Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 41: Liên lạc được với nơi phát ra chiếc nhẫn.
Dịch:Quốc Long
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Thành thật mà nói, ta sống trên đời đến giờ là đúng hai mươi ba mùa lá vàng rụng rơi, đến hôm nay mới thấy được một chuyện có thực như thế này!
Chỉ một chiếc đèn pha của cái xe máy Halley Davidson loại số lượng có hạn này, cũng chả phải to lớn đẹp đẽ gì, thế mà so với cả tấm kính thủy tinh cao cấp ở đầu xe Mercedes Benz còn quý giá hơn! Hơn nữa có thể nói đắt giá hơn rất rất nhiều!
Dĩ nhiên, chuyện này thực sự là do chính bản thân ta tận mắt chứng kiến được. Ta thề rằng, nếu sau này dù chạy xe hay đi bộ trên đường mà nhìn thấy bất kỳ một chiếc Halley Davidson nào thì nhất định là ta sẽ vắt chân lên cổ mà chạy trốn càng xa càng tốt!
Thuận tiện cũng nói thêm một chút, đột nhiên trong lòng ta phát sinh ra một cảm giác biết ơn vô bờ bến và một cảm tình tốt đẹp đối với cô nàng Phương Nam này.
Đương nhiên, loại cảm tình này bắt nguồn từ việc chính nàng đã khẳng khái hào phóng rút chi phiếu ra giúp ta thanh toán tất cả tiền bồi thường tổn thất.
Chiếc Mercedes Benz phải thay kính chắn gió đầu xe vì bị xước; chiếc Cadillac thì phải phun sơn mới lại toàn bộ; chiếc Halley Davidson thì trả tiền thay đèn pha (loại đèn đặc biệt này phải trực tiếp nhập khẩu từ Mỹ quốc) và cả tiền sửa chữa bảo dưỡng vì bị đổ kềnh ra đất nữa... Cộng thêm cả tiền bồi thường cho Ban Quản lý xây dựng nhà cao tầng một chiếc thang xây dựng công nghiệp cùng với một thùng sơn nước.
Ta vừa mới cầm được vào tay một vạn đồng tiền thưởng còn chưa kịp ấm chỗ trong ví thì đã giống như cánh chim trời chào vĩnh biệt vút bay.
"Trần Dương..."
Phương Nam liếc ta, trên mặt cũng không biết là biểu lộ loại sắc thái tình cảm gì, cao hứng thích thú hay là tức giận phẫn nộ, hoặc là sửng sốt kinh ngạc:
"Anh hãy nghe cho kỹ đây, vừa mới đây thôi anh làm việc cho ta còn chưa tới ba giờ đồng hồ, thế mà ta vì anh đã phải bỏ ra ba mươi vạn nhân dân tệ để đền trả cho họ. Cho nên... Căn cứ vào tiền lương mỗi tháng tám ngàn tệ của anh, cho dù nếu ta nới tay chỉ khấu trừ một nửa thôi từ số tiền lương đó... Thì sau này anh cũng bắt buộc phải làm công cho ta suốt cả sáu năm trời mới trả lại hết số tiền ta giúp anh!"
Nói tới đây, nàng nhìn chằm chằm xoáy thẳng vào hai tròng mắt ta, ánh mắt này dường như là đang nói :
"Anh đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm nhé!"
Thành thật mà nói, ta đã rất cảm kích biết ơn nàng rồi. Bởi vì ngay cả chính chiếc xe BMWs của nàng ta cũng bị hỏng hóc rất nặng, nhưng nàng lại không có ý muốn bắt ta phải bồi thường.
Thuận tiện cũng nói thêm một câu, sau cái sự cố tai nạn này, Phương Nam chỉ có thể ngồi xe taxi mà phản hồi công ty, còn ta thì lái xe chạy tiếp đi tới xưởng bảo hành- sửa chữa xe BMWs để mông má lại, chờ đến khi ta trở lại công ty đi vào phòng làm việc của Phương Nam, nàng nói với ta chờ chút vì còn chuyện muốn nói.
Lập tức ta chủ động đem phong bì tiền thưởng đặt trên mặt bàn trả lại cho Phương Nam.
Nàng không có hành động gì, chỉ nhìn thoáng qua chiếc phong bì rồi thôi.
Tiếp theo, ta không nhịn được liền hỏi nàng một câu:
"Ta nghĩ rằng có lẽ tiểu thư rất giận ta. Dù sao ngay ngày đầu tiên làm việc đã gây ra tai nạn lớn như vậy, sẽ có rất ít lão bản có thể chấp nhận được."
Phương Nam vẫn ngồi ở sau cái bàn công tác khổng lồ mà nhìn ta chằm chằm, ánh mắt rất phức tạp, nàng chậm rãi nói:
"Thật sự là anh đã gây họa, chính bởi vì kỹ thuật lái xe cao siêu của anh mà ít nhất trong thời gian hai ngày ta không có xe để đi! Chẳng qua con người của ta thưởng phạt rành mạch phân minh, hôm nay mặc dù anh đã gây ra tai nạn, nhưng anh cũng hoàn thành nhiệm vụ mà ta đã giao cho, Kim bộ trưởng rất thích anh, điều này đối với công việc làm ăn của ta có sự trợ giúp hữu ích rất lớn. Hơn nữa, hắn chỉ đích danh anh mà nói rằng chỉ sau một thời gian ngắn nữa sẽ gặp gỡ trò chuyện luận bàn tiếp, cho nên, anh phải ở lại nơi này cho ta."
Trò chuyện luận bàn? Chỉ sợ là không phục đi, muốn báo thù gỡ gạc lại thể diện chứ gì!
Đi ra khỏi văn phòng Tổng Giám đốc, vị nữ thư ký ngồi ở bên ngoài nhìn ta cười một lúc, chị ta cười nói rất thân thiết:
"Như thế nào, bị giáo huấn rồi à?"
Ta cười khổ: "Hôm nay vận khí không được tốt lắm, gặp phải chuyện phiền toái."
Nữ thư ký gật đầu, đi tới đưa cho ta một chén nước: "Nghỉ ngơi một chút đi."
Đối với sự thân mật của vị đồng nghiệp này, ta đáp lại bằng nụ cười cảm kích.
"Thật ra Phương tiểu thư là người rất tốt, chỉ là có đôi khi nổi giận lên một chút... Chỉ có điều nói như vậy cậu hẳn là có thể cảm thông. Dù sao thì nàng cũng chỉ là một người phụ nữ, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy. Ở trong hoàn cảnh xã hội này, một người phụ nữ xinh đẹp phải chèo chống một sự nghiệp lớn như vậy, đôi khi tính tình phải tỏ ra kiên cường một chút mới có thể sinh tồn mà tiến tới." Nữ thư ký mỉm cười, vươn tay ra với ta:
"Tiễn Phán, thư ký của Phương tiểu thư."
"Rất hân hạnh. Ta tên là Trần Dương." Ta bắt tay nàng,
Tiễn Phán nhún nhún vai giả bộ trừng mắt: "Ta biết rồi, trong tay ta có tư liệu hồ sơ lý lịch của cậu mà."
Ta nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường: "Chị còn chưa nghỉ làm sao? Lúc ta mới vào đây đã nhìn thấy không ít người ra về."
"Ta còn phải đợi cậu." Tiễn Phán từ trên bàn lấy ra một tờ khai:
"Cậu cầm cái này điền vào, sau đó ta phải giúp cậu đi lĩnh lấy một ít đồ dùng văn phòng, bắt đầu từ ngày mai, bàn làm việc của cậu sẽ được đặt ở chỗ này, sát cạnh ngay chỗ của ta, rồi ta sẽ thông tri cho bộ phận nghiệp vụ trang trí nội thất đến thiết kế một tấm vách ngăn ở giữa. Đây là bản danh sách các đồ dùng nghiệp vụ văn phòng của cậu, cậu đọc qua một chút xem có cần bổ sung gì thêm không."
Ta cầm lấy rồi nói rất chân thành: "Cám ơn chị."
"Cậu biết không? Ta cũng đang rất tò mò đây."
Trên mặt Tiễn Phán lộ ra một sự dí dỏm vui đùa có chút không phù hợp lắm với tuổi tác của mình:
"Đừng nghĩ rằng người như ta đã hơn ba mươi tuổi rồi thì phải đạo mạo nghiêm chỉnh, có thể nói hầu hết phụ nữ đều rất hiếu kỳ tọc mạch đấy."
Tựa hồ chị ta là một người bẩm sinh rất có sự hòa đồng, gần gũi, thân thiết:
"Trước đây Phương tiểu thư từng có mấy vị trợ lý, chỉ có điều đều là các cô gái, trong đó có hai cô làm việc xuất sắc có tiến bộ, đã được Phương tiểu thư tiến cử tăng cường vào trong công ty, bây giờ đều thuộc tầng lớp quản lý cao cấp quản lý nhân viên của công ty rồi. Cho nên ta rất tin tưởng cậu cũng sẽ tiếp tục cố gắng, sẽ có được một vị trí xứng đáng ở công ty này. Nói thật nhé, lúc ta cầm hồ sơ lý lịch của vị trợ lý mới, ta thật sự rất kinh ngạc, bởi vì hóa ra chính là một vị nam sĩ."
