Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 06-04-2008, 01:05 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Nô Tình Kiếm Thủ: Hồi 6
(Vô Danh)

Không phải tại tiết trá»i giá rét ngoài kia mà Ãàm VÄ©nh HÆ°ng muốn uống rượu để sưởi ấm mình, nhÆ°ng tất cả ná»—i niá»m hối hận và tá»± trách mình đã được dồn cả vào những chén rượu, kiến y uống nhÆ° thể má»™ ngÆ°á»i Ä‘iên.
Hà Dá»± rón rén bÆ°á»›c vào. Vừa thấy gã, VÄ©nh HÆ°ng chá»i tay đứng lên trừng mắt gằn giá»ng nói:
- Ãi, ta không muốn gặp huynh nữa.
Thốt ra câu này, Vĩnh Hưng mới sực nhớ mình đang ngồi trong gian thảo gia của hỠHà.
Hà Dự bối rối nói:
- Ãàm công tá»­, tôi biết lá»—i của mình.
Vĩnh Hưng lắc đầu:
- Hà huynh chẳng có lá»—i gì hết. CÓ trách là trách Ãàm VÄ©nh HÆ°ng này. Ãây là nhà của Hà huynh, ta sẽ Ä‘i.
- Ãàm công tá»­ Ä‘i đâu trong tiết trá»i này?
- Không can hệ đến Hà huynh.
VÄ©nh HÆ°ng lấy nén bạc đặt lên bàn, nhìn Hà Dá»±, VÄ©nh HÆ°ng gằn giá»ng nói:
- Hà huynh đừng bao giỠchạm đến những con xúc xắc.
Hà Dự gật đầu:
- Hà Dá»± luôn ghi tâm lá»i huấn thị của Ãàm huynh.
- Cuá»™c chia tay này, ta và huynh đã duyên phận bằng hữu tri âm. Ãừng bao giá» nhắc đến Ãàm VÄ©nh HÆ°ng này nữa.
VÄ©nh HÆ°ng thốt dứt câu Ä‘i thẳng ra cá»­a nhÆ°ng Tiểu Thanh bất ngá» xuất hiện chặn y lại - Ãàm thúc thúc.
- Tiểu Thanh.
Mắt Tiểu Thanh rÆ°á»m lệ. Nàng miá»…n cưỡng nói:
- Thúc thúc quyết định bỠđi à?
VÄ©nh HÆ°ng gượng mỉm cÆ°á»i nói:
- Thúc thúc phải đi. Tiểu Thanh Ở lại không được cho phụ thân của Tiểu Thanh chạm đến những con xúc xắc.
Tiểu Thanh gật đầu:
- Nhưng thúc thúc không Ở lại với thân phụ và Tiểu Thanh sao?
- Không.
- Thúc thúc giận phụ thân.
- Không, thúc thúc vì có chuyện phải Ä‘i thôi. Tiểu Thanh nhá»› bảo trá»ng.
- Thúc thúc!
VÄ©nh HÆ°ng nhìn nàng mỉm cÆ°á»i nói:
- Thúc thúc phải đi nhưng chẳng có ai dám quấy rầy Tiểu Thanh và phụ thân đâu.
Nặn má»™t nụ cÆ°á»i giả lả, Ãàm VÄ©nh HÆ°ng bÆ°á»›c thẳng ra ngoài bầu trá»i phủ đầy bông tuyết giá lạnh. Ãầu Ä‘á»™i tuyết, VÄ©nh HÆ°ng nhÆ° thể chẳng cảm thấy cái lạnh Ä‘ang xé da thịt mình. Y cứ rảo bÆ°á»›c Ä‘i trong tiết trá»i rét mÆ°á»›t đó mà cảm thấy lòng dá»… chịu hÆ¡n khi phải đối mặt vá»›i Hà Dá»±.
Vĩnh Hưng bước trước Vạn Hương tửu quán.
Gã tiểu nhị vội vã bước ra tiếp Vĩnh Hưng.
- Má»i khách quan, má»i khách quan.
BÆ°á»›c vào tá»­u quán, VÄ©nh HÆ°ng gá»i luôn vò rượu năm cân. Gã quá chủ hối hả Ä‘em vò rượu năm cân. Y vừa bày chén thì Ãàm VÄ©nh HÆ°ng khoát tay.
- Không cần.
BÆ°ng cả vò rượu VÄ©nh HÆ°ng tu ừng á»±c. VÄ©nh HÆ°ng vừa đặt vò rượu xuống bàn thì bất thình lình má»™t gã thiếu niên tuổi chỉ khoảng mÆ°á»i tám mÆ°á»i chín chạy vá»™i vào. Y ngồi luôn xuống chiếc ghế đối diện vá»›i VÄ©nh HÆ°ng, thản nhiên chuốc rượu vào chén.
Y vừa chuốc đầy chén rượu thì hai gã đại hán cầm khoái đao lao vào. Hai gã đại hán càu mày chăm chăm nhìn vỠphí bàn Vĩnh Hưng và gã thiếu niên.
Gã thiếu niên bưng chén rượu.
- Tiểu đệ má»i đại ca.
Nhìn gã, Vĩnh Hưng tức chuốc vào rượu vào chén bưng lên, gật đầu nói:
- Ãược, má»i đệ.
Hai gã đại hán bÆ°á»›c đến bàn há». Gã đại hán có khuôn mặt rá»— chằng rá»— chịt, vá»›i cái nốt ru ồi to ngay trên lông mày trông nhÆ° má»™t gã há», gằn giá»ng nói:
- Tiểu tử, ngươi có phải là Tôn Ứng Hiệp không?
Nhấp một ngụm rượu gã nhăn mặt, đặt chén xuống bàn, nhìn gã đại hán khoát tay nói:
- Hê, nhị vị không thấy bổn thiếu gia đang uống rượu với lệnh đại ca hay sao chứ.
Phàm khi bổn thiếu gia Ä‘ang uống rượu vá»›i đại ca thì rất ghét ai phá bÄ©nh làm cho mất hứng. Hai ngÆ°á»i có muốn há»i gã Tôn nào thì Ä‘i chá»— khác mà há»i. Bổn thiếu gia không có thá»i gian rảnh để trả lá»i đâu.
Y giả lả cÆ°á»i vá»›i VÄ©nh HÆ°ng:
- Tiểu đệ má»i đại ca. Ãại ca đừng chú ý đến hai ngÆ°á»i này làm gì, cứ xem nhÆ° há» chẳng có trên cõi Ä‘á»i này vậy.
Gã đại hán thứ hai quắc mắt, nạt lớn:
- Tiểu tử thúi, ngươi đích thị là Tôn Ứng Hiệp nên mới có phong ngôn càn rỡ như vậy Gã quay lại gã kia.
- Tùy long đại ca, bắt gã thôi.
Gã đại hán có nốt ruồi tên Tùy Long thộp Trảo vào gáy thiếu niên. Gã thiếu niên giãy nảy:
- Bổn thiếu gia làm gì mà các ngÆ°Æ¡i bắt chứ. Ãại ca, bá»n chúng bắt ngÆ°á»i càn rỡ, xin đại ca ra tay cứu tiểu đệ.
Tùy long hừ nhạt má»™t tiếng gằn giá»ng nói:
- Ai dám nói bổn đại gia bắt ngÆ°á»i càn rỡ nào?
Y đè đầu gã thiếu niên xuống.
- Bổn đại gia không bắt ngươi, nhưng sẽ chặt thủ cấp của ngươi vậy.
Gã vừa nói vừa vung đao.
Gã thiếu niên hốt hoảng thét lớn:
- Khoang, dừng tay.
Gã đại hán tên Tùy Long hạ ngá»n khoái Ä‘ao xuống. Gã thiếu niên gỡ tay gã ra, rồi lắc đầu qua giả lả nói:
- Tiểu đệ không biết, nhị vị đại ca sao lại nhận ra được Tôn tiểu đệ.
Tùy long nói:
- Tiểu tử thúi tưởng qua được mắt bổn đại gia dễ lắm ư?
Ứng Hiệp gãi đầu xồn xột cứ như trên đầu gã là một bầy chí đang cắn vậy. Gã vừa gãi đầu vừa nói:
- Cặp mắt tinh tÆ°á»ng của địa ca làm sao tiểu đệ qua được, nhÆ°ng đại ca chỉ nhận ra tiểu đệ mà không nhận ra đại ca của tiểu đệ.
Gã đại hán thứ hai lạnh nhạt nói:
- Ãừng nhiá»u lá»i, mau theo chúng ta vá» phủ chịu tá»™i vá»›i Cá»­u đại nhân.
Ứng Hiệp nhăn nhó nói:
- Tiểu đệ đâu có đắc tội gì với Cửu địa nhân. Chẳng qua...
Tôn Ứng Hiệp chÆ°a kịp nói hết câu thì có tiếng đằng hắng cất bên ngoài cá»­a. Má»™t lão nhân dán ngÆ°á»i bệ vệ vận quân phục, vá»›i vòng Ä‘ai bụng to quá khổ.
Tùy Long và Thùy CÆ°Æ¡ng đồng loạt ôm quyá»n xá.
- Cửu đại nhân quang lâm.
Ứng Hiệp cũng bắt chước hai gã đó.
- Tôn Ứng Hiệp bái kiến Cửu đại nhân.
BỘ mặt ninh ních của Cửu đại nhân tưởng chừng như muốn chảy xệ xuống khi chạm mặt với Ứng Hiệp. Ứng Hiệp bưng chén rượu đưa đến trước.
- Ứng Hiệp má»i Cá»­u đại nhân má»™t chén rượu.
Hất mạnh chén rượu trên tay Ứng Hiệp rơi xuống đất vỡ toang, Cửu Nam Thiên nói:
- Bổn quan đâu cần chén rượu của tiểu tử.
Nam Thiên gằn giá»ng nói:
- Tiểu tử, ngươi giấu tỷ tỷ ngươi Ở đâu?
Ứng Hiệp nhăn mặt nói:
- Ứng Hiệp nào có giấu tỷ tỷ. Chẳng qua tỷ tỷ tự bỠtrốn thôi.
- BỎ trốn là sao chứ. Tỷ tỷ ngươi bỠtrốn thì bổn quan sẽ gia hình ngươi.
Cửu Nam Thiên khoát tay một cái. Ngay lập tức Tùy Long và Thùy Cương xông đến xốc hai bên nách Tôn Ứng Hiệp.
Ứng Hiệp giãy nảy thét tướng lên:
- Ứng Hiệp không muốn chết, không muốn chết.
Cửu Nam Thiên hừ nhạt nói:
- Ngươi không muốn chết thì mau nói ra tỷ tỷ ngươi đang Ở đâu.
- Thả Ứng Hiệp xuống đi, Ứng Hiệp sẽ nói.
Thở hắt ra một tiếng Cửu Nam Thiên mới nói:
- Thả hắn ra.
Vừa được Tùy Long và Thùy CÆ°Æ¡ng buông ra, Ứng Hiệp đã vÆ°Æ¡n vai nhÆ° thể rất má»i mệt. Y buông má»™t tiếng thở dài, nheo mày nói:
- Ãã đến nÆ°á»›c này Ứng Hiệp chẳng dám giấu Cá»­u đại nhân làm gì nữa.
Nam Thiên gằn giá»ng lạnh lùng nói:
- Tiểu tá»­ giấu bổn quan Ä‘iá»u gì. Mau nói nhanh lên.
Ứng Hiệp lắc đầu.
- Tá»· tá»· của Ứng Hiệp biết thế nào Cá»­u đại nhân cÅ©ng đến tận nhà để bắt ngÆ°á»i vá» làm hầu thiếp.
Cửu Nam Thiên nạt ngang:
- Làm hầu thiếp cho bổn quan nhục lắm sao?
- ấy dà, biết bao nhiêu thiếu nữ Ở đất Hàm Ãan này Ä‘á»u mÆ¡ tưởng được Cá»­u đại nhân để mắt đến.
- Ãúng.
Y giả lả cÆ°á»i, vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Ứng Hiệp nói ra thì phải đúng rồi, không thể nào sai được.
- Vậy sao tỷ tỷ của ngươi lại trốn bổn quan.
Ứng Hiệp lại gãi đầu cứ nhÆ° đã trở thành cố tật mà y phải hành Ä‘á»™ng má»—i khi trả lá»i Cá»­u đại nhân Y vừa gãi đầu vừa nói:
- Tỷ tỷ đi trốn có dặn lại...
- Tỷ tỷ ngươi muốn nói gì với bổn quan?
Ứng Hiệp đưa đến trước Cửu Nam Thiên ngón tay út và bặm môi, lắc đầu.
Ãôi chân mày chổi xể của Cá»­u Nam Thiên chau lại.
- Tiểu tử muốn nói với bổn quan cái gì?
Ứng Hiệp cÆ°á»i khảy rồi nói:
- Cửu đại nhân không biết, làm sao Ứng Hiệp biết?
Mặt Cá»­u Nam Thiên Ä‘anh hẳn lại, gã gằn giá»ng nói:
- Chắc ngÆ°Æ¡i muốn thưởng thức lôi quyá»n của bổn quan.
cửu Nam Thiên vừa nói vừa gồng mình, thân thể của y phát ra những tiếng kêu răng rắc nghe như tiếng củi mục bị bẻ ngang.
Ứng Hiệp bối rối nói:
- Tỷ tỷ nói với Ứng Hiệp, chỉ cần đưa ám hiệu như thế thì đại nhân sẽ hiểu ngay.
Không ngỠđại nhân lại không hiểu gì cả. Thế thì tiểu nhân bị chết oan sao.
Mặt Cửu Nam Thiên dịu lại, lão lẩm bẩm nói:
- ám hiệu? Thế ngươi biết đó là ám hiệu gì của tỷ tỷ ngươi không?
- Bình thá»i, tá»· tá»· của tiểu nhân là ngÆ°á»i rất bí ẩn. Tá»· tá»· thÆ°á»ng hay đố tiểu nhân, nhÆ°ng muốn giải những câu đố của tá»· tá»· không phải là dá»….
Ứng Hiệp gãi đầu:
- Ãại nhân biết rồi mà, tá»· tá»· là nữ nhân thông minh nhất Hàm Ãan.
Cá»­u Nam Thiên hừ nhạt, gằn giá»ng cÆ°á»›p lá»i Ứng Hiệp:
- Tiểu tá»­ không cần nói nhiá»u, cứ cho bổn quan biết, tá»· tá»· của ngÆ°Æ¡i muốn nói gì vá»›i ám hiệu đó.
- Ứng Hiệp cần phải suy nghĩ mới được. Cửu đại nhân hối như thế này dù Tôn Ứng Hiệp có là thiên hạ đệ nhát thông minh nam tử cũng không thể suy nghĩ ra.
Cửu Nam Thiên mím môi nhìn Ứng Hiệp rồi nói:
- ÃƯỢC, bổn quan cho ngÆ°Æ¡i má»™t canh giỠđể suy ra ám hiệu đó.
- Má»™t canh giá», cÅ©ng được, nhÆ°ng tiểu nhân có cố tật.
- Ngươi có cố tật gì?
- Không giấu gì Cá»­u đại nhân. Phàm những lúc tiểu nhân suy nghÄ© thì hay bị đói bụng. Ãói bụng thì phải ăn. ăn má»›i suy nghÄ© được. Nếu đại nhân muốn tiểu nhân suy nghÄ© ra ám hiệu của tá»· tá»· thì phải cho tiểu nhân ăn thôi.
- NgÆ°Æ¡i không muốn làm ma đói chứ gì. Ãược, bổn quan cho ngÆ°Æ¡i ăn. Sáu đó nếu ngÆ°Æ¡i không nói cho bổn quan biết tá»· tá»· ngÆ°Æ¡i Ä‘ang Ở đâu thì sẽ biến thành ma bá»›i lôi quyá»n của bổn quan.
- Ứng Hiệp chẳng bao giỠmuốn biến thành ma cả.
- Vậy thì ngươi phải chịu theo ý của bổn quan.
- Ứng Hiệp ráng suy nghĩ mà.
à nói xong thản nhiên quay lại bản VÄ©nh HÆ°ng, gá»i quán chủ Ä‘em tất cả thức ắc trong quán bày ra bàn. Ứng Hiệp nhìn VÄ©nh HÆ°ng nhá» giá»ng nói:
- Ãại ca có đói bụng không?
Vĩnh Hưng lắc đầu buông một câu cụt lủn:
- Không. CÓ đói ta cÅ©ng không ăn. Bá»i vì ta ăn ta sẽ mắc nợ ngÆ°Æ¡i. Ta không muốn dây dÆ°a vào những chuyện thị phi của ngÆ°á»i Ä‘á»i.
- Tiểu đệ có thịnh ý má»i đại ca đó mà.
- Ta biết ngươi chẳng bao giỠmới không ai cả.
- Ãại ca không dám ăn vì mắc nợ tiểu đệ Æ°?
- Ngươi cứ ăn.
- Ãại ca không ăn thì thôi, tiểu đệ ăn má»™t mình.
Ứng Hiệp nói xong thản nhiên xé chiếc đùi gà nhai ngon lành. Thấy Ứng Hiệp ăn mà Vĩnh Hưng phải nghĩ thầm:
- Hẳn tên tiểu tử này đói dữ lăm.
Chỉ loáng một cái, Ứng Hiệp ăn hết nửa con gà, gã quệt mép lớn tiếng nói:
- Ãại ca nói gì?
Vĩnh Hưng cau mày.
- Ta không nói gì với ngươi cả.
Ứng Hiệp nhÆ°á»ng mày cÆ°á»i phả lên. Tiếng cÆ°á»i của y vá»ng đến tai Cá»­u Nam Thiên và Tùy Long, Thùy CÆ°Æ¡ng. Ba ngÆ°á»i này phải dá»i mắt nhìn Ứng Hiệp.
Không quay lÆ°ng lại, Ứng Hiệp biết ba ngÆ°á»i kia Ä‘ang nhìn mình. Y càng cÆ°á»i to hÆ¡n. Y vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Ãại ca dám nói chứ tiểu đệ chẳng dám thốt ra những lá»i bất nhã đối vá»›i kẻ bá» trên đâu Mặt VÄ©nh HÆ°ng cạu lại, chàng nghiêm giá»ng nói:
- Ngươi định kéo ta vào trò gì vậy?
Ứng Hiệp càng cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n, y vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Tiểu đệ đâu có dám, đâu có dám nói như đại ca. Phong thái của đại ca mới đáng để cho tỷ tỷ lưu tâm đến.
Y cầm nửa con gà còn lại giơ lên cao.
- Ãại ca nói thế nào nhỉ. Ãại ca sẽ xé Cá»­u đại nhân nhÆ° tiểu đệ xé con gà này nếu dám bắt tá»· tá»· à. E rằng đại ca chỉ nói mà không làm được.
Y đứng lên nhìn Vĩnh Hưng:
- Sao đại ca dám nói Cá»­u đại nhân là con heo hầm núc na núc ních Æ°? Ãại ca không sợ Cá»­u đại nhân Æ°? Ãại ca muốn thưởng lãm thoi lôi quyá»n danh bất hÆ° truyá»n của Cá»­u đại nhân Æ°?
Ứng Hiệp lấy hơi, nói luôn chẳng để cho Vĩnh Hưng mở miệng ngăn hắn lại:
- Ãại Ca nói ám hiệu của tá»· tá»· là nhÆ° vậy, có lẽ đại ca nói đúng.
Ứng Hiệp nói dứt câu cầm luôn nửa con gà bước qua bàn Cửu Nam Thiên. Y đặt con gà lên bàn Nam Thiên khiến cho gã tri phủ hỠCửu phải cau mày.
Ứng Hiệp vỠnhư không thấy bộ mặt cau có của Cửu Nam Thiên, từ tốn nói:
- Bầy giỠỨng Hiệp đã hiểu ám hiệu của tỷ tỷ để lại rồi. Vì sao mà tỷ tỷ nói với Ứng Hiệp, nếu gặp chuyện gì bất trắc thì cứ chạy đến Vạn Hương tửu lâu. Thì ra Ở đó đã có đại ca của Ứng Hiệp ngồi chỠsẵn.
Cá»­u Nam Thiên gằn giá»ng:
- Gã súc sinh đó là đại ca của ngươi à?
- Thì y là ý trung nhân của Tống Bội Linh tỷ tỷ thì phải là đại ca của Ứng Hiệp rồi.
Ứng Hiệp xoa tay nói:
- ám hiệu của tỷ tỷ để lại là có ý nói với đại nhân. Chỉ một búng tay của đại ca thôi, Cửu đại nhân sẽ giống như một con heo hầm.
Ứng Hiệp vừa thốt dứt câu, Cửu Nam Thiên đập tay xuống bàn.
"Rầm." Gã gằn giá»ng nói:
- Tên súc sinh đó muốn chết không toàn mạng.
cửu Nam Thiên trừng mắt nhìn Tùy Long, Thùy Cương.
- Kéo đầu gã súc sinh đó qua đây để bổn quan há»i tá»™i.
Tùy Long và Thùy CÆ°Æ¡ng đứng lên ôm quyá»n.
- Tuân lệnh đại nhân.
Hai gã xăm xăm bước qua bàn Vĩnh Hưng. Tùy Long chưa kịp nói thì Vĩnh Hưng đã lên tiếng:
- Tại hạ không muốn chen vào chuyện thị phi của các ngÆ°á»i, đừng làm phiá»n đến ta.
Tùy long gằn giá»ng nói:
- NgÆ°Æ¡i dám bỡn cợt đại nhân còn lá»›n giá»ng thế Æ°?
Gã vừa nói dứt lá»i, toan thá»™p nách VÄ©nh HÆ°ng, nhÆ°ng chÆ°a kịp hành Ä‘á»™ng thì ngá»n thiết phiến đã thoát ra vá»›i những quái chiêu kỳ dị, nhanh và chính xác đến không tưởng. Chỉ trong chá»›p mắt, cả Tùy Long lẫn Thùy CÆ°Æ¡ng bị luôn mÆ°á»i phát phiến đánh thẳng vào song thủ mà tuyệt nhiên chẳng có ứng gì, tránh né hay gạt đỡ.
"Bốp bốp... " Khi cả hai kịp lùi lại thì song thủ tưởng chừng nhÆ° chẳng thể nào cá»­ Ä‘á»™ng được bởi cảm giác rát bá»ng và buốt nhói.
Cửu Nam Thiên bật đứng lên, y nhìn Vĩnh Hưng:
- Tên kia to gan, dám đánh nha sai của mệnh quan triá»u đình, đáng chết thật.
Cửu Nam Thiên vừa nói vừa hùng hổ bước thẳng qua bàn Vĩnh Hưng.
Y ngẩng mặt nhìn Cửu Nam Thiên:
- Rượu của tại hạ chưa bắt đại nhân trả lại, thế mà đại nhân còn muốn sinh chuyện.
- Ngươi là ai mà dám to gan đánh nha sai của bổn quan chứ.
- Ãàm VÄ©nh HÆ°ng.
Cửu Nam Thiên tròn mắt nhìn Vĩnh Hưng.
