Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 51: Cây ngã bầy khỉ tan
Dịch giả : CyndyLazy
Biên tập : vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
Đả tự : Banlonghoi.com
"Tốt lắm! Cứ theo như ý ngươi đi!"
Điền Mộ cười lớn, thân hình nhoáng một cái đã lao xuống khoảng sân rộng, tốc độ nhanh như quỷ mị, mũi chân điểm một cái đã rời xa hơn mười trượng, Bản thân Phong Nhược thường tự tin dựa vào ưu thế tốc độ để thắng địch, nhưng giờ đây được chứng kiến qua quả thật tốc độ của hắn không thể sánh bằng.
Sau khi Điền Mộ tiến vào trung tâm quảng trường, thì mọi người ở xung quanh lập tức lui về phía sau, chừa ra một khoảng trống hơn trăm trượng. Bởi vì Điền Mộ và Diệp Hoằng đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nên phạm vi công kích Ngự kiếm của bọn họ có thể sẽ vượt qua một trăm năm mươi trượng.
"Ha ha! Diệp sư đệ, mời!" Cái tên Điền Mộ kia đang đứng ở trên cao nên dường như cảm thấy rất thoải mái khi ngó xuống Diệp Hoằng ở bên dưới, vì thế âm thanh tỏ ra vô cùng hưng phấn.
"Điền sư huynh! Đắc tội!"
Diệp Hoằng cũng không khách khí, tay bát kiếm quyết, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, thanh Sương Hồng kiếm từ sau lưng y tự động bay ra, sau đó quay một vòng giữa không trung rồi nhắm thẳng hướng Điền Mộ ở cách đó trăm trượng mà bay tới.
"Thôn Tự quyết!" Thanh kiếm trong tay Diệp Hoằng bị bí quyết thúc giục nên lại tiếp tục biến hóa, luồng hồng quang trên thanh Sương Hồng kiếm bỗng nhiên phóng to lên như một con Hỏa Long lao thẳng tới Điền Mộ!
"Ha ha! Tới hay lắm!" Điền Mộ phản ứng cũng rát nhanh, từ trong thắt lưng trữ vật bay ra một thanh kiếm toàn thân lóe lên lam quang.
"Ngưng Tự quyết!" Điền Mộ quát to lên một tiếng, thanh kiếm màu xanh da trời tức thời phun ra vô số lam băng tinh để ngăn cản thanh Sương Hồng kiếm của Diệp Hoằng lại!
Hai thanh kiếm đấu nhau trên không trung, còn hai người Diệp Hoằng và Điền Mộ cũng không nhàn rỗi mà phải liên tục thi triển pháp thuật để công kích đối phương.
Chẳng mấy chốc, song phương đã trải qua mười hiệp, mọi người xung quanh như say như dại, bởi vì trận đấu đánh nhau bầng pháp quyết đến trình độ thế này rất hiếm thấy.
Lúc này, bỗng nhiên thân hình Điền Mộ nhanh như chớp xông thẳng đến chỗ Diệp Hoằng, thậm chí ngay cả lúc Diệp Hoằng phóng ra hoả cầu, hắn cũng trực tiếp lấy thân mình chống đỡ, chỉ thấy bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương chớp loé lên ánh sáng màu tím liên tục, hiển nhiên lần trận pháp chủ lực trên phi phong đã hoàn toàn mở ra.
Diệp Hoàng trông thấy Điền Mộ tự phụ vào chiếc áo khoác Tử Mạch Phi Thương đó mà xông tới cận chiến thì vội vàng vừa lui về phía sau, vừa thao túng thanh kiếm trên không trung hòng quay về cứu chu, đáng tiếc có lẽ y đã đánh giá thấp hiệu quả tốc độ của bộ áo Tử Mạch phi Thương này, nên chỉ trong nháy mắt Điền Mộ đã vọt tới bên cạnh!
"Bang bang!" Đám người Phong Nhược chỉ thấy bàn tay phải của Điền Mộ tỏa ra ánh sáng tím lóng lánh, sau đó lập tức Diệp Hoằng như diều đứt dây bị đánh bay ra xa vài chục trượng, máu tươi trong miệng phun ra như mưa bay đẩy trời, còn thanh Sương Hồng kiếm cũng bị ảnh hưởng theo mà rơi xuống.
"Sư phụ!"
Lam Lăng đang xem cuộc chiến liền thét lên một tiếng bi thiết rồi xông ra khỏi đám đông, phẩn đông đệ tử Thiên cơ viện còn lại hoàn toàn ngây ngốc đứng yên tại chỗ!
"Diệp sư đệ, đa tạ!" Điền Mộ không tiếp tục truy kích, mà hướng về phía Diệp Hoằng cười lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt đảo qua toàn trường trầm giọng quát: "Hiện tại ta chính thức trở thành Chưởng môn Thanh Vân tông! Từ nay về sau, bổn tông sẽ mở rộng thu nạp đệ tử để Thanh Vân tông ta ngày càng lớn mạnh, hãy vì những môn nhân tử trận trước đây mà báo thù rửa hận! Bản thân Viện chủ Thiên Cơ viện Diệp Hoằng ngoan cố không thay đổi và cũng không muốn phát triển uy danh của bổn tông. Từ ngày hôm nay trở đi, cả Thiên Cơ viện dời khỏi ngọn chủ phong của Thanh Vân Sơn, tát cả đệ tử Thiên Cơ viện dời đến Đông phong để bê' môn sám hối, không có mệnh lệnh của bổn tọa cấm không được bước vào ngọn chủ phong một bước!"
"Tuy nhiên, niệm tình bọn ngươi còn trẻ người non dạ, bổn tọa mở ra một con đường sáng, phàm ai nguyện ý gia nhập Thiên Khu viện thì mọi ân oán trước đây đều không truy cứu tới nữa. Còn những ai ngoan cố không đổi ý thì phải rời khỏi ngọn chủ phong trong vòng ba canh giờ nữa, nếu không chấp hành sẽ xử vào tội tự tiện xông vào cấm địa của bổn tông!"
Điền Mộ vừa tuyên bố xong, những người thuộc Thiên Cơ viện lập tức xôn xao, chỉ trong chốc lát đã có mấy tên đệ tử thuộc đời thứ hai tiến ra thi lễ với Diệp Hoằng đang thổ huyết không ngừng, sau đó bỏ sang hàng ngũ của nhóm người Thiên Khu viện.
Kê' tiếp, Ninh Viễn cầm đầu vài đệ tử hàng đệ tử đời thứ ba cũng rời đi.Từ lúc bọn họ bỏ đi, chưa đến thời gian nửa chén trà thì lực lượng Thiên Cơ Viện vốn hơn bảy mươi người, giờ chỉ còn lại mười mấy người vẫn đứng yên chỗ cũ.
"Phong Nhược, chúng ta cũng qua Thiên Khu viện đi, rõ ràng tình thế hiện tại bên kia quá mạnh, hơn nữa Chưởng môn cũng nói rồi, ân oán quá khứ sẽ xóa bỏ tất cả mà!" Lúc này bỗng nhiên Khúc Vân đi tới bên cạnh Phong Nhược thì thẩm. Khuôn mặt của mấy người Phương Huyễn, Nghiêm Minh, Đổng Nhạn Ngu và Khổng Phi cũng hiện vẻ khổ sở, hiển nhiên không thể không tiếp nhận sự thật này.
