Lưu Manh Thần Tiên Tác Giả: Vĩnh Dạ Quyển 1: Đệ Nhất Lưu Manh Đản Sinh. Chương 16: Học viện Thánh Kira (Thượng)
Biên dịch: vth88 Biên: Khiết Nguồn: Banlong.us và Sieucapthuankhiet.com
Sáng sớm tình mơ, đang nhắm mắt dưỡng thần thì Lăng Vân bị Vi Tiên và Tuyết Nhi lôi khỏi giường. Hôm nay, Hoàng Chinh phải về Học viện Thánh Kira để hoàn thành cuộc thi của năm thứ hai, yêu cầu của cuộc thi là phải lấy được một giọt máu của Vương Cấp ma thú Hỏa Diễm Hắc Sư.
“Việc đấy liên quan quái gì đến ta, mặc kệ cho một mình hắn đi đi, lão tử còn phải nghỉ ngơi chứ.” Lăng Vân không kiên nhẫn được phất phất tay, đêm qua có chút quá kích thích, tuy đã đánh đấm phát tiết ra ngoài rồi, những vẫn khiến hôm nay hắn cảm thấy mệt mỏi. “Mệt mỏi lắm.”
“Nghe nói… Hôm nay, trong nghi thức nhập viện, hoa khôi của học viện sẽ xuất hiện. Chúng ta mau đi xem.” Hoắc Ân Tư xông vào hô. “Muộn là sẽ không có vị trí tốt đâu. Nhanh đi xem nàng ấy xinh đẹp như thế nào.”
Hoắc Ân Tư lôi kéo Vi Tiên và Tuyết Nhi ra ngoài. Vi Tiên đang đứng ở cửa, ôm ấp cây “gậy” của mình mà tỉ mỉ lau chùi khiến nó lúc nào trông cũng sáng bóng. Mấy người không phải là học viên của học viện nên đối với đệ nhất hoa khôi của Học viện Thánh Kira này cũng chỉ mới nghe danh chứ chưa thấy mặt
“Có chuyện này?” Lăng Vân tức thì dùng thế ‘Lý Ngư Đả Đĩnh*’ bật dậy lao đến. “Mau mau, nhanh nhanh, mọi người còn ở nơi này làm cái quái gì nữa, muộn mất rồi!”
Lý ngư đả đĩnh ( 鲤鱼打挺 ) [ Theo baike ] : là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất . https://hanguyet2012.files.wordpress...993e68cba1.jpg
Mọi người đồng thời chưng ra một vẻ mặt khó coi…
Học viện Thánh Kira đã tồn tại ở Phong Chi Đại Lục khoảng 13 niên kỷ (13x12=156 năm), có lịch sử lâu đời nhất đệ nhất, thực lực hùng hậu đệ nhất, bao gốm tất cả cách dịch vụ, ngành nghề: vui chơi, giải trí, thư giãn, học tập, nghiên cứu…(tẩm quất. mát xa…). Trong thư viện của học viện có sach dạy từ cách làm món trứng chiên cà chua đến phương thức phóng thích liên hợp đại hình cấm chú đều có. Đương nhiên các tiểu thuyết tiên-kiếp hiệp, đô thị, dị giới, sắc hiệp không thiếu cuốn nào, tiêu biểu là khoáng cổ kì thư Ngân Bình Mai….
Học viện Thánh Kira đào tạo từ những thứ cơ bản nhất như đấu đối kháng, cho đến ma pháp, luyện kim, cung tiễn, điều binh bố trận… tất cả những gì có thể nghĩ đến thì nơi đây đều có. Trải qua biết bao năm tháng, triều đại không ngừng tích góp phát triển, học viện Thánh Kira đã không còn đơn thuần chỉ là một học viện, phải nói nó là một tòa thành thị, làm tiểu đội mạo hiểm giả đứng trước cổng của nó cảm thán rất lâu, cái này cmn xài hết bao nhiêu tiền ah!
Hoắc Ân Tư ngẩng đầu lên nhìn, đại môn có thể đủ cho 10 làn xe ngựa chạy, tường thành cao vun vút khoảng 25 mét, dày hơn 10 mét. Cái này còn có thể gọi là học viện ư?! Những thành thị tiêu chuẩn dùng để ngăn chặn địch nhân khi đem ra so sánh với cái gọi là học viện này, tường thành cao 15 mét, dày 10m, quả thực là trò cười cho trẻ con mà.
“Thật sảng khoái.” Lăng Vân hiện tại đang ngồi xổm bên đài hoa dưới chân tường thành, ngắm tới ngắm lui mấy vị tiểu thư quý tộc, “Quá nhiều mỹ nữ trắng lượn qua lượn lại, lần đầu tiên mới được thưởng thức thế này ah!”
Hoắc Ân Tư cậy ưu thế thể hình cao to, chạy đôn chạy đáo trong đám người. Theo hắn nói, trong học viện, các vị tiểu thư quý tộc ăn mặc tương đối cởi mở, đa số đề dùng “quần chữ T” đen. (cái này phải gọi là chỉ có cởi và mở…~.~)
Hoàng Chinh trong nội tâm đang không ngừng bị dày vò, hắn phi thường không muốn ở cùng đám người kia thêm một giây phút nào nữa, chỉ hận không có cái lỗ nẻ nào mà chui vào.
Bởi vì hôm này là hạn cuối cuộc thi khảo hạch của năm hai, cho nên đại môn vốn thoải mái mười làn xe thì hiện tại bây giờ lại xuất hiện cảnh tượng chen chúc, vô số người vừa chen lên phía trước, tưởng đã thoát ly được khỏi đám đông lại bị người phía sau chen tới. Thi thoảng trong đám người còn truyền ra một tiếng thét, không biết mấy bàn tay hắc ám từ đâu tới mò mẫm mấy địa phương mà các tiểu thư quý tộc tỉ mỉ bảo dưỡng, các nàng quay lại nhưng không phát hiện được gì, miễn cưỡng đành phải thét lên để diễn tả sự phẫn nộ của bản thân…
“Ta đang nghĩ.” Lăng Vân nhìn một hồi, ngồi trên người Hỏa Kỳ Lân, nói với Hoàng Chinh: “Ta cảm thấy mình cần phải đi vào trong giao lưu học tập một phen, các ngươi hay là cùng theo ta vào trong đi.”
“Huynh muốn nhập học?” Vi Tiên trợn tròn tròng mắt, nhìn bảo bối lão công của mình với ánh mắt có chút kỳ quái, mang theo một điểm nhàn nhạt u oán… Làm cho Lăng Vân toàn thân không được tự nhiên.
“Ngươi đi vào đấy học cái gì?” Hoàng Chinh vô lực nhìn thoáng qua Lăng Vân rồi lại nhìn qua Hỏa Kỳ Lân một chút.
Người này muốn đi vào học tập? Chỉ nhìn một cách đơn giản Hỏa Kỳ Lân thở một hơi đã đem kiếm khí một kích toàn lực của chính mình tiêu diệt, dùng một cái móng đánh Hoắc Ân Tư to lớn ngã xuống mặt đất, trực tiếp đập chết Hỏa Diễm Hắc Sư, chỉ sợ không hề kém hơn bất kỳ một lão sư nào trong học viện. Hỏa Kỳ Lân đã trâu bò thế rồi, thân là chủ nhân của con quái vật này, không biết Lăng Vân còn muốn học cái gì nữa? Ai còn có thể dạy được hắn nữa đây+?
“Lăng Vân ca ca thật sự rất hiếu học đó nha, Tuyết Nhi cũng muốn đi.” Tiểu cô nương này bây giờ là một fan trung thành và nhiệt tình nhất của “ngụy” Hồng y đại giáo chủ.
“Thế nào? Học viện này há có thể không thu nhận ta? Lời nói có chút không dễ nghe, nhưng đích thực gia gia ta thích tới chỗ nào học tức là đã cấp cho chỗ đó một vinh dự to lớn rồi.” Lăng Vân vỗ vỗ đầu Hỏa Kỳ Lân, “Ngươi làm cho tâm trạng của nó tệ đi rồi đấy.”
Hoàng Chính thấy đôi mắt Hỏa Kỳ Lân híp lại thành khe, ánh mắt lóe ra quang mang nguy hiểm, nghĩ tới tao ngộ bi thảm xế chiều hôm nay, lập tức thẳng thắn chuyển biến thái độ thành ‘chân thành’ ủng hộ Lăng Vân. Xem ra với bản lĩnh mặt dày, vô sỉ, đê tiện cùng hạ lưu của Lăng Vân, chỉ cần không phải là thời điểm khó xử thì cho dù hắn có nói mặt trời mọc hướng Tây thì Hoàng Chinh cũng không hề do dự mà đồng ý.
“Đúng rồi, còn một vấn đề nữa, vụ phí nhập học thì tính sao đây?” Hoàng Chinh liếc qua ma trượng trên tay Vi Tiên, cái tính nhà giàu mới nổi gần đây càng ngày càng trở nên rõ ràng.
“Vấn đề gì?” Lăng Vân nhìn Hoàng Chinh, “Chăng lẽ còn có yêu cầu gì sao?”
Hoàng Chinh chỉ chỉ tờ thông báo chiêu sinh to đùng dán ngay ở cửa lớn, trên đó in đậm số tiên học phí tiêu chuẩn. Làm cho ngưỡng cửa bước vào đệ nhất học viện của học viện đã cao nay còn cao hơn. Dường như chỉ cần thấy tờ thông báo này là cũng khiến cho đại đa số người ở đây cảm thấy mình tuột mất hi vọng rồi.
“Ăn cướp à?” Vi Tiên vừa chen qua nhìn cũng không nhịn được thở ra một ngụm lãnh khí, “Hiệu trưởng nơi đây phải chăng xuất thân từ sơn tặc?”
“Ma pháp phân viện học phí hàng năm mười vạn kim tệ, võ sĩ phân viện học phí hàng năm bảy vạn kim tệ, tính tổng cộng ra, chúng ta gồm ba võ sĩ, ba pháp sư, một cung thủ phải mất năm mươi mốt vạn kim tệ, Lăng Vân, ngươi tìm môt nhà khá giả mà bán thân đi.” Hoàng Chinh buông tay, biểu thị bất lực.
“Chuyện nhỏ như con thỏ!” Lăng Vân tiêu sái vung tay, lôi kéo Vi Tiên và Tuyết Nhi hướng đại muôn đi tới. “Ta hôm qua có phát tài một chút, số tiền nhỏ đó, muỗi, sao phải xoắn.”
Phát tài một chút? Hoàng Chinh vẻ mặt nghi hoặc cũng lôi kéo Hắc Ân Tư đang lén lút trong đám đông cùng đi theo vào.
