay Lục Tiểu Phụng không vui mấy. Cả ngà y có má»™t cô gái như thế Ä‘eo theo, mà đến đêm thì chỉ có má»™t mình chà ng nằm giương mắt ngắm trần nhà , chẳng trách tâm tình chà ng không thoải mái.
Tuế Hà n tam hữu vẫn Ä‘i theo đằng sau cách xa xa, không ngăn cản hà nh tung cá»§a Lục Tiểu Phụng. Mục tiêu duy nhất cá»§a há» là hy vá»ng Lục Tiểu Phụng lấy lại La Sát bà i, Lục Tiểu Phụng có biến thà nh Giả Lạc SÆ¡n, hay Chân Lạc SÆ¡n, há» Ä‘á»u không quan tâm.
Từ trong xe nhìn ra, đã thấy má»™t con đưá»ng lá»›n có mà u trắng sáng rá»±c rỡ. Sở Sở thở nhẹ :
- Chúng ta sắp đến nơi rồi.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng thở nhẹ, bất luáºn con đưá»ng dà i, gian khổ đến đâu, khi thấy được mục Ä‘Ãch cá»§a mình trong tầm mắt, thì trong tâm sẽ cảm thấy rất hà i lòng. Gã phu xe cÅ©ng thấy phấn khởi, ra roi giục ngá»±a chạy mau hÆ¡n, chỉ tá»™i nghiệp những con ngá»±a thở ra khói trắng, sùi bá»t mép mà cố sức chạy. Những nóc nhà trong băng trấn dần dần hiện rõ.
Mà n đêm buông xuống. Ở nÆ¡i biên giá»›i cá»±c lạnh nà y, đêm thưá»ng đến rất mau, rất bất chợt, lúc nãy chưa đến hoà ng hôn, mà tá»± nhiên bóng đêm vụt đến bao trùm cả vùng. Trên con đưá»ng thá»§y tinh đã tắt ánh dương quang, có má»™t ánh đèn sáng lên, lại má»™t ánh đèn khác sáng lên, chẳng mấy chốc cả má»™t thị trấn tối má» má» biến thà nh má»™t vùng đèn sáng huy hoà ng. Ãnh đèn soi xuống mặt băng được phản chiếu lại, từ xa nhìn đến tá»±a như Ä‘á»n đà i thá»§y tinh cung, dá»±ng trên thế giá»›i pha lê, ai nhìn thấy cảnh nà y lần đầu tiên Ä‘á»u mê mẩn tâm thần.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng thế. Cả Ä‘oạn đưá»ng phiá»n phức nhức đầu, có lúc cÅ©ng nguy hiểm đến tÃnh mạng, nhưng ngay lúc nà y chà ng cảm thấy thá»±c đáng giá, nếu phải Ä‘i ngược thá»i gian trở lại sòng bạc Ngân Câu, chà ng vẫn sẽ chá»n Ä‘i đến nÆ¡i nà y. Sau khi trải qua nhiá»u gian khổ, khoái lạc má»›i thá»±c có ý nghÄ©a, có giá trị.
Lục Tiểu Phụng bất giác than :
- NÆ¡i nà y nếu ở gần, tùy hứng Ä‘á»u đến được, có lẽ sẽ không đẹp như váºy.
Sở Sở gáºt đầu.
Cảnh đêm cá»§a băng trấn quả rá»±c rỡ, đèn trong nhà , cá»™ng thêm đèn ngoà i trá»i, lại thêm ánh phản chiếu từ mặt băng, nên trông cả vùng lấp lánh ánh sáng, dù là nÆ¡i kinh đô náo nhiệt cÅ©ng không có vẻ lá»™ng lẫy bằng. ÃÆ°á»ng Ä‘i và o trấn không hẹp, hai bên có đủ các loại cá»a tiệm, khách bá»™ hà nh và xe ngá»±a qua lại luôn luôn, lại thêm tiếng ngưá»i cưá»i nói vang ra từ trà lâu tá»u Ä‘iếm. Nhìn những ngưá»i ở nÆ¡i đây giữa má»™t thế giá»›i thá»§y tinh, Lục Tiểu Phụng cÆ¡ hồ không phân biệt được đây là nhân gian hay là cõi trên.
Vừa bước trên con đưá»ng nà y, Lục Tiểu Phụng nhìn thấy ngay má»™t tiệm rượu nhá» nhá», bởi vì ngay dưới tấm bản gá»— đỠ"Thái Bạch Di Phong", có má»™t cô gái mặc áo ấm mà u tÃm có viá»n lông, ánh mắt nhìn chà ng như ẩn ước có nét cưá»i. Cô gái nà y không thuá»™c loại đại mỹ nhân, nhưng có nụ cưá»i rất tươi dá»… gây hảo cảm, có khuôn mặt tròn tròn, lúc cưá»i lên lá»™ ra hai cái lúm đồng tiá»n rất sâu, có đôi mắt lúc không cưá»i cÅ©ng có vẻ như Ä‘ang cưá»i. Ãôi mắt ấy Ä‘ang nhìn Lục Tiểu Phụng.
Sở Sở hừ nhẹ, cưá»i nhạt nói :
- Xem ra cô ả rất có ý vá»›i công tá».
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta nà o quen biết cô ấy.
- Công tá» dÄ© nhiên không quen, nhưng thiếp biết cô ấy. Cô ấy há» ÃÆ°á»ng, tên Khả Hương, ai gặp cô ấy cÅ©ng có cảm giác thân thiện, công tá» xem ra cÅ©ng thế.
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Hình như cô biết cÅ©ng không Ãt chuyện vá» cô ấy.
- Dĩ nhiên rồi!
- Nhưng cô ấy xem ra không nháºn ra cô?
Sở Sở chá»›p chá»›p mắt, trả lá»i :
- Công tỠđoán xem, là m sao tôi biết cô ấy?
- Ta Ä‘oán cÅ©ng không ra, mà cÅ©ng lưá»i Ä‘oán.
- Giả Lạc SÆ¡n là m việc rất kỹ lưỡng, chưa đến nÆ¡i đây y đã cho ngưá»i Ä‘iá»u tra cả bốn nữ nhân kia rất chi tiết, lại kiếm ngưá»i vẽ hình há» nữa.
Lục Tiểu Phụng nhÃu mà y :
- Chẳng lẽ cô ấy là một trong bốn nữ nhân của Lam Hồ T�
- Cô ấy là ngưá»i vợ thứ ba cá»§a Lam Hồ Tá».
Lục Tiểu Phụng không nhịn được, bèn quay đầu để nhìn cô gái kia thêm lần nữa, nhưng lại nhìn thấy má»™t nữ nhân khác. Ngưá»i nà y vừa từ trong tiệm thuốc chuyên trị tráºt đả, ngoại thương ở phÃa đối diện, bước và o tiệm rượu cá»§a ÃÆ°á»ng Khả Hương. Nà ng mặc toà n mà u Ä‘en, dáng vốc vừa gầy vừa nhá», mặt có vẻ lạnh lẽo khó chịu, như thể ai cÅ©ng thiếu nợ nà ng. Nói chung nà ng không phải loại ngưá»i dá»… gây hảo cảm, thế nhưng chÃnh vì thế mà là m cho nhiá»u ngưá»i chú ý. Nà ng và Khả Hương là hai mẫu ngưá»i hoà n toà n khác nhau, nhưng cả hai vẫn là bạn thân.
Sở Sở há»i :
- Công tỠcó phải cũng đang để ý nữ nhân nà y?
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng :
- Nhưng ta cũng không quen cô ấy.
- Thiếp biết, cô ấy há» Lãnh, tên Hồng Nhi, vốn là vợ thứ tư cá»§a Lam Hồ Tá».
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Lam Hồ Tá» thá»±c là ngưá»i kỳ lạ, đã cưới cô vợ thứ ba hòa nhã thân thiện, tại sao lại nạp thêm cô thứ tư lạnh lùng khó ưa như thế?
- Ngưá»i lạnh lùng dÄ© nhiên cÅ©ng có chá»— hay riêng cá»§a há», nếu có cÆ¡ há»™i công tá» nên thá» cho biết.
Lục Tiểu Phụng lại quay lại xem nữa, chỉ thấy có hai đại hán dìu má»™t ngưá»i bị té gãy chân đến trước cá»a tiệm thuốc, lá»›n tiếng gá»i :
- Lãnh đại phu đâu rồi? Là m ơn ra giúp dùm mau lên.
Thì ra vị Lãnh Hồng Nhi nà y là má»™t thầy thuốc chữa tráºt khá»›p và ngoại thương, mà cÅ©ng chÃnh là chá»§ nhân tiệm thuốc.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i :
- Thì ra cô ấy cũng đa tà i, còn có nghỠnà y nữa!
Sở Sở chớp chớp mắt, nói tiếp :
- Thá»±c ra trong bốn ngưá»i vợ cá»§a Lam Hồ Tá», ngưá»i đẹp nhất chÃnh là Trần Tịnh Tịnh.
Lục Tiểu Phụng chợt nhá»› lại lá»i cá»§a Ãinh Hương Di dặn trước khi Ä‘i: "Ngưá»i đất Lao Sô khà lượng hẹp hòi, hay có thái độ thù địch đối vá»›i khách ở xa đến, chỉ trừ hai ngưá»i ra, còn lại chà ng không thể tin ai được cả... Má»™t ngưá»i tên là Lão SÆ¡n Dương, là bạn thân cá»§a cha em, má»™t ngưá»i tên là Trần Tịnh Tịnh..." Chà ng không ngá» Trần Tịnh Tịnh cÅ©ng là má»™t trong mấy ngưá»i vợ cá»§a Lam Hồ Tá».
Sở Sở liếc nhìn chà ng, nói tiếp :
- Nếu công tỠmuốn gặp Tịnh Tịnh, thiếp có thể dắt công tỠđi.
- Cô biết Tịnh Tịnh ở đâu sao?
- Tịnh Tịnh là bạn thân của Lý Hà , nhất định là ngụ tại sòng bạc để giúp đỡ Lý Hà .
- Sòng bạc? Sòng bạc gì?
- Sòng bạc Ngân Câu.
- Chốn nà y cũng có một sòng bạc Ngân Câu?
Sở Sở gáºt đầu đáp :
- Lý Hà hẹn với chúng ta sẽ gặp mặt tại sòng bạc Ngân Câu.
Lục Tiểu Phụng không há»i thêm, vì chà ng đã nhìn thấy má»™t chiếc ngân câu sáng lấp lánh Ä‘ang Ä‘ong đưa trong gió. Ãến nÆ¡i, chà ng đẩy cá»a mở ra, từ bên ngoà i gió lạnh thấu xương bước và o bên trong ấm áp như mùa xuân. Chà ng cởi áo choà ng ra, tiện tay đặt xuống chiếc ghế kê gần cá»a, vừa nhìn quanh vừa hÃt và o má»™t hÆ¡i thá»±c sâu.
Không khà bên trong đầy mùi thuốc hút cá»§a nam nhân, mùi rượu, mùi phấn sáp cá»§a nữ nhân, mùi nước hoa... Không khà nà y không thÃch hợp cho ngưá»i thưá»ng hÃt sâu và o, nhưng nó có mùi vị quen thuá»™c vá»›i Lục Tiểu Phụng. Tư Không TrÃch Tinh nói quả không sai, chà ng Ä‘Ãch thá»±c là thuá»™c vá» thế giá»›i nà y. Chà ng thÃch sống xa hoa, ưa kÃch thÃch, ham hưởng thụ, những nhược Ä‘iểm nà y trước nay chà ng vẫn tá»± nháºn.
Sòng bạc nà y tuy không lá»›n bằng sòng bạc cá»§a Lam Hồ Tá», khách đánh bạc cÅ©ng không ăn mặc chỉnh tá» bằng, nhưng nÆ¡i nà y cÅ©ng có đủ các loại bà i.
Lục Tiểu Phụng không chá» Sở Sở bước chung, chà ng ưỡn ngá»±c bước đến phÃa trước. Chà ng biết mình Ä‘ang được má»i ngưá»i chú ý, há» nhìn và o y phục, phong độ cá»§a chà ng mà đoán đây là má»™t hà o khách chÆ¡i sang. Những ngưá»i như váºy thưá»ng nghếch mặt lên trá»i không thèm nhìn ai, cho nên Lục Tiểu Phụng cÅ©ng nghinh mặt tháºt cao, thế nhưng chà ng vẫn thấy được má»™t ngưá»i vừa cưá»i vừa Ä‘i đến phÃa chà ng.
Lục Tiểu Phụng vốn không để ý đến ai, nhưng dáng Ä‘iệu ngưá»i nà y thá»±c là quá kỳ quái, ăn mặc lạ lùng, cả chÃnh chà ng cÅ©ng hiếm khi gặp má»™t quái nhân như thế. Ngưá»i nà y mặc má»™t chiếc áo bà o rá»™ng mà u Ä‘á», trên áo thêu đầy những đóa hoa đủ loại, có cái mà u và ng, có cái mà u xanh lam, có cái xanh lục. Kỳ hÆ¡n nữa, là đầu hắn đội má»™t cái mÅ© mà u xanh lục có chóp tháºt cao, trên mÅ© thêu sáu chữ mà u đỠkhá lá»›n: "Thiên Hạ Ãệ Nhất Thần Ãồng"!
Lục Tiểu Phụng nở nụ cưá»i, chà ng nháºn ra ngưá»i nà y là cáºu em yêu quà cá»§a Lý Hà , Lý thần đồng. Nhìn thấy chà ng cưá»i, Lý thần đồng cÅ©ng cưá»i theo, vẻ mặt trông ngá» nghệch như ngưá»i Ä‘iên. Hắn bước đến trước mặt Lục Tiểu Phụng xá má»™t xá, nói :
- Chà o huynh.
Lục Tiểu Phụng nhịn cưá»i, đáp :
- Chà o các hạ.
- Xin cho biết quà danh?
- HỠGiả.
Lý thần đồng nheo mắt ngắm Lục Tiểu Phụng rồi đáp :
- Giả huynh từ phương xa đến đây?
- Phải!
- Không biết Giả huynh muốn chơi bà i gì?
Hắn xem có vẻ hÆ¡i Ä‘iên, nhưng thá»±c chất nói chuyện khá tỉnh táo, bình thưá»ng.
Lục Tiểu Phụng chưa kịp mở miệng, đằng sau có ngưá»i lên tiếng trả lá»i thế :
- Vị Giả đại gia nà y không phải đến đánh bà i, mà đến tìm ngưá»i.
Giá»ng nói vừa ấm vừa dịu, rõ rà ng mạch lạc, là má»™t giá»ng nữ nhưng không phải giá»ng Sở Sở, mà thuá»™c vá» má»™t nữ nhân rất đẹp, nhìn thái độ rất ôn hòa. Sở Sở Ä‘ang đứng phÃa sau lưng nữ nhân nà y nháy mắt vá»›i Lục Tiểu Phụng.
Nữ nhân nà y có phải là Trần Tịnh Tịnh chăng?
Lục Tiểu Phụng Ä‘iá»m nhiên nói :
- Cô nương đã biết ta đến tìm ngưá»i, hẳn đã biết ta là ai?
Trần Tịnh Tịnh gáºt đầu đáp :
- Xin má»i theo tôi.
Ãằng sau khu đánh bạc có má»™t gian phòng nhá», bà y biện khá tỉ mỉ, nhưng không thấy ai cả. Lục Tiểu Phụng ngồi xuống má»™t chiếc ghế lá»›n chế bằng trúc có trải tấm da cáo, há»i :
- Lý Hà đâu?
Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Ãại thÆ¡ không có đây.
Lục Tiểu Phụng sa sầm nét mặt :
- Ta không từ ngà n dặm đến đây tìm Lý Hà , mà bà ấy không có đây sao?
Trần Tịnh Tịnh cưá»i nhã nhặn, nhá» giá»ng đáp :
- Vì đại thơ biết Giả đại gia đến, nên mới đi.
Lục Tiểu Phụng giáºn dữ há»i :
- Như váºy là ý gì?
- Bởi vì tạm thá»i đại thÆ¡ không thể gặp mặt Giả đại gia được.
- Tại sao?
- Ãại thÆ¡ Ä‘i rồi. Nhưng đại thÆ¡ sẽ quay lại, vì đại thÆ¡ không muốn là m pháºt lòng đại gia, mà chắc chắn sẽ Ä‘em La Sát bà i đến nữa.
- Lý Hà nhắn như thế à ?
- Ãại thÆ¡ mong là Giả đại gia đưa tà i váºt cho tôi, chá» tôi đưa qua bên kia xong, thì đại thÆ¡ sẽ láºp tức đến gặp đại gia ngay.
Lục Tiểu Phụng vá»— bà n, giáºn dữ nói :
- Là m ăn kiểu gì lạ thế? Chưa thấy mặt hà ng mà đòi ta giao tiá»n trước à ?
Trần Tịnh Tịnh vẫn dịu dà ng cưá»i đáp :
- Ãại thÆ¡ còn nhá» tôi nhắn đại gia, nếu đại gia không chấp nháºn Ä‘iá»u kiện nà y thì vụ mua bán nà y coi như bất thà nh.
Lục Tiểu Phụng vừa chồm ngưá»i đứng dáºy, lại từ từ ngồi xuống.
Trần Tịnh Tịnh mỉm cưá»i nói :
- Theo ý tôi, Giả đại gia cứ theo ý đại thÆ¡ chấp nháºn Ä‘iá»u kiện nà y Ä‘i, bởi vì đại thÆ¡ Ä‘em La Sát bà i giấu ở má»™t nÆ¡i cá»±c kỳ bà máºt và an toà n, ngoại trừ đại thÆ¡ tuyệt đối không có má»™t ngưá»i thứ hai nà o biết cả. Nếu đại thÆ¡ không chịu Ä‘em lệnh bà i ra, thì cÅ©ng không còn ai tìm ra được.
Lục Tiểu Phụng sáng mắt :
- Bà ấy sợ ta bức bách giao La Sát bà i, nên ta vừa đến đây là bà ấy đi trốn mất.
Trần Tịnh Tịnh không phá»§ nháºn Ä‘iá»u nà y.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nhạt :
- Không lý bà ấy tưởng ta không tìm được hay sao?
Trần Tịnh Tịnh mỉm cưá»i đáp :
- Ãại gia không tìm được đại thÆ¡ đâu, khi nà o đại thÆ¡ không muốn gặp ngưá»i, đố ai tìm được đại thÆ¡.
Nụ cưá»i cá»§a Tịnh Tịnh tuy ôn hòa, nhưng trong mắt chứa đầy niá»m tá»± tÃn, xem ra nà ng cÅ©ng là má»™t nữ nhân có ý chà kiên cưá»ng.
Lục Tiểu Phụng chăm chú nhìn Tịnh Tịnh một lúc, lạnh lùng nói :
- Ta không tìm được, ta vẫn có thủ đoạn bắt cô nương đi tìm cho ta.
Trần Tịnh Tịnh lắc đầu :
- Tôi biết Giả đại gia có nhiá»u thá»§ Ä‘oạn cao minh, chỉ tiếc là tôi cÅ©ng không biết La Sát bà i giấu ở đâu, cÅ©ng không rõ Lý đại thÆ¡ Ä‘i đâu, nếu không đại thÆ¡ để tôi lại đây để là m gì?
Thái độ cá»§a nà ng rất bình tÄ©nh, giá»ng nói thản nhiên, ai cÅ©ng thấy nà ng không nói dối.
Lục Tiểu Phụng thở ra :
- Nói như váºy, ta muốn được La Sát bà i thì chỉ có nước theo Ä‘iá»u kiện nà y?
Trần Tịnh Tịnh cũng thở dà i đáp :
- Lý đại thơ là m việc rất chu đáo tỉ mỉ, chúng tôi cũng....
Nà ng không nói hết câu, nhưng nghe trong tiếng thở dà i cÅ©ng có thể Ä‘oán biết nà ng và những thá»§ hạ khác cÅ©ng bị Lý Hà xỠép nhiá»u.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm :
- Ta đưa tiá»n xong, lỡ bà ấy không chịu đưa hà ng thì sao?
- Ãiá»u nà y tôi cÅ©ng không có cách gì bảo đảm, vì váºy Giả đại gia nên đắn Ä‘o cho kỹ, tôi có sai ngưá»i chuẩn bị chá»— ở cho Giả đại gia.
Lục Tiểu Phụng đứng báºt dáºy, lạnh lùng đáp :
- Không cần, ta tự đi tìm.
- Giả đại gia lần đầu đến nÆ¡i nà y, má»™t ngưá»i quen cÅ©ng không có, là m sao Ä‘i kiếm phòng ở?
Lục Tiểu Phụng rảo bước ra ngoà i, ngá»ng mặt lên đáp :
- Ta tuy không quen ai, nhưng ta có nhiá»u tiá»n.
Sở Sở nãy giá» Ä‘i theo chà ng, hai ngưá»i vừa Ä‘i ra khá»i sòng bạc Ngân Câu, nà ng liá»n cưá»i vá»— tay nói :
- Hay, hay quá chừng!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chuyện gì mà hay?
- Bộ dạng của công tỠgiả hay quá, giống hệt như phong độ một đại phú ông.
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng :
- Thá»±c ra ta cÅ©ng biết Giả Lạc SÆ¡n xá» sá»± thâm trầm kÃn đáo, không có kiểu bạo phát giáºn dữ như váºy, nhưng ta giả kiểu đó không xong.
- Như váºy đã hay lắm rồi, nếu thiếp không biết Giả Lạc SÆ¡n, nhất định cÅ©ng khiếp sợ.
- Nhưng mà Trần Tịnh Tịnh xem ra không đơn giản chút nà o, Lý Hà nhất định còn lợi hại hÆ¡n, ta không biết có dá»a được bà ấy không?
- Dá»a được bà ấy hay không cÅ©ng chẳng sao, bà ta chỉ biết tiá»n, không cần biết ngưá»i mà !
Lục Tiểu Phụng cưá»i không nói nữa. Chà ng nghÄ© bụng :
"Trần Tịnh Tịnh đã gặp, nhưng trong tình huống nà y chà ng không thể thố lá»™ thân pháºn thá»±c cá»§a mình, cà ng không thể nói ra chà ng là bạn cá»§a Ãinh Hương Di. Còn Lão SÆ¡n Dương ở đâu?"
Ãang lúc suy nghÄ©, bá»—ng có má»™t ngưá»i từ tá»u lâu bên đưá»ng bị đá văng ra ngoà i, "thịch" má»™t tiếng, té trên mặt băng, lại trượt thêm bảy, tám thước, đến đúng ngay trước mặt Lục Tiểu Phụng. Ngưá»i nà y mặc áo da dê, đầu đội mÅ© da dê, trên mÅ© còn có hai cái sừng sÆ¡n dương, cá»™ng thêm bá»™ mặt vừa ốm vừa và ng vá», vừa già , và chòm râu dê lưa thưa, nhìn y giống hệt má»™t lão sÆ¡n dương.
Lục Tiểu Phụng thản nhiên nhìn lão, tháºm chà mắt cÅ©ng không chá»›p. Lão SÆ¡n Dương nằm thở má»™t lúc, má»›i ráng ngồi dáºy, miệng lẩm bẩm :
- Quân khốn kiếp, dù lão gia không có tiá»n uống rượu, cÅ©ng đâu là m gì đến ná»—i chúng mà y đá ngưá»i như thế kia!
Lão SÆ¡n Dương vừa chá»i vừa kháºp khểnh bước Ä‘i xa dần.
Lục Tiểu Phụng hạ giá»ng dặn Sở Sở :
- Bảo Tân lão nhị đi theo dõi Lão Sơn Dương.
Tân lão nhị tức là ngưá»i chuyên phóng ám khÃ, mà khinh công cÅ©ng không kém, y chÃnh là đệ tá» mấy Ä‘á»i cá»§a "Hoa VÅ©" Tân Tháºp Nương năm xưa. Còn ngưá»i áo Ä‘en mang kiếm cổ há» Bạch, đứng thứ ba. Hai ngưá»i cùng ông già tóc bạc, môn hạ phái Hoa SÆ¡n, kết bái huynh đệ, thuở xưa chỉ vì má»™t chuyện sÆ¡ xuất mà bị Giả Lạc SÆ¡n câu thúc, bất đắc dÄ© phải chịu là m thuá»™c hạ cá»§a y hết bảy, tám năm ròng rã mà không thoát được. Những Ä‘iá»u nà y bá»n há» tá»± nói ra, Lục Tiểu Phụng chỉ nghe váºy, chà ng có thá»±c sá»± tin hay không cÅ©ng chẳng ai rõ.
Thiên Trưá»ng tá»u lâu tháºt ra không có lầu, nhưng kể ra là má»™t căn nhà khá lá»›n, được trang bị khá đầy đủ. Bây giá» căn nhà nà y đã thuá»™c vá» Lục Tiểu Phụng, chà ng chỉ nói và i câu là xong chuyện :
- Má»™t ngà y các ngươi kiếm được bao nhiêu tiá»n?
- Ngà y nà o có khách nhiá»u, thì được cỡ từ ba đến năm chục lượng bạc.
- Ta xuất cho các ngươi má»™t ngà n lượng bạc, hãy nhưá»ng chá»— nà y cho ta, đến khi ta Ä‘i sẽ trả lại chá»— cho các ngươi, như váºy chịu không?
Dĩ nhiên là chịu, chịu gấp!
Thế là tấm biển treo trước cá»a bị hạ xuống, tiệm cÅ©ng đóng cá»a, ná»a tiếng sau cả giưá»ng ngá»§ chăn đệm Ä‘á»u chuẩn bị xong xuôi. Ngưá»i có tiá»n là m việc thưá»ng suôn sẻ hÆ¡n chăng?
Tiện lợi nhất là nơi nà y vốn có sẵn rượu và đồ ăn, đầu bếp rất khéo nữa.
Ngồi bên lò sưởi hừng há»±c lá»a, đã có và i chén rượu ấm bụng, Lục Tiểu Phụng tưởng chừng như đã quên mất bên ngoà i trá»i vẫn lạnh khá»§ng khiếp. Chà ng uống đến bình rượu thứ ba, má»›i thấy Tân lão nhị chạy vá». Chá» y nghỉ má»™t chút, chà ng má»›i há»i :
- Thế nà o?
Tân lão nhị bực tức đáp :
- Lão ấy phải gá»i là lão hồ ly chứ không phải Lão SÆ¡n Dương.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Các hạ bị lão lừa à ?
- Lão đã biết tôi Ä‘i theo lão, nên cố ý dắt tôi Ä‘i mấy vòng trên băng hà , má»›i quay đầu lại há»i "có phải công tá» kêu tôi Ä‘i kiếm lão chăng?"
- Các hạ trả lá»i ra sao?
- Lão đã biết hết rồi, tôi nghÄ© không thừa nháºn cÅ©ng không xong.
- Bây giỠLão Sơn Dương đâu rồi?
- Ãang đứng ngoà i chá» công tá», lão còn nói, không cần biết công tá» là ai, không cần biết công tá» tìm lão có chuyện gì, chỉ biết nếu công tá» có chuyện cần tìm lão thì phải Ä‘Ãch thân Ä‘i tìm.
- Lão hồ ly nà y cũng khá cứng đầu.
Lão SÆ¡n Dương ưỡn ngá»±c thẳng ngưá»i Ä‘i phÃa trước, Lục Tiểu Phụng Ä‘i theo sau. Xem chừng lão chẳng những vừa cứng đầu, mà da cÅ©ng dầy nữa, chẳng biết lạnh là gì. Ãi ra khá»i con đưá»ng nà y, phÃa ngoà i là má»™t khoảng băng tuyết mênh mông, băng hà mang mà u trắng bạc trải rá»™ng ra phÃa trước, hai bên bá» tối má» má», không nhìn rõ được cảnh váºt.
Từ chá»— đèn sáng lung linh ra đến thế giá»›i lạnh lẽo hắc ám như váºy, cảm giác tháºt khó chịu. Lục Tiểu Phụng muốn lặng im, chá» xem Lão SÆ¡n Dương tÃnh bà y trò gì, nhưng bây giá» chà ng không nhịn được lên tiếng há»i :
- Các hạ định dắt ta đi đâu?
Lão Sơn Dương chẳng quay đầu lại, miệng đáp :
- Dắt đến nhà của ta.
- Tại sao phải đến nhà các hạ?
- Bởi vì là ngươi muốn tìm ta, chứ không phải ta muốn tìm ngươi.
Lục Tiểu Phụng đà nh chịu thua, cưá»i gượng nói :
- Nhà của các hạ ở đâu?
- Ở trong bồn nước lớn.