"Ta ... có lẽ sẽ ở lại, các ngươi cứ qua Thiên Khu viện đi!" Phong Nhược lắc đầu. Quả thật sự lựa chọn của đám người Khúc Vân không đáng trách lắm, dù sao Thiên Khu viện cũng thuộc Thanh Vân tông mà thôi, hơn nữa nhìn qua bộ dạng hiện tại của viện chủ Thiên Cơ viện Diệp Hoằng mà xem, phỏng chừng cũng không có cách nào bảo vệ được đệ tử Thiên Cơ viện nữa, nếu sợ sau này bị làm khó dễ thì không bầng bây giờ cứ lựa chọn luôn cho xong.
Nghe qua lời nói của Phong Nhược, Khúc Vân thở dài rồi xoay người sang đứng bên nhóm Thiên Khu viện. Khi bọn hắn vừa đi, bên Thiên Cơ viện bỗng chốc chỉ còn lại hai đệ tử đời thứ hai và bảy tên đệ tử đời thứ ba nữa thôi, nếu tính cả Lam Lăng và Diệp Hoàng còn chưa biết sống chết kia thì chính xách chỉ còn lại mười một người.
Nhưng điều làm cho Phong Nhược cảm thấy thật bất ngờ chính là Đường Thanh cũng ở lại.
"Xem ra mấy người các ngươi cứ mãi chấp mê bất ngộ, cũng tốt! Đệ tử tuấn sơn đâu! Đưa bọn chúng đến Đông phong đi!" Điền Mộ hừ lạnh một tiếng nhưng trong chớp mắt vẻ nịnh nọt bỗng hiện ra khi hắn quay trở lại đứng cạnh Mạc Vân, xem ra y thật sự muốn dựa hơi Ngự Thú điện.
"Chúng ta đi Đông phong thôi!"
Lúc này Lam Lăng đã tỉnh táo trở lại, nàng dìu Diệp Hoằng đang bị trọng thương mà cắn răng nói. Hiện giờ gần như Thiên Cơ viện chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi, ngay cả Truyền công hộ pháp cũng im lặng trầm mặc, cho nên nàng là đệ tử thân truyền của Viện chủ phải đứng ra gánh vác vai trò thủ lĩnh.
Đi theo mười mấy tên đệ tử Thiên Khu viện đang giám sát, đám người Phong Nhược phải đi thẳng đến Đông Phong không được ngừng lại giữa đường.
Tuy thế mọi người đều im lặng không nói câu nào, bởi vì ai cũng biết đây chỉ là lúc khởi đầu, những ngày đi trên con đường gian khổ tiếp theo còn khó khăn hơn nhiều.
"Hai vị sư thúc, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lúc này Lam Lăng mới hướng sang hai vị đệ tử đời thứ hai xin lời khuyên, hai người này vốn là sư đệ của Diệp Hoằng bình thường có giao tình không tệ, vì thế họ mới không gia nhập vào Thiên Khu viện.
Hai vị đệ tử đời thứ hai này liếc nhìn nhau đồng thời cười khổ: "Lam sư điệt! Thật xin lỗi, chúng ta cũng chỉ có thể làm được là không gia nhập vào Thiên Khu viện, còn những chuyện khác thì ngươi cũng thấy đấy, hiện tại Thiên Cơ viện xem như đã không còn tồn tại nữa rồi. Mọi người đã tản mát hết cả, nếu có thể thì bọn ta sẽ gia nhập môn phái khác, còn không được thì đành làm tán tu vậy, như thế có lẽ còn tốt hơn chuyện phải gắng gượng chèo chống thế này!"
Lắc đầu cảm thán một phen, hai vị đệ tử đời thứ hai liền mỗi người tự dẫn đồ đệ của mình mà rời đi.
Thế là trong nháy mắt, Thiên Cơ viện chỉ còn lại có năm người, theo thứ tự là Phong Nhược, Đường Thanh, Lam Lăng, Diệp Hoằng cùng một đệ tử đời thứ ba từ đầu tới giờ vẫn chưa lên tiếng.
"Híc, Phong Nhược ! Chúng ta làm gì bây giờ?" Lúc này Đường Thanh cũng trở nên lúng túng, bởi vì từ nhỏ đến lớn mọi người đều sinh sống chung với nhau, do lần này phải tách thành một nhóm riêng biệt, nên cảm giác lẻ loi thế này đúng là khó chịu thật.
"Các ngươi muốn gì thì cút ngay lập tức, đừng có ở đây giả mù sa mưa nữa!" Hai mắt của Lam Lăng đỏ hoe lên, nàng cả giận là lớn. Thật ra nàng đang cố nén không khóc, nghĩ đến cũng hợp lý, hiện tại nàng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi thôi.Trước đây còn có sư phụ Diệp Hoằng đảm trách mọi việc, nên lúc nào cũng nhàn nhã thoải mái, so với hiện tại thì khác xa một trời một vực, nàng còn có thể giữ được bình tỉnh được thế này đã là rất tốt rồi.
Nhìn Đường Thanh, lại nhìn Lam Lăng, Phong Nhược cũng cảm thấy thật khó khăn.Thật ra theo ý định trước đây hắn sẽ bỏ chạy thật xa, tuy nhiên ngay lúc này hắn bỏ đi như thế thì hắn đúng là một tên máu lạnh. Chưa kể hắn còn một vị sư phụ đỡ đầu kia nữa, vì thế mới chưa thể cao chạy xa bay được!
Bất đắc dĩ Phong Nhược mới cười cười liền quyết định chủ ý: "Ta không đi, Đường Thanh ngươi tính sao?"
"Hắc hắc ! Ta cũng không đi, nếu chỉ một người thì không có ý nghĩa gì, nhưng nhiều người thì có thể nên chuyện đấy!" Đường Thanh cười to một tiếng vui vẻ, rồi nói tiếp: "Về sau hai người chúng ta, à không ... còn có Lam sư tỷ nữa, chỉ cần ba người chúng ta phối hợp săn bắn là có thể kiếm sống thoải mái rồi! Sư tỷ ngươi nói có đúng không!"
Lúc này tên đệ tử đời thứ ba trước giờ vẫn im hơi đột nhiên lên tiếng: "Còn ta nữa, tên là Bành Việt!"
"Ha ha ! Hoan nghênh gia nhập, Lam sư tỷ, ngươi cứ chăm sóc cho Diệp sư bá đi, Bành Việt cảnh giới xung quanh đây. Đường Thanh! hai người chúng ta đi tìm chỗ nào có địa thế bằng phẳng với có ánh mặt trời chan hòa một chút, để dựng tạm hai gian nhà trúc trước đã. Sau này, Đông phong chính là địa bàn của chúng ta!
(*) Cây ngã bầy khỉ tan: tan đàn xẻ nghé, chỉ sự ly tán đổ vỡ.
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 52: Lối thoát.
Dịch giả : nhatchimai0000
Biên tập : vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
Đả tự : Banlonghoi.com
"Không cần phải đi!"
Phong Nhược và Đường Thanh mới đi được vài bước đã nghe Lam Lăng gọi giật lại, nàng cảm kích nhìn hai người rồi thở dài một tiếng nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi ta hơi bị kích động. Thật ra ở lại nơi đây chỉ còn đường chết, cho dù Thiên Khu viện không ra tay đối phó chúng ta, nhưng chỉ cần phong kín cả tòa Đông phong này thì tiến độ tu luyện của chúng ta sẽ bị chậm lại rất nhiều, hậu quả chắc hẳn các ngươi cũng biết. Do đó, chúng ta phải lập tức rời khỏi Thanh Vân Sơn! Các ngươi có ý kiến gì không?"
Nghe Lam Lăng nói thế, Phong Nhược và Đường Thanh bèn thở dài một hơi và liếc nhìn nhau, kỳ thật bọn hắn làm sao không nghĩ tới chuyện đó. Hiện tại Thiên Cơ viện đã suy tàn, cho dù Thiên Khu viện không cần cái mạng nhỏ của bọn hắn, nhưng nhất định sẽ hạn chế tốc độ tu luyện của bọn hắn. Ví dụ như không cho phép được săn bắn trong khu vực bảy mươi hai dãy núi, mà nếu không có Ngũ Hành thạch thì làm thế nào mua được mầm Linh mộc tốt đây? Làm sao có thể mua thanh kiếm tốt với bộ trang phục tốt hơn đây?
