Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, khi mặt trời trở về nghỉ ngơi ở dãy núi Vĩnh Hằng cũng là lúc ánh sáng ma đạo tràn ngập mọi ngóc ngách trong thị trấn. Với dân số vượt qua con số một trăm ngàn, có thể khẳng định rằng quy mô của trấn Holm không hề thua kém một vài thành phố nhỏ quanh vùng. Từng căn nhà khang trang được xây dựng san sát, vô số cửa hàng được mở cho tới tận tối mịt cùng những con đường nhộn nhịp tấp nập ngựa xe qua lại… khung cảnh phồn hoa náo nhiệt là một nét đặc sắc của thị trấn thông thương này, sẽ không khoa trương mà nói rằng, nơi đây là một trong những nguồn thuế chính của lãnh địa nam tước.
Lúc này sắc trời không còn sớm nữa, thế nhưng, không biết có phải uống nhầm thuốc hay không mà trấn trưởng đại nhân lại vất vả ăn vận xiêm áo chỉnh tề đứng ngoài cửa trấn. Với lão trấn dân, cảnh tượng này cũng không xa lạ gì, chắc chắn chỉ những khi có đại nhân vật nào ghé qua chốn đây, bọn họ mới có cơ hội thấy mập mạp nghiêm túc như vậy. Mọi người sôi nổi thảo luận xem khách nhân sẽ là ai: có người đoán là thuế vụ quan, có người đoán là đích thân nam tước lão gia giá lâm, lại có người đoán là đám kỵ sĩ học đồ đi ngang qua… Với những người thiếu thốn phương tiện giải trí như những trấn dân này, có lẽ ngồi lê đôi mách cũng là một thú vui giết thời gian không tệ.
Cùng mấy tên hộ vệ đi lại quanh quẩn dưới ánh đèn ma đạo, trấn trưởng đại nhân cũng không để ý đám dân đen ti tiện xung quanh, lúc này đây, hắn càng quan tâm đến vị đại nhân vật sắp giá lâm trấn này. Không ngừng dùng chiếc khăn tay lau đi lớp mồ hôi dày trên trán, thỉnh thoảng, trấn trưởng lại lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng để theo dõi thời gian, trong năm phút, hắn đã làm động tác này không dưới sáu lần. Trên thực tế, trấn trưởng cũng không phải đợi quá lâu, ước chừng vài hô hấp sau, hai ba thân ảnh xuất hiện trên con đường phía đông.
Lại thêm vài hô hấp, thân ảnh từ mờ nhạt mông lung trở nên ngày càng rõ ràng, tổng cộng ba người cùng bốn con ngựa phi nhanh hướng cửa trấn.
Dẫn đầu là một người bị áo choàng phủ kín thân trên, từ khôi giáp dưới thân cùng thể trạng cao lớn cũng không khó đoán đây hẳn là một chiến chức giả. Đằng sau hắn một thiếu niên thanh tú cùng một trung niên đại thúc đang cố gắng thúc ngựa đuổi theo chiến mã màu đen phía trước, bộ dạng vô cùng chật vật. Cuối cùng là một con ngựa dùng để chở hàng, tuy nhiên lúc này trên lưng ngựa lại đang trống trơn.
- Hô…
Giật dây cương ra lệnh cho chiến mã chậm lại, khách nhân dừng ngựa trước mặt trấn trưởng, rồi không đợi người sau kịp lên tiếng, hắn cao giọng thông báo:
- Ta là Gabriel, kỵ sĩ học đồ dưới trướng nam tước đại nhân. Hôm nay, phụng mệnh tới đây xử lý yêu cầu của trấn dân, hi vọng ngài phối hợp.
Lời vừa thốt ra, xung quanh lập tức xuất hiện ồn ào, dù đã cố gắng hạ thấp âm lượng nhưng những tiếng xì xào bàn tán của trấn dân vẫn khiến đoạn đường không khác gì một phiên chợ. Tuy nhiên, tiếng nói chuyện cũng không tiếp tục được bao lâu, chỉ với một cái liếc mắt, kỵ sĩ học đồ đã làm tất cả im lặng… Sống lưng duy trì tư thế thẳng tắp trên lưng ngựa, hắn cao cao nhìn xuống đợi một câu trả lời từ trấn trưởng, không khí thoáng chốc trang trọng lên theo động tác của học đồ.
- Bẩm đại nhân, ti chức là trấn trưởng trấn Holm, tuân theo chỉ thị của lĩnh chủ đại nhân tới tiếp đón ngài.