Bồn nước lá»›n đúng nghÄ©a là má»™t cái bồn chứa nước rất lá»›n. Lục Tiểu Phụng chưa bao giá» thấy má»™t cái bồn nước lá»›n như thế. Bồn nước có chiá»u cao tối thiểu hÆ¡n hai trượng, nhìn giống như má»™t căn phòng hình tròn, hay như má»™t căn lá»u tròn, nhưng không có cá»a ra và o, cÅ©ng không có cá»a sổ, chỉ thấy má»™t sợi dây thừng từ trên miệng bồn thả xuống đất.
Lão SÆ¡n Dương đã nắm lấy dây thừng leo lên đến đỉnh, Ä‘ang đứng phÃa trên ngoắc tay nói :
- Ngươi leo lên được không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta leo lên để là m gì? Ta không phải Tư Mã Quang, có cần uống nước cÅ©ng đâu phải leo và o bồn nước như váºy.
Miệng tuy nói thế, nhưng chà ng cũng leo lên theo.
Trong bồn nước không có má»™t giá»t nước nà o cả, chỉ có rượu, loại rượu chỉ há»›p má»™t ngụm đủ cay đến chảy nước mắt, được chứa trong má»™t chiếc túi da dê tháºt lá»›n. Lão SÆ¡n Dương uống và o má»™t há»›p, đôi mắt chợt trở nên sáng quắc. Dưới ná»n cá»§a bồn nước trải la liệt các loại da thú, Lão SÆ¡n Dương ôm túi rượu khoan khoái ngồi xuống, thở ra má»™t hÆ¡i :
- Ngươi có bao giỠthấy cái bồn nước lớn như vầy chưa?
- Chưa.
- Ngươi có gặp qua ta chưa?
- Cũng chưa!
- Nhưng ta hình như có thấy mặt ngươi rồi. Ngươi là Giả Lạc Sơn Giả đại gia?
- Ãúng váºy.
Lão SÆ¡n Dương bá»—ng cưá»i, lắc đầu nheo mắt nói :
- Ngươi không phải là y.
- Ta không phải Giả Lạc Sơn sao?
- Chắc chắn không phải!
- Váºy ta là ai?
- Mặc kệ ngươi có là Trương Tam, Lý Tứ hay gì đó nữa, ta chỉ biết ngươi không phải Giả Lạc Sơn, vì lúc trước ta đã thấy mặt lão khốn kiếp ấy một lần rồi.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng cưá»i theo. Chà ng không muốn cưá»i mà vẫn không nhịn được, chà ng chợt cảm thấy lão già nà y tháºt lý thú. Lão SÆ¡n Dương giương mắt ngắm chà ng, như thể cÅ©ng cảm thấy chà ng là má»™t con ngưá»i đầy thú vị.
Lục Tiểu Phụng lên tiếng :
- Ta muốn há»i...
Lão SÆ¡n Dương đột nhiên ngắt lá»i chà ng :
- Lý Hà là má»™t ngưá»i kỳ quặc, Ãinh lão đại còn quái dị hÆ¡n, chỉ vì thÃch uống nước mưa mùa hạ, chẳng tiếc công cá»§a, mất hết hai năm má»›i xây xong hai cái bồn nước lá»›n.
- Ãinh lão đại có phải là chồng trước cá»§a Lý Hà , cha cá»§a Ãinh Hương Di chăng?
Lão SÆ¡n Dương gáºt đầu :
- Bây giá» Lý Hà tuy biến mất, nhưng chắc chắn chưa rá»i khá»i địa pháºn nà y, ta có thể bảo đảm bà ấy nhất định còn trốn trong thị trấn nà y, nhưng nếu ngươi muốn há»i ta trốn chá»— nà o thì ta cÅ©ng không biết.
- Là m sao các hạ biết ta muốn há»i thăm vá» chuyện nà y?
- Không đúng hay sao?
- Các hạ cũng đã biết ta là ai?
- Ta không cần biết, cÅ©ng không muốn biết, ngươi là ai Ä‘á»u không liên hệ gì đến ta cả.
Lão SÆ¡n Dương nheo mắt lại, ánh mắt ẩn ý cưá»i bà máºt :
- Ta cảm thấy ngươi không đến nổi đáng ghét, nên má»›i dắt ngươi đến nÆ¡i đây nói cho nghe và i Ä‘iá»u, nếu ngươi muốn há»i chuyện khác thì nên tìm ngưá»i khác mà há»i.
Lục Tiểu Phụng lại há»i :
- Các hạ nói là bồn nước lá»›n như váºy có đến hai cái phải không?
- Phải.
- Còn một cái nữa ở đâu?
- Không biết!
- Chuyện gì khác các hạ Ä‘á»u không biết ư?
Lão Sơn Dương thở dà i :
- Ta đã già rồi, già đến mức há» tên muốn quên cả rồi, trong trấn ngưá»i trẻ tuổi khá nhiá»u, các cô gái trẻ cà ng nhiá»u hÆ¡n nữa, ngươi muốn há»i tin tức gì thì nên tìm há» mà há»i.
Lão nhắm mắt lại, uống má»™t há»›p rượu, khoan khoái nằm xuống, như thể đã nói xong, không thèm nhìn Lục Tiểu Phụng thêm ná»a mắt, không thèm nói thêm ná»a câu.
Lục Tiểu Phụng lại cưá»i :
- Các hạ biết ta không phải là Giả Lạc SÆ¡n, lại biết ta quen con gái Ãinh lão đại, nên lúc ta nói đến tên cá»§a cô ấy các hạ cÅ©ng không há» ngạc nhiên, tháºm chà các hạ biết Lý Hà chưa rá»i trấn, váºy mà các hạ cứ nói chuyện gì cÅ©ng không biết.
Chà ng lắc đầu nói tiếp :
- Tân lão nhị nói chẳng sai, các hạ không nên lấy tên Lão SÆ¡n Dương mà phải gá»i là lão hồ ly.
Lão Sơn Dương bỗng nhìn Lục Tiểu Phụng nháy mắt một cái :
- Ngươi gặp lão hồ ly như ta cũng chưa sao, ta chỉ mong ngươi chớ gặp phải mấy con hồ ly tinh.
Quán rượu cá»§a ÃÆ°á»ng Khả Hương có tên gá»i là "bất túy vô qui" (chưa say chưa vá»). Trá»i tuy tối đã lâu nhưng chưa đến giá» khuya, lúc Lục Tiểu Phụng Ä‘i trở vá» trên đưá»ng vẫn còn đèn sáng, quán cóc "bất túy vô qui" cÅ©ng chưa tắt đèn. Quán rượu nà y nhìn tạm được, cô chá»§ quán ngưá»i cÅ©ng dá»… nhìn, nhưng không hiểu vì sao bên trong vắng ngắt chẳng thấy ngưá»i khách nà o.
Bởi váºy Lục Tiểu Phụng vừa bước và o là nhìn thấy ngay cô gái có nụ cưá»i quyến rÅ© nà y. Nà ng vẫn đứng bên dưới tấm bản gá»— đỠbốn chữ "Thái Bạch Di Phong", tá»§m tỉm cưá»i nhìn Lục Tiểu Phụng, tá»±a như Ä‘ang chá» chà ng. Nụ cưá»i cá»§a nà ng ná»a như mê hoặc, ná»a như má»i gá»i.
Lục Tiểu Phụng trước nay hiếm khi cá»± tuyệt kiểu má»i má»c nà y, vả lại chà ng nghÄ© rằng cô gái nà o hay cưá»i thì chắc dá»… bắt chuyện, há»… chịu nói chuyện thì thế nà o cÅ©ng dá»… thố lá»™ bà máºt cá»§a kẻ khác. Vì thế chà ng cÅ©ng nở má»™t nụ cưá»i từ từ bước đến, còn chưa biết mở lá»i bắt chuyện như thế nà o, ÃÆ°á»ng Khả Hương đã lên tiếng trước :
- Nghe đồn là đại gia đã mua lại Thiên Trưá»ng tá»u lâu.
Lục Tiểu Phụng cưá»i thá»±c sá»± :
- Tin tức nÆ¡i nà y truyá»n ra mau tháºt!
ÃÆ°á»ng Khả Hương nói :
- NÆ¡i nà y nhá» hẹp, Ãt khi thấy má»™t đại nhân váºt như đại gia.
Nụ cưá»i cá»§a nà ng ngá»t ngà o quá, có vẻ rất giống hồ ly tinh.
Lục Tiểu Phụng ho nhẹ hai tiếng, vá» há»i :
- Bất túy vô qui, ai và o đây uống rượu Ä‘á»u bắt buá»™c phải say má»›i được à ?
- Phải rồi, ai và o đây uống rượu mà không say là đồ chết nhát cả.
- Nếu say rồi thì sao?
- Say rồi thì là quân vô dụng.
Lục Tiểu Phụng cả cưá»i :
- Thà nh ra ai và o đây uống rượu, không bị chê là đồ chết nhát, thì cũng bị mắng là quân vô dụng, chẳng trách không ai dám và o!
- Ãại gia đã rõ rà ng đã mua lại tá»u lâu mà còn muốn và o đây uống rượu, đại gia không sợ bị chê là đồ chết nhát vô dụng, váºy đại gia và o đây để là m gì?
Không hiểu sao nhìn nà ng cà ng lúc cà ng giống hồ ly tinh. Lục Tiểu Phụng bá»—ng nắm lấy tay ÃÆ°á»ng Khả Hương há»i :
- Cô đoán thỠvì sao ta và o đây?
ÃÆ°á»ng Khả Hương chá»›p chá»›p mắt :
- Chẳng lẽ là vì tôi?
Lục Tiểu Phụng không trả lá»i, chỉ nắm tay nà ng tháºt chặt. Bà n tay cá»§a nà ng vừa nhu nhuyá»…n vừa đẹp, nhưng lạnh toát như băng. Chà ng nói :
- Ta muốn cô ngồi tiếp rượu với ta, cô muốn ta say cũng được, không say cũng được, tùy ý cô.
ÃÆ°á»ng Khả Hương cưá»i duyên :
- Váºy là tôi muốn đại gia là m đồ chết nhát hay vô dụng, đại gia cÅ©ng chịu à ?
Lục Tiểu Phụng nheo mắt đáp :
- Cái đó phải xem cô có chịu không đã?
ÃÆ°á»ng Khả Hương đỠmặt :
- Ãại gia buông tay tôi ra, để tôi Ä‘i lấy rượu.
Lục Tiểu Phụng chợt thấy tim Ä‘áºp mạnh. Chà ng tá»± nhá»§ "
- Ta chẳng phải thực sự háo sắc, chẳng qua là để nghe ngóng tin tức, phải sỠdụng "mỹ nam kế".
Chà ng buông tay ÃÆ°á»ng Khả Hương, nghÄ© thầm cảnh đêm vắng lặng, chỉ có hai ngưá»i ngồi nhắm rượu...
ÃÆ°á»ng Khả Hương bất ngá» dang tay tát mạnh và o mặt Lục Tiểu Phụng. Rất may chà ng tránh kịp, nhưng không khá»i giá»±t mình.
- Cô là m gì váºy?
ÃÆ°á»ng Khả Hương giáºn xanh mặt, cưá»i nhạt :
- Ta là m gì à ? Ta Ä‘ang muốn há»i ngươi, ngươi muốn gì? Ngươi xem ta là hạng ngưá»i gì? Cứ tưởng có má»› tiá»n hôi thối ấy là tùy tiện khinh khi nữ nhân à ? Nói cho ngươi biết, chá»— nà y ta chỉ bán rượu chứ không bán thứ khác.
ÃÆ°á»ng Khả Hương cà ng nói cà ng giáºn dữ, đến độ nhảy lên :
- Cút Ä‘i! Ngươi mau cút Ä‘i! Lần sao còn dám và o đây, ta sẽ lấy gáºy đánh què chân ngươi!
Lục Tiểu Phụng bị mắng đến ngẩn ngưá»i, trong bụng đã hiểu ra tại sao không ai dám đến quán nà y. Thì ra cô gái nà y xem ra ngá»t ngà o thân thiện, kỳ thá»±c nà ng cay cú như trái á»›t, lại có má»™t táºt kỳ lạ là chuyên môn thÃch ngược đãi nam nhân, phải nhìn thấy há» chịu khổ thì nà ng má»›i thá»a thÃch. Bởi váºy nà ng cứ đứng trước cá»a dụ các nam nhân Ä‘i qua, đợi đến khi há» mắc câu, thì nà ng thẳng tay trừng trị như ngưá»i ta Ä‘áºp muổi váºy. Chốn nà y hẳn không Ãt nam nhân đã bị nà ng là m khốn đốn, Lục Tiểu Phụng kể ra cÅ©ng may, còn nguyên vẹn bước ra ngoà i. Lúc nãy chà ng bước và o quán, mang vẻ dương dương cá»§a má»™t tay nhà già u háo sắc, bây giá» giống như má»™t gã ngố bước ra.
Lục Tiểu Phụng than thầm :
- Nữ nhân... trên Ä‘á»i nà y tại sao có nhiá»u nữ nhân chết ngưá»i như thế nhỉ?
Chà ng chưa kịp nghÄ© tiếp là nếu trên Ä‘á»i nà y không có nữ nhân thì sẽ ra sao, bá»—ng nghe tiếng ngưá»i kêu rống lên.
Tiếng kêu phát ra từ tiệm bán thuốc đối diện bên kia đưá»ng, là tiếng cá»§a má»™t nam nhân. Lục Tiểu Phụng vá»™i vả bước qua, nhìn thấy Lãnh Hồng Nhi Ä‘ang đè má»™t nam nhân xuống ghế, má»™t tay ấn và o đưá»ng gân vai, má»™t tay bẻ cánh tay cá»§a y, lạnh lùng há»i :
- Ngươi bị bong gân chá»— nà o? Bị tráºt xương chá»— nà o? Nói Ä‘i chứ!
Nam nhân nghiến răng đáp :
- Tôi... tôi không có...
- Váºy ngươi đến đây là m gì? Có phải muốn bóp gân cốt ta phải không?
Nam nhân chỉ có nước gáºt đầu, cÅ©ng không dám chối. Lãnh Hồng Nhi cưá»i nhạt má»™t tiếng, đột nhiên vung tay má»™t cái, nam nhân kia bị ném văng ra ngoà i cá»a, "thịch" má»™t tiếng té nằm trên mặt băng vừa lạnh vừa cứng lại vừa trÆ¡n. Lần nà y y bị té đến bong gân tráºt cốt thá»±c sá»±, nhưng chỉ có nước lết vá» nhà tìm vợ xả hÆ¡i.
Lục Tiểu Phụng trong bụng cưá»i gượng, lần nà y chà ng tháºt không phân biệt được là nam nhân nà y có táºt? Hay là nữ nhân nà y có táºt?
Lãnh Hồng Nhi đứng trước cá»a lãnh đạm nhìn Lục Tiểu Phụng, há»i :
- Có phải ông cũng có bệnh cần nhỠtôi chữa không?
Lục Tiểu Phụng miá»…n cưỡng cưá»i, quay đầu bá» Ä‘i. Trong ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng kế, chà ng bá»—ng nháºn ra nữ nhân chốn nà y Ä‘á»u không đụng và o được.
Chẳng ngá» Lãnh Hồng Nhi bá»—ng bước ra cháºn đưá»ng, nói :
- Ông đến đây là m gì? Tại sao không nói?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao ta phải nói?
Lãnh Hồng Nhi cắn môi, nhìn chà ng :
- Ông không nói tôi cÅ©ng biết, trong bụng ông nhất định cho là tôi là má»™t ngưá»i vừa lãnh đạm vừa dữ, lại có táºt.
- Ta không nghÄ© váºy.
Lần nà y chà ng nói dối, vì trong bụng chà ng Ä‘ang nghÄ© y như váºy.
Lãnh Hồng Nhi vẫn cắn môi nhìn chà ng, trong đôi mắt lạnh băng bỗng ứa ra hai giòng lệ.
Má»™t nữ nhân như thế cÅ©ng khóc được sao? Lục Tiểu Phụng giá»±t mình há»i :
- Cô sao váºy?
Lãnh Hồng Nhi cúi đầu, ứa nước mắt nói :
- Không... không có gì, tôi... tôi chỉ cảm thấy buồn.
- Cô... buồn?
- Ông từ xa đến, chưa rõ những nam nhân nÆ¡i nà y như thế nà o đâu, bá»n há» thấy tôi ở má»™t mình, cứ cố nghÄ© ra đủ cách là m nhục tôi.
Nà ng vốn đã ốm, lúc nà y nhìn dáng Ä‘ang khóc cà ng có vẻ yếu Ä‘uối, nét hung dữ lúc nãy hoà n toà n biến mất, chỉ còn lại hình ảnh má»™t cô gái nhá» bị Ä‘iá»u gì oan ức.
Lãnh Hồng Nhi nói tiếp :
- Nếu tôi chịu bị hỠăn hiếp má»™t lần, thì sẽ chẳng bao giá» ngẩng mặt nhìn ai được, bởi vì ngưá»i khác sẽ không trách há», mà ngược lại sẽ nói tôi dụ dá»— há», bởi váºy tôi chỉ có cách là m ra kiểu lãnh đạm nà y. Nhưng má»—i lúc đêm khuya lại, tôi... tôi...
Nà ng không nói hết lá»i, cÅ©ng không cần tiếp. Ãêm khuya má»™t mình phòng không, cảm giác thê lương cô đơn tịch mịch kia, nà ng không nói Lục Tiểu Phụng cÅ©ng hiểu. Chà ng bá»—ng cảm thấy cô gái ốm yếu trước mặt chẳng còn đáng sợ, chỉ có đáng thương.
Lãnh Hồng Nhi len lén chùi nước mắt, gắng gượng cưá»i nói :
- Chúng ta chưa gặp nhau bao giá», đúng ra tôi không nên nói những chuyện nà y trước mặt ngưá»i lạ.
Lục Tiểu Phụng vá»™i trả lá»i :
- Không sao, ta cÅ©ng có nhiá»u tâm sá»±, đôi khi ta cÅ©ng muốn tìm ngưá»i lạ thố lá»™ cho há» nghe.
Lãnh Hồng Nhi ngước mặt lên nhìn chà ng, do dá»± há»i :
- Ông nói cho tôi nghe được không?
Ngấn lệ trên mặt nà ng còn in dấu, đứng trước mặt chà ng, nà ng trông cà ng giống má»™t cô gái nhá» yếu Ä‘uối. Lục Tiểu Phụng có muốn Ä‘i cÅ©ng không nỡ bá» Ä‘i. Nước mắt có lẽ cà ng dá»… là m xiêu lòng hÆ¡n nụ cưá»i chăng?
Thức ăn vừa nấu xong bốc hơi nghi ngút, rượu Trúc Diệp Thanh cũng hâm vừa đủ ấm.
- Rượu nà y là tôi đem từ ngoà i đến đây, lâu nay không nỡ uống.
Lãnh Hồng Nhi lăng xăng bà y bà n ăn, nói tiếp :
- Má»—i tối, tôi lại má»™t mình uống rượu. Tá»u lượng cá»§a tôi không cao lắm, nhưng mà tôi phải uống say má»›i ngá»§ được. CÅ©ng có lúc say rồi mà không ngá»§ được, những lúc ấy tôi lại chạy ra ngoà i, ngồi trên băng hà chá» trá»i sáng. Có lần tôi còn nhìn thấy má»™t con gấu, tôi nghÄ© đó là gấu vì nó có bá»™ lông Ä‘en vừa dầy vừa thô.
Tá»u lượng cá»§a Lãnh Hồng Nhi tháºt không cao, má»›i uống hai chén, mặt nà ng đỠá»ng lên. Lục Tiểu Phụng nhìn nà ng mà than thầm, má»™t cô gái như váºy mà ngồi má»™t mình trên băng chá» trá»i sáng, tháºt là má»™t chuyện đáng buồn. Chợt nhìn thấy tay nà ng để trên bà n trước mặt chà ng, Lục Tiểu Phụng bất giác cầm lấy tay nà ng. Bà n tay nhá» nhắn, nhưng nóng như lá»a.
Trong phòng ấm áp như tiết xuân, khác hẳn cảnh trá»i bên ngoà i, gió Ä‘ang thổi vù vù. Lãnh Hồng Nhi cảm thấy tim nà ng Ä‘áºp tháºt nhanh. Bá»—ng nhiên nà ng ngã và o lòng Lục Tiểu Phụng, tấm thân có vẻ ốm yếu nhưng lại nóng như má»™t ngá»n Ä‘uốc.
Bên ngoà i đột nhiên có tiếng vỗ tay.
Lý thần đồng Ä‘ang đứng ở ngưỡng cá»a, nhìn hai ngưá»i cưá»i hì hì :
- Hai vị là m ơn diễn tiếp đi chứ, đã lâu tại hạ chưa được xem mà n kịch nà o hay như thế, hai vị diễn cho tại hạ xem thêm chút nữa, ngà y mai tại hạ nhất định mua kẹo thưởng hai vị.
Lục Tiểu Phụng muốn bước đến đấm và o mặt gã điên nà y mấy cái.
Chà ng chưa kịp là m gì, thì Lãnh Hồng Nhi đã xông ra, cô gái nhá» nhắn có vẻ yếu Ä‘uối nà y đột nhiên trở nên hung dữ như má»™t con sói cái, xuất thá»§ độc ác đến không ngá». Lục Tiểu Phụng biết nà ng biết võ, nhưng bây giá» má»›i hay tà i nghệ cá»§a nà ng không kém, ra tay mau lẹ ác hiểm. Nà ng sá» dụng thá»§ pháp Phân Cân Thố Cốt, nằm trong bảy mươi hai đưá»ng tiểu cầm nã thá»§, nếu Lý thần đồng bị chụp trúng, chắc chắn sẽ bị gãy nát xương.
Thế nhưng Lãnh Hồng Nhi không đụng được đến cả chéo áo cá»§a Lý thần đồng. Tranh cá»§a gã tuy vẽ rất dở, y phục cá»§a gã tuy quái dị, nhưng võ công cá»§a gã không tệ chút nà o. Má»™t ngưá»i như váºy tại sao lại có vẻ khùng Ä‘iên, chịu để cho đại thÆ¡ cá»§a gã sai vặt? Không lý võ công cá»§a Lý Hà còn lợi hại hÆ¡n gã sao?
Lục Tiểu Phụng nhìn thấy tay cá»§a Lý thần đồng từ trên ngá»±c cá»§a Lãnh Hồng Nhi rút vá», còn nà ng thì bá» chạy ra khá»i cá»a khóc tấm tức. Lục Tiểu Phụng cảm thấy bá»±c tức, chợt nắm chặt bà n tay, chà ng muốn dạy cho gã má»™t bà i há»c.
Lý thần đồng lắc đầu cưá»i :
- Huynh đừng đến gần, đệ biết mình đánh không lại huynh, đệ cÅ©ng biết huynh là ai rồi. Huynh che mắt ngưá»i khác, chứ không che mắt đệ được, huynh có để râu dà i ra thêm cÅ©ng vô Ãch, đệ vẫn biết huynh là Lục Tiểu Phụng có bốn chân mà y.
Lục Tiểu Phụng dừng bước. Chà ng đến nÆ¡i đây không đầy và i giá», gặp qua năm ngưá»i, ngưá»i nà o ngưá»i nấy cÅ©ng có những Ä‘iá»u khiến chà ng không ngỠđến. Ngưá»i nÆ¡i nà y quả là không đơn giản, muốn lấy La Sát bà i Ä‘i vá» xem ra không dá»… chút nà o.
Lý thần đồng cưá»i khoái trá :
- Nhưng mà huynh cứ yên tâm, đệ không nói lá»™ bà máºt nà y đâu, vì đệ vá»›i huynh cùng má»™t phe mà , đệ chá» huynh tá»›i đây đã lâu lắm đó.
Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên :
- Các hạ biết ta sắp đến?
- Lam Hồ Tá» có nói sẽ tìm huynh cho bằng được, lá»i cá»§a y đệ trước nay vẫn rất tin tưởng.
Lục Tiểu Phụng giá» má»›i vỡ lẽ ra, chà ng nhá»› lại lá»i cá»§a Lam Hồ Tá» :
"... Công tá» có tìm không ra manh mối, cÅ©ng sẽ có ngưá»i dắt công tá» Ä‘i tìm... đến nÆ¡i đó sẽ có ngưá»i liên lạc vá»›i công tá».."
Lý thần đồng cưá»i nói tiếp :
- Huynh hẳn không ngỠđệ lại bán rẻ đại thÆ¡, là m ná»™i gian cho Lam Hồ Tá».
Lục Tiểu Phụng lạnh nhạt đáp :
- Nhưng ta cÅ©ng không ngạc nhiên lắm, loại ngưá»i như các hạ, có chuyện gì mà chẳng dám là m.
Lý thần đồng than :
- ChỠlúc huynh gặp đại thơ thì huynh sẽ biết tại sao đệ là m chuyện nà y.
- Ta phải là m sao mới gặp bà ta được?
- Chỉ có một cách là đem đưa hết mấy cái rương huynh đem theo.
- Các hạ cũng không biết bà ta trốn ở đâu sao?
- Ãệ cÅ©ng không biết.
Gã cưá»i nói :
- Ãại thÆ¡ chỉ biết bạc trắng vá»›i và ng ròng chứ đâu thèm biết ai.
Lục Tiểu Phụng trừng mắt nhìn gã :
- Các hạ có muốn bị ăn đòn không?
Lý thần đồng dĩ nhiên không muốn.
- Váºy các hạ mau dá»n hết những đồ ăn rá»›t xuống đất, phải ăn cho hết, nếu không hãy liệu hồn đấy!
Lý thần đồng nhăn mặt cúi mình xuống đất thu dá»n những đồ ăn rá»›t bừa bãi. Lục Tiểu Phụng từ từ bước ra ngoà i, bên tai còn nghe tiếng gã nôn má»a.
Ãêm đã khuya, đèn trong trấn đã tắt, băng trấn huy hoà ng chìm và o bóng đêm lạnh giá. Gió lạnh thổi qua, văng vẳng từ xa nghe như có tiếng bầy sói tru, tiếng kêu thê lương, ai nghe cÅ©ng phát rùng mình.
Lãnh Hồng Nhi chẳng biết chạy Ä‘i đâu? Hay là lại Ä‘i ra mặt sông ngồi chá» con gấu Ä‘en Ä‘i qua? Trong tâm nà ng, có phải con gấu Ä‘en tượng trưng cho dục vá»ng nguyên thá»§y cá»§a con ngưá»i chăng?
Lục Tiểu Phụng cảm thấy khó chịu, chẳng những khó chịu dùm Lãnh Hồng Nhi, mà còn khó chịu cho mình. Tại sao con ngưá»i mãi mãi bị hà nh hạ bởi dục vá»ng cá»§a chÃnh mình?
|

31-08-2008, 08:30 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Ngân Câu Äổ Phưá»ng
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 08
Ma nữ động tà tâm
Thiên Trưá»ng tá»u lâu vẫn còn thắp đèn sáng, lại có mùi thÆ¡m nồng. Lục Tiểu Phụng nhÃu mà y, chà ng biết phÃa bên trong lại có má»™t bà n rượu thịt và má»™t cô gái kỳ quái Ä‘ang chá» chà ng. Tá»± dưng chà ng bá»—ng thèm được chạy ra mé sông chá» xem con gấu Ä‘en.
Ngay lúc ấy, đột nhiên có má»™t bóng ngưá»i từ phÃa sau Thiên Trưá»ng tá»u lâu lẻn ra, trong chá»›p mắt biến mất và o mà n đêm. Lục Tiểu Phụng nháºn thấy khinh công cá»§a kẻ nà y không kém chà ng, chẳng rõ nÆ¡i nà y có ai thân thá»§ cao cưá»ng như váºy?
Cá»a mở ra, má»™t đôi mắt biết cưá»i nhìn Lục Tiểu Phụng, nà ng cưá»i khanh khách nói :
- Công tá» còn nhá»› đưá»ng vá», thiếp tưởng chà ng gục tại chá»— cô ả đó rồi...
Lục Tiểu Phụng cơ hồ không nhịn được, muốn quay lưng bỠtrốn. Cũng cùng kiểu rượu thịt và nữ nhân đã là m chà ng ngán sợ, huống hồ chi cách nói cỠchỉ của hỠcũng giống hệt nhau. Nà ng nói tiếp những gì, chà ng chẳng nghe thấy, đột nhiên chà ng kêu lên :
- Mau kêu ngưá»i đưa Ä‘i, mau lên!
