25-10-2008, 11:12 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 6
Không biết là m gì hÆ¡n trong thà nh phố đầy Mỹ tÃnh nà y, tôi lại Ä‘i dạy há»c. Uy tÃn anh Thế đã cho tôi chá»— ngồi ngay trong lá»›p há»c. Tôi phải thức dáºy từ sáu giá» sáng để sá»a soạn đến trưá»ng. Cuối tháng cầm má»™t bì thÆ¡ nhẹ tênh, không đủ mua má»™t bao gạo cho mẹ góp vá»›i chị DÅ©ng. Buổi sáng tôi thưá»ng giả vá» quên bữa Ä‘iểm tâm, ở nhà thì không sao nhưng dạy xong hai giá» mắt tôi cứ hoa lên, da tôi hình như tái ngắt.
Tôi gá»i xe đạp ở nhà má»™t cô há»c trò, rồi Ä‘i bá»™ đến trưá»ng. Há»c trò xầm xì đằng sau và há»c trò ngoái cổ nhìn phÃa trước. Mặt tôi phải lạnh, môi tôi phải nghiêm suốt trên quãng đưá»ng ngắn đó.
Và o lá»›p tôi đăm đăm nhìn xuống dưới. Má»›i dạy được má»™t tuần tôi chưa kịp nhá»› tên từng em, nhưng hôm nay nhiá»u khuôn mặt lạ quá, tôi há»i:
-Sao hôm nay đông quá váºy?
Há»c trò nhao nhao†:
-Thưa cô mấy anh đòi há»c ké, mấy anh nháºp tịch lá»›p mình đông lắm cô Æ¡i.
Tôi im lặng, Ä‘uổi ra ư? Nhỡ nó không ra thì ê mặt. Ãi dạy là chuẩn bị tinh thần và sức lá»±c đối đầu vá»›i há»c trò 60/60 phút. Vui nhiá»u tháºt, nhưng chua chát cÅ©ng không phải là Ãt.
Há»c trò chép bà i, tôi ngồi nghỉ, nhưng hai mắt phải nhìn, phải dò xét, phải nghiêm chỉnh để giữ lá»›p tháºt yên.
Chuông rung là tôi bắt đầu mệt rồi. Bụng tôi trống không nên nụ cưá»i hết tươi hết đẹp. Tôi cố mỉm cưá»i che dấu má»i ngưá»i, tá»± bảo vá»›i mình sáng mai phải dáºy sá»›m hÆ¡n để ăn tháºt đầy đủ má»›i được.
Vá» phòng giáo sư ngồi nhìn ly trà đáºm mà ngó bâng quÆ¡ ra sân chÆ¡i. Thầy Hải dạy toán kể:
-Bất trị tháºt, nó dám chÆ¡i ông giám thị hắc búa đó thì thứ giáo sư như mình nó coi ra gì nữa. Cầm roi Ä‘i ngang hà nh lang cái sÆ¡ mi đỠluých vấy má»±c từ trên xuống dưới, Ä‘au Ä‘au tháºt.
Cô Trịnh há»i:
-Rồi ông chịu luôn hả anh?
Ông Hải lắc đầu:
-Ông muốn Ä‘iên chứ chịu, cả bá»n đứng dá»c hà nh lang biết đứa nà o vẩy má»±c thầy đâu? Ông Lãng tá» lãnh Ä‘iá»u tra vụ nà y, không biết ông là m cách nà o để Ä‘iá»u tra?
Một ông góp ý:
-Phải tìm ra chứ không thôi nó nhá»n dạy dá»— gì được.
Ông Thao thâm trầm hơn:
-Tuổi trẻ chúng váºy phát triển cả tinh thần lẫn váºt chất, chúng ngứa ngáy tay chân lắm, chúng phải là m má»™t cái gì má»›i hả, trưá»ng Ãt tổ chức ganh Ä‘ua thể thao quá, chúng cuồng mất còn gì.
Ông Hải báºt lá»a mồi thuốc:
-Ông quên vụ thằng nhá» Äại Tâm chÆ¡i bóng rổ rồi hứng lên đạp gẫy cả cá»™t gá»— à ? Bị Ä‘uổi, hắn đón đưá»ng hăm doạ huấn luyện viên nữa. Bất trị, không có cách nà o hết, hồi tụi nà y Ä‘i há»c sợ thầy hÆ¡n cả bố mẹ.
Quay sang tôi ông mỉm cưá»i:
-Cô Trang hay quá ta, cái lá»›p cá»§a cô, bà Liên phải vái dà i bá» giỠđó, cô là m sao mà nó im ru váºy? Tôi dạy ở bên cạnh chỉ nghe tiếng cô thao thao bất tuyệt à .
Ông Thao gáºt gù:
-á»i nó mải ngắm cô nên quên là m ông đó, cứ má»—i ngà y cô mặc má»™t áo cho nó ngắm, đỡ phải dạy.
Tôi cưá»i nhẹ há»i Trinh:
-Ông Lãng Tá» là ông nà o váºy chị?
Trinh vừa dữa móng tay vừa nói:
-Bà không biết ông Lãng tá» Ã ? Ông nà o hay bá» giá» nhất trưá»ng, dạy theo hứng, chuyên môn Ä‘i xÃch lô đạp mặt lúc nà o cÅ©ng đỠnhư say tÃt cung thang đó, váºy chứ mà há»c trò sợ ông nhất trưá»ng đó.
Tôi nhÃu mà y:
-Ờ phải cái ông lùn lùn không?
Trinh cưá»i:
-Ãúng rồi đó, nhất lé nhì lùn mà hồ. Ly kỳ lắm, ông dạy không bao giá» hết chương trình có má»—i bà i tiếng đà n cá»§a Kiá»u, bố hứng bố dạy ná»a năm chưa xong. Chữ nghÄ©a đầy bụng thà nh ra như say say hoà i. Kìa ông và o đó.
Tôi kÃn đáo nhìn lên, gương mặt đỠhồng, đôi mắt lại xa xăm đâu đâu. Ông Lãng Tá» cưá»i vá»›i má»i ngưá»i rồi nói:
-Hôm nay là đoạn kết.
Má»i ngưá»i tò mò:
-Ãiá»u tra ra rồi sao?
Ông ta tỉnh như không?
-Chưa ra.
Ông Hải nhún vai:
-Khó lòng lắm hà ng chục đứa đứng ở hà nh lang, mực đứa nà o cũng giống nhau thám tỠe là cũng lắc đầu.
Ông Lãng TỠrùn vai:
-Tôi sẽ khÃch động tá»± ái cá»§a chúng, rồi mấy thầy coi, tuổi trẻ chúng tá»± ái cao hÆ¡n ngưá»i già .
Tôi giữ sức nên không tham gia. Tôi Ä‘ang đói bụng phải cầm hÆ¡i chút nữa và o nói vá»›i há»c trò.
Tôi Ä‘ang dò bà i há»c trò, thì ông Lãng Tá» và o. Ông ta nghiêng ngưá»i chà o tôi, rồi quay xuống há»c trò. Giá»ng ông ta trầm xuống:
-Tôi biết ai vẩy má»±c thầy giám thị, ngưá»i đó Ä‘ang trước mặt tôi. Tôi biết rồi, nhưng tôi không muốn nói. Tôi chỠđợi vì tôi tin anh không hèn, các anh là con trai dám là m dám nháºn. Ãã không dám nháºn thì đừng là m. Con trai hèn sẽ không là m nên trò gì ngưá»i hèn là ngưá»i bá» Ä‘i. Tôi tin há»c sinh trưá»ng nà y không thể hèn cho nên dù biết rõ ngưá»i đó là ai, tôi cÅ©ng không muốn Ä‘uổi ngưá»i ấy. Nếu anh đứng lên nháºn, tôi xin nhân danh má»™t giáo sư bảo đảm anh không bị Ä‘uổi, cÅ©ng không bị bất cứ má»™t hình phạt nà o. Yêu cầu ngưá»i đó đứng lên.
Tôi đưa mắt nhìn há»c trò tôi, má»™t lá»›p có tiếng nghịch nhất trưá»ng dù giá»i nhất trưá»ng. Sá»± im lặng phá»§ kÃn chung quanh. Từ cuối lá»›p má»™t há»c sinh to lá»›n hÆ¡n số tuổi cá»§a em lầm lì đứng lên:
-Thưa thầy con là m.
Ông Lãng Tá» cố dấu diếm, nhưng tôi thấy mắt ông sáng lên vẻ hà i lòng lẫn kiểu hãnh che sau mà u da đỠnhư tôm rim. Ông ta gáºt đầu:
-Cám Æ¡n anh đã không hèn, tôi phục anh và xin bảo đảm anh sẽ yên tâm, không ai dám phạt má»™t ngưá»i đã là m và đã nháºn.
Há»c trò vá»— tay, à o à o vá»— tay. Ông Lãng Tá» nói nhá» vá»›i tôi:
-Mong cô giấu thầy giám thị tên ngưá»i há»c trò nà y dùm tôi.
Tôi nhÃu mà y không hiểu. Ông ta mỉm cưá»i:
-Như váºy đẹp hÆ¡n, tôi sẽ nói cho ông biết đã Ä‘iá»u tra xong, thế thôi.
Tôi mỉm cưá»i, ông ta lặng lẽ bá» Ä‘i. Tôi tiếp tục dạy coi như không có anh hùng ở dưới. Hết giá» tôi bá» vá», ngà y mai lại đến má»™t lá»›p khác. Cứ thế ngà y tháng qua. Mẹ thầm lo cho mình ở nhà , tôi thầm lo cho tôi khi soi mặt trong gương. Mưá»i chÃn tuổi mẹ nói sắp ế rồi, mưá»i chÃn tuổi không lấy được chồng, thì không bao giá» gặp ngưá»i vừa ý nữa.
Nếu nước nà y tôi theo chế độ mẫu hệ, tôi sẽ mua Ãt cau Ãt trầu chai rượu và phong bánh để há»i Phong là m chồng. Phong lắc đầu hay gáºt đầu cÅ©ng xong. Lắc đầu là Phong không yêu, tôi sẽ Ä‘i há»i ngưá»i khác, khá»e tháºt, đỡ lo ốm ngưá»i, đỡ buồn héo da.
Ãá»i giá» trai thiếu gái thừa, đáng nhẽ mấy ông là m luáºt phải cho con gái Ä‘i há»i chồng má»›i phải. Tôi mỉm cưá»i vá»›i ý nghÄ© nà y trở vá» vá»›i mẹ. Mẹ đón tôi từ ngoà i ngõ:
-Con vỠsớm hở? May quá, mẹ đang lo con vỠtrể thì hư chuyện hết.
Tôi ngạc nhiên:
-Chuyện gì váºy mẹ?
Mẹ cưá»i bà máºt:
-Không, không có chuyện gì con xuống bếp mẹ nhỠchút nghe con.
Tôi nhÃu mà y sao hôm nay giá»ng mẹ ngá»t, giá»ng mẹ tươi đến thế:
-Mẹ bắt con và o bếp giỠnà y? Con mới dạy vỠcòn mệt lắm..
Mẹ dỗ dà nh:
-Thôi mà con cứ xuống đó đi, mẹ là m xong hết rồi con xuống cho vui ấy mà , con và o bếp ngoáy đủa cho ra dáng tà để má hồng lên con.
Tôi rụt tay ra:
-Ãể con thay áo đã, lạ sao hôm nay mẹ bắt con và o bếp?
Mẹ dắt tôi xuống bếp tháºt. Tôi ngÆ¡ ngác không hiểu gì cả. Tròn mắt nhìn món nà y món kia. Toà n những món nặng tiá»n không:
-Ủa đâu phải giỗ chạp gì mà linh đình thế hả mẹ.
-Còn quan trá»ng hÆ¡n giá»— chạp nữa kia, vì cô cả đấy.
Mẹ dúi đôi đũa và o tay tôi rồi Ä‘on đả Ä‘i lên. Tôi quay sang há»i chị DÅ©ng:
-Trò gì lạ thế nà y chị?
Chị Dũng vội và ng đi ra:
-Ấy mẹ dặn tôi hôm nay không được và o bếp, từ hôm nay cô giữ chân nhà bếp đấy nhé.
Tôi dáºm chân:
-Trá»i đất, còn gì bà n tay chuối há»™t cá»§a em chị.
Chị DÅ©ng cưá»i khúc khÃch:
-Ừ mẹ Ä‘ang lo đấy, ngưá»i ta thấy bà n tay nõn nà cá»§a cô ngưá»i ta chê má»›i mệt chứ. Từ nay cô sẽ thay tôi lo hết là thà nh tay chuối há»™t tháºt.
Tôi đứng dá»±a cá»a hÆ¡i nghi nghi. Y như rằng mẹ dà i giá»ng từ trên Ä‘i xuống:
-Vâng, cháu tiếng là cô giáo chứ vá» nhà quê mùa lắm ạ. Ấy tôi cÅ©ng bắt và o bếp táºp tà nh, nó không để cho chị nó và o bếp đâu, đẻ con gái mau nhá» lắm nhưng lúc được nhá» thì lại có ngưá»i rước Ä‘i.
Tôi vẫn cầm đôi đũa trên tay. Nồi nà y chảo kia nghi ngút khói thÆ¡m trước mặt tôi. Tôi cúi đầu ngượng chÃn ngưá»i. Ngưá»i đà n bà đi vá»›i bác Ãốc hà i lòng ra mặt:
-Cô út ngoan quá nhỉ? Sao cháu là m món gì cho bác ăn đó cháu?
Tôi á»› ngưá»i nhìn mẹ trách thầm, mẹ Ä‘on đả:
-Ấy cháu ăn há»c đến cô giáo váºy chứ còn dại lắm, lại có cái táºt xấu hổ nữa cÆ¡ chứ đến khổ thôi. Rát như cáy váºy đó, con ngưá»i ta Ä‘i là m sở Mỹ Ä‘en sở Mỹ trắng khói tiá»n ra, chaú nghe đến đã run rồi. Ãi dạy, chị tÃnh ăn thua gì.
Bà ta gáºt gù:
-Ấy tôi thÃch những cô ngoan như cô út váºy đó, con gái mà lì lì ra ai thương nổi. Phải xấu hổ má»›i có duyên chị ạ. Mình cần gì tiá»n, chỉ cần ngưá»i hiá»n thục là được rồi, có phải không chị Ãốc?
Bác Ãốc cưá»i nói:
-Con Trang nà y nó Ãt mồm Ãt miệng, đà n bà mồm loa mép giải tôi chê từ cá»a chê và o. Ãà n bà con gái cà ng Ãt nói cà ng hay chứ chị.
Mẹ tôi dắt hỠvà o bếp trỠmón nà y coi món kia, rồi dắt hỠlên:
-Cháu còn nhiá»u cái phải dạy lắm ạ, để rôì phải dạy cho đánh phấn tô son nữa chứ, trần trụi thế kia chồng chê chết mất thôi.
Bà ta lắc đầu:
-á»i gì chứ cái đó mà lo gì, lấy vợ chứ lấy ca sÄ© ca siếc đâu mà phải chá»n cô phấn con son. Tôi thÃch ngưá»i đẹp tá»± nhiên váºy đó, thêm chút phấn hồng và o xinh phải biết. Lấy hạng lượt là vá», ban đêm trông nhợt nhạt như ngưá»i đẻ ấy à .
Mẹ Ä‘i lên nhà trên vá»›i hai bà khách quÃ. Tôi nhăn như bị dưới bếp chịu tráºn, chị DÅ©ng thò xuống:
-ThÃch nhé, được mẹ chồng khen như cô Ä‘á»i có má»™t không hai.
Tôi trỠmôi:
-Cà ng khen cà ng chết em đã thấy mặt mÅ©i ông ta ra sao đâu mà nói chồng vá»›i con ngon là nh váºy.
-Là m lớn lắm đấy.
-Hừ chắc cả đần lắm, thứ đó chắc sợ mẹ, sợ vợ bằng thÃch.
-HỠsao cô biết.
-Ãá»i giỠđể mẹ chá»n vợ chắc nhà quê không ngá»i được rồi.
Chị DÅ©ng cưá»i:
-Còn lâu ông ta gặp cô rồi chứ bộ.
Tôi tròn mắt:
-Gặp em rồi? Ở đâu?
-Biết à , nhưng gặp rồi, ở nhà cô em nà o đó.
Tôi nhÃu mà y:
-Lạ nhỉ? Mà y đẹp trai không?
-Ãẹp không chê được.
-Mà oai không?
-Bác sĩ mà không oai sao được.
-Bác sÄ© lạ nhỉ? Bác sÄ© mà để mẹ chá»n vợ cho mình?
Chị DÅ©ng sà nh sá»i:
-Ba cái thằng ăn chÆ¡i dà n trá»i bây giá» lúc lấy vợ đâm quýnh không biết chá»n ai nên đà nh mặc mẹ, cô không biết à ?
-Ăn chơi?
-Chứ sao? ChÆ¡i quá đâm nghi đà n bà con gái ngưá»i ta hết, thà nh ra nhá» mẹ chá»n cho chắc bụng.
-Mấy bà biết gì mà chá»n, bị lừa thấy rõ đó thôi, em cả Ä‘á»i có xuống bếp đâu nà o.
-Cần gì, miễn ngoan là được.
-Em mà ngoan?
-Ngoan chứ?
Tôi cưá»i như nắc nẻ:
-Em mà ngoan, loạn tháºt.
-Trông có vẻ ngoan, cô cÅ©ng khôn tổ, thấy ngưá»i ta xuống bếp cứ cưá»i hiá»n như nai, chẳng nói chẳng rằng. Cô không thua gì mẹ đâu.
-Bộ mẹ khôn lắm hở chị?
-Sao không? Ãá»i giá» có hai cô con gái gả chồng được cả hai là khôn nhất rồi.
Tôi đưa đũa cho chị:
-Thôi em hết đóng kịch chứ, cầm khư khư đôi đũa hoà i kỳ quá.
Chị Dũng lắc đầu:
-Ãể chị dá»n cho, em bưng lên đãi khách đã, chị bưng lên mẹ chá»i bằng thÃch.
Tôi thở dà i:
-Lấy được ông chồng coi bộ cũng nhiêu khê quá hả chị?
-Sao không, chuyện cả Ä‘á»i chứ bá»™ dỡn sao cô? Ãá»i giá» lấy được chồng đã khó rồi, lại chồng sang nữa thì đúng tu chÃn kiếp.
Tôi sực nghĩ ra:
-Ờ nghe nói ông nà y nhiá»u em lắm phải không?
Chị DÅ©ng gáºt đầu:
-Ừ, mưá»i mấy đứa láºn, chà bà ấy đẻ nhiá»u sao trông còn tốt quá em nhỉ? Chị má»›i mấy đứa mà khô ngưá»i hết.
-Hồi xưa đẻ sướng hÆ¡n bây giá», đẻ xong có vú nuôi có ngưá»i hầu, hồi trước em nhá»› mẹ mượn hai chị giúp việc má»—i chị có hai trăm bạc à .
Chị Dũng buồn bã:
-Chị nhiá»u lúc đâm quẩn, chỉ muốn la muốn hét cả ngà y.
Tôi an ủi:
-Gắng và i năm Mỹ nó vỠmình sẽ khá hơn.
-Khá khỉ gì, lương anh không bằng lương bồi phòng cho Mỹ. Anh mà chịu cho chị đi là m bồi chắc già u to.
Tôi cưá»i:
-Anh Dũng nghe được chị chết với anh, anh ghen chịu gì nổi.
-Bộ là m cho Mỹ là hư?
Tôi tá»§m tìm cưá»i:
-Ãó là phép lịch sá»± cá»§a ngưá»i há» mà , đà n ông sinh ra để vuốt ve đà n bà , ngưá»i lạ ngưá»i quen gì cÅ©ng vuốt hết.
Chị Dũng mắng:
-Thôi cái cô nà y ăn nói nhảm ghê, bưng lên Ä‘i mẹ gá»i rồi kìa.
Tôi lại phải khép nép, lại phải sá»a soạn bá»™ mặt ngoan như gái xưa. Từng bước nhẹ nhẹ yểu Ä‘iệu, nụ cưá»i cÅ©ng phải giữ cho tươi cho nhá». Cưá»i toe mẹ lại chá»i cả má»™t buổi chiá»u. Không cưá»i mẹ mắng mặt mà y đăm đăm. Trá»i Æ¡i lấy được chồng rồi phải cưá»i hô hố cho bá» tức, phải ăn diện mi-ni-ma-xi cho đã thèm, phải hét vỡ nhà cho nó hả.
Là m thân con gái không dám nói to, không dám Ä‘i mạnh, ngưá»i nó cứ buồn buồn tê tê.
Ra nhà sau, là tôi cưá»i toe liá»n:
-Nà y chị, có gì ăn đi chứ đói bụng thà mồ, từ sáng tới giỠem đã ăn gì đâu?
-Ãóng cá»a lại mà ăn má»™t bụng Ä‘i, ai cấm.
-Nà y sao em ăn hoà i mà bụng vẫn không có mỡ.
-Ãiên, ngưá»i ta thÃch có co không được, cô lưá»i ăn như thế máºp sao được, bụng mình mình lo, ai lo cho mình được.
-Ờ em có cái táºt lưá»i Ä‘i kiếm ăn, giá có ngưá»i bưng đến miệng em nhỉ?
-Nói nghe như bà tướng, mai mốt phải bưng đến miệng chồng ở đó mà chỠnó bưng.
-Nếu váºy em bá», em quan niệm chồng phải tẩm bổ cho vợ máºp, như Phong ấy.
Chị DÅ©ng nhÃu mà y:
-Phong nà o nhỉ? Phải Phong em chị Nhơn không?
Tôi gáºt:
-Anh ấy nuôi vợ mát tay ghê, vợ anh béo trắng ra thế nà y nà y, cà ng ngà y cà ng đẹp.
Chị Dũng tò mò:
-Ủa lấy vợ khi nà o chị không hay?
-Cần gì chị hay má»›i có vợ, Ä‘á»i giá» nhiá»u ngưá»i hay lắm ưng nhau là lấy liá»n, khá»i mất công cưới há»i chi hết. Khoẻ re, đâu có tiệc nà y, tiệc kia như nhà mình.
-Ra có vợ rồi đó?
-Ừa có vợ rồi, lu bù con nữa khác.
-Ủa sao mau thế, mới đó đã lu bù con rồi.
-Thì chị ấy có con trước vá»›i ông nà o đó. Sướng tháºt, tá»± nhiên có con.
-Con mình đâu mà sướng, cái ông coi váºy mà gan quá ta.
-Trá»i gan to hÆ¡n cái đình nữa ạ, muốn là m gì thì là là m không ngán chi hết.
-Cũng ghê đó chứ, yêu được đà n bà đâu phải là dễ.
Tôi tò mò:
-Yêu đà n bà khó hơn con gái à ?
-Khó là cái chắc, hỠcó chồng rồi lòng hỠcứng như đá, yêu được phải là tay tổ.
Tôi thừ ngưá»i:
-Và há» chỉ yêu ngưá»i khó?
-Chứ sao, loại như ông đó ghét cô nà o dễ dãi lắm.
Tôi thừ ngưá»i:
-Chị nà y, em có phải là ngưá»i dá»… dãi không hở chị?
Chị Dũng ngạc nhiên:
-Là m sao tôi biết được, mà tại sao cô há»i lạ thế nhỉ?
Tôi cưá»i trừ:
-Thì há»i cho biết váºy mà .
Chị DÅ©ng bá» lên nhà , tôi ăn vá»™i hai chén rồi cÅ©ng chui và o giưá»ng. Ãóng kịch ở lá»›p vá»›i há»c trò, vá» nhà lại phải vá» vịt hiá»n ngoan vá»›i các cụ. Tôi nằm dà i trên giưá»ng duá»—i tháºt thẳng hai chân để xả hÆ¡i độc, để giãn xương cốt. Ãá»i ngưá»i ai cÅ©ng có má»™t cái giưá»ng ngá»§ má»™t mình chịu không nổi thì kiếm ông chồng ôm cho đỡ buồn.
Nằm tháºt yên sau mà n gió, lần lượt những khuôn mặt thân tình lại cháºp chá»n trong trà óc tôi, đã má»i mòn leo dốc, đã hao gầy lo toan cho tương lai. Má»™t Thầy trầm tư suy tưởng vá»›i đôi mắt sáng rá»±c tình ngưá»i, vá»›i Thu Hải mà u da trắng như ngô sữa và giá»ng nói êm như chiá»u tà n trên sông. Má»™t Phong vai nghiêng nặng gánh phong trần, nụ cưá»i không tròn mái tóc lãng du. Sau lưng chà ng, ngưá»i đà n bà mang tên Lan Chi mà giá»ng cưá»i như sao vỡ, mà đôi mắt tÃnh tình như nụ hôn say.
Tôi bá» cuá»™c vỠđây nghe mẹ lấy chồng. Tôi cÅ©ng biết đóng vai gái ngoan cho vừa lòng mẹ, tôi cÅ©ng biết gian dối phỉnh lừa như ai, tôi tầm thưá»ng hÆ¡n má»i ngưá»i tầm thưá»ng. Sẽ lấy má»™t ngưá»i chồng tháºt hiá»n là nh, sẽ đẻ má»™t bầy con. Xong má»™t Ä‘á»i và tà n má»™t Ä‘á»i. Váºn nước mặc nổi trôi, quê hương mặc Ä‘iêu linh. Tôi lấy chồng đã. Chồng tôi là giáo sư, là bác sÄ©, Ä‘á»i tôi yên bình là được, Ä‘á»i tôi an nhà là xong.
Còn Phong, chà ng viết thư tình như viết cho em gái. Chà ng quý ngưá»i yêu như quý quê hương. Lan Chi là gì? Vợ hiá»n, tình thân hay bóng mát? Tưởng đâu tôi sẽ yêu được Thịnh? Tưởng đâu tôi sẽ hiá»n ngoan vâng phục chà ng. Ãến phút cuối cùng giữa biển bao la, giữa trá»i mênh mông tôi chẳng thấy lòng xôn xao, tôi chẳng thấy má»™t cÆ¡n sóng chụp cho tôi ngợp trong tay Thịnh, cho tôi buông má»m thân tôi.
Táºn đáy lòng sâu thẳm dù không lên tiếng nói, Phong vẫn còn nụ cưá»i Phong vẫn còn để ngăn tôi dừng lại chung tình má»™t chiá»u vá»›i Phong. Tôi vẫn thèm được lần đầu vá»›i Phong tôi vẫn khát hÆ¡i thở cá»§a Phong hÆ¡n bất cứ hÆ¡i thở ai trên Ä‘á»i.
Tôi láºt gối Ä‘á»c lại thư Phong. Má»–i lá»i thư như có hồn bay lên quấn quÃt ngưá»i tôi, bay lên giữ tôi cho chà ng từ bà n chân cho đến bà n tay. Tôi khó chịu bá»±c bá»™i vì Thịnh đòi những gì tôi đã dà nh cho Phong. Tôi khổ sở vì THịnh muốn những gì không thể bại ai cÅ©ng cho. Phong quay lưng Ä‘i, tôi đà nh ký cóp để dà nh, tôi đà nh khư khư ôm giữ để mai sau có gặp lại nhau, tôi đủ can đảm đắm Ä‘uối nhìn Phong, tôi đủ can đảm ngá»a mặt đón chá».
Buổi chiá»u lưá»i biếng dà i ngưá»i trên giưá»ng sau giấc ngá»§ trưa nồng nà n. Mẹ có vẻ vui vui khi nói vá»›i tôi rằng mẹ Ä‘i chÆ¡i vá»›i bác Ãốc và mẹ cá»§a Kha, ông bác sÄ© mẹ nhắm cho tôi.
Khi anh DÅ©ng vá», tôi má»›i ra khá»i phòng, anh há»i:
-Em nghe tin gì không?
Tôi ngạc nhiên:
-Tin gì cơ anh?
-Biểu tình.
Anh lẩm bẩm:
-Tháºt phiá»n, cái xứ nà y đã đói không chịu là m ăn cứ tranh đấu hoà i, cà ng ngà y cà ng nát như tương.
Tôi cau mặt:
-Phải váºy má»›i được chứ anh, gục đầu hoà i còn đói nữa. Anh tÃnh coi há» có coi mình ra quái gì đâu, xứ gì bất công quá chừng váºy đó, ngưá»i thì phè phỡn cưỡi trên đầu trên cổ ngưá»i ta mà sống, kẻ thì đầu tắc mặt tối không có ăn. Ai chứ em hoan hô cả hai tay. Không thể để cho những hạng ngưá»i luồn cúi nịnh bợ đó sống lâu hÆ¡n má»™t ngà y, anh thấy đó, mấy ngưá»i bạn anh có tà i khỉ gì đâu váºy mà chui chá»— nà y luồn chá»— kia mà là m lá»›n xây nhà ba tầng cho Mỹ thuê, rồi rung đùi chê ngưá»i mình má»i rợ. Ãụng hở miệng ra là rùn vai: An nam mÃt. Thấy ngưá»i ta áo rách ngồi ăn giữa đưá»ng: An nam mÃt. Thấy ngưá»i ta ăn bẩn ở bẩn: An nam mÃt. Em chúa ghét mấy ngưá»i đó, em có quyá»n em phút há» qua Tây qua Tầu mà liếm lá giữa đưá»ng, hỠở đây ăn bẩn rồi há» chê mình An nam mÃt.
Anh Dũng tròn mắt:
-Há» em nói gì má»™t giây váºy? Chà giá»ng Ä‘iệu giống hệt chuyên viên biểu tình quá nhỉ?
Tôi mÃm môi;
-Ai biểu anh có vẻ chống lại phong trà o tranh đấu chi.
Anh DÅ©ng ngá»a mặt cưá»i tháºt buồn:
-Má»—i ngưá»i cái chết giá trị bằng đôla, má»—i lần tá»± thiêu má»™t triệu đồng. Buồn cho ngưá»i ta không nhìn thấy.
Tôi tròn mắt nhìn anh:
-Anh theo ai? Với anh phe nà o đúng?
Anh Dũng lạnh lùng:
-Anh không theo ai cả, một là anh là m, hai là không. Anh không muốn là tay sai cho ai hết. Bây giỠanh im lặng.
Tôi tò mò:
-Ai nói với anh ngà y mai biểu tình.
-Anh biết, vì nhóm hỠđã và o đây, những ngưá»i bạn cá»§a em.
Tôi lặng ngưá»i Ä‘i nói thầm trong cổ:
-Phong và o…
Tôi tha thiết nhìn anh dũng:
-Em van anh, anh hiểu lầm há» rồi, há» có lý tưởng tháºt, hỠđánh kÃnh tháºt.
Anh DÅ©ng vẫn cưá»i nhẹ:
-Tùy em nghĩ, nhưng anh biết, bây giỠđã muộn.
-Rồi cứ khoanh tay ngồi chịu tráºn à ?
-Em là m được gì?
-Em chẳng là m được gì, nhưng em khao khát sự yên bình, em thèm tự do.
-Anh không khao khát?
Anh trầm giá»ng:
-Em lá»›n rồi, anh nói tháºt, chÃnh anh đã bà n vá»›i mẹ đón em vá», vì anh không muốn em lao và o cuá»™c gian nan đó.
Tôi nói nhá»:
Anh DÅ©ng quay lưng Ä‘i và o. Tôi lặng ngưá»i nhìn theo. Phong đã và o đây. Phong vá»›i tôi giá» chung má»™t thà nh phố. Tôi muốn tìm anh DÅ©ng há»i dò xem Thầy có và o không, nhưng ngại ngần tôi lại thôi. Tôi ngẩn ngÆ¡ nghÄ© đến chà ng trong đêm hôm nay. Buổi chiá»u cứ lặng lẽ trôi Ä‘i, mây trá»i vẫn cứ lang thang. Lòng tôi bá»i bá»i tÃnh toán. Phải dấu mẹ, phải qua mặt anh DÅ©ng Ä‘i tìm Phong tối nay. Ná»—i nhá»› nhưng đã chÃn trong hồn.
Tôi chạy qua bên cạnh nhá» Ngá»c vá» rá»§ tôi Ä‘i nhà thá». Tôi cÅ©ng ngoan ngoãn mặc áo dà i, cầm theo chuá»—i hạt như má»i ngà y. Chúc có biết, xin đừng thịnh ná»™ cho kẻ Ä‘ang yêu. Chúa có biết xin chúc là nh cho tôi vá»›i Phong. Ra đầu ngõ ngá»c đứng lại nheo mắt:
-Rồi nhé, mình rút lui được chưa? Mà chà ng đâu?
Tôi thì thầm:
-Mìn đi công chuyện, có chà ng nà o đón đưa đâu.
-Váºy sao nói Ä‘i vá»›i chà ng?
-Ãi tìm.
-Say đắm nhỉ?
Tôi cưá»i:
-Thôi cám Æ¡n Ngá»c nghe, Ngá»c Ä‘i ngã khác, đừng Ä‘i ngang nhà mình nhé.
NGá»c gáºt đầu:
-Yên trà đi, tôi có phải con nÃt đâu.
Ngá»c ghé tai tôi:
-Anh chà ng nà o tốt phúc váºy bồ?
Tôi khoanh tay nhìn Ngá»c:
-Má»™t pháºt tá» ngoại hạng.
Ngá»c tròn mắt:
-Pháºt tá»? Trang Ä‘iên à ?
Tôi quay đi:
-Không điên nhưng yêu.
Ngá»c nói khẽ:
-Mệt rồi nghe.
Tôi dơ tay:
-Thôi Ngá»c vá» Ä‘i, mình Ä‘i bá»™ má»™t quãng đã.
Tôi tìm đến chùa, không khà có vẻ nghiêm trá»ng những hà ng cây cÅ©ng yên lặng đợi chá», những lối Ä‘i cÅ©ng lặng lẽ, những viên sá»i cÅ©ng suy tư. Tôi đưa mắt nhìn quanh, ngoan đạo như gia đình, gả tôi cho ngưá»i ngoại đạo đã khó, nếu má»i ngưá»i biết tôi đến chùa chắc trợn mắt hét dá»±ng lên. Tôi nhìn quanh vì tôi còn ngại. Con đưá»ng dà i hun hút vá»›i hai hà ng cây cao. Ngôi chùa nằm trong vòm cây xanh êm Ä‘á»m, chẳng thấy gì, chẳng nghe gì ngoà i sá»± lặng thinh, phá»§ từ ngá»n cây đến mái chùa.
Tôi cháºm rãi bước từng báºc đá, áo dà i tôi vá»n trong cÆ¡n gió u mặc. Những vị sư lặng lẽ Ä‘i lại dưới mái hiên, áo nâu choà ng dà i đến gót chân, đôi mắt và nụ cưá»i thấp thoáng suy tư. Há» chẳng nhìn tôi, há» yên lặng đến vô cùng, má»—i bước Ä‘i như mang theo má»™t lá»i kinh, má»—i ánh nhÃn, chìm trong má»™t suy tưởng.
Tôi đã đến đây tìm Phong má»™t lần, nên tôi cứ lặng lẽ Ä‘i dá»c theo hà nh lang. Nụ cưá»i hiá»n cá»§a Hải bá»—ng hiện ra, tôi nghÄ© đến Thầy, vị hoà thượng có đôi mắt rá»±c sáng như tinh luyện từ muôn ngà n sao sáng. Tôi đứng lại trước má»™t dãy nhà vẫn im lặng. Tưởng chừng những ngưá»i ở đây không cần tiếng nói, tưởng chừng những ngưá»i ở đây đã hết xôn xao. Tôi run run gõ nhẹ ba tiếng rôì hồi há»™p đứng chá», lạy trá»i có Phong.
Một vị sư trẻ bước ra cúi đầu chà o, tôi hấp tấp:
-Thưa thầy tôi tìm anh Phong, có ở đây không ạ.
Chú tiểu nhìn tôi thoáng má»™t giây rồi thấp giá»ng:
-Xin cô cho biết tên.
Tôi hớn hở:
-Mạc Tố trang, nhỠthầy nói với anh Phong có Trang đến tìm.
Chú lặng lẽ Ä‘i và o, thá»i gian như bay lên cao, như trốn xa để khi Phong hiện ra tôi tưởng tôi Ä‘ang mÆ¡, tôi tưởng tôi Ä‘ang ở má»™t tinh cầu xa xăm nà o đó. Tôi im lặng nhìn Phong và chỉ biết im lặng. Má»›i xa nhau chưa đầy má»™t tháng tưởng như ngà n năm. Phong há»i khẽ:
-Sao em biết anh ở đây?
Tôi bước và o:
-Em đoán anh và o vì…
Tôi nhìn anh há»i tháºt nhẹ?
-Ngà y mai biểu tình hở anh?
Chà ng gáºt đầu:
-Ngồi chơi em.
Chà ng dÆ¡ ngón tay mắt nghiêm trá»ng:
-Có thầy đó, nói khẽ thôi.
