23-10-2009, 07:46 PM
Tham gia: Aug 2009
Äến từ: 4vn.eu
Bà i gởi: 326
Thá»i gian online: 1 tuần 2 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,889
Thanked 6,691 Times in 126 Posts
Tiêu Phong há»i:
- Cách thức như thế nà o?
Lâm Yên BÃch đáp:
- Từ ngà y mai, muội cho một thứ thuốc và o thức ăn, nước uống của y, là m cho y dần dà mất hơi sức, muội bảo đảm, chỉ trong vòng nưả tháng thôi, y sẽ không sao leo nổi lên mình ngựa!
Tiêu Phong trầm giá»ng:
- Không được đâu, là m thế chẳng phải nhÆ° hạ Ä‘á»™c y sao? Tuy ngÆ°á»i Mông Cổ, nhÆ°ng y cÅ©ng là má»™t nam tá» quang minh lá»—i lạc!
Lâm Yên BÃch cÆ°á»i nụ, nói:
- Huynh cứ yên tâm, đây không phải thuốc Ä‘á»™c, chỉ tạm thá»i là m ngÆ°á»i ta mất hÆ¡i sức, bệnh trạng giống nhÆ° cảm hà n váºy mà , khi ngừng dùng thuốc, sẽ mau chóng khôi phục sức khoẻ, không chút ảnh hưởng nguy hại gì dến cÆ¡ thể.
Tiêu Phong nhăn tÃt hà ng lông mà y, ông do dá»± má»™t hồi, rồi nói:
- Dùng thủ Ä‘oạn kiểu nà y thá»±c không hay chút nà o, nhÆ°ng so vá»›i cái viá»…n cảnh thà nh Ngạc Châu bị tà n phá, dân cÆ° Äại Tống sẽ chịu biết bao tai Æ°Æ¡ng lá»›n, giá» chÆ°a có cách gì khác, Ä‘Ã nh Ä‘i bÆ°á»›c nà o hay bÆ°á»›c ấy thôi! - Ông khe khẽ thở ra, nói tiếp - NhÆ°ng đó cÅ©ng không phải kế sách lâu dà i, mình Ä‘ang vây thà nh, quyết chẳng thể nà o cứ cù cÆ°a bất Ä‘á»™ng mãi được, rủi đại quân viện bnh của Tống triá»u áp tá»›i, mặt trÆ°á»›c mặt sau đồng lúc giáp công, ta nghÄ© mãi, tháºt không muốn thấy số tám vạn quân sÄ© nà y bá» thây nÆ¡i xứ ngÆ°á»i! TrÆ°á»›c mắt, phải tìm cho ra lý do chÃnh đáng để lui quân, má»›i là cái kế sách hay nhất!
- Trá»i không đẩy ngÆ°á»i ta và o tuyệt lá»™ đâu, chúng mình cứ gắng suy nghÄ©, thể nà o cÅ©ng tìm ra cách. - Lâm Yên BÃch ngẩng nhìn lên cao, trông và o muôn và n vì sao lấp lánh đầy trá»i, cô khe khẽ há»i - Tiêu đại ca, huynh có còn nhá»› hồi nà o mình miệt mà i, suốt đêm rong ruổi Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»ng không? Äêm hôm ấy, trá»i cÅ©ng lấp lánh đầy sao, quầng sáng y hệt đêm nay.
Tiêu Phong ngẫm nghÄ©, có chút bối rối, ông nhá» giá»ng, đáp:
- Äêm ấy, ta buồn ngủ dữ, ta thiếp Ä‘i, đã chẳng chỠđể được thấy sao trá»i má»c ra mà xem!
- Phải rồi, muá»™i quên lá»ng Ä‘i mất, thá»±c sá»± là - Lâm Yên BÃch hồi tưởng vá» tình cảnh lúc bấy giá», cô bất giác thở dà i - Muá»™i chuyện trò qua lại cùng huynh dăm ba câu, đến má»™t lúc, không nghe tiếng huynh, muá»™i biết huynh đã ngủ vùi, nhÆ°ng muá»™i thá»±c lo, không biết khi ánh dÆ°Æ¡ng chiếu sáng và o ngà y hôm sau, huynh liệu sẽ còn tỉnh dáºy nữa hay không! - Nói đến đấy, cô run run giá»ng, bây giá» nghÄ© lại, dù đã qua lâu rồi, cô hãy còn thấy sợ!
Trong lòng cảm kÃch, Tiêu Phong vÆ°Æ¡n tay nắm lấy tay cô, nhá» giá»ng bảo:
- Ta tháºt đã không nên không phải vá»›i muá»™i, đã để muá»™i chịu xiết bao Ä‘au khổ váºy, chỉ vì ta mà lo âu, khắc khoải ...
Ông muốn nói gồm luôn trong những Ä‘au khổ mà cô đã phải chịu Ä‘á»±ng, các ná»—i truân chiên của A Châu kiếp trÆ°á»›c đã gánh chịu khi nà ng cùng ông chạy bán mạng khắp chốn giang hồ, đâu đâu cÅ©ng bị ngÆ°á»i ngÆ°á»i truy sát, để rốt cục, nà ng đã chết dÆ°á»›i ngá»n chưởng của ông!
Lâm Yên BÃch khe khẽ thở ra, cô lắc đầu, nói:
- Không! Kiếp nà y, cái may mắn nhất Ä‘á»i của muá»™i là đã được gặp huynh. Từ dạo còn bé, huynh đã hiện đến trong hà ng trăm giấc mÆ¡ của muá»™i, cho đến cái ngà y ấy, từ trong kiệu nhìn ra, muá»™i thấy huynh, mà muá»™i cứ tưởng mình Ä‘ang nằm mÆ¡. - Còn má»™t câu nà y nữa mà cô bối rối, không biết phải nói nhÆ° thế nà o, cô sống trên Ä‘á»i nà y, toà n vì chá» trông gặp được ông, và o thá»i khắc cô diện kiến ông lần đầu, mÆ°á»i chÃn năm của cuá»™c sống cô nó Ä‘ang bình lặng nhÆ° mặt nÆ°á»›c hồ vụt nổi sóng gió ba Ä‘Ã o, vì ông, cô có thể bá» qua luôn mạng sống, bất cần đến danh tiết, có thể bá»™i phản sÆ° môn, chấp hết tất cả giang hồ!
Nghe cô giãi bà y, Tiêu Phong giữ tay cô, chặn bÆ°á»›c chân cô đứng lại, ông nhìn và o đáy mắt cô, há»i:
- Yên BÃch, muá»™i có biết vì sao muá»™i từ bé đã nằm má»™ng được gặp ta chăng?
- Vì sao? - Äôi mắt trong nhÆ° nÆ°á»›c hồ thu của Lâm Yên BÃch đầy thắc mắc, chúng rõi chiếu và o Tiêu Phong, cô không tưởng nổi, chuyện nằm mÆ¡ nằm má»™ng gặp ông lại còn cần
lý do sao?
Tiêu Phong cháºm rãi nói:
- Vì kiếp trước, muội là A Châu.
- A Châu? - Rất nhanh, Lâm Yên BÃch vụt thất thanh há»i - Có phải đó là A Châu, vị phu nhân của Tiêu anh hùng, ngÆ°á»i từng kết nghÄ©a, là m đại ca của HÆ° Trúc cung chủ của BÃch Vân cung của muá»™i? Sao huynh biết?
Tiêu Phong gáºt đầu, đáp:
- Äúng váºy! Những uẩn khúc ly kỳ bên trong, muá»™i hãy để ta từ từ nói cho muá»™i nghe, ta hy vá»ng chúng sẽ không là m muá»™i kinh hãi!
Lâm Yên BÃch trấn định xong, cô day day mạnh và o tay Tiêu Phong, bảo:
- Huynh nói đi, muội không kinh hãi đâu!
Tiêu Phong nói:
- Thá»±c ra, ta không phải là ngÆ°á»i thá»i nay, mà là ngÆ°á»i nÆ°á»›c Liêu của trăm năm trÆ°á»›c, ta đúng là Tiêu Phong, ngÆ°á»i anh kết nghÄ©a của cung chủ HÆ° Trúc của bá»n muá»™i.
- á»’! - Tuy đã có chuẩn bị tốt tinh thần, Lâm Yên BÃch cÅ©ng không sao có thể nghÄ© tưởng đến cái Ä‘iá»u mà Tiêu Phong vừa thốt ra. Cô ngÆ°á»›c nhìn Tiêu Phong, thấy ông tuyệt không có ý đùa cợt, bất giác tim cô Ä‘áºp thình thình, trá»±c giác bảo cô biết, lá»i ông đó Ä‘Ãch xác là sá»± tháºt. Cô run giá»ng, há»i:
- Thế là m cách nà o mà huynh lại lạc vỠthế giới nà y?
NgÆ°á»i của trăm năm trÆ°á»›c mà vẫn hãy còn sống đến giỠđược Æ°? Chà ng là quá»·, hay là thần? Cánh tay cô Ä‘ang nÃu và o Tiêu Phong phát run lẩy bẩy, nhÆ°ng dẫu cho chà ng là quá»· hay thần, kiếp nà y, cô sẽ không buông thả tay chà ng ra nữa đâu!
- Là m muội sợ rồi, phải không? - Tiêu Phong cúi đầu, nhìn chăm chú và o cô.
- Không sợ! - Lâm Yên BÃch nÃu, dẫn ông đến cùng ngồi xuống tảng đá ven sông, rồi nói - Äược rồi! Huynh cứ từ từ nói ra Ä‘i, muá»™i không sợ đâu!
Rồi Tiêu Phong Ä‘em chuyện của ông cùng A Châu thuáºt lại, dẫn đến mà n ông tá»± sát trÆ°á»›c ải Nhạn Môn quan, rồi ông trôi giạt vá» cái thế giá»›i nà y, ông thuáºt lại rà nh mạch, từng ly từng tý, khác vá»›i lần ông kể cho bá»n DÆ°Æ¡ng Qua, Liá»…u NhÆ° Lãng vốn chỉ là tổng quát những nét quan trá»ng lá»›n, nhÆ°ng bây giá», trÆ°á»›c Lâm Yên BÃch, hệt nhÆ° ông Ä‘ang ngồi vá»›i A Châu, ông Ä‘em giãi bà y hết tất cả những mối ăn năn, những nhá»› nhung vá» A Châu mà ông hằng chất chứa bấy lâu trong lòng, chỉ có thể nói cho nà ng nghe trong những giấc má»™ng, giỠđây, trÆ°á»›c ngÆ°á»i háºu thân của A Châu là Lâm Yên BÃch, cuối cùng, ông đã có thể nói ra chúng bằng lá»i, để chấm dứt, ông bảo:
- Äấy là những gì ta hằng muốn nói cùng A Châu, nếu ông trá»i cho ta được chá»n lá»±a má»™t lần nữa, ta sẽ không còn hăng say Ä‘i tìm trả thù bất cứ món đại cừu nà o, ta chỉ mong được cùng nà ng ra ngoà i quan tái, thả cừu chăn dê! Tháºt đáng tiếc, nà ng đã không còn có thể nghe nhữn lá»i ấy, do muá»™i vốn kiếp trÆ°á»›c là m A Châu, hôm nay, ta Ä‘Ã nh Ä‘em tất cả bá»™c bạch cùng muá»™i!
Nghe xong. Lâm Yên BÃch ngẩn ngÆ¡ má»™t hồi, cô ngẫm nhá»› vá» những giấc má»™ng thá»i thÆ¡ ấu, cô luôn ngưỡng má»™ Tiêu Phong, vừa má»›i gặp ông má»™t giây, là đã nhÆ° từng quen biết ông táºn thưở nà o, những Ä‘iá»u ấy, cô căn bản vốn không hiểu tại sao, giỠđây, nghe thiên tá»± sá»± của Tiêu Phong, rút cục cô hiểu, giữa ông và cô đã có Ä‘Ãnh Æ°á»›c duyên pháºn từ kiếp trÆ°á»›c. Khi cô nghe ông nói vá» Æ°á»›c nguyện của hai ngÆ°á»i muốn được ra quan tái thả cừu nuôi dê, lòng cô bá»—ng quặn thắt, dÆ°á»ng nhÆ° gặp má»™t món nợ sau biết bao nhiêu năm dà i bá»—ng nhiên đáo hạn, cô há hốc miệng, đôi mắt bá»—ng nhạt nhoà mấy giá»t lệ.
Tiêu Phong nâng tay cô lên cho cô chùi mắt, ông cÆ°á»i, há»i:
- Sao khóc thế kia!
- Muá»™i cÅ©ng chẳng hiểu tại sao! - Cô khe khẽ cắn môi, dịu dà ng nói - Chỉ là lòng muá»™i sung sÆ°á»›ng quá, bất chợt không tá»± chủ nổi, để ứa nÆ°á»›c mắt ra, tưởng chừng muá»™i đã ngóng chá» nghe mấy lá»i đó từ lâu lắm rồi!
Lâm Yên BÃch rúc và o ngá»±c ông, cô khẽ há»i:
- Muá»™i và A Châu có quá nhiá»u Ä‘iểm khác biệt, huynh liệu sẽ chịu cùng muá»™i ra quan tái chăn dê, thả cừu không?
Tiêu Phong gáºt đầu:
- Ta sẽ! ChỠta thu xếp cho tộc nhân được an toà n xong, sẽ tiện thể từ quan, ta cùng muội sẽ ra quan tái đi chăn cừu, nuôi dê!
Lâm Yên BÃch bá»—ng nhá»› tá»›i má»™t chuyện, cô há»i:
- Tiêu đại ca, hồi ở TÃn DÆ°Æ¡ng, huynh có nói Ä‘i cúng tế má»™ phần vong thê, là A Châu, phải không?
