 |
|

31-08-2008, 08:33 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Ngân Câu Äổ Phưá»ng
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 11
Tháºt giả khó phân
Äêm đông.
Con hẻm dà i tăm tối, yên tÄ©nh không bóng ngưá»i, chỉ có má»™t ngá»n đèn. Chiếc lồng đèn mà u trắng cÅ© đến độ đã trở thà nh mà u xám, được treo trên khung cá»a hẹp ở táºn cuối hẻm. Bên dưới chiếc lồng đèn có Ä‘Ãnh má»™t chiếc ngân câu, giống như loại móc câu cá»§a ngư phá»§ dùng để câu cá. Ngân câu Ä‘ong đưa trong gió lạnh, tiếng gió chừng như than thở, "tại sao trên thế gian lại có lắm kẻ ngu muá»™i, tình nguyện bị chiếc câu nà y dẫn dụ"?
Từ bên ngoà i tăm tối, sương lạnh ẩm ướt, Phương Ngá»c Phi bước và o sòng bạc Ngân Câu huy hoà ng ánh sáng. Chà ng cởi áo choà ng mà u trắng, để lá»™ ra bá»™ y phục rất vừa thân mình, là m bằng hà ng ngân Ä‘oạn cá»±c tinh xảo.
Ngà y nà o cÅ©ng thế, đến lúc nà y là Phương Ngá»c Phi cảm thấy sảng khoái nhất, đặc biệt là hôm nay, bởi vì Lục Tiểu Phụng đã vá». Lục Tiểu Phụng vốn là má»™t bằng hữu được chà ng yêu mến và kÃnh trá»ng nhất.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên cà ng sung sướng hơn, vì chà ng đã trở vỠtừ vùng đất băng giá lạnh lẽo kia.
Äại sảnh trang trà lá»™ng lẫy, trà n đầy hÆ¡i ấm, đầy cảm giác hoan lạc, hương rượu hòa lẫn hương phấn sáp, tiếng bạc rÆ¡i tạo ra những âm thanh trong trẻo vui tai, trên thế gian chắc không có thứ âm nhạc nà o quyến rÅ© hÆ¡n những âm thanh nà y.
Lục Tiểu Phụng thÃch nghe những thanh âm nà y, vì cÅ©ng như đại Ä‘a số ngưá»i khác trên Ä‘á»i, chà ng thÃch ăn xà i hưởng thụ. Äặc biệt là lúc nà y. Trải qua bao nhiêu ngà y giá buốt ở quan ngoại, bây giá» trở lại nÆ¡i đây, chà ng giống như má»™t đứa trẻ bị lạc đưá»ng mà nay trở vá» căn nhà ấm cúng, trở vá» vòng tay thương yêu cá»§a ngưá»i mẹ. Lần nà y chà ng vẫn sống sót trở vá», tháºt không phải chuyện dá»….
Lục Tiểu Phụng vừa tắm rá»a, thay y phục má»›i xong, xem ra tinh thần phấn chấn, vẻ mặt sảng khoái.
Trong đại sảnh có và i nữ nhân Ä‘ang liếc nhìn chà ng, tuy há» Ä‘á»u thuá»™c tuổi trung niên trở lên, nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn mỉm cưá»i đáp lá»…, vì là m cho ngưá»i khác vui mà mình chẳng lá»— thì chà ng không ngại là m.
Nhìn thấy nụ cưá»i cá»§a Lục Tiểu Phụng, cả Phương Ngá»c Phi cÅ©ng vui lây, chà ng mỉm cưá»i nói :
- Xem ra ngươi rất thÃch nÆ¡i nà y.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Những ngưá»i thÃch nÆ¡i nà y, xem ra má»—i ngà y má»™t nhiá»u thêm.
- NÆ¡i nà y quả là không thiếu ngưá»i và o, có thể chỉ vì bây giá» khà trá»i còn lạnh, Ä‘a số ai cÅ©ng rảnh rá»—i, chỉ muốn trốn trong nhà đánh bà i uống rượu.
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Phải chăng cÅ©ng có nhiá»u nữ nhân đặc biệt đến ngắm ngươi?
Phương Ngá»c Phi cưá»i lá»›n. Chà ng đúng là má»™t nam nhân khá bảnh, mà y râu nhẵn nhụi, trang phục khéo chá»n, thân hình giữ gìn rất tốt, tuy đôi lúc chà ng có vẻ kiểu cách mà u mè, nhưng đúng là mẫu ngưá»i mà các nữ nhân ở lứa tuổi trung niên rất ưa thÃch.
Lục Tiểu Phụng hạ giá»ng nói :
- Ta nghÄ© ngươi chắc đã dụ được không Ãt nữ nhân ở đây!
Phương Ngá»c Phi không phá»§ nháºn, mỉm cưá»i nói :
- Những ngưá»i hay đến sòng bạc đánh bạc, có mấy kẻ là ngưá»i đứng đắn?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Váºy chá»§ nhân sòng bạc thì sao? Có phải cÅ©ng...
Äá»™t nhiên chà ng ngưng bặt, vì chà ng nhìn thấy má»™t ngưá»i trong tay cầm má»™t con dao nhá»n, từ phÃa sau nhà o đến đâm và o mé hông bên trái cá»§a Phương Ngá»c Phi. Phương Ngá»c Phi là m sao nhìn thấy, sau lưng chà ng đâu có mắt mà thấy được?
Lúc Lục Tiểu Phụng nhìn thấy thì dao cá»§a ngưá»i nà y đã cách thân Phương Ngá»c Phi không đầy má»™t thước. Ngay lúc ấy Phương Ngá»c Phi bá»—ng lạng ngưá»i sang má»™t bên, trở tay bắt lấy cổ tay cá»§a ngưá»i cầm dao, chỉ nghe "cong" má»™t tiếng, con dao nhá»n rá»›t xuống đất. Ngưá»i cầm dao lá»›n tiếng chá»i, nhưng vừa thốt ra được má»™t tiếng đã bị bịt miệng, có hai đại hán bá»—ng xuất hiện sau lưng y, Ä‘em y tống ra ngoà i.
Phương Ngá»c Phi mặt không đổi sắc, mỉm cưá»i :
- Ở đây hay xảy ra chuyện như váºy!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao y muốn giết ngươi?
Phương Ngá»c Phi Ä‘iá»m nhiên đáp :
- Chẳng phải uống say, thì cũng là thua quá hóa cuồng!
Lục Tiểu Phụng cưá»i :
- Biết đâu y chỉ vì tức điên lên mà thôi!
- Tại sao tức?
- Vì ngưá»i cắm sừng lên đầu y!
Phương Ngá»c Phi phá cưá»i lá»›n. Äối vá»›i chà ng, có thể cắm sừng lên đầu ngưá»i là má»™t chuyện đáng hãnh diện, không cần phải mang mặc cảm tá»™i lá»—i. Lục Tiểu Phụng nhìn Phương Ngá»c Phi như thể lần đầu tiên má»›i thấy rõ con ngưá»i nà y.
Sá»± kiện lúc nãy xảy ra rất bất ngá», và kết thúc cÅ©ng bất ngá», nhưng cÅ©ng gây ra má»™t chút xáo động, nhất là những bà n gần chá»— xảy ra chuyện, phần lá»›n khách đánh bạc Ä‘á»u rá»i khá»i chá»— đứng xa xa bà n tán xôn xao.
Chỉ có má»™t ngưá»i vẫn ngồi tại chá»—, chăm chú đến xuất thần, nhìn hai con bà i trước mặt, xem ra y sắp thắng lá»›n vá»›i canh bạc nà y, nếu không thì cÅ©ng là sắp thua không Ãt. Ngưá»i nà y đầu đội mÅ© lông chồn, mình mặc áo da rá»™ng, trên mặt để râu ráºm, hiển nhiên là má»™t khách Ä‘i hái nhân sâm vừa từ vùng quan ngoại trở vá». Chiếc hầu bao Ä‘eo bên hông cá»§a y hẳn chứa đầy những đồng tiá»n mà y phải cá»±c khổ đổ mồ hôi chảy máu má»›i kiếm được trong ná»a năm qua, nhưng chuẩn bị Ä‘em ra đánh bạc hết ná»™i trong đêm nay.
Phương Ngá»c Phi hạ giá»ng nói nhá» :
- Coi bộ ngươi rất muốn bước qua đánh ăn gã một phát!
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Chỉ có tiá»n đánh bà i ăn được xà i má»›i tháºt đã tay, có cÆ¡ há»™i như váºy ta là m sao bá» qua được?
- Nhưng mà muá»™i phu cá»§a ta ở bên trong chỠđã lâu lắm rồi, ba lão quái váºt kia nghe nói cÅ©ng đến từ sá»›m rồi.
- Há» có thể chá» thêm chút nữa, chứ món tiá»n trên mình gã nà y có thể mất bất cứ lúc nà o, không thể chỠđược.
Phương Ngá»c Phi cưá»i bảo :
- Có lý!
- Bởi váºy tốt hÆ¡n hết ngươi hãy Ä‘i báo cho há» biết, chút nữa ta sẽ và o.
Lục Tiểu Phụng không chá» Phương Ngá»c Phi có đồng ý hay không, liá»n bước qua ngồi và o bà n, đúng ngay bên cạnh ngưá»i khách hái sâm có hà m râu ráºm kia. Chà ng mỉm cưá»i nói :
- Ngoà i phần đặt cuộc với nhà cái, hai chúng ta đánh cá với nhau một phen thắng bại được chăng?
Ngưá»i râu ráºm láºp tức đồng ý, đáp :
- ÄÆ°á»£c, trước nay ta đánh bạc cà ng lá»›n cà ng sướng tay, các hạ muốn đặt bao nhiêu?
Lục Tiểu Phụng trả lá»i :
- Muốn đánh phải đánh cho đã, các hạ đặt bao nhiêu ta theo bấy nhiêu.
Phương Ngá»c Phi đứng xa nhìn hai ngưá»i, mỉm cưá»i lắc đầu, bất chợt đôi bà n tay cÅ©ng cảm thấy ngứa ngáy.
Äợi khi Phương Ngá»c Phi đã Ä‘i và o trong, Lục Tiểu Phụng đột nhiên lần dưới bà n nắm lấy tay ngưá»i râu ráºm...
Lam Hồ Tá» Ä‘ang ngắm bà n tay cá»§a mình. Bà n tay cá»§a y được chăm sóc rất kỹ, móng tay cắt dÅ©a sạch sẽ, ngón tay dà i thanh tú. Äôi tay nà y trông rất đẹp, mà chắc chắn cÅ©ng rất nhạy cảm.
Lam Hồ TỠđể tay trên bà n, Phương Ngá»c Hương, kể cả ba lão Cô Tùng, Thanh Trúc, Hà n Mai Ä‘á»u ngắm đôi tay ấy. Há» nhìn cùng má»™t đôi tay, nhưng má»—i bên suy nghÄ© hoà n toà n không giống nhau.
Phương Ngá»c Hương không khá»i thừa nháºn là đôi bà n tay nà y trông rất đẹp, rất sạch sẽ, nhưng có ai biết được đôi tay nà y đã là m bao nhiêu chuyện dÆ¡ bẩn? Hạ sát bao nhiêu ngưá»i? Lá»™t áo cá»§a bao nhiêu thiếu nữ? Nà ng lại nghÄ© đến lần đầu tiên đôi tay nà y vuốt nhẹ trên thân thể cá»§a nà ng, đôi má bá»—ng á»ng Ä‘á». Tuế Hà n tam hữu thì Ä‘ang tá»± há»i :
"Äôi bà n tay nà y ngoại trừ dùng để ve vuốt nữ nhân và xoa bà i, thì còn là m được cái gì khác nữa?"
Äôi bà n tay nà y nhìn không giống như tay cá»§a ngưá»i luyện võ, thế nhưng bà n tay cá»§a Lục Tiểu Phụng nhìn cÅ©ng nà o có giống? Lam Hồ Tá» trong bụng Ä‘ang nghÄ© gì? Hình như từ trước đến nay chẳng có ai biết rõ.
Phương Ngá»c Phi bước và o đã lâu, chà ng không nhịn được ho nhẹ lên tiếng :
- Y đã đến rồi.
Phương Ngá»c Hương há»i :
- Y ở đâu? Sao chưa thấy và o đây?
Phương Ngá»c Phi mỉm cưá»i :
- Bởi vì y tình cỠnhìn thấy một con mồi béo bở đang chơi bà i.
Những ngưá»i mê đánh bạc, thưá»ng Ãt chịu bá» qua má»™t chuyện như thế, dù cho vợ nhà sắp sinh cÅ©ng mặc.
Hà n Mai lão cưá»i nhạt :
- Thì ra hắn chẳng những Ä‘am mê tá»u sắc, mà còn ham bà i bạc.
Phương Ngá»c Phi nói :
- Những ngưá»i ham rượu háo sắc, mà không mê bà i bạc chắc không có nhiá»u.
Phương Ngá»c Hương lưá»m chà ng má»™t cái :
- Ngươi chắc chắn hiểu rất rõ hạng ngưá»i đó, vì chÃnh ngươi cÅ©ng là má»™t!
Phương Ngá»c Phi lên tiếng than :
- Trên Ä‘á»i nà y con vịt Ä‘en nà o cÅ©ng tối như nhau, bá»n nam nhân chúng ta vốn chẳng có ai là ngưá»i tốt cả.
Phương Ngá»c Hương báºt cưá»i, nà ng xem ra là má»™t cô em gái rất khả ái, đối vá»›i anh trai rất thân máºt yêu mến.
Lam Hồ Tá» bá»—ng cất tiếng há»i :
- Con mồi béo bở kia là má»™t ngưá»i như thế nà o?
Phương Ngá»c Phi đáp :
- Là má»™t khách hái sâm từ quan ngoại trở vá», tên là Trương Bân.
- Có phải y có để hà m râu ráºm chăng?
- Äúng rồi!