Tôi giáºt mình:
-Thầy ở đây hở anh?
Chà ng gáºt đầu:
-Có chuyện gì không em?
Tôi há»n:
-Chẳng có chuyện gì hết, em gặp anh không được sao?
Chà ng cưá»i nhẹ:
-Lại dỗi rồi, anh không đưa em đi chơi được đâu.
Tôi phụng phịu:
-Là m như em ham đi chơi lắm ấy.
-Kinh nghiệm cho biết má»—i lần em giáºn, anh lại phải dẫn em Ä‘i chÆ¡i để vuốt ve cÆ¡n giáºn cá»§a em.
Tôi cưá»i:
-Ghét anh ghê váºy đó.
Tôi sực nhớ ra:
-Nà y anh, sao chưa gì hỠđã biết ngà y mai có biểu tình, lỡ hỠđà n áp thì sao anh?
Chà ng trầm ngâm:
-Mình xuống đưá»ng có tráºt tá»± mà em, hÆ¡n nữa…
Chà ng cưá»i:
-Thôi để dà nh thì giỠnói chuyện khác với em vui hơn
Tôi ngước mắt nhìn chà ng:
-Anh chưa phải Ä‘i lÃnh?
-Sẽ đi, sau vụ nà y anh sẽ đi.
Tôi nao nao nhìn chà ng, đôi mắt vẫn không buồn không vui, nụ cưá»i vẫn xa cách hững há». Vá»›i chà ng hình như không còn gì hÆ¡n lý tưởng nữa, ngay chÃnh cuá»™c Ä‘á»i và sinh mệnh cá»§a chà ng, chà ng coi nhẹ như lông hồng. Tôi đứng nhìn ra vưá»n cây. Bóng tối chưa hẳn vá» nhưng đèn và ng đã báºt lên, những lùm cây tối cháºp chá»n. Chà ng đứng bên tôi, giá»ng nhẹ như hÆ¡i thở:
-Em lại buồn rồi sao?
Tôi u uẩn gáºt đầu:
-Em lo cho anh.
Chà ng vẫn đứng xa xôi:
-Anh muốn em vui, bây giỠem đã hiểu vì sao anh không dám nói yêu em chưa?
Tôi gáºt đầu:
-Xa nhau còn buồn hơn thế nữa.
-Nhưng bớt lo âu hơn.
-Mẹ định gả chồng cho em anh ạ, anh nghĩ sao?
Mặt chà ng hơi tối, mắt chà ng chớp mau, nhưng đủ cho tôi cảm thấy chà ng cũng buồn.
-Tuỳ em, anh không thể nói gì hơn với em nữa.
Chà ng vẫn đứng bên kia khung cá»a. Tôi vẫn đứng bên nà y cánh cá»a mà u nâu. Không ai bước tá»›i má»™t bước. Tôi yêu đắm Ä‘uối chà ng nhưng tôi là con gái, tôi không thể lao và o đôi tay rắn chắc cá»§a chà ng như tôi hằng mÆ¡ ước, tôi không thể bước tá»›i tháºt gần ngưá»i đà n ông tôi đã mê mệt yêu đương.
Những tưởng gặp nhau sẽ ôm nghiến lấy nhau, sẽ giữ nhau không rá»i, bây giá» xa nhau gần má»™t thước, bây giá» nhìn nhau đã thấy no.
Chà ng vẫn dưạ lưng và o tưá»ng, đôi mắt chà ng đắm chìm và xa vắng nÆ¡i đây. Mái tóc rÅ© xuống che nữa vầng trán phiá»n sầu, che má» má»i ước ao tình ái cá»§a tôi. Tình yêu như bay ngoà i khung cá»a, như tan trong không gian, nên tôi vá»›i chà ng đà nh nhìn theo mà tiếc nuối thở dà i. nếu còn tình yêu trong lòng, tôi phải lao và o chà ng, phải úp mặt vaò ngá»±c chà ng, phaỉ dụi mắt trên trái tim chà ng Ä‘ang Ä‘áºp từng tiếng đó, bởi tôi đã mÆ¡ ước bao nhiêu đêm bao nhiêu ngà y giây phút nà y.
Có phải vì chà ng cao cả quá, vì chà ng yêu quê hương hÆ¡n má»i thứ tình để trước mặt chà ng tôi cảm thấy tôi tầm thưá»ng, tôi thấp hèn và tôi bé bá»ng nên tôi kÃnh cẩn không dám đến gần, nên tôi đà nh để mặc tình yêu vá»— cánh bay lên cao.
Sá»± im lặng đã đến rất lâu, từ lúc trá»i còn cháºp choạng cho đến khi bóng tối ngá»± trị hoà n toà n, tôi vẫn nhìn chà ng tháºt đắm Ä‘uối nhưng tháºt xa nhau. Chà ng im lặng hút thuốc khi nà o buồn chà ng hay hút hết Ä‘iếu nà y đến Ä‘iếu khác.
-Ãừng hút thuốc nhiá»u quá, em sợ anh ho.
Chà ng nhún vai:
-Ãáng nhẽ em phải sợ nhiá»u thứ vì anh nữa.
Tôi thở dà i:
-Em không có quyá»n.
-Em có quyá»n, vì anh yêu em.
-Còn Lan Chi?
-Tình yêu dà nh cho em khác và ngoà i Lan Chi.
Tôi ngá»a mặt cám Æ¡n Trá»i tôi cúi mặt cám Æ¡n đất.
-Em không ghen với Lan Chi nữa anh ạ.
-Tại sao lại ghen, em khác nà ng kia mà .
Tôi định nói vá»›i chà ng khác. Lan Chi có nghÄ©a là mình đứng xa xa mà nhìn nhau, cưá»i cưá»i nói nói vá»›i nhau, còn vá»›i Lan Chi thì gần tháºt gần, nhưng ngượng quá tôi đà nh đứng im.
-Em thÃch lấy chồng chưa?
Tôi cúi mặt:
-Em chưa thÃch nhưng có lẽ cần thÃch vì dù sao em cÅ©ng lá»›n rồi, mẹ thương em mẹ không nói sai, mưá»i chÃn tuổi không lấy được chồng Ä‘á»i sẽ gian nan. Lấy chồng muá»™n quá hạnh phúc chua như dấm, đắng như thuốc vì cả hai Ä‘á»u đã chai lì. Em sợ thú hạnh phúc chai lì lắm, em sợ thứ hạnh phúc có được nhá» tÃnh toán mưu mô. Hai ngưá»i già ráp và o nhau sẽ chẳng biết gì là ngá»t ngà o, chỉ còn là nhu cầu phải không anh? Dù sao em cÅ©ng phải thương chồng như mẹ em đã thương ba em, đáng nhẽ em không nên nói tháºt vá»›i anh ý nghÄ© nà y, nhưng em, em không thÃch dối anh, mong anh hiểu cho em.
Chà ng gáºt đầu:
-Anh hiểu vì thế anh thương em hơn, Trang à , nếu em hạnh phúc, anh vui dù anh xót xa.
Tôi long lanh ngấn mắt:
-Trá»i chỉ cho mình bấy nhiêu thôi, chút tình xót xa chút lòng bùi ngùi khi nhá»› đến nhau.
Chà ng há»i:
-Mình xa nhau vì Lan Chi hay là vì tôn giáo hở em?
Tôi mÃm môi:
-DÄ© nhiên vì Lan Chi, bởi Chúa bao giá» cÅ©ng rá»™ng lượng hÆ¡n loà i ngưá»i.
Chà ng cưá»i khẽ:
-Nghĩa là tại anh.
-Nhưng mình đã xa nhau đâu? Dễ gì xa nổi anh.
-Anh Ä‘i lÃnh cả hai ngưá»i Ä‘á»u thương anh hÆ¡n.
Tôi chúm môi:
-Em thương anh từ lâu rồi.
-Em đói bụng phải không?
-Sao anh biết.
-Anh không biết thì ai biết và o đây nữa.
-Ãón anh và o em mừng quá quên ăn.
-Và o gặp Thầy rồi anh đưa đi ăn.
-Sao anh bảo không ra ngoà i được?
-CÅ©ng liá»u, chã lẽ để em đói.
-Thôi không cần, có bánh gì cho em chút cũng được.
-Em vẫn con nÃt như thưá»ng.
Tôi theo chà ng đến gặp Thầy, Thầy Ä‘ang Ä‘á»c sách, chiếc võng Ä‘u đưa nhẹ như tâm hồn thầy muồn Ä‘á»i thanh bình.
-Thưa thầy có Trang đến.
Thầy ngừng nhịp võng đưa mắt nhìn tôi. Gương mặt vẫn bình thản, nụ cưá»i hiá»n thoáng qua nét mặt nhưng tháºt khó hiểu, bà máºt hÆ¡n má»i bà máºt là nụ cưá»i cá»§a Thầy. Nụ cưá»i không cho thấy đôi hà m răng, nụ cưá»i không lá»™ má»™t nét rá»™n rà ng. Gương mặt Thầy vẫn muôn Ä‘á»i thanh thản không buồn không vui.
Tôi cúi đầu kÃnh trá»ng:
-Thưa thầy.
Thầy dÆ¡ tay chỉ chá»— cho tôi ngồi, má»™t chá»— ngồi trên đất như Thầy, nhưng Phong. Tôi sợ sệt lẫn kÃnh nể nên cứ ngồi im nghe Thầy và Phong nói chuyện. Thầy biết Phong yêu tôi, chÃnh Phong đã noà hết vá»›i Thầy vá» tôi. Tôi lần dở những trang sách nhưng những góc tối thẳm những nếp gấp những buồn vui trong đầu óc hai ngưá»i trước mặt tôi, tôi chẳng lần được, chẳng cảm được.
Vầng trán cao cá»§a Thầy mênh mông suy tưởng, đôi mắt Thầy rá»±c rỡ nhưng đăm chiêu. Và chà ng tóc rÅ© phong trần, hai môi hiên ngang. Gương mặt đẹp như thÆ¡ cá»§a Thu Hải lại hiện ra đôi mắt Ä‘en huyá»n hoặc như đêm đông phương, mái tóc dà i xuôi chảy như má»™t giòng sông tình. Tôi muốn tìm hình ảnh ngưá»i con gái tà i hoa đó trong đôi mắt Thầy, nhưng tôi không thấy gì ngoà i những tia nhìn xoáy sâu rá»±c sáng cá»§a Thầy, ngoà i những tia sáng mạnh cá»§a nghị lá»±c là m rùng mình ngưá»i nhìn. Vầng trán cao vá»›i bóng sáng. Äôi mắt đầy nghị lá»±c, hai môi muôn Ä‘á»i khép kÃn, nhưng lạ lùng là m sao, ở Thầy vẫn đầy má»™t sá»± hiá»n hoà , vẫn đầy má»™t tình thương yêu.
Phong nói:
-Trang cho con biết có nhiá»u ngưá»i đã biết tin tức cuá»™c biểu tình ngà y mai cá»§a mình. Thầy tÃnh sao? Có nên tiến hà nh nữa không?
Thầy Ä‘iá»m đạo:
-Những gì phải là m vẫn phải là m.
Phong lo ngại:
-Theo đúng kế hoạch ngà y mai con không công khai xuất hiện nữa, mà là Thầy, con sợ rằng..
Thầy khoát tay giá»ng vẫn rõ từng tiếng, vẫn trầm từng lá»i:
-Thầy nghÄ© kỹ rồi, cá nhân Thầy không đáng kể váºn nước má»›i là mối lo âu chÃnh cá»§a phong trà o.
Phong than thở:
-Thấy rối ren quá, không ai tin tưởng nữa, má»i ngưá»i như buông tay, buồn nhất cho chúng ta không ta là không biết dùng ngưá»i, không biết quý ngưá»i tà i.
-Ãừng bi qua Phong, vẫn còn những kẻ nhiệt thà nh.
-Con không bi quan nhưng con cảm thấy bất lực.
Thầy nghiêm mặt:
-Tình yêu là m con bất lực đấy!
Phong cúi đầu như thú nháºn:
-Trước tình yêu đôi khi con tầm thưá»ng như má»i ngưá»i tầm thưá»ng.
-Không sao Trang là ngưá»i hiểu biết.
-Trang không ngăn cản nhưng Trang lo âu.
Tôi chớp mắt nhìn chà ng, tôi không ngỠtôi được yêu thương tha thiết đến thế.
-Thưa Thầy con kÃnh trá»ng lý tưởng cá»§a anh ấy, nếu có lo buồn chuyện đó nhá» nhặt và bình thưá»ng.
Thầy gáºt gù:
-Thầy hiểu, trước tình thế nà y chúng ta không thể khoanh tay nhìn. Chúng ta sẽ bị cháy bá»i chúng ta muốn thay đổi từ xấu lên tốt chứ không phải từ cái xấu nà y sang cái xấu khác.
Phong đứng lên:
-Nghĩa là sáng mai vẫn tiếp tục thưa Thầy?
Thầy gáºt:
-Những gì phaỉ là m vẫn phải là m.
Phong hiểu ý Thầy ra hiệu cho tôi Ä‘i ra để Thầy má»™t mình trầm ngâm vá»›i những quyển sách, mà u giấy đã và ng theo thá»i gian. Ra ngoà i tôi thì thầm:
-Em vẫn sợ Thầy như bao giá».
Phong gáºt:
-Con ngưá»i ấy đầy má»™t sức mạnh tinh thần.
-Thu Hải có ra Huế không anh?
-Thầy muốn Hải há»c tháºt giá»i, Hải thông minh tháºt, Thầy noà Hải nói tiếng Ãức được rồi, Anh văn thì khá»i chê.
Tôi lẩm bẩm:
-Nó tìm giải thoát trong việc há»c, nó yêu thầm Thầy nên vâng lá»i tuyệt đối.
Phong nhìn tôi:
-Còn em, có vâng lá»i anh không?
-Em chỠanh ra lệnh cho em.
Phong dà tay trên trán tôi:
-Nó thì ngá»t lắm đấy.
Tôi đứng dưới má»™t gốc cây. Không khà tÄ©nh lặng như khi tôi má»›i đến. Những chiếc khánh đồng chao trong gió chạm nhau ngân nhẹ âm vang, như lá»i kinh nà o nghe xa xăm. Tôi ngước mắt tìm đôi mắt Phong. Mắt Phong Ä‘i vắng như hồn Phong khó hiểu. Tôi vẫn chưa tìm thấy tôi trong đôi mắt chà ng, muôn Ä‘á»i chà ng vẫn là kẻ lãng du và xa tôi vạn dáºm dù Ä‘ang gần nhau.
Tôi há»i cho có chuyện:
-Bao giá» anh Ä‘i lÃnh?
Phong cưá»i nụ:
-Anh nói rồi, có lẽ xong vụ nà y anh đi.
-Sao lại có lẽ, bá»™ Ä‘i lÃnh chưa chắc chắn? Anh là giáo sư, anh có quyá»n hoãn dịch phải không? Anh vui hay buồn? Anh không chạy chá»t à ?
-Äá»i anh sao cÅ©ng được, Ä‘i lÃnh hay ở nhà cÅ©ng váºy thôi. Anh vẫn là anh ngà y hai bữa cÆ¡m, sống sao cÅ©ng được, anh chỉ cầu mong sao cho hoà n cảnh đất nước mình sáng sá»§a thêm má»™t chút. Ná»—i buồn nhất cá»§a anh bây giá» là những ngưá»i chung quanh mình đã chán nản, đã rút và o vỠốc cứng vì thất vá»ng. Há» tưởng cách mạng đến để thay đổi, để tình thế sáng sá»§a hÆ¡n, há» trà n trá» hy vá»ng má»™t đổi má»›i, ai ngá» lại bết hÆ¡n, chẳng thay đổi được gì, cho nên dân chúng giá» thá» Æ¡ lắm rồi, há» mất tin tưởng, dân mất tin tưởng thì nước khóc còn.
-Còn anh, anh mất tin tưởng chưa? Sao anh còn lao và o cuá»™c, anh không lấy vợ già u, chạy má»—i chá»— ngồi tháºt chắc chắn ứng cá» dân biểu chẳng hạn, có nhiá»u tiá»n anh sẽ có tất cả.
Phong lắc đầu:
-Ãể là m gì? Anh cần tiá»n để là m gì nhỉ? Khi anh chết Ä‘i em có đốt theo anh không? Vợ đẹp có tá»± thiêu theo anh không? Xe hÆ¡i có chạy theo anh không? miá»…n sống ngà y hai bữa cÆ¡m như má»i ngưá»i chung quanh anh. Anh nghèo được, khá»— nổi cá»§a anh có nghèo quá đâu, thỉnh thoảng anh cÅ©ng sà i sang đưa em Ä‘i ăn tiệm đấy thôi. Nhưng em biết không ở nhiá»u nÆ¡i ngưá»i ta cả năm không biết miếng thịt là gì? Em không tin à , nhưng anh thấy dám nhìn anh em mình, chan nước mắt sống qua ngà y anh thấy không sướng.
Tôi khoanh hai tay:
-Anh lý tưởng quá, có lẽ em yêu anh vì thế, nhưng em má»—i sáng Ä‘i dạy há»c không dám ăn phở, cà ng ngà y em cà ng gầy Ä‘i và em biết vì em thiếu ăn.
Phong nắm tay tôi xiết nhẹ:
-Em trách anh đấy hở? Xong vụ nà y anh sẽ lo cho em.
Tôi cưá»i buồn:
-Em mong qua khá»i để anh lo cho anh thôi.
Chà ng sực nhớ ra :
-à em chưa ăn gì phải không, em thÃch ăn cÆ¡m chay nhà chùa không?
Tôi gáºt:
-ThÃch chứ, em mê ăn cÆ¡m chay nhất.
Chà ng dắt tôi Ä‘i há»c theo hiên chùa, thỉnh thoảng lướt qua sân má»™t và i vị sư lặng lẽ. Má»—i vị sư là má»™t thế giá»›i tịch mịch chìm lặng và yên bình từ bà n chân cho đến những ngón tay. Tôi tìm đôi mắt chà ng và cưá»i nhè nhẹ. Tay hai đứa tìm nhau xiết lấy tháºt êm Ä‘á»m.
Phải chăng vì bữa ăn chay, vì những thức ăn toà n hoa Ä‘áºu, nên suốt buổi tối mắt chà ng vẫn thắm thiết, nhưng ngưá»i chà ng vẫn xa xôi vá»›i tôi, không má»™t vẩn ...c nà o nhạt nhoà đôi mắt sâu, không má»™t xôn xao nà o rá»±c lá»a hai môi.
Chà ng đưa tôi vá», dù tôi ngại ngần:
-Thôi anh ạ, em vỠmột mình cũng được, lỡ có chuyện gì khổ lắm.
Chà ng lắc đầu:
-Anh không yên tâm, dù xóm em là xóm đạo anh cÅ©ng cứ liá»u.
Tôi se sắt cưá»i:
-Dữ không, là m như chùa của anh với nhà thỠcủa em là hai nơi cách biệt không bằng, em thấy có gì khác đâu?
-Chúa Pháºt bao dung, nhưng lòng ngưá»i không bao dung.
Tôi đứng lại trước cổng chùa, dăm dăm nhìn chà ng, sau lưng là mái ngói là vòm cổng cong cong, đưá»ng nét Ãông Phương, là những hà ng sứ trắng thÆ¡m trong gió êm là vùng trần hương u mặc.
-Thôi anh và o đi, kẻo đưa em vỠnhà rôì em không yên tâm lại phải đưa anh vỠchùa, rồi lại xách nhau vỠnhà em, cứ thế hết đêm nay hư chuyện lớn của anh hết.
Chà ng khoanh tay cưá»i khinh bạc:
-Bây giá» em bắt đầu ra lệnh cho anh hở? Anh đưa em vá». Ãi.
Tôi chúm môi cưá»i:
-Dữ không, chưa gì đã ló đuôi độc tà i rồi. Trách chi ai lên ngôi cao cũng dộc tà i hết.
Chà ng lắc đầu:
-Anh không nghĩ đến chuyện đó, bao giỠnước yên anh lên núi tu.
Tôi nheo mắt:
-Tu với Mỵ Nương hở?
Chà ng trầm giá»ng:
-Thì tu vá»›i em há»i hay chưa?
Tôi cúi mặt:
-Còn Lan Chi?
-Lan Chi khác, em khác chứ.
Tôi chúm chÃm cưá»i:
-Nói như anh má»i sá»± tháºt giản dị. Chị Lan Chi vừa đẹp vừa ghê gá»›m, không bao giá» em dám đâu.
-Sao em biết chị ghê gớm?
-ÃÆ°á»£c nhiá»u ngưá»i yên là ghê gá»›m, ngưá»i đà n bà bình thưá»ng Ãt ngưá»i yêu lắm. Ngưá»i như anh mà phải yêu đâu phaỉ là chuyện vừa?
Chà ng nhăn mặt:
-Em định thuốc anh đấy hở?
-Sá»± tháºt đấy chứ, em thuốc anh là m gì.
-Em không ưa chị?
Tôi bá»±c dá»c vì tiếng chị chà ng dùng cho Lan Chi, nên lạnh lùng:
-Hồi trước nếu có quyá»n em thÃch có má»™t lưỡi dao chÃch nhẹ và o ngá»±c bà ấy. Nhưng bây giá» thì thôi, tranh dà nh nhau má»™t ngưá»i đà n ông chẳng hay ho gì. Mà anh đừng gá»i chị ấy vá»›i Trang nữa.
Chà ng cưá»i:
-Lại giáºn rồi, tại sao bây giá» hết ghét?
Tôi mÃm môi:
-Giản dị quá, em sắp lấy chồng, nghÄ©a là sắp yêu ngưá»i khác.
Chà ng vặn:
-Sao lại sắp?
Tôi kiêu hãnh:
-Muốn yêu chồng cứ vá» yêu sẽ yêu, muốn ngoan đạo cứ Ä‘i nhà thá» sẽ ngoan tháºt, muốn ghét anh cứ nghÄ© lúc anh, lúc anh ấy…là hết yêu.
Chà ng mỉm cưá»i:
-Lúc anh ấy là sao?
Tôi dỗi:
-Anh đóng kịch tà i lắm, không thèm nói chuyện với anh nữa.
Chà ng nhún vai:
-Nhất định ghét anh?
-Ừ nhất định ghét, nhắc ngưá»i ta hoà i, bắt ngưá»i ta gá»i bằng chị nữa chứ.
-Ngà y mai anh đi cho em vừa lòng.
Tôi chớp mắt:
-Em xin lỗi anh, thôi nói chuyện khác đi anh, ngà y mai nhất định biểu tình hở anh?
Chà ng gáºt đầu:
-Phải là m một cái gì chứ em.
-Ãừng để bị bắt như lần trước nghe anh.
-Là m sao biết trước được, đừng lo, anh sẽ đến thăm em, dẫn em Ä‘i ăn cho máºp.
Chà ng dừng lại đầu ngõ xóm tôi ở. Những hà ng rà o kẽm gai đã căng ra rồi, những ngưá»i quen mặt trong hỠđạo tôi ở đứng gác bên trong hà ng rà o. Chà ng đà nh dừng lại để tôi lách dây kẽm gai và o má»™t mình. Tôi cắm cúi Ä‘i, tiếng huýt sáo, tiếng xì xà o Ä‘uổi theo tà áo ngượng ngùng:
-Ghê chưa Ä‘i chÆ¡i vá»›i trai giá» nà y má»›i vá», sao không Ä‘i vá»›i anh em?
Tôi cau mặt nhưng đà nh vỠkhông nghe:
-Cha, thằng cha đó hình như Pháºt tá» gá»™c, con bé đó là m trò khỉ gì đó nhỉ?
Tôi buồn, dân tôi còn những ngưá»i chia rẽ từ trong máu chi ra, nên bạc nhược hoà i, nên chiến tranh hoà i. Tôi kÃn đáo liếc nhìn phÃa sau. Tôi sợ há» chạy theo là m phiá»n chà ng. Lòng tôi thắt lại tôi Ä‘iên không khi gần gÅ©i những ngưá»i đáng kÃnh đó? Mà sao những ngưá»i cùng tôn giáo vá»›i tôi nhìn há» như kẽ thù, ghét há» như kẻ nà o không chung Tổ Quốc.
Tôi trở vá» nhà giáºt mình khi thấy mẹ đứng ngồi chá» tôi, mẹ nghiêm mặt:
-Con đi đâu vỠTrang?
-Dạ dạ con Ä‘i vá»›i Ngá»c mà .
-Nhưng mẹ có thấy con ở nhà thỠđâu?
-Thì tụi con đứng sau mẹ thấy sao được.
-GiỠnà y mới ở nhà thỠv�
-Thì trá»i nóng tụi con dắt nhau ra biển chÆ¡i cho mát.
Mẹ nghiêm khắc:
-Mẹ không bằng lòng con Ä‘i chÆ¡i tối như váºy, con gái phải giữ gìn, tai tiếng bay xa bay rá»™ng. Còn hà ng xóm láng giá»ng nữa. Con phải biết rằng tuổi con là tuổi để ngưá»i ta dèm pha, không có gì ngưá»i ta còn nói được huống chi con Ä‘i chÆ¡i đêm đến giá» nà y má»›i vá». Ngưá»i ta phải dèm con cho con gái ngưá»i ta ngoan lên chứ. Con phải ý tứ lắm má»›i được con ạ. Con gái chưa chồng cÅ©ng như cái hoa cho ngưá»i ta nhìn và o.
Tôi ngồi phịch xuống ghế:
-Nhìn để thấy nó đầy vi trùng chá»› gì? Nhìn riết tà n hoa ngưá»i ta hết trÆ¡n, con không cần ai hết, chán cái xóm nà y quá rồi, ngưá»i ta là m gì kệ thây ngưá»i ta, nhòm nhòm như bầy kên ấy, con có nhòm ai không? Nhà xóm trên có ai lầy chồng ai chưa? Con có thèm há»i đâu, sao thiên hạ không cho con yên? Con nói con không thèm lý đến há» cÆ¡ mà .
Mẹ gắt:
-Con nói như váºy không được, ăn ở phải có xóm giếng chứ, má»™t thân má»™t mình sao được con.
-Ãể là m gì, để ăn cái gì hà ng xóm cÅ©ng biết ấy hở? Ãể chuyện gì ngoà i ngõ cÅ©ng biết trước trong nhà ? Thôi con xin, con không thÃch ai xÃa và o Ä‘á»i con hết, sướng khổ con chịu má»™t mình, thì phải cho con chút tá»± do chứ. Tháºt nhiá»u lúc con muốn Ä‘i vá»›i Mỹ má»™t vòng cho thiên hạ tức chÆ¡i.
-Tức gì, há» cưá»i cho mục mả chứ tức.
-Cưá»i má»i răng hỠăn thua gì đến con. Mình di cư có phải là vì muốn được sống trong gia đình mìn, không sợ trẻ em nhòm rồi chạy ra tố khổ, không sợ phải kê khai từ cái chén đến đôi đũa không? Phải váºy không mẹ, như váºy sao cái xóm nà y cứ nhìn con chăm chăm váºy?
Mẹ buồn bã:
-Con độ nà y lạ quá, mẹ hở má»™t câu con cãi má»™t câu, mà con nói chuyện gì đâu không à , gì mà tá»± do chế độ trong đó nữa. Con ra ngoà i ăn há»c cái bằng cá» nhân chưa thấy đâu, chỉ thấy ăn nói như dân biểu tình.
Tôi cúi đầu:
-Con xin lá»—i mẹ, tại con buồn nên là m mẹ khổ, đừng giáºn con nghe mẹ.
-Mẹ không bao giá» giáºn con, nhưng mẹ muốn con ý tứ má»™t chút là m thân con gái khó lắm con ạ, mà con buồn chuyện gì con?
Tôi ăn năn:
-Thì cÅ©ng buồn vu vÆ¡ váºy mẹ, ăn thua gì.
-Con gái lá»›n đứa nà o cÅ©ng váºy hết, thôi sá»a soạn Ä‘i ngá»§ Ä‘i con, mai lại phải Ä‘i dạy sá»›m đấy. Tháºt mẹ cÅ©ng mong con lấy chồng cho yên, con ở nhà ngà y nà o mẹ lo ngay ngáy ngà y đó. Lo đủ thứ chuyện váºy đó, con gầy Ä‘i chút chút ra đưá»ng gặp mẹ ngưá»i ta nói mẹ tại con lá»›n rồi mà chưa lấy chồng nên cà ng ngà y cà ng héo Ä‘i đó, để mãi ở nhà khô đét Ä‘i khó lắm.
Tôi bá»±c dá»c:
-Còn hÆ¡n con há» theo Mỹ hư hao hết, mai mốt đắp và ng và o cÅ©ng không đẻ nữa thì sao? Nói cho mẹ biết cô nà o ...ng Mỹ rồi tuyệt tá»± đó mẹ Æ¡i. Con khô con héo kệ con, mai mốt lấy chồng con tươi mấy hồi mẹ nhỉ? Con chúa ghét ai nói con gầy, ngưá»i ta bốn mươi bảy ký cứ kêu gầy, tức ghê váºy đó, riết rồi há» là m con tưởng con gầy tháºt, trong khi há» bằng nữa ngưá»i con.
Mẹ báºt cưá»i:
-Y như rằng,đụng đến vụ gầy là con giáºn, thôi Ä‘i ngá»§ Ä‘i, con mẹ xinh lắm không có gầy đâu.
Tôi và o giưá»ng lăn bên nà y trở bên kia cả chục lần. Xoay ngang rồi xoay dá»c. Không biết mai mốt lấy chồng ngá»§ chung vá»›i đà n ông xoay sở chá»— nà o nữa đây? Ngá»§ vá»›i đà n ông nhỡ xấu thì sao? Lúc ngá»§ là m sao mình là m duyên là m dáng được nhỉ? Gay tháºt, ai dá»±ng nên cái chuyện ngá»§ chung vá»›i đà n ông tháºt phiá»n. Mình có thói quen ngá»§ phải ôm gối lăn vòng vòng má»›i ngon giấc được, KHông lẽ mai mốt ôm ông chồng mà lăn. Ông nà o cÅ©ng nặng hÆ¡n mình cả hai chục ký là m sao lăn nhỉ? Mà không ôm cái gì ngá»§ coi bá»™ không được, trống không như Ä‘i trong không gian, là nh lạnh như rÆ¡i xuống biển.
Muốn há»i mẹ ngà y xưa có ngá»§ chung vá»›i ba không mà không dám, muốn rình anh DÅ©ng vá»›i chị DÅ©ng thì xà hổ. Ná»™i vụ thấy anh chị cứ cà rà bên nhau ngồi đâu sát cánh ká» vai là tôi muốn ngứa mắt rồi, muốn tức anh ách trong bụng như có ngưá»i thư cục đá trong đó không bằng. Tôi nháy mẹ dang ra chá»— khác, y như rằng bao giá» mẹ cÅ©ng hừ hừ. Chị DÅ©ng lại lấm lét ngồi xa xa, anh DÅ©ng lại ngẩn ngÆ¡ thở dà i. Hình như bà mẹ chồng nà o, cô em chồng nà o không nói ra cÅ©ng không thÃch con trai mình, anh trai mình hắt há»§i vợ hết. Cà ng lạnh lùng vá»›i vợ cà ng được mẹ thương, cà ng được em gái chiá»u. Thiếu Ä‘iá»u mong anh có vợ hai cho bá» tức. Ãà n bà hiện thân cá»§a loà i rắn tháºt, đà n bà lòng ghen ghét nhiá»u hÆ¡n tình thương yêu.
Nhưng con gái mẹ Ä‘i lấy chồng, mẹ thÃch nó được chồng cưng như trứng, hứng như hoa, mẹ thÃch con rể suốt ngà y quấn con gái mẹ, mẹ thÃch nó thương vợ hÆ¡n thương mẹ nó, mẹ thÃch nó thá» vợ như thá» bà , nể há» nhà vợ như nể thánh.
Tôi cưá»i thầm mẹ, cưá»i thầm tôi, muốn thương chị DÅ©ng như thương chị Phượng nhưng vẫn không được. Giấc ngá»§ đến vá»›i tôi đầy những con mê tình.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
25-10-2008, 11:13 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 7
Buổi sáng tôi đến trưá»ng. Há»c trò không và o lá»›p, há»c trò ùn ùn kéo nhau xuống đưá»ng. ÃÆ°á»ng phố bừng bừng, đưá»ng phố đầy hÆ¡i tranh đấu. Phong lại thà nh công nữa rồi và như bị má»™t sức hút ma quái nhất, kỳ dị nhất, tôi lại Ä‘i theo há» tìm đến vá»›i Phong.
Má»—i lúc má»™t đông, vì hăng say vì tò mò, là m sao biết được cõi lòng cá»§a há», chỉ biết vì yêu chà ng tôi không thể yên lặng rút vá» nhà như má»™t số giáo sư khác. Tôi phải đến vá»›i Phong bằng bất cứ giá nà o, sinh mệnh tù đà y hay khói cay vẫn không chùn chân bước tá»›i.
Tôi đứng lẫn lá»™n trong má»™t rừng ngưá»i. Hà ng ngà n ngưá»i ngá»a mặt ngóng trông, hà ng ngà n ngưá»i dÆ¡ cao cánh tay. Bởi quê hương tôi còn nhiá»u Ä‘au khổ. Chưa có dân tá»™c nà o chiến đấu kiên trì như dân tá»™c tôi. Năm tháng nối tiếp trong gian khổ, chiến tranh tiếp diá»…n vá»›i chiến tranh. Hát vang lên như sấm động, như sét đánh trong mù mịt khói lá»a. Ngá»a mặt tin yêu trong nước mắt dòng dòng tuôn rÆ¡i.
Tôi chặn tay lên ngá»±c ngá»a cổ nhìn cho cao. Vẫn chưa trông thấy bóng chà ng. Ngưá»i đà n bà đứng bên tôi thì thầm:
-Hôm nay thầy đến.
Tôi sực nhớ đêm qua Phong đã tỠý lo ngại vì lần nà y chà ng không thể thay thế Thầy được nữa. Thầy sẽ đến hôm nay.
Tôi tò mò há»i ngưá»i đà n bà :
-Ai nói với bà thầy đến?
-Ai cÅ©ng biết hết, bởi váºy tôi má»›i Ä‘i đó chứ, tôi Ä‘i đón Thầy vì tôi mong được nhìn Thầy má»™t lần.
Rừng ngưá»i tá»± động đứng kÃn hai bên lỠđưá»ng. Con đưá»ng không bóng cây trước cổng chùa, con đưá»ng bụi mù đất.
-Thầy đến.
Những tiếng thốt lên từ muôn ngưá»i. Tôi muốn vươn lên cao tôi muốn trông thấy Thầy và ngưá»i tôi yêu. Thầy bước tá»›i yên lặng giữa những vị sư. Từng bước tháºt thanh thản. Nụ cưá»i Thầy thấp thoáng dù hai môi vẫn khÃt. Gương mặt Thầy muôn Ä‘á»i vẫn lặng lẽ hiá»n hoà . Cả má»™t vÅ© trụ tịch mịch dồn vá» trên vầng trán rá»™ng. Ngưá»i ta chắp khÃt hai tay, im lặng trà n đầy trên ngà n ngưá»i Ä‘ang bừng bừng xôi sục. Chỉ nghe tiếng chân Thầy Ä‘i giữa những vị sư. Không gì khác biệt giữa Thầy và những vị sư khác, nhưng ngưá»i ta vẫn nháºn ra Thầy. Ãôi mắt sáng đầy ắp nghị lá»±c. Những ngón tay cá»§a Thầy cÅ©ng được chiêm ngưỡng vì ở đó toát ra tình ngưá»i. Tôi lặng ngưá»i Ä‘i, dù má»›i tối hôm qua tôi đã được noà chuyện vá»›i Thầy. Tôi đã noà chuyện vá»›i con ngưá»i cao cả đó. Phong vắng mặt, nhưng lòng tôi vẫn vui, vẫn mừng rá»™n rã.
Những ngưá»i đà n bà đầu cúi xuống khi Thầy tiến đến gần, những ngưá»i trẻ, hai mắt rá»±c sáng lên. Bây giá» thì tôi hiểu tại sao Thu Hải từ chối má»i cuá»™c hôn nhân tốt đẹp để yêu Thầy. Hải mÆ¡ má»™t ngà y nà o đủ khát khao đủ ý chà để trở thà nh ni cô, mà mãi mãi tôn thá» hình bóng Thầy cho đến ngà y buông xuôi hai tay.
Thầy đứng trên thá»m cao giá»ng thầy cất lên cháºm rãi yên bình. Lá»i nói như mặt má»™t quyá»n uy thần thánh. Thầy nói vá» tình thương vá» ná»—i khát khao thanh bình, vá» hai chữ là m ngưá»i vá» thân pháºn quê hương miá»n nhược tiểu, và cuối cùng xin má»™t thay đổi, xin má»™t cải tạo.