Nhận ra ánh mắt của kỵ sĩ học đồ, trấn trưởng vội vàng cung kính cúi đầu, đôi mắt hơi liếc nhanh đánh giá vẻ mặt khách nhân. Thực tế, mập mạp cũng không xa lạ gì uy danh của kỵ sĩ học đồ trước mặt, càng biết phải nói như thế nào để phù hợp với tính cách của thanh niên, nếu chỉ bàn về nịnh bợ, hắn cũng có thể xếp vào nhóm “kinh nghiệm phong phú”.
Trong đầu không ngừng suy đoán mục đích chuyến viếng thăm của Gabriel, trấn trưởng tiếp tục đánh giá hai người đằng sau: “Thiếu niên kia đoán chừng là tùy tùng mới thu của kỵ sĩ học đồ. Ừ, một chút quà nhỏ là không thể thiếu. Người còn lại nhìn khá quen mắt, hắn là…”
Trông thấy trung niên đại thúc, đôi mắt trấn trưởng hơi co rụt, sau đó mập mạp gập người càng sâu, lại đưa ra lời mời lấy lòng:
- Tôn kính kỵ sĩ đại nhân! Hẳn ngài cũng đã mệt mỏi bởi quãng đường xa, ti chức mạn phép được làm chủ, xin mời các vị đại nhân ghé qua tệ xá để kẻ hèn này có cơ hội được đón gió tẩy trần cho một chức nghiệp giả.
- Không cần thiết, ta đang mang nhiệm vụ trên thân, cũng không có thời gian ăn uống tiệc tùng. Mời trấn trưởng lập tức đưa ta tới kho dữ liệu để thực hiện công việc… Ngoài ra, ta còn chưa phải kỵ sĩ chính thức, mời gọi ta là kỵ sĩ học đồ.
Gabriel lập tức cự tuyệt, hắn hiểu rõ mình nên toàn tâm toàn ý thực hiện nhiệm vụ lần này. Phải biết, lời của lão quản gia chưa bao giờ sai, lần gần đây nhất nghe theo lão nhắc nhở đã giúp hắn chỉ nhận một vết sẹo bên má, mà không phải nửa bên má!
Dưới sự hướng dẫn của trấn trưởng, Gabriel nhanh chóng xé tan đám đông xung quanh để tới trung tâm hành chính. Đây là nơi ghi chép, xử lý, quản lý mọi hồ sơ của cư dân trong trấn. Lúc này đã hết giờ làm việc, tòa nhà im lìm vắng lặng, chỉ còn lại vài ba người gác cổng đang lượn quanh tuần tra.
Đưa ngựa cho người hầu chăm sóc, bốn người đi vào khu lưu trữ hồ sơ. Mỗi tuần một lần, dữ liệu về mọi hoạt động của thị trấn sẽ được nhập từ văn bản, hồ sơ vào máy tính ma đạo. Thứ này có công dụng tương tự máy vi tính trong kiếp trước của Gabriel, khác biệt duy nhất là không có mạng Internet. Sau một năm, người quản lý sẽ phải sao chép một phần tài liệu từ máy tính để báo cáo lên ban ngành cấp cao. Bởi vậy, sai phạm trong hồ sơ là tuyệt đối không thể, tất nhiên, lý luận chỉ là lý luận.
- Đại nhân, đây là chiếc máy tính lưu giữ thông tin ngài cần.
- Ừ, cám ơn trấn trưởng.
- Vậy xin phép cho ti chức được cáo lui, ti chức sẽ chuẩn bị chút đồ ăn giúp ngài và tùy tùng bồi bổ khi xong việc.
Nói rồi trấn trưởng cung kính cúi chào, sau đó lui ra từ từ, từng bước rụt rè cẩn thận như muốn tránh làm phiền kỵ sĩ học đồ.
- Đại nhân, vị trấn trưởng này cũng thật quan tâm chúng ta?
Đợi trấn trưởng đi xa, thiếu niên tùy tùng mới nhỏ giọng nói ra nghi vấn.
- ...Đúng là quá quan tâm tới chúng ta.
Như có điều suy nghĩ, Gabriel chậm rãi trả lời. Lúc này, trung niên đại thúc vẫn trầm mặc đi theo hai người chợt hừ nhẹ rồi lên tiếng, ngữ điệu có vẻ như hiểu rất sâu vị trấn trưởng này.
- Đại nhân, ngài không biết đấy thôi. Trấn trưởng trấn Holm là kẻ nổi danh tham tài cùng bợ đỡ, năng lực của hắn cũng không phải là rất giỏi nhưng khả năng đấu đá thì thuộc bậc nhất. Tiền đồ xán lạn của đại nhân đã là chuyện rõ ràng mười mươi, hắn không nhân cơ hội ôm chân ngài mới là lạ.