Sở Sở chưng há»ng :
- ÄÆ°a cái gì Ä‘i? ÄÆ°a Ä‘i đâu?
- ÄÆ°a mấy cái rương đến sòng bạc Ngân Câu.
Lục Tiểu Phụng nằm trên má»™t chiếc giưá»ng lá»›n trong căn phòng rá»™ng nhất cá»§a tá»u lâu, Ä‘ang đắp má»™t cái má»n rất dà y, thế mà vẫn thấy lạnh khá»§ng khiếp. Ai cÅ©ng có lúc chán nản, chà ng cÅ©ng thế.
Những lúc như vầy, chà ng thưá»ng cảm thấy mình tháºt vô tÃch sá»±, là m đâu hư đó, muốn tá»± đánh mình mấy cái cho tỉnh ngưá»i.
Bên ngoà i có tiếng ngưá»i dá»i rương. Lục Tiểu Phụng trở mình, chỉ muốn mau ngá»§, nhưng khổ ná»—i giấc ngá»§ cÅ©ng giống như nữ nhân, cà ng muốn gặp ngay, nà ng lại cà ng đến trá»…, chuyện Ä‘á»i lắm lúc cÅ©ng váºy phải chăng?
Äá»™t nhiên bên ngoà i có tiếng đổ rầm rầm, tiếp theo là tiếng ngưá»i la hoảng. Lục Tiểu Phụng vá»t dáºy, khoát áo choà ng, không kịp mang già y, chà ng chạy ra xem, chỉ thấy mấy đại hán khiên rương đứng nhìn sững ra.
Rương đã rớt xuống đất, mở bung ra, những đồ bên trong bị đổ ra la liệt, nhưng không phải là và ng, cũng chẳng phải bạc, mà chỉ là một đống gạch vụn.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng ngẩn ngưá»i ra. Äây là lần thứ sáu trong tối hôm nay mà chà ng bị ngẩn ngưá»i, lại thêm tức giáºn, vì chà ng có cảm giác bị lưá»ng gạt.
Sở Sở không đổi sắc mặt, lãnh đạm nói :
- Các ngươi đứng đó là m gì? Còn không mau gà i kỹ rương lại đưa đi.
Lục Tiểu Phụng lạnh nhạt há»i :
- ÄÆ°a Ä‘i đâu?
- Dĩ nhiên là đưa đến sòng bạc Ngân Câu.
- Cô muốn dùng một đống gạch vụn đổi lấy La Sát bà i à ? Bộ cô tưởng ai cũng ngu hết sao?
- Bởi vì vị Trần cô nương nà y không ngu chút nà o, nên thiếp mới đưa rương qua như thế nà y, nếu Trần cô nương biết món hà ng nà y, thì sẽ không nói gì đâu.
- Mấy cái rương kia cũng chứa toà n gạch vụn sao?
- CÅ©ng toà n là má»™t đống gạch vụn, chỉ có Ä‘iá»u...
- Äiá»u gì?
Sở Sở cưá»i đáp :
- Trong rương chứa toà n gạch vụn, nhưng rương lại là m bằng và ng, chúng ta Ä‘em nhiá»u và ng Ä‘i xa như váºy, nên phải đặc biệt cẩn tháºn.
Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa, chà ng bá»—ng cảm thấy kẻ ngu duy nhất ở đây hình như là chÃnh chà ng. Những chiếc rương còn lại đã được đưa Ä‘i, mà Lục Tiểu Phụng hãy còn đứng ngẩn ngưá»i ra đó.
Sở Sở nhìn chà ng nũng nịu nói :
- Thiếp biết công tá» Ä‘ang giáºn thiếp.
Nà ng bước đến tựa và o lồng ngực Lục Tiểu Phụng, hai tay ôm eo chà ng kỠtai nói nhỠ:
- Nhưng tối nay thiếp sẽ không là m công tá» giáºn nữa.
Lục Tiểu Phụng cúi đầu nhìn mái tóc của Sở Sở một lúc lâu, bỗng nói :
- Chuyện gì khiến cô đổi ý?
Sở Sở nói nhỠ:
- Thiếp chỉ là m chuyện gì mình thÃch là m, lúc trước thiếp không thÃch, nhưng bây giá»...
- Bây giá» cô thÃch phải không?
Sở Sở gáºt đầu.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i, chà ng bồng nà ng lên đưa vá» phòng nà ng, thả mạnh xuống giưá»ng, quay lưng bá» Ä‘i.
Sở Sở ngồi báºt dáºy kêu lên :
- Công tá» là m gì váºy?
Lục Tiểu Phụng không quay đầu, lạnh nhạt đáp :
- CÅ©ng đâu có gì, chuyện nà y phải cả hai cùng thÃch, bây giá» tuy cô muốn nhưng ta lại không thÃch.
Tối hôm đó Lục Tiểu Phụng tuy ngá»§ má»™t mình nhưng chà ng ngá»§ rất ngon. Sáng hôm sau khi tỉnh dáºy, chà ng cảm thấy đói bụng, tưởng như nuốt cả con cá lá»›n cÅ©ng được.
Tuy đã gần trưa mà vẫn không thấy bóng dáng Sở Sở đâu cả, chắc nà ng còn trốn trong phòng, không biết còn ngá»§, hay Ä‘ang giáºn.
Sòng bạc Ngân Câu vẫn không có tin tức gì cả.
Lục Tiểu Phụng ngấu nghiến ăn xong bữa cơm, chà ng cảm thấy tinh thần phấn chấn thoải mái, bèn ghé xuống bếp khen đầu bếp :
- Nếu ngươi và o nội địa mở tiệm cơm, ta bảo đảm nhất định ngươi sẽ già u to.
Lồng đèn tuy chưa được thắp, nhưng chiếc ngân câu vẫn Ä‘ong đưa lấp lánh trong gió. Lục Tiểu Phụng rảo bước Ä‘i và o sòng bạc Ngân Câu, chà ng cảm thấy hôm nay mình sẽ gặp may. Chà ng Ä‘i đến trước má»™t gian phòng có đỠmấy chữ "không pháºn sá»± xin miá»…n và o", láºp tức có hai đại hán bước đến cháºn đưá»ng.
Má»™t ngưá»i chỉ tay và o tấm bản gá»—, sa sầm nét mặt há»i :
- Ngươi có biết Ä‘á»c chữ không?
- Ta cÅ©ng biết Ä‘á»c và i chữ, nhưng ta có việc đến tìm ngưá»i.
Nói xong chà ng bước qua, Äại hán vừa đưa tay định ngăn cản, chợt cảm thấy tê rần ở ngang hông, cả ngưá»i như nhÅ©n ra, muốn nhấc ngón tay cÅ©ng không nổi.
Trần Tịnh Tịnh quả có ở trong phòng, Lý thần đồng cÅ©ng có mặt. Nhìn thấy Lục Tiểu Phụng, hai ngưá»i cùng nở nụ cưá»i gượng gạo.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng cưá»i :
- Sáng sớm ghé thăm cô nương.
Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Bây giỠkhông còn sớm nữa.
- Cô đã biết không còn sớm, tại sao chưa đưa tin cho ta hay?
Trần Tịnh Tịnh ho nhẹ hai tiếng, đáp :
- Bá»n tôi Ä‘ang định Ä‘i má»i Giả đại gia tối nay qua đây dùng bữa cÆ¡m đạm bạc.
- Ta chưa hỠăn cơm đạm bạc, chỉ ăn tiệc rượu linh đình mà thôi.
Trần Tịnh Tịnh miá»…n cưỡng cưá»i nói :
- Dĩ nhiên sẽ có tiệc rượu đầy đủ, đến lúc đó Lý đại thơ cũng sẽ có mặt.
- Ta bây giỠđã đến, nên muốn ăn tiệc bây giá».
- Váºy là m sao kịp?
- Dễ lắm, cô đi báo cho Lý đại thơ là ta đã đến, nếu bà ấy không chịu ra gặp ta, thì ta sẽ cắt bỠhai cái tai và mũi của em trai bà ấy.
Lý thần đồng biến sắc mặt, Trần Tịnh Tịnh nói :
- Rất tiếc là bá»n tôi cÅ©ng không biết đại thÆ¡ ở đâu, là m sao báo cho đại thÆ¡ biết được?
- Các ngưá»i không biết Lý Hà ở đâu, nhưng ta biết má»™t Ä‘iểm: nÆ¡i nà y đúng ra có hai cái bồn nước lá»›n, bây giá» ngoà i kia còn lại má»™t cái, còn cái kia Ä‘i đâu?
Trần Tịnh Tịnh hình như hơi biến sắc mặt :
- Äại gia nói gì tôi không hiểu?
- Cô phải hiểu chứ, trừ ngưá»i Ä‘iên ra, chẳng ai dám bán nhà mua hai cái bồn nước tháºt lá»›n chỉ để hứng nước mưa.
Trần Tịnh Tịnh đồng ý điểm nà y.
- Nhưng Äinh lão đại không phải kẻ Ä‘iên, lão là m như váºy đương nhiên phải có mục Ä‘Ãch chứ. Lão cùng Lý Hà trốn ra đến đây, sợ ngưá»i khác Ä‘uổi theo, má»›i là m ra hai cái bồn nước lá»›n, chuẩn bị khi nà o cần kÃp thì và o bồn nước ẩn thân.
Trần Tịnh Tịnh há»i :
- Bồn nước cũng là chỗ trốn được sao?
- DÄ© nhiên để như thưá»ng thì không trốn được, nhưng nếu Ä‘em bồn nước dìm xuống sông chỠđóng băng lại, thì tá»± nhiên sẽ trở thà nh má»™t chá»— ẩn thân tuyệt hảo, không ai nghÄ© đến chuyện Ä‘i tìm ngưá»i dưới băng hà .
Trần Tịnh Tịnh có muốn cưá»i cÅ©ng không cưá»i được nữa. Lý thần đồng xen và o há»i :
- Huynh có biết cái bồn nước đó nằm đâu không?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu, dáºm chân xuống sà n gá»—, nói :
- Ở ngay đây.
Trần Tịnh Tịnh nhìn Lý thần đồng, Lý thần đồng nhìn lại Trần Tịnh Tịnh, cả hai chưa kịp nói gì, bên dưới sà n gá»— bá»—ng có má»™t giá»ng nói khà n khà n lên tiếng :
- Công tỠđã biết tôi ở dưới nà y, sao còn chưa xuống?
Bồn nước cao hÆ¡n hai trượng được ngăn thà nh hai tầng, tầng dưới trải đầy những lông thú má»m mại, nằm ngá»§ rất êm. Má»™t chiếc cầu thang nhá» dắt lên tầng trên, là nÆ¡i ăn uống sinh hoạt, có bà y bà n ghế, bốn bên Ä‘á»u treo thảm rất dầy, lại có má»™t cây đèn bằng đồng kiểu rất cầu kỳ.
Lục Tiểu Phụng thầm than, chà ng Ä‘ang tưởng tượng nếu được cùng cô gái mình thÃch ở lại đây và i ngà y, chắc là má»™t giấc má»™ng rất đẹp.
Má»™t nữ nhân cỡ trung niên Ä‘ang ngồi đối diện ngắm Lục Tiểu Phụng. Nữ nhân nà y trông không đến ná»—i xấu lắm, mái tóc chải tháºt bóng theo nếp ngay ngắn, má»™t khuôn mặt vuông vức, lưỡng quyá»n cao, đôi môi khá dầy, lông mà y ráºm, tuy nhiên thái độ rất nghiêm nghị nên không thể nói có Ä‘iểm nà o ưa nhìn. Ngưá»i khác có thể bảo rằng nữ nhân nà y không xấu, có thể chỉ vì đôi mắt cá»§a bà khi nhìn ai thì phảng phất như có vẻ mông lung xa vá»i. Nếu chưa gặp táºn mặt, không ai ngá» má»™t đôi mắt như thế mà đi đôi vá»›i khuôn mặt như váºy.
- Phu nhân là Lý Hà ?
- Công tỠdĩ nhiên là Giả Lạc Sơn.
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu.
- Công tá» có biết ngưá»i khác gá»i công tá» là lão hồ ly chăng?
- Ta vốn là hồ ly mà .
- Nhưng công tỠnhìn không già chút nà o.
Lục Tiểu Phụng cưá»i cưá»i nói tiếp :
- Bởi vì ta biết có một cách giữ cho nam nhân trẻ hoà i.
- Là cách gì?
- Nữ nhân.
Trong mắt Lý Hà chừng như ẩn vẻ cưá»i :
- Cách nà y nghe cũng hay.
Lục Tiểu Phụng ngắm Lý Hà :
- Phu nhân nhìn cÅ©ng không già , váºy phu nhân dùng cách gì để bảo tồn tuổi xuân?
Lý Hà sa sầm nét mặt, cưá»i nhạt nói :
- Công tỠtưởng cách của tôi là dùng nam nhân à ?
Lục Tiểu Phụng Ä‘iá»m nhiên nói :
- Chỉ cần phu nhân chớ xà i ta là được, riêng phu nhân xà i cách gì cũng không liên quan đến ta.
Lý Hà lại nhìn Lục Tiểu Phụng, trong mắt như có vẻ gì kỳ lạ, bá»—ng bà gá»i lá»›n :
- Ngưá»i đâu, dá»n rượu ra đây.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ta đến đây không phải để uống rượu.
- Nhưng công tá» bắt buá»™c phải uống, vì tôi muốn công tá» uống, lại nữa, váºt mà công tá» muốn lấy, Ä‘ang nằm trong tay tôi.
Lục Tiểu Phụng chợt ngá»i thấy má»™t mùi thÆ¡m rất quen thuá»™c: lại là mùi rượu và đồ nhắm. Chà ng cÆ¡ hồ muốn ngất Ä‘i! HÆ¡i nóng bốc nghi ngút, Trúc Diệp Thanh hâm vừa độ ấm.
Lý Hà chưa nói gì, Lục Tiểu Phụng đã tranh nói trước :
- Rượu nà y đương nhiên là cá»§a phu nhân Ä‘em từ ngoà i và o đây, vì tiếc nên Ãt khi dám uống.
Chà ng tưởng rằng Lý Hà sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, vì là m sao chà ng lại nói đúng lá»i bà định nói. Nà o ngá» Lý Hà lắc đầu nói :
- Công tỠsai rồi, rượu nà y là do nữ nhân của công tỠđưa đến, tôi cũng chưa uống thỠvì sợ trong rượu có độc.
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng gạo, đã là con ngưá»i hẳn cÅ©ng có lúc bị hố, chà ng há»i :
- Bởi váºy phu nhân muốn ta thá» trước?
Lý Hà không phá»§ nháºn, nhìn Lục Tiểu Phụng đưa chén lên uống cạn. Chà ng có má»™t khả năng thiên phú là cảm quan linh mẫn hÆ¡n Ä‘a số ngưá»i khác, rượu có độc hay không, vừa đưa lên môi chà ng đã cảm biết được, nếu không chắc chà ng đã bị hạ độc chết mấy trăm lần.
Lý Hà bá»—ng há»i :
- Nghe nói nữ nhân của công tỠnhan sắc rất khá, tên là gì?
- Sở Sở.
Lý Hà lạnh nhạt nói :
- Công tỠđã có má»™t nữ nhân đẹp như váºy, mà còn theo bên Äông Ä‘uổi bên Tây, đến vợ ngưá»i cÅ©ng không từ sao?
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Hồng Nhi và Khả Khanh hình như không còn là vợ ngưá»i, mà ta bình sinh vẫn thÃch nữ nhân.
Lý Hà đột nhiên cưá»i cưá»i, nói :
- Bây giá» tôi cÅ©ng không còn là vợ ngưá»i, tôi cÅ©ng là má»™t nữ nhân.
- Chỉ rất tiếc trong mắt ta, phu nhân chỉ là ngưá»i mua bán vá»›i ta.
- Bây giỠvụ mua bán nà y đã xong chưa?
- Hình như chưa xong, vì ta đã đưa tiá»n, mà phu nhân chưa trao váºt.
- Công tỠan tâm, công tỠmuốn lấy đồ, sáng sớm mai tôi sẽ trao.
- Tại sao phải chỠđến sáng mai?
Lý Hà rót má»™t chén rượu, từ từ nhấm, trong mắt lóe lên ánh kỳ dị, cháºm rãi nói :
- Chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i lá»›n, không cần phải là m hai đứa trẻ chÆ¡i trò trốn tìm.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta cũng không muốn chơi trốn tìm.
Lý Hà ngắm Lục Tiểu Phụng :
- Nam nhân ở xứ nà y, toà n là phưá»ng quê mùa vừa hôi vừa dÆ¡, mấy tháng chưa tắm má»™t lần, tôi nhìn đến là phát ngán, nhưng công tá» thì khác.... Công tá» chẳng những nhìn trẻ hÆ¡n tôi tưởng, mà thân mình còn chắc chắn lắm.
Vẻ mông lung trong mắt Lý Hà cà ng nhiá»u thêm, hÆ¡i thở cÅ©ng trở nên gấp rút :
- Tôi muốn Ä‘iá»u gì, công tá» còn không hiểu sao?
- Ta không hiểu gì cả!
Lý Hà cắn môi, nói :
- Tôi cũng là nữ nhân, nữ nhân cũng không thể thiếu nam nhân,...
Äang nói, Lý Hà đột nhiên nhà o đến đưa tay nắm chặt tay Lục Tiểu Phụng, đến độ móng tay cÅ©ng bấu và o thịt chà ng. Trên mặt Lý Hà lấm tấm mồ hôi, đôi con ngươi nở lá»›n, ánh mắt ươn ướt...
Lục Tiểu Phụng bất động. Chà ng đã thấy qua cảnh nà y, chỉ trong lúc tháºt đặc biệt trên mặt nữ nhân má»›i lá»™ ra phản ứng nà y, mà lúc nà y Lý Hà đang nắm tay chà ng. Chà ng bá»—ng hiểu ra tại sao Lý Hà cùng Äinh lão đại bá» trốn, rồi lại lấy Lam Hồ Tá». Lý Hà hẳn là má»™t nữ nhân có nhu cầu tÃnh dục cao, lại rÆ¡i đúng và o tuổi sung mãn cá»§a nữ nhân. Bà tuy không đẹp, nhưng vẫn có sức thu hút kỳ dị, nhất là đôi môi dầy, dá»… là m các nam nhân nghÄ© đến những ý tưởng tá»™i lá»—i.
Lý Hà lúc nà y ôm chặt lấy Lục Tiểu Phụng, chà ng tưởng như không thở nổi. Äá»™t nhiên "binh" má»™t tiếng, tấm bản gá»— phÃa trên bị tung ra, có tiếng ngưá»i la lá»›n :
- Äể ta và o! Ta phải và o! Ai cháºn đưá»ng, ta giết luôn kẻ đó!
Lục Tiểu Phụng giá»±t mình, Lý Hà buông chà ng ra, vừa đúng lúc má»™t nữ nhân từ phÃa trên nhảy xuống, gương mặt tròn đầy vẻ phẫn ná»™, Lục Tiểu Phụng cÆ¡ hồ không nháºn ra nà ng là cô gái đứng dưới tấm bản "Thái Bạch di phong", muốn dụ các nam nhân đến cho nà ng hà nh hạ.
Lý Hà đứng phắt lên nổi giáºn nói :
- Là ngươi! Ngươi đến đây là m gì? Mau cút đi!
ÄÆ°á»ng Khả Khanh trừng mắt nhìn Lý Hà , cưá»i nhạt nói :
- Tôi không Ä‘i, tại sao tôi không đến chốn nà y được? Äại thÆ¡ không cho tôi ká» cáºn nam nhân, tại sao chÃnh đại thÆ¡ lại cùng má»™t gã nam nhân ở trong nà y hưởng lạc?
Lý Hà cà ng giáºn dữ, gằn giá»ng nói :
- Ngươi không có quyá»n nói, bất luáºn ta là m chuyện gì ngươi cÅ©ng đừng hòng xen và o.
ÄÆ°á»ng Khả Khanh kêu lên :
- Ai nói tôi không xen và o được, đại thơ chỉ có thuộc vỠtôi mà thôi, tôi không cho đại thơ kiếm nam nhân khác.
Lý Hà bá»—ng xông đến tát và o mặt ÄÆ°á»ng Khả Khanh má»™t bạt tai tháºt mạnh, dấu ngón tay láºp tức hiện rõ trên mặt nà ng. ÄÆ°á»ng Khả Khanh cÅ©ng nhà o đến ôm chặt Lý Hà , mặc cho bà vung quyá»n đánh tá»›i tấp và o thân mình nà ng :
- Äại thÆ¡ đánh chết tôi, tôi cÅ©ng không buông, tôi cÅ©ng đâu kém gì bá»n nam nhân, đại thÆ¡ biết mà , tại sao...
Lục Tiểu Phụng không muốn nghe thêm nữa, cà ng không muốn chứng kiến thêm nữa, chuyện nà y khiến chà ng cảm thấy buồn: vừa buồn cưá»i, lại buồn nôn. Chà ng len lén bá» Ä‘i, trong tâm đã rõ tại sao ÄÆ°á»ng Khả Khanh háºn nam nhân, muốn hà nh hạ nam nhân.
Äêm chợt buông xuống.
Lục Tiểu Phụng chẳng để ý trá»i tối lúc nà o, cÅ©ng chẳng trở vá» Thiên Trưá»ng tá»u lâu. Chà ng ghé và o má»™t quán rượu bên đưá»ng mua má»™t vò rượu lá»›n, ra đây ngồi uống má»™t mình. Chà ng cảm thấy chán nản cá»±c độ, tâm tình thất ý còn hÆ¡n đêm qua, bởi vì tuy chà ng biết cuá»™c sống con ngưá»i vẫn có má»™t mặt trái gá»›m ghiếc, nhưng chà ng không muốn nhìn thấy.
Chá»— nà y là má»™t căn nhà gá»— nhá» không ngưá»i ở, nằm bên bá» sông, chá»§ nhân căn nhà hẳn đã dá»n và o băng trấn, cá»a nhà bá» lâu bị băng tuyết phá»§ đầy. Gió lạnh từ bên ngoà i thổi và o, lạnh như dao cắt, mà Lục Tiểu Phụng như chẳng cảm thấy gì. Chà ng chỉ hy vá»ng Lý Hà giữ đúng lá»i hứa, sáng sá»›m mai sẽ Ä‘em La Sát bà i trao cho chà ng, chà ng lấy xong là đi. Lúc má»›i đến đây, chà ng cảm thấy nÆ¡i nà y quả là huy hoà ng đẹp đẽ, đến đâu cÅ©ng có những Ä‘iá»u má»›i lạ kÃch thÃch. Nhưng bây giá» chà ng chỉ muốn mau Ä‘i vá», cà ng mau cà ng tốt.
Trên chiếc bà n gá»— cÅ© kỹ còn để cây đèn, đèn hình như vẫn còn chút dầu. Nhưng Lục Tiểu Phụng không muốn thắp đèn, chà ng cÅ©ng không hiểu sao hai hôm nay chà ng bá»—ng trở nên buồn chán như váºy, đến độ chà ng muốn kiếm Cô Tùng lão thách uống rượu má»™t phen nữa. Äiá»u kỳ lạ là đến nÆ¡i đây Tuế Hà n tam hữu bá»—ng biến mất, không thấy bóng dáng.
Từ xa trông và o, băng trấn vẫn thắp đèn sáng huy hoà ng, nÆ¡i đây trá»i tối sá»›m, bây giá» trá»i chưa khuya, còn cả má»™t khoảng thá»i gian dà i má»›i đến sáng mai. Äêm trưá»ng đăng đẳng là m gì cho mau qua?
Lục Tiểu Phụng cầm vò rượu lên, lại đặt xuống, chà ng bá»—ng nghe những tiếng chân bước trên mặt băng rất khẽ từ bên ngoà i vá»ng lại. Giá» phút nà y còn ai tìm đến đây nữa?
Cá»a sổ bá»—ng nhiên bị đẩy báºt ra, má»™t ngưá»i nhảy và o. Cá»a ra và o đã bị băng đóng chặt, Lục Tiểu Phụng lúc nãy cÅ©ng nhảy qua cá»a sổ và o đây.
Ãnh tuyết phản chiếu, máºp má» tạm nháºn ra được ngưá»i nà y choà ng áo ấm vừa dà i vừa rá»™ng, tay cầm má»™t bá»c lá»›n đặt "bình" má»™t tiếng xuống bà n. Y lục trong bá»c ra đá lá»a mồi sáng cây đèn dầu trên bà n, sau đó quay đầu lại đối diện vá»›i Lục Tiểu Phụng, mỉm cưá»i nói :
- Tôi đoán không sai, công tỠquả nhiên là ở đây!
Mặt cá»§a nà ng lạnh đến trắng bệch, mÅ©i đỠhồng, nét cưá»i dịu dà ng như hoa mùa xuân, chÃnh là Trần Tịnh Tịnh.
Lục Tiểu Phụng chẳng ngạc nhiên, nhưng vẫn há»i :
- Là m sao cô đoán biết ta ra đây?
- Tôi thấy công tỠôm vò rượu lá»›n Ä‘i vá» phÃa nà y, quanh đây cÅ©ng chỉ có chá»— nà y tạm trú để tránh gió, tuy tôi không thông minh nhưng cÅ©ng không đến ná»—i quá dốt.
- Cô cố ý đến tìm ta ư?
- Phải!
- Cô tìm ta là m gì?
Trần Tịnh Tịnh chỉ và o cái bá»c trên bà n, nói :
- Tôi Ä‘em rượu và thức ăn đến cho công tá».
Nà ng mỉm cưá»i mở bá»c ra, nói :
- Công tỠvẫn là khách của chúng tôi, nên đâu thể bỠđói công tỠđược.
Lục Tiểu Phụng nhìn Trần Tịnh Tịnh cưá»i nhạt :
- Cô không nên đến đây.
- Tại sao không nên?
- Vì ta là một con quỉ háo sắc, bộ cô không sợ ta...
Trần Tịnh Tịnh không để chà ng dứt lá»i, mỉm cưá»i cắt ngang :
- Nếu sợ thì tại sao tôi đến đây?
Câu nói nà y nếu do Äinh Hương Di nói ra, nhất định sẽ hà m ý khiêu gợi, nếu như do Sở Sở nói ra, lại ẩn chứa ý khiêu khÃch. Nhưng thái độ cá»§a Trần Tịnh Tịnh rất bình thản, bởi vì nà ng chỉ phản ảnh sá»± thá»±c: "Tôi biết công tá» là má»™t quân tá», bởi thế tôi đến đây, tôi cÅ©ng biết công tá» nhất định sẽ lấy lượng quân tá» mà đối đãi vá»›i tôi."
Trong trưá»ng hợp thông thưá»ng, má»™t nữ nhân dùng cách nà y đối phó vá»›i nam nhân thì có thể coi đây là má»™t phương thức khôn ngoan, chỉ tiếc là Lục Tiểu Phụng lúc nà y không được bình thưá»ng lắm.
Lúc nà y chà ng chán nản cùng cá»±c, lại bá»±c tức vô cùng, chẳng những chà ng giáºn Sở Sở, giáºn Lý Hà , ÄÆ°á»ng Khả Khanh, mà còn giáºn cả chÃnh mình. Chà ng cảm thấy hai ngà y nay những chuyện chà ng là m Ä‘á»u không đến đâu cả, trong ngưá»i khó chịu khôn tả.
Trần Tịnh Tịnh lại nói :
- Tôi đem thịt rừng lại để nhấm rượu, công tỠcũng nên ăn thỠmột chút!
Lục Tiểu Phụng nhìn nà ng, cháºm rãi nói :
- Ta chỉ muốn một thứ.
Trần Tịnh Tịnh há»i :
- Công tỠmuốn ăn thứ gì?
- Ta muốn ăn cô!
Trần Tịnh Tịnh không phản kháng, không trốn tránh, tháºm chà cÅ©ng không cá»± tuyệt, như thể nà ng đã chuẩn bị chấp nháºn má»i chuyện xảy ra sau đó. Phản ứng cá»§a nà ng không quá mức nhiệt tình, nhưng không thiếu những phản ứng thông thưá»ng khi nam nữ gần nhau. Má»i chuyện xảy ra rất tá»± nhiên, rất đơn giản.
Sau cÆ¡n kÃch động, Trần Tịnh Tịnh trở dáºy chỉnh lại y phục, bất chợt nà ng quay đầu nhìn Lục Tiểu Phụng cưá»i nói nhá» :
- Bây giỠcông tỠmuốn ăn thứ gì?
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng cưá»i :
- Bây giỠthứ gì ta cũng muốn ăn, cô đem đến cả con trâu ta cũng nuốt được.