Ta đột nhiên giật mình, liếc nhanh cánh cửa dày đóng chặt căn phòng làm việc của Phương Nam, hạ thấp giọng nói:
"Ta có một nghi vấn... Ừ, tướng mạo thế này của ta, không biết chị có cảm giác thấy ta trông giống một người nào đó hay không? Chị có biết rõ người đó hay không?"
Tiễn Phán nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Không có. Tại sao cậu lại hỏi cái này?"
"À, cũng không có gì."
Ta ậm ừ né tránh, chẳng qua sự nghi ngờ trong lòng cũng không có giảm bớt đi.
Ngày hôm nay, không thể nghi ngờ rằng chính là một ngày bận rộn cực khổ từ sáng đến tối.
Về đến trong nhà, Nhan Địch đang bận rộn nấu nướng ở trong phòng bếp, mà bà cô trẻ tham tiền thì đứng ở cạnh bên cứ dỗi hờn bẳn gắt chùi miệng liên tục. Nhìn thấy ta mở cửa tiến vào, Nhan Địch lập tức buông cái muôi trong tay xuống, chạy đến trước mặt ta ôm nhẹ một cái:
"Anh đi ra ngoài sao? Đi đến nơi nào vậy?"
Ta hôn nàng một cái trên gương mặt, mức độ thân mật như vậy thì Nhan Địch có thể đồng ý chấp nhận được, nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng bừng, ta đột nhiên cảm thấy một cảm giác thoải mái dâng trào, những điều phiền muộn lo lắng trong lòng được quét đi sạch sẽ, mỉm cười nói:
"Ồ, ta nhận được một công tác mới, tiền lương tám ngàn mỗi tháng, lão bản đối xử với ta khá tốt, mua sắm một bộ veston đầy đủ phụ kiện cực kỳ sang trọng đắt giá, sau đó vì ta có biểu hiện xuất sắc trong công việc, cho nên ta đã được lĩnh một món tiền thưởng, tròn một vạn đồng không thiếu một xu."
Nhan Địch kinh ngạc mừng rỡ hoan hô một tiếng, thế rồi sau đó ta vỗ yêu vào má của nàng, lắc đầu nói:
"Ta còn chưa nói hết mà... Tiếp theo ta lại gây ra tai nạn, làm hại lão bản phải tổn thất một số tiền lớn, số tiền này bắt buộc phải khấu trừ từ trong tiền lương sau này của ta..."
Đại khái là chuyển biến quá nhanh rồi, sự kinh hỉ trên mặt Nhan Địch còn chưa kịp tan biến, cái cô bé thuần khiết thiện lương này nếu muốn chỉ trong nháy mắt mà đang từ vui mừng chuyển sang thành mất mát thì thật sự có chút khó khăn rồi, cho nên ta cố nhịn cười lại véo má cô bé một cái, sau đó nhìn thoáng qua bà cô trẻ tham tiền đang tức giận đứng gần bên:
"Làm sao vậy, nha đầu, nhìn cái vẻ mặt của cô thật giống như mới vừa rồi vô tình nuốt ực vào bụng hẳn một con nhện xù xì."
"Á! Ôi! Ôi! ! !" A Mi hét thật to mấy tiếng:
"Anh nói xem tại sao bây giờ lương tâm con người lại trở thành xấu xa như vậy nhỉ?"
"Hả?"
Nhan Địch thấp giọng nói: "Hôm nay A Mi đã phải cãi nhau ầm ĩ một trận với một người tài xế taxi đấy."
"Tại sao vậy?" Ta hỏi.
Lần này đích thân "tiểu tham tiền" trả lời ta:
"Lúc ta trở về nhà phải vác theo một cái túi đồ rất to, ta không thể đi xe Bus được, cũng chỉ biết vẫy một chiếc xe taxi thôi."
"Ừ, hôm nay cô làm thế thật là rất hào phóng quyết đoán." Ta cười cười.
Bởi vì bình thường "tiểu tham tiền" này đối với việc tiêu phí tiền vào các phương diện giao thông thì rất keo kiệt bủn xỉn, trừ phi khi cùng với chúng ta đi ra ngoài, hơn nữa phải chính là do ta trả tiền xe, nếu không nàng chấp nhận thà rằng cuốc bộ chứ đừng hòng xài sang trèo lên một cái taxi nào.
"Lúc ấy ta phải vác theo cái túi đồ thật to, lại rất nặng nữa! Ta hỏi cái tên tài xế kia, tính theo bảng giá tiền xe taxi, nếu chở một cái rương như thế này thì ta phải trả bao nhiêu tiền. Hắn nói cho ta biết chở cái rương thì không cần tính tiền..."
"Sau đó thế nào?"
"Sau đó, ta nói cho hắn biết địa chỉ, để cho hắn chở cái rương chuyển đến nơi đây là được rồi. Còn ta thì sẽ đi xe Bus."
"...Thế à...? Sau đó thế nào?"
"Sau đó hắn ta liền mắng ta là bị bệnh thần kinh chập mạch."
Ta nhìn chằm chằm "tiểu tham tiền" tới hàng phút đồng hồ, cũng cố gắng đè nén trấn áp nỗi xúc động trong lòng xuống! Bởi vì nếu không thì phản ứng đầu tiên của ta là sẽ mắng nàng:
"Đồ điên!"...
Tiếp theo ta an ủi Nhan Địch đang rầu rĩ buồn phiền, để lại hai cô gái tiếp tục nấu nướng trong phòng bếp, còn ta nhanh chóng chạy trở về phòng, mở computer ra kết nối Internet, đăng nhập vào hòm thư .
Đại khái chắc là Thượng Đế thật sự đã nghe thấy được sự cầu khẩn
tha thiết của ta, trong hòm thư Mailbox của ta có một thư mail mới!
Tên người gửi chính là nơi đã sản xuất ra cái nhẫn quỷ quái đó!
"Thưa Trần Dương tiên sinh tôn kính:
Cảm tạ ngài đã ủng hộ đối với nghiệp vụ của công ty chúng tôi! Đồng thời cũng chân thành hy vọng quý ngài trong lúc sử dụng sản phẩm dùng thử của công ty chúng tôi hết thảy được thuận lợi! Đối với yêu cầu của quý ngài đích thân muốn mua sản phẩm chính thức của công ty chúng tôi, chúng tôi xin được tỏ lòng vô cùng hoan nghênh, xin mời quý ngài hãy dựa theo phương thức sau đây để liên lạc cùng chúng tôi..."
Nhìn trên màn hình computer hiện lên những dòng văn bản này, trong lồng ngực ta trái tim nhảy thình thịch!
Ta kích động quá! Dù sao trong lòng ta đối với công ty này phát sinh ra một sự tôn trọng thật lớn... Hoặc nói chính xác là kính sợ hãi hùng!
Quả nhiên là bọn họ có thể sản xuất ra những thứ đồ thần kỳ đáng sợ như thế thật!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Anh
Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 42: Người sử dụng duy nhất (Phần I )
Dịch:Quốc Long
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Phía dưới bức Mail có ba cách liên hệ: Một là qua địa chỉ thư điện tử này, hai là chat qua tài khoản MSN, còn một cái phương thức khác nữa là gọi trực tiếp qua điện thoại.
Sau khi ta kiểm tra một chút, số điện thoại này rất kỳ lạ, bởi vì mã quốc tế mở đầu ta lại không thể tìm thấy trên trang vàng quyển danh bạ điện thoại, không hiểu nó đại biểu cho quốc gia nào nữa!
Chẳng lẽ đây là dãy số đã được mã hóa?
Rất rõ ràng là, liên lạc qua email thì rất chậm, gọi điện thoại quốc tế đường dài thì rất phiền phức, bởi vì điện thoại trong nhà của ta cũng không mở dịch vụ gọi đường dài quốc tế. Cho nên ta lập tức đăng nhập MSN mà tiến hành liên lạc với cái nickname MSN được ghi trên bức thư mail kia.
Không ngờ lần liên lạc này lại đặc biệt thông thuận, không phải chờ đợi lâu la gì, đối phương lập tức chat trả lời ngay.
“Chào ngài, ngài có mạnh khỏe không, Trần Dương tiên sinh. Tôi là nhân viên thuộc bộ phận phục vụ chăm sóc khách hàng của công ty chúng tôi. Bởi vì ngài là người tiêu dùng đến từ Trung Quốc, cho nên công ty ủy thác cho tôi có hân hạnh được phục vụ ngài, thực hiện tất cả các dịch vụ cho ngài. Ngài có thể lựa chọn dùng tiếng Anh hoặc tiếng Trung để trao đổi với tôi.”