Tuy biết thế nhưng do thấy bộ dạng đáng thương của Lam Lăng, bọn hắn không biết nên nói thế nào, đành phải đợi nàng tỉnh táo lại rồi tiếp tục khuyên bảo. Nhưng có lẽ bọn hắn đã đánh giá quá thấp trí tuệ của vị sư tỷ này rồi.
"Tất nhiên, chúng ta không có ý kiến, nhưng nếu rời khỏi Thanh Vân Sơn thì chúng ta nên đi đâu? Những dãy núi có linh khí sung túc đều đã bị các đại môn phái tu tiên chiếm cứ hết rồi!" Phong Nhược mở miệng nói. Dù có mầm Linh mộc tốt nhưng cũng phải gieo ở những nơi có linh khí nồng đậm mới được, còn nếu không thì chúng cũng sẽ không hấp thu được bao nhiêu linh khí đâu.
"Chúng ta tới Thiên Đãng sơn đi!" Lam Lăng cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Tuy chỗ đó đã có ba môn phái tu tiên, nhưng vì thường hay tổ chức phiên chợ nên ba môn phái đó không có tính bài ngoại lắm. Vì thế, rất nhiều tán tu chọn nơi đó để tu luyện, hơn nữa tổng bộ liên minh tu tiên Nhạn Bắc đóng ngay ở Thiên Đãng sơn, nên thường xuyên công bố một ít nhiệm vụ cho tán tu, vì thế chúng ta cũng có thể tiếp nhận một vài nhiệm vụ để kiếm thêm Ngũ Hành thạch mà duy trì tu luyện. Dù thế nào đi nữa, rồi có một ngày không xa chúng ta sẽ trở lại Thanh Vân sơn."
"Được! Ta đồng ý!" Không ngờ người vừa thốt ra lời tán thành lại là tên Bành Việt, "Kỳ thật lựa chọn của ta cũng là Thiên Đãng sơn, ngoại trừ những lý do giống như lời của Lam sư tỷ thì còn một chuyện nữa, chính là tại đó người của Thiên Khu viện sẽ không dám làm càn! Chúng ta chỉ cần một khoảng thời gian thư thả để đề cao tu vi, sau này không cần phải lo lắng nhiều!"
"Nếu đã đồng lòng thì nên lập tức đi ngay, thừa dịp Thiên Khu viện còn hỗn loạn mà rời đi. Nhưng sợ rằng Diệp sư bá không chịu nổi đường xa lặn lội!" Phong Nhược nói ra sự lo lắng trong lòng. Hiện giờ Diệp Hoằng đã bị trọng thương, chắc hẳn không thể nào khống chế được phi hành tọa kỵ.
"Chuyện này không sao, Tuyết Vân điêu của ta có thể chở được hai người, bây giờ không nên chậm trễ nữa, chúng ta xuất phát ngay thôi!" Lam Lăng quyết định dứt khoát.
"Được rồi! Các ngươi cứ đi trước một bước, ta đi lấy ít đồ sẽ theo sau!" Phong Nhược nói xong liền giải phong cho Tiểu ngốc tử, hiện tại với mấy người chung thuyền này hắn không cần phải che giấu gì cả!
"Oa! Linh thú cấp ba. Phong Nhược, ngươi lấy ở đâu ra thế!" Mắt thấy con Kên kên cấp ba này to lớn chẳng kém gì Tuyết Vân điêu, Đường Thanh và hai người kia đều há hốc mồm kinh ngạc. Nên biết, linh thú cấp ba không phải dễ dàng thuần dưỡng như linh thú cấp hai, trong tất cả đám đệ tử đời thứ ba ở Thanh Vân tông, cũng chỉ có ba người Lam Lăng, Sở Thiên và Ninh Viễn là có tọa kỵ linh thú ba cấp thôi, không ai ngờ được Phong Nhược lại là chân nhân bất lộ tướng.
"Ha ha! Đương nhiên là thu phục được nó rồi!" Phong Nhược cười cười, dù rằng ba người bọn Đường Thanh, Lam Lăng có thể đáng tin cậy, nhưng sự tình liên quan với Mộc Linh thạch có lẽ không nên đề cập đến thì hay hơn.
"Vậy được, chúng ta đi trước một bước, dù sao tốc độ của con Kên kên này cũng rất nhanh, ngươi sẽ nhanh chóng đuổi kịp chúng ta thôi." Lam Lăng nghi hoặc liếc nhìn Phong Nhược nhưng không nói thêm điều gì nữa. Đường Thanh và Bành Việt trợ giúp dìu Diệp Hoằng lên Tuyết Vân điêu, sau đó ba người đều tự khống chế phi hành tọa kỵ bay về hướng Thiên Đãng sơn.
Còn Phong Nhược bay về phía Tiểu cốc bí mật, nếu phải rời khỏi Thanh Vân sơn thì tất nhiên hắn phải dẫn theo Minh Khê cùng Ngân Giáp Tri Thù mới được, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì cũng có hai tay đại trợ lực a! Tuy nhiên vẫn còn phiền toái một chuyện đó là hắn không có cách nào phong ấn Ngân Giáp Tri Thù lại, nên hắn dự định đành phải để nó ngồi trực tiếp trên người Kên kên vậy.
Từ trên không lượn xuống, Phong Nhược đã thấy một bóng áo trắng hiện ra ở xa xa. Hắn còn chưa thấy rõ ràng thì Minh Khê đã ngồi trên lưng Ngân Giáp Tri Thù hiện ra ở trước mặt hắn.
"Chuyện này … Sao nó lại di chuyển nhanh như vậy được nhỉ?" Phong Nhược thiếu chút nữa bị dọa cho giật cả mình, tốc độ của con Ngân Giáp Tri Thù thật quá nhanh, hắn nhớ rõ từ lúc còn là linh thú cấp hai thì tốc độ của nó có nhanh hơn hắn thật, nhưng cũng không nhanh hơn nhiều lắm.
"Thế này đã nhằm nhò gì, Ngân Giáp Thiên Thù vốn sở trường về tốc độ, nhưng giờ nó mới chỉ ở thời kỳ non nớt thôi, nếu sau này lớn hơn nữa thì dựa theo tốc độ của nó phải lấy tia chớp mới hình dung đúng nghĩa!" Minh Khê ngồi trên lưng Ngân Giáp Tri Thù khí định thần nhàn (*) nói.
"Sao lại là Ngân Giáp Thiên Thù?" Phong Nhược sững sờ. Hắn còn nhớ rõ ràng tên nữ gian thương kia đã từng nói đó là Ngân Giáp Tri Thù mà, tuy thế hắn liền kinh ngạc hỏi ngay: "Làm sao ngươi biết nó, không lẽ ngươi đã khôi phục trí nhớ rồi à?"
"Không! Chỉ là khi nhìn thấy nó thì đột ngột trong đầu ta xuất hiện những tin tức đó thôi!" Minh Khê buồn rầu lắc đầu.
"Hắc hắc! Như vậy cũng tốt rồi!" Phong Nhược khe khẽ thở dài một hơi, nhưng lại hỏi một câu thăm dò: "Chúng ta sắp sửa rời khỏi nơi đây, ngươi có cách nào mang theo con Nhện Ngân giáp này đi cùng không?"
"Là Ngân Giáp Thiên Thù!" Minh Khê cải chính, "Muốn đưa nó đi rất đơn giản mà, chỉ cần thu vào phong ấn hoàn là được!"
