Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 4
Chương 10: Đi chùa Bạch Mã chất vấn
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
Lý Vân một ngụm ăn vài cái bánh bao, chẳng thèm nhai cứ trực tiếp nuốt xuống. Xong việc, hắn ngẩng đầu nhìn Vương Trân Trân nói rằng:
- Trân tỷ, nói thật, ta cũng không biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra. Tất cả đều mạc danh kỳ diệu như thế.
- Vậy là sao?
Vương Trân Trân nghe vậy, nổi lên hứng thú bèn ngồi bên cạnh nghe Lý Vân nói.
- Ta không nhận ra Hải Quỳnh, là nàng tự mình tìm đến, xong rồi nói là vợ chưa cưới của ta. Ta ban đầu còn tưởng nàng bị bệnh tâm thần, ra sức đánh đuổi nàng.
Lý Vân nửa thật nửa giả chém gió
- Thật?
Vương Trân Trân nghe vậy, vẻ mặt hòa hoãn hơn nhiều.
- Đương nhiên là thật, tối hôm qua chị không thấy sao? Khi xuống lầu sắc mặt cô ấy rất khó coi, gần như bị ta mắng đến phát khóc.
Lý Vân nói dối mặt không biến sắc. Bất quá cô nàng chảy nước mắt là thật, nhưng không hẳn như hắn nói mà thôi.
- Ừ…!
Vương Trân Trân nhẹ giọng trả lời một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Vân hỏi:
- Ngươi không nói với nàng cái gì đó chứ?
- Nói cái gì?
Lý Vân lần thứ hai ực một phát xuống bụng thêm một cái bánh bao
- Trân tỷ, bánh bao hôm nay ngon thật, không tệ, ta thích a.
- Là cái đó, chính là chúng ta lúc ấy ấy…
Vương Trân Trân mặt hơi hồng lên, xấu hổ, thật sự không hề giống với một cô nàng thuộc họ hồ ly tinh.
- Chúng ta thế nào ấy nhỉ?
Lý Vân tựa hồ vẫn chưa hiểu vấn đề
- Chúng ta bình thường a, nói đi nói lại, ta cùng tiên nữ cũng không có nói đến chuyện ta và chị xảy ra chuyện gì. Thế rốt cuộc nàng muốn nói đến chuyện gì?
- Không có việc gì. Mà quên mất, cậu no chưa, ta múc giúp cậu chén canh nhá?
Vương Trân Trân vội vàng lảng sang chuyện khác, tựa hồ tìm cách trốn tránh trọng tâm câu chuyện
Lý Vân đang đà chén, cũng không có tâm tư hỏi tới cùng. Mà căn bản hắn cũng chả quan tâm.
…
…
Tiên nữ từng nói sẽ còn qua đây, thế nhưng đã qua một thời gian khá lâu, Lý Vân vẫn không có gặp lại nàng lần nữa. Cũng chẳng biết tại sao, Lý Vân trong lòng cũng chờ mong nàng trở lại. Nói thật ra, tiên nữ có vài địa phương trên cơ thể khà là hợp nhãn.
Không có tiên nữ quấy rối, Lý Vân trải qua những ngày gió êm bể lặng. Bên phía Nhâm Cường cũng có những ngày yên bình, chỉ thương cảm mỗi Linh Yêu suốt ngày phải ở bên Nhâm Cường âm thầm bảo hộ nhưng lại không có địch nhân nào tập kích. Dùng một câu nói khá thích hợp trong lúc này là: “lão tử lại làm việc vô ích”. Hỏa Yêu Vương Đại Sơn tựa hồ rất thỏa mãn cuộc sống hiện tại, có ăn, có ở, còn có công việc để làm. Rất an nhàn, rất mãn nguyện. Bất quá hắn vẫn ao ước được như lão đại Lý Vân, bởi vì bà chủ suốt ngày gián tiếp giao công việc cho hắn, chả bao giờ gặp mặt hắn nói chuyện gì.
Nháy mắt lại một thời gian dài nữa trôi qua, Lý Vân đã sớm sắp xếp mọi công việc cuối tuần. Hắn dự định đi chùa Bạch Mã tìm lão hòa thượng, hắn phải hỏi xem có phải lão làm cho Hải Quỳnh đổi ý hay không?.
Tuy rằng trước đó Hải Quỳnh đã chối, nhưng Lý Vân không tin, hắn phải đi hỏi một chút xác thực lại lần nữa. Nếu đúng sự thật, tên hòa thượng này quả thật chơi khăm hắn quá.
Cuối tuần là lúc chùa Bạch Mã đèn nhang nhộn nhịp nhất, Lý Vân đã đợi khá lâu mà khách hành hương mãi vẫn không giảm bớt. Thời đại càng phát triển, tâm con người ta càng trống rỗng, một số đem việc kính Phật làm tín ngưỡng, không thì cũng là một số người ngoại đạo đến tìm sự an ủi trong tâm lý, thậm chí cả phú thương và quan chức cũng không ít.
Ở chỗ này dâng hương, phần nhiều là dân tứ xứ, sau đó là đến quan viên và kẻ làm ăn. Mỗi người đi trong lòng đều có tính toán của mình, một ít chẳng qua vì lương tâm cắn rứt, một số thì muốn phật pháp giảm bớt tội lỗi họ phạm phải.
Lý Vân cũng chẳng biết thế nào là quan, có điều hắn biết nhìn người. Một quãng đường, mà hắn gặp đến năm sáu thằng già, bụng phệ, tuổi phải trên tứ tuần, vẻ mặt thì hống hách, y như mấy thằng nhà giàu mới nổi, nhìn qua là biết mấy tên đó chả biết dân chúng xung quanh khổ cực ra sao. Lý Vân lúc này còn có chuyện trọng yếu, chả hơi đâu để ý lũ sâu mọt ấy.
Trực tiếp đi tới Đại Hùng bảo điện, Lý Vân phát hiện trong đó cũng thờ phụng phật Thích Ca Mâu Ni, dược sư phật cũng A di đà Phật, thêm vào là mười tám vị la hán, đều là đồ thủ công mỹ nghệ. Tất cả trông rất sống động, dù là hắn chỉ đứng trước cửa cũng đã cảm nhận thấy một sự uy nghiêm vô hình bao trùm lấy.
- Lý thì chủ, sư tôn biết ngài tới nên cho ta tới tiếp người.
Đột nhiên phía sau Lý Vân vang lên một âm thanh của một tiểu hòa thượng
Lý Vân không nói lời nào, gật đầu ý bảo hắn đi trước dẫn đường.
Đi tới sau hậu viên, phía sương phòng, Lý Vân nhìn thấy Trí Hoằng hòa thượng. Lão hòa thượng tại chùa Bạch Mã thân phận tôn quý, nhưng lại không thấy ông ấy mặc tăng bào, thân mình nguyên một dàn hàng hiệu, vóc người thì như bị bệnh béo phí, người không biết còn tưởng đây là người đến dâng hương kính phật.
- Tuệ Viễn, ngươi lui đi, nhớ kỹ, không được ta cho phép, cấm không được kẻ nào tới hậu hoa viên.
Trí Hoằng hòa thượng căn dặn một tiếng
- Sư tôn yên tâm, đích thân con sẽ canh giữ ở hậu viên.
Tuệ Viễn đáp lại, hành lễ rồi lui ra ngoài.
Mắt gặp tình cảnh như thế, Lý Vân chân mày hơi nhíu, xem bộ dạng này, tựa hồ lão hòa thượng đã biết ý đồ đến đây của hắn. Phải nói là có lẽ ông ta đã gặp tiên nữ Hải Quỳnh.
- Tiểu tử, ngồi đi.
Lão hòa thượng nói một tiếng, rồi trầm giọng nói tiếp.
- Ta biết mục đích ngươi đến tìm ta, bất quá…
Lý Vân lẳng lặng nhìn lão hòa thượng, biết chắc chắn ông ta còn nói nữa, cũng không chen vào, chờ xem ông ta nói gì
Dừng một lúc, Trí Hoằng đại sư lẳng lặng nhìn hắn, nói:
- Tiên tộc nữ nhân đã đến tìm ta…
Sau một lúc lâu lại nói tiếp:
- Nàng thật sự là vợ chưa cưới của ngươi, điểm này ta không hề gạt ngươi đâu.
Nghe lão hòa thượng vừa nói như vật, nét mặt Lý Vân bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng không khỏi sóng trào cuộn dâng, hắn cuối cũng từ người khác mà biết được sự thực trong lời nói của Hải Quỳnh. Nhưng từ đó hắn lại hoang mang, sao mình là yêu quái, lại có thể có vợ chưa cưới là tiên nữ, tuy rằng Hải Quỳnh nói hắn đã từng cứu nàng, thế nhưng Lý Vân không cảm thấy đây là lý do chuẩn xác. Hắn không tin chuyện tình lấy thân báo đáp ân tình tồn tại, hơn nữa cũng do hắn nghĩ Hải Quỳnh không phải loại tiên nữ hành xử theo cảm xúc.
Cùng Hải Quỳnh tiếp xúc vài lần, Lý Vân nghĩ rằng nàng phải là loại phụ nữ tương đối lý tính, thuộc loại nữ cường nhân, cho nên, lấy thân báo đáp không thể xuất hiện.
Lý Vân không khỏi cau mày hỏi:
- Chuyện này, ngươi biết được những gì, có thể nói toàn bộ cho ta biết được không. Hải Quỳnh luôn lẩn tránh các câu hỏi về quá khứ của ta, vậy hòa thượng ngài phải cho ta biết chứ? Hòa thượng ngươi quá xấu đi, đã không nói thì thôi, phải để người khác nói chứ? Rốt cuộc mấy người muốn làm cái gì hả?
- Không phải. Tiểu tử ngươi không hiểu, sự tình của Hải Quỳnh tiên tử ta không hề liên quan.
Trí Hoằng đại sư miệng nhấp miếng trà, cười khổ một tiếng nói tiếp.
- Huyết mạch Viễn Cổ lần lượt thức tỉnh, cũng không phải cái nào chúng ta cũng khống chế được, và cũng không phải cái nào cũng mất lực lượng thời toàn thịnh, vẫn còn có vài ngoại lệ a.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển IV
Chương 11: Thập đại thần binh
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
- Ý ngươi là, có những huyết mạch thời Viễn Cổ, khi thức tỉnh đã thập phần cường đại?
Lý Vân truy hỏi
- Mà Hải Quỳnh là một trong số đó?
- Ừ, đúng là thế, Hải Quỳnh tiên tử cũng không phải là người mà chùa Bạch Mã chúng ta có thể khống chế được, cho nên, sự tình của nàng với chúng ta một chút cũng không quan hệ.
Lão hòa thượng lên tiếng mong chờ, lại vừa cười vừa nói.
- Nói thật, ta rất tán thành Hải Quỳnh tiên tử làm như thế, lúc này xác thực ngươi không nên biết quá khứ của mình, bởi vì ta cảm thấy, việc ngươi mất trí nhớ không hề ngẫu nhiên, mà…
- Là sao? Một âm mưu?
Lý Vân bắt đầu đi sâu vào câu chuyện, hỏi dồn:
- Hải Quỳnh biết, ngươi cũng biết đúng không? Ba năm nay bao nhiêu thời gian như thế, ngươi vẫn giả câm giả điếc, ngươi chơi đểu ta à.
- Ta không biết a.
Lão hòa thượng phất tay, lần thứ hai nâng chung trà, nhấp thêm một ngụm cho đỡ khô miệng.
- Đây chỉ là một trong những suy đoán của ta mà thôi.
Lão hòa thượng phân tích nói tiếp.
- Ngươi luân hồi chuyển thế, mỗi một lần đều tử vong, mỗi lần lại đại biểu cho một hành trình khác nhau. Một vạn năm thời gian này, ngươi chết lâu hơn là được sống, đến một trợ giúp cũng không có, là một phương thức tu luyện vô cùng gian nan. Thế nhưng ta xem qua Tam Thế Thư, những lần trước luân hồi, mọi việc đều rất thuận lợi, duy chỉ có lần này lại xuất hiện vấn đề, về tình về lý đều không hợp lý. Cho nên, ta mới cho rằng, lần này ngươi luân hồi có thể có kẻ xen ngang phá hỏng. Thế nhưng trong lục đạo luân hồi mà có thể quấy phá, quyết không phải chỉ là kẻ hư danh, thiên hạ ít càng thêm ít. Ta tỉ mỉ nghĩ kĩ, mà không tìm ra được kẻ hiềm nghi…
Lý Vân nghe vậy, không khỏi nhíu mày, theo như lời lão hòa thượng nói, chính mình tựa hồ bị người nào đó đâm cho nhát dao sau lưng.
- Có phải hay không là thù nhân của ta?
Lý Vân vô ý thức hỏi một câu.
- Chẳng lẽ trước đây ta đắc tội với kẻ nào có quyền năng thông thiên, hoặc con cháu hắn?
- Không biết.
Trí Hoằng đại sư nghiêm túc nói
– Trên thực tế, tư liệu về ngươi ta nắm giữ không nhiều, bất quá ta phải nhấn mạnh một câu, ngươi là một con đại yêu quái. Hi vọng ngươi có thể thuận lợi hoàn thành con đường mà mình định ra, ta rất xem trọng ngươi a.
- Hải Quỳnh liệu có biết cừu gia của ta hay không?
Lý Vân hỏi;
– Hải Quỳnh có lẽ biết tất cả.
- Có lẽ vậy…!
Lão hòa thượng nhàn nhạt nói
Dừng một lúc, Lý Vân tự dưng hứng thú, ngẩng mặt nhìn lão hòa thượng, cười nói:
- Ngươi nói ta là một con đại yêu quái, vậy ta hỏi ngươi, năm đó ta tại yêu tộc rất phong quang đúng không? Rốt cục có bao nhiêu lợi hại? Có phải hay không là chí tôn của yêu ma.
- Không biết…!
Lão hòa thượng bộ dáng vô trách nhiệm trả lời, mặc kệ hắn hỏi, hắn nói, chính là một từ không biết mà đáp. Đối với thể loại này, Lý Vân cũng không có biện pháp đối phó.
- Lão hòa thượng, ngươi cái gì cũng không biết, vậy ngươi biết cái khỉ gì? Ta xem ra, ngươi nên cải danh hiệu thành Tam Bất Tri đi.
Lý Vân thở phì phì nói, lão hòa thượng im re.
- Hừ!!!
Lý Vân mạnh giọng
– Lão hòa thượng, ta với ngươi tuyệt giao. Ta hỏi gì ngươi cũng không nghe không biết, quả thực là vũ nhục ta a. Được, ta chốt hạ câu cuối. Trình độ tiếp cận boss như Hải Quỳnh tiên nữ, còn mấy tên. Những kẻ mạnh như vậy có hay không làm hỗn loạn xã hội loài người?
- Cái này…
Trí Hoằng đại sư nghẹn ngào nửa ngày:
– Ta cũng đâu có biết nhiều đến thế, chúng ta là chùa Bạch Mã, cũng không phải chùa Vạn Năng a.
- Vậy chắc chắn có nơi biết .
Lý Vân lèo lái
Trí Hoằng mặt già ửng đỏ:
- Cái này, thật ra cũng không biết…
Lý Vân tâm lạnh lòng nguội hơn nửa, xem ra hắn cũng đánh giá hơi cao chùa Bạch Mã rồi
Lý Vân nguyên bản cũng không quan tâm mấy chuyện này, thế nhưng lão hòa thượng lại phân tích cho hắn vài thứ, hắn không thể không chấn kinh.
Hắn đối với tu thành chính quả không nhiều hứng thú lắm, chỉ là nghĩ hiện tại cuộc sống cũng không tệ, bình thản mà chân thực, hắn không hề hi vọng cuộc sống này bị người khác quấy rầy.
Trí Hoằng đại sư nhìn khuôn mặt hắn một lúc, sau đó than thở:
- Ngươi cũng không cần lo lắng, kỳ thực ta cũng giống ngươi, vốn cho rằng Viễn Cổ huyết mạch khi thức tỉnh có thể bị khống chế, chí ít là chúng ta có thể giữ yên ổn xã hội loài người, ổn định cuộc sống, nhưng là bây giờ xem ra, huyết mạch từ thời Viễn Cổ vẫn có vài thứ mà chúng ta không cách nào kiểm soát. Đương nhiên thể loại như vầy trong số Tiên, Yêu cũng hữu hạn.
Nói xong câu đó, Trí Hoằng đại sư lần thứ ba nâng chén uống.
Một lúc lâu sau, ông ta mới mở miệng:
- Tiểu tử, ta hỏi ngươi, cửu vĩ hồ kia có phải có Thần Nông Xích, ai…..
Vương Trân Trân có Thần Nông xích không phải là chuyện tốt sao? Lão hòa thượng vì sao thở dài? Lý Vân không tài nào giải thích được hàm ý trong câu nói của lão hòa thượng, mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn lão hòa thượng.
Trí Hoằng đại sư ngón tay khẽ nhúc nhích, thân thể run rẩy một chút, trên mặt mơ hồ lộ ra một chú hàn khí:
- Thời xa xưa, có thập đại thần binh lợi khí, trừ Thần Nông xích ra, còn có Thiên Tinh, Hổ Phách, Thái Hư, Phệ Hồn, Thần Vũ, Phượng Hoàng, Kinh Tà, Thập Phương Câu Diệt, Thiên Tru… Thập đại binh khí vô cùng lợi hại, đều xuất hiện cùng lúc. Nói cách khác, nếu Thần Nông xích xuất hiện, nghĩa là những thần khí còn lại cũng sẽ lần lượt xuất hiện, đây còn không biết là chuyện tốt hay xấu đây.
Trong chớp mắt, Lý Vân cảm thấy dường như lão hòa thượng tỏ ra sợ hãi.
Lý Vân lẳng lặng nhìn khuôn mặt hơi phát hoảng, thân thể có chút mập mạp của Trí Hoằng đại sư, nghiêm túc hỏi:
- Lão rốt cục đang lo lắng điều gì, ta xem ra, huyết mạch Viễn Cổ thức giấc cũng chẳng bao nhiêu lợi hại, ta còn chưa thấy tên nào có thể chống đạn, kháng bom, sống trước bom nguyên tử? Ta thấy không có ai? Ngay đến ta cũng cảm thấy không được nữa là.
Trí Hoằng đại sư không có trả lời vào vấn đề ngay, mà chậm rãi đứng dậy, hơi nghiêng người về phía Lý Vân, thấp giọng nói:
- Thập đại binh khí không hề đơn giản, nếu như xuất thế, mọi chuyện không tốt như ngươi nghĩ đâu.
Trong mắt ông tràn ngập lo lắng:
- Thập đại binh khí xuất hiện, ý nghĩa là trần thế có kiếp nạn lớn. Năm đó Phương đông Tiên Yêu hai tộc bảo tồn huyết mạch thì phương tây Thần Ma cũng không cam chịu lạc hậu, ta cảm giác, Tiên Yêu và Thần Ma ân oán vẫn từ lúc đó dây dưa không dứt.
Trước đây Trí Hoằng đại sư nói với hắn qua những lời này, lẽ ra, trải qua các kiếp nạn, Tiên Yêu Thần Ma sớm nên hiểu chuyện. Nếu bọn họ còn đánh nhau, thiên địa tiếp tục bị hủy hoại, cuối cùng sẽ hủy diệt. Lẽ nào thiên nhân suy tàn, thần lực suy giảm, còn chưa đủ để bọn họ sáng mắt? Lý Vân quả thực không hiểu.
- Chỉ là suy đoán của ta thôi.
Trí Hoằng đại sư ngồi thẳng lại, uống thêm chút trả, rồi tiếp tục:
– Chỉ mong đây là ta buồn lo vô cớ
Trí Hoằng đại sư âm thanh có chút thê lương, làm không khí trong phòng nhất thời trở nên trầm trọng. Hai người yên lặng nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Thật lâu sau, Trí Hoằng đại sư ngẩng đầu nhìn Lý Vân, nói:
- Lý Vân, giúp ta một việc được không?.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết -----oo0oo----- Quyển IV Chương 12: Phệ Hồn La Sát
Nguồn: MT
Đến tận bây giờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy lão hòa thượng bất cần đời thật tình như thế. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên lão gọi tên của hắn. Hiển nhiên, là có chuyện quan trọng cần hắn giúp.
Lý Vân sững sờ một chút. Hắn đang nghĩ, mình có nên nhận lời hay không. Trí Hoằng đại sư muốn hắn giúp đỡ, nhất định không phải là chuyện gì tốt lành. Nói một cách khác, hẳn là chuyện này rất phiền phức.
- Không nên trách lão hòa thượng ta quá dài dòng, Lý Vân, lúc này thế cục thực sự là không tốt, trong thập đại thần binh, ta lo lắng nhất chính là Phệ Hồn.
Lão hòa thượng nói:
- Cái thần binh Phệ Hồn kia, tương truyền rằng chính là thượng cổ đại thần Nữ Oa bị mười viên Thiên Ma Châu quấy nhiễu, sinh lòng tà niệm, sinh ra dị ma. Nữ Oa sợ dị ma làm hại nhân gian, vì vậy dùng thần binh Thiên Tinh tự sát, cùng dị ma đồng quy vu tận. Thi thể Dị ma rơi vào nơi cực tà của phương tây, quấy nhiễu phương tây Tà Thần... La Sát. Bị La Sát dẫn địa tâm Âm Hỏa nung khô, tạo thành một cây trường côn hình thù kỳ lạ, La Sát có viết tên là: Phệ Hồn. Phệ Hồn tà năng vô biên, La Sát có được nó như hổ thêm cánh. Có nó trong tay có thể đánh thẳng lên Thiên đình, muốn đem Ngọc Đế đuổi khỏi bảo tọa cũng là chuyện dễ dàng. Con gái của Ngọc Đế là Vi Âm hiến kế, giả bộ gả cho La Sát, thay Thiên đình tránh một hồi tai họa. La Sát ái mộ Vi Âm khuôn mặt xinh đẹp, vì vậy cam tâm hạ phàm cùng Vi Âm tướng mạo tư thủ. Ngọc đế trải qua một thời gian, thống lĩnh thiên binh đánh lén La Sát, thừa dịp bất ngờ đem Phệ Hồn chém làm ba đoạn! Ai biết La Sát dũng mãnh gan dạ dị thường, lấy thân cùng máu hóa thành khóa sắt, đem ba đoạn Phệ Hồn nối thành một cây tam tiết côn càng thêm quỷ dị, Ngọc đế quả thật không địch lại, đang lúc La Sát muốn một côn đánh chết Ngọc đế, thì Vi Âm xông lên ngăn trở một kích toàn lực của La Sát, tại lúc hương tiêu ngọc vẫn! Ngọc đế thừa dịp La Sát bi thương gần chết đem hắn đánh xuống Cửu U địa ngục, trọn đời không thoát ra được. La Sát không phục, nguyền rủa Thiên đình: cho dù hắn không thể ra khỏi địa ngục, nhưng vô luận ai cầm trong tay Phệ Hồn, cũng nhất định sẽ đánh lên Thiên đình, giành ngôi Ngọc đế. . .
Lão hòa thượng chăm chú nói ra:
- Nếu như Phệ Hồn xuất hiện, đây cũng có nghĩa là La Sát có khả năng đã thoát khỏi Cửu U địa ngục. . .
Lý Vân mở miệng hỏi:
- Không phải nói là trọn đời không thoát thân ra được sao?
- Đúng vậy a...!
Lão hòa thượng thở dài nói tiếp:
- Đại chiến một vạn năm trước, tuy rằng không có khiến tam giới bị hủy diệt, nhưng cũng khiến cho sinh linh đồ thán. . . Rất nhiều địa phương, rất nhiều chuyện đều xảy ra thay đổi. Ai cũng không có thể khẳng định rằng Địa phủ sẽ không xảy ra chuyện.
- Ngươi muốn nhờ ta tìm kiếm tung tích của Phệ Hồn hả?
Lý Vân hỏi.
- Ân!
Trí Hoằng đại sư đầy lòng chờ mong nhìn Lý Vân.
Lý Vân thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu:
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi. . .
Trí Hoằng đại sư cười cười gật đầu, nét mặt đầy nếp nhăn cũng giãn ra một chút.
- Hòa thượng, ta hỏi ngươi một câu, thiên hạ cái gì có thể khắc chế thần binh Phệ Hồn này?
Lý Vân đột nhiên hỏi.
Trí Hoằng đại sư thoáng có chút tức giận lắc đầu nói:
- Có lẽ có. Có lẽ cũng không có. . . Có thể chỉ thần binh Thiên Tinh là có thể. Đáng tiếc thần binh Thiên Tinh đã cũng đại thần Nữ Oa cùng nhau tiêu thất. Ai cũng không biết nó ở nơi nào. Có thể chuyện này còn phải dựa vào chúng ta. . . Đương nhiên. Cho tới bây giờ. Việc này đều là suy đoán của ta. Sự tình không nhất định sẽ như vậy. . .
Trí Hoằng đại sư hơi nhăn mày. Giờ khắc này hắn hoàn toàn không giống như là một cao tăng đắc đạo. Chỉ là một lão đầu gày gò. Nhìn thấy như vậy trong lòng hắn cũng có chút quan tâm.
- Hòa thượng. Ta còn có một chuyện. . .
Lý Vân nhìn lão hòa thượng. Trầm giọng hỏi:
- Phương tây Thần Ma có thể luân hồi chuyển thế tại chúng ta phương đông. . . Ý của ta là. Phương tây ác ma huyết mạch có thể ở phương đông chúng ta thức tỉnh không?
- Trên lý luận thì không...!
Trí Hoằng đại sư nói:
- Đông phương và Tây phương có đều phương thức quay về riêng. . . Bất quá lúc này ta cũng nói không chính xác. Hôm nay việc này. Thật không là đúng như vậy a. . .
- Đại sư. Tương lai sẽ chết rất nhiều người sao?
Chút bất tri bất giác. Lý Vân đối với Trí Hoằng đại sư cũng dùng tới kính ngữ.
Trí Hoằng đại sư mang theo một tia hờ hững nhìn Lý Vân. Nói ra:
- Người chết là chuyện tất nhiên. Cái thành phố này. Trong thế giới này. Mỗi ngày không phải có rất nhiều người chết sao? Mùa hạ thì lũ lụt. Mùa đông có bão tuyết. Còn có tai nạn xe. Giết người. Địa chất tai họa. . . Cái nào không chết người. . .
Lý Vân hơi khẽ cúi đầu, an tĩnh mà nghe.
- Sự tình chết người tóm lại là không thể tránh né. . .
Trí Hoằng đại sư nói đến đây, bỗng nhiên cười hắc hắc, xấu hổ nói:
- Có lẽ những lời này không nên từ trong miệng lão hòa thượng nói ra, bất quá chuyện này xác thực là vấn đề rất thực tế.
Lý Vân khóe môi lộ ra một tia cười nghiền ngẫm. Thầm nghĩ lão hòa thượng xác thực hào hiệp, không 'Trang Bức'. Chỉ bằng vào điểm này, lão hòa thượng kỳ thực cũng đáng kết giao.
- Đại sư, ta còn có chuyện. . .
Lý Vân đột nhiên hỏi:
- Phệ Hồn La Sát cùng ta năm đó, người nào lợi hại hơn vậy. . .
- Ngươi là muốn biết chuyện của ngươi trước kia hả?
Hòa thượng vừa cười vừa nói:
- Hỏi gì cũng không biết, là nguyên tắc của ta. . .
Lý Vân nghe đến đó, liền cười:
- Xem ra ngươi thật đúng là tán thành kiến nghị của ta, dự định thay đổi pháp hiệu à?
Trí Hoằng đại sư mặt đầy nếp nhăn, hơi có chút giận dữ, quát:
- Hồ đồ, pháp hiệu của lão nạp là năm đó sư tôn trước khi viên tịch đặt cho ta, tức là tên thật, cũng là pháp hiệu. Há có thể tùy tiện thay đổi.
Lý Vân vuốt mũi, nhìn chén trà của lão hòa thượng, nói:
- Có lão hòa thượng nào như ngươi không? Khách đến thăm mà ngươi không mời ta một chén nước sao . . .
- Ai là khách? Ngươi là khách hả?
Trí Hoằng đại sư nhẹ vô cùng cẩn trọng nhìn thoáng trước sau nói:
- Ngươi là yêu quái, nơi này là thánh địa Phật môn, thế nhưng ta thấy ngươi là yêu quái mà lại qua chỗ này, thấy không tiện cho lắm. Thì cứ coi như khách nhân. . . Uống nước rồi trò chuyện thôi.
Trí Hoằng đại sư lúc này đã ngồi trở lại chỗ cũ, hắn đem bàn tay có chút khô gầy đặt trên đầu gối của mình, nhẹ nhàng vuốt, như là đang suy tư cái gì.
- Tiểu tử, ta cho ngươi một cái đề xuất...!
Lão hòa thượng nói rằng:
- Lấy tình huống bây giờ của ngươi, nếu quả thật bất hạnh gặp phải La Sát, ngươi hay là nhượng bộ lui binh đi. Không phải nói ngươi không phải đối thủ của hắn, mấu chốt là, ngươi một ngày bị hắn quấn lấy, sẽ nhiễm nghiệp lực, hỏng công đức của bản thân. . . Việc ta xin ngươi, chỉ là lưu ý một chút là được. Về phần làm như thế nào, tự nhiên sẽ có người khác ra mặt.
- Người khác?
Lý Vân có chút kinh ngạc:
- Ngươi nói La Sát cầm trong tay Phệ Hồn, có thể đánh lên Thiên đình. Mà ngay cả Ngọc đế cũng không thể không hi sinh nữ nhi nhan sắc để bảo toàn Thiên đình. Hôm nay tiên tộc suy tàn, không thể so với trước, bọn họ thực sự có người có thể thu phục được La Sát sao? Ngươi nói khiến người ta nghĩ trước sau mâu thuẫn quá. . .
Trí Hoằng đại sư liếc tròng mắt, trong khóe mắt lộ ra một tia tinh quang, nói:
- Không mâu thuẫn, tiên tộc suy tàn, La Sát cũng sẽ suy tàn. . . Phương tây Thần Ma, chiếu theo tình cảnh của ngày hôm nay cũng không tốt hơn phương đông Tiên Yêu. Như nhau, như nhau. . .
- Nhìn Hải Quỳnh tiên tử bọn họ mạnh như vậy, cũng không thể nào kém hơn so với sức mạnh đỉnh phong năm đó.
Lão hòa thượng lại thêm vào một câu.
Lý Vân sững sờ một lát, cười nói:
- Nghe ngươi nói như vậy, ta nghĩ việc này cũng không có bao nhiêu phiền toái. Không phải chỉ là một ít Thần Ma Tiên Yêu lâm nạn thôi sao.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết -----oo0oo----- Quyển IV Chương 13: Cho ta xin, ta là yêu mà!
Nguồn: MT
Trí Hoằng đại sư cười hắc hắc nói:
- Lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa, người ta tuy rằng gặp rủi ro, nhưng dù sao vẫn là Thần Ma Tiên Yêu. . . Những người bình thường làm sao có thể ngăn cản họ được. Đương nhiên, xem tình huống bây giờ, thế cục còn có thể khống chế được. Hơn nữa loài người phát triển lâu như vậy, cũng không còn yếu đuối như xưa. Theo ta tính thì Viễn Cổ huyết mạch thức tỉnh trong một vùng rộng lớn là khó xảy ra. Người sớm giác ngộ những thứ huyết mạch này, tại xã hội loài người kỳ thực vẫn còn rất yếu. Muốn sống được, bọn họ còn phải học cách sống cùng loài người. . . Có câu nói rất đúng, dùng súng bắn chim đầu đàn. Hiện tại là yêu quái cũng tốt, thần tiên cũng tốt, tin rằng sẽ không ai tới quấy rầy ngươi đâu.
- Hòa thượng, giữ gìn trật tự của loài người, đây nhiệm vụ của các ngươi, các ngươi phải lưu ý chứ. . .
Lý Vân vừa cười vừa nói:
- Ta thích cuộc sống bình thường như hiện tại. . .
Thần thái trên mặt Trí Hoằng đại sư toả sáng một cách kỳ dị, vừa cười vừa nói:
- Yên tâm đi, chúng ta ăn chén cơm này, nhất định sẽ làm tốt.
Lý Vân âm thầm thầm nghĩ:
- Hôm nay coi như là không may. Vốn là đến hưng sư vấn tội, kết quả vừa bị chế giễu, làm cho nhân gia vừa thông suốt. Cuối cùng vẫn còn vô duyên vô cớ nhận lời làm một chuyện phiền phức như vậy.
Trí Hoằng đại sư đương nhiên không biết hắn đang suy nghĩ gì, phối hợp nói ra:
- Ngươi cùng cửu vĩ hồ ở cùng một chỗ như thế nào đây? Mặc dù là hồ ly tinh, bất quá lại là đệ tử của Thần Nông, mặc dù có thấp kém nhưng xuất thân coi như là chính phái, tay nghề cũng không tệ. Huống hồ Thần Nông đem thần binh Thần Nông xích giao cho nàng. . . Ta cảm thấy rằng ngươi phải tranh thủ thời cơ nắm chặc cơ hội này. Sớm một chút thu cửu vĩ hồ vào tay. Nếu mà để lâu không khéo sẽ xuất hiện thêm tình địch. . .
Lão hòa thượng mập mờ cười cười:
- Có người nói, năm đó cửu vĩ hồ được Tiên Yêu ưu ái không ít. . .
Thanh âm bỗng nhiên trầm xuống, lão hòa thượng nói ra:
- Với điều kiện của ngươi không sai biệt lắm cũng có. . .
- Điều kiện gì? Đối phương là yêu quái gì? Cái gì tiên? Lợi hại lắm hả?
Lý Vân tận dụng mọi thứ.
- Không biết...!
Trí Hoằng đại sư mỗi chữ mỗi câu nói một cái rõ ràng.
Hỏi cái gì cũng không biết, Lý Vân lần này rốt cuộc xem như là chết tâm rồi.
Trí Hoằng đại sư cười cười. Lấy tay sờ sờ cái đầu trọc bóng loáng của mình. Nói rằng:
- Về chuyện lúc trước của ngươi. Ngươi cũng hỏi thêm nữa. . . Đại gia nói năng thận trọng. Đều là vì muốn tốt cho ngươi.
Lý Vân có chút tức giận nói:
- Nghe ngươi nói như vậy. Hẳn là ngươi biết hết mọi chuyện hả. . .
Trí Hoằng đại sư há hốc mồm. Nói ra:
- Không biết. . .
- Hòa thượng. Sự nhẫn nại của ta là có hạn đó. . .
Lý Vân nói:
- Chuyện khác ta không nói. Thế nhưng ngươi phải trả lời ta một vấn đề. . . Ta rốt cuộc là con yêu quái lợi hại đến mức nào hả?
Trí Hoằng chau mày. Tựa hồ đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
Một lúc sau. Trí Hoằng đại sư lắc lắc đầu nói:
- Ta thật không biết nữa. . .
Trí Hoằng đại sư nhìn hắn, trên mặt hiện ra vẻ áy náy, nói:
- Đừng nóng vội, ngươi muốn biết những chuyện kia, tương lai sẽ nói hết cho ngươi biết. Phật gia chú ý duyên pháp. Thời cơ chưa tới, thì là ngươi có miễn cưỡng, cũng không có kết quả gì đâu.
- Ai...!
Lý Vân ngẫm lại, cũng cười:
- Tính toán cái gì, ta cũng không thật sự quan tâm. . . Quản khỉ gió gì kiếp trước hay kiếp này, quý trọng trước mắt, hiện tại không thẹn với lương tâm là được.
- Đại thiện...!
Trí Hoằng đại sư cũng cười:
- Ngươi có thể hiểu được như vậy, thật sự là quá tốt.
Lý Vân cười khổ nói:
- Cũng là do bị ngươi bức thôi.
Trí Hoằng đại sư nói tiếp:
- Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi.
Lý Vân cười lắc đầu. Cũng không đồng ý với lý do thoái thác của lão hòa thượng.
- Nghe nói các ngươi thu phục một con mèo yêu. . .
Trí Hoằng đại sư chân thành nói:
- Dựa theo quy củ, chỉ cần là yêu quái xuất hiện trong địa giới của thành phố, đều phải do chùa Bạch Mã ta tiếp thu để tra xét.
- Hừ!" Lý Vân nhíu mi nói rằng:
- Con mèo yêu kia là một con tiểu yêu, một vạn năm trước nó còn chưa ra đời đâu. . . Nó được cửu vĩ hồ đem đi chăm sóc rùi . . .
Nói đến đây, Lý Vân vừa cười:
- Hòa thượng, bản lĩnh của tên kia xác thực không lớn. Bất quá bản lĩnh bẩm sinh của con mèo này thì rất lợi hại. Trong phương viên vài dặm của thành phố, ngay cả một con chuột cũng không có.
Hòa thượng nghe vậy, chợt cảm thấy không còn gì để nói. Người ta dầu gì cũng là yêu, lại bị các ngươi dùng để hù dọa chuột. Thật sự là phải giậm chân giận dử.
- Đúng. . . Hòa thượng, cái con mèo kia cả ngày hết sức ồn ào, hắn nói là có một người mẹ hết sức lợi hại đó. . .
Lý Vân nhíu mày hỏi:
- Ngươi có biết Yêu tộc có Miêu yêu nào lợi hại không vậy?
- Không có...!
Trí Hoằng hòa thượng phủ quyết:
- Nhưng phàm là những yêu tinh có chút tên tuổi, đều là thượng cổ linh loại. Giống như con mèo nhỏ là sinh vật bình thường tu luyện thành tinh, cũng rất khó có thành tựu cao.
- Ah!
Lý Vân trả lời một tiếng, lập tức hỏi:
- Ngươi xem có thể là mẹ hắn không phải là Miêu tộc, một loài khác có thể sinh ra mèo không vậy?
- Cái này. . . Đúng vậy a...!
Trí Hoằng đại sư nói:
- Thời kỳ thượng cổ, Phượng Hoàng sinh Khổng Tước, Khổng Tước sinh Đại Bằng. . . Cho nên, hiện tại ta còn không thể khẳng định, không biết không phải Miêu yêu thì có thể sinh ra một con mèo con không. Ngươi biết, sự tình thời kỳ thượng cổ, rất huyền huyễn. . .
Lý Vân vốn tưởng rằng có thể từ lão hòa biết được đáp án. Ai biết lão hòa thượng cũng chỉ là hạng gà mờ, cũng chỉ biết một mà không biết hai.
- Không bằng ngày nào để cho ta xem thử xem. . .
Trí Hoằng đại sư cực kỳ nghiêm túc:
- Có nhiều thứ, tận mắt thấy qua, thì có thể sẽ có đáp án.
Lý Vân lẳng lặng nhìn hắn, gật đầu.
Ở trong phòng cùng lão hòa thượng nói chuyện phiếm, bất tri bất giác trời đã tối. Bầu trời đầy sao làm cho sự cô đơn trong đêm tối thay đổi hoàn toàn. Trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Toàn bộ đều trở nên một mảnh yên lặng. Xuyên thấu qua cửa sổ, một tia sáng màu bạc rọi lên người lão hòa thượng. Làm cho lão càng thêm vẻ trang nghiêm.
Lý Vân đi qua, rót cho mình một chén trà. Định hỏi đôi chút về chuyện của bản thân mình
Trí Hoằng đại sư mỉm cười, đưa lên một chén trà nhỏ trông vô cùng lịch sự:
- Châm cho ta chút trà đi. . .
- Kêu đồ đệ Tuệ Viễn của ngươi giúp ngươi châm đi, ta không phải đệ tử của ngươi.
Lý Vân thờ ơ nói.
Trí Hoằng đại sư đuôi lông mày khẽ nhích lên, nói:
- Người thanh niên, phải biết tôn kính người lớn. . .
- Đừng nói bừa, ta là yêu quái. . .
Lý Vân nói xen vào.
Trí Hoằng đại sư nghe vậy, vuốt vuốt chén trà trong tay, mắt cũng không có nhìn Lý Vân:
- Nhớ kỹ, ngươi là một con yêu quái tốt. . . Tuyệt thế hảo yêu. . .
Lý Vân hơi nghiêng đầu, nét mặt lộ ra một tia tươi cười sâu xa khó hiểu, nói ra:
- Hòa thượng, chùa Bạch Mã của các ngươi đối với ta tốt như vậy, không phải là có mưu đồ gì chứ?
- Không có...!
Trí Hoằng đại sư an tĩnh nhìn hắn:
- Mấy vấn đề này ngươi không nên hỏi ta, ta không biết. . . Bất quá chỉ có một chút thôi nhưng mà ta có thể khẳng định, ta đối với ngươi tuyệt đối không có ý xấu.
- Thế chùa Bạch Mã thì có hả?
Lý Vân sờ sờ mũi:
- Ý của ngươi muốn nói là vậy phải không?
Hắn nhún nhún vai:
- Đừng nên tính toán trên người ta nha…
- Sẽ không...!
Trí Hoằng đại sư cười nói.
- Bang bang...!
Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa. Lý Vân suy đoán, hẳn là Tuệ Viễn tiểu hòa thượng. Lão hòa thượng có dặn không ai được quấy rầy mà.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết -----oo0oo----- Quyển IV Chương 14: Sắc dục đầy đầu
Nguồn: MT
Trí Hoằng đại sư giống như không có nghe được tiếng đập cửa, cũng không thấy hắn có bất kỳ phản ứng nào.
- Hòa thượng, ngươi điếc à. . . . .
Lý Vân khẽ cười nói, nhắc nhở một câu.
Trí Hoằng đại sư cười nói:
- Mặc kệ nó. . . Chúng ta nói tiếp đi, trước khi chúng ta không có nói chuyện xong, ta sẽ không mở cửa. . . . .
Trí Hoằng đại sư cười cười, đối với tiểu hòa thượng Tuệ Viễn ngoài cửa sổ nói:
- Trở về đi. . .
Rất nhanh, Tuệ Viễn liền ly khai, tiếng đập cửa không còn nữa.
- Ngươi không lo lắng bỏ qua chuyện trọng yếu?
Lý Vân khẽ cười một tiếng.
Trí Hoằng đại sư đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ ra nhìn bầu trời đầy sao, bỗng nhiên trong ngực một trận phiền muộn, phun ra một ngụm trọc khí nói:
- Lời ta nói với ngươi còn chưa hết. . . Việc khác ngay cả có đại sự cũng không bằng.
Trí Hoằng đại sư ngẫm lại, thở dài nói:
- Thực ra đêm nay ta tình nguyện bản thân không có gặp ngươi. . .
- Vì sao?
Lý Vân không hiểu.
- Không biết!
Lão hòa thượng cười gian một tiếng, lần thứ hai cự tuyệt trả lời.
Khóe miệng Lý Vân mang theo nụ cười mỉm:
- Nói với ngươi đúng là bằng thừa. . . Ngẫm lại cũng đúng, ta là yêu quái, ngươi là người, đạo bất đồng a. . .
Câu nói của hắn sau cùng tận lực mà đè nặng thanh âm, tiếp tục than thở:
- Ngươi đối với ta còn có cảnh giác, thủy chung cũng vẫn không hướng ta mở rộng cửa lòng. . .
- Ha ha...!
Lão hòa thượng khẽ cười một tiếng, sửa lại cho đúng nói:
- Ta vì sao phải mở rộng cửa lòng với ngươi. Ngươi cũng đâu phải ni cô?
Lý Vân nhất thời cười:
- Chẳng lẽ hòa thượng yêu mến ni cô. . .
- Không được giỡn chơi a...!
Lão hòa thượng trừng mắt nói.
Lý Vân không nói gì, Trí Hoằng thật đúng không có bộ dáng của một hòa thượng chút nào.
Trí Hoằng tự nhiên hiểu được tâm tư của Lý Vân, chẳng qua hắn không để bụng, đáp:
- Tế công đại sư là thần tượng của ta, ta sẽ đưa tư tưởng của ông ấy phát dương quang đại.
- Ngươi cảm thấy mình có thể phát dương lên tới tận trời sao?
Lý Vân châm chọc tự nói:
- Tế công người ta chỉ là rượu thịt hơi nhiều, mà ngươi thì sao, sắc dục đầy đầu. . . Không có việc gì thì trong lòng suy nghĩ đến ni cô người ta.
- Xem ra ta nên tiễn khách. . . . .
Trí Hoằng đại sư cũng không muốn giữ tiểu tổ tông này lại, tiểu tử này chuyên gia ăn nói lung tung. Nơi đây Phật môn thanh tịnh, thật sự không dám để cho hắn ở lại, miễn cho hắn khinh nhờn Phật tổ.
Mở cửa phòng, Trí Hoằng đại sư bỗng nhiên chỉ vào bầu trời đầy sao nói:
- Ta đã già. . . Ta sẽ phải trải qua sinh lão bệnh tử. Chỉ có điều thọ mệnh của ta so với con người dài hơn một ít. Thế nhưng ngươi bất đồng, sau khi tu thành chính quả, ngươi có thể giống như vũ trụ mãi mãi soi sáng ko bao giờ tắt. . .
Trí Hoằng đại sư nói rất chân thành.
Lý Vân lẳng lặng nói:
- Ta không quan tâm. . .
Trí Hoằng đại sư trầm ngâm một chút, cười nói:
- Ngươi không quan tâm, cũng không có nghĩa là ngươi có thể xem nhạt sinh tử luân hồi, đó là bởi vì ngươi không cảm nhận được chỗ tốt trong đó. . . . .
Lý Vân có phần cảm thấy hứng thú nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi là hòa thượng, ngươi cũng nhìn không thấu?
Trí Hoằng đại sư suy nghĩ một chút, cười nói:
- A di đà phật. . . Lão nạp tu vi còn chưa đủ, kém xa lắm. . .
Lý Vân đi hai bước, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, xoay người hỏi:
- Sự tình bên phía Nhâm Cường, các ngươi truy ra được hung thủ chưa? Lão cứ để cho linh yêu tại Nhâm gia ẩn núp cũng không phải chuyện tốt gì. . . Hiện tại mấu chốt nhất chính là tra rõ độc thủ phía sau màn.
- Yên tâm đi, chùa Bạch Mã đã cùng các ban ngành chính phủ có liên quan tiến hành điều tra, hẳn vài ngày nữa sẽ có kết quả.
Trí Hoằng đại sư kiến nghị nói:
- Ngươi có thể bảo hỏa yêu, linh yêu luân phiên chấp hành nhiệm vụ. Đừng cứ mãi để cho linh yêu đi a. . . . . loại chuyện tình Ẩn núp này, thật sự là rất mệt đối với cả người và yêu.
- Hỏa yêu thì không được rồi...!
Lý Vân nói:
- Vạn nhất tiểu tử kia không khống chế được yêu hỏa trong cơ thể, một mồi lửa thiêu sạch nhà Nhâm Cường, người nào chịu trách nhiệm a. . . vì An toàn thôi thì ủy khuất một chút tiểu tử Tần Suất kia vậy.
Trí Hoằng đại sư đột nhiên hỏi:
- Con gái nhà Nhâm Cường có đúng hay không đối với ngươi có tình ý?
Lý Vân không thể làm gì hơn ngoài thở dài nói:
- Ta làm sao biết được, người yêu khác đường mà, ta không có ý định tiếp xúc với cô ấy.
- Đúng là yêu tốt, có giác ngộ...!
Trí Hoằng đại sư vuốt cái đầu trọc của mình, cười nói:
- So với Bạch nương tử giác ngộ mạnh hơn nhiều. . .
- Chẳng qua, ta còn phải xác nhận lại một chút xem ngươi có thật đối với con gái Nhâm Cường không có hứng thú hay không.
Lão hòa thượng mập mờ cười cười:
- Nha đầu kia không tệ nha. . .
Lý Vân học động tác trong kịch, nhún nhún vai nói:
- Trước mắt ta có một nữ hồ ly tinh. Còn có một vị hôn thê từ trên trời rơi xuống. Hai người thôi mà cũng đã rất phiền toái rồi, Nhâm Hiểu Nguyệt nói thật ta không có hứng thú. . .
Trí Hoằng đại sư hứng thú nói:
- Ta rất chờ mong, ngươi có thể sinh một con rồng cùng một con. . . Phượng a!
Lý Vân cực kì nghiêm túc nói:
- Ngươi sẽ không mắc bệnh hoang tưởng chứ?
Trí Hoằng đại sư hèn mọn cười cười, không hề nói gì nữa.
- Lão hòa thượng. . . Vẫn còn có sự tình thiếu chút nữa ta quên nói cho ngươi, phòng khám bệnh của Trân tỷ cuối tuần này khai trương, ngươi có thể có mặt một chút được không?
Lý Vân hỏi.
Trí Hoằng đại sư vội vã xua tay:
- Không cần đi. . . Vốn ta cho rằng nàng là một người phụ nữ mạnh mẽ có chí hướng mở một phòng khám lớn. Ai ngờ, nàng chỉ là dự định tại trong thôn mở ra một cái phòng khám bệnh nhỏ. Lấy thân phận thế tục của ta, đi tham dự một cái lễ khai trương phòng khám bệnh nhỏ như vậy, tựa hồ có chút chuyện bé xé ra to, rất dễ rước lấy chuyện không hay. . . . . Chẳng qua ngươi yên tâm, lễ vật chúc mừng ta nhất định sẽ đưa tới.
Lý Vân nghĩ cũng đúng. Người ta dù gì cũng là phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh thành, thân phận như vậy xác thực không thích hợp đi tham dự lễ khai trương của Trân tỷ.
- Phía sau núi có người đánh nhau. . .
Ngay tại lúc này, Trí Hoằng đại sư biến sắc, tựa hồ cảm thấy mấy thứ gì đó.
Lý Vân thấy hắn sắc mặt nặng nề, lập tức mặt mày hung tợn nói:
- Ta đi nhìn với ngươi, xem dưới gầm trời này còn có người nào, à, Yêu quái nào mà lại to gan như vậy, dám đến chùa Bạch Mã gây chuyện. Đối mặt với đại sư, làm gì có Tiên Ma thần yêu gì dám đến chùa Bạch Mã quấy rối chứ. . .
Ngày bình thường Trí Hoằng đại sư ngữ khí làm cho người ta tưởng rằng chùa Bạch Mã của lão tử là đệ nhất thiên hạ. Hòa thượng Chùa Bạch Mã nghiễm nhiên trở thành chúa cứu thế của thế giới.
Trí Hoằng đại sư lập tức xấu hổ cười khẽ vài tiếng, lập tức nói:
- Đi xem sao.
Trên đường, Lý Vân cười nói:
- Tiểu hòa thượng tìm ngươi, phỏng chừng chính là vì chuyện này, ta đã nói rồi mà, ngươi sẽ bỏ qua đại sự. . . Nhưng ngươi vẫn còn không tin.
'Trang Bức' gặp sét đánh, đây là báo ứng a.
Trí Hoằng đại sư một đường đi cũng không nói gì, bước đi như bay, chỉ dùng một hồi công phu đã dọc theo con đường mòn phía sau chùa đi lên phía sau núi. Đến đỉnh núi, Trí Hoằng đại sư cùng Lý Vân dõi mắt xuống phía dưới nhìn lại, xem qua tình huống bên dưới.
Chỉ thấy phía sau núi bên cạnh, có mấy đạo nhân ảnh đang đánh nhau, có hòa thượng, có nữ nhân. Bởi vì tốc độ đánh nhau rất nhanh, hơn nữa khoảng cách lại hơi xa, Lý Vân cùng Trí Hoằng hòa thượng không thể thấy rõ khuôn mặt của nữ nhân kia. Chẳng qua Lý Vân trong không khí ngửi thấy một cỗ mùi hương nhàn nhạt, đồng thời thông qua mùi hương này, cơ bản có thể xác định thân phận của nữ nhân kia.
Nàng kia mặc một thân y phục trắng, giữa không trung phiêu nhiên bay lượn, trong tay cầm một thanh trường kiếm không ngừng huy động, đẩy lùi hơn mười tên đệ tử chùa Bạch Mã, không thấy chút nào rơi xuống hạ phong.
- Là Hải Quỳnh tiên tử!
Trí Hoằng đại sư sắc mặt nhất thời âm trầm đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R