Chính vì thế tôi dễ luyện tập những nơi cần thiết nhất, từ sau lần đầu tiên tôi đã bắt đầu tập luyện điên cuồng. Do mất cảm giác đau nên vượt quá giới hạn nhiều lần nhưng trong cái rủi có cái may, sau mỗi lần tập luyện cơ thể tôi lại mạnh lên từng chút một.
Tộc Yêu tinh vốn thiên về tốc độ nên thể lực và sức chịu đựng rất kém. Tôi mặc một bộ vải thô rộng che hết cơ thể bên trong cốt chủ yếu để che dấu đống cơ bắp do rèn luyện mà thành.
Quả thật Đại Hùng đã mạnh hơn lần trước nhiều, nếu không nhờ rèn luyện lâu nay thì cho dù mất đi cảm giác thì tôi cũng gục từ lâu do cơ thể quá tải.
2 giờ trôi qua thật chậm, cảm giác thời gian mọi thứ thật chậm chạp, tôi chỉ còn biết ngã rồi lại đứng dậy theo bản năng, những tiếng reo hò cổ vũ yếu dần, ngã rồi lại đứng...đứng rồi lại ngã. Tôi không làm việc này vì bản thân, coi như nó là một giao dịch đi, tôi làm thú vui cho hắn còn hắn sẽ tiếp tục cung cấp tiền cho nhà thờ, một cuộc giao dịch có cho và nhận nên tôi không oán hận hắn.
"Hết giờ rồi đấy Đại Hùng! Tính đánh tới bao giờ vậy? " A Kha mỉa mai nói.
"Mịa kiếp! Tên này làm bằng éo gì mà trâu thế, có thật là nó tộc Yêu tinh không? " Đại Hùng tức giận nói.
"Yếu thì nói mình yếu đi còn bày đặt đổ lỗi, thế muốn gỡ lại lần nữa không? " A Kha mỉa mai nói.
"Mẹ kiếp, không chơi với mày nữa. Về thôi tụi bay! " Đại Hùng tức xanh mặt nói.
Nhìn thấy đám kia bỏ đi A Kha cười hả hê rồi nói:
"Hôm nay mày làm được đấy, nhớ mà giữ sức cho lần sau. "
Nói xong hắn bỏ đi, nơi vắng vẻ vừa có một cuộc đại chiến giờ đây chỉ còn mỗi mình tôi. Lúc này tôi lập tức ngã quỵ xuống rồi ói cả đống máu ra, khuôn mặt đã xanh giờ lại còn xanh hơn và cuối cùng tôi không còn chút tri giác nào nữa.
Khi tỉnh lại trời đã tối muộn, sau giấc ngủ dài tôi đã thấy cơ thể mình khoẻ hơn trước nhưng các bộ phận vẫn còn rất khó điều khiển. Tôi vừa gắng gượng đứng dậy đi về phía nhà thờ vừa nghĩ:
"Ngay cả lần trước cũng không thảm thế này chứng tỏ tên đó đã mạnh hơn nhiều so với lần trước. "
Kéo cái thân tàn tạ về nhà thờ, giờ đã quá bữa tối nên tôi lén đi cửa sau để không làm phiền mọi người, sắp đi vào phòng ngủ thì có một tiếng nói sau lưng khiến tôi khự lại.
"Con vừa đi đâu về thế? "
Đó là một giọng nói già nua, không nghi ngờ gì đó là giọng của bà bà.
"Dạ, con có việc nên hơi muộn ạ. Giờ này bà bà chưa ngủ à? " Tôi đối diện với bà bằng vẻ mặt thản nhiên như thường ngày nói.
"Bà thấy mặt con hơi tái, con bị ốm à? " Dung bà bà nói với vẻ hoài nghi.
"Chắc do bà bà tưởng tượng thôi, chỉ là khuya rồi nên con thấy hơi mệt. " Tôi nói với ngữ khí đều đều như không có chuyện gì quan trọng.
"Ừm. Vậy con đi ăn rồi nghỉ sớm đi, đồ ăn bà để dành cho con trong bếp đấy, bà đi nghĩ trước đây. " Bà bà với vẻ mặt không tin nhưng không có chứng cớ đành nhắm mắt cho qua.
"Dạ, bà bà đi ngủ sớm đi, con về phòng đây! " Tôi nói rồi vào phòng đóng cửa lại.
Nằm bẹp trên giường do mệt mỏi, tôi cảm thấy trừ thân thể này ra thì hầu hết năng lực trước kia đều mang sang được thế giới này mặc dù chính tôi lại muốn vứt bỏ chúng nhất. Khả năng không cảm nhận đau đớn cùng biểu lộ cảm xúc là hai thứ tôi muốn vứt bỏ nhất nhưng lần này có vẻ nó lại giúp được tôi.
Hiện tại tuần này mình rất bận nên tuần sau sẽ up tiếp tiện thể luyện thêm tay nghề.