Lam Hồ TỠlạnh nhạt nói :
- Nếu đúng là có râu, thì ngươi lầm rồi!
Phương Ngá»c Phi há»i :
- Ta lầm chỗ nà o?
- Chá»— nà o ngươi cÅ©ng lầm cả, ngưá»i nà y không phải là khách hái sâm, cÅ©ng không phải tên Trương Bân, y hà nh nghá» bảo tiêu, há» Triệu, tên Quân Võ!
Phương Ngá»c Phi suy nghÄ© má»™t chút rồi há»i :
- Có phải là Hắc Huyá»n Äà n Triệu Quân Võ chăng?
- Chỉ có một Triệu Quân Võ mà thôi!
- Lúc trước y có đến sòng bạc chưa?
- Những tiêu đầu Ä‘i qua vùng nà y, mưá»i ngưá»i hết chÃn Ä‘á»u đã ghé qua đây!
- Lúc trước y đã từng đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh và o đây, lần nà y tại sao lại giấu đầu lòi Ä‘uôi như váºy?
- Sao ngươi không há»i y?
Phương Ngá»c Phi im lặng, trong mắt lá»™ vẻ kỳ dị.
Lục Tiểu Phụng rốt cuá»™c cÅ©ng và o đến máºt thất.
Lúc nà y Lam Hồ TỠđã thu tay xuống, nhưng Cô Tùng lão lại đưa tay ra :
- ÄÆ°a đây!
Lục Tiểu Phụng cưá»i nhẹ nói :
- Nếu tiên sinh đòi tiá»n thì không phải lúc rồi, tại hạ vừa má»›i thua sạch túi!
Cô Tùng lão không lá»™ sắc giáºn, chỉ lãnh đạm nói :
- Ta tưởng ngươi muốn đánh bà i ăn tiá»n cá»§a ngưá»i khác!
Lục Tiểu Phụng than thở :
- CÅ©ng tại vì tại hạ muốn thắng nên má»›i thua sạch, những ngưá»i thua sạch thưá»ng là những ngưá»i ham đánh bà i ăn kẻ khác!
Cô Tùng lão cưá»i nhạt :
- Không lẽ ngươi để thua luôn La Sát bà i?
- Nếu như La Sát bà i có trong tay, không chừng tại hạ cũng để thua luôn mất!
- Ngươi không giữ La Sát bà i sao?
- Tại hạ vốn có giữ, nhưng bây giỠkhông có trong tay nữa.
Cô Tùng lão nhìn Lục Tiểu Phụng, trên mặt không biểu lộ vẻ gì, nhưng đôi con ngươi bỗng thu nhỠlại.
Lục Tiểu Phụng lại cưá»i nói :
- La Sát bà i tuy đã mất, nhưng tại hạ vẫn còn đây chưa chết.
- Tại sao ngươi không đi chết đi?
- Bởi vì tại hạ còn đang chuẩn bị giúp tiên sinh trong phút chốc sẽ tìm lại La Sát bà i.
Cô Tùng lão bất giác thay đổi nét mặt :
- Ngươi có thể tìm lại được?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu nói :
- Nếu tiên sinh nhất định muốn lấy, bất cứ lúc nà o tại hạ Ä‘á»u có thể tìm lại được, chỉ có Ä‘iá»u...
- Äiá»u gì?
- Tại hạ khuyên tiên sinh không nên lấy là m gì, vì lấy lại được ngá»c bà i, tiên sinh nhất định sẽ rất tức giáºn!
- Vì sao?
- Bởi vì La Sát bà i đó cũng là đồ giả!
Bà n tay Lam Hồ TỠlại chống lên bà n, bà n tay Cô Tùng lão cũng thế.
- TÃnh ra tại hạ tìm được đến hai La Sát bà i, rất tiếc cả hai Ä‘á»u là đồ giả!
Má»i ngưá»i lắng nghe chá» Lục Tiểu Phụng giải thÃch.
- Lần đầu tại hạ lấy được ngá»c bà i từ dưới băng, tạm gá»i đó là Băng Hà bà i, lần thứ hai tại hạ dùng roi ngá»±a cướp được trong tay kẻ khác, tạm gá»i đó là Thần Tiên bà i, vì kẻ ấy cÅ©ng nói nhuyá»…n tiên pháp cá»§a tại hạ rất thần kỳ!
Cô Tùng lão nói :
- Thần Tiên bà i là do Lý Hà trá»™m được, bị Trần Tịnh Tịnh dùng Băng Hà bà i đánh tráo, rồi lại lá»t và o tay ngươi.
- Hoà n toà n đúng váºy!
- Như váºy không thể nà o là giả được.
- Tại hạ cÅ©ng nghÄ© không thể nà o được, nhưng rõ rà ng ngá»c bà i ấy là đồ giả!
- Là m sao ngươi nhìn ra La Sát bà i ấy là tháºt hay giả?
- Tại hạ đúng lý không nhìn ra được, nhưng rất may tại hạ có má»™t ngưá»i bạn tên là Chu Äình, mà Thần Tiên bà i lại đúng là đồ mô phá»ng cá»§a y là m ra!
- Bạn cá»§a ngươi có phải có ngoại hiệu là Äại lão bản đó chăng?
- Tiên sinh cũng biết y à ?
- Ta có nghe qua!
- Ngưá»i nà y mặc dù lưá»i có tiếng, nhưng lại là má»™t thiên tà i hẳn hoi, bất luáºn váºt kỳ lạ cổ quái đến đâu, y Ä‘á»u là m ra được, riêng vá» chuyện ngụy tạo những nghệ phẩm bằng ngá»c thì y kể như là thiên hạ đệ nhất hảo thá»§.
Nói đến Chu Äình, Lục Tiểu Phụng bất giác mỉm cưá»i. Chu Äình chẳng những là bạn già cá»§a chà ng, lại là bạn tốt, trong vụ "ÄÆ¡n Phụng công chúa", nếu không nhá» Chu Äình, chắc đến bây giá» chà ng cÅ©ng còn bị nhốt trong hang núi phÃa sau Thanh Y lâu.
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng :
- Nếu không phải tại y, thì bây giá» tại hạ không vướng và o những chuyện phiá»n phức nà y, những rắc rối do y mang lại cho tại hạ còn nhiá»u hÆ¡n tất cả những bằng hữu khác.
- Y cũng là bạn của ngươi?
- Phải!
- Thần Tiên bà i ấy là do ai mướn y chế tạo? Ngươi có há»i thá» y chưa?
- Chưa há»i!
- Tại sao?
- Bởi vì tại hạ không gặp y nói chuyện Ãt ra cÅ©ng hai năm rồi.
- Ngươi với y là bạn, mà đôi bên không nói chuyện với nhau sao?
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng :
- Tại vì y là một tên khốn, tại hạ hình như cũng không kém!
Cô Tùng lão cưá»i nhạt :
- Nếu có ngưá»i tin lá»i cá»§a ngươi, thì má»›i tháºt là má»™t kẻ ngu dại!
- Tiên sinh không tin à ?
- Không cần biết Thần Tiên bà i ấy là tháºt hay giả, ta muốn táºn mắt xem thá».
- Tại hạ đã nói nếu tiên sinh nhất định muốn xem, tại hạ sẽ tìm lại ngay!
- Tìm ở đâu ra?
- Ngay ở đây!
- Ngay trong căn phòng nà y?
- Bây giá» có thể chưa có, nhưng chá» thổi tắt đèn, niệm và i câu thần chú, đốt đèn lên lại, thì ngá»c bà i nhất định sẽ nằm trên bà n.
Lam Hồ Tá» báºt cưá»i, Phương Ngá»c Phi cÅ©ng cưá»i, chuyện hoang đưá»ng như váºy có ma má»›i tin được.
Phương Ngá»c Hương cÅ©ng báºt cưá»i nói :
- Công tá» tháºt sá»± nghÄ© rằng có ngưá»i tin những lá»i ma quỉ nhảm nhà đó à ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ãt nhất cÅ©ng có má»™t ngưá»i tin.
- LÃ ai?
Cô Tùng lão bá»—ng nhiên đứng dáºy, thổi tắt má»™t ngá»n đèn, miệng nói :
- LÃ ta!
Trong phòng thắp ba ngá»n đèn, vừa thổi tắt cả ba, căn phòng vì nằm dưới đất nên giá» tối Ä‘en như má»±c, đưa bà n tay trước mắt cÅ©ng không thấy.
Trong bóng tối, chỉ nghe Lục Tiểu Phụng lẩm nhẩm mấy câu, giống như niệm thần chú, nhưng nghe kỹ thì giống như Ä‘ang láºp Ä‘i láºp lại má»™t địa danh :
"Ở cá»a sông, Äồng Äức ÄÆ°á»ng, tiệm cá»§a Bằng gia, lão mù Bằng nhị.... "
Bất kể Lục Tiểu Phụng niệm thứ gì, trong bóng tối tiếng cá»§a chà ng quả thá»±c nghe rất thần bà quái dị. Má»i ngưá»i nghe được tiếng tim Ä‘áºp cá»§a nhau, có ngưá»i tim Ä‘áºp má»—i lúc má»™t nhanh, tá»±a như trở nên hồi há»™p hÆ¡n, rất tiếc trong phòng quá tối nên không Ä‘oán được ngưá»i nà y là ai.
Nhịp tim cà ng Ä‘áºp nhanh, Lục Tiểu Phụng cà ng niệm nhanh, niệm tá»›i niệm lui chẳng biết bao nhiêu lần, đột nhiên chà ng hô lá»›n :
- Äốt đèn!
Ãnh lá»a lóe lên, má»™t ngá»n đèn được thắp sáng, dưới ánh đèn quả nhiên có má»™t miếng ngá»c bà i nằm trên bà n. Ãnh ngá»c trông rất dịu, trong khi mặt ngưá»i nà o ngưá»i nấy Ä‘á»u tái xanh cả. Trong mắt má»—i ngưá»i Ä‘á»u lá»™ vẻ kinh ngạc.
Lục Tiểu Phụng đắc ý mỉm cưá»i nhìn má»i ngưá»i, đột nhiên nói :
- Bây giá» các vị có phải đã tin những lá»i ma quá»· cá»§a tại hạ?
Phương Ngá»c Hương thở ra má»™t hÆ¡i :
- Äúng ra tôi phải tin công tá», vì công tỠđúng là má»™t quá»· sống!
Cô Tùng lão lạnh lùng nói :
- Nhưng ngá»c bà i nà y không phải quá»·, chẳng thể nà o từ bên ngoà i bay và o được.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dĩ nhiên là không.
- Váºy là m sao ngá»c bà i xuất hiện?
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Chuyện nà y tiên sinh không cần biết, nếu tiên sinh há»i nhiá»u quá, không chừng ngá»c bà i lại bá»—ng nhiên bay mất!
Ngá»c bà i dÄ© nhiên chẳng thể nà o tá»± bay Ä‘i, cÅ©ng như không thể nà o tá»± bay và o, nhưng Cô Tùng lão cÅ©ng không há»i thêm. Lão đòi ngá»c bà i, giỠđã có thì cần gì há»i thêm chi nhiá»u. Cô Tùng lão chăm chú nhìn ngá»c bà i trên bà n, nhưng vẫn chưa đưa tay đụng đến.
Ngá»c bà i nà y được trao từ tay Ngá»c Thiên Bảo cho Lam Hồ Tá», bị Lý Hà trá»™m mất, lại bị Trần Tịnh Tịnh đánh tráo, sau đó qua tay Sở Sở, Lục Tiểu Phụng, và Äinh Hương Di, đến cuối cùng không biết lá»t và o tay ai?
Dưới ánh đèn, mà u ngá»c vẫn tinh khiết tươi sáng, nhưng kỳ thá»±c nó đã nhuốm máu tươi, máu cá»§a mưá»i mạng ngưá»i, những kẻ nà y vì ngá»c bà i mà chết, có đáng chăng?
Cô Tùng lão bất chợt thở ra một hơi dà i :
- Những kẻ kia xem ra chết oan mạng quá!
Lam Hồ Tá» há»i :
- Những kẻ nà o?
- Những kẻ chết vì muốn sở hữu La Sát bà i.
- Ngá»c bà i nà y là tháºt hay giả?
- Là đồ giả!
Cô Tùng lão cháºm rãi nói tiếp :
- Nét Ä‘iêu khắc trên mặt ngá»c bà i tuy rất giống tháºt, nhưng chất ngá»c thì kém váºt tháºt rất xa.
Lam Hồ Tá» im lặng rất lâu, má»›i quay qua chăm chú nhìn Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äây có đúng là ngá»c bà i mà công tá» Ä‘oạt từ tay Trần Tịnh Tịnh?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu.
Lam Hồ TỠthở dà i, nói nho nhỠ:
- Trần Tịnh Tịnh còn trẻ thế, lại rất thông minh, đúng ra nà ng hãy còn má»™t tương lai rất tốt, chỉ vì món đồ giả không đáng má»™t xu mà mất mạng, có được gì mà nà ng phải là m váºy?
Lục Tiểu Phụng lên tiếng :
- Trần Tịnh Tịnh là m như thế chỉ vì nà ng không hỠnghĩ là La Sát bà i nà y lại là đồ giả.
Lam Hồ TỠđồng ý.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Trần Tịnh Tịnh là má»™t ngưá»i rất cẩn tháºn tỉ mỉ, nếu như có chút nghi ngá» thì nà ng quyết chẳng mạo hiểm. Lần nà y nà ng chẳng chút hoà i nghi, vì nà ng biết ngá»c bà i nà y là do Lý Hà trá»™m được cá»§a các hạ tại đây, lúc ấy có thể nà ng cÅ©ng có mặt.
Lam Hồ TỠcất tiếng than :
- Nhưng Trần Tịnh Tịnh lại quên mất là chÃnh Lý Hà cÅ©ng là má»™t ngưá»i rất cẩn tháºn tỉ mỉ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Các hạ cho là chÃnh Lý Hà cÅ©ng đã tráo ngá»c bà i sao?
