Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 27-05-2008, 06:05 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 11

Một Lần Kết Nghĩa



Bình minh đã vá», vùng duyên hải qua cÆ¡n giông bão phÅ© phàng đã lấy lại phần nào phong quang thủy tú sÆ¡n kỳ, mặt dù còn rải rác đó đây những di tích tàn phá.
Má»™t chiếc ngÆ° thuyá»n từ phÆ°Æ¡ng bắc đến, cập bá».
Gá»i là thuyá»n bởi nó lÆ°á»›t trên mặt nÆ°á»›c, tiến đến nÆ¡i muốn đến, bởi nó không là bè, chứ thá»±c ra, nó có hình dáng hết sức quái dị, có thể bảo trên thế gian này, không có má»™t chiếc thứ hai nào.
Thuyá»n hình vuông vuông, dài dài, bằng mấy cành cây ghép lại, cành không lá»™t vá», không đẽo suông trên những cành cây có cái mui hình tam giác.
Äặc biệt nhất là cánh buồm to gấp ba thân thuyá»n, có vẻ chắc lắm, thân thuyá»n tuy bằng cành cây ghép lại, cÅ©ng chắc không kém, dù trùng dÆ°Æ¡ng có gặp sóng to gió lá»›n, cÅ©ng chẳng vỡ tan.
Trên thuyá»n có má»™t đại hán, da Ä‘en nhÆ° đồng, lúc thuyá»n từ từ cập bá» thì hắn Ä‘ang nằm ngá»­a nhìn trá»i, nÆ¡i cá»™t buồm.
Hắn nằm, tay dang ra, chân duá»—i thẳng, tá» rõ thân vóc to lá»›n phi thÆ°á»ng.
Thuyá»n cặp bá», chạm phải bãi cát, hắn giật mình, vụt đứng lên, miệng càu nhàu hắn nhảy xuống, rồi nắm đầu thuyá»n kéo lên trên xa hẳn mặt nÆ°á»›c, con thuyá»n nặng ná» lắm mà hắn kéo dá»… dàng, không để lá»™ má»™t cố gắng nào.
Hắn đứng lên, trông hắn nhÆ° cái tháp, chiá»u cao ít nhất cÅ©ng trên trượng, vá»›i chiá»u cao đó, dÄ© nhiên vai hắn phải rá»™ng, lÆ°ng phải to, chân tay phải lá»›n.
Hắn vận bá»™ y phục võ sÄ©, nếu là ngÆ°á»i thÆ°á»ng thì có lẽ là vừa tầm vóc, song đối vá»›i hắn thì chẳng khác nào má»™t kẻ trưởng thành vá»› vá»™i y phục trẻ con mà mặc vào, vừa ngắn, vừa chẹt, ngắn gần nhÆ° trần truồng, chẹt đến khó day trở, nếu cá»­ Ä‘á»™ng mạnh rất có thể sẽ rách toạc ra.
Nhưng cũng may, loại y phục đó luôn luôn làm bằng hàng vải rắn chắc thành ra có thể chịu đựng với hắn lâu ngày.
Thoáng nhìn qua tất hiểu ngay bộ y phục đó không phải của hắn rồi, bởi chẳng ai may một bộ y phục sai lệch kích thước quá khôi hài như vậy. Không phải của hắn thì dĩ nhiên là hoặc hắn tạm mượn, hoặc hắn cướp đoạt mà dùng.
Thân hình há»™ pháp đó gây khiếp đảm cho bất kỳ ai thoạt nhìn hắn, nhÆ°ng vẻ mặt của hắn lại quá hiá»n lành, chất phát, gần nhÆ° ngây ngô.
Trông gÆ°Æ¡ng mặt hắn ngÆ°á»i ta có cảm tình ngay.
Chừng nhÆ° con thuyá»n không đủ rá»™ng cho hắn co duá»—i nên đến bãi cát rồi, hắn vÆ°Æ¡n tay, soạt chân uốn lÆ°ng xua Ä‘uổi cái uể oải chịu Ä‘á»±ng qua mấy ngày trên mặt biển.
Chiếc áo quá hẹp, hắn uốn mình mấy lượt, chỉ nút đứt tung, ngực bày ra, lóng lánh.
Bình minh lên má»™t lúc, ná»n trá»i bá»—ng râm râm, rồi mÆ°a rÆ¡i lất phất, dÆ° oai của cÆ¡n bão còn vÆ°Æ¡ng Ä‘á»ng trong không gian, bắt đầu đổ xuống vạn vật. Äại hán không chú ý đến cái giá lạnh của mÆ°a phùn, uốn mình má»™t lúc rồi ngóng cổ nhìn ra bốn phía, miệng lẩm bẩm :
- Mẹ kiếp! Lão gia đã đến rồi, sao bá»n tiểu tặc đó chÆ°a xuất hiện?
Hắn đưa tay vỗ bụng kêu binh binh, rồi hắn ngóng trông, rồi hắn nằm xuống lại vỗ bụng binh binh, cuối cùng hắn lẩm nhẩm:
- Äói! Äói rồi! Ông trá»i đâu, sao chẳng buông xuống vài chiếc bánh to lá»›n cho ta dùng đỡ đói? Có no má»›i có khí lá»±c đấm đá chứ?
Hắn nắm má»™t lúc lâu, chừng nhÆ° cố chịu cái đói song chịu không kham, hắn lại đứng lên bÆ°á»›c xuống thuyá»n, chui vào mui, lấy ra má»™t miếng thịt không rõ thịt gì, dở sống giở chín, thêm chiếc bánh, hắn ôm nÆ¡i ngá»±c, vừa bÆ°á»›c Ä‘i vừa càu nhàu :
- Mẹ kiếp! Äói càng phút càng dữ dá»™i, đói chịu không nổi! Ta ăn quách cho rồi, ngày mai sẽ kiếm cái khác mà ăn, tá»™i gì để đó mà nhìn chứ? Giả sá»­ ngày mai có chết, ta cÅ©ng chết no!
Hắn vừa đi, vừa cắn thịt cắn bánh, nhai ngấu nghiến.
Vừa lúc đó, má»™t lượt sóng phủ cao, từ ngoài khÆ¡i tràn vào, bá»t sóng trắng ngá»i, chá»›p chá»›p dÆ°á»›i ánh má» má» qua làn mÆ°a má»ng.
Lượn sóng rút đi rồi, bỠlại trên bãi cát một vật gì, bởi đứng xa đại hán không trông rõ.
Hắn lại càu nhàu :
- Mẹ kiếp! Vật gì thế? Hay là thần biển thấy ta đói tặng vật thực?...
Hắn bước vỠphía đó, hắn nắm nó, đưa lên cao, rồi kêu lên :
- Trá»i! Trá»i! Biển lại sanh con nít...
Thì ra vật đó là má»™t tiểu tá»­, hắn gá»i là con nít, bởi đối vá»›i thân vóc to lá»›n của hắn, cái gì cÅ©ng trở thành nhá» cả.
Tiểu tử vận chiếc áo gấm hai tay ôm cứng một đoạn gỗ, lúc đó đã mê man, không rõ còn sống hay chết rồi, hai tay vẫn giữ chắc đoạn gỗ.
Tiểu tử cắn chặt hai hàm răng, môi nhợt nhạt...
Äại hán kêu liá»n miệng :
- Không xong! Không xong!....
Rồi hắn buông tiểu tử xuống bãi cát, quay mình toan bước đi!
Không rõ nghĩ sao, hắn quay lại mình trở lại, lẩm nhẩm:
- Nếu hắn là con đẻ của thần biển, thì làm gì phải mê man trong cÆ¡n sóng nhồi gió đẩy? Nhất định nó là con cái của ngÆ°á»i chứ chẳng phải con của thần! Nó từ trên má»™t chiếc thuyá»n nào đó rÆ¡i xuống nÆ°á»›c, trôi dạt vỠđây!
Hắn cúi xuống bế xốc đồng tá»­ lên, sá» tay vào ngá»±c, nhoẻn miệng cÆ°á»i :
- Không sao! Không sao! Tim còn đập ! Hắn chưa chết!
Hắn lại ngồi xuống, lấy tay vuốt vuốt nÆ¡i lÆ°ng đồng tá»­, nhÆ° truyá»n hÆ¡i ấm.
Một lúc lâu, đồng tử bật rên ư ử, rồi guộm bụng, mửa ra mấy bụng nước biển.
Äại hán bật cÆ°á»i vang khoan khoái vô cùng, gã đứng lên khoa tay, vung chân, líu tíu thối :
- Sống! Hắn sống lại rồi! Ha ha!
Còn gì đáng hoan hỉ hÆ¡n là cứu được má»™t mạng ngÆ°á»i, càng hoan hỉ hÆ¡n đối vá»›i những kẻ có thiện lÆ°Æ¡ng, bởi những kẻ đó chỉ lấy việc cứu ngÆ°á»i làm vui!
Ä‚n miếng thịt và ba chiếc bánh khá to, gã vẫn còn đói, song niá»m hân hoan làm cho gã quên mất cái đói, gã lại ngồi xuống, tiếp tục xoa lÆ°ng đồng tá»­, vừa xoa vừa gá»i :
- Tiểu tử! Tiểu lử! Ngươi sống lại rồi phải không? Ngươi mở mắt ra đi!
Äồng tá»­ từ từ mở mắt, nhìn dáo dác, vẻ kinh dị hiện rõ trên gÆ°Æ¡ng mặt.
Niá»m kinh hãi hiện trên gÆ°Æ¡ng mặt má»™t lúc rồi tan biến mất, đồng tá»­ nhìn gã đại hán, Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cÆ°á»i.
Äại hán hân hoan ra mặt :
- A! A! NgÆ°Æ¡i cÆ°á»i rồi! Tiểu tá»­! NgÆ°Æ¡i nói được chứ? Biết nói rồi chứ?
Thì ra gã vẫn xem đồng tử như một đứa trẻ sơ sinh, chưa biết nói!
Äiá»u đó chứng tá» gã chất phát đến ngây ngô!
Äồng tá»­ gật đầu chứ không đáp.
Gã tiếp há»i :
- Ngươi tên hỠgì?
Äồng tá»­ thở ra mấy hÆ¡i dài, rồi thốt :
- Ta hỠPhương tên Bửu Nhi!
Äúng vậy, hắn chính là PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, nhá» phúc tổ sống sót qua cÆ¡n bão biển vừa rồi, vá»› được má»™t Ä‘oạn gá»—, Ä‘eo cứng mặc cho sóng lượn trùng Ä‘Æ°a đẩy, mãi đến sáng nay thì tấp vào bá» trong khi hắn mê man trầm trầm.
Äại hán cÆ°á»i lá»›n :
- Bá»­u Nhi! Bá»­u Nhi! Ha ha! Äúng là má»™t bá»­u bối hay hay. NgÆ°Æ¡i xem tay chân của ngÆ°á»i có lá»›n gì hÆ¡n ngón tay của ta đâu!
Bấy giá» PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi má»›i lÆ°u ý đến cái xác thân khổng lồ của con ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt, hắn không sợ, trái lại, hắn càng thích thú hÆ¡n, hắn lại cÆ°á»i há»i :
- Còn ngươi, ngươi tên hỠgì?
Äại hán đáp nhanh :
- Ta há» NgÆ°u, từ nhá» gia gia quen gá»i là Thiết Oa nhÆ°ng ngoại nhân thì gá»i ta là gã há»™ pháp, gá»i nhÆ° thế làm ta đâm ra bá»±c, những lúc cáu tiết ta trấn nÆ°á»›c hết mấy ngÆ°á»i, nhá» vậy mà trÆ°á»›c mặt ta không còn ai dám gá»i ta là há»™ pháp nữa.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi bật cÆ°á»i ha hả, cÆ°á»i mãi đến hụt hÆ¡i, cÆ°á»i không thành tiếng.
Thá»±c ra, sống lại rồi, ý niệm đầu tiên của hắn là tưởng đến Hồ Bất Sầu, đến Thủy Thiên CÆ¡ và những ngÆ°á»i trên thuyá»n, hắn lo lắng cho há», nhÆ°ng hắn kịp nghÄ© lại, nếu hắn còn sống sót được thì rất có thể những ngÆ°á»i đó cÅ©ng được sống sót nhÆ° hắn, tất cả Ä‘á»u sống sót được thì vẫn còn có lúc gặp lại nhau, bất quá sá»›m hay muá»™n mà thôi.
Cho nên hắn yên tâm không bận lo nghĩ đến hỠnữa.
Vả lại hắn còn nhá» tuổi, dù có sá»± lo nghÄ© nào, quan trá»ng đến đâu, sá»± lo nghÄ© đó cÅ©ng chóng phôi pha. Càng phôi pha mau hÆ¡n là trÆ°á»›c mặt có má»™t hoạt tượng hết sức khôi hài, con ngÆ°á»i há»™ pháp có cái Ä‘iệu bá»™ ngây ngô khá» khạo.
Tâm tư của hắn hoàn toàn bị vẻ khôi hài của Ngưu Thiết Oa hấp dẫn.
Äá»™t nhiên đại hán cất tiếng há»i :
- NgÆ°Æ¡i bé bá»ng nhÆ° vậy, dù có tại ở nhà, cÅ©ng chẳng có ăn hại gia gia ngÆ°Æ¡i bao nhiêu, còn bá» Ä‘i còn bá» Ä‘i đâu thế? NgÆ°Æ¡i xem lại thân hình của ngÆ°Æ¡i có to hÆ¡n ngón tay của ta đâu? Cùng lắm má»—i ngày gia gia ngÆ°Æ¡i bố thí cho ngÆ°Æ¡i mÆ°Æ¡i hạt gạo chứ gì?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi thở dài, rồi lắc đầu, rồi cÆ°á»i há»i lại :
- Còn ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i sợ Ở nhà ăn hại gia gia ngÆ°Æ¡i, nên bá» Ä‘i, phải không? Ãt nhất, má»—i ngày ngÆ°Æ¡i cÅ©ng ngốn mÆ°á»i cân gạo, chắc gia gia ngÆ°Æ¡i không nuôi nổi chứ gì?
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i vang :
- Tiểu tử thông minh thật! Ngươi nói đúng đấy!
Gã trầm ngâm, má»™t lúc sau, lại tưởng ra Ä‘iá»u gì, há rá»™ng miệng cÆ°á»i vang :
- Ngươi không có cha, ta lại không còn, thì giỠđây ngươi nên nhận ta là cha đi, ta sẽ nuôi dưỡng ngươi, ta cho ngươi ăn, cho ngươi mặc tươm tất...
Phương Bửu Nhi nhìn sững gã :
- Ngươi có vợ à?
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i hì hì :
- Vợ ta còn nằm trong bụng mẹ của nó!
Phương Bửu Nhi hừ một tiếng :
- Chưa có vợ sao muốn nuôi con?
Äại hán nhìn lại hắn :
- Còn ngươi? Thế ngươi đã có vợ rồi à?
Phương Bửu Nhi thản nhiên :
- Mới có một thôi!
Ngưu Thiết Oa trố mắt :
- Bằng ngón tay mà đã có vợ rồi?
Gã nhìn trừng trừng, nhìn một lúc, rồi lắc đầu kêu lên :
- Không! Không! Ta không tin là ngÆ°Æ¡i có vợ rồi! Có ai chịu lấy má»™t ngÆ°á»i to bằng ngón tay làm chồng? Nếu đúng là ngÆ°Æ¡i có vợ rồi thì quả thật ngÆ°Æ¡i cao thủ Ä‘oạn lắm!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi mỉm cÆ°á»i :
- Nói gì, chứ thủ Ä‘oạn của ta thì to lá»›n hÆ¡n cái xác há»™ pháp của ngÆ°Æ¡i nhiá»u!
Ngưu Thiết Oa thở dài :
- Không làm được cha con với nhau, thì mình làm anh em vậy!
Phương Bửu Nhi gật đầu :
- Cũng được! Ta làm đại ca, còn ngươi làm tiểu đệ!
Ngưu Thiết Oa há hốc, miệng rộng toàng toạc, giương tròn mắt nhìn hắn... Lâu lắm gã mới kêu lên :
- Trá»i! Trá»i! Ta to lá»›n nhÆ° vầy mà làm tiểu đệ? Còn ngÆ°Æ¡i bé bá»ng nhÆ° vậy mà là đại ca?
Rồi gã bật cÆ°á»i, cÆ°á»i bằng thích, cÆ°á»i không thôi.
Phương Bửu Nhi nghiêm sắc mặt :
- Äừng cÆ°á»i nữa! CÆ°á»i mãi sẽ đứt ruá»™t, ruá»™t đứt thì ta phải mổ bụng vá lại, phí công lắm!....
NgÆ°u Thiết Oa vụt nín cÆ°á»i, hai tay ôm bụng, nhÆ° sợ ruá»™t đứt bất ngá». Rồi gã há»i :
- Ngươi đòi làm đại ca ta? So sánh hai thân vóc. ngươi làm tiểu đệ cũng là quá đáng lắm rồi, còn đòi làm đại ca thế nào được?
Phương Bửu Nhi thản nhiên :
- NgÆ°Æ¡i có biết không, phàm trong việc há»c, không phân biệt lá»›n nhá», ai có tài làm thầy, ai vô tài làm đệ tá»­. Luận ngÆ°á»i, nên luận khả năng chứ ai luận thân vóc?
Ngưu Thiết Oa khoát tay :
- Äừng nói chuyện há»c hành, đừng dùng lá»i bóng bẩy, ta chẳng hiểu đâu!
PhÆ°á»ng Bá»­u Nhi cÆ°á»i nhẹ :
- Ta giảng giải cho ngÆ°Æ¡i nghe đây, nghe rồi là hiểu ngay. NgÆ°á»i không luận niên ká»·, chỉ bằng vào há»c vấn mà thôi. NgÆ°á»i há»c cao dù nhá» tuổi cÅ©ng là sÆ° phó được nhÆ° thÆ°á»ng. Ta há»c vấn cao hÆ¡n ngÆ°Æ¡i nhiá»u, thủ Ä‘oạn của ta cÅ©ng cao, dù ta có làm sÆ° phó của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là cái may cho ngÆ°Æ¡i đó, huống hồ chỉ làm đại ca ngÆ°Æ¡i?
Ngưu Thiết Oa đưa tay lên gãi đầu sột sột, lâu lắm gã mới lẩm nhẩm :
- NgÆ°Æ¡i có há»c, ngÆ°Æ¡i ăn nói theo cổ nhân, mà cổ nhân chẳng khi nào nói sai! NhÆ°ng nói rằng ngÆ°Æ¡i hoàn toàn hÆ¡n ta vá» má»i mặt, ta không thể tin được! Ta chỉ cần Ä‘Æ°a ra má»™t đấm tay nhẹ là ngÆ°Æ¡i tan xác rồi! NhÆ° thế mà bảo ta gá»i ngÆ°Æ¡i là đại ca, làm sao ta phục được?
Phương Bửu Nhi cau mày :
- Ngươi muốn đấu khí lực với ta?
NgÆ°u Thiết Oa bật cÆ°á»i ha hả :
- Äấu làm gì? Chắc chắn là ta hÆ¡n ngÆ°Æ¡i bằng khí lá»±c rồi. NgÆ°Æ¡i chẳng nhận ra Ä‘iá»u đó sao? Äây ngÆ°Æ¡i nhìn tạ..
Gã vung tay đấm mạnh xuống ná»n cát. Cát bay tung tóe, nÆ¡i chá»— đấm bày ra má»™t trÅ©ng sâu Ä‘á»™ thÆ°á»›c.
Phương Bửu Nhi gật gù :
- Kể cũng khá đấy! Nhưng chưa hẳn là tuyệt! Ngươi thử nắm một nắm cát, quăng mạnh tới, xem cát có tới tận mặt biển kia chăng?
Ngưu Thiết Oa bĩu môi :
- MÆ°á»i nắm cát, ta cÅ©ng quăng tận đích, sá gì má»™t nắm? Má»™t nắm thì có nặng là bao nhiêu?
Gã chỉ nghÄ© đến trá»ng lượng bởi vì gã thừa sức lá»±c, gã ngô nghê đến Ä‘á»™ chừng hiểu là cát rá»i rạc từng hạt. Nào phải má»™t vật thể liên lạc mà dùng sức lá»±c quăng Ä‘i xa? Tay vừa vung, là cát bay tÆ¡i tả rÆ¡i xuống ngay.
Gã hăng hái cúi xuống, vốc cát đầy nắm, rồi đứng lên, vận thần lực vung mạnh tay.
Cát rá»i rạc, phần có gió ngược chiá»u, tay gã vừa xòe; gió Ä‘Æ°a cát bay trở lại phủ đầy đầu đầy mặt hắn. Gã nhắm mắt lại, kêu lên rối rít, lùi lại.
Rồi gã mở mắt ra, lẩm nhầm mãi :
- Quái! Quái! Sao hôm nay sức ta yếu thế? Quăng má»™t nắm cát cÅ©ng chả được xa? Thế này làm sao giao thủ vá»›i bá»n tiểu tặc chứ?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi gá»i gã :
- Ngươi đã thấy chưa? Ta đã bảo, khí lực của ngươi có gì mà khoe?
Ngươi mở mắt to ra xem ta làm đây này!
Ngưu Thiết Oa trố mắt :
- Ngươi... định thử? Ta không làm được, ngươi lại làm được à?
PhÆ°Æ¡ng BÆ°u Nhi mỉm cÆ°á»i :
- Äừng gần quá, có quăng tá»›i nÆ°á»›c cÅ©ng chẳng hay gì. Ta Ä‘i xa hÆ¡n nữa, càng xa càng tá» rõ cái bản lãnh của ta!
Tại chá»— hắn đứng, là vùng cát khô, hắn lùi đến vùng cát Æ°á»›t, cúi xuống vo tròn má»™t nắm, cầm tay, Ä‘oạn gá»i to :
- Mở mắt mà xem ta quăng đây!
Hắn vung tay, nắm cát Æ°á»›t được vo tròn rất kỹ, dù có gặp gió cÅ©ng chẳng rá»i rạc, lao Ä‘i vun vút, rÆ¡i xuống nÆ°á»›c.
NgÆ°u Thiết Oa lặng ngÆ°á»i, hoang mang quá. Gã chẳng hiểu tại sao, to lá»›n nhÆ° gã mà không quăng nổi má»™t nắm cát, còn PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi bất quá là má»™t đứa bé, sức lá»±c bao nhiêu lại làm được cái việc đó rất dá»… dàng.
Gã há hốc mồm, dở khóc dở cÆ°á»i, thừ ngÆ°á»i má»™t lúc.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi lại há»i gã :
- Ngươi phục ta chưa?
Gã thở dài, gật đầu :
- Phục! Phục rồi!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi mỉm cÆ°á»i :
- Phục thì tôn ta làm đại ca!
NgÆ°u Thiết Oa cúi đầu, thấp giá»ng :
- Äại... ca! Tiểu đệ xin ra mắt đại ca!
Äoạn gã sụp xuống lạy liá»n.
Không rõ nghÄ© sao, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cÅ©ng sụp mình xuống lạy trả lại. Song phÆ°Æ¡ng đã trở thành huynh đệ vá»›i nhau, NgÆ°u Thiết Oa chạy bay vá» thuyá»n mang số vật thá»±c dá»± trữ đến hiến cho PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi dùng, lại còn khuân má»™t tảng đá to cho PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nằm, ngồi tùy ý, khá»i phải nằm ngồi ngay trên mặt cát.
Trong khi PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi Ä‘ang ăn. NgÆ°u Thiết Oa do dá»± mãi má»›i há»i :
- Äại ca ạ, có phải mình cÆ°á»i nhiá»u rồi đứt ruá»™t Ä‘i chăng?
Phương Bửu Nhi nghiêm sắc mặt :
- Phải đó! Cho nên ta khuyên ngÆ°Æ¡i đừng nên cÆ°á»i cợt chế giá»…u thiên hạ, có lúc cÆ°á»i quên thôi mà sanh tai hại đấy! Chỉ khi nào gặp việc đáng cÆ°á»i thì cÆ°á»i má»™t tí mà thôi, cÆ°á»i chút chút thì chẳng sao cả.
Ngưu Thiết Oa gật đầu :
- Äại ca khá»i lo! Tuy nhiên đến cái cÆ°á»i mà cÅ©ng hạn chế, thì khổ thật!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi trầm giá»ng :
- NgÆ°á»i thích cÆ°á»i lắm à?
Ngưu Thiết Oa lại gật đầu :
- Bình thÆ°á»ng, má»—i ngày tiểu đệ cÆ°á»i lá»›n Ä‘á»™ ba mÆ°Æ¡i lần, cÆ°á»i nhá» Ä‘á»™ ba trăm lần, có cÆ°á»i được đủ số, khí lá»±c má»›i dồi dào...
Äá»™t nhiên gã vụt đứng lên, nhìn ra mặt biển.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi lấy làm lạ, nhìn theo gã, hắn thấy má»™t chiếc thuyá»n buồm lao vút vào bá», thân thuyá»n và buồm còn lá»™ vẻ tàn phá của trận bão biển trong đêm vừa qua.
Ngưu Thiết Oa lẩm nhẩm :
- Äến rồi! Äến rồi!....
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi há»i :
- NgÆ°Æ¡i biết những ngÆ°á»i trên thuyá»n đó à?
Ngưu Thiết Oa gật đầu :
- Bá»n cÆ°á»›p vặt ngoài biển đó, còn ai không biết chúng? Chúng thấy tiểu đệ nghèo khổ, cÆ¡m chẳng đủ no, áo chẳng đủ ấm, định lôi cuốn tiểu đệ nhập đảng, nhÆ°ng NgÆ°u Thiết Oa này dù đói lạnh thật, nhất quyết không vì cái ăn cái mặc mà làm má»™t kẻ cÆ°á»›p nhÆ° chúng. Chỉ vì...
Gã toét miệng cÆ°á»i ha hả, rồi tiếp :
- Tiểu đệ không làm kẻ cướp, nhưng chúng cướp được gì, tiểu đệ đoạt lại cái đó, thích cái gì, tiểu đệ cứ đoạt lại trong tay chúng!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi mỉm cÆ°á»i :
- Bá»™ y phục của của ngÆ°Æ¡i trên ngÆ°á»i đó, chắc cÅ©ng Ä‘oạt lại nÆ¡i tay chúng chứ gì?
Ngưu Thiết Oa gật đầu :
- Äúng vậy! Y phục, muối, bánh, thịt, nhất nhất món gì trên thuyá»n tiểu đệ, Ä‘á»u là những vật Ä‘oạt lại từ chúng đấy! Do đó, chúng hận tiểu đệ, niá»m oán hận nuôi dưỡng từ lâu, càng ngày càng lá»›n, chúng không chịu nổi nên Æ°á»›c hẹn vá»›i tiểu đệ gặp nhau hôm nay tại đây để đánh nhau má»™t trận chí tá»­!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi lại há»i :
- Chúng ước hẹn như vậy, rồi hôm nay ngươi đến đây để gặp chúng?
Ngưu Thiết Oa gật đầu :
- Tự nhiên là phải đến, nếu không đến thì mất mặt sao?
Phương Bửu Nhi thở dài :
- Chúng oán hận ngÆ°Æ¡i từ lâu, song vẫn chẳng làm gì được ngÆ°Æ¡i, giỠđây chúng Æ°á»›c hẹn gặp ngÆ°Æ¡i, dÄ© nhiên chúng phải có chuẩn bị kỹ, chúng lại đông, còn ngÆ°Æ¡i thì Ä‘Æ¡n thân Ä‘á»™c lá»±c, ta chỉ sợ ngÆ°á»i khó tránh khá»i há»a!
Ngưu Thiết Oa lắc đầu :
- Tiểu đệ không ngán chúng, dù chúng đông ngÆ°á»i hÆ¡n nữa tiểu đệ cÅ©ng chẳng ngán.
Lúc đó, con thuyá»n của bá»n giặc biển đã cập há», hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i đại hán, hình vóc vạm vỡ từ trên thuyá»n nhảy xuống, tên nào cÅ©ng có vÅ© khí trong tay, gồm hoa thÆ°Æ¡ng, ngÆ° xoa, phân thủy thích, quá»· đầu Ä‘ao, gậy sắt, búa đồng...
Chúng có vÅ© khí, chúng vạm vỡ, chúng lại đông ngÆ°á»i, nhÆ°ng xem chừng chúng có ý gá»m NgÆ°u Thiết Oa ra mặt. Nhảy xuống đất rồi, chúng đứng xa xa, quây quần nhau má»™t chá»—, cao giá»ng gá»i NgÆ°u Thiết Oa, to tiếng mắng gã.
Chẳng một tên nào dám bước tới một bước, tất cả những cặp mắt chăm chú nhìn gã, miệng thì cứ mắng oang oang tay lăm lăm vũ khí.
Một tên dáng chừng là tên đầu đảng, hét lớn :
- Gã há»™ pháp kia, nếu hôm nay ngÆ°Æ¡i quy thuận vá»›i chúng ta, thì má»i việc sẽ êm xuôi, bằng không cá»± lại chúng ta sẽ chặt ngÆ°Æ¡i ra hàng trăm hàng ngàn mảnh!
NgÆ°u Thiết Oa cao giá»ng mắng trả :
- Câm cái mồm thối của ngươi lại!
Gã quay lại Phương Bửu Nhi :
- Äại ca hãy ngồi đây, để tiểu đệ đến đó đánh vá»›i chúng má»™t trận!
Phương Bửu Nhi thở dài :
- Äã muốn đánh thì cứ Ä‘i mà đánh, nhÆ°ng cÅ©ng phải cẩn thận đấy!
Ngưu Thiết Oa gật đầu :
- Tá»± nhiên rồi, đại ca khá»i lo!
Gã cúi xuống, ôm tảng đá nặng Ä‘á»™ trăm cân chạy bay vá» phía bá»n cÆ°á»›p biển.
Äằng xa chúng lập tức tản ra, dàn thành hàng, tên nào cÅ©ng cá»­ cao vÅ© khí.
Má»™t đại hán vá»t tá»›i, chận đầu NgÆ°u Thiết Oa vung thanh quá»· đầu Ä‘ao giáng xuống.
Ngưu Thiết Oa mắng lớn :
- Tên cướp vặt, ngươi muốn chết!
Gã nâng tảng đá lên, đón thanh đao.
Bốp!
Äao chạm vào đá lá»­a bắn tung tóe, NgÆ°u Thiết Oa không há» nhúc nhích, trái lại đại hán bị chấn dá»™i trở lại, hổ khẩu tay tét rá»™ng, máu chảy ròng ròng, thanh Ä‘ao vuá»™t tay bay bổng trên không, rÆ¡i ngoài xa mấy trượng.
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i vang :
- Ha ha! Vô dụng thế mà cÅ©ng há»c đòi làm hải tặc! Cút Ä‘i cho đỡ bẩn mắt lão gia!
Gã vừa dứt câu, gió rít bên tai, rồi má»™t ngá»n hoa thÆ°Æ¡ng bay tá»›i. Bị tấn công bất ngá», gã hoành tay quăng luôn tảng đá vá» phía tên vừa phóng ngá»n thÆ°Æ¡ng qua gã.
Tảng đá vừa lo, vừa nặng, gió cuốn vù vù, lao vút vào bá»n hải tặc, bá»n chúng khiếp hãi, rã ngay cả hàng ngÅ©, chạy tứ tán.
Äồng thá»i, gã xoay ngược vòng tay, chụp vào ngá»n thÆ°Æ¡ng, nắm cứng, gã lá»™ vẻ đắc ý vô cùng.
Nhìn bá»n hải tặc đứng xa xa giÆ°Æ¡ng tròn mắt hÆ°á»›ng vá» gã, gã vung tít ngá»n thÆ°Æ¡ng, gió rít vù vù. gã vung bằng thích chứ chẳng ra chiêu thức gì cả.
Gã đứng đó, bá»n hải tặc cÅ©ng đứng tại chá»—, gã nhích tá»›i má»™t bÆ°á»›c, chúng lùi lại má»™t bÆ°á»›c, gã dừng, chúng dừng, chúng tuy ngán gã nhÆ°ng chẳng tên nào bá» chạy.
Gã to tiếng mắng chúng, chúng hò hét mắng trả, song phương cứ ghìm nhau như thế, đấu võ mồm một lúc.
Cuối cùng, tên đầu đảng quét ánh mắt khắp đàn em má»™t vòng, cao giá»ng giục :
- Hắn có sức mạnh như trâu thật đấy, nhưng hắn chẳng biết mảy may võ công, chúng ta cứ xông vào quần hắn một lúc, thế nào hắn cũng phải kiệt lực, lo gì không bắt được hắn! Nào anh em cứ vào!
Toàn bá»n phụ há»a :
- Phải! Phải! Nào anh em vào ngay!
Tuy hò hét nhÆ° vậy, chẳng tên nào dám xung phong tá»›i. NgÆ°u Thiết Oa thấy chúng ví mình nhÆ° trâu, nổi cáu vung ngá»n hoa thÆ°Æ¡ng tiến tá»›i, bá»n hải tặc lại nhảy trái vá» phía hậu, tên nào nhảy gấp chạm vào tên chậm chân chúng lẩn quẩn vá»›i nhau trông buồn cÆ°á»i hết sức, tuy thế, chúng vẫn to tiếng mắng gã không ngừng.
Không làm gì được bá»n hải tặc, NgÆ°u Thiết Oa lại ngồi xuống. Gã ngồi xuống thì bá»n hải tặc lÆ°á»›t tá»›i, vung vÅ© khí dứ dứ vào không gian, bắt buá»™c gã phải đứng lên, gã đứng lên thì chúng dừng lại, gã bÆ°á»›c tá»›i thì chúng lùi.
Cứ nhÆ° thế, song phÆ°Æ¡ng tÆ°Æ¡ng trì qua má»™t lúc nữa, NgÆ°u Thiết Oa đổ mồ hôi nhá»… nhại, hÆ¡i thở ồ ồ..... Äến lúc này bá»n hải tặc má»›i cùng loạt xông vào, bao vây gã bốn phía, vung vÅ© khí tấn công tá»›i tấp.
Gã xoay tít ngá»n hoa thÆ°Æ¡ng chống đỡ, ngá»n thÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng vá» phía nào, tên hải tặc Ä‘Æ°Æ¡ng đứng phía đó lui ra xa, nhÆ°ng những tên ở ba phía kia lại lÆ°á»›t tá»›i.
Ngưu Thiết Oa phải quay mình chống đỡ, chống một phía thì ba phía kia tấn công, làm gã cứ xoay tròn mãi, gã vừa mệt vừa chóng mặt, lớ ngớ thế nào bị chúng đâm ba nhát vào đùi và cánh tay bên tả, máu chảy ròng ròng.
Tên đầu đảng thấy thắng thế, reo lên :
- Cố gắng, anh em! Miếng thịt trâu sắp vào miệng chúng ta rồi đó!
NgÆ°u Thiết Oa sôi giận vung ngá»n thÆ°Æ¡ng vùn vụt, nhanh hÆ¡n trÆ°á»›c bá»™i phần.
NhÆ°ng vốn chẳng biết võ công, gã dù có sức mạnh nhÆ° trâu cÅ©ng chẳng làm gì được bá»n hải tặc, chúng nhá» am tÆ°á»ng thuật khinh công nên chạy nhảy nhanh nhẹn, chúng không thể hạ gã bằng sức lá»±c thì chúng cÅ©ng có cách quần gã đến má»™t lúc nào đó, gã kiệt lá»±c phải ngã xuống. Bởi gã dù mạnh, cÅ©ng chỉ là má»™t con ngÆ°á»i bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt, nào có phải là sắt đá đâu mà chi trì mãi nổi.
Bỗng gã hét lớn :
- Dừng tay lại!
Tiếng hét của gã to quá, làm bá»n hải tặc giật mình, tất cả cùng dừng lại, tên đầu đảng quát :
- Ngươi chịu phục rồi phải không?
Nhân lúc bá»n hải tặc dừng tay, NgÆ°u Thiết Oa vá»t nhanh ra khá»i vòng vây, cao giá»ng quát trả :
- Bá»n cÆ°á»›p vặt không sợ đám viện binh của ta sắp tá»›i đây sao mà dám hùng hổ vá»›i ta?
Bá»n hải tặc chẳng há» nghÄ© là NgÆ°u Thiết Oa biết dối gạt chúng nên tin ngay, không tên nào dám Ä‘uổi theo gã...
Tên đầu đảng thốt vá»›i ná»™i bá»n :
- Äể xem hắn sẽ giở trò gì, Ä‘uổi theo hắn lỡ gặp tiếp trợ của hắn thì nguy cho chúng ta. Rất có thể bá»n tiếp trợ hắn mai phục đâu đấy!
Chúng dừng tại chỗ nhìn theo gã chạy thẳng vỠchỗ Phương Bửu Nhi, sụp xuống đất lạy hắn.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi bên trong có phần nào kinh hãi, nhÆ°ng ngoài mặt hắn vẫn làm tỉnh, há»i :
- Chạy trốn phải không?
Hắn nhìn thấy nơi bị thương của gã, nhăn mặt.
Ngưu Thiết Oa lắc đầu :
- Có muốn chạy cÅ©ng không chạy thoát bá»n chúng! Chắc hôm nay tiểu đệ phải bị chúng hạ sát rồi!....
Gã bật khóc ngay, khóc má»™t lúc, gã cúi đầu cất giá»ng bi thiết :
- Äược đại ca nhận làm tiểu đệ, chÆ°a làm được cái gì tá» lòng hiếu kính vá»›i đại ca, lại phải chết Ä‘i, bỠđại ca má»™t mình, tiểu đệ Ä‘au Ä‘á»›n làm sao! Con thuyá»n kia, tiểu đệ xin để lại cho đại ca, những vật dụng trên thuyá»n, đại ca cứ hưởng dụng, bây giá» tiểu đệ Ä‘Æ°a đại ca đến thuyá»n, xong rồi sẽ trở lại đánh vá»›i chúng má»™t trận chí tá»­, dù chết cÅ©ng cam!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi xúc Ä‘á»™ng thật sá»± trÆ°á»›c vẻ thành khẩn của NgÆ°u Thiết Oa, dù còn ít tuổi hắn vẫn có nghÄ©a khí hÆ¡n ngÆ°á»i, hắn cao giá»ng thốt :
- Ta với ngươi đã thành huynh đệ rồi thì hoạn nạn tương cứu, ta còn sống thì ngươi chết thế nào được? Ta lấy mắt nhìn ngươi chết được sao? Ngươi chết đi, ta cũng chẳng sống nổi đâu!
Ngưu Thiết Oa suy nghĩ một lúc, đoạn kêu lên :
- Không được đâu đại ca! Äại ca đã có vợ nếu đại ca chết Ä‘i thì tẩu tẩu của tiểu đệ thành quả phụ sao?
Äang âu lo, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cÅ©ng phải phì cÆ°á»i trÆ°á»›c lá»i nói hết sức chân thành của gã, phì cÆ°á»i vì sá»± ngá»› ngẩn của gã chứ lòng hắn xúc Ä‘á»™ng vô cùng. Hắn an ủi :
- Không sao! Ngươi không chết, ta không chết, tẩu tẩu ngươi không trở thành quả phụ đâu!
Nói cứng như vậy, Phương Bửu Nhi vẫn chưa tìm được biện pháp cứu nguy cho gã.
NhÆ°ng NgÆ°u Thiết Oa lại hân hoan ra mặt, vừa nhảy nhót, vừa cÆ°á»i tÆ°Æ¡i reo lên :
- Phải! Phải! Bản lÄ©nh của đại ca hÆ¡n tiểu đệ nhiá»u! Nhất định là đại ca có cách!
Linh cÆ¡ chợt phát Ä‘á»™ng, trong thoáng mắt, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi đã nghÄ© ra biện pháp giải nguy, dù chÆ°a tin hẳn là biện pháp đó có tạo được kết quả nào chăng, song hắn vẫn nhẹ ngÆ°á»i. Hắn cứ thá»±c nghiệm xem, dù không kết quả cÅ©ng còn hÆ¡n bất Ä‘á»™ng chá» khổ.
Hắn cao giá»ng :
- NgÆ°Æ¡i đứng đây chá» ta, ta sẽ đến đó thu thập bá»n hải tặc cho mà xem!
Hắn đứng lên bÆ°á»›c vá» phía bá»n hải tặc.
Bá»n chúng tên nào thấp nhất cÅ©ng có thân hình bảy thÆ°á»›c trở lên, còn PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi bất quá là má»™t tiểu đồng, cao không hÆ¡n năm thÆ°á»›c tay chân lại nhá», sá»± chênh lệch quá rõ, hắn từ từ bÆ°á»›c tá»›i, chẳng khác nào cừu con tiến dần đến hang cá»p.
NgÆ°u Thiết Oa hết sức tin tưởng vào thủ Ä‘oạn của PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, gã cao giá»ng gá»i bá»n hải tặc :
- Các ngÆ°Æ¡i hãy ngá»­a cổ chá» chết! Äại ca ta đến đấy nhé!
Bá»n hải tặc bật cÆ°á»i vang :
- Tiểu quá»· đó là đại ca của ngÆ°Æ¡i? Äược lắm, tiểu quá»· lại đây! Lại đây nếm má»™t quả thôi sÆ¡n của chúng ta, xem ngÆ°Æ¡i có nát nhừ ra nhÆ° cám không?
Äối diện bá»n hải tặc, tên nào cÅ©ng có vẻ hung hãn nhÆ° lang nhÆ° hổ, dù sao thì PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cÅ©ng thấy khiếp đảm phần nào, nếu hắn không cố kiá»m hãm thân mình, chắc phải run lên, đôi chân của hắn nhÅ©n ra, tuy nhiên hắn cố bÆ°á»›c tá»›i má»™t vài bÆ°á»›c, cho gần chúng hÆ¡n, rồi thu hết can đảm vào hai tay, hắn cao giá»ng há»i :
- Các vị sinh hoạt trên sông nước trùng dương, chắc các vị là thuộc hạ của ThỠThiên T�
Bá»n hải tặc giật mình Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau.
Tên đầu đảng qua phút giây sá»­ng sốt, há»i lại :
- Tiểu quá»· lại biết được vị thủ lãnh của bá»n ta à?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi hiểu ngay hắn nghÄ© đúng, bá»n hải tặc này thuá»™c quyá»n quản trị của Tá»­ Nhiêm Long Thá» Thiên Tá», hiểu được Ä‘iá»u đó rồi, hắn thấy vững tâm hÆ¡n. Hắn cÆ°á»i lạnh, tiếp nối :
- Ká»· luật của Tá»­ Nhiêm Long Thá» Thiên Tá» rất nghiêm, có thể nào dung dưỡng để các vị lá»™ng hành, bằng vào số đông lấn hiếp ngÆ°á»i cô thế? Chắc các vị chÆ°a quên cái hình phạt do Thá» Thiên Tá» dành cho má»™t đồng nghiệp của các vị cách đây mấy hôm, nhân cÆ°á»›p Ä‘oạt tài vật của ngÆ°á»i cô khách?
Hiện tại thì hắn đã há»c được cái tắc phong của khách giang hồ, hắn có ngôn từ cá»­ Ä‘á»™ng rất chững chạc.
Bá»n hải tặc lá»™ vẻ kinh hoàng ra mặt.
Trá»n vùng Äông Hải này, có ai không nghe chuyện Thá» Thiên TỠáp dụng nghiêm khắc môn quy xá»­ tá»­ đại hán chận thuyá»n ngÆ°á»i áo trắng? Äại hán đó, là má»™t vị đầu mục của Thá» Thiên Tá», mà y còn thẳng tay trừng trị, huống chi những ngÆ°á»i ở bậc thấp hÆ¡n?
Từ ngày Tá»­ Nhiêm Long Thá» Thiên Tá» xá»­ tá»­ vị đầu mục, tất cả bá»n hải tặc Ä‘á»u dè lòng chẳng còn dám phóng túng nhÆ° thuở nào.
GiỠđây, nghe Phương Bửu Nhi nhắc lại việc đó, tự nhiên chúng phải ngán.
Tên đầu đảng dịu tánh hung hãn ngay, y mỉm cÆ°á»i vá»›i giá»ng lá»… Ä‘á»™ :
- Chẳng hay tiểu bằng hữu có thể cho bá»n tại hạ biết lai lịch chăng?
Y đấu dịu, Phương Bửu Nhi mừng thầm, hắn càng làm già hơn :
- Các vị không xứng đáng há»i lai lịch tại hạ! Hãy Ä‘i gá»i Thá» Thiên TỠđến đây!
Một đại hán có đôi mày rậm, từ lúc đầu nhìn Phương Bửu Nhi không hỠchớp mắt, vụt kêu lên :
- Tôi nhớ ra rồi!
Tất cả Ä‘á»u quay lại nhìn gã. Tên đầu đảng thấp giá»ng há»i :
- Ngươi biết lai lịch tiểu quỷ này?
Äại hán hấp tấp đáp :
- Vị tiểu bằng hữu này... là ngÆ°á»i trên chiếc thuyá»n buồm ngÅ© sắc!
Tất cả Ä‘á»u biến sắc kêu lên :
- Thật vậy? Thật vậy? Ngươi lầm chăng?
Äại hán mày rậm lắc đầu :
- Lầm thế nào được? Ngày Tá»­ Y Hầu và ngÆ°á»i áo trắng đấu kiếm, chính mắt tôi trông thấy vị tiểu bằng hữu này Ä‘ang trò chuyện vá»›i Hầu gia!
Äược Tá»­ Y Hầu tiếp chuyện, hẳn phải là má»™t nhân vật phi thÆ°á»ng, nghe đại hán tiết lá»™ Ä‘iá»u đó, bá»n hải tặc xám mặt. Rồi không rõ tên nào trÆ°á»›c nhất sụp xuống lạy.
Tất cả đầu cúi sát đất, chẳng khác nào một đám tín đồ ngoan đạo cung nghinh giáo chủ giáng lâm.
Sá»± kiện đó xảy ra ngoài tưởng tượng của PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi. Hắn Æ°á»›c mong hòa giải xuôi thuận, chứ có bao giá» nghÄ© là chúng quá sợ hãi nhÆ° vậy? Bây giá» hắn má»›i nhận thức oai danh của Tá»­ Y Hầu không phải nhá»! Sợ Hầu gia đã đành, thiên hạ còn sợ đến cả những ngÆ°á»i trên thuyá»n có cánh buồm ngÅ© sắc! Và bá»n giết ngÆ°á»i không tanh máu cÅ©ng khiếp đảm kinh hồn mà trở thành ngoan ngoãn nhÆ° kẻ thiện lÆ°Æ¡ng.
NgÆ°u Thiết Oa nghÄ©, gã cố vận dụng tận lá»±c sình sanh, vẫn không đánh bại được bá»n hải tặc, còn PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi chỉ nói mấy câu, chúng quỳ rạp xuống, cúi đầu, bất Ä‘á»™ng, bất giác vừa kinh hãi vừa hân hoan, gã vá»— tay bôm bốp, kêu lên :
- Có bản lãnh thật! Äúng là đại ca có bản lãnh thật đó! Tiểu đệ phục vô cùng!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi đảo mắt nhìn khắp bá»n hải tặc má»™t lượt, Ä‘oạn nghiêm giá»ng :
- Sự việc hôm nay, dù sao cũng đã xảy ra rồi, ta tha cho các ngơi!
Song từ nay vá» sau, nếu các ngÆ°Æ¡i còn xúc phạm đến ngÆ°á»i anh em của ta kia, thì đừng trách ta hẹp lượng vá»›i các ngÆ°Æ¡i!
Bây giá» hắn không gá»i chúng là các vị nữa.
Tên đầu đảng hấp tấp đáp :
- Không! Không! Chúng tôi chẳng dám động đến Ngưu đại gia nữa đâu, chúng tôi sẽ một mực cung cung kính, dù Ngưu đại gia có đánh chết chúng tôi, nhất định chúng tôi cũng chẳng dám hoàn thủ!
Ngưu Thiết Oa mắng lớn :
- Mẹ kiếp! Các ngươi không hoàn thủ, thì còn ai đánh chết các ngươi nữa. Nói như vậy mà nghe được!
Bá»n hải tặc gật đầu nhanh :
- Phải! Phải! Ngưu đại gia có lý!
Phương Bửu Nhi hăm :
- Nếu ta biết các ngươi quen tính cậy đông hiếp kẻ cô đơn, nhất định là ta trách cứ ThỠThiên TỠngay!
Bá»n hải tặc hấp tấp kêu lên :
- Làm gì dám vậy? Bá»n chúng tôi có gan bằng trá»i cÅ©ng không dám làm vậy nữa.
Tên đầu đàn run run giá»ng há»i :
- Äại gia còn gì phân phó nữa chăng?
Phương Bửu Nhi lắc đầu :
- Chẳng còn việc gì cả!
Ngưu Thiết Oa vội chen vào :
- Còn! Còn! Còn bảo các ngươi tí việc!
Tên đầu đàn há»i :
- Việc gì? Xin Ngưu đại gia cứ nói, vô luận như thế nào, chúng tôi vẫn xin tuân theo!
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i lá»›n :
- Trên thuyá»n có bao nhiêu thịt bánh, Ä‘Æ°á»ng, muối, gom hết khuân lại cho ta, để ta thết đại ca má»™t bữa no nê xem nào!
Tên đầu đảng vâng má»™t tiếng lá»›n, Ä‘oạn quắc mắt nhìn lÅ© thuá»™c hạ, chúng chạy bay vá» thuyá»n mang tất cả những gì của chúng dá»± trữ, giao nạp cho NgÆ°u Thiết Oa.
Gã nhìn qua má»™t thoáng, Ä‘oạn cao giá»ng quát :
- Xong rồi các ngươi cút hết đi, còn đứng đó làm gì? Thế các ngươi muốn ăn ké nữa sao?
Bá»n hải tặc nghe gã quát, nhÆ° bắt được vàng, vá»™i cúi rạp mình vái PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi và NgÆ°u Thiết Oa, Ä‘oạn trở vá» thuyá»n, mở dây tách bá» cấp tốc.
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i híp mắt thốt :
- Mặc sức mà ăn, đại ca ơi! Ha ha! Chẳng ngỠhôm nay tiểu đệ chẳng những không chết, mà lại được no nê. Còn gì sung sướng bằng, hở đại ca!
Rồi suốt ngày đó, cả hai cứ ăn, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi thì ăn Ä‘iá»m đạm bởi hắn nhá» vóc, hÆ¡n nữa lại là nhà văn, sá»± ăn uống Ä‘iá»u Ä‘á»™ thanh lịch, không nhÆ° gã NgÆ°u thô bạo thành tánh, ăn no nốc đậm.
Äối vá»›i gã, trên thế gian này còn có sá»± việc trá»ng đại đáng làm đâu, ngoài ăn và ngủ? Ä‚n no rồi, gã ngủ, gã ngủ say nhÆ° chết, thức dậy lại ăn.
Phương Bửu Nhi cũng buồn ngủ lắm song nằm xuống rồi thì tâm tư dao động với những ý niệm phức tạp, hắn nghĩ ngợi mãi không thể nào nhắm mắt nổi.
Äêm đến, hắn chỉ chợp mắt được má»™t chút, còn NgÆ°u Thiết Oa thì ngáy đủ năm canh dài!
Qua hôm sau, xong bữa ăn sáng rồi, Ngưu Thiết Oa thốt :
- Äại ca hiện Ä‘ang trong cảnh lui không nhà, tá»›i không hÆ°á»›ng định, chi bằng theo tiểu đệ phiêu dao trên sóng nÆ°á»›c hải hồ, tuy có lúc thiếu cái ăn, nhÆ°ng được cái lợi là vô cầu vô thúc, không ai chá»c cho mình sinh giận, không ai khó dá»… cho mình, đói thì có gì ăn nấy, không có thì nhịn, mệt thì cứ ngủ, tùy ý ngủ bao lâu cÅ©ng được.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cÆ°á»i khổ :
- Nếu ta được an nhàn như ngươi, thì còn nói làm gì!
Ngưu Thiết Oa trố mắt :
- Äại ca có sá»± việc gì phải bận lo?
Phương Bửu Nhi thở dài :
- Ngươi làm sao hiểu được!
Ngưu Thiết Oa cúi đầu, lộ rõ vẻ u buồn :
- NhÆ° vậy là đại ca không Ä‘i theo tiểu đệ! Äại ca bá» rÆ¡i tiểu đệ à?
Giá»ng nói của gã bi thiết quá, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nghe gã nói mà xúc cảm vô cùng.
Hắn thở dài, thốt :
- Ta đâu có muốn ly khai ngươi? Song sự tình bắt buộc thì ta còn biết làm sao hơn? Khi nào công việc của ta hoàn thành rồi, ta sẽ trở lại vùng này, tìm ngươi!
NgÆ°u Thiết Oa vẫn cúi đầu, thấp giá»ng há»i :
- Äại ca định Ä‘i đâu?
Phương Bửu Nhi lắc đầu :
- Ta cÅ©ng chÆ°a định là mình sẽ vỠđâu, chỉ biết trong chuyến Ä‘i này ta cần tìm má»™t ngÆ°á»i cho đến bây giá», ta vẫn không hiểu ngÆ°á»i đó hiện Ä‘ang ở địa phÆ°Æ¡ng nào?
Ngưu Thiết Oa suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn :
- Äã thế tiểu đệ xin tiá»…n đại ca má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng, từ đây đến vàm sông, nÆ¡i đó tiểu đệ có quen má»™t số chủ thuyá»n, tiểu đệ sẽ gởi gắm đại ca cho má»™t vị chủ thuyá»n nào đó, chở Ä‘i xuôi đòng sông, giúp đại ca bá»›t nhá»c bôn ba trên con Ä‘Æ°á»ng bô.....
Sở dÄ© NgÆ°u Thiết Oa trÆ°á»›c đó không dám ngẩng Ä‘au lên, là vì gã khóc. Chừng nguồn lòng lắng dịu, gã má»›i chÆ°á»ng mặt, tuy nhiên gã không lau khô ngấn lệ còn in rõ nÆ¡i khóe mắt, nÆ¡i má...
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi không tưởng là con ngÆ°á»i thuần phác, thô kệch nhÆ° gã lại để cảm xúc đến phải rÆ¡i giá»t vắn giá»t dài, thì ra gã quả có tình thâm ý trá»ng đối vá»›i hắn thá»±c sá»±.
Trong cơn bình thủy tương phùng; gã tỠlộ một tấc chân thành như thế, nghĩ ra, cái nhiệt tâm của gã lớn hơn những kẻ ruột rà.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi dù muốn dù không cÅ©ng phải chấp nhận Ä‘á» nghị của gã, Ä‘oạn cả hai nắm tay nhau đến tiến đến con thuyá»n bằng cành cây, NgÆ°u Thiết Oa đẩy nó xuống nÆ°á»›c, kéo buồm lên tách bến ra khÆ¡i...
X Bên ngoài cá»­a Ngô Tùng, bãi chài khá rá»™ng, cát, đất từ ngoài khÆ¡i đổ vào, từ dòng sông lùa ra, dồn ứ lại, làm dịu bá»›t đợt sóng biển ập vào, những con thuyá»n qua lại nÆ¡i đó được an toàn phần nào, khá»i bị dồn dập mạnh.
NÆ¡i đó, nối liá»n thủy đạo từ Huỳnh Hà đổ đến, rồi xuôi vá» TrÆ°á»ng Giang Nam cÅ©ng nhÆ° Bắc, nhá» tÆ° thế giao liên quan trá»ng mà địa phÆ°Æ¡ng trở nên phồn thịnh vô cùng.
Thuyá»n trăm, thuyá»n ngàn, xuôi ngược, buồm phÆ¡i trắng xóa to nhá» bất đồng, xem nhá»™n nhịp lạ.
NÆ¡i đó, có đảo Sùng Minh, dân cÆ° trên đảo sống bằng nghá» hạ bạc, má»™t nghá» truyá»n tá»­ lÆ°u tôn. Khi bình minh lên là rong thuyá»n ra khÆ¡i, lúc hoàng hôn xuống, thuyá»n từ trùng dÆ°Æ¡ng trở vá», chen lẫn vá»›i ngÆ° thuyá»n, còn có du thuyá»n, thÆ°Æ¡ng thuyá»n, ngày buồm lợp nÆ°á»›c, đêm đèn rá»±c rỡ nhÆ° sao trá»i.
Những khi gió lặng, sóng im, chèo buông thuyá»n thả, tiếng ngÆ° ca vang dá»™i khắp nÆ¡i.
Äúng là má»™t cảnh thanh bình, dân cÆ° an lạc trong cái má»™c mạc của dân phong.
Sau mấy hôm bá»nh bồng trên mặt biển, thuyá»n của NgÆ°u Thiết Oa đã vào TrÆ°á»ng Giang, tìm bến Ä‘á»—.
NgÆ°u Thiết Oa định tìm thuyá»n chủ quen, gởi gắm PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi.
Nhưng, có lẽ đã suy nghĩ kỹ trong mấy ngày qua, Phương Bửu Nhi thốt:
- Bây giá», ta thay đổi ý kiến, chỉ muốn noi theo Ä‘Æ°á»ng bá»™ mà Ä‘i!
