25-01-2010, 09:35 PM
Tham gia: Aug 2009
Äến từ: 4vn.eu
Bà i gởi: 326
Thá»i gian online: 1 tuần 2 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,889
Thanked 6,691 Times in 126 Posts
Tiêu Phong kéo Lâm Yên BÃch:
- Äi ... Mình đến đấy dá» thám thá»!
Cùng trổ khinh công, hai ngÆ°á»i lẳng lặng quay vá» tiểu Ä‘iếm.
Không má»™t tiếng Ä‘á»™ng, há» nhẹ nhà ng nhảy lên mái ngói. Sân trÆ°á»›c chìm trong mà n đêm Ä‘en, dÆ°á»›ii ánh trăng má» má», cảnh váºt nháºp nhoạng, không rõ nét. Tiêu Phong lắng tai nghe ngóng, không má»™t âm thanh nà o vá»ng ra từ bên trong Ä‘iếm, ông phi thân tiến vá» phÃa sau khách sảnh, Lâm Yên BÃch cÅ©ng bám sát theo sau.
Nằm gà sát mình và o mái nhà , Tiêu Phong Ä‘Æ°a tay, dùng sức, gỡ rá»i má»™t phiến ngói, Thò đầu qua lá»— trống, qua bóng đêm Ä‘en má» má», Tiêu Phong loáng thoáng nháºn ra má»™t hình ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi trên giÆ°á»ng, lại có má»™t ngÆ°á»i khác Ä‘ang lặng lá»… Ä‘i rảo qua rảo lại, tiếng bÆ°á»›c chân cá»±c nhá», nếu không nhá» ná»™i lá»±c thâm háºu, chÆ°a chắc Tiêu Phong nghe nổi thanh âm ấy.
Cả hai không nói chuyện gì, chỉ thấy kẻ ná» cứ tiếp tục Ä‘i qua Ä‘i lại. Äang lúc Tiêu Phong cùng Lâm Yên BÃch sốt ruá»™t vì chỠđợi, bá»—ng ngÆ°á»i ngồi trên giÆ°á»ng nói khẽ:
- Ngừng Ä‘i qua Ä‘i lại được không? Cứ Ä‘i tá»›i Ä‘i lui hoà i là m ngÆ°á»i ta nghe mà phát mệt! Khuya lắm rồi đấy, ngÆ°á»i muốn ngủ thì cứ Ä‘i ngủ Ä‘i, để ta canh chừng ở đây.
NgÆ°á»i kia dừng bÆ°á»›c, thì thầm bảo:
- Giang đại tỉ có nói bữa nay quốc sÆ° đến gặp tụi mình, váºy mà qua canh hai lâu rồi, sao vẫn chÆ°a thấy ngÆ°á»i đâu cả?
NgÆ°á»i ngồi trên giÆ°á»ng cháºm rãi đáp:
- Äừng lo lắng chi cho vô Ãch! Quốc sÆ° chỉ nói sá»›m thì tối nay, trá»… thì sáng mai, giá» vẫn chÆ°a muá»™n gì lắm!
NgÆ°á»i kia trả lá»i:
- Ông ta đến sá»›m chừng nà o, đỡ cho mình chừng nấy! Chuyện nà y chẳng phải chuyện chÆ¡i, ngÆ°á»i võ lâm Trung nguyên Ä‘ang nháo nhà o lên Ä‘i lùng kiếm tung tÃch tiểu nha đầu há» Quách, mà chẳng phải ai tầm thÆ°á»ng nà o khác, chÃnh là có cả cái lão già điên Ä‘iên khùng khùng Châu Bá Thông đó, bá»n mình cả lÅ© xúm nhau lại cÅ©ng không hứng chịu nổi má»™t quyá»n của lão ta!
Tiêu Phong cùng Lâm Yên BÃch Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, há» phát vui mừng, nghÄ© thầm nÆ¡i đây đúng là đầu mối há» Ä‘ang tìm!
NgÆ°á»i trên giÆ°á»ng "hứ" má»™t tiếng, bảo:
- Sao ngÆ°Æ¡i lại Ä‘i khoa trÆ°Æ¡ng kẻ khác quá thế! Châu Bá Thông sá»›m đã bị Giang đại tỉ vẽ ký hiệu đùa giỡn cho chạy loạn lên trong trò chÆ¡i trốn kiếm, bá»n mình giỠắt hẳn đã Ä‘Æ°a lão ta vô tròng rồi. Lão ta thẻ nà o cÅ©ng bị lần quần rắm rối vá»›i bên Äoà n gia, thì ai là m sao biết tụi mình Ä‘ang trốn ở đây?
Cùng lúc ấy, từ bên ngoà i vá»ng và o tiếng bÆ°á»›c chân. Gã Ä‘ang đứng nhá» giá»ng há»i:
- Ai đó?
Có tiếng má»™t nữ tá» khẽ trả lá»i:
- LÃ ta.
Lâm Yên BÃch nháºn ngay ra thanh âm của kẻ đóng vai bà chủ quán.
- Có nghe động tĩnh gì từ nha đầu đó không?
NgÆ°á»i trên giÆ°á»ng trả lá»i:
- DÆ°á»ng nhÆ° chẳng có Ä‘á»™ng tÄ©nh gì hế, chẳng nghe nó nói năng gì cả ... Ủa - y bá»—ng khẽ kêu lên - Có khi đã chết đói rồi chăng?
- Äừng có nói xà m!Ta vừa má»›i Ä‘em cÆ¡m cho nó xong, chết đói sao được?
Ả kia bảo:
- Bá»n mình nên cẩn tháºn thì hÆ¡n! Hết đêm nay là mình yên tâm rồi,. Hai đưá ngÆ°Æ¡i canh chừng trÆ°á»›c, sau canh ba, ta sẽ trở lại đây lo phiên gác của ta.
Nói xong, ả trở ra, Ä‘Æ°a tay đẩy cá»a, thấy hai thân hình đứng chặn đấy là Tiêu Phong và Lâm Yên BÃch, trong bóng đêm má» mịt, ả không nháºn rõ hình dạng, bèn quát nhá»:
- Hai ngươi là ai?
Tiêu Phong bÆ°á»›c thốc và o, ả ná» bất giác lui nhanh vá» sau. Tiêu Phong gằn giá»ng há»i:
- Bá»n ngÆ°Æ¡i là thuá»™c hạ của Kim Luân pháp vÆ°Æ¡ng?
Ả ná» gay gắt há»i lại:
- Kim Luân pháp vÆ°Æ¡ng cái gì? Chúng ta không biết, bá»n ngÆ°Æ¡i ná»a đêm xông và o, định là m trò ma quá»· gì đây?
Tiêu Phong hứ lạnh, nói:
- Äừng giả ngây nữa! Bá»n ta vừa rồi nghe trá»n tất cả những gì các ngÆ°Æ¡i nói.
Ả nỠtiếp tục lùi, ngoác miệng:
- Tụi tao là thuá»™c hạ của ông ta thì sao? Việc gì đến bá»n ngÆ°Æ¡i?
Tiêu Phong vẫn đứng chặn tại cá»a, nhạt giá»ng bảo:
- Äừng rÆ°á»m lá»i nữa! Tụi bay giấu con gái của Quách đại hiệp đâu, mau giao trả ra đây!
Ả ná» lùi lại mép giÆ°á»ng, ngÆ°á»i trên ấy vụt đứng dáºy, rồi cả hai gã chạy à o tá»›i giữa phòng, nghe soạt soạt hai tiếng, gÆ°Æ¡m đã thoát khá»i vá», ánh hà n quang chá»›p loáng trong bóng má» tối, chúng chém và o Tiêu Phong.
Tiêu Phong phất tay, chưởng phong đánh thẳng và o vùng hà n quang, nghe rẻng má»™t tiếng, đôi trÆ°á»ng kiếm đã bị đánh rá»i tay, má»™t thanh phá mái ngói bay ra ngoà i, má»™t thanh ghim dÃnh và o xà nhà . Bá»—ng nghe rầm má»™t tiếng lá»›n, Lâm Yên BÃch hoảng hốt la lên, cô chạy nhanh đến bên giÆ°á»ng, thì đã chẳng còn thấy hình dạng ả nỠđâu nữa.
Tiêu Phong vá»t má»™t bÆ°á»›c xông đến, hai tay vÆ°Æ¡n ra nắm chịt và o cổ áo hai gã ná», quát to:
- Cơ quan giấu chỗ nà o, mau khai ra!
Hai gã nỠđâu mặt và o Tiêu Phong, hoà n toà n không chút khà lực, run như cầy sấy, hà m răng đánh bỠcạp, cuối cùng, một gã rán ấp úng:
- Tôi ... Tụi tôi không biết ... Chẳng ai nói cho hay là có cơ quan hết!
Tay Tiêu Phong siết mạnh thêm một chút nữa, ông thét:
- Chẳng phải hai đưá bay giam giữ ngÆ°á»i ở đây sao? Sao lại không biết?
Cần cổ hai gã nỠđau điếng, vừa khóc vừa rên rỉ, một gã nói:
- Äúng thá»±c chúng tôi không biết, chỉ thấy bà ta Ä‘Ãch thân áp giải nha đầu há» Quách vô giam trong phòng đó, rồi Ä‘uổi chúng tôi ra ngoà i nà y, buá»™c canh gác, chá» bà ta trở lại.
Gã kia nói thêm:
- Dạ đúng váºy ... thÆ°a đại hiệp, quả tình tụi tôi không biết gì hết. Quốc sÆ° cÅ©ng hết sức nể nang thị, lần bắt giam ngÆ°á»i nà y, bà y trò đánh lừa nhân sÄ© giang hồ Ä‘ang truy lùng, hoà n toà n do thị sắp đặt hết, Tụi tôi chỉ là m theo mệnh lệnh của thị thôi.
Chợt trÆ°á»›c mắt loé sáng, Lâm Yên BÃch đã đánh lá»a châm và o ngá»n đèn trên bà n, mấy ngón tay thuôn mảnh nhÆ° bạch ngá»c của cô Ä‘ang hÆ°Æ¡i hÆ°Æ¡i hai tá»… thuốc Ä‘en nhánh và o mặt hai gã ná», rồi cô quay sang bảo Tiêu Phong:
- Há» không muốn nói cÅ©ng không sao, mình cho há» uống hai hoà n thuốc nà y, chỉ ná»a thá»i thần thôi, sẽ bị trà o máu thất khổng, toà n thân phát ngứa ngáy muốn chết, có khi há» sẽ tranh nhau khai ra không chừng!
Tiêu Phong ẩy cả hai ngã giúi giụi bệt xuống sà n, quát thét:
- Hai đứa có chịu nói hay không?
Hai ngÆ°á»i ná» quỳ má»p, giáºp đầu chan chát nhÆ° gõ trống, khóc lóc:
- Xin đại hiệp tha mạng! Hai đứa tôi má»›i ra giang hồ kiếm ăn, tình cá» gặp nữ tá» há» Giang đó, võ công cao hÆ¡n tụi tôi nhiá»u, ả rủ rê nháºp bá»n để phát tà i. Kế đó, ả Ä‘Æ°a tụi tôi đến gặp Kim Luân pháp vÆ°Æ¡ng của Mông Cổ. Kim Luân pháp vÆ°Æ¡ng đối xá» tụi tôi không tệ, đã chu cấp ngân lượng. Lần nà y, ông ta bắt cóc đứa con gái nhá» của Quách TÄ©nh, ra lệnh cho tụi tôi phụ áp tải,Ä‘em nó xuống tà ng giấu vùng nà y, Äịa Ä‘iểm nà y là cÆ¡ sở của Giang đại tỉ, tụi tôi được phân phó canh chừng, chỉ biết đứa nhá» bị nhốt dÆ°á»›i căn hầm bà máºt dÆ°á»›i giÆ°á»ng, nhÆ°ng mở cá»a cÆ¡ quan thế nà o, chúng tôi thá»±c sá»± không rà nh.
Rồi cả hai lạy liên tục như tế sao.
Tiêu Phong quát:
- Äứng lên Ä‘i!
Quay sang Lâm Yên BÃch, ông bảo:
- Thấy rõ là hai đứa nà y không biết gì hết, váºy mình phải tá»± tay tìm thôi!
Lâm Yên BÃch gáºt đầu, tả thủ bÆ°ng đèn, hữu thủ cô lần mò từng ly từng tà sà n giÆ°á»ng, cả ná»a buổi, vẫn không tìm ra manh mối. Lúc ả ná» khởi Ä‘á»™ng cÆ¡ quan, cô Ä‘ang đứng bên ngoà i nhà , trong bóng đêm nháºp nhoạng, cô đã không thể thấy được ả ta đã mở cá»a địa đạo mà bá» trốn ra sao. Cô lùi ra đứng trÆ°á»›c giÆ°á»ng, chăm chú rá»i đèn và o gần, quan sát bức tÆ°á»ng mé trên, bá»—ng thấy má»™t viên gạch phản chiếu ánh đèn khác lạ, cô bèn khẽ Ä‘Æ°a tay đẩy và o đấy, không thấy Ä‘á»™ng tịnh gì, cô bèn nhấn mạnh thêm má»™t chút, nghe cạch má»™t tiếng, ván mặt giÆ°á»ng bá»—ng lay Ä‘á»™ng, rồi nghe rầm má»™t cái, má»™t vòm địa đạo hiện ra bên dÆ°á»›i.
Hết sức mừng rỡ, Tiêu Phong bảo Lâm Yên BÃch:
- Äể ta xuống trÆ°á»›c.