- Chứ công tỠnghĩ không phải à ?
- Ta chỉ biết Äinh Hương Di và Trần Tịnh Tịnh từ nhỠđã ở vá»›i Lý Hà , không ai hiểu rõ Lý Hà hÆ¡n há», ý tứ cá»§a Lý Hà dÄ© nhiên há» không thể Ä‘oán sai.
- HỠbiết ý Lý Hà thế nà o?
- Lý Hà chỉ biết tiá»n và nam nhân, đối vá»›i những thứ khác không mấy hứng thú, cho nên quyết chẳng mạo hiểm rao bán đồ giả mà gây thêm phiá»n phức.
- Nói như váºy công tá» cho là La Sát bà i mà Lý Hà lấy trá»™m đã là đồ giả?
- Äúng váºy!
- Nếu váºy đồ tháºt ở đâu?
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i :
- ÄÆ¡n giản như váºy mà các hạ không biết sao? La Sát bà i trong tay Lý Hà là đồ giả, cá»§a Trần Tịnh Tịnh cÅ©ng là đồ giả, váºy thì đồ tháºt dÄ© nhiên còn nằm trong tay các hạ.
Lam Hồ Tá» báºt cưá»i. Y là má»™t ngưá»i nho nhã nên lúc cưá»i cÅ©ng rất thanh lịch, chỉ có Ä‘iá»u khi cưá»i, lúc nà o y cÅ©ng chỉ nhìn và o đôi tay cá»§a mình chứ không nhìn kẻ khác. Äôi tay cá»§a y phải chăng cÅ©ng giống như ngá»c bà i trên bà n? Bá» ngoà i tuy trắng trẻo sạch sẽ, nhưng thá»±c chất đã đẫm máu ngưá»i?
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Các hạ cố ý tạo ra cÆ¡ há»™i để Lý Hà đánh cắp ngá»c bà i giả...
Lam Hồ Tá» mỉm cưá»i ngắt lá»i Lục Tiểu Phụng :
- Tại sao tại hạ phải là m như váºy?
- Äây chÃnh là mấu chốt quan trá»ng nhất trong kế hoạch cá»§a các hạ, Lý Hà có mắc mưu thì kế hoạch cá»§a các hạ má»›i có thể thá»±c thi từng bước má»™t.
Trên bà n có để bình rượu. Lam Hồ Tá» rót đầy má»™t chén rượu, cầm gá»n trong lòng hai bà n tay để là m ấm rượu trong chén, sau đó má»›i từ từ nhắm từng chút. Má»—i cá» chỉ cá»§a y Ä‘á»u rất tao nhã, phong thái ung dung, tá»±a như Ä‘ang nghe ngưá»i khác kể má»™t câu chuyện lý thú.
- Các hạ đã chán ghét Lý Hà từ lâu bởi vì bà ấy già rồi, lại có nhu cầu gần nam nhân quá nhiá»u, nên các hạ lợi dụng cÆ¡ há»™i nà y để khiến bà ấy tá»± bá» Ä‘i xa tháºt xa mà vÄ©nh viá»…n sẽ không dám gặp các hạ, đây là bước thứ nhất trong kế hoạch cá»§a các hạ.
Lam Hồ TỠhớp nhẹ một ngụm rượu, than nhẹ :
- Rượu ngon!
- Các hạ đã biết liên hệ giữa Lý Hà và Äinh Hương Di, biết chắc Lý Hà nhất định sẽ Ä‘i tìm Hương Di, đây cÅ©ng là má»™t phần kế hoạch, bởi vì các hạ đã từ lâu nghi ngá» Hương Di ngoại tình, nên nháºn cÆ¡ há»™i nà y dò xét nà ng để tìm ra gian phu là ai.
Lam Hồ Tá» báºt cưá»i :
- Tại sao tại hạ phải dò xét Hương Di? Nà ng đâu phải vợ của tại hạ!
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i ngược lại :
- Chẳng phải sao?
- Chồng nà ng là Phi Thiên Ngá»c Hổ, đâu phải là tại hạ.
Lục Tiểu Phụng chăm chú nhìn Lam Hồ Tá», nói từng chữ má»™t :
- Phi Thiên Ngá»c Hổ là ai? Phải chăng là các hạ?
Lam Hồ Tá» cưá»i ha hả, như thể chưa bao giá» nghe má»™t chuyện tức cưá»i như thế, y cưá»i đến độ sặc văng cả rượu ra.
Lục Tiểu Phụng cháºm rãi tiếp tục :
- Phi Thiên Ngá»c Hổ là má»™t nhân váºt có dã tâm rất lá»›n, không muốn chia thiên hạ vá»›i Tây phương La Sát giáo, thế nhưng lần nà y y không thèm nhúng tay và o việc tranh Ä‘oạt La Sát bà i, vì y đã biết La Sát bà i mà má»i ngưá»i Ä‘ang tranh dà nh là đồ giả.
Lam Hồ Tá» vẫn còn cưá»i, nhưng bá»—ng nhiên chén rượu trong tay kêu "rắc" má»™t tiếng, đã bị bóp nát vụn.
- Äinh Hương Di không há» biết Phi Thiên Ngá»c Hổ chÃnh là Lam Hồ Tá», vì bá»™ mặt Lam Hồ Tá» mà nà ng nhìn thấy là bá»™ mặt cá»§a má»™t đại hán ráºm râu. Trước nay nà ng không nghi ngá» gì, vì cÅ©ng như Ä‘a số thiên hạ, ai cÅ©ng nghÄ© rằng Lam Hồ TỠđương nhiên có để râu, nếu không tại sao gá»i là Lam Hồ Tá»?
Lục Tiểu Phụng âm trầm nói tiếp :
- Ngưá»i biết được bà máºt cá»§a các hạ có lẽ chỉ có mình Phương Ngá»c Hương, mà có thể mãi vá» sau nà y cô ấy má»›i khám phá ra được.
Phương Ngá»c Hương chẳng tá» vẻ gì khác lạ, nà ng từ từ đứng lên lấy trong chiếc tá»§ kê phÃa sau ra má»™t chén rượu bằng và ng, dùng má»™t chiếc khăn lụa trắng muốt lau chén sạch sẽ, sau đó má»›i rót rượu và o chén đưa cho Lam Hồ Tá». Lam Hồ Tá» khẽ cầm lấy tay nà ng, ánh mắt bá»—ng dịu trở lại.
- Các hạ đội lốt Lam Hồ Tá», đúng ra rất khó bị lá»™ chân tướng. Khi Phương Ngá»c Hương biết được sá»± tháºt, các hạ vốn có thể giết cô ấy bịt miệng, nhưng các hạ không nỡ xuống tay bởi vì cô ấy quả tháºt rất đẹp. Các hạ lại sợ cô ấy ganh tức rồi tiết lá»™ bà máºt cá»§a các hạ, nên chỉ có cách cho bốn nữ nhân kia Ä‘i hết.
Phương Ngá»c Phi tá»± nãy giá» vẫn đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, lúc nà y đột nhiên xen và o há»i má»™t câu không nên há»i :
- Cả ngươi cÅ©ng thừa nháºn cái lốt Lam Hồ Tá» cá»§a y là má»™t cách che giấu rất tà i tình, váºy ngươi là m sao phát hiện ra được?
Sắc mặt Lam Hồ Tá» biến hẳn, Phương Ngá»c Phi há»i câu nà y, chẳng khác nà o thừa nháºn y cÅ©ng biết Lam Hồ Tá» và Phi Thiên Ngá»c Hổ là má»™t ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nhẹ trả lá»i :
- Má»™t kế hoạch dù kÃn đến đâu cÅ©ng khó tránh có chá»— sÆ¡ hở. Äúng ra Phi Thiên Ngá»c Hổ không nên bảo ngươi và Phương Ngá»c Hương Ä‘i bắt Äinh Hương Di, nếu nà ng chẳng phải là vợ y, y chẳng bao giá» bảo ngươi hạ độc thá»§ vá»›i nà ng như thế.
Trong mắt Phương Ngá»c Phi bá»—ng hiện lên ná»—i Ä‘au khổ, y từ từ cúi đầu không nói gì.
Lam Hồ Tá» bất chợt cưá»i nhạt :
- Tại sao công tá» cho là tại hạ bảo hắn Ä‘i? Sao công tá» biết chắc Phi Thiên Ngá»c Hổ không phải là hắn?
Câu trả lá»i cá»§a Lục Tiểu Phụng rất đơn giản nhưng rõ rà ng :
- Bởi vì tại hạ và hắn là bạn lâu năm.
Lam Hồ TỠlà m thinh.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nở nụ cưá»i :
- Tại hạ còn có má»™t ngưá»i bạn, các hạ cÅ©ng biết ngưá»i đó, hình như các hạ đã từng thua ngưá»i đó mấy trăm lượng bạc.
Lam Hồ Tá» há»i :
- à công tỠnói là Triệu Quân Võ?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu :
- Lam Hồ Tá» mà y nhìn thấy, cÅ©ng là má»™t đại hán để râu đầy mặt, ngưá»i khác nhìn thấy cÅ©ng giống như váºy.
Lam Hồ Tá» lạnh lùng tiếp lá»i :
- Nhưng Lam Hồ TỠmà công tỠnhìn thấy lại không có râu.
- Bởi vì các hạ cÅ©ng biết, có má»™t số ngưá»i có mắt rất tinh, má»™t hạt cát cÅ©ng không giả được, huống hồ là cả má»™t hà m râu giả.
- Công tá» là loại ngưá»i nà y?
- Chẳng phải chÃnh các hạ cÅ©ng thuá»™c loại ngưá»i nà y?
Lam Hồ Tá» lạnh lẽo cưá»i.
- Chẳng những các hạ đã biết Äinh Hương Di có tư tình, mà còn biết cả tình nhân cá»§a nà ng là ai. Các hạ là m như thế, không những mượn dịp hạ sát bá»n há», mà còn chuyển mục tiêu cá»§a kẻ khác.
Cô Tùng lão đột nhiên xen và o :
- Ngươi nói kẻ khác, đương nhiên là chúng ta.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- ChÃnh thế!
Cô Tùng lão há»i :
- Còn ngươi?
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng :
- Tại hạ chẳng qua là má»™t con rối bị y lợi dụng để múa may, cÅ©ng giống như má»™t số ngưá»i khi Ä‘i săn chồn thưá»ng cố ý thả ra má»™t con thá».
Ngưá»i nà o tá»± và mình là má»™t con thá» nhá» mồi, dÄ© nhiên trong lòng bá»±c tức lắm. Bất kể là ai, khi phát giác ra chÃnh mình bị ngưá»i lợi dụng, hẳn khó chịu vô cùng.
Cô Tùng lão nói :
- Con thá» chạy loạn xạ phÃa trước, bất kể là chạy hướng nà o, con chồn cÅ©ng Ä‘uổi theo phÃa sau.
Lục Tiểu Phụng tiếp lá»i :
- Tiên sinh thấy y phà công là m bao nhiêu việc, chỉ là để nhỠtại hạ đi thu hồi La Sát bà i dùm cho y, như thế dĩ nhiên tiên sinh sẽ không nghi ngỠlà La Sát bà i lại nằm trong tay y.
Cô Tùng lão gáºt đầu.
- Tại hạ có thu hồi được La Sát bà i hay không, lệnh bà i thu hồi lại có là đồ tháºt hay giả, những chuyện nà y chẳng can dá»± gì đến y, vì y đã đổ má»i trách nhiệm lên đầu tại hạ.
Cô Tùng lão nói :
- Nếu La Sát bà i có bị mất, hay là đồ giả, thì dÄ© nhiên ngưá»i mà chúng ta tìm là ngươi, chứ không phải là y.
Lục Tiểu Phụng than dà i :
- Chúng ta Ä‘i mất má»™t vòng tháºt xa, trên đưá»ng Ä‘i hứng gió Tây Bắc lạnh thấu xương, trong khi đó y lại ngồi ở đây chá» bên lò sưởi ấm áp sung sướng, chỠđến qua ngà y mồng bảy tháng giêng, lúc ấy dù có ngưá»i biết được bà máºt cá»§a y thì cÅ©ng trÆ¡ mắt mà ngó thôi!
Cô Tùng lão tiếp :
- Vì lúc ấy y đã trở thà nh Tân giáo chủ của Tây phương La Sát giáo.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Lúc đó, y vừa là Giáo chủ La Sát giáo, vừa là Tổng bang chủ Hắc Hổ bang, rất tiếc là ...
Cô Tùng lão lãnh đạm nói :
- Rất tiếc bây giỠy chưa là gì cả. Bây giỠy chỉ là một con cá mắc lưới.
Lam Hồ TỠbỗng thở dà i :
- Tháºt là đáng tiếc, quá đáng tiếc!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Các hạ cảm thấy tiếc Ä‘iá»u gì?
Lam Hồ TỠnói :
- Tại hạ tiếc là chúng ta Ä‘á»u Ä‘ui mắt cả.
- Chúng ta?
- à tại hạ muốn nói chúng ta là tại hạ và công tá».
- LÃ ta?
- Chỉ có ngưá»i Ä‘ui má»›i chá»n lầm bạn.
- Ta chá»n lầm bạn?
- Lầm to!
- Còn các hạ?
- Tại hạ cà ng mù quáng hÆ¡n công tá», vì chẳng những chá»n lầm bạn, mà còn cưới lầm vợ nữa!
Chưa nói dứt mấy chữ "cưới lầm vợ", Lam Hồ TỠđã vươn tay nhanh như chá»›p chụp lấy cổ tay Phương Ngá»c Hương, gằn giá»ng nói :
- ÄÆ°a đây!
Gương mặt xinh đẹp cá»§a Phương Ngá»c Hương vì sợ quá trở nên tái xanh :
- Thiếp không biết La Sát bà i tháºt ở đâu, là m sao đưa cho phu quân được?
Lam Hồ TỠnói :
- Ta không đòi La Sát bà i, ta cần...