Những lời này đối phương nói ra hai lần, một lần tiếng Trung và một lần tiếng Anh.
“Tiếng Trung.” Sự lựa chọn của ta chắc chắn là rất rõ ràng.
“OK! Nếu ngài có bất cứ vấn đề gì, tôi cũng xin được hân hạnh trả lời.”
Ta suy nghĩ một chút, rồi đưa ra nghi vấn đầu tiên:
“Cái nhẫn này, khi ta không đeo nó nữa thì nó có nảy sinh ra tác dụng ảnh hưởng gì đối với ta hay không?”
Lập tức ta liệt kê ra một số cảnh ngộ mà ta đã gặp phải thời gian gần đây nhất, nói ngắn gọn hết một lần.
Sau đó, ta gần như là đợi đúng năm phút đồng hồ, mới được đối phương bên kia trả lời. Ta đột nhiên rất hối hận là tại sao điện thoại trong nhà lại không mở dịch vụ gọi đường dài quốc tế.
“Xin thứ lỗi, tôi gõ tiếng Trung hơi chậm… Công ty chúng tôi xin được trả lời như sau: Nói theo lý thuyết, khi ngài không đeo cái nhẫn, nó sẽ không đem vận may đến cho ngài nữa. Nói cách khác, khi ngài tháo nhẫn ra, ngài sẽ không thể nâng cao công năng vận may của nó. Nhưng mà xét thấy ngài đang sử dụng sản phẩm dùng thử của công ty chúng tôi, không có phối hợp với máy móc đo đạc khi sử dụng, có lẽ cái nhẫn sẽ gây nên tác dụng phụ. Nói cách khác, Ngài sử dụng nhẫn để nâng cao vận may cũng không phù hợp với quy luật may rủi, ảnh hưởng đến sự cân bằng vận khí của ngài, sẽ dẫn đến một chút… bất tiện trên phương diện khác. Chúng tôi gọi là ‘Tác dụng phụ’. Mà ở tình huống cất cái nhẫn đi cũng bị khống chế trong phạm vi ảnh hưởng. Cho nên, dù ngài đã cất nó đi, nhưng vì nguyên nhân trước đó đã sử dụng sai lầm bậy bạ, mà sau đó sẽ gặp phải một chút kết quả không tốt.”
Ta đành thở dài, viết tiếp:
“Ông nói những chuyện mà ta đã trải qua… chỉ là tác dụng phụ, cũng đã đủ để làm cho ta có ấn tượng rất sâu sắc!”
“Thật xin lỗi vì đã đem đến một số phiền toái.”
Đối phương đáp: “Ngài có thể bỏ chiếc nhẫn đi, như vậy chiếc nhẫn sẽ không còn ảnh hưởng đến sinh hoạt của ngài được nữa.”
Bỏ đi sao?Nói rất đơn giản a… …Trong lòng ta lạnh lùng cười khẩy!
Khi một người thực sự đã cảm nhận được chỗ kì diệu của chiếc nhẫn đó… Ai có thể kìm chế được sự cám dỗ này chứ?
Nghĩ lại xem cái nhẫn đã đem đến cho ta những vận may trước kia như thế nào! Tất cả đều là trải qua những câu chuyện thần kỳ!
Ta nghĩ, cho dù là bất kể người nào cũng không vứt bỏ nó đi cho được? Bất luận là người nào, nếu như đã từng trải qua những chuyện như ta… Như vậy, chỉ cần không phải là người điên, ý nghĩ duy nhất ở trong đầu hắn bây giờ là:
“Làm sao có thể tìm ra một biện pháp ‘Chính xác- Hiệu quả’ để sử dụng cái nhẫn, mà không bị dẫn đến tác dụng phụ!”
Nếu như thực sự đạt được hiệu quả như vậy.Thượng đế ơi, như vậy thì cuộc sống sẽ tốt đẹp biết bao?!
Ta càng ngày càng cảm giác được, chiếc nhẫn này giống hệt như thuốc phiện! Khi người ta đã bị nó hấp dẫn, thật rất khó vứt bỏ đi!
“Ta cũng không có ý muốn vứt bỏ sản phẩm của các ông. Ta chỉ muốn biết được cách sử dụng nó chính xác thôi!” Ta gửi qua.
Trong lòng ta còn có một câu chưa nói: “Đáng tiếc là giá sản phẩm chính thức rẻ nhất của các ngươi cũng đều là mấy trăm vạn! (Hơn nữa cũng không phải là Nhân Dân Tệ)! Cho dù ta đi bán sạch hết nội tạng tim gan phèo phổi của mình, cũng không mua nổi sản phẩm của các ngươi!”
“Như vậy, ngài chỉ có thể lựa chọn mua loại sản phẩm chính thức của công ty chúng tôi thôi.”
Hồi đáp của hắn quả nhiên đúng như ta đã dự đoán.
Ta suy nghĩ một chút, thăm dò tiếp: “Ta muốn hỏi một chút, quý công ty có thể cung cấp cho một số bộ phận linh kiện mới để thay đổi khi tiêu hao hỏng hóc hay không? Ta lấy một cái ví dụ: chẳng hạn khi ta mua một cái máy tính, nhưng mà sau khi sử dụng một thời gian, bàn phím bị hư, ta cần phải thay một cái mới... Công ty vi tính cũng không thể yêu cầu ta phải trả tiền để mua lại một cái máy mới đúng không?”
Đối phương phản ứng rất nhanh:
“Ý ngài là muốn... mua một bộ trắc lượng khí để kiểm tra hay sao?”
Ta ngồi trước máy tính im lặng nở nụ cười, gõ bàn phím:
“Có được hay không?”
“Xin lỗi, nhưng mà tôi không thể không nói thế này: Rất tiếc là không được!”
Mịa kiếp...!Ta trầm mặc trong chốc lát, ngồi ngây người trước máy tính.
Chẳng lẽ ta thực sự phải tìm cách mua một chiếc nhẫn loại “sản phẩm chính thức” sao? Hàng mấy trăm vạn đôla a!
Ta làm sao có được? Đi cướp ngân hàng sao? Hay đi buôn ma túy? Hoặc là đi buôn lậu?
Đột nhiên, trong đầu ta nghĩ tới một ý niệm rất thú vị.
Nếu như, trong tình huống bình thường, một người có hàng mấy trăm vạn đôla, đã là một người rất giàu có rồi chứ? Nếu như đã là một người rất giàu, như vậy người này phải có một sự nghiệp lớn công thành danh toại rồi. Những thứ nên có đều đã có... Như vậy, trong tình huống bình thường, hắn đã có đầy đủ rồi thì chẳng cần đến một cái nhẫn quái quỷ để thay đổi vận may nữa.
Cái nhẫn này có thể đem đến cho người ta cái gì chứ?
Không phải là tiền tài, quyền lực, mỹ nữ sao...?
Một người có thể bỏ ra hàng mấy trăm vạn để mua một cái nhẫn, đã là một
vị đại nhân vật có danh tiếng rồi. Như vậy chắc chắn hắn ta đã sớm có đủ các thứ như tiền bạc, quyền thế, gái đẹp rồi.
Không biết rõ trong lòng ta đang nghĩ cái gì, ma xui quỷ khiến thế nào mà làm ta có cái ý nghĩ này nhỉ?
Bây giờ, đến lượt đối phương rơi vào trầm lặng!
Ước chừng năm phút đồng hồ, đối phương không gửi một chữ nào tới.
Ngay khi ta gần như cho rằng hắn đã bỏ mặc ta mà không nói không rằng
logout đi rồi, đột nhiên đối phương gửi đến một dòng tin nữa :
“Cảm ơn lời khuyên của ngài.”
Dòng chữ được chat đến rất bình thường, thế nhưng không biết vì sao, ta lại phảng phất cảm giác được tâm tình của đối phương dường như hạ xuống rất thấp.
Lại qua năm phút, gửi đến một tin mới:
“Trần Dương tiên sinh, không biết bây giờ có tiện lợi hay không, tôi có thể cùng ngài nói chuyện qua điện thoại được không? Điện thoại của ngài có phải là: 86 25 XXXXXX hay không?” (Ha ha, 86 là mã của Trung Quốc, 25 là mã vùng thành phố nơi ở của Khiêu Vũ, dãy số ở phía sau thì sao, đương nhiên là phải giấu đi rồi.)
Thành thật mà nói, ta có chút thụ sủng nhược kinh, thấy được yêu thương mà lo sợ, một vàng gõ một chữ:
“YES” gửi qua.
Sau một phút thì điện thoại của ta vang lên, ta cầm lấy, đứng lên ra khóa cửa phòng lại.
“Này?”
“HELLO, Trần Dương tiên sinh.”
Âm thanh trong điện thoại rất rõ ràng, phát âm tiếng Trung từng từ cũng rất tiêu chuẩn, chỉ có điều giọng nói có chút cứng nhắc:
“Tôi là Raymond. Chúng ta vừa mới trò chuyện chat trên internet đó.”