- NgÆ°Æ¡i là Ãàm VÄ©nh HÆ°ng, ngoại hiệu Lãnh Diện Tu La.
- Ãại nhân là ngÆ°á»i của võ lâm.
- NgÆ°Æ¡i cùng má»™t bè vá»›i Ãoạn Hồn Tá»­ Kiếm Giang Hùng.
Mặt Vĩnh Hưng cau lại:
- Cùng bè thì đã sao nào.
Vốn lúc này VÄ©nh HÆ°ng Ä‘ang có ná»—i muá»™n phiá»n vị bị tôn sÆ° chối bá» nên má»›i buông ra những lá»i bất nhã, nhÆ°ng không ngá» lá»i nói của VÄ©nh HÆ°ng lại khiến cho Cá»­u Nam Thiên biến sắc.
Cửu Nam Thiên thối vỠsau hai bộ nhìn Vĩnh Hưng nói:
- Ngươi hối không kịp đâu.
cửu Nam Thiên thốt dứt câu lao nhanh ra cửa. Thấy Cửu Nam Thiên bỠđai, Tùy Long và Thùy Cương cũng hối hả theo bước như thể gặp ma giữa ban ngày.
Thấy Cửu đại nhân và hai tên nha sai bỠđi, Tông Ứng Hiệp mới thở phào một tiếng.
Vừa gượng cÆ°á»i vừa bÆ°á»›c đến bàn VÄ©nh HÆ°ng, Ứng Hiệp ôm quyá»n xá nói:
- Ứng Hiệp vô cùng cảm kích đại ân của đại ca. Sau này có cơ hội sẽ báo đáp. Cáo từ.
Ứng Hiệp vừa quay lÆ°ng toan bá» Ä‘i thì VÄ©nh HÆ°ng gá»i lại:
- Tôn đệ xong chuyện rồi bỠđi ư?
Ứng Hiệp bối rối, miá»…n cưỡng ngồi xuống ghế, y giả lả cÆ°á»i nói:
- Ãại ca có Ä‘iá»u chi muốn chỉ huấn tiểu đệ à.
- Ngươi đã nói gì để Cửu Nam Thiên và hai gã nha sai lôi ta vào cuộc.
- Hây, tiểu đệ đâu có nói gì đâu.
- Ta không giết ngươi nhưng có thể cắt lưỡi ngươi được đó.
- ơ, tiểu đệ chỉ nói, đại ca là kẻ phong lưu, xứng là một mỹ nam tử nên tỷ tỷ thích đại ca mà không thích Cửu đại nhân.
- Tỷ tỷ của ngươi thích ta à?
VÄ©nh HÆ°ng mỉm cÆ°á»i.
Ứng Hiệp lúng túng, mím môi ngậm miệng. Y ậm ừ trong cuống há»ng má»™t lúc rồi nói:
- Phong thái của đại ca như thế này thì nữ nhân nào mà không thích chứ. Nếu tiểu đệ là nữ nhân thì hẳn cũng sẽ say lòng với đại ca.
- Thế ư? Ta muốn gặp tỷ tỷ của ngươi.
Ứng Hiệp khoát tay:
- Không được đâu, không được đâu.
- Sao lại không được?
- Æ¡, thà đại ca không gặp tá»· tá»·, còn nếu đại ca mà gặp tá»· tá»· sẽ thất vá»ng lắm.
- Tại sao ta thất vá»ng?
- Æ¡, Bởi tá»· tá»· của đệ xấu Æ¡i là xấu. CÓ lẽ nữ nhân xấu nhất trên Ä‘á»i này là tá»· tá»· đó.
- Vậy sao.
Ứng Hiệp cÆ°á»i:
- Ãại ca tin tiểu đệ Ä‘i.
- Ta tin. Tá»· tá»· của ngÆ°Æ¡i đã đắc tá»™i vá»›i Cá»­u đại nhân khiến cho y phải thân chinh Ä‘i tìm ngay trong thá»i tiết đông lạnh lẽo này.
- CÓ đắc tá»™i gì đâu. Gã xem tranh thấy ngÆ°á»i đẹp lại tưởng nhầm tá»· tá»·. Ãại ca không biết chứ, gã Cá»­u đại nhân đó khi phát hiện nÆ¡i nào có mỹ nữ thì sẽ mò đến ngay.
- Cửu đại nhân đã mò đến nơi Ở của tỷ đệ ngươi.
- ơ, cửu đại nhân đâu CỎ đến.
Ứng Hiệp miễn cưỡng đứng lên.
- Tiểu đệ có chuyện, đành phải thất lễ với đại ca vậy.
- Uống với ta một chén rượu rồi vỠcũng không muộn mà.
- Dạ được.
Ứng Hiệp bÆ°ng chén rượu dốc vào miệng. Gã ho sặc sụa má»™t lúc má»›i ká»m lại. Y miá»…n cưỡng nói:
- CÓ dịp tiểu đệ sẽ má»i đại ca đến nhà chÆ¡i.
Y bất giác nhìn lại bàn thức ăn còn rất nhiá»u, y giả lả cÆ°á»i nói:
- Ãại ca, thức ăn trên bàn là của tiểu đệ chứ.
- Cửu đại nhân mua cho ngươi thì ngươi cứ lấy. Không phải của ta, ta không ăn.
- Ãại ca tốt quá.
Ứng Hiệp thản nhiên gói tất cả số thức ăn trên bàn, cho vào túi rồi cÆ°á»i vá»›i VÄ©nh HÆ°ng:
- Tiểu đệ bất kính quá, nhÆ°ng phần ai thì ngÆ°á»i ấy hưởng, hẳn đại ca không trách.
- Ta không trách.
Ứng Hiệp xá Vĩnh Hưng lần nữa rồi mới vội vã bước nhanh ra cửa Vạn Hương tửu lâu Vĩnh Hưng đặt một nén bạc lên mặt bàn, rồi âm thầm theo chân Ứng Hiệp.
Ứng Hiệp hoàn toàn không biết VÄ©nh HÆ°ng theo chân mình. Y rá»i trấn Hàn Ãan tiến thẳng vá» hÆ°á»›ng đông. Khi đến má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhá» vào rừng má»›i dừng bÆ°á»›c, quay lại nhìn. NhÆ° thể Ä‘oán chắc không còn ai theo dấu má»›i Ä‘i nhanh vào ngõ đó, đến má»™t gian thảo xá cất ven bá» suối.
Ứng Hiệp đẩy cửa bước vào.
- Tỷ tỷ, tiểu đệ vỠđây.
Bội Linh đang ngồi, bật đứng lên, mò mẫm hai tay, lần bước vỠphía cửa, mắt vẫn mở thao tháo.
- Tôn đệ ư, đệ quay vỠnhà có lấy được thứ tỷ tỷ dặn không.
- Tất nhiên là lấy được rồi nhưng suýt tiêu mạng bởi gã tri phủ Cửu Nam Thiên.
Tống Bội Linh lo lắng nói:
- Ãã gặp Cá»­u đại nhân à?
- Hừ, lão tri phủ gian ác đó đã cho hai tên nha sai ôn dịch đón hỠđệ tại nhà. Nếu không nhanh trí, không biết đệ có còn gặp lại tá»· không. NghÄ© cÅ©ng lạ thật, Hàm Ãan trấn đầy rẫy những trang mỹ nữ thế mà lão tri phủ cứ nằng nặc đòi bằng được má»™t ngÆ°á»i thông minh nhÆ° tá»·.
Y nghiêng đầu nhìn Tống Bội Linh.
- Ờ há», nếu nhìn kỹ xem ra tá»· cÅ©ng rất đẹp. Chẳng thua gì DÆ°Æ¡ng Quý Phi.
Ãôi lưỡng quyá»n của Bá»™i Linh Ä‘á» á»­ng, thẹn thùng.
- Ãệ đừng có trêu ghẹo tá»· nữa được không?
- Tỷ đẹp thì đệ nói đẹp chứ có trêu ghẹo gì đâu.
- Không nói nữa, mau Ä‘Æ°a cho tá»· mãnh ngá»c bá»™i.
Ứng Hiệp nói:
- CÓ ngay, có ngay.
Ứng Hiệp vừa nói vừa lần tay xuống thắt lưng lấy chiếc túi gấm thêu hình nhật quang, bước đến trước mặt Tống Bội Linh.
- Y nhá» giá»ng nói:
- Tỷ có thể cho đệ xem qua được không?
- Tất nhiên là được rồi. Ãệ cứ mở ra xem.
Ứng Hiệp mở túi gấm, từ trong túi gấm má»™t luồng hào quang xanh rá»n phát ra làm lóa mắt y. Luồng hào quang đó khiến Ứng Hiệp phải buá»™t miệng nói:
- Bảo vật.
Y nhìn Tống Bội Linh.
- Tỷ có báu vật sao lại dấu diếm đệ?
- Tỷ tỷ nào có giấu đệ, chỉ tại chưa đến lúc cho đệ biết thôi.
Ứng Hiệp tủm tỉm cÆ°á»i, vừa gãi đầu vừa nói:
- Tỷ tỷ này, theo tỷ thì báu vật này đáng giá bao nhiêu.
Tống Bá»™i Linh nghiêm giá»ng nói:
- VÔ giá.
Ứng Hiệp tròn mắt nhìn nàng:
- VÔ giá là sao? NghÄ©a là bao nhiêu ngân lượng cÅ©ng có Æ°? Nếu thế thì chúng ta phát tài rồi. Ãệ sẽ Ä‘i bán mảnh ngá» bá»™i này, rồi tá»· đệ chúng ta sẽ Ä‘i tìm má»™t nÆ¡i khác. Chúng ta sẽ mua đất, dá»±ng nhà lập trang. Sau đó...
Bội Linh lắc đầu:
- Mảnh ngá»c bá»™i này vô giá nhÆ°ng không bán được.
Mặt Ứng Hiệp sa sầm xuống:
- VÔ giá mà không bán được cÅ©ng nhÆ° chẳng có giá trị gì hết, trong khi tá»· và đệ lại rất cần ngân lượng để rá»i địa phận của tên tri phủ heo hầm Cá»­u Nam Thiên.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên môi Tôn Ứng Hiệp thì má»™t giá»ng nói u buồn, lạnh lẽo cất lên sau lÆ°ng y.
- Hai ngÆ°á»i muốn Ä‘i đến má»™t vùng yên tÄ©nh, bổn tá»a sẽ cho hai ngÆ°á»i Ä‘i, nhÆ°ng phải để mảnh ngá»c phủ "Ãịa tuyệt" đó cho bổn tá»a.
Chỉ nghe giá»ng nói âm u, lạnh lẽo đó thôi mà hồn vía Ứng Hiệp đã tản mác, trong khi sắc diện của Tống Bá»™i Linh lại tái nhợt.
Nàng hốt hoảng nói:
- Thành chủ? Tôn đệ qua đây.
Tài sản của anhhe1281

  #7  
Old 06-04-2008, 01:06 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Nô Tình Kiếm Thủ: Hồi 7
(Vô Danh)

Tôn Ứng Hiệp bÆ°á»›c vá»™i vá» phía Tống Bá»™i Linh, nép sau lÆ°ng nàng má»›i dám nhìn ra cá»­a. Ãập vào mắt Ứng Hiệp là má»™t ngÆ°á»i bận áo trÆ°á»ng y Ä‘en kịt. DÆ°á»›i thá»m tuyết trắng xoá, y trông nhÆ° má»™t con quạ Ä‘en khổng lồ, bởi chiếc mÅ© trùm đầu không thấy chân diện. Mặc dù chân diện bị che bởi chiếc mÅ© trùm đầu, nhÆ°ng ánh mắt vẫn toả uy quang sáng ngá»i khiến ngÆ°á»i đối mặt phải bủn rủn cả tứ chi.
Chạm vào ánh mắt của hắc y nhân, tứ chi Ứng Hiệp bất giác rã rượi cùng với cảm giác gai lạnh như thể đang đối mặt với tử thần dưới a tỳ. Y buột miệng nói:
- Tôn... ơ, đại ca là ai vậy?
Giá»ng nói lạnh lùng của hắc y nhân cất lên:
- Tiểu tá»­ không đủ nhân cách để há»i danh tính bổn tá»a. Mau trao ngá»c phù cho bổn tá»a, rồi bổn tá»a sẽ Ä‘Æ°a các ngÆ°Æ¡i Ä‘i.
Ứng Hiệp liếc qua Tống Bội Linh. Y thấy mặt nàng căng thẳng cực độ. Chỉ thấy khuôn mặt nhợt nhạt, căng thẳng của Bội Linh thôi, Ứng Hiệp đủ biết tâm trạng tỷ tỷ như thế nào r ồi.
Y nắm tay Bội Linh nhìn hắc y nhân nói:
- Tiểu đệ sẽ trao mảnh ngá»c bá»™i cho đại ca, nhÆ°ng muốn biết đại ca định Ä‘Æ°a tiểu đệ và tá»· tá»· Ä‘i đâu NÆ¡i đó sống ra sao. Tiểu đệ và tá»· tá»· sẽ sống bằng những gì nào. Thú thật vá»›i đại ca miếng ngá»c bá»™i của tá»· tá»· là báu vật vô giá. CÓ ngân lượng cÅ©ng không thể nào mu a được.
Ứng Hiệp nói dứt câu thì Bá»™i Linh lên tiếng. Nàng nghiêm giá»ng nói thật chậm:
- Thành chủ định Ä‘oạt lệnh phù của tiên mẫu Æ°? Không dá»… đâu. Nếu thành chủ có ý đó, Bá»™i Linh sẽ hủy ngá»c phù rồi chết cÅ©ng được.
Hắc y nhân gằn giá»ng nói:
- Nha đầu, ngÆ°Æ¡i dám cãi lại ý của bổn tá»a sao. Hai ngÆ°á»i mau trao cho bổn tá»a ngá»c phù, ta sẽ tống tiá»…n hai ngÆ°Æ¡i Ä‘i má»™t cách êm thắm.
Ứng Hiệp há»i:
- Ngươi định tống tiễn tỷ tỷ và tiểu đệ đi đâu?
- Vá» nÆ¡i yên tÄ©nh nhất trong cõi Ä‘á»i này.
Ứng Hiệp cau mày nói:
- Yên tÄ©nh nhát. Ãừng có nói đại ca sẽ tiá»…n Ứng Hiệp ra má»™ địa đấy nhé.
- Chỉ có mộ địa là nới yên tĩnh nhất.
Ứng Hiệp sởn gai ốc đầy ngÆ°á»i khi câu nói ấy đập vào thính nhÄ© mình. Y buá»™t miệng nói:
- NgÆ°á»i định... ngÆ°á»i định giết tá»· đệ tôi nữa à? Chẳng lẽ... chẳng lẽ vừa ăn cÆ°á»›p vừa giết ngÆ°á»i?
- Tiểu đệ cẩn thận lá»i nói, nếu ngÆ°Æ¡i muốn chết má»™t cách yên lành.
Ứng Hiệp cáu gắt đáp lá»i Diêm La thành chủ:
- Chết là hết, cá»› gì còn có cái chết yên lành, cái chết khủng khiếp. Nếu ngÆ°á»i thật sá»± muốn giết Ứng Hiệp và Tống tá»· tá»· thì đừng hòng lấy được miếng ngá»c phù này.
Ứng Hiệp hừ nhạt một tiếng nói:
- Bổn thiếu gia sẽ đập tan miếng ngá»c phù theo ý của Tống tá»· tá»·.
- Miếng ngá»c phù kia bể thì bổn tá»a sẽ xé xác hai ngÆ°Æ¡i thành trăm mảnh.
Bội Linh lắc đầu nói:
- CÅ©ng là má»™t cái chết thôi. Thành chủ, Bá»™i Linh sẵn sàng giao miếng ngá»c phù cho thành chủ, nhÆ°ng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Ãể cho hai ngÆ°á»i được sống.
- Bội Linh không cần thiết sống, mà chỉ cần thành chủ tha cho nghĩa đệ của Bội Linh.
- Ãược Ứng Hiệp thốt lên:
- Tôn thiếu gia đâu phải là kẻ tham sống sợ chết chứ.
Y dằn vai Bội Linh:
- Tá»· tá»·, đệ và tá»· chết cùng chết, sống cùng sống. Ãệ đâu muốn sống mà không có tá»·.
Nhìn lại thành chủ, Ứng Hiệp nói:
- Tôn giá sao lại biết Ứng Hiệp và tỷ tỷ Ở đây mà lại đến tìm vậy?
Diêm La thành chủ lấy trong ống tay áo ra má»™t bức há»a chân dung. Y mở toang bức há»a cho Ứng Hiệp thấy rồi há»i:
- Ai đã vẽ bức há»a này?
Ứng Hiệp trố mắt nhìn bức há»a. Y ngập ngừng nói:
- Bức há»a đó do chính... do chính Ứng Hiệp vẽ tá»· tá»·.
- Tiểu đệ đúng là má»™t há»a nhân có thiên phú, bổn tá»a khâm phục ngÆ°Æ¡i.
Ứng Hiệp nói với Bội Linh:
- Tá»· tá»·, đệ không ngá» chính những bức há»a đệ lén tá»· vẽ để Ä‘em bán kiếm ngân lượng gây ra đại há»a này.
- Tá»· không trách đệ đâu. Cái há»a hôm nay đã có tiá»n án từ Ä‘á»i trÆ°á»›c.
Bội Linh hướng mắt vỠphía thành chủ nói:
- Thành chủ, tôn giá nhận lá»i Bá»™i Linh chứ?
- Hãy giao ngá»c phù cho bổn tá»a.
- Tôn giá hãy thá» vá»›i trá»i đất trÆ°á»›c, Bá»™i Linh má»›i giao Ngá»c phù cho tôn giá.
Má»™t giá»ng nói ôn nhu từ tốn cất lên ngay sau lÆ°ng Ứng Hiệp và Bá»™i Linh:
- Nàng không cần thiết bắt tôn giá đây phải hứa.
Ứng Hiệp vừa nghe giá»ng nói đó reo lên:
- A, Tửu đại ca.
Bá»™i Linh ngÆ¡ ngác buá»™t miệng há»i:
- Tửu đại ca là ai?
- Tá»­u đại ca là ngÆ°á»i đã giúp đệ đào thoát khá»i tay tên tri phủ heo hầm Cá»­u Nam Thiên.
Bá»™i Linh ôm quyá»n nói:
- Bội Linh bái kiến Tửu đại ca.
Nghe Bá»™i Linh thốt ra câu này, Ãàm VÄ©nh HÆ°ng ngá»­a mặt cÆ°á»i vang. Y vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Tống tiểu thÆ°, tại hạ há» Ãàm tên VÄ©nh HÆ°ng, chứ không phải Tá»­u đại ca nhÆ° Ứng Hiệp nói đâu.
- Bá»™i Linh bái kiến Ãàm tôn giá.
- Tại hạ không hơn cô nương bao nhiêu tuổi đâu.
Vĩnh Hưng nhìn lại Ứng Hiệp nói:
- Ứng Hiệp, nếu ta giúp ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i phải vẽ cho ta má»™t bức há»a theo ý của ta đó.
- Ãược rồi, Ãàm đại ca chỉ cần Ä‘uổi vị tôn giá này Ä‘i, Ứng Hiệp không chỉ vẽ má»™t bức mà trăm bức cÅ©ng được.
- Lá»i đã thốt ra ngÆ°Æ¡i phải giữ đó.
- Vẽ tranh thì Ãàm đại ca yên tâm. Ngoáy má»™t cái là Ứng Hiệp vẽ xong rồi. CÅ©ng nhÆ° Tá»­u đại ca nói má»™t tiếng là bá»n Cá»­u Nam Thiên bá» chạy.
Ứng Hiệp lại nhìn Diêm La thành chủ nói:
- Tôn giá xem như lỡ chuyến đò này rồi.
Ứng Hiệp vừa nói vừa nắm tay Bá»™i Linh kéo ra sau lÆ°ng Ãàm VÄ©nh HÆ°ng.
Vĩnh Hưng và Diêm La thành chủ đối mặt với nhau.
Diêm La thành chủ gằn giá»ng nói:
- Bổn tá»a không ngá» Lãnh diện tu la cÅ©ng mò đến đây để tranh giành ngá»c phù vá»›i bổn tá»a.
Vĩnh Hưng khoát tay nói:
- Vĩnh Hưng không có ý tranh giành với tôn giá đâu. Chẳng qua không thể khoanh tay bàng quang đấy thôi.
- Bổn tá»a nghe nói Ãàm công tá»­ đã tuyên tệ vá»›i sÆ° tôn chẳng bao giá» nhúng tay vào chuyện thị phi. Lá»i nói đó chỉ là ngoa ngôn thôi sao? Hay chỉ nói cho có lệ?
- Ãúng, tại hạ có nói. Không ngá» Tôn giá biết rành nhÆ° vậy. NhÆ°ng có má»™t chuyện tôn giá không biết.
- Chuyện gì? Lãnh diện tu la Ãàm VÄ©nh HÆ°ng chỉ là kẻ ngoa ngôn Æ°?
- Tại hạ không ngoa ngôn nhưng rất tiếc sư tôn đã khai trừ tại hạ rồi.
- Thiên Trù đại sư khai trừ các hạ?
- Không sai. Thiên Trù sÆ° tôn không còn nhận Ãàm VÄ©nh HÆ°ng này là môn đồ. Lá»i hứa của tại hạ xem nhÆ° cÅ©ng chẳng còn giá trị nữa.
- Thiên Trù đại sư thánh tăng không còn nhận các hạ là môn đồ thì hẳn các hạ là nghịch đồ.
- Ãúng, rất đúng. Ãàm VÄ©nh HÆ°ng là nghịch đồ nên má»›i bị sÆ° tôn chối bá» không nhìn mặt tá»›i. NhÆ°ng tại hạ có là nghịch đồ đáng bị trá»i tru đất diệt cÅ©ng không giống nhÆ° tôn giá.
- Các hạ sao lại Ä‘em ta ra so sánh vá»›i các hạ chứ? Bổn tá»a đâu phải là nghịch đồ.
- Tại hạ khác tôn giá bởi lẽ má»™t ngÆ°á»i là thành chủ lại Ä‘i bức hiếp má»™t cô gái Ä‘ui mù, má»™t tiểu tá»­ chẳng biết võ công để Ä‘oạt ngá»c phù. Tại hạ có nghe sÆ° tôn nói lại, trên võ lâm có Huyết thành có thể ví nhÆ° long đàm hổ huyệt thế mà ngÆ°á»i của long đàm hổ huyết lại hành sá»± nhÆ° Tôn giá sao?
- Còn bổn tá»a thì nghe tÆ°Æ¡ng truyá»n trong võ lâm có Thiên Trù thánh tăng, có thể nói là cao thủ đệ nhất nhân giống nhÆ° Ãạt Ma sÆ° tổ năm xÆ°a. Nay gặp hậu nhân của cao tăng, rất muốn thỉnh giáo. Nếu bổn tá»a thắng thì...
Ứng Hiệp lên tiếng chen vào:
- Ngá»c phù sẽ thuá»™c vá» lão đó. Còn nếu lão thua thì sao?
