“Tôi là Nancy” – cô bé vẫn còn khó chịu với Phong lắm. “Anh là ai? Tại sao một người phàm lại biết về chúng tôi?”
-Anh không biết nữa, tự nhiên trong đầu anh nó có, anh chẳng nhớ gì hết? À thôi! Dẫn anh về trại con lai được không? Anh không biết đường?
-Người phàm không thể đến trại con lai được? Anh cần đến đó là gì?
“Này!” -Phong nhăn mặt -“Đừng có người phàm người, phàm mãi thế, gọi anh là người bình thường! Ok? Anh không phải Á thần, nhưng cậu ta chắc chắn là có, hai mụ Gorgon đã khẳng định.” Nói rồi Phong kéo tay cậu bé.
“Không thể nào! Anh nói Gorgon? Anh có thể nhìn xuyên qua Màn sương mù? Hai người gặp Gorgon mà vẫn còn sống? Thậm chí là không có một thứ vũ khí bằng đồng Celestial.” Cô bé hét lên ngay khi Phong kể xong câu chuyện.
“Đừng hỏi nhiều câu một lúc như thế! Truyện gì cần nói thì nói trước, em có thể gải thích cho cậu bé này về mọi thứ được không? Em là... À là Arita?” Phong bắng nhắng.
Cô bé quay sang Arita: “Em có thể kể cho chị nghe mọi chuyện được không, Arita?
“Em cùng em gái em sống ở Nhật, nhưng bỗng nhiên mẹ nói với em phải sang Mỹ, bố muốn chúng em theo một trại hè nào đó ở Long Island. Khi sang đến đây, em với em gái em đã bị lạc mất nhau, nó bị một con Hitosume - Kouzou to lớn màu xanh bắt giữ... Còn mọi chuyện thì như anh ấy đã kể. ” Arita ngập ngừng...
“Một con gì cơ?” Nancy đã cố gắng để đọc cái tên đó, nhưng vô hiệu.
“Ý thằng bé là Cyclops đấy”- Phong chen vào - “Đó là tên một quái vật ở Nhật, chúng đều có một con mắt chính giữa trán nên cậu bé nhầm.”
Nancy trực tiếp bỏ qua Phong: “Ôi Sáo thần Pan! Không thể nào! Ở trại chưa có á thần nào đến từ một nơi vượt qua nổi vịnh San Francisco! Trời ạ! Mình đã tìm được một á thần đặc biệt nhất, quả này bọn Franky, Victor sẽ khóc thét vì ghen tị.”
“Thôi nào cô bé, giải thích cho bọn anh nghe đi chứ!” Phong sốt ruột, cậu cần kiểm chứng mọi việc.
“Không phải việc của anh” - Nancy càu nhàu – “Nghe này Arita, em có bao giờ nghe về các vị thần không? Ừm? Các vị thần Hy Lạp ấy?”
Cô bé Nancy ngừng một lúc như để Arita có thể chịu đựng được lượt thông tin tiếp theo, sau đó cô bé mới tiếp tục: “Họ có thật và hiện còn tồn tại. Đại loại thế. Trong mọi câu chuyện thần thoại, các thần hay làm gì nhất nào? Họ đi khắp thiên hạ, yêu say đắm người phàm rồi sinh con đẻ cái. Những người con của họ được gọi là á thần, hoặc con lai. Khi đó họ sẽ được thần rừng bọn chị bảo vệ và đưa về trại. Chắc chắn em là một trong số đó rồi! Chắc chắn mà! Tạm thế đã! Nào! Giờ thì về Trại con lai thôi! Lần này chắc chắn chị sẽ được Hội đồng Bô lão trao giấy khen.”
“Ý chị là cha em là một vị thần?” Arita băn khoăn, ông ngoại và mẹ là một Âm dương sư, em gái thì là một Miko, đến ông chú hàng xóm cũng là một Tengu, vậy thêm một người bố là một vị thần Hy Lạp cũng không có gì là quá sức tưởng tưởng.
Phong bên cạnh hưng phấn: “Mình biết mà, mình biết mà, đều là sự thật. Tuyệt thật! Quá đã Pepsi ơi!!!!”
Nhưng chỉ một lúc là Arita lại ỉu xìu: “Em gái em...”
-Chị rất tiếc, Arita, nhưng chúng ta phải về trại ngay, bọn “người tử tế” cũng đã để ý đến em rồi! Sự an toàn của em phải đặt lên hàng đầu.
“Không được! Em phải đi tìm em gái em!!!” – Arita quả quyết.
“Cậu đi đâu, anh theo đấy, anh đã nói là đưa cậu đến nơi an toàn. Chúng ta vẫn đến đó ấy chứ, chỉ là đi vòng vèo một chút thôi!” – Phong rất vô tội thêm vào.
“Đừng có cổ vũ thằng bé như thế” –Nancy gào lên – “anh có biết là lần đầu đến trại đối với á thần là nguy hiểm nhất không, hơn một nửa số đó là được kéo đến trong tình trạng sắp chết. Thần Hades luôn ghét những anh hùng, ông ấy luôn cử bọn người tử tế đến. Hơn nữa đám Gorgon hơn trăm năm qua không xuất hiện rồi, ngoài tấn công anh Percy ra thì nó chỉ tìm đến Arita, lại còn ở nguyên bản mạnh mẽ nhất. Tính mạng của thằng bé đang cực kỳ nguy hiểm đấy, anh có biết không?”
“Hai người ngừng lại đi, cái bọn gì gì ấy lại sắp đến nữa rồi.” Arita vẫn tỉnh bơ.
Nancy đang kích động, cực kỳ kích động, có nằm mơ cô bé cũng nghĩ đến điều này, một mối nguy hiểm thật sự. Đây là nhiệm vụ bảo vệ đầu tiên của cô bé, lại còn có thứ để mà đối đầu nữa chứ. Sẽ là gì đây nhỉ, Cyclops to lớn, hay là Harpy - yêu quái mình người cánh chim kinh khủng, hay là bọn nữ thần báo tử man rợ nhỉ...
Đang mơn man mơ tưởng thì cô bé bị Phong kéo đi không một chút thương tiếc. Đùa à! Để một cô bé mới mười mấy tuổi đối mặt với quái vật.
“Buông em ra, đây là cơ hội của em, em sẽ đá tan mặt nó, bất cứ thứ gì.” – Cô bé gào lên giãy dụa.
Phong lôi Nancy chạy theo Arita. Cậu chẳng hiểu tại sao Arita lại có thể nhận thấy nguy hiểm từ khoảng cách xa như vậy. Cũng như cậu bé đang định vị đường đi kiểu gì. Nhưng nhớ đến lũ Gorgon bị thổi bay lại làm Phong tin tưởng cậu bé hơn một chút.
Arita đang rất chuyên nghiệp đi qua từng góc tường, những ngách nhỏ, lối tắt ngang dọc. Phong phải ở đây mười mấy năm để biết hết chúng, nhưng đối với cậu bé thì đó không thành vấn đề.
Giờ thì Phong đã nhìn thấy mối nguy hiểm của các cậu. Nó là một chiếc SUV, đang điên cuồng đuổi theo ba người, sẵn sàng tông nát những gì cản đường. Nancy nhìn thấy chiếc SUV điên liền bỏ ngay ý định đá vỡ mặt nó, co chân chạy còn nhanh hơn cả Phong, làm lòi cả những miếng mút bọt biển nhét chặt trong đôi giày.
Lúc này, cả quảng trường khu phố người Hoa đã bày kín những sạp hàng. Xe đẩy, xe kéo, hàng quán... san sát nhau, hình như đang có lễ hội ẩm thực.
Mọi người tán loạn bỏ chạy khi thấy chiếc xe đang điên cuồng lao đến. Chiếc xe không thương tình nghiền nát tất cả trước cửa kính của nó. Phong cùng hai cô cậu bé kia len lỏi qua từng cái sạp còn lại tránh né. Nhưng cái SUV như một cái máy cày, nơi nào nó đi qua thì chỉ còn lại những đống lộn xộn.
Sau cả nghìn pha Drift thần thánh như phim đua xe hành động, nó đã dồn cả ba người vào một góc. Cảm thấy như vậy chưa thể đủ cho hôm nay, nó bắt đầu tách ra thằng từng mảnh, xì khói, chuyển động, lắp ráp... giống y như robot Tranformer đang biến hình vậy.
Hiện tại đứng trước mặt ba người đang là một con bò bằng đồng, bóng loáng một lớp sơn đen. Mắt của nó là chiếc đèn ô tô đang nhấp nháy, thở phì phì ra lửa. Xin giới thiệu: một con bò Colchis hiệu Hepheatus phiên bản hạn chế...
Phong chạy lên trước, đối mặt với con bò. Cậu cần phải thu hút sự chú ý của nó ra khỏi hai đứa trẻ.
Mặc dù toàn thân con bò được làm bằng đồng nặng nề, nhưng nó quá nhanh. Nó húc vào người Phong tương đương cú đâm của một cái xe tải. Nhưng cậu đã kịp thời nép mình giữa hai cái sừng nhọn hoắt, sử dụng thủ pháp mượn lực đẩy lực của Thái cực quyền để văng mình ra xa, hoàn toàn không chút tổn thương. Mặc dù vậy, Phong vẫn kịp rút trong cái ống vẽ trên lưng cậu một thanh kiếm bằng sắt đen bóng chẳng kém con bò, để lại cho con vật một nhát chém chỗ chân trước.
Nancy giờ đang chạy lòng vòng với cái mũ bị con bò phun cháy. Cũng may là trước đó Arita đã kịp thời kéo cô bé nằm xuống nên luồng lửa chỉ sượt qua đầu.
Phong giật lấy một tấm băng rôn đỏ rực, hét lên một tiếng rồi vẫy nó trước mặt con bò. Nó phì phì tức giận, cọ cọ móng xuống đất lấy đà. Con bò chớp chớp đôi mắt đèn pha lần nữa, cặp sừng chuyển động như hai mũi khoan. Khi nó há to cái miệng hai bên đầy những khớp nối, lộ ra hai khẩu súng phun lửa cỡ lớn. Giờ thì nó đã có bốn khẩu súng phun lửa, hai ở miệng và hai ở mũi...
Con bò bằng đồng lại hung hăng xông đến chỗ Phong. Cậu khom người lấy đà, chờ đợi... Khi nó lao đến đúng tầm, bằng một sức bật đáng nể, cậu lao đến, đạp lên đầu con bò làm điểm tựa rồi leo lên cổ con vật. Phong dùng tất cả sức lực cậu đang có, đâm thật mạnh thanh kiếm vào khe hở giữa lớp vảy giáp.
Con bò lồng lộn lên không thể kiểm soát. Từng lớp vảy giáp trên lưng nó trồi lên ngụp xuống như cố gắng hất cậu ra. Phong nắm chặt thanh kiếm, dùng nó như một cái cần số ô tô để điều khiển con vật tránh ra xa đám trẻ.
Nhưng vô vọng, con bò vẫn điên cuồng xông đến.
Arita lúc này đã đeo chiếc mặt nạ quái dị của cậu ta lên, chiếc tăng y màu đỏ hư ảo lại một lần nữa từ từ hiện ra, bao trùm quanh người cậu bé. Cậu bé đứng trước mặt che chắn cho Nancy.
“Yyaaahhhh..” Thằng bé gầm lên một tiếng, chẳng hiểu thế nào cánh tay gầy gò bé nhỏ của nó đã ghì lại được một bên sừng con bò, vặn nó sang một bên. Phong trố mắt ra nhìn cú đấm tiếp theo của thằng bé làm lõm đầu con bò tội nghiệp.
Thằng bé này hay thật! Máu trong người Phong sôi lên sùng sục. Lúc đầu chỉ là muốn bảo vệ hai đứa bé, nhưng giờ cậu đã cảm nhận được thế nào là chiến đấu thực sự. Adrenaline của cậu đang dồn nén.
Phong một lần nữa đâm mạnh xuống. Thanh kiếm ngập sâu vào cổ con bò. Cậu xoay người, dậm mạnh chân lấy đà, hai tay ghì chặt chuôi kiếm, đu người rơi xuống. Toàn bộ sức nặng khi rơi của Phong truyền vào thanh kiếm. Lưỡi kiếm sắc ngọt theo đà xẻ một đường từ cổ con bò xuống đến tận ức. Phong nhanh chóng lăn sang một bên. Chỉ cần chậm nửa giây thôi thì cậu sẽ bị con bò dẫm nát.
"Hey ...Yaahhhh" - Arita ghì chặt hai cái sừng. Phong lại một lần nữa ngạc nhiên về sức mạnh của Arita khi cậu bé đeo cái mặt nạ quái dị kia. Cậu bé xé banh đầu con bò ra làm hai phần.
Từ cái đầu bị xé banh, Phong có thể nhìn thấy cả một hệ thống bánh răng, ống dẫn... cực kỳ phức tạp. Ở trung tâm là một cái máy hơi nước nhỏ đang phun khói xì xèo...
Phong chỉ chờ có thế, cậu ném mạnh thanh kiếm vào giữa đống bánh răng.
Thanh kiếm chính xác cắm vào giữa hai chiếc bánh răng to nhất, làm kẹt cả hệ thống. Con bò rung lên bần bật, xì khói, phun lửa liên tục. Phong vội vàng kéo Arita, và cả cô bé Nancy đang trơ mắt nhìn, tránh ra xa nhất có thể.
“Bbùùùmm...” Con bò vỡ tan sau một tiếng rỗ lớn. Những mảnh đồng bắn ra bốn phía. Bụi tung mù mịt. Cuối cùng chỉ còn sót lại mấy tia lửa điện xoèn xọet.
Lúc này, ba người họ mới ho khù khụ lăn ra khỏi nơi trú ẩn, một chiếc xe tải bán món Tacco chay kiểu Tàu bị lật.
“Thế quái nào!!! Đây là nhiệm vụ của em cơ mà, thử thách đầu tiên của em, cơ hội của em... Vậy mà em thậm chí còn chưa chạm được cái móng guốc vào nó... hai người... Hai người...” – Nancy ngơ ngác chỉ chỉ vào đống lộn xộn còn sót lại của con bò, gào lên với Phong và Arita như thiệt thòi với oan ức lắm vậy.
“Ồ! Lại một nhóm các anh hùng trẻ tuổi! .... Cho phép ta...” – Một giọng phụ nữ đột ngột vang lên. Một bóng hình mờ ảo xuất hiện: một phụ nữ trẻ với mái tóc dài, lúc thì tách ra làm ba, lúc thì chập lại làm một. Bà ta đưa tay lên làm một động tác hôn gió...
Tức thì bốn xung quanh tràn ngập sương mù. Màn sương lan rộng nuốt chửng cả quảng trường phía trước phố người Hoa, cuộn lại thành một vòng xoáy ghê rợn. Mặt đất bỗng từ từ sụp xuống, rồi lại đột ngột trồi lên hai con đường cắt nhau, tạo thành một ngã tư. Ngay chính giữ mọc lên một cái biển chỉ dẫn bằng gỗ mục nát, có minh họa bằng một hình người phụ nữ cùng mấy ký tự Hy Lạp.
Nancy rúm ró một chỗ, còn Phong nắm chặt bàn tay vẻ bồn chồn.
“Xuất hiện ấn tượng thế này... Bà chắc là thần?” – Mắt anh ấy lấp lánh, đúng nghĩa đen – “một vị thần của ngã tư, gì ấy nhỉ? H... E ...”. Vừa nói cậu vừa cố gắng đọc những ký tự trên cái biển rách nát.
“Để ta cho cậu chút ánh sáng” - Bà ta giơ tay. Đột nhiên trong tay bà ta xuất hiện hai cây đuốc sậy kiểu cổ, bập bùng ánh lửa. Lập tức Sương Mù dạt cả ra rìa sân. Dưới đôi bàn chân đi dép xăng-đan kiểu cổ, bà ta tuyệt đẹp, nhưng nhợt nhạt chết chóc. Một người phụ nữ trẻ mặc bộ váy không tay. Mái tóc vàng óng ả của bà cột cao lên thành túm đuôi ngựa kiểu Hy Lạp.
-Ta là Hecate, nữ thần Pháp thuật. Thần của phù thủy, chiêu hồn, mặt trăng... Hoặc như ngươi nói, là thần của ngã tư, của những lựa chọn... Vì thế chúng ta có rất nhiều thứ để thảo luận đấy, nhất là đối với hai anh bạn trẻ kia.
Arita nhận ra là cậu chẳng thể nhúc nhích, vậy thì thôi đành nhìn bà ta vậy. Cậu có cảm giác đây không phải lần đầu tiên mình gặp một vị thần. Bà ta đi vòng quanh ba người. Rồi bà ta từ từ ngồi xuống. Arita định lên tiếng nhắc nhở. Đột nhiên, bên dưới bà ta hiện ra một cái ghế bằng đồng, nhưng sáng chói. Bà ta thoải mái ngồi xuống, cắm hai cây đuốc của bà ta vào cái cây vừa mới mọc lên, rồi từ tốn nhìn chăm chú ba người họ.
‘Ngươi giống mẹ.’ Hecate quay về phía Arita, nhận xét.
“Bà biết mẹ tôi” – Arita nghi ngờ.
“Đúng, ta là nữ thần ma thuật. Gia tộc ngươi là gia tộc Âm dương sư... Ngươi biết đấy... Mặc dù ta có rất ít ảnh hưởng ở Nhật Bản, nhưng cũng na ná nhau ấy mà. Mà cái thứ trong người ngươi cũng là sản phẩm của cả hai nguồn ma thuật đó đấy... Ấy, không phải con chim kia đâu, ta nói cái khác.”
Arita giật mình. Cậu thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Cái cảm giác bị người khác biết hết bí mật và nói toạc nó ra chả thú vị tí nào.
“Ồ! Cái gì trước làm trước chứ nhỉ” - Hecate giơ hai cánh tay trần lên. Ba cánh cửa hiện ra – phía bắc, phía đông, và phía tây cuộn xoáy dày đặc sương mù. Ở mỗi cửa đều có một cặp đuốc, sáng lên dưới ánh lửa màu xanh là mấy cảnh đen trắng lờ mờ, hơi chập chờn và nhấp nháy, như kiểu phim câm từ những năm năm mươi thế kỷ trước.
Trên cổng vòm phía đông, ngôi đền từ nhỏ Arita đang sinh sống đang bốc cháy ngùn ngụt. Những con quỷ núi, Oni, với mái tóc xoăn, răng nanh và chùy răng sói, đập phá khắp nơi. Ông cậu và mẹ cậu đang vừa chạy vừa chống lại chúng, nhưng chẳng được bao lâu nữa.
Trên cổng vòm phía tây là hình ảnh một khu vực miệng núi lửa, dung nham đang rừng rực sôi trào. Ở đó là hai người đàn ông, đang chiến đấu với nhau. Người đàn ông có mái tóc rực cháy, mặc chiếc áo giáp Hy Lạp bằng đồng, da và những dây xích đen bị người đàn ông đầu trọc có vết bớt màu đỏ đáng sợ trên mặt đâm chém liên tiếp. Máu ông ta phun ra như suối, nhưng nó không phải màu đỏ mà lại có màu vàng. Arita chẳng hiểu hình ảnh này có ý nghĩa gì.
Trên cổng phía bắc là hình ảnh càng làm Arita thêm run sợ. Cậu thấy Nancy đang từ một ngọn núi cực cao, chờn vờn mây, rơi xuống. Còn Phong, anh ấy đang mò mẫm trong một đường hầm tối om, cánh tay trái rũ xuống, bê bết máu. Còn Azumi, em gái cậu, đang bị nhốt trong một nhà ngục bằng nham thạch, bất tỉnh, xung quanh là đầy rẫy nhưng con quỷ và lũ âm hồn gào thét.
“Các lựa chọn” Hecate lên tiếng - “Cậu đang đứng giữa một ngã tư, Arita. Còn ta là nữ thần của các ngã tư.”
Ngực Arita nhói đau khi một lần nữa nhìn lại các hình ảnh. Có vẻ chỉ mỗi cậu nhìn thấy chúng. Nhưng Arita vẫn nhìn vị nữ thần với vẻ quả quyết: “Tôi không chọn con đường nào cả. Tự tôi sẽ tìm đường đi cho mình.”
“Ồ! Có đến bốn con đường cho ngươi lựa chọn, kể cả quay đầu chạy trốn. Vậy mà ngươi lại chọn một thứ ngươi chẳng thể biết sao?” – Hecate nhìn cậu đầy vẻ dò xét.
“Đường là do con người tạo ra. Đi nhiều thì ắt thành đường”
-Được rồi! Một cậu bé mới 12 tuổi nói câu đó có vẻ hơi quá sức đấy. Nhưng được thôi, không còn quan trọng nữa. Ngươi đã chọn nó. Đừng mong cha ngươi giúp gì cho ngươi, trong khi ông ấy còn đang rất là thê thảm, lại còn những vị thần khác thì đang mắc chứng đau nửa đầu vì bản thể La Mã và Hy Lạp của bọn họ còn đang tự choảng nhau. Nhưng ta vẫn sẽ giúp ngươi... Ngươi sẽ giành lại được tất cả nếu các ngươi tự chứng tỏ bản thân xứng đáng. Ngươi sẽ cần một lời chỉ dẫn đấy. Hãy đến Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan.
Chưa ai kịp nói gì tiếp theo, vị nữ thần nhướng đôi lông mày. Những bức tường đen của đám mây hình phễu cuộn xoáy nhanh hơn. Cơn bão sương mù lại bắt đầu gầm rú.
-À quên, còn đây nữa, dành cho đứa trẻ không nằm trong vòng tay của ba nữ thần mệnh. Nemesis chắc chắn sẽ thích ngươi lắm. Hy vọng Hepheatus sẽ đồng tình với hành động này của ta.
Thế rồi, một cái lon nước ngọt Red Bull bẹp dúm ném đến chỗ Phong. Mặt anh ấy ngơ ngác chẳng hiểu gì, nhưng vẫn vui vẻ bắt lấy cái lon.
Tiếp theo, một đợt sóng đen kịt như bóng tối cuốn sạch tất cả xung quanh. Đến khi cả ba có thể nhìn lại, cơn bão, vị nữ thần và mấy cảnh cửa đều cùng nhau biến mất.