Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 251: Chuyện thành rồi.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
- Lão nô biết sai rồi, lão nô biết sai rồi, xin Nhị gia khai ân, xin Nhị gia khai ân.
Trong biệt viện xảy ra chuyện thế này Sài Phương sớm biết mình thế nào cũng bị trừng phạt, dập đầu lịa lịa xuống đất.
Đợi Sài Phương dập đầu mười mấy cái, Đương Kính Chi mới hừ một cái:
- Chuyện đã tới nước này rồi, ngươi dập đầu còn có tác dụng gì? Không mau kể hết điều ngươi biết ra, để ta còn sớm ngày tìm được Tam gia.
Không dọa cho Sài Phương một mẻ, chẳng may ông ta sợ tội dấu diếm gì đó sẽ ảnh hưởng tới việc điều tra.
- Vâng.
Sài Phương mặc cho đầu đau muốn nứt toạc, vội tổ chức lại ngôn từ, đáp:
- Hôm qua Tam gia dùng cơm tối xong liền bị áp ... À không, liền theo hạ nhân về phòng nghỉ ngơi, tới sáng hôm sau nha hoàn tới gọi Tam gia dậy ăn sáng thì mới phát hiện không thấy Tam gia đâu nữa, mà tên thư đồng thường ngày đi theo Tam gia bị người ta dùng dao cắt đứt cổ họng, tắc thở chết rồi.
- Đừng nói với ta là ngươi chỉ biết có chừng đó thôi đấy.
Đường Kính Chi lạnh lùng noi:
- Nhị ... Nhị gia, nô tài thực thực sự chỉ biết bấy nhiêu thôi ạ.
"Bốp!" Đường Kính Chi vỗ tay xuống bàn, thình lình đứng bật dậy, quát:
- Những điều ngươi nói toàn là rác rưởi, không có tác dụng gì hết.
Chỉ qua vài lời nói của Sài Phương, Đường Kính Chi có thể khẳng định, cuộc sống của Đường Lễ Chi ở biệt việt không dễ chịu chút nào, có điều y cũng hiểu đó là do căn dặn của Đường lão thái quân, muốn bọn họ phải trông coi thật chặt Đường Lễ Chi.
- Nhị gia, lão nô trước khi tới đây đã lùng sục khắp mọi ngóc ngách của biệt việt rồi, hơn nữa cũng đã tập trung toàn bộ hạ nhân tới hỏi một lượt, thực sự không phát hiện ra đêm qua có gì khác thường.
Sài Phương dập đầu mấu cái nữa:
- Trân di nương luôn ở trong biệt viện, hôm qua di nương cũng không nghe thấy tiếng động gì khác thường.
Trân di nương là mẹ đẻ của Đường Lễ Chi, ngay cả bà ta cũng không nghe thấy có chút gió lay cỏ động gì, xem ra từ miệng Sài Phương này chẳng thể có được tin tức hữu dụng.
- Ra ngoài, lát nữa chúng ta sẽ cùng tới biệt viện thành tây.
Đường Kính Chi phất tay đuổi Sài Phương ra khỏi phòng.
Nhìn Sài Phương đặt phong thư lên bàn, cuống cuồng chạy đi vẫn không quên khép cửa lại, Ngọc Nhi mới nói:
- Nhi gia chớ nóng, tỳ thiếp lại nghe ra mấy tin tức hữu dụng từ miệng Sài quản gia.
- Ô, nàng mau nói đi.
Đường Kính Chi đang đau đầu vì không có được chút manh mối gì, nghe vậy vội hỏi:
Ngọc Nhi hiếm được một lần ân cần rót cho Đường Kính Chi một chén trà, tiết tấu rất chậm, ý bảo Đường Kính Chi đừng sốt ruột, rồi mới nói:
- Nhị gia, Sài quản gia nói Đường Lễ Chi bị bắt cóc từ trong phòng đêm qua, hơn nữa không ai nghe được âm thanh gì khác thường, điều này nói lên cái gì? Nói rõ đám kẻ ác kia tinh thông võ nghệ, đều có thân thủ không tệ.
Đường Kính Chi gật đầu phụ họa.
Ngọc Nhi sống trong Đường phủ đã lâu, nghe được ít chuyện đồn đại, biết tên Đường Lễ Chi này là hạng người thế nào, nàng không gọi hắn là Tam gia mà gọi thẳng tên hắn:
- Đám người kia ngoài thân thủ cao cường còn phải vô cùng quen thuộc biệt viện tây thành, nếu không sao bọn chúng có thể đột nhập vào biệt viện tới thẳng được phòng của Đường Lễ Chi, chỉ giết mỗi tên thư đồng theo thường theo bên cạnh hắn?
- Đúng, quá đúng.
Đường Kính Chi vỗ đùi đánh đét một cái, đi lại trong phòng mấy lượt, vừa rồi thấy lão thái quân bị đả kích, lòng tức giận, nên không nghe ra được cái gì, lúc này được Ngọc Nhi nhắc, tỉnh hẳn ra.
- Đi thôi, chúng ta tới biệt viện thành tây xem có tìm ra được điều gì không?
Nếu như kẻ gian đã quen thuộc nơi đó như vậy, ban đêm không đi sai được, vậy ắt phải mua chuộc được hạ nhân Đường gia làm nội ứng, như vậy tìm ra được nội ứng hẳn sẽ biết kẻ đứng sau là thân thánh phương nào.
Ngọc Nhi thấy tướng công thư sinh đã nghĩ thông rồi thì gật đầu, nhưng không hành động ngay mà đưa chén trà tới trước mặt, muốn y uống hết cho nguôi giật đã.
Đường Kính Chi uống một hơi cạn sạch, mỉm cười:
- Yên tâm, ta không mắc sai lầm tương tự như thế nữa đâu.
Bất kể là làm gì, chỉ có giữ được lòng bình tĩnh mới không phạm sai lầm, nếu không ngươi có thể xem người xung quanh mà xem, ai càng nóng tính, càng thiếu kiên nhẫn càng không thể làm được chuyện gì ra hồn.
Đặt chén trà xuống, cầm lấy bức thư, Đường Kính Chi không xem, nhét luôn vào trong lòng, ra ngoài gọi nha hoàn tới bảo nó chuyển lời cho hộ vệ chuẩn bị ngựa sẵn sàng để lên đường. Còn Sài Phương không cần phải nói cũng theo sát đằng sau hai người.
Có điều chưa đi được mấy bước thì thấy phía trước có một tuổi nha hoàn vội vàng chạy tới, ngực phập phồng kịch liệt, tới gần thi lễ nói nhanh:
- Nhị gia, có khách quý tới thăm.
Nghe nha hoàn truyền lời, Đường Kính Chi đã đoán ngay ra được là ai rồi, không cần hỏi tên khách, bảo Sài Phương ra cổng đợi, y và Ngọc Nhi thì rảo bước tới đại sảnh.