- Bổn tá»a sẽ quay lại Huyết thành quy ẩn ba năm không tái xuất giang hồ.
Ãàm VÄ©nh HÆ°ng gật đầu:
- Ãược Sau lá»i nói đó, Ãàm VÄ©nh HÆ°ng và Diêm La thành chủ cùng đứng ra ngoài trá»i tuyết.
Hai ngÆ°á»i đứng đối mặt vá»›i nhau. Cả hai trông nhÆ° hai pho tượng, má»™t trắng má»™t Ä‘en, trong tÆ° thế bất Ä‘á»™ng.
Ứng Hiệp cùng Bội Linh đứng trong nhà quan sát. Ứng Hiệp nói với Bội Linh:
- Tá»· tá»·, sao tá»· tá»· không thấy Ä‘Æ°á»ng mà biết Diêm La thành chủ? Chẳng lẽ tá»· đã từng gặp hắn, nghe hắn nói.
- Giá»ng nói của Diêm La thành chủ, tá»· không bao giá» quên. Bởi giá»ng nói đã cất lên trong má»™t đêm xảy ra huyết án tại Mạn Trà sÆ¡n trang. Sau đêm đó, mẫu thân đã Ä‘Æ°a tá»· đào thoát vá»›i vết thÆ°Æ¡ng chí mạng.
- Gã Diêm La thành chủ này thật đáng chết.
Nói dứt câu Ứng Hiệp thét lớn:
- Ãàm đại ca, con quạ Ä‘en thành chủ đó đã từng giết phụ thân của Tống tá»· tá»·. Lão là ngÆ°á»i đáng chết lắm đó.
Mặc dù giá»ng nói của Ứng Hiệp vang lên lồng lá»™ng nhÆ°ng Ãàm VÄ©nh HÆ°ng lẫn Diêm La thành chủ vẫn đứng bất Ä‘á»™ng. Thấy hai ngÆ°á»i giống nhÆ° hai pho tượng, Ứng Hiệp lấy làm lạ.
- Tá»·, sao lạ quá, Ãàm đại ca và lão quá»· thành chủ không nhúc nhích gì cả.
Bội Linh nói:
- Phàm những cao thủ trong võ lâm giao đấu vá»›i nhau, thì má»i cá»­ Ä‘á»™ng Ä‘á»u rất cẩn thận không nhÆ° những cao thủ tầm thÆ°á»ng. Chỉ má»™t chút sÆ¡ suất tá»± khắc sẽ gặp ngay hiểm há»a sát thân.
- Vậy Ãàm đại ca thắng hay lão quá»· thành chủ thắng?
- Tỷ đâu thấy mà nhận biết được.
- á», tá»· miá»…n thứ đừng trách đệ nói câu đó.
Má»™t luồng gió đông thổi đến Ä‘em theo hÆ¡i lạnh rá»n rợn khiến cho Bá»™i Linh rùng mình. Nàng nhá» giá»ng nói:
- HỌ đã ra chiêu chưa?
Ứng Hiệp lắc đầu:
- ChÆ°a.
- Cuá»™c đấu này xem ra rất căng thẳng. Má»™t trong hai ngÆ°á»i khi xuất chiêu sẽ có má»™t ngÆ°á»i phải chết. Tôn đệ cẩn thận đó, nếu há» phát tác chưởng kình có thể nguy hại đến tính mạng của đệ.
Nghe Bá»™i Linh nói, Ứng Hiệp nắm lấy tay nàng thối lại má»™t bá»™ nhÆ°ng mắt vẫn chằm chằm nhìn Ãàm VÄ©nh HÆ°ng và Diêm La thành chủ.
Mặc dù Ứng Hiệp nói rất khẽ nhÆ°ng Bá»™i Linh vẫn nghe được. Nàng quay mặt sang há»i Ứng Hiệp:
- Ãệ thấy gì mà nói nhÆ° vậy?
- á», đệ thấy tuyết Ä‘ang phủ đầy trên hai bá» vai lão quá»· thành chủ. NhÆ°ng lạ lắm, những bông tuyết nhÆ° sợ không dám Ä‘á»™ng vào đầu lão.
- Còn Ãàm đại hiệp thì nhÆ° thế nào.
Ứng Hiệp nhìn vá» phía VÄ©nh HÆ°ng. Y trố mắt nhìn bởi chẳng thấy bông tuyết nào bám trên thân pháp Ãàm VÄ©nh HÆ°ng.
Ứng Hiệp buột miệng nói:
- Tỷ tỷ, lạ lắm, nếu tỷ thấy hẳn không tin được đâu.
- Nghe đệ nói, tỷ có thể đoán ra.
- Tỷ đoán xem, chẳng lẽ chuyện gì tỷ cũng biết mà...
Ứng Hiệp bá» lá»­ng lá»i nói giữa chừng.
Bá»™i Linh nghiêm giá»ng nói:
- Những bông tuyết không bám được vào ngÆ°á»i của Ãàm đại hiệp.
- Sao tỷ biết?
- Thá»i gian qua, nếu Ãàm đại hiệp không có bản lÄ©nh thì Diêm La thành chủ đã xuất thủ lấy mạng ngÆ°á»i rồi. NhÆ°ng suốt thá»i gian vừa qua vẫn không thấy Diêm La thành chủ xuất chiêu, tá»· đã có thể Ä‘oán ra.
- Vậy cuá»™c giao đấu này, ai là ngÆ°á»i thắng.
- Ãàm đại hiệp.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng nàng thì Diêm La thành chủ, giÅ© hai ống tay áo, quay lÆ°ng băng mình Ä‘i. Những bông tuyết trắng biến mất khá»i hai bá» vai lão, và chỉ trong đầy chá»›p mắt y đã mất hút chẳng để lại dấu tích gì.
Ứng Hiệp reo lên:
- Lão quá»· Diêm La thành chủ bá» Ä‘i rồi. Ãúng nhÆ° tá»· nói, Ãàm đại ca đã thắng.
Vĩnh Hưng quay lại thảo xá.
Ứng Hiệp nhìn Vĩnh Hưng bằng ánh mắt tôn kính, khâm phục.
Y phấn khởi nói:
- Ãàm đại ca đúng là thiên hạ đệ nhất võ lâm. Tại tá»­u quán chỉ nói thôi đã buá»™c bá»n cẩu quan phải bá» chạy, giá» thì chỉ nhìn thôi đã khiến con quạ Ä‘en thành chủ hồn siêu phách lạc. Ứng Hiệp phải thá» giáo đại ca.
- Tôn tiểu đệ nói quá rồi đó. Thật ra Diêm La thành chủ không phải hạng cao thủ tầm thÆ°á»ng đâu. Chẳng qua y bá» Ä‘i vì tá»± biết nếu giao đấu thì chẳng có kẻ thắng ngÆ°á»i bại, mà chỉ có cái chết đến vá»›i hai đối thủ mà thôi. Diêm La thành chủ lại không muốn chết.
Ãôi chân mày của Ứng Hiệp nhÆ°á»ng lên.
- Huynh cũng đâu muốn chết phải không?
Nụ cÆ°á»i hé mở trên hai cánh môi má»ng của Ãàm VÄ©nh HÆ°ng.
- Tất nhiên rồi, Ãàm VÄ©nh HÆ°ng đâu muốn chết.
- Huynh không muốn chết, lão Diêm La ôn dịch kia cũng không chết, nên dĩ hoà di quí Thế nhưng lão lại bỠcuộc trước, xem như lão đã thua huynh.
- Không phải thua vì bản lÄ©nh thấp hÆ¡n huynh mà chỉ vì lão là thành chủ, còn VÄ©nh HÆ°ng là má»™t lãng tá»­ chẳng có gì cả. Chén sành và chén kiểu chạm nhau, hai chén cùng bể thì tất nhiên chén kiểu phải nhÆ°á»ng cho chén sành.
Bội Linh lên tiếng:
- Ãàm đại ca khiêm tốn quá. Thật ra Diêm La thành chủ tá»± biết mình đã kém hÆ¡n qua những bông tuyết đậu trên vai y và vai công tá»­.
Vĩnh Hưng nheo mày nhìn nàng.
- CÔ nương có thể thấy ư?
- Tôn đệ đã nói cho Bội Linh biết.
Vĩnh Hưng lắc đầu. Y nhìn Bội Linh nói:
- Chỉ vì thắc mắc cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào mà tại hạ đã theo chân Ứng Hiệp.
Nếu Tống tiểu thÆ° và Ứng Hiệp đệ muốn rá»i khá»i đây, VÄ©nh HÆ°ng sẽ Ä‘Æ°a hai ngÆ°á»i Ä‘i.
Bội Linh buông tiếng thở dài:
- Ãi đâu bây giá». Bá»™i Linh cÅ©ng chẳng biết Ä‘i đâu nữa.
- Nếu hai ngÆ°á»i muốn, tại hạ sẽ Ä‘Æ°a hai ngÆ°á»i đến Thủy Lâm trang. Nếu hai ngÆ°á»i đến đó, sẽ an toàn và yên lành hÆ¡n. Chẳng má»™t ai dám quấy rầy hai ngÆ°á»i.
Ứng Hiệp há»i:
- Ãàm đại ca, Thủy lâm trang tá»a lạc tại đâu?
- Ngoại vi Dương Châu.
Ứng Hiệp reo lên:
- Hay quá! Ãệ từng ao Æ°á»›c được đến DÆ°Æ¡ng Châu. Không ngá» nay được đến đó.
Y quay lại Tống Bội Linh nói:
- Tá»· tá»·...
Bội Linh nghiêm mặt nói:
- Tôn đệ, Ãàm đại hiệp đã cứu tá»· và đệ rồi, giá» lại làm phiá»n thêm ngÆ°á»i sao?
- CÔ nương đừng ngại, vì đây là ý của tại hạ.
Bội Linh hướng mặt qua Vĩnh Hưng:
- Ãại hiệp, Bá»™i Linh và Tôn đệ Ä‘i đến đâu kiếp há»a sẽ Ä‘eo bám đến đó. Ãại hiệp sẽ gặp phải phiá»n phức mà thôi.
- Tiểu thÆ° yên tâm. Lâu lắm rồi, tại hạ rất nhàn du, nay gặp chút phiá»n phức chẳng có gì.
Ứng Hiệp nói:
- Tá»· tá»· đừng ngại. Ãàm đại ca không phải hạng ngÆ°á»i ích ká»· nhá» nhen sợ phiá»n lụy đâu Tiểu đệ không dám tá»± cho mình có thiên lý nhãn, nhÆ°ng cặp mắt của đệ thì nhìn ngÆ°á»i chẳng bao giá» lầm.
Bội Linh ngần ngừ một lúc rồi quỳ xuống nói:
- Ãàm đại hiệp, xin nhận má»™t lạy của Bá»™i Linh gá»i là chút tri ân nÆ¡i ngÆ°á»i.
Vĩnh Hưng vội đỡ lấy Bội Linh nói:
- Tiểu thÆ° đừng làm vậy. Tại hạ không xứng nhận má»™t lạy tri ân của tiểu thÆ° đâu, bởi tại hạ chÆ°a làm được gì cho hai ngÆ°á»i. Mong tiểu thÆ° cứ xem tại hạ nhÆ° ngÆ°á»i trong nhà là được rồi.
Vĩnh Hưng đỡ tay nàng nói:
- Tiểu thư đứng lên đi.
Ứng Hiệp nhìn hai ngÆ°á»i, nghÄ© thầm:
- Tống Bá»™i Linh tá»· tá»· thật xứng vá»›i Ãàm đại ca. Nếu tá»· tá»· không thấy Ä‘Æ°á»ng hẳn sẽ không chê Ãàm đại ca.
à nghĩ đó thôi thúc khiến Ứng Hiệp buột miệng nói:
- Tá»· tá»·, đại ca, để tiểu đệ phóng bút vẽ cho hai ngÆ°á»i má»™t bức há»a nhé.
Ãôi chân mày vòng nguyệt của Bá»™i Linh cau lại.
- Tiểu đệ, đừng vẽ...
Ứng Hiệp tròn mắt nhìn nàng.
- Ãệ đã hứa vá»›i Ãàm đại ca rồi, sao lại không vẽ chứ. Không cho Ãàm đại ca má»™t bức há»a chân dung ngÆ°á»i lại cho tiểu đệ chỉ là hạng tiểu nhân xảo trá. Vá»›i lại...
Bội Linh khoát tay nói:
- Nếu tiểu đệ muốn vẽ thì chỉ nên vẽ mình Ãàm đại hiệp thôi. Chứ đừng vẽ tá»· tá»·.
- Tại sao?
- Tá»· tá»· không xứng được vẽ chung vá»›i Ãàm đại hiệp đâu.
VÄ©nh HÆ°ng mỉm cÆ°á»i nói:
- Khi nào đến Thủy Lâm trang, tại hạ sẽ thị mục bút há»a của Tôn đệ. Còn bây giá» thì tại hạ muốn tiểu thÆ° đừng gá»i tại hạ bằng hai tiếng đại hiệp được không?
Bội Linh miễn cưỡng gật đầu nhỠnhẹ nói:
Ứng Hiệp vỗ tay nói:
- Vui quá, tiểu đệ phải bồi tiếp đại ca và tỷ tỷ.
Y nói xong nhanh tay bày tất cả số thức ăn đã đem vỠtừ tửu điếm ra bàn.
Vĩnh Hưng nói:
- Tôn đệ đã có thức ăn, huynh thì có rượu. thế là chúng ta có đủ má»i thức để lập bàn hÆ°Æ¡ng án bái thiên địa kết tình huynh đệ và huynh muá»™i.
Ứng Hiệp reo lên:
- Thích quá, thế là từ nay đệ đã có đại ca. Không còn là một nam nhân cô độc nữa.
Tài sản của anhhe1281

  #8  
Old 06-04-2008, 01:08 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Nô Tình Kiếm Thủ: Hồi 8
(Vô Danh)

Chiếc lâu thuyá»n neo giữa dòng DÆ°Æ¡ng Tá»­, dập dá»nh, Ä‘ung Ä‘Æ°a theo những lượn sóng đêm. Trong màn đêm giá buốt se lạnh, trông lâu thuyá»n tá»±a má»™t con thủy quái khổng lồ, im lìm chỠđợi con mồi. Trong khoang thuyá»n, Thẩm Má»™c Phong ngồi kiết đà, bên cạnh là Lam Tiểu Yến, đối diện vá»›i hai ngÆ°á»i là Ãoạn hồn tá»­ kiếm Giang Hùng.
Chá» cho ấm rượu trên bếp sôi tăm, Tiểu Yến má»›i cẩn trá»ng chuốc rượu ra hai chiếc chén ngá»c. Chá» cho Tiểu Yến rót đầy chén, Thẩm Má»™c Phong má»›i bÆ°ng lên. Chìa chén rượu đến trÆ°á»›c Giang Hùng, Má»™c Phong từ tốn nói:
- Thẩm má»— má»i Giang kiếm thủ chén rượu vá»›i lá»i chứng kiếm thủ đã trở lại vá»›i võ lâm giang hồ.
Giang Hùng bÆ°ng chén trịnh trá»ng nói:
- Nếu không có Thẩm huynh thì kiếm của Giang Hùng mãi mãi nằm mục trong vỠkiếm. Kính Thẩm huynh.
Uống cạn số rượu được rót ra, Thẩm Mộc Phong đặt chén xuống bàn rồi từ tốn nói:
- MÆ°á»i năm trong thiên lao của Thiếu Lâm tá»±, Giang kiếm thủ đã thu nạp được gì cho kiếm pháp của ngÆ°á»i.
Giang Hùng ngá»­a mặt cÆ°á»i trong khi Tiểu Yến lại cẩn thận chuốc rượu vào chén của hai ngÆ°á»i. Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Giang Hùng nói:
- Trá»i sinh ra Giang Hùng là cha mẹ, nhÆ°ng có lẽ ngÆ°á»i hiếu Giang Hùng hÆ¡n bất cứ ai chính là Thẩm huynh.
Y nhìn Thẩm Má»™c Phong nghiêm giá»ng nói:
- Chỉ có Thẩm huynh má»›i có thể thốt ra câu há»i nhÆ° thế đối vá»›i Ãoạn hồn tá»­ kiếm Giang Hùng.
Thẩm Má»™c Phong vuốt chòm râu Ä‘en mun rồi mỉm cÆ°á»i, từ tốn nói:
- Kiếm thủ là má»™t kiếm thủ chân chính. Má»™t kiếm thủ chân chính thì thÆ°á»ng bÆ°á»›c đến cảnh giá»›i tối thượng của kiếm pháp. Nếu má»™t thanh kiếm nhÆ° Giang kiếm thủ bị mai má»™t trong thiên lao của Thiếu Lâm tá»± thì uổng phí biết chừng nào. Cả trăm năm sau chẳng thể nào tìm được má»™t kiếm thủ thứ hai, nếu không muốn nói là ngàn năm.
Giang Hùng ôm quyá»n:
- Ãa tạ Thẩm huynh, Giang Hùng má»i huynh chén rượu này, để được xem Thẩm huynh là cao nhân tri ká»·.
Thẩm Mộc Phong bưng chén nói:
- Má»i.
Uống xong chén rượu đó, Giang Hùng mới nhìn Thẩm Mộc Phong nói:
- suốt mÆ°á»i năm trong thiên lao của Thiếu Lâm tá»±, Giang Hùng chỉ nghÄ© đến kiếm để tá»± giết thá»i gian tù giam. MÆ°á»i năm đó, Giang má»— đã chế tác được má»™t chiêu kiếm. Tá»± đặt cho nó cái tên là Tù kiếm.
Thẩm Má»™c Phong mỉm cÆ°á»i, nhắc lại lá»i của Giang Hùng:
- Tù kiếm.
Giang Hùng gật đầu nói:
- Giang mỗ đặt tên không hay lắm, nhưng với chiêu thức Tù kiếm này, sẽ chẳng còn ai là đối thủ của Giang mỗ.
- Vậy ư?
- Thẩm huynh không tin ư?
Thẩm Má»™c Phong mỉm cÆ°á»i từ tốn nói:
- Nếu ai nói ra câu đó, Thẩm mỗ sẽ không tin, nhưng Giang thủ nói thì Thẩm mỗ phải tin. Bởi Giang kiếm thủ là một kiếm thủ chân chính, sống vì kiếm và chết cũng vì kiếm.
- Giang Hùng phải kính Thẩm huynh câu nói này.
Hai ngÆ°á»i lại đối ẩm.
Thẩm Mộc Phong nhìn Giang Hùng. Lão xoay chén rượu đúng một vòng rồi nói:
- Theo Giang kiếm thủ, trên võ lâm thì ai đáng mặt là đối thủ của ngÆ°á»i sau khi đã chế tác ra Tù kiếm.
Giang Hùng nheo mày suy nghĩ một lúc rồi nói:
- TrÆ°á»›c đây, Giang má»— từng có ý niệm sẽ giao chứng kiếm chiêu vá»›i Ãàm VÄ©nh HÆ°ng, nhÆ°ng chÆ°a thá»±c hiện được thì đã sa vào thiên lao Thiếu Lâm tá»±. NhÆ°ng con trăng tá»›i đây, Giang Hùng và VÄ©nh HÆ°ng sẽ tranh tài cao thấp trên Sanh Tá»­ Bình.
Thẩm Mộc Phong gật đầu:
- Rất hay. NhÆ°ng Thẩm má»— muốn há»i Giang kiếm thủ trên giang hồ ai là kẻ đáng được tá»± phong thiên hạ đệ nhất nhân để nhất thống võ lâm duy ngã Ä‘á»™c tôn?
Giang Hùng thừ mặt, ngập ngừng không trả lá»i Má»™c Phong. Y lắc đầu:
- Giang má»— không biết. Thiếu Lâm thì có phÆ°Æ¡ng trượng Huyá»n Không đại sÆ°. Lão tăng đó có Giáng long thập bát chưởng uy mãnh siêu phàm nhÆ°ng lại bị VÄ©nh HÆ°ng khống chế.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Huyá»n không đại sÆ° đúng là cao thủ thật nhÆ°ng so vá»›i những nhân vật kỳ tài chẳng khác nào Ä‘em Ä‘om đóm ra so vá»›i vầng nhật quang.
- Thế theo Thẩm huynh, ai mới xứng đáng để huynh tôn bái là thiên hạ đệ nhất nhân, duy ngã độc tôn?
Giang Hùng mỉm cÆ°á»i nói:
- Nếu Giang má»— Ä‘oán không lầm. Thẩm huynh sẽ nói ngÆ°á»i đáng tá»± phong thiên hạ đệ nhất nhân, duy ngã Ä‘á»™c tôn chính là Lãnh diện tu la Ãàm VÄ©nh HÆ°ng?
Mộc Phong nghiêm mặt nói:
- Giang kiếm thủ theo Thẩm má»— ra ngoài khoang thuyá»n, sau đó trở vào. Thẩm má»— sẽ nói cho ngÆ°Æ¡i biết kẻ đó là ai.
Thẩm Má»™c Phong bÆ°ng chén rượu cùng vá»›i Giang Hùng bÆ°á»›c ra ngoài. Mặc dù bị cụt hai chân, Ä‘i trên đôi nạng cây, nhÆ°ng bá»™ pháp của Thẩm Má»™c Phong lại rất vững chãi, mặc dù chiếc lâu thuyá»n Ä‘ang dập dá»nh trên những con sóng.
Tiểu Yến bắt má»™t chiếc ghế Ä‘Æ°a cho Má»™c Phong ngồi. Sau khi yên vị, Thẩm Má»™c Phong vá»— tay hai cái. Từ dÆ°á»›i hầm lâu thuyá»n má»™t ngÆ°á»i mặc huyết y võ phục, tay cầm trÆ°á»ng kiếm chui lên.
Y đứng dạng chân đối mặt vá»›i Má»™c Phong và Ãoạn hồn tá»­ kiếm Giang Hùng. Má»™c Phong nói vá»›i Giang Hùng:
- Kiếm thủ này có thể là thiên hạ đệ nhất kiếm, không biết Tù kiếm của Giang kiếm thủ có thể không thấy được không?
Giang Hùng nhìn Mộc Phong nói:
- Ãược Má»™c Phong nhìn Tiểu Yến:
- Tiểu Yến, đem kiếm cho Giang kiếm thủ.
Tiểu Yến quay vào khoang thuyá»n, má»™t lúc sau trở ra vá»›i thanh trÆ°á»ng kiếm có vá» bá»c bằng cây. Nàng kính cẩn trao thanh trÆ°á»ng kiếm cho Giang Hùng, nhá» nhẹ nói:
- Thanh kiếm này hẳn là kiếm của huynh.
Giang Hùng nhìn thanh trÆ°á»ng kiếm:
- Không sai. Ãúng là kiếm của Giang má»—.
Mộc Phong nói:
- Thẩm mỗ đã truy tìm thanh kiếm này để giữ nó luôn được sắc bén như lúc nào vẫn còn tung hoành trên chốn võ lâm.