Hai ngưá»i nhìn nhau mỉm cưá»i, má»™t chuyện vốn có thể là m ngưá»i ta hối háºn chán ghét, bá»—ng trở nên má»™t niá»m vui.
Lục Tiểu Phụng nhìn Trần Tịnh Tịnh, trong lòng ngoà i cảm giác thư thái an vui còn có thêm niá»m cảm kÃch. Bao ná»—i khó chịu trong ngưá»i tan biến mất, ảnh hưởng cá»§a nữ nhân đối vá»›i nam nhân đôi lúc giống như má»™t phép lạ.
Trong mắt Trần Tịnh Tịnh như cÅ©ng có niá»m vui kỳ diệu ấy :
- Bây giá» tôi đã rõ ra má»™t Ä‘iá»u.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äiá»u gì?
- Äồ ăn dù tươi tốt cách mấy mà không có gia vị thì rất khó ăn.
- Chắc chắn là khó ăn vô cùng.
- Nam nhân cũng thế.
Lục Tiểu Phụng không hiểu :
- Nam nhân cũng thế là sao?
Trần Tịnh Tịnh nói :
- Bất luáºn nam nhân tốt cỡ nà o, nếu không có nữ nhân, cÅ©ng sẽ trở nên xấu tÃnh, tháºt xấu.
Mặt nà ng đỠhồng, rạng rỡ như ánh hoà ng hôn đầu hạ. Lục Tiểu Phụng bất giác đưa tay cầm lấy tay nà ng.
Lần nà y Trần Tịnh Tịnh khẽ tránh sang bên, bỗng nghiêm mặt nói :
- Tháºt ra tôi đến để nói cho công tá» nghe má»™t chuyện.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sao lúc nãy cô không nói?
- Bởi vì tôi nháºn thấy công tá» không vui, nên không dám nói.
- Bây giỠcó thể nói được chứ?
Trần Tịnh Tịnh gáºt đầu, nà ng dÄ© nhiên cÅ©ng thấy là bây giá» tâm tình chà ng đã ổn định hÆ¡n nhiá»u.
- Tôi chỉ mong là công tỠnghe xong đừng sốt ruột quá!
- Cô nói mau đi, ta không nổi nóng đâu!
Ngoà i miệng tuy nói váºy nhưng Lục Tiểu Phụng đã nôn nóng trong bụng.
Trần Tịnh Tịnh thở dà i đáp :
- Khả Khanh chết rồi, chết bởi tay Lý đại thơ.
Lục Tiểu Phụng nhÃu mà y há»i :
- Lý Hà giết cô ấy? Tại sao?
- Tôi cũng không biết.
- Cô không há»i bà ấy sao?
- Tôi không há»i được vì đại thÆ¡ lại Ä‘i đâu mất, lần nà y là biến mất tháºt, bá»n tôi tìm hoà i mà không thấy đâu cả.
Nà ng chưa nói dứt lá»i, Lục Tiểu Phụng đã nhảy dá»±ng lên.
- Tôi cÅ©ng biết công tá» nghe xong sẽ nhảy dá»±ng lên, vì trừ đại thÆ¡ ra không ai khác biết đại thÆ¡ giấu La Sát bà i ở đâu. Mưá»i hai chiếc rương kia cÅ©ng đã bị đại thÆ¡ cho ngưá»i Ä‘em Ä‘i, giấu mất rồi!
Lục Tiểu Phụng kêu lớn :
- Chuyện như váºy sao bây giá» cô má»›i nói cho ta hay?
Trần Tịnh Tịnh cưá»i gượng :
- Bây giỠtôi nói, mà công tỠđã như vầy, nếu tôi nói lúc nãy chắc là đã bị đánh gãy mũi cũng có!
Lục Tiểu Phụng ngồi xuống im lặng.
- Vì nghe tôi mà công tỠmới đưa hết mấy chiếc rương ấy cho đại thơ phải chăng?
- Phải.
- Bây giỠrương mất, đại thơ cũng biến luôn, biết là m sao?
Lục Tiểu Phụng lãnh đạm đáp :
- Cô đã nghĩ ra cách tốt nhất để bịt miệng ta rồi.
Trần Tịnh Tịnh cúi đầu nhìn xuống chân mình, nói nhỠ:
- Nếu công tỠnghĩ là tôi xỠsự như thế chẳng qua để bịt miệng công tỠthì công tỠlầm rồi, nếu tôi sợ công tỠkiếm tôi đòi nợ, tôi cũng có thể trốn đi mà .
Mắt nà ng rướm lệ, Lục Tiểu Phụng lại má»m lòng, đứng dáºy nói :
- Cô đừng lo, bà ấy không trốn đi xa đâu.
Trần Tịnh Tịnh há»i :
- Công tỠcó chắc tìm được đại thơ không?
- Lần trước ta tìm được bà ấy, thì lần nà y cũng có thể tìm được.
Tuy nói thế như chà ng cũng không chắc sẽ tìm được. Chà ng nói chỉ để an ủi nà ng.
- Bà ấy giết ÄÆ°á»ng Khả Khanh xong, chắc trong bụng không khá»i lo sợ nên má»›i trốn Ä‘i. Lúc đó cô cÅ©ng có mặt tại sòng bạc Ngân Câu, cô không thấy bà ấy Ä‘i hướng nà o sao?
- Tôi không thấy, tôi chỉ nghe tiếng kêu thét của Khả Khanh, lúc chạy xuống xem thì đại thơ đã biến mất.
- Ngưá»i khác cÅ©ng không thấy bà ấy?
Trần Tịnh Tịnh lắc đầu, nói :
- Ở đây há»… trá»i tối, ai nấy Ä‘á»u trốn trong nhà , vả lại tối nay đặc biệt lạnh, lúc ấy nhằm giá» cÆ¡m.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một lúc :
- Nhưng ta biết có má»™t ngưá»i lúc nà o cÅ©ng ở ngoà i trá»i, bất kể trá»i lạnh cỡ nà o.
- Công tỠnói ai?
- Là Lão Sơn Dương.
- Lão quái váºt trú trong bồn nước lá»›n đó ư?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu, nói :
- Cô cũng thấy qua bồn nước rồi sao?
- Lúc tôi đến đây, có thấy phÃa bên bồn nước có ánh lá»a, giống như nhà có đốt lá»a.
Lục Tiểu Phụng nhÃu mà y :
- Nhưng bên đó không có phòng nà o khác, mà bồn nước không đốt được.
- Thế nên tôi cũng không hiểu là chuyện gì.
- Váºy chúng ta mau sang bên ấy xem sao.
Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh chưa nhìn thấy bồn nước lá»›n, đã ngá»i thấy mùi rượu nồng theo gió lan đến. MÅ©i cá»§a Lục Tiểu Phụng lạnh cóng, nhưng vẫn ngá»i ra được mùi rượu, chà ng láºp tức nhÃu mà y nói :
- Há»ng rồi!
Trần Tịnh Tịnh há»i :
- Chuyện gì há»ng?
- Nếu rượu đã được uống và o bụng thì không bay mùi thÆ¡m xa như váºy.
Trần Tịnh Tịnh lại há»i :
- Nếu lấy rượu đốt lên thì mùi thơm có bay xa không?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu nói tiếp :
- Nhưng Lão SÆ¡n Dương chắc chắn không xà i rượu phà như váºy, rượu cá»§a lão thưá»ng chỉ dùng để uống.
Trần Tịnh Tịnh nhÃu mà y há»i :
- Công tá» nghÄ© là có ngưá»i dùng rượu để châm lá»a đốt bồn nước cá»§a lão sao ?
- Cho dù bồn nước không đốt được, nhưng ngưá»i lão vẫn có thể bị lá»a thiêu chết.
- Ai muốn giết lão? Tại sao muốn thiêu lão chết?
- Bởi vì lão biết nhiá»u bà máºt quá!
Lá»a lúc nà y đã tà n. Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh hối hả xem, chỉ thấy bồn nước bị nung Ä‘en thui, chung quanh bồn nước những thanh cá»§i đã cháy chất cao tháºt cao. Trong gió vẫn nồng mùi rượu.
Nhìn đống cá»§i cao như váºy, nếu tưới thêm rượu và o hẳn là ngá»n lá»a không nhá», đừng nói trong bồn nước chỉ có Lão SÆ¡n Dương, cho dù có thêm bảy, tám con trâu nước cÅ©ng bị nấu chÃn hết.
Trần Tịnh Tịnh nói :
- Mùi rượu chưa tan, chắc là ngá»n lá»a má»›i tà n chưa lâu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta leo và o xem thá», cô hãy đứng chá» bên ngoà i.
Chà ng phóng mình leo lên, đột nhiên lại nhảy phắt xuống.
Trần Tịnh Tịnh há»i :
- Sao công tỠkhông và o?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ta không và o được, vì bên trong đóng đầy băng.
Trần Tịnh Tịnh nhÃu mà y :
- Ở nÆ¡i đây nấu được chút nước nóng Ä‘em ra ngoà i thì láºp tức đóng băng ngay, chẳng ai có thể đổ đầy nước trong má»™t bồn lá»›n như thế, váºy bên trong bồn nước là m sao đóng băng?
- Có trá»i má»›i biết...
Chà ng chưa nói dứt câu, bá»—ng nghe "rắc" má»™t tiếng, bồn nước nứt ra má»™t đưá»ng, kế tiếp lại "rắc" thêm tiếng nữa, thêm má»™t đưá»ng nứt má»›i, chẳng mấy chốc cả bồn nước lá»›n bị bể ra, bốn, năm mảnh bể cỡ to hÆ¡n cái bà n rá»›t xuống bể vụn. Bồn nước tuy đã bể, nhưng khối băng bên trong vẫn còn nguyên, trong ánh đêm má» má» nhìn giống như má»™t tòa núi băng đứng sừng sững, bên trong lá»›p băng dưá»ng như có hình thù gì không rõ.
Lục Tiểu Phụng há»i Trần Tịnh Tịnh :
- Cô có mang theo đá lá»a không?
Trần Tịnh Tịnh vá»™i đưa đá lá»a cho Lục Tiểu Phụng. Chà ng lấy má»™t que cá»§i mồi lá»a, ánh lá»a sáng lên, cả hai bá»—ng cảm thấy chá»›i vá»›i, Trần Tịnh Tịnh gần như đứng không vững, đến Lục Tiểu Phụng cÅ©ng chưa từng thấy cảnh nà o kinh hoà ng quỉ dị như thế!
Dưới ánh lá»a láºp lòe, khối băng sÆ¡n trông tá»±a như má»™t khối thá»§y tinh trắng trong, kỳ ảo diá»…m lệ.
Nhưng giữa khối băng lại có hai con ngưá»i trần truồng, má»™t đứng thẳng, má»™t giốc ngược đầu, ngưá»i có thân hình ốm nhom chÃnh là Lão SÆ¡n Dương, ngưá»i còn lại có bá»™ ngá»±c to, đùi nở, hiển nhiên là Lý Hà !
Mắt cá»§a há» như lồi ra, má»™t trên má»™t dưới nhìn vá» phÃa Trần Tịnh Tịnh và Lục Tiểu Phụng.
Trần Tịnh Tịnh kinh hãi kêu lên rồi ngất đi.
Khi nà ng tỉnh lại đã thấy mình Ä‘ang nằm trong phòng ngá»§ tại sòng bạc Ngân Câu. Trong phòng bà y biện rất thanh nhã, má»—i má»™t món đồ chừng như được chá»§ nhân bá» công chá»n lá»±a kỹ lưỡng, nên nhìn chung má»i thứ rất hà i hòa. Trên má»™t chiếc ghế trong góc có phá»§ má»™t tấm lông gấu vừa to vừa dà y.
Trần Tịnh Tịnh tỉnh dáºy đã lâu, mà Lục Tiểu Phụng hình như Ä‘ang ngá»§, không thấy động tịnh gì cả.
Trong phòng đèn thắp sáng, cảnh tượng bên bồn nước lúc nãy giống như một cơn ác mộng trong đêm tối. Trần Tịnh Tịnh khẽ thở dà i :
- May mà tôi ngất Ä‘i, nếu nhìn hai ngưá»i ấy lâu thêm chút nữa, chắc tôi sợ đến chết mất!
Lục Tiểu Phụng vẫn im lặng, không có phản ứng gì.
Trần Tịnh Tịnh nhìn chà ng há»i :
- Công tá» Ä‘ang nghÄ© gì váºy?
Lục Tiểu Phụng từ tốn nói :
- Trong bồn không có nước nên không thể đóng đầy băng, váºy nước từ đâu ra ?
Trần Tịnh Tịnh há»i :
- Công tá» phải chăng đã nghÄ© ra câu trả lá»i?
Lục Tiểu Phụng không đáp, lại há»i tiếp :
- Hôm qua lúc ta Ä‘i gặp Lão SÆ¡n Dương, thấy bên kia bá» sông tuyết chất đống tháºt cao, nhưng hôm nay không thấy nữa, đống tuyết nà y biến Ä‘i đâu rồi?
Trần Tịnh Tịnh chớp mắt :
- Có phải đã và o hết trong bồn nước?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu nói :
- Nếu nổi lá»a bên ngoà i bồn nước, tuyết bên trong phải chăng sẽ tan thà nh nước?
Trần Tịnh Tịnh trong ánh mắt lóe lên tia sáng :
- Bên ngoà i lá»a vừa dáºp tắt, nước bên trong bồn sẽ mau chóng đóng băng.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Ngay lúc nước chưa kết băng, Lý Hà và Lão Sơn Dương đã bị ném và o bồn.
Trần Tịnh Tịnh cắn môi nói :
- Äại thÆ¡ sau khi giết ÄÆ°á»ng Khả Khanh, chắc là đi kiếm Lão SÆ¡n Dương, bởi vì hai ngưá»i há» vốn là bạn cÅ©, nên...
Lão SÆ¡n Dương tuy tuổi tác cao, nhưng thân thể hãy còn tráng kiện, Lý Hà đang gặp lúc cần nam nhân. Những Ä‘iá»u nà y nà ng không nỡ nói ra, nhưng Lục Tiểu Phụng cÅ©ng thừa hiểu.
Lục Tiểu Phụng cũng than dà i :
- Có lẽ hỠbị hạ sát trong lúc đó.
- Ai giết h� Tại sao phải giết?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta nghÄ© không ra là ai, nhưng chắc chắn ngưá»i nà y cÅ©ng vì La Sát bà i.
- Nhưng giết đại thơ rồi, cũng chưa chắc lấy được La Sát bà i.
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng :
- Có thể y không lấy được, cũng không muốn cho ta lấy được.
- Tôi cũng không nghĩ ra, y đã giết đại thơ, tại sao lại phà công đốt tuyết tan thà nh nước, bỠvà o bồn nước là m gì?
- Có thể y vốn muốn dá»a Lý Hà , Ä‘em bà bá» và o bồn nước để ép bà đưa ra La Sát bà i.
- Nhưng đại thơ chắc cũng biết, dù có đưa được La Sát bà i ra cũng sẽ chết, nên...
- Thế nên La Sát bà i vẫn nằm ở má»™t chá»— bà máºt.
- Rất tiếc bây giỠđại thÆ¡ chết rồi, bà máºt nà y không còn ai biết nữa.
Lục Tiểu Phụng đứng dáºy nhìn ánh đèn má»™t lúc lâu không nói gì, sau cùng chà ng cháºm rãi lên tiếng :
- Ta có má»™t ngưá»i bạn, đã từng nói vá»›i ta là nÆ¡i đây chỉ có hai ngưá»i có thể tin được, má»™t là Lão SÆ¡n Dương, ngưá»i kia chÃnh là cô.
Trần Tịnh Tịnh ra vẻ kinh ngạc há»i :
- Bạn của công tỠlà ai? Y cũng biết tôi sao?
- Cô ấy cũng là bạn cô, hơn nữa là bạn quen từ nhỠđến lớn.
Trần Tịnh Tịnh giá»±t mình mở to mắt há»i :
- Công tá» nói là Äinh Hương Di à ? Là m sao công tá» quen được Hương Di?
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng :
- Ta chỉ hy vá»ng cô biết ta là bạn cá»§a Hương Di, chuyện khác tốt hÆ¡n cô chá»› há»i.
Trần Tịnh Tịnh chăm chú nhìn chà ng, gáºt đầu nói :
- Tôi hiểu ý công tá», tôi cÅ©ng mong công tá» hiểu là , bạn cá»§a Hương Di cÅ©ng là bạn cá»§a tôi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cho nên cô quyết không khi nà o gạt ta?
- Không khi nà o!
- Nếu cô biết La Sát bà i giấu ở đâu, chắc chắn sẽ nói cho ta biết chứ?
- Nhưng thôi tháºt sá»± không biết mà !
Lục Tiểu Phụng thở ra một hơi dà i :
- Bởi váºy Lý Hà vốn không đáng chết, cà ng không đáng chết thảm như váºy, ta cứ nghÄ© chỉ có kẻ Ä‘iên má»›i nghÄ© ra phương pháp giết ngưá»i quái gở như váºy, mà nÆ¡i nà y lại có má»™t kẻ hÆ¡i kháºt khùng.
- Ai?
- Lý thần đồng.
Trần Tịnh Tịnh thất kinh há»i :
- Công tỠnghĩ hắn dám hạ độc thủ với thơ thơ của hắn sao?
Lục Tiểu Phụng chưa kịp trả lá»i, bên ngoà i đột nhiên có má»™t ngưá»i chạy và o, vá»— tay cưá»i nói :
- Rốt cuộc nà ng bằng lòng là m vợ ta rồi, ta rốt cuộc cũng có vợ, các ngưòi mau đi uống rượu mừng với ta!
Ngưá»i nà y dÄ© nhiên là Lý thần đồng, gã vẫn còn mặc áo bà o rá»™ng mà u Ä‘á», trên đầu vẫn đội cái mÅ© xanh có chóp cao, trên mặt tô thêm má»™t lá»›p phấn, trông cà ng giống kẻ Ä‘iên hÆ¡n lúc trước, nhưng chẳng biết gã Ä‘iên tháºt hay giả?
Trần Tịnh Tịnh há»i :
- Ai bằng lòng là m vợ ngươi?
Lý thần đồng đáp :
- Dĩ nhiên là tân nương tỠcủa ta.
- Tân nương tỠcủa ngươi đang ở đâu?
- Thì ở chỗ động phòng chứ ở đâu!
Gã lẩm bẩm tiếp :
- Hôm nay ta động phòng, má»i ngưá»i phải vui chung, tân nương đẹp vô cùng, ta yêu tân nương lắm,...
Gã vừa vỗ tay hát lớn, vừa bỠchạy ra ngoà i.
Trần Tịnh Tịnh há»i Lục Tiểu Phụng :
- Công tỠmuốn đi xem tân nương của hắn không?
- Äi!
Trong phòng ngá»§ cá»§a Lý thần đồng có thắp đôi nến Ä‘á», trên giưá»ng quả có má»™t tân nương mình mặc áo Ä‘á», trên đầu phá»§ khăn đỠche mặt. Tân nương ngồi tá»±a đầu giưá»ng, Lý thần đồng đứng bên cạnh hát mải, hát rất khó nghe.
Trần Tịnh Tịnh nhÃu mà y nói :
- Chúng ta không phải đến nghe ngươi hát, ngáºm miệng lại dùm!
Lý thần đồng vẫn cưá»i hì hì nói :
- Nhưng tân nương tá» cá»§a ta đẹp lắm, các ngưá»i có muốn xem không?
Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Muốn.
Lý thần đồng đưa tay định lấy khăn che mặt của tân nương, bỗng thu tay lại, nói nhỠnhỠ:
- Ta phải há»i trước xem nà ng có bằng lòng gặp các ngưá»i không.
Gã cúi xuống nói nhá» bên tai tân nương mấy câu, tân nương xem ra không có phản ứng gì cả, nhưng gã lại nhảy lên cưá»i nói :
- Nà ng đồng ý gặp các ngưá»i, còn đòi các ngưá»i phải uống chén rượu mừng chúng ta.
Nói xong gã đưa tay lấy tấm khăn che mặt tân nương xuống.
Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh thêm má»™t phen giá»±t mình kinh hãi. Mặt cá»§a tân nương được thoa má»™t lá»›p phấn dầy, nhưng đôi mắt mở trừng trừng, rõ rà ng má»™t đôi mắt cá»§a ngưá»i chết.
Trần Tịnh Tịnh kêu thất thanh :
- Tiểu Khanh! ÄÆ°á»ng Khả Khanh.
Lý thần đồng vẫn cưá»i toe toét, rót ra bốn chén rượu, đưa cho Trần Tịnh Tịnh, Lục Tiểu Phụng má»—i ngưá»i má»™t chén, nói :
- Äây đây, cô má»™t chén, hắn má»™t chén, ta má»™t chén, tân nương cÅ©ng có má»™t chén.
Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh cầm chén rượu mà trong bụng cảm thấy tá»™i nghiệp cho gã, xem ra gã Ä‘iên tháºt rồi!
Lý thần đồng đến bên đầu giưá»ng ngồi xuống, đưa chén rượu cho tân nương cá»§a gã, cưá»i nói :
- Chúng ta cùng uống chén rượu ngá»t nà y, uống rồi ta sẽ Ä‘uổi mấy ngưá»i kia ra ngoà i!
Tân nương dĩ nhiên chẳng đưa tay đón lấy chén rượu của Lý thần đồng, gã trợn mắt nói :
- Tại sao nà ng không chịu uống, hay là nà ng đổi ý không chịu lấy ta là m chồng nữa?
Trần Tịnh Tịnh không nhịn được nói lớn :
- Ngươi không thấy nà ng đã chết rồi sao? Tại sao còn ép...
Lý thần đồng bá»—ng đứng phắt dáºy, la to :
- Ai nói nà ng đã chết? Ai nói?
- Ta nói đó.
Lý thần đồng trừng trừng nhìn Trần Tịnh Tịnh, gằn giá»ng nói :
- Tại sao cô phải nói váºy?
- Bởi vì nà ng đã chết tháºt rồi, nếu ngươi tháºt sá»± thương nà ng, hãy để cho nà ng yên nghỉ má»›i phải!
Lý thần đồng gà o lên :
- Nà ng không chết, nà ng là tân nương tỠcủa ta, nà ng không thể chết được!
Gã nắm chặc vạt áo Trần Tịnh Tịnh kéo mạnh, Trần Tịnh Tịnh sợ xanh mặt vội tát và o mặt gã một bạt tai.
Tiếng bạt tai vang lên, má»i tiếng kêu gà o bá»—ng im bặt. Lý thần đồng đứng sá»ng bất động, bá»—ng thấy hai dòng lệ trong khóe mắt gã chảy xuống, thấm qua lá»›p phấn trên mặt gã. Nước mắt nhòe phấn hồng, biến thà nh mà u đỠtươi như máu. Gã ngây dại nhìn Trần Tịnh Tịnh, đôi mắt ná»a thất thần, ná»a khổ sở.
Trần Tịnh Tịnh bất giác lùi lại hai bước, rùng mình sợ hãi.
Lý thần đồng nói :
- Äúng váºy, nà ng chết rồi, ta còn nhá»› rõ ai đã giết nà ng.
Trần Tịnh Tịnh nói :
- Là ... là ai?
- Là cô, đúng là cô! ChÃnh mắt ta trông thấy cô dùng má»™t chiếc vá»› xiết cổ nà ng cho đến chết!
Lý thần đồng bá»—ng quay qua vạch cổ áo ÄÆ°á»ng Khả Khanh, để lá»™ ra má»™t vết bầm trên cổ, gã chỉ và o nói :
- Cô nhìn đây, tác phẩm của cô đây, cô muốn chối cũng không được đâu!
Trần Tịnh Tịnh vừa hoảng vừa tức run ngưá»i :
- Ngươi Ä‘iên rồi, Ä‘iên nặng rồi, may mà không có ai tin lá»i má»™t gã Ä‘iên như ngươi!
Lý thần đồng không để ý đến Trần Tịnh Tịnh, bá»—ng ôm chầm lấy ÄÆ°á»ng Khả Khanh, la to :
- Nà ng biết vì sao ta Ä‘i theo đại thÆ¡ chăng? Vì ta thầm thương nà ng, vẫn ước muốn lấy nà ng là m vợ, tuy ta không có tiá»n, nhưng Lam Hồ Tá» có hứa cho ta ba vạn lượng bạc. CÅ©ng vì ba vạn lượng bạc nà y ta không nháºn cả đại thÆ¡, nhưng nà ng.... nà ng tại sao phải chết?
Lục Tiểu Phụng lặng lẽ bá» Ä‘i ra, chà ng sợ ở đó thêm nữa chắc chà ng cÅ©ng phát Ä‘iên. Có phải ngưá»i ta không nên yêu má»™t ngưá»i nà o quá mức, nếu quá sâu Ä‘áºm, dá»… tạo nên thảm kịch chăng? Tại sao Ä‘á»i có lắm bi kịch như thế?
Bên ngoà i trá»i vừa tối vừa lạnh, Lục Tiểu Phụng bước ra hÃt thở và i hÆ¡i tháºt sâu, bá»—ng cúi gáºp mình xuống nôn má»a.
Äêm đã khuya. Lục Tiểu Phụng má»™t mình Ä‘i trên đưá»ng, nhìn thấy từng ngá»n đèn tắt Ä‘i, băng trấn tối dần. Chà ng chẳng biết mình Ä‘i đã bao lâu, cÅ©ng không rõ tại sao mình dừng lại, lúc chà ng ngá»ng đầu lên, má»›i biết mình lại đến trước cá»a tiệm thuốc cá»§a Lãnh Hồng Nhi. Bên trong vẫn còn ánh đèn lá»t qua khe cá»a, Lục Tiểu Phụng đứng ngoà i ngẩn ngưá»i má»™t lúc, thầm há»i chÃnh mình :
"Có phải ta muốn tìm nà ng chăng? Nếu không sao lại dừng ngay đúng cá»a nhà nà ng?â€
Câu há»i nà y chà ng cÅ©ng không trả lá»i được. Sâu thẳm trong ná»™i tâm cá»§a má»—i ngưá»i, thưá»ng có má»™t và i Ä‘iá»u bà máºt chÃnh mình cÅ©ng không biết, có thể chẳng phải tháºt sá»± không biết, mà chẳng qua là không dám phÆ¡i bà y ra mà thôi.
Lục Tiểu Phụng gõ cá»a. Cá»a chỉ khép há», chà ng đẩy nhẹ thì cá»a mở ra, bên trong có đèn nhưng không thấy ngưá»i. Lục Tiểu Phụng chợt có linh cảm Ä‘iá»u gì bất tưá»ng, vá»™i vã bước và o Ä‘i vòng hết gian trước gian sau, vẫn không thấy má»™t bóng ngưá»i.
PhÃa sau bếp có má»™t cánh cá»a nhá» cÅ©ng chỉ đóng há», bị gió thổi kêu kẻo kẹt. Lãnh Hồng Nhi phải chăng lại mất ngá»§, nên Ä‘i ngõ sau ra ngoà i mé sông chá» xem gấu? Con gấu Ä‘en chợt hiện ra, chợt biến mất trong đêm tối trên băng hà thần bÃ.
Lục Tiểu Phụng rảo bước trong đêm gió lộng, không hiểu đêm nay còn chuyện gì xảy ra nữa?
Chà ng không biết đi đâu tìm Lãnh Hồng Nhi, nhưng chà ng nhất quyết không thể để nà ng biến mất theo đêm tối. Nà ng ở đâu? Con gấu đen ở đâu?
Bá»—ng có tiếng thét kinh hoà ng từ xa vá»ng lại, nghe ra là tiếng cá»§a nữ nhân. Lục Tiểu Phụng hối hả chạy vá» phÃa tiếng kêu.
Äi được má»™t lúc, ánh sao đêm chiếu trên băng hà , phảng phất như thấy được dấu máu. Men theo từng giá»t máu Ä‘á»ng trên băng, được hai ba chục bước, chà ng nhìn thấy Lãnh Hồng Nhi Ä‘ang nằm co quắp bất động trên mặt băng.
Thân hình nà ng đã bị đông cứng, trên mặt máu thịt lẫn lá»™n, hãy còn dấu móng vuốt, vết thương trà mạng như váºy, hẳn là do bà n tay cá»§a má»™t con gấu rất mạnh gây ra. Äiá»u kỳ lạ là tại sao con gấu đói lại không động đến xác cá»§a Lãnh Hồng Nhi? Nhìn tư thế cá»§a nà ng, không giống như bị gấu vồ mà ngã xuống, nhưng lại giống như nà ng cố bò Ä‘i. Tại sao nà ng phải cố hết sức lết ra đến đây? Thân hình nà ng tuy co quắp, đôi tay lại dang vá» phÃa trước, ngón tay đã đâm và o mặt băng cứng, tá»±a như Ä‘ang cố đà o bá»›i. Chẳng lẽ dưới lá»›p băng nà y có bà máºt gì sao?