Nói xong, Minh Khê chỉ tay một cái, Ngân Giáp Thiên Thù đang ở trên mặt đất bỗng nhiên biến mất tiêu.
Phong Nhược trợn mắt há hốc mồm sửng sốt một hồi, nhưng trong lòng càng khẳng định thêm, tên Minh Khê này ắt hẳn có địa vị rất lớn, bởi vì phẩm chất của phong ấn hoàn trong tu tiên giới rất khác nhau, nếu phong ấn hoàn bình thường chỉ có thể phong ấn một con linh thú mà thôi, phong ấn hoàn phẩm chất càng cao thì càng có thể phong ấn nhiều con hơn, nhưng kéo theo giá trị của loại phong ấn hoàn đó sẽ càng lớn, nhiều khi giá trị cao tới mức tu sĩ không cách nào với tới.
Hắn buộc phải đánh giá lại tên Minh Khê này, Phong Nhược vẫn không thể xác định được tu vi của nàng đang ở cảnh giới nào, rõ ràng không phải Luyện Khí kỳ, cũng không phải Trúc Cơ kỳ, chẳng lẽ lại là Kim Đan kỳ. Hắn tạm thời bỏ qua khả năng là Kim Đan kỳ, bởi vì một cao thủ Kim Đan kỳ sao lại để người khác đánh cho thành bộ dạng bi thảm đến thế này.
"Á, Minh Khê, ngươi có phi hành tọa kỵ không?"
"Tất nhiên là có! Nhưng ta không biết nó ở đâu rồi?" Minh Khê nói mà tựa như chưa trả lời vậy, làm cho Phong Nhược suýt nữa phải thổ huyết.
"Được rồi, người cầm lấy Thương Ngọc điêu này, chúng ta đi thôi!" Phong Nhược tuy rất muốn biết trên người Minh Khê chứa đựng những bí mật gì, nhưng hiện giờ chỉ có thể đợi từ từ mà khám phá.
Hắn giải phong Kên kên cấp ba rồi dẫn Minh Khê bay thẳng về hướng Thiên Đãng sơn.
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 53 : Tuyệt cốc tiểu trấn
Dịch giả : Fox9
Biên tập : vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
Diện tích của Thiên Đãng sơn không hề rộng lớn bao la giống như Thanh Vân Sơn. Phong Nhược chỉ mới tới ba ngọn núi cao nhất và vài ngọn núi nhỏ xung quanh, nhưng nơi mà những người phàm thế tục không thể đến được chính là ba ngọn núi cao nhất này, vị trí giao nhau giữa ba ngọn núi này được gọi là tuyệt cốc Thiên Đãng sơn !
Nói là tuyệt cốc thì nghe thật đáng sợ, nhưng trên thực tế có gọi là thế ngoại đào nguyên để hình dung cũng không đủ, đây chính là nơi tụ tập rất nhiều tán tu, đương nhiên chỗ này cũng có rất nhiều phàm nhân sinh sống, chỉ có điều những người phàm tục ở đây không có chút liên quan gì với những người phàm thế ở ngoại giới bởi họ chính là người đời sau của những người tu đạo. Những người này vì không có tư chất tu luyện nên nguyện ở lại tuyệt cốc trồng Hương Linh đạo, hoặc nuôi nấng Tuyết Linh tằm để kiếm sống qua ngày.
Cứ như vậy đời nọ tiếp nối đời kia, trong tuyệt cốc dần dần hình thành nên một tiểu trấn. Người trong tiểu trấn ít nhiều cũng có quan hệ với ba môn phái tu tiên ở Thiên Đãng sơn. Họ thu hoạch Hương Linh đạo và tơ của Tuyết Linh tằm chủ yếu bán cho ba môn phái tu tiên này để đổi lấy Ngũ Hành thạch.
Nhóm Phong Nhược lựa chọn cũng chính là tiểu trấn ở tuyệt cốc này. Sở dĩ mọi người nhất trí ở đây bởi vì nơi này là chỗ duy nhất có linh khí sung túc thuộc liên minh tu tiên Nhạn Bắc, mặt khác còn cho phép người tu đạo từ bên ngoài đến ở nữa.
"Trước hết chúng ta cần thuê một tòa trang viện cái đã, tất cả các phòng trong tiểu trấn đều thuộc về tam đại môn phái, ai dám tự tiện kiến tạo đều bị trục xuất khỏi tuyệt cốc, chỉ có điều tiền thuê nơi này rất đắt, một tiểu viện nho nhỏ thôi trong một năm cũng đã mất cả trăm viên Ngũ hành thạch rồi!" Bành Việt có vẻ biết nhiều về tiểu trấn ở tuyệt cốc cho nên y chủ động giảng giải cho mọi người hiểu.
"Đắt như vậy cơ à?" Cả nhóm Phong Nhược giật mình kinh hãi, một trăm viên Ngũ Hành thạch không phải là một khoản nhỏ thế mà chỉ được ở có một năm thôi.
"Không còn cách nào khác quy tắc nơi này là thế, tuy nhiên trang viện ở đây mọi thứ rất là tốt, chẳng những có trận pháp phòng hộ mà còn có một gốc Linh mộc hai mươi năm đủ để tu luyện nữa, trong khi ở bên ngoài chốn hoang dã thì chẳng những dễ bị các loại linh thú tấn công, mà còn phải né tránh đám đệ tử tuần sơn của tam đại môn phái nữa. Như thế còn khó chịu hơn nhiều!" Bành Việt cũng nói với vẽ bất đắc dĩ.
"Đương nhiên, chúng ta cũng có thể rũ các tán tu khác cùng thuê một trang viện, mỗi gian phòng chỉ tốn có hai mươi viên Ngũ Hành thạch mỗi năm, nhưng chúng ta có những năm người như vậy sẽ rất bất tiện!" Bành Việt vừa nói vừa đảo mắt nhìn Phong Nhược và Minh Khê.
"A, nhân số chúng ta vừa đủ thuê một cái trang viện, vừa vặn mỗi người một gian!" Phong Nhược vội vàng nói. Trước đây hắn chỉ nói sơ qua Minh Khê là bằng hữu hắn quen biết chưa được bao lâu, tuy nhiên xem ánh mắt của hai người Đường Thanh và Bành Việt thì hiển nhiên là không tin, thậm chí cả Lam Lăng cũng như thế.
"Chúng ta tìm kiếm ở phía trước xem sao, nếu có trang viện phù hợp lập tức thuê luôn đi, như vậy cũng có lợi cho việc tĩnh dưỡng của sư phụ!" Lam Lăng quyết định.
Mọi người đi dọc theo con đường rộng rãi của tiểu trấn, Trấn này đúng là hoàn toàn khác với thị trấn ở những nơi phàm tục. Ở đây rất sạch sẽ gọn gàng, tuy rằng cũng là người đến người đi nhưng không gây ra tiếng ồn ào huyên náo.
Các cửa hiệu ở đây rất nhỏ, dọc theo hai bên đường phố đều là những trang viện lớn nhỏ khác nhau. Trang viện nào cũng phát ra một tầng tia sáng màu vàng nhàn nhạt, không cần phải nói cũng biết đây là trận pháp thuộc loại đơn giản nhất, Như Sơn trận pháp.
Hơn nữa do linh khí ở đây sung túc, nên dù là những phàm nhân thì người nào cũng có tinh thần vô cùng phấn chấn, mặt mày hồng hào, không có chút vẻ nào của bệnh tật nơi phàm thế.
