Sẽ không có chương 30. Thay vào đó các chương 20 – 30- 40 trở đi được thay thế bằng các phụ chương này. Đây là những mảnh ghép về quá khứ của một số nhân vật, hay cũng chỉ là ghi lại vài sự kiện nào đó trong quá khứ, làm rõ hơn cho thế giới khá hỗn loạn trong truyện.
Gần như không ảnh hưởng đến mạch truyện chính, nên các bạn có thể bỏ qua cũng không sao ;)
...
IMI - Thực nghiệm đảo
Phụ chương 2
Khi mưa đã tạnh
32 năm trước, có một loài Alien tự xưng là thần, thông qua khe hở không gian trên biển thái bình dương, đột nhập trái đất và tuyên bố quyền thống trị. Đây cũng là năm đầu tiên của kháng thần chiến kéo dài mười năm sau đó, và cũng là năm đầu tiên tân lịch nhân loại ra đời, đánh dấu cho một thời kỳ đột phá và đổi mới về mọi mặt cuộc sống.
Từ khoa học, công nghệ, xã hội và chủng người, tất cả đều có một bước nhảy vọt cực lớn chỉ trong mười năm. Chiến hạm vũ trụ, Robot khổng lồ, những bộ giáp tối tân biến con người thành siêu nhân, thậm chí các siêu năng lực gia tưởng như chỉ có trong điện ảnh viễn tưởng cũng lần lượt xuất hiện, mọi công trình nghiên cứu bí mật đều được lôi ra ánh sáng, toàn bô nhân loại ra sức phô bày ra sức mạnh của mình bằng mọi con đường có thể, đánh dấu một thời kỳ tôn giáo hoàn toàn suy sụp, con người chỉ dựa vào sức mình mà tiến lên, đối kháng với mọi trở ngại, không cần nhờ vả bất cứ thánh nhân nào cả. Đó là lý do tân lịch nhân loại có tên là vô thần.
Vô thần lịch (non-god calendar) năm 32
Đã 22 năm trôi qua kể từ trận chiến một năm với chúng thần liên minh. Loài người đã giành chiến thắng dù phải trả giá bằng xương máu của mấy triệu phi công ưu tú cùng hàng tỉ tấn kim loại, những thứ mà trước đây từng là những con robot đời mới nhất, mang trên mình niềm tin và hi vọng của cư dân trái đất.
Lớp không gian bên ngoài mặt trăng được bao phủ bới một vành đai kim loại, nhìn từ xa như những lớp bụi sao xung quanh các hành tinh lớn nào đó. Mặc dù đã được quét dọn nhiều năm, nhưng số lượng quả thật quá lớn, nên các nhà lãnh đạo cũng đành để mặc chúng ở đây làm nhân chứng cho cuộc chiến thảm liệt mới chỉ kết thúc hai thập kỷ trước.
Giống như một đài tưởng niệm khổng lồ.
Năm tháng qua đi, những mảnh kim loại vỡ vụn này không ngừng quay xung quanh mặt trăng, kéo theo vô số thiên thạch nhỏ, thật sự đã trở thành 1 phần của ngôi sao đặc biệt này. Cứ điểm đầu tiên của con người ở ngoài vũ trụ.
Mặt trăng. Khu dân cư số 5
Do có những thiết bị lọc oxi cao cấp mà tập đoàn IMI đưa ra, những khu dân cư trên mặt trăng ít thấy có cây cối, dù sao vai trò lá phổi xanh của thực vật cũng không lại được với thiết bị nhân tạo mà con người làm ra. Có chăng cũng chỉ là mỗi nhà cố gắng trồng lấy 1, 2 cây gì đó trang trí cho có mà thôi.
Dù mang trong mình những thiết bị tinh lọc khí quyển hiên đại vượt bậc so với dưới mặt đất, nhưng khu dân cư số 5 cũng chẳng phải địa phương cao cấp gì, những người ở đây đều là lớp người đầu tiên tình nguyện lên mặt trăng sống thử những năm mới xây dựng. Những đại gia nhà giàu bỏ tiền ra mời họ lên đây, kiểm tra chất lượng cuộc sống trước khi bỏ tiền ra xây những biệt thự tiện nghi cho riêng mình ở khu dân cư số 1.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có những nhà giàu đó bỏ tiền ra, những người sống ở khu dân cư số 5 này có lẽ cả đời này cũng đừng bao giờ mơ đến cuộc sống tốt như bây giờ. Dù cảnh vật có hơi đơn điệu, khắp nơi đều ánh lên màu kim loại, trắng xám, nhìn rất nặng nề, kết hợp với màu bê tông trên đường khiến cho tầm mắt đưa ra chỉ thấy một không gian ảm đạm tiêu vô cảm.
Tuy vậy, có chỗ mà sống là được rồi, nhất là ở đây cũng không thiếu thốn thứ gì. Trẻ em vẫn được đi học, người lớn vẫn có chỗ làm. Tất cả vẫn an ổn sống dưới lớp bảo vệ do cây cột to lớn mà tập đoàn IMI dựng lên từ lúc xây khu dân cư này tỏa ra.
Dù lớp bảo vệ có thể cách ly được với môi trường chân không bên ngoài, chặn được những tia độc hại của ánh mặt trời, ngăn không cho oxi thất thoát. Nhưng nó cũng không thay thế được những tia nắng mà mặt trời vĩ đại tỏa ra, người dân ở đây lúc nào cũng sống trong điều kiện thiếu ánh sáng mặt trời nên làn da của ai cũng có chút trắng bất thường.
Màu da trắng tinh đã trở thành đặc điểm nổi bật nhất của cư dân mặt trăng, khi đêm xuống, làn da của một số người còn nhẹ nhàng ánh lên như lân tinh, gợi ra một mỹ cảm riêng biệt. Vậy nên dù thiếu thốn ánh mặt trời, nhưng dựa vào những viên cung cấp vitamin D được bày bán rẻ như cho không ở mọi hiệu thuốc trong thành phố, người ta vẫn thoái mái mà sống dưới lớp chắn quang học nhân tạo này.
Không có nắng, nhưng vẫn có mưa, tất nhiên là để gột rửa đường phố, nhà cửa sau nhiều ngày tích lũy bụi bẩn.
Hôm nay là một ngày mưa như vậy.
...
Cơn mưa có vẻ càng lúc càng nặng hạt, kèm theo những cơn gió lạnh rít qua, làm hai con người dưới mưa dù đang vất vả nép vào nhau che ô cũng chẳng thấy đỡ hơn chút nào.
Tường sóng vai cùng Linh, hai người nép sát vào cái ô nho nhỏ của cô, mặc dù hắn đã cố gắng đấy chiếc ô sang che cho Linh nhiều hơn, làm nửa người bên trái của hắn ướt đẫm, tuy vậy cũng không có tác dụng là bao, thân hình nhỏ nhắn của Linh thỉnh thoảng vẫn run lên vì lạnh.
Bộ não của Tường cũng lạnh băng như khuôn mặt vô cảm của hắn vậy, đối với việc cô gái kế bên đang nhẹ nhàng run rẩy cùng bờ môi hơi tím tái, hắn chẳng sinh ra chút lòng thương hại nào, tất nhiên cũng chẳng thể nghĩ ra việc đi sát vào hơn một chút, dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho đối phương. Với bộ não vô cảm của mình, hắn chỉ nghĩ được thế này :
“Hay là cậu cứ cầm ô đi một mình đi”
“Hừ, nếu thế thì công tôi chịu ướt suốt từ nãy giờ là vô ích à !? Ở yên đó đi, đầu gỗ.”
“Tội bị ướt cũng không sao, nhưng cậu thì sẽ cảm lạnh đấy. Cơn mưa này có chứa chất hóa học để đánh tan bụi bám trên các khe rãnh khó sạch, tuy không độc hại, nhưng sẽ giảm sức đề kháng xuống trong một thời gian ngắn...”
“Tôi biết rồi ! Không cần phải khoe kiến thức, mấy cái đó trước khi mưa người ta đã thông báo ra rả trên đài rồi.
Cô gái tốt bụng này thấy hắn một thân một mình dầm mưa có vẻ rất cô độc, bèn chạy tới ngỏ ý muốn hắn đi cùng. Hắn ngẩn ra rồi chấp nhận, nhưng đi một đoạn thì cả hai người đều cảm thấy quyết định của mình sai lầm vô cùng, thế nhưng đúng như Linh nói, nếu cứ thế đẩy hắn ra mưa như cũ rồi độc chiếm cái ô, vậy công sức nãy giờ đều theo những hạt nước mưa này trôi xuống dưới cống hết cả.
Hơn nữa thể chất của Tường rất quái lạ, ai đi gần hắn giữa mùa đông cũng đột nhiên cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, Linh đã nghe bạn cùng lớp bàn tán mấy lần, nhưng toàn là các cô gái mới kể như vậy, cô chỉ nghĩ rằng đám thiếu nữ hoài xuân này đang thêu dệt cho trí tưởng tượng về hắn vút cao mà thôi. Bây giờ đích thân thể nghiệm mới thật sự thấy ấm áp.
Không, là thấy kỳ lạ.
Rõ ràng người thường không thể làm như vậy được.
“Biết mà vẫn muốn dầm mưa, cậu bị ngốc hả !?”
“Vâng, tôi là đồ ngốc, thỏa mãn chưa !? Thỏa mãn rồi thì yên lặng mà đi hết con đường này đi, sắp đến nhà rồi, còn nữa, xích vô một chút, lạnh quá !”
“Thấy chưa, sức đề kháng bắt đầu giảm xuống rồi đấy !”
“Im đi !”
Hắn im luôn, nhưng được một lúc thì không khí lại trở nên cổ quái. Một nam, một nữ, một ô, một cơn mưa, cùng yên lặng mà rảo bước, cái cảm giác này... không ổn tý nào.
“Cậu thật có năng khiếu chọc tức người khác !” Linh bắt đầu kéo chuyện.
“Cậu tức giận nhưng không hề ghét tôi, thế nên chúng ta mới có thể đối thoại.” Tường tỉnh bơ nói.
“Tôi chỉ đang thương hại cho gã vừa ngồi cùng bàn vừa là hàng xóm lại không thể tư duy như người bình thường mà thôi.” Cô gái thở dài.
Có biết cái cây không !?
Khi chúng ta cầm cây kim đâm vào nó, thực ra nó cũng có biết đau đấy, thân cây sẽ tiết ra một lớp dịch thể để tự an ủi cơn đau của mình, thế nhưng quá trình này quá chậm nên chúng ta không đủ kiên nhẫn để mà theo dõi mà thôi.