Tiêu Phong đáp:
- Äúng đấy! NhÆ°ng có Ä‘iá»u kỳ lạ, trải qua biết bao nhiêu năm trÆ°á»ng, má»™ phần vẫn không bị mÆ°a vùi gió dáºp, còn kỳ lạ hÆ¡n nữa, ở trÆ°á»›c má»™ nở má»™t Ä‘oá Ä‘á»— quyên Ä‘á» chót, trong khoảnh rừng trúc ấy, chẳng nÆ¡i nà o khác có hoa, chỉ duy nhất má»c trÆ°á»›c má»™ nà ng, muá»™i thấy có kỳ lạ hay không?
Lâm Yên BÃch thoát ra khá»i ông, cô đứng dáºy, cÆ°á»i, nói:
- Hoa ấy là do muá»™i trồng! Hà ng năm. và o tiết Thanh Minh, muá»™i Ä‘á»u đến tảo má»™ A Châu, từ khi muá»™i còn chÆ°a chà o Ä‘á»i, BÃch Vân cung đã luôn luôn cá» ngÆ°á»i Ä‘i chăm sóc má»™ phần ở TÃn DÆ°Æ¡ng, đấy là má»™t táºp tục lÆ°u truyá»n từ rất lâu, dù chẳng phải năm nà o cÅ©ng có ngÆ°á»i Ä‘i tảo má»™, nhÆ°ng phần má»™ đó thÆ°á»ng xuyên được môn hạ BÃch Vân cung bảo trì, thì dÄ© nhiên không bị mÆ°a vùi gió dáºp rồi! Cho đến khi muá»™i lá»›n lên, hà ng năm, muá»™i Ä‘á»u Ä‘i đến đấy, hồi đó, muá»™i cÅ©ng chẳng hiểu tại sao, cá»› gì muá»™i lại thÃch đến ngồi ngẩn ngÆ¡ trÆ°á»›c má»™, thấy dÆ°á»ng nhÆ° nó rất quen thuá»™c vá»›i muá»™i, trong lòng muá»™i có trăm Ä‘iá»u muốn nói, nhÆ°ng chÆ°a khi nà o thốt ra thà nh lá»i, muá»™i cứ nghÄ© hay muá»™i bị ma ám, bữa nay, nghe huynh nói, muá»™i má»›i hiểu tại sao!
Tiêu Phong bảo:
- Thì ra là thế, ta là m sao biết là chuyện của muội là m! Bữa ấy, trước mộ, ta nghĩ đến nát óc mà khong biết là ai trồng!
Hai ngÆ°á»i mải chuyện trò, bình minh đến từ lúc nà o, trá»i phÃa Ä‘Ã ng đông bắt đầu má» sáng, Tiêu Phong giắt tay cô đứng lên, nói:
- Trá»i sáng rồi kia, suốt ngà y hôm qua muá»™i đã rong ruổi Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»ng, váºy hãy vá» lá»u nghỉ má»™t lúc nhé!
Lâm Yên BÃch cÆ°á»i nhẹ, nói:
- Muội không mệt, nhưng huynh bảo thế, muội cũng nên vỠngủ một chút.
Khi há» vỠđến gần doanh trÆ°á»›ng, bá»n quân canh thi nhau chà o Tiêu Phong, bá»n chúng trông thấy Tiêu đại tÆ°á»›ng quân Ä‘á»™t nhiên tảng sáng, dạo chÆ¡i cùng nữ tá» má»›i vá», chúng chẳng ngăn được, ngó nhau cÆ°á»i cÆ°á»i, Ä‘á»u nghÄ©, thì ra Tiêu đại tÆ°á»›ng quân sá»›m đã có ngÆ°á»i trong má»™ng, hèn chi má»™t mỹ nhân nhÆ° Tân Nguyệt công chúa cÅ©ng không lá»t được và o mắt xanh.
Lâm Yên BÃch vỠđến lá»u. trá»i còn chÆ°a sáng rõ, Thanh Huyá»n cÅ©ng còn Ä‘ang ngủ say, cô để nguyên áo sống, ngả lÆ°ng xuống giÆ°á»ng, chẳng mấy chốc, đã chìm và o giấc ngủ.
Từ bữa đó trở Ä‘i, má»—i ngà y, Lâm Yên BÃch má»—i bá» thuốc và o thức ăn Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i, là m y sức khoẻ giảm sút, Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i cứ nghÄ© mình bị cảm mạo phong hà n, toà n thân yếu á»›t, thở khò khè, suốt ngà y chỉ những muốn ngủ. Các y sÄ© trong đại quân khám bệnh cho y, Ä‘á»u chẳng tìm ra duyên cá»›, Ä‘á»u cho rằng y nhiá»…m cảm phong hà n nặng, nhÆ°ng bao nhiêu thuốc cảm mạo Ä‘em cho y uống Ä‘á»u vô hiệu, chẳng giúp y khoẻ hÆ¡n ra chút nà o. Cứ nhÆ° thế, qua ná»a tháng trá»i, kỳ hạn y Æ°á»›c định cùng Tiêu Phong đã qua, y thân là m tiên phong mà không thể ra tráºn, nên y cÅ©ng chẳng khá»i sốt ruá»™t.
Vá» phần Tiêu Phong cÅ©ng bức rứt không kém, cách cù cÆ°a ấy cÅ©ng chẳng hay ho gì, bảo rằng bao vây thà nh dăm tháng, tháºm chà ná»a năm là thÆ°á»ng tình, nhÆ°ng trong suốt thá»i gian bao vây mà không há» cho công phá thà nh má»™t lần nà o, chẳng cứ Hốt Tất Liệt cùng Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i, bất cứ ai khác cÅ©ng Ä‘á»u chẳng khá»i phát sinh nghi ngá»! Bên trong thà nh Ngạc Châu, cÅ©ng không có Ä‘á»™ng tÄ©nh gì, từ tráºn thua đầu tiên ấy, hỠđóng kÃn cá»a thà nh, cả chục ngà y, chẳng má»™t ai ra, và o, chỉ thấy há» tăng cÆ°á»ng phòng vệ nÆ¡i đầu thà nh, ngà y đêm quân canh phòng đông nghìn nghịt trên ấy.
Má»™t tối ná», sau cuá»™c bà n luáºn kế sách chÆ°a đì đến kết cục, má»i ngÆ°á»i giải tán. DÆ°Æ¡ng Qua trở vá» lá»u trại cá nhân, cÅ©ng chẳng muốn châm đèn, gã nhìn vẩn vÆ¡ ánh trăng nhà n nhạt chiếu từ ngoà i và o, ngÆ°á»i nằm nghiêng ngả trên giÆ°á»ng, trong lòng gã cảm giác bất ổn, nhìn cục diện hiện thá»i, nghÄ©a vụ cùng đất nÆ°á»›c Ä‘ang chồng chéo và o tình bằng hữu, khiến gã bó tay, không sao tìm ra giải pháp nà o.
Äang trong lúc nhắm mắt suy ngẫm, DÆ°Æ¡ng Qua chợt nghe má»™t tiếng Ä‘á»™ng cá»±c nhá», gã mở bừng mắt, kịp thấy má»™t thân ảnh vút tá»›i, ánh hà n quanh loé lên, má»™t nhát trÆ°á»ng kiếm Ä‘ang chém pháºp và o gã.
Tà i sản của tieu_thusinh
Chữ ký của tieu_thusinh
23-10-2009, 07:48 PM
Tham gia: Aug 2009
Äến từ: 4vn.eu
Bà i gởi: 326
Thá»i gian online: 1 tuần 2 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,889
Thanked 6,691 Times in 126 Posts
DÆ°Æ¡ng Qua né tránh kịp, bóng Ä‘en kia cá»±c kỳ nhanh nhẹn, đã chém ngược trở lại má»™t Ä‘Æ°á»ng gÆ°Æ¡m, thủ pháp linh hoạt, DÆ°Æ¡ng Qua nhảy vá»t lên khá»i giÆ°á»ng, tránh là n kiếm phong, gã huy Ä‘á»™ng tả thủ xuất chưởng, kÃch thẳng và o ngang ngá»±c bóng Ä‘en. Chưởng thế cá»±c kỳ thần tốc, nếu đối thủ chẳng và o hà ng cao thủ số má»™t giang hồ, e sẽ khó lòng tránh thoát ThÃch khách nà y còn chÆ°a kịp phản ứng, chưởng tâm DÆ°Æ¡ng Qua đã áp sát và o, nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Qua niệm tình thÃch khách có thể là hiệp sÄ© Äại Tống, gã bèn lÆ¡i tay, đổi ý định, tÃnh Ä‘iểm yếu huyệt trÆ°á»›c ngá»±c, không đả thÆ°Æ¡ng đối phÆ°Æ¡ng. Ngón tay gã vừa chạm và o, có cảm giác má»™t vùng đầy đặn, thì ra đấy là má»™t nữ tá».
DÆ°Æ¡ng Qua vá»™i và ng rụt tay, gã thụt lui nhanh vá» Ä‘Ã ng sau, nữ tá» ná» cÅ©ng hét lên má»™t tiếng, cô lùi tháºt mau ra ngoà i xa, hoà nh kiếm thủ ngang ngá»±c.
Dá»±a và o ánh sáng trăng má» má» xuyên khung cá»a, DÆ°Æ¡ng Qua thấy đó là má»™t nữ tá» thân hình thanh mảnh, không rõ mặt mà y. Cô ta quát nhá»:
- Ãc tặc, mau nạp mạng nà y!
Cô vÅ© lá»™ng thanh trÆ°á»ng kiếm hung hãn đâm tá»›i, khà thế bạt mạng. Nghe tiếng nói có phần quen thuá»™c, DÆ°Æ¡ng Qua bất giác giáºt mình, gã há»i:
- Ô ... là Trình Anh phải không?
Thanh trÆ°á»ng kiêm của nữ tỠđứng khá»±ng giữa thinh không, cô ta sững sá», run giá»ng, há»i:
- Dương ... Dương đại ca?
Äốm lá»a loé lên, DÆ°Æ¡ng Qua châm và o đèn, Trình Anh định thần nhìn lại, thấy trÆ°á»›c mắt là má»™t ngÆ°á»i mà y kiếm, mắt phượng, chẳng phải ngÆ°á»i nà ng hằng mÆ¡ tưởng ngà y đêm đây sao? Nà ng Ä‘á» bừng đôi má, quà y mình Ä‘i, tra gÆ°Æ¡m và o vá».
DÆ°Æ¡ng Qua má»i Trình Anh ngồi xuống ghế, gã há»i:
- Trình gia muá»™i tá», sao muá»™i lại đến chốn nà y?
Trình Anh đáp:
- Tháng trÆ°á»›c đây, muá»™i theo sÆ° phụ lên TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng thăm sÆ° tỉ, ở chÆ¡i được và i bữa, sÆ° phụ muá»™i lẳng lặng ra Ä‘i, muá»™i lo nhá»› Lục biểu muá»™i, cÅ©ng cáo từ ra vá». Ä‘i ngang Ngạc Châu, muá»™i phát bịnh, phải tạm dừng bÆ°á»›c nghỉ trong thà nh Ãt lâu, sanh liá»…u nhất trÆ°á»ng bệnh , đâu dè, trong lúc ấy, đại quân Mông Cổ vây kÃn thà nh Ngạc Châu, là m muá»™i kẹt, không ra vỠđược. Từ cái ngà y tÆ°á»›ng LÆ°u Nhất Hằng bại tráºn, Giả Tá»± Äạo sợ địch nhÆ° sợ cá»p, đã đóng kÃn cổng thà nh, chẳng cho phép tÆ°á»›ng thủ thà nh Ngạc Châu ra đối địch, sợ bị quân Mông Cổ thừa cô công thà nh. Trong vòng ná»a tháng qua, dân cÆ° trong thà nh hầu nhÆ° cạn lÆ°Æ¡ng thá»±c, rất nhiá»u ngÆ°á»i đã phải Ä‘Ã o củ, Ä‘Ã o rá»… cây ăn qua ngà y. Muá»™i thấy tình hình không sáng sủa, nảy ý định ám sát chủ soái Mông Cổ là Tiêu Phong, vá»›i hy vá»ng quân địch khi ấy sẽ nhÆ° rắn mất đầu, ăt sẽ không đánh mà tan. Sau đó, muá»™i Ä‘i gặp TrÆ°Æ¡ng Thắng, xin ông hạ lệnh cho quân thủ thà nh cho muá»™i xuất thà nh, nếu muá»™i thà nh công, muá»™i sẽ phóng hoả tiá»…n báo tin, ông ta sẽ láºp tức mở thà nh mang quân ra xung sát. đánh tan tà nh lÅ© quân Mông Cổ Ä‘ang Æ¡ há», giải vây cho Ngạc Châu. TrÆ°Æ¡ng Thắng cÅ©ng không có mÆ°u chÆ°á»›c gì khác, bèn chấp thuáºn kế hoạch của muá»™i, thừ đêm hôm tăm tối, đã cho dòng dây thả muá»™i xuống. Muá»™i Ä‘á»™t nháºp quân doanh Mông Cổ, bắt má»™t đứa quân canh tra há»i chá»— lá»u trÆ°á»›ng của Tiêu Phong, hắn chỉ và o chá»— nà y, muá»™i bèn xông và o, đâu dè gặp huynh.
Nà ng thuáºt xong đầu Ä‘uôi, bèn nhìn DÆ°Æ¡ng Qua, há»i:
- Dương đại ca, sao huynh lại ở trong quân doanh đây?
Nà ng vốn rất tin tưởng DÆ°Æ¡ng Qua, dù gặp gã trong doanh trại địch quân, cÅ©ng không chút hiá»m nghi.