- Phu quân cần gì?
Lam Hồ Tá» không đáp, không mở miệng, tháºm chà hÆ¡i thở cá»§a y cÅ©ng ngừng lại, tá»±a như bá»—ng nhiên có má»™t đôi tay vô hình bóp chặt cổ há»ng cá»§a y. Gương mặt vốn rất thản nhiên cá»§a y, bá»—ng co rút nhăn lại, hiện lên má»™t mà u xanh xám kinh dị khó diá»…n tả được.
Phương Ngá»c Hương kinh hãi nhìn Lam Hồ Tá», lắp bắp :
- Phu quân... chà ng... chà ng cần gì?
Lam Hồ Tá» mÃm chặt môi, mồ hôi tuôn ra như mưa.
Ãnh mắt cá»§a Phương Ngá»c Hương đầy vẻ dịu hiá»n, thương xót :
- Thiếp là vợ chà ng, chà ng cần gì thiếp đưa, đừng giáºn dữ như thế!
Lam Hồ Tá» trừng trừng nhìn Phương Ngá»c Hương, khóe mắt đột nhiên báºt ứa máu, máu từ khóe miệng, mÅ©i, tai cùng chảy ra má»™t lúc. Máu tươi má»›i chảy ra, nhưng chẳng phải mà u máu Ä‘á», mà là má»™t mà u xanh xám quái dị. Cả thân ngưá»i y ngồi không vững, ngã chúi ra phÃa sau.
Phương Ngá»c Hương giá»±t nhẹ tay, thoát khá»i vòng tay cá»§a Lam Hồ Tá», Phương Ngá»c Phi cÅ©ng vá»™i bước đến đỡ lấy Lam Hồ Tá».
- Ngươi là m sao váºy? Ngươi...
Hai ngưá»i ngưng tiếng há»i, vì há» biết ngưá»i chết không trả lá»i được.
Má»™t Lam Hồ Tá» má»›i xuất thá»§ nhanh như chá»›p lúc nãy, bá»—ng chốc biết thà nh má»™t xác chết. Thế nhưng đôi mắt trợn trừng cá»§a y, như vẫn còn trừng trừng nhìn Phương Ngá»c Hương, ánh mắt như hà m chứa đầy ná»—i oán háºn.
Phương Ngá»c Hương nhìn Lam Hồ Tá», lui dần từng bước, lệ tuôn như suối :
- Chà ng tá»™i gì phải là m như váºy?... tá»™i gì...?
Giá»ng cá»§a nà ng nghe tháºt ai oán :
- Má»i chuyện chưa ngã ngÅ©, chà ng tá»™i gì phải tá»± tìm cái chết?
Trong phòng không có tiếng ai khác, chỉ có tiếng kể lể nho nhá» cá»§a Phương Ngá»c Hương. Má»i ngưá»i Ä‘á»u chưng há»ng. Lam Hồ Tá» giỠđã chết, diá»…n biến nà y quả ngoà i sức tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i. Äiá»u kỳ lạ là Lục Tiểu Phụng xem ra chẳng ngạc nhiên, tháºm chà chẳng tá» vẻ kinh ngạc gì cả.
Ngưá»i tá» vẻ khó chịu là Cô Tùng lão, lão nói nhá» nhá» :
- La Sát bà i tháºt còn nằm trong tay y, nhất định là y giấu ở má»™t nÆ¡i rất bà máºt, chỉ có mình y biết thôi, nhưng bây giá» y chết rồi...
Lục Tiểu Phụng bỗng lên tiếng :
- Y có chết hay không cÅ©ng chẳng sao. Bà máºt cá»§a y chẳng phải chỉ mình y biết.
Cô Tùng lão há»i :
- Còn ai khác biết?
Lục Tiểu Phụng Ä‘iá»m nhiên đáp :
- Còn tại hạ!
Cô Tùng lão vụt đứng dáºy, lại từ từ ngồi xuống, thần sắc trấn định lại, cháºm rãi nói :
- Ngươi biết y giấu La Sát bà i ở đâu?
- Y là má»™t ngưá»i âm trầm nham hiểm, ngưá»i như váºy thưá»ng rất Ä‘a nghi, cho nên y chỉ tin chÃnh mình.
- à ngươi nói La Sát bà i nằm trên mình y?
- Chắc chắn là thế!
Cô Tùng lão vụt đứng dáºy bước tá»›i phÃa xác Lam Hồ Tá».
Lục Tiểu Phụng bỗng nói tiếp :
- Bây giỠtiên sinh có tìm trên mình y cũng không còn nữa.
Cô Tùng lão nói :
- Nhưng ngươi lúc nãy mới nói là La Sát bà i chắc chắn có trên mình y.
- Lúc nãy là lúc nãy, bây giá» là bây giá», trong má»™t khoảnh khắc cÅ©ng có thể xảy ra nhiá»u chuyện.
- Cho nên lúc nãy La Sát bà i tuy có trên mình y, nhưng bây giỠkhông còn nữa!
- Chắc chắn không còn nữa!
- Váºy thì bây giá» La Sát bà i ở đâu?
Lục Tiểu Phụng đột nhiên quay qua nhìn Phương Ngá»c Hương, từ từ đưa tay ra :
- Cô mau đưa đây!
Phương Ngá»c Hương cắn môi căm háºn nói :
- Cả mạng sống phu quân ta cũng bị ngươi lấy đi, ngươi còn muốn lấy gì nữa ?
- Lúc nãy y bảo cô đưa ra, không phải là đưa La Sát bà i, bởi vì lúc ấy La Sát bà i vẫn còn nằm trên mình y. Cái mà y đòi là giải dược.
- Giải dược?
Lục Tiểu Phụng cưá»i nhẹ, cầm lấy chén rượu bằng và ng mà Lam Hồ Tá» lúc nãy đã uống, nói :
- Lam Hồ Tá» vốn là má»™t ngưá»i rất cẩn tháºn, bất cứ ai muốn hạ độc y không phải dá»…, nhưng lần nà y...
Phương Ngá»c Hương há»i :
- Lần nà y chẳng lẽ phu quân ta bị hạ độc chết sao?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu đáp :
- Bởi vì y quên mất má»™t Ä‘iá»u. Y quên rằng chén rượu nà y là do cô đưa cho y, lại dùng khăn cá»§a cô lau qua má»™t lần.
Lục Tiểu Phụng nhìn chiếc khăn lụa cá»§a Phương Ngá»c Hương, cháºm rãi nói tiếp :
- Y quên rằng trong rượu tuy không có độc, trong chén tuy không có độc, nhưng trên chiếc khăn của cô có tẩm chất độc.
Phương Ngá»c Hương im lặng, má»™t lúc lâu sau nà ng má»›i nói nhá» :
- Ta chỉ muốn há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u, má»™t ngưá»i như Phi Thiên Ngá»c Hổ có đáng giết chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Äáng giết!
- Nếu váºy ta giết y cÅ©ng không có gì đáng cho ngươi trách.
- Ta không có ý trách cô, ta chỉ muốn cô đưa đồ thôi.
- ÄÆ°a cái gì?
- ÄÆ°a La Sát bà i!
- La Sát bà i? Ta có giữ La Sát bà i bao gi�
- Äúng ra thì quả tháºt cô không có giữ, nhưng bây giá» thì có đấy! Ta muốn phiến ngá»c bà i mà lúc nãy cô vừa má»›i lén lấy được trên mình Lam Hồ Tá».
Phương Ngá»c Hương im lặng má»™t lúc, bèn thở dà i :
- Xem ra Lục Tiểu Phụng quả không hổ danh Lục Tiểu Phụng, bất cứ chuyện gì cũng khó qua mặt ngươi được.
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i :
- CÅ©ng có lúc mắt tại hạ cÅ©ng như mù, nhưng may là thông thưá»ng thì vẫn sáng.
Phương Ngá»c Hương cắn môi, nhìn Lục Tiểu Phụng, lại nhìn Tuế Hà n tam hữu, cuối cùng nà ng dáºm chân nói :
- ÄÆ°á»£c thôi, đưa thì đưa, giữ váºt nà y chỉ thêm xui!
Phương Ngá»c Hương quả tháºt đưa ra má»™t phiến ngá»c bà i trắng bóng, chất ngá»c cao hÆ¡n phiến ngá»c kia rất nhiá»u.
Ngá»c bà i vừa rá»›t xuống bà n, Cô Tùng lão phất ống tay áo cuốn ngang thu lấy ngay.
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i nhìn Cô Tùng lão nói :
- BÃch ngá»c hoà n cố chá»§, may mà không há»ng việc.
Cô Tùng lão đáp :
- Ân oán từ trước nay, bÃch ngá»c nà y giải hóa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äa tạ!
Cô Tùng lão đáp lễ :
- Äa tạ!
Phương Ngá»c Hương sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói :
- Phi Thiên Ngá»c Hổ đã chết, La Sát bà i đã hoà n lại các ngưá»i, sao các ngưá»i chưa Ä‘i?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cô đuổi chúng ta đi à ?
Phương Ngá»c Hương cắn môi nói :
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn đòi thứ khác, đòi cả ngưá»i cá»§a ta à ?
Lục Tiểu Phụng cưá»i đáp :
- Muốn thì dÄ© nhiên là muốn, nhưng tại hạ có má»™t câu há»i.
- Há»i gì?
- Cô có tháºt là ngưá»i chăng?
Phương Ngá»c Hương báºt cưá»i, Lục Tiểu Phụng cÅ©ng cưá»i. Chà ng phá cưá»i lá»›n bước ra ngoà i, bá»—ng lại quay đầu lại vá»— vai Phương Ngá»c Phi, nói :
- Trần Tịnh Tịnh là má»™t cô gái rất thông minh, ngươi đã thÃch cô ấy thì nên chăm sóc cho cô ấy đầy đủ.
Phương Ngá»c Phi há»i :
- Trần Tịnh Tịnh? Trần Tịnh Tịnh nà o?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- DÄ© nhiên là Trần Tịnh Tịnh mà chúng ta Ä‘á»u biết!
- Nếu váºy ngươi cÅ©ng phải biết là nà ng đã chết trong vụ cháy nhà rồi!
- Nà ng không chết! Trong đám lá»a quả tháºt có má»™t bá»™ xương cá»§a nữ nhân, nhưng không phải là Trần Tịnh Tịnh!
- Không phải sao?
- Trần Tịnh Tịnh bị trúng ba mÅ©i thấu cốt châm cá»§a Sở Sở, mà trên xương cá»§a nữ nhân đó không có mÅ©i châm nà o cả. Không lý khi ngươi phóng há»a đốt chết ngưá»i, còn có thá»i gian lấy ám khà ra hay sao?
Phương Ngá»c Phi gượng cưá»i :
- Ta không có khả năng đó!
- Bởi váºy ngưá»i bị chết cháy không phải là Trần Tịnh Tịnh.
Phương Ngá»c Phi miá»…n cưỡng há»i :
- Ngưá»i chết không phải là Trần Tịnh Tịnh, váºy nà ng Ä‘i đâu rồi? Phải chăng được ai Ä‘em Ä‘i?
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Thì ngươi đem nà ng đi chứ ai!
Phương Ngá»c Phi là m thinh.
- Äúng ra ta không nghi ngá» Ä‘iểm nà y, nhưng ngươi đã là m má»™t việc dư thừa, ngươi không nên giết chết thằng nhỠấy.
Phương Ngá»c Phi cúi đầu nhìn bà n tay cá»§a mình.
- DÄ© nhiên ngươi cÅ©ng biết đứa bé ấy thuá»™c loại ngố, chắc chắn không nháºn diện ngươi được, nhưng ngươi vẫn mạo hiểm giết nó bịt miệng, vì ngươi sợ nó sẽ nói cho ta biết là a di chưa chết, tuy nó ngố, nhưng vẫn có thể nháºn biết Ä‘iá»u nà y.
Phương Ngá»c Phi há»i :
- Ngươi bắt đầu nghi ngỠtừ lúc ấy?
- Ta nghi ngỠnên mới và o tìm, mới biết bộ xương nữ nhân kia chẳng phải là Trần Tịnh Tịnh!
- Nhưng ngươi không thể chứng minh được là ta đã mang Trần Tịnh Tịnh đi!
- Vì thế ta mới nhỠTriệu Quân Võ đi dò xét một chuyện.
- Chuyện gì?
- Lúc ấy Trần Tịnh Tịnh bị thương khá nặng, ngươi muốn cho nà ng sống được, thì phải Ä‘em nà ng Ä‘i trị thương, thầy thuốc chữa được loại thương tÃch cá»§a nà ng không có mấy ngưá»i!
Phương Ngá»c Phi nói :
- Trong vòng mấy trăm dặm quanh đây, có lẽ chỉ có má»™t ngưá»i!
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chắc chắn chỉ có má»™t ngưá»i, ở cá»a sông, Äồng Äức đưá»ng, tiệm cá»§a Bằng gia, lão mù Bằng nhị. Äiá»u đặc biệt là vì lão mù nên dÄ© nhiên không nháºn diện ngươi được.
Phương Ngá»c Phi thản nhiên đáp :
- Có lẽ nhỠđiểm đó mà lão còn sống sót.
- Nhưng rất tiếc loại thấu cốt châm mà Trần Tịnh Tịnh bị trúng phải là má»™t loại độc môn ám khà rất hiếm. Cho nên Triệu Quân Võ Ä‘i dò la thá» là biết ngay được má»i chuyện. Do đó có thể nói, Äinh Hương Di bị ngươi hạ sát, mà tình nhân cá»§a nà ng cÅ©ng chÃnh là ngươi.
- Sao?
- Bởi vì phiến ngá»c bà i mà ta đưa cho Äinh Hương Di xem, đã rÆ¡i và o tay ngươi, nên khi nãy ta nói đến lão mù Bằng nhị, là ngươi chịu đưa ngá»c bà i ra ngay.