Ngưu Thiết Oa kêu lên :
- Tại sao?
Phương Bửu Nhi thở dài :
- Cái ngÆ°á»i ta định Ä‘i tìm, có lÆ°u địa chỉ cho ta, nhÆ°ng vì tánh tình cổ quái, ngÆ°á»i đó không nêu đúng địa Ä‘iểm, cho nên muốn tìm đến tận nÆ¡i, phải lắm công phu, phải há»i thăm Ä‘Æ°á»ng từng chặng, từng chặng, do đó, cần phải Ä‘i Ä‘Æ°á»ng bá»™ má»›i xong, chứ ngồi trên thuyá»n còn biết há»i ai?
Ngưu Thiết Oa trố mắt :
- NhÆ°ng, đại ca Ä‘Æ¡n thân, Ä‘á»™c lá»±c, trong mình lại chẳng có lá»™ phí nếu theo Ä‘Æ°á»ng bá»™ mà Ä‘i, thì làm sao được? Chẳng lẽ chịu đói chịu khát mãi?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cÆ°á»i gượng :
- Ngươi yên trí, đại ca của ngươi có lắm thủ đoạn kia mà!
Ngưu Thiết Oa sáng mắt, ạ lên một tiếng :
- Phải! Tiểu đệ quên mất là đại ca có thủ Ä‘oạn cao cÆ°á»ng hÆ¡n hẳn tiểu đệ mấy bậc! Ngu xuẩn nhÆ° tiểu đệ còn không sợ đói, làm gì đại ca lại phải đói?
Gã suy nghÄ© má»™t chút, rồi khuân hết thịt, bánh, muối, Ä‘Æ°á»ng, ra giữa hai ngÆ°á»i, Ä‘oạn thốt :
- Trên thuyá»n chỉ còn lại bao nhiêu thá»±c phẩm đó thôi, đại ca cứ lấy mang theo trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i!
Phương Bửu Nhi sửng sốt :
- Không! Những vật này thuộc vỠngươi, cứ giữ lại mà dùng, chẳng phải là của ta!
Ngưu Thiết Oa lắc đầu :
- Không! Của đại ca mà! Äại ca cứ mang theo!
Phương Bửu Nhi khoát tay :
- Ngươi cứ giữ lại!
Ngưu Thiết Oa bối rối :
- Äại ca không chịu mang theo, thì… thì… tiểu đê.....
Gã cũng chẳng biết phải nói gì thêm nữa.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi mỉm cÆ°á»i :
- Cùng là huynh đệ có phúc đồng hưởng, có lá»™c đồng chia, ngÆ°á»i không chịu giữ lại, ta chẳng chịu mang Ä‘i, vậy chúng ta chia nhau ăn, ăn cho hết, chẳng con ai Ä‘Æ°a đẩy cho ai nữa!
Phương Bửu Nhi thốt xong, Ngưu Thiết Oa khoái chí, vỗ tay bốp bốp :
- Hay lắm! Hay lắm! Mình cứ ăn, ăn cho hết, đại ca!
Rồi cả hai cùng ăn Phương Bửu Nhi ăn cầm chừng còn Ngưu Thiết Oa thì ngốn mạnh, đớp mau, ăn một lúc gã vụt kêu lên :
- Không xong! Không! Tiểu đệ ăn nhiá»u, đại ca ăn ít, ăn nhÆ° vậy thì mất công bình quá! Tiểu đệ xin thôi, nhÆ°á»ng đại ca ăn, để bắt kịp cái chá»— thua thiệt.
Gã đưa phần thịt còn lại cho Phương Bửu Nhi. Phương Bửu Nhi nhìn gã xúc động bồi hồi! Hắn lấy phần thịt, gói lại bỠvào mình, đoạn thốt :
- Cũng được, ta giữ phần thịt này, cho ngươi vui!
Hắn nhìn ra xa xa rồi nói tiếp :
- Giá» ta muốn Ä‘i! Äã đến lúc ta Ä‘i rồi… NgÆ°u Thiết Oa thừ ngÆ°á»i má»™t phút, Ä‘oạn đứng lên, cúi đầu, giá»ng gã sá»n sệt :
- Äại ca!…Äại ca đừng quên …Thiết… Oa… Äá»™t nhiên gã quay mình phóng chân chạy nhÆ° bay, trong thoáng mắt đã khuất dạng. PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nhìn theo gã, thẫn thá» má»™t lúc, rồi hắn cao giá»ng gá»i :
- Thiết Oa! Thiết Oa! Chẳng khi nào ta quên ngươi!
Gá»i, bất quá để vÆ¡i Ä‘i phần nào Æ°u sầu Ä‘ang đè nặng tâm hồn, chứ làm gì NgÆ°u Thiết Oa nghe lá»t?
Rồi, hắn khóc.
Hắn đã được biết bao nhiêu ngÆ°á»i yêu mến, song những tình cảm mà hắn hưởng thụ từ trÆ°á»›c, do hàng trưởng thượng dành cho hoặc thân thích, ruá»™t rà, hoặc những kẻ ngưởng má»™ tổ phụ hắn, rồi tưởng nghÄ© luôn đến hắn.
Những tình cảm đó, không làm cho hắn rung động tâm tư, bởi không do hắn tự tìm, nó có sẵn, nó tự nhiên mà đến với hắn.
Äối vá»›i NgÆ°u Thiết Oa thì khác, từ cái chá»— chất phát, gã trở thành thân mật vá»›i hắn, gã dành cho hắn sá»± chân thành, chính tình cảm này má»›i làm cho hắn rung Ä‘á»™ng thật sá»±. Tình bằng hữu!
Hắn rung động, hắn khóc, thành thật khóc.
Hắn rá»i thuyá»n, đến má»™t tảng đá gần đó, ngồi xuống ủ rÅ© nhÆ° má»™t cái xác không hồn.
Chốc chốc, hắn lắc đầu, lệ vẫn tuôn tràn, hắn không lau khô, hắn hồi ức lại những việc đã qua, từ ngày ly khai gia đình đến nay, thá»i gian chÆ°a qua ná»­a tháng, mà bao nhiêu diá»…n tiến dồn dập!… Bá»—ng, có tiếng thét vang lên phía sau lÆ°ng hắn, xa xa. Hắn giật mình, quay đầu nhìn lại, thì ra NgÆ°u Thiết Oa vừa chạy vừa gá»i hắn.
Hắn vừa mừng vừa kinh hãi, hấp tấp há»i :
- Ngươi…Ngươi trở lại làm gì?
Ngưu Thiết Oa đến trước mặt hắn, cúi đầu, mặt gã còn ngấn lệ, gã ấp úng nói :
- Äại ca! Tuy đại ca có thủ Ä‘oạn hÆ¡n tiểu đệ, song tiểu đệ vẫn không nỡ để đại ca Ä‘Æ¡n thân trên Ä‘Æ°á»ng dài, đại ca chịu làm sao nổi vá»›i những vất vả đó? Tiểu đệ trở lại, mong đại ca chấp nhận cho tiểu đệ cùng Ä‘i vá»›i, dù Ä‘i đến chân trá»i góc bể, dù phải trải bao nhiêu cá»±c khổ nhá»c nhằn, tiểu đệ cÅ©ng cam tâm!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nghe tim đập mạnh, hắn nhìn sững NgÆ°u Thiết Oa má»™t lúc Ä‘oạn bÆ°á»›c tá»›i choàng tay ôm mình gã, cao giá»ng thốt :
- NgÆ°Æ¡i Ä‘i theo ta! Ta bằng lòng! Chúng ta không rá»i nhau nữa!
Ngưu Thiết Oa reo lên :
- Thật vậy hở đại ca?
Gã vòng hai cánh tay há»™ pháp ôm cứng PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi. Hai thái cá»±c quyện vào nhau trông hết sức khôi hài, nhÆ°ng nhìn đến bốn giòng lệ Ä‘ang chảy dài trên má há», chẳng ai cÆ°á»i được nữa.
Khi tâm tÆ° lắng dịu niá»m xúc Ä‘á»™ng, cả hai lại Ä‘Æ°a nhau xuống thuyá»n, thuyá»n tách bến, xuôi giòng.
oOo Trên sông có rất nhiá»u thuyá»n qua lại, trong số có những thuyá»n quen của NgÆ°u Thiết Oa, ngÆ°á»i ngồi trên thuyá»n gá»i gã chào mừng.
Có ngÆ°á»i cÆ°á»i lá»›n thốt :
- A! Thiết Oa! NgÆ°Æ¡i đã trở vá» rồi đó à? Năm nay có ngÆ°Æ¡i thì bá»n ta còn cái gì thừa mà ăn chứ?
Có ngÆ°á»i khác há»i :
-Ngươi cùng vỠvới ai thế?
NgÆ°u Thiết Oa cao giá»ng nói:
- Äại ca của tôi đấy!
NgÆ°á»i há»i, bật cÆ°á»i ha hả. Trên thế gian này, không má»™t ai có thể tin được PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi là đại ca của gã cả!
NgÆ°u Thiết Oa thong thả đẩy mái chèo, xuôi thuyá»n giòng nÆ°á»›c, đến chiá»u thì hỠđã vượt qua má»™t Ä‘oạn sông dài. HỠđịnh cặp thuyá»n vào bá» phía Tây đảo Sùng Minh, nghỉ đêm.
Bá»—ng, có tiếng gá»i từ xa vá»ng lại :
- Äại ca! Äại ca đợi tôi vá»›i!… Tiếng gá»i do má»™t nữ nhân phát ra. PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi mỉm cÆ°á»i :
- Không ngá» cÅ©ng có ngÆ°á»i gá»i ngÆ°Æ¡i là đại ca!
Hắn nhìn vá» hÆ°á»›ng phát ra tiếng gá»i, thấy má»™t chiếc thuyá»n nhẹ, lÆ°á»›t tá»›i nhÆ° bay, ngÆ°á»i chèo thuyá»n là má»™t thiếu nữ, vận áo xanh, tuy còn xa mà hắn vẫn nhận ra nàng có đôi mắt xanh Ä‘en, răng trắng bóng.
Y phục của nàng ngắn. Äể lá»™ đôi chân no tròn, cổ tay no tròn, chân tay trắng nõn, nÆ¡i cổ tay có chiếc vòng không rõ bằng đá hay bằng ngá»c, màu xanh biếc.
Trông dáng dấp của nàng, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi biết ngay sinh hoạt của nàng phần lá»›n thá»i gian ở trên mặt nÆ°á»›c, nàng chèo thuyá»n rất thạo, con thuyá»n lÆ°á»›t nhẹ nhàng, nhanh chóng.
Ngưu Thiết Oa cũng nhìn theo hắn, bất giác hắn reo lên :
- Tam muội! Tam muội! Mau lên! Cố gắng tay chèo chút nữa đi!
Trong khoảnh khắc, chiếc thuyá»n nhẹ đã đến nÆ¡i, thuyá»n vừa cặp nhau, NgÆ°u Thiết Oa Ä‘Æ°a tay đỡ thiếu nữ, đặt qua thuyá»n gã nhẹ nhàng nhÆ° con diá»u hâu xá»›t gà con.
Thiếu nữ áo xanh nhìn gã từ đầu đến chân, rồi ạ lên một tiếng :
- Äại ca lá»›n nhanh quá! Khác hồi xÆ°a rất xa!
Rồi nàng nhìn sang PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi má»™t thoáng Ä‘oạn há»i anh :
- Còn vị tiểu đệ này là ai hở đại ca?
NgÆ°u Thiết Oa bật cÆ°á»i ha hả :
- Tiểu đệ? Ha ha! Tiểu đệ thế nào được, tam muá»™i! Y chính là đại ca của ta đó! Äại ca của ta, là đại ca của tam muá»™i luôn, tam muá»™i hãy nhá»› nhÆ° vậy!
Gã trầm giá»ng má»™t chút, há»i tiếp :
- Làm sao tam muội lại có mặt tại đây?
Thiếu nữ áo xanh không đáp lá»i gã, trừng mắt nhìn PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, ấp úng nói :
- Äại… ca… Äại ca?
Ngưu Thiết Oa gật đầu :
- Äúng vậy! Äại ca của ta đó!
Gã day qua Phương Bửu Nhi giới thiệu :
- Em gái của tiểu đệ đó, đại ca! Nó tên là Thiết Lan, sánh vá»›i tiểu đệ thì nó thông minh hÆ¡n nhiá»u!
NgÆ°u Thiết Lan giÆ°Æ¡ng tròn mắt lên nhìn PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, nhÆ° nhìn quái vật, má»™t lúc lâu rồi há»i :
- Ngươi… ngươi là… đại ca của đại ca ta?
Bá»—ng nàng bật cÆ°á»i hắc hắc, cÆ°á»i ngất đến mất thở.
Ngưu Thiết Oa sừng sộ :
- CÆ°á»i gì mà hăng thế? Sao không làm lá»… ra mắt đại ca Ä‘i à?
Thá»±c sá»±, NgÆ°u Thiết Lan cÅ©ng muốn nhịn cÆ°á»i lắm, song càng nhịn, nàng càng cÆ°á»i ròn, cÆ°á»i má»™t lúc rồi má»›i thốt lên lá»i được :
- NgÆ°Æ¡i… có thật là… ngÆ°Æ¡i muốn ta gá»i ngÆ°Æ¡i bằng đại ca?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi chÆ°a kịp nói gì, thì NgÆ°u Thiết Oa cao giá»ng :
- Tá»± nhiên rồi! Äại ca của ta, tức là đại ca của ngÆ°Æ¡i chứ còn gì nữa?
Lần này, NgÆ°u Thiết Lan cÅ©ng cÆ°á»i, nhÆ°ng là nụ cÆ°á»i mỉa :
- Äược! Äược!… Thì ta gá»i ngÆ°Æ¡i là đại ca! CÅ©ng được Ä‘i! Tiểu tiểu đại ca!
Phương Bửu Nhi thản nhiên :
- Chắc ngÆ°Æ¡i hiá»m vì ta nhá» tuổi?
Ngưu Thiết Lan bĩu môi :
- Nếu ta nói là không phải như vậy, thì hóa ra ta nói dối ngươi!
Phương Bửu Nhi chớp chớp mắt :
- Ngươi mới ngần ấy tuổi, lại là nhi nữ, tại sao lại trốn gia đình bỠđi như thế, không sợ cha mẹ lo lắng sao?
Ngưu Thiết Lan trố mắt :
- Sao ngươi biết ta bỠtrốn? … Chợt nàng thấy mình nói hớ, bỠlửng câu nói.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi mỉm cÆ°á»i :
- Nếu không là trốn gia đình bá» Ä‘i, thì vừa rồi đại ca ngÆ°Æ¡i há»i tại sao ngÆ°Æ¡i có mặt ở đây, hẳn ngÆ°Æ¡i phải giải thích ngay chứ?
Ngưu Thiết Lan lại nhìn sững hắn, nàng lấy làm lạ, một đồng tử trạc tuổi hắn mà lại biết suy luận theo sự việc mà đưa ra nhận xét!
Nàng không đáp, nhÆ°ng NgÆ°u Thiết Oa đã nghe lá»t câu bắt chẹt của PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, gã cao giá»ng hét lên :
- Tam muội! Thế ngươi trốn nhà, bỠđi à?
Ngưu Thiết Lan gật đầu.
Ngưu Thiết Oa nổi cáu :
- Hay! Hay! Gái má»›i mÆ°á»i hai, mÆ°á»i ba tuổi đã bá» nhà trốn Ä‘i nhÆ° vậy! NgÆ°Æ¡i to gan lắm đấy, không sợ kẻ lạ làm thịt ngÆ°Æ¡i à?
Ngưu Thiết Lan mau mồm :
- Ai mÆ°á»i hai, mÆ°á»i ba tuổi?
Ngưu Thiết Oa lại hét :
- Còn há»i nữa? Không mÆ°á»i hai mÆ°á»i ba thì mÆ°á»i mấy? Ta còn nhá»›, lúc ta bá» nhà ra Ä‘i, đúng là ngày sinh nhật mÆ°á»i tuổi của ngÆ°Æ¡i! Ta còn nhá»› rõ lắm mà!
NgÆ°u Thiết Lan phì cÆ°á»i :
- Trá»i! Äó là việc của năm năm vá» trÆ°á»›c, đại ca Æ¡i! Cách nay đã năm năm rồi! Trong năm năm đó, đại ca không cho ngÆ°á»i ta lá»›n lên sao? NgÆ°á»i ta làm gì còn là mÆ°á»i hai mÆ°á»i ba tuổi nữa đâu?
Ngưu Thiết Oa ạ lên một tiếng :
- Phải! Phải! Ta bá» nhà Ä‘i được năm năm rồi! Thế mà ta quên mất, chóng nhỉ! Vậy là ngÆ°Æ¡i năm nay… NgÆ°u Thiết Lan mỉm cÆ°á»i :
- Äược mÆ°á»i lăm tuổi rồi!
Nàng tiếp :
- Äại ca Ä‘i rồi, ở nhà, nhị ca lấy vợ… NgÆ°u Thiết Oa sáng mắt :
- Hắn có vợ rồi à? Hà hà! Hắn có vợ rồi! Thích nhỉ!
Ngưu Thiết Lan tiếp :
- Nhị tẩu vừa đẹp, vừa thông minh, tiểu muá»™i tá»± há»i mãi chẳng biết tại sao nhị tẩu lại chá»n nhị ca!
Ngưu Thiết Oa trừng mắt :
- Thế nhị đệ là con ngÆ°á»i bá» Ä‘i sao? Không lẽ hắn không sánh bằng ai há»­?
NgÆ°u Thiết Lan cÆ°á»i hì hì :
- Nhị ca đúng là ngÆ°á»i có phúc tÆ°á»›ng! Chỉ vì… chỉ vì… Năng thở dài rồi nói tiếp :
- Nhị tẩu tuy thông minh thật, đẹp thật, nhưng phải cái quá lợi hại!
Ngưu Thiết Oa giương tròn mắt :
- Lợi hại như thế nào?
Ngưu Thiết Lan lại thở dài :
- Từ ngày nhị tẩu vào trong gia đình mình, thì không khí hoàn toàn đổi khác, trÆ°á»›c đó chúng ta nghèo thật nhÆ°ng nghèo mà vui vẻ. Nghèo mà hoà thuận… rồi nhị tẩu đến, có mang tiá»n bạc theo, gia đình không còn nghèo túng nữa, tuy nhiên… tiểu muá»™i vẫn thấy luyến tiếc cái nghèo lúc trÆ°á»›c … NgÆ°u Thiết Oa cau mày :
- Ngươi nói sao? Nó khi dễ ngươi?
Ngưu Thiết Lan lắc đầu :
- Khi dá»… thì không, nhÆ°ng… nhÆ°ng… vá»›i tiểu muá»™i, dù nhị tẩu có khi dá»… hay không khi dá»…, cÅ©ng chẳng có quan hệ gì chỉ thÆ°Æ¡ng hại cho nhị ca… NgÆ°u Thiết Oa trầm giá»ng :
- Nó khi dể nhị đệ? Nó lấn hiếp nhị đệ?
Ngưu Thiết Lan cúi đầu, lâu lắm vẫn chưa thốt tiếp tiếng nào.
Ngưu Thiết Oa nóng nảy, quát giục :
- Tiểu muội! Nói mau đi chứ! Có phải nàng ấy khi dể nhị ca của ngươi không?
Ngưu Thiết Lan đưa mắt sang nhìn Phương Bửu Nhi, rồi từ từ thốt :
- Nhị tẩu… trÆ°á»›c khi vá» vá»›i nhị ca, đã có rất là nhiá»u bằng hữu… những ngÆ°á»i ngày thÆ°á»ng lui tá»›i vá»›i nhị tẩu… ngay tại nhà chúng ta… NgÆ°u Thiết Oa trừng mắt :
- Có nhiá»u bằng hữu là má»™t việc tốt, hỠđến tìm nó, là há» nhá»› thÆ°Æ¡ng nó, chứ hại gì? Nó được nhiá»u bằng hữu nhá»› thÆ°Æ¡ng quý mến, tìm đến thăm nó nhÆ° vậy, là nó có tánh khẳng khái, thích làm việc nghÄ©a, chúng ta phải kính trá»ng nó chứ?
Ngưu Thiết Lan thở dài :
- Nhưng… nhưng… những bằng hữu của nhị tẩu, toàn là nam nhân!
NgÆ°u Thiết Oa cao giá»ng nói :
- Thì đã sao? Không lẽ nam nhân chẳng thể làm bằng hữu à? Hừ hừ! Ngươi rồi cũng đến kỳ quái mất!
Ngưu Thiết Lan nghiến răng :
- Chính đại ca cổ quái thì có! Phàm là nữ nhân, xuất giá rồi chẳng được tự tiện kết giao, nội cái việc như vậy mà đại ca cũng chẳng hiểu à?
Ngưu Thiết Oa lẩm nhẩm :
- Sao lạ vậy? Nữ nhân xuất giá rồi, lại không được kết giao bằng hữu sao?
Gã nhìn sang PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, há»i :
- Äại ca có cho là tam muá»™i nói có lý không?
Phương Bửu Nhi gật đầu :
- Có lý!
NgÆ°u Thiết Oa lại suy nghÄ© má»™t chút, Ä‘oạn cao giá»ng thốt :
- Nếu vậy, ít ra nhị đệ cũng giáo huấn nàng chứ? Làm cách nào ngăn chận nàng từ nay vỠsau, đừng giao du bừa bãi như vậy chứ!
Ngưu Thiết Lan lại thở dài :
- Cái tánh của nhị ca lẽ nào đại ca lại không biết? Äối vá»›i bất cứ ai, có bao giá» nhị ca dám đắc tá»™i, thì đối vá»›i nhị tẩu, nhị ca lại căng ngoan ngoãn hÆ¡n, chỉ nghe nhị tẩu đằng hắng má»™t tiếng nhá» thôi, từ xa xa vá»ng lại, là Ä‘ang bận làm gì thì nhị ca cÅ©ng bá» hết, mà chạy lẹ đến trÆ°á»›c mặt nhị tẩu, chá» xem có sai bảo gì không?
Ngưu Thiết Oa hừ một tiếng :
- Còn cha? Cha ở đâu, sao không nói năng gì?
Ngưu Thiết Lan lại thở dài :
- Cha và mẹ sợ nhị tẩu quá chừng. Nhị tẩu muốn làm gì thì làm, hai ngÆ°á»i chẳng dám nói gì cả. Chỉ có… chỉ có… tiểu muá»™i… NgÆ°u Thiết Oa hấp tấp há»i :
- Ngươi làm sao?
NgÆ°u Thiết Lan cao giá»ng đáp :
- Tiểu muá»™i không sợ, tuyệt nhiên không sợ! Nếu thấy gì trái mắt, nghe gì nghịch tai, là tiểu muá»™i phản đối liá»n, tiểu muá»™i quyết chống đối nhị tẩu, giá» phút nào cÅ©ng chống đối! Không chịu để cho nhị tẩu đắc ý!
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i lá»›n :
- Thì chính ta cÅ©ng từng bị ngÆ°Æ¡i làm khổ lúc nhá»! Ai mà chịu nổi ngÆ°Æ¡i? Rồi nó có báo thù không?
NgÆ°u Thiết Lan gằn giá»ng :
- Sao lại không? Ngoài mặt thì nhị tẩu nhÆ°á»ng nhịn, nhÆ°ng đến lúc gặp tiểu muá»™i ở chá»— nào vắng vẻ là nhị tẩu lao vào mà đánh đập tiểu muá»™i cho bá» ghét!
Ngưu Thiết Oa trừng mắt :
- Ai dám hiếp bức em gái của Ngưu Thiết Oa chứ? Thế nó muốn chết à?
Ngưu Thiết Lan thở dài :
- Thủ pháp của nhị tẩu quá nhanh nhẹn, công lá»±c lại phi thÆ°á»ng, tiểu muá»™i bị đánh đập thật là tàn nhẫn… NgÆ°u Thiết Oa nổi giận :
- Còn nhị ca ngươi đâu?
NgÆ°u Thiết Lan cúi đầu, thấp giá»ng :
- Nhị tẩu đánh đau lắm, nhưng chỉ đánh toàn là chỗ nhược, không lưu lại một dấu vết gì, nhị ca làm sao thấy được mà nói! Mà dù có thấy đi nữa cũng chẳng dám nói gì!
Ngưu Thiết Oa nổi giận đùng đùng :
- Chết! Nó phải chết với ta! Nhất định nó phải chết!
Ngưu Thiết Lan buông tiếp :
- Tiểu muội chịu không nổi nên mới bỠđi!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi vụt há»i :
- Nhị tẩu của ngươi chắc là biết võ công hả?
Ngưu Thiết Lan đáp :
- Nghe nói là đệ tử của phái Hoa Sơn đấy!
Phương Bửu Nhi cau mày thầm nghĩ :
- Là đệ tá»­ của Hoa SÆ¡n phái, lại thông minh, tại sao lại Æ°ng lấy má»™t ngÆ°á»i nhà nghèo chất phác làm chồng? Chắc chắn bên trong có nhiá»u uẩn khúc!
hết: Hồi 11, xem tiếp: Hồi 12
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 27-05-2008 at 06:41 PM.
  #12  
Old 27-05-2008, 06:11 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 12

Bang Há»™i Tranh Phong



PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi bây giá» má»›i nhìn kỹ NgÆ°u Thiết Lan, thấy nàng vận áo ngÆ° gia, màu xanh, bằng má»™t loại hàng má»ng, kiểu áo và lối may cắt rất tân kỳ, chiếc áo không biểu hiện mảy may cái nghèo của hạng ngÆ°á»i lao lá»±c.
Mà lao lá»±c làm sao được khi nàng có làn da đó, đôi chân cÅ©ng nhÆ° đôi tay, vừa nhá», vừa tròn, vừa thanh lịch, nàng có những đặc Ä‘iểm của hàng khuê các trâm anh?
Nhất là đôi vòng xanh chÆ°a rõ bằng ngá»c hay bằng đá, qua cái vẻ óng ánh của nó. Hắn Ä‘oán là bằng ngá»c nếu đúng là bằng ngá»c thì nó có cái giá liên thành.
Nếu Ngưu Thiết Oa không nhìn nàng là muội tử, nếu Phương Bửu Nhi không biết phần nào gia cảnh của Ngưu Thiết Oa, thì nằm mộng hắn cũng chẳng tưởng là nàng xuất thân từ gia đình bạch đình và nàng đã trốn gia đình, dấn bước vào phiêu bạt...
NgÆ°u Thiết Oa đập tay nhè nhẹ lên vai NgÆ°u Thiết Lan giá»ng đầy căm phẫn:
- Ta vắng mặt tại gia đình, thì tai biến xảy ra như thế đó! Mẹ kiếp!
Nếu có mặt ta thì làm gì tam muá»™i phải chịu khổ nhÆ° thế này! Äáng giận thật!
Ngưu Thiết Lan khẽ gật đầu.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi vụt há»i:
- Chắc là trong thá»i gian đó, ngÆ°á»i khổ sở lắm?
NgÆ°u Thiết Lan giật mình, nhÆ°ng liá»n theo đó, nàng lấy lại bình tÄ©nh, nhẹ Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i đáp:
- Khổ thì có khổ, song cái khổ nào dai dẳng đối với hạng tuổi trẻ đâu? Rồi cũng chóng quên, chóng hết khổ!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi lại há»i:
- NgÆ°Æ¡i rá»i gia đình được bao lâu rồi?
NgÆ°u Thiết Lan buông gá»n:
- Ba năm! Äúng ba năm!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi trầm giá»ng:
- Trong ba năm qua, ngươi làm gì?
NgÆ°u Thiết Lan mỉm cÆ°á»i:
- Bá»nh bồng trên mặt nÆ°á»›c, quăng lÆ°á»›i, buông câu, bắt con cá con tôm, đổi lấy chén cÆ¡m, manh áo.
Phương Bửu Nhi chớp mắt:
- Con thuyá»n kia, làm sao ngÆ°Æ¡i có nó mà hành nghá» hạ bạc?
NgÆ°u Thiết Lan Ä‘iá»m nhiên:
- Thuê, mỗi tháng ba phân bạc.
Phương Bửu Nhi hừ nhẹ:
- Sinh hoạt khổ nhá»c nhÆ° vậy, đồng tiá»n đồng bạc khó kiếm nhÆ° vậy, ngÆ°Æ¡i nghÄ© sao mà ăn mặc quá sang?
NgÆ°u Thiết Lan bật cÆ°á»i ha hả:
- NgÆ°Æ¡i ngây thÆ¡ quá! NgÆ°Æ¡i có cái thành kiến là nữ nhân chẳng có quyá»n hân hoan mặc đẹp à? Tại sao ta có tiá»n may mặc đẹp? Ha ha!
Nếu con ngÆ°á»i biết cần kiệm, má»—i ngày dành lại má»™t chút tiá»n, nhỠđối vá»›i má»—i ngày, nhÆ°ng to khi tích tụ qua nhiá»u ngày, có cái gì mà ta mua sắm không nổi? Cho ngÆ°Æ¡i biết chiếc áo thì chẳng đáng giá bao nhiêu, không nói làm gì, chứ chiếc vòng ngá»c này, ta mua nó vá»›i hai năm dài ăn dè uống xẻn đấy!
Cái ý của Phương Bửu nhi:
muốn khám phá một bí mật gì ở trong lối sống của nàng, bởi con nhà ngư phủ lấy phương tiện đâu mà mua sắm những vật quý giá, ăn mặc rực rở?
Nếu nàng ấp úng đáp lá»i hắn, tức nhiên nàng phải có má»™t nguồn lợi nào khác hÆ¡n là cái nghá» hạ bạc, hoặc giả có bàn tay bí mật nào đó cung cấp nhÆ° cầu cho nàng.
NhÆ°ng nàng đáp nhanh, lại suông, lại gá»n, nhÆ° chứng tá» má»™t sá»± hiển nhiên, nàng tá»± lá»±c gánh sinh, nếu nàng được sang trá»ng nhÆ° thế này là do mồ hôi, nÆ°á»›c mắt của nàng, không há» nhá» má»™t phÆ°Æ¡ng tiện nào cả.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi sững sá», thoạt đầu hắn cÅ©ng có ý tin tưởng là nàng hữu lý.
Song nghÄ© kỹ lại, hắn đâm ra nghi ngá», bởi nàng đáp nhanh, quá nhanh, nhanh nhÆ° có sắp xếp sẵn, hÆ¡n nữa ánh mắt của nàng vừa tinh vừa xảo, ánh mắt đó tố cáo má»™t ẩn ý rõ rệt, những con ngÆ°á»i thuần phác ăn ngay nói thật chẳng khi nào có được má»™t tia nhìn sáng rá»±c nhÆ° vậy.
Hắn biết có một sự bí ẩn bao trùm cô gái này, song làm sao hắn khám phá ra nổi sự bí ẩn đó?
Linh tính báo cho hắn biết, sá»± bí ẩn đó có vẻ bất tÆ°á»ng, hoặc cho hắn hoặc cho nàng, cho NgÆ°u Thiết Oa trong nhất thá»i, hắn không thể quyết Ä‘oán được.
Hắn nhìn NgÆ°u Thiết Lan không chá»›p, nàng trái lại không nhìn hắn, nÆ¡i khoé miệng thoáng hiện má»™t nụ cÆ°á»i ranh mãnh.
Ngưu Thiết Oa cũng nhìn em gái gật gật đầu:
- Thật mà! Thật vậy mà! Hiện tại ngÆ°Æ¡i đã lá»›n rồi, ngÆ°Æ¡i là má»™t thiếu nữ không còn bé bá»ng nhÆ° ngày nào!
Gã đắc ý, gã hãnh diện có má»™t em gái mà theo gã thì đã nên ngÆ°á»i lắm lắm.
Gã cÆ°á»i vang tiếp nối:
- May mà hôm nay ta gặp tiểu muội, chứ để năm bảy năm sau mới gặp tiểu muội, làm sao ta nhận ra?
NgÆ°u Thiết Lan cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nói:
- Nghe nói đại ca trở vá», tiểu muá»™i mừng rỡ hết sức, vá»™i chèo thuyá»n Ä‘i đón đại ca.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi vụt há»i:
- NgÆ°á»i ta ai ai cÅ©ng Ä‘ang quăng câu, buông lÆ°á»›i trên mặt sông, còn ngÆ°á»i ăn mặc nhÆ° thế đó, cÅ©ng Ä‘i quăng câu buông lÆ°á»›i à? Nếu không quăng câu buông lÆ°á»›i, thì làm gì nghe há» nói là đại ca ngÆ°Æ¡i trở vá»?
Không quăng câu buông lưới, lại có mặt trên sông, để làm gì chứ?
Ngưu Thiết Lan hừ một tiếng:
- Ai cấm ta nghỉ ngÆ¡i má»™t vài ngày? Ai cấm ta chèo thuyá»n xem đồng nghiệp hành nghá»?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi lại há»i:
- NgÆ°Æ¡i bá» nhà ra Ä‘i, lại đến ở tại má»™t nÆ¡i có rất nhiá»u ngÆ°á»i quen, thế nào chẳng có kẻ Ä‘em việc gặp ngÆ°Æ¡i tại đây, nói lại vá»›i cha mẹ ngÆ°Æ¡i, tại sao trong ba năm nay, cha mẹ ngÆ°Æ¡i không đến tìm ngÆ°Æ¡i?
Chẳng lẽ cha mẹ ngươi không nhớ thương con? Chẳng lẽ cha mẹ ngươi không thích ngươi có mặt tại nhà?
Ngưu Thiết Lan lại hừ một tiếng:
- Làm sao ta hiểu được là cha mẹ ta có biết hay không biết ta ở tại đây mà có ý kiến? Ta ở đây đúng ba năm rồi, NgÆ°á»i trong gia đình ta chẳng hỠđến tìm ta!
Từ đầu cuá»™c đối thoại, nàng đáp nhanh quá không há» do dá»± không há» suy nghÄ©. Äiá»u đó càng làm cho PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi thêm nghi hoặc.
Gặp Ngưu Thiết Oa hắn cứ tưởng là gia đình gã rất đơn thuần chất phác, giỠgặp Ngưu Thiết Lan, ý tưởng đó không còn vững nữa, và hắn bắt đầu nhận ra gia đình đó rất phức tạp.
NgÆ°á»i anh thì thật thà nhÆ° đếm, còn ngÆ°á»i em thì linh xảo vô cùng, có thể bảo nàng là giảo quyệt cÅ©ng không ngoa chút nào.
Còn NgÆ°u Thiết Lan, cÅ©ng không ngá» là tuổi nhá» mà PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi lại có lối suy nghÄ© rất chính xác, nàng nhìn nhận hắn biết nàng có Ä‘iá»u bí mật, song chắc chắn là hắn chÆ°a hiểu rõ những bí mật đó nhÆ° thế nào.
Trong khi hai khối óc Ä‘ang vận dụng để khám phá sá»± bí ẩn của nhau thì NgÆ°u Thiết Oa cứ cÆ°á»i bô bô nói oang oang, gã chỉ có má»—i má»™t việc là mừng được gặp em gái, ngoài ra chẳng há» tưởng nghÄ© già khác.
Ngưu Thiết Lan không còn nói gì, cúi gầm đầu mân mê tà áo.
Bá»—ng PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cao giá»ng:
- Ta đi thôi!
Ngưu Thiết Oa kêu lên:
- Äi đâu?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi buông gá»n:
- Äi vá» nÆ¡i mà em gái ngÆ°Æ¡i cÆ° ngụ chứ Ä‘i đâu? Ta muốn nhìn qua cho biết.
Ngưu Thiết Oa reo lớn:
- Phải! Phải!
Gã day qua NgÆ°u Thiết Lan, há»i:
- Tam muội ở đâu? Có gần đây lắm không?
Ngưu Thiết Lan thay vì đáp, chỉ thốt:
- Äại ca theo tiểu muá»™i!
Chợt nàng rú lên thất thanh:
- Chết rồi, thuyá»n của tiểu muá»™i...
Thì ra, lúc NgÆ°u Thiết Oa vá»›i tay Ä‘Æ°a nàng qua thuyá»n minh, gã đã quên cá»™t giây thuyá»n nàng lại, giá» thì chiếc thuyá»n đó đã trôi Ä‘i, mất dạng.
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Äi tìm!
Ngưu Thiết Oa gật đầu:
- Phải! Mình đi ngay!
Thuyá»n trôi Ä‘i lâu lắm rồi, vả lại đêm sắp xuống, Ä‘i tìm thì biết tìm nÆ¡i nào?
Äúng lúc đó, má»™t chiếc thuyá»n con từ xa lÆ°á»›t tá»›i.
Chèo thuyá»n là má»™t thiếu nữ, ăn mặc nhÆ° NgÆ°u Thiết Lan cÅ©ng áo mà xanh, bằng hàng má»ng, cÅ©ng vòng ngá»c xanh.
Ngưu Thiết Lan kêu to:
- LÆ°u thÆ¡! LÆ°u thÆ¡ có thấy chiếc thuyá»n của tôi không?
Thiếu nữ đó đáp:
- Không!....Äể ta Ä‘i tìm cho?
Ngưu Thiết Lan cả mừng:
- Hay lắm!
Nàng day lại Ngưu Thiết Oa:
- Äại ca ở đây chá» tiểu muá»™i má»™t chút, tiểu muá»™i qua thuyá»n nhẹ kia, Ä‘i tìm dá»… hÆ¡n!
Chiếc thuyá»n của thiếu nữ đã đến gần. PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi định nói gì đó, nhÆ°ng không rõ nghÄ© sao lại thôi.
Ngưu Thiết Oa gật đầu:
- Lan muá»™i có Ä‘i, hãy nhá»› trở lại liá»n nhé!
NgÆ°u Thiết Lan mỉm cÆ°á»i, nhún chân nhảy qua chiếc thuyá»n của thiếu nữ nhẹ nhàng nhÆ° cánh én.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi giật mình, tuy không biết võ công, hắn vẫn có nhận xét đúng. Trong mấy hôm vừa qua, từ lúc rá»i gia đình ngoại tổ, hắn luôn luôn tiếp xúc vá»›i bá»n ngÆ°á»i trong võ lâm, từng mục kích há» thi triển võ công, hắn không còn lạ gì nghá» nghiệp của giá»›i giang hồ, cho nên nhìn thoáng qua thân pháp của NgÆ°u Thiết Lan là hắn có chủ ý ngay.
NgÆ°á»i chẳng biết võ công làm gì có thân pháp đó?
NgÆ°u Thiết Lan vừa đáp chân xuống, là con thuyá»n của thiếu nữ đã tách xa rồi, thuyá»n ra giữa giòng sông, xuôi theo nÆ°á»›c bon bon, đứng trên thuyá»n, NgÆ°u Thiết Lan quay nhìn PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi ánh mắt nhÆ° thăm dò...
NgÆ°u Thiết Oa nhìn theo em gái, vụt cÆ°á»i lá»›n:
- Cái nàng đó ăn mặc giống tam muá»™i của tiểu đệ quá, phải không đại ca? Cho đến con thuyá»n cÅ©ng không khác! Lạ thật chứ!
Phương Bửu Nhi giật mình lượt nữa.
Sự kiện do Ngưu Thiết Oa vừa nêu lên, rành rành trước mắt, ai nhìn qua cũng có thể nhận được vậy mà hắn không lưu ý.
Hắn hận mình hôm nay không thông minh bằng má»i hôm, nếu NgÆ°u Thiết Oa không nêu lên Ä‘iá»u đó, chắc hắn cÅ©ng chẳng há» lÆ°u ý đến. Tuy chẳng quan hệ gì, song hắn hận, bởi hắn cho rằng sá»± nhận xét của mình còn khuyết Ä‘iểm quá.
Hắn ạ lên một tiếng, rồi gật đầu:
- Phải đấy!
Ngưu Thiết Oa được hắn đồng tình, mừng rỡ, nhắc lại:
- Giống quá chứ, hở đại ca?
Phương Bửu Nhi phải gật đầu lần nữa.
Hắn nghĩ thầm:
- Nhất định là em gái của NgÆ°u Thiết Oa có gia nhập vào bang, há»™i bí mật nào đó! Và bang há»™i đó hẳn có rất nhiá»u thiếu nữ, cỡ tuổi nàng, suy qua cái vẻ bí mật của nàng, ta tưởng là hoạt Ä‘á»™ng của bang há»™i không được chánh đáng lắm!
Hắn càng suy luận vá» trÆ°á»ng hợp của NgÆ°u Thiết Lan càng cảm thấy nhức đầu. Trong khi hắn Ä‘ang miên man suy nghÄ©, NgÆ°u Thiết Oa lái con thuyá»n của gã vào bá» sông.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi bá»—ng há»i gã:
- Em gái ngÆ°Æ¡i có há»c võ công không?
Ngưu Thiết Oa lắc đầu:
- Không!
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Nhưng hiện tại thì nàng biết võ công!
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i hì hì:
- Thật vậy à? Vậy thì hay lắm! Sau này tiểu đệ bảo nó dạy lại cho tiểu đệ!
Phương Bửu Nhi thốt, theo cái ý của hắn:
- Ai dạy nàng võ công? Nàng đã nói là lấy nghá» hạ bạc làm kế sinh nhai, tại sao lại có ngÆ°á»i truyá»n võ công cho nàng? NgÆ°Æ¡i có thấy kỳ quái không?
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n má»™t chút:
- Có gì kỳ quái đâu, đại ca?
Phương Bửu Nhi thở dài, không đáp:
Qua má»™t lúc lâu, chÆ°a thấy NgÆ°u Thiết Lan trở lại. NgÆ°u Thiết Oa đứng tại bá», nhìn đăm đăm ra giòng nÆ°á»›c, chốc chốc lại nhÆ°á»›ng cao đầu lên, rồi nhìn lên phía ngược giòng. Nhìn má»™t lúc lại nằm xuống, rồi ngủ luôn, tiếng ngáy vang ồ ồ.
Phương Bửu Nhi lắc đầu, thở dài lẩm nhẩm:
- Äúng là con ngÆ°á»i có phúc khí! An nhàn vô sá»± quá!
Màn đêm đã xuống sao sá»›m bắt đầu lập loè trên ná»n trá»i.
Nhưng Ngưu Thiết Lan vẫn chưa trở lại.
Hắn lại nghĩ:
- “Hay là nàng sợ ta đến nhàn dá» dẫm Ä‘iá»u bí mật, nhân dịp nầy chuồn luôn?â€.
Tuy còn nhá» tuổi, hắn có rất nhiá»u tâm sá»±, những tâm sá»± đó do tao ngá»™ trong mấy ngày qua tạo nên, giỠđây gặp NgÆ°u Thiết Lan thêm má»™t đầu để cho hắn suy nghÄ© nữa. Hắn chÆ°a tìm được má»™t giải đáp nào cho bất cứ thắc mắc nào đã hiện lên trong tâm não. Hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
NghÄ© mãi chẳng thấy má»™t tia sáng nào vá» trÆ°á»ng hợp NgÆ°u Thiết Lan hắn bÆ°á»›c đến má»™t tảng đá gần đó, ngồi xuống, xuất thần.
Rồi, chốc chốc, hắn lẩm nhẩm:
- Lạ thật! Lạ thật! Khó hiểu quá!.... Ở đâu chứ? Ở đâu?...
Bá»—ng có tiếng cÆ°á»i vang lên sau lÆ°ng hắn, kế tiếp má»™t giá»ng nói chế giá»…u:
- Ở đây!....
Phương Bửu Nhi giật mình, suýt rơi xuống chân tảng đá, hắn vội quay đầu lại.
Không rõ xuất hiện từ lúc nào. Má»™t bóng ngÆ°á»i đứng đó, má»™t ngÆ°á»i có thân vóc cao, lá»›n ngang vá»›i thân vóc của NgÆ°u Thiết Oa tÆ°á»›ng mạo uy nghi, y phục cá»±c kỳ hoa lệ, chỉ có tóc buông xõa.
NgÆ°á»i đó có râu, hàm râu dính đầy bùn. Bá»™ y phục hoa lệ cÅ©ng vấy bùn và đẫm nÆ°á»›c, mÆ°á»ng tượng má»™t ngÆ°á»i bị ngã xuống sông vừa được vá»›t lên.
Phương Bửu Nhi kêu lên:
- Ngươi... ngươi là ai?
NgÆ°á»i đó lạnh lùng thốt:
- NgÆ°Æ¡i còn nhá» tuổi quá, đừng há»i đến lai lịch của ta!
Cá»­ chỉ và giá»ng nói của y tá» ra cái oai khí trang nghiêm của con ngÆ°á»i tôn quý, trông thấy y, chẳng ai dám khinh thÆ°Æ¡ng.
Y không cho há»i lai lịch, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi lại nhìn y má»™t lúc rồi há»i tiếp:
- Có Ä‘iá»u gì chỉ giáo chăng?
Äại hán đó Ä‘Æ°a tay chỉ con thuyá»n của NgÆ°u thiết Oa, há»i lại:
- Phải thuyá»n của các ngÆ°Æ¡i không?
Phương Bửu Nhi lại đưa tay chỉ Ngưu Thiết Oa:
- Của gã đúng hơn!
Äại hán buông gá»n:
- Äánh thức gã dậy ngay!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi lại trừng mắt nhìn y má»™t chút, rồi bÆ°á»›c tá»›i cạnh NgÆ°u Thiết Oa lay gã dậy, lay mãi, NgÆ°u Thiết Oa vẫn ngay Ä‘á»u, hắn phải gá»i. Rồi dùng chân đá nhẹ vào mình gã.
Ngưu Thiết Oa trở mình, ư ư mấy tiếng, rồi mở mắt, bật ngồi dậy, rồi đứng lên, rồi càu nhàu:
- Äang ngủ ngon quá, thức dậy thật uổng! Thế tam muá»™i của tiểu đệ đã trở lại rồi à?
Chợt gã trông thấy đại hán, gã cao giá»ng há»i:
- Ngươi... ngươi là ai?
Äại hán lạnh lùng:
- NgÆ°Æ¡i chẳng cần phải biết ta là ai, hãy đẩy thuyá»n xuống nÆ°á»›c Ä‘Æ°a ta đến bên bá» kia. Bổn tÆ°á»›ng quân sẽ trá»ng thưởng ngÆ°Æ¡i, bằng không tuân lá»i, thì... hừ... hừ...
Ngưu Thiết Oa cũng hừ hừ như y:
- Ngươi... ngươi là một vị tướng quân?
Äại hán lại hừ mấy tiếng:
- Äã biết ta là tÆ°á»›ng quân thì hãy tuân lịnh ta!
NgÆ°u Thiết Oa bật cÆ°á»i vang:
- Ta thÆ°á»ng nghe thiên hạ kể chuyện vá» những vị tÆ°á»›ng quân ngày xÆ°a. Không ngá» hôm nay lại được gặp má»™t vị! NhÆ°ng là má»™t vị tÆ°á»›ng quân không có oai phong nhÆ° trong những chuyện ta nghe kể!
Äại hán xì má»™t tiếng:
- Ngươi đúng là một ngốc tử! Những tướng quân trong chuyện xưa mà ngươi nghe kể, đâu sánh được với ta?
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n:
- Dù ngÆ°á»i là má»™t tÆ°á»›ng quân, ta cÅ©ng không thể khai thuyá»n!
Äại hán trừng mắt, gằn giá»ng:
- Tại sao?
Ngưu Thiết Oa rùn vai:
- Vì ta còn phải đợi má»™t ngÆ°á»i.
Äại hán cau mày:
- Ngươi... ngươi đợi có phải là...
Ngưu Thiết Oa buột miệng chận ngang:
- Em gái ta, tên là Thiết Lan.
Äại hán phì cÆ°á»i:
- Thì ra ngÆ°Æ¡i chỠđợi nàng! Cho ngÆ°Æ¡i biết, nàng không trở lại nữa đâu! Hay đẩy thuyá»n Ä‘Æ°a ta Ä‘i, bổn tÆ°á»›ng quân sẽ dẫn ngÆ°Æ¡i đến gặp nàng!
Ngưu Thiết Oa mừng rỡ:
- Thật vậy à? Ngươi đưa ta đến gặp em ta à?
Gã Ä‘Æ°a mắt nhìn sang PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, nhÆ° ngầm há»i ý kiến.
Phương Bửu Nhi không đáp, chỉ gật đầu.
Ngưu Thiết Oa càng thêm mừng rỡ, reo lên:
- Äược rồi! Äược rồi! Ta chèo thuyá»n Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i Ä‘i, ngÆ°Æ¡i dẫn ta đến gặp em ta nhé!
Gã chạy đến thuyá»n, xắn tay áo, đẩy thuyá»n lÆ°á»›t bon bon trên bãi sông, nhẹ nhàng nhÆ° chẳng dùng sức.
Äại hán bÆ°á»›c lên thuyá»n, NgÆ°u Thiết Oa gảy chèo liá»n.
Thuyá»n chÆ°a tách bá», bá»—ng chao chao, y suýt ngã. NgÆ°u Thiết Oa cau mày, lắc đầu thốt:
- Không xong! Không xong! Äã là tÆ°á»›ng quân, sao ngÆ°Æ¡i vô dụng thế? NgÆ°Æ¡i có dối gạt ta không?
Äại hán gạt ngang:
- Ngốc tá»­! Ta là tÆ°á»›ng quân trên bá»™, có quen Ä‘i thuyá»n đâu. NgÆ°Æ¡i từng nghe kể đến nhiá»u vị tÆ°á»›ng quân ngày xÆ°a chắc ngÆ°Æ¡i cÅ©ng biết Triệu Tá»­ Long. Oai phong nhÆ° thế nào trên bá»™, thế mà bÆ°á»›c xuống thuyá»n lần đầu tiên, còn phải ngây ngất nhÆ° thÆ°á»ng!
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i ha hả:
- Äúng vậy! Äúng vậy!
Rồi gã đẩy mái chèo.
Vừa lúc đó trên bá» từ xa xa, có bóng ngÆ°á»i chạy đến, vung tay gá»i rối rít:
- Thuyá»n kia! Thuyá»n kia! Mau quay mÅ©i vào bá»!
Ngưu Thiết Oa hét to:
- Ngươi là ai?
NgÆ°Æ¡i má»›i đến cao giá»ng nói:
- NgÆ°Æ¡i đừng há»i ta là ai, cứ cặp thuyá»n vào bá», rÆ°á»›c ta đến phía trÆ°á»›c mặt kia, nhất định ta sẽ trá»ng thưởng ngÆ°Æ¡i! Ta là hầu gia, ta không nói dối ngÆ°Æ¡i đâu.
Rồi y hừ một tiếng, tiếp:
- Nếu bất tuân lệnh ta thì đừng trách!
Ngưu Thiết Oa sững sốt:
- Ngươi...ngươi là “Hầu gia�
NhÆ°ng, vị tÆ°á»›ng quân trên thuyá»n giục gã:
- Chúng ta cứ đi thôi, đừng để ý đến hắn.
Ngưu Thiết Oa lắc đầu:
- Không được! Không được đâu! NgÆ°Æ¡i là tÆ°á»›ng quân, con ngÆ°á»i kia là hầu gia, hầu gia thì phải lá»›n hÆ¡n tÆ°á»›ng quân, ngÆ°Æ¡i phải nghe lá»i hầu gia, cÅ©ng nhÆ° ta nghe lá»i ngÆ°Æ¡i.
Gã bất chấp tÆ°á»›ng quân có đồng ý hay không, cứ quay mÅ©i thuyá»n cho thuyá»n vào bá».
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi dÄ© nhiên có theo thuyá»n, lúc đó muốn ngăn trở gã, nhÆ°ng hắn suy nghÄ© má»™t chút rồi thôi, để mặc gã làm gì thì làm.
Thuyá»n cặp bá» ngÆ°á»i sau bÆ°á»›c lên. Ngôn ngữ y phục của y, đến nhân tÆ°á»›ng chẳng mảy may khác ngÆ°á»i trÆ°á»›c, có Ä‘iá»u hÆ¡i tế nhị hÆ¡n má»™t chút, y có vẻ hấp tấp, vá»™i vàng. Lúng túng, hoang mang, tay bế má»™t chiếc rÆ°Æ¡ng, tóc và râu Ä‘á»u bạc, tuổi tác xem chừng lá»›n hÆ¡n vị trÆ°á»›ng quân kia rất nhiá»u.
BÆ°á»›c lên thuyá»n rồi, vị xÆ°ng hầu gia nhìn vị tÆ°á»›ng quân. Vị tÆ°á»›ng quân cÅ©ng nhìn trả lại gã.
NgÆ°Æ¡i sau vụt cÆ°á»i lên thốt:
- Tưởng ai đâu không ngỠchính là Bạch Mã Tướng Quân! Hà hà!
Bạch Mã Tướng Quân Lý Danh Sanh đến sớm hơn lão phu rồi đó.
Bạch Mã TÆ°á»›ng Quân Lý Danh Sanh cÅ©ng cÆ°á»i lá»›n:
- Tiểu đệ cứ tưởng là ai, không ngỠlại chính là Cẩm Y Hầu Châu Phương.
Rồi y trầm giá»ng há»i:
- Hầu gia làm sao mà chiếc áo gấm ra tình trạng đó?
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhẹ:
- Còn Bạch Mã Tướng Quân?
Cả hai cùng cÆ°á»i vang, cùng kêu to:
- Hay! Hay quá!
Bạch Mã Tướng Quân Lý Danh Sanh chợt nhích động cánh tay, từ tay áo bay ra ba điểm sáng, lao vút đến ngực Cẩm Y Hầu Châu Phương.
Từ nơi chiếc rương của Cầm Y Hầu, một đạo ngân quang xẹt đến, lao vút đến yết hầu Lý Danh Sanh.
Cả hai cùng xuất thủ, cả hai cùng hụp mình xuống, ám khí song phÆ°Æ¡ng bay vút qua phá»›t trên đầu há».
Tránh khá»i ám khí rồi, Lý Danh Sanh đứng thẳng ngÆ°á»i lại cÆ°á»i ha hả:
- Kỳ quái! Kỳ quái! Có ngỠđâu món tụ tiá»…n của tiểu đệ lại kém linh hoạt hÆ¡n bình thÆ°á»ng! Chắc đại ca không việc gì chứ?
Châu PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng đã đứng lên nói, lão cÆ°á»i nhẹ đáp:
- Tá»™i quá! Tá»™i quá! Cái rÆ°Æ¡ng bách bá»­u của lão phu chừng nhÆ° há»ng cÆ¡ quan Ä‘iá»u Ä‘á»™ng rồi chắc! May mà ngÆ°á»i anh em không việc gì, nếu có thế nào thì lão ca ca làm sao chuá»™c tá»™i?
Lý Danh Sanh mỉn cÆ°á»i:
- Tiểu đệ còn một bình mỹ tửu, xin chia đôi với Châu đại ca để mừng cuộc hội ngộ hôm nay!
Y lấy trong mình ra một chiếc bình mở nút, đưa lên miệng uống mấy ngụm rồi hay tay cung kính trao sang cho Châu Phương.
Châu Phương thản nhiên:
-Có rượu, phải có thức nhắm, trong chiếc bao của ta còn nửa con gà quay, ngươi có thạnh tình với ta, ta không thể nào không đáp lại!
Lão lại lấy ra nửa con gã, chia đôi, giữ một phần, phần kia trao sang cho hỠLý.
Cả hai cùng bật cÆ°á»i vang:
- Nào, xin má»i!
Châu Phương đưa tay áo che miệng, nghiêng bình rượu, đổ xuống, rồi đưa cao chiếc bình lên như để biểu là mình đã uống xong, bình cạn.
Äoạn lão chép miệng, tán:
- Ngon! Ngon quá! Äúng là rượu thượng hạng!
Lý Danh Sanh thừa lúc đối phÆ°Æ¡ng uống rượu, âm thầm buông rÆ¡i phần gà quay xuống nÆ°á»›c, chiếc miệng trống trÆ¡n lại chép miệng làm nhÆ° nuối tiếc cái hÆ°Æ¡ng vị thích khẩu cao giá»ng tán:
- Tuyệt! Tuyệt! Tay nào quay gà sành điệu quá!
Phần gà vừa rÆ¡i xuống nÆ°á»›c, thì từ dÆ°á»›i mặt nÆ°á»›c nổi lên má»™t đợt khói xanh, phần rượu đổ xuống thuyá»n , nÆ¡i rượu đổ cấp tốc biến thành màu Ä‘en nhÆ° má»±c.
Song phương đã qua đợt thực nghiệm thứ hai, từ ám khí đến độc dược.
Song phÆ°Æ¡ng vẫn giữ nụ cÆ°á»i, mặc dù cùng nuôi ý Ä‘á»™c ác tàn sát lẫn nhau, mặc dù thất bại nhÆ° nhau, nếu không nhìn tận mắt chỉ nghe lá»i đối đáp của há», bất kỳ ai cÅ©ng Ä‘inh ninh là đôi bằng hữu thâm giao Ä‘ang chia ngá»t xẻ bùi cho nhau, chẳng ai tin được là há» Ä‘ang mượn tá»­ thần loại trừ má»™t đối tượng.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi và NgÆ°u Thiết Oa sững sá», giÆ°Æ¡ng tròn mắt nhìn há».