- Hi vọng là ngươi đúng.
---
- Đáng chết, tại sao có thể là hắn!
Một âm thanh nổi giận chợt vang lên trong căn phòng tối, có thể nhận ra tâm trạng bực bội của người đang gào thét.
- Ngươi… xác định là người đàn ông đó chứ?
Một giọng nói khác vang lên, giọng điệu dị thường âm lãnh.
- Chính là hắn, ta không thể nhận sai được.
Kèm theo xác nhận của người trả lời, không khí trong căn phòng trở nên đè nén và căng thẳng.
- Chúng ta nên làm sao bây giờ?
Im lặng một lúc, thanh âm đầu tiên chợt lên tiếng.
- Chuyện đã đến nước này chỉ còn có một cách giải quyết...
- Giết!
---
Màn đêm buông xuống, ma đạo ánh sáng cũng đã ngừng hoạt động, lúc này trấn Holm chìm vào giấc ngủ yên tĩnh. Tuy nhiên, trong trung tâm hành chính vẫn còn một nhóm người khốn khổ đang phải thức khuya làm việc tăng ca.
- Ngày 12 tháng 7, không có vấn đề.
- Ngày 13 tháng 7, trấn dân... thuế thu... sự kiện... không có vấn đề.
...
Gabriel cùng thiếu niên tùy tùng đang vùi đầu nghiên cứu tài liệu báo cáo trong kho dữ liệu. Chỉ có những lúc xử lý đống chữ số lằng nhằng này, hắn mới hơi cảm nhận được kiến thức kiếp trước có đất dụng võ. Mặc dù số lần động não của kỵ sĩ học đồ đại nhân đã giảm đi đáng kể từ khi xác định mục tiêu trở thành chức nghiệp giả, thế nhưng, động não một chút khi cần thiết vẫn là có thể.
- Đại nhân, tất cả tài liệu đều đầy đủ, mọi thứ đều ghi chú rõ ràng. Ta không phát hiện ra điều gì khả nghi.
Vừa xem xong một phần tài liệu, thiếu niên tùy tùng không kìm được mà nhắc nhở học đồ. Hắn không biết tại sao Gabriel phải lập tức tới đây xem xét hồ sơ về trấn dân, cũng không biết về chi tiết nhiệm vụ của chủ nhân mình, dù sao hắn cũng mới trở thành tùy tùng trong ngày hôm nay. Tuy nhiên, hắn biết: sẽ không ai ngốc tới mức để những giao dịch ngầm của bản thân bị ghi chép trong hồ sơ hành chính, làm con trai một thương nhân, hắn có hàng trăm cách để lách qua những văn bản này. Thiếu niên cảm thấy cũng đến lúc nghỉ ngơi sau một ngày bôn ba vất vả.
- Quả thật là không có gì khả nghi.
Đôi mắt lấp lóe như có điều suy nghĩ, Gabriel nhẹ gật đầu xác nhận. Sau đó, hắn lập tức quay sang trấn an trung niên đại thúc, người sau đang có chút kích động.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ giải quyết chuyện của ngươi.
- Tiểu nhân…
- Thật vất vả ngài quá, đêm hôm khuya khoắt còn cần mẫn vì công việc, ngài là tấm gương sáng cho chúng tiểu nhân noi theo.
Trung niên đại thúc còn chưa phản ứng thì trấn trưởng đã nhanh chóng đi vào từ ngoài cửa, kèm theo đó là điệu bộ xu nịnh lấy lòng của ban chiều.
- Đại nhân, ti chức thấy ba vị cũng bắt đầu mệt mỏi. Đêm đã khuya, xin mời mọi người tới tệ xá nghỉ ngơi dưỡng sức.
Dừng lại một chút, hắn tiến tới thì thầm với kỵ sĩ học đồ, âm thanh bỉ ổi và ám muội:
- Hơn nữa, nếu đại nhân cần mát xa thư giãn, ti chức cũng có thể đi chuẩn bị. Xin an tâm, tất cả đều là tự nguyện, ngài không biết mị lực của mình lớn tới mức nào đâu.
- Cám ơn, làm việc nhiều cảm thấy hơi mệt mỏi… ừ, nghỉ ngơi một chút cũng là ý tưởng không tệ. Phục vụ đặc thù thì xin miễn, ta cũng không có tinh lực dành cho các nàng.
Gabriel nở nụ cười trả lời, sau đó, còn không chờ thiếu niên tùy tùng kịp cảm thấy vui mừng, hắn quay sang nói:
- Về phần hai người các ngươi, hãy ở đây xem xét nốt chỗ tài liệu đi, nhất là ngươi, tùy tùng, nếu ngươi muốn lập chí trở thành chức nghiệp giả thì kiên trì và dũng khí là không thể thiếu.