Dương Qua nói:
- Chuyện khá dà i, muội còn nhớ hồi mình ở Gia Hưng, muội muội A TỠtừng kể sự tình vỠtỉ phu của cô ấy không?
Trình Anh đáp:
- Nhá»›... Ông ta là má»™t đại anh hùng, tuy nhiên chuyện tháºt khó tin, sá»± tình A Tá» kể ra thấy có phần hoang Ä‘Æ°á»ng, chẳng hiểu hiện giá» cô ta Ä‘ang ở đâu!
Dương Qua nói:
- Cô ấy hiện cũng đang ở đây, mà cũng đã tìm thấy tỉ phu rồi.
- Thiệt váºy sao ? - Trình Anh suýt nhẩy nhổm lên - Chuyện ấy có thá»±c Æ°?
DÆ°Æ¡ng Qua gáºt đầu:
- Chuyện có thá»±c! HÆ¡n nữa, tỉ phu cô ta lại chÃnh là thống soái cuả đại quân Mông Cổ Ä‘ang vây khổn thà nh Ngạc Châu!
- Thiệt hả? - Lần nà y, Trình Anh nhảy nhổm lên thá»±c sá»± - Chẳng phải ông ta đã tá»± sát chỉ vì muốn tránh hoạ ngÆ°á»i Liêu xâm lược Äại Tống sao? Sao giỠđây lại ...
- Muá»™i ngồi xuống Ä‘i, thủng thẳng, ta kể hết má»i chuyện cho nghe.
DÆ°Æ¡ng Qua rót cho nà ng má»™t tách trà , Ä‘em tất cả má»i chuyện tÆ°á»ng trình cho Trình Anh rõ, gã miệng lưỡi lanh lợi, tuy nói vắn tắt, chỉ thuáºt những Ä‘iểm chÃnh yếu, Trình Anh nghe qua Ä‘á»u thông suốt. Nghe kể xong, nà ng lặng thinh má»™t hồi, rồi thở dà i, than:
- Thì ra là váºy! Bây giá» tÃnh sao ?
Dương Qua lác đầu, đáp:
- Bá»n ta cÅ©ng Ä‘ang nghiá»n ngẫm giải pháp, nhÆ°ng đến giá», vẫn chÆ°a tìm thấy lối thoát!
Trình Anh chau mà y:
- Nếu chẳng sớm nghĩ ra được phương pháp, thà nh Ngạc Châu nà y sẽ không cần bị tấn công mà tự nó sẽ sụp thôi, sẽ bị quân Mông Cổ xông thẳng và o, là cái chuyện mà Tiêu đại hiệp sẽ không kiểm soát nổi!
Dương Qua nghiến răng:
- Äây là má»™t giải pháp không hay, vì ngà n vạn con dân Äại Tống, tụi mình cứ xông à o ra, giết chết gá»n cả ba tên tÆ°á»›ng Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i, Dã Tốc cùng A Lam Äáp Nhân, cho dù bất nghÄ©a vá»›i Tiêu huynh, nhÆ°ng mình không còn Ä‘Æ°á»ng nà o khác! Lúc ây, quân tình Mông Cổ rối loạn, Tiêu huynh sẽ có thể mượn cá»› ây mà lui quân.
Gã thở ra, rồi tiếp:
- Là m váºy sẽ gây khó cho Tiêu huynh rất nhiá»u, nhÆ°ng xÆ°a kia, Quách bá bá vì đại nghÄ©a cùng dân tá»™c mà đã từng Ä‘á»™t nháºp đại doanh Mông Cổ ám sát ngÆ°á»i anh em kết nghia huynh đệ của bá bá, mình cho dù chÆ°a đến mức quyết liệt nhÆ° váºy, song và o hồi nguy cấp sống còn của đất nÆ°á»›c, cÅ©ng Ä‘Ã nh phải ra tay cho được việc thì thôi!
- Ra tay thì đúng đấy, song cách là m đó tháºt không hay!
Theo câu nói, má»™t lục y nữ tá» vén rèm cá»a bÆ°á»›c và o, khi Trình Anh ngÆ°á»›c nhìn, nà ng thấy nữ tỠđó xinh đẹp tuyệt trần, hệt tiên nữ hạ phà m, trong lòng Trình Anh không khá»i than thầm "Mình cứ tưởng, trong khắp thiên hạ, chỉ duy nhất Long cô nÆ°Æ¡ng là tuyệt thế, đâu ngá», cái cô nÆ°Æ¡ng nà y chẳng thua sút má»™t phân, má»™t li nà o!"
- Thì ra là Lâm cô nÆ°Æ¡ng, má»i ngồi!
DÆ°Æ¡ng Qua đứng dáºy nhÆ°á»ng ghế, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, há»i:
- Äêm khuya khoắt thế nà y, sao cô nÆ°Æ¡ng còn chÆ°a ngủ?
Lâm Yên BÃch cÆ°á»i nụ, đáp:
- Muá»™i không ngủ được, ra ngoà i Ä‘i dạo, bá»—ng thấy má»™t bóng Ä‘en Ä‘á»™t nháºp vô lá»u trÆ°á»›ng của DÆ°Æ¡ng đại hiệp, muá»™i Ä‘oán chừng là thÃch khách, bèn đến thăm chừng, ai dè lại là ngÆ°á»i quen cÅ© của DÆ°Æ¡ng đại hiệp!
Äôi mắt mỹ miá»u của cô hÆ°á»›ng và o Trình Anh, cô nhoẻn miệng cÆ°á»i, há»i nhá»:
- Tỉ tỉ nà y, xin mạn phép há»i quý tÃnh đại danh nhé?
- Ta tên Trình Anh, còn cô nương tên hỠra sao?
Thấy Lâm Yên BÃch ăn nói lá»… phép, giá»ng nói mượt mà , dịu dà ng, Trình Anh bất giác nảy sinh thÆ°Æ¡ng mến.
Lâm Yên BÃch khẽ chúm chÃm, đáp:
- Tôi tên Lâm Yên BÃch, cÅ©ng là bạn của DÆ°Æ¡ng đại hiệp đây!
- Thì ra là 'Khởi tá» hồi sinh Lục Y tiên tá»' Lâm cô nÆ°Æ¡ng - Trình Anh Ä‘Æ°a tay nắm lấy tay cô, vui mừng thốt - Ta hâm má»™ phÆ°Æ¡ng danh từ lâu, vì vô duyên chÆ°a được gặp mặt, bữa nay diện kiến, thấy lá»i đó không ngoa!
Ãnh mắt nà ng chạm và o cây ngá»c tiêu Lâm Yên BÃch giắt ngang eo lÆ°ng, nà ng há»i:
- Thanh ngá»c tiêu ấy, xin cho xem qua má»™t chút, được không?
- DÄ© nhiên là được! - Lâm Yên BÃch rút thanh ngá»c tiêu ra, Ä‘Æ°a cho Trình Anh.
Nháºn ống tiêu, Trình Anh cầm trên tay, xem tá»›i xem lui, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc, nà ng há»i:
- Trên ngá»c tiêu có khắc bút tÃch của sÆ° phụ tôi, Lâm cô nÆ°Æ¡ng, cô có quen biết sÆ° phụ tôi à ?
Lâm Yên BÃch đáp:
- á»ng tiêu ấy do đại sÆ° bá trao tặng thá»i thÆ¡ ấu, tôi lúc ấy quá nhá», không còn ghi nhá»› được chút ký ức nà o! SÆ° phụ tỉ tỉ là ai? Tôi không quen biết gÆ°á»i!
Dương Qua bảo:
- SÆ° phụ của Trình gia muá»™i tá» biệt danh Äông Tà , chÃnh là lão tiá»n bối Hoà ng Dược SÆ°.
Lâm Yên BÃch vụt hiểu, cô vui vẻ nói:
- Äúng rồi! Äại sÆ° bá Hà Thanh Liên muá»™i vốn là cháu bên ngoại của Hoà ng lão tiá»n bối, váºy ống tiêu nà y ắt hẳn là do Hoà ng tiá»n bối đã tặng đại sÆ° bá, rồi đại sÆ° bá đã Ä‘em cho muá»™i.
Äá» cáºp đến sÆ° thừa, cả hai bất ngá» thấy sÆ° môn cả hai từng qua lại quen biết nhau, há» Ä‘á»u hết sức mừng vui.
DÆ°Æ¡ng Qua há»i:
- Lâm cô nÆ°Æ¡ng, vừa rồi, Ä‘Ã m thoai giữa ta cùng Trình gia muá»™i tá» cô Ä‘á»u nghe rõ hết, ngoà i biện pháp ấy, hai ta nhất thá»i chẳng nghÄ© ra cách nà o khác, cho dù lá»—i cùng Tiêu huynh, nhÆ°ng thân là m ngÆ°á»i Hán, hai ta chẳng thể đứng yên, giÆ°Æ¡ng mắt ra nhìn thà nh Ngạc Châu thất thủ!
Lâm Yên BÃch gáºt gù, nóI:
- Chẳng sai, 'Quốc gia hÆ°ng vong , thất phu hữu trách', nhÆ°ng cách là m đó, muá»™i xem thấy vô bổ, giết chết Ä‘i ba viên tÆ°á»›ng Mông Cổ rồi, giao tình giữa Tiêu đại ca cùng Hốt Tất Liệt sẽ khó ra, Ä‘Æ°a đến chá»— Hốt Tất Liệt nảy sinh nghi ngá», sẽ là m nguy hại ngay đến thà nh Lâm Hoà ng , chÆ°a kể ngoà i Ä‘iá»u đó, nguy ngáºp hÆ¡n nữa, vùng phia bắc TrÆ°á»ng Giang nằm trá»n trong tay ngÆ°á»i Mông Cổ, chỉ e chẳng chá» cho Tiêu đại ca rÆ°t quân vá», Hốt Tất Liệt đã phái má»™t tÆ°á»›ng tá khác đến thay thế Tiêu đại ca, đến lúc ấy, ngoà i sá»± đã là m hại Tiêu đại ca rồi, còn Ngạc Châu cuối cùng sẽ chẳng mấy chốc bị công phá, bá tánh toà n thà nh Ä‘i đến chá»— tiêu diệt. DÆ°Æ¡ng đại ca, huynh từng gặp Hốt Tất Liệt rồi, huynh bảo, y có vì mất Ä‘i ba viên đại tÆ°á»›ng mà sẽ không cỠđại quân khác trở lại đây sau khi Tiêu đại ca triệt quân? Muá»™i thấy y sẽ chẳng bá» qua đâu, nếu không, là m sao y chẳng đã đã từng thống suất ba quân Mông Cổ tung hoà nh tứ phÆ°Æ¡ng, đánh đâu được đấy!
Láºp tức, DÆ°Æ¡ng Qua đổ mồ hôi há»™t, gã há»i:
- Lâm cô nÆ°Æ¡ng bà n tháºt đúng, váºy bây giá», mình là m sao cho tốt?
Lâm Yên BÃch lại bảo:
- Nếu chẳng phải Tiêu đại ca lÄ©nh binh, cÅ©ng chẳng phải vì Tiêu đại ca lo lắng cho số pháºn Lâm Hoà ng thà nh, bá»n mình quyết đủ sức mở đại khai sát giá»›i, vì mối thù háºn dân tá»™c bị bá»n thát tá» Mông Cổ lăng nhục bấy lâu, mà đi má»™t tráºn sống còn cùng lÅ© thát tá». NhÆ°ng là Tiêu đại ca Ä‘ang lÄ©nh binh, bá»n mình phải gắng chừa cho huynh ấy má»™t lối thoát, phải nghÄ© cách nà o để vừa tránh tai hoạ cho bá tánh Ngạc Châu mà lại không là m khó đến Tiêu đại ca.
Dương Qua nhăn nhó, bảo:
- Cô cÅ©ng không phải không biết, bá»n ta ngà y đêm Ä‘á»u moi óc suy nghÄ© gần muốn bể cái đầu, mà vẫn cứ bó tay chịu!
Lâm Yên BÃch cÆ°á»i tủm tỉm:
- Tháºt ra, muá»™i vốn cÅ©ng vô sách, tối nay, may gặp được Trình tỉ tỉ, muá»™i má»›i báºt ra má»™t ý tưởng!
Äồng lúc, DÆ°Æ¡ng Qua và Trình Anh cất tiếng há»i:
-à thế nà o?
Mỉm cÆ°á»i nhẹ, Lâm Yên BÃch nói:
- Nghị hòa! Nhá» Trình tỉ tỉ trở vá», đến tìm Giả Tá»± Äạo, bảo y rằng Tiêu đại ca cuả bá»n ta có ý muốn giảng hòa, bảo y cá» sứ giả đến quân doanh Mông Cổ cầu hòa , trong mấy ngà y sắp tá»›i, muá»™i sẽ bá» thuốc xuống các giếng nÆ°á»›c ăn của quân Mông Cổ, là m cho toà n quân giặc mắc bệnh giống nhÆ° Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i, thân thể vô lá»±c, chá» khi sứ giả bên Tống đến, Tiêu đại ca sẽ thừa dịp mà đưa đẩy, Æ°ng thuáºn giảng hoà . Sau khi hai bên ký kết hiệp định, trong đó Giả Tá»± Äạo chịu bồi thÆ°á»ng khoản ngân tiá»n, châu báu nà o đó, Tiêu đại ca sẽ danh chÃnh ngôn mà rút quân.
Dương Qua hớn hở:
- Cách nà y hay đấy! Kiểu đó, ba viên tÆ°á»›ng Mông Cổ ba mặt má»™t lá»i, Hốt Tất Liệt cÅ©ng không sao bắt tá»™i Tiêu huynh nổi!
Trình Anh vui vẻ nói:
- Lâm cô nÆ°Æ¡ng tháºt hết sức thông minh, hèn chi, hồi đó, cô nÆ°Æ¡ng đã cứu thoát Tiêu đại hiệp ngay dÆ°á»›i mắt mÅ©i sÆ° tỉ tôi!
Lâm Yên BÃch nhá»› đến vụ giấu Tiêu Phong trên giÆ°á»ng, cô bất giác á»ng hồng đôi má, nói:
- Trình tỉ tỉ đừng cÆ°á»i muá»™i, phiá»n Trình tỉ tỉ lÆ°u lại đây chừng ba bữa, chá» muá»™i hạ Ä‘á»™c các giếng nÆ°á»›c xong, quân sÄ© Ä‘á»u mắc bệnh, thì tỉ tỉ má»›i trở vá» khuyên Giả Tá»± Äạo. - Cô nhìn và o mặt Trình Anh, nói - Phải nhá»› kỹ, tỉ nhất định phải đến nói vá»›i Giả Tá»± Äạo, tên đó rất ham sống sợ chết, y vừa má»›i thua má»™t tráºn đã mất hồn vÃa, y nghe được có má»™t tà cÆ¡ há»™i thoát chết, thể nà o cÅ©ng chụp ngay lấy. Nếu và o tay TrÆ°Æ¡ng Thắng thể nà o hắn cÅ©ng sẽ sanh nghi, cho rằng bên địch Ä‘ang âm mÆ°u quá»· kế chi đây!
Trình Anh gáºt đầu:
- Äược! Ta nhất định sẽ tìm cách gặp riêng Giả Tá»± Äạo, để thuyết y.
Tà i sản của tieu_thusinh
23-10-2009, 07:53 PM
Tham gia: Aug 2009
Äến từ: 4vn.eu
Bà i gởi: 326
Thá»i gian online: 1 tuần 2 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,889
Thanked 6,691 Times in 126 Posts
Hôm sau, Trình Anh đến gặp Tiêu Phong, A Tá» cùng Liá»…u NhÆ° Lãng. Rất vui khi gặp lại Trình Anh, A Tá» nÃu tay nà ng, há»i han tÆ°á»ng táºn má»i thứ.
Hà n huyên má»™t lúc, Lâm Yên BÃch Ä‘em kế sách cô nghÄ© ra đêm rồi bà n cùng Tiêu Phong. Tuy không muốn mạo hiểm gây suy nhược cho cả tám vạn quân binh, nhÆ°ng trÆ°á»›c tình thế hiện tại, Tiêu Phong Ä‘Ã nh chấp nháºn giải pháp đầy rủi ro ấy. Ông gáºt đầu, bảo:
- Dù xảy ra gì Ä‘i nữa, ta hy vá»ng tám vạn tÆ°á»›ng sÄ© Ä‘á»u được bình yên hồi hÆ°Æ¡ng, vì thá»±c ra, là Mông Cổ hay là Hán tá»™c, cÅ©ng Ä‘á»u là ngÆ°á»i, dù Ä‘i đánh nam dẹp bắc, cÅ©ng toà n tại trót dấn thân và o binh nghiệp, có ai muốn Ä‘em thân mình ra đổ máu ná»›i sa trÆ°á»ng, muốn tuyệt mạng, bá» xác nÆ¡i quê ngÆ°á»i đâu!
Lâm Yên BÃch nói:
- Tiêu đại ca cứ yên tâm, muá»™i chỉ bá» thuốc năm ngà y thôi, chỉ sau năm bữa kế đó, khà lá»±c toà n bá»™ binh sÄ© Ä‘á»u sẽ tá»± hồi phục. Tên Giả Tá»± Äạo nà y nhát nhÆ° thỠđế, má»™t khi y biết có khả năng nghị hoà cùng Mông Cổ, y tuyệt sẽ chẳng Ä‘em quân ra ngoà i thà nh khiêu chiến đâu, y sẽ chỉ má»™t lòng muốn cầu hòa.
Liễu Như Lãng bà n góp:
- Äúng đấy! Giả Tá»± Äạo là đứa tối ham sống sợ chết, tá»± hắn là đồ vô há»c dốt nát, chỉ dá»±a hÆ¡i hÆ°á»›m chị hắn là m quý phi mà nắm được quyá»n thế nghiêng trá»i lệch đất, suốt ngà y y thả thuyá»n du hà trên Tây Hồ, y có biết gì đến chiến sá»±? Chuyến hà nh quân tác chiến nà y chẳng phải đã là m y sợ muốn chết sao?
Qua ba bữa, báo cáo từ các quân doanh tuần tá»± gá»i vá» Tiêu Phong tin tức quân sÄ© há» chẳng hiểu tại sao Ä‘á»u toà n thân èo uá»™t vô lá»±c, quân y đến khám bệnh chỉ thấy mạch lạc có phần suy yếu, không má»™t dấu hiệu gì tá» vẻ Ä‘ang trúng Ä‘á»™c. Lâm Yên BÃch thấy thá»i cÆ¡ chÃn muồi, láºp tức ngay tối hôm ấy, cô nhá» Trình Anh hồi thà nh, khuyên Giả Tá»± Äạo hai ngà y nữa cá» sứ giả đến nghị hoà .
DÆ°Æ¡ng Qua há»™ tống Trình Anh đến táºn chân thà nh, nà ng thổi hai hiệu còi tre, quân trên đầu thà nh bèn giòng thang dây xuống kéo nà ng lên.
Thấy Trình Anh lên đến nơi vô sự, Dương Qua cũng quà y trở vỠdoanh trại.
VỠđến chá»— cổng trại, gã thấy Liá»…u NhÆ° Lãng Ä‘ang đứng chỠở đấy, y cÆ°á»i cÆ°á»i, há»i gã:
- Dương đại ca vỠrồi đấy ư? Trình cô nương có lên đến được đầu thà nh bình an, vô sự?
Dương Qua "hừm" một tiếng, đáp:
- Äá»u được thuáºn lợi cả!
Gã dòm dòm Liá»…u NhÆ° Lãng, há»i:
- Sao huynh đà i giỠcòn chưa đi ngủ? Trông kiểu cách thế kia, chắc đang muốn tìm ta có chuyện gì chăng?
Liễu Như Lãng vui vẻ đáp:
- Äâu có gì đâu! Tối nay trăng thanh gió mát, vầng nguyệt tá» rạng, đệ ra ngoà i ngắm trăng chÆ¡i!
Bá»—ng Liá»…u NhÆ° Lãng háy mắt, ghé và o gần bên DÆ°Æ¡ng Qua, gã há»i:
- Dương đại ca, vị Trình cô nương đó có phải là tình cũ của đại ca?
- Nói nhảm nà o! - DÆ°Æ¡ng Qua nghiêm mặt đáp - Trình gia muá»™i tá» Ä‘Ãch thá»±c má»™t cô nÆ°Æ¡ng còn trong còn trắng, cô chỉ kết nghÄ©a huynh muá»™i cùng ta thôi, đệ chá»› có nói báºy bạ vô trách nhiệm váºy!
Liễu Như Lãng vội và ng nói:
- Là đệ thuáºn miệng há»i chÆ¡i thôi, Trình cô nÆ°Æ¡ng là má»™t cô gái hiếm gặp trên Ä‘á»i, ai gặp cÅ©ng Ä‘á»u thấy Ä‘iá»u đó ... Chỉ có Ä‘iá»u ...
DÆ°Æ¡ng Qua lấy là m lạ, há»i:
- Chỉ có Ä‘iá»u gì? Äệ có hà m ý kỳ lạ gì đây?
Liá»…u NhÆ° Lãng không đáp lá»i, gã ngÆ°á»›c mắt lên, nhìn nhìn và o vầng trăng sáng trên cao, rồi bá»—ng dÆ°ng cất giá»ng ngâm:
- "Vấn thế gian tình thị hà váºt?
Trực giáo nhân sinh tỠtương hứa!``
DÆ°Æ¡ng Qua nghe qua, gã chợt choáng trong đầu, nhá»› lại, xÆ°a kia, đấy là hai câu mà ngÆ°á»i quá vãng XÃch Luyện tiên tá» Lý Mạc Sầu thÆ°á»ng ngâm nga nÆ¡i cá»a miệng. Trong má»™t thoáng, dÄ© vãng hÆ¡n mÆ°á»i năm trÆ°á»›c cuồn cuá»™n kéo vá», hồi ấy, và o lúc phong lÆ°u thiếu niên, gã nói năng buông thả, Ä‘Æ°a đến chá»— các nà ng Lục Vô Song, Trình Anh và Công Tôn Lục Ngạc Ä‘á»u bị khuynh đảo con tim, rốt cuá»™c, Công Tôn Lục Ngạc vì gã mà thảm tá», Trình Anh cùng Lục vô Song cÅ©ng vì thế mà ở váºy, há» bá» phà tuổi thanh xuân, cho dù con tim gã từng thá» nguyá»n sinh tá» cùng Tiểu Long Nữ, cùng nà ng chung cái hẹn Æ°á»›c mÆ°á»i sáu năm, tuy phải sống cô thân suốt mÆ°á»i má»™t năm vừa qua, mối tình gã dà nh cho nà ng tuyệt chẳng chút thay đổi. Má»i đầu Ä‘uôi, duyên cá»› các sá»± việc Ä‘á»u gói trá»n và o trong hai câu thÆ¡:
"Vấn thế gian tình thị hà váºt?
Trực giáo nhân sanh tỠtương hứa!``
ấy!
Bất giác, gã buông tiếng thở dà i, đưa tay đẩy cổng, gã bước và o trong khu doanh trại.
- DÆ°Æ¡ng đại ca - Liá»…u NhÆ° Lãng gá»i vá»›i theo - Trình cô nÆ°Æ¡ng tà i mạo song toà n, phong tÆ° dịu dà ng, hoà n mỹ, quả là má»™t cô gái khó kiếm dÆ°á»›i trá»i nà y, cái quý báu Æ¡n nữa, là mối thâm tình cô ấy dà nh cho huynh, đã vì huynh mà chịu ở váºy mÆ°á»i má»™t năm ròng, sao huynh không chút Ä‘á»™ng lòng cùng cô?
Dương Qua dừng bước, gã trầm ngâm một lúc, rồi nói:
- Äúng váºy! Cô là má»™t nữ tá» hiếm gặp trên Ä‘á»i, ngay cả thê tá» của ta là Tiểu Long Nữ cÅ©ng chÆ°a chắc bằng được cô ấy. Ở Ä‘á»i nà y, muốn lấy được má»™t ngÆ°á»i vợ nhÆ° thế, Ãt ra cÅ©ng phải tu, phải tÃch đức từ mÆ°á»i kiếp trÆ°á»›c. Chỉ là , trong lòng ta, Ä‘ang ngá»± trị duy nhất hình bóng thê tá» Tiểu Long Nữ của ta, ta Ä‘Ã nh cô phụ tấm thâm tình của cô mà thôi!
Gã nói xong, quay đầu lại bảo Liễu Như Lãng:
- Khuya lắm rồi, trông trăng thì cÅ©ng đã trông nhiá»u rồi, giá» muốn vá» ngủ chÆ°a?
Liá»…u NhÆ° Lãng gáºt đầu, gã quay gót, bÆ°á»›c trở vá» lá»u của gã, trong lòng thầm than thở, cá»±c kỳ phiá»n muá»™n, gã nhìn thấy mối thâm tình sâu Ä‘áºm mà Trình Anh dà nh cho DÆ°Æ¡ng Qua, rồi Ä‘i dá» há»i nÆ¡i A Tá», được biết nguyên lai Trình Anh cho đến giá» vẫn ở váºy, gã bất giác liên tưởng tấm si tình của gã vá»›i Lâm Yên BÃch, thấy cả hai cùng má»™t xuồng, đồng bệnh tÆ°Æ¡ng liên, nên khuya nay gã đã đặc biệt tìm đến há»i han nÆ¡i DÆ°Æ¡ng Qua, trong lòng gã nuôi hy vá»ng thuyết phục DÆ°Æ¡ng Qua kết lÆ°Æ¡ng duyên thêm cùng Trình Anh, má»™t gái không thể hai chồng, nhÆ°ng má»™t trai có thể lấy hai vợ, đâu ngá», DÆ°Æ¡ng Qua quá sức chà tình, gã quyết đến chết không thay lòng đổi dạ cùng Tiểu Long Nữ, dù gã biết Trình Anh vì gã mà ở váºy, gã vẫn không thể xá» khác được cùng nà ng. NghÄ© tá»›i nghÄ© lui, chạm và o tấm si tình Lâm Yên BÃch mà gã Ä‘ang chất chứa trong lòng, thấy cô không chút lay chuyển bất giác, gã cảm giác cá»±c kỳ Ä‘au khổ.
Qua hôm sau, Tiêu Phong hôi há»p chÆ° tÆ°á»›ng, trên danh nghÄ©a để bà n vá» tình hình bệnh hoạn của ba quân, thá»±c ra, là chá» sứ giả của Giả Tá»± Äạo, để cho há» Ä‘á»u hay biết ý định muốn giảng hoà của bên Tống triá»u.
Tiêu Phong yêu cầu các thà y thuốc quân y lần lượt báo cáo tình hình bệnh trạng ba quân, đồng thá»i Ä‘Æ°a giải pháp Ä‘iá»u trị.
Các thà y thuốc nà y Ä‘á»u khổ sở, nhăn mặt nhÃu mà y, nói tá»›i nói lui cả ná»a buổi, chẳng má»™t ai trong há» có thể xác định toà n quân Ä‘ang mắc chứng bệnh gì!
Nghe lâu, Dã Tốc mất kiên nhẫn, gã Ä‘áºp bà n, hét lá»›n:
- Con bà nhà các ông! Nói cả ná»a ngà y trá»i, mà chẳng ông nà o bảo cho lão tá» ta đây biết đó là cái bệnh quái quá»· gì! Hay các ông toà n là má»™t lÅ© ăn hại! Äem ra chém đầu quách hết cho rồi!
Mấy ông thà y thuốc hoảng hốt, hỠquỳ thụp ngay xuống, van lơn:
- TÆ°á»›ng quân, ngay chúng tôi cÅ©ng mắc bệnh đó, toà n thân èo uá»™t, mà cÅ©ng Ä‘á»u không rõ duyên cá»› ra sao, chúng tôi đã tá»± dùng không biết bao nhiêu là thuốc, muốn tá»± chữa lấy, nhÆ°ng Ä‘á»u vô hiệu. Thỉnh tÆ°á»›ng quân xem xét cho kỹ, mà dung tha chúng tôi!
Äồng loạt, tiếng cầu khẩn rá»™ khắp, mấy thầy thuốc nà y phần lá»›n là ngÆ°á»i Hán, há» hiểu ngÆ°á»i Mông Cổ hung ác, van lÆ¡n thì van lÆ¡n, nhÆ°ng Ä‘á»u không khá»i run rẩy vì sợ.
Tiêu Phong xua tay,bảo:
- Má»i ngÆ°á»i đừng ồn à o nữa, giá» Ä‘ang lúc phải bà n bạc tìm đối sách, sao Dã Tốc tÆ°á»›ng quân lại đòi xá» chém ngÆ°á»i ta? Giết há» Ä‘i rồi, lấy đâu ra ngÆ°á»i lo y tế cho toà n quân?
Dã Tốc cúi gằm mặt, nói:
- Mạt tướng bỗng dưng mất kiên nhẫn, mong đại tướng quân đừng trách phạt!
Äang cÆ¡n nhốn nháo, bá»—ng có tiếng trung quân bẩm báo:
- Báo cáo cùng đại tÆ°á»›ng quân, có sứ giả Tống triá»u cầu kiến!
Chúng tÆ°á»›ng Ä‘á»u kinh ngạc, im ắng hẳn xuống. Thần sắc nghiêm trá»ng, Tiêu Phong thấp giá»ng:
- Hãy phong toả tháºt nghiêm nhặt tin tức, không để vụ toà n quân mắc bệnh lá»t ra ngoà i, kẻ nà o vi lệnh, láºp tức xá» trảm!
Chúng tướng dạ rân.
Tiêu Phong khoát khoát tay, chỠcho đám thà y thuốc ra ngoà i xong, ông bảo:
- Cho má»i sứ giả Tống triá»u và o!
Má»™t chặp sau, thị vệ Ä‘Æ°a má»™t ngÆ°á»i đến. Vừa trông qua, DÆ°Æ¡ng Qua nháºn ra đấy là kẻ đã giao tranh cùng gã ngà y nà o, chÃnh thị LÆ°u Nhất Hằng. Chỉ thấy y hết hẳn vẻ kiêu hùng ngà y ná», ngÆ°á»i co rúm lại, dáng thấp hèn. Y đến trÆ°á»›c chá»— án thÆ° Tiêu Phong, quỳ thụp đôi gối xuống lạy. Tiêu Phong thầm lắc đầu, nghÄ© bụng "NgÆ°á»i nà y chẳng hiểu biết ti ti gì vá» nghi thức sứ giả được bình đẳng khi tÆ°Æ¡ng kiến, vừa và o đến nÆ¡i đã quỳ quỳ lạy lạy, đúng là đồ bá»!"
Tiêu Phong gằn giá»ng, nói nhá»:
- Ông thân là m sứ giả Tống triá»u, chẳng nên thi hà nh đại lá»… nhÆ° thế, mau đứng lên Ä‘i!
- Tạ ơn đại tướng quân!
Lưu Nhất Hằng đứng lên, y không dám ngẩng đầu, đứng run lẩy bẩy nơi ấy.
- Má»i ngồi!
Tiêu Phong lên tiếng, láºp tức có ngÆ°á»i Ä‘em má»™t ghế bá»c gấm đến chá»— y đứng, LÆ°u Nhất Hằng rá»›n rén ngồi xuống.
Tiêu Phong há»i:
- Không hiểu sứ giả bên Tống đến có Ä‘iá»u gì muốn chỉ giáo?
Tối bữa trÆ°á»›c ngà y LÆ°u Nhất Hằng ra Ä‘i, Trình Anh gặp Giả Tá»± Äạo, bảo riêng cho lão nghe ý định muốn giảng hoà của Mông Cổ, dặn lão đừng hó hé cho bất cứ ai khác biết, nếu không, quân Mông Cổ ắt nổi giáºn, sẽ đổi ý, sẽ tấn công thà nh trì. Nghe qua, Giả Tá»± Äạo mừng nhÆ° Ä‘iên cuồng, nhÆ°ng vẫn có phần nghi ngại, lão thấy lá»i Trình Anh dặn, chỉ cá» Ä‘á»™c nhất má»™t ngÆ°á»i sứ giả Ä‘i giải hoà , cho dù bên Mông Cổ có quá»· kế gì Ä‘i nữa, lão cÅ©ng chỉ tổn thất má»™t cá nhân thôi. Mà Trình Anh tình nguyện ở lại là m con tin trong quân doanh của lão, đến khi nà o ký kết xong hoà ước thì nà ng má»›i cáo từ.
Do đó, Giả Tá»± Äạo không đắn Ä‘o gì nữa, ngay trong đêm, lão cho đòi LÆ°u Nhất Hằng đến, buá»™c y xuất thà nh, đến gặp Mông Cổ cầu hòa. Tên LÆ°u Nhất Hằng đâu có biết bụng dạ Tiêu Phong muốn giảng hòa, gã cho là Giả Tá»± Äạo Ä‘ang cÆ¡n cá»±a quáºy giãy chết, tÃnh Ä‘Æ°a gã Ä‘i trÆ°á»›c bán mạng. Khi y được Tiêu Phong má»i ngồi, thấy ông có vẻ không muốn là m khó dá»… gì, y bèn lấy lại tinh thần, lấy can đảm, thÆ°a:
- Thái sÆ° chúng tôi muốn cùng quý quốc nghị hoà , đặc biệt cá» mình tôi đến truyá»n đạt ý định ấy, chỉ cần quý quốc đồng ý hoà đà m, có yêu cầu gì, xin quý quốc cứ Ä‘Æ°a ra.
Nghe y nói, Dương Qua nổi nóng, gã quát:
- LÆ°u Nhất Hằng, đó có phải lá»i Giả Tá»± Äạo bảo ngÆ°Æ¡i đến truyá»n đạt? NgÆ°Æ¡i chá»› khá nói năng vô trách nhiệm!
Nhìn lại, LÆ°u Nhất Hằng nháºn ra DÆ°Æ¡ng Qua, chÃnh ngÆ°á»i đã đánh bại y ngà y nà o, y láºp tức cung cung kÃnh kÃnh cúi rÅ© đầu xuống, đáp:
- ÄÃch tháºt là lá»i của Giả thái sÆ°, tiểu nhân nà o dám thêm bá»›t chút gì!
DÆ°Æ¡ng Qua giáºn đến tái xám mặt mà y, tưởng y đến cầu hoà , nà o ngá» lão Giả Tá»± Äạo lại sai y xin đầu hà ng, nếu cứ kiểu nà y, tụi tÆ°á»›ng lãnh Mông Cổ Ä‘em Ä‘Æ°a ra những đòi há»i nghiệt ngã, lão Giả Tá»± Äạo sau khi nhá» hoà ước mà rút chạy được rồi, lão sẽ là m sao thi hà nh hiệp Æ°á»›c cho được? Gã dang tay Ä‘áºp bà n, Ä‘ang muốn phát tác, bá»—ng thấy Tiêu Phong xua xua tay, bảo:
- Äược rồi! Thà nh ý cầu hoà quý quốc, chúng tôi Ä‘á»u thấy rõ, má»i ông tạm ra ngoà i ngÆ¡i nghỉ, chá» ta cùng chÆ° tÆ°á»›ng bà n bạc xong, sẽ có phúc đáp.
Chá» cho thị vệ dẫn LÆ°u Nhất Hằng Ä‘i khá»i, ánh mắt quét và o bá»n tÆ°á»›ng lÄ©nh, Tiêu Phong há»i:
- Lá»i sứ giả Tống triá»u nói đó, tất cả thảy Ä‘á»u nghe rõ, váºy ý kiến các ông là sao?
Chúng tÆ°á»›ng Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, không ai dám mở miệng, bá»n há» trÆ°á»›c giá» Ä‘i chinh chiến, thắng nhiá»u hÆ¡n thua, dÆ°á»ng nhÆ° chÆ°a từng giảng hoà cùng đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng lúc nà y, ba quân mắc quái bệnh, chẳng phải nhÆ° bình thÆ°á»ng, bá»n há» Ä‘á»u chung má»™t ý nghÄ© ``Lòng thiệt chẳng muốn hoà hoãn, nhÆ°ng nếu không giảng hoà , hiện thá»i không có cách chi Ä‘iá»u quân tấn công thà nh trì cho được!``. Do đó, tất cả Ä‘á»u lặng thinh.
Nhìn quanh, chẳng thấy ai có ý kiến, ánh mắt Tiêu Phong dừng lại trên ngÆ°á»i Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i, ông há»i:
- Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i tÆ°á»›ng quân, hãy nói cho ta nghe ý của ông Ä‘i!
Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i mắc bệnh gần mÆ°á»i ngà y nay, thân thể cá»±c kỳ hÆ° nhược, y Ä‘ang gắng gượng giữ cho thẳng lÆ°ng, nhÆ°ng cuối cùng vô lá»±c, Ä‘Ã nh ngồi ngả nghiêng trên ghế, khi bị ánh mắt Tiêu Phong thăm dò, bị ông há»i ý, giá»ng y hầu nhÆ° hụt hÆ¡i, y đáp nho nhá»:
- Má»i thứ Ä‘á»u trông và o đại tÆ°á»›ng quân chủ định, tôi vốn không có ý nà o, mà cái bệnh nà y nó kỳ lạ quá, tôi Ä‘oán chừng đây là do bên quân Tống bá» thuốc xuống giếng nÆ°á»›c ăn!
Tromg óc hÆ¡i bị choáng, Tiêu Phong sắc mặt chẳng đổi, ông gáºt gù, bảo:
- Ông nói rất có lý, nhÆ°ng đại bá»™ pháºn quân ta Ä‘á»u Ä‘ang bị trúng Ä‘á»™c, vẫn chÆ°a có cách chữa trị, kế sách trÆ°á»›c mắt, ta thấy chỉ có giảng hoà má»›i là cách tốt hÆ¡n hết, không hiểu ý các vị là thế nà o?
Tà i sản của tieu_thusinh
26-10-2009, 12:22 AM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 3,954
Thá»i gian online: 5 ngà y 11 giá» 26 phút
Thanks: 9
Thanked 14,957 Times in 3,232 Posts
Hồi 140 : Triệt Quân Bắc Hồi
NgÆ°á»i dịch: Livan
Nguồn: http://vn.myblog.yahoo.com/livan04
Tiêu Phong Ä‘Æ°a bản hoà ước ông vừa chữa xong cho Giả Tá»± Äạo, nói:
- Hai mÆ°Æ¡i vạn lượng bạc trắng, hai mÆ°Æ¡i vạn tấm lụa, đó là con số của hoà ước nà y, ta đã duyệt qua rồi, ngà i láºp tức phê chuẩn hai con số đó, ngừng bà n cãi những chuyện loanh quanh, ngà i cho thảo bản khác, chỉ chú tâm và o những Ä‘iểm trá»ng yếu, hai bên cùng ký và o.
Giả Tá»± Äạo mừng nhÆ° vá»› được của quý, lão Ä‘Æ°a hai tay đón lấy, khom mình, gáºt đầu đáp:
- Dạ ... Äại tÆ°á»›ng quân chá» cho má»™t chút, tôi sẽ láºp tức cho thảo bản khác.
Nói xong, lão đi ra trước án thư, hạ lệnh thơ ký thảo lại bản hoà ước theo ý của Tiêu Phong.
Vừa nghe DÆ°Æ¡ng Qua nói Tống triá»u chỉ muốn bồi thÆ°á»ng mÆ°á»i vạn bạch ngân cùng mÆ°á»i vạn tấm lụa, Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i cùng A Lam Äáp Nhân nổi giáºn, Ä‘ang định lên tiếng phản đối, há» thấy Tiêu Phong Ä‘Æ°a tay vẫy vẫy, lão Giả Tá»± Äạo xun xoe chạy ngay đến, gáºt đầu lia lịa, đồng ý liá»n, dù há» thấy con số nà y còn quá Ãt, nhÆ°ng nay Tiêu Phong đã mở miệng, há» không tiện phản bác nữa, có Ä‘iá»u nhìn Tiêu Phong vừa chỉ hạ bút sá»a chữa chút đỉnh đã thấy Giả Tá»± Äạo nà y chẳng dám hó hé chút nà o trÆ°á»›c khà thế của ông, há» Ä‘á»u phục Tiêu Phong sát đất.
Chẳng bao lâu, Giả Tá»± Äạo Ä‘em bản hoà ước má»›i được thảo lại xong dâng lên Tiêu Phong. Tiêu Phong sai thị vệ đóng dấu ấn và o chá»— của mình ký trên hai văn bản, Giả Tá»± Äạo cÅ©ng đóng dấu và o chá»— của lão, rồi má»—i bên thu giữ má»™t bản.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hà i lòng, Tiêu Phong bèn cho hiến và i ruần rượu mừng. Món rượu sữa ngá»±a nặng nà y là m Giả Tá»± Äạo ho sù sụ không ngá»›t, DÆ°Æ¡ng Qua vốn muốn quáºy phá lão từ lâu, bèn tá»± rót đầy má»™t bát rượu sữa ngá»±a, gã nâng bát, hÆ°á»›ng và o Giả Tá»± Äạo, má»i:
- Giả thái sÆ°, ta kÃnh ngà i má»™t bát!
Giả Tá»± Äạo vừa ho vừa nhăn mặt nhÃu mà y, đáp:
- ThÆ°a vị tÆ°á»›ng quân nà y, ta tháºt không sao uống nổi!
Dương Qua sa sầm nét mặt, bảo:
- Giả thái sư, ngà i không nể mặt ta chút nà o sao?
- Không ... Không ... - Giả Tá»± Äạo vá»™i lắc đầu lia lịa - Ta .. Ta ... Rượu nà y nồng quá, ta tháºt không quen uống.
Dương Qua hặc lại:
- Sao váºy? Ngà i nói rượu sữa ngá»±a nà y uống không ngon à ? Rượu sữa ngá»±a vốn là biểu hiện cho tÃnh hà o sảng, thẳng thắn của ngÆ°á»i Mông Cổ, ngà i bảo không uống nổi, váºy là đã xem thÆ°á»ng ngÆ°á»i Mông Cổ!
A Lam Äáp Nhân vá»— bà n cái rầm, la lá»›n:
- Gì váºy? Ai dám coi thÆ°á»ng Mông Cổ chúng ta? Ta sẽ dao trắng đâm vô, dao Ä‘á» rút ra cho coi!
Hắn ở Kinh Triệu khá lâu, cÅ©ng đã há»c được dăm câu thà nh ngữ của ngÆ°á»i Hán!
Giả Tá»± Äạo bị cú Ä‘áºp bà n của A Lam Äáp Nhân là m cho run sợ, rồi thấy y trợn mắt giáºn dữ, lão láºp tức không dám hó hé gì thêm, phải nhắm mắt, nâng bát lên uống. Nà o ngá», ngụm rượu quá nồng là m lão ho sặc sụa, phun sạch cả ra ngoà i.
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i gằn:
- Giả thái sÆ°, ý ngà i là sao? Không uống thì thôi, lại còn nhổ toẹt cả ra ngoà i! Tháºt là hết sức khiếm lá»…!
- Äúng đó! Phải uống lại bát khác, há»… còn nhổ ra nữa, thì đúng là coi thÆ°á»ng ngÆ°á»i Mông Cổ chúng ta!
A Lam Äáp Nhân giá» nháºn ra ý định quáºy phá lão Giả Tá»± Äạo nà y của DÆ°Æ¡ng Qua, y láºp tức hùa vô thêm.
Thị vệ lại rót đầy bát khác cho Giả Tá»± Äạo, TrÆ°Æ¡ng Thắng cùng những quan viên trung trá»±c khác bình thÆ°á»ng háºn tên Giả Tá»± Äạo táºn xÆ°Æ¡ng tuá»·, lúc nà y, thấy lão Ä‘ang bị là m khó, chẳng ai trong há» muốn tiến ra gỡ bà giùm. Còn lÅ© thân tÃn xu nịnh của Giả Tá»± Äạo, toà n má»™t bá»n tham sinh uý tá», dÄ© nhiên cÅ©ng chả đứa nà o dám đến trợ giúp. Nhìn bát rượi đầy, Giả Tá»± Äạo vừa ngán vừa sợ tá»›i gần sa lệ, Ä‘Ã nh gồng mình nuốt bát rượu xuống, cố gắng không ho, không sặc, tránh phun rượu trở ra.
Äứng bên lão, Tiêu Phong thấy y đã bị quáºy, chịu Ä‘au khổ nhiá»u rồi, ông bèn đứng lên, bảo:
- Giả thái sÆ° vốn ngÆ°á»i cao quý, chắc cÅ©ng thÆ°á»ng dùng thứ rượu sưã ngá»±a nà y của vùng thảo nguyên. Hoà ước đã ký kết xong, kÃnh má»i chÆ° vị trở vá», ngà y mốt, chúng ta sẽ rút quân vá» bắc.
Giả Tá»± Äạo nhÆ° vừa trút bỠđược má»™t gánh nặng, bèn là m lá»… cáo từ Tiêu Phong, lên ngá»±a ra vá».
Tiêu Phong hạ lệnh cho quân sÄ© rút trở vá» trại, bữa kế đó, ông cho mở tiệc khao thưởng toà n tÆ°á»›ng sÄ©. Khuya ấy, Tiêu Phong há»i dá»± định hà nh trình của các bằng hữu.
DÆ°Æ¡ng Qua nhá»› nhung Tiểu Long nữ vô hạn, gã tÃnh vỠở Tuyệt Tình cốc dăm tháng, chỉ mong má»i trá»i xanh run rủi cho nà ng sá»›m trở lại gặp gã trÆ°á»›c hạn định.
Trình Anh vốn muốn cùng Ä‘i vá»›i DÆ°Æ¡ng Qua, nhÆ°ng lá»i ra đến miệng rồi, nà ng vá»™i nuốt trở và o, nghÄ© bụng không nên quấy rầy gã, để yên cho gã má»™t thân má»™t mình, được tÄ©nh lặng mà nghÄ© nhá»› vá» Tiểu Long nữ. Nà ng bèn nói muốn theo ngả đông nam trở vá» Gia HÆ°ng, sẵn Liá»…u NhÆ° Lãng muốn vá» Lâm An, tất cÅ©ng phải Ä‘i cùng má»™t Ä‘Æ°á»ng, gã bèn mạnh miệng xin được theo há»™ tống nà ng.
A TỠngạo gã:
- Trình tỉ tỉ võ công giá»i quá trá»i, đâu cần huynh Ä‘i theo há»™ tống đâu?
Liễu Như Lãng đáp:
- Trình tỉ tỉ là đệ tá» của Hoà ng lão tiá»n bối, võ công dÄ© nhiên là tuyệt vá»i rồi! Chỉ vì Trình tỉ tỉ rốt cục chỉ là má»™t vị cô nÆ°Æ¡ng, lại xinh đẹp nhÆ° váºy nữa, trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i thế nà o chẳng khá»i khiến Ãt nhiá»u kẻ dòm ngó, tiểu đệ tình nguyện ra sức khuyển mã, Ä‘i trÆ°á»›c mở Ä‘Æ°á»ng cho tỉ tỉ, dá»n dẹp hết những thứ rác rưởi vô lại, tránh cho tỉ tỉ bị phiá»n hà !
Trình Anh cÆ°á»i, nói:
- Liễu thiểu hiệp xem chừng khéo ăn nói!
A TỠbảo:
- Má»™t Ä‘iá»u kêu tỉ tỉ, hai Ä‘iá»u gá»i tỉ tỉ, muá»™i thấy huynh chỉ rình rình muốn kiếm chác gì đó thì đúng hÆ¡n!
Liễu Như Lãng hì hì:
- Bá»™ chỉ mình cô được gá»i tỉ tỉ thôi, không cho ta gá»i tỉ tỉ vá»›i hay sao? Thiên hạ ở đâu có cái đạo lý đó váºy?
Gã nhìn Trình Anh, rồi nói tiếp:
- Chỉ mong tỉ tỉ nể cái mặt nà y, mà cho tiểu đệ được theo há»™ vệ tỉ vỠđến nhà ở Gia HÆ°ng, trên Ä‘Æ°á»ng, có dịp cho tiểu đệ được nghe tỉ tỉ dạy dá»— thêm cho.
Trình Anh vui vẻ đáp:
- Hảo ý của Liá»…u thiếu hiệp, dÄ© nhiên ta phải nháºn, mà thiếu hiệp ngÆ°á»i đã gá»i ta mấy tiếng tỉ tỉ đó, ta sao nỡ để thiếu hiệp gá»i uổng công cho được, cứ theo tỉ tỉ đây Ä‘i cùng má»™t Ä‘Æ°á»ng, dạy dá»— thì không dám, nhÆ°ng thiếu hệp đây ăn nói có duyên, dá»c Ä‘Æ°á»ng, chỉ mong được nghe thiếu hiệp giỡn cợt cho thêm vui, bá»›t buồn!
A Tá» vá»— tay:
- Tứ ca chẳng có bản sự gì khác, chỉ độc nhất món đó!
Lâm Yên BÃch cÅ©ng tủm tỉm cÆ°á»i, góp và o:
- Trình tỉ tỉ, tỉ đừng nghe y bẻo lẻo cái miệng, nói những gì là đi mở Ä‘Æ°á»ng, nói ra sức khuyển mã, thá»±c ra là để dá»±a hÆ¡i Trình tỉ tỉ, để xua bá»›t Ä‘i những oanh cùng yến dá»c Ä‘Æ°á»ng. Y mà má»™t mình má»™t thân ra Ä‘i, trong hà nh trình, có chá»— nà o mà y không có ngÆ°á»i quen cÅ©! Chá»— nà y sa Ä‘Ã Ãt bữa, chá»— kia lÆ°u luyến dăm hôm, Ä‘i có khi cả ná»a năm cÅ©ng chÆ°a vỠđến được Lâm An!
Vốn Ä‘ang chếnh choáng dăm ba chén rượu, Liá»…u NhÆ° Lãng thấy Lâm Yên BÃch mồm miệng lanh lợi, nói cÆ°á»i sắc sảo, gã chợt thấy lòng quăn thắt, nhÆ°ng chỉ vui vẻ nói:
- Chẳng hiểu Lâm muá»™i há»c được thói trêu ngÆ°Æ¡i từ khi nao? Ngà y xÆ°a, muá»™i mặt lạnh nhÆ° tiá»n, cả năm không mở miệng cùng ta được quá ba câu, lúc nà y lại phát ngôn, miệng lưỡi lại quá sức lanh lợi a!
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i ha hả:
- Tiêu huynh hà o khà ngút trá»i, oai hùng bệ vệ, Lâm cô nÆ°Æ¡ng đây thông minh nhạy bén, mồm miệng sắc sảo, mỹ nhân kết vá»›i anh hùng, đúng là ông trá»i xe duyên!
A TỠnghe mà ngột ngạt, cô la lớn:
- DÆ°Æ¡ng đại ca, huynh nháºu đến say khÆ°á»›t rồi kia! Sao huynh lại mở miệng hồ đồ váºy? Lòng tỉ phu muá»™i chỉ mang nặng hình bóng tỉ tỉ của muá»™i, nói cái gì mà ông trá»i xe duyên!
Bá»—ng má»™t bà n tay má»m mại nắm lấy tay cô, má»™t giá»ng dịu dà ng nói bên tai:
- A Tá», muá»™i theo ta ra ngoà i Ä‘i dạo chÆ¡i nhé!
- Äi đâu mà đi! - A Tá» ngoái trông lại, cô nháºn ra ánh mắt hiện rõ nét trắc ẩn của Trình Anh, ruá»™t gan cô vụt chua xót, ná»—i ghen tuông hoà lẫn mối oan khiên trà o dâng trong lòng, cô gần nhÆ° muốn oà khóc to lên được!
Mấy lúc sau nà y, DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng nháºn ra tình ý giữa Tiêu Phong cùng Lâm Yên BÃch, lại nghe vá» tấm chân tình hỠđã từng và o sinh ra tá» bên nhau, chuyện há» gắn bó cùng nhau là lẽ thÆ°á»ng, trong đầu tất cả, ai cÅ©ng thấy cả hai ngÆ°á»i Tiêu Phong và Lâm Yên BÃch thá»±c sá»± là má»™t đôi trá»i sinh, DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng chẳng là m ngoại lệ, nên trong má»™t lúc cao hứng, gã đã cất giá»ng tán và o. Kịp khi nghe A Tá» mở miệng phản bác, gã Ä‘á»™t nhiên nhá»› lại mối thâm tình cÅ©ng đồng sanh cá»™ng tá» của cô cùng Tiêu Phong, gã bất giác hối háºn đã lỡ lá»i, đã Ä‘á»™ng chạm vết thÆ°Æ¡ng lòng của A Tá», gã bèn láºp tức vá»— mạnh tay lên đầu, than van:
- Ôi ... A Tá» nói đúng tháºt, ta say quá mất rồi, choáng cái đầu muốn chết!
Nghe câu nói của DÆ°Æ¡ng Qua, Lâm Yên BÃch chẳng khá»i á»ng hồng gò má, nhÆ°ng khi thấy thái Ä‘á»™ A Tá» nhÆ° váºy, cô nhất thá»i không biết phải nói gì, cô ngầm thở dà i, ngẫm nghÄ© "Tình ý của A TỠđối vá»›i chà ng thá»±c quá sâu Ä‘áºm, Ä‘Ãch thá»±c cô đã sống chết bám theo chà ng, dù chà ng chÆ°a há» Ä‘á»™ng tâm cùng cô, nhÆ°ng trá»n Ä‘á»i nà y, chà ng không thể không quan tâm đến cô. Sau nà y, ta cùng chà ng ra tái ngoại chăn dê, ta rồi cÅ©ng sẽ phải vầy Ä‘oà n cùng A Tá», cô ta ghen ghét ta táºn xÆ°Æ¡ng tuá»·, thủ Ä‘oạn lại hết sức thâm Ä‘á»™c, ta là m sao có được má»™t ngà y sống cho yên ổn đây? NhÆ°ng xem lại tấm si tình của cô cùng chà ng, đến cả trăm năm vẫn cứ theo Ä‘uổi chà ng vá» táºn thế giá»›i nà y, mà chà ng lại không chút Ä‘á»™ng tâm nà o, cô ấy thá»±c đáng thÆ°Æ¡ng!" Trong má»™t lúc, tâm tÆ° cô rối bá»i, không biết gỡ khúc mắc ở đâu, cô Ä‘Ã nh gạt nó sang má»™t bên, không muốn lại nghÄ© đến chuyện ấy nữa, nhÆ°ng suốt cuá»™c Ä‘á»i nà y, tình cảm cô dà nh cho Tiêu Phong không thể để bất cứ gì là m cô thoái lui, cô Ä‘Ã nh để nó đến mai sau nà y sẽ tÃnh.
Bỗng nghe Tiêu Phong nói:
- A Tá», ta phải nói cho muá»™i hay má»™t sá»± kiện quan trá»ng nà y, có thể muá»™i sẽ không tin, nhÆ°ng đấy là má»™t sá»± thá»±c, cô ấy ... cô ấy - ông chỉ thẳng ngón tay và o Lâm Yên BÃch - Cô ấy chÃnh là tỉ tỉ A Châu của muá»™i đầu thai và o kiếp nà y, ông trá»i run rủi Ä‘Æ°a đẩy ta trôi giạt vỠđây, đồng thá»i cÅ©ng cho A Châu được đầu thai và o cùng thế giá»›i nà y, kiếp trÆ°á»›c, cô ấy Ä‘Ãch thá»±c A Châu!
Câu nói dứt, má»i ngÆ°á»i nhìn nhau kinh ngạc, láºp tức A Tá» gay gắt la lá»›n:
- Muội không tin! Muội không tin! Cô ta với A Châu chẳng có điểm gì giống nhau hết!
Tiêu Phong thở ra, ông đáp:
- Äã là kiếp tái sinh rồi, đâu cần gì phải hình dạng giống nhau nhÆ° hệt? Muá»™i tin hay không tin cÅ©ng váºy, sá»± tháºt là thế, tâm tÆ° ta buá»™c ta phải nói cho muá»™i rõ, cô ấy Ä‘Ãch thá»±c là A Châu!
A TỠđứng vụt dáºy, cô Ä‘Æ°a mắt dòm dòm và o Lâm Yên BÃch, rồi quay sang chăm chú nhìn và o Tiêu Phong, ná»—i tuyệt vá»ng trà n ngáºp vô cùng cá»±c trong lòng, cô đổ lệ nhÆ° mÆ°a, lá»›n tiếng thét:
- Muội không tin! Huynh đang gạt muội, Huynh lừa dối muội!
Cô chạy nhÆ° bay ra ngoà i, táºn đáy lòng, cô hiểu, vẻ bá» ngoà i, tuy Tiêu Phong thô dã, nhÆ°ng đầu óc ông rất chi tinh tế, chÃnh ông mở miệng nói ra, thì đấy ắt là sá»± thá»±c. Cô biết quá rõ mối thâm tình Tiêu Phong dà nh cho A Châu, cô hiểu ngay, từ giá» vá» sau, ông đối xá» cùng A Châu ra sao sẽ đối xá» y hệt cùng Lâm Yên BÃch. Trong má»™t lúc, bao nhiêu buồn giáºn, Ä‘au lòng, ganh ghét, chúng ồ ạt, hè nhau chiếm lÄ©nh đầu óc cô, giấc má»™ng cô hằng ôm ấp được suốt Ä‘á»i ká» cáºn bên ông vụt tan vỡ, khiến cô chịu không thấu, chỉ muốn phát Ä‘iên!
- A Tá»! - Trình Anh vá»™i và ng rượt theo, nà ng chỉ thấy A Tá» Ä‘oạt cá»— ngá»±a từ tay má»™t tên quân sÄ©, phóng lên trên yên, ra roi chạy vùn vụt vá» hÆ°á»›ng nam. Sợ cô bị tai nạn, Trình Anh cÅ©ng phóng lên má»™t thá»›t ngá»±a khác, rượt Ä‘uổi theo sau.
Trong trÆ°á»›ng, má»i ngÆ°á»i nghe tiếng vó ngá»±a, hỠđồng loạt chạy ra xem, chỉ thấy hai thá»›t ngá»±a má»™t trÆ°á»›c má»™t sau, đã chạy Ä‘i xa lắm rồi. Tiêu Phong lo cho A Tá», vá»™i ra lệnh cho quân Ä‘em đến má»™t thá»›t ngá»±a khác, định tá»± ông cưỡi Ä‘i tìm. Liá»…u NhÆ° Lãng hốt nhhiên giá»±t dây cÆ°Æ¡ng khá»i tay ông, leo tót lên lÆ°ng ngá»±a, bảo ông:
- Äại ca là m thống soái toà n quân, không rá»i Ä‘i được, để đệ Ä‘i thế cho.
Tiêu Phong gáºt đầu đồng ý, Liá»…u NhÆ° Lãng thúc ngá»±a chạy Ä‘i, bá»—ng nghe Tiêu Phong từ mé sau gá»i nhắn theo:
- Tứ đệ, tÃnh tình A Tá» bÆ°á»›ng bỉnh, nếu cô ấy không chịu trở vá», Ä‘Ã nh phiá»n đệ thay ta lo liệu cho cô ấy!
Liễu Như Lãng cả tiếng đáp lại:
- Äệ hiểu rồi! Äại ca cứ yên tâm.
Nói xong, gã đã giục ngựa chạy như bay, khuất và o nẻo xa.
Má»i ngÆ°á»i cụt hứng, rủ nhau giải tán. Äến chiá»u tối, cÅ©ng chẳng thấy bóng dáng A Tá» trở vá». Qua đến hai hôm sau, cÅ©ng chẳng má»™t tăm hÆ¡i. Từng dá»± định ngà y đó Ä‘Æ°a toà n quân trở vá», Tiêu Phong cho rằng A Tá» có được Trình Anh và Liá»…u NhÆ° Lãng chiếu cố, cô sẽ không gặp bất trắc gì, mà hai bên đã ký kết hoà ước xong, chẳng phải chuyện trẻ nÃt nói chÆ¡i, ông bèn ra lệnh cho toà n quân nhổ trại, lui binh.
BÃch Vân cung cÅ©ng toạ lạc trong vùng đất thuá»™c Mông Cổ, Lâm Yên BÃch dÄ© nhiên cÅ©ng theo Tiêu Phong Ä‘i lên miá»n bắc.
Nơi ven sông, Dương Qua chia tay cùng Tiêu Phong xong, gã trực chỉ đi vỠnẻo Tuyệt Tình cốc.
Äại quân của Tiêu Phong vượt qua TrÆ°á»ng Giang xong, cùng nhau ngược bắc trở vá»,
Tà i sản của prof.
26-10-2009, 12:24 AM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 3,954
Thá»i gian online: 5 ngà y 11 giá» 26 phút
Thanks: 9
Thanked 14,957 Times in 3,232 Posts
Hồi 141 : Hắc dạ lý Ä‘Ãch đăng quang
NgÆ°á»i dịch: Livan
Nguồn: http://vn.myblog.yahoo.com/livan04
Hắc dạ lý Ä‘Ãch đăng quang: Ãnh sáng đèn trong đêm Ä‘en.
Äại quân rầm ráºp trẩy bắc, vượt ngang ngả Thái Châu để vá» Kinh Triệu, BÃch Vân cung vốn toạ lạc ở phÃa bắc Kinh Triệu, nên Lâm Yên BÃch cÅ©ng theo Tiêu Phong Ä‘i Kinh Triệu trÆ°á»›c.
Khi đại quân đến gần thà nh Kinh Triệu, bỗng cổng thà nh rộng mở, sau ba tiếng pháo lệnh nổ vang, Hốt Tất Liệt cưỡi ngựa tiến ra trước, dẫn theo sau toà n bản bộ quân sĩ ra ngoà i nghênh đón.
Tiêu Phong nhảy xuống ngựa, quỳ trước mình ngựa Hốt Tất Liệt, lớn tiếng:
- Tiêu Phong bất tà i, đã chẳng triệt hạ được Ngạc Châu, thỉnh vương gia trị tội.
Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i, Dã Tốc cùng A Lam Äáp Nhân cÅ©ng rá»i khá»i mình ngá»±a, đến quỳ bên cạnh.
Hốt Tất Liệt vá»™i xuống ngá»±a, đến đỡ Tiêu Phong dáºy, rồi Ä‘Æ°a tay vá»— vá»— và o vai ông, y cÆ°á»i vang, nói:
- Tiêu tÆ°á»›ng quân có tá»™i gì đâu? Lần ra quân nà y, chẳng tổn thất má»™t binh sÄ© nà o, mà còn buá»™c Tống triá»u phải ngoan ngoãn má»—i năm má»—i cống nạp hai mÆ°Æ¡i vạn lạng bạch ngân, hai mÆ°Æ¡i vạn tấm lụa, ấy cÅ©ng là má»™t thắng lợi rất to lá»›n, thá» há»i có ai trong thiên hạ là m được bằng váºy?
Nghe y nói thế, Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i, Dã Tốc cùng A Lam Äáp Nhân bất giác thầm thở ra, há» vốn cứ nghÄ© sẽ bị Hốt Tất Liệt hà i tá»™i cả đám, không những thế, lại còn được y khen ngợi. Cả ba cùng má»™t ý nghÄ© "VÆ°Æ¡ng gia đối xá» quá háºu cùng Tiêu đại tÆ°á»›ng quân, má»i công chuyện ông ta là m, vÆ°Æ¡ng gia Ä‘á»u bá» qua hết!"
Äây là lần đầu Lâm Yên BÃch gặp Hốt Tất Liệt, nhìn thấy ở y khà độ cùng chân tâm đó, cô chẳng khá»i run sợ, than thầm hèn chi mấy lần Tiêu Phong muốn từ quan mà đá»u đã không sao ngá» lá»i được, ngÆ°á»i nà y chiêu hiá»n đãi sÄ©, coi trá»ng tÃn nghÄ©a, nếu y mà không phải má»™t vị vÆ°Æ¡ng gia Mông Cổ ngùn ngụt hùng tâm, ngÆ°á»i mang tÃnh tình nhÆ° y sẽ tháºt tâm đầu cùng Tiêu Phong. Cô nghÄ© bụng "Nhìn hình thế Äại Tống hiện thá»i, gian thần đầy triá»u đình, dân chúng khốn khổ, vá»›i tham vá»ng nhất thống thiên hạ của y, hoà n thà nh giấc má»™ng ấy chỉ còn là sá»›m hay muá»™n thôi, cho dù Tống triá»u thá»±c sá»± vẫn hãy còn nhiá»u hảo hán không sợ chết, nhÆ°ng số đông bá»n cầu nhà n, hưởng lạc, nhát gan Ä‘ang thao túng quyá»n thế, thì Äại Tống là m sao có thể Ä‘Æ°Æ¡ng cá»± hà ng mấy chục vạn thiết kỵ mang đấu chà dÅ©ng mãnh của Hốt Tất Liệt!". Bất giác, cô nảy sinh phiá»n muá»™n trong lòng.
Äại quân lần lượt nháºp thà nh, tối hôm ấy, Hốt Tất Liệt mở yến tiệc to chiêu đãi, khao thưởng tam quân, y không hỠđả Ä‘á»™ng đến vụ không tấn công thà nh Ngạc Châu để Ä‘i đến ký kết hoà ước, Trong buổi yến tiệc, Hốt Tất Liệt nói cÆ°á»i vui vẻ, hết sức quý trá»ng Tiêu Phong, hầu nhÆ° y nhiá»u phen thổi phồng ông lên. Khi Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i kể lại chuyện y tra há»i tứ đại mỹ nữ thế nà o, Hố Tất Liệt cÆ°á»i bảo y:
- Ông thấy đó, oà n do yếu kém văn hoá Trung nguyên! Hồi đó mà ta ngỠý tìm diệt các tiên vÆ°Æ¡ng nhà ÄÆ°á»ng, nhà Tống, chắc thể nà o ông cÅ©ng sẵn sà ng vá»— ngá»±c nhảy ra nháºn lá»i tức thì, cho tá»›i có phải xuống âm ty truy nã được các âm hồn đó., có muốn lấy thủ cấp chúng mang vá» dâng, cÅ©ng là vô phÆ°Æ¡ng!
Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i cÆ°á»i hì hì:
- Tiên vÆ°Æ¡ng ÄÆ°á»ng, Tống, thần vốn cÅ©ng chẳng biết là giống gì, thì ra rặt những ngÆ°á»i đã quá cố cả!
Nghe y nói, má»i ngÆ°á»i cÆ°á»i ồ, Tiêu Phong sá»±c nhá»› má»™t Ä‘iá»u, ông há»i:
- VÆ°Æ¡ng gia, ngà i có lần viết thÆ° nói là huynh đệ Gia Luáºt Anh và Tiêu Minh DÆ°Æ¡ng của tôi đã từ Lâm Hoà ng xuống Kinh Triệu tìm thăm tôi, không hiểu hai ngÆ°á»i đó hiện ở đâu?
Hốt Tất Liệt đáp:
- Há» trú lại đây khoảng ná»a tháng, không thấy ông vá», cho rằng chiến cuá»™c còn kéo dà i, nên đã trở vá» cả rồi, có nhá» ta chuyển lá»i nhắn ông nếu rảnh rang, mau vá» thà nh Lâm Hoà ng thăm nom há», trên ấy, ai cÅ©ng mong, nhá»› ông!
Nguyên Tiêu Phong cứ nghÄ© Hốt Tất Liệt cầm giữ hai ngÆ°á»i ná» chỠông trở vá», không dè lại Ä‘oán sai ý Hốt Tất Liệt, ông láºp tức cảm giác áy náy, thêm nữa, chuyện nghị hoà đó, Hốt Tất Liệt đã chẳng chút trách quở, mà lại còn khen rối rÃt, vụ mở miệng xin từ quan nà y, trÆ°á»›c mặt bá quan, tháºt khó lòng Ä‘á» cáºp tá»›i, ông Ä‘Ã nh nhủ lòng, sau nà y sẽ tìm cÆ¡ há»™i khác Ä‘em thÆ°a cùng Hốt Tất Liệt..
Vừa nốc rượu vừa xem biểu diá»…n các mà n múa thô dã cuả Mông Cổ, ngoà i Tiêu Phong cùng Hốt Tất Liệt, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có phần chếnh choáng,
Bá»—ng Dã Tốc Ä‘áºp bà n, la lá»›n:
- Con bà nó, ta vẫn chÆ°a hiểu tại sao, vừa Ä‘i khá»i Ngạc Châu, ta đã lại được ăn uống, ngủ nghê bình thÆ°á»ng trở lại, mấy cái vụ toà n thân èo uá»™t, chả còn thấy chút nà o, ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u nhÆ° ta, con bà nó, thiệt là hết sức kỳ lạ, khó hiểu!
Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i nói:
- Chẳng có gì lạ đâu, nhất định có kẻ đã bá» thuốc xuống các giếng ăn, kẻ nà y giá»i hoá trang giống quân sÄ© mình, lẩn lút và o doanh trại chúng ta, lại hiểu rất rõ má»i sinh hoạt trong quân doanh, má»›i có thể thần không hay, quá»· không biết mà hạ Ä‘á»™c các giếng nÆ°á»›c. Công phu sá» dụng Ä‘á»™c lại cá»±c cao siêu, y má»›i đã có thể tạo ra tình trạng sức khoẻ má»i ngÆ°á»i sút giảm, không chút biểu hiện đã trúng Ä‘á»™c, đến tất cả thà y thuốc quân y Ä‘á»u bó tay chẳng hiểu là bệnh trạng gì, cùng bó tay chịu thua. - Gã ngừng má»™t chút, rồi tiếp - NhÆ°ng có thể khẳng định má»™t Ä‘iá»u, là kẻ đó đã không có ý muốn giết táºn giết tuyệt, chứ nếu hắn mà bá» chất kịch Ä‘á»™c, chúng mình chỉ có thẳng cẳng giãy chết! Từ giá» trở Ä‘i, bá»n mình phải hết sức chú trá»ng cắt đặt trông nom cho kỹ các nguồn nÆ°á»›c, tránh má»i rủi ro to!
Hốt Tất Liệt khẽ hừ một tiếng, nói:
- Toà n chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa, bên Tống triá»u nhiá»u kỳ nhân dị sÄ©, mà mình còn chÆ°a Ä‘á» phòng đúng mức đến há», váºy cứ là m theo lá»i Ngá»™t LÆ°Æ¡ng Hiệp Äà i tÆ°á»›ng quân nói đó, từ giá», mình phải tăng cÆ°á»ng phòng vệ hÆ¡n nữa.
Biết con ngÆ°á»i Hốt Tất Liệt thông minh cỡ nà o, Tiêu Phong khẳng định trong tâm y có phần nghi ngỠông, nhÆ°ng ngữ Ä‘iệu y thì lại ra sức bảo vệ cho ông, tức thì cảm kÃch y vô ngần, ông thầm tÃnh, sẽ đứng ra thú tháºt, sẽ dám đứng ra nháºn trách nhiệm chuyện mình đã là m. Cảm giác nhiệt huyết dâng trà n lên đầu, ông bèn chắp tay hÆ°á»›ng sang Hốt Tất Liệt, nói:
- VÆ°Æ¡ng gia, thá»±c ra ...
- Ôi ... Tối nay ta quá chén, uống tá»›i có phần mê man! - Hốt Tất Liệt khoát tay chặn lá»i Tiêu Phong, - Tiêu tÆ°á»›ng quân có gì muốn nói, hãy chỠđến ngà y mai, đầu bản vÆ°Æ¡ng Ä‘ang nặng nhÆ° Ä‘eo đá, Ä‘ang cần Ä‘i ngủ. Các vị hà nh quân cả ngà n dặm Ä‘Æ°á»ng ắt Ä‘á»u thấy má»i mệt cả rồi, váºy hãy Ä‘i nghỉ ngÆ¡i Ä‘i.
Thấy y muốn tránh né, Tiêu Phong không tiện nói thêm, bèn láºp tức cùng má»i ngÆ°á»i cáo từ, ra vá».
Giống nhÆ° trÆ°á»›c khi xuất chinh, Tiêu Phong trú tại trong vÆ°Æ¡ng phủ, khi ông vượt mấy dãy hà nh lang vỠđên khu biệt viện phiá sau, nhà cá»a, phòng ôc chung quanh Ä‘á»u vắng lặng, duy nhất từ hai gian nhà nhá» thấy có ánh đèn và ng, má»™t gian là chá»— ở của của Lâm Yên BÃch cùng Thanh Huyá»n, gian nhà kia là chá»— của Tiêu Phong tạm trú. Ãnh đèn và ng vá»t từ hai gian lại tạo má»™t cảm giác êm ả trong ông, Từ đáy tiá»m thức, ý tưởng khiến bÆ°á»›c chân Tiêu Phong cháºm hẳn lại, ông dừng bÆ°á»›c, mắt trông và o vầng sáng ánh đèn, tâm tÆ° ông dần dà bình thản trở lại, Chợt ông tá»± nháºn ra, ông lâu nay khắc khoải, ba mÆ°Æ¡i năm qua, ông chừng nhÆ° chÆ°a khi nà o sống cho riêng mình, mối háºn thù của đất nÆ°á»›c ông, chuyện giết chóc giữa các sắc tá»™c, mÆ°á»ng tượng chúng không ngừng quấn quÃt và o ông. Từ Liêu quốc giạt vá» xứ Mông Cổ, xuyên qua hÆ¡n trăm năm, ông vẫn cứ không sao thoát khá»i dòng định mạng lôi cuốn ông, trong tất cả má»i gì xảy ra, đặc biệt trong chuyến nam chinh nà y, luồn lách để chẳng là m mất Ä‘i sinh mạng má»™t tên quân binh nà o, đồng thá»i giữ trá»n lá»i thá» cùng Hoà ng Dung quyết không sát hại má»™t sinh mệnh ngÆ°á»i Hán, nhÆ°ng bị giam mình trong các rà ng buá»™c đó, cái tÆ° vị tháºt khó chịu Ä‘á»±ng quá, trên Ä‘á»i nà y chắc chẳng má»™t ai khác bị vùi dáºp và o những khổ ải đó. Và o thá»i khắc nà y, ông cảm giác má»i mệt ngất ngÆ°á»i, cái má»i mệt thấm từ trong ra. Trá»i sinh ông há»™i đủ má»i yếu tố là m má»™t anh hùng, từ nhỠông đã được nuôi nấng trong những tiêu chuẩn Ä‘Ã o tạo anh hùng, ân sÆ° Uông Kiêm Thông đã ra sức tà i bồi cho ông,
tai ông nghe, mắt ông thấy toà n những thiên anh hùng ca, những sá»± tÃch anh hùng, trui rèn cho ông trong hai mÆ°Æ¡i năm, tạo ông thà nh má»™t hán tá» Ä‘á»™i trá»i đạp đất, má»™t đấng anh hà o dám hy sinh thân mạng cho đất nÆ°á»›c, cho quốc dân, nhÆ°ng ông trá»i trá»› trêu, đã không cho ông là m ngÆ°á»i Hán. Ông không thể Ä‘Æ°a tá»™c nhân của ông Ä‘i xâm lược mảnh đất đã có công nuôi nấng ông, ông vì váºn mạng tá»™c nhân Khiết Äan mà phải bó thân Ä‘i cùng ngÆ°á»i Mông Cổ tác ác nhÆ° cá»p beo, những tÆ° vị ấy, ông đã Ä‘á»u phải nếm qua hết.
Lúc ông nhìn ánh đèn và ng êm ả đó, ông chợt phát hiện thân hình mình thá»±c đã quá sức má»i mệt, ông đâu cần được ngà n vạn ngÆ°á»i sùng kÃnh, ông chỉ muốn được nhÆ° vầng ánh sáng đèn êm ả đó, toả sáng trong bóng đêm tÄ©nh lặng, cho con tim nhức má»i của ông có má»™t chá»— nà o đó mà nhổ neo, mà ngÆ¡i nghỉ. Ông biết đó là ánh sáng đèn mà Lâm Yên BÃch thắp lên chỠông trở vá», trong quá khứ, ông chÆ°a khi nao để ý đến tiểu tiết, nhÆ°ng tối nay, ông chợt phát hiện, ông khao khát má»™t chá»— nà o đó cho con thuyá»n ông thả neo dừng bến ngÆ¡i nghỉ. Dẫu đây chỉ là má»™t vầng sáng và ng êm ả nho nhá», nhÆ°ng nó đã là má»™t nguồn xoa dịu vô ngần của lòng ông. Ông âm thầm nhắn nhủ "Ngà y mai, bất cứ giá nà o, ta quyết phải gặp vÆ°Æ¡ng gia để từ quan"
Tiêu Phong cất bÆ°á»›c, khi Ä‘i ngang qua gian nhà của Lâm Yên BÃch, vầng sáng khoác lên khuôn mặt ông má»™t mà u và ng, tạo trong ông má»™t cảm giác êm ả ông chÆ°a từng nếm qua, nó lẳng lặng, thấm từ từ và o trong tâm tÆ°.
Từ trong nhà vá»ng ra má»™t tiếng kêu khẽ:
- Tiêu đại ca..
- Ừm ... Chuyện gì thế?
Tiêu Phong dừng bÆ°á»›c. Vầng nguyệt trên cao tháºt tròn trịa, Ä‘ang từ vị trà cao nhất ở thiên đỉnh reo rắc ánh sáng xuống toà n khu biệt viện, chung quanh khu vÆ°Æ¡ng phủ yên ắng, đêm đã khuya lắm rồi, nhÆ°ng Tiêu Phong không há»i cô tại sao còn chÆ°a ngủ, ông đủ hiểu cô, để biết tránh nói những lá»i khách sáo thừa hãi.
- Bữa nay, Hốt Tất Liệt có là m khó dá»… gì huynh không? - Tiếng Lâm Yên BÃch vá»ng ra - Y là ngÆ°á»i sắc sảo, những duyên cá»› bên trong, y đã sá»›m thấy hết cả rồi.
- Äúng thế, y sá»›m biết từ lâu, nhÆ°ng đã chẳng há» là m khó ta chút nà o, mà lại còn không ngừng khen ngợi ta nữa, lúc ta định thú thá»±c, y đã cố ý lẩn tránh, không để cho ta nói.
Nói đến đấy, nghÄ© đến cái đãi ngá»™ hoà n hảo mà Hốt Tất Liệt trÆ°á»›c giá» luôn dà nh cho mình, lòng Tiêu Phong nhuốm chút ngượng ngùng, ông ta nhân nghÄ©a vá»›i mình nhÆ° váºy, mà mình lại không thể táºn trung cùng ông ta, từ cổ chà kim, trên Ä‘á»i nà y, có gì vẹn toà n cả đôi Ä‘Æ°á»ng được đâu!
Khe khẽ thở dà i, Lâm Yên BÃch há»i tiếp:
- Váºy giá» huynh tÃnh sao?
Tiêu Phong nguá»›c lên trá»i cao, ông bình thản nói:
- Ngà y mai ta sẽ đến nói hết sự thực cùng ông ta. Ông ấy muốn xỠtrà thế nà o, cứ mặc ông ta, ta hết muốn bị khó khăn vây khổn, Bất cứ giá nà o, ngà y mai, ta sẽ xin từ chức.
Má»™t lúc tháºt lâu sau, Lâm Yên BÃch mói nói:
- Ừ ... Muá»™i cứ ở đây chá» tin tức huynh váºy!
- Muội ngủ đi...
Tiêu Phong cất tiếng trả lá»i xong, ông bÆ°á»›c Ä‘i vá» gian nhà của mình. Ông hiểu ẩn ý câu nói đó của Lâm Yên BÃch, nếu ngà y mai, ông gặp bất trắc gì, Lâm Yên BÃch cÅ©ng sẽ không tiếp tục sống lại trên Ä‘á»i nà y nữa! Không cần ông khuyên nhủ, cô biết , xÆ°a kia A Châu từng bắt ông phải cố sống, váºy mà rốt cục, ông đã bá» qua lá»i hứa cùng nà ng, đã nhặt hai mẩu tên gãy đâm và o ngá»±c để tá»± táºn, Lâm Yên BÃch cÅ©ng đã từ tiá»n kiếp là A Châu theo ông vỠđến cõi nà y, cô hiểu rất rõ, phải sống trÆ¡ trá»i má»™t thân trên Ä‘á»i nà y, đấy là má»™t Ä‘au khổ vô cùng cá»±c.
Ông mở cá»a, bÆ°á»›c vô nhà , nhìn ngá»n đèn thắp sáng chỠđợi ông, ông cảm giác má»™t niá»m bình thản truá»›c giỠông chÆ°a trải qua, ông chẳng còn gì để nghÄ© ngợi khác nữa, chỉ là chá» cho trá»i sáng, sẽ đến gặp Hốt Tất Liệt , nói cho trá»n câu chuyện.
Tà i sản của prof.
Từ khóa được google tìm thấy
àóäèîêíèãè , củ thiên ma , êîìñîìîëåö , ïåñíÿ , nh hết cjieeu , then ma hanh khong , thiÊn mà hÀnh khÔng , thiên mã hà nh không , thien ma hang khon , thien ma hanh khong , thien ma hanh khong 4vn , thien ma hanh khong full , thien ma hanh khong prc , thien ma khong prc full , thienmahanhkhong , tien ma hanh khong