NgÆ°u Thiết Oa vốn tính chất phác, không chịu được cái lốt chÆ¡i ngụy của há», toan nói gì đó, nhÆ°ng PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi đã lên tiếng trÆ°á»›c, chận lại:
- Äừng! Khi mình bất hạnh phải chung chạ vá»›i bá»n ngÆ°á»i thuá»™c hạng này tại má»™t chá»—, tuyệt đối không nên nói năng gì.
Lý Danh Sanh thốt:
- Công cuá»™c kinh doanh của Châu đại ca xem chừng bất lợi. Thiết tưởng đại ca cÅ©ng nên đổi nghá»! Chắc đại ca cÅ©ng nghÄ© nhÆ° vậy chứ!
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhẹ:
- Cái ý của ta chẳng khác gì ý của ngÆ°Æ¡i! Sông có khúc ngÆ°á»i có lúc, kẻ được hôm nay, chÆ°a chắc là không thua ở ngày mai và ngược lại, kẻ thua hôm nay không hẳn là ngày mai chẳng được bù lại!
Lý Danh Sanh tặc lưỡi:
- Hai hôm rồi tình hình căng thẳng quá Ä‘á»™, kiếm tuốt vá», tên lắp giây cung, kiếm vung tên buông, chúng ta đặt trong sinh tá»­ bằng Ä‘Æ°á»ng lông kẽ tóc, nguy hiểm vô cùng! Giả sá»­ đại ca chịu hùn vốn làm ăn, thì cái lợi kia hẳn đã vá» tay và mình cùng chia nhau bằng thích!
Châu Phương lạnh lùng:
- Chừng như lão phu cũng có ý nghĩ như vậy!
Lý Danh Sanh mỉm cÆ°á»i:
- Äược lắm! Mình sẽ thÆ°Æ¡ng lượng lại!
Y gá»i NgÆ°u Thiết Oa, bảo Ä‘em nÆ°á»›c cho cả hai rá»­a mặt, vuốt y phục sạch bùn.
Mặt sạch rồi, hỠhiện ra với vẻ hùng tráng, có đầy đủ oai phong của bậc hào kiệt.
Con thuyá»n xuôi theo giòng nÆ°á»›c, trôi bon bon.
Châu PhÆ°Æ¡ng và Lý Danh Sanh tá»±a lÆ°ng vào mạn thuyá»n nhìn ra bốn phía, bổng cả hai cùng cÆ°á»i kêu lên:
- Äến rồi! Äến rồi!....
DÄ© nhiên, con thuyá»n phải cặp bá» liá»n sau đó, bá» sông chìm trong màn đêm vùng tối lập lòe má»™t vài Ä‘iểm sáng, chá»›p tắt vô thÆ°á»ng.
Không gian im vắng đến lạnh lùng.
Châu PhÆ°Æ¡ng nhìn PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi và NgÆ°u Thiết Oa, Ä‘oạn gá»i Lý Danh Sanh:
- Tướng quân thì cần phải có thị vệ mới được!
Lý Danh Sanh mỉm cÆ°á»i:
- Mà hầu gia cũng cần phải có một thư đồng chứ!
Y đưa tay vỗ lên vai Ngưu Thiết Oa tiếp:
- Theo bá»n ta! Ta Ä‘Æ°a các ngÆ°Æ¡i đến gặp tiểu muá»™i của ngÆ°Æ¡i!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi không đợi ai giục, buông gá»n:
- Thì đi!
Hắn biết rõ, có chống cá»± cÅ©ng chẳng được nào, thà khẳng khái mà Ä‘i theo có nhÆ° vậy, há» má»›i không nghi ngá», huống chi, chính hắn lại có ý theo dõi bá»n há» xem há» sẽ làm gì.
Äoàn ngÆ°á»i gồm bốn mạng bá» thuyá»n, lên bá», PhÆ°Æ¡ng Bá»­u nhi nắm tay NgÆ°u Thiết Oa, bóp nhẹ, thì thầm bên tai gã:
- Vô luận là gặp bất cứ việc gì, tuyệt đối không nên mở miệng, ngươi nhớ kỹ!
Há» tiến vá» phía có Ä‘iểm sáng chá»›p tắt, Ä‘Æ°á»ng xa Ä‘á»™ má»™t tầm tên bắn, nÆ¡i hỠđến là má»™t bãi lau, cá» lau đã tàn hoa lá, trÆ¡ còi nhÆ° vạn mÅ©i tên dá»±ng thẳng.
Những Ä‘iểm sáng chá»›p tắt ở ngay trong đám lau, khi đến rất gần, há» nghe văng vẳng có tiếng ngÆ°á»i.
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhẹ, lẩm nhẩm:
- Cái chỗ trông núp khá thuận tiện đấy!
Rồi, nhanh như chớp cả hai đảo bộ đứng tại trung gian, giữa Phương Bửu Nhi và Ngưu thiết Oa, như đỠphòng ám khí từ đám lau bay ra.
Cơn gió lướt qua, đùa thân lau va chạm vào nhau bật thành tiếng xào xạc, những tiếng khô khan vang lên giữa cảnh vắng trong đêm dài, nghe vừa buồn vừa rợn.
Äang tiến tá»›i, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi bá»—ng cảm thấy nhÆ° hai bên tả hữu có nhiá»u ngÆ°á»i bò sát mặt đất, từ ngoài bò vào sâu trong đám lau.
Châu Phương và Lý Danh Sanh dừng chân, dĩ nhiên Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa cũng dừng chân theo, không ai thốt tiếng nào.
Nghe ngóng má»™t lúc lâu, Lý Danh Sanh cất tiếng, giá»ng của y hết sức nhá», chỉ vừa đủ cho Châu PhÆ°Æ¡ng nghe.
Lý Danh Sanh thốt:
- Bá»n nào đó chắc không khác chúng ta lắm đâu. Mình chẳng cần phải sợ há» phát hiện nữa, mà có thể cùng há»p lại cùng Ä‘i, nếu cần, bởi bên mình cÅ©ng nhÆ° bên há», chẳng ai dám kinh Ä‘á»™ng đến ai, ngại kẻ thứ ba phát giác!
Châu Phương gật đâu:
- Lão đệ có lý!
Rồi cả hai cùng tiến tá»›i, Ä‘oàn ngÆ°á»i kia cÅ©ng tiến theo, Ä‘oàn trÆ°á»›c cÅ©ng nhÆ° Ä‘oàn sau, Ä‘á»u im lìm, không Ä‘oàn nào ngăn chận hoặc há»i đến Ä‘oàn nào.
Qua bất cứ nÆ¡i nào, há» cÅ©ng phát hiện ra là có ngÆ°á»i, hoặc mai phục, hoặc dè dặt tiến tá»›i nhÆ° há», có lẽ trá»n bãi lau có đầy ngÆ°á»i.
Phương Bửu Nhi lấy làm kỳ, thầm nghĩ:
- “NÆ¡i đây ẩn chứa Ä‘iá»u gì bí mật, sao lại có rất nhiá»u ngÆ°Æ¡i tìm đến? Sá»± việc này có liên quan đến NgÆ°u thiết Lan hay không?†Châu PhÆ°Æ¡ng và Lý Danh Sanh không Æ°á»›c hẹn mà đồng nhìn nhau nhÆ° ngầm há»i ý, Ä‘oạn cả hai bÆ°á»›c nhanh hÆ¡n trÆ°á»›c. Há» muốn dẫn đầu tất cả, há» thừa hiểu là tất cả Ä‘á»u hÆ°á»›ng đến má»™t mục tiêu nhÆ° há», và há» không muốn ai đến nÆ¡i trÆ°á»›c há».
Bá»—ng, phía trÆ°á»›c mặt há», má»™t Ä‘iểm sáng trong bụi lau chá»›p lên hai lần, hai cái chá»›p đó hiển nhiên là ám hiệu của kẻ nào đó đã mai phục tại đây từ lâu. TrÆ°á»›c khi hỠđến, hoặc giả trong bá»n ngÆ°á»i cùng tiến tá»›i, có kẻ nào đó, có thân pháp cá»±c kỳ nhanh nhẹn đã vượt qua hỠâm thầm.
Châu Phương tán:
- Khá lắm! Thân pháp nhanh như vậy là đáng ngợi lắm!
Bãi lau, nÆ¡i mé ngoài, đất khô, càng Ä‘i sâu vào, đất càng Æ°á»›t và hỠđã đến má»™t chá»— nÆ°á»›c khá sâu, nÆ°á»›c càng lúc càng sâu, chứng tá» há» Ä‘ang tiến vá» má»™t ao hồ nào đó, chung quanh có cá» lau má»c dày tạo thành má»™t bức bình phong thiên nhiên.
Má»™t lúc sau hỠđến sát bá».
Châu PhÆ°Æ¡ng và Lý Danh Sanh, cùng nín thở, ngÆ°ng trá»ng tâm thần chú ý lắng nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh, Châu PhÆ°Æ¡ng thì ấn mạnh đầu vai của NgÆ°u Thiết Oa, bắt buá»™c gã phải rùn mình xuống thấp còn Lý Danh Sanh thì khá»i cần ấn thấp PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, bởi nÆ°á»›c đã ngập đến ngá»±c hắn rồi.
Má»™t lúc nữa, Châu PhÆ°Æ¡ng và Lý Danh Sanh vét cá» lau, nhìn ra phía trÆ°á»›c, nÆ¡i đó là má»™t vÅ©ng nÆ°á»›c nhÆ° ao hồ, rá»™ng Ä‘á»™ hÆ¡n má»™t trăm trượng, vòng quang vùng nÆ°á»›c, có cá» lau má»c che kín, giữa vÅ©ng nÆ°á»›c, có bảy chiếc thuyá»n, đầu thuyá»n vuông, chứ không là mÅ©i nhá»n nhÆ° các thuyá»n thông thÆ°á»ng, bảy chiếc thuyá»n đó được kết lại má»™t chá»— bằng những Ä‘Æ°á»ng giây sắt, mÆ°á»ng tượng nhÆ° má»™t thủy trại.
Há» Châu và há» Lý nhìn má»™t lúc lâu mà chẳng thấy những chiếc thuyá»n đó nhích Ä‘á»™ng, có lẽ nÆ°á»›c hồ không sâu lắm, thuyá»n lại to, lÆ°á»n thuyá»n sát đáy hồ, nên không di Ä‘á»™ng được.
Thuyá»n to không di Ä‘á»™ng, nhÆ°ng thỉnh thá»ang có những chiếc thuyá»n con, do má»™t thủy đạo từ bên ngoài tiến vào, hoặc từ nÆ¡i Ä‘oàn thuyá»n to tiến Ä‘i, vòng lại, liên lạc.
Trong số bảy chiếc thuyá»n to, ba chiếc có ánh đèn, đèn không sáng lắm, lại thÆ°á»ng chao chao nhÆ° chá»±c tắt.
DÆ°á»›i ánh sáng má» má», có bóng ngÆ°á»i dao Ä‘á»™ng.
Hình thế hồ chẳng có gì đặc biệt, nhÆ°ng lại có cái vẻ âm u huyá»n bí, nguỵ dị phi thÆ°á»ng, chừng nhÆ° bất cứ giá» phút nào, má»™t biến cố có thể phát sanh, má»™t biến cố hoặc hủy diệt Ä‘oàn thuyá»n, hoặc Ä‘oàn thuyá»n vùng vẫy trở thành bình địa.
Äá»™t nhiên từ bụi lau, má»™t chiếc thuyá»n con hiện ra, nÆ¡i đầu thuyá»n có ngá»n đèn lồng màu Ä‘á», cạnh ngá»n đèn, có má»™t bóng ngÆ°á»i, vận y phục xanh, lá»™ ná»­a thân mình, vóc dáng rất yêu kiá»u, vóc dáng đó chứng tá» bóng ngÆ°á»i đó là má»™t nữ nhân. Vì chÆ°a nhìn rõ lắm nên chẳng ức Ä‘á»™ được niên ká»·.
Một cơn gió thoáng qua, phất tung lượt tóc, nàng đưa tay vuốt lại cho thẳng.
Lúc nàng ngẩng mặt, vuốt tóc, ánh đèn rá»i ngay vào mặt, thì ra nàng là NgÆ°u Thiết Lan, em gái NgÆ°u Thiết Oa.
NgÆ°u Thiết Oa há rá»™ng miệng, toan gá»i, nhÆ°ng Châu PhÆ°Æ¡ng đã kịp thá»i bóp mạnh tay vào hông gã, gã Ä‘au quá, không gá»i được.
Trong khi đó, con thuyá»n nhẹ nhàng tách khá»i đám lau, rẽ nÆ°á»›c tiến vào Ä‘oàn thuyá»n bảy chiếc neo tại trung tâm hồ.
Vào đến nÆ¡i, NgÆ°u Thiết Lan từ thuyá»n nàng nhảy vá»t qua thuyá»n lá»›n, tá» rõ thuật khinh công của nàng đã luyện đến mức Ä‘á»™ khá cao.
NgÆ°u Thiết Oa không gá»i được, miệng gã chÆ°a khép lại, gã giÆ°Æ¡ng tròn mắt nhìn em gái, trong ánh mắt lá»™ vẻ kinh dị phi thÆ°á»ng chừng nhÆ° gã tá»± há»i:
- “Tại sao nó lại ở đây? Nó làm gì ở đây?†Dù gã có thật thà chất phác đến đâu, lúc Bạch Mã TÆ°á»›ng Quân Lý Danh Sanh bảo là Ä‘Æ°a gã Ä‘i tìm em gái, gã không tin lắm. Song, giá» thì gã thấy rõ em gái mình ở đây rồi, gã sững sá», cứ tưởng là mình Ä‘ang nằm má»™ng.
NgÆ°u Thiết Lan chui vào thuyá»n lá»›n không lâu, bá»—ng từ trong thuyá»n có tiếng quát vá»ng ra, tiếng quát chứa đầy phẫn ná»™, có tiếng gãy, đổ, va chạm của nhiá»u vật dụng vang lên rổn rảng, lốp bốp.
Hiển nhiên có ngÆ°á»i trong thuyá»n Ä‘ang nổi giận, và đập phá đồ vật cho hả.
Sau đó, có tiếng của NgÆ°u Thiết Lan thốt lên, đại khái nàng van lÆ¡n, an ủi ngÆ°á»i nào đó.
NgÆ°á»i đó cất giá»ng phẫn uất:
- Bái SÆ¡n? Chúng lại dám đến Bái SÆ¡n à? KhÆ°Æ¡ng Phong này nếu để cho chúng nó sống sót mà trở vá», nhất định từ nay sẽ chẳng còn xÆ°ng hùng xÆ°ng bá vá»›i Ä‘á»i này nữa.
Giá»ng nói của y rất lá»›n, đứng cách xa hàng chục dặm cÅ©ng nghe lá»t, huống hồ bá»n Châu PhÆ°Æ¡ng chỉ đứng tại bá»?
Y dừng lại má»™t lúc, rồi tiếp nối, vá»›i giá»ng dịu hÆ¡n:
- Các vị bá» qua cho, ta có tánh nóng nảy nhÆ° vậy đó, thành ra hÆ¡i thất lá»… vá»›i bằng hữu, cÅ©ng tại nó đấy, nó khinh ngÆ°á»i thái quá...
Nó là ai?
Y còn nói nữa, nhưng mấy tiếng cuối nhỠquá, không nghe rõ được.
Ngưu Thiết Oa sôi giận, nhưng không dám lên tiếng, chỉ mắng khẽ:
- Mẹ kiếp, lũ khốn nạn, dám sai khiến em ta làm công việc cho chúng. Nếu tạ..
Lý Danh Sanh vội hoành tay bụm miệng gã, còn Phương Bửu Nhi thì thở dài, hắn hiểu xa hơn Ngưu Thiết Oa, hắn biết Ngưu Thiết Lan hiện tại là một nàng hầu thiếp trong thủy trại này.
Với số tuổi đó, lại ra thân phận đó, nghĩ cũng đáng thương cho nàng!
Bá»—ng, má»™t chiếc thuyá»n con nữa rẽ lau tiến vào, thuyá»n cÅ©ng có đèn lồng nÆ¡i mÅ©i, cÅ©ng có má»™t thiếu nữ áo xanh, khác vá»›i NgÆ°u Thiết Lan là nàng này có cầm má»™t lá cá» Ä‘á».
Thiếu nữ vừa cặp vào thuyá»n lá»›n, trên tất cả bảy chiếc thuyá»n Ä‘á»u rá»±c sáng ánh đèn, đèn gồm trên trăm ngá»n chiếu sáng cả mặt ao.
Ãnh đèn rá»i xuống, mặt nÆ°á»›c phản chiếu lên, khung cảnh Ä‘á»™t nhiên rá»±c rỡ vô cùng, rồi gió nhẹ thá»ang qua, rung rinh mặt nÆ°á»›c sóng gợn li ti, ánh sáng rã tan biến thành muôn ngàn Ä‘iểm sáng chá»›p chá»›p.
Trên má»—i thuyá»n, hiện lá»™ bốn đại hán, vận y phục Ä‘á», cả bảy thuyá»n gồm hai mÆ°Æ¡i tám đại hán có thân vóc tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng nhau, tay cầm ống tù và, tù và có chùm tÆ¡ màu Ä‘á», chùm tÆ¡ bay phất phÆ¡ theo gió thổi qua.
Giữa đêm tối, cảnh tượng đó hiện rõ, trông ngoạn mục vô cùng.
Rồi tất cả hai mươi tám đại hán cùng đưa tù và lên miệng cùng thổi một lượt, tạo nên một loạt âm thanh vang dội, như chấn động cả mặt ao cả ven lau, loang ra tận ngoài xa.
Tiếng tù và nổi lên, chÆ°a dứt từ trong các bụi lau hÆ¡n mấy mÆ°Æ¡i con thuyá»n nhẹ xuất hiện, thuyá»n có hình dáng hết sức kỳ dị, đầu thuyá»n, mÅ©i thuyá»n có ánh sáng xanh xanh chá»›p chá»›p nhÆ° lá»­a đốm, nhÆ°ng ngÆ°á»i ngồi thuyá»n có móc câu, vừa xuất hiện là thuyá»n sau móc vào thuyá»n trÆ°á»›c hàng thuyá»n lÆ°á»›t tá»›i vẽ thành má»™t con rồng trÆ°Æ¡ng dài mình.
Ngồi tại thuyá»n đầu, là má»™t đại hán thân hình to lá»›n trÆ°á»›c mặt đại hán là má»™t cá»— trống to, tay đại hán cầm dùi, nện mạnh dùi xuống mặt trống, tiếng vang thùng thùng nghe đến chói tai nhức óc.
Tiếng trống hiệu lịnh vừa vang lên, Ä‘oàn thuyá»n uyển chuyển tạo thành má»™t hình trận, má»™t trÆ°á»ng xà trận ngay trên mặt nÆ°á»›c.
TrÆ°á»ng Xà Trận lập rồi, chiếc thuyá»n có đại hán đánh trống nghiá»…m nhiên trấn tại trung Æ°Æ¡ng. Tiếng trống vang lên, hoà vá»›i tiếng tù và.
Âm thanh há»—n loạn đó làm khiếp đảm kinh tâm bá»n ngÆ°á»i nấp nÆ¡i bá» lau.
Trống càng lúc càng vang gấp, tù và càng lúc càng rúc gấp.
TrÆ°á»›c khi lập trÆ°á»ng xà trận, thuyá»n móc nối nhau nhÆ° thể để diá»…u hành, trận thế lập rồi thì thuyá»n nào vào vị trí nấy không hẳn dính liá»n nhau nhÆ° trÆ°á»›c.
Quanh chiếc thuyá»n tại trung Æ°Æ¡ng, có bốn chiếc thuyá»n khác nhẹ hÆ¡n, trên má»—i thuyá»n, có hai đại hán, vận quần màu lam sậm, mình để trần, lÆ°ng khoác há» má»™t chiếc kim mã giáp, lông ngá»±c bày xồm xoàm, trông chúng chẳng khác nào những con dã thú.
Chúng ngồi nÆ¡i khoang thuyá»n, lặng lẽ nhÆ° chá» lệnh.
Trên những chiếc thuyá»n khác, má»—i thuyá»n có má»™t đại hán, đứng thẳng ngÆ°á»i.
Rồi bốn gã đại hán trên bốn chiếc thuyá»n gần thuyá»n có trống, nhảy ùm xuống nÆ°á»›c. NÆ°á»›c khá sâu, ngập khá»i ngá»±c chúng, xuống nÆ°á»›c rồi quanh con thuyá»n có trống, má»—i tên giữ má»™t vị trí nhÆ° hình tứ giác.
Bốn đại hán còn lại lập tức đứng lên, nhảy theo đáp xuống vai của đại hán trước.
Bốn tên sau này khom mình, nâng con thuyá»n trung Æ°Æ¡ng lên chúng đứng thẳng ngÆ°á»i lại con thuyá»n nghiá»…m nhiên được nâng cao khá»i mặt nÆ°á»›c, trở thành má»™t vá»ng lầu, mà bốn chân trụ là tám đại hán chồng lại, má»—i chân trụ hai ngÆ°á»i.
Thuyá»n được nâng cao lên, đại hán trên thuyá»n cÅ©ng đứng lên nâng cao chiếc trống khá»i đầu.
Phương Bửu Nhi theo dõi từ động tác của chúng, nghĩ mãi chẳng hiểu nổi chúng định giở trò gì.
Bình sanh hắn chưa hỠthấy ai biểu diễn một trò quái dị như vậy, dù tưởng tượng hắn cũng chẳng tưởng tượng nổi!
Bá»—ng không rõ phát xuất từ chiếc thuyá»n nào, má»™t bóng ngÆ°á»i vận áo lam, vá»t lên không, cao Ä‘á»™ hai trượng, bóng đó nghiêng đà đáp xuống vai má»™t đại hán đứng làm chân trụ, khẽ ấn gót chân lấy trá»›n vá»t lên lượt thứ hai. CÅ©ng cao hai trượng, Ä‘oạn buông mình đáp xuống, chân chạm mặt trống.
Má»™t thân hình dù là nhẹ đến đâu, cÅ©ng có má»™t trá»ng lượng vậy mà bóng đó đáp xuống mặt trống chẳng gây má»™t tiếng vang nhá» nào.
Thuật khinh công của bóng đó đã đến mức Ä‘á»™ tuyệt vá»i, y bay liệng trên không đáp xuống mặt trống, tà áo lam phất phá»›i trông nhÆ° cánh bÆ°á»›m to, đẹp vô cùng.
Bóng đó xuất hiện trên mặt trống, tiếng tù và ngưng bặt.
Không gian im lặng trở lại, nếu chẳng có ánh đèn rực sáng. Tất cả cũng nghĩ đây là một cảnh hoang vu lạnh lùng.
NgÆ°á»i áo lam đứng trên mặt trống, bật cÆ°á»i ha hả, dứt tràng cÆ°á»i.
Y cao giá»ng thốt:
- Có khách từ phÆ°Æ¡ng xa đến, sao chủ nhân chẳng xuất hiện nghinh tiếp? Äúng thật là KhÆ°Æ¡ng đại trại chủ có thái Ä‘á»™ ngạo mạn vá»›i khách!
Tiểu sanh phải phạt, nhất định phạt!
Giá»ng nói trong trẻo, nghe êm dịu vô cùng, nếu y không xÆ°ng là tiểu sanh, chắc ai nghe cÅ©ng phải cho y là má»™t nữ nhân tuổi không cao lắm.
Bên trong má»™t thuyá»n lá»›n, có tiếng đáp vá»ng ra:
- Ngươi chưa xứng đáng cho ta ra mặt nghinh tiếp.
NgÆ°á»i áo lam lại cÆ°á»i ha hả:
- Khá lắm! Khá lắm! Núi chẳng chịu xê dịch đến ta, ta phải cất bước tìm đến núi, đương nhiên là như vậy rồi! Nhưng chẳng biết Khương đại trại chủ có chấp nhận cho ta làm một vị khách bất ngỠchăng?
Tiếng cÆ°á»i ngạo mạn vô cùng, mà giá»ng nói cÅ©ng khinh túng không kém, tá» ra y chẳng xem ngÆ°á»i trong thủy trại ra gì.
Y tiếp:
- Làm má»™t vị khách bất ngá», đã đành, mà vị khách đó lại được ngang nhiên xâm nhập phòng the. Äại trại chủ há» KhÆ°Æ¡ng nghe rõ chứ?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cÆ°á»i thầm:
- “Nếu KhÆ°Æ¡ng đại trại chủ nào đó chẳng phải là nữ nhân, thì có khi nào hắn lại nói mấy tiếng phòng sâu phòng kín được?†Quả nhiên, từ nÆ¡i thuyá»n lá»›n có tiếng quát vá»ng ra:
- Câm ngay! Chuột nhắt sao dám nói càn?...
Câu nói ngÆ°ng bặt, không phải ngÆ°á»i phát thoại tá»± ngÆ°ng nói mà là có ngÆ°á»i ngăn chận, tiếp theo đó, má»™t giá»ng thấp và trầm trầm vang lên:
- Tiêu đà chủ từ xa đến, nếu có Ä‘iá»u gì chỉ giáo xin cứ nói ra!
Giá»ng nói tuy thấp, tuy trầm, song sung mãn chân khí tạo nên âm vang dài, má»—i tiếng rõ ràng, câu nói dứt lâu mà âm vang còn ngân mấy phút giây, nhÆ° tiếng chuông loang trong không gian.
NgÆ°á»i áo lam đứng trên mặt trống, lá»™ vẻ kinh dị, trầm ngâm má»™t lúc, Ä‘oạn từ từ thốt:
- Không ngá» trong thủy trại Thiên Phong này, lại có rồng nằm cá»p nấp, tiểu sanh thất lá»…, xúc phạm đến cao nhân.
Từ trong chuyá»n ra, má»™t âm thanh đầy căm phẫn vá»ng ra:
- Äừng dài dòng, muốn nói cứ nói! Nói mau.
NgÆ°á»i áo lam cÆ°á»i lá»›n:
- KhÆ°Æ¡ng trại chủ là con ngÆ°á»i mau mắn, làm nhanh, nói nhanh không muốn mất thá»i gian! Äược rồi, tiểu sanh cứ nói tiểu sanh đến đây, vì ba việc mà đến, thiết tưởng KhÆ°Æ¡ng trại chủ thừa hiểu ba việc đó nhÆ° thế nào rồi!
Hắn dừng lại.
Ngưu Thiết Oa thì thầm bên tai Phương Bửu Nhi:
- Tiểu đê..... thực tình... không còn kiên nhẫn nổi nữa... tiểu đệ muốn cất tiếng...
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi há»i:
- Ngươi nóng vỠviệc gì chứ?
Ngưu Thiết Oa đáp:
- Trong bá»n đứng dÆ°á»›i nÆ°á»›c làm trụ nâng thuyá»n lên cao đó có nhị đệ của tiểu đệ! Äại ca nghÄ© có kỳ lạ chăng? Tại sao hắn có mặt trong vụ này?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi sá»­ng sá», hắn cÅ©ng không ngá» sá»± việc tấu xảo lạ lùng nhÆ° vậy, hắn còn hoang mang hÆ¡n NgÆ°u Thiết Oa má»™t bậc, nhÆ°ng sau phút giây hoang mang hắn suy diá»…n sá»± tình chừng nhÆ° đã thấy má»™t vài tia sáng trong vụ này.
Tình hình trÆ°á»›c mắt, cho hắn thấy có hai bang há»™i bí mật, hai bang há»™i đó lại có mối thù lá»›n lao vá»›i nhau. NgÆ°u Thiết Lan vì hận chị dâu lại biết rõ chị dâu là bang đồ của bang há» Tiêu cho nên nàng gia nhập vào bang há»™i của há» KhÆ°Æ¡ng. Äể đối lập vá»›i chị dâu hòng chống chá»i nhau cho hả giận.
NhÆ°ng chị dâu nàng là ngÆ°á»i trong bang há»™i bí mật, sao lại lấy nhị ca nàng làm chồng? Và sau khi thành hôn rồi, nàng ấy vẫn Æ°ng liên lạc vá»›i bạn đồng môn chứ? Tại sao? Nếu cho rằng chị dâu nàng có chá»— lợi dụng trong cuá»™c hôn nhân thì nàng ấy lợi dụng gì, bởi nhị ca nàng là má»™t gã ngÆ° phủ, chất phác, thật thà, nếu không là đần Ä‘á»™n? Cho dù gã ấy có má»™t thân hình há»™ pháp, nhÆ° đại ca của hắn là NgÆ°u Thiết Oa Ä‘i nữa, cái thân há»™ pháp không mảy may võ công kia phá»ng có ích lợi gì cho chị dâu nàng?
Bí mật! Hoàn toàn bí mật!
NgÆ°á»i áo lam cao giá»ng đáp:
- Tiểu sanh đến đây có mấy Ä‘iá»u cần trình bày, Ä‘iá»u thứ nhất là yêu cầu KhÆ°Æ¡ng Bang chủ hãy phân chia cho tiểu sanh má»™t số lợi tức thu hoạch được trong cuá»™c doanh lý vừa qua, cho đôi bên cùng vui vẻ, đúng theo quy tắc ăn đồng chia Ä‘á»u. Còn nhÆ° Tiểu Bá»­u Nhi, thá»±c sá»± chính là đệ tá»­ bang ngăn chận nó, song nó sống sót lại lá»t vào tay bang chủ, vậy bang chủ cÅ©ng giao hoàn nó luôn cho tệ bang.
KhÆ°Æ¡ng Phong từ trong thuyá»n, hừ má»™t tiếng há»i:
- Còn Ä‘iá»u thứ hai?
Ngươi áo lam tiếp:
- Hai bang của chúng ta, lá»±c lượng tÆ°Æ¡ng đồng, quanh năm suốt tháng cứ tranh chấp nhau mãi, bên nào cÅ©ng có tổn thÆ°Æ¡ng, không bên nào chiếm được phần thắng, chi bằng chúng ta kết liên vá»›i nhau, vừa tạo niá»m hoà khí giữa nhau lại vừa tÆ°Æ¡ng trợ lẫn nhau. Hai lá»±c lượng chúng ta liên kết vá»›i nhau rồi, thì chúng ta còn lo gì không áp đảo nổi cái lão Tá»­ Nhiêm Long ngoài khÆ¡i Äông Hải?...
Y dừng lại một chút rồi tiếp nối:
- Tiểu sanh thốt lên những lá»i chí thành, mong KhÆ°Æ¡ng bang chủ suy nghÄ© kỹ lại!
Chừng nhÆ° KhÆ°Æ¡ng Phong bị khích Ä‘á»™ng phần nào trÆ°á»›c sá»± trình bày của ngÆ°á»i áo lam, lão im lặng má»™t lúc lâu, sau cùng há»i:
- Còn Ä‘iá»u gì nữa chăng?
NgÆ°á»i áo lam mỉm cÆ°á»i:
- Còn, Ä‘iá»u thứ ba má»™t Ä‘iá»u tốt đẹp vô cùng. Trong quý bang có rất nhiá»u nữ nhân thanh xuân có, trung niên có, tất cả Ä‘á»u cô Ä‘Æ¡n sống cái cảnh phòng không chiếc bóng, lạnh lẽo quanh năm, mà trong tệ bang thì chẳng thiếu chi nam chân chÆ°a vợ. Nếu hai bang của chúng ta liên kết vá»›i nhau, Ä‘em bá»n trai Ä‘á»™c thân phối hợp vá»›i gái cô phòng, há» thành đôi thành bạn vá»›i nhau, thì đúng là má»™t giai thoại trong võ lâm.
Riêng vỠtiểu sanh thì đối với bang chủ...
Khương Phong hét lên một tiếng lớn, chận câu nói của y:
- Câm ngay!
Liá»n theo đó, má»™t vật thể từ trong thuyá»n bay vút ra, lao thẳng đến ngÆ°á»i áo lam.
Vật thể không nhá» lắm nhÆ° những ám khí thÆ°á»ng được xá»­ dụng trên giang hồ, khá»ang cách giữa song phÆ°Æ¡ng phá»ng Ä‘á»™ bốn năm mÆ°Æ¡i trượng, bay đến gần ngÆ°á»i áo lam mà đà bay không suy giảm, đủ biết ngÆ°á»i phóng ra có công lá»±c phi thÆ°á»ng.
NgÆ°á»i áo lam khẽ nghiêng mình, vÆ°Æ¡n tay đón bắt vật đó.
Thì ra, chính là một bình trà, một vật như vậy được lao đi xa hằng bốn mươi năm mươi trượng kể ra là một sự kiện hạn hữu.
Phương Bửu Nhi kinh hãi vô cùng.
Äứng trên mặt trống ngÆ°á»i áo lam cÆ°á»i ha hả:
- Bang chủ chấp nhận ba Ä‘iá»u đó, là má»™t sá»± rất tốt đẹp, bằng chẳng chấp nhận thì thôi, có gì đâu mà phải nổi nóng nhÆ° vậy?
Khương Phong gầm lên:
- Công cuá»™c làm ăn của ta, có can gì đến ngÆ°Æ¡i, dá»±a vào đâu mà ngÆ°Æ¡i đòi chia phần? Còn vị tiểu muá»™i kia ngÆ°Æ¡i đừng có hòng có cái diá»…m phúc mó đến chân lông nàng. Cái hạng ngÆ°á»i gian hoạt xảo trá nhÆ° ngÆ°Æ¡i lại hòng kết liên vá»›i Thiên Long Bang thì đúng là ngÆ°Æ¡i nuôi má»™ng! Bang há»™i của ngÆ°Æ¡i gồm những đầu trâu, mặt ngá»±a, lòng chó dạ heo, phối hợp làm sao được vá»›i đám tiên nữ trong bang của ta? Hãy thức ngá»™ Ä‘i là vừa, đừng toan Ä‘á»™i đá vá trá»i!
Lão thốt má»™t câu, đáp đúng ba Ä‘iá»u do ngÆ°á»i áo lam Ä‘á» nghị, đáp vá»›i tất cả phẫn hận, đáp vá»›i má»™t thành kiến nuôi dưỡng từ lâu cái thành kiến khinh thÆ°á»ng bang há»™i nào đó do ngÆ°á»i áo lam há» Tiêu sáng lập.
NgÆ°á»i áo lam cÆ°á»i lạnh:
- Bang chủ không nghĩ là rất có thể tiểu sanh vô lễ?
Khương Phong hừ một tiếng:
- Ngươi vô lễ rồi làm gì ta? Ngươi có thủ đoạn gì? Cứ giở ra thi thố cho ta xem nào! Ta sẵn sàng tiếp nhận...
Má»™t bóng ngÆ°á»i từ trong thuyá»n lao vút ra, chỉ nghe mấy tiếng á»™c á»™c, hai đại hán đứng nÆ¡i mÅ©i thuyá»n ngã nhào xuống mặt hồ, nÆ°á»›c bắn tung toé.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cÆ°á»i thầm:
- “Cái lão KhÆ°Æ¡ng Phong này có tánh nóng nảy lạ!†Hắn nhìn kỹ, thấy ngÆ°á»i vừa lao ra, có thân vóc vừa ốm, vừa nhá», tóc xá»a phủ đầu vai, vì ánh đèn không sáng lắm, nên chẳng trông thấy rõ mặt mày nhÆ° thế nào.
NgÆ°Æ¡i áo lam cÆ°á»i lá»›n:
- Có lẻ hôm nay KhÆ°Æ¡ng bang chủ Æ°á»›c hẹn khá nhiá»u viện thủ, được lắm, tiểu sanh có dịp lãnh giáo các vị cao nhân đó má»™t phen.
Khương Phong hét:
- Còn ngÆ°á»i? Vị tất ngÆ°Æ¡i đến đây má»™t mình?
NgÆ°Æ¡i áo lam cÆ°á»i hì hì:
- Bang chủ đoán đúng!
Má»™t chiếc thuyá»n nhẹ lÆ°á»›t qua trÆ°á»›c mặt PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cách Ä‘á»™ trượng.
Äá»™t nhiên Châu PhÆ°Æ¡ng vá»— tay vào chiếc rÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c ngá»±c. Từ chiếc rÆ°Æ¡ng xẹt ra má»™t vệt trắng, vệt đó lao đến chiếc thuyá»n nhẹ, cấm phập vào ván thuyá»n.
Thì ra, vệt sáng đó là má»™t Ä‘Æ°á»ng giây bạc, nÆ¡i đầu giây có móc câu, giây và móc câu phá»ng theo hình thức loại vÅ© khí câu liêm thÆ°Æ¡ng, phóng ra thu vào tùy ý.
Châu PhÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a tay nắm Ä‘Æ°á»ng giây, kéo mạnh chiếc thuyá»n con quay mÅ©i lao thẳng vào bá».
Äại hán đứng trên thuyá»n, sôi giận, vung chèo từ bên trên giáng xuống đầu Châu PhÆ°Æ¡ng.
Nhưng chèo vừa cử cao, chưa giáng xuống, từ nơi chiếc rương lại xẹt ra một đợt khói. Thay vì khói bừng lên cao, lại bay ngang chạm vào mình đại hán, đại hán ngã nhào xuống nước.
Khương Phong trông rõ sự tình, quát lớn:
- Kẻ nào đó? Từ đâu đến đây tự tung tự tác thế? bây đâu bắt hắn trói lại cho ta!
Bốn năm chiếc thuyá»n nhẹ khác, từ bốn phía, xuất hiện bao vây con thuyá»n nhẹ thứ nhất.
Lúc đó, Châu PhÆ°Æ¡ng đã phi thân nhảy lên thuyá»n rồi. Y cao giá»ng gá»i:
- KhÆ°Æ¡ng bang chủ hãy thong thả má»™t chút. Tại hạ có Ä‘iá»u cÆ¡ mật muốn báo cáo vá»›i bang chủ!
KhÆ°Æ¡ng Phong do dá»± má»™t lúc, Ä‘oạn trầm giá»ng há»i:
- Äiá»u gì?
Châu PhÆ°Æ¡ng chÆ°a đáp, hoành tay nắm lấy Lý Danh Sanh kéo hắn lên thuyá»n theo y. Khi Lý Danh Sanh đứng vững rồi, y má»›i thốt:
- Chắc bang chủ muốn biết những nhân vật nào do Tiểu Phối Thu ước hẹn đến đây đêm nay chứ?
KhÆ°Æ¡ng Phong chÆ°a kịp đáp, ngÆ°á»i áo lam hét lá»›n:
- Thì ra các ngươi! Hai gã vô liêm sỉ! Anh em đâu bắt chúng trói lại!
Khương Phong quát:
- Trong thủy vá»±c Thiên Phong Ä‘Æ°á»ng này, chẳng kẻ nào được vá»ng Ä‘á»™ng. Kẻ nào chạm đến hai ngÆ°á»i đó, phải mất mạng vá»›i ta!
Lão vẫy tay:
- Há»™ tống hai ngÆ°á»i ấy đến đây cho ta!
Bốn năm chiếc thuyá»n nhẹ, trÆ°á»›c đó lÆ°á»›t đến, vây quanh, định bắt, thì giỠđây lại trở thành những thuyá»n há»™ tống. Những đại hán trên thuyá»n từ từ kèm hai bên, Ä‘Æ°a chiếc thuyá»n của Châu PhÆ°Æ¡ng vá» thuyá»n của KhÆ°Æ¡ng Phong.
Lý Danh Sanh day lại bảo Ngưu Thiết Oa:
- Bế tiểu tá»­ đó, lá»™i nÆ°á»›c theo sau thuyá»n!
NgÆ°u Thiết Oa day sang PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, Ä‘Æ°a mắt ngầm há»i.
Phương Bửu Nhi gật đầu.
Ngưu Thiết Oa mừng rỡ, bế xốc Phương Bửu Nhi lên, đoạn bước ngay xuống nước.
Ao không sâu lắm, gia dĩ gã lại cao lớn, nước chỉ ngập đến ngang rốn gã mà thôi.
Tiêu Phối Thu nhìn gã vừa kinh dị vừa ngưỡng má»™, có lẽ y Æ°á»›c vá»ng có má»™t gã lá»±c Ä‘iá»n nhÆ° vậy, để sung vào bá»n Ä‘á»™i thuyá»n.
Phương Bửu Nhi bảo khẽ bên tai Ngưu Thiết Oa:
- Rùn mình thấp xuống má»™t chút, và đừng gá»i nhị đệ ngÆ°Æ¡i nhé!
Ngưu Thiết Oa gật đầu.
Lúc đó, em trai của gã Ä‘á»™i thuyá»n, lÆ°ng quay vá» gã, thuyá»n lại nặng, hắn không thể nào day đầu lại nhìn gã được, dù vậy PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cÅ©ng dặn há».
Chiếc thuyá»n nhẹ cặp vào thuyá»n to, Châu PhÆ°Æ¡ng và Lý Danh Sanh nhún chân nhảy lên, còn NgÆ°u Thiết Oa thì Ä‘Æ°a tay vịn be thuyá»n leo lên.
Cả bốn ngÆ°á»i Ä‘á»u Æ°á»›t át nÆ°á»›c, bê bết bùn.
HỠLý và hỠChâu dù y phục lem luốc vẫn không mất cái vẻ dương dương, Ngưu Thiết Oa thì trông thảm quá, chẳng khác nào mèo nhúng nước.
Phương Bửu Nhi nhỠgã bế, nên đỡ ướt phần nào, tuy nhiên cũng chẳng có phong độ hơn gã cho lắm.
Có Ä‘iá»u hắn tÆ°Æ¡i vui hÆ¡n bởi vì hắn hiếu kỳ, muốn biết bên trong sá»± tình nhÆ° thế nào, khiến xảy ra cuá»™c tranh chấp giữa song phÆ°Æ¡ng nhÆ° đêm nay và bá»n Châu PhÆ°Æ¡ng, Lý Danh Sanh liên hệ làm sao trong vụ này, Ngoài ra hắn cần tìm hiểu bí mật bao trùm quanh NgÆ°u Thiết Lan và ngÆ°á»i nhị đệ của NgÆ°u Thiết Oa.
Lên đến thuyá»n lá»›n rồi, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi má»›i quan sát kỹ KhÆ°Æ¡ng Phong. Bang chủ có thân vóc nhá», đôi mắt xanh biếc, làn dan trắng mịn, môi hồng, răng trắng Ä‘á»u nhÆ° ngá»c, dáng dấp lại yểu Ä‘iệu, chẳng có Ä‘iểm nào thô kệch cả.
Má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° thế, nếu chẳng phải là nữ nhân, thì con bảo tin làm nam nhân, ai ngÆ°á»i ta tin cho?
Hắn thầm nghĩ:
- “Thì ra cái lão bang chủ này là má»™t nữ nhân! Và có lẽ tuổi phải còn nhá» lắm, nên Tiêu Phối Thu má»›i đòi vào tận phòng khuê nhÆ° y đã thốt lúc má»›i đến!†Lý Danh Sanh ưỡn ngá»±c, vòng tay, cất giá»ng sang sảng:
- Tại hạ há» Lý tên Danh Sanh, giang hồ thÆ°á»ng gá»i là Bạch Mã tÆ°á»›ng quân, còn vị bằng hữu này há» Châu tên PhÆ°Æ¡ng, ngoại hiệu Cẩm Y Hầu!....
Từ bên trong thuyá»n, có giá»ng nói vang ra, đầy vẻ kinh dị:
- Cẩm Y Hầu?... Chẳng hay các hạ có liên hệ làm sao với Tử Y Hầu?
Giá»ng nói đó rất quen, chính là giá»ng nói đối đáp vá»›i Tiêu Phối Thu trÆ°á»›c khi KhÆ°Æ¡ng Phong xuất hiện.
Châu PhÆ°Æ¡ng bật cÆ°á»i ha hả.
- Liện hê.....Tại hạ cùng Tử Y Hầu...mà thôi, không cần nói ra làm gì!
Tiêu Phối Thu cÆ°á»i lá»›n:
- Äúng là má»™t kẻ vô liêm sỉ! Tá»­ Y Hầu có thân phận địa vị nhÆ° thế nào, lại liên hệ vá»›i ngÆ°á»i? Thiết tưởng làm má»™t kẻ xách giày cho Tá»­ Y Hầu ngÆ°á»i cÅ©ng chÆ°a xứng đáng nữa là! KhÆ°Æ¡ng bang chủ, đừng nghe chúng khoác lác, chúng chỉ là hai tên lÆ°u manh không hÆ¡n không kém!
Khương Phong trầm gương mặt:
- Há» Tiêu nói thế, có đúng không? Có phải các ngÆ°Æ¡i là hai tên lÆ°u manh vừa xuất hiện giang hồ, trong mấy lúc gần đây chuyên lừa ngÆ°á»i trong võ lâm cÆ°á»›p tài, Ä‘oạt vật chăng?
Châu PhÆ°Æ¡ng không hỠđổi sắc mặt, cao giá»ng phá»›t tỉnh:
- Bang chủ Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t nhân vật phi phàm, sao lại để tin lá»i man trá của gã há» Tiêu? Xin nghe sá»± cÆ¡ mật tại hạ sắp tá» bày đây!
Khương Phong lạnh lùng:
- Cứ nói!
Châu Phương từ từ tiếp:
- Không rõ bang chủ có nghe chăng, trên giang hồ có Vạn lão phu nhân, thÆ°á»ng mặc chiếc áo trăm túi, cầm gậy Bách Bá»­u...
Khương Phong biến sắc:
- Mẫu thân của Vạn đại hiệp?
Châu PhÆ°Æ¡ng trầm giá»ng:
- Vạn đại hiệp là con ngÆ°á»i nghiêm chính, còn Vạn lão phu nhân...
Y muốn nói phu nhân là con ngÆ°á»i bất hảo, nhÆ°ng kịp dừng lại bởi có ích lợi gì cho y mà nói xấu má»™t con ngÆ°á»i đáng sợ? Nếu lá»i nói của y lá»t đến tai bà, thì chẳng hoá ra cái miệng kiện cái thân y sao?
Phương Bửu Nhi không tưởng là Vạn Lão phu nhân cũng có liên quan trong vụ tranh chấp đêm nay. Hắn miên man nghĩ đến sự việc đó, Châu Phương lại tiếp:
- Tiêu Phối Thu nghe lá»i xúc xiểm của Vạn lão phu nhân, nên trÆ°á»›c đây hai tháng, có gây sá»± vá»›i Bang chủ má»™t lần, toan cÆ°á»›p Ä‘oạt số tài vật do bang chủ thu hoạch trong má»™t cuá»™c kinh doanh, và hôm nay, hắn đến đây cÅ©ng do Vạn lão phu nhân chủ sá»­. Bang chủ nghÄ©, nếu không có Vạn lão phu nhân sau lÆ°ng hắn, hắn làm gì dám đến tận Thiên Phong Thủy Ä‘Æ°á»ng này khiêu chiến bang chủ?
Phương Bửu Nhi lắc đầu, nghĩ thầm:
- “Nguy cho KhÆ°Æ¡ng bang chủ lắm rồi! Nếu có mụ già ác Ä‘á»™c đó nhúng tay vào vụ này, thì cầm chắc há» KhÆ°Æ¡ng cÅ©ng phải thất bại!†Hắn Ä‘Æ°a mắt nhìn vào khoang thuyá»n, thấy trong đó có bốn đại hán, niên ká»· và tác vóc bất đồng, nhÆ°ng ngÆ°á»i nào cÅ©ng có oai phong lẫm liệt, tá» rõ là những tay dÅ©ng mãnh phi thÆ°á»ng.
Há» ngồi bất Ä‘á»™ng ,thần sắc oai nghiêm, có thể há» nghe Châu PhÆ°Æ¡ng nói chuyện vá»›i bang chủ nÆ¡i mÅ©i thuyá»n, nhÆ°ng tin tức đó chẳng làm há» nao núng. NhÆ° vậy, có nghÄ©a là há» khinh thÆ°á»ng Vạn lão phu nhân. Tuy chẳng phải sá»± việc của chính mình, mà PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi vẫn thấy nhẹ nhõm ngÆ°á»i. Bởi hắn nghÄ© rằng có kẻ Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vÆ¡i mụ già ác Ä‘á»™c rồi.
Vì hắn nghÄ© miên man nhÆ° thế, nên chẳng nghe KhÆ°Æ¡ng Phong nói gì vá»›i Châu PhÆ°Æ¡ng. Chỉ nghe Châu PhÆ°Æ¡ng há»i:
- Bang chủ có biết tại sao Tiêu Phối Thu chưa dám hành động thủ chăng?
Khương Phong hừ một tiếng:
- Äáng lẽ ta há»i ngÆ°Æ¡i, sao ngÆ°Æ¡i há»i ta?
Châu PhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i:
- Sỡ dÄ© hắn chÆ°a Ä‘á»™ng thủ, là vì Vạn lão phu nhân chÆ°a đến, bà ta bận Ä‘i gá»i thêm má»™t ngÆ°á»i tá»›i đây tiếp trợ, hẹn canh ba má»›i đến, há» Tiêu không dám làm gì trong khi bà ta vắng mặt!
Khương Phong gầm lên:
- Hắn không động thủ, thì ta động thủ!
Tiêu Phối Thu bật cÆ°á»i ha hả:
- Bang chủ muốn động thủ, cứ động thủ thử xem! hãy đến đây mà động thủ! Tiểu sanh sẵn sàng ứng phó!
Khương Phong hét lên:
- Ta sẽ đến!
Tiêu Phối Thu đứng trên cao nhìn ra bốn phía. Thấy rõ má»i Ä‘á»™ng tịnh của đối phÆ°Æ¡ng, hÆ¡n nữa quanh mình y, Ä‘oàn thuyá»n đã dàn thành trận thế, không dá»… gì bá»n KhÆ°Æ¡ng Phong xung kích được.
Cái khó cho KhÆ°Æ¡ng Phong là làm thế nào bay đến Tiêu Phối Thu bởi y ở trên cao hÆ¡n ba trượng, lại có thuyá»n trận ngăn chận. Bá»n đại hán Ä‘á»™i thuyá»n thì vững nhÆ° trồng, chừng nhÆ° chúng có thể đứng nhÆ° vậy, Ä‘á»™i thuyá»n suốt ba ngày đêm mà chẳng biết mệt.
Má»™t đại hán trong khoang thuyá»n thốt vá»ng ra:
- Muốn giết tướng, trước hết phải giết ngựa!
Khương Phong chợt tỉnh ngộ, hét to:
- Bá»n cung thủ đâu? Bắn tên vào bá»n Ä‘á»™i thuyá»n cho ta!
Tiêu Phối Thu không há» nao núng, cao giá»ng thách:
- Cứ hạ lệnh bắn Ä‘i, ngÆ°Æ¡i đừng quên, quanh đây toàn là cá» lau, ngÆ°Æ¡i bắn tên thì ta phóng há»a, đốt cháy toàn khu này. Xem ngÆ°Æ¡i còn sống sót được chăng?
Khương Phong quát lớn:
- Ngươi dám?
Há»i thế, há» KhÆ°Æ¡ng thừa hiểu là Tiểu Phối Thu dám lắm.
Tiểu Phối Thu lại ngồi xuống mặt trống, nhìn ngang nhìn dá»c má»™t lúc lại cất tiếng ca:
-“Ta muốn cỡi gió trở vá», vì sÆ¡.....â€
hết: Hồi 12, xem tiếp: Hồi 13
Tài sản của danangcity

  #13  
Old 27-05-2008, 06:19 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 13

Giàu Lòng Nghĩa Hiệp



Không rõ tại sao, Phương Bửu Nhi lại có ý thiên vỠKhương Phong, chính hắn cũng chẳng hiểu được nguyên nhân sự chuyển hướng tâm tình đó, bởi bất quá, hắn là kẻ bàng quan, ngẫu nhiên mục kích một cuộc tranh hùng. Thì bên nào thắng, bên nào bại, bên nào sống, bên nào chết đối với hắn có can gì?
Bảo rằng cái thiện ý của hắn phát sanh do nÆ¡i KhÆ°Æ¡ng Phong là má»™t nữ nhân thì không đúng hẳn, vì trong lứa tuổi của hắn, tình cảm chÆ°a hoàn toàn trưởng thành vá» má»i khía cạnh.
Bởøi hắn thiên vỠKhương Phong, hắn cảm thấy Tiêu Phối Thu đáng ghét làm sao!
Một ý niệm chợt phát sanh trong tâm tư, hắn khẽ nắm chéo áo của Ngưu Thiết Oa giật nhẹ, thì thầm bên tai gã:
- Nhị đệ của ngÆ°Æ¡i có nghe lá»i ngÆ°Æ¡i chăng?
Ngưu Thiết Oa cau mặt đáp qua đắc ý:
- Trá»i! Nhị đệ của tiểu đệ không phục ai, duy nhất chỉ phục má»—i má»™t tiểu đệ thôi!
Phương Bửu Nhi gật đầu:
- Hay lắm! Vậy ngÆ°Æ¡i gá»i y đến đây!
NgÆ°u Thiết Oa chẳng cần suy nghÄ©, nhóng cổ gá»i to:
- Thiết Hùng! Thiết Hùng! Äại ca ở đây, mau mau sang đây vá»›i đại ca!
Trong bốn đại hán nâng thuyá»n, tầng trên có má»™t ngÆ°á»i giật mình, rồi rung rung ngÆ°á»i, rồi quay đầu lại, nhìn sang thuyá»n to của KhÆ°Æ¡ng Phong, rồi Ä‘á»™t nhiên tay hất thuyá»n trên đầu, đạp vào vai đại hán đứng dÆ°á»›i, phóng mình vá»t Ä‘i.
Dĩ nhiên, y tiến vỠhướng Ngưu Thiết Oa.
Thuyá»n dá»±a trên bốn chân, rất vững, mất má»™t chân rồi là mất thăng bằng, thuyá»n chao qua má»™t bên, bảy đại hán còn lại cÅ©ng mất thăng bằng luôn qua sá»± chuyển Ä‘á»™ng của thuyá»n. Thân thuyá»n nặng, chiếc trống nặng. Thăng bằng mất, thuyá»n đổ nhào qua má»™t bên trong khi Tiêu Phối Thu hét to:
- Tên xuẩn ngốc, ngÆ°Æ¡i làm gì bá» thuyá»n vá»t Ä‘i?
NgÆ°u Thiết Hùng tuy thân vóc to lá»›n, song cÅ©ng nhanh nhẹn vô cùng, y vá»t mình Ä‘i, thoáng mắt đã đến thuyá»n có NgÆ°u Thiết Oa, y Ä‘eo be thuyá»n nhún mình leo lên, bên trên NgÆ°u Thiết Oa đã chá»±c sẵn, đón y vào lòng.
Hai vòng tay của hai huynh đệ vừa đồng khép chặt vào vá»›i nhau thì Tiêu Phối Thu cÅ©ng vừa rá»i thuyá»n bay tá»›i nÆ¡i.
Bên này, KhÆ°Æ¡ng Phong chừng nhÆ° cảm Ä‘á»™ng cái thâm ý của PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, Ä‘Æ°a ánh mắt nhìn hắn, ánh mắt được vẻ trìu mến, ấm áp, dịu vá»i.
Má»™t ngàn vạn lá»i tán thưởng không sánh được ánh mắt đó, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nghe má»™t cảm giác lạ chuyển nhanh khắp ngÆ°á»i, hắn định nở má»™t nụ cÆ°á»i thật tÆ°Æ¡i đáp lại ánh mắt đó, nhÆ°ng Tiêu Phối Thu đã sang đến nÆ¡i đó. Hắn không kịp cÆ°á»i nữa, gÆ°Æ¡ng mặt biến sắc, vẻ sợ ánh lên trong đôi mắt.
Hắn rú lên một tiếng kinh hoàng, Khương Phong vội trấn an hắn ngay:
- Äã có ta, đừng sợ gì cả!
Tiêu Phối Thu, Ä‘ang lúc dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng tá»± đắc, bá»—ng bị NgÆ°u Thiết Hùng bá» Ä‘i, tạo nên má»™t khoảng trống trong kế hoạch của hắn, má»™t khoảng trống do gã ngÆ° phu chất phác, nhÆ°ng có cái tầm quan trá»ng phi thÆ°á»ng, khoảng trống đó gây nên đổ vỡ hoàn toàn của trận thế, tá»± nhiên Tiêu Phối Thu phải sôi giận nhÆ° bạo chúa mất cÆ¡ đồ, gầm lên, phóng mình sang thuyá»n KhÆ°Æ¡ng Phong vá»›i tất cả uất hận.
Và, giả sử y chụp được anh em hỠNgưu, nhất định là cả hai phải bẹp gí xác thân trong tay y.
NhÆ°ng trên thuyá»n đã có thuyá»n chủ, thì thuyá»n chủ có khi nào để ngoại nhân tá»± tác tá»± tung. Nhất là ngoại nhân đó định trừng trị kẻ đã làm lợi cho chính thuyá»n chủ?
Tiêu Phối Thu vá»t sang, đã có KhÆ°Æ¡ng Phong chận lại.
Song chưởng của Tiêu Phối Thu được cử cao, với tất cả lực bình sanh, y giáng một chưởng xuống mỗi chiếc đầu của anh em hỠNgưu.