Bỏ qua ánh mắt thất vọng của thiếu niên tùy tùng cùng trung niên đại thúc, thanh niên cất bước theo trấn trưởng đi ra ngoài. Tuy nhiên, khi đi đến ngưỡng cửa, thanh niên hơi dừng lại một chút như nghĩ đến điều gì, sau đó hắn cởi bỏ vỏ kiếm bên hông cùng ma văn sổ tay ném cho thiếu niên tùy tùng.
- Cho ngươi mượn sổ tay làm việc, nhân tiện bảo dưỡng thanh kiếm cho ta. Sáng mai ta muốn thấy hai người tới gặp ta.
Nói rồi không đợi hai người trả lời, Gabriel đã quay bước đi theo trấn trưởng.
---
- Trấn trưởng, nhà của ngươi có xa nơi đây không?
- Bẩm đại nhân, tệ xá ngay gần đây, chỉ vài bước là tới.
- Ừ, trấn trưởng quả là thương dân như con, ngay cả nhà cũng cố chọn ở gần trung tâm hành chính để tiện đi làm.
- Đại nhân quá khen, ti chức chỉ thực hiện đúng bổn phận của mình.
- Nếu nhà ngài đã gần đây, vậy cũng không cần lấy ngựa nữa, chúng ta cứ đi bộ tới thôi.
Nhẹ thở ra một hơi, trấn trưởng đưa mắt liếc nhìn hai hộ vệ bên cạnh. Bỗng nhiên...
Rít…! Xuy…
Âm thanh xé gió cùng tiếng cắt qua da thịt nhẹ nhàng vang lên. Dưới ánh trăng, một vệt hàn quang chợt léo lên rồi biến mất, tiếp đó là máu tanh gay mũi bắn tung tóe khắp đường.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lại nghe thấy âm thanh “keng keng” vang lên không dứt, điều duy nhất mà trấn trưởng thấy là cảnh tượng một hộ vệ khác của mình đang chiến đấu với kỵ sĩ học đồ, vẫn là cử chỉ nho nhã lễ độ như thường ngày nhưng nụ cưởi yếu ớt của Gabriel lại giống như ác ma nhe nanh trong mắt mập mạp.
- Xin lỗi, sửa lại một chút, ý của ta là... đi bộ giết tới nhà ngươi.
Trong ánh mắt kinh hãi của trấn trưởng, Gabriel chém ngang lưng một hộ vệ bằng vũ khí mới lấy ra dưới áo choàng, sau đó, hắn nhanh chóng đảo kiếm xoay người đâm về phía hộ vệ còn lại.
- Đại… đại nhân, chúng ta là thuộc hạ của ngài mà?
Khoảnh khắc bất ngờ khiến bộ não trấn trưởng gần như dừng hoạt động, việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là lắp bắp đặt một câu hỏi vô nghĩa. Mập mạp thực sự không hiểu tại sao ban nãy hai người còn đang vui vẻ trò chuyện, vậy mà chỉ sau phút chốc, kỵ sĩ học đồ lại có thể trở mặt tấn công “người mình”. Đáng tiếc, dường như thượng cấp của hắn cũng chưa có ý định trả lời ngay.
Keng! Keng…!
Tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên trong đêm tối tĩnh lặng, kèm theo đó là âm thanh châm chọc của kỵ sĩ học đồ:
- Ta cũng không dám có thuộc hạ như ngươi. Ừ, bổn đại nhân không thể hiểu nổi… từ lúc nào, một trấn trưởng lại có hộ vệ là chiến sĩ học đồ?
Thực sự, làm một kỵ sĩ học đồ được đào tạo chính quy, Gabriel không có hứng thú dừng lại đôi co với trấn trưởng. Phải biết, học đồ không phải cỏ dại mọc đầy đường, cứ mỗi trăm binh lính bình thường mới có thể xuất hiện một chức nghiệp giả học đồ, tỷ lệ quả thật quá nhỏ so với dân số khổng lồ của đế quốc. Trong những trường hợp như thế này, học đồ luôn thực hiện chính xác những lời lão nam tước vẫn thường dạy “Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân!” Lợi dụng ưu thế tấn công bất ngờ, hắn không ngừng đột phá thế phòng thủ của đối phương.
Lúc này, chiến sĩ học đồ còn lại bị ép vô cùng biệt khuất, vũ khí giống nhau đều là kiếm nhưng chênh lệch giữa hai người lại như đóm đóm và mặt trời. Dùng đại kiếm vung một chiêu chém ngang bức lui kỵ sĩ học đồ, hắn bực tức hướng mập mạp gầm nhẹ:
- Còn chờ gì nữa?! Mau truyền tin cho đám người kia đi!