So sánh với con người này, hắn có một điểm chung với cái cây ấy, đó là phản ứng chậm.
Không phải nói về mặt phản xạ của cơ thể, cái này thì hắn chính là quái vật biến thái, không ai so được, mà là nói về chỉ số EQ, cái mà một đứa trẻ cũng nên có đầy đủ.
Trích:
Chú thích: Chỉ số cảm xúc gồm 4 cấp độ:
1.Nhận biết cảm xúc: Có thể nhận biết đúng cảm xúc của bản thân mình và cảm xúc của những người xung quanh.
2.Hiểu được cảm xúc: Có khả năng hiểu và thấu cảm được các loại cảm xúc, đồng thời biết nguyên nhân và hậu quả của các loại cảm xúc ấy.
3.Tạo ra cảm xúc: Có khả năng diễn tả và đáp lại các cảm xúc của người khác. Thông qua đó, trẻ biết lắng nghe, thông cảm và chia sẻ với người khác.
4.Quản lý cảm xúc: Có khả năng tự quản lý được cảm xúc của mình, cư xử hợp lý để dễ dàng hòa đồng với tập thể.
Đối với trường hợp của Tường, đây là lần đầu tiên Linh cảm thấy một người có thể bị âm chỉ số EQ, tức là cấp độ 1 cũng chưa chắc đạt được, đã có mấy lần cô muốn kéo hắn đi kiểm tra, nhưng người này khỏe lắm, cô đành bất lực thở hồng hộc mà nhìn xem thôi.
Tường giống như một cái cây phản ứng chậm với tất cả những yếu tố ngoại cảnh tác động vào mình, hắn phản ứng lãnh đạm với tất cả những ai muốn lại gần, kết thân với hắn. Việc này xayra trong vô thưc, không phải hắn cố ý bơ người ta, trên thực tế, hắn đối xử với ai cũng như nhau, chỉ là khuôn mặt không cảm xúc ấy của hắn làm người ta xa cách mà thôi.
Linh biết rõ những điều này, bất cứ ai đến bắt chuyện với Tường, hắn đều không cự tuyệt, nhưng chỉ là người ta hỏi gì, hắn đáp nấy, không bao giờ có ý định kéo dài câu chuyện một chút nào. Nhưng hắn luôn kiên nhẫn trả lời tỷ mỉ từng câu hỏi của người ta. Thậm chí cả việc tình cảm, hắn cũng đưa ra những giải thích dưới góc độ logic, hợp lý rồi đưa ra những phương án hợp lý nhất cho người hỏi, những lúc này, ai cũng cảm thấy hắn như là một bác sĩ tâm lý vậy. Dù vậy, lâu dần, người ta cũng cụt hứng với hắn, mọi người trong lớp lúc này chỉ xem hắn như một cái bách khoa toàn thư sống, có gì không hiểu, cứ tìm mr.biết tuốt này chắc chắn sẽ có câu trả lời.
Dần dần, hắn chỉ còn ở đó, lặng lẽ như một tảng đá nơi góc lớp, tự tách mình ra khỏi xã hội, xã hội cũng nhường hắn sang một bên đường mà trôi đi.
Ai cũng có thể ý thức được điểm này, chỉ trừ chính bản thân khổ chủ.
“Nè, nói xem, cậu nhạt nhẽo như thế, làm sao sống được vậy !?” Linh chu cái mồm nhỏ nhắn lên hỏi.
Ngồi cạnh hắn một năm rồi, Linh có thể nói cũng hiểu rõ một phần nào tính cách của Tường, cô luôn cảm thấy hắn đến trường chỉ để quan sát, hay ngắm nhìn thứ gì đó.
Đúng vậy, là ngắm nhìn.
Hắn chăm chú nhìn mọi người qua lại, đối thoại với nhau, thích nhìn các thầy cô giảng bài, chăm chú nhìn mọi người họp nhóm chơi đùa, giống như một con thú non tò mò về thế giới bên ngoài vòng tay của mẹ nó vậy.
Tuy thế cũng có những lúc hắn xuất thần nhìn xa xa, ánh mắt hắn như là lóe lên những điểm tinh mang vậy, không còn lạnh băng như thường lệ, mà rất lấp lánh.
Nhưng hình như chỉ có mỗi Linh là hiểu được Tường không phải lúc nào cũng tỏ ra đầu đá như vậy, hắn đến ngôi trường này vì một việc gì đó, chắc chắn thế. Vì với khả năng của hắn, các thầy cô cũng phải tự nhận là không bằng. Đã được đại học IMI tuyển thẳng, hắn cũng chẳng cần đến trường làm gì. Nhưng hắn vẫn cứ đến, rồi cả ngày ngồi trơ ra như gỗ đá.
“Ăn cơm, đọc sách, ngủ.”
“Sặc, vậy còn chơi bời và đi vệ sinh !?”
“Không nằm trong danh sách chính sự phải kể.”
“Khiếu hài hước nhạt nhẽo quá, đúng là… thảo nào bị người ta gọi như vậy !?”
“Nói gì vậy !?” Tường muốn kết thúc việc nói nhảm này ngay nhưng không thể, cô gái này thật biết cách gợi chuyện.
“Nói cậu là là siêu não, siêu máy tính, Wikipedia sống, người ngoài hành tinh, mr.biết tuốt… Thiên tài trong lốt thằng quái dị… nói chung là tự kỉ toàn tập.”
Đây đều là những gì mà mọi người xung quanh ác ý ghép cho hắn, những biệt danh này cũng phần làm cho một vài người để ý đến hắn, nhưng cũng làm mọi người xa cách hắn hơn.
“Ồ, nói gì là việc của họ chứ.” Tường đáp với điệu bộ chẳng hề quan tâm lần.
“Chính vì thế mới không ai thèm ngồi cạnh cậu đó.” Linh thật muốn đánh cho tên này 1 trận.
“Chẳng phải cậu vẫn ngồi cạnh tôi sao !?”
“Là do tôi cần chép bài thôi.”
Chiếc bàn của Linh và Tường gần như bị dồn vào góc tường, khoảng cách đến bàn trên, bàn bên cạnh xa đến cả nửa mét, làm Linh có nhiều lần xúc động muốn chuyển chỗ đi cho rồi ! Nhưng ngẫm lại, thì cô cũng chẳng muốn nói chuyện trong giờ học cho lắm, nên bàn trên bàn dưới có cách xa thì cũng mặc thôi. Hơn nữa, cô phải ngồi cạnh đầu đá này với lý do đơn giản, cô học không được tốt lắm.
Đối với các đối tượng cần được bồi dưỡng thêm khiến thức, hay nói khó nghe hơn là học dốt, mỗi khi kỳ thi sắp đến, họ đều phải chọn một siêu nhân để đồng hành vượt qua thử thách trên giấy kia. Do trùng hợp nên Tường lại vừa đúng là người như vậy, dù hai đề khác nhau, nhưng hắn làm xong đề của mình chưa tới 1 phần tư thời gian, hình như chả cần nghĩ, cứ thế mà viết ra thôi, xong đâu đấy, hắn tiện tay làm luôn bài hộ Linh, vài lần như thế, điểm số của cô cao lên rõ rệt.
Linh còn phát hiện ra một điều, tên này ăn gian cũng rất biết cách, hắn tráo bài rất nhanh tay và nhẹ nhàng, cứ như đã làm thế cả trăm lần rồi vậy, mà hắn cũng biết nên sai những chỗ nên sai, không làm cho bài cô có điểm cao chót vót, nên cũng chả có ai nghi ngờ gì, hắn còn đoán được tâm lý giáo viên, những lúc cô sắp bị gọi lên bảng kiểm tra, hắn đều rỉ tai cho cô những thông tin quan trọng, lên bảng chỉ cần đọc hay chép thuộc ra là được.
“Lý do chính đáng thật.” Tường nhàn nhạt nói.
“Đương nhiên, nếu không thì tôi hết người để nói chuyện sao mà phải ngồi với cậu !?” Linh bĩu môi.
“Nhưng nếu tôi không ở đây nữa thì cậu định làm sao !?”
“Chưa... biết được...” Linh ngập ngừng rồi bổ xung:
“Nhưng chắc cũng không quá khó khăn đâu.”
Cứ như vậy trời dừng cơn mưa, hai người lại tách ra như người xa lạ, một người đi trước, một người đi sau. Cả hai cùng muốn đổi hướng mà đi, thế nhưng hai căn nhà lại vô phúc mà sát vách với nhau, đi kiểu gì cũng sẽ gặp nhau ở điểm đến mà thôi, ngày nào cũng như vậy, không cần phải tự tìm phiền toái như thế làm gì.
Cơn mưa rào qua đi cũng không làm Linh ngừng suy nghĩ miên man về người con trai đi đằng trước, khiến cô thất thần một hồi và chỉ bước đi trong vô thức, nhưng bất ngờ, hắn dừng chân lại, Linh cũng từ trong hồi tưởng tỉnh lại.
Cứ tưởng đã về tới nhà, nhưng nhìn quanh một chút mới biết vẫn còn đang ở giữa đường, xung quanh không một bóng người, chắc là do cơn mưa vừa qua, thế nhưng lại có một chiếc xe hơi phản trọng lực cực kỳ xa xỉ, nước sơn đen bóng loáng đầy quý phái chắn trước mặt hai người.
Cửa xe mở ra, ba bóng người bước xuống. Là hai nam và một nữ.
Hai người đàn ông kia nhìn qua khá đẹp trai cao ráo, khí chất kiên nghị, bộ vest bó sát làm những nét nam tính đầy đủ hiện ra, đứng chắn trước mặt một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại ăn mặc theo kiểu đồ cổ trang của trung quốc. Khuôn mặt và nhất là đôi mắt nhìn rất nhu nhuyễn, mềm mại giống như một diễn viên điện ảnh. Hai người con trai hoàn mỹ kia lại đang bắt đầu cung kính quỳ một gối xuống trước mặt họ. âm thanh trầm thấp, nhưng rất nam tính đồng thanh phát ra:
-King, chúng tôi đến đón ngài trở về !
Nói xong, đầu hai người lại cúi thấp hơn nữa.
Linh khiếp sợ rồi ! đây là phim trường sao !? hai người này là diễn viên điện ảnh !? đẹp trai quá, không, không phải… xung quanh không có camera, mình và đầu đá cũng không phải diễn viên hợp tác… Đây là cái gì !? Just For Laugh à !? Một kiều đùa quái lạ của người Phương tây !? Sau đó đội ngũ quay phim sẽ nhào ra cười khả ố rồi thân thiện bắt tay với mình !?
“Thông tin, là Hans để lộ hả !?” Tường lãnh đạm lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ đang nhảy loạn như phím đàn của cô gái.
“Ta không biết người đó là ai ! Nhưng chủ nhân à !? Quá lâu rồi đó, đã hai mươi hai năm rồi...” Cô gái mặc cung trang cổ trắng toát kia cười mị mị trả lời.
“Các người... có quen biết thật hả !?” Linh liếc qua bồn chồn hỏi. Nếu bình thường cô đã không ngại ngùng sợ sệt như vậy, chủ yếu là sức xung kích của mấy món đồ xa xỉ và hai chàng vệ sĩ quá cung kính đằng kia, làm cô gái tự cảm thấy bản thân bị thu nhỏ bằng một con kiến.
“Ta là thú cưng của anh ấy !” Cô gái kỳ lạ kia che miệng cười nói, ánh mắt cong cong lại, đầy vẻ yêu mị.
“Thú ...cưng...” Linh lắp bắp rồi đột nhiên cảm thấy trước mắt hoa lên, một loạt những hình ảnh cổ quái thi nhau xuất hiện, vài thứ bậy bạ cũng nối đuôi nhau tóe ra khiến cô gái đỏ mặt...
“Tiểu Bạch, đừng kéo người thường vào việc này.” Tường vừa nói, đôi mắt lập tức chuyển sang màu vàng kim trong khoảnh khắc, cô gái kỳ lạ kia lập tức thu lại điệu cười của mình, Linh cũng từ từ lảo đảo mà lùi về phía sau, đôi mắt vẫn mê mang mơ hồ, Tường nhanh chóng đứng ra đỡ lấy.
“Ah, chỉ muốn xóa trí nhớ của cô ta đi thôi mà ! Như vậy anh cũng không đồng ý, vậy thì chịu trách nhiệm với cuộc đời cô bé đi nhé !” Khóe môi cô gái gọi là Tiểu Bạch cong cong. Bàn tay trắng muốt đưa lên, chỉ vào hai người đằng trước.
Một khối lập phương nhỏ nhanh chóng hình thành, xoay tròn liên tục, tỏa ra sáu luồng hào quang đồng tâm sáng ngời.
Tường muốn đẩy Linh ra, vì hắn biết chắc với thể chất của mình sẽ không thể tránh kịp bất cứ thứ gì đánh ra từ người phụ nữ này, thế nhưng cả tốc độ phản ứng của hắn cũng không thể bì được với người ta, hai người chênh lệch quá lớn.
Tường chỉ kịp nheo mắt một cái, khuôn mặt tuyệt mỹ mà yêu mị kia đã ở trước mặt, khối lập phương trên tay cô ta đã ấn thẳng vào hắn, rồi vỡ tung ra, biến thành một quả cầu màu vàng kim nhốt chặt hai người bên trong.
Linh vừa mới tỉnh lại từ một phút mơ mơ hồ hồ vừa rồi, vừa thấy trước mắt chợt sáng lòa ánh vàng, chỉ kịp ngẩn ngơ hỏi:
“Khối... lập phương gì thế !? Sau cậu lại ôm tôi !? Đây là đâu....”
Sau đó lại bị một sức ép cổ quái khiến cho không thể thở được, lập tức lăn ra bất tỉnh lần hai.
Quả cầu vàng kim bao bọc lấy hai người, bắt đầu rung lên rồi lắp ghép như khổi Rubich, cuối cùng lại biến thành hình dáng hộp vuông như lúc đầu, Tường ôm chặt lấy Linh, cố gắng không để thân hình cô chạm vào thành tường sáng chói trong căn phòng kỳ lạ này. Nhìn vào cô gái bên kia bức tường, lạnh giọng hỏi:
“Đây là cách mời tôi về !?”
“Nếu trở về như bình thường, anh sẽ chết ! Hãy mạnh mẽ lên, đạp tung cửa lớn mà trở về ! Ta đợi ngài, chủ nhân ạ !” Tiểu Bạch không có vẻ gì là hối lỗi vì hành động bất kính với người mà mình luôn gọi là chủ nhân, chỉ nghiêng đầu mỉm cười một cái thân thiện rồi đưa tay lên vẫy vẫy, ý nói:
“Lên đường vui vẻ !”
Khối lập phương xoáy tròn, mang theo hai người phóng tít lên không trung, xé rách một mảng trời lớn rồi xuyên toa không gian, biến mất.
Trời vừa tạnh mưa, có một cầu vồng nho nhỏ phản chiếu ánh sáng nhân tạo từ lớp màng bảo vệ bao bọc cả thành phố, vùng trời rộng lớn bị khối lập phương kia cường hoành đánh vỡ ra tan nát, được các nhân viên kỹ thật nhanh chóng tổ hợp lại, nhưng vẫn để lại trên đầu mỗi người một cảnh tượng sứt sẹo hằn sâu trong ký ức.
Khi mưa đã tạnh, cầu vồng gãy đôi, vùng trời sụp đổ, một tương lai không mấy tốt lành.
Tường đang ngồi dựa vào thành giường, có vẻ rất thư giãn lại ngẩn ra, rồi nheo nheo mắt như đang đánh giá gì đó, sau đó nói:
“Linh, kéo tôi nằm xuống, rồi cúi xuống, đừng ngẩng đầu cao hơn thành giường.”
Giọng nói có vẻ gấp gáp.
Linh đã bắt đầu hơi hơi ngủ gật, bị giọng điệu này của hắn làm cho giật mình, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng tuyệt đối, trước khi hỏi tại sao, bao giờ cô cũng thực hiện đúng những gì hắn bảo đã.
Thế là cô gái vội vả nhỏm dậy, ôm lấy vai hắn, ấn mạnh hắn xuống giường. Còn mình cũng hụp đầu xuống, vừa hay sau đó nửa giây, một ngọn gió quét qua trên đầu hai người, thổi bay lất phất vài ngọn tóc trắng toát của Tường.
Linh vừa thấy mát vừa thấy sợ, từ phần đỉnh của thành giường, cho đến bức vách cạnh đó, tất cả giống như bị một lực lượng vô hình cắt ngang qua, để lại một vài mảnh mạt gỗ bay toán loạn trong không khí.
Tường thì không sợ, nhưng hắn cũng tự lẩm bẩm một mình, dẫu rằng hắn tự tin tuyệt đối vào khả năng phán đoán của mình, lẫn tín nhiệm cực kỳ lớn với tốc độ phản ứng của Linh, nhưng chơi trò này không vui chút nào, thiếu chút nữa thì cái bay lên là đầu của mình chứ không phải mấy ngọn tóc kia. Chỉ cần cô nàng phản ứng trễ một giây nữa thôi, kết cục chắc chắn là khó xem lắm. Tính may rủi khi kỳ vọng vào người khác quá cao, đó là lý do lâu nay hắn vẫn ở một mình.
Một luồng gió nhẹ nhưng sắc bén cùng cực cắt qua chỗ hai người trong gian phòng, kẻ tấn công tính rất hay, nếu người trong phòng đang đứng thì người sẽ thành hai khúc cân bằng, còn ngồi thì chỉ có cái đầu bay lên thôi, như vậy cũng tính là hoàn hảo. Trừ khi đối tượng đang nằm, nhưng trên hòn đảo này, chẳng ai đang nằm mà vẫn để đèn cả. Lý do thì nhiều lắm.
Vậy mà tấn công vẫn thất bại, dù ngọn đao gió vừa rồi vô thanh vô thức, chẳng có chút báo hiệu nào, một lần tấn công hoàn mỹ, nhưng kết quả chẳng giống mong đợi. Kẻ tấn công – một thanh niên đầu húi cua, đeo gọng kính màu bạc có vẻ rất trí thức, nhưng không che được những vệt gân xanh nổi chằng chịt gần thái dương của mình khẽ nhổ ra một ngụm nước bọt trong cơn bực bội, vừa phất phất tay lên. Sau lưng hắn, hai bóng đen bắn lên nhanh như chớp. Dưới chân bọn họ có một ngọn gió lốc nhẹ, đẩy cả hai lướt đi như những con diều nhẹ nhàng, trông rất tinh xảo.
Ba kẻ này chính là các siêu năng lực gia bị Racha và Anacharka cùng phối hợp yểm bùa khống chế. Ánh sáng Tường tỏa ra đã xúc động đến kiêng kị lớn nhất cả Racha, hắn lập tức muốn trừ đi hiểm họa này, nên không chút do dự nào dốc toàn bộ vốn đang có, bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước.
Động tĩnh bên ngoài không thoát khỏi sự giám sát của Tường chút nào. Dù không sử dụng trạng thái chân lý, hắn vẫn có thể đọc được khí của mỗi sinh vật bên ngoài một cách rõ ràng, kết hợp với bản đồ của cả hòn đảo này đều được ghi nhớ như in, chỉ cần thiết lập mô phỏng một chút, hắn có thể dễ dàng trở thành một chiếc máy do thám hiện đại.
“Đặt bom chưa !?” Tường hỏi, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, dù rằng cơ thể hắn vẫn đang trong trạng thái chữa trị, không thể phản kháng bất cứ ai.
“Rồi !” Linh dụi dụi mắt để nước mắt cuốn trôi hết đám mạt gỗ lúc nãy bay vào mắt cô, tiếc là càng dụi càng đau, chỉ có thể bực mình trả lời gọn lỏn như vậy.
“Lăn sang phải !” Tường lại đột nhiên nói.
“Á !” Cô gái hét lên thất thanh, nhưng cũng vội vã lăn qua, trước đó còn không quen kéo hắn lăn cùng.
Tường nhíu mày, dưới lớp băng thô sơ kia, máu đỏ lại tóe ra, hắn đâu có ra lệnh cho cô ta kéo mình theo, đợt tấn công này chỉ sượt qua chân hắn mà thôi.
Xoẹt, lại có một luồng đao gió vô hình cắt phăng qua theo đường thẳng, mặt sàn bắn tung lên, căn phòng rung rinh một trận, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Cậu làm vết thương của tôi lại rách ra rồi !”
“Im đi ! Mau giải quyết đi chứ ! Hắn có xông vào đây không !? Tôi chưa khóa cửa đâu !” Linh ôm chặt lấy hắn, có xu thế đưa đồng đội ra đỡ đạn.
Đầu óc Tường chợt cảm thấy tưng tửng một trận, đóng cửa chống trộm thì được, chứ chống lại siêu năng lực gia với năng lực cỡ này, khác gì lấy giấy chắn lửa !?
“Bình tĩnh, công tắc điều khiển đâu. Giữ lấy, tôi bảo ấn thì hẵng ấn !”
“Đây !” Linh vội vã rút ra một cần điều khiển nhỏ, phía trên chỉ có 2 nút, chính là cần điểu khiển hai quả địa lôi mà bọn họ cướp được từ tay đặc công xấu số hôm trước. Cô đã chôn hai quả địa lôi phía trước nhà, nhưng cân nhắc đến phạm vi nổ của nó cô đành chôn một quả ở tảng đá lớn cạnh bờ hồ, một quả còn lại ở giữa quả thứ nhất và căn nhà.
Nói chung, muốn bước tới căn nhà bằng cổng chính, phải bước qua hai quả mìn này đã. Mỗi quả có phạm vi sát thương do sức ép nổ khoảng 5 mét, chưa tính những hạt kim loại bắn ra sau khi lớp vỏ bị chấn động thổi bay, nếu như bình tĩnh dùng tốt, thì vẫn có thể qua ải này.
“Kích nổ quả thứ nhất đi !”
Bùm.
Linh ấn nút, từ chỗ tảng đá, một vật thể dẹp như đĩa bay bay ra, nhằm thẳng vào hai bóng người đang bay tới bắn đến. Mìn của thế giới hiện đại bên ngoài đều được trang bị chức năng tầm nhiệt tự động kiểu này, tức là khi một người trong nhóm đạp phải nó, chưa chắc người đó đã chết, mà phần lõi nổ sẽ căn cứ theo những bức xạ nhiệt ở vùng tập trung cao nhất mà bay đến dưới dạng đĩa bay thế này.
Tốc độ mìn đĩa bay này khá nhanh, có thể sánh với một viên đạn thông thường, khoảng 1Hz, đối với người thường có thể là rất nhanh, nhưng với lính đặc công cao cấp thì vẫn chưa đủ độ uy hiếp.
Một trong hai bóng đen được gã đầu cua đeo kính kia cử tới khẽ uốn éo người, viên mìn đĩa bay cứ thế lướt qua người hắn bắn thẳng tới chỗ người thứ hai, gã này nhìn cũng chẳng cần nhìn, chỉ liếc mắt một cái, quả mìn đã đứng lại giữa không trung, sau đó đổi hướng, bay thẳng tới chỗ căn nhà hai người đang ở.
“Mau ném bom bi !” Tường lại gấp gáp ra lệnh. Đồng thời mắt hắn cũng sáng lên thành màu vàng kim, nhìn thẳng vào Linh.
Đôi mắt cô gái cũng sáng lên tương tự, rồi đổi màu, viên bom dạng bi ve cầm trên tay dứt khoát theo cửa sổ tung ra ngoài, đến trước căn nhà mười mét thì rơi xuống đất, lập tức phát nổ do va chạm với vật thể cứng, đục xuống dưới đất một lỗ sâu hoắm đen ngòm, và dâng lên sóng nhiệt giống như bức tường thực chất lan tỏa.
Viên địa lôi dạng đĩa bay bị gã siêu năng lực gia kia khống chế lập tức thể hiện đặc tính ưu việt của mình trong việc tầm nhiệt, bắn thẳng xuống hố bom còn đang nóng bỏng do quả bom bi kia gây ra, và phát nổ ầm ầm.
Vách tường của căn nhà rung rinh một trận nhưng vẫn ngoan cường không đổ, dù vụ nổ chỉ cách đó hơn mười mét, thế nhưng bên ngoài tường cắm đầy vô số mảnh kim loại nóng bỏng, chính là vỏ quả địa lôi hình đĩa bay kia bị vụ nổ làm tung tóe ra tứ phương. Một số mảnh kim loại xuyên qua bức tường, găm đầy vào trong phòng, Linh và Tường ôm nhau nằm xuống cũng bị một số thổi qua đau rát.
Số lượng mảnh vỡ cực nhiều, cũng cực kỳ bất ngờ, gã siêu năng lực gia có khả năng khống chế đồ vật kia vì quá tự tin nên không phản ứng kịp, lập tức bị một mảnh ghim qua trán, óc não văng tung tóe và bốc cháy xèo xèo, chết không kịp ngáp. Còn đồng bạn của gã phản xạ tốt hơn, đã kịp theo sóng nhiệt mà nhảy lùi lại, cũng bị mấy mảnh ghim lên người, thành một tổ ong không hơn không kém, dù không chết nhưng đã mất chiến lực hoàn toàn.
“Một tinh thần niệm sư, một Yoga tông sư, đã giải quyết. Còn lại một siêu năng lực gia có khả năng điều khiển gió, không phải Ki’s Master, đang tới !” Tường lẩm bẩm nói trong khi đánh mắt ra ngoài qua khe tường bị những mảnh địa lôi đục thủng, gã đầu trọc đeo kính bạc, trán đầy gân xanh kia đang làm một bộ mặt hung ác điên cuồng, bay tới như siêu nhân.
“Chỉ còn 10m nữa là tiến vào phạm vi công kích !”
Tường nheo nheo mắt nói với vẻ khó khăn. Máu mất nhiều do vết thương rách ra chưa lành lại làm hắn bắt đầu choáng váng, vừa rồi lại cưỡng chế sử dụng chân lý, truyền thông tin vào đầu Linh giúp cô ném bom bi chính xác, hắn lại muốn ngất xỉu một lần nữa. Nhưng vẫn còn một kẻ địch hết sức mạnh mẽ này, phải giải quyết một lần cho xong.
Hắn vẫn còn đủ sức khống chế một thanh vũ khí vệ tinh lúc trước cướp được của Lee Ji Won nữa, đây là con át chủ bài cuối cùng của hắn lúc này. Tốc độ công kích của thứ này cực kỳ đáng sợ, chính hắn dù biết được những cũng bị nó tặng cho vài vết sẹo một lần, nếu như bất ngờ công kích, chắc chắn không ai trên đảo này có thể phản ứng kịp.
Kẻ địch chỉ là Phong hệ khống chế giả, không phải Ki master với tường khí luôn bảo hộ quanh thân, trong phạm vi 10m nữa, chính là tầm công kích tốt nhất. Chỉ cần thanh vũ khí vệ tinh này bắn ra được, mọi việc sẽ xong.
Nếu như hắn may mắn né được do nhạy cảm với không khí, trước căn nhà vẫn cài ba viên bom bi cực kỳ âm hiểm nữa, Linh đã kéo hắn tới ngoài phạm vi vụ nổ, chỉ cần quăng một viên bom bi nữa ra vách tường đằng kia, nửa trước của căn nhà sẽ bị bốn viên bom bi thổi bay, cướp nào mà muốn đạp cửa xông vào đều sẽ lên bàn thờ hết.
Với những thông tin đã có, Tường luôn làm ra vài bước chuẩn bị, đảm bảo con mồi không thể ngóc đầu dậy phản kháng chút nào. Thế nhưng, hắn có một nhược điểm chí mạng, nếu như không đủ thông tin thì không thể làm gì cả.
Chẳng hạn như... kẻ địch không chỉ có ba người.
Chẳng hạn như... không phải chỉ có những người ngoài căn nhà mới là kẻ địch.
Chẳng hạn như... cô ấy.
Đôi đồng từ đen láy của hắn nheo chặt lại, cùng chân mày cong cong lên, thể hiện một sự ngạc nhiên hiếm hoi.
Trên tay Linh đang cầm một con dao quân dụng siêu tần, cũng giống như đám bom bi, địa lôi và thuốc độc dưới giày lúc trước, đều là chiến lợi phẩm hai người lấy được từ xác tên đặc công xấu số hôm kia.
Chuôi dao thì cô ấy cầm, còn mũi dao thì đang cắm ngập vào lồng ngực trái của hắn.
Đôi mắt Linh vô hồn, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, tại nơi khóe miệng, một giọt máu nóng hổi đỏ tươi, chầm chậm tràn ra.
4 năm trước, có một nhà khoa học điên điên từng nói với Tường, bộ não con người thực ra rất dễ thao túng, chỉ cần kích điện đúng chỗ là xong. Và hắn cũng đồng ý với nhận định này.
Suy cho cùng, não bộ cũng chỉ là một cỗ máy, hoạt động với phương châm tìm kiếm lợi ích lớn nhất cho cả cơ thể, nó vẫn cần một nguồn năng lượng duy trì, một dạng năng lượng giống như sóng điện, mà ta vẫn hay thường gọi là dòng điện sinh thể.
Một số siêu năng lực gia hệ tinh thần, có thể phán tán sóng não, hay nói một cách huyền bí hơn, đó là niệm lực của bọn họ ra xung quanh, tiến hành tương tác với các vật thể khác, như nâng vật bằng cách tập trung ý nghĩ, tắt ti vi bằng cách tương tác với mắt thần điều khiển.
Chỉ cần quy đổi sóng não phát tán ra một đơn vị trùng khớp với tần số của mục tiêu, việc đồng bộ hóa là hoàn toàn có thể xảy ra.
Nói cách khác, một siêu năng lực gia có khả năng sử dụng niệm lực, hoàn toàn có thể điều khiển hay sai khiến được bất cứ ai có sóng não yếu hơn mình, bằng cách ghi đè sóng não chứa ý thức của mình lên đó, hiệu quả của việc này lắm khi còn tốt hơn một phép thôi miên được các nhà tâm lý học sử dụng khi trị liệu, hay tra tấn.
Tình trạng của Linh lúc này chính là như vậy, cô đã bị Racha thôi miên, từ một khoảng cách rất xa, đến nỗi, Tường cũng không thể đề phòng được.
...
Nhát đâm không trí mạng, vẫn còn cách trái tim 5cm nữa, không đủ để hắn chết ngay tại chỗ. Hơn nữa cả người Tường vẫn đang sáng như đèn pha do ánh sáng bị cộng hưởng cùng Thần Tiễn, vô hình chung đẩy nhanh tốc độ tái tạo tế bào lên rất nhiều.
Nên dù thoi thóp, nhưng hắn vẫn sống khỏe. Cho tới khi Linh đâm thêm một phát nữa, hay gã đầu húi cua kính gọng bạc thích bắn đao gió kia bay tới.
Trong đầu Tường lúc này có hai phương án lạnh lùng hiện ra.
Thứ nhất, dùng khả năng phán tán sóng não của đôi mắt chân lý, tiến hành Hack ngược lại luồng sóng não đang khống chế cơ thể Linh, hắn tự tin chỉ cần khoảng chục giây là làm được, thế nhưng siêu năng lực gia đầu trọc kính bạc kia đang bay đến như mũi tên, thời gian có lẽ là vừa sát, nếu như hắn kết thúc việc phản thôi miên kia thật nhanh và lập tức sử dụng thanh vũ khí vệ tinh cuối cùng, có lẽ vẫn có thể liều một mạng.
Thứ hai, trực tiếp sử dụng vũ khí vệ tinh, bắn thẳng vào trán Linh, giết chết cô ta ngay tức khắc, với tốc độ của thanh vũ khí vệ tinh, hộp sọ con người chẳng khác nào một tờ giấy, sau khi giết chết Linh, thanh vũ khí này sẽ tiếp tục bắn ra từ sau gáy của cô ta, công kích luôn gã siêu năng lực gia đang bay vù vù đến kia. Làm vậy thì vừa có thể hóa giải nguy cơ từ thuật thôi miên, vừa bảo trụ được mạng nhỏ, lại đảm bảo công kích mang tính bất ngờ, cực kỳ khó phòng bị, gã siêu năng lực gia kia chắc chắn không thể phản ứng kịp, cầm chắc cái chết tren 90%. Hơn nữa, thân xác cô gái sau khi chết vẫn có thể cản cho hắn một đợt đao gió nếu kẻ kia vẫn cố đấm ăn xôi bắn ra được, sau khi cô ta chết, tinh hoa huyết nhục sẽ bay ra, bồi bổ cho hắn tại chỗ, giúp cho vết thương lành nhanh chóng hơn.
Đúng là trăm cái lợi mà không có hại.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó là cô ấy sẽ chết. Sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt hắn...
Nhưng so sánh với tính mạng bản thân thì...
Đôi mắt Tường rực sáng ánh vàng, một luồng điện thế vô hình vô chất chầm chậm lan tỏa, kích hoạt thanh vũ khí vệ tinh duy nhất còn sử dụng được bên người hắn. Đây chính là cái duy nhất còn hoạt động do hắn cố ý giữ lại khi rơi xuống nước trước đây. Những thứ này đều cần nạp một nguồn điện rất lớn mới có thể bay như phi đạn giống lúc trước được, và tiếc thay, bộ sạc của chúng chính là áo giáp của Lee Ji Won, không thể nhờ hắn sạc hộ được.
Thanh vũ khí cuối cùng này từ từ bay lên sau lưng Tường, và nhắm thẳng vào cần cổ của Linh bắn thẳng.
Hắn chọn lựa chọn thứ hai.
...
Gã đeo kính đầu trọc trán đầy gân xanh này chỉ mấy mười giây để bay từ chân thác nước tới chỗ căn nhà của họ, nhưng được nửa đường thì hai tay hắn đã vung lên, bắn ra hai luồng đao phong đi trước mở đường.
Dù bị thôi miên, nhưng đối tượng vẫn giữ được hoàn toàn bản năng chiến đẩu của mình, đó là nhờ Racha chỉ tiến hành thay đổi một số ký ức nhất định, chứ không hoàn biến họ thành con rối. Ngoại trừ việc xem hắn là chủ nhân và trung thành tuyệt đối ra, tất cả tính cách, tri thức và thói quen đều được giữ y nguyên như lúc trước. Và cẩn thận chính là một trong những ưu điểm mà gã siêu năng lực gia với khả năng thao túng gió này được giữu lại.
[Cảnh báo, thời gian truy cập chân lý đã tới giới hạn. Sẽ đóng sau ba giây, Bắt đầu đếm ngược.]
Với tình trạng cơ thể không mấy khỏe khoắn của mình, 3 giây là cực hạn của Tường, hắn cũng không phàn nàn gì, chỉ tập trung thao tác.
[Ba]
Thanh vũ khí vệ tinh xuyên qua cổ Linh, thổi tung mái tóc đen dài của cô lên, cắt may mất một mảng lớn của nó, sau đó bay với vận tốc tiếp cận siêu thanh, xoẹt qua một viên bom bi cài ở chân tường dẫn nổ nó.
Bùm.
Trước khi sóng xung kích từ vụ nổ toàn toàn tỏa ra, nó đã nhanh chóng bắn vọt đi xa, để lại sau lưng một mảng lửa thật lớn cùng sức gió ép tới kinh người.
[Hai]
Trong một biển lửa tạo ra chớp nhoáng bởi ba quả bom bi cùng nổ, gã đeo kính này nhất thời bị chính chiếc kính gọng bạc mình đeo phản chiếu ánh sáng khiến cho hai mắt nheo nheo lại chong một phần 5 giây, nhưng cũng vừa kịp hoàn thành công kích bằng đao gió của mình. Trước khi bị một vật thể kỳ dị nhỏ như ba cây đũa – hình thoi dựa thế màn lửa bắn vọt tới, xuyên qua cặp kính yêu thích của gã, đâm nún vào con mắt rồi khoét một lỗ thật rộng trong bộ não của mình.
Hai luồng đao gió công kích tới bị cột sóng nhiệt do vụ nổ tạo ra khiến cho lệch hướng, chỉ vừa sượt qua chỗ Tường và Linh đang ngồi. Để lại hai vết cắt phẳng mịn trên vách tường.
Cũng nhờ hai luồng đao gió này bắn tới, phạm vi vụ nổ bị cắt làm ba phần không đều, khiến cho áp lực nổ giảm mạnh, những vật thể văng ra không quá toán loạn. Nếu không hai người cũng đã thành một bãi tổ ong không hơn không kém.
Đây chính là ưu điểm tuyệt vời nhất của chân lý, khả năng tính toán siêu việt hơn bất kỳ máy tính lượng tử nào trên thế giới, chỉ cần một giây đã thiết lập xong mọi thứ, một giây để khởi động vũ khí vệ tinh, vừa có vai trò là kíp nổ, vừa là vũ khí đoạt mạng âm hiểm vô cùng. Thậm chí hai luồng đao gió bắn ra cũng nằm trong phạm vi tính toán, vừa có tác dụng chia cắt vụ nổ, vừa được vụ nổ bẻ cong đường đi, không chạm tới vạt áo nào của hai người.
[Một]
Còn một giây cuối cùng, Tường nhìn thẳng vào mắt Linh, đôi mắt hai người cùng rực sáng ánh vàng, sau đó cùng đổ ra, ngất xỉu tại chỗ.
“Cuối cùng vẫn không thể giết được ! Là không muốn nhìn thấy cảnh tượng một cô gái khác tan biến trước mặt hay sao !? Hay chỉ đơn thuần là do... không muốn !?”
“Ta... từ khi nào... lại biết tới... không muốn... !?”
...
Choang choang choang...
Đôi mắt Racha chảy xuống hai hàng nước máu, hắn lảo đảo dựa vào tường, làm đổ vỡ mấy cột nến cắm trên vách hang, hai tay ôm mặt, không ngừng nghiến răng chửi thề đủ thứ.
“Khốn kiếp, không ngờ... dám làm như vậy...”
“Cưỡng chế chuyển mục tiêu thao túng của ta từ con bé đó sang ngươi !! Trong trạng thái hôn mê sâu như vậy, ngươi còn có thể phản kháng sao !?”
“Khốn kiếp ! Khốn kiếp ! Khốn tiếp !”
“Thật sự là đau đầu quá đi đó mà !!”
“Ngươi giỏi lắm ! Giỏi lắm ! Trước khi buông tay còn cắn lại ta được một cái !”
“Nhưng thế thì sao !? Ngoại trừ làm cho đâu óc ta ê ẩm một trận, ngươi đã thua đứt đuôi con nòng nọc rồi ! “
Racha liên tục lấy tay đấm xuống mặt đất để triệt tiêu đi cơn đau nhói trong đầu, hắn nằm mơ cũng không ngờ được, có người có thể cưỡng chế di dời sóng não của hắn tới một mục tiêu khác như vậy. Nếu như đối thủ có thể làm hơn thế nữa, hắn nghĩ tới thứ ánh sáng kia... chợt không rét mà run.
Nhưng may mắn, sau khi sóng não của hắn bị người ta thô bạo kéo ra khỏi Linh, hắn lại chẳng cảm thấy bất cứ công kích hay uy hiếp nào nữa, chỉ có một cơn đau nhói do tinh thần bị chấn động quá mạnh mà thôi.
Xem ra gã bên kia cũng có một siêu năng lực gia hệ tinh thần, nhưng khả năng thật sự quá yếu đi, chắc chắn để kéo được cô gái kia ra khỏi trạng thái thôi miên, hắn đã phải dùng toàn lực, giờ này chắc là bại liệt rồi.
Nếu như là một siêu năng lực gia hệ tinh thần cao cấp, người đó sẽ nương theo sóng não đang thao túng cô gái kia, mà triển khai một hồi tinh thần chiến quyết liệt cùng hắn vài tiếng đồng hồ rồi mới thua trận.
Racha không thẻ thua, hắn là siêu năng lực gia hệ tinh thần có khả năng thao túng mạnh nhất đã được ESP League công nhận, người nào có thể cầm cự với hắn vài tiếng đã là mặt hàng cao cấp lắm rồi, trên hòn đảo này cũng chỉ đến thế mà thôi. Không người nào có thể cướp đi được con rối mà hắn thao túng.
Racha vừa nghiến răng chịu cơn đau, trong đầu không ngừng chửi bới đối thủ. Đúng là chó điên cắn càn, cứ yên lặng mà chết đi có phải nhẹ nhàng không !?
“Ngươi cứ đợi đó, một khi cơn đau này qua đi, ta sẽ trở lại, khống chế thân thể đang hôn mê sâu của ngươi, để chính tay ngươi giết con bé đó ! Sau đó sẽ để tự ngươi móc đôi mắt mình ra, rồi tự moi gan mổ ruột !!! Mẹ nó, đúng là vừa điên vừa ngu ngốc !!!!!!!!! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt !!!”
“Tại sao cơn đau này mãi không dứt đi được vậy !?”
Chỉ là một chấn động tinh thần nhỏ, giống như đang tập trung ngắm vào màn hình máy tính thì một hình ảnh ma quái đột nhiên vọt ra khiến cho ta bị khiếp sợ nhẹ, thường thì sẽ chỉ thót tim một cái, đầu nhói nhói là hết cỡ rồi. Racha vốn nghĩ như vậy, nhưng sau khi lăn lộn một hồi hắn mới thấy kỳ quái, cơn đau này, mãi không chấm dứt.
Đột nhiên trong đầu Racha vang lên một giọng nói lạ:
“Hì... dĩ nhiên là không hết được rồi !”
Trong cơn đau đầu muốn mê sảng, Racha nghe được một thanh âm phiêu hốt như ma quái, giọng nói cũng khá trong trẻo dù bị cơn đau trong đầu hắn làm biến âm đi khá nhiều. Racha một tay ôm đầu, khó khăn hỏi:
“Ai !?”
“A, lại có thể nghe thấy tiếng của ta ! Tinh thần lực mạnh mẽ thật !”
“Con mẹ nó, rốt cuộc ngươi là ai !?”
“Chẳng phải từ trước đến giờ, ngươi vẫn luôn sống với những thứ giống như ta sao !?” Giọng nữ này hỏi lại rất nhẹ nhàng, nhưng Racha nghe ra trong đó có một sự...
Châm biếm.
“Ngươi... không lẽ là...” Racha thì thào khiếp sợ.
“Đúng rồi ! Là hồn ma đấy !”
Tiếng cười khanh khách đáp lại.
“Một âm hồn bất tán, vĩnh viễn đi theo và bảo vệ anh ấy !”
“Đừng giỡn với ta ! Hồn ma không hề tồn tại, chỉ là một đám sóng não lưu trữ ký ức ngẫu nhiên bị từ trường trái đất giữ lại thôi !” Racha ôm đầu, người cong lại, bắt đầu gào thét.
Kể từ khi nghe được giọng nói này, đau đớn trong đầu hắn bắt đầu leo thang không có giới hạn, ý thức của hắn bắt đầu có dấu hiệu băng hoại.
“Ah, vậy thì nói thế này cho ngươi dễ hiểu vậy. Ý thức của con người được lưu trữ trong đầu dưới dạng 24kb dữ liệu. Thế nhưng có một số người... à không, không còn là con người nữa, có mức dung lượng bộ nhớ lên tới... 24 tỉ tỉ...”
Racha yên lặng, đưa tay lên miệng cắn cho bật máu, thế nhưng cũng không thể ngăn được cơn đau dữ dội trong đầu. Đôi mắt chỉ có lòng trắng của hắn hiện đầy gân máu, trông càng lúc càng dữ tợn.
“24 tỉ tỉ... nhiều lắm đó biết không !? Nhiều đến mức, ý thức của người đó có thể tồn tại ở bất cứ đâu trên thế giới. Hay nói cách khác, thế giới này, hoàn toàn nằm trong đầu người đó !”
“Con mẹ nó, rốt cuộc ngươi đang muốn nói cái gì vậy !?” Máu bắt đầu trào ra từ hốc mắt, mũi và lỗ tai của Racha, sau khi hắn gào lên những lời này, cơ tim cũng đột ngột co thắt dữ dội, máu được cấp tốc bơm khắp cơ thể, dồn ứ trong khí quản, kết quả là ho ra một ngụm máu lớn nữa.
“Cái ta muốn nói, là việc ngươi nghe thấy giọng nói của ta, cũng giống như việc người thường nhìn thấy ma vậy. Tai hại lắm !”
“Chết... tiệt... là do đôi mắt đó... thế giới màu vàng kim đó... chỉ trong một giây thôi mà...” Racha giống như hiểu ra cái gì đó, bắt đầu lẩm bẩm giống như mê sảng.
“Phải, chỉ trong một giây thôi... ngươi đã thực sự nhìn thấy [Thế giới]. Một [Thế giới] hình thành từ hàng tỉ tỉ linh hồn trong khắp vũ trụ. Là kho tàng tri thức khổng lồ vượt quá khả năng tiếp nhận của ngươi. Bộ não chỉ có 24kb của ngươi trong một khoảng khắc đã nhìn thấy một phần của 24 tỉ tỉ đó... Quá tải rồi !”
“[Thế giới] !? Vậy ra thứ đó mới thật sự là thế giới. Vậy ra đôi mắt đó chính là cánh cổng...
... Chết tiệt... thật là đau đầu quá đi đó mà ! Ta... ta....”
“Từ 4000 năm trước, có một hai vị nữ thần, cho đến bây giờ, có ta, anh ấy và một cậu bé khác nữa... Tất cả những người đã bước qua cánh cổng chân lý, đều không thể trở lại đâu !”
“Ta... không... muốn chết !”
“Đã nhìn thấy thứ đó, cho dù ngươi không chết, nhưng nhân cách này cũng sẽ không thể nào tồn tại được nữa, cho dù ý thức có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị cả tỉ tỉ những mảnh ý thức vô danh khác đánh cho tan nát không để lại gì cả. Có sống được, ngươi cũng chỉ là con rối vô hồn mà thôi !”
“Ta sẽ không chết ! Ta không thể chết ! Ta còn phải thay đổi [Thế giới].... Cánh cổng chân lý... ta đã chạm tới rồi ! Đám chính trị gia, đám người lũng đoạn thế giới... những kẻ đã biến ta và anh trai thành quái vật... ta sẽ...”
“Đáng tiếc, đến giới hạn rồi !” Giọng nói thở dài khe khẽ.
Bùm.
Giống như bị cài một quả lựu đạn trong óc, cái đầu lâu của Racha đột nhiên trương phình lên rồi nổ tung ra. Hệt như một trái bóng nước bị châm kim vào.
“Thay đổi thế giới à !? Rất nhiều người còn đang cố gắng đấy ! Không đến phiên ngươi đâu !”
...
Racha chết rồi, trong hang đá lạnh lẽo này, cơ thể của hắn dần dần hóa thành một đoàn tinh hoa huyết nhục, thế nhưng chẳng có một ai xung quanh để hấp thụ lấy cá, những luồng sáng ấy bay vòng vèo một hồi rồi dung nhập vào hòn đảo, trở thành một phần chất dinh dưỡng cho nó.
“Mạo hiểm quá đó ! King của ta ! Nếu như hắn thật sự chịu được [chân lý] thì sao !? Làm như vậy không giống anh chút nào cả.”
“Vì không nỡ ra tay giết cô gái kia sao !? Hay là do... không muốn lặp lại cảnh tượng đó !?”
“Thật tình, lúc trước chỉ có em và Tiểu Bạch bảo vệ anh, bây giờ tính cả cô gái đó thì có tới 5 người đấy, một dàn hậu cung đông đủ, vậy mà anh vẫn thê thảm như vậy... Đúng là không thể rời mắt ra được mà !”
Tiếng nói phiêu hốt, từ từ tán đi trong hang động.
Giống như ma quỷ, lại giống như tiếng mẹ khe khẽ trách mắng người con.
...
Thế giới dưới sự thống trị của tập đoàn IMI đã thừa nhận sự tồn tại của các siêu năng lực gia, và phân thành 3 nhóm chính, lần lượt là: ESP, KIM, MASR.
1. KiM (a.k.a: Ki’s Master):
Còn được biết đến dưới những tên gọi như: Luyện khí giả, võ giả, đấu khí kị sĩ. Nhóm siêu năng lực gia này bao gồm những người có khả năng khống chế khí lưu trong cơ thể, thông qua rèn luyện hay tự thân có được từ lúc mới sinh. Người có khả năng này từ lúc mới sinh thì sẽ có ưu thế hơn so với những người phải tu luyện để đạt được.
Ki’s Master có quyền khống chế tuyệt đối khí lưu trong cơ thể, như một loại lực lượng. Có thể chuyển hóa thành nhiều loại hình khác nhau, ví dụ bao bọc toàn thân thành tường khí Phòng ngự của Robert (Hay còn gọi là Ngạnh khí công), hoặc chuyển về đôi chân để gia tăng tốc độ hay lực chân trên diện rộng, thậm chí sinh ra hiệu ứng gió cắt như Thần Tiễn.
Ki’s Master là loại siêu năng lực gia đông đảo nhất trong ba loại, vì người thường cũng có thể thông qua tu luyện mà đạt được. Và theo đà phát triển của khoa học cùng các phương tiện thông tin đại chúng, các công thức được chia sẻ dẫn tới nhiều trường học liên quan đến Ki được thành lập và có bằng cấp hẳn hoi.
Tuy số lượng nhiều nhất, nhưng chất lượng thì thua xa nhóm ESP chân chính và nhóm MAS.
2. ESP (Extrasensory perception, a paranormal ability)
Các siêu năng lực gia dòng thuần. Nhóm người này từ khi mới sinh ra đã mang trong mình siêu năng lực, hoặc do các tai nạn hoặc biến cố nào đó dẫn tới một phần cơ thể bị biến đổi và có khả năng siêu nhiên (Bị sét đánh, uống nhầm máu siêu nhân, ngộ độc thực phẩm, bị đánh vào đầu, hôn nhầm người có siêu năng lực khác hay đại loại vậy...)
Đây là nhóm người đại diện cho toàn bộ hệ thống các siêu năng lực gia, khả năng của bọn họ đến bây giờ vẫn chưa thể thống kê hết. Có một số năng lực vô cùng nguy hiểm cho xã hội như: Người bộc phá (Hắt hơi ra vụ nổ), Tế bào dịch bệnh (nhúng tay xuống ao cá nổi lềnh phềnh) bla...bla... Vì thế phải có một tổ chức được tạo ra để đào tạo và quản lý nhóm phần tử khủng bố này, gọi là ESP League. Tổ chức này không chỉ giới hạn các ESPer phải làm theo một khuôn phép nhất định trước khi hòa đồng với xã hội, mà còn được thành lập với mục đích bảo vệ các ESP trước sự phân biệt giống loài, chủng tộc v...v
Tuy có nhiều năng lực vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng có rất nhiều năng lực tương đối vô dụng và chỉ để đem đi biểu diễn hay thực hiện một số thí nghiệm nào đó: VD: Trừng mắt nửa ngày để bẻ cong thìa, sống với chuột mười năm để giao lưu được với chuột v...v
Các ESPer dù năng lực mạnh yếu ra sao đều được nhận sự bảo hộ và trợ cấp của quốc gia, đủ để đảm bảo một cuộc sống sung túc dù không làm gì, đổi lại mỗi năm họ phải thực hiện một vài thí nghiệm bắt buộc, nhưng không vi phạm đến nhân quyền cơ bản. Có thể xem như một dạng cộng tác qua lại giữa ESP League và Chính phủ các nước lâm thời.
3. MASR (a Magic Science Researcher)
Còn được biết đến dưới các danh hiệu như: Giả kim thuật sĩ (Alchemist), Nguyên tổ chuyển hóa giả hoặc ma pháp sư (phổ thông nhất).
Đây là dạng kết hợp của KiM và ESP thông thường. Nói đơn giản thì khi các ESP được nghiên cứu như người ta nghiên cứu và hệ thống hóa giống khí công trước đây, nó sẽ tạo ra một vài hiện tượng siêu nhiên có thể giải thích bằng khoa học, theo các quy tắc chuyển hóa năng lượng. Và người ta gọi các công thức chuyển hóa thu được là ma pháp trận, những người sử dụng được chúng là MASR.
MASR bao gồm một nhóm lớn các nhà nghiên cứu, và các siêu năng lực gia tâm huyết muốn giải thích cơ cấu hình thành siêu năng lực của mình, từ đó đạt được một tầm cao mới, đây là nhóm ít nhất trong số các siêu năng lực gia nói chung, nhưng mỗi người đều rất mạnh.
Ví dụ với siêu năng lực bẻ cong thìa, sau khi được nghiên cứu và khắc lên đôi mắt một trận pháp có tác dụng khuyếc đại cường độ sóng não, siêu năng lực gia này trở thành một pháp sư có đôi mắt bẻ cong mọi vật. Trước khi thành ma pháp sư, anh ta mất nửa ngày để bẻ cong một chiếc thìa, sau khi thành ma pháp sư, để thực hiện một việc tương tự chỉ cần một cái liếc mắt.
Tuy vậy, để trở thành một MARS yêu cầu các khả năng về toán học, hóa học và vật lý học lượng tử khá cao, bởi vậy con số các MARS đều ít đến thương cảm. Và càng ít hơn khi có giới hạn về thể chất để trở thành một chuyển hóa giả, tinh thần lực, sức sống hay sóng điện sinh học của các pháp sư sẽ phải chuyển hóa thành một dạng năng lượng mới gọi là mana để có thể kích hoạt các trận pháp đã được nghiên cứu. Chưa thấy có báo cáo gì về trận pháp không cần dùng tới mana. Vậy nên đây là điều kiện bắt buộc và ngoặt nghèo nhất nếu muốn trở thành một MARS.
Hiện chỉ có học viện Key West của Đức là thành công trong việc tìm ra và đào tạo các ma pháp sư. Còn lại tất cả những trường hợp sử dụng ma thuật khác đều được coi là tổ truyền, và không hề công bố nguyên lý cho thế giới và khoa học để tìm hiểu và lý giải.
...
Takeshi là một MASR, hay còn được biết đến như một Onmyouji (âm dương sư) theo cách gọi của Nhật bản, hiểu nôm na, chính là người sử dụng ma thuật ở đất nước này. Ma thuật tồn tại ở Nhật bản từ rất lâu, nhưng được bốn dòng họ lớn giữ lấy không chia sẻ, cho nên tới thời kỳ đổi mới của thế giới, người ta mới biết tớ thanh danh của bốn dòng họ này. Trong đó nhà Minamoto của Takeshi chính là lớn nhất, thậm chí được tính vào một trong sáu thế lực dẫn đầu thế giới bên ngoài cùng với Ngạo Thiên Môn của Trung Quốc, hội kị sĩ bàn tròn của Anh, ESP league, tòa thánh Vatican và học viện ma thuật Key West.
Là một quý tộc tiêu biểu, hắn có phương pháp làm việc và hành sử hết sức chuẩn mực, thậm chí cả trang phục hắn mặc cũng luôn là đồ truyền thống của Nhật Bản, như để làm nổi bật cho sự danh giá của dòng họ.
Khác với các siêu năng lực gia khác, Takeshi sử dụng là thuật Onmyoudou (âm dương thuật) của nhà Minamoto, một loại năng lực kỳ lạ, cho phép con người thông qua các lá bùa chú để giao tiếp với một thế giới khác *, đưa ý thức của mình tới thế giới đó để liên lạc với những sinh vật được gọi là “Oni” (Quỷ) rồi mời chúng tới thế giới này qua một cánh cửa không gian.
Năng lực giao tiếp này thuộc hệ tinh thần niệm, còn năng lực mở cổng triệu hồi lại là của không gian hệ. Một siêu năng lực gia bình thường không thể mang hai loại siêu năng lực, nếu không sẽ tạo ra xung đột về genre, vì thế thuật âm dương này được coi là phạm trù ngoài khoa học, và được coi như một nhánh của ma thuật.
Thế giới bên ngoài có siêu năng lực gia, có khí lưu tông sư, cũng có ma thuật, thế nhưng không giống như trường hợp gõ đũa hay niệm chú là phép xảy ra ở mấy phim ảnh rẻ tiền, ma thuật ở thế giới bên ngoài chỉ là một phương pháp ứng dụng siêu năng lực một cách cao cấp hơn bằng những vòng tròn cho phép khuếch đại nó lên mà thôi. Với trường hợp của âm dương thuật, thì các vòng tròn khuếch đại chuyển hóa đã được họ nghiên cứu từ lâu, và thay bằng các ký tự khác có khả năng tương tự và viết sẵn lên những lá bùa.
Vậy nên, nếu như không quăng bùa, hay làm ấn gì đó, về cơ bản, âm dương thuật chính là vô dụng.
...
Sự kiện của Racha tại chỗ thác nước chỉ là tiểu tiết. Màn chính của đêm nay chính là trung tâm cột sáng chỉ thiên, nơi Takeshi đang đứng với bộ mặt xám xịt, âm tình bất định này.
Phía trước hắn, hai tên quỷ thức thần được triệu hồi giống như hai lực sĩ ngoại hạng, với cơ thể săn chắc căng phồng, tràn ngập lực lượng đang thi nhau gào thét oanh tạc lên cột sáng thế nhưng chỉ làm nó rung rinh lên một chút. Còn chính bản thân chúng lại bị ánh sáng này lây ra, kết quả là từ nắm đấm giống như búa thép kia, cả người chúng giống như bị dị ứng, liên tục xuất hiện những hạt mụn nhỏ sáng trắng, được một lúc thì cả hai con đều rú lên rồi bị ánh sáng đó tịnh hóa hoàn toàn.
Takeshi chẳng biết làm thế nào bây giờ. Hắn không phải loại hình chiến sĩ trâu bò hổ báo như Thần Tiễn, chiến thuật hắn thích dùng nhất chính là dùng biển người ào lên dập chết đối thủ, còn hắn ở sau lưng có thể thi triển các thuật tăng phúc giúp đỡ đám tay sai tăng lực hay loại bỏ hiệu quả xấu.
Thế nhưng thức thần của hắn có vẻ đều bị thứ ánh sáng này tịnh hóa hết cả. Nhất thời hắn quẫn trí chẳng biết làm gì. Như bình thường có thể để vệ sĩ tùy thân của hắn là Shirayuki lao lên, nhưng cô ninja này cũng đang ở trong cột sáng mất tiêu rồi.
Lần đầu tiên trong đời Takeshi nếm thử cảm giác của đại tướng không quân như thế này.
“Có nên triệu hồi đám quỷ dạ hành đang đàn áp tứ phương kia về không nhỉ !?”
Như vậy thì mất mặt lắm...
...
Trích:
Chú thích: bạn nào đọc cái Prologue rồi chắc đoán được, thế giới khác mà các Onmyouji đưa ý thức tới để kêu gọi đám quỷ chính là ma giới - hay địa ngục đó ;)
Takeshi và Thần Tiễn đều nằm trong top 5 thanh niên có tiềm năng nhất thế giới bên ngoài, thậm chí còn ở vị trí số hai và số một sát cạnh nhau. Chỉ riêng điểm này thôi thì thái độ hai bên đã không thể thân thiện được rồi.
Tiếp đến phải nói đến tư tưởng của bọn họ. Thần Tiễn là loại hình tiêu biểu cho việc muốn dùng sức một người để rời núi, còn Takeshi thì muốn lấy sức đám đông để lấp biển.
Một người khinh kẻ kia hèn nhát chỉ biết dựa vào đám đông, người còn lại khinh kẻ kia não ngắn tầm nhìn có hạn.
Tạm thời bỏ qua quan hệ không mấy hòa thuận của hai quốc gia đã bị cưỡng chế dẹp bỏ vì sự tồn tại của IMI, hai thanh niên này trời sinh đã nhìn nhau không thuận mắt, Takeshi người đầy tà khí hắc ám, Thần Tiễn thì lúc nào cũng rạng sáng rực rỡ như mặt trời, cứ gặp là phải đánh, đối thoại chỉ để nhục mạ và hỏi thăm tổ tiên gia quyến phái nữ của nhau một cách chân thành nhất, quan hệ như vậy cứ thế được giữ nguyên cho tới khi lên thực nghiệm đảo.
Tại đây chỉ có thực lực chân chính mới có thể khiến cho kẻ khác khuất phục, bất kể đó là vũ lực cá nhân, hay lực hiệu triệu tổng thể. Và trong lần quyết đấu chân chính đầu tiên này, Thần Tiễn đã thua trận tương đối thảm hại.
Thế nhưng tình hình đang có vẻ xấu đi cho Takeshi, chừng nào Thần Tiễn vẫn còn sống thì cuộc chơi vẫn chưa kết thúc, hắn vẫn còn phải lo nghĩ xem có thể nào bị lật thuyền trong mương, hay đang hóng gió mà trúng gió không. Mấy lần đụng độ đủ cho Takeshi hiểu được, Thần Tiễn có một thân thể biến thái, da đứt tự lành, xương gãy tự nối, máu chảy lại sinh, còn yêu nghiệt hơn mấy con gián. Không biết đứt đầu hắn có chết không, Takeshi cũng muốn thử, nhưng chưa kịp thử thì lần thứ nhất người ta gọi tới một con rồng bá đạo, đánh văng quần hùng mà hắn vất vả kêu gọi, thong dong bay đi. Lần thứ hai thì lại gọi tới một cột sáng bắn thẳng lên trời cao, giống như muốn khoan thủng nóc thực nghiệm đảo như thế này.
“Như vậy mà cũng có thể đột phá ! Thế giới này quá ưu đãi hắn rồi ! Đã thế ta càng phải giết hắn cho bằng được ! Giết chết cái kẻ nhận được sủng ái của thế giới này, để xem hôm nay ai cản được ta !”
Ngoại trừ giận tím mặt mắng trời cao bất công ra, Takeshi chỉ còn nước cố đấm ăn xôi, quyết định tạm thời bỏ qua mặt mũi, cứ phải giết Thần Tiễn trước đã.
Vậy là đám quỷ dạ hành đang bao vây xung quanh vùng đất này được hắn cưỡng chế triệu hồi trở về, để lại vô số tiếng thở phào xen lẫn mắng chửi của đám người muốn tới ăn hôi chia phần.
Chúng biến thành một cơn lốc trướng khí đen kịt, ngoan ngoãn bay về xoay quanh Takeshi, khiến bộ quần áo của hắn vũ lộng, bay phần phật.
Nheo nheo mắt nhìn về phía cột sáng trắng xóa kia, Takeshi gằn giọng ra lệnh:
“Hủy diệt toàn bộ !”
Đạo quân yêu ma quỷ quái buông tha cho đám đông xung quanh, ùn ùn kéo về theo lệnh của Takeshi, sau khi nhận lênh từ hắn thì rú lên ứng tiếng, rồi ào ào bay tới, bu lấy chỗ cột sáng tỏa ra từ người Thần Tiễn, thi nhau công kích, giống như một bầy kiến lửa tham lam hung ác, điên cuồng gặm nhấm, bất chấp tất cả.
Số lượng nhiều không thể đếm hết, con nọ chồng lên con kia, tạo thành một hình nón quái gở lấy trung tâm là cột sáng kia, nhung nhúc nhung nhúc dâng lên ngày càng cao, giống như muốn chồng lên nhau tới tận nóc thực nghiệm đảo.
“Shirayuki, xin lỗi ! Nếu như cô là người hầu tốt nhất của ta, cố gắng đừng chết !”
Điều khiển số lượng quái vật như vậy đã là giới hạn cuối cùng của Takeshi, duy trì công kích này thêm một giây là cái mạng già của hắn lại ít đi vài tuổi thọ.
Âm dương sư cũng chỉ là một nhánh của nhóm MASR, tức là vẫn cần phải có một loại năng lượng ngưng tụ từ tinh thần lực, dòng điện sinh thể và sức sống của người sử dụng, thường gọi là Mana để làm nhiên liệu khởi động các hiệu ứng giống như phép thuật kia. Mana bị rút đi càng nhiều, nếu không có thời gian để hồi phục sẽ ảnh hưởng đến sinh mạng của người sử dụng, cực kỳ tai hại. Chẳng qua lúc này Takeshi đã bất chấp.
Vì hắn đang ghen tị chết đi được.
Hắn muốn dập nát cái đứa con cưng của trời kia, để chứng minh nỗ lực cố gắng của bản thân từ trước đến nay không hề vô ích. Không giống với Thần Tiễn lúc nào cũng chói lọi sáng ngời, những gì hắn có được ngày hôm nay đều là do quá khứ gian khổ giành giật mới được.
Hôm nay, hắn sẽ dùng toàn lực. Đập nát thứ ánh sáng kiêu ngạo tới chót mắt kia. Bất chấp tất cả.
Ánh sáng trắng rực rỡ mỹ lệ giống như mặt trời tỏa sáng cả một góc rừng rộng lớn bị chúng bu lấy như đám trâu chấu che phủ mất một phần mười cả cột sáng, rung lên ông ông, tỏa ra những vầng sáng hủy diệt để tự vệ, nhưng chẳng mấy hiệu quả.
Nguồn sáng yếu ớt chống cự này giống như ngọn đèn tuýp duy nhất trong căn phòng kín phủ toàn những con kiến cánh hay thiêu thân có sở thích kỳ quái vậy, càng ngày càng có xu thế biến mất khỏi tầm nhìn người xem.
Đông, và hung hãn, không hề sợ chết, đây là điểm đáng sợ nhất của bách quỷ dạ hành. Là tuyệt chiêu mạnh nhất và ưa thích nhất của Takeshi, tính đến hiện tại, chỉ có duy nhất Thần Tiễn là thành công bảo mạng dưới chiêu thức này một lần.
Chướng khí đen ngòm từ thân thể mỗi một con quỷ dạ hành tỏa ra ngày càng đánh sâu vào cột sáng, khiến cho nó ảm đạm thất sắc, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Takeshi nắm chặt tay, tim đập thình thịch liên tục bơm máu lên trên, khiến cho khuôn mặt tái mét của hắn có thêm chút huyết sắc.
“Lần này kết thúc thật rồi” Takeshi thầm nghĩ.
Đúng như Takeshi chắc mẩm, cơn lũ âm binh không ngừng lao vào kén ánh sáng đang bao bọc thần tiễn và Shirayuki, như thiêu thân lao vào lửa, nhưng với số lượng liên miên không dứt, cái kén áng sáng càng lúc càng lung lay, có dấu hiệu nứt vỡ đến nơi.
Nhưng người tính thường không bằng trời tính, luồng sáng mạnh mẽ mà Thần Tiễn phát ra lúc đột phá không ngờ lại hấp dẫn vài đại nhân vật đến đây, trong đó có vài người không muốn việc tiến cấp này bị phá hoại. Và không may cho Takeshi, người này lại đến trước.
“Yêu ma quỷ quái, biến hết cho ta ! “
Xoẹt.
Vì từ trên trời cao, có một tia sét giáng xuống, cắt dọc ngọn tháp do đáp quỷ dạ hành chồng chất lên mà thành kia, để lại một khoảng trống nham nhở đen ngòm, lại để lộ cột sáng đang yếu ớt dần bên trong kia.
Sắc mặt Takeshi từ trắng thành đỏ, từ đỏ thành xám xịt, đổi màu liên tục như một con tắc kè. Có lẽ hắn sinh nhầm ngày, việc cứ gần đến đích là hỏng, cơm đến miệng rồi là bị giằng ra. Người vừa mới đến kia, chỉ dùng một đòn đơn giản đã làm đám quỷ dạ hành mất đi một mảng lớn. Dù chúng có thể tái sinh vô hạn, nhưng đó là nhờ rút đi mana của Takeshi, lúc này hắn tạm thời còn chưa muốn tinh tẫn thân vong mà chết, vì thế chỉ có thể buồn bực hỏi:
“Ngươi là ai !?”
Giữa khoảng trống vừa được tạo thành đó, một cô gái với khuôn mặt băng giá, cặp mắt khép hờ, nhưng tỏa ra cái nhìn cao ngạo như thể chúng sinh chỉ là cỏ rác dưới chân, cùng với mái tóc đen dài chạm đến gót chân, phiêu diêu chắn trước cái kén ánh sáng của thần tiễn. Hai bên là hai hàng chướng khí ma quỷ chập trờn còn chưa tan biến hết, cô ta lại mặc áo trắng như tiên nữ, thân đeo kiếm ngọc, đứng chắn trước cột sáng ở giữa vùng đó, tràng cảnh nhìn rất tương phản.
Đối với câu hỏi buồn bực của Takeshi, cô gái có khuôn mặt giống như búp bê sứ này chỉ buông một câu lạnh lùng tới cực điểm:
“Cút.”
“Giết nó !”
Takeshi cũng chẳng nhiều lời nữa, mặc kệ đối thủ là ai, hôm nay thần cản giết thần, phật cản giết phật.
Grao... grao...
Tiếng lũ ma quỷ rít lên bén nhọn, những con quỷ bị ánh sáng từ kén ánh sáng thiêu đốt,hoặc bị kiếm khí của cô gái cắt thành mấy mảnh sau khi bị phân hủy lại hấp thụ linh lực của Takeshi mà tiếp tục tái sinh, lúc này đang bao vây cô gái cùng chiếc kén, tru lên không ngớt.
“Thật sự muốn chết !? “ Cô gái lạnh giọng nói, cây kiếm bằng ngọc sau lưng bỗng không người điều khiển mà tự động bay lên, chắn trước người cô ta, rồi tỏa ra từng luồng ánh sáng màu lam nhạt, phát ra một luồng uy áp bức người.
Đám quỷ dạ hành phát hiện ra áp lực khủng khiếp từ từ dâng lên như thủy triều, không ngờ lại hơi bị chùn chân trước thanh kiếm , cả đám chỉ duy trì tư thế bao vây cô gái mặc cung trang này. Mặc cho Takeshi thúc dục, chúng chỉ dám nhích lên từng bước.
Đây là sự kiện chưa từng xảy ra trước đây. Takeshi méo mặt, quân không muốn đánh thì tướng cũng chẳng để làm gì cả. Lúc này còn làm trò hò hét kiểu không xông lên ta cắt lương thì chỉ càng giống thằng hề, tự bôi xấu bản thân mà thôi.
“Tại sao phải bảo vệ cho hắn, thằng này đang là công địch của cả hòn đảo, ta chỉ cần hắn chết là được, tinh hoa tính mạng sẽ cho ngươi !”
Cô gái kia chỉ hừ lạnh một tiếng, kiếm ngọc đang lơ lửng rung lên xoay thẳng về phía Takeshi, hắn thức thời ngậm miệng ngay lập tức.
Áp lực quá lớn, chênh lệch thật khủng khiếp. Áp lực so với khi đối mặt cùng Thần Tiễn chỉ như đom đóm so với ánh trăng. Takeshi đột ngột cảm thấy, chỉ cần đối phương muốn, thanh kiếm ngọc kia lúc nào cũng có thể lấy mạng mình.
[Khốn kiếp ! Đã đến mức này rồi mà...]
Lòng tự trọng của hắn bị đả kích cực lớn. Tân tân khổ khổ truy sát rồi lập uy, lại mạo hiểm dùng sức sống liên tục sử dụng bách quỷ dạ hành, những tưởng có thể đạp đổ kẻ đứng thứ nhất để trèo lên đỉnh cao, lúc này mới phát hiện ra ngọn núi cao mình vẫn mơ tưởng chỉ là một quả đồi trọc nhỏ xíu.
Đổi lại là ai cũng không dễ chịu.
Nhưng thức thời mới là tuấn kiệt, Takeshi nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt đôi tay, từ từ lùi lại. Bất chợt lại giật thót, vì sau lưng hắn đột ngột vang lên tiếng người khác:
“A di đà phật, người của tiên giới đi đâu cũng thích làm ra vẻ bí hiểm với cái thái độ cao cao tại thượng vậy sao !? “
Một tiểu hòa thượng, đột nhiên xuất hiện sau lưng Takeshi, gật đầu mỉm cười thân thiện với khuôn mặt tái mét của hắn, rồi bước lên đứng song song với hắn, không hề kiêng dè gì, nhìn thẳng vào cô gái ăn mặc như người Trung Quốc cổ đại kia nói. Quanh thân hắn lúc này vẫn đang được bao quanh bởi những phật tự vàng sáng lấp lánh.
Takeshi toát mồ hôi lạnh, người này đứng sau lưng mình từ lúc nào, thức thần cũng không có cảnh báo, nếu hắn tiện tay chọc một cái…
Quá nguy hiểm.
Cô gái kia cũng nhận ra sự nguy hiểm từ tiểu hòa thượng mới nhìn cực kỳ dễ gần này, đôi mắt nhướng lên, nhưng vẫn dùng giọng nói lạnh băng không cảm tình nói :
“Cũng còn hơn cái đám đi đâu cũng lải nhải phật này phật nọ, thế… người của phật giới cũng có hứng thú với định phách thần quang à !? “
[Tiên giới, phật giới !?]
Nghe hai danh xưng kỳ lạ này, đầu óc Takeshi tù mù hết cả.