ÄÆ°a cây đèn cho ông, Lâm Yên BÃch dặn:
- Huynh phải hết sức cẩn tháºn.
Tiêu Phong gáºt đầu, ông tiếp nháºn cây đèn, Ä‘á» khÃ, nhẹ nhà ng hạ mình xuống, kình khà táºp trung và o lòng bà n tay, ông ra sức Ä‘á» phòng ả ná» bắn ám khà táºp kÃch. Äâu dè, chân chạm đất rồi, chẳng thấy ám khà đâu, ông bèn Ä‘Æ°a mắt Æ°á»›c lượng căn hầm, thấy nó trống rá»—ng, chẳng bóng dáng má»™t ai. Vừa lúc Lâm Yên BÃch xuống theo đến nÆ¡i, thấy tình hình váºy, cô giáºm chân, nói:
- Lại để nó trốn thoát mất rồi.
Cô chăm chú quán sát máºt thất, nói:
- Căn hầm nà y nhất định có thông đạo chạy ra bên ngoà i, mình hãy mau tìm cho ra cÆ¡ quan mở cá»a ngá», nó chÆ°a Ä‘i xa đâu!
Lần nà y, Lâm Yên BÃch không tìm tòi trên tÆ°á»ng, cô để Tiêu Phong rá»i đèn, chăm chú quan sát nóc hầm, không thấy gì khác lạ, cô bèn cúà đầu thăm dò mặt đất.
Tiêu Phong há»i:
- Muá»™i không tìm trên tÆ°á»ng à ? Có khi cÆ¡ quan cÅ©ng giấu trên tÆ°á»ng không chừng?
Lâm Yên BÃch đáp:
- CÅ©ng có thể là cÆ¡ quan đặt trên tÆ°á»ng, nhÆ°ng muá»™i nghÄ©, cÆ¡ quan thứ nhất đã giấu trong tÆ°á»ng, váºy cái thứ nhì nà y sẽ có nhiá»u khả năng được đặt ở chá»— khác, mục Ä‘Ãch lừa ngÆ°á»i ta cứ ăn quen theo bên trên mà tìm nÆ¡i gạch gắn tÆ°á»ng. Äể muá»™i tìm nÆ¡i nóc hầm đã, khi không tìm thấy, sẽ dò theo tÆ°á»ng sau.
ChÃnh trong lúc cô Ä‘ang giải thÃch, Tiêu Phong hốt nhiên phát hiện má»™t chá»— dÆ°á»›i sà n đất hÆ¡i bị lõm, ông bèn dùng sức, ấn mạnh chân và o đấy, nghe ầm má»™t cái, mặt tÆ°á»ng Ä‘ang bằng bặn chợt mở bung ra má»™t khung cá»a nhá».
Tiêu Phong cùng Lâm Yên BÃch tiến và o, thấy má»™t địa đạo, Tiêu Phong cầm đèn Ä‘i trÆ°á»›c, quanh co uốn khúc má»™t lúc, há» ra khá»i địa đạo, cá»a là má»™t hang Ä‘á»™ng ăn sâu và o lòng núi, phÃa trÆ°á»›c được che khuất bởi cây cá» ráºm rạp chung quanh, cá»±c kỳ bà máºt.
Trá»i còn chÆ°a sáng rõ, phÆ°Æ¡ng đông trắng nhá» nhá», gió sá»›m thổi nhè nhẹ, hai ngÆ°á»i vạch cá» chui ra, toà n thân uá»›t đẫm sÆ°Æ¡ng mai.Tay rảy cá» vụn dÃnh bám trên quần áo, Lâm Yên BÃch ngÆ°á»›c trông lên, cô Ä‘Æ°a tay gỡ bá» cá» vụn bám đầy đầu Tiêu Phong, cÆ°á»i, há»i:
- Trước giỠTiêu đại hiệp chưa từng chui rức từ địa đạo lên chắc? Hì hì ...Coi kìa ... đầy một đầu rác!
- DÄ© nhiên là đã từng chui nhủi địa đạo rồi! - Tiêu Phong cÆ°á»i hì hì, ông cúi thấp đầu xuống cho cô gỡ cá», nói tiếp - đáp - Xứ Äại Lý nà y hầm hố không Ãt, hồi xÆ°a, trong đám gia thần của tam đệ ta, có má»™t tay đặc biệt chuyên nghá» Ä‘Ã o địa đạo, lúc ta bị cầm tù trên Liêu quốc, là y đã khai thông địa đạo, góp phần giúp ta vượt ngục.
Lâm Yên BÃch vui vẻ tán:
- Có khi mấy cái địa đạo nà y là tác phẩm của đám cháu chắt ông ta không chừng
Cô gỡ bỠsạch sẽ đầu tóc Tiêu Phong xong, buông thõng tay, nói:
- Mình tiến ra phÃa trÆ°á»›c đây dò thám, nữ tỠđó chắc chÆ°a Ä‘em đứa nhá» Quách TÆ°Æ¡ng Ä‘i xa lắm đâu!
Hai ngÆ°á»i vạch đám cá» má»m, Ä‘i được má»™t chặp, bá»—ng nghe từ phÃa trÆ°á»›c có tiếng cÆ°á»i khanh khách, rồi có tiếng nói trong trẻo bảo:
- Mi có giá»i thì lên đây!
Lại nghe giá»ng nói mệt má»i của má»™t nữ tỠđáp trả:
- Xú nha đầu, mi có giá»i thì mau xuống đây!
Tà i sản của tieu_thusinh
Chữ ký của tieu_thusinh
25-01-2010, 09:38 PM
Tham gia: Aug 2009
Äến từ: 4vn.eu
Bà i gởi: 326
Thá»i gian online: 1 tuần 2 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,889
Thanked 6,691 Times in 126 Posts
Trong vùng ánh sáng buổi rạng đông, Tiêu Phong cùng Lâm Yên BÃch rón rén đến gần, chỉ thấy má»™t cô bé con ngồi vắt vẻo bên trên cà nh má»™t cây đại thụ cao nghệu, mình cô váºn quần áo mà u xanh lục nhạt, cổ Ä‘eo má»™t chuá»—i vòng minh châu lấp lánh phản chiếu nắng sá»›m, đôi chân mang hà i mầu phấn hồng nhè nhẹ Ä‘ong Ä‘Æ°a. Khoé môi vẫn cÆ°á»i khanh khách, cô nói:
- Chị béo à , chị mà lên đây được, ta phục lăn, từ giá» sẽ nghe lá»i chị, không bá» trốn nữa đâu.
Chuyển ánh mắt xuống phÃa dÆ°á»›i, Tiêu Phong và Lâm Yên BÃch tức thì thấy má»™t nữ tá» béo máºp Ä‘ang đứng, mắt trợn tròn vì giáºn dữ, ả Ä‘ang nhìn chằm chằm lên đỉnh cây.
Vừa nhìn qua, bất giác Lâm Yên BÃch "hÃch hÃch " má»™t trà ng cÆ°á»i, đôi mắt cô dòm qua Tiêu Phong, rồi dòm lại nữ tá», cô cÆ°á»i ...đến rÅ© cả ngÆ°á»i xuống.
Tiêu Phong lấy là m lạ, há»i:
- Muá»™i cÆ°á»i gì thế? Trên mặt ta có nhá» hay sao?
Tay Lâm Yên BÃch chỉ chá» và o cô ả béo ị, cô vẫn cÆ°á»i đến gần hụt hÆ¡i:
- Huynh trông cho kỹ xem, là ai kia?
Tiêu Phong chăm chú nhìn ả béo, thấy quen quen, ông ngẫm nghĩ một hồi, rồi vỗ vế la lớn:
- Ta nhớ ra rồi, đấy là Triệu Phi Yến!
Ông cÆ°á»i hì hì, nhìn Lâm Yên BÃch, há»i:
- Sao cô nà y lại cũng đến đây? Bữa đó, nếu ta mà không vung đũa cứu mạng, thì cô ta đã ô hô ai tai vì mấy cây châm của muội rồi.
Lâm Yên BÃch cố nhịn cÆ°á»i, đáp:
- Hôm ấy, nếu muá»™i không ra tay giải nguy cho huynh, là m sao huynh thoát thân cho khá»i được, hồi ấy đã không ngá» lá»i cám Æ¡n muá»™i thì chá»›, mà lại còn lên tiếng trách móc ngÆ°á»i ta hung dữ nữa kìa!
Tiêu Phong vui vẻ nói:
- Ờ ... GiỠthì ta cám ơn, được chưa?
ChÃnh Ä‘ang giữa cuá»™c đối thoại, Triệu Phi Yến bá»—ng tức bá»±c quát má»™t tiếng chá»i mắng, rồi tung mình lên, vá»›i ý định nhẩy tá»›i chá»— cô bé, nhÆ°ng khinh công ả quá kém, đã không đủ khả năng Ä‘Æ°a ả cao đến nÆ¡i, khi hết trá»›n nhảy, thân mình ả đã rÆ¡i xuống trở lại, cùng lúc cô bé ná» vung tay ném má»™t loạt đạn và o đầu ả. Thân mình còn Ä‘ang lá»ng lÆ¡ trong không, Triệu Phi Yến không sao né tránh được, ả đã lãnh ngay hai viên và o trán. Kêu "ui da" hai tiếng, ả té vùn vụt, cắm đầu xuống mặt đất
Tiêu Phong cùng Lâm Yên BÃch trông thấy ả đầu cổ tóc tai dÃnh bụi đất nhá» nhem, chá»— bị đạn của cô bé bắn trúng, thấy nổi hai cục u to. CÅ©ng còn may, cô bé lá»±c tay không mạnh, nếu không thì ả đã huyết lÆ°u mãn địa mất rồi..
Tiểu cô nÆ°Æ¡ng ná» rụt đôi chân lên, cô cÆ°á»i rÅ© rượi, ngón tay thuôn mảnh trắng trẻo của cô trá» và o ngay trên trán mình, bảo:
- Ha ha ... Mi thỠlấy tay dò trên trán mà xem, chả phải đang nổi hai cục u to đùng kia sao?
Triệu Phi Yến nghe theo, đưa ngón tay miết và o trán, đụng phải hai khối u, ả bị đau đớn, kêu thét lên.
Tiểu cô nÆ°Æ¡ng kia thu nét cÆ°á»i lại, nghiêm sắc mặt, bảo:
- A ... Mi chớ có la hét kêu khóc thế, sẽ là m độc công tâm mau hơn lên.
Triệu Phi Yến hết hồn, ả ngÆ°á»›c lên, há»i:
- Tại sao?
Tiểu cô nương đáp:
- Trên đạn của ta có tẩm Ä‘á»™c, thà nh ra trán mi má»›i nổi u bá»± nhÆ° váºy. Mà mi cà ng la khóc to chừng nà o, sẽ cà ng khiến cho Ä‘á»™c chất thấm lẹ hÆ¡n chừng nấy!
Bá»—ng cô trá» ngón tay thẳng và o Triệu Phi Yến, cao giá»ng nói:
- Úi chao ... Mi đừng có váºn sức tay mà miết và o đấy, rủi chá»— vết thÆ°Æ¡ng xé miệng, nÆ°á»›c Ä‘á»™c ứa ra, sẽ là m toà n thân thể nát rưã ra.
Triệu Phi Yến vá»™i và ng rụt tay xuống khá»i trán, sắc mặt khủng khiếp, bá»—ng ả ngóc đầu lên, nói:
- Tiểu nha đầu, mi chớ có nói phóng đại lên thế.
Tiểu cô nÆ°Æ¡ng ná» ngÆ°á»›c mặt nhìn trá»i cao, đáp:
- Mi muốn tin hay không .. mặc ngÆ°Æ¡i. Môn Äà n Chỉ thần công nà y của ông ngoại dạy, ta chÆ°a há»c xong hết, nên ta đã xin được từ tỉ tỉ ÄÆ°á»ng Uyển của ÄÆ°á»ng môn má»™t Ãt Ä‘á»™c dược Ä‘em tẩm và o đấy, dùng phòng chống những quân tồi tệ trên giang hồ.
Bỗng cô chăm chú nhìn xuống trán ả:
- Khắp trán mi Ä‘ang đổi sang mà u Ä‘en kịt kia kìa, mi không tin, cứ Ä‘i tìm ngÆ°á»i khác há»i xem có đúng thế không...
Triệu Phi Yến thất kinh hết hồn vÃa, ả gắng gượng ká»m giữ ngón tay không sá» lên trán, chỉ e là m vỡ vết thÆ°Æ¡ng khiến cho nÆ°á»›c Ä‘á»™c ứa ra, là m lở loét toà n thân. Ả tá»±a ngÆ°á»i, hai tay ôm vòng và o thân cây, vÆ°Æ¡n cổ ngoảnh ra ngóng ngóng tứ phÃa, miệng lầm thầm rên:
- SÆ° tỉ Ä‘i đâu mất rồi không biết! Sao mà lâu quá, chÆ°a thấy trở vá»!
Tiểu cô nương ngồi vững trên chạc cây, bỗng tay cô trỠvỠmé tây, miệng nói:
- Ta thấy chá»— đó có má»™t khe suối nhá», nếu ngÆ°Æ¡i không tin, cứ đến dòng suối đó, soi mình xuống mặt nÆ°á»›c mà xem.
Triệu Phi Yến nghe lá»i, Ä‘i vá» phÃa đó, được dăm ba bÆ°á»›c, bá»—ng ả dừng phắt, quay đầu lại nói:
- Mi đừng hòng lừa ta, tÃnh chá» ta Ä‘i khá»i đây rồi mi bá» trốn ra chá»— khác à ?