Âm thanh như tiếng sét ngang trời làm bừng tỉnh trấn trưởng. Phục hồi lại tinh thần sau lời nhắc nhở của chiến sĩ, mập mạp cũng không để ý cả người đầy máu tươi mà lập tức móc ra một máy truyền tin. Đây không phải loại máy truyền tin cồng kềnh dành cho mỗi khu hành chính mà là loại gọn nhẹ cầm tay chỉ phân phối cho quân đội, thực không biết bọn bạo đồ kiếm đâu ra thứ hàng cấm này. Tuy nhiên, khuyết điểm của thứ này là khoảng cách liên lạc ngắn và cần thi pháp giả kích hoạt trước khi liên lạc.
Liếc mắt nhìn trấn trưởng thành công phát tín hiệu, chiến sĩ học đồ cũng yên tâm hơn chút. Hắn không thể không thừa nhận, cho dù hai chiến sĩ học đồ liên thủ cùng nhau, thất bại của bọn hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian… Giơ kiếm lên đỡ một chiêu bổ dọc, chiến sĩ học đồ không quên buông mấy câu đe dọa:
- Nhãi ranh, biết điều thì buông vũ khí chịu trói đi! Nếu không… một vài hô hấp nữa thôi khi viện binh tới, lão tử thề sẽ cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết!
Tuy nhiên, trái ngược với vẻ hoảng hốt mong đợi, chiến sĩ chỉ thấy được một khuôn mặt tràn đầy sương lạnh cùng… ánh mắt khinh bỉ của đối thủ.
- Hừ! Viện binh? Ý ngươi là thi pháp giả học đồ? Bổn đại nhân không phải chưa từng giết thi pháp giả học đồ. Đợi đồng bọn tới nhặt xác cho ngươi đi!
- Ngươi…
Bịch!
Bị Gabriel điểm trúng thân phận của viện binh, chiến sĩ học đồ hơi sững người lại. Bắt lấy sơ hở của đối phương, kỵ sĩ xảo diệu dùng vũ khí đánh vạt trọng kiếm, lại mượn lực bồi thêm một cùi trỏ vào chỗ yếu hại.
- Chết đi!
- Chết…
Băng! Rít…
Ngay khi Gabriel chuẩn bị bổ kiếm kết thúc sinh mạng chiến sĩ học đồ, tiếng mũi tên xé gió từ góc tối bên phải đột ngột vang lên… thời điểm lựa chọn đúng lúc kỵ sĩ học đồ đang phát lực.
- Đợi ngươi lâu rồi!
Nghiêng người hô nhỏ, cổ tay hơi chuyển, thanh kiếm thứ hai lập tức xuất hiện sau lưng Gabriel. Như đã từng diễn luyện hàng trăm lần, lưỡi kiếm chuẩn xác đánh lệch ám tiễn, không sai dù chỉ một li.
- Aaa…
Kèm theo âm thanh chọc tiết lợn của mập mạp, một thân ảnh lao ra từ con hẻm nhỏ kế bên, đôi dao găm phản chiếu ánh sáng u lam tựa như bùa đòi mạng, chỉ nhìn thôi cũng biết đồ chơi này chắc chắn không phải thứ gì tốt. Thế nhưng bóng đen chỉ xông ra được nửa chừng rồi lập tức khựng lại, đôi mắt toát lên vẻ kiêng kỵ khi nhìn mũi kiếm đang chỉ về phía mình.
- …Tại sao?
Người tập kích cũng không có ý đồ liên hợp cùng tấn công với chiến sĩ học đồ mà lẳng lặng đứng ở một bên, giọng nói âm lãnh vang lên từ dưới lớp vải đen khiến người nghe lạnh cả sống lưng. Hắn cho Gabriel cảm giác như độc xà đang nhìn chằm chằm vào con mồi, ẩn núp và trí mạng.
- Câu hỏi rất ngây thơ, ám sát giả học đồ. Chẳng lẽ ngươi không biết? Mùi máu tươi và kịch độc trên người ngươi khiến người ta buồn nôn từ cách xa cả trăm mét.
Bắt chước đối phương, Gabriel không tiếp tục tấn công mà thu kiếm dừng tay, hắn làm bộ ra sức tấn công chiến sĩ học đồ cũng chỉ để bức người trong bóng tối ra tay. Đối với kỵ sĩ học đồ, độc xà chỉ đáng sợ khi ẩn núp trong tối mà không phải trong chiến đấu chính diện. Dưới ánh mắt không cam lòng của mấy người, Gabriel hài hước nhìn về phía trấn trưởng, lúc này, người sau còn đang gào khóc vì trúng tên.