Gương mặt Thầy hiá»n, nhưng bà máºt không cùng, nụ cưá»i thanh bình nhưng chứa đầy sức mạnh. Giá»ng nói nhân ái hiá»n hoà nhưng Ä‘ang thép Ä‘i thẳng và o mắt ngưá»i nghe. Tôi là má»™t con bé tầm thưá»ng, nhưng kiêu hãnh chưa bao giá» tôi cúi đầu trước má»™t ai, và bây giá» tôi phải cúi đầu. Chưa bao giá» tôi không ngá»a mặt lên nhìn, và nghe ngóng ngưá»i đối diện để phân tÃch từng lá»i cá»§a há» và bây giá» tôi phải đà nh bất lá»±c. Lá»i thầy Ä‘i thẳng và o hồn tôi ru rẩy xao động. Tôi chẳng nhá»› được nữa lá»i, dù tôi nghe rất rõ và bị khÃch động cùng tá»™t. Chỉ má»™t câu cuối cùng:
-Hãy tiến lên bằng hay tay không để được sống má»™t Ä‘á»i thanh bình.
Ãoà n nguá»i ra Ä‘i, lặng lẽ ra Ä‘i. Thầy lặng lẽ bước và o chùa. Sóng áo nâu sòng, bước chân bình yên. Tôi len tá»›i tìm Phong mặc là n sóng ngưá»i âm thầm lướt tá»›i. Há» còn bà ng hoà ng vì những lá»i Thầy há» chá» cho lá»i Thầy thấm và o xương máu. Tôi tìm được Phong, lấn tá»›i giữ chặt hai tay chà ng, mắt tôi long lanh ướt:
-Anh!
Phong ngạc nhiên:
-Ai cho em đến đây?
-Em tìm đến.
Phong kéo tôi Ä‘i len trong rừng ngưá»i:
-Váºy là xong, sẽ biểu tình tuần hà nh trong tráºt tá»± anh hy vá»ng là tốt đẹp.
Tôi gáºt đầu:
-Em cũng mong như thế, nhưng sao em lo quá à , biết hỠcó cho mình yên không?
-Mình có là m gì gây xáo trộn đâu, không chiếm đà i phát thanh, không biểu tình ngồi trước công sở chỉ tuần hà nh trong thà nh phố để hỠhiểu dân khao khát đến bực nà o sự thanh bình no ấm.
Tôi đứng xa xa nhìn Phong, trong lúc vá»™i và ng nhất tôi đã nắm được hai tay cá»§a chà ng. Ngầt ngây còn đầy trong lòng tôi, và ngưá»i tôi như nở ra má»i miá»n yêu dấu. Tôi chá»›p mắt nhìn chà ng, và chà ng cÅ©ng mỉm cưá»i nhìn tôi. Tình yêu là thế đó, đơn sÆ¡ vô cùng, nhưng ngá»t ngà o vô biên.
Liên lạc viên cho biết Ä‘oà n biểu tình đã tuần hà nh Ä‘i qua Toà thị chÃnh và rừng ngưá»i ở chùa vẫn còn tuần tá»± tiến tá»›i. Tôi suýt soa:
-Ãông dá»… sợ anh nhỉ?
Phong gáºt đầu ngồi trá»±c bên máy. Khi Ä‘oà n ngưá»i cuối cùng ra Ä‘i, trong sân chùa chỉ còn và i bóng ngưá»i có nhiệm vụ ở lại. Tôi không rá»i chà ng nữa bước.
Má»™t lúc sau tôi thấy hai tay chà ng run lên, mồ hôi chà ng từng giá»t trên trán. Chà ng đưa khăn tay lên thấm mồ hôi và lắc đầu thở dà i:
-Há»ng chuyện rồi, thôi em vá» nhà đi, anh phải chạy.
Tôi hoảng hốt:
-Chuyện gì váºy anh, sao anh dấu em, liên lạc viên nói gì váºy anh?
Chà ng lắc đầu:
-Anh không ngá», tháºt không ai ngỠđược nông nổi nà y, chắc nguy em Æ¡i, em vá» nhà đi em nhé, phaỉ nghe anh.
Tôi mÃm môi:
-Không bao giá», trừ khi em chết em không vá» lúc nà y. Anh nói Ä‘i, đừng là m em lo, tá»™i nghiệp em anh.
Chà ng dằng từng tiếng:
-Mấy cô me Mỹ từ trên cao ốc khách sạn ném đá xuống Ä‘oà n biểu tình Ä‘ang Ä‘i trong tráºt tá»±, nên…há» ném lại và lÃnh Mỹ hoảng hốt bắn súng xuống sối sả, vì hiểu lầm Ä‘oà n biểu tình tấn công há».
Tôi sững sá»:
-Rồi sao anh có ngưá»i chết không?
Chà ng gáºt:
-Bị thương và chết.
Chà ng bá» chạy. Tôi lúp xúp chạy theo bén gót. Khi xe đưa tôi vá»›i chà ng đến ngã tư má»i sá»± đã xong. Hoảng sợ vì súng từ trên cao ốc bắn xuống, Ä‘oà n ngưá»i biểu tình chạy dạt và o trại định cư Công giáo nằm bên kia đưá»ng rầy xe lá»a để tránh đạn. Thánh chiá»n như ngà y xưa đã xảy ra, khi ngưá»i bên trong hiểu lầm kẻ chạy trốn súng đạn muốn tà n phá há».
Há»—n loạn không ngá» cà ng lúc cà ng trầm trá»ng những đống đá xanh nhá»n đổ sẳn để chá» ngà y là m những con đưá»ng thênh thang cho xe Mỹ chạy đã trở thà nh khà giá»›i cho hai bên giết nhau.
Ngưá»i bên trong đó là nhân tình tôi, cÅ©ng những buổi chiá»u chầu thánh thể trong ngôi giáo đưá»ng nghèo nà n như tôi, cÅ©ng má»—i buổi sáng thức dáºy, sá»›m để dá»± lá»… cầu xin thanh bình như mẹ con tôi. Ngưá»i bên ngoà i là bẵng hữu anh em Phong. Bây giá» há» giết nhau bằng đá xanh, bằng lá»±u đạn, bằng má»i khà giá»›i há» có trong tay.
Phong thẫn thá», ăn năn cÅ©ng đã muá»™n. Gà o thét bây giá» không ai nghe, khi máu đã chảy đỠlan mặt đưá»ng ngưá»i ta đã say máu, đã hết muốn nghe, đã hết tình ngưá»i. Tôi cúi mặt xuống không nhìn Phong. Em còn yêu nổi anh nữa không? Khi anh gây nên cảnh chém giết nà y? Trán Phong hằn sâu những đưá»ng nhăn, hai tay Phong nắm lại.
Lá»a cháy rồi nhà tan. Cao ốc không cháy được, chỉ có những mái tôn những vách gá»— má»›i Ä‘iêu tà n trong khói lá»a háºn thù. Tôi lẳng lặng rá»i Phong, lầm lÅ©i bá» Ä‘i không má»™t lá»i. Noà gì nữa bây giá»? Những ngưá»i cá»§a Phong bị thuÆ¡ng được khênh đến nhà thương, còn những ngưá»i bên xóm đạo bị thương chạy chữa bằng cách nà o? Tim tôi nhói Ä‘au, nước mắt tôi ứa ra tháºt âm thầm. Ãầu cúi xuống, tôi đứng nhìn ngá»n lá»a bốc cao trên những mái nhà . Tôi đứng nhìn tráºn mưa đá xanh đá nhá»n, tôi đứng nhìn những ngưá»i nằm trên băng ca khênh vá»™i ra xe cứu thương.
Má»™t ngà y đã qua trong háºn thù phi lý. Má»™t ngà y đã qua trong nước mắt tá»§i há»n. Tôi nhìn má»™t lần nữa toà cao ốc và những ngưá»i con gái đẹp vô tình gây nên chết chóc. Há» dá»±a và o ai sống an nhà n trên đó, đứng ngáºm kẹo cao su nhìn xuống chiến tranh?
Không phải lá»—i tại há» mà tại định mệnh quê hương tôi. Ãà n bà nghịch ngợm như trẻ nhá», đà n bà non lòng nhẹ dạ và vô tư ném đá như trẻ con ném kẻ qua đưá»ng. Ãà n ông yêu đà n bà , bảo vệ đà n bà , nên bắn súng xuống phá»§ trên đầu cổ Ä‘oà n ngưá»i biểu tình, Ä‘oà n ngưá»i biểu tình là Pháºt giáo, chạy ùa và o xóm đạo. Khác tôn giáo là khác má»i Ä‘iá»u ư? Hố sâu chưa lấp, pháo đà i chưa tan nên quay ra giết nhau. Vợ chồng anh em thá»i bây giá» còn chưa tin nhau huống gì hai phe khác đạo.
Tôi buồn bã ra vá», sau lưng thà nh chiến đã qua má»™t ngà y. Ãêm vá» rồi từ sáng, đến giá» tôi chưa ăn, ngưá»i tôi rá»§n ra, tay chây bải hoải. LỬa còn âm ỉ như háºn thù còn. Xe Phong vút qua mặt tôi, giá» chà ng không còn lòng dạ nà o nhá»› đến tôi đâu. Tôi Ä‘i bá»™ vá» nhà , mẹ lại đón trước cá»a nhà , mãi mãi mẹ vẫn là ngưá»i duy nhất đón tôi má»—i khi trở vá».
-Trá»i Æ¡i con, con là m mẹ lo quá sức, con kẹt ở đâu đó?
Tôi mệt má»i:
-Há» Ä‘ang tà n sát nhau ở Thanh Bồ Äức Lợi.
-Mẹ biết, liệu há» có kéo rốc lên đây đánh bá»n mình nữa không con?
Tôi bà ng hoà ng nhìn mẹ:
-Ai nói vá»›i mẹ kỳ váºy, há» có muốn tà n sát mình đâu, há» như mình phải giặc giã gì mà mẹ há»i kỳ váºy?
Mẹ ngao ngán:
-Há» cố diệt đạo công giáo mà con, con không nghe à , nhiá»u ngưá»i tản cư rồi đó.
Tôi dáºm chân:
-Không phải đâu, con van mẹ. Con đói bụng quá, có gì cho con ăn không?
-Con ăn đỡ đồ há»™p váºy, từ sáng đến giá» há» hoảng có chợ búa gì đâu.
Tôi ngôì nuốt cơm, nuốt chứ không ăn. Thú vị gì mà ăn nữa, mẹ thở dà i:
-Mẹ lo quá con ạ, còn đánh nhau hở con?
Tôi gáºt đầu:
-Máu chảy nhiá»u há» hăng rồi, không ai là m há» buông tay được nữa. Bây giá» ngưá»i ta hết tin nhau.
Mẹ thắc mắc:
-Tại sao trà n và o chém giết ngưá»i ta? Tại sao má»›i được chứ? Không phải há» cố tình giết ngưá»i có đạo là gì?
Tôi lắc đầu:
-Con cam Ä‘oan vá»›i mẹ không phải như váºy, chỉ là má»™t sá»± hiểu lầm. Mấy bà vợ Mỹ từ trên khách sạn ném đá xuống, há» nhặt đá ném lại. LÃnh Mỹ vì an ninh cá»§a há» bắn súng xuống thị oai, há» chạy dạt và o Thanh Bồ tránh đạn, ngưá»i bên trong hiểu lầm chống cá»± lại và cuá»™c chiến tranh xảy ra.
-Tháºt không con? Như váºy há» không kéo lên đây đốt nhà thá» há» mình chứ.
-Con bảo đảm với mẹ là không.
Mẹ vẫn không an tâm, vì má»i ngưá»i chung quanh mẹ không nghÄ© như tôi. Không ai tha thứ nổi cho việc trà n và o hỠđạo chém giết và tà n sát kẻ có đạo cá»§a nhóm biểu tình. Mẹ thiá»…u não:
-Lúc nà y Pháºt giáo mạnh quá, sau cách mạng há» chiếm đất xây Chùa lu bù.
Tôi mÃm môi:
-Mẹ đừng nói như thế, con sống gần há» con hiểu há» cÅ©ng như mình váºy, cÅ©ng khổ sở vì váºn nước nổi trôi. Hồi còn ông Diệm há» bảo mình được ưu đãi, nhà mình có được ưu đãi gì không?
Mẹ gắt:
-Con sao lạ nhỉ? Mẹ để ý từ dạo ra Huế há»c vá» con lạ lắm đấy, con bênh vá»±c Pháºt tá» hoà i, con lại chống mẹ vụ ngoan đạo, quá chia rẽ nữa. Nà y, nà y nói cho cô biết, chết thì chết mẹ không gả con ngưá»i ngoại đạo nữa. Thà mẹ chết.
Tôi năn nỉ:
-Con xin mẹ, con chỉ nói sá»± tháºt thôi, chẵng nhẽ con dá»±ng chuyện nói dối mẹ.
-Mấy thầy bên Pháºt lúc nà y nổi quá!
-Thì cÅ©ng như mình cung kÃnh các cha váºy mà mẹ.
Mẹ nạt:
-Cô im Ä‘i, ai cho cô so sánh như váºy hở?
Tôi buồn bã ngồi im, phần sợ mẹ buồn, phần chán nản vì chia rẽ đã ăn và o tâm gan mẹ mất rồi, tôi không nói nữa. Tôi chỉ là má»™t con bé yếu Ä‘uối, nhìn thấy cái nguy cá»§a sá»± chia phân trong lòng ngưá»i, trên mảnh đất quê hương mà đà nh cúi đầu im lặng. Cha Hưng chỉ là má»™t, tôi chỉ là má»™t, những ngưá»i như mẹ thì hằng hà xa số. Mẹ chợt nhá»› nói như reo:
-A quên nữa, có ông Thị trưởng đến thăm con đó, lạ ghê con nhỉ, là m lá»›n váºy mà còn nhá»› nhà mình chứ.
Tôi nhÃu mà y:
-Anh Mỹ ấy hở?
Mẹ gáºt:
-Ãúng rồi đó, ông ta ngồi nói chuyện vá»›i mẹ lâu lắm, dặn mẹ đừng cho con Ä‘i lạng quạng kẻo rắc rối. Mau tháºt, má»›i hồi ra mình trá» còn Thiếu uý váºy mà bây giá» Ãại tá rồi.
-Ãi lÃnh lên mấy hồi mẹ.
-Ông ta kể chuyện chị Phượng lúc nhá» hay vòi kẹo, hay khóc, vui tháºt là vui váºy đó.
-Còn con, bộ không nói chuyện con?
Mẹ báºt cưá»i:
-Lúc đó đã có con đâu mà nói.
Tôi cưá»i thẹn:
-Ồ con quên mất.
Câu chuyện ông Thị trưởng bình dị là m mẹ tạm quên ná»—i căng thẳng bá»§a vây chung quanh. Thỉnh thoảng anh Mỹ vẫn ghé thăm mang cho những cần xé trái cây, từ trong Nam gá»i ra, những trái xoà i cát và ng á»ng tròn trịa và mát rượi, những trái măng cụt nâu thẫm múi trắng ngá»t lịm đầu lưỡi. Tình nghÄ©a vá»›i nhau là những món quà nhỠấy, là trở vá» thăm nhau sau khi vinh quang. Ngà y xưa mẹ là bà lá»›n nhà cao cá»a rá»™ng ngưá»i ăn ngưá»i là m, giá» mẹ an pháºt ngà y hai bữa. Anh Mỹ không quay lưng lạ mặt, anh Mỹ không ngại xóm đạo nghèo mặc đồ thưá»ng Ä‘i xe không cáºn vệ đến thăm. Trẻ con nghịch đẩy xe anh ra táºn bãi biển anh vẫn mỉm cưá»i. Chỉ cần má»™t cú Ä‘iện thoại thôi, anh sẽ bắt trá»n lÅ© nhá» phá phách đó, anh không là m không ai nÆ¡i đây biết anh là Thị trưởng.
Má»™t ngưá»i cho mẹ nói chuyện ngà y xưa, Hà Ná»™i ngà y tháng cÅ© và ng mÆ¡ những huyá»n hoặc. Hà Ná»™i và con đưá»ng Cổ Ngư trải giữa hai cánh hồ. Bến Phà Ãen cá»§a anh Mỹ và những chiá»u mưa sáºp sùi ngồi đợi ngưá»i yêu.
Mẹ đứng lên cưá»i há»›n hở:
-Ông ấy đến kia con.
Tôi ngá»ng lên mỉm cưá»i:
-Loạn đến nơi mà anh còn đi chơi được cơ à ?
Anh Mỹ ngồi xuống:
-Loạn nên anh mới đến đây.
Mẹ ngồi kể chuyện nắng mưa với anh rồi bà bạn đến kéo mẹ ra sau xầm xì. Chắc tin tức vụ đổ máu Thanh Bồ, tin tức nhóm biểu tình sẽ đánh nốt hai hỠđạo di cư còn lại. Tôi nhìn anh Mỹ:
-Anh tÃnh sao, bá»™ để cho há» giết nhau hoà i.
Anh Mỹ lắc đầu:
-Dĩ nhiên anh phải giải quyết, anh muốn dặn em.
-Gì anh?
-Ãừng Ä‘i biểu tình nữa?
-Sao anh biết em đi biểu tình.
-Từ trên lầu cao anh nhìn thấy em Ä‘i giữa nhóm há», nhóc con coi chừng anh mách mẹ cho coi.
Tôi để ngón tay trên môi nheo mắt:
-Ãừng, nguy lắm.
Anh đứng lên:
-Nghe rõ chưa, cấm loạng quạng nữa nghe không, nhỠra đây anh biểu.
Tôi đến gần anh cưá»i:
-Em lớn rồi đấy.
-Biết từ khuya, váºy mà cÅ©ng nói.
Anh thì thầm:
-Em là m anh nhớ Hà Nội ngà y xưa.
-Em có biết Hà Nội đâu, em chỉ nghe kể thôi mà .
-Nhưng em mang đầy vẻ đẹp đó trên ngưá»i, mắt em xanh như Hồ gươm.
-Trá»i Æ¡i anh lại tán em rồi.
-Anh nói tháºt, chưa nÆ¡i nà o cho anh sống lại không khà ngoà i Bắc như nhà em và em.
-Em thì em thÃch được là m ngưá»i nam như anh, khá»i phải mất quê hương, khá»i mang mặc cảm mất đất sống nhá» quê ngưá»i. Ãi đến đâu ngưá»i ta cÅ©ng xì dà i: Ngưá»i bắc hở? Thế là hết, ngưá»i ta là m mặt lạ vá»›i em, em là khách lạ ngay trên đất nà y, em mất quê hương ngay khi Ä‘ang sống ở quê hương.
Anh Mỹ nghiêm mặt:
-Lại than thở rồi.
-Anh giả tiếng bắc anh thân thiện vá»›i ngưá»i bắc, ngưá»i ta tưởng anh ngưá»i bắc, ngưá»i ta không cho anh là m lá»›n nữa đâu.
Anh Mỹ kiêu hãnh:
-Muốn là m lớn anh tự là m cần gì ai cho nhỉ? Anh muốn là anh là m biết chưa?
-Ghê nói như ông tưởng, anh dÅ©ng em há»c cho cố giá»i lắm là m trưởng ty, còn anh…
Anh dà trán tôi:
-Con bé nà y kỳ thị gớm nhỉ?
Anh cưá»i cưá»i nói tiếp:
-Bắc quân hiếu chiến nhé, anh sẽ gả cô cho ngưá»i Nam chÆ¡i.
Tôi cưá»i:
ThÃch lắm chỉ sợ ngưá»i ta chê em không có đất cát không có hồi môn thôi? Con gái bắc mà lấy được chồng nam thì nhất rồi hở anh?
-Ừ nhất rồi, để suốt ngà y nghe cô chá»i chồng.
-Thôi em không nói nữa kẻo anh mắng em chá»i chồng.
Anh Mỹ chợt nheo mắt:
-Mà ai nói cô gái bắc mà nháºn vợ hoà i váºy? Cô sinh ở trong nà y mà , chị Phượng kia má»›i là gái bắc ham lắm.
-Ba mẹ em ngưá»i bắc đẻ ra em, em phải là ngưá»i bắc không chối cãi được, dù em thÃch là m gái Nam.
-Sao váºy?
-Già u.
-À thì ra thÃch già u rồi, gấp thế?
-Em mua xe lái chÆ¡i như mấy cô sở Mỹ, em may áo treo đầy nhà nhìn cho no mắt. Ão treo trong tá»§ đủ mà u đủ kiá»u.
-ThÃch áo đẹp anh may cho.
Tôi thở dà i:
-Anh lầm rồi, em không bắt địa đà n ông đâu nhé, không nói chuyện với anh nữa.
Anh Mỹ dà i giá»ng:
-Bá»™ dá»… nói chuyện vá»›i thị trưởng lắm, thôi anh vá», nhá»› ở nhà nghe, Ä‘i chÆ¡i hoà i có chuyện rán chịu ạ.
-Bá»™ ai thèm bắt Ä‘á»n anh mà doạ.
Tôi đưa anh ra ngõ dặn khẽ:
-Anh tÃnh sao? Ãể ngưá»i ta đốt nhà dân hoà i à ?
-Dẹp, vụ đó là chuyện của anh, em sao trẻ con mà lắm chuyện gớm.
Tôi giáºn há»n:
-Phải rồi em trẻ con, ai tranh là m ngưá»i lá»›n vá»›i cô dương cầm đâu.
Anh Mỹ hừ:
-Cấm bép xép chị nghe được phiá»n ra.
-Tuần sau Nguyệt Anh ra em sẽ mách nó má»—i chiá»u anh đến nghe đà n má»™t lần, anh vuốt tóc nữ nhạc sÄ© nữa, nà o sợ chưa?
Tôi nhìn theo xe anh. Mai mốt lấy chồng mình phải há»c lái xe, lỡ già u có xe khá»i mất chồng. Con gái đà n bà đá»i nay chúa hay mê đà n ông có xe. Phải láºp há»™i các bà tá»± lái xe cho chồng má»›i được, Ä‘i là m vợ đưa, vá» nhà vợ đón, chà ng cụt chân, mất tay hết ngứa ngáy. Ãể chồng xách xe đẹp chạy rông nguy lắm.
Chị Phượng hốt hoảng la chới với khi vừa bước và o:
-Mẹ đâu, trá»i Æ¡i ngưá»i ta đánh nhau má»™t ngà y má»™t đêm váºy, mà cô đứng đó cưá»i tình vá»›i bóng.
Tôi nhoẻn cưá»i:
-Không cưá»i thì khóc à , khóc già gái Ä‘i thì sao, ai dại thế. Chết đến nÆ¡i vẫn phải cưá»i chị quên rồi à .
-Thôi mẹ đâu nói cho mẹ dá»n đỡ lên phố ở đây lỡ hỠđốt nữa thì chết.
Tôi nghiêm mặt:
-Chị cũng nghe đồng nhảm rồi, tưởng chị khá hơn chứ? lại đây em nói nhỠcái nà y nè.
-Gì mà phaỉ nói nhỠh�
-Anh Mỹ đến.
-Ông thị trưởng ấy hở?
-Ừ, anh bảo không sao hết, mai anh ấy dẹp yên.
-Tháºt không?
-Tháºt, thị trưởng chứ bá»™ dỡn sao.
Chị Phượng trỠmôi:
-Thị trưởng đa tình quá, nói khó tin.
-Ãa tình má»›i hay chứ, đà n ông Ä‘a tình má»›i galant, anh có cô bồ chÆ¡i dương cầm tuyệt vá»i.
-Ai không biết phaỉ khoe, cả thà nh phố biết chứ mình cô.
Tôi nói vu vơ:
-Chị định sao, mai mốt có há»c lái xe hÆ¡i không?
-à chà , chồng tôi có phải giáo sư bác sĩ như cô đâu mà nói chuyện dao to búa lớn thế.
-Không phải như váºy, nhưng em muốn nói là đã đến lúc đà n bà phải giữ chặt lấy xe lấy nhà . Cái gì cÅ©ng phải giữ chặt má»›i giữ được chồng.
-Cái mặt chưa chồng mà nói như năm bảy Ä‘á»i chồng ấy, đà n ông há» muốn, có trá»i cản.
-Trá»i cản không được, nhưng đà n bà cản được. Chà không có chồng thì thôi chứ có chồng ngoại tình chắc em chết, hai là chồng em chết. Mình giữ xe gái không theo nữa đâu.
Chị Phượng gáºt gù:
-Ừ đúng đó, chị có con bạn ngu muá»™i vì yêu má»™t thằng cha pilot, lấy được hắn tưởng Ä‘á»i là tiên, bao nhiêu cá»§a cải cha mẹ cho Ä‘em sang tên cho chồng hết, má»™t cái nhà to, má»™t cái xe bóng chứ Ãt sao, con gái tỉ phú mà . Ãùng caà chà ng rước cô vÅ© nữ vỠở tầng dưới, nó chết cay chết đắng ôm bụng vá» vá»›i mẹ ruá»™t, cÅ©ng tá»™i cái nó không được đẹp mà cô kia thì khá»i chê.
-Ãó thấy chưa, đà n bà phải nắm chặt má»›i được, chị Mỹ hiá»n quá mất chồng đến nÆ¡i.
-Ở đó mà hiá»n, acide đến nÆ¡i rồi đó.
Mẹ bước ra:
-Phượng vỠbao giỠđó con?
-Dạ con má»›i vá» mẹ, mẹ tÃnh sao? Ngưá»i ta đánh nhau từ sáng đến giá» lá»a vẫn cháy, e hết đêm nay.
Mẹ thở dà i kéo chị ngồi xuống, tôi vẫn đùa:
-Cái há»™i ái hữu Ãồng khách cá»§a chị hoạt động lại chị nhá»› đẩy mạnh phong trà o bà lá»›n thân hà nh lái xe đưa rước chồng Ä‘i nhé. ChÃnh phá»§ đỡ tốn tiá»n thuê tà i xế và đỡ tốn tiá»n nuôi tình nhân ông lá»›n.
Mẹ ngơ ngác:
-Nó nói cái gì lung tung đó con.
-á»i chuyện con nÃt, mẹ thắc mắc là m gì, con nhá» hồi nà y lạ gá»›m.
Mẹ và chị Phượng nói chuyện vá» há», nhóm xách động biểu tình vá»›i giá»ng hằn thù oán thán. Tôi buồn bã quay lưng. Ãôi mắt Phong hiện ra trên trá»i cao thẳm đó. Phong và o đây mang theo bão táp và khói lá»a. Tôi leo lên gác đứng nhìn vá» hướng đó, khói Ä‘en còn bốc cao, nhà cá»a còn tan nát. HÔm nà o buồn tôi thÃch nói chuyện huyên thuyên, nói như chim vá»›i anh Mỹ rồi vá»›i chị Phượng, ná»—i buồn vẫn có đó rưng rưng xót Ä‘au. Hết chuyện kỳ thị vá»›i anh Mỹ, chuyện xe hÆ¡i vá»›i chị Phượng, giỠđứng má»™t mình vá»›i đôi mắt chà ng, vá»›i giá»ng nói cô Ä‘á»ng thiết tha tình ngưá»i. Vẫn biết chà ng vô tình trong cuá»™c chém giết nà y, nhưng tôi vẫn giáºn chà ng.
Giá» không còn ai để nói huyên thuyên. Giá» buồn lắng xuống dà y vò tình yêu. Ãạn vẫn nổ ì ùng, khói vẫn bốc cao trong đêm, tôi vẫn không thể quên chà ng. Má»™t đêm trăn trở trên giưá»ng, không bao giá» mẹ gã mình cho Phong, cÅ©ng không bao giá» Phong tÃnh chuyện há»i cưới mình, tôi chỠđợi bao nhiêu cÅ©ng hoà i công, tôi chỠđến má»™t ngà y thà nh gái già vì Phong, chà ng vẫn mỉm cưá»i yên vui trong vòng tay quấn qúit cá»§a Lan Chi. Không thể được, đợi chá» má»™t ngưá»i không hẹn hò vá»›i mình là ngu dại Ä‘iên cuồng.
Sáng hôm sau tôi lại đến ngã tư đưá»ng, nhìn và o vùng bốc khói. Lại ngá»a mặt nhìn toà nhà cao, lại cúi mặt nhìn những căn nhà gá»— nghèo nà n âm ỉ cháy. Trong má»i Ä‘iêu tà n, mái tranh nghèo luôn luôn bốc cháy, còn nhà xây cao đúc bêtông máy lạnh chẳng bao giá» lá»a bén tá»›i được. Tôi đứng trong đám đông ngưá»i ta lặng lẽ nhìn, ngưòi ta nghi ngá» lẫn nhau nên không dám nói. Phe nà y phe kia. Ãất nước tôi chia năm sẽ bảy vẫn chưa vừa lòng. Tôi nhÃu mà y nhìn anh Mỹ đứng trên xe dÃp có năm sáu cáºn vệ bồng súng chạy Ä‘i chạy lại hô hà o phe bên trong buông súng. Phe bên trong có thuyá»n tản cư gia đình ra biển chỉ còn lại đà n ông con trai vá»›i lá»±u đạn và súng. Phe bên nà y bao vây hò hét và nổi lá»a.
Anh Mỹ không thấy tôi, chà ng cÅ©ng không thấy tôi lẫn trong đám đông đăm đăm nhìn chà ng. Chỉ có máu và nước mắt hoà i hoà i tuôn ra, chỉ còn háºn thù hoà i hoà i căng thẳng. Tôi đà nh vá» nhà leo lên giưá»ng nằm buồn má»™t mình.
Má»™t ngà y lại qua Ä‘i, không ai thua ai, không ai nhưá»ng ai. Trong chiến tranh thua được Ä‘á»u Ä‘au khổ, Ä‘á»u chết chóc. Nếu tôi có quyá»n, nếu là má»™t cô tiên hiá»n, tôi sẽ dùng đôi đũa ngà dÆ¡ lên cho đà n ông xứ nà y biến hết, biến tan như hình như bóng, đà n ông biến mất là thôi chiến tranh. Nếu tháºt có Chúa như tôi tin, sao Chuá ác đến thế? Con ngưá»i tá»™i tình chi Chúa là m ngÆ¡ cho há» chém giết nhau hoà i? Tá»™i từ Eva và Adam ư? Hãy phạt há», còn buông tha chúng tôi. Chúa hiá»n nhân và chỉ biết thứ tha kia mà . Má»™t lần ông tổ phạm tá»™i, phạt trầm luân Ä‘á»i Ä‘á»i con cháu chắt chiu.
Sau ba ngà y tranh chấp ông tướng vùng và o, vá»›i quân đội và súng đạn cương quyết Ä‘i thẳng và o hỠđạo để dẹp yên cuá»™c tranh chấp phi lý. Theo sau là phe biá»u tình ồ ạt nổi lá»a, đốt hết những căn nhà còn lại, giết hết những ngưá»i còn lại. Từ trên sân thượng toà nhà ca, tôi ôm mặt khóc. Con bạn cho tôi đứng nhỠđể coi ngạc nhiên nhìn. Tại chà ng hay tại những cô gái đẹp trên toà nhà cao cá»§a ngưá»i Mỹ già u sang? Trở vá» nhà , ngang qua má»™t nhà thá», há» Ä‘á»c kinh râm vang trong đó.
-Lạy chúa tôi ở dưới vựa sâu kêu lên Chúa tôi…
Chắc chúc không nghe nên dân tôi khổ đến nổi nà y? Nên bao nhiêu năm là m ngưá»i, là bấy nhiêu năm chiến chinh và cách xa.
Tôi đi vội vỠnhà , mẹ và chị Dũng nhốn nháo gói quần áo định chạy loạn. Tôi nhăn nhó:
-Con nói hỠkhông có lên đây đâu mà lo.
-Lỡ hỠkéo lên đây đốt nhà thì sao? Ở đó dân chà i hỠchạy ra biển được cứ như nhà mình chịu chết cháy à ?
Tôi lắc đầu:
-Má»i ngưá»i Ä‘á»u chui đầu và o lầm lẫn.
Mẹ dáºm chân:
-Mà y Ä‘iên rồi, chở ba cái gói nà y lên thà nh phố gá»i nhà con Hương cho mẹ Ä‘i, lỡ đốt nhà còn có áo mà mặc.
Mẹ bắt chị DÅ©ng cá»™t những thứ đáng giá sau xe tôi, và nằng nặc bắt tôi Ä‘em gá»i nhà Hương, con bạn già u dưới phố. Tôi đà nh phải Ä‘i, trên Ä‘á»i nà y mẹ vẫn là ngưá»i tôi thương yêu, hÆ¡n nữa biết đâu đượng lòng ngưá»i trong cÆ¡n say máu. Ãến gần nhà Hương tôi kinh ngạc dừng xe lại, vá»›i bao vải nạng trên xe, tôi đứng thở nhìn ngá»n lá»a Ä‘en toả ra từ cá»a sắt nhà Hương mà thở dốc từng cÆ¡n. Ãồ đạc từ trên lầu xao quăng xuống, từ cá»a sau quăng ra. Má»› áo quần cá»§a mẹ con tôi tháºt chẳng đáng giá gì so vá»›i tà i sản gia đình Hương. Ãám đông vây quanh nhặt nhanh má»i thứ, tôi há»i ngưá»i con gái đứng gần:
-Chuyện gì váºy chị? Sao nhà xây mà cÅ©ng cháy?
-Há» nổi lá»a đó chứ, nhà Cần lao mà , già u quá đốt bá»›t Ä‘i.
-Ngưá»i trong nhà đâu hết rồi chị?.
-Chạy hết rồi.
Ngưá»i con gái quay lại nhìn tôi:
-Ủa chị Ä‘i đâu như chạy giặc váºy? Gói gì lỉnh kỉnh đó?
-Ão quần tôi tÃnh Ä‘em gá»i nhà đó vì nhà xây tưởng không cháy được.
-Dữ không, giỠcháy trước nhé.
Tôi khó khăn lắm má»›i quay được xe vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a ngưá»i con gái, tôi đạp xe vá» nhà , sau lưng nhà Hương vẫn được đốt cháy. MẸ kêu lên:
-Sao đem v�
-Nhà Hương bị đốt rồi, may đó, tránh vỠdưa gặp vỠdừa nhé.
-Bị đốt, nhà con Hương bị đốt?
-Vâng đốt hết vì có tội với Cách mạng.
Chị DÅ©ng chạy ra đỡ gói quần áo xuống cho tôi. Mẹ thở dà i quay và o. Tôi mệt má»i nằm dà i trên giưá»ng. Nếu gá»i sá»›m má»™t chút thôi, những thứ qúi giá nhất cá»§a gia đình tôi cÅ©ng sẽ bị đốt chung vá»›i tà i sản gia đình Hương.
Rồi cÅ©ng yên, cÆ¡n bão nà o không tà n, cuồng phong nà o không nguôi. Thà nh phố lại sinh hoạt như má»i ngà y, hai hỠđạo Ä‘iêu tà n vá»›i tro than và khăn trắng má»›i. Nhà tôi không bị đốt, có lẽ Phong nể tình yêu giữa tôi và chà ng nên tha. Xứ đạo tôi ở, thanh niên canh phòng tháºt nghiêm máºt, má»™t buổi tối Phong Ä‘eo kÃnh Ä‘en xì mặc áo mưa đột ngá»™t hiện đến:
-Trang mở cá»a anh và o mau lên, kẻo ngưá»i ta để ý.
Tôi hấp tấp mở cá»a cÅ©ng may anh DÅ©ng Ä‘i công tác vắng nhà . Tôi trách nhẹ:
-Anh thà nh công lớn rồi nhỉ?
Phong lắc đầu:
-Anh bại tráºn thì đúng hÆ¡n.
Tôi cưá»i nhẹ:
-Anh cũng biết là anh bại?
Phong nhiêm mặt:
-Em trách móc anh?
Tôi lắc đầu:
-Em hiểu anh không muốn như váºy, nhưng em có quyá»n buồn anh chứ nhỉ? Ãá»i em, em vẫn ghét những kẻ hiếu chiến.
-GiỠem ghét anh?
Tôi lảng chuyện:
-Có chuyện gì không anh? Ãến em lúc nà y anh không ngại sao?
Phong cưá»i buồn:
-Mai anh ra Huế.
Tôi chớp mắt:
-Mai anh ra rồi, sao mau thế?
-Em cưá»i lên cho anh xem nà o, mặt em rầu rầu hoà i khổ ghê.
-Ngưá»i ta chết nhiá»u quá, nhà cháy nhiá»u quá, em cưá»i sao nổi anh?
-Rồi em giáºn há»n anh?
-Em không trẻ con đến thế, nhưng mà khó hà n gắn quá phải không anh, ngưá»i ta biết anh đến đây phải biết.
-Anh đeo gương đen anh để râu dà i, anh…
-Nhưng em vẫn nháºn ra anh, suốt Ä‘á»i vẫn nháºn ra anh.