Tiểu cô nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i khanh khách, bảo:
- Váºy thì ngÆ°Æ¡i đừng Ä‘i đâu nữa, cứ ở chá» dÆ°á»›i gốc cây đó cho đến khi toà n thân rữa nát thà nh má»™t bãi nÆ°á»›c hôi thối, NgÆ°Æ¡i có nói sÆ° tỉ ngÆ°Æ¡i Ä‘ang Ä‘i đón khách, váºy để sáng mai, hỠđến đây, thì thấy ngÆ°Æ¡i đã biến thà nh má»™t vÅ©ng nÆ°á»›c Ä‘en rồi.
Triệu Phi Yến nghe nói váºy, ả phát run rẩy toà n thân, mặt trắng bệch, ả trợn trừng nhìn tiểu cô nÆ°Æ¡ng, kêu lên:
- Nha đầu, mau đưa giải dược ra đây.
Tiểu cô nÆ°Æ¡ng ná» móc từ trong bá»c ra má»™t bình ngá»c nhá», cô trút từ đấy ra má»™t hoà n thuốc Ä‘en nhánh, khi Triệu Phi Yến vừa ngá»i được mùi thÆ¡m nhè nhẹ của thuốc, ả chìa nhanh tay ra nói:
- ÄÆ°a đây mau lên.
Tiểu cô nương tung hứng hoà n thuốc trong tay, rồi vụt bảo:
- Cho mi thì cũng được, nhưng mi phải để cho ta đi giải trước cái đã.
Triệu Phi Yến gáºt đầu lia liạ, nói liá»m miệng:
- Ờ . Äược ... Äược...
Tiểu cô nương nhìn quanh quất, rồi bảo:
- TrÆ°á»›c tiên, mi hãy lui xa ra chừng trăm bá»™, vì ta sợ mi sẽ a và o giáºt thuốc! - Cô ta chu má», bảo - Ta báo cho mi biết trÆ°á»›c, há»… mi mà xông và o cÆ°á»›p giáºt, ta sẽ nuốt trá»™ng thuốc nà y tức thì, chẳng cho mi nữa, để mi chết rữa nát chÆ¡i!
Triệu Phi Yến vội xua tay lia lịa:
- Äừng ... Äừng ... Äể ta lui ... Mi không bá» chạy, ta sẽ không xông và o mi đâu.
Ả vừa nói, vừa bÆ°á»›c giáºt lùi.
- Ta nhá» con vầy, là m sao chạy thoát khá»i tay ngÆ°Æ¡i cho được? - Tiểu cô nÆ°Æ¡ng chăm chú dõi theo bÆ°á»›c ả Ä‘i thụt lùi, miệng lá»›n tiếng đếm - Má»™t hai ba .. Má»™t hai ba ...
Triệu Phi Yến dừng bÆ°á»›c, há»i:
- Mi tại sao cứ má»™t hai ba, má»™t hai ba ... hoà i váºy?
Tiểu cô nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i hì hì:
- Ui .. Xin lá»—i .. Ta vốn bị cà lăm từ hồi còn nhá», là m sao hết bịnh má»™t cách thần tốc cho đặng?
Triệu Phi Yến chịu thua, lÆ°á»m cô ta má»™t phát, nhÆ°ng tÃnh mạng mình còn nằm trong tay ngÆ°á»i, ả kệ cô nhỠđếm sao thì đếm, Ä‘Ã nh phải cứ tiếp tục lùi, cho tá»›i khi cô ta đếm ngang số má»™t trăm thì Triệu Phi Yến đã Ä‘i xa khá»i hÆ¡n hai trăm bÆ°á»›c, ả khó thể trông chừng cô bé con được nữa.
Lâm Yên BÃch cÆ°á»i khe khẽ:
- Cô nhá» nà y chắc chắn là Quách TÆ°Æ¡ng, cái bá»™ dạng ranh mãnh ăn ngÆ°á»i, y hệt mẹ cô ta.
Tiểu cô nÆ°Æ¡ng chÃnh là Quách TÆ°Æ¡ng, từ chạc cây cao, cô nhẹ nhà ng trổ khinh công, sau và i lần nhấn gót, đã đáp tá»›i mặt đất, cho thấy dù tuổi còn non, cô đã có phong phạm con nhà đại gia. Cô đứng sát và o cây, nói:
- Chị béo ơi, chị cứ ở yên ở chỗ đó nhen, ta qua mé rừng bên kia đi tiểu xong, sẽ tức thì trở vỠcho chị thuốc giải.
Triệu Phi Yến quát lớn:
- Mi đừng có tìm cách bá» trốn, từ chá»— nà y, ta nhìn thấy rõ hết má»i thứ.
Quách Tương đáp:
- Yên tâm đi. Ta biết là ta trốn không thoát mà !
Rồi, dấn bÆ°á»›c đến chá»— cá» ráºm rạp, cúi sát mình xuống, cô lom khom bò cả tay lẫn chân vá» phÃa đông. Chợt trÆ°á»›c mặt cô có giá»ng ong óng của má»™t nữ tá»:
- Tiểu nha đầu! Äể xem xem mi bá» trốn Ä‘i đâu?
Quách TÆ°Æ¡ng chẳng chút ngần ngừ, cô đứng thẳng dáºy, ù té bá» chạy vá» chá»— Tiêu Phong cùng Lâm Yên BÃch Ä‘ang ẩn thân, cô đâu dè sÆ° tỉ của Triệu Phi Yến đã trở vỠđây từ hồi nà o, trong lòng thầm than khổ liên miên.
Khi Quách TÆ°Æ¡ng chạy tá»›i ngang má»™t thân cây to, nữ tỠđó đã rượt tá»›i nÆ¡i, cho thấy rõ võ công cùng khinh công cuả bà ta cao hÆ¡n Triệu Phi Yến rất nhiá»u, bà ta quát nạt:
- Lại còn muốn bỠchạy nữa sao?
Bà vÆ°Æ¡n tay nhắm chụp và o đầu vai Quách TÆ°Æ¡ng. Mắt thắy tay bà ta sắp nắm trúng và o mình, Quách TÆ°Æ¡ng hốt hoảng la lên, cô trượt chân, té chúi nhủi vá» Ä‘Ã ng trÆ°á»›c. Bá»—ng từ Ä‘Ã ng sau cây, má»™t thân ảnh nhoáng ra, tay tống chưởng và o nữ tá» ná», chặn đứng thế chụp của ả, tay kia thò ra nắm dÃnh và o Quách TÆ°Æ¡ng.
Quách TÆ°Æ¡ng láºp tức cảm giác má»™t cá»— đại lá»±c truyá»n từ cánh tay ná» sang, giúp cô đứng vững lên, vừa kịp lúc má»™t thân ảnh khác vá»t tá»›i, vÆ°Æ¡n cánh tay ngá»c thon thả ra ôm chầm, kéo cô sát và o lòng, rồi há»i:
- Tiểu cô nương, có phải cô tên là Quách Tương không?
Quách TÆ°Æ¡ng phủ phục trong lòng ngÆ°á»i ná», mÅ©i ngá»i má»™t mùi hÆ°Æ¡ng nhè nhẹ toát ra từ thân mình nà ng, gây cảm giác rất dá»… chịu.
NgÆ°á»›c trông lên, Quách TÆ°Æ¡ng bất giác chẳng ngăn được má»™t nụ cÆ°á»i, đáp:
- Muá»™i đúng là Quách TÆ°Æ¡ng, tỉ tỉ, chị đẹp ghê, mùi hÆ°Æ¡ng trên mình chị ngá»i thiệt hết sức dá»… chịu.
Äôi mắt Ä‘en láy của cô đảo qua má»™t vòng, rồi cô há»i:
- Chị là ai? Sao lại biết tên muội? Muội chưa từng gặp một tỉ tỉ hình dung đẹp đẽ như chị?
Trong lúc Quách TÆ°Æ¡ng há»i Lâm Yên BÃch mấy câu ấy, Tiêu Phong đã má»™t chưởng đánh thụ thÆ°Æ¡ng nữ tá» kia, đẩy ả giạt mấy trượng vá» Ä‘Ã ng sau.
Lúc Tiêu Phong dừng tay, nữ tá» ná» sau cÆ¡n hốt hoảng, đã Ä‘Æ°a mắt quan sát hai ngÆ°á»i đứng trÆ°á»›c ả, rồi giáºn dữ há»i:
- Ta cùng bá»n ngÆ°Æ¡i không thù không oán, cá»› sao hai ngÆ°á»i nhÆ° âm hồn không siêu thoát, cứ bám riết lấy, là m há»ng đại sá»± của ta?
Tiêu Phong liếc sÆ¡ qua ả, giá»ng rắn rá»i:
- Kim Luân pháp vÆ°Æ¡ng đâu? Chẳng phải là mi Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i đón lão ta sao? Bảo lão ra đây gặp ta!
Nữ tá» nỠôm đầu vai bị trúng thÆ°Æ¡ng, quát há»i lại:
- Rốt cục mi là giống gì?
Chỉ vá»n vẹn má»™t chiêu, ả ta biết chà ng trai khôi ngô tuấn tú, thân hình cao lá»›n trÆ°á»›c mặt đây là má»™t đại cao thủ võ công thâm sâu không biết tá»›i đâu cho cùng.
Tiêu Phong nhạt giá»ng bảo:
- Chuyện nà y mi không quản nổi đâu, cứ đưa Kim Luân pháp vương đến đây gặp ta là được thôi.
Nữ tỠnỠrấm rức đáp:
- Kim Luân pháp vÆ°Æ¡ng sai chúng ta bắt Ä‘Æ°a tiểu nha đầu nà y vỠđây, có bảo là sá»›m hôm nay sẽ đến nháºn nó, mà cho đến giá» vẫn chÆ°a thấy bóng dáng đâu hết.
Lâm Yên BÃch há»i:
- Kim Luân pháp vÆ°Æ¡ng sai các ngÆ°á»i bắt Quách TÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a vỠđây, có phải muốn dùng cô ta uy hiếp Quách đại hiệp cùng Hoà ng bang chủ?
Nữ tỠnỠlắc đầu, đáp:
- Cái đó thì ta không rõ, ta chỉ thừa hà nh lệnh bắt ngÆ°á»i thôi.
Quách TÆ°Æ¡ng nÃu tay Lâm Yên BÃch, trá» và o nữ tá», nói:
- Bà nà y là kẻ ác đấy! Bữa đó, muá»™i Ä‘ang dạo chÆ¡i ven bá» biển đảo Äà o Hoa, bà ta đã cùng hai ngÆ°á»i khác nữa dong thuyá»n ghé vô, há»i muá»™i đấy là đâu, bảo là đang bị lạc. Muá»™i trả lá»i là đảo Äà o Hoa, bá»n há» lại há»i cha mẹ muá»™i Ä‘ang ở đâu, muá»™i nói là cha mẹ Ä‘ang trấn giữ thà nh TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng, đâu dè, há» trở mặt, bịt miệng muá»™i, không để cho Kha công công của muá»™i hay biết, đã Ä‘em muá»™i lên thuyá»n, Ä‘Æ°a muá»™i tá»›i chá»— nà y, nếu cha mẹ muá»™i mà hay tin, thể nà o cÅ©ng giết há».
Cô nhỠbỗng hứ một tiếng, nói tiếp:
- Muá»™i biết rồi, bá»n há» muốn dùng muá»™i để uy hiếp cha mẹ muá»™i, có Ä‘iá»u há» không biết đấy thôi, cha mẹ muá»™i nhất định chẳng để cho há» thao túng đâu!
Tiêu Phong có chút ngạc nhiên, ông chẳng thể tưởng nổi má»™t cô bé tuổi còn non ná»›t nhÆ° vầy, lại có những láºp luáºn kiểu đó. Ông chăm chú nhìn cô, thấy mặt cô khẽ hếch lên, biểu lá»™ quáºt cÆ°á»ng, dÆ°á»›i vầng sáng buổi bình minh, khoác lên đó má»™t vẻ đẹp nhÆ° ngá»c tạc.
Lâm Yên BÃch vuốt nhẹ và o đầu tóc cô, khẽ há»i:
- Nói cho tỉ đây hay Ä‘i, thế bà ác nhân nà y đã có hà nh hạ muá»™i trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i đến đây không? Äể tỉ ra tay trả thù giùm cho muá»™i!
Tà i sản của tieu_thusinh
Last edited by tieu_thusinh; 25-01-2010 at 09:41 PM .
25-01-2010, 09:43 PM
Tham gia: Aug 2009
Äến từ: 4vn.eu
Bà i gởi: 326
Thá»i gian online: 1 tuần 2 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,889
Thanked 6,691 Times in 126 Posts
Quách TÆ°Æ¡ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đáp:
- Cái đó thì lại chẳng bị. Muá»™i không chịu ăn, bá»n há» còn năn nỉ muá»™i nữa kia!
- Là chà ng đấy Æ°? - Tiếp theo tiếng kêu đầy nét hân hoan, Triệu Phi Yến đã chạy à o tá»›i, khi thân hình cao lá»›n cuả Tiêu Phong Ä‘áºp và o ánh mắt, ả bất giác vừa vui mừng, vừa kinh ngạc.
Tiêu Phong há»i:
- Triệu cô nương, sao cô cũng có mặt ở đây?
Triệu Phi Yến đứng dá»±a ngÆ°á»i và o má»™t thân cây, tay vân vê má»™t chéo áo, miệng nói:
- Äại sÆ° tá»· dẫn tôi theo, sao chà ng cÅ©ng đến chốn nà y?
Mụ Ä‘Ã n bà kia trợn mắt nhìn ả, mụ dòm qua Triệu Phi Yến rồi dòm lại Tiêu Phong, giá»ng lạ lẫm:
- Sư muội, thì ra muội biết ông ta, ông ấy là ai thế?
Triệu Phi Yến cúi gằm mặt, e thẹn đáp:
- Là ngÆ°á»i phu quân đã uống hết vò rượu Nữ Nhi Hồng của muá»™i, muá»™i cÅ©ng không biết chà ng tên há» là gì!
Tiêu Phong dở khóc dở cÆ°á»i, Ä‘ang định lên tiếng cải chÃnh, ông bá»—ng nghe tiếng Lâm Yên BÃch lạnh lùng nói:
- Còn không biếy mắc cở kia .. Ai là phu quân của mi?
Từ lúc gặp Tiêu Phong, Triệu Phi Yến chỉ đã thẹn thùng cúi gằm mặt xuống, tay e ấp vò vò chéo áo, căn bản không nhòm nhõi gì đến ngÆ°á»i cung quanh, khi nghe giá»ng nói thanh thoát của Lâm Yên BÃch, ả ngÆ°á»›c mắt lên trông, má»›i nháºn ra nữ tá» mặt mà y rạng rỡ đứng kế bên Tiêu Phong, tà áo xanh phất phÆ¡, trông cô tá»±a má»™t nà ng tiên. Khi nháºn định đấy là Lâm Yên BÃch, cÅ©ng là thiếu nữ tuyệt sắc , hồi ở tiểu Ä‘iếm dÆ°á»›i chân núi Thiên SÆ¡n đã từng phóng ngân châm, suýt lấy Ä‘i tÃnh mạng của mình, sá»± việc xảy ra đã lâu, mà ná»—i hãi sợ vẫn còn vÆ°á»›ng vất trong lòng. NhÆ°ng ghen tuông, ả lá»›n tiếng mắng chá»i lại:
- Tại sao lại là ngÆ°Æ¡i nữa kia? Ngà y ná», ngÆ°Æ¡i dùng ngân châm ám toán ta, ta còn chÆ°a tÃnh sổ nợ kia kìa!
Lâm Yên BÃch không giáºn, mà lại còn cÆ°á»i to, đáp:
- Hay lắm! Chừng nà o muốn, mi thì cứ đến đây mà tÃnh!
Triệu Phi Yến nhìn cô tÆ°Æ¡i cÆ°á»i rạng rỡ, cà ng tăng nét yêu kiá»u diá»…m lệ không bút nà o tả xiết, cô đứng kế bên Tiêu Phong, thấy đúng là má»™t đôi anh hùng mÄ© nhân, ả chẳng sao ngăn nổi ghen tức bùng phát, bèn rút từ eo lÆ°ng ra má»™t cây thiết sạn, la lá»›n:
- Bữa nay, ta sẽ rạch nát cái mặt mi, cho mi biến thà nh xấu xa như quỷ sứ!
Ả hÆ°Æ¡i cây thiết sạn xông tá»›i, nhÆ°ng chỉ má»›i Ä‘i được hai bÆ°á»›c, mắt đã thấy loá sáng ánh ngân quang, rồi nghe Triệu Phi Yến rú "ui da", cánh tay vụt nhức buốt, thiết sạn tuá»™t khá»i tay, bay văng ra xa. Ả giÆ¡ bà n tay lên xem, thì thấy má»™t vùng Ä‘en xì, Ä‘Ãch thị Ä‘ang bị trúng Ä‘á»™c cá»±c nặng. Ả liá»n miệng rên rỉ vá»›i mụ Ä‘Ã n bà kia:
- Sư tỷ, muội bị trúng độc rồi, tỷ tìm cách trả thù cho muội!
Mụ ná» cứ tưởng Triệu Phi Yến chá»— quen biết vá»›i Tiêu Phong, hai bên ắt hẳn sẽ hoan hỉ trò chuyện, mụ đâu dè Lâm Yên BÃch cùng Triệu Phi Yến có thù cÅ©, hai bên vừa gặp mặt đã Ä‘á»™ng thủ liá»n. Khi thoáng liếc thấy cánh tay Ä‘en xì của Triệu Phi Yến, mụ bất ngá» vì Ä‘á»™c châm của nà ng lại quá sức ghê gá»›m đến thế, mụ bèn xoay chuyển tròng mắt, tÃnh kế thoát thân má»™t mình, bất chấp tÃnh mạng Triệu Phi Yến chÆ°a biết sống chết ra sao.
Mụ chắp tay nói với Tiêu Phong:
- Tôi lỡ dại bị ma quá»· ám ảnh, đã ra tay bắt cóc con gái của Quách đại hiệp. Bữa nay, sÆ° muá»™i tôi bị trúng phải Ä‘á»™c châm của cô nÆ°Æ¡ng đây, tôi cÅ©ng không cầu xin giải dược, hai vị cứ thong thả mà đưa cô nÆ°Æ¡ng Quách TÆ°Æ¡ng Ä‘i. Từ giá», tôi hứa sẽ không quấy rầy cô ấy nữa, hai bên coi nhÆ° giảng hoà , váºy tôi xin từ biệt, mai sau có khi mình còn gặp lại.
Nói xong, mụ nhÆ° má»™t cái bóng má», co chân chạy vù tuốt ra Ä‘Ã ng sau.
Triệu Phi Yến củ rÅ© tấm thân béo ệu của ả tá»±a và o thân cây, ngay trên gò má cÅ©ng đã thoáng hiện là n khà đen, ả gá»i vá»›i theo mụ Ä‘Ã n bà ná»:
- Sư tỷ, cứu muội với!
Mụ ná» rõ rà ng nghe lá»i kêu van ấy, nhÆ°ng mụ giả Ä‘iếc, cứ co giò chạy vá» vạt rừng Ä‘Ã ng sau. Bá»—ng mắt mụ loáng má»™t cái, cảm giác có má»™t bóng ngÆ°á»i phóng vùn vụt qua bên trên đầu, rồi, đứng lừng lững nÆ¡i không xa lắm trÆ°á»›c mặt, ngÆ°á»i kia cản Ä‘Æ°á»ng bá» chạy của mụ, giá»ng Ä‘anh lại:
- NgÆ°Æ¡i bá» mặc sÆ° muá»™i ngÆ°Æ¡i, tÃnh chạy Ä‘i đâu váºy?
Mụ ná» ngÆ°á»›c trông, nháºn ra Tiêu Phong, bắt gặp ánh mắt sáng quắc, mụ bất giác rúng Ä‘á»™ng toà n thân, giá»ng bối rối:
- Tôi ... Tôi chạy đi tìm giải dược cứu nó!
Tiêu Phong lạnh nhạt nói:
- NgÆ°Æ¡i Ä‘i tìm giải dược ở đâu? Nhân váºt có thuốc giải trong mình Ä‘ang đứng đấy, ngÆ°Æ¡i không há»i xin nÆ¡i cô ta, lại còn định chạy Ä‘i tìm nÆ¡i nao?
Mụ nỠđáp:
- Tại tôi biết là cô ta sẽ không cho đâu!
- NgÆ°Æ¡i hãy đến quỳ tại đây, có khi ta sẽ cho ngÆ°Æ¡i không chừng - Từ Ä‘Ã ng sau vá»ng tá»›i tiếng trả lá»i của Lâm Yên BÃch.
Mụ ná» mặt mà y Ä‘á» au, bá»—ng dÆ°ng mụ chỉ tay và o Triệu Phi Yến, lá»›n giá»ng:
- Con nhá» béo ị nà y, tôi đã chịu nhịn nhục nó lâu lắm rồi, xÆ°a kia, nó cứ suốt ngà y dèm pha tôi cùng sÆ° phụ, dèm rằng tôi không Ä‘Ã ng hoà ng, bữa nay đây, tôi quyết dứt tình cùng nó. Nó là nó, tôi là tôi, chuyện sống chết của nó, tôi không dÃnh dáng vô nữa!
Triệu Phi Yến nghe qua, vốn tá»± trong đầu ả Ä‘ang hoang mang cảm giác gần đất xa trá»i đến nÆ¡i, mà cÅ©ng phải nổi Ä‘oá, ả bèn nhẩy nhổm lên:
- Hay chÆ°a... Bữa nay rốt cuá»™c ta má»›i thấy rõ bá»™ mặt tháºt của mi! Mi lòng dạ Ä‘en tối, trÆ°á»›c đây, ta mù quáng nghe theo lá»i mi, đã đối xá» hết tình hết nghÄ©a cùng mi, thế mà bữa nay, mi trở mặt vá»›i ta nhÆ° váºy ... ta ... ta ...
Tay ả xỉa xói toán loạn, miệng ấm ức đến nghẹn lá»i ...
Ngón tay thanh mảnh của Lâm Yên BÃch búng ra má»™t cái, miệng cô khẽ quát:
- Äón lấy giải dược nà y!
Triệu Phi Yến Ä‘Æ°a tay chụp lấy, bất kể hoà n thuốc to nhá» ra sao, ả đã ném tá»t và o mồm, nuốt chá»ng ngay xuống.
Lâm Yên BÃch bảo:
- Phải váºn khà đan Ä‘iá»n,thúc đẩy Ä‘Æ°a dược lá»±c Ä‘i khắp châu thân.
Triệu Phi Yến y lá»i, ả ngồi xếp bằng trên đất, váºn khà đưa dược lá»±c chạy khắp toà n thân. Mụ Ä‘Ã n bà ná», trÆ°á»›c mặt không lối Ä‘i, mà Triệu Phi Yến cÅ©ng đã có giải dược rồi, mụ chỉ còn má»—i má»™t cách là lùi vỠđứng kế bên Triệu Phi Yến.
Tiêu Phong cÅ©ng đã lui vá» chá»— cÅ©, ông quay sang bảo Lâm Yên BÃch:
- Mình đi đi thôi. Hai ta đưa Quách Tương vỠthà nh Tương Dương.
Lâm Yên BÃch nắm chặt và o tay Quách TÆ°Æ¡ng, cô sánh vai cùng Tiêu Phong ra Ä‘i, bá»—ng Triệu Phi Yến mở bừng mắt, la ó:
- Tiểu nha đầu, mi còn chưa đưa cho ta giải dược kìa! Ta không muốn bị chết rữa nát toà n thân!
Quách TÆ°Æ¡ng quay lại, cÆ°á»i khanh khách, bảo:
- Mấy hòn đạn cuả ta đâu có tẩm độc gì đâu, đó là ta bỡn cợt chị đấy thôi.
Triệu Phi Yến bỡ ngỡ, rồi lại la to:
- Ta không tin! Thứ thuốc mi đem theo trên mình, là thuốc giải, đúng hay không?
Quách TÆ°Æ¡ng vẫn cÆ°á»i khanh khách, cô nói:
- Äó là Cá»u Hoa Ngá»c Lá»™, bá»™ chị đã không ngá»i thấy mùi thÆ¡m của nó sao?
Triệu Phi Yến lẩm nhẩm:
- Cá»u Hoa Ngá»c Lá»™ hoà n? Là thánh dược của đảo Äà o Hoa …
Trong chá»›p mắt, Tiêu Phong cùng Lâm Yên BÃch đã cùng nâng Quách TÆ°Æ¡ng trổ khinh công Ä‘Æ°a cô Ä‘i xa lắm rồi. Lúc Quách TÆ°Æ¡ng quay đầu ngó lại, cô không còn thấy Triệu Phi Yến đâu nữa, bèn há»i Lâm Yên BÃch:
- Xin cho há»i quý tÃnh đại danh của tá»· tá»·?
Lâm Yên BÃch cÆ°á»i đáp
- Ta tên Lâm Yên BÃch.
- A ... Lâm tá»· tá»· ... - Quách TÆ°Æ¡ng lại ngÆ°á»›c trông sang Tiêu Phong, há»i:
- Xin cho há»i, đại hiệp cao tÃnh đại danh là gì?
Tiêu Phong cúi đầu, đáp:
- Ta tên Tiêu Phong.
- Xin chà o Tiêu đại hiệp. - Quách TÆ°Æ¡ng tròn mắt ngó ông, nói tiếp - Tiêu đại hiệp ghê gá»›m tháºt, chỉ má»™t chưởng đã đánh cho mụ ác nhân đó trá»ng thÆ°Æ¡ng.
Tiêu Phong vui vẻ há»i:
- Tại sao cô gá»i Lâm tá»· tá»·, mà không chịu gá»i ta là Tiêu đại ca?
Quách Tương lắc đầu lia lịa, nói:
- Không ... Không gá»i thế được ... Nhác trông qua, muá»™i biết ngay ông là má»™t đại anh hùng, má»™t anh hùng khà bạt sÆ¡n hà , giống y hệt cha muiá»™i.
Lâm Yên BÃch Ä‘Æ°a tay bẹo chá»m mÅ©i cô bé, vui vẻ nói:
- Ui da, cái cô bé nhóc nà y mồm miệng lanh ghê! Lại nói có chữ có nghĩa, là mẹ muội dạy muội, phải không?
Quách Tương kêu "ái" một tiếng, rồi đáp:
- Mẹ muá»™i chỉ dạy muá»™i há»c hết Kinh ThÆ°, có nhiá»u thứ mẹ không dạy, là tá»± muá»™i Ä‘á»c sách lấy, phải nói là chÃnh muá»™i tá»± nháºn mặt chữ.
Äôi đồng tá» Ä‘en nhánh của cô bá»—ng lúng liếng, rồi cô há»i:
-Tiêu đại hiệp, Lâm tỷ tỷ, muội muốn cầu xin một việc nà y, được không?
Tiêu Phong khà khà cÆ°á»i, bảo:
- Äược! Muá»™i nói Ä‘i.
Quách Tương nói:
- Muá»™i muốn vỠđảo Äà o Hoa trÆ°á»›c, để gặp Kha công công, ông ấy nhất định lo lắng lắm. - Cô bé bá»—ng "ui da", rồi tiếp - Có khi Kha công công đã rá»i đảo Ä‘i tìm muá»™i rồi, mà muá»™i hiện không biết công công Ä‘ang ở đâu!
Lâm Yên BÃch tÆ°Æ¡i cÆ°á»i bảo cô:
- Muá»™i cứ yên tâm. Ta sẽ sai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a tin đến Kha công công, báo ông ấy hay là bá»n ta đã tìm thấy muá»™i rồi, để ông ấy trở vỠđảo Äà o Hoa chá» muá»™i.
Quách TÆ°Æ¡ng thÃch thú nói:
- Váºy thì hay quá. NhÆ°ng mà Kha công công chẳng biết Ä‘ang ở đâu, là m sao tá»· tìm ra cho được?
Lâm Yên BÃch đáp:
- Ta tìm được! Muội cứ yên tâm.
Quách TÆ°Æ¡ng gắng sức gáºt gù cái đầu, má»—i tay cô bị Tiêu Phong và Lâm Yên BÃch giữ chặt, chân cô không chạm đất, cô lÆ°á»›t vù vù theo há», tai nghe gió thổi ù ù, mắt thấy cây cối hai bên Ä‘Æ°á»ng chạy vun vút vá» sau, nhÆ°ng cô không chút hãi sợ, trong lòng lại thấy sung sÆ°á»›ng. Miệng cô cứ nói lách chách không thôi, lắm khi là m Tiêu Phong cùng Lâm Yên BÃch cÆ°á»i rÅ© rượi.
Ba ngÆ°á»i liên tục di chuyển vá» hÆ°á»›ng bắc, và o hoà ng hôn,hỠđã vỠđến chá»— trà quán nÆ¡i gá»i ngá»±a. Nháºn lại hai con hãn huyết bảo mã xong, Lâm Yên BÃch há»i tiểu cô nÆ°Æ¡ng bán quán:
- Cai ông già tóc bạc trốn dưới gầm bà n, đi đâu rồi?
Tiểu cô nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i hi hi, đáp:
- Hai vị Ä‘i rồi, ông ta cứ trốn riệt dÆ°á»›i gầm bà n, tá»›i lúc quán đóng cá»a, kêu lão chui ra, mãi lão không chịu. Tháºt lâu sau, lão Ä‘i khá»i được má»™t lúc rồi, lại có má»™t bà già tóc trắng khác đến há»i thăm xem lão già tóc bạc ra Ä‘i vá» hÆ°á»›ng nà o, tôi có nói cho bà ấy biết.
Cả Tiêu Phong lẫn Lâm Yên BÃch Ä‘á»u cÆ°á»i ồ, Ä‘á»u cùng nhá»› đến bà già váºn hắc y ấy.
Lâm Yên BÃch và Quách TÆ°Æ¡ng cưỡi chung má»™t ngá»±a, theo sát bên Tiêu Phong. Hãn huyết bảo mã cÆ°á»›c lá»±c thiên hạ vô song, Ä‘i được má»™t chặp, hỠđã đến Thiện Xiển phủ của Äại Lý. Ngoà i thủ phủ Äại Lý, đấy là má»™t thị trấn lá»›n và o hạng hai, Ä‘Æ°á»ng phố buôn bán cá»±c kỳ phồn thịnh. Lâm Yên BÃch tìm đến phân Ä‘Ã n của BÃch Vân cung, ra lệnh há» chuyển tin tức đã tìm thấy Quách TÆ°Æ¡ng Ä‘i khắp giang hồ, rằng cô Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng vỠđảo Äà o Hoa. Ba ngÆ°á»i dùng cÆ¡m tối nÆ¡i phân Ä‘Ã n, nghỉ qua đêm, rồi hôm sau tiếp tục hà nh trình vá» hÆ°á»›ng đông.
Khi há» ra khá»i thị trấn Thiện Xiển phủ ngợp đầy hoa lá, từ nÆ¡i xa xa, Tiêu Phong thấy có má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang đứng ngay giữa đại lá»™, khi đến gần, thì thấy tay áo trÆ°á»ng bà o ngÆ°á»i ná» phất phá»›i trong gió, mÆ°á»i ngón tay chắp lại, râu tóc trắng xoá, chÃnh là vị Nhất Äăng đại sÆ° há» từng gặp nÆ¡i quán trà . Äại sÆ° chắp tay vái má»™t vái, nói sang sảng:
- A Di Äà Pháºt, khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn.
Tiêu Phong cùng Lâm Yên BÃch đồng loạt nhảy xuống ngá»±a, hoà n lá»… Nhất Äăng.
Tiêu Phong há»i:
- Äại sÆ° đạo hạnh cao thâm, Tiêu má»— ngu Ä‘á»™n, chÆ°a lÄ©nh há»™i được. kÃnh mong đại sÆ° dạy bảo.
Thấy hai ngÆ°á»i nhất má»±c giữ lá»…, Nhất Äăng có hÆ¡i bất ngá», ông ngẩng lên, đảo ánh mắt sang Tiêu Phong, rồi nói:
- A Di Äà Pháºt, có phải thi chủ là Tiêu Phong, là m Äông Liêu đại tÆ°á»›ng quân cho Mông Cổ?
Tiêu Phong gáºt đầu:
- Äúng thế.
Nhất Äăng lại trá» sang Quách TÆ°Æ¡ng Ä‘ang ngồi trên ngá»±a, há»i:
- Tiểu cô nÆ°Æ¡ng đây có phải là con gái của Quách TÄ©nh cùng Hoà ng Dung, tên gá»i Quách TÆ°Æ¡ng?
Tiêu Phong lại gáºt đầu:
_ Äúng váºy.
Hai tay chắp lại, Nhất Äăng niệm và o câu Pháºt hiệu, rồi ngÆ°á»›c lên, đại sÆ° cả tiếng há»i:
- Lão nạp không tá»± lượng sức mình, dám cả gan xin Tiêu tÆ°á»›ng quân để ngÆ°á»i lại?
Trong đầu, Lâm Yên BÃch biết Nhất Äăng đại sÆ° Ä‘ang hiểu lầm, cô bèn nhoẻn miệng cÆ°á»i, nói:
- Äại sÆ°, chúng tôi ..
Tiêu Phong xua xua tay, ông vén tà áo, chắp tay vái Nhất Äăng đại sÆ° má»™t vái, nói:
- Hay lắm! Äã từng nghe đại danh Nhất Äăng đại sÆ° từ lâu, hôm nay hai chúng ta được gặp nhau đây, có dip bà n luáºn luáºn bà n ...
Ông nghe đại danh của Äông Tà , Tây Äá»™c, Nam Äế, Bắc Cái. Ông đã có dịp quá chiêu vá»›i Äông Tà i, Tây Äá»™c và Bắc Cái Ä‘á»u đã qua Ä‘á»i cả rồi, bữa nay hạnh ngá»™ Nam Äế, lại là háºu nhân Äoà n gia, Tiêu Phong rất mong muốn xem qua võ công đại sÆ° má»™t lần cho biết. Ông láºp tức thuáºn dịp, co chân nhảy vút sang vạt cá» mé vệ Ä‘Æ°á»ng, chắp tay vái đại sÆ° má»™t vái tháºt sâu, miệng nói:
- Äại sÆ°, xin má»i ...
Tà i sản của tieu_thusinh
25-01-2010, 09:49 PM
Tham gia: Aug 2009
Äến từ: 4vn.eu
Bà i gởi: 326
Thá»i gian online: 1 tuần 2 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,889
Thanked 6,691 Times in 126 Posts
Nhất Äăng lại niệm thêm và i câu Phạt hiệu nữa, rồi giắt vạt áo sát và o eo lÆ°ng, đại sÆ° co chân nhẩy và o vạt cá», mÆ°á»i ngón tay chắp lại, nói:
- Xin má»i Tiêu thà chủ!
Äại sÆ° biết Tiêu Phong lừng danh thiên hạ, tuy suốt Ä‘á»i, đại sÆ° hiếm gặp đối thủ nhÆ° váºy, nhÆ°ng lần nà y, vì muốn giải thoát Quách TÆ°Æ¡ng, đại sÆ° không dám xem thÆ°á»ng, ngón tay bên mặt váºn dụng tám thà nh công lá»±c, cách không Ä‘iểm tá»›i Tiêu Phong.
Từ mé ngoà i, hai tay Tiêu Phong vẽ má»™t vòng tròn nhá», ông tung chưởng, nghênh tiếp chỉ lá»±c của Nhất Äăng. Khi hai luồng lá»±c đạo chạm và o nhau, chỉ nghe xoẹt xoẹt, đã thấy Nhất Äăng lui má»™t bÆ°á»›c ngắn vá» Ä‘Ã ng sau.
Trong lòng bất giác hãi thầm, đại sÆ° biết bữa nay gặp má»™t cao thủ mà võ công ngà i chÆ°a hỠđược thấy qua trên Ä‘á»i.
Ná»™i lá»±c Tiêu Phong thâm sâu không biết đâu là cùng, vừa rồi, ông đã tiếp má»™t chiêu thức từ ngá»n chỉ mà đối phÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a hết những tinh tuý vi diệu nhất của Nhất DÆ°Æ¡ng chỉ của Äại Lý Nhất DÆ°Æ¡ng chỉ và o đấy.
Dẫu biết Nhất Äăng là hảo thủ số má»™t của võ lâm Trung nguyên, nức danh má»™t Ä‘á»i, nhÆ°ng Tiêu Phong nhìn đại sÆ° râu tóc bạc phÆ¡, tuổi tác đã trá»™ng lắm rồi, ông chỉ muốn thăm dò xem võ công của háºu nhân Äoà n gia ra sao, nên đã chỉ váºn dụng có tám thà nh công lá»±c, thế nhÆ°ng, Nhất DÆ°Æ¡ng chỉ của Nhất Äăng chẳng phải tầm thÆ°á»ng, chỉ lá»±c đó có thể phá đá, bạt núi, nó phát tiếng suỳ suỳ trong không gian. Lúc Tiêu Phong khẽ né tránh sang má»™t bên, tảng đá to lá»›n nÆ¡i sau lÆ°ng ông đã bị ngón Nhất DÆ°Æ¡ng chỉ cách không Ä‘áºp mạnh và o, đến vỡ tan nát, tung bụi mù mịt.
Quách TÆ°Æ¡ng bèn nhảy từ lÆ°ng ngá»±a xuống, cô đến bên Lâm Yên BÃch, há»i nhá»:
- Lâm tá»· tá»·, vị hòa thượng bá»™ có cừu háºn lâu năm cùng Tiêu đại hiệp sao? Cá»› chi vừa má»›i gặp mặt mà đã gây xung Ä‘á»™t tức thì?
Lâm Yên BÃch giắt tay cô tiến vô vạt cá» ven Ä‘Æ°á»ng, đáp khẽ:
- Äấy là Nhất Äăng đại sÆ°, muá»™i đã có khi nà o nghe cha mẹ muá»™i nói đến ngà i chÆ°a?
Quách Tương trợn tròn đôi mắt:
- Äây là Nhất Äăng đại sÆ° sao? Mẹ muá»™i có kể ngà i từng cứu mạng mẹ muá»™i, ngà i lại còn là sÆ° phụ cuả Chu bá bá, mình phải mau cản há», bảo há» ngừng tay, vì ai nấy Ä‘á»u là ngÆ°á»i nhà cả mà !
Lâm Yên BÃch Ä‘Æ°a ngón tay lên chặn ngang miệng cô bé, "suỵt" má»™t tiếng, bảo cô:
- Muá»™i đừng nói lá»›n quá, đấy là vì Nhất Äăng đại sÆ° muốn đến cứu muá»™i, ngà i tưởng hai đứa ta bắt cóc muá»™i, dùng muá»™i uy hiếp cha mẹ muá»™i! Tiêu đại ca vì từng nghe danh tiếng võ công ngà i, nên muốn thá» qua cho biết1
Quách Tương hốt hoảng:
- NhÆ°ng Nhất Äăng đại sÆ° giá»i võ ghê gá»›m. lỡ ngà i đả thÆ°Æ¡ng mất Tiêu đại hiệp thì sao?
Lâm Yên BÃch cÆ°á»i:
- Không có đâu! Muá»™i cứ yên tâm Ä‘i, võ công Tiêu đại ca chẳng kém Nhất Äăng đại sÆ° đâu, hai đứa mình cứ lặng yên mà xem. Äến chừng nà o đại sÆ° quá nóng nẩy vì muốn giải cứu muá»™i, thì lúc ấy muá»™i hãy la lá»›n lên, hãy chÆ°á»ng mặt giải thÃch cho ngà i hiểu.
Quách TÆ°Æ¡ng ná»a tin ná»a ngá», cô bé đứng má»™t bên, mắt chăm chú theo dõi tráºn đấu giữa Tiêu Phong và Nhất Äăng đại sÆ°, tai nghe tiếng chỉ lá»±c quần thảo cùng chưởng kình trong không gian, hai đấu thủ Ä‘á»u táºp trung tinh thần váºn khÃ, kình khà toát ra từ toà n thân khiến tà áo há» phất phá»›i cuồn cuá»™n giạt ra Ä‘Ã ng sau.
Khi thấy chỉ lá»±c đạt cảnh giá»› bạt núi phá đá của Nhất Äăng đại sÆ° cà ng lúc cà ng nhanh mạnh, khiến mình khó Ä‘Æ°á»ng tránh né, Tiêu Phong láºp tức nhấn mạnh hai gót chân, thân hình bung lên, ông gia tăng kình lá»±c trong tay lên đến mức tối Ä‘a, xuất má»™t chiêu "Khán long hữu hối", chưởng kình chÆ°a đến nÆ¡i mà Nhất Äăng đã cảm giác cuống há»ng thở hÃt khó khăn, rồi kình lá»±c sầm sáºp đổ đến nhÆ° má»™t đợt sóng mãnh liệt.
Không những ngón chỉ sắc bén của mình bị chưởng lá»±c của Tiêu Phong hoá giải hết, đại sÆ° còn bị bức lui má»™t bÆ°á»›c ra sau, má»›i thoát khá»i dÆ° lá»±c của chiêu "Khán Long hữu hối" đó. Tiêu Phong xuất chiêu tấn công đó sang Nhất Äăng xong, thân mình ông khẽ lay Ä‘á»™ng, ông thu hồi kình lá»±c, chắp tay thà nh quyá»n vái Nhất Äăng má»™t vái, nói:
- Môn Nhất DÆ°Æ¡ng chỉ của Äại Lý, quả nhiên danh bất hÆ° truyá»n, Tiêu má»— bá»™i phục.
Thấy Tiêu Phong không thừa thế tấn công tiếp, trong lòng Nhất Äăng bất giác nảy sinh má»™t niá»m kÃnh trá»ng, đại sÆ° ngÆ°á»›c mắt trông Tiêu Phong, mÆ°á»i ngón tay chắp lại:
- Tiêu thà chủ đã nương tay, lão nạp xin tâm lĩnh. Thà chủ có quen biết Bắc Cái Hồng bang chủ sao?
Tiêu Phong lắc đầu:
- Thưa không!
Nhất Äăng lấy là m lạ:
- Váºy mÆ°á»i tám ngón chưởng Hà ng Long đó Tiêu thà chủ há»c được ở đâu? Sá»± tinh diệu của chiêu thức, cái hùng mạnh của chưởng lá»±c hÆ¡n hẳn hồi Hồng bang chủ còn tại thế.
Tiêu Phong khẽ chau mà y, ông tháºt không biết phải giải thÃch nhÆ° thế nà o cho Nhất Äăng hiểu.
Khẽ đẩy và o Quách TÆ°Æ¡ng, Lâm Yên BÃch vui vẻ bảo cô:
- Äến lúc muá»™i ra mặt rồi đấy!
Vá»›i thông minh lanh lợi của mình, Quách TÆ°Æ¡ng tức thì chạy a đến trÆ°á»›c mặt Nhất Äăng đại sÆ°, cô quỳ thụp xuống, nói:
- Nhất Äăng đại sÆ°, con là Quách TÆ°Æ¡ng, kÃnh cẩn cúi mình chà o ra mắt ngà i.
Nhất Äăng dang tay nâng cô đứng lên, đại sÆ° chăm chú quan sát Quách TÆ°Æ¡ng, rồi gáºt gù bảo:
- Không sai! Con thiệt có nhiá»u phần giống Hoà ng bang chủ, đúng là con gái của Quách TÄ©nh.
Äại sÆ° hồi tưởng lại, ngà y ấy, trong cÆ¡n bão tuyết, Tiểu Long nữ bế trên tay má»™t Ä‘Æ°a bé sÆ¡ sinh Ä‘á» há»n, bất giác thở ra, nói:
- Ta không ngá», thoáng chốc đã mÆ°á»i hai năm trôi qua, con giỠđã cao lá»›n lắm thế nà y!
Quách Tương thưa:
- Mẹ con thÆ°á»ng nhắc nhở đến ngà i luôn, thÆ°á»ng cầu mong ngà i khang kiện, con từ nhá» nghe đại danh ngà i nhÆ° sấm Ä‘á»™ng bên tai, hôm nay may mắn được diện kiến, khi vá» nhà kể lại, thể nà o mẹ con cÅ©ng sẽ vô cùng vui sÆ°á»›ng.
Ãnh mắt cô xoay chuyển, cô nói tiếp:
- À mà không, má»i ngà i đến chÆ¡i đảo Äà o Hoa của con! ChÆ°a đầy má»™t tháng nữa là giá»— kỵ của bà ngoại con, mẹ con và ông ngoại thể nà o cÅ©ng Ä‘á»u sẽ trở vỠđảo là m giá»— tết dăm ba ngà y, ngà i sẽ được gặp gỡ lại các ngÆ°á»i.
Nhất Äăng dòm dòm Quách TÆ°Æ¡ng, rồi quay sang nhìn Tiêu Phong, đại sÆ° lắc đầu, nói:
- Thiệt mắc cỡ quá! Ta không đủ sức cứu con thoát khá»i tay Tiêu thà chủ đây ...
Quách TÆ°Æ¡ng vụt chạy đến bên Tiêu Phong, nắm chặt và o tay ông, cô cÆ°á»i khanh khách, nói:
- Äại sÆ°, ngà i hiểu lầm rồi đấy! Äây là Tiêu đại hiệp đã cứu con khá»i tay kẻ ác, cÅ©ng chÃnh là đang cùng Lâm tá»· tá»· trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°a con trở vỠđảo Äà o Hoa đó.
Nhất Äăng nghe nói, đại sÆ° hết sức ngạc nhiên, má»™t lúc sau má»›i lên tiếng há»i:
- Tiêu thà chủ chẳng phải đang là m đại tướng quân cho Mông Cổ sao?
Tiêu Phong dắt tay, Ä‘Æ°a Quách TÆ°Æ¡ng đến trÆ°á»›c mặt Nhất Äăng, đáp:
- Äúng váºy! NhÆ°ng tôi đã có duyên được gặp gỡ Quách đại hiệp má»™t lần, tôi hết sức khâm phục tấm lòng vì nÆ°á»›c vì dân của đại hiệp, nên đã không thể khoanh tay đứng yên truá»›c vụ Quách TÆ°Æ¡ng bị bắt cóc.
LâmYên BÃch lúc ấy cÅ©ng đã tiến lại gần, cô kÃnh cẩn chắp tay hà nh lá»… cùng đại sÆ°, nói:
- BÃch vân cung Lâm Yên BÃch kÃnh xin ra mắt Nhất Äăng đại sÆ°.
Nhất Äăng hoà n lá»… cùng cô, rồi nói:
- Thì ra đây là Lâm cô nương, vị thần y danh lừng thiên hạ, lão nạp xin chà o!
Äại sÆ° nhìn cả ba, há»i:
- Äoà n các vị trên Ä‘Æ°á»ng vỠđảo Äà o Hoa sao? Tiêu thà chủ Ä‘ang là m tÆ°á»›ng cho Mông Cổ, tại sao không ở trong quân ngÅ© chỉ huy quân Ä‘á»™i mà lai Ä‘i xuống Äại Lý là m gì?
Tiêu Phong đáp:
- Äúng thế. Chúng tôi Ä‘ang há»™ tống Quách TÆ°Æ¡ng vỠđảo Äà o Hoa, chức vụ đại tÆ°á»›ng cho Mông Cổ thá»±c ra chỉ là chuyện giả, tôi sẽ chẳng dẫn quân ra tráºn mạc, mà cÅ©ng chẳng muốn tham gia xông pha hà nh quân, sẽ xin được vÆ°Æ¡ng gia Hốt Tất Liệt cho từ chức, để nghỉ ngÆ¡i má»™t thá»i gian.
Nhất Äăng bảo:
- Thì ra thế! Ta cứ tưởng ông xuống Äại Lý thám thÃnh quân tình đấy.
Tiêu Phong hÆ¡i bất ngá», ông há»i:
- Thám thÃnh quân tình? Bá»™ Mông Cổ đã phát Ä‘á»™ng chiến tranh chống Äại Lý rồi sao?
Nhất Äăng thoáng thở dà i:
- Mông Cổ xâm lược Äại Lý chỉ là chuyện sá»›m hay muá»™n thôi. Thá»±c ra, ta đã nghe phong thanh tin tức rằng, đại quân Mông Cổ tấn công TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng quá lâu mà không sao hạ nổi thà nh, há» bèn chuẩn bị thâu tóm Äại Lý, rồi từ ngả Äại Lý phÃa tây nam sẽ đánh ngược lên Äại Tống, do đó ta trở vá» quê báo tin.
Vừa má»›i giao đấu cùng Tiêu Phong xong, Nhất Äăng cảm phục chÃnh khà đưá»ng Ä‘Æ°á»ng cùng mức Ä‘á»™ hùng mạnh của chưởng lá»±c từ ông , trong lòng đại sÆ° bất giác coi ông nhÆ° ngÆ°á»i cùng chà hÆ°á»›ng vá»›i mình.
Hà ng lông mà y sẽ cau lại, Tiêu Phong há»i:
- TrÆ°á»›c đây, Hốt Tất Liệt từng bà n tÃnh chuyện tiêu diệt Äại Lý, nhÆ°ng hÆ¡n má»™t năm qua, vẫn không thấy ông ta có Ä‘á»™ng tÄ©nh gì, có khi lần nà y. tin phát Ä‘á»™ng xâm lăng chỉ là lá»i đồn huyá»…n chăng?
Nhất Äăng gáºt gù, đáp:
- Có thể là thế! Ta từng nghe nhiá»u lần loại tin đồn kiểu ấy, nhÆ°ng lúc ấy còn lÆ°u lạc tha phÆ°Æ¡ng, không tiện vá» xứ sở báo tin, rồi sau má»™t thá»i gian dà i, cÅ©ng đã không thấy Mông Cổ có manh nha gì vá»›i Äại Lý. Lần nà y, ta Ä‘ang ở Hồ Nam, nghe nói Mông Cổ Ä‘á»™ng binh, cùng tin tức con gái Quách TÄ©nh bị bắt cóc, nên vá»™i chạy vá» Äại Lý thông báo.
MÆ°á»i ngón tay Ä‘an lại, đại sÆ° niệm và i câu Pháºt hiệu, rồi tiếp:
- Ta là ngÆ°á»i xuất gia, vốn muốn dứt chuyện hồng trần, coi má»i sá»± nhÆ° không, nhÆ°ng vẫn chẳng tránh khá»i lo lắng cho váºn mệnh tổ quốc, khi nghe những tin tức ấy, vẫn cứ thấy bồn chồn khôn xiết.
Tiêu Phong nghÄ© vá» chÃnh thân thế mình, tình cảm vẫn luôn luôn gắn bó cùng Äại Tống, ông ngÆ°á»›c mắt nhìn vá» phia đông, nói:
- Quốc gia hÆ°ng vong, thất phu hữu trách, ai mà có thể đặt mình dá»ng dÆ°ng ra ngoà i cho được?
Nhìn thần thái Tiêu Phong, Nhất Äăng há»i:
- Ta nghe nói Tiêu thà chủ gốc gác Khiết Äan, được nuôi nấng và trưởng thà nh trong lòng Äại Tống, thân ông giỠđây là m đại tÆ°á»›ng cho Mông Cổ, ắt bị giằng co dữ lắm?
Tiêu Phong quay lại, chắp tay vái Nhất Äăng má»™t vái, nói:
- Tuệ nhãn của đại sư, chỉ thoáng qua đã thông tỠtâm tư Tiêu Phong nà y!
Nhất Äăng cÆ°á»i:
- Tráºn chiến tại Ngạc Châu, ta thấy hai bên Äại Tống cùng Mông Cổ đã chẳng tổn má»™t sÄ© tốt nà o mà lại ký kết xong hoà ước, ta vẫn nghÄ© rằng bên trong tất có duyên cá»› gì đây, bữa nay, lão nạp rốt cục đã hiểu tại sao!
Quách TÆ°Æ¡ng má»™t tay kéo áo Tiêu Phong, má»™t tay nÃu và o Nhất Äăng, vui vẻ nói:
- Äại sÆ° chuyện trò hết sức rôm rả cùng đại hiệp, váºy bá»n mình bốn ngÆ°á»i hãy kéo rốc vỠđảo Äà o Hoa, mẹ con mà được gặp, ắt sẽ vô cùng sung sÆ°á»›ng.
Từ mé rừng sâu Ä‘á»™t nhiên vá»ng ra má»™t trà ng tiếng loạt xoạt, rồi má»™t bóng ngÆ°á»i nhÆ° cÆ¡n lốc chạy vù vù ra khu đất trống trải ấy, y Ä‘Æ°a mắt trông, liếc thấy Tiêu Phong, bèn thò tay kéo ông, miệng há»i:
- Hảo huynh đệ, thân mình ông cao lớn dữ, tạm cho ta mượn đỡ là m chỗ lẩn trốn nhé?
Tiêu Phong nháºn ra đấy là lão già bữa nỠđã chui trốn dÆ°á»›i gầm bà n, là Châu Bá Thông, ông Ä‘Æ°a tay đẩy lão ra, đâu dè, vừa phát lá»±c vô cánh tay, đã thấy Châu Bá Thông cÅ©ng váºn sức chống lại, song chưởng đôi bên giao nhau nghe loạt soạt, nhanh nhanh tá»±a bÆ°á»›m vá»n hoa, thắt chốc hỠđã qua lại dăm ba chiêu.
Tiêu Phong sá» dụng cầm nã thủ pháp của Thiếu Lâm, trong khi Châu Bá Thông đã dùng ngón nghá» ruá»™t là Không Minh quyá»n, quyá»n cÆ°á»›c thi thố hết sức lanh lẹn, Tiêu Phong thÃch thú, ông lui ra, váºn ná»™i lá»±c vô chưởng tâm, miệng nói lảnh lót:
- Châu tiá»n bối, hai ta lại quần nhau má»™t tráºn nữa cho thiệt là thống khoái nhen?
Châu Bá Thông bỗng rút nhanh vỠsau,xua xua tay, nói:
- Không đánh nhau đâu! Bữa nay ta không rảnh, mà ông võ công lại cá»±c giá»i, mai đây ta sẽ tìm đến ông so tà i sau!
Lão ta dòm quanh quất, rồi giáºm chân:
- Xứ sở quái quá»· gì đâu! Äến má»™t chá»— cá» cây ráºm ráºp là m chá»— trốn cÅ©ng không có!
- Châu thi chủ, đã lâu không gặp, vẫn được mạnh giá»i chá»›?
Vốn báºn giắt tay Quách TÆ°Æ¡ng thối lui ra Ä‘Ã ng sau, lÆ°ng Nhất Äăng Ä‘ang hÆ°á»›ng vá» phÃa Châu Bá Thông, lúc nà y, đại sÆ° đã quay ngÆ°á»i lại, mÆ°á»i ngón tay Ä‘an lại, vái chà o lão.
Trong lúc cáºp ráºp vừa rồi, Châu Bá Thông chỉ lo gạ gẫm Tiêu Phong cho lão chá»— trốn sau lÆ°ng ông, đã không để ý đến chung quanh, bây giá», lão chăm chú nhìn, bá»—ng lão nhảy dá»±ng lên, chẳng nói chẳng rằng, đã quay mình bá» chạy.
Cùng lúc, từ trong rừng, má»™t bóng ngÆ°á»i khác xuất hiện, chạy a vá» phÃa Châu Bá Thông, miệng la lối:
- Châu Bá Thông, ông đứng lại đấy cho ta!
Tiêu Phong và Lâm Yên BÃch nháºn ra đấy là bà lão hắc y hỠđã gặp nÆ¡i ven rừng trúc bữa trÆ°á»›c.
Tiêu Phong hÃt mạmh và o má»™t hÆ¡i thở sâu, giá»ng sang sảng:
- Châu tiá»n bối, ta đã tìm thấy Quách TÆ°Æ¡ng rồi, Ä‘ang sắp sá»a Ä‘Æ°a cô ấy vỠđảo Äà o Hoa, ông đừng mất công Ä‘i kiếm cô ta nữa.
Châu Bá Thông chân chạy vẫn không lơi bước, lão quay lại, đáp:
- Ta biết rồi! Không cần la lối om sòm váºy!
Nói dứt lá»i, thân hình lão đã mất tăm nÆ¡i xa xa.
Bà già áo đen thấy không đuổi theo kịp, bèn vừa khóc vừa mắng:
- Châu Bá Thông, ông đúng là má»™t ngÆ°á»i vô lÆ°Æ¡ng tâm! Trá»i đất Æ¡i, đạo lý ở đâu váºy kìa, ta tìm ông đến khổ, sao mà vừa ngó thấy ta là ông đã bá» chạy trối chết! Mấy năm nay, ta chỉ muốn nói vá»›i ông đôi ba câu mà cÅ©ng không xong!
Nhất Äăng chắp tay vái chà o bà lão:
- Anh Cô, lão nạp xin chà o!
Bà hắc y nà y Ä‘Ãch thá»±c là phi tá» Anh Cô ngà y xÆ°a của đại sÆ°, bà mải miết truy Ä‘uổi Châu Bá Thông, chẳng chút quan tâm đến các kẻ khác, khi nghe thanh âm của Nhất Äăng, bà bèn quà y lại, lÆ°á»m đại sÆ° má»™t cái, rồi quay ngoắt Ä‘i, hoà trong trà ng cÆ°á»i lạnh lẽo là tiếng bÆ°á»›c chân tiếp tục vùn vụt Ä‘uổi theo Châu Bá Thông. Bá»—ng từ trong rừng vá»ng ra câu nói đầy oán háºn:
- NgÆ°Æ¡i thấy ngÆ°á»i sắp chết mà không cứu, đã là m tuyệt mạng hà i nhi của ta, ta không bao giá» tha thứ cho ngÆ°Æ¡i đâu!
Thá»i gian nhÆ° bóng chim câu vụt qua cá»a sổ!!!!
Tà i sản của tieu_thusinh
Last edited by tieu_thusinh; 03-03-2010 at 08:34 PM .
03-03-2010, 08:38 PM
Tham gia: Aug 2009
Äến từ: 4vn.eu
Bà i gởi: 326
Thá»i gian online: 1 tuần 2 ngà y 0 giá»
Thanks: 1,889
Thanked 6,691 Times in 126 Posts
Quách TÆ°Æ¡ng lấy là m lạ, cô bé dòm dòm Nhất Äăng, rồi kéo kéo tay Lâm Yên BÃch, cô há»i nhá»;
- Lâm tá»· tá»·, Nhất Äăng đại sÆ° đây tấm lòng nhân háºu, hồi đó đã từng cứu tÃnh mạng mẹ muá»™i, váºy tại sao cái bà lão ấy lại bảo Nhất Äăng đại sÆ° thấy ngÆ°á»i sắp chết mà không chịu cứu?
Lâm Yên BÃch nắm bà n tay nhá» nhắn của cô, khẽ đáp:
- Ta cÅ©ng không rõ! NgÆ°á»i ta sống trên Ä‘á»i, hà nh vi cÅ©ng có lúc sai lầm, nhÆ°ng chỉ cần biết ăn năn hối cải là được. Nhất Äăng đại sÆ° giỠđây đầy từ bi nhân ái, con số ngÆ°á»i được ngà i cứu đếm không biết bao nhiêu, chẩ cần biết trÆ°á»›c đây đại sÆ° đã có sai lầm đến đâu Ä‘i nữa, ta Ä‘á»u có thể coi nhÆ° bù đắp lại được hết.
Tiêu Phong há»i Nhất Äăng:
- Äại sÆ°, Tiêu má»— muốn thỉnh giáo má»™t chuyện nà y?
Nhất Äăng đáp:
- Tiêu thi chủ cứ há»i Ä‘i.
Tiêu Phong há»i:
- Há» Äoà n ở Äại Lý vốn lừng danh má»™t tuyệt kỹ là Lục Mạch Thần Kiếm, thiên hạ không đâu có, ngà y nay, không hiểu còn truyá»n nhân chăng?
- Không còn! Äã thất truyá»n từ lâu rồi.
Rồi hÆ¡i lạ lẫm, Nhất Äăng nhìn nhìn Tiêu Phong, há»i:
- Môn Lục Mạch Thần Kiếm ấy thất truyá»n đã lâu, trên giang hồ chẳng mấy ai hay, há» chỉ còn biết có má»—i Äại Lý Nhất DÆ°Æ¡ng Chỉ, Tiêu thi chủ do đâu mà biết đến nó thế?
Tiêu Phong đáp:
- Tổ tiên tôi xÆ°a có kết giao cùng quý cố tổ Äoà n Dá»±, rất bá»™i phục ngón Lục Mạch Thần Kiếm của nhà há» Äoà n nÆ¡i Äại Lý, vì đấy là môn võ công thuá»™c hạng tá»™t đỉnh, trấn áp khắp thiên ha, tiếng tăm do đó có lÆ°u truyá»n đến hà ng con cháu há» Tiêu.
Nhất Äăng nói:
- Thì ra là thế! Lục Mạch Thần Kiếm truyá»n đến ông cố tổ Äoà n Dá»± thì đạt thà nh tá»±u tối cao, nhÆ°ng từ đó vá» sau, chẳng má»™t ai có đủ ngá»™ tÃnh để luyện cho viên mãn lục mạch, rồi dần dà nó mai má»™t, sang đến Ä‘á»i lão nạp, trong há» chỉ còn sót duy nhất Nhất DÆ°Æ¡ng Chỉ.
Äại sÆ° chăm chú nhìn Tiêu Phong, những muốn há»i ông đã há»c Hà ng Long tháºp bát chưởng từ đâu, nhÆ°ng trÆ°á»›c đây, đại sÆ° Ä‘Ã chứng kiến cảnh Tiêu Phong chau mà y chau mi, có vẻ khó nói, đại sÆ° thôi không há»i nữa, ngà i vui vẻ bảo Tiêu Phong:
- Tiêu thi chủ cÅ©ng là má»™t kỳ tà i của võ há»c, môn Hà ng Long tháºp bát chưởng thấy còn hÆ¡n hẳn Hồng bang chủ, Ngón cầm nã Thiếu Lâm qua tay thà chủ sá» xuất, đã thể hiện được uy lá»±c vô ngần, bữa nay lão nạp thua mà tâm phục khẩu phục, đã được mở rá»™ng tầm mắt.
Tiêu Phong đáp:
- Äại sÆ° quá khen rồi. Hôm nay Tiêu má»— may mắn được xem qua công phu Nhất DÆ°Æ¡ng Chỉ, tháºt hết sức kÃnh phục.
Quay sang dòm dòm và o Quách Tương, ông nói tiếp:
- Äại sÆ°, ngà i vân du tứ hải, chẳng bằng theo chúng tôi Ä‘i má»™t chuyến ra đảo Äà o Hoa?
Nhất Äăng lắc đầu:-
Không Ä‘i được, đệ tá» của tôi là Từ Ân ở Hồ Nam, chuyến nà y không đồng hà nh cùng tôi, tôi vì e ngại y đạo hạnh chÆ°a được bao sâu, trên chốn giang hồ, y chÆ°a tá»± kiá»m chế nổi, dá»… xảy ra sinh sá»± cùng ngÆ°á»i, tôi Ä‘ang không mấy yên tâm, phải mau chóng trở vá» giúp y tu táºp.
Äại sÆ° Ä‘an mÆ°á»i ngón tay và o nhau, vái:
- Thôi Ä‘Ã nh nhá» công sức Tiêu thi chủ và Lâm thi chủ Ä‘Æ°a Quách TÆ°Æ¡ng vỠđảo Äà o Hoa váºy, lão nạp xin cáo từ.
Nói xong, đại sư khoa phất phới cánh tay áo rộng, nhằm hướng bắc mà đi.
Dõi nhìn theo hình ảnh Nhất Äăng Ä‘ang xa dần, Tiêu Phong buồn bã:
- Háºu nhân Äoà n gia chẳng còn ai biết Lục Mạch Thần Kiếm, tuyệt kỹ của tam đệ bị thất truyá»n sau trăm năm, thá»±c đáng tiếc thay.
Lâm Yên BÃch ghé sát bên ông, cô cÅ©ng Ä‘Æ°a mắt dõi theo hình bóng Nhất Äăng, rồi khe khẽ nói:
- Tâm ý của đại sÆ° là thế, nhÆ°ng chả hiểu ngà i đã là m chuyện gì phÆ°Æ¡ng hại đến ngÆ°á»i khác? Äúng là tháºt hết sức khó tin ...
- Có ai mà không lầm lá»—i? Äá»i nà y chẳng ai là thánh cả!
Tiêu Phong xoay qua, ông bế Quách TÆ°Æ¡ng đặt lên lÆ°ng ngá»±a, rồi bảo Lâm Yên BÃch:
- Mình Ä‘i thôi! Hai ta nên sá»›m há»™ tống cô bé Quách TÆ°Æ¡ng vá» nhà , để thân quyến cô bé đỡ sốt ruá»™t. Tạm thá»i chÆ°a tìm ra A Tá», nhÆ°ng có tứ đệ theo cùng, chắc sẽ chẳng xảy ra sá»± cố gì đâu!
Nhìn Tiêu Phong và Lâm Yên BÃch lần lượt tung mình lên yên ngá»±a, Quách TÆ°Æ¡ng chợt há»i:
- Tiêu đại hiệp, con có chuyện nà y muốn nói?
ÄÆ°a tay giáºt cÆ°Æ¡ng, Tiêu Phong lá»›n tiếng bảo cô:
- Con nói đi.
Quách TÆ°Æ¡ng là nhÃ:
- Con muốn nói là mỗi khi con cần cưỡi ngựa, từ giỠtrở đi, đại hiệp không phải bế đặt con lên yên nữa, con có thể tự mình leo lên được, cám ơn đại hiệp.
Tiêu Phong sá»ng sốt, rồi ông báºt cÆ°á»i ha hả, đáp:
- Äược Từ giá» trở Ä‘i, ta sẽ để cô tá»± lên ngá»±a lấy!
Ba ngÆ°á»i tiếp tục Ä‘i vá» hÆ°á»›ng đông, ngà y ná», hỠđến thà nh Thạch Quáºn, giáp ranh giữa Äại Lý và Äại Tống, thấy hoa trà nở rá»™ dá»c Ä‘Æ°á»ng, nhÆ°ng gặp rất Ãt dân cÆ°, tìm suốt ná»a ngà y mà không thấy má»™t khách Ä‘iếm nà o để nghỉ chân, khi cưỡi đôi hãn huyết bảo mã quanh co khá»i và i chặng Ä‘Æ°á»ng thì tiến và o má»™t khoảnh rừng ráºm rạp. Tiêu Phong dẫn đầu, Quách TÆ°Æ¡ng ngồi Ä‘Ã ng trÆ°á»›c Lâm Yên BÃch, cô bé vừa ngẩng đầu định nhìn ngắm các vạt nắng chiếu xuyên qua tán lá, Ä‘á»™t nhiên má»™t bóng hình mà u Ä‘en vụt tuá»™t mạnh xuống, Ä‘áºp mạnh và o tầm mắt,khiến Quách TÆ°Æ¡ng hoảng hốt la lá»›n, cô bé vung mạnh đôi tay định đẩy nó ra xa, nhÆ°ng thân mình cô bé chợt bị giáºt mạnh vá» phÃa trÆ°á»›c, ấy là Lâm Yên BÃch vừa thúc ngá»±a vá»t nhanh tá»›i, kịp tránh thoát bóng Ä‘en.
Khi cả ba quà y đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân mình áo đen treo từ cây cao, đang đung đưa qua lại, hai tay bị trói, đầu rũ thấp, chẳng biết còn sống hay đã chết.
Quách TÆ°Æ¡ng Ä‘ang vùi đầu sát và o Lâm Yên BÃch, nghÄ© tá»›i vá»a qua mình đã há»›t hải la ó, cô có hÆ¡i ngượng nghịu, bèn nhá» giá»ng há»i:
- Không hiểu ngÆ°á»i nà y sống chết ra sao, nhÆ°ng bị ngÆ°á»i ta Ä‘em treo ngược lên cây váºy, coi tá»™i quá!
Tiêu Phong xoay đầu ngá»±a, đến gần thân mình đó, ông Ä‘Æ°a tay kéo và o sợi dây vá»›i ý định giáºt cho nó đứt ra, Ä‘em thân xác ngÆ°á»i ná» xuống đất, bá»—ng thấy y ngẩng phắt đầu lên, la chói lói:
- Äừng ... Äừng có kéo và o sợi dây!
Vốn cho rằng ngÆ°á»i nỠđã chết, khi Tiêu Phong thấy y vụt ngóc đầu, ông hÆ¡i bị giáºt mình, rồi có phần lạ lùng, lại nghe y la lá»›n đừng kéo sợi dây, ông cà ng thấy kỳ lạ hÆ¡n. Vẫn ngồi trên yên ngá»±a, tay vẫn nắm và o sợi dây, ông há»i y:
- Sao váºy? Bá»™ bị treo nhÆ° vầy ... thoải mái lắm sao?
NgÆ°á»i áo Ä‘en ná» lắc đầu, giá»ng nói nghe nhÆ° muốn khóc:
- Ông thây kệ tôi ... Tôi không thể nà o cởi bỠdây ra được, hễ chạm đất là sẽ bị chết thảm lắm đó.
Nghe y phá»u phà o nhÆ° sắp chết, Tiêu Phong lại há»i thêm:
- Bị treo váºy đã bao lâu rồi? Vừa qua, là ai giáºt mạnh, thả dây xuống váºy?
NgÆ°á»i áo Ä‘en ná» nhìn quanh quất, có nét khủng hoảng:
- Không ai hết .. Vừa rồi, ở trên cây, do mất thăng bằng mà tôi đã tự bị tuột xuống đấy thôi.
Cà ng lúc cà ng kỳ quái. Tiêu Phong há»i:
- Chẳng lẽ lại tự nhà ngươi buộc dây, tự treo mình lên trên đó sao? Treo lên cây để là m gì?
NgÆ°á»i áo Ä‘en ná» giá»ng chẳng mấy vui vẻ gì, nói:
- Van xin ông ... đừng ngó ngà ng gì đến tôi, được không! Tôi thÃch tá»± treo mình lên trên ấy để nhìn ngắm phong cảnh, bá»™ không được sao?
Lúc ban đầu, cho rằng y bị thần hồn hoảng loạn, Tiêu Phong nghe y nói mấy câu sau đó, giá»ng Ä‘iệu phù hợp vá»›i thần sắc, ông nghÄ© chắc y bị khó khăn gì đấy, bèn bảo y:
- Ngươi chớ sợ! Có chuyện gì khó, cứ thẳng thắn nói ra, ta sẽ hết lóng giúp đỡ!
NgÆ°á»i áo Ä‘en ná» bá»—ng nổi giáºn đùng đùng. y chiếu cặp mắt bá»±c tức và o Tiêu Phong, nói:
- Äâu lại nhảy ra ngÆ°á»i thÃch xen vô chuyện ngÆ°á»i khác? Tôi mà đứng xuống đất là sẽ bị chết thảm thiết, không đất chôn, ông đâu có biết con yêu nữ Ä‘so nó ghê gá»›m thế nà o đâu? Ông là ai, tà i nghá» gì mà muốn giúp tôi? Hừ ... Cút Ä‘i ngay cho tôi nhá», đừng có khÆ° khÆ° đứng đó mà là m hại lão tá» nhiá»u hÆ¡n nữa!
Tiêu Phong thấy y ăn nói bất cẩn, ông hÆ¡i bá»±c, bèn cÆ°á»i nhạt:
- Ờ .. Ngươi không cần ta giúp, nhưng ta vẫn cứ muốn giúp.
Ông váºn sức và o tay, nghe bá»±t má»™t tiếng, dã bứt đứt sợi dây to bằng cổ tay là m hai Ä‘oạn, ngÆ°á»i áo Ä‘en ná» ngã phịch má»™t cái xuống đất, mặt chúi xuống dÆ°á»›i, bị bùn đất bám đầy. Y ngồi dá»±ng lên, kêu thét oa oa ầm Ä©,
- Ông hại tôi chết mất rồi! Ông và tôi váºy là tiêu rồi! Lại dám Ä‘i trêu và o yêu nữ.
Y hoảng hoảng hốt hốt đứng lên, dấn má»™t bÆ°á»›c, định xông và o Tiêu Phong, nhÆ°ng đã ngã ạch ngay ra đấy, rồi không còn hÆ¡i sức nà o để đứng dáºy, y oà khóc tháºt to, quỳ rạp cả thân mình trên mặt đất, dáºp đầu vái lạy Tiêu Phong:
- Äại hiệp, ngà i là m Æ¡n tha cho, ngà i cá»™t tôi trở lại và o dây, rồi treo tôi lên cây nhÆ° cÅ©, nếu con yêu nữ đó mà thấy tôi Ä‘ang ngồi trên mặt đất nhÆ° vầy, nó sẽ hanh hạ tôi đến chết mất.
Nhìn dáng đáng thương của y, Quách Tương tiến lại gần, cô van vỉ Tiêu Phong:
- Tiêu đại hiệp, ngÆ°á»i nà y tháºt tá»™i nghiệp quá, mình hãy Ä‘Æ°a ông ta Ä‘i cùng, đừng để ông ta chịu biết bao nhiêu Ä‘au khổ nÆ¡i đây.
Tiêu Phong còn chÆ°a kịp lên tiếng, ngÆ°á»i nỠđã lắc đầu lia lịa, xua xua tay:
- Không được đâu! Tôi không Ä‘i khá»i nÆ¡i nà y được đâu, tám lão bà của tôi hãy còn nằm trong tay yêu nữ, tôi mà bá» Ä‘i, thể nà o há» cÅ©ng sẽ bị nó hà nh hạ cho chết mất.
- NgÆ°Æ¡i lấy tá»›i tám bà vợ láºn? - Lâm Yên BÃch lạnh lùng há»i y - Äúng là đáng tá»™i chết mà ! Ta thấy ngÆ°Æ¡i thân mang võ công, vì sao mà lại ra nông ná»—i nà y?
NgÆ°á»i ná» tức giáºn:
- Cô nghÄ© tôi Ä‘ang đứng chá» cái gì ở đây? TrÆ°á»›c khi nó ká»m chế mấy bà vợ của tôi, tôi đã bá» trốn mấy báºn rồi ấy chứ, nhÆ°ng Ä‘á»u đã bị nó tóm trở vá», là m tôi thiệt nhÆ° lÅ© khỉ khá»t! Mà cứ lần sau, nó tố khổ hÆ¡n lần trÆ°á»›c nhiá»u, tôi ... tôi nhÆ° đã chết Ä‘i mấy lần! - Chỉ và o vết nám trên gò má trái , y nói tiếp - Äây là chá»— nó cho bá» cạp chÃch, da thịt nÆ¡i gò má nà y giá» bị mất hết cảm giác. Rồi y Ä‘Æ°a tay vén ống quần lên, vụt nghe Quách TÆ°Æ¡ng "ồ" má»™t tiếng kinh hãi, vì thấy da thịt trên chân y máu me loang lổ, chẳng còn chá»— nà o là nh lặn, vải quần rứt rá»i khá»i miệng mấy vết thÆ°Æ¡ng là m y rên xiết Ä‘au Ä‘á»›n, y nghiến răng nói tiếp - Äây là sau lần thứ ba bị nó tóm vá», đã luồn má»™t con rắn và o ống quần, cho rắn cắn rứt thịt da tôi thà nh nhÆ° vầy, còn may đó không phải rắn Ä‘á»™c, nhÆ°ng nó nghiến rứt là m tôi Ä‘au đến chết Ä‘i sống lại hà ng trăm lần.
Kiến thức của Tiêu Phong và Lâm Yên BÃch khá rá»™ng, nhÆ°ng thấy da thịt trên chân y, nghe y kể chuyện, há» Ä‘á»u không khá»i hÃt và o má»™t hÆ¡i thở sâu, thầm nghÄ© sao lại có cách hà nh hạ ngÆ°á»i ta dã man đến thế.
Lại nghe ngÆ°á»i ná» khóc sÆ°á»›t mÆ°á»›t:
- Cứ má»—i lần trốn Ä‘i mà bị bắt trở vá», là má»™t lần bị hà nh hạ ghê gá»›m hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, tôi, thấy chẳng thể Ä‘Ã o tẩu được nữa Rồi nó lại còn bắt giữ tám bà vợ tôi là m con tin, bắt tôi đến trình diện nó má»—i ngà y, để nó Ä‘em treo lên cây nà y. Hồi nãy, nó có việc báºn phải Ä‘i đâu đó, nên lúc vắng mặt nó, tôi bị treo ngược lâu đâm chóng mặt, không chịu nổi nữa, đã tá»± rút, ngồi nghỉ trên cà nh cao . Vừa hay mấy vị Ä‘i ngang qua, tôi tưởng yêu nữ trở vá» nên đã tá»± buông mình ngã xuống, đâu dè là mấy vị.
Y nằm bẹp gà trên mặt đất, van vỉ:
- Äại hiệp, ngà i là m Æ¡n treo tôi lên trở lại, tôi bị hà nh dữ quá rồi, không dám bá» trốn nữa!
Tiêu Phong nghe qua, ông dang tay tuốt và o sợi dây quấn trên mình y, là m nó nát vụn nhÆ° cám, rÆ¡i tả tÆ¡i trên đất. Nhìn gÆ°Æ¡ng mặt thất sắc của y, Tiêu Phong lá»›n giá»ng bảo:
- Äừng sợ gì hết. Ta sẽ cùng ông ở đây chá» nó, để xem nó đáo để cỡ nà o!
NgÆ°á»i ná» thấy Tiêu Phong vuốt sÆ¡ má»™t cái mà đã khiến Ä‘á»an thừng to cỡ ngón tay cái nát vụn nhÆ° Ä‘áºu hÅ©, y hiểu đã gặp má»™t nhân váºt võ công không tầm thÆ°á»ng, trong lòng y có phần yên ổn trở lại, nhÆ°ng sắc mặt vẫn còn nét khủng khiếp, y ngồi bệt trên đất, không hó hé gì nữa.
Bá»—ng Lâm Yên BÃch há»i ngÆ°á»i áo Ä‘en:
- Là m sao mà ông bị sa và o tình cảnh nà y váºy?
NgÆ°á»i ná» ngáºp ngừng:
- Tôi ... Tôi ban đầu chỉ muốn dòm qua yêu nữ nà y má»™t chút, đâu dè ... đâu dè nó lại hung ác nhÆ°á»ng ấy!
Rồi y không ngớt buông tiếng thoá mạ.
- Thôi được rồi . Lâm Yên BÃch ngắt ngang mấy câu chá»i rủa của y, cô lạnh lùng nói - Ông cứ ngồi yên tại đây, chúng ta sẽ nấp và o sau thân cây nà y, tránh cho nó thấy đông ngÆ°á»i quá mà sợ, không dám thò mặt ra.
Liếc trông qua y, cô nói tiếp:
- Ông bị Ä‘au khổ nhÆ°á»ng ấy, chắc cÅ©ng đáng Ä‘á»i thôi, ta xem ra, ông cÅ©ng chẳng phải hạng tốt là nh gì!
Tà i sản của tieu_thusinh
Từ khóa được google tìm thấy
àóäèîêíèãè , củ thiên ma , êîìñîìîëåö , ïåñíÿ , nh hết cjieeu , then ma hanh khong , thiÊn mà hÀnh khÔng , thiên mã hà nh không , thien ma hang khon , thien ma hanh khong , thien ma hanh khong 4vn , thien ma hanh khong full , thien ma hanh khong prc , thien ma khong prc full , thienmahanhkhong , tien ma hanh khong