- Ngạc nhiên vì tại sao ta không trúng kế, phải không? Trấn trưởng đại nhân? À… xin lỗi, có lẽ ngươi thích được gọi là “bạo đồ” hơn nhỉ? Thực ra, ta cũng mới chỉ nghi ngờ ngươi thôi. Theo báo cáo của trấn dân, gần đây thường xuyên xảy ra một số vụ thiếu nữ bị mất tích. Hơn nữa từ tháng 6 tới tháng 8, trong vòng ba tháng, tổng cộng mười ba hộ gia đình đăng kí đi ra ngoài vô thời hạn, ngụy trang khá lắm! Chỉ tiếc rằng bổn đại nhân luôn nhạy cảm với con số thống kê. Đi lâu như vậy mà một chút thông tin cũng chưa có, nói không có vấn đề cũng chẳng ai tin…
Lộp cộp… lộp cộp…
Từ xa lại gần, tiếng bước chân vội vàng vang lên trong đêm tối cắt đứt cuộc độc thoại của kỵ sĩ học đồ. Ngừng lại một chút để đánh giá một chút đám người vừa tới, hắn lại không coi ai ra gì mà tiếp tục giảng giải, dáng vẻ tự tin và thoải mái như đang chào hỏi bạn bè mới quen:
- Ý tưởng của ta là để từ từ giải quyết, giống như ngày mai chẳng hạn? Thế nhưng, ai bảo các ngươi phản ứng quá nhanh, cường độ lại quá cao, ta đành phải đẩy nhanh tiến độ vậy. Thay vì chết từng người một, các ngươi chọn chết cả đám một lúc hay cả đám cùng nhau chết?!
Không thể phủ nhận rằng bất kể kiếp trước hay kiếp này, Gabriel đều không giỏi văn… Nhìn đám bạo đồ “thiếu văn hóa” đang ngớ người phân tích câu nói của bản thân, kỵ sĩ học đồ thực sự rất muốn chui đầu xuống lỗ để che dấu sự xấu hổ. Cũng còn may, sau đêm nay, đám nhân chứng này đều sẽ phải im miệng, im miệng vĩnh viễn!
- Một sơ cấp chiến sĩ học đồ, một cao cấp ám sát giả học đồ, một thi pháp giả học đồ, ừ, thêm vài bạo dân cho món tráng miệng… Không tệ! Tiến lên đi! Hoặc là đánh bại ta! Hoặc là chết tại nơi này!
Giơ kiếm chỉ hướng kẻ thù, lúc này Gabriel vô cùng hưng phấn. Đã bao lâu rồi hắn không được chiến đấu tận lực, vết sẹo trên má trái đang bốc cháy vì vui sướng, máu nóng đang chạy chồm trong huyết quản. Nhiệm vụ tuy quan trọng nhưng học đồ càng coi trọng cuộc chiến lần này hơn! Hắn cần hơn một trận chiến sinh tử, một cơ hội đột phá ranh giới giữa người bình thường và chức nghiệp giả.
Theo tiêu chuẩn của đế quốc, khi một chiến chức giả có một hạng chỉ số gấp hai người bình thường, hắn sẽ trở thành sơ cấp học đồ. Một đường rèn luyện cho tới cao cấp, trừ một vài trưởng hợp có quái lực bẩm sinh ra, chỉ số của những học đồ còn lại là gấp ba lần người bình thường! Phải biết, đây cũng không phải đơn giản như một cộng một bằng hai, mà là sự khác biệt giữa có thể nâng được một trăm cân nặng và ba trăm cân nặng! Thế nhưng, điều đó cũng chưa là gì nếu so học đồ với chức nghiệp giả, một sơ cấp chức nghiệp giả yếu nhất cũng có thể phát huy sức mạnh tương đương với con số này, đây là chênh lệch về cảnh giới.
Theo lời tuyên chiến của kỵ sĩ học đồ, không khí đột nhiên trở nên khẩn trương dị thường…
- Cẩn thận, kỹ xảo chiến đấu cận thân của thằng này là mạnh nhất trong những người ta biết.
Hít sâu một hơi rồi điều chỉnh lại tư thế, ám sát giả học đồ ngưng trọng nhắc nhở đồng bạn, lại nghĩ nghĩ một chút, hắn nhẹ giọng bổ sung:
- Không có một trong!
Trong lúc nói chuyện, ám sát giả học đồ cũng không hề dừng lại, bước chân từ từ xê dịch, hắn tiến sang hội hợp với đồng bạn. Mơ hồ, nhóm bạo đồ đã hình thành thế gọng kiềm bao vây lấy Gabriel, bên trái là chiến sĩ học đồ cùng ám sát giả học đồ, bên phải là năm người vừa tới.
- Chiến đi!
Một tiếng hét dài, người chủ động tấn công trước là Gabriel. Bước những bước dài, hắn lao nhanh về phía nhóm người vừa tới, mục tiêu là một bạo đồ ăn mặc tương đối hoa lệ. Lời chưa nói xong nhưng lưỡi kiếm bén nhọn đã thẳng tắp hướng về đối thủ còn đang sững sờ.
Đã được hưởng thụ một lần phong cách vô lý của kỵ sĩ học đồ, ám sát giả là người phản ứng đầu tiên. Hắn dùng thân pháp đặc thù tăng tốc lao tới, bộc phát toàn bộ sức mạnh nhằm thẳng dao găm vào gáy cùng lưng đối thủ. Ý tưởng của ám sát giả luôn rất đơn giản: cho dù phải hi sinh mất thi pháp giả học đồ để đổi lấy tính mạng người trước mắt cũng đáng giá!
Chậm hơn một nhịp, chiến sĩ học đồ là người phản ứng thứ hai. Lê thanh đại kiếm nặng cả chục cân dưới đất, chiến sĩ kéo lưỡi gươm nóng rực theo sát ngay sau ám sát giả. Từng vệt hỏa tinh tán loạn theo lưỡi kiếm như tâm trạng hắn lúc này, nóng bỏng và táo bạo.
Xẹt…
Theo tiếng sắt thép xé rách da thịt truyền tới, chiến sĩ học đồ chỉ thấy ánh mắt hoa lên rồi kỵ sĩ học đồ đã xoay người đối diện với bản thân. Trong âm thanh rống giận của đồng bạn, một cánh tay cầm dao găm bay lên cao cao.
- Thằng khốn…
Khuôn mặt của ám sát giả trở nên tái nhợt, thì ra ngay từ ban đầu đối phương đã đặt mục tiêu là hắn! Ám sát giả không ngờ kỵ sĩ học đồ dám bỏ qua sự uy hiếp của thi pháp giả cùng tên nỏ mà đối phó hắn trước tiên… Cảm giác hoảng hốt vừa lướt qua trong đầu, ám sát giả cũng không dám lưu lại mà nhanh chóng biến đổi bộ pháp co người lùi về sau.
Thế nhưng, dừng lại giữa chừng chưa bao giờ là tác phong của Gabriel. Đổi hướng lao về phía ám sát giả học đồ, hắn lập tức dùng hết toàn lực thi triển song kiếm tiến công. Trong chớp mắt, hai tay Gabriel liên tục chém ra sáu nhát kiếm, mỗi nhát đều chuẩn xác để lại từng vết thương dài trên thân thể đối thủ.
- Ngừng ở đây!
Mọi việc diễn biến quá nhanh, khoảng thời gian từ lúc ám sát giả đánh trộm kỵ sĩ học đồ cho tới lúc bị đối phương phản giết chỉ đủ để chiến sĩ học đồ bước thêm được mấy mét xa. Gầm lên giận dữ, chiến sĩ học đồ không ngần ngại mà chém mạnh thanh kiếm cháy rực về trước, xem như vội vàng tấn công đối thủ để giải vây cho đồng bạn nhưng thực tế phạm vi tấn công lại bao trùm cả hai! Nhân cơ hội kỵ sĩ học đồ đón đỡ đại kiếm, ám sát giả chật vật lăn người về sau. Vội vàng đứng dậy, một tay ôm chặt vết thương đang đau rát, trong lòng hắn không ngừng miên man bất định… “chẳng lẽ đây là chênh lệch giữa học đồ được đào tạo chính quy và tự mày mò như bọn họ sao?”
Xẹt…
Máu tươi vẩy ra… Âm thanh vang lên như tử thần đòi mạng. Gabriel tổ hợp song kiếm làm một rồi cao cao giơ lên thực hiện một chiêu bổ dọc, nhát chém chia đôi chiến sĩ học đồ cùng đại kiếm thành hai nửa! Sau đó, trong con mắt kinh ngạc xen lẫn oán hận của ám sát giả học đồ, một thanh trường kiếm bắn tới ghim cổ hắn vào vách tường.
“Đáng chết, rốt cuộc chúng ta trêu chọc đến quái vật gì vậy?” Đây là ý nghĩ cuối cùng của ám sát giả học đồ khi thấy thanh niên rút ra một đôi kiếm khác từ dưới áo choàng.