Những ngôi sao đêm cÅ©ng lặn dần, cả khoảng băng hà rá»™ng mênh mông chìm và o bóng tối trầm trầm. Äây chÃnh là lúc trá»i tối nhất trước khi đến bình mình, nhưng lúc Lục Tiểu Phụng ngá»ng đầu lên, trong mắt có tia sáng như ánh sao.
|

31-08-2008, 08:31 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Ngân Câu Äổ Phưá»ng
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 09
Ham lợi chuốc há»a
Thá»i Ä‘iểm tối tăm nhất trong má»™t ngà y chÃnh là lúc trước khi trá»i sáng. Äá»i ngưá»i cÅ©ng thế, khổ táºn tất chuyển cam lai.
Ãnh nắng đầu tiên trong ngà y chiếu xuống Lục Tiểu Phụng, dịu dà ng như sóng mắt tình nhân. Ãnh mắt Sở Sở và Trần Tịnh Tịnh cÅ©ng Ä‘ang dịu dà ng nhìn Lục Tiểu Phụng, chỉ khác là trong ánh mắt cá»§a há» như có thêm nhiá»u ưu buồn và hoang mang. Hai nà ng không hiểu tại sao má»›i sáng sá»›m Lục Tiểu Phụng đã kéo hai ngưá»i ra chá»— nà y.
Dưới ánh dương quang, băng hà trông huy hoà ng tráng lệ, thi thể cá»§a Lãnh Hồng Nhi đã được dá»i Ä‘i, nhưng cảnh tượng cả ba ngưá»i đã chứng kiến rất khó quên được. Trần Tịnh Tịnh đứng tá»±a bên Lục Tiểu Phụng, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, đến lúc nà y má»›i thở ra má»™t hÆ¡i, nói nhá» :
- Tôi đã từng nghe nơi nà y có gấu, nhưng không ngỠchúng hung dữ như thế!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cô nháºn ra được Lãnh Hồng Nhi chết dưới móng vuốt gấu à ?
- Chỉ có gấu má»›i có sức lá»±c mạnh như váºy, trong các loà i dã thú, chỉ có gấu má»›i đứng thẳng lên như ngưá»i, dùng bà n chân trước vồ ngưá»i!
Lục Tiểu Phụng gáºt gù :
- Cũng hữu lý!
- Nếu không nhá» công tá» may mắn đến đây đúng lúc, thì bây giá» sợ chẳng còn xác cá»§a Lãnh Hồng Nhi nữa, trong bốn ngưá»i chúng tôi, chỉ có tôi nói chuyện hợp vá»›i Hồng Nhi...
Trần Tịnh Tịnh nghẹn lá»i, hai mắt đỠhoe, bá»—ng tá»±a và o vai Lục Tiểu Phụng khe khẽ khóc.
Lục Tiểu Phụng bất giác đưa tay choà ng qua eo nà ng. Giữa nam và nữ khi đã có quan hệ thân máºt, khó lòng che mắt ngưá»i khác được.
Sở Sở trừng mắt nhìn hai ngưá»i, đột nhiên cưá»i gằn :
- Ta đến đây không phải để xem hai ngưá»i diá»…n tuồng, cáo từ!
Nói xong Sở Sở bỠđi ngay. Lục Tiểu Phụng chỠSở Sở đi khá xa, mới nói lớn :
- Cô không muốn nhìn thấy La Sát bà i sao?
Câu nói nà y giống như một sợi dây thừng cột ngay chân Sở Sở :
- La Sát bà i? Công tỠđã tìm được La Sát bà i sao? Nó nằm ở đâu?
- Nằm ở ngay đây!
Ngay đây tức là ngay chá»— Lục Tiểu Phụng phát hiện ra xác cá»§a Lãnh Hồng Nhi, cÅ©ng chÃnh là chá»— đôi bà n tay Hồng Nhi cà o cấu xuống mặt băng. Băng đóng dầy mưá»i trượng, cứng như thép, tay cá»§a Hồng Nhi dÄ© nhiên không thể nà o chá»c thá»§ng được, chẳng những thế dùng gáºy sắt đâm xuống chưa chắc đã xong.
Sở Sở há»i :
- à công tỠnói là lệnh bà i nằm dưới mặt băng?
- Äúng váºy, dưới mặt băng trong vòng chu vi má»™t trượng.
- Mắt công tỠnhìn thấu qua lớp băng sao?
Chá»— nà y cách bá» sông rất gần, mà u băng vì thế có phần Ä‘en hÆ¡n má»™t chút, mắt ngưá»i thưá»ng đương nhiên không có cách gì nhìn xuyên qua được, tuy nhiên có thể thấy má»™t Ä‘oạn cây khô lá»™ trên mặt băng hà , hẳn là thân cây nà y đã ngã xuống lúc dòng sông má»›i bắt đầu đóng băng. Cà nh cây không biết bị ai đốn bằng ngang, nhưng thân cây vẫn lá»™ má»™t phần trên mặt băng, nhìn giống như băng ghế gá»—. Ngồi trên băng ghế nà y nhìn vô bá» thì thấy ngay má»™t ngôi miếu cổ và dãy núi phá»§ đầy tuyết ở xa xa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta tuy không thấy được sâu trong lòng băng, nhưng có thể cảm thấy được.
Sở Sở lạnh nhạt cưá»i :
- Nói như thế cũng bằng thừa, cho dù La Sát bà i có ở dưới đó chăng nữa, công tỠcũng không có cách gì đà o lên!
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i :
- Ta từ lúc nhá» có nghe được hai câu nói rất hữu dụng, má»™t là "trong thiên hạ không có chuyện gì là khó, chỉ sợ lòng ngưá»i không đủ", câu thứ hai là "muốn là m được việc, phải có dụng cụ sắc bén".
Sở Sở há»i :
- Váºy dụng cụ sắc bén cá»§a công tỠđâu?
- Chút nữa cô sẽ biết.
Dụng cụ sắc bén cá»§a Lục Tiểu Phụng hóa ra là mưá»i mấy que trúc và má»™t cái bình con. Chà ng cẩn tháºn mở bình ra, từ từ rắc chất bá»™t mà u và ng nhạt xuống mặt băng. Bá»™t vừa chạm mặt băng, láºp tức phát ra tiếng "phù phù", má»™t là n khói xông lên, nhìn lại mặt băng cứng như thép kia đã có những lá»— nhá». Khói chưa kịp tan, Lục Tiểu Phụng liá»n cắm que trúc xuống, và cứ thế vừa Ä‘i vừa rắc bá»™t, chà ng cắm hết mưá»i mấy que trúc xuống mặt băng, tạo nên má»™t vòng tròn có chu vi má»™t trượng. Má»—i que trúc có cá»™t má»™t sợi chỉ dà i cỡ hai, ba thước. Lục Tiểu Phụng đốt má»™t cây nhang, nhanh chóng mồi hết mưá»i mấy sợi chỉ, vá»™i hô :
- Lui! Tất cả lui mau!
Ba ngưá»i vá»™i vã lùi ra xa ngoà i năm trượng, liá»n nghe "ầm" má»™t tiếng nổ long trá»i, hằng ngà n vạn mảnh băng vụng bay ra rá»›t như mưa, thân cây khô cÅ©ng bị hất văng. Ngay lúc ấy, có má»™t váºt mà u Ä‘en bị văng lên từ dưới băng hà , tung ra xa rá»›t xuống mặt băng, phát ra tiếng "keng", nhìn kỹ thì ra là má»™t cái ống đồng. Mở ống ra xem, có má»™t miếng ngá»c bà i lá»t ra, quả nhiên đúng là La Sát bà i.
Sở Sở sững sỠđứng nhìn, Trần Tịnh Tịnh cũng há hốc miệng đứng nhìn, những mảnh băng vụn rớt trên mình hỠcũng chẳng biết.
Lục Tiểu Phụng thở ra má»™t hÆ¡i dà i, mỉm cưá»i nói :
- Nhị vị thấy dụng cụ sắc bén của ta thế nà o?
Sở Sở cưá»i gượng :
- Chỉ có công tỠmới nghĩ ra cách kỳ lạ nà y.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nếu không có thuốc nổ cá»§a Giang Nam PhÃch Lôi ÄÆ°á»ng, thì có cách cÅ©ng thúc thá»§!
- Công tá» kiếm đâu ra há»a dược?
- Ta trộm được trong bồn nước của Lý Hà .
Lúc phát hiện ra thi thể của Lãnh Hồng Nhi, Lục Tiểu Phụng đã hoà i nghi là La Sát bà i được giấu tại đây, nhưng chà ng không chắc chắn lắm.
Äến lúc ta tìm được há»a dược ở chá»— Lý Hà , má»›i tin là mình Ä‘oán đúng, bởi vì Lý Hà là m việc rất chu đáo, nếu đã giấu lệnh bà i dưới mặt băng, thì nhất định phải có phương pháp lấy ra được.
Thuốc nổ dùng để phá núi, dĩ nhiên cũng phá băng được.
Sở Sở bỗng than :
- Thiếp muốn nói mỉa công tá», nhưng bây giá» thì tháºt sá»± bá»™i phục công tá»!
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Kỳ thá»±c ta cÅ©ng rất bá»™i phục chÃnh mình.
Sở Sở chớp chớp mắt :
- Nhưng nói cho ngay thì bản lãnh cá»§a công tá» cÅ©ng chưa tháºt giá»i, nếu công tá» tìm ra hung thá»§ giết chết Lý Hà thì má»›i tháºt sá»± là tà i.
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Ta không cần ngưá»i khác khen bản lãnh cá»§a mình, lại cà ng không muốn giúp ngưá»i khác truy tìm hung thá»§, ta chỉ muốn tìm La Sát bà i.
Trần Tịnh Tịnh chăm chú nhìn Lục Tiểu Phụng, chợt lên tiếng :
- Bây giỠcông tỠđã tìm được lệnh bà i, có phải đã đến lúc đi?
Chỉ má»™t câu há»i có mấy chữ, nhưng đượm đầy ý thương cảm u oán.
Lục Tiểu Phụng không dằn được tiếng thở dà i, cháºm rãi đáp :
- Có lẽ ta nên đi sớm hơn nữa!
Trần Tịnh Tịnh miễn cưỡng mỉm miệng :
- Dù gì tôi cũng là chủ nhân nơi đây, trưa hôm nay tôi xin chuẩn bị tiệc tiễn biệt, các vị nhất định phải ghé đến.
Sở Sở xen và o :
- Lục công tá» nhất định sẽ ghé, nhưng tôi nhất định không ghé, vì trong đồ ăn cá»§a cô nương chắc chắn có vị chua nhiá»u, ăn chua quá nhiá»u tôi sợ bị Ä‘au bụng.
Sở Sở thở ra một hơi, liếc nhìn Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Chẳng những đau bụng, mà tim cũng đau, cho nên không đi là hơn.
("ăn chua" đồng nghĩa với "ghen")
Vừa vỠđến Thiên Trưá»ng tá»u lâu, Lục Tiểu Phụng ngã lăn ra giưá»ng ngá»§ vùi. Tuy nhiên, chà ng tá»± dặn mình chỉ được ngá»§ hai giá», nên không đầy hai giá» chà ng lại tỉnh dáºy. Lúc chà ng mở mắt ra, Sở Sở Ä‘ang đứng ở ngưỡng cá»a nhìn chà ng :
- Thiếp chỠcông tỠđã lâu lắm rồi!
Lục Tiểu Phụng dụi mắt há»i :
- Cô chỠta là m gì?
- Chá» từ biệt công tá»!
- Từ biệt? Cô định đi bây gi�
Sở Sở bình thản đáp :
- Công tỠđã tìm được La Sát bà i, kể như thiếp đã trả xong món nợ vá»›i công tá». Công tá» muốn Ä‘i uống rượu, nhưng thiếp không muốn Ä‘i theo vướng báºn, váºy không từ biệt Ä‘i còn chỠđến lúc nà o nữa?
Sở Sở không chá» Lục Tiểu Phụng mở miệng, nà ng há»i tiếp :
- Thiếp chỉ lấy là m lạ là công tá» vá»›i Trần Tịnh Tịnh tại sao bá»—ng nhiên trở nên thân máºt như váºy? Chắc là đã có qua lại?
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Äiá»u nà y có gì lạ đâu, rất đơn giản, chỉ vì ta và Trần Tịnh Tịnh Ä‘á»u là những ngưá»i khá»e mạnh bình thưá»ng.
Sở Sở há»i :
- Còn thiếp thì sao?
- Cô cÅ©ng khá»e mạnh bình thưá»ng, hÆ¡i quá mức bình thưá»ng má»™t chút nữa!
Sở Sở chăm chú nhìn Lục Tiểu Phụng, đột nhiên nhà o đến dỡ má»n chui và o nằm đè lên ngưá»i chà ng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cô lại muốn gì đây?
- Thiếp muốn cho công tỠbiết là chỉ cần thiếp chịu, thì những gì cô ả là m được, thiếp cũng là m được, có khi còn hơn nữa!
Tấm thân nóng hổi của Sở Sở di động trên mình Lục Tiểu Phụng, nà ng cắn và o và nh tai chà ng, thở nhẹ nói :
- Lúc trước thiếp đồng ý mà công tá» không chịu, bây giá» có hối háºn không?
Lục Tiểu Phụng than dà i, chà ng không khá»i công nháºn là cô gái nà y tháºt là má»™t tiểu yêu chết ngưá»i.
Sở Sở đứng phắt dáºy bá» chạy ra ngoà i, miệng nói lá»›n :
- Công tá» cứ má»™t mình nằm đó từ từ hối háºn Ä‘i!
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng không nằm trên giưá»ng thêm bao lâu, vì Sở Sở vừa Ä‘i, Trần Tịnh Tịnh lại đến. Nà ng Ä‘em theo hai chén rượu nhá» và má»™t bình rượu, mỉm cưá»i há»i :
- Vị cô nương thÃch ăn chua nhưng sợ Ä‘au bụng kia vì sao bá» Ä‘i trước?
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng :
- Cô ấy mà không đi, thì ta mới bị đau đầu còn nặng hơn cô ấy đau bụng nữa.
- Tôi cÅ©ng thu xếp xong má»i chuyện tại sòng bạc Ngân Câu, nên đến tiá»…n công tá».
- Chỉ tiếc là cô mang đến Ãt rượu quá, chỉ đủ để ta nhấm sÆ¡ sÆ¡.
Trần Tịnh Tịnh nhỠnhẹ đáp :
- Rượu tuy không nhiá»u, nhưng đầy chân tình thà nh ý, thì má»™t chén phải chăng cÅ©ng đủ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Phải lắm, cô rót đi, ta uống!
Trần Tịnh Tịnh từ từ rót ra hai chén rượu, buồn buồn nói :
- Tôi kÃnh công tá» má»™t chén gá»i là tiá»…n biệt, chúc công tá» nhất lá»™ thuáºn phong, công tá» cÅ©ng uống cho tôi má»™t chén tống tiá»…n, từ nay hai ta má»—i ngưá»i má»—i ngã.
- Cô cũng bỠđi à ?
Trần Tịnh Tịnh than :
- Cả nhóm chúng tôi có năm ngưá»i cùng đến đây, bây giá» chỉ còn lại mình tôi, thì còn lưu lại nÆ¡i đây là m gì?
- Cô.... cô chuẩn bị đi đâu?
- Tôi có chỗ đi mà !
- Äằng nà o chúng ta cÅ©ng phải Ä‘i, tại sao không Ä‘i chung?
Trần Tịnh Tịnh cưá»i gượng đáp :
- Vì tôi biết công tá» không tháºt tâm muốn Ä‘em tôi Ä‘i, tôi biết công tá» có nhiá»u nữ nhân bên cạnh, mà đã là nữ nhân thì ai mà không ghen, tôi cÅ©ng là nữ nhân, tôi...
Trần Tịnh Tịnh không nói hết câu, nà ng nhấm một ngụm rượu, từ từ để chén rượu xuống, quay lưng bước ra. Nà ng không quay đầu lại, chừng như sợ quay đầu lại, thì sẽ không đi được nữa.
Lục Tiểu Phụng không ngăn cản, chỉ im lặng nhìn Trần Tịnh Tịnh bước ra, trên mặt chà ng có vẻ như vừa uống phải một chén rượu đắng.
Vừa lúc ấy chà ng bá»—ng nghe bên ngoà i có ngưá»i nói :
- Chúc mừng ngươi đại công cáo thà nh!
Tiếng nói cá»§a ngưá»i già , dÄ© nhiên ngưá»i vừa đến là Tuế Hà n tam hữu. Lục Tiểu Phụng chưa nhìn thấy há», đã thấy trước má»™t bà n tay đưa ra.
- Äem ra đây!
Cô Tùng lão chưa bước qua cá»a đã đưa tay ra bảo :
- Ngươi mau đưa váºt ra đây, xong việc là tá»± do Ä‘i, ân oán giữa chúng ta từ nay hóa giải.
Lục Tiểu Phụng không lên tiếng, đứng bất động, chỉ nhìn Tam lão cưá»i như má»™t kẻ ngá»› ngẩn.
Cô Tùng lão sa sầm nét mặt :
- Ta nói ngươi không hiểu à ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ hiểu chứ!
- Váºy La Sát bà i đâu?
- Mất rồi!
Cô Tùng lão biến sắc nghiêm giá»ng há»i :
- Ngươi nói gì? La Sát bà i không có trên mình ngươi sao?
- Ban đầu thì có nhưng bây giỠđã bị ngưá»i trá»™m mất rồi!
- Bị ai lấy trộm?
- Bị má»™t ngưá»i lúc nãy đè lên mình tại hạ, lăn tá»›i lăn lui.
- Có phải là nữ nhân đến cũng với ngươi chăng?
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Dĩ nhiên là nữ nhân, nếu là nam nhân đè trên mình tại hạ lăn lung tung, thì tại hạ chắc ngất đi quá!
Cô Tùng lão giáºn dữ nói :
- Ngươi đã biết ả lấy trộm La Sát bà i, tại sao còn để cho ả đi?
- Tại hạ phải thả cô ấy đi, vì La Sát bà i cô ấy lấy được là đồ giả.
Gió lạnh vần vÅ©, mà u trá»i ảm đạm, trên con đưá»ng phá»§ tuyết, có má»™t nữ nhân cô độc cỡi má»™t con lừa ốm yếu, xa xa phảng phất vá»ng lại tiếng tiêu thê lương giữa không gian u ám không tiếng ngưá»i.
NÆ¡i nà ng Ä‘ang Ä‘i kể như gần đến chân trá»i, tâm cá»§a nà ng hẳn còn xa hÆ¡n thế nữa.
"Nhân sinh tịch mịch, nẻo Ä‘á»i dà i thăm thẳm, nhìn đưá»ng chân trá»i nối bất táºn, biết đâu là chốn vá»?.... "
Nà ng cho lừa Ä‘i rất cháºm, chốn vá» cÅ©ng chẳng biết, hà tất phải Ä‘i nhanh là m chi?
Bá»—ng nhiên trên đưá»ng xuất hiện má»™t cá»— xe ngá»±a lá»›n tiến đến gần, đại hán đánh xe đầu đội mÅ© da, tay cầm roi dà i. Khi xe đến gần bên nà ng, đại hán nở nụ cưá»i chà o.
Nà ng cÅ©ng mỉm cưá»i đáp lá»…. CÅ©ng cùng là những kẻ thiên nhai luân lạc, gặp nhau hà tất phải biết nhau, cưá»i chà o má»™t cái cÅ©ng chẳng mất gì. Äại hán đánh xe bá»—ng há»i :
- Cô nương có lạnh không?
Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Lạnh!
- Cô nương lên xe ngồi thì sẽ bớt lạnh ngay.
- Tôi biết!
- Váºy sao cô nương còn chưa lên xe?
Trần Tịnh Tịnh ngẫm nghĩ xong, từ từ leo xuống con lừa, cỗ xe dừng bên cạnh chỠnà ng leo lên.
Äại hán đánh xe chá» nà ng leo lên xe xong, liá»n giÆ¡ roi quất và o mông lừa. Con váºt trúng roi bị Ä‘au nên phóng chạy mất như tên bắn. Äại hán cho xe tiếp tục Ä‘i, miệng vừa mỉm cưá»i vừa hát mấy câu :
"Tùng Hoa Hao La, cô nương xinh đẹp sao.
Nà ng Ä‘em gia tà i đến gá»i trao.
Ta ôm nà ng trá»n má»™t vòng eo.
Chẳng phải vì tiá»n mà vì nà ng đáng yêu!"
Tiếng ca vang vá»ng trên vùng băng tuyết như Ä‘em đến niá»m vui cho cả vùng. Chiếc xe ngá»±a dần dần Ä‘i xa.
Hao La là tên của một thị trấn khác cũng gần Tùng Hoa giang, tuy không phải một thà nh thị lớn, nhưng kể ra không đến nỗi quá nhỠở vùng biên giới hoang sơ lạnh lẽo nà y.
Äá»™ má»™t giá» sau, cá»— xe ngá»±a đã đến Hao La, Ä‘i băng qua hai con đưá»ng lá»›n, quẹo và o má»™t ngõ hẻm nhá», dừng lại trước cá»a má»™t căn nhà nhá». Äại hán đánh xe quay đầu lại mỉm cưá»i nói :
- Äến nhà tôi rồi, cô nương có muốn và o chÆ¡i không?
Một lúc sau mới nghe tiếng Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Äã đến rồi, thì và o ngồi má»™t chút cÅ©ng chẳng sao.
Trần Tịnh Tịnh vừa xuống xe, cánh cá»a nhà bằng gá»— đã cÅ© mục bá»—ng mở toang ra, má»™t đứa nho?
trông bẩn thỉu, mặt ngá»› ngẩn đứng ở ngưỡng cá»a nhìn nà ng há hốc miệng cưá»i. Trần Tịnh Tịnh không biểu lá»™ gì trên mặt, nà ng phá»§i bụi trên ngưá»i, cháºm rãi bước và o nhà .
Bên trong căn nhà là má»™t gian phòng khách rất đơn giản, chÃnh giữa có thá» tượng thần tà i cầm đĩnh và ng, bên cạnh có cá»a dắt ra phÃa sau. Trên cá»a treo má»™t tấm mà n bằng vải bố mà u xanh lam, tấm mà n đã bị giặt nhiá»u lần đến độ bạc trắng, lại thêm má»™t chữ "hỉ" to tướng mà u đỠđược dán chồng lên mà n.
Ai bước và o đây cũng có thể thấy ngay chủ nhân chắc chắn là một kẻ nghèo mạt, cả ngà y mơ mộng phát tà i.
Má»™t kẻ nghèo mạt, cá»™ng thêm má»™t đứa nhá» dÆ¡ bẩn, ở trong má»™t căn nhà hai gian cháºt hẹp có cá»a mục há»± Trong nhà chỉ có bốn, năm băng ghế gá»— xiêu vẹo, chữ "hỉ" dán trên cá»a nhìn kiểu nà o cÅ©ng thấy không thuáºn mắt. Äến má»™t chá»— như váºy, đúng lý Trần Tịnh Tịnh má»™t khắc cÅ©ng không chịu nổi.
Nà ng thÃch sạch sẽ, trong phòng trần thiết những váºt thanh nhã tinh tuyển, thế như hiện tại nà ng không tá» vẻ gì gá»›m ghiếc cả. Không lẽ nà ng không còn chá»— nà o khác để đến sao?
Gã đánh xe vẫn nhìn Trần Tịnh Tịnh cưá»i, trên mặt nà ng vẫn không biểu lá»™ ý gì. Nà ng nhìn quanh tứ phÃa, đẩy cánh cá»a treo tấm mà n vải bố bước và o phòng ngá»§ nhà ngưá»i. Trong phòng ngá»§ dÄ© nhiên có kê giưá»ng ngá»§, giưá»ng rất lá»›n mà xem ra má»›i nữa, những chăn nệm trên giưá»ng cÅ©ng má»›i, có thêu bằng chỉ đỠhình bốn loại hoa bốn mùa và má»™t đôi uyên ương giỡn nước.
PhÃa sau giưá»ng chất chồng bốn, năm chiếc rương gá»— má»›i, lại có cả bà n trang Ä‘iểm vá»›i gương soi.
Bốn bên tưá»ng được quét vôi trắng xóa, xem ra căn phòng nà y như được chuẩn bị cho tân lang và tân nương.
Trần Tịnh Tịnh nhÃu mà y, trong mắt lá»™ vẻ chán ghét, nhưng khi ánh mắt nà ng chuyển đến chồng rương gá»— thì láºp tức sáng lên. Sau đó, nà ng là m má»™t chuyện không thể ngá». Nà ng trèo lên giưá»ng, lấy trong mình ra má»™t xâu chìa khóa, mở khóa chiếc rương trên cùng và giở nắp ra.
Bá»—ng nhiên ánh kim quang sáng chói hiện ra, thì ra trong chiếc rương gá»— chứa đầy những đĩnh và ng nặng ký. Ãnh kim quang soi mặt nà ng sáng rỡ, nà ng nở má»™t nụ cưá»i, đưa ngón tay vuốt nhẹ từng đĩnh và ng được xếp ngăn nắp, giống như bà n tay ngưá»i mẹ vuốt ve đứa con má»›i sinh cá»§a mình. Äoạt được má»› và ng nà y Ä‘Ãch thá»±c không phải là chuyện dá»…, có thể nói so ra còn gian khổ hÆ¡n chuyện mẹ sinh con. Nhưng bây giá» tất cả má»i khổ cá»±c đã qua, Trần Tịnh Tịnh thở ra má»™t hÆ¡i thá»a mãn. Ngá»ng đầu lên, nà ng nhìn thấy gã đánh xe ung dung bước và o mỉm cưá»i nói :
- Tà i diễn tuồng của ta nà ng thấy như thế nà o?
Trần Tịnh Tịnh cưá»i :
- Hay, hay quá chừng! Quả không hổ danh thiên hạ đệ nhất thần đồng.
Gã đánh xe cưá»i lá»›n, lấy chiếc mÅ© che sụp ngang mi xuống, để lá»™ ra má»™t gương mặt hÆ¡i có nét trẻ con, hiển nhiên là Lý thần đồng. Bá» chiếc áo hoa hòe giả Ä‘iên ra, con ngưá»i nà y xem ra chẳng Ä‘iên chút nà o, mà cÅ©ng không xấu trai chút nà o.
Trần Tịnh Tịnh ngắm gã, trong mắt lá»™ nét cưá»i dịu dà ng :
- Hai ngà y tháºt là là m khổ chà ng!
Lý thần đồng cưá»i nói :
- Khổ cÅ©ng không sao, chỉ có chút lo ngại, bởi gã khốn kiếp bốn chân mà y đó tháºt khó ăn!
Gã bá»—ng há»i tiếp :
- Lúc nà ng từ biệt Ä‘i, hắn có há»i gì vá» ta chăng?
Trần Tịnh Tịnh lắc đầu nói :
- Hắn tưởng chà ng Ä‘iên tháºt rồi, nên đâu để ý!
Lý thần đồng cưá»i nói :
- Thế cho nên vẫn bị nà ng qua mặt.
Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Là nhỠchà ng cả đấy, lúc chà ng giả điên đến tôi cũng tưởng như thiệt!
- Cái đó cÅ©ng không khó, ta chỉ việc tưởng tượng Tiểu Khanh là nà ng, những Ä‘iá»u ta nói là nói cho nà ng nghe đấy.
Lý thần đồng si dại nhìn Trần Tịnh Tịnh, giống như má»™t đứa trẻ chá» mẹ cho sữa bú, qua má»™t lúc lâu, bá»—ng nhiên gã cưá»i nói :
- Nà ng thấy ta xếp đặt căn phòng nà y được chăng?
- ÄÆ°á»£c quá Ä‘i chứ, giống y như chá»— động phòng!
Trần Tịnh Tịnh mỉm cưá»i nằm xuống, ngay trên đôi uyên ương giỡn nước, nà ng dùng má»™t ánh mắt ươn ướt nhìn Lý thần đồng, khẽ nói :
- Chà ng nhìn tôi có giống tân nương tỠchăng?
Lý thần đồng nuốt nước miếng ừng ực, đột nhiên nhà o đến đè lên mình Trần Tịnh Tịnh, thở hổn hển nói :
- Ta cần nà ng, ta nhớ nà ng muốn phát điên lên được, lần trước đến nay đã ba tháng rồi...