Ở địa điểm nơi học viên mới ghi danh, ‘nhà giàu mới nổi’ (Vi Tiên?) và ‘người mẫu thời trang’ (Tuyết Nhi?) một trái một phải bị Lăng Vân ôm vào trong lồng ngực, cái tên ‘thành trì di động’ kia thì lúc này đang lăn lê bò toài dưới đất, mấy vị nữ lão sư ăn mặc so với mấy tiểu thư quý tộc còn có phần nóng bỏng hơn.
Cả chục rương kim tệ lớn chồng chất nơi ghi danh làm cho nơi này không còn kẽ hở. Hoàng Chinh đứng ở chỗ ghi danh mà cảm thấy xấu hổ
Cơ hồ tất cả nhân viên công tác ở nơi này đều đang hì hục kiểm kê kim tệ từ các rương.
“Vì lý do gì mà các người không dùng tinh tạp?” Lão sư phụ trách đăng kí mướt mát mồ hôi. “Chính yếu nhất là, nhưng thứ này, các người làm sao mang đến được? 15 cái rương kim tệ, đến 51 ngàn cân ah!”
“Kỳ thật là do mấy người chúng ta đi tới đi lui không ngừng hơn mười lần mới vận chuyển được toàn bộ đến.” Hoàng Chinh lau lau mồ hôi trên trán.
Trên thực tế, lúc đầu Hoàng Chinh tưởng Lăng Vân mang theo tiền trên người mới đi vào theo. Ai ngờ, đi vào tận tới chỗ ghi danh, Lăng Vân kiếm chỗ không người, vung tay một cái, hơn mười rương kim tệ lập tức từ trên trời giáng xuống làm mọi người trợn mắt há mồm, vài người tí nữa bị đè thành tàn phế.
“Ngươi lấy cái đống này từ đâu ra thế!?”
“Ta đã nói với ngươi rồi, ta mới phát tài, sự vụ còn lại giao cả cho ngươi.” Lăng Vân tiêu sái vung tay, lưu Ải nhân cùng Hỏa Kỳ Lân lại làm osin, chính mình ôm theo hai tiểu mỹ nhân, chậm rãi hướng chỗ tiếp đãi tân học viên đi tới.
“Ngươi khóc nỗi gì?” Hoàng Chinh nhìn trên lưng Hỏa Kỳ Lân mang bốn năm cái rương.
Đường đường là tiên giới thần thú, ở cái thế giới này thực lực là ma thú lĩnh chủ cấp, vậy mà giờ sa đọa tới mức làm công nhân bốc vác…
Lão tử thật là hối hận, trước đó tại lục đạo luân hồi sao không nổ hết linh thức của hắn đi. Hỏa Kỳ Lân tàn bạo nguyền rủa.
“Chúc mừng ngươi chính thức trở thành học viên của học viện Thánh Kira.” Mãi cho tới trưa, công việc kiểm kê mới hoàn tất, nhân viên công tác đem một cái thẻ ma pháp thủy tinh cùng năm tấm thẻ ma pháp thường giao cho Hoàng Chinh nói: “Ngươi là học viên cũ, đây là thẻ học viên mới của bọn hắn.”
Đem tất cả giao cho Hoàng Chinh xong, nhân viên công tác quay ra nói với Lăng Vân mấy người: “Tấm thẻ này ghi lại thành tích học tập của các ngươi tại học viện, tư liệu của các môn học; có thể dùng để mượn sách ở thư viện; có khả năng trung chuyển kim tệ, tại căng tin mua đồ ăn; tối trọng yếu là dùng để chứng minh thân phận học viên tại bổn học viện khi ra vào đại môn, đứng đó có cảnh vệ chuyên trách kiểm tra. Cái này mà vô ý đánh rơi thì các người không thể tiến vào học viện được đâu. Phải cẩn thận cất giữ.”
“Vì cái gì không thể tiến vào?” Lăng Vân hỏi.
“Bởi vì nếu ngươi mất cái thẻ này, cảnh vệ thấy ngươi không có thẻ sẽ không cho ngươi vào học viện.” Nhân viên công tác trả lời Lăng Vân, “Đây cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn của toàn thể học viện.”
Ngăn cản ta? Gia gia nhà ngươi thiên đình còn chẳng quản nổi nữa là các ngươi.
“Ngươi bảo vị học viên lâu năm kia mang ngươi đến đại sảnh kiểm tra trước đi.” Người nọ nói tiếp: “Từng học viên khi mới nhập học xong, đều phải trải qua một bài kiểm tra được tiến hành ở đó, thành tích của nó sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới việc xếp lớp.”
“Có thể miễn được không?” Mục đích thực sự của Lăng Vân tới đây không phải là vì vấn đề học tập.
“Không thể.” Nhân viên công tác nhún vai. “Trừ phi ngươi có thánh cấp thực lực chứng nhận.”
“Có phải giống như Cổ Đức?” Lăng Vân chợt nhớ nam nhân đêm qua. “Hắn được xưng là Kiếm Thánh.”
“Cổ Đức đại nhân hiện tại đang là lão sư danh dự của học viện.” Nhân viên công tác rất thành thật.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
“Ta cảm thấy chính xác là chúng ta không cần phải kiểm tra.” Lăng Vân vừa đi vừa lảm nhảm với Hoàng Chinh, đồng thời con mắt cũng liếc tới liếc lui mấy vị tiểu thư quý tộc trên đường, “Hay là chúng ta không đi nữa nhé, ta có việc rồi.”
Nhớ tới đêm qua khai man tên với Cổ Đức là Hoắc Ân Tư, Lăng Vân cũng có chút chột dạ. Sợ hay không thì không biết, chỉ có điều là tư vị làm tội phạm Lăng Vân không nghĩ là muốn trải qua thêm lần nữa.
Hoàng Chinh gật đầu đồng ý. “Ta cũng cảm thấy vậy, tiếc là không thể không đi.”
Một đoàn người lề mà lề mề đi vào đại sảnh. Lúc này đại sảnh đã đầy ắp người, tình trạng tương đối giống lúc ở đại môn, thi thoảng trong đám người cũng có tiếng thét lên.
Tiểu Ải nhân mắt sáng lên, lập tức hướng đám người phóng tới chen lấn.
“Tên này nhất định là Địa tinh.” Hoàng Chinh dở khóc dở cười. “Ta dám khẳng định.”
“Để cho hắn đi, để cho hắn đi.” Lăng Vân ước gì gã lùn này bị Cổ Đức tóm được.
Lúc này có một học viên, mặc trang phục lao động, tiến tới trước mặt bắt chuyện với Hoàng Chinh, hỏi: “Đây là tân sinh năm nay ư?”
Hoàng Chinh rõ ràng cùng người kia quen biết đã lâu, vỗ vỗ bờ vai của hắn thân mật cười nói: “Đã làm phiền ngươi rồi.”
Người thanh niên đi tới trước mặt Lăng Vân, đưa mấy tờ giấy ra, nói: “Phiền ngươi ở phía trên viết tên của mình, chức nghiệp cùng với danh hiệu đã đạt được. Sau đó căn cứ vào chức nghiệp sẽ tiến vào sân khảo thí, Hoàng Chinh biết nơi đó, sẽ mang bọn ngươi vào, ta còn có chút việc không dẫn bọn ngươi đi được.”
Nói xong, hắn hướng tiểu đội mạo hiểm khom người, rồi vội vã đi ra chỗ khác.
“Điền hộ ca.” Lăng Vân nghĩ nghĩ, bản thân cóc biết văn tự của thế giới này. “Tuyết Nhi ngoan.”
Tuyết Nhi khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng gật đầu, tiếp nhận tờ báo danh của Lăng Vân, bắt đầu điền vào hai chữ “Lăng Vân” xinh đẹp nho nhỏ.
“Điền cái gì vào ô chức nghiệp đây?” Tuyết Nhi khi điền tới mục chức nghiệp thì dừng lại, quay đầu hỏi Lăng Vân.
“Chức nghiệp điền cái gì?” Lăng Vân lại quay đầu sang hỏi Hoàng Chinh.
“Chức nghiệp điền cái gì?” Hoàng Chính lại quay đầu sang hỏi Vi Tiên.
“Ma pháp sư.” Vi Tiên vểnh cái mũi xinh đệp lên, cuối cùng khẳng định.
Sau khi mấy người điền xong tất cả, Lăng Vân, Vi Tiên cùng Tuyết Nhi đi vào sân khảo thí ma pháp, Hoàng Chinh mang theo Hoắc Ân Tư tiến nhập sân khảo thí võ sĩ. Thời điểm Lăng Vân dẫn hai tiểu mỹ nhân tiến nhập nơi khảo thí ma pháp, dưới lôi đài rộng rãi, không ít người đang bắt đầu rời khỏi băng ghế, trên lôi đài ma pháp mạnh mẽ bùng lên tầng ma pháp bảo vệ, tránh cho việc ma pháp bạo tạc nổ tung gây thương tích cho mọi người.
Xung quanh lôi đài có rất nhiều người, người thì khẩn trương chăm chú nhìn lên lôi đài, người lại nhàn nhã hết ngó trời đông rồi lại ngó trời tây ngắm nữ sinh (người tiêu biểu nhất thì ai cũng biết là ai rồi đấy ^^). Lúc này trên lôi đài, đang có một thí sinh được kiểm tra, chỉ thấy hắn đang bị khảo thí lão sư đánh cho không còn lực hoàn thủ. Dưới hàng loạt hỏa cầu của vị lão sư, bộ ma pháp bào trắng noãn của hắn lập tức biến thành màu đen.
“Năm nhất, lớp F.” Vị lão sư nói xong một câu, tên học viên đầy bụi đất lui xuống dưới đài.
“Người tham gia khảo thí thật không ít.” Lăng Vân nhìn ngang nhìn dọc quanh một hồi mới lên tiếng. “Vi Tiên, muội thấy thế nào?”
“Dễ như nấu cơm vậy.” Nhà giàu mới nổi tiểu mỹ nữ dựa vào tinh hạch và võ trang tinh hạch trở thành một ma pháp sư tương đối “khủng”. Đối với nàng mà nói, lần khảo thí này phi thường khách quan rồi, chuẩn là phải như nấu cháo cơ. (:”>)
“Muội có chút lo lắng.” Tuyết Nhi lôi kéo trang phục Lăng Vân: “Muội phải làm sao bây giờ?”
“Chỉ cần có ta, thế gian này sẽ ngập tràn hạnh phúc!” Lăng Vân ưỡn ngực, chỉ cần không phải là Cổ Đức khảo thí hắn, hắn chẳng phải sợ điều gì. “Muội tuyệt đối sẽ vượt qua được.”
Tuyết Nhi thè lưỡi, làm mặt quỷ.
Chính xác như Vi Tiên nói, cuộc thi giống như nấu cơm này ngày càng trở nên nhàm chán, Vi Tiên đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chẳng nói chi tới Lăng Vân, hắn đang dựa đầu vào vai của Tuyết Nhi mơ về một tương lai tươi sáng. (Khiết: tương lai n.p)
Cuối cùng, ngay cả Tuyết Nhi cũng phải thở dài: “Thế nào mà người đạt tiêu chuẩn càng ngày càng ít thế, mãi cũng chỉ có vài người thông qua, không phải chỉ là khảo thí đơn giản thôi ư?”
Đã nhìn qua thực lực của Hỏa Kỳ Lân, chỉ dùng trình độ thấp nhất để đánh giá về cuộc khảo thí lần này, Tuyết Nhi vẫn còn chút lo lắng. Lăng Vân bị Tuyết Nhi đánh thức, ngẩng đầu nhìn, đánh giá: “Rất nhàm chán.”
“Ngươi, cái tên mặc trang phục học viên màu trắng kia, lên đài.” Một lão sư râu bạc, tay cầm ma pháp trượng chỉ Lăng Vân. “Ngươi nói chúng ta khảo thí rất nhàm chán hả?”
Âm lượng của Lăng Vân tương đối nhỏ, nhưng vẫn để lão sư trên đài nghe được. Lão đầu râu bạc trợn mắt nhìn Lăng Vân.
“Đúng vậy, rất nhàm chán.” Đánh giá theo góc độ khác thì Lăng Vân rất thành thật.
Hỏa Kỳ Lân nhìn thoáng qua lão đầu râu bạc, gầm nhẹ một tiếng rồi lại nhắm mắt.
“Nó nói nó coi không được.” Lăng Vân phiên dịch. “Là như thế này à?”
“Rống.” Hỏa Kỳ Lân từ chối cho ý kiến.
Hai tên này “Song Hoàng”* làm cho các lão sư trên dài khảo thí toàn thân run rẩy, ngón tay khô héo như nhánh cây chỉ Lăng Vân: “Ngươi! Đi lên!”
Song Hoàng: hai bè (hát đôi,một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói)
“Đừng! Ta trước!” Vi Tiên lập tức nhảy ra trước hướng ngón tay lão đầu kia chỉ, sau đó trực tiếp nhảy lên đài khảo thí, tay cầm ma pháp trượng khua trái khua phải. “Ta là lo nghĩ cho thân thể của ngươi.”
“Quy tắc của ta rất đơn giản, đầu tiên ngươi công ta thủ, sau đó ngươi thủ ta công. Có thể dùng bất kỳ thuộc tính ma pháp nào, ngươi hiểu chưa?” Lão sư râu bạc vung ma pháp trượng lên, hoàng sắc quang mang thổ hệ ma pháp bảo vệ bao trùm người quang hắn. Sau đó, hướng bên ngoài tràng vung tay lên, hơn mười vị ma pháp sư phát động màn chắn lớn bao trùm cả lôi đài, chắc chắn dị thường.
Nếu như trước kia, màn chắn thổ hệ như vậy, Vi Tiên miễn cưỡng cũng có thể phá vỡ, nhưng pháp lực cũng phải tiêu hao hết. Đến lượt lão sư công kích sẽ không có khả năng tạo ma pháp bảo vệ nữa.
Nhưng bây giờ, Vi Tiên đã không giống như trước kia nữa, bằng vào tinh hạch Hỏa Diễm Hắc Sư trực tiếp đã đem thực lực của nàng tăng lên tới cảnh giới Đại ma pháp sư. Cái này còn không tính tới việc Lăng Thiên chỉ còn là bán tiên, hiện tại không thể nào khiến tinh hạch dung hợp hoàn mỹ, cho nên mới đem viên hỏa tinh hạch to lớn khảm ở đầu ma pháp trượng, sau đó dùng mấy trăm loại tinh hạch khảm xung quanh tạo thành một trận pháp khuếch đại ma pháp. Tinh Thần Sa (bụi sao) còn lại cũng đủ để cây ma pháp trượng cổ quái kia trở thành nhất đẳng binh khí ở thế giới này.
Nói cách khác, chỉ cần Vi Tiên tay cầm cây ma pháp trượng này thì nàng sẽ trở thành một ma pháp sư siêu cấp biến thái.
“Lão sư, ta có thể dùng tất cả ma pháp ư?” Vi Tiên đi quanh lão sư đầu bạc ba vòng.
“Đúng vậy, ngươi có thể sử dụng bất kỳ phương thức công kích nào.” Lão sư râu bạc gật nhẹ đầu.
“Hỏa cầu thuật thì sao?” Vi Tiên nhìn nhìn ma pháp trượng trong tay.
“Ngươi đang vũ nhục lão sư của ngươi hả!” Lão sư râu bạc nổi giận. Hỏa cầu thuật là ma pháp cấp thấp nhất của hỏa hệ công kích ma pháp, đừng nói muốn đánh vỡ màn chắn trứ danh của thổ hệ ma pháp, ngay cả màn chắn của một ma pháp học đồ tạo lên cũng có chút miễn cưỡng lắm mới được.
Rất có thể tình huống tiếp theo sẽ khiến cho mọi người ở đây té ngửa, lại khiến vị lão sư râu bạc hối hận vì đã giật giây cho việc lựa chọn hỏa cầu thuật nguy hiểm.
Vi Tiên ngâm xướng một tràng chú ngữ ngắn ngủi, vung tay lên, một tiểu hỏa cầu phụt ra bay thẳng đến trước màn chắn vững chắc, nện vào. Hai giây sau, màn chắn thổ hệ ma pháp trứ danh vang lên một tiếng nhỏ rồi hóa thành bụi ma pháp tóe ra đầy trời.
Một tiểu hỏa cầu lại xuất hiện với uy lực mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn.
Cái này, đây thật sự là tiểu hỏa cầu, nhưng còn có thể gọi là tiểu hỏa cầu được nữa sao?
Tiểu hỏa cầu thuật với tư cách là hỏa hệ ma pháp cấp thấp nhất, có tốc độ nhanh, tiêu hao ít pháp lực nhất, khoảng cách thời gian giữa các lần phát động (rate of fire) ngắn đặc biệt. Nói cách khác, một Ma đạo sư nguyện ý, có thể phóng ra liên tục, lực lượng cũng trở nên kinh người.
Hỏa tinh hạch của ma pháp trượng trong tay Vi Tiên chứa năng lượng hỏa hệ khổng lồ, giúp Vi Tiên bổ sung pháp lực tức thời, các loại tinh hạch khác khiến xung quanh tiểu cầu bao trùm các loại ma pháp bất đồng thuộc tính, như thổ hệ trầm ổn, phong hệ cuồng bạo, thủy hệ liên miên, lôi hệ mãnh liệt…
So với hỏa cầu này, hỏa cầu do Ma đạo sư tạo ra cũng phải chịu thua.
Tiểu hỏa cầu vốn đã trâu bò như vậy rồi nhưng còn được tiên nhân trận pháp phóng đại uy lực thêm nữa…
Sau đó vị lão sư khảo thí Vi Tiên có ngay một suất nằm ở phòng bệnh, chỉ trách hắn có mắt không tròng, được một trận Lưu Tinh Hỏa Vũ giáng vào người này mới sáng mắt ra được.
Người trong cuộc đối với sự tình này không hề có bình luật gì….
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Lưu Manh Thần Tiên Tác Giả: Vĩnh Dạ Quyển 1: Đệ Nhất Lưu Manh Đản Sinh. Chương 18: Kế hoạch nhỏ của Vi Tiên (Thượng)
Biên dịch: vth88 Biên: Khiết Nguồn: Banlong.us và Sieucapthuankhiet.com
“Ai điền chức nghiệp ma pháp sư cho ta?” Lăng Vân cả giận nói.
“Lăng Vân ca ca, là Vi Tiên nói ca là ma pháp sư.” Tuyết Nhi chớp chớp đôi mắt to, làm sự tức giận của Lăng Vân vơi đi hơn phân nửa, “Ma pháp sư thì làm sao vậy? Bạch Diễm của ca không phải rất lợi hại đấy sao?”
Lăng Vân vỗ vỗ vẻ mặt ngây thơ của Tuyết Nhi, thâm thúy giáo dục nàng: “Tuyết Nhi, nếu ta muốn học, sẽ lựa chọn một môn học cường đại, chứ còn cái loại môn học nông dân dùng để trồng rau này, đi ra ngoài bẽ mặt lắm.”
Lão sư râu bạc mới vừa rồi còn uy phong bát phương, đả kích không ít lòng tự trọng của các học viên, rốt cuộc đã ăn phải quả đắng, không chỉ là lòng tự trọng bị thương tổn nghiêm trọng mà ngay cả thân thể cũng bị thương không nhẹ.
Một giây trước khi màn chắn bị vỡ, hắn còn tràn đầy tin tưởng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bản thân từ đứng biến thành nằm. Đến lúc nằm trên cáng rồi, vị Cao cấp ma pháp sư này vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại bị đánh ngất xỉu nữa.
“Lão công, ngươi đang nói cái gì thế?” Vi Tiên nghe thấy Lăng Vân bình luận, bình luận như vậy tương đương với việc đem sở học của nàng dẫm đạp thành kỹ thuật nông dân không thương tiếc. Tiểu cô nương này gần đây thực lực như nước thủy triều lên, sự tự tin cũng tăng lên không kém.
“Ngươi không biết thực lực của ta bây giờ so với ngươi cũng không kém bao nhiêu sao?”
Hỏa Kỳ Lân bỗng nhiên ôm bụng, lăn qua lăn lại trên mặt đất. Chân trước không ngừng đạp đạp trên mặt đất, trạng thái dường như sắp không chịu nổi nữa. Tiểu cô nương toàn thân run rẩy, tức nghẹn họng, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lăng Vân chỉ chỉ Hỏa Kỳ Lân, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Đi ra! Cho ngươi thấy được sự lợi hại của bổn tiểu thư!” Vi Tiên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, “Không cho ngươi biết tay, ngươi thật không biết hai chữ kiêm tốn viết ra sao.”(Thằng Lăng Vân đúng là có biết chữ của thế giới này quái đâu~,~)
“Ta mà còn không biết.” Lăng Vân không nhịn được cười một tiếng, “Ngươi chẳng lẽ chưa nhìn thấy Hỏa Diễm của ta?”
Vi Tiên hừ nhẹ một tiếng, cười đắc ý. Chỉ thấy tay phải của nàng vung ma pháp trượng lên, một đạo bạch sắc Hỏa Diễm thuần sắc trắng lập tức tràn ngập ma pháp đài khảo thí. Mấy vị đang liên thủ thi triển màn chắn trên trán lập tực đổ mồ hôi.
“Bạch Diễm! Trời ạ!” Một vị lão sư chỉ vào Vi Tiên đang cười mỉm, giống như gặp quỷ vậy.
“Đừng kích động, đánh giá của ta là đánh giá tầm “vĩ mô”, không nhằm vào cá nhân cụ thể nào cả.” Lăng Vân mỉm cười, chỉ vào Bạch Diễm của Vi Tiên , nói:
“Nếu như là hai người có thực lực ngang nhau thì chiến thuật đấy rất hợp lý, nhưng, thực lực của ngươi kém ta không chỉ nửa lần hay một lần thôi đâu, nếu ngươi dùng cái này chiến với ta thì may lắm cũng chỉ làm ta sước tí da mà thôi, lúc đó không biết ngươi còn có thể mạnh mẽ tiếp được không.
Mọi người ở đây đã bị Vi Tiên thi triển bạch Sắc Hỏa Diễm dọa cho chấn kinh rồi, đang từ từ khôi phục lại, xong lại bị lời nói của Lăng Vân làm cho té nhào. Một số còn thể hiện ánh mắt coi thường. Bạch Diễm chỉ làm sước da ngươi? Có mà còn xót lại chút da cũng khó…
Người bị Bạch Diễm làm đánh trúng, vận khí thì tốt thì còn lại nắm xương, đen đủi thì đến chút bụi cũng không tìm được đề mang đi thờ.
“Ngươi đi lên, chúng ta thử xem!” Vi Tiên mạnh miệng, nhưng khi nghe xong lời Lăng Vân nói giờ cũng có chút chột dạ.
“Bây giờ ta đi lên. Ngươi thua thì tính làm sao?” Lăng Vân cười giống như một lão sói xám trông thấy một bé thỏ trắng, “Ngươi cũng không cần đích thân ta động thủ. Hay là ta phái Khủng Khủng lên đánh với ngươi?”
Hỏa kỳ Lân dưới mặt đất liếc mắt, ngáp một cái, một chuỗi động tác khiến cho Vi Tiên không biết phải làm sao. Khả năng kháng hỏa của Hỏa kỳ lân nàng đã lĩnh giáo qua. Địa long châu trên cổ chính là nàng dùng vũ lực không có kết quả phải chuyển sang dùng mỹ thực mới thành công.
Hơn nữa con ma thú biến thái này còn thích nhất là đem các loại ma pháp Hỏa Diễm biến thành vitamin ngậm, dùng lửa chơi với nó… Vi Tiên tuy mạnh miệng nhưng không có ngốc. Có bao nhiêu lửa thì cũng không đủ cho nó nhét kẽ răng.
“Ta không thể nào thua!” Vi Tiên lập tức cự tuyệt đề nghị của Lăng Vân.
“Ngươi bắt buộc phải đánh canh bạc này sao?” Lăng Vân dụ dỗ từng chút một, tay trái lại sờ sờ khuôn mặt của Tuyết Nhi khiến cho tiểu cô nương mặt đỏ bừng bừng, sự ám chỉ này cũng quá là lộ liễu đi.
“Nếu ta thua, ngươi muốn thế nào thì được thế đó!” Vi Tiên cắn răng, “Ngươi đi lên!”
Lăng Vân vẻ mặt hớn hở, gian kế đã thực hiện được, tung người bật thẳng lên ma pháp khảo thí đài.
Ánh mắt coi thường của mọi người xung quanh đã có chút thay đổi. Ma pháp đài khải this bởi vì tính chất đặc thù, ma pháp có uy lực mạnh mẽ sẽ có màn chắn ngăn cản, tuy nhiên thực sự chỉ có thể ngăn trở đại bộ phận uy lực, sóng xung kích vẫn có thể lan ra ngoài. Vị trí của người xem cách đài khảo thí ước chừng ba mươi mét.
Là chiến sĩ? Người xung quanh có chút ngây ngốc. Mặc dù nói ma pháp sư vĩ đại có thể khống chế tinh linh phong hệ bay lượn trên bầu trời, nhưng không dùng tới ma pháp, ma pháp sư vốn thân thể yếu đuối, nhảy cao được một mét cũng đã rất vĩ đại.
Dùng ngôn ngữ trong nghề mà nói thì cái này vốn thuộc về ưu, khuyết điểm của từng môn.
“Ngươi muốn đánh thế nào. Đến đây đi.” Lăng Vân tùy tiện đứng trên đài, hai tay chắp sau lưng. “Làm sao ít ra mồ hôi chút để tí về đỡ phải tắm rửa.”
Điểu này làm Vi Tiên tức đến đỏ bừng cả mặt, ngón tay trắng chỉ Lăng Vân run rẩy.
“Hay là đánh lâu lâu tý cũng được, đánh xong chúng ta đi tắm uyên ương.”
Vi Tiên nghe lời này thiếu chút nữa đem ma pháp trượng cầm trên tay ném xuống đất. Hắn là nam nhân thần linh ban tặng cho mình, đêm qua có cơ hội tốt vậy mà hắn lại buông tha. Nhưng hiện tại lại ở đây đùa giỡn chính mình. Chưa bao giờ gặp qua người nào ngu ngu mà vô sỉ, hạ lưu như hắn.
Vi Tiên mặc dù vừa xúc động đồng ý đánh canh bạc nguy hiểm này, nhưng nàng cũng không ngốc. Thực lực của mình tăng nhanh như vậy vì sao? Đó là bởi vì Lăng Vân hời hợt trong hai tiếng tạo ra ma pháp trượng này. Với khả năng như vậy, không rõ thực lực của Lăng Vân chính xác cường đại tới mức nào nữa đây.
Hơn nữa lực lượng của Lăng Vân lại còn phi thường đặc biệt, bản thân mình chưa bao giờ tiếp xúc qua loại lực lượng nào như thế, cẩn thận mà suy ngẫm, lưu manh khi thi triển lực lượn ấy thì rất giống những cường giả bí hiểm vậy.
Vẻ ngoài nhìn không ra, đơn giản là không rõ ràng. Chỉ nhìn một cách đơn thuần, dựa vào điểm hắn có thể thu phục con Hỏa Kỳ Lân biến thái kia, có thể tưởng tượng được phần nào thực lực của hắn rồi. Hay là mình không cho phép hắn được hoàn thủ... Nghĩ tới đây, vẻ mặt Vi Tiên xuất hiện một nụ cười tà ác.
Vi Tiên mặt mỉm cười, thanh âm làm nũng: “Có một điều kiện.”
Lăng Vân thấy tiểu cô nương này tươi cười, không biết tại sao lại có cảm giác không ổn.
“Điều kiện gì?”
Đôi chân nhỏ của Vi Tiên trên mặt đất vẽ ra vài vòng tròn. Vi Tiên cười nói: “Điều kiện của ta là ta có thể đánh nhưng ngươi không thể hoàn thủ.”
“Vì sao?” Lăng Vân giật minh kêu lên, nghĩ lại, lập tức minh bạch ý tứ của Vi Tiên. Hắn không nhịn được cười rộ lên, trong nội tâm thầm nghĩ, tiểu cô nương này nhìn thì trông tùy tiện vậy thôi, thực chất lại rất thông minh đấy.
Lăng Vân mình vẻ mặt chờ mong của Vi Tiên cười nói: “Tốt, biết là ngươi muốn theo ta tắm uyên ương mà, giờ ta làm bia cho ngươi luyện công trước đã, haha.”
Tuyết Nhi có chút lo lắng nhắc nhở: “Lăng Vân ca ca, ca ca nên cẩn thận chút, Vi Tiên bây giờ rất lợi hại.”
Lăng Vân hướng Tuyết Nhi chớp chớp mắt cười nói: “Cám ơn tiểu Tuyết Nhi, ta sẽ chú ý.”
Hắn xoay người lại, hướng mấy vị đang thi triển màn chắn nói: “Muốn chỗ này còn nguyên vẹn, thì các ngươi sử dụng toàn lực đi.”
Bên ngoài, mấy vị ma pháp sư gật nhẹ đầu, vừa rồi Vi Tiên lộ ra Bạch Diễm đã khiến thần kinh của bọn họ chấn động, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, tên này rõ ràng càng điên cuồng hơn, bị đánh mà không hoàn thủ.
“Hai vị xin chờ một chút, để phòng ngừa vạn nhất, ta nghĩ ta nên đi gọi thêm người.” Một tên đang chỉ huy những ma pháp sư thi triển ma pháp bảo vệ để phòng ngừa bạch diễm phát tác hướng về phía Lăng Vân và Vi Tiên vái chào.
Cái gọi là người già thành tinh chính là đạo lý này. Trải qua việc của lão sư râu trắng, có thể khẳng định mấy người này tới không phải là để học tập tri thức về ma pháp. Nguyên nhân rất đơn giản, làm sao một Đại ma pháp sư lại đi gọi một Cao cấp ma pháp sư là lão sư được chứ?
Lăng Vân phất phất tay cười nói: “Đừng nóng vội ah, để bọn họ chuẩn bị một chút. Miễn cho sân bãi bị hỏng, ta không có nhiều tiền để bồi thường đâu.”
Vi Tiên sóng mắt lưu chuyển, ừ một tiếng: “Cứ để bọn họ chậm rãi chuẩn bị.”
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Lưu Manh Thần Tiên Tác Giả: Vĩnh Dạ Quyển 1: Đệ Nhất Lưu Manh Đản Sinh. Chương 19: Kế hoạch nhỏ của Vi Tiên (hạ)
Biên dịch: vth88 Biên: Khiết Nguồn: Banlong.us và Sieucapthuankhiet.com
Lăng Vân và Vi Tiên đứng trên đài thi đấu được mười phút, thì thấy trên bầu trời xuất hiện bảy đạo ánh sáng bất đồng hương ma pháp khảo thí đài phóng tới. Bay đến đầu tiên chính là một ma pháp sư mặc trường bào màu lam, một lão giả có khuôn mặt nghiêm minh.
Chứng kiến tình cảnh này, lại làm cho Lăng Vân nhớ lại những kí ức tranh đấu trên Tiên giới lúc trước, cả bầu trời là những kiếm tiên, tạo lên một bức tranh rực rỡ vô cùng, đủ mọi màu sắc trong kí ức của mỗi cá nhân tham chiến cũng như những người chứng kiến….
“Hai vị bằng hữu, ta là viện trường Học viện Thánh Kira này, các vị có thể gọi ta là Kesi William.” Lam lão đầu hướng Lăng Vân và Vi Tiên ma pháp khảo thí trên đài khom người, “Những người phía sau là lão bằng hữu của ta.”
“Hoặc là có thể bảo ta William.” Thấy Lăng Vân nhíu mày, lão đầu mỉm cười một chút bổ sung.
Sáu lão đầu mặc ma pháp bào màu sắc bất đồng phía sau cũng có thêm hai người nữa cúi đầu chào, Lăng Vân và Vi Tiên hướng vài lão nhân này mỉm cười, nhẹ gật đầu.
“Tuy ta không biết là do nguyên nhân gì khiến hai vị đạo hữu cường đại đến học viện của chúng ta, nhưng có thể chứng kiếm hai vị cường giả đỉnh cao quyết đấu, ta cảm thấy phi thường vinh hạnh.”
Kesi William, là viện trưởng của Học viện Thánh Kira, là một trong những Ma đạo sư duy nhất của cả đại lục. Cũng bởi vì hắn chủ tu phong hệ ma pháp, trở thành phong hệ ma pháp sư đầu tiên của Thiên Phong đại lục.
Hôm nay viện trưởng William bởi vì để gia trì tính ma pháp vĩnh cửu lên chiếc phong hệ giới chỉ của mình, cố ý tìm mấy vị lão bằng hữu tiếng tăm lừng lẫy của mình để cùng nhau động thủ. Nhưng còn chưa đợi đến lúc ma pháp trận hoàn thành, thì vị ma pháp sư vốn là đang thủ hộ ma pháp khảo thí đài lại hấp tấp chạy tới, báo tình huống đang xảy ra giữa Lăng Vân và Vi Tiên ở trên đài khảo thí.
Mấy lão giả này đều là những người có kiến thức rộng rãi, nghe được có người dùng bạch diễm phá tan màn chắn ma pháp do hơn hai mươi ma pháp sư liên thủ phóng thích, lại còn có một nhân vật thần bí nhận lời thách đấu của người kia mà còn chấp không cần hoàn thủ nữa, mấy lão đầu này nghe thấy là hiểu ngay ra những điểm mấu chốt.
Cái này không còn là bài kiểm tra nhập học nữa rồi, rõ ràng là hai cường giả hiếm thấy đối chiến mà. Lập tức buông bỏ việc đang làm, mang theo mấy lão đầu khác chạy qua xem.
“Chờ chúng ta bố trí ma pháp màn chắn xong, là hai vị có thể bắt đầu.” Viện trưởng William hướng Lăng Vân nhẹ gật đầu. Sau một hồi ngâm xướng, màn sáng màu xanh da trời nhàn nhạt đem toàn bộ khảo thí đài và phạm vi cách hai mét xung quanh bao phủ.
“Cuồng phong thủ hộ!” Có người đã nhận thức ra ma pháp trên sân đấu, chính là phong hệ ma pháp màn chắn. Bất đồng với các ma pháp màn chắn khác, ‘Cuồng phong thủ hộ’ có khả năng đặc biệt là làm công kích của địch nhân văng ra chỗ khác.
Viện trưởng quay đầu lại phía sau ra hiệu, sáu vị ma pháp sư đồng thời vung ra ma pháp màn chắn cực hạn của mình. Lập tức, phạm vi xung quanh khảo thi đài đã bị các loại ma pháp màn chắn đủ loại màu sắc bao lại, quang ảnh không ngừng lưu chuyển, trông rất đẹp mắt.
“Cái này... Cái này e rằng có thể ngăn cản được sự công kích của cấm chú a.” Không ít người nhìn cái ma pháp màn chắn đủ mọi màu sắc kia mà âm thầm phỏng đoán.
“Hai vị, có thể bắt đầu rồi.” William viện trưởng hướng Lăng Vân gật đầu bảo.
Vừa dứt lời, kể cả viện trưởng William và sáu ma pháp sư liên thủ phóng thích ma pháp màn chắn bỗng dưng cảm thấy áp lực kinh nhân.
Lăng Vân hướng Vi Tiên cười nói: “Tới! Cho ta xem bản lĩnh của ngươi đi? Đừng làm ta thất vọng, ha ha.”
“Ngươi chắc chắn không phản kích?” Vi Tiên xác nhận lại một lần nữa.
“Sẽ không, ngươi yên tâm đi. Nhanh lên .” Lăng Vân khẳng định.
Nhưng Vi Tiên lại cười hì hì, nói tiếp: “Không vội, ta đang suy nghĩ xem sẽ đấu pháp như thế nào đây, phải cẩn thận một chút không lại xấu mặt ta. Ngươi lợi hại như vậy, đến hỏa kỳ lân cũng bị ngươi dạy dỗ, ai, nếu như chỉ là đánh loạn... Vậy thì đi ngược với dự tính ban đầu của ta rồi .”
Lăng Vân sững sờ, đây là cơ hội tiểu cô nương người ta vất vả lắm mới tìm được, mình cũng có chút ngượng ngùng: “Vậy ngươi cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ xem nên đánh như thế nào đi, ta chờ.” Nói xong, liền chậm rãi ngồi xuống mặt đất, ai ngờ còn chưa kịp ngồi, một đạo quang mang hồng sắc vừa thô vừa to đã lao thẳng tới trước mặt hắn.
Tất cả mọi người ở đây đều không nghĩ tới việc, Vi Tiên này chưa nói đã đánh.
Lăng Vân hú lên một tiếng quái dị, kim quang lóe lên, tức thời di chuyển lên không trung, phản ứng cực nhanh, nhanh như tia chớp vậy. Đạo hồng quang của Vi Tiên trượt mục tiêu va vào màn bảo vệ, vang lên tiếng nổ cực lớn, tầng ma pháp bên trong cùng của màn chắn bắt đầu mờ đi.
Bởi vì Vi Tiên đã có khối hỏa tinh thượng phẩm để bổ sung ma lực rồi, nên giờ cũng coi như là nàng chưa mất tý ma lực nào, nàng nhìn Lăng Vân, kháng nghị: “Ngươi không được tránh!”
Lăng Vân bỗng nhiên phát giác chính mình rất bị động.
“Ta không hoàn thủ.... Ngươi còn không cho ta tránh hả?”
Vi Tiên xòe bàn tay trắng nõn nà của nàng ra, nói: “Ngươi đương nhiên không thể chạy, bằng không, có ai có thể đánh được ngươi đây?”
Lời này Vi Tiên nói vô cùng có kỹ xảo, thổi phồng Lăng Vân cường điệu lên một chút. Khiến cho Lăng Vân căn bản không có biện pháp để cự tuyệt.
“Được rồi, ta không né.” Lăng Vân tuyệt đối không thể để mình mất mặt trước mỹ nữ được. Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định: “Nhưng ta dùng cái gì để đỡ đòn, ngươi cũng đừng có quản a?”
Đạo hồng quang vừa rồi Vi Tiên đánh ra không biết là cái quái gì. Đanh cho ma pháp trận chấn động không thôi. Chỉ bằng tu vi bán tiên nhân của mình bây giờ, tay không có thể chống đỡ được không cũng khó nói trước được.
Lăng Vân bay cách mặt đất khoảng hơn mười mét, thân hình có chút lắc lư, ngay sau đó một kiện khôi giáp đen nhanh bao trùm cả người hắn lại, chỉ nghe thấy một tiếng ‘Đùng’, từ trên khôi giáp toát ra vô số tinh thể màu xanh, phảng phất như ngàn vạn con đom đóm tụ tập lại một chỗ, thân ảnh của hắn dần dần ẩn vào trong tinh quang, chỉ chốc lát sau, xuất hiện một vòng quang mang bay lượn xung quanh người hắn, khiến cả người hắn toát lên một khí thế phi phàm.
Bộ dáng hăng hái của hắn làm cho Vi Tiên có chút lo lắng. Bất quá không thể không thừa nhận, người nam nhân này, quá mạnh mẽ!
Khôi giáp cổ quái màu đen vừa xuất hiện, Lăng Vân bình thường có chút lưu manh, có chút vô lại giờ đã hoàn toàn đảo ngược rồi. Biến thành một nam nhân vô cùng ôn hòa nhã nhặn, trở thành một vô cùng anh tuấn tiêu sái đại soái ca...
Mặt Vi Tiên chợt đỏ bừng hết cả lên, nàng đang hồi tưởng lại tình cảnh đêm hôm trước....
Khôi giáp cổ quái như vậy đừng nói Vi Tiên mới thấy lần đầu, ngay cả viện trưởng William kiến thức sâu rộng cũng chưa nhìn thấy bao giờ. Vi Tiên nghĩ ngợi nửa ngày, vẫn không rõ ràng lắm cái tinh quang đang bay lượn quanh người Lăng Vân là cái gì. Nàng điềm nhiên như không có việc gì hỏi: “Khí thế không tồi. Nói không được phản kích, bao gồm cả thứ này cũng không thể phản kích đấy?”
Trang bị ma pháp đương nhiên cũng có loại có thể phản đòn, cho nên Vi Tiên mới nói như vậy.
Lăng Vân nghiêng đầu, trong nội tâm âm thầm buồn cười, tiểu cô nương này vẫn còn có chút thông minh a.
Trên Tiên giới, tiên giáp này của Lăng Vân rất nổi danh, gọi là thôn phệ tiên giáp, đặc điểm lớn nhất của nó chính là có thể thôn phệ tất cả mọi công kích không phải thật thể, hơn nữa nó còn đem lực lượng của địch nhân hấp thụ chuyển tới cái thứ đang bay xung quanh người hắn, gọi là Luyện Trần Kiếp Hỏa, là thứ mà hắn đã dày công thu thập chân hỏa trên chín tầng trời luyện chế thành. Binh khí có phẩm chất hơi kém một tý, lại gần người hắn là bị Luyện Trần Kiếp Hỏa này hỏa táng thành tro tàn rồi chứ đừng nói đến chuyện chạm vào bộ giáp.
Lăng Vân có ngoại hiệu là sắc lang liều mạng, có cái tên hiệu như vậy, không thể nói tên lưu manh thiên tiên này không ác độc.
Vi Tiên không chắc cái khôi giáp quái lạ này là thứ gì, tay phải nắm ma trượng của nàng vung lên, siêu cấp tiểu hỏa cầu vừa mới phá vỡ địa hệ ma pháp màn chắn lập tức như sao băng đâm thẳng về phía Lăng Vân.
Lăng Vân nhìn vô số hỏa diễm đang lao tới trước mặt mình, tâm thần khẽ động, những tinh quang trôi nổi chung quang di động tới chắn trước người hắn.
Siêu cấp tiểu hỏa cầu của Vi Tiên tuy lợi hại, nhưng mà đem ra so sánh với Luyện Trần Kiếp Hỏa, thật giống như trò cười khi đem đom đóm ra so sánh với mặt trời vậy... Vô số tiểu hỏa cầu vừa mới chạm vào tinh quang, liền vô thanh vô tức tiêu thất đi mất.
Hỏa cầu vừa biến mất, Vi Tiên đồng thời cảm thấy ma lực toàn thân như là muốn phá thể chui ra, toàn thân chấn động mạnh, lập tức hấp thu ma lực từ trong ma trượng, một lần nữa dò xét Lăng Vân, ngẫm lại xem còn điều kiện gì không để áp chế thực lực của hắn xuống dưới mình.
Thấy Vi Tiên đình chỉ công kích, Lăng Vân tản tinh quang ra, nói: “Ngươi sẽ không chỉ có trình độ như thế thôi đấy chứ? Đừng nghĩ đến truyện đánh lén, ta đã không hoàn thủ, ngươi còn phải suy nghĩ cái gì nữa? Thành thành thật thật cho ta xem thực lực mạnh nhất của ngươi đi, xem nó có xứng đáng với ma trượng mà ta đưa cho ngươi hay không???”
Vốn Vi Tiên còn đang suy nghĩ xem nên sử dụng ám chiêu gì, vừa nghe những lời này của Lăng Vân, trong nội tâm chấn động. Thực lực của mình so với Hỏa Kỳ Lân thì còn kém xa vạn dặm, có thể thu phục được Hỏa Kỳ Lân thì bằng vào mấy ám chiêu của mình có thể thắng được Lăng Vân sao? Nhìn Lăng Vân, nội tâm Vi Tiên có chút đau xót.
Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân hắn bỏ mình giường không gối chiếc đêm qua ư? Cường giả, chẳng lẽ chỉ có thể sáng vai với cường giả sao....
Nàng hít vào một hơi thật sâu, nở một nụ cười với Lăng Vân: “Ngươi nói cũng có đạo lý.”
Trong nội tâm Lăng Vân thầm khen, tiểu cô nương này thật là một nhân tài có tâm thần ổn định. Nếu mình dạy nàng cách tu chân, thành tựu trong tương lai sợ sẽ không thấp hơn mình.
Nói đến tu chân, liệu cái thế giới này có người tu chân hay không đây....
Đang lúc Lăng Vân miên man suy nghĩ, bỗng nhiên, xuất hiện một cỗ khí tức Hỏa Diễm bạo người làm tất cả mọi người ở đang quan khán toàn thân run lên. Lăng Vân quay đầu nhìn lại, tóc Vi Tiên lúc này đã biến thành một màu đỏ giống như màu của máu.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Lưu Manh Thần Tiên Tác Giả: Vĩnh Dạ Quyển 1: Đệ Nhất Lưu Manh Đản Sinh. Chương 20: Lăng Vân hành động (Thượng)
Biên: Khiết Nguồn: Banlong.us và Sieucapthuankhiet.com
Vi Tiên vứt bỏ suy nghĩ đánh đấm vớ vẩn trong đầu mình đi, bắt đầu suy nghĩ phương thức tấn công nghiêm túc. Đây là cơ hội tốt nhất để nàng làm quen với lực lượng mới có của mình.
Quan trọng nhất là, nàng tin tưởng nam nhân vô cùng cường đại trước mặt này sẽ không bởi vì một kích đỉnh điểm của mình mà bị thương tổn, hắn quá cường đại. Vi Tiên cúi đầu, nước mắt chảy ra không ngừng.
Đúng vậy, hắn quá cường đại. Mình chỉ có thể tư cách đi sau bóng lưng hắn mà thôi, vĩnh viễn không có cơ hội cùng hắn sánh bước.
Bây giờ, cơ hội tới tay, làm sao nàng có thể từ bỏ đây. Hỏa tinh trong ma trượng của Lăng Vân có thể bổ sung linh khí cho cả những tiên nhân đỉnh cao, có thể Vi Tiên không nghĩ nhiều như vậy, nàng đang điên cuồng hấp thu ma lực của Hỏa Tinh, cái loại hấp thu sức mạnh điên cuồng này đã vượt xa cực hạn dung nạp năng lượng của cơ thể nàng. Dưới sự xung kích liên tục của ma lực, Vi Tiên đã mất đi ý thức.
Ma pháp sư nếu có được ma lực mà bản thân không thể thừa nhận nổi, bởi vì không thể khống chế được cỗ ma lực ấy sẽ dẫn tới việc bạo thể mà chết..
Gặp bất kì người nào biết qua một tí ma pháp, thấy Vi Tiên rơi vào trong tình trạng ấy nhất định sẽ chạy ngay đến ngăn cản nàng. Thật đáng buồn chính là, Lăng Vân không biết.
Nhưng viện trưởng William đã nhìn ra, ma lực của tiểu cô nương này sắp chạm đến ranh giới tự bạo rồi. Hơn nữa khi nàng không duy trì được sự cân bằng ma lực, hậu quả của việc bạo tạc không đơn giản là nổ tung người nàng ra mà thôi đâu, sợ rằng nó sẽ khiến hơn phân nửa Học viện Thánh Kira này thành bình địa mất. Mà sau đó khả năng còn xuất hiện Hỏa Diễm Long Quyển Phong nữa (vòi rồng hỏa diễm), vô số Hỏa Diễm Tinh Linh sẽ thiêu trụi cả học viện này luôn chứ chẳng chơi!
“Mau ngăn cản nàng!” Vừa cùng mấy lão giả gia cố từng tầng ma pháp bảo vệ một, viện trưởng William vừa chỉ huy các giáo viên sơ tán học viện, từng tầng ma pháp đã kiên cố giờ tiếp tục kiên cố hơn. “Hiện tại nàng đã mất đi ý thức, nếu không đem ma lực trong thân thể nàng phóng thích ra, tiểu cô nương này sợ sẽ vong mệnh mất!”
Cái gì? Lăng Vân cả kinh, sao có thể như thế được.
Hắn nhìn Vi Tiên giờ tóc đã chuyển thành màu đỏ như máu, thử gọi nàng một tiếng, nhưng Vi Tiên không có phản ứng. Lăng Vân cẩn thận lắng nghe, cũng không hề nghe thấy bất kì tiếng ngâm xướng chú ngữ nào.
Quả nhiên nàng đã mất ý thức.
“Làm sao bây giờ?” Lăng Vân quay đầu về phía viện trưởng William, hỏi. “Nàng mất ý thức thật rồi.”
“Không có biện pháp.” viện trưởng William lắc đầu cười khổ. “Nàng đã sớm vượt qua ngưỡng cực hạn chứa đựng ma lực của cơ thể. Giờ đã mất đi ý thức. Ngươi phải biết, một cái bình nhỏ nếu phải chịu đựng áp lực vượt quá xa mức chịu đựng của bản thân, sẽ nổ tung, hơn nữa còn không để xót lại mảnh vụn nào.”
“Ta muốn cứu nàng.” Lăng Vân đứng đối mặt với viện trưởng William nói, “Nàng bởi vì một câu nói của ta mà thành ra như vậy, ta phải có trách nhiệm cứu nàng.”
Viện trưởng William lắc đầu, nói: “Ta không biết phương pháp gì có thể cứu được một ma pháp sư gần như sắp tự bạo….”
Lăng Vân chớp chớp mắt nhìn Vi Tiên, giờ nàng đã mất đi ý thức, hoàn toàn không thể nghe thấy người khác nói chuyện gì nữa rồi.
“Ta phải cứu nàng.” Lăng Vân vẫn kiên định như cũ, quay đầu về phía viện trưởng William nói. “Nàng là người bằng hữu đầu tiên của ta khi đến thế giới này.”
Viện trưởng William nhìn Vi Tiên đang trong trạng thái gần như sắp bạo thể đến nơi và Lăng Vân với tình cảm chân thành đứng bên cạnh, nhất thời lão cảm thấy cảm khái vô cùng. Nhưng đối với ma pháp sư đã hấp thu ma lực vượt quá cực hạn, ngoại trừ tự bạo...
“Ta còn có một biện pháp.” Viện trưởng William đang suy tính, cân nhắc xem có nên đưa cái phương pháp giải quyết này nói ra hay không. Thời điểm lão nói ra, ma pháp sư mặc áo choàng đỏ mở miệng. “Phi thường nguy hiểm, không cẩn thận một cái, ngươi cũng sẽ trở thành tro bụi.”
“Nói mau. Là phương pháp gì.” Lăng Vân nhìn chằm chằm vào ma pháp sư áo choàng đỏ.
Ma pháp sư áo choàng đỏ nhìn Lăng Vân trên đài, cởi áo choàng ra. Ở bên trong chiếc áo choàng rộng thùng thình ấy, nguyên lai lại có thể cất dấu một đường cong uyển chuyển, thân thể mềm mại đến vậy. Nàng cùng Vi Tiên hiện tại có chút giống nhau, cả hai đều cũng có mái tóc màu hỏa hồng.
“Đó chính là, một người khác ở bên cạnh dẫn dắt ma lực của nàng phóng thích ra ngoài.”
“Vậy thì mau lên, ai lên dẫn dắt ma lực cho nàng đi?” Lăng Vân nhìn tất cả ma pháp sư chung quanh ,“Không còn thời gian nữa đâu!”
“Chẳng lẽ ngươi không biết phóng thích ma pháp?” Viện trưởng William có chút giật mình, “Ngươi không phải là ma pháp sư?”
Lăng Vân nổi giận, Vi Tiên sắp tự bạo đến nơi rồi, tên gia hỏa này còn có lòng dạ nói chuyện phiếm nữa. Nếu nàng là người tu chân rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, Lăng Vân đã giải quyết một cách dễ dàng rồi. Nhưng mà người nghề nào biết việc nghề đó, trạng thái dị thường của ma pháp sư nếu dùng sức mạnh cưỡng ép nó, chỉ sợ sau này sẽ sinh ra di chứng gì không biết nữa.
“Đm nhà nó, ai nói lão tử là ma pháp sư! Lão tử không phải!” Lăng Vân có chút gấp, không kịp lựa lời để nói.
Tóc Vi Tiên như hỏa diễm vẫy vùng trong không trung, da dẻ toàn thân nàng giờ cũng dần chuyển thành màu đỏ tươi.
“Để ta!” Ma pháp sư áo đỏ kia xuyên qua ma pháp bảo vệ nhảy lên đài, đứng bên cạnh Vi Tiên kéo tay nàng, hiện giờ Vi Tiên giống như là một quả boom hẹn giờ vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ.
Lão William muốn lên, nghĩ một hồi lại dừng tay.
Lúc này mà tiến vào bên trong màn chắn, cũng không khác gì với việc đi khiêu vũ với tử thần vậy.
Ma pháp sư áo đỏ vừa chạm vào tay Vi Tiên, ngay lập tức sắc mặt trở nên đỏ hồng tươi đẹp dị thường. Nàng chưa suy nghĩ kĩ đến việc, cố bé này tại sao trong nháy mắt lại đi hấp thụ một lượng hỏa nguyên tố khổng lồ như thế. Nhưng bây giờ không còn thời gian cho nàng suy nghĩ nữa, sau một hồi ngâm xướng chú ngữ ngắn ngủi, ma pháp sư áo đỏ kia phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, khóe miệng chảy ra một tia máu đỏ tươi.
Viện trưởng William đang đứng bên ngoài duy trì ma pháp bảo vệ chợt biến sắc, đến cả đẳng cấp ma pháp sư như vậy ũng không thể tiếp nhận được số hỏa nguyên tố ấy, vụ nổ kia.... Lập tức lão cũng không thèm để ý đến việc mình còn sức lực hay không, tăng nhanh tốc độ nâng cấp ma pháp màn chắn hơn nữa.
“Ta hiện tại muốn dẫn dắt cỗ lực lượng trong cơ thể nàng ra ngoài. Để tránh việc nó gây ảnh hưởng đến mọi xung quanh, ta phải phóng thích một phần ma lực lên người ngươi. Ngươi có thể chống đỡ được không?” Ma pháp sư áo đỏ nhìn chằm chằm vào người Lăng Vân. “Cỗ lực lượng này một khi phóng thích ra ngoài, uy lực có thể so sánh với công kích của một Hỏa hệ cấm chú đấy.”
Lăng Vân nhẹ gật đầu, cũng không nói nhiều: “Làm đi.”
Ma pháp sư áo đỏ sững sờ một chút, chậm rãi gật đầu, bắt đầu ngâm xướng những chú ngữ dài dòng buồn chán. Lăng Vân tuy không cảm giác thấy lực lượng nguyên tố, nhưng hắn có thể cảm nhận được không khí xung quanh không còn lưu động cuồng bạo như lúc trước nữa, bắt đầu áp xúc không ngừng lại với nhau.
Hiện tại Lăng Vân không thể thuấn di, không thể tránh né, phải tiếp đỡ một cái đơn thể công kích. Cảm giác không khí xung quanh lưu động càng lúc càng chậm, sắp đến thời điểm áp xúc đến cực hạn, Lăng Vân bắt đầu sử dụng tới toàn bộ tiên linh lực của mình, Thôn Phệ Tiên Giáp hắc sắc chợt phát ra quang mang chói mắt. Luyện Trần Kiếp Hỏa vây quanh cơ hồ đã ngưng tụ lại thành thể rắn….
Bởi vì không cần mất thời gian tụ tập hỏa nguyên tố, một đơn thể cấm chú trong thời gian ngắng ngâm xướng đã được hoàn thành. Lăng Vân nhận thấy nó cũng không đơn giản. Hắn rõ ràng có thể cảm giác được, lực lượng của khí lưu cuồng bạo này khi bị áp xúc cơ hồ không kém là bao so với một kích toàn tực của Tán tiên bình thường. Dựa theo trạng thái của mình bây giờ , trên cơ bản là có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.
“Tới!” Lăng Vân cơ hồ đem tất cả tiên linh khí tăng lên tới cực hạn lớn nhất .
Ma pháp sư áo đỏ nhẹ gật đầu, ngón tay vừa nhấc, một đạo ánh sáng màu đỏ sậm như điện xạ ra, ma pháp trượng hoa lệ của Vi Tiên sau vài tiếng vang nhẹ liền từ từ vỡ vụn.
Viện trưởng William đứng bên dưới đang một mực chú ý tình hình phát sinh, sắc mặt lập tức biến hóa vài ba lần.
Ánh sáng đỏ sậm vừa mới tiếp xúc Luyện Trần Kiếp Hỏa mới ngưng tụ thành hình, lập tức phát sinh ra những vụ nổ dữ dội liên tiếp. Chấn động cực lớn khiến đài khảo thí cơ hồ biến thành phấn vụn. Mỗi một lần nổ, Lăng Vân lại đồng thời lui về phía sau một bước.
Mấy người viện trưởng William ở bên ngoài duy trì ma pháp màn chắn, sắc mặt giờ đã trở nên trắng bệch, điên cuồng nâng cấp ma pháp màn chắn khiến ma lực của họ sắp cạn kiệt, nhưng vụ nổ này dường như vẫn chưa có dấu hiệu đình chỉ nào.
Viện trưởng William cắn răng, từ bên trong ma pháp bào lấy ra một cái bình nhỏ, ném cho mấy ma pháp sư đang toàn lực duy trì ma pháp màn chắn.
“Nước suối ma pháp nguyên tố! Đồ tốt.” Mấy ma pháp sư sáng hết cả mắt, mở nắp bình đổ nước bên trong ra. Một đạo ngân bạch sắc quang mang hiện lên, sau đó tốc độ duy trì màn chắn trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Vụ bạo tạc bên trong vẫn đang không ngừng phát sinh. Trai qua hơn hai mươi, ba mươi vụ nổ, thực thể Luyện Trần Kiếp Hỏa đã có chút không chống đỡ nổi.
Lăng Vân biến sắc, quát to: “Tán!”
Thực thể Luyện Trần Kiếp Hỏa đột nhiên nở bung ra, từng tầng một nổ tung, trong khi Luyện Trần Kiếp Hỏa bạo tạc Lăng Vân cũng đồng thời nhanh chóng lui lại phía sau. Hắn không có công kích, hoàn toàn là dùng Luyện Trần Kiếp Hỏa để ngăn cản ánh sáng trùng kích.
Ngay lúc Lăng Vân lui lại phía sau rồi dừng lại, ánh sáng màu đỏ đã xuyên qua Luyện Trần Kiếp Hỏa. Thời điểm Lăng Vân ngẩng đầu lên nhìn, một phần ánh sáng màu đỏ sậm đã đánh trúng người hắn.
Lập tức, âm thanh bạo liệt rung thiên động địa vang lên, thôn phệ tiên giáp màu đen thả ra ba khí lưu màu xanh, tiếng rít bén nhọn lượn lờ quanh thân nó.
Ba đạo khí lưu màu xanh tụ hợp trong nháy mắt, một tiếng nổ thanh thúy vang lên, một cơn địa chấn phát sinh, chắc chắn là do đá hoa cương xung quanh quảng trường nứt vỡ tạo ra, dòng chảy của vụ nổ từ trong những khe rãnh lao ra, ma pháp bảo vệ không kịp thay thế lập tức vỡ vụn. Vụ nổ liên hoàn lúc trước đã làm cả khảo thí đài nát thành bụi phấn, giờ sóng xung kích từ hỏa diễm đã đem những bụi phấn này lên cao cả trăm mét. Giống như là bão cát đang lan rộng đi vậy….
Lưu Manh Thiên Tiên
Tác giả: Vĩnh Dạ
Quyển I: Đệ Nhất Lưu Manh Đản Sinh
Chương 20: Lăng Vân hành động (Thượng)
Biên dịch: Khiết
Nguồn: sieucapthuankhiet.com
Vi Tiên vứt bỏ suy nghĩ đánh đấm vớ vẩn trong đầu mình đi, bắt đầu suy nghĩ phương thức tấn công nghiêm túc. Đây là cơ hội tốt nhất để nàng làm quen với lực lượng mới có của mình.
Quan trọng nhất là, nàng tin tưởng nam nhân vô cùng cường đại trước mặt này sẽ không bởi vì một kích đỉnh điểm của mình mà bị thương tổn, hắn quá cường đại. Vi Tiên cúi đầu, nước mắt chảy ra không ngừng.
Đúng vậy, hắn quá cường đại. Mình chỉ có thể tư cách đi sau bóng lưng hắn mà thôi, vĩnh viễn không có cơ hội cùng hắn sánh bước.
Bây giờ, cơ hội tới tay, làm sao nàng có thể từ bỏ đây. Hỏa tinh trong ma trượng của Lăng Vân có thể bổ sung linh khí cho cả những tiên nhân đỉnh cao, có thể Vi Tiên không nghĩ nhiều như vậy, nàng đang điên cuồng hấp thu ma lực của Hỏa Tinh, cái loại hấp thu sức mạnh điên cuồng này đã vượt xa cực hạn dung nạp năng lượng của cơ thể nàng. Dưới sự xung kích liên tục của ma lực, Vi Tiên đã mất đi ý thức.
Ma pháp sư nếu có được ma lực mà bản thân không thể thừa nhận nổi, bởi vì không thể khống chế được cỗ ma lực ấy sẽ dẫn tới việc bạo thể mà chết..
Gặp bất kì người nào biết qua một tí ma pháp, thấy Vi Tiên rơi vào trong tình trạng ấy nhất định sẽ chạy ngay đến ngăn cản nàng. Thật đáng buồn chính là, Lăng Vân không biết.
Nhưng viện trưởng William đã nhìn ra, ma lực của tiểu cô nương này sắp chạm đến ranh giới tự bạo rồi. Hơn nữa khi nàng không duy trì được sự cân bằng ma lực, hậu quả của việc bạo tạc không đơn giản là nổ tung người nàng ra mà thôi đâu, sợ rằng nó sẽ khiến hơn phân nửa Học viện Thánh Kira này thành bình địa mất. Mà sau đó khả năng còn xuất hiện Hỏa Diễm Long Quyển Phong nữa (vòi rồng hỏa diễm), vô số Hỏa Diễm Tinh Linh sẽ thiêu trụi cả học viện này luôn chứ chẳng chơi!
“Mau ngăn cản nàng!” Vừa cùng mấy lão giả gia cố từng tầng ma pháp bảo vệ một, viện trưởng William vừa chỉ huy các giáo viên sơ tán học viện, từng tầng ma pháp đã kiên cố giờ tiếp tục kiên cố hơn. “Hiện tại nàng đã mất đi ý thức, nếu không đem ma lực trong thân thể nàng phóng thích ra, tiểu cô nương này sợ sẽ vong mệnh mất!”
Cái gì? Lăng Vân cả kinh, sao có thể như thế được.
Hắn nhìn Vi Tiên giờ tóc đã chuyển thành màu đỏ như máu, thử gọi nàng một tiếng, nhưng Vi Tiên không có phản ứng. Lăng Vân cẩn thận lắng nghe, cũng không hề nghe thấy bất kì tiếng ngâm xướng chú ngữ nào.
Quả nhiên nàng đã mất ý thức.
“Làm sao bây giờ?” Lăng Vân quay đầu về phía viện trưởng William, hỏi. “Nàng mất ý thức thật rồi.”
“Không có biện pháp.” viện trưởng William lắc đầu cười khổ. “Nàng đã sớm vượt qua ngưỡng cực hạn chứa đựng ma lực của cơ thể. Giờ đã mất đi ý thức. Ngươi phải biết, một cái bình nhỏ nếu phải chịu đựng áp lực vượt quá xa mức chịu đựng của bản thân, sẽ nổ tung, hơn nữa còn không để xót lại mảnh vụn nào.”