Ta chưa nói được cái gì, chỉ “Ừ” một tiếng.
Đối phương đột nhiên hạ thấp giọng xuống, hình như thở dài:
“Câu cuối cùng ngài vừa nói khiến cho tôi cảm nhận rất sâu... Tôi nghĩ có lẽ cái lý do này chính là một trong những nguyên nhân thất bại lớn nhất của hạng mục công ty chúng tôi.”
Ta vẫn như cũ “Ừ” một tiếng, không nhiều lời nói cái gì khác.
“Trần Dương tiên sinh, trên thực tế, tôi cũng không phải là nhân viên phục vụ chăm sóc khách hàng đâu. Tôi là một trong những thành viên của hội đồng nghiên cứu sản xuất sản phẩm…”
“A?”Ta lúc này mới thật sự có chút kinh ngạc:
“Ý của ông là, cái chiếc nhẫn này là do ông cũng tham gia vào việc nghiên cứu và chế tạo ra sao?”
“Đúng vậy.”Giọng nói rất bình tĩnh.
Tự đáy lòng ta chân thành nói:“Ta phải phát biểu rằng, ta cực kỳ bội phục cái phát minh này của các ông! Rất là thần kỳ đấy!”
“A!” Giọng nói của Raymond thoáng cái đã sôi nổi hơn lên rất nhiều, tiếng nói cũng nhanh hơn không ít:
“A, thực ra chúng tôi cũng gặp rất nhiều khó khăn… Nói một cách tổng thể, bản thân cái nhẫn sở dĩ có thể làm thay đổi vận may của người ta, là bởi vì chúng tôi trong lúc vô tình đã phát hiện ra một loại vật chất kim loại không biết tên. Loại vật chất này có rất ít trên Trái Đất. Chúng tôi tìm được một ít ở một chỗ thần bí, thậm chí chúng tôi hoài nghi rằng loại vật chất này không phải là tạo ra từ Trái Đất. Mà là từ một thiên thạch ở bên ngoài trái đất rơi xuống hoặc là từ một cái gì đó… Nói chung là, qua nghiên cứu của chúng tôi, đã phát hiện ra loại vật chất kim loại này có thể sinh ra một loại bức xạ, vì vậy ảnh hưởng đến sóng điện của não bộ trên cơ thể con người… Cuối cùng mới từng bước mà giải khai mở ra vận may đại diện cho đặc trưng sẵn có của loại vật chất này ”
Người này vừa nói đến nghiên cứu thì nói liên tục thao thao bất tuyệt. Đáng tiếc là ta đối với những thứ này cũng không có nhiều hứng thú lắm, vì vậy ta lập tức ngắt lời hắn:
“A, việc này quả thật rất trọng đại… Đồng thời ta cũng rất kinh ngạc, một vị thành viên chính thức của hội đồng nghiên cứu như ông lại tự mình đi liên lạc tiếp chuyện với ta.”
“Bởi vì tôi rất ngạc nhiên.”
Thanh âm của Raymond ở bên trong điện thoại lộ vẻ rất chân thành:
“Có lẽ lời nói của tôi ngài chưa chắc đã tin… Nhưng trên thực tế, ngài là người khách hàng đầu tiên liên lạc với công ty chúng tôi kể từ khi hạng mục quan trọng chính thức này bắt đầu khởi động từ trước đến nay! Ngài chính là người đầu tiên! Cũng là người duy nhất từ đầu đến bây giờ. Cho nên… Tôi rất hiếu kỳ, bởi vì ngài là người sử dụng duy nhất cùng liên lạc với chúng tôi, vì vậy tôi muốn tự mình liên lạc với ngài, muốn nghe ngài nói chuyện về sản phẩm của chúng tôi.”
Thành thật mà nói, ta rất hiểu cách làm của hắn. Thật giống như rất nhiều tác giả sau khi viết xong tiểu thuyết trên mạng internet, cũng lập tức muốn đọc những phản hồi đánh giá của người đọc, bất kể là tốt hoặc là không.
“Nhưng mà ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái.” Ta hỏi:
“Vì sao chỉ có ta là người khách hàng đầu tiên liên lạc với các ông? Những người sử dụng khác đâu? Các ông không có theo dõi khách hàng để tiến hành khảo sát điều tra à?”
Raymond ở bên kia điện thoại trầm mặc im lặng một chút, sau đó âm thanh
lại càng thấp nhẹ xuống, dường như có chút khàn khàn, lại giống như có gì đó mà rất khó mở miệng:
“Việc này…Thật ra vốn là tôi không nên nói. Nhưng mà… Bây giờ cũng không sao rồi… Nói thật nhé, bây giờ trên thế giới này, khách hàng sử dụng sản phẩm này của chúng tôi, tính luôn cả ngài, tổng cộng chỉ có hai vị. Nói cách khác, chúng ta tổng cộng chỉ đưa ra tiêu thụ hai cái nhẫn.”
Hắn nói đến đây, tâm tình dường như có chút suy sụp:
“Tiêu phí hàng tỉ đồng, kết quả lại chỉ có hai người sử dụng thành quả của chúng tôi… Việc này quả thật là nỗi sỉ nhục lớn nhất của chúng tôi.”
“Hai… Chỉ có hai người thôi sao?”
Ta ngây ngẩn cả người.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 42: Hạ lạc của "sản phẩm chính thức" (Phần II )
Dịch:Quốc Long
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
“Đúng vậy, chỉ có hai người! Hơn nữa cái nhẫn ngài đang sử dụng chỉ là loại sản phẩm dùng thử. Mà người sử dụng kia, mặc dù là dùng loại tốt nhất và chính thức… nhưng hắn ta dường như căn bản là không tin vào tác dụng của loại nhẫn này, vẻn vẹn chỉ… Nói ra có chút hổ thẹn, khi nhân viên tiêu thụ của chúng tôi đến nhà gặp hắn thì, vị tiên sinh giàu có hào phóng này thực ra cũng không tin thành quả nghiên cứu của chúng tôi, nhưng mà hắn ta là một vị đại gia đã từng rất hào phóng và nhiệt tình tài trợ cho các sự nghiệp, công trình nghiên cứu khoa học. Cho nên việc hắn bỏ tiền ra mua một cái nhẫn loại sản phẩm đắt giá tối cao nhất của chúng tôi… Nhưng trên thực tế, chẳng qua hắn ta chỉ thuần túy xuất tiền tài trợ cho chúng tôi mà thôi. Về phần cái nhẫn hắn mua về, thì hình như chưa bao giờ được sử dụng qua. Tôi nghĩ đại khái là hắn sẽ vĩnh viễn cất giấu nó bên trong một cái hộp đựng nữ trang châu báu nào đó rồi.”
“Cho nên… …”Ta miễn cưỡng cười ngượng.
Không đợi ta nói ra, Raymon đã tự nói:“Cho nên, tính trên thực tế thì ngài là người khách hàng duy nhất ‘Sử dụng’ sản phẩm của chúng tôi.”
Hắn nói đến đây thì cũng bắt đầu cười khổ sở:
“May mà, một câu nói vừa rồi của ngài, đột nhiên làm tôi thức tỉnh. Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu vì sao sản phẩm của chúng tôi không thể tiêu thụ ra bên ngoài… Bởi vì giá cả của chúng quá cao, những người có thể mua sản phẩm này, trên thực tế lại căn bản không cần…”
Nói thật nhé, ta buồn cười lắm.Gã Raymond này đại khái là tên ngốc cuồng nghiên cứu khoa học.Ta thừa nhận, ta phỏng đoán cái này có thể, có lẽ nhất định là có khả năng thực sự
Nhưng mà ta dám đưa đầu ra đánh cuộc, đại đa số, không, không phải là tất cả mọi người từ chối loại sản phẩm này, nguyên nhân chỉ có thể là:
“Bọn họ căn bản là không tin!”
Đây là chuyện hoàn toàn rõ ràng rành mạch!
Nếu là bạn, đột nhiên trong một ngày nào đó có người đến nhà, sau khi bạn mở cửa thì quảng cáo với bạn rằng bọn họ có một cái nhẫn thần kỳ muốn bán cho bạn (đương nhiên là với cái giá trên trời rồi), chỉ cần bạn đeo cái nhẫn này vào tay hay mang nó trên người, là gặp ngay vận đỏ, may mắn cứ sầm sập đổ xuống ngập đầu bạn, thay đời đổi nghiệp, hồng phúc tề thiên
Thì liệu bạn có tin được hay không?
Cứ như là gặp quỷ, tin được mới là lạ! E rằng phần lớn mọi người sẽ báo cảnh sát ngay tắp lự.
“Như vậy… Yêu cầu của ta thì sao? Ông có thể xem xét một chút không?”
Một lần nữa ta lại cẩn thận nhắc đến đề tài này.