- Ãiá»u này khiến Giang má»— trá»ng Thẩm huynh hÆ¡n.
Thẩm Mộc Phong nhìn thẳng vào mắt Giang Hùng nói:
- Dù cho bảo kiếm nhÆ°ng trong tay của má»™t kẻ tầm thÆ°á»ng cÅ©ng chỉ là má»™t thanh sắt vô tri, vô giác, chẳng có nghÄ©a lý gì.
- NhÆ°ng trong tay Ãoạn hồn tá»­ kiếm thì khác.
- Thẩm mỗ rất muốn thị mục kiếm chiêu của Giang kiếm thủ để mở rộng tầm mắt.
Giang Hùng cÆ°á»i khẩy:
- Những ý niệm của tại hạ cứ như nằm trong đầu Thẩm huynh vậy.
- Tri kỷ không nói ra đã hiểu mới là tri kỷ.
Chỉ gã kiếm thủ, Thẩm Mộc Phong nói:
- Vị kiếm thủ kia đã luyện thuần phục Lưỡng nghi kiếm pháp của VÕ Ãang phái.
Lưỡng nghi kiếm pháp của VÕ Ãang phái thì trăm năm nay gần nhÆ° ngá»± trị trên chốn võ lâm, Thẩm má»— hi vá»ng, kiếm chiêu của Giang kiếm thủ chứng minh, Lưỡng nghi kiếm pháp cÅ©ng chỉ là thứ kiếm pháp tầm thÆ°á»ng.
- Ãược Ãoạn hồn tá»­ kiếm Giang Hùng bÆ°á»›c ra đứng đối mặt vá»›i gã kiếm thủ. Hai tay y đặt vào đốc kiếm, mắt chăm chăm nhìn gã kiếm thủ.
Tiểu yến nói:
- Khai chiêu.
Gã kiếm thủ rút trÆ°á»ng kiếm, ngay lập tức toàn thân gã nhÆ° được bá»c bằng má»™t màn ảnh kiếm dày đặc chẳng còn thấy thế pháp.
Ãoạn hồn tá»­ kiếm cÅ©ng chá»›p Ä‘á»™ng kiếm pháp. Kiếm của gã tá»± vá»ng má»™t lÆ°á»›i thiên la địa võng phủ chụp lên màn ảnh kiếm của đối phÆ°Æ¡ng.
Thẩm Má»™c Phong dÆ°á»ng nhÆ° chẳng còn thấy thân ảnh của Giang Hùng, mà chỉ còn thấy màn kiếm dày đặc cùng vá»›i những âm thanh khô khốc do binh khí chạm vào nhau.
"Keng keng... " Màn ảnh kiếm của Giang Hùng từ từ thu hẹp lại và cuối cùng y rút kiếm vỠthì gã kiếm thủ kia chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy bị chặt thành năm sáu khúc.
Ãôi chân mày của Thẩm Má»™c Phong nheo lại, rồi khẽ gật đầu. Y buá»™t miệng nói:
- Quả là tàn khốc.
Giang Hùng quay bÆ°á»›c trở lại đứng trÆ°á»›c mặt Thẩm Má»™c Phong. Y mỉm cÆ°á»i vá»›i vẻ tá»± đắc:
- Thẩm huynh đã thị mục, thấy thế nào?
- Rất ấn tượng.
Mộc Phong vuốt râu:
- Tù kiếm không cho đối phÆ°Æ¡ng má»™t cÆ¡ há»™i sống nhÆ°ng quá nhiá»u chiêu. Nếu Giang kiếm thủ đối mặt vá»›i Ãàm VÄ©nh HÆ°ng, y sẽ sá»­ dụng Tu la thân pháp tất có cÆ¡ há»™i hóa giải được Tù kiếm củ a kiếm thủ.
Giang Hùng mỉm cÆ°á»i:
- Ãàm VÄ©nh HÆ°ng không có cÆ¡ há»™i nhÆ° Thẩm huynh nói đâu. Tù kiếm không chỉ có thế thôi đầu.
Má»™c Phong lại vá»— tay ba tiếng. Từ dÆ°á»›i hầm khoang thuyá»n lại bÆ°á»›c lên má»™t kiếm thủ vận dạ hành bó chiên.
Mộc Phong nói:
- Hẳn Giang kiếm thủ biết danh gia đệ nhất kiếm Dương Quân Bảo?
- Kiếm pháp của Dương gia vô cùng lợi hại. HỌ lấy cái tình của kiếm làm chuẩn chứ không lấy cái hoa mỹ như Hoa Sơn hay Thanh Thành.
- Rất đúng. Thế đối phó với cái tình của kiếm chiêu Dương gia, không biết Tù kiếm củ a Giang kiếm thủ như thế nào?
Giang Hùng buông ra một câu cộc lốc:
- Nửa chiêu.
Thẩm Mộc Phong khẽ gật đầu:
- Má»i Giang kiếm thủ.
Ãoạn hồn tá»­ kiếm Giang Hùng quay bÆ°á»›c tiến lại đối mặt vá»›i gã kiếm thủ. Hai tay cÅ©ng đặt vào đốc kiếm, gằn giá»ng nói:
- Các hạ chuẩn bị chưa?
Gã kiếm thủ từ từ rút kiếm ra khá»i vá» mÅ©i kiếm hÆ°á»›ng thẳng vá» phía mặt Giang Hùng. Phàm những kiếm thủ khai kiếm trong tÆ° thế đó nhằm cảnh báo cho đối phÆ°Æ¡ng biết kiếm chiêu sẽ kết thúc bằng má»™t chiêu tá»­ kiếm. Nếu kiếm không đạt đến mục đích lấy mạng đối phÆ°Æ¡ng thì không thể tra vào vá». Nói tóm lại, kiếm phải có máu má»›i được quay vê.
Tiểu Yến vỗ tay nói:
- Khai chiêu.
Gã kiếm thủ thét lên má»™t tiếng, kiếm chiêu cắt má»™t Ä‘Æ°á»ng thẳng tắp hÆ°á»›ng đến yết hầu Giang Hùng. Kiếm của gã kiếm thủ xuất ra trÆ°á»›c nhÆ°ng chÆ°a đến quá ná»­a chiêu thì kiếm của Giang Hùng đã lÆ°á»›t qua yết hầu gã.
Gã kiếm thủ đứng sững lại nhÆ° thế kiếm và vào má»™t bức tÆ°á»ng đá, rÆ¡i xuống sàn thuyá»n lăn lông lốc. Y đứng thừ ra nhÆ° pho tượng vẫn trong tÆ° thế phóng kiếm chiêu.
Khi con thuyá»n hÆ¡i chếch má»™t bên bởi ngá»n sóng đêm thì gã má»›i đổ sụp xuống tá»±a cây chuối bị chém ngang. Ãến lúc này đầu của tên kiếm thủ má»›i chịu lìa khá»i cổ. Chính vào lúc thủ cấp của hắn rÆ¡i xuống đất má»›i thốt ra lá»i:
- Kiếm...
Giang Hùng quay lại bên Thẩm MỘ Phong:
- Thẩm huynh thấy thế nào?
- Rất ấn tượng.
Má»™c Phong chá»i nạng, quay vào khoang thuyá»n. Giang Hùng theo sau Thẩm Má»™c Phong. Hai ngÆ°á»i quay lại bàn tiệc. Thẩm Má»™c Phong tá»± tay chuốc rượu ra chiếc chén ngá»c. Y bÆ°ng chén rượu từ tốn nói:
- Kiếm chiêu của Giang kiếm thủ, khiến Thẩm má»— bần thần và không khá»i bái phục.
- Ãa tạ Thẩm huynh đã cho má»™t lá»i khen. Thế Giang má»— há»i Thẩm huynh. Nếu đối phó vá»›i Ãàm VÄ©nh HÆ°ng thì ai sẽ là ngÆ°á»i thắng.
Thẩm Mộc Phong bưng chén:
- Thẩm MỖ kính Giang kiếm thủ.
Giang Hùng bồi tiếp Thẩm Mộc Phong, nhưng mắt vẫn đóng đinh vào hỠThẩm với sự chỠđợi.
Uống cạn chén rượu, Thẩm Mộc Phong mới nói:
- Vá»›i kiếm chiêu nhÆ° thế này thì Giang kiếm thủ sẽ buá»™c Ãàm VÄ©nh HÆ°ng phải trổ hết sở há»c Tu la thân pháp. Thẩm má»— chỉ có thể nói được nhÆ° thế thôi.
Giang Hùng nhẹ gật đầu:
- Xem chừng Thẩm huynh quá xem trá»ng Lãnh diện tu la Ãàm VÄ©nh HÆ°ng.
- Nếu y không có bản lÄ©nh và thá»±c tài thì Thẩm má»— không ép buá»™c y phải dấn thân vào Thiếu Lâm tá»± cứu Giang kiếm thủ khá»i thiên lao của bá»n hòa thượng Thiếu Lâm.
- xin há»i Thẩm huynh, thế ai má»›i thắng được Ãàm VÄ©nh HÆ°ng?
Tiểu Yến quay vào chuốc rượu cho Thẩm Mộc Phong và Giang Hùng. ChỠcho Tiểu Yến chuốc rượu xong, Thẩm Mộc Phong mới bưng chén rượu từ tốn nói:
- Chỉ có má»™t ngÆ°á»i duy nhất thắng được Ãàm VÄ©nh HÆ°ng. NgÆ°á»i đó cÅ©ng là kẻ duy nhất nhất thống được võ lâm duy ngã Ä‘á»™c tôn.
Giang Hùng tò mò há»i:
- Thẩm huynh muốn nói đến ai?
Nhìn chằm chằm Giang Hùng, Thẩm Mộc Phong nói:
- Thiên Trù thánh tăng.
Giang Hùng cau mày:
- Thiên Trù thánh tăng. Giang mỗ nghe nói vị cao tăng này đã viên tịch ngoài quan ngoại. Kẻ chết thì chẳng bao giỠnhất thống võ lâm duy ngã độc tôn.
- Ãúng. Chỉ có ai đủ bản lÄ©nh hÆ¡n được Thiên Trù thánh tăng má»›i có thể nhất thống võ lâm duy ngã Ä‘á»™c tôn.
Thẩm Má»™c Phong vuốt râu mỉm cÆ°á»i:
- VÕ lâm chẳng có ai ngoài má»™t ngÆ°á»i.
- Theo Thẩm huynh ngÆ°á»i đó là ai?
- Thẩm má»— chÆ°a thể nói được ngÆ°á»i đó là ai. NhÆ°ng má»™t khi y xuất hiện thì Thiên Trù thánh tăng phải biến mất.
Thẩm Mộc Phong bưng chén rượu nhìn Giang Hùng:
- Không chừng nếu ngÆ°á»i đó là Giang kiếm thủ thì sao. Bởi Giang kiếm thủ có thể hạ được Ãàm VÄ©nh HÆ°ng bằng Tù kiếm thì có thể hạ Thiên Trù thánh tăng cÅ©ng bằng Tù kiếm.
Ãoạn hồn tá»­ kiếm Giang Hùng ngá»­a mặt cÆ°á»i. Y vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Nếu có thể được, Giang Hùng cũng thỉnh giáo cao chiêu của Thiên Trù thánh tăng.
Rất tiếc lão tăng đó đã chết.
- Vĩnh Hưng có thể thế chỗ của Thiên Trù thánh tăng.
Chìa chén rượu đến trước mặt Giang Hùng.
- Thẩm má»— má»i Giang kiếm thủ.
Hai ngÆ°á»i uống rượu cho đến khi siêu rượu chẳng còn giá»t nào, Thẩm Má»™c Phong từ tốn nói:
- Má»™t kiếm thủ sắp bÆ°á»›c vào má»™t cuá»™c đấu sinh tá»­, tất phải được hưởng tất cả những gì có trên cõi Ä‘á»i này. Nếu phải ra Ä‘i thì cÅ©ng phải trở thành kẻ lÆ°u danh cho hậu thế.
Nói xong câu đó, Mộc Phong quay lại Lam Tiêu Yến:
- Tiêu Yến thay ta tiếp Giang kiếm thủ nhé.
Tiêu Yến thành khẩn gật đầu.
Nhìn lại Giang Hùng, Thẩm Mộc Phong nói:
- Giang kiếm thủ sắp bÆ°á»›c vào má»™t cuá»™c giao đấu vô tiá»n khoáng hậu vá»›i Ãàm V ng HÆ°ng. Những gì Thẩm má»— có trên lâu thuyá»n này sẽ thuá»™c vá» Giang kiếm thủ.
Giang Hùng ôm quyá»n:
- Ãa tạ Thẩm huynh.
Thẩm Má»™c Phong vuốt râu mỉm cÆ°á»i. Y chống nạng thoăn thoắt rá»i khoang ra mạn thuyá»n. Tiểu Yến và Giang Hùng theo chân Thẩm Má»™c Phong. Má»™c Phong quay lại nhìn hai ngÆ°á»i. Y khẽ gật đầu rồi Ä‘iểm hai đầu cây nạng xuống sàn thuyá»n lÆ°á»›t xuống con thuyá»n nan cá»™t bên hông lâu thuyá»n.
Con thuyá»n thoát ra khá»i lâu thuyá»n lÆ°á»›t trên những lượng sóng DÆ°Æ¡ng Tá»­ lao vào bá». Chỉ trong khoảnh khắc bóng chiếc thuyá»n nan lÆ°á»›t vào bóng đêm giá buốt.
Giang thuyá»n và Tiểu Yến đứng trên mạn thuyá»n nhìn theo hÆ°á»›ng con thuyá»n nan vừa mất hút.
Giang Hùng nhá» giá»ng nói:
- Tiểu Yến cô nÆ°Æ¡ng. Trên Ä‘á»i này có bao nhiêu ngÆ°á»i nhÆ° Thẩm huynh?
- chỉ có má»™t ngÆ°á»i duy nhất, không có ngÆ°á»i thứ hai.
- Thẩm huynh là ngÆ°á»i biết nhìn ngÆ°á»i và biết trá»ng ngÆ°á»i.
Tiểu Yến nhìn lại Giang Hùng nói:
- Giang kiếm thủ biết thế hẳn sẽ vì Thẩm Mộc huynh chứ.
Giang Hùng gật đầu nói:
- Tại hạ sẽ cho Thẩm huynh biết thế nào là má»™t kiếm thủ chân chính. Thẩm huynh sẽ không phải hối tiếc vá»›i những gì đã ban tặng cho Ãoạn hồn tá»­ kiếm Giang Hùng.
Tiểu Yến mỉm cÆ°á»i:
- Giang huynh thấu đáo cả câu nói sau cùng của Thẩm huynh.
Giang Hùng gật đầu nói:
- Hiểu...
- Chúng ta quay vào trong khoang thuyá»n nhé.
Tiểu Yến và Giang Hùng quay vào trong khoang thuyá»n. Nàng bắt má»™t siêu rượu khác lên bếp lá»­a hâm nóng, rồi chuốc vào hai chiếc chén.
Tiểu Yến vừa chu ốc rượu vừa nói, - Giang kiếm thủ biết vì sao Thẩm huynh hậu đãi ngÆ°á»i nhÆ° má»™t thượng khách không?
Giang Hùng nhìn Tiểu Yến nhá» giá»ng nói:
- Thẩm huynh xem trá»ng Giang má»— đồng thá»i xem trá»ng cả Ãàm VÄ©nh HÆ°ng.
Tiểu yến gật đầu:
- Rất đúng. Tiểu Yến kính Giang huynh chén rượu này.
- Rất hân hạnh.
Giang Hùng bưng chén rượu của mình chạm với Tiểu Yến. Y đặt chén xuống bàn, từ tốn nói:
- Nếu Giang má»— được Thẩm huynh xem trá»ng nhÆ° thế này, hẳn cuá»™c giao đấu giữa tại hạ và Ãàm VÄ©nh HÆ°ng rất quan trá»ng vá»›i Thẩm huynh?
- CÓ lẽ vậy - Nàng có thể cho ta biết vì sao cuá»™c giao đấu này lại quan trá»ng đối vá»›i Thẩm huynh không?
Hai cánh môi Tiểu Yến nở nụ cÆ°á»i mím thật tÆ°Æ¡i. Nàng nhu mì nói:
- Chàng nhận má»™t cuá»™c đầu giữa hai đại cao thủ kỳ tuyệt của võ lâm, hẳn không dá»… gì có được Chính vì thế mà nó rất quan trá»ng đối vá»›i má»™t chân tài nhÆ° Giang kiếm thủ.
- Theo tại hạ cuá»™c giao đấu sắp tá»›i giữa tại hạ và Ãàm VÄ©nh HÆ°ng sẽ có sá»± phán định bằng sống và chết.
- Hi vá»ng VÄ©nh HÆ°ng là kẻ phải chết.
- Sao? Y không thể thắng được kiếm chiêu của tại hạ à?
Giang Hùng nhếch môi tự hào, rồi nói tiếp:
- VÕ công của y cÅ©ng không phải tầm thÆ°á»ng.
- Tiểu Yến không có ý nói võ công của VÄ©nh HÆ°ng tầm thÆ°á»ng, mà chỉ vì y chẳng bao giá» muốn giết ngÆ°á»i. ÃÓ là Ä‘iểm lợi của Giang kiếm thủ. NhÆ°ng Giang các hạ có biết vì sao Thẩm huynh muốn Tiểu Yến bồi tiếp Giang các hạ không?
- Trá»ng giang má»—.
Tiểu Yến nghiêm trá»ng nói:
- Giang các hạ có biết Thẩm huynh trá»ng cái gì nÆ¡i các hạ không?
- Kiếm chiêu.
- Ngoài kiếm chiêu còn có má»™t thứ khác Thẩm huynh trá»ng ngÆ°á»i.
- Giang mỗ nghĩ mình chẳng có gì ngoài kiếm thuật.
- CÓ má»™t thứ, chính là dÅ©ng lược của huynh. Chính vì trá»ng dÅ©ng khí của huynh mà Thẩm huynh má»›i để Tiểu Yến Ở đây tiếp ngÆ°á»i.
Mặt Giang Hùng Ä‘anh lại, y nhá» giá»ng nói:
- Hẳn Thẩm huynh không muốn Ãoạn hồn tá»­ kiếm má»™t lần nữa phải quay vào thiên lao của Thiếu Lâm tá»±.
- Tiểu Yến chỉ muốn nói vá»›i Giang các hạ, ngÆ°á»i đã trá»ng mình thì đừng làm cho ngÆ°á»i thất vá»ng.
- Tại hạ hiểu ý Thẩm huynh.
Y bÆ°ng chén rượu dốc vào miệng. Ãặt chén xuống bàn, Giang Hùng nhìn thẳng vào mặt Tiểu Yến, nghiêm giá»ng nói:
- Kính ngÆ°á»i không bằng phụng mạng. Kiếm gãy thì ngÆ°á»i chết. Thế nhÆ°ng nàng sẽ bồi tiếp Giang má»— nhÆ° thế nào theo ý của Thẩm huynh?
- Tất cả những gì có trên chiếc lâu thuyá»n này Ä‘á»u thuá»™c vá» các hạ.
- Kể cả nàng nữa ư?
- Tiểu Yến thuộc vỠGiang kiếm thủ.
Giang Hùng ngá»­a mặt cÆ°á»i khanh khách y vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Thẩm huynh đã biết trá»ng má»™t kiếm thủ nhÆ° Giang Hùng thì ta cÅ©ng không há» khách sáo vá»›i sá»± bồi tiếp của ngÆ°á»i, và cÅ©ng không bao giỠđể cho ngÆ°á»i thất vá»ng đâu.
Y chồm tới nắm tay Tiểu Yến kéo vỠphía mình.
Tiểu Yến theo đà kéo của Giang Hùng ngã luôn vào ngÆ°á»i gã. Nàng ngã vào ngÆ°á»i y mà chẳng có chút kháng cá»± gì vá»›i hành Ä‘á»™ng sá»— sàng của há» Giang, không biết nàng có cảm tình gì vá»›i y hay không, hay chỉ muốn thá»±c hiện chức trách của má»™t nàng hầu trung thành đối vá»›i Giang Hùng.
Giang Hùng ghé miệng vào tai Tiểu Yến từ tốn nói:
- Nàng nghĩ xem. Giang mỗ có phải là một kiếm thủ có tài hay không?
Tiểu yến gật đầu:
- Không sai.
- Thết có phải là một kẻ có dũng tâm không?
- Hoàn toàn đúng.
- Vậy ta muốn chứng minh Ä‘iá»u đó vá»›i nàng. Nàng có đồng ý không?
- Tiểu Yến sẽ làm tất cả những gì theo ý của Giang kiếm thủ.
Giang Hùng gật đầu.
Y dá»±ng Tiểu Yến đứng lên giữa khoang thuyá»n rồi cầm lấy thanh trÆ°á»ng kiếm.
Chẳng biết y làm gì với mình, nhưng Tiểu Yến vẫn ung dung tự tại nhìn Giang Hùng chẳng biểu lộ chút e dè.
Giang Hùng từ từ rút kiếm ra khá»i vá».
Thấy gã rút kiếm ra khá»i vá», Tiểu Yến vẫn bình thản đứng yên nhìn y chẳng biểu lá»™ cảm xúc sợ hãi gì cả.
Giang Hùngnghiêmgiá»ngnói:
- Nếu ta không phải là Giang Hùng thì nàng sẽ chết.
Tiểu Yến há»i gã:
- Còn ngược lại...
- Nàng mới là kẻ hồng nhan tri kỷ của ta.
Tiểu Yến nhìn gã thản nhiên đáp lá»i:
- Rất hay.
Giang Hùng nghiêm mặt nhìn thẳng vào mặt Tiểu Yến. ánh chớp bạc kiếm quang nhoáng lên những tưởng sẽ bổ đôi thể pháp Tiểu Yến nhưng mũi kiếm vừa đúng tầm cắt đứt hàng nút cùng dây lụa cắt ngang vòng tiểu yêu của Tiểu Yến.
ÃÆ°á»ng kiếm chính xác đến Ä‘á»™ y trang Tiểu Yến bị dá»c đôi mà tuyệt nhiên không há» phạm đến chiếc yếm hồng bên trong nàng.
Tiểu Yến vẫn đứng bất Ä‘á»™ng nhìn Giang Hùng. Phàm nhận má»™t Ä‘Æ°á»ng kiếm nhÆ° thế thì nàng phải có cảm giác gay lạnh nhÆ°ng Tiểu Yến chẳng há» nhận ra thứ cảm giác rá»n rợn đó.
chiêu thứ hai, còn khó hÆ¡n chiêu kiếm đầu, bởi nó rÆ°á»›c lấy chiếc yếm hồng xinh xắn bó sát lấy vùng nhÅ© hoa của Tiểu Yến. ÃÆ°á»ng kiếm của Giang Hùng phát ra má»™t vết cắt cá»±c kỳ chuẩn xác đến Ä‘á»™ đã theo ý của gã. Biết tiến, biết thổi để không chạm vào những Ä‘Æ°á»ng cong vốn có trên thân thể Tiểu Yến.
Vá»›i ba sáu Ä‘Æ°á»ng kiếm thần kỳ, Giang Hùng đã cắt rá»i y trang của Tiểu Yến ra khá»i thân thể nàng.
Thân thể Tiểu Yến vá»›i những Ä‘Æ°á»ng cong thật gợi cảm, cân đối phô ra dÆ°á»›i ánh sáng những giá đèn đập vào mắt Giang Hùng. Y nhìn nàng bằng ánh mắt háo hức tưởng chừng nhÆ° không thể chá»›p được. Ãể thu tóm tất cả những Ä‘Æ°á»ng nét kia vào hai con ngÆ°Æ¡i.
Giang Hùng từ từ thá»c mÅ©i kiếm chậm rãi rà trên thân thể Tiểu Yến. MÅ©i kiếm sắc bén của gã nhÆ° thể mÅ©i kim lần Ä‘i theo những Ä‘Æ°á»ng nét gợi má»i của thân thể nàng.
Những tưởng đâu nó sẽ để lại vết cắt trên cơ thể Tiểu Yến nhưng không, nó chỉ tạo ra trong nàng những thứ cảm giác kỳ lạ, thứ cảm giác vừa mơn trớn lẫn nỗi hồi hộp gai lạnh. Mũi kiếm đi đến đâu thì vùng da thị của Tiểu Yến nổi đầy gai ốc đó.
Lần đầu tiên Tiểu Yến cảm nhận được thứ cảm giác kỳ diệu này. NÓ làm cho nàng lâng lâng trong một sự hoang tưởng vừa khoái lạc vừa hồi hộp.
Giang Hùng chuyên mũi kiếm điểm tới đầu nhũ hoa bên phải nàng.
Tiểu Yến chỉ hơi rùng mình khi cảm giác gay lạnh từ mũi kiếm thoạt xuyên qua đầu nhũ hoa của nàng. Nhưng rồi cảm giác đó nhanh chóng biến mất thay vào đó là sự sợ lâng lâng khó tả.
Giang Hùng thiá»u thào nói:
- Kiếm của Giang Hùng thế nào?
- Kiếm của các hạ có hồn kiếm.
- Ta sống vì kiếm nên kiếm của ta phải có hồn. Một lưỡi kiếm có hồn có làm cho nàng sợ không?
- Vừa sợ lại vừa yêu.
- Yêu kiếm tất yêu kẻ dụng kiếm.
- Ãúng.
- Nàng đúng là hồng nhan tri kỷ mà ta chỠbấy lâu nay.
- Tại sao không là ngÆ°á»i khác mà lại là Tiểu Yến?
- Ãã có không ít những trang giai nhân tuyệt sắc đứng trÆ°á»›c mÅ©i kiếm của Ãoạn hồn tá»­ kiếm Giang Hùng cÅ©ng nhÆ° nàng. NhÆ°ng há» không yêu kiếm mà chỉ sợ kiếm nên đành phải lá»—i hẹn vá»›i kiếm.
- Vậy Tiểu Yến thì sao?
- Nàng không lỗi hẹn với kiếm.
- Còn với kiếm thủ?
- Kiếm thủ sẽ lụy với nàng.
- CÓ đúng như vậy không?
- Ãúng.
Giang Hùng từ từ quỳ xuống sau khi buông thanh trÆ°á»ng kiếm. Hắn bấu tay lấy vòng tiểu yêu xinh xắn của Lam Tiểu Yến, gục đầu vào vùng hạ đẳng của nàng.
Cùng lúc đó Lam Tiểu Yến rên lên một tiếng như thể có một lưỡi kiếm vô hình xuyên thẳng qua nàng nhưng không làm đau đớn thể xác, mà lại khiến nàng buộc ra tiếng rên đầy nhục dục.
Tài sản của anhhe1281

  #9  
Old 07-04-2008, 09:02 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tẩu ma ma ra tận cá»­a "Vạn Hoa Lâu để đón Tôn Ứng Hiệp. Nách phải cặp những cuá»™n giấy hồng Ä‘iá»u, tay thì ôm khay má»±c, Tôn Ứng Hiệp tá»±a má»™t con lật đật, lóng ngóng khiến cho những ả kỹ nữ của Vạn Hoa lâu phải phì cÆ°á»i.
Tẩu ma ma ôm giùm tôn Ứng Hiệp mấy cuá»™n giấy hồng Ä‘iá»u.
Tôn Ứng Hiệp rối rít nói:
- Ãa tạ Tẩu ma ma... Ãa tạ...
Tẩu ma ma nhìn y:
- ấy Công tử đừng khách sáo... Cứ vẽ thật đẹp cho tôi thì được rồi.
Tẩu ma ma dẫn Tôn Ứng Hiệp vào má»™t gian thÆ° sảnh vá»›i các vật dụng xa hoa lá»™ng lẫy Ãặt xếp những cuá»™n giấy hồng Ä‘iá»u lên bàn, Tẩu ma ma bÆ°á»›c đến bên Tôn úng Hiệp.
- Tôn công tử có cần Tẩu ma ma thay đổi y phục không?
Ứng Hiệp nhìn Tẩu ma ma nghĩ thầm.
"Tưởng đâu mình được má»i đến Vạn Hoa lâu để phóng bút phát hoạ má»™t trang giai nhân tuyệt sắc của Vạn Hoa lâu, không ngá» lại phải má»™t lão ma ma tuổi đã ngoài ngữ tuần , Mặc dù trong tâm nghÄ© nhÆ° vậy, nhÆ°ng Ứng Hiệp vẫn giả lả nói:
- Không cần... Không cần... Tẩu ma ma không cần thay đổi xiêm y, thì hoa đã nhÆ°á»ng, nguyệt đã thẹn rồi.
Ãôi mắt gần nhÆ° muốn chảy xệ xuống bởi những nét nhăn của Tẩu ma ma nhÆ°á»ng lên, khiến cho lá»›p phấn dày nứt nẻ. Tẩu ma ma nói:
- Thật không?
- ấy Tại hạ làm gì nói ngoa với Tẩu ma ma.
- Thế Æ°... Tại hạ Ä‘oán không lầm thì trÆ°á»›c đây Tẩu ma ma hẳn phải là má»™t trang giai nhân tuyệt sắc nhất trần Ä‘á»i này.
Tẩu ma ma xuýt xoa. Bà ta vừa xuýt xoa vừa nói:
- Công tá»­ nói rất đúng...trÆ°á»›c đây Tẩu ma ma đã từng là Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Ở chốn kinh thành. Ãã có biết bao trang anh hùng hảo hán say đám ma ma đó. Thậm chí có ngÆ°á»i còn tá»± vẫn vì không được Tẩu ma ma để mắt đến.
Tẩu ma ma đi tới đi lui, õng ẹo thân hình đẫy đà. Dừng lại trước mặt Ứng Hiệp, Tẩu ma ma nói:
- Tẩu ma ma chưa nói đến những cuộc chém giết máu me tung tóc, chỉ vì muốn giành Tẩu ma ma.
Ứng Hiệp ôm quyá»n.
- Tại hạ bái phục nhan sắc của Tẩu ma ma.
Nhìn lại Ứng Hiệp, Tẩu ma ma nói:
- NhÆ°ng rồi thá»i gian trôi nhanh... Tẩu ma ma...
Tẩu ma ma sụt sùi nấc nghẹn - Nhan sắc của Tẩu ma ma không còn nữa.
Ứng Hiệp khoát tay.
- ẩy Chẳng có gì tồn tại vá»›i thá»i gian. Hoa khoe sắc rồi hoa lại tàn, nhÆ°ng Tôn Ứng Hiệp vẫn thấy nét đẹp siêu phàm thoát tục của Tẩu ma ma hôm nào.
- Thật không?
- Tẩu ma ma yên tâm, dưới bút hoạ của Ứng Hiệp thì Tẩu ma ma muốn thành Dương quí phi, hay Hằng Nga cũng được. Miễn...
Tẩu ma ma vỗ vai Ứng Hiệp:
- Ãừng lo... Tôn công tá»­ đừng lo... Tẩu ma ma mà vừa ý thì không tiếc ngân lượng vá»›i Tôn công tá»­ đâu.
- ÃƯỢC vậy, Tôn Ứng Hiệp sẽ hết lòng hết tài vì Tẩu ma ma.
Ứng Hiệp nói xong dứt thì Tẩu ma ma đến bên Ô cửa sổ. Y nói:
- Tẩu ma ma đứng đây nhé.
Tẩu ma ma gật đầu rồi hứng khởi nói:
- Tẩu ma ma trÆ°á»›c đây nhá» có nhan sắc xuất phàm thoát tục nên khi xế chiá»u má»›i là chủ nhân của Vạn Hoa lâu đây. Nếu bức hoạ này đẹp, hợp nhãn vá»›i Tẩu ma ma, thì ta sẽ cho treo ngay đại sảnh để má»i ngÆ°á»i cùng chiêm ngưỡng.
Nếu Tẩu ma ma nói, mặt Ứng Hiệp méo mó tội nghiệp.
Thấy mặt Ứng Hiệp nhÆ° thế, Tẩu ma ma buá»™t miệng há»i:
- Sao... Tôn công tử thấy không được hay sao mà nhăn mặt vậy?
Ứng Hiệp gãi đầu:
- Không... Tại hạ đang suy nghĩ đấy thôi.
- Công tử suy nghĩ gì.
Giả lả cÆ°á»i, Ứng Hiệp nói:
- Tại hạ đang suy nghĩ phải tìm ra nét đẹp trước đây của Tẩu ma ma. Nét đẹp đó thật là khó vẽ, nếu không có Thiên lý nhãn như tại hạ.
- Tất nhiên là khó rồi. Nếu dễ thì ai cũng có thể vẽ được Tẩu ma ma. Chính vì khó mà Tẩu ma ma mới thỉnh cầu đến Tôn công tử.
Ứng Hiệp gật đầu:
- Tẩu ma ma thỉnh tại hạ là biết nhìn đúng danh hoạ rồi đó. Cái khó của tại hạ là làm sao lá»™t được cái thần của Tẩu ma ma, có nhÆ° thế má»›i diá»…n tả được hết vẻ đẹp siêu phàm xuất chúng của ngÆ°á»i.
Ứng Hiệp xoa trán mình, lẩm nhẩm nói:
- Làm sao đây nhỉ? Nếu vẽ đúng mụ nhÆ° hiện nay mà Ä‘em treo ngay trÆ°á»›c đại sảnh, không khéo mụ lại cho bá»n võ phu đốt Mạn Trà sÆ¡n trang. Nếu vẽ bừa má»™t ngÆ°á»i khác thì lại bị thiên hạ chê cÆ°á»i. Khó cho mình thật. Ãã xế chiá»u rồi mà vẫn còn Ä‘á»ng đảnh, đúng là mụ ôn dịch.
Thấy Ứng Hiệp ngần ngừ, Tẩu ma ma há»i:
- Tôn công tử vẽ Tẩu ma ma khó lắm à?
Ứng Hiệp gật đầu:
- Rất khó.
- Những ngÆ°á»i khác Tẩu ma ma thấy Tôn công tá»­ vẽ rất nhanh, sao vá»›i Tẩu ma ma lại khó nhÆ° vậy?
- ấy Làm ngÆ°á»i thì có rất nhiá»u hạng ngÆ°á»i. Cá» nhân có câu Hoạ hổ, hoạ bì nan hoạ cốt. Vẽ cá»p thì chỉ vẽ được phần ngoài thôi chứ đâu thể vẽ được phần xÆ°Æ¡ng lõi bên trong.
Chấp tay sau lưng bước đến trước mặt Tẩu ma ma, Ứng Hiệp ngắm nhìn, gật đầu nói:
- Tẩu ma ma có cốt của chim phụng hoàng. Ãể lá»™t được cái cốt cao quí đó quả là má»™t chuyện đại sá»± Ä‘á»™i đá vá trá»i. Thật là khó.
- Thế... thì phải làm sao vẽ được đây? Cốt của Tẩu ma ma là cốt chim phượng hoàng, không thể hiện được ư?
- Tất nhiên là được... NhÆ°ng... tại hạ phải tổn hao tâm sức rất là nhiá»u.
- ấy Tẩu ma ma biết ý của Tôn công tử rồi. Yên tâm đi.
Tẩu ma ma nhìn lại Ứng Hiệp nói:
- Công tử cần bao nhiêu?
Ứng Hiệp xoè tay:
- Tẩu ma ma biết rồi đó... Tại hạ không phải là kẻ tham ngân lượng nhưng... không thể bán rẻ thần bút của mình.
Tẩu ma ma liếc Ứng Hiệp rồi nhìn lại gã tổng quản.
- Ãem năm mÆ°Æ¡i lạng bạc lên đây, gói lại cẩn thận.
Gã tổng quản khúm núm.
- Thưa vâng.
Gã tổng quản lạch bạch bÆ°á»›c ra khá»i thÆ° phòng, Tẩu ma ma bÆ°á»›c đến bên Ứng Hiệp.
- SỠngân lượng đó đủ cho Tôn công tử phát hoạ Tẩu ma ma rồi chứ?
Ứng Hiệp xoa tay:
- Quá hậu hỷ... Tại hạ không ngỠTẩu ma ma lại hào hứng như vậy. Bái phục... Bái phục...
Ứng Hiệp bÆ°á»›c lại bàn căng giấy hồng Ä‘iá»u, rồi đứng ngắm Tẩu ma ma má»™t lúc. Sau đó chấm bút vào nghiên má»±c phóng hoạ. Nét bút của y thoắt lÆ°á»›t trên tá» giấy hồng Ä‘iá»u, loáng má»™t cái đã vẽ xong vá»›i thá»i khắc chÆ°a cạn hết má»™t tuần trà. Y căng tá» giấy hồng Ä‘iá»u thứ hai ra vẽ tiếp má»™t bức nữa, rồi dán hai tá» giấy úp vào nhau.
Khi Ứng Hiệp vẽ xong, thì gã tổng quản cũng bưng mâm bạc đến đặt lên bàn.
Tẩu ma ma vẫn còn làm dáng như thể một thôn nữ đang ngắm hoa qua Ô cửa sổ.
ChỠcho gã tổng quản lui bước, Ứng Hiệp mới đem bức hoạ đến trước mặt Tẩu ma ma.
- Ma ma nhìn xem có đẹp không?
Nhìn bức hoạ, Tẩu ma ma cau mày.
- Æ  NgÆ°á»i trong bức hoạ này sao không giống Tẩu ma ma. Tẩu ma ma không nhận ra Tẩu ma ma... Quá đẹp... NhÆ°ng...
Ứng Hiệp giả lả cÆ°á»i:
- Ma ma nhìn thế này vậy... Không phải Tẩu ma ma thì là ai chứ?
Chỉ vào xiêm y của ngÆ°á»i trong bức hoạ, Ứng Hiệp nói:
- CÓ phải xiêm y của Tẩu ma ma không?
Tẩu ma ma gật đầu:
- Ãúng rồi.
- Ãứng bên Ô cá»­a sổ, bên kia là vÆ°á»n hoa, vậy có phải là Vạn Hoa lâu không?
Tẩu ma ma gật đầu.
- Ãúng rồi.
- Vậy thiên nữ trong tranh này là ai, không phải Tẩu ma ma thì là ai chứ. Cá»” nhân có câu "ngÆ°á»i đẹp nhá» lụa". Chính Tẩu ma ma đấy, nhÆ°ng tại hạ vẽ cái thần của Tẩu ma ma lúc còn son sắc. Mặt này Tẩu ma ma sẽ treo ngay chính sảnh. Còn mặt sau nữa.
Ứng Hiệp lật bức tranh lại.
Mặt sau của bức hoạ, Ứng Hiệp vẽ má»™t con phượng nhÆ°ng chẳng phượng mà lại giống má»™t con gà mái núc na núc ních. NhÆ°ng nếu nhìn kỹ sẽ thấy khuôn mặt của Tẩu ma ma ẩn hiện qua những Ä‘Æ°á»ng nét vẽ lông và cánh.
Tẩu ma ma nhÆ°á»ng mày nói:
- Thế này là thế nào?
- ấy Tẩu ma ma không nhận ra ư? Nếu Tẩu ma ma nhìn kỹ sẽ thấy chân diện của ma ma ẩn hiện sau hình tướng chim phượng. Mặt này tại hạ vẽ phần cốt của Tẩu ma ma đó.
Ứng Hiệp chỉ những nét nhàn nhạt có khuôn mặt của Tẩu ma ma.
Y vừa chỉ vừa nói:
- Phát hoạ như thế này mới lột tả được hết cái thần chim phượng của Tẩu ma ma.
Khi Tẩu ma ma treo tranh thì treo mặt kia, nhÆ°ng có ai há»i ngÆ°á»i thiếu nữ trong tranh kia là ai thì chỉ cần lật mặt sau, tức thiên hạ sẽ nhận ra ngay Tẩu ma ma.
Tẩu ma ma chớp mắt liên tục. Mãi một lúc sau mới thốt lên:
- Hay... Quả là siêu phàm thoát chúng. Tôn công tử đúng là danh hoạ tự cổ chí kim có một mà chẳng có hai.
- Tẩu ma ma quá khen, tại hạ chỉ làm hết sức mình để không phụ lòng tin cẩn của Tẩu ma ma mà thôi.
Cầm bức phát hoạ, Tẩu ma ma ngắm nghía một lúc rồi gật đầu:
- Ãủng là danh hoạ... Tẩu ma ma rất Æ°ng ý.
Nhìn lại Tôn Ứng Hiệp, Tẩu ma ma nói:
- Tôn công tá»­... Kể từ bây giá», Tẩu ma ma nhận công tá»­ là nghÄ©a đệ. Công tá»­ có chịu không?
Ứng Hiệp ôm quyá»n:
- Rất hân hạnh... Hân hạnh... Ứng Hiệp chỉ sợ mình không xứng là nghĩa đệ của tỷ tỷ thôi.
- Ay... Ta phải tá»± hào vì có được má»™t hoạ nhân là nghÄ©a đệ má»›i đúng. Khi nào Tôn đệ thích thì cứ đến Vạn Hoa lâu. Ãừng ngại gì cả.
- NhÆ°ng đệ đâu có nhiá»u kim ngân để vào đây?
- Ãừng lo gì cả... Cứ đến, chỉ cần má»—i lần đến Tôn đệ cứ vẽ cho Tẩu tá»· tá»· má»™t bức phá hoạ đẹp nhÆ° thế này.
Ứng Hiệp ôm quyá»n:
- Thế thì tốt quá... Ứng Hiệp sẽ không làm Tẩu tá»· tá»· thất vá»ng.
Tẩu ma ma cầm gói ngân lượng.
- Còn đây là phần quà má»n ta gởi cho Tôn nghÄ©a đệ đó.
- Ãa tạ Tẩu tá»· tá»·.
Tẩu ma ma mỉm cÆ°á»i:
- Ta rất thích Tôn đệ đó.
Từ ngoài cửa bảy ả kỹ nữ bước vào. Tẩu ma ma trưng bức hoạ vẽ thiếu nữ cho các nàng kỹ nữ xem.
- Các ngÆ°á»i thấy thế nào?
Bảy nàng kỹ nữ nhìn bức hoạ rồi nhìn Tẩu ma ma.
Tẩu ma ma nói:
- Tôn công tử vẽ Tẩu ma ma của các nàng lúc còn xuân sắc đó. Hồi đó ta cũng chẳng thua kém như thế này.
Bảy nàng kỹ nữ Ổ lên:
- Ãẹp quá đẹp quá Không thể nào tưởng tượng được sắc đẹp tuyệt trần của Tẩu ma ma.
Tẩu ma ma kiêu hãnh nói:
- Ta sẽ treo bức hoạ này ngay giữa đại sảnh để má»i ngÆ°á»i cùng ngắm nhan sắc xuân thì của ta hồi đó.
Nghe Tẩu ma ma nói, Ứng Hiệp chỉ mỉm cÆ°á»i nghÄ© thầm:
"Nếu Bổn thiếu gia không dặm thêm nét của tá»· tá»· thì mụ có là biến thành con cóc xấu xí ,, Tẩu ma ma cẩn thận cuá»™n bức phát hoạ lại rồi ung dung bÆ°á»›c ra cá»­a thÆ° sảnh trong khi bảy nàng kỹ nữ vây lấy Ứng Hiệp. Bá»n kỹ nhân nhao nhao bám lấy y, nhí nhố nói:
- Tôn công tử vẽ chúng muội với.
Ứng Hiệp khoát tay.
- ấy Từ từ. CÓ gì thì chậm rãi nói đừng xô đẩy chen lấn tại hạ chứ?
Ứng Hiệp đẩy từng nàng ngồi dá»c xuống tràng ká»· rồi nói:
- Các nàng muốn ta vẽ ư?
Cả bảy nàng cùng gật đầu.
Ứng Hiệp ngắm bảy nàng rồi gật đầu:
- Ãược Tại hạ sẽ phóng bút vẽ bảy nàng tiên trên thượng giá»›i.
Nói dứt câu, Ứng Hiệp quay lại bàn trái giấy, phóng bút. Bút pháp của chàng loang loáng lướt trên mặt giấy, chỉ sau một tuần trà đã vẽ xong.
Ứng Hiệp cầm bức phát hoạ đó đến trưng trước mặt bảy ả kỹ nữ. Y nói:
- Ãược chứ.
Bảy ả kỹ nữ trố mắt ra nhìn. HỌ không ngỠỨng Hiệp lại vẽ nhanh nhÆ° vậy. Nét bút hoạ của chàng thật uyển chuyển má»m mại, cứ nhÆ° in chân dung của há» vào mặt giấy.
Bảy ả kỹ nữ nhao lên:
- Công tử vẽ riêng cho Trân Trân một bức đi.
Ả thứ hai níu vai Ứng Hiệp.
- Công tử... Vẽ cho Hảo Hảo đi. Rồi Hảo Hảo sẽ bồi tiếp huynh.
Ứng Hiệp vùng vai, thối lui hai bộ. Chàng cáu gắt nói:
- Hôm nay đủ rồi. Ngày mai Ứng Hiệp sẽ đến vẽ cho các nàng.
Hảo Hảo, Trân Trân và năm ngÆ°á»i kia ngÆ¡ ngẩn bởi sá»± cáu gắt của Ứng Hiệp.
BÆ°á»›c đến bàn cuá»™n lại giấy hồng Ä‘iá»u, chùi khiên má»±c, Ứng Hiệp cho má»i thứ vào chiếc túi Ä‘eo bên hông rồi quay lại từ tốn nói:
- Các vị cô nương miễn thứ... Hôm nay tại hạ thấy vẽ đủ rồi. Nếu cần ngày mai tại hạ đến vẽ cho các vị, nhưng...
Y giả lả cÆ°á»i vá»— vào túi bạc.
- Phải có ngân lượng đấy.
Nói dứt câu Ứng Hiệp quay lưng sải bước bỠđi thẳng ra ngoài hành lang. Y vừa đi vừa nghĩ:
"Không ngỠđất DÆ°Æ¡ng Châu lại dá»… kiếm ngân lượng nhÆ° thế này. Ãất lành chim đậu, chuyến này hẳn mình sẽ phát tài thôi. CÅ©ng nhá» có Ãàm đại ca mình má»›i nổi đình nổi đám nhÆ° hiện tại." Vá»›i ý niệm đó, trong lòng Ứng Hiệp cao hứng vô cùng. Y quyết định sẽ tậu má»™t vài can rượu thật ngon cùng nhÅ©ng món ăn cao lÆ°Æ¡ng mỹ vị vá» thết đại Ãàm VÄ©nh HÆ°ng và Tống Bá»™i Linh.
Ứng Hiệp nhẩm nói:
- Chắc hẳn Tống tá»· tá»· hổng ngá» mình đến DÆ°Æ¡ng Châu, đất lạ quê ngÆ°á»i mà lại sá»›m thành đạt nhÆ° thếnày.
Cùng với ý niệm đó, Ứng Hiệp bước xuống gian đại sảnh, sải chân hối hả rồi Vạn Hoa lâu. Nhưng khi vừa bước đến đại sảnh thì bị hai gã võ phục lực lưỡng với sắc thần hung ác chân lại.
Hốt hoảng, ngỡ bị cướp giữa ban ngày, Ứng Hiệp vội ôm lấy túi bạc, trừng trừng nhìn hai gã đó.
- Ê nhị vị đại ca đừng có làm càn nhé.
Vừa thốt dứt câu thì từ má»™t cá»— kiệu má»™t thiếu nữ vận hồng y xinh xắn bÆ°á»›c xuống tiến thẳng đến trÆ°á»›c mặt Tôn Ứng Hiệp. Nàng nhún nhÆ°á»ng xá Ứng Hiệp rồi nhu mì nói:
- công tử đây có phải là Dương Châu đệ nhất danh hoạ Tôn Ứng Hiệp?
Ứng Hiệp nhìn thiếu nữ gật đầu.
- Không dám nhận là Dương Châu đệ nhất danh hoạ nhưng Tôn Ứng Hiệp chính là tại hạ.
- Nếu công tá»­ là Tôn Ứng Hiệp xin má»i theo tiểu nữ.
Chìa mặt tá»›i trÆ°á»›c, Ứng Hiệp há»i:
- Theo cô nương?
Thiếu nữ gật đầu.
Ứng Hiệp há»i tiếp:
- Nhưng mà theo cô nương đi đâu?
Thiếu nữ nhìn Ứng Hiệp.
- Nếu công tử muốn phát tài và có đỠtài để phóng bút hoạ chân dung.
- Æ  Thiếu nữ thấy Ứng Hiệp ngần ngừ liá»n nói:
- Công tử đừng bỠqua cơ hội này. Không dễ có ai được cơ hội ngàn năm như công tử đâu Ứng Hiệp miễn cưỡng nói:
- Nhưng đã đến lúc tại hạ phải vỠnhà rồi.
- Công tá»­ yên tâm... Sau khi vẽ xong, có ngÆ°á»i Ä‘Æ°a công tá»­ vá» bằng kiệu hoa.
Thiếu nữ nói dứt câu, cởi túi gấm đeo bên hông đặt vào tay Ứng Hiệp.
- Ãây là số ngân lượng đặt trÆ°á»›c cho công tá»­ đó.
Ứng Hiệp miễn cưỡng mở túi gấm. Sắc vàng óng ánh từ trong túi gấm toả ra làm mắt Ứng Hiệp tưởng chừng như tối sầm lại. Chưa bao giỠỨng Hiệp thấy được một số ngân lượng lớn như thế này nên mắt cứ mở to nhìn vào túi gấm.
Thiếu nữ mỉm cÆ°á»i.
- Sá» kim lượng đó chỉ là phần nhá» thôi, nếu Tôn công tá»­ làm xong trách nhiệm sẽ còn hưởng nhiá»u hÆ¡n nữa.
Ứng Hiệp xuýt xoa há»i:
- CÔ nương muốn tại hạ vẽ tranh ư?
Thiếu nữ mỉm cÆ°á»i nói:
- Không phải Dao Thi Hà mà là ngÆ°á»i khác. Chủ nhân của Thi Hà.
- Tại hạ mạn phép há»i chủ nhân của Dao cô nÆ°Æ¡ng là ai?
- Ãến nÆ¡i công tá»­ sẽ biết, nhÆ°ng có thể nói công tá»­ không tìm được má»™t ngÆ°á»i thứ hai giống nhÆ° chủ nhân của tôi.
Ứng Hiệp nhá» giá»ng nói.
- Còn hai vị đại ca đây?
- Hai ngÆ°á»i này chỉ là những võ phu há»™ kiệu.
- Chỉ cần cô nương đảm bảo tại hạ có đi và có vỠthì tại hạ sẽ bồi tiếp chủ nhân của cô nương.
- Sẽ chẳng một ai dám động đến vạt áo của công tử.
- Nếu vậy tại hạ xin được hầu chủ nhân của tiểu thư.
Thiếu nữ gật đầu.
- Má»i công tá»­.
Ứng Hiệp càng ngạc nhiên hÆ¡n khi thiếu nữ nhÆ°á»ng kiệu cho mình. Lần đầu tiên được Ä‘i kiệu, Ứng Hiệp thích thú vô cùng. Y nghÄ© thầm:
"Thần tài đã chú nhãn đến mình rồi." Vén rèm nhìn ra ngoài, Ứng Hiệp má»›i giật mình bởi nhận ra mình đã rá»i DÆ°Æ¡ng Châu trấn. Y nghÄ© thầm:
- HỌ đi nhanh như thế này ư... Chẳng lẽ hỠlà ma sao?
Chính ý niệm đó làm tim của Ứng Hiệp đập như thể tiếng trống trận. MỒ hôi xuất hiện ra trán, y lẩm nhẩm khấn:
- A di đà Phật cứu độ Tôn Ứng Hiệp... Cứu độ chúng sinh.
CÓ cảm tưởng như cỗ kiệu đang lướt đi trên không, khiến Ứng Hiệp không dám nghĩ tới nữa. Y nhắm mắt than thầm:
"Không biết thần tài hay Diêm chúa phù hộ mình đây. .
Cuối cùng thì cỗ kiệu cũng dừng lại. Vừa vén rèm kiệu, Ứng Hiệp phải Ổ lên. Y không thể nào tưởng tượng được có một khung cảnh nên thơ hữu tình như toà trang viện này.
Toà tam quang được tạo dựng như một cầu kiệu bắt qua con suối với dòng nước trong vắt, có tấm liễn sơn son thiếp vàng với dòng chữ thảo, "Phỉ Thúy Tiên Trang".
Trước vẻ đẹp hữu tình thơ mộng của Phỉ Thúy Tiên Trang khiến Tôn Ứng Hiệp cứ ngơ ngẩn ngắm nhìn. Toà trang với những mái vòm cong vút, ẩn hiện sau thác nước hùng vĩ, trông nó như ẩn như hiện sau bức màn lưu ly.
Ứng Hiệp buột miệng thốt:
- Ãẹp quá Chỉ vá»›i toà Phỉ Thúy Tiên Trang, tá»± Ứng Hiệp đã có thể Ä‘oán ra chủ nhân của toà trang này chẳng phải là ngÆ°á»i hạ lÆ°u. Còn Ä‘ang mê mải nhìn dòng thác trắng xoá đổ xuống tạo ra những âm thanh rì rì, thì Dao Thi Hà đã gá»i khẽ tên mình, khiến y giật mình.
- Tôn công tử... Sao công tử lại ngơ ngẩn vậy?
- À Thú thật tại hạ chưa từng thấy một phong cảnh nào hùng vĩ và thơ mộng như toà Phỉ Thúy tiên Trang.
- Ãây chỉ má»›i là ngoại cảnh thôi. Tôn công tá»­ vào trong sẽ còn thấy nhiá»u Ä‘iá»u ngạc nhiên nữa.
Dao Thi Hà nhìn cầu kiệu:
- Má»i công tá»­.
Ứng Hiệp gật đầu.
Dao Thi Hà Ä‘i trÆ°á»›c. Dáng ngÆ°á»i mảnh khảnh cùng vòng tiểu yêu thắt ong khiến Ứng Hiệp phải ngẩn nhìn từ phía sau. Lúc Ä‘i ngang qua cầu kiệu, Ứng Hiệp nhìn xuống. LÅ© cá vàng thấy bóng ngÆ°á»i nhÆ°ng vẫn nhởn nhÆ¡n vá»›i vẻ nhàn tản kỳ lạ. Chúng lượn lá» bÆ¡i nhÆ° thể muốn phô lá»›p vảy vàng óng ra dÆ°á»›i ánh sáng nhật quang Ä‘ang chìm dần xuống Ä‘Æ°á»ng chân trá»i.
Càng Ä‘i sâu vào "Phỉ Thúy Tiên Trang", Ứng Hiệp càng ngạc nhiên hÆ¡n bởi phong cảnh hữu tình. Khu vÆ°á»n hoa đầy những loại kỳ hoa dị thảo vá»›i muôn sắc màu Ä‘ua chen mặc dù tiết trá»i vừa má»›i lập xuân, còn se lạnh bởi những ngá»n gió đông phong còn sót lại.
Khắp ná»›i trong khu vÆ°á»n hoa rá»™n tiếng chim hót, cùng bầy bÆ°á»›m lập lá» bay lượn.
Ứng Hiệp buột miệng nói:
- Không biết chừng nào mình và tỷ tỷ mới có được một trang viên như thế này?
Nghe chàng thốt ra câu nói đó, Dao Thi Hà ngoảnh lại mỉm cÆ°á»i. Nàng nhá» giá»ng nói:
- Nếu Tôn công tá»­ thích Ở đây, Thi Hà sẽ bẩm báo vá»›i chủ nhân sắp cho ngÆ°á»i má»™t chá»— ở.
Ứng Hiệp khoát tay.
- Không không... Tại hạ không có ý lÆ°u lại đây đâu. Tại hạ đã quen Ở những nÆ¡i thảo xá tầm thÆ°á»ng.
- Một danh hoạ của công tử đáng được Ở những nơi có phong cảnh như Phỉ Thúy Tiên trang.
Thi Hà Ä‘Æ°a Ứng Hiệp vào toà dịch quán. Dịch quán được cất ngay bên rìa khu vÆ°á»n hoa, chỉ cách thác nÆ°á»›c non hai mÆ°Æ¡i trượng. Không khí Ở đây thật mát mẻ. Trong dịch quán, tất cả má»i vật dụng Ä‘á»u bằng bạc được chùi sáng ngá»i làm loá mắt Ứng Hiệp.
Nhìn đồ vật trong dịch quán, Ứng Hiệp má»›i nghÄ© đến những thá»i bạc vụn mà Tẩu ma ma đã trả công cho mình. Sá» bạc năm mÆ°Æ¡i lạng kia chẳng đáng gì so vá»›i má»™t giá đèn trong dịch quán.
Vừa yên vị, thì từ sau dịch quán xuất hiện tám gã đồng nam tuổi chạc mÆ°á»i bốn mÆ°á»i lăm bÆ°ng thức ăn và hảo tá»­u bày ra bàn, chỉ cần nhìn những Ä‘Ä©a thức ăn thôi mà bụng Ứng Hiệp đã đói cồn cào. Bất giác phải thè lưỡi liếm mép.
Y nhìn lại Thi Hà:
- CÔ nương chu đáo quá, khiến tại hạ phải e ngại.
- Công tá»­ đã là thượng khách của "Phỉ Thúy Tiên Trang". Công tá»­ cứ tá»± nhiên dùng bữa. Sau đó sẽ có ngÆ°á»i đến Ä‘Æ°a công tá»­ Ä‘i thay đổi trang y rồi đến diện kiến Trang chủ.
- Ơ Tại hạ không có y phục để thay.
Thi Hà mỉm cÆ°á»i.
- Công tử không phải lo chuyện đó.
Thi Hà nói xong rảo bước đi ra ngoài dịch quán. Còn lại một mình Ứng Hiệp dùng tay bốc thức ăn bỠvào miệng. Thức ăn vừa nóng vừa đúng khẩu vị khiến Ứng Hiệp quên hẳn mình là khách của Phỉ Thúy Tiên Trang.
Như đã có chuẩn bị trước, khi Ứng Hiệp vừa dùng xong bữa thì Thi Hà cùng bốn gã tiểu đồng bước vào dịch quán. Thi Hà nói:
- Tôn công tử dùng cơm có ngon không?
- Rất ngon, tại hạ chưa từng có được bữa ăn ngon như thế này.
Vừa xong bụng, Ứng Hiệp vừa nói:
- CÔ nương dẫn tại hạ diện kiến trang chủ.
- Tôn công tá»­ đừng gấp. TrÆ°á»›c hết, Thi Hà sẽ Ä‘Æ°a ngÆ°á»i Ä‘i tắm.
- Sao câu nệ quá vậy, tại hạ không phải là ngÆ°á»i của Cái Bang đâu?
- Công tá»­ đừng trách. Ãây đã là lệ rồi. Phàm công tá»­ thÆ° giãn má»›i có thể trổ hết tài của mình được.
- Tại hạ không biết trang chủ của công nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào, nhÆ°ng xem chừng không phải là ngÆ°á»i dá»… tính.
Nói thì nói, cuối cùng Ứng Hiệp cũng chịu theo ý Thi Hà. Nàng dẫn Ứng Hiệp vào một gian biệt phòng có tẩm trầm. Giữa phòng là thùng nước ấm đã được pha sẵn hương trầm.
Thi Hà quay ra, còn Ứng Hiệp thì bước vào thùng nước ấm. Bốn gã tiểu đồng chăm chút kỹ rửa cứ như Ứng Hiệp là một tên cái bang lâu ngày chẳng tắm rửa. Chỉ mỗi chuyện tắm rửa và thay y phục, Ứng Hiệp có cảm tưởng chủ nhân "Phỉ Thúy Tiên Trang" quá ư cầu kỳ. Nhưng khi thay đổi y trang, Ứng Hiệp lại cảm thấy vô cùng sảng khoái Gặp lại Thi Hà, Ứng Hiệp có cảm tưởng mình đã lột xác khi bắt gặp ánh mắt soi mói của nàng.
- Tại hạ lạ lắm ư?
- Không thể nhận ra Tôn công tử nữa.
Ứng Hiệp miễn cưỡng nói:
- GiỠthì tại hạ có thể gặp được trang chủ rồi chứ?
Thi Hà gật đầu.
Buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm, Ứng Hiệp nhìn ra cửa:
- CÔ nương... chúng ta đi gấp thôi, kẻo tại hạ vỠđến nhà thì đã quá khuya.
- Phỉ Thúy Tiên Trang không có chỗ cho công tử sao?
- Tại hạ không có ý nói vậy, mà chỉ sợ ngÆ°á»i nhà trông.
- Dù ngÆ°á»i nhà có trông, có đợi thì công tá»­ cÅ©ng phải chịu theo sở thích của trang chủ. Công tá»­ sẽ không bị ngÆ°á»i bạc đãi đâu.
Thi Hà nói xong dẫn Ứng Hiệp rá»i dịch quán Ä‘i thẳng đến toà cung dá»±ng phía sau thác nÆ°á»›c. Nhìn toà lâu bát ngát, nguy nga tráng lệ, Ứng Hiệp có cảm tưởng mình lạc bÆ°á»›c vào tiên cảnh.
ÃÆ°a Ứng Hiệp vào gian biệt sảnh trong toà bát giác lầu, Thi Hà má»›i nói:
- Công tá»­ Ở đây, để Thi Hà Ä‘i thỉnh má»i trang chủ.
- CÔ nÆ°Æ¡ng nhá»› nói vá»›i trang chủ, tại hạ cần vá» gấp, nên mong ngÆ°á»i đến sá»›m.
Thi Hà mỉm cÆ°á»i không đáp lá»i Ứng Hiệp. NhÆ°ng nụ cÆ°á»i của nàng có quá nhiá»u ẩn ý khiến Ứng Hiệp phải miá»…n cưỡng há»i:
- Tại hạ nói sao cô nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i.
- Thi Hà cÆ°á»i vì sợ khi công tá»­ gặp trang chủ rồi lại chẳng muốn rá»i Phỉ Thúy Tiên Trang.
- Sợ sau khi vẽ xong cho trang chủ ngÆ°á»i lại đưởi tại hạ vỠđấy.
Ứng Hiệp ngồi xuống chiếc đòn bằng gỗ trầm.
Thi Hà quay ra khá»i toà lầu bát giác. Còn lại má»™t mình, Ứng Hiệp bÆ°á»›c lại bên cá»­a sổ ngắm nhìn dòng thác trắng xoá từ trên cao trút xuống ầm ầm. Nhìn dòng thác, úng Hiệp cảm thấy mình thật là nhá» nhoi trÆ°á»›c sá»± kỳ vÄ© của tạo hoá.
Còn đang mải miết đắm chìm trong khung cảnh hùng vĩ thơ mộng của "Phỉ Thúy Tiên Trang" thì một làn gió nhẹ đem theo mùi hương thoang thoáng phả đến xông vào khứu giác. Chỉ ngửi mùi hương thoang thoảng đó thôi, Ứng Hiệp đã cảm thấy lòng mình nao nao khó tả.
Ứng Hiệp nheo mày nói:
- Mùi hương này của loài hoa nào nhỉ?
Vừa nghÄ© Ứng Hiệp vừa dào dác nhìn quanh nhÆ°ng chẳng thấy Ä‘oá hoa nào. NhÆ°ng khi nhìn ra cá»­a biệt phòng, Ứng Hiệp thẫn thá», bởi đứng ngay ngưỡng cá»­a, sau lÆ°ng là bóng dòng thác trắng xoá là má»™t tiên nữ trong bá»™ xiêm y trắng toát, trông vừa thanh khiết vừa uy nghi. Ứng Hiệp những tưởng mình Ä‘ang nằm má»™ng chứ nữ nhân kia không phải là thật bởi sắc đẹp của nữ nhân quá Æ° huyá»n bí và má»™ng ảo.
Ứng Hiệp nhìn nữ nhân gần như chẳng thể chớp mắt được. Y phải dụi mắt nghĩ thầm.
- Ta có nằm mơ không nhỉ?
Vừa nghÄ©, Ứng Hiệp vừa lắc đầu cứ nhÆ° kẻ say giấc giật mình tỉnh lại. Khi nữ nhân thẳng đến trÆ°á»›c mặt, Ứng Hiệp má»›i biết mình không há» nằm má»™ng. Y ngập ngừng há»i:
- CÔ nương là trang chủ Phỉ Thúy Tiên Trang.
Nàng gật đầu.
- Công tá»­ hẳn đã đợi bổn nÆ°Æ¡ng lâu lắm phải không? Vậy xin há»i bổn nÆ°Æ¡ng có làm phiá»n công tá»­ không?
Ứng Hiệp rối rít nói:
- Không không... Tất cả Ä‘á»u rất chu đáo khiến tại hạ không thể trách vào đâu được.
Phỉ Thuý Trang chủ mỉm cÆ°á»i. Nụ cÆ°á»i của ngÆ°á»i thật tÆ°Æ¡i, tÆ°Æ¡i đến Ä‘á»™ có thể há»›p hồn kẻ đối diện, nhất là đối vá»›i nam nhân. Ứng Hiệp cÅ©ng là má»™t nam nhân đã qua tuổi mÆ°á»i tám, nên cÅ©ng phải bị nụ cÆ°á»i kia há»›p hồn. Y ngây ngÆ°á»i ra ngắm Phỉ Thuý Trang chủ.
Nụ cÆ°á»i tắt trên hai cánh môi má»™ng Ä‘á», xinh xắn, Phỉ Thuý trang chủ nói:
- Bổn nÆ°Æ¡ng tên là Lâm Bạch Huệ, công tá»­ cứ gá»i tôi là Lâm phu nhân cho tiện.
Ứng Hiệp nghe xong liá»n ôm quyá»n.
- Tôn Ứng Hiệp bái kiến Lâm phu nhân.
- Công tá»­ đừng khách sáo. Hãy xem nhÆ° công tá»­ đã là ngÆ°á»i nhà của Phỉ Thúy Tiên Trang.
- Tại hạ không dám cho mình cái đặc ân đó.
- Nếu bổn nương cho công tử đặc ân đó thì sao?
- ÃÓ là diá»…m phúc của tại hạ.
Nụ cÆ°á»i lại chá»›m nở trên hai cánh môi của Lâm Bạch Huệ. Nàng nhìn Ứng Hiệp nói:
- Bổn nÆ°Æ¡ng nghe thiên hạ tÆ°Æ¡ng truyá»n, công tá»­ là danh hoạ đệ nhất Ở trấn DÆ°Æ¡ng Châu.
- Tại hạ không dám nhận mình là danh hoạ đệ nhất Dương Châu đâu, cái danh đó chẳng qua do thiên hạ đồn đãi mà thôi. Cho dù là danh hoạ e cũng khó lột tả hết dung mạo của Lâm phu nhân.
- Tại sao?
Ứng Hiệp bối rối nói:
- Bởi nhan sắc và phong thái của Lâm phu nhân quá ư thoát phàm khó có một hoạ nhân nào lột tả hết.
- Thếcòn công tử?
- Tại hạ sẽ cố gắng hết sức vì Lâm phu nhân.
Bạch Huệ khẽ gật đầu.
- Bổn nÆ°Æ¡ng hi vá»ng không thất vá»ng vá»›i công tá»­. NhÆ°ng bổn nÆ°Æ¡ng có má»™t Ä‘iá»u kiện đặt ra vá»›i công tá»­?
Ứng Hiệp ôm quyá»n.
- Xin phu nhân cứ nói.
- Sau khi vẽ chân dung của tôi, công tá»­ không được nói vá»›i bất kỳ ai. Nếu nhÆ° công tá»­ không giữ lá»i thì sẽ có ngÆ°á»i đến mượn thủ cấp của công tá»­.
Ứng Hiệp giả lả cÆ°á»i rồi nói:
- Lâm phu nhân yên tâm. Nghiệp hoạ nhân của tại hạ mà có cái miệng thúi như thế thì đâu thể kiếm được cái ăn.
- Bổn nương muốn công tử hứa.
Ứng Hiệp Ä‘Æ°a má»™t tay qua khá»i đầu.
- Tôn Ứng Hiệp xin hứa sẽ giữ kín những bí mật mình đã thấy. Nếu sai lá»i sẽ trao thủ Cấp cho Lâm phu nhân.
Lâm Bạch Huệ gật đầu.
- Ãược lắm. Chúng ta bắt đầu nhé.
Ứng Hiệp mím môi gật đầu, chuẩn bị giấy mực trải lên bàn.
Ứng Hiệp những tưởng đâu sẽ phóng bút hoạ ngay nhÆ°ng không ngá» khi ngẩng mặt lên thì thấy Lâm Bạch Huệ Ä‘ang từ từ trút bá» y trang. Bá» lÆ°ng của ngÆ°á»i từ từ lá»™ ra vá»›i tất cả những Ä‘Æ°á»ng nét mà Ứng Hiệp chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi. Khi xiêm y của Lâm Bạch Huệ chạy đến vùng tiểu yêu thì Ứng Hiệp gần nhÆ° muốn nghẹn thở. Y có cảm tưởng không khí chung quanh đã cô đặc lại khiến gã không sao hít thở được nữa. Cùng vá»›i cảm nhận đó là trái tim đập thình thịch nhÆ° trống trận, cổ há»ng nhÆ° thể có khối chì nóng Ä‘á» chẹn ngang.
Ứng Hiệp mải miết nhìn, rồi buột miệng nói:
- Ãẹp Ãẹp quá Không thể nào có thứ gì trên thế gian này đẹp hÆ¡n.
Miện thì nói, mắt Ứng Hiệp thì đóng đinh vào bỠlưng thanh mảnh mỹ tú của Lâm Bạch Huệ, quên hẳn cả công việc của mình.
Lâm Bạch Huệ tằng hắng rồi nói:
- Công tử bắt đầu vẽ chưa?
- Æ !
Ứng Hiệp cảm thấy hổ thẹn với chính mình như một kẻ phạm tội. Y quay lại với công việc, nhưng khổ nỗi chẳng thể nào tập trung được nữa. MỒ hôi vã ra trán Ứng Hiệp, khiến cho y phải chửi thầm mình.
"Ãồ ôn dịch... có tỉnh thần lại không." Sau má»™t lúc định thần Ứng Hiệp má»›i bắt đầu vẽ. Khi y đã phóng bút hoạ lại Lâm Bạch Huệ thì tất cả những tạp niệm Ä‘á»u tan biến mà dồn tâm trí vào từng nét bút má»™t cách say mê, gần nhÆ° chẳng còn thiết đến bất cứ Ä‘iá»u gì trên thế gian này.
Mặc dù say mê như vậy, nhưng Ứng Hiệp cũng phải mất đến ba canh giỠmới hoàn thành bức phát hoạ của Lâm Bạch Huệ. Y thở phào một tiếng ngắm nhìn bức hoạ một lúc rồi mới nói:
- Phu nhân... Tại hạ đã vẽ xong bức tranh này rồi.
Lâm Bạch Huệ kéo ngoại y che bỠlưng thanh mảnh của mình. Rồi bước đến bên Ứng Hiệp nhìn vào bức phát hoạ vẽ chân dung nàng.
Lâm Bạch Huệ gật đầu mỉm cÆ°á»i, quay sang Ứng Hiệp nói:
- Công tử đúng là một danh hoạ.
- Phu nhân quá khen. Nếu Lâm phu nhân thích, tại hạ sẽ vẽ thêm vài bức nữa cho ngÆ°á»i.
Lâm Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i.
- Công tử thích vẽ bổn nương lắm à?
Ứng Hiệp thản nhiên gật đầu như một đứa trẻ thành thật thú nhận ham muốn của mình.
Lâm phu nhân nhìn Ứng Hiệp.
- Ãược Lá»i nói đó còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi xinh xắn của Lâm Bạch Huệ thì bất thình lình má»™t tiếng hú cất lên lồng lá»™ng. Tiếng hú kia vá»›i uy lá»±c siêu phàm xuất chúng, những tưởng có thể phá tan cả khoảng không gian tÄ©nh lặng, êm Ä‘á»m của toà Phỉ Thuý Tiên trang.
Mặt Lâm Bạch Huệ thoạt đanh lại.
Nàng nhanh chóng lấy lại sắc diện bình thÆ°á»ng nhìn Ứng Hiệp mỉm cÆ°á»i nói:
- Tôn công tử... Hôm nay vẽ như thế đủ rồi. Nếu thích ngày mai cứ đến đây.
Ứng Hiệp miễn cưỡng gật đầu.
Lâm Bạch Huệ bứt một hạt dạ minh châu đính trên ngoại y đặt vào tay Ứng Hiệp.
- Hạt ngá»c này bổn nÆ°Æ¡ng trả công cho Tôn công tá»­ đó.
Ứng Hiệp khoát tay:
- Không... Không... Tại hạ không nhận thù lao đâu.
Ãôi thu nhãn long lanh của Bạch Huệ nhÆ°á»ng lên, - Sao lại không nhận.
- Ãược cầm bút phát hoạ chân dung của Lâm phu nhân đã là vinh dá»± cho tại hạ lắm rồi, đâu cần đến thù lao.
Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i. Nụ cÆ°á»i của Lâm Bạch Huệ khiến cho lòng của Ứng Hiệp phÆ¡i phá»›i lạ thÆ°á»ng. Nàng ôn nhu nói:
- Nếu Tôn công tử không nhận thì hãy xem đây là tặng vật của ta vậy.
Ứng Hiệp lưỡng lự.
Bạch Huệ nhìn y nói:
- Tặng vật của bổn nương công tử cũng không nhận sao?
Ứng Hiệp bối rối nói:
- Nếu phu nhân tặng, tại hạ xin được nhận và sẽ xem nó như báu vật bất ly thân.
Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i.
- Công tá»­ có thể ra vá».
Ứng Hiệp nghe Bạch Huệ nói câu này thoạt ngơ ngẩn. Y miễn cưỡng nói:
- Ngày mai tại hạ sẽ đến.
- Nếu công tử thấy thích.
Ứng Hiệp bịn rịn.
- Hẹn tái kiến với Lâm phu nhân.
Khẽ gật đầu, Bạch Huệ nhìn Ứng Hiệp mỉm cÆ°á»i.
Khi đã rá»i khá»i toà bát giác lầu quay lại dịch quán là Ứng Hiệp vẫn chẳng khác gì ngÆ°á»i mất hồn. Thi Hà đã chuẩn bị sẵn cá»— kiệu cho Ứng Hiệp.
Thi Hà nhìn Ứng Hiệp nói:
- Công tử sao lại ngơ ngẩn vậy?
Mặc dù nàng đứng bên há»i Ứng Hiệp mà y vẫn không trả lá»i, cứ ló mắt nhìn vá» phía thác nÆ°á»›c.
- Tôn công tử.
Thi Hà nói nhÆ° quát, khiến Ứng Hiệp giật mình. Thi Hà há»i:
- Công tử sao vậy?
Ứng Hiệp khoát tay:
- Không có gì... Không có gì.
- Vậy má»i công tá»­ lên kiệu.
Buông một tiếng thở dài như thể vừa đánh mất báu vật, Ứng Hiệp miễn cưỡng bước vào trong kiệu. Bốn gã kiệu phu lực lưỡng đưa Ứng Hiệp vỠđến Dương Châu trấn, thả chàng xuống trước Vạn Hương lâu.
Thi Hà nói:
- Công tử từ đây đi, thì vỠđúng nơi đến.
Ứng Hiệp ôm quyá»n xá nàng.
- Ãa tạ cô nÆ°Æ¡ng. Ngày mai tại hạ cÅ©ng sẽ đến đây để đòi cô nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a vá» Phỉ Thuý Tiên trang.
- Nếu có lịnh của phu nhân.
Nàng nói xong ra hiệu cho bốn gã phu quay bước trổ khinh công thoắt đi mất hút.
Ứng Hiệp vò đầu mình...
- Ta có nằm mơ không nhỉ?
Nhìn hạt dạ minh châu, Ứng Hiệp lắc đầu.
- Ta không nằm mơ.
Y nắm chặt hạt dạ minh châu rồi nói:
- Ta không nằm mơ, vậy đây là sự thật. Nếu là sự thật thì ngày mai mình lại có dịp gặp được Lâm phu nhân.
NghÄ© đến Lâm Bạch Huệ, Ứng Hiệp mỉm cÆ°á»i má»™t mình. Vá»›i tất cả sá»± phấn khích Ä‘ang tràn trong tÆ° tưởng, Ứng Hiệp ung dung rảo bÆ°á»›c vá» Mạn Trà sÆ¡n trang. Y vừa Ä‘i vừa nhẩm nói:
- Lâm phu nhân, Lâm Bạch Huệ, Phỉ Thuý Tiên trang. Mình đúng là gặp được tiên rồi. Ứng Hiệp ơi, mi thật là diễm phúc.
Tài sản của anhhe1281

  #10  
Old 07-04-2008, 09:03 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Nô Tình Kiếm Thủ: Hồi 10
(Vô Danh)

Trá»i chạng vạng, ánh bình minh vẫn còn le lói, nhÆ°ng Ứng Hiệp đã chuẩn bị má»i thứ để di há»a. Mục đích của Ứng Hiệp không ngoài ý tưởng sẽ quay lại Phỉ Thúy Tiên trang.
Khi Ứng Hiệp bÆ°á»›c lên gian tiá»n sảnh đã bắt gặp Ãàm VÄ©nh HÆ°ng và Tống Bá»™i Linh ngồi đó tá»± bao giá». Ứng Hiệp giả lả nói:
- Hôm nay đệ phải di há»a sá»›m đây.
Vĩnh Hưng chỉ chiếc đôn cạnh Bội Linh:
- Ãệ có thể lÆ°u lại đây uống má»™t tuần trà vá»›i huynh chứ?
Ứng Hiệp gật đầu, bÆ°á»›c đến ngồi xuống ghế đối diện vá»›i VÄ©nh HÆ°ng. VÄ©nh HÆ°ng chuốc trà vào chén Ứng Hiệp. Nhìn vẻ mặt VÄ©nh HÆ°ng có những nét trang trá»ng, úng Hiệp buá»™t miệng há»i:
- Hình nhÆ° hôm nay Ãàm đại ca có chuyện muốn nói vá»›i đệ?
Vĩnh Hưng gật đầu:
- Ãệ uống trà Ä‘i.
BÆ°ng chén trà nhấp má»™t ngụm nhá», Ứng Hiệp há»i:
Ãại Ca định nói vá»›i đệ chuyện gì?
VÄ©nh HÆ°ng mỉm cÆ°á»i.
Bội Linh lên tiếng:
- Tiểu đệ... đêm qua hình nhÆ° tiểu đệ gặp ác má»™ng, nên không ngừng thét gá»i Lâm phu nhân, Lâm Bạch Huệ. Tá»· muốn biết Lâm Bạch Huệ, Lâm phu nhân là ai vậy?
NgÆ°á»i Ở đâu?
Nghe Bá»™i Linh há»i câu này, Ứng Hiệp phì cÆ°á»i nói:
- Không phải là ác mộng đâu... mà là giấc mơ đẹp đó.
- Ãệ hãy nói cho tá»· rõ.
Ứng Hiệp giật mình sá»±c nhá»› lại lá»i hứa của mình vá»›i Lâm Bạch Huệ liá»n giả lả nói:
- À chẳng có chuyện gì cả.
Ứng Hiệp vừa nói vừa lấy túi bạc đặt lên bàn:
- Hôm qua đệ may mắn gặp được má»™t ngÆ°á»i tại Vạn HÆ°Æ¡ng lầu... Sau khi vẽ cho vị phu nhân đó bức há»a, đệ đã nhận được số ngân lượng này. Lần đầu tiên kiếm được số ngân lượng lá»›n nhÆ° vậy nên đệ má»›i nằm mÆ¡.
VÄ©nh HÆ°ng cÆ°á»i khảy:
- Hóa ra là vậy. Thế mà Tống tỷ tỷ cứ lo lắng cho Tôn đệ.
Nhìn Bội Linh, Ứng Hiệp nói:
- Tỷ tỷ... Tôn đệ đã lớn rồi, tỷ đừng xem đệ như một đứa trẻ lên hai lên ba được không?
Vĩnh Hưng nhìn Ứng Hiệp gật đầu:
- Tôn đệ đã ra vẻ một trang công tử rồi đó. Mà lại là một mỹ nam tử nữa.
Ứng Hiệp ôm quyá»n:
- Ãa tạ huynh.
Vĩnh Hưng nói:
- Tôn tiểu đệ... Huynh phải lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i xa má»™t chuyến. Tạm thá»i giao lại má»i chuyện Ở sÆ¡n trang cho đệ. Ãi chuyến này e rằng huynh sẽ Ä‘i hÆ¡i lâu. Ở nhà đệ ráng chăm sóc sÆ¡n trang và Bá»™i Linh tá»· tá»·. Nếu đệ rảnh thì hãy xem cái này mà luyện tập.
Huynh nghÄ© đệ cần luyện Tu La thần pháp, tuyệt há»c võ công của huynh.
Vĩnh Hưng vừa nói vừa đẩy vỠphía Tôn Ứng Hiệp tỠgiấy khẩu quyết luyện Tu La thần pháp.
Ứng Hiệp miễn cưỡng nói:
- Ãa tạ Ãàm đại ca, nhÆ°ng có lẽ đệ không phù hợp vá»›i ngÆ°á»i luyện công mà chỉ thích luyện bút há»a thôi.
- Tùy đệ vậy. Nhưng huynh đã chuẩn bị Mai Hoa thung phía sau trang viên. Muốn luyện Tu La thần pháp sớm thành công thì đệ phải xuống Mai Hoa thung...
- Mai Hoa thung là gì... đệ không biết.
- Cứ theo chỉ dẫn của huynh đến Mai Hoa thung sẽ biết thôi.
Bội Linh lên tiếng:
- Tôn tiểu đệ... Ãàm huynh có lòng... tá»· nghÄ© đệ đừng phụ lòng huynh ấy. Tá»· và đệ chẳng lẽ cứ bám theo huynh ấy mãi sao?
Nghe Bội Linh nói, Ứng Hiệp nhìn Vĩnh Hưng:
- Huynh yên tâm, khi nào huynh quay vá» thì Ứng Hiệp đã luyện thành tuyệt há»c Tu La thần pháp gì đó của huynh rồi.
Ứng Hiệp đứng lên. Y nhìn Vĩnh Hưng:
- Ãệ cáo từ để huynh và tá»· được tá»± do nói chuyện.
Thốt ra câu này, Ứng Hiệp Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mỉm:
- Ãệ Ä‘i đây Bá»™i Linh há»i:
- Ãệ định Ä‘i đâu nữa?
chá»i tay lên bàn chìa vá» phía Bá»™i Linh, Ứng Hiệp nói:
- Tá»· đã vừa nói, chẳng lẽ tá»· và đệ cứ bám mãi vào Ãàm đại ca. Không muốn bám vào Ãàm đại ca thì đệ phải sá»­ dụng đến bút há»a của mình.
- Ãệ bảo trá»ng đó.
- Tỷ yên tâm... Chẳng ai làm gì được tiểu đệ đâu. Lúc nào đệ cũng có quái nhân giúp đỡ mà.
Ứng Hiệp xá Vĩnh Hưng rồi quay bước đi thẳng ra cửa chính sảnh. Vĩnh Hưng nhìn theo Ứng Hiệp nói:
- Nếu Ứng Hiệp chịu trụi rèn võ công thì nhất định sẽ là đóa kỳ hoa của võ lâm trung nguyên.
Bội Linh lắc đầu:
- Muá»™i không bao giá» muốn Ứng Hiệp trở thành ngÆ°á»i của võ lâm.
- Tại sao?
- Bởi võ lâm chỉ tồn tại những cuá»™c tranh Ä‘oạt máu tanh ghê rợn đến tởm lợm. Muá»™i chỉ muốn Ứng Hiệp và muá»™i có cuá»™c sống bình dị nhÆ° những thảo dân bình thÆ°á»ng thôi.
VÄ©nh HÆ°ng mỉm cÆ°á»i:
- Cuộc sống Ở đây phù hợp với muội không?
Bội Linh gật đầu.
Vĩnh Hưng nói:
- Huynh sẽ giao Mạn Trà sơn trang lại cho muội và Ứng Hiệp. thế là được rồi.
- Huynh không Ở đây à?
- Huynh đi rồi sẽ quay vỠthăm muội và Ứng Hiệp tiểu đệ.
- Hôm nay Ãàm huynh Ä‘i phải không?
- Hôm nay huynh sẽ đi.
- Chừng nào huynh quay vê?
- Không biết nữa... nhưng huynh sẽ quay vỠsớm.
Bội Linh chõ tay đứng lên:
- Tại sao huynh phải đi?... Huynh có thể nói cho muội biết được không?
- Tất nhiên là được rồi... Huynh đi chuyến này chỉ vì chút chuyện riêng thôi, cũng như Ứng Hiệp cầm văn phòng tứ bửu ra Dương Châu trấn kiến ngân lượng vậy mà.
Bội Linh lần bàn bước qua bên Vĩnh Hưng:
- Ãại ca... tôi có linh tính lạ lắm.
- Muội có linh tính gì?
- Bội Linh không dám nói đâu.
- Không nói sao huynh biết muội có linh tính gì?
Nàng nắm tay Vĩnh Hưng nắm nhè nhẹ rồi nói:
- Muá»™i có linh tính huynh Ä‘i chuyến này dữ nhiá»u lành ít. Thật ra huynh định Ä‘i đâu, nói cho muá»™i biết.
VÄ©nh HÆ°ngnghiêmgiá»ngnói:
- Huynh đã nói cho muội biết rồi. Chỉ có chút việc vặt vãnh thôi. Rồi huynh sẽ quay vỠngay, muội đừng lo.
- Huynh còn giấu muội.
Vĩnh Hưng cau mày, nhưng giả lả nói:
- Huynh chẳng giấu muội gì cả đâu.
- Chừng nào huynh vê?
- ít hôm thôi.
Vĩnh Hưng chợt choàng tay qua vai Bội Linh:
- Tống muội... tại sao muội lo lắng cho huynh như vậy?
- Tại muội sợ sẽ không còn gặp huynh nữa.
- Chẳng ai làm hại được huynh đâu. Lần này đến Hàn Châu, muội thích gì nào, huynh sẽ mua. Ơ Hàn Châu có lụa rất nổi tiếng, hay là huynh mua lụa vỠcho muội nhé?
- Muội chỉ mong huynh sớm vỠthôi.
VÄ©nh HÆ°ng mỉm cÆ°á»i nói:
- Nếu huynh vá» sá»›m muá»™i và huynh sẽ bái song Ä‘Æ°á»ng chứ?
Dung diện Bá»™i Linh á»­ng hồng e lệ. Nàng từ từ nép đầu vô vai Ãàm VÄ©nh HÆ°ng rồi khẽ gật đầu, nhá» giá»ng nói:
- Huynh không nghĩ Bội Linh là một kẻ đui mù sao?
Vĩnh Hưng lắc đầu:
- Không. Sống bên muội huynh mới biết tâm hồn trong trắng tinh anh của muội.
- Muội sẽ cố gắng làm tròn chức phận của mình đối với huynh. Huynh nè... phải hôm nay là những ngày đầu lập xuân không?
- Hoa đã nẩy chồi, đơm nụ, chỉ còn ít ngày nữa thôi là đã đến tiết Nguyên đán rồi.
- Tiết Nguyên đán hẳn ngÆ°á»i ta vui lắm phải không? Ước gì muá»™i được thấy má»i cảnh vật của tiết xuân, nhất là được thấy mặt Ãàm huynh đó.
Bá»™i Linh vừa nói vừa rà tay lên mặt VÄ©nh HÆ°ng. Nàng nhá» giá»ng nói:
- Huynh có khuôn mặt của một nam tử hán đại trượng phu nè. Một anh hùng trong thiên hạ nữa.
- Muội chỉ đoán mò thôi.
- Không đâu, những ngÆ°á»i có khuôn mặt rá»™ng, có cằm cÆ°Æ¡ng nghị có lưỡng quyá»n cao Ä‘á»u là những chính nhân quân tá»­.
- Chứ không phải là má»™t xú nam tá»­ hả? Huynh sợ khi muá»™i thấy huynh rồi sẽ thất vá»ng.
- Dù vật đổi sao dá»i, hay bất cứ chuyện gì xảy ra muá»™i vẫn yêu huynh.
Vĩnh Hưng đặt nụ hôn vào trán Bội Linh:
- Huynh cũng như muội.
Nắm hai bàn tay Bội Linh, Vĩnh Hưng nói:
- Muá»™i Ở lại sÆ¡n trang bảo trá»ng, rồi huynh sẽ quay vá» vá»›i món quà song há»· có được không?
- Muội chỉ mong huynh sớm quay vỠthôi.
- Huynh sẽ sớm quay vỠmà.
Vĩnh Hưng đứng lên.
Bá»™i Linh há»i:
- Huynh đi ngay bây giỠà?
Vĩnh Hưng vừa gật đầu vừa vuốt má nàng:
- Ãã đến lúc huynh phải Ä‘i... Chúng ta chỉ xa nhau má»™t thá»i gian ngắn thôi. Muá»™i Ở lại giữ gìn sức khá»e.
Lệ Trảo ra khóe mắt Bội Linh. Nàng ngập ngừng nói:
- Huynh bảo trá»ng nhé.
- Huynh lại lo cho muội hơn. Ơ lại Màn Trà sơn trang, muội hãy khích lệ Tôn tiểu đệ thụ huấn tuyệt pháp Tu La của huynh. Nếu sau này bươn chải trên giang hồ, y sẽ có dịp cần đến đó.
Bội Linh gật đầu:
- Bá»™i Linh sẽ khích lệ Tôn tiểu đệ để y thụ huấn tuyệt há»c võ công của huynh.
VÄ©nh HÆ°ng mỉm cÆ°á»i:
- Thế thì tốt rồi.
Nắm bỠvai Bội Linh, Vĩnh Hưng nói tiếp:
- Muội không được vì huynh mà hao tốn sức đấy.
Bội Linh gật đầu nhưng lệ đã tuôn chảy trên khóe mắt nàng. Vĩnh Hưng miễn cưỡng lau hai dòng lệ của Bội Linh:
- Muá»™i đừng khóc... Muá»™i khóc thì sao huynh đủ nghị lá»±c để lên Ä‘Æ°á»ng.
- Muội sẽ không khóc nữa đâu.
Nụ cÆ°á»i gượng hé nở trên hai cánh môi má»ng của Ãàm VÄ©nh HÆ°ng. Y gượng nói:
- Muá»™i bảo trá»ng.
Vĩnh Hưng buông tiếng thở dài, ép Bội Linh ngồi xuống ghế rồi rảo bước ra cửa. Bội Linh khoanh tay trên bàn, đôi mắt vô thần nhìn vào điểm hư vô không thật.
Vĩnh Hưng đứng ngay ngưỡng cửa nhìn Tống Bội Linh. Hai cánh môi mím lại khi nghe Bội Linh thốt:
Vĩnh Hưng chàng đi rồi ư?... Vĩnh Hưng...
Nén tiếng thở dài để không cho Bội Linh biết mình còn Ở lại, Vĩnh Hưng nhìn nàng một lúc thật lâu rồi mới quay bước thi triển khinh công bỠđi như thể chạy trốn cái gì đó khiến y không cầm lòng được.
Rá»i Mạn Trà sÆ¡n trang, Ãàm VÄ©nh HÆ°ng thi triển khinh công tuyệt đỉnh theo quang lá»™ hÆ°á»›ng vá» phía tây. Trong tâm tưởng VÄ©nh HÆ°ng vẫn tÆ¡ tưởng đến Tống Bá»™i Linh.
Chàng cảm thấy thật trống vắng khi phải xa nàng.
Ãang băng mình lÆ°á»›t Ä‘i nhÆ° thể phiêu diêu trên mặt đất, chợt VÄ©nh HÆ°ng nghe tiếng ngÆ°á»i kêu cứu:
- Cứu tôi vá»›i Cứu tôi vá»›i Thoạt dừng chân, nhÆ°ng rồi VÄ©nh HÆ°ng lại lắc đầu, thi triển khinh thuật bá» Ä‘i. Chàng vừa lÆ°á»›t Ä‘i được ba trượng thì chạm mặt vá»›i Thẩm Má»™c Phong ngồi trên chiếc kiệu hoa chặn ngang Ä‘Æ°á»ng.
Thấy kiệu của Mộc Phong, Vĩnh Hưng buộc phải dừng cước pháp:
- Thẩm tôn giá đã chỠtại hạ Ở đây à?
Rèm kiệu được vén lên, Mộc Phong nhìn Vĩnh Hưng:
- Má»™t cao đồ của Thánh Tăng nhÆ° Lãnh Diện Tu La lại có thể thá» Æ  trÆ°á»›c má»™t lá»i kêu cứu thống khổ nhÆ° vậy Æ°?
VÄ©nh HÆ°ng mỉm cÆ°á»i nói:
- Thẩm huynh cũng nghe tiếng kêu cứu đó?
- NhÆ°ng túc hạ là ngÆ°á»i nghe trÆ°á»›c Thẩm má»—.
- Nghe trÆ°á»›c hay nghe sau thì cÅ©ng vậy thôi. Tại hạ có Ä‘Æ°á»ng Ä‘i của tại hạ. Chẳng lẽ cứ phải gánh lấy chuyện thiên hạ để dính thân vào chốn thị phi.
- Chỉ có những con xúc xắc mới khiến túc hạ chen chân vào vào chốn thị phi thôi sao?
- Những con xúc xắc của Thẩm huynh quá đẹp nên VÄ©nh HÆ°ng không ká»m lòng được Do đó mất thú du lãm non bồng, phải đến Sanh Tá»­ bình đây.
- Ãoạn Hồn Tá»­ Kiếm Giang Hùng cÅ©ng má»i Thẩm má»— đến Sanh Tá»­ bình.
- Ãể thị chứng?
- Thẩm mỗ không thể bỠqua cuộc giao đấu trăm năm chưa có một lần này. CÓ thể Thẩm mỗ giúp cho túc hạ cái gì đó?
Vĩnh Hưng khoát tay:
- Tại hạ thích sá»± công bằng nên không dám làm phiá»n đến huynh.
Tiếng ngÆ°á»i kêu cứu kia lại cất lên.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Túc hạ... chúng ta đến đó xem coi chuyện gì chứ?
- Nếu tôn giá muốn.
Hai ngÆ°á»i cùng thi triển khinh thuật hÆ°á»›ng vá» bìa rừng. Mặc dù ngồi trên kiệu hoa, nhấc cả chiếc kiệu lÆ°á»›t Ä‘i nhÆ°ng xem ra khinh công của Thẩm Má»™c Phong chẳng há» thua kém VÄ©nh HÆ°ng.
Tại bìa rừng, bốn gã lục lâm vận võ phục Ä‘en Ä‘ang giằng xé má»™t nữ nhân. Trang y của ngÆ°á»i đó rách bÆ°Æ¡m lá»™ ra làn da trắng nhÆ° bông bưởi.
Thẩm Mộc Phong nói với Vĩnh Hưng:
- Túc hạ cứu ngươi kia hẳn không phải là chuyện thị phi chứ?
Vĩnh Hưng nhìn lại Thẩm Mộc Phong:
- sao tôn giá nhÆ°á»ng cho tại hạ?
- Kẻ anh hùng là túc hạ, còn Thẩm má»— chỉ là phế nhân. Nếu túc hạ không muốn ra tay thì chúng ta cứ bàng quang tá»a thị xem hoạt cảnh kia sẽ đến đâu.
Thẩm Mộc Phong nói dứt câu, hạ tấm rèm lụa xuống.
Vĩnh Hưng lắc đầu:
- Tại hạ phải bái phục tôn giá.
VÄ©nh HÆ°ng nói rồi băng đến chá»— bá»n lục lâm Ä‘ang định bức nhục ngÆ°á»i. Chỉ trong chá»›p mắt, VÄ©nh HÆ°ng thi triển hai chiêu Tu La thần chưởng đã buá»™c bá»n lục lâm bỉ ổi kia phải tháo chạy bán sống bán chết, nhÆ°ng khi chàng nhìn lại phải quay mặt Ä‘i chá»— khác, vì tất cả những chá»— rách trên ngÆ°á»i nữ nhân kia Ä‘á»u là những nÆ¡i không thể cho nam nhân nhìn đến.
Mỹ phụ co rúm ngÆ°á»i lại:
- Ãa tạ ân nhân.
VÄ©nh HÆ°ng cởi trÆ°á»ng y củ a mình thảy đến tay mỹ phụ:
- Phu nhân bận tạm trÆ°á»ng y của tại hạ.
Mỹ phụ nói:
- ân nhân... tôi không cử động được.
- ÃƯỢC tại hạ sẽ bận cho phu nhân.
VÄ©nh HÆ°ng thản nhiên cúi xuống, cách không Ä‘iá»m chỉ giải huyệt cho mỹ phụ. Chàng bận ngoại y của mình cho mỹ phụ rồi nói:
- Phu nhân sau này phải cẩn thận. Ãừng Ä‘i má»™t mình sẽ không có cÆ¡ há»™i may mắn nhÆ° hôm nay đâu. Cáo từ.
Mỹ phụ gá»i chàng lại:
- Ãại hiệp.
VÄ©nh HÆ°ng nhìn lại. Chàng giá» má»›i nhìn thẳng vào mặt mỹ phụ. VÄ©nh HÆ°ng không khá»i ngỡ ngàng khi nhận ra nhan sắc quá Æ° kỳ tuyệt của mỹ phụ.
Mỹ phụ ôm quyá»n nói:
- Ãa tạ đại ân của công tá»­... Lâm Bạch Huệ xin được mạn phép há»i cao danh quý tính, sau này sẽ Ä‘á»n đáp.
Vĩnh Hưng khoát tay:
- Không cần... Lâm phu nhân cứ xem nhÆ° đây là chuyện qua Ä‘Æ°á»ng. Cáo từ.
Vĩnh Hưng bỠđi, tiến lại bên kiệu hoa của Thẩm Mộc Phong. Gã vén rèm kiệu vỗ tay nói:
- Anh hùng cứu mỹ nhân.
- Tại hạ không phải là anh hùng, và ngÆ°á»i kia cÅ©ng không phải là mỹ nhân.
Ãôi chân mày của Má»™c Phong nhíu lại:
- Mặc dù cách xa mươi trượng nhưng Thẩm mỗ vẫn nhận ra vị phu nhân có nhan sắc cùng phong thái xứng đáng với hai tiếng mỹ nữ đó.
- Với Thẩm tôn giá thì Lâm phu nhân đáng mỹ nữ còn tại hạ thì không.
- Tại sao?
- Tại sao Æ°... Tôn giá không trả lá»i được à?
Thẩm Mộc Phong lắc đầu:
- Ãẹp thì đẹp, xấu thì xấu, chứ gì đẹp lại không phải là mỹ nhân.
- Tại tôn giá chÆ°a má»™t lần yêu nên chỉ thấy cái đẹp của nữ nhân thôi. Mà cái đẹp chân chính của nữ nhân chính là qua đôi mắt của nam nhân. Khi yêu nam nhân chỉ thấy có má»—i ngÆ°á»i mình yêu là đẹp.
CÆ°á»i khảy má»™t tiếng, VÄ©nh HÆ°ng há»i:
- Tôn giá có yêu lần nào chưa?
Mộc Phong lắc đầu:
- Không.
- Nếu chÆ°a yêu và chẳng bao giá» yêu thì Thẩm tôn giá đúng là ngÆ°á»i chẳng có tim.
Hoặc có tim mà chỉ biết đập chứ chẳng có sức sống giống như một xác chết biết thở vậy.
- Thẩm mỗ không giống như túc hạ.
- Mong rằng sau này tôn giá sẽ giống tại hạ.
- Không cùng mục đích, tất không thể nào giống nhau được.
Tấm rèm kiệu được khép lại, cá»— kiệu hoa nhấc lên khá»i mặt đất quay ná»­a vòng rồi là đà lÆ°á»›t Ä‘i VÄ©nh HÆ°ng bám theo cá»— kiệu, từ tốn nói:
- Phải dụng nội lực phối hợp với khinh công, tôn giá không thấy hao tổn nội lực ư?
- Thẩm mỗ đã quen rồi.
Má»™t kiệu, má»™t ngÆ°á»i băng băng trên quang lá»™ khi đến trÆ°a thì đến Sanh Tá»­ bình.
Sanh Tá»­ bình là má»™t thảm cá» rá»™ng non mÆ°á»i mẫu bao bá»c chung quanh là những dãy đồi trá»c khô cằn. ÃÆ°á»ng vào Sanh Tá»­ bình la má»™t mòn đạo lởm chởm đá tai mèo vá»›i những cánh sắc nhÆ° bảo Ä‘ao, bảo kiếm.
NÓ có tên là Sanh Tá»­ bình vì tÆ°Æ¡ng truyá»n trÆ°á»›c đây Sanh Tá»­ bình là nÆ¡i để các cao thủ võ lâm ấn chứng võ cá»™ng Hàng trăm năm nay, Sanh Tá»­ bình đã chứng kiến biết bao nhiêu cuá»™c huyết đấu kinh hồn. Thảm cá» phủ lên nó tÆ°Æ¡i tốt chẳng qua vì đã thấm quá nhiá»u máu. Máu biến thành phần khiến cho cỠỞ Sanh Tá»­ bình tÆ°Æ¡i tốt nhÆ° vậy. Chính vì sá»± tÆ°Æ¡i tốt của thảm cá» mà Sanh Tá»­ bình nổi bật trong khoảng không gian khô cằn vây bá»c chung quanh.
Trên Sanh Tá»­ bình, Ãoạn Hồn tá»­ Kiếm Giang Hùng ngồi kiết đà, thanh trÆ°á»ng kiếm vật ất ly thân ghim ngay trÆ°á»›c mặt.
Thẩm Mộc Phong nhìn Vĩnh Hưng:
- Giang Hùng đến phó hội hẳn đã lâu.
- Lâu hay muá»™n không quan trá»ng đối vá»›i tại hạ. CÆ¡ bản là y đã đến.
Thẩm Mộc Phong và Vĩnh Hưng cùng tiến vào Sanh Tử bình. Khi Vĩnh Hưng đã đối mặt với Giang Hùng, Mộc Phong mới lên tiếng:
- Thẩm má»— muốn tiết đãi hai ngÆ°á»i bữa tiểu yến trÆ°á»›c khi bÆ°á»›c vào cuá»™c giao đấu sinh tá»­ này.
VÄ©nh HÆ°ng ôm quyá»n nói:
- Ãược Phiá»n Thẩm huynh vậy.
Thẩm Mộc Phong chống nạng vén rèm bước xuống đất, rồi vỗ thẳng một chưởng vào chiếc kiệu hoa.
- âm...
Phần trên của chiếc kiệu hoa nhÆ° bị nhổ ra khá»i thân kiệu bởi đạo chưởng kình uy mãnh, cuốn nó bay mất hút, chỉ còn lại phần dÆ°á»›i trông nhÆ° má»™t chiếc bàn có hai đòn tay. Trên bàn là vò rượu ba cân cùng ba cái chén. Chứng kiến thấy bàn rượu đó không ai có thể tưởng tượng được, Thẩm Má»™c Phong chỉ dụng chưởng kình biến cá»— kiệu thành chiếc bàn tiểu yến mà chẳng há» làm đổ hay vỡ thứ gì trên bàn.
Mộc Phong ngồi bệt xuống đất, bưng vò rượu róc ra ba chén:
- Thẩm má»— má»i nhị vị.
Giang Hùng im lặng bưng chén rượu hướng vỠphía Vĩnh Hưng:
- Hôm nay chỉ có má»™t ngÆ°á»i uống.
Từ từ đặt chén rượu xuống bàn, Vĩnh Hưng nhìn Giang Hùng lắc đầu:
- Cả hai cùng sống rá»i Sanh Tá»­ bình.
- Kiếm của ta không cho quyá»n Ãàm túc hạ sống.
- Nhưng tại hạ buộc mình phải sống và túc hạ càng phải sống.
- Chưa có buộc được ta.
- Tại hạ buộc phải như vậy. Bởi vì tại hạ chỉ mượn túc hạ từ thiên lao của Thiếu Lâm, nay phải trả lại cho Thiếu Lâm.
- ÃÓ chỉ là chuyện nằm mÆ¡.
- Ãối vá»›i Ãàm VÄ©nh HÆ°ng khi nói thì phải làm. Làm bằng được.
- Ãược Giang má»— sẽ chá»i mắt xem Lãnh Diện Tu La sẽ làm gì để Ä‘Æ°a Giang má»— quay lại thiên lao của Thiếu Lâm tá»±.
Ãoạn Hồn Tá»­ Kiếm Giang Hùng nói xong, đứng lên.
VÄ©nh HÆ°ng cÅ©ng phải đứng lên theo gã. NgÆ°á»i còn lại duy nhất ngồi trên bàn rượu chính là Thẩm Má»™c Phong.
Thẩm Má»™c Phong nhìn hai ngÆ°á»i vuốt râu. ánh mắt của lão nhìn lÆ°á»›t qua Ãoạn Hồn Tá»­ Kiếm Giang Hùng rồi chiếu lên thể pháp Ãàm VÄ©nh HÆ°ng gần nhÆ° không chá»›p.
Ãoạn Hồn Tá»­ Kiếm Giang Hùng đặt tay vào đốc kiếm.
Vĩnh Hưng nhìn gần như không chớp mắt.
Giang Hùng nói:
- Khi Ở thiên lao Thiếu Lâm, Giang mỗ đã chế tác được chiêu Tù kiếm, mong rằng túc hạ có thể hóa giải được chiêu kiếm này để Giang mỗ được sáng mắt.
- Má»i Giang túc hạ cứ ra chiêu.
Giang Hùng thét lên một tiếng thật lớn.
Cùng vá»›i tiếng thét đó, kiếm chiêu của gã phóng ra nhanh hÆ¡n, chá»›p mắt đã tạo thành màn võng kiếm thiên la địa võng chụp xuống thể pháp của Ãàm VÄ©nh HÆ°ng.
Trong màn ảnh kiếm dày đặc, thân pháp của Ãàm VÄ©nh HÆ°ng nhoang nhoáng nhÆ° bóng ma vẫn thÆ°á»ng lúc ẩn lúc hiện, Thẩm Má»™c Phong cau mày nói:
- Tu La thần pháp.
Vá»›i thân pháp quá»· dị vô thÆ°á»ng, VÄ©nh HÆ°ng chẳng khác nào gió thổi mây trôi theo màn ảnh kiếm của Giang Hùng mà tuyệt nhiên không để cho kiếm ảnh của đối phÆ°Æ¡ng có thể chạm đến thân pháp mình.
Màn ảnh kiếm má»›i đầu còn phát tá»a rá»™ng non bốn trượng nhÆ°ng càng lúc càng thu hẹp lại. Màn ảnh kiếm của Giang Hùng càng hẹp thì thân ảo ảnh của Ãàm VÄ©nh HÆ°ng càng nhanh hÆ¡n.
- Keng...
Tất cả những xáo trá»™n chỉ kết thúc bằng má»™t âm thanh khô khốc. Cả hai đối thủ cùng dừng bá»™, đứng đối mặt vá»›i nhau. Kiếm của Giang Hùng bị ngá»n thiết phiến trì xuống Ãoạn Hồn Tá»­ Kiếm Giang Hùng nhìn VÄ©nh HÆ°ng gần nhÆ° không chá»›p mắt. Y gằn giá»ng nói:
- Ãàm túc hạ đã dụng hết sở há»c Tu La thần pháp rồi phải không?
- Ãã hết, nhÆ°ng "Tù kiếm" của Giang các hạ chẳng thể nào chạm đến ngÆ°á»i của tại hạ.
- Giang mỗ còn một chiêu sau cùng trong "Tù kiếm".
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng Giang Hùng thì má»™t ánh chá»›p bạc cắt má»™t Ä‘Æ°á»ng thẳng tắp Ä‘iểm tá»›i tâm huyệt của Ãàm VÄ©nh HÆ°ng. Chiêu kiếm này của Giang Hùng quả là chiêu sát tá»­ sau cùng của Tù kiếm. Y có thể chết bởi chiêu kiếm này bởi tất cả những sÆ¡ hở Ä‘á»u lá»™ ra ngoài khi dụng đến sát chiêu này. Ngược lại đối phÆ°Æ¡ng của Giang Hùng cÅ©ng khó mà thoát khá»i lưỡi kiếm tàn khốc do y phát ra.
Ãàm VÄ©nh HÆ°ng chỉ hÆ¡i lắc mình, dùng bá» vai phải hứng lấy mÅ©i kiếm của Ãoạn Hồn Tá»­ Kiếm Giang Hùng. Lưỡi kiếm nhÆ° má»™t cây kim xuyên qua da thịt VÄ©nh HÆ°ng tợ nhÆ° xuyên qua má»™t lá»›p vải má»ng.
Ãắc được thế kiếm này, Ãoạn Hồn Tá»­ Kiếm Giang Hùng toan biến chiêu, cắt ngang hòng tiện đứt phần thượng đẳng của đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng y chÆ°a kịp thá»±c hiện ý định đó thì má»™t âm thanh khô khốc vang lên.
- Cách...
Ngá»n thiết phiến của VÄ©nh HÆ°ng đã chặt xuống, gãy lưỡi kiếm của há» Giang đồng thá»i Ä‘iểm tá»›i yết hầu gã nhanh chóng không thể tưởng.
Ãoạn Hồn Tá»­ Kiếm Giang Hùng thẫn thá» khi mÅ©i thiết phiến đặt vào tá»­ huyệt yết hầu y, trong khi trÆ°á»ng kiếm thì bị gãy làm đôi. Trên hữu thủ chỉ còn trÆ¡ trá»i lại má»—i đốc kiếm và má»™t khú c lưỡi kiếm trông thật ná»±c cÆ°á»i.
Vĩnh Hưng vẫn để lưỡi kiếm nằm trong bả vai mình nhìn Giang Hùng nói:
- Túc hạ còn một chiêu thì tại hạ phải còn một chiêu nữa. Túc hạ chỉ có thể làm tại hạ bị thương nhưng tại hạ thì có thể lấy mạng túc hạ bất cứ lúc nào.
VÄ©nh HÆ°ng gằn giá»ng nói:
- Cuộc đấu này xem như tại hạ đã thắng, túc hạ có chịu thua không?
- Ãúng... Giang má»— đã thua.
- Ãã thua vậy túc hạ có đồng ý theo tại hạ vá» Thiếu Lâm chứ?
Ãoạn Hồn Tá»­ Kiếm Giang Hùng cÆ°á»i khảy nói:
- Ãàm các hạ lầm rồi... NgÆ°Æ¡i hẳn rất muốn dẫn Giang má»— vá» Thiếu Lâm trao lại cho bá»n hòa thượng thúi nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i có biết đâu, khi kiếm thủ gãy kiếm xem nhÆ° đã chết.
Giang Hùng không chết bởi thiết phiến của các hạ, nhưng đã chết vì kiếm gãy.
Giang Hùng nói dứt câu, dùng Ä‘oạn kiếm còn lại tá»± cắt ngang qua yết hầu mình. Gã buông đốc kiếm nhìn VÄ©nh HÆ°ng miệng Ä‘iểm nụ cÆ°á»i diá»…u cợt.
Giang Hùng nói:
- NgÆ°Æ¡i đừng thất vá»ng vì ta nhé.
Thốt dứt câu Giang Hùng từ từ đổ sầm đến trước. Trong khi Vĩnh Hưng vẫn còn thỠthẫn bởi câu nói lẫn cái chết của gã.
Rút lưỡi kiếm ra khá»i bá» vai mình rồi tá»± Ä‘iểm huyệt phong bế huyệt đạo. VÄ©nh HÆ°ng nhìn xác Ãoạn Hồn Tá»­ Kiếm Giang Hùng nói:
- Tại hạ không giết các hạ nhÆ°ng các hạ từ tìm đến cái chết. Ãừng trách Ãàm VÄ©nh HÆ°ng.
Thẩm Mộc Phong chống gậy lướt đến bên Vĩnh Hưng. Y nhìn xác Giang Hùng nói:
- Giang Hùng đúng là một kiếm thủ chân chính.
Vĩnh Hưng lắc đầu:
- Hắn không phải là một kiếm thủ.
- Hắn vì kiếm mà chết tại sao không đáng là kiếm thủ?
- Kiếm vị nhân mới là kiếm thủ. Còn hắn vị kiếm thì kiếm đã làm chết hắn.
Thẩm Mộc Phong buông một tiếng thở dài:
- Dù sao Giang Hùng cũng đã chết. Hắn chết trên Sanh Tử bình như một cao thủ chân chính. Hắn được chôn Ở Sanh Tử bình để có thêm sức sống cho thảm cỠnày.
Vĩnh Hưng buông một tiếng thở dài.
Thẩm Mộc Phong lấy trong thắt lưng ra một lỠtịnh bình màu xanh lam.
VÄ©nh HÆ°ng há»i:
- Thẩm tôn giá định làm gì?
- An táng cho Giang kiếm thủ.
Thẩm Mộc Phong vừa nói vừa rắc bột phấn trong tịnh bình lên xác Giang Hùng.
Khói bốc lên ngùn ngụt tá»a mùi khét lẹt. Chẳng mấy chốc xác của Giang Hùng đã biến mất cùng vá»›i thảm cỠúa vàng chỉ để lại cái bóng dÆ°á»›i thảm cỠúa.
Vĩnh Hưng cau mày:
- Hắn chẳng làm thêm sức sống cho Sanh Tử bình mà chỉ hủy hoại mầm sống của Sanh Tử bình mà thôi.
VÄ©nh HÆ°ng thốt dứt câu, quay lÆ°ng chậm rãi rá»i Sanh Tá»­ bình.
Thẩm Mộc Phong nhìn theo sau lưng Vĩnh Hưng, đôi chân mày nhíu lại nhẩm nói:
- Tu La thần pháp.
Y nói xong rút tấm đại huyết kỳ có dòng chữ "Nhất thống võ lâm, duy ngã độc tôn", trải ra trước mặt rồi cắn ngón tay trỠvẽ nguệch ngoạc lên tấm đại kỳ đó.
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âåëèêàÿ, ãîòèêà, ãîðÿùèé, çíàêîìñòâà, çîëîòî, êàìåäè, êàðàîêå, êàðòèíû, ïàëüòî, ïðèêîëüíûå, óãîëîâíûé, ðàáî÷åãî

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™