Đi qua mấy cổng vòm, bước trên lối tắt nhỏ rải đá ẩn kín trong rừng trúc xanh, chẳng bao lâu hai người đã tới tới đại sảnh, chưa vào trong đã nghe thấy những tiếng nói quen thuộc.
Dừng chân lại điều chỉnh tâm tình, Đường Kính Chi bước qua cửa chắp tay cười hỏi:
- Trịnh huynh, Giả huynh, hai vị ca ca có khỏe không?
- Ha ha, khỏe, đương nhiên khỏe.
Trịnh Kiếm Thu cười lớn đứng dậy, có thể thấy tâm tình của hắn cực tốt.
Chuyện khai hoang vốn chẳng dính dáng gì tới Đường phủ nhưng một câu nói của Đường Kính Chi đã khiến Giả gia tìm tới Trịnh phủ, một mùa đông thôi tự nhiên sinh ra thêm mấy chục vạn lượng bạc trắng phau phau, làm sao Trịnh Kiếm Thu không vui cho được.
Vì chuyện này này phụ thân hắn còn khen hắn, nói hắn gặp họa được phúc, quen với một hảo hữu đáng kể giao như Đường Kính Chi.
Trịnh Thắng luôn rất nghiêm với đứa con nối dõi này, thường ngày hiếm được một câu khen ngợi, nên Trịnh Kiếm Thu hưng phấn tới tận bây giờ.
Đấu tranh nội bộ cùng quan hệ trong Trịnh phủ phức tạp lằng nhằng hơn xa Đường phủ, được phụ thân khẳng định đối với Trịnh Kiếm Thu vốn có thế lực khá yếu trong phủ là điều vô cùng ý nghĩa.
Giả Lâm cũng cười ha hả sỉ bước tới đón, kéo tay y nói:
- Ta cũng khỏe, may nhờ có chủ ý của đệ, ca ca ta hôm qua nở mày nở mặt trước mặt phụ thân, để xem.
Nói rồi hắn rút một tập ngân phiếu ra khoe:
- Hiện giờ ta có thể tùy ý lấn ngân phiếu ở trong các cửa hiệu của Giả gia rồi, ha ha ha, chỉ cần không quá 2000 lượng, những chưởng quầy kia không cần báo xin ý kiến của phụ thân ta.... Hì hì, phụ thân ta còn đích thân hạ lệnh phải tạ ơn đệ cho đàng hoàng, hay là ca ca mời ...
- Dừng, dừng ngay lại ở chỗ này.
Nghe được một nửa là Đường Kính Chi biết hắn sắp nhắc tới Lưu Yên Các với cái ảo tưởng về cô hoa khôi Đỗ Phiêu Phiêu kia rồi, giờ y đang bận bù đầu hết chuyện khai hoang còn phải nhanh chóng tìm Đường Lễ Chi về, nếu không nói không chừng lão thái quân đổ bệnh mất, còn thời gian với tâm tình nào cho mấy chuyện đó.
- Hầy, cụt cả hứng.
Giả Lâm vốn định kéo cả Trịnh Kiếm Thu tới Lưu Yên Các chơi bời, tăng thêm tình hữu nghị, thấy Đường Kính Chi từ chối thẳng từng buông tay ra quay về chỗ nện phịch mông xuống ghế.
Nhìn Giả Lâm bày ra cái tính trẻ con, Đường Kính Chi không khỏi buồn cười, quay sang Trình Kiếm Thu không vòng vo gì hết:
- Trịnh đại ca, đã làm xong công văn mảnh đất hoang kia rồi chứ?
- Đương nhiên.
Trịnh Kiếm Thu cười:
- Vụ mua bán ngon lành thế này nếu như không sớm ra tay chẳng may bị người khác cướp mất chẳng phải hai nhà Trịnh Giả lỗ lớn à?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 252: Hiệp khách cũng phải ăn trộm.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
Nguyên hôm qua sau khi Đường Kính Chi góp ý với Giả Lâm, hắn biết chuyện không thể chậm trễ liền về nhà thương lượng với phụ thân, sau đó hai cha con tức tốc dẫn gia nô cưỡi ngựa tới thẳng Kiên Thành, may trời thương xót, hai cha con họ Giả tới vừa kịp lúc cổng thành sắp đóng lại, nếu không phải ở ngoại thành nuôi muỗi một đêm.
Sợ chuyện tốt bị người ta cướp mất, Giả Nam Sơn gửi thiếp tới bái phỏng Trịnh Kiếm Thu ngay buổi tối hôm đó, đúng lúc Trịnh Kiếm Thu ở nhà liền mời cha con họ vào, nghe Giả Nam Sơn trình bày mục đích chuyến bái phỏng, Trịnh Kiếm Thu không cần thương lượng với cha, đồng ý ngay tức thì.
Gần đầy thời cuộc bất ổn, Trịnh Thắng thường xuyên ở lại quân doanh, hôm đó đêm khuya mới về tới nhà, sau khi biết chuyện này, căn dặn nhất định phải làm thật nhanh, Trịnh Kiếm Thu ỷ vảo thân phận của mình, ngay trong đêm bảo quân sỉ thủ thành mở cổng, dấn người tới thẳng Lạc Thành.
Tới Lạc Thành thì chuyện đơn giản rồi, Trịnh Kiếm Thu biểu lộ thân phận, trực tiếp dùng 20 vạn lượng bạc mua lấy mảnh đất hoang còn lại kia.
Nay công văn đã thành công tới được tay.
Kỳ thực tính toán tỉ mỉ ra thì hai nhà Trịnh Giả kiếm không kém Đường gia là bao, vì tiền kỳ chuyện đào kênh toàn bộ do Đường gia triệu tập nạn dân đảm trách, kênh đào dẫn tới tận cửa, bọn họ chỉ cần đào mương nhỏ dẫn nướng vào ruộng, bớt được lượng lớn tiền mua lương thực cho nạn dân.
Chẳng lẽ kênh đã đào tới gần cửa hai nhà bọn họ rồi, Đường Kính Chi có thể không cố kỵ thể diện Trịnh phủ mà bỏ mặc họ sao?
Có điều tổng thể mà nói, kéo được Trịnh gia vào kết thành đồng bạn có chung lợi ích mà không phải hạ mình khúm núm là Đường Kính Chi hài lòng rồi, giờ y không sợ đám người Vương Mông nữa, nếu Đường Lễ Chi bị đám Vương Mông bắt cóc thật, y nhất định khiến Vương Mông phải trả giá.
Nghe xong toàn bộ diễn biến sự việc, Đường Kính Chi cũng khen tốc độ Trịnh Kiếm Thu rất nhanh, ba người nâng chén chúc mừng một hồi, hai người Trịnh Giả cáo từ rời đi, có được công văn mới chỉ là bước đầu, không phải cứ ngồi đó là tiền vào tay được.
Đường Kính Chi và Ngọc Nhi cũng lên ngựa, dẫn mấy chục hộ vệ cùng Sái Phương tới biệt viện thành tây.