“Úc… …”
Tiếng Raymond ở đầu bên kia của điện thoại có chút khó xử. Hắn cẩn thận lựa chọn ngôn từ:
“Tôi nghĩ rằng tôi nhất định phải giải thích rõ ràng hơn nữa… Trên thực tế, ngày hôm nay tôi liên lạc với ngài, chủ yếu là để thỏa mãn một chút hiếu kỳ trong lòng. Còn yêu cầu của ngài… Nói thật chứ, đừng nói ngài chẳng qua chỉ muốn mua một cái bộ trắc nghiệm khí… Cho dù ngài thực sự có đầy đủ tiền để mua một sản phầm nguyên vẹn chính thức… Sợ rằng tôi cũng chỉ có thể nói với ngài là ‘Không được’! “
“Tại sao?”
Nhìn thấy niềm hi vọng ao ước gần như bị tan vỡ, ta lập tức trở nên nóng nảy!
“Không có tại sao cả!”
Raymond cười gượng: “Lời nói lúc nãy của tôi hẳn là ngài đã nghe hiểu rõ ràng…Tôi nói bây giờ đã không còn quan hệ. Thực ra ý tứ của tôi là thế này, hạng mục này của chúng tôi đã hoàn toàn phải bỏ dở. Chúng tôi đã tiêu hao quá nhiều tiền bạc công sức, nhưng lại không nhận được thành quả gì. Cho nên Hội đồng nghiên cứu đã quyết định đình chỉ nó. Chúng tôi đã quyết định đem tinh lực và tài lực đi nghiên cứu và phát minh một hạng mục mới! Bởi vì
hạng mục này bị đình chỉ, cho nên chúng tôi cũng không thể tiếp tục sản xuất sản phẩm như thế nữa. Nói cách khác, bây giờ trên toàn thế giới chỉ có hai sản phẩm mà thôi. Một cái trong tay ngài, cái kia thì đang ở trong bộ sưu tập của vị đại gia nhà giàu kia.”
“… Hả…?”Ta không còn gì để nói rồi.
“Rất xin lỗi vì đã mang đến cho ngài tin tức xấu.”
Âm thanh của Raymond vang lên có vẻ rất áy náy:
“Nhưng mà để cảm ơn ngài vì đã thỏa mãn sự tò mò hiếu kỳ trong lòng của
tôi. Tôi có thể cho ngài một cái kiến nghị đầy thiện ý, có lẽ sẽ có chút trợ giúp cho ngài.”
“A?”
“Ừ! Là như vậy… Vị tiên sinh phú hộ nhà giàu kia ngoài việc có cái nhẫn loại chính thức ra, hắn ta còn là một vị thân sĩ đặc biệt rộng rãi hào phóng. Đồng thời cũng là một người sưu tầm những tác phẩm nghệ thuật, cũng vui vẻ cùng với những người yêu nghệ thuật ở khắp nơi trên thế giới trao đổi, bàn luận và sưu tầm. Hy vọng duy nhất của ngài, chính là nhất định phải nghĩ ra biện pháp lấy được cái nhẫn kia từ chỗ của hắn ta… Hoặc là bộ trắc lượng khí!”
“Không có phương pháp nào khác sao?”
“Không có.”Raymond thở dài.
Ta suy nghĩ một chút: “Vậy… Cái nhẫn kia của hắn, so với sản phẩm dùng thử của ta thì cao cấp hơn rất nhiều rất nhiều, đúng không? Nó sử dụng có hiệu quả không? Có phải là lợi hại hơn không?”
“Đó là đương nhiên rồi!” Âm thanh của Raymond rất là nghiêm túc:
“Ngài đeo cái sản phẩm dùng thử trong đó chỉ có rất ít kim loại đặc biệt kia. Nhưng mà bên trong sản phẩm chính thức và tốt nhất, tỷ lệ pha trộn loại vật chất kim loại kia vào rất nhiều! Đồng thời cũng đẩy mạnh não bộ của con người hấp thu nguyên tố vận may càng nhiều!”
“Thế hiệu quả sẽ như thế nào?”Ta có chút tò mò.
“Hiệu quả…”Tiếng nói của Raymond rất nhẹ và cũng rất nhanh:
“Ngài có biết hiện nay ở Châu Á lưu hành rất nhiều tiểu thuyết trong đó có mô tả: " Vương giả chi khí, phách khí đích nhãn thần, kỳ tha nhân phân phân hổ khu nhất trận, bái phục tại địa, mỹ nữ phong ủng nhập hoài, nhiên hậu tựu
thị lịch sử đích xa luân cổn cổn hướng tiền liễu...'
(khí chất vương giả, cái nhìn bá đạo hiếu chiến, những người khác đều cùng nhau con người ưỡn ngực như hổ phục cọp nằm mà quỳ lạy trên mặt đất, người đẹp lũ lượt chạy vào trong lòng. Sau đó thì bánh xe lịch sử liên tục cuồn cuộn lăn về phía trước…) Căn bản là giống như vậy đấy.”
Hây da, tên Raymond này nhất định là một người Trung Quốc! Ngay cả những bộ truyện tiểu thuyết võ hiệp tiên hiệp sắc hiệp huyền ảo kỳ huyễn tu chân YY… gì đó bây giờ đang thịnh hành trên internet cũng quen thuộc đến thế!
“Được rồi, Trần Dương tiên sinh… Vị đại gia phú hào cũng có một cái nhẫn kia, tên của hắn là Xiluode tiên sinh, một vị Thuyền Vương ‘The King Ship’, ông trùm ngành công nghiệp tàu thuyền nổi tiếng khắp Châu Âu. Tôi nghĩ là ngài nhất định cũng biết đến cái tên này.”
Thành thật mà nói, ta đã hoàn toàn thất vọng. Xem ra cái bộ trắc lượng khí là không thể có được rồi. Nhưng mà ta thuần túy theo bản năng vô ý hỏi một câu:
“Raymond tiên sinh, ta rất tò mò, hiệp hội nghiên cứu khoa học các ông sáng tạo ra một kỳ tích thần kỳ giống như vậy… Kế tiếp thì các ông sẽ nghiên cứu hạng mục gì? Ta rất hiếu kỳ, không biết các ông có thể sáng tạo ra thêm một cái kỳ tích nào khác, giống như cái nhẫn này chẳng hạn…”
“À! Đây là một loại vật chất mới được phát hiên ra, có thể làm chậm quá
trình lão hóa của cơ thể. Chúng tôi dự đoán, nếu như thuận lợi, có thể kéo dài tuổi thọ của nhân loại hơn gấp ba lần!”
“A!”Ta cũng cả kinh khiếp vía! Một đám người “khoa học cuồng nhân” thật là dũng mãnh khủng bố!
Tuy nhiên sau đó âm thanh của Raymond có chút uể oải:
“Nhưng mà bây giờ trước mắt chúng tôi gặp phải một cửa ải khó khăn… Loại vật chất này thực ra là đem tốc độ lớn lên của cơ thể trì hoãn giảm xuống gấp ba lần. Có thể hiểu như thế này, cơ thể cần thời gian gấp ba lần như trước kia mới phát dục và trưởng thành. Nói một cách khác, trên thực tế bình thường một người con trai mười lăm tuổi thì sinh lý cơ bản đã hoàn thiện và có thể sinh đẻ con cái… Thế nhưng nếu sử dụng loại thuốc này, tuổi thọ của hắn tất nhiên sẽ tăng lên gấp ba, nhưng mà cũng phải đợi đến bốn mươi lăm tuổi mới có thể dậy thì phát dục trưởng thành…”
Ta chết mất… Đúng là một bọn… điên khùng dở hơi biết bơi đi làm công tác nghiên cứu khoa học.
Tuổi thọ tăng lên gấp ba lần, mà thời gian dậy thì cũng gấp ba lần…
Ách, nghĩ thử xem, một người phụ nữ nhìn qua tưởng như đã ba mươi tuổi…
Nhưng trên thực tế thì chỉ là một con bé mới có mười tuổi Lolita mà thôi… Ngẫm lại thì cảm thấy rất tà ác đi…
Cúp điện thoại và tắt máy tính xong, đến tận bữa cơm chiều, vẻ mặt của ta vẫn còn ủ rũ chán nản.
Hai người đẹp trong nhà hỏi ta tại sao, ta thở dài trả lời:
“Ta có một cái két sắt đựng tiền rất lớn, nhưng lại không có chìa khóa… …”
Ngày hôm sau đi đến công ty, bàn làm việc của ta đã dọn xong, đặt ở bên ngoài văn phòng làm việc của Phương Nam. Bàn làm việc của Tiễn Phán cũng không xa, chẳng qua là ở giữa được dựng lên một tấm ngăn bằng gỗ.
Trên bàn của ta có đầy đủ một bộ đồ dùng văn phòng phẩm, máy vi tính, kẹp tài liệu, điện thoại, vân vân... ...
Thành thật mà nói, thực ra ta cảm thấy rất mới mẻ, rất mới lạ tân kỳ.