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i nói tiếp :
- Ta niệm câu thần chú đó, đối vá»›i ngưá»i khác chẳng có công hiệu gì, nhưng đối vá»›i ngươi lại là má»™t sá»± Ä‘e dá»a.
Phương Ngá»c Phi nói :
- Cứu ngưá»i vốn là má»™t việc tốt không phải chuyện mất mặt, tại sao ta phải sợ ngươi hăm dá»a?
- Bởi vì ngươi sợ có ngưá»i biết chuyện.
- Ta.... ta sợ ai biết?
Lục Tiểu Phụng cưá»i nhẹ, quay sang nhìn Phương Ngá»c Hương.
Mặt Phương Ngá»c Hương tái xanh.
Lục Tiểu Phụng vá»— vai Phương Ngá»c Phi mỉm cưá»i nói :
- Lúc nãy ta đã nói, Trần Tịnh Tịnh quả là má»™t cô gái rất dá»… thương, chẳng những thông minh xinh đẹp, lại dịu dà ng biết Ä‘iá»u, ngươi đã mạo hiểm cứu nà ng, thì phải đối đãi đà ng hoà ng vá»›i nà ng, có đúng không?
- Äúng, đúng quá Ä‘i!
Phương Ngá»c Phi cưá»i, Lục Tiểu Phụng cÅ©ng mỉm cưá»i, nhưng hai nụ cưá»i chẳng giống nhau chút nà o!
Lục Tiểu Phụng vừa bước Ä‘i ra, Phương Ngá»c Hương đột nhiên lá»›n giá»ng kêu :
- Ngươi khoan đi!
Lục Tiểu Phụng dừng lại.
- Ngươi còn quên một chuyện.
- Sao?
- Ngươi còn quên tặng cho hắn một thứ.
Phương Ngá»c Hương nói "hắn" tức là Phương Ngá»c Phị Nà ng Ä‘ang nhìn Phương Ngá»c Phi, lúc trước má»—i khi nhìn y, ánh mắt nà ng lúc nà o cÅ©ng có vẻ cưá»i ngá»t ngà o thân máºt, nhưng bây giá» trong mắt nà ng chỉ chứa đầy Ä‘au khổ, ghen tuông, oán háºn, má»™t thứ tình cảm ghen há»n Ä‘iên dại.
Phương Ngá»c Hương nói từng chữ :
- Ngươi còn quên tặng cho hắn một cái trung tiện!
Ãnh đèn trong phòng bá»—ng yếu Ä‘i, không khà im lặng ngá»™t ngạt như trong hầm má»™.
Phương Ngá»c Phi đứng đấy bất động, mặt vẫn thản nhiên không chút tình cảm, nhưng chẳng hiểu sao gương mặt vốn trông rất anh tuấn cá»§a y giá» trở nên âm trầm đáng sợ. Ngay cả Phương Ngá»c Hương giá» cÅ©ng không dám nhìn y. Nà ng quay sang Lục Tiểu Phụng, nói :
- Ta biết ngươi đã nói, ngươi sẽ tặng cho hắn!
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ta có nói!
- Chắc không?
- Nhất định!
Phương Ngá»c Hương đột nhiên báºt cưá»i lá»›n má»™t cách Ä‘iên loạn, cưá»i đến chảy nước mắt. Nà ng cầm chiếc khăn lụa lau mắt :
- Ta thà mù mắt, chứ không thể nà o nhìn thấy ngươi đi theo con điếm ấy!
Nà ng la khản tiếng, khóe miệng rướm máu, lại dùng khăn lụa chùi miệng :
- Tháºt ra ta cÅ©ng hiểu ngươi chỉ lợi dụng ta, nhưng ta không thể ngá» ngươi lại mê cô ả!
Nà ng bắt đầu ho :
- Ngươi vẫn giấu ta, chỉ vì sợ ta tiết lá»™ bà máºt cá»§a ngươi, chỠđến khi kế hoạch xong xuôi, thì ta kể như chết không đất mà chôn, bởi vì ta biết quá nhiá»u bà máºt cá»§a ngươi, quá nhiá»u...
Nà ng còn muốn nói thêm nữa, nhưng cổ há»ng cá»§a nà ng tá»±a như bị bóp nghẹt. Bá»—ng chốc gương mặt xinh đẹp cá»§a nà ng co quắp lại, những dòng máu mà u xanh xám bắt đầu chảy ra.
Nà ng ngã xuống, trúng trên thân mình cá»§a Lam Hồ Tá».
|

31-08-2008, 08:33 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Ngân Câu Äổ Phưá»ng
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 12
Kế trung chi kế
Phương Ngá»c Phi nhìn Phương Ngá»c Hương ngã xuống, y vẫn bất động, sắc mặt thản nhiên.
Lục Tiểu Phụng không nén được tiếng thở dà i, lẩm bẩm :
- Có những chuyện ta vốn chẳng nên nói, chỉ tiếc...
Phương Ngá»c Phi bá»—ng cắt ngang :
- Chỉ tiếc ngươi đã nghi ngỠta từ lâu!
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu :
- Ngươi má»›i Ä‘Ãch thá»±c là Phi Thiên Ngá»c Hổ, Lam Hồ Tá» chẳng qua cÅ©ng chỉ là má»™t con rối bị ngươi lợi dụng.
Phương Ngá»c Phi nói :
- Ngươi cũng biết từ lâu là cô ấy không phải em gái ta.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sở Sở, Trần Tịnh Tịnh, Äinh Hương Di, cả ba ngưá»i và Phương Ngá»c Hương Ä‘á»u sống vá»›i nhau từ nhỠđến lá»›n, nhưng ta chưa há» nghe há» nhắc đến chuyện Phương Ngá»c Hương có má»™t ngưá»i anh trai!
- Ngươi rất tinh tế.
- Ngươi biết được La Sát bà i nằm trong tay Lam Hồ Tá» nên bảo Trần Tịnh Tịnh xúi Lý Hà đánh cắp ngá»c bà i, sau đó dùng Phương Ngá»c Hương là m mồi dụ ta mắc câu, lại lợi dụng Lý Hà để kéo Giả Lạc SÆ¡n ra mặt, cuối cùng còn bắt Lam Hồ Tá» thế mạng cho ngươi, như váºy toà n bá»™ tà i sản cá»§a hỠđương nhiên sẽ lá»t và o tay ngươi.
Phương Ngá»c Phi Ä‘iá»m nhiên nói :
- Ngươi cÅ©ng biết ta tiêu xà i rất nhiá»u, phải nuôi nhiá»u nữ nhân, mà nữ nhân nà o cÅ©ng biết phà tiá»n, nhất là loại thông minh xinh đẹp.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Những nữ nhân nà y quả tháºt ngưá»i nà o cÅ©ng thông minh, nhưng đối vá»›i ngươi, há» chẳng qua chỉ là .....
Phương Ngá»c Phi tiếp lá»i :
- Chỉ là một bầy chó cái!
- Dù gì, ngươi có thể lợi dụng nhiá»u nữ nhân như thế, bản lãnh kể cÅ©ng không thấp, chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u...
Phương Ngá»c Phi ngắt lá»i Lục Tiểu Phụng :
- Äáng tiếc là rốt cuá»™c ta vẫn bị nữ nhân hại!
- Ngưá»i tháºt sá»± hại ngươi chẳng phải Phương Ngá»c Hương.
- Không phải cô ấy thì là ai?
- Là Trần Tịnh Tịnh. Chỉ có nà ng má»›i có khả năng hại ngươi, bởi vì ngươi chỉ tháºt lòng đối vá»›i nà ng, nếu không phải vì nà ng, là m sao ngươi lại để lá»™ ra nhiá»u bà máºt như váºy?
Phương Ngá»c Phi lặng thinh, mặt y tuy không tá» lá»™ vẻ gì khác lạ, nhưng có thể nhìn ra được y Ä‘ang cố gắng tá»± kiá»m chế.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Bằng và o má»™t chút tháºt tâm nà y cá»§a ngươi, ta sẽ cho ngươi má»™t cÆ¡ há»™i.
Phương Ngá»c Phi há»i :
- Cơ hội gì?
- Äối vá»›i những kẻ như ngươi, ta không cần nói đến đạo nghÄ©a giang hồ. Trong phòng nà y chúng ta có bốn ngưá»i, nếu cả bốn chúng ta đồng xuất thá»§ thì ngươi chết là cái chắc!
Phương Ngá»c Phi không phá»§ nháºn Ä‘iá»u nà y. Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Nhưng bây giỠta muốn cho ngươi một cơ hội quyết đấu công bình.
Phương Ngá»c Phi há»i :
- Chỉ có ngươi đấu với ta?
- Äúng váºy! Ta đấu vá»›i ngươi, má»™t chá»i má»™t!
- Nếu ta thắng ngươi thì sao?
- Nếu ngươi thắng được ta, thì ta chết, ngươi tự do đi!
Phương Ngá»c Phi nhìn qua Tuế Hà n tam hữu. Cô Tùng lão lạnh nhạt đáp :
- Nếu ngươi thắng được hắn, thì hắn chết, ngươi tự do đi!
- Ngươi không thay đổi chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ta quyết chẳng nuốt lá»i!
Phương Ngá»c Phi chợt cưá»i lên :
- Ta biết vì sao ngươi muốn là m như vầy. Ngươi muốn chÃnh tay ngươi giết ta chết.
Lục Tiểu Phụng không phá»§ nháºn.
Phương Ngá»c Phi mỉm cưá»i :
- Ngươi tÃnh sai rồi!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta thưá»ng là m nhiá»u chuyện sai lầm, nhưng may là đôi lúc ngẫu nhiên cÅ©ng đúng được má»™t lần.
- Nhưng lần nà y ngươi lầm rồi, lầm rất tai hại.
- Sao?
- Ngươi không thắng nổi ta đâu, chỉ cần ngươi động thủ là sẽ chết chắc!
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i. Phương Ngá»c Phi nói tiếp :
- Ta biết rất rà nh võ công của ngươi, Linh Tê chỉ của ngươi dùng để đối phó với ta kỳ thực chẳng có hiệu lực gì cả, nhưng ta lại có phương pháp đối phó với ngươi.
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i, im lặng lắng nghe. Phương Ngá»c Phi bá»—ng quay Ä‘i, má»™t chút sau y quay lại, trên tay có thêm má»™t đôi bao tay lấp lánh ánh bạc. Trên mặt đôi bao tay chẳng những có đầy gai nhá»n tua tá»§a, mà còn cong cong như móng vuốt hổ.
Phương Ngá»c Phi nói :
- Ta chế ra váºt nà y đặc biệt để đối phó vá»›i ngươi, ngón tay cá»§a ngươi chỉ cần chạm nhẹ và o, bước chưa đầy ba bước là ngươi sẽ ngã lăn ra chết ngay!
Lục Tiểu Phụng cưá»i há»i :
- Ta có thể nà o không chạm và o nó chăng?
- Không thể nà o! Cách dùng ngón tay tiếp võ khà cá»§a kẻ địch đã thà nh thói quen cá»§a ngươi, má»™t táºp quán lâu năm nhất thá»i không thể sá»a được, nhất là lúc đối đầu vá»›i những chiêu hiểm ác. Ta bảo đảm ngươi sẽ phải đối đầu vá»›i những chiêu hiểm ác.
Lục Tiểu Phụng nhìn bao tay bạc trong tay Phương Ngá»c Phi, má»™t lát sau chà ng than dà i :
- Nói như váºy, ta xem ra chết chắc rồi.
Phương Ngá»c Phi nói :
- Ngươi vốn đã chết chắc rồi.
Giá»ng nói và thái độ cá»§a Phương Ngá»c Phi trà n đầy tá»± tÃn, cao thá»§ khi giao đấu, có lòng tá»± tÃn thì như có thêm má»™t võ khà rất đáng sợ, tháºm chà đáng sợ hÆ¡n đôi bao tay bạc kỳ dị cá»§a y nữa. Nụ cưá»i trên môi Lục Tiểu Phụng đã tắt.
Ngay lúc ấy Phương Ngá»c Phi xuất thá»§. Ãnh ngân quang lóe sáng đến hoa mắt Lục Tiểu Phụng.
Những chiêu thức quá»· dị cÆ¡ hồ như quấn chặt tay chà ng khiến chà ng chẳng thể xuất thá»§. Căn phòng nà y không rá»™ng lá»›n nên Lục Tiểu Phụng gần như không có đưá»ng thối lui. Trên Ä‘á»i nà y chẳng có ngưá»i nà o là vÄ©nh viá»…n bất bại. Lục Tiểu Phụng cÅ©ng là ngưá»i. Hôm nay có phải chà ng sẽ bại tại nÆ¡i đây?
Cô Tùng lão chắp hai tay sau lưng, đứng xa xa trong góc lãnh đạm quan sát, đột nhiên lão há»i Thanh Trúc lão :
- Ngươi xem hắn phải chăng chắc chắn phải bại?
Thanh Trúc lão trầm ngâm :
- Äại ca thấy sao?
- Ta xem hắn sẽ phải bại!
Thanh Trúc lão than nhẹ :
- Tháºt không ngá» Lục Tiểu Phụng cÅ©ng có ngà y bị ngưá»i đánh bại.
Cô Tùng lão đáp :
- Ta nói ngưá»i bại chẳng phải Lục Tiểu Phụng, mà là Phương Ngá»c Phi.
Thanh Trúc lão kinh ngạc :
- Nhưng mà hiện tại gã hỠPhương đang chiếm thượng phong.
- Chiếm thượng phong trước chỉ là ra sức lúc ban đầu, chứ cao thá»§ giao đấu phân thắng phụ ở chiêu tối háºu.
- Nhưng xem ra Lục Tiểu Phụng không còn khả năng hoà n thủ được.
- Hắn chẳng phải không còn khả năng, mà là không muốn.
- Tại sao?
- Hắn Ä‘ang chá».
- Chá» cÆ¡ há»™i tối háºu, để xuất chiêu tối háºu?