Tuy nhiên dọc theo đoạn đường này, nhóm của Phong Nhược không thấy trang viện nào phù hợp cả, lý do không phải tiền thuê quá đắt mà là trang viện rộng quá cần phải ở ghép cùng với những tán tu khác. Cho nên bọn họ vẫn phải tiếp tục đi tìm.
"Lam sư tỷ, ngươi xem trang viện này được không?" Khi mọi người tập trung lại ở chỗ tận cùng của tiểu trấn thì phát hiện một toà trang viện hoang phế, Trang viện này thoạt nhìn không rộng rãi lắm.
"Ừm, không tệ lắm, nơi đây rất yên tĩnh!" Lam Lăng gật đầu, kỳ thật trong nội tâm nàng đang âm thầm kêu khổ. Trước kia nàng chưa bao giờ bận tâm về Ngũ Hành thạch cả, chỉ khi nào nàng cần lắm mới tới thẳng chỗ của Diệp Hoằng yêu cầu là sẽ có người đưa cho. Vừa rồi nàng cũng nhìn thấy vài trang viện tốt lắm nhưng tiền thuê hàng năm ít nhất cần tới hai trăm viên Ngũ Hành thạch lận, mà hiện tại trên người nàng chỉ có không tới trăm viên, thì làm sao có thể thuê được chỗ đó để ở chứ?
"Ta đi hỏi nhé!" Bành Việt xung phong nhận việc gõ cửa hỏi thăm, hiện tại y cũng hơi có vẻ luống cuống, ai mà ngờ tiền thuê nhà ở trong tuyệt cốc này lại cao đến như thế. Hiện giờ trong nhóm, ngoại trừ Lam Lăng ra thì toàn bộ các thành viên khác đều nghèo kiết xác, nếu như đến cái trang viện này mà còn không thể thuê được thì bọn họ chỉ còn có cách sống hòa lẫn vào đám người phàm thế mà thôi.
"Lam sư tỷ, ở đây ta có mười viên, ngươi hãy cầm tạm đi." Phong Nhược than thầm một tiếng rồi đưa ra mười viên Ngũ Hành thạch thuộc tính thuỷ. Bây giờ hắn không còn gì nữa, trước kia tiêu xài nhiều quá, hơn nữa còn đút cho tên tiểu ngốc tử và Ngân Giáp Thiên Thù nữa, cho nên trong tay hiện giờ cũng chỉ còn có thế, đúng ra hắn muốn giữ lại để tinh luyện thanh kiếm đấy.
"Đường sư huynh, trong tay ngươi còn có Ngũ Hành thạch không?" Phong Nhược quay đầu lại hỏi Đường Thanh.
"Làm gì còn chứ!" Đường Thanh bất đắc dĩ nhún vai, "Không nhớ trước đây ta đã gom sạch hết để mua Ngũ Hành thạch hạ phẩm rồi à!"
"Ắt hẳn là trên người Diệp sư bá vẫn còn có lưu lại chút gì đó thì sao?" Phong Nhược chưa từ bỏ ý định, hắn quay sang hỏi Lam Lăng.
"Cho dù có, ta cũng không thể lấy được!" Lam Lăng lắc đầu, "Sư phụ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, mà đai trữ vật của người cũng chỉ có người mới có thể sử dụng."
Bây giờ ba người chỉ còn cách nhìn nhau thở dài mà thôi, lúc này Bành Việt cũng vừa quay trở lại với vẻ mặt rất vui mừng, "Lam sư tỷ, Lam sư tỷ, ta đã thỏa thuận rồi, cái trang viện này mỗi năm chỉ cần sáu mươi viên Ngũ Hành thạch là thuê được rồi!"
"Sáu mươi viên? Rẽ thế à? Bành Việt ngươi không có bị lừa đấy chứ?" Đường Thanh nghi hoặc hỏi lại.
"Sao lại như thế ! Chuyện này do đích thân chủ nhân đã đồng ý, chỉ có điều trang viện này không có Linh mộc, cũng không có trận pháp phòng hộ!"
"Không có Linh mộc, lại không có trận pháp phòng hộ nữa à? Đây chỉ là tòa trang viện hoang phế mà thôi!" Đường Thanh phẫn nộ nói. Cũng vì không có Linh mộc nên hằng ngày bọn họ không biết sẽ tu luyện ra sao nữa đây. Với lại không có trận pháp phòng hộ, thì tương lai có thể sẽ bị đám linh thú xông vào phá phách.
"Hay lắm! Thôi thuê trang viện này đi! Sau một thời gian nữa, chúng ta sẽ đổi cái khác là được, trước mắt có chỗ cho chúng ta thu xếp an cư cái đã" Lam Lăng bình tĩnh nói.
Nghe Lam Lăng nói như thế, Đường Thanh chỉ biết im lặng, ai bảo mình thiếu Ngũ Hành thạch làm chi!
Thừa lúc Lam Lăng và Bành Việt cùng nhau đi gặp viện chủ xác nhận phòng ước (*), Phong Nhược và Đường Thanh liền đi xem xét xung quanh trang viện.
Cái trang viện này hẳn là được kiến tạo từ lâu lắm rồi, có nhiều chỗ trên tường đã xuất hiện vết nứt, trên mặt đất mọc đầy cỏ dại, có lẽ nguyên nhân do không có trận pháp phòng hộ mà ra.
Trang viện này được xây ở chỗ chẳng ai thèm ngó tới, những trang viện khác ở gần đây nhất cũng phải cách nhau gần trăm trượng, quả thật nhìn thoáng qua bỗng thấy cảm giác rất hoang vu.
Cách tường hậu viện hơn mười trượng là đủ loại cây cối um tùm, dù hiện giờ là ban ngày nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác u tối.
"Phong Nhược, ngươi có cảm thấy trang viện này rất tà môn không?" Đường Thanh từ bên kia chạy tới hạ giọng hỏi.
Phong Nhược liếc nhìn rừng cây u ám rồi hỏi lại: "Ngươi phát hiện cái gì à?"
"Không, ta chỉ cảm thấy hầu hết trong tuyệt cốc này dường như lúc nào cũng thiếu thốn trang viện cho thuê, thế mà cái trang viện này đã lâu rồi mà không có ai đụng tới vậy. Cái này phải giải thích làm sao đây? Hơn nữa chuyện này rất kỳ quái dọa người a!" Đường Thanh vừa nói vừa chăm chú nhìn vào rừng cây, "Có lẽ, chúng ta cũng nên kiểm tra kỹ lại một lần xem sao. Nói cách khác, chúng ta dùng cái trang viện không có trận pháp phòng hộ thế này, thì mỗi khi đang chú tâm tu luyện lỡ bị quấy rầy thì cũng chẳn hay ho gì!"
"Ha ha! Cứ ở vài hôm đi rồi tính tiếp! Ta thấy cái trang viện này cần phải ra sức dọn dẹp cho sạch sẽ gọn gàng mới được!" Phong Nhược mỉm cười. Bản thân hắn thì ngược lại vốn là người khá lơ đễnh, có lẽ trước đây đã từng có nhân vật bản địa ở lại, cho nên những chuyện đại loại không hay ho gì đó khó mà tồn tại mới phải.
(*) Phòng ước: ký kết hợp đồng thuê nhà.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 54 : Khô mộc
Dịch giả : nhatchimai0000
Biên tập : vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
Tuy rằng Phong Nhược đã nghi ngờ từ trước là trang viện này rất kỳ quái, nhưng không ngờ nó tàn tạ đến mức thế này. Hắn và Đường Thanh mới dạo qua một vòng thì thấy toàn là cỏ dại mọc đẩy, trên lối đi bây giờ chỉ có thể bước ngay giữa đường mới không dẫm lên mặt cỏ.