Bởi vì ta chưa từng làm việc trong một Công ty đúng nghĩa nào! Cũng chưa từng viết lách trong công việc! Từ khi mười tám tuổi thì ta vào trong hộp đêm chạy bàn, từ một đứa phục vụ quèn cho đến khi trèo lên làm quản lý, làm việc trong năm năm trời! Mà đó cũng là phần công tác duy nhất ta mới chấm dứt.
Bây giờ, nhìn bàn công tác thuộc về ta ở trước mặt, máy tính của ta, rồi điện thoại, kẹp tài liệu…, ta mơ hồ có chút hưng phấn.
Đáng tiếc nhất là, ta cảm thấy chẳng có việc gì để làm.
Ta là trợ lý cá nhân của Phương Nam. Thậm chí ta không phải công chức của công ty, ta là một người trợ lý do chính một mình Phương Nam phụ trách mà thôi, không tham gia vào công việc của công ty.
Cả buổi sáng ta chỉ ngồi trên bàn làm việc của mình, trước tiên thì săm soi máy tính, sau cái cảm giác mới mẻ ban đầu trôi đi, ta chỉ có thể lên mạng xem tin tức để giết thời gian..
Đến trưa, cuối cùng thì Phương Nam cũng tìm ta. Nàng dùng điện thoại nội bộ gọi ta vào phòng làm việc.
Ngày hôm nay Phương Nam mặc một bộ áo len cổ bẻ nhìn qua thấy rất hoạt
bát và cao ráo, bên dưới là một cái váy màu nâu. Nàng cũng không trang điểm. Nói thật, ăn mặc thế này nhìn qua thấy nàng giống như một cô gái trẻ xinh đẹp duyên dáng mới hai mươi xuân xanh. Làm cho nàng đã xinh đẹp quyến rũ còn tăng thêm mấy phần sức sống thanh xuân của tuổi trẻ.
Mặc dù biết là cô gái này đã ba mươi tuổi rồi, nhưng mà nhìn thấy bộ y phục nàng mặc trên người, trên mặt nở nụ cười nhẹ, làm cho trái tim ta hung hăng nhảy nhót một hồi lâu.
Phương Nam dường như đã quên mất ngày hôm qua ta gặp chuyện không vui.
“Anh theo ta đi đến một nơi. Ta muốn tham gia một cuộc đấu giá từ thiện, sau khi đấu giá kết thúc còn có một buổi vũ hội nữa, ta cần phải có một người bạn trai, anh chắc là biết khiêu vũ đi ha?"
Rất rõ ràng, Phương Nam không chỉ có một chiếc xe hơi. Trong bãi đỗ xe
dưới lầu, ta cầm chìa khóa của nàng khởi động một chiếc Audi A8 thơm
ngát. Sau đó chạy đến dưới Building chờ Phương Nam đi xuống.
Ta đợi hơn mười phút, nhàm chán nên thuận tay cầm lấy quyển sách nhỏ in ấn cực kỳ đẹp đặt trên ghế phụ ở bên cạnh ta.
“Sách giới thiệu của cuộc đấu giá từ thiện sao?”
Ta thì thào nói, sau đó mở danh sách này ra nhìn.
Rất rõ ràng cuộc đấu giá từ thiện này là nơi đến của những người có tiền. Bán đấu giá cái gì đó đều phải là một số ít đồ cổ quý hiếm, hoặc là có một số doanh nhân quyên tặng đồ cổ đồ gốm danh họa các loại. Tính ra giá khởi điểm đấu giá theo quy định rẻ nhất cũng là sáu chữ số.
Ta thuận tay lật xem, bổng nhiên ánh mắt bị một thứ gì đó thu hút.
Sau khi nhìn kỹ hai giây, hô hấp của ta bắt đầu dồn dập nhanh lên, ánh mắt trở nên nóng rực.
Tấm hình xinh đẹp trong sách in hình một cái nhẫn. Hình ảnh cái nhẫn rất là mới lạ và tinh mỹ, mặt trên khảm một vòng kim cương nhỏ, mà nó có hai tầng thiết kế, hai vòng ở ngoài và trong có thể chuyển động được. Ngay ở giữa hai lớp kia, khảm nạm một viên kim cương lớn, khoảng vài cara.
Chữ giới thiệu ở bên dưới ghi thế này:
“Đại sư XXXX nổi danh nhất Châu Âu về châu báu tự tay thiết kế phong cách... .... ..., cảm ơn ông trùm ngành công nghiệp tàu thuyền lừng danh Châu Âu, ngài Thuyền Vương đáng kính Xiluode tiên sinh hào phóng quyên tặng.
Nhẫn, Thuyền Vương Xiluode... Nhẫn...
Nhẫn!! Đây chính là cái “Sản phẩm chính thức” đây mà!!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 43. Biểu hiện kỳ quái của Phương Nam.
Dịch:Masta4ever
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Trong đầu ta có chút rối loạn!
Tối hôm qua vừa mới nói chuyện điện thoại cùng tên Raymond kia, xem ra
ta là người duy nhất có thể lấy được cái nhẫn hoàn chỉnh, chính là cái đang nằm trong tay vị Thuyền Vương Châu Âu kia…Nhưng mà, không ngờ nó lại xuất hiện ở trước mắt ta nhanh như vậy!
Mà còn ở gần bên như vậy!
Nói thật, ta thực ra cũng có cơ hội có được nó…Dù sao đây cũng là một đợt đấu giá, chỉ cần ngươi có tiền, là có thể mua được.
Mà giá cả dường như cũng không đắt…Ít nhất, ta hiểu rõ Thuyền Vương Châu Âu khi mua cái nhẫn này cũng mất mấy trăm vạn đôla, mà bây giờ xem giá quy định được ghi trên quyển sách này, cũng không quá một trăm vạn Nhân Dân Tệ thôi, giá cả đúng là rẻ hơn rất nhiều.
Nhưng sau đó ta lại nghĩ, chỉ sợ vị Thuyền Vương Châu Âu hào phóng kia cũng không nhất định hiểu rõ giá trị đúng của cái nhẫn này. Sợ rằng trong mắt hắn, cái này chẳng qua chỉ vì hứng thú nhất thời mà tùy tiện ném mấy trăm vạn tài trợ cho một cái hạng mục nghiên cứu khoa học làm từ thiện mà thôi. Cái nhẫn này mặc dù được chế tạo rất đẹp, đối với hắn cũng chỉ là một cái trong đống châu báu mà thôi.
Bây giờ lại tùy tiện đưa ra, tùy ý đưa ra một cái “Giá thấp” coi như làm việc thiện.Nhưng đáng tiếc là, cho dù “Giá thấp” như vậy ta cũng không mua nổi.
Hoan Ca để lại cho ta tám mươi vạn, hơn nữa trong nhà còn có hai mươi vạn mà lần trước trúng thưởng…Cộng lại, chỉ vừa đủ giá đấu quy định…Hơn nữa, vấn đề là, đây mới chỉ là “Giá quy định” của cuộc đấu giá!
Ta mặc dù chưa từng tham dự một cuộc đấu giá nào, nhưng mà cũng biết, dưới tình huống bình thường, một lần gõ búa là một lần chốt giá, đều phải cao hơn nhiều so với “Giá quy định”.
Huống chi, đây là bán đấu giá từ thiện của giới thượng lưu trong xã hội. Không biết có bao nhiêu kẻ đợi đến lúc đó vung tiền ra. Đến lúc đó bất kỳ một vị phu nhân nào trúng ý cái nhẫn này, mình có tiền cũng không thể có cơ hội.
Đầu ta liên tục suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa xe phía sau. Sau đó Phương Nam tiến vào ngồi ở phía sau. Ta thông qua gương nhìn thấy sắc mặt nàng dường như có chút trắng nhợt, trong ánh mắt có chút mệt mỏi.
“Phương tiểu thư, đi nơi nào đây?”
“Đưa ta về nhà.”
Nàng dường như có chút mệt mỏi, ngồi xuống dựa lưng lên ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Địa chỉ của Phương Nam ta đã biết, thân là trợ lý cá nhân của nàng, ngày hôm nay đến công ty, Tiễn Phán đã đem một chút tài liệu giao cho ta.
Ta thận trọng chạy xe trên đường, chiếc Audi A8 giá trị gần hai trăm vạn vững vàng chạy trên quốc lộ.
Nói thật, ta thật ra có chút không tập trung. Nhiều lúc lén nhìn Phương Nam đang ngồi ngủ gật ở phía sau, trong lòng đột nhiên sinh ra một cái ý nghĩ:
“Muốn lấy được cái nhẫn kia, có phải nhờ đến người phụ nữ này hay không?”
Phương Nam có rất nhiều tiền, điều này ta đã sớm nhận ra.
Từ việc nàng có công ty, quần áo của nàng, nhà cửa, xe hơi của nàng, đều có thể nhìn ra được.
Mà ngày hôm qua, lại dễ dàng lấy ra hơn hai vạn cho ta mua một bộ đồ.