- Nói nhiá»u tất dá»… thất ngôn, kẻ táºn chiếm thượng phong sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ đến lúc sÆ¡ xuất.
- Äến lúc ấy chÃnh là lúc Lục Tiểu Phụng có cÆ¡ há»™i xuất thá»§?
- Äúng váºy!
- Cho dù có một cơ hội như thế, cũng chỉ thoáng qua trong nháy mắt!
- Dĩ nhiên!
- Äại ca nghÄ© rằng hắn sẽ không lỡ cÆ¡ há»™i?
- Ta đoán hắn chỉ cần xuất một chưởng là trúng.
Hà n Mai lão vẫn im lặng lắng nghe, trong mắt lão phảng phất có ý cưá»i chế nhạo, lúc nà y lão chợt cưá»i nhạt nói :
- Rất tiếc má»—i ngưá»i Ä‘á»u có lúc Ä‘oán sai.
Ngay lúc Hà n Mai lão vừa lên tiếng, Phương Ngá»c Phi đã dồn Lục Tiểu Phụng và o góc có ba lão Ä‘ang đứng.
Không ai tưởng tượng được tốc độ đưá»ng kiếm cá»§a Hà n Mai lão, chẳng ai thấy rõ động tác vung kiếm cá»§a lão, chỉ thấy ánh kiếm lóe lên nhanh như chá»›p đâm thẳng và o lưng Lục Tiểu Phụng.
Tháºt là má»™t đòn trà mạng!
Lục Tiểu Phụng phÃa trước mặt đã bị bức không hoà n thá»§ được, có lẽ chẳng ngỠđược đòn trà mạng tháºt sá»± lại đến từ phÃa sau lưng.
Ngay phút sinh tỠấy, Lục Tiểu Phụng bá»—ng rùn mình lại, cả thân hình như đột nhiên rút lại. Kiếm quang như phi tiêu, má»™t khi phát ra không thể thu hồi. Ãnh kiếm xá»›t qua lá»§ng áo Lục Tiểu Phụng, nhưng chưa trúng lưng chà ng, mà tiếp tục bay ra phÃa trước đâm đến Phương Ngá»c Phi.
Phương Ngá»c Phi Ä‘áºp hai tay và o nhau, kẹp chặt thân kiếm. Y không có kịp tránh né, chỉ có nước xuất tuyệt kỹ nà y để tá»± cứu. Rất tiếc y quên là đối thá»§ cá»§a y không phải Hà n Mai lão, mà là Lục Tiểu Phụng.
Trong chá»›p mắt Lục Tiểu Phụng lướt đến sát Phương Ngá»c Phi. Không ai thấy rõ chà ng xuất thá»§ như thế nà o, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn thấy giữa đôi mi Phương Ngá»c Phi có thêm má»™t lá»— nhá», máu tươi ứa ra chảy xuống.
Cả ngưá»i Phương Ngá»c Phi đứng sững cứng ngắc, trên ngá»±c có cắm má»™t thanh kiếm.
Kiếm của Hà n Mai lão!
Äòn trà mạng tháºt sá»± chẳng phải nhất chỉ diệu tuyệt thiên hạ cá»§a Lục Tiểu Phụng, mà là mÅ©i kiếm nà y. Lục Tiểu Phụng Ä‘iểm trúng mi tâm cá»§a Phương Ngá»c Phi, y vá»™i buông tay cháºn kiếm, thế kiếm chưa hết nên tiếp tục xuyên lá»§ng ngá»±c.
Hà n Mai lão dưá»ng như cÅ©ng đứng sững như hóa đá, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có lúc tÃnh sai, nhưng lần nà y ngưá»i tÃnh sai chÃnh là lão. Má»™t kết thúc tháºt ngoà i sức tưởng tượng!
Lục Tiểu Phụng nhìn vết thương nÆ¡i mi tâm cá»§a Phương Ngá»c Phi, cháºm rãi nói :
- Ta đã nói ta sẽ là m được!
Phương Ngá»c Phi lỠđỠnhìn chà ng, đôi mắt sắc bén như chim ưng đã hóa mỠđục, y nhếch môi cưá»i, cố gắng nói :
- Ta vốn rất ngưỡng mộ ngươi, vì ngươi có bốn chân mà y... nhưng bây giỠngươi không bằng ta... vì ta có thêm một lỗ giữa hai chân mà y nữa...
Y bá»—ng cất tiếng cưá»i lá»›n, bước lui ra sau, mÅ©i kiếm vừa thoát khá»i lồng ngá»±c, máu tuôn xối xả.
Tiếng cưá»i cá»§a y ngưng bặt. Lúc y tắt thở, mÅ©i kiếm trong tay Hà n Mai lão vẫn còn nhá» máu. Sắc mặt Hà n Mai lão tái hẳn. Máu vấy trên mÅ©i kiếm, tá»±a như không chỉ riêng cá»§a Phương Ngá»c Phi, mà cá»§a cả chÃnh lão nữa. Lão không dám ngước mặt nhìn hai lão Cô Tùng và Thanh Trúc, nhưng há» thì nhìn lão chằm chằm.
Cô Tùng lão chợt than :
- Ngươi nói không sai, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có lúc nhìn sai sá»± việc, ta đã nhìn lầm ngươi.
Thanh Trúc lão cũng than :
- Tại sao ngươi lại cấu kết với con ngươi nham hiểm nà y? Tại sao ngươi có thể là m chuyện nà y được?
Hà n Mai lão đột nhiên la lớn :
- Vì ta không cam lòng má»™t Ä‘á»i chịu nhịn dưới tay các ngươi.
Thanh Trúc lão nói :
- Chẳng lẽ ngươi lại cam tâm chịu ở dưới trướng Phương Ngá»c Phi?
Hà n Mai lão cưá»i gằn :
- Việc nà y nếu thà nh công, ta sẽ là Giáo chá»§ La Sát giáo, Phương Ngá»c Phi là m chá»§ vùng quan ná»™i, ta là m chá»§ vùng quan ngoại, La Sát giáo cùng Hắc Hổ đưá»ng liên kết, tất sẽ vô địch thiên hạ.
- Không lý ngươi quên mất tuổi tác cá»§a mình rồi sao? Chúng ta ẩn cư trên đỉnh Côn Luân đã hai mươi năm, chẳng lẽ vẫn chưa gá»™t rá»a được lòng tham cá»§a ngươi hay sao?
- CÅ©ng vì ta đã già rồi, mấy chục năm qua chỉ sống những ngà y tháng chán ngắt, cho nên ta muốn nhân lúc ta còn mạnh khá»e, là m má»™t việc chấn động thiên hạ.
Cô Tùng lão lãnh đạm nói :
- Rất tiếc việc của ngươi đã không thà nh.
Hà n Mai lão cưá»i nhạt :
- Bất kể ta thà nh công hay thất bại, từ nay ta sẽ không chịu nhịn dưới tay các ngươi nữa. Ngưá»i chết dÄ© nhiên không cần nhịn ai nữa.
Äêm tối. Con hẻm dà i âm u, sương mù thê lương lạnh giá.
Lục Tiểu Phụng từ từ bước Ä‘i, hai lão Cô Tùng, Thanh Trúc cháºm rãi Ä‘i bên cạnh chà ng.
Ãnh sao tắt dần như rÆ¡i rụng khá»i ná»n trá»i. Tâm tình cá»§a cả ba ngưá»i rất nặng trÄ©u. Thà nh công đôi lúc không thể Ä‘em lại niá»m vui Ä‘Ãch thá»±c.
Tuy thế thà nh công so với thất bại cũng đỡ hơn.
Äi ra khá»i con hẻm, bên ngoà i vẫn má»™t mà n tối Ä‘en.
Cô Tùng lão bá»—ng há»i :
- Ngươi đã Ä‘oán trước sẽ có chiêu kiếm từ phÃa sau đâm tá»›i à ?
Lục Tiểu Phụng gáºt đầu.
- Ngươi đã sá»›m biết lão ấy cấu kết cùng Phương Ngá»c Phi?
Lục Tiểu Phụng lại gáºt đầu đáp :
- Tại hạ biết được vì hỠđã Ä‘i sai má»™t bước. Hôm đó, Hà n Mai lão đúng lý không nên bức bách Triệu Quân Võ đấu vá»›i tại hạ, lão là m như thể cố ý tạo cho Phương Ngá»c Phi có cÆ¡ há»™i.
- À!
- Khi má»™t ngưá»i bị kẻ khác nói hết âm mưu cá»§a mình, đến lúc cùng đưá»ng, vốn không thể có vẻ tá»± tÃn như Phương Ngá»c Phi khi nãy, trừ phi hắn còn có háºu thuẫn khác.
- Cho nên ngươi cố tình đặt mình và o tỠđịa, để là m lá»™ chá»— háºu thuẫn cá»§a hắn.
- Má»—i ngưá»i chúng ta nên có lòng tá»± tÃn, nhưng tá»± tÃn quá mức không phải là chuyện hay.
- Cũng vì hắn cho là ngươi chắc chắn phải chết, cho nên mới không chết.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Khi ngưá»i ta gần sắp thà nh công, chÃnh là lúc há» thiếu cẩn tháºn nhất.
Cô Tùng lão tiếp lá»i :
- Bởi vì hắn cho rằng chỉ đưa tay ra là thà nh công, nên thiếu cảnh giác, trở nên tự đại.
- Thế cho nên trên thế gian nà y những ngưá»i tháºt sá»± thà nh công không có nhiá»u.
Cô Tùng lão trầm mặc má»™t lúc lâu, bá»—ng lại há»i :
- Ta còn một chuyện chưa thông.
- Tiên sinh cứ nói.
- Ngươi chưa từng thấy La Sát bà i tháºt phải chăng?
- Tại hạ chưa từng thấy.
- Nhưng ngươi nháºn ra được đồ giả?
- Äó là nhá» tay nghá» cá»§a Chu lão bản, y là bạn cá»§a tại hạ nên tại hạ biết cố táºt cá»§a y.
- Táºt gì?
- Má»—i khi Chu Äình tái tạo nghệ phẩm, thưá»ng thÃch để lại má»™t vết tÃch cho ngưá»i khác Ä‘i tìm.
- Dấu vết gì?
- Và dụ như khi ngụy tạo ngá»±a nước Hà n, y cố ý vẽ hình con bá» nhá» lẫn trong bá»m ngá»±a.
- Y ngụy tạo La Sát bà i thì để lại vết tÃch gì?
- Mặt trái của La Sát bà i, khắc hình chư thần chư ma, trong đó có một hình là thiên nữ tản hoa.
- Äúng váºy!
- Tại hạ nháºn ra gương mặt cá»§a thiên nữ tản hoa trên ngá»c bà i giả.
- Là m sao nháºn ra?
- Vì đó là gương mặt của vợ lão Chu.
Cô Tùng lão sắc mặt xám xanh, nói từng chữ :
- Vì váºy dÄ© nhiên ngươi cÅ©ng nháºn ra được là ngá»c bà i mà Phương Ngá»c Hương lấy được trên mình Lam Hồ Tá» cÅ©ng là đồ giả.
Lục Tiểu Phụng than dà i :
- Tại hạ vốn không muốn nhìn, nhưng lại không nhịn được lỡ nhìn thấy nó trước khi tiên sinh thu hồi, cho nên... bây giỠtại hạ sắp bị xui xẻo.
- Xui xẻo gì?
- Xui xẻo kiểu Hà n Mai lão.
Cô Tùng lão âm trầm nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Hà n Mai lão là m như thế, chỉ vì không chịu phục các vị, không muốn an pháºn tịch mịch, còn các vị thì sao?
Cô Tùng lão nÃn thinh không muốn trả lá»i.
- Hai vị nếu quả tháºt là ẩn sÄ© cam sống thanh bần, tại sao lại gia nháºp La Sát giáo? Nếu hai vị không có dã tâm là m Giáo chá»§ La Sát giáo, tại sao phải giết Ngá»c Thiên Bảo?
Thanh Trúc lão biến sắc, gằn giá»ng :
- Ngươi nói gì?
Lục Tiểu Phụng Ä‘iá»m nhiên nói :
- Tại hạ chỉ nói ra má»™t việc rất đơn giản. Nếu hai vị táºn trung cùng La Sát giáo, tại sao không giết tại hạ để báo thù cho con trai cá»§a Giáo chá»§ quà giáo?
Chà ng mỉm cưá»i tá»± trả lá»i :
- Bởi vì hai vị cÅ©ng biết Ngá»c Thiên Bảo chẳng phải bị tại hạ giết chết, tại hạ chưa há» thấy y, tháºt sá»± là ai hạ sát y, hai vị hẳn tá»± biết lấy.
Thanh Trúc lão lạnh nhạt nói :
- Nếu ngươi là kẻ thông minh thì không nên nói ra những lá»i đó.
- Tại hạ nói, vì không nói cÅ©ng sẽ bị xui xẻo. Tại hạ đã lỡ biết được ngá»c bà i kia là đồ giả, hai vị nếu muốn dùng ngá»c bà i nà y Ä‘oạt lấy ngôi báu Giáo chá»§ La Sát giáo, chỉ có nước hạ sát tại hạ để bịt miệng.
Chà ng lại thở ra :
- Bây giá» bốn bá» không có ai, đúng là cÆ¡ há»™i tốt để hai vị ra tay, Tùng Trúc thần kiếm, song kiếm hợp bÃch, tại hạ dÄ© nhiên chẳng phải đối thá»§ cá»§a hai vị.
Cô Tùng lão lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Phụng, bỗng nói :
- Ngươi đã cho Phương Ngá»c Phi má»™t cÆ¡ há»™i, ta cÅ©ng có thể cho ngươi má»™t cÆ¡ há»™i.
- Cơ hội gì?
- Bây giỠngươi có thể trốn đi, chỉ cần lần nà y ngươi trốn được, thì chúng ta sẽ không tìm ngươi nữa.
- Tại hạ trốn cũng không thoát!
Cô Tùng Thanh Trúc hai lão ra vẻ như tùy tiện đứng đấy, nhưng chá»— đứng cá»§a má»—i ngưá»i lại khéo như hai gá»ng ká»m hãm Lục Tiểu Phụng và o giữa. Gá»ng ká»m bây giá» chưa khép lại, nhưng đã rõ thế, bất luáºn là ai cÅ©ng không cách gì thoát được.
Lục Tiểu Phụng thấy rõ, nhưng chà ng lại cưá»i thoải mái :
- Tại hạ biết mình trốn không được, nhưng có má»™t Ä‘iá»u hai vị chưa biết.
- Äiá»u chi?
- Dù tại hạ có trốn thoát được cũng muốn không trốn, dù hai vị đuổi tại hạ đi, tại hạ cũng không muốn đi.
Cô Tùng lão há»i :
- Ngươi muốn chết à ?
- Cái đó cà ng không muốn!
Cô Tùng lão không hiểu, Thanh Trúc lão cà ng không thông. Việc là m cá»§a Lục Tiểu Phụng, vốn chẳng có mấy ngưá»i hiểu được.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Trong vòng sáu năm qua, tại hạ tÃnh ra Ãt nhất có sáu mươi lần đúng lý phải chết, mà đến bây giá» tại hạ vẫn còn sống đây, hai vị biết tại sao chăng?
- Ngươi nói thá»!
- Äó là nhá» tại hạ có rất nhiá»u bằng hữu, trong số đó cÅ©ng có má»™t và i ngưá»i biết sá» dụng kiếm.
Chà ng vừa nói đến chữ "kiếm", Cô Tùng lão láºp tức cảm thấy sau lưng như có má»™t luồng kiếm khà lạnh lẽo. Lão vá»™i quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy kiếm, chỉ thấy má»™t ngưá»i. Kiếm khà lạnh lẽo toát ra từ thân ngưá»i nà y, cả con ngưá»i y tá»±a như sắc bén còn hÆ¡n cả kiếm nữa.
Sương đêm má»—i lúc má»™t dà y đặc hÆ¡n. Ngưá»i nà y đứng giữa vùng sương trắng mông lung, tá»a khà lạnh băng, như thể y đã đứng đấy từ xa xưa, lại tá»±a như vừa kết tụ nên giữa vÅ©ng sương mù. Tuy y toát ra vẻ sắc bén hÆ¡n cả kiếm, nhưng lại có vẻ hư ảo phiêu phiêu. Hai lão không nhìn rõ được mặt y, chỉ thấy má»™t thân áo trắng như tuyết cá»§a y.
Kiếm thá»§ tuyệt thế vô song dù không cầm kiếm trong tay, chỉ cần có mặt, dù kiếm chưa ra khá»i vá», cÅ©ng tạo được kiếm khà áp đảo kẻ khác.
Cô Tùng, Thanh Trúc hai lão nheo mắt lại.
"Tây Môn Xuy Tuyết!"
Cô Tùng, Thanh Trúc hai lão chưa thấy mặt ngưá»i nà y, tháºt ra há» cÅ©ng chưa thấy mặt Tây Môn Xuy Tuyết, nhưng ngay lúc nà y há» có dá»± cảm con ngưá»i nà y nhất định phải là Tây Môn Xuy Tuyết!
Thiên hạ đệ nhất kiếm, độc nhất vô nhị Tây Môn Xuy Tuyết!
Tây Môn Xuy Tuyết không hỠdi động, không hỠmở miệng, cũng chưa thấy cầm kiếm, trên mình y vốn không có mang kiếm!
Lục Tiểu Phụng Ä‘ang mỉm cưá»i. Cô Tùng lão không nhịn được lên tiếng há»i :
- Ngươi đi tìm y đến đây từ lúc nà o?
- Tại hạ không Ä‘i tìm, nhưng trong số bằng hữu cá»§a tại hạ, may có và i ngưá»i chịu Ä‘i tìm dùm.
- Kể ra ngươi tìm đúng ngưá»i đấy!
Thanh Trúc lão lạnh lùng nói :
- Äã từ lâu chúng ta muốn há»™i kiến Tây Môn Xuy Tuyết, vì đã nghe danh kỳ tÃch "đêm sáng trăng trên đỉnh Tá» Cấm thà nh, nhất kiếm phá Phi Tiên".
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi váºy nếu tại hạ không tìm y đến đây, hai vị sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ Ä‘i tìm y.
Thanh Trúc lão cưá»i nhạt.
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên lên tiếng :
- Các hạ đã lầm!
Thanh Trúc lão há»i :
- Lầm chuyện gì?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Kiếm pháp cá»§a Bạch Vân thà nh chá»§ thanh thoát như mây trắng trên ná»n trá»i xanh, không chút tì vết, chẳng có ai phá nổi chiêu thức "Thiên Ngoại Phi Tiên" ấy.
- Các hạ cũng không là m được sao?
- Không thể được.
- Nhưng rõ rà ng các hạ đã phá chiêu thức ấy.
- Ngưá»i phá chiêu ấy chẳng phải là ta, mà chÃnh là Diệp thà nh chá»§.
Thanh Trúc lão không hiểu, Cô Tùng lão cÅ©ng không hiểu, lá»i nói cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết chẳng có mấy ngưá»i trên thế gian nà y hiểu được.
Tây Môn Xuy Tuyết nói tiếp :
- Kiếm pháp của Diệp thà nh chủ tuy không chỗ sơ hở, nhưng tâm của y thì có.
Ãnh mắt Tây Môn Xuy Tuyết ngá»i lên, y cháºm rãi nói tiếp :
- Äiểm tinh túy cá»§a kiếm khà nằm ở chá»— thà nh tâm chánh ý, nếu tâm còn vá»ng động thì là m sao tránh khá»i bị bại?
Thanh Trúc lão bá»—ng cảm thấy má»™t luồng kiếm khà áp lại, những lá»i nói nà y tháºt sắc bén, hầu như hÆ¡n cả chÃnh lưỡi kiếm. Lão có cảm giác nà y, phải chăng vì trong tâm lão cÅ©ng có chá»— sÆ¡ hở?
Tây Môn Xuy Tuyết tiếp tục :
- Trong tâm có táºt, thì kiếm tất yếu thế Ä‘i...
Thanh Trúc lão không nhịn được ngắt lá»i Tây Môn Xuy Tuyết, gằn giá»ng há»i :
- Kiếm của các hạ đâu?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta có kiếm!
- Kiếm nằm ở đâu?
- Chỗ nà o cũng có!
Câu nói nà y cÅ©ng khó hiểu, nhưng Thanh Trúc lão và Cô Tùng lão đã hiểu. Cả con ngưá»i Tây Môn Xuy Tuyết đã hợp thà nh nhất thể vá»›i kiếm, y chÃnh là kiếm, chỉ cần có y là má»i váºt chung quanh Ä‘á»u có thể biến thà nh kiếm.
Äây chÃnh là cảnh giá»›i tối cao trong kiếm pháp.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Xem ra sau tráºn đấu vá»›i Diệp Cô Thà nh, kiếm pháp cá»§a ngươi đã tiến thêm má»™t bá»±c.
Tây Môn Xuy Tuyết im lặng không nói gì, một lát sau mới từ từ đáp :
- Còn có má»™t Ä‘iá»u ngươi chưa hiểu rõ.
- Sao?
Äôi mắt sáng ngá»i cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết bá»—ng biến ra vẻ mông lung như sương mù, như ẩn chứa chút ưu tư :
- Ta dùng thanh kiếm ấy đánh bại Bạch Vân thà nh chá»§, thá» há»i trên Ä‘á»i nà y còn ai xứng để ta dùng đến thanh kiếm đó nữa!
Thanh Trúc lão cưá»i nhạt :
- Ta...
Tây Môn Xuy Tuyết không để Thanh Trúc lão xen và o, y lạnh lùng nói tiếp :
- Các hạ cà ng không xứng, nếu phải dựa và o song kiếm liên thủ mới phá chiêu thắng địch, thì loại kiếm ấy chỉ đáng đi tỉa hoa cắt vải!
Bất chợt "soạt" má»™t tiếng, kiếm đã xuất khá»i bao. Là kiếm cá»§a Thanh Trúc lão!
Ãnh kiếm bay vút lên không đến mưá»i trượng.
Tây Môn Xuy Tuyết vẫn bất động, không há» vung kiếm. Trong tay y không có kiếm, váºy kiếm cá»§a y nằm đâu?
Äá»™t nhiên có tiếng "keng" trong trẻo, kiếm quang lóe lên tứ phÃa, có bóng ngưá»i nháºp và o, rồi lại phân ra. Giữa vùng sương mù dầy đặc có hai ngưá»i đứng đối diện nhau, mÅ©i kiếm cá»§a Thanh Trúc lão Ä‘ang nhá» máu...
Kiếm cá»§a lão, máu cÅ©ng là cá»§a lão. Thanh kiếm không còn trong tay lão nữa, mà đã đâm xuyên qua ngá»±c lão, mÅ©i kiếm nhô ra đằng sau lưng. Lão kinh hãi nhìn Tây Môn Xuy Tuyết, chừng như không tin nổi đây là sá»± tháºt.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói :
- Bây giỠchắc các hạ đã biết kiếm của ta nằm ở đâu. Thanh Trúc lão muốn nói, nhưng chỉ ho được và i tiếng.
- Kiếm cá»§a ta nằm trong tay các hạ, kiếm cá»§a các hạ chÃnh là kiếm cá»§a ta.
Thanh Trúc lão gầm lên rút kiếm ra, máu tươi trong lồng ngực lão cũng phun ra như tên bắn.
Tây Môn Xuy Tuyết đứng bất động. Máu tươi phun đến trước mặt y liá»n rÆ¡i xuống như mưa phùn, mÅ©i kiếm đến trước mặt y cÅ©ng rÆ¡i xuống đất.
Lúc Thanh Trúc lão ngã xuống, Tây Môn Xuy Tuyết không thèm nhìn đến. Y đang nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng bất giác chắt lưỡi than, Cô Tùng lão thì như ngưng cả hơi thở.
Tây Môn Xuy Tuyết lên tiếng :
- Ngươi kiếm ngưá»i gá»i ta đến đây. Ta đã đến!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta biết ngươi sẽ đến!
- Bởi vì ta nợ ngươi chút ân tình.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không phải, là vì ngươi là bạn của ta.
- Dù chúng ta là bè bạn, nhưng đây là lần cuối ta giúp ngươi.
- Lần cuối à ?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh nhạt đáp :
- Ta đã trả xong nợ cho ngươi, nên không muốn mang nợ nữa, cà ng không muốn ngươi thiếu nợ ta, cho nên.....
Lục Tiểu Phụng cưá»i gượng :
- Cho nên lần sau nếu ngươi có thấy ta sắp bị kẻ khác hạ sát, ngươi cũng quyết không xuất thủ nữa.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lẽo nhìn Lục Tiểu Phụng, không phá»§ nháºn lá»i cá»§a chà ng. Sau đó y bá»—ng biến Ä‘i mất trong sương gió, cÅ©ng bất ngá» thần bà như lúc y xuất hiện.
Cô Tùng lão đứng bất động tháºt lâu, tá»±a như đã hóa thà nh má»™t cây cổ tùng.
HÆ¡i sương lan tá»a chung quanh, chẳng bao lâu kể cả xác cá»§a Thanh Trúc lão nằm đằng kia cÅ©ng bị che mất, đừng nói chi đến bóng cá»§a Tây Môn Xuy Tuyết đã biến mất từ lâu. Cô Tùng lão thở dà i :
- Ngưá»i nà y chẳng phải ngưá»i nữa!
Lục Tiểu Phụng tuy không phản đối, mà cũng không đồng ý.
Kiếm pháp nếu đã đến mức xuất thần nháºp hóa, phải chăng chÃnh bản thân kiếm thá»§ cÅ©ng gần như là thần? Bản thân y chÃnh là kiếm cá»§a y, kiếm cá»§a y trở thà nh linh hồn cá»§a y!
Trong mắt Lục Tiểu Phụng bất chợt hiện rõ ná»—i ưu tư, thương hại. Cô Tùng lão chừng như hiểu được, lên tiếng há»i :
- Ngươi tội nghiệp cho hắn à ?
- Tại hạ không tá»™i nghiệp cho y. Y đã lấy vợ sinh con, tại hạ những tưởng y đã trở thà nh má»™t ngưá»i bình thưá»ng.
- Nhưng hắn không thay đổi. Kiếm là váºt bất biến, nếu hắn đã luyện mình thà nh kiếm, là m sao còn thay đổi nữa?
Lục Tiểu Phụng thở dà i. Vĩnh viễn bất biến, kiếm lúc nà o cũng đả thương kẻ khác được.
Cô Tùng lão nói tiếp :
- Nếu phải là m vợ của một thân kiếm hẳn không dễ chịu chút nà o.
- Dĩ nhiên!
- Vì thế ngươi thương hại cho vợ hắn. Giữa ngươi và hắn, hẳn có rất nhiá»u chuyện...
Chưa nói dứt câu, kiếm của lão đã vung ra nhanh như chớp đâm thẳng và o yết hầu của Lục Tiểu Phụng. Lão chỠđúng lúc tâm tình Lục Tiểu Phụng nhu nhược nhất mà xuất thủ!
Kiếm của Cô Tùng lão so với Thanh Trúc lão cà ng nhanh hơn, lão đứng cách Lục Tiểu Phụng không xa lắm, nên chiêu kiếm nà y quả là một chiêu trà mạng. Cô Tùng lão xuất thủ lần nà y rất tự tin, thế nhưng đối thủ của lão là Lục Tiểu Phụng, chẳng phải kẻ khác!
Ãnh kiếm sáng lạnh. Ngay lúc ấy Lục Tiểu Phụng vươn hai ngón tay ra kẹp chặt mÅ©i kiếm. Chỉ má»™t động tác đơn giản nhưng vô cùng thần tốc, cÆ¡ hồ như vượt quá giá»›i hạn bình thưá»ng. Hà n quang tụ lại má»™t Ä‘iểm, kiếm đã ngưng lại, bị hai ngón tay cá»§a Lục Tiểu Phụng ká»m lại.
Cô Tùng lão lại vung kiếm, nhưng kiếm không di động. Cả ngưá»i lão run lên, đột nhiên buông tay, lá»™n nhà o lên không trung, phóng ra ngoà i năm trượng. Thân thá»§ cá»§a lão nhanh không thể tưởng. Tiá»m lá»±c cá»§a con ngưá»i lúc cầu sinh nhiá»u lúc không thể ngỠđược.
Lục Tiểu Phụng không Ä‘uổi theo. Chà ng bá»—ng phát hiện ra trong vùng sương mù dầy đặc có má»™t bóng ngưá»i xuất hiện. Má»™t bóng ngưá»i phảng phất như má» nhạt hÆ¡n sương mù, hư ảo không nắm bắt được, dù không tin bóng ấy là má»™t u linh nhưng cÅ©ng khó tin đó là má»™t ngưá»i tháºt.
Cô Tùng lão Ä‘ang bay trên không trung bá»—ng ngừng lại rÆ¡i xuống. Chân khà cá»§a lão tá»±a như trong phút chốc đột nhiên mất hẳn, bởi vì lão vừa nhìn thấy bóng ngưá»i nà y, má»™t bóng không giống ngưá»i cÅ©ng không giống quá»·.
"Bình" má»™t tiếng, má»™t vị cao thá»§ khinh công diệu tuyệt trong chốn võ lâm đã rá»›t xuống đất như má»™t tảng đá, không còn cỠđộng nữa. Xem ra chẳng những khà lá»±c cá»§a Cô Tùng lão hoà n toà n mất hẳn, mà tÃnh mạng cá»§a lão cÅ©ng mất luôn. Sá»± việc bất ngá» chẳng lẽ chỉ vì lão nhìn thấy ngưá»i vừa xuất hiện nà y? Không lẽ con ngưá»i nà y có khả năng khiến ngưá»i chết Ä‘i? Hay chÃnh y là tá» thần?
Sương chưa tan, ngưá»i trong sương mù cÅ©ng chưa Ä‘i, hình như y Ä‘ang đứng đằng xa nhìn Lục Tiểu Phụng, chà ng cÅ©ng nhìn lại y, chà ng nhìn thấy đôi mắt cá»§a y. Không ai tưởng tượng được đôi mắt ấy kỳ dị đến mức nà o. Äôi mắt cá»§a y dÄ© nhiên nằm trên mặt y, nhưng cả gương mặt y chìm trong sương mù, mắt y sáng, nhưng sáng đục y như mà n sương mù Ä‘ang bao phá»§ chung quanh. Lục Tiểu Phụng tuy nhìn thấy đôi mắt cá»§a y nhưng cÅ©ng giống như nhìn thấy má»™t mà n sương.
Ngưá»i trong sương bá»—ng há»i :
- Lục Tiểu Phụng?
Lục Tiểu Phụng há»i lại :
- Các hạ biết ta?
Ngưá»i trong sương đáp :
- Chẳng những hân hạnh được biết, mà còn rất cảm kÃch ngươi.
- Cảm kÃch?
- Cảm kÃch hai việc. Má»™t là ngươi đã giúp ta trừ Ä‘i những phản đồ cá»§a bản giáo, hai là rất may ngươi không phải kẻ thù cá»§a ta.
Lục Tiểu Phụng hÃt và o má»™t hÆ¡i sâu, há»i :
- Các hạ là .....
- Ta há» Ngá»c.
Lục Tiểu Phụng thở ra nhè nhẹ :
- Há» Ngá»c? Là chữ ngá»c cá»§a bảo ngá»c?
- Bảo ngá»c không tì vết, bảo ngá»c bất bại.
- Bất bại cũng đồng nghĩa bất tỠchăng?
- Ngá»c cá»§a Tây phương vÄ©nh viá»…n trưá»ng tồn giữa trá»i đất.
Lục Tiểu Phụng lại thở ra :
- Các hạ chÃnh là Tây phương Ngá»c La Sát?
Ngưá»i trong sương đáp :
- ChÃnh là ta.
Mà n sương mà u trắng xám, y cÅ©ng cùng má»™t mà u, khói sương bay chầm cháºm, bóng y cÅ©ng mông lung như có như không. Là ngưá»i hay quá»·?
Lục Tiểu Phụng bá»—ng mỉm cưá»i lắc đầu, nói :
- Tháºt ra tại hạ phải nghÄ© ra lúc đầu rồi má»›i phải! Cái chết cá»§a Giáo chá»§ chỉ là má»™t thá»§ Ä‘oạn.
Ngá»c La Sát há»i :
- Tại sao ta phải dùng thủ đoạn đó?
- Vì Tây phương La Sát giáo do má»™t tay Giáo chá»§ sáng láºp, dÄ© nhiên Giáo chá»§ hy vá»ng cÆ¡ nghiệp cá»§a mình được trưá»ng tồn mãi mãi.
Ngá»c La Sát thừa nháºn.
- Nhưng tổ chức quà giáo tháºt ra quá lá»›n, lẫn lá»™n nhiá»u phần tá» phức tạp, ngà y nà o Giáo chá»§ còn sống thì không ai dám tạo phản, nhưng má»™t khi chết Ä‘i thì những ngưá»i nà y có còn má»™t lòng trung thà nh vá»›i con hoặc cháu kế vị Giáo chá»§ hay chăng?
Ngá»c La Sát lãnh đạm nói :
- Ngay cả loại và ng thuần chất nhất cÅ©ng khó tránh khá»i còn lẫn tạp chất, huống hồ con ngưá»i?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Giáo chá»§ đã biết trước trong giáo hẳn có ngưá»i bất trung nên phải tìm cách dò cho ra.
- Lúc ngươi nấu cơm, phải chăng cũng phải lựa hết ra những hạt kê lẫn lộn trong gạo?
- Nhưng Giáo chá»§ cÅ©ng biết đây không phải chuyện dá»…, có những hạt kê cÅ©ng cùng mà u trắng như gạo, khó phân biệt, trừ phi chỠđến lúc bá»n há» không còn úy kỵ Giáo chá»§ nữa, còn không thì bá»n há» chắc chắn sẽ không lá»™ chân tướng.
Ngá»c La Sát đáp :
- Trừ phi ta chết Ä‘i, còn không bá»n chúng không bao giá» dám vá»ng động!
Lục Tiểu Phụng mỉm cưá»i :
- Cho nên Giáo chá»§ má»›i giả chết! Bây giá» mưu đồ cá»§a Giáo chá»§ đã thà nh công, có phải Giáo chá»§ tháºt sá»± cảm thấy rất hà i lòng chăng?
Tuy chà ng Ä‘ang cưá»i, nhưng giá»ng nói chứa đầy ý mỉa mai. Ngá»c La Sát dÄ© nhiên hiểu được, bèn há»i :
- Tại sao ta không thể hà i lòng được?
- Dù Giáo chá»§ đã bảo vệ cÆ¡ đồ vững chắc cho háºu duệ, nhưng con trai cá»§a Giáo chá»§ thì sao?
Ngá»c La Sát bá»—ng báºt cưá»i. Tiếng cưá»i cá»§a y cÅ©ng giống như con ngưá»i y, âm trầm bà máºt, không nắm bắt được, giá»ng cưá»i cá»§a y cÅ©ng chứa đầy ý mỉa mai. Lục Tiểu Phụng không hiểu sao y vẫn còn cưá»i được.
Ngá»c La Sát vừa cưá»i vừa nói :
- Nếu ngươi tưởng là kẻ chết trong tay bá»n chúng là con trai ta, thì ngươi xem thưá»ng ta quá mức đấy!
- Bá»n hỠđã Ä‘i theo Giáo chá»§ nhiá»u năm, không lẽ đến con trai Giáo chá»§ là ai cÅ©ng không biết sao?
- Con cá»§a ta kể từ ngà y sinh ra Ä‘á»i đã không phải là con ta nữa.
Lục Tiểu Phụng không hiểu.
- Chuyện nà y ngươi không hiểu đâu, vì ngươi không phải là Giáo chá»§. Má»™t ngưá»i ở địa vị như ta phải lo quá nhiá»u việc, là m sao có giá» giáo dưỡng con trai ta đầy đủ được?
Giá»ng cá»§a y bá»—ng trở nên thương cảm :
- Mẹ nó đã chết khi má»›i sinh ra nó, nếu má»™t đứa trẻ được sinh ra để thừa kế chức vị Giáo chá»§, mà không có cha mẹ dạy dá»— nghiêm túc, thì tương lai nó sẽ trở thà nh ngưá»i như thế nà o?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Má»™t ngưá»i giống như Ngá»c Thiên Bảo.
- Má»™t ngưá»i như váºy có đáng kế thừa sá»± nghiệp cá»§a ta chăng?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu, thở dà i. Chà ng bá»—ng hiểu ra là m má»™t Giáo chá»§ đã không phải chuyện dá»…, muốn dạy con cho nên ngưá»i cà ng khó hÆ¡n.
Ngá»c La Sát nói tiếp :
- Bởi váºy khi con ta ra Ä‘á»i được bảy ngà y, ta đã giao nó cho ngưá»i ta tÃn cẩn nhất để chăm sóc giáo dưỡng, cÅ©ng kể từ ngà y hôm đó, ta nháºn con cá»§a kẻ khác là m con trai ta, bà máºt nà y đến nay vẫn chưa ai biết.
- Tại sao bây giỠGiáo chủ nói cho tại hạ nghe?
- Vì ta tin ngươi.
- Nhưng chúng ta chẳng phải bạn bè của nhau.
- ChÃnh vì chúng ta không phải hai kẻ thù địch, cÅ©ng không phải bằng hữu, cho nên ta má»›i tin ngươi.
Äôi mắt đục như sương cá»§a Ngá»c La Sát hiện ra ý mỉa mai :
- Nếu ngươi là La Sát giáo chủ ngươi sẽ hiểu ý ta muốn nói gì.
Lục Tiểu Phụng đã hiểu. Có những ngưá»i so vá»›i kẻ thù còn đáng sợ hÆ¡n. Chẳng qua chà ng tuy đã có kinh nghiệm Ä‘au khổ nà y, nhưng trước nay chưa há» mất lòng tin đối vá»›i bằng hữu cá»§a mình. Chà ng không ham muốn là m Giáo chá»§ La Sát giáo, bất kể là giáo phái nà o chà ng cÅ©ng không thèm, dù có ngưá»i khiên kiệu đến rước, chà ng cÅ©ng không Ä‘i. Lục Tiểu Phụng vẫn là Lục Tiểu Phụng.
Ãnh mắt cá»§a Ngá»c La Sát phảng phất như xuyên qua lá»›p sương mù chiếu thẳng và o tâm Lục Tiểu Phụng, vì đột nhiên y cưá»i nói :
- Tuy ngươi không phải là Giáo chá»§ La Sát giáo, nhưng ta biết ngươi hiểu ta khá rõ, cÅ©ng như ta tuy không phải là Lục Tiểu Phụng, song ta cÅ©ng hiểu ngươi rất nhiá»u.
Lục Tiểu Phụng không khá»i thừa nháºn Ä‘iá»u nà y. Tuy chà ng không nhìn rõ được mặt cá»§a con ngưá»i nà y, nhưng giữa hai ngưá»i rõ rà ng có sá»± thấu hiểu và tôn kÃnh lẫn nhau mà ngưá»i khác không bao giá» hiểu nổi. Má»™t sá»± tương kÃnh giữa hai đối thá»§ đáng gá»m.
Lục Tiểu Phụng biết Ngá»c La Sát ý tứ thâm trầm cẩn tháºn chu đáo, có viá»…n kiến rất xa, đấy là những Ä‘iá»u chÃnh chà ng khó lòng theo kịp.
Ngá»c La Sát hình như hiểu thấu tư tưởng cá»§a Lục Tiểu Phụng, cháºm rãi nói tiếp :
- Ta cảm kÃch ngươi không phải kẻ thù cá»§a ta, chỉ vì ta phát hiện ra được má»™t Ä‘iá»u đáng sợ.
- Chuyện gì?
- Ngươi là má»™t kẻ đáng sợ nhất mà ta đã từng gặp trong Ä‘á»i, trong số những chuyện ngươi là m được, có rất nhiá»u chuyện ta không là m được, cho nên lần nà y ta đến đây vốn có chá»§ ý hạ sát ngươi. Nhưng bây giá» ta chỉ muốn há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u.
- Giáo chá»§ cứ há»i.
- Hiện tại, chúng ta không là bằng hữu, cũng chẳng phải kẻ thù, còn sau nà y thì sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Sau nà y tại hạ vẫn mong được giống y như vầy.
- Có tháºt ngươi hy vá»ng như thế chăng?
- Tháºt thế!
- Nhưng muốn giữ quan hệ như váºy không dá»… đâu.
- Tại hạ biết.
- Ngươi không hối háºn?
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i nói :
- Tại hạ mong là Giáo chủ hiểu cho một việc.
- Ngươi nói đi!
- Trong Ä‘á»i tại hạ, đã từng gặp qua nhiá»u nhân váºt đáng sợ, nhưng chưa có ai đáng sợ bằng Giáo chá»§!
Ngá»c La Sát cÅ©ng cưá»i. Y nở nụ cưá»i thì ngưá»i vẫn còn đứng giữa mà n sương, nhưng đến khi Lục Tiểu Phụng nghe dứt tiếng cưá»i thì y đã biến mất. Y đến và đi Ä‘á»u đột ngá»™t giữa sương mù lãng đãng.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng có cảm giác chÃnh mình cÅ©ng lạc trong vùng sương mù. Chà ng đã thà nh công hay thất bại? Cả chÃnh chà ng cÅ©ng không rõ nữa...
|
 |
|
| |