Mà ở bên ven đường có một gốc cây xù xì to cỡ thùng nước, thân cây này vốn là Linh mộc của trang viện, phỏng chừng cũng hơn trăm năm tuổi thì phải, đáng tiếc giờ đây nó đã thành cây khô mất rồi!
Lại nhìn qua các dãy phòng ốc trong trang viện, nơi chính diện có ba gian, ở hai phía thì mỗi bên có thêm một gian nữa. Ngoại trừ ba gian chính diện miễn cưỡng có thể xem như phòng ở, còn lại hai gian bên cạnh thì chẳng khác chỉ chuồng bò.Trên nóc phòng bên trái bị thủng một lỗ to đùng, phòng bên phải còn trông thảm hại hơn nữa khi hai cả hai bức tường đều đã sụp đổ! Đừng nói có người dám ở đây, chỉ mới liếc mắt nhìn qua thôi cũng đã phát hoảng lên rồi!
"Sặc, phòng ốc thế này mà lấy giá tới sáu mươi viên Ngũ Hành thạch à? Lão bản này ép giá quá đi!" Phong Nhược không nén nổi bực mình phải la lên.
"Cái giá đấy không phải chỉ là phí thuê trang viện mà bao gồm cả lệnh bài tạm CƯ rồi, nếu không có cái này sẽ bị đệ tử tuẩn sơn của tam phái bắt giữ đấy!" Bành Việt vừa giơ lệnh bài có khắc hoa văn cổ quái lên vừa nhăn nhó giải thích.
"Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa. Phòng giữa dành cho sư phụ, ta và Minh Khê ở bên phải, còn ba gian phòng khác thì ba người các ngươi tự sắp xếp lấy!" Lam Lăng nói xong, liền dìu Diệp Hoằng vào gian phòng ở giữa.Trong số ba gian ở chính diện này, do trước đây gian phòng chính giữa này đã có người ở nên cũng là phòng tương đối đẹp nhất, còn phòng bên phải dường như ngày trước dùng làm kho chứa đồ, nên có vẻ tốt hơn một chút so với các phòng còn lại, riêng gian phòng bên trái thì ngoài việc cửa sổ không có chấn song ra, còn lại đều tốt hơn hai gian chái phòng còn lại rất nhiều.
"Ai ở gian phòng này?" Đường Thanh, Bành Việt nhìn nhau, cuối cùng Bành Việt mở miệng hỏi.
"Ha ha! Ta chọn sương phòng bên trái đi, dù sao phòng ở có tốt xấu một tý cũng không sao!" Phong Nhược cười nói, nhớ năm đó hắn đã từng đào một ở trong tuyết để ở nên hiện giờ hắn không quan tâm lắm đến chuyện này.
"Còn ta ở sương phòng bên phải! vậy thì Bành Việt ngươi ở lại phòng này đi!" Đường Thanh cũng thoải mái nói ra, tuy nhiên y lại nói tiếp: "Nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm dọn dẹp đám cỏ dại nhé!"
Bành Việt nghe thấy liền sững sờ nhưng lập tức cười khổ nói: "Được rồi, mấy đám cỏ dại đó cứ để cho ta, nhưng hai người các ngươi phải nhanh chóng sửa chữa hai gian phòng kia đi, bằng không đêm nay sẽ phải ngủ ngoài đường đấy!"
"Hắc hắc! Việc này dễ như trở bàn tay mà!" Phong Nhược cười hác hắc, rút ra Thanh Phong Kiếm. Hắn vừa mới vung kiếm lên "Sưu sưu" vài cái lập tức làm gian sương phòng của rách nát của hắn sập xuống luôn. hắn đã không có hứng thú sửa chữa lại thì rõ ràng phương pháp tốt nhất là xây lại một gian mới vậy.
"Ha ha... Phong Nhược! Phương pháp của ngươi hay lắm!"Tâm trạng của Đường Thanh cũng vui lây bèn rút ra thanh kiếm nhị phẩm chém cách không một phát làm cho sương phòng của gã vang "ầm" lên một tiếng cũng sập hoàn toàn!
"A!" Bành Việt thấy rõ sự bá đạo khí thế ngất trời của Phong Nhược và Đường Thanh khi giải quyết nhanh gọn đám phế tích này, y chỉ có thể vô cùng hâm mộ liền xoa xoa cái mũi, rồi vác lấy thanh kiếm của mình ra mà cẩn thận thanh trừ cỏ dại trong trang viện.
Chỉ sau một canh giờ, toàn bộ trang viện đã được ba người dọn dẹp sạch sẽ, tuy nhiên đối với Linh mộc đã chết héo kia tạm thời Phong Nhược không cho Bành Việt chém đứt đi, bởi vì hắn chợt phát hiện ra chỉ cần mình khẽ chạm vào gốc Linh mộc này là có thể phát giác được một tia linh khí như có như không trong đó. Cho dù tia linh khí này đối với người tu đạo không có chút công dụng gì, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy gốc Linh mộc này có lẽ chưa chính thức bị chết khô.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng chưa thể phán đoán ra thêm gì nữa.
"Phong Nhược! Đi thôi! Hay là cứ đốn luôn gốc cây này đi, chỉ một gốc Linh mộc thôi mà có gì đẹp mắt chứ, hơn nữa nó đã chết héo đây này, mấy ngày nữa chúng ta còn phải tìm mua một mẩm Linh mộc mới rồi!" Đường Thanh gọi lớn. Hiện giờ bọn họ không cách nào lấy được gạch đá để dựng phòng, may sao vẫn còn một đám cây rừng ở phía sau, dựa vào đám cây này cũng không đến mức không có vật liệu để dựng phòng.
Phong Nhược đáp lời, nhưng mát vẫn liếc nhìn gốc Linh mộc một cái, nếu không do hiện giờ phải vội vã dựng phòng ốc này nọ, hơn nữa vì có Đường Thanh và Bành Việt ở bên cạnh, thì hắn thật sự muốn thử chút pháp lực với cái gốc cây khô này rồi.
Chuyện đốn củi có lẽ đối với người bình thường là một việc làm rất vất vả, nhưng với người tu đạo thì chẳng khác gì trò chơi cả. Lúc Phong Nhược bước tới thì đã thấy hai tên Đường Thanh và Bành Việt đang điên cuồng vung kiếm chém tới tấp, mới trong chốc lát mà đã có gần trăm gốc cây nằm chất đống trên mặt đất, gốc nào gốc nấy to bằng thùng nước.
"Đủ rồi, đủ rồi! Chẳng lẽ các ngươi muốn kiến tạo cung điện à?" Phong Nhược dở khóc dở cười vội vàng ngăn hai người lại.
Khi màn đêm buông xuống, hai gian phòng nhỏ đã được dựng xong, Bành Việt đứng nhìn ngắm một hồi mà lộ vẻ hâm mộ không thôi, nếu dằn lòng không được thì thiếu chút nữa hắn đã bắt tay vào kiến tạo thêm một gian nữa rồi.
Cuối cùng Diệp Hoằng cũng tỉnh lại, tuy thế Phong Nhược đoán rằng do lần này bị trọng thương quá nặng, nên về sau này dù có thể tu luyện cật lực đi nữa cũng sẽ khó có cơ hội tiến giai.
Dù gì thì sự việc Viện chủ tỉnh lại cũng là một chuyện tốt, ít ra trên khuôn mặt của Lam Lăng đã xuất hiện nụ cười trở lại.
Do trang viện không có trận pháp phòng hộ nên phải có người gác đêm. Nhiệm vụ gác đêm này tất nhiên sẽ được bọn ba người Phong Nhược, Đường Thanh và Bành Việt luân phiên đảm nhiệm.