Gã vừa nói vừa đưa tay kéo y phục Trần Tịnh Tịnh. Nà ng không chống cự, đưa tay choà ng qua cổ Lý thần đồng, thổi nhẹ và o tai gã.
Lý thần đồng vừa thở vừa nói đứt quãng :
- Mau.... mau,.... ta không chỠđược...
Bá»—ng nhiên "rắc" má»™t tiếng, nghe như tiếng xương bị bẻ gãy, Lý thần đồng bá»—ng dá»±ng dáºy, nhưng đầu gã đã ngoẹo sang má»™t bên, cả ngưá»i đổ nhà o xuống đất tắt thở.
Trần Tịnh Tịnh không thèm nhìn gã ná»a mắt, nà ng yên lặng nằm trên giưá»ng nhắm mắt lại.
Lúc nà y bên ngoà i chợt vang lên má»™t chuá»—i cưá»i khanh khách, có tiếng nói trong trẻo cá»§a má»™t nữ nhân, vừa vá»— tay vừa cưá»i nói :
- Hay quá là hay! Chẳng trách tiểu Äinh Äinh từ nhỠđã nói tá»· tá»· là nữ nhân có tâm địa ác nhất!
Trần Tịnh Tịnh biến sắc mặt, nhưng khi nà ng đứng dáºy, trên mặt lá»™ ra má»™t nụ cưá»i dịu dà ng :
- Tâm của ta tuy ác, nhưng cũng chưa đến nỗi quá tối đen, tâm của muội muội thì sao?
- Tâm của muội đã bị sói ăn mất từ lâu rồi!
Má»™t cô gái đầu đội mÅ© da, mặc áo choà ng thêu hoa, bước và o nhà . Nụ cưá»i cá»§a nà ng như hoa tươi má»›i nở ngà y xuân, đúng là nà ng Sở Sở mê nhân. Sau lưng Sở Sở còn có ba ngưá»i, má»™t ngưá»i áo Ä‘en Ä‘eo kiếm, má»™t ngưá»i tay chân nhẹ nhà ng như vượn, má»™t ngưá»i tóc bạc trắng phau.
Trần Tịnh Tịnh bước ra chà o :
- Ta không ngá» muá»™i muá»™i lại đến, nếu biết trước ta đã chuẩn bị và i món muá»™i vẫn thÃch ăn, uống cùng muá»™i và i chén Mai Quế Lá»™!
Nụ cưá»i cá»§a Sở Sở cà ng tươi hÆ¡n :
- Không ngá» tá»· tá»· vẫn còn nhá»› muá»™i thÃch ăn món gì, uống thứ gì?
- Chúng ta sống chung từ nhỠđến lớn, dù muội có quên ta, ta cũng không là m sao quên muội được.
- Tháºt không tá»·?
- Tháºt chứ, mấy ngà y nay ta muốn gặp muá»™i nói chuyện mà cứ sợ ngưá»i khác nghi ngá» nên chưa dám.
- Muá»™i cÅ©ng váºy, cái tên tá»u, sắc quá»· bốn chân mà y đó tháºt là chẳng phải dá»… qua mặt.
Hai ngưá»i nhìn nhau mỉm cưá»i đầy tình thân ái.
- Muội trông chẳng khác chút nà o!
- Tá»· cÅ©ng váºy!
- Mấy năm nay tỷ nhớ muội lắm.
- Muội cũng nhớ tỷ lắm.
Cả hai cùng đưa tay bước đến gần nhau, như muốn ôm nhau tá» tình thân. Nhưng chưa đến gần nhau, nụ cưá»i cá»§a Trần Tịnh Tịnh chợt biến mất, ánh mắt dịu dà ng bá»—ng trở thà nh đằng đằng sát khÃ.
Tay nà ng biến thế, vươn ra như móng chim ưng nhanh như chớp chụp và o mệnh môn của Sở Sở, tay kia chụp và o vai tả của Sở Sở. Chiêu nà y rất ác hiểm, thủ pháp giống như "Phân Cân Thoát Cốt thủ" của Lãnh Hồng Nhi, nếu Sở Sở bị chụp trúng chắc chắn sẽ chết ngay.
Nhưng Sở Sở xuất thá»§ mau hÆ¡n nà ng má»™t bước, Trần Tịnh Tịnh vừa xuất chiêu, bá»—ng nghe "tin" má»™t tiếng khẽ, hai đạo ánh sáng nhá» xÃu bay ra từ tay Sở Sở. Trần Tịnh Tịnh cảm thấy đầu gối như bị muá»—i cắn, sau đó tê rần, toà n thân láºp tức mất hết khà lá»±c, nà ng khuỵu xuống quì ngay trước mặt Sở Sở.
Sở Sở lại cưá»i khanh khách :
- Chúng ta là chị em lâu năm rồi, tỷ tỷ đâu cần phải đa lễ?
Giữa tiếng cưá»i trong trẻo, má»™t Ä‘iểm hà n tinh lại xẹt ra, Ä‘iểm và o "tiếu" huyệt cá»§a Trần Tịnh Tịnh.
Trần Tịnh Tịnh báºt cưá»i, cưá»i khanh khách hoà i không dứt, nhưng trong mắt nà ng chẳng có ý cưá»i, gương mặt xinh đẹp kia hiện rõ nét Ä‘au đớn, mồ hôi nhá» giá»t.
Sở Sở chá»›p mắt cưá»i nói :
- Muá»™i biết rồi, chắc là tá»· biết có là m Ä‘iá»u gì không phải vá»›i muá»™i cho nên muốn tạ lá»—i, nhưng tá»· đâu cần phải quì xuống như váºy? Chỉ cần Ä‘em váºt ra trao là muá»™i bá» qua liá»n!
Trần Tịnh Tịnh vừa cưá»i đổ mồ hôi, khó khăn lắm má»›i lên tiếng :
- Váºt.... váºt gì?
- Tỷ tỷ không biết à ?
Trần Tịnh Tịnh lắc đầu, nà ng cưá»i đến độ cả ngưá»i mệt lả, cả cái lắc đầu cÅ©ng khó khăn.
Sở Sở sa sầm nét mặt, lạnh lùng đáp :
- Chúng ta dù là chị em cÅ©ng phải tÃnh toán sòng phẳng. Giả Lạc SÆ¡n xuất ra bốn mươi vạn lượng và ng để mua La Sát bà i cá»§a Lý Hà , tá»· tá»· đã đồng ý vá»›i muá»™i là chỉ cần muá»™i đưa ra mưá»i vạn lượng là tá»· sẽ đưa La Sát bà i cho muá»™i, đúng không?
- Nhưng.... nhưng La Sát bà i chẳng phải đã bị gã nam nhân muội dắt theo lấy đi rồi sao?
Sở Sở lấy trong mình ra má»™t miếng ngá»c bà i :
- Tỉ tỉ nói là váºt nà y?
Trần Tịnh Tịnh gáºt đầu.
Sở Sở bước đến, đột nhiên tát mạnh và o mặt Trần Tịnh Tịnh, cưá»i gằn nói :
- Ngươi tưởng ta không biết đấy là đồ giả sao?
Nà ng cầm ngá»c bà i gõ mạnh và o đầu Lý thần đồng nói tiếp :
- Ngươi xem gã như cá»§a quÃ, cứ tưởng đồ gã giả mạo là có thể lừa được ngưá»i khác, thá»±c chất những hình thiên ma thiên tướng cá»§a gã khắc, cái nà o nhìn cÅ©ng giống Trư Bát Giá»›i!
Trần Tịnh Tịnh cắn chặt môi muốn ngưng cưá»i, nhưng nà ng cắn đến rách môi vẫn không sao dừng được.
- Kỳ thá»±c ta đã nghi ngá» ngưá»i từ ban đầu. Ngươi biết rõ La Sát bà i là bảo váºt vô giá, là m sao chịu bán cho kẻ khác, nên ta bảo Tân lão nhị theo dõi ngươi lâu rồi!
- Ngươi.... ngươi tưởng La Sát bà i tháºt đã bị ta lấy Ä‘i?
- Lý Hà lúc chưa đem La Sát bà i giấu dưới băng hà , nhất định đã bị ngươi dùng đồ giả tráo đổi, mặc dù chúng ta đã định trước...
Kế hoạch cá»§a hai ngưá»i vốn như sau :
Sở Sở chỉ cần đưa ra má»™t phần tư số và ng cá»§a Giả Lạc SÆ¡n, cho nên trong mưá»i hai rương và ng, thá»±c chất chỉ có ba cái là có và ng thiệt, còn lại bảy cái kia dùng gạch vụn thay thế. Vì ngưá»i kiểm hà ng là Trần Tịnh Tịnh, khi nháºn hà ng nà ng liá»n báo cho Lý Hà hay.
Lý Hà vốn tÃn nhiệm Trần Tịnh Tịnh nên đâu biết bên trong có âm mưu, vốn định ngà y hôm sau dùng há»a dược phá băng để lấy La Sát bà i. Lý Hà chỉ cần và ng và nam nhân, chẳng có hứng thú gì đối vá»›i chuyện trở thà nh Tây Phương Ma giáo Giáo chá»§.
- Nhưng ngươi cũng biết Lý Hà nếu phát giác ra La Sát bà i bị mất chắc chắn sẽ nghĩ ngay chỉ có ngươi đánh cắp, bởi vì trừ Lý Hà và ngươi ra, không ai khác biết chỗ giấu La Sát bà i. Cho nên ngay đêm đó ngươi hạ sát Lý Hà , lại cố ý đem xác bà cùng với xác Lão Sơn Dương bỠchung và o bồn nước, để đánh lạc hướng kẻ khác. Âm mưu của ngươi ta đã biết hết, còn giả ngơ là m gì?
Trần Tịnh Tịnh toà n thân co quắp Ä‘au đớn, chẳng những đổ mồ hôi chảy nước mắt, tháºm chà quần cÅ©ng ướt cả, đầu gối như bị dao cứa, nhưng nà ng vẫn cưá»i như tượng thần tà i để bên.
- Ngươi còn chưa chịu đưa ra à ? Ngươi có biết cưá»i hoà i như váºy có háºu quả gì không?
Trần Tịnh Tịnh cố hết sức nghiến chặc răng, nhưng nà ng muốn ngáºm miệng cÅ©ng không nổi.
- Ban đầu ngươi chỉ bị đổ mồ hôi chảy nước mắt, bây giá» nghÄ© chắc tiểu tiện đại tiện gì cÅ©ng xuất hết, má»™t hai giá» sau, toà n thân ngươi sẽ cưá»i nhão ra, các khá»›p cÅ©ng lá»ng ra, lúc ấy ai mà gõ và o bất cứ khá»›p nà o, ta bảo đảm ngươi sẽ kêu thét lên như heo bị chá»c tiết!
Trần Tịnh Tịnh lắp bắp :
- Ngươi.... ngươi...
- Äừng tưởng ta không nhẫn tâm hạ độc thá»§, cÅ©ng như Giả Lạc SÆ¡n không thể ngá» ta giết y! Y vừa có tiá»n, vừa có thế lá»±c, tuổi tuy không trẻ, nhưng rất tráng kiện, đối vá»›i ta rất trân trá»ng chiá»u chuá»™ng, nhưng không ai ngá» ta dám giết y! Cho nên có chuyện gì mà ta không dám là m?
Trần Tịnh Tịnh bỗng thu hết sức lực nói :
- La Sát bà i nằm trong quần lót của ta, ngươi hãy tha cho ta!
Tiếng cưá»i đã dứt, Trần Tịnh Tịnh cÅ©ng giống như con rối bèo nhèo nằm lả ngưá»i dưới đất.
La Sát bà i nằm trong tay Sở Sở, nà ng cầm ngá»c bà i giÆ¡ lên ngắm như thể nhà vua ngắm váºt quà vừa tìm được, vừa cao hứng vừa kiêu ngạo đắc ý, không dằn được nà ng cất tiếng cưá»i lá»›n.
Bên ngoà i cá»a sổ đột nhiên có má»™t ngá»n roi dà i bay vút và o không phát ra tiếng động nà o, đầu roi cuá»™n lại cướp lấy miếng ngá»c bà i trong tay Sở Sở xong liá»n cuá»™n trở ra như thân rắn.
Sở Sở im bặt, như thể bị ngưá»i cắt ngang cuống há»ng. Chỉ nghe bên ngoà i có tiếng cưá»i nói :
- Các vị không cần đuổi theo ra ngoà i, vì ta sắp và o đây, cô nương giúp ta lấy lại La Sát bà i, ta phải và o cảm tạ mới phải!
Sở Sở nghiến răng :
- Ta biết chỉ có ngươi...
Nà ng chưa nói hết câu, Lục Tiểu Phụng đã cưá»i hì hì bước và o, má»™t tay cầm roi dà i, má»™t tay cầm ngá»c bà i.
Sở Sở bá»—ng cưá»i nói :
- Không ngỠcông tỠcũng sỠdụng nhuyễn tiên pháp thuần thục đến thế!
- Cái nà y ta trá»™m được đấy, roi thì lấy trong xe ngá»±a bên ngoà i, tiên pháp thì đánh cắp cá»§a "Vô Ảnh thần tiên", nếu luáºn bản lãnh ăn trá»™m, ta tuy không bằng gã thâu vương kia, nhưng so vá»›i cô nương thì hÆ¡n nhiá»u.
Sở Sở than dà i :
- Kỳ thực thiếp cũng biết công tỠbiết trộm đồ, cả tim thiếp cũng gần bị công tỠlấy đi, huống hồ thứ khác?
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Tim của cô chẳng phải đã bị sói ăn từ lâu rồi sao?
Sở Sở mở to mắt :
- Thì ra công tỠđến từ sớm! Là m sao công tỠbiết được?
- Chỉ vì ta nằm má»™t mình trên giưá»ng suy nghÄ© nhiá»u thứ quá, cho nên má»›i nghÄ© ra được nhiá»u chuyện.
- Công tỠnghi ngỠtừ lúc nà o?
- Từ lúc gạch vụn trong rương bị đổ ra. Tuy ta chưa từng thỠhà nh nghỠđạo tặc, nhưng vẫn phân biệt được rương là m bằng sắc hay bằng và ng. Trong giới hắc đạo, các cao thủ cướp của chỉ cần nhìn bao nhiêu bụi bốc lên đằng sau một cỗ xe, là có thể đoán biết trên xe chở hà ng gì, có đáng cướp hay chăng.
Sở Sở chắt lưỡi than :
- Chẳng ngá» công tá» cÅ©ng biết trò nà y, má»™t ngưá»i như công tá» không Ä‘i là m cưá»ng đạo tháºt là uổng!
- Có lúc ta cÅ©ng thấy uổng, mấy lần định đổi nghá»!
- Công tá» nếu tháºt đổi sang nghỠđánh cướp, thiếp nhất định sẽ là m áp trại phu nhân.
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Ta mà là m bang chá»§, nhất định sẽ má»i cô là m đưá»ng chá»§ cả ba phân đưá»ng, cÅ©ng giống như Äinh Hương Di, bạn thân cá»§a cô đó!
Sở Sở ngạc nhiên :
- Công tá» cÅ©ng nháºn ra thiếp biết Hương Di à ?
- Bởi vì cô vừa đến Lao Sô, thì giống như thể vỠđến nhà , chá»— nà o cô cÅ©ng tá» vẻ quen thuá»™c, nên ta má»›i hoà i nghi có thể cô cÅ©ng sống ở vùng nà y từ nhá», có thể đã quen Trần Tịnh Tịnh và Äinh Hương Di từ lâu.
Sở Sở nhìn Lục Tiểu Phụng chăm chú :
- Công tỠđã biết tiểu Äinh Äinh, chắc phải có giao tình vá»›i cô ả, thiếp biết tÃnh cô ả lắm, gặp ngưá»i như công tá», cô ả nhất định không bá» qua!
Lục Tiểu Phụng không chối mà cÅ©ng không nháºn.
Sở Sở dẩu môi nói :
- Trong ba ngưá»i, công tá» lại thân vá»›i hai ả kia, sao không ngó ngà ng đến thiếp?
Lục Tiểu Phụng và Sở Sở cưá»i cưá»i nói nói, vá» mắng nhau mà chẳng để ý đến ai khác, nhưng ba ngưá»i đứng phÃa sau lưng Sở Sở đã bước lên bao vây Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng chừng như lúc nà y má»›i để ý thấy ba ngưá»i, mỉm cưá»i há»i :
- Lần trước ba vị chưa đấu đã lui, lần nà y còn muốn thỠsao?
Lão già tóc bạc lạnh lùng đáp :
- Lần trước đúng ra chúng ta phải giết ngươi mới phải.
Tân lão nhị tiếp lá»i :
- Chúng ta bỠqua chưa bắt ngươi, chỉ vì Sở Sở muốn dùng ngươi là m con rối!
Lục Tiểu Phụng cả cưá»i :
- Nếu ta là con rối cá»§a Sở Sở, váºy ba vị là gì? Ta chỉ cần gáºt đầu má»™t cái là nà ng Ä‘i theo ta, còn các vị có là m được như váºy chăng?
Cả ba ngưá»i sắc mặt trở nên rất khó coi, há» quay đầu nhìn Sở Sở. Sở Sở lúc nà y đứng ra má»™t bên, như thể chuyện nà y vá»›i nà ng không có liên hệ gì.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Kỳ thá»±c từ lâu ta đã nghe danh "Nhất Chỉ Thông Thiên" Hoa Ngá»c Khôn môn hạ phái Hoa SÆ¡n, Giang Bắc võ lâm cao thá»§ "Äa Tý Tiên Lang" Hồ Tân, và danh gia "Ô Y Thần Kiếm" Äá»— Bạch. Chẳng ngá» ba vị danh môn tỠđệ như thế mà lại Ä‘i là m nô tà i cho má»™t nữ nhân.
Cả ba ngưá»i sắc mặt đổi xanh đổi trắng, há» không ngá» Lục Tiểu Phụng nháºn ra lai lịch cá»§a há». Lão già tóc trắng từ từ đứng thẳng ngưá»i, vòng tay nói :
- Äúng váºy, ta chÃnh là Hoa Ngá»c Khôn, xin má»i!
- Các hạ muốn má»™t chá»i má»™t vá»›i ta?
- Nếu ngươi chẳng biết lai lịch thân pháºn cá»§a ta, thì chắc chắn ba ngưá»i chúng ta sẽ liên thá»§ đối phó vá»›i ngươi, nhưng bây giá»...
Thần thái của lão đột nhiên trở nên nghiêm trang :
- Riêng ta có sống chết vinh nhục cÅ©ng không nói đến, nhưng thanh danh cá»§a Hoa SÆ¡n phái không thể bị chÃnh ta há»§y hoại!
Hoa SÆ¡n phái chẳng phải là Thái SÆ¡n Bắc Äẩu cá»§a võ lâm, nhưng trước nay danh tiếng môn há»™ thanh cao, đệ tá» rất hiếm ngưá»i là m chuyện bại hoại, cà ng không há» có những kẻ hèn nhát á»· đông hiếp Ãt!
Thần sắc Lục Tiểu Phụng cũng trở nên nghiêm trang.
- Nghe danh Linh Tê chỉ của Lục đại hiệp là thiên hạ đệ nhất chỉ công, tại hạ cũng luyện môn nà y, nay muốn thỉnh giáo!
- ÄÆ°á»£c lắm!
Lục Tiểu Phụng hÃt và o má»™t hÆ¡i, cất kỹ ngá»c bà i, để trưá»ng tiên xuống. Chỉ nghe "veo" má»™t tiếng, Hoa Ngá»c Khôn vung chỉ Ä‘iểm và o huyệt Kiên Tỉnh ở hai bên vai tả hữu cá»§a Lục Tiểu Phụng. Lão vừa xuất thá»§ má»™t chiêu thà nh hai thức, kình lá»±c như vÅ© bão, quả không hổ danh môn tỠđệ.
Tuy nhiên Lục Tiểu Phụng đã nháºn ra rằng Hoa lão mặc dù công lá»±c thâm háºu, nhưng chiêu thức thiếu biến hóa tùy cÆ¡, nên chà ng tin rằng có thể khống chế lão trong và o ba chiêu. Nhưng chà ng không khá»i thầm nghÄ© có nên là m lão mất mặt chăng?
à niệm vừa thoáng qua, đầu ngón tay cá»§a Hoa Ngá»c Khôn chỉ còn cách huyệt đạo cá»§a Lục Tiểu Phụng không đầy ná»a thước, kình phong bức ngưá»i xuyên qua lá»›p áo, chà ng chẳng còn chá»— suy nghÄ© nữa.
Lục Tiểu Phụng vá»™i đưa tay, nhanh như chá»›p chỉ và o ngón tay cá»§a Hoa Ngá»c Khôn. Hoa lão chỉ cảm thấy má»™t luồng sức nóng chuyá»n qua đầu ngón tay, kình lá»±c cá»§a lão đột nhiên tiêu tan. Môn "Äà n Chỉ thần thông" cá»§a phái Hoa SÆ¡n vốn là má»™t trong thất đại tuyệt kỹ trong võ lâm, Hoa lão khổ luyện môn nà y đã trên bốn chục năm, nhưng bây giá» công lá»±c cá»§a lão đột nhiên bị giải hóa, khiến lão không khá»i giá»±t mình.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng lui lại hai bước, cưá»i gượng :
- Hoa SÆ¡n thần chỉ, quả nhiên danh bất hư truyá»n!
Hoa Ngá»c Khôn ngạc nhiên :
- Nhưng tại hạ .. tại hạ đã bại!
- Các hạ không thua, ta tuy tiếp đưá»c các hạ má»™t chiêu, chỉ nhá» ra tay mau hÆ¡n các hạ, nhưng so vá» công lá»±c thì các hạ cao thâm hÆ¡n nhiá»u...
Chưa nói hết câu, bá»—ng "keng" má»™t tiếng, mấy chục Ä‘iểm hà n tinh bắn ra theo kiểu "Mãn thiên hoa vÅ©" từ phÃa sau lưng Lục Tiểu Phụng. Sau lưng chà ng là m gì có tay mắt để ứng biến? Hoa Ngá»c Khôn thất sắc, còn ánh mắt Sở Sở vụt sáng lên.
Ngay lúc ấy, Lục Tiểu Phụng đột nhiên né ngưá»i sang má»™t bên, mấy chục Ä‘iểm hà n tinh bay xá»›t ngang bụng chà ng, ghim cả và o lồng ngá»±c cá»§a Hoa Ngá»c Khôn. Hoa lão dang hai tay ra phÃa trước, trợn mắt nhìn Hồ Tân, bước tá»›i từng bước má»™t. Hồ Tân biến sắc, thụt lùi từng bước.
Hoa Ngá»c Khôn bước được hai bước, đột nhiên ở khóe mắt, lá»— mÅ©i, mép miệng, cùng ứa ra máu tươi.
Hồ Tân thở phà o nhẹ nhõm lên tiếng :
- Ta...
Má»›i thốt ra má»™t chữ, lồng ngá»±c há» Hồ bá»—ng có máu tươi chảy ra, má»™t lưỡi kiếm đâm xuyên suốt từ phÃa sau ra trước ngá»±c. Hồ Tân kinh hãi nhìn mÅ©i kiếm, như không thể tin chuyện vừa xảy ra là tháºt, miệng y cÅ©ng ứa máu, bá»—ng y rống lên má»™t tiếng, ngã nhà o vá» phÃa trước, không còn cỠđộng nữa. Sau lưng y chÃnh là Äá»— Bạch, tay còn cầm kiếm, mÅ©i kiếm còn vấy máu tươi.
Hoa Ngá»c Khôn nhìn Äá»— Bạch, cố gượng cưá»i :
- Äa tạ!
Äá»— Bạch cưá»i miá»…n cưỡng, nhưng không nói gì.
Hoa Ngá»c Khôn quay qua nhìn Lục Tiểu Phụng :
- Cà ng cảm Æ¡n các hạ nhiá»u hÆ¡n!
Äá»— Bạch giúp Hoa lão báo thù, Lục Tiểu Phụng thì bảo toà n thanh danh cá»§a lão. Báo thù và giữ danh tiếng là hai việc được coi như rất quan trá»ng trong giá»›i võ lâm.
Hoa Ngá»c Khôn nhắm mắt lại, mép miệng phảng phất như có nét mỉm cưá»i, nụ cưá»i cuối cùng cá»§a lão.
Bên ngoà i gió lạnh thổi, nhưng hÆ¡i lạnh hình như từ sâu trong đáy lòng nổi dáºy. Qua má»™t hồi lâu, Lục Tiểu Phụng thở dà i lẩm bẩm :
- Vì cái gì? Tất cả những chuyện nà y để là m gì?
Äá»— Bạch không biểu lá»™ gì cả, cháºm rãi đáp :
- Các hạ phải biết là vì gì, vì sao như thế, chÃnh ta cÅ©ng biết.
Dục vá»ng! Dục vá»ng bao trùm tất cả, tiá»n tà i, thế lá»±c, danh vá»ng, ham muốn xác thịt! Tất cả những Ä‘au khổ và tai há»a cá»§a con ngưá»i có phải bắt nguồn từ những dục vá»ng nà y chăng?
Lục Tiểu Phụng bất giác than thầm, quay qua há»i Äá»— Bạch :
- Các hạ có muốn đấu với ta chăng?
Äá»— Bạch lãnh đạm trả lá»i :
- Tại hạ không phải địch thủ của các hạ!
Lục Tiểu Phụng nở nụ cưá»i thê lương, khoát tay bảo :
- Váºy thì các hạ Ä‘i Ä‘i.
Máu tươi trên mÅ©i kiếm đã khô, Äá»— Bạch từ từ tra kiếm và o vá». Y bước đến trước mặt Sở Sở, nói :
- Chúng ra đi thôi!
Sở Sở há»i :
- Äi à ? Ngươi muốn ta Ä‘i theo ngươi?
- Äúng váºy, ta muốn cô Ä‘i theo ta!
Sở Sở bá»—ng phá ra cưá»i, ôm bụng cưá»i ngặt nghẻo, cưá»i đến chảy nước mắt. Nhìn Trần Tịnh Tịnh cưá»i lúc nãy, Lục Tiểu Phụng má»›i biết có lúc cưá»i còn khổ sở hÆ¡n khóc. Nhìn Sở Sở cưá»i lúc nà y, chà ng má»›i biết thêm nụ cưá»i đôi khi còn dá»… đả thương ngưá»i khác hÆ¡n kiếm bén trâm nhá»n.
Äá»— Bạch mặt không còn chút sắc hồng, đôi tay vốn rất Ä‘iá»m tÄ©nh bắt đầu run run, nhưng y vẫn chưa hết hy vá»ng, lại há»i :
- Cô không muốn đi?
Tiếng cưá»i cá»§a Sở Sở đột nhiên im bặt, nà ng lạnh lùng nhìn y, như nhìn má»™t ngưá»i xa lạ, sau má»™t lúc lâu, má»›i nói :
- Cút đi!
Chữ nà y giống như ngá»n roi vô tình quất và o trái tim cá»§a Äá»— Bạch. Y cúi đầu quay Ä‘i, không nói gì nữa. Sở Sở bá»—ng rượt theo, rút kiếm trên lưng Äá»— Bạch đâm và o lưng y.
Äá»— Bạch chẳng né tránh, để lưỡi kiếm xuyên thấu tâm lá»™ ra phÃa trước ngá»±c. Nhưng y chưa ngã xuống, mà lại quay lại đối diện vá»›i Sở Sở, lạnh lùng nhìn nà ng.
Sở Sở cÅ©ng biến sắc mặt, cưá»i gượng :
- Ta biết ngươi không thể mất ta, cho nên cho ngươi chết là tốt nhất.
Äá»— Bạch ứa máu ra khóe miệng, gáºt đầu nói :
- ÄÆ°á»£c... được lắm...
Giữa câu nói y bá»—ng nhà o lên phÃa trước, ôm chặt lấy Sở Sở. MÅ©i kiếm nhô ra trên ngá»±c y cÅ©ng xuyên qua lồng ngá»±c Sở Sở, máu cá»§a y cÅ©ng chảy qua vết thương nÆ¡i lồng ngá»±c Sở Sở.
Sở Sở ngả đầu bên vai Äá»— Bạch, đôi mắt như lồi ra, hÆ¡i thở má»—i lúc thêm ngắt quãng, nà ng cảm thấy thân thể Ä‘ang ôm nà ng cÅ©ng dần dần lạnh bá»›t, nhưng đôi tay vẫn không ná»›i lá»ng. Nà ng cÅ©ng bắt đầu cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương, nhưng đôi mắt nà ng vẫn sáng rá»±c, bá»—ng nhìn Lục Tiểu Phụng cưá»i :
- Sao công tỠchẳng ngó ngà ng đến thiếp? Tại sao...