Nhiều đời tích góp, Đường gia có rất nhiều ruộng tốt ngoài thành, biệt viện cũng bố trí hơn mười cái, dùng để mùa hè tránh nắng, biệt viện này ba mặt giáp núi, chỉ mặt đông là bình nguyên, có sông uốn lượn chảy quanh, muốn tới được phải đi qua một cây cầu, biệt lập hoàn toàn với bên ngoài, từ khi cha mẹ Đường Kính Chi nối nhau qua đời, mà bản thân y vừa bận công việc lại còn bệnh tật quanh năm, cho nên mấy biệt viện đó gần như thành đồ trang trí cả.
Lúc nhỏ Đường Kính Chi thường tới biệt việt thành tây tránh nắng, cũng là để yên tĩnh thả hồn vào thế giới thi từ của y, cho nên rất quen thuộc nơi này.
Cảnh vật trang viên thôn quê u nhã tĩnh lặng như xưa, có điều tâm tình người tới đây thì khác nhiều, Đường Kính Chi xuống ngựa, bước qua cổng chính, chưa kịp uống lấy miếng nước thấm họng thì thấy một nữ tử chạy ào tới, quỳ xuống trước mặt y lớn tiếng gào khóc:
- Nhị gia, cầu xin người, cầu xin người tìm Tuyền Nhi về cho tỳ thiếp, tỳ thiếp chỉ có đứa con này thôi, nếu có có mệnh hệ gì tỳ thiếp không thiết sống nữa.
Người này tóc tai rối bù, y phục nhăn nhúm, mắt xưng húm chẳng biết đã khóc bao lâu rồi, chính là Trân di nương, mẹ đẻ của Đường Tuyền, Đường Lễ Chi.
Đường Kính Chi vội đi tới đỡ Trân di nương lên, khuyên nhủ:
- Di nương đừng khóc nữ, ta nhất định sẽ tận lực cứu Tam đệ về mà, di nương cứ yên tâm.
Trân di nương người xụi ra, dựa vào lòng Đường Kính Chi khóc không ngớt, rồi tựa như nghĩ ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Nhị gia, người nói những kẻ gian kia liệu có làm gì Tuyền Nhi của tỳ thiếp không?
Lúc này Ngọc Nhi đi tới đỡ lấy Trân di nương, cho dù Trân di nương và Đường Kính Chi chênh nhau một bối phận, nhưng dựa vào nhau thân mật như thế không tránh được điều tiếng này nọ.
Người mẹ nào có con bị bắt cóc mà chẳng lo lắng lung tung, Đường Kính Chi lúc này chẳng còn nhớ tới những chuyện va chạm quá khứ nữa, chỉ thương cho tấm lòng người mẹ, cho tay vào lòng, lấy thư tín kẻ gian để lại ra:
- Không đâu, di nương xem đi, kẻ gian không cho chúng ta bảo quan, hẳn chỉ vì tiền tài, chắc chắn sẽ không làm tổn hại tới tính mạng Tam đệ.
Thư thì Trân di nương cũng đọc rồi, chẳng qua đầu óc bà bấn loạn chẳng còn suy nghĩ được gì, giờ nghe Đường Kính Chi nói vậy mới yên tâm đôi chút, không khóc nữa mà khẩn cầu:
- Nhị gia, Tuyền Nhi trước kia nó thường làm người giân, xin người bỏ qua cho nó, dù sao nó cũng là đệ đệ của người.
Sợ Đường Kính Chi chỉ nói không làm, định quỳ xuống.
- Di nương, mau đứng lên đi, chuyện trước kia qua cả rồi, hơn nữa lão thái quân vì chuyện này mà đau lòng, nếu ta không sớm cứu Tam đệ về thì quá bất hiếu rồi.
Đường lão thái quân đối đãi với con mình ra sao thì Trân di nương cũng hiểu, tuy hai mẹ con bà bị giam lỏng ở đây nhưng chuyện sinh hoạt không khác gì ở trong Đường phủ, gật đầu đứng dậy, không quấy rầy Đường Kính Chi điều tra manh mối nữa.
Gọi hạ nhân đỡ Trân di nương vào đại sảnh, Đường Kính Chi quay sang bảo Sài Phương:
- Tập trung tất cả hạ nhân tới tiền tiện, không được thiếu một kẻ nào.
- Vâng.
Sài Phương muốn tỏ ra tích cực mẫn cán để sau này còn được trừng phạt nhẹ hơn, nên chạy nhanh hơn sóc.
- Ngọc Nhi, dù những kẻ kia công phu cao cường tới đâu cũng không thể không để lại chút dấu vết nào, ta với nàng cùng đi xem xét một vòng.
Đường Kính Chi không còn nóng ruột vội vàng như trước nữa, làm việc đã có chủ ý hơn.
Ngọc Nhi gật đầu tán đồng.
Biệt viện này là cái lớn nhất trong toàn bộ mười mấy biệt viện ngoại thành của Đường gia, rộng hơn nghìn mẫu, tường bao cao gần hai trượng, vì đây là nơi chủ yếu cho chủ tử tới giải trí, cho nên chủ yếu là hoa viên, ao sen, còn gian phòng thì hơi ít, chỉ có chừng năm sáu chục gian.
Tính theo giá thị trường, chỉ một biệt viện này giá ít nhất cũng phải năm nghìn lượng bạc.
Có Đường Kính Chi thông thuộc mọi đường ra lối vào nơi này, cùng Ngọc Nhi hơn hai năm xuất đạo giang hồ, kinh nghiệm "giết người phóng hỏa" cực kỳ phong phú, tốn nửa canh giờ nàng đã tìm ra chỗ "đồng nghiệp" leo tường mò vào biệt viện rồi.
Lang bạt giang hồ tự do tự tại nghe thì sướng thật đấy, nhưng tội cái là luôn rỗng túi, dù có nghề trong tay thì muốn kiếm công việc cũng khó, người dân thời đó không thuê người lạ, không thích lao động thời vụ, cho nên cách kiếm tiền của dân giang hồ chung quy có ba loại, lừa, cướp, trộm.
Lừa đảo, ăn cướp thì không nói, trộm thì cả hiệp khách cũng phải làm, nhưng đối tượng bọn họ ăn trộm lựa chọn thường là nhà giàu bất nhân, số tiền ăn trộm cũng không được lớn, đủ có cơm ăn khiến người bị mất tiền không nghi ngờ nhiều, nếu không ăn trộm rồi khiến người không liên quan bị tai vạ thì không đúng đạo nghĩa giang hồ.
Ngọc Nhi tất nhiên từng trộm cắp.
Ngọc Nhi đứng trên tường, sau một hòi quan sát kỹ càng, nhảy xuống bãi cỏ trong biệt viện, giải thích cho Đường Kính Chi:
- Nhị gia, từ dấu vết trên tường phán đoán có ba kẻ gian đột nhập vào đây, nhưng sau khi đột nhập vào đây thì dấu vết thay đổi, nhìn bãi cỏ dẫm đạp thế này, ít nhất cũng phải có bốn năm kẻ.
Đường Kính Chi cũng không hỏi chi tiết từ đâu nàng có những kết luận này, nhưng y tin vào phán đoán của nàng, nhìn bãi cỏ gật đầu, như vậy đúng là có kẻ làm nội ứng bên trong rồi.
Có điều sau một hồi gật gù lời y nói ra lại chẳng ăn nhập gì:
- Ngọc Nhi này, lần sau nàng có leo trèo thì cẩn thận vào nhé, chẳng may mà ngã bị thương ta phải chăm sóc nàng cả đời, thế thì lỗ to rồi.
- Ai cần Nhị gia chăm sóc, lúc đó cứ ném thiếp ra khỏi phủ.
Ngọc Nhi cao ngạo không chịu phục, dậm chân cãi lại một câu.
Điệu bộ nữ nhi giận dỗi của Ngọc Nhi chẳng mấy khi được nhìn, đôi mắt mở to khả ái phi thường, khác xa so với vẻ hờ hững lãnh đạm thường ngày thường ngày, Đường Kính Chi nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói:
- Không ném, không bao giờ ném, ta thích được chăm sóc nàng cả đời cơ.
Ngọc Nhi rụt tay lại nhưng không thoát, đành để mặc y nắm lấy tay, có cô gái nào không thích nghe lời âu yếm yêu thương? Cho dù câu nói đó có chút trẻ con, nhưng làm Ngọc Nhi đang dần sinh thiện cảm với Đường Kính Chi thấy ngọt ngào.
Đồng thời Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi còn giở trò xấu được, biết y hoàn toàn trấn tĩnh lại, không như lúc thẩm vấn Sài Phương bề ngoài vờ trấn tĩnh trong lòng lại như lửa đốt.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 253: Cướp ngục?
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
- Đi, chúng ta đi bắt tên nội ứng.
Đường Kính Chi nắm bàn tay nhỏ của nàng đi ra đại sảnh.
Tới khi hai người sân trước đại sảnh thì Sài Phương đang đi đi lại lại trước một đám hạ nhân cả nam lẫn nữ, có vẻ cực kỳ sốt ruột, vừa thấy họ liền chạy nhanh đến:
- Nhị gia, không hay rồi, nô tài vừa kiểm tra nhân số, thiếu mất hai người.
- Cái gì?
Đường Kính Chi mặt biến sắc, quát hỏi:
- Thiếu ai? Hai kẻ này phụ trách việc gì trong phủ?
Sài Phương hoảng sợ quỳ sụp xuống, đám hạ nhân thấy thế cũng quỳ theo, Sài Phương mặt mày dúm dó tội nghiệp nói:
- Nhị gia, hai hạ nhân đó là gia đinh mà Tam gia đưa tới khi chuyển đến đây, nô tài cũng không rõ lắm, chỉ nghe có người nghe thấy bọn chúng hay than vãn là theo Tam gia tới đây, sau này coi như chẳng còn tiền đồ gì nữa, khi ấy nô tài biết chuyện tức giận cho người đánh bọn chúng một trận. Buổi sáng khi phát hiện Tam gia bị bắt, bọn chúng vẫn còn …
- Hừm, ngay cả hai tên hạ nhân mà không trông coi nổi, Đường gia nuôi ngươi còn có ích lợi gì?
Đường Kính Chi phất ống tay áo, bỏ qua Sài Phương, nhìn đám hạ nhân đang quỳ:
- Trong số các ngươi có ai nhìn thấy hai kẻ đó đi đâu rồi không?
Cả đám hạ nhân cúi gàm mặt xuống nhìn đất, đứa lắc trái, kẻ lắc phải, chẳng có một ai đứng ra nói câu nào.
- Tam gia thường ngày do các ngươi hầu hạ, hiện giờ bị người ta bắt mất, các ngươi không thoát được liên quan, nếu có thể tìm được Tam gia lành lặn trở về các ngươi tối đa chỉ bị một trận đòn, nhưng nếu chẳng may có gì không lành, toàn bộ các ngươi ... Hừm, thủ đoạn của lão thái quân không phải các ngươi không rõ.
Đường Kính Chi không được quản vào việc hậu viện nên tích uy không đủ, sợ bọn chúng còn mang ôm hi vọng thoát nạn, nên trực tiếp mang lão thái quân ra.
Quả nhiên vừa nghe thấy đại danh lão thái quân, đám hạ nhân hoảng hết cả lên, một tên gia đinh chừng mười tám tuổi bò ra khỏi hàng nói:
- Bẩm Nhị gia, nô tài cũng từ đại viện trong thành qua đây, mặc dù không biết hai kẻ kia đi đâu, nhưng mấy ngày trước nô tài thấy chúng nói chuyện với một nam tử lạ ở cổng sau, song không nghe thấy bọn chúng nói gì.
Đường Kính Chi nhíu mày:
- Hộ vệ gác cổng đâu?
- Không có ạ, hẳn là bị hai tên kia kiếm cớ gì đó điều đi mất rồi.
Thì ra hai tên kia sớm đã liên lạc với người ngoài, chỉ bởi vì hộ vệ thất trách nên bọn chúng mới có thể nội ứng ngoại hợp, bắt cóc Đường Lễ Chi.
Đường Kính Chi nổi giận trừng mắt lên nhìn mười mấy tên hộ vệ biệt viện, định quát tháo nhưng lời ra tới miệng thì nhớ ra mình không thể kích động, nếu không dễ phạm sai lầm:
- Vậy ngươi còn nhớ mặt tên kia không, có đặc điểm gì nhận dạng không?
- Tiểu nhân khi đó tò mò nhìn qua cành cây, chỉ thấy đằng lưng không biết mặt kẻ đó, tuổi có vẻ không nhiều, ăn mặc cũng không có gì đặc biệt ... hình như, hình như đi giày công sai.
Công sai! Thì ra vẫn cứ là ngươi! Đường Kính Chi bóp chặt nắm tay.
Ngọc Nhi phẩy đuổi hết đám hạ nhân đi, nói nhỏ với Đường Kính Chi đang mặt mày âm u biến đổi liên hồi:
- Nhị gia, chuyện này nếu đã liên quan tới quan sai thì phải tính kế lâu dài mới được.
Thấy Ngọc Nhi nhíu mày lại, chừng như đang nỗ lực nghĩ cách, sắc mặt Đường Kính Chi hòa hoãn lại, dần biến thành nụ cười, trước kia gặp chuyện gì, Ngọc Nhi luôn hô chém hô giết, căn bản không suy tính tới hậu quả, như vậy cũng không phải là nàng không có chút tâm kế nào, mà là nàng căn bản không coi mình là người của Đường gia, không suy nghĩ cho hoàn cảnh của Đường gia.
Giờ từ trong miệng nàng nói ra năm chữ "phải tính kế lâu dài" nói lên hiện nàng làm việc đã biết đặt an nguy Đường gia lên vị trí hàng đầu, có nghĩa là nàng đã coi mình là một phần tử của Đường gia.
Biết Trân di nương đang ngồi trong đại sảnh, đi vào không tiện bàn việc, Đường Kính Chi lại nắm tay Ngọc Nhi đi về hồ sen hậu viện, Ngọc Nhi mặt hồng hồng, chỉ lén liếc trộm mặt Đường Kính Chi, không rụt tay lại nữa, để y nắm tay mình.
Kỳ thực nam nhân này bàn tay rất lớn, rất ấm, được y nắm tay như thế, cảm giác yên tâm, thoải mái.
Đi qua hành lang phủ dưới những những tán lá xanh, vừa vào đã có cảm giác u tĩnh tách biệt hẳn với bên ngoài, đi hết hành lang, rẽ qua góc, thấy sau khúc quanh lộ ra một mái đình nhỏ hình lá sen được xây trồi trên mặt nước mái đình xanh biếc, bốn cột làm bằng gỗ, toát lên vẻ cổ kính rêu phong.
Dưới đình ao nước dập dờn, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi ngồi sát cạnh nhau trên ghế đá, Đường Kính Chi nói:
- Ngọc Nhi, chuyện Tam đệ bị bắt đả kích rất lớn với lão thái quân, cho nên ta tính để ám vệ nhúng tay vào chuyện này, nhanh chóng cứu Tam đệ về.
- Không vấn đề gì, tối nay thiếp dẫn mấy ám vệ tóm vài tên công sai, có gì sẵn sàng cướp ngục cứu người.
Ngọc Nhi gật đầu không chú do dự.
- Không, phải hành động ngay ban ngày.
Đường Kính Chi đột nhiên nói ra một câu rất điên cuồng làm Ngọc Nhi sững người, ban ngày ban mặt cướp ngục? Chẳng lẽ tướng công thư sinh quá gấp mất lý trí rồi sao? Cho dù là nàng trước kia một mình xông pha giang hồ, hoàn toàn không chút vướng bận cũng không dám làm chuyện cả gan như thế.
Ngọc Nhi đang trố mắt nhìn thì Đường Kính Chi cúi người ghé vào tai nàng, thì thầm vài câu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đại lao bí mật của lục phiến môn, Lạc thành.
"Bốp, bốp, bốp!" Một loạt tiếng roi chan chát không ngớt bên tai, vang vọng trong nhà lao âm u, nghe rợn người.
Vương Mông mặc quan bào đường hoàng, ngồi chễm chệ sau cái bàn vuông, hai mắt khép hờ, cái mặt sơn dương dài cực kỳ âm trâm, một lúc sau, nghe thấy tiếng roi dừng lại, rồi tiếng hất nước ào một cái, hắn đột nhiên mở mắt ra, vỗ bàn đánh rầm.
Người bên trong nghe thấy tiếng vỗ bàn vội ném dụng cụ tra tấn trong tay, chạy cả tới quỳ rúm ró trước mặt Vương Mông.
Vương Mông đứng bật dậy, lồng lộn chửi mắng mấy tên ngục tốt:
- Ăn hại, một lũ ăn hại, ngay cả chút chuyện nhỏ này mà các ngươi còn không làm được, bản quan còn cần các ngươi làm gì nữa.
Mấy tên ngục tốt bị chửi bới chỉ biết cùi đầu xuống thấp hơn, mặt mày hổ thẹn, hôm qua Vương Mông giao chuyện này cho bọn chúng làm, bọn chúng vỗ ngực bình bình nói không cần bao lâu là có thể xong việc, nhưng giờ qua một đêm, rồi qua nửa ngày trời, bọn chúng vẫn không thể khiến tên ... không biết dùng từ gì hình dung phải gật đầu hợp tác.
Vương Mông chửi mắng một thôi một hồi rồi hầm hầm đi vào sâu bên trong ngục.
Đi được chừng mười mấy mét, tới một hình phòng bên trái, ở chính giữa hình phòng có một lò than đỏ rực, chiếu cả gian phòng thành màu quất đỏ, bên cạnh là cái bàn sắt dài có tới tám cái chân, trên bàn nào là kìm sắt, bàn là, nẹp tay ... Đủ loại dụng cụ tra tấn.
Có lẽ vì dùng quá nhiều lần, máu tươi nhuốm vào trên đó khiến toàn bộ dụng cụ tra tấn này có màu đỏ thẫm khủng bố.
Bên cạnh cái bàn sắt có dụng cụ tra tấn lớn, dài chừng năm xích ( hơn mét rưỡi), bên trên là chi chít những lưỡi dao nho phản chiếu ánh lửa, chớp lóe liên hồi.
Nhìn tiếp vào bên trong chỉ thấy một thanh niên tóc tai xõa xượi, quần áo tả tơi bị trói hai tay, treo lơ lửng trên không, thanh niên này toàn thân ướt đẫm, ngực, sườn, đùi đầy những vết thương vừa sâu vừa rộng, miệng vết thương còn trào máu tươi, cùng nước lạnh bị hất lên người hắn đang nhỏ xuống tong tong, khiến mặt đất dưới chân hắn bị nhuộm đỏ cả mảng lớn, chẳng cần hỏi cũng biết, kẻ vừa rồi bị ngục tốt quất roi là hắn.
Vương Mông tới thẳng trước mặt thanh niên đó, nhìn lên ngó xuống một lượt, đưa tay ra phẩy nhẹ, một tên ngục tốt bê chậu nước tới hất ùm vào mặt thanh niên.
Nước lạnh trộn lẫn với muốn làm toàn thân thanh niên như dao cắt, thần trí dần dần phục hồi, đau, cơn đau tột cùng, nhưng hắn kiệt sức rồi, mà lại thần kinh có phần trơ lỳ rồi.
Tóc tai bết lên mặt, thanh niên cố gượng mở mắt ra, song phía trước chỉ là cảnh mờ mờ ảo ảo, chẳng rõ có những ai, hắn thở dốc, rồi kiệt lực hét lên:
- Ta hợp tác, ta chấp nhận hợp tác với các ngươi, các ngươi ra điều kiện gì ta cũng đồng ý hết.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 254: Quái nhân.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
Thế nhưng nghe những lời này mà Vương Mông và đám ngục tốt lại chẳng có chút vui mừng nào, có điều Vương Mông vẫn hất hàm cho ngục tốt thả thanh niên xuống.
Thanh niên đó bị treo nửa ngày trời, toàn thân xương cốt như tan rã, lại bị thương khá nặng, làm sao còn đứng nổi, được hai tên ngục tốt kéo lê tới trước mặt Vương Mông, thả xuống cho nằm co quắp dưới đất.
Vương Mông khom lưng, đưa tay nâng cằm thanh niên lên, khuôn mặt do mất máu quá nhiều, lại bị tra tấn cả ngày trông như ma quỷ dưới địa ngục bò lên, trừ hai cái mắt lờ đờ cá chết:
- Đường Lễ Chi, lời ngươi vừa nói phải nhớ lấy, sau khi bản quan thả cho ngươi về Đường phủ, ngươi sẽ nghe lệnh ta làm việc thật chứ?
- Nghe, ta nghe, đừng đánh nữa, các ngươi nói gì ta nghe hết, cho ta ngụm nước đi, ta khát ...
Thanh niên này chính là Đường Lễ Chi bị bắt tối qua, môi hắn nứt nẻ, mắt khép hờ, hơi thở yếu ớt tưởng chừng một khắc sau có khả năng không còn hơi phát ra, tới âm phủ báo danh mất rồi.
- Cho hắn uống nước.
Vương Mông buông tay, đi sang bên ngồi xuống.
- Vâng.
Tên ngục tốt chẳng hiểu nghĩ gì mà hơi do dự rồi sau đó mới đi lấy muôi múc ít nước, bóp miệng Đường Lễ Chi đổ vào.
Đường Lễ Chi khát cháy họng rồi, nuốt ừng ực từng ngụm lớn, nước đổ quá nhanh, chảy vào họng hắn, làm hắn ho không ngớt.
Đổ hết nước tên ngục tốt lùi sang bên lấm lét nhìn Vương Mông một cái.
Có được chút nước, tinh thần Đường Lễ Chi khôi phục rõ ràng, ngẩng đầu nỗ lực mở mắt xem người trước mặt là ai, nhưng bị tóc che mất mắt, trong phòng ánh sáng không tốt, nên không nhìn ra được.
- Ngước đã cho ngươi uống, giờ nghe lời rồi chứ?
Vương Mông lại hỏi:
Bất ngờ Đường Lễ Chi lắc đầu đáp:
- Không được, ta không thể hại Nhị ca của ta.
Vương Mông tức thì muốn phát điên.
Tên vừa cho Đường Lễ Chi uống nước là lao đầu (trưởng ngục) càng nổi trận lôi đình, hầm hầm xông tới vung tay tát Đường Lễ Chi mấy cái không thương xót.
"Bốp, bốp .." Đầu Đường Lễ Chi hết vật sang trái lại vật sang phải, máu mồm máu mũi hộc ra, khuôn mặt vốn khá thanh tú giờ sưng húp sưng híp như cái mặt lợn.
Tên lao đầu này làm ở nhà ngục được bảy tám năm rồi, nhưng chưa bao giờ gặp phải loại quái nhân như Đường Lễ Chi, lúc ăn đòn thì chịu đựng không nổi luôn mồm nói chấp nhận, đợi thả hắn xuống định căn dặn chính sự thì hắn lập tức phản đối.
Từ đêm hôm qua Đường Lễ Chi vừa bị quất cho một roi đã gật rồi, hắn chỉ nghĩ tên công tử bột da non thịt mềm này không chịu nổi đòn đau, công việc được giao vậy là hoàn thành, kết quả còn chưa kịp khoe công thì tên tiểu tử này đã chối bay chối biến, hại hắn bị trưởng quan giáng cho cái tát tai nổ đom đóm.
Sau đó là lần thứ hai, lần thứ ba….
Tới bây giờ thì hắn không còn nhớ nổi tên Đường Lễ Chi này đã nuốt lời bao nhiêu lần nữa.
Nếu không phải thấy lúc bị ăn đòn tên này khóc chảy nước mắt nước mũi, vật vã van nài, hắn còn tưởng tên tiểu tử này lấy hắn ra làm trò đùa.
Vương Mông mặt âm trầm quan sát một hồi mới phẩy tay bảo lao đầu dừng tay, ngả người về phía trước, nhìn xuống Đường Lễ Chi:
- Theo bản quan biết, Nhị ca ngươi đối xử với ngươi không ra gì, lại còn vì đề phòng ngươi đoạt vị trí gia chủ mà đuổi mẹ con ngươi ra biệt viện bên ngoài giam lỏng. Thế nào, ngươi không hận chút nào sao?
Nhắc tới vị Nhị ca này, đa phần Đường Lễ Chi sợ hãi chứ không phải kính trọng hay oán hận, từ nhỏ hắn đã nghịch ngợm, không thích đọc sách mà phụ mẫu lẫn nãi nãi đều không quản hắn, chỉ có Nhị ca là hơi chút lại đánh hắn, đợi hắn lớn lên một chút, phụ mẫu qua đời, mỗi lần phạm lỗi nhẹ thì ăn vài cái tát, nặng là sử dụng gia pháp, hắn nếm không ít đau khổ.
Mà Đường Kính Chi là con trai trưởng, còn hắn là con thứ, vốn chẳng thể so sánh, ngay từ khi sinh ra đã thấp hơn người ta một bậc, đó là trói buộc vô hình về tư tưởng khiến hắn không dám có chút lòng phản kháng nào.
Thời gian trước Đường Kính Chi ngay cả đứng cũng không vững, nhưng chỉ một câu nói hắn vẫn ngoan ngoãn tới từ đường quỳ, bảo hắn quỳ một ngày thì hắn thậm chí không dám quỳ thiếu một khắc.
Đường Lễ Chi sinh ra trong nhung lụa, đâu phải đứa cứng cỏi gì, năm mười ba tuổi hắn đã mò tới thanh lâu uống rượu bồi, trêu quy nô, ăn chơi đàng điếm thì hắn giỏi chứ không giỏi chịu đòn, cho nên đêm qua bị người ta đánh cho một roi đã không chịu nổi đã cầu xin, nhưng được thả xuống nhớ tới Nhị ca đáng sợ, lại lập tức nuốt lời, cứ thế lặp đi lặp lại.
Nghe Vương Mông hỏi, Đường Lễ Chi gian nan nuốt nước bọt, đáp:
- Không, không dám hận.
Vương Mông nghiến răng ken két, tức điên người, đây căn bản không phải kẻ cứng đầu mà là kẻ đớn hèn.
Có điều vì thực thi kế hoạch của mình, hắn chỉ đành trấn áp lựa giận xuống, dụ dỗ:
- Đường Lễ Chi, chẳng lẽ ngươi không muốn leo lên bảo tọa gia chủ Đường gia? Nắm hết gia sản Đường gia trong tay sao?
- Không, không, ta không dám.
Lý tưởng lớn nhất trong đời của Đường Lễ Chi là ngày ngày tới thanh lâu uống rượu cùng các cô nương, tốt nhất được cùng hoa khôi vang danh xa gần chung giấc xuân, cái ghế gia chủ Đường gia thì hắn cũng đã từng ảo tưởng, có điều khi sức khỏe Nhị ca tốt lên, hắn không còn chút si tâm vọng tưởng nào nữa.
- Rác rưởi, ăn hại, một thứ vứt đi không được cái tích sự gì.
Vương Mông không nhịn nổi, chỉ mặt Đường Lễ Chi chửi mắng xối xả, chưa bao giờ thấy kẻ nào vô dụng như thế, không bằng mụ bàn bà.
Hắn vốn định thu phục Đường Lễ Chi, moi ra tin tức cần thiết, sau đó nội ứng ngoại hợp mưu đồ gia sản Đường gia, kết quả không ngờ gặp phải một loại người không ra gì thế này, đúng là làm hắn tức ói máu.
Bực bội đi lại trong phòng mấy vòng, đợi tới khi hơi bình tĩnh lại, Vương Mông hiểu thấu rồi, Đường Lễ Chi căn bản là thứ bùn nhão không nặn nổi tượng, cho dù thuyết phục được hắn, đợi thả về Đường phủ rồi, thế nào hắn cũng lại lật lọng.
Nếu đã thế, còn giữ lại cũng vô ích.
Nghĩ tới đó Vương Mông dừng bước, đưa tay ra dấu, mấy tên ngục tốt đi tới kéo Đường Lễ Chi tới cái bàn chi chít dao nhọn kia.
Đường Lễ Chi đủ khôn để biết đối phương muốn hạ độc thủ rồi, bất chấp thương tích toàn thân, ra sức vùng vẫy gào thét:
- Đừng giết ta, ta đồng ý, ta nhận lời, đừng giết ta, ta không muốn chết.
Chỉ là lần này Vương Mông không bảo ngục tốt dừng tay, xoay lưng lại, lạnh lùng đứng yên đó.
Đường Lễ Chi có mấy sức lực mà chống cự, cho nên bị hai tên ngục tốt lao đi xềnh xệch.
Chẳng mấy chốc hắn đã bị kéo tới trước một tấm ván, một tên ngục tốt khác tới gập bốn cái đai sắt giữ lấy tứ chi của hắn, trong gian phòng âm u, ánh lửa đỏ bập bùng phát ra từ cái lò than, Đường Lễ Chi nhìn thấy rõ ràng vô số mũi dao bị máu tươi nhuộm đỏ, chỉ cần đóng lại một cái, sẽ có vô số lỗ thủng trên người hắn, nhưng hắn không còn sức lực nữa rồi, dần dần hắn nghe thấy tiếng tim mình đập, thình thịch thình thịch, còn rõ hơn cả tiếng ken két từ tấm ván cắm dao đang được tên ngục tốt cười nanh ác cố ý đóng vào thật chậm.
- Đừng, đừng giết ta ... Đừng đừng!
Đường Lễ Chi khóc rống lên trong tuyệt vọng.
Chỉ một chút nữa thôi hắn sẽ thành một cái xác chết kinh tởm.
Có điều đúng lúc tên ngục tốt định đóng sập tấm ván vào thì đột nhiên phía cửa có tiếng bước chân cấp gáp, đồng thời có tiếng người hét:
- Dừng lại, xin nương tay.
Nghe thấy giọng nói này Vương Mông đột nhiên biến sắc, vì giọng nói này hắn rất quen thuộc, lập tức ý thức được có điều không ổn, có điều sau một thoáng ngạc nhiên, đợi hắn quay lại thì không còn kịp ngăn cản ngục tốt hành hình nữa.
"Sầm" hai mảnh ván kẹp lại làm một.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 255: Gậy ông đập lưng ông.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
Đường Lễ Chi vốn cảm thấy muôn vàn lưỡi dao đã chạm vào người, sắp lấy mạng hắn, đột nhiên đai kẹp chân tay bật mở, bị người ta kéo sang một bên.
Ra tên ngục tốt nghe tiếng hét kia biết có chuyện không hay xảy ra rồi, nhưng mà hắn ở dưới này lâu, tâm lý biến thái, không cam tâm cho nên mới chơi trò đó dọa Đường Lễ Chi một vố.
Mặt tái me tái mét, hai hàm răng va vào nhau cầm cập, đầu óc Đường Lễ Chi trống rỗng, sợ tới mất ý thức rồi.
- Dừng tay, dừng tay.
Lúc này người kia đã hớt ha hớt hải chạy tới, thấy Đường Lễ Chi nằm bò trên mặt đất chưa chết mới yên tâm, quỳ xuống trước mặt Vương Mông, thở hổn hển báo:
- Lão gia, không hay, Nhị thiếu gia bị người ta bắt cóc rồi.
Vương Mông nghe người kia nói, tức thì nổi cơn tam bành, hắn là thành thủ Lạc Thành, cả cái thành này là địa bản của hắn, vậy mà nhi tử bị bắt cóc ngay trên địa bản của mình, nếu chuyện này truyền ra thì hắn còn vác mặt đi đâu được nữa.
- Phản rồi, đúng là phản rồi, là kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu dám bắt cóc nhi tử của Vương Mông ta!
Vương Mông mặt tìm tái rống lên:
- Chuyện n ...
Người kia quỳ dưới đất, lấy ra thư tín trong lòng ngực, giơ lên qua đầu:
- Lão gia, đây là thư mà kẻ gian ...
Còn chưa nói hết Vương Mông giật ngay lấy phong thư, xem rõ nội dung, người hắn lảo đảo, mặt còn đỏ hơn cả lò lửa bên cạnh.
Thì ra phong thư này chính là phong thư để lại biệt viện Đường gia khi hắn phái người bắt cóc Đường Lễ Chi.
Đối phương chỉ để lại mấy chữ ở mắt sau :" Trước khi trời tối không thấy người, giết!"
- Họ Đường kia, ngươi muốn chết rồi!
Vương Mông xé toạc phong thư, chưa hả, gập lại xé tiếp, xé thành mảnh vụn ném vào lò lửa, quát:
- Người đâu, chuẩn bị ngựa, triệu tập toàn bộ nha dịch bộ đầu trong phủ nha lại, ngoài ra phái người đi thông tri cho Trương Tú bảo hắn điều hết quân sĩ tới phủ Đường gia, vây kín đại viện Đường gia, một con ruồi cũng không cho bay ra.
Dứt lời bước đi phăm phăm.
Có điều hắn mới đi được vài bước bị người kia bò tới chặn lại:
- Lão gia, không được, vạn vạn lần không được.
- Xéo ngay.
Vương Mông đã bị lửa giận che mờ lý trí, giơ chân đá người kia lăn lông lốc, nhưng người kia nhịn đau, bò dậy, ôm lấy chân phải hắn kêu gào:
- Lão gia, không thể làm thế, ngàn vạn lần không thể làm thế, nếu không Nhị thiếu gia chẳng may có gì bất trắc thì nguy to.
Nghe người kia nói câu này, Vương Mông đứng khựng lại tại chỗ.
Đúng thế, nếu Nhị nhi tử của hắn có gì bất trắc, thì hắn cũng xong.
Vương Mông có tổng cộng ba đứa nhi tử, đứa lớn và đứa út do chính thê sinh, tư chất bình thường, còn đứa Nhị nhi tử này do bình thê của hắn Vương Điền Thị sinh ra.
Sở dĩ nói hắn cũng xong là vì Vương Điền Thị có thân phận đặc thù, ả là cháu gái của Điền Cơ.
Vương Điền Thị tính tình đanh đá ngoa ngoắt, ả ta mặc dù là bình thê, nhưng lại là chủ mẩu đương gia thực sự của hậu viện Vương phủ, nếu chẳng phải chính thê của Vương Mông sinh được hai nhi tử, địa vị chắc chắn, có khi sớm bị ả ta hại chết hoặc Vương Mông không chịu nổi bức ép mà đuổi khỏi nhà rồi.
Nghĩ tới sự hung hãn của Vương Điền Thị, Vương Mông thấy đau đầu nhức óc, nhi tử bị bắt cóc hắn cũng đau lòng, nhưng chủ yếu là phẫn nộ, Đường gia bắt con hắn ngay trên địa bàn của hắn chẳng khác gì vả vào mặt của hắn.
Nhưng đứa con này của hắn không thể để có chút tổn hại nào, nếu không Vương Điền Thị biết con xảy ra chuyện làm loạn lên thì nguy to.
Quan trọng nhất là không thể để Vương Điền Thị đi vật vã khóc lóc với Vương Mông nếu không tiền đồ của hắn sẽ bị hủy hết.
- Buông tay.
Vương Mông sau khi bình tĩnh lại quát khẽ một tiếng, trung niên quỳ dưới đất vội buông tay ra, Vương Mông khôi phục tự do, ngồi xuống ngực nhấp nhô vì giận.
- Vậy ngươi nói ... Hả? Người này là ai?
Nghĩ tới bà nương Vương Điền Thị kia là đầu Vương Mông vừa đau vừa loạn, đang định hỏi chuyện người kia thì thấy Âm Lôi cũng tới, hơn nữa đứng sau lưng hắn còn có một nam tử vận trường sam màu trắng.
Âm Lôi đi tới một bước, khom lưng chắp tay nói:
- Đại nhân, chuyện Nhị thiếu gia tạm bỏ qua một bên đã, để ti chức giới thiệu cho người một vị thanh niên thiếu hiệp.
Rồi quay lại nhiệt tình kéo tay tên thanh niên áo trắng:
- Người này họ Trương tên Thiếu Kiệt, là hảo hữu mà ti chức mới kết giao gần đây, không những tướng mạo đường đường, mà công phu còn cực kỳ cao, so với ti chức thì hơn nhiều lắm ... Thiếu kiệt, mau ra mắt Vương đại nhân đi.
Trương Thiếu Kiệt mày hơi nhíu lại rất khó phát hiện, do dự một chút mới đi tới quỳ một gối xuống:
- Thảo dân Trương Thiếu Kiệt bái kiến Vương đại nhân.
Từ lúc Âm Lôi bắt đầu giới thiệu thì Vương Mông đã để tâm quan sát thanh niên anh tuấn này, nhìn lên nhìn xuống không ngừng, nên cả vẻ mặt biến hóa lẫn chút do dự kia đều bị hắn nhìn thấy hết.
Có điều hắn không để ý lắm, vì kẻ có bản lĩnh đa phần đều kiêu ngạo.
- Thiếu hiệp, mời đứng lên.
Không hổ danh kẻ làm quan, Vương Mông muốn đổi sắc mặt là đổi được ngay, trước đó còn đang tím tái như cái gan lợn, chớp mắt đã tươi cười như hoa nở, còn đi tới đỡ Trương Thiếu Kiệt lên:
- Trương thiếu hiệp hiếm có được lọt vào mắt xanh của Âm đại nhân, ắt hẳn phải có bản lĩnh hơn người.
Trương Thiếu Kiệt không ngờ thành thủ đại nhân phẩm trật không phải nhỏ lại có thái độ hiền hòa dễ gần như thế, bỗng dưng đâm sợ, vội vàng khom lưng nói:
- Thảo dân từ nhỏ tập võ, được gia gia chỉ điểm, cũng luyện được một thân bản lĩnh không tệ lắm, mấy ngày trước trùng hợp cùng Âm đại nhân uống rượu trong một tửu quán, vì chuyện nhỏ mà phát sinh tranh cái, tỉ thí vài chiều, thắng được nửa trù.
Nói tới đó khóe miệng hơi nhếch lên có vẻ đắc ý.
Âm Lôi thì mặt nhăn nhúm khó coi, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc, cười ha hả phụ họa:
- Trương hiền đệ khiêm tốn quá, thắng nửa trù là sao, căn bản đánh cho vi huynh không còn sức chống trả mà.
Vương Mông nhìn thấy hết tất cả thái độ của Âm Lôi và Trương Thiếu Kiệt, một trái một phải nắm lấy tay cả hai, cười phóng khoáng:
- Trương thiếu hiệp bản lĩnh hơn người, lại có thể đánh cho Âm đại nhân không còn sức chống trả, đúng là không đánh không quen nhau.
Âm Lôi nghe Vương Mông đề cao Trương Thiếu Kiệt và hạ thấp mình thì lòng không thống khoái, đột nhiên nhận ra tay Vương Mông bóp nhẹ một cái, chút không vui bay biến sạch.
Đó là sự khẳng định, Âm Lôi hắn mới là tâm phúc của Vương Mông.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân nữa mà hắn không thể không nhẫn nhịn Trương Thiếu Kiệt đó là chiếc cương châm bay qua da đầu hắn lúc ở Thiên Lý Hương, cả đời này hắn không thể quên được.
Có Trương Thiếu Kiệt, nhiệm vụ đối phó với nữ tử khủng bố đó không phải lo nữa.
Trương Thiếu Kiệt không phát hiện ra động tác nhỏ của hai người kia, được quan lớn triều đình khen thì người lâng lâng, lưng ưỡn thẳng, cằm hếch cao.
Nhìn bộ dạng Trương Thiếu Kiệt như thế, Vương Mông càng mừng:
- Bản lĩnh Trương thiếu hiệp phi phàm, không biết có tính toán ra sức cho triều đình không?
Trương Thiếu Kiệt còn chưa kịp nói, Âm Lôi đã giành trước:
- Trương hiền đệ, còn không mau bái tạ đại nhân đi.
- Đa tạ đại nhân nâng đỡ.
Lần này Trương Thiếu Kiệt không còn do dự nữa, quỳ một gối xuống đất.
Trao đổi ánh mắt với Âm Lôi xong Vương Mông mới đỡ Trương Thiếu Kiệt lên:
- Thiếu hiệp có lòng trung ra sức vì nước là phục của triều đình và bản quan, ừm, hiện lục phiến môn còn thiếu chức phó tổng bộ đầu, đợi bản quan về nha môn sẽ thảo công văn giới thiệu Trương thiếu hiệp.
Vương Mông có quyền bãi nhiễm bổ nhiệm quan viên dưới thất phẩm, song hồ sơ vẫn nắm trong tai lại bộ, nên trình tự vẫn phải làm.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út