“Ta muốn cứu nàng.” Lăng Vân đứng đối mặt với viện trưởng William nói, “Nàng bởi vì một câu nói của ta mà thành ra như vậy, ta phải có trách nhiệm cứu nàng.”
Viện trưởng William lắc đầu, nói: “Ta không biết phương pháp gì có thể cứu được một ma pháp sư gần như sắp tự bạo….”
Lăng Vân chớp chớp mắt nhìn Vi Tiên, giờ nàng đã mất đi ý thức, hoàn toàn không thể nghe thấy người khác nói chuyện gì nữa rồi.
“Ta phải cứu nàng.” Lăng Vân vẫn kiên định như cũ, quay đầu về phía viện trưởng William nói. “Nàng là người bằng hữu đầu tiên của ta khi đến thế giới này.”
Viện trưởng William nhìn Vi Tiên đang trong trạng thái gần như sắp bạo thể đến nơi và Lăng Vân với tình cảm chân thành đứng bên cạnh, nhất thời lão cảm thấy cảm khái vô cùng. Nhưng đối với ma pháp sư đã hấp thu ma lực vượt quá cực hạn, ngoại trừ tự bạo...
“Ta còn có một biện pháp.” Viện trưởng William đang suy tính, cân nhắc xem có nên đưa cái phương pháp giải quyết này nói ra hay không. Thời điểm lão nói ra, ma pháp sư mặc áo choàng đỏ mở miệng. “Phi thường nguy hiểm, không cẩn thận một cái, ngươi cũng sẽ trở thành tro bụi.”
“Nói mau. Là phương pháp gì.” Lăng Vân nhìn chằm chằm vào ma pháp sư áo choàng đỏ.
Ma pháp sư áo choàng đỏ nhìn Lăng Vân trên đài, cởi áo choàng ra. Ở bên trong chiếc áo choàng rộng thùng thình ấy, nguyên lai lại có thể cất dấu một đường cong uyển chuyển, thân thể mềm mại đến vậy. Nàng cùng Vi Tiên hiện tại có chút giống nhau, cả hai đều cũng có mái tóc màu hỏa hồng.
“Đó chính là, một người khác ở bên cạnh dẫn dắt ma lực của nàng phóng thích ra ngoài.”
“Vậy thì mau lên, ai lên dẫn dắt ma lực cho nàng đi?” Lăng Vân nhìn tất cả ma pháp sư chung quanh ,“Không còn thời gian nữa đâu!”
“Chẳng lẽ ngươi không biết phóng thích ma pháp?” Viện trưởng William có chút giật mình, “Ngươi không phải là ma pháp sư?”
Lăng Vân nổi giận, Vi Tiên sắp tự bạo đến nơi rồi, tên gia hỏa này còn có lòng dạ nói chuyện phiếm nữa. Nếu nàng là người tu chân rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, Lăng Vân đã giải quyết một cách dễ dàng rồi. Nhưng mà người nghề nào biết việc nghề đó, trạng thái dị thường của ma pháp sư nếu dùng sức mạnh cưỡng ép nó, chỉ sợ sau này sẽ sinh ra di chứng gì không biết nữa.
“Đm nhà nó, ai nói lão tử là ma pháp sư! Lão tử không phải!” Lăng Vân có chút gấp, không kịp lựa lời để nói.
Tóc Vi Tiên như hỏa diễm vẫy vùng trong không trung, da dẻ toàn thân nàng giờ cũng dần chuyển thành màu đỏ tươi.
“Để ta!” Ma pháp sư áo đỏ kia xuyên qua ma pháp bảo vệ nhảy lên đài, đứng bên cạnh Vi Tiên kéo tay nàng, hiện giờ Vi Tiên giống như là một quả boom hẹn giờ vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ.
Lão William muốn lên, nghĩ một hồi lại dừng tay.
Lúc này mà tiến vào bên trong màn chắn, cũng không khác gì với việc đi khiêu vũ với tử thần vậy.
Ma pháp sư áo đỏ vừa chạm vào tay Vi Tiên, ngay lập tức sắc mặt trở nên đỏ hồng tươi đẹp dị thường. Nàng chưa suy nghĩ kĩ đến việc, cố bé này tại sao trong nháy mắt lại đi hấp thụ một lượng hỏa nguyên tố khổng lồ như thế. Nhưng bây giờ không còn thời gian cho nàng suy nghĩ nữa, sau một hồi ngâm xướng chú ngữ ngắn ngủi, ma pháp sư áo đỏ kia phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, khóe miệng chảy ra một tia máu đỏ tươi.
Viện trưởng William đang đứng bên ngoài duy trì ma pháp bảo vệ chợt biến sắc, đến cả đẳng cấp ma pháp sư như vậy ũng không thể tiếp nhận được số hỏa nguyên tố ấy, vụ nổ kia.... Lập tức lão cũng không thèm để ý đến việc mình còn sức lực hay không, tăng nhanh tốc độ nâng cấp ma pháp màn chắn hơn nữa.
“Ta hiện tại muốn dẫn dắt cỗ lực lượng trong cơ thể nàng ra ngoài. Để tránh việc nó gây ảnh hưởng đến mọi xung quanh, ta phải phóng thích một phần ma lực lên người ngươi. Ngươi có thể chống đỡ được không?” Ma pháp sư áo đỏ nhìn chằm chằm vào người Lăng Vân. “Cỗ lực lượng này một khi phóng thích ra ngoài, uy lực có thể so sánh với công kích của một Hỏa hệ cấm chú đấy.”
Lăng Vân nhẹ gật đầu, cũng không nói nhiều: “Làm đi.”
Ma pháp sư áo đỏ sững sờ một chút, chậm rãi gật đầu, bắt đầu ngâm xướng những chú ngữ dài dòng buồn chán. Lăng Vân tuy không cảm giác thấy lực lượng nguyên tố, nhưng hắn có thể cảm nhận được không khí xung quanh không còn lưu động cuồng bạo như lúc trước nữa, bắt đầu áp xúc không ngừng lại với nhau.
Hiện tại Lăng Vân không thể thuấn di, không thể tránh né, phải tiếp đỡ một cái đơn thể công kích. Cảm giác không khí xung quanh lưu động càng lúc càng chậm, sắp đến thời điểm áp xúc đến cực hạn, Lăng Vân bắt đầu sử dụng tới toàn bộ tiên linh lực của mình, Thôn Phệ Tiên Giáp hắc sắc chợt phát ra quang mang chói mắt. Luyện Trần Kiếp Hỏa vây quanh cơ hồ đã ngưng tụ lại thành thể rắn….
Bởi vì không cần mất thời gian tụ tập hỏa nguyên tố, một đơn thể cấm chú trong thời gian ngắng ngâm xướng đã được hoàn thành. Lăng Vân nhận thấy nó cũng không đơn giản. Hắn rõ ràng có thể cảm giác được, lực lượng của khí lưu cuồng bạo này khi bị áp xúc cơ hồ không kém là bao so với một kích toàn tực của Tán tiên bình thường. Dựa theo trạng thái của mình bây giờ , trên cơ bản là có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.
“Tới!” Lăng Vân cơ hồ đem tất cả tiên linh khí tăng lên tới cực hạn lớn nhất .
Ma pháp sư áo đỏ nhẹ gật đầu, ngón tay vừa nhấc, một đạo ánh sáng màu đỏ sậm như điện xạ ra, ma pháp trượng hoa lệ của Vi Tiên sau vài tiếng vang nhẹ liền từ từ vỡ vụn.
Viện trưởng William đứng bên dưới đang một mực chú ý tình hình phát sinh, sắc mặt lập tức biến hóa vài ba lần.
Ánh sáng đỏ sậm vừa mới tiếp xúc Luyện Trần Kiếp Hỏa mới ngưng tụ thành hình, lập tức phát sinh ra những vụ nổ dữ dội liên tiếp. Chấn động cực lớn khiến đài khảo thí cơ hồ biến thành phấn vụn. Mỗi một lần nổ, Lăng Vân lại đồng thời lui về phía sau một bước.
Mấy người viện trưởng William ở bên ngoài duy trì ma pháp màn chắn, sắc mặt giờ đã trở nên trắng bệch, điên cuồng nâng cấp ma pháp màn chắn khiến ma lực của họ sắp cạn kiệt, nhưng vụ nổ này dường như vẫn chưa có dấu hiệu đình chỉ nào.
Viện trưởng William cắn răng, từ bên trong ma pháp bào lấy ra một cái bình nhỏ, ném cho mấy ma pháp sư đang toàn lực duy trì ma pháp màn chắn.
“Nước suối ma pháp nguyên tố! Đồ tốt.” Mấy ma pháp sư sáng hết cả mắt, mở nắp bình đổ nước bên trong ra. Một đạo ngân bạch sắc quang mang hiện lên, sau đó tốc độ duy trì màn chắn trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Vụ bạo tạc bên trong vẫn đang không ngừng phát sinh. Trai qua hơn hai mươi, ba mươi vụ nổ, thực thể Luyện Trần Kiếp Hỏa đã có chút không chống đỡ nổi.
Lăng Vân biến sắc, quát to: “Tán!”
Thực thể Luyện Trần Kiếp Hỏa đột nhiên nở bung ra, từng tầng một nổ tung, trong khi Luyện Trần Kiếp Hỏa bạo tạc Lăng Vân cũng đồng thời nhanh chóng lui lại phía sau. Hắn không có công kích, hoàn toàn là dùng Luyện Trần Kiếp Hỏa để ngăn cản ánh sáng trùng kích.
Ngay lúc Lăng Vân lui lại phía sau rồi dừng lại, ánh sáng màu đỏ đã xuyên qua Luyện Trần Kiếp Hỏa. Thời điểm Lăng Vân ngẩng đầu lên nhìn, một phần ánh sáng màu đỏ sậm đã đánh trúng người hắn.
Lập tức, âm thanh bạo liệt rung thiên động địa vang lên, thôn phệ tiên giáp màu đen thả ra ba khí lưu màu xanh, tiếng rít bén nhọn lượn lờ quanh thân nó.
Ba đạo khí lưu màu xanh tụ hợp trong nháy mắt, một tiếng nổ thanh thúy vang lên, một cơn địa chấn phát sinh, chắc chắn là do đá hoa cương xung quanh quảng trường nứt vỡ tạo ra, dòng chảy của vụ nổ từ trong những khe rãnh lao ra, ma pháp bảo vệ không kịp thay thế lập tức vỡ vụn. Vụ nổ liên hoàn lúc trước đã làm cả khảo thí đài nát thành bụi phấn, giờ sóng xung kích từ hỏa diễm đã đem những bụi phấn này lên cao cả trăm mét. Giống như là bão cát đang lan rộng đi vậy….
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™