Cuộc sống nhiều khi chẳng dễ dàng, kẻ mạnh thì ăn thịt kẻ yếu để tiếp tục vươn lên còn kẻ yếu thì chỉ biết theo số đông để bảo vệ chính mình.
Cứ nghĩ là có được sinh mạng mới thì cuộc đời cũng đổi thay, tôi cảm thấy hối hận vì tin con nhỏ thần chết lúc trước.
Hiện tôi không còn sống vì bản thân nữa, còn những người đã nuôi lớn tôi, còn những đứa trẻ đang tuổi ham vui.
Cái an ủi duy nhất là hy vọng tìm lại thân phận của mình, tôi phải tiếp tục sống dù có nghiệt ngã thế nào đi nữa.
Miên man suy nghĩ tôi ngủ quên lúc nào không hay, cũng nhờ vào khả năng phục hồi nên chỉ mất 2 ngày để khỏi hoàn toàn mà không phải 1 tuần.
Dựa vào kết quả trận trước, tôi biết nếu không khẩn trương thì chắc chắn không có khả năng trụ vững trước Đại Hùng nên tôi phải rèn luyện nhiều hơn nữa.
Hướng Bắc bên ngoài thành là một vực sâu với địa hình núi đá hiểm trở dài 50 dặm nơi đây khô cằn già cỗi và khó phát triển, xa hơn nữa là biển Đen chính vì thế nên ít ai quan tâm cũng rất ít người qua lại và nơi đây cũng là nơi rèn luyện lý tưởng của tôi.
Không có bí kiếp cha truyền con nối, không có kiến thức cụ thể cũng chẳng có món thần khí nào trong tay. Tất cả quá trình luyện tập là những bước cơ bản nhất ở thế giới trước, hít đất, gập bụng và bật cóc là những bài đầu tiên tôi thực hiện.
Nhưng trải qua thời gian dài luyện tập tôi lại thấy thiếu xót trong bài tập của mình nên tôi đã thêm leo núi, vác vật nặng để chạy bộ nhằm tính chất tăng độ khó.
Dựa vào khả năng không biết đau đớn tôi tiếp tục vượt quá giới hạn của mình, nếu không mạnh hơn thì lần tới sẽ là ngày giỗ của tôi.
Đại Hùng ngày một mạnh hơn và đang dần vượt qua khả năng chịu đựng của tôi, nếu hắn thức tỉnh năng lực thì coi như mọi thứ chấm dứt.
Tiếp tục rèn luyện tầm nửa tháng tên A Kha lấy vẻ ngoài thân thiện lại tới nhà thờ rủ tôi đi. Trong mắt người khác thì chúng tôi có vẻ là bạn tốt đấy và trong mắt tôi thì đây chả khác gì một cuộc giao dịch, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết thực hư ra sao.
Tính cách mỗi người không lộ liễu như vẻ bề ngoài của họ, nó được chôn sâu đến mức không ai có thể tìm thấy. Nhiều người nghĩ tôi có thể hiểu người khác nhưng họ có chắc chắn là mình biết không? Câu hỏi này thật khó đáp trả.
Hôm nay cũng tại nơi cũ này tôi cảm nhận thấy sự bất thường ở con hẻm vẫn vắng tanh đến lạ thường và gặp lại người mà mình hay gặp nhất.
Đại Hùng đứng hiên ngang ở nơi cũ, vẻ mặt toát ra sự vui vẻ khó che dấu hay đúng hơn là không muốn che dấu.
"Chà, hôm nay chắc phải có đại hỉ lắm mới thấy mày vui vậy. " A Kha cười khẩy nói.
"Ừ. Đúng vậy, bởi vì hôm nay tao thắng chắc rồi. " Đại Hùng đắc ý nói.
"Vậy mày thích cược bao nhiêu? " A Kha hỏi.
"5 kim tệ, mày dám không? " Đại Hùng nói với vẻ đầy thách thức.
"Hahha...chơi lớn thế! Nếu không đáp lại sự nhiệt tình của chú thì quả là không phải, cũng phải cho cậu gỡ gạc lại chứ 1 ăn 10 chơi không nào? " A Kha cười lớn nói.
"Vậy à, nếu mày có lòng thì tao cũng không ép. " Đại Hùng nói nhưng trong mắt mang đầy vẻ thương hại.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tư thế chịu đòn chỉ còn đợi bắt đầu, trên tay Đại Hùng bắt đầu xuất hiện quang mang màu hồng nhẹ như có như không.
Vừa nhìn thấy A Kha giật mình hét lớn:
"Khoan đã! Mày đã thức tỉnh rồi sao? "
"Ờ, thì sao nào? " Đại Hùng giả ngốc hỏi.
"Mày thức tỉnh rồi làm sao hắn chịu được, nên nhớ kẻ thức tỉnh hoàn toàn ở khái niệm khác với kẻ bình thường. Mày chơi thế không tính là chơi bẩn à? " A Kha tức giận nói.