Thành thật mà nói ta cũng không phải thầy bói mà đoán được tài sản của nàng có bao nhiêu, đây chỉ là thói quen nghề nghiệp mà thôi.
Bởi vì trước kia ta làm quản lý trong hộp đêm, thường xuyên tiếp xúc với khách, thói quen nghề nghiệp bắt buộc ta phải căn cứ vào những tiếp xúc với khách hàng mà đại khái biết được vị này có bao nhiêu tiền.
Bởi vì căn cứ vào đó mới biết được vị khách này có thể tiêu được bao nhiêu tiền!
Nói một cách đơn giản, nếu như đối mặt với một người khách mới, ta phải căn cứ vào quần áo của hắn, cử chỉ, biết được hắn có thể chấp nhận được mức tiêu phí là bao nhiêu. Rốt cuộc kiến nghị cho hắn uống một chai Chivas mấy trăm đồng, hay là chai Royal Salute mấy nghìn đồng.
Làm quản lý, nhất định phải có kinh nghiệm.
Theo cái nhìn của ta, tài sản cá nhân của Phương Nam, có lẽ là hơn mấy nghìn vạn a, tuyệt đối có đủ tài lực mua được cái nhẫn kia.
Phương Nam ở chỗ có tên là “Khu nhà hoa viên XX” ở phía Tây Thành.
Khu đất này mới xuất hiện được mấy năm gần đây trong thành phố. Hai nghìn năm trước nơi này vốn là khu nội thành cũ, phần nhiều là nhà mái bằng, trải qua mấy năm xây dựng, phá bỏ và dời đi, đã hình thành nên một khu nhà cao cấp.
Phương Nam sống trong khu nhà trong hoa viên này, năm ngoái được rao bán, lúc đó ta cũng đã xem qua quảng cáo của khu này, còn mời mấy ngôi sao rất nổi tiếng hiện nay của Châu Á đến nữa. Nhà ở đây giá thấp nhấp cũng trên năm con số, nổi tiếng với phong cách Châu Âu tuyệt đẹp.
Nói đơn giản, thì chỉ có một chữ: “Đắt!”
Chạy vào tiểu khu khép kín này, bảo vệ mặc đồng phục đứng thẳng tắp ở cổng, quay về phía xe mà cung kính cúi mình. Ta cũng không đánh thức Phương Nam đang ngủ, mà lái xe đi tìm nhà.
Chỗ Phương Nam ở là một biệt thự nhỏ rất hiện đại bên trong một tiểu khu khép kín, vốn từ một tòa nhà lớn chia thành hai căn hộ mà bán, cho nên gọi là “Liên bài”. Nhưng mà xem ra Phương Nam mua cả hai căn hộ này, cho nên nàng độc chiếm luôn cả căn nhà.
Ta tìm được số trên cửa, nhìn một bãi cỏ xanh biếc ở trước nhà, bên cạnh còn có một cái ga ra, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ.
Cuộc sống của kẻ có tiền a...Diện tích gara của người ta, có lẽ so với nhà của rất nhiều người bình thường khác cũng lớn hơn rất nhiều.
Dừng xe, rút chìa khóa, ta nhẹ nhàng đánh thức Phương Nam. Nàng có chút
mệt mỏi, sắc mặt hơi ửng đỏ, ta cố gắng khống chế ánh mắt của mình không nhìn đến cặp mắt mê người và hai chân nhỏ thẳng tắp của nàng lộ ra dưới váy:
“Phương tiểu thư, đến nhà cô rồi.”
“Ừ... ...”
Trong mũi nàng phát ra một tiếng rên nhẹ, thành thật mà nói, tiếng rên này khiến tim ta nhảy mạnh lên vài cái, nhìn Phương Nam lười biếng duỗi người, sau đó nghe thấy nàng khẽ cười nói:
“Ta vừa rồi ngủ trên xe à?”
“Ừ.”Ta thận trọng nói.
“Ta...Bộ dáng khi ngủ, có phải là rất khó coi không?”
“Hả?” Ta giật mình, cười khổ một tiếng, cố gắng dùng ngữ khí không mang theo bất kỳ tình cảm nào mà trả lời:
“Ta vừa rồi lo lái xe, không chú ý.”
Phương Nam a lên một tiếng, trong ánh mắt mơ hồ hiện lên một tia mất mát. Sau đó nàng mở cửa xe, liếc mắt nhìn ta một cái:
“Anh theo ta đi vào nào.”
Thành thật mà nói ta cũng rất muốn đi vào xem thử nhà của người phụ nữ
độc thân xinh đẹp này có cái dạng gì…Nhưng mà lý trí nói cho ta biết có lẽ nên quên đi. Loại dụ hoặc này, trong lòng mơ mộng một chút là được rồi, không có gì cần thiết.
“Không cần, tôi ở trong xe chờ cô được rồi, đúng lúc muốn hút một điếu thuốc.”
Phương Nam hé miệng nở nụ cười, nàng cười lên bộ dạng vô cùng xinh đẹp,
hai khóe miệng hơi nhếch lên một chút, phảng phất giống như trăng non:
“Đừng khách khí, ta có lẽ cần một chút thời gian mới có thể chuẩn bị xong. Anh ở trong xe cũng buồn chán. Vào đi thôi, ta còn có một chút chuyện muốn nhờ anh làm.”
Sau đó nàng tự mình đi mở cửa. Ta nghĩ, dù sao nàng cũng là bà chủ, nàng nói như vậy, ta cũng không được phản đối.
Xuống xe, ta mới chính thức cảm nhận được cuộc sống của kẻ có tiền.
Cửa phòng thì không dùng chìa khóa, mà dùng mật mã để mở, ngay cả nóc
nhà cũng có một cái hệ thống an toàn rất tiên tiến, có trí tuệ nhân tạo!
Đối với loại hệ thống này nếu như bị bên ngoài dùng sức xông vào, có thể chỉ trong vài giây, toàn bộ cửa sổ trong nhà sẽ được hàng rào kim loại hạ xuống! Đồng thời cửa phòng sau khi bị mở ra, nếu như trong một thời gian nhất định không được đóng lại, ngay lập tức hệ thống báo động sẽ thông báo cho bảo vệ trong tiểu khu!
Hệ thống này còn có một chỗ tốt: “Nếu như trong nhà có người, nhất là phụ nữ độc thân ở nhà, vì an toàn, chủ nhân có thể tạm thời đóng hệ thống an toàn. Trong trạng thái này, chỉ có người ở bên trong mới có thể mở được cửa phòng. Người bên ngoài, cho dù ăn cắp được mật mã, cũng không có cách nào mở cửa được!
Bất luận là xảy ra tình hình khác thường nào, hệ thống cũng trực tiếp phát ra thông tin báo động cho bảo vệ của tiểu khu.
Có thể nói, bộ hệ thống này rất là tiên tiến. Nghe nói được rất nhiều người có tiền sử dụng, là sản phẩm mới nhất của Châu Âu…Đương nhiên, giá cả cũng là “Tiêu chuẩn quốc tế”.
Phương Nam đi vào nhà, sau khi vào cửa, nàng khom lưng cởi giày cao gót
ra, sau đó thuận tay bỏ vào bên cạnh, ta cố gắng ngăn không cho ánh mắt
mình nhìn xuống. Bởi vì nàng vừa rồi khi nhấc chân cởi giày, ta lại đúng lúc đứng ngay phía sau…
“Anh có thể vào phòng khách ngồi một chút, trong tủ lạnh dưới bếp có nước uống.”
Phương Nam để lại một câu, sau đó đi lên cầu thang.
Lầu một rất lớn, đại sảnh đại khái trên dưới một trăm mét vuông, rất tài tình ngăn thành một cái phòng khách, sau đó là một lan can gỗ sắp xếp theo kiểu Châu Âu, ở trên hai bậc thang, chính là phòng ăn. Phòng bếp là một nửa trong suốt, nhìn thấy được, rất gọn gàng.
Ta chỉ nhìn kỹ chung quanh.
Rất dễ nhận thấy Phương Nam là một người đối với chất lượng cuộc sống yêu cầu rất cao. Trong nhà nàng tất cả vật trang trí, vật dụng, không có cảm giác lộng lẫy, nhưng tỏ ra rất ấm áp.
Ghế sô pha là màu hồng, hình dáng rất mới lạ, giống như là hai con thuyền một lớn một nhỏ vậy, bên cạnh còn có một cái Nhuyễn Tháp, nói chung là dùng để nằm mà xem phim…Bởi vì ta thấy được trên vách tường có một cái ti vi rất lớn ốp vào.
Trong góc phòng là một cái lò sưởi. Không phải loại dùng để trang sức, mà là một cái lò sưởi thật sự! Một vòng kim loại màu đen bao quanh, phát ra khí tức đơn giản, bên trong rất sạch sẽ, xem ra nàng cũng không dùng thường xuyên.