---
Thời gian mới chỉ trôi qua một hô hấp kể từ khi bọn họ tới, thế nhưng, thi pháp giả học đồ lại hoảng sợ chứng kiến đồng bạn của mình đã bị giết chết hai người… đơn giản và lưu loát! Lạnh lẽo từ chân tới đầu, hắn đành cắn răng cổ vũ sĩ khí, bọn họ đã không có đường lui.
- Giết hắn! Giết hắn đi! Nếu không tất cả chúng ta đều phải chết.
Gầm lên ra lệnh cho thuộc hạ, thi pháp giả học đồ lấy từ trong túi ra một chút bột phấn, tung lên không trung rồi nhẹ giọng ngâm xướng. Theo chú ngữ thần bí và khó hiểu vang lên, bột phấn được ném ra từ từ bốc cháy thành tám quả cầu lửa lượn lờ quanh người, một ngón tay chỉ về phía trước, thi pháp giả dùng âm thanh như muỗi kêu mà hô nhỏ:
- Hỏa cầu thuật! Đi!
Tựa như tướng quân ra lệnh cho binh sĩ, tám quả cầu lửa bay nhanh về phía thân ảnh kỵ sĩ học đồ.
---
Giải quyết xong ám sát giả, Gabriel thở nhẹ một hơi, hắn cũng không muốn đang toàn tâm toàn ý chiến đấu bị lặng lẽ tặng một dao vào gáy, chưa kể tới chất độc là tối kị với các chức nghiệp giả.
Vung áo choàng lên đón đỡ mũi tên bắn tới sau lưng, thanh niên rút ra song kiếm từ bên trong rồi công hướng kẻ thù.
Bịch… bịch… bịch…
Không có cảnh mũi tên cắm vào da thịt như trong tưởng tượng của đám bạo đồ, loại áo choàng mà Gabriel mặc được làm đặc biệt dành cho các kỵ sĩ xung trận. Cấu tạo có tác dụng giảm bớt lực xung kích của vật bắn tới, tuy thứ này hơi nặng một chút nhưng rất hữu dụng.
Hiện tại, với hai tầng phòng thủ là lớp áo giáp dày nặng cùng với tấm áo choàng chịu lực, những mũi tên bắn ra bởi người bình thường không thể gây bất kỳ sát thương nào cho kỵ sĩ học đồ.
Tuy nhiên, thi pháp giả lại là chuyện khác. Không ai có thể khinh thường thi pháp giả, dù đối phương chỉ là thi pháp giả học đồ!
Trước mắt Gabriel là từng quả hỏa cầu lớn bằng nắm đấm, nếu tiếp trọn chỗ hỏa cầu này thì dù hắn không chết cũng lột một lớp da. Dựa vào thân thể tố chất cường hãn, kỵ sĩ học đồ Vội lắc lư trái phải để né tránh công kích. Vượt qua sáu quả cầu lửa, lại vung kiếm ngạnh kháng hai miếng hỏa cầu cuối cùng, hắn chật vật lao ra vụ nổ…
Khoảng cách hiện tại giữa kỵ sĩ và thi pháp giả là hai mươi mét, tương đương với một lần xung phong.
Chiến chức giả học đồ
Xin phép nói một chút về chiến chức giả học đồ, đây là cách tác giả ghép chữ: chiến chức giả là chức nghiệp giả theo con đường tu luyện chiến khí. Bao gồm 3 chức nghiệp cơ bản : Chiến sĩ, Kỵ sĩ, Ám sát giả. Xin đừng hỏi tác giả tại sao không gộp chung 3 chức nghiệp này lại, sẽ giải thích ở một vài chương nào đó.
Học đồ là đẳng cấp đầu tiên của chức nghiệp giả, tuy nhiên, học đồ lại không phải chức nghiệp giả nhưng mọi người cứ tạm hiểu đây là chỉ người tu luyện nhưng chưa có thành tựu.
Về chỉ số sức mạnh, lấy chỉ số của người bình thường là 1 chia đều, vậy chỉ số của học đồ là 2-2.5-3 (Tùy thuộc vào chức nghiệp khác nhau mà chỉ số khác nhau. VD: ám sát giả học đồ thiên về nhanh nhẹn, chiến sĩ học đồ thiên về sức mạnh...)
Rõ ràng hơn một chút thì: người bình thường bê được tối đa 100 kg, chiến sĩ học đồ bê được tối đa là 300 kg. Theo tác giả, con số này đã là rất cao vì mười tác giả cũng chả bao giờ thắng được 1 Lý Đức hay Phạm Văn Mách.