Äó cÅ©ng là câu nói cuối cùng cá»§a Sở Sở.
|

31-08-2008, 08:32 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Ngân Câu Äổ Phưá»ng
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 09
Ham lợi chuốc há»a
Thá»i Ä‘iểm tối tăm nhất trong má»™t ngà y chÃnh là lúc trước khi trá»i sáng. Äá»i ngưá»i cÅ©ng thế, khổ táºn tất chuyển cam lai.
Ãnh nắng đầu tiên trong ngà y chiếu xuống Lục Tiểu Phụng, dịu dà ng như sóng mắt tình nhân. Ãnh mắt Sở Sở và Trần Tịnh Tịnh cÅ©ng Ä‘ang dịu dà ng nhìn Lục Tiểu Phụng, chỉ khác là trong ánh mắt cá»§a há» như có thêm nhiá»u ưu buồn và hoang mang. Hai nà ng không hiểu tại sao má»›i sáng sá»›m Lục Tiểu Phụng đã kéo hai ngưá»i ra chá»— nà y.
Dưới ánh dương quang, băng hà trông huy hoà ng tráng lệ, thi thể cá»§a Lãnh Hồng Nhi đã được dá»i Ä‘i, nhưng cảnh tượng cả ba ngưá»i đã chứng kiến rất khó quên được. Trần Tịnh Tịnh đứng tá»±a bên Lục Tiểu Phụng, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, đến lúc nà y má»›i thở ra má»™t hÆ¡i, nói nhá» :
- Tôi đã từng nghe nơi nà y có gấu, nhưng không ngỠchúng hung dữ như thế!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cô nháºn ra được Lãnh Hồng Nhi chết dưới móng vuốt gấu à ?
- Chỉ có gấu má»›i có sức lá»±c mạnh như váºy, trong các loà i dã thú, chỉ có gấu má»›i đứng thẳng lên như ngưá»i, dùng bà n chân trước vồ ngưá»i!
Lục Tiểu Phụng gáºt gù :
- Cũng hữu lý!
- Nếu không nhá» công tá» may mắn đến đây đúng lúc, thì bây giá» sợ chẳng còn xác cá»§a Lãnh Hồng Nhi nữa, trong bốn ngưá»i chúng tôi, chỉ có tôi nói chuyện hợp vá»›i Hồng Nhi...
Trần Tịnh Tịnh nghẹn lá»i, hai mắt đỠhoe, bá»—ng tá»±a và o vai Lục Tiểu Phụng khe khẽ khóc.
Lục Tiểu Phụng bất giác đưa tay choà ng qua eo nà ng. Giữa nam và nữ khi đã có quan hệ thân máºt, khó lòng che mắt ngưá»i khác được.
Sở Sở trừng mắt nhìn hai ngưá»i, đột nhiên cưá»i gằn :
- Ta đến đây không phải để xem hai ngưá»i diá»…n tuồng, cáo từ!
Nói xong Sở Sở bỠđi ngay. Lục Tiểu Phụng chỠSở Sở đi khá xa, mới nói lớn :
- Cô không muốn nhìn thấy La Sát bà i sao?
Câu nói nà y giống như một sợi dây thừng cột ngay chân Sở Sở :
- La Sát bà i? Công tỠđã tìm được La Sát bà i sao? Nó nằm ở đâu?
- Nằm ở ngay đây!
Ngay đây tức là ngay chá»— Lục Tiểu Phụng phát hiện ra xác cá»§a Lãnh Hồng Nhi, cÅ©ng chÃnh là chá»— đôi bà n tay Hồng Nhi cà o cấu xuống mặt băng. Băng đóng dầy mưá»i trượng, cứng như thép, tay cá»§a Hồng Nhi dÄ© nhiên không thể nà o chá»c thá»§ng được, chẳng những thế dùng gáºy sắt đâm xuống chưa chắc đã xong.
Sở Sở há»i :
- à công tỠnói là lệnh bà i nằm dưới mặt băng?
- Äúng váºy, dưới mặt băng trong vòng chu vi má»™t trượng.
- Mắt công tỠnhìn thấu qua lớp băng sao?
Chá»— nà y cách bá» sông rất gần, mà u băng vì thế có phần Ä‘en hÆ¡n má»™t chút, mắt ngưá»i thưá»ng đương nhiên không có cách gì nhìn xuyên qua được, tuy nhiên có thể thấy má»™t Ä‘oạn cây khô lá»™ trên mặt băng hà , hẳn là thân cây nà y đã ngã xuống lúc dòng sông má»›i bắt đầu đóng băng. Cà nh cây không biết bị ai đốn bằng ngang, nhưng thân cây vẫn lá»™ má»™t phần trên mặt băng, nhìn giống như băng ghế gá»—. Ngồi trên băng ghế nà y nhìn vô bá» thì thấy ngay má»™t ngôi miếu cổ và dãy núi phá»§ đầy tuyết ở xa xa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta tuy không thấy được sâu trong lòng băng, nhưng có thể cảm thấy được.
Sở Sở lạnh nhạt cưá»i :
- Nói như thế cũng bằng thừa, cho dù La Sát bà i có ở dưới đó chăng nữa, công tỠcũng không có cách gì đà o lên!
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i :
- Ta từ lúc nhá» có nghe được hai câu nói rất hữu dụng, má»™t là "trong thiên hạ không có chuyện gì là khó, chỉ sợ lòng ngưá»i không đủ", câu thứ hai là "muốn là m được việc, phải có dụng cụ sắc bén".
Sở Sở há»i :
- Váºy dụng cụ sắc bén cá»§a công tỠđâu?
- Chút nữa cô sẽ biết.
Dụng cụ sắc bén cá»§a Lục Tiểu Phụng hóa ra là mưá»i mấy que trúc và má»™t cái bình con. Chà ng cẩn tháºn mở bình ra, từ từ rắc chất bá»™t mà u và ng nhạt xuống mặt băng. Bá»™t vừa chạm mặt băng, láºp tức phát ra tiếng "phù phù", má»™t là n khói xông lên, nhìn lại mặt băng cứng như thép kia đã có những lá»— nhá». Khói chưa kịp tan, Lục Tiểu Phụng liá»n cắm que trúc xuống, và cứ thế vừa Ä‘i vừa rắc bá»™t, chà ng cắm hết mưá»i mấy que trúc xuống mặt băng, tạo nên má»™t vòng tròn có chu vi má»™t trượng. Má»—i que trúc có cá»™t má»™t sợi chỉ dà i cỡ hai, ba thước. Lục Tiểu Phụng đốt má»™t cây nhang, nhanh chóng mồi hết mưá»i mấy sợi chỉ, vá»™i hô :
- Lui! Tất cả lui mau!
Ba ngưá»i vá»™i vã lùi ra xa ngoà i năm trượng, liá»n nghe "ầm" má»™t tiếng nổ long trá»i, hằng ngà n vạn mảnh băng vụng bay ra rá»›t như mưa, thân cây khô cÅ©ng bị hất văng. Ngay lúc ấy, có má»™t váºt mà u Ä‘en bị văng lên từ dưới băng hà , tung ra xa rá»›t xuống mặt băng, phát ra tiếng "keng", nhìn kỹ thì ra là má»™t cái ống đồng. Mở ống ra xem, có má»™t miếng ngá»c bà i lá»t ra, quả nhiên đúng là La Sát bà i.
Sở Sở sững sỠđứng nhìn, Trần Tịnh Tịnh cũng há hốc miệng đứng nhìn, những mảnh băng vụn rớt trên mình hỠcũng chẳng biết.
Lục Tiểu Phụng thở ra má»™t hÆ¡i dà i, mỉm cưá»i nói :
- Nhị vị thấy dụng cụ sắc bén của ta thế nà o?
Sở Sở cưá»i gượng :
- Chỉ có công tỠmới nghĩ ra cách kỳ lạ nà y.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nếu không có thuốc nổ cá»§a Giang Nam PhÃch Lôi ÄÆ°á»ng, thì có cách cÅ©ng thúc thá»§!
- Công tá» kiếm đâu ra há»a dược?
- Ta trộm được trong bồn nước của Lý Hà .
Lúc phát hiện ra thi thể của Lãnh Hồng Nhi, Lục Tiểu Phụng đã hoà i nghi là La Sát bà i được giấu tại đây, nhưng chà ng không chắc chắn lắm.
Äến lúc ta tìm được há»a dược ở chá»— Lý Hà , má»›i tin là mình Ä‘oán đúng, bởi vì Lý Hà là m việc rất chu đáo, nếu đã giấu lệnh bà i dưới mặt băng, thì nhất định phải có phương pháp lấy ra được.
Thuốc nổ dùng để phá núi, dĩ nhiên cũng phá băng được.
Sở Sở bỗng than :
- Thiếp muốn nói mỉa công tá», nhưng bây giá» thì tháºt sá»± bá»™i phục công tá»!
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Kỳ thá»±c ta cÅ©ng rất bá»™i phục chÃnh mình.
Sở Sở chớp chớp mắt :
- Nhưng nói cho ngay thì bản lãnh cá»§a công tá» cÅ©ng chưa tháºt giá»i, nếu công tá» tìm ra hung thá»§ giết chết Lý Hà thì má»›i tháºt sá»± là tà i.
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Ta không cần ngưá»i khác khen bản lãnh cá»§a mình, lại cà ng không muốn giúp ngưá»i khác truy tìm hung thá»§, ta chỉ muốn tìm La Sát bà i.
Trần Tịnh Tịnh chăm chú nhìn Lục Tiểu Phụng, chợt lên tiếng :
- Bây giỠcông tỠđã tìm được lệnh bà i, có phải đã đến lúc đi?
Chỉ má»™t câu há»i có mấy chữ, nhưng đượm đầy ý thương cảm u oán.
Lục Tiểu Phụng không dằn được tiếng thở dà i, cháºm rãi đáp :
- Có lẽ ta nên đi sớm hơn nữa!
Trần Tịnh Tịnh miễn cưỡng mỉm miệng :
- Dù gì tôi cũng là chủ nhân nơi đây, trưa hôm nay tôi xin chuẩn bị tiệc tiễn biệt, các vị nhất định phải ghé đến.
Sở Sở xen và o :
- Lục công tá» nhất định sẽ ghé, nhưng tôi nhất định không ghé, vì trong đồ ăn cá»§a cô nương chắc chắn có vị chua nhiá»u, ăn chua quá nhiá»u tôi sợ bị Ä‘au bụng.
Sở Sở thở ra một hơi, liếc nhìn Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Chẳng những đau bụng, mà tim cũng đau, cho nên không đi là hơn.
("ăn chua" đồng nghĩa với "ghen")
Vừa vỠđến Thiên Trưá»ng tá»u lâu, Lục Tiểu Phụng ngã lăn ra giưá»ng ngá»§ vùi. Tuy nhiên, chà ng tá»± dặn mình chỉ được ngá»§ hai giá», nên không đầy hai giá» chà ng lại tỉnh dáºy. Lúc chà ng mở mắt ra, Sở Sở Ä‘ang đứng ở ngưỡng cá»a nhìn chà ng :
- Thiếp chỠcông tỠđã lâu lắm rồi!
Lục Tiểu Phụng dụi mắt há»i :
- Cô chỠta là m gì?
- Chá» từ biệt công tá»!
- Từ biệt? Cô định đi bây gi�
Sở Sở bình thản đáp :
- Công tỠđã tìm được La Sát bà i, kể như thiếp đã trả xong món nợ vá»›i công tá». Công tá» muốn Ä‘i uống rượu, nhưng thiếp không muốn Ä‘i theo vướng báºn, váºy không từ biệt Ä‘i còn chỠđến lúc nà o nữa?
Sở Sở không chá» Lục Tiểu Phụng mở miệng, nà ng há»i tiếp :
- Thiếp chỉ lấy là m lạ là công tá» vá»›i Trần Tịnh Tịnh tại sao bá»—ng nhiên trở nên thân máºt như váºy? Chắc là đã có qua lại?
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Äiá»u nà y có gì lạ đâu, rất đơn giản, chỉ vì ta và Trần Tịnh Tịnh Ä‘á»u là những ngưá»i khá»e mạnh bình thưá»ng.
Sở Sở há»i :
- Còn thiếp thì sao?
- Cô cÅ©ng khá»e mạnh bình thưá»ng, hÆ¡i quá mức bình thưá»ng má»™t chút nữa!
Sở Sở chăm chú nhìn Lục Tiểu Phụng, đột nhiên nhà o đến dỡ má»n chui và o nằm đè lên ngưá»i chà ng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cô lại muốn gì đây?
- Thiếp muốn cho công tỠbiết là chỉ cần thiếp chịu, thì những gì cô ả là m được, thiếp cũng là m được, có khi còn hơn nữa!
Tấm thân nóng hổi của Sở Sở di động trên mình Lục Tiểu Phụng, nà ng cắn và o và nh tai chà ng, thở nhẹ nói :
- Lúc trước thiếp đồng ý mà công tá» không chịu, bây giá» có hối háºn không?
Lục Tiểu Phụng than dà i, chà ng không khá»i công nháºn là cô gái nà y tháºt là má»™t tiểu yêu chết ngưá»i.
Sở Sở đứng phắt dáºy bá» chạy ra ngoà i, miệng nói lá»›n :
- Công tá» cứ má»™t mình nằm đó từ từ hối háºn Ä‘i!
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng không nằm trên giưá»ng thêm bao lâu, vì Sở Sở vừa Ä‘i, Trần Tịnh Tịnh lại đến. Nà ng Ä‘em theo hai chén rượu nhá» và má»™t bình rượu, mỉm cưá»i há»i :
- Vị cô nương thÃch ăn chua nhưng sợ Ä‘au bụng kia vì sao bá» Ä‘i trước?
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng :
- Cô ấy mà không đi, thì ta mới bị đau đầu còn nặng hơn cô ấy đau bụng nữa.
- Tôi cÅ©ng thu xếp xong má»i chuyện tại sòng bạc Ngân Câu, nên đến tiá»…n công tá».
- Chỉ tiếc là cô mang đến Ãt rượu quá, chỉ đủ để ta nhấm sÆ¡ sÆ¡.
Trần Tịnh Tịnh nhỠnhẹ đáp :
- Rượu tuy không nhiá»u, nhưng đầy chân tình thà nh ý, thì má»™t chén phải chăng cÅ©ng đủ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Phải lắm, cô rót đi, ta uống!
Trần Tịnh Tịnh từ từ rót ra hai chén rượu, buồn buồn nói :
- Tôi kÃnh công tá» má»™t chén gá»i là tiá»…n biệt, chúc công tá» nhất lá»™ thuáºn phong, công tá» cÅ©ng uống cho tôi má»™t chén tống tiá»…n, từ nay hai ta má»—i ngưá»i má»—i ngã.
- Cô cũng bỠđi à ?
Trần Tịnh Tịnh than :
- Cả nhóm chúng tôi có năm ngưá»i cùng đến đây, bây giá» chỉ còn lại mình tôi, thì còn lưu lại nÆ¡i đây là m gì?
- Cô.... cô chuẩn bị đi đâu?
- Tôi có chỗ đi mà !
- Äằng nà o chúng ta cÅ©ng phải Ä‘i, tại sao không Ä‘i chung?
Trần Tịnh Tịnh cưá»i gượng đáp :
- Vì tôi biết công tá» không tháºt tâm muốn Ä‘em tôi Ä‘i, tôi biết công tá» có nhiá»u nữ nhân bên cạnh, mà đã là nữ nhân thì ai mà không ghen, tôi cÅ©ng là nữ nhân, tôi...
Trần Tịnh Tịnh không nói hết câu, nà ng nhấm một ngụm rượu, từ từ để chén rượu xuống, quay lưng bước ra. Nà ng không quay đầu lại, chừng như sợ quay đầu lại, thì sẽ không đi được nữa.
Lục Tiểu Phụng không ngăn cản, chỉ im lặng nhìn Trần Tịnh Tịnh bước ra, trên mặt chà ng có vẻ như vừa uống phải một chén rượu đắng.
Vừa lúc ấy chà ng bá»—ng nghe bên ngoà i có ngưá»i nói :
- Chúc mừng ngươi đại công cáo thà nh!
Tiếng nói cá»§a ngưá»i già , dÄ© nhiên ngưá»i vừa đến là Tuế Hà n tam hữu. Lục Tiểu Phụng chưa nhìn thấy há», đã thấy trước má»™t bà n tay đưa ra.
- Äem ra đây!
Cô Tùng lão chưa bước qua cá»a đã đưa tay ra bảo :
- Ngươi mau đưa váºt ra đây, xong việc là tá»± do Ä‘i, ân oán giữa chúng ta từ nay hóa giải.
Lục Tiểu Phụng không lên tiếng, đứng bất động, chỉ nhìn Tam lão cưá»i như má»™t kẻ ngá»› ngẩn.
Cô Tùng lão sa sầm nét mặt :
- Ta nói ngươi không hiểu à ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ hiểu chứ!
- Váºy La Sát bà i đâu?
- Mất rồi!
Cô Tùng lão biến sắc nghiêm giá»ng há»i :
- Ngươi nói gì? La Sát bà i không có trên mình ngươi sao?
- Ban đầu thì có nhưng bây giỠđã bị ngưá»i trá»™m mất rồi!
- Bị ai lấy trộm?
- Bị má»™t ngưá»i lúc nãy đè lên mình tại hạ, lăn tá»›i lăn lui.
- Có phải là nữ nhân đến cũng với ngươi chăng?
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Dĩ nhiên là nữ nhân, nếu là nam nhân đè trên mình tại hạ lăn lung tung, thì tại hạ chắc ngất đi quá!
Cô Tùng lão giáºn dữ nói :
- Ngươi đã biết ả lấy trộm La Sát bà i, tại sao còn để cho ả đi?
- Tại hạ phải thả cô ấy đi, vì La Sát bà i cô ấy lấy được là đồ giả.
Gió lạnh vần vÅ©, mà u trá»i ảm đạm, trên con đưá»ng phá»§ tuyết, có má»™t nữ nhân cô độc cỡi má»™t con lừa ốm yếu, xa xa phảng phất vá»ng lại tiếng tiêu thê lương giữa không gian u ám không tiếng ngưá»i.
NÆ¡i nà ng Ä‘ang Ä‘i kể như gần đến chân trá»i, tâm cá»§a nà ng hẳn còn xa hÆ¡n thế nữa.
"Nhân sinh tịch mịch, nẻo Ä‘á»i dà i thăm thẳm, nhìn đưá»ng chân trá»i nối bất táºn, biết đâu là chốn vá»?.... "
Nà ng cho lừa Ä‘i rất cháºm, chốn vá» cÅ©ng chẳng biết, hà tất phải Ä‘i nhanh là m chi?
Bá»—ng nhiên trên đưá»ng xuất hiện má»™t cá»— xe ngá»±a lá»›n tiến đến gần, đại hán đánh xe đầu đội mÅ© da, tay cầm roi dà i. Khi xe đến gần bên nà ng, đại hán nở nụ cưá»i chà o.
Nà ng cÅ©ng mỉm cưá»i đáp lá»…. CÅ©ng cùng là những kẻ thiên nhai luân lạc, gặp nhau hà tất phải biết nhau, cưá»i chà o má»™t cái cÅ©ng chẳng mất gì. Äại hán đánh xe bá»—ng há»i :
- Cô nương có lạnh không?
Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Lạnh!
- Cô nương lên xe ngồi thì sẽ bớt lạnh ngay.
- Tôi biết!
- Váºy sao cô nương còn chưa lên xe?
Trần Tịnh Tịnh ngẫm nghĩ xong, từ từ leo xuống con lừa, cỗ xe dừng bên cạnh chỠnà ng leo lên.
Äại hán đánh xe chá» nà ng leo lên xe xong, liá»n giÆ¡ roi quất và o mông lừa. Con váºt trúng roi bị Ä‘au nên phóng chạy mất như tên bắn. Äại hán cho xe tiếp tục Ä‘i, miệng vừa mỉm cưá»i vừa hát mấy câu :
"Tùng Hoa Hao La, cô nương xinh đẹp sao.
Nà ng Ä‘em gia tà i đến gá»i trao.
Ta ôm nà ng trá»n má»™t vòng eo.
Chẳng phải vì tiá»n mà vì nà ng đáng yêu!"
Tiếng ca vang vá»ng trên vùng băng tuyết như Ä‘em đến niá»m vui cho cả vùng. Chiếc xe ngá»±a dần dần Ä‘i xa.
Hao La là tên của một thị trấn khác cũng gần Tùng Hoa giang, tuy không phải một thà nh thị lớn, nhưng kể ra không đến nỗi quá nhỠở vùng biên giới hoang sơ lạnh lẽo nà y.
Äá»™ má»™t giá» sau, cá»— xe ngá»±a đã đến Hao La, Ä‘i băng qua hai con đưá»ng lá»›n, quẹo và o má»™t ngõ hẻm nhá», dừng lại trước cá»a má»™t căn nhà nhá». Äại hán đánh xe quay đầu lại mỉm cưá»i nói :
- Äến nhà tôi rồi, cô nương có muốn và o chÆ¡i không?
Một lúc sau mới nghe tiếng Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Äã đến rồi, thì và o ngồi má»™t chút cÅ©ng chẳng sao.
Trần Tịnh Tịnh vừa xuống xe, cánh cá»a nhà bằng gá»— đã cÅ© mục bá»—ng mở toang ra, má»™t đứa nho?
trông bẩn thỉu, mặt ngá»› ngẩn đứng ở ngưỡng cá»a nhìn nà ng há hốc miệng cưá»i. Trần Tịnh Tịnh không biểu lá»™ gì trên mặt, nà ng phá»§i bụi trên ngưá»i, cháºm rãi bước và o nhà .
Bên trong căn nhà là má»™t gian phòng khách rất đơn giản, chÃnh giữa có thá» tượng thần tà i cầm đĩnh và ng, bên cạnh có cá»a dắt ra phÃa sau. Trên cá»a treo má»™t tấm mà n bằng vải bố mà u xanh lam, tấm mà n đã bị giặt nhiá»u lần đến độ bạc trắng, lại thêm má»™t chữ "hỉ" to tướng mà u đỠđược dán chồng lên mà n.
Ai bước và o đây cũng có thể thấy ngay chủ nhân chắc chắn là một kẻ nghèo mạt, cả ngà y mơ mộng phát tà i.
Má»™t kẻ nghèo mạt, cá»™ng thêm má»™t đứa nhá» dÆ¡ bẩn, ở trong má»™t căn nhà hai gian cháºt hẹp có cá»a mục há»± Trong nhà chỉ có bốn, năm băng ghế gá»— xiêu vẹo, chữ "hỉ" dán trên cá»a nhìn kiểu nà o cÅ©ng thấy không thuáºn mắt. Äến má»™t chá»— như váºy, đúng lý Trần Tịnh Tịnh má»™t khắc cÅ©ng không chịu nổi.
Nà ng thÃch sạch sẽ, trong phòng trần thiết những váºt thanh nhã tinh tuyển, thế như hiện tại nà ng không tá» vẻ gì gá»›m ghiếc cả. Không lẽ nà ng không còn chá»— nà o khác để đến sao?
Gã đánh xe vẫn nhìn Trần Tịnh Tịnh cưá»i, trên mặt nà ng vẫn không biểu lá»™ ý gì. Nà ng nhìn quanh tứ phÃa, đẩy cánh cá»a treo tấm mà n vải bố bước và o phòng ngá»§ nhà ngưá»i. Trong phòng ngá»§ dÄ© nhiên có kê giưá»ng ngá»§, giưá»ng rất lá»›n mà xem ra má»›i nữa, những chăn nệm trên giưá»ng cÅ©ng má»›i, có thêu bằng chỉ đỠhình bốn loại hoa bốn mùa và má»™t đôi uyên ương giỡn nước.
PhÃa sau giưá»ng chất chồng bốn, năm chiếc rương gá»— má»›i, lại có cả bà n trang Ä‘iểm vá»›i gương soi.
Bốn bên tưá»ng được quét vôi trắng xóa, xem ra căn phòng nà y như được chuẩn bị cho tân lang và tân nương.
Trần Tịnh Tịnh nhÃu mà y, trong mắt lá»™ vẻ chán ghét, nhưng khi ánh mắt nà ng chuyển đến chồng rương gá»— thì láºp tức sáng lên. Sau đó, nà ng là m má»™t chuyện không thể ngá». Nà ng trèo lên giưá»ng, lấy trong mình ra má»™t xâu chìa khóa, mở khóa chiếc rương trên cùng và giở nắp ra.
Bá»—ng nhiên ánh kim quang sáng chói hiện ra, thì ra trong chiếc rương gá»— chứa đầy những đĩnh và ng nặng ký. Ãnh kim quang soi mặt nà ng sáng rỡ, nà ng nở má»™t nụ cưá»i, đưa ngón tay vuốt nhẹ từng đĩnh và ng được xếp ngăn nắp, giống như bà n tay ngưá»i mẹ vuốt ve đứa con má»›i sinh cá»§a mình. Äoạt được má»› và ng nà y Ä‘Ãch thá»±c không phải là chuyện dá»…, có thể nói so ra còn gian khổ hÆ¡n chuyện mẹ sinh con. Nhưng bây giá» tất cả má»i khổ cá»±c đã qua, Trần Tịnh Tịnh thở ra má»™t hÆ¡i thá»a mãn. Ngá»ng đầu lên, nà ng nhìn thấy gã đánh xe ung dung bước và o mỉm cưá»i nói :
- Tà i diễn tuồng của ta nà ng thấy như thế nà o?
Trần Tịnh Tịnh cưá»i :
- Hay, hay quá chừng! Quả không hổ danh thiên hạ đệ nhất thần đồng.
Gã đánh xe cưá»i lá»›n, lấy chiếc mÅ© che sụp ngang mi xuống, để lá»™ ra má»™t gương mặt hÆ¡i có nét trẻ con, hiển nhiên là Lý thần đồng. Bá» chiếc áo hoa hòe giả Ä‘iên ra, con ngưá»i nà y xem ra chẳng Ä‘iên chút nà o, mà cÅ©ng không xấu trai chút nà o.
Trần Tịnh Tịnh ngắm gã, trong mắt lá»™ nét cưá»i dịu dà ng :
- Hai ngà y tháºt là là m khổ chà ng!
Lý thần đồng cưá»i nói :
- Khổ cÅ©ng không sao, chỉ có chút lo ngại, bởi gã khốn kiếp bốn chân mà y đó tháºt khó ăn!
Gã bá»—ng há»i tiếp :
- Lúc nà ng từ biệt Ä‘i, hắn có há»i gì vá» ta chăng?
Trần Tịnh Tịnh lắc đầu nói :
- Hắn tưởng chà ng Ä‘iên tháºt rồi, nên đâu để ý!
Lý thần đồng cưá»i nói :
- Thế cho nên vẫn bị nà ng qua mặt.
Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Là nhỠchà ng cả đấy, lúc chà ng giả điên đến tôi cũng tưởng như thiệt!
- Cái đó cÅ©ng không khó, ta chỉ việc tưởng tượng Tiểu Khanh là nà ng, những Ä‘iá»u ta nói là nói cho nà ng nghe đấy.
Lý thần đồng si dại nhìn Trần Tịnh Tịnh, giống như má»™t đứa trẻ chá» mẹ cho sữa bú, qua má»™t lúc lâu, bá»—ng nhiên gã cưá»i nói :
- Nà ng thấy ta xếp đặt căn phòng nà y được chăng?
- ÄÆ°á»£c quá Ä‘i chứ, giống y như chá»— động phòng!
Trần Tịnh Tịnh mỉm cưá»i nằm xuống, ngay trên đôi uyên ương giỡn nước, nà ng dùng má»™t ánh mắt ươn ướt nhìn Lý thần đồng, khẽ nói :
- Chà ng nhìn tôi có giống tân nương tỠchăng?
Lý thần đồng nuốt nước miếng ừng ực, đột nhiên nhà o đến đè lên mình Trần Tịnh Tịnh, thở hổn hển nói :
- Ta cần nà ng, ta nhớ nà ng muốn phát điên lên được, lần trước đến nay đã ba tháng rồi...
Gã vừa nói vừa đưa tay kéo y phục Trần Tịnh Tịnh. Nà ng không chống cự, đưa tay choà ng qua cổ Lý thần đồng, thổi nhẹ và o tai gã.
Lý thần đồng vừa thở vừa nói đứt quãng :
- Mau.... mau,.... ta không chỠđược...
Bá»—ng nhiên "rắc" má»™t tiếng, nghe như tiếng xương bị bẻ gãy, Lý thần đồng bá»—ng dá»±ng dáºy, nhưng đầu gã đã ngoẹo sang má»™t bên, cả ngưá»i đổ nhà o xuống đất tắt thở.
Trần Tịnh Tịnh không thèm nhìn gã ná»a mắt, nà ng yên lặng nằm trên giưá»ng nhắm mắt lại.
Lúc nà y bên ngoà i chợt vang lên má»™t chuá»—i cưá»i khanh khách, có tiếng nói trong trẻo cá»§a má»™t nữ nhân, vừa vá»— tay vừa cưá»i nói :
- Hay quá là hay! Chẳng trách tiểu Äinh Äinh từ nhỠđã nói tá»· tá»· là nữ nhân có tâm địa ác nhất!
Trần Tịnh Tịnh biến sắc mặt, nhưng khi nà ng đứng dáºy, trên mặt lá»™ ra má»™t nụ cưá»i dịu dà ng :
- Tâm của ta tuy ác, nhưng cũng chưa đến nỗi quá tối đen, tâm của muội muội thì sao?
- Tâm của muội đã bị sói ăn mất từ lâu rồi!
Má»™t cô gái đầu đội mÅ© da, mặc áo choà ng thêu hoa, bước và o nhà . Nụ cưá»i cá»§a nà ng như hoa tươi má»›i nở ngà y xuân, đúng là nà ng Sở Sở mê nhân. Sau lưng Sở Sở còn có ba ngưá»i, má»™t ngưá»i áo Ä‘en Ä‘eo kiếm, má»™t ngưá»i tay chân nhẹ nhà ng như vượn, má»™t ngưá»i tóc bạc trắng phau.
Trần Tịnh Tịnh bước ra chà o :
- Ta không ngá» muá»™i muá»™i lại đến, nếu biết trước ta đã chuẩn bị và i món muá»™i vẫn thÃch ăn, uống cùng muá»™i và i chén Mai Quế Lá»™!
Nụ cưá»i cá»§a Sở Sở cà ng tươi hÆ¡n :
- Không ngá» tá»· tá»· vẫn còn nhá»› muá»™i thÃch ăn món gì, uống thứ gì?
- Chúng ta sống chung từ nhỠđến lớn, dù muội có quên ta, ta cũng không là m sao quên muội được.
- Tháºt không tá»·?
- Tháºt chứ, mấy ngà y nay ta muốn gặp muá»™i nói chuyện mà cứ sợ ngưá»i khác nghi ngá» nên chưa dám.
- Muá»™i cÅ©ng váºy, cái tên tá»u, sắc quá»· bốn chân mà y đó tháºt là chẳng phải dá»… qua mặt.
Hai ngưá»i nhìn nhau mỉm cưá»i đầy tình thân ái.
- Muội trông chẳng khác chút nà o!
- Tá»· cÅ©ng váºy!
- Mấy năm nay tỷ nhớ muội lắm.
- Muội cũng nhớ tỷ lắm.
Cả hai cùng đưa tay bước đến gần nhau, như muốn ôm nhau tá» tình thân. Nhưng chưa đến gần nhau, nụ cưá»i cá»§a Trần Tịnh Tịnh chợt biến mất, ánh mắt dịu dà ng bá»—ng trở thà nh đằng đằng sát khÃ.
Tay nà ng biến thế, vươn ra như móng chim ưng nhanh như chớp chụp và o mệnh môn của Sở Sở, tay kia chụp và o vai tả của Sở Sở. Chiêu nà y rất ác hiểm, thủ pháp giống như "Phân Cân Thoát Cốt thủ" của Lãnh Hồng Nhi, nếu Sở Sở bị chụp trúng chắc chắn sẽ chết ngay.
Nhưng Sở Sở xuất thá»§ mau hÆ¡n nà ng má»™t bước, Trần Tịnh Tịnh vừa xuất chiêu, bá»—ng nghe "tin" má»™t tiếng khẽ, hai đạo ánh sáng nhá» xÃu bay ra từ tay Sở Sở. Trần Tịnh Tịnh cảm thấy đầu gối như bị muá»—i cắn, sau đó tê rần, toà n thân láºp tức mất hết khà lá»±c, nà ng khuỵu xuống quì ngay trước mặt Sở Sở.
Sở Sở lại cưá»i khanh khách :
- Chúng ta là chị em lâu năm rồi, tỷ tỷ đâu cần phải đa lễ?
Giữa tiếng cưá»i trong trẻo, má»™t Ä‘iểm hà n tinh lại xẹt ra, Ä‘iểm và o "tiếu" huyệt cá»§a Trần Tịnh Tịnh.
Trần Tịnh Tịnh báºt cưá»i, cưá»i khanh khách hoà i không dứt, nhưng trong mắt nà ng chẳng có ý cưá»i, gương mặt xinh đẹp kia hiện rõ nét Ä‘au đớn, mồ hôi nhá» giá»t.
Sở Sở chá»›p mắt cưá»i nói :
- Muá»™i biết rồi, chắc là tá»· biết có là m Ä‘iá»u gì không phải vá»›i muá»™i cho nên muốn tạ lá»—i, nhưng tá»· đâu cần phải quì xuống như váºy? Chỉ cần Ä‘em váºt ra trao là muá»™i bá» qua liá»n!
Trần Tịnh Tịnh vừa cưá»i đổ mồ hôi, khó khăn lắm má»›i lên tiếng :
- Váºt.... váºt gì?
- Tỷ tỷ không biết à ?
Trần Tịnh Tịnh lắc đầu, nà ng cưá»i đến độ cả ngưá»i mệt lả, cả cái lắc đầu cÅ©ng khó khăn.
Sở Sở sa sầm nét mặt, lạnh lùng đáp :
- Chúng ta dù là chị em cÅ©ng phải tÃnh toán sòng phẳng. Giả Lạc SÆ¡n xuất ra bốn mươi vạn lượng và ng để mua La Sát bà i cá»§a Lý Hà , tá»· tá»· đã đồng ý vá»›i muá»™i là chỉ cần muá»™i đưa ra mưá»i vạn lượng là tá»· sẽ đưa La Sát bà i cho muá»™i, đúng không?
- Nhưng.... nhưng La Sát bà i chẳng phải đã bị gã nam nhân muội dắt theo lấy đi rồi sao?
Sở Sở lấy trong mình ra má»™t miếng ngá»c bà i :
- Tỉ tỉ nói là váºt nà y?
Trần Tịnh Tịnh gáºt đầu.
Sở Sở bước đến, đột nhiên tát mạnh và o mặt Trần Tịnh Tịnh, cưá»i gằn nói :
- Ngươi tưởng ta không biết đấy là đồ giả sao?
Nà ng cầm ngá»c bà i gõ mạnh và o đầu Lý thần đồng nói tiếp :
- Ngươi xem gã như cá»§a quÃ, cứ tưởng đồ gã giả mạo là có thể lừa được ngưá»i khác, thá»±c chất những hình thiên ma thiên tướng cá»§a gã khắc, cái nà o nhìn cÅ©ng giống Trư Bát Giá»›i!
Trần Tịnh Tịnh cắn chặt môi muốn ngưng cưá»i, nhưng nà ng cắn đến rách môi vẫn không sao dừng được.
- Kỳ thá»±c ta đã nghi ngá» ngưá»i từ ban đầu. Ngươi biết rõ La Sát bà i là bảo váºt vô giá, là m sao chịu bán cho kẻ khác, nên ta bảo Tân lão nhị theo dõi ngươi lâu rồi!
- Ngươi.... ngươi tưởng La Sát bà i tháºt đã bị ta lấy Ä‘i?
- Lý Hà lúc chưa đem La Sát bà i giấu dưới băng hà , nhất định đã bị ngươi dùng đồ giả tráo đổi, mặc dù chúng ta đã định trước...
Kế hoạch cá»§a hai ngưá»i vốn như sau :
Sở Sở chỉ cần đưa ra má»™t phần tư số và ng cá»§a Giả Lạc SÆ¡n, cho nên trong mưá»i hai rương và ng, thá»±c chất chỉ có ba cái là có và ng thiệt, còn lại bảy cái kia dùng gạch vụn thay thế. Vì ngưá»i kiểm hà ng là Trần Tịnh Tịnh, khi nháºn hà ng nà ng liá»n báo cho Lý Hà hay.
Lý Hà vốn tÃn nhiệm Trần Tịnh Tịnh nên đâu biết bên trong có âm mưu, vốn định ngà y hôm sau dùng há»a dược phá băng để lấy La Sát bà i. Lý Hà chỉ cần và ng và nam nhân, chẳng có hứng thú gì đối vá»›i chuyện trở thà nh Tây Phương Ma giáo Giáo chá»§.
- Nhưng ngươi cũng biết Lý Hà nếu phát giác ra La Sát bà i bị mất chắc chắn sẽ nghĩ ngay chỉ có ngươi đánh cắp, bởi vì trừ Lý Hà và ngươi ra, không ai khác biết chỗ giấu La Sát bà i. Cho nên ngay đêm đó ngươi hạ sát Lý Hà , lại cố ý đem xác bà cùng với xác Lão Sơn Dương bỠchung và o bồn nước, để đánh lạc hướng kẻ khác. Âm mưu của ngươi ta đã biết hết, còn giả ngơ là m gì?
Trần Tịnh Tịnh toà n thân co quắp Ä‘au đớn, chẳng những đổ mồ hôi chảy nước mắt, tháºm chà quần cÅ©ng ướt cả, đầu gối như bị dao cứa, nhưng nà ng vẫn cưá»i như tượng thần tà i để bên.
- Ngươi còn chưa chịu đưa ra à ? Ngươi có biết cưá»i hoà i như váºy có háºu quả gì không?
Trần Tịnh Tịnh cố hết sức nghiến chặc răng, nhưng nà ng muốn ngáºm miệng cÅ©ng không nổi.
- Ban đầu ngươi chỉ bị đổ mồ hôi chảy nước mắt, bây giá» nghÄ© chắc tiểu tiện đại tiện gì cÅ©ng xuất hết, má»™t hai giá» sau, toà n thân ngươi sẽ cưá»i nhão ra, các khá»›p cÅ©ng lá»ng ra, lúc ấy ai mà gõ và o bất cứ khá»›p nà o, ta bảo đảm ngươi sẽ kêu thét lên như heo bị chá»c tiết!
Trần Tịnh Tịnh lắp bắp :
- Ngươi.... ngươi...
- Äừng tưởng ta không nhẫn tâm hạ độc thá»§, cÅ©ng như Giả Lạc SÆ¡n không thể ngá» ta giết y! Y vừa có tiá»n, vừa có thế lá»±c, tuổi tuy không trẻ, nhưng rất tráng kiện, đối vá»›i ta rất trân trá»ng chiá»u chuá»™ng, nhưng không ai ngá» ta dám giết y! Cho nên có chuyện gì mà ta không dám là m?
Trần Tịnh Tịnh bỗng thu hết sức lực nói :
- La Sát bà i nằm trong quần lót của ta, ngươi hãy tha cho ta!
Tiếng cưá»i đã dứt, Trần Tịnh Tịnh cÅ©ng giống như con rối bèo nhèo nằm lả ngưá»i dưới đất.
La Sát bà i nằm trong tay Sở Sở, nà ng cầm ngá»c bà i giÆ¡ lên ngắm như thể nhà vua ngắm váºt quà vừa tìm được, vừa cao hứng vừa kiêu ngạo đắc ý, không dằn được nà ng cất tiếng cưá»i lá»›n.
Bên ngoà i cá»a sổ đột nhiên có má»™t ngá»n roi dà i bay vút và o không phát ra tiếng động nà o, đầu roi cuá»™n lại cướp lấy miếng ngá»c bà i trong tay Sở Sở xong liá»n cuá»™n trở ra như thân rắn.
Sở Sở im bặt, như thể bị ngưá»i cắt ngang cuống há»ng. Chỉ nghe bên ngoà i có tiếng cưá»i nói :
- Các vị không cần đuổi theo ra ngoà i, vì ta sắp và o đây, cô nương giúp ta lấy lại La Sát bà i, ta phải và o cảm tạ mới phải!
Sở Sở nghiến răng :
- Ta biết chỉ có ngươi...
Nà ng chưa nói hết câu, Lục Tiểu Phụng đã cưá»i hì hì bước và o, má»™t tay cầm roi dà i, má»™t tay cầm ngá»c bà i.
Sở Sở bá»—ng cưá»i nói :
- Không ngỠcông tỠcũng sỠdụng nhuyễn tiên pháp thuần thục đến thế!
- Cái nà y ta trá»™m được đấy, roi thì lấy trong xe ngá»±a bên ngoà i, tiên pháp thì đánh cắp cá»§a "Vô Ảnh thần tiên", nếu luáºn bản lãnh ăn trá»™m, ta tuy không bằng gã thâu vương kia, nhưng so vá»›i cô nương thì hÆ¡n nhiá»u.
Sở Sở than dà i :
- Kỳ thực thiếp cũng biết công tỠbiết trộm đồ, cả tim thiếp cũng gần bị công tỠlấy đi, huống hồ thứ khác?
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Tim của cô chẳng phải đã bị sói ăn từ lâu rồi sao?
Sở Sở mở to mắt :
- Thì ra công tỠđến từ sớm! Là m sao công tỠbiết được?
- Chỉ vì ta nằm má»™t mình trên giưá»ng suy nghÄ© nhiá»u thứ quá, cho nên má»›i nghÄ© ra được nhiá»u chuyện.
- Công tỠnghi ngỠtừ lúc nà o?
- Từ lúc gạch vụn trong rương bị đổ ra. Tuy ta chưa từng thỠhà nh nghỠđạo tặc, nhưng vẫn phân biệt được rương là m bằng sắc hay bằng và ng. Trong giới hắc đạo, các cao thủ cướp của chỉ cần nhìn bao nhiêu bụi bốc lên đằng sau một cỗ xe, là có thể đoán biết trên xe chở hà ng gì, có đáng cướp hay chăng.
Sở Sở chắt lưỡi than :
- Chẳng ngá» công tá» cÅ©ng biết trò nà y, má»™t ngưá»i như công tá» không Ä‘i là m cưá»ng đạo tháºt là uổng!
- Có lúc ta cÅ©ng thấy uổng, mấy lần định đổi nghá»!
- Công tá» nếu tháºt đổi sang nghỠđánh cướp, thiếp nhất định sẽ là m áp trại phu nhân.
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Ta mà là m bang chá»§, nhất định sẽ má»i cô là m đưá»ng chá»§ cả ba phân đưá»ng, cÅ©ng giống như Äinh Hương Di, bạn thân cá»§a cô đó!
Sở Sở ngạc nhiên :
- Công tá» cÅ©ng nháºn ra thiếp biết Hương Di à ?
- Bởi vì cô vừa đến Lao Sô, thì giống như thể vỠđến nhà , chá»— nà o cô cÅ©ng tá» vẻ quen thuá»™c, nên ta má»›i hoà i nghi có thể cô cÅ©ng sống ở vùng nà y từ nhá», có thể đã quen Trần Tịnh Tịnh và Äinh Hương Di từ lâu.
Sở Sở nhìn Lục Tiểu Phụng chăm chú :
- Công tỠđã biết tiểu Äinh Äinh, chắc phải có giao tình vá»›i cô ả, thiếp biết tÃnh cô ả lắm, gặp ngưá»i như công tá», cô ả nhất định không bá» qua!
Lục Tiểu Phụng không chối mà cÅ©ng không nháºn.
Sở Sở dẩu môi nói :
- Trong ba ngưá»i, công tá» lại thân vá»›i hai ả kia, sao không ngó ngà ng đến thiếp?
Lục Tiểu Phụng và Sở Sở cưá»i cưá»i nói nói, vá» mắng nhau mà chẳng để ý đến ai khác, nhưng ba ngưá»i đứng phÃa sau lưng Sở Sở đã bước lên bao vây Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng chừng như lúc nà y má»›i để ý thấy ba ngưá»i, mỉm cưá»i há»i :
- Lần trước ba vị chưa đấu đã lui, lần nà y còn muốn thỠsao?
Lão già tóc bạc lạnh lùng đáp :
- Lần trước đúng ra chúng ta phải giết ngươi mới phải.
Tân lão nhị tiếp lá»i :
- Chúng ta bỠqua chưa bắt ngươi, chỉ vì Sở Sở muốn dùng ngươi là m con rối!
Lục Tiểu Phụng cả cưá»i :
- Nếu ta là con rối cá»§a Sở Sở, váºy ba vị là gì? Ta chỉ cần gáºt đầu má»™t cái là nà ng Ä‘i theo ta, còn các vị có là m được như váºy chăng?
Cả ba ngưá»i sắc mặt trở nên rất khó coi, há» quay đầu nhìn Sở Sở. Sở Sở lúc nà y đứng ra má»™t bên, như thể chuyện nà y vá»›i nà ng không có liên hệ gì.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Kỳ thá»±c từ lâu ta đã nghe danh "Nhất Chỉ Thông Thiên" Hoa Ngá»c Khôn môn hạ phái Hoa SÆ¡n, Giang Bắc võ lâm cao thá»§ "Äa Tý Tiên Lang" Hồ Tân, và danh gia "Ô Y Thần Kiếm" Äá»— Bạch. Chẳng ngá» ba vị danh môn tỠđệ như thế mà lại Ä‘i là m nô tà i cho má»™t nữ nhân.
Cả ba ngưá»i sắc mặt đổi xanh đổi trắng, há» không ngá» Lục Tiểu Phụng nháºn ra lai lịch cá»§a há». Lão già tóc trắng từ từ đứng thẳng ngưá»i, vòng tay nói :
- Äúng váºy, ta chÃnh là Hoa Ngá»c Khôn, xin má»i!
- Các hạ muốn má»™t chá»i má»™t vá»›i ta?
- Nếu ngươi chẳng biết lai lịch thân pháºn cá»§a ta, thì chắc chắn ba ngưá»i chúng ta sẽ liên thá»§ đối phó vá»›i ngươi, nhưng bây giá»...
Thần thái của lão đột nhiên trở nên nghiêm trang :
- Riêng ta có sống chết vinh nhục cÅ©ng không nói đến, nhưng thanh danh cá»§a Hoa SÆ¡n phái không thể bị chÃnh ta há»§y hoại!
Hoa SÆ¡n phái chẳng phải là Thái SÆ¡n Bắc Äẩu cá»§a võ lâm, nhưng trước nay danh tiếng môn há»™ thanh cao, đệ tá» rất hiếm ngưá»i là m chuyện bại hoại, cà ng không há» có những kẻ hèn nhát á»· đông hiếp Ãt!
Thần sắc Lục Tiểu Phụng cũng trở nên nghiêm trang.
- Nghe danh Linh Tê chỉ của Lục đại hiệp là thiên hạ đệ nhất chỉ công, tại hạ cũng luyện môn nà y, nay muốn thỉnh giáo!
- ÄÆ°á»£c lắm!
Lục Tiểu Phụng hÃt và o má»™t hÆ¡i, cất kỹ ngá»c bà i, để trưá»ng tiên xuống. Chỉ nghe "veo" má»™t tiếng, Hoa Ngá»c Khôn vung chỉ Ä‘iểm và o huyệt Kiên Tỉnh ở hai bên vai tả hữu cá»§a Lục Tiểu Phụng. Lão vừa xuất thá»§ má»™t chiêu thà nh hai thức, kình lá»±c như vÅ© bão, quả không hổ danh môn tỠđệ.
Tuy nhiên Lục Tiểu Phụng đã nháºn ra rằng Hoa lão mặc dù công lá»±c thâm háºu, nhưng chiêu thức thiếu biến hóa tùy cÆ¡, nên chà ng tin rằng có thể khống chế lão trong và o ba chiêu. Nhưng chà ng không khá»i thầm nghÄ© có nên là m lão mất mặt chăng?
à niệm vừa thoáng qua, đầu ngón tay cá»§a Hoa Ngá»c Khôn chỉ còn cách huyệt đạo cá»§a Lục Tiểu Phụng không đầy ná»a thước, kình phong bức ngưá»i xuyên qua lá»›p áo, chà ng chẳng còn chá»— suy nghÄ© nữa.
Lục Tiểu Phụng vá»™i đưa tay, nhanh như chá»›p chỉ và o ngón tay cá»§a Hoa Ngá»c Khôn. Hoa lão chỉ cảm thấy má»™t luồng sức nóng chuyá»n qua đầu ngón tay, kình lá»±c cá»§a lão đột nhiên tiêu tan. Môn "Äà n Chỉ thần thông" cá»§a phái Hoa SÆ¡n vốn là má»™t trong thất đại tuyệt kỹ trong võ lâm, Hoa lão khổ luyện môn nà y đã trên bốn chục năm, nhưng bây giá» công lá»±c cá»§a lão đột nhiên bị giải hóa, khiến lão không khá»i giá»±t mình.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng lui lại hai bước, cưá»i gượng :
- Hoa SÆ¡n thần chỉ, quả nhiên danh bất hư truyá»n!
Hoa Ngá»c Khôn ngạc nhiên :
- Nhưng tại hạ .. tại hạ đã bại!
- Các hạ không thua, ta tuy tiếp đưá»c các hạ má»™t chiêu, chỉ nhá» ra tay mau hÆ¡n các hạ, nhưng so vá» công lá»±c thì các hạ cao thâm hÆ¡n nhiá»u...
Chưa nói hết câu, bá»—ng "keng" má»™t tiếng, mấy chục Ä‘iểm hà n tinh bắn ra theo kiểu "Mãn thiên hoa vÅ©" từ phÃa sau lưng Lục Tiểu Phụng. Sau lưng chà ng là m gì có tay mắt để ứng biến? Hoa Ngá»c Khôn thất sắc, còn ánh mắt Sở Sở vụt sáng lên.
Ngay lúc ấy, Lục Tiểu Phụng đột nhiên né ngưá»i sang má»™t bên, mấy chục Ä‘iểm hà n tinh bay xá»›t ngang bụng chà ng, ghim cả và o lồng ngá»±c cá»§a Hoa Ngá»c Khôn. Hoa lão dang hai tay ra phÃa trước, trợn mắt nhìn Hồ Tân, bước tá»›i từng bước má»™t. Hồ Tân biến sắc, thụt lùi từng bước.
Hoa Ngá»c Khôn bước được hai bước, đột nhiên ở khóe mắt, lá»— mÅ©i, mép miệng, cùng ứa ra máu tươi.
Hồ Tân thở phà o nhẹ nhõm lên tiếng :
- Ta...
Má»›i thốt ra má»™t chữ, lồng ngá»±c há» Hồ bá»—ng có máu tươi chảy ra, má»™t lưỡi kiếm đâm xuyên suốt từ phÃa sau ra trước ngá»±c. Hồ Tân kinh hãi nhìn mÅ©i kiếm, như không thể tin chuyện vừa xảy ra là tháºt, miệng y cÅ©ng ứa máu, bá»—ng y rống lên má»™t tiếng, ngã nhà o vá» phÃa trước, không còn cỠđộng nữa. Sau lưng y chÃnh là Äá»— Bạch, tay còn cầm kiếm, mÅ©i kiếm còn vấy máu tươi.
Hoa Ngá»c Khôn nhìn Äá»— Bạch, cố gượng cưá»i :
- Äa tạ!
Äá»— Bạch cưá»i miá»…n cưỡng, nhưng không nói gì.
Hoa Ngá»c Khôn quay qua nhìn Lục Tiểu Phụng :
- Cà ng cảm Æ¡n các hạ nhiá»u hÆ¡n!
Äá»— Bạch giúp Hoa lão báo thù, Lục Tiểu Phụng thì bảo toà n thanh danh cá»§a lão. Báo thù và giữ danh tiếng là hai việc được coi như rất quan trá»ng trong giá»›i võ lâm.
Hoa Ngá»c Khôn nhắm mắt lại, mép miệng phảng phất như có nét mỉm cưá»i, nụ cưá»i cuối cùng cá»§a lão.
Bên ngoà i gió lạnh thổi, nhưng hÆ¡i lạnh hình như từ sâu trong đáy lòng nổi dáºy. Qua má»™t hồi lâu, Lục Tiểu Phụng thở dà i lẩm bẩm :
- Vì cái gì? Tất cả những chuyện nà y để là m gì?
Äá»— Bạch không biểu lá»™ gì cả, cháºm rãi đáp :
- Các hạ phải biết là vì gì, vì sao như thế, chÃnh ta cÅ©ng biết.
Dục vá»ng! Dục vá»ng bao trùm tất cả, tiá»n tà i, thế lá»±c, danh vá»ng, ham muốn xác thịt! Tất cả những Ä‘au khổ và tai há»a cá»§a con ngưá»i có phải bắt nguồn từ những dục vá»ng nà y chăng?
Lục Tiểu Phụng bất giác than thầm, quay qua há»i Äá»— Bạch :
- Các hạ có muốn đấu với ta chăng?
Äá»— Bạch lãnh đạm trả lá»i :
- Tại hạ không phải địch thủ của các hạ!
Lục Tiểu Phụng nở nụ cưá»i thê lương, khoát tay bảo :
- Váºy thì các hạ Ä‘i Ä‘i.
Máu tươi trên mÅ©i kiếm đã khô, Äá»— Bạch từ từ tra kiếm và o vá». Y bước đến trước mặt Sở Sở, nói :
- Chúng ra đi thôi!
Sở Sở há»i :
- Äi à ? Ngươi muốn ta Ä‘i theo ngươi?
- Äúng váºy, ta muốn cô Ä‘i theo ta!
Sở Sở bá»—ng phá ra cưá»i, ôm bụng cưá»i ngặt nghẻo, cưá»i đến chảy nước mắt. Nhìn Trần Tịnh Tịnh cưá»i lúc nãy, Lục Tiểu Phụng má»›i biết có lúc cưá»i còn khổ sở hÆ¡n khóc. Nhìn Sở Sở cưá»i lúc nà y, chà ng má»›i biết thêm nụ cưá»i đôi khi còn dá»… đả thương ngưá»i khác hÆ¡n kiếm bén trâm nhá»n.
Äá»— Bạch mặt không còn chút sắc hồng, đôi tay vốn rất Ä‘iá»m tÄ©nh bắt đầu run run, nhưng y vẫn chưa hết hy vá»ng, lại há»i :
- Cô không muốn đi?
Tiếng cưá»i cá»§a Sở Sở đột nhiên im bặt, nà ng lạnh lùng nhìn y, như nhìn má»™t ngưá»i xa lạ, sau má»™t lúc lâu, má»›i nói :
- Cút đi!
Chữ nà y giống như ngá»n roi vô tình quất và o trái tim cá»§a Äá»— Bạch. Y cúi đầu quay Ä‘i, không nói gì nữa. Sở Sở bá»—ng rượt theo, rút kiếm trên lưng Äá»— Bạch đâm và o lưng y.
Äá»— Bạch chẳng né tránh, để lưỡi kiếm xuyên thấu tâm lá»™ ra phÃa trước ngá»±c. Nhưng y chưa ngã xuống, mà lại quay lại đối diện vá»›i Sở Sở, lạnh lùng nhìn nà ng.
Sở Sở cÅ©ng biến sắc mặt, cưá»i gượng :
- Ta biết ngươi không thể mất ta, cho nên cho ngươi chết là tốt nhất.
Äá»— Bạch ứa máu ra khóe miệng, gáºt đầu nói :
- ÄÆ°á»£c... được lắm...
Giữa câu nói y bá»—ng nhà o lên phÃa trước, ôm chặt lấy Sở Sở. MÅ©i kiếm nhô ra trên ngá»±c y cÅ©ng xuyên qua lồng ngá»±c Sở Sở, máu cá»§a y cÅ©ng chảy qua vết thương nÆ¡i lồng ngá»±c Sở Sở.
Sở Sở ngả đầu bên vai Äá»— Bạch, đôi mắt như lồi ra, hÆ¡i thở má»—i lúc thêm ngắt quãng, nà ng cảm thấy thân thể Ä‘ang ôm nà ng cÅ©ng dần dần lạnh bá»›t, nhưng đôi tay vẫn không ná»›i lá»ng. Nà ng cÅ©ng bắt đầu cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương, nhưng đôi mắt nà ng vẫn sáng rá»±c, bá»—ng nhìn Lục Tiểu Phụng cưá»i :
- Sao công tỠchẳng ngó ngà ng đến thiếp? Tại sao...
Äó cÅ©ng là câu nói cuối cùng cá»§a Sở Sở.
|
 |
|
| |