Chưởng chÆ°a xuống, y nghe má»™t luồng gió lạ Ä‘ang cuốn tá»›i bên mình y, trong trÆ°á»ng hợp đó, y phải nghÄ© đến sá»± tá»± vệ hÆ¡n là tổn thÆ°Æ¡ng cho kẻ khác, y xoay ngÆ°á»i đối diện vá»›i KhÆ°Æ¡ng Phong, đồng thá»i chuyển hÆ°á»›ng song chưởng trở vá» kẻ đại địch.
Kình đạo song phÆ°Æ¡ng chạm nhau, cả hai Ä‘á»u bị chấn Ä‘á»™ng mạnh, cùng mất thăng bằng cùng bị tung bổng lên không. Sắp rÆ¡i xuống nÆ°á»›c.
Cả hai có phản ứng hết sức nhanh, đồng thá»i gian cong ngÆ°á»i vá»— nhẹ tay xuống vai anh em há» NgÆ°u, nÆ°Æ¡ng đà lá»™n ngược trên không má»™t vòng, rồi đạp xuống sàn thuyá»n.
NhÆ°ng chính Tiêu Phối Thu đáp xuống sàn thuyá»n của KhÆ°Æ¡ng Phong, trái lại KhÆ°Æ¡ng Phong đáp xuống sàn thuyá»n của Tiêu Phối Thu.
Phương Bửu Nhi đã kinh sợ, còn kinh sợ hơn.
Hắn khá»i phải sợ lâu, từ trong khoang thuyá»n, bốn đại hán đã phi thân vút ra ngoài, bao vây Tiêu Phối Thu.
KhÆ°Æ¡ng Phong đáp xuống thuyá»n địch, ấn mạnh chân, chiếc thuyá»n rúng Ä‘á»™ng cÆ¡ hồ chìm lỉm, trong lúc đó, má»™t đại hán lao vút mình tá»›i, đại hán chÆ°a kịp tấn công, KhÆ°Æ¡ng Phong đã giở “Sách Tuyến Thủ Pháp†vung tay ra, đại hán bị bắn bay khá»i thuyá»n rÆ¡i bõm xuống nÆ°á»›c.
Má»™t chiếc thuyá»n nhẹ của KhÆ°Æ¡ng Phong trại lÆ°á»›t tá»›i, KhÆ°Æ¡ng Phong nhảy xuống liá»n, thuyá»n đó Ä‘Æ°a nàng trở lại thuyá»n to, nàng trở lại thuyá»n to, nàng nhảy lên nhẹ nhàng nhÆ° con én liệng.
ChÆ°a làm gì được đối phÆ°Æ¡ng lại bị bao vây trong chá»›p nhoáng, Tiêu Phối Thu kinh hãi, mồ hôi đượm lạnh trán. Mồ hôi rịn dài xÆ°Æ¡ng sống. Y đã thá»­ vá»t qua vòng vây mấy lượt, nhÆ°ng vô ích, bốn đại hán bằng má»™t thủ pháp kỳ diệu bức thoái trở vào trung tâm nhÆ° thÆ°á»ng.
Không thoát được thì cầm nhÆ° cá trên thá»›t, trong trÆ°á»ng hợp đó, có sợ hãi cá»±c Ä‘á»™ cÅ©ng bằng thừa, sợ cÅ©ng không khá»i nạn thì sợ làm gì vô ích? Y cố trang sức vẻ thản nhiên. Song y chÆ°a đủ can trÆ°á»ng xem cái chết nhẹ nhÆ° lông hồng, thành ra vẻ ung dung của y miá»…n cưỡng quá rõ rệt.
KhÆ°Æ¡ng Phong cao giá»ng thốt:
- Thiết đại ca, Tống đại ca, Lý đại ca, Chiến đại ca, hỠTiêu là một tay đại gian ác, hãy hạ sát y đi y còn sống ngày nào là giang hồ còn phong ba ngày ấy.
Äại hán áo gấm đứng bên tả, có đôi mày rậm mắt to, mặt Ä‘en nhÆ° cái chảo, tuổi trẻ hÆ¡n hết trong bá»n. Khí Ä‘á»™ hiên ngang tuy chÆ°a tròn ba mÆ°Æ¡i tuổi Ä‘á»i nhÆ°ng xem chừng kinh nghiệm già dặn, có lẽ y từng vào nguy ra hiểm hằng mấy mÆ°Æ¡i Ä‘á»™, nghe KhÆ°Æ¡ng Phong bảo thế, lạnh lùng đáp:
- Giết y nhÆ° vặn cổ gà, chỉ cần trở bàn tay là y vá» chầu tiên tổ ngay, giết làm gì vá»™i cho nhá»c bàn tay? NhÆ°ng, giết y rồi, bá»n thuá»™c hạ của y sẽ liá»u mạng, đồng đảng của y sẽ liá»u mạng, chúng ta phải bận đối phó. Thiên Phong trại lại nhuá»™m máu hồng, thành ra vì má»™t lý do nhá» má»n chúng ta khai trÆ°á»ng sát kiếp, làm thÆ°Æ¡ng tổn đức hiếu sinh của thượng đế!
Tiêu Phối Thu cÆ°á»i ha hả:
- Các vị minh bạch nhÆ° vậy, đúng là những bậc thức thá»i! Chắc chắn các vị là những cao nhân trong võ lâm, nên má»›i có được kiến thức sâu rá»™ng nhÆ° vây! Chẳng hay các vị có thể cho tại hạ biết quý tánh cao danh chăng?
Äại hán vừa cất tiếng, đáp liá»n:
- Hẳn là ngÆ°Æ¡i Ä‘ang chỠđợi đồng bá»n chứ? Khi nào đồng bá»n ngÆ°Æ¡i đến đây, tá»± nhiên ngÆ°Æ¡i hiểu chúng ta là ai, không vá»™i gì há»i sá»›m.
Má»™t tràng cÆ°á»i quái dị vang lên, át cả câu nói của đại hán. Tiếp theo tràng cÆ°á»i, má»™t giá»ng nói đầy ngạo nghá»… vá»ng xuống thuyá»n:
- À! Tiểu Tá»­! Tiểu tá»­ đã đến đấy à? Lão bà bà của tiểu tá»­ sẽ cho tiểu tá»­ ăn mấy quả ô mai rim Ä‘Æ°á»ng!
Má»™t tiếng gió nhẹ rít lên, má»™t bóng ngÆ°á»i xuất hiện.
Không cần nhìn bóng ngÆ°á»i đó PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi thừa hiểu kẻ má»›i đến là ai rồi.
Âm thinh của kẻ đó, dù chết xuống mồ, hắn cũng chẳng hỠquên.
Vạn lão phu nhân! Bà ấy đã đến.
Hắn vội mò xuống hai ống quần, nhặt những mảnh đất còn ướt trát lên mặt.
Äại hán đối đáp vá»›i Tiêu Phối Thu vừa né tránh quả ô mai vụt ngang mặt kêu má»™t tiếng vù, thấy lão bà đứng trÆ°á»›c mặt lùn lùn, mập mập, nhếch mép cÆ°á»i hì hì, tay cầm má»™t chiếc trượng cao khá»i đầu ngÆ°á»i.
Tiêu Phối Thu thở phào, vẻ hân hoan trở vỠtrên gương mặt bao nhiêu điểm mồ hôi tan biến ngay.
Vạn lão phu nhân trừng mắt nhìn y, gắt:
- Uổng cho ngÆ°Æ¡i phí công xuôi ngược trên giang hồ trong khoảng thá»i gian dài bao năm nay rồi, vậy mà lai lịch của bốn vị này, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng mù tịt!
Tiêu Phối Thu không phiá»n sá»± trách cứ đó, cúi đầu thốt:
- Mong bà bà chỉ giáo!
Vạn lão phu nhân thở dài, đưa tay vào một chiếc túi áo lấy ra một quả ô mai, bỠvào miệng, vừa nhấm nháp vừa gật đầu tiếp:
- Thất Táng Kích Thiết Ôn Hầu, Khai Bi Thủ Tống Quang, Äạp Tuyết Vô Ngân Lý Anh Hồng, và Vạn Nhân Äịch Chiến ThÆ°á»ng Thắng.
Trong võ lâm Trung Nguyên ngày nay, bất quá chỉ còn thừa lại bao nhiêu cao thủ đó, đáng kể mà thôi.
Bà kể đến đâu, chỉ đến đó, thản nhiên kể thản nhiên chỉ tuy gá»i là cao thủ Trung Nguyên, song bà thản nhiên quá, chừng nhÆ° chẳng xem há» ra gì, chừng nhÆ° má»™t bậc trưởng thượng giá»›i thiệu bá»n tá»­ tôn vá»›i khách.
Nghe Vạn lão phu nhân kể xong. Tiêu Phối Thu kinh sợ thất thần.
Chẳng riêng gì y, Bạch Mã Tướng Quân Lý Danh Sanh cũng biến sắc, len lén nhìn sang Châu Phương thì thầm:
- Suốt dãy TrÆ°á»ng Giang, đành rằng Thiên Phong Trại và Thu Thuá»· Bang có thanh danh trá»ng đại. NhÆ°ng Tiêu Phối Thu và KhÆ°Æ¡ng Phong bất quá chỉ là những nhân vật hàng thứ, trên giang hồ, cả hai làm sao lá»™i cuốn được đám cao thủ thượng thặng vào cuá»™c tranh chấp này? Há» có thừa thá»i gian gánh vác việc của chúng đâu? Thật nằm má»™ng ta cÅ©ng chẳng tÆ°á»ng nổi!
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhẹ:
- KhÆ°Æ¡ng Phong sắp khai trÆ°Æ¡ng má»™t cuá»™c làm ăn gì to lá»›n lắm đây, do đó làm khinh Ä‘á»™ng anh hùng hào kiệt võ lâm, tá»± nhiên là há» kéo đến, chứ cần gì nàng có lôi cuốn bá»n này hay khiêu Ä‘á»™ng bá»n kia?
Phàm là khách giang hồ, cái gì đó liên quan đến giang hồ là há» chú ý ngay, không đợi má»i mà cÅ©ng chẳng cần khích.
Tại cục trÆ°á»ng, Vạn lão phu nhân tiếp:
- Sau cuá»™c chiến tại Liên Vân Trang, đến cả Äại Lá»±c Thần Ưng Thất Thủ Äại Thánh phải táng mạng, nhÆ°ng bốn vị may mắn được tiêu diêu ngày nay. Thiết tưởng cÅ©ng phúc đức bảy mÆ°Æ¡i Ä‘á»i tổ tiên cao tá»±u, rồi các vị lại chứng kiến cuá»™c so kiếm không tiá»n khoáng hậu tịa bá» Äông Hải, tầm mắt của các vị phải được mở rá»™ng ra, các vị tìm má»™t nÆ¡i nào đó, ẩn dật, dưỡng tánh, tu chân, làm nhÆ° vậy ít nhất cÅ©ng bảo tồn ngÆ°Æ¡n khí của võ lâm Trung Nguyên trÆ°á»ng cá»­u. Tại sao các vị đến đây?
Thật là bà bà này dù giàu tưởng tượng đến đâu cũng chẳng hiểu nổi!
Sau cuá»™c chiến tại Liên Vân Trang, bốn đại hán trở nên trầm tÄ©nh lạ. Giả sá»­ Vạn lão phu nhân có nặng lá»i hÆ¡n nữa, há» cÅ©ng chẳng dao Ä‘á»™ng tâm tình, huống hồ mấy lá»i trách phá»›t?
Thấy đòn tâm lý chưa gây hiệu quả, Vạn lão phu nhân thở dài tiếp nối:
- Giả sử các vị muốn động thủ, thiết tưởng cũng không nên quá hấp tấp, dù sao thì các vị phải giảng giải cái đạo lý của hành động mà các vị chủ trương...
Thiết Ôn Hầu lạnh lùng:
- Xin nghe chỉ giáo!
Cả bốn đại hán trầm tÄ©nh quá Ä‘á»™, chừng nhÆ° há» không muốn phí má»™t giây, má»™t phút lá»i nói, hành Ä‘á»™ng đúng lúc, nói năng vừa lá»i, không thừa hÆ¡i không dÆ° lá»±c.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi thầm phục, nghÄ© ; - “Có nhÆ° vậy má»›i xứng đáng hảo hán anh hùng chứ! Có nhÆ° vậy má»›i cao mặt nhìn Ä‘á»i qua má»—i lần xuôi ngược giang hồ chứ. Äã biết là không tránh khá»i giao thủ thì khẩu chiến mà làm gì? Thì dành má»i công lá»±c chá» lúc thủ chiến còn hÆ¡n!†Vạn lão phu nhân thở dài:
- Chắc các vị khinh thÆ°á»ng lão bà bà này, Ä‘Æ¡n thân Ä‘á»™c lá»±c, dá»±a vào số đông mà rẻ rúng, chẳng cần đối thoại chăng?
Thất Táng Kích lăm lăm trong tay, Thiết Ôn Hầu lạnh lùng buông gá»n:
- Má»™t đối má»™t! Xin má»i!
Vạn lão phu nhân tiếp tục thở dài:
- Tuổi trẻ, lá»±c cÆ°á»ng, tinh tráng, tá»± nhiên phải hiếu thắng, tá»± nhiên phải khinh già. Tuy nhiên...
Bất thình lình, bà cử trượng, quét rạ..
Nơi đầu trượng phát sinh muôn ngàn hoa mai. Vạn lão phu nhân lẩm nhẩm:
- Muốn đánh thì đánh, nếu già không thắng, ngươi hãy xuất hiện nhé!
Ai xuất hiện?
Hiển nhiên, bà thốt với viện thủ của bà, nhưng viện thủ ở đâu?
Trên bá»? Trong má»™t chiếc thuyá»n nào đó? Chẳng lẽ ở ngay trong má»™t chiếc túi áo của bà? Nếu viện thủ ở xa. Bà nói nhá» quá làm sao nghe lá»t?
Thiết Ôn Hầu không dám phân tâm nhìn quanh, ba đại hán kia đảo mắt ra bốn phía, chẳng thấy bóng dáng ngÆ°á»i nào cả.
Ai ai cũng kinh dị, hỠmuốn biết lão bà bà cổ quái này ước hẹn nhân vật nào đến đây, làm hậu thuẫn cho bà, trong khi bà làm hậu thuận cho Tiêu Phối Thu, chống lại Thiên Phong Trại.
VÅ© khí của song phÆ°Æ¡ng không thuá»™c loại thông dụng, vÅ© khí đó sáng chế theo ngoại môn. Do ý tưởng của ngÆ°á»i xá»­ dụng mà thành hình, há» không lập dị song há» muốn tuyệt kỹ của há» trở thành Ä‘á»™c đáo trên giang hồ.
Cho nên, bằng vào thanh danh của há», bằng vào vÅ© khí Ä‘á»™c đáo của há», má»i ngÆ°á»i hiện diện Ä‘á»u chăm chú theo dõi cuá»™c đấu, nhất định là hi hữu trên thế gian, dù không có tầm quan trá»ng bằng cuá»™c so tài giữa ngÆ°á»i áo trắng vá»›i Tá»­ Y Hầu bên bá» sông Äông Hải trÆ°á»›c đây mấy hôm.
Trong thoáng mắt, Vạn lão phu nhân đã phát xuất ba chiêu. Chiêu thứ nhất Loạn Äiểm Lê Hoa áp dụng thÆ°Æ¡ng pháp Lê Hoa ThÆ°Æ¡ng.
Song kích của Thiết Ôn Hầu hoàng ngang, hóa giải dá»… dàng bằng chiêu Thập Tá»± Quái Trượng. Vạn lão phu nhân thu trượng vá» phóng ra chiêu Tá» My NgÅ© Hành Côn, tiếp theo má»™t chiêu nữa, chiêu Ngá»c Äái Thúc Kim Bào.
Thiết Ôn Hầu xoay mình ná»­a vòng, dùng kích thay câu, tung ra chiêu Dã Mã Phân Tông má»™t chiêu trong tuyệt há»c của Bá»­u Gia Trại tại SÆ¡n Tây, có cái tên là Vạn Thắng Vô Äịch Câu.
Vạn lão phu nhân, thân hình đã lùn, lại rùn thấp xuống, nhÆ° con ốc thu mình lòn qua bên chá»›p chiếc trượng lên, nhÆ° khổng tÆ°á»›c xoè cánh, trả lại má»™t chiêu “ Hoành Tảo Thiên Sát Mãâ€.
Thiết Ôn Hầu tán:
- Khá đấy!
Song kích thay côn, quét ra, đầu kích vẽ thành hình chữ thập chuyển chạm vào đầu trượng hÆ¡n là tìm chá»t vào thân thể địch. Y áp dụng chiêu thức lợi hại thuá»™c ấn quyết chữ Tá»a trong Äoạt Pháp Truy Hồn Thập Tam Äoạt.
Trong võ lâm, ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói:
“Má»™t tấc ngắn má»™t tấc nguy.†Dùng vÅ© khí ngắn, trÆ°á»›c tiên nguy cho ngÆ°á»i xá»­ dụng. NgÆ°á»i xá»­ dụng thắng thế rồi, thì đối phÆ°Æ¡ng sẽ nguy ngược lại. Bởi vÅ© khí ngắn nhập ná»™i được rồi, ngÆ°á»i xá»­ dụng vÅ© khí dài, chẳng hạn trượng, không còn làm sao day trở kịp.
Mà, khi hai cao thủ giao đấu, một sự lúng túng nhỠcũng đủ gây tai hại rồi, đợi gì phải hoàn toàn bị dồn vào thế kẹt?
Ở đây, vÅ© khí dài gặp vÅ© khí ngắn đã là má»™t khắc kỵ rồi, những chiêu thức do Thiết Ôn Hầu thi triển, lại có tánh cách khắc chế võ công của Vạn lão phu nhân, đó là Ä‘iá»u bất lợi cho bà ta.
Bà sôi giận, luôn luôn biến chiêu, nhÆ°ng càng biến chiêu càng bị khắc chế, cuối cùng vẫn kẹt trong lúng túng nhÆ° thÆ°á»ng.
Cuộc chiến nan phân thắng bại, Tiêu Phối Thu đứng bên ngoài hết sức khẩn trương.
Lý Danh Sanh nắm tay Châu Phương, thốt:
- Bách Bá»­u Trượng là má»™t trong số mÆ°á»i ba loại vÅ© khí tân kỳ, thuá»™c ngoại môn dị phái. Theo thứ tá»± xếp loại thì đứng trên Thất Táng Kích, bởi chá»— dài ngắn bất đồng, mà cÅ©ng do phần diệu dụng vô biên, nhá» chiá»u dài mà ngăn chận được địch thủ nhập ná»™i, nhÆ°ng tại sao chẳng thấy Vạn lão phu nhân thi triển sở năng, để đến ná»—i bị đối phÆ°Æ¡ng dồn vào lúng túng?
Phương Bửu Nhi buột miệng tiết lộ:
- Chiếc trượng của bà ta đã bị kẻ địch khác đánh gãy trÆ°á»›c đây rồi, còn đâu nữa mà dùng? Có lẽ chiếc trượng trong tay bà hiện giá», là vật giả đấy!
Chính Tiêu Phối Thu cũng ứng tiếng:
- Từ lâu, nghe Bách Bá»­u Trượng của phu nhân lợi hại vô cùng, tại sao tiá»n bối không xá»­ dụng sở năng. Cho bá»n tại hạ được thấy cái hay của hàng tôn trưởng?
Y muốn Vạn lão phu nhân thủ thắng ngay, cho nên y cao giá»ng nhắc nhở bà, y cứ tưởng bà khinh địch mà không cần xá»­ dụng đến vật sở cậy, bà kéo dài cuá»™c đấu vô ích.
Thực ra, đúng như Phương Bửu Nhi đã tiết lộ, chiếc Bách Bửu Trượng đã bị hủy diệt từ lâu, hiện tại trong tay bà chỉ là vật tạm, nhỠbà có kinh nghiệm phong phú vỠtrượng pháp, cho nên chẳng ai nhận thức ra là vật giả. Bảo bà lấy một vật giả, xử dụng như vật thực, thì bà làm sao làm được? Vật gì có chứa đựng đủ Bách Bửu đâu? Chẳng có một pháp bửu nào trong chiếc trượng, thì bà còn làm gì hơn là nghinh chiêu, hóa thức, cốt giữ cho đừng bại trước một đối thủ cũng lợi hại chẳng kém bà?
NhỠkinh nghiệm phong phú, dần dần bà chuyển cục diện từ lúng túng đến quân bình và giỠđây, tuy không thủ thắng nổi, bà cũng không bại được.
Nghe Phương Bửu Nhi tiết lộ như vậy, bà sôi giận quát to:
- Tiểu tử nói gì chứ?
Rồi bà mắng luôn Tiêu Phối Thu:
- Ngu! Ngươi ngu lắm! Ngươi đỠtỉnh ta, là ngươi cảnh giác luôn đối phương, nếu ta không tận dụng sở năng thì đối phương sẽ tung ám khí trước, biết chưa?
Äúng nhÆ° bà lo ngại, Thiết Ôn Hầu vung kích trong tay tả, Ä‘Æ°á»ng kích bay qua, Vạn lão phu nhân hụp đầu xuống, đổi bá»™ vị liá»n.
Kích, dài độ ba thước, nhưng vừa bay ra, từ đầu kích, có một vật dài, nối tiếp một chiêu độ một thước ba tấc.
Kích vung ra, bằng vào thân kích thì chẳng đúng tầm, chạm địch, nhÆ°ng vá»›i chiá»u dài nối tiếp đó mÅ©i kích thừa chạm vào địch. Cho nên, chiêu thức xem thì chẳng khác nào đánh dÆ°, thá»±c sá»± thì thừa hạ đối thủ.
Vạn lão phu nhân hụp đầu xuống, đổi bá»™ vị cấp tốc, bà xoay tròn thân hình lùn, mập, nhÆ° con trốt tháo ra khá»i vòng chiến Ä‘á»™ năm thÆ°á»›c.
Thiết Ôn Hầu hét lớn:
- Trúng này!
Ngá»n kích trong tay hữu bay ra, từ đầu kích, bảy Ä‘iểm tinh quang xẹt tá»›i, nhắm đúng bảy huyệt đạo nÆ¡i xung yếu trÆ°á»›c ngá»±c và bụng của Vạn lão phu nhân, cùng gÆ°Æ¡ng mặt bà.
Äồng thá»i, tay tả thu ngá»n kích kia trở vá», rồi lập tức phóng theo từ đầu kích, bắn ra má»™t Ä‘Æ°á»ng dây tÆ¡ bạc, dây tÆ¡ tháo thẳng, cứng nhÆ° ngá»n thÆ°Æ¡ng, nhắm đôi chân của phu nhân, định quấn quanh.
Xem đó, đôi Thất Táng Kích đã nhả ra những gì chất chứa trong lòng rỗng, tấn công Vạn lão phu nhân từ đầu xuống chân cùng một lúc.
Tình thế hết sức nguy ngập, Vạn lão phu nhân chỉ còn cách ngả ngá»­a ngÆ°á»i vá» sau, lăn tròn Ä‘i nhanh chóng, may ra má»›i tránh được những đòn hiểm Ä‘á»™c của đối phÆ°Æ¡ng.
NhÆ°ng Vạn lão phu nhân khá»i làm gì cả, ngoài cái việc hoang mang trong má»™t thoáng.
Nên biết, đầu Ä‘Æ°á»ng giây tÆ¡ bạc, còn có má»™t mÅ©i nhá»n, nếu đầu giây chạm ngay chân, chân bị mÅ©i nhá»n đâm vào áp lá»±c có thể làm gãy chân, nếu trịch ra ngoài, thì giây quấn quanh chân, đối phÆ°Æ¡ng sẽ giật tay, phu nhân phải mất thăng bằng, ngã nhào.
Äang lúc vạn phần nguy cấp má»™t bóng ngÆ°á»i từ không trung đáp nhanh xuống, đứng trÆ°á»›c mặt Vạn lão phu nhân.
Cá»™c! Cá»™c! Cá»™c!
Mấy tiếng cá»™c cá»™c vang lên, bảy Ä‘iểm tinh quang từ đầu kích của Thiết Ôn Hầu bay tá»›i, bắn trá»n vào mình ngÆ°á»i má»›i đến nhÆ° chạm vào tượng gá»—.
Mà, nếu là tượng gá»—, những Ä‘iểm tinh quang sẽ xuyên thủng nhÆ° thÆ°á»ng, nhÆ°ng thân hình đó có má»™t tiá»m lá»±c bốc ra những Ä‘iểm tinh quang vừa chạm vào, là bật dá»™i trở lại, chỉ gây nên âm hưởng cá»™c cá»™c vô tích sá»±.
Bảy Ä‘iểm tinh quang bị bắn dá»™i trở lại, song Ä‘Æ°á»ng giây tÆ¡ bạc lại quấn quanh chân ngÆ°á»i đó.
Chính mÅ©i nhá»n của Ä‘Æ°á»ng giây chạm vào chân ngÆ°á»i đó, bật ra tiếng leng keng, nhÆ° chạm vào vật thể bằng sắt.
NgÆ°á»i đó xuất hiện rồi, đứng lặng, thẳng mình, tròn mắt nhìn Thiết Ôn Hầu.
Tất cả má»i ngÆ°á»i quanh cục trÆ°á»ng Ä‘á»u biến sắc, Thiết Ôn Hầu cÅ©ng bối rối, sá»± xuất hiện của ngÆ°á»i đó đảo lá»™n cả tình thế, vừa cứu vãn Vạn lão phu nhân khá»i cÆ¡n nguy mà cÅ©ng vừa Ä‘Æ°a Thiết Ôn Hầu từ Æ°u thế trở vá» nguy cảnh.
Lập tức, Thiết Ôn Hầu co tay giật mạnh Ä‘Æ°á»ng giây, mong giật hổng chân ngÆ°á»i đó.
NhÆ°ng, Ä‘Æ°á»ng giây chÆ°a được giật thẳng, má»™t bóng ngÆ°á»i nữa, vận áo vàng từ trên không rÆ¡i xuống, rÆ¡i đúng trên Ä‘Æ°á»ng giây, chiếc xác đè lên Ä‘Æ°á»ng giây, thành thá»­ thay vì giật Ä‘Æ°á»ng giây, bị cái đè đó Ä‘Æ°á»ng giây thun lại kéo luôn Thiết Ôn Hầu hÆ¡i chồm tá»›i má»™t chút.
ÄÆ°á»ng giây dính liá»n vá»›i kích, cánh tay Thiết Ôn Hầu nhói lên năm ngón tay lá»ng liá»n, ngá»n kích rÆ¡i xuống.
Khai Bi Thủ Tống Quang, Äạp Tuyết Vô Ngân Lý Anh Hồng, Vạn Nhân Äịch Chiến ThÆ°á»ng Thắng chá»›p Ä‘á»™ng thân hình, cùng lÆ°á»›t tá»›i.
NgÆ°á»i xuất hiện trÆ°á»›c, có thân hình vừa cao vừa ốm, mặt xanh vận chiếc áo rá»™ng dài, nÆ¡i áo có gắn đủ bảy Ä‘iểm tinh quang của Thiết Ôn Hầu, bảy Ä‘iểm tròn tròn nhÆ° nút áo, không bắn sâu hÆ¡n, mà cÅ©ng không rá»›t xuống.
Kỳ quái thật, chẳng khác nào bảy điểm đó do keo gắn vào.
NgÆ°á»i vận áo vàng đến sau, ngồi xếp bằng tròn, dÆ°á»›i mông là Ä‘Æ°á»ng giây bạc, Ä‘Æ°á»ng giây bị giữ cứng, nhÆ° bị chôn chặt dÆ°á»›i chân núi.
Thiết Ôn Hầu dù chưa buông kích cũng chẳng tài nào kéo vỠnổi.
Tác giả, ngÆ°á»i đó Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i, quái dị vô tưởng trên thế gian này, chẳng ai cÆ°á»i nhÆ° vậy. Cho rằng lão mếu, thì lý do gì lão phải mếu.
Äiểm kỳ lạ nhất là miệng lão bành ra. Vá»›i cái vẻ cÆ°á»i bành ra làm sao mãi y làm vậy, từ lúc xuất hiện đến mấy phút sau, nhÆ° má»™t nụ cÆ°á»i trên hình tượng, cÆ°á»i mãi muôn Ä‘á»i, khi nào tượng bị hủy diệt thì nụ cÆ°á»i má»›i tan biến.
Miệng Ä‘iểm nụ cÆ°á»i, nhÆ°ng gÆ°Æ¡ng mặt không cÆ°á»i, vì gÆ°Æ¡ng mặt lạnh lùng quá! GÆ°Æ¡ng mặt không cÆ°á»i, thì tâm tÆ° chẳng cÆ°á»i là lẽ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên rồi, thứ nụ cÆ°á»i đó không mang lại má»™t hoà dịu nào trong cục diện.
Trong hai ngÆ°á»i, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nhận ra ngÆ°á»i tá»›i trÆ°á»›c chính là Má»™c Lang Quân.
Sá»± kiện đó làm cho hắn sững sá». Dừ nằm má»™ng, hắn cÅ©ng chẳng tưởng là Vạn lão phu nhân lại kêu gá»i đến Má»™c Lang Quân. Thì má»›i ngày nào đây, song phÆ°Æ¡ng là đôi tá»­ đối đầu, bao nhiêu báu vật của Má»™c Lang Quân, bị phu nhân cuá»—m sạch!
Tại sao, hiện tại hỠlại liên kết với nhau? HỠquên thù trước? HỠtrở nên thân mật?
Hắn có biết đâu trên giang hồ, có nhiá»u sá»± việc mà lý trí không suy lÆ°á»ng được?
Hôm nay là bá»n, ngày mai là thù, và ngược lại. Chẳng qua lợi quyá»n bắt buá»™c, chẳng qua, phần đông Ä‘á»u chạy theo lợi quyá»n, há» theo dõi võ nghiệp để lập sản nghiệp, lợi là há» theo, lợi là há» quên thù, hại là há» bá», bá» cả những ngÆ°á»i ruá»™t rà, thâm thích.
Bởi hắn chưa từng trải, nên hắn phải lấy làm lạ, hiện tại hai kẻ tử đối đầu cùng đứng chung một cánh.
Má»™c Lang Quân tài nghệ nhÆ° thế nào, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi thừa hiểu, lão xuất hiện rồi, hắn càng lo sợ cho KhÆ°Æ¡ng Phong, bốn đại cao thủ Trung Nguyên, tuy hắn không dám cho bốn cao thủ Trung Nguyên hèn kém, song hắn nghÄ©, dù sao thì cuá»™c tranh chấp sẽ phải gay go hÆ¡n nhiá»u vá»›i những ngÆ°á»i vừa tham dá»±.
Nhất là lão nhân áo vàng, Ä‘ang ngồi đè lên Ä‘Æ°á»ng giây tÆ¡ bạc của Thiết Ôn Hầu.
Lão nhân đó là ai?
Bốn đại hán, cao thủ Trung Nguyên, chừng như chẳng xem Mộc Lang Quân ra gì, hỠchú mắt nhìn lão nhân áo vàng, trong ánh mắt của hỠcó vẻ kinh khiếp rõ rệt.
Khai Bi Thủ Tống Quan từ từ há»i:
- Từ lâu, từng nghe dang Cực Thiên Mậu Thổ Cung, trông qua thần tình của bằng hữu, tại hạ có thể nghĩ rằng bằng hữu từ Mậu Thổ Cung đến đây, có phải vậy chăng?
Vạn lão phu nhân bật cÆ°á»i hắc hắc:
- Trẻ con khá đó, có nhãn lực đáng ngợi lắm!
Tống Quan không màng đến lá»i khinh miệt trẻ con đó, nhìn lão nhân áo vàng lượt nữa trầm giá»ng há»i tiếp:
- Tại sao bằng hữu không đáp cho má»™t lá»i? Hay không muốn tiết lá»™ danh tánh?
Lão nhân áo vàng đưa tay chỉ lỗ tai lão, rồi lắc đầu.
Phương Bửu Nhi tỉnh ngộ, hắn nghĩ:
- “Thì ra, lão ấy mang tật điếc!†Hắn nhìn sang bốn đại hán, thấy hỠcàng biến sắc hơn lúc trước.
Tất cả cùng lẩm nhẩm một lượt:
- Thổ Long Tử...
Hắn nhìn sang bá»n Lý Danh Sanh, Châu PhÆ°Æ¡ng, thấy cả hai càng thảm hại gấp trăm ngàn lần. GÆ°Æ¡ng mặt há» tái nhợt nhÆ° màu da chết.
Hắn lấy làm lạ thầm nghĩ:
- “Cái lão già điếc này, lợi hại như thế nào mà ai ai cũng khiếp sợ cực độ như thế?†Châu Phương nắm tay hắn, lôi ra xa thì thầm:
- Thổ Long Tá»­ là thiếu chủ nhân trong Mậu Thổ Cung, Ä‘iếc từ lúc sÆ¡ sanh, lại câm, nhÆ°ng võ công cá»±c kỳ cao diệu, nghe nói không kém Kim Hà VÆ°Æ¡ng, Thủy Thần Quân chút nào. Tánh tình táo bạo, Ä‘á»™ng má»™t tí là phẫn ná»™, hung dữ còn hÆ¡n má»™t đại ma đầu chính tông, bình sanh có tật hiếu sắc, bất cứ trong trÆ°á»ng hợp nào, gặp gái đẹp là bắt cho kỳ được, để gian dâm...
Bá»—ng, y ngừng bặt câu nói và nhìn ra cục trÆ°á»ng.
Lúc đó, Thổ Long Tá»­ không nhìn ai, Ä‘á»™i mắt lão dán chặt vào ngÆ°á»i KhÆ°Æ¡ng Phong, đôi mắt dần dần ngá»i sáng, má»™t màu lá»­a Ä‘á».
Màu đỠcủa lửa dục, chắc chắn như vậy rồi, nếu Châu Phương nói đúng tâm tính lão.
KhÆ°Æ¡ng Phong má»™t nữ trung hào kiệt, xuất hiện trên giang hồ chÆ°a được bao lâu, nổi danh bá chủ suốt dải TrÆ°á»ng Giang, tánh tình cÆ°Æ¡ng liệt, từng sát hại bao nhiêu ngÆ°á»i không gá»›m tay, tanh mÅ©i, mặt chẳng nháy mày chẳng cau, bình thÆ°á»ng chẳng má»™t ai dám nhìn nghinh nàng, giang hồ quen xem nàng là nam tá»­, hÆ¡n là nữ nhân, giỠđây, đối trÆ°á»›c Thổ Long Tá»­, chẳng khác nào má»™t con cừu non trÆ°á»›c mãnh hổ, nàng nghe Ä‘iện lạnh chạy từng luồng, từng luồng khắp cÆ¡ thể, vô hình trung nàng từ từ bÆ°á»›c từng bÆ°á»›c má»™t, lùi lại, lùi lại xa, lùi mãi đến tận bên thuyá»n.
Nếu chỉ lùi thêm một bước nữa, là nàng rơi tùm xuống nước.
Nhưng dù nàng muốn lùi, dù có rơi xuống nước, cũng chẳng còn kịp.
Thổ Long Tá»­, Ä‘ang ngồi xếp bằng tròn, đè lên Ä‘Æ°á»ng giây tÆ¡ bạc, vụt chá»›p mình lên.
Không má»™t cao thủ nào tại cục trÆ°á»ng thấy lão giở thân pháp nào, chỉ thấy thân hình lão chá»›p lên, nhÆ° má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi, nhít Ä‘á»™ng để thay đổi tÆ° thế, khi thân hình lão im lặng, trong lòng lão đã có thêm má»™t ngÆ°á»i.
NgÆ°á»i đó, là KhÆ°Æ¡ng Phong, trại chủ Thiên Phong Trại.
Lão Ä‘Æ°a tay ve vuốt, âu yếm nàng, lão cúi mặt xuống, lão hôn hít lão siết mạnh nàng ra chiá»u say mê đắm Ä‘uối lắm.
Bốn cao thủ Trung Nguyên, uổng mang tài cao quán thế uổng đứng trong hàng ngũ võ lâm, uổng xưng anh hùng, lúc đó bất động, giương mắt nhìn một lão nhân dâm dật bày trò trơ trẽn đối với một kẻ nhược chất liễu bồ.
Bốn gã vệ sĩ của Khương Phong thấy chủ nhân bị nhục, cùng hét lên, cùng nhào tới.
Thổ Long Tá»­, má»™t tay ôm cứng KhÆ°Æ¡ng Phong, tay kia phất ra má»™t vòng. Bốn tên vệ sÄ© bị gió trốt hốt trá»n, cuốn bổng lên cao, gió trốt tung chúng ngoài xa, rÆ¡i trên mặt hồ, tiếng kêu lủm bủm.
Rồi lão hoành tay lại, giật phắt ngực áo Khương Phong. Một tiếng soạt vang lên, ngực áo rách toạt, bày khuôn ngực trắng mịn, đôi bồng đảo căng lộ no tròn, lão nhân đưa tay xoa xao trên hai vầng tròn trắng mịn, mắt híp say sưa.
KhÆ°Æ¡ng Phong vừa khẩn trÆ°Æ¡ng, vừa phẫn uất, vừa thẹn thùng, rú lên má»™t tiếng lá»›n, bất tỉnh liá»n.
Bốn đại hán vẫn trầm tÄ©nh nhÆ° thÆ°á»ng, tất cả Ä‘á»u tuốt vÅ© khí cầm tay, nhÆ°ng đứng lặng tại cá»­a khoang thuyá»n, chừng nhÆ° há» cần bảo vệ số châu báu gì bên trong khoang, hÆ¡n là phải quan tâm đến tình trạng của Thiên Phong Trại Chủ.
KhÆ°Æ¡ng Phong bị uy hiếp, há» không nhúc nhích, KhÆ°Æ¡ng Phong bị làm nhục, há» vẫn bất Ä‘á»™ng mặc dù há» há»m vÅ© khí. Mặc dù há» là những nhân vật thượng thặng trong võ lâm Trung Nguyên, nhÆ° Vạn lão phu nhân đã tuyên bố.
Sư kiện đó, làm cho Phương Bửu Nhi bất bình, rồi từ bất bình đến phẫn uất, hắn thầm nghĩ:
- “Bá»n này uổng mang tiếng anh hùng, thấy nữ nhân yếu Ä‘uối bị uy hiếp mà vẫn thản nhiên được! Ta tuy chẳng biết võ công, song có thể nào lấy mắt nhìn cái lão câm Ä‘iếc đó giở trò dâm trÆ¡ trẽn nhÆ° thế?†Máu nóng bừng lên, đôi mắ hắn Ä‘á» rá»±c, hắn bất chấp sanh tá»­, hét lên má»™t tiếng, nhào bổ tá»›i Thổ Long Tá»­, đồng thá»i mắng:
- Lão súc sanh, có buông ngÆ°á»i ra ra không?
Thổ Long Tá»­ làm gì nghe lá»t tiếng mắng của hắn? Lão cứ mân mê cÆ¡ thể của KhÆ°Æ¡ng Phong, chẳng buồn nhìn hắn.
Má»™c Lang Quân, Vạn lão phu nhân thấy hắn, cùng quắc mắt ngá»i ánh hung quang. Má»™c Lang Quân chÆ°a kịp nói gì thì Vạn lão phu nhân bật cÆ°á»i khanh khách:
- À! Tiểu quá»·! Lại là ngÆ°Æ¡i! Ở đâu cÅ©ng có mặt ngÆ°Æ¡i, dù ngÆ°Æ¡i trát bùn đầy mặt, ta vẫn nhận ra ngÆ°Æ¡i dá»… dàng! Tiểu quá»· ăn má»™t quả ô mai rim Ä‘Æ°á»ng của ta đây!
Má»™c Lang Quân bÆ°á»›c nhanh tá»›i trÆ°á»›c mặt hắn, trầm giá»ng há»i:
- Cái gã to đầu ở đâu? Ngươi bảo hắn ra đây, ra ngay đây nói chuyện với ta!
Hai bàn tay lão vÆ°Æ¡n ra, mÆ°á»i ngón xòe thẳng, mÆ°á»i ngón đó vừa xòe lại vừa co, rồi xòe ra, mấp máy nhÆ° muốn bóp nghẹt con ngÆ°á»i mà lão đòi gặp mặt. Giả sá»­ lúc đó, Hồ Bát Sầu xuất hiện, chắc lão chẳng cần nói má»™t tiếng nào, lão vồ ngay nhÆ° cá»p đói mÆ°á»i hôm gặp mồi ngon.
Toàn thân lão rung rung, mắt lão Ä‘á» ngầu, niá»m oán Ä‘á»™c nhÆ° toé ra quanh lão.
Vạn lão phu nhân lạnh lùng tiếp:
- Thủy Thiên Cơ vắng mặt, Tử Y Hầu chết rồi, còn ai bảo vệ ngươi?
Tiểu quá»· bÆ°á»›c lại đây cúi đầu van xin bà ná»™i Ä‘i, bà sẽ buông tha cho mà sống Ä‘á»i!
Bá»n Thiết Ôn Hầu giật mình khi nghe Vạn lão phu nhân nhắc đến mấy nhân vật đó, há» chú ý nhìn PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, bây giá» má»›i nhận ra hắn, nÆ¡i bá» biển Äông Hải ngày đó, há» có thấy hắn trên chiếc thuyá»n buồm ngÅ© sắc.
Phương Bửu Nhi ưỡn ngực, càng lớn tiếng hơn, mắng:
- Ta cứ tưởng các ngÆ°Æ¡i là con ngÆ°á»i, không ngá» tất cả Ä‘á»u là súc sanh, các ngÆ°Æ¡i có giết ta, ta cÅ©ng cầm nhÆ° là Ä‘i rừng chạm phải rắn Ä‘á»™c, đừng tưởng...
Má»™c Lang Quân bật cÆ°á»i ghê rợn, xoay lòng bàn tay chụp ngay xuống đầu hắn.
Bá»n Thiết Ôn Hầu toan can thiệp, song Cẩm Y Hầu Châu PhÆ°Æ¡ng nhanh chân bÆ°á»›c tá»›i, nắm lÆ°ng áo PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cÆ°á»i lạnh thốt:
- ÄÆ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t thiếu chủ Thanh Má»™c Cung lại uy hiếp má»™t tiểu tá»­ chÆ°a ráo máu đầu! Hắn là thÆ° đồng của ta đấy, má»™t nhân vật nhÆ° ngÆ°á»i lại có liên quan vá»›i hắn à?
Mộc Lang Quân hét to:
- Cút ngay!
Lão vung bàn tay, phất tạt qua, Châu Phương ngã nhào buông ngay Phương Bửu Nhi.
Vừa lúc đó, Thiết Ôn Hầu lại chụp kịp PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, giữ cho hắn khá»i ngã theo Châu PhÆ°Æ¡ng, y vừa đẩy hắn vào trong khoang vừa bảo:
- Vào đó, ở yên, đừng thập thò ra nữa!
Y đẩy nhẹ, nhÆ°ng công lá»±c của y lại mạnh, thành thá»­ PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi thay vì ngã theo Châu PhÆ°Æ¡ng, lại ngã chúi vào khoang thuyá»n.
Từ nơi sau bức màn cửa khoang, có tiếng rú lên thất thanh:
- Bá»­u nhi!....
Thì ra, hắn ngã, gây tiếng Ä‘á»™ng, ngÆ°á»i ở sau bức màn kinh hãi thò đầu ra, ngÆ°á»i đó nhận được hắn kêu lên.
NgÆ°á»i vừa kêu lên, có âm thanh rất quen thuá»™c, hắn chÆ°a kịp nhá»› ra, liá»n theo tiếng kêu, sáu cánh tay đã đón thân hình hắn.
Äến lúc đó, chẳng phải má»™t ngÆ°á»i kêu lên tiếp nối, mà đúng là ba ngÆ°á»i tất cả cùng phát âm má»™t lượt!
- Trá»i! Bá»­u nhi! NgÆ°Æ¡i lại đến đây!....
Mùi thÆ¡m thoang thoảng bốc đến mÅ©i hắn, hắn hiểu ngay những kẻ đón hắn trong vòng tay, là nữ nhân, hắn đảo mắt nhìn, nhận ra ba thiếu nữ trong số những thiếu nữ trong thuyá»n buồm ngÅ© sắc bị Kim Hà VÆ°Æ¡ng trục xuất.
Ba thiếu nữ vừa kinh dị, vừa hân hoan, chúng thành thật mừng rỡ gặp lại Phương Bửu Nhi, nàng nào cũng rơi lệ.
Rất có thể những hạt lệ đó phát xuất từ thương tâm cho hoàn cảnh chúng, thương cảm cho hoàn cảnh của Phương Bửu Nhi, chúng ôm cứng lấy hắn, nức nở.
Lệ của chúng rơi ướt mặt Phương Bửu Nhi, rồi chúng thay nhau cúi mặt xuống, hôn hắn, dù mặt hắn trát đầy bùn.
Sau cùng, mặt hắn đẫm lệ, hắn cũng chẳng rõ là mình có khóc theo ba thiếu nữ chăng?
Trong những trÆ°á»ng hợp nhÆ° vậy lá»i nói nào cÅ©ng là thừa cho nên tất cả để cho lòng thổn thức, chẳng ai cất tiếng nào.
CÅ©ng nhÆ° nhau, tất cả Ä‘á»u trải qua những cảnh hãi hùng, riêng vá» PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi thì vô kể, có thể bảo là từ ngày rá»i mái ấm của ngoại công, chẳng ngày nào hắn không rÆ¡i vào nguy, lá»t vào hiểm, ngoài ra hắn còn bÆ¡ vÆ¡, cô Ä‘á»™c, bất mãn, Æ°u sầu, Ä‘au khổ.
Äược dịp trút bá»›t sầu Ä‘au, hắn hòa mình cùng ba thiếu nữ, để mặc nguồn lòng lai láng...
Bá»—ng, có giá»ng nói lạnh lùng vang lên đâu đây:
- Rõ gá»›m! Má»›i ngần ấy tuổi mà biết ôm biết ấp thiếu nữ nhà ngÆ°á»i!
Thân lắm chăng? Hừ!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi giật mình Ä‘á» mặt, cấp tốc vùng ra khá»i vòng tay của ba thiếu nữ.
Hắn nhìn ra, thấy má»™t thiếu nữ, gá»i là thiếu nữ chứ nàng không bao nhiêu tuổi, Ä‘ang ngồi trên mặt bàn, mặt lạnh nhÆ° tiá»n nhÆ°ng nhìn kỹ thấy đôi má hÆ¡i Ä‘á», đôi mắt cÅ©ng Ä‘á». Nàng trừng trừng nhìn vá» phía hắn.
Nàng, là tiểu công chúa, con gái Tử Y Hầu, trông thoáng qua là Phương Bửu Nhi nhận ra ngay.
PhÆ°Æ¡ng Bữu Nhi sững sá», ngây ngÆ°á»i nhì nàng.
Bá»n thiếu nữ cÆ°á»i hì hì:
- Tiểu công chúa cứ chá»c phá mãi! Chúng tôi, là đại thÆ¡ thÆ¡ của hắn, chúng tôi hôn hắn cÅ©ng được lắm chứ!
Tiểu công chúa hừ lạnh:
- Các ngươi cho như vậy là không quan hệ à?
Các thiếu nữ lắc đầu:
- Chẳng quan hệ gì cả!
Tiểu công chúa hét lên má»™t tiếng, từ trên mặt bàn nhảy vá»t xuống, ôm cứng PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, há miệng cắn vào cổ hắn, hằn há»c:
- Tiểu quỷ! Tiểu quỷ! Tại sao ai ai cũng thích ngươi? từ này thì sửa đổi lại đấy, sửa đổi cách nào cho chẳng con ai thích ngươi muốn hôn ngươi nữa đấy!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi lúc đó chẳng biết được mình đê mê khoan khoái hay bá»±c dá»c, cái cắn của nàng có êm hay có Ä‘au, hắn chỉ hận mình không thể há miệng cắn lại vào má nàng...
Hắn không cắn nàng, nhÆ°ng nàng rá»i cổ Ä‘Æ°a miệng đến má hắn, cắn vào má»™t cái, rồi hai cái, rồi ba cái, lần này thì hắn nghe Ä‘au thật, hắn kêu lên oái má»™t tiếng, rồi hắn hít hà.
Tiểu công chúa bật cÆ°á»i sằng sặc:
- Äau à? Cho ngÆ°Æ¡i Ä‘au, Ä‘au mà chết Ä‘i cho rảnh!
Äoạn nàng đấm PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi má»™t đấm, rồi nhảy lên mặt bàn quay lÆ°ng vá» hắn, không nhìn hắn nữa.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi Ä‘Æ°a tay xoa hai má, rồi ôm bụng sững sá».
Bá»n thiếu nữ bật cÆ°á»i khúc khích, chúng không cÆ°á»i lá»›n, nhÆ°ng cÆ°á»i bằng thích, gập lÆ°ng lại mà cÆ°á»i.
Vừa lúc đó, có tiếng gá»i:
- Äại ca!....
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi vá»™i quay lại nhìn ra cá»­a thuyá»n thấy NgÆ°u Thiết Lan, hắn chÆ°a kịp nói gì, tiểu công chúa cÅ©ng đã quay lại, hừ má»™t tiếng:
- NgÆ°Æ¡i gá»i hắn là đại ca? Hừ! Thì ra hắn có bà vợ sồn rồi hắn còn có em gái sồn! Hay quá! Hay quá!
Nàng lại nhảy xuống.
Ngưu Thiết Lan đỠmặt! Phương Bửu Nhi cũng đỠmặt. Hắn bảo Ngưu Thiết Lan:
- Äừng để ý đến nàng, nàng Ä‘iên đấy!
Hắn vừa dứt tiếng, tiểu công chúa đã chồm tới, cắn vào má hắn.
Bên ngoài mÅ©i thuyá»n, chợt có tiếng rú thảm vang lên.
Thiết Ôn Hầu vẫn thủ chiếc Thất Táng Kích trong tay, Khai Bi Thủ Tống Quang Ä‘Æ°a bàn tay đặt ngang ngá»±c, Äạp Tuyết Vô Ngân Lý Anh Hồng há»m sẵn ngá»n Tá»a Hầu Luyện Ngân ThÆ°Æ¡ng mÆ°á»i hai đốt, còn Vạn Nhân Äịch Chiến ThÆ°á»ng Thắng tay tả cầm má»™t chiếc nặng ba mÆ°Æ¡i bảy cân, tay hữu má»™t chiếc nặng bốn mÆ°Æ¡i tÆ° cân, hai chiếc Tinh CÆ°Æ¡ng Báo VÄ© Tiên vặn mắt trúc nặng chung tám mÆ°Æ¡i mốt cân đúng.
Cả bốn ngÆ°á»i đứng tại cá»­a khoang thuyá»n nhÆ° bốn vị thiên thần, ngăn chận Má»™c Lang Quân, há» trầm lặng nhÆ° bốn tượng gá»—.
Dù quen tánh xem dÆ°á»›i mắt không ngÆ°á»i, đứng trÆ°á»›c bốn cao thủ Trung Nguyên, Má»™c Lang Quân cÅ©ng thấy chá»™t dạ. Qua phút giây do dá»±, lão trầm giá»ng há»i:
- Cái việc này, các ngÆ°á»i nhất định can thiệp?
Thiết Ôn Hầu buông gá»n:
- Phải!
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Äáng tiếc! Äáng tiếc! Hào kiệt trong võ lâm Trung nguyên bắt đầu từ Liá»…u Tùng, đến nay đã hÆ¡n mấy mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i táng mạng rồi! Bạch Tam không dở sống dở chết, không dám ở hẳn tại nhà, không biết lão đó phiêu lãng phÆ°Æ¡ng trá»i nào? Còn lại có các ngÆ°Æ¡i, bốn ngÆ°á»i, không ngá» giỠđây bốn ngÆ°á»i lại toan tìm cái chết!
Thất Táng Kích Thiết Ôn Hầu lạnh lùng ; - Phải! Chúng ta Ä‘i tìm cái chết đây! Xin má»i!
Vạn lão phu nhân mỉm cÆ°á»i ; - Tiểu tá»­! gấp chết lắm sao?
Ngoài miệng thì nói thế trong thâm tâm, bà đắn Ä‘o kỹ lắm, đành rằng bá»n đệ tá»­ Thiên Phong Bang không đáng cho bà lÆ°u ý, nhÆ°ng bốn địch thủ kia liệu bà có làm gì nổi há» chăng?
Mộc Lang Quân lại càng do dự hơn bà nữa, cho đến lúc đó mà lão vẫn chưa dám xuất thủ.
Lão nghÄ© dù có Thổ Long Tá»­, chÆ°a hẳn gì cả ba thừa sức đánh bại bốn ngÆ°á»i kia.
Tiêu Phối Thu thì chẳng đáng kể lắm rồi, đó là lẽ cố nhiên, cục diện chỉ còn bằng vào Thổ Long Tá»­ thôi, tuy chÆ°a hoàn toàn tin chắc phe lão nắm cÆ¡ tất thắng, lão vẫn hy vá»ng ở tài nghệ của Thổ Long Tá»­.
Có thể bào Thổ Long Tử hiện tại là cây trụ nhánh cho cả ba nương tựa vào mà duy trì tình thế.
NhÆ°ng Thổ Long Tá»­ còn quan tâm gì đến cục diện, lão là con quá»· háo sắc, ôm gá»n KhÆ°Æ¡ng Phong trong lòng rồi, thì lão còn nghÄ© đến ai?
Lúc đó, dù trá»i nghiêng, đất sụp, chÆ°a hẳn lão bừng tỉnh đê mệ..
Mộc Lang Quân bước tới cạnh Thổ Long Tử, vỗ nhẹ tay lên đầu vai lão, rồi đưa tay chỉ Thiết Ôn Hầu.
Thổ Long Tử bất động, như chẳng trông thấy gì.
Mộc Lang Quân bực tức mắng:
- Có gái đẹp rồi, chẳng màng đến sanh mạng là gì nữa!
Lão dám mắng, vì lão chắc chắn là Thổ Long Tử chẳng nghe gì.
Vạn lão phu nhân cÆ°á»i nhẹ ; - Äừng rối lên nhÆ° vậy! Ta có biện pháp!
Bà bÆ°á»›c đến, vá»— tay lên vai Thổ Long Tá»­ Ä‘oạn kéo dạt hai cánh tay lão ra, dùng ngón cái chỉ vào khoang thuyá»n.
Dấu hiệu đó, ai ai cÅ©ng hiểu bà ngầm bảo Thổ Long Tá»­ là trong khoang thuyá»n còn mấy thiếu nữ nữa.
Thổ Long Tử nhìn theo hướng ngón tay của bà, vụt đứng lên lão vung một cánh tay, trong cánh tay Khương Phong vẫn còn bị kẹt, qua cái vung tay của lão, nàng bị tung xuống nước.
TrÆ°á»›c đó, NgÆ°u Thiết Oa và ngÆ°á»i nhị đệ của gã, bị Tiêu Phối Thu và KhÆ°Æ¡ng Phong đạp chân lên vai, đẩy cả hai xuống nÆ°á»›c, không rõ cả hai cãi nhau nhÆ° thế nào, mà anh em lại ẩu đả vá»›i nhau, quậy nÆ°á»›c đùng đùng.
Ngưu Thiết Oa luôn mồm hét:
- À! Ngươi đã lấy vợ rồi! Khá lắm! Khá lắm!
NgÆ°u Thiết Hùng cÅ©ng cao giá»ng quát trả:
- À! đại ca ngày nay ra vẻ quá rồi! Hay lắm! Hay lắm!
Chẳng ai hiểu há» nói gì, chẳng ai rõ nguyên do há» choảng nhau, và thá»±c sá»± há» choảng nhau hay hỠđùa dai vá»›i nhau. Có Ä‘iá»u cả hai chẳng ai quan tâm đến tình thế quanh há», song phÆ°Æ¡ng sắp khai diá»…n cuá»™c tá»­ chiến, há» cÅ©ng chẳng màng, má»—i ngÆ°á»i cứ nói, cứ há»i, theo ý mình, chẳng ai đáp lá»i ai cả. Äúng là má»™t bá»n ngu xuẩn.
Bất chợt, má»™t ngÆ°á»i rÆ¡i xuống nÆ°á»›c, bên cạnh NgÆ°u Thiết Oa gã má»›i im mồm Ä‘Æ°a tay hứng ngÆ°á»i đó gã cÆ°á»i toe toét, lẩm bẩm:
- Lại một thiếu nữ! Lạ quá, sao nàng chẳng mặc y phục?
NgÆ°á»i đó hẳn nhiên là KhÆ°Æ¡ng Phong, nàng Ä‘ang bất tỉnh, bị nÆ°á»›c lạnh bắn vào mình, vụt mở mắt.
Má»™t cÆ¡n gió vá»n qua, gây nhá»™t nhạt cÆ¡ thể, nàng má»›i phát giác ra mình trần truồng nhÆ° nhá»™ng, lại nằm gá»n trong lòng má»™t nam nhân, thẹn quá hóa phẫn, bất kể kẻ Ä‘ang ôm nàng là ai, vung quyá»n đấm liá»n.
Nhưng, vừa tỉnh lại công lực chưa bình phục dồi dào, giả dĩ Ngưu Thiết Oa lại cứng gân cứng xương, tay nàng đấm vào mình gã chẳng khác nào đấm vào bao cát, chẳng làm đau đớn gã chút nào cả.
Nàng đấm luôn mấy đấm NgÆ°u Thiết Oa vẫn trÆ¡ trÆ¡, hÆ¡n thế, gã càng ghì nàng chặt chẽ hÆ¡n, gã mỉm cÆ°á»i, thốt:
- Äừng nhúc nhích, cô bé, nhúc nhích mãi vuá»™t khá»i tay tôi bây giá», rÆ¡i xuống nÆ°á»›c lại khổ đấy! NÆ°á»›c vỠđêm lạnh lắm!
Bình sanh, có khi nào KhÆ°Æ¡ng Phong chịu lắm nhục nhã nhÆ° lần này? NhÆ°ng, nàng còn làm gì hÆ¡n? Nhục thì đành phẫn uất, chẳng phát tiết được niá»m phẫn uất, nàng lại hôn mê nhÆ° cÅ©.
NgÆ°u Thiết Hùng vá»— tay cÆ°á»i lá»›n:
- Ha ha! Trá»i ngó đại ca rồi đó, bá»—ng không lại quăng xuống cho má»™t mỹ nhân, lại quăng đúng trong vòng tay! Ha ha? Äại ca được vợ nhÆ° vậy là nhất rồi!
Tiêu Phối Thu đứng trên thuyá»n cao giá»ng gá»i:
- Gã kia! Quăng trả nàng lại đây, quăng lên đây, ngươi sẽ được thưởng xứng đáng!
NgÆ°u Thiết Oa mỉm cÆ°á»i, lắc đầu:
- Äâu được, nàng là của ta xí được mà!
Tiêu Phối Thu nhún chân, vá»t lên không, NgÆ°u Thiết Oa hấp tấp soạt chân tạt ra xa, nhá» thân vóc cao lá»›n, hắn xê dịch trong nÆ°á»›c bÆ°á»›c Ä‘i trên bùn, khá nhanh nhẹn.
Gã bước hấp, trong khoảnh khắc đã vào đến bụi lau, bỠTiêu Phối Thu sau xa.
Äứng bên ngoài ven bụi lau, Tiêu Phối Thu nhìn vào, tức uất vô cùng, nhÆ°ng dù có võ công cao, y cÅ©ng phải ngán cái xác của NgÆ°u Thiết Oa, vả lại lau má»c dày, màn đêm Ä‘en tối, y chẳng dám theo sau vào.
oOo Thổ Long Tá»­ đã đến trÆ°á»›c mặt bá»n Thiết Ôn Hầu rồi. Lão nhÆ° chẳng trông thấy bốn ngÆ°á»i giăng ngang trÆ°á»›c mặt, cứ lầm lÅ©i Ä‘i vào, định vượt qua cá»­a, tiến đến những thiếu nữ.
Thiết Ôn Hầu cùng Lý Anh Hồng, má»™t má»m má»™t cứng má»™t ngắn má»™t dài, vÅ© khí của há» chá»›p lên, ánh sáng bạc nhấp nhánh, cùng bay tá»›i.
Chiêu thức há» Ä‘Æ°a ra, có công mà cÅ©ng có thủ, hai vầng sáng bạc do vÅ© khí tạo nên, vừa dày đặc, vừa mãnh liệt, từ hai bên tả hữu dồn vào, chận lối tiến của Thổ Long Tá»­, vững chắc nhÆ° tÆ°á»ng đồng.
Thổ Long Tá»­ hóp lồng ngá»±c sâu vào, thân hình hÆ¡i cong lại, chân đạp nhón xuống sàn gá»—, vá»t vá» phía hậu xa hÆ¡n trượng.
Cái lùi đó, nếu đi đúng đà, thì lão phải rơi xuống nước luôn.
NhÆ°ng, chừng nhÆ° nÆ¡i lÆ°ng lão có má»™t phản lá»±c đẩy dá»™i lão trở lại, thân hình vừa vá»t tá»›i hai tay đã vung lên lấy đủ thành lá»±c rồi lão đẩy ra vá» phía Thiết Ôn Hầu và Lý Anh Hồng.
Lão lùi nhanh, lão vá»t trở lại nhanh hÆ¡n, lão xuất thủ còn nhanh hÆ¡n nữa, thân pháp đó, thủ pháp đó bình sanh Thiết Ôn Hầu và Lý Anh Hồng chÆ°a từng thấy.
Chỉ nghe tiếng bộp khẽ vang lên, bàn tay hữu của Thổ Long Tử đã chụp trúng đầu Ngân Thương của Lý Anh Hồng.
Chiếc Ngân ThÆ°Æ¡ng của há» Lý, chẳng phải là má»™t vật thể cứng dài, nhá»n nhÆ° má»™t chiếc thÆ°Æ¡ng thÆ°á»ng. Mà là bằng những Ä‘Æ°á»ng giây sắt nhuyá»…n đánh lại thành sợi đôi, lúc tung ra, thẳng mình dùng đâm được, nếu cần thì gạt mạnh tay má»™t chút thÆ°Æ¡ng sẽ biến thành nhuyá»…n tiên quấn quanh ngÆ°á»i đối thủ.
Thổ Long Tá»­ nắm cứng đầu thÆ°Æ¡ng, Lý Anh Hồng cố sức giật mạnh vá», bất thình lình Thổ Long Tá»­ tung chân hữu lên, đá mạnh vào Ä‘Æ°á»ng thÆ°Æ¡ng. ThÆ°Æ¡ng gãy làm hai Ä‘oạn.
Bởi Ä‘ang lúc giật mạnh, ngá»n thÆ°Æ¡ng đứt, Lý Anh Hồng mất thăng bằng ngay, ngã ngÆ°á»i vá» phía hậu, choi choi hai ba bÆ°á»›c má»›i đứng vững.
Äồng thá»i gian vá»›i sá»± tÆ°Æ¡ng trì gã Thổ Long Tá»­ và Lý Anh Hồng, bàn tay tả của Thổ Long Tá»­ chặt qua cổ tay của Thiết Ôn Hầu.
Thiết Ôn Hầu trầm cánh tay chỠxuống một chút, trở đầu kích quật vào mạch môn của lão.
Tay hữu còn lại nắm đoạn thương gãy, chân hữu đá lên, còn lơ lững trên không, Thổ Long Tử lỡ bộ thấy rõ, dù cho lão có biến tư thế, nhanh nhẹn cách nào, cũng phải mất mấy phút giây, và trong mấy phút giây đó, đầu kích sẽ quật trúng mạch môn của lão.
NhÆ°ng, quả thật lão là tay phi thÆ°á»ng, lỡ bá»™ nhÆ° thế, lão chẳng há» bối rối, bàn tay hữu đập nhẹ vào cánh chá» tay tả. Bàn tay tả xê dịch ngay, tránh khá»i đầu kích dá»… dàng, rồi nhanh nhÆ° chá»›p bàn tay hữu tiếp nối vung lên, Ä‘oạn thÆ°Æ¡ng gặc mạnh, quấn quanh thân kích nhÆ° con rắn quấn quanh mình mãi.
Rồi, nhanh nhẹn, lão quăng luôn Ä‘oạn thÆ°Æ¡ng, lá»™n mình qua giữa Thiết Ôn Hầu và Lý Anh Hồng, vá»t vào khoang thuyá»n.
Diá»…n tiến giữa ba ngÆ°á»i vừa đồng thá»i, vừa nhanh, Thổ long Tá»­ hoá giải cuá»™c tấn công của hai cao thủ quá dá»… dàng, nhÆ°ng lão không lợi dụng thế thắng, để há» hãi hùng, ngÆ¡ ngác, lão hấp tấp vào trong khoang. NÆ¡i có mấy thiếu nữ Ä‘ang quây quần bên cạnh PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi.
Äối vá»›i lão, nữ sắc là trÆ°á»›c hết. Lão chẳng cần diệt địch, kẻ nào ngăn chận lão tiến tá»›i nữ sắc, là lão đánh bạt ra ngoài, trống Ä‘Æ°á»ng rồi lão vá»t luôn không buồn bắt tá»™i trả Ä‘Å©a.
NhÆ°ng lão chÆ°a đến gần bức màn che cá»­a khoang thuyá»n. Cẩm Y Hầu, Châu PhÆ°Æ¡ng, chẳng hiểu do từ góc nào, kẹt nào, xông ra chận lão.
HỠChâu ngăn chận bất ngỠquá, làm Thổ Long Tử giật mình chưa kịp nhận định kẻ chận mình là ai, vội lùi lại ba bước.
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i hì hì, vá»— nhẹ tay vào chiếc rÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c ngá»±c, gá»i lão:
- Xem đây nhé!....
Từ chiếc rương, một đợt khói vàng bay ra, xẹt tới Thổ long Tử.
Äợt khói vàng đó, từng làm mê man nhiá»u ngÆ°á»i, nhÆ°ng Thổ Long Tá»­ chẳng há» hấn gì cả.
Châu PhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i:
- Khá lắm! Nhưng chưa hết đâu! Xem đây!
Y lại vỗ tay vào chiếc rương.
Hai ngá»n Ä‘ao nhá» bay ra, Ä‘ao có má»™t Ä‘Æ°á»ng giây, rít gió lao vút đến Thổ Long Tá»­.
Thổ Long Tá»­ Ä‘Æ°a tay lên, phất nhẹ. Hai ngá»n Ä‘ao tan biến mất.
Äến lúc đó, Châu PhÆ°Æ¡ng thoáng biến sắc, y lo ngại Thổ Long Tá»­ sẽ có phản ứng thoa? đáng, nhÆ°ng không, lão trố mắt nhìn ánh mắt ngá»i niá»m thích thú tưởng chừng trò đó tiêu khiển lão cùng cá»±c. Và, hiện tại lão chá» xem đối tượng cho ra những trò kế tiếp.
Vạn lão phu nhân gá»i lá»›n:
- Má»™c Lang Quân! Cứ giở tuyệt há»c ra Ä‘i, tấn công ngay, đừng chỠđợi gì nÆ¡i lão câm Ä‘iếc đó, lão là má»™t kẻ Ä‘iên không hÆ¡n không kém!
Vừa gá»i, bà vừa xuất thủ phát chiêu sang Chiến ThÆ°á»ng Thắng liá»n.
Má»™c Lang Quân trầm giá»ng:
- Äược rồi! Ta giở tuyệt há»c ngay!
Hai cánh tay của lão Ä‘á»™t nhiên vÆ°Æ¡n tá»›i, hai cánh tay hở ra nhÆ° hai ngá»n kích song song tuy cánh gay ngắn song vẫn rít gió nhÆ° thÆ°á»ng, đủ biết lão dùng ná»™i lá»±c khá mạnh.
Äánh ra chiêu thức đó, Má»™c Lang Quân để hở trá»n vẹn phần ngá»±c.
Khai Bi Thủ Tông Quang, đối tượng của lão, hết sức mừng rỡ, không bá» lỡ dịp may, lập tức hụp mình xuống thấp má»™t chút Ä‘Æ°a tay quyá»n đánh chênh lên.
Nắm tay trúng nơi ngực Mộc Lang Quân, bật kêu một tiếng bịt.
Kẻ nào khác trúng má»™t tay quyá»n của Khai Bi Thủ Tống Quang hẳn phải vỡ ngá»±c mà chết ngay, nhÆ°ng Má»™c Lang Quân chẳng việc gì, tiếng bịt vừa vang lên, hai cánh tay của lão hÆ¡i co lại, hạ thấp xuống má»™t chút, rồi khép chặt nhÆ° hai gá»ng ká»m.
Hai cánh tay xuống hÆ¡i sâu má»™t chút, khá»i đầu Tống Quang hai cánh chá» khép lại, nÆ¡i hai bá» vai y có tiếng rắc rắc vang lên, chừng nhÆ° xÆ°Æ¡ng gãy. Tống Quang rú lên má»™t tiếng, nhÅ©n ngÆ°á»i, ngã đùng xuống, ngất lịm.
oOo Chính tiếng rú của Tống Quang vá»ng vào khoang thuyá»n trong khi NgÆ°u Thiết Lan xuất hiện gá»i PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi.
Hắn vô cùng kinh hãi, cấp tốc bÆ°á»›c đến bức màn che cá»­a khoang thuyá»n, vén má»™t góc nhìn ra ngoài.
Bên ngoài, Cẩm Y Hầu Châu PhÆ°Æ¡ng đã giở đến trò thứ ba. Y vá»— nhẹ vào chiếc rÆ°Æ¡ng, từ rÆ°Æ¡ng vá»t ra má»™t nữ nhân, bằng sắt, nữ nhân đứng ngay trên mặt rÆ°Æ¡ng uốn éo, vặn mình, nhảy múa.
Vũ điệu của nữ nhân bằng sắt hết sức tinh kỳ, gia dĩ lại có phong tư đẹp đẽ chẳng khác một mỹ nữ.
Thổ Long Tử luôn luôn vỗ tay, khen dồi.
Äá»™t nhiên nữ nhân bằng sắt xoay mình, rồi từ ngÆ°á»i sắt bay ra má»™t loạt ngân châm, tất cả Ä‘á»u bắn tá»›i Thổ Long Tá»­.
Lúc đó Thiết Ôn Hầu và Lý Anh Hồng đứng hai bên ngoài xa xa một chút chực chỠcơ hội hạ thủ đoạn.
TrÆ°á»›c mặt là Cẩm Y Hầu, hai bên có Thiết Ôn Hầu và Lý Anh Hồng, Thổ Long Tá»­ ba mặt Ä‘á»u thỠđịch, thay Thiết Ôn Hầu vung kích quét tá»›i. Lý Anh Hồng còn ná»­a Ä‘oạn ngân thÆ°Æ¡ng cÅ©ng vút ra.
Lão cấp tốc hụp mình xuống, đảo bá»™ xoay ngÆ°á»i tròn vòng nhÆ° chong chóng, dịch thân hình ra ngoài, đồng thá»i đôi chân quét quanh liên tục.
Thiết Ôn Hầu và Lý Anh Hồng hấp tấp thu vÅ© khí vá» nhảy tạt ra xa. Còn Cẩm Y Hầu chạy chậm hÆ¡n trúng phải má»™t cái quét chân của Thổ Long Tá»­, y ngã nhào, nhÆ°ng chẳng dám nằm tại chá»—, lăn Ä‘i mấy vòng, đôi tay vẫn giữ khÆ° khÆ° chiếc rÆ°Æ¡ng, y lăn đến góc thuyá»n rồi mà vẫn chÆ°a thuận thế đứng lên được.
Cẩm Y Hầu lăn Ä‘i, cá»­a khoang thuyá»n bá» trống, có khi nào Thiết Ôn Hầu lại để cho Thổ Long Tá»­ thừa dịp đó, chui tá»t vào khoang, y nhảy vút lên không, rồi từ trên không vung kích đánh xuống đầu Thổ Long Tá»­.
Y đánh luôn má»™t lượt ba chiêu Lôi Thần Kích Äiện, Cấp Phong Loạn VÅ© và Phong Tuyết Tinh Phát, phá»ng theo ba chiêu kiếm trong kiếm pháp tuyệt luân Phong Lôi Kiếm Pháp.
Äánh ra ba chiêu đó, là liá»u, quá liá»u, quyết cùng địch đồng quy Æ° tận.
Ãnh sáng lạnh chá»›p lên, ba chiêu biến thành bảy thức, thức nào cÅ©ng kỳ ảo, dị ngụy, hiểm ác cả.
Thổ Long Tá»­ dù là bậc cao tuyệt trong võ lâm, trÆ°á»›c thế công mạng đổi mạng, cÅ©ng chẳng dám khinh thÆ°á»ng, ngang nhiên nghinh đòn, tà áo vàng vừa nhít Ä‘á»™ng đôi chân vừa nhún, vừa đảo, định lòn mình qua vầng hào quang, vá»t ra ngoài, nhÆ°ng dợm chân chuyển mình mấy lượt, vẫn còn lúng túng trong vòng kích quang.
Lý Anh Hồng chá»›p mắt, toan thừa gian nhoài ngÆ°á»i tá»›i, tiếp tay Thiết Ôn Hầu, bá»—ng nghe tiếng gió rít bên mình. Y vừa kịp quay mình lại nhìn, thấy Má»™c Lang Quân đã phi thân đến nÆ¡i.
Bắt buộc y vung tay, dùng đoạn ngân thương quét ngang, ngăn chận Mộc Lang Quân bức dồn tới.
Äoạn ngân thÆ°Æ¡ng trong tay y, dài Ä‘á»™ ba thÆ°á»›c, hiện tại dùng thay thế Ä‘oản côn, y đánh ra theo chiêu “ Yên Vân Xuất Trục†đầu tiêu loang má»™t vòng tròn, rồi nhắm ngá»±c Má»™c Lang Quân bắn vút tá»›i...
VỠphần Tiêu Phối thu, tức uất với Ngưu Thiết Oa, lại ngại liệng chuột vở đồ, chẳng dám ra lịnh cho thuộc hạ phóng tiễn, không biết làm cách nào đoạt lấy Khương Phong trong tay gã Ngưu.
Äủ biết từ lâu, hắn nuôi má»™ng đẹp đối vá»›i KhÆ°Æ¡ng Phong, hắn đến đây không ngoài mục đích chiếm hưởng cái hÆ°Æ¡ng sắc tuyệt vá»i của nữ trại chủ Thiên Phong, còn nhÆ° hắn có tính chuyện lâu dài vá»›i nàng hay chăng, Ä‘iá»u đó chỉ có má»—i má»™t mình hắn biết.
NgÆ°á»i đẹp đã bị NgÆ°u Thiết Oa mang Ä‘i, cái dụng ý của NgÆ°u Thiết Oa nhÆ° thế nào hắn chẳng rõ, có Ä‘iá»u hắn phải nghi ngá», dù rằng hắn biết chẳng bao giá» ngÆ°á»i đẹp lại chấp nhận sống chung vá»›i má»™t gã nông dân thô bạo, bởi nghi ngá» nên hắn khẩn trÆ°Æ¡ng ra mặt.
Hắn khẩn trÆ°Æ¡ng vì mất ngÆ°á»i đẹp, bá»n thuá»™c hạ Thiên Phong Trại cÅ©ng khẩn trÆ°Æ¡ng nhÆ° hắn, vì trại chủ lâm nạn, chúng cùng hét vang lên, cùng nhảy xuống hồ, lao vun vút trên mặt nÆ°á»›c, vào bụi lau, theo dấu NgÆ°u Thiết Oa.
Trong lau dÄ© nhiên có bá»n thuá»™c hạ Tiêu Phối Thu mai phục, những kẻ ở bên ngoài trông thấy đám Thiên Phong Trại ào vào lau, sợ đồng bá»n bên trong, ít ngÆ°á»i, không chống cá»± nổi, cÅ©ng bá» trận thế nhảy ùn xuống nÆ°á»›c, vá»t theo, thế là NgÆ°u Thiết Oa mang KhÆ°Æ¡ng Phong Ä‘i trÆ°á»›c, thuá»™c hạ KhÆ°Æ¡ng Phong Ä‘uổi theo, rồi thuá»™c hạ của Tiêu Phối Thu theo sau cùng, ba toán ngÆ°á»i cùng chạy, cùng săn Ä‘uổi.
Rồi từ trong lau, ánh thép chớp lên, tiếng thép chạm vang chan chát, lau ngã, khua xào xào bùn văng tứ tung, nước kêu bì bõm, có giao chiến với nhau trong đó rồi.
Chốc chốc, vài tia máu bắn vút lên không, đầu cá» lau nhuá»™m Ä‘á», rồi tiếng hét, tiếng la, tiếng rú tiếp nối vang lên, chứng tá» cục diện đã đến hồi sôi Ä‘á»™ng hãi hùng, tá»­ thần đã thẳng tay càn quét.
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i lá»›n, tiếng cÆ°á»i của hắn vang dá»™i, át hẳn tiếng vÅ© khí chạm, tiếng hét la.
Song, hùm thiêng khi lạc lõng khá»i rừng già, cÅ©ng không vÆ°Æ¡n nanh vuốt mà biểu lá»™ Oai khí của má»™t chúa tể sÆ¡n lâm. Hiện tại dù Tiêu Phối Thu có muốn phát huy toàn lá»±c cÅ©ng chẳng làm sao toại ý được.
Bởi, vùng lau rậm rạp này là căn cứ của Thiên Phong Trại, một giang sơn riêng biệt của trại chủ Thiên Phong.
Cuá»™c chiến giữa thuá»™c hạ song phÆ°Æ¡ng khai diá»…n má»™t lúc, bá»n đệ tá»­ Thiên Phong Trại bằng vào địa lợi, nhân hòa, chiếm thắng thế rõ rệt.
Trong mÆ°á»i tiếng rú thảm, có ít nhất bảy tám tiếng do cánh Tiêu Phối Thu phát ra. Äiá»u đó, chứng tá» thuá»™c hạ của KhÆ°Æ¡ng Phong cÅ©ng có hao hụt nhÆ°ng con số thiệt hại rất kém, so vá»›i phần tiêu mòn của Tiêu Phối Thu.
Tiêu Phối Thu dần dần biến sắc mặt xanh dá»n, chẳng rõ nghÄ© ra được mÆ°u chÆ°á»›c gì, bá»—ng y Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i tàn Ä‘á»™c, rồi y cao giá»ng quát:
- Äốt!
Âm thinh chấn dội mặt hồ, vang đi rất xa, lồng lên không trung, tưởng chừng toàn khu lau rậm rung chuyển như có gió bão quét qua.
Bá»n đệ tá»­ của y bố trí quanh vùng, cùng rập nhau vâng má»™t tiếng to, cùng phụ há»a:
- Äốt... đốt!....
Rồi, một đạo hào quang từ dưới bắn vút lên không.
Lúc đó, cuá»™c chiến trên thuyá»n đã phân định thắng bại.
Võ công của Chiến ThÆ°á»ng Thắng vô cùng lợi hại, ná»™i lá»±c của y hết sức dồi dào, Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng nghinh chiến thì chẳng khi nào Vạn lão phu nhân dám đảm nhận, cho nên bà cứ tránh né, thỉnh thoảng thừa gian xuất phát má»™t vài chiêu Ä‘á»™c, còn thì chuyên quẩn đối phÆ°Æ¡ng theo lối du đấu, cốt làm kém giảm dần dần chân lá»±c của địch thủ.
Con ngÆ°á»i không phải là sắt đá, sức chi trì có hạn, hÆ¡n nữa còn nóng thắng, càng dùng sức quá nhiá»u, do đó càng mau tiêu hao ná»™i lá»±c, gia dÄ© Chiến ThÆ°á»ng Thắng lại thá» thÆ°Æ¡ng nÆ¡i đầu vai, qua má»™t lúc quần thảo vá»›i Vạn lão phu nhân, y cảm thấy thế công rá»i rạt.
Thế công rá»i rạc, tá»± nhiên y phải quay vá» thế thủ nhiá»u hÆ¡n.
Trong má»™t cuá»™c chiến, ít công là không làm sao hạ đối phÆ°Æ¡ng được, ít công nhiá»u thủ là bắt đầu mình chịu cho đối phÆ°Æ¡ng chuyển biến cục diện rồi, nhÆ°á»ng phần chủ Ä‘á»™ng hẳn cho đối phÆ°Æ¡ng.
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Rất tiếc võ lâm Trung nguyên lại sắp mất má»™t cây kình trụ uổng thay! Cái số Ä‘oạn trÆ°á»ng của hào kiệt anh hùng Trung thổ lại dài thêm má»™t danh tánh nữa đó là Chiến ThÆ°á»ng Thắng.
Chiến ThÆ°á»ng Thắng sôi giận hét to:
- Câm mồm thối của mụ già lại ngay!
Song tiên của y lại chớp lên, quét gió vù vù, đầu song tiên luôn luôn chiếu xuống đỉnh đầu của Van lão phu nhân.
Trong khi đó, Mộc lang Quân đã bỠTống Quan, trở qua mặt trận của Thổ long Tử.
Lão bị ám khí của Lý anh Hồng phóng tá»›i trúng nÆ¡i ngá»±c nhÆ°ng ám khí chẳng làm há» hấn gì lão, bất quá chạm vào ngá»±c, vang lên mấy tiếng bịch bịch rồi dá»™i trở vá».
Lý anh Hồng toát mồ hôi lạnh, chẳng biết Mộc lang Quân luyện được môn nội công gì kỳ diệu đến thế, hóa giải ám khí dễ dàng.
Bỗng một âm thanh vang bên tai y, nhẹ như cánh muỗi:
- Äừng sợ gì cả! NÆ¡i ngá»±c của lão có chiếc Thần Má»™c Há»™ tâm chuẩn, má»™t vật gia truyá»n chứ chẳng phải là lão luyện được môn võ công kỳ diệu chi đâu mà ngăn chận được má»i Ä‘ao thÆ°Æ¡ng kiếm kích đâm thủng.
Ai dùng pháp Truyá»n Âm Nhập Mật trấn an Lý Anh Hồng?
Y chẳng cần tìm hiểu ngÆ°á»i đó là ai, biết được sá»± bí mật nÆ¡i Má»™c Lang Quân rồi, y phấn khởi tinh thần, hét lên má»™t tiếng lá»›n xông vào.
Vạn lão phu nhân nhanh nhẹn lách mình lòn theo bóng song tiên, cố tránh càng nhiá»u càng hay, khá»i va chạm vÅ© khí, bởi vÅ© khí của bà hiện tại, chỉ là má»™t chiếc trÆ°á»ng thÆ°Æ¡ng, chứ chẳng phải là chiếc bách bá»­u trượng mà má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngán sợ.
Bà vừa lòn tránh tiên ảnh, vừa thở dài, rồi bà cất tiếng khuyên:
- Äừng nóng giận, Chiến ThÆ°á»ng Thắng! Nóng giận lên hùng hổ thấy ghê rợn quá, ai mà chịu nổi? Hay là ngÆ°Æ¡i đã bắt đầu thức ngá»™ là mình không còn thÆ°á»ng thắng nữa chăng?
Bà dùng cái lối khích, cho đối phÆ°Æ¡ng càng cáu tiết, có cáu tiết để lá»™ sÆ¡ hở, má»›i mau kém giảm công lá»±c, và đến lúc đó rồi, Chiến ThÆ°á»ng Thắng sẽ chỉ còn là con mồi ngon trong tay bà.
Äá»™t nhiên, bà vung trượng lên, dùng đầu trượng chá»i đúng đầu ngá»n roi của Chiến ThÆ°á»ng Thắng, rồi hai quả ô mai theo dạ dÆ°á»›i chiếc trượng bay tá»›i.
Hai quả ô mai rim Ä‘Æ°á»ng bắn trúng ngá»±c của Chiến ThÆ°á»ng Thắng.
Y hự lên một tiếng, ngực đau nhói lên, và cứ đau như vậy mỗi lần y vung song tiên xuất chiêu.
Trong trÆ°á»ng hợp đó, tá»± nhiên y chẳng thể chi trì cuá»™c chiến lâu hÆ¡n theo ý muốn được.
Thiết Ôn Hầu toàn thân nhuá»™m Ä‘á» máu, bản tính quật cÆ°á»ng, y không há» khiếp sợ, cố chịu Ä‘au, cắn chặt hai hàm răng, quyết liá»u sanh tá»­ vá»›i lão già câm Ä‘iếc.
Nhìn qua cục diện, tại các mặt trận, bá»n Thiết Ôn Hầu đã thất thế rõ rệt, và chắc chắn là sẽ thảm hại trong phút giây. Chỉ còn mặt trận giữa Lý Anh Hồng và Má»™c Lang Quân là ở cái thế quân bình.
Thực ra, tinh thần đồng đội đã xuống quá thấp trước nguy cơ của toàn thể, Lý Anh Hồng cũng bị chấn động tâm tư, rồi từ chấn động đi đến hoang mang, bản lĩnh dù cao, cũng chẳng còn lợi hại đúng mức rồi.
Äáng lý thì y đã bị Má»™c Lang Quân dồn vào thế bại rồi, chứ đâu giữ được ngang ngữa mãi đến giây phút này?
May cho y, vừa gặp cÆ¡n nguy cấp, thế công của Má»™c Lang Quân dồn mạnh, thì liá»n có ngÆ°á»i bí mật dùng pháp truyá»n âm chỉ Ä‘iểm cho y, nhá» vậy mà y lắm lần chuyển nguy thành an giữ vững thế quân bình.
Mộc Lang Quân mấy lượt hiển lộng thần oai mà chẳng làm gì nổi đối phương, lão sôi giận đùng đùng, nhảy choi choi, hét lên ầm ĩ.
Lão có lạ gì tài nghệ của Lý Anh Hồng, cho nên lão hết sức kinh ngạc nhận ra hiện tại đối phương dùng toàn những chiêu thức ngụy dị, kỳ bí, lão không cách nào hóa giải nổi.
Lý Anh Hồng cứ theo lá»i chỉ Ä‘iểm của ngÆ°á»i bí mật, mà tiến thoái vừa đánh vừa tá»± há»i, chẳng biết vị cao nhân nào tiếp trợ âm thầm đó là ai.
DÄ© nhiên ngÆ°á»i đó hẳn phải có tài kinh thiên Ä‘á»™ng địa, má»›i giúp nổi y chuyển nguy ra an, và có thể sẽ từ an ra thắng nhÆ° thÆ°á»ng.
Cuộc chiến dần dần ác liệt, chẳng ai tiếp trợ được ai, bởi đối phương bám sát bên mình. Không rảnh tay một phút giây nào hầu nghĩ đến đồng bạn.
Trong khi tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tham gia cuá»™c chiến, thì Bạch Mã TÆ°á»›ng Quân âm thầm lẻn Ä‘i.
Còn Cẩm Y Hầu Châu PhÆ°Æ¡ng thì lúc đó lại lùi vá» má»™t góc thuyá»n.
Không đủ can đảm trở lại giao thủ.
Bá»—ng Thiết Ôn Hầu rú lên má»™t tiếng lá»›n thê thảm vô cùng. Cánh tay hữu của y đã bị Thổ Long Tá»­ đánh gãy. Tay gãy thì kích rÆ¡i, chạm sàn thuyá»n vang lên má»™t tiếng keng, lạnh rợn.
Thổ Long Tá»­ bật cÆ°á»i hắc hắc, khoé miệng của lão hiện lá»™ vẻ mai mỉa cùng cá»±c, chừng nhÆ° lão ngầm há»i:
- Giá» thì ngÆ°Æ¡i có còn định liá»u mạng vá»›i ta nữa chăng?
Bởi lão câm nên chẳng thốt được thành lá»i, lão lấy vẻ cÆ°á»i ánh mắt biểu lá»™ cái ý.
Nhưng, thảm bại như vậy rồi, có khác nào dở sống dở chết, trước sau gì cũng khó thoát chết. Thiết Ôn Hầu sau tiếng rú, lại gầm lên như con hổ trúng thương, nhào tới ngay.
Trong khi y nhào tá»›i thì Thổ Long Tá»­ Ä‘ang quay lÆ°ng lại, có lẽ lão định vá»t vào khoang thuyá»n.
LÆ°ng của lão nhÆ° có má»™t con mắt thứ ba, thấy rõ má»i cá»­ Ä‘á»™ng của đối phÆ°Æ¡ng, lão chẳng cần quay đầu lại, chỉ dịch bÆ°á»›c tạt qua má»™t bên.
Nhảy tá»›i, định chụp Thổ Long Tá»­, dù có bị lão ấy phản ứng, cÅ©ng chẳng sá»n. Thiết Ôn Hầu lại chụp vào khoảng không, mất thăng bằng ngã chuồi xuống sàn thuyá»n, kêu má»™t lên má»™t tiếng “bịch.†Phải kể y cÅ©ng là tay lợi hại lắm, ngã nhÆ° vậy rồi, còn thừa má»™t tay y trÆ°á»n nhanh mình theo Thồ Long Tá»­, vòng cánh tay còn lại ôm chân hữu của Thổ Long Tá»­.
Bị Ôm chân thình lình, Thổ Long Tử chập choạng suýt ngã. Bất giác lão sôi giận vung tay chặt mạnh xuống đầu vai của Thiết ôn Hầu.
Một tiếng rắc vang lên cánh tay còn lại của Thiết ôn Hầu bị tiện lìa.
Thổ Long Tá»­ bật cÆ°á»i ghê rợn mặt lão hiện rõ vẻ hung tàn, trông lão chẳng còn nhân dạng nữa, mà chính là hiện thân của mãnh thú.
Lão nhìn xuống Thiết ôn Hầu nằm một đống dưới chân lão.
NhÆ°ng lão không đánh tiếp cho Thiết ôn Hầu chết gấp, lão muốn để cho y thấm cái Ä‘au Ä‘á»›n, lão muốn dày vò y cho thá»a mãn thú tính.
Hiểm độc như Vạn lão phu nhân trước tình cảnh đó cũng phải lạnh mình, bất nhẫn...
Thổ Long Tá»­ cứ cÆ°á»i, cứ nhìn Thiết ôn Hầu càng nhìn gÆ°Æ¡ng mặt lão lá»™ vẻ tàn khốc.
Chợt Thiết ôn Hầu há miệng cắn mạnh vào đùi lão.
Äau quá, Thổ Long Tá»­ nhăn mặt mồ hôi lạnh đượm nhanh nÆ¡i trán, lão rít lên vì câm nên không rít thành lá»i, âm thanh phát ra toàn là những tiếng rá»™t rá»™t nÆ¡i yết hầu, chân kia lão đạp hai tay lão đấm xuống, càng đạp, càng đấm lão chẳng làm sao cho Thiết ôn Hầu nhả ra trái lại y càng cắn mạnh, cắn chặt.
Chiến ThÆ°á»ng Thắng trông thấy đồng bạn bị lâm vào tình trạng đó, vừa rợn ngÆ°á»i, vừa xót xa, lệ thảm doanh tròng. Còn lại bao nhiêu khí lá»±c, y vận dụng tất cả dồn vào song tiên, đánh ra ba chiêu, bức thoái Vạn Lão phu nhân.
Vừa lúc đó, có nhiá»u đốm lá»­a bay tá»›i nÆ¡i giữa con thuyá»n, lá»­a cháy nhanh, cháy mãnh liệt.
Bất giác, Chiến ThÆ°á»ng Thắng giật mình lùi lại ba bÆ°á»›c bá»—ng nghe cánh tay bị gạc mạnh, đầu roi của tay hữu đã bị Thổ Long Tá»­ chụp trúng và giật lại.
Thổ Long Tá»­ giật, Chiến ThÆ°á»ng Thắng trì, song phÆ°Æ¡ng cố dùng sức bên Ä‘oạt, bên thu ngá»n roi, Chiến ThÆ°á»ng Thắng cảm thấy má»™t luồng khí nóng chuyển từ ngá»n roi lên bàn tay, luồng khí nóng làm tê liệt hổ khẩu của y, luồng khí nóng có má»™t sức bành trÆ°á»›ng phi thÆ°á»ng, ngá»n roi không lay Ä‘á»™ng, nhÆ°ng hổ khẩu của y tét ra máu chảy ròng ròng.
Tá»± nhiên, y phải buông ngá»n roi đó.
Thổ Long Tá»­ giành được ngá»n roi rồi lập tức trở đầu dá»™ng mạnh xuống thiên linh cái của Thiết ôn Hầu.
Còn ai không tin tưởng là chiếc đầu của Thiết ôn Hầu phải nát bét như quả dưa.
NhÆ°ng má»™t bóng ngÆ°á»i rất nhá», từ bên cạnh lao vút đến che trên mình Thiết ôn Hầu, đồng thá»i quát to:
- Ngươi muốn giết y, trước hết hãy giết ta!
Bóng đó mặt nhòa lệ thảm, bóng đó ôm chầm Thiết ôn Hầu.
Bóng đó chính là Phương Bửu Nhi.
hết: Hồi 13, xem tiếp: Hồi 14
Tài sản của danangcity

  #14  
Old 27-05-2008, 06:26 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 14

ÄÆ°á»ng Ranh Sống Chết



Thổ Long Tá»­ dừng tay lại, miệng Ä‘iểm nụ cÆ°á»i quái ác, rồi tiếp tục dùng cÆ°Æ¡ng tiên đánh xuống, nhÆ°ng lần này lão lại đánh vào mình PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, bởi hắn nằm bên trên Thiết Ôn Hầu, hắn hứng trá»n ngá»n roi bằng sắt cứng.
Hắn cắn răng, không cần né tránh.
Trong khi Thổ Long Tá»­ đánh xuống, có tiếng thét kinh hoàng vang lên, rồi tiếp theo đó, có nhiá»u tiếng hét phẫn ná»™, tiếng thét chÆ°a im lặng, nhiá»u bóng ngÆ°á»i lao vút tá»›i, trong số có hai bóng ngÆ°á»i nhào lên mình PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, nhÆ° để che chở cho hắn.
Coong!
Ngá»n cÆ°Æ¡ng tiên trong tay Thổ Long Tá»­, bị ngá»n roi của Chiến ThÆ°á»ng Thắng chận lại.
Hai ngá»n roi chạm nhau, lá»­a bắn tung tóe.
Lửa lóe lên, lửa chưa tắt, Lý Anh Hồng và Thổ Long Tử đã trao đổi một chưởng.
Cuá»™c chiến ác liệt chẳng những do chiêu thức tàn Ä‘á»™c, mà thủ pháp của những ngÆ°á»i tham gia hết sức nhanh nhẹn, dụng ý mà tưởng cÅ©ng chẳng nhanh bằng.
Thì ra, Chiến ThÆ°á»ng Thắng và Lý Anh Hồng thấy PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi sắp sá»­a bị Thổ Long Tá»­ hạ sát, bởi nếu ngá»n roi đó giáng xuống trúng hắn, thì thân xác của hắn cầm nhÆ° tan vụn thành cám, cả hai bất chấp nguy hiểm nhào tá»›i can thiệp liá»n.
Lạ lùng nhất là Vạn lão phu nhân và Má»™c Lang Quân lại không ngăn trở há».
Có lẻ cả hai trÆ°á»›c cảnh nguy của PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, xúc Ä‘á»™ng mối từ tâm, nên mặc nhiên cho Chiến ThÆ°á»ng Thắng và Lý Anh Hồng rá»i cuá»™c chiến, ra tay cứu hắn.
Hai bóng ngÆ°á»i nhào lên mình PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, chính là hai thiếu nữ, còn má»™t thiếu nữ khác, ôm tiểu công chúa nhÆ° bế má»™t đứa bé cÅ©ng ra tá»›i nÆ¡i. Tất cả bốn nàng Ä‘á»u khóc thét lên.
Một thiếu nữ che bên trên Phương Bửu Nhi vừa khóc vừa rên rĩ:
- Các ngÆ°á»i có thể giết chết bất cứ ai dÆ°á»›i gầm trá»i nầy, nhÆ°ng tuyệt đối không giết được hắn! Các ngÆ°á»i không thể Ä‘á»™ng đến lông chân của hắn được.
Chiến ThÆ°á»ng Thắng và Lý Anh Hồng luân phiên nhau xuất chiêu tấn công Thổ Long Tá»­, cốt làm cho lão phải vÆ°á»›ng bận tá»± vệ không còn rảnh tay sát hại PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi.
NhÆ°ng vốn tính nóng nảy, khi nào Thổ Long Tá»­ lại chịu kẹt trong sá»± ká»m chế của đối phÆ°Æ¡ng, lão tung bổng ngÆ°á»i lên không vá»t ra ngoài xa má»™t trượng.
Lão tung ngÆ°á»i lên được, bởi vì lúc PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nhào xuống ôm Thiết Ôn Hầu, thì chẳng hiểu tại sao Thiết Ôn Hầu lại há miệng, không còn cắn cứng đùi của lão nữa.
Má»™c Lang Quân bÆ°á»›c tá»›i bên cạnh bá»n thiếu nữ, lạnh lùng há»i:
- Tại sao không ai được giết hắn?
Thiếu nữ thốt lên câu đó, nghe Má»™c Lang Quân há»i, lập tức đáp:
- Vì vận kiếp của vũ lâm sau nầy, hoàn toàn do hắn!
Mộc Lang Quân hừ lạnh:
- Dù cao thủ vũ lâm có tận diệt, vận số của vũ lâm cũng chẳng bao giỠnằm trong tay một tiểu tử chưa ráo máu đầu!
Thiếu nữ trầm giá»ng:
- Tuy hắn còn nhá» tuổi, song Hầu gia đã Ä‘em cái bí mật duy nhất chế ngá»± ngÆ°á»i áo trắng, tiết lá»™ vá»›i hắn, nếu hắn chết Ä‘i thì bảy năm sau, ngÆ°á»i áo trắng trở lại, còn ai đâu là đối thủ của y?
Tiểu công chúa vụt hét to:
- Tất cả dừng tay ngay! Các ngÆ°á»i vì bốn chúng ta mà đến đây, chỉ cần các ngÆ°á»i buông tha hắn, là bốn ngÆ°á»i chúng ta sẵn sàng Ä‘i theo các ngÆ°Æ¡i!
Thiếu nữ ôm nàng, rung rung giá»ng kêu lên:
- Công chúa… sao công chúa… Tiểu công chúa nức nỡ:
- Hắn từng liá»u chết để cứu chúng ta, tại sao chúng ta chẳng dám hy sinh để cứu hắn?
Thiếu nữ đó khóc to, cúi đầu mà khóc, chẳng nói thêm tiếng gì nửa.
Tiểu công chúa cố cất cao giá»ng tiếp nối, cho má»i ngÆ°á»i nghe rõ:
- Bốn chúng ta theo các ngÆ°Æ¡i rồi, thì tất cả bạc vàng châu ngá»c trên chiếc thuyá»n buồm ngÅ© sắc sẽ thuá»™c vá» các ngÆ°Æ¡i, thiết tưởng các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng mãn nguyện lắm chứ, không lẽ các ngÆ°Æ¡i lại chẳng buông tha cho hắn?
CÆ¡n bão biển đã tàn phá chiếc thuyá»n ngÅ© sắc, trên giang hồ chÆ°a ai biết được việc đó.
NhÆ°ng, Vạn lão phu nhân hay tin tiểu công chúa và bá»n thiếu nữ sa vào Thiên Phong Bang, bà không thể không tìm đến nÆ¡i Ä‘oạt lại. Bà đến đây có cả Má»™c Lang Quân cùng theo là vì bà gợi việc chiếm hữu cả tài vật cùng các pho bí kíp vÅ© công trên thuyá»n buồm ngÅ© sắc, khích Ä‘á»™ng lòng tham của lão, do đó lão chấp thuận Ä‘i theo bà, chứ nếu không vì tánh tham đó lão đã tìm cách sát hại bà rồi, mối hận của lão đối vá»›i bà, không phút giây nào lão quên được.
Còn nhÆ° tại sao Vạn lão phu nhân muốn Ä‘oạt tiểu công chúa và bá»n thiếu nữ, thì Ä‘iá»u đó chỉ có má»—i mình bà biết mà thôi.
Tiểu công chúa có dại gì mà tiết lá»™ cho bá»n Má»™c Lang Quân biết là con thuyá»n buồm ngÅ© sắc đã bị bão biển tàn phá? Chẳng những nhÆ° thế nàng còn nhắc đến những số tài vật trên thuyá»n, cốt khiêu gợi tham tâm của đối phÆ°Æ¡ng, nàng chắc chắn là bất cứ ai cÅ©ng nuôi tham vá»ng chiếm hữu di vật của Tá»­ Y Hầu cả.
Äúng nhÆ° nàng dá»± Ä‘oán, Má»™c Lang Quân Ä‘ang há»m tay định sát hại PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nghe nàng nói thế thoáng do dá»± má»™t chút rồi buông tay xuống.
Vạn lão phu nhân giục:
- Các ngươi muốn đi theo ta, thì chuẩn bị ngay nếu dần dà sẽ không còn cơ hội nửa.
Tiểu công chúa nhìn ra, thấy Chiến ThÆ°á»ng Thắng và Lý Anh Hồng còn say đấu vá»›i Thổ Long Tá»­, xa xa trên khắp mặt hồ lá»­a đã cháy mạnh, khoảng hồ rá»™ng lá»›n đả biến thành biển lá»­a ngút trá»i.
Từ bốn phía, tiếng ngÆ°á»i hét la, vang dá»™i, bóng ngÆ°á»i xuôi ngược nhốn nháo.
NgÆ°á»i của song phÆ°Æ¡ng quá đông, chạy càng, chạy quẩn, tất cả Ä‘á»u chạy lá»­a, đã có kẻ hấp tấp quá đâm vào ngÆ°á»i khác, bất kể ngÆ°á»i đó là đồng bá»n hay thù.
Tiêu Phối Thu chỉ ra lịnh đốt lá»­a ba phía Äông, Tây và Nam, chừa má»™t lối hẹp nÆ¡i phía Bắc, nÆ¡i đó chính y và hÆ¡n mÆ°á»i đệ tá»­ thân tín của y và các thuá»™c hạ chạy ra, vì lối chừa quá hẹp và ai ai cÅ©ng tranh thoát gấp khá»i biển lá»­a, ai ai cÅ©ng sợ chết, nên bất chấp ká»· luật chạy càng ra phía đó.
Ãc Ä‘á»™c hÆ¡n, sau khi y và mÆ°á»i mấy đệ tá»­ ra khá»i biển lá»­a rồi cÅ©ng có má»™t vài thuá»™c hạ nhanh chân chạy theo y kịp, y lại ra lịnh đốt luôn phía Bắc, không màng đến số thuá»™c hạ còn kẹt trong vùng lá»­a.
Dùng sách lược tiêu thổ, định tiêu diệt địch, bang chủ hỠTiêu quả thật tàn nhẩn đến độ hy sinh luôn thuộc hạ đã vâng lịnh y đuổi theo Ngưu Thiết Oa để rồi chính y ra lịnh đốt cháy.
Tiếng hét, tiếng la, tiếng rú thảm càng phút càng vang dá»™i, chấn Ä‘á»™ng cả má»™t vùng rá»™ng lá»›n, nÆ°á»›c hồ nhuá»™m máu Ä‘á», ánh lá»­a chiếu sáng, màu nÆ°á»›c đỠánh ngá»i, trông vừa hãi hùng vừa ngoạn mục.
Tiểu công chúa nhìn cảnh đó, nghe tiếng la hét của bá»n đó, lòng tê lạnh, mặt tái xanh.
Lâu lắm nàng má»›i ấp úng được mấy tiếng, gá»i NgÆ°u Thiết Lan:
- Ngươi… ngươi chiếu… cố hắn… nhé!
NgÆ°u Thiết Lan cÅ©ng quá sợ hãi nhÆ° nàng, mà thân hình run bần bật, còn nói năng gì được thành lá»i!
Tiểu công chúa đã lấy lại bình tỉnh, dậm chân kêu lên:
- Các ngÆ°Æ¡i đã buông tha cho hắn, nhÆ°ng hắn làm sao ra khá»i chá»— này?
Nhưng Vạn lão phu nhân đã vươn tay, bế xốc nàng lên.
Thiếu nữ đứng bên cạnh tiểu công chúa, hấp tấp thét:
- Buông! Buông tiểu công chúa ngay!
Vạn lão phu nhân lạnh lùng:
- Hãy theo ta đi ngay, nếu chậm trễ ta sẽ giết Phương Bửu Nhi!
Bà vá»t mình ra tận mÅ©i thuyá»n.
Má»™c Lang Quân nhanh tay chụp tóc của hai thiếu nữ Ä‘ang che chở bên trên mình PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, giở hổng hai nàng lên, bật cÆ°á»i rợn:
- Chúng ta đi thôi!
Lão vung tay tả, quăng má»™t thiếu nữ sang Thổ Long Tá»­, còn nàng kia thì lão kẹp vào nách, vá»t mình ra theo Vạn lão phu nhân.
Bên ngoài, tiểu công chúa thét lên:
- Buông ta! Buông ngay! Bửu nhi không thoát đi được thì ta ở lại cùng chết với hắn.
Dùng tay tả tung má»™t chưởng, đẩy bạt Lý Anh Hồng ra xa, tay hữu vung ngá»n cÆ°Æ¡ng lên má»™t vòng, rồi phóng đến Chiến ThÆ°á»ng Thắng, làm xong hai Ä‘á»™ng tác đó lão nhún chân nhảy vá»t lên không, hứng thiếu nữ do Má»™c Lang Quân quăng sang.
Còn lại má»™t nàng lão đáp xuống, vá»›i hai tay xá»›t lấy, cặp vào nách tung mình chạy Ä‘i liá»n.
Cả ba nhảy xuống mặt hồ, chuyá»n nhanh trên đầu bá»n đại hán rải rác khắp nÆ¡i.
Má»™c Lang Quân và Thổ Long Tá»­ nhanh chân, ra khá»i vòng lá»­a trÆ°á»›c, Vạn lão phu nhân chậm hÆ¡n, bị má»™t nhá»n lá»­a phía trÆ°á»›c mặt bốc cao tạt ngược lại. Bà cấp tốc cúi xuống, nắm tóc má»™t đại hán nhấc khá»i mặt nÆ°á»›c, quăng hắn ngay nÆ¡i ngá»n lá»­a.
Khoảng lau cháy bị chiếc xác của đại hán đè lên, lá»­a thấp ngá»n Vạn lão phu nhân vá»t qua liá»n.
Dĩ nhiên gã đại hán đó phải bị cháy, hắn rú lên một tiếng, rồi lịm luôn.
Trên thuyá»n, Chiến ThÆ°á»ng Thắng vung gá»n roi đánh bay chiếc roi của Thổ Long Tá»­ lao tá»›i, bật thành tiếng coong rùng rợn y chỉ kịp thốt:
- Hay!
Rồi ngã xuống.
Y đã dùng tận lực bình sinh, tinh thần quá căng thẳng, tinh thần đó còn vững khi địch thủ còn phản ứng, giỠđây sức kháng cự không còn, tinh thần y vỡ tan, như vật rỗng bị căng phồng, mất sức ép giữ bên ngoài phải nổ.
Do đó, y phải ngã.
Lý Anh Hồng bị chưởng kình của Thổ Long Tá»­ đánh bạt ra xa, lảo đảo đôi chân, cố ká»m lại má»›i khá»i ngã. Y Ä‘Æ°a mắt nhìn ra bốn phía.
Bốn cao thủ Trung Nguyên tràn đầy sinh lá»±c cùng đến đây, giá» chỉ còn lại má»™t mình y là còn đứng được, nhÆ°ng đứng chẳng vững gì… Äau thể xác, Ä‘au tâm hồn, y vô cùng thống khổ, tưởng chừng bình sanh chÆ°a có niá»m thống khổ nào thấm thía nhÆ° hôm nay!
Chung quanh hồ, số ngÆ°á»i thoát nạn rất ít, vì quá ít nên tiếng la tiếng hét cÅ©ng thÆ°a thá»›t, không còn vang dá»™i nhÆ° trÆ°á»›c.
NhÆ°ng lá»­a lại cháy mạnh, lan rá»™ng ra hầu nhÆ° khắp vùng lau rậm bốc ngá»n ngất trá»i, hÆ¡i nóng đạt đến Ä‘á»™ cao hãi hùng.
Lá»­a càng cháy càng mạnh, ánh sáng càng rá»±c rỡ, mặt nÆ°á»›c ngá»i màu Ä‘á», những cÆ¡n sóng dợn do thuá»™c hạ song phÆ°Æ¡ng tranh sống chạy chết quậy lên, chÆ°a lắng dịu, đẩy vật vá» những thân hình chÆ°a chìm hẳn, dật dá» rủ tóc lêu bêu, tóc Ä‘en càng phản chiếu vá»›i màu máu Ä‘á».
Có những xác ngÆ°á»i nằm vắt ngang be thuyá»n, có những xác trên thuyá»n, những xác đó, hoặc cháy xém ná»­a phần, hoặc cháy vuá»™t làn da, có vài xác chỉ còn vài mảnh y phục… Cái chết của số thuá»™c hạ dÄ© nhiên không tránh khá»i khi những bang há»™i, môn phái tÆ°Æ¡ng tranh, nhÆ°ng bất quá đứt đầu, gãy tay, què chân, bị những vết tá»­ thÆ°Æ¡ng nhìn qua không lấy làm ghê rợn bao nhiêu. Cái chết hiện tại của đệ tá»­ Tiêu Phối Thu và KhÆ°Æ¡ng Phong má»›i thật hãi hùng vô tưởng.
Những kẻ thoát chết, có khác nào kẻ đã chết? Hoặc tranh sống mà bị thÆ°Æ¡ng tích, hoặc bị cháy xém má»™t vài nÆ¡i trên thân thể, chẳng tên nào còn đủ sức thở Ä‘á»u, chứ nói chi đến việc làm má»™t cá»­ Ä‘á»™ng nhá».
Nếu chúng còn leo lên thuyá»n được, là do má»™t siêu lá»±c tiá»m tàng, cái bản năng tá»± tồn Ä‘iá»u Ä‘á»™ng, chứ sinh lá»±c thá»±c sá»± của chúng tan mất từ lâu.
CÅ©ng có những tên không leo lên thuyá»n nổi, những tên đó quá kiệt sức rồi, hoặc không có thuyá»n nhà mà chẳng dám leo lên thuyá»n địch.
Má»™t thanh Ä‘ao dài cắm phập nÆ¡i mÅ©i thuyá»n, chuôi Ä‘ao có chùm tÆ¡ Ä‘á», gió thổi qua, chùm tÆ¡ phÆ¡ phất, tÆ¡ Ä‘á» màu máu, hòa vá»›i màu nÆ°á»›c hồ, hòa vá»›i ánh lá»­a, tất cả Ä‘á»u nhuá»™m Ä‘á» má»™t khung trá»i.
Lá»­a càng lúc càng cháy mạnh, bốc cao ngá»n, lá»­a sanh gió, gió tiếp lá»­a lau nổ bốp bốp lá»­a bốc bùng bùng, bầu tá»­ khí nặng trùm khắp mặt hồ, lan ra má»™t vùng rá»™ng lá»›n.
Lý Anh Hồng nhìn chùm tơ đỠnơi chuôi đao phất phơ theo gió, trầm lặng, mơ màng… Từ khi dấn bước trên giang hồ, từng giao đấu hàng trăm trận, mủi từng ngửi máu, mắt từng thấy thây rơi, nhưng chẳng có cảnh nào thê thảm như cảnh trước mắt.
Khai Bi thủ Tống Quang đã chết, Thiết Táng Kích Thiết Ôn Hầu còn hoi hóp hÆ¡i thở, Vạn nhân Äịch Chiến ThÆ°á»ng Thắng hôn mê trầm trầm, tiểu công chúa bị bắt Ä‘i, Thiên Phong bang tan vỡ… Trá»i!
Má»™t cuá»™c chiến chẳng bao lâu, cái kết thúc rợn rùng bi đát… GiỠđây chỉ còn má»™t mình y, còn đủ lý trí để thấm thía niá»m thảm bại! Dù có can trÆ°á»ng má»™t đại hào kiệt, há» Lý vẫn không đủ sức chịu nổi cái dao Ä‘á»™ng tâm tÆ°!
Trong lúc đó Phương Bửu Nhi vùng rên mấy tiếng, rồi vặn mình, rồi đứng lên, nhìn ra bốn bên giòng máu vừa nóng, lại vụt lạnh ngay.
Äá»™t nhiên NgÆ°u Thiết Lan nhào tá»›i, chụp hai bàn tay giá lạnh của Lý Anh Hồng gặc gặc:
- Cầu đại hiệp… mang hắn đi ngay! Nếu chần chỠe chẳng còn kịp nữa!
Lý Anh Hồng cúi xuống nhìn nàng:
- Còn ngươi!
Ngưu Thiết Lan đáp nhanh:
- Tôi thì chẳng đáng ngại, có ra sao thì ra, đại hiệp đừng lo chi cho tôi!
Phương Bửu Nhi hét lên:
- Äại thúc hãy cứu nàng! ÄÆ°a nàng thoát khá»i nÆ¡i nầy Ä‘i! Phần tôi chẳng đáng ngại, đừng lo gì cho tôi!
Lý Anh Hồng trố mắt:
- Ngươi không sợ chết?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cao giá»ng:
- Ai không thích sống? Nhưng … Ngưu Thiết Lan chận lại:
- Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có thể chết, riêng ngÆ°Æ¡i không thể chết!
Phương Bửu Nhi lại hét:
- Mạng sống, mạng nào cũng như mạng nào. Nếu ta không thể chết, thì nàng cũng không thể chết, mà Thiết đại thúc cũng không thể chết!....
Hắn gằn từng tiếng:
- Má»™t ngÆ°á»i may mắn còn sống, không thể chết!
Lý Anh Hồng thở dài lắc đầu:
- Chỉ sợ tất cả Ä‘á»u phải chết!....
Y ngã xuống sàn thuyá»n, uất tức, khẩn trÆ°Æ¡ng đã làm cho y dao Ä‘á»™ng tâm thần quá mạnh.
Ngưu Thiết Lan biến sắc, vội hướng sang Phương Bửu Nhi giục:
- Không thể đợi Lý đại hiệp được đâu, ngÆ°Æ¡i cứ Ä‘i Ä‘i, Ä‘i gấp, vô luận thế nào cÅ©ng phải thoát khá»i nÆ¡i nầy, thoát bằng má»i cách!
Phương Bửu Nhi lạnh lùng lắc đầu:
- Ta không đi đâu hết, ta chẳng thể bỠhỠtrong tình trạng đó!
Ngưu Thiết Lan sôi giận:
- NgÆ°Æ¡i biết không, bao nhiêu ngÆ°á»i chết Ä‘i chỉ vì muốn cho ngÆ°Æ¡i sống, hỠđã hy sinh cho ngÆ°Æ¡i nhÆ° vậy, ngÆ°Æ¡i lại không chịu thoát Ä‘i, chẳng hóa ra sá»± hy sinh của há» vô nghÄ©a? Cái trách nhiệm ngÆ°Æ¡i Ä‘ang mang trên vai, bằng má»i giá, ngÆ°Æ¡i phải làm tròn, ngÆ°Æ¡i không thể chết được.
Phương Bửu Nhi xúc động mạnh, đôi mắt đỠngầu chực khóc.
Lý Anh Hồng ngã xuống qua phút giây dao động, từ từ tĩnh lại, buông từng tiếng:
- Dù hắn không chết, hắn cÅ©ng chẳng còn cách nào thoát ra khá»i biển lá»­a nầy!
Thấy Lý Anh Hồng tỉnh lại NgÆ°u Thiết Lan mừng rở, nhÆ°ng nghe y nói thế, nàng giật mình há»i gấp:
- Vậy còn đại hiệp? Äại hiệp không thể… Lý Anh Hồng lắc đầu, chận ngang lá»i nàng:
- Ta thì cầm như bất lực!
Ngưu Thiết Lan òa lên khóc.
Chí khí anh hùng của hỠLý lúc đó hoàn toàn tan biến mất, y ngồi lên, nhưng đầu cúi xuống, ủ rũ thê thảm.
Lá»­a đã cháy ná»­a phần sau chiếc thuyá»n trong khoảnh khắc, lá»­a sẽ lan ra tận mÅ©i, hiện tại hÆ¡i nóng từ bốn phía hồ bốc hÆ¡i nóng gần, từ lái thuyá»n bị gió đùa tá»›i, không khí bắt đầu ngá»™t ngạt, khó thở vô cùng.
Cả ba Ä‘á»u nghe cổ há»ng khô, lưởi khô.
Lý Anh Hồng không buồn lưu ý đến ngoại cảnh, chỉ nhìn Thiết Ôn Hầu, thở dài, lẩm nhẩm:
- Ta cùng ngÆ°Æ¡i, sóng bÆ°á»›c trên giang hồ ngay từ thá»i thÆ¡ ấu chúng ta đến đâu là tạo thành tích đến oanh liệt đến đó, giá» thì oai phong ngày củ còn đâu? Chúng ta có tưởng là phải có ngày nhÆ° hôm nay đâu?
Chết! Chết trong cảnh huống nầy chết thê thảm quá!
Rồi y bật cÆ°á»i ha hả, tiếng cÆ°á»i vang to, lệ bi hoài tuông trào nhÆ° suối!
Vừa lúc đó, ngÆ°á»i bí mật từng dùng pháp truyá»n âm chỉ Ä‘iểm y trÆ°á»›c đây trong khi tÆ°Æ¡ng trì vá»›i Má»™c Lang Quân, lại vang lên tai y:
- Có lão nhân gia tiếp trợ, ngươi chết thế nào được?
Lý Anh Hồng giật mình, ngẩng nhanh đầu lên.
NgÆ°á»i bí mật thong thả tiếp:
- Phải! Ngẩng cao đầu lên, ưỡn ngá»±c tá»›i, đứng thẳng lên Ä‘i, ngÆ°Æ¡i đã không chết trong trÆ°á»ng ác chiến vừa qua, thì sá gì mấy ngá»n lá»­a kia mà ngÆ°Æ¡i thối chí. NgÆ°Æ¡i cam tâm chết trong lá»­a Ä‘á», chẳng sợ giang hồ hào kiệt sỉ tiếu ngÆ°Æ¡i hay sao?
Lý Anh Hồng cắn răng, vụt đứng lên.
Y thẳng ngÆ°á»i nhÆ° cán bút dá»±ng đứng, y ngá»­a mặt lên không hét lá»›n:
- Phải! Cứ lÆ°á»›t Ä‘i! LÆ°á»›t khá»i hay không khá»i, chẳng cần! Cứ lÆ°á»›t, phải lÆ°á»›t! Thà lÆ°á»›t mà vô hiệu quả, còn hÆ¡n ngồi tại đây mà chá» chết!
NgÆ°u Thiết Lan vừa mừng vừa kinh ngạc, phụ há»a ngay:
- Phải! Có nhÆ° vậy má»›i được chứ! Là má»™t đại hiệp có đâu lại ủy mỵ chá» thá»i nhÆ° bá»n tục lục thÆ°á»ng tài?
Lý Anh Hồng cao giá»ng:
- Ngươi theo sau ta, còn Phương Bửu Nhi thì đeo nơi lưng ta. Chúng ta… Phương Bửu Nhi vụt thốt:
- Không được!
Lý Anh Hồng phẩn nộ:
- Ngươi không dám đi à?
Phương Bửu Nhi dõng dạc giải thích:
- Làm gì lại chẳng dám đi? Nhưng muốn đi, chúng ta phải mang luôn Chiến đại thúc và Thiết đại thúc cùng đi. Chúng ta không thể để hỠỞ đây!
Ngưu Thiết Lan dậm chân:
- Trá»i! Há» thá» thÆ°Æ¡ng trầm trá»ng nhÆ° vậy, Ä‘Æ°a há» qua khá»i vòng lá»­a Ä‘á» rồi, liệu há» còn sống được vá»›i tình trạng tuyệt vá»ng đó chăng?
Phương Bửu Nhi chan òa lệ thảm:
- Vô luận làm sao, chúng ta cÅ©ng không thể để hỠỞ đây, chá» lá»­a đốt cháy! Nếu không Ä‘Æ°a há» ra khá»i nÆ¡i nầy, thì nhất định là tôi chẳng Ä‘i đâu hết!
Lý Anh Hồng thở dài:
- Tiểu tá»­ tốt quá! Ta không ngá» ngÆ°Æ¡i còn nhá» tuổi nhÆ° vậy mà hào khí cao khá»i mây xanh! Chỉ vì..., chỉ vì… NgÆ°u Thiết Lan chận lá»i:
- Chỉ vì… ba chúng ta, ai lo thân nấy còn không xong, làm thế nào đèo thêm má»™t ngÆ°á»i bên mình nổi?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cao giá»ng thốt:
- HỠvì chúng ta mà chiến đấu ác liệt, đến đỗi phải ra thân thể như vậy đó, thì chúng ta phải hy sinh để làm một cái gì cho hỠchứ! Dù có lướt qua vòng lửa để ra ngoài, thì tất cả phải cùng đi, đi mà chết, tất cả cùng chết một nơi, một lúc! Không thể tự mình đi tìm cái sống mà để mặc hỠnằm đây chỠchết!
Lý Anh Hồng bật cÆ°á»i vang:
- Hay! Tiểu tá»­ đáng phục quá! Ta bôn tẩu giang hồ hÆ¡n mấy mÆ°Æ¡i năm, chÆ°a há» trông thấy má»™t nhân vật nào có đảm khí cao minh nhÆ° ngÆ°Æ¡i, đừng nói là hạng ngÆ°á»i trong lứa tuổi của ngÆ°Æ¡i. Dù ra chẳng khá»i, dù chết tại đây, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng sẽ được ngÆ°á»i Ä‘á»i ca ngợi, tôn sùng… NgÆ°u Thiết Lan cÆ°á»i nhẹ:
- Có danh mà làm gì, khi chúng ta vỠsâu trong lòng đất lạnh?
Lý Anh Hồng theo ý tưởng của y tiếp luôn:
- Vô luận làm sao ta cÅ©ng không thể để cho tiểu tá»­ thất vá»ng! Lại đây, phần ngÆ°Æ¡i cõng Chiến ThÆ°á»ng Thắng, phần ta cõng Thiết Ôn Hầu. Còn tiểu tử… cứ theo sát ta. Chúng ta lÆ°á»›t Ä‘i, Ä‘i đến đâu hay đến đó!
Y cúi xuống, bế xốc Thiết Ôn Hầu, đoạn quát to:
- Nào! Chúng ta vá»t!
NgÆ°u Thiết Lan cÅ©ng nâng Chiến ThÆ°á»ng Thắng lên lÆ°ng nàng, có lẽ vì quá xúc Ä‘á»™ng, nàng khóc.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi trái lại bật cÆ°á»i lá»›n:
- Cho đến hôm nay ta mới thấy cái ý vị của câu đồng sanh cộng tử!
Cao đẹp thay cho những tấm lòng vị tha, xả kỷ!
Bá»—ng từ nÆ¡i má»™t góc thuyá»n, có tiếng rên Æ° á»­, rồi bằng má»™t giá»ng thê thảm, ngÆ°á»i nào đó gá»i:
- Ngươi… ngươi nỡ bỠta ở đây sao? Ta già rồi, thiếu chi cách chết, lại phải chết cháy sao?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi giật mình quay nhìn lại, nhận ra chính là Cẩm Y Hầu Châu PhÆ°Æ¡ng, lão chập choạng bÆ°á»›c từng bÆ°á»›c khó khăn đến gặp há».
Ngưu Thiết Lan kêu lên:
- Lão là má»™t tên lÆ°u manh, chuyên lÆ°á»ng gạt ngÆ°á»i Ä‘á»i, đừng… PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi bÆ°á»›c tá»›i, đón đở lão, dìu lão từ bÆ°á»›c má»™t an ủi:
- Äừng lo chi cả. Có tôi dìu đây!
Hắn làm theo cái ý muốn của hắn, hắn không hỠnghĩ là sức hắn quá yếu không thể làm trụ cốt cho Châu Phương nương mình.
Ngưu Thiết Lan thốt chưa dứt câu, đã thấy Phương Bửu Nhi sốt sắng lo liệu cho Châu Phương, lại càng bối rối hơn, dậm chân thình thịch, hấp tấp tiếp:
- NgÆ°Æ¡i có bao nhiêu sức lá»±c mà hòng nâng đỡ lão ấy? NgÆ°Æ¡i không lo cho thân, lại lo cho ngÆ°á»i khác, thế là không sợ chết à?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi Ä‘iá»m nhiên khoát tay:
- Äừng lo gì cho ta cả! Mặc ta!
NgÆ°u Thiết Lan định nói thêm gì đó, nhÆ°ng lá»­a đã cháy trá»n phần sau chiếc thuyá»n, lá»­a lan rá»™ng ra đến phần trÆ°á»›c, hiện tại chỉ còn khoảng trống nÆ¡i hỠđứng mà thôi. Và cái khoảng trống đó, bất quá chỉ trong phút giây sau sẽ bị lá»­a thiêu hủy luôn.
Nếu không Ä‘i gấp, cả bá»n sẽ chịu chết hết.
Châu PhÆ°Æ¡ng nhìn quanh vùng lau, lá»­a bốc cao ngá»n lão lắc đầu thốt:
- Chắc không hy vá»ng rồi! NÆ¡i nào lá»­a má»ng, ít nhất cÅ©ng có mấy trượng, vượt qua khoảng Ä‘Æ°á»ng mấy trượng lá»­a lại lá»™i càn dÆ°á»›i nÆ°á»›c, không phải là việc dá»… làm! Thà cứ ở đây chá», liá»u mà chá», khi nào lá»­a tắt mình sẽ thoát Ä‘i!
Ngưu Thiết Lan sôi giận:
- NgÆ°á»i ta cứu lão, lão lại thốt những lá»i vô ý thức nhÆ° vậy, còn ai nghe được chứ?
Má»™t ý nghÄ© chợt phát sanh trong tâm tÆ°, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cao giá»ng:
- Äúng đó! Châu lão nói đúng! Chúng ta nên ở đây chá» là phải hÆ¡n!
Ngưu Thiết Lan trừng mắt:
- Ngươi nói gì?
Phương Bửu Nhi lặp lại:
- Ta nói, mình nên ở lại đây là hÆ¡n. Chẳng những ở lại mà còn gom tất cả những con thuyá»n nhẹ kia dàn thành má»™t vòng bao quanh bên ngoài chúng ta, rồi nổi lá»­a đốt hết.
Ngưu Thiết Lan giương tròn mắt, suýt rách khóe, kêu lên:
- Ngươi có điên không?
Châu PhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i:
- Hắn không điên đâu, hắn sáng suốt hơn bất cứ ai trong chúng ta đó!
Ngưu Thiết Lan phẩn nộ:
- Ngươi biết gì mà nói? Ngoài cái việc lừa gạt thiên hạ ngươi còn hiểu gì khác mà phê bình?
Lý Anh Hồng chăm chú nhìn Châu PhÆ°Æ¡ng từ lúc lão rá»i góc thuyá»n bÆ°á»›c ra, đến lúc đó vụt thốt to:
- Vị lão gia đó nói đúng! Bá»­u nhi không Ä‘iên đâu, hắn sáng suốt hÆ¡n chúng ta nhiá»u! Chúng ta nên tuân theo ý kiến của hắn vậy!
Ngưu Thiết Lan sửng sốt, không ngỠmột vị đại hiệp có cái thinh danh chấn động giang hồ lại đưa một nhận xét như vậy!
Y tán đồng sá»± phê phán của Châu PhÆ°Æ¡ng! Sá»± phê phán của má»™t tay chuyên lÆ°á»ng gạt ngÆ°á»i Ä‘á»i?
Y đã có nhận xét đó, thì NgÆ°u Thiết Lan còn dám nói gì, bởi nàng rất má»±c kính trá»ng y, khâm phục y.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cao giá»ng:
- Lấy lửa, chế lửa! Hủy diệt những vật bén lửa chung quanh ta, gần ta, lửa sẽ không bắt cháy tới cạnh ta được! Ta sợ chết vì lửa, ta tìm cái sống trong lửa!
Hắn hô to:
- Nào, chúng ta bắt tay vào việc ngay!
Ná»™i bá»n, ai làm được gì, cứ làm, làm theo sá»± Ä‘iá»u khiển của hắn.
Vòng thuyá»n bao bá»c bên ngoài, bị cháy hết rồi, lá»­a từ các bụi lau không còn vật gì để bắt cháy vào trong, lại chuyển hÆ°á»›ng cháy trở ra, lá»­a càng Ä‘i xa, hÆ¡i nóng càng dịu lại. HỠđã thấy khá»e nhiá»u, chẳng còn ngá»™t ngạt nhÆ° trÆ°á»›c, Rồi, má»™t lúc sau, toàn khu lau bị cháy trá»n vẹn, lá»­a dịu dần rồi tắt hẳn.
Giá»›i ngÆ° phủ trên sông thấy rõ cuá»™c há»a hoạn tại vùng lau, song chẳng ai dám vào chữa lá»­a, bởi vì há» biết Thiên Phong Bang đặt căn cứ trong đó há» nào muốn vào, lỡ ra thuá»™c hạ Thiên Phong Bang nghi ngá» há» dá» thám thì nguy.
Tuy nhiên há» tưởng là cuá»™c há»a hoạn lá»›n lao nhÆ° vậy, hẳn phải thiêu rụi các cÆ¡ sá» của Thiên Phong Bang, và lá»­a cháy rất lâu mà chẳng có má»™t ngÆ°á»i nào thoát ra ngoài thì nhất định là toàn bang Ä‘á»u thá» hại trong lá»­a.
Äến lúc má»™t bá»n gồm sáu ngÆ°á»i vượt vùng cháy chạy ra ngoài, há» giật mình thầm há»i tại sao Ä‘oàn ngÆ°á»i đó lại còn sóng sót được.
Äoàn ngÆ°á»i đó, không ai khác hÆ¡n bá»n Lý Anh Hồng, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, NgÆ°u Thiết Lan, Châu PhÆ°Æ¡ng, và hai ngÆ°á»i bị trá»ng thÆ°Æ¡ng là Thiết Ôn Hầu và Chiến ThÆ°á»ng Thắng.
Ra đến bên ngoài, cầm như được an toàn rồi, Ngưu Thiết Lan thở dài:
- Phương pháp thoát nạn xem ra thì rất đơn giản, bất cứ ai cũng có thể nghĩ ra, nhưng nghĩ được ngay trong lúc nguy cấp cửu tử vô nhất sanh, thì trên thế gian này, có lẽ chỉ có mỗi mình ngươi!
Lý Anh Hồng buột miệng tán:
- Lâm nguy bất loạn, tùy cÆ¡ ứng biến, giữ tâm thần trấn định nhÆ° vậy, thiết tưởng, cái dÅ©ng khí của ngÆ°Æ¡i quá cao, càng đáng ngợi hÆ¡n nữa là dÅ©ng khí đó lồng trong số tuổi Ä‘á»i rất nhá»! Tiểu tá»­! Ta thành thật thú nhận là còn kém ngÆ°Æ¡i nhiá»u!
Phương Bửu Nhi cúi đầu:
- Äa tạ đại thúc khen tặng!
Châu Phương vụt thốt:
- ThÆ°Æ¡ng thế của Chiến đại hiệp và Thiết đại hiệp rất trầm trá»ng, phải lo liệu chữa trị gấp cho há» má»›i được. Lúc nầy không nên nói chuyện phiếm, Lý đại hiệp hãy Ä‘i tìm y sÆ° ngay.
Lý Anh Hồng giật mình:
- Lão gia nói đúng đấy!
Y quay mình toan bước đi.
Châu PhÆ°Æ¡ng gá»i giật lại:
- Hãy khoan! XÆ°Æ¡ng vai của Thiết đại hiệp vỡ vụn, nếu không phải là con ngÆ°á»i dày công tập luyện, hẳn đã chết rồi. Bây giá», tuy còn hoi hóp thở, song hÆ¡i thở có thể đứt bất cứ trong phút giây nào, dù Lý đại hiệp có gấp Ä‘i tìm y sÆ°, chỉ sợ khi trở lại, Thiết đại hiệp sẽ là ngÆ°á»i thiên cổ mất!
Lão vừa thốt, vừa mở nắp rương nơi ngực, lấy ra một cái hộp bằng gỗ, đoạn tiếp:
- Ta có thứ thuốc nầy, tuy chẳng có công hiệu cải tá»­ hoàn sanh, nhÆ°ng cÅ©ng cầm hÆ¡i ngÆ°á»i bịnh trong má»™t thá»i gian, bây giá» trÆ°á»›c hết Lý đại hiệp hãy tìm nÆ°á»›c, cho Thiết đại hiệp uống thứ thuốc nầy, sau đó sẽ Ä‘i tìm y sÆ°.
Lão dừng lại một chút, lại tiếp:
- Trong uống ngoài thoa, Thiết đại hiệp sẽ đỡ Ä‘au nhiá»u.
Lý Anh Hồng luôn miệng cám Æ¡n, làm y theo lá»i Châu PhÆ°Æ¡ng.
Cho Thiết Ôn Hầu uống thuốc, thoa thuốc xong, Lý Anh Hồng nhìn sững Châu PhÆ°Æ¡ng má»™t lúc rồi há»i:
- Vãn bối có sá»± thắc mắc, muốn nhá» tiá»n bối chỉ Ä‘iểm… Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhẹ:
- So lòng là hiểu còn há»i làm gì! Chúng ta Ä‘i thôi!
Lý Anh Hồng không há»i, nhÆ°ng lòng hoang mang, có lẽ còn hoang mang hÆ¡n nữa.
Tại sao má»™t bậc đại hiệp nhÆ° Lý Anh Hồng lại có vẻ kính trá»ng má»™t lão già chuyên môn lừa gạt ngÆ°á»i Ä‘á»i?
Phương Bửu Nhi chốc chốc lại nhìn thoáng qua Châu Phương, càng nhìn hắn càng nhận lão già nầy có vẻ thần bí quá.
Há» theo con Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c mặt Ä‘i tá»›i, má»™t lúc sau, gặp má»™t đại hán đón chận.
Äại hán đó là NgÆ°u Thiết Oa. Gã đứng đó, nhìn dáo dác nhÆ° tìm ai.
Chừng thấy dạng Phương Bửu Nhi, gã mừng rỡ, chạy đến.
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Chừng nhÆ° ngÆ°Æ¡i đứng đây để chỠđợi ngÆ°á»i nào, phải vậy chăng?
Ngưu Thiết Oa gật đầu:
- Phải!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi há»i:
- Äợi ai?
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i hì hì:
- Äợi đại ca chá»› đợi ai nữa?
Phương Bửu Nhi hừ một tiếng:
- Trong cơn nguy cấp, ngươi chỉ cố lấy bản thân quên mất đại ca, rồi bây giỠchỠđợi đại ca, chỠđể làm gì? Nếu đại ca bị lửa đốt cháy thì ngươi sẽ làm gì?
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i hì hì:
- Bản lĩnh của đại ca như thế đó, làm gì chết trong lửa được mà tiểu đệ phải lo sợ? Cho nên tiểu đệ vững tâm, tự lo cho mình rồi chạy đến đây chỠđại ca!
Äối vá»›i kẻ nào thì PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi còn hoài nghi sá»± dối trá tìm cách chạy tá»™i, nhÆ°ng hắn thừa hiểu NgÆ°u Thiết Oa, chẳng khi nào gã xảo quyệt đến mức tắc trách má»™t hành Ä‘á»™ng bằng lối tâng bốc nhÆ° vậy.
Hắn thấy thÆ°Æ¡ng hại cho gã hÆ¡n, vá»™i Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i cho gã an lòng Ä‘oạn thốt:
- Thực sự thì ngươi cũng chẳng có gì phải khẩn trương!
NgÆ°u Thiết Lan há»i:
- Còn nhị ca đâu hở đại ca?
Ngưu Thiết Oa chớp mắt:
- Hắn đang bầu bạn với chị dâu tiểu muội đấy!
Ngưu Thiết Lan thoáng biến sắc:
- Nhị tẩu… có đến đây?
Ngưu Thiết Oa lắc đầu:
- Không! Ta nói chị dâu, là chị dâu lớn của tiểu muội đó, chứ chẳng phải nhị tẩu của tiểu muội đâu!
Ngưu Thiết Lan sửng sốt, trố mắt nhìn.
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i lá»›n:
- Cho tiểu muội biết, đại ca của tiểu muội muốn lấy vợ đấy!
Rồi gã nắm tay Ngưu Thiết Lan, lôi nàng đi.
Gã Ä‘Æ°a nàng đến chiếc thuyá»n quái dị của gã, nÆ¡i đó hiện có bang chủ Thiên Phong Bang là KhÆ°Æ¡ng Phong, Ä‘ang nằm hôn mê trầm trầm.
KhÆ°Æ¡ng Phong nằm đó, vẻ anh dÅ©ng của má»™t bang chủ tiêu tan, hiện tại nàng chỉ còn là má»™t nữ nhân thông thÆ°á»ng, vá»›i tất cả vẻ đẹp trá»i cho, đẹp vô tưởng.
Ngưu Thiết Lan vừa mừng vừa sợ, quay sang Ngưu Thiết Oa:
- Äại ca… muốn… lấy… bang chủ làm vợ?
Ngưu Thiết Oa thản nhiên gật đầu:
- Phải!
Ngưu Thiết Lan trố mắt:
- Bang chủ đáp ứng rồi?
Ngưu Thiết Oa giật mình:
- Còn phải có nàng đáp ứng nữa mới được sao? Một mình ta muốn lấy nàng, ta thích nàng thì ta lấy, cần gì phải có ý kiến của nàng?
NgÆ°u Thiết Lan cÆ°á»i khổ:
- Äâu có giản Ä‘Æ¡n nhÆ° vậy được, đại ca! Äại ca thích, nhÆ°ng bang chủ không thích, cÅ©ng chẳng thành vợ chồng được! Việc vợ chồng cần phải có sá»± thá»a thuận của song phÆ°Æ¡ng chứ, má»™t mình đại ca muốn, mà ngÆ°á»i ta không muốn, thì lấy ngÆ°á»i ta làm vợ sao được?
Ngưu Thiết Oa há hốc mồm:
- Thế à? Vậy mà ta cứ tưởng một mình ta muốn cũng được rồi chứ!
Ngưu Thiết Lan suy nghĩ một chút:
- Nếu đại ca muốn bang chủ đáp ứng, thì phải nghe lá»i tiểu muá»™i, tuyệt đối nghe lá»i má»›i được. Khi nào bang chủ tỉnh lại, đại ca đừng nói gì hồ đồ nhé, cần nhất là phải hết lòng phục thị ngÆ°á»i, ngÆ°á»i sai khiến Ä‘iá»u chi, phải làm ngay Ä‘iá»u đó, phần tiểu muá»™i thì tùy cÆ¡, tùy lúc, thuyết phục ngÆ°á»i. Nên nhá»› là nếu đại ca nóng nảy, thì má»i sá»± cầm nhÆ° há»ng hết đấy!
Ngưu Thiết Oa mừng rở:
- Nhất định đại ca phải nghe lá»i tiểu muá»™i rồi! Có nghe lá»i má»›i lấy được vợ chứ, phải không tam muá»™i?
Ngưu Thiết Lan gật đầu:
- Phải! Phải lắm!
Bá»n Lý Anh Hồng, và PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi đã đến nÆ¡i, tất cả Ä‘á»u lên thuyá»n.
Thuyá»n không đẹp, không sang trá»ng, nhÆ°ng được cái lợi là chở rất nhiá»u ngÆ°á»i, lại rất ổn, cả bá»n đông đảo nhÆ° thế, thuyá»n vẫn còn rá»™ng chán.
NgÆ°u Thiết Oa bật cÆ°á»i ha hả:
- Lúc đóng chiếc thuyá»n này, tôi nghÄ© là có má»™t ngày nào đó tôi sẽ chở hết gia quyến, cả cha lẫn mẹ, em trai em gái, em dâu em rể, cháu, ý muốn đó chÆ°a được thá»±c hiện, ngỠđâu hôm nay lại có dịp chở tất cả các vị! Nếu không có chiếc thuyá»n nầy, thì giỠđây chẳng biết phải làm sao!
Gã vụt quay sang NgÆ°u Thiết Lan, há»i:
- Cha và mẹ hiện tại mạnh giá»i thế nào, hở tam muá»™i? Năm năm rồi còn gì! Trong năm năm cách xa gia đình, đại ca nhá»› cha nhá»› mẹ vô cùng!
NgÆ°u Thiết Lan cúi đầu, cất giá»ng u buồn:
- Tiểu muá»™i trong mấy năm sau nầy, không gặp mẹ, gặp cha, chẳng biết cả hai mạnh giá»i nhÆ° thế nào nữa!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nhá»› đến má»™t việc, vá»™i há»i:
- Tại sao ngươi gia nhập Thiên Phong Bang? Còn nhị tẩu của ngươi, vì lý do gì lại ưng lấy nhị ca ngươi làm chồng?
Nhá»› lại buổi chiá»u, nàng nói vá»›i PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, NgÆ°u Thiết Lan thoáng lá»™ vẻ thẹn, nàng cúi thấp má»™t chút, nhẹ giá»ng đáp:
- Nghe nói nhị tẩu là em gái của gã há» Tiêu nào đó, chính ta cÅ©ng hết sức kỳ quái, chẳng hiểu tại sao, thân phận nàng là thế lại đành cam làm vợ má»™t ngÆ° phủ nghèo đói, quê mùa. Mãi đến sau này, khi ta gia nhập vào Thiên Phong Bang ta má»›i biết được sá»± uẩn khúc bên trong. Thì ra ngôi nhà của cha mẹ ta ở nhằm má»™t nÆ¡i hết sức thuận lợi nhìn ra bốn phía, bất cứ con thuyá»n nào dù xuôi ngược Nam Bắc Äông Tây Ä‘á»u phải qua nÆ¡i đó, ngồi trong nhà cÅ©ng có thể quan sát ngoài mấy dặm thủy lá»™. Có má»™t ngôi nhà tại đó, thì nhất cá»­ nhất Ä‘á»™ng gì của Thiên Phong Bang cÅ©ng không qua khá»i tầm mắt quan sát nổi… PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi tỉnh ngá»™ ngay.
- Äúng vậy. Nếu bá»n há» Tiêu dùng uy lá»±c bức hiếp gia đình ngÆ°Æ¡i dá»i Ä‘i nÆ¡i khác, chiếm Ä‘oạt ngôi nhà thì dá»… làm cho ngoại nhân nghi ngá», và rất có thể Thiên Phong Bang tìm đến nÆ¡i sanh sá»±. Quả thật chúng có thủ Ä‘oạn cao đấy, nhị tẩu của ngÆ°Æ¡i vào nhà đó rồi cứ theo lịnh mà quan sát hành Ä‘á»™ng của Thiên Phong Bang, rồi má»—i bữa liên lạc viên của há» Tiêu đến tiếp nhận tin tức, cho nên nhị tẩu ngÆ°Æ¡i có khách má»—i ngày.
Hắn tặc lưởi tiếp:
- Nàng hy sinh như vậy kể cũng quá đáng, nhưng cũng góp công rất lớn cho bang hội của nàng.
Ngưu Thiết Lan đỠmặt, bâng quơ với ý nghĩ sắp nói ra, lâu lắm mới lấy được bình tĩnh thốt:
- Sau ngày thành hôn, đêm đêm nhị ca ta cứ nằm dÆ°á»›i sàn giÆ°á»ng, chứ nào ngủ chung chạ gì mà cho nàng ấy hy sinh quá đáng!
Phương Bửu Nhi trố mắt:
- Thực thế à?
NgÆ°u Thiết Hùng cÆ°á»i hi hi, đáp thay cho em gái:
- TrÆ°á»›c ngày lấy vợ, mẹ tôi có dặn, chồng thì phải nằm trên, vợ thì phải nằm dÆ°á»›i, nhÆ°ng đêm Ä‘á»™ng phòng tôi bảo vợ tôi xuống sàn, còn tôi nằm trên giÆ°á»ng y nhÆ° mẹ tôi dặn nam trên nữ dÆ°á»›i. NgỠđâu nàng cÆ°Æ¡ng quyết đòi nằm trên giÆ°á»ng, thành ra tôi phải nằm dÆ°á»›i giÆ°á»ng!
Trừ PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi ra, hắn còn nhá» tuổi quá, chÆ°a hiểu được sá»± việc trong phòng kín, còn thì tất cả Ä‘á»u cÆ°á»i ồ.
Äặc biệt hÆ¡n hết, chính NgÆ°u Thiết Oa lại càng cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n má»i ngÆ°á»i, có lẽ gã thích thú vá»›i cái việc tranh nằm trên nằm dÆ°á»›i.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nhìn gã, trừng mắt há»i:
- NgÆ°Æ¡i cÆ°á»i gì chứ?
NgÆ°u Thiết Oa ngÆ°ng cÆ°á»i, rồi trố mắt, sá»­ng sốt má»™t lúc Ä‘oạn đáp:
- Tiểu đệ không hiểu… Con thuyá»n quái dị của NgÆ°u Thiết Oa, theo gió Ä‘Æ°a Ä‘i, lúc đó trá»i đã sáng tá». Qua má»™t đêm nhá»c nhằn kinh khủng, giỠđây có gió mát, có không khí trong lành, má»i ngÆ°á»i cảm thấy sảng khoái vô cùng, tinh thần vÆ°Æ¡n lên rất mạnh.
Riêng Phương Bửu Nhi nhớ lại cuộc chiến đêm qua, hắn nghĩ là mình vừa trải qua một cơn ác mộng, rồi liên tưởng đến số phận của tiểu công chúa hiện sa vào tay nữ đại ma đầu! Bất giác hắn xúc động thương tâm lệ thảm đột nhiên tuôn tràn.
Äối vá»›i hắn, hắn nghÄ©, tại sao trên thế gian nầy, nhiá»u tấu xảo lạ lùng xảy đến cho hắn?
Gặp NgÆ°u Thiết Lan rồi từ NgÆ°u Thiết Lan lại há»™i ngá»™ tiểu công chúa, há»™i ngá»™ để rồi phải chia ly. Mà hai lần chia ly Ä‘á»u thảm cả, cái thảm từ cảnh sanh ra, không kể cái thảm của chia ly… Lòng hắn man mác tình hoài, càng suy nghÄ©, lệ càng nặng hạt.
Bỗng Châu Phương lẩm nhẩm:
- Tiêu Phối Thu còn sống, thì con Ä‘Æ°á»ng thủy nầy không được an ninh cho chúng ta rồi! Giả sá»­, bây giá» có ngÆ°á»i ngăn chận phía trÆ°á»›c thì cầm chắc chúng ta khó thoát chết!
Phương Bửu Nhi giật mình thầm nghĩ:
- Rất có thể là như vậy lắm chứ!
Chợt, hắn phát giác ra, cái lão già từng mang tiếng là lừa gạt thiên hạ giang hồ, có những ngôn từ hàm ý sâu xa, cứ má»—i lúc thập tá»­ vô nhất sanh là lão nói lên má»™t câu, câu nói của lão là má»™t phÆ°Æ¡ng thuốc thần chữa bịnh nan y, lâm vào cảnh tuyệt vá»ng, ai nghe lão nói rồi liá»n cảm thấy hy vá»ng tràn đầy, niá»m tin bừng sống mãnh liệt.
Câu nói của lão cũng đỠcao cảnh giác những kẻ mơ màng viễn ảnh chóng quên hiện tại.
Ai thì không rõ hỠsẽ có thái độ nào, chứ Phương Bửu Nhi thì luôn luôn chú ý đến những gì lão nói ra, thực sự thì lão rất ít nói, chỉ khi nào cần thấy mở miệng, nhưng mở miệng lại có vẻ tự lẩm nhẩm với mình, ai lưu ý nghe cũng được, không nghe cũng xong.
Lý Anh Hồng trầm ngâm má»™t chút, bá»—ng chụp lấy thanh cÆ°Æ¡ng Ä‘ao của NgÆ°u Thiết Hùng bÆ°á»›c đến mÅ©i thuyá»n, ngồi xuống xếp bằng tròn, bứt chòm tÆ¡ Ä‘á» nÆ¡i chuôi Ä‘ao, lau sạch thép Ä‘ao, rồi cắm phập xuống đầu thuyá»n, thái dÆ°Æ¡ng lên cao ánh nắng chiếu thân Ä‘ao chá»›p ngá»i lấp lánh má»™t màu sáng ghê lạnh.
Khi đêm tàn, vầng thái dÆ°Æ¡ng trở lại vá»›i thế gian, má»i sinh hoạt bắt đầu, trên đất liá»n cÅ©ng nhÆ° trên mặt nÆ°á»›c, những con thuyá»n to, nhá» ngược xuôi, qua lại trông thấy ánh Ä‘ao, bên cạnh Ä‘ao lại có má»™t đại hán khôi vÄ©, kiêu hùng, không má»™t chiếc thuyá»n nào dám đến gần, gặp từ xa là bẻ lái tách ra.
NgÆ°á»i ta không rõ đại hán đó là ai, và trên thuyá»n có bá»n thuá»™c hạ của Tiêu Phối Thu hay chăng.
Thuyá»n xuôi theo giòng, gió sá»›m Ä‘Æ°a Ä‘i, qua má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng chẳng có gì xảy ra cả.
Con sông dần dần hẹp lại.
Lý Anh Hồng quay lại há»i ý kiến toàn bá»n:
- Chiến huynh và Thiết huynh thá» thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế đó, phải sá»›m liệu cách nào cho có thuốc chữa trị cho há». Chẳng biết chúng ta có thể cặp thuyá»n vào bá» tại vùng này chăng? Tại hạ cần Ä‘i tìm má»™t vị y sư… NgÆ°u Thiết Lan đảo mắt nhìn quannh má»™t vòng, Ä‘oạn đáp:
- Phía trước kia, có bến sông, nếu muốn thì chúng ta sẽ đỗ lại bến đó.
Nàng rất quen sinh hoạt trên sông, biết rõ từng địa Ä‘iểm, thuá»™c nằm lòng vùng nầy. Có lẽ nàng từng được Thiên Phong trại chủ giao phó nhiá»u công tác thi hành tại đây.
Äúng nhÆ° lá»i nàng nói, má»™t lúc sau, toàn bá»n Ä‘á»u thấy bến sông.
Thuyá»n từ từ rẽ mÅ©i hÆ°á»›ng vá» bến Ä‘á»—.
Phương Bửu Nhi lưu ý, nhận ra nàng luôn tay chân, nhưng đôi mày chừng như nặng trĩu ưu tư… Hắn nghĩ ngay là nàng đang lo ngại vỠsự an toàn của song thân nàng.
Bởi dù Thiên Phong Bang có vỡ tan thê thảm nhÆ° vậy, Tiêu Phối Thu thá»±c sá»± cÅ©ng chẳng thu hoạch được kết quả nào đúng nhÆ° mong muốn. Mà tất cả niá»m thất vá»ng, sá»± bất mãn, Ä‘á»u phát nguyên từ NgÆ°u Thiết Hùng, nếu hắn đừng nghe tiếng gá»i của NgÆ°u Thiết Oa mà quăng thuyá»n, thì sá»± tình chÆ°a hẳn có má»™t kết thúc nhÆ° vừa rồi… Sau khi thoát hiểm rồi, dÄ© nhiên Tiêu Phối Thu sẽ đổ trút niá»m oán hận lên đầu lên cổ của cha mẹ của gã.
NghÄ© nhÆ° vậy, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cÅ©ng đâm lo cho ba anh em NgÆ°u Thiết Oa, hắn thừa hiểu, bằng thá»±c lá»±c, cã ba anh em há» không hy vá»ng gì đối phó vá»›i há» Tiêu nổi.
Hà huống Lý Anh Hồng còn phải Ä‘i, lão Ä‘i tìm y sÆ° để chữa trị cho Thiết Ôn Hầu và Chiến ThÆ°á»ng Thắng.
Vì quá chất phác thật thà, NgÆ°u Thiết Oa và NgÆ°u Thiết Hùng chẳng há» lo xa, cã hai cùng hiệp sức Ä‘Æ°a con thuyá»n vào bá», NgÆ°u Thiết Oa còn cÆ°á»i toe toét, vừa cÆ°á»i vừa thốt:
- Từ bến sông nầy, đến nhà của tiểu đệ, Ä‘Æ°á»ng Ä‘i không xa lắm, tiểu đệ muốn vỠđó, thăm qua cha và mẹ.
Xưng là tiểu đệ, tự nhiên câu nói của gã hướng vỠPhương Bửu Nhi, gã thốt xong không đợi nghe Phương Bửu Nhi đáp làm sao, lại quay sang Ngưu Thiết Hùng, tiếp nối:
- Cố gắng lên, cho thuyá»n cặp bá» nhanh má»™t chút, nhị đệ. Vá» nhà gấp, xem lão bà của nhị đệ ra sao, ngu huynh chỉ sợ nàng ấy đã cuốn gói mà Ä‘i mất rồi cÅ©ng nên!
Châu Phương lẩm nhẩm:
- Lão bà của hắn không bá» Ä‘i đâu! Chẳng cần phải ná»— lá»±c vì lý do đó! Việc khác còn quan trá»ng hÆ¡n, xứng đáng cho các ngÆ°Æ¡i ná»— lá»±c hÆ¡n, hảy dành sức lại, để dùng cho đúng việc, đúng lúc.
Không hẹn mà cả PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi và NgÆ°u Thiết Lan ngẩng đầu lên nhìn lão, cả hai ức Ä‘oán là lão đã nghÄ© đến má»™t việc gì có thể sẽ xảy ra trong chốc lát và việc đó phải quan trá»ng lắm, hoặc giả nguy hại cho cả bá»n.
Lão mượn cái cá»›, nói vá»›i anh em há» má»™t câu, để thức tỉnh những ngÆ°á»i đáng thức tỉnh, và hẳn những ngÆ°á»i đó là hắn và nàng.
Vừa lúc đó má»™t con thuyá»n nhẹ xuôi giòng lÆ°á»›t xuống, nhắm vào thuyá»n NgÆ°u Thiết Oa lao vút tá»›i, thuyá»n lÆ°á»›t Ä‘i nhÆ° có má»™t sức đẩy vô hình mầu nhiệm.
Tuy thái dÆ°Æ¡ng đã lên cao, thuyá»n đó vẫn có đèn Ä‘uốc sáng choang.
Vá»›i tốc Ä‘á»™ đó, nếu thuyá»n chạm vào chiếc bè vuông dài của NgÆ°u Thiết Oa, chắc chắn chiếc bè phải tan vở.
Má»i ngÆ°á»i trên bè của NgÆ°u Thiết Oa Ä‘á»u giật mình thất sắc, anh em Thiết Oa, Thiết Hùng luôn miệng mắng ầm lên, cả hai vá»› má»—i ngÆ°á»i má»™t chiếc sào dài, bÆ°á»›c ra trÆ°á»›c mÅ©i nÆ¡i Lý Anh Hồng cÅ©ng đã đứng lên rồi.
Chá» cho con thuyá»n lạ kia đến vừa tầm, Lý Anh Hồng vung tay phóng qua má»™t thanh Ä‘ao, Ä‘ao bay vút Ä‘i, chém ngang Ä‘Æ°á»ng giây buồm đảo vòng vòng, con thuyá»n chuyển hÆ°á»›ng, mÅ©i trịch qua, lÆ°á»›t sát bên cạnh thuyá»n của NgÆ°u Thiết Oa.
Chiếc thuyá»n đó tuy đã quay mÅ©i rồi, nhÆ°ng Ä‘i sát quá, rất có thể chạm vào thuyá»n của NgÆ°u Thiết Oa.
Phóng thanh Ä‘ao qua chém đứt lèo buồm rồi. Lý Anh Hồng cÅ©ng vá»t mình sang con thuyá»n đó, nhÆ°ng lão không thạo chèo, nên chẳng biết làm cách nào giữ cho thuyá»n đừng quay.
Thuyá»n còn quay là có thể đâm mÅ©i vào thuyá»n của NgÆ°u Thiết Oa, và sá»± đụng chạm sẽ gây tai hại không nhá».
Lập tức NgÆ°u Thiết Lan nhún chân nhảy vá»t qua thuyá»n đó, chụp tay lái bẻ xuôi, thuyá»n đảo mÅ©i, xếp theo chiá»u song song vá»›i thuyá»n kia.
Nước bắn tung tóe, văng ướt cả Khương Phong, Phương Bửu Nhi.
Äang mê man trầm trầm, bị nÆ°á»›c lạnh tạt Æ°á»›t mình, KhÆ°Æ¡ng Phong bừng tỉnh. PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi cÅ©ng hãi hùng hết sức, tưởng đâu thuyá»n chạm, vỡ tan, cả bá»n lại chịu cái nạn trầm tịch, dù có sống sót, vị tất sẽ hiệp nhau lại nhÆ° thế nầy.
Hắn an ủi Khương Phong mấy câu.
Từ bên con thuyá»n kia, Lý Anh Hồng và NgÆ°u Thiết Lan gá»i lá»›n:
- Lại đây mà xem, lại gần chiếc quá»· thuyá»n nầy mà xem!
Há» gá»i quá»· thuyá»n, bởi không còn danh từ nào đúng hÆ¡n nữa, giữa ban ngày, ban mặt, thuyá»n lại có đèn Ä‘uốc sáng rá»±c, trên thuyá»n lại vắng bóng ngÆ°á»i, thuyá»n lại lao Ä‘i vun vút. Nếu chẳng có quá»· Ä‘iá»u khiển thì làm sao thuyá»n di chuyển được? Mà di chuyển thẳng Ä‘Æ°á»ng, chẳng phải trôi bá»nh bồng nhÆ° thuyá»n không ngÆ°á»i lái, đứt dõi cá»™t bá».
Thiết Oa cố gắng chèo thuyá»n của gã đến gần quá»· thuyá»n, khi hai thuyá»n cặp vào nhau, ngÆ°á»i bên nầy bÆ°á»›c sang bên kia.
Mắt vừa đảo nhìn vào quá»· thuyá»n, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u kinh hãi, thất thần.
Trong thuyá»n, nằm ngổn ngang hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i xác chết, có xác nằm ngay trên mặt bàn, có xác nằm vắt ná»­a trong ná»­a ngoài nÆ¡i cá»­a sổ khoang thuyá»n… Tình hình đó chứng tá» ngÆ°á»i trên thuyá»n bị tập kích, không kịp làm má»™t phản ứng nhá» nhặt, không kịp nghÄ© đến sá»± thoát thân!
KhÆ°Æ¡ng Phong nhảy đến đống xác ngÆ°á»i, moi ra má»™t chiếc, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi lấy làm lạ, vụt há»i:
- Ngươi định làm gì với chiếc xác đó?
KhÆ°Æ¡ng Phong bật cÆ°á»i lá»›n:
- Thì ra ngươi! Ha ha! Ngươi!
Giá»ng cÆ°á»i nàng nghe thê lÆ°Æ¡ng làm sao! Chẳng khác nào tiếng vượn hú giữa đêm trÆ°á»ng vắng lặng… Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u kinh hãi, cùng chú mắt nhìn cái xác do KhÆ°Æ¡ng Phong vừa moi lên.
Xác của Tiêu Phối Thu! Y dã chết rồi, xác lạnh, cứng nhưng gương mặt còn giữ vẻ hãi hùng, khủng khiếp.
Không rá» nàng sợ hay nàng mừng, NgÆ°u Thiết Lan rung rung giá»ng há»i:
- Ai … ai hạ thủ đoạn?
Lý Anh Hồng bước tới, dùng mũi đao vẹt áo của Tiêu Phối Thu, thấy nơi ngực có một dấu tay, dấu đã xám xịt.
Lảo soát trá»n thân thể y, chẳng tìm thấy thêm má»™t vết tích nào khác. NhÆ° vậy, há» Tiêu bị chưởng lá»±c chấn Ä‘á»™ng, đứt tâm mạch, chết ngay. NgÆ°á»i phát xuất chưởng lá»±c hẳn phải là má»™t tay phi thÆ°á»ng!
Ai có chưởng lá»±c phi thÆ°á»ng nhÆ° thế?
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nín thở vì quá hãi hùng. Lâu lắm NgÆ°u Thiết Lan má»›i lẩm nhẩm:
- Ai? ... Mộc Lang Quân? Thổ Long Tử? ...
Châu Phương hừ một tiếng:
- Trừ hai lão ấy ra, còn ai nữa?
Lý Anh Hồng trầm giá»ng:
- NgÆ°á»i trong NgÅ© Hành Ma Cung ai ai cÅ©ng cố chấp, bất cứ gặp sá»± bất bình nào cÅ©ng chẳng bá» qua. Tiêu Phối Thu đã nổi lá»­a đốt vùng lau, khiến cả hai phải chật vật trong biển lá»­a, tá»± nhiên khi thoát nạn rồi há» phải há»i tá»™i kẻ đã gây nên khốn khổ cho há». Có lẽ Tiêu Phối Thu cÅ©ng biết mình làm liên lụy đến hai lão ác ma đó, sợ tá»™i nên liá»n đêm lÆ°á»›t thuyá»n chạy nạn nhÆ°ng không may cho hắn, hắn bị há» Ä‘uổi theo kịp!
Cái chết của Tiêu Phối Thu, dù không phải do há» gây nên, má»i ngÆ°á»i trên thuyá»n Ä‘á»u cho là má»™t may mắn, há» thá»a mãn phần nào, song nhìn cái chết thảm của há» Tiêu, tất cả Ä‘á»u không tránh khá»i thê nhiêu, lòng vô cùng xót xa thÆ°Æ¡ng cảm.
Bá»—ng NgÆ°u Thiết Hùng hét lên má»™t tiếng lá»›n, nhảy vá»t vào khoang thuyá»n, rồi trở ra, giÆ°Æ¡ng mắt ngây ngây si si, nhìn má»i ngÆ°á»i, bật cÆ°á»i hì hì:
- Lão bà của tôi không có tại đây!
Không có tại đây, là không có trong đống xác chết, mà cÅ©ng không có ẩn nấp ở đâu cả, tại bất cứ góc thuyá»n nào.
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhẹ:
- Con ngÆ°á»i của Tiêu Phối Thu làm gì nghÄ© đến kẻ khác trong lúc chạy sống chạy chết nổi? Mặc ai ra sao, hắn chỉ cố lấy an toàn cho hắn thôi, tá»± nhiên hắn không thể nghÄ© đến em gái hắn!
Ngưu Thiết Hùng đồng ý với lập luận đó, gã hoan hô, gã nhảy vút lên cao ba thước.
Ngưu Thiết Lan lẩm nhẩm:
- Tiêu Phối Thu chết, em gái hắn mất tung, vậy là mình an toàn trở vỠnhà!
Phương Bửu Nhi cững mừng cho ba anh em hỠNgưu, hắn mừng thật sự, hắn rơi lệ vì cảm động.
Rồi thuyá»n cặp bá».
Lý Anh Hồng tìm má»™t cá»— xe êm, dá»± bị Ä‘Æ°a Thiết Ôn Hầu và Chiến ThÆ°á»ng Thắng đến nhà y sÆ°, KhÆ°Æ¡ng Phong mặt đẫm lệ, quỳ xuống Ä‘Æ°a đón.
Lý Anh Hồng vá»— tay lên vai PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, má»™t lúc lâu mà chẳng nói được thành lá»i, niá»m bi cảm dâng tràn, lão nghe có cái gì ngăn chận nÆ¡i yết hầu, vừa cay, vừa đắng.
Chính Phương Bửu Nhi cất tiếng trước:
- Lý đại thúc từ Trung Nguyên đến, chắc có biết tin tức vỠngoại công của tôi chứ? Ngoại công tôi là Thanh Bình Kiếm Khách!
Lý Anh Hồng thoáng biến sắc, lão tránh câu há»i của hắn, lão chỉ trầm giá»ng:
- Sá»± nghiệp của bậc anh hùng, toàn bằng tá»± lá»±c cấu tạo! NgÆ°Æ¡i tiá»n đồ bảo trá»ng, sá»± tiến bá»™ không thể lÆ°á»ng, hãy cẩn thận nhé!
Cuộc chia tay sao bi thảm thế nầy? Dù bình thủy tương phùng, song đồng cảnh tương liên, Phương Bửu Nhi xúc động tình hoài, lệ trào lai láng.
Lý Anh Hồng đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên thì thầm bên tai Phương Bửu Nhi:
- Cái lão há» Châu đó, hẳn là má»™t bậc phi thÆ°á»ng, ngÆ°Æ¡i không nên vô lá»… vá»›i lão!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi gật đầu, Lý Anh Hồng nhảy lên xe, Ä‘oạn vòng tay, hÆ°á»›ng vá» ná»™i bá»n:
- Sông không dá»i, núi chẳng đổi, ngày gặp lại nhau hẳn phải có!
Lão ra roi, ngá»±a vừa cất vó, lão cao giá»ng:
- Tại hạ tạm biệt, các vị trân trá»ng!
Lý Anh Hồng đi rồi, Ngưu Thiết Lan day qua Khương Phong:
- GiỠbang chủ định đi đâu?
KhÆ°Æ¡ng Phong cÆ°á»i lá»›n:
- Äi đâu? Khách anh hùng lấy bốn biển làm nhà, Ä‘i nÆ¡i nào mà chẳng được?
Nàng xuất phát câu đó, bất quá chỉ để biểu lá»™ khí phách má»™t ngÆ°á»i hùng chứ thá»±c ra, nàng cÅ©ng bi thÆ°Æ¡ng vá» hoàn cảnh của nàng, khẩu khí cao, nhÆ°ng âm thinh đượm nhiá»u thê thảm.
Ngưu Thiết Lan từ từ thốt:
- Giang hồ là nÆ¡i hung hiểm, mà bang chủ lại Ä‘á»™c lá»±c Ä‘Æ¡n thân, làm sao tiếp tục con Ä‘Æ°á»ng xuôi ngược? Ngôi nhà cÅ© của tôi… bang chủ hiểu chứ, nÆ¡i đó bang chủ có thể dừng chân má»™t thá»i gian chăng?
KhÆ°Æ¡ng Phong Ä‘Æ°a mắt nhìn dòng sông dài, nÆ°á»›c sông cuồn cuá»™n chảy, nÆ°á»›c sông chảy mà giòng tâm tÆ° của nàng cÅ©ng cuồn chảy bao nổi ẩn hiện triá»n miên, nhÆ° sóng sau đùa sóng trÆ°á»›c… Lâu lắm nàng má»›i thốt qua mÆ¡ màng:
- ÄÆ¡n thân, Ä‘á»™c lá»±c! Äi không được, thì đừng Ä‘i! Mà đừng Ä‘i không được, cÅ©ng phải Ä‘i!
Ngưu Thiết Oa định mở miệng nói gì đó, song bắt gặp ánh mắt của em gái gã, gã nín lặng.
NgÆ°u Thiết Lan Ä‘Æ°a tay vuốt lại má»› tóc rối của KhÆ°Æ¡ng Phong nhẹ giá»ng thốt:
- NhÆ°ng bang chủ… Bá»—ng KhÆ°Æ¡ng Phong dậm chân gằn giá»ng:
- Ngươi còn nói gì nửa? Chẳng lẽ ngươi không biết là ta không còn một chỗ dung thân?
Khoát đôi tay, xô xẹt Ngưu Thiết Lan ra xa, nàng chạy tới trước.
NgÆ°u Thiết Lan kịp thá»i nắm áo nàng, giữ lại kêu lên:
- Bang chủ… KhÆ°Æ¡ng Phong vá»t mhạnh má»™t chút, NgÆ°u Thiết Lan vuá»™t tay nắm, mất thăng bằng ngã xuống.
Khương Phong bước tới một bước, đột nhiên trở lại cúi xuống ôm Ngưu Thiết Lan, rồi cả hai quyện vào nhau, òa lên khóc Ngưu Thiết Lan nức nở:
- Nhà tôi, có chá»— cho bang chủ an thân, nếu bang chủ không hiá»m tỵ xin cứ đến đó, tạm náu nÆ°Æ¡ng má»™t vài ngày… KhÆ°Æ¡ng Phong chan òa lệ thảm:
- Ta là kẻ không nhà, ngươi sẵn sàng chứa chấp ta chăng?
Ngưu Thiết Lan vừa mừng vừa kinh ngạc:
- Bang chủ bằng lòng đến nhà tôi?
Khương Phong trầm gương mặt:
- NgÆ°Æ¡i nghÄ©, ta còn thích bôn tẩu giang hồ nữa à? Giang hồ làm ta sợ lắm! Giang hồ có quá nhiá»u cạm bẫy, má»—i bÆ°á»›c Ä‘i Ä‘á»u có thể dẫm lên cạm bẫy! Ta chẳng muốn bÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c nào nữa?
Bao lâu nay nàng cao mặt nhìn Ä‘á»i, nàng kiêu hãnh khoác cái lốt nữ trung hào kiệt, giỠđây thì nàng muốn vất bá» tất cả, để trở thành má»™t nữ nhân thông thÆ°á»ng, má»™t nữ nhân an phận, không nuôi nhiá»u tham vá»ng.
Ngưu Thiết Lan tuôn trào lệ xúc cảm, ấp úng:
- Bang chủ….
KhÆ°Æ¡ng Phong vụt đứng lên, Ä‘Æ°a tay áo lau ráo lệ, nhếch má»™t nụ cÆ°á»i đầy gắng gượng:
- Bang chủ? Ta còn là bang chủ ná»­a chăng? NgÆ°Æ¡i hãy đổi lối xÆ°ng hô Ä‘i, có vậy ta má»›i sẳn sàng Ä‘i! Äi theo ngÆ°Æ¡i vá» nhà ngÆ°Æ¡i!
Äang khóc mùi mẫn, NgÆ°u Thiết Lan vụt cÆ°á»i nhanh nhẹn thốt:
- Äược! Äược! Tiểu muá»™i xin vâng lá»i thÆ¡ thÆ¡!
Phương Bửu Nhi mục kích cảnh tình, hết sức cảm động, thầm nghỉ!
- Con ngÆ°á»i trong cÆ¡n hoạn nạn má»›i hiển lá»™ chân tánh rá» rệt!
* * * NgÆ°á»i khoái trá hÆ¡n hết, chính là NgÆ°u Thiết Oa, gã há rá»™ng mồm cÆ°á»i nhÆ° pháo nổ gã lại định nói gì đó, nhÆ°ng NgÆ°u Thiết Lan lại trừng mắt nhìn, gã lại nín lặng.
Ngưu Thiết Lan gắt!
- Sao chÆ°a Ä‘i trÆ°á»›c dẩn Ä‘Æ°á»ng? Còn đợi chừng nào nữa má»›i vá» nhà?
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i hì hì:
- Tam muội đừng la! Ngu huynh đi ngay!
Gã nắm tay Phương Bửu Nhi giục:
- Äi, đại ca! Äi vá» nhà tiểu đệ sẽ giá»›i thiệu vá»›i cha vá»›i mẹ tiểu đệ.
Gã và Phương Bửu Nhi chạy trước, Ngưu Thiết Lan dìu Khương Phong theo sau. Châu Phương nắm áo Thiết Hùng thốt:
- Vợ ngươi nghe tin ca ca nàng đã chết, chắc nàng không còn ở đây nữa đâu, thiết tưởng, ngươi có muốn lấy vợ lượt nữa không phải dễ vậy.
NgÆ°u Thiết Hùng giật mình há»i:
- Thế thì tôi phải làm sao?
Châu PhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i:
- Nếu ngÆ°Æ¡i bằng lòng nghe lá»i ta, thì ta chỉ cho má»™t phÆ°Æ¡ng pháp!
Gã rít lên:
- Lão gia ơi! Giúp tôi! Giúp tôi! Không có vợ, tôi làm sao sống tôi quen nếp sống có vợ rồi, độc thân là cầm như tự tử!
Châu Phương hừ một tiếng:
- Nàng không muốn ở lại ngươi có se giây mà trói, nàng cũng bứt đi luôn!
Rồi lão chớp mắt tiếp:
- Nhưng ta, ta có cách cột nàng lại!
Rồi lão Ä‘Æ°a tay, làm mấy các chụp vào ngÆ°á»i nàng, dạy cho gã thành thuá»™c.
Chỉ dạy xong lão cÆ°á»i thốt:
- Nhất định là vợ ngÆ°Æ¡i chẳng chạy vuá»™t nổi. NhÆ°ng ngÆ°á»i hãy nhá»› Ä‘iá»u nầy, chụp nàng lần thứ nhất rồi, ngÆ°Æ¡i có thể buông nàng ra, để sau đó chụp lại lần nữa, lần sau thì phải giữ chắc nàng đừng bao giá» buông. Nhá»› làm đúng theo lá»i ta, thì chẳng bao giá» ngÆ°Æ¡i mất vợ.
Ngưu Thiết Hùng trợn tròn đôi mắt:
- Lão gia nói có chắc không?
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhẹ:
- Ai lừa gạt ngươi làm gì?
Lúc đó, má»i ngÆ°á»i đã đến đầu Ä‘Æ°á»ng lên núi.
Äá»™t nhiên, từ trên đỉnh núi, má»™t thiếu nữ chạy xuống. NgÆ°u Thiết Hùng lÆ°á»›t tá»›i nghinh đón nàng.
Gã rối rít kêu lên:
- A! Nàng đi đón chồng đó phải không?
Thiếu nữ vận áo xanh, xinh đẹp vô cùng, Ä‘Æ°a mắt nhìn qua Ä‘oàn ngÆ°á»i thần sắc hÆ¡i biến đổi, trừng mắt ngó thẳng NgÆ°u Thiết Hùng:
- Tại sao chỉ có má»—i má»™t mình ngÆ°Æ¡i vỠđây? Còn các ngÆ°á»i kia đâu?
NgÆ°u Thiết Hùng cÆ°á»i hì hì:
- HỠchạy tứ tán hết rồi, còn đâu mà vỠđây với ta? HỠcó cần gì tìm nàng đâu?
Thiếu nữ áo xanh nổi giận:
- Câm ngay, ta phải đi tìm hỠmới được.
Nàng quay mình toan chạy đi.
Nhưng, Ngưu Thiết Hùng đả quát lớn:
- Äứng lại đó!
Thiếu nữ áo xanh xì một tiếng:
- Äứng lại để làm gì? Ta Ä‘i đâu mặc ta, ngÆ°Æ¡i can gì đến ta mà ngăn chận?
Ngưu Thiết Hùng hừ một tiếng:
- Ta không can còn ai can chứ? Ta là chồng ngươi mà!
Ngưu Thiết Oa đứng xa xa, nghe em trai đáp cứng như thế khoái trá vô cùng, rao lên:
- Khá lắm đó! Khá lắm! Không ngá» nhị đệ hôm nay lại có đầy đủ can trÆ°á»ng dám sỠđến râu sÆ° tá»­ cái!
Thiếu nữ áo xanh cÆ°á»i lạnh:
- Coi chừng bị mấy cái tát như ngày nào đấy, ông mãnh ngu ngốc ơi!....
Không rõ Ngưu Thiết Hùng làm động tác gì, chỉ thấy đôi tay gã chớp lên, thiếu nữ áo xanh bị gã nắm cứng.
Thiếu nữ cố vùng vẫy cách nào, cÅ©ng không thoát khá»i sá»± kiá»m chế của gã.
NgÆ°u Thiết Hùng bật cÆ°á»i ha hả:
- Ngươi thấy chưa? Ta cũng có thủ đoạn chứ?
Gã nhìn sang NgÆ°u Thiết Oa, cao giá»ng giá»›i thiệu:
- Äại ca, vợ của tiểu đệ đấy, nàng tên là Tiêu tố Thu đấy, trÆ°á»›c thì tiểu đệ ngán nàng, từ nay thì nàng phải ngán lại tiểu đệ!
Tiêu tố Thu vùng vẫy mãi, không thoát khá»i tay gã, bất giác Ä‘á» mặt xì má»™t tiếng thốt:
- Thừa dịp ngÆ°á»i ta không để ý, rồi chụp ngÆ°á»i ta, giá»i gì chứ? NhÆ° vậy đâu phải là nam tá»­? Hèn! Hèn lắm!
NgÆ°u Thiết Hùng cao giá»ng:
- NgÆ°Æ¡i không phục? Äược lắm! Äây, ta buông ngÆ°Æ¡i, rồi cố mà giữ mình, ta chụp lại cho mà xem.
Gã buông tay liá»n.
Tiêu tố Thu nhanh như chớp, vung tay tát qua mặt gã.
Y theo cách thức do Châu Phương đã chỉ dạy, Ngưu Thiết Hùng lại chụp nàng, và giữ cứng như trước.
Là em của Tiêu Phối Thu, tá»± nhiên nàng phải biết vÅ© công, vậy mà nàng vẫn không tránh khá»i má»™t thủ pháp của má»™t gã ngÆ° phủ thô kệch chất phác, chẳng hiểu Châu PhÆ°Æ¡ng đã chỉ dạy cho gã nhÆ° thế nào, thủ pháp đó hết sức ảo diệu, nàng không kịp nhìn rõ, chứ đừng nói là phản ứng đúng lúc.
NgÆ°u Thiết Hùng cÆ°á»i hì hì há»i:
- Bây giỠnàng phục chồng của nàng chưa?
Gã vừa lôi nàng đi, vừa thốt tiếp:
- Vá»! Vá» theo ta, có chồng thì phải ở nhà chồng, không được Ä‘i đâu cả.
Thiếu nữ áo xanh không còn phản kháng nổi, bắt buộc phải đi theo gã.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi, NgÆ°u Thiết Oa và NgÆ°u Thiết Lan Ä‘á»u sá»­ng sốt, nhÆ°ng thâm tâm há» hết sức vui mừng. Cả ba Ä‘á»u quay lại nhìn Châu PhÆ°Æ¡ng, chỉ thấy lão thản nhiên nhÆ° thÆ°á»ng, miệng lão phá»›t má»™t nụ cÆ°á»i!
Lên đến đỉnh núi là tá»›i nhà, đúng nhÆ° NgÆ°u Thiết Lan đã tả, ngôi nhà ở vào má»™t vị tri hết sức thuận lợi, nhìn ra thấy rõ bốn phía, riêng vá» hai đầu sông thì có thể quan sát những diá»…n tiến ngoài mÆ°á»i dặm.
Phương Bửu Nhi nghĩ thầm:
- Thảo nào Tiêu Phối Thu chẳng tìm cách cho em gái đến đây!
Cha mẹ NgÆ°u Thiết Oa gặp lại con, con gặp lại cha mẹ, gia đình há» là những con ngÆ°á»i thuần phác, thì tình cảm phải chân thành nên cuá»™c trùng phùng phải vui lắm, ai nói cứ nói, có gì muốn nói cứ nói, nói chẳng ai nghe cÅ©ng được, nói qua tiếng cÆ°á»i, vừa khóc cảm Ä‘á»™ng vừa nói.
Trong khi ngÆ°á»i trong nhà Ä‘ang vui mừng thì PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi lại bÆ°á»›c ra ngoài, nhìn xuống giòng sông.
Chợt hắn trông thấy từ xa xa hai con thuyá»n khá lá»›n, ngược nÆ°á»›c tiến lên chèo rất nhanh, trên má»—i con thuyá»n có ít nhất cÅ©ng từ năm mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i trở lên, ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy tóc rối bồng, áo rách xác xÆ¡.
Äúng là má»™t bá»n khất cái!
hết: Hồi 14, xem tiếp: Hồi 15
Tài sản của danangcity

  #15  
Old 27-05-2008, 06:32 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 15

Từ chỗ tự nhiên



PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nhá»› lại trÆ°á»›c đây, trong lòng sÆ¡n cốc, hắn đã gặp ba lão khất cái, vì tham lam châu báu, nên bị Má»™c Lang Quân đánh Ä‘uổi, chạy thất Ä‘iên bát đảo, hắn đâm ra có thành kiến không đẹp đối vá»›i bá»n Cái Bang, hắn cho rằng há» là những kẻ tham lam, hèn khiếp, sợ chết nhÆ°ng sau đó, hắn biết được đến chuyện tên đánh xe đã giúp cho Hồ Bất Sầu được việc, hắn đã thay đổi thành kiến, nhận xét rằng phàm trong bang há»™i, môn phái nào cÅ©ng thế, cÅ©ng có kẻ tốt ngÆ°á»i xấu, không thể đồng Ä‘á»u nhất loạt được.
HÆ¡n trăm ngÆ°á»i khất cái trên thuyá»n kia, có vẻ hối hả rõ rệt, há» hối hả nên há» ngược giòng chèo gấp chẳng cần đợi con nÆ°á»›c thuận mà Ä‘i, bởi hối hả nên ngÆ°á»i nào cÅ©ng khẩn trÆ°Æ¡ng ra mặt.
Hắn thầm nghĩ:
- Hay là trong Cái Bang có biến cố quan trá»ng lắm?
Hắn tá»± lẩm nhẩm ý nghÄ©a đó, cứ tưởng là chỉ có má»—i má»™t mình hắn mục kích cảnh trạng của bá»n Cái Bang, nhÆ°ng từ sau lÆ°ng hắn nghe có tiếng nói vang lên, vừa đủ cho má»™t mình hắn nghe:
- Äúng vậy! Trong Cái Bang, má»™t biến cố vừa phát sanh, ngÆ°Æ¡i có muốn biết biến cố đó chăng?
Không cần nhìn lại, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nghe âm thinh cÅ©ng Ä‘oán ra ngÆ°á»i.
Chính Cẩm Y Hầu Châu Phương thốt lên câu đó.
Tuy không được há»c võ, song PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi sanh trong gia đình võ, từ ông ngoại, mẹ, cha, ngÆ°á»i nào cÅ©ng luyện vÅ© công, mắt từng thấy biểu diá»…n, tai từng nghe phê Ä‘oán môn võ công cùng nhÆ° nhân vật trên giang hồ, hắn có thể nhận thức đại khái vá» giá trị má»™t con ngÆ°á»i trong vÅ© lâm, giỠđây thấy Châu PhÆ°Æ¡ng đến sát bên mình hắn, mà hắn chẳng hay biết gì cả, hắn giật mình, tá»± nhiên hắn có phần nào kinh hoảng vá» con ngÆ°á»i kỳ dị đó.
NhÆ°ng Châu PhÆ°Æ¡ng thốt xong, lại ngẩng mặt lên ná»n trá»i rồi vuốt nhẹ chòm râu má»™t lúc, Ä‘iểm phá»›t nụ cÆ°á»i, tiếp nối:
- NgÆ°á»i trong Cái Bang bình nhật thì tản mác khắp bốn phÆ°Æ¡ng, nhá» nÆ¡i nào cÅ©ng có mặt há», nên tin tức trên khắp sông hồ, há» Ä‘á»u có sá»›m hÆ¡n bất cứ môn phái nào. Giả sá»­, ai muốn tìm tung tích của má»™t ngÆ°á»i, cứ há»i há», há» luôn luôn có sẵn những tin tức hữu ích cung cấp cho.
Lão thốt nhÆ° vậy, cái dáng của lão thì chẳng khác nào lão tá»± thốt vá»›i mình nhÆ°ng PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi nghe rồi, hắn có cảm tưởng là lão thức tỉnh hắn. Tuy nhiên, hắn lá» Ä‘i, chỉ há»i lại:
- Tôi thì muốn đi xem biến cố gì đã xãy ra trong Cái Bang, nhưng lão gia có thích đi xem chung chăng?
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhạt:
- Ta quen sống phiêu bạt góc biển ven trá»i, có cảnh nhiệt náo nào lại chẳng thích xem? Bởi thích nhiệt náo, nên còn luôn luôn bôn tẩu tìm nhiệt náo mà xem!
Phương Bửu Nhi suy nghĩ một chút vụt thốt:
- Tôi muốn đi theo lão gia!
Châu PhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i:
- Ngươi chịu nổi gian khổ của cuộc sống phiêu lãng khắp sông hồ chăng!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi không do dá»± cao giá»ng đáp.
- Tôi có đủ can đảm chịu Ä‘á»±ng má»i thá»­ thách trên trÆ°á»ng Ä‘á»i!
Äá»™t nhiên, má»™t giá»ng nói vang lên tiếp nối câu của chàng:
- Chịu không nổi đâu!.... Chẳng thể nào chịu nổi!....
Chính Ngưu Thiết Oa vừa xuất hiện vừa thốt lên câu đó!
Châu PhÆ°Æ¡ng trầm giá»ng:
- Chẳng hạn như chuyện gì, mà ngươi cho là không chịu đựng nổi?
Ngưu Thiết Oa nhăn nhó mặt:
- Tôi... chẳng phút giây nào tôi quên được KhÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng chẳng phút giây nào tôi chẳng nhìn nàng, nhìn thẳng không được thì nhìn trá»™m, nhÆ°ng... nàng thì... chẳng bao giá» nhìn tôi đến ná»­a mắt! Tôi không thể chịu nổi việc đó, tôi cho đó là má»™t Ä‘iá»u gian khổ lá»›n lao.
Tưởng gì, chứ cái gã ngốc tá»­ nầy chỉ bận tâm vỠđôi mắt của ngÆ°á»i đẹp! Vắng đôi mắt đó gã sẽ khổ, khổ hÆ¡n má»i nổi khổ trên Ä‘á»i, kể cả cái khổ của kẻ vong quốc, vong gia...
Châu PhÆ°Æ¡ng bật cÆ°á»i lá»›n:
- Nàng trần truồng nằm trong cánh tay ngÆ°Æ¡i, ép sát ngÆ°á»i trong lòng ngÆ°Æ¡i, tá»± nhiên nhá»› lại việc đó, nàng phải thẹn, phải tức, phải tối, nàng còn làm sao dám nhìn thẳng vào mặt ngÆ°Æ¡i? Nàng càng tránh nhìn ngÆ°Æ¡i, là nàng càng hữu ý đối vá»›i ngÆ°Æ¡i, chÆ° nếu nàng dám nhìn vào mặt ngÆ°Æ¡i, là nàng chẳng xem cái việc nằm trong lòng ngÆ°Æ¡i, trần truồng, không có mảnh vải che chá»— kín, ra cái quái gì cả. NhÆ° vậy, là ngÆ°Æ¡i hữu hạnh lắm rồi, sao lại cho rằng chịu không nổi?
NgÆ°u Thiết Oa ngây ngÆ°á»i má»™t lúc, Ä‘oạn thở dài:
- Vừa rồi, thừa lúc vắng vẻ, chẳng có ai bên cạnh, tôi khẽ nắm chéo áo nàng, kéo nhẹ, nàng không buồn nhìn lại tôi, nàng chỉ ngẩng mặt lên không tự thốt với nàng. Nàng thốt:
ÄÆ°á»ng tÆ°Æ¡ng lai muôn trùng, chí trai phải hào hùng, nếu không là vÄ© nhân, đừng mÆ¡ má»™t gia nhân! Tôi nhá»› rõ từng lá»i nói của nàng nhÆ°ng chẳng hiểu gì cả!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi mỉm cÆ°á»i, cho rằng KhÆ°Æ¡ng Phong dù là bậc cân quốc anh hùng, song chung quy vẫn còn kẹt trong cái sáo nhi nữ thÆ°á»ng tình, nàng có thể nói thẳng ý nghÄ©, thay vì nói thẳng nàng lại dùng lối quanh co, nhÆ° vậy má»™t gã xuẩn ngốc là NgÆ°u Thiết Oa làm sao hiểu được?
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i hì hì:
- Hay lắm! Hay lắm! Ta thấy nàng quả có tâm địa tốt! Äúng là nàng bị ngÆ°Æ¡i làm dao Ä‘á»™ng ý tình, nàng nói thế chẳng khác nào an ủi ngÆ°Æ¡i, ngày dài tháng rá»™ng vá»™i gì phải gấp? Nàng khuyên ngÆ°Æ¡i cứ lo tạo dá»±ng sá»± nghiệp anh hùng, nàng chung quy rồi cÅ©ng thuá»™c vá» ngÆ°Æ¡i.
Nếu ngÆ°Æ¡i chẳng đáng mặt anh hùng, thì đừng mÆ¡ vá»ng gì đến nàng.
NgÆ°u Thiết Oa reo lên má»™t tiếng, tiếng reo vang nhÆ° tiếng sấm, gã nhảy tung lên không, cao hÆ¡n ba thÆ°á»›c nhÆ°ng rồi gã cÅ©ng cau mày há»i :
- Muốn trở thành bậc anh hùng, thì phải làm như thế nào, lão gia có thể chỉ điểm cho tôi chăng?
Châu PhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i:
- Trước hết hãy theo ta và đại ca ngươi, đi đến một nơi...
Bá»—ng lão đổi giá»ng:
- Äi! Chúng ta Ä‘i thôi! Phải Ä‘i má»›i được! Äi là có nhiá»u diá»u lợi!
Ngưu Thiết Hùng lúc đó mang bộ mặt rầu rầu từ trong nhà bước ra.
Châu PhÆ°Æ¡ng nhìn gã há»i:
- Lại có gì nữa rồi đó, phải không? Trông gương mặt đưa đám kia ta nghi quá!
Ngưu Thiết Hùng thở dài:
- Lão bà của tôi, chứng nào tật ấy, lại bắt tôi phải nằm dÆ°á»›i sàn giÆ°á»ng. Má»—i lần tôi leo lên, giành chá»— trên giÆ°á»ng, là má»—i lần bị nàng đạp cho ngã xuống đất. Cái thế lão gia đã dạy tôi không còn áp dụng được nữa.
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lá»›n:
- Äược! Äược! Äừng rối lên, ta sẽ dạy thêm cho ngÆ°Æ¡i má»™t thế khác.
Lão kéo Ngưu Thiết Hùng đến chỗ xa xa, quanh tay đập chân một lúc.
NgÆ°u Thiết Hùng tuy chất phác, song há»c rất mau thuá»™c.
Châu Phương gật gật đầu, ra vẻ hài lòng thốt:
- Ta dạy ngươi mấy cái thế nầy, ngươi cứ áp dụng có công hiệu lắm, vĩnh viễn lão bà của ngươi sẽ tùng phục ngươi!
NgÆ°u Thiết Hùng cÆ°á»i hì hì:
- Có nhiá»u phÆ°Æ¡ng pháp thần diệu nhÆ° vậy à? Lão gia tài quá, lão gia biết nhiá»u Ä‘iá»u hữu ích quá?
Châu Phương lại bảo:
- Còn một thế, hay lắm, ngươi kỠtai đây, ta nói nhỠcho nghe!
Ngưu Thiết Hùng bước tới, nghểnh tai sát miệng Châu Phương - Lão thì thầm một lúc, không rõ lão nói gì, Ngưu Thiết Hùng dần dần đỠmặt, đỠmột cánh khoái trá.
Sau cùng lão cÆ°á»i khúc khích:
- Kỳ quá! Kỳ quá lão gia! Làm vậy thì...
Châu Phương trừng mắt:
- Kỳ cái gì? Các ngÆ°Æ¡i là vợ chồng vá»›i nhau, co gì mà kỳ? Vợ chồng thì tránh sao khá»i cái việc đó chứ ? Không muốn vậy thì đừng lấy chồng, còn ngÆ°Æ¡i nữa, nếu cho là kỳ thì đừng ham vợ!
Ngưu Thiết Hùng tươi nét mặt cảm ơn rối rít, rồi quay mình chạy bay vào nhà.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi và NgÆ°u Thiết Oa nhìn nhau, nhÆ°ng chẳng ai há»i ai má»™t tiếng.
*** Sáng sớm hôm sau, Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa để ý quan sát thần thái của Tiêu tố Thu, xem phương pháp của Châu Phương có công hiệu chăng.
Không rõ bình thÆ°á»ng nàng có làm nhÆ° thế không, chứ hôm nay thì nàng đảm Ä‘ang ra mặt, nấu nÆ°á»›c, pha trà, dá»n trong dẹp ngoài xứng đáng là má»™t nàng dâu phục thị nhà chồng hết sức chu đáo.
Äôi mày hÆ¡i xụ xuống, mắt chẳng dám nhìn lên, chừng nhÆ° có thẹn.
Dáng dấp đi đứng của nàng cùng trở thành uyển chuyển, yểu điệu, mất hẳn cái vẻ cân quốc anh hùng, mất hẳn cái vẻ hống hách ngày nào.
Nàng hoàn toàn biến thành má»™t nữ nhân, đúng theo cái nghÄ©a của sá»± phân định nữ và nam, nữ sanh ra để bổ túc cho nam mà nam tìm cái bồi bổ nÆ¡i nữ, nam cần nữ ứng, nữ sẵn sàng cung ứng cho nam trong má»i cái cần...
Còn Ngưu Thiết Hùng, hắn ra sao?
Mặt hắn ngẩng cao, ngá»±c hắn ưỡn tá»›i, ngá»±c càng ưỡn thì bụng càng thóp, bụng thóp tại ngá»±c ưỡn hay thóp vì má»™t nguyên nhân nào, chẳng hạn làm má»™t việc gì đó nhá»c mệt, thóp bá»ng cho ngá»±c phồng để thở nhiá»u không khí, cố thở nhiá»u?
Gương mặt hắn tươi sáng, như đóa hoa rừng vừa nở, lúc nở lại có mưa mát, nước mưa tăng thêm phần rạng rỡ. Gương mặt đó đang được một nhựa sống mới đẫm nhuần, gã dương dương tự đắc.
Gã có quyá»n dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng tá»± đắc chứ!
Cái trận tuyến gã dàn ra từ bao lâu rồi, trận tuyến chỉ ghi toàn bại tích cho gã, hôm nay chính gã thu dá»n chiến trÆ°á»ng, gã làm chủ tình hình, gã có quyá»n tá»± đắc vá»›i kỳ công chứ?
Äối vá»›i ai cÅ©ng thế, mau thắng lợi Ä‘á»u mang lại hài lòng, riêng gã thì có lẽ gã đã tạo nên má»™t kỳ công, bởi trên chá»— mÆ¡ tưởng của gã, mà thành hi hữu, trong khung Ä‘á»i chất phác của má»™t ngÆ° phủ nghèo nàn đần Ä‘á»™n.
NgÆ°u Thiết Oa cùng thích chí lây vá»›i gã, anh cứ theo há»i em:
- Nhị đệ à, Châu lão gia dạy nhị đệ những gì đâu, nói cho ngu ca biết đi?
Nhưng, Ngưu Thiết Hùng lắc đầu quầy quậy:
- Không được! Ngàn muôn lần không được! Tiểu đệ chẳng tiết lá»™ đâu! Bí mật mà! Lão gia thÆ°Æ¡ng ai thì dạy cho ngÆ°á»i đó, phải giữ làm của báu chứ!
Chẳng những gã thoái thác, không chịu tiết lá»™, mà gã còn chạy trốn nÆ¡i khác, không để cho NgÆ°u Thiết Oa há»i dai.
Rồi Châu PhÆ°Æ¡ng, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi và NgÆ°u Thiết Oa cáo lui, Ä‘oàn ngÆ°á»i sá»­a soạn lên Ä‘Æ°á»ng.
Há»p thì mừng, tan thì buồn, có những cuá»™c chia ly nào vui đâu? Dù chia ly tạm thá»i, bởi trong thá»i gian chia ly, có ai biết được những bất ngá» xảy ra cho ngÆ°á»i ở lại, cho kẻ ra Ä‘i? Trong cuá»™c chia ly nào cÅ©ng lấy nÆ°á»›c mắt làm rượu tiá»…n, mặc dù há» có nhiá»u rượu để uống, uống cho say tít cung thang, quên Ä‘i sá»± phân kỳ, đừng nhìn thấy kẻ ra Ä‘i, cÅ©ng nhÆ° đừng thấy ngÆ°á»i ở lại.
Ba hôm trước, ngôi nhà của hỠNgưu như hồi xuân, ba hôm nay, ngôi nhà lại nặng mùi tang tóc.
NgÆ°u Thiết Oa lại ly gia lần nữa, NgÆ°u Thiết Lan thì vỡ má»™ng giang hồ vá»›i sá»± tan vỡ của Thiên Phong Bang, KhÆ°Æ¡ng Phong Ä‘ang Ä‘au buồn trên chá»— tưởng. Tiêu Tố Thu có chắc an phận làm vợ NgÆ°u Thiết Hùng? Nếu có kẻ thản nhiên, thì chính là NgÆ°u Thiết Hùng Ä‘ang chập chá»n trong phúc hạnh...
Há» Ä‘i Ä‘Æ°á»ng thủy, và phÆ°Æ¡ng tiện là thuyá»n quái dị của NgÆ°u Thiết Oa.
Thuyá»n tách bến, thuyá»n xuôi giòng, bóng ngÆ°á»i đứng trên bá» tiá»…n Ä‘Æ°a dần dần má». NgÆ°u Thiết Oa nhìn mãi, nhìn má»™t lúc rồi lá»™ vẻ mÆ¡ màng, si si, ngây ngây, thân hình gã nhÆ° lùn xuống vài tấc, chiá»u cao thấp xuống thì chiá»u ngang lá»›n ra, hiện tại gã nhÆ° mang má»™t cái gì nặng trÄ©u, gã không chịu Ä‘á»±ng nổi sức nặng của cái đó, nhÆ°ng gã cÅ©ng chẳng muốn vứt vật nặng cho nhẹ nhàng. Vật càng nặng, gã càng cố mang, cố chịu Ä‘á»±ng.
Vật nặng đó, phải chăng là một hình ảnh? Một hình ảnh thì làm gì có thể chất mà gieo nặng cho gã?...
Phương Bửu Nhi vỗ vai gã an ủi:
- Có biệt ly tình nào sảng khoái cho con ngÆ°á»i đâu? Äừng buồn Ä‘au, hiá»n đệ! Tình ly biệt càng thâm, hÆ°Æ¡ng rượu trùng phùng càng nồng con ngÆ°á»i ta ly biệt để tạo cái trùng phùng, nếu chẳng muốn hưởng trùng phùng thì chẳng có ai bày trò biệt ly làm chi!
Chợt NgÆ°u Thiết Oa bật cÆ°á»i, cÆ°á»i vang dá»™i.
Phương Bửu Nhi lấy làm lạ:
- NgÆ°Æ¡i cÆ°á»i chi? Ta chỉ tưởng ngÆ°Æ¡i nên khóc chứ, khóc được cái cay nồng của ly biệt má»›i vÆ¡i Ä‘i, tại sao ngÆ°Æ¡i cÆ°á»i? CÆ°á»i chua chát để tăng cÆ°á»ng cái thấm thía của sá»± chia tay?
NgÆ°u Thiết Oa dịu tiếng cÆ°á»i, hì hì thốt:
- Chung quy rồi, nàng cÅ©ng lÆ°u ý đến tiểu đệ! Lúc tiểu đệ lên thuyá»n, nàng lén nhìn theo, tiểu đệ thấy rõ ánh thu ba chá»›p chá»›p của nàng. Äại ca Æ¡i! Chỉ má»™t ánh mắt đó thôi, cÅ©ng đủ Ä‘Æ°a tiểu đệ lên tận chín từng mây, tiểu đệ thấy nàng ngồi trong áng mây kia, nàng Ä‘ang vẫy tay chào tạm biệt!....
Gã ngẩng mặt nhìn lên như thực sự có Khương Phong trong áng mây hồng...
Bỗng, Châu Phương lôi cả hai trở lại thực tế:
- Hai ngÆ°Æ¡i nên nhá»›, lần xuất hành nầy, các ngÆ°Æ¡i nên cẩn thận cho lắm, ta nói thế để cho các ngÆ°Æ¡i hiểu rằng, phải nhìn nhiá»u, giữ ít nói, nhìn càng nhiá»u càng hay, nói càng ít càng có lợi. NhÆ°ng, chẳng phải nhìn thẳng, nhìn sững, mà chỉ nên nhìn bằng ý để tìm tòi quan sát, để tránh bá»›t nghi ngá».
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi mỉm cÆ°á»i:
- Tự nhiên rồi! Có mắt phải nhìn, có ý phải dè dặt, nhìn lúc không ai lưu ý, khi bị phát hiện rồi phải chuyển hướng ánh mắt chứ!
Châu Phương gật đầu:
- Trá»i sanh đôi mắt để nhìn, nhÆ°ng muốn xá»­ dụng đôi mắt cÅ©ng phải biết qua phÆ°Æ¡ng pháp. Äừng tưởng, có cái gì sẵn là cứ hưởng dụng bừa bãi, chỉ chuốc lấy phiá»n lụy, chứ chẳng thu thập được lợi gì đâu!
CÅ©ng nhÆ° lá»i nói phải thì hÆ°ng gia, thịnh quốc, nói quấy thì chủng diệt, tá»™c vong.
Rồi lão há»i:
- Giòng nước chảy kia, ngươi có trông thấy chăng?
Phương Bửu Nhi gật đầu:
- Có chứ, nó sỠsỠtrước mắt, tôi có đui mù đâu mà chẳng thấy?
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhẹ:
- Ngươi thấy nước chảy, nhưng trong giòng nước chảy có triết lý gì, có diệu thú gì? Nó biểu tượng cho cái gì, có thức ngộ chúng ta như thế nào?
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi sững sá», ấp úng:
- Nó... nó...
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhẹ:
- Thá»i gian trôi qua, Ä‘á»i ngÆ°á»i trôi qua, có khác nào giòng nÆ°á»›c trôi qua? NgÆ°Æ¡i nhìn thá»i gian trôi, nhìn giòng Ä‘á»i trôi cÅ©ng nhÆ° nhìn giòng nÆ°á»›c trôi, nhìn nhÆ°ng chẳng thấy chi hết. NgÆ°Æ¡i chỉ thấy cái chất di Ä‘á»™ng, nhÆ°ng nào thấy được nguyên lý của sá»± di Ä‘á»™ng đó? Cho nên nhìn không thấy là vậy! NgÆ°Æ¡i nhìn bằng phàm nhãn, ngÆ°Æ¡i chÆ°a có tâm nhãn, trí nhãn, nếu nói xa hÆ¡n ta có thể dùng hai tiếng tuệ nhãn!
Nhưng dùng hai tiếng nầy, thì ta lại rơi vào cửa phật mất rồi, mà ta thì chưa thấy mình có cái hứng nâu sồng!
Phương Bửu Nhi ạ lên một tiếng:
- Lão gia luận chí lý!
Châu PhÆ°Æ¡ng buông gá»n:
- Nhìn giòng nước chảy đi, nhìn trong ba khắc. Thấy được gì, cho ta biết. Có thắc mắc gì, cứ nêu với ta.
Phương Bửu Nhi gật đầu:
- Tôi sẽ nhìn!
Hắn quay mặt hÆ°á»›ng vá» dòng sông dài, dòng sông chảy vá» vô tận, nÆ°á»›c chảy xuôi, chảy mãi không ngừng, nÆ°á»›c rẽ hai bên mạn thuyá»n, kêu róc rách nổi bá»t trắng.
Ba khắc thá»i gian trôi qua, con thuyá»n quái dị cÅ©ng trôi Ä‘i Ä‘oạn sông đã vượt được mấy dặm dài.
Châu Phương cất tiếng:
- Ta đã há»i ngÆ°Æ¡i vá» cái ảo diệu của giòng nÆ°á»›c chảy, ngÆ°Æ¡i tìm được giải đáp chÆ°a?
Phương Bửu Nhi thở dài, tiếng thở của hắn dài như bằng dòng sông, hắn thở mấy hơi, từ từ đáp:
- TrÆ°á»›c kia nÆ°á»›c chảy đối vá»›i tôi chỉ là nÆ°á»›c chảy, chảy để Ä‘Æ°a thuyá»n xuôi, chảy để Ä‘Æ°a lục bình, phù sa vá» má»™t nÆ¡i nào đó, nÆ°á»›c chảy có gì lạ, đáng chuyên tâm để ngiên cứu? NhÆ°ng giỠđây, thì khác hẳn.
NÆ°á»›c chảy đối vá»›i tao nhân mặc khách là nguồn thÆ¡ lai láng, là tứ thÆ¡ cuồn cuá»™n, nÆ°á»›c chảy là má»™t áng văn chÆ°Æ¡ng lÆ°u loát. Äối vá»›i nhã sÄ©, nÆ°á»›c chảy là má»™t khúc nhạc êm Ä‘á»m, má»™t khúc nhạc thanh tao, không đượm vẻ ô tục, vẩn bợn, má»™t khúc nhạc lá»c kỹ càng, không ngập ngừng gượng ép gò bó, không sống sượng, trái lại má»™t khúc nhạc thao thao...
Châu PhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i:
- NgÆ°Æ¡i nhìn giòng nÆ°á»›c vá»›i con mắt văn nhân, nhã sÄ©, giả sá»­ ngÆ°Æ¡i là con nhà võ, thì ngÆ°Æ¡i sẽ thấy giòng nÆ°á»›c chảy bon bon kia, là giòng vÅ© há»c liên miên, bất Ä‘oạn. NÆ°á»›c chảy càng xa Ä‘Æ°á»ng, vÅ© há»c càng tiến dài, xa vô cùng dài vô tận, giòng nÆ°á»›c càng chảy mau, càng chặc chẻ, vÅ© há»c càng luyện tập càng kín đáo vững vàng. NgÆ°Æ¡i có ý thức được Ä‘iá»u ta vừa nói chăng?
Phương Bửu Nhi sáng mắt lên:
- Phải! Äúng vậy tiá»n bối! Giòng nÆ°á»›c kia, bao hàm cái triết lý vô thượng của vÅ© há»c, chúng ta nhìn những đợt sóng nhấp nhô kia, thoạt nhìn thì giống nhau, nhÆ°ng nhìn kỹ thì má»—i đợt sóng có hình thức riêng biệt của nó, những đợt sóng luôn luôn biến hóa, ảo diệu không cùng!
Vừa ảo diệu vừa phức tạp đến Ä‘á»™ má»—i đợt sóng biến hóa ra không còn là hình thức trÆ°á»›c nữa. Giòng nÆ°á»›c đó là vÅ© há»c của ngÆ°á»i áo trắng, là kiếm thuật của y, mà những đợt sóng kia là những chiêu thức kỳ bí ảo diệu của y, chiêu kiếm Ä‘Æ°a ra mừng tượng nhau nhÆ° những đợt sóng, nhÆ°ng biến hóa phi phàm, nhìn cái biến hóa không ai còn ghi nhận được cái hình thức đầu tiên rõ rệt, và bằng vào biến hóa hiện tại không ai tưởng được cái biến hóa tÆ°Æ¡ng lai liên miên bất tuyệt, dị đồng, mãi mãi dị đồng...
Hắn càng nói, càng thấy hứng thú mà nói, nhÆ° không bao giá» nói được hết ý. Hắn hứng thú đến Ä‘á»™ mở rá»™ng đôi mắt sáng ngá»i mà nói, thần thái cÅ©ng rạng rỡ nhÆ° đóa hoa Ä‘ang nở khoe màu.
Châu PhÆ°Æ¡ng hài lòng vô tưởng, luôn luôn gật đầu, luôn luôn vuốt râu, rồi lão lại há»i:
- Với một nhát đao, ngươi có thể chặt giòng nước đứt thành dôi chăng?
Phương Bửu Nhi lắc đầu:
- Äao chém nÆ°á»›c, nÆ°á»›c xuôi giòng, nÆ°á»›c liá»n lạc, nÆ°á»›c tiếp tục chảy, đứt làm sao được?
Châu Phương gật gù:
- Äừng nói má»™t nhát Ä‘ao, dù chém trăm Ä‘ao, ngàn Ä‘ao ngÆ°Æ¡i không hy vá»ng gì chém đứt giòng nÆ°á»›c. Cái đạo lý nhÆ° thế nào, ngÆ°Æ¡i thấu triệt chÆ°a?
Phương Bửu Nhi giật mình:
- Tôi... việc đó...
Bỗng đôi mắt hắn sáng rực lên, hắn reo to:
- Tôi hiểu rồi! Giòng nÆ°á»›c chảy, có cái lẽ sanh sanh bất diệt bất Ä‘oạn, có cái cÆ¡ chuyển tiếp triá»n miên, chẳng có gì làm đứt Ä‘oạn, ngÆ°ng trệ. Nếu luyện vÅ© công, thao thao bất tuyệt nhÆ° giòng nÆ°á»›c, thì chắc chắn là phải trở thành vô địch trong thiên hạ.
Châu Phương nghe cơn gió mát thổi qua, tâm tư khoan khoái vô cùng:
- Phải! Bốn tiếng sanh sanh bất diệt do ngÆ°Æ¡i vừa nói đó, đúng là đại huệ của tạo hóa dành cho con ngÆ°á»i. Cái lẽ sanh sanh bất diệt đó, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng thấy được nÆ¡i tinh tú đêm hiện ngày má», nÆ¡i cây cá» tiêu trưởng, nÆ¡i nÆ°á»›c chảy liên miên, nÆ¡i nhật nguyệt vận hành, tuần hoàn, bất diệt, trong chu kỳ, tuy má»—i vật có chu kỳ nhanh, chu kỳ chậm, nhÆ°ng nhất định đúng chu kỳ. Và cái lẽ tuần hoàn đúng chu kỳ đó, là thiên cÆ¡, là máy huyá»n vi của tạo hóa. Biết được lẽ tuần hoàn sanh sanh bất diệt, biết được lẽ chuyển tiếp nhiệm mầu là thấu triệt được tinh túy của vÅ© há»c, ngÆ°Æ¡i có thể trở thành bậc tôn sÆ° trong vÅ© há»c vậy!
NgÆ°u Thiết Oa có biết gì vá» những triết lý đó? Gã nghểnh tai nghe, gã há rá»™ng mồm, mở tôi đôi mắt, ngây ngÆ°á»i, nhìn PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi rồi nhìn Châu PhÆ°Æ¡ng.
Bá»—ng có tiếng đàn tình tang vang lên từ mặt sông vá»ng đến đàn phát xuất từ con thuyá»n nào đó, chứ chẳng phải từ trên bá» vá»ng xuống.
Tiếng đàn nghe êm dịu phi thÆ°á»ng.
Châu Phương day lại Ngưu Thiết Oa:
- Lái thuyá»n vá» phía có tiếng đàn Ä‘i!
NgÆ°u Thiết Oa nạy chèo, bẻ lái liá»n.
Thuyá»n của hắn càng lÆ°á»›t tá»›i, tiếng đàn nghe càng rõ hÆ¡n, giữa sông dài, có gió lá»™ng, có nÆ°á»›c reo hai bên mạn thuyá»n, những âm thinh đó hòa vá»›i Ä‘iệu đàn, tạo nên má»™t khúc nhạc ảo ảo huyá»n huyá»n Ä‘Æ°a ngÆ°á»i vào du dÆ°Æ¡ng phiêu phưởng.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi lắng nghe tiếng đàn nÆ°á»›c mÆ¡ màng đến xuất thần, bá»—ng hắn giật mình trÆ°á»›c tiếng gá»i của Châu PhÆ°Æ¡ng:
- Ngươi đã lắng nghe tiếng đàn lâu rồi, ngươi có phát hiện ra trong tiếng đàn có gì lạ chăng?
Phương Bửu Nhi lắc đầu, nhưng cũng đáp:
- Chừng nhÆ° có khác âm Ä‘iệu của cây đàn thÆ°á»ng!
Châu Phương gật đầu:
- Tiếng đàn hàm ẩn má»™t niá»m sát phạt, có lẽ ngÆ°á»i dạo đàn Ä‘ang mÆ¡ tưởng đến má»™t cuá»™c ác đấu hoặc đã qua rồi hoặc sắp khai diá»…n, tiếng đàn nói lên má»™t sá»± giá»›i bị hoàn toàn, nhÆ° lâm đại địch. Những tiếng toong, toong biểu hiện rõ rệt cái chí của con ngÆ°á»i đặt nÆ¡i mÅ©i Ä‘ao kiếm, và mÅ©i Ä‘ao kiếm tìm dòng máu địch mà đâm vào.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi ngÆ°ng thần lắng nghe, nghe để nghiệm xác lá»i phê Ä‘oán của Châu PhÆ°Æ¡ng, chứ không nghe để hòa mình vào cái du dÆ°Æ¡ng phiêu phưởng của Ä‘iệu đàn.
Nghe má»™t lúc hắn thở dài há»i:
- Chắc tiá»n bối cÅ©ng là má»™t tay có biệt tài nhã thao cho nên lắng nghe tiếng đàn mà hiểu được tâm niệm của kẻ dạo đàn?
Châu PhÆ°Æ¡ng cau mày trầm giá»ng:
- Tiếng đàn hàm ẩn cái ý sát phạt quá mạnh, cái ý đó càng phút càng tăng trưởng Ä‘iá»u đó chứng tá» ngÆ°á»i dạo đàn Ä‘ang bị khích Ä‘á»™ng tá»™t Ä‘á»™, lòng vô cùng xao xuyến, nếu cứ đàn tiếp hắn giây đàn phải đứt, vì Ä‘iệu đàn căng thẳng quá chừng. Ta suy ra ngÆ°á»i nào đó, đã thấy rõ, lúc giao thủ, nắm chắc cái lẽ tất bại.
Phương Bửu Nhi trố mắt:
- Äã thế sao y chẳng dừng tay?
Châu Phương thở dài:
- Hiện tại, thì niá»m khích Ä‘á»™ng nÆ¡i y Ä‘ang cuồn cuá»™n dâng lên, y còn làm sao ức chế nổi?
Phương Bửu Nhi kêu lên:
- Như vậy thì làm sao? Làm sao?
Châu PhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i:
- Còn làm sao? Chỉ còn có cách là ta với ngươi tiếp trợ y một tay, bởi y là một nhã sĩ. Tiếp trợ y, là làm sao cho y dừng tay, mà làm cho y dừng tay là phải làm cho đứt giây đàn.
Lão lấy một chiếc sào ngắn đưa cho Phương Bửu Nhi bảo:
- NgÆ°Æ¡i cầm chiếc sào nầy đánh vào cá»™t buồm, nếu tiếng đánh của ngÆ°Æ¡i làm đứt Ä‘oạn được tiếng đàn thì y sẽ ngÆ°ng đàn liá»n.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi vâng lá»i.
Hắn đánh thật mạnh, thật mau, tiếng đánh vang lên cốp cốp nhÆ°ng chẳng làm sao cho tiếng đàn loạn được, chẳng những thế tiếng đàn lại hòa vá»›i tiếng đánh của hắn tạo thành má»™t âm diệu đặc biệt Châu PhÆ°Æ¡ng cau mày, trầm giá»ng thốt:
- NgÆ°Æ¡i đánh thế có khác nào giục giã ngÆ°á»i dạo đàn nhanh ngón hÆ¡n, cho giây đàn nhanh chút. Dùng sào đánh vào cá»™t buồm nhÆ° ngÆ°Æ¡i vừa đánh, là Ä‘Æ°a y chóng vào chá»— hại, chứ chẳng giúp y được gì!
Phương Bửu Nhi ngừng đánh rồi thở dài:
- Tôi nghe tiếng đàn, thao thao như giòng nước chảy không hỠđứt đoạn, thực ra tôi vô phương nhiễu loạn tiếng đàn được rồi, như tôi không phương ngăn chặn giòng nước chảy!
Lúc đó con thuyá»n của NgÆ°u Thiết Oa đã đến sát bá» sông.
Thì ra, ngÆ°á»i dạo đàn không ở trên bỠđã đành, mà cÅ©ng chẳng ở trên má»™t chiếc thuyá»n nào cả.
Trên má»™t mô đá, cách bá» sông không xa, chân mô đá chìm trong nÆ°á»›c, má»™t ngÆ°á»i vận áo vàng tóc xõa kín che đôi vai, chân không giày Ä‘ang ngồi dạo đàn. Äàn là loại dao cầm.
Châu PhÆ°Æ¡ng nhìn thoáng qua ngÆ°á»i đó, Ä‘oạn day lại giảng giải vá»›i PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi.
- Äiệu đàn liên miên bất tức, nhÆ°ng nghÄ© cho cùng, có tiếng đàn sau phát sanh tiếp nối tiếng đàn trÆ°á»›c má»›i giữ được cái lẽ sanh sanh hóa hóa, có sanh có hóa má»›i bất diệt, nhÆ° há»a đạo, kỳ đạo, nhÆ° kiếm đạo sanh sanh hóa hóa liên miên bất tức, chẳng khác nào má»™t giòng nÆ°á»›c, trÆ°á»ng lÆ°u bất Ä‘oạn. NhÆ°ng thật ra vẩn có chá»— sÆ¡ hở nhÆ° thÆ°á»ng. Chỉ vì mình chÆ°a nắm vững huyá»n cÆ¡ cho nên chẳng thấy được cái sÆ¡ hở đó...
Lão dừng lại một chút, đoạn tiếp:
- Khi giao đấu thấy đối phÆ°Æ¡ng có kiếm pháp chặt chẽ thì mình cho rằng hắn đã đạt đến mức tối thượng, nhÆ°ng thá»±c ra vẫn còn có chá»— sÆ¡ hở để mình thừa gian, công kích. Bằng vào kết quả sá»± thấu triệt huyá»n cÆ¡ thô nhÆ° ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i không thể dùng tiếng chạm của chiếc sào vá»›i cá»™t buồm làm nhiá»…u loạn tiếng đàn, chứ ta thì làm được, mặc dù ta chẳng dám khoe khoang là mình thấu triệt huyá»n cÆ¡.
Lão với tay, lấy chiếc sào trong tay Phương Bửu Nhi, tai lão lắng nghe tiếng đàn bất thình lình đập sào vào cột buồm.
Lạ thay, tiếng chạm vừa vang lên, thì Ä‘iệu đàn cÅ©ng vừa loạn, ngÆ°á»i áo vàng hú vá»ng má»™t tiếng dài, vén vạt áo đứng lên ngẩng mặt trá»i, ngây ngÆ°á»i xuất thần.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi dù muốn dù không, cÅ©ng bị Châu PhÆ°Æ¡ng hấp dẫn mê man qua các lá»i giảng giải vá» vÅ© há»c, nhân giòng nÆ°á»›c chảy mà dẫn giải tiếng đàn cầm, hắn nhìn nhận là bình sanh má»›i nghe được những gì hắn chÆ°a há» tưởng tượng, hắn bị kích thích mạnh, hắn say sÆ°a vá»›i niá»m kích thích đó, chÆ°a kịp để ý đến ngÆ°á»i áo vàng.
Châu Phương giảng tiếp:
- Tiếng đàn chạm cột buồm, thô bạo, cộc lốc, tiếng đàn du dương, nhả ái tự nhiên hai loại âm thinh tương phản, không dung nhau, lại nhân cái sơ hở của đàn, dùng tiếng sào chạm vào, trược chận thanh, bạo chận nhã, tiếng đàn phải đứt bởi quân tử tránh tiểu nhân, đúng vào cái lúc tiểu nhân chen mình vào định phá hoại.
Phương Bửu Nhi vụt đứng lên gương mặt sáng rỡ, reo lên:
- NhÆ° vậy thì chẳng cần có vÅ© công hÆ¡n ngÆ°á»i, chỉ cần thấu triệt được huyá»n cÆ¡, thấy rõ chá»— sÆ¡ hở của má»i sá»± việc trong cái lẽ sanh sanh hóa hóa, bởi má»i cuá»™c chuyển tiếp nào nhanh đến đâu, liên tục đến đâu, cÅ©ng có sÆ¡ hở, cÅ©ng có gián Ä‘oạn, dù chỉ má»™t phần mÆ°á»i giây, phần trăm giây, phần ngàn giây! Thấy được sÆ¡ hở đó rồi, là thấy cái lẽ tất thắng. Nhược thắng cÆ°á»ng là vậy!
Châu PhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i, gật đầu:
- Phải đó!
Phương Bửu Nhi vụt mơ màng lẩm nhẩm:
- Giản dị nhÆ° thế, sao ngÆ°á»i Ä‘á»i chẳng ai lÆ°u ý, và hầu nhÆ° má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u bá» quên đến Ä‘á»™ chuốc lấy nhục bại?
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhạt:
- NgÆ°á»i Ä‘á»i chuyên luyện vÅ© công, chứ có ai gia tâm nghiên cứu vÅ© đạo? VÅ© công là tay sai của vÅ© đạo, giá»i vÅ© công chÆ°a hẳn là má»™t tông sÆ°, thấu triệt vÅ© đạo má»›i xứng đáng là tổ nghiệp. VÅ© công dụng lá»±c, vÅ© đạo dụng ý, lá»±c thì suy giảm nhÆ°ng cái ý thì lại vô cùng, lá»±c còn thay đổi cái ý khó dá»i cho nên trên giang hồ biết vÅ© công rất nhiá»u ngÆ°á»i, hiểu vÅ© đạo chẳng có mấy tay. Luyện vÅ© công rất dá»…, nghiên cứu vÅ© công rất khó. Ngàn năm qua và có lẽ ngàn năm đến, thành tá»±u vÅ© công kể có hàng vạn ngÆ°á»i, nhÆ°ng lãnh há»™i vÅ© đạo chÆ°a đếm đủ đầu tay!
Phương Bửu Nhi thở dài:
- NgÆ°á»i xÆ°a nói nghe má»™t ngÆ°á»i nói hay còn hÆ¡n há»c mÆ°á»i năm kinh sách! Hôm nay được tiá»n bối giảng giải, tôi thức ngá»™ vô biên, sánh vá»›i cái kết quả há»c tập thá»i gian cầm nhÆ° trá»i vá»›i vá»±c.
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i hì hì thốt:
- Äại ca mê nghe chuyện bá» phí má»™t cảnh nhiệt náo đáng nhìn.
Hãy xem kìa.
Thì ra sau khi đứng thẳng ngÆ°á»i lên, ngÆ°á»i vận áo vàng xuất thần má»™t lúc, vụt chụp chiếc đàn đập mạnh vào mô đá.
Boong!
Chiếc đàn vỡ tung ra trên bá», khắp ba phía, hÆ¡n trăm tên khất cái, tóc rối bù, y phục xÆ¡ xác, từ các bụi cá», lùm cây xuất hiện má»™t lượt.
Bá»n khất cái ở đấy làm gì? Nấp vào chá»— kín, nghe tiếng đàn hay theo dõi ngÆ°á»i đàn, dò Ä‘á»™ng tịnh?
Chúng thấy ngÆ°á»i áo vàng đập nát đàn, chúng hiện ra vá»›i gÆ°Æ¡ng mặt hãi hùng, thần sắc biến đổi rõ rệt.
Trong số khất cái, có ba lão già tóc bạc, khom mình bÆ°á»›c tá»›i, lúc đó ngÆ°á»i áo vàng di chuyển bÆ°á»›c đến má»™t mô đá trên bá». Ba lão khất cái thì thầm những gì vá»›i ngÆ°á»i áo vàng nghe chẳng rõ, chừng nhÆ° ngÆ°á»i áo vàng chẳng thích nghe nhiá»u hÆ¡n, vá»™i khoát tay hết bảo há» lui ra.
Tất cả những khất cái khác Ä‘á»u lá»™ vẻ buồn trên gÆ°Æ¡ng mặt, há» châu đầu vào nhau, ká» miệng sát tai nhau thì thầm, bàn tán, chẳng rõ há» nói vá»›i nhau những gì, nhÆ°ng chắc chắn là há» tìm biện pháp gợi hứng cho ngÆ°á»i áo vàng trong khi ngÆ°á»i nầy quá tuyệt vá»ng...
Äá»™t nhiên hai lão khất cái từ sau cá»™i cây to, bÆ°á»›c ra khệ nệ khuân má»™t vò rượu lá»›n mang đến trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i áo vàng, rồi bốn năm đồng tá»­ khất cái từ đám đông nhảy vá»t ra vây bốn bên ngÆ°á»i áo vàng, vừa cÆ°á»i vừa múa, chốc chốc có kẻ nắm chéo áo y giật giật. Dù cÆ°á»i, dù múa, dù kéo áo, chúng vẩn giữ vẻ cung cung kính kính...
NgÆ°á»i ta Ä‘ang lúc tuyệt vá»ng, lại gây nên ồn ào huyên náo, vá»›i những trò nhố nhăng, chẳng khác nào khích ná»™ ngÆ°á»i ta, chứ làm gì gợi hứng cho khoan khoái lòng làm quên niá»m tuyệt vá»ng được.
Xem đó, đủ biết bá»n đồng tá»­ nầy dụng ý khích ná»™ ngÆ°á»i áo vàng rõ rệt.
NhÆ°ng ngÆ°á»i áo vàng đứng lặng nhÆ° trồng, trÆ¡ trÆ¡ nhÆ° tượng, chẳng nói năng, chẳng nhích Ä‘á»™ng, chẳng nhìn ai cả.
Y chỉ làm một động tác, duy nhất một động tác là chốc chốc bê vò rượu lên, nghiêng miệng vò, nếm đậm, nốc đã, rồi bỠxuống, rồi nâng lên nốc.
Lúc đó Phương Bửu Nhi và Châu Phương đã quay mặt nhìn vỠquang cảnh đó.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi trố mắt kinh ngạc hết sức, há»i nhá» bên tai Châu PhÆ°Æ¡ng:
- NgÆ°á»i đó làm gì lạ thế? NgÆ°á»i áo vàng cÅ©ng lạ, mà bá»n đồng tá»­ chẳng khác nào Ä‘iên khùng! Sao y không đánh mắng chúng, Ä‘uổi chúng Ä‘i nÆ¡i khác, lại chịu Ä‘á»±ng nổi sá»± á»’n ào do chúng gây ra?
Châu Phương thốt:
- Rất có thể bá»n đó là đệ tá»­ của ngÆ°á»i áo vàng!
Phương Bửu Nhi nổi giận:
- Äệ tá»­? Äệ tá»­ đâu có thể vô lá»… vá»›i tôn sÆ° nhÆ° vậy được. Chúng chẳng còn biết kính nể bậc trưởng thượng nữa à? Äáng đánh má»—i tên ba trăm hèo lắm lắm!
Châu Phương cau mày:
- NgÆ°á»i áo vàng cần trấn định tinh thần, nếu tâm tÆ° há»—n loạn, gặp địch thủ cao cÆ°á»ng thì bất lợi cho y vô cùng.
Thá»i khắc trôi qua, ngÆ°á»i áo vàng chừng nhÆ° đã bình tỉnh trở lại, dù cho bá»n đồng tá»­ có làm huyên náo y chẳng há» dao Ä‘á»™ng tâm tÆ°.
Kỳ lạ thật! Tuyệt vá»ng là có phẫn uất, tâm tÆ° phải sôi trào ai lại chẳng thích tìm nÆ¡i tÄ©nh mịch để lấy lại bình tÄ©nh? NhÆ°ng ngÆ°á»i áo vàng trái lại, tìm cái tÄ©nh ngay trong cái Ä‘á»™ng, cái Ä‘á»™ng do bá»n đồng tá»­ gây nên chúng cÆ°á»i múa, chúng lại còn kéo y nữa.
Ba lão khuất cái lại chạy đến, mày còn cau, vẻ mặt còn trầm, trong ba ngÆ°á»i, ngÆ°á»i ốm nhất cao giá»ng thốt:
- Sau khi bang chủ ngá»™ nạn, nếu chẳng có VÆ°Æ¡ng lão tôn nhân kịp thá»i trở vá», thì chẳng biết số phận Cái Bang sẽ phải nhÆ° thế nào!
Chúng ta vÄ©nh viá»…n không thể quên ân trá»ng đức dày của VÆ°Æ¡ng lão tôn nhân!
Tất cả khất cái cùng vâng má»™t tiếng, rập nhau vang dá»™i, chấn Ä‘á»™ng cả má»™t vùng. Xem chừng tất cả Ä‘á»u hăng hái, quả quyết lắm nếu hiện tại có mặt vÆ°Æ¡ng lão tôn nhân nào đó, chắc há» sẽ kênh kiệu cao chiêm ngưỡng nhÆ° thần thánh.
Song ngÆ°á»i áo vàng lạnh nhÆ° tiá»n.
Tại sao y lạnh nhÆ° tiá»n. Y không tán đồng sá»± hoan nghinh của bá»n khất cái? Y có liên quan gì đến bá»n khất cái? Y có đố kỵ sá»± trá»ng vá»ng của bá»n khất cái dành cho VÆ°Æ¡ng lão tôn nhân chăng?
Hay y chính là VÆ°Æ¡ng lão tôn nhân? Nếu vậy, tại sao bá»n khất cái hoan hô rợp trá»i, mà không nhào đến, kêu kiệu y lên?
Lão khất cái ốm tiếp nối:
- NhÆ°ng hôm nay, VÆ°Æ¡ng lão tôn nhân cùng nữ ma đầu giao chiến, má»™t cuá»™c chiến Ä‘oạt sá»± tồn vong của bang chủ Cái Bang nếu VÆ°Æ¡ng lão tôn nhân bại, thì... trá»i Æ¡i... còn ai dám nghÄ© đến hậu quả của cuá»™c chiến bại chứ? Hậu quả đó sẽ hãi hùng, sẽ kinh khiếp nhÆ° thế nào chứ? Lão phu dù mật đầy toàn thân, cÅ©ng chẳng dám nghÄ© đến!
Lão dừng lại một chút, rồi tiếp:
- Cho nên... cho nên lão phu mạo muội trình bày, tha thiết trình bày ý nguyện... là mong Vương lão tôn nhân đừng... đừng...
Lão thở dài cúi gầm đầu xuống, bỠlửng câu nói ở chỗ đó.
- Theo khẩu khí của lão khất cái, thì ngÆ°á»i áo vàng đúng là VÆ°Æ¡ng lão tôn nhân rồi!
Châu PhÆ°Æ¡ng vuốt nhẹ chòm râu, trầm giá»ng thốt:
- Tâm thần của ngÆ°á»i áo vàng trấn định nhÆ° thế, là hết sức tốt đẹp, trÆ°á»›c khi khai diá»…n cuá»™c đấu vá»›i kình địch, thế tại sao lão khất cái lại bảo y đừng thế này, thế ná»? Äừng cái gì má»›i được chứ? Äừng nốc rượu?
Äừng giữ trầm tÄ©nh, lạnh lùng? Thế lão muốn cho ngÆ°á»i áo vàng mang mãi niá»m phẫn ná»™ để gia chiến vá»›i địch chăng? Quái! Quái lạ thật! Ta không hiểu nổi sá»± tình bên trong rồi!
NgÆ°á»i áo vàng thở dài:
- Ta biết, làm như vậy là phải bại! Nhưng, ta không phương làm khác hơn!
Lão khất cái vụt quỳ xuống, lạy ngÆ°á»i áo vàng má»™t lạy rồi nhảy vút lên không đáp xuống, đồng thá»i hét lá»›n:
- Lão phu bắt buộc phải làm như thế, mong Vương lão tôn nhân thứ tội cho!
Bàn tay lão bay ra, bàn tay đó tát mạnh vào mặt ngÆ°á»i áo vàng.
Äúng là má»™t diá»…n tiến ngoài tưởng tượng của PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi!
Lão khất cái Ä‘ang có việc thỉnh cầu nÆ¡i ngÆ°á»i áo vàng, lại tá» ra hết sức cung kính, hÆ¡n thế, lão chẳng ngần ngại lạy ngÆ°á»i áo vàng má»™t lạy, thế mà lão vẫn vung tay tát vào mặt ngÆ°á»i áo vàng.
Một sự kiện mà dù ai nằm mộng cũng chẳng tưởng nổi!
Lão tát vào mặt ngÆ°á»i áo vàng, toàn thể bá»n khất cái bất Ä‘á»™ng chẳng má»™t ai ngăn chận, dù ngăn chận không kịp cÅ©ng phải phiá»n trách oán hận.
Chẳng một ai nhúc nhích. HỠthản nhiên như không có gì xảy ra cả.
Sá»± kiện đó lại càng làm cho PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi thêm kinh hãi. Hắn càng kinh hãi hÆ¡n, là thấy ngÆ°á»i áo vàng không phẫn ná»™, lại cÆ°á»i.
Y cÆ°á»i lá»›n, tiếng cÆ°á»i vang nhÆ° chuông gióng rá»n dài. Tiếng cÆ°á»i biểu lá»™ niá»m hoan lạc thá»±c sá»±, chẳng có vẻ gì miá»…n cưỡng.
Rồi y nâng vò rượu, nốc má»™t hÆ¡i dài, bá»n đồng tá»­ vây chung quanh, lại múa, lại cÆ°á»i, lại vá»— tay, rồi toàn bá»n khất cái phụ há»a gây thành nhiệt náo má»™t khung trá»i.
Cái trạng thái đó, trong vÅ© lâm rất kỵ trÆ°á»›c khi giao đấu, chẳng ai buông lung tâm tình cuồng loạn nhÆ° vậy, bởi bản tính dao Ä‘á»™ng, là tâm nhẹ, ý má»m, chí kiên quyết lung lay, uy lá»±c phát huy kém hiệu quả.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi chẳng có mảy may kinh nghiệm vá» vÅ© há»c tuy nhiên hắn không tán thưởng cái nhiệt náo ồn ào của bá»n khất cái, hắn cau mày, thở dài:
- Äiên! Äiên mất rồi! Toàn là má»™t bá»n Ä‘iên!
Chợt, ngÆ°á»i áo vàng quay mặt lại.
Bây giỠhắn mới thấy rõ, hắn nhận ra ngay chính là Vương Bán Hiệp!
Châu PhÆ°Æ¡ng thoáng thấy thần sắc hắn hÆ¡i biến đổi, trầm giá»ng há»i:
- NgÆ°Æ¡i biết ngÆ°á»i đó?
Phương Bửu Nhi gật đầu:
- Phải! Lão là Vương đại thúc Vương Bán Hiệp...
Hắn toan cất tiếng gá»i, nhÆ°ng Châu PhÆ°Æ¡ng đã kịp thá»i ngăn chận, rồi tiếp:
- Dùng rất nhiá»u mắt, đừng dùng nhiá»u miệng! NgÆ°Æ¡i đã quên lá»i ta dặn dò sao? Vô luận trông thấy những gì, chỉ nên lấy mắt mà nhìn, không được thốt má»™t lá»i nào.
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi mỉm cÆ°á»i:
- Lão gia bảo làm sao, Bửu nhi tôi làm vậy!
Châu Phương lại sỠrâu:
- Vậy là hay lắm!
Qua má»™t lúc, lão cÆ°á»i thốt:
- Y là Vương Bán Hiệp, thì có cổ quái như thế nào, tất ngươi cũng minh bạch.
Phương Bửu Nhi trố mắt:
- Tại sao chứ?
Châu Phương tiếp:
- VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp vừa cuồng, vừa hiệp, nhÆ°ng ná»­a phần hiệp chẳng bằng ná»­a phần cuồng, cho nên bá»n khất cái vì cầu chiến thắng, cố làm má»i cách khích Ä‘á»™ng cái phần cuồng, tiá»m tàng trong ngÆ°á»i y, y càng cuồng thì vÅ© công càng lợi hại, lá»±c lượng má»›i phát huy trá»n vẹn.
Lão bật cÆ°á»i, tiếp nối:
- Ha ha! VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp quả là má»™t bậc kỳ tài trong thiên hạ ngày nay! Chẳng những là bậc kỳ tài, mà còn là má»™t kỳ nhân, nên má»›i có những Ä‘iểm kỳ quái trên chá»— tưởng tượng của má»i ngÆ°á»i!
PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi chá»›p mắt, cÆ°á»i hì hì:
- NhÆ° vậy là lúc dạo đàn, VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp nÆ°Æ¡ng theo tiếng đàn gợi ý sát phạt khích Ä‘á»™ng tâm tÆ° sôi trào cuồng khí, lão ấy sắp thành công, bá»—ng nhiên mình gây tiếng Ä‘á»™ng, cÅ©ng tưởng là làm nhÆ° thế, mình giúp lão, ngỠđâu trở lại hại lão, cho nên lão tuyệt vá»ng!
Châu PhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i gật đầu:
- Phải đấy!
Vừa lúc đó, trên giòng sông, má»™t con thuyá»n nhẹ lÆ°á»›t đến, chèo đẩy tận mái, thuyá»n lại có hình dáng vô cùng quái dị.
Thuyá»n thuá»™c loại quan thuyá»n, nhÆ°ng hiện tại khoang thuyá»n chẳng có vẻ gì là quan cả, lòng khoang chỉ được kê mấy mảnh ván la liệt, những đệm, những bức vải che, chừng nhÆ° thuyá»n dùng chuyên chở cá», hay thóc gạo dùng trong nha thÆ°, những vật tồn trữ trên thuyá»n là ô tạp, vật Trung Thổ có, vật Mông Cổ có, vật nông dân, vật thÆ°Æ¡ng gia tất cả Ä‘á»u có dấu cháy xém nhÆ° vừa thoát qua má»™t cÆ¡n há»a hoạn, hoặc giả chủ thuyá»n góp nhặt những vật thừa thải do ngá»n lá»­a để lại, chuyên chở Ä‘i nÆ¡i nào đó...
Nhìn vào thuyá»n, tất thấy rõ má»™t sá»± Ä‘iêu tàn tạp nhạp, trong đống đồ vật đó có bảy tám cá»™t buồm.
Cột buồm dù thân vóc, dài ngắn, nhỠto bất đồng, mà cánh buồm cũng chẳng cách nào giống cánh nào. Có cánh rách nát, có cánh chằm víu bằng y phục.
Chen lẫn vá»›i đống cá»™t buồm, có vô số Ä‘Æ°á»ng giây lèo, những Ä‘Æ°á»ng giây đó hiện giá» không còn dùng kéo buồm nữa, bởi đứt Ä‘oạn dài, Ä‘oạn ngắn, hiện tại chỉ dùng treo nồi niêu, chén bát mẻ, có má»™t con cá khô lòng thòng, cạnh cá khô có ba vò gạo, có rau, có gà, có gừng, có muối.
Cuối cùng là có hÆ¡n mÆ°á»i chiếc rÆ°Æ¡ng, cái có nắp, cái không có nắp cÅ©ng chẳng đậy được vì y phục đầy ắp, y phục rách rÆ°á»›i, nhìn màu y phục cÅ©ng Ä‘oán được mùi hôi. Rồi thì giày rách giép rách vất ngổn ngang, má»™t vài nÆ¡i có mấy xâu tiá»n, loại tiá»n đồng có lá»— giữa.
Thuyá»n chuyên chở má»™t sản nghiệp, hay đúng hÆ¡n những thừa thãi của má»™t sản nghiệp sau cÆ¡n Ä‘iêu tàn.
Thuyá»n lÆ°á»›t nhanh, gió đùa sóng đánh, thuyá»n chao chao đồ vật khua chạm vào nhau, loong coong, lách cách, tạo nên má»™t Ä‘iệu nhạc Ä‘iêu tàn...
NgÆ°u Thiết Oa nhìn con thuyá»n đó, mắt mở to, mồm há hốc, còn PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi thì vừa kinh ngạc vừa buồn cÆ°á»i, hắn lắc đầu thốt:
- Mình cứ tưởng trên thế gian nầy chỉ có má»—i má»™t chiếc thuyá»n của NgÆ°u Thiết Oa là vô địch vá» quái dị, không ngá» trên núi cao còn có mây, con thuyá»n nầy xuất hiện là thuyá»n của NgÆ°u Thiết Oa cầm nhÆ° bóng má» bên vầng trăng sáng!
NgÆ°u Thiết Oa bừng tỉnh, thích chí cao giá»ng:
- Giả nhÆ° chúng ta có được con thuyá»n đó thì chẳng còn chi hay bằng? Vừa quái dị, lại vừa có đầy đủ vật dụng, có thừa thức ăn!
Bá»—ng, từ nÆ¡i chiếc thuyá»n đó, có tiếng lốp bốp vang lên, nhÆ° tràng pháo nổ, rồi má»™t ngá»n khói trên năm sáu màu bốc cao, ngá»n khói tá»a rá»™ng bao trùm quanh thuyá»n.
Trên bá» bá»n khất cái trông thấy chiếc thuyá»n cùng biến sắc. Ba lão khất cái lập tức bÆ°á»›c tá»›i cạnh bá» sông, sánh vai nhau, đứng thành hàng chữ nhất.
Lão khất cái ốm nhất trầm giá»ng thốt:
- Diệp Lãnh cùng bổn bang VÆ°Æ¡ng Lão Tôn Nhân, xuất lÄ©nh bang đồ sống sót đến tại đây nghinh đón tôn giá, xin VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng xuất hiện cho bá»n tại hạ làm lá»… kiến diện!
Lá»i nói khách sáo vô cùng, mà trên giang hồ, cái sáo ngữ chỉ dùng để đối phó vá»›i hạng ngÆ°á»i không cùng tôn chỉ, cùng chủ trÆ°Æ¡ng, những ngÆ°á»i nghịch hành đối lập.
Dám nói má»™t câu khách sáo, là có thừa khí phách Ä‘Æ°Æ¡ng đầu, cho nên lá»i nói của lão khất cái tuy trầm song vang lên nhÆ° từng tiếng chuông, ngân rõ giữa trá»i quang, gió tịnh.
Từ trong vầng khói nhiá»u màu, má»™t âm thinh ấm dịu nhẹ nhàng vá»ng ra:
- Diệp lão đầu gấp lắm sao chứ? Chúng ta đây chÆ°a ai mặc y phục vào cả, ngÆ°Æ¡i bảo chúng ta chÆ°á»ng mặt, chẳng lẽ để trá»n thân thể lõa lồ mà há»™i kiến vá»›i các ngÆ°Æ¡i sao?
Trên gương mặt của Diệp Lãnh, thoáng hiện vẻ phẫn nộ, nhưng lão cố dằn lòng, im lặng, chẳng thốt tiếng nào.
Giá»ng nói đó lại tiếp tục từ trong vầng khói vá»ng ra:
- Tú Tú đâu, tại sao ngươi lấy chiếc quần của ta mà mặc? Có cởi ngay ra trả cho ta không nào? Ngươi muốn che dấu phần ngươi, lại để trống trải của ta như thế nầy sao?
Rồi có tiếng oái oái vang lên:
- Ngươi đạp lên chân ta! Làm gì gấp thế? Sợ ma ăn cỗ hết hay sao chứ?
Lại có tiếng léo nhéo cãi:
- Chết! chết! Ão của ta, sao ngÆ°Æ¡i lấy mặc? Khổ Æ¡i là khổ! NgÆ°Æ¡i giật làm rách toạt má»™t mảng đây rồi!
Rồi có tiếng thét lên:
- Äại NÆ°Æ¡ng! Äại NÆ°Æ¡ng! Nó giật quần của tôi đấy! Nó định còn cÆ°á»›p áo của tôi nữa!
Cuá»™c náo nhiệt bên trong vầng khói, dù ngụy tạo, dù thá»±c sá»±, vẫn có thể nhằm vào cái đích chá»c tức đối phÆ°Æ¡ng, trong khi đối phÆ°Æ¡ng nóng nảy chá» chạm mặt thì ngÆ°á»i trên thuyá»n lại dùng dằng dải dải, rồi còn Ä‘em những chuyện tranh quần cÆ°á»›p áo thốt lên oang oang, dÆ¡ dáy quá, bá»±c bá»™i quá...
Cứ mÆ°á»i gã khất cái trên bá» là có ít nhất cÅ©ng bảy tám gả Ä‘á» mặt, qua mấy tiếng quần áo hỠđã hình dung những bá»™ phận do những vật đó dấu che và tá»± xấu hổ lấy há», chẳng đợi gì xấu hổ cho bá»n dÆ°á»›i thuyá»n.
NgÆ°u Thiết Oa cÆ°á»i bằng thích:
- Thì ra trên thuyá»n toàn là nữ nhân, mà lại là những nữ nhân trần truồng!
Phương Bửu Nhi lẩm nhẩm:
- Chúng làm loạn lên như vậy có mục đích gì? Nữ nhân mà ăn nói trống trải như vậy, đáng đánh đòn lắm!
Ngưu Thiết Oa đứng lên xăn tay, tuy gã không mặc áo:
- Äại ca ra lịnh, là tiểu đệ nhảy qua đó, đánh chúng ngay!
Châu Phương trừng mắt, gắt nhẹ:
- Hai ngÆ°á»i đừng nói loạn lên nhÆ° thế chứ, ta đã dặn chỉ lấy mắt nhìn chứ không được nói lắm lá»i kia mà, quên sao? Sá»± việc trÆ°á»›c mắt, hoang Ä‘Æ°á»ng thật đấy, đáng cÆ°á»i thật đấy, nhÆ°ng bên trong có hàm ẩn vô cùng nguy cÆ¡, vô luận làm sao, phải nấp trong chá»— kín đáo mà xem, tuyệt đối không nên chÆ°á»ng mặt, không nên nói cÆ°á»i, làm kinh Ä‘á»™ng đến bá»n há». Song phÆ°Æ¡ng phác giác ra được các ngÆ°Æ¡i, thì có mất mạng vá»›i hỠđấy!
Ngưu Thiết Oa lè lưỡi dài thòng ra, lắc đầu tỠvẻ ghê sợ.
Trong lúc đó, chiếc thuyá»n quái dị đã cặp bá».
Äá»™t nhiên, từ trong vầng khói, bay ra hai bóng ngÆ°á»i, hai ngÆ°á»i đó ăn mặc rách rÆ°á»›i hÆ¡n hẳn bá»n Cái Bang, trông dáng dấp của há» thì chừng nhÆ° hỠđã nhịn đói nhịn khát hÆ¡n mấy ngày rồi, hiện tại há» Ä‘ang mÆ¡ má»™t bữa ăn, không cần thịnh soạn, miá»…n nuốt được thì thôi, giả sá»­ có cÆ¡m mà cha mẹ Ä‘ang hấp hối, há» cÅ©ng bá» mặc cho cha mẹ chết cÅ©ng được sống cÅ©ng được, hỠăn xong rồi hẵng hay.
Nghe âm thinh trong trẻo từ trong thuyá»n quái dị vá»ng ra, PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi Ä‘inh ninh là đám nữ nhân đó phải thuá»™c hạng sắc nÆ°á»›c hÆ°Æ¡ng trá»i, ngÆ° trầm nhạn lạc, nhÆ°ng bây giá» thấy hai bóng ngÆ°á»i đó, hắn vừa kinh dị vừa thất vá»ng.
Nhưng, nhìn kỷ một chút, hắn mới biết là hắn lầm. Hắn lầm qua dáng dấp, qua cái thây chứ chẳng lầm qua cái nghe bởi hắn đoán đúng.
Trong má»› tóc rối bù kia, trong bá»™ y phục rách mÆ°á»›p xác xÆ¡ kia, má»™t thân hình ngá»c ngà mà chỉ có những bậc khuê các trâm anh má»›i có, thân hình đó hiện tại được trang sức bằng những cái gì nghèo khổ, dÆ¡ dáy nhất trần Ä‘á»i, kể cả những vết bùn bê bết khắp nÆ¡i.
Không, bao nhiêu trang sức gồm cặn bã dÆ¡ bẩn kia, không dấu được cái vẻ thiên kiá»u bá mị, vạn chÆ°á»›ng phong lÆ°u của trang quốc sắc thiên hÆ°Æ¡ng.
Nàng bên hữu, vận gấm mang giày lục châu, qua những lỗ rách của y phục, của giày, làn da trắng mịm hiện lộ rõ rệt tương phản với những gì nàng mang trên mình.
Bá»™ y phục bằng gấm, nói lên cái sang trá»ng của nàng dù là gấm rách.
Nàng bên tả, cũng vận gấm rách, nhưng có vẻ còn chỉnh tỠhơn nàng bên hửu, chỉ khác nàng trước là đi chân không.
Nàng đảo mắt nhìn quanh má»™t lượt Ä‘oạn vòng tay đáp lá»…, cái lá»… của lão khất ốm, nàng cao giá»ng thốt:
- NgÅ© Thanh Thanh và Lục Tú Tú vâng lịnh VÆ°Æ¡ng bang chủ truyá»n cho các đệ tá»­ quí bang hãy quỳ xuống, chá» nghinh đón đại giá VÆ°ong bang chủ sắp đến nÆ¡i!
BỠđệ tử Cái Bang cũng sôi giận, lão khất cái đứng bên gằn từng tiếng:
- VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng dá»±a vào oai lá»±c nào bắt bá»n nầy phải quỳ xuống nghinh tiếp chứ! Lão phu, há» Thạch nầy là kẻ thứ nhất không...
NgÅ© Thanh Thanh cÆ°á»i nhẹ:
- Thạch LÆ°Æ¡ng! Äừng quên VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng là bang chủ bá»n ta.
NgÆ°á»i sẽ cắt lưỡi ngÆ°Æ¡i nếu ngÆ°Æ¡i dám ăn nói ngông cuồng đấy!
Thạch Lương nổi giận:
- Ngươi đừng quên Vương đại nương là bang chủ của ngươi, chứ chẳng phải bang chủ của ta!
Lục Tú Tú cÆ°á»i khanh khách:
- Chúng ta cùng là khất cái, tá»± nhiên phải là đệ tá»­ của Cái Bang nhÆ° nhau, tuy có phân biệt nam nữ, nhÆ°ng ngÆ°á»i sáng lập là Cát lão tiên nhân không há» ghi chú trong bang quy là nữ nhân không được gia nhập Cái Bang...
Bỗng nàng đập tay vào đùi kêu chách một tiếng đoạn thốt:
- Má»™t con muá»—i to!
Nàng Ä‘Æ°a tay lên miệng, quệt má»™t tý nÆ°á»›c bá»t xoa vào chá»— bị muá»—i đốt rồi tiếp nối câu nói bá» dở:
- Các ngÆ°Æ¡i có Ä‘á»c bang quy chắc phải công nhận là bá»n ta nói đúng chứ!
Diệp Lãnh, Thạch LÆ°Æ¡ng và lão khất cái kia cùng Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, há» là những khất cái tá»± nhiên hỠđã dẫm gót chân trên khắp nẻo sông hồ, há» lại cao niên dÄ© nhiên há» phải giàu kinh nghiệm, há» chẳng há» lúng túng trÆ°á»›c má»™t vấn Ä‘á» nan giải, há» có đủ sáng kiến ứng phó vá»›i má»i khó khăn bất ngá», thế mà hiện tại chẳng ai tìm được má»™t lá»i lẽ nào khả dÄ© chống chế lý luận của Lục Tú Tú.
Vấn Ä‘á» có nên chấp nhận nữ nhân gia nhập Cái Bang hay không, đã được nêu ra từ nhiá»u năm rồi song vẫn chÆ°a có má»™t quyết định rõ rệt, trong khi đó, trên giang hồ lại có rất nhiá»u nữ nhân hành nghá» khất cái, càng ngày càng nhiá»u, trong số nữ khất cái lại có nhiá»u tay luyện được vÅ© công cao siêu.
Thoạt đầu, chẳng má»™t ai lo ngại vá» chuyện nữ nhân hành nghá» khất cái dần dần số đó gia tăng, dần dần nữ khất cái lại biết vÅ© công cho đến bây giá»...
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng biết lợi dụng ngÆ°á»i đúng lúc, nên gia công rèn luyện má»™t số nữ đệ tá»­, quyết lòng tranh Ä‘á»at quyá»n lãnh đạo toàn thể Cái Bang cả nam lẫn nữ.
Lục Tú Tú lại Ä‘Æ°a ánh thu ba, miệng Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i tiêu hồn tiếp:
- Trong bang quy của Cái Bang không có ghi chú Ä‘iá»u cấm nữ nhân gia nhập thì Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng chẳng có Ä‘iá»u cấm nữ nhân làm bang chủ. NhÆ° vậy muốn thống nhất quyá»n lãnh đạo thì nam cá»­ má»™t ngÆ°á»i nữ cá»­ má»™t ngÆ°á»i so tài Ä‘á» sức, tranh Ä‘oạt ngôi vị bang chủ, nam bại thì nữ được suy tôn, nữ bại thì tình nguyện chịu sá»± sai khiến của nam, nam cÅ©ng nhÆ° nữ cùng nhau phối hợp công lá»±c, phát triển cÆ¡ đồ chấn hÆ°ng Cái Bang nhÆ° vậy là hợp lý lắm!
Nàng dừng lại một chút đoạn tiếp:
- Tuy nhiên dù sao thì cơ trí của nam nhân chẳng bao giỠsánh dược cơ trí của nữ nhân, do đó nữ nhân rất xứng đáng làm bang chủ, có như vậy mới hợp đạo lý, mới đúng với thiên kinh địa nghĩa!
Nàng dừng, lấy tay vỗ nhẹ vào đùi cho đỡ ngứa, rồi chẳng thấy ai nói gì lại tiếp:
- Hiện tại, vô luận là vÅ© công hay cÆ¡ trí nam bang chủ Ä‘á»u kém VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng của chúng ta, thì cái ngôi bang chủ Cái Bang phải vá» VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy má»›i thuận lẽ trá»i, hợp lòng ngÆ°á»i. Thiết tưởng các ngÆ°Æ¡i là những ngÆ°á»i từng trải sá»± việc giang hồ, hẳn đã minh bạch từ lâu chẳng cần gì chúng ta phải dẩn giải.
Thạch Lương hét to:
- Hay cho cái bá»n tiểu nữ há»c khôn há»c khéo ở đâu được những lá»i chua ngoa xảo quyệt, mang đến đây múa má» khua môi. Có lẽ các ngÆ°Æ¡i tưởng là có thể dùng lá»i nói huyá»n hoặc lay chuyển được lòng ngÆ°á»i đừng hy vá»ng nhÆ° thế phí công vô ích. Äối vá»›i bá»n ta, các ngÆ°Æ¡i chỉ là những tay sai mù quáng của kẻ nuôi má»™ng vá trá»i!
Lục Tú Tú mỉm cÆ°á»i:
- NgÆ°Æ¡i cho rằng ta ăn nói bậy bạ, thá»­ há»i ngÆ°Æ¡i có lá»i lẽ gì chánh đáng, đánh đổ được lý luận của ta chăng ?...
Nàng dừng lại để càu nhàu:
- Mẹ kiếp cái con muỗi nầy, chắc thịt ta béo bổ lắm sao mà nó cứ bám vào đùi, chích mãi!
Nàng vén cao ống quần rách, đưa vỠphía Thạch Lương, thản nhiên tiếp:
- Bàn tay thô kệch của ngươi, chắc nhám nhúa lắm, ngươi hãy chà chà vào đùi ta cho bớt ngứa nào!
Vì song phương đứng khá gần nhau hơn nữa vì thẹn bởi một chiếc đùi trắng nõn no tròn đưa trước mặt lão, Thạch Lương giật mình lùi lại ba bước.
Lục Tú Tú bật cÆ°á»i khanh khách:
- Cái đùi ta, ngươi còn chẳng dám rỠđến, còn nói chi đến chuyện động thủ? Hèn! Hèn quá!
Äá»™t nhiên, má»™t tràng cÆ°á»i quái dị vang lên, tiếp theo trận cÆ°á»i, má»™t bóng ngÆ°á»i lao vút tá»›i, bóng đó thốt oang oang:
- Cái đùi của ngươi ngứa lắm phải không? Ngứa đúng tại chỗ nào, để lão gia gãi cho nhé!
Bóng đó chính là Vương Bán Hiệp!
Lục Tú Tú kinh hoàng thét lên:
- Ngươi... Ngươi dám...
Nàng không kịp rút chân vỠvà cũng chẳng ai rõ Vương Bán Hiệp hành động như thế nào, Vương Bán Hiệp đã nắm cứng chân nàng.
Lão bật cÆ°á»i vang:
- Äâu? Ngứa chá»— nào đâu? Chỉ cho lão gia gãi. Lão gãi thì chắc chắn phải khoái rồi!
Lục Tú Tú hét lớn:
- Có buông tay ra không?
Trong khi tay của VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp chÆ°a buông, thì tay nàng đủ cả hai tay vá»›i mÆ°á»i ngón sè, bay nhẹ nhÆ° lá liá»…u trÆ°á»›c cÆ¡n gió thoảng song lại nhanh, thủ pháp lại Ä‘á»™c, lại chuẩn, mÆ°á»i ngón tay tượng trÆ°ng mÆ°á»i mÅ©i kiếm, đối phÆ°Æ¡ng chỉ bị má»™t mÅ©i chạm thô, chẳng cần đủ mÆ°á»i cÅ©ng thấy khó sống rồi!
Nhưng, nàng gặp phải Vương Bán Hiệp thì thủ pháp của nàng có lợi hại đến đâu, cũng khó tạo cho nàng một hiệu quả mong muốn.
MÆ°á»i ngón tay của nàng chẳng há» chạm trúng má»™t chéo áo của lão, chÆ°a ai kịp trông thấy Lục Tú Tú phản ứng nhÆ° thế nào sau cái thế công vô dụng đó, bá»—ng NgÅ© Thanh Thanh phóng lên má»™t ngá»n cÆ°á»›c nhắm vào hông của VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp.
Chừng nhÆ° bá»n khất nữ nầy chuyên xá»­ dụng môn công âm nhu nên những chiêu thức của chúng Ä‘Æ°a ra, hết sức nhẹ nhàng mÆ°á»ng tượng chẳng có má»™t chút sức lá»±c nào cả, bất quá chỉ hÆ¡i nhanh hÆ¡n các thế đánh của những ngÆ°á»i khác vậy thôi.
Ngá»n cÆ°á»›c của NgÅ© Thanh Thanh, không gây gây nên má»™t tiếng gió nào, ngá»n cÆ°á»›c được phóng ra đúng theo chiêu trong cÆ°á»›c pháp của Nam phái Thiếu Lâm, có cái tên là Phi Hồ Vô Ảnh CÆ°á»›c.
NhÆ°ng Nam phái Thiếu Lâm từ bao lâu rồi chẳng há» thu nạp nữ môn đồ, thế tại sao NgÅ© Thanh Thanh lại há»c được cÆ°á»›c pháp đó? Nàng há»c ở đâu, ai truyá»n dạy cho nàng?
Thấy ngá»n cÆ°á»›c quá lợi hại, bá»n Diệp Lãnh, Thạch LÆ°Æ¡ng hoảng sợ vá»™i kêu lên, kêu để tá» lá»™ kinh ngạc, mà cÅ©ng nhÆ° cảnh cáo VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp hãy lÆ°u tâm Ä‘á» phòng.
VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp vẫn phá»›t tỉnh nhÆ° thÆ°á»ng, tay bên này giữ chiếc chân của Lục Tú Tú, tay bên kia còn thừa ra, lão lòn qua nách đúng lúc bàn chân của NgÅ© Thanh Thanh bay đến, suýt chạm vào hông lão.
Bàn chân đó vÄ©nh viá»…n chẳng há» chạm vào hông lão, bỡi nó đã nằm gá»n trong tay của VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp mất rồi.
Thạch Lương thích chí thét lớn:
- Tuyệt! Tuyệt! cái chiêu Phân Quang Tróc Nguyệt xử dụng như vậy là tuyệt.
Từ trong vầng khói nhiá»u màu bao bá»c quanh thuyá»n má»™t ngÆ°á»i nào đó, thở dài thốt vá»ng ra:
- Cũng chưa được cao minh lắm! Bất quá chỉ đủ để áp chế đám tiểu cô nương thôi, chứ thực ra vẫn chưa có thể tạo một đắc ý nào trước những cao thủ!
Lục Tú Tú và NgÅ© Thanh Thanh đồng bị VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp chế ngá»± hoàn toàn, cả hai ở trong cái thế bất Ä‘á»™ng đáng lẽ phải bối rối, lo sợ song chúng có chá»— sở cậy ở sau lÆ°ng kia, chúng xem thÆ°á»ng chế ngá»± của VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp chẳng những không kinh hoàng trái lại còn bật cÆ°á»i ha hả, cÆ°á»i nhÆ° cả hai Ä‘ang biểu diá»…n má»™t trò đùa, trong đó sanh mạng chẳng chút bị hăm dá»a.
Rồi vầng khói bao quanh thuyá»n dần dần tiêu tan, má»™t bá»n thiếu nữ Ä‘ua nhau cÆ°á»i, có nàng cÆ°á»i lá»›n, có nàng chỉ cÆ°á»i khúc khích, chúng lại vá»— tay bốp bốp chúng hòa nhau ca vang, má»™t khúc ca cÆ°Æ¡ng, cái cÆ°Æ¡ng đó biểu lá»™ đúng mức sá»± kinh miệt của chúng đối vá»›i VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp:
Vương lão đầu.
Mặt dày như da trâu.
Ngửi chân thúi.
Thích chí vểnh râu!
Bốn thiếu nữ nâng bỗng một chiếc mâm tròn, trong mâm có một đống mảnh gấm vụn đủ màu, những mảnh gấm dồn đống lại như chiếc nệm, trên đống gấm vụn đó, một thiếu phụ đẹp như thiên tiên, ngồi chễm chệ, thiếu phụ có cái vẻ phong lưu tình tứ vô cùng.
Nhìn kỹ tất thấy rõ hai bên khóe mắt, có hằn má»™t vài vết nhăn song mấy vết nhăn đó không làm kém giảm ánh thu ba còn ngá»i màu biếc, so vá»›i màu biếc của hàng thiếu nữ Ä‘Æ°Æ¡ng xuân, ánh mắt của bà có phần sắc sảo hÆ¡n nhiá»u nhỠở những tia nhìn già dặn, có đủ kinh nghiệm của má»™t kẻ quen nhìn thẳng vào ngÆ°á»i vào việc, ánh mắt quen biến chuyển theo từng trÆ°á»ng hợp của bảy tình mầng giận thÆ°Æ¡ng ghét vui buồn muốn.
Tràng cÆ°á»i của thiếu nữ, câu nói của thiếu nữ, câu ca đúng hÆ¡n, tất cả Ä‘á»u dứt thì thiếu phụ đã được chúng Ä‘Æ°a lên bá».
Thiếu phụ xuất hiện, vẻ hấp dẫn của bà thu hút má»i ngÆ°á»i, không ai còn nhá»› đến bà là ai, có những hành vi nhÆ° thế nào trên giang hồ, và há» quên luôn cái lý do tranh chấp của bà đối vá»›i Bang Chủ Cái Bang.
Bà vận y phục rách, ngồi trên mâm gá»— tròn sứt mẻ, trên mâm có đống mảnh gấm vụn, nhÆ°ng trông bà chẳng có vẻ gì tiêu Ä‘iá»u xÆ¡ xác, trái lại há» thấy nhÆ° bà ngồi trên vầng mây gấm, phong tÆ° kiá»u diá»…m nhÆ° tiên nữ hạ trần, giữa vầng hào quang muôn sắc.
Châu PhÆ°Æ¡ng nấp trong khoang thuyá»n của NgÆ°u Thiết Oa chăm chú nhìn thiếu phụ, bất giác đôi mày cau lại lão lẩm nhẩm:
- Vương đại nương!... Hừ! Vương đại nương!....
Trên bá», thiếu phụ khẽ liếc sang VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp vừa lắc đầu vừa mỉm cÆ°á»i:
- Thân danh là má»™t tiá»n bối được má»i từng lá»›p trong giang hồ trá»ng vá»ng, lại Ä‘i mân mê chiếc đùi của tiểu cô nÆ°Æ¡ng, mân mê đến thích mà chẳng chịu rá»i tay, làm nhÆ° vậy chẳng sợ mất mặt vá»›i kẻ sÄ© sao?
Vương Bán Hiệp thầm nghĩ:
- Äúng đấy, mình già rồi, ôm má»™t chiếc đùi trắng nõn trong tay nhÆ° thế nầy thì còn xem làm sao được! Thiên hạ anh hùng cÆ°á»i chết. Không khéo ta lại tạo má»™t giai thoại trong vÅ© lâm đấy. Buông ra là phải!
NhÆ°ng ná»­a phần hiệp trong ngÆ°á»i lão thì khuyên lão nên buông tay, còn ná»­a phần cuồng thì khuyên lão nên giữ chiếc đùi và cổ chân của Lục Tú Tú và NgÅ© Thanh Thanh.
Lão dùng cái lối phát thoại song âm, má»™t của ná»­a phần hiệp, má»™t của ná»­a phần cuồng, tuy cùng má»™t ngÆ°á»i phát ra, song nghe nhÆ° có hai ngÆ°á»i thốt. PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi đã chứng kiến trÆ°á»ng hợp đó ngay trên chiếc buồm ngÅ© sắc ngày nào.
Ná»­a phần hiệp há»i:
- Ngươi muốn ta phải làm sao? Buông chúng ra?
Ná»­a phần cuồng đồng thá»i cÅ©ng thốt:
- VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng thả bang chủ Cái Bang ra, thì ta buông tay cho hai tiểu liểu đầu nầy nhÆ° vậy là công bình, chẳng ai thua thiệt, ai lá»i ai hÆ¡n.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng bật cÆ°á»i khanh khách:
- Nói như ngươi, là ngươi đánh giá bang chủ Cái Bang của ngươi ngang với hai tiểu liểu đầu? Như vậy thì còn gì danh dự của Nam Bang chủ các ngươi?
VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp chá»›p mắt trầm giá»ng:
- Ngươi muốn sao?
Vương đại nương đáp:
- Ta ngồi trên chiếc mâm gá»— nầy thách ngÆ°Æ¡i trong vòng ba trăm chiêu, nếu ngÆ°Æ¡i chụp được chân ta, ta long trá»ng cam kết là sẽ phóng thích nam bang chủ các ngÆ°Æ¡i. Nếu ngÆ°oi không chụp được chân ta thì vÄ©nh viá»…n đừng bao giá» Ä‘á» cập đến việc đó. Chẳng những thế các ngÆ°Æ¡i phải chấp nhận sá»± phế lập, phế lập cái lão nam bang chủ kia, lập ta lên bởi ta có thừa tài trí!
Vương Bán Hiệp sáng mắt lên:
- NgÆ°Æ¡i đã nói thế, là phải giữ lá»i, không được tìm cách trở tráo đấy!
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i:
- Lá»i nói của ta, bốn ngàn ngá»±a cÅ©ng chẳng Ä‘uổi theo lấy lại kịp, đừng nói má»™t con, dù là loại ngá»±a kỳ ký!
VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp buông tay, vừa buông vừa đẩy lùi Lục Tú Tú và NgÅ© Thanh Thanh ra xa lão, Ä‘oạn cao giá»ng:
- Lưu ý đấy! Ta vào cuộc!
Toàn thể đệ tá»­ nam Cái Bang phấn chấn tinh thần há» cầm chắc thế nào VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp cÅ©ng chiếm phần thắng bởi Ä‘iá»u kiện của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng chẳng khó khăn gì cả, vá»›i ai thì bà ấy còn lừa đảo, tránh né được chứ vá»›i VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp thì chắc chắn là bà phải kẹt qua lá»i hứa rồi.
Có thể nào má»™t ngÆ°á»i nhÆ° VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp được há» tôn xÆ°ng là lão tôn nhân lại không thể chạm vào chân bà ta, trong những ba trăm chiêu? Nếu có nhÆ° vậy, thì đúng là má»™t sá»± phi thÆ°á»ng, nếu không cho rằng là má»™t sá»± phi lý ít nhất cÅ©ng phi lý ngay trong hiện tại khi chÆ°a có kết thúc rõ rệt.
Tuyệt kỹ của VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp là Phân Quang Tróc Ảnh, thủ pháp nhanh hÆ¡n ánh sáng chá»›p lên, má»™t tuyệt kỹ thuá»™c thượng thừa trong vÅ© há»c, đứng đầu môn Cầm Nã từ hÆ¡n trăm năm nay, trên giang hồ chẳng có mấy ngÆ°á»i luyện được thuần thục môn công đó, trong vÅ© lâm hiện đại chỉ có má»—i má»™t VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp luyện được đến mức há»a hầu, Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng đối chiến có chạy, có nhảy có né tránh được, chÆ°a chắc má»™t đối thủ nào không bị lão chế ngá»± vá»›i thủ pháp Phân Quang Tróc Ảnh.
Huống hồ Vương đại nương lại ngồi bất động trên chiếc mâm gỗ?
Có là mù má»›i không chụp được chân bà ta, mà dù có mù Ä‘i nữa, chụp má»™t lần không trúng, thì chụp nhiá»u lần cÅ©ng phải trúng, bà ta đã cho chụp đúng ba trăm lần kia mà!
Trên thế gian nầy có ai chụp đủ ba trăm lần lại không trúng một vật bất động?
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng bật tràng cÆ°á»i trong trẻo, tuy trong trẻo nhÆ°ng ngân vang nhÆ° tiếng khánh đánh dồn má»™t chiá»u thu lặng, bà bảo:
- Ta sẵn sàng rồi, ngươi cứ xuất thủ!
Vương Bán Hiệp vút tới. Hai bàn tay vươn ra chừng như chụp mà cũng như móc hai bàn tay giao chuyển như thoi dệt thoăn thoắt đưa ra, hai bàn tay lại biến ảo vô cùng, chẳng cử động nào giống cử động nào, hư hư thực thực, bất định phương hướng, bất nhất trên dưới, đứng bên ngoài trố mắt nhìn cũng chẳng phân biệt nổi.
Nhưng chỉ một thoáng thôi, Vương Bán Hiệp giật mình dừng tay, dùng thân pháp đứng lại rồi bất động luôn đôi mắt giương tròn thần tình sửng sốt.
Miệng hả há ra đó, nhÆ°ng chẳng má»™t lá»i nào thoát qua.
Là ngÆ°á»i trong cuá»™c lão kinh dị vá»›i những gì vừa trông thấy, còn ngÆ°á»i ngoài cuá»™c chẳng thấy gì, những cái lão thấy há» cÅ©ng kinh ngạc vì thái Ä‘á»™ của lão.
Thì ra dôi chân của Vương đại nương đã cụt đến tận gối, nói là đôi chân cụt để chỉ rõ tình trạng của bà, chứ bà đâu còn chân mà cụt?
Bà không có chân, thì Vương Bán Hiệp chụp vào đâu? Dù chụp suốt tháng quanh năm cũng chẳng chụp được, chụp một vật không còn kém chụp một cái bóng!
Sự tình đúng là ngoài sở liệu của Vương Bán Hiệp!
Lão bị Ä‘Æ°a vào má»™t trÆ°á»ng hợp dở khóc dở cÆ°á»i, đã chấp nhận Ä‘iá»u kiện nhÆ°ng Ä‘iá»u kiện đặt trên má»™t ảo ảnh, tá»± nhiên lão không thá»±c hiện được, thì giỠđây lão phải làm sao? Dù muốn dù không, lão cÅ©ng thua cuá»™c rồi, lão có nên giữ Ä‘iá»u kiện kia chăng?
Chính vì nghÄ© tá»›i việc thừa nhận Ä‘iá»u kiện đó, mà lão ngây ra nhÆ° tượng gá»—.
Bá»n nữ đệ tá»­ Cái Bang cùng vá»— tay vang dậy, cùng reo to:
Vương lão đầu Gian như quỷ Quỷ phải sầu Vì đuối lý!
Ha Ha! Ha Ha!
Chụp chân Vương đại nương, thành ra khẩn trương!
Bá»n đệ tá»­ nam Cái Bang Ä‘á»u biến sắc, cái tầm quan trá»ng của cuá»™c đánh cá nầy rất lá»›n lao mà VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp vì sÆ¡ xuất không quan sát kỹ tình trạng thá»±c sá»± của dối phÆ°Æ¡ng nên bại má»™t cách vô lý, lão bại là toàn thể Nam Cái Bang bại. Nam Cái Bang có hằng ngàn hằng vạn đệ tá»­ trên khắp sông hồ, trong số có biết bao nhiêu tay oanh liệt, chẳng lẽ cùng cúi đầu trÆ°á»›c má»™t quái phụ có hành Ä‘á»™ng ngụy dị, chịu lịnh sai sá»­ sao? HÆ¡n trăm năm nay, Cái Bang chịu biết bao gian khổ má»›i có thinh thế hiện tại, rồi giỠđây phải chuyển nhượng vừa tài lá»±c, vừa nhân lá»±c thế lá»±c sang cho má»™t nữ ma đầu?
Bởi bá»n nam đệ tá»­ Cái Bang Ä‘á»u cho VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng là má»™t nữ ma đầu không hÆ¡n không kém.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i thích thú, cÆ°á»i Ä‘iên đảo cả ngÆ°á»i, nhÆ° hoa dao Ä‘á»™ng giữa cÆ¡n gió lá»™ng.
CÆ°á»i má»™t lúc bà gá»i:
- Bán Hiệp lão đệ! Lần nầy thì lão đệ thua ta rồi đấy nhé, đã thua rồi thì lão đệ còn chá» gì mà chÆ°a xÆ°ng tôn ta là bang chủ. Nào ta Ä‘ang chá» lão đệ gá»i má»™t tiếng! Gá»i Ä‘i!
VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp chÆ°a nói gì, bá»n đệ tá»­ nam Cái Bang nhao nhao lên.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng đảo mắt nhìn quanh, miệng vẫn Ä‘iểm nụ cÆ°á»i:
- Ta như vậy, làm một vị Bang Chủ của các ngươi, chẳng đáng lắm sao? Các ngươi nên cao hứng chứ, sao lại toan chống đối?
Bà cÆ°á»i dịu quá, nhÆ°ng bá»n đệ tá»­ Nam Cái Bang nghe xốn xang vô cùng, đôi mắt của bà đảo qua, ánh mắt đẹp tuyệt vá»i, song chẳng khác nào những ánh chá»›p của thanh kiếm bén, lÆ°á»›t trên tim gan há», tạo má»™t cảm giác lạnh, khiến há» rùn mình.
Tuy nhiên, dù ghê rợn, dù phẫn hận, há» bị ánh mắt đó hấp dẫn trá»n vẹn, há» mất cả tá»± chủ, quên luôn niên ká»· của bà, quên luôn thân hình tàn phế của bà.
Hiện tại trước mắt hỠlà một giai nhân, giai nhân ngồi trên vầng mây gấm ánh muôn màu.
Má»™t con ngÆ°á»i tàn phế, khiến được hÆ¡n mấy trăm đệ tá»­ lâm vào cảnh vong ngã nhÆ° vậy hẳn phải đẹp, đẹp má»™t cách huyá»n ảo, đẹp vá»›i má»™t ma lá»±c vô thÆ°á»ng, đối phÆ°Æ¡ng Ä‘ang nhao nhao lên, gặp ánh mắt của bà liá»n bất Ä‘á»™ng thừ ngÆ°á»i tại chá»—.
Há» chẳng khác nào những hình hài múa rối, nhận nút cÆ¡ quan nầy, là múa tít lên, rồi chạm đến Ä‘á»™ng cÆ¡ kia lại ngÆ°ng hẳn ngÆ°ng đồng loạt không xao dợn mảy mai. Nhìn qua bá»n há», trông nhÆ° những chồi cây chết.
Ãnh mắt của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cuối cùng cÅ©ng dừng lại nÆ¡i gÆ°Æ¡ng mặt của VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp, bà sá»­a nụ cÆ°á»i cho thêm tÆ°Æ¡i, chá»›p ánh mắt cho thêm hấp dẫn há»i:
- Ngươi nghĩ sao? Ngươi có nhận thua cuộc rồi chăng?
Bá»n Diệp Lãnh ba ngÆ°á»i không hẹn mà đồng quay nhìn VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp thần sắc của há» ngÆ°ng trá»ng phi thÆ°á»ng.
Lá»i đáp của VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp sẻ quyết định má»™t việc vô cùng trá»ng đại.
Vương Bán Hiệp thong thả buông từng tiếng:
- Lão phu nhận bại!
Bá»n Diệp Lãnh rung ngÆ°á»i nhÆ° chạm phải luồn Ä‘iện, tưởng chừng không còn đứng vững nữa.
Vương đại nương ra vẻ hài lòng, gật đầu:
- Äược lắm!
Giá»ng cÆ°á»i của bà vang lên, tiếp theo câu nói gá»n gồm hai tiếng, giá»ng cÆ°á»i ngân lên nhÆ° lục lạc khua vừa trong vừa lạnh giá»ng cÆ°á»i chÆ°a dứt, từ trong bụng VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp cÅ©ng phát ra má»™t tràng cÆ°á»i, âm vang lá»›n hÆ¡n, át hẳn giá»ng cÆ°á»i của phÆ°Æ¡ng.
Rồi, bằng lối phúc ngữ, lão tiếp luôn:
- Vương đại nương! Ngươi mắc kế ta!
Vương đại nương trừng mắt:
- Mắc kế? Tại sao?
Cũng với lối phúc ngữ, Vương Bán Hiệp thốt:
- Cái thân nầy chỉ có nửa phần hiệp, chính nửa phần hiệp đó nhận bại còn nửa phần cuồng vẫn chẳng nhận là bại.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng thoáng biến sắc, nhÆ°ng rồi lấy ngay bình tÄ©nh bật cÆ°á»i nhẹ.
Vương Bán Hiệp lại tiếp:
- Trong tình cảnh nầy ngÆ°Æ¡i cÅ©ng còn cÆ°á»i được à? Thật ta chẳng hiểu nổi ngÆ°Æ¡i, và ta cÅ©ng phục ngÆ°Æ¡i luôn.
Lão khệnh khạng bước đi quanh chiếc mâm hai lượt, dĩ nhiên bên ngoài bốn thiếu nữ lão xuất thủ nhanh như chớp, điểm vào huyệt Kiên Tỉnh của Vương đại nương.
Ai cũng tưởng là Vương đại nương sẽ phản ứng ngay, ngỠđâu bà ta ngồi bất động, chẳng tránh, chẳng né, mà cũng chẳng xuất thủ ngăn trở.
Như vậy Vương Bán Hiệp phải điểm trúng.
Äệ tá»­ nam Cái Bang vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, kinh hãi vì VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp lại khai chiến vá»›i nữ ma đầu, rồi mừng rỡ vì lão xuất thủ có kết quả.
Má»™t sá»± kiện hết sức lạ lùng diá»…n ra, ngoài chá»— tưởng tượng của bá»n nam đệ tá»­ Cái Bang, thay vì kinh khiếp, bá»n thiếu nữ lại cÆ°á»i vang.
Vương Bán Hiệp cũng lấy làm lạ, nhưng lão chẳng dừng tay điểm tiếp vào những huyệt khác của Vương đại nương, các huyệt:
Chá»­ Bạch, Khúc Trì, Tứ Bạch, Thái Khê, lão vừa Ä‘iểm vừa cÆ°á»i thốt:
- Xuất kỳ bất ý, hoặc dùng cái lối ám toán thá»±c ra cÅ©ng chẳng quang minh chính đại lắm, nhÆ°ng phần nữa cuồng của ta cÅ©ng chẳng phải quân tá»­ gì, cho nên VÆ°Æ¡ng Bán Hiệp nhận bại, mà VÆ°Æ¡ng Bán Cuồng không nhận bại bởi vì VÆ°Æ¡ng Bán Cuồng không là quân tá»­ thì có cần gì giữ lá»i giao kết? VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng Æ¡i, ngÆ°Æ¡i đừng lấy làm lạ nhé!
Thốt xong câu nói lão cÅ©ng Ä‘iểm xong hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i huyệt đạo trên ngÆ°á»i VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng, từ vai xuống, từ tay lên.
Bá»n nam đệ tá»­ Cái Bang hết sức hân hoan, há» hân hoan đến Ä‘á»™ muốn Ä‘iên loạn lên.
Phương Bửu Nhi cũng thích thú vô cùng, hắn khẽ vỗ tay tán:
- Vương đại thúc quả nhiên lợi hại!
Châu Phương hừ lạnh:
- Ta chỉ sợ vị tất...
Bên trên bá», VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng thở dài há»i:
- Ngươi điểm đủ số chưa?
VÆ°Æ¡ng Bán Cuồng cÆ°á»i lá»›n:
- Lão muốn điểm luôn huyệt câm của ngươi, cho ngươi đừng vẩu mồm mắng nhiếc kẻ khác!
Lão rụt tay vá», rồi Ä‘iểm tá»›i.
Lối xuất thủ của lão nhanh thì có nhanh thật, nhÆ°ng rất tầm thÆ°á»ng rất thô kệch chẳng khác nào má»™t gã nông phu đần Ä‘á»™n, sanh sá»± đánh nhau vá»›i bạn bè, cứ vung tay, cứ đánh tá»›i, không cần phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, nhÆ°ng kỳ trung ảo diệu vô cùng.
Song lần nầy thì lão cẩn thận rõ rệt, dù lão đã Ä‘iểm trúng quá nhiá»u huyệt trên mình VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng dù bà ta không còn cá»­ Ä‘á»™ng được.
Bá»n nam đệ tá»­ Cái Bang hoan hô vang dậy.
HỠchắc chắn là lần nầy Vương Bán Cuồng cũng phải thành công như hơn hai mươi lần trước, bởi Vương đại nương đã bị chế ngự hoàn toàn, bà ta không thể vươn tay ra ngăn trở, bà ta không thể chuyển mình né tránh.
HỠtin chắc như vậy, bởi có ai đã bị điểm hơn hai mươi huyệt đạo trên mình mà chẳng hỠhấn gì cả.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c những con mắt kinh ngạc của má»i ngÆ°á»i ung dung Ä‘Æ°a tay lên, ung dung hô:
- Ngươi còn muốn điểm huyệt ta nữa sao?
Vương Bán Cuồng kinh hãi dừng tay lại.
Bá»n nam đệ tá»­ Cái Bang thấy VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a tay lên cÅ©ng kinh hãi ngÆ°ng cÆ°á»i ngay.
Thế nầy là nghĩa gì? Tại sao bà ta còn cử động được?
Phương Bửu Nhi giương tròn đôi mắt, hắn lẩm nhẩm:
- Tại sao? Tại sao thế chứ? Thủ pháp của VÆ°Æ¡ng đại thúc không hiệu nghiệm? VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng có ma pháp gì, chống lại thủ pháp của đối phÆ°Æ¡ng? Hay là VÆ°Æ¡ng đại thúc chÆ°a há»c được thuật Ä‘iểm huyệt đến nÆ¡i đến chốn?
Châu PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhẹ:
- Thủ pháp của Vương Bán Cuồng tuy không hẳn là phi phàm tuyệt tục, song có chỗ độc đáo riêng biệt trên giang hồ ít kẻ sánh bằng. Tuy nhiên vẫn còn khuyết điểm!
Hiện tại PhÆ°Æ¡ng Bá»­u Nhi đã bắt đầu chú ý tá»›i sinh hoạt vÅ© lâm, cái thành kiến chuá»™ng văn khinh võ trÆ°á»›c kia tiêu tan mất rồi, hắn lắng nghe Châu PhÆ°Æ¡ng giảng giải, càng nghe càng thích thú, hắn cố tìm hiểu những bí ẩn trong vÅ© há»c, hắn trố mắt há»i Châu PhÆ°Æ¡ng:
- Có khuyết điểm? Những khuyết điểm nào?
Châu Phương đáp:
- Thủ pháp đó có cái tên là Thái Ngõa Chuyên Kim Thủ dùng công lực rất yếu gần như hư, không thể chế ngự địch một cách dễ dàng.
NgÆ°á»i nào bị Ä‘iểm trúng cảm thấy chẳng há» hắn gì, cho nên trên giang hồ ngÆ°á»i ta gá»i mỉa thủ pháp đó là Lão Bà Múa Má» Khua Môi, bởi khi hai lão bà cãi vã vá»›i nhau dù có Ä‘i đến ẩu đả cÅ©ng chỉ cấu véo nhau, cắn nhau, xé toạt y phục nhau rồi chá»­i mắng nhau ồn lên chứ chẳng làm gì hÆ¡n.
Phương Bửu Nhi ạ lên một tiếng:
- Thì ra Vương đại thúc xuất thủ rất nhẹ, thảo nào Vương đại nương chẳng tự giải khai nhanh chóng?
Châu Phương nghiêm sắc mặt tiếp nối:
- Không! Kẻ nào bị Ä‘iểm trúng, ít nhất cÅ©ng phải mất má»™t ngày đêm má»›i tá»± giải khai nổi, không làm gì giải khai liá»n được. NgÆ°á»i bị Ä‘iểm trúng tuy cảm thấy chẳng há» hấn gì quan trá»ng, nhÆ°ng cÅ©ng bị ảnh hưởng chứ, ảnh hưởng từ từ thoạt đầu, dần dần nhiá»u đến lúc đó má»›i nghe toàn thân tê liệt...
Phương Bửu Nhi kinh dị:
-Thế tại sao Vương đại nương lại...
hết: Hồi 15, xem tiếp: Hồi 16
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àëèñà, àíãåë, äîñòàâêà, âîðîíåæ, ân cừu kiếm lục, êàëåíäàðü, êàìàñóòðà, êîíòîðà, èíòåðíåòå, ïåñåí, ìåðëåí, íèêîëü, ñïîðò, ñòóäåíòîâ, òàìîæíÿ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™