"Ồ thế à! Vậy tên nào không thèm suy nghĩ đã đồng ý thế nhỉ? " Đại Hùng mỉa mai nói.
"Thôi xem như tao chịu thiệt đi, nếu tên đó chịu được 3 chiêu của tao thì coi như mày thắng, đồng ý chứ! " Đại Hùng nói tiếp.
Tộc Monster không như các tộc khác, sức mạnh không phải cứ có bí kỹ hay tu luyện mà được, nó phải dựa vào huyết mạch của mỗi người.
Cách để nhận biết một người thuộc tộc Monster thức tỉnh là người đó có khả năng điều khiển 1 nguyên tố trong 8 nguyên tố cơ bản của thế giới này gồm: quang, ám, kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, lôi.
Kẻ sau khi thức tỉnh tuỳ theo nguyên tố được chọn sẽ có thể mạnh hơn trước cả chục lần, nên A Kha có lý do sợ là đúng.
Nguyên tố Đại Hùng vừa sử dụng là hoả nên sức mạnh của hắn tăng lên khoảng 8-10 lần.
Việc hắn thức tỉnh nằm ngoài dự đoán của tôi, với tình hình hiện tại thì ăn xong 3 cú không bỏ mạng đã là may mắn lắm rồi chứ đừng nói đứng vững được.
"Thôi được. " Sau khi suy nghĩ A Kha nói rồi qua sang hướng tôi nói nhỏ.
"Nếu mày thắng thì tao sẽ có quà cho mày. " Nói xong hắn vỗ vai tôi rồi bỏ đi.
Tôi biết chuyện này đã không thể tránh được nữa nên tôi đành tập trung hết tinh thần vào thế phòng ngự.
Đại Hùng bước lại gần, dồn lực lượng vào tay phải rồi giáng một cú vào bụng tôi.
Như một con diều bị đứt dây, tôi phun ra cả đống máu giữa không trung rồi được dừng khẩn cấp do đập thẳng vào tường.
Tôi không cảm nhận thấy đau đớn nhưng cảnh vật xung quanh bắt đầu méo mó, cổ họng như bị nghẹn muốn ói một cái gì đó trong người ra.
Cố gắng chống tay xuống đất để đưa cái thân thể mà chính mình cũng sắp không điều khiển được. Cắn chặt răng, tôi không cho phép mình gục ngã ngay lúc này.
Sau khi đứng dậy tiếp tục kịch bản ban đầu và tiếp tục được du hành trên không. Lãnh trọn cú thứ 2 mà vẫn đứng vững được khiến tất cả những người tham gia sững sờ rồi trong mắt họ toát nên sự sợ hãi tột cùng, cứ như trước mắt họ là một con quỷ cực kì khủng khiếp được bao phủ bằng máu.
Kẻ sợ hãi nhất không phải là ai khác mà chính là Đại Hùng, hắn biết cú đấm vừa rồi mình mạnh cỡ nào vậy mà sao cái tên nhìn qua thì ốm yếu sợ gió thổi cũng bay vẫn con đứng vững.
Vừa xấu hổ vừa tức hắn dồn tất cả sức mạnh mình có vào phát cuối cùng quyết tâm muốn hạ gục tôi tại đây.
Lãnh xong 2 phát đầu khiến tôi đứng cũng khó khăn, ngoài việc thở dốc cố giữ tỉnh táo thì những chuyện còn lại không còn quan trọng.
Ngay khoảng khắc cú đấm chạm vào cơ thể, nguồn năng lượng của Đại Hùng như xé nát cả cơ thể tôi, thất khiếu đều chảy máu, ngũ tạng xáo trộn điên cuồng còn tiếng xương vỡ vang lên rất giòn.
Gục dưới đất, trong mắt tôi chỉ còn màu đỏ tươi, cả cơ thể đều không còn chút sức lực và trước khi dần mất đi ý thức, tôi chỉ nghe thấy tiếng nói mơ hồ.
"Nếu mày không đứng dậy trước khi tao đếm đến 10 thì coi như mày thua. " Đây là giọng nói của Đại Hùng.
"1...2...3..." Từng con số vang lên lọt vào tai tôi một cách chậm rãi như kéo dài cả thập kỉ.
"Hãy cử động đi, dù chỉ một ngón tay thôi. " Tôi tự nói với bản thân.
Những con số tiếp tục vang lên như tử thần gõ cửa. Tôi cố gắng tìm lại cơ thể bị mất, cắn răng dùng chút sức lực kéo cơ thể nặng trĩu dậy từng chút một.
Khi tôi đứng quỳ một chân thì tiếng số 10 vang lên, mọi thứ xung quanh tôi trở nên thật mơ hồ, mí mắt thật nặng trĩu, trước khi biết thắng thua tôi đã chìm sâu vào giấc ngủ.