-Mai anh trình diện.
Mẹ bước ra, mẹ không há» biết Phong hoạt động tranh đấu, tôi không dám nói chuyện gì vá»›i Phong nữa, ngoà i chuyện há»c hà nh, chuyện nắng mưa cho đến lúc chà ng ra vá». ÃÆ°a chà ng ra táºn ngõ tôi buồn bã.
-Nhớ viết thư cho em nghe.
Phong gáºt:
-Anh vá» nghe Trang.
Tôi kiểng chân nhìn theo, má» mắt nhìn theo phiến lưng chà ng, tóc chà ng và hai vai nghiêng. Chẳng nói được gì vá»›i nhau hết. Tình yêu dù tha thiết vô ngần, nghịch cảnh vẫn ngạo nghá»… ra tay và đã thắng. Nếu mẹ đừng bước ra, nếu tôi ở đây má»™t mình chắc tôi đã khóc trong ngá»±c Phong, tôi đã….như trong ước mÆ¡, như trong truyện tình. Chà ng vá»›i tôi tình còn như mây, hai môi chưa má»™t lần giữ môi, hai tay chưa má»™t lần ôm nhau nhưng vẫn biết yêu nhau, chẳng mối tình nà o giống mối tình nà o. Chẳng ngưá»i nà o yêu thương như nhau.
Ãá»i đưa tôi qua những ngõ quanh. Ãà nh lạ mặt vá»›i mình, đà nh buông tay chỠđịnh mệnh. Phong đến vá»›i tôi sau biến cố, tôi hiểu mình được yêu nhau thiết tha dù hai đứa chẳng nói được ná»a lá»i tha thiết. Tôi trở và o nhà , tiếng mẹ thở dà i theo sau:
-Thiệt sinh con gái lo bạc đầu không hiểu cho.
Tôi hiểu mẹ nhắc tôi chuyện lấy chồng. Tôi hiểu mẹ không muốn tôi gặp gỡ bất cứ ai ngoà i Kha. Ngưá»i đà n ông bình thưá»ng đủ má»i mặt đó, không là m sao tôi yêu được. Già u sang đứng đắn đẹp trai. Những lần ngưá»i lá»›n sắp đặt cho tôi gặp Kha nói chuyện, tôi Ä‘á»u mang cảm giác gượng ép chán chưá»ng. Kha không có gì cho tôi chê trách, có lẹ tại tÃnh tôi không thÃch những trò gì sắp đặt trước. Tôi viện cá»› Kha nhiá»u em gái để hoãn binh vá»›i mẹ, bởi tôi biết mẹ thương tôi, mẹ sợ tôi khổ như Chị Phượng. Những cô em gái cá»§a Kha cô nà o cÅ©ng lá»›n ngồng ra rồi, chưa ai lấy chồng. Thá»i buổi nà y có chồng đâu phải là dá»…, đó là má»™t may mắn lá»›n, hồng phúc Tổ tiên để lại con gái má»›i có ngưá»i Ä‘i há»i. Bạn trai tôi không thiếu, ngưá»i yêu cÅ©ng khá nhiá»u nhưng ngưá»i chịu Ä‘i há»i tôi là m vợ cuối cùng còn mình Kha. Phong yêu để mà yêu, thịnh yêu để giáºn há»n bá» Ä‘i má»™t nước. Kha ngưá»i lạ chưa há» nghÄ© đến yêu thương giá» phải Ä‘em thân vỠăn chung ngá»§ cùng vá»›i bao nhiêu mê đắm phải có, phải táºp vá»›i bao nhiêu vuốt ve, bao nhiêu ân ái.
Vô lẽ tôi sống vá»›i mẹ đến già , rồi mẹ có mệnh hệ nà o tôi sống vá»›i ai? Anh DÅ©ng có vợ có con cá»§a anh ấy, chị DÅ©ng là ngưá»i mong tôi Ä‘i lấy chồng nhất. Là m gái già , không được rồi, năm nay mình mưá»i chÃn tuổi, thá»i gian sẽ qua Ä‘i không đợi, trên Ä‘á»i nà y cái duy nhất thuá»™c quyá»n tôi là thá»i gian đã không biết chá» tôi.
Thôi đà nh Phong nhé. Tình yêu đà nh cất dấu trong má»™t góc ká»· niệm, cho em vá» là m má»™t ngưá»i đà n bà bình thưá»ng vá»›i Ä‘á»i. Anh say lý tưởng, anh mê cách mạng đến không buồn cưới vợ anh tắp Ä‘á»i anh và o Ä‘á»i má»™t ngưá»i đà n bà cho nhẹ gánh tình yêu.
Mẹ dịu dà ng ngồi xuống bên tôi, đưa tay vấn lại mái tóc loáng thoáng bạc, mẹ nói:
-Con định sao, nhất định từ chối dám đó hở con?
Tôi năn nỉ:
-Mẹ hiểu cho con, con không cảm thấy yêu ngưá»i ta, sợ lấy nhau khó sống Ä‘á»i quá, thà sống má»™t mình còn hÆ¡n lấy chồng rồi dang dỡ.
Mẹ cau mặt:
-Con sao chưa có chồng mà cứ nói nhảm hoà i. Chán vạn ngưá»i lấy nhau ngưá»i ta cÅ©ng bá» nhau cả đấy. Cứ lấy vá» con có cái là yêu nhau Ä‘i đâu mà mất.
Tôi láºp lại ý cÅ©:
-Ông ta nhiá»u em quá, sức con e chiá»u không nổi, lại là con cả nữa, con đâu phải là thánh, hai mắt nhìn và o đã thấy đầy cái xấu lá»™ nguyên hình, đằng nà y những mưá»i mấy đôi mắt con thà nh con hồ ly dưới mắt nhà chồng thì sao?
Mẹ thở dà i:
-Nhưng có ai nữa đâu mà chá»n vá»›i lá»±a, con khéo chìu là xong chứ gì, cứ ngá»t ngà o là m đầu không ai nói được mình.
-Ãà nh rằng con có thể chìu, nhưng chìu ngưá»i mấy bà cô còn gì hạnh phúc cá»§a con nữa, lấy chồng để ra công gắng sức chìu chuá»™ng ngưá»i nà y đến ngưá»i kia, thôi thà ế còn hÆ¡n mẹ ạ.
-Ế sao được mà ế con tháºt cứ nói thế nó váºn vaò ngưá»i cho coi.
-Nhưng mẹ mẹ có can đảm gả con khi mẹ biết chắc vá» nhà ấy con suốt ngà y khép nép ý tứ chiá»u cả há» không. Rồi con gầy gấp đôi chị Phượng con mòn má»i mà chết, mẹ dám không dám thì gả con Ä‘i.
Mẹ ngao ngán:
-Mẹ cÅ©ng biết như váºy, nhưng rồi con liệu ở riêng.
-Không được đâu mẹ, ngưá»i ta là con trưởng, mẹ lại ở goá nuôi ăn há»c, ở riêng sao được hở mẹ? Phải lo cho lÅ© em chá»›, hÆ¡n nữa con cÅ©ng không muốn như váºy. Sui chồng bất hiếu thì được, nhưng còn lương tâm cá»§a mình. Thôi mẹ ạ, mẹ từ chối phắt Ä‘i.
Mẹ dò há»i:
-Thế còn cái ông giáo sư sao con? Có liên lạc gì với con không?
Tôi lắc đầu:
-Hôm ná» có gá»i thư cho con, con quên trả lá»i mất.
-Ãâu con đưa cho mẹ Ä‘á»c coi nà o, sao con không trả lá»i cho há» Ä‘i.
Buổi tối mẹ nói ra nói và o, cuối cùng tôi viết thư cho Thịnh. Chị DÅ©ng lại la hét mắng con dưới bếp. Tá»™i nghiệp cho chị, và cÅ©ng đáng giáºn chị.
-Lại chá»i con mắng cái nữa rồi. Tháºt mẹ buồn muốn chết.
Tôi cầm tay mẹ:
-Hay con đi là m sở Mỹ, thuê nhà khác cho mẹ ở..
-Không được, ngưá»i ta cưá»i nhà mình vô phúc.
-Mẹ đụng chút sợ ngưá»i ta cưá»i, mình sống cho mình, có sống cho ngưá»i ta đâu.
-Mẹ sống chết cũng theo thằng Dũng, nó là con trai mẹ, mẹ đẻ nó ra giỠnó phải nuôi mẹ.
-Nghèo quá khó trở thà nh đứa con có hiếu được.
Mẹ đứng lên định Ä‘i ra ngoà i. Tôi nÃu tay mẹ van lÆ¡n:
-Thôi mẹ ạ, tại chị ấy vất vả quá, phải cho chị ấy rên chứ.
Chị Dũng ong óng:
-Tôi là m đà y tá»› cho các bà đến bao giá» nữa đây hở trá»i?
Tôi nhăn nhó:
-Ãáng nhẽ con phải phụ vá»›i chị DÅ©ng, sao mẹ cấm con là m hở mẹ?
-Nó khá»e đẻ thì nó nuôi, nó đẻ chứ con đẻ à ? Ão quần con, áo quần mẹ con giặt rồi, tiá»n dạy há»c mẹ mua gạo Ä‘em vá», bắt con rút xuống bếp nó còn đẻ nữa.
-Trá»i Æ¡i, chị ấy có muốn đẻ nhiá»u đâu.
Mẹ hứ:
-Ngá»§ vá»›i chồng má»›i đẻ được chứ, thứ đà n bà hư, năm sáu mặt con rồi cứ giữ rịt chồng từng bước cho còn là khổ con ạ. Cái thằng DÅ©ng bảo bao nhiêu lần không nghe, đêm nà o cÅ©ng lết và o ngá»§ chung vá»›i vợ cho gầy mét ngưá»i. Tao già rôì mai kia có chuyện gì ai lo cho nó.
Tôi tò mò:
-Bá»™ ngá»§ chung vá»›i vợ thì gầy ngưá»i hở mẹ?
-Chớ còn gì nữa, mất sức lắm con ạ.
Tôi ngá»a cổ cưá»i:
-Là m gì đến mất sức hở mẹ?
Mẹ chợt nhăn mặt:
-Cái con nà y há»i vá»› vẩn, anh con vá» rôì kìa, ra bảo nó và o đây cho mẹ.
Tôi ngáºp ngừng:
-Chi váºy mẹ?
Mẹ cau mặt:
-Thì cứ bảo nó và o đây, mẹ nói không nghe hả?
Tôi đà nh bước ra cháºn anh DÅ©ng lại:
-Anh khoan lên gác đã, mẹ bảo anh và o phòng mẹ đấy.
Anh Dũng đứng lại:
-Gì đó em? Ở nhà lại có chuyện hả?
Tôi lắc đầu:
-Không phải cãi nhau đâu, mẹ nói anh cái gì không biết nữa.
Anh DÅ©ng thở dà i, tôi lẳng lặng theo sau, mẹ cưá»i:
-Con Ä‘i đâu vá» muá»™n váºy con?
-Dạ có và i công chuyện phải giải quyết, mẹ khá»e không ạ?
Mẹ nghiêm giá»ng:
-Xem chừng lúc nà y con không khoẻ phải không, liệu mà giữ sức mẹ còn má»™t mình con là trai, con phải biết thương mẹ, mẹ buồn quá, mẹ vì nghèo không lo cho con được, để con vất vả tháºt mẹ khổ tâm vô cùng.
Anh DÅ©ng cuống quÃt:
-Con bình thưá»ng không sao đâu mẹ đừng lo.
Mẹ đỠhoe hai mắt:
-Mẹ biết chứ, là m sao con dấu mẹ được. Thá»i buổi khó khăn con gánh nặng quá quỵ là phải. Ai Ä‘á»i Ä‘i là m cả ngà y vá» tối phải giặt má»™t thau đầy quần áo cho vợ. Ãêm phải thứ pha sữa cho con, mẹ thấy con gầy quá.
Mẹ lắc đầu nhìn anh dũng cúi mặt:
-Con có là m gì đâu mẹ tÃnh con Ä‘i là m cả ngà y.
Mẹ quắc măt:
-Con đừng dấu mẹ, đêm nà o mẹ cÅ©ng thấy con mò xuống bếp giặt đồ cho vợ, con có hiếu vá»›i vợ quá nhỉ? Mẹ đẻ con đứt ruá»™t đứt gan ra, mẹ nuôi con đêm ngà y còm cõi, mẹ vuốt nước mắt ở váºy nuôi con váºy mà suốt Ä‘á»i mẹ chưa bắt con giặt cho mẹ ná»a cái áo, mẹ chưa bắt con giặt áo cho mẹ bao giá». Sao con kÃnh vợ con quá váºy DÅ©ng? Con thương vợ con hÆ¡n thương mẹ phải không? Mẹ nuôi con từng nà y ngà y mẹ có để con ...ng đến cái móng tay không? Ãêm nà o mẹ cÅ©ng ngồi sau mà n cá»a nhìn con hì hục giặt đồ, đêm nà o mẹ cÅ©ng thở daì nghe con khe khẽ pha sữa trên gác. Con đừng dấu mẹ, không ai hiểu con bằng mẹ đâu. Con liệu đó, coi chừng Ä‘au ốm không ai thương con đâu.
Anh Dũng bình thản:
-Mẹ tÃnh vợ con má»™t nách mấy đứa con.
-Thôi để mẹ là m cho, nếu con muốn từ mai mẹ hầu vợ con cho, thà mẹ khổ chứ nhìn con khổ mẹ chịu không nổi, ngà y mai mẹ hầu vợ cho anh mà .
-Con có khổ gì đâu.
-Thôi tôi biết rồi, anh thương vợ mê vợ hầu hạ vợ, anh mới vui phaỉ không?
-Không phải thế đâu mẹ, mẹ đừng lo cho con.
-Bây giỠanh đâu cần có tôi lo, đã có vợ lo cho rồi. Tối vỠgiặt đồ cho vợ, đêm quạt cho vợ ngủ, giỗ con cho vợ ngủ. Còn tôi, tôi một mình nuôi các anh tôi chết cả đấy.
Tôi năn nỉ mẹ:
-Thôi mẹ ạ, mẹ nghĩ ngợi mãi đâm ra lỡ mẹ đau thì sao?
-Hồi mẹ còn trẻ ba con bá» Ä‘i, mẹ Ä‘au cách mấy cÅ©ng gượng dáºy lo cho các con được, giá» mẹ muốn an nhà n các con không cho an nhà n.
Anh Dũng đứng lên:
-Mẹ cứ nghỉ Ä‘i, để con tÃnh.
Mẹ lắc đầu:
-Mẹ chưa nói hết, con đi đâu mà vội thế?
Anh DÅ©ng đà nh đứng lại chá», mẹ ngó thẳng mặt:
-Mẹ bảo con phải ngá»§ riêng ra má»›i khá»e cÆ¡ mà , sao con cứ ôm riết nó váºy sức đâu mà chịu nổi đà n ông mà đêm nà o cÅ©ng ngá»§ chung vá»›i vợ có ngà y chết non.
Anh DÅ©ng cưá»i nhẹ:
-Äể con tÃnh mẹ thì có lo vu vÆ¡ không con khoẻ như voi mà cứ lo hoà i.
Tôi che môi cưá»i:
-Vụ gì chứ vụ đó là anh chịu không nổi rồi đó mẹ.
Mẹ daì giá»ng:
-á»i daò Æ¡i, năm sáu mặt con rồi má»›i mẻ gì mà như phưá»ng tuồng mãi được.
Anh Dũng quay lưng:
-Thôi mẹ nghỉ.
Mẹ nhăn mặt vì tiếng chị Dũng tằng hắng ngoà i kia.
Mẹ nói lầm bầm:
-Hồi mẹ còn trẻ, mẹ không bao giá» cản đưá»ng ba con, mẹ kÃnh chồng như cha, mẹ không má»™t lần nà o gây gổ và cằn nhằn. Thá»i bây giỠđà n bà là m quá.
Tôi cưá»i:
-Mai mốt con cũng bắt chước mẹ
Mẹ nghiêm mặt:
-Không được, con sẽ khổ.
-Ủa thế con phaỉ hỗn với chồng hở mẹ?
-Không phải là hổn nhưng cũng vừa vừa phải phải thôi.
-NghÄ©a là cÅ©ng giữ tháºt chặt ông chồng, không để trong túi chồng năm trăm bạc, sợ lăng nhăng vá»›i gái không xa chồng má»™t đêm…
Mẹ gục gặc:
-Ãúng đó con, đà n ông đừng cho há» giữ tiá»n, lắm tá»™i lắm.
Tôi nghiêm trang:
-Như váºy anh DÅ©ng mình không có tiá»n trong túi là phải mẹ nhỉ?
-Con nói nghe không được gì hết. Thằng Dũng khác, còn mẹ còn em nó vứt đi đâu? Nó phải ra oai với vợ cho mẹ an tâm chứ.
Tôi kéo chăn lên ngang ngực:
-Nhưng mẹ ruột của chị Dũng lại nghĩ khác đấy mẹ nhỉ?
Mẹ Ä‘áºp tay xuống giưá»ng:
-Con cãi mẹ phải không? Con giá» chỉ rình chá» chống mẹ. Mẹ biết mà con mẹ nuôi con lá»›n lên để theo ngưá»i khác bá» mẹ má»™t mình.
Tôi ôm tay mẹ:
-Không bao giỠcon bỠmẹ hết, nếu mẹ bằng lòng con ở nhà đến già với mẹ nà y, con không lấy chồng nữa, chịu không?
Mẹ dẫy nẫy:
-Thôi cô ơi, cho và ng tôi tôi cũng không thèm đâu, cô ở nhà tôi còn khổ hơn nữa. À nà y, cái ông lúc nãy phải em chị Nhơn không?
Tôi hÆ¡i giáºt mình:
-Dạ phải, mà sao cơ mẹ?
Mẹ thấp giá»ng:
-Không có đạo phải không?
-Dạ.
-Váºy con đừng thân máºt vá»›i ngưá»i ta nữa nghe, mẹ không gả con cho ngưá»i ngoà i đạo đâu.
-….
-Khổ lắm con ạ, con phải nghe mẹ.
Tôi dạ khẽ rồi vá» nhắm mắt ngá»§. Ãêm thinh lặng và dà i, nhưng Ä‘á»i ngưá»i thì ngắn. Quay Ä‘i quay lại tôi gần hai mươi tuổi rồi. Nếu không nhanh tay chụp bắt hạnh phúc tôi sẽ hụt mãi mãi. Tương lai cá»§a mình là má»™t ngưá»i đà n ông, không có cho được má»™t ngưá»i đà n ông là m cá»§a riêng hết ngá»a mặt lên nhìn Ä‘á»i. Con gái Ä‘á»i nay có chồng Ä‘i há»i mừng như bắt được và ng. Tôi không thiếu ngưá»i si mê, những lá thư tình bay vá» tháºt nhiá»u nhưng chá» má»™t ngưá»i chịu Ä‘em cha mẹ đến há»i mình vá» là m vợ cuối cùng còn mình Kha.
Vốn liếng Ä‘em cho hết Phong. Bao nhiêu mÆ¡ ước bao nhiêu rung động bao nhiêu tình. Phong yêu lý tưởng hÆ¡n yêu đà n bà , lý trà mạnh hÆ¡n tình yêu. Chà ng thương Lan Chi, ra tay nghÄ©a hiệp chỉ có thế thôi. Tình yêu bị lãng quên hôn nhân bị ruồng bá».
Ãến bây giá» tôi chưa biết hôn má»™t ngưá»i đà n ông mình yêu ngây ngất như thế nà o? Phong chối từ là mất tất cả. ChỠđợi cho nhiá»u cÅ©ng thế thôi. Nếu không đợi Phong, tôi còn chá» mong ai bây giá». Không lấy được Phong, lấy ai cÅ©ng thế thôi?
Ãã đến lúc mà má»—i đêm Ä‘i ngá»§, tôi muốn có ngưá»i hôn nhẹ trán tôi. Ãã đến lúc mà má»—i sáng chợt thức dáºy, tôi muốn có ngưá»i để rúc trong lòng âm u nững nịu. Ãể gác hai chân nÃu giữ nồng nà n, để chung chăn chung gối suốt Ä‘á»i, để thở hÆ¡i hướng má»™t ngưá»i đà n ông. Má»™t ngưá»i đà n ông để ngá»§ chung vá»›i mình, để yêu mình như anh DÅ©ng yêu chị DÅ©ng. Má»™t ngưá»i đà n ông để tôi mang chung má»™t tên vá»›i chà ng, để má»—i sáng thức dáºy tôi đã có chà ng trong hai tay.
Tôi nhá»m dáºy, mẹ đã ngá»§ rồi. Tôi bò nhẹ ra bà n há»c báºt lên má»™t ngá»n đèn nhá», tìm lá thư viết cho Thịnh chưa kịp gá»i. Tôi định viết lại cho tha thiết hÆ¡n. Ãể lấy má»™t ngưá»i chồng, không ai hÆ¡n Thịnh, cố yêu rồi sẽ yêu, cố tạo hạnh phúc mình sẽ có hạnh phúc.
Tôi Ä‘á»c lá thư viết cho Thịnh. Thư tình viết lúc vá»™i và ng khô như ngói lạnh như đồng. Tôi xé nhá» lá thư nắn nót viết lại, tôi cÅ©ng không biết mình thà nh tháºt hay gian dối nữa?
Ngà y tháng năm….
Anh,
Nháºn thư anh Trang mừng lắm, Trang tưởng anh giáºn Trang luôn rồi chứ. Trang thức khuya để viết cho anh đây. Anh biết không, Trang chá» thư anh má»i mắt đó, xa anh buồn quá mà đà nh nÃn câm má»™t mình.
Anh bảo nhá»› Trang hở, Trang cÅ©ng váºy chá»› bá»™. Anh là m như Trang cứng lắm ấy. Vá» Sà igòn anh tha hồ bay bướm nhỉ? Nếu Trang tá»± trách mình bữa trước không lấy dây xÃch cá»™t anh lại vá»›i Trang. Xa anh má»›i biết không có anh Ä‘á»i buồn như chết, và o ngẩn ngÆ¡, ra buồn phiá»n váºy mà anh còn trách Trang nữa chá»›.
Trang nhá»› những ngà y ngồi trong giảng đưá»ng ngước mắt nhìn lên anh trên bục cao. Thầy cá»§a Trang, giá» chúng mình anh anh em em như hai ngưá»i yêu nhau không bằng, giá» chúng mình nhá»› nhau trong sầu tương tÆ¡ dằng đặc. Anh cứ trách móc em hoà i, anh phải hiểu em là con gái, chã nhẽ em hét lên là em yêu anh cho cả nước biết anh má»›i tin sao?
Chịu thôi, viết cho anh em còn xấu hổ nữa là . Tha cho em vụ viết má»™t ngà n má»™t triệu chữ yêu trên giấy Ä‘i nhé. Nhưng mà , anh Æ¡i em nhá»› anh lắm, đêm nay em không ngá»§ được vì anh, anh ác ghê váºy đó, để em chá» má»i mòn, hà ng tháng trá»i má»›i chịu viết thư, em ốm Ä‘i rồi xấu, rồi anh có thương em nữa không?
Anh đã liên lạc được vá»›i anh Hưng em rồi hở? Ờ quên cha Hưng chứ nhỉ? Cha Hưng nói xấu em nhiá»u không? Không phải như váºy đâu, trái lại là khác, bất cứ ngưá»i con gái nà o cÅ©ng không thÃch phiêu lưu trong tình yêu anh ạ. Tụi em yêu là nghÄ© đến hôn nhân chứ anh. Yêu nhau mà phải xa nhau thì khổ vô cùng. Mà muốn suốt Ä‘á»i yêu nhau thì chỉ còn má»™t cách rà ng buá»™c nhau trong hôn nhân. Anh biết nghÄ© như váºy, em mừng chứ sao lại ghét anh được nhỉ?
Em chá» anh vá», chịu chưa? Em yêu anh, chịu chưa? Xa anh em má»›i hiểu rằng em yêu anh tha thiết. Ãừng giáºn em nữa nghe.
Ngưá»i yêu,
Ãêm nay anh Ä‘ang là m gì? Có nhá»› như em Ä‘ang nhá»› không? Thôi em không viết nữa đâu, em bắt đầu khóc vì anh rồi đây nà y.
Mạc Tố Trang.
Tôi không dám Ä‘á»c lại thư, tôi sợ sẽ vó nát lá thư gian dối nà y. Tôi sợ chÃnh lòng tôi. Yêu Thịnh, viết thư tình cho Thịnh dá»… dà ng biết mấy nhưng còn hình bóng Phong? Má»—i ngà y tôi táºp cho tôi nhá»› Thịnh và tôi nhá»› chà ng tháºt.
Sáng hôm sau thư gá»i Ä‘i rồi, lòng vẫn bâng khuâng. Tôi ngồi hong tóc dưới vưá»n cho khô dòng tóc mướt. Má»—i ngà y tôi xÃch tá»›i gần thịnh hÆ¡n, xa Phong hÆ¡n. Má»—i ngà y tôi nghÄ© đến ưu Ä‘iểm cá»§a Thịnh và nghÄ© đến Lan Chi để giáºn ghét Phong. Chỉ cần ngồi tưởng tượng cảnh Phong nằm vá»›i Lan Chi như vợ chồng, tình yêu đủ bốc khói tan bay. Hình ảnh đó như lá»a thiêu đốt tất cả những gì tôi đã dà nh cho Phong.
Má»—i ngà y, má»—i đêm tôi vẽ vá»i trong trà tôi má»™t Lan chi Ä‘a tình khiêu gợi, má»™t Phong Ä‘am mê gục xuống thân thể đó. Ãã hà ng ngà n đêm rôì há» xiết lấy nhau, đã vạn lần chà ng cháºp chùng trên thân xác đó. Hình ảnh đó lá»n vá»n hoà i trước mắt tôi, giết chết tình đầu thÆ¡ má»™ng tôi dà nh cho Phong, giết chết má»i mÆ¡ ước má»i khát khao trong lòng.
Lan Chi vá»›i thân hình bốc lá»a, vá»›i đôi mắt Ä‘a tình Phong yêu nà ng không phải vì những thứ đó sao? Tình yêu cuồng say nhất phải là tình xác thịt. Chưa hôn nhau, chưa chết trong nhau chưa phải là tình yêu. Xác thịt nên má»™t tình má»›i chÃn. Xác thịt thoả mãn nhau, tình má»›i tháºt tròn.
Ngà y Thịnh vá» thăm, tôi mừng tháºt. Tôi vui như chim trong lồng đón ngưá»i chá»§ tốt.
Thịnh đưa tôi lên đỉnh đèo hóng gió, chiếc xe bò êm trên mặt đưá»ng. Hai bên núi cao và biển rá»™ng hai bên con đưá»ng cây xanh và mây hồng.
Thịnh xiết tay tôi:
-Nháºn thư, anh thu xếp ra thăm em liá»n, bây giá» anh má»›i chắc là anh có em.
-Dữ không, là m như em là cái áo cái nhà gì mà có với không?
-Chá»› sao nữa, xa em khổ tháºt là khổ.
-Khổ như thế nà o anh?
-Nhớ, ngẩn, ngơ buồn và cô đơn.
-Anh là m thơ đấy hở?
Thịnh nghiêm trang:
-Ãừng đẩy anh ra nữa nghe, anh buồn.
Tôi phụng phịu:
-Ai biểu anh cứ đòi ôm em chi.
-Thì anh yêu em, anh có đòi há»i gì quá đáng đâu.
-Thôi kỳ lắm.
-Rôì lại trẻ con nữa, thư viết nghe ngoan lắm.
Thịnh kéo tôi ngồi sát và o chà ng:
-Anh nói với mẹ rồi, tuần sau mẹ sẽ ra.
-Chi váºy?
-Coi mắt, há»i vá»› vẩn không? Em không bằng lòng hở?
Tôi gáºt đầu, chà ng cưá»i:
-Chỉ biết gáºt thôi à ?
Tôi cưá»i tránh đôi mắt chà ng:
-Giáo sư mà cũng biết hôn.
Thịnh trợn mắt:
-Trá»i Æ¡i, em tưởng giáo sư là thánh à ?
-Không phải là thánh nhưng Ãt nhất cÅ©ng đạo mạo hÆ¡n chứ.
-Yêu là bất kể hết, ghé tai anh nói nhỠcái nà y nà y.
Tôi ngúng nguẩy:
-Em chả có dại đâu.
-Em đẹp.
-Anh thì chỉ được mỗi câu đó.
Thịnh cưá»i cưá»i:
-Còn em nữa, em chưa biết viết thư tình nhé, Ä‘á»c cứ cứng cứng thế nà o ấy.
-Thôi được, lần sau em nhá» ngưá»i khác viết dùm cho hay.
Thịnh lắc đầu:
-à không được, lỡ anh mê luôn ngưá»i viết dùm thư thì sao?
-Em chép trong tiểu thuyết ra váºy, em biết má»™t nữ văn sÄ© viết văn tình không chê được, cứ việc chép lại cho anh Ä‘á»c nhé.
Thịnh nghiêm mặt:
-Thôi không đùa nữa, anh định bà n vá»›i em má»™t chuyện quan trá»ng lắm.
Tôi chỠđợi. Con gái thÃch nhất phút nà y. Thịnh dừng xe kéo tôi sát và o chà ng. Gió lồng lá»™ng, trá»i cao vá»i vợi. Có loà i chim biển bay ngợp buổi chiá»u, có mà u xanh biếc mắt thăm thẳm dưới kia. Nhan sắc tôi thua đỉnh đèo nà y, Huyá»n Trân đà i các giá» trong cát bụi, đỉnh đèo muôn thưở còn đây và muôn thưở đẹp. Nước vẫn xanh dù phiến tóc ngưá»i đẹp trắng, mây vẫn hồng dù môi tình giá» khô. BỞi thế đà n ông yêu đà n bà đẹp và chiếm Ä‘oạc cho được, sợ năm tháng qua Ä‘i. Ãà n bà má»™t kiếp phù du, hãy ôm lấy Thịnh hãy nÃu chặt Thịnh nếu không muốn trở thà nh gái già . Trang Æ¡i, đừng ngại ngần nữa. Phong là cánh chim bay liá»n cánh vá»›i Lan Chi. Phong là cÆ¡n bão cuồng yêu trên biển tình mang tên Lan Chi.
Muốn vươn tay nÃu lấy Thịnh nhưng gượng gáo quá, tôi lại thôi. Muốn nói vá»›i chà ng má»™t câu tháºt tha thiết, muốn biến chà ng thà nh Phong dưới mắt buồn phiá»n.
Thịnh dịu dà ng:
-Em nghĩ gì đó?
-Dạ không.
-Anh tÃnh mình là m đám cưới trước Tết em chịu không?
Tôi gáºt đầu, thịnh bóp tay tôi:
-Chỉ biết gáºt thôi à ?
Tôi cưá»i vá»›i chà ng, chợt nhói lòng nhá»› má»™t chiá»u đứng đây vá»›i Lan Chi há»n ghen và chua chát.
-Em sẽ tiếp tục Ä‘i há»c nếu em thÃch, anh tÃnh kỹ rồi, a mà không được, tụi mình phải có con chứ nhỉ?
Tôi hồng hai má:
-Thôi nói chuyện gì kỳ quá.
Thịnh lẳng lơ:
-Kỳ gì đâu em, rồi em coi tuyệt lắm chẳng có kỳ tà nà o hết.
Thịnh cưá»i tá»§m tỉm
-Ãá» mặt hả, vợ anh dá»… thương quá.
Thịnh ôm tôi, lim dim mơ mộng:
-Con mình dá»… thương nhất Ä‘á»i nay, lá»›n lên anh sẽ dạy nó há»c.
-Xà dạy em chưa xong đòi dạy con.
-á»’! phải có Ãt nhất hai đứa con, má»™t trai má»™t gái em nhỉ? Nhiá»u quá không hay.
-Lở em sinh má»™t dây mưá»i đứa thì sao?
Thịnh cưá»i dòn:
-Dữ chưa, váºy mà còn đỠmặt nổi gì, thôi sức anh có hạn, anh chịu không nổi rồi đó, em đẻ má»™t mình Ä‘i.
Tôi bấu tay thịnh:
-Anh tháºt, ăn nói kỳ cục ghê.
Thịnh ngá»a cổ cưá»i:
-Vợ tôi Ä‘a tình váºy mà tôi không ngá» chứ.
Tôi gắt:
-Cưới khi nà o mà cứ vợ con hoà i váºy, ngưá»i ta cưá»i cho chết.
-Cây nó cưá»i à , có ai đâu?
Thịnh hăm hở xiết lấy tôi. Gió bay tóc, vá»n áo và căng má căng môi cho Thịnh là m cÆ¡n gió mÆ¡n man khắp cùng, cho Thịnh hai môi má»m giữ hai môi run.
Sóng rì rà o vá»— trên gá»nh đá. Chim vẫn từng đà n liệng đầy má»™t vùng ngắt xanh. Tôi nhắm mắt gá»i thầm tên Phong, có cÆ¡n gió nà o giáºn há»n rÃt trên tảng đá? Nụ hôn đầu tiên chẳng thấy ngá»t, chẳng thấy mê. Tôi tỉnh táo nhìn ngắm khuôn mặt Thịnh, đôi mắt sau mà n kÃnh trắng khép há», gương mặt mê man vẫn đầy chữ nghÄ©a và sách vỡ.
Lòng tôi nguá»™i quá, tim tôi khô, chân tay cứng đơ, mặc cho thịnh vuốt ve mặc cho Thịnh nhắm mắt, tôi hững há» nhìn xuống biển, nước xanh ngăn ngắt nước xanh lạnh lùng. Xác thịt tôi nổi trôi trên đó, xa lạ vá»›i tôi, chống đối tôi. Những phiến lông má»m những vùng da ấm, những nÆ¡i tối tăm, tất cả ngá»§ yên dưới lá»›p tuyết dà y. Tất cả ngá»§ yên tưởng cÆ¡n gió xa.
HÆ¡i bá»±c bá»™i, hÆ¡i nhá»™t nhạt thế thôi. Nụ hôn đầu tiên nản thế nà y? Tôi lắng nghe xác thịt lên tiếng, tôi lắng nghe hÆ¡i thở cá»§a tôi, tôi lắng nghe những sợi lông tÆ¡ thì thầm run rẩy nÆ¡i kÃn đáo, nÆ¡i há»› hênh. Im lặng vô cùng. Má»™t lúc sau. Tôi buồn bã gỡ tay Thịnh, gỡ ngưá»i THịnh ra. Hai môi tôi vẫn lạnh se sắt. Hình như Thịnh không cảm thấy gì nữa, chà ng thì thầm:
-Tháng sau mình là m đám cưới.
Tôi nhìn mông ra chân trá»i xa tÃt tắp mà chẳng thấy gì. Có ai được hôn lần đầu mà nguá»™i tanh như tôi không?
-Em là m sao thế? mệt hở?
Tôi gáºt:
-Em hơi chóng mặt cho em vỠđi anh.
Thịnh tình tứ:
-Tại em chưa quen đó, mai mốt em sẽ đòi như con nÃt đòi kẹo.
Tôi lơ đãng:
-Ãòi gì cÆ¡ hở anh?
Thịnh dà trán tôi:
-Ãòi hôn chứ đòi gì nữa.
-Em không tin rồi đó, đà n bà ai đòi chuyện vớ vẩn đó như mấy ông.
Thịnh đẩy kÃnh lên:
-Anh nói tháºt đó, khoa há»c đã chứng minh rằng đà n ông và đà n bà vá» mặt tình dục mạnh như nhau đòi há»i như nhau, nếu không biết Ä‘iá»u đó ngưá»i em hư rồi.
Tôi ngẩn ngÆ¡ nhắc thầm lá»i Thịnh ‘ngưá»i em hư rồi’. Lẽ nà o cÆ¡ thể tôi hư há»ng má»i mòn. Tiểu thuyết tả nụ hôn bao giá» cÅ©ng bá»ng cháy nồng nà n, cÅ©ng ngất ngây lao Ä‘ao. Tôi lạnh như tiá»n, khô như ngói. Má»™t tuyết nà o dó bị lãng quên, bị tê liệt chăng?
Thịnh thì thầm:
-Cho anh hôn cái nữa rồi vá».
Tôi nghiêng mặt né tránh, Thịnh sấn tới giữ chặt lấy tôi:
-Trừ khi em nhảy xuống biển anh cũng nhảy theo để hôn em, đừng hòng trốn cô bé ơi.
Tôi dẫy nẫy:
-Thôi anh để em ăn cơm chứ, hôn miết em ăn không được ốm đi thì sao?
Thịnh cưá»i ngất:
-Dữ chưa ló đuôi tham ăn nhé.
-Em nói tháºt đó, nếu anh hôn em nữa, em sẽ Ä‘au cho coi.
Thịnh nheo mắt:
-Sao em biết?
Tôi khoanh hai tay trước ngực hất tóc ra sau:
-Em hôn nhiá»u rồi.
Thịnh cưá»i:
-Nói dối anh nhé.
-Em nói tháºt mà , em hôn chừng má»™t trăm ngưá»i rồi nhá.
Thịnh bình thản:
-Giá»ng Ä‘iệu y con nÃt, nhưng anh không con nÃt đâu mà trá»™ anh nhé.
Tôi cưá»i:
-Nói tháºt chứ bá»™.
-Hôn nhạt như nước ốc mà cũng khoe.
Tôi tròn mắt:
-Há», anh nói em nhạt như nước ốc.
-Em đẹp lắm, môi em ngá»t nữa, nhưng em chưa biết hôn tà ti ông cụ nà o cả, em nói gì anh cÅ©ng không tin đâu, anh biết thừa em hôn lần đầu rồi.
Tôi ngớ ngẩn:
-Sao anh biết?
-Chuyện gì của em anh còn biết nữa là hôn, quê, lớn thế nà y mà chưa biết hôn, răng chạm lưng cưng.
Thịnh ghé tai tôi rù rì:
-Ãể cưới rồi anh dạy cho nhé, em phải sống nhanh sống vá»™i gấp đôi những cô vợ má»›i cưới khác.
Tôi đẩy mạnh Thịnh ra:
-Anh tháºt, ăn nói gì đâu không à ?
-Trá»i Æ¡i, chuyện quan trá»ng linh thiêng nhất Ä‘á»i mà em nói gì đâu thì chết anh rồi, ngưá»i ta có má»—i vụ đó.
-Anh là giáo sư anh quên hư? Em thÃch anh vì cái mác đó.
-Em sẽ thất vá»ng vì anh chẳng có mác gì ngoà i nhiệm vụ là m chồng em, như má»i ngưá»i đà n ông bình thưá»ng khác.
Tôi đổi giá»ng:
-Hèn gì….
Thịnh Ä‘iá»m tÄ©nh:
-Hèn gì là m sao em?
-Tôi giao hẹn:
-Em noà anh đừng giáºn em cÆ¡.
Thịnh âu yếm:
-Chẳng bao giá» anh giáºn em cả, nói Ä‘i.
Tôi ngó Thịnh:
-tụi bạn em nó nói nước mình yếu Ä‘i không tiến được, quặt què vì ba mấy ông giáo sư đại há»c.
Thịnh mỉm cưá»i:
-Tại sao mới được chứ?
Tôi dướn ngưá»i:
-Ở Mỹ, ở Pháp những cours vá» chÃnh trị há»c, vá» kinh tế há»c, triết há»c…há» viết từ dân tá»™c há» những gì liên quan đến dân tá»™c há», từ đó há» hướng dân tá»™c há» Ä‘i lên. tất cả má»i công trình hướng vá» quê hương nên há» tiến là phải. Còn giáo sư đại há»c cá»§a mình dịch những quyển sách nói vá» ná»n kinh tế Mỹ, Ä‘á»i sống Mỹ, dạy cho sinh viên. há»c xong tụi em ngÆ¡ ngáo nhìn đất Ä‘ai mình hai tay buông xuống vì chẳng là m được gì. Há»c má»™t đà ng là m má»™t nẻo, có mấy ngưá»i bạn cá»§a em há»c vá» máy móc Ä‘i lÃnh đánh giặc, có dùng đến khả năng đâu, không biết dùng ngưá»i như váºy là m sao nước mình khá được. Tụi em ngá»a cổ nhìn thầy và noi theo thầy thầy Ä‘á»c báo Mỹ báo Pháo, cho con há»c trưá»ng Tây, cho con Ä‘i du há»c, tụi em mất tin tưởng anh ạ, tụi em không biết há»c gì bây giá».
Thịnh gáºt gù cưá»i, tôi thấp giá»ng:
-Như anh, anh dạy Triết nhưng anh Ä‘á»c sách Tây sách Tà u sách Ấn là cùng. Những gì gần gÅ©i vá»›i ngưá»i Việt nam những gì ngưá»i Việt nam nghÄ© chắc gì anh biết. BỞi váºy tụi bạn em má»›i nói nước mình như đứa bé quặt què vì ăn không thứ không hợp, như kiểu ngưá»i mình mà cứ nhè cho ăn cÆ¡m Mỹ váºy đó anh?
Thịnh cưá»i:
-Vợ anh có tư tưởng ghê đấy chứ. Anh cứ tưởng con nÃt như em ăn no ngá»§ kỹ. Nhưng em quên má»™t Ä‘iá»u rồi hoà n cảnh đất nước không cho phép ngưá»i nà o nổi báºt lên hay có tư tưởng cách mạng. Không được đâu em ạ, thá»i buổi nà y có ôm ấp hoà i bãi gì cÅ©ng phải dấu Ä‘i cÆ¡ mà . Em nghÄ© lại coi, những ngưá»i nổi tiếng má»™t chút dân biết đểu được đẩy và o chá»— chết. em mà nổi tiếng, em giá»i hả, cho em chết. Anh đâu có dại như váºy, trước hết phải sống đã. Mà thôi buổi chiá»u đẹp thế nà y nói chuyện chúng mình thú vị hÆ¡n.
Tôi thở dà i:
-Nói váºy là anh cÅ©ng khoanh tay.
-Bao giá», anh khoanh tay bao giá»?
-Thì anh vừa nói đó.
Thịnh Ä‘iá»m đạm:
-Anh Ä‘i dạy há»c, hết giá» vá» nhà đá»c sách.
Tôi bướng bỉnh:
-Chẳng có lợi gì hết.
-Cần gì lợi, anh thÃch sống như thế và anh được sống như thế đừng bi quan em Æ¡i, Ä‘á»i bao giá» cÅ©ng đẹp cÅ©ng đáng yêu và ngưá»i ngoà i nhìn và o bao giá» cÅ©ng đẩy những ngá»™ nháºn em có biết giáo sư nghÄ© gì vá» há»c trò cá»§a mình không?
-Nói em nghe đi.
-Anh không nói, anh đưa em vỠcho em ăn và hôn em đủ chưa?
Tôi nhá»› Phong, má»™t phong say lý tưởng, má»™t Phong không bao giá» chịu ngồi yên nhìn Ä‘á»i. Nhưng rồi Phong sẽ là m được gì? Và o tù rồi ra tù Ä‘i lÃnh?
Buổi chiá»u thầm thì như Ä‘á»i con gái. Thịnh thẳng thắn nói chuyện vá»›i mẹ tôi và định ngà y cưới. Thịnh lá»›n rồi. Thịnh tá»± quyết định Ä‘á»i chà ng. Tôi bằng lòng và mãi mãi vá» sau tôi vẫn không hiểu tại sao tôi bằng lòng là m vợ Thịnh. Có lẽ đúng như lá»i mẹ nói, không còn đám nà o hÆ¡n Thịnh nữa đâu. Con trúng số rồi con Æ¡i, phước đức ông bà để lại nên con má»›i được thầy con ghé mắt đến.
Tôi ngồi ngắm Thịnh ngưá»i nà y sẽ trở thà nh chồng cá»§a tôi, sẽ cho tôi hạnh phúc hay bắt tôi Ä‘au khổ? Khuôn mặt đầy đặn đó, đôi mắt hÆ¡i dại vì quen Ä‘eo kÃnh cáºn bà n tay hÆ¡i trắng vì suốt ngà y Ä‘á»c sách dáng dấp thư sinh ấy sẽ Ä‘á»i Ä‘á»i sống chung vá»›i tôi. Tôi sẽ ăn chung mâm, ngá»§ chung giuá»ng để có con vá»›i ngưá»i đà n ông mà cách đây mấy tháng còn xa lạ vá»›i tôi?
Tôi phải là m gì khi có chồng? Trá»i ôn xôn xao quá, mà cÅ©ng lặng lá» quá. Tôi bá» Phong như bá» quê hương Ä‘iêu linh cá»§a chà ng để lấy chồng già u. Tôi bá» lÅ© bạn nhiệt thà nh cá»§a tôi để Ä‘i má»™t mình và o cõi hôn nhân u u sáng sáng.
Mẹ tôi quý Thịnh như và ng, nhưng vẫn phải giữ gìn má»i lá»… nghi để khoe là ng khoe xóm. Ngà y cưới tôi trắng từ đầu tá»›i chân, Ä‘i từng bước nhẹ như cô gái xưa và o thánh đưá»ng vá»›i Thịnh, há» hà ng hai bên dà i theo lối Ä‘i. Ãám cưới phaỉ nhiá»u xe hÆ¡i, phải nhiá»u ngưá»i sang trá»ng cho mẹ vui, cho tôi ngá»a mặt vá»›i Ä‘á»i.
Thịnh cứng ngưá»i trong bá»™ đồ lá»›n, Tôi thướt tha vá»›i hoa trắng trên đầu, từng bước tháºt mau, trăm mắt nhìn hai bên. Ngưá»i ta quay lại nhìn tôi vá»›i Thịnh, những cô gái thì xầm xì mà lòng thấm Ä‘au có ngưá»i con gái nà o không thấm cÆ¡n xót khi nhìn ngưá»i khác lấy chồng đâu?
Tôi mất tin tức Phong, hay tôi cố tình quên chà ng để yên tâm vá» nhà chồng? Cảm tạ chồng tôi cho tôi ngà y vui nà y, vui lâng lâng vui chất ngất. Ãôi mắt mẹ lung linh đôi mắt tôi long lanh.
Ngà y vui bừng như đóm sáng, Ngà y tháng lại qua Ä‘i. Tôi giá» thà nh đà n bà má»™t sá»›m má»™t chiá»u khác hẳn xưa. Tôi ngồi dá»±a thà nh giưá»ng nhìn Thịnh ngá»§ mê man. Chẳng còn gì che dấu nhau nữa. Cảm giác tháºt lạ tên, tháºt hững há». Tấm drap trắng tinh mẹ Thịnh đã cáºy cục nhá» má»™t ngưá»i đà n bà mắn con mát tay nuôi con nhất trải cho tôi lấy hên. Ngưá»i đà n bà đẻ mưá»i má»™t lần nuôi đủ mưá»i má»™t con. Mai mốt tôi cÅ©ng thế.
Chẳng có gì ghê gá»›m như tôi nghÄ©. Thịnh nhẹ nhà ng từ tốn từng giây từng phút nâng niu dắt dìu. Nhắm mắt lại tôi vẫn thấy đôi mắt Phong sâu thẳm mà u buồn nhắm mắt lại tôi vẫn thấy đôi môi Phong cưá»i lên ngạo nghá»….
Tôi Ä‘em tấm thân sạch vá» cho chồng. Sạch tá»± môi hôn đến cùng thẳm tối tăm thân xác, nhưng giữa đêm nồng nà n, tôi vẫn còn nhìn soi bóng đêm mà thấy mái tóc bồng bá»nh phiêu lãng cá»§a Phong trên thân thể chồng. Giữa lúc ngợp chìm nhất, thiêng liêng nhất tôi vẫn thì thầm gá»i tên Phong. Những giá»t hồng là m Thịnh cưá»i run môi, nhưng tôi, tôi thấm thÃa hiểu rằng tôi là má»™t ngưá»i đà n bà hư há»ng nhất trên Ä‘á»i mà .
Giá» nằm duá»—i dà i hai chân, nhìn chồng ngá»§, bình thản và an pháºn đến như tôi là cùng. Tôi vuốt tóc Thịnh, chà ng âm u trong giấc mÆ¡, nước mắt chợt nhá» xuống lăn trên má tôi. Thương Phong thương mình hay thương chồng?
Chà ng trưá»ng ngưá»i nÃu tôi xuống:
-Em.
Tôi tiếp tục lồng tay trong tóc chà ng. Thịnh dịu dà ng:
-Cưng ơi ngủ đi cưng.
-Em không ngủ được.
-Äau hở?
Tôi lắc đầu:
-Không!
Thịnh xoa lưng tôi:
-Anh hà i lòng.
Tôi im lặng, trá»i Æ¡i sao tôi mãi nhá»› Phong thế nà y. Tôi không tiếc nuối gì vá»›i chồng bá» ra ná»a triệu bạc để là m đám cưới. Thịnh có quyá»n hà i lòng vá» thân xác tôi, nhưng giá mà tôi hôn được Phong để biết hôn ngưá»i tình và hôn chồng khác nhau như thế nà o? nếu phong hôn tôi để gió bão thu vá» môi tôi, và bây giá» yên bình no đủ dưới cÆ¡n mưa móc cá»§a chồng, tôi hết ngẩn ngÆ¡ gá»i thầm tên ai.
Tôi nói khẽ:
-Trước em anh hôn ai chưa?
Thịnh cưá»i:
-Há»i là m gì?
-Ãể anh tả cái khác nhau cho em nghe.
-Thôi cưng ơi, cưng tiếc anh hở?
-Sao anh biết?
-Ngưá»i đà n bà nà o khi lấy chồng cÅ©ng tiếc những ngà y là m con gái không loạn thêm má»™t tÃ, để bây giá» so sánh.
-Rà nh lắm.
-Em quên anh dạy Triết.
-Sau nà y hôn váºy.
-Muá»™n rồi, có chồng rồi hôn ai cÅ©ng hết ngá»t, chỉ còn là xác thịt thôi.
-Em không tin, anh là m như có chồng rồi thì hết được sống.
Thịnh ngơ ngác :
-Sao em nói thế.
-Thì cÅ©ng nói cho vui váºy mà , chưa gì đã ghen nhé.
-Em vui không?
-Vui chứ, lấy được chồng vừa già u vừa sang không vui sao được.
-Dẹp chuyện đó Ä‘i, anh há»i vụ khác.
Tôi ỡm á»:
-Vụ khác là vụ gì?
-Con cái chẳng hạn và gối chăn.
-Gối chăn của mình đẹp và mới hơn hồi em ở nhà , từ nhỠtới lớn em mơ ước có một chăn hồng thế nà y, cái mùng hồng thế nà y và gối mút, ở nhà em nằm chiếu đau lưng lắm.
Thịnh âu yếm:
-Ghét cưng quá, mà thôi để dà nh.
Tôi phụng phịu:
-Anh là m như em là mắm là ruốc gì không bằng để dà nh với lại để thiu.
Thịnh báºt cưá»i:
-Em là anh, anh là em, lúc nãy tụi mình chẳng là một đó sao? Cãi nổi anh không, từ trên xuống dưới trở nên một.
Tôi nóng bừng ngưá»i:
-Thôi anh, nói gì kỳ quá váºy.
Thịnh cưá»i dòn:
-Kỳ gì đâu, em nói anh nghe coi, không trở nên một đó sao?
-Trở nên một hay không kệ nó.
-Kệ nó, em nói nghe hay chưa, anh với em chứ ai và o đây mà nó.
Thịnh dịu dà ng xoa lưng tôi:
-Em biết thiên đà ng chưa?
Tôi lắc đầu:
-Em tưởng tượng là một nơi đầy nhạc tình đầy hoa và không có súng đạn chết chóc.
Chà ng trở môi tôi:
-Là em nà y, ôm em anh thấy thiên đà ng, chết trên em anh sống trong thiên đà ng.
-Ä‚n nói như váºy đó tá»™i chết, mai em mách mẹ cho coi, mẹ chá»i anh bằng thÃch.
-Ãố em mách đó.
-Chuá phạt anh.
Thịnh ngá»a cổ:
-Chúa chẳng bao giá» phạt ai hết, chúa hiá»n hÆ¡n má»i ngưá»i hiá»n.
Tôi há»i:
-Thế tại sao có chiến tranh?
-Con ngưá»i thÃch giết nhau.
-Sao Chúa không cản?
-Chúa cho mình tự do như đã để em với anh tự do đây nà y, mình có đợi Chúa ra lệnh mới ráp và o nhau đâu.
Tôi lưá»m chà ng:
-Không nói chuyện đó nữa, nói chuyện khác.
-Má»i sá»± trên Ä‘á»i ở đó mà ra, má»i chiến tranh khai sinh từ cái giưá»ng.
Tôi nheo mắt:
-Em hết là há»c trò thầy rồi thầy Æ¡i, giá» anh phải gá»i em bằng bà .
Chà ng tươi cưá»i:
-Bà Thịnh nhé.
Tôi buột miệng:
-Không biết bao giá» hết đánh nhau để Phong ra lÃnh anh nhỉ?
Thịnh á»› ngưá»i:
-Phong nà o em?
Tôi bối rối:
-Æ bạn cá»§a em, anh ấy Ä‘i lÃnh rồi.
Thịnh bình thản:
-Và i tháng nữa thôi em ạ.
-Sao anh biết?
-Ngưá»i ta không ai muốn chết, thá»i bây giỠđánh nhau không lợi bằng là m hoà nhau. Những dân tá»™c văn minh Ä‘ang xÃch lại vá»›i nhau rồi, bởi ngưá»i ta hiểu rằng vá»›i những vÅ© khà tân kỳ bây giá» sÆ¡ xẩy má»™t chút thôi không còn mống nà o sống nổi nữa lúc đó sống vá»›i ai?
Tôi chớp mắt:
-Buồn ghê anh nhỉ đáng nhẽ hai bên phải ôm lấy nhau mừng mừng tủi tủi từ lâu lắm rồi.
Thịnh xiết lưng tôi:
-Ôm như anh ôm em bây giá».
Tôi phụng phịu:
-Anh tháºt, chuyện gì anh cÅ©ng tếu được hết Ä‘ang nói chuyện đất nước quan trá»ng, anh so sánh vá»›i chuyện ôm nhau, kỳ ghê.
Thịnh nghiêm mặt:
-Kỳ sao được em, cả má»™t Triết thuyết cá»§a anh mà em nói kỳ à . Hay chưa, không có tụi mình ôm nhau mất giống hết, hoà bình là m gì nữa. Em để ý coi đánh nhau vẫn đánh nhau, ngưá»i ta vẫn đẻ con như thưá»ng. thá» há»i bây giỠđà n bà há» treo há» khoá không đẻ nữa coi loạn nữa ấy chứ chẳng chÆ¡i đâu. Lấy ngưá»i ở đâu mà xây dá»±ng?
Tôi ngu ngơ:
-Ờ nhỉ, lâu lâu anh nói nghe cũng hay hay.
Thịnh lăn tôi xuống:
-Thôi dẹp, em bé con biết gì bà y đặt nói chuyện ngưá»i lá»›n, xem nà o em tiến bá»™ chưa? Gì mà khúc gá»— váºy cưng?
Tôi lăn khá»i giưá»ng:
-Sáng rồi không nữa đâu.
Thịnh chạy theo, nhìn Thịnh tưởng đến má»™t Adam trong vưá»n địa đà ng, tôi chá»›p mắt quay Ä‘i mở tung cánh cá»a, Thịnh hét:
-Coi kìa, nhà bên kia hỠthấy Eva của anh hết.
Tôi trốn và o phòng tắm và quên cà i cá»a cho Thịnh và o theo.
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 11:14 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 8
Dạ vÅ© trong thà nh phố miá»n cao lạnh hắt hiu vá»›i nhạc báºp bùng toả ngáºp phòng, vá»›i khói thuốc má» cho mắt ngưá»i ta say đắm nhau. Thịnh có giá» dạy ở Ãại há»c Ãà Lạt nên đưa tôi đến đây dạ vÅ© nà y trong tuần trăng máºt dà i hÆ¡n má»™t tháng.
Tôi ngồi trong góc tối. Lâu quá không được nhảy nên hai chân Ä‘ong đưa. Tôi nhảy vá»›i Thịnh như moị ngưá»i vợ khác nhảy vá»›i chồng, không e thẹn không xôn xao, trái lại tá»± nhiên, trái lại bình thưá»ng. Thịnh gặp bạn bè, những ngưá»i bạn cùng há»c vá»›i chà ng ở ngoại quốc, há» nói vá» thà nh phố xa và dòng sông Seine nhìn sau khói thuốc quyện bay gió sông.
Tôi mê nhảy từ lâu lắm rồi, ôm đà n ông là chuyện phụ, say say là điệu nhạc tình, ngất ngư là đèn má» là khói thuốc bay. Thú vị nhất là kiếm má»™t góc khuất, nhâm nhi má»™t chiếc bánh thÆ¡m, nhìn chân ngưá»i ta quấn quÃt lấy nhau theo cung đà n, nhìn cặp đùi xinh cá»§a ngưá»i đẹp Ä‘uổi theo hai chân đà n ông. Nhìn hai mái tóc gục vaò nhau lúc đó há» chẳng thấy gì ngoà i nghe hÆ¡i thở nhau lẫn trong tiếng nhạc.
Ãã có má»™t lần khoảng Ä‘á»i đầy má»™ng cá»§a năm đệ nhất, tôi nhìn cặp tình nhân đẹp trong Tango. Bước Ä‘i nà o kiêu kỳ hÆ¡n bước tango cháºp chùng mê đắm, thứ mê đắm nhẹ nhà ng thanh thoát hÆ¡n Slow. Má»™t chút má»™ng mÆ¡ lẫn trong Ä‘a tình, má»™t chút thần tiên lẫn trong trần tục.
Nhìn bốn gót già y da bóng quấn quÃt Ä‘uổi bắt, vá»n nhau mê man trên sà n gá»—, tôi mê quá cứ ngồi nhìn hà ng giá». Vá» nhà tôi bá» hÆ¡n má»™t tuần lá»… không há»c bà i, cặm cụi là m bốn già y vải bằng nhung đỠhồng như nhạc tango. Má»—i chiếc già y đựng má»™t bông hồng và gắn trên má»™t thảm cá» giả theo đúng bước nhảy tango. Tôi Ä‘em tác phẩm cưng cá»§a mình bà y trong tá»§ kÃnh ai đến cÅ©ng khoe và đố há» Ä‘oán tôi muốn nói gì?
Chẳng ai nói được hết, trừ má»™t mình Phong. Khi chà ng và o thăm, tôi há»i:
-Anh ra Trang cho coi cái nà y nà y.
Phong ghé mÅ©i và o tá»§ kÃnh rôì nheo mắt:
-Con bé lãng mạn quá nhỉ, nhảy Tango thế nà y thì nhất em rồi. Anh cÅ©ng thÃch nhìn ngươì ta nhảy như thế nà y lắm, nhìn ngắm cuá»™c Ä‘á»i bao giá» cÅ©ng sướng hÆ¡n nhảy và o cuá»™c, quay trong cuá»™c Ä‘á»i như cÆ¡n lốc.
Tôi cảm động nhìn Phong, váºy mà có và i chà ng buá»™t miệng há»i:
-Trang là m bốn chiếc già y đựng hoa chi váºy, mua cái bình vá» chưng phải đẹp hÆ¡n không?
Tôi khoanh tay cưá»i vá»›i há». Bây giá» trong ná»—i váng say cá»§a nhạc báºp bùng trôi trên khói thuốc. Tôi ngồi nhìn những bước Ä‘i vá»n bắt nhau Mắt đắm Ä‘uối buồn, há» gục trên vai nhau, tôi dá»±a lưng và o ghế cho hồn lênh đênh, dÄ© vãng cÅ©ng má» như đèn mà u, tình yêu cÅ©ng ngá»t ngaò như cung đà n tha thiết bay lên. Tiếng kèn đồng rá»n rÄ© như vá»ng vá» từ nÆ¡i nà o, rất xa.
Thịnh trở lại ngồi xuống bên tôi:
-Em thÃch không?
Tôi gáºt đầu:
-Lâu quá em mới sống lại không khà nà y, ai vừa nói chuyện với anh đó?
Thịnh hỠhững:
-Ờ má»™t ngưá»i bạn cá»§.
Tôi nhá»m ngưá»i lên, rôì tôi lại ngồi lặng xuống. Tôi bóp lấy bà n tay cá»§a chồng, hai môi lắp bắp không thà nh tiếng. Nhạc tango hồng ru đưa dÄ© vãng, buồn run hai môi. Phong vẫn mắt buồn thăm thẳmg, vẫn dáng dấp ấy, vẫn nụ cưá»i lãng đãng xót thương. Chà ng Ä‘i những bước dà i vá» phÃa tôi và Thịnh, mái tóc vẫn bồng bá»nh gió sương. Chà ng nghiêng ngưá»i, nụ cưá»i chà ng buồn hÆ¡n bao giá», nghiêm trang hÆ¡n bao giá».
-Xin phép giáo sư.
Chà ng dÆ¡ tay má»i tôi. Tôi lặng ngưá»i đưa mắt nhìn chồng như đợi chá», Thịnh lịch sá»± mỉm cưá»i:
-Em nhảy bản Tango nà y đi, đây là giáo sư Phong trước ở Văn khoa Huế, em biết chứ?
Tôi nhìn Phong tháºt mau, má»™t vÅ© trụ hồng hoang xa xưa rá»§ nhau vá» nép trong cung đà ng, cho tuổi buồn ngà y xưa tha thiết yêu anh, cho ngà y tháng dà i trong nhung nhá»› giá» vỡ trà n lênh láng.
Tôi lẳng lặng Ä‘i trước Phong nữa bước ra piste, trong mắt tôi rõ đầy hình ảnh Phong phiêu bạt ngay trong dạ vÅ©, nụ cưá»i chà ng vẫn còn khinh bạc, đôi mắt vẫn còn xa xăm. Tôi tưởng vá»›i tháng ngà y yên ấm no đủ bên chồng, tình yêu đầu tiên chắc đã tan bay. Bây giá» tôi lao Ä‘ao, bây giá» tôi ngây ngất. Tôi ngá»§ yên trong hạnh phúc bình thưá»ng và chợt thức dáºy bừng bừng sôi nổi vì đôi mắt Phong.
Phong nhẹ nhà ng ôm lưng tôi. Nhẹ nhà ng giữ lấy tay tôi bước Ä‘i má»m lướt trên cung đà n cho từng bước lâng lâng xa chồng, cho từng phút má»™t dần quên mình má»™t kẽ mang gông. Phong thấp giá»ng:
-Không ngỠđược gặp lại Trang ở đây.
Phong cưá»i buồn:
-Anh được phép gá»i Trang như ngà y xưa chứ?
Tôi chớp mắt:
-Em khác ngà y xưa nhiá»u lắm sao?
Phong lắc đầu:
-Trái lại thì có, anh tưởng gặp em qua dáng dấp mệnh phụ, anh Ä‘i tìm những ngưá»i đà n bà , đà n bà má»™t tÃ, không ngá» em vẫn mi nhon như xưa. Em dở quá, có chồng rồi trông như há»c trò thế nà y, dở tháºt.
Chà ng nhấn mạnh:
-Còn tệ hÆ¡n sinh viên nữa, đáng nhẽ em phải bá»›i tóc cao, trét phấn son và há»™t soà n đầy ngưá»i.
Tôi ngượng ngịu:
-Em không quen.
Chà ng mỉm cưá»i:
-Hạnh phúc không?
Tôi gáºt:
-CÅ©ng như anh, như má»i ngưá»i.
-Như anh sao được, em biết giỠanh là m gì không?
Tôi lắc đầu phong nói tiếp:
-Anh là m tới binh nhì rồi nhé, oai không?
Tôi gáºt:
-Oai chứ, thá»i giá» lÃnh là nhất.
Chà ng vẫn cưá»i:
-Anh tá»± cưá»i thầm anh, nghe tin em ở Ãà Lạt Ä‘i phố anh cứ nhóng mắt tìm má»™t bà máºp máºp chút, ai ngá» em gái anh vẫn là lắc thế nà y dở dở quá.
Nụ cưá»i chà ng vẫn như ngà y xưa, nữa mỉa mai, nữa thương Ä‘á»i. Tôi Ä‘i theo tay chà ng diù dặt, tôi thở gần chà ng và tay trong tay. Chưa bao giá» gần nhau như hôm nay. Cám Æ¡n những ngưá»i từ phương xa bên kia chân trá»i dở ra trò khiêu vÅ© cho tôi được má»—t lần quấn quÃt bước chân chà ng.
Nhạc hồng Tango Æ¡i, xin dà i lê thê mãi xin đèn má» ngà n năm vẫn mỠđể tôi gục trên vai anh mà chồng không thấy, để tôi bóp nhẹ bá» vai gió sương cá»§a chà ng. Tôi kÃn đáo đưa mắt nhìn Thịnh. Chà ng Ä‘ang nói chuyện vá»›i ngưá»i bạn, đôi mắt há» hững nhìn sau lưng tôi. Ãôi mắt bà ẩn và kÃn đáo khôn lưá»ng, gương mặt bình thản như má»i ngà y, buồn vui như nhau.
Má»™t lần đó thôi, vá»›i nhạc cháºp chùng vá»›i bước mê say và ká»· niệm đẹp như ngà n ánh sao, và hạnh phúc êm ái như cung đà n khi nhảy vá»›i ngưá»i tình đầu tiên. Dần dần tôi quên mất Thịnh, tôi quên rằng tôi đã có chồng trong vòng tay chà ng êm ái, dưới tia nhìn ấp á»§, tôi hoà n toà n là con bé Trang si tình ngà y xưa.
Thỉnh thoảng bắt gặp đôi mắt Thịnh tôi ngáºp ngừng quay Ä‘i. Tôi bâng khuâng hối háºn. Ãá»i cho tôi thà nh ngưá»i đà n bà gian dối ngoại tình ngay trước mặt chồng. Nhưng chưa bao giá» tôi hạnh phúc như đêm nay, chưa bao giá» nhảy vá»›i ai lênh đênh như vá»›i chà ng, tôi xưng em vá»›i Phong ngá»t lịm hÆ¡n dưá»ng, như từng xưng em vá»›i chồng. Phong trầm giá»ng, tiếng nói êm và dịu:
-Em y hệt như ngà y xưa.
Tôi mỉm cưá»i:
-Mấy tháng đây xa xôi gì mà anh dùng chữ ngà y xưa hoà i váºy?
Phong gáºt gù:
-Có nhiá»u ngưá»i đà n bà chỉ xa cách mấy tháng đã không còn là ngưá»i đó nữa, vá»›i em thá»i gian vô nghÄ©a rồi Trang ạ. Bây giá» nhìn em cưá»i anh cÅ©ng vui y như ngà y nà o ở huế, nụ cưá»i hiá»n như tiên.
Tôi chúm môi:
-Em mà hiá»n?
Chà ng gáºt:
-Hiá»n chứ, giá anh có em là m vợ hỉ?
Tôi ngước mắt:
-Tại ai anh biết không?
Chà ng thở dà i:
-Chẳng lỗi tại ai cả, tại số anh nó không ra gì, em hạnh phúc không, nói cho anh mừng đi.
Tôi nheo mắt:
-Hình như anh há»i em câu nà y rồi.
Chà ng gáºt:
-Anh biết, nhưng anh cứ há»i.
Tôi buá»™c miệng nói tháºt khẽ:
-Em vẫn nhớ anh, khó quên nhau quá.
Chà ng thì thầm:
-Anh cÅ©ng váºy, nghe em lấy chồng anh vừa mừng vừa tiếc, vừa vui vừa buồn.
Tôi chu môi:
-Vừa ghét vừa thương nữa chứ.
-Không ghét nổi.
Tôi há»i:
-Sau vụ đó anh đi đâu?
-Anh vá» Huế rồi biến động xảy ra, đưa anh và o lÃnh.
-Anh Ä‘i lÃnh tháºt?
Chà ng cưá»i:
-Bộ em tưởng anh đùa.
Chà ng vừa dìu tôi Ä‘i trong tiếng nhạc báºp bùng, vừa thò tay và o túi móc thẻ cho tôi coi.
-Tin chưa? Binh nhì như ai chứ dỡn sao, biết anh đóng lÃnh ở đâu đầu tiên không? U Minh, trá»i Æ¡i! Nhá»› em kinh khá»§ng, xứ gì lê thê dằng dặc.
Tôi nhìn ảnh Phong trong thẻ bá»c nhá»±a. Tóc há»›t cao trụi lá»§i, áo lÃnh nhẫn nhục:
-Ai biểu anh, ngông cho lắm và o, đà n ông Việt Nam đáng kÃnh đà n ông Việt Nam đáng phục hÆ¡n má»i ngưá»i, há»c má»™t đà ng, là m má»™t nẻo, vẫn cưá»i tươi bằng mắt, vẫn hiên ngang là m ngưá»i.
Phong cưá»i nhẹ:
-Không là m ngưá»i thì là m gì giá» cưng?
Tôi xa vắng:
-Bộ anh không buồn?
-Buồn có lợi gì đâu em?
Tôi đăm chiêu, bà n tay ấn xuống trên vai chà ng, hai mắt ngước nhìn đắm đuối:
-Anh không Ä‘i đúng con đưá»ng anh ước mÆ¡, tương lai đã không như anh nghÄ©, phải hồi nhá» Ä‘i há»c, lá»›n lên và o đại há»c anh định Ä‘i lÃnh không?
Chà ng mỉm cưá»i:
-Dĩ nhiên là không.
-Thấy chưa, anh định má»™t nẻo, nó Ä‘i má»™t đà ng, em mà như váºy em uất lên mà chết.
-Thế em định gì nà o?
Tôi long lanh mắt:
-Em ấy hả? Em là con gái em lá»›n lên Ä‘i há»c, chá» chồng rước Ä‘i yên là ng yên xóm, yên mẹ yên cha.
-Thế thôi?
-DÄ© nhiên, anh biết rồi còn giả vá». Anh nà y, em mÆ¡ anh là m gì anh biết không?
Chà ng tò mò:
-Sao nói anh nghe coi.
-Em thÃch anh là m tổng trưởng.
Chà ng ná»a đùa ná»a tháºt:
-Äã có lần ngưá»i ta má»›i anh là m tổng trưởng giáo dục.
-Trá»i Æ¡i hách thế đúng rồi đó, để là m gì biết không? Ãể nghiên cứu xem đất nước mình trong tương lai cần phát triển vá» cái gì, và hướng ná»n giáo dục mình theo đó sá» dụng má»i ngưá»i đúng ý nguyện và khả năng cá»§a há» vẫn hÆ¡n chứ anh. Thấy anh miệt mà i há»c bao nhiêu năm giá» Ä‘i lÃnh em buồn cưá»i quá. Sức mấy anh đánh tráºn hay bằng lÃnh dù.
Chà ng thì thầm:
-Sắp hết bản nhạc rồi em ơi, nói chuyện tụi mình đi em…
Tôi ngáºm ngùi:
-Noà gì bây giỠanh?
-Em hạnh phúc không? thịnh dễ mến không?
Tôi gáºt:
-Ãáng kÃnh lắm.
Chà ng cưá»i buồn:
-Anh mừng.
Trở vá» bà n vá»›i Thịnh, tôi không dám nhìn thẳng mắt chồng, tôi gian dối nhìn mÆ¡ hồ ra piste, nhìn mông những bức tranh trên tưá»ng. Ãà Lạt má»›i có những lò sưởi bằng gạch đỠthẫm, má»›i có những trần nhà không cánh quạt trần và đà lạt cho tôi ngồi vo vai vòng tay, đắm Ä‘uối dấu kÃn vẫn là đắm Ä‘uối, dõi theo bóng Phong. Tôi giữ nét mặt nghiêm lạnh, nhưng tôi không thể không nhìn Phong góc tối bên kia.
Mổi lần Thịnh quay Ä‘i là má»™t lần tôi đắm Ä‘uối tìm Phong để trao nhau má»™t tia nhìn thầm kÃn. Những bản luân vÅ© má» quay ta thiết, những khúc slow buồn nhức cả tim, tôi vẫn ngồi im bên chồng, Thịnh biết hay không tôi không rõ, tôi thấy chồng tôi bình thản như bao giá», đôi mắt lặng lá» sau vòng kÃnh trắng, nụ cưá»i châm biếm , nụ cưá»i xa.
Tôi ngán sá»± im lặng khó hiểu cá»§a Thịnh nên đà nh xÃch tá»›i gần:
-Anh không nhảy đi.
Thịnh cưá»i:
-Hình như em không thÃch nhảy vá»›i anh. Tụi mình biết nhau quá rõ nên em hết tò mò.
Tôi cắn răng:
-Anh nói gì kỳ quá, mình nhảy vá»›i nhau hoà i ngưá»i ta cưá»i, anh phải nhảy vá»›i bà nà y bà kia chứ.
Thịnh nhìn thẳng mắt tôi:
-Em khuyến khÃch anh?
Tôi nhìn ra xa:
-Lịch sự tối thiểu phải như thế, kẻo em mang tiếng giữ chồng bo bo như mấy bà lấy chồng muộn, sợ xuân sắc mình đã phải giữ chồng hơn giữ mả tổ.
-Ghê nhé, còn em, em không sợ mất nên không giữ, em còn trẻ quá đi với anh không ai tin em là vợ anh cả, em yên trà lớn phải không?
Thịnh chợt nhÃu mà y:
-À anh quên, phải anh Phong là bạn cũ mà và i lần em nhắc tên không?
Tôi đà nh gáºt:
-Dạ hồi há»c ở Huế em quen anh ấy.
Thịnh lơ đãng:
-Anh ấy trở lại kìa.
Tôi nghe thắt trong ruá»™t, chẳng lẽ Phong má»i tôi nhảy vá»›i chà ng nữa? Nhỡ Thịnh từ chối thì sao? Và o phòng nhảy đà n bà lệ thuá»™c đà n ông hoà n toà n, mấy ông Tây ngÆ¡ ngÆ¡ váºy mà khôn dữ.
Phong nghiêng ngưá»i chà o Thịnh chà o tôi rồi bất ngá» Ä‘i thẳng ra cá»a. Tôi Ä‘au đớn dù không hiểu tại sao mình lại Ä‘au đớn, mặc Thịnh trầm ngầm, tôi nhìn theo vai áo cá»§a chà ng, bá»™ vét xám bá» vai hÆ¡i nghiêng, bước Ä‘i bình thản, còn gì nữa không mà sao tôi yêu chà ng mãi như thế nà y. Có chồng sang, chồng già u tôi vẫn chưa nguôi thương nhá»› chà ng, tôi vẫn nhói lòng thắt tim khi phải nhìn lén sau lưng. Không thể được, Thịnh đáng kÃnh, Thịnh cao thượng, tôi phải yêu chồng mãi mãi, phaỉ là m má»™t ngưá»i vợ chung trinh suốt Ä‘á»i, tôi chỉ có quyá»n nghÄ© đến Thịnh thôi. Ãá»i má»™t ngưá»i đà n bà có hÆ¡n má»™t ngưá»i đà n ông là bắt đầu gian nan bắt đầu chụp lặn.
Ãừng nghÄ© đến Phong nữa, hay có nghÄ© đến đừng xôn xao đừng sôi nổi. Quên ngưá»i ta Ä‘i phong là chồng cá»§a Lan chi cÆ¡ mà , bao nhiêu tiá»n kiếm được chà ng Ä‘em vá» dâng hết cho Lan Chi như Thịnh đã đưa cho mình trá»n cả số lương hà ng tháng không thiếu má»™t cắc. Tiá»n là giấy tháºt đó, vô nghÄ©a và bấp bênh, hôm nay tá» năm trăm còn là tiá»n, ngà y mai có thể là giấy lá»™n gánh hai thúng Ä‘em đổi lấy gạo nhưng tiá»n là váºt chứng minh cho ngưá»i ta tin nhau kể cả vợ chồng lẫn con cái.
Chà ng yêu nhạc Tango, như yêu mà hồng trên má con gái Huế Ãông phương huyá»n hoặc, chà ng yêu bước nhảy tango kiêu sao cá»§a phương tây xa xôi. Chà ng ngồi trầm tư nhìn khói thuốc bay để đợi tango má»›i đến dìu tôi nhảy, má»›i cưá»i buồn nghiêng phiến tóc giá» bá»›t bồng bá»nh như thưở thư sinh xưa. Ãể bây giá» tôi lạnh, để bây giá» tôi hết dám nhìn thẳng mắt chồng. Tôi không quen nói dối, gian dối khổ hÆ¡n bị gian dối.
Từ má»™t con bé nhà nghèo tôi nhảy lên là m bà giáo sư. Tôi no ăn, đủ mặc, tôi hết phải toan tÃnh từng đồng bạc cắc, tất cả nhá» Æ¡n chồng, suốt Ä‘á»i tôi là m nô lệ cho Thịnh, trả chưa hết Æ¡n cao Æ¡n dầy cá»§a Thịnh. Buổi sáng tôi hết nhịn quà . Buổi chiá»u tôi ăn cÆ¡m Tây, dá»… gì tôi bỠđược Thịnh?
Ãừng nhắc nhở Phong nữa Trang, mà y ngu dại đã mhiá»u phen rồi, đà n bà hay bá» mồi bắt bóng, hạnh phúc không đến hai lần, trượt dịp may bất hạnh mãi mãi.
Thịnh trầm giá»ng:
-Em nghĩ gì đó?
Tôi bà ng hoà ng:
-Gì cơ anh? Không, em có đói đâu?
Thịnh báºt cưá»i:
-Em trẻ con tháºt, bá»™ đói sao anh há»i nghÄ© gì đó là nghÄ© ra đói?
Tôi ngượng ngịu:
-Tại anh đó, em Ä‘ang mải nghe nhạc, há»i bất tá» ai mà nghe nổi. Xin lá»—i anh váºy nhé.
Thịnh nghi ngá»:
-Em sao thế, nụ cưá»i em gượng gạo là m sao ấy, mệt hở? Thôi lần sau thú tháºt em yếu sức vá»›i anh Ä‘i nghe, má»›i sÆ¡ sÆ¡ váºy coi bá»™ đã đừ rồi.
Tôi nguýt dà i:
-Thôi Ä‘i lại nghÄ© báºy rồi.
-Không được, phải thay đổi quan niệm Ä‘i chứ, chuyện vợ chồng quan trá»ng nhất em cho là chuyện báºy, há»ng quá.
-Em không cho là báºy, nhưng kỳ thà mồ.
-Sao lại kỳ, bá»™ em không thÃch? Em không cảm thấy gì hết, coi chừng em Ä‘au đó.
Tôi hất tay Thịnh:
-Thôi đi tướng ơi, để em nghe nhạc với chứ.
Thịnh cưá»i nhẹ. Trà thức vốn lẳng ngầm, vốn chÆ¡i ngông trong phòng bù cho những lúc phải đóng vai đạo mạo.
Tôi không muốn nhắc đến Phong nữa, nhưng cà ng không muốn nhắc bụng tôi cà ng nhá»› nôn nao. Ãêm nay anh Ä‘i đâu, chắc má»™t ình trên những cÆ¡n dốc đầy gió đầy hương thÆ¡m hoa lan. Ãiếu thuốc nà o cho anh nguôi quên tháng ngà y cÅ©? tại sao anh bá» vá» giữa chừng dạ vÅ©, sao anh chỉ nhảy vá»›i má»™t mình em? Sao anh vẫn như ngà y xưa dù đã và o Ä‘á»i lÃnh. Mi mắt tôi cay cho hai giá»t nước mắt thầm lăn xuống. Muốn quên anh để thương anh hÆ¡n, muốn lạnh lùng để xót xa hÆ¡n. Ãêm nay em vá» trong tay chồng, căn phòng có chăn bông dầy, có gối êm, có nước hoa thÆ¡m để ngá»§ mà quyến rÅ© chồng em ôm em tháºt chặt mà dìu chồng vá» chốn cao lâng lâng. Ãêm nà y em vá», rúc trong ngá»±c hồng gỡ kÃnh cáºn cho chồng, nên má»™t vá»›i chồng. Còn anh, anh má»™t mình lang thang xứ nà y lạnh lùng xứ nà y không chăn nà o ấm bằng chăn thịt. Tá»™i nghiệp cho anh và cÅ©ng giáºn há»n cho anh. Ãêm nhiá»u sương mù nhiá»u hiu hắt cho anh Ä‘i má»™t mình, hai tay trong áo, má»™t mình tỉ tê vá»›i Ä‘iếu thuốc thÆ¡m, má»™t mình cảm nghe hÆ¡i thở mình, cho anh leo dốc, cho anh xuống hồ má»™t mình, em vá» em rúc nách chồng em yêu chồng để gian dối, để Ä‘á»n tá»™i để ăn năn. Em vá» em có vòng tay Thịnh ấm, anh vỠôm lấy thân anh phong trần cô đơn.
-Noà gì lầu bầu trong miệng váºy, rá»§a chồng hở?
Tôi lắc đầu:
-Hôm nay anh la em hoà i.
-Anh la em bao giá», đà n ông như anh Ä‘á»i nà o dám la vợ nhỉ? Tan cá»a nát nhà ngưá»i ta cưá»i vaò mÅ©i anh chứ cưá»i ai?
Tôi ngồi im. Phong đi rồi dạ vũ mất vui lòng mình lạnh tê đi được, đã bảo đừng nhớ Phong nữa, sao tôi cứ nhớ hoà i, nhớ liên lỉ không nguôi.
Thịnh ngồi vắt chân hút thuốc vặt, Ä‘uôi mắt nheo lại nụ cưá»i mÃm chi, chà ng để tôi nhảy vá»›i Phong và chà ng ngồi lại vá»›i bạn bè. Tôi muốn chà ng nhảy vá»›i bà nà y cô kia cho Phong dá»… dà ng má»i tôi ra piste nữa. Thịnh khôn tháºt, Phong đà nh vá» không.
Khuya đêm trở vá» nhà , xe Thịnh bò êm trên mặt đưá»ng là nh lạnh, mặt hồ soi bóng đèn và ng vá»t, gió lạnh đầy ắp. Thà nh phố là cái máy lạnh khổng lồ để nhìn bất cứ ngưá»i đà n ông nà o má»™t mình co ro trong áo lạnh, tôi cÅ©ng nghÄ© đến Phong.
Cánh cá»a cuối cùng cà i chặt lại. Căn phòng ấm hẳn lên. Tôi ngồi thừ ngưá»i trên ghế êm không buồn thay áo. Thịnh mở tá»§ lôi áo ngá»§ Ä‘em đến cho tôi.
-Thay áo đi em, muộn rồi đấy.
-Lạnh thấy mồ cởi áo ngại quá.
-Bộ để nguyên áo dà i đi ngủ?
Tôi ôm hai vai:
-Rét ghê anh nhỉ?
-Anh thÃch đà n bà ở Ãà Lạt, mắt môi Ä‘á»u tình da êm da ấm nhất là giữa hai đùi.
Tôi nhăn mũi:
-Hồi Ä‘i há»c em cứ ngỡ mấy ông thầy không bao giá» dám tán gái chứ, ai ngá» còn ghê hÆ¡n ngưá»i thưá»ng nữa.
-Anh là ngưá»i thưá»ng đấy chứ.
Tôi vẫn lưá»i biếng để nguyên áo dà i. Thịnh bước tá»›i định cởi giúp tôi mỉm cưá»i:
-Thôi tướng ơi, để mặc em chẳng có dại đâu.
Thịnh cưá»i trừ leo lên giưá»ng Ä‘á»c sách. Thịnh không thể ngá»§ nếu thiếu sách, phải Ä‘á»c má»™t cái gì Thịnh má»›i ngá»§ ngon được.
-Hồi chưa có em, má»—i tối anh Ä‘á»c chừng hai giá» có khi hÆ¡n. Bây giá» em là quyển sách kỳ thú nhất, nên anh chỉ Ä‘á»c chút chút thôi.
Tôi tròn mắt:
-Em là quyển sách của anh?
-Ãúng rồi, hôm đầu tiên anh đánh váºt vá»›i em má»›i mò ra đưá»ng, gian khổ quá phải không? Dần dần anh Ä‘á»c dá»… hÆ¡n, trÆ¡n tru hÆ¡n và thú vị hÆ¡n.
-Mai mốt cũ đem bỠvà o thư viện.
-Một chỗ danh dự nhất, sách cà ng cũ cà ng quý em không biết à ?
-Em không thÃch là m má»™t quyển sách cÅ© đâu, em thÃch má»›i.
-Má»›i khó Ä‘á»c, khó hiểu.
-Bá»™ hôm má»›i anh không thÃch.
-ThÃch chứ, nhưng đổ mồ hôi, và o đây em, ngồi là m gì ở ghế đó.
-Ãêm nay em ngá»§ má»™t mình ở ghế nà y.
-Dỡn không.
-Nói tháºt đó.
-Tại sao?
-Tá»± nhiên em thÃch, ngá»§ chung hoà i mất tá»± nhiên quá.
Thịnh mỉm cưá»i:
-Cũng được, tùy em anh không ép.
Tôi quay mặt Ä‘i là m mặt giáºn. Tôi nằm co trên ghế má»™t lúc sau Thịnh gấp quyển sách:
-Là m tháºt đó à ?
-….
-Lạnh chết cưng Æ¡i, anh nhưá»ng chăn cho em nà y.
-…
-Ma nhát rán chịu nghe, anh ngủ đây.
Tôi co ngưá»i thêm má»™t tà nữa, tá»± nhiên lại giáºn chồng, rồi giá» nằm co ro. Nước mắt tôi trà o ra từ lúc nà o ấm ức trong cổ. Thịnh mò đến:
-Cưng sao tá»± nhiên giáºn anh?
Tôi để tay chà ng xuống:
-Ai thèm giáºn anh.
-Äi và o ngá»§.
-Và o đâu?
-Giưá»ng cá»§a tụi mình.
-Em không chịu đâu.
-Anh sẽ là m em chịu.
Và Thịnh là m tháºt, cuối cùng tôi cÅ©ng để Thịnh bế lên giưá»ng, ôm lấy tôi, cái chăn ấm nhất dá»… mê nhất là chồng cá»§a mình, đừng mÆ¡ tưởng hão huyá»n Trang Æ¡i.
Buổi sáng Thịnh băng qua vưá»n sang thăm bà cô ruá»™t cá»§a chà ng bị Ä‘au nhẹ từ chiá»u hôm qua. Ngôi nhà rá»™ng con cái đông cá»§a cô má»—i đứa má»™t phương. Gia đình Thịnh danh gia thế tá»™c, con trai há»c ngoại quốc, con gái lấy chồng sang. Thịnh không quý tiá»n, không cầm là m tiá»n, vì từ nhá» tá»›i lá»›n chà ng chưa biết khổ.
Từ nhà cô chà ng sẽ Ä‘i thẳng lên Viện dạy liá»n bốn giá» Triết. Tôi rãnh rá»—i Ä‘i ra Ä‘i và o bên trong cá»a kÃnh. Ãà n bà lấy chồng già u là an nhà n thÆ¡ thá»›i, mẹ nói không sai, gặp Thịnh là trúng số cặp bảy rồi đó con.
Tôi khoác thêm áo lạnh thẫn thá» xuống dốc, dưới kia là mặt hồ lảng đảng khói sương lêm đêm hoa tÃm, bên kia là ngá»n đồi cá» xanh êm như phiến nhung. Núi đồi cháºp chùng im lìm bao bá»c lấy má»™t cánh hồ rá»™ng vá»›i sương mù vá»›i gió hắt hiu, Hồ Xuân Hương Ä‘a tình hiện thân nÆ¡i đây cho từng cặp nhân tình Ä‘i sát và o nhau. Mưá»i giá» sáng rồi, trá»i còn nắng lụa, thứ nắng phÆ¡n phá»›t và ng vừa đủ là m hồng má con gái thÆ¡ ngây. Mưá»i giá» sáng trá»i vẫn là khói lá sương.
Tôi đứng dưới má»™t gốc cây, kéo cầm trong tay như má»i ngà y, sáng nà o tôi cÅ©ng lang thang Ä‘i kiếm hoa vá» chưng bà n ngá»§. Thịnh thÃch phòng ngá»§ phải có và i bông hoa tươi, và i giá»t nước hoa trầm và má»™t ngá»n đèn và ng. Anh chà ng mê mà u hoà ng đồng áo quần xe cá»™ cái gì cÅ©ng mà u hoà ng đồng hết.
Chiếc Honda phóng tá»›i, tôi trố mắt nhìn Phong gá»i chá»›i vá»›i:
-Anh Phong, anh Phong.
Phong ngừng xe:
-Có duyên tháºt, anh Ä‘i kiếm em, lù lù đứng đây, trá»i chưa ghét anh.
-Tại Äà Lạt nhá».
-Ừ đẹp quá nên nhỠquá, em đi đâu đó?
Tôi dơ cái kéo:
-Ãi cắt hoa, nhà em đây nà y…
Phong đưa mắt nhìn ngôi nhà cưá»i nhẹ:
-Haà hoa bắt bướm em hạnh phúc tháºt, an nhà n tháºt, ngưá»i ta đói khổ, ngưá»i ta chạy loạn, em Ä‘i cắt hoa, nhất em rồi đấy nhé.
-Anh nói tiếng bắc bằng giá»ng Huế nghe vui quá.
-Mình đứng đây có bất tiện không em?
Tôi nhìn sang toà nhà bên cạnh nói:
-Má»i anh và o nhà em chÆ¡i váºy.
-Có ai ở nhà không?
-Một con bé giúp việc, Thịnh dạy trên Viện.
Phong nhìn quanh:
-Ấm cúng quá nhỉ?
CHà ng ghé mắt nhòm phòng ngủ:
-Nơi thiêng liêng…
Tôi má»i Phong ngồi ghế, má»i Phong tách trà nóng, chuyện trò vu vÆ¡ Ä‘i chÆ¡i má»™t vòng vá»›i Phong, trá»i Æ¡i thÆ¡ má»™ng phải biết, tình phải biết. Ãà lạt thiếu gì nÆ¡i ươm đầy tình ái, thiếu gì nÆ¡i nung nấu tình yêu nhưng mình đã có chồng, chồng mình đáng kÃnh và đáng yêu.
Gặp ngưá»i yêu cÅ© trong nhà chồng nhạt nhẽo gượng gạo như khách lạ. Tôi lúi cúi cắm hoa, Phong ngồi bên kia cưá»i tháºt buồn:
-Em Ä‘i ra Ä‘i và o phòng ngá»§, bếp, phòng khách rồi phòng ngá»§. Thịnh tu bảy kiếp má»›i được em, em là ngưá»i đà n bà đẹp nhất khi ở nhà , hiếm lắm đấy nhé, ở nhà em đẹp gấp ngà n lần ngoà i đưá»ng, thưá»ng thưá»ng đà n bà khác há» chỉ đẹp ngoà i đưá»ng.
Tôi chớp mắt:
-Anh nịnh em rồi nhé, em chả có tin đâu.
-Anh là m gì có quyá»n đó, anh nháºn xét thôi đấy chứ, bá»™ Thịnh không khen em đẹp?
Tôi lắc đầu:
-Không, chồng khen vợ đẹp là dại. Thịnh bảo thế.
-Ãẹp phải khen chứ.
-Ãẹp bằng chị Lan Chi không?
Chà ng nghiêm mặt:
-Dẹp cô đi, nói nhảm không.
Lại im lặng, yêu nhau trong cảnh nà y cÅ©ng đà nh phải im. Má»™t lúc sau tôi ngáºp ngừng:
-Buổi chiá»u anh chá» em ở nhà thá» nghe.
Phong sáng mắt:
-Tháºt không? Em dám không?
-Dám, mình có là m gì báºy đâu, em cần nói chuyện lâu vá»›i anh má»™t chút.
Phong đứng lên
-Anh vỠnhé.
Nhưng đã trá»… rồi, Thịnh dừng xe trước hiên cưá»i nhạt bước xuống, tôi chạy ra đón chồng:
-Có anh Phong hôm qua đến thăm đó anh.
Thịnh bình thản:
-Thế hở?
-Bạn cũ của em ở Huế đó anh.
-Thế hở?
-Anh ấy ngồi chỠanh đó.
-Quý hoá quá hở.
Tôi mÃm môi nhưng vẫn phaỉ cưá»i tháºt tươi:
-Anh dạy vỠsớm thế?
-Em thÃch anh vá» muá»™n?
-….
Phong đứng lên, hai ngưá»i đà n ông bóp tay nhau trước mặt tôi. Phong cưá»i và Thịnh cÅ©ng cưá»i. Tôi mê đà n ông, yêu đà n ông vì há» bà máºt không cùng, vì há» cưá»i không hở miệng, vì há» nói không hết lá»i, vì há» trầm trầm u tối.
-Chà o anh, tôi ghé thăm xem chị có cần nhắc chi vỠcụ ở ngoà i ấy không, ngà y mai tôi ra Trung.
Thịnh lịch sự:
-Má»i anh ngồi chÆ¡i đã, anh biết cụ tôi ngoà i Ãà Nẵng?
Phong gáºt nhẹ, Thịnh há»i:
-Lúc nà y hình như anh hết là m phụ khảo ngoà i đó rồi?
Phong mỉm cưá»i:
-Tôi động viên anh ạ.
Quay sang tôi, Thịnh nói:
-Em ngồi nói chuyện, anh và o thay áo chút xÃu, xin anh cứ tá»± nhiên cho.
Thịnh quay lưng Ä‘i tôi nhìn theo chồng rồi nhìn Phong. Cái gì rần rần trong ngưá»i, cái gì tê tê hai mông cái gì nhức nhức hai lòng bà n tay. Không khà nặng không khà đầy. Tôi ngước cổ ngáp nhẹ má»™t cái cho đỡ nghẹt.
Phong cÅ©ng hÆ¡i khá»±ng ngưá»i, chà ng nhìn má»™t bức tranh, Thịnh trở ra ngồi xuống ghế:
-Nhà tôi nhắc đến anh luôn, Ä‘i lÃnh vui không anh?
Phong đưa mắt nhìn tôi:
-Cũng vui buồn lẫn lộn anh ạ.
-Nhà tôi vẫn mong hoà bình mau đến để anh được ra lÃnh đấy chứ.
Tôi nhìn Thịnh không biết chà ng muốn gì, Phong cưá»i:
-Cám Æ¡n anh ,anh vẫn Ä‘i dạy Ä‘á»u.
Thịnh phì phèo điếu thuốc:
-Bởi váºy bà xã tôi chê Ä‘á»i buồn Ä‘á»i nhạt. Bà ấy mê cái gì sôi nổi, cái gì bấp bênh.
Ngôn từ hai ngưá»i cứ thế Ä‘á»u Ä‘á»u tiếp diá»…n. Lịch sá»± nhưng nhạt. Tá» tế nhưng gai góc. Phong ngồi má»™t lúc cho phải phép rồi đứng lên kiếu từ:
-Xin lá»—i đã phá rầy anh chị Ãt phút.
Thịnh nghiêng ngưá»i:
-Không sao, thỉng thoảng khi nà o tôi có nhà má»i anh ghé chÆ¡i cho vui.
Năm chữ ‘khi nà o tôi có nhà ’ Thịnh dùng là m tôi và Phong Ä‘á»u đỠmặt. Phong vá» cả giá», mặt Thịnh vẫn lạnh tanh như đồng, nụ cưá»i thấp thoáng, nhưng không nói. Thịnh Ä‘á»c sách chá» cÆ¡m, ăn cÆ¡m xong Ä‘á»c sách chá» ngá»§. Tôi nằm má»™t bên như không có, quay mặt ra vá»›i chồng, chồng chúi đầu yêu sách, quay mặt và o tưá»ng chồng lặng lẽ thở ra.
Tôi chỠđợi bà n tay phù thuá»· cá»§a chồng ra Æ¡n tha thứ. Tôi chỠđợi phiến môi cá»§a chồng rà má»m trên gáy. Không đêm nà o không cám Æ¡n nhau, giá» chà ng Ä‘eo kÃnh Ä‘á»c sách, Ä‘iệu nà y Ä‘á»c suốt ngà y Ä‘á»c suốt đêm.
Tôi vá»n tay rồi lồng nhẹ và o chân tóc chà ng. Thịnh hất tay tôi, giá»ng tháºt sắc:
-Nhá»›p!
Nước mắt tôi rÆ¡i xuống, tôi nghẹn ngà o nhìn chồng. Thịnh nhắm mắt lại vứt quyển sách xuống, tháo kÃnh Ä‘i, vắt tay ngang trán, chà ng ngá»§, giấc ngá»§ vá» nặng như hình phạt.
Tôi đi ra, tôi đi và o, chồng tôi vẫn nằm im như cái xách, ngồi xuống bên chà ng, hay bỠđi, với chồng vẫn là không không. Cà ng lúc tôi cà ng nhớ Phong hơn, day dứt và khổ sở vì chồng tôi cà ng xúc động bởi tình yêu nhẹ nhà ng mơ hồ của Phong.
Suốt buổi chiá»u Thịnh không nói má»™t lá»i vá»›i tôi ngoà i chữ nhá»›p cay chua đó. Suốt buổi chiá»u tôi Ä‘eo tấm thân nặng ná» tá»™i lá»—i lết ra lết và o dưới đôi mắt nghiêm khắc cá»§a chồng. Ãôi mắt Thịnh mÃm lại khi cưá»i nhạt. Ãôi mắt Thịnh hả hê khi hà nh tá»™i tôi bằng sá»± im lặng dai lê thê cá»§a chà ng. Chà ng phạt tôi và không cho tôi biện há»™. Không há»i tá»™i mà chỉ phạt. Nếu chà ng đừng im lặng, chà ng la, chà ng hét có lẽ tôi cuống cuồng quên cái hẹn vá»›i Phong, đằng nà y chồng tôi cao tay quá, chà ng tu thà nh tinh rồi, chà ng im lặng hà ng mấy tiếng đồng hồ nên tôi được đà lặng lẽ bá» Ä‘i. Tôi đánh phấn hồng phÆ¡n phá»›t má, tôi kẻ mắt xanh tô mi Ä‘en, Thịnh vẫn ngồi như pho tượng trầm tư mặc tưởng, cho anh trầm tư cho anh suy tưởng, tôi đến vá»›i Phong, tôi cần thở, không khà nặng quá, phổi tôi sắp nghẹt.
Tôi chá» thịnh chạy ra ôm giữ lấy tôi lại. Không chà ng vẫn cúi xuống quyển sách. Ngưá»i đâu có ngưá»i lì thế. Má»›i bắt gặp vợ tiếp đà n ông trong phòng khách đã ghen chết ngưá»i thế nà y, Ä‘iệu nà y gặp vợ trong phòng ngá»§ vá»›i đà n ông chắc biến thà nh đá.
Tôi phăng phăng trên những bá»±c đá xuống đưá»ng. Ãiệu nà y chắc chồng mình im lặng cho đến táºn thế đây? Phong ngạc nhiên khi thấy tôi bước xuống xe:
-Anh tưởng vỠkhông rồi chứ, anh chỠcầu may thôi.
Tôi mỉm cưá»i:
-Thịnh mãi Ä‘á»c sách, nên em Ä‘i dạo vá»›i anh má»™t vòng cho đỡ buồn.
Phong gáºt gù:
-Có nghe danh Thịnh vua mê chữ.
Tôi cưá»i:
-Liá»u vá»›i anh má»™t bữa xem sao?
Phong e ngại:
-Ãừng ẩu Trang, kiếm chá»— nà o kÃn đáo ngồi nói chuyện chút rồi vá».
Tôi nheo mắt:
-Sao anh còn chỠem?
-Vì anh yêu em.
Tôi nhìn quanh, không gặp ai quen cá»§a chồng, Phong kêu taxi đưa tôi Ä‘i xa. Quãng vắng nà o cÅ©ng là cảnh đẹp trùng trùng núi cao, lá»›p lá»›p rừng xanh Ä‘áºm. Ngôi chùa cổ nằm trên đỉnh đồi, con dốc đứng sừng sững những cổng gá»— sÆ¡n đỠthiếp và ng. NGồi đây tôi và Phong nhìn sang ngôi chùa bên kia thung lÅ©ng. tiếng chuông chùa buồn ngân vang xa xa, mái ngói cong cong, ẩn hiện trong lùm cây xanh xao huyá»n thoại như đưá»ng cong tuyệt vá»i những vị sư nữ trẻ, má cÅ©ng hồng môi cÅ©ng tươi, đêm đêm ngá»§ trong đó, dấu kÃn nhan sắc trong áo tu trì. Tôi dÆ¡ tay chỉ:
-Anh thăm chùa sư nữ đó chưa?
Phong gáºt:
-Rồi, mê luôn.
-Mê hả, mắt bồ câu hay mắt lá răm.
-Mắt lá răm, Ä‘i tu mà mắt lá răm, trá»i Æ¡i tuyệt.
Tôi nhìn sang bên đó:
-Mai mốt thất tình em cũng là m sư nữ tụng kinh ở đó.
Phong cưá»i:
-Em mà thất tình?
-Biết đâu ngà y mai Thịnh bỠem, biết đâu được.
-Sao không là m bà sơ?
Tôi nhún vai:
-Tu bên em khó lắm, thất tình há» không nháºn đâu, bá»™ cứ chồng bá» thì là m sÆ¡ được? Mấy bà mẹ khó lắm anh Æ¡i, em là m sư nữ mắt lá răm kìa, thỉng thoảng anh lên thăm.
Phong cưá»i:
-Anh cũng cầu cho Thịnh bỠem để anh rước vỠtu ở nhà anh, anh là m sư cụ, em là m sư bà .
Tôi nhăn mũi:
-Loạn nhỉ, tu kiểu đó ai tu chẳng được.
-Khó lắm em ơi, ai biểu em ai tu chẳng được.
Phong chợt buồn:
-Sáng nay gặp em vừa mừng vừa buồn.
-Sao thế?
-Em hạnh phúc quá.
-Cám ơn anh.
-Sao lại cám ơn?
-ÃÆ°á»£c ngưá»i ngoà i tưởng mình hạnh phúc, vui chứ.
-Hôm nay coi bộ cay đắng quá.
-Buổi chiá»u đẹp.
-Thung lũng đẹp.
-Em đẹp.
-Mắt anh đẹp.
Chà ng lắc đầu:
-Ãừng khen đà n ông đẹp, anh chúa ghét đà n ông đẹp trai.
Tôi cưá»i:
-Anh xấu.
Chà ng gáºt:
-ÃÆ°á»£c.
Chà ng vuốt tóc tôi:
-Ãiá»u anh cảm động nhất là em vẫn như ngà y ở Huế, em vẫn là Tố Trang thuở đó, nhiá»u lúc anh quên biến em đã có chồng.
Tôi thú tội:
-Em cÅ©ng váºy nữa, nhiá»u lúc em sống, em hà nh động như thể em còn là con gái.
Chà ng than thở:
-Cố mà giữ được tâm trạng đó vì như váºy em sẽ xinh xắn và trẻ rất lâu, đêm qua thằng bạn cứ tra anh hoà i.
-Tra vụ gì kia?
-Nó thấy anh nhảy vá»›i em, cứ theo há»i anh cô bé naò xinh thế, quen ở đâu thế? Nó há»i anh em cá»§a mà y há»c đệ mấy rồi?
-Anh xạo không?
-Tháºt chứ, có bao giá» anh nói dối em dâu, anh đùa Ä‘uà bảo em là mệnh phụ, nó không tin.
Tôi thở ra:
-HỠhà ng bên chồng chê em gầy, chê em khó có con đó.
Chà ng quay nhìn tôi:
-Ãá»™ nà y em máºp nhiá»u đó chứ, coi bá»™ Thịnh có tay nuôi vợ?
Tôi gáºt:
-Tẩm bổ cho vợ suốt ngà y.
Chà ng nhăn mặt:
-Ãể hà nh hạ em.
Tôi lắc đầu:
-Em khen chồng đấy nhé, em không nói xấu chồng đâu.
Chà ng thở ra:
-Nãy giá» em nhắc ngưá»i ta hÆ¡i nhiá»u.
Tôi cưá»i buồn:
-Ãể nghÄ© mình đã có chồng.
Buổi chiá»u lặng lẽ trở vá», bóng tối Ä‘ang mon men bò lên từ thung lÅ©ng. Tiếng chuông chùa cà ng lúc cà ng buồn, đám hoa quỳ và ng rỡ nhảy múa chà o tia nắng cuối. Chà ng bóp tay tôi:
-Anh mÆ¡ ước má»™t ngưá»i vợ như em, nhưng chÃnh anh, anh bá» mất dịp may cưới em, cỠđến tay không dám phất, buồn tháºt.
Tôi rụt tay vá», ngà y xưa chà ng cÅ©ng bóp tay tôi nhưng tôi lâng lâng, giá» tôi ăn năn giá» tôi ngại ngùng. Ngà y xưa ngồi bên chà ng không có hố không có tưá»ng. Giá» cứ rụt rè giá» cứ bâng khuâng.
Tôi đã yêu Phong. Bây giá» còn yêu nhưng cảm giá tháºt lạ mặt, tháºt đã khác xưa. Tôi không đủ can đảm gục và ngá»±c chà ng như đã từng rúc nách chồng, dù tôi từng mÆ¡ ước Ä‘iá»u đó bao nhiêu ngà y đêm bÆ¡i trong ân ái vá»›i chồng.
-Tại anh hết.
Chà ng gáºt:
-Tại lúc đó anh kẹt.
-GiỠanh hết kẹt chưa?
Chà ng im lặng cà i một bông cúc và ng lên tóc tôi:
-Em thanh cao và giản dị như hoa cúc.
-Lan Chi như hoa hồng.
Chà ng nghiêm mặt:
-Cấm em cay đắng, đà n bà phải thanh thản hiá»n hoà , phải lạc quan má»›i trẻ lâu được, cay đắng mãi mắt em sẽ già , da em sẽ nhăn.
Tôi cưá»i:
-Ãến má»™t lúc em phải già đi chứ bá»™, bá»™ trẻ mãi.
-Em không già , anh tin như váºy, vì em trong sạch tin ngưá»i có chồng rồi trông em vẫn như nữ sinh.
Tôi nhăn mũi:
-Cám ơn anh, tối nay chắc em ăn thêm một chén cơm.
Chà ng dà trán tôi:
-Vẫn chưa thừa ham ăn, hình như Ä‘á»i em chỉ lo ăn lo ngá»§.
-Chứ lo gì nữa, em sợ mất ngủ lắm, cứ ăn được ngủ được là em nhảy như chim, hôm nà o khó ngủ một đêm em lo hoảng.
-Hèn gì…
-Hèn gì sao?
-Da em căng như da con nÃt, mắt em xanh như mắt tiên.
-Anh thấy tiên chưa mà nói, xà xạo rõ rà ng thấy không?
Chà ng đứng lên kéo tôi chạy phăng phăng xuống đồi:
-Lâu lâu phải xạo tà chứ, vá» em, xe bao bắt há» chá» mãi há» chá»i chết.
Tôi phụng phịu:
-Ãau chân em rồi nè.
Chà ng lúng túng:
-Tháºt hở, có sao không?
Tôi nheo mắt:
-VỠđó, nhìn anh tái mặt vui ghê.
Chà ng cưá»i vang. Buổi chiá»u đầy gió, buổi chiá»u đầy hoa:
-Một ngà y thần tiên.
-Má»™t ngà y để Ä‘á»i.
Chà ng triù mến ngó mắt tôi:
-Chưa bao giá» anh yêu Ä‘á»i như hôm nay.
Chà ng ghé tai tôi:
-Anh có cảm tưởng anh trở lại thá»i mưá»i bảy tuổi vá»›i ngưá»i yêu xinh như búp bê.
Tôi nhói nhói tim, tôi rát hai tai. Thịnh cũng một lần nói với tôi như thế:
-Em hiểu tại sao anh nhất định lấy em là m vÆ¡ không, vì sá»± hồn nhiên cá»§a em cho anh tìm lại tuổi trẻ má»™t tuổi trẻ bá» quên trong sách vở. Yêu em như yêu những chuyện tình thÆ¡ má»™ng Ä‘á»c ngà y nhá», ngà y nhá» anh lo há»c hÆ¡n lo yêu. Ãến lúc giáºt mình thấy ra đã già . Trá»i thương anh cho anh cô vợ hồn nhiên, nói cưá»i như chim, xinh như búp bê.
Giá»ng tôi trùng xuống:
-VỠđi anh trễ rồi đó.
Phong buồn:
-Có gặp lại em nữa không?
Tôi lắc đầu:
-ÃÅ© nặng tá»™i rồi, đủ ghê gá»›m rồi, đủ nún đá rồi.
Phong thở dà i:
-Anh có là m gì em đâu.
-Em yêu anh vì thế.
Phong gáºt:
-Anh biết, nhưng xót xa quá, anh vỠanh tiếc cho coi.
Tôi nhà nhảnh:
-Còn hÆ¡n là mất nhau vÄ©nh viá»…n, để em có má»™t ngưá»i đáng kÃnh mà nghÄ© đến chứ bá»™, anh muốn em già đi vì ăn năn?
Phong mở cá»a xe:
-Cũng đà nh, dám đi ăn với anh không?
Tôi lắc đầu:
-Thôi anh ạ, hôm nà o anh má»i luôn chồng em Ä‘i cho vui.
Phong nhÃu mà y:
-Mất vui.
-Nhưng đẹp hơn, cao quý hơn.
-Anh bình thưá»ng, anh thÃch là ngưá»i, không thÃch là m thánh.
Phong xuống xe khi vỠđến phố. Tôi không biết phải nói vá»›i chà ng lá»i nà o đẹp nhất bây giá».
-Anh vỠnhé.
-Ừ em vá».
Má»™t ngưá»i đà n ông tiến tá»›i. Tôi run sợ nép trốn không kịp, may quá má»™t ngưá»i bạn cá»§a Phong mà không phải bạn thịnh. Há» bắt tay nhau nói hai ba câu rồi ông ta bước và o Thá»§y Tạ. Phong cúi xuống nói nhá»:
-Hắn khen em cưá»i hiá»n như tiên.
Tôi nheo mắt:
-Ông nà o cũng nuôi một bà tiên trong đầu, là m như đà n bà em ở Trần nà y dữ chằng tinh không bằng.
Phong đặt ngón trỠtrên môi, hôn gió:
-Vá» nghe em.
Tôi dá»±a lưng và o thà nh ghế, lặng lẽ cho đến lúc vá» nhà gặp Thịnh. Thịnh ngồi đợi trước mâm cÆ¡m lạnh. Quyển sách vẫn còn trên mặt bà n cái kÃnh vẫn còn trên mắt. Tôi đến trước mặt chồng:
-Anh chưa ăn cơm hả?
Thịnh ngá»a cổ im lặng:
-Ãợi em má»™t chút em thay áo.
Thịnh đặt kÃnh xuống ngó thẳng mắt tôi. Tôi ấp úng:
-Em đi nhà thỠxưng tội.
Thịnh cưá»i nhẹ nhẹ rồi láºt dấu tìm trang sách Ä‘á»c dở. Tôi nện mạnh gót già y rồi, tôi hết chịu nổi bá»™ mặt lạnh như tiá»n cá»§a chà ng.
Bá»®a cÆ¡m qua Ä‘i nhạt nhẽo và chán ngắt. Thịnh đánh răng rá»a mặt, rôì ná»a nằm ná»a ngồi trên giưá»ng nghe nhạc. Má»™t ngà y cá»§a Thịnh mãi mãi giống nhau, đúng giá», đúng qui tắc, đúng vệ sinh, không sai má»™t ly không tráºt má»™t phút.
Ãêm vá» tôi ngá»§ co chân co bụng. Bụng Ä‘au Ä‘au, chồng lạnh lùng. hạnh phúc như bá»t nước, như phiến mây.
Ngà y hôm say Thịnh ráp và o tôi giữa giấc trưa:
-Tại anh ghen, đừng nhá»› ngưá»i ta nữa nghe cưng.
Tôi ứa nước mắt gáºt đầu:
-Anh im lặng thêm một ngà y nữa em bỠđi với Phong.
Thịnh gục mặt xuống tôi:
-Anh xin, chưa ai là m khổ anh như em, dạy mệt trở vá» nhìn em cưá»i nói vá»›i kẻ khác, giá có súng bắn em má»™t phát ngay tim.
Tôi hết cảm xúc dù cố nhiệt thà nh. Cố dướn ngưá»i cố xiết lấy chồng nhưng vô Ãch, tôi đà nh nằm thở ra, nghe chồng run nghe chồng mệt nhoà i.
Tuần lá»… sau, trăng máºt đã hết. Thịnh giao nhà cho ông gác dan coi, dẫn tôi vá» sà i gòn. Má»™t tuần tôi cố quên Phong cho vừa bụng chồng. Nhưng tình yêu dó mong manh bao nhiêu đẹp bấy nhiêu, lãng mạn bao nhiêu tha thiết bấy nhiêu. Bởi chưa hôn Phong, nên Phong thà nh đẹp, nên tình Phong chất ngất, nên yêu thương dịu dà ng.
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 11:15 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 9
Vá» Sà igòn tôi đòi Thịnh cho Ä‘i há»c lại. Gặp Thu Hải cÅ©ng là má»™t cách ngoại tình. Gặp Thu Hải để sống như ngà y xưa đắm Ä‘uối yêu Phong, để vÆ¡i nhá»› thương hay để nuôi nhá»› thương? vẫn không má»™t ngưá»i đà n ông nà o thay thể nổi hình bóng cá»§a Thầy trong lòng Thu Hải, dù sà igòn đủ hạng đà n ông già u sang danh vá»ng và quỉ quyệt.
Tôi vẫn chưa có con. Thịnh buồn Ãt, mẹ chà ng buồn nhiá»u. Má»™t Ä‘iá»u nói ra không đẹp, nói ra đỠmặt nhưng tôi hết má»i cảm xúc khi trong tay chồng. Thưở đầu tôi ngẩn ngÆ¡ nên cho ân ái váºy là đủ, ngưá»i ta sao mình váºy. Ãà n ông chất ngất thế là xong. Vá»›i ngà y tháng dạy khôn, vá»›i những câu thăm dò cá»§a Thịnh, cà ng ngà y tôi cà ng héo hắt.
Thịnh Ä‘á»c sách nhiá»u hiểu rá»™ng. Thịnh là đủ trò, đủ cách tôi vẫn trÆ¡ trÆ¡ như phiến gá»—. Nhiá»u đêm Thịnh nằm ngá»a mặt nhìn trần nhà vuốt lưng tôi trần:
-Em có cảm thấy gì không?
Tôi thẫn thá»:
-Không? Hình như mấy ngưá»i đà n bà khác há» cÅ©ng run lên như anh?
Chà ng gáºt:
-Ãúng, còn run rẩy hÆ¡n anh nữa…
Tôi than thở:
-Em chẳng biết nó ra là m sao? Suốt Ä‘á»i, em chẳng biết nó là cái gì.
-Mai anh đưa em đi bác sĩ.
Thịnh nhắm mắt:
-Tại sao mấy tháng trước em dấu anh?
-Em có biết gì đâu mà dấu với không dấu, chẵng nhẽ em nói với anh em lạnh như đồng…
Ân ái không no đầy tôi cà ng nuối tiếc thứ tình yêu sạch như nước suối cá»§a Phong. Cầm tay nhau thôi đủ lao Ä‘ao rồi. Gặp hai mắt nhau đủ chết giấc con tim. Thịnh có sách vở để khuây lãng tôi từ ngà y lấy chồng, có đầy má»™t nhà sách. Tá»§ sách đứng lù lù bốn phÃa căn phòng là m việc cá»§a Thịnh, tôi hết mê sách, đà n bà có cái gì đâm chán cái đó. Tôi có chồng già u chồng già u, tôi thèm má»™t Ä‘á»i đà n ông phong trần như Phong, để nhá»› thương khi xa cách nhau.
Phong dạy há»c, tranh đấu và o tù rồi Ä‘i lÃnh, Ä‘á»i Phong không má»™t ngà y nà o giống nhau. Không má»™t tình yêu nà o giống nhau.
Thỉnh thoảng tôi vẫn kÃn đáo theo dõi tin tức Phong vá»›i nhóm bạn bè cá»§a Thu Hải. Ngà y tháng trôi Ä‘i, không biết đợi chá». Tình yêu giá» là tro là than ngay cả tình chồng.
Buổi sáng tôi chán má»i chá»—i dáºy trang Ä‘iểm sÆ¡ sà i Ä‘i xuống phố. Tôi thèm má»™t đứa con, thèm rõ rãi được. Ãi phố để ngắm nhá» con ngưá»i hay chiêm ngưỡng những bá»™ áo bé bé ti ti bà y trong tá»§ kiếng.
Ngang qua nhà thá» Ãức bà , gạch đỠtươi uy nghi, đỉnh tháp vút cao thần thánh, những ngá»n cây sưởi nắng và đuà gió trên cao.
Tôi dÆ¡ tay che ngang mà y, nhìn đám đông trước toà nhà cao lá»›n, có con đưá»ng rá»™ng thênh thang chạy thẳng và o. Có những hà ng rà o kẽm gai trùng trùng lá»›p lá»›p vây quanh.
Tôi nhìn tòa dinh thá»±, nhìn vòng kẽm gai quây ngưá»i và o giữa. Linh tÃnh tôi sáng chói, ká»· niệm vừa bốc khói và đôi mắt Phong lại thăm thẳm hiện ra.
Tôi mon men tá»›i gần vòng vây cảnh sát. Ngưá»i hiếu kỳ nhòm mắt ngó, xì xà o to nhá»:
-Mấy ông sư tuyệt thực mấy ngà y nay rồi.
Tôi chợt nhói tim lên khi nghĩ đến Phong:
-Mấy thầy với sinh viên tuyệt thực gần một tuần lễ rồi.
Tôi chỉ muốn nghe, chỉ muốn nghe. Thá»i bây giá» Thịnh dạy khôn tôi chỉ nên ngóng tai nghe, để biết đừng là m, đừng nói, hoạ và o thân. BIết cÅ©ng là quân tá» rồi đó:
Thu Hải tất tả chạy ra, tôi hụt hÆ¡i gá»i:
-Hải, Hải…
Hải đứng lại:
-Sỉu hết rồi, thầy sỉu rồi, để tao đi báo tin bác sĩ.
Tôi lắp bắp:
-Còn Phong, Phong đâu?
Hải ngó thẳng mắt tôi:
-Cũng sỉu rồi.
Tôi tất tả đi theo Hải:
-Tao theo mi không rá»i nữa bước nữa, cho đến lúc nà o mi cho tao gặp Phong.
Hải lải nhải:
-Mi còn lo cho Phong nữa sao Trang? Rồi chồng mi, mi quăng đi mô, mi vứt xó nà o?
Tôi cưá»i buồn:
-Chồng tao để thư viện, giá sách nà o đẹp nhất trang trá»ng nhất.
-Mi không sợ liên lụy à , không sợ hao mòn địa vị bà giáo sư của mi à ?
Tôi nhún vai:
-Tao có là m gì đâu, tao Ä‘i tìm Phong, nà y Trang, sao nói Phong Ä‘i lÃnh.
Trang hấp tấp:
-Ãi lÃnh rồi ra lÃnh bị đầy Ä‘i Nháºt, thằng cha khùng được phút Ä‘i Nháºt lại mò vá» tranh đấu rồi giá» sỉu má»™t đống.
Tôi lẩm bẩm:
-Phong không khùng đâu mi. Hải, mi để tao lo cho Phong, mi lo cho Thầy đi.
Hải gáºt:
-Cũng được, mi đứng đây chỠtao năm phút nghe.
Ngưá»i ta khênh Phong và Thầy ra xe khi tôi ngồi nép trong xe cứu thương để chá», Phong nằm thiêm thiếp như ngưá»i Ä‘ang ngá»§. Giấc ngá»§ thanh bình hay giấc mê man? Ngá»§ nữa Ä‘i anh, ngá»§ để quên Ä‘á»i, quên oán háºn, quên tá»± do và quên thân anh.
Tôi vuốt những sợi tóc bết trên trán Phong. Tôi lồng tay từng chân tóc cứng cá»§a chà ng. Da mặt chà ng tái xanh. Tái xanh như má»i ngưá»i chung quanh tôi. Ngưá»i nước tôi có mà u da đẹp nhưng không thể hồng, ngưá»i nước tôi có đôi mắt Ä‘en nhưng không thể khoẻ, ngưá»i nước tôi có trái tim lá»›n nhưng thân thể gầy.
Từ ngaỳ là m vợ Thịnh sáng sữa bÆ¡ trưa thịt bò tối thịt gà , tôi có da có thịt trông thấy. Ngưá»i ta hết chê tôi còm, tại mẹ nuôi con vá»›i đôi tay nghèo, nên con má»›i cao thước sáu, mẹ mà già u chắc con to như đầm.
Tôi cưá»i buồn vá»›i Hải:
-Thầy và Phong không nghĩ đến mình, không thương thân mình.
Hải buồn bã gáºt đầu. Xe cứu thương đưa Phong và o má»™t bệnh viện tư. Con đưá»ng có hai hà ng cây cao dáng Tây phương, con đưá»ng có sinh viên và ước má»™ng cao vá»i hÆ¡n núi.
Bác sÄ© lẳng lặng lo cho Phong, những chai nước biển chảy từng giá»t, mùi bệnh viện nghiêm trá»ng phá»§ đặc. Tôi ngồi lì bên giưá»ng Phong, dù vẫn nghÄ© đến chồng ở nhà .
Tôi rưng rưng bóp tay Phong lạnh. Anh nhịn đói má»™t tuần, trá»i Æ¡i khá»§ng khiếp cho ý chà anh. Em ở nhà , đói má»™t giỠđã chịu không thấu. Bụng anh trống rá»—ng, ruá»™t anh trống rá»—ng, tình yêu nước anh chứa ở đâu? Tình yêu em anh cất ở đâu?
Thân thể Phong má»ng dưới lá»›p chăn bệnh viện, hai mắt vẫn khép kÃn, nụ cưá»i vắng xa. Thỉnh thoảng Phong mê sảng, hai môi mấp máy, chắc anh Ä‘ang mÆ¡ đến má»™t bữa cÆ¡m Tà u?
Tôi lắc đầu nhè nhẹ, không thể được, mình đã có chồng, không thể hôn chà ng dù là hôn thầm trên trán, dù la hôn nhẹ hai mắt sâu. Tôi vẫn mê hôn lén đà n ông. Hôn khi chà ng ngá»§ mê man vá»›i chồng tôi chưa là m được, tình yêu bình dị quá, hết má»i khát khao. Tôi đã nghiêng ngưá»i cúi xuống, rồi lại từ từ đứng thẳng lên ngồi xuống ghế, nhìn chà ng không má»i mắt.
Ãứng thẳng ngưá»i dáºy Ä‘i Trang. Rôì cúi xuống cho môi rÆ¡i trên môi chà ng, để má»™t lần biết hÆ¡i thở ngưá»i tình khác vá»›i hÆ¡i thở chồng bao nhiêu? Ãể má»™t lần biết môi chà ng má»m hay môi chà ng khô hÆ¡n môi chồng. Ãà n bà có chồng ngoại tình sẽ biết thế nà o là má»™t ngưá»i đà n ông tuyệt vá»i. Mình không biết chồng tuyệt hay không, mình không biết chồng mạnh hay yếu để rồi lạnh như tảng băng, có lẽ cÅ©ng vì trước ngà y lấy chồng mình chưa biết hôn. Sau ngà y lấy chồng chẳng dám hôn ai.
Biết đâu hôn Phong lần nà y, vá» vá»›i chồng mình hết bịnh lạnh. Biết đâu hôn môi Phong rồi vá» vá»›i chồng mình thuá»· chung hÆ¡n, yêu kÃnh chồng hÆ¡n.
Tôi nuốt nước bá»t. Tôi liếm hai môi quay nhìn ra khung cá»a. NGá»n cây trên cao trụi lá, trá»i trên cao không thấy mây xanh. Những mái nhà , những cá»™t ăng ten choán hết má»™t mảnh thiên đưá»ng riêng rẽ.
Nhìn lại Phong cái nhìn Ä‘i dần xuống dưới rôì hồng hai má, rồi nóng hai tay, nóng khắp sợi thịt gân máu. Tôi nặng nỠđứng lên bước ra khá»i giưá»ng. Tôi sợ cho tôi, tâm địa bẩn thỉu và tá»™i lá»—i. Ãừng so sánh chà ng vá»›i chồng mình, chà ng khác và chồng mình khác, hai thứ tình không thể dẫm lên nhau. Hai ngưá»i đà n ông không thể đứng gần nhau dù trong tim mình.
Không dám hôn Phong, tôi đà nh lặng lẽ bá» vá», sau khi mua trái cây chất đầy đầu giưá»ng chà ng. Vá» nhà Thịnh ngồi chống tay đợi:
-Em đi dữ nhỉ?
Tôi hớ hênh:
-Mấy thầy tuyệt thực ngồi trước dinh.
Thịnh cưá»i nhạt:
-Em chưa hết bịnh tranh đấu?
-Anh nói tranh đấu là một căn bệnh?
Thịnh gáºt:
-Ãúng là m được gì không, khi ngồi nhịn đói. Má»™t ông Tổng thống chứ mưá»i ông cÅ©ng váºy thôi. Lá»—i đâu phải ở chÃnh quyá»n, lá»—i toà n thể dân tá»™c nà y.
Tôi mÃm môi:
-Em cãi không lại anh.
Thịnh cưá»i nhẹ:
-Vì em chỉ lây bệnh của Phong thôi, em còn yêu Phong?
Tôi tránh nhìn Thịnh, hai mắt tôi gian dối rồi, hết xanh như mây, hết trong như suối. Thịnh thở dà i:
-Má»i em dùng cÆ¡m.
Tôi tủi thân ngồi xuống:
-Giá» em là ngưá»i lạ?
Thịnh gáºt:
-Mình giá» là bạn cá»§a nhau, em thÃch thế mà , má»i em.
Tôi nóng mặt:
-Bao giá» hết những ngưá»i già độc tà i găng nhau, bao giá» hết những ngưá»i già bo bo giữ 1y mình, đất nước sẽ yên.
Thịnh nheo mắt:
-Anh là ngưá»i già ?
-Tuỳ anh nghĩ.
Thịnh cưá»i nhẹ:
-Em bắt đầu ăn năn chưa em?
Tôi ngó sững mặt chồng:
-Anh nói như váºy nghÄ©a là sao?
Thịnh ngá»a mặt cưá»i:
-Em trẻ con và Phong cũng trẻ con.
-Anh…anh…
-Anh biết em trở vá» nhà , mang đầy tình yêu trên ngưá»i em. Tuỳ em đấy, sức chịu đựng cá»§a anh có giá»›i hạn.
Tôi cắn môi ngồi chết lặng trên ghế:
-Anh hết yêu em rồi?
Thịnh buồn bã:
Tình yêu không có hết hay còn. Tình yêu là tình yêu, có đó mãi mãi, em hiểu rõ hơn anh chứ nhỉ?
Tôi cúi mặt:
-Anh nên nói rõ hơn.
-Em thông minh hÆ¡n má»i ngưá»i thông minh trên Ä‘á»i nà y. Anh cÅ©ng mệt nhoà i dưới mái nhà dưới mái nhà nà y, nhưng anh bại, em là mẫu ngưá»i lạ, anh bại tráºn rồi, em nghÄ© vá» tình yêu qua hình bóng Phong, phiêu bạt và phong trần. Má»™t DÅ©ng cá»§a Loan trong Ãoạn Tuyệt, Ä‘á»c nháºt ký em chép Ä‘oạn văn Nhất Linh tả Loan lang thang trên đê Yên Phụ, nghÄ© đến DÅ©ng má»™t con đò dạt trôi trên sông hay má»™t khu rừng má»™t quán gió. Anh hiểu em muốn gì cần gì, nhưng anh là anh, anh không thể yêu vợ đến ná»—i ráºp khuôn theo Phong được. HÆ n nữa, vá»›i anh cả em và Phong Ä‘á»u trẻ con. Bây giá» không phải là ngà y tháng cá»§a Nhất Linh, bây giá» là giá» cá»§a Mỹ, thá»i cÅ©a Mỹ.
Thịnh đứng lên:
-Em cứ tự nhiên, anh cần nghỉ.
Thịnh và o phòng là m việc cá»§a chà ng, khoá trái cá»a lại. Tôi lại mất chồng vì những quyển sách quÃ.
Chiá»u hôm đó tôi tu kÃn trong phòng, nếu gá»i tu là không cưá»i, không nói, và không có đà n ông. Thịnh Ä‘i rồi Thịnh vá», không cần biết đến tôi nữa. Tôi không đủ can đảm tìm đến Phong. Tôi bắt đầu sợ chồng.
Ba ngà y trôi qua như mây bay. Tôi không có căn tu nên tu hết nổi. Tôi muốn hét võ toang bá»™ ngá»±c, muốn nhảy như sáo, muốn bay như chim. Thịnh dá»n sang phòng khác để tôi má»™t mình vá»›i cái giưá»ng rá»™ng mênh mông. Thịnh cưá»i nhạt, Thịnh tá» tế hÆ¡n moị ngà y Thịnh má»i tôi dùng cÆ¡m. Thịnh xin lá»—i tôi trước khi rút Ä‘i ngá»§. Thịnh chà o tôi trước khi Ä‘i dạy.
Buổi chiá»u Thịnh Ä‘i rồi, tôi hấp tấp bá» Ä‘i. Tôi không ngoái cổ lại nhìn má»™t lần. hạnh phúc ở đó hay ngục tù ở đó?
Ma đưa đưá»ng qá»§i dẫn lối. Tôi tò mò đến bệnh viện thăm Phong. Phong đã lại sức nằm Ä‘á»c báo trên giưá»ng. Chà ng quăng tá» báo Ä‘i:
-Trá»i Æ¡i, Trang chá» em má»i mòn, sao trốn biệt váºy há»?
Tôi chớp mắt:
-Anh khá»e chưa?
Phong gáºt:
-Quá khoẻ, lâu lâu nghÄ© cho Ä‘á»i quên Ä‘i mình. Sao mua trái cây cho anh rôì không đến ăn chung?
-Em kẹt.
Phong nhìn sâu và o mắt tôi:
-Có chuyện gì không? Sao mắt em buồn thế?
Tôi lắc đầu:
-Không có gì đâu anh.
-Em dối anh, em gầy hẳn đi.
-Em là m gì mà gầy? em đi ra đi vaò một mình ngủ một mình…
Chà ng cưá»i mỉm:
-Ngủ một mình?
Tôi đỠmặt:
-Ấy là em nói thế.
Phong vuốt ve tay tôi:
-Ãừng buồn nữa Trang Æ¡i, trá»i cho gì nháºn nấy.
-Em không muốn nghĩ đến nữa.
Phong thở dà i:
-Anh sẽ đi xa….
Tôi bà ng hoà ng:
-Ãi xa, mà đi đâu cÆ¡ anh?
-Thu Hải sẽ Ä‘i Ãức há»c, anh thì….trốn…
-Còn Thầy.
-Thầy vẫn là thầy.
-Bộ anh không còn là anh?
Chà ng mỉm cưá»i:
-Có thể lắm chứ Trang nà y, em hứa đừng buồn nữa đi.
Chà ng nâng mặt tôi lên, hai môi gần cúi xuống. Tôi chợt run lạnh, tôi chợt tái môi:
-Ãừng anh…
Chà ng cưá»i buồn:
-Anh xin lỗi…
Từ lúc đó dù Thịnh vắng mặt, dù cả tôi và chà ng Ä‘á»u không muốn nhắc tá»›i Thịnh. Chồng tôi vẫn có giữa tôi vá»›i chà ng. Chồng tôi vẫn không rá»i tôi dù có năm phút, dù má»™t giây để tôi có thể ngá»a mặt đón hai môi Phong ngạo nghá»… khinh Ä‘á»i, phiêu bạt gió sương.
Tôi biết Phong sẽ Ä‘i rất xa, tôi muốn hôn chà ng được lấy má»™t lần nữa, nhưng tôi không đủ can đảm, cả Phong nữa, chà ng ngồi dá»±a lưng trên giưá»ng mắt nhìn tháºt xa.
Thịnh nói đúng. Muốn biết cảm xúc khác nhau khi hôn chồng vá»›i tình nhân khác nhau thế nà o, đà n bà phải nhanh môi hôn trước, có chồng rồi khó hôn ai cho ngá»t khó hôn ai cho say. Tá»™i lá»—i mặc cảm sẽ giết chết rung động. Tôi nhướng mắt ngó Phong:
-Khi có vợ rồi, hôn ngưá»i con gái khác anh hôn được không?
Chà ng búng ngón tay:
-Anh không trả lá»i nổi, vì anh không có vợ như moị ngưá»i khác.
Chà ng nhăn mũi:
-Còn em?
Tôi thú nháºn:
-Em mù tịt, trước ngà y cưới chẳng được ai hôn, sau ngà y cưới thì sợ mất đức cho con đà nh…
-Chung thá»§y má»™t Ä‘á»i.
Phong vươn tay giữ chặt tay tôi:
-Trang, em định bỠanh v�
Tôi ngáºp ngừng:
-Rồi cÅ©ng phải vá» chứ anh. Thịnh cÅ©ng ghen như ai, có khi còn kinh khá»§ng hÆ¡n nữa anh ạ. Em bắt đầu sợ haÄ© những ngưá»i đà n ông Ãt nói, khó lưá»ng được lòng há». Kiếp sau lấy chồng em kiếm ông nà o be be tối ngà y dá»… sá» mÅ©i dá»… bắt nạt và dá»… dụ.
Phong cưá»i:
-Ngà y xưa em bảo ghét những ông nà o nói nhiá»u.
-Giá» em thÃch lấy chồng nói nhiá»u, cà ng nói nhiá»u cà ng rá»—ng, cà ng rá»—ng vợ cà ng dá»… xá».
-Thịnh là m em sợ?
Tôi gáºt đầu:
-Em thÃch là m ngưá»i đà n bà sợ chồng.
-Em dại.
Tôi gáºt:
-Có thể, nhưng em thÃch.
Phong cưá»i:
-Em có nhiá»u cái thÃch can không nổi.
Chà ng gá»i:
-Trang ơi.
Tôi nhìn chà ng, chà ng say đắm:
-Em yêu anh không?
Tôi gáºt:
-Ãừng há»i thêm em nữa.
Chà ng cúi xuống hôn tay tôi, rồi ngá»ng lên:
-Sao run quá váºy? Sợ?
Tôi gáºt:
-Không hiểu sao em run quá. Thôi em vỠnghe anh.
Phong ngẩn ngơ:
-Em đòi v�
Tôi khổ sở:
-Muộn rồi, để em vỠđi anh, nếu anh còn thương em.
Chà ng đứng lên:
-Anh đưa em ra nhé.
Tôi lắc đầu:
-Thôi, anh chưa khoẻ, hơn nữa em ghé thăm Thầy với hải chút.
Chà ng xua tay:
-Ãừng, cần gì gặp say, đừng phá đám chá»›.
Chà ng nheo mắt, tôi gáºt đầu cưá»i tá»§m tỉm:
-Em quên đó, thôi em vá», nói Hải trước khi Ä‘i ghé thăm em anh nhé.
Tôi nhanh chân bước ra khoỉ cái dưỡng đưá»ng trông như biệt thá»±. Thịnh ngồi chá» sẳn ở xe, dÆ¡ tay mở cá»a cho tôi:
-Khá»i cần đón taxi em, anh đón em cả giá» nà y.
Tôi chÃn thịt trên má, chÃn thịt hai môi như thể có ai cầm thùng nước sôi dá»™i từ trên đầu xuống chân tôi. Tôi từ từ bước tá»›i xe chồng, như nữ tá» tù bước và o máy chém.
-Anh đón em, đỡ tốn tiá»n xe nhé.
Tôi lịm tê ngưá»i nói không ra hÆ¡i. Chồng tôi vẫn mỉm cưá»i.
-Hồng má lên Ä‘i em, hát lên Ä‘i em. Em hiên ngang quá mà , em còn trẻ như nữ sinh, em hấp dẫn như tà i tá». Cà ng gần chồng em cà ng hấp dẫn, cà ng có chồng cà ng có ngưá»i mê em.
Tôi nghiến răng ngó Thịnh:
-Anh xỠem đi, anh bắn em đi, anh bỠtù em đi, anh cắt tai, cắt lưỡi cắt tay em đi, cắt bụng em đi…
Thịnh cưá»i khẩy:
-Ãà n ông cắt bá» dược, em ghen anh, em cắt cá»§a anh được, còn anh thì….chịu…cắt gì cá»§a em cho đáng tá»™i đây?
Tôi run rẩy:
-Anh nở nghi em khốn nạn như váºy?
-Nghi gì nữa mà nghi, anh biết rõ em với Phong trong một căn phòng, căn phòng trên lầu ba, im vắng và tự do. Anh lịch sự quá, tỠtế quá, Nên đà nh ngồi chỠđưa em vỠnhà .
Tôi bóp chặt tay tôi:
-Nhưng em không có gì với Phong hết.
Thịnh cưá»i nhạt:
-Ai bắt em khai Ä‘au. Khai ra anh cÅ©ng Ä‘au váºy, ai bắt em khai, mà khai chi cho Ä‘au lòng nhau em.
Chà ng cưá»i như khóc:
-Anh tá» tế quá, anh hùng quá, phải không em? tưởng tượng Ä‘i? Anh ngồi hà ng giỠở ngoà i nà y, nghÄ© vợ mình Ä‘ang ngồi trong má»™t căn phòng tháºt im lặng vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông. Má»™t buá»—i chiá»u dà i gấp mấy Ä‘á»i anh, má»™t buổi chiá»u kinh khá»§ng cá»§a anh. Anh nghÄ© hai ngưá»i Ä‘ang ôm nhau hôn nhau và …
Tôi cắn chặt răng:
-Sao anh lại không tông cá»a và để…
Thịnh lạnh lùng, giá»ng Ä‘anh hẳn lại:
-Ãể là m gì, để đổ máu à ? Ãể bắn em nát thân, để bắn hắn nát óc. ÃÆ°á»£c Ãch gì không? Ãà ng nà o anh cÅ©ng mất em rồi, anh và o tù lảnh nhách, ai nuôi mẹ cho anh, ai thương cho anh. Anh đâu có Ä‘iên đến thế hả cưng, cưng cá»§a anh? Vợ hiá»n cá»§a anh? Ngưá»i yêu trong sạch cá»§a anh?
Thịnh nói má»™t trà ng dà i. Tôi ngồi má»™t giây chết má»™t giây. Thịnh vẫn nhìn thẳng đằng trước, chưa bao giá» tôi sợ chồng bằng chiá»u hôm nay. Con đưá»ng Duy tân có hà ng cây ma quái, có hà ng cây lêu khêu. Con đưá»ng vắng lặng cho Thịnh giết tôi chết ngồi trên xe.
Thịnh gằn giá»ng:
-Nói đi em. Tại sao. Tại sao em nỡ khinh anh đến thế hở Trang? Trang.
Tôi gục đầu:
-Em nháºn tá»™i.
-Em giết anh, anh vui lòng hơn.
Tôi là nhÃ:
-Em chỉ đến thăm Phong.
-Em có chồng rồi, em nên để anh đưa đến thăm Phong, có sao đâu?
Tôi cứng miệng ngồi im. Thịnh cưá»i má»™t mình:
-Anh hết ghen rồi. Tình yêu là má»™t chuyện, danh dá»± cá»§a thằng chồng như anh lại khác. Anh đấm ngá»±c anh, anh vò ngá»±c anh để ngồi là m tà i xế chở em ngá»§ vá»›i ngưá»i em yêu. Anh là thằng chồng hèn quá phải không em?
Xe Thịnh Ä‘i từ từ. Tôi cần Thịnh phóng vun vút phóng như bay. CÆ¡n giáºn nổ tung như hoả tiển để tôi và chà ng Ä‘á»u chết trên má»™t chiếc xe, chỉ còn cách đó má»›i hà n gắn nổi nghÄ©a vợ chồng sắp đổ xuống biển.
Thịnh vẫn cháºm rãi, vẫn từ tốn. Hai đôi mắt vẫn lạnh sau mà u kÃnh trắng. Giá»ng Thịnh xa xôi:
-Cũng may mình chưa có con với nhau.
Tôi thở dà i, thế là hết, vợ chồng buông câu đó cho nhau nghe là hết tháºt rồi.
-Em không còn gì để nói với anh nữa sao?
Tôi lắc đầu:
-Em không biết nói cái gì nữa, giảng giả anh không tin, biện há»™ anh không nghe. Giữa anh và em chẳng ai hiểu ai hết. tình yêu gắn liá»n thể xác mình, nhưng hai tâm hồn thì…
Thịnh cướp lá»i:
-Hai tâm hồn xa nhau, chỉ có em vá»›i Phong má»›i tháºt sá»± hiểu nhau.
Tôi thở ra:
-Tốt hơn hết em nên im lặng.
-Im lặng mặc niệm.
-Mặc niệm cái gì?
-Hạnh phúc của mình.
Tôi ngồi im. Thịnh không đưa tôi vỠnhà , chà ng nói:
-Anh muốn giải quyết xong mới vỠnhà , căn nhà đó với anh vẫn thiêng liêng.
-Phải anh muốn nói từ hôm nay em hết xứng đáng bước và o nhà anh nữa?
Thịnh nghiêm mặt:
-GiỠem định sao?
-Em không tÃnh gì hết, anh định sao cÅ©ng được.
-Anh nhưá»ng em cho Phong ngà y mai anh dẫn em đến táºn giưá»ng Phong.
Tôi lẩm bẩm :
-Chẳng cần phaỉ là m như váºy, em có chân có tay, em không từ ngưá»i đà n ông nà y chuyển qua ngưá»i đà n ông khác má»›i sống được.
-Em tá»± nguyện đến bên giưá»ng Phong mà .
Tôi khổ sở:
-Phong đang bệnh, anh quên à ?
Thịnh nhún vai:
-Quên sao được, tỠthù mà ai quên. Phong tuyệt thực, em mê những ngươì tuyệt thực, em chê đà n ông bụng bự, em chê đà n ông mũm mĩm.
-Anh có mũm mĩm đâu mà phải nói.
-Chê đà n ông bụng bá»± là em khôn lắm em Ä‘a tình lắm, chá»n đà n ông gầy mà chắc, Ä‘en mà rắn.
Thịnh cưá»i nhạt. Tôi mÃm môi quay Ä‘i:
-Anh là m như em ghê lắm ấy.
-Em không ghê, em chỉ đa tình thôi.
Tôi nói từng tiếng:
-Giữa em và Phong chẳng có gì để phải xấu hổ với anh hết.
Thịnh lắc đầu:
-Anh không tin. Em là đà n bà chứ có phải con gái đâu. Ãà n ông không thể giữ đẹp trước má»™t ngưá»i đà n bà . HÆ n nữa, rõ rà ng lúc bước ra trông thấy anh em há»›t hÆ¡ há»›t hải, em tái mặt run rẩy Ä‘i không vững. Em không dám nhìn thẳng mặt anh.
Tôi ấp úng:
-Tại anh ngồi lù lù ra đó.
-Em không hà i lòng, anh đón vợ mà .
-Dĩ nhiên là em không hà i lòng.
-Em can đảm đó chứ.
-Em không là m gì mất danh dá»± cá»§a chồng hết. Phong là ngưá»i bạn tốt, chà ng bị bệnh, em không có quyá»n đến thăm?
Thịnh cưá»i gằn:
-Có chứ nhưng phải Ä‘i vá»›i anh, đà n bà có chồng không thể ở cả giá» vá»›i đà n ông trong má»™t căn phòng. Chẵng nhẽ má»™t ngưá»i như em anh phải dạy những bà i há»c lịch sá» nữa sao? Lịch sá»± vá»›i chồng chút em Æ¡i.
Chà ng lạnh lùng:
-Mà thôi, oán trách nhau chả Ãch gì, giá» em thÃch sao, nói cho anh nghe.
-Coi như em có tá»™i, anh có quyá»n xá» phạt em cÆ¡ mà .
Thịnh cay đắng:
-Anh đem giao em cho Phong.
Tôi tròn mắt:
-Anh noà tháºt hay dỡn.
-Lúc nà y anh đùa được à ?
Tôi lạnh cả ngưá»i:
-Anh nhất định bỠem?
Thịnh ngá»a cổ nhìn lên cao:
-Anh là m gì có cái hân hạnh đó. ChÃnh em bá» anh đấy chứ.
Tôi nghiến răng để đừng báºt khóc.
-Em với PHong có là m gì đâu?
Thịnh quắc mắt:
-Im Ä‘i, tôi không muốn nghe thêm má»™t chữ Phong nà o nữa. Suốt Ä‘á»i cô gá»i tên ngưá»i ta, đêm ngá»§ cÅ©ng mÆ¡, ngà y miệt mà i cÅ©ng gá»i.
Chà ng thở dà i tháºt nặng:
-Thôi được, anh đưa em vỠnhà , tuỳ em định.
Hôm nay tôi má»›i nhìn kỹ ngôi nhà cá»§a chồng. Toà biệt thá»± xinh, con ngõ dà i và êm. Cánh cổng sÆ¡n Ä‘á», gạch mà u lá»a hoà ng. Những cánh cá»a khép kÃn, con đưá»ng vắng xe im lìm như Ä‘á»i Thịnh. Con đưá»ng có lá và ng khô rÆ¡i từng chiếc.
Tôi ngáºp ngừng:
-Ngà y mai em vá» Ãà Nẵng ở vá»›i mẹ.
Thịnh vụt quay nhìn tôi:
-Em bá» anh tháºt?
Tôi gục đầu:
-Anh muốn như váºy cÆ¡ mà .
Thịnh thở dà i:
-Lòng anh nguội mất rồi Trang ơi.
-Tại vì anh không tin em.
-Tin sao được nữa mà tin, tưởng tượng Ä‘i, nhắm mắt lại nghÄ© cảnh anh ngồi hà ng giá» trước cổng đợi em, biết em Ä‘ang ở trong phòng vá»›i hắn, biết em Ä‘ang là m những gì mà không can đảm đứng lên đẩy cá»a lao và o phòng như ngưá»i đà n ông khác. Cứ ngồi chá», má»™t buổi chiá»u dà i hÆ¡n ba mươi bốn mươi năm trá»i anh đã sống.
Thịnh dõi mắt nhìn tháºt xa. Mà u kÃnh trắng là m mắt Thịnh đã buồn lại đục má» thêm.
-Anh bỠxe cho em ra em thấy, anh đi lang thang và anh bắt được một con chim bị thương nằm hấp hối. Em coi anh cũng giống như con chim nà y.
Chồng tôi láºt tá» giấy má»ng lên trá» con chim.
-Anh bắt được nó như bắt phải nổi bất hạnh ghê gá»›m cá»§a anh. Rồi anh sẽ thả nó Ä‘i khi nó có thể bay lên ngá»n cây kia được.
Tôi vẫn chưa dám nhìn thẳng mặt chồng. Tôi cúi nhìn con chim. Nước mắt tôi chảy ra tháºt nóng, thương chồng hay thương mình hở Trang.
Thịnh đưa tôi và o phòng như má»™t ngưá»i lạ:
-Căn nhà nà y mãi mãi của em.
Tôi nằm váºt ra giưá»ng. Chà ng không chùi nước mắt cho tôi, chà ng quay Ä‘i thở dà i khe khẽ:
-Hạnh phúc ngắn quá, tiếc mình chưa có lấy một đứa con.
Tôi muốn lồng tay trong tóc chà ng, tôi muốn rúc và o nách chồng, nhưng tôi hết quyá»n rồi.
Thịnh nằm thẳng ngưá»i:
-Nằm xuống bên anh mình noà chuyện cho đỡ buồn Trang.
Tôi vẫn nằm xa xa sợ mệt, Chà ng tháo kÃnh cáºn ra đôi mắt dại Ä‘i vì buồn hay vì mất kÃnh.
-Ước gì anh đánh được em, chá»i được em nhỉ?
Tôi thiểu não:
-Em cũng đang mong như thế.
-Tay anh má»m rồi, miệng anh má»i rồi.
Tôi thở ra:
-Em bắt đầu tiếc cho mình đã vá»›i quá cao, lấy ông chồng há»c quá giá»i, từ ngà y lấy nhau anh chưa tát em má»™t ná»a tát, hạnh phúc bởi thế không ngá»t ngà o. Ông gác dan cá»§a anh yêu vợ hÆ¡n anh yêu em, bà ta than đêm nà o cÅ©ng đừ ngưá»i.
Thịnh cưá»i buồn:
-Vụ nà y lá»—i không ở anh rồi đó, em Ä‘a tình mà không Ä‘a dâm, hình như em ngại vụ đó nữa. Ãêm nà o anh táy máy ngà y hôm sau em bỠăn bá» ngá»§ mệt như con gà chết.
Tôi đỠmặt:
-Anh đừng khinh em nhé.
Thịnh cưá»i nhẹ:
-Sao em đến với Phong?
-Em cũng không hiểu tại sao nữa.
-Nhưng anh thì hiểu.
-Tại sao?
-Em lãng mạn chứ sao nữa, em cho rằng đó má»›i thá»±c sá»± là tình yêu, còn tình yêu cá»§a anh vá»›i em chưa hẳn là tình yêu, vừa gặp em anh đỠnghị cưới em, và nghÄ© rằng em cần cả hai ngưá»i đà n ông, anh cho em Ä‘á»i sống bình thưá»ng và Phong cho em mÆ¡ má»™ng.
Thịnh cao giá»ng:
-Em còn yêu Phong phải không?
Tôi khổ sở:
-Ãừng há»i em câu đó anh.
Thịnh lăn ngưá»i để nằm xa tôi:
-Tình yêu bá» anh Ä‘i nữa rồi Trang ạ? NGhÄ© đến cảnh em vá»›i Phong trong má»™t căn phòng tháºt kÃn đáo, cá»a khoá then cà i anh hết cả cảm xúc. Ngưá»i anh vắt không còn giá»t nà o ngá»t, tim anh rá»—ng không còn chút tình yêu. Rồi anh sẽ sống như cái máy trong guồng máy nà y. Rồi anh sẽ là m tình vá»›i bất cứ ai, nếu cần uống rượu đánh bà i, Nếu không anh sẽ Ä‘iên.
Tôi kinh hãi ngó Thịnh:
-Anh, anh đừng là m em sợ.
Thịnh gối đầu trên hai cánh tay, trán chà ng nhăn lại:
-Không, hãy cho anh nói, bởi sau đó anh câm.
Tôi vùi đầu lăn sát và o ngá»±c chồng. Tôi áp má trên trái tim chà ng. Tôi vuốt ve tôi nâng niu như má»i khi đã là m. giáºn nhau bao nhiêu Ä‘i nữa lăn sát và o chồng ra môi trên ngá»±c chồng ra xuống. Mồ hôi cá»§a chồng mãi mãi vẫn thÆ¡m, vẫn ngất ngây. Giáºn há»n sẽ tan bay khi giữ trong tay phần da thịt mê đắm ấy.
Vá»›i chồng sao dá»… dà ng, sao quen tay, sao bình thưá»ng, vá»›i Phong đà nh chịu, ngượng ngùng cứng tê. Như váºy tôi yêu ai? Chồng tôi hay ngưá»i tình? Chưa má»™t lần tôi hôn nổi môi Phong. Vá»›i Thịnh không chừa má»™t vuông không thiếu má»™t chá»—.
Thịnh nằm dá»c cái giưá»ng, tôi xoay ngang cái giưá»ng. Cái giưá»ng nệm mút êm như phiến mây nâng niu đôi tình nhân trên trá»i cao thẳm. Chồng tôi nằm thẳng, cái gì cÅ©ng thẳng, tôi là m vợ phải nằm co.
Thịnh thở dà i:
-Trang, em ách lắm biết không?
-Em xin lá»—i anh.
Thịnh cưá»i nhẹ:
-Em chưa hôn Phong chứ?
Tôi lắc đầu:
-Chưa, mới định hôn thôi mà hôn không được.
-Em chưa có gì với Phong chứ?
-Chưa có gì hết, có cần khám sức khoẻ ngưá»i ta không, cho khám đó.
-Trá»i Æ¡i, có trá»i mà biết nổi.
-Sao hồi xưa anh nói biết.
-Hồi xưa khác, giỠkhác, hồi xưa em là con gái, giỠem là đà n bà .
Thịnh vụt ngồi dáºy:
-Thôi em…ngủ đi.
-Em đã ăn gì đâu?
-Ừ nhỉ anh quên, dáºy anh đưa Ä‘i ăn.
-Tối nay ngủ chung nhé.
Thịnh lắc đầu:
-Không dám rồi đó.
Tôi xấu hổ, tôi ngượng ngùng đến lạnh cả hai tay, lạnh lên đến đầu. Cảm xúc cuả Thịnh khô tháºt rồi. Có bao giá» tôi lăn và o chà ng hôn không chừa má»™t nÆ¡i say không thiếu má»™t chá»— mà chà ng thoát nổi tôi đâu.
Nằm song song vá»›i nhau, nằm ngang ngưá»i chồng, nằm trở ngược đầu chồng. Chồng vẫn lạnh như không. Ão quần tôi vẫn nguyên nếp cÅ©, những hà ng nút vẫn tròn trong khuy.
Tôi buông tay Thịnh quay nhìn ra vưá»n:
-Thôi em hết đói rồi.
-Báºy nà o, Ä‘i ăn vá»›i anh má»™t chút Ä‘i, anh đói.
Chà ng nhấn mạnh:
-Tụi mình là đôi bạn thân nhau. Em Ä‘á»c truyện Ãôi Bạn rồi chứ nhỉ?
-Rôì, nhưng không thể so sánh như váºy được.
Chà ng hấp tấp đôi mắt:
-Không hiểu sao bây giỠanh quý em thế không biết, anh quý em như bạn bè quý nhau.
-Noà nghe vô duyên.
-Tại sao không nhỉ, mình hãy coi nhau như bạn bè, sống vá»›i nhau tá» tế và trá»ng nhau như bạn bè tri ká»·. Ãẹp chán, đỡ mệt.
-Thôi nói nghe chướng tai.
-Anh nói tháºt đó, như váºy đẹp hÆ¡n và Ãt đỗ vỡ hÆ¡n. Em bằng lòng chứ.
-Ngà y mai em vá» Ãà Nẵng cho khoẻ cái thân.
-Cũng được, hay để anh đi.
-Ãi đâu, Ä‘i Tà u à ?
-Có thể lắm chứ.
Tôi nóng mặt:
-Anh muốn nói gì nói thẳng ra đi.
-Anh chẳng thấy cảm xúc gì hết, giữa vợ chồng không thể yêu xuông, phải váºy không em? Chã lẽ mình yêu xuông nhau như bạn bè.
Tôi cay mắt quá chừng mà không khóc nổi:
-Em hết chuyện để nói với anh.
-Ãó thấy không tụi mình hết chuyện để nói vá»›i nhau nhé. Giá có đứa con em nhỉ, để nó Ä‘i giữa tụi mình nó nối mình lại vá»›i nhau dù đã đứt Ä‘oạn.
-Mai anh đưa em đi bác sĩ đi.
-Muộn rồi, anh thấy không cần thiết nữa.
Tôi hoảng hốt:
-Sao váºy anh?
Thịnh lạnh như tiá»n:
-Anh thấy không cần nữa, anh không đủ sức chịu đựng. Coi váºy chứ anh yếu hÆ¡n má»i ngưá»i đà n ông có vợ ngoại tình trên Ä‘á»i nà y. Ná»™i vụ tông cá»a và o bắt quả tang anh còn không là m nổi, huống hồ gì có vá»›i em má»™t đứa con.
Tôi cắn môi:
-Em không nghe anh nói nữa.
Thịnh thở ra:
-Cũng chẳng sao.
-Má»›i lúc nãy anh hết giáºn em rồi mà , anh nằm má»™t giưá»ng vá»›i em mà .
-Anh cũng tưởng thế, nhưng đó là xác thịt yếu đuối năm phút.
-Như váºy anh còn cảm xúc đó thôi.
-Cảm xúc bị dội rồi em ơi. Anh nghe kỹ xác thịt anh noà lắm. Vuốt ve mơn trớn chỉ bên ngoà i, tim anh vẫn lạnh.
-Anh nghe được tiếng nói của xác thịt anh?
-Có chứ, anh nghe rõ lắm. Nếu không em đã nằm lịm vá»›i anh rồi, lên đến ngá»±c chứ Ãt sao.
Chà ng nhìn thẳng mắt tôi:
-Em cÅ©ng váºy, em như cái máy tÃnh. Em như….Nghá» nghiệp rồi phải không?
-Anh nói rõ Ä‘i em như má»™t con Ä‘iếm chứ gì, má»™t con Ä‘iếm khiêu khÃch chồng.
Thịnh tà n nhẫn gáºt đầu:
-Ãúng, em thông minh lắm, nhưng anh đủ sáng suốt để thấy ta em lưỡi em, môi em khác má»i ngà y. Toà n thân em khác má»i ngà y, như anh đã khác, bởi váºy anh má»›i ngồi dáºy đưa em Ä‘i ăn, Bình thưá»ng dá»… gì anh thoát ná»—i không chết trên em.
Chà ng dướn ngưá»i cho đỡ mệt há»i:
-Buổi tối ăn tây cho nhẹ bụng nhé.
Tôi gáºt đầu, Thịnh dịu dà ng:
-Cưá»i lên Ä‘i chứ, mặt dà u dà u và o tiệm ngưá»i ta buồn. Em thấy anh vẫn cưá»i đây thôi.
-Anh có bao giá» không cưá»i, ngà y mai cả sà i gòn nổ tung ra anh cÅ©ng cưá»i nữa là , vá»›i anh chẳng có gì quan trá»ng hết.
-Ãúng ngay cả cái chết, bởi sợ nó vẫn đến như thưá»ng, dại gì sợ là m gì cho mệt ngưá»i ra, sống phút nà o sung sướng phút ấy. Còn gần em ngà y nà o vui vá»›i em ngà y ấy.
-Bộ định trốn em.
-Có thể lắm chứ.
Thịnh ngon bữa như má»i ngà y, tôi cáu mà không là m gì được.
-Anh ăn ngon là nh nhỉ?
-Trá»i Æ¡i, không ngon thì ăn là m gì?
-Anh là ngưá»i sung sướng nhất ở cái đất Việt nam nà y?
Thịnh tròn mắt :
-Hân hạnh đến thế cơ à ?
-Anh không phải Ä‘i lÃnh, ở nhà Tây ăn cÆ¡m tây, muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i, muốn là m gì thì là m. Muốn ăn gì cÅ©ng có. Anh có phúc tháºt, sống không bon chen không dà nh dáºt, tiá»n không quý, vợ không cần.
-À tiá»n không quý thì được nhưng ai bảo anh không cần vợ?
-Em bảo.
-Bằng chứng đâu?
-Bằng chứng à , sá» lên gáy anh Ä‘i, há»i em là m gì cho buồn em thêm.
Thịnh gáºt gù:
-Tại vợ anh không cần anh.
Tôi buồn bã:
-Cần chứ ai, ai cho em ở villa, ai cho em những miếng thịt thÆ¡m mùi bÆ¡ nà y, ai cho em ngá»§ giưá»ng êm, ai cho em lên hà ng mấy kà lô. Ai cho em những ngà y không đếm tiá»n cắc, không nhịn đói má»—i sáng, không đạp xe má»—i chiá»u.
Thịnh thở dà i:
-Ãừng cay đắng, tất cả vẫn cá»§a em, tà i sản nhà cá»a xe cá»™ mang tên em hết mà , anh có tiếc gì em đâu bởi anh không cần.
Tôi lải nhải:
-Em vẫn giữ láºp trưá»ng anh là kẻ sung sướng nhất cái xứ việt nam khốn khổ nà y.
-Anh xin từ chối.
-Anh đứng ngoà i cuá»™c chiến, vì anh không phải Ä‘i lÃnh, anh đứng trên chiến tranh vì anh già u. Anh đứng trên nước em, vì anh tá»± do, anh như ngưá»i Mỹ ngưá»i Pháp ở cái nước nghèo khổ nà y. Anh chê tranh đấu là má»™t căn bệnh, đúng lắm vì anh cân gì phải tranh đấu nữa, anh có thiếu thốn gì nữa đâu.
Thịnh gáºt gù:
-Bởi váºy em yêu Phong, ngưá»i trong chiến tranh, ngưá»i cá»§a chiến tranh.
Tôi kiêu hãnh gáºt đầu:
-Ãúng vì Phong mua cho em đôi già y phải nhịn cà phê má»™t tháng, mua cho em cái áo phải nhịn thuốc lá hai tháng. Em quý những thứ Ä‘o như quý Phong.
Thịnh cưá»i nhạt:
-À đôi già y em cất kỹ trong tá»§, má»—i lần Ä‘i vá» hét con ở lau chùi tháºt bóng. Anh đốt, anh đốt hết.
-Anh có yêu em đâu mà ghen?
-Ghen chứ, sao không ghen.
-Em khổ vì anh quá già u mà em thì quá nghèo. suốt Ä‘á»i em mang nặng mặc cảm em yêu anh vì anh già u đến nổi cái già u cá»§a anh, địa vị anh che lấp hết tình yêu em dà nh cho anh. Suốt ngà y em xấu hổ, em ăn năn vì nghÄ© mình yêu chồng vì những bữa cÆ¡m ngon, những dạ tiệc huy hoà ng, cái xe bóng, ngôi nhà to.
Thịnh diụ dà ng:
-Trang, em ăn Ä‘i, ăn Ä‘i rồi mình vá».
Chà ng cưá»i tiếp:
-Mai anh tình nguyện Ä‘i lÃnh Trang nhé, anh đốt nhà đốt xe thà nh tay trắng để em yêu anh.
Tôi cưá»i nước mắt rưng:
-Em xin lá»—i anh.
Thịnh ngá»t ngà o:
-Ä‚n Ä‘i em, ăn cho máºp để quyến rÅ© đà n ông chạy theo em.
VỠnhà Thịnh đỠnghị:
-Em thức một đêm với anh được không?
Tôi ngạc nhiên:
-Chi váºy, em thức khuya không quen Ä‘au mất.
Tôi định nói anh sang ngủ với em ngủ chung như ngà y mới cưới ôm chặt như ngà y mới vỠvới anh. Nhưng tôi chỉ biết đưa mắt ngó chồng.
Thịnh giả vỠkhông nhìn, không thấy:
-Chúc anh ngá»§ ngon nhé, vợ hiá»n cá»§a anh.
-Ãừng mỉa mai em.
-Không anh nói tháºt, tương đối em là ngưá»i hiá»n nhất trong những bà vợ mà anh đã gặp. Em chưa má»™t lần nói xấu mẹ chồng, em chưa má»™t lần to tiếng vá»›i anh, ngay lúc ngoại tình em cÅ©ng hiá»n nữa.
-Dẹp tiếng đó đi.
-Dùng tiếng gì hở em?
-Anh không quên được à ?
-Quên không nổi.
Thịnh dặn dò:
-Ngá»§ Ä‘i nhé, anh Ä‘á»c sách.
-Tuỳ anh, đà n bà không có quyá»n ép chồng ngá»§ chung vá»›i mình.
-Mở cá»a sổ cho Phong leo và o.
-Dám lắm, em đi tìm Phong bây giỠđây.
-Quyá»n cá»§a em.
Tôi lao tới đeo cổ chồng, chà ng từ tốn gở tay tôi ra:
-Tội nghiệp cho anh, lòng anh nguội rồi.
Tôi buông tay xuống, lạnh như băng giá. thịnh khoá cá»a phòng chà ng, đêm nay như những đêm trước tôi lại ôm gối nằm co, ôm gôà lăn ngang lăn dá»c.
Ngà y tháng trôi êm như giấc má»™ng. Ngà y tháng buồn như lá khô lá»›p lá»›p ngoà i vưá»n. Thịnh vẫn ngá»§ riêng phòng, riêng chăn, riêng gối.
Vợ chồng không con chẳng phải là vợ chồng, ra và o ngó nhau chẵng nhẽ hôn hÃt ấp ôm như trai gái ngoà i đưá»ng. Cái bụng mình hư, hay cái ruá»™t chồng há»ng. Nhìn không được liếc tình không xong, nói thì ngượng. Tôi viết giấy váºy. Buổi tối tôi không ăn cÆ¡m nằm lì trong phòng cho Thịnh ăn má»™t mình. Thịnh gõ cá»a tôi không mở chà ng gõ còn nhẹ quá chi chà ng tà n bạn hÆ¡n, dã man hÆ¡n kê vai phá sáºp cá»a mà và o, gõ nhẹ ba tiếng, trá»i Æ¡i mình Ä‘a tình lãng mạn, vá»› ngay ông chồng Ä‘eo kÃnh trắng chúi mÅ©i Ä‘á»c sách thánh hiá»n.
Mình thÃch đà n ông Ä‘en, vá»› ngay anh chà ng trắng trẻo, mình thÃch bị đòn, vá»› ngay anh chà ng lúc nà o cÅ©ng ngá»t như đưá»ng, lúc nà o cÅ©ng galant như ông tây con.
Rình lúc Thịnh buông đũa đánh răng tôi gắn cá»a mảnh giấy đầu hà ng:
-‘Và o ngủ với em nếu không em tuyệt thực!’
Tôi chá» im lặng hé cá»a ra nhóm thịnh bá» Ä‘i rồi, mảnh giấy bị địch viết thêm lá»i từ chối.
-Thịnh hay Phong?
Buổi sáng hôm sau chà ng ghi thêm trước khi đi dạy.
‘Tuyệt thá»±c và o bệnh viện vá»›i ngưá»i ta cho vui’.
Tôi vò nhà u tá»› giấy quăng xuống đất dà mạnh gót già y lên. hết thuốc chữa rồi. Hình như thịnh Ä‘ang âm mưu má»™t cái gì tháºt nghiêm trá»ng. Trá»i Æ¡i sợ đến gìa những anh chồng há»c giá»i, trá»i Æ¡i kạch đến già những anh chồng Ãt nóit miệng khÃt như hến.
Tôi đà nh ăn cÆ¡m, đà nh uống sữa, tôi không to gan lá»›n chà như Phong. Tôi tham ăn tham sống. No bụng tôi lại rút và o phòng khoá chặt cá»a. Vá»›i chị bếp giúp, tôi tuyệt thá»±c giả vá»›i Thịnh đúng hai ngà y. Thịnh thua tháºt chà ng Ä‘áºp cá»a.
-…
-Mở cá»a không?
-…
-Có mở không thì bảo.
Tôi thÃch đà n ông khi giáºn. Tôi mê đà n ông khi quắc mắt, khi Ä‘áºp bà n. Ãà n ông mắt có lá»a má»›i tháºt đà n ông, thịnh đạp cá»a:
-Mở cá»a mau lên, không chết vá»›i tôi bây giá»?
Tôi hÆ¡i run nhưng vẫn nằm co trên giưá»ng.
-Trang Æ¡i, mở cá»a cho anh Ä‘i….
Tôi vẫn nằm im, chà ng hoảng hốt gá»i chị bếp:
-Nà y Ä‘i kiếm cái búa tôi Ä‘áºp cá»a, coi chừng cô sỉu trong đó rồi. Trá»i Æ¡i nhịn đói những hai ngà y, phải hay ngà y không chịu Hai?
-Dạ, dạ hai ngà y không ăn gì hết ráo.
Thịnh đạp thình thịch. Tôi xoay vòng khoá nép má»™t bên, chồng tôi sững ngưá»i:
-Trang, anh thua. Anh Thua.
Cánh cá»a đóng lại, mình tôi vá»›i chồng má»™t cõi u mê. Mình tôi vá»›i chồng quần thaá» trên giưá»ng chá» má»™t đứa con.
-Từ bây giỠem yêu một mình anh.
-Anh cÅ©ng váºy, chưa bao giá» em lạ như hôm nay, cho anh đứa con Ä‘i mình.
Tôi cưá»i lung linh ánh mắt:
-Bây giỠem mới hiểu tình yêu là gì. Chồng em nhất tuyệt với nhất, oai nhất.
-Có con chưa em?
Tôi gáºt:
-Nhất định có.
-Sao em biết?
-Biết chứ, vì chưa bao giỠnhư hôm nay.
Chồng tôi cưá»i mỉm:
-Äúng rồi đó, hồi nà o đến giá» anh cứ thấy thiếu thiếu, không phải anh ham mê váºt chất, nhưng sao cứ thấy thiếu thiếu má»™t cái gì.
-Thiếu một đứa con đấy.
Chà ng thủ thỉ:
-Có con ngay nghe em.
-Có chắc đi rồi, em nghe khác ghê lắm.
-Tà i lắm, là m như mấy đứa con rồi không bằng.
Tôi nũng nịu:
-Anh định bỠem đi xa phải không?
Chà ng ngạc nhiên:
-Sao em biết.
-Biết chứ, tại vì em yêu anh, những ngà y những đêm sóng ngầm đó em yêu anh, một mình một bóng yêu anh.
Chà ng ngồi dáºy lục túi đưa cho tôi mảnh giấy:
-Anh váºn động Ä‘i Pháp, định Ä‘i má»™t mình, nhưng thôi giỠở lại vá»›i em vá»›i con.
-ChÃn tháng nữa má»›i có, ham lắm.
-Anh ghen tưởng chết được đó, con chó, là m khổ anh quá sức.
-Em hết mơ mộng rồi, em không tuyệt thực nữa đâu, không tranh đấu nữa đâu.
-Tháºt không.
-Tháºt, để là m bằng cho anh đứa con, mÅ©i cao thế nà y nà y, mắt cáºn thị thế nà y nà y.
Tôi vuốt lưng chà ng, mân mê những hạt trứng cá trên phiến lưng chồng, lần đầu tiên trong Ä‘á»i thấy thương quá chững quá đổi phần thân thể chồng thân máºt gần gÅ©i:
-Em yêu anh tin không? Ãá»i em chưa hôn ai, chưa say ai ngoà i chút tình lãng mạn đó. Tin không? Chưa dấn thân vá»›i ai cả, tin không? Chưa hôn cá»§a ai cả, tin không?
Chồng tôi gáºt, gáºt hoà i, gáºt mãi.
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 11:16 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 15 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương Kết
Sà igòn và Thu trá»i trong xanh cao vút, nắng mong manh dịu dà ng. Tôi ngồi lặng lẽ trên ghế, linh hồn tôi như má»™t tảng băng, thân xác tôi như pho tương lạnh.
Bởi mình là ngưá»i đà n bà không an pháºn. Hạnh phúc có trong tay hững hỠđể bay, má»i mắt tìn nÆ¡i khác. Mình có ông chồng không chịu hết lòng yêu thương, bao nhiêu mÆ¡ má»™ng gá»i cho chồng ngưá»i.
Nước mắt trao ra. Má»™t tay run rẩy cầm thư chồng má»™t tay xót xa vuốt trên tóc con. Tóc con không má»m như tóc Thịnh tóc con cứng như tóc Phong, xa xôi lang bạt. Thảm kịch từ con và hạnh phúc cÅ©ng từ con. từ đêm hôm đó, cái đêm tôi vá»›i chồng mê man để mong má»™t đứa con. Trá»i đã chiá»u chúng tôi. Phong Ä‘i xa rồi, tôi bôi, tôi xoá cho hết vết tÃch chà ng trong tim. ChÃn tháng mưá»i ngà y mang nặng tình yêu chồng trong bụng. Tình yêu nặng như đá, căng như trái hạnh phúc vo tròn. Ãà n ông yêu vợ Ãt hÆ¡n vợ yêu chồng, vì đà n ông không có cái hang sâu thăm thẳm để chất chứa tình yêu.
Con ra Ä‘á»i, mắt không mÆ¡ má»™ng như mắt bố, không có hà ng mi cong cong vá»›i hai mà mắt tháºt sâu tháºt rá»™ng. Con cà ng lá»›n da cà ng Ä‘en ngăm ngăm, mà u Ä‘en phiêu bạt như da Phong. Ãôi mắt con má»™t mà sâu thăm thẳm, buồn vá»i vợi, y như mắt Phong, con tôi giống
Phong như con giống bố. Con tôi chẳng mang nét riêng biệt nà o cá»§a chồng tôi. Thịnh cau mặt nhìn con ngà y nà y sang ngà y khác. Thịnh thở dà i ngó con đêm nà y sang đêm kia, nó vẫn mắt má»™t mÃ, da ngăm ngăm mÅ©i ngang tà ng. Con dại quá, mẹ ngu quá. Da con phải trắng, mắt con phải mÆ¡ má»™ng, mÅ©i con phải thẳng, và lá»›n lên con phải dịu dà ng thâm trầm như bố.
Lòng nghi ngá» má»c rá»… xum xuê. CÆ¡n ghen lắng chìm rồi giá» là háºn ghét và đắng cay. Thịnh im lìm ngắm nghÃa con:
-Cà ng ngà y nó cà ng giống Phong, cô bằng lòng rồi nhé.
Có trá»i là m chứng tôi chưa có gì vá»›i Phong. Có Trá»i hiểu cho tôi buổi chiá»u cuối cùng đó trong căn phòng im lặng ở bệnh viện, dù cá»a đóng kÃn tôi vá»›i Phong chưa hỠôm nhau. Lặng lẽ ngắm con, chÃnh tôi cÅ©ng phải nghi ngá» lại mình? Nếu tôi vô tá»™i tại sao con giống như tạc Phong thế nà y?
Thịnh quay lưng Ä‘i từ lúc con ra Ä‘á»i. Nụ cưá»i Thịnh cà ng ngà y cà ng chua chát. Tôi mong được chồng đánh Ä‘áºp la mắng nhưng chà ng vẫn dá»ng dưng.
Sá»± dá»ng dá»±ng giết dần mòn tôi như thuốc độc thấm dần trong máu. Hạnh phúc biết Ä‘uà ngưá»i, đã tưởng tôi xoá ká»· niệm xưa để sống tròn vá»›i chồng. Con tôi là vết tÃch xót xa nhất trong lòng Thịnh. Tôi quằn quại thương chồng má»—i đêm. Tôi yêu thương săn há»i cÅ©ng bằng thừa.
Linh hồn Thịnh giá» hoang vắng như bãi tha ma. Rất nhiá»u đêm tôi bắt gặp chồng ngồi gục đầu trong phòng má»™t mình. Tôi quỳ dưới chân chà ng, nước mắt trà o ra:
-Anh, em thá» vá»›i anh nó là con anh má»™t mình anh, Ä‘á»i em chỉ biết má»™t mình anh.
Thịnh nghiến răng nhìn tôi rồi quay đi:
-Không…
Tôi sụp xuống úp mặt trên gối chồng:
-Em van anh, nếu em gian dối em không là m ngưá»i. Nó là con anh, anh hãy nháºn lấy con anh, dù…
Thịnh cưá»i trong Ä‘á»i tôi chưa thấy nụ cưá»i nà o Ä‘au đớn hÆ¡n nữa.
-Em bế nó và o hãy can đảm nhìn nó tháºt kỹ Ä‘i, anh nhìn nó từ lúc sinh ra đến giá»â€¦.cà ng ngà y nó cà ng giống ngưá»i tạo dá»±ng nên nó trong bụng em.
Tôi nức nở:
-Không, chÃnh anh, chÃnh anh không phải là Phong. Em thá» vá»›i anh nó là con anh em biết nó là con anh.
Thịnh nói tháºt khẽ:
-Cản đảm nháºn trách nhiệm Ä‘i em, buổi chiá»u anh ngồi chết trên xe đơị em gặp Phong ở bệnh viện buổi chiá»u hôm đó em có con. Hãy can đảm mà nháºn lấy Ä‘i em. Anh chết mất Trang ạ. Anh không chối cãi anh còn yêu em, nhưng anh ghê tởm em. Lúc yêu em nhiá»u nhất say đắm nhất lại là lúc anh oán giáºn em tưởng chết Ä‘i còn sung sướng hÆ¡n. Trang, anh tha thứ cho em rồi, nhưng tình yêu đã hết, anh không thể bị lừa. Sao em nỡ lừa dối anh hở Trang, anh có tá»™i gì? Anh là m gì đáng trách để mẹ con em hà nh hạ anh mãi mãi như thế nà y?
Tôi khóc ngất Ä‘i ôm chầm lấy hai tay chồng. Thịnh từ từ gỡ tay tôi ra, giá»ng tháºt lạnh:
-Ãừng là m khó anh thêm, anh khổ quá nhiá»u rồi, nó không giống anh má»™t chút xÃu nà o nó giống Phong, hoà n toà n giống Phong. Cho anh biết sá»± tháºt Ä‘i Trang, có phải vì anh hèn, anh yếu Ä‘uối ngồi dưới xe đợi em, để vợ anh có con vá»›i ngưá»i đà n ông khác ngay trên đầu trên cổ anh không? Khi anh bắt được con chim hấp hối, em và Phong hùa vá»›i định mệnh bắt anh Ä‘á»i dá»i phải sống như hấp hối.
Tôi lắc đầu, mắt đầm đìa nước mắt:
-Nó là con anh, em thá» vá»›i anh…nó là con anh, má»™t mình anh. Trá»i Æ¡i!
Thịnh đứng lên lắc nhẹ nhẹ:
-Ãừng thá», không ai tin lá»i thá» cá»§a đà n bà .
Tôi bụm mặt:
-Không, dù phải chết ngay bây giỠem cũng vẫn nói nó là con của anh.
Thịnh vẫn lắc đầu:
-Cám ơn em, đứng lên đi em, và cho anh một mình. Trang!
Chà ng quắc mắt:
-Tôi thù ghét cô táºn xương táºn tuá»·. Ãi Ä‘i…tôi ghê tởm đà n bà . Tôi ghê tởm cô cho đến khi chết.
Chà ng tà n nhẫn bước ta khá»i vòng tay nÃu kéo cá»§a tôi dưới chân chà ng. Tôi nức nở nhìn theo, nhìn theo…trá»i đất không bao giá» ta tá»™i ngoại tình cá»§a đà n bà . Trá»i đất cắn răng ra tay, khi tôi bước và o phòng bệnh thăm Phong. Con là hình phạt. Con là thần linh đầu thai xuống xá» tá»™i con đà n bà lăng loà n ngu dại như tôi.
Ngà y hôm sau Thịnh không vá» nhà , má»™t tuần sau Thịnh vẫn không vá»â€¦
Bây giá» tôi má»›i nháºn được thư chồng từ bên kia đại dương xa xôi mấy lần sông núi…
Paris ngà y tháng…
Trang,
Anh đà nh phải xa em, vì anh không thể chịu đựng hÆ¡n được nữa. Hãy coi lá thư nà y là những lá»i vÄ©nh biệt mà anh không đủ can đảm nói vá»›i em. Anh đà nh phải bá» Ä‘i, vÄ©nh viá»…n bá» Ä‘i. Anh muốn tin em, như thưở ban đầu anh đã tin yêu em hết lòng hết sức anh. Anh muốn tha thứ cho em, ngưá»i đà n bà đã bắt chồng ngồi mấy tiếng đồng hồ dưới xe để em yêu tình nhân trong má»™t căn phòng kÃn đáo.
Anh muốn quên, nhưng đứa con cá»§a em vá»›i Phong không cho anh quên. Nó là hiện thân đẹp đẽ nhất sống động nhất cá»§a Phong trong gia đình mình. Mãi mãi Phong có mặt mãi mãi Phong còn ngá»± trị trong tim em. Thá» há»i em, anh là m sao chịu đựng nổi, anh nói chịu đựng thôi, chứ hạnh phúc thì đã mất tháºt rồi.
Mang cả mẹ ra Ä‘i, rá»i xa quê hương mãi mãi, anh Ä‘au sót lắm chứ. Paris hôm nay có mưu tuyết. Ngồi trong phòng nhìn tuyết chảy Ä‘á»u qua vuông cá»a kÃnh, mắt anh má» Ä‘i hồn anh lạnh như má»™t tảng băng. Vợ không phải là vợ mình con chẳng phải là con mình. Trên Ä‘á»i nà y có thằng đà n ông nà o khổ hÆ¡n anh không em?
Ãêm đêm nÆ¡i đất khách, mẹ thở dà i và anh cÅ©ng thở dà i. Hạnh phúc em cho anh ngắn quá, Ä‘au khổ hôm nay thì dằng dặc đến vô cùng. Em thấy đó, anh cố chịu đựng gần má»™t năm má»™t năm chá» con em lá»›n lên xem nó có má»™t tà ti gì, má»™t tà tị thôi cÅ©ng được, giống anh. Mắt nó má»™t mÃ, và sâu, da nó ngăm ngăm sương gió. Nó giống Bố nó quá em nhỉ? Phong chiếm trá»n quả tim em, không chừa cho anh má»™t góc kẹt nà o. Con em giống Phong như đúc. Dù sao em cÅ©ng hạnh phúc hÆ¡n anh nhiá»u, phải không Trang?
Chắc rằng khi nháºn được lá thư nà y, em đã biết má»i sá»± coi như xong. Ngà y hôm đó anh đã thu xếp tất cả rồi, nhà cá»a, xe cá»™ sang tên cho em. Anh Ä‘i vá»›i má»™t con tim tan nát….Phải chi ngà y xưa anh đừng yêu em?
Thôi cÅ©ng đà nh từ hôm nay em hoà n toà n tá»± do trên cuá»™c Ä‘á»i em, có nhá»› đến anh xin em cho anh má»™t nụ cưá»i buồn.
Vĩnh biệt em.
Thịnh.
Tôi bồng con cho ngồi trên hai chân, ngó mông ra đưá»ng. Còn đưá»ng cÅ©ng sang thu hắt hiu trong cÆ¡n mưa nhẹ nhẹ. Ãằng xa kia có má»™t thân cây trÆ¡ vÆ¡ đứng má»™t mình. Tôi giá» cô Ä‘á»n hÆ¡n thân cây.
Tì cằm trên mái tóc con thÆ¡m mùi thÆ¡ dại, nước mắt tôi ứa ra chảy xuống ướt cả tóc con. Con cÅ©ng nhìn ra đưá»ng mà đợi dù biết rằng bố không bao giá» vá». Tôi xoay ngưá»i con lại, nhìn sững đôi mắt con. Có má»™t Ä‘iá»u anh không bao giá» thấy. Con có mà u mắt xanh như anh. Trá»i xanh mà độc, con nà o có tá»™i để bố không nhìn, không nháºn. Nếu được chết để Thịnh nháºn lấy con tháºt cá»§a chà ng, tôi cÅ©ng xin hy sinh. Thịnh gá»i thư không địa chỉ, chà ng không cho tôi van xin nữa rồi.
Con có bố cam bằng như con hoang. Tá»™i nghiệp cho con, chỉ tại mẹ thả mồi bắt bóng, chỉ tại Trá»i trên cao xanh mà độc. Xá» tá»™i mẹ, bắt tá»™i cả con.
Chiếc lá cuối cùng Ä‘ang rÆ¡i, giá»t nước mắt cuối cùng nà y em khóc cho anh. Mình yêu quý Æ¡i, sao không tin, từ lâu lắm rồi em đã yêu anh. Bởi no đủ nên không biết là yêu, bởi có anh nên không biết anh là tất cả.
Ngà y chúng mình xa nhau…..19-7-72
HẾT
Tà i sản của quykiemtu