"Đêm nay ta canh cho!Từ nay về sau mỗi người một đêm!" Phong Nhược trực tiếp sắp xếp.Tuy rằng dựa theo quy củ của Thanh Vân Tông thì hắn phải gọi hai người này một tiếng sư huynh mới phải, nhưng do biểu hiện hai ngày qua của hắn khá trầm ổn, vô tình thậm chí cả Lam Lăng cũng không tự chủ được mà phải nghe theo đề nghị của hắn.
Bởi vì Đường Thanh chặt cây dư ra quá nhiều, cho nên số còn lại Phong Nhược biến hết thành củi, hắn đốt một đống lửa to đến nổi chiếu sáng từng ngóc ngách của trang viện.
Đương nhiên chẳng phải do Phong Nhược sợ đêm tối, mà thật sự hắn thích cảm giác ấm áp thế này, đống lửa thi thoảng bật ra từng tiếng nổ lốp bốp làm hắn như đang trong mộng vậy.
"Ha ha! Nếu có một miếng thịt nướng nữa thì tốt biết mấy!" Phong Nhược lác đầu cười nói, sau đó theo thói quen lấy ra một khối bánh gạo. Hiện giờ hắn đã thích ứng được với cái món bánh gạo khó nuốt tới cực điểm này rồi, dù sao bây giờ hắn cũng đang đói bụng, nếu không ăn thì không thể làm gì được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy thời gian đã qua nửa đêm dẩn chuyển qua ngày mới, bởi vì thể chất của tu sĩ mạnh hơn phàm nhân rất nhiều cho nên căn bản không cần phải thay phiên, mà dù cho Phong Nhược có thức suốt mấy ngày mấy đêm cũng không có cảm giác mệt mỏi.
Ước chừng lúc này bọn người Lam Lăng đã bắt đầu nhập định, Phong Nhược chậm rãi đứng lên đi đến gần Linh mộc đã chết khô kia, hắn suy nghĩ một hồi rồi giơ tay phải lên phía trên rồi đưa pháp lực đi vào từng chút một.
"Ổ?" Sau chốc lát, khuôn mặt Phong Nhược hơi cau lại. Bởi vì dựa theo những kiến thức cơ bản của Tu Tiên giới, Linh mộc có thể thu nạp linh khí tán loạn trong thiên địa, sau đó trải qua quá trình quy long rồi tán phát ra linh khí càng tinh thuần hơn. Cho nên trên lý thuyết mà nói, chỉ cần đem pháp lực đưa vào là có thể nhanh chóng tản mát ra linh khí tinh thuần, vừa rồi hắn có truyền chút ít pháp lực vào đó, nhưng không thấy bất kỳ biến đổi nào hết, tựa như trâu đất xuống biển vậy!
"Xem ra gốc Linh mộc này thật sự đã chết héo rồi!" Phong Nhược thầm nghĩ, nhưng khi hắn vừa định bỏ đi thì đột nhiên "Vù" một luồng gió lạnh thổi vào gáy của hắn!
"A!"gần như ngay tức khắc, Phong Nhược xông về trước hai ba bước, đồng thời Thanh Phong Kiếm trên lưng cũng đã được rút ra, lúc hắn ngoái đầu nhìn lại thì mọi cảnh vật xung quanh chẳng có biến đổi chút nào, ngày cả đống lửa cũng vẫn cháy như cũ.
"Xem ra Đường Thanh nói không sai, trang viện này thật có chút tà môn!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phong Ngự
Tác giả: Lại Điểu -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 55 : Dạ bán lãnh quang (*)
Dịch giả : nhatchimai0000
Biên tập : vnhero
Nguồn: bachngocsach.com
Phong Nhược đứng yên nhìn ngó xung quanh một hồi lâu, rồi mới trở về ngồi xuống bên đống lửa nhưng trong lòng chất chứa nhiều nghi vấn.
Cho tới bây giờ hắn vẫn không tin quỷ thần nào cả, nhất là khi đã trở thành người tu đạo rồi thì chỉ có niềm tin vào thực lực của chính mình mà thôi. Lại nói luồng gió lạnh vừa rồi nhất định không phải là linh thú, bằng không với tốc độ hiện giờ của hắn không lý do gì chẳng nhìn thấy được chút bóng dáng của đối phương.
Huống chi, nếu như là linh thú thì nó sẽ phát động công kích luôn mới đúng, mà trên thực tế dường như lão già phàm nhân kia trước giờ ở nơi đây khẳng định chưa bao giờ bị công kích.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Phong Nhược lại nhìn về phía gốc linh mộc bị chết héo kia, vì sao luồng gió lạnh này lại xuất hiện ngay sau khi mình rót pháp lực vào bên trong gốc cây? Trong chuyện này chẳng lẽ có nguyên nhân gì sao?
Đôi lông mày của Phong Nhược nhíu chặt, tức khắc hắn quay trở lại gốc linh mộc và tiếp tục rót vào thêm một ít pháp lực, rồi cẩn thận chờ đợi tình huống xung quanh.
Quả nhiên, không lâu sau khi Phong Nhược đưa pháp lực vào, có một đạo quang mang yếu ớt đột nhiên thoáng hiện ra bên phải hắn, "Vù" một tiếng liền xẹt qua bên tai, hắn lập tức quay đầu lại cực nhanh thì thấy tia quang mang yếu ớt nọ đã bị tiêu tan!
Tuy nhiên lúc này Phong Nhược cũng bị dọa đến nổi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thế mới biết vừa rồi hắn thật sự là may mắn, bởi vì luồng ánh sáng lạnh này dường như sinh ra bất chợt, hơn nữa thời gian công kích cũng rất ngắn nhưng uy lực lại bất phàm. Nếu như chẳng may bị đánh trúng ngay chính diện, e rằng không chết cũng phải bị thương!
"Kỳ quái? Luồng ánh sáng lạnh đó cuối cùng là vật gì? Vì sao chỉ khi mình rót pháp lực vào thì nó mới phát sinh ra?" Phong Nhược đi vòng quanh gốc linh mộc chết héo này vài vòng, nhưng một hồi lâu vẫn chưa hiểu nổi lý do, bởi vì hắn chưa từng nghe nói linh mộc trong Tu Tiên giới sẽ có hiệu quả như vậy.
Ngẫm nghĩ một hồi, Phong Nhược quyết định tạm dừng tính sau, dù sao hiện tại đã quá nửa đêm, giờ mà đào bới thì không thích hợp chút nào!
Tuy rằng hắn xác định chỗ phát ra ánh sáng lạnh, nhưng nghi vấn ám ảnh trong lòng mãi không giảm mà còn tăng lên rất nhiều. Theo tình huống hiện tại thì tòa trang viện này sở dĩ bị bỏ hoang phế, có lẽ lý do chính là vì gốc linh mộc bị chết héo hoàn toàn kia thôi, trong khi đó muốn bồi dưỡng một gốc linh mộc cần phải bỏ thời gian ra ít nhất mười năm mới xong, vì vậy không lẽ có người ngu xuẩn đến mức như vậy!
Nhưng vấn đề là chẳng lẽ hiện tượng lạ của gốc linh mộc này đến nay chưa ai phát hiện ra sao? Dù sao đi nữa do linh mộc có ý nghĩa rất lớn với tu sĩ ở Tu Tiên giới, nên có rất nhiều người tu đạo am hiểu về cách vun trồng linh mộc, biện pháp cơ bản nhất chính là truyền pháp lực của mình vào.
"Hay là ngày mai gọi thêm mấy người kia tới xem thử thế nào!" Phong Nhược thầm nghĩ.
Một đêm qua đi rất nhanh, khi trời vừa hừng sáng thì Lam Lăng và mọi người cũng đều đã nhập định xong, thật ra đến cảnh giới hiện tại của bọn họ thì hằng ngày ngủ rất ít.