Phía trước lò sưởi là hai cái ghế dựa rõ ràng là loại mà trong nước không mua được. Lót trên sàn nhà là một miếng da cũng không biết là của con vật nào.
Ta ngồi xuống ghế sô pha, không khỏi thở dài. Rất mềm! Ta dường như rơi
vào trong một đám mây, cả người lún thật sâu vào bên trong ghế, ta khoan khoái thở ra một hơi.
Lúc này, Phương Nam mới từ trên lầu đi xuống. Nàng thay đổi một bộ đồ ở
nhà đơn giản, trên người nàng là một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, phía dưới là một chiếc quần rất rộng. Tóc dài được cuộn thành một bó đơn giản sau đầu, tỏ ra rất giống cô gái nhỏ ở nhà.
“Nhà của ta thế nào?”
“Quá tuyệt vời!”Ta khen ngợi từ tận đáy lòng.
Nàng cười cười, sau đó ném cho ta một cái ống tròn. Ta chụp được, là một ống thuốc lá, Gấu Trúc, loại này một trăm lá thuốc mới làm được một ống.
Thuốc lá loại này giá trị bao nhiêu, ta chỉ sợ cũng không cần nhiều lời.
Nhưng mà ta cũng rất tò mò…Ống thuốc lá này còn chưa mở ra, vẫn còn mới. Nhưng mà ta mơ hồ nhớ là Phương Nam chỉ lấy ra loại thuốc dành cho
nữ…Trong nhà nàng như thế nào lại có loại thuốc lá dành cho nam này?
Là chuẩn bị cho người khác? Hay là…Đặc biệt chuẩn bị cho ta?
Ta vứt bỏ ngay cái ý nghĩ có chút hoang đường ở trong lòng đó đi, đừng nói giỡn, ta có thân phận gì…
“Cái này có hợp với thói quen của anh không? Ta không biết đàn ông thích hút thuốc loại nào, nhưng mà dường như đây là loại tốt nhất. Cũng không biết mua có vừa ý anh không?" Nàng cười cười.
Thượng Đế, trái tim của ta bắt đầu đập mạnh lên! Thật là đặc biệt mua vì ta sao?
“Anh uống gì?”
Phương Nam dường như cảm thấy được bầu không khí có chút xấu hổ, vội vàng đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh:
“Ta nơi này có nước trái cây, rượu bia… …”
“Nước thường là được rồi.”Ta khẩn trương nói:
“Ta còn phải lái xe, không dám uống rượu.”
Phương Nam lấy ra một chai nước sô-đa đi tới ném cho ta—Bình thường, ta
không thích uống loại nước có ga này. Nhưng mà bây giờ ở tình huống này, ta đâu còn dám lựa chọn? Cầm lấy sau đó mạnh mẽ uống vài ngụm.
Phương Nam híp mắt nhìn chằm chằm vào ta một lúc, sau đó ngồi xuống một
cái ghế sô pha đơn ở bên cạnh ta, cầm lấy gói thuốc Gấu Trúc ở trên bàn, mở ra đưa cho ta một điếu, lại lấy cho chính mình một điếu.
Đáng tiếc, mới hút được một hơi, nàng đã đứng dậy ho khan, cười khổ nói:
“Ta vẫn hút không quen thuốc lá dành cho đàn ông các ngươi, rất nặng.”
Nhìn bộ dạng của ta có chút mất tự nhiên, ánh mắt của Phương Nam rất bình thản:
“Anh đừng căng thẳng, cứ nghĩ là ở trong nhà của bạn bè là được, đừng làm khách thì tốt.”
Ta cười cười khoa trương:“Tôi van cô, cô là bà chủ của tôi, hơn nữa bây giờ tôi còn nợ cô ba mươi vạn!”
Nhìn ta hút thuốc, ánh mắt Phương Nam dường như có chút hoảng hốt.
Ta không dám tiếp xúc với ánh mắt nàng, chỉ là thuận miệng nói:
“Phương tiểu thư…À, cô không phải vừa nói có chuyện muốn nhờ ta sao? Là chuyện gì vậy?”
“À…Ừ… …”
Nàng dường như có chút sửng sốt, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, nói:
“Trong nhà bếp của ta có một cái tủ chén bị hư cánh cửa, ngươi biết đấy, loại việc này không phải sở trường của phụ nữ chúng tôi … …”
“Ở nơi nào?”Ta lập tức vứt điếu thuốc ở trong tay, đứng lên xắn tay áo.
Sau đó ta cảm thấy mình dường như trở thành một cu li!
Ta đầu tiên là giúp Phương Nam sửa cái cửa tủ bát trong nhà bếp. Sau đó
lại chạy xuống tầng hầm lấy ra một bộ đồ nghề đã gần như rỉ sét, lại giúp nàng kiểm tra từng cánh cửa tủ một, đem từng cái ốc vít gia cố vào.
Sau đó nàng còn nói đèn trong nhà bếp dường như cũng có vấn đề, ta lại chạy vào tầng hầm lấy ra một cái dự phòng, giúp nàng thay đổi bóng đèn trong nhà bếp.
Sau đó nàng nói trong phòng khách có một cái ổ cắm điện tiếp xúc không
tốt. Tuy là ta thử ngay tại chỗ, cảm thấy rất bình thường, không có sự cố gì. Nhưng mà ta cũng không nói gì, vẫn như cũ thay một cái đồ dự phòng mới cho nàng.
Khi ta chạy tới chạy lui giúp nàng làm những việc này, ta cảm thấy Phương Nam vẫn lẳng lặng đứng ở phía sau nhìn ta. Nàng một câu cũng không nói, dường như có chút thất thần…
Thế nên khi ta giúp nàng thay cái bóng đèn, để nàng đỡ cái thang, kết quả là nàng căn bản không có di chuyển, ta thiếu chút nữa thì ngã xuống!
Ta đã cảm giác được có gì đó không bình thường!
Nàng dường như không tìm ra được chuyện gì, rất nhiều thứ rõ ràng không
có hư, nàng lại bắt ta giúp nàng sửa chữa và thay đổi, dường như chỉ muốn xem bộ dạng ta lao động mà thôi…
Bận rộn một giờ, mặc dù chỉ là vài việc nhỏ, nhưng mà ta cũng có chút mồ hôi. Áo khoác đã cởi ra, trên áo sơ mi vì không cẩn thận mà bị dính vào không ít bụi.
“Còn có chuyện gì nữa không?”
Ta chậm rãi nói, xoay người nhìn Phương Nam.
Phương Nam hai tay ôm vòng trước ngực, cả người tựa trên khung cửa trong phòng bếp. Trên mặt là một vẻ dịu dàng. Nghe thấy ta hỏi, nàng đột nhiên sửng sốt một chút, dường như cố gắng suy nghĩ một lúc, mới do dự nói:
“Ừ…Còn bãi cỏ ở bên ngoài đã lâu rồi không có cắt sửa…Bên trong tầng hầm có cái máy cắt cỏ…”
“… …” Ta gắng chịu đựng cười khổ nói:
“Phương tiểu thư…Việc này tôi sợ rằng không giúp được cô…Tôi không biết làm cỏ, cũng không biết sử dụng cái máy kia, tôi sợ sẽ cắt nát hết bãi cỏ của cô.”
“Không sao, dù sao người làm vườn cuối tuần cũng sẽ đến…A… …”
Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ ra cái gì, khẽ hô một tiếng.
Trời! Người làm vườn nếu mỗi tuần đều đến, ngươi còn gọi ta cắt cỏ làm gì!
Sắc mặt ta có chút trầm xuống. Nàng đúng là muốn đùa giỡn ta mà! Chẳng lẽ bắt ta chạy tới chạy lui làm việc thì rất thú vị sao?
Hai người chúng tôi đứng ở trong phòng bếp, nhìn nhau một hồi lâu, Phương Nam đột nhiên thở dài:
“Trần Dương, xin lỗi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Ta hừ một tiếng, có chút hờn giận, bỏ cái cờ lê trên tay vào trong thùng dụng cụ.
Đến khi chúng ta đều đã ngồi trên ghế sa lông, nàng lại đột nhiên chạy lên lầu, sau đó cầm một cái hộp dẹp dẹp đi xuống, đưa cho ta.
Là một cái áo sơmi mới.
“Anh…Áo sơmi trên người anh bẩn rồi, thay ra đi. ”
Hai má của Phương Nam điểm chút hồng, nhưng mà sau đó nàng dường như là cố gắng che giấu:
“Đêm nay anh còn phải cùng ta đi đến cuộc đấu giá từ thiện kia, ăn mặc không thể qua loa được.”
Ta nhìn cái hộp đựng áo sơ mi ở trong tay, hoàn toàn mới toanh, ngay cả size cũng là size của ta…rất rõ ràng, cái này cũng là đặc biệt chuẩn bị vì ta ư… …
“Được rồi.”Ta thở dài, suy nghĩ một chút, chỉ có thể cười khổ một tiếng:
“…Cảm ơn!”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh