Tôn Lập lại hỏi: "Cần chú ý gì?"
Võ Diệu nói thẳng: "Đừng để mất mạng. Nham tương hồ này hình hồ lô - là Linh hồ dựng sát pháp môn, tất có hung vật, cẩn thận, chuẩn bị sẵn Linh lộ phù."
Tôn Lập gật đầu.
Gã hiểu ý Võ Diệu. Hung vật ở đây do hỏa chi lực sinh thành, Linh lộ phù của gã có thể khắc chế, nhưng Linh lộ phù không phải để chiến đấu nên uy lực không cao.
Tôn Lập bất an, không chắc thoát được.
"Chung Lâm, các đệ tử sao rồi?" Vọng Kiếp vừa cảnh giác nhìn quanh vừa chỉ huy Chung Lâm đếm nhân số.
Thoáng sau, Chung Lâm cất giọng trầm trầm đáp: "Sư thúc, một sư đệ rơi xuống nham tương hồ, có ba sư đệ ngã vỡ đầu, đã đi rồi..."
Mất liền một phần ba nhân số, Vọng Kiếp cả kinh, nhưng giờ không phải lúc thương cảm, y phất tay: "Theo ta mau rời khỏi đây."
Y là Hiền nhân cảnh đại cao thủ, tuy không biết trước mắt là pháp môn "Linh hồ dựng sát" đáng sợ, nhưng thoáng cảm giác thấy trong nham tương hồ có gì đó đáng sợ.
Đệ tử bị thương được băng bó qua loa là cùng hành động. Vọng Kiếp thậm chí không cho họ linh đơn liệu thương, chưa biết thế nào nên y không đành bỏ ra đơn dược trân quý cho các đệ tử sử dụng, chưa biết chừng chính y phải dùng tới.
Đến bờ nham tương hồ, Vọng Kiếp chợt dừng lại cười tàn nhẫn: "Tôn Lập, đi trước mở đường."
Không chỉ Tôn Lập ngẩn người, các đệ tử khác cũng bất ngờ.
Nhiệm vụ này nguy hiểm nhất, đểđệ tử như Tôn Lập mở đường có khác nào dồn y vào đất chết! Các đệ tử phần lớn không phải đồng tình với gã mà lo gã chết rồi sẽ phải có người khác thay, sớm muộn gì cũng đến lượt mình!
"Không nghe rõ hả? Ngươi đi mở đường!" Giọng Vọng Kiếp băng lãnh hẳn. Hiển nhiên lúc này Tôn Lập không nghe lời, y không hề do dự xuất thủ giết gã, dù sau này môn phái truy thì Tôn Lập cũng mang tội lâm trận cãi lệnh, Vọng Kiếp giết cũng không sao.
Tôn Lập cười lạnh, đi lên.
Dọc bờ nham tương hồ là con đường đủ cho một người đi, treo trên vách đá, nếu có nguy hiểm, không thể tránh được.
Tôn Lập cầm Linh lộ phù, tay kia lần cây bổng từ trữ vật không gian ra.
Cây bổng này khác, đùng bằng thép rồng – sau lần bịđánh lén, gã chuẩn bị sẵn.
Tôn Lập đi đầu được mấy trượng, Vọng Kiếp phất tay dẫn chúng nhân bám theo, giữ vững cự ly.
Chung Lâm thầm thở dài. Y không biết Tôn Lập vì sao đắc tội Vọng Kiếp, Vọng Kiếp rõ ràng nhắm vào gã, giãn cự ly chứng tỏ có nguy hiểm sẽ bỏ lại gã mà chạy.
Tuy là con cháu của chân nhân lão tổ khiến y được Vọng Kiếp che chở nhưng không thể muốn nói gì thì nói, chọc giận Vọng Kiếp thì e cả y cũng xui xẻo.
Chúng nhân đều cẩn thận, dưới một trượng là nham tương, trượt chân là vạn kiếp bất phục.
Không ngờ là sắp hết nham tương hồ mà vẫn bình an vô sự. Chúng nhân thầm lấy làm may mắn, Vọng Kiếp thở phào.
Tôn Lập chỉ thiếu mười bước là nháy lên được bờđá rộng bằng phẳng.
"Ục" nham tương hồ nổi bong bóng, bong bóng vỡ ra, hắc hồng sắc khí bay lên, Vọng Kiếp phất tay đánh tan. Y chợt nhận ra không ổn, nhìn quanh, nham tương hồ vẫn bình tĩnh, chợt y nghĩ ra gì đó, ngẩng lên nhìn thì hồn phi phách tán.
Trên vách đá trên đầu, quái vật đỏ lửa bò ra như thằn lằn, trông giống hình người, song miệng dài tới mang tai, há ra mà nước miếng đỏ lừ tanh hôi chảy ròng ròng!
Tôn Lập nhìn rõ gương mặt đó, gã đã nhìn thấy trong núi!
Sau lưng quái vật đầu tiên bò lên mười con tương tự, đều đói khát nhìn chúng nhân.
"Chạy mau!"
Vọng Kiếp hú vang lao lên nhưng không kịp, quái vật trên đỉnh đầu bổ xuống mấy đệ tử kêu vang thê thảm, bịđẩy xuống nham tương, giãy giụa rồi chìm lỉm.
Quái vật không hề sợ nhiệt độ nham tương, thoáng sau đã nổi lên, vỗ bụng no nê, đạp nham tương nhảy lên vách đá, tiếp tục tấn công các đệ tử khác.
Chúng đệ tử có gì đều dốc hết, đến lúc sinh tử rồi!
Vọng Kiếp phất tay, linh quang như mưa, đánh cho bảy, tám quái vật kêu vang rơi xuống nham tương, nhưng chúng chỉ lăn một vòng là thản nhiên chui lên!
Vọng Kiếp cả kinh, "Mãn thiên tinh" pháp thuật của y tuy không lăng lệ như pháp khí, nhưng đạo linh quang nào cũng có thể xuyên được mảnh gỗ dày cả bàn tay nhưng giáng vào quái vật lại không sây sát gì.
Vọng Kiếp không dám chậm chễ, hú vang phát bản mệnh pháp khí.
Thanh bạch sắc quang mang sáng rực, bay quanh hai quái vật, cả hai tan xác, lăn xuống nham tương.
Vọng Kiếp vung tay liên tục, cự phủ lăn đi lăn lại như bánh xe, quét nhanh năm quái vật, y gầm to: "Theo ta xông ra!"
Những đệ tử sau lưng chỉ còn lại ba người: Chung Lâm, Vương Điệp Nhi và Bạch Cửu Minh.
Còn lại đều táng thân nham tương hồ!
Chung Lâm vung trảm mã đao rực linh quang, mình dính một tấm linh phù.
Đều là bảo vật vị tiên tổ đó ban cho, trảm mã đao sắc bén vô cùng, linh quang sáng rực khiến đàn quái vật mười phần e dè. Linh phù phát ra quang tráo như quả trứng che cho y và Vương Điệp Nhi. Không thì Vương Điệp Nhi cũng như đệ tử ban nãy, lăn xuống nham tương hồ rồi.
Bạch Cửu Minh bất ngờ lấy ra một tấm tiểu thuẫn đầy vết trảo, hiển nhiên do quái vật cào vào.
Họ lao tới, cách không xa là Tôn Lập.
Tôn Lập lúc đó không hơn gì, trước mặt là ba quái vật!
"Tiểu tử, tốc chiến tốc quyết, là Trành quỷ, có Trành quỷ chứng tỏ linh hồ có sát khí, còn cả Hỏa khôi!"
"Sư thúc khốn kiếp của ngươi chết chắc, Trành quỷ có thể ô nhiễm pháp khí, y dùng bản mệnh pháp khí giết Trành quỷ tuy thống khoái, nhưng bản mệnh pháp khí bị xâm thực, linh khí tan hết."
Ba Trành quỷ bò tới như nhện, nước miếng tanh nồng chảy ra, rớt xuống đất bốc khói, mồi ngon trước mặt, làm sao chúng nén được? Cả ba rít vang lao tới.
Tôn Lập kẹp linh phù, chợt búng ra, đạm lam sắc linh quang bay tới, gã dùng pháp môn kích phát khác nhau, trực tiếp hóa thành mưa rải vào Trành quỷ.
"Vù!"
Khói bốc lên, ba Trành quỷ kêu chi chí, như chuột bị dội nước. Lôi thủy cam lâm là độc vật trí mệnh với quỷ quái do hỏa chi lực sinh thành!
Bọn Bạch Cửu thấy linh phù của Tôn Lập có uy lực đó thì cả kinh, hình như là Linh lộ phù, nhưng Linh lộ phù lấy đâu ra uy lực đó?
Dù Vọng Kiếp cũng không dám sơ ý, nhìn Tôn Lập thật sâu. Một tấm linh phù diệt ba Trành quỷ, Vọng Kiếp tự tay chế tác chiến đấu linh phù cũng không được thế!
Tôn Lập vung thiết bổng quét ba thi thể Trành quỷ xuống nham tương hồ, lao nhanh lên.
Gần như cùng lúc, bọn Vọng Kiếp xông theo.
"Oành..."
Tiếng nổ đùng đục vang lên từđáy nham tương hồ, tựa hồ có thứ gì đó nổi lên.
Nham tương nóng đặc như hồ nước tụ thành hình vòng cung, Vọng Kiếp biến sắc, hiển nhiên thứ sắp xuất hiện cực kỳ đáng sợ.
Phía trước họ, trên xà đá là một động sâu không biết nối tới đâu.
Vọng Kiếp mắt ánh lên hung hãn, chợt xuất thủ, linh quang phun ra, Tôn Lập văng đi như diều đứt dây, giáng vào con đường đá.
Bọn Chung Lâm cả kinh, Vọng Kiếp phát linh quang bao lấy họ lao vào thạch động, cự phủ giáng mạnh, cửa động sập xuống, đá lăn ào ào lấp kín!
Tôn Lập nổi giận, thậm chí không kịp mắng Vọng Kiếp ti bỉ, trong nham tương hồ đã bừng lên hỏa trụ ngút trời! Sóng nhiệt, vòng lửa nổ vang.
"Xoạt xoạt!"
Tiếng xích sắt va nhau vang động, nham tương bắn tung, một hỏa hồng cự quái hơn hai trượng nhảy khỏi nham tương hồ!
Đầu nó mọc dừng trâu, thân hình như vươn, tay dài quá gối, móng sắc lẹm, còn hơn câu liêm.
Trên cặp đùi còn hai sợi xích nặng trịch, không biết ngâm trong nham tương bao nhiêu năm nhưng vẫn chắc chắn, bên trên còn linh văn tỏa quang mang.
"Gừ!"
Hỏa khôi xuất hiện, ngửa mặt gầm vang, hiển nhiên có người giết hầu cận khiến nó phẫn nộ.
Đôi mắt phun lửa quét quanh, dễ dàng thấy Tôn Lập.
Tôn Lập thấy cổ họng khô rát, tim đập thình thịch. Hỏa khôi khiến gã thấy mình vô lực. Uy áp của nó hơn xa Vọng Kiếp!
"Xoạt, xoạt..."
Dây sắt và nham tương hòa vào nhau vang động, Hỏa khôi từ từđi tới như săn.
Tôn Lập luôn nhắc mình lãnh tĩnh, càng lúc này càng không nên kinh hoảng. Gã nắm chắc thiết bổng, ngón tay trắng nhợt đi!
Hỏa khôi đi qua, sóng nhiệt cuộn trào, liên tục có hỏa xà luồn qua người, con nào cũng đủ đốt gã thành tro!
Tôn Lập không hề do dự chạy về xà đá, nơi này quá hẹp, không tránh né được. Hỏa khôi há miệng, tựa hồ cười nhạo con mồi giãy giụa vô ích.
Nó không cản, Tôn Lập nhảy lên xà, gần như cùng lúc nó phát lực, giáng quyền.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
"Oành!"
Xà đá mênh mông nứt một vết xuyên suốt, Tôn Lập đứng không vững.
Hỏa khôi cười khèn khẹt như cát mài, vượt sóng lửa lướt tới.
Hỏa thủ khổng lồ lao tới, ngón tay như câu liêm biến thành màu vàng đỏ đáng sợ, sóng khí cuồn cuộn, bao trùm Tôn Lập.
Tôn Lập gầm to, thiết bổng ngưng tụ sát khí vô biên đâm mạnh.
"Phập!"
Thiết bổng điểm vào tay Hỏa khôi, bị nung đỏ, sát ý đích xác năng có thể ảnh hưởng tới âm quỷ, chỉ là Hỏa khôi quá mạnh, Tôn Lập hộc lên văng đi mười mấy bước, ngã vào đống đá vụn ban nãy.
Hỏa khôi hất cánh tay đầy lửa, lại đi tới.
Tôn Lập nhổ một ngụm máu ra, đứng phắt dậy như cây thương, thiết bổng trong tay bị nung đỏ khiến tay gã kêu xèo xèo, khói bốc lên, nhưng gã vẫn nắm chặt.
Liệu mạng cũng chưa chắc đả thương nổi Hỏa khôi mà mình trọng thương, nhưng không những không khiến Tôn Lập sợ mà càng khiến gã quật cường hung hãn.
Không còn đường lùi, đành liều mạng!
Trong mắt gã, Hỏa khôi lao tới, hai sợi xích sau lưng va cành cạch, nham tương bắn tóe, sơn động bao phủ bạch sắc nhiệt khí.
"Gừ!"
Hỏa khôi gầm vang, chụp xuống, Tôn Lập cũng gầm, đập mạnh thiết bổng, sát khí ràn rạt, va chạm với Hỏa khôi.
"Choang!"
Thiết bổng bị Hỏa khôi trảo gãy thành mấy đoạn, còn lại một khúc cỡ cẳng tay. Tôn Lập loạng choạng văng đi, năm vết thương trên mình tuy chỉ là ngoại thương nhưng đầm đìa máu, suýt nữa chạm vào xương!
Ngửi thấy mùi máu tanh, mắt Hỏa khôi ánh lên thèm khát, hú vang cổ quái vỗ mạnh hai tay, hỏa diễm đằng không bay múa hóa thành một vũng xoáy, quanh Tôn Lập cát bay đá chạy, những tảng đá cỡ đầu người dễ dàng bị hút vào.
Tôn Lập lùi nhanh, ôm chặt một thiên nhiên thạch trụ khổng lồ.
Cuồng phong nổi lên, gã bị lực hút treo trên không, hai tay bám vào vách đá, máu thấm ra!
"Oành!"
Vũng xoáy hỏa diễm nổ tung, sóng khí xoáy ngược, Tôn Lập lại bị hất ngược về trụ đá, cổ họng ngọt lịm hộc máu.
Tôn Lập giáng mạnh xuống đất, ngực phập phồng rồi bất động. Dươi thân thể tràn máu, trong mắt Hỏa khôi là màu đỏ thơm ngọt!
Nó không hề e dè bước tới, lợi trảo găm vào vai Tôn Lập.
"Phụt!"
Máu tóe lên, Tôn Lập bất động.
Đôi mắt đầy lửa của Hỏa khôi ánh lên giảo hoạt. Lần này nó hoàn toàn yên tâm.
Đầu lưỡi rực tử sắc hỏa quang liếm môi, lợi trảo kéo thi thể Tôn Lập cho vào miệng.
Sóng nhiệt cuồn cuộn, Tôn Lập chợt mở mắt ngay bên mép Hỏa khôi, giơ tay, bàn tay ngưng tụ đại nhật chân hỏa, quang mang sáng rực, ấn vào mi tâm Hỏa khôi.
Hỏa khôi là âm quỷ chi thân, tuy sinh trong nham tương địa hỏa hỏa hải, chống được hỏa diễm thông thường nhưng với đại nhật thần hỏa, vẫn không thể ngăn nổi.
Tay Tôn Lập dễ dàng xuyên qua, lam quang trong lòng tay sáng lên!
Hỏa khôi gầm vang, ném Tôn Lập đi, Tôn Lập rống lên thê thảm, không trung còn vương một dải máu.
Lam quang bạo phát không ngăn nổi, đầu Hỏa khôi bị căng ra đến biến hình, nó ôm đầu gào lên thống khổ, sừng va vào nham thạch thành vô số lỗ.
Tôn Lập thở hồng hộc, dựa vào vách đá, chật vật dùng tay kia kích phát Linh lộ phù, Lôi thủy cam lâm sinh phát vạn mộc, tuy nhiên hiệu quả trị thương không tốt nhưng có còn hơn không.
Hỏa khôi va cồm cập vào vách đá, xà đá dưới chân lắc lư.
"Gừ!"
Nó gầm lên, cái đầu khổng lồ bị lam quang bao lấy, đau quá nên nó đập mình xuống đất.
"Oành!"
Sơn động kịch liệt rung chuyển, đầu Hỏa khôi không chịu nổi mà vỡ tan.
Tôn Lập thở phào, cùng lúc xà đá dưới chân sập xuống...
Tôn Lập bất chấp thương thế, chụp lấy xà đá, vô số tảng đá lăn xuống nham tương hồ, hoa lửa tứ tung, khói bụi mù mịt, một lúc sau mới lặng lại.
Hỏa khôi nằm trên đống đá bị cây xà ép vụn, Tôn Lập thở một lúc rồi chật vật bò lên.
Trong khe đá cạnh thi thể có thứ gì đó sáng lên, Tôn Lập lấy ra, là ám hồng sắc thủy tinh cỡ trứng gà. La Hoàn nói: "Hỏa khôi hồn tinh, lấy đi, miễn cưỡng coi là đồ tốt."
Tôn Lập hớn hở, thứđược La Hoàn coi là tốt, dù "miễn cưỡng" cũng rất hiếm.
Thiết côn của gã đã bị hủy, nên nhìn dây xích trên đùi Hỏa khôi với vẻ thèm thuồng. Võ Diệu biết nên nói: "Đừng thèm muốn, sợi xích đó không tệ nhưng vì trói Hỏa khôi, đầu kia nối với địa tâm hỏa mạch dưới nham tương hồ, đừng nói ngươi không kéo được mà có kéo nổi thì hỏa mạch tràn ra tất sinh linh đồ thán."
Tôn Lập đành bỏ qua.
Ban nãy gã nghịch chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, chuyển hóa chu thiên tinh lực thành đại nhật chân hỏa, tuy xuyên thấu thân thể Hỏa khôi nhưng tay cũng bị bỏng.
Giết được Hỏa khôi là hợp năm tấm Linh lộ phù lại, dùng pháp môn đặc thù được La Hoàn lâm thời truyền thụ, đồng thời kích phát năm tấm linh phù.
Tuy thụ thương, nhưng giết được Hỏa khôi.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất của chiến quả là Lôi thủy cam lâm thiên sinh khắc chế hỏa chi lực.
Tôn Lập nghỉ một chút, đống đá bị nham tương hồ xâm thực liên tục mà chìm dầm, gã đứng lên nhìn, bất giác mỉm cười.
Cửa động bị Vọng Kiếp đánh sập, vì xà đá sập xuống, lại lộ ra.
Gã cắt cả mười ngọn trảo của Hỏa khôi cho vào trữ vật giới chỉ. Tất cảđều cực kỳ sắc bén, khẽ cắt là đứt thiết bổng, tuyệt đối là bảo bối.
"Còn thứ gì dùng được nữa không?"
La Hoàn bó tay: "Đồ hà tiện!"
Tôn Lập suýt gầm lên: "Hiện tại mạt rệp thế này rồi cần tiết kiệm từng thứ, hai vị còn cần danh dự chứ mỗ thì không, mau nói đi!"
Võ Diệu và La Hoàn ngượng ngùng nên chỉ dẫn, Tôn Lập thuận lợi móc được xương sống Hỏa khôi.
Đấy là thứ quý nhất trong thân thể Hỏa khôi, trừ hồn tinh, ngưng tụ ít nhất ba thành tinh hoa của nó. Bản thân hàm chứa thuộc tính âm linh, cộng thêm Hỏa khôi là âm quỷ của địa tâm hỏa mạch, có thêm hỏa chi lực phụ gia, lọt vào tay linh tu thì giá trị liên thành!
Tôn Lập thu gom xong, dùng cả tay lẫn chân bò ra.
...
Sơn động cao cỡ thân người, đi chừng hai mươi trượng, trước mặt rộng ra, thạch động hình nón xuất hiện, Tôn Lập ngửi thấy mùi máu tanh.
Khăps nơi là thi thể Trành quỷ, đại bộ phận đã tan nát, hiển nhiên vừa trải qua ác chiến.
Trên cách đá đối diện lơ lửng một người, một ngọn trảo bén của Trành quỷ găm vào ngực y, đóng đinh vào vách đá, mắt y tròn xoe, máu chảy theo hai khóe mắt xuống - Bạch Cửu Minh!
Bên dưới thi thể Bạch Cửu Minh là một Trành quỷ cụt tay.
Tấm thuẫn của Bạch Cửu Minh nát vụn.
Tôn Lập thở dài, định đặt thi thể y xuống thì bên tai vang lên giọng nói hư nhược: "Tôn sư huynh..."
Chung Lâm vỡ bụng, nội tạng chảy ra kinh rợn!
Y dựa vào vách đá, bên cạnh là ba thi thể Trành quỷ, một ngọn trảo còn dính ruột y, đầu Trành quỷ đó bị nửa khúc trảm mã đao đóng đinh dưới đất.
Chung Lâm hiển nhiên không xong, mặt không còn huyết sắc, Vương Điệp Nhi đã chết, thi thể ở cạnh y.
Tôn Lập không thấy Vọng Kiếp, biết ngay xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, Chung Lâm cười thảm: "Vọng Kiếp lão cẩu, gặp nguy nan thì bỏ lại bọn đệ, khụ khụ..."
Y ho sặc sạu, vết thương lại trào máu.
Tôn Lập thê lương, Chung Lâm là bằng hữu duy nhất từ lúc gã vào Tố Bão sơn, không ngờ sắp mất mạng!
Gã hỏi thầm: "Có cách gì cứu y không?"
La Hoàn khẳng định: "Có. Một ý nghĩ là ta có bảy, tám cách cứu y."
"Nhưng với ngươi hiện tại đều vô dụng."
Tôn Lập bó tay.
Gã nhìn Chung Lâm, trầm giọng hỏi: "Có di nguyện cần ta hoàn thành hộ không?"
Chung Lâm lắc đầu: "Ta chết rồi tất liên lụy đến huynh. Huynh nên cẩn thận, nếu sống sót thì đừng về Tố Bão sơn, Vọng Kiếp sẽ không bỏ qua cho huynh đâu..."
Y lại ho sặc sụa, mắt càng lúc càng tối.
La Hoàn cân nhắc rồi nói: "Kỳ thực... không cứu được thân thể y, linh hồn thì được."
Tôn Lập máy động: "Làm cách nào?"
"Không phải ngươi có Hỏa khôi hồn tinh hả..."
Tôn Lập nhìn Chung Lâm, nghiến răng hỏi: "Chung huynh có nguyện ý đổi sang linh tu?"
Chung Lâm ngẩn người rồi mới hiểu ý, có phần do dự. Linh tu cực kỳ nguy hiểm, coi như thoát ly lục đạo bất nhập luân hồi.
Nhưng nhìn sang thi thể Vương Điệp Nhi thì ngọn lửa thù hận bừng lên!
"Ta nguyện ý! Chỉ cần có hi vọng, ta muốn tận mắt thấy Vọng Kiếp lão cẩu chết thế nào!"
Chỉ cần vềđược Tố Bão sơn, tính cách gặp chân nhân tiên tổ là có thể báo cừu tuyết hận - Chung Lâm hạ quyết tâm.
Tôn Lập gật đầu, lấy ra Hỏa khôi hồn tinh. Thân thể Chung Lâm dần chết đi, linh hồn tự nhiên thân cận với hồn tinh, thuận lợi dung nhập vào.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Tôn Lập nhìn hồn tinh, vốn màu đỏ đậm có thêm đạm kim sắc quang điểm, là linh hồn của Chung Lâm.
Tôn Lập nhìn thi thể khắp nơi, thở dài, lấy trữ vật giới chỉ của bọn Bạch Cửu Minh xuống rồi đi tiếp.
Qua một thạch động hình nón là một đoạn thông đạo.
Đi không xa, Tôn Lập nhận ra hỏa chi lực càng lúc càng mạnh. Địa tâm hỏa mạch dưới Đại Lương thành hạ diện đã bị âm quỷ xâm nhiễm, trong hỏa chi lực có nét quỷ dị.
Tôn Lập đoán vực lửa La Hoàn nói cách đây không xa.
"Phù..."
Tiếng động quỷ dị chợt vang sau lưng, Tôn Lập quay phắt lại, sau lưng tối tăm, hồng quang quỷ dị tắt đi như ánh nến.
Tôn Lập cười lạnh, thản nhiên đi tiếp.
Phía trước là hỏa quang nhàn nhạt, cách lối ra không xa. Thông đọa nhỏ hẹp, có địch nhân tràn vào tất cục diện bất lợi với Tôn Lập.
Nhưng sắp rời địa hình bất lợi này, Tôn Lập chợt dừng bước, trong bóng tối có khí tức quỷ dị, Tôn Lập khẽ mỉm cười, thể nội nghịch chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, hóa thành đại nhật chân hỏa bạo phát, quang mang vạn trượng!
Lúc này gã như vầng thái dương.
"Vù!"
Trong hố, mười mấy Trành quỷ rú vang, bốc khói ngùn ngụt, thống khổ vô cùng.
Tôn Lập lấy từ trữ vật giới chỉ ra Hỏa khôi lợi trảo, múa lên như vũ khí, dễ dàng giết hết Trành quỷ.
Gã vẩy hết mảnh vụn thi thể Trành quỷ dính trên ngọn trảo, đi tiếp.
Phía trước hồng quang càng lúc càng sáng, Tôn Lập cẩn thận hẳn. Rất có thể lối ra cũng là cửa tử, dù gã từ vực lửa tìm được lối ra thì còn nguy hiểm rất lớn - Vọng Kiếp!
Vọng Kiếp tuyệt đối không để gã sống sót quay về.
Sau khuỷu tay gã giấu Hỏa khôi lợi trảo, đến cửa động thì ánh lửa sáng rực, tiếng rú vang vọng lên, Tôn Lập dính sát vách động, đợi một lúc mới từ từ nhìn ra.
Bên ngoài là dòng nham tương cuồn cuộn chảy, hơn vạn Trành quỷ liên tục nổi lên đổ về một hướng, dày đặc đến mức khiến Tôn Lập dựng tóc gáy!
Tiếp theo là tiếng rú thê thảm từđó vọng về, Tôn Lập đổi góc nhìn, bên dòng nham tương, Vọng Kiếp bị vô số Trành quỷ kéo chân xuống.
Không ít Trành quỷ chụp vào eo y, Trành quỷ ở dưới nhỏ nước dãi há miệng ngoạm vào chân y.
Vọng Kiếp hiển nhiên đã đèn khô dầu cạn, gương mặt hồng nhuận như anh nhi giờ nhăn nhúm tựa thiên niên khô mộc. Bản năng cầu sinh giúp y cố bò lên, nhưng Trành quỷ quá đông, lại liên tiếp lao lên, lực kéo xuống mỗi lúc một mạnh, tay Vọng Kiếp cào thành mười rãnh máu trên vách đá, mà vẫn chìm dần xuống.
Pháp bảo của y rơi vương vãi, ảm đạm vô quang, bị uế khí của Trành quỷ ô nhiễm.
Tôn Lập từ từ rời chỗ ẩn mình. Vọng Kiếp thấy gã, đôi mắt tuyệt vọng ánh lên quang mang, gào to: "Tôn Lập, mau cứu ta, kéo ta lên, về núi ta sẽ chăm lo cho ngươi, khiến người thành đệ nhất nhân trong lớp này..."
Tôn Lập thản nhiên, gã tuy không muốn người vô tội mất mạng nhưng không thương tiếc gì kẻ có ác niệm lại hành ác. Có những kẻ không đáng sống trên đời, như Vọng Kiếp, tùy ý hi sinh môn đồ, chỉ mong thoát thân, thật chết không hết tội!
Vọng Kiếp tựa hồ nhận ra nhưng lúc này gã là cây cọc cứu mạng duy nhất. Đường đường Hiền nhân cảnh cường giả, vì mạng sống mà rơi lệ khóc to: "Tôn Lập, ta xin ngươi, mau cứu ta, thương cho ta đi, chúng sắp ăn hết chân ta, xin ngươi kéo ra lên..."
Tôn Lập đưng trên bờ nhìn xuống, cứ im lặng nhìn, mắt đầy cợt nhả.
Chợt ngón tay gã khé động, bốn tấm Linh lộ phù còn lại xuất hiện.
Vọng Kiếp lại dấy lên hi vọng – y đã thấy uy lực Linh lộ phù, bốn tấm tuyệt đối cứu được y lên.
"Tôn Lập, mau phát thiện tâm, yên tâm đi, ta nhất định sẽ báo đáp! Ngươi muốn gì cũng được..."
Tôn Lập kẹp bốn tấm Linh lộ phù, nhạt giọng: "Ta biết là ngươi."
Vọng Kiếp ngẩn người: "A?"
Tôn Lập cười lạnh: "Kẻ đánh lén ta trong thư viện, ta biết do ngươi sắp xếp."
Vọng Kiếp biến sắc: "Không, không..."
Tôn Lập vốn chỉđoán, nhưng biểu hiện của Vọng Kiếp khiến gã lần ra.
Gã và Vọng Kiếp chỉ xung đột không đáng gì, đường đường Hiền nhân cảnh cường giả phái người xuất thủ giết gã? Đấy là đồng môn tương tàn!
Tôn Lập không hiểu.
Y đứng cao cao tại thượng, nhìn xuống Vọng Kiếp đang tỏ ra đáng thương: "Theo ngươi tất dặn một câu, giết một con kiến mới nhập môn thì có là gì đâu hả? Ngươi vạn không ngờ con kiến đó báo thù lại nhanh thế nhỉ? Linh phù này có thể dẫn phát Lôi thủy cam lâm, ta lấy ra để ngươi biết ta có năng lực cứu ngươi!"
"Nhưng ta không cứu ngươi!"
"Không!"
Vọng Kiếp rống lên thê thảm, Trành quỷ xông lên cắn xé thân thể y.
Tôn Lập giẫm mạnh lên đầu Vọng Kiếp!
Vọng Kiếp tuyệt vọng chụp lấy chân Tôn Lập, hồng quang lóe lên, lợi trảo xuất thủ, tay y bị chặt cụt, lợi trảo trong tay Tôn Lập lóe lên, cắm vào cánh tay cụt, móc trữ vật giới chỉ lên, ghê tởm ném cánh tay vào dòng nham tương.
Máu tươi càng kích thích Trành quỷ, thi nhau lao lên.
Tôn Lập phát lực.
"Ục ục..."
Vọng Kiếp cùng Trành quỷ chìm xuống nham tương. Dòng nham tương liên tục có Trành quỷ nổi lên, chảy nước miếng nhìn Tôn Lập.
Tôn Lập rực quang mang khiến Trành quỷ chảy nước mắt, ré lên chui xuống nham tương.
Vũng xoáy khi Vọng Kiếp chìm xuống hình thành đã tan, Tôn Lập đi ngay.
Thuận theo dòng nham tương, trước mặt có tiếng nổ, Tôn Lập nói với La Hoàn: "Đến rồi, tiếp theo nên làm gì?"
La Hoàn lại chỉ dẫn.
Dòng nham tương chảy thêm trăm trượng, phía trước đột nhiên biến mấy, hình thành một dòng thác lửa đáng sợ. Vô số nham tương phảng phất rơi xuống vực sâu không đáy, ánh lửa tứ tán, sóng nhiệt cuồn cuộn. Hồi âm chói lói khiến người thấy dưới vực lửa có thứ gì đó rất đáng sợ, chỉ muốn phá phong ấn tiến lên!
Tôn Lập đứng cạnh vực lửa, vì gã thấy một người quen.
Túc Lan.
Túc Lan đứng ở bờđối diện của vực lửa, vực sâu không đáy, chỉ thoáng thấy có hồng quang bốc lên. Trên tầng không vực lửa rộng mấy chục trượng, cuộn cuộn hồng sắc vân vụ không ngừng biến hóa, tựa hồ ẩn tàng nguy hiểm!
Túc Lan ngây người xoay lưng lại phía Tôn Lập. Trước mặt y là đàn tế ba tầng, cao chừng ba mươi trượng! Trên cao nhất là một đỉnh đồng cổ kính, ba chân hai quai, liên tục có sợi lửa hình rồng bay ra, uốn lượn rồi quay lại.
Tựa hồ cảm thụ được ánh mắt sau lưng, Túc Lan xoay lại: "Tôn Lập?! Ha ha ha, không ngờ ngươi sống sót."
Sắc mặt y cực kỳ ngông cuồng.
Tôn Lập trầm giọng hỏi: "Ngươi đã biết huyền cơ ở Đại Lương thành?"
Thành công trước mắt, Túc Lan mười phần đắc ý: "Không sai, tiên tổ Túc gia từng có tu sĩ, tuy vị tiên tổ nhân đó vì đấu pháp, thương thế quá nặng, bất hạnh vũ hóa, nhưng để lại ngọc bội và tin tức quan trọng vềĐại Lương thành."
"Nên nghe đến Đại Lương thành ngươi mới thất thái như thế." Tôn Lập nhạt giọng: "Chắc ngươi gia nhập Tố Bão sơn cũng vì Đại Lương thành?"
"Ha ha ha!" Túc Lan cười vang: "Tôn Lập ơi Tôn Lập, ngươi thông minh lắm, đáng tiếc thật, tư chất của ngươi hơn một chút tất không kém Điền Anh Đông."
"Không sai, ta gia nhập Tố Bão sơn vì Đại Lương thành. Vốn ta tưởng phải thành nội môn đệ tử mới có cơ hội đến Đại Lương thành, không ngờ mục đích dễđạt được như thế."
Y kiêu ngạo: "Điền Anh Đông là cái thá gì? Tần Thiên Trảm là cái thá gì? Chỉ cần ta lấy được thứ ta cần thì Tố Bão sơn cũng bị giẫm dưới chân!"
Y lại tỏ vẻ khinh miệt: "Đáng cười cho Giang Sĩ Ngọc còn tưởng tranh chấp với ta, phì, không lấy nước giải mà soi mình!"
Tôn Lập im lặng.
Túc Lan chỉ Tôn Lập: "Tôn Lập, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, là ngươi bỏ lỡ. Ngươi không chịu thần phục ta thì chỉ còn đường chết!"
Y từ từđi tới đàn tế.
Tôn Lập bình thản hỏi: "Ngươi khẳng định là chỉ cần lấy được thứđó sẽ đánh bại được ta?"
"Ha ha ha!" Túc Lan hựu cười vang, đến tầng hai đàn tế.
Y chỉ vào cựđỉnh: "Ngươi có biết có gì ở trong không ? Một viên hỏa thiềm yêu đơn và “Thiên hỏa luyện thần quyết”! Chỉ cần uống hỏa thiềm yêu đơn, theo “Thiên hỏa luyện thần quyết” mà tu luyện, không đầy trăm năm là tu thành thượng cổ hỏa thiềm chân thân! Lúc đó dù ngươi là Chân nhân cảnh hay Chí nhân cảnh, một ngụm kim thiềm thần hỏa phun ra tất thành tro hết!"
Y đã tới đỉnh, cái đỉnh đồng đã ở gần, chạm vào là tới.
Mắt y sáng lên rỡ ràng.
Tôn Lập bình tĩnh lấy Hỏa khôi lợi trảo từ trữ vật không gian, cảo mạnh vào một hướng.
Nửa trước quỷ dịđâm vào hư không, xuất hiện trên bờđối diện cách mấy chục trượng, găm vào cổ Túc Lan!
Tôn Lập rút tay, lợi trảo từ cổ Túc Lan thu về, máu phun trào, chảy vào khí quản, Túc Lan trợn mắt, ôm cổ quỵ xuống: "Sao... sao lại thế..."
Khí tức tiết ra, y ngã ngửa, bảo vật cạnh mình, sắp chạm vào tương lai rỡ ràng - Túc Lan chết không nhắm mắt!
Trong đỉnh đồng, hỏa long liên tục chui ra, linh quang ẩn hiện, trong đó có trọng bảo...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 1 : Liên thiên kiếp
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: ....
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập nhìn thi thể Túc Lan từ xa, bước tới đầy cổ quái, thân thể uốn éo kỳ dị, hóa thành hư ảnh, vượt vực sâu rộng mấy chục trượng đến cạnh y.
La Hoàn khinh miệt: "Bất quá là không gian trận pháp, tiểu tửđó không nhìn ra, còn tưởng cách xa ngươi..."
Máu Túc Lan nhuộm đỏ đàn tế, chảy xuống.
Tôn Lập thầm lắc đầu, tâm lý y đã thành biến thái, cả hai vô oán vô cừu, bất quá vì gã tu hành nhanh hơn một chút mà biến thành cái gai trong mắt y, chỉ muốn trừđi.
Sát nhân thì cũng bị người giết, lúc y có ác niệm thì nên hiểu như thế.
Đại đỉnh dấy lên xích hồng sắc linh quang, Tôn Lập lại bị thu hút chú ý. Đại đỉnh có chín con rồng lửa bảo vệ một xích hồng sắc quang cầu lấp lánh, không nhìn rõ có gì, nhưng chắc Túc Lan nói không sai.
Tôn Lập do dự: "Bảo vật này làm cách nào lấy được?"
Chín con rồng lửa hiển nhiên không phải trò đùa, không cẩn thận là gã thành tro ngay.
La Hoàn không hề khách khí: "Cách ngốc nhất là dùng Linh lộ phù dập tắt. Thật ra đồng môn của ngươi đúng là ngu xuẩn, y tưởng vào đây là lấy được bảo vật? Mười ba người lần này, kể cả Vọng Kiếp, chỉ ngươi có cách lấy được bảo vật, còn lại hơi chạm vào rồng lửa tất bị thiêu thành tro!"
Tôn Lập loáng thoáng nhận ra La Hoàn nói chưa xong, gã không định để y có cơ nói hết.
Gã định kích phát Linh lộ phù, La Hoàn nói nhanh: "Kỳ thực có rất nhiều cách nhưng ngươi hiện giờ..."
Tôn Lập cười khổ: quả nhiên không thoát được câu này.
Võ Diệu bực mình: "Đồ ẻo lả xong chưa? Tôn Lập vừa mới tu hành, lần nào ngươi cũng lôi câu đó ra là sao? Thể hiện đẳng cấp hả? Nhìn đi, y cầm cây thiết bổng đó khiến chế khí đại sư ta đây mất mặt thế nào hả? Nhưng ta có nói ra không..."
Tôn Lập không khách khí: "Lão nhân gia đừng nói thếđược không?"
La Hoàn cười ha hả.
Tôn Lập chỉ tay, Linh lộ phù bay ra, rồi tấm thứ hai, thứ ba. Ba tấm chia làm ba tầng, thay nhau kích phát, ba làn Lôi thủy cam lâm chảy vào, khói bốc lên, chín con rồng lửa tắt dần, chỉ còn xích hồng sắc quang cầu.
Tôn Lập được La Hoàn bảo đảm thì đưa tay lấy quang cầu.
Không còn hỏa long bảo vệ, thứ trong quang cầu hiện rõ, là một cáp hộp dài bằng ngọc đỏ.
Tôn Lập cầm hộp lên, tỏ vẻ vui mừng vì Võ Diệu và La Hoàn cùng nói: "Hỏa chi lực linh ngọc!"
Linh ngọc cũng như linh thạch, đều là thứ tiêu hao trong khi tu hành, có trong tay thì tốc độ tu hành nhanh hơn nhiều.
Hộp lớn thế này đựng tới bốn, năm khối linh ngọc, Tôn Lập hiện tại nghèo mạt, lại có hỏa chi lực linh ngọc hợp với công pháp thì sao không hoan hỉ?
Hộp ngọc quý hơn nhiều mấy khối linh ngọc, Tôn Lập biết nó điêu khắc từ nguyên khối linh ngọc, mở nắp ra là hỏa diễm hư ảo bắn lên ba thước, thiêu rụi lông mày Tôn Lập.
Tôn Lập nhăn nhó, La Hoàn và Võ Diệu cười ha hả.
Tôn Lập tức giận: "Hai vịđã biết sao không cho mỗ biết!"
Võ Diệu cười gian: "Cho ngươi biết thì chán chết, hiện tại bọn ta rất vui."
Tôn Lập nhìn thứ trong hộp, cùng lắm thì bằng lông mày.
Hộp ngọc chia làm hai ngăn, một nhỏ một to. Ngăn to đựng một cuộn tơ trắng cỡ nắm tay, cán không rõ làm bằng kim loại gì nhưng hoa văn tinh xảo, nhìn là thấy không phải phàm phẩm. Tôn Lập lấy ra, bên trên có văn rất cổ xưa.
Tôn Lập chỉđi học mấy năm, văn tự cổ kiểu này đừng nói biết mà thậm chí chưa nghe nói tới.
Y tròn mắt rồi hiểu ra: "Hai vị chắc biết?"
La Hoàn khinh miệt: "Đừng hỏi ta cổ yêu linh văn thô thiển này, Võ Diệu cũng giải thích được."
Võ Diệu tức giận: "Thế nào? Đồ ẻo lả thời thời khắc khắc chỉ muốn hạ nhục ta hả..."
Tôn Lập cuống lên: "Lưỡng vị, đừng cãi nhau nữa, mau cho mỗ biết được không?"
Võ Diệu hầm hừ: "Hàng chữ này là: Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp."
Tôn Lập ngẩn người: "Không phải Túc Lan nói là “Thiên hỏa luyện thần quyết” sao?"
Võ Diệu tức giận: "Vớ vẩn, “Thiên hỏa luyện thần quyết” là cái gì? Sao so được với “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”? Ngươi đúng là..."
Tôn Lập thấy y không dừng thì ngăn: "La tổ, cho tiểu tử biết “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” này thế nào?"
Tôn Lập đã cân nhắc cách xưng hô La Hoàn và Võ Diệu. Gọi là "tiền bối" thì xa cách, không biết họ tồn tại từ khi nào nhưng từ rất xa xưa, nên gọi luôn là "La tổ", "Võ tổ".
La Hoàn quả nhiên mãn ý, sảng khoái đáp: "Đồ mỏ nhọn nói đúng rồi..."
"Đồ ẻo lả dám nói kháy bản tọa!"
Tôn Lập ngứa ngáy: "Lưỡng vị, xin hai vị tạm dừng, cho biết thật ra là chuyện gì!"
La Hoàn ho khẽ, hiển nhiên còn nhiều lời chê bai Võ Diệu, không nói ra thì không vui.
"Cổ yêu tộc truyền thừa kỳ thực từ rất lâu, bịđứt mấy lần nhưng có người nâng đỡ nên lại nối liền. Cổ yêu tộc không tu luyện công pháp mà là ‘kiếp’, cổ yêu tộc từ khi sinh ra đã trời ghen ghét, người oán thán, kiếp nạn trùng trùng. Họ có thế giới quan về khổ nạn rất đơn giản..."
"Được rồi, đừng khoác lác nữa, không phải trong quá trình tu hành, trừ thiên kiếp còn phải trải qua nhân kiếp địa kiếp sao? Nhưng sao họ không nói mình có ưu thế tiên thiên vô cùng? Lấy đâu ra việc gì tốt cũng do họ chiếm hữu."
Bị Võ Diệu cắt lời, La Hoàn vốn chuẩn bị bao nhiêu lời cũng không nói tiếp được: "Thôi vậy, công pháp của cổ yêu tộc phân chia đẳng cấp cực kỳ nghiêm cách, cũng như các hiện tại dùng thần vị, thiên vị, địa vị, nhân vị phân chia công pháp, cổ yêu tộc sử dụng thần bộ, thiên bộ, địa bộ, nhân bộ để chia, chưa đạt đẳng cấp nào thì tuyệt đối không thể cho thêm chữđó vào tên công pháp."
Tôn Lập hiểu ngay, kích động: "Thiên bộ, công pháp này là thiên bộ pháp quyết!"
La Hoàn nói: "Chính thế. Ta nói rồi, cổ yêu tộc đặt tên cho công pháp cực kỳ nghiêm cách, “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” có ‘binh hỏa’, binh hỏa là công pháp trọng thực chiến nhất trong các hỏa chi lực công pháp của cổ yêu tộc, uy lực vô cùng."
Võ Diệu hầm hừ: "Hiện tại hiểu chưa, “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” hơn nhiều cái gọi là “Thiên hỏa luyện thần quyết” rắm chó gì đó."
Tôn Lập gật đầu liên tục: "Chính thị! Tiểu tử vô tri, Võ tổ bỏ quá."
Võ Diệu lắm lời nhưng thích nghe nịnh, Tôn Lập nói thế thì y quên ngay việc gã có mắt không tròng.
Thiên bộ, tương đương với thiên vị công pháp.
Thế là thế nào? Lúc nhập môn, Tố Bão sơn cấp cho “Thiên hà quyết” chỉ là nhân vị công pháp, Giang Sĩ Ngọc đã nói Tố Bão sơn rộng tay. Thiên vị công pháp, cả Tố Bão sơn không có!
Tôn Lập cầm chặt quyển trục cổ, lòng nóng lên.
Võ Diệu hiểu điều đó nên lấy làm lạ: "Ngươi vui cái gì?"
Tôn Lập không hiểu: "Hả? Được một bộ thiên bộ công pháp mà không đáng vui sao?"
Võ Diệu cười: "Hừ, thiên bộ công pháp mà thôi, dù thần bộ thì sao? Đừng quên ngươi tu luyện thiên hạđệ nhất công pháp “Tinh hà chân giải”! Khá hơn chút được không? Thiên bộ công pháp này với ngươi cũng là rác rưởi."
Tôn Lập thu rác rưởi lại, thầm nhủ rác có giá trị của rác, ném ra tất cả tu chân giới tranh nhau.
Gã cẩn thận cho vào hộp ngọc: "Tuy mỗ không dùng nhưng cho ai đó hoặc bán đi cũng được."
Trong hộp ngọc, ở ngăn nhỏ hơn có một viên phấn hồng sắc nội đơn cỡ trứng gà.
"Hỏa thiềm yêu đơn?"
Tôn Lập đưa tay lên, cảm thụ đáo rõ hỏa chi lực chuyển động.
"Chắc thế, bất quá Hỏa thiềm nội đơn này hỏa hậu kém quá."
Tôn Lập vội hỏi: "Là bao nhiêu năm?"
Võ Diệu ơ hờ: "Xem ra chừng ba trăm năm..."
Tôn Lập suýt nghẹn, thế mà còn kém! Hiện tại tu chân giới muốn tìm bách niên linh dược cũng khó, cổ yêu nội đơn đã tu luyện ba trăm năm mà còn bị coi là hỏa hậu kém!
Tôn Lập bợ tay lên trán: "Tiểu tửđã hiểu, không thể nâng tiêu chuẩn lên như hai vị - không thì tu chân giới bây giờ..."
Võ Diệu kêu lên: "Lẽ nào ta nói sai? Cùng với công pháp cỡ “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” thì phải có một viên đại yêu nội đơn chứ? Ít nhất cũng phải ba nghìn năm hỏa hậu, đây mới ba trăm năm, ta không hiểu sao yêu đơn này lại xuất hiện tại đây..."
Tôn Lập tắt tiếng, không hề khách khí thu hộp ngọc lại. Các vị coi thường, chứ mỗ vẫn coi là bảo bối. Mèo nhỏ bắt chuột con, tùy theo sức của mình.
Không biết tiên tổ của Túc Lan làm cách nào có được tin tức mà sai biệt quá xa so với bảo vật thật.
Tôn Lập thu hộp ngọc, lại nhìn lên đại đỉnh.
Võ Diệu hiểu ý, nhạt giọng: "Đại đỉnh cũng tầm thường thôi..."
Tôn Lập lập tức nâng lời nhận xét đó lên gấp mười.
"Bất quá dùng Bắc hải đồng mẫu làm nguyên liệu, hỗn hợp vói Hỏa trầm bạch kim và Băng huyết nam hồng thạch, dùng thủ đoạn thô thiển luyện chế thành. Thứ này chưa đáng là pháp khí, cùng lắm là chất nguyên liệu lại với nhau."
Tôn Lập nhớ ra: Bắc hải đồng mẫu, “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hàng ngũ phẩm thượng, cựđỉnh cỡ này mà toàn là Bắc hải đồng mẫu!
Hỏa trầm bạch kim, “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp vào hàng tứ phẩm hạ!
Băng huyết nam hồng thạch, “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp vào hàng tứ phẩm trung!
Ngần ấy nguyên liệu trân quý mà Võ Diệu coi là không có gì tốt...
Tôn Lập không hề nghĩ ngợi, nhét đại đỉnh vào trữ vật giới chỉ. Trữ vật giới chỉđầy lèn.
Giờ có vốn, Tôn Lập vững tâm hẳn, nhìn quanh hỏi: "Làm cách nào ra được?"
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Bên dưới cựđỉnh chắc có thái cực đồ."
Tôn Lập nhìn thì có nhưng thái cực đồ khá cổ quái, âm dương ngư đều là lửa. Hai âm dương nhãn có lửa vàng nhạt bốc lên.
"Ta nhớ ngươi còn một tấm Linh lộ phù, kích phát là dập được lửa trong âm dương nhãn."
Tôn Lập tin họ nên làm theo ngay.
Lôi thủy cam lâm rải vào âm dương nhãn.
"Vù!" Khói bốc lên, mặc đất rung rinh. Tôn Lập thấy không ổn.
"Oành!"
Tiếng nổ vang vang, trong vực lửa rực hồng quang, va vào vách đá trên đỉnh đầu Tôn Lập. Sơn động rung lên kịch liệt, hồng quang càng lúc càng lên cao, Tôn Lập cảm giác càng lúc càng nóng, sau cùng hồng quang bắn thẳng lên vách động.
"Ầm!" Vách động nổ tung, ánh sáng trút xuống.
Thạch động lắc lư, tiếng nổ như sấm. Tôn Lập không nghĩ gì, lấy cựđỉnh giơ lên đầu, co lại xuống dưới.
"Ầm, ầm, ầm..."
Đá đập xuống, động huyệt sụp đổ, hồng quang nhấn chìm Đại Lương thành...
...
Dân chúng ở ngoài đều tận mắt thấy biến cố gần đây ở Quỷ sơn. Đầu tiên là sương đen như lệ quỷ, ngưng tụ trên đỉnh núi. Một ngày sau trong núi rực hồng quang như thượng cổ huyết chiến! Lien tục có tiếng nổ vang vọng, thôn dân sống gần vội vàng thu dọn chuyển đi.
Hồng quang tung hoanh suốt nửa ngày mới dứt, Quỷ sơn lại khôi phục như cũ.
Mây đen vấn vít, phảng phất có vô số oan hồn lệ quỷ ẩn thân trong đó, cư dân sống gần không dám vào.
Đại Lương thành đã thay đổi, dù môn nhân Tố Bão sơn từng đến đây cũng không tin đây là Đại Lương thành.
Vô số đá tảng bịđẩy lên, những mũi nham thạch nhọn hoắt nhô lên.
Nham thạch còn lấp lánh hồng quang nóng bỏng, bất quá tuyệt đại bộ phận đã tắt.
Tường thành, thần điện, các di tích đều tan biến, chỉ qua đá vụn rải rác mà đoán ra dấu tích cũ.
"Xoạt xoạt..."
Tiếng đá vỡ vụn, một tảng cỡ nửa thân người bịđẩy từ trong ra, Tôn Lập trần trụi đen xì cả người, thở hồng hộc chui ra.
Lại thấy ánh mặt trời, Tôn Lập suýt khóc.
Gã dùng cả chân lẫn này bỏ lên một tảng đá, không hề khách khí giang chân tay ra, thoải mái hít mấy hơi, gầm lên trong óc: "Sao hai ngươi không nói trước là biện pháp tìm đường sống đó quá nguy hiểm!"
La Hoàn bó tay: "Đấy là cách duy nhất, ai bảo thực lực của ngươi quá tệ."
Tôn Lập nghẹn họng một lúc rồi gào lên: "Lần tới chúng ta không nói về chuyện này nữa nhé?"
La Hoàn nói là có cách thoát được nhưng không cho gã biết cách này phải vào chỗ chết tìm sự sống, thiếu điều chết thật...
Tôn Lập ở trong đỉnh đồng, suýt bị hồng quang nướng khô, y phục thành tro hết, đành vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, hồng quang kéo dài thêm một canh giờ tất gã mất mạng.
Dù chống nổi hồng quang, gã muốn ra cũng không dễ, trên đầu là vô số đá tảng, gã thu cựđỉnh xong thì bò giữa các khe đá, mấy lần bị chặn đường phải quay lại, đúng mười ba lần mới tìm được đường ra!
Gã vốn trọng thương, chật vật như thế nên ra ngoài là kiệt sức, cãi cọ một tí với Võ Diệu, La Hoàn là ngủ...
Giấc ngủ này không biết bao lâu, tỉnh lại thấy gió núi mát mẻ, đã là ban đêm, Quỷ sơn có mưa phùn.
Gã đứng trong mưa, mặc cho nước mưa rửa sạch bùn đất trên thân thể.
Cảm giác sống sót thật dễ chịu, mười ba người tới Đại Lương thành, sống sót chỉ mình gã. Tôn Lập đứng giữa thiên địa thương mang. Lần này có lẽ gã may măn nhưng ai biết lần tới còn được thế không?
Tu hành chi lộ vất vả nhưng là lựa chọn của gã, đã chọn rồi là không hối hận.
Mưa tạnh, Đại Lương thành tan hết mây mù, ánh sao sáng tỏ, Tôn Lập tu luyện “Phàm gian nhất thế thiên”, hi vọng mau chóng khôi phục thương thế.
...
Tiếp đó mấy ngày, Tôn Lập không rời Quỷ sơn.
Tự rời núi đi bộ về Tố Bão sơn, chi bằng ở lại đây an tâm chờđợi.
Tiểu đội của gã đi lâu như thế mà không liên hệ, chưởng giáo chân nhân sẽ phái người đi tìm. Tôn Lập khổ não vì không có y phục - trữ vật giới chỉ của gã cũng không đựng.
Tôn Lập đành kiếm lá cây che lên người, quần áo bằng lá cây cũng có phong vị riêng!
Gã đã kiểm tra mấy trữ vật giới chỉ.
Của Bạch Cửu Minh chỉ còn lại hai khối linh thạch. Chung Lâm khá hơn, còn bốn khối. Vương Điệp Nhi trống trơn.
Đệ tử mới nhập môn không có nhiều bảo vật, gia chiến với Trành quỷ thì đã tiêu hao hết.
Bất quá sáu khối linh thạch cũng khiến Tôn Lập thoáng mừng vui.
Trữ vật giới chỉ của Vọng Kiếp hơn hẳn, dù gì y cũng là sư thúc.
Bất quá Vọng Kiếp dốc hết bản lĩnh vẫn bị Trành quỷ kéo xuống dòng nham tương. Trữ vật giới chỉđã không còn pháp khí, linh phù, cả linh đơn cũng hết sạch.
Tuyệt đại bộ phận còn lại là nguyên liệu chế khí, Tôn Lập tạm thời chưa dùng được nên gom sang bên, còn lại thảo dược, khi gã kiểm tra thì La Hoàn chợt ồ lên.
"Sao hả?"
La Hoàn nói: "Có không ít cách nhưng đều cần Thất tử thủ ô làm vị chính, đợi vềđã."
Tôn Lập hơi bất ngờ: "Không cần luyện chế cũng dùng được?"
La Hoàn bó tay: "Luyện chế thì hiệu quả tốt hơn nhưng người chưa đủ thực lực, đành đun lên như ở thế tục. Dược hiệu tuy kém hơn nhưng có còn hơn không."
Tôn Lập nhớ lại lần trước đột phá cảnh giới, phải nhờ vào trận pháp của La Hoàn. Hiện tại có linh thạch, đơn dược cũng có, quay về có nên đột phá tiếp? Lòng gã nóng lên, suýt kêu to "linh thạch trong tay, thiên hạ có ta”.
Trừ dược thảo, trữ vật giới chỉ của Vọng Kiếp có một ngăn kéo do Thiên niên hương bách âm trầm mộc chế thành, cao cỡ nửa thân người, mùi thơm nồng khiến trữ vật giới chỉ thanh nhã hẳn.
Mơra thì có bốn tầng, mỗi tầng có thể kéo ra, bên trong lại gồm nhiều ngăn, phần lớn rỗng, chỉ có một phần ba đựng linh thạch và linh ngọc!
Tôn Lập hớn hở, đếm kỹđược mười tám khối, thêm lúc trước sáu khối thì hiện gã có hai mươi bốn khối linh thạch!
Gã hớn hở nghịch linh thạch, ngắm chán rồi đặt xuống, rồi lại cầm lên.
La Hoàn và Võ Diệu thấy mất mặt: "Tệ thật..."
Thu linh thạch đoạn Tôn Lập nhìn vào ngăn kéo, cạnh trữ vật không gian tựa hồ còn khe nứt, lúc nhỏ gã thích giấu đồ vào những chỗ như thế, vì thế mới nhìn vào, không ngờ có thứ gì thật!
Vì hơi tối không nhìn rõ, Tôn Lập kéo ra.
Là một bạch sắc ngọc hạp đẹp đẽ.
Rộng ba ngón tay, dài một thước.
Màu trắng này như sương nhưng trong màn sương không biết ai đã vẩy một nét bút tiêu sái, có cảm giác như thoải mái múa bút.
Nét mực đen khảm sâu vào hộp ngọc, nhưng linh động hoạt bát, tựa hồ có thể sống lại nhảy ra.
Tôn Lập nhìn nét bút trên hộp đến mê mẩn, giọng La Hoàn vang lên rất không hợp lúc: "Lau nước miếng đi có được không hả?"
Tôn Lập ngượng ngùng, vì có kinh nghiệm từ hộp ngọc trong cựđỉnh nên gã đoán được thứ phải udngf hộp ngọc đựng đều rất quý.
Gã nóng lòng mở hộp, dùng sức cũng không được, kéo cũng vẫn bất động.
"Ha ha ha!" La Hoàn và Võ Diệu cùng cười.
Tôn Lập đỏ lựng mặt mày: "Hai vịđã biết hộp không mở được mà cố ý thếy tiểu tử bâu xấu?"
Võ Diệu không nể nang: "Đời sống vô vị, buồn thì trêu chọc đồ ẻo lả, trêu cợt ngươi cũng thấy dễ chịu hơn..."
La Hoàn không hề khách khí: "Đời sống vô vị, buồn thì trêu chọc đồ mỏ nhọn, trêu cợt ngươi cũng thấy dễ chịu hơn..."
Tôn Lập: "..."
Võ Diệu ho rồi giải thích: "Đây là Phong linh hạp, chưa đạt tới điều kiện thì tuyệt đối không mở được, dùng sức đánh nát thì thứ ở trong nát theo."
Phong linh hạp xuất hiện từ rất xa xưa. Chế tác Phong linh hạp cực kỳ phiền hà, không chỉ nguyên liệu khó tìm mà thủ pháp luyện chế khác với thủ pháp chế khí bây giờ, có người cho là từ thượng cổ lưu truyền lại.
Phong linh hạp có thểđựng đủ thứ: linh đơn trân quý, pháp khí uy lực vô cùng, linh phù hiếm có, thậm chí nguyên liệu chế khí nghìn năm khó gặp.
Đương nhiên, ngươi muốn cho thư tình vào đó cũng không sao.
"Điều kiện? Điều kiện gì?"
Võ Diệu nói: "Cái hộp này hả... ta cũng không biết."
Tôn Lập định nổi giận, Võ Diệu lại thong thả nói: "Điều kiện thường có ghi ở sau Phong linh hạp, lật lại xem là biết."
Tôn Lập biết mình bịđùa cợt: "Vui lắm sao?"
Võ Diệu và La Hoàn khẳng định: "Vui lắm."
Tôn Lập: "..."
"Ha ha ha!"
Gã lật Phong linh hạp tinh xảo, quả nhiên sau lưng có hàng chữ.
Nhìn xong thì gã tắt tiếng: "Điều kiện này..."
Điều kiện kỳ thực phi thường đơn giản, chỉ có bốn chữ: thủy lực chi hỏa.
Thủy hỏa không hòa hợp - tuy có câu cương nhu bổ sung, thủy hỏa tương sinh nhưng Tôn Lập chưa đạt mức đó - hỏa diễm có thuộc tính thủy chi lực e cả Tố Bão sơn không ai biết.
Tôn Lập đang khổ não thì nghe Võ Diệu và La Hoàn hỏi: "Ngươi nghĩ tới mấy loại?"
La Hoàn cười hắc hắc: "Nhiều hơn ngươi là chắc.”
Võ Diệu khinh miệt: "Ngươi hả?"
La Hoàn hầm hừ: "Lôi thủy thiên hỏa, Địa thủy minh hỏa, Quỳ thủy âm hỏa, ba loại!"
Võ Diệu nhạt giọng: "Ngươi quên Hắc thủy ngục hỏa và Bắc thủy băng hỏa."
La Hoàn rú lên: "À! Quên là về chế khí ngươi có chút tài vặt, khoe khoang với người về mặt này là sai lầm..."
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long