"Hắc hắc! Phong Nhược, sao ngươi lại cứ nhìn chằm chằm vào gốc linh mộc chết héo này thế? Chẳng lẽ tối hôm qua gốc cây này biến thành nữ yêu mê hoặc ngươi rồi sao?" Đường Thanh vừa hỏi vừa đùa.
Nghe y nói thế Bành Việt cũng hùa theo: "Không đúng đâu! Hôm qua chủ nhân trang viện này có nói, cái gốc linh mộc này đã được hai trăm năm rồi. Khi còn sống nó phát tán ra linh khí tương đối tinh thuần, hắn còn bảo huynh trưởng của hắn cũng nhờ tu luyện tại trang viện này, mà cuối cùng cũng trở thành người tu đạo, đáng tiếc sau này không hiểu vì đâu mà gốc linh mộc này bị chết héo, hơn nữa còn xảy ra nhiều việc lạ lùng nữa!"
"Quái sự à? Là việc gì thế?" Phong Nhược đột nhiên hỏi.
"Ừ, nghe nói các loại trận pháp phòng hộ của trang viện thường xuyên bị phá mà không giải thích được. Thời điểm bị phá đều là ban ngày ban mặt, nên rất nhiều người tu đạo đều tận mắt chứng kiến được, nguyên lai bọn họ vừa mới hoàn thành xong việc bố trí trận pháp phòng hộ, thì khoảng nửa ngày sau toàn bộ đã bị phá hủy. Theo họ để ý quan sát thì xung quanh không có bật kỳ dấu vết công kích nào, dù có ngồi chờ ở sát bên cũng không phát hiện được điều gì khác thường, sau đó chẳng có tên tu sĩ nào đến đây thuê chỗ này nữa!" Vẻ mặt Bành Việt tỏ ra rất thần bí.
"Ê ê! Các ngươi dám cá không có yêu nữ à! Đêm nay để ta gác cho!" Đường Thanh hưng phấn nhảy dựng lên, không có vấn đề gì, hàng ma trừ yêu chính là công việc mà rất nhiều người tu đạo thích làm!
"Yêu nữ gì chứ! Chỉ toàn là bịa đặt mà thôi, huống chi chuyện xảy ra cách nay đã hơn trăm năm về trước rồi, có ai biết rõ chân tướng chứ. Hay lắm, tất cả mọi người đều tụ tập ở đây, vậy chúng ta bàn bạc chút về những dự tính sắp tới!" Lúc này Lam Lăng và Minh Khê cũng đã tới chỗ gốc linh mộc bị chết héo, rõ ràng nhờ có Diệp Hoằng tỉnh lại nên khiến cho tâm trạng của Lam Lăng không còn ủ rũ nữa.
"Vừa rồi sư phụ có đưa cho ta ba trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, tuy nhiên bấy nhiêu thôi chỉ đủ cho khoản chi tiêu sắp tới trong một thời gian ngắn mà thôi. Nếu bây giờ bố trí trận pháp phòng hộ và mua toạ kỵ phi hành thì còn thừa chẳng được bao nhiêu. Cho nên chúng ta phải đi săn bắn, hoặc là đến tam đại môn phái ở Thiên Đãng sơn mà nhận nhiệm vụ, bằng không việc tu luyện sắp tới sẽ rất khó khăn!"
Lam Lăng dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Ý kiến của ta là trước kia mọi người đã từng tham gia săn bắn linh thú, vì thế việc này không phải quá khó khăn, tính ra còn an toàn hơn cả chuyện đi nhận nhiệm vụ của tam đại môn phái nữa. Đến lúc đó, do thực lực của chúng ta quá thấp nên buộc phải hợp tác với những người tu đạo khác, hơn nữa vừa mới chân ướt chân ráo đến đây tất nhiên sẽ dễ bị kẻ khác khi dễ lắm! Mọi người thấy thế nào?"
"Ta nghĩ có thể được, chỉ có điều khu vực Thiên Đãng sơn hình như không phải là địa điểm săn bắn phù hợp! Săn bắn ở đây dễ xích mích với các tán tu khác!" Bành Việt nghĩ một lúc rồi nói, y hiểu về khu vực Thiên Đãng sơn hơn Phong Nhược và Đường Thanh nhiều, nên nêu luôn ý kiến của mình.
"Ta nghĩ kỹ rồi, chúng ta nên tới khu vực bảy mươi hai dãy núi ở Thanh Vân Sơn đi, dãy núi này liên miên vạn dặm nên ít khi đụng phải những người đi săn khác, chỉ có điều đường đi hơi khá xa. Tuy nhiên, ta cho rằng chỉ cần vất vả hơn một chút, nhưng không xảy ra chuyện bất ngờ thì vẫn hơn! Bây giờ mọi người nghỉ ngơi thêm một ngày, chờ ta bố trí trận pháp phòng hộ xong thì chúng ta lập tức xuất phát!" Lam Lăng đã nghĩ thông suốt kế hoạch nên nói liền một mạch.
Nghe nàng nói như vậy, Phong Nhược và mọi người tất nhiên không có ý kiến phản đối. Về chuyện trận pháp phòng hộ tự dưng bị phá huỷ như lời kể của Bành Việt thì chẳng ai quan tâm tới làm gì, mọi người chỉ cho đó là những lời đồn thổi của phàm nhân nghe nhầm mà thôi.
Chỉ có mỗi Phong Nhược hiểu rằng chuyện này chính là chuyện hoàn toàn có thật, mà đầu sỏ gây ra chính là tia sáng lạnh đêm qua hắn đã từng nhìn thấy. Có thể hơn trăm năm về trước, ánh sáng lạnh này đã xuất hiện vào lúc ban ngày nên rất khó bị phát giác.
Lúc này Bành Việt bị Lam Lăng kéo đi bố trí Như Sơn trận pháp, Phong Nhược vội vàng gọi Đường Thanh lại và bảo y thử truyền chút pháp lực vào gốc linh mộc chết héo này xem sao, còn hắn thì nín thở ngồi một bên quan sát.
Đường Thanh tuy cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của hắn, nhưng thật bất ngờ không hiểu tại sao mà ánh sáng lạnh đêm qua không xuất hiện trở lại, thậm chí chẳng thấy chút dấu hiệu gì.
"Minh Khê, ngươi thử xem sao!" Phong Nhược không cam lòng nên gọi Minh Khê đến thử.
"Cái gốc linh mộc này đã chết chắc rồi, không cần thử cũng biết!" Giọng của Minh Khê rất kẻ cả nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Phong Nhược rồi tự mình truyền một ít pháp lực vào. Kết quả cũng không khác gì Đường Thanh, ánh sáng lạnh lẽo kia thủy chung vẫn không xuất hiện.
"Này! Phong Nhược, không phải ngươi đã bị yêu nữ làm cho hồ đồ rồi đấy chứ? Sao lại đòi làm những chuyện cổ quái như thế?" Đường Thanh ngạc nhiên đi một vòng quanh Phong Nhược rồi thở dài một hơi.
"Được rồi! Nếu ngươi có hứng thú với yêu nữ thì từ nay về sau cứ giao việc gác đêm cho ngươi là được!" Phong Nhược dở khóc dở cười nói vuốt một câu, rồi lập tức quay về gian nhà gỗ của mình. Bây giờ đã đến phiên hắn tu luyện, nhưng trong lòng hắn lại xuất hiện một ý niệm không thể tưởng tượng nổi.
"Chẳng lẽ pháp lực của mình khác hẳn Đường Thanh và Minh Khê sao? Không lẽ nguyên nhân đến từ Mộc Linh thạch?"
(*) Dạ bán lãnh quang: Ánh sáng lạnh lẽo phát